Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 741


Chương 741

Mười năm sau, ông đã tạo dựng được chỗ đứng vững chắc tại Nam Dương, trở thành vua đường tinh luyện và vua dệt may ở Đông Nam Á, còn thành lập các nhà máy thực phẩm, chuỗi siêu thị, ngân hàng,… với nguồn vốn hùng hậu.

Nhưng bốn mươi ba năm trước, khi Lý Vân Đẩu về quê thăm người thân, đứa con trai ba tuổi rưỡi của ông, Lý Niệm Tổ, đã bị lạc. Ông chịu đả kích nặng nề, có dạo còn giao hết chuyện làm ăn ở Nam Dương cho đối tác lo liệu để dốc sức tìm con.

Mười năm sau, ông chuyển dần trọng tâm kinh doanh sang Vân Đông và Cảng Thành. Thời gian này, ông có nhận nuôi một cậu con trai từ trại trẻ mồ côi, đặt tên là Lý Triển Đồ, không lâu sau thì sinh thêm một trai, một gái. Con trai tên là Lý Đông Hưng, con gái là Lý Gia Ninh.

Hiện nay Lý Đông Hưng đã bốn mươi ba tuổi. Lúc trẻ trung khoẻ mạnh, Lý Đông Hưng đã có hai cậu con trai và một cô con gái, con trai trưởng đã hai mươi tuổi.

Lý Gia Ninh lấy một đại gia ở Vân Đông, cũng đã có con. Còn người con nuôi Lý Triển Đồ có một cậu con trai, năm nay đã ba mươi tuổi, hiện đã tham gia vào công việc quản lý của gia tộc.

Theo tư liệu, những năm gần đây, Lý Vân Đẩu đã từ từ giao lại việc kinh doanh gia tộc cho con nuôi và con gái. Trong số đó, người con nuôi Lý Triển Đồ khá tài giỏi, khiến Lý Vân Đẩu cảm thấy vô cùng hài lòng.

Người con ruột Lý Đông Hưng thì sức khoẻ không tốt, thường ở nhà dưỡng bệnh, không hỏi nhiều về chuyện kinh doanh.

Nhìn vào ông cụ tóc bạc trong tư liệu, Ngô Bình biết đó rất có thể là ông nội của mình.

“Bốn mươi ba năm nay, ông ấy luôn tìm kiếm người con trai thất lạc của mình. Nếu biết bố đã qua đời, ông ấy sẽ rất đau lòng!”, anh khẽ thở dài. Dáng vẻ, giọng nói và nụ cười của bố chợt hiện lên trong tâm trí anh.

Con cái muốn phụng dưỡng mà bố mẹ chẳng thể đợi được đến ngày ấy. Ngô Bình cảm thấy rất đau lòng. Ngồi một mình ngoài ban công, anh ngẩn ngơ ngắm nhìn cảnh sắc mênh mông.

Anh chìm sâu trong dòng hồi ức, chẳng nhận thức được sự chảy trôi của thời gian, mới chớp mắt mà trời đã sáng. Nếu không phải vì còn chuyện phải xử lý ở Vân Đỉnh, anh chỉ muốn chạy ngay đến Vân Đông để gặp ông bà nội. Nếu biết mình vẫn còn một người cháu trai và cháu gái, chắc chắn họ sẽ rất vui nhỉ?

Sau khi anh rửa mặt và ăn sáng xong thì Phương Thiếu Xung gọi đến, bảo là đã hẹn gặp Trần Tử Du vào lúc chín giờ.

Một lát sau, xe của Phương Thiếu Xung đã đến. Cả hai cùng lên xe, đi gặp Trần Tử Du.

Trần Tử Du sống ở một ngôi nhà cổ có lịch sử hơn ba trăm năm, bên trong đã được tân trang lại, tường trắng ngói đỏ, toạ lạc trong một khu rừng trúc với phong cảnh tuyệt đẹp.

Khi họ đến nơi, một người phụ nữ trông như thư ký, ngoài ba mươi tuổi, đã cất tiếng hỏi: “Là anh Phương phải không ạ?”

Phương Thiếu Xung cười đáp: “Tôi là Phương Thiếu Xung, đã hẹn cô Trần qua điện thoại”.

Cô ta gật đầu: “Mời vào”.

Khi bước vào nhà cổ, đối diện họ là một bức tường chạm khắc hình rồng. Sau khi vòng qua, tầm mắt sẽ được mở rộng, bên trái là ao đầm và cánh đồng sen, bên phải là vườn hoa, nở hoa rực rỡ suốt bốn mùa.

Đi qua khoảng sân này sẽ đến một căn nhà ngói hai tầng. Có một cô gái đang ngồi trong phòng khách, chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. Cô gái này búi tóc như đạo sĩ, mặc một bộ Hán phục rộng rãi màu lam nhạt, đang cầm một quyển sách buộc chỉ.

Thấy có người đến, cô gái ấy bỏ sách xuống, nhìn Phương Thiếu Xung: “Anh Phương, xem ra anh vẫn không từ bỏ nhỉ”.
 
Chương 742


Chương 742

Phương Thiếu Xung cười đáp: “Cô Trần, lần này tôi đến không phải vì chuyện hợp tác, mà tôi đã đưa một vị thần y đến đây”.

“Thần y?”, Trần Tử Du bật cười, vẻ mặt hoàn toàn không tin vào người được gọi là thần y này.

Phương Thiếu Xung vội nói: “Đây là thần y Ngô Bình. Thần y Ngô từng chữa bệnh cho Triệu Trụ Quốc”.

Trần Tử Du lập tức nhìn sang Ngô Bình, đoạn ngồi thẳng dậy, hỏi lại: “Ồ, anh từng chữa trị cho Triệu Trụ Quốc à?”

Ngô Bình đáp: “Phải”.

Trần Tử Du gật đầu: “Mời ngồi”.

Sau khi ngồi vào chỗ, Trần Tử Du lắc quyển sách trong tay, cười hỏi: “Anh Ngô có danh xưng thần y, hẳn là có điểm hơn người nhỉ?”

Ngô Bình: “Thần y thì không dám nhận, tôi chỉ là một bác sĩ mà thôi”.

Trần Tử Du lại đồng tình với câu này của anh, đoạn bảo: “Có thể chữa bệnh cho Trụ Quốc, ắt có tài năng phi thương. Trung y chú trọng vọng, văn, vấn, thiết. Anh Ngô đã trò chuyện một lúc với tôi rồi, có biết được tôi mắc bệnh gì không?”

Ngô Bình đã sớm nhìn ra, sắc mặt của Trần Tử Du rất tái, tay chân ẩm lạnh, vẻ mặt mệt mỏi, khí huyết không đủ.

Anh đáp: “Có lẽ cô đã bị hoảng sợ cực độ vào bảy ngày trước. Vì quá căng thẳng, các chức năng trong cơ thể cô đã bị tổn thương. Đây không phải là vấn đề lớn. Cô có thể hồi phục sau khi nghỉ ngơi nửa tháng. Lát nữa tôi sẽ kê đơn thuốc cho cô”.

Trần Tử Du cả kinh. Câu trả lời của Ngô Bình không sai một tí nào! Bảy ngày trước, Trần Tử Du đã bị hoảng sợ, chạy điên cuồng hàng nghìn mét, sau đó thì cả người uể oải, gặp ác mộng liên miên, nếu không đã chẳng đến ngôi nhà này để nghỉ ngơi.

Thế là Trần Tử Du không dám xem thường Ngô Bình nữa, bèn đáp: “Thần y Ngô rất tinh mắt, quả thật tôi đã bị hoảng sợ”.

Phương Thiếu Xung mừng rỡ: “Bây giờ cô Trần tin rồi chứ? Có thần y Ngô giúp đỡ, vấn đề của cô sẽ được giải quyết thôi”.

Ngô Bình chợt hỏi: “Thứ mà cô Trần gặp phải, chắc hẳn rất đáng sợ?”

Trần Tử Du biến sắc, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ, im lặng hồi lâu mới hỏi lại anh: “Thần y Ngô, anh nghĩ trên đời này có thần không?”

Ngô Bình giật mình: “Thần ư?”

Trần Tử Du gật đầu: “Đúng vậy, thần!”

Ngô Bình không trả lời mà lại hỏi: “Có thể kể cho tôi đầy đủ chuyện đã xảy ra vào lúc đó không?”

Trần Tử Du gật đầu đáp: “Được”.

Sau đó, cô ta thuật lại tường tận chuyện đã xảy ra với mình vào hôm ấy cho Ngô Bình nghe.

Bảy ngày trước, Trần Tử Du tăng ca ở phòng thí nghiệm, đến ba giờ sáng mới lê tấm thân mệt mỏi về nhà. Tảng sáng, đường phố rất vắng vẻ. Khi xe chạy đến một ngã tư, Trần Tử Du bỗng thấy hoa mắt, cảm giác có người vụt qua trước xe mình.

Trần Tử Du phanh xe theo bản năng. Sau cú phanh gấp, cô ta nhìn thấy một bóng người tóc đen, áo trắng đang lơ lửng giữa không trung, xung quanh toả ra hào quang thần thánh.

Cô ta ngẩn ra, bước xuống xe rồi nhìn chằm chằm lên bóng người lơ lửng ấy.

Đột nhiên,Trần Tử Du nghe thấy tiếng gào khóc thê lương vang lên phía sau. Vừa ngoái lại nhìn, cô ta đã thấy hàng nghìn bóng người gớm ghiếc đang lao về phía mình từ đằng xa.
 
Chương 743


Chương 743

Trần Tử Du sợ hãi hét ầm lên, mặc kệ chiếc xe của mình mà co giò chạy thẳng. Cô ta chạy một mạch mấy nghìn mét, rồi lao vào một cửa hàng tiện lợi.

Khi Trần Tử Du quay đầu lại nhìn thì bóng người đã biến mất, ma quỷ cũng chẳng thấy đâu, tựa như không có chuyện gì xảy ra vậy. Sau đó Trần Tử Du thấy không khoẻ, tinh thần cũng kém, thế là về Vân Đỉnh nghỉ ngơi.

Nghe xong, Ngô Bình ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: “Cô trúng huyễn thuật rồi”.

Trần Tử Du ngây ra: “Huyễn thuật?”

Ngô Bình gật đầu: “‘Thứ mà cô nhìn thấy chỉ là ảo giác”.

Phương Thiếu Xung nghiêm mặt: “Anh Ngô à, chẳng lẽ có ai đó muốn gây bất lợi với cô Trần?”

Ngô Bình đáp: “Chưa rõ. Nhưng loại thuốc mới liên quan đến thị trường hàng nghìn tỷ, lợi nhuận khổng lồ, rất dễ khiến kẻ khác thèm muốn. Không loại trừ khả năng này”.

Phương Thiếu Xung lo lắng, lập tức đề nghị: “Tôi sẽ cho người đến bảo vệ cô Trần!”

Trần Tử Du lại điềm tĩnh đáp: “Tôi không cần ai bảo vệ”.

Ngô Bình nghĩ ngợi một lúc bèn nói: “Hay là thế này, tôi sẽ vẽ một lá bùa rồi sai người mang đến cho cô Trần. Cô phải đeo nó mọi lúc để tránh bị trúng huyễn thuật của kẻ khác lần nữa”.

Trần Tử Du trừng mắt: “Anh nói gì cơ? Vẽ bùa? Anh đùa tôi đấy à?”

Ngô Bình quét mắt nhìn quyển sách trong tay Trần Tử Du rồi bảo: “Quyển sách y học cổ trong tay cô ấy, cô hãy lật đến trang thứ ba mươi bảy, có ghi lại một ca bệnh tương tự. Tôi còn việc, không quấy rầy cô nữa”.

Dứt lời, anh viết đơn thuốc, đặt lên bàn rồi đứng dậy ra về.

Phương Thiếu Xung vội nói:” Cô Trần à, hôm khác tôi lại ghé thăm nhé”.

Rồi anh ta đuổi theo Ngô Bình, hỏi chuyện: “Anh Ngô à, sao anh về đột ngột thế?”

Ngô Bình đáp: “Người ta không tin, chúng ta hà tất phải nấn ná lâu?”

Phương Thiếu Xung hết cách, đành đi về cùng anh.

Khi lên xe, Phương Thiếu Xung hỏi: “Anh Ngô à, vậy còn chuyện hợp tác?”

Ngô Bình đáp: “Chờ tin”.

Lúc này, Trần Tử Du vì hiếu kỳ, bèn lật trang ba mươi bảy của quyển sách ra xem, quả nhiên có ghi một ca bệnh. Người bệnh gặp tình trạng rất giống cô ta, đột nhiên nhìn thấy “thần tiên ma quái” khi ra ngoài, còn gặp hiện tượng này càng lúc càng nhiều.

Khi thầy lang đến khám, người bệnh đã tỉnh tỉnh mê mê, nửa điên nửa dại. Thế là thầy lang dùng cách phá bỏ huyễn thuật, người bệnh lập tức tỉnh táo trở lại.

Nhưng khi ấy, người bệnh đã tiêu hao nguyên khí quá nhiều, từ đó sức khoẻ yếu ớt và sinh thêm nhiều bệnh, nửa năm sau thì qua đời.

Đọc đến đây, Trần Tử Du thấy rất sợ. Nếu lời Ngô Bình nói là thật, vậy có nghĩa là cô đang rất nguy hiểm ư? Tuy lòng lo lắng, nhưng cô ta ngại ngần nên không gọi Ngô Bình đến ngay, quyết định chờ mấy hôm nữa hẵng tính.

Đến khách sạn, Ngô Bình tạm biệt Phương Thiếu Xung. Đoạn anh bảo Hoàng Tử Cường thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà.
 
Chương 744


Chương 744

Lúc này, anh bỗng nhận được cuộc gọi của đám người Từ, Chung, họ bảo là muốn mở tiệc chiêu đãi Ngô Bình để chính thức xin lỗi anh. Hoá ra hôm qua Ngô Bình lại gọi một cuộc điện thoại nữa, vấn đề mà ba người này gặp phải đã lần lượt biến mất.

Bây giờ họ rất kính sợ Ngô Bình, muốn nịnh nọt anh. Ngô Bình chẳng muốn quan tâm đến mấy người này, bảo là mình đã vào cao tốc rồi, không thể đến ăn tiệc.

Vậy là Ngô Bình rời khỏi Vân Đỉnh. Anh về đến nhà ở huyện Minh Dương vừa kịp giờ cơm.

Lúc dùng cơm, anh kể lại chuyện kết quả xét nghiệm gen. Nghe xong, Trương Lệ rất kinh ngạc: “Tiểu Bình à, nói vậy, bố con thật sự là người nhà họ Lý ở Vân Đông ư?”

Ngô Bình gật đầu: “Khả năng rất cao ạ”.

Ngô Mi nói: “Anh ơi, thế chúng ta có đến đó nhận lại người nhà không ạ?”

“Anh chưa nghĩ xong, tính sau vậy”, Ngô Bình đáp. Anh không nói sự lo lắng của mình cho Ngô Mi biết.

Ông ngoại suy nghĩ kỹ càng, bèn bảo: “Tiểu Bình, nhận tổ quy tông là chuyện hệ trọng, không thể hành động hấp tấp”.

Ngô Bình gật đầu: “Cháu hiểu mà, ông ngoại”.

Ăn cơm xong, anh đưa Ngô Mi đến trường, lúc quay về có ghé sang nhà cũ. Lúc này, biệt thự nhà cũ đã được xây xong, bên trong đang tiến hành lắp ráp. Vương Hiến Sâm đang có mặt tại đây để chỉ đạo.

Nhác thấy Ngô Bình, Vương Hiến Sâm vội vã đưa cho anh xem tấm ảnh hiệu quả sau khi sửa chữa. Thật ra Ngô Bình từng xem ảnh rồi, anh đã đưa ra một số đề nghị, đây chính là kết quả sau khi tu sửa.

Anh lướt mắt xem thật nhanh, đoạn nói: “Ừ, cứ làm theo cái này đi. Cảm phiền ông mua cả đồ nội thất nhé”.

Vương Hiến Sâm cười đáp: “Cậu Ngô à, cô Chu có bảo là để cô ấy sắp xếp chuyện này rồi”.

Cô Chu? Ngô Bình hỏi: “Chu Thanh Nghiên?”

Vương Hiến Sâm gật đầu: “Phải. Hôm qua cô Chu có ghé, bảo là để cô ấy cho người mang đồ nội thất đến đây”.

Họ đang nói chuyện thì một chiếc ô tô trờ tới. Tài xế vừa vẫy tờ danh sách về phía họ vừa hỏi: “Đây có phải là nhà của anh Ngô không ạ?”

Ngô Bình gật đầu: “Tôi là Ngô Bình”.

Người nọ cười bảo: “Anh Ngô, chúng tôi đến đây để xác nhận một số chi tiết của đồ nội thất”.

Ngô Bình biết đây là người mà Chu Thanh Nghiên gọi đến, bèn gật đầu hỏi: “Có ảnh không?”

“Có”, người nọ lấy máy tính bảng ra, đưa cho anh xem đồ mà Chu Thanh Nghiên đã chọn.

Đồ nội thất mà Chu Thanh Nghiên chọn được thiết kế dựa theo phong cách của Ngô Bình, là phương án được đưa ra sau buổi thương lượng giữa công ty lắp đặt và công ty nội thất.

Anh xem xong, cảm thấy khá hài lòng. Có điều, số nội thất này đều làm bằng vật liệu hàng đầu từ khắp nơi trên thế giới nên giá thành tương đối đắt. Nội thất của cả căn biệt thự có giá hơn ba mươi triệu.

Ngô Bình bảo người kia mang vào, sau đó gọi cho Chu Thanh Nghiên để cảm ơn cô ấy.

Lúc này, Chu Thanh Nghiên còn ở tỉnh lỵ. Việc kinh doanh ở nhà máy đã trở về quỹ đạo, cô ấy đang bàn bạc dự án với khách hàng. Ngô Bình không dám quấy rầy lâu, nói vài câu rồi cúp máy.

Đi dạo một vòng biệt thự, anh dừng lại trước cây hoè.

Vì cây hoè nằm ở góc tường, nên bức tường quanh sân có chừa lại một khoảng để cây hoè sinh trưởng.
 
Chương 745


Chương 745

Anh ấn tay lên thân cây, cảm ứng bằng thần thức. Ngày ấy anh còn chưa tu luyện được thần thức, bây giờ giao tiếp với nó lần nữa, hiệu quả đã tốt hơn nhiều.

Chẳng bao lâu sau, một dòng thông tin vô cùng đơn giản đã hiện lên trong đầu anh, là lời thăm hỏi từ cây hoè.

Anh cười nói: “Cô ở nhà tôi lâu như vậy, còn thông linh. Để tôi giúp cô một tay nhé”.

Ngô Bình gọi công nhân đến, dùng máy đục lỗ, đục xuống đất ba cái lỗ sâu mười lăm mét xung quanh cây hoè, to bằng cánh tay. Đoạn, anh ném ba viên tiên thạch vào đó rồi lấp đất lại.

Nhìn thấy anh ném mấy viên đá xuống, các công nhân đều nghĩ rằng đó là một nghi lễ nào đó nên chẳng mấy quan tâm. Làm sao họ biết thứ mà Ngô Bình đem xuống lại chính là tiên thạch có giá trị liên thành kia chứ.

Cây hoè đã thông linh, chầm chậm hấp thụ tiên lực trong tiên thạch. Chẳng bao lâu sau, cây hoè đã có sự thay đổi. Về việc sẽ đổi như thế nào, anh cũng chưa rõ.

Chôn tiên thạch xuống xong, anh vỗ lên thân cây, dặn dò: “Tu hành thật tốt nhé”.

Anh ở nhà cũ hơn một giờ thì nhận được cuộc gọi của Hà Tất Sĩ. Ông ấy cười hỏi: “Tổng đội trưởng Ngô, tối nay có rảnh không?”

Giờ Hà Tất Sĩ đã là đội phó đội Truy bắt tội phạm của huyện, cũng được xem là nhân vật tiếng tăm rồi. Ngô Bình nói: “Có chuyện gì à, ông Hà?”

Hà Tất Sĩ cười bảo: “Tổng đội trưởng Ngô à, tối nay ông La đãi tiệc đấy, cậu đến tham dự chứ?”

Ngô Bình vừa nghe đã biết La Duy Khang muốn dùng bữa với mình. Nghĩ ngợi một lát, anh bèn đáp: “Được, tối nay tôi sẽ đến”.

Hà Tất Sĩ vui mừng: “Thế thì tốt quá, cảm ơn lãnh đạo đã nể mặt nhé. Đến lúc ấy Nhược Tuyết và cậu Khuất cũng đến, không có người ngoài đâu”.

Trời còn sáng, Ngô Bình về nhà luyện công một lát. Đến khi trời tối, anh gọi Chu Vũ, Nghiêm Gia Câu, Quan Bộ Vân, Tống Tiểu Lương cùng đến dự tiệc.

Bảy giờ tối, Hà Tất Sĩ nôn nóng đừng chờ trước một nhà hàng của huyện Minh Dương. Vừa trông thấy nhóm người Ngô Bình, ông ấy bèn nhiệt tình mời họ vào trong.

Trong phòng tiệc, La Duy Khang dẫn theo một nhân viên, ngoài ra còn có Chu Nhược Tuyết và Khuất Hành Nghĩa – đội phó đội Vũ Tuần.

Ngô Bình vừa bước vào, họ lập tức đứng dậy. La Duy Khang cười nói: “Mời ngồi, tổng đội trưởng Ngô”.

Mọi người ngồi vào chỗ. Khuất Hành Nghĩa nhanh chóng đứng dậy, bảo phục vụ lên món. Ngô Bình bảo Quan Bộ Vân lấy rượu mà anh đem theo ra. Lần trước lừa không ít rượu ngon của Diệp Huyền, nên lần này anh có mang theo một ít, tất cả đều là rượu trắng.

Thấy rượu của Ngô Bình, La Duy Khang ngạc nhiên: “Đây là rượu Mao Đài lâu năm à?”

Ngô Bình đáp: “Có sẵn ở nhà”.

La Duy Khang vội vàng xua tay: “Tổng đội trưởng Ngô à, cấp trên của chúng ta có quy định, rượu đãi tiệc không được quá một trăm tệ”.

Ngô Bình nghĩ bụng, quả là người có nguyên tắc, bèn bảo: “Nói rất có lý”.

Vậy là anh cất rượu vào, lấy một vò rượu khác. Vò này cũng là rượu ngon, chừng năm cân, nhưng không có nhãn hiệu, tất nhiên là không rõ giá cả.

Gỡ sáp niêm phong, anh nói: “Thế uống rượu không nhãn hiệu nhé”.
 
Chương 746


Chương 746

Vừa mở vò rượu ra, mùi rượu nồng nàn đã khiến mọi người hít sâu vài hơi.

Hà Tất Sĩ muốn chảy cả nước bọt: “Rượu ngon! Đây là rượu gì thế, tổng đội trưởng Ngô?”

“Không biết, cứ uống thôi”, Ngô Bình đáp.

Khuất Hành Nghĩa vội vàng rót rượu cho mọi người. Cùng lúc ấy, món ăn cũng được mang lên. Cả bọn vừa ăn vừa uống rượu.

Tối nay La Duy Khang đãi khách, thật ra vì ông ấy muốn chính thức kết bạn với Ngô Bình. Dạo trước Ngô Mi mất tích, sức mạnh của Ngô Bình đã làm chấn động cả thành phố Vân Đỉnh. Huyện có một vị đại thần như vậy, dĩ nhiên ông ấy muốn kết thân rồi.

Chu Nhược Tuyết được sắp xếp ngồi cạnh Ngô Bình. Cô ấy rót rất nhiều rượu cho Ngô Bình. Sau khi được rót hơn một cân rượu, Ngô Bình bèn gọi: “Chu Nhược Tuyết à”.

“Anh muốn dặn dò gì ạ?”, Chu Nhược Tuyết cười hi hi, hỏi lại.

Ngô Bình nói: “Sao cô rót rượu cho mỗi tôi thế, không được bỏ quên ông La, ông Hà đâu đấy”.

Hà Tất Sĩ vừa nghe đã biết Ngô Bình muốn rót rượu cho họ, vội vàng lên tiếng: “Cậu biết tửu lượng của tôi mà, nửa cân, chỉ nửa cân thôi”.

Ngô Bình nói: “Vớ vẩn. Lần trước ông còn bảo ông uống một cân không say, hai cân vừa đẹp. Giờ ông mới uống bao nhiêu kia chứ? Chu Nhược Tuyết, rót đầy ly cho ông Hà”.

Hà Tất Sĩ không trốn được, đành tiếp chiêu.

Phía bên kia, La Duy Khang cũng rất mạnh, tự rót đầy ly cho mình: “Tôi kính cậu, cậu Ngô”.

Sau vài tuần, hai vò rượu đã hết. Khuất Hành Nghĩa gục trước, sau đó đến lượt Hà Tất Sĩ ngáy o o.

Chu Nhược Tuyết không uống rượu. Thấy Ngô Bình đã uống hai cân, cô ấy cũng không dám khuyên giải, chỉ nói: “Sếp uống ít thôi ạ”.

Ngô Bình đáp: “Nói vớ vẩn. Rót rượu”.

Chu Nhược Tuyết bĩu môi, lại rót cho Ngô Bình và La Duy Khang.

Tửu lượng của La Duy Khang rất cao, uống hai cân rượu rồi mà vẫn tỉnh táo, nhưng đã bắt đầu rượu vào lời ra: “Cậu… cậu Ngô, cậu là người đỉnh nhất, trong số những người mà tôi từng gặp. Tôi… kính cậu ly nữa”.

Ngô Bình cạn ly, cười đáp: “Ông La à, chúng ta đã uống tới bước này, ông có gì muốn nói thì nói đi”.

La Duy Khang cười cười, đoạn mở lời: “Hôm nay tôi mời cậu Ngô dùng bữa vì có việc nhờ vả đại thần như cậu”.

Ngô Bình bật cười: “Tôi mà là đại thần gì chứ, ông muốn tìm đại thần thật thì tôi có thể giới thiệu cho ông đấy”.

La Duy Khang xua tay: “Tôi không có tham vọng gì, chỉ muốn làm chút chuyện thôi. Nhưng cậu cũng biết, muốn làm gì đó thì phải có quyền lực trong tay, nếu không thì dù hoài bão có lớn cách mấy cũng khó lòng thực hiện. Vậy nên, có thể làm tốt chức phó chủ tịch huyện này, tôi đã mãn nguyện rồi”.

Ngô Bình gật gù: “Nói rất đúng. Ông La có khó khăn gì cứ nói, tôi nhất định sẽ giúp ông”.

Anh không vận công ép rượu, uống cũng hơi nhiều, nên bây giờ đã bắt đầu ôm đồm nhiều chuyện.

La Duy Khang cười bảo: “Nói về khó khăn thì tôi muốn lôi kéo vài công ty lớn đến đây, để giúp huyện chúng ta tăng thêm thu nhập thuế. Nhưng huyện chúng ta nhỏ như vậy, chẳng ai nhìn đến cả”.

“Ông cần công ty và thu nhập thuế à? Đơn giản thôi, để tôi liên hệ giúp ông”, Ngô Bình lấy điện thoại ra gọi cho Lý Quảng Long.

“Anh Long à, anh ngủ chưa?”
 
Chương 747


Chương 747

Lý Quảng Long đang bận rộn ở nhà máy, nghe thấy giọng Ngô Bình bèn cười nói: “Anh đang bận rộn lắm, làm gì có thời gian ngủ”.

Ngô Bình hỏi: “Sản lượng thế nào rồi, anh Long?”

Lý Quảng Long đáp: “Tháng này có lẽ sẽ sản xuất được tám triệu hộp. Nhờ mạng lưới tiêu thụ mượn từ nhà họ Thiệu nên doanh số bán hàng khá tốt, cung không đủ cầu. Phản hồi của người tiêu dụng khả quan vô cùng. Tháng sau, sản lượng có thể đạt đến mười một triệu hộp”.

Ngô Bình nói: “Tốt quá rồi. Anh Long à, em muốn bàn với anh chuyện này. Em sẽ nghiên cứu phát triển thêm một vài loại thuốc mới, đến lúc ấy, công ty mới sẽ được đặt tại huyện Minh Dương”.

Lý Quảng Long trả lời: “Không thành vấn đề. Chú muốn mở công ty ở đâu thì mở ở đó. Hơn nữa, anh còn đang mở rộng năng lực sản xuất, các nhà máy tiếp theo có thể xây dựng ở huyện Minh Dương”.

Ngô Bình: “Vâng, chúng ta bàn chi tiết sau nhé”.

Cúp máy rồi, anh mới bảo: “Đấy, tôi kéo một công ty về giúp ông rồi”.

La Duy Khang rất ngạc nhiên: “Đó là công ty gì vậy, cậu Ngô?”

Ngô Bình đáp: “Công ty dược phẩm, doanh thu năm sau có lẽ rơi vào khoảng bốn mươi, năm mươi tỷ. Ổn chứ?”

La Duy Khang rất đỗi kinh ngạc. Các công ty lớn có doanh thu từ bốn mươi đến năm mươi tỷ, tiền thuế mỗi năm ít nhất phải mấy tỷ. Nên biết là thu nhập từ thuế của cả huyện Minh Dương là mười tỷ thôi!

“Cậu Ngô, công ty ấy sẽ về đây thật sao?”

Ngô Bình nói: “Tất nhiên. Đây chỉ là khởi đầu thôi. Về sau có cơ hội, tôi sẽ tiếp tục lôi kéo giúp ông”.

La Duy Khang rất phấn khởi, lại bưng ly rượu lên: “Tôi đại diện người dân cả huyện, chân thành cảm ơn cậu Ngô. Tôi xin phép cạn ly kính cậu!”

Cuối cùng, La Duy Khang được khiêng ra về. Ngô Bình cũng lảo đảo, nhưng vẫn tự đi được.

Ai về nhà nấy. Chu Nhược Tuyết không uống rượu, nên lái xe đưa Ngô Bình về số Ba Đông Hồ.

Khi xuống xe, Ngô Bình khách sáo nói: “Nhược Tuyết, cô vào nhà tôi ngồi một lát không?”

Nào ngờ Chu Nhược Tuyết lại đáp: “Ừ, ban nãy toàn rót rượu cho mọi người thôi, tôi còn chưa được ăn no”.

Ngô Bình sững ra: “Dễ mà, để tôi bảo người làm nấu đồ ăn cho cô”.

Hơn mười một giờ, người nhà anh đều đã nghỉ ngơi. Ngô Bình đưa cô ấy đến phòng mình, bảo người làm nấu chút đồ ăn.

Chu Nhược Tuyết nhìn trái rồi lại nhìn phải, cảm thán: “Sếp à, nhà anh rộng thật đấy”.

Ngô Bình đáp: “Ở nhờ thôi. Nhà tôi đang sửa”.

Chu Nhược Tuyết nói: “Là căn biệt thự đang xây dựng trong thôn ấy à? Trông hoành tráng phết, chắc là anh tốn nhiều tiền lắm?”

“Cũng bình thường”, Ngô Bình rót một cốc nước cho cô ấy, “Chu Nhược Tuyết này, một người xinh đẹp như cô, sao lại làm bên hình sự vậy? Không sợ nguy hiểm à?”

Chu Nhược Tuyết hơi cúi đầu. Nhìn chằm chằm vào cốc nước, cô ấy kể: “Bố tôi là cảnh sát phòng chống ma tuý. Mười năm trước, khi truy đuổi tội phạm ma tuý, ông ấy đã bị tên tội phạm đâm một nhát, mất máu quá nhiều, cuối cùng không qua khỏi. Lúc đó, tôi đang học cấp ba. Tôi căm thù bọn xấu xa ấy, nên đã thi vào trường Đại học Cảnh sát Tỉnh”.

Ngô Bình sững ra, vội cất lời: “Xin lỗi vì đã khiến cô nhớ đến chuyện buồn”.

Chu Nhược Tuyết đáp: “Không sao. Tôi làm đơn mấy tháng nay, muốn chuyển công tác sang đội chống ma tuý nhưng cấp trên không đồng ý. Họ bảo là nữ giới không phù hợp truy bắt tội phạm ma tuý”.

Lúc này thức ăn đã nấu xong, người làm vừa bưng lên. Chu Nhược Tuyết ăn từng miếng nhỏ, đôi mắt xinh đẹp bỗng liếc nhìn Ngô Bình: “Sếp có thể điều tôi sang Tổng đội Phòng chống ma tuý tỉnh không ạ?”

Ngô Bình hỏi: “Tại sao cô muốn làm bên phòng chống ma tuý?”
 
Chương 748


Chương 748

Chu Nhược Tuyết siết chặt nắm tay: “Tôi muốn tìm bọn buôn ma tuý đã hại chết bố tôi!”

Ngô Bình chau mày: “Mười năm rồi mà bọn đấy vẫn chưa bị truy quét à?”

Chu Nhược Tuyết lắc đầu: “Vẫn chưa. Đó là một tập đoàn buôn ma tuý quy mô lớn xuyên biên giới, tên là Quần Phong, tổ chức cực kỳ nghiêm ngặt. Mười năm nay, chúng không những không biết điều mà còn càng ngày càng lộng hành. Tôi có hỏi một người bạn làm trong đội chống ma tuý. Quần Phong đang kiểm soát một phần ba thị trường ma tuý trong nước. Ngoài ra, chúng còn có liên hệ với các tổ chức buôn ma tuý ở Đông Nam Á, La Sát, Bán đảo, và Nam Mỹ”.

Ngô Bình khó hiểu: “Tập đoàn lớn như vậy mà vẫn không bị truy quét, lạ thật”.

Chu Nhược Tuyết nói: “Tôi nghi ngờ nội bộ chúng ta có nội gián của Quần Phong, mà còn đảm nhiệm chức vụ rất cao”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi sẽ hỏi giúp cô, nhưng chưa chắc thành công nhé”.

Chu Nhược Tuyết cười nói: “Cảm ơn sếp”.

Ngô Bình nhìn cô ăn, hỏi chuyện: “Sau khi bố cô qua đời, cô sống với mẹ à?”

Chu Nhược Tuyết nhẹ nhàng đáp: “Không, mẹ tôi tái giá, là cô tôi nuôi tôi khôn lớn”.

Ngô Bình gật đầu: “Cô của cô rất tốt”.

Chu Nhược Tuyết “ừ” một tiếng: “Là đối xử với tôi rất tốt”.

Nghĩ đến cậu em họ, cô ấy bèn hỏi: “Sếp à, tôi có thể nhờ vả anh một chuyện nữa không ạ?”

Ngô Bình bật cười: “Cô có nhiều chuyện thật”.

Chu Nhược Tuyết cười hề hề: “Chuyện cuối cùng ạ. Tôi có cậu em họ, nhỏ hơn tôi hai tuổi, mới tốt nghiệp năm ngoái. Nó học luật, muốn làm luật sư. Nhưng thằng nhóc này yêu cầu cao mà năng lực thì thấp, liệu nó có thể thành công khi đến Hải Thành không?”

Ngô Bình đáp: “Cô nghĩ tôi là Phật tổ Như Lai à, chuyện gì cũng giúp được?”

Chu Nhược Tuyết cười nói: “Vì tôi thấy sếp cừ mà, biết đâu anh có cách”.

Ngô Bình bảo: “Vậy để tôi hỏi giúp cô”

Chu Nhược Tuyết cả mừng: “Cảm ơn anh lần nữa ạ!”

“Ăn nhanh đi, ăn xong rồi đi đâu thì đi”, Ngô Bình bắt đầu giục.

“Vâng”.

Sau khi ăn xong, rốt cuộc Chu Nhược Tuyết cũng ra về. Ngô Bình bèn tu luyện phương pháp hít thở và đoàn thể thuật.

Chu Nhược Tuyết lái xe về nhà. Nơi cô ở nằm trong một khu nhà đã xây dựng mười mấy năm. Khi cô ấy đến trước nhà, cửa còn chưa đóng hẳn, bên trong văng vẳng tiếng trò chuyện.

Đó là giọng của cô và dượng của Chu Nhược Tuyết.

“Mình à, lương tháng trước của Nhược Tuyết, nó đưa mình bao nhiêu vậy?”, đây là giọng của Phùng Kiến Dân – dượng Chu Nhược Tuyết.

Cô của Chu Nhược Tuyết đáp: “Con bé đưa năm nghìn, giữ lại hơn một nghìn”.

“Giữ lại hơn một nghìn? Con bé này đúng là tiêu hoang”, giọng của ông ta có vẻ không hài lòng.

Cô Chu Nhược Tuyết nói: “Con bé lớn rồi, phải chú trọng ăn mặc, giữ lại tiền để chi tiêu là chuyện bình thường”.

Sau đó là giọng của cậu em họ Phùng Chương: “Bố à, bố nói thế mà không biết ngại à? Năm cậu qua đời, chỉ riêng tiền thưởng và bồi thường đã hơn bốn trăm nghìn. Chẳng phải bố đã dùng khoản tiền ấy để mua căn nhà này rồi sao? Hơn nữa, mỗi tháng chị Tuyết đều có một nghìn năm trăm đồng tiền trợ cấp, hoàn toàn đủ để chị ấy đi học. Sau đó chị Tuyết tốt nghiệp, tháng nào cũng trích lương đưa cho bố mẹ. Thế mà bố vẫn không vừa lòng ư?”

Phùng Kiến Dân giận dữ nói: “Thằng con ngốc ạ, bây giờ con bé đó đã tốt nghiệp đại học, tiền trợ cấp hết lâu rồi. Không lấy thêm tiền của nó, chờ nó lấy chồng rồi, bố biết đòi ai hả?”

Phùng Chương hừ giọng: “Con thấy bố tham lam quá. Chị Tuyết mà biết sẽ buồn lắm đấy”.

Cô của Chu Nhược Tuyết lên tiếng: “Được rồi, hai bố con đừng cãi nhau nữa. Thật ra con bé Nhược Tuyết rất ngoan mà, tháng nào cũng đưa năm nghìn là nhiều lắm rồi”.

Phùng Kiến Dân nói: “Tôi chợt nhớ đến chuyện này. Hôm qua lãnh đạo của đơn vị tôi bảo rằng có người bà con là chủ nhà máy, giàu lắm, tài sản đến mấy chục triệu. Có điều con trai nhà đó bị bại não, cần người chăm sóc. Người ta đang muốn lấy vợ cho con trai để nối dõi tông đường”.
 
Chương 749


Chương 749

Cô của Chu Nhược Tuyết ngạc nhiên hỏi: “Mình muốn giới thiệu Nhược Tuyết cho họ?”

Ông ta đáp: “Đúng rồi. Mình nghĩ mà xem, nhà họ có đến mấy chục triệu, tiền sính lễ chắc chắn không dưới một triệu rồi, đúng không? Con trai chúng ta đang hẹn hò rồi, phải chuẩn bị sẵn một căn nhà cho nó chứ? Có một triệu ấy thì không cần lo chuyện mua nhà rồi”.

Phùng Chương giận dữ nói: “Con không đồng ý! Bố à, nếu bố dám làm thế, con… con sẽ bỏ nhà ra đi!”

Thế là hai bố con họ lại cãi cọ um sùm.

Đứng ngoài cửa, Chu Nhược Tuyết lặng lẽ khóc, cảm thấy đau lòng vô cùng. Cô ấy không ngốc. Vì sao cô lại nuôi mình, vì sao mẹ lại rời đi, cô ấy đều hiểu cả. Nhưng khi nghe được những suy nghĩ ích kỷ kia, cô ấy vẫn không thể chấp nhận.

Cô ấy nhẹ nhàng lùi đi vài bước rồi quay lưng đi xuống. Giờ đã là tháng Mười, gió đêm rất lạnh, lại có mưa phùn. Trong mưa gió lạnh lẽo, cô ấy càng thấy thương hại mình hơn. Chu Nhược Tuyết vừa đi vừa khóc nức nở.

Thế giới rộng lớn là thế, nhưng cô ấy lại không tìm được ai để tâm sự nỗi lòng. Rồi cô ấy ngồi thụp xuống trong chòi nghỉ chân của khu nhà ở, tự lau nước mắt.

Khóc được một lúc, cô ấy bỗng nhận được tin nhắn của Ngô Bình: “Nhược Tuyết, cô quên mũ ở nhà tôi này”.

Đọc xong tin nhắn, Chu Nhược Tuyết bèn hồi âm: “Sếp mang mũ đến đây giúp tôi nhé”.

Nào ngờ, Ngô Bình lại hỏi cô ấy đang ở đâu.

Chu Nhược Tuyết giật nảy mình, vội nhắn: “Tôi đùa thôi sếp, tôi lái xe đến lấy ngay”.

Cô ấy vừa về, lại phải lái xe đến số Ba Đông Hồ. Đến trước cửa, cô ấy thấy Ngô Bình đã đứng chờ sẵn. Giữa gió mưa lạnh lẽo, nụ cười của anh trông ấm áp lạ thường.

“Quên trước quên sau”, Ngô Bình vừa nói vừa đội mũ lên đầu cô ấy.

Chu Nhược Tuyết đột nhiên cúi gằm mặt, nói câu cảm ơn rồi quay lưng lên xe.

Ngô Bình rất tinh mắt. Nhận ra cô ấy đang khóc, anh hỏi ngay: “Gượm đã. Chu Nhược Tuyết, sao lại khóc rồi?”

Anh không hỏi thì không sao, vừa hỏi, Chu Nhược Tuyết đã không nhịn được, ôm mặt khóc nấc lên.

Ngô Bình giật mình: “Bị ai bắt nạt à?”

Chu Nhược Tuyết lắc đầu.

Ngô Bình nói: “Thế thì bị làm sao? Chưa ăn no, còn đói?”

Chu Nhược Tuyết bật cười. Cô ấy vừa cười vừa khóc, giậm chân đáp: “Ghét thật!”

Ngô Bình nghiêm mặt: “Nhược Tuyết, có chuyện gì cứ nói với tôi. Tôi không để cô uổng công gọi tôi là ‘sếp’ đâu. Ai bắt nạt cô, tôi sẽ ra mặt giúp cô mà”.

Chu Nhược Tuyết thuộc đội hình sự. Ngô Bình là Tổng đội trưởng, là sếp của sếp cô ấy. Chu Nhược Tuyết cũng được xem là lính của anh.

Cô ấy ngẩng đầu lên, gương mặt khi khóc vẫn rất xinh đẹp. Chu Nhược Tuyết nói bằng giọng đáng thương: “Sếp có thể cho tôi tá túc đêm nay không ạ?”

Ngô Bình đáp: “Được chứ. Nhà tôi nhiều phòng lắm, cô chọn thoải mái”.

Thế là Ngô Bình bảo người làm dọn phòng, để cô ấy vào ở tối nay.
 
Chương 750


Chương 750

Căn phòng này có phòng làm việc riêng, phòng khách nhỏ, nhà vệ sinh, vân vân, diện tích còn to hơn nhà Chu Nhược Tuyết, phong cách trang trí cao cấp vô cùng.

Ngô Bình đưa cô vào trong rồi bảo: “Trong tủ có quần áo đấy. Cô mau ngủ đi”, rồi anh đóng cửa lại.

Mười phút sau, Chu Nhược Tuyết đã tắm nước nóng xong và đi đến phòng Ngô Bình. Cô ấy mặc một bộ đồ ngủ bằng tơ tằm, tay ôm thú bông, trên người toả ra hương thơm thoang thoảng.

Chu Nhược Tuyết nhìn anh: “Sếp có thể trò chuyện với tôi một lát không ạ?”

Ngô Bình nghĩ bụng, phụ nữ rắc rối thật: “Ừm, cô nói đi”.

Ngồi lún xuống chiếc xô pha vải hình tròn, Chu Nhược Tuyết nói: “Trước đó tôi có nói mẹ tôi tái giá, thật ra không phải vậy. Sau khi bố tôi mất, đơn vị có gửi hơn bốn trăm nghìn tiễn hỗ trợ, có tiền trợ cấp cho mẹ và tôi nữa, mỗi tháng ba nghìn”.

“Lúc ấy bà nội còn sống, bà sợ mẹ tôi lấy tiền đi rồi bỏ tôi, nên bảo cô tôi giữ số tiền đó. Thẻ ngân hàng nhận tiền trợ cấp hằng tháng cũng do cô tôi quản lý”.

“Mẹ tôi rất giận. Có một ngày, mẹ đột nhiên thu dọn đồ đạc rồi bỏ đi. Mẹ để lại một lá thư, bảo là sau này sẽ quay về thăm tôi. Nhưng đã mười năm rồi mà bà ấy vẫn biệt tăm biệt tích”.

“Vài năm sau thì bà nội qua đời. Cô tôi dùng khoản tiền ấy để mua nhà, sau đó dùng tiền trợ cấp để trả học phí cho tôi, bảo là sẽ nuôi tôi khôn lớn. Tôi rất hiểu chuyện, không hề chi tiêu bừa bãi, sợ cô bỏ mặc tôi”.

“Sau khi tốt nghiệp, tôi đi làm, tiền lương mỗi tháng cũng chỉ giữ lại một nghìn, còn lại đều đưa cho cô. Tôi cũng sẽ phụ giúp việc nhà”.

Ngô Bình thở dài. Anh cảm nhận được sự bất lực năm đó của Chu Nhược Tuyết. Nhưng chuyện gia đình rất khó nói, anh đành chuyển chủ đề: “Sao đột nhiên cô lại khóc?”

Chu Nhược Tuyết kể lại cuộc hội thoại mà mình nghe được khi đứng ngoài cửa: “Gia đình cô dùng tiền thế nào, tôi cũng không để bụng. Họ có ơn nuôi dưỡng tôi, là người thân của tôi. Nhưng dượng muốn dùng hôn nhân của tôi để kiếm tiền mua nhà, tôi thật sự không chấp nhận được”.

Ngô Bình nhíu mày: “Dượng của cô quá đáng thật đấy”.

Anh ngẫm nghĩ: “Thế này đi. Cô đừng về đó nữa, sau này cứ ở đây. Nhà tôi nhiều phòng, không ở cũng để phí. Tiền lương cũng không cần đưa cho cô của cô nữa, cứ giữ lấy mà dùng”.

Chu Nhược Tuyết ngẩn ra: “Sống ở đây ấy ạ?”

Ngô Bình đáp: “Ừ. Tôi là sếp của cô, cô là lính của tôi, tất nhiên là tôi phải giúp cô rồi”.

Chu Nhược Tuyết hơi ngạc nhiên: “Sếp à, như vậy hình như không hay lắm?”

Ngô Bình nói: “Có gì mà không hay? Sợ tôi có ý xấu với cô à? Đừng lo, mẹ và em gái, cả ông bà ngoại tôi, đều sống ở đây”.

Chu Nhược Tuyết đỏ mặt: “Tôi không có ý đó, tôi…”

Ngô Bình vỗ vỗ bờ vai gầy của cô ấy, đoạn bảo: “Đừng nghĩ nhiều nữa. Ngủ ngon nhé, ngày mai còn phải đi làm đấy”.

Chu Nhược Tuyết về phòng, ôm chặt thú bông vào lòng, nhắm mắt mà không sao ngủ được. Chẳng biết bao lâu sau, cô ấy mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Đêm đó cô mơ một giấc mộng thật dài. Trong mơ, cô ấy được gặp bố mẹ, cả nhà vui vẻ nói cười, hạnh phúc vô bờ.

Sáng hôm sau, nghe thấy có người gõ cửa, Chu Nhược Tuyết vội vàng ngồi dậy. Ngẩn ra một lúc, cô ấy mới nhớ ra đây là đâu. Chu Nhược Tuyết nói: “Mời vào”.
 
Chương 751


Chương 751

Ngô Mi ló đầu vào, cười hì hì: “Chị Chu ơi, bữa sáng chuẩn bị xong rồi”.

Chu Nhược Tuyết nhận ra Ngô Mi, bèn đáp: “Ngô Mi à, cả nhà cứ ăn đi, chị còn phải đi làm”.

Ngô Mi cười nói: “Còn sớm mà chị. Mẹ em đã đặc biệt sai người làm nấu bữa sáng cho chị đấy ạ. Chị xuống ăn nhé”.

“Ừ, được”.

Cô ấy vội vàng chải đầu rửa mặt, thay đồ rồi xuống nhà dùng bữa.

Cả nhà Ngô Bình đã có mặt trong phòng ăn. Chu Nhược Tuyết rất ngại, hơi cúi mặt.

Ngô Bình bảo cô ấy ngồi cạnh mình, đoạn giới thiệu: “Mẹ, đây là Chu Nhược Tuyết, mọi người đã gặp nhau rồi. Nhà cô ấy đang sửa chữa nên sẽ ở đây một thời gian”.

Trương Lệ cười nói: “Ừ. Nhà mình nhiều phòng, càng đông người càng vui”.

Ông bà ngoại cũng tươi cười nhìn Chu Nhược Tuyết, không ngớt lời khen cô ấy xinh đẹp.

Bữa sáng rất phong phú, tám món ăn kèm, đủ loại đồ ngọt. Chu Nhược Tuyết ăn được một lúc đã thấy no. Dù sao cũng chỉ mới đến đây ở, cô ấy chưa quen lắm, chào tạm biệt mọi người rồi vội vã đi làm.

Ra đến cửa, cô ấy chẳng thấy ô tô đâu cả, vừa ngoái đầu sang thì thấy Cương Tử đang rửa xe giúp mình. Xem ra xe vừa mới được rửa xong.

Cương Tử nói: “Cảnh sát Chu, tôi rửa xe giúp cô rồi, chờ thêm nửa phút nữa là xong xuôi”.

Chu Nhược Tuyết đáp: “Cảm ơn anh nhé. Thật ra không cần rửa đâu”.

Cương Tử cười toe: “Không sao, tôi rảnh mà”.

Rửa xe xong, Cương Tử đưa lại chìa khoá cho cô ấy. Chu Nhược Tuyết đạp ga, chiếc xe rời khỏi số Ba Đông Hồ.

Ngô Bình vừa vươn vai vừa đi vào sân, nói với Cương Tử: “Đừng làm nữa, Cương Tử, qua đây đứng tấn đi”. Anh vừa sáng tạo ra cách đứng tấn mới nên muốn tìm người thực hành. Cương Tử là một sự lựa chọn rất phù hợp.

Cương Tử vâng dạ rồi ngoan ngoãn chạy đến đứng tấn. Cậu ta vừa nhìn Ngô Bình vừa hỏi: “Cậu chủ à, hơn ba mươi triệu ấy, khi nào tôi mới trả được đây?”

Hôm qua cậu ta chạy đến tỉnh lỵ, mua căn biệt thự mà Ngô Bình đã nói, giá ba mươi hai triệu. Tất nhiên, Ngô Bình là người trả tiền.

Ngô Bình đáp: “Không cần vội thế, cứ trả từ từ. À phải, trong này có mười triệu là tiền mừng cưới mà tôi cho cậu. Đến khi cậu và Tân Nguyệt lấy nhau, cứ sinh một đứa con thì tôi cho cậu mười triệu. Nếu cậu sinh ba đứa thì tôi cho cậu thêm tám triệu”.

Cương Tử ngớ người, ngạc nhiên nhìn Ngô Bình: “Sao cậu chủ muốn tôi sinh nhiều con thế?”

Hoàng Tử Cường bước đến với điếu thuốc ngậm trong miệng: “Ngốc ạ, ý cậu chủ là muốn tặng nhà miễn phí đấy”.

Cương Tử cảm động vô cùng: “Cậu chủ à, cậu giúp tôi xây dựng hình tượng giàu có như vậy, có khi nào Tân Nguyệt thấy tôi giàu nên mới ưng tôi không?”

Ngô Bình nhìn cậu ta như nhìn một kẻ ngốc, hỏi lại: “Cậu và Tân Nguyệt có quen biết nhau trước khi xem mắt chưa?”

Cương Tử lắc đầu: “Không quen ạ, hôm xem mắt là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau”.

Ngô Bình nói: “Gặp nhau lần đầu, đôi bên chưa có tình cảm gì, tất nhiên con gái người ta có quyền chọn lựa rồi. Cô ấy có quyền tìm một chàng trai có điều kiện, nhân phẩm tốt, có tiền đồ làm bạn đời”.

Hoàng Tử Cường đá cậu ta một cú rồi mắng: “Ngốc quá! Nếu không thu hút được phái nữ thì làm sao mà hẹn hò yêu đương được?”
 
Chương 752


Chương 752

Cương Tử gãi đầu rồi “ồ” một tiếng.

Ở trong sân, Ngô Bình đang luyện quyền, ôn dưỡng quyền ý.

Một lát sau, anh nhận được điện thoại từ Trần Tử Du.

Trong điện thoại, Trần Tử Du có vẻ rất sợ hãi. Cô ta cuống cuồng nói: “Bác sĩ Ngô à, anh đã vẽ bùa xong chưa?”

Ngô Bình nhẹ nhàng hỏi: “Chẳng phải cô không tin vào bùa sao, cô Trần?”

Trần Tử Du cười gượng: “Bác sĩ Ngô à, là tôi sai. Tối qua tôi lại trông thấy thứ đó, sau khi tỉnh lại, tôi thấy cả người cực kỳ khó chịu. Rồi có một công ty Âu Mỹ gọi đến, hy vọng tôi bán công thức cho họ. Tôi còn nghe ra ý của họ là, nếu tôi không bán cho họ thì sẽ gặp rắc rối”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ giây lát bèn bảo: “Xem ra, đúng là có kẻ muốn ám hại cô. Thế này đi, cô hãy lập tức đến huyện Minh Dương”.

Bây giờ Trần Tử Du đã cực kỳ tin tưởng Ngô Bình, vội vàng đáp: “Được, tôi sẽ đến đó ngay!”

Cúp máy xong, Ngô Bình suy nghĩ giây lát rồi gọi cho Đường Tử Di.

“Tử Di à, em đã đăng ký công ty đầu tư của chúng ta chưa?”, anh hỏi.

Đường Tử Di đang ở phòng làm việc. Cô ấy đáp: “Rồi, công ty đầu tư Bình Thần, anh thấy tên này thế nào?”

Ngô Bình nói: “Được. Nếu em rảnh thì đến huyện Minh Dương ngay nhé”, đoạn anh thuật lại chuyện của Trần Tử Du.

Đường Tử Di ngạc nhiên: “Miếng mỡ to thế này, bảo sao có kẻ ra tay với Trần Tử Du!”

Ngô Bình bảo: “Bây giờ anh phải bảo vệ Trần Tử Du, thu mua công thức pha chế thuốc của cô ta”.

Đường Tử Di ngây ra: “Anh muốn qua mặt Phương Thiếu Xung à? Làm vậy có đắc tội người ta không?”

Ngô Bình trả lời: “Họ vẫn có thể đầu tư, có điều công ty cần đầu tư biến thành công ty của chúng ta thôi”.

Đường Tử Di nói: “Được, em xuất phát ngay”.

Hai giờ sau, xe của Trần Tử Du đã đến số Ba Đông Hồ. Ngô Bình mời cô ta và cấp dưới vào phòng khách.

Hiện giờ vẻ mặt của Trần Tử Du rất mệt mỏi, tròng mắt đầy tơ máu. Rõ ràng cô ta đã không có giấc ngủ ngon.

“Bác sĩ Ngô à, hôm qua thái độ của tôi không được tốt, chân thành xin lỗi anh”, dứt lời, cô ta cúi người xin lỗi Ngô Bình.

Ngô Bình đáp: “Không sao. Cô đến tìm tôi chứng tỏ đã tin tưởng tôi rồi”.

Trần Tử Du thở dài: “Phải. Bây giờ tôi chẳng biết làm sao cả”.

Ngô Bình hỏi: “Công ty nào đã liên lạc với cô?”

Trần Tử Du trả lời: “Công ty Ciri của Mễ, năm ngoái đạt doanh thu hơn năm mươi tỷ, lợi nhuận hai mươi tỷ, là một công ty dược phẩm rất lớn”.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Thế công ty Ciri đưa ra điều kiện gì cho cô?”

Trần Tử Du đáp: “Một trăm triệu đô, và cổ phiếu Ciri trị giá ba trăm triệu đô. Họ nói, nếu loại thuốc mới ra thị trường, giá cổ phiếu sẽ có giá hơn một tỷ đô”.
 
Chương 753


Chương 753

Ngô Bình nói: “Mua công thức với giá rẻ như thế, bảo sao cô không muốn bán”.

Trần Tử Du lắc đầu: “Tôi không đồng ý không phải vì chuyện giá cả. Tôi chỉ muốn thuốc mới được sản xuất trong nước thôi. Nước ta đã có hơn tám mươi triệu người nhiễm vi-rút. Nếu bán công thức cho Ciri, giá thuốc chắc chắn sẽ rất cao, người dân nước ta sẽ không mua nổi”.

Ngô Bình cười bảo: “Không ngờ cô Trần lại có trách nhiệm như vậy. Tôi rất hâm mộ”.

Ngừng lại một chút, anh nói tiếp: “Lát nữa, chủ tịch Đường Tử Di của tập đoàn Đường thị sẽ đến đây. Chúng ta có thể bàn chuyện hợp tác”.

Trần Tử Du sửng sốt: “Chúng ta hợp tác?”

Ngô Bình đáp: “Phải. Công thức điều chế thuốc của cô là miếng mỡ ngon trong mắt nhiều người. Hiện giờ chỉ tôi mới có thể bảo đảm sự an toàn của cô, đồng thời thoả mãn được điều kiện của cô”.

Trần Tử Du nói: “Bác sĩ Ngô à, phải đầu tư rất lớn để sản xuất loại thuốc này. Tôi từng bảo nhân viên tính toán rồi, khoản đầu tư ba năm đầu phải hơn năm mươi tỷ. Hơn nữa, ba năm sau, loại thuốc mới này cũng chưa chắc có thể sản xuất hàng loạt”.

Ngô Bình đáp: “Không sao. Chuyện tốt thì không ngại chờ. Tôi đã quyết định đầu tư, tất nhiên là có đủ sự kiên nhẫn”.

Trần Tử Du suy nghĩ một lúc mới nói: “Bác sĩ Ngô à, tôi đúng là không có mắt nhìn người, thật không ngờ anh lại đủ sức đầu tư”.

Ngô Bình trả lời: “Không phải đầu tư, mà là tôi muốn mua đứt công thức của cô. Dĩ nhiên, tôi sẽ chia lợi nhuận cho cô, đồng thời tuyển cô về làm kỹ sư R&D cấp cao của chúng tôi với mức lương cao”.

Trần Tử Du nhìn anh: “Anh sẽ không bán ra nước ngoài chứ?”

“Không đâu, chúng tôi sẽ tự sản xuất”, Ngô Bình nói.

“Vậy, anh định giá loại thuốc mới này bao nhiêu?”

Ngô Bình đáp: “Còn tuỳ vào chi phí, nhưng chắc chắn sẽ không quá cao”.

Trần Tử Du gật đầu: “Tôi đã cho người tính toán rồi. Với sản lượng năm triệu, lượng thuốc cần thiết để điều trị cho một bệnh nhân sẽ có chi phí không dưới dưới mười nghìn. Khi sản lượng đạt hai mươi triệu hộp, chi phí trung bình có thể giảm xuống khoảng năm nghìn. Chi phí sẽ tiếp tục giảm khi sản lượng tăng lên”.

Ngô Bình tiếp lời: “Nếu chi phí là mười nghìn, giá thuốc sẽ không vượt quá ba mươi nghìn”.

Trần Tử Du nói: “Ba mươi nghìn thì chấp nhận được. Dù sao thì ba năm đầu phải đầu tư mấy chục tỷ mà”.

Ngô Bình hỏi: “Chắc hẳn cô Trần đã từng nghiên cứu thị trường, cô có thể chia sẻ với tôi không?”

Trần Tử Du gật đầu: “Với thị trường trong nước, có hơn mười ba triệu người trong số hơn tám mươi triệu bệnh nhân tự chi tiền để mua thuốc của chúng tôi”.

“Sau một, hai năm, khi thuốc được đưa vào dự án đấu thầu bảo hiểm y tế, giá thuốc giảm xuống còn khoảng mười nghìn, chi phí bình quân hai nghìn. Khi ấy sẽ có khoảng năm mươi triệu người được điều trị”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ một hồi mới nói: “Mười ba triệu người tự chi tiền mua, tính theo giá bán lẻ ba mươi nghìn thì doanh thu tầm bốn trăm tỷ. Năm mươi triệu người sau đó được điều trị, tính theo giá mười nghìn thì doanh thu đạt năm trăm tỷ. Trong bảy năm, doanh thu trong nước đạt tầm chín trăm tỷ”.

Trần Tử Du gật đầu: “Tình hình ở nước ngoài phức tạp hơn. Chỉ khoảng hai mươi triệu người có tiền mua thuốc của chúng tôi”.

Ngô Bình gật gù: “Thế là ổn rồi. Như vậy lợi nhuận đã rất khả quan”.

Cả hai trò chuyện được hơn một giờ thì Đường Tử Di có mặt. Cô ấy dẫn thư ký, kế toán và luật sư theo, sẵn sàng cho cuộc đàm phán.
 
Chương 754


Chương 754

Ngô Bình giới thiệu đôi bên với nhau, sau đó đưa ra đề nghị của mình. Đường Tử Di nói: “Nếu cô Trần có nhã ý hợp tác, mong cô báo giá càng sớm càng tốt nhé”.

Trần Tử Du vẫn đang suy nghĩ. Cô ta ngừng lại một chút rồi nói: “Tôi muốn một tỷ tiền mặt, và năm phần trăm lợi nhuận hằng năm”.

Đường Tử Di cười bảo: “Cô Trần à, chúng tôi phải đầu tư hàng chục, hàng trăm tỷ vào dự án này. Năm phần trăm là quá nhiều. Thế này đi, tôi sẽ đưa cho cô ba tỷ tiền mặt và ba phần trăm lợi nhuận. Cô thấy sao?”

Trần Tử Du cau mày: “Cô Đường à, cô không phải là người duy nhất mà tôi có thể hợp tác”.

Đường Tử Di đáp: “Tất nhiên. Nhưng với tình hình hiện giờ, chỉ có anh Ngô của chúng tôi mới có thể bảo vệ cô thôi. À phải, để tôi giới thiệu Ngô Bình cho cô biết”.

Trần Tử Du sững ra: “Tôi quen anh ấy, không cần cô giới thiệu”.

Đường Tử Di lắc đầu: “Không, cô chưa hiểu hết về anh ấy đâu. Ngô Bình là người của Thần Võ Ti, bản thân anh ấy cũng là tông sư cảnh giới Thần, sư phụ của anh ấy là một địa tiên có địa vị rất cao”.

Ngừng lại giây lát, Đường Tử Di nói tiếp: “Nói rõ hơn, khi hợp tác với chúng tôi, cô là đối tác. Nếu hợp tác với kẻ khác, cô chỉ là con mồi. Sự khác biệt này, có lẽ cô hiểu hơn tôi”.

Sau một lúc suy tư, Trần Tử Du khẽ thở dài, trả lời: “Được, tôi đồng ý với điều kiện của cô”.

Đường Tử Di cười nói: “Cảm ơn cô Trần đã hiểu”.

Lúc này Ngô Bình mới lên tiếng: “Tôi sẽ giúp cô Trần cải thiện sức khoẻ trước nhé. Chuyện hợp đồng để mai ký kết cũng chưa muộn”.

Rồi anh dùng cách châm cứu và xoa bóp, cùng sự hỗ trợ từ chân khí màu vàng, để giúp Trần Tử Du khoẻ hơn. Sau đó anh bảo cô ta về phòng nghỉ ngơi.

Sau khi được trị liệu, Trần Tử Du thấy rất dễ chịu, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.

Những người còn lại đều ở phòng khách. Ngô Bình và Đường Tử Di thì vào phòng làm việc của anh.

Đường Tử Di đưa một xấp tài liệu cho anh. Đó là công ty mà cô ấy đã đăng ký giúp Ngô Bình, sau này chuyện sổ sách tiền bạc của anh đều thông qua công ty này.

“Em đã chuyển mười tỷ vào tài khoản công ty này. Về sau anh có thể viết chi phiếu rồi”.

Ngô Bình xem xong bèn cười hỏi: “Công ty Ái Di? Tên này do em đặt à?”

Đường Tử Di đỏ mặt: “Không được hả?”

Ngô Bình giơ ngón cái: “Đặt tên rất hay”.

Đường Tử Di đảo mắt với anh: “À phải, ông nội em thu mua số đồ cổ của anh rồi, định giá chừng bảy trăm triệu. Đây là chi phiếu”.

Ngô Bình nhận lấy tấm chi phiếu bảy trăm năm triệu. Anh búng nhẹ nó, cười nói: “Cảm ơn ông nội giúp anh nhé”.

Lấy được số tiền này rồi thì khoản tiền vốn trong tay anh đã vượt quá con số ba mươi tỷ. Trong đó bao gồm mười tỷ dtd chuyển vào tài khoản công ty, bảy phẩy năm tỷ anh kiếm được ở sòng bạc Miến Điện, năm trăm triệu anh kiếm từ mấy chuyện lặt vặt, với bốn tỷ còn lại trong tay. Cộng hết mấy khoản ấy lại đã được hơn ba mươi tỷ rồi.

Đó là chưa kể các khoản đầu tư lớn vào nhà máy dược phẩm của Lý Quảng Long, nhà máy hoá chất của nhà họ Chu, thị trấn phỉ thuý, năm mươi triệu cổ phiếu, sáu mươi tỷ mà thị trấn phỉ thuý đang nợ.
 
Chương 755


Chương 755

Nếu tính cả những khoản ấy vào thì anh đã trở thành đại gia sở hữu tài sản hàng trăm tỷ rồi!

Anh nói: “Tử Di, chúng ta sắp đầu tư vào công ty này, em định bán bao nhiêu quyền cổ phiếu?”

Dtd đáp: “Lợi nhuận cả nghìn tỷ, hai chúng ta không nuốt nổi đâu. Thế này đi, chúng ta sẽ bán bốn mươi phần trăm trong số đó. Anh thấy sao?”

Ngô Bình tiếp lời: “Nhà họ Dương, nhà họ Lý, nhà họ Phương, bọn họ là những bên tham gia sớm nhất. Mỗi người sẽ được chia không quá năm phần trăm quyền cổ phiếu. Hai mươi lăm phần trăm còn lại, anh định bán cho phía chính quyền địa phương”.

Dtd chớp mắt: “Ý anh là tỉnh K?”

Ngô Bình gật đầu: “Tỉnh K, tỉnh lỵ, huyện Minh Dương đều có thể bỏ vốn, lấy cổ phần. Anh còn muốn chia cổ phần cho Diệp Huyền và nhà họ Triệu ở thủ đô”.

Dtd hỏi: “Định giá bao nhiêu thì ổn nhỉ?”

Ngô Bình đáp: “Chúng ta đầu tư rất nhiều trong giai đoạn đầu, định giá một trăm triệu đi, chia thành một triệu cổ phiếu, một trăm nghìn mỗi cổ phiếu”.

Cả hai bàn sơ kế hoạch với nhau, chớp mắt đã đến giờ cơm. Ngô Bình gọi điện đặt cơm ở chỗ Mễ Kiế.

Trần Tử Du vẫn đang ngủ, không ra ăn trưa. Ngô Bình không bảo ai gọi cô ta dậy cả. Dùng cơm xong, anh dạy đoàn thể thuật sơ cấp cho dtd.

Cả hai tập luyện trong phòng. Ngô Bình thừa cơ sờ soạng dtd rõ nhiều, chốc chốc lại chịu mấy cú đấm yêu của đối phương. Hai người vui đùa không biết mệt, cũng chẳng biết là ai “lợi dụng” sờ soạng ai nữa.

Không bao lâu sau, anh nghe giọng Cương Tử vọng từ ngoài cửa vào: “Cậu chủ, có cô Lạc Mộng Trần đến tìm ạ”.

Sao cô ta lại đến nhỉ? Ngô Bình cau mày hỏi: “Bao nhiêu người đến đây vậy?”

“Ba người, toàn là nữ thôi”, Cương Tử trả lời.

Lúc này anh đang ôm chân của dtd sờ tới sờ lui. Cô ấy giận dữ trừng mắt hỏi anh: “Ai đấy hả?”

Ngô Bình đáp: “Người Đông Doanh, chắc là đến bàn chuyện làm ăn với anh. Đi thôi, ra gặp khách nào”.

Trong phòng khách, Lạc Mộng Trần đã đứng chờ sẵn. Vừa trông thấy Ngô Bình, cô ta đã cúi người thật sâu: “Anh Ngô Bình, chúng ta lại gặp nhau rồi”.

Ngô Bình gật đầu: “Cô Lạc à, chẳng phải tôi đã bảo cô hỏi kỹ rồi hẵng bàn à? Sao cô lại đến đây rồi?”

“Là tôi bảo con bé đến”, bên ngoài lại vang lên một giọng nói khác, Lạc Trường Sinh đang tươi cười bước vào.

Ngô Bình nhướng mày: “Đến rất đúng lúc. Ở đây không tiện nói chuyện, đổi địa điểm đi”.

Anh lập tức gọi mọi người, bao gồm cả Trần Tử Du, đến số Một Đông Hồ. Hai căn khá gần nhau, đi bộ vài bước là đến rồi.

Số Một Đông Hồ có diện tích lớn hơn, lại không có người nhà anh, hành sự cũng thuận tiện hơn.

Anh mời riêng Lạc Trường Sinh và Lạc Mộng Trần đến một phòng khách, cho người bưng trà nước ra, đoạn cất lời: “Lần trước tôi đã bảo rồi, tôi không có hứng thú với việc đến Đông Doanh kết hôn”.

Lạc Trường Sinh gật đầu: “Tôi biết. Mọi chuyện đều có thể thương lượng. Nhưng bây giờ tôi đang gặp khó khăn, Mộng Trần đang dần mất quyền kiểm soát sản nghiệp. Nếu tôi không thể sớm lấy lại tu vi, e là biến thành kẻ nghèo hèn”.

Ngô Bình nhíu mày: “Ông muốn tôi chữa trị cho ông trước?”
 
Chương 756


Chương 756

Lạc Trường Sinh đáp: “Phải. Tất nhiên, hiện giờ Mộng Trần vẫn có thể sử dụng một khoản tiền mặt. Chúng tôi có thể đưa cho cậu số tiền này trước. Hơn nữa, kể từ bây giờ, Mộng Trần sẽ là người phụ nữ của cậu”.

Ngô Bình hỏi: “Bao nhiêu?”

Lạc Trường Sinh trả lời: “Khoảng năm trăm tỷ tiền Đông Doanh”.

Vậy là chừng ba mươi hai tỷ. Ngô Bình ngẫm nghĩ giây lát rồi cất lời: “Được. Tôi có đứng tên một công ty. Hai người cứ chuyển tiền vào tài khoản công ty trước”.

Lạc Mộng Trần lập tức căn dặn người bên cạnh mình làm việc. Chưa đến mười phút sau, Ngô Bình đã nhận được tin nhắn chuyển khoản, mà còn là chuyển tiền Viêm Long.

Nhận được tiền rồi, anh nói với Lạc Trường Sinh: “Ông Lạc, tôi có thể trị khỏi cho ông. Nhưng nếu ông muốn hồi phục hoàn toàn thì phải tĩnh tu ít nhất mười năm mới lấy lại tu vi”.

Lạc Trường Sinh nhẹ nhàng đáp: “Chỉ cần hồi phục tu vi thì bao lâu cũng không thành vấn đề. Về những vật liệu kia, tôi có cách”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, tôi viết danh sách cho ông. Ông gom đủ vật liệu rồi đến tìm tôi”.

Anh lấy giấy bút ra, viết một danh sách đưa cho Lạc Trường Sinh. Lạc Trường Sinh nhìn qua một lần rồi cùng Lạc Mộng Trần đứng dậy chào tạm biệt.

Sau khi trời tối, Ngô Bình gọi đám người Tống Tiểu Lương, Quan Bộ Vân đến. Rồi anh bảo Mễ Kiến giao đồ nướng thịt và bia, bọn họ làm tiệc nướng trong sân.

Ngô Mi và Chu Nhược Tuyết cũng đến góp vui. Khoảng sân nhỏ lập tức náo nhiệt hẳn lên.

Trần Tử Du ngủ suốt nửa ngày nên tinh thần đã khá hơn rất nhiều, cảm giác đã lấy lại trạng thái trước đây. Cô ta vô cùng cảm kích Ngô Bình, nâng ly kính anh.

Lúc này, cách số Một Đông Hồ vài trăm mét, có một người Mễ cao to tách đám lau sậy để tiếp cận căn biệt thự. Mệnh lệnh truyền vào tai nghe.

“Mục tiêu, Trần Tử Du. Nhiệm vụ của anh là đưa cô ta đi. Nếu có kẻ ngăn cản, có thể giết chết”.

Người đàn ông ấy đáp: “Đã rõ!”

Khi người đàn ông còn cách bức tường sân hơn một trăm mét, đôi tai của Ngô Bình khẽ rung lên. Nhờ tu luyện thần thức, thính lực của anh tốt cực kỳ, lập tức nghe được có cao nhân đang đến gần.

Anh gọi Hoàng Tử Cường: “Trông chừng”, sau đó tức tốc sải bước về phía góc tường.

Khi đến nơi, anh nhẹ nhàng nhảy qua bức tường ấy.

Người đàn ông cao to lập tức dừng lại, vì đứng cách đó ba mươi mét là một người Viêm Long trẻ tuổi đang nhìn chằm chằm vào gã.

Người đàn ông cao to kia cười khẩy. Gã đột ngột tăng tốc, lao thẳng về phía Ngô Bình. Gã nghĩ cú húc này của mình chắc chắn có thể húc vỡ xương cốt toàn thân của đối phương!

Người này hệt như xe tăng hình người, mặt đất rung chuyển ầm ầm, càng lúc càng nhanh.

Ngô Bình cười khẩy. Anh sải bước ra nghênh tiếp gã, sau đó vung ra một cú đấm. Cú đấm trực diện chuẩn xác sở hữu sức mạnh kinh hồn, dễ dàng phá vỡ lớp phòng vệ của gã, vung thẳng vào tim.

Ầm!

Cơ thể người đàn ông cao to kia khựng lại ngay lập tức, sau lưng nhô ra dấu vết của nắm đấm. Và vào chính lúc ấy, máu từ tim gã chảy ra ào ào, làm vỡ tung mọi mao mạch.
 
Chương 757


Chương 757

Giây tiếp theo, đôi mắt gã đỏ như máu, da cũng đỏ, máu chảy ra từ tai, mũi, thậm chí là lỗ chân lông.

Ngô Bình thu nắm đấm về. Người đàn ông cao to kia ngã xuống đất, đã tắt thở.

Anh lập tức gọi Hoàng Tử Cường đến xủ lý thi thể, còn anh tiếp tục uống rượu, ăn xiên nướng.

Dtd nghe thấy tiếng động, thì thào hỏi: “Có người đến?”

Ngô Bình gật đầu: “Có lẽ là người do công ty Ciri phái đến, bị anh giải quyết rồi”.

Lúc này, có một người đàn ông đứng trên tầng cao nhất của biệt thự. Kẻ này mặc áo choàng đen, dáng mảnh khảnh, mắt nhìn chăm chăm vào người đang ăn thịt nước bên dưới. Đột nhiên, kẻ này niệm một loạt câu chú phức tạp và quái lạ, hai tay vẫy vẫy, một làn khói trắng bay xuống mặt đất.

Ngô Bình bất ngờ ném mũi khoan làm băng thép không gỉ trong tay lên tầng thượng.

“Vút!”

Sáu mũi khoan thép cắm thẳng vào đầu của người đứng ở tầng thượng. Vị cao thủ đang niệm chú ấy còn chẳng kịp hét lên thì đã nhũn người ngã xuống, cơ thể không ngừng co giật.

Ngô Bình nhẹ nhàng nhảy lên, tay bám vào mái hiên để mượn lực, chỉ trong chớp mắt đã đến tầng thượng. Anh nhìn tên sát thủ vẫn chưa chết hẳn, lạnh lùng nói: “Huyễn thuật không tệ, nhưng anh không nên đến gần tôi trong phạm vi một trăm mét. Trong một trăm mét, tôi giết anh dễ như trở bàn tay!”

Kẻ nọ cục cựa vài cái, ánh mắt lộ vẻ không cam tâm, sau đó thì im bặt.

Ngô Bình gọi cho Diệp Thiên Tông: “Đại sư huynh à, công ty Ciri của Mễ phái sát thủ đến, em đã xử lý rồi. Trong tình huống này, em có thể phản kích không?”

Diệp Thiên Tông nổi trận lôi đình: “Đám người này đúng là quá ngang tàng! Sư đệ, cậu ở nhà đợi tin, chuyện phản kích cứ để anh!”

Ngô Bình cười đáp: “Vâng, em chờ tin của sư huynh”.

Anh đã gia nhập Thần Võ Ti một thời gian, từng trò chuyện với những nhân vật lớn như Đoàn Long, biết rằng có một số quy tắc cơ bản giữa các nước lớn, ví dụ như “trả thù đồng đẳng”.

Trả thù đồng đẳng, nghĩa là anh đối với tôi thế nào, tôi cũng sẽ đối với anh thế ấy, mà còn hung tợn hơn, tàn nhẫn hơn!

Công ty Ciri dám cử người đến sát hại nhân vật quan trọng của Viêm Long, vậy thì Viêm Long cũng sẽ ra tay với người của Ciri.

Diệp Thiên Tông và Đoàn Long trao đổi qua điện thoại. Có hai nhân vật quyền lực này ra mặt, chỉ sau nửa giờ đồng hồ, ba ông chủ đứng sau công ty Ciri đều bị ám sát, hai trong số đó bị thương nặng, một người chết thảm. Giới lãnh đạo của Ciri đều chấn động, một giờ sau mới lấy được số liên lạc với Viêm Long qua bên trung gian.

Sau đó, công ty Ciri lập tức ngừng mọi hành động trái pháp luật, đồng thời gửi lời xin lỗi đến Ngô Bình và Trần Tử Du.

Thế nên, khi tiệc nướng chưa kết thúc, Trần Tử Du và Ngô Bình đã lần lượt nhận được cuộc gọi xin lỗi từ Martin Garcia – chủ tịch công ty Ciri. Trong điện thoại, chủ tịch Ciri hy vọng sau khi nghiên cứu và phát triển loại thuốc mới thành công, họ có thể lấy quyền đại lý thuốc ở Nam – Bắc Mỹ châu và Âu châu.

Kết thúc cuộc gọi, Trần Tử Du cực kỳ ngỡ ngàng, cất tiếng hỏi: “Sao công ty Ciri lại từ bỏ thế này? Còn xin lỗi tôi nữa?”

Ngô Bình cười đáp: “Vì bọn họ là người thông minh”.

Trần Tử Du không ngốc. Qua chuyện này, cô ta đã hiểu được năng lực của Ngô Bình, bèn nói: “Anh Ngô, cô Đường, hôm nay trăng rất đẹp, chi bằng chúng ta ký hợp đồng nhé?”

Đường Tử Di cười bảo: “Được thôi!”
 
Chương 758


Chương 758

Thế là công ty đầu tư mà Ngô Bình và Đường Tử Di thành lập, đã mua đứt loại thuốc mới của Trần Tử Du.

Lúc mọi người giải tán và nghỉ ngơi đã là một giờ sáng. Đường Tử Di kéo Ngô Bình đi xoa bóp cho mình. Tắm xong, cô ấy còn cố tình mặc một chiếc váy ngủ tơ tằm.

Ngô Bình khao khát cô ấy lâu lắm rồi. Xoa bóp được mấy cái, tay đã bắt đầu giở trò. Nhưng không đợi anh tiến thêm một bước, Đường Tử Di đã chủ động quàng cổ anh, ghé đôi môi đỏ mọng lại gần.

Giày vò suốt một đêm, chờ đến khi Ngô Bình thoả mãn, Đường Tử Di đã mệt đến mức không muốn động đậy, còn cắn lung tung lên người anh. Bị cô ấy cắn, Ngô Bình kêu oai oái, trên người đã có thêm mười mấy dấu răng.

Năm giờ sáng, Đường Tử Di mới vào giấc ngủ. Mơ mơ hồ hồ, Ngô Bình cũng thiếp đi.

“Cốc cốc cốc!”

Tiếng gõ cửa ồn ào làm anh tỉnh giấc. Còn ngái ngủ, anh bực bội nói: “Ai đấy?”

Giọng Ngô Mi vang lên ngoài cửa: “Anh ơi, đến giờ ăn trưa rồi ạ”.

Đường Tử Di cũng choàng tỉnh. Cô ấy hoảng hốt, bèn cấu mạnh vào tay Ngô Bình.

Ngô Bình húng hắng đáp: “Anh biết rồi. Anh ra ngay”.

“Vâng, thế anh nhanh lên nhé”, Ngô Mi nói xong thì rời đi.

Ngô Bình thở phào. Anh và Đường Tử Di vội vã rời giường, thay đồ. Đến khi họ tắm rửa và trở về số Ba Đông Hồ thì nửa giờ đã trôi qua.

Trần Tử Du đã ra về từ sớm, chỉ còn người nhà anh.

Trương Lệ híp mắt cười nói: “Tử Di, hai đứa vất vả cả đêm rồi, mau lại đây ăn đi”.

Đường Tử Di ngượng vô cùng, không dám trả lời, chỉ cúi đầu ngồi xuống.

Ngô Bình hắng giọng, vội vã đổi chủ đề: “Mẹ à, Trương Lập Quân và Trương Khải Thần không đến đây nữa chứ?”

Hai người đó là em họ và cháu họ của ông ngoại anh, tính tình tệ hại, hở tí là mượn tiền, không bao giờ chịu trả, tiếng xấu đồn khắp thôn.

Trương Lệ đáp: “Không đến nữa. Mẹ nghe bảo Trương Khải Thần vay nặng lãi ba triệu rồi thua sạch trong một đêm, bây giờ cả nhà họ đã bỏ trốn đến nơi khác”.

Ngô Bình cười khẩy: “Đáng đời!”

Dùng bữa xong, Đường Tử Di xấu hổ quá nên chẳng bao lâu sau đã tạm biệt mọi người và trở về Vân Kinh.

Đến xế chiều, có số lạ gọi cho Ngô Bình: “Chào chủ nhiệm Ngô! Tôi là Dương Đoạn, thành viên Hắc Thạch”.

Ngô Bình nói: “Xin chào. Mọi người đến rồi à?”

“Phải, chủ nhiệm Ngô. Sáu thành viên chủ chốt đều đã đến huyện Minh Dương”, Dương Đoạn đáp.

Ngô Bình bảo: “Tôi đang ở số Một Đông Hồ. Mọi người đến đây đi”.

“Được!”

Sau khi gia nhập Thiên Long, cuối cùng Ngô Bình cũng được gặp cấp dưới của mình.
 
Chương 759


Chương 759

Trước biệt thự số Một, hai chiếc ô tô biển số nước ngoài đỗ ngay lối vào. Có sáu người từ trên xe bước xuống, gồm bốn nam hai nữ. Tu vi của họ đều cao, bốn người ở cảnh giới Thần, hai người là Tiên Thiên!

Sáu người họ đứng trước mặt Ngô Bình, cùng cúi chào: “Chủ Nhiệm Ngô! Thành viên Hắc Thạch đã có mặt!”

Ngô Bình gật đầu: “Vào nhà rồi nói chuyện”.

Sáu người đồng loạt đi theo Ngô Bình bào đại sảnh và ngồi xuống.

Ngô Bình quan sát cấp dưới của mình, cười bảo: “Giới thiệu về mình đi”.

Một cao thủ Tiên Thiên chừng bốn mươi tuổi, vẻ ngoài như dũng sĩ, phong thái oai vệ, cao gần mét chín, ôm quyền nhìn anh: “Chủ nhiệm Ngô, tôi là Dương Đoạn, thành viên tiên phong mở đường của Hắc Thạch”.

Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, dáng dấp không cao, cũng là cao thủ Tiên Thiên, trông rất nho nhã, mặc Âu phục trắng, xoay xoay con dao phẫu thuật trong tay một cách cực kỳ linh hoạt.

Anh ta hơi cúi người: “Chủ nhiệm Ngô, tôi là Lâm Bạch, tình báo viên của Hắc Thạch”.

Ngô Bình gật đầu, nhìn sang một cậu trai khác.

Cậu trai nọ chừng mười sáu, mười bảy tuổi, tóc trắng xoá, trông rất phấn khởi, cao khoảng một mét bảy mươi tám. Khí tức của cậu ta rất mạnh, là cao thủ cảnh giới Thần, hai con dao ngắn giắt bên thắt lưng.

“Chủ nhiệm Ngô, tôi là Thường Minh, phụ trách trinh sát và báo động”.

Hai cô gái trông giống như người dân tộc thiểu số. Một người tên Cổ Lệ, rất xinh đẹp, da trắng với đôi chân dài. Một người tóc vàng mắt xanh, mặc váy da, tên là Vi Lạp.

Cả hai cô gái đều là cao thủ cảnh giới Thần, đôi mắt to tròn chớp chớp, nửa cười nửa không nhìn người chủ mới của mình. Họ là tình báo viên và thích khách của Hắc Thạch. Nhờ vẻ ngoài xinh đẹp, hai cô gái có ưu thế rất lớn khi hành động.

Người cuối cùng là một ông lão xấu xí nhăn nheo, mặc đồ Tôn Trung Sơn màu xám, đi giày da to, tay cầm tẩu thuốc đồng cán gỗ, cũng là cao thủ cảnh giới Thần. Đó là chú Trác, giỏi dùng độc, bố trận, phụ trách việc hậu cần của cả Hắc Thạch.

Sáu người giới thiệu xong, Ngô Bình mới gật đầu nói: “Tôi là Ngô Bình. Sau này tôi chính là chủ của mọi người. Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ”.

Lâm Bạch cất lời: “Chúng tôi đến đây, thứ nhất là để gặp chủ nhiệm, thứ hai là vì gần đây tỉnh K xuất hiện hai cao thủ tà đạo của Đông Doanh. Chúng tôi nghi ngờ phía Đông Doanh có âm mưu”.

“Ồ, hai cao thủ à? Có điều tra được là ai chưa?”, anh hỏi ngay.

Lâm Bạch đáp: “Một người là Nhẫn Thánh Inoue Kazuo, người kia là Kiếm Thánh Nakamura Tengo”.

Nhẫn Thánh và Kiếm Thánh có lẽ đều sở hữu tu vi ở cấp Võ Thần. Hai cao thủ xuất hiện cùng lúc. Ngô Bình lập tức nhíu mày hỏi: “Họ đang ở đâu?”

“Họ đang ở thành phố Vân Đỉnh, dẫn theo rất nhiều thuộc hạ, đa số là ninja thượng đẳng và đại kiếm sư. Chủ nhiệm à, hai cao thủ này đều là đệ tử của Oda Tamura”.

Ngô Bình hơi kinh ngạc: “Oda Tamura ư? Chẳng lẽ họ đến tìm tôi?”

Lâm Bạch nói: “Chúng tôi đã âm thầm điều tra. Hai người này có vẻ đang tìm ai đó, nhưng rõ ràng không phải chủ nhiệm”.

Ngô Bình hỏi: “Đã báo cáo chuyện này chưa?”

Lâm Bạch đáp: “Đã báo cáo. Phía trên yêu cầu giám sát nghiêm ngặt, một khi phát hiện bọn họ gây bất lợi cho Viêm Long thì giết chết ngay!”

Ngô Bình gật đầu: “Ở địa bàn Viêm Long, họ sẽ không dám manh động gây chuyện. Tiếp tục điều tra đi, có tin gì thì báo ngay cho tôi”.
 
Chương 760


Chương 760

“Được”.

Chú Trác lên tiếng: “Chủ nhiệm, nếu muốn chủ động hơn, tôi có thể bày sát trận, khiến họ sa bẫy, một lưới diệt gọn bọn Đông Doanh này”.

Ngô Bình xua tay: “Không cần vội, quan sát bọn họ muốn làm gì trước đã”.

Anh ngừng một chút rồi nói tiếp: “À, mọi người thấy địa điểm làm việc của Hắc Thạch nên đặt ở đâu?”

Dương Đoạn đáp: “Chủ nhiệm có thể chọn Thạch Thành, thủ phủ tỉnh K”.

Ngô Bình gật đầu: “Vậy chọn Thạch Thành đi”.

Anh tạm thời sắp xếp sáu người họ ở số Một Đông Hồ, bảo chú Trác đến Thạch Thành để chuẩn bị văn phòng làm việc, những người còn lại ở huyện Minh Dương chờ lệnh.

Khi anh thu xếp xong mọi chuyện thì trời đã tối. Khoảng bảy giờ, Lạc Trường Sinh và Lạc Mộng Trần lại ghé thăm.

Ngô Bình hỏi: “Ông đã thu thập đủ những thứ mà tôi cần chưa?”

Sắc mặt Lạc Trường Sinh rất tệ: “Phía Đông Doanh phái cao thủ đến, tôi đang gặp nguy hiểm”.

Ngô Bình lập tức nghĩ đến Nhẫn Thánh và Kiếm Thánh, bèn nói: “Bảo sao hai Võ Thần kia đến Viêm Long, ra là để giết ông”.

Lạc Trường Sinh hừ giọng: “Oda Tamura phái đến đấy. Lão ta là đại cổ đông của tập đoàn Sanyo, muốn trừ khử tôi để lấy hết tài sản của tôi”.

Ngô Bình hỏi: “Đây là chuyện của Đông Doanh các ông mà nhỉ? Sao lại chạy đến tìm tôi?”

Lạc Trường Sinh nghiêm mặt đáp: “Cậu Ngô, tôi là người Viêm Long. Nay có người Đông Doanh muốn giết tôi, lẽ nào cậu ngoảnh mặt làm ngơ?”

Ngô Bình nhìn ông ta: “Ông bảo ông là người Viêm Long? Được thôi, thế chúng ta thoả thuận với nhau nhé. Sau khi tôi chữa khỏi cho ông, ông sẽ đến Hắc Thành để làm việc cho tôi, sao hả?”

Lạc Trường Sinh cau mày: “Làm việc dưới trướng cậu?”

Ngô Bình đáp: “Không phải mãi mãi, ông chỉ cần làm việc cho tôi mười năm là được”.

Bây giờ Lạc Trường Sinh chẳng còn chỗ nào để đi. Nếu Ngô Bình không ra tay cứu giúp, ông ta chẳng còn bao nhiêu cơ hội sống sót nữa. Im lặng một hồi, ông ta mới nói: “Được, tôi đồng ý! Nếu cậu cứu tôi, tôi bằng lòng làm việc mười năm ở Hắc Thạch. Nhưng tôi chỉ nghe lệnh của cậu, kẻ khác đừng hòng sai phái tôi”.

“Không thành vấn đề”, Ngô Bình cười, “Nào, để tôi khôi phục tu vi giúp ông”.

Lạc Trường Sinh ngẩn ra: “Nhưng tôi chưa thu thập đủ vật liệu mà cậu cần”.

“Không cần nữa”, Ngô Bình nói, “Bây giờ đang vội, tôi sẽ dùng cách khác”.

Anh bảo những người khác ra ngoài canh gác, gọi riêng Lạc Trường Sinh vào phòng, bắt đầu phục hồi thần niệm cho ông ta.

Vấn đề của Lạc Trường Sinh là bị kẻ khác ám hại khi đoạt thai, thần hồn bị lời chú gây tổn hại rất nghiêm trọng. Điều anh cần làm là giải trừ lời chú này và khôi phục thần hồn đã bị tổn thương của đối phương.

Anh yêu cầu Lạc Trường Sinh ngồi thẳng, lòng bàn tay phải ấn lên đầu ông ta, miệng thốt ra mấy âm tiết kỳ lạ.

Trong phiến ngọc có ghi lại rất nhiều thông tin về chú thuật, trong đó có cách phá chú và giải chú. Theo phán đoán của anh, Lạc Trường Sinh đã trúng một loại chú trấn hồn, tuy không quá cao siêu nhưng đây không phải là thứ mà Lạc Trường Sinh có thể chống cự.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom