Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 2171


Chương 2171

Ngô Bình háo hức hỏi: “Các cô là quý tộc nhà Thương?”

Kỷ Nhược Phi gật đầu: “Ừ. Đại Thương là thời đại cuối cùng hình thành tầng lớp quý tộc, sau đó không gian đã gấp và phần lớn diện tích của Đại Thương biến mất”.

Ngô Bình từng nghe Đế Tân nhắc đến chuyện này. Anh thừa dịp hỏi ngay: “Sao không gian lại gấp vậy?”

Kỷ Nhược Phi đáp: “Ghi chép của tổ tiên viết rằng có một thế lực cực mạnh đã diệt Đại Thương, chia lãnh thổ Đại Thương thành nhiều không gian và thời gian gấp. Mà các thời – không gian gấp này đã hình thành nên Côn Lôn ngày nay”.

Ngô Bình kinh ngạc: “Côn Lôn là không gian gấp của Đại Thương ư?”

Kỷ Nhược Phi nói: “Phần lớn là vậy”.

Ngô Bình hỏi: “Hiện tại quý tộc Đại Thương còn bao nhiêu người?”

Kỷ Nhược Phi trả lời: “Không nhiều, hiện chỉ còn ba gia tộc còn tồn tại”.

Ngô Bình vô cùng hiếu kỳ về lịch sử trước Đại Thương, bèn hỏi: “Trước Đại Thương là chính là nền văn minh thời tiền sử sao?”

Kỷ Nhược Phi lắc đầu: “Tôi cũng không rõ. Tài liệu lịch sử liên quan vô cùng tuyệt mật, chỉ có trưởng tộc mới được đọc thôi”.

Ngô Bình hỏi: “Nói vậy, nhà họ Kỷ các cô cũng giống như nhà họ Thân chúng tôi, sống ở một động thiên nào đó của Côn Lôn?”

Kỷ Nhược Phi bảo: “Nhà họ Kỷ sở hữu ba động thiên, nhà họ Thân không so sánh được đâu. Đúng rồi, anh luyện đan giỏi đến vậy, có hứng thú làm cung phụng đan sư của nhà họ Kỷ chúng tôi không?”

Ngô Bình hỏi: “Cung phụng đan sư?”

Kỷ Nhược Phi đáp: “Đúng thế. Lương bổng hằng năm của cung phụng đan sư nhà họ Kỷ là ba trăm bảo phù đấy”.

Ngô Bình cười: “Đãi ngộ rất tuyệt. Tôi sẽ cân nhắc”.

Nghĩ đến một chuyện, Ngô Bình bèn hỏi: “Trong động thiên của nhà họ Kỷ có mấy loại năng lượng cao chiều này không?”

Ngay sau đó, anh đọc mấy loại năng lượng trong Bát Cửu Huyền Kinh ra. Nghe xong, Kỷ Nhược Phi mới nói: “Có hai loại trong số những năng lượng này nằm trong động thiên của nhà họ Kỷ chúng tôi”.

Ngô Bình cả mừng: “Tốt quá rồi. Nếu có cơ hội, tôi muốn hấp thụ hai loại năng lượng này”.

Kỷ Nhược Phi bảo: “Loại năng lượng này trước đây chỉ có vương tộc mới có thể hấp thụ. Có điều vương tộc đã không còn từ lâu, nên cũng không còn ai để mắt đến nữa”.

Ngô Bình hỏi: “Vương tộc? Ý cô là bọn người Đế Tân?”

Kỷ Nhược Phi gật đầu: “Đúng vậy. Hấp thụ năng lượng thượng phẩm là đặc quyền của vương tộc. Có điều bây giờ không còn vương tộc, các thế lực lớn cũng rất ít người cảm ứng được những năng lượng cao cấp này, tất nhiên sẽ không còn ai quan tâm”.

Rồi cô ấy nói: “Đợi tà ma dừng lại, tôi sẽ đưa anh đi. À, anh mở được mấy Thần Khiếu rồi?”

Ngô Bình đáp: “Sáu”.

Kỷ Nhược Phi gật gù: “Giống tôi. Tôi cũng mở sáu Thần Khiếu rồi. Nhưng năng lượng mà anh hấp thụ rõ ràng cao cấp hơn tôi, xem ra anh được cao nhân chỉ điểm”.
 
Chương 2172


Chương 2172

Ngô Bình nói: “Đúng vậy. Năng lượng hấp thụ càng mạnh, thực lực sẽ càng mạnh”.

Kỷ Nhược Phi bảo: “Là một Võ Quân, chắc chắn anh đã mở chín Linh Khiếu. Sau này, nếu toàn bộ Thần Khiếu đều được mở, anh sẽ trở thành thiên tài đỉnh cấp nhất. Chẳng trách Kim Huyền Bạch lại yên tâm để anh đến đây, ông ấy đã sớm nhìn ra anh có một tương lai vô cùng xán lạn”.

Ngô Bình hỏi: “Nhà họ Kỷ có thiên tài nào mở được toàn bộ Thần Khiếu không?”

Kỷ Nhược Phi đáp: “Tất nhiên là có, mà không chỉ một người. Nền tảng của nhà họ Kỷ chúng tôi mạnh đến mức vượt xa tưởng tượng của anh đấy”.

Thấy cô ấy rất có lòng tin với gia tộc, Ngô Bình bèn hỏi: “Nhà họ Kỷ có liên lạc với Tiên Giới không?”

Kỷ Nhược Phi trả lời: “Dĩ nhiên là có. Nhà họ Kỷ chúng tôi đã cử một nhóm thiên tài đến Tiên Giới để phát triển. Bọn họ đã gia nhập các thế lực lớn khác nhau. Chờ thời cơ chín muồi, nhà họ Kỷ sẽ tiến quân vào Tiên Giới và sở hữu một vị trí”.

Ngô Bình rất kinh ngạc: “Cử người đến Tiên Giới ư? Lợi hại”.

Kỷ Nhược Phi cười bảo: “Anh là con cưng của trời. Thành tựu sau này của anh, e là ngay cả nhà họ Kỷ cũng chẳng bì được”.

Ngô Bình cười hỏi: “Cô đánh giá cao tôi đến vậy ư?”

Kỷ Nhược Phi nghiêm túc đáp: “Chí ít thì các thiên tài của nhà họ Kỷ chúng tôi không hề có ai sánh bằng anh”.

Cả hai vừa uống trà vừa tán gẫu, bất giác mặt trời đã lên cao. Ngô Bình đứng dậy và rời đi. Anh còn phải đi vòng quanh đảo Thanh Long, đề phòng tà ma xâm phạm.

Trở về doanh trại, anh thấy Chu Thiên Cương đang kiểm kê đầu lâu của đám quái vật tà ma, bèn hỏi: “Sao không ném mấy cái đầu này đi?”

Chu Thiên Cương cười nói: “Thủ trưởng, đây là quân công, không thể vứt”.

Ngô Bình hỏi: “Quân công?”

Chu Thiên Cương gật đầu: “Thủ trưởng, một cái đầu lâu tà ma có thể đổi ít nhất mười đồng tiền bùa. Tà ma cấp bậc cao sẽ có giá trị cao hơn”.

Anh ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Huyền Vũ Quân không cần số đầu lâu này à?”

Chu Thiên Cương đáp: “Thủ trưởng, ở đây có hơn ba mươi nghìn đầu lâu, đều do thần tướng Kỷ tặng cho chúng ta, xem như thay cho lời cảm ơn”.

Ngô Bình gật đầu: “Nói vậy thì tà ma mà chúng ta giết lần trước cũng có thể đổi tiền”.

Chu Thiên Cương nói: “Phải, thủ trưởng. Quân công đổi được sẽ do thủ trưởng thống nhất phân phát, thủ trưởng cho ai bao nhiêu thì người đó sẽ được bấy nhiều”.

Ngô Bình hiện giữ chức vụ cao nhất, tương đương với quyền thần tướng, quyền lực rất lớn.

Anh gật đầu: “Thế thì tốt. Tìm cơ hội, chúng ta phải giết thêm nhiều tà ma”.

Thấy trong doanh trại không còn chuyện gì nữa, anh bèn bay đến đảo Thanh Long.

Vừa đáp xuống đại doanh, Ngô Bình đã cảm thấy không khí là lạ. Tất cả tướng sĩ đều không ở thao trường, trước lều trại thần tướng lại đứng đầy người.

Anh rảo nhanh đến trước lều, không ngờ có hai hộ vệ ở trước cửa lại đứng ra ngăn anh lại, lạnh lùng bảo: “Phó tướng Tống đang họp, người ngoài không được vào trong!”

Ngô Bình cau mày: “Tôi là tả thần tướng. Cậu không biết ư?”

Hai người này vẫn rất hung hăng: “Tôi mặc kệ anh là tả thần tướng hay hữu thần tướng. Trước mặt phó tướng Tống chúng tôi, anh chẳng là gì cả!”
 
Chương 2173


Chương 2173

Ngô Bình nổi giận, đường đường là Võ Quân, làm sao chịu được việc bị nói như vậy? Anh vừa vẫy tay, hai người canh gác lập tức bị một sức mạnh kinh khủng đánh văng ra xa, sau khi đáp xuống đất thì toàn thân co giật, miệng sùi bọt mép.

Anh đi thẳng vào doanh trại. Trước cửa có một hộ vệ muốn ngăn cản, nhưng khí thế của Ngô Bình khiến người nọ vừa nhấc chân đã quỳ rạp xuống đất.

Ngô Bình vén rèm bước vào, nhìn thấy Dương Thiên Hoá, Lư Thiên Thuần cùng các Tham tướng đều đang ở trong lều. Có một nam thanh niên ngồi ở giữa, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng và kiêu ngạo.

Thấy Ngô Bình đột nhiên tiến vào, thanh niên cau mày: “Bắt lại!”

Không ai hành động cả, Lư Thiên Thuần vội nói: “Thưa phó tướng, vị này là tả thần tướng”.

Nam thanh niên mi mảnh môi mỏng, nước da trắng, mặc trường bào xanh lam, lạnh lùng bảo: “Tả thần tướng? Kim Huyền Bạch bản thân còn khó giữ mà còn tư cách để người khác đảm đương vai trò tả thần tướng của Thanh Long Quân ư?”

Dứt lời, thanh niên vẫy tay: “Bây giờ anh không còn là tả thần tướng nữa, cút khỏi Thanh Long Quân cho tôi!”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Vị phó tướng Tống này hay tả thần tướng đều là người mà họ không thể đắc tội, đành giả mù giả điếc, cúi đầu im lặng.

Ngô Bình lạnh giọng: “Trước mặt tôi mà kiêu ngạo như vậy, chán sống rồi ư?”

Anh nhấc tay một cái, cả người cả ghế của vị phó tướng Tống này lập tức bay đến trước mặt anh, tựa như một con gà con bị anh nắm trong tay vậy.

Thật ra phó tướng Tống có thực lực không yếu, Địa Tiên cảnh giới đầu, nhưng trong mắt Ngô Bình thì quả thật chẳng đáng nhắc đến.

Trong nháy mắt, thanh niên này đã cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết, run rẩy nói: “Anh muốn gì?”

Ngô Bình bảo: “Bây giờ tôi giết anh, đoán xem người đứng sau anh có đến cứu anh không?”

Phó tướng Tống run cầm cập: “Tả thần tướng, có chuyện gì từ từ nói”.

Ngô Bình tát vào mặt đối phương: “Ban nãy anh bảo tôi cút mà nhỉ?”

Phó tướng Tống lập tức đáp: “Xin lỗi, tôi xin lỗi anh. Tả thần tướng, tôi là người bên cạnh Thánh nhân. Trước khi anh ra tay, hãy nghĩ thật kỹ!”

Ngô Bình hỏi: “Thánh nhân? Tôi sẽ đem thi thể của anh đặt cùng với đầu của tà ma, rồi bảo rằng anh bị tà ma giết chết. Anh đoán xem liệu có ai nghi ngờ tôi không?”

Sắc mặt của phó tướng Tống rất khó coi. Thanh niên này không ngờ Ngô Bình dám làm như vậy, ai cho anh cái gan ấy chứ? Phó tướng Tống lập tức hiểu rõ tình thế lúc này: “Tả thần tướng, mong anh thứ lỗi cho sự vô tri và ngông cuồng trước đó của tôi”.

Ngô Bình nhìn đối phương chằm chằm: “Tốt lắm. Hãy bước ra ngoài lều và nói to rằng anh đã làm sai chuyện gì”.

Phó tướng Tống ấm ức vô cùng, nghĩ đến chuyện bố mình là đại tổng quản bên cạnh Thánh nhân, dưới một người trên vạn người, mình lại bị một tả thần tướng cỏn con trấn áp!

Nhưng tình thế ép buộc, bản thân mình lại chẳng đủ sức phản kháng. Đáng sợ hơn cả là Ngô Bình còn dám giết mình! So sánh với mạng người thì tôn nghiêm không còn quan trọng gì nữa, giữ mạng quan trọng hơn!

Dẫu không cam lòng, phó tướng Tống vẫn phải ngoan ngoãn ra khỏi lều, nói trước mặt hàng trăm nghìn tướng sĩ: “Tôi đã vô lễ với tả thần tướng nên cảm thấy hối hận vô cùng, công khai chân thành xin lỗi tả thần tướng ngay tại đây”.
 
Chương 2174


Chương 2174

Thanh niên nói liên tiếp mười lần, giọng của Ngô Bình mới vọng ra: “Thanh Long Quân không cần phó tướng. Anh có thể đi rồi”.

Phó tướng Tống đáp: “Vâng”.

Rời khỏi doanh trại, đôi mắt phó tướng Tống hừng hực lửa giận đầy phẫn hận, gằn từng chữ: “Tả thần tướng, thù này không trả, Tống Thế Trinh này thề không làm người!”

Thấy Tống Thế Trinh bỏ chạy trong thảm hại, Dương Thiên Hoá vội nói: “Thủ trưởng e là đã đắc tội Thánh nhân rồi”.

Ngô Bình lãnh đạm trả lời: “Thánh nhân không xử lý được chúng ta. Thanh Long Quân cũng chẳng phải của Thánh nhân, nhúng tay một lần còn được, đến lần thứ hai sẽ có người không chấp nhận”.

Sau buổi trò chuyện với Kỷ Nhược Phi, anh đã biết được sau lưng mỗi thần tướng đều có vô số thế lực, đại diện cho vô số lợi ích. Thánh nhân lớn mạnh cách mấy thì cũng chỉ có thể xưng bá ở Viêm Long, thế lực ngoài Viêm Long chưa chắc sẽ tuân theo.

Dương Thiên Hoá nói: “Thủ trưởng nói rất đúng, nhưng vẫn nên cẩn thận sẽ tốt hơn”.

Ngô Bình bảo: “Không sao. Tôi còn phải đến đảo Huyền Vũ, ở đây có chuyện gì thì báo ngay cho tôi”.

Dương Thiên Hoá và Lư Thiên Thuần đáp: “Có hai người chúng tôi trấn giữ đảo Thanh Long, thủ trưởng cứ yên tâm!”

Đến đảo Huyền Vũ, đại hội xem mắt sắp bắt đầu. Mấy nghìn binh sĩ của Thanh Long Quân đang đứng xếp hàng để các nữ binh sĩ của Huyền Vũ Quân chọn lựa. Nếu thích nhau, hai người có thể nắm tay nhau ra một góc chuyện trò.

Ngô Bình và Kỷ Nhược Phi ngồi trong lều, nhìn thuộc hạ của mình ghép đôi với nhau, cảm thấy rất thú vị.

Ngô Bình bảo: “Chiến sĩ của Thanh Long Quân và Huyền Vũ Quân phải đi lính bao lâu?”

“Mười năm”, Kỷ Nhược Phi đáp: “Mỗi năm chỉ có mười ngày nghỉ phép để thăm người thân, nên mọi người đều rất cô đơn. Đám ranh con của Thanh Long Quân các anh thường lén chạy đến đảo Huyền Vũ, tôi toàn mắt nhắm mắt mở bỏ qua”.

Ngô Bình gật gù: “Ừ, ngày nào cũng vào sinh ra tử, áp lực quá nặng nề. Tìm được nửa kia có khi lại là một cách giải toả áp lực tốt”.

Kỷ Nhược Phi bày tỏ: “Đúng vậy. Trong mười năm, sẽ có gần hai mươi trăm trong số họ hy sinh”.

Nói đến đây, Ngô Bình chợt nghĩ đến tà ma, bèn hỏi: “Chuyện tà ma kéo đến xâm lược sẽ kéo dài bao lâu?”

Kỷ Nhược Phi đáp: “Theo kinh nghiệm của tôi, nếu tà ma bị tổn thất nặng ba lần liên tiếp thì sẽ tạm ngừng xâm lược”.

Ngô Bình nói: “Tức là chúng ta còn phải đánh hai trận nữa”.

Kỷ Nhược Phi bảo: “Khả năng cao là vậy. Anh Ngô, mấy ngày qua vất vả cho anh rồi”.

Ngô Bình cười đáp: “Không vất vả. Dù sao giết tà ma cũng có quân công mà”.

Kỷ Nhược Phi nói: “Quân công mỗi bên nhận một nửa, khi nào giết đủ một triệu tà ma thì chúng ta có thể giải ngũ rồi”.

Ngô Bình giật mình: “Ồ, giết đủ một triệu tà ma sẽ giải ngũ sao?”

Kỷ Nhược Phi đáp: “Nói chính xác hơn, giết đủ một triệu tà ma sẽ nhận được một pháp chỉ, có được một suất vào môn phái hạng nhất trong Tiên Giới”

Ngô Bình hỏi: “Trong lịch sử, đã có bao nhiêu thần tướng lấy được suất này rồi?”
 
Chương 2175


Chương 2175

Kỷ Nhược Phi lắc đầu: “Không có ai cả. Một thần tướng muốn giết chết một triệu tà ma thì phải chiến đấu ít nhất một trăm trận. Sống sót sau một trăm chiến dịch còn khó hơn việc tu luyện thành Thiên Tiên”.

Ngô Bình cau mày: “Vậy là trong lịch sử đã có rất nhiều thần tướng mất mạng?”

Kỷ Nhược Phi nói: “‘Không hẳn, có người chết, có người giải ngũ sớm”.

Ngô Bình hơi đau đầu: “Kim Huyền Bạch sẽ không bảo tôi giết một triệu tà ma cho ông ấy đấy chứ?”

Kỷ Nhược Phi cười bảo: “Làm sao có thể. Tối đa một tháng, Kim Huyền Bạch sẽ trở lại đảo Thanh Long”.

Ngô Bình tò mò: “Không phải ông ấy đắc tội Thánh nhân sao?”

Kỷ Nhược Phi nhẹ nhàng đáp: “Thánh nhân chẳng qua là kẻ mạnh có tu vi cao siêu một chút thôi, nhưng thế giới này, vẫn còn những người mạnh hơn Thánh nhân”.

Ngô Bình nói: “Nên thực chất Kim Huyền Bạch không sợ Thánh nhân”.

“Tám đại thần tướng, đứng sau mỗi người đều có rất nhiều thế lực lớn mạnh, Thánh nhân kia cũng không dễ đắc tội. À, anh là tả thần tướng, có nghĩa anh sẽ là người đầu tiên kế thừa vị trí thần tướng. Sau khi Kim Huyền Bạch chết hoặc giải ngũ, anh sẽ tự động trở thành thần tướng tiếp theo”.

Ngô Bình không ngạc nhiên. Anh đã biết chuyện này từ lâu, bèn hỏi: “Bên cạnh cô cũng có tả thần tướng nhỉ?”

Kỷ Nhược Phi nói: “Các thần tướng thông thường đều bổ nhiệm tả thần tướng. Là tả thần tướng, anh sẽ có được rất nhiều, đồng thời cũng mất đi một số thứ. Ví dụ như sau này ở Viêm Long, anh có thể sẽ bị chèn ép bởi thế lực của phe Thánh nhân”.

Ngô Bình hỏi: “Thực lực của Thánh nhân rất mạnh à?”

Kỷ Nhược Phi đáp: “Người này có lai lịch bí ẩn, năng lực cao minh, trăm năm nay đã đào tạo được rất nhiều cao thủ. Những cao thủ này đã hình thành nên một tập đoàn lợi ích lớn mạnh. Bây giờ anh theo phe Kim Huyền Bạch, tôi dám khẳng định, không đến một tháng, anh sẽ phải nhường lại vị trí Long chủ”.

Ngô Bình cau mày. Anh đã đầu tư vào Thiên Long nhiều như vậy mà muốn anh nhường ư, đừng mơ!

Kỷ Nhược Phi nói: “Thật ra làm Long chủ hay không cũng không có nhiều ý nghĩa với anh. Tôi đề nghị anh ít hoạt động ở Viêm Long, tốt nhất là chuyên tâm tu hành ở Địa Tiên Giới”.

Ngô Bình thấy rất lạ: “Ý của cô là Viêm Long còn nguy hiểm hơn cả nơi kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu như Địa Tiên Giới?”

Kỷ Nhược Phi nói: “Dĩ nhiên. Viêm Long còn rất nhiều đại cao thủ ẩn dật, đặc biệt là ẩn tộc. Một khi gặp phải bọn họ thì tuyệt đối đừng xung đột”.

Ngô Bình hỏi: “Ẩn tộc?”

Kỷ Nhược Phi đáp: “Ẩn tộc là những người nắm giữ bí thuật luân hồi chuyển sinh, có thể chuyển kiếp đầu thai hết lần này đến lần khác. Thân phận của họ có thể là doanh nhân giàu có, người có chức quyền, cũng có thể chỉ là người bình thường. Một khi họ biết bí mật của anh thì bất luận ra sao, họ cũng sẽ khống chế anh, hỏi ra bí mật của anh”.

Ngô Bình nhíu mày: “Đám người này thú vị thật, đã mạnh như vậy rồi thì sao không lên cảnh giới Thiên Tiên mà lại ẩn nấp ở Viêm Long”.

Kỷ Nhược Phi nói: “Tôi nghe các trưởng bối bảo rằng thế giới chúng ta đang ở là vùng đất lành với một số người, họ ở lại đây mới có thể đột phá”.

Ngô Bình hỏi: “Ẩn tộc có tu vi ra sao, có cao thủ cảnh giới Động Tàng không?”

Kỷ Nhược Phi đáp: “Tất nhiên là có, thậm chí là cảnh giới cao hơn”.

Ngô Bình cảnh giác, xem ra lúc trước anh đã đánh giá thấp thế giới này rồi.
 
Chương 2176


Chương 2176

Hôm nay đảo Huyền Vũ và đảo Thanh Long có hơn hai nghìn nam nữ binh sĩ ghép đôi thành công, về việc tiếp theo họ sẽ làm gì, Ngô Bình và Kỷ Nhược Phi sẽ không can dự nữa.

Cả hai uống rượu, tán gẫu đến rạng sáng mới quay về nghỉ ngơi.

Trời còn chưa sáng hẳn, Ngô Bình và Kỷ Nhược Phi đột nhiên choàng tỉnh. Ngẩng đầu lên, họ nhìn thấy trên trời lại xuất hiện một vết nứt.

Hôm nay chắc chắn lại là một trận chiến khốc liệt rồi!

Có kinh nghiệm lần trước, tỉ lệ Ngô Bình chém chết tà ma đã cao hơn. Sau khi cuộc chiến bắt đầu, anh đã đi trước một bước, giết chết chủ tướng, rồi kết thúc trận chiến trong vòng một giờ, giết được hơn sáu mươi nghìn tà ma!

Cứ như vậy, Ngô Bình ở lại đảo để hỗ trợ phòng thủ. Trong vòng bảy ngày, anh đã đẩy lùi năm cuộc tấn công của tà ma, trong đó có ba lần xâm lược, số lượng tà ma vượt quá hai trăm nghìn.

Sau năm lần, tà ma tạm ngừng xâm lăng, giống như Kỷ Nhược Phi nói vậy, đám tà ma này sợ rồi. Năm lần chiến đầu, hai bên đã cùng chém chết hai trăm mấy nghìn tà ma, trong đó Ngô Bình đã lấy được một trăm mười lăm nghìn đầu người.

Trong thời gian đó, Kỷ Nhược Phi cũng hai lần hỗ trợ cho đảo Thanh Long, đẩy lùi hai lần xâm phạm của tà ma. Sau đó, tà ma dường như đã dừng lại, không xâm chiếm hai đảo nữa.

Ngày thứ mười, Ngô Bình dẫn quân trở lại đảo Thanh Long. Vừa quay lại, anh đã thấy Kim Huyền Bạch mặc chiến bào ngồi trong lều trại lớn.

Anh vừa kinh ngạc vừa ngạc: “Thần tướng, chú về khi nào vậy?”

Kim Huyền Bạch cười đáp: “Mới về thôi. Nửa tháng nay cậu đã làm rất tốt. Cũng nhờ cậu, tôi có thể về đây sớm nửa năm”.

Ngô Bình chớp mắt hỏi: “Thần tướng, chuyện đó có liên quan gì đến cháu ạ?”

Kim Huyền Bạch trả lời: “Sau này tôi sẽ giải thích với cậu”.

Ông ấy không nói, Ngô Bình cũng không hỏi nhiều, bèn nói: “Thần tướng, cháu đã ở đây nửa tháng, muốn xin nghỉ phép dài ngày”.

Kim Huyền Bạch cười bảo: “Được. Sau này cậu có thể đến đây và rời đi bất cứ lúc nào”.

Sau khi Ngô Bình tạm biệt các chiến sĩ thì đến đảo Huyền Vũ để từ giã Kỷ Nhược Phi. Nhưng khi đến đảo Huyền Vũ, anh mới biết Kỷ Nhược Phi đã rời đảo cách đây hai giờ sau khi nhận được tin từ người nhà.

Kỷ Nhược Phi vắng mặt, Ngô Bình bèn lập tức về nhà. Từ đảo Huyền Vũ về Thiên Kinh, anh sẽ bay qua vùng trời của Bán đảo.

Đến Bán đảo, anh đột nhiên dừng lại, nghĩ đến một chuyện.

Anh từng nghe người ta nói rằng vào ban đêm, ở chiến trường của Bán đảo sẽ có rất nhiều bóng ma xuất hiện. Anh lấy máy định vị ra, chẳng mấy chốc đã tìm được khu vực chung, bèn đáp xuống.

Sau khi đáp xuống, anh phát hiện có một cánh đồng lúa mì ở đây. Có một gia đình đang gặt lúa.

Sự xuất hiện bất ngờ của anh khiến gia đình họ giật nảy mình. Một ông lão hỏi anh bằng tiếng Bán đảo: “Cậu là ai?”

Ngô Bình không biết tiếng Bán đảo, cười nói: “Ông đừng sợ, cháu là du khách”.

Nghe anh nói tiếng Viêm Long, ông lão thở phào, bỗng dùng tiếng Viêm Long trả lời anh: “Ra là cậu bạn đến từ Viêm Long. Chào cậu, tôi là Kim Hữu Chí, từng kề vai tác chiến cùng các chiến sĩ Viêm Long để đánh bại bọn giặc Mễ”.

Mắt Ngô Bình lóe sáng nói: “Chào ông cụ, ông nội tôi cũng từng đánh giặc ngoại xâm nước Mễ ở đây”.
 
Chương 2177


Chương 2177

Người mà anh nói là ông của Cương Tử, năm đó ông ta từng đánh một trận ác chiến với quân nước Mễ ở đây, nhưng một nhóm bóng mờ chạy khắp mặt đất khiến trận chiến dừng lại.

Anh có ấn tượng sâu sắc với chuyện này nên lúc đi ngang qua chỗ này bèn xuống nhìn xem.

Ông lão rất vui: “Vậy à? Ông ấy ở đội nào?”

Ngô Bình vẫn còn nhớ số hiệu nên lập tức đáp, ông lão mừng rỡ nói: “Bọn tôi từng sát cánh chiến đấu, haizz, mới đấy đã qua nhiều năm rồi, sức khỏe của ông ấy vẫn tốt chứ?”

Ngô Bình gật đầu: “Vẫn còn khỏe ạ”.

Sau đó anh hỏi: “Ông cụ, tôi nghe ông nội nói trận chiến đó từng xảy ra một chuyện vô cùng kỳ lạ, ông còn nhớ không?”

Ông lão ngẫm nghĩ một chút: “Ý cậu nói là chuyện một đám bóng mờ chạy loạn khắp mặt đất đó à? Dĩ nhiên tôi vẫn còn nhớ”.

Ngô Bình nói: “Ông cụ, đó là do ma quỷ làm loạn sao?”

Ông lão cười nói: “Vậy thì tôi không biết rồi”.

Ông ấy chỉ về phía trước: “Đi về phía trước mười mấy dặm chính là nơi đó, bây giờ là khu bảo tồn tự nhiên, thật ra cũng không có gì để bảo tồn cả, chỉ là hai ngọn núi thôi”.

Khu bảo tồn tự nhiên? Ngô Bình hỏi: “Nơi đó có người trông coi không?”

Ông lão nói: “Tôi từng đến đó mấy lần, trên núi có hai căn nhà nhỏ, buổi tối sẽ có đèn sáng, chắc có người ở đó”.

Ngô Bình lấy năm mươi nghìn tệ ra đặt vào trong tay ông lão nói: “Ông cụ, ông là anh hùng từng sát cánh chiến đấu với ông nội tôi, tôi đến cũng chẳng đem theo gì, xin ông nhận lấy năm mươi nghìn tệ này để cải thiện cuộc sống”.

Ông lão giật mình, liên tục xua tay: “Không cần, không cần, tôi không thể lấy tiền của cậu”.

Ngô Bình cười nói: “Ông cụ đừng khách sáo, ông nội biết tôi làm vậy cũng sẽ rất vui”.

Ông lão thấy anh rất chân thành, hơn nữa gia cảnh của ông ấy không tốt lắm, năm mươi nghìn tệ này là một số tiền lớn với ông ấy, thế là ông ấy do dự một chốc rồi cũng nhận lấy.

Tiền tệ của nước Viêm Long có thể được lưu hành ở đảo Bắc Bán, được yêu thích hơn tiền trong nước, bình thường có thể dùng nó để mua sắm hàng hóa của nước Long Viêm.

Ông lão cảm thấy rất biết ơn nói: “Chàng trai, cảm ơn cậu nhiều lắm, cháu tôi sắp kết hôn, quả thật nhà đang cần một số tiền”.

Ngô Bình cười nói: “Ông cụ đừng khách sáo. À phải rồi, tôi muốn đến nơi năm đó bóng ma xuất hiện, ông cụ có thể dẫn đường giúp tôi không?”

Ông lão vui vẻ đồng ý rồi gọi con trai mình đến, một người đàn ông trung niên cường tráng thành thật, bảo anh ta lái một chiếc xe ngựa đến điểm cần đến.

Xe ngựa chạy rất nhanh, con trai ông lão không hiểu tiếng Viêm Long, cả quãng đường chỉ cười với Ngô Bình. Phải biết là thu nhập mỗi tháng của cả nhà chỉ có một nghìn tệ, Ngô Bình cho họ năm mươi nghìn tệ tương đương với thu nhập bốn năm của cả gia đình, đây là một số tiền cực kỳ lớn với họ.

Ông lão lấy một bao thuốc đưa cho Ngô Bình, đây là thuốc được giới thượng lưu đảo Bắc Bán hút, tên là 727. Ông lão cũng chỉ còn nửa hộp, thường ngày còn tiếc của không nỡ lấy ra hút, hiện tại ông ấy đã xem Ngô Bình là quý nhân của mình mới chia sẻ với anh.

Ngô Bình châm một điếu, vừa rít vừa nói chuyện phiếm với ông lão. Bất giác đã đến trước một ngọn núi khá thấp, cỏ cây trên núi rậm rạp, um tùm, trông có vẻ đây là ngọn núi hoang vu, không ai lui tới.
 
Chương 2178


Chương 2178

Đến trước ngọn núi, ông lão nói với con trai: “Đi, con cùng đi lên núi”.

Người đàn ông trung niên cười với Ngô Bình, cầm liềm cắt cỏ đi trước cắt cỏ mở đường, Ngô Bình đi theo phía sau.

Núi không cao, không lâu sau đã đi đến đỉnh núi. Ngô Bình nhắm mắt lại, thần niệm mở ra bao quát xung quanh, nhưng anh không phát hiện được thứ gì, hình như chỉ là một ngọn núi bình thường.

Sau đó anh lại kích hoạt nhìn thấu vạn vật nhìn bên dưới núi thì thấy một luồng sáng màu đen nồng đậm từ trong khe núi giữa hai ngọn núi.

Thần niệm của anh không thể cảm nhận được ánh sáng màu đen này, người bình thường cũng không nhìn thấy, chỉ có nhìn thấu vạn vật của anh mới có thể nhìn thấy.

Anh sải bước đi xuống núi.

Đúng lúc này có người lớn tiếng gọi gì đó ở đằng xa, người con trai vội vàng kéo Ngô Bình lại rồi đi qua phía đối diện.

Ngô Bình nhìn thấy hai người đàn ông mặc quân phục đi đến, họ và người con trai nói vài câu. Người con trai nhét ít tiền cho họ, hai người này ngậm miệng lại đứng đó nhìn Ngô Bình, sau đó quay về căn nhà nhỏ.

Ngô Bình đi xuống khe núi dọc theo sườn núi, anh nhìn rõ hơn luồng khí đen đến từ một nơi cách mặt đất hơn trăm mét, nơi đó có một lò luyện màu đen, khí đen bay ra từ miệng lò luyện.

Nhìn một chốc, anh thầm bảo Viêm Dương xuống dưới lấy lò luyện, còn anh xoay người trèo lên núi.

Sau khi xuống núi, anh nói với ông lão: “Ông cụ, đến lúc tôi nên đi rồi, sau này, nếu các ông đến Viêm Long chơi, có thể tìm tôi”.

Để lại một tấm danh thiếp, anh sải bước rời đi. Đi đến nơi không có ai, Viêm Dương xuất hiện, nó ôm một cái lò ngọc màu đen cao nửa mét.

Trong lò ngọc bắn ra ánh sáng màu đen, Viêm Dương ngạc nhiên nói: “Chủ nhân, cái lò này rất kỳ lạ”.

Ngô Bình cũng không nhận ra vật này là gì bèn cất nó vào không gian Hắc Thiên, sau đó bay lên không trung. Vừa bay một chốc, trong đầu vang lên giọng nói của thần Hắc Thiên.

“Này, sao ngươi có “Lò luyện Minh Thần”?”

Ngô Bình nói: “Lò luyện Minh Thần là gì?”

Thần Hắc Thiên: “Lò luyện Minh Thần dĩ nhiên là một thần khí do Thần Minh tạo ra, có thể chuyển hóa thần hồn thành năng lượng cơ bản nhất của sinh mạng, nguyên lực sinh mệnh là vật bảo vô giá”.

Ngô Bình: “Quả thật là đồ tốt, Thần Minh gì đó và ngươi thì ai mạnh hơn?”

Thần Hắc Thiên im lặng vài giây: “Có lẽ nó mạnh hơn ta một chút thôi”.

Anh bay rất nhanh, không bao lâu đã đáp xuống Thiên Kinh.

Anh quay về trụ sở Thiên Long nhận ra ai nấy cũng đều rất quái lạ, sau đó Hoa Giải Ngữ chạy ra nói: “Long chủ, sao giờ anh mới về?”

Ngô Bình nhìn vẻ lo lắng của cô ấy hỏi: “Sao thế?”

Hoa Giải Ngữ: “Bên trên đột nhiên cách chức Long chủ của anh, còn cho thủ lĩnh mới đến”.

Ngô Bình cũng không ngạc nhiên lắm, Kỷ Nhược Phi đã từng nhắc nhở anh nếu đứng về phía Kim Huyền Bạch, đám người bên cạnh Thánh Nhân chắc chắn sẽ gây bất lợi với anh.

Anh lạnh nhạt nói: “Không sao, Long chủ không làm nữa thì thôi, cô cũng đừng lo”.

Hoa Giải Ngữ: “Các vị tổ trưởng và Long vệ đều vì thế mà rời khỏi Thiên Kinh, thủ lĩnh mới đến không thấy người nên đang nổi giận với bọn tôi ở đại điện”.
 
Chương 2179


Chương 2179

Ngô Bình khẽ cười: “Dẫn tôi đến gặp thủ lĩnh mới”.

Vài phút sau, Ngô Bình đi đến đại điện hội nghị của Thiên Long, lúc này một người đàn ông ngoài bốn mươi đang quở trách vài quản lý của Thiên Long.

“Đừng có chống đối tôi! Đứng phía sau tôi là ý chí quốc gia, các người làm thế chắc chắn không có kết quả tốt”.

“Là ai đang nổi giận đấy?”, Ngô Bình bước đến nói.

Đó là một người đàn ông trung niên da trắng, khuôn mặt vuông, vóc dáng vừa phải, là một cao thủ Nhân Tiên tầng hai. Cử ra một người như vậy đến làm Long chủ, ắt hẳn chỉ là ứng phó tạm thời, sau này sẽ đổi thành người được chọn thích hợp hơn.

Người đàn ông trung niên nhìn Ngô Bình, gã ta nheo mắt: “Cậu là ai? Ai cho cậu vào đây?”

Ngô Bình cao giọng nói: “Long chủ tiền nhiệm, Ngô Bình. Tôi đến đòi nợ”.

Người trung niên hừ một tiếng: “Thì ra là Long chủ tiền nhiệm, hân hạnh được gặp, tôi tên Bác Luân, là Long chủ mới đến. Sau này Thiên Long không còn liên quan đến cậu, nếu không có chuyện gì thì tốt nhất cậu đừng đến Thiên Long nữa”.

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Tôi đến là đòi nợ”.

Bác Luân bình thản nói: “Đòi nợ? Không sao cả, tôi lập tức kêu người trả cho cậu, cầm tiền rồi thì đi đi, đừng ở lại lâu”.

Hoa Giải Ngữ tiến lên nói: “Long chủ, tổng cộng chúng ta nợ Long chủ tiền nhiệm là sáu trăm tỷ đô la, trong đó, năm nay phải trả trước bốn trăm tỷ, năm sau và năm tới nữa lần lượt trả một trăm tỷ”.

Bác Luân này suýt nữa đã nhảy dựng lên, kêu lên: “Cái gì? Sáu trăm tỷ đô la?”

Sáu trăm tỷ đô la Mỹ là khái niệm gì? Gấp đôi sản lượng kinh tế năm ngoái của Thiên Kinh đấy! Nhiều tiền như vậy, đừng nói là gã ta, ngay cả thế lực sau lưng gã ta cũng không trả nổi!

Bác Luân đảo mắt nói: “Khoản tiền này là phát sinh trong nhiệm kỳ của cậu, tôi tuyên bố vô hiệu!”

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Muốn trốn nợ? Được!”

Anh nói với Hoa Giải Ngữ: “Báo cho toàn bộ thành viên có dùng thuốc biến đổi gen của Thiên Long, chỉ cần bọn họ chịu rời khỏi tổ chức, tôi sẽ cho bọn họ thuốc biến đổi gen cấp cao hơn. Ngoài ra, tiền lương của bọn họ, tôi cũng sẽ tăng gấp mười”.

Hoa Giải Ngữ chớp mắt: “Được”.

Bác Luân tức giận: “Cậu dám đào góc tường như vậy, đúng là to gan!”

Ngô BÌnh: “Nợ tôi sáu trăm tỷ mà các người còn muốn khất nợ, đương nhiên tôi phải cứu vãn ít tổn thất chứ. Còn nữa, tôi là đệ tử tinh anh của Thục Sơn kiếm phái, các người nợ tiền còn không trả, tôi sẽ mời sư phụ tôi xuống núi đòi”.

Bác Luân biết rõ tầm quan trọng của chuyện này, do dự chốc lát, gã ta lại rời khỏi sảnh chính, trông bộ dạng có vẻ là đi liên lạc với cấp trên.

Ngô Bình đứng đợi ở điện lớn, các thành viên Thiên Long trong sảnh lần lượt tiến lên chào hỏi, có người nói: “Đại nhân, lát nữa tôi sẽ từ chức, anh đi đâu, tôi sẽ đi theo đó”.

Người khác cũng đều hùa theo, đối với Ngô Bình, ấn tượng của bọn họ rất tốt. Sau khi Ngô Bình nhậm chức, đãi ngộ của bọn họ không chỉ tăng cao, mà còn có thể có được thuốc biến đổi gen đắt đỏ, thực lực tăng mạnh. Ông chủ tốt như vậy, đương nhiên bọn họ không muốn bỏ qua, cho dù rời khỏi Thiên Long, cũng muốn tiếp tục đi theo Ngô Bình.

Mười phút sau, Bác Luân kia lại xuất hiện, gã ta nói: “Ngô Bình, có người muốn gặp cậu, không biết cậu có dám đi không?”
 
Chương 2180


Chương 2180

Ngô Bình: “Ồ, ai gặp tôi?”

Bác Luân: “Cấp trên của tôi”.

Ngô Bình: “Muốn gặp tôi cũng được, tôi đợi ở đây, bảo bọn họ đến đây tìm tôi”.

Bác Luân: “Vẫn mong cậu đi cùng tôi một chuyến”.

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Tôi không quen biết anh, không có hứng thú đi với anh”.

Bác Luân nhíu mày, gã ta cân nhắc vài giây rồi nói: “Được, vậy gặp mặt ở Thiên Long!”

Ngô Bình không muốn phí lời với gã ta, lập tức quay về phòng trước kia của mình. Anh vừa đến, ba mươi long vệ bỗng nhảy vào.

Ngô Bình nhìn bọn họ, lạnh nhạt nói: “Bây giờ tôi đã không còn là Long chủ của mọi người nữa, mọi người không cần đi theo tôi”.

Long vệ trước giờ đều rất nghe lệnh, nhưng lúc này, bọn họ đều đứng đó bất động.

Ngô Bình: “Sao vậy?”

Một long vệ nói: “Đại nhân vĩnh viễn là Long chủ của chúng tôi. Chúng tôi đã thương lượng sẽ rời khỏi Thiên Long, đi theo đại nhân”.

Ngô Bình rất vui mừng, ở Thiên Long anh đã đầu tư cho người thân cận mình rất nhiều, nếu như long vệ lúc này không đứng về phía anh, thì anh sẽ rất thất vọng.

“Vị trí Long chủ này, không ai có thể cướp đi được”. Anh lạnh nhạt nói: “Mọi người cứ vững lòng, tạm thời cứ lui xuống đi”.

Long vệ lui xuống, Ngô Bình gọi Diệp Thần đến, tu luyện qua mấy ngày, Diệp Thần tiến bộ rõ ràng, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà đã là Luyện Thần hậu kỳ rồi.

Tiếp theo, anh đích thân chỉ điểm, định giúp cậu ấy tiến lên cảnh giới Tiên Thiên trước.

Ngô Bình chỉ bảo cho Diệp Thần tu hành ở trong sân, thời gian trôi qua rất nhanh.

Một tiếng đồng hồ sau, ngoài sân vang lên âm thanh: “Cậu em Ngô!”

Ngô Bình nghe ra âm thanh của Thành Ngư, ban đầu khi anh đến Thiên Long trở thành Long chủ, chính là do Thành Ngư dẫn đường.

Ngô Bình: “Mời anh Thành vào”.

Thành Ngư đẩy cửa vào, gương mặt anh ta tươi cười, nói: “Tên nhóc này vận khí không tệ, vậy mà có thể được Ngô huynh cao thủ võ học chỉ điểm”.

Ngô Bình cho Diệp Thần lui xuống, nói: “Anh Thành, anh đến vì món nợ của Thiên Long?”

Thành Ngư thở dài, nói: “Cậu em Ngô, tôi biết trong lòng cậu rất khó chịu. Ban đầu, là tôi đưa cậu đến, vì vậy tôi thấy tôi có trách nhiệm nhắc nhở cậu”.

Ngô Bình: “Anh muốn nhắc nhở tôi chuyện gì?”

“Hay là bỏ số tiền kia đi, đừng nói sáu trăm tỷ, dù chỉ nợ cậu 60 tỷ, họ cũng không trả đâu ”.

Ngô bình cười lạnh: “Không trả cũng được, cho các thành viên đã dùng thuốc biến đổi gen kia đi theo tôi”.

Thành Ngư lắc đầu: “Bọn họ sẽ không cho phép. Nếu cậu cố chấp làm như vậy, đồng nghĩa trở mặt với những người kia. Không phải tôi đánh giá cậu thấp, nhưng nếu đấu với bọn họ, cậu cũng không nắm được phần thắng đâu”.

Ngô Bình thản nhiên nói: “Anh Thành, vẫn nên để người bên ngoài đích thân đến nói với tôi đi”.

Thành Ngư khẽ thở dài, biết không khuyên được anh, bèn quay người rời khỏi sân viện.
 
Chương 2181


Chương 2181

Thành Ngư vừa đi, lại có một người đàn ông trung niên để tóc húi cua mặc áo khoác xanh đi vào. Khí thế người trung niên mạnh mẽ, là một cao thủ Địa Tiên tầng năm, cường giả Linh Biến.

Người trung niên nhìn Ngô Bình, ánh mắt lạnh lùng, gã ta nói: “Tôi đến là nói với cậu hai chuyện. Thứ nhất, cậu đối đầu với Thánh Nhân, đã là một con đường chết rồi. Thứ hai, nếu cậu không biết tốt xấu, cậu sẽ chết càng nhanh hơn”.

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Vậy sao?”

Người trung niên: “Bây giờ cậu vẫn còn có cơ hội, xóa nợ, rời khỏi Kim Huyền Bạch, như vậy thì tránh được cái chết. Ngoài ra, nếu cậu thể hiện tốt, tôi có thể đưa cậu đi gặp Thánh Nhân. Nếu có thể được Thánh Nhân chỉ điểm một câu, cậu sẽ được thoải mái cả đời!”

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Ông nói xong rồi? Bây giờ tới lượt tôi nói. Thứ nhất, tiền thì một đồng cũng không thể thiếu! Thứ hai, mấy lời gió bay kia của ông không dọa được tôi. Thứ ba, ông kiêu ngạo cái gì chứ, là bởi vì ông không ý thức được đang nói chuyện với ai thôi!”

Người trung niên hừ mạnh: “Rượu mời không uống lại muốn nếm rượu phát! Đợi đến khi người nhà, bạn bè, cùng với người bên cạnh biến mất, cậu sẽ hiểu được, thế nào gọi là bất lực!”

“Ầm!”

Lời người trung niên còn chưa nói xong, Ngô Bình đã ra tay đầy mạnh mẽ, cổ người đàn ông trung niên bị siết chặt, thân thể đập mạnh xuống đất.

Người trung niên là cao thủ Linh Biến, Địa Tiên tầng năm, thoáng chốc đã bị đánh đến cả người run rẩy, không có sức đánh trả.

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Người đe dọa tôi đều chết cả rồi!”

“Răng rắc!”

Tay anh dùng lực, siết gãy cổ người trung niên, một luồng tiên lực kinh người tiến vào thân thể gã ta, phong tỏa linh khiếu, thần khiếu toàn thân đối phương.

Kiểu phong tỏa này là thủ đoạn độc môn của Âm Dương Giáo, gọi là Âm Dương Đại Phong Ấn, kể cả Thiên Tiên cũng không thoát được!

Người trung niên hét thảm: “Cậu dám ra tay với tôi, cậu chết chắc rồi!”

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Ông đã nói bây giờ chắc chắn tôi sẽ chết, nếu đã chết, vậy tại sao tôi không giết ông trước chứ?”

Thành Ngư xông vào, nhìn thấy người trung niên ngồi phịch dưới đất, anh ta khẽ thở dài, lặng lẽ dìu ông ta rời khỏi sân.

Người đi rồi, Ngô Bình có chút buồn rầu, anh cân nhắc có nên hy sinh thêm vài tà ma để Hắc Thiên Giáo giúp bản thân gi3t chết Thánh Nhân kia không?

“Thôi vậy, sức mạnh của Hắc Thiên Thần, ít dùng thì hơn”. Anh lầm bầm tự nói.

Bỗng nhiên, anh lại nghĩ đến gì đó, từ trong nhẫn chứa đồ lấy ra một cái đỉnh.

Trong đỉnh này trấn áp một Cửu Vĩ Thiên Hồ, Thiên Hồ bên trong tương đương một người cấp bậc Thiên Tiên, vì vậy anh không dám kiếm chuyện.

Nhưng bây giờ, anh buộc phải đối mặt với Thánh Nhân mạnh mẽ này. Anh đoán, sức mạnh của Thánh Nhân, e rằng ngay cả sư phụ ở Vô Tương Phong cũng không phải là đối thủ.

Nếu đã như vậy thì anh nhất định phải để lại đường lui, thử xem có thể nói chuyện với vị cao thủ siêu cấp bên trong không, sau đó mượn sức của nó trấn áp Thánh Nhân.

Anh quan sát đỉnh này kỹ càng, phát trong đỉnh có cấm chế rất phức tạp và mạnh, anh nhìn thấy cấm chế rất rõ ràng, cũng biết nguyên lý bên trong, nhưng nếu muốn phá bỏ nó thì thật sự vô cùng khó khăn.
 
Chương 2182


Chương 2182

Tầm mắt xuyên qua cấm chế, anh lại nhìn thấy Cửu Vĩ Thiên Hồ, nó vô cùng uy phong, thân thể to như núi. Nó cũng cực kỳ xinh đẹp, chín đuôi có chín màu.

Cửu Vĩ Thiên Hồ cũng nhìn anh như thể nó cảm nhận được Ngô Bình đang nhìn mình.

“Công tử”. Đột nhiên, trong đầu Ngô Bình vang lên âm thanh cực kỳ nhỏ, đối phương đang nói tiên ngữ!

Ngô Bình ngây người, hỏi: “Ngươi là ai?”

“Ngươi và ta đang nhìn nhau”. Âm thanh đó lại vang lên.

Ngô Bình giật mình: “Ngươi chính là Cửu Vĩ Thiên Hồ, thần niệm có thể truyền ra ngoài sao?”

Cửu Vĩ Thiên Hồ: “Đúng vậy. Lần trước công tử phát hiện ra rồi, ta đã muốn kết nối với công tử, đáng tiếc sau đó công tử đã bỏ đỉnh này vào trong pháp khí chứa đồ”.

Ngô Bình chớp mắt: “Ngươi tìm ta có chuyện?”

Cửu Vĩ Thiên Hồ: “Ta muốn giao dịch với công tử”.

Ngô Bình hỏi: “Giao dịch gì?”

Cửu Vĩ Thiên Hồ: “Ta hy vọng công tử có thể phá cấm chế này, thả ta ra khỏi đây”.

Ngô Bình: “Cấm chế rất mạnh, ta không giúp ngươi được”.

Cửu Vĩ Thiên Hồ: “Không cần công tử ra tay, công tử chỉ cần tìm được người tộc ta là được”.

Ngô Bình ngây người: “Trong tộc ngươi còn có người sống sót?”

Cửu Vĩ Thiên Hồ: “Tộc Cửu Vĩ ta là một trong thế lực đỉnh cao của Tiên Quốc, đương nhiên có không ít cao thủ tại thế rồi”.

Ngô Bình: “Ta làm sao mới liên lạc được với bọn họ?”

Cửu Vĩ Thiên Hồ: “Ta có giấu một hóa thân ở bên ngoài, công tử chỉ cần tìm thấy người kia, nói hoàn cảnh của ta cho người kia, người kia sẽ tự tìm người trong tộc đến cứu ta”.

Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Nếu đã là hóa thân của ngươi, vậy tại sao ngươi không chủ động liên lạc được?”

Cửu Vĩ Thiên Hồ: “Uy lực đỉnh này quá mạnh. Thần niệm của ta có thể đưa ra ngoài nhưng rất yếu, không thể kết nối được với hóa thân”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ nói: “Ta có thể giúp ngươi. Nhưng hiện tại ta cũng gặp rắc rối, có thể sống sót rời khỏi đây rồi hẳn nói sau”.

Cửu Vĩ Thiên Hồ nói: “Không biết công tử gặp phải rắc rối gì, có thể nói cho thiếp thân nghe không?”

Vì thế Ngô Bình nói về chuyện Thánh Nhân trong Thiên Kinh, Cửu Vĩ Thiên Hồ nghe xong, cười lạnh nói: “Thánh Nhân gì chứ, ta ở trong đỉnh, nhưng cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của người kia, nhưng cũng chỉ là một Bán Bộ Thiên Tiên nhỏ nhoi mà thôi”.

Ngô Bình kinh ngạc: “Bán bộ Thiên Tiên?”

Cửu Vĩ Thiên Hồ: “Không sai, vì vậy ngươi không cần phải sợ ông ta”.

Ngô Bình thở dài: “Bán bộ Thiên Tiên, thì cũng cận kề Thiên Tiên rồi, chắc chắn ta không đấu được ông ta”.

Cửu Vĩ Thiên Hồ: “Công tử chỉ cần tìm được hóa thân của ta, người kia nhất định giúp công tử trừ khử Bán bộ Thiên Tiên này”.

Ngô Bình chớp mắt: “Phải làm sao để tìm được hóa thân của ngươi?”
 
Chương 2183


Chương 2182

Tầm mắt xuyên qua cấm chế, anh lại nhìn thấy Cửu Vĩ Thiên Hồ, nó vô cùng uy phong, thân thể to như núi. Nó cũng cực kỳ xinh đẹp, chín đuôi có chín màu.

Cửu Vĩ Thiên Hồ cũng nhìn anh như thể nó cảm nhận được Ngô Bình đang nhìn mình.

“Công tử”. Đột nhiên, trong đầu Ngô Bình vang lên âm thanh cực kỳ nhỏ, đối phương đang nói tiên ngữ!

Ngô Bình ngây người, hỏi: “Ngươi là ai?”

“Ngươi và ta đang nhìn nhau”. Âm thanh đó lại vang lên.

Ngô Bình giật mình: “Ngươi chính là Cửu Vĩ Thiên Hồ, thần niệm có thể truyền ra ngoài sao?”

Cửu Vĩ Thiên Hồ: “Đúng vậy. Lần trước công tử phát hiện ra rồi, ta đã muốn kết nối với công tử, đáng tiếc sau đó công tử đã bỏ đỉnh này vào trong pháp khí chứa đồ”.

Ngô Bình chớp mắt: “Ngươi tìm ta có chuyện?”

Cửu Vĩ Thiên Hồ: “Ta muốn giao dịch với công tử”.

Ngô Bình hỏi: “Giao dịch gì?”

Cửu Vĩ Thiên Hồ: “Ta hy vọng công tử có thể phá cấm chế này, thả ta ra khỏi đây”.

Ngô Bình: “Cấm chế rất mạnh, ta không giúp ngươi được”.

Cửu Vĩ Thiên Hồ: “Không cần công tử ra tay, công tử chỉ cần tìm được người tộc ta là được”.

Ngô Bình ngây người: “Trong tộc ngươi còn có người sống sót?”

Cửu Vĩ Thiên Hồ: “Tộc Cửu Vĩ ta là một trong thế lực đỉnh cao của Tiên Quốc, đương nhiên có không ít cao thủ tại thế rồi”.

Ngô Bình: “Ta làm sao mới liên lạc được với bọn họ?”

Cửu Vĩ Thiên Hồ: “Ta có giấu một hóa thân ở bên ngoài, công tử chỉ cần tìm thấy người kia, nói hoàn cảnh của ta cho người kia, người kia sẽ tự tìm người trong tộc đến cứu ta”.

Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Nếu đã là hóa thân của ngươi, vậy tại sao ngươi không chủ động liên lạc được?”

Cửu Vĩ Thiên Hồ: “Uy lực đỉnh này quá mạnh. Thần niệm của ta có thể đưa ra ngoài nhưng rất yếu, không thể kết nối được với hóa thân”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ nói: “Ta có thể giúp ngươi. Nhưng hiện tại ta cũng gặp rắc rối, có thể sống sót rời khỏi đây rồi hẳn nói sau”.

Cửu Vĩ Thiên Hồ nói: “Không biết công tử gặp phải rắc rối gì, có thể nói cho thiếp thân nghe không?”

Vì thế Ngô Bình nói về chuyện Thánh Nhân trong Thiên Kinh, Cửu Vĩ Thiên Hồ nghe xong, cười lạnh nói: “Thánh Nhân gì chứ, ta ở trong đỉnh, nhưng cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của người kia, nhưng cũng chỉ là một Bán Bộ Thiên Tiên nhỏ nhoi mà thôi”.

Ngô Bình kinh ngạc: “Bán bộ Thiên Tiên?”

Cửu Vĩ Thiên Hồ: “Không sai, vì vậy ngươi không cần phải sợ ông ta”.

Ngô Bình thở dài: “Bán bộ Thiên Tiên, thì cũng cận kề Thiên Tiên rồi, chắc chắn ta không đấu được ông ta”.

Cửu Vĩ Thiên Hồ: “Công tử chỉ cần tìm được hóa thân của ta, người kia nhất định giúp công tử trừ khử Bán bộ Thiên Tiên này”.

Ngô Bình chớp mắt: “Phải làm sao để tìm được hóa thân của ngươi?”
 
Chương 2184


Chương 2184

Vô Song nói: “Được”.

Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng động, sau đó một ông lão đẩy cửa đi vào, ông ta cao lớn, râu đen dài dày rậm, mặc áo bào màu xám kiếu triều Thanh.

Ngô Bình nhìn người này, khẽ nheo mắt, người đến là Chân Quân Thiên Thất Cảnh!

Ông lão áo bào xám nhìn Ngô Bình, nói: “Tiểu hữu, cậu đánh người của tôi bị thương, hiện tại tôi muốn đánh cậu trọng thương, sau đó đưa về thẩm vấn”.

Ngô Bình cười lạnh: “Chỉ dựa vào ông sao?”

Ông lão lạnh nhạt nói: “Lão đây tự nhận có thể làm được”.

Nói xong, hai tay ông lão kết ấn, không khí chung quanh đột nhiên rung động, tám bàn tay năng lượng được phủ đầy ký hiệu ập tới Ngô Bình từ bốn phương tám hướng.

Bàn tay khổng lồ được ngưng tụ từ năng lượng này là sát chiêu được hình thành bởi sự kết hợp giữa thần niệm và linh biến. Mỗi một cái đều có thể đánh ra sức mạnh tương đương mười nghìn cân. Một bàn tay thôi cũng đủ đè chặt một con khủng long bạo chúa xuống đất.

Ngô Bình khẽ quát một tiếng, trong nháy mắt, anh đánh ra ba quyền, đá ra hai chân, sức mạnh kh ủng bố bộc phát, năm bàn tay năng lượng trong không trung bị anh đánh bại.

Ba bàn tay còn lại vừa mới tiếp xúc với cơ thể, Ngô Bình đã lập tức xoay tròn, mượn dùng sức mạnh Âm Dương Pháp Bào mà đánh văng nó ra. Anh tìm đúng thời cơ, đánh ra thêm ba quyền, phá nát luôn ba bàn tay còn lại.

Ông lão kia lắp bắp kinh hãi: “Không thể nào!”

Cơ thể Ngô Bình nhoáng lên một cái, đột nhiên xuất hiện sau lưng ông lão. Hơi thở chết chóc ập tới, ông lão kia hét lớn một tiếng, toàn bộ phòng ngự đều tập trung ở sau lưng, đồng thời toàn thân nhanh chóng bổ nhào lên trước.

“Bùm!”

Chỉ một đấm, ông lão đã bị đánh văng ra hơn mười mét, phun ra ngụm máu giữa không trung. Ông ta cũng mượn lực từ đòn này để trực tiếp lao ra khỏi sân, thoát đi hiện trường.

Ông ta biết mình không phải đối thủ của Ngô Bình, ở lại cũng chỉ còn con đường chết, thế thì không bằng trốn thoát đã.

Ngô Bình cũng không đuổi theo, anh nói với Vô Song: “Lần này là Chân Quân tới, người tiếp theo không chừng sẽ là Tiên Quân, đến chừng đó, cô hãy giúp tôi đối phó đối phương!”

Vô Song: “Không thành vấn đề! Có điều, cần gì phiền toái như vậy, để tôi trực tiếp đi giết người nọ là xong hết chuyện mà!”

Cô ấy vừa dứt lời là đã phóng ra khí tức đáng sợ, một tia thần niệm mang sức mạnh hủy diệt trời đất đầy bá đạo bao phủ cả Thiên Kinh, trong nháy mắt tập trung vào một người.

Đây là một tu sĩ trung niên nam, vẻ ngoài bình thường, trước ngực có ba lọn tóc rũ xuống, trên thân mặc một bộ trường báo trắng, người này đang ngồi xếp bằng trong một sân vườn yên tĩnh.

Bất chợt, người này mở bừng mắt, trong hai con người màu vàng nhạt lóe lên tia ngạc nhiên, chẳng ngờ trong thiên hạ còn có cao thủ như thế.

Thấy Vô Song phóng ra thần niệm, Ngô Bình vội ngăn lại: “Đừng đánh rắn động cỏ!”

Vô Song lập tức thu hồi thần niệm, người đàn ông trung niên suy tư một lát rồi gọi tới một ông già: “Ông đi nhắn lại vài câu với Ngô Bình…”
 
Chương 2185


Chương 2185

Nửa tiếng sau, trong sân của Ngô Bình, một ông già xuất hiện: “Thánh Nhân lệnh tôi nhắn tới cậu, sau này cậu vẫn là Long chủ, hơn nữa, người trong Thiên Kinh tuyệt đối sẽ không dám tới gây rắc rối cho cậu!”

Ngô Bình có hơi bất ngờ, chẳng lẽ thực lực mà Vô Song vừa thể hiện đã làm vị Thánh Nhân kia kinh sợ?

Ông già nói xong rồi xoay người rời đi, sau đó, Bác Luân cũng rời khỏi, Ngô Bình tới sảnh hội nghị.

Lúc này, long vệ và tất cả đội trưởng đều có mặt, họ biết Ngô Bình vẫn là Long chủ, trong lòng vừa khâm phục vừa kinh ngạc. Có thể xoay chuyển tình thế trong tình trạng mọi chuyện đã rồi như vậy, Long chủ không hổ là Long chủ.

Ngô Bình hỏi: “Hiệu quả của thuốc biến đổi gen thế nào?”

Hoa Giải Ngữ nói: “Long chủ, thực lực hầu hết mọi người đã tăng mạnh, hơn nữa, trong khoảng thời gian này, chúng ta đã dạy dỗ Thần Võ Ti vài trận ra trò!”

Trần Tố cười nói: “Long chủ, mười người dưới trướng tôi đã đánh ba mươi mấy người của Thần Võ Ti đến mức không thể phản kháng!”

Ngô Bình gật đầu: “Vậy là tốt rồi!”

Trần Tố: “Nghe nói Hoàng Phủ Hằng đang gặp rắc rối!”

Ngô Bình hỏi: “Rắc rối gì?”

Trần Tố: “Hình như hắn thiếu người ta rất nhiều tiền, bị mấy thế lực lớn chặn đường ở Thần Võ Ti ba ngày rồi, nghe nói đang chạy vạy khắp nơi để trả nợ!”

Lần trước Ngô Bình giả dạng thành Thanh Mộc Chân Quân lừa Hoàng Phủ Hằng năm nghìn tiền bùa, trong đó có gần nửa là vay mượn.

Ngô Bình nở nụ cười: “Tôi muốn bế quan vài ngày, mọi người nhớ làm việc đàng hoàng, với lại, chuyện tôi trở về cũng đừng để lộ ra ngoài”.

“Vâng!”, mọi người đồng loạt đáp.

Ngô Bình sắp xếp chỗ ở cho Vô Song xong thì tới một nơi tĩnh lặng, lấy ra lư thần Âm Dương, anh muốn thử dùng nó để luyện đan.

Lư thần Âm Dương này không hề thua kém tiên đỉnh Thuần Nhất, là lò tốt khi dùng để luyện đan.

Anh theo Thanh Mộc Chân Quân vào trong động tiên, lấy được hơn năm mươi bình đan dược. Đống đan dược đó đã được cất giữ quá lâu nên đều hóa khí, cần luyện chế lại lần nữa mới có thể khôi phục dược hiệu.

Đương nhiên, làm vậy cũng phải trả cái giá khá đắt, ví dụ như nếu là đan dược vương phẩm, luyện chế lại một lần thì sẽ giảm xuống một bậc, thậm chí là tụt hẳn hai bậc.

Ngô Bình làm quen với lư thần Âm Dương trước rồi mới bắt đầu luyện chế. Quá trình luyện chế lại đan dược cũng không dễ dàng hơn quá trình truyện mới bao nhiêu, bình đầu tiên thôi đã tốn của anh gần một tiếng.

Trong lúc đó, anh bỏ thêm vài dược liệu, cố gắng giữ lại dược hiệu mạnh nhất của đan dược này.

Rất nhanh, lò đan lại mở, ba viên đan dược màu vàng rực bay ra. Đan dược này tên là Kim Ngọc Linh đan, có tác dụng luyện thần và luyện hình, quý giá hơn Tinh Vân đan nhiều.

Ngô Bình nuốt vào một viên, cảm nhận dược lực. Rất nhanh đã có hai luồng năng lượng huyền diệu tràn ngập cơ thể, toàn thân như được đắm mình trong gió xuân, võ hồn lẫn thân xác đều thoải mái.

“Không tệ, đan dược này vốn là trên bậc một, trải qua quá trình luyện chế một lần, nó lại có chất lượng dưới bậc một”, đối với kết quả này, Ngô Bình vô cùng hài lòng.
 
Chương 2186


Chương 2186

Làm một mạch tới rạng sáng, Ngô Bình luyện chế lại được năm bình đan dược, đều là đan dược có giá trị cực cao. Càng luyện chế, thủ pháp của anh càng thuần thục, đến lò thứ năm, anh đã có thể khôi phục phẩm cấp vốn có của đan dược.

Khi trời sáng, anh lấy mỗi loại một viên, sau đó đi tìm Hoàng Phủ Hằng. Anh cảm thấy nhà Hoàng Phủ này còn tiền, có thể lừa thêm lần nữa.

Mà Hoàng Phủ Hằng được Ngô Bình nghĩ tới lại đang giam mình trong thư phòng, vẻ mặt sầu khổ. Hắn ta đã không ngủ một đêm rồi, hôm nay vẫn còn một đám đòi nợ đang chặn cửa bên ngoài.

Tuy hắn ta là con rối của Ngô Bình nhưng trí tuệ vẫn còn, cũng biết tình hình trước mắt không dễ xử lý.

“Sao chủ nhân vẫn chưa trở lại vậy?”, hắn ta thì thầm.

Lúc trước, khi vay tiền, hắn ta đã từng hứa hẹn là qua khoảng một tuần sẽ trả, hôm nay đã đến hẹn mà còn chưa có tiền trả, cũng dẫn tới sự hoài nghi của chủ nợ, thế nên toàn bộ đều chạy tới đòi.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng của Thanh Mộc Chân Quân: “Hoàng Phủ Hằng!”

Hoàng Phủ Hằng mở cửa, khi thấy là Ngô Bình thì gọi một tiếng: “Chủ nhân!”

Ngô Bình nói: “Tôi tới rồi, đây là một lô đan dược, anh cầm đi đưa người trong nhà xem thử!”

Nói xong, anh lấy ra năm bình ngọc, trong mỗi bình có một viên đan dược.

Hoàng Phủ Hằng mở một bình nhỏ, thấy tia sáng màu tím chuyển động bên trong thì hỏi: “Chủ nhân, đây là đan dược gì?”

Ngô Bình: “Đây là Tử Phủ Tiên đan, có trợ giúp cực lớn đối với Thần Cung, Kết Thai!”

Năm loại đan dược này đều là bất phàm, Hoàng Phủ Hằng còn chẳng muốn bán chúng đi mà giữ lại cho riêng mình xài.

Hắn ta lại hỏi: “Chủ nhân, những đan dược này giá bao nhiêu tiền?”

Ngô Bình: “Đây đều là đan dược hữu dụng với Địa Tiên, hơn nữa còn là bậc một. Giá thị trường thì không dưới năm trăm tiền bùa. Anh có thể nói với người lớn trong nhà, bảo rằng sư phụ anh: Thanh Mộc Chân Quân đang bán rẻ những đan dược này, mỗi viên không thể thấp hơn hai trăm tiền bùa nhưng nếu muốn mua số lượng lớn, phải giao một nửa tiền cọc”.

Hoàng Phủ Hằng nói: “Phải, chính tôi sẽ nói với họ”.

Ngô Bình đáp: “Tôi thấy bên ngoài có không ít người, anh mang số đan dược này ra cho họ xem thử”.

Hoàng Phủ Hằng bèn cầm năm lọ đan dược ra sân, lúc này phải có đến mấy chục người đang chầu chực trong sân, toàn là chủ nợ của hắn ta.

Nhìn thấy Hoàng Phủ Hằng ra ngoài, những người này tưởng hắn ta định bỏ đi nên lập tức vây tới, nhưng Hoàng Phủ Hằng vô cùng điềm tĩnh nói: “Các vị, sư phụ tôi đã lấy đan dược, các vị xem!”

Lọ dược được truyền tới truyền lui trên tay đám đông, những người này cũng có nhãn lực, vừa nhìn đã biết số đan dược này phi phàm!

Sự lo lắng của họ lập tức tiêu tán, một người hỏi: “’Hoàng Phủ Hằng hiền chất, đệ tử có thể mua được những đan dược này không?”

Hoàng Phủ Hằng mỉm cười: “Tất nhiên có thể, chỉ là phải giao trước một nửa tiền đặt cọc. Số đan dược này thông thường chỉ xuất hiện ở buổi bán đấu giá, giá trị không thể ít hơn một nghìn tiền bùa. Nhưng nếu các vị cần, tôi có thể giúp các vị lấy được đan dược chỉ với nửa giá, nghĩa là năm trăm tiền bùa”.

Đám đông không ai không thấy động lòng, đối với họ mà nói, những đan dược này vô cùng hữu dụng, không ai muốn lỡ mất thời cơ.

Ngô Bình ở trong phòng chờ đợi, từng lời nói và hành động của Hoàng Phủ Hằng được anh theo dõi cẩn thận, khiến anh không khỏi bật cười.
 
Chương 2187


Chương 2187

Nửa giờ đồng hồ sau, Hoàng Phủ Hằng quay lại thư phòng: “Chủ nhân, họ bằng lòng đặt trước đan dược, bây giờ đang đi gom tiền rồi. Tôi còn bảo họ lan truyền rộng rãi tin tức này, dẫn thêm nhiều người khác tới, như thế tôi có thể gom được một lượng lớn tiền đặt cọc”.

Ngô Bình đáp: “Trưa nay tôi sẽ quay lại, anh chuẩn bị xong tiền cọc đi”.

Rời khỏi khu biệt thự Ngọc Tuyền, Ngô Bình cảm thấy trước mặt hoa lên, Vô Song xuất hiện trước mặt anh, cô ấy hỏi: “Thiên Hồ đang ở đâu?”

Ngô Bình liếc mắt nhìn cô ấy: “Cô không phải là hóa thân của Thiên Hồ sao? Tại sao còn gọi cô ấy là Thiên Hồ?”

Vô Song đáp: “Tuy tôi là hóa thân, nhưng qua vô số năm tu luyện, tôi đã có ý thức của riêng mình, bây giờ chúng tôi là hai cá thể”.

Ngô Bình gật đầu: “Cửu Vĩ Thiên Hồ bị nhốt ở một nơi, đại trận của nơi đó vô cùng mạnh mẽ, cô ấy bảo cô tới tìm cường giả của tộc Cửu Vĩ để giải thoát cho cô ấy”.

Vô Song gật đầu: “Tôi biết rồi. Bây giờ tôi sẽ đi tìm cao thủ của tộc Cửu Vĩ, lần này đi nhanh thì nửa năm, lâu thì vài ba năm”.

Thực ra Ngô Bình không mong thấy cô ấy rời đi ngay: “Không ở lại thêm vài ngày sao?”

Vô Song lắc đầu: “Không đâu. Đa tạ đã tiếp đón, cáo từ”.

Nói xong, Vô Song đột nhiên biến mất, cũng không biết cô ấy đã đi đâu.

Ngô Bình cảm thấy hơi thất vọng, nếu Vô Song này có thể ở lại bên cạnh làm vệ sĩ của anh thì tốt biết bao!

Về tới Thiên Long, anh tiếp tục chỉ dẫn Diệp Thần tu hành. Trong lúc này, Hoa Giải Ngữ ghé qua một chuyến, nói rằng ngày mai phải thi đấu với nước Mễ, địa điểm thi đấu đặt ở Hải Thành.

Ngô Bình không quá để tâm điều này, với thực lực hiện giờ của anh, thắng trọn vẹn không phải chuyện khó khăn.

Đến trưa, anh lại tới khu biệt thự Ngọc Tuyền lấy “tiền đặt cọc”.

Người nhà Hoàng Phủ Hằng quen nhiều biết rộng, chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi mà hắn ta đã gom được hai mươi ba nghìn tiền bùa!

Ngô Bình nhận hết toàn bộ số tiền mà không hề khách sáo: “Anh tìm chỗ nào đó trốn đi, tránh cho chủ nợ tới tìm anh”.

“Vâng, chủ nhân”.

Rời khỏi biệt thự Ngọc Tuyền, Ngọc Bình quay lại Thiên Long để chuẩn bị. Ngày mai phải thi đấu với cường giả của nước Mễ, thế nên anh lục tìm trong pháp khí chứa đồ một hồi, tìm ra được một ngón tay phủ đầy vảy màu xanh dương. Anh từng tưởng rằng chủ nhân của ngón tay là một vị Thiên Tiên, còn từng dùng sức mạnh của nó để vẽ bùa.

Trên ngón tay đeo một cái nhẫn, trước kia anh từng có ý định mở ra, nhưng lần nào chạm tới chiếc nhẫn cũng bị sức mạnh bên trong ngón tay hất văng.

Anh đặt ngón tay vào trong không gian Hắc Thiên và hỏi: “Thần Hắc Thiên, ngươi có nhận ra vật này không?”

Giọng nói của thần Hắc Thiên vang lên: “Đây là ngón tay của Ma Thần, chiếc nhẫn bên trên rất thú vị đấy”.

Ngô Bình hỏi: “Ồ, tại sao lại nói vậy?”

Thần Hắc Thiên đáp: “Chiếc nhẫn này có tác dụng kỳ diệu dịch chuyển không gian, sử dụng nó có thể di chuyển người hoặc vật đến nơi rất xa trong nháy mắt”.
 
Chương 2188


Chương 2188

Ngô Bình cảm thấy dao động: “Nói vậy, có thể di chuyển bất kỳ vật gì tới một địa điểm được chỉ định?”

Thần Hắc Thiên đáp: “Tu vi của ngươi khá thấp, hiện giờ vẫn không thể chỉ định được vị trí và khoảng cách, mỗi lần dịch chuyển đều là ngẫu nhiên. Thứ này đối với ngươi mà nói chẳng có giá trị gì, ngươi có thể hiến tế nó cho ta, đổi lấy thứ hữu dụng”.

Ngô Bình chớp chớp mắt: “Ngón tay thì sao?”

Thần Hắc Thiên đáp: “Ngón tay ẩn chứa năng lượng của Ma Thần, cũng có thể hiến tế”.

Ngô Bình đáp: “Được, ta sẽ hiến tế ngón tay này trước”.

Thần Hắc Thiên xuất hiện, lấy đi ngón tay của Ma Thần trong tay anh: “Giá trị của ngón tay này tương đương với sáu hồn phách mà ngươi từng hiến tế trước đó. Mà những thứ này là thứ mà ngươi có thể lấy đi”.

Dứt lời, trước mặt Ngô Bình xuất hiện một loạt vật phẩm, chậm rãi di chuyển trước mặt anh.

Đã có trải nghiệm tương tự nên lần này anh vô cùng trầm lặng, lựa chọn kỹ càng. Qua nửa giờ đồng hồ, anh phát hiện một cuốn sổ ghi chép khá mỏng.

Không khỏi tò mò, anh hỏi: “Đây là sách gì mà có thể tương đương với sáu hồn phách?”

Thần Hắc Thiên đáp: “Đây là bút ký tu luyện do một cao thủ chí cường của tiên vực vĩnh hằng truyền lại cho hậu thế, tuy số chữ không nhiều, nhưng chữ nào cũng quý giá”.

Ngô Bình hỏi: “Cuốn sổ ghi chép này có thể chỉ điểm cho thiên tiên không?”

Thần Hắc Thiên đáp: “Đây là ghi chép chỉ dạy cảnh giới địa tiên tu hành. Cuốn sổ ghi chép chỉ dạy cảnh giới thiên tiên tu hành có giá trị cao hơn nó mười lần”.

Ngô Bình trợn tròn hai mắt: “Thần Hắc Thiên, chẳng lẽ một cuốn sổ ghi chép mà ngươi tách nó thành nhiều phần?”

Thần Hắc Thiên đáp: “Ta rất công bằng”.

Ngô Bình thầm nghĩ, ngươi đúng là đồ gian thương, ngẫm nghĩ rồi anh hỏi: “Có thể cho ta xem qua bút ký tu hành trong giai đoạn nhân tiên không?”

Thần Hắc Thiên đáp: “Cần phải trao đổi đồng giá, ngươi có thể hiến tế thêm một hồn phách nữa”.

Sau này Ngô Bình còn phải tu luyện đến Nhân Tiên tầng thứ năm, tầng thứ sáu nên có không ít nghi hoặc, mà những thông tin liên quan không được ghi lại mấy trong ngọc bội và ngọc bàn, chỉ có dăm ba câu, không giúp ích cho anh là bao.

Chuyện này cũng chẳng lạ, từ xưa tới nay số người có thể tu luyện tới tầng năm, tầng sáu Nhân Tiên vô cùng ít ỏi.

Ngẫm nghĩ một lát, anh liền gọi Viêm Dương tới bảo nó thả thêm một tà ma nữa. Trước đây Viêm Dương đã hiến tế năm tà ma rồi.

Sau khi hiến tế thêm một tà ma nữa, thực lực của Viêm Dương lại mạnh hơn một chút, chắc cũng tầm tầm Địa Tiên tầng thứ tám sơ kỳ.

Sau khi hiến tế xong, trước mặt Ngô Bình lại có thêm một cuốn sổ mỏng khác, đó là ghi chép có liên quan đến việc tu luyện Nhân Tiên. Hắn cất cả cuốn này và cuốn ghi chép tu luyện giai đoạn Địa Tiên kia lại.

Thần Hắc Thiên: “Còn thiếu hai hồn phách nữa thì ta có thể bố trí được trận pháp. Mong rằng ngươi có thể hiến tế sớm sớm chút”. Sau đó hắn liền biến mất.

Rời khỏi không gian Hắc Thiên, Ngô Bình lập tức mở cuốn sổ ghi chép tu luyện Nhân Tiên. Trang đầu tiên của cuốn sổ có một đoạn giới thiệu ngắn gọn viết bằng tiên văn.

 
 
Chương 2189


Chương 2189

Chủ nhân của cuốn sổ ghi chép tự xưng là “Ngọc Hoàng Thiên Tôn”, ông tự nhận bản thân đã đạt tới mức cao nhất của từng giai đoạn tu luyện, thế nên đạt được thành tựu rất lớn, trấn áp Vạn Cổ, từng khiến các giáo phái lớn cúi đầu, tôn xưng ông là “Ngọc Hoàng Đại Đế”.

Vừa đọc được lời mở đầu, Ngô Bình liền ngẩn ra, lẽ nào Ngọc Hoàng Đại Đế trong truyền thuyết dân gian chính là người đã viết cuốn sách này ư?

Anh lật tiếp trang sau của cuốn sổ, trong đó ghi chép vô cùng chi tiết về các cảnh giới Nhân Tiên. Theo nội dung trong sổ, anh từ Nhân Tiên tầng thứ nhất lên đến Nhân Tiên tầng thứ tư đã có thể coi là hoàn mỹ rồi.

Về phần Nhân Tiên tầng thứ năm, đoạn đầu giới thiệu khá dài đã giúp anh hiểu thêm nhiều thứ. Ngọc Hoàng Thiên Tôn cho rằng điều quan trọng nhất của Nhân Tiên tầng thứ năm nằm ở chỗ hiệu suất vận dụng nâng cao sức mạnh, tức là “pháp”. Mà muốn phát huy hiệu lực của “pháp” thì cần dùng đến “pháp bàn”, trong đó giới thiệu về cách ngưng tụ pháp bàn, còn chia việc ngưng tụ pháp bàn ra thành ba loại thượng thừa, trung thừa và hạ thừa.

Trong ba pháp môn ngưng tụ pháp bàn thì thượng thừa là khó nhất, quá trình ngưng tụ vô cùng hung hiểm, theo cách Ngọc Hoàng Thiên Tôn nói thì là cửu tử nhất sinh.

Tất nhiên nếu như ngưng tụ được pháp bàn thượng thừa thì nó cũng sẽ có được uy lực rất lớn, mượn những năng lượng khác nhau thì pháp bàn có thể ngưng tụ ra loại pháp thuật khác nhau.

Pháp bàn trung thừa không thể ngưng tụ pháp thuật, song lại có thể phóng ra liên tiếp nhiều chiêu thức vô cùng phức tạp, uy lực cũng mạnh hơn pháp bàn hạ thừa mấy lần, độ khó khi ngưng tụ cũng thấp hơn thượng thừa.

Cuối cùng nhắc tới pháp bàn hạ thừa. Loại pháp bàn này là lựa chọn cuối cùng của đa số Võ Quân, uy lực của nó có hạn, cách ngưng tụ cũng tương đối dễ.

Sau khi ngưng tụ được pháp bàn thì có thể lưu trữ sức mạnh của mình thông qua pháp bàn, rồi phóng thích để khiến kẻ địch bị thương bất cứ lúc nào.

Hắn tiếp tục xem những dòng miêu tả liên quan tới cảnh giới Thần Quân trong mục Nhân Tiên tầng thứ sáu.

Cảnh giới Thần Quân cần ngưng tụ Thần Thông. Thần Thông là cơ sở của pháp bàn, hoàn thiện và nâng cao hơn thì sẽ dung hợp pháp bàn và tinh thần với nhau, tạo nên “Thần Bàn”.

Tinh thần của Ngô Bình chính là võ hồn, thế nên anh muốn dung hợp pháp bàn với võ hồn, ngưng tụ thành Thần Bàn võ đạo. Thứ này vô cùng quan trọng, đợi đến khi hắn trở thành Địa Tiên, lúc kết thai, Thần Bàn sẽ hóa thành phôi thai, cuối cùng kết thành Thần Anh.

Đúng vậy, chính là Thần Anh. Địa Tiên bình thường sau khi anh biến thì sẽ kết được Nguyên Anh, còn Thần Quân sau khi trở thành Địa Tiên sẽ kết Thần Thai, rồi tạo ra Thần Anh.

Thần Anh vừa ra đời sẽ có ngay pháp thuật thần thông, uy lực mạnh hơn Nguyên Anh rất nhiều. Nguyên Anh bình thường phải học tập pháp thuật, thích ứng với hoàn cảnh dần dần, sau khi trải qua lôi kiếp mới có thể rời khỏi thân thể, ngao khu khắp đất trời. Còn Thần Anh thì không cần như vậy, vừa ra đời đã có thể vùng vẫy khắp đất trời Cửu Châu.

Sau đó tới cảnh giới Thần Tàng, thần tàng của Thần Anh lại càng kỳ diệu hơn Nguyên Anh, là thứ mà hiếm cái có thể sánh được.

Trong ghi chép có nói, thật ra Linh Khiếu có tổng cộng mười cái, chỉ khi mở ra được Linh Khiếu thứ mười thì mới có thể trở thành Võ Quân. Ngoài ra, thần khiếu cũng có chín cái, thần khiếu thứ chín và thứ mười giống nhau, đều giữ vai trò điều khiển các khiếu khác. Chỉ khi mở ra được thần khiếu thứ chín thì mới có thể trở thành Thần Quân.
 
Chương 2190


Chương 2190

Trong cuốn ghi chép có rất nhiều phương pháp ngưng tụ Thần Bàn, cần sử dụng rất nhiều tài nguyên quý hiếm.

Ngô Bình nghiên cứu sổ ghi chép của Ngọc Hoàng đến quên cả thời gian. Khi anh đọc hiểu hết cuốn sổ thì trời cũng đã tối.

Vừa tính nghỉ ngơi một lát thì bỗng nhiên di động hiện thông báo có email mới, người gửi là Chu Thanh Nghiên. Dạo này Chu Thanh Nghiên vẫn luôn kinh doanh mỏ quặng nhôm và quặng sắt, cũng đã lâu họ không gặp mặt nhau.

Anh lập tức mở email ra, bên trong chỉ có mấy dòng chữ ngắn gọn: Một tướng quân của Guinea tạo phản, Đường Kiến sắp xếp cho em về nước, 9 giờ tối nay sẽ hạ cánh.

Ngô Bình nhìn đồng hồ thấy đã bảy rưỡi, coi bộ Chu Thanh Nghiên đã lên máy bay từ lâu, chẳng mấy chốc sẽ hạ cánh.

Anh ngồi thêm một lát rồi ra ngoài lái xe đến sân bay đón người.

Ngô Bình đến sân bay quốc tế Thiên Kinh sớm hơn giờ hạ cánh nửa tiếng. Anh tìm một vị trí trong sảnh chờ rồi ngồi xuống, lôi laptop ra đăng nhập diễn đàn Thần Huy.

Hiện giờ anh đã là Thiên Sứ năm sao, có thể nhận được các nhiệm vụ tương đối cao cấp. Lần này, anh vẫn tìm những nhiệm vụ có liên quan đến đan dược.

Vừa lướt được một lát thì nhìn thấy một nhiệm vụ khá thú vị. Có người muốn bỏ ra năm tỉ để mua một loại thuốc biến đổi gen có thể giúp cơ thể khỏe mạnh, kéo dài tuổi thọ, điều kiện là ít tác dụng phụ, sau khi uống vào không gặp nguy hiểm tính mạng.

Bên dưới bài đăng nhiệm vụ có một nhóm chat tên là “Nhóm chat Quý tộc”. Ngô Bình thử xin tham gia nhóm chat, một lát sau đã được đồng ý.

Anh vừa vào nhóm thì chủ nhóm đã nhắn: “Thành viên mới hãy gửi lì xì nào”.

Ngô Bình vừa nhìn, thấy bên trong quả nhiên có mục lì xì, hạn mức cao nhất của lì xì này là một trăm triệu, đúng là lì xì siêu to siêu khổng lồ.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Anh nhắn: “Chào mọi người”. Sau đó đổi tên hiển thị trong nhóm của mình là Ngô Tiên Quân.

Bỗng nhiên tài khoản Mã Đế Quân nhắn tin: “Bạn ơi, quy tắc của nhóm là thành viên mới sẽ gửi lì xì, bao nhiêu cũng được”.

Ngô Bình cảm thấy cái tên kia khá quen thuộc, ngẫm nghĩ một lát liền nhớ ra người này đã từng thêm bạn mới anh để nhờ anh điều tra về kẻ thù. Sau đó anh mới biết kẻ thù mà Mã Đế Quân muốn tìm chính là Đoàn Long.

Anh lại lướt nhóm trò chuyện một lát thì thấy có khá nhiều người từng gửi lì xì, ít thì một triệu, nhiều thì mười triệu. Thế nên anh cũng gửi một cái lì xì mười triệu, đồng thời mở điện thoại di động liên lạc với Mã Đế Quân qua phần mềm.

“Có đó không?”. Anh hỏi.

Mã Đế Quân lập tức trả lời: “Đây. Có thông tin gì à?”

Ngô Bình: “Kẻ thù của anh là anh Long của Thiên Thần, có điều anh ta chết rồi”.

Mã Đế Quân im lặng vài giây, sau đó nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn nhé”.

Ngô Bình: “Nếu có gì cần giúp thì cứ hú tôi nhé”.

“Oke. Cảm ơn!”

Anh trở về diễn đàn thì thấy mọi người đang nhiệt tình chào hỏi mình, xem ra lì xì một triệu kia đã khiến không ít người “trồi” lên.

Anh hỏi: “Mọi người ơi, tại sao nhóm chat này lại có tên là nhóm chat Quý tộc vậy?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom