Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 2351


Chương 2351

Cảnh tượng trước mặt đột nhiên xiêu vẹo đi, một người đàn ông bước ra. Ông ta nhìn Ngô Bình một cái, chắp tay nói: “Hoá ra là phó tướng quân. Tướng quân nói tà ma chạy vào đây sao? Sao tôi không phát hiện ra nhỉ?”

Ngô Bình đáp: “Tà ma đó tu vi rất cao, ít nhất phải cấp Tiên quân. Nó rất giỏi ẩn thân. Sát trận này cũng không đe doạ được nó”.

Người đàn ông kinh ngạc: “Phó tướng quân, vậy sao tướng quân bắt được nó?”

Ngô Bình lập tức lấy ra lò luyện Minh Thần. Anh nói: “Tôi có báu vật này, có thể trấn áp mọi loại tà ma”.

Người đàn ông kia nhìn qua đã biết lò luyện Minh Thần này quả thực là báu vật trên đời nên lập tức nói: “Được, mời vào!”

Người đàn ông giơ tay lên không trung như đang ra sức kéo một thứ gì đó, Ngô Bình nhanh chóng lách qua để đi vào đại trận. Đi được mấy bước, quang cảnh trước mắt anh thay đổi, một tảng đá dưới chân anh biến thành một con đường nhỏ.

Người đàn ông nói: “Phó tướng quân, đây là sát trận nên không thể tuỳ tiện đi lại khắp nơi”.

Sau đó người đàn ông lấy ra một cái la bàn đưa cho Ngô Bình: “La bàn này sẽ cho tướng quân biết nơi nào an toàn”.

Ngô Bình nhìn chiếc la bàn, bên trên có một bản đồ thu nhỏ. Trên bản đồ có chỗ màu đỏ, có chỗ màu đen, có chỗ màu xanh.

Ngô Bình hỏi người đàn ông: “Màu xanh là vùng an toàn sao?”

Người kia gật đầu: “Đúng vậy, màu đen là nơi đặt chân vào thì chỉ có chết, màu đỏ là vùng nguy hiểm còn màu trắng là khu vực nhà giam”.

Ngô Bình gật đầu: “Đa tạ”.

Người đàn ông: “Mong tướng quân nhanh chóng bắt được tà ma”.

Ngô Bình gật đầu, sau đó cầm la bàn đi tìm đường. Chỉ một lát sau, anh đã tới bên cạnh đài Phi Hoàng. Ở giữa đài Phi Hoàng là khu vực màu trắng, xung quanh là màu đen. Xem ra Vân Tịch đã bị sát trận nhốt lại rồi.

Cũng may là qua chiếc la bàn, anh nhìn thấy những vạch màu xanh biến hoá khôn lường, mỗi giây chúng xuất hiện một khác. Lại thêm sự hiểu biết thâm sâu của Ngô Bình về trận pháp nên anh nhanh chóng nghĩ ra cách vào bên trong đài.

Anh di chuyển rất nhanh như một tia chớp, lúc sang trái lúc sang phải, lúc tiến phía trước, lúc lùi phía sau. Sau hơn mười giây, anh đã vào được khu vực màu trắng.

Khu vực này khá nhỏ, bên trong xây một căn nhà nhỏ. Trước nhà trồng hoa, cửa nhà đang mở, Vân Tịch đang ngồi bên trong đánh đàn.

Tiếng đàn ảo não thê lương, khiến người nghe cũng buồn theo.

Đột nhiên, tiếng đàn dừng lại. Vân Tịch ngước đôi mắt đẹp như tranh nhìn ra ngoài. Cô nhìn thấy một người đàn ông khí chất bất phàm, nở nụ cười bước tới.

Vân Tịch sững sờ, lẩm bẩm: “Ngô Bình!”

Ngô Bình ngồi xuống trước mặt cô, nói: “Vân Tịch, anh đến đưa em đi khỏi nơi này”.

Vân Tịch kinh ngạc hỏi: “Sao anh tới được đây?”

Ngô Bình lấy ra chiếc la bàn, đáp: “Anh có thứ này”.

Vân Tịch khẽ thở dài: “Chắc chắn là Mỵ Nương và Lão đã tới tìm anh”.

Ngô Bình: “Dù gì anh cũng là bạn trai em, em gặp khó khăn anh nhất định phải giúp”.

Vân Tịch đáp: “Mau đi đi, em không thể rời khỏi đây đâu”.

 
 
Chương 2352


Chương 2352

Ngô Bình sững lại: “Tại sao?”

Vân Tịch: “Vân phủ giờ đang gặp nguy nan, các thế lực rình rập như bầy sói dữ. Nếu như không liên hôn với Tiêu Thị thì tất cả bách tính Châu Vân đều gặp nguy”.

Ngô Bình nhìn cô hỏi: “Vân Tịch, không phải trước đó em đã từ chối sao? Lẽ nào giờ lại chịu khuất phục?”

Vân Tịch mắt ngấn lệ đáp: “Những ngày này em đã nghĩ kỹ rồi. Ngô Bình, cho dù em có trốn đi cùng anh thì sau đó sẽ ra sao? Tiêu – Vân hai nhà đều sẽ truy sát anh. Em không thể hại anh”.

Ngô Bình đáp: “Thật chẳng giống tính cách của Vân Tôn chút nào. Em đang nói dối, trong lòng em vẫn không muốn làm việc này, chỉ là sợ liên luỵ anh đúng không?”

Vân Tịch cúi đầu đáp: “Dù thế nào đi nữa em cũng không thể đi khỏi đây”.

Ngô Bình nắm chặt tay cô: “Em quên rồi sao? Anh là thần y mà”.

Vân Tịch sững lại, đột nhiên nhớ ra gì đó, nói: “Anh nói anh có thể giúp Vân Thị chữa bệnh cho lão tổ?”

Ngô Bình: “Anh chưa dám nói trước là sẽ chữa khỏi, nhưng chắc chắn sẽ không khiến mọi việc tệ hơn. Vân Tịch, anh và em cùng đi gặp lão tổ, biết đâu anh có thể giúp được”.

Trong mắt Vân Tịch bắt đầu xuất hiện một tia sáng. Cô ấy gật đầu thật mạnh, đáp: “Được, em đưa anh đi gặp lão tổ!”

Ngô Bình vẽ một lá bùa rồi vảo Vân Tịch thổi vào đó một cái. Lá bùa cháy bùng lên, sau đó biến thành hình nhân của Vân Tịch ngồi trên mặt đất.

Vân Tịch cười nói: “Trình độ vẽ bùa của anh lợi hại thật đấy”.

Ngô Bình: “Đi thôi, ra ngoài trước đã!”

Anh đưa Âm Dương Pháp Bào cho Vân Tịch mặc để che dấu hành tung. Sau đó họ cùng ra khỏi sát trận.

Người đàn ông ban nãy vẫn đứng ở lối vào chờ anh. Thấy anh quay lại nhanh như vậy thì vội hỏi: “Đã bắt được tà ma chưa?”

Ngô Bình cười đáp: “May mắn là tôi đã bắt được và nhốt nó trong cái lò luyện này”.

Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm: “Tướng quân vất vả rồi”.

Sau khi Ngô Bình đi khỏi, người đàn ông có chút lo lắng nên tới đài Phi Hoàng xem xét. Cũng may, vẫn thấy Vân Tịch vẫn đang ngồi trong nhà.

Người đàn ông mỉm cười rồi quay lưng rời khỏi đó.

Còn Ngô Bình và Vân Tịch sau khi ra ngoài thì tìm một nơi để trú ẩn và bàn kế hoạch sắp tới trước.

Vân Tịch nói cho anh biết lão tổ của Vân Thị tên là Vân Phi Dương, tu vi cực cao. Ông ấy đã tu luyện đến cảnh giới bán Thiên Tiên. Tuy nhiên khi đột phá hẳn lên cảnh giới Thiên Tiên thì thất bại, bị thương nặng, suýt thì tan thành tro bụi.

Thông tin Vân Phi Dương bị thương nặng nhanh chóng bị tuồn ra khiến mấy châu còn lại đều nhăm nhe xâm lược Châu Vân, cướp lấy địa bàn của Vân Thị. Châu Vân hiện đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc.

Ngô Bình đáp: “Quan trọng nhất là cứu được lão tổ. Chỉ cần ông ấy ngồi dậy được thì mọi chuyện đều có thể giải quyết”.

Vân Tịch gật đầu: “Để cứu được lão tổ e rằng cực khó. Vân Thị đã thử tới vô số cách mà vẫn không được”.

Ngô Bình: “Có chữa được hay không, anh phải tới xem mới biết được”.

Vân Tịch gật đầu: “Em biết nơi lão tổ đang ở ẩn, chúng ta đi thôi!”

Vân Tịch đi trước dẫn đường, hai người họ bay một lúc thì dừng lại ở trên một ngọn núi. Họ vừa đáp xuống đất thì xung quanh đã có ba người vây lấy.
 
Chương 2353


Chương 2353

Ngô Bình nhận ra ba người này đều là cao thủ Tiên quân!

Vân Tịch nói: “Ba vị hộ pháp, tôi tới gặp ông nội. Người bên cạnh tôi là thần y, có cách chữa cho ông nội”.

Ba hộ pháp mặt lạnh như băng, trong đó người đàn ông tóc trắng mặc áo bào trắng lạnh lùng nói: “Lão tổ có lệnh, bất cứ kẻ nào xông vào, giết không tha!”

Vân Tịch thở dài: “Đại hộ pháp, ông là người chứng kiến tôi lớn lên. Nếu không tin tôi thì ông hãy vào hỏi lão tổ một tiếng được không?”

Đại hộ pháp nhìn Vân Tịch chằm chằm. Một lúc sau mới lạnh lùng đáp: “Chờ ở đây!”

Đại hộ pháp lùi về sau mấy bước rồi đột nhiên biến mất.

Nửa phút sau, ông ta xuất hiện trở lại, nói: “Đi theo tôi!”

Ngô Bình và Vân Tịch đi theo người ngày. Họ đi vài bước sang trái rồi đi vài bước sang phải là cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến đổi. Họ đi thêm vài chục bước nữa là tới trước một động phủ.

Cửa động đang mở, họ đi thẳng vào bên trong. Ở gian rộng nhất bên ngoài có một người đàn ông tóc tím đang nằm trên một chiếc giường pha lê. Cơ thể người này bị xé toạc, trông đã không còn ra hình người.

Hiện giờ ông ấy vô cùng yếu, chỉ e không sống nổi mười ngày nữa. Có điều, đôi mắt vẫn còn rất sáng, bình thản nhìn Ngô Bình.

Vân Tịch nhìn thấy tình cảnh của lão tổ thì sống mũi cay xè, run rẩy gọi: “Ông ơi!”

Người đàn ông tóc tím: “Vân Nhi đừng đau lòng, sống chết tại thiên không thể cưỡng cầu”.

Vân Tịch: “Ông ơi, đây là Ngô Bình. Y thuật của anh ấy rất cao minh, có thể sẽ có cách chữa cho ông”.

Lão tổ hỏi: “Anh bạn trẻ, cậu thấy tôi còn cứu được sao?”

Ngô Bình sớm đã quan sát lão tổ một lượt. Anh hỏi: “Lão tổ, lão tổ đã trải qua Thiên Tiên Lôi Kiếp phải không? Bị sét đánh đến mức thảm thế này, suýt nữa thì pháp thân đã tan thành tro”.

Lão tổ đáp: “Sống được đến giờ này là đã khá lắm rồi, đó là Thiên Lôi cấp bảy đấy”.

Ngô Bình: “Vấn đề về cơ thể thường thì không nghiêm trọng, nhưng chữa trị cho pháp thân thì khá rắc rối”.

Ngô Bình lập tức lấy ra tiên đỉnh Thuần Nhất, nói: “Để tôi kê một phương thuốc, nhờ lão tổ sai người đi tìm những loại thuốc này, càng nhanh càng tốt”.

Lão tổ mắt thoáng hiện tia sáng: “Được!”

Ngô Bình viết ra phương thuốc rồi đưa cho đại hộ pháp, đại hộ pháp lập tức đi tìm thuốc.

Sau đó, Ngô Bình luyện chế một ít thuốc, dùng nước và bùn thuốc màu xanh đắp lên toàn thân lão tổ.

Sau khi trát xong bùn thuốc, anh bắt đầu châm cứu. Mỗi châm cắm xuống đều mang theo một luồng năng lượng kỳ diệu đi vào kinh mạch của lão tổ.

Vân Phi Dương kinh ngạc phát hiện kinh mạch của mình dần được chữa lành. Sinh cơ lúc trước bị Thiên Lôi phá huỷ cũng dần hồi phục.

Ngô Bình lại lấy ra một viên đan Sinh Mệnh rồi bảo lão tổ uống. Anh nói: “Lão tổ, cơ thể lão tổ bị tổn hại nghiêm trọng, trước hết hãy bồi bổ đã”.

Vân Phi Dương không khách sáo, nhận lấy viên đan rồi nuốt xuống.

Uống xong một viên đan Sinh Mệnh, tốc độ hồi phục càng được đẩy nhanh, ánh mắt lão tổ càng lúc càng có thần.
 
Chương 2354


Chương 2354

Lúc này, Ngô Bình lấy ra một hồ lô thuốc. Hồ lô thuốc này có thể chữa lành pháp thân, tên của loại hồ lô này là Tụ Pháp thần dược.

Vẫn chưa hết, Ngô Bình liền lúc luyện ra ba loại thuốc. Cứ cách một lúc lại cho Vân Phi Dương uống một loại. Mà sau mỗi lần uống thuốc, Vân Phi Dương lại khá hơn một chút.

Không lâu sau, đại hộ pháp đã mang những loại dược liệu anh cần về. Ngô Bình tiếp tục luyện ra loại thuốc thứ tư, thứ năm.

Sau cùng, anh tìm một ít đất và bùn ẩm tẩm nước thuốc vào đó rồi vùi lên người Vân Phi Dương. Cứ một lát, anh lại rót nước thuốc lên trên, loại thuốc dùng mỗi lần đều khác nhau.

Chẳng mấy chốc đã tới chiều ngày hôm sau. Lão tổ mặc dù bị chôn dưới đất nhưng cảm thấy rất dễ chịu. Cơ thể da thịt của ông ấy đã hồi phục còn pháp thân cũng đã hồi phục ba phần.

“Anh bạn trẻ, đa tạ ơn cứu mạng của cậu”, Vân Phi Dương nói lời cảm ơn chân thành.

Ngô Bình: “Lão tổ, Vân Tịch là bạn gái tôi, nhưng Vân Thị muốn gả cô ấy cho nhà họ Tiêu”.

Vân Phi Dương cười đáp: “Cũng là do họ đã hết cách. Nhưng giờ khác rồi, Vân Nhi sẽ không bị ép gả cho nhà họ Tiêu nữa”.

Vân Tịch: “Ngô Bình, bao lâu nữa ông nội em có thể hồi phục?”

Ngô Bình: “Ít nhất là bảy ngày, hôm nay là ngày đầu tiên”.

Vân Phi Dương cười đáp: “Bảy ngày đã là quá nhanh rồi”.

Ngô Bình: “Nhưng ngày mai Tiêu Thị sẽ tới đón Vân Tịch”.

Vân Phi Dương nghĩ ngợi gì đó, nét mặt bỗng trở nên khó coi.

Vân Tịch vốn thông minh nên hiểu ngay: “Ngô Bình, ý anh là nhà họ Tiêu không đón được em thì sẽ ra tay với Vân Thị”.

Ngô Bình: “Thậm chí họ có thể đoán được lý do tại sao Vân Thị đột nhiên lại dám làm vậy. Họ sẽ nghĩ đến khả năng lão tổ đang hồi phục, Nếu anh là người nhà họ Tiêu, anh sẽ cử cao thủ đến ám sát lão tổ. Nếu Châu Vân không có lão tổ thì đó chính là giang sơn mà họ Tiêu muốn”.

Vân Phi Dương trầm ngâm một lát rồi nói: “Anh bạn trẻ, tôi có một cách kéo dài thời gian, nhưng chưa có người giúp tôi thực hiện việc này”.

Ngô Bình chớp mắt, hỏi: “Lão tổ thử nói xem”.

Vân Phi Dương: “Cho một người đóng giả làm Liễu Thiên Lang – cậu chủ của Thanh Đồng thế gia ở Tiên giới. Người này từng tới Thái Thanh Tiên Cảnh vài lần, cũng có rất nhiều người biết cậu ta. Nếu có cậu ta ở đây thì nhà họ Tiêu sẽ tạm thời chưa dám làm loạn”.

Ngô Bình chớp chớp mắt: “Lão tổ muốn tìm người đóng giả Liễu Thiên Lang rồi tới nhà họ Tiêu cướp dâu?”

Vân Phi Dương gật đầu: “Không sai, chính là cướp dâu!”

Ngô Bình: “Liễu Thiên Lang này có gì đặc biệt vậy?”

Vân Phi Dương đáp: “Liễu Thiên Lang này là người nhà Thanh Đồng của Tiên giới. Cậu ta tư chất rất tốt, mặc dù hiện giờ chỉ là Nhân tiên nhưng đi bước nào chắc bước đó, giờ đã là Võ quân. Cậu ta chiến tích lẫy lừng, từng giết được cả Chân quân. Ngoài ra, sư tôn của cậu ta là một Võ Thiên Tiên, mạnh kinh hoàng”.

Nghe tới đây Ngô Bình đã hiểu vì sao Vân Phi Dương bảo anh đóng giả Liễu Thiên Lương này. Anh nói: “Lão tổ, tu vi thì không vấn đề gì nhưng cậu ta miệng ngang mũi dọc ra sao tôi chưa từng được thấy”.

Vân Phi Dương cười đáp: “Anh bạn trẻ, thế là cậu đồng ý giúp Vân Thị rồi phải không?”

Ngô Bình: “Vân Tịch là bạn gái tôi nên giúp là việc đương nhiên”.
 
Chương 2355


Chương 2355

Vân Phi Dương mừng rỡ đáp: “Được!”

Lão tổ phất tay một cái, trước mắt Ngô Bình lập tức hiện ra hình ảnh một người thanh niên. Người này trạc tuổi Ngô Bình, thậm chí là còn trẻ hơn một chút.

Người này gương mặt đẹp như ngọc tạc, mắt trái có hai con ngươi. Cậu ta mặc một chiếc áo choàng màu vàng và xanh lam, thắt lưng đeo một miếng ngọc bội Tử Long. Giữa hai lông mày nồng đậm sát khí khiến người khác sợ hãi khi nhìn vào.

Ngô Bình ngắm nghía một lúc rồi nói: “Quần áo và ngọc bội này phải làm riêng. Còn những thứ khác tôi đều hơn cậu ta”.

Không phải là Ngô Bình tự kiêu nhưng nếu luận về năng lực thì anh không thua bất cứ ai có cùng tu vi, kể cả đối phương có là thiên tài của Tiên giới đi nữa!

Vân Phi Dương cười đáp: “Được, tôi sẽ sai người làm ngay. Vân Tịch, giờ lão tổ sẽ làm chủ cho con. Đợi ta hồi phục tu vi rồi sẽ ghép đôi cho con và Ngô Bình”.

Vân Tịch sững lại, mặt đỏ bừng lên, nhất thời không biết phải trả lời ra sao.

Vân Phi Dương cười ha ha nói: “Không nói gì là lão tổ xem như con đồng ý rồi nhé”.

Vân Phi Dương lại quay sang nói với Ngô Bình: “Ngô Bình, Liễu Thiên Lang đó thành thạo mấy loại tuyệt kỹ võ công, cậu cũng cần luyện tập một chút”.

Ngô Bình: “Lão tổ yên tâm, tuyệt học Võ đạo tôi cũng có”.

Vân Phi Dương càng nhìn Ngô Bình càng thấy thuận mắt, cười nói: “Đứa trẻ này đúng là kỳ tài trong số các kỳ tài. Có cậu rồi thì có lẽ Vân Thị có thể quay lại thời kỳ đỉnh cao huy hoàng”.

Hai người họ nói chuyện một lúc, không lâu sau quần áo và ngọc bội làm phỏng theo Liễu Thiên Lang đã tới. Ngô Bình thay quần áo, sau đó dùng thuật dịch dung để biến thành Liễu Thiên Lang.

Anh xoay đi xoay lại mấy vòng, lại đi thử vài bước. Vân Phi Dương khen: “Giống! Thậm chí còn khí khái phong độ hơn cả bản gốc”.

Vân Tịch cười nói: “Lão tổ, vậy con đi gặp các trưởng bối trong tộc, nói rằng đồng ý gả cho Tiêu Thị”.

Vân Phi Dương gật đầu: “Được, anh bạn trẻ cứ tạm thời ở lại đây với tôi thêm vài ngày”.

Sau khi Vân Tịch đi khỏi, Ngô Bình tiếp tục tu luyện Thần Khiếu số bảy, cảm nhận sự huyền diệu của Vạn Tượng Thần Lực.

Vân Phi Dương vội hỏi: “Cậu mở được mấy Thần Khiếu rồi?”

Ngô Bình: “Bảy cái rồi”.

Vân Phi Dương đáp: “Cậu có ơn cứu mạng tôi, tôi sẽ cho cậu thứ này”.

Nói rồi ông ấy nhả ra một cái tháp nhỏ màu trắng. Cái tháp vừa rơi xuống đất là lập tức biến thành một cái tháp năm tầng, cao mấy chục mét.

Ngô Bình nhìn cái tháp rồi hỏi: “Lão tổ, đây là thứ gì vậy?”

Vân Phi Dương cười đáp: “Đây là báu vật tiên tổ của vương tộc chúng tôi để lại, tên gọi là tháp Vạn Duy. Nó có thể trực tiếp hút năng lượng từ các không gian tầng cao hơn”.

Ngô Bình mừng rỡ: “Lại có thứ bảo vật như vậy sao!”

Vân Phi Dương: “Cậu vào trong thử xem. Bảo vật này chỉ có người của vương tộc sử dụng được. Có điều giờ cậu đã là cháu rể Vân Thị, vai vế cũng không hề nhỏ”.

Ngô Bình tạ lễ: ”Đa tạ lão tổ”.

Vân Phi Dương: “Không cần khách sáo. Anh bạn trẻ, tư chất của tôi có hạn nên chỉ tu luyện được tới tầng hai của tháp Vạn Duy. Có thể tới được tầng mấy thì phải xem tư chất của cậu”.

 
 
Chương 2356


Chương 2356

Ngô Bình đẩy cửa tháp Vạn Duy để vào tầng một.

Chân anh vừa đi vào trong thì đột nhiên cảm thấy phía trước có ánh sáng. Anh nhìn vào hư không thì thấy vô số vòng xoáy năng lượng. Những vòng xoáy này trông rất thật, đến nỗi tay anh có thể chạm vào! Năng lượng do chúng nhả ra nồng đặc và thuần khiết hơn năng lượng mà anh cảm nhận được bên ngoài rất nhiều!

“Năng lượng thật là thuần khiết”, anh kinh ngạc thốt lên. Sau đó Ngô Bình phát hiện ra những năng lượng này đa số là hạ phẩm. Mặc dù là hạ phẩm nhưng cũng đã là hiếm có rồi.

Ngô Bình không dừng lại đó mà bước lên cầu thang đi lên tầng. Anh vừa đặt chân lên cầu thang lên tầng hai là đột nhiên cảm nhận được một áp lực kinh hoàng đè nặng lên cả cơ thể và tinh thần anh.

Cũng may là đối với Ngô Bình thì áp lực này cũng không quá mạnh. Anh ngẩn ra một lát rồi tiếp tục leo lên tầng hai.

Đi hết cầu thang, anh lên được tầng thứ hai của tháp. Ở tầng này, anh nhìn thấy những vòng xoáy năng lượng. Những vòng xoáy năng lượng này cũng vô cùng chân thực, chỉ cách anh một tấc.

Đáng tiếc là năng lượng này không đủ sức hấp dẫn Ngô Bình. Anh liền tiếp tục đi lên bậc thang để tới tầng tiếp theo.

Lần này, áp lực lại lớn hơn tầng dưới khiến Ngô Bình cảm thấy rất mất sức.

Anh lẩm bẩm: “Có lẽ áp lực này liên quan đến tu vi của mỗi người. Áp lực mà Vân tổ phải chống lại còn lớn hơn áp lực này của mình nhiều. Cho nên ông ấy chỉ có thể ở lại tầng hai”.

Anh khẽ gầm gừ sau đó bước lên bậc thứ nhất rồi dần dần di chuyển lên trên. Cuối cùng, Ngô Bình cũng lên tới được tầng ba.

Ở tầng số ba, cuối cùng anh cũng nhìn thấy được năng lượng thượng phẩm, bao gồm cả Thuần Dương Tiên Lực, Âm Dương Thần Lực bên trong!

“Năng lượng ở đây đều là thượng phẩm. Vậy còn tầng bốn và tầng năm thì sao?”

Tim anh đập nhanh hơn, đi về phía cầu thang. Khi anh vừa đặt chân lên bậc cầu thang thì suýt nữa bị áp lực đè bẹp. Xương anh kêu răng rắc, võ hồn cũng gào thét, sức chịu đựng của mỗi tế bào đều bị đẩy lên cực hạn!

“Bịch”.

Cuối cùng anh cũng bước lên được bậc đầu tiên, tiếp đó là bậc thứ hai, thứ ba. Mỗi bước đi đều chậm như sên bò. Đến bậc thứ năm, anh phải dừng lại nghỉ.

Bên ngoài tháp Vạn Duy, Vân Phi Dương thấy tầng ba tháp sáng lên thì mắt cũng sáng lên theo.

Một người đàn ông đi tới, hai mắt bịt vải đen, dáng người mảnh khảnh, mặc áo choàng màu đen. Người này khí chất sắc như kiếm, khiến người khác không dám tới gần.

Người này nói: “Bố, tư chất của người này đúng là khiến người ta kinh ngạc. Không ngờ cậu ta lại lên được tới tầng ba”.

Vân Phi Dương đáp: “Không, cậu ấy đang leo lên tầng bốn rồi”.

Người đàn ông mặc áo choàng kinh ngạc: “Tầng bốn ư? Đó là nơi chứa năng lượng vương phẩm thực sự!”

Vân Phi Dương: “Chàng trai này tiền đồ cực kỳ rộng mở. Vân Thị ta có lẽ phải nhờ cậu ấy mới vùng lên được”.

Người đàn ông mặc áo choàng: “Bố à, con cũng chưa từng được thấy năng lượng vương phẩm. Nó rốt cuộc là gì vậy?”

Vân Phi Dương: “Năng lượng vương phẩm là năng lượng nằm ở lõi của không gian tầng cao hơn. Sự huyền diệu của nó thì chỉ có người hút được nó mới hiểu hết được”.
 
Chương 2357


Chương 2357

Ở trong tháp, Ngô Bình phái mất tới mấy tiếng đồng hồ mới đặt chân lên được bậc thang cuối cùng rồi bước vào tầng bốn.

Vừa vào đến nơi, anh ngồi phịch xuống đất t hở dốc, cảm giác như các cơ quan đoàn thể trong cơ thể sắp lìa ra đến nơi.

Nghỉ ngơi chừng mười phút, anh uống một viên đan Sinh Mệnh. Vài phút sau đó tinh thần mới hồi phục lại. Ngô Bình bẳt đầu quan sát vòng xoáy năng lượng trên đầu mình.

“Ồ? Thuần Dương Tiên Lực, Vạn Tượng Thần Lực? Đây chẳng phải đều là năng lượng thượng phẩm sao?”

Anh dẫn Thuần Dương Tiên Lực vào trong cơ thể. Sau khi năng lượng đó đi vào cơ thể, anh đột nhiên cảm thấy năng lượng này còn tốt hơn so với Thuần Dương Tiên Lực anh hút được khi trước. Hình như trong năng lượng này còn có thêm thứ gì đó nữa!

“Không đúng! Cũng là Thuần Dương Tiên Lực nhưng lại cao cấp hơn. Hình như…”

Anh vươn tay phải ra, phóng ra một đạo Thuần Dương Tiên Lực. Lực anh vừa b ắn ra, nhanh chóng ngưng tụ thành một lá bùa năng lượng!

“Thuần Dương Tiên Phù!”, Ngô Bình sáng mắt lên, cuối cùng anh đã biết sự khác biệt giữa sức mạnh của tầng thứ ba với tầng thứ tư. Nó chính là luồng sức mạnh cốt lõi, ẩn chứa quy luật, tuy Thuần Dương Tiên Lực tầng tiếp theo rất tinh thuần và dồi dào, nhưng lại không có quy luật.

Ngô Bình mỉm cười rồi ra sức hấp thu tầng này của Thuần Dương Tiên Lực, sau đó dần thay thế cho Thuần Dương Tiên Lực trước đó. Nguồn năng lượng mới này ẩn chứa quy luật, nếu mang ra so sánh với nhau thì Thuần Dương Tiên Lực cũ chỉ như bùn cát, còn cái sau chính là vàng ròng.

Ngô Bình lập tức thi triển Thuần Dương Chân Lực trong cơ thể mình, chân lực nhanh chóng bao phủ trận Thuần Dương! Bản chất của nó không còn kém phép thuật là bao. Chỉ cần Ngô Bình muốn là anh có thể dùng nó làm nền móng để tạo ra nhiều phép thuật hệ Thuần Dương hơn.

Sau đó, anh lại hấp thu Ất Mộc Linh Lực, Kim Cương Nhẫn Lực, U Minh Quỷ Lực, Hậu Tổ Nguyên Lực, Đại La Thiên Lực, Huyền Thiên Chú Lực, Hàn Băng Thần Lực, Hoang Cổ Thánh Lực, tất cả đã được thay thế bằng một nguồn năng lượng nòng cốt có quy luật.

Xong xuôi, Ngô Bình thấy cơ thể và võ hồn của mình đều có sự thay đổi thần kỳ. Cuối cùng, ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào một nguồn năng lượng mới có tên là Tam Thanh Thần Lực.

Vì thế, anh lại ra sức hấp thu nguồn năng lượng này để mở thần khiếu tiếp theo.

Khi thần khiếu tiếp theo được đả thông, tháp Vạn Duy cũng phải chấn động. Ngô Bình cảm thấy đại thần khiếu của mình cũng đang rung lên, võ hồn thì cực kỳ khoan khoái.

Lúc này, anh mở mắt ra và thấy cả cơ thể mình tràn đầy sức mạnh, lực tinh thần cũng tăng vọt.

Anh nhìn về phía cầu thang rồi chạy thẳng lên, lần này áp lực mạnh hơn lần trước cả chục lần.

Tuy Ngô Bình vẫn bị hao sức, nhưng không đến nỗi bết bát như lần trước, anh cứ từng bước thong dong lên tận tầng năm.

Khi tầng thứ năm của tháp Vạn Duy sáng lên, Vân Phi Dương cũng tỏ vẻ kinh ngạc rồi lẩm bẩm: “Cậu ta lên đến tầng năm rồi ư!”

Người đàn ông mặc áo bào đen hỏi: “Bố, tầng thứ năm của tháp Vạn Duy là gì à?”

Đây không phải lần đầu tiên ông ta hỏi bố mình, nhưng Vân Phi Dương quyết không chịu tiết lộ.

Nghe thấy thế, Vân Phi Dương thở dài một hơi, trong tiếng thở dài này có chứa tâm trạng cực kỳ phức tạp, lão nói: “Tầng thứ năm có sức mạnh chúc phúc mà Thiên tử thượng cổ để lại, có được lời chúc của Thiên tử cổ đại thì cậu ta có thể tháo được một lần xiềng xích trói buộc huyết mạch”.
 
Chương 2358


Chương 2358

Người đàn ông áo bào đen chấn động: “Tháo được xiềng xích trói buộc huyết mạch ạ?”

Vân Phi Dương gật đầu: “Một khi làm được điều đó thì không ai biết cậu ta sẽ thay đổi như thế nào đâu”.

Ngô Bình tiến l3n đỉnh cao nhất của tháp Vạn Duy, sau đó nhìn thấy ảo ảnh vỹ ngạn đang ngồi xếp bằng giữa vũ trụ vô tận, người đó cho anh cảm tưởng lúc xa lúc gần.

Anh nhìn thấy ảo ảnh đó đang chỉ tay về phía mình, sau đó có một luồng sáng chợt chiếu vào người anh.

Ngô Bình cảm thấy cơ thể và linh hồn của mình như có sự thay đổi về chất. Anh không kịp nghĩ ngợi nhiều, vì chợt cảm thấy đại thần khiếu đang run lên mãnh liệt.

Ngay sau đó, một vị trí nào đó trong cơ thể anh dần xuất hiện thần khiếu thứ chín! Thần khiếu này vừa xuất hiện, các sức mạnh đã tập trung về phía nó ngay.

Ngô Bình ngồi xếp bằng xuống, trong người anh đã có thêm một loại linh lạc có tên là thần lạc! Sức mạnh của thần khiếu có thể vận hành thần lạc.

Nó hình thành rất nhanh, như thể đã có sẵn trong người anh, chỉ chờ ngày ra mắt.

Khi đường thần lạc cuối cùng hình thành, linh lạc và thần lạc của Ngô Bình đã có sự kết nối, hai luồng sức mạnh bắt đầu giao lưu với nhau. Ngay sau đó, trời đất giao thoa, âm dương nối liền, Ngô Bình tiến vào một trạng thái rất kỳ diệu.

Không lâu sau, anh mở đôi mắt rực sáng ra, sau đó bái lạy về phía hư không rồi rời khỏi tháp Vạn Duy.

Anh vừa ra ngoài, Vân Phi Dương đã cười nói: “Chúc mừng cậu nhé”.

Ngô Bình: “Cảm ơn lão tổ đã cho tôi vào tháp tu hành, tôi đã có thu hoạch lớn”.

Vân Phi Dương: “Nào chỉ có thế, thu hoạch của cậu còn rất đáng sợ đấy!”

Ngô Bình: “Lão tổ, mấy ngày rồi?”

Vân Phi Dương: “Đoàn đón dâu của Tiêu Thị đã đến đón Vân Tịch đi rồi, bây giờ chắc Tiêu Thị đang mở tiệc chiêu đãi, cậu đến vừa kịp lúc”.

Ngô Bình giơ tay lên xoa mặt, sau đó đã biến thành hình dạng của Liễu Thiên Lang rồi nói: “Phiền lão tổ gọi người dẫn người cho tôi”.

Một người đàn ông mặc áo bào đen bước tới rồi cười nói với Ngô Bình: “Ngô Bình, tôi là Vân Thất, để tôi đưa cậu đi”.

Nói rồi, ông ta vung tay lên, Ngô Bình cảm thấy trời đất xoay chuyển, mọi cảnh vật hiện tại đều biến mất, ngay sau đó anh đã đứng trên một con phố dài.

Bên tai anh vang lên giọng nói của người đàn ông: “Phía trước chính là nhà họ Tiêu”.

Ngô Bình mở chiếc quạt xếp ra rồi đi đến đó.

Khí thế của nơi này không kém gì nhà họ Vân, nhà cửa san sát, mức độ xa xỉ thì không có từ nào hình dung nổi.

Trước cổng đang giăng đèn kết hoa, vì hôm nay là ngày mà Tiêu Biệt Ly cưới con cháu của Vương tộc là Vân Tịch về làm vợ.

Ngô Bình đi đến gần thì thấy người xe như nước, khách khứa đầy nhà, quà chất như núi.

Có hai người đứng đón khách ngoài cổng, nhìn thấy Ngô Bình có khí thế phi phàm, họ cùng tiến lên chào: “Xin hỏi, anh là khách của nhà nào ạ?”

Hiện giờ, Ngô Bình là Liễu Thiên Lang nên anh lạnh giọng nói: “Tôi đến rồi mà sao không thấy chủ nhà họ Tiêu ra đón?”

Nghe thấy thế, hai người kia đều ngẩn ra, họ quan sát Ngô Bình thêm nhưng vẫn không biết anh là ai mà ăn nói khí thế như vậy.
 
Chương 2359


Chương 2359

“Thưa anh, lão gia nhà tôi đang tiếp khách ở sân sau, mong anh thông cảm”.

Chát!

Ngô Bình vung tay lên tát cho tên đó một cái rồi mắng: “Tiêu Thị cỏn con mà làm cao thế à!”

Hôm nay là ngày vui của Tiêu Thị, vì thế nhanh chóng có bốn cao thủ xông ra, một người trầm giọng nói: “Đã là khách thì đừng làm loạn”.

Ngô Bình cười lạnh: “Dựa vào đám rác rưởi các người mà dám bắt bẻ tôi à?”

Anh giậm chân một cái, Kim Cương Nhân Lực tuôn ra, sau đó hình thành sát trận dưới chân của bốn người kia.

Ầm!

Sát quang bùng nổ, chân của bốn cao thủ đều ứa máu, ai nấy nằm xuống kêu r3n đau đớn.

“Ai dám làm loạn vậy hả!”, một tiếng hét vang lên, sau đó có một ông lão xuất hiện trước mặt Ngô Bình.

Khi ông lão nhìn thấy dáng vẻ của anh thì chợt ngẩn ra nói: “Cậu là… Liễu thế tử ư?”

Liễu Thiên Lang xuất hiện từ tiên cảnh Thái Thái nên rất ít người biết đến, ông lão này là lão tổ của nhà họ Tiêu, tu vi Thiên Tiên bán bộ nên đã từng gặp Liễu Thiên Lang một lần.

Ngô Bình: “Biết thế rồi, sao không quỳ xuống?”

Với Liễu Thị mà nói thì ông lão ở cảnh giới Thiên Tiên bán bộ này không là gì cả.

Lão tổ của Tiêu Thị tỏ vẻ lúng túng, lão có địa vị rất cao ở tiên cảnh Thái Thanh thì sao phải quỳ trước mặt người khác? Nhưng bây giờ, lão phải quỳ! Vì lão không dám chọc giận vị thế tử này! Chưa kể đến nhà họ Liễu sau lưng Liễu Thiên Lang, riêng bậc sư tôn cảnh giới Thiên Tiên này thôi đã đủ cho lão ra bã rồi.

“Liễu Vạn Long tham kiến thế tử!”

Ngô Bình hừ nói: “Nghe nói cháu chắt nhà ông lấy người đẹp nhất Vân Châu hả?”

Liễu Vạn Long đáp: “Vâng, Tiêu Biệt Ly lấy Vân Tịch ạ”.

Ngô Bình: “Dẫn tôi đi gặp cô dâu, để tôi xem đệ nhất mỹ nữ trông như thế nào!”

Tiêu Vạn Long không hề muốn một chút nào, nhưng không dám làm trái lời của Liễu Thiên Lang nên đành nói: “Vâng, mời thế tử đi theo tôi”.

Tiêu Vạn Long đi trước dẫn đường như một bậc con cháu, lưng cúi, mặt tươi cười.

Đến nơi làm lễ rồi, họ thấy Tiêu Biệt Ly và Vân Tịch đang chuẩn bị bái đường. Nghe thấy tiếng động, Tiêu Biệt Ly quay ngoắt lại rồi nhìn Tiêu Biệt Ly.

“Thế tử”, hắn kinh ngạc rồi vội tiếp lên bái lạy.

Ngô Bình cười nói: “Tiêu Biệt Ly, nghe nói cậu lấy vợ nên tôi đến xem sao”.

Nói rồi, anh bước thẳng về phía Vân Tịch rồi giơ tay kéo khăn trùm đầu xuống. Một gương mặt tuyệt sắc xuất hiện, ai nấy đều phải hô lên.

Ánh mắt Ngô Bình xẹt qua vẻ tán thưởng cùng chiếm giữ, anh cười lớn nói: “Được đấy, đúng là người đẹp số môt Vân Châu có khác”.

Anh nâng cằm Vân Tịch lên rồi cười nói: “Người đẹp, có muốn đi với tôi không?”

Tiêu Biệt Ly hoảng lên rồi vội nói: “Xin thế tử đừng đùa, chúng tôi sắp thành hôn rồi…”

Ngô Bình đạp Tiêu Biệt Ly bay ra xa rồi lạnh giọng nói: “Người đẹp thế này thì phải ở cạnh tôi mới xứng, loại rác rưởi như cậu mà cũng đòi sao? Biến!”
 
Chương 2360


Chương 2360

Tiêu Biệt Ly bị đá cho hộc máu, hắn vẫn đang hoảng vì sức mạnh của Liễu Thiên Lang.

Vân Tịch tỏ vẻ sợ hãi, nhưng Ngô Bình đã ôm lấy eo cô ấy rồi cười nói: “Này người đẹp, đi theo tôi đi!”

Nói rồi, anh nhúng người rồi nhấc Vân Tịch bay lên sao, ngay sau đó đã biến mất.

Người của Tiêu Thị đều ngẩn ra, Tiêu Biệt Ly hét lên giận dữ, đôi mắt như phun ra lửa, ngoài điều đó ra, hắn chẳng thể làm gì được nữa.

Tiêu Vạn Long thờ ơ nói: “Biệt Ly, chúng ta không dây vào nhà họ Liễu được đâu, con quên Vân Tịch đi”.

Tiêu Biệt Ly gầm lên nói: “Lão tổ, con không phục”.

Tiêu Vạn Long lừ mắt rồi truyền âm nói: “Tạm thời nhẫn nhịn đã, Tiêu Thị chúng ta có món trọng bảo đó thì sớm muốn cũng được vào Tiên Giới. Đến lúc đó, tính sổ với nhà họ Liễu sau cũng chưa muộn”.

Về phần Ngô Bình, trên đường anh bế Vân Tịch về nhà họ Vân thì lại gặp người đàn ông mặc áo bào đen.

Vân Tịch vội gọi: “Thất tổ!”

Vân Thất cười nói: “Ngô Bình, Vân Tịch, hai người có thể rời khỏi Thái Thanh Tiên Cảnh được rồi”.

Vân Tịch gật đầu: “Vâng, Thất tổ, con sẽ mai danh ẩn tích một thời gian”.

Thất tổ gật đầu, sau đó phất ống tay áo, Ngô Bình và Vân Tịch lại thấy trời đất quay cuồng, sau đó trở lại nước Viêm Long.

Ngô Bình phát hiện nơi này khá gần phủ Tử Long nên đã dẫn Vân Tịch cùng đến đó.

Anh vừa tới thì đã nhìn thấy Lý Long Thần và Mỵ Nương đang đuổi theo một đứa bé trai chạy khắp sân. Bé trai đang cầm một cái đùi gà rồi chạy nhảy tung tăng.

Ngô Bình vừa nhìn đã biết nó chính là bé trai đó nên nói: “Ra đây!”

Bé trai nghe thấy giọng nói của anh thì mừng rỡ, sau đó nhảy tót vào lòng anh gọi: “Bố”.

Ngô Bình lừ mắt nói: “Sao con chạy ngoã lên thế hả?”

Dứt lời, anh mới phát hiện thằng bé đang cầm một bên con ngươi đẫm máu.

Anh hoảng hốt hỏi: “Mắt ai đây?”

Lý Long Thần hớt hải chạy tới rồi nói: “Sư thúc, may quá người về rồi. Mấy ngày qua, phủ Tử Long sắp bị thằng bé này quậy tung lên rồi. Ban nãy, đệ tử chỉ lơ đi một cái là nó chạy ngay lên núi rồi móc mắt hồ vương đây này”.

Mỵ Nương nhìn thấy Vân Tịch thì mừng rỡ gọi: “Vân Tôn!”

Vân Tịch gật đầu, sau đó đón bé trai rồi cười nói: “Cháu tên là gì?”

Bé trai chớp mắt nhìn Ngô Bình rồi lại nhìn Vân Tịch, sau đó gọi: “Mẹ”.

Vân Tịch đỏ mặt hỏi Ngô Bình: “Con ai đây?”

Ngô Bình thở dài: “Ai mà biết được”.

“Bố”, bé trai lại nhảy vào lòng Ngô Bình rồi bám chặt lấy anh.

Tuy Ngô Bình thấy phiền nhưng lại rất thích thằng bé này nên xoa đầu nó, nói: “Thích gọi bố thì cứ gọi, ta nhận con làm con trai luôn”.

Bé trai cười hì hì rồi nhảy lên cổ Ngô Bình.

Ngô Bình nói: “Phải đặt tên cho con chứ nhỉ, con cười suốt ngày như hề ấy, vậy gọi là Hỉ Bảo nhé”.

Bé trai gật đầu, có vẻ rất thích cái tên này.

Ngô Bình thấy người nó lấm lem thì ném lại cho Lý Long Thần rồi nói: “Đưa nó đi tắm rửa đi”.
 
Chương 2361


Chương 2361

Ngô Bình sắp xếp cho Vân Tịch xong thì ông Khánh cũng tới, ông ấy đến bái lạy Vân Tịch.

Khi trời gần tối, Vân Tịch và Ngô Bình ngồi đối diện nhau, bên cạnh là Hỉ Bảo đang bế một con rắn độc làm đồ chơi. Răng của con rắn đã bị bẻ đi, nó như biết được số kiếp của mình nên đành chịu trận để yên cho Hỉ Bảo muốn làm gì thì làm.

Ngô Bình nói với Vân Tịch: “Vân Tịch, thời gian tới, cô hãy tập trung tu luyện ở đây. Khi nào rảnh, tôi sẽ đến thăm cô”.

Vân Tịch gật đầu: “Sau lần chúng ta từ biệt khi ấy, không ngờ có nhiều chuyện xảy ra nhe vậy, đúng là trời giỏi trêu người con người”.

Ngô Bình: “À, lần trước cô mang Hoá Long Đan đi cho ai uống rồi?”

Vân Tịch: “Có một con bạch xà vạn nam ở tiên cảnh Thái Thanh, nó tu luyện đã lâu nên có pháp lực rất mạnh, nhưng không thể hoá rồng được. Tôi đã đưa đan dược cho nó, chắc năm này là nó hoá rồng thôi”.

Ngô Bình: “Bạch xà tu luyện vạn năm ư? Siêu đấy!”

Vân Tịch: “Khi tôi còn nhỏ, đã từng được nó cứu mạng nên chúng tôi thân nhau lắm”.

Ngô Bình: “Vân Tịch, tôi đóng giả Liễu Thiên Lang, không biết Tiêu Thị có phát hiện ra không nhỉ?”

Vân Tịch: “Chắc không, họ không dám đến nhà họ Lang hỏi đâu”.

Ngô Bình: “Thế thì tốt, giờ lão tổ sắp khôi phục tu vi rồi, đến lúc đó Vân Thị nhà cô sẽ an toàn”.

Ngoài Hỉ Bảo ra thì không còn ai khác nên Vân Tịch nói: “Cảm ơn ông xã nhé!”

Ngô Bình cười nói: “Đùa chứ, màn cướp dâu quá là k1ch thích luôn”.

Vân Tịch đỏ mặt nói: “Lão tổ từng bảo muốn ghán chúng ta cho nhau”.

Ngô Bình gãi đầu: “Đi theo tôi, cô không thấy tủi thân chứ!”

Vân Tịch: “Anh giỏi thế thì sao tôi thấy tủi thân được”.

Ngô Bình: “Nhưng tôi đã có người phụ nữ khác rồi”.

Vân Tịch: “Người giỏi giang như anh có nhiều vợ cũng là chuyện bình thường”.

Vân Tịch sinh ra ở Thái Thanh Tiên Cảnh, đàn ông ở đó được phép lấy nhiều vợ nên cô ấy không bài xích chuyện này.

Ngô Bình thở dài nói: “Được rồi”.

Vân Tịch mỉm cười rồi ngồi lên chân Ngô Bình, sau đó ôm cổ anh nói: “Chồng, em còn nhiều chuyện chưa kể hco anh, sau này em sẽ kể dần cho anh nghe nhé”.

Ngô Bình chớp chớp mắt: “Mai này mới kể à? Thế chúng ta bắt đầu thôi”.

Anh ôm Vân Tịch rồi đè cô ấy dưới thân.

Hỉ Bảo thấy thế thì nhảy dựng lên kéo tóc Ngô Bình, vì thằng bé tưởng họ sắp đánh nhau.

Ngô Bình tức giận mắng: “Hỉ Bảo, về phòng ngủ đi”.

Hỉ Bảo ngoan ngoãn về phòng ngay.

Sau một đêm chinh chiến trường kỳ, khi trời hửng sáng, Vân Tịch đã phải buông vũ khí đầu hàng rồi nằm bẹp trên giường.

Còn Ngô Bình thì dẫn Hỉ Bảo đi chơi.
 
Chương 2362


Chương 2362

Anh ở lại phủ Tử Long ba ngày, sau đó dặn nhóm Vân Tịch chăm sóc cho Bảo Hỉ rồi về Thiên Kinh.

Có một sát tinh ở Thiên Kinh, một lão anh hùng không sống được bao lâu nữa, anh phải về kéo dài tuổi thọ cho người này! Sau đó khống chế tà ma Trấn Bắc Vương.

Tổng bộ Thiên Long tại Thiên Kinh.

Ngô Bình lượn quanh tổng bộ một vòng thì thấy không có chuyện gì, vì thế buổi sáng anh chỉ dẫn cho Diệp Huyền thêm một chút rồi buổi chiều đến nhà vị tướng quân kia.

Vị tướng quân này tên là Sở Thắng Thiên, hiện đang sống một mình trong căn biệt thự trên đỉnh núi ở phía Tây Thiên Kinh. Lúc Ngô Bình xuất hiện ở chân núi, đã có hai người chặn anh lại, một người nói: “Xin dừng bước”.

Hai người này đều đã khá lớn tuổi, một người 70, một người 45, thực lực của cả hai đều mạnh, một người ở cảnh giới Tiên Thiên, một người ở cảnh giới Thần.

Ngô Bình: “Phiền hai vị lên thông báo cho Long chủ của Thiên Long đến xin gặp Sở tướng quân”.

Hai người đó ngạc nhiên hỏi: “Cậu là Long chủ ư?”

Ngô Bình gật đầu: “Tôi luôn ngưỡng mộ tướng quân, nghe nói tướng quân không khoẻ nên mới đến thăm”.

Đã rất lâu không có ai tỏ lòng kính trọng như vậy đến tướng quân nên hai người kia đưa mắt nhìn nhau, người lớn tuổi hơn nói: “Xin Long chủ chờ một lát, tôi sẽ lên thông báo”.

Vài phút sau, ông ấy nói: “Tướng quân có lời mời”.

Ngô Bình leo hoảng hơn trăm mét đường núi thì thấy một mặt đất bằng phẳng, có mấy căn nhà ở đây. Ngoài ra còn có mấy mẫu ruộng cằn, cùng một ông lão thoạt nhìn khoảng 90 tuổi đang cất bước yếu ớt trên con đường cỏ.

Người dẫn người tiến lên nói: “Tướng quân, Long chủ đến rồi ạ”.

Ngô Bình đi tới gần ông lão rồi hành lễ: “Ngô Bình tham kiến lão tướng quân”.

Ông lão đứng thẳng người, dáng người ông ấy rất cao, chắc khi trẻ phải cao trên mét chín.

Ông ấy nhìn Ngô Bình rồi cười nói: “Khá lắm! Tôi nghe danh cậu đã lâu, nghe nói cậu đã giết bọn quỷ nước Mễ, để lấy lại ánh hào quang cho nước ta, giỏi lắm!”

Giọng nói của ông ấy rất vang, khí thế hào hùng. Nhưng ông ấy đã rất yếu, nói một câu thôi mà cũng phải thở hổn hển.

Ngô Bình: “Lão tướng quân, nghe nói ông không được khoẻ, tôi hiểu về y thuật nên muốn đến thăm khám”.

Ai ngờ ông lão lại xua tay: “Không cần đâu, tôi sắp chết rồi, cũng 94 tuổi rồi chứ ít đâu, sống thêm vài năm cũng làm gì chứ! Vả lại, tôi không muốn làm liên luỵ đến người khác”.

Ngô Bình hiểu ý của ông ấy, ông ấy là sát tinh nên nếu có ai thân cận thì sẽ bị ảnh hưởng, vì thế ông ấy mới không muốn làm liên luỵ đến ai khác.

Ngô Bình cười nói: “Lão tướng quân, nếu tôi sợ thì đã không tới. Ông cứ yên tâm, tôi vừa chữa khỏi bệnh cho ông, mà còn hoá giải được mệnh sát tinh cho ông”.

Ông lão ngẩn ra: “Cậu định giúp tôi kiểu gì?”

Ngô Bình lấy Âm Dương Pháp Bào ra rồi nói: “Mặc áo bào này vào thì ông sẽ không còn mang mệnh sát tinh nữa, mà chỉ là người bình thường thôi”.

Lão tướng quân nhìn chiếc áo rồi hỏi: “Tại sao?”

Ông ấy đã mời không biết bao nhiêu cao nhân, nhưng chưa ai có thể làm được điều như Ngô Bình nói. Những người thân cận quanh ông ấy cứ lần lượt ra đi.
 
Chương 2363


Chương 2363

Về sau, ông ấy không dám thân thiết với ai nữa mà trốn một mình ở đây, chuẩn bị chờ ngày chết. Ông ấy cô độc, lẻ loi, nhưng không biết phải làm thế nào, vì ông ấy không muốn làm hại người khác.

Ngô Bình: “Mệnh sát tinh thật ra là vì sát khí trong người ông quá nặng, cái này có từ bẩm sinh rồi, ông thuộc một trường hợp rất hiếm gặp. Sát khi sẽ khiến những người xunh quanh ông bị ảnh hưởng, nhưng nếu ông mặc chiếc áo bào này vào thì sát khí sẽ bị ngăn cách, thế là mọi chuyện sẽ được giải quyết”.

Ông lão cầm lấy chiếc áo bào rồi cười nói: “Chắc thứ này quý lắm đúng không?”

Ngô Bình: “Nó là Âm Dương Pháp Bào, đúng là rất quý. Nhưng người bình thường không thể mặc được, vì nó sẽ tạo tia phóng xạ. Nhưng lão tướng quân thì khác, trong người ông có sát khí nên có thể cản được sức mạnh này”.

Ông lão mừng rỡ nói: “Cảm ơn cậu”.

Ngô Bình: “Lão tướng quân còn vài căn bệnh nữa, để tôi chữa luôn một thể”.

Hai người đi vào trong nhà, Ngô Bình mất hơn một tiếng để chữa trị các bệnh khác cho ông lão này, cuối cùng cho ông ấy uống hai viên Sinh Mệnh Đan và một viên Đại Luyện Hình Đan.

Khi Sở Thắng Thiên bước ra ngoài, trông ông ấy chỉ như một người 50 tuổi, khí tức như rồng, dáng người cao mét chín.

Hai người Ngô Bình gặp ở chân núi thấy thế thì mừng rơi nước mắt: “Tướng quân! Người trẻ lại rồi ạ!”

Sở Thắng Thiên soi gương rồi cười nói: “Đây là dáng vẻ năm tôi 40 tuổi, thời gian trôi nhanh thật đấy”.

Ông ấy chắp tay với Ngô Bình: “Cảm ơn cậu”.

Ngô Bình: “Nghe nói lão tướng quân có một thứ khống chế được Trấn Bắc Vương phải không ạ?”

Sở Thắng Thiên gật đầu: “Đúng”.

Ngô Bình: “Người của Trấn Bắc Vương đã tới tìm tôi, chắc định giết tôi, để tôi không thể chữa bệnh cho tướng quân”.

Sở Thắng Thiên cười lạnh: “Sớm muộn tôi cũng đi tìm ông ta”.

Ngô Bình: “Bây giờ, lão tướng quân đã khoẻ lại rồi, tôi không còn gì phải lo nữa”.

Sở Thắng Thiên: “Tôi có thể gặp cháu ngoại của mình không?”

Thì ra, Sở Thắng Thiên có một cô con gái nhưng qua đời từ lâu, vì thế ông ấy có một cô cháu gái đã ngoài 50 tuổi, người này cũng đã kết hôn và có con cháu. Để bảo vệ cháu gái mình nên Sở Thắng Thiên chưa từng gặp lần nào, vì sợ cháu gái bị ảnh hưởng bởi mệnh sát tinh của mình.

Ngô Bình: “Được chứ, lão tướng quân có thể sống như người bình thường rồi”.

Ông lão thở dài nói: “Nếu thế thì dù chỉ được sống thêm ba ngày nữa, tôi cũng thấy vui”.

Ngô Bình cười nói “Lão tướng quân còn sống được vài chục năm nữa”.

Sở Thắng Thiên cười nói: “Cậu đi theo tôi”.

Ông ấy dẫn Ngô Bình đi vào một phòng, sau đó đích thân pha trà rồi nói: “Cậu có biết tại sao tôi lại thành sát tinh không?”

Ngô Bình: “Lẽ nào về sau, lão tướng quân mới hình thành mệnh sát tinh ạ?”

Sở Thắng Thiên gật đầu: “Trước năm 10 tuổi, tôi vẫn là một người bình thường. Bỗng một hôm, người Đông Doanh đến thôn của chúng tôi rồi giết người phóng hoả, tôi trơ mắt nhìn thấy mẹ mình bị chúng c**ng bức, sau đó giết hại. Em gái tôi cũng bị dùng lưỡi le xuyên vào người rồi văng ra xa, khi ấy cô bé mới ba tuổi, tôi không bao giờ quên được ánh mắt trước khi chết của cô bé”.

“Tất cả những người thân yêu của tôi đều bị lũ quỷ ấy giết hại, chúng chém giết và cướp bóc như một bầy dã thú. Không, dã thú còn có lương tâm hơn chúng nó, ít ra dã thú chỉ sát sinh khi kiếm mồi, còn chúng thì thích giết là giết”.
 
Chương 2364


Chương 2364

Ngô Bình nghe xong thì trầm giọng nói: “Sau này nhất định bọn Đông Doanh sẽ phải trả giá”.

Sở Thắng Thiên: “Hôm đó tôi thoát chết vì trốn trong hầm, nghe tiếng la hét thảm thiết bên ngoài, tôi đau khổ và hoảng sợ. Khi lục tìm vũ khí trong hầm, tôi đã nhìn thấy một phiến đá, mở ra thì thấy một ngôi mộ cổ”.

“Ở đó toàn là xương khô, họ không phải chủ của ngôi mộ, mà là người sau này đi vào đó rồi chết. Xem ra, họ đã chết lâu rồi”.

“Sau khi vào đó, tôi nhìn thấy một hạt châu to như con mắt đang bị một người cầm trong tay. Tôi lấy hạt châu đi thì cảm thấy có một luồng sức mạnh dội vào người mình. Từ đó trở đi, tôi đã biến thành sát tinh”.

Ngô Bình: “Hạt châu đó đâu?”

Sở Thắng Thiên đi ra sau rồi mang một cái hộp ra, ông ấy mở ra rồi kéo lớp khăn phủ, Ngô Bình nhìn thấy một hạt châu màu đen trông rất quỷ dị.

Thấy thế, anh buột miệng nói: “Thiên Sát Châu”.

Sở Thắng Thiên gật đầu: “Về sau, tôi mang nó đi giết giặc và đã nhiều lần lập công. Tới khi trở thành tướng quân thì tôi mới biết nó là Thiên Sát Châu. Hạt châu này tích tụ sát khí của đất trời, nghe nói có rất nhiều danh tướng thời cổ đại cũng sỡ hữu nó, ví dụ như Bạch Chỉ, Hàn Tín”.

Ngô Bình: “Đúng là Thiên Sát Châu hấp thu sát khí của tự nhiên, vì thế người bình thường không thể chịu được. Ban đầu, khi lão tướng quân thấy người ở quê mình bị sát hại đã vô cùng giận hữ, sát ý nổi lên vừa hay lại phù hợp với sát khí của viên châu này nên mới thích hợp với nó”.

Sở Thắng Thiên nói: “Giờ tôi tặng nó cho cậu”.

Ngô Bình: “Tặng tôi ư?”

Sở Thắng Thiên gật đầu: “Từng có một cao nhân nói với tôi, nếu một ngày nào đó có người xử lý được tình trạng sát tinh của tôi thì tôi hãy tặng Thiên Sát Châu cho người đó”.

Ngô Bình ngẩn ra: “Lão tướng quân, vị cao nhân đó là ai?”

Sở Thắng Thiên lắc đầu: “Tôi không biết tên, khi ấy tôi vẫn chỉ là lính thôi”.

Ngô Bình rất ngạc nhiên, người đó có thể bấm ra chuyện của ngày hôm nay, chứng tỏ cảnh giới rất cao.

Anh cất viên châu đi rồi nói: “Cảm ơn lão tướng quân”.

Anh ngồi thêm một lúc thì con gái của lão tướng quân đến, vì thế anh xin ra về.

Chuyến này, Ngô Bình đã có thu hoạch lớn, Thiên Sát Châu là báu vật nhân gian. Sau này, khi Ngô Bình tiến vào Thần Biến của cảnh giới Địa Tiên thì sẽ cần phải luyện sát, luyện sát khí của đất trời vào nguyên thần, giúp nguyên thần có lực sát thương và phòng ngự tăng cao.

Luyện sát cần dùng đến sát địa, mà thứ này rất hiếm có, dù có tìm thấy thì nó cũng chỉ tạo ra sát lực rất yếu.

Còn lực thiên sát thì ngang với sát địa thượng đẳng.

Ngô Bình về tổng bộ Thiên Long trước, anh vừa về đã thấy có người đến thông báo: “Long chủ, có một người tên Đệ Nhất Đức Nhân xin gặp ạ”.

Đệ Nhất Đức Nhân? Ngô Bình nhớ ra đây là Võ Thần số một của gia tộc Đệ Nhất từng bị anh đánh bại, vì thế đã nhận anh làm chủ, nhưng sau lần đó thì anh với Đệ Nhất Đức Nhân này chưa từng liên lạc lại.

Anh gật đầu nói: “Mời vào”.

Vài phút sau, Đệ Nhất Đức Nhân đã được dẫn vào, nhìn thấy Ngô Bình, ông ta quỳ xuống nói: “Tham kiến chủ nhân”.

Ngô Bình gật đầu: “Đức Nhân, đứng dậy đi”.
 
Chương 2365


Chương 2365

Bấy giờ, Đệ Nhất Đức Nhân mới đứng dạy trình bày: “Chủ nhân, tôi gặp chuyện rồi, xin chủ nhân hãy giúp tôi”.

Ngô Bình: “Sao? Ông gặp chuyện gì?”

Gia tộc Đệ Nhất này thuộc một trong các gia tộc thần bí nhất ở Giang Nam, họ có một y vương, một địa sư và một Đệ Nhất Đức Nhân.

Đệ Nhất Đức Nhân: “Chủ nhân, tôi đã từng kể với người là gia tộc tôi tìm thấy một tiên phủ cổ, nhờ tu luyện ở đó thì gia tộc của tôi mới được như bây giờ. Nhưng hôm qua, anh hai của tôi đã vô ý lên tầng hai của tiên phủ và đã bị nhốt ở đấy, không biết sống chết thế nào”.

Ngô Bình: “Anh trai ông bị nhốt ở đấy ư? Các ông đã khai phá hết tiên phủ ấy chưa?”

Đệ Nhất Đức Nhân lắc đầu: “Chúng tôi chỉ tu luyện ở tầng ngoài cùng thôi, chứ bên trong rất phức tạp nên không dám vào. Không hiểu sao hôm đó anh tôi lại làm vậy”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Được rồi, tôi sẽ đi cùng ông”.

Đệ Nhất Đức Nhân mừng rỡ: “Cảm ơn chủ nhân”.

Ngô Bình lôi Đệ Nhất Đức Nhân cùng bay lên cao, sau đó lao vù đi. Tuy Đệ Nhất Đức Nhân đã ở cảnh giới Nhân Tiên tầng thứ hai, nhưng so với Ngô Bình thì vẫn còn cách biệt rất lớn. Ông ta vừa mừng vừa kinh ngạc nói: “Chủ nhân, tu vi của người tăng nhanh quá, đã hơn lần trước rất nhiều rồi”.

Ngô Bình: “Ông cũng kém gì, Võ Thánh rồi cơ đấy”.

Đệ Nhất Đức Nhân: “Sao tôi tiến bộ nhanh bằng chủ nhân được, nhưng tôi cũng luôn cố gắng”.

Họ trò chuyện được vài câu thì đã đáp xuống một viên lâm của Giang Nam, Đệ Nhất Đức Nhân nói: “Chủ nhân, lối vào của tiên phủ trong viên lâm”.

Lúc này, có rất nhiều người đi ra, họ đều là người làm và hộ viện của gia tộc Đệ Nhất. Nhìn thấy Đệ Nhất Đức Nhân trở về, họ đều chào “Ông thất”.

Đệ Nhất Đức Nhân: “Đây là Ngô tiên sinh, các người nhớ hầu hạ chu đáo”.

Mọi người đồng thanh chào: “Ngô tiên sinh”.

Ngô Bình gật đầu nói: “Đức Nhân, vào tiên phủ thôi”.

Đệ Nhất Đức Nhân mời Ngô Bình ra sau vườn hoa, ông ta ấn vào hòn non bộ, lập tức có một cánh cửa xuất hiện: “Chủ nhân, đây ạ”.

Ngô Bình: “Sao ngày xưa, gia tộc ông lại phát hiện ra nơi này?”

Đệ Nhất Đức Nhân: “Sư tổ của tôi mua căn nhà này xong thì đến năm thứ ba mới phát hiện ra tiên phủ. Đã từng có người đến đây rồi, nhưng chủ mở được một tầng, sau đó thì chịu”.

“Chắc chắn người đó đã xây nhà ở đây để tiện việc tìm kiếm trong tiên phủ, về sau không biết người đó đã chết thế nào, con cháu thì lụi bại nên mới bán nhà cho chúng tôi”.

Ngô Bình: “Nhà ông cũng là gia tộc lớn ở Giang Nam, chắc kinh doanh cũng khá lắm nhỉ!”

Đệ Nhất Đức Nhân: “Chủ nhân quá khen, gia tộc tôi chủ yếu cho thuê cửa hàng, chứ không giỏi việc kinh doanh đâu”.

Một phần năm cửa hàng ở Giang Nam là của gia tộc Đệ Nhất.

Nói rồi, hai người mở cửa bước lên cầu thang rồi đi vào một khu vực hình tròn, có khá nhiều sách vở ở đây, có một người đàn ông trung niên đang vùi đầu đọc sách.

Đệ Nhất Đức Nhân nói với người đó: “Anh tư, đây là Ngô tiên sinh”.
 
Chương 2366


Chương 2366

Người đó không ngẩng lên mà chỉ “ừm” một tiếng rồi lại đọc sách tiếp.

Ngô Bình liếc nhìn thì thấy người đó đang đọc sách phong thuỷ.

Đệ Nhất Đức Nhân nói: “Chủ nhân đừng chấp, anh tư của tôi rất mê phong thuỷ, ngày nào cũng vùi đầu vào sách, chẳng giao tiếp với ai”.

Ngô Bình: “Người lên tầng hai chắc là y vương hả?”

Đệ Nhất Đức Nhân gật đầu: “Vâng, anh hai của tôi chính là y vương”.

Ngô Bình nhìn thấy phía trước có một cánh cửa đang phát sáng, ánh sáng này có lực phản rất lớn với con người, những người như Đệ Nhất Đức Nhân có muốn lại gần cũng không được.

“Chủ nhân, cánh cửa này có lực phản mạnh lắm, tôi không thể đi qua được. Không biết sao anh hai lại vào được nữa”.

Ngô Bình nhìn chăm chú vào đó rồi khởi động khả năng nhìn xuyên thấu, thì thấy phía sau cánh cửa là một không gian đen kịt, có bóng người lập lờ ở đó, tuy nhiên không chỉ là một người.

Anh hỏi Đệ Nhất Đức Nhân: “Ông có biết sau cánh cửa có thứ gì không?”

Đệ Nhất Đức Nhân lắc đầu: “Không ạ”.

Ngô Bình: “Ngoài anh hai của ông ra thì đã có ai vào đó chưa?”

Đệ Nhất Đức Nhân: “Ngoài sư tổ của tôi ra, đến giờ chỉ có mỗi anh hai vào”.

Ngô Bình gật đầu, anh giơ tay ấn lên cánh cửa thì thấy đúng là lực phản rất mạnh. Nhưng sức mạnh của anh hiện giờ còn mạnh hơn nó, nên anh chỉ ấn một cái là cả người đã xuyên qua cánh cửa rồi biến mất ngay.

Ngô Bình vào trong rồi, Đệ Nhất Đức Nhân mới thở phào một hơi rồi nói: “Anh tư”.

Người đàn ông trung niên đang vùi đầu đọc sách đứng dậy rồi nhìn vào cánh cửa, sau đó lạnh giọng nói: “Ông nội bị nhốt trong đó nhiều năm, chắc tu vi phải đến cảnh giới Anh Biến rồi. Ngô Bình này có nhiều điều bí ẩn lắm, nếu ông mình có thể hỏi được thì gia tộc ta sẽ lời to”.

Đệ Nhất Đức Nhân: “Anh tư, ông bị nhốt lâu vậy rồi, không biết bao giờ mới có thể ra ngoài được”.

Người đàn ông: “Nhanh thôi, chờ ông vượt qua được Lôi Kiếp thì cánh cửa này sẽ không nhốt được ông nữa”.

Đệ Nhất Đức Nhân: “Ngô Bình bay đến đây đấy, chứng tỏ thực lực của cậu ta mạnh lắm”.

Người đàn ông: “Yên tâm, dù cậu ta có mạnh đến mấy thì cũng không địch lại được Chân Quân đâu”.

Đệ Nhất Đức Nhân nghĩ thấy cũng đúng nên gật đầu, không lo lắng gì nữa.

Về phần Ngô Bình, sau khi xuyên qua cánh cửa, anh đã tiến vào một không gian tối om, bên trong chỉ có một màu đen kịt, xung quanh thì trống trải.

Đột nhiên phía trước có một cái đèn lồ ng sáng lên, có một lão quản gia mặc đồ từ thời Dân Quốc vừa ho vừa đi về phía Ngô Bình. Trông ông lão già lắm rồi, phải trên 90 tuổi là ít.

Ông lão bị gù lưng, cố mãi mới ngẩng được đầu lên rồi nói: “Cuối cùng cũng có thêm người mới rồi, đi theo tôi”.

Ngô Bình đứng yên hỏi: “Ông là ai?”

Ông lão: “Tôi là quản gia của gia tộc Đệ Nhất, cậu cứ gọi tôi là ông Khương. Lão gia nhà tôi đang chờ ở phía trước, mau đi thôi”.

Ngô Bình đi theo sau ông Khánh rồi hỏi: “Lão gia nhà ông là ai?”

Ông Khánh: “Lão gia nhà tôi là Đệ Nhất Thần Hầu”.

Ngô Bình: “Ông nội của Đệ Nhất Đức Nhân à?”
 
Chương 2367


Chương 2367

“Đức Nhân? Ha ha, đúng. Cậu bị nó lừa vào đây à?”

Ngô Bình: “Sao? Ông ta lừa tôi vào đây ư?”

Ông lão: “Đúng, vì vào đây rồi thì đừng mong ra ngoài được nữa, không ai có thể mở được cánh cửa ấy”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Tại sao Đệ Nhất Đức Nhân lại lừa tôi vào đây?”

Ông Khánh: “Cậu có rất nhiều bí mật, nhưng vào đây rồi thì sẽ phải ngoan ngoãn khai ra hết”.

Ngô Bình cười lạnh không nói gì nữa, anh phát hiện họ đang đi trên một con đường núi, hai bên có rất nhiều các ngọn núi trọc lóc và các tảng đá với hình thù quái lạ.

Sau một đoạn đường, họ đã đi vào một hang động không to lắm, bên trong có các vách ngăn nhỏ. Hiện giờ, có một người đàn ông trung niên với khí tức rất mạnh đang ngồi bên trong, đó là một Chân Quân cảnh giới Thần Biến.

Người đàn ông đang ngồi đọc sách dưới ánh đèn lồ ng, Ngô Bình đi vào thì ông ta bỏ sách xuống rồi nói: “Cậu lại đây”.

Ngô Bình đi đến trước mặt ông ấy rồi ngồi xuống luôn.

Người đàn ông quan sát Ngô Bình rồi nói: “Mấy đứa cháu trai của tôi đều nói cậu có rất nhiều bí mật, hơn nữa còn có địa vị cao, cậu là Long chủ của Thiên Long à?”

Ngô Bình: “Là ông bảo Đệ Nhất Đức Nhân lừa tôi vào đây hả?”

Người đàn ông: “Gia tộc Đệ Nhất chúng tôi từng có một quá khứ huy hoàng, vậy mà cậu dám bắt cháu tôi theo hầu cho cậu, cũng to gan đấy”.

Ngô Bình: “Được làm thuộc hạ cho tôi là vinh dự của gia tộc nhà ông đấy”.

Người đàn ông nổi giận: “Láo lếu!”

Ông ta vung tay lên, một chưởng ấn đánh về phía má trái của Ngô Bình. Song, chưởng ấn ấy chợt biến mất, sau đó bật ngược về phía mặt của người đàn ông.

“Rắc!”

Người đàn ông này chính là Đệ Nhất Thần Hầu – một vị Chân Quân. Nhưng với Ngô Bình mà nói thì ông ta vẫn còn quá yếu, bị tát một phát cũng đáng đời.

Đệ Nhất Thần Hầu bị tát cho ngã ngửa, sau đó lăn vài vòng rồi sợ hãi nhìn Ngô Bình.

“Cậu là Võ Quân?”, ông ta hét lên với giọng đầy hận ý.

Ngô Bình nói: “Đệ Nhất Đức Nhân nói với ông tôi là Võ Quân à?”

Đệ Nhất Thần Hầu thở dài một hơi rồi chắp tay nói: “Tôi xin được bái Võ Quân một lạy”.

Ngô Bình: “Ông là ông nội của Đệ Nhất Đức Nhân đúng không? Xem ra ông cũng bị nhốt ở đây lâu rồi”.

Đệ Nhất Thần Hầu thờ dài thườn thượt nói: “Đúng, hơn chục năm trước, tôi cố hết sức để vào đây. Ở đây thật sự có thứ mà tôi muốn, nhưng khi muốn ra ngoài thì lại không thể nữa”.

Ngô Bình: “Vậy thì đây không phải tiên phủ rồi”.

Đệ Nhất Thần Hầu gật đầu: “Đúng, đây là nơi Luyện Ma. Vào thời thượng cổ, nếu các tu sĩ xuất hiện ma tâm thì sẽ vào đây rồi một mình chống chọi lại với nó”.

Ngô Bình: “Ra là nơi Luyện Ma, hay phết đấy, đại kiếp ma tâm của tôi cũng sắp đến rồi”.

Anh đã mở thần khiếu thứ bảy, về lý thuyết thì sau khi mở thần khiếu này, anh sẽ trải qua đại kiếp ma tâm, nhưng tốc độ tu hành của anh quá nhanh nên đã mở đến tận thần khiếu thứ chín rồi, thành ra đại kiếp ma tâm vẫn chưa đến được.
 
Chương 2368


Chương 2368

Đệ Nhất Thần Hầu vội nói: “Đây đúng là một nơi lý tưởng để luyện ma”.

Ngô Bình: “Có mỗi hai người ở đây thôi à?”

Đệ Nhất Thần Hầu: “Còn hơn chục người nữa, họ đều vào để làm việc vặt cho tôi, giờ đang đào hang”.

Ngô Bình: “Ông bắt họ đào hang để tìm lối ra à?”

Đệ Nhất Thần Hầu cười ngượng: “Vì tôi không nghĩ ra được cách nào khác nữa nên đành dùng tới cách đó. Nhưng bao năm trôi qua rồi mà không có tiến triển gì cả. Dù tôi có đào bao nhiêu con đường thì cũng không thể rời khỏi đây”.

Ngô Bình: “Vô dụng thôi, đây là một không gian độc lập, ông sẽ không bao giờ đào được đường ra”.

Đệ Nhất Thần Hầu thở dài vì nghĩ mình sẽ không bao giờ rời khỏi được nơi quái quỷ này.

Ngô Bình hỏi: “Không gian này lỡn cỡ nào? Ông đã tìm hiểu chưa?”

Đệ Nhất Thần Hầu: “Ban đầu, tôi đã đi khắp nơi, nhưng vẫn chưa đến được điểm cuối”.

Ngô Bình: “Nơi này rộng thế thì sao có mỗi nhóm các ông được”.

Đệ Nhất Thần Hầu biến sắc mặt nói: “Võ Quân nói đúng, có vài lần tôi đã nhìn thấy mấy bóng đen, tốc độ của họ rất nhanh nên tôi không đuổi kịp”.

Ngô Bình: “Ông không đuổi kịp hay không dám đuổi?”

Đệ Nhất Thần Hầu lúng túng nói: “Cả hai”.

Ngô Bình nhìn ra bên ngoài, sau đó anh nhìn thấy có một cái bóng màu xám ở sau tảng đá trên một con đường đá dài cách đây vài trăm mét, đôi mắt đỏ loè của nó đang nhìn chằm chằm về phía này.

Thấy Ngô Bình nhìn mình, cái bóng lập tức biến mất.

Ngô Bình nói: “Nếu ông không thành thật, tôi sẽ đánh đến khi ông nói thật thì thôi”.

Đệ Nhất Thần Hầu sợ hãi rồi nói: “Tôi sẽ nói thật”.

Ngô Bình cười lạnh: “Lúc tôi đến đây đã thấy có rất nhiều xương khô của người, ông giải thích thế nào về chuyện này?”

Đệ Nhất Thần Hầu ngẩn ra, ông ta không ngờ Ngô Bình lại chú ý đến điều này. Vì bên ngoài tối đen như mực, không hề có tia sáng, đến Chân Quân như ông ta còn không nhìn rõ. Hơn nữa, nơi này có thể áp chế được thần niệm.

Đệ Nhất Thần Hầu thở dài nói: “Được rồi, để tôi kể. Sau khi đến đây một thời gian, tôi phát hiện có vài người khắc chế tâm ma thất bại, họ vốn là người nhưng giờ đã hoá thành nửa người nửa ma. Chúng đáng sợ lắm, lực chiến đấu thì mạnh hơn tôi. Để giữ mạng cho mình, cứ một tháng tôi lại bảo các cháu trai đưa 30 bé trai và bé gái vào đây để làm mồi cho chúng ăn. Nhiều năm qua, chúng tôi đã ngầm thoả thuận với nhau như vậy, chúng sẽ ăn trẻ con, chứ không ăn tôi”.

Ngô Bình lườm ông ta: “Vậy là chục năm qua, ông đã hại không biết bao nhiêu đứa trẻ vô tội rồi!”

Đệ Nhất Thần Hầu cúi đầu nói: “Tôi cũng là bất đắc dĩ, nếu không để chúng ăn no thì chúng sẽ ăn tôi”.

Ngô Bình: “Những đứa trẻ ấy ở đâu?”

Đệ Nhất Thần Hầu: “Chúng tôi mua. Mấy năm đầu, có nhiều gia đình sinh nhiều con nhưng không nuôi được nên muốn bán. Khi ấy, mua một đứa trẻ chỉ mất vài trăm thôi. Nhưng vài năm trở lại đây thì đắt hơn, mỗi đứa phải vài trăm nghìn”.

Ngô Bình lạnh giọng nói: “Còn đứa bé nào ở đây không?”

Đệ Nhất Thần Hầu: “Tháng này còn 11 đứa, đang bị nhốt ở hang động phía sau, tôi bảo ông Khánh trông chừng”.

Ngô Bình đấm một cú vào ngực Đệ Nhất Thần Hầu làm ông ta bay ra xa, sau đó đập mạnh lên vách đá rồi hộc ra một ngụm máu.

Anh xách cổ ông ta lên rồi ném ra ngoài hang.
 
Chương 2369


Chương 2369

Ông ta ngã xuống đất, mùi máu tanh đã dẫn dụ hai bóng xám tới gần, đôi mắt đỏ loè của chúng nhìn chằm chằm vào Đệ Nhất Thần Hầu đang bị thương.

“Đừng! Xin Chân Quân tha mạng, cứu tôi với!”, ông ta gào lên.

Song, một cái bóng xám đã nhào tới rồi ngoạm phần đầu của Đệ Nhất Thần Hầu, tiếng nhai xương ngau ngáu. Không lâu sau, Đệ Nhất Thần Hầu không còn kêu nữa.

Ông Khánh quỳ xuống: “Xin tha cho tôi, là lão gia bắt tôi làm chuyện xấu”.

Ngô Bình tát vào mặt ông ta, đầu ông Khánh ngoẹo sang một bên rồi chết tại chỗ, Ngô Bình ném thi thể của ông ta cho một cái bóng xám gần đó, nó lập tức lao lên ăn ngay.

Ngô Bình quan sát từ xa, chờ chúng ăn hai thi thể kia xong rồi mới tiến lại gần chúng.

Bóng xám đã ăn uống no say nên đứng yên nhìn Ngô Bình, anh vẫn tiếp tục bước gần tới chúng.

Hai bóng xám này có hình người, cao trên mét bảy, làn da phủ đầu vảy màu đen, móng vuốt sắc nhọn, đôi mắt đỏ loè, con ngươi như mắt thằn lằn, răng thì sắc bén, mũi không có lớp da bao phủ mà chỉ có xương đen xì.

Ngô Bình nhìn hai con quái vật rồi lạnh giọng nói: “Trông xấu chết đi được!”

Con quái vật ở phía bên trái hét lên rồi tấn công Ngô Bình với tốc độ nhanh như điện.

Ngô Bình thi triển Thiên Nguyên Chỉ, một chỉ lực xuyên thủng mi tâm của con quái vật, toàn thân nó cứng đờ rồi ngã mạnh xuống đất.

Còn quái vật còn lại rít lên rồi quay đầu bỏ chạy, Ngô Bình đuổi theo với tốc độ còn nhanh hơn nó, anh bóp cổ nó rồi dùng sức bóp mạnh.

Giết hai con quái vật xong, Ngô Bình nhíu mày, anh cảm thấy quái vật hình người ở đây có thực lực không kém gì tu sĩ Bán Thần của nước Mễ. Không biết có bao nhiêu con quái vật ở cái nơi này nữa?

Ngô Bình phủi tay rồi đi về phía một hang động gần đó, bên ngoài có một tảng đá lớn. Anh xê tảng đá sang một bên thì nhìn thấy có 11 đứa trẻ đang ngồi co ro bên trong, cả trai cả gái đều khoảng từ ba đến năm tuổi.

Ngô Bình đi vào châm nến lên rồi nói: “Các cháu đừng sợ, chú là người tốt đến cứu các cháu”.

Nói rồi, anh lấy đồ ăn vặt và nước trong nhẫn trữ đồ ra rồi đưa cho bọn trẻ.

Bọn trẻ đến đây đã hơn nửa tháng rồi, mỗi ngày đều có một đứa bị ông lão trông rất đáng sợ bắt đi nên chúng luôn sống trong lo lắng, thấp thỏm.

Hôm nay chợt nhìn thấy một chú hiền lành, bọn trẻ như nhìn thấy thiên sứ, cảm giác sợ hãi cũng tan biến.

Chờ bọn trẻ ăn no xong, Ngô Bình mới nói: “Chú đưa các cháu đến một nơi an toàn nhé, đừng sợ”.

Lũ trẻ gật đầu, vì thế Ngô Bình đã đưa tất cả vào trong một căn nhà đơn giản ở không gian Hắc Thiên.

Vừa làm xong thì anh nghe thấy có tiếng quái vật ở bên ngoài, anh cười lạnh một tiếng rồi đi ra. Quả nhiên, lại có ba con quái vật xuất hiện, đôi mắt đỏ lừ của chúng đang lườm Ngô Bình.

Anh lạnh giọng nói: “Chúng mày không phải đối thủ của tao đâu, gọi đại ca bọn mày đến đây”.

Dứt lời, anh thi triển Sát Long Ấn, một ấn quang xuất hiện rồi che phủ trên đỉnh đầu đám quái vật.

Một con ngẩn ra, ngay sau đó toàn thân đã nổ tung.

Hai con khác thấy thế thì sợ hãi rồi quay đầu bỏ chạy.
 
Chương 2370


Chương 2370

Ngô Bình không đuổi theo, vì anh biết đại ca của chúng nó sẽ quay lại báo thù nhanh thôi.

Ngô Bình đi vào hang động rồi ngồi xếp bằng xuống, có lẽ sẽ có một trận ác chiến nên anh quyết định sẽ luyện thành Thiên Tinh Sát Quyền luôn.

Thiên Tinh Sát Quyền mượn sức mạnh của sao trời để taoh ra uy lực, công pháp này có năm thức là Tinh Huy, Tinh Kích, Tinh Tịch, Tinh Lạc và Tinh Nguyên.

Trước kia, thực lực của Ngô Bình có hạn nên chỉ luyện được đến Tinh Kích, nhưng giờ anh có thể luyện ba thức còn lại rồi.

Sau khi có linh lạc và thần lạc, thể chất và tinh thần của Ngô Bình đã mạnh hơn nhiều, loáng cái anh đã luyện xong ba thức cuối, sau đó dùng chúng để nghiên cứu pháp thuật và tất sát kỹ.

Truyền thừa của tiên điện Thiên Võ đã giúp anh mở mang rất nhiều, vì thế anh có thể tìm thấy đầu mối nhanh chóng và sáng tạo ra một môn sát thuật có tên là Thiên Tinh Sát!

Sau khi luyện thành Thiên Tinh Sát, Ngô Bình đang định tập thử thêm vài lần thì lại có tiếng động ở bên ngoài hang, một giọng nói như tiếng kim loại ma sát vào nhau vang lên: “Người ở bên trong mau ra đây chịu chết”.

Ngô Bình nghe thấy giọng nói đó giống tiếng ở triều Đường, anh đã gặp nhiều người thượng cổ nên cũng có chút hiểu biết về chất giọng của các triều đại.

Anh đi ra ngoài thì nhìn thấy có một con quái vật hình người đang đứng ở đó, nó mặc quần áo, nhưng bộ quần áo rách nát lắm rồi.

Người này có vóc dáng cao lớn, nhưng không có tóc và cổ, mắt thì màu vàng.

“Mày là đại ca của chúng nó à?”, Ngô Bình hỏi.

Quái vật lạnh giọng đáp: “Dám giết người của tao, to gan đấy”.

Ngô Bình: “Chúng nó có còn là người nữa đâu, rặt một lũ người không ra người, quỷ không ra quỷ”.

Quái vật: “Quỳ xuống thì tao sẽ tha mạng cho mày”.

Ngô Bình cười lạnh: “Mày đủ trình làm được điều ấy chưa?”

Con quái vật điên lên rồi vung tay, một tia sắc lạnh tấn công Ngô Bình.

Ngô Bình bât ngờ vì đó là kiếm quang.

Anh nhanh chóng lấy kiếm Vô Tương ra nghênh chiến.

Một âm thanh va chạm vang lên, kiếm quang kia nhạt màu rồi rơi xuống đất.

Con quái vật giật mình, sau đó Ngô Bình đã áp sát nó rồi thi triển Thiên Tinh Sát.

Nó không hề thấy Ngô Bình đã ra tay thế nào, chỉ biết người mình bị trúng một chưởng xong thì cháy sém hết cả.

Nó kêu lên đau đớn rồi lại tung đường kiếm về phía Ngô Bình.

Ngô Bình chém kiếm Vô Tương ra, thanh bảo kiếm của con quái vật đứt đôi, còn kiếm Vô Tương đã kề trên cổ nó.

Con quái vật giơ hai tay lên: “Mày không được giết tao”.

Ngô Bình: “Tại sao?”

Quái vật: “Tao là thuộc hạ của Ma Quân, mày mà giết tao, Ma Quân sẽ không tha cho mày đâu”.

Ngô Bình híp mắt lại: “Trên mày vẫn còn Ma Quân ư? Rốt cuộc ở đây có bao nhiêu con quái vật?”

Quái vật: “Ít nhất là 300 nghìn nhân ma”.

Ngô Bình: “300 nghìn? Sao lại nhiều thế!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom