Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 781


Chương 781

Viên Thiết quỳ xuống đất rồi nói: “Tham kiến tông sư!”

Ngô Bình giơ tay, lập tức có một luồng sức mạnh vô hình nâng Viên Thiết dậy, gã mất khống chế, tự động đứng lên, sau đó vừa ngạc nhiên vừa thán phục nói: “Tôi khâm phục tài năng của tông sư, thật ra cậu không cần đọ rượu với tôi làm gì, chỉ cần xuất chiêu thôi là tôi sẽ nhận thua ngay rồi”.

Viên Thiết nói những lời thât lòng, nếu ngay từ đầu Ngô Bình đã thể hiện thân phận thì gã không bao giờ dám đọ tửu lượng với anh, thậm chí anh nói sao thì gã sẽ làm vậy.

Ngô Bình: “Võ giả cũng là người, cũng sống trong một xã hội pháp trị. Ai tốt với tôi thì tôi tốt lại, nếu ai muốn tỉ thỉ thì tôi cũng chiều”.

Viên Thiết vội vàng gật đầu: “Vâng, xin hỏi quý danh của tông sư”.

Ngô Bình: “Tôi là Ngô Bình, người Vân Đỉnh của tỉnh K”.

Vân Đông cách tỉnh K khá xa, Viên Thiết không phải nhân vật lớn ở đây nên không biết tới danh tiếng của Ngô Bình, gã vội nói: “Tông sư Ngô, nghe danh đã lâu!”

Lúc này, nhóm Trần Hiểu Đồng cũng đã nghệt mặt ra, sao tự nhiên Viên Thiết lại thuần tính thế? Còn nữa, tông sư là thế nào?

Ngô Bình cười hỏi: “Viên Thiết, nghe giọng của anh không giống người địa phương nhỉ?”

Viên Thiết vội đáp: “Vâng, quê tôi ở phương Bắc, hai mươi năm trước bôn ba đến Vân Đông. Tôi không có tài cán gì nên chỉ làm các việc lặt vặt ở quanh khu này, bên dưới cũng có vài tên đàn em thôi ạ”.

Ngô Bình: “Thế là anh biết rõ về bang Rắn Độc lắm đúng không?”

Viên Thiết biến sắc mặt rồi khẽ gật đầu: “Thế lực của họ rất lớn, là bang phái hàng đầu ở Nam Đô nên tôi cũng biết. Người lập ra bang phái đó không hề đơn giản, người chống lưng cho họ là con trai của thị trưởng Nam Đô, tên là Đỗ Hạo Dương, võ giả cảnh giới Võ Vương Đơn Dị Nhân và thánh y Hoàng Khai”.

Ngô Bình rất ngạc nhiên: “Có mỗi bang này thôi mà có nhiều nhân vật lớn đứng sau vậy à?”

Viên Thiết đáp: “Tôi có một người đồng hương ở trong bang này, cậu ta từng kể các thành viên của bang này chỉ làm các việc vặt thôi, chứ bên trên còn có một thế lực lớn hơn, nhưng cậu ta không dám kể chi tiết”.

Ngô Bình đầy tò mò, hoá ra bang này không hề đơn giản!

Lúc này, kế toán của Viên Thiết đã tính toán xong. Những ngày qua, họ đã ăn uống ở quán của Trần Hiểu Đồng hết mấy trăm nghìn, thêm năm trăm nghìn trả trước để ăn rồi trừ dần nữa thì cũng kha khá tiền, nhưng Viên Thiết vẫn bảo kế toán chuyển tiền ngay.

Thấy Viên Thiết có vẻ biết điều, Ngô Bình nói: “Anh Viên, sau này thường xuyên dẫn anh em tới quán ủng hộ nhé, tôi sẽ giản giá cho”.

“Chắc chắn rồi”, Viên Thiết vội nói, sau đó không dám nán lại lâu mà ra về luôn.

Viên Thiết đi rồi, Trần Hiểu Đồng mới ngạc nhiên hỏi Ngô Bình: “Anh làm thế nào vậy?”

“Làm gì cơ?”, Ngô Bình biết rồi nhưng vẫn cố hỏi.

Trần Hiểu Đồng: “Viên Thiết này không đơn giản đâu, gã có nhiều bạn bè, còn từng tập võ, ngoài ra còn kết nghĩa với cục phó Lưu. Nhưng ban nãy, gã đứng trước mặt anh lại ngoan như cún, đúng là kỳ lạ!”

Cậu thanh niên tóc vàng gật đầu lia lịa: “Chưa hết, trong thẻ của anh Ngô có nhiều tiền lắm, làm em sợ hết hồn”.

Ngô Bình cười nói: “Thẻ ấy là anh mượn người ta đó”.

Trần Hiểu Đồng híp mắt rồi nhìn chằm chằm vào Ngô Bình, hỏi: “Anh Ngô, Viên Thiết gọi anh là tông sư, lẽ nào anh là cao thủ võ lâm à?”

Ngô Bình gật đầu: “Cũng gần như vậy, nhưng chưa giỏi lắm, song để đối phó với Viên Thiết thì một mình anh cân được mười người như gã”.
 
Chương 782


Chương 782

Mọi người đều há hốc miệng, một đánh mười ư? Ngô Bình giỏi thế!

Trần Hiểu Đồng chợt hỏi: “Nói vậy là hôm nay em cứu anh là thừa thãi, chứ anh thừa sức xử lý hai tên kia à?”

Ngô Bình cười đáp: “Cũng không hẳn là thế, bang Rắn Độc mạnh hơn anh tưởng nhiều, đứng sau họ còn có một cao thủ cảnh giới Võ Vương. May mà anh không đi theo hai tên kia, không chẳng may đánh nhau thì anh bị bang ấy tẩn chết rồi”.

Trần Hiểu Đồng tò mò hỏi: “Cảnh giới Võ Vương mạnh lắm ạ?”

Ngô Bình: “Một người có thể đánh bại mười người như anh, hơn nữa còn dễ như ăn kẹo”.

Mọi người đều hít vào một hơi lạnh, sau đó thầm lo lắng thay Ngô Bình.

Anh cười nói: “Mọi người yen tâm, trước khi bang này bị tiêu diệt, anh sẽ bảo kê cho quán nướng này”.

Trần Hiểu Đồng biết sự việc nghiêm trọng nên nói ngay: “Anh Ngô, quán nghỉ thì nghỉ thôi, không sao đâu, anh đừng dây vào bang ấy nữa”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Anh không động vào họ thì họ cũng tìm tới anh thôi”.

Mọi người đều ngồi xuống, sau khi được Trần Hiểu Đồng giới thiệu thì Ngô Bình đã biết tenen của họ. Người đàn ông cao lớn là Đồng Lực, cậu béo da đen là Lộ Cường, còn cậu thanh niên tóc vàng là Miêu Gia.

Họ đều là bạn thân của Trần Hiểu Đồng, ai cũng có cổ phần của quán nướng này.

Ngô Bình: “Hiểu Đồng, anh nghe Miêu Gia kể các em đang giúp ai phải không?”

Trần Hiểu Đồng đáp: “Vâng, là một nhóm trẻ em ạ, bọn em định xây một khu vui chơi trẻ em chuyên nhận các trẻ lang thang”.

Miêu Gia nói: “Bọn em đã đầu tư vào trung tâm này hơn hai triệu rồi, toàn là tiền mồ hôi nước mắt của mọi người. Hiện giờ, bọn em đã thu nhận hơn ba mươi trẻ em, chị Đồng định mở rộng quy mô của trung tâm để giúp được nhiều trẻ em cơ nhỡ hơn”.

Ngô Bình thầm thấy bội phục rồi nói: “Các em làm tốt lắm, anh có quen một tổ chức từ thiện, anh nghĩ chắc hắn họ sẽ đồng ý giúp mọi người”.

Trần Hiểu Đồng sáng mắt lên: “Giúp thế nào ạ? Cho bọn em tiền á?”, hiện giờ cô ấy đang rất thiếu tiền, lo ăn uống học hành cho hơn ba mươi trẻ em, rồi còn tiền khám chữa bệnh cùng nhiêu chi phí khác thì ngày nào cũng hết hơn hai nghìn.

Ngô Bình: “Tiền chỉ là một chuyện thôi, họ sẽ giúp đỡ bọn em về mọi mặt, bao giờ về, anh sẽ gọi cho họ”.

Trần Hiểu Đồng mừng rỡ: “Anh Ngô, cảm ơn anh”.

Ngô Bình cười nói: “Chuyện nhỏ thôi, đừng khách sáo”.

Cạnh quán nướng là một dãy nhà ngói, buổi tối Trần Hiểu Đồng thường ở lại đó để trông coi quán. Ngô Bình được xếp vào một căn phòng riêng, có giường và điều hoà.

“Ở đây không thể bì với khách sạn năm sao được, anh chịu khó một hôm vậy”, nói rồi, Trần Hiểu Đồng lấy một cái gối mới ra đưa cho Ngô Bình, ngoài ra còn có chăn và các đồ dùng cá nhân.

“Thế này là tốt lắm rồi”, Ngô Bình nói: “Người luyện võ không cầu kỳ lắm đâu”.

Anh đóng cửa lại rồi bắt đầu ngồi điều chỉnh hơi thở, thời gian cứ thế trôi đi.

Sáng sớm, anh đã nghe thấy có người quét sân, Ngô Bình mở cửa ra nhìn thì thấy Trần Hiểu Đồng đang cầm chỗi quét dọn, Miêu Gia và Lộ Cường cũng đang ở đây, còn có mấy người lạ mặt, ai làm việc của người nấy.
 
Chương 783


Bọn họ rời khỏi cửa hàng thì Ngô Bình nhận được một tin nhắn có tiêu đề là khẩn cấp. Nội dung tin nhắn đã đề cập đến địa điểm và tính nghiêm trọng của sự việc, đây là một nhiệm vụ cấp S của Võ Thần Ti, các thành viên đều sẽ nhận được. Anh cho Đường Băng Vân đọc tin nhắn, cô ấy cau mày: “Cấp S ư? Anh phải đi hỗ trợ à?” Ngô Bình: “Các em cứ đi dạo tiếp đi, anh phải đi có việc rồi”. Ngô Bình xua tay rồi đi ngay mà không giải thích nhiều. Vu Tiểu Nhiễm tò mò hỏi: “Băng Vân, anh ấy đi đâu thế?” Đường Băng Vân nhỏ giọng nói: “Tớ nói nhưng các cậu phải giữ bí mật nhé, Ngô Bình là một đặc công, anh ấy phải đi xử lý nhiệm vụ cấp bách”. Advertisement DÀNH CHO BẠN Dự đoán kết quả mở thưởng xổ số hôm nay Chốt số 3 miền chính xác 99% Hai cô gái há hốc miệng, đặc công ư? Ngô Bình rời khỏi con phố rồi chạy một mạch hơn hai cây số tới một cửa hàng, cửa sổ ở đây mù mịt khói, nhiều người đang ra sức chạy ra ngoài rồi vừa khóc vừa hô hoán. “Hoả hoạn?”, Ngô Bình thở dài một hơi rồi khởi động Nhãn thức, quan sát tình hình bên trong. Ngọn lửa bắt đầu từ tầng hai, khói đã lan lên tầng cả tầng ba, vẫn còn nhiều nhân viên đang mắc kẹt ở tầng này, hiện trường rất hốn loạn, nhiều người ho khù khụ. Đội cứu hoả vẫn chưa tới, anh phải giải quyết nhanh thôi! Ngô Bình không nhiều lời mà chạy ngược dòng người vào trong, sau đó đến thang bộ rồi nhanh chóng lên tầng hai. Ngọn lửa bốc lên từ kho hàng ở đây, khói mù mịt, người bình thường sẽ không thể thấy gì, may anh có Nhãn thức nên không bị ảnh hưởng tầm nhìn, chỉ cảm thấy hơi khó chịu vì mùi khói thôi. Ngô Bình mở cửa kho hàng ra rồi lấy bình chữa cháy phun vào ngọn lửa. Các bộ quần áo bằng sợi nhân tạo đang bốc cháy, ngọn lửa lan rất nhanh, Ngô Bình không có kinh nghiệm chữa cháy nên chỉ biết mở bình chữa cháy ra phun. Sau khi dùng hết mấy bình, tuy ngọn lửa đã tắt, nhưng khói vẫn còn, anh mở van nước chữa cháy rồi dùng vòi phun vào khói. Vài phút sau, khói cũng bớt dần, anh vứt vòi nước đi rồi chạy lên tầng ba. Tầng hai không còn hai nữa, nhưng tầng ba thì có cả trăm người bị mắc kẹt, quá nhiều khói ở thang bộ nên họ không thể di chuyển được, điều quan trọng hơn là thang máy đã hỏng nên họ chỉ có thể kẹt lại ở đây. Khi anh chạy vào kho hàng thì có một nhát búa nện tới. Ngô Bình nổi giận, giơ tay đánh bay cái búa thì nhìn thấy một người đàn ông đang hung dữ bổ nhào về phía mình. Anh cảm thấy vẻ mặt này rất quen, hình như giống người tài xế container đã gây tai nạn liên hoàn. Anh đánh người đó ngất xỉu rồi vác gã lên tầng ba. May mà khói ở đầy đều từ tầng hai bốc lên nên cũng đã giảm dần, nhiều chỗ chỉ có một ít khói. Các nhân viên chen chúc ở cầu thang tạo nên một khung cảnh hỗn loạn, có người khóc, người ngây ngẩn, người thì gọi điện thoại. Khi họ thấy Ngô Bình vác một người lên thì chợt yên ắng rồi ngẩn ra nhìn anh. Ngô Bình cười nói với họ: “Mọi người bình tĩnh, lửa đã được dập rồi, chỉ còn ít khói thôi, nhưng sẽ hết ngay. Mọi người chờ một lát là có thể xuống dưới”. Mọi người thở phào một hơi, một bà lão hỏi: “Chàng trai, lửa tắt thật rồi hả?” Vì dập lửa nên mặt Ngô Bình hơi nhem nhuốc, anh cười nói: “Vâng, ổn hết rồi”. Dứt lời, anh vác người đó đi tới cầu thang rồi hơ thuốc trước mũi gã, sau đó thì gã đã tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại, gã lại có vẻ hung dữ, hoàn toàn không bị thôi miên. Ngô Bình cau mày rồi bẻ gãy cổ tay gã: “Anh là ai? Là anh phóng hoả đúng không?” Người đó vẫn giữ vẻ mặt hung dữ như đã mất cảm giác đau đớn: “Thằng ngu, mày tưởng mình có thể ngăn cản được bọn tao ư?” Đúng lúc này, lại có hai người xông vào, thấy Ngô Bình đang thẩm vấn kẻ tình nghi, một người lên tiếng: “Tôi là La Đạo Sinh thành viên của Thần Võ Ti ở Tây Nam Đường”.
 
Chương 784


Chương 784

Lý Vân Đẩu xua tay: “Dù thằng bé có phải cháu trai của tôi hay không thì cũng có ơn cứu mạng với tôi, tôi đi gặp cũng là chuyện bình thường”.

Ảnh đành đáp: “Vâng!”

Lý Vân Đẩu chợt lạnh lùng hỏi: “Nam viện có động tĩnh gì không?”

Ảnh: “Họ từng cho người tới dò la, nhưng không dám làm gì. Có ông cả tự nhiên trỗi dậy, sau đó cãi nhau với ông hai lúc chủ nhân hôn mê”.

Lý Vân Đẩu lạnh giọng nói: “Biết ngay mà. Haizz, người tính không bằng trời tính, ai ngờ đâu tôi lại đổ bệnh chứ?”

Ảnh: “Là thiếu sót của tôi, tôi nên biết trước mới phải”.

Lý Vân Đẩu xua tay: “Không, cậu không hiểu ý thuật, là do tôi sơ suất”.

Dứt lời, ông ấy nói tiếp: “Cậu đi đi, điều tra rõ xong phải về báo cho tôi ngay đấy”.

“Vâng!”, Ảnh lập tức biến mất như một bóng ma.

Sau khi quét dọn xong, Ngô Bình gọi Trần Hiểu Đồng vào phỏng rồi nghiêm túc hỏi cô ấy: “Hiểu Đồng, em muốn học võ không?”

Trần Hiểu Đồng ngẩn ra, sau đó chỉ vào mình: “Em ạ?”

Ngô Bình gật đầu: “Ừm, anh thấy em có tố chất đấy, là một hạt giống võ thuật tiềm năng”.

Trần Hiểu Đồng thoáng ngạc nhiên, sau đó sáng mắt lên nói: “Anh Ngô, anh dạy em thật à?”

Ngô Bình cười nói: “Anh sẽ truyền cho em vài trang pháp cơ bản đã, em chịu khó luyện tập hàng ngày. Nếu có thể trụ được thì anh sẽ dạy em tiếp, còn không thì đành dừng ở đó vậy”.

“Em sẽ trụ được!”, Trần Hiểu Đồng nói ngay, từ nhỏ cô ấy đã hay đánh nhau với người ta nên luôn muốn học võ.

Ngô Bình lập tức truyền trang pháp mới sáng tạo cho Trần Hiểu Đồng, sau đó bảo cô ấy chuyên tâm tập luyện.

Trong lúc hai người đang truyền thụ trang pháp trong phòng thì bên ngoài vang tiếng tiếng xe, ngay sau đó là một giọng nói oang oanh: “Xe tôi có tiếng kêu hơi lạ, kiểm tra hộ cái”.

Hai người trong phòng không để tâm mà tiếp tục truyền thụ và tu luyện.

Hơn một tiếng sau, Trần Hiểu Đồng đã học được cơ bản, bắt đầu đứng tấn được.

Lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng động lớn, nhưng lần này là tiếng chửi bới: “Mẹ kiếp, xe của tao đắt lắm đấy, mày sửa kiểu gì thế hả? Chủ đâu, thò cái mặt ra đây xem nào”.

Ngô Bình và Trần Hiểu Đồng vội chạy ra ngoài xem thì thấy Đồng Lực và Miêu Gia đang đỏ mặt tía tai giải thích gì đó với một người đàn ông trung niên đầu trọc đeo dây chuyền vàng. Song, ông ta rất hung hăng, nhấc chân đạp Miêu Gia một cái rồi mắng nhiếc: “Khốn kiếp, dám bỏ đường vào trong dầu của tao à? Mày chán sống rồi hả?”

“Dừng tay!”, Trần Hiểu Đồng chạy ra rồi tức giận nhìn người đàn ông đầu trọc: “Sao ông lại đánh người hả?”

Người đàn ông cười lạnh nói: “Cô là chủ hả? Đến đúng lúc lắm, thằng chó này đổ đường vào dầu máy của tôi, giờ động cơ của tôi hỏng rồi, cô định tính sao đây?”

Trần Hiểu Đồng nói ngay: “Không thể nào, người của tôi không bao giờ làm vậy”.
 
Chương 785


Chương 785

“Người của cô không làm, chẳng lẽ tôi tự làm à?”, người đàn ông chỉ vào mặt mình, sau đó hỏi Trần Hiểu Đồng.

Trần Hiểu Đồng ra ngoài xã hội từ nhỏ nên vừa nhìn cái là biết chuyện gì ngay, cô bình thản nói: “Này, không ai ngu đâu, ông muốn gì thì nói thẳng đi”.

Người đàn ông đầu trọc cười phá lên: “Động cơ xe tôi hỏng rồi, giờ phải thay mới, ít nhất cũng vài triệu. Giờ cô có hai sự lựa chọn, một là đền tiền động cơ mới, hai là đi theo tôi, để xem đại ca tôi định xử lý thế nào”.

Trần Hiểu Đồng vừa nghe thấy phải đền mấy triệu thì lập tức cười lạnh: “Ông tự bỏ đường vào mà định bắt bọn tôi đền tiền à, ông điên rồi chắc?”

Người đàn ông đầu trọc mỉm cười: “Không đền chứ gì? Thế thì đi với tôi”.

“Nếu tôi không đi thì sao?”, Trần Hiểu Đồng tức giận hỏi.

Người đàn ông đầu lấy điện thoại ra: “Không đi thì tôi sẽ báo cảnh sát, cho họ tống các người vào tù, sau đó vẫn phải đền tiền cho tôi”.

Ngô Bình vẫn đứng một bên quan sát, cuối cùng không nhịn được nữa: “Người của bang Rắn Độc hả?”

Người đàn ông đầu nhìn chằm chằm vào anh: “Thằng kia, mày là ai?”

Ngô Bình thờ ơ đáp: “Tôi chính là người đã tống Peter vào tù đấy”.

Người đàn ông đầu híp mắt lại: “Hoá ra mày vẫn ở đây, tốt rồi, mày đi với tao mau!”

“Đi với ông ư?”, Ngô Bình cười lạnh: “Ông chưa đủ trình, bảo đại ca của ông đến đây gặp tôi”.

Người đàn ông đầu cau mày: “Tao có đủ trình hay không thì mày sẽ biết ngay thôi”,

Dứt lời, ông ta túm vào vai Ngô Bình, cánh tay phủ chân khí, thì ra là cao thủ cảnh giới Khí.

Ngô Bình lạnh mặt, ông ta còn chưa chạm vào anh thì đã bị đá bay. Người đàn ông đầu hét lên thảm thiết rồi ngã mạnh xuống đất, không thể cử động. Ông ta hoảng sợ nói: “Mày là tông sư cảnh giới Thần!”

Ngô Bình nói: “Tôi đã bảo ông chưa đủ trình rồi mà”.

Người đàn ông đầu vội lấy điện thoại ra rồi gọi cứu viện: “Đại trưởng lão, nó mạnh lắm, là cao thủ cảnh giới Thần, tôi bị hạ rồi… Vâng, tôi sẽ chờ ở đây”.

Ngắt máy xong, ông ta sầm mặt nhìn Ngô Bình: “Thực lực của cậu mạnh đấy, nhưng so với đại trưởng lão của chúng tôi thì chưa là gì đâu”.

Ngô Bình mặc kệ ông ta, sau đó đi tới cạnh chiếc xe, đó là một chiếc Mec màu xanh ngọc, tăng tốc lên 100 km/h chỉ mất 3.2 giây.

Anh liếc nhìn rồi hỏi Đồng Lực: “Xe này hỏng rồi à?”

Đồng Lực vội đáp: “Em kiểm tra rồi, trong dầu có đường trắng, nhưng mới đi một đoạn ngắn nên động cơ không làm sao đâu, rửa sạch là xong thôi”.

Ngô Bình gật đầu: “Vậy thì cậu làm đi”.

Nhóm Đồng Lực vào việc ngay, còn Ngô Bình đứng sang một bên hút thuốc, chờ cao thủ đứng sau người đàn ông đầu trọc tới.

Gần 20 phút sau, một chiếc xe đã đỗ trong sân, cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên mặc áo cộc tay màu trắng phối với quần bò bước xuống. Người này có mũi diều hâu, để đầu đinh, tuy gầy nhưng đôi mắt sắc bén.

Người đó vừa xuất hiện, Ngô Bình đã đoán đó cũng là một cao thủ cảnh giới Thần.

Nhìn thấy người đàn ông ấy, gã đầu trọc lập tức sáng mắt lên rồi cười lạnh nói với Ngô Bình: “Thằng kia, giờ mày có hối hận thì cũng muộn rồi”.
 
Chương 786


Chương 786

Người đàn ông trung niên liếc nhìn Ngô Bình rồi nói: “Cậu cũng to gan đấy, dám đánh người của bang Rắn Độc”.

Ngô Bình: “Gan ông cũng chẳng bé đâu, dám chọc vào tôi”.

Người đàn ông trung niên trầm giọng nói: “Này, thực lực của bang phái chúng tôi mạnh hơn cậu tưởng đấy, tôi khuyên cậu nên biết điều, tránh rước hoạ vào thân”.

Ngô Bình: “Thế à? Ông biết tôi là ai không?”

Người đàn ông hừ một tiếng: “Dù cậu là ai thì bang chúng tôi cũng không quan tâm đâu”.

Ngô Bình gật đầu: “Được của nó đấy, tiếc là ông quá yếu, gọi cao thủ đứng sau ông đến gặp tôi”.

Người đàn ông nổi giận: “Cậu nói Thiết Thủ Thường Xuân tôi yếu ư? Được, để tôi cho cậu xem thế nào mới là mạnh”.

Uỳnh!

Mặt đất rung chuyển, Thiết Thủ Thường Xuân lao nhanh về phía Ngô Bình như một cơn lốc, kém với đó là một khí thế bức người.

Nhiều ngày qua, Ngô Bình chăm chỉ cảm ngộ quyền ý nên đã ghi nhớ trong đầu. Lúc này, khi Thường Xuân tấn công tới và tung một chưởng ra, anh chợt động tinh thần rồi như nghĩ ra điều gì đó, vì thế giơ tay đã đỡ, chặn hết lực tấn công của Thường Xuân lại.

Thường Xuân cảm thấy phía trước mặt mình trống trơn, ngay sau đó đã mất khống chế rồi ngã khuỵ. Cùng lúc đó, Ngô Bình tung một quyền ra rồi đánh vào gáy ông ta.

Ầm!

Bụi đất bay mù mịt, Thường Xuân nằm im tại chỗ, đòn vừa rồi của Ngô Bình khiến người ông ta tê dại, không còn cảm giác gì nữa, chỉ có vẻ mặt là vô cùng hoảng sợ.

“Cậu là tông sư cảnh giới Thần!”, ông ta nói rõ từng chữ.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Gọi đại ca của ông đến đây”.

Thường Xuân trợn tròn mắt nói: “Là cậu nói đấy nhé”.

Ông ta vùng vẫy ngồi dậy, nhưng cơ thể không nghe theo nên đành nằm bò ra gọi điện thoại.

“Bang chủ! Thuộc hạ bất tài, gặp một tông sư cảnh giới Thần và đã bị đánh bại… vâng!”

Ông ta nhìn Ngô Bình rồi trầm giọng hỏi: “Cậu tên là gì?”

Ngô Bình bình thản đáp: “Tôi là Ngô Bình”.

Anh đáp sao thì Thường Xuân nói vậy trong điện thoại, chẳng mấy chốc ông ta đã biến sắc mặt rồi hỏi Ngô Bình: “Cậu là truyền nhân của Đông Phật tiên sinh ư?”

Ngô Bình nhướn mày: “Đúng”.

Thường Xuân thở dài một hơi rồi nói gì đó với bang chủ trong điện thoại, sau đó lại quay sang Ngô Bình: “Cậu Ngô, dù cậu là người của Đông Phật tiên sinh thì cũng không thể coi thường bang Rắn Độc chúng tôi như vậy được”.

Nghe thấy vậy, Ngô Bình biết người đứng sau bang hội này không sợ mình, anh gật đầu: “Ông bảo với người kia là nếu không đến đây trong vòng mười phút nữa thì tôi sẽ đánh chết ông”.

Thường Xuân tái mặt, vội truyền đạt lại ý, người ở phía bên kia cười lạnh một tiếng, Thường Xuân nói tiếp: “Cậu Ngô, bang chủ của chúng tôi sẽ đến ngay”.
 
Chương 787


Chương 787

Trong lúc chờ bang chủ của Thường Xuân tới, bỗng có một chiếc xe tiến vào đây, cửa xe mở ra, một ông lão bước xuống. Vừa nhìn thấy ông ấy, Ngô Bình đã ngẩn người, sao ông nội anh lại đến đây!

Người đó chính là Lý Vân Đẩu, ông ấy tươi cười nói: “Ông chủ ơi, xe của tôi bị hỏng, kiểm tra hộ tôi với!”

Lập tức có người đi tới kiểm tra xe ngay, Lý Vân Đẩu đi tới cạnh Ngô Bình rồi nói: “Cậu là chủ ở đây à?”

Ngô Bình vẫn đang chìm trong suy nghĩ vẩn vơ, sao ông nội anh lại đến đây? Ông ra viện khi nào? Không lẽ ông đã biết thân phận của anh? Không thể nào! Khi đó anh rất kín kẽ nên ông không thể biết được, hay đây chỉ là trùng hợp thôi?

Anh vội đáp: “Ông ơi, cháu không phải chủ đâu”.

Lý Vân Đẩu mỉm cười đưa cho anh một điếu thuốc, Ngô Bình vội nhận lấy, thấy ông lấy bật lửa đưa cho mình thì anh nhanh nhẹn lấy bật lửa của mình ra rồi châm thuốc cho ông.

Lý Vân Đẩu ghé sát mặt lại, sau đó vừa châm thuốc vừa quan sát Ngô Bình, thật sự là quá giống Niệm Tổ! Ông ấy mừng thầm, vì mình có thể nhìn thấy dáng vẻ của đứa con trai mất tích nhiều năm trên người Ngô Bình.

Ông ấy hít một hơi thuốc rồi hài lòng hỏi: “Cậu tên gì thế?”

Ngô Bình cúi người đáp: “Cháu là Ngô Bình ạ”.

Lý Vân Đẩu gật đầu: “Họ Ngô à, nghe giọng của cậu thì chắc là người tỉnh K hả?”

Ngô Bình cười nói: “Ông siêu thế, cháu đúng là người tỉnh K”.

Lý Vân Đẩu: “Tỉnh K là nơi địa linh nhân kiệt!”

Sau đó, ông ấy liếc nhìn Thường Xuân đang nằm dưới đất rồi nói: “Hai người có chuyện gì à?”

Ngô Bình đáp: “Chắc ông ấy hơi mệt nên muốn nằm nghỉ một chút”.

Lý Vân Đẩu mỉm cười hỏi: “Chàng trai, bố mẹ cậu có khoẻ không?”

Ngô Bình trầm mặc, anh nên trả lời sao đây? Nếu ông nội đã biết thân phận của anh thì ông có chịu nổi khi nghe anh nói thật không?

Nhưng sớm muộn ông cũng phải biết nên Ngô Bình đáp: “Bố cháu đã mất do tai nạn xe từ hai năm trước, mẹ cháu thì vẫn khoẻ ạ”.

Dứt lời, anh phát hiện người Lý Vân Đẩu run lên, vẻ bi thương hiện rõ trong đáy mắt. Một lúc lâu sau, ông ấy cũng không nói gì, chỉ liên tục hút thuốc, Ngô Bình cũng không dám làm phiền.

Sau khi hút hết một điếu thuốc, Lý Vân Đẩu khẽ thở dài rồi nói: “Cuộc sống vô thường, người tính không bằng trời tính! Chàng trai, cậu chớ buồn, chắc chắn bố cậu rất tự hào về cậu”.

Mắt Ngô Bình đỏ hoe, anh trầm mặc không lên tiếng.

Lúc này, lại có một chiếc xe con tiến vào, một người khoảng 50 tuổi mặt đỏ au, dáng người cao gầy mặc vest trắng bước xuống xe.

Ông ta vốn đang bừng sát khí, nhưng khi nhìn thấy Lý Vân Đẩu thì chợt ngẩn người, sau đó vội vàng bước tới rồi lễ phép chào hỏi: “Chào ông Lý!”

Lý Vân Đẩu liếc nhìn người đó rồi nói: “Yên Đông Sơn, anh không phải quản lý bang Rắn Độc à? Đến đây làm gì?”

Người tên Yên Đông Sơn là một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, nhưng vẫn rất nhún nhường khi gặp Lý Vân Đẩu: “Ông Lý, tôi đến xử lý chút việc vặt”.

Lý Vân Đẩu ừm một tiếng: “Anh tìm cậu ấy à?”, nói rồi, Lý Vân Đẩu chỉ vào Ngô Bình.

Yên Đông Sơn giât mình: “Ông Lý quen cậu ấy ạ?”

Lý Vân Đẩu thờ ơ nói: “Anh về đi”.
 
Chương 788


Chương 788

Yên Đông Sơn biến sắc mặt, nhưng vài giây sau đã mỉm cười rồi nói: “Vâng ạ, tôi sẽ đi ngay”, dứt lời, ông ta vẫn nhìn Ngô Bình đăm đăm.

Lúc đi, Yên Đông Sơn còn lôi luôn Thường Xuân và tên đầu trọc đi cùng.

Ngô Bình gần như chắc chắn ông nội đã biết thân phận của anh rồi, anh định hỏi gì đó, nhưng Lý Vân Đẩu đã nói trước: “Chàng trai, gần đây có quán ăn nào không?”

Ngô Bình vội đáp: “Có ạ”.

“Phiền cậu dẫn đường cho tôi nhé”, ông ấy nói.

Ngô Bình đương nhiên không từ chối, nhanh chóng dẫn Lý Vân Đẩu tới một quán ăn gần đó. Đây là một quán cơm bụi, nhưng đồ ăn khá ngon, Ngô Bình ngửi từ phía xa đã biết mùi vị thức ăn ở đây rất đặc biệt.

Tuy quán hơi bé, nhưng có phòng riêng. Ngô Bình đặt một phòng, Lý Vân Đẩu gọi vài món và một chai rượu.

Ông ấy cười nói: “Ngô Bình, cậu ngồi đi, uống với tôi vài chén”.

Ngô Bình lễ phép ngồi xuống, sau đó mở rượu rồi rót đầy chén cho Lý Vân Đẩu. Từ đầu tới cuối, Lý Vân Đẩu luôn nhìn anh chăm chú như không đủ, nhưng sau đó mắt ông ấy đã ngân ngấn nước.

Ngô Bình cũng rót cho mình một chén, anh ngẩn đầu lên thì thấy dáng vẻ đó của Lý Vân Đẩu. Bốn mắt nhìn nhau, không ai kiềm chế được cảm xúc thân thiết, nước mắt cứ thế rơi.

Lý Vân Đẩu nhẹ nhàng hỏi: “Ngô Bình, kể cho ông nghe về gia đình cháu được không?”

Vì thế Ngô Bình đã kể lại hết mọi chuyện cho Lý Vân Đẩu nghe. Từ việc hồi nhỏ bố anh được nhà họ Ngô nhận nuôi, khi lớn lên tự lập kết hôn và sinh con, cuối cùng lại qua đời vì tai nạn xe, còn anh thì vào tù.

Nghe đến đây, người Lý Vân Đẩu run lên: “Cháu thật đáng thương! Lẽ ra nhà cháu không phải khổ như vậy đâu! Ông trời ơi! Rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì mà ông trừng phạt tôi như vậy?”

Ông ấy lau nước mắt rồi hỏi: “Ngô Bình, người cứu ông hôm qua là cháu đúng không?”

Ngô Bình gật đầu: “Vâng, cháu đọc được tin ông mắc bệnh nặng trên báo nên đã bay đến đây ngay để chữa bệnh cho ông”.

“Cháu ngoan”, Lý Vân Đẩu vỗ vào tay anh, sau đó hỏi tiếp: “Cháu vượt ngàn dặm xa xôi tới giúp ông là vì sao?”

Ngô Bình thầm nghĩ ông mình thật là, biết rõ rồi còn hỏi, cứ bắt anh phải nói ra nên anh đành thở dài: “Cháu đã lấy được tóc của Lý Thế Vinh rồi mang đi giám định DNA, sau đó phát hiện có chung huyết thống. Kết hợp với thông báo tìm Lý Niệm Tổ mất tích trên báo, cháu nghi bố mình chính là người con trai đã mất tích của nhà họ Lý”.

Lý Vân Đẩu gật đầu: “Niệm Tổ là con trai ông, vì thế cháu chính là cháu trai của ông!”

Ngô Bình không thể tiếp tục giả ngơ được nữa, anh quỳ xuống rồi dập đầu với Lý Vân Đẩu: “Ông ơi!”

Lý Vân Đẩu vừa mừng vừa buồn, mừng vì mình có một cháu trai và một cháu gái, buồn vì người con trai đáng thương của mình đã qua đời.

“Cháu ngoan, mau đứng dậy đi”, Lý Vân Đẩu đỡ Ngô Bình dậy rồi nói: “Cháu giống hệt bố cháu hồi nhỏ, không cần giám định, ông cũng biết cháu là cháu nội của ông”.

Dứt lời, ông ấy ôm Ngô Bình vào lòng, sau đó không kiềm chế được cảm xúc mà rơi lệ.

Hai ông cháu ôm nhau khóc một trận, Lý Vân Đẩu hỏi kỹ về những chuyện mà gia đình Ngô Bình gặp phải, hai ông cháu cứ thế trò chuyện cả tiếng đồng hồ.

Sau khi Lý Vân Đẩu đã nắm rõ tình hình của nhà Ngô Bình, ông ấy nói: “Tiểu Bình, mấy hôm nữa ông sẽ tới tỉnh K để gặp mẹ cháu và Tiểu Mi”.
 
Chương 789


Chương 789

Ngô Bình nói: “Ông ơi, chuyện này không gấp, khi nào có cơ hội, cháu sẽ dân mẹ với Tiểu Mi tới gặp ông”.

Lý Vân Đẩu xua tay: “Không, thân phận của cháu tạm thời cần được giữ bí mật, không thì ông lo có người gây bất lợi cho cháu”.

Ngô Bình cau mày: “Có người gây bất lợi cho cháu ư?”

Lý Vân Đẩu gật đầu: “Ngày xưa, bố cháu mất tích là có người rắp tâm hãm hại, dù ông không có bằng chứng cụ thể, nhưng ông tin vào phán đoán của mình”.

“Là ai vậy ạ?”, Ngô Bình lạnh giọng hỏi.

Lý Vân Đẩu lắc đầu: “Giờ ông chưa thể nói cho cháu biết được, khi nào thờ cơ chin muồi, tự cháu sẽ biết”.

Sau đó, ông ấy cười nói: “Cháu rất xuất sắc, lại còn là thành viên của Thiên Long và là đệ tử của Đông Phật tiên sinh, kiêm một tiểu thần y nữa chứ, quá giỏi! Tiểu Bình, ông đã cho đăng bài về việc cháu chữa bệnh cứu ông rồi đấy, ông tuyên bố với bên ngoài cháu là một thần y”.

Ngô Bình gật đầu: “Cháu sẽ nghe theo sắp xếp của ông ạ”.

Lý Vân Đẩu liếc nhìn đồng hồ: “Thôi, ông phải về rồi, tối nay ông sẽ cho người tới đón cháu”.

Ngô Bình vội hỏi: “Đi đâu vậy ạ?”

Lý Vân Đẩu cười nói: “Tối nay, nhà họ Lý có một bữa tiệc. Dù là tiệc gia đình, nhưng cũng không khà nhiều nhân vật nổi tiếng của Vân Đông tới tham dự, ông muốn nhân cơ hội này để giúp cháu làm quen với mấy cô gái đẹp”.

Ngô Bình ngạc nhiên: “Các cô gái đẹp ạ?”

Lý Vân Đẩu: “Ừ, cháu là cháu ông thì sao thiếu người đẹp bên cạnh được? Tiểu Bình, ông sẽ tìm vài cô con nhà danh giá cho cháu chọn, thích ai thì cứ nói với ông”.

Ngô Bình câm nín, ông nội coi anh là gì chứ? Anh nghiêm túc nói: “Ông ơi, không cần nhiều quá đâu ạ, không cháu hoa mắt mất”.

Lý Vân Đẩu cười phá lên, sau đó vỗ vào mặt cháu mình rồi đứng dậy rời đi.

Tiễn Lý Vân Đẩu đi rồi thì cũng tới giờ cơm trưa, Ngô Bình cùng đám Trần Hiểu Đồng ăn chung.

Trần Hiểu Đồng rất chăm chỉ, trong lúc mọi người ăn trưa, cô ấy vẫn luyện tập, xem ra chuyện hôm nay đã khiến cô ấy sợ hãi nên mới muốn trở thành một cao thủ giống Ngô Bình.

Ngô Bình cũng không ăn nhiều, hôm này lúc giao thủ với Thường Xuân, anh đã ngộ ra vài điều, vì thế muốn tìm một nơi yên tĩnh để tập trung cảm nhận.

Đòn tấn công ấy của Thường Xuân rất mạnh, nhưng anh vẫn hoá giải dễ dàng, điều này khiến một cao thủ cảnh giới Thần Ý cũng bại dưới tay anh.

Ngô Bình tập trung cảm nhận, tới chiều muộn thì anh đã sáng tỏ, anh đã lĩnh ngộ được sự kỳ diệu của quyền pháp, đó chính là cương nhu!

Ngay sau đó, anh cảm thấy quyền ý của mình lại tăng thêm một bậc, bắt đầu tiến vào đại thành.

Ngô Bình lập tức thi triển quyền cước trong sân, luyện một mạch đến tận tối.

Trần Hiểu Đồng chột chạy vào nói: “Anh Ngô, có người tìm anh”.

Ngô Bình biết là người mà ông nội bảo đến đón mình nên ra ngoài xem, anh thấy có một người thanh niên mặc đồ tây thẳng thớm đang đứng ở cổng, người này trông rất đẹp trai nho nhã.

Nhìn thấy Ngô Bình, anh ta nói: “Xin hỏi, cậu là thần y Ngô phải không ạ?”

Ngô Bình gật đầu: “Đúng rồi, anh là?”
 
Chương 790


Chương 790

Người thanh niên vội đáp: “Tôi là quản gia của nhà họ Lý, tên là Lý Trạm. Tôi nhận lệnh của ông chủ tới đón cậu đến dự tiệc của nhà họ Lý”, nói rồi, anh ta chỉ về chiếc xe Rolls Royce ở phía sau.

Ngô Bình gật đầu hỏi: “Tôi có thể dẫn theo một người đi cùng được không?”

Lý Trạm nói: “Ông chủ nói cậu có thể dẫn theo ai cũng được”.

Ngô Bình hỏi Trần Hiểu Đồng: “Hiểu Đồng, có muốn đến dự tiệc ở nhà họ Lý với anh không?”

Trần Hiểu Đồng tò mò: “Nhà họ Lý nào thế anh?”

Ngô Bình cười nói: “Còn nhà họ Lý nào oách như thế này nữa?”

Trần Hiểu Đồng ngẫm nghĩ rồi hoảng hốt nói: “Ý anh là nhà họ giáu nhất cái đất Vân Đông này á?”

Ngô Bình gật đầu: “Ừ, đúng rồi, em có đi không?”

“Có chứ, em đi”, Trần Hiểu Đồng mừng rỡ rồi đồng ý ngay.

Hai người ngồi lên xe, chiếc xe lăn bánh, Trần Hiểu Đồng hơi căng thăng rồi nhỏ giọng hỏi: “Anh Ngô, sao anh lại quen nhà họ?”

Ngô Bình đáp: “Anh từng cứu mạng chủ nhà ấy”.

Trần Hiểu Đồng ngạc nhiên: “Hả? Anh cứu chủ nhà ấy? Thật không vậy?”

Ngô Bình: “Đương nhiên là thật rồi, em không nghe người ta gọi anh là thần y Ngô à?”

Trần Hiểu Đồng vô cùng ngạc nhiên: “Anh cứu Lý Vân Đẩu à? Thế thì họ mới anh tới dự tiệc cũng hợp lý”.

Ngô Bình nói: “Hiểu Đồng, lát anh sẽ kêu gọi vốn cho em để mở rộng quy mô cho trung tâm. Như vậy thì bọn em cũng đỡ vất vả”.

Trần Hiểu Đồng sáng mắt lên: “Được không anh?”

Ngô Bình nháy mắt với cô ấy: “Chuyện nhỏ thôi”.

Chiếc xe đi thêm một lát thì tới một trang viên rất lớn, sau đó đỗ trước một căn nhà hai tầng nhỏ. Lý Trạm xuống xe rồi lịch sự nói: “Thần y Ngô, ông chủ đã chuẩn bị cho cậu mấy bộ lễ phục”.

Ngô Bình biết ý nên đi vào trong, lúc này có một cô gai mặc sườn xám màu tím đang ở bên trong, toàn thân cô ấy toát ra vẻ cao quý và sang trọng, dung nhan thì mỹ miều, cô ấy mỉm cười rồi chào Ngô Bình: “Anh Ngô, tôi là Vân Nương stylelist của nhà họ Lý, tôi đã chọn cho anh mấy bộ đồ”.

Ngô Bình gật đầu: “Cảm ơn cô”.

Vân Nương giơ tay lên, hai cô gái khác đã đẩy một cái giá treo đồ ra, có hơn chục bồ đồ đang treo bên trên, Vân Nương lấy một bộ ướm lên người Ngô Bình rồi nói: “Anh Ngô, bộ này rất hợp với khí chất của anh, anh thử đi ạ”.

Cứ thế, loáng cái Vân Nương đã chọn đồ cho Ngô Bình xong. Sau đó lại có người đẩy một chiếc xe đẩy khác ra, bên trên có rất nhiều đồng hồ đắt tiền, Vân Nương chọn một cái rồi đưa cho Ngô Bình: “Chiếc này rất hợp”.

Sau đó, cô ấy lại chọn cà vạt, thắt lưng và dặn người làm tóc cho Ngô Bình.

Chờ khi Ngô Bình sửa soạn xong và đứng trước gương, Trần Hiểu Đồng không nhịn được mà xuýt xoa: “Oa, anh Ngô đẹp trai thế!”

Nhưng Ngô Bình lại thấy Trần Hiểu Đồng mới đáng ngạc nhiên, cô ấy đã thay sang một bộ váy dạ hội màu trắng, cổ đeo một chuỗi ngọc trai đắt tiền, Vân Nương chọn đồ rất hợp với Trần Hiểu Đồng nên đã tôn nét trẻ của cô ấy lên.
 
Chương 791


Chương 791

Lý Trạm đi vào rồi cười nói: “Anh Ngô, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi”.

Ngô Bình và Trần Hiểu Đồng lên xe rồi đi tới ngôi nhà màu trắng, đây là nhà chính của nhà họ Lý, cũng là nơi diễn ra buổi tiệc.

Có hai nhân viên phục vụ đứng bên ngoài mở cửa, bên trong có rất nhiều người, bọn họ tụm năm tụm ba rồi nhỏ giọng chuyện trò. Ngô Bình nhìn một vòng cũng không thấy ai quen cả.

Một người đàn ông trung niên mặc đồ thời Đường và cầm một chuỗi tràng hạt đứng bên trong nhìn thấy Ngô Bình thì ra nghênh đón: “Thần y Ngô phải không ạ?”

Ngô Bình: “Thần y gì đâu, tôi là Ngô Bình thôi”.

Người đàn ông khoảng 50 tuổi, mắt to mày rậm, trông rất phong độ: “Cậu đã chữa khỏi bệnh cho bố tôi thì chứng tỏ có ý thuật phi phàm, rất xứng với danh xưng thần y! Lý Triển Đồ tôi thay mặt nhà họ Lý cảm ơn cậu!”

Nghe Lý Triển Đồ nói vậy, mọi người xung quanh đều hướng ánh nhìn qua.

“Là cậu ta chữa khỏi bệnh cho ông cụ Lý ư? Sao tôi chưa nghe nói bao giờ nhỉ?”

“Nghe nói đấy là bác sĩ riêng của ông cụ Lý, y thuật rất giỏi, có thể cải tử hoàn sinh đấy”.

“Đương nhiên, được làm bác sĩ riêng của ông cụ Lý thì phải giỏi là đúng rồi”.

Không ít các cô tiểu thư danh giá ở đây đều hướng ánh nhìn tán thưởng về phía Ngô Bình, bác sĩ riêng của ôngcụ Lý chắc chắn không phải người bình thường, huống hồ anh còn rất trẻ, tiền đồ nhất định sẽ rộng mở.

Ngô Bình nói: “Ông Lý quá khen rồi”.

“Là anh chữa khỏi bệnh cho ông tôi à?”

Đột nhiên có một giọng nói khinh khỉnh vang lên trong đám đông, Ngô Bình nhìn qua thì thấy một người thanh niên ngang tuổi mình đang nhìn về phía này với vẻ đầy ngờ vực.

“Đúng vậy!”, Ngô Bình đáp.

Người đó bước tới rồi nói: “Tôi là Lý Thừa Nghiệp, bố tôi cũng mắc nhiều bệnh, thần y Ngô có cách gì cứu chữa không?”

Ngô Bình biết chú mình là Lý Đông Hưng cũng hay đau yếu, Lý Thừa Nghiệp này chính là con trai của chú ấy.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Ngô Bình, ông hai nhà họ Lý đau yếu từ nhỏ, nhà họ đã mất bao tiền chạy chữa cũng không ăn thua, không biết thần y Ngô này có cách gì không?

Ngô Bình đáp: “Có chữa khỏi hay không thì cũng phải gặp bệnh nhân đã”.

Một người đàn ông trung niên gầy gò ho khù khụ bước ra từ trong đám đông, ông ấy mới ngoài bốn mươi, nhưng bước đi chậm chạp, mặt mày tiều tuỵ.

“Thần y Ngô, tôi là Lý Đông Hưng, ban nãy Thừa Nghiệp ăn nói hơi cộc lốc, mong cậu bỏ quá cho”, ông hai nhà họ Lý rất hiền lành với khí chất nho nhã.

Ngô Bình quan sát chú mình thì thấy nguyên nhân gây bệnh là do bẩm sinh, vì vậy chữa rất khó, anh phải tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, sau đó thi triển phương pháp châm cứu ở cảnh giới Tiên Thiên thì mới chữa khỏi hoàn toàn được.

Sau khi nắm được tình trạng của người bệnh, Ngô Bình nói: “Ông Lý, chúng ta sang phòng khác nói chuyện nhé”.

Lý Đông Hưng gật đầu, sau đó mời Ngô Bình đến phòng sách: “Mời cậu Ngô”.

Ngô Bình ra hiệu bảo ông ấy ngồi xuống, sau đó chẩn mạch, sau khi xác định lại nguyên nhân gây bệnh một lần nữa, anh nói: “Thể chất của ông Lý ốm yếu từ nhỏ, thường xuyên cảm lạnh và hâm hấp sốt. Đi khám thì bác sĩ chẩn đoán viêm phổi, viêm thận, viêm dạ dày và nhiều chứng bệnh khác như đau thắt lưng, đau đầu. Chắc chắn ông đã uống nhiều thuốc bổ và thăm khám nhiều nơi, nhưng hiểu quả sau mỗi lần chữa trị chỉ được ba đến năm ngày, tôi nói có đúng không?”
 
Chương 792


Chương 792

Nghe thấy thế, Lý Đông Hưng hoảng hốt rồi gật đầu lia lịa: “Cậu nói đúng hết, thần y Ngô, bệnh của tôi có chữa được không?”

Từ nhỏ tới lớn, Lý Đông Hưng rất hay đau ốm, bệnh tật hành hạ nhiều khi khiến ông ấy muốn tự sát. Nếu không nhờ người vợ dịu hiều thì chắc ông ấy không cầm cự được đến bây giờ, vì thế ông ấy rất muốn chữa khỏi bệnh.

Ngô Bình gật đầu: “Được chứ, nhưng bây giờ tôi chưa thể làm được”.

Lý Đông Hưng hào hứng: “Thần y Ngô, cậu chữa được thật ư?”

Ngô Bình cười nói: “Được, tôi còn chữa khỏi tận gốc cơ”.

Lý Đông Hưng vô cùng kích động, đôi mắt đỏ hoe, ông ấy cúi đầu cảm ơn Ngô Bình.

Ngô Bình giật nảy mình, đây là chú anh thì sao anh nhận cái cúi lạy này được, vì thế anh nhanh chóng đỡ Lý Đông Hưng dậy: “Ông Lý đừng làm thế, chữa bệnh cứu người là trách nhiệm của bác sĩ”.

Lý Đông Hưng nắm chặt tay Ngô Bình rồi kích động nói: “Thần y Ngô, chỉ cần cậu chữa khỏi bệnh cho tôi, nhất định tôi sẽ hậu tạ cậu”.

Ngô Bình cười nói: “Ông Lý đừng nói thế, ông cụ Lý có ơn với tôi, ông là người nhà của ông ấy thì tôi sẽ dốc hết sức giúp đỡ”.

Lý Đông Hưng gật đầu: “Thần y Ngô, không biết khi nào thì cậu có thể chữa bệnh cho tôi được?”

Ngô Bình suy nghĩ rồi đáp: “Lâu thì vài tháng, nhanh thì vài ngày. Khi nào thời cơ đến, tôi sẽ liên lạc với ông ngay”.

Lý Đông Hưng mừng rỡ: “Được, tôi chờ tin của cậu”.

Lý Thừa Nghiệp ở bên cạnh cũng cúi đầu với Ngô Bình: “Thần y Ngô, ban nãy tôi thất lễ, mong anh bỏ qua cho!”

Ngô Bình cười nói: “Không sao đâu”.

Mọi người quay lại đại sảnh, Lý Đông Hưng đã vui vẻ hơn: “Các vị, để tôi giới thiệu một chút, đây là thần y Ngô, khách mời trang trọng nhất của nhà họ Lý chúng tôi”.

Ngô Bình được Lý Đông Hưng coi trọng như vậy, mọi người liền hiểu ngay địa vị của Ngô Bình ở nhà họ Lý, thế là liền nhao nhao đi tới làm quen với Ngô Bình.

Lý Triển Đồ cười nói: “Đông Hưng, cậu vui thế có phải vì thần y Ngô đã chữa khỏi bệnh cho cậu không?”

Lý Đông Hưng lắc đầu: “Anh cả, bây giờ thì thần y Ngô vẫn chưa thể chữa trị cho em”.

Lý Triển Đồ rất nghi hoặc: “Ồ? Bây giờ vẫn chưa thể thì có nghĩa sau này sẽ chữa sao?”

Lý Đông Hưng cười nói: “Đúng vậy, thần y Ngô nói nhanh thì mấy ngày, lâu thì vài tháng sau là cậu ấy có thể chữa khỏi bệnh cho em”.

Đôi mắt Lý Triển Đồ lóe sáng, sau đó vẻ mặt liền mừng rỡ vô cùng: “Vậy sao? Tốt quá rồi! Thần y Ngô, cậu đúng là ngôi sao may mắn của nhà họ Lý chúng tôi!”
 
Chương 793


Chương 793

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Ông Lý đề cao tôi quá rồi, tôi chỉ làm tròn trách nhiệm mà thôi”.

Ngay lúc này, một giọng nói vang lên: “Ông cụ Lý đến!”

Lý Vân Đẩu đi nhanh tới, mặt mày rạng rỡ, tâm trạng rất tốt. Ông phất tay với mọi người, nói: “Xin chào mọi người, hoan nghênh mọi người tham gia bữa tiệc của nhà họ Lý chúng tôi. Nếu có chỗ nào tiếp đón chưa chu đáo thì mong mọi người lượng thứ”.

Mọi người ùa vào chào hỏi Lý Vân Đẩu, bầu không khí trở nên náo nhiệt.

Lý Vân Đẩu nói: “Mọi người, tôi xin giới thiệu khách quý của nhà họ Lý chúng tôi, thần y Ngô Bình!”

Ngô Bình hơi cúi người chào mọi người, Lý Vân Đẩu liền đi tới vỗ vai anh, sau đó nói với mọi người: “Ngô Bình không chỉ là thần y, cậu ấy là cao thủ của Thiên Long, là tông sư cảnh giới Thần! Phải rồi, sư phụ của thần y Ngô chính là tiên sinh Đông Phật cảnh giới Địa Tiên”.

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Những người đến tham gia buổi tiệc chẳng có ai là nhân vật đơn giản. Có nhiều người trong số họ biết Thiên Long là gì, cũng biết tiên sinh Đông Phật là nhân vật tầm cỡ mức nào!

Một ông già cười hỏi: “Ông Lý, sao ông lại quen được một nhân vật tầm cỡ như thần y Ngô vậy?”

Lý Vân Đẩu bật cười, nói: “Tôi là chỗ bạn bè với tiên sinh Đông Phật, thế nên tất nhiên cũng biết đệ tử của ông ấy. Thần y Ngô có y thuật vô cùng cao siêu, mọi người phải nắm bắt cơ hội đấy, để cậu ấy giúp mọi người xem thử”.

Nghe Lý Vân Đẩu nói vậy, ông già vừa đứng ra liền cúi đầu với Ngô Bình, nói: “Thần y Ngô, lão đây là Dương Phất Hải, năm nay 75 tuổi. Kể từ bốn năm trước, khoảng một hoặc hai giờ sáng là tôi sẽ ho liên tục, phải uống chút nước mới có thể đỡ ho. Bốn năm nay tôi đã đến gặp vô số bác sĩ nổi tiếng, uống rất nhiều thuốc, nhưng đều không có tác dụng. Thần y Ngô, mong cậu có thể khám cho tôi”.

Ngô Bình bảo ông lão giơ tay lên, anh bắt mạch cho ông ấy một lúc, lại nhìn lưỡi ông ấy rồi hỏi: “Bốn năm trước có phải ông đã từng bị cảm không?”

Dương Phất Hải vội gật đầu: “Đúng vậy, trong một đêm lạnh lẽo bốn năm trước, sau khi say rượu tôi bị rơi xuống bể bơi, sau khi được người hầu cứu lên thì bị cảm, phải nằm viện mấy ngày. Thần y Ngô, chẳng lẽ điều đó có liên quan đến bệnh ho của tôi sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy, căn bệnh khi đó đã làm phổi của ông bị thương. Tôi sẽ kê một đơn thuốc cho ông, ông uống một tuần là căn bệnh ho sẽ được giải quyết”.

Dương Phất Hải mừng như điên: “Thật sao? Cảm ơn thần y Ngô!”

Có người đưa giấy bút đến, Ngô Bình liền viết một đơn thuốc cho ông ấy rồi dặn ông ấy cách dùng và liều lượng, Dương Phất Hải liền nhớ kỹ.

Có người mở đầu, những người khác liền nhao nhao tới xin khám bệnh bốc thuốc. Người càng có tiền và địa vị thì càng chú trọng sức khỏe, Ngô Bình không từ chối một ai mà đều giải đáp. Anh chẩn đoán rất chính xác, bốc thuốc đúng bệnh khiến mọi người đều rất khâm phục.

Lý Vân Đẩu tươi cười đứng bên cạnh xem, càng nhìn càng thấy yêu quý đứa cháu này, ông không khỏi nở nụ cười hiền từ.

Lý Đông Hưng đứng cạnh bố, nói: “Bố ơi, bố quen tiên sinh Đông Phật lúc nào vậy? Sao con chưa thấy bố nhắc đến bao giờ?”

Lý Vân Đẩu nói: “Đó là chuyện từ hồi xưa, con không biết cũng bình thường. Phải rồi Đông Hưng à, con hãy qua lại nhiều hơn với thần y Ngô, bệnh của con có thể chữa khỏi được không đều dựa vào cậu ấy đấy”.

Lý Đông Hưng vội gật đầu: “Con đã hiểu thưa bố. Haizz, nếu biết thần y Ngô sớm hơn thì tốt biết bao”.

Lý Vân Đẩu nhìn con trai mình, lạnh nhạt nói: “Giờ quen cũng không muộn. Đông Hưng, con nghĩ cậu ấy với Tiểu Mai có xứng đôi không?”

Nghe vậy Lý Đông Hưng liền ngẩn người, Tiểu Mai chính là Lý Mai, con gái nuôi của ông ấy, đồng thời cũng là nhân tài mà Lý Vân Đẩu âm thầm bồi dưỡng. Tuy Lý Mai mới hơn 20 tuổi nhưng đã là một nhân tài kinh doanh. Ngay cả con trai của anh cả cũng phải lép vế trước Lý Mai, hiện nay Lý Mai được coi là một trong những người có khả năng kế nhiệm Lý Vân Đẩu nhất.
 
Chương 794


Chương 794

Cô ấy không chỉ thông minh vô cùng mà còn xinh đẹp như hoa, là một cô gái đẹp mà cả Vân Đông công nhận. Có kẻ rỗi hơi còn bình chọn ra tứ đại mỹ nhân của Vân Đông, Lý Mai xếp hạng nhất.

Vừa thông minh có năng lực, lại vừa xinh đẹp vô song, thế nên tất nhiên cũng rất kiêu ngạo, vì thế Lý Đông Hưng không đồng ý với suy nghĩ của bố mình, cho rằng ông đang ghép đôi linh tinh.

Ông ấy ho một tiếng, nói: “Bố, con nghĩ việc này nên hỏi ý kiến của Tiểu Mai…”

Lý Vân Đẩu hừ một tiếng: “Hỏi ý kiến cái gì? Chẳng lẽ nó không nghe lời bố à?”

Lý Đông Hưng cười khổ: “Bố à, con không có ý đó, ý con là hôn nhân là việc lớn, ít nhất thì Tiểu Mai cũng phải đồng ý mới được chứ”.

Lý Vân Đẩu nói: “Con yên tâm, Ngô Bình giỏi giang như thế, vô cùng xứng đôi với con bé. À, Lý Mai đâu rồi, hôm nay con bé không đến à?”

“Thưa bố, công ty có việc gấp cần xử lý, con bé sẽ đến muộn một chút”, ông ấy vội nói.

Chẳng mấy chốc Ngô Bình đã khám bệnh cho hơn mười người, cuối cùng cũng rảnh được một chút, anh liền đi tới cạnh Lý Vân Đẩu, cười nói: “Nhìn ông trông phấn chấn quá nhỉ”.

Lý Vân Đẩu bật cười lớn, nói: “Ngô Bình, cháu đi theo ông”.

Ngô Bình đi theo Lý Vân Đẩu tới một căn phòng của tầng hai, bên trong toàn là đồ gia dụng bằng gỗ lim, trông rất cổ xưa. Trên giá gỗ có rất nhiều đồ sứ quý giá, trên bức tường treo đầy danh họa hiếm có. Bất cứ thứ gì cũng đều có giá trị khổng lồ.

Lý Vân Đẩu bảo tất cả mọi người rời đi, còn ông thì đích thân pha trà, bảo Ngô Bình ngồi xuống rồi nói: “Tiểu Bình, cháu gặp Lý Triển Đồ chưa?”

Ngô Bình gật đầu: “Cháu gặp rồi, là một người có tầm nhìn xa trông rộng. Ông nội, đó là con nuôi của ông ạ?”

Lý Vân Đẩu gật đầu, sau đó ông bắt đầu hồi tưởng, kể lại những chuyện của năm đó cho Ngô Bình nghe.

Thì ra vài năm sau khi Lý Niệm Tổ đi lạc, Lý Vân Đẩu quá thương nhớ con trai nên đã đến trại trẻ mồ côi nhận nuôi một bé trai, đó cũng chính là Lý Triển Đồ bây giờ.

Năm xưa Lý Triển Đồ mới bảy tuổi nhưng vô cùng thông minh, vẻ ngoài cũng sáng sủa, hơn nữa cũng hơi giống Lý Niệm Tổ. Thế nên Lý Vân Đẩu rất thích đứa trẻ này, đã nhận nuôi và toàn lực bồi dưỡng.

Lý Triển Đồ cũng vô cùng cố gắng, thông minh ham học, nỗ lực vươn lên, đỗ vào đại học Hoa Thanh với thành tích đứng đầu toàn thành phố. Sau đó Lý Triển Đồ lại tới Mễ Quốc học thạc sĩ chuyên ngành Quản trị kinh doanh, về sau theo Lý Vân Đẩu kinh doanh, học gì cũng nhanh, chẳng mấy chốc đã có sự nghiệp riêng, Lý Vân Đẩu rất thích người con này.

Mười năm trở lại đây, Lý Triển Đồ đã tiếp quản phần lớn việc kinh doanh của Bắc Viện. Dưới sự dẫn dắt của Lý Triển Đồ, Bắc Viện của nhà họ Lý ngày càng được mở rộng, số tài sản tăng gấp ba, việc kinh doanh mở rộng ra các nước trong toàn Đông Nam Á, thậm chí là cả Mễ Quốc, Europa.

Lý Vân Đẩu nói: “Đông Hưng thì sức khỏe yếu, Triển Đồ là mầm mon mà ông dốc sức bồi dưỡng, là người phù hợp nhất để kế nhiệm ông. Nhưng ông không ngờ nó nắm được quyền lực rồi lại dám ra tay với người của ông, không ngừng loại trừ họ”.

Ngô Bình kinh ngạc vô cùng: “Ông nội, ý ông là Lý Triển Đồ đối đầu với ông sao?”

Lý Vân Đẩu cười lạnh: “Đâu chỉ có thể! Nó còn cài những kẻ thân tín của nó vào trong các quản lý cấp cao, muốn khiến ông mất thực quyền”.

Ngô Bình nhíu mày: “Lý Triển Đồ làm thế quả thực là không được”
 
Chương 795


Chương 795

Lý Vân Đẩu bật cười: “Nếu nó chỉ có dã tâm thôi thì thực ra ông rất muốn để nó toại nguyện, dù sao thì giang sơn mà ông đã giành lấy cũng cần có người tiếp quản”.

Ánh mắt Ngô Bình liền lạnh đi: “Ông nội, Lý Triển Đồ còn làm chuyện gì khác sao?”

Lý Vân Đẩu liền thở dài: “Ngay từ đầu ông đã bị Nam Viện lừa rồi!”

“Chuyện này có liên quan gì đến Nam Viện của nhà họ Lý ạ?”, Ngô Bình kinh ngạc.

Lý Vân Đẩu cười lạnh: “Sau khi điều tra nhiều năm, ông phát hiện việc bố cháu mất tích là do có kẻ cố tình gây ra. Sau khi Niệm Tổ đi lạc, Nam Viện đã ra tay, họ tìm kiếm đứa bé trai có khuôn mặt tương tự Niệm Tổ ở khắp nơi và huấn luyện chúng, sau đó đưa chúng vào trại trẻ mồ côi, cố ý để ông gặp được”.

Ngô Bình sửng sốt: “Ý ông là Lý Triển Đồ là gián điệp mà Nam Viện sắp đặt bên cạnh ông?”

Lý Vân Đẩu gật đầu: “Sáu năm trước ông đã biết rồi, nhưng thế lực của Lý Triển Đồ tại tập đoàn đã ăn sâu cắm rễ, nếu ông đánh rắn động cỏ thì sẽ vô cùng bất lợi đối với việc làm ăn của gia tộc, thế nên ông luôn nhẫn nhịn. Tất nhiên ông cũng dùng một số biện pháp như bồi dưỡng nhân tài, dần dần phân tán quyền lực của Lý Triển Đồ. Trước mắt ông đã bước đầu ngăn chặn âm mưu của Lý Triển Đồ, khoảng mấy năm nữa là ông có thể loại bỏ được nó”.

Ngô Bình liền hỏi: “Ông nội, dù sao thì Nam Viện cũng mang họ Lý, tại sao lại phải làm như vậy?”

Lý Vân Đẩu cười lạnh: “Còn vì cái gì chứ? Chỉ là vì lợi ích mà thôi! Năm đó ông cố của cháu qua đời, con cả của dòng trưởng là Lý Vân Châu đã nhiều lần tính kế hãm hại ông rồi, sau này ông ta được chia cho một tỷ, mà ông chỉ lấy được có vài triệu tệ, còn không bằng một phần trăm của ông ta. Nhưng ông chỉ dùng có 15 năm đã vượt qua cả Lý Vân Châu, cả ông và ông ta được gọi là hai ông trùm của Vân Đông. Đến bây giờ, số tài sản của ông đã lớn hơn gấp mười ông ta, tất nhiên ông ta không phục nên cố tình ngáng chân ông”.

Ngô Bình cười nói: “Thế nên Lý Thị của Vân Đông mà mọi người hay nói chính là Bắc Viện của ông nội, không hề liên quan đến Nam Viện”.

Lý Vân Đẩu nói: “Đúng vậy, khi nhắc đến nhà họ Lý người ta chỉ nghĩ đến Lý Vân Đẩu này, chứ làm gì liên quan đến Lý Vân Châu? Ông ta còn hay mượn danh nghĩa của ông để làm ăn bên ngoài nữa kìa”.

Đôi mắt Ngô Bình lóe lên ánh sáng lạnh, anh nói: “Ông nội, cháu có thể nghĩ cách loại bỏ đầu não của Nam Viện!”

Lý Vân Đẩu lắc đầu: “Không được, tuy Lý Vân Châu luôn bày trò nhưng ông ta vẫn luôn giữ giới hạn. Bằng không Lý Triển Đồ luôn ở cạnh ông, nếu nó muốn hại ông thì cháu nghĩ ông có thể sống đến bây giờ sao? Hơn nữa năm đó tuy vì họ mà Niệm Tổ mới đi lạc, nhưng Lý Vân Châu không hề hại chết Niệm Tổ”.

Ngô Bình nhíu mày: “Nhưng Nam Viện quá độc ác!”

Lý Vân Đẩu nói: “Tiểu Bình, khi mà chúng ta đủ mạnh thì Lý Vân Châu sẽ không dám hại chúng ta. Chúng ta phải khiến mình mạnh hơn mà không phải nghĩ cách để làm hại người khác, kẻ hãm hại người khác rồi sẽ chẳng thể làm được gì”.

Ngô Bình liền gật đầu: “Ông nội nói chí phải”.

Lý Vân Đẩu nói: “Thực ra nếu ông muốn đối phó với Lý Vân Châu thì ông ta đã chết từ mười năm trước rồi”.

Ngô Bình chợt hỏi: “Ông nội, sao ông biết ngày hôm đó cháu chữa bệnh cho ông?”

Lý Vân Đẩu bật cười, nói: “Ảnh, ra đây”.

Một bóng đen bước ra từ trong bóng tối. Sự xuất hiện của người đó khiến Ngô Bình kinh ngạc, anh đã ngồi đây một lúc lâu mà không hề phát hiện ra người này! Khi anh nhìn kỹ thì toàn thân run rẩy, bật thốt lên: “Là quỷ tiên!”

Ảnh lạnh nhạt nói: “Cậu chủ đúng là tinh tường, tôi quả thực là quỷ tiên”.

Lý Vân Đẩu cười nói: “Tiểu Bình, đây là Ảnh, đã đi theo ông 20 năm rồi”.
 
Chương 796


Chương 796

Ngô Bình tò mò đánh giá Ảnh, đây là lần đầu tiên anh gặp quỷ tiên. Thực lực của quỷ tiên có thể sánh ngang với địa tiên, nhưng số lượng ít hơn địa tiên rất nhiều, vì quỷ tiên do âm linh luyện thành.

Ảnh cũng đánh giá Ngô Bình. Thực ra hắn cũng rất kinh ngạc, vì trên thế giới có khá ít người biết đến quỷ tiên, Ngô Bình không chỉ biết mà vừa nhìn hắn đã nhận ra, điều này khiến hắn không khỏi kinh ngạc.

Sau khi nhìn một lát, Ngô Bình cười nói: “Tôi biết rồi, anh đi theo ông nội tôi để tránh tai nạn!”

Quỷ tiên tu hành rất khó khăn, cứ một trăm năm sẽ có một kiếp nạn, sơ sảy chút thôi là thần hình đều sẽ bị tiêu diệt. Nhưng nếu có thể ở cạnh người có dương khí cực thịnh, chính khí tràn đầy thì có thể giảm bớt kiếp nạn.

Ảnh lại càng kinh ngạc hơn, hắn gật đầu: “Cậu chủ chỉ nói đúng một nửa. Năm đó tôi đã trải qua ba lần kiếp quỷ tiên, gần như suýt mất mạng, chủ nhân đã mạo hiểm chịu sét đánh để cứu tôi. Kể từ đó tôi liền nhận ông ấy làm chủ nhân. Nhưng đúng như cậu chủ nói, ở cạnh chủ nhân đúng là sẽ giảm bớt kiếp nạn”.

Lý Vân Đẩu cười nói: “Ảnh nói đúng đấy. 20 năm trước, ông đã thầu một rừng cao su lớn ở Nam Dương. Ngày đó vốn trời rất đẹp, nhưng đột nhiên lại có sấm chớp, mưa to như trút nước. Ông tránh mưa trong nhà thì thấy một con mèo đen nấp dưới gốc cây, sấm chớp không ngừng đánh lên người nó. Con mèo đen đó không ngừng kêu, da nó rách toạc. Ông thấy thương quá, con mèo đen như cảm nhận được, nó nhìn thấy ông ngay, liền vội vàng chạy vào trong lòng ông”.

“Ông ôm con mèo đen bị thương nặng thì thấy trên mái nhà lại bị giáng một tia sét, khiến tai ông sắp điếc đến nơi. Từng tia sấm chớp xuất hiện liên tục ở cửa và ngoài cửa sổ, lông tơ toàn thân ông dựng đứng lên”.

“Ông nhớ có một ông già từng nói rằng, một số yêu vật sẽ trốn vào trong nhà, nương tựa loài người để tránh thiên kiếp. Lúc đó ông thấy con mèo đen nhìn ông bằng ánh mắt như của con người vậy, mắt nó ngấn nước, tràn đầy sự cầu xin. Ông mềm lòng liền ôm chặt nó, bảo nó đừng sợ. Thực ra lúc đó ông cũng rất sợ, sợ sấm sẽ đánh trúng mình”.

Ngô Bình vội hỏi: “Ông nội, sau đó thì sao?”

Lý Vân Đẩu cười nói: “Sấp chớp rền vang suốt năm phút, sau đó thì dần biến mất. Mèo đen bị thương rất nặng, nó ngất đi, ông liền giữ nó lại chữa trị cho nó. Hơn một tháng sau, vết thương của mèo đen mới khỏi hẳn”.

Ngô Bình nói: “Mèo đen chính là Ảnh sao? Hoặc nên nói, mèo đen là vật mà Ảnh ký sinh”.

Trong phiến ngọc có ghi chép liên quan, quỷ tiên thường ký sinh trong cơ thể động vật, mượn đó để đi khắp thiên hạ.

Vừa dứt lời, một con mèo đen đã đi ra từ trong góc, nó kêu “meo” rồi nhảy vào lòng Lý Vân Đẩu. Mà không biết từ lúc nào Ảnh đã biến mất.

Lý Vân Đẩu nói: “Đúng vậy, con mèo đen này chính là Ảnh”.

Có một luồng khí đen tỏa ra từ trong mũi con mèo, ngưng tụ thành hình dáng của Ảnh. Hắn nói: “Cậu chủ học thức uyên thâm, Ảnh vô cùng bội phục”.

Ngô Bình nói: “Tôi cũng chỉ vừa hay biết điều này mà thôi. Ảnh, anh đã từng nghe nói đến ba đạo của quỷ tiên chưa?”

Ảnh lắc đầu: “Tôi không biết thưa cậu chủ”.

Ngô Bình nhìn hắn, nói: “Ba đạo của quỷ tiên chính là ba pháp môn có thể khiến quỷ tiên tu thành đạo”.

Người Ảnh run lên: “Cậu chủ, cậu biết cách để quỷ tiên tu thành đạo sao?”

Ngô Bình cười nói: “Đúng vậy, anh có muốn học không?”
 
Chương 797


Chương 797

Ảnh liền quỳ xuống: “Xin cậu chủ dạy bảo!”

Ngô Bình liền phất tay: “Đứng dậy đi, tôi có thể dạy anh”.

Ảnh rất mừng, lạy Ngô Bình một lần nữa mới đứng lên.

Ngô Bình nói: “Có cơ hội tôi sẽ nói kỹ với anh”.

“Vâng”. Tuy Ảnh kích động nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, liền hóa thành làn khói đen rồi quay về cơ thể con mèo.

Lúc này Ngô Bình nhớ ra một chuyện, liền nói với Lý Vân Đẩu: “Ông nội, cách đây không lâu Lý Thế Vinh đã đến thành phố Vân Đỉnh của tỉnh K, cậu ta muốn đầu tư một dự án”.

Sau đó anh liền kể chuyện Trần Tử Du đã rút những thành phần có thể chữa bệnh viêm gan ra.

Sau khi biết đây là một dự án với số vốn đầu tư một nghìn tỷ, Lý Vân Đẩu cũng kinh ngạc, nói: “Tiểu Bình, Trần Tử Du bằng lòng hợp tác với cháu sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Vâng thưa ông, cháu và nhà họ Đường đã mua đứt thuốc mới rồi. Vốn cháu định lấy 15% cổ phần đưa cho Lý Thế Vinh, sau đó đưa cho bên nhà nước một phần. Nhưng bây giờ cháu với ông đã nhận nhau rồi thì không thể để người ngoài được lợi”.

Lý Vân Đẩu cười nói: “Cháu ông giỏi quá, còn xuất sắc hơn cả ông năm đó nữa”.

Sau đó ông hỏi: “Bây giờ trong tay cháu đang có bao nhiêu cổ phần?”

Ngô Bình nói: “25% cổ phần ạ, mỗi cổ phần một trăm nghìn, ước tính khoảng hai triệu năm trăm nghìn”.

Lý Vân Đẩu cười nói: “Được, ông sẽ mua 25% cổ phần của cháu, mỗi cổ phần ông tính giá hai trăm nghìn tệ. 25 tỷ thừa ra là món quà gặp mặt ông tặng cho cháu”.

Ngô Bình thì lại không quan tâm đến giá tiền, anh nói: “Ông nội, cháu không thiếu tiền. Giờ cháu đang có ba mươi tỷ tiền mặt, còn có chục tỷ tiền cho vay và mấy chục tỷ tiền đầu tư”.

Lý Vân Đẩu rất kinh ngạc, ông không thể ngờ cháu trai của mình là một tỷ phú có tài sản trăm tỷ! Phải biết là số tài sản của một tỷ phú hàng đầu Vân Đông như ông cũng chỉ có mấy trăm tỷ mà thôi, mà mấy trăm tỷ này ông phải phấn đấu cả nửa thập kỷ, trải qua biết bao nhiêu khó khăn mới có được.

“Ha ha, không hổ là cháu trai của Lý Vân Đẩu này!”, Lý Vân Đẩu vô cùng vui mừng, liền cười lớn.

Ông suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thế này cũng tốt, sau này ông sẽ dốc toàn lực giúp cháu phát triển!”

Ngô Bình lắc đầu, nói: “Ông nội, cháu là người tu hành, cháu không chú trọng vào việc làm ăn. Nhưng sau này quả thật cháu sẽ cần rất nhiều tiền”.

Anh biết rõ sau khi trở thành nhân tiên, địa tiên, việc tu hành sẽ vô cùng đốt tiền, không thể không có tiền. Người xưa nói luyện võ cần có tiền cũng không hề sai.

Lý Vân Đẩu nói: “Tiền không thành vấn đề, sau này cháu cần tiền thì cứ nói với ông!”

Ngô Bình cười nói: “Vâng ạ!”

Hai ông cháu trò chuyện thêm một lúc rồi quay về sảnh tầng một, tiếp tục tham gia buổi tiệc.

Ngô Bình vừa xuống là những cô thiên kim tiểu thư đã như ong mật thấy hoa mà nhao nhao vây anh lại, mùi hương ngào ngạt ập tới khiến Ngô Bình không thể chống trả được.

Trần Hiểu Đồng đứng cạnh đó thấy mà bực mình, thầm nghĩ đám phụ nữ này đúng là không biết xấu hổ, chưa thấy đàn ông bao giờ à? Sao lại cứ bu vào người anh Ngô thế?

Đột nhiên một đám đàn ông xông ra cửa khiến Ngô Bình chú ý. Anh thấy một cô gái khoảng 20 tuổi vô cùng xinh đẹp mặc lễ phục màu đỏ chầm chậm đi vào, trông vô cùng quyến rũ, từng cử chỉ đều hấp dẫn vô cùng, cô ấy được một đám đàn ông vây quanh.

“Tiểu Mai, anh ra tận nước ngoài để đặt làm chiếc vòng cổ này đấy, em có thích không?”
 
Chương 798


Chương 798

“Tránh ra, cái dây chuyền của anh trông quê mùa quá. Tiểu Mai, em xem đi, đây là chiếc mề đay ngọc lục bảo, anh tốn rất nhiều tiền mới đấu giá được đấy, nó vô cùng hợp với khí chất của em”.

“Cút ra!”, một người đàn ông cao to đẩy tất cả mọi người ra, cười nói: “Tiểu Mai, anh biết em không thiếu tiền, em chỉ thiếu một người đàn ông có thể bảo vệ em thôi. Anh, cao thủ thế hệ trẻ đệ nhất Vân Đông sẽ bảo vệ em cả đời!”

Đám người này hoàn toàn không biết xấu hổ, nói đủ các câu sến súa, họ vây quanh Lý Mai như ruồi bu.

Khi thấy cô gái đó, Ngô Bình vô cùng kinh ngạc, anh lẩm bẩm: “Đó là thể chất Thiên Mị!”

Trên đời này có một kiểu phụ nữ, họ có sức hút cực lớn đối với đàn ông, thậm chí có thể nói là điên đảo chúng sinh, ví dụ như trong lịch sử có Dương Ngọc Hoàn, Trần Viên Viên. Những người phụ nữ này có thể khiến đàn ông mất lý trí, không tiếc thứ gì, tình nguyện làm tất cả cho cô gái đó. Kiểu phụ nữ đó chính là người có thể chất Thiên Mị, những người như họ mỗi trăm năm chỉ có vài người, vô cùng hiếm gặp.

Thể chất Thiên Mị xuất hiện ở đâu là ở đó sẽ có một đám đàn ông tranh nhau thể hiện, ví dự như bây giờ đã có một đám đàn ông vây quanh Lý Mai, hơn nữa có rất nhiều người quá đà, hoàn toàn không màng hình tượng.

Lý Mai chán ghét nhìn họ, lạnh nhạt nói: “Xin lỗi, các anh hãy nhường đường cho tôi”.

Đám đàn ông vội lùi ra, Lý Mai đi thẳng đến trước mặt Lý Vân Đẩu. Cô ấy nở nụ cười tươi tắn, nói với giọng làm nũng: “Ông nội, cháu xin lỗi, cháu đến muộn mất rồi”.

Lý Vân Đẩu cười lớn: “Tiểu Mai à, cháu đến đúng lúc lắm, ông nội giới thiệu cho cháu một thanh niên vô cùng giỏi giang, đó là thần y Ngô”.

Lý Mai ngẩn người, cô ấy nhìn Ngô Bình rồi gật đầu lễ phép, nói: “Xin chào thần y Ngô, tôi là Lý Mai”.

Ngô Bình đưa tay ra: “Chào cô, tôi là Ngô Bình”.

Lý Mai nhìn tay anh, bóng loáng tựa ngọc, làn da rất đẹp. Bình thường cô ấy không bắt tay với đàn ông, nhưng lúc này lại muốn sờ tay Ngô Bình, cảm nhận làn da trơn nhẵn của anh.

Hai người bắt tay, Ngô Bình cảm nhận được đôi bàn tay nhẵn mịn mà hơi lành lạnh của Lý Mai, vô cùng mềm mại.

Trong cảm nhận của Lý Mai, tay Ngô Bình to rộng và mạnh mẽ, cô ấy có thể cảm nhận được sức sống mạnh mẽ từ đôi bàn tay ấy và cả sự tự tin mãnh liệt, cảm giác kỳ diệu ấy khiến trái tim cô ấy khẽ run lên.

Cô ấy vẫn còn trẻ, nhưng đã gặp rất nhiều nhân vật tầm cỡ. Dù là nhân vật lớn ở tỉnh, ở thủ đô hay là tỷ phú hàng trăm tỷ cũng đều không có khí chất như của Ngô Bình.

Hai người đều chìm đắm vào cảm giác này, cái bắt tay này kéo dài suốt mấy giây, sau đó Ngô Bình thả tay ra trước.

Lý Mai hơi đỏ mặt, nói: “Thần y Ngô làm việc ở bệnh viện nào vậy?”

Ngô Bình nói: “Tôi hiện giờ không đi làm”.

Những người đàn ông xung quanh đều phát điên, bởi Lý Mai chưa bao giờ bắt tay với họ, thế mà giờ lại bắt tay với một thằng nhãi không biết chui từ đâu ra suốt mấy giây, sao họ có thể chấp nhận được!

Một người đàn ông đeo kính trong số đó nghe thấy Ngô Bình là bác sĩ thì không khỏi nói: “Ha ha, một người tốt nghiệp xong còn chưa được vào làm ở bệnh viện mà dám tự xưng là thần y? Tôi nghe không rõ hay là có người đang giở trò lừa gạt vậy?”

Lý Đông Hưng liền đứng ra giải vây cho Ngô Bình: “Cậu Thang, thần y Ngô có y thuật vô cùng cao siêu, tôi có thể làm chứng”.
 
Chương 799


Chương 799

Cậu Thang lạnh nhạt nói: “Tất nhiên ông Lý sẽ không nói dối, nhưng khó tránh khỏi bị người ta lừa. Tôi cũng học y, học lên thạc sĩ của Đại học Y Vân Đông, bây giờ tôi đang làm bác sĩ chủ nhiệm của bệnh viện bố tôi”.

Trước đó Ngô Bình đã khám chữa cho mọi người, lúc đó cậu Thang này không có ở đây, nếu không tuyệt đối không dám nói như vậy. Bên cạnh có người đã biết y thuật của Ngô Bình liền vội nói: “Cậu Thang, y thuật của thần y Ngô đúng là vô cùng thần kỳ, nói gì cũng đúng”.

Cậu Thang đâu có nghe. Anh ta tức giận, liền trừng Ngô Bình: “Có thể nói cho mọi người biết anh tốt nghiệp trường đại học Y nào không?”

Ngô Bình biết tất cả đều là vì thể chất Thiên Mị của Lý Mai khiến cậu Thang mất đi lý trí. Anh lạnh nhạt nói: “Đại học Hoa Thanh”.

Mọi người liền im bặt, ở đây có rất nhiều cậu ấm cô chiêu cũng tốt nghiệp từ đại học danh tiếng, nhưng việc học của họ cũng ít nhiều có sự can thiệp của tiền. Nhưng chuyên ngành Y của đại học Hoa Thanh tuyệt đối không thể dùng tiền can thiệp được, bởi ai cũng biết học Y gian khổ cỡ nào.

Cậu Thang hừ một tiếng: “Ồ, tốt nghiệp đại học Hoa Thanh thì chắc là thi thạc sĩ từ trường ngoài vào đúng không”.

Ngô Bình nói: “Cũng coi như thế, sau khi tôi thôi học ở một trường đại học khác thì quay lại đại học Hoa Thanh để thi và học cử nhân, thạc sĩ và cả tiến sĩ ở đó”.

Thứ anh nói là những điều ghi trên lý lịch, tuy không đúng nhưng cũng không hoàn toàn là giả.

Cậu Thang liền kinh ngạc, học liên tiếp cả cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ sao? Người bình thường ít ai làm được điều này, chỉ riêng mười năm chia làm ba giai đoạn học hành khổ sở thì người bình thường đã khó mà chịu được rồi.

Anh ta hừ một tiếng, nói: “Nghề bác sĩ quan trọng nhất là thực tiễn. Dù có học vị cao nhưng không có kinh nghiệm thực tiễn thì vẫn chỉ là người mới mà thôi, không có tác dụng gì!”

Ngô Bình thì rất đồng ý với quan điểm này, nói: “Đúng vậy, muốn chữa bệnh cần rất nhiều kinh nghiệm thực tiễn, như vậy mới có thể luyện ra y thuật cao siêu”.

Sau đó anh nhìn cậu Thang, nói: “Tôi đã từng khám cho rất nhiều bệnh nhân, thường không chẩn đoán sai. Ví dụ như cậu Thang đây chắc đã từng làm phẫu thuật tim, tôi nói đúng không?”

Cậu Thang kinh ngạc: “Sao anh biết?”

Anh ta làm phẫu thuật từ mười mấy năm trước, ngay cả bạn bè cũng không biết, một người mới gặp anh ta như Ngô Bình sao lại biết được? Chẳng lẽ Ngô Bình là thần y thật sao?

Sau một hồi biến sắc, cậu Thang vẫn cứng miệng: “Có rất nhiều người biết tôi làm phẫu thuật tim, chắc anh đã từng nghe ai đó nhắc đến”.

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Thế sao? Thế thì tôi sẽ nói về điều mà tất cả mọi người không biết nhê, ví dụ như khối u trên người anh chẳng hạn?”

Nhà họ Thang có bệnh viện, khối tài sản hàng chục tỷ, thế nên anh ta sống rất buông thả, thường đến các thể loại hộp đêm chơi bời. Đi đêm lắm có ngày gặp ma. Nửa năm trước anh ta bị trúng chiêu ngoài ý muốn, bị lây căn bệnh lây qua đường tình dục.

Nghe Ngô Bình nhắc đến chuyện này, cậu Thang giật bắn mình, lập tức bật cười: “Bác sĩ Ngô đúng là thần y, vừa nãy tôi chỉ thăm dò anh thôi. Anh đúng là có y thuật bất phàm, tôi khâm phục vô cùng!”

Sau khi cậu Thang làm loạn một hồi, Lý Mai càng có ấn tượng sâu sắc với Ngô Bình, cô ấy cười hỏi: “Bác sĩ Ngô, hình như anh không học Y học hiện đại mà là Y học cổ truyền?”

Nếu nói chính xác thì Ngô Bình không học Y học cổ truyền, cũng không học Y học hiện đại mà là Y học được truyền lại từ nền văn minh trước thời nguyên sử. Nhưng một phần lớn trong Y học cổ truyền cũng đến từ loại Y học mà anh học. Có thể nói Y học của anh còn cao cấp hơn cả Y học hiện đại và Y học cổ truyền.
 
Chương 800


Chương 800

Anh nghĩ một lát rồi nói: “Cả hai đều có”.

Lý Mai nói: “Năm ngoái tôi đã từng gặp một vị thần y họ Mạt, bác sĩ Ngô có biết không?”

Ngô Bình gật đầu: “Từng có duyên gặp mặt một lần, ông ấy là thầy thuốc nổi tiếng ở vùng Ba Thục, y thuật rất cao siêu”.

Thực ra Lý Mai chưa từng gặp Mạt Hưu, cô ấy chỉ từng nghe một vị tỷ phú nhắc đến. Vị tỷ phú đó vô cùng tôn sùng y thuật của Mạt Hưu, thế nên cô ấy mượn đó để thử Ngô Bình, không ngờ anh biết thật.

Lý Mai còn muốn hỏi thêm thì điện thoại của Ngô Bình vang lên. Anh nhìn màn hình, là Nhậm San San gọi đến, cô ấy tìm anh làm gì vậy?

Anh xin lỗi Lý Mai rồi tìm một chỗ vắng, vừa nghe máy đã nghe thấy tiếng khóc của Nhậm San San: “Ngô Bình, anh mau tới đây đi, bố tôi ngất đi rồi, bác sĩ cũng bó tay. Hu hu, làm sao bây giờ, đều tại tôi hết, tại tôi tin cái người đó…”

Ngô Bình nghe vậy thì biết đã xảy ra chuyện, anh trầm giọng nói: “Nhậm San San, đừng hoảng hốt, cô bình tĩnh nói cho tôi đã xảy ra chuyện gì”.

Mãi một lúc sau Nhậm San San mới bình tĩnh, sau đó kể lại mọi chuyện cho Ngô Bình nghe.

Cách đây không lâu, một xưởng sản xuất đồ điện tử của nhà họ Nhậm xảy ra một chuỗi án mạng. Thực ra ban đầu Nhậm San San định mời Ngô Bình đến giúp, nhưng bố cô ấy là Nhậm Thiên Thắng lại mời một đại sư từ Loan đảo đến. Đại sư đó tên Hứa Văn Trung, chuyên về huyền học phong thủy, rất nổi tiếng ở Loan đảo và Cảng đảo.

Hứa Văn Trung tới xưởng điện tử chưa bao lâu thì đã tìm được nguyên nhân. Ông ta đào ra mười hai bộ xương trắng dưới đất sau đó thiêu hủy ngay tại chỗ. Từ sau đó là xưởng điện tử lại được yên bình.

Nhưng ngay hôm nay, khi Nhậm Thiên Thắng đến xưởng để kiểm tra thì bỗng sương mù bay khắp xưởng, Nhậm Thiên Thắng sùi bọt mép rồi ngất đi. Sau khi được đưa vào bệnh viện, ông ấy cứ hôm mê mãi, ngay cả nhịp thở và nhịp tim cũng ngày càng chậm.

Tình hình bên xưởng cũng rất kỳ dị, phần lớn công nhân đều hôn mê, triệu chứng y hệt Nhậm Thiên Thắng. Bây giờ phía cảnh sát đã phong tỏa hiện trường, phóng viên đứng đầy bên ngoài công xưởng, giờ tin tức đăng khắp nơi.

Nhưng ngay chính lúc này, em trai thứ hai của Nhậm Thiên Thắng lại nhân cơ hội đoạt quyền, cấu kết với mấy cổ đông lớn để khống chế sản nghiệp của gia tộc. Nhậm San San bị đuổi, mất đi quyền quản lý công ty. Nghiêm trọng hơn là Nhậm Thiên Thắng còn chưa chết mà vợ bé của ông ấy và hai đứa con đã đứng ra để tranh đoạt tài sản với Nhậm San San.

Bây giờ Nhậm San San đang bị đả kích nghiêm trọng, hoàn toàn không biết phải ứng phó thế nào. Cô ấy giờ đang ở bệnh viện, vô cùng tuyệt vọng. Lúc này cô ấy đột nhiên nhớ đến Ngô Bình, liền gọi điện cho anh.

Ngô Bình nghe cô ấy kể xong thì nói: “Giờ tôi đang ở Vân Đông, bay đến cũng phải mất 3-4 tiếng. Thế này nhé, tôi sẽ nhờ một người bạn đến xem thử, nếu người đó có thể tự giải quyết thì tốt, nếu không thể thì tôi sẽ đến đó”.

Nhậm San San vội nói: “Được, vậy bạn của anh là ai vậy?”

Ngô Bình nói; “Bà ấy tên Giáp Tâm Vi, người ta gọi bà ấy là Giáp Bà Bà. Bà ấy không chỉ tinh thông cổ thuật mà còn có hiểu biết về phong thủy tà thuật nữa”.

“Được, tôi đợi tin tức của anh”.

Sau khi cúp máy, Ngô Bình liền gọi cho Giáp Tâm Vi. Mấy ngày trước bà ta từng gọi điện hỏi thăm anh, bà ta và con gái giờ vẫn đang ở trong căn nhà mua ở Vân Kinh.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom