Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 2331


Chương 2331

Không chờ ông ta nói hết câu, Ngô Bình đã đá một cú vào ngực ông ta. Người đàn ông đứng yên tại chỗ, nhưng vẻ mặt đã khác, vì đã chuyển sang màu tím tái của người chết.

Cú đá của anh đã khiến lục phủ ngũ tạng của ông ta nát bét, thậm chí tất cả xương cốt trong người cũng vỡ tan.

Sau đó, người ông ta mềm như bún rồi ngã xuống, tất cả các lỗ trên người chảy máu và bốc mùi hôi thối.

Ngô Bình lạnh giọng nói: “Ông dùng Âm Phong Chưởng giết người, tôi sẽ dùng sức mạnh gấp mười lần như thế để trả lại ông”.

Nhóm người của người đàn ông kia hoảng sợ rồi lùi lại, người đàn ông đó chính là một trong những người mạnh nhất của họ. Đến ông ta còn bị Ngô Bình hạ trong một chiêu thì họ chắc chắn không phải đối thủ của anh.

Ngô Bình: “Các người đã giết người thì phải bồi thường, mỗi mạng người 200 tiền bùa, không thì đừng hòng đi đâu hết”.

Trong nhóm này có hai tu sĩ Địa Tiên, họ trầm mặc một lát rồi lấy tiền ra bỏ xuống đất.

Ngô Bình lừ mắt rồi quát: “Biến hết đi”.

Sau đó, nhóm kia đều chạy mất dạng ngay.

Họ đi rồi, Ngô Bình mới nhặt tiền bùa lên và nói: “Đưa cho gia đình của mỗi người này một tỷ”.

Lý Long Thần: “Đệ tử nhớ rồi ạ”.

Ngô Bình: “Long Thần, người đến đây không phải Chân Nhân thì Chân Quân, ông mau dẫn người đi đi”.

Lý Long Thần cười trừ: “Trước giờ đệ tử cứ nghĩ tu vi của mình cũng khá, ai dè những người đến đây đều mạnh quá”.

Ông ấy nói tiếp: “Sư thúc, tu vi của người bây giờ quá cao! Hay người về phủ Tử Long chơi đi, không xa đây đâu ạ”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ thấy cũng được nên nói: “Để tôi nói với mọi người một tiếng đã”.

Anh chào nhóm Trương Thiên Hoành, dặn họ phát tín hiệu cho mình trước khi hành động, sau đó anh sẽ xuất hiện ngay.

Tiếp đó, anh và Lý Long Thần xuống núi, lên xe rồi về phủ Tử Long.

Đây là viên lâm do Lý Long Thần tự xây dựng, quy mô lớn nhất ở Hà Đông.

Xe vừa đến nơi thì Ngô Bình đã nhìn thấy có đèn đuốc sáng choang tại một căn nhà, có hai khí tức phi phàm toả ra từ đó.

Anh hỏi: “Long Thần, ai ở đấy thế?”

Lý Long Thần cười nói: “Sư thúc, đệ tử chưa kịp kể với người. Mấy hôm trước, có hai người kỳ lạ đến đây, đệ tử thấy họ là khách quý nên cho sống ở đó”.

Ngô Bình nói: “Hai người này có khí tức rất mạnh, chắc chắn không phải người tầm thường, dẫn tôi đến gặp họ”.

Chiếc xe dừng trước căn nhà đó, bọn họ đi xuống, Lý Long Thần tiến lên gõ cửa. Ngay sau đó, cửa mở ra, một tiểu đồng nói: “Ông Lý, mời vào”.

Lý Long Thần và Ngô Bình bước vào, sau đó Ngô Bình nhìn thấy một ông già tóc râu tóc màu muối tiêu cùng một cô gái đẹp tuyệt trần. Hai người này đang ngồi trong nhà, một người cầm hồ lô rượu như đang cụng rượu.
 
Chương 2332


Chương 2332

Ông già mặc bộ đồ màu lam ngọc, cao chưa đến một mét ba, gương mặt đầy nếp nhăn, nhưng đôi mắt sáng ngời.

Cô gái mặc đồ màu tím có dáng người nở nang, da trắng như tuyết, phóng thái quyến rũ. Mặt cô ấy ửng đó, đầu lưỡi hơi phồng: “Gia, tửu lượng của ông kém quá, nếu ông giỏi thì uống hết bình rượu này đi”.

Ông già lau miệng rồi nói: “Mỵ Nương, tửu lượng của cô sao bằng tôi được”.

Họ nói chuyện với nhau hệt như Lý Long Thần và Ngô Bình là không khí, nhưng Ngô Bình không mấy quan tâm.

Lý Long Thần chắp tay nói: “Tôi làm phiền hai vị rồi”.

Ông già liếc nhìn Lý Long Thần rồi nói: “Nếu biết là làm phiền thì sao không ra ngoài đi?’

Ngô Bình quan sát hai người này thì thấy ông già có khí tức như biển, Nguyên Anh tinh thuần, ít cũng là cao thủ Lôi Kiếp. Còn tu vi của cô gái thì thấp hơn một chút, ít cũng là Anh Biến.

Thấy họ đều đã là Chân Quân, Ngô Bình nói: “Hai vị Chân Quân đến chơi, chúng tôi rất chào mứng. Nhưng hai vị là khách thì không nên có thái độ như vậy”.

Ông già cười lớn nói: “Thái độ gì? Cậu dám nói chuyện với tôi bằng cái giọng đấy, chứng tỏ cũng dũng cảm”.

Ông già vung tay lên, không gian lập tức biến đổi, một giọt nước to như nắm đấm bay về phía Ngô Bình. Giọt nước này đang bi nén chặt, nếu nổ ra thì sẽ có uy lực và năng lượng không thua gì thuốc nổ.

Ngô Bình giơ tay lên, sau đó đẩy một cái vào không gian, một tiếng động lớn vang lên, một luồng khí lưu xuất hiện, chặn mọi đòn tấn công cho anh.

Ông già ngạc nhiên nói: “Thực lực của cậu mạnh hơn tôi tưởng, ngồi xuống cùng uống rượu đi”.

Ông già tháo một quả hô lô đưa cho Ngô Bình, anh mở ra ngửi thì thấy là rượu quý.

Ông già nói: “Đây là Thiên Tiên Tuý, độc nhất thiên hạ đấy”.

Ngô Bình ngửi rượu xong thì không nhịn được mà uống luôn một ngụm, ngay sau đó anh đã cảm thấy có một luồng sức mạnh thần kỳ chảy vào người mình, nó quá mạnh nên khiến anh hơi khó chịu.

Ngô Bình uống liền mấy ngụm lớn, hệt như bò ăn cỏ.

Thấy thế, hai ông cháu nhà kia trố mắt ra nhìn.

Cô gái nói: “Khá! Đến Tiên Quân cũng không dám uống nhiều như anh đâu”.

Ngô Bình: “Rượu ngon! Tiếc là không có đồ nhắm”.

Sau đó, anh ngoảnh lại nói với Lý Long Thần: “Bảo người chuẩn bị ít đồ nhắm đi”.

Lý Long Thần lập tức đi ngay, còn Ngô Bình bắt đầu thấy váng vất, anh lắc đầu rồi nói: “Tôi từng gặp hai người rồi”.

Ông già và cô gái ngơ ngác nhìn nhau, cô gái che miệng cười: “Anh gặp chúng tôi lúc nào?’

Mặt Ngô Bình cũng đã ửng đỏ, anh nói: “Hôm đó, tôi và Vân Tịch đang đối phó với một tên ở Địa Tiên Giới, hai người đã trốn trên cây”.

Ông già giật mình, khi ấy tu vi của Ngô Bình kém xa bây giờ, sao anh phát hiện ra họ được?

Cô gái kinh ngạc rồi hỏi dò: “Anh biết chúng tôi là ai không?”

Ngô Bình: “Chắc hai người không phải kẻ thù của Vân Tịch, nhưng chắc hẳn là người bên cạnh cô ấy. Tôi quan sát khí tượng của hai người thì đoán là người giúp đỡ Vân Tịch, đúng không?”

Cô gái thở dài nói: “Đúng, chúng tôi là người hầu của Vân Tôn”.

Dứt lời, họ đứng dậy rồi hành lễ với Ngô Bình: “Lão và Mỵ Nương tham kiến tiên sinh!”

Ngô Bình: “Vân Tịch không ở đây à?”
 
Chương 2333


Chương 2333

Lão lắc đầu nói: “Vân Tôn đang gặp chút phiền phức”.

Ngô Bình trầm mặc rồi lấy tiền phép ra reo quẻ, ngay sau đó đã có bốn cột sáng hiện lên, anh nhìn rồi cau mày nói: “Vân Tịch đang gặp chuyện đúng không?”

Mỵ Nương thở dài nói: “Vân Tôn không chó chúng tôi nhờ anh giúp, nhưng bây giờ chúng tôi không nghĩ ra có hêt cứu được Vân Tôn nữa”.

Ngô Bình: “Kể tiếp đi”.

Mỵ Nương: “Vân Tôn là con cháu của Vương tộc, bây giờ Vân Tộc đang gặp khó khăn rất lớn, lão tổ gặp vấn đề trong lúc tu hành nên nguy hiểm đến tính mạng. Để bảo vệ Vân Thị, người lớn trong gia tộc đã quyết định gả Vân Tôn cho Tiêu Thị. Tiêu Thị là thị tộc quý tộc đã tồn tại ba đời rồi, họ có thế lực rất mạnh, nếu Vân Thị liên kết với họ thì dù lão tổ có mất thì cũng không ai dám ra tay với Vân Thị”.

Ngô Bình: “Vân Tịch không đồng ý đúng không?”

Mỵ Nương gật đầu: “Đương nhiên Vân Tôn không đồng ý, nhưng người lớn trong nhà đã âm thầm bắt tay với nhau nhốt người ở đài Phi Hoàng, còn ba này nữa thôi là Tiêu Biệt Ly của Tiêu Thị đến đón dâu rồi”.

Lão nói: “Cậu Ngô, chúng tôi luôn để mắt đến cậu, biết cậu đã là đệ tử tinh anh của Thục Sơn, tu vi ở cảnh giới Võ Quân, phía sau hình như còn có một cao thủ hỗ trợ nên mới đến xin cậu cứu Vân Tôn, đừng để người bị gả vào Tiêu Thị”.

Ngô Bình: “Tại sao Vân Tịch không cho các người tìm tôi?”

Mỵ Nương: “Vân Tôn biết Tiêu Thị rất mạnh, lão tổ nhà họ đã ở cảnh giới Thiên Tiên bán bộ rồi, nếu anh đắc tội với họ thì sẽ gặp bất lợi”.

Lão: “Nhưng chúng tôi vẫn đi tìm cậu, vì thật sự không còn cách nào khác nữa”.

Ngô Bình trầm mặc, đúng là anh khá thân với Ngô Bình, họ còn là người yêu trên danh nghĩa. Lúc này, nếu anh đắc tội với gia tộc kia vì cô ta thì cũng khá đau đầu.

Anh nói: “Hai người yên tâm, có tôi đây rồi, không ai được bắt nạt Vân Tịch hết”.

Lão mừng rỡ rồi quỳ xuống: “Cảm ơn tiên sinh”.

Sau đó, Lý Long Thần đã mang đồ nhắm đến. Thấy ông già đang quỳ trước mặt Ngô Bình, ông ấy run lên, sư thúc siêu thật, đến người cao thâm thế này cũng phải nể sợ anh.

Ngô Bình đỡ ông già dậy: “Tên ông là Lão à?”

Ông già: “Bạn bè trong giang hồ hay gọi tôi là Gia, nhưng cậu cứ gọi tôi là Lão thôi”.

Cô gái: “Tôi là Mỵ Nương, tôi với Lão được Vân Tôn cứu. Nếu anh muốn cứu được Vân Tôn thì phải vượt qua Tiên Thiên Quẻ Sát Trận của Vân Thị, vì đài Phi Hoàng nằm chính giữa sát trận”.

Ngô Bình: “Một đến hai hôm nữa, tôi sẽ đi cứu cô ấy”.

Sau đó, anh hỏi: “Tiêu Thị và Vân Thị đều ở Côn Luân à?”

Mỵ Nương: “Vâng, hai nhà đều nằm ở vị trí đắc địa trong Côn Luân, là Thái Thanh Tiên Cảnh”.

Ngô Bình: “Thái Thanh Tiên Cảnh có lớn hơn Địa Tiên Giới không?”

Mỵ Nương: “Địa Tiên Giới chỉ là một phần nhỏ thôi, diện tích kém xa Thái Thanh Tiên Cảnh. Nhưng Địa Tien Giới khá cởi mở, qua lại thân cận với thế giới bên ngoài. So ra thì Thái Thanh Thiên Cảnh khá biệt lập, không qua lại với thế giới bên ngoài, nếu có thì cũng thông qua Địa Tiên Giới thôi”.

Ngô Bình: “Tại sao Thái Thanh Tiên Cảnh không tiếp xúc với thế giới bên ngoài?”

Mỵ Nương: “Tôi nghe nói những nơi như Thái Thanh Tiên Cảnh vẫn giữ được môi trường của thời thượng cổ, nếu họ giao thiệp với thế giới bên ngoài sẽ có khả năng ảnh hưởng đến môi trường bên trong”.

 
 
Chương 2334


Chương 2334

Lão: “Vì thế có rất nhiều động tiên ở Côn Luân đều liên kết với bên ngoài thông qua Địa Tiên Giới”.

Ngô Bình: “Nói vậy thì thật ra Địa Tiên Giới là đầu mối then chốt và nơi trung chuyển cho những nơi đó với thể giới bên ngoài à?”

Lão: “Có thể hiểu như vậy, thật ra các thế lực lớn đều có chi nhánh ở Địa Tiên Giới”.

Ngô Bình: “Vậy là kiếm phái Thục Sơn của tôi thật ra cũng không mạnh bằng Côn Luân”.

Mỵ Nương: “Anh Ngô, phía sau kiếm phái Thục Sơn cũng có các thế lực khác hỗ trợ, mối quan hệ giữa họ rất phức tạp”.

Bấy giờ Ngô Bình mới biết Công Luân lằng nhằng hơn anh tưởng rất nhiều, chứ không hề đơn giản như vẻ ngoài của nó.

Anh uống thêm một ngụm rượu nữa rồi nói: “Rượu ngon!”

Qua trò chuyện, Ngô Bình mới biết hai người này cố ý đến đây chờ mình, nhưng anh rất tò mò không biết sao họ đoán được anh sẽ đến đây.

Lão nói trước đó vv đã reo một quẻ và nói anh sẽ đến phủ Tử Long, chuyến này đi sẽ có một cuộc gặp gỡ bất ngờ.

Ngô Bình giật mình, lẽ nào vv nhắc đến Đại Vu?

Mỵ Nương hỏi: “Anh Ngô, những người ở ngoài kia hình như đều có lai lịch, không biết mục đích của họ là gì? Lẽ nào chuyện này cũng liên quan đến quẻ bói?”

Ngô Bình: “Trên núi ấy đang trấn áp một đại vu”.

Mỵ nương và Lão hít vào một hơi lạnh, ra là đại vu!

Mỵ nương hỏi: “Anh nghĩ đại vu ấy còn sống không?”

Ngô Bình: “Có”.

Lão cười lạnh nói: “Họ chán sống rồi hay sao! Một khi đại vu được thả ra thì họ sẽ chết hết. Tôi nghe nói vu chuyên săn tu tiên giả đấy”.

Ngô Bình: “Nói vậy cũng không đúng hoàn toàn, có thể nói vu sẽ hấp thu thần thông và pháp thuật của tu tiên giả, vì thế thu đoạn của nó ở một vài phương diện không kém gì tiên gia đâu”.

Mỵ nương: “Thế là vu còn lợi hại hơn tiên ư?”

Ngô Bình: “Mỗi người đều có một con đường tu luyện khác nhau nên điểm cuối thế nào cũng khó nói”.

Lão: “Lần hành động này, cậu cũng tham gia ư?”

Ngô Bình: “Ừm, tôi đang chờ tin của họ. Trước đó, chắc hẳn đã có nhiều người bỏ mạng rồi”.

Lão: “Nhất định cậu phải cẩn thận”.

Bọn họ ngồi uống rượu và trò chuyện đến ba giờ sáng lúc nào không hay, đột nhiên phía xa vang lên tiếng huýt sáo dài vang vọng cửu thiên, đó chính là tín hiệu của nhóm Trương Thiên Hoành phát cho Ngô Bình.

Anh lập tức đứng dậy rồi nói: “Hai người chờ ở đây nhé, tôi đi rồi về ngay”.

Vài phút sau, anh đã xuất hiện ở phòng tiệc, nhóm Trương Thiên Hoành đã chuẩn bị khởi hành. Thấy anh quay lại, Trương Thiên Hoành nói: “Nhiều người chết lắm rồi, bắt đầu hành động thôi”.

Ông ấy hạ lạnh, mọi người nhanh chóng chia nhau hành sự, ai vào việc nấy. Thật ra Ngô Bình có thể đoán được lối vào chính xác, nhưng chuyện này do Phục Long tiên sinh và Phù Vân tiên sinh phụ trách nên anh không tiện nói ra.
 
Chương 2335


Chương 2335

May là họ cũng giỏi nên chỉ mất hơn nửa tiếng đã xác định được một lối vào. Sau đó, có hai người tiến lên khoan đá, tạo thành một hang động sâu hơn bảy mét.

Khi họ đào tới cuối thì thấy nham thạch màu đỏ, trong nham thạch chứa sức mạnh nào đó, kim loại vừa tiếp xúc với nó đã toé lửa ngay.

“Thần tướng, không khoan được nữa rồi, phía sau có cấm chế rồi”, một người nói.

Trương Thiên Hoành nói: “Ông Trì, đến lượt ông rồi đấy”.

Một người đàn ông bước ra, ông ấy bước đi rất chậm đến gần nham thạch, sau đó lấy một quả hồ lô ra rồi đỏ một thứ nước màu xanh xuống. Nước chảy xuống một cái là nham thạch biến thành màu xanh, sau đó những người khác lại đào dễ dàng ngay.

Ngô Bình vừa nhìn đã biết đó là Thanh Linh Chân Thuỷ, là dược liệu bổ trợ tốt nhất để luyện đan. Nhưng rõ ràng là người đàn ông kia không biết giá trị của nó, vì nếu biết thì ông ấy sẽ không lãng phí như vậy.

Hai người kia vẫn đang đào, Ngô Bình lân la đến làm quen: “Ông Trì, lúc uống rượu, sao không thấy ông kể về mói bảo bối này?”

Ông Trì tên thật là Trì Ngọc Phong, tu vi không cao nên rất khâm phục Ngô Bình. Trước đó, ông ấy đã nhiều lần đến chúc rượu anh: “Của lão gia nhà tôi đấy, cái nước này hay lắm, có thể dập được mọi loại lửa”.

Ngô Bình: “Ông Trì, cho tôi một nửa được không?”

Nghe thấy thế, ông Trì có vẻ khó xử: “Tả thần tướng, nước này quý lắm, cậu muốn lấy một nửa thì nhiều quá”.

Ngô Bình cười nói: “Ông Trì, ông ở cảnh giới Địa Tiên tầng thứ nhất bao lâu rồi? Lẽ nào không muốn đột phá à?”

Ông ấy thở dài nói: “Đột phá khó lắm, tôi thử nhiều lần rồi còn suýt bị tẩu hoả nhập ma, mà cũng thành công đâu”.

Ngô Bình: “Đúng, tư chất và căn bản của ông đều ổn, nhưng còn thiếu Thuần Dương Đan. Có nó rồi thì ông sẽ đột phá ngay thôi’.

Trì Ngọc Phong chấn động: “Tả thần tướng có Thần Dương Đan ư?”

Ngô Bình lấy một viên Thuần Dương Đan ra, anh lấy hai viên này trong lúc giúp Văn Thánh luyện đan, chúng đều là đan dược nhị phẩm. Tuy là nhị phẩm nhưng cũng khó mà mua được ở Địa Tiên Giới, muốn có thì phải tranh đấu trong buổi đấu giá.

Trì Ngọc Phong nhìn viên đan dược tròn trịa ấy rồi hít hà hương thơm, sau đó ch ảy nước miếng nói: “Tả thần tướng, tôi không có nhiều tiền nên chắc không mua được”.

Ngô Bình bỏ viên đan dược vào tay ông ấy rồi nói: “Chúng ta là bạn, nói chuyện tiền nong làm gì”.

Trì Ngọc Phong mừng rỡ nói: “Cảm ơn tả thần tướng”.

Ngô Bình xua tay: “Haizz, đừng gọi tôi thế nữa, nếu ông không khinh thì cứ gọi tôi là chú em Ngô thôi được không?”

Trì Ngọc Phong: “Chú em”.

Ngô Bình cười lớn: “Em là người của điện Trường Sinh ở kiếm phái Thục Sơn, sau này nếu cần đan dược gì thì cứ đến tìm em, nhất định em sẽ nghĩ cách kiếm cho anh”.

Trì Ngọc Phong cười tươi: “Cảm ơn chú nhiều, à anh sẽ cho chú hết nước thần trong nhà anh. Thật ra nó cũng không có tác dụng nhiều với anh, chỉ để dập lửa thôi”.
 
Chương 2336


Chương 2336

Ngô Bình mừng thầm nói: “Thế em cảm ơn nhé”.

Hai người đều đạt được mục đích của mình nên rất vui, sau đó cười hi ha cả buổi. Trì Ngọc Phong đã đưa quả hồ lô cho Ngô Bình.

Ở phía khác, hai người kia vẫn đang đào tiếp, cuối cùng cũng thấy ngọc thạch màu đen, nó rất cứng, bao nhiêu vũ khí cũng không làm gì được.

Thấy thế, Trương Thiên Hoành gọi một người tới, người đó quan sát mặt đá một lát rồi lấy sơn thoa lên trên, chờ sơn khô thì lấy búa đập.

Ngay sau đó, đã có một tảng đá lớn rơi xuống, hình như chỉ cần bôi cái sơn ấy lên thì đá nào cũng phải đầu hàng hết.

Ngô Bình nhìn thì thấy Trương Thiên Hoành toàn mời các cao thủ đến.

Anh đã biết muốn tiếp xúc với trận pháp bên trong thì đầu tiên phải phá được năm tầng phòng ngự bên ngoài, hai tầng đầu là hoả ngọc, kim cương, tiếp theo sẽ đến một thứ khá nguy hiểm là độc mộc.

Đợi khi sắp đào được gỗ độc, Ngô Bình nói: “Thứ này để tôi xử lý”.

Người kia nghe vậy liền lùi sang một bên. Mỗi người giỏi một việc nên không ai giành việc của ai. Ai giỏi việc gì thì làm việc đó.

Ngô Bình đập nát khối đá sau cùng, bên trong lộ ra một thứ gỗ màu xanh xám. Ngô Bình uống một ngụm nước rồi phun lên gỗ, sau đó lại rắc thêm một thứ bột gì đó lên bên trên.

Lúc anh luyện thuốc có được nhiều thành phẩm phụ, loại bột này chính là một trong số đó. Nó có tác dụng cô lập các loại vật liệu có độc, sau đó hình thành một chất như keo trên bề mặt vật chất có độc đó. Mặc dù thứ này không đáng tiền nhưng vào lúc quan trọng lại rất hữu dụng.

Sau khi cả khối gỗ bị lớp keo bao phủ, Ngô Bình mới dùng kiếm Hắc Long cắt đôi nó ra, tạo thành một lối vào cao hai mét và rộng khoảng một mét. Sau đó anh lấy khối gỗ ra, vứt vào trong không gian chứa đồ. Tiếp đó, anh lại dùng thứ bột kia rắc lên bề mặt vừa cắt để tạo thành lớp keo ngăn cách.

Gỗ độc này dày khoảng hai mươi centimet. Sau khi tạo một lớp keo trên bề mặt cắt, chất độc của nó không thể phát huy ra bên ngoài.

Đằng sau lớp gỗ là một khoảng không màu đen. Mọi người nhìn thấy đều không biết đó là cái gì. Trương Thiên Hoành hỏi một lượt, không ai trả lời được nên đành nhìn sang Ngô Bình.

“Ngô Bình, cái này phải phá giải thế nào?”

Ngô Bình đáp: “Đây là lớp phòng hộ thứ tư, gọi là “Vô Gian”. Đây là một không gian gấp kỳ dị, ban nãy nếu có người xông vào thì sẽ mãi mãi mắc kẹt trong đó, không thể thoát ra được”.

Trương Thiên Hoành cau mày hỏi: “Có cách nào hoá giải không?”

Ngô Bình gật đầu; “Để tôi thử xem”.

Ngô Bình vẽ hai lá bùa, sau đó dán lên bên trái và bên phải mỗi bên một cái. Bùa này vừa tiếp xúc với Vô Gian là lập tức bay lên lơ lửng giữa không trung. Sau đó khoảng không đen ngòm kia biến mất, để lộ ra tầng năm ở đằng sau. Đó là một lớp màng tinh thể mỏng nhưng cực kỳ dẻo dai, bền chắc.

Trương Thiên Hoành ấn thử lên bề mặt này, sau đó dồn toàn lực đánh vào tấm màng nhưng toàn bộ động năng tạo ra từ cú đánh đều bị nó hấp thụ hết. Có người lấy kiếm ra định cắt tấm màng nhưng cũng không được.

Mọi người làm đủ mọi cách, tổng cộng hơn chục phương pháp mà tấm màng này vẫn không hề xi nhê gì.

Trương Thiên Hoành lại nhìn sang Ngô Bình: “Ngô Bình, cậu còn chưa thử”.

Ngô Bình đang đứng bên cạnh cắn hạt dưa. Anh phủi phủi tay, đáp: “Ban nãy tôi đang bận nghĩ đối sách, giờ thì có cách rồi đây”.

Anh bước tới phía trước tấm màng, thò một ngón tay ra vạch một đường. Tấm màng bị xô sang một bên, để lộ ra một lỗ. Sau đó, Ngô Bình ung dung đi qua cái màng đó.
 
Chương 2337


Chương 2337

Hoá ra, ban nãy anh phát hiện tấm màng này chỉ cần từ tốn nhẹ nhàng, không mang sát khí là có thể đi qua.

Tấm màng này vốn được dùng để đề phòng kẻ mạnh. Còn đối với nước chảy, không khí, nó đều không ngăn cản.

Những người kia bừng tỉnh, vội vã làm theo cách của Ngô Bình, dễ dàng vượt qua tấm màng.

Sau tấm màng là một hang đá. Hang cao mười mấy mét, bọn họ đang định đi vào thì trong không trung xuất hiện vô số đốm sáng. Những đốm sáng đó bay trong không khí rồi lao về phía đoàn người.

Có một người bị đốm sáng rơi lên người trước tiên. Một giây sau, toàn thân anh ta phát sáng. Sau đó từ tai, mắt, miệng của người đó không ngừng phun ra tia sáng.

Chưa tới mười giây, toàn bộ sinh khí trên người người đó đều hoá thành ánh sáng rồi bị phun ra ngoài. Mà ở vị trí anh ta phun ra ánh sáng, lại có vô số đốm sáng sáp lại hút lấy hút để ánh sáng từ sinh khí này.

Nhìn thấy cảnh này, đám đông kinh ngạc, vôi vã lùi về sau.

Trương Thiên Hoành hừ lạnh một tiếng rồi phất tay một cái, một tấm lưới có mắt rất nhỏ bay ra. Chỉ một lát sau, tấm lưới đã tóm được mấy nghìn đốm sáng.

Ngô Bình nhìn rõ những đốm sáng này thực ra là những con trùng siêu nhỏ chỉ bằng cỡ hạt vừng. Nhưng sức sống của bọn chúng rất mãnh liệt, tấm lưới kia dù lợi hại nhưng không giết được bọn chúng.

Trương Thiên Hoành tiếp tục điều khiển tấm lưới, sau đó hỏi Ngô Bình: “Cậu có cách xử lý cái thứ quỷ quái này không?”

Lúc này Ngô Bình nghĩ tới một loại dị trùng, tên nó là Đoạt Mệnh Phi Phù. Loại trùng này rất nhỏ, nó có thể k1ch thích sinh lực của vật chủ toả ra bên ngoài dưới dạng ánh sáng. Sau đó, những con trùng này sẽ hút lấy ánh sáng đó.

Sau khi hút ánh sáng này, Đoạt Mệnh Phi Phù lập tức có thể đẻ trứng tạo ra các con non. Loại trùng này vô cùng quỷ dị, cho dù là Tiên quân dính phải bọn chúng cũng không cách nào chạy thoát.

Có điều, loại trùng này mặc dù là mối nguy chí mạng đối với người tu luyện nhưng đối với người luyện thuốc thì lại là bảo vật vô giá. Bởi vì khi sử dụng loại trùng này có thể luyện ra ánh sáng sinh mệnh.

Ánh sáng sinh mệnh có thể dùng để luyện ra đan dược vô cùng quý nên nó được coi là báu vật. Bởi vậy, vừa nhìn thấy những con trùng này là Ngô Bình bắt đầu tính toán làm cách nào để bắt được chúng.

Anh ném ra hơn một trăm cái lọ đựng thuốc. Trong mỗi lọ, anh đặt vào một viên đan Sinh Mệnh. Loại trùng này cực kỳ mẫn cảm với sinh khí nên vừa ngửi thấy khí tức sinh mệnh nồng đặc trong chiếc lọ, bọn chúng lập tức liều mạng lao vào trong lọ như thiêu thân.

Ngô Bình dùng Niệm lực và Nhãn lực điều khiển những lọ thuốc một cách chính xác, còn đám trùng thì không ngừng bay vào trong.

Chưa tới một phút sau, hơn một trăm lọ đựng thuốc của anh đã đầy ắp loại trùng này. Ngô Bình lập tức đậy nắp lọ, sau đó cho hơn một trăm cái lọ mới ra bên ngoài, tiếp tục dụ lũ trùng bay vào trong.

Lũ trùng này tuy quỷ dị nhưng không thể nào phá được cái lọ của anh. Cho nên, một lọ thuốc bình thường lại có thể trở thành nhà giam cầm tù chúng.

Cũng may trong người anh lúc nào cũng thủ sẵn rất nhiều lọ đựng thuốc nên cứ hết đợt này đến đợt khác, anh mang lọ ra dụ rồi đợi đến khi bọn trùng chui đầy vào trong thì đóng nắp lại.

Khi con trùng cuối cùng bay vào lọ, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Phù Vân tiên sinh cười nói: “Vẫn là Tả thần tướng đa mưu túc trí”.

Ngô Bình: “Đây có lẽ là bẫy mà những người tới đây khám phá từ thời trước để lại. Nếu đi tiếp, có lẽ chúng ta sẽ tìm được trận pháp”.
 
Chương 2338


Chương 2338

Trương Thiên Hoành: “Ngô Bình, có phá được trận pháp hay không, tất cả đều nhờ vào cậu”.

Ngô Bình gật đầu, đoàn người tiếp tục đi vào sâu hơn. Đi hơn một trăm mét nữa, ở đằng trước xuất hiện một quầng sáng màu tím. Ngô Bình mở mắt thấu thị thì phát hiện quầng sáng này là một bộ phận bên ngoài của đại trận. Người mà bước chân vào đây là lập tức bị kẹp chết.

Ngô Bình: “Để lại đây một người, hành động theo hiệu lệnh của tôi”.

Trương Thiên Hoành cử ra một cao thủ Địa Tiên ở lại đó.

Đoàn người của Ngô Bình tiếp tục đi thì gặp phải một khối sơn thạch, họ đập vỡ khối sơn thạch rồi đi qua. Chỉ một lát sau, họ lại nhìn thấy một quầng sáng màu trắng, Ngô Bình lại để lại một cao thủ Địa Tiên ở đây.

Cứ như vậy, họ tìm thấy cả thảy hai mươi tư quầng sáng như vậy. Ở mỗi vị trí đó đều để lại một người, sau đó Ngô Bình sẽ hướng dẫn người đó cách khống chế trận pháp.

Sau cùng, anh và Trương Thiên Hoành đi tới chỗ trận nhãn. Anh nói: “Thần tướng, muốn kiểm soát trận nhãn này, thần tướng phải đích thân ra tay”.

Trương Thiên Hoành gật đầu: “Được!”

Sau đó Ngô Bình chỉ cho ông ấy cách phá trận. Sau khi học được, Trương Thiên Hoành nói: “Có thể bắt đầu rồi”. Sau đó ông ấy dùng Thần niệm, liên lạc với các cao thủ Địa Tiên đã ở lại các vị trí trước.

Sau đó, hai mươi lăm người họ cùng ra tay theo cách Ngô Bình đã chỉ cho trước đó. Trong nháy mắt, trời đất như rung chuyển, quầng sáng phong ấn lối vào trước mặt họ đột nhiên biến mất.

“Mau vào thôi!”

Hai người họ vội vã bước vào, sau đó quầng sáng ban nãy lại xuất hiện chắn lối vào.

Đi qua một đường hầm, sau đó đi thêm một đoạn nữa là tới một cung điện trong núi. Cung điện này có một cỗ quan tài bằng vàng lấp lánh, hai mươi tư sợi xích khổng lồ được nối với quan tài này. Sức mạnh của hai mươi tư Nguyên Chu Thiên Hàng Ma Đại Trận thông qua sợi xích trấn áp đại vu sư trong quan tài.

Trương Thiên Hoành nhìn chiếc quan tài, mắt sáng lên nói: “Bên trong này chắc chắn là đại vu sư”.

Ngô Bình nhìn vào bên trong. Trong quan tài có một người phụ nữ rất đẹp, mặc quần áo quý tộc. Người phụ nữ này vẫn còn khá trẻ, nhưng khí tức của sinh mệnh đã tắt từ lâu. Anh còn phát hiện khi còn sống, người phụ nữ này đã từng sinh con.

Ngô Bình nói: “Thần tướng, đại vu sư đã chết, không còn nguy hiểm nữa”.

Trương Thiên Hoành gật đầu đáp: “Vất cả cho cậu rồi, những việc còn lại cứ để tôi”.

Ngô Bình không có hứng thú với cỗ quan tài này nên đáp: “Cắt đứt sợi xích là đại trận sẽ ngừng hoạt động”.

Cung điện này rất lớn, Ngô Bình đi ra phía xa xem xét. Anh cũng hiểu rằng dù trong quan tài đó có thứ gì thì cũng là của Trương Thiên Hoành, không liên quan gì đến anh.

Đi tới một góc của cung điện, Ngô Bình phát hiện ở bên cạnh có một viên gạch bị lỏng. Anh liền đưa tay bới gạch đá ra. Sau đó anh nhìn vào trong thì thấy một cửa động rất lớn.

Trong đó có một bé trai chừng một tuổi đang bò, hơi thở rất yếu còn vẻ mặt thì vô cùng khổ sở.

Ngô Bình kinh ngạc, tại sao một nơi thế này lại có trẻ con?

Anh vươn tay ra, bé trai kia ngẩng đầu lên nhìn anh. Cậu bé trông rất đáng yêu, đôi mắt màu lam nhạt, làn da hơi bánh mật, tóc đen nhánh.

Cậu bé này từ khi sinh ra đến nay mới được thấy loài người nên vô cùng vui mừng, vội vã bò tới.

Ngô Bình ôm cậu bé trong tay, nhìn Trương Thiên Hoành vẫn đang thu thập đồ trong chiếc quan tài ở phía xa rồi nói: “Thần tướng, tôi ra ngoài trước nhé”.
 
Chương 2339


Chương 2339

Trương Thiên Hoành không có thời gian quản anh nên lập tức đáp: “Được”.

Ngô Bình biết nơi này đã không cần tới anh nữa. Lúc ra, anh đi theo đường cũ. Tốc độ của anh nhanh đến nỗi không ai nhận ra anh đã rời đi, về tới phủ Tử Long.

Cậu bé này rõ ràng nặng hơn một bé trai một tuổi thông thường. Bàn tay nhỏ của nó bám chặt lấy áo anh, từ trong cuống họng bập bẹ gọi:

“Bố”.

Ngô Bình trợn tròn mắt, bụng bảo dạ chú không phải bố cháu.

Về đến nhà, anh không cho bất cứ ai đi vào. Anh ôm cậu bé trong tay, sau đó lấy ra một quả đào tiên, ép ra nước đào rồi dùng muỗng nhỏ đút cho cậu bé.

Hình như cậu bé lâu lắm không được ăn gì nên loáng một cái đã ăn hết trái đào.

Ngô Bình phát hiện thể chất của cậu bé rất dị thường, bẩm sinh đã có tới mười Linh Khiếu, chín Thần Khiếu. Hơn nữa, cơ thể cậu bé ngoài Linh Lạc còn có cả Thần Lạc.

Lẽ nào đây là con trai của thi thể nữ trong quan tài? Không thể nào, đã lâu như vậy, tại sao một đứa trẻ có thể sống sót ở đó chứ?

Ngô Bình mặc dù chưa thực sự có con nhưng khi anh ôm cậu bé này thì trong lòng trào dâng cảm giác yêu thương.

Anh bảo Lý Long Thần đi tìm mấy vú em tới. Lý Long Thần làm việc rất nhanh, chưa tới một tiếng, mười vú em đã được mời tới. Những vú em này đều khoẻ mạnh, nhiều sữa.

Một vú em đi vào, ôm lấy cậu bé rồi cho nó ăn sữa mẹ. Nhìn thấy sữa mẹ, mắt cậu bé sáng lên, hai tay ôm lấy bầu sữa, ra sức bú.

Vú em kia kinh ngạc thốt lên: “Cậu bé này khoẻ thật đấy”.

Ngô Bình đưa một viên đan Sinh Mệnh cho vú em rồi nói: “Cô uống nó đi”.

Lý Long Thần trả công rất cao, cho bú một lần được mười nghìn tệ nên vú em này không do dự mà nuốt viên đan. Sau khi uống xong, sữa của vú em này có thêm lực sinh mệnh khiến cậu bé càng bú mạnh hơn nữa.

Nửa tiếng sau, vú em đầu tiên đã không còn sữa, Ngô Bình liền gọi người thứ hai vào.

Cứ như vậy, sau khi bú sữa của mười vú em xong, cậu bé mới hài lòng. Cậu bé xoè tay gọi Ngô Bình “bố ” đòi bế chứ không muốn vú em bế mình nữa.

Ngô Bình gọi Lý Long Thần vào, khi anh ta nhìn thấy đứa trẻ trong lòng Ngô Bình thì bật cười hỏi: “Sư thúc, sư thúc có người nối dõi từ bao giờ thế?”

Ngô Bình: “Bớt hóng chuyện đi. Cậu đi hỏi mười vú em đó xem họ có đồng ý đi cùng tôi không, lương tháng hai trăm nghìn tệ”.

Ngô Bình đã nhận ra cậu bé này ăn khỏe kinh người nên cần phải đưa theo mười vú em mới đủ.

Lý Long Thần: “Họ chắc chắn sẽ đồng ý, đệ tử sẽ đi chuyển lời”.

Lúc này, những người giúp việc mang đồ dùng cần thiết như quần áo, tã, giày tất cho em bé.

Cậu bé được thay quần áo mới, giờ đã có thể chạy đi chạy lại nghịch ngợm như một chú khỉ con. Lúc trèo lên, lúc lại nhảy xuống. Cậu bé rất thích bám lấy Ngô Bình chơi trò xích đu.

Ngô Bình vô cùng bất lực, bị tiểu yêu này quấn lấy nên anh không làm được việc gì nên hồn, chỉ đành phải chơi với nó.
 
Chương 2340


Chương 2340

Rõ ràng cậu bé này đã coi Ngô Bình là bố, mở miệng ra là gọi “bố”.

Một lúc sau, Trương Thiên Hoành cũng trở về rồi gọi Ngô Bình tới. Ông ấy đã lấy được thứ trong quan tài, nở nụ cười mãn nguyện vì hài lòng với thành quả đạt được.

Ngô Bình còn bận chăm đứa nhỏ nên chỉ nói: “Thần tướng, xin chúc mừng. Tôi còn có việc nên xin phép cáo lui trước”.

Trương Thiên Hoành cười đáp: “Ngô Bình, hôm nay may nhờ có cậu, nếu không chúng tôi không thể nào phá được đại trận”.

Ngô Bình đáp: “Có thể dốc sức vì thần tướng là vinh dự của tôi”.

Nói vài câu khách sáo rồi Ngô Bình lại quay về phủ Tử Long.

Lúc quay về, anh phát hiện Mị Nương đang chơi với cậu bé.

Thấy Ngô Bình quay lại, Mị Nương hỏi: “Đây là con của anh sao?”

Ngô Bình cũng lười giải thích nên đáp: “Có thể coi như vậy”.

Mị Nương cảm thấy vô cùng kỳ lạ, thầm nghĩ thế nào gọi là “coi như”?

Ngô Bình: “Mị Nương, cô ở lại giúp tôi chăm sóc cậu bé, tôi phải đi Thái Thanh Tiên Cảnh một chuyến”.

Mị Nương đáp: “Được, anh qua bên đó cố gắng đừng xung đột với Vân Thị”.

Lão: “Yên tâm đi, có tôi đây rồi”.

Chỉ có vỏn vẹn hai ngày nên hai người họ lập tức đi tới Thái Thanh Tiên Cảnh. Muốn vào được bên trong thì trước hết phải vào Địa Tiên Giới rồi mới đi tới đó được.

Vào đến Địa Tiên Giới, Lão đưa Ngô Bình tới một đại điện trên đỉnh núi. Có thể nhận ra nơi này có nhiều tu sĩ ra vào.

Lão lấy ra hai tấm thẻ, ông ta một tấm và Ngô Bình một tấm. Giơ thẻ này lên là có thể trực tiếp đi qua cánh cửa bên trong, vào tới Thái Thanh Tiên Cảnh.

Khi Ngô Bình vào được trong Thái Thanh Tiên Cảnh, anh đặt chân xuống một quảng trường rộng lớn. Cách đó không xa là một thành phố vô cùng phồn vinh.

Ra khỏi đại điện, Lão nói: “Cậu Ngô, đây là một trong những cánh cửa để ra vào Thái Thanh Tiên Cảnh. Ở trước mắt chúng ta chính là Dương Thành”.

Ngô Bình: “Dương Thành? Đặt tên thành phố theo tên dòng họ sao?”

Lão: “Đúng vậy, nơi này do nhà họ Dương kiểm soát. Ở đây, nhà họ Dương là lớn nhất, họ sống chẳng khác nào vua chúa”.

Họ đi trên quảng trường một lúc, nhìn dòng người đi qua đi lại. Như có dự cảm, Ngô Bình đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên trời. Anh thấy trên bầu trời có rất nhiều vòng xoáy năng lượng.

Anh lập tức nói: “Lão, chúng ta đi vào Dương Thành xem xem”.

Lão đồng ý rồi dắt Ngô Bình đi vào Dương Thành. Ở đây có rất nhiều thương nhân, các cửa hàng mọc lên như nấm. Nhìn chung đây là một thành phố mà thương mại vô cùng phát triển.

Hai người họ tìm một khách đi3m để ở. Ngô Bình bảo Lão canh ở bên ngoài, còn anh ngồi trong phòng cảm nhận năng lượng.

Trong số những năng lượng đó có một loại được ghi trong Bát Cửu Huyền Kinh, chính là Vạn Tượng Thần Lực. Hơn nữa, vòng xoáy năng lượng của lực này rất lớn, năng lượng cũng rất thuần khiết.

Có điều, để Thần Khiếu hút năng lượng thì khá nguy hiểm, độ khó cao hơn lúc khai mở Linh Khiếu nhiều. Cho dù Ngô Bình có mắt thấu thị hỗ trợ cũng phải mất tới hơn ba tiếng đồng hồ mới mở được Thần Khiếu thứ bảy!

Thần Khiếu này vừa mở ra, Ngô Bình cảm giác như võ hồn của mình bị chấn động. Sau đó, một lượng lớn Vạn Tượng Thần Lực đi vào đó. Võ hồn của anh sau đó cũng đi vào Thần Khiếu.
 
Chương 2341


Chương 2341

Sau khi võ hồn hút lấy Vạn Tượng Thần Lực thì nó sẽ có những năng lực kỳ diệu của lực này. Sau này võ hồn của anh có thể mô phỏng vạn vật, ví dụ như núi, đao kiếm, rồng hay hổ,…

Phải thêm hơn một tiếng nữa, Ngô Bình mới ổn định được lực này. Thế là giờ anh đã mở được bảy Thần Khiếu, chỉ còn một Thần Khiếu nữa là viên mãn.

Đương nhiên, sau khi anh mở Thần Khiếu số tám cũng có thể mở thêm Thần Khiếu số chín. Người xưa nói, cái gọi là “Cửu Thiên Thập Địa” chính là chỉ chín Thần Khiếu và mười Linh Khiếu.

Ngô Bình ở trong phòng tu luyện mà không để ý đến thời gian. Khi anh đẩy cửa bước ra thì trời đã tối.

Lão: “Cậu Ngô, trời tối rồi. Cậu có muốn đi ăn gì đó không?”

Ngô Bình: “Không cần đâu. Tối nay chúng ta hãy tới chỗ Vân Thị”.

Lão: “Được!”

Thái Thanh Tiên Cảnh có cả thảy bảy châu và bốn lục địa. Bảy châu đó được đặt theo tên các dòng họ lớn. Nơi mà Vân Thị tồn tại được gọi là Châu Vân.

Khi hai người bước vào lãnh địa của Châu Vân, Ngô Bình cảm nhận được một Thần niệm chập chờn lúc ẩn lúc hiện. Thần niệm này như đang khoá chặt anh lại.

Ngô Bình kinh ngạc, Lão nói: “Đằng trước chính là thành phố của Châu Vân. Cậu Ngô, chúng ta vào đó thôi”.

Sau khi tiếp đất, Ngô Bình hỏi: “Có một Thần niệm đang khoá chặt tôi. Là ai làm vậy?”

Lão cười đáp: “Đó là đại trận phòng ngự của Châu Vân, đại trận này có khả năng phân biệt tà ma và kẻ thù xâm lược. Nếu như tôi và cậu là tà ma hoặc có ý đồ xấu với nơi này thì đại trận sẽ khiến chúng ta nổ banh xác. Đồng thời, nó sẽ tự củng cố khả năng phòng vệ lên mức cao hơn”.

Ngô Bình kinh ngạc: “Còn có trận pháp mạnh như vậy sao!”

Lão: “Vân Thị là vương tộc, có đại trận như vậy cũng không có gì kỳ lạ”.

Đằng trước chính là cửa thành của Châu Vân. Ở đó đang có một đoàn người xếp hàng để kiểm tra trước khi vào thành. Cổng này rất lớn, cao hơn một trăm mét, có hơn một trăm binh sĩ canh gác. Những thương gia đi qua đây để làm ăn buôn bán, khách du lịch đều phải ghi thông tin cá nhân vào sổ rồi mới được vào.

Ngô Bình: “Tôi lấy thân phận gì để đi vào đây?”

Lão: “Cậu cứ nói mình là đệ tử tinh anh của kiếm phái Thục Sơn ở Địa Tiên Giới, tới đây để tham gia cuộc tuyển chọn binh sĩ vào doanh trại tuần thành. Đúng rồi, cậu hãy nghĩ một cái tên mới, không được dùng tên thật”.

Ngô Bình: “Doanh trại tuần thành?”

Lão: “Đó là doanh trại phụ trách trị an trong thành, mỗi ngày đều phải đi tuần khắp nơi. Nếu phát hiện kẻ phạm tội có thể xử lý tại chỗ”.

Lão cười rồi nói tiếp: “Có điều muốn vào doanh trại này ngoài việc có thực lực ra thì cũng phải có tài lực nữa”.

Ngô Bình: “Ý ông là muốn vào đó phải mua chức?”

Lão gật đầu: “Không sai, người của doanh trại tuần thành rất thích tiền, những cuộc trao đổi này cũng diễn ra rất sòng phẳng”.

Ngô Bình: “Ông nói với tôi điều này là muốn tôi tham gia vào đó?”

Lão đáp: “Cậu Ngô, nếu tham gia doanh trại tuần thành, cậu có quyền đi tới mọi nơi. Như vậy thì càng dễ có cơ hội tiếp xúc với đại trận”.
 
Chương 2342


Chương 2342

Ngô Bình cảm thấy rất có lý, anh đáp: “Được, ông hãy sắp xếp đi”.

Lão gật đầu: “Chúng ta tìm chỗ ở đã. Những việc phía sau cứ để Lão lo liệu”.

Hai người họ vào thành, sau đó Lão đưa Ngô Bình tới một khách đi3m rồi gọi vài món ăn. Ông ta bảo Ngô Bình hãy đi nghỉ trước rồi ra ngoài một mình.

Ngô Bình ở lại khách đi3m ngồi thiền điều hoà khí trong cơ thể. Đến tận lúc trời sáng Lão mới quay lại. Lão cười nói: “Cậu Ngô, lát nữa cậu hãy đi phỏng vấn. Người phỏng vấn sẽ tuyển thẳng cậu”.

Ngô Bình gật đầu: “Được”.

Hai người họ đi ăn sáng ở một quán trà gần đó, sau đó Ngô Bình muốn đi thăm thú xung quanh vì còn mấy tiếng mới tới giờ phỏng vấn.

Đến một tiệm bán đan dược, do thói quen nghề nghiệp nên Ngô Bình muốn vào trong xem. Anh nói: “Lão Khanh, chúng ta vào xem xem”.

Tên thật của Lão là Khanh Phi Nhiên. Có điều rất lâu rồi không ai gọi ông ta bằng cái tên này nữa. Những người quen biết không gọi bằng “ông” thì sẽ gọi là “lão”.

Ngô Bình đột nhiên gọi lão Khanh khiến ông ta có chút không quen, nhưng cũng không ý kiến gì.

Cửa hiệu này rất lớn, trên dãy kệ dài bày ra đủ loại đan dược. Có vài tiểu nhị đứng sau quầy, nhiệt tình giới thiệu và hướng dẫn quan khách cách sử dụng các loại đan dược.

Ngô Bình quan sát xung quanh, phát hiện ở đây có một số đan dược do điện Trường Sinh luyện. Cũng có một số là do Đan Đỉnh Môn luyện ra.

Anh nhìn quanh một lượt thì phát hiện đan dược ở đây đắt hơn ở Địa Tiên Giới, hơn nữa chất lượng lại kém hơn một chút. Thực ra cũng dễ hiểu thôi, Địa Tiên Giới là điểm liên lạc của các thế lực tại Côn Luân, việc mua bán đương nhiên cũng phát triển hơn.

Cửa tiệm này có nhiều tầng. Ba tầng đầu đều bán những loại đan dược phổ thông, Ngô Bình không có hứng thú. Đến tầng thứ tư anh mới phát hiện ra một số loại đan dược thú vị.

Sau cùng, anh đi lên xem tiếp các tầng trên. Anh đang định đi lên thì có một người mặc áo choàng màu xanh lam đứng chặn đường, lạnh lùng hỏi: “Vị quan khách này, anh đã xem năm tầng rồi mà vẫn chưa tìm được loại đan dược mình muốn sao?”

Ngô Bình lạnh lùng hỏi lại: “Sao vậy? Tiệm các người có quy định khách tới xem phải mua đan dược ở năm tầng đầu tiên sao?”

Người mặc áo lam cười ha ha đáp: “Không có, có điều nhìn anh cũng không giống người có tiền. Tầng tiếp theo anh không nên lên thì hơn, dù gì cũng làm gì có tiền mua?”

Lão nổi trận lôi đình: “Im miệng ngay! Cậu chủ nhà tôi không có gì ngoài điều kiện, mua cả cái tiệm nát của các người cũng chỉ như mua rau ngoài chợ! Gọi ông chủ các người ra đây!”

Thanh niên kia cười lạnh: “Miệng lưỡi xéo xắt gớm nhỉ. Đáng tiếc, chủ của chúng tôi không muốn gặp các người”.

Lão rút ra một tấm lệnh bài ở thắt lưng, lạnh lùng nói: “Cứ đi hỏi thử đi!”

Trên lệnh bài này viết chữ “Vân”. Người có tấm lệnh bài này đều là người nhà họ Vân.

Người mặc áo lam sững sờ, sau đó mặt biến sắc, vội vã cúi gập người nói: “Hoá ra là người của Vân phủ, tiểu nhân biết tội, xin tiên sinh tha tội!”

Thanh niên áo lam vốn định dùng kế khích tướng với Ngô Bình, không ngờ anh lại có thân thế khủng như vậy nên vội vàng xin lỗi.

Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Khỏi phải khích tôi, có đồ tốt mang hết ra đây đi”.

Thanh niên áo lam: “Vâng vâng, ban nãy là tôi đã thất lễ. Bên trên có một số đan dược tốt, mời quan khách đi theo tôi!”
 
Chương 2343


Chương 2343

Thanh niên này dẫn Ngô Bình và Lão đi lên tầng. Ở trên đây được bài trí khác hẳn so với các tầng dưới. Ở đây có rất nhiều cái hộp nhỏ bằng thuỷ tinh được đặt trên những cái bệ bằng ngọc. Mỗi cái bệ ngọc như vậy chỉ có một chiếc hộp thuỷ tinh. Mà trong mỗi hộp thuỷ tinh như vậy chỉ có duy nhất một viên đan.

Ngô Bình quan sát một lượt, quả thực những viên đan này cũng đặc biệt hơn đan ở tầng dưới. Anh nhìn thấy đan Thuần Dương, đan Nguyên Anh, thấp nhất cũng là đan tam phẩm. Đương nhiên, đan dược ở đây giá cũng cực đắt.

Thanh niên kia cười nói: “Quan khách, những viên đan này vẫn chưa đủ để lọt vào mắt xanh của anh sao?”

Ánh mắt của Ngô Bình dừng lại ở mấy chiếc hộp thuỷ tinh trong góc. Ở trong hộp thuỷ tinh có hai lọ đan dược. Đan dược này dường như không phải để bán cho khách, chỉ bày ở đó mà thôi.

Qua chiếc bình, Ngô Bình thấy bên trong cũng có đan dược, hơn nữa chất lượng rất tốt, hơn hẳn những đan dược được bày bán.

Ngô Bình hỏi: “Hai lọ đan dược kia cũng bán chứ?”

Thanh niên kia liếc nhìn về phía đó rồi đáp: “Đó chỉ là tàn đan, là do trong quá trình luyện đan gặp vấn đề nên luyện ra đan hỏng. Mặc dù nó chỉ là phế phẩm nhưng cũng có một số hiệu quả nhất định”.

Nói rồi, thanh niên áo lam đi về phía đó, lấy ra hai lọ đan dược, cười nói: “Trong hai lọ này lần lượt đựng Âm Dương Pháp Đan và Bất Tử Thần Đan”.

Hai loại đan dược này Ngô Bình biết. Âm Dương Pháp Đan là thánh dược Tiên quân cần dùng khi đột phá cảnh giới Âm Dương. Còn Bất Tử Thần Đan là đan dược cần sử dụng khi đột phá cảnh giới Bất Tử. Hai loại đan dược này còn quý hơn cả Long Môn Đan anh từng giúp điện Trường Sinh luyện.

Anh đón lấy lọ đựng đan, phát hiện hai viên đan này không phải là phế phẩm mà là chưa luyện xong. Với loại đan dược cao cấp như thế này cần được luyện từ hai lần trở lên mới ra được thành phẩm hoàn chỉnh.

Nhưng rõ ràng là thanh niên áo lam, thậm chí cả chủ tiệm đan này đều không biết được sự huyền diệu của nó nên mới nghĩ nó là phế phẩm.

Ngô Bình mặt không cảm xúc, hỏi: “Hai lọ đan này giá bao nhiêu?”

Thanh niên kia thấy Ngô Bình có hứng thú với lọ đan phế này thì vội đáp: “Âm Dương Pháp Đan một nghìn năm trăm đồng tiền bùa. Còn Bất Tử Thần Đan thì hai nghìn một trăm đồng”.

Ngô Bình: “Đan phế mà bán với giá đó sao?”

Thanh niên kia cười khổ đáp: “Giá này là do ông chủ tôi định ra, tôi không có quyền quyết định”.

Ngô Bình nghĩ ngợi một lát, sau đó đưa cho thanh niên kia bốn nghìn ba trăm đồng tiền bùa rồi thu lấy hai lọ đan.

Thanh niên kia không ngờ mình lại kiếm được món hời lớn như vậy. Anh ta cười nói: “Quan khách thật có mắt nhìn. Đan này mặc dù là tàn đan nhưng vẫn là đan dược cao cấp, mua về chắc chắn không lỗ”.

Lão Khanh thấy cảnh này thì không kìm được nữa, nói: “Cậu Ngô, ở đây đắt quá, hay chúng ta đi chỗ khác xem?”

Ngô Bình: “Đã tới rồi thì không mua gì cũng đáng tiếc”.

Sau khi ra khỏi tiệm đan dược, Lão lắc đầu nói: “Cậu Ngô, cậu cũng biết luyện đan mà, sao lại mua đan phế phẩm về làm gì?”

Ngô Bình cười đáp: “Ai nói đây là đan phế kia chứ? Chỉ là nó chưa được luyện xong mà thôi. Giống như Âm Dương Pháp Đan này có dược tính chỉ giữ được trong một thời gian ngắn, không quá hai tiếng. Thầy luyện đan muốn giữ cho đan dược này không mất đi công hiệu nên chia thành hai lần để luyện. Lần luyện đầu tiên là khó nhất, cũng là giai đoạn thể hiện rõ nhất trình độ của thầy luyện đan. Lần thứ hai thì dễ hơn nhiều, tác dụng của nó là khôi phục dược tính cho đan. Đương nhiên, một khi dược tính được phục hồi thì phải sử dụng ngay trong thời gian ngắn”.

Lão trợn tròn mắt: “Còn có chuyện như vậy sao? Cậu Ngô, vậy thì cậu hời lớn rồi!”
 
Chương 2344


Đi về phía trước thêm vài bước, Ngô Bình nhìn thấy một tiệm bán quần áo. Quần áo ở trong đó mới là hàng hiệu xa hoa thực sự, được dệt bằng chất liệu quý giá không thể tìm thấy ở nhân gian. Càng hiếm có hơn là tiệm này đã cập nhật những mẫu mã mới nhất ở bên ngoài, còn có cả sườn xám và váy liền.

Ngô Bình vừa nhìn qua đã thấy bị thu hút nên đẩy cửa bước vào tiệm. Một người phụ nữ rất có khí chất ra đón anh, cười hỏi: “Quan khách muốn xem quần áo sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Cô là chủ cửa hàng sao?”

Cô gái cười đáp: “Đúng vậy”.

Ngô Bình: “Tôi muốn chọn vài bộ cho bạn gái”.

Cô gái đáp: “Anh quả thực rất có mắt nhìn”.

Ngô Bình chỉ vào một bộ sườn xám, hỏi: “Cùng kiểu này có những bộ nào?”

Cô gái đáp: “Quan khách, cùng kiểu dáng cũng có thể đặt làm riêng, hơn nữa có thể dùng những chất liệu khác nhau”.

Cô gái lấy ra một cái hộp, bên trong có mấy chục mẫu vải. Ngô Bình phát hiện ra một loại vải vô cùng mềm mại, có độ bóng sáng rất đẹp. Chất vải này hè mặc không nóng mà đông mặc cũng không lạnh. Hơn nữa, nó còn có tác dụng bảo vệ cơ thể nhất định, có thể ngừa nước lửa, phòng đao kiếm, lại còn rất thân thiện với da.

Ngô Bình hỏi: “Chất liệu này được đấy, dùng nó dệt một bộ sườn xám thì hết bao nhiêu tiền?”

Cô gái cười đáp: “Quan khách thật có mắt chọn. Đây là sợi Tencel, giá bán một lạng trên thị trường là một trăm đồng tiền bùa. Nếu muốn dệt một chiếc sườn xám thì ít nhất phải dùng hai lạng sợi này. Nếu tính thêm chi phí cho thợ lành nghề thì ít nhất cũng phải bảy trăm đồng tiền bùa.

Lõi đời như lão Khanh mà cũng thấy đắt. Ông ta nói: “Cô chủ, không bán rẻ hơn chút được sao?”

Cô chủ đáp: “Xin lỗi, ở đây chúng tôi không giảm giá”.

Ngô Bình đáp: “Ừm, mấy kiểu sườn xám này đều không tệ. Tôi cho cô số đo, cô làm trước ba bộ cho tôi xem thế nào”.

Sau đó anh đưa cho cô chủ tiệm số đo của Đường Băng Vân, Đường Tử Di và Chu Thanh Nghiên. Nếu đẹp, anh sẽ đặt thêm vài bộ để tặng những người xung quanh mình.

Cô chủ tiệm vừa ghi lại số đo vừa ngạc nhiên thốt lên: “Bạn gái của anh số đo đều rất chuẩn, đúng là khiến người ta ngưỡng mộ”.

Sau đó, Ngô Bình chọn thêm ba chiếc váy làm từ cotton thượng phẩm, ba bộ quần áo làm từ vải lanh thượng phẩm. Tất cả hết hơn ba nghìn đồng tiền bùa, quả là xa hoa! Phải biết, nếu ở bên ngoài thì một đồng tiền bùa bằng một trăm triệu tệ, hơn nữa loại tiền này còn cực hiếm. Nhiều khi có tiền cũng không mua nổi!

Lão Khanh cũng sốc nặng vì cách tiêu xài của Ngô Bình. Ông ta nói: “Cậu Ngô, cậu có nhiều tiền nhưng cũng không thể tiêu xài như vậy. Là ba nghìn đồng tiền bùa đấy”.

Ngô Bình cười đáp: “Tiền làm ra là để tiêu mà”.

Sau khi chốt đơn xong, chủ tiệm liền sai người đi may đồ, nhanh nhất cũng phải đến mai mới được lấy hàng.

Ngô Bình đi dạo trên phố thêm một lúc, khi gần đến giờ mới tới chỗ phỏng vấn.

Lão Khanh đặt cho Ngô Bình cái tên khác là Lý Bình, là đệ tử kiếm phái Thục Sơn và tu vi Nhân Tiên.

Ở cổng nha môn của doanh trại tuần thành có rất đông người. Cứ một lát lại có một người được gọi tên để vào bên trong phỏng vấn.

Ngô Bình đứng trong đám đông, nghe thấy ở phía không xa có tiếng người xì xào: “Người anh em, cậu “đi” bao nhiêu tiền đấy? Có qua được không?”

Người kia đáp: “Tôi đã đưa họ ba trăm đồng tiền bùa rồi. Haizzz, để kiếm được món tiền đó tôi phải đi vay mấy chục họ hàng”.

“Ba trăm đồng? Giàu thế. Điều kiện của tôi không tệ nên chỉ đưa một trăm đồng thôi. Người nhận tiền nói có 50% cơ hội đỗ”.

Ngô Bình nghe xong thì đột nhiên cảm thấy có điềm, sao ai cũng đi tiền hết vậy? Anh nhìn sang lão Khanh, lão Khanh cười đáp: “Cậu không cần lo lắng, tôi đã tìm một người đáng tin cậy giúp đỡ. Hơn nữa chúng ta còn đập vào đó một nghìn đồng tiền bùa. Không vấn đề gì đâu”.
 
Chương 2345


Chương 2345

Vừa nói dứt lời thì một người mặt xám ngoét đi ra khỏi cổng. Đi được vài bước, người đó đột nhiên ngồi bệt ra đất, khóc nức nở. Sau đó vừa khóc vừa mắng: “Trời đánh thánh vật! Mất một nghìn đồng tiền bùa mà vẫn trượt, các người đúng là ăn cướp!”

Anh ta vừa khóc thì bên cạnh đã có hai kẻ mặc quần áo màu đỏ đen lao tới lôi anh ta ra xa, sau đó đánh cho một trận nên thân.

Lão Khanh cảm thấy rất mất mặt, nói: “Cậu Ngô, đó có lẽ là trường hợp ngoài ý muốn thôi”.

Ngô Bình cau mày hỏi: “Người của doanh trại tuần thành ngang ngược như vậy sao? Nhận tiền mà không giúp người ta?”

Lão Khanh: “Tiền này chắc chắn sẽ được hoàn lại một bộ phận. Xảy ra việc thế này, chắc chắn là do có kẻ trả giá cao hơn”.

Ngô Bình: “Loạn quá, chẳng lẽ không có một tiêu chuẩn gì để tuyển chọn hay sao?”

Lão Khanh cười đáp: “Tiêu chuẩn tuyển chọn? Không thể nào, bài kiểm tra quá khó, đã hơn ba trăm năm nay không một ai vượt qua được. Lâu dần bọn họ bỏ luôn bài thi, chuyển thành phỏng vấn và những bài kiểm tra đơn giản.

Ngô Bình: “Có thể khó đến mức nào chứ?”

Lão Khanh: “Thực ra bài thi đó mấy trăm năm trước vẫn có thể tuyển được người. Nhưng không biết tại sao pháp khí dùng để thi đó có vấn đề, dẫn tới số lượng người thi đạt cực thấp. Dần dần người ta cũng không dùng nó nữa”.

Hai người đang nói chuyện thì phía trước đã gọi: “Lý Bình!”

Ngô Bình vội vã đi vào. Anh đi vào trong sân, một người đàn ông cao gầy đang ngồi ở đó. Ông ta nhìn xuống cuốn sổ của mình rồi lại nhìn Ngô Bình, sau đó lạnh lùng hỏi: “Họ tên?”

Ngô Bình đáp: “Bẩm đại nhân, tôi tên là Lý Bình”.

Người đàn ông: “Tu vi?”

Ngô Bình: “Cảnh giới hai Nhân Tiên”.

Lão Khanh đã nói doanh trại tuần thành yêu cầu tu vi không cao, cỡ Nhân Tiên là được.

Người đàn ông: “Đến từ đâu?”

Ngô Bình: “Địa Tiên Giới, kiếm phái Thục Sơn”.

Người đàn ông ừm một tiếng rồi phán: “Điều kiện của cậu không tệ, đi sang bên trái tham gia bài thi đi”.

Ngô Bình gật đầu: “Cảm ơn đại nhân”.

Ngô Bình đi vào căn phòng bên trái. Vừa vào trong là anh nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi bên trong. Ngô Bình vừa vào, người này đã nhìn chằm chằm vào tay anh.

Anh hiểu ý người này đang chờ anh đưa tiền. Có điều, anh không muốn đưa. Một bài kiểm tra nhỏ nhặt như vậy, Ngô Bình tin mình thừa sức thông qua.

Thấy Ngô Bình giả ngu, người đàn ông sầm mặt lại, nói: “Có ba vòng. Vòng đầu kiểm tra sức mạnh của Niệm lực”.

Nói rồi, người này chỉ vào một quả cầu sắt đằng trước, nói: “Dùng Niệm lực nhấc nó lên”.

Ngô Bình liếc nhìn quả cầu sắt, lập tức phát hiện ở dưới quả cầu có một sợi dây nhỏ. Sợi dây này nối xuống dưới đất, dưới đó có một người dùng sức kéo.

Ngô Bình lập tức hiểu ra, người dưới đất kia có thể kéo chặt hoặc thả tay khỏi sợi dây để người tham gia trượt hoặc đỗ vòng này.
 
Chương 2346


 

Chương 2346

Ngô Bình giậm chân một cái, một lực ập tới cắt đứt sợi dây. Sau đó, quả cầu sắt lập tức bay lên.

Người đàn ông đang ngồi kinh ngạc. Rõ ràng ông ta đã ra tín hiệu cho người ở bên dưới kéo quả cầu, tại sao Ngô Bình lại làm được kia chứ?

Người đàn ông kia mặt lạnh như tiền, nói: “Vòng hai kiểm tra Nhãn lực!”

Doanh trại tuần thành yêu cầu cực cao về Nhãn lực. Bọn họ thường xuyên phải tìm những kẻ nhập cư trái phép, phán đoán thân phận của đối tượng. Cho nên, muốn vào đây phải có một cặp Hoả Nhãn Kim Tinh mới được.

Ngô Bình bị bắt đứng vào trong một vòng tròn. Trước mặt anh là một tấm màn trắng, bên trên nhanh chóng vụt qua những quang ảnh. Ngô Bình phải nhớ được những quang ảnh này và trả lời chính xác các câu hỏi sau đó. Người đàn ông ra ám hiệu, người chiếu quang ảnh lập tức đẩy nhanh tốc độ chiếu lên một trăm lần! Người đàn ông nhìn lên tấm màn trắng, thấy những quang ảnh hỗn loạn và mơ hồ. Ông ta nhìn không rõ, bụng nghĩ dù có Tiên quân ở đây thì cũng không nhìn nổi, không phân biệt được quang ảnh đó là gì.

Người đàn ông nhếch môi cười lạnh, ông ta nghĩ thầm thanh niên này vẫn không chịu cho ông ta chút lợi lộc thì chỉ còn nước xách dép đi về.

Sau khoảng mười giây, quang ảnh biến mất. Người đàn ông kia hỏi: “Được rồi, giờ cậu hãy trả lời câu hỏi sau: hình ảnh số một nghìn ba trăm mười là hình gì?”

Người đàn ông lạnh lùng hỏi, trong mắt ông ta là vẻ vui mừng khi thấy người khác gặp nạn.

Ngô Bình thản nhiên đáp: “Hai con bò. Một con bò đực đang gặm cỏ. Trên thảm cỏ có một con bướm. Con bướm này mất một chân. Trong lùm cỏ có một con bọ ngựa, nó đang chuẩn bị vồ lấy con bướm. Con bò đực kia đã nhìn thấy tất cả, vẻ mặt nó âm hiểm như sắp được xem một màn kịch hay”.

Quyển sổ trong tay người đàn ông “bịch” một cái rơi xuống đất, mắt chữ o miệng chữ a. Mấy giây sau, ông ta mới kêu lên: “Không thể nào!”

Ngô Bình thản nhiên nói: “Tăng tốc độ chiếu quang ảnh lên một trăm lần. Bài kiểm tra này quả thực rất khó nhưng không làm khó được tôi”.

Người đàn ông kia kinh ngạc, nhặt cuốn sổ lên, nhìn Ngô Bình một lúc lâu rồi nói: “Rất tốt! Ải tiếp theo sẽ kiểm tra Võ lực! Cậu đi qua cánh cửa này, sẽ có con rối võ học tấn công cậu. Nếu đánh thắng nó, tôi sẽ cho cậu đỗ”.

Ngô Bình đi thẳng vào trong, ánh mắt người đàn ông thoáng hiện một tia hung ác. Nhãn lực của Lý Bình này thật siêu phàm, nếu để anh vào doanh trại tuần thành biết đâu anh sẽ leo được lên cao. Hơn nữa hai người đã có thù, ông ta đương nhiên không tin Ngô Bình sẽ giữ mình lại.

Ông ta ra ám hiệu, có người thả ra con rối mạnh nhất, con rối A số mười!

Con rối ở đây phân làm bốn cấp A, B, C, D. Trong đó cấp A là mạnh nhất, cấp D là yếu nhất. Mà trong số những con rối cấp A, lực chiến mười trên mười chính là con rối A số mười có lực chiến khủng nhất!

Ngô Bình vừa bước vào đã có một luồng gió từ bên trái thổi tới tấn công mình nên anh lập tức ra chiêu phản công. Chỉ thấy hai cái bóng mờ mờ lúc ẩn lúc hiện trong phòng, thi thoảng lại phát ra những âm thanh như tiếng sấm.

Một chiêu, hai chiêu, mười chiêu!

Thấy một lúc sau Ngô Bình vẫn chưa ra, người đàn ông kia sững sờ. Lực chiến của con rối đó đủ để khiến Tiên quân phải đau đầu, sao Lý Bình này vẫn chưa bị đánh chết?

Lại thêm vài giây nữa thì một tiếng nổ “đoàng” vang lên, sau đó không gian yên ắng trở lại.

Sau đó, Ngô Bình kéo con rối đi ra ngoài. Con rối đã bị đánh cho biến dạng, toàn bộ cấm thuật và pháp trận bên trong con rối đều bị hỏng hết, không thể sử dụng đượcnữa.

Anh nhìn người đàn ông, hỏi: “Tôi đã đỗ chưa?”
 
Chương 2347


Chương 2347

Người đàn ông kia không khỏi khiếp sợ. Ông ta vội vã nói: “Đỗ rồi, đương nhiên là đỗ rồi!”

Người đàn ông vội vã viết lời nhận xét vào trong sổ, sau đó hai tay đưa cuốn sổ đó cho Ngô Bình.

Ngô Bình nhận lấy quyển sổ, nhìn một lượt rồi hỏi: “Tiếp theo, tôi sẽ được tuyển chứ?”

Người đàn ông: “Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì cậu sẽ được tuyển vào doanh trại tuần thành”.

Ngô Bình gật đầu, cầm lấy sổ quay lại cái sân đằng trước.

Người phụ trách mở sổ của anh ra xem rồi cười nói: “Được lắm, cậu giành được điểm tuyệt đối ở cả ba vòng. Giờ cậu ra sân sau báo cáo đi”.

Nói rồi, ông ta đưa cho Ngô Bình một tờ giấy. Ngô Bình nói cảm ơn rồi đi ra sân sau.

Sân sau rất yên tĩnh, có một tên béo đang ngồi ở đó. Tay hắn xách bình trà, đang thưởng trà một mình.

Thấy Ngô Bình đi vào, tên béo nhìn tờ giấy của anh rồi nói: “Một nghìn đồng tiền bùa”.

Ngô Bình sững lại: “Một nghìn tiền bùa cái gì?”

Tên béo cau mày: “Lại là một tên ngu ngốc!”

Ngô Bình đường đường là Võ quân, đâu thể nhịn nhục. Anh lạnh lùng hỏi lại: “Anh đang nói tôi sao?”

Tên béo cười lạnh: “Cút ra ngoài, cậu bị loại rồi!”

Ngô Bình nhướn mày đáp: “Tôi đã thông qua bài thi đàng hoàng, giờ chỉ tới báo cáo lại. Anh chỉ phụ trách việc ghi tên người mới tới báo cáo chứ không có tư cách quyết định tôi đỗ hay trượt!”

Tên béo tức điên lên, hắn cười ha ha đáp: “Tôi không có tư cách? Tôi bảo cậu bị loại thì cậu bị loại. Cút ngay!”

Ngô Bình cười lạnh. Lão Khanh đã đút tiền, anh thi được điểm tuyệt đối, vậy mà giờ tên béo này lại đòi bòn tiền anh tiếp. Anh bật cười lạnh, đáp: “Việc tôi gia nhập doanh trại tuần thành không đến lượt anh đồng ý”.

Nói rồi, anh quay lại sân trước. Ở đó có một cái trống. Lão Khanh nói cái trống này là do tướng quân của doanh trại tuần thành đặt ở đó. Nếu như có ai cảm thấy quá trình thi tuyển không công bằng thì có thể ra gõ trống. Tiếng trống vang lên, tướng quân và phó tướng sẽ lập tức xuất hiện, đích thân kiểm tra và chiêu mộ.

Ngô Bình cầm lấy dùi trống, sau đó gõ mạnh, những tiếng “tùng tùng tùng” vang lên. Tiếng trống vang lên khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc, tên béo ban nãy cũng chạy tới. Thấy Ngô Bình gõ trống, hắn tức đến run người, chỉ vào anh mà nói giọng run run: “Cậu… to gan lắm!”

Người đàn ông ở sân trước cũng sa sầm mặt, lạnh lùng nhìn tên béo, sau đó lại nhìn Ngô Bình chằm chằm rồi hỏi: “Có biết hậu quả của việc gõ cái trống này không?”

Ngô Bình thản nhiên đáp: “Hậu quả gì được cơ chứ, cùng lắm là thi lại thôi”.

Người đàn ông cười lạnh đáp: “Không sai, sẽ phải thi lại. Có điều, lần này cậu sẽ phải vào phòng Võ để thi. Từ một trăm năm trước, người vào đó không một ai sống sót trở ra.

Ngô Bình: “Vậy thì đám người đó yếu quá”.

Người đàn ông: “Được lắm, nếu cậu đã muốn chết thì chúng tôi cũng không cản”.

Đúng lúc này, một người đàn ông da đen và một đoàn tuỳ tùng bước vào. Ông ta trầm giọng hỏi: “Là ai gõ trống?”

Ngô Bình thản nhiên đáp: “Là tôi”.

Người đàn ông da đen trợn mắt nhìn anh, hỏi: “Chán sống rồi sao? Có biết một khi gõ trống là mạng cậu sẽ không thuộc về cậu nữa không?”
 
Chương 2348


Chương 2348

Ngô Bình: “Cái đó thì chưa chắc”.

Người đàn ông da đen bật cười đáp: “Cậu làm phiền bổn tướng nghỉ ngơi, quả thực là đáng chết”.

Ngô Bình: “Vị đại nhân đây chắc chính là tướng quân tuần thành. Xin hỏi, nếu qua được bài thi ở phòng Võ thì tôi sẽ có đủ tư cách để gia nhập doanh trại tuần thành phải không?”

Người đàn ông da đen chính là tướng quân tuần thành. Ông ta lạnh lùng đáp: “Cậu không qua được đâu”.

Ngô Bình: “Giả dụ qua được thì sao?”

Tướng quân tuần thành: “Nếu cậu qua được thì bất kỳ kẻ nào ngăn cản cậu gia nhập doanh trại tuần thành sẽ bị tôi trừng trị theo pháp luật!”

Ngô Bình: “Được!”

Tướng quân tuần thành phất tay một cái, người hầu đằng sau kéo tấm vải đen ở phía không xa xuống. Đằng sau tấm vải đen là một cánh cửa hình phiến quạt. Cánh cửa này thông tới một toà nhà cao to. Đó chính là phòng Võ.

Lão Khanh lúc này đã thấy Ngô Bình chuẩn bị đi vào phòng Võ thì thất kinh, gọi với theo: “Cậu chủ cẩn thận!”

Ngô Bình điềm nhiên đáp: “Không sao, tôi chính là muốn biết bài kiểm tra này khó đến đâu”.

Nói rồi, anh rảo bước nhanh vào trong phòng Võ. Sau khi qua cửa, anh đi vào một không gian dạng hình trụ tròn. Vừa vào đến nơi, từ những bức tường xung quanh có ba thanh phi đao bay ra, tấn công các vị trí trọng yếu trên cơ thể anh. Tốc độ của phi đao cực nhanh, hơn nữa còn cực kỳ sắc bén. Ngô Bình dùng pháp thuật biến hai tay của mình thành đám mây rồi bắt lấy ba thanh phi đao.

Anh hơi cau mày lại, cầm phi đao lên xem, chỗ ngón tay anh bị cào xước một lớp da. Tay Ngô Bình vốn có vảy tiên bảo vệ, vậy mà không thể chống lại được phi đao này, chứng tỏ nó cực kỳ sắc bén!

Ngô Bình thu lấy phi đao, tiếp tục tiến về phía trước. Sau khi đi qua căn phòng hình trụ tròn, anh đi qua một hành lang tới một không gian mười hai mặt.

Anh vừa vào, tất cả các lối ra bị bịt kín lại, sau đó từ mười hai bức tường bắt đầu b ắn ra các tia sáng. Những tia sáng này rất kinh dị, có thể cắt đôi cả kim loại!

Mười hai bức tường b ắn ra tổng cộng bảy mươi hai tia sáng. Thời gian và vị trí xuất hiện của chúng đều không giống nhau. Để sống sót được ở đây quả thực là cực khó.

Có điều, tia sáng có nhanh đến đâu thì đôi mắt thấu thị của anh cũng có thể phân biệt được. Anh điều động toàn bộ năng lượng trong cơ thể, mười Linh Khiếu chấn động, các Thần Khiếu tương hỗ với nhau, vào trạng thái đề phòng cao độ.

Anh như biến thành một cái bóng, nhào lộn trong không gian chật hẹp. Việc đó tiếp diễn trong ba phút mới kết thúc.

Sau cùng, tia sáng biến mất, các lối ra mở lại.

Ngô Bình lau mồ hôi, tiếp tục đi vào trong.

Lần này là một không gian hình cầu. Anh đi vào xong, các lối ra cũng tự động đóng chặt. Sau đó, những làn sóng trong không gian với sức tấn công kinh hoàng xuất hiện. Nó không ngừng tấn công vào võ hồn của anh.

Ngô Bình ngồi im bất động, dùng võ hồn để nghênh chiến. Ban đầu còn khá dễ dàng nhưng càng về sau lực tấn công càng lúc càng mạnh, đến anh cũng cảm thấy tốn sức.

Nếu là người khác thì đã chết từ lâu rồi. Cho dù là Chân quân cũng chưa chắc đã trụ được một phút. Cũng may võ hồn của Ngô Bình đủ mạnh để chống đỡ.

Sau khi cuộc tấn công kết thúc, các lối ra vào lại mở ra. Lúc này, một giọng nói vang lên: “Thiên Hạ Võ Viện, bài kiểm tra cấp thiên tài kết thúc. Tổng điểm 300/300, đạt. Mời nhận phần thưởng lớn nhất”.

Một giây sau, dưới chân Ngô Bình mọc lên một cái cột, trên đó có ba ô. Mỗi ô đều có một món đồ.
 
Chương 2349


Chương 2349

Ở ô thứ nhất có một lọ đan dược, ô thứ hai có một tấm lệnh bài màu trắng khắc đầy bùa bên trên. Ô thứ ba là một chiếc quạt, nan quạt được làm từ xương của loài dã thú nào đó. Sau khi mở ra, trên quạt cũng vẽ bùa, vô cùng huyền diệu.

Ngô Bình nhặt lấy ba món đồ, lẩm bẩm: “Phòng Võ này có lẽ ban đầu không phải của doanh trại tuần thành mà là một tổ chức tên là Thiên Hạ Võ Viện, mà mục đích của nó là để kiểm tra các võ sinh của mình. Trước đây bài kiểm tra của nó khá dễ là do chưa mở ra cấp thiên tài này. Sau này không biết tại sao lại mở ra cấp thiên tài mới dẫn tới việc mấy trăm năm nay không có ai thi đạt”.

Ngô Bình cực kỳ thông minh nên chẳng mấy chốc đã hiểu ra vấn đề. Anh mỉm cười, đi ra khỏi phòng Võ.

Ở bên ngoài, tướng quân tuần thành và những người khác mặt đều sầm lại, chuyện ở đây hôm nay thật rắc rối. Doanh trại tuần thành này rất tham, người đời ai chẳng biết. Nhưng vấn đề là việc th@m nhũng này không thể bị đưa ra ánh sáng, nếu không sẽ phiền to. Hôm nay “Lý Bình” này tới làm loạn, chắc chắn sẽ gây ra sóng gió đằng sau. Nếu người của Vân phủ biết được thì không chừng tướng quân tuần thành cũng bị mắng cho mất mặt.

Tướng quân tuần thành lườm mấy kẻ chịu trách nhiệm chiêu mộ người mới một cái, mấy kẻ đó vội vã cúi đầu xuống. Đặc biệt là tên béo lúc này đã toát mồ hôi lạnh. Hắn có dự cảm lần này sẽ bị phạt rất nặng.

Đúng lúc này, có một người đi ra cửa, đám đông bên dưới phấn khích reo lên: “Ra rồi kìa, không chết!”

Ngô Bình ra ngoài mà toàn thân không một vết thương. Anh lạnh lùng nói: “Tôi đã thông qua bài khảo sát”.

Tướng quân tuần thành rùng mình, nhìn Ngô Bình trân trối. Mấy phút sau, ông ta đột nhiên đổi thái độ tươi cười nói: “Lý Bình, hoan nghênh cậu gia nhập doanh trại tuần thành! Từ giờ trở đi, cậu chính là phó tướng của tôi!”

Tất cả mọi người đều sững sờ. Phó tướng?

Mặt tên béo trắng bệch ra, há hốc miệng không thốt nên lời.

Ngô Bình đáp: “Tướng quân, tôi có chuyện muốn nói”.

Tướng tuân tuần thành rất hài lòng. Ngô Bình không tính toán chuyện trước đó với ông ta ở chốn công cộng đã là nể mặt ông ta rồi. Nghĩ đến đại cục nên ông ta cười đáp: “Được, theo tôi tới phủ tướng quân!”

Cứ như vậy, Ngô Bình đi cùng tướng quân tuần thành về phủ tướng quân. Những người đứng xem ban nãy cũng giải tán, cuộc chiêu mộ tiếp tục.

Trên đường đi, nụ cười trên mặt quân tuần thành tắt ngấm. Ông ta nói: “Nhãi ranh cậu được lắm, mấy trăm năm không có người vượt qua bài thi đó, thế mà cậu qua được. Tôi phục cậu đấy”.

Ngô Bình: “Tướng quân quá khen”, sau đó anh cũng không nhắc tới chuyện về Thiên Hạ Võ Viện với ông ta.

Tướng quân tuần thành: “Hãy nể mặt tôi, việc trước đó bỏ qua đi”.

Ngô Bình: “Tướng quân, thực lực tôi đủ mạnh, tiền cũng đã đưa rồi nhưng tên béo đó cứ tìm cách làm khó thôi. Cục tức này tôi nuốt không trôi”.

Tướng quân tuần thành cười đáp: “Cậu đang nói Quan Bảo sao? Người đó quả thực hống hách nhưng lại là cậu trẻ của tôi. Thế này đi, lát nữa tôi cho cậu đánh nó một trận nên thân để xả giận. Sau đó sẽ bắt Quan Bảo tạ tội với cậu. Cậu thấy sao?”

Ngô Bình cười đáp: “Nếu đã là cậu trẻ của tướng quân thì thôi bỏ đi”.

Tướng quân tuần thành vỗ vai Ngô Bình: “Anh em tốt, sau này chúng ta chính là người một nhà”.

Ngô Bình nhận ra doanh trại tuần thành chính là tài sản riêng của tướng quân này. Ông ta nói gì thì đó chính là chân lý chứ chẳng có quy tắc gì hết.
 
Chương 2350


Chương 2350

Có điều Ngô Bình không quan tâm, anh tới để cứu Vân Tịch. Doanh trại này có thối nát đến đâu cũng không phải việc của anh.

Đến phủ tướng quân, Ngô Bình được thấy một kiến trúc vô cùng xa hoa lộng lẫy, chỉ riêng vườn hoa đã có tận bảy cái. Người hầu lên tới hàng trăm, tì nữ ba nghìn. Thê thiếp của tướng quân này cũng phải đến trăm người, mỗi người đều có biệt viện.

Sau khi nói chuyện, Ngô Bình biết được tướng quân tuần thành tên là Tôn Hải Xuyên, là một cao thủ cảnh giới Thần Biến.

Ngô Bình ngồi nói chuyện với ông ta một lát rồi nói: “Tướng quân, tôi vừa mới tới đây nên muốn đi xung quanh, làm quen với môi trường mới”.

Tôn Hải Xuyên cười đáp: “Được. Người đâu, đưa phó tướng đi thăm thú xung quanh đi”.

Một đội trưởng bước tới đưa Ngô Bình tới nhà kho lấy lệnh bài phó tướng, áo giáp, binh đao,… rồi dẫn một tiểu đội theo Ngô Bình đi thăm thú toàn bộ Châu Vân.

Lúc này đang là giữa trưa. Khi đi qua một quán rượu, Ngô Bình cười nói: “Các anh em, đến giờ cơm rồi, hôm nay tôi mời”.

Mọi người rất vui mừng, cùng Ngô Bình đi vào quán rượu ăn uống no say.

Lúc uống rượu, Ngô Bình hỏi: “Các anh em, thế lực mạnh nhất Châu Vân đương nhiên là Vân phủ. Tôi nghe nói có một thứ gọi là Tiên Thiên Quái Sát Trận. Mọi người có biết không?”

Đội trưởng kia cười đáp: “Phó tướng quân, chuyện này ai chẳng biết. Đại trận đó đặt ở ngoại thành phía Đông. Nghe nói đại trận này năm xưa từng giết một Thiên Tiên, uy lực của nó rất khủng khiếp”.

Một binh sĩ góp chuyện: “Nghe nói đại tiểu thư của Vân Thị hiện đang bị nhốt ở đài Phi Hoàng của trận pháp này. Ngày kia thế tử nhà họ Tiêu sẽ tới đón tiểu thư về làm vợ.

Nói đến chuyện này, mọi người đều thấy bất bình.

Đội trưởng kia thở dài nói: “Cũng hết cách. Do lão tổ gặp chuyện. Không có lão tổ làm chủ đại cục thì Châu Vân lúc nào cũng có nguy cơ bị các thế lực khác tấn công. Để bảo vệ sản nghiệp tổ tông để lại, Vân Thị chỉ đành ra hạ sách này”.

Binh sĩ kia lại hóng chuyện: “Tôi còn nghe nói đại tiểu thư đã có bạn trai ở bên ngoài. Các cậu nói xem người đó có tới cứu cô ấy không nhỉ? Đại tiểu thư chẳng khác nào một Thiên Tiên, bạn trai cô ấy chắc cũng rất ra gì và này nọ đấy nhỉ?”

Đám đông cười rộ lên, có người nói: “Mạnh đến đâu thì cũng có cứu được Vân Thị, đánh bại được Tiêu Thị không?”

Binh sĩ ban nãy thở dài thườn thượt: “Đúng nhỉ, có mạnh thế mạnh nữa cũng e là không giúp nổi đại tiểu thư”.

Uống rượu xong, Ngô Bình nói: “Các anh em, chúng ta đi ra ngoại thành phía Đông xem đại trận đó rốt cuộc ghê gớm thế nào đi”.

Mọi người đương nhiên đồng ý rồi đưa Ngô Bình ra khỏi thành, đến ngoại ô phía Đông. Ở đây có một dãy núi, khi sắp lên tới đỉnh một ngọn núi, đội trưởng chỉ l3n đỉnh nói: “Phó tướng quân, đi lên nữa chính là Tiên Thiên Quái Sát Trận”.

Ngô Bình liếc nhìn, cười đáp: “Hoá ra đây chính là sát trận. Các anh em, mọi người cứ về trước đi, tôi ở đây nghiên cứu nơi này một lát”.

Những người khác nghe vậy thì đều ra về. Thấy xung quanh đã không còn người, Ngô Bình đi thẳng vào trong sát trận. Đến trước sát trận thì nghe thấy một giọng nói vọng lên: “Dừng bước!”

Ngô Bình nhìn quanh, đáp: “Tôi là phó tướng quân doanh trại tuần thành, ban nãy đuổi bắt một tà ma, thấy nó chạy vào bên trong đại trận. Tà ma này vô cùng lợi hại, đã giết hại hàng trăm người. Vậy nên xin cho tôi vào trong để bắt nó. Nếu không nó sẽ tiếp tục hại người”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom