Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 481


Chương 481

Đúng lúc này, chót có một người đàn ông đảo lảo đi vào, người này ngoài 30 tuổi, mặt mày tái mét, khoé miệng còn dính máu.

Tử Thanh hô lên: “Sư phụ!”

Lý Long Thần và Triệu Phương Ninh cũng vội vàng đỡ anh ta dậy rồi hỏi han: “Sư đệ, cậu làm sao thế?”

Đó chính là Chu Vân Hổ – đệ tử thứ ba của Dương Mộ Bạch.

Chu Vân Hổ yếu ớt đáp: “Trên đường đi, em gặp Trương Nguyên Cổ rồi bị hắn đánh cho một chưởng”.

Nghe thấy cái tên này, nhóm Lý Long Thần lập tức cau có, như thể đó là một người rất độc ác.

Ngô Bình hỏi: “Long Thần, Trương Nguyên Cổ là ai?”

Lý Long Thần thở dài đáp: “Xin sư thúc hãy chữa trị cho Vân Hổ trước”.

Ngô Bình bước tới kiểm tra thì thấy Chu Vân Hổ đã trúng ám thủ rất mạnh, ám thủ này sẽ khiến anh ta chết vì quá đau đớn.

Nhưng với Ngô Bình mà nói thì không có gì to tát cả, anh ấn vài cái vào người Chu Vân Hổ, cuối cùng thì tung một chưởng vào lưng anh ta.

Chu Vân Hổ hộc ra vài cục máu đông, sắc mặt cũng hồng hào trở lại.

Anh ta vội đứng dậy rồi vái chào: “Cảm ơn sư thúc”.

Ngô Bình ra hiệu cho anh ta ngồi xuống rồi hỏi: “Trương Nguyên Cổ là ai?”

Lý Long Thần thở dài: “Trương Nguyên Cổ là một đệ tử mà sư tổ đã thu nhận từ 15 năm trước”.

Ngô Bình ngẩn ra: “Hắn là sư huynh của ông à?”

“Không”, Lý Long Thần nói: “Bảy năm trước, hắn đã bị đuổi ra khỏi môn phái rồi”.

Triệu Phương Ninh: “Sư thúc, Trương Nguyên Cổ này là một người rất độc ác, sau khi nhận được chân truyền của sư tổ, hắn lập tức bộc lộ bản tính, suýt nữa còn hại chết sư tổ”.

Sau đó mỗi người một câu kể hết mọi chuyện về Trương Nguyên Cổ cho Ngô Bình nghe.

Thì ra Trương Nguyên Cổ có thiên bẩm rất tốt, 15 tuổi đã nhận Đông Phật tiên sinh làm sư phụ, sau một năm đã trở thành cao thủ cảnh giới Khí, ba năm sau đã tiến vào cảnh giới Thần, cho tới bảy năm trước, khi bị đuổi ra khỏi môn phái, ôn ta đã là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên rồi.

Sau khi phản bội môn phái, Trương Nguyên Cổ đã ở rể tại gia tộc Tư Đồ tại nước Mỹ. Đây là một gia tộc thương nghiệp cắm rễ cả trăm năm ở Mỹ. Hiện giờ, hắn dựa vào kỹ thuật gen của Mỹ kết hợp với võ thuật đào tạo ra rất nhiều cao thủ.

Đầu quân cho gia tộc Tư Đồ xong, Trương Nguyên Cổ đã dâng hết truyền thừa của Đông Phật tiên sinh cho họ, vì thế rất được gia tộc này tín nhiệm và trọng dụng, sau đó mới trở thành rể của Tư Đồ Bá.

Tư Đồ Bá là kẻ thù của Đông Phật tiên sinh, ông ta đã nhiều lần muốn hại ông ấy. Trương Nguyên Cổ biết chuyện này nhưng vẫn đi theo gia tộc Tư Đồ, mục đích chính là muốn mượn kỹ thuật gen của họ để đột phá lên cảnh giới cao hơn.

Kể đến đây, Lý Long Thần tỏ vẻ lo lắng: “Đã bảy năm rồi, chắc chắn thực lực của Trương Nguyên Cổ đã cao hơn trước, khéo còn chẳng thua gì sư phụ”.

Ngô Bình cau mày: “Trương Nguyên Cổ này đột nhiên xuất hiện ở Thiên Kinh, không biết có ý đồ gì?”

Chu Vân Hổ: “Sư thúc, khi ấy Trương Nguyên Cổ ngồi trên xe, thấy đệ tử đi ngang qua, hắn bay lên rồi đánh đệ tử một chưởng vào ngực, sau đó đệ tử đã bị trúng ám thương”.

Ngô Bình cả kinh: “Bay lên cao rồi đánh anh ư? Vậy thì ít nhất thực lực của hắn cũng phải đến cảnh giới Võ Thần rồi”.
 
Chương 482


Chương 482

Mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, Chu Vân Hổ nói: “Đệ tử phải báo cho sư phụ ngay mới được”.

Anh ta vừa gọi cho Dương Mộ Bạch, thì ông ấy đã bảo chuyển máy cho Ngô Bình như đã biết sự việc.

“Sư đệ, anh biết chuyện của Trương Nguyên Cổ từ nửa tháng trước rồi, giờ hắn đang là chủ của Tiên Cơ”.

“Tiên Cơ là gì ạ?”, Ngô Bình hỏi.

“Là một tổ chức mới chuyên lùng các tiên phủ động thiên. Hắn đã phản bội gia tộc Tư Đồ rồi, sau đó đã dùng một phần kỹ thuật gen để đổi lấy vị trí hiện tại, cho nên dù anh và sư huynh bắt tay nhau cũng không đọ lại hắn được”.

Ngô Bình kinh ngạc, Trương Nguyên Cổ lại phải bội gia tộc Tư Đồ ư? Tên này thú vị đấy!

Dương Mộ Bạch: “Sư đệ, tạm thời cậu đừng chạm mặt với Trương Nguyên Cổ, tên này độc ác lắm, anh sợ hắn sẽ gây bất lợi cho cậu. À, cậu cũng đừng nói cho ai biết chuyện của tiểu sư muội vội, nếu không bị Trương Nguyên Cổ phát hiện ra thì chắc chắn hắn sẽ giết người diệt khẩu”.

Ngô Bình biết Dương Mộ Bạch đang lo lắng điều gì, tư chất của Hồng Lăng rất xuất sắc, sớm muộn gì cũng vượt qua Trương Nguyên Cổ. Để giảm mức nguy hiểm khi sư môn cũ trả thù, Trương Nguyên Cổ sẽ nghĩ cách để Hồng Lăng không tiến bộ được nữa. Đương nhiên, một đệ tử mới của Đông Phật tiên sinh như anh cũng đang trong vòng nguy hiểm.

“Sư huynh yên tâm, em biết phải làm gì rồi”.

Sau khi Ngô Bình tắt máy, bầu không khí tại đây đã ảm đạm hơn hẳn, anh nói: “Trương Nguyên Cổ đã quay lại nên mọi người phải nỗ lực tu hành. Sẽ có một ngày, chúng ta phải bắt kẻ phản bội đó phải trả giá”.

Lý Long Thần nói: “Sư thúc nói phải, đệ tử sẽ cố gắng tu luyện mỗi ngày”.

Diệp Huyền nói: “Sư thúc tổ, tối nay chúng ta đi gặp Lục Kình Ba đi. Ông ta có nhiều thế lực ở Thiên Kinh lắm, đệ tử thấy không nên đối đầu với người này”.

Ngô Bình: “Chuyện của Trần Lăng Sương tôi đã cho qua rồi đấy, không thì ông ta chưa xong với tôi đâu”.

Diệp Huyền cười trừ: “Sư thúc tổ, nhưng vấn đề chính là ở cô diễn viên ấy. Bây giờ, Lục Kình Ba đang kẹt vốn nên chỉ muốn giá cổ phiếu tăng cao. Nếu ông ta không làm được thì công ty sẽ phá sản, vì thế để cổ phiếu tăng giá, ông ta không từ một thủ đoạn nào, nếu có ai ngáng đường, ông ta cũng sẽ giết người diệt khẩu luôn”.

Ngô Bình cau mày: “Nếu thế thì còn gì để mà nói nữa”.

Diệp Huyền: “Cũng không hẳn, đệ tử thấy Trần Lăng Sương và Lục Kình Ba chỉ có khúc mắc nhỏ thôi, chứ không phải kẻ thù một mất một còn, vậy tại sao họ không thể hợp tác với nhau? Chỉ cần Trần Lăng Sương đồng ý về Hoa Ảnh, Lục Kình Ba sẽ tặng cho cô ấy năm phần trăm cổ phần ngay”.

Ngô Bình lắc đầu: “Diệp Huyền, anh nhìn nhận vấn đề đơn giản quá rồi, anh tưởng một mình Trần Lăng Sương có thể giúp cổ phiếu tăng giá ư?”

Diệp Huyền ngẩn ra: “Sư thúc tổ, ý của người là Lục Kình Ba còn có mục đích khác sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Tôi không rõ ông ta có mục đích gì, nhưng chắc chắn không tốt đẹp gì đâu”.

Sau đó, anh hờ hững nói: “Tường đổ thì nhiều người chống, giờ phải thuận theo thời thế, chứ không phải muốn làm gì thì làm”.
 
Chương 483


Chương 483

Diệp Huyền sáng mắt lên: “Sư thúc tổ, ý của người là Lục Kình Ba sắp xong đời rồi ạ?”

“Có xong hay không thì phải gặp mới biết được, anh sắp xếp buổi gặp tối nay đi, đến lúc đó tôi sẽ có phán đoán”, Ngô Bình nói.

Diệp Huyền gật đầu: “Vâng, đệ tử đi ngay!”

Nghe thấy Ngô Bình định đi gặp Lục Kình Ba, Lý Long Thần nói: “Sư thúc, chúng đệ tử đi cùng người. Đệ tử nghe nói người đó cũng có chút sức mạnh, nhỡ có chuyện gì thì chúng đệ tử có thể dạy dỗ ông ta”.

Ngô Bình cười nói: “Được thôi, có thêm hai cao thủ cảnh giới Tiên Thiên đi cùng thì tôi quá yên tâm rồi”.

Sau đó, buổi gặp gỡ mới chính thức bắt đầu, uống rượu là việc không thể tránh. Ngô Bình có vai cao nên được cả đống người chúc rượu.

Bọn họ đều là người tu hành nên tửu lượng rất cao, vài thùng rượu trắng đã hết sạch, cả hội uống đến tận chiều muộn.

Thấy không còn sớm nữa, Diệp Huyền gọi một cuộc điện thoại rồi nói với Ngô Bình: “Sư thúc tổ, đệ tử đã hẹn Lục Kình Ba rồi, chắc ông ta cũng sắp tới”.

Ngô Bình bị chuốc rượu nhiều nên dù tửu lượng cao đến mấy thì cũng đã ngà say, anh cười lạnh nói: “Ừ, không cần đi đông lắm đâu, Long Thần, Nhược Tùng, Diệp Huyền, ba người đi cùng tôi là được rồi”.

Lúc này, có một dàn xe sang đỗ trước cổng khách sạn, Lục Kình Ba bước xuống từ một trong các chiếc xe đó, mặt ông ta hằm hằm sát ý.

Có hai người đứng phía sau ông ta, một người đã già, vừa lùn vừa gầy, hàm răng thì vàng khè, mắt híp tịt như một đường thẳng, hai tay đút túi quần.

Người còn lại khoảng hơn 40 tuổi, cao tầm 1m75, mặc áo ba lỗ lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, mắt sáng, gân xanh nổi đầy tay, bàn tay to hơn người bình thường gấp nhiều lần.

Lục Kình Ba liếc nhìn khách sạn rồi nói: “Ông Lệ, anh Thạch, tên đó có tu vi rất cao, hai anh có chắc chắn đánh chết được nó không?”

Ông lão cười lớn nói: “Người trong giang hồ gọi tôi là Quỷ Thủ, vì ai tôi cũng có thể giết được”.

Người đàn ông trung niên hờ hững nói: “Liệt Kim Chưởng của tôi cung thế, nghe người của anh kể lại thì chắc tên đó là cao thủ cảnh giới Thần. Nhưng anh yên tâm, có hai chúng tôi ở đây thì nó chết chắc rồi”.

Lục Kình Ba cười lạnh nói: “Thế thì tốt! Thằng khốn ấy dám đòi giảng hoà với tôi, nó mà cũng đòi ư?”

Cả đám tiến lên tầng ba của khách sạn.

Diệp Huyền đang đứng trước cửa thang máy, thấy Lục Kình Ba dẫn nhiều người theo như vậy thì thoáng ngạc nhiên hỏi: “Ông Lục, trông ông không giống đi giảng hoà tẹo nào”.

Lục Kình Ba cười khẩy nói: “Cậu Diệp, chúng ta quen biết đã lâu nên tôi thú thật với cậu luôn, hôm nay tôi phải giết thằng nhãi kia”.

Nghe thấy thế, Diệp Huyền bật cười rồi lạnh lùng nói: “Lục Kình Ba, ông muốn giết người đó ư? Được, đi theo tôi”.

Anh ta đi trước dẫn đường, nhóm Lục Kình Ba đi theo sau vào một phòng họp lớn. Ngô Bình và Lý Long Thần, Trần Nhược Tùng đang ngồi tán ngẫu bên trong.

Sau khi đi vào, Lục Kình Ba quét mắt nhìn một vòng rồi nghiêm giọng hỏi: “Ai là Ngô Bình?”

Ngô Bình đứng dậy rồi đáp: “Là tôi, ông là Lục Kình Ba hả?”

Lục Kình Ba mỉm cười nham hiểm rồi vung tay: “Ra tay!”
 
Chương 484


Chương 484

Hai cao thủ cảnh giới Thần sau lưng ông ta lập tức xông lên tấn công Ngô Bình.

Ngô Bình vẫn ngồi yên, Lý Long Thần và Trần Nhược Tùng thì lao lên, hai luồng khí thế bức người bùng nổ. Hai người ở phe của Lục Kình Ba mới đi được nửa đường thì đã phải dừng bước, sau đó nhìn chòng chọc vào Lý Long Thần và Trần Nhược Tùng, chẳng mấy chốc trán họ đã vã mồ hôi lạnh.

Lục Kình Ba cau mày: “Hai người ngây ra đó làm gì? Mau ra tay đi!”

Diệp Huyền thờ ơ đứng một bên nói: “Họ không dám đâu”.

Lục Kình Ba đần mặt ra: “Không dám ư?”

Diệp Huyền: “Gặp võ giả cảnh giới Tiên Thiên, họ chưa sợ vỡ mật là siêu lắm rồi”.

Lục Kình Ba chột dạ, cao thủ cảnh giới Tiên Thiên!

Bụp!

Ông lão gầy gò và người đàn ông trung tuổi lập tức quỳ xuống rồi run giọng nói: “Tham kiến đại tông sư!”

Lý Long Thần nhìn ông lão rồi nói: “Tên họ!”

Ông lão vội đáp: “Tôi là Lệ Bách Xuyên, người Lĩnh Nam!”

Lý Long Thần: “Lệ Bách Xuyên? Tôi đã nghe nói về ông rồi, ông là một trong bảy sát thủ ở Lĩnh Nam. Ông giỏi đấy, dám tới Thiên Kinh làm loạn”.

Lệ Bách Xuyên vội nói: “Tôi không dám, tôi chỉ nhận tiền rồi làm việc cho người ta thôi. Không ngờ lại gặp đại tông sư ở đây, xin hỏi đại danh của người!”

Lý Long Thần: “Tôi là Lý Long Thần, người mà ông định giết chính là sư thúc của tôi! Lệ Bách Xuyên, dù cha ông là Lệ Huyết Thần có sống lại thì cũng không dám động tới sư thúc của tôi đâu, ai cho ông dũng khí vậy hả?”

Lệ Bách Xuyên sợ đến mức rụt cổ: “Thì ra là đệ tử trong sư môn của Đông Phật tiên sinh, tôi đáng chết, mong đại tông sư lượng thứ”.

Người đàn ông trung niên cũng đang thầm chửi bới Lục Kình Ba, vì ông ta lại thuê họ xử lý truyền nhân của Đông Phật, đúng là muốn hại chết họ mà!

Ông ta chắp tay nói: “Vãn bỗi Thạch Hiếu Tiên, truyền nhân của nhà họ Thạch ở Hà Tây!”

Trần Nhược Tùng thờ ơ nói: “Hả? Nhà họ Thạch ư? Anh có quan hệ gì với Thạch Tông Hiệp?”

Thạch Hiếu Tiên vôi đáp: “Đó là bố tôi”.

Trần Nhược Tùng cười lạnh nói: “Anh về hỏi ông ta xem còn nhớ Trần Nhược Tùng không nhé”.

Thạch Hiếu Tiên gật đầu lia lịa, ông ta đã nghe danh của Trần Nhược Tùng từ 30 năm trước, nhưng điều đáng sợ hơn là Trần Nhược Tùng và Lý Long Thần đều là truyền nhân của Đông Phật tiên sinh.

Hai người quỳ dưới đất không dám động đậy, còn Lục Kình Ba thì đứng như trời trồng vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ngô Bình đã bước tới gần ông ta rồi nói: “Xem ra ông không định hoà giải mà còn muốn giết tôi. Chậc chậc, đúng là công tử Thiên Kinh có khác, giết người trong chớp mắt, bái phục!”

Trán Lục Kình Ba rịn đầy mồ hôi, đến tên ngốc cũng biết Ngô Bình này không phải người đơn giản.

Ông ta cố nở một nụ cười rồi nói với Diệp Huyền: “Cậu Diệp, sao cậu không nói cho tôi biết thân phận của cậu Ngô đây? Nếu tôi mà biết thì nào dám động đến cậu ấy chứ?”
 
Chương 485


Chương 485

Diệp Huyền cười lạnh nói: “Tôi chưa nói à? Không phải lúc gọi cho ông tôi đã bảo chúng tôi là người quen rồi ư? Ông nghe mà không hiểu à?”

Lục Kình Ba cười xoà: “Là tôi sai, mong cậu Ngô đừng trách tội…”

Chát!

Ngô Bình tát cho Lục Kình Ba một cái làm ông ta bay lên rồi ngã mạnh xuống đất, sau đó mặt đã sưng phù, răng cũng rụng mất ba cái.

Ông ta vừa tức vừa sợ rồi chỉ vào Ngô Bình nói: “Cậu dám đánh tôi…”

Rắc!

Ngô Bình bước tôi rồi đạp gãy đùi ông ta, Lục Kình Ba kêu lên thảm thiết, đau đến mức rớt nước mắt.

“Ông muốn giết tôi nên giờ tôi sẽ xử ông”, Ngô Bình lạnh lùng giơ tay lên đập liên tục vào người ông ta rồi hạ một ám thủ cực mạnh.

Sau đó, anh nói: “Lục Kình Ba, tôi đã hạ năm ám thủ trong người ông. Nếu không được giải thì chúng sẽ lần lượt phát tác trong nửa tháng, đến lúc đó ông sẽ sống không bằng chết”.

Lục Kình Ba gào lên: “Diệp Huyền, mau nói cho cậu ta biết tôi là ai. Cậu ta mà dám làm gì tôi thì nhà họ Lục sẽ không tha cho cậu ta đâu”.

Diệp Huyền nhìn Lục Kình Ba như một tên điên rồi nói: “Lục Kình Ba, tôi thấy nhà họ Lục của ông không là gì đâu. Chỉ cần một câu nói của tôi thôi là cả nhà họ ông sẽ bị diệt ngay”.

Dứt lời, anh ta nói tiếp: “À, dù tôi cũng được gọi là công tử Thiên Kinh như ông, nhưng ông chưa hiểu hết về tôi đâu, về hỏi bố mình xem Diệp Huyền tôi là người như thế nào đi! Còn nữa, không ai có thể giải được ám thủ ấy cho ông đâu, nếu muốn sống thì nộp một tỷ cho mỗi ám thủ”.

Lục Kình Ba run sợ nhìn Ngô Bình, sau đó bảo đám đàn em cõng đi. Trước lúc đi, ông ta còn muốn chửi bới thêm vài câu, nhưng cuối cùng vẫn không dám lên tiếng.

Lúc này, Lý Long Thần nhìn sang hai người Lệ Bách Xuyên rồi nói: “Hai người đi đi”.

Hai người kia như được đại xá, lập tức đứng dậy chạy ngay.

Rời khỏi khách sạn rồi, Lệ Bách Xuyên mới thở phào một hơi: “Cậu Thạch, nay mình suýt chết đấy”.

Thạch Hiếu Tiên gật đầu: “Trần Nhược Tùng và Lý Long Thần đều là đại tông sư cảnh giới Tiên Thiên, muốn giết chúng ta thì quá đơn giản”.

Hai người lên một chiếc taxi rồi rời khỏi Thiên Kinh luôn, vì sợ nhóm Lý Long Thần đổi ý.

Ngô Bình hỏi Diệp Huyền: “Năm ám thủ mà bán được những 5 tỷ à?”

Diệp Huyền cười hì hì nói: “Đệ tử vốn định dàn xếp cho hai bên hoà giải, không ngờ Lục Kình Ba lại không biết điều. Nếu thế thì khỏi cần khách sáo với ông ta làm gì. Sư thúc tổ, chuyện này cứ giao cho đệ tử, đệ tử đảm bảo Lục Kình Ba sẽ phải xì tiền, hơn nữa sau này sẽ không bao giờ dám động tới người nữa”.

Lý Long Thần cười nói: “Sở Bắc thúc, người cứ giao việc này cho Diệp Huyền đi”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, vậy phiền anh nhé!”

Diệp Huyền cười lớn nói: “Bao giờ gặp ông nội đệ tử, sư thúc tổ bảo người bớt đánh đệ tử lại là được rồi”.

Mọi người đều cười ồ lên.

Sau đó, ai về nhà nấy, Diệp Huyền mời Ngô Bình và Quảng Hải đến nhà của mình.
 
Chương 486


Chương 486

Nhà của Diệp Huyền lớn hơn nhà của Trần Lăng Sương nhiều, diện tích hơn bảy nghìn mét vuông. Có nhà để xe riêng, hiện tại có hơn ba mươi chiếc xe sang ở đây.

Đây là nơi mà Diệp Huyền thường dẫn các cô gái về qua đêm.

Nhưng hôm nay, anh ta không dám làm bậy, không dám gọi một cô nào tới cả.

Anh ta mời Ngô Bình tham quan khi rượu và nhà để xe của mình, các xe sang thì khỏi phải bàn, còn kho rượu thì cũng không thiếu những chai rượu quý, hầu hết đều là rượu vang.

Cuối cùng, họ lên phòng sách rất lớn trên tầng ba, ở đây có rất nhiều tranh chữ, đồ gốm và rất nhiều tiểu thuyết.

Ngô Bình thấy thế thì bật cười nói: “Diệp Huyền, cậu cũng có nhiều thú vui quá nhỉ!”

Ngô Bình cười trừ nói: “Không giấu gì sư thúc tổ, tài sản của nhà họ Diệp đều do đệ tử quản lý, mua những thứ này cũng là một cách quản lý tài sản đấy ạ”.

Ngô Bình đi quanh một vòng thì phát hiện hầu hết đồ sưu tầm ở đây đều không có vấn đề gì.

Song, Ngô Bình đã nhìn thấy có ba khối hổ phách to bằng nắm đấm trong góc, một khối trong số đó có phong ấn một bông hoa ở bên trong.

Anh cầm lên xem thì thấy có linh khí lởn vởn trên bông hoa đấy, Ngô Bình nổi hứng hỏi: “Diệp Huyền, anh lấy viên hổ phách này ở đâu thế?”

Diệp Huyền liếc nhìn rồi cười đáp: “Đệ tử mua lại với giá 120 nghìn của một nhà sưu tầm hổ phách ở Thiên Kinh. Nếu sư thúc tổ thích thì cứ lấy đi ạ”.

Ngô Bình nói: “Thế tôi không khách sáo nữa nhé, hôm nào anh hẹn người đó cho tôi xem bộ sưu tập hổ phách của người ta nha”.

“Được ạ, chuyện này đơn giản”, Diệp Huyền cười nói.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Anh mua những đồ sưu tầm này hết bao nhiêu tiền?”

Diệp Huyền: “Khoảng 1 tỷ gì đó, nhưng giá trị của chúng đã lên đến 20 tỷ rồi”.

Ngô Bình: “Nhà họ Đường ở Vân kinh cũng chuyên đầu tư sưu tầm các sản phẩm nghệ thuật, khi nào về tôi sẽ giới thiệu cho anh. Lần trước tôi có hỏi thì biết các đồ sưu tầm của họ mỗi năm đều tăng thêm 20 phần trăm giá trị đấy, nếu để lâu hơn thì còn tăng nữa”.

Diệp Huyền sáng mắt lên: “Thật không ạ? Sư thúc tổ, đệ tử có nghe về nhà họ Đường rồi, nhưng tiếc là chưa có cơ hội đến đó”.

Ngô Bình: “Thế thì anh nên làm quen với họ đi”.

Mọi người đi thêm một vòng nữa rồi về phòng khách, không thấy ai nhắc đến bố của Diệp Huyền nên Ngô Bình hỏi: “Bố anh đâu? Tại sao tôi không nghe thấy đại sư huynh nhắc đến?”

Diệp Huyền trầm mặc rồi nói: “Vì ông không muốn nhắc đến chuyện đau buồn đó. Khi đệ tử lên ba thì bố mẹ mất vì bị người ta giết hại”.

Ngô Bình ngạc nhiên: “Ai thế?”

“Ninja Nhật”, Diệp Huyền nói: “Khi ấy, mọi người nhốt đệ tử trong tủ sách. Bố đệ tử liều mình chống trả, nhưng vẫn không phải đối thủ của bọn chúng”.

Ngô Bình cau mày nói: “Đám người Nhật đó đáng chết!”

Diệp Huyền thở dài: “Vì thế ông nội mới không cho đệ tử học võ và luôn che giấu thân phận của đệ tử. Người ta chỉ biết đệ tử là công tử của Thiên Kinh thôi, chứ không biết đệ tử là cháu của Diệp Thiên Tông”.
 
Chương 487


Chương 487

Ngô Bình: “Đã trả thù được chưa?”

Diệp Huyền lắc đầu: “Người ra tay rất giỏi, dù ông nội đệ tử có đến Nhật thì chưa chắc đã trả thù cho bố đệ tử được”.

Ngô Bình thở dài: “Chắc đại sư huynh đau lòng lắm! Diệp Huyền, tôi sẽ trả thù cho bố anh! Tôi sẽ chặt đầu họ mang đến trước mộ của bố mẹ anh, để họ được ra đi thanh thản”.

Cùng là truyền nhân của Đông Phật tiên sinh, Ngô Bình rất phẫn nộ khi biết con trai và con dâu của đại sư huynh bị giết. Nếu anh có tu vi cảnh giới Võ Thần thì chắc sẽ đến Nhật ngay để lấy đầu hai hung thủ đó.

Diệp Huyền ngẩn ra, không ngờ vị sư thúc tổ này lại nhiệt tình vì lợi ích chung như vậy. Anh ta vái Ngô Bình: “Diệp Huyền thay bố mẹ cảm ơn sư thúc tổ!”

Quảng Hải nói: “Diệp Huyền, sư thúc tổ không nói chơi đâu, anh có biết từ lúc tu hành đến nay, người đã mất bao nhiêu thời gian không?”

Diệp Huyền hỏi: “Bao lâu?”

“Hơn hai năm!”, Quảng Hải kính phục nói: “Trong một thời gian ngắn như vậy mà người từ một người bình thường trở thành một tông sư cảnh giới Thần, đúng là kỳ tích!”

Dù Diệp Huyền không học võ, nhưng dẫu sao cũng là cháu của Diệp Thiên Tông nên anh ta biết rõ tu luyện đến cảnh giới Thần khó như thế nào. Ví dụ như Quảng Hải, từ khi mười mấy tuổi, anh ấy đã đi theo Diệp Thiên Tông để học võ rồi, vất vả tu luyện mười năm mà anh ấy vẫn chưa tiến vào cảnh giới Thần được. So với một người có tốc độ tu hành siêu tốc như Ngô Bình thì đúng là cách biệt quá lớn.

Anh ta vô cùng kinh ngạc nói: “Sư thúc tổ, như vậy có nghĩa là không bao lâu nữa, người sẽ tiến vào cảnh giới Tiên Thiên ư?”

Ngô Bình: “Cảnh giới này nào có dễ thế, giờ tôi vẫn đang ngưng luyện quyền ý, đoạn này rất mất thời gian”.

Hai người kia run lên, ngưng luyện quyền ý ư?

Quảng Hải há hốc miệng hỏi: “Sư thúc tổ, người muốn ngưng luyện quyền ý ạ?”

Ngô Bình: “Ừm, giờ vẫn đang mày mò thôi”.

Quảng Hải đầy thán phục nói: “Sư phụ đệ tử trước kia cũng muốn ngưng luyện quyền ý, nhưng tiếc là không thành công. Nếu sư thúc tổ làm được thì thành tựu mai này sẽ không thua gì sư tổ đâu ạ”.

Diệp Huyền đầy phấn khởi nói: “Sư thúc tổ, người nhất định sẽ đột phá, vượt qua các người đi trước và trở thành cao thủ cảnh giới Địa Tiên”.

Ngô Bình xua tay: “Đó là chuyện của sau này, giờ nói tới thì sớm quá!”

Đúng lúc này, Trần Lăng Sương gọi tới hỏi Ngô Bình đang ở đây, anh nói đang ở gần nhà cô ấy, lát nữa sẽ tới.

Diệp Huyền không chịu cho Ngô Bình về, không biết anh ta làm cách gì mà có được số điện thoại của Trần Lăng Sương rồi gọi cô ấy tới. Địa vị của Diệp Huyền trong ngành giải trí không thua gì Lục Kình Ba, Trần Lăng Sương nghe thấy là Diệp Huyền, biết Ngô Bình cũng ở đó thì đồng ý đến luôn.

Mười phút sau, cô ấy đã có mặt. Diệp Huyền đã từng gặp cô ấy nên hai bên không cần giới thiệu gì nữa. Trần Lăng Sương rất tò mò về thân phận của Ngô Bình, vì thấy Diệp Huyền gọi anh là sư thúc tổ, vai vế kiểu gì vậy?

Nhà Diệp Huyền có người pha chế rượu riêng, bốn người ngồi xuống vừa uống vừa trò chuyện. Nhắc đến chuyện của Lục Kình Ba, Diệp Huyền nói: “Cô Trần, cô không phải lo về phía Lục Kình Ba nữa, ông ta sẽ không gây phiền phức cho cô nữa đâu”.

Trần Lăng Sương biết tất cả đều nhờ Ngô Bình, cô ấy cảm kích nhìn anh: “Ngô Bình, cảm ơn anh”.
 
Chương 488


Chương 488

Ngô Bình: “Chuyện nhỏm thôi, à hôm nay giá cổ phiếu tăng khá nhiều”.

Diệp Huyền nghe thấy Ngô Bình nhắc đến cổ phiếu thì cười nói: “Sư thúc tổ, nếu người muốn kiếm tiền thì đệ tử có mấy công ty đấy, đệ tử sẽ tiết lộ vài tin tức cho người”.

Ngô Bình xua tay: “Không cần đâu, kiếm tiền kiểu đó dễ nhưng nguy hiểm lắm. Tôi vừa mua cổ phiếu của Sơn Hải, nhưng chỉ mua 400 triệu. Đầu tư nhỏ lẻ vậy thôi, không nên tham lam”.

Diệp Huyền dựng ngón tay cái: “Sư thúc tổ đúng là người thông tuệ, nếu là đệ tử thì đã ném cả đống tiền vào rồi”.

Mấy người trò chuyện đến gần sáng, bấy giờ Trần Lăng Sương mới về, còn Ngô Bình thì ở lại nhà Diệp Huyền.

Cùng lúc đó, ở nhà họ Lục ở Thiên Kinh.

Lúc này, người Lục Kình Ba co tròn lại rồi nằm dưới đất kêu la, gân trên người ông ta co hết lại như đang bị hàng vạn con kiến cắn, vô cùng ngứa ngáy.

Một người đàn ông trung niên ngồi trong phòng khách tím mặt, ông ta chính là Lục Trường Hưng – bố của Lục Kình Ba, năm nay 72 tuổi.

Lục Trường Hưng tức giận quát: “Thằng bất hiếu này, ai cho mày động vào Diệp Huyền hả? Mày có biết lai lịch của nhà đó mạnh cỡ nào không?”

Dù đang vô cùng đau đớn, nhưng Lục Kình Ba vẫn cắn răng nói: “Diệp Huyền mạnh bằng con, sao nhà mình phải sợ nó chứ!”

“Ngu dốt!”, Lục Trường Hưng tức đến mức run lên: “Công ty của Diệp Huyền có bảy cổ đông, bốn người trong số đó đều là đại gia của Thiên Kinh, ba người còn lại thì là nhà quan chức lớn. Chúng ta không thể động tới bất kỳ ai trong số họ được”.

Lục Kình Ba kinh ngạc nói: “Cái gì? Nhà quan chức lớn? Nhà giàu số một? Sao con không biết nhỉ?”

Lục Trường Hưng chỉ biết thở dài: “Thì bố cũng mới biết tuần trước thôi chứ đâu, đang định nói cho mày hay. Ai dè, mới có mấy hôm mà mày đã gây hoạ lớn rồi”.

Một tuần trước, Lục Trường Hưng phải bỏ ra một khoản tiền lớn để làm quen với một gia tộc quan chức lớn, trong lúc nói chuyện, ông ta đã biết vài manh mối về thân thế của Diệp Huyền.

Lạc Tuyết vừa hận vừa tuyệt vọng nên tức giận nói: “Diệp Huyền đáng chết, giấu kỹ thật đấy!”

Lục Trường Hưng lắc đầu hỏi: “Thế người tên là Ngô Bình thì sao, con đã biết lai lịch của nó chưa?”

Lục Kình Ba càng chán nản hơn: “Con gọi hỏi Lệ Bách Xuyên thì lão ta bảo Ngô Bình là truyền nhân của Đông Phật tiên sinh, còn Đông Phật tiên sinh đó thì là một nhân vật võ lâm truyền kỳ, không ai dám động tới”.

Lục Trường Hưng gật đầu: “Vậy thì chúng ta đã hiểu tại sao Diệp Huyền lại giúp Ngô Bình rồi. Kình Ba, có đôi lúc mình phải học cách cúi đầu. Giờ con mang chi phiếu đến xin lỗi Diệp Huyền và Ngô Bình đi”.

Lục Kình Ba nghiến răng nghiến lợi: “Bố, con không nuốt trôi cục tức này được”.

“Không nuốt cũng phải nuốt!”, Lục Trường Hưng quát: “Con phải hiểu là nhà họ Lục chúng ta chỉ như một hạt buổi ở Thiên Kinh thôi, chưa là gì đâu. Mấy năm qua, con hống hách qua nên bố cũng lường trước sẽ có ngày này rồi. Chỉ là không ngờ chuyện lại lớn đến mức này”.
 
Chương 489


Chương 489

Dù nhà họ Lục có khối tài sản lên đến mấy chục tỷ, đã có thể coi là hộ giàu hạng hai ở Thiên Kinh. Nhưng nhà giàu ở đây nhiều vô kể, các hộ giàu cả nghìn tỷ và một trong bảy công ty mạnh nhất nước đều tệ tựu ở đây, vì thế nhà họ Lục vẫn chưa là gì cả.

Lục Kình Ba nhắm mắt lại, sau đó hít sâu một hơi rồi cố nhịn đau nói: “Được, để con đi”.

Nhóm Diệp Huyền uống rượu đến hơn hai giờ sáng thì Diệp Huyền nhận được cuộc gọi của Lục Kình Ba.

Cúp máy xong, anh ta cười nói: “Sư thúc tổ, Lục Kình Ba không chịu được nữa, bảo sẽ qua bây giờ”.

Ngô Bình cười lạnh: “Tôi còn tưởng ông ta giỏi thế nào”.

Diệp Huyền sờ mũi: “Sư thúc tổ, lát người đừng thương hại ông ta, tuyệt đối không được bớt một đồng nào hết. À, đệ tử còn muốn chiếm luôn đài truyền hình và trang mạng của ông ta cơ”.

Ngô Bình nhướn mày: “Ông ta có chịu bán không?”

Diệp Huyền: “Không bán không được, không bán thì nhà họ Lục cứ chờ ngày phá sản thôi”.

Quảng Hải nói: “Nghe nói Lục Kình Ba đã đầu tư 50 tỷ vào trang mạng đó, ba đài truyền hình cũng ngốn của ông ta cả trăm tỷ. Mà phần lớn tiền đều vay ngân hàng”.

Diệp Huyền gật đầu: “Trang mạng ấy rất có tiềm lực, mỗi tội hơi tốn tiền. Ba đài truyền hình thì đang sinh lời rồi, nhưng lãi không cao. Vì thế, cùng lắm tôi chỉ trả 50 tỷ cho tất cả sản nghiệp ấy của ông ta thôi”.

Quảng Hải cười nói: “50 tỷ? Thế thì Lục Kình Ba lỗ hẳn 100 tỷ à?”

Diệp Huyền cười khà khà: “Ai bảo ông ta đắc tội với sư thúc tổ? Tôi không cướp trắng của ông ta là may rồi đấy”.

Quảng Hải: “Nhưng nếu có 50 tỷ này thì Lục Kình Ba cũng vượt qua giai đoạn khó khăn, nhưng muốn trở mình thì hơi khó”.

Diệp Huyền cười lạnh: “Đáng đời! Ông ta tưởng làm ăn to dễ lắm à? Nếu tôi không ra tay thì cũng có người khác nhòm ngó thôi”.

Hiểu biết về tài chính của Ngô Bình có hạn nên anh hỏi: “Anh bỏ 50 tỷ thì sau này có lỗ không?”

Diệp Huyền cười lớn đáp: “Xem ra sư thúc tổ không hiểu về tài chính rồi, trang mạng của Lục Kình Ba có thể đứng trong tốp năm của cả nước, giá trị không dưới 70 tỷ. Mà đệ tử cũng không định kiếm lời từ nó, mà chỉ dùng nó để ấp ủ các dự án điện ảnh thôi. Còn ba đài truyền hình kia thì cũng có giá trị khoảng 20 tỷ, lãi 4 tỷ, giá giao dịch không dưới 100 tỷ, cho nên đệ tử sẽ không thể lỗ được”.

Ngô Bình mỉm cười: “Vậy thì tốt”.

Nửa tiếng sau, Lục Kình Ba đã tới, ông ta được người khiêng vào, cả người co quắp, mặt mày thì nhăn nhó vì đau đớn. Vừa vào, ông ta đã nói to: “Diệp Huyền, tôi sai rồi, đây là chi phiếu 5 tỷ”.

Diệp Huyền nhìn tờ chi phiếu ấy rồi nói: “Lục Kình Ba, tôi đổi ý rồi, giờ tôi muốn ba đài truyền hình và trang mạng kia của ông”.

Lục Kình Ba ngẩn ra: “Cậu muốn mua chúng ư?”

Diệp Huyền: “Đúng, hơn nữa tôi chỉ trả 50 tỷ thôi”.

Lục Kình Ba tức điên, ông ta tốn 150 tỷ đầu tư vào đó rồi mà Diệp Huyền chỉ trả 50 tỷ thôi ư? Lục Kình Ba phẫn nộ nói: “Diệp Huyền, cậu coi tôi là gì? Tưởng muốn sao cũng được à?”

“Sao nào?”, Diệp Huyền thờ ơ nói: “Theo tôi được biết thì ông đã thế chấp hết cổ phần ở Hoa Ảnh cho ngân hàng rồi, giờ tôi chỉ cần nói một câu thôi là họ sẽ tịch thu hết tài sản của ông ngay”.

“Cậu!”, Lục Kình Ba tức đến mức run lên, sau đó cay độc nhìn Diệp Huyền.
 
Chương 490


Chương 490

Diệp Huyền cười lạnh: “Không cần nhìn tôi như thế, tôi sợ lắm, ông mà doạ tôi sợ nữa là tôi diệt cả nhà ông đấy”.

Lục Kình Ba giật mình, chợt nhớ đến thế lực khủng khiếp sau lưng Diệp Huyền nên đành hít sâu một hơi rồi trầm giọng nói: “Tôi chỉ có 70 phần trăm cổ phần ở Hoa Ảnh nên không thể tự quyết định chuyện này được”.

“Chuyện đó thì ông khỏi lo, chỉ cần ông chuyển cổ phần sang cho tôi là xong”, Diệp Huyền nói.

Lúc này, Lục Kình Ba đang vô cùng hối hận, tại sao mình không điều tra rõ về thân phận của Ngô Bình chứ?

Anh ta đột nhiên vùng vằng đứng dậy rồi nhìn Diệp Huyền nói: “Diệp Huyền, hãy cho tôi một con đường sống!”

Diệp Huyền lạnh mặt nói: “Tôi cho ông 50 tỷ, dù nhà họ Lục của ông lỗ, nhưng vẫn có thể cầm cự được ở mức gia tộc hạng ba. Nếu ông không biết tôi xấu thì tôi đảm bảo nhà ông sẽ biết mất khỏi Thiên Kinh luôn”.

Lục Kình Ba tái mặt, sau đó lấy điện thoại gọi cho Lục Trường Hưng. Mười phút sau, ông ta vô lực cúp máy rồi uể oải nói” “Tôi đồng ý”.

“Tốt, hãy nhớ tất cả đều do ông gây ra!”, Diệp Huyền cười lạnh.

Tối đó, Diệp Huyền đã gọi đội pháp lý đến thảo hợp đồng. Ngô Bình đã giải ám thủ cho Lục Kình Ba và nhận tấm chi phiếu năm tỷ của ông ta.

Người của Diệp Huyền thấy tờ chi phiếu không có vấn đề thì thì lập tức chuyển khoản.

Sau đó, Ngô Bình xin số tài khoản của Chu Thanh Nghiên rồi chuyển luôn 5 tỷ cho cô ấy. Anh đã hứa sẽ giải quyết vấn đề khó khăn về tài chính cho cô ấy, vừa hay bây giờ đang có hơn chục tỷ nên anh chyển cho cô ấy năm tỷ.

Chu Thanh Nghiên đang ở tỉnh K, sai khi nhận được điện thoại của Ngô Bình và có thểm năm tỷ trong tài khoản, cô ấy giật bắn mình rồi vội hỏi tiền này ở đâu ra.

Ngô Bình chỉ nói là mình kiếm được, bảo cô ấy cứ dùng tạm, không đủ thì anh sẽ gửi thêm.

Chu Thanh Nghiên như trút được gánh nặng, đợt này cô ấy đang rất rầu rĩ vì chuyện tiền nong, thậm chí còn đang phải vay nóng lãi cao.

Đột nhiên có năm tỷ Ngô Bình gửi, mọi áp lực của cô ấy đã tan biến, ngắt máy xong, Chu Thanh Nghiên mừng đến rơi lệ.

Một lát sau, cô ấy bình tĩnh lại rồi gọi cho Ngô Bình, sau đó vô cùng chân thành nói: “Ngô Bình, em mong anh dùng số tiền này để trở thành cổ đông của công ty”.

Không chờ Ngô Bình trả lời, cô ấy đã nói tiếp: “Công ty kẹt vốn là do đã đầu tư hơn 50 tỷ vào dự án mới. Chỉ cần có vốn và lượng sản xuất ổn định thì chắc chắn năm nay sẽ kiếm được hơn 5 tỷ! Hơn nữa, em đảm bảo sang năm sẽ lãi gấp đôi”.

Thời gian qua, Chu Thanh Nghiên đã nghiên cứu kỹ và ngành nghề và nhà mày nên biết tiềm lực của nhà mình đến đâu.

Ngô Bình nói: “Không cần đâu, giờ anh góp cổ phần có khác nào giậu bổ bìm leo”.

Chu Thanh Nghiên cuống lên nói: “Ngô Bình, anh đã cứ em, sao có thể coi là giậu đổ bìm leo được? Anh nghe em nói này, anh góp 5 tỷ này thì em sẽ chia cho anh 30 phần trăm cổ phần”.
 
Chương 491


Chương 491

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế này đi, anh sẽ chuyển thêm cho em 5 tỷ nữa rồi lấy 20 phần trăm cổ phần”.

Chu Thanh Nghiên vô cùng cảm động, biết Ngô Bình không muốn chiếm lợi ích của nhà họ Chu nên cô ấy đành thoả hiệp: “Thôi anh đừng đôi co với em nữa, anh góp mười tỷ thì phải nhận 30 phần trăm cổ phần. Nếu anh không đồng ý thì em không nhận tiền nữa, cùng lắm thì bán công ty thôi”.

Ngô Bình bó tay: “Được rồi, 30 thì 30, lát anh sẽ chuyển tiền cho em”.

Ngắt máy xong, Chu Thanh Nghiên mỉm cười rồi nhanh chóng báo tin tốt này cho ông nội mình. Chu Viễn Sơn rất tán đồng với cách làm của Chu Thanh Nghiên, vì nếu không có Ngô Bình giúp, họ sẽ phải bán công ty thật.

Đến khi trời sáng, đội ngũ pháp lý của Diệp Huyền mới thảo xong hợp đồng, sau đó còn cho chuyên viên đến công ty Hoa Ảnh kiểm tra lại.

Sau đó, không còn việc gì cho Ngô Bình nữa nên anh đã ra về, sau đó đến thăm hai mẹ con Lâm Băng Tiên.

Mấy ngày qua, nhờ có cuộc thi hát mà Lâm Băng Tiên đã nổi tiếng. Ở tập một, Lâm Băng Tiên lên sân khấu biểu diễn và được các giám khảo rất khen ngợi. Hôm nay chuẩn bị diễn ra buổi ghi hình thứ hai của chương trình Giọng hát vang xa nên Ngô Bình quyết định sẽ đi xem.

Bảy giờ sáng, Lâm Băng Tiên đã có mặt ở phòng hoá trang của chương trình, vì bảy rưỡi sẽ bắt đầu quay.

Cô ấy rất vui, vì có Vệ Thanh Ảnh làm việc ở hậu đài, thêm ưu thế trời ban và được các giảm khảo yêu quý. Sau tập một, cô ấy đã được một ca sĩ nổi tiếng tên Mã Thừa mời hợp tác, hơn nữa còn nhận được số phiếu bầu cao nhất.

Vì có nhan sắc diễm lệ, khí chất cao quý, giọng hát trời ban, tác phẩm cũng xuất sắc nên tập một vừa phát sóng, cô ấy đã có một lượng fan khủng. Hiện giờ, đã có hơn 2 triệu người quan tâm và tìm kiếm cô ấy trên mạng, hơn nữa con số này vẫn đang không ngừng tăng thêm.

Vì thế, Vệ Thanh Ảnh đã xếp cho Lâm Băng Tiên một trợ lý riêng chuyên cập nhật tin tức của cô ấy lên mạng. Không ngoài dự đoán, Lâm Băng Tiên đã nổi tiếng.

Lâm Băng Tiên vừa phủ phấn xong thì điện thoại đổ chuông, thấy là Ngô Bình gọi đến nên cô ấy vội nghe ngay: “Anh Ngô Bình… dạ, em đang ở đây rồi, vâng, em chờ anh”.

Có một cô gái da ngăm ngồi ở bàn trang điểm bên cạnh, nhan sắc cũng khá, đây cũng là một trong các thi sinh của chương trình.

Cô ta liếc thấy Lâm Băng Tiên vẫn đang trang điểm rồi nở một cụ cười độc ác.

Khoảng 15 phút sau, Lâm Băng Tiên đã trang điểm xong, Ngô Bình cũng sắp đến, cô ấy vội ra ngoài gặp anh.

Một lát sau, Ngô Bình đã xuất hiện, hai bên gặp mặt, anh hơi sững sờ, sau đó nhìn chăm chú vào gương mặt của Lâm Băng Tiên.

Sau khi trang điểm, Lâm Băng Tiên đã xinh đẹp hơn, thấy Ngô Bình nhìn mình như thế, cô ấy hơi ngại ngùng nên cúi đầu xuống nói: “Anh Ngô, em trang điểm trông có xinh không?”

Ngô Bình chợt kéo cô ấy lại gần rồi nói: “Vào nhà vệ sinh với anh”.

Trái tim thiếu nữ của Lâm Băng Tiên đập thình thịch, vào nhà vệ sinh làm gì? Nhưng cô ấy không hỏi nhiều mà ngoan ngoãn đi theo Ngô Bình luôn.

“Em tẩy trang đi, mau lên!”, Ngô Bình thúc giục Lâm Băng Tiên với giọng nghiêm trọng.

Lâm Băng Tiên tò mò: “Anh Ngô, tại sao ạ?”

Ngô Bình thở dài nói: “Trong phấn có độc”.
 
Chương 492


Chương 492

Lâm Băng Tiên hoảng hồn, vội vàng rửa mặt ngay.

Thấy cô ấy đã rửa mặt sạch sẽ, Ngô Bình cau mày hỏi: “Băng Tiên, có phải em đắc tội với ai rồi không?”

Lâm Băng Tiên xoa mặt rồi lắc đầu nói: “Không ạ, em mới đến Thiên Kinh, còn chưa có bạn bè nào chứ đừng nói là kẻ thù”.

“Dẫn anh đến phòng hoá trang”, Ngô Bình nói, anh phải tìm ra người muốn hại Lâm Băng Tiên, nếu không chuyện như thế này còn tiếp diễn.

Có bốn thí sinh đã trang điểm xong trong phòng hoá trang hiện đang cười nói vui vẻ. Ngoài ra, có một người đàn ông để râu đang đứng sau cô gái da ngăm, tay hắn đặt lên vai cô gái rồi hai người thì thầm gì đó.

Ngô Bình đi vào, tên có râu ngoái lại nhìn anh rồi cau mày hỏi: “Anh là ai?”

Lâm Băng Tiên vội nói: “Tổ trưởng Vương, anh ấy là bạn tôi…”

Tên có râu trầm giọng nói: “Tôi đã nhắc nhiều lần rồi, không được cho người ngoài vào đây, cô bị điếc à? Bảo anh ta ra ngoài mau”.

Ngô Bình nói: “Anh ăn nói cho cẩn thận, tôi là bạn của sếp các anh đấy”.

“Gì cơ?”, tên có râu tỏ vẻ coi thường: “Bạn của sếp Vệ á? Về soi gương lại đi, xem mình có giống bạn của sếp tôi không?”

Ngô Bình mặc kệ hắn, anh liếc nhìn cô gái da ngăm thì thấy móng tay của cô ta có dính chất độc giống phấn của Lâm Băng Tiên. Chất độc này không mạnh, nhưng nếu tiếp xúc với da một thời gian dài thì sẽ khiến người đó trúng độc và bị bệnh.

Ngô Bình biết ngay chính cô ta là người hạ độc, anh nghiêm giọng hỏi cô ta: “Tại sao cô lại hạ độc Băng Tiên?”

Cô gái hoảng hốt không hiểu tại sao Ngô Bình lại biết, nhưng ngay sau đó cô ta đã đứng dậy rồi nói to: “Anh nói linh tinh gì thế hả? Hạ độc cái gì? Anh Vương, mau tống thằng điên này ra ngoài đi, em sợ nó làm hại em”.

Tên có râu lập tức gọi bảo vệ, ngay sau đó đã có tiếng bước chân vang lên, mấy người bảo vệ cao lớn đã xông vào.

Tên có râu chỉ vào Ngô Bình: “Tống cổ nó ra ngoài”.

Ngô Bình giậm chân xuống đất, đầu mấy người đó ong ong rồi sinh ra ảo giác, thấy trước mặt mình là vực sâu thăm thẳm, một người sợ đến mức tái mặt rồi nằm rạp xuống.

Đó là thần ý của Ngô Bình đã đạt đến cảnh giới rất cao, nên anh có thể khiến người khác sinh ra ảo giác.

Sau đó, anh gọi ngay cho Vệ Thanh Ảnh, cô ấy đang ở Thiên Kinh, vì chuyện ký hợp đồng với Trần Lăng Sương nên sẽ ở lại đây một thời gian.

“Anh Ngô… gì cơ? Có người hạ độc?”, Vệ Thanh Ảnh sợ hết hồn, sau đó tức giận nói: “Anh đừng giận, tôi sẽ đế ngay”.

Ngô Bình cúp máy rồi nhìn cô gái ấy, sau đó lạnh giọng nói: “Hạ độc người khác là phạm pháp, Vệ Thanh Ảnh đang tới, đến lúc ấy, cô vừa không được tham gia chương trình nữa, mà còn thân bại danh liệt hay thậm chí là ngồi tù”.

Cô gái da ngăm biến sắc mặt, sau đó quay mặt đi không dám nhìn Ngô Bình nữa.

Tên có râu thấy Ngô Bình gọi điện thật thì cũng lờ mờ nghe thấy giọng của Vệ Thanh Ảnh. Hắn hơi hoảng rồi vội hỏi: “Anh quen sếp tôi thật à?”
 
Chương 493


Chương 493

Ngô Bình: “Cô ấy đang đến rồi, tôi sẽ bảo cô ấy đuổi việc anh”.

Tên có râu sợ chết khiếp, vội vàng chắp tay nói: “Xin lỗi anh, tôi sai rồi, tại tôi tưởng anh tới quấy rối, chứ không biết anh là bạn của sếp”.

“Biến!”, Ngô Bình đá cho hắn một phát, sau đó đi tới chỗ cô gái da ngăm rồi hỏi: “Nói đi, tại sao cô lại hạ độc?”

Cô ta vẫn cứng miệng: “Anh đừng có ngậm máu phun người, tôi không biết anh đang nói gì cả”.

“Không nhận à?”, Ngô Bình cười lạnh: “Hi vọng cô sẽ không hối hận”.

Cô gái da ngăm hơi hoảng, cô ta biết nếu chuyện này bại lộ thì mình sẽ xong đời.

Cô ta lập tức nũng nịu với tên để râu: “Anh Vương, anh mau đuổi người này ra ngoài đi, em sợ quá…”

Tên có râu cũng chưa biết Ngô Bình có thân phận thế nào nên ho khan một tiếng rồi nói: “Dù anh có quen sếp Vệ thì cũng không thể coi thường người khác được, chủ của chương trình này không chỉ có mình sếp Vệ đâu”.

Ngô Bình chẳng buồn để ý đến hắn, lát nữa Vệ Thanh Ảnh tới, nhất định anh sẽ bảo cô ấy đuổi việc hắn.

Thái độ của Ngô Bình khiến tên kia bị bẽ mặt, nhưng hắn lại không dám mạnh miệng nữa.

Đúng lúc này, giọng của đạo diễn đã vang lên trong bộ đàm: “Mọi người còn làm gì thế? Sắp ghi hình rồi, sao không thấy ai ra cả?”

Tên có râu như hoàn hồn, vội cầm bộ đàm lên rồi nói: “Đạo diễn, có người đang gây rối ở đây, anh mau tới giải quyết đi ạ”.

Đạo diễn đó nổi giận rồi chạy ngay tới phòng hoá trang, ông ta đã ngoài 40 tuổi, đầu tóc rối bời, mắt thì đỏ ngàu. Ông ta đã thức suốt đêm chuẩn bị cho buổi ghi hình hôm nay nên giờ đầu óc đang căng như dây đàn.

“Các người làm gì thế hả? Có định quay nữa không? Không thì về hết đi”, ông ta gào lên rất to.

Tên có râu chạy ngay tới rồi chỉ vào Ngô Bình: “Đạo diễn, anh ta nhận mình quen sếp Vệ, sau đó còn bảo Mã Ngọc Phụng hạ độc Lâm Băng Tiên”.

Cô gái tên là vội tủi thân nói: “Đạo diễn, anh ta như bị điên ấy, anh mau cho người vào đuổi anh ta ra ngoài đi”.

Dù đạo diễn đang rất bực, nhưng vẫn còn minh mẫn. Sau khi nghe thấy chuyện hạ độc, ông ta bình tĩnh lại hỏi: “Chuyện là thế nào?”

Ngô Bình: “Chào đạo diễn, tôi là bạn của Lâm Băng Tiên, có người đã bỏ độc vào phấn trang điểm của cô ấy, tôi nghi là do Mã Ngọc Phụng làm. Tôi đã gọi cho Vệ Thanh Ảnh rồi, cô ấy đang trên đường tới”.

Đạo diễn hơi bất ngờ, người có thể gọi điện bắt Vệ Thanh Ảnh tới chắc chắn có thân phận không bình thường. Ông ta không còn tỏ vẻ giận dữ nữa mà nói: “Sắp quay rồi, giờ các người làm vậy thì có định để chương trình phát sóng nữa không?”

Ngô Bình: “Ghi hình là chuyện rất quan trọng, nhưng đầu độc là chuyện liên quan đến pháp luật rồi, tôi có quyền yêu cầu các ông dừng quay để phối hợp điều tra”.

Ngô Bình giơ chứng nhận từ bộ an ninh trật tự của mình ra, đạo diễn cầm lấy xem rồi cả kinh.

Ông ta nhìn Ngô Bình rồi hạ giọng: “Hay anh cứ cho ghi hình trước được không? Các giám khảo đang chờ bên ngoài rồi, giờ mà ngừng quay thì tôi biết ăn nói với họ thế nào”.

Ngô Bình: “Ông bảo họ chờ thêm một lát”.
 
Chương 494


Chương 494

Đạo diễn bó tay, đành ra ngoài nói chuyện với các giảm khảo. Trong lúc đó, Mã Ngọc Phụng đã sợ đến mức tái mặt.

Mười phút sau, Vệ Thanh Ảnh đã tới, cô ấy xin lỗi Ngô Bình ngay: “Xin lỗi anh Ngô, tôi không ngờ lại xảy ra chuyện này, Băng Tiên không sao chứ?”

Ngô Bình: “May mà tôi phát hiện kịp thời, không thì hậu quả khó lường”.

Tên có râu đần mặt ra, sếp Vệ còn khách sáo với Ngô Bình như vậy, rốt cuộc anh là ai?

Mã Ngọc Phụng ngồi đực ra, toàn thân run rẩy, cô ta biết mình xong đời rồi. Các thí sính nữ khác cũng đang thì thầm to nhỏ với vẻ sửng sốt.

Sau khi hỏi rõ mọi chuyện, Vệ Thanh Ảnh nhìn Mã Ngọc Phụng: “Nếu giờ cô nhận lỗi thì tôi còn cứu được”.

Mã Ngọc Phụng bật khóc: “Sếp, tôi sai rồi!”

Tên có râu vừa ngạc nhiên vừa tức giận, rồi vội tránh Mã Ngọc Phụng thật xa, sau đó chỉ vào mặt cô ta mà mắng: “Vừa gặp tôi đã biết cô không phải người tốt rồi, quả nhiên tôi đã đoán đúng”.

Vệ Thanh Anh sầm mặt nói: “Tại sao cô lại làm thế?”

Mã Ngọc Phụng bật khóc nói: “Vì Lâm Băng Tiên quá xuất sắc, chúng tôi cùng một nhóm, cứ thế này tôi thấy mình sẽ thua mất nên… nên mới nhờ một người bạn học hoá làm cho một loại chất độc nhẹ, sau đó lén bỏ vào phấn của Lâm Băng Tiên”.

Vệ Thanh Ảnh tức phát run: “Sao trong các thí sinh lại có một người xấu xa như cô nhỉ! Tổ trưởng Vương, báo cảnh sát!”

Mã Ngọc Phụng hét lên: “Đừng, tôi sai rồi, tôi không muốn ngồi tù, tôi không muốn rời khỏi cuộc thi…”

Song, dù Mã Ngọc Phụng có nói gì cũng vô dụng, cô ta đã bị bảo vệ kéo ra ngoài. Tên có râu định chuồn, nhưng đã bị Ngô Bình gọi lại: “Anh qua đây”.

Hắn cứng người rồi chầm chậm quay lạ, sau đó mỉm cười nịnh nọt: “Anh Ngô, anh gọi tôi có việc gì thế?”

Ngô Bình: “Tôi đã bảo khi nào Vệ Thanh Ảnh đến, tôi sẽ bảo cô ấy đuổi việc anh, giờ anh đi được rồi”.

Không cần đoán Ngô Bình cũng biết, Mã Ngọc Phụng dám to gan làm vậy là nhờ tên có râu này. Cho nên anh không thể giữ hắn ở lại.

Vệ Thanh Ảnh nói luôn: “Vương Cao Phong, anh bị đuổi”.

Tên có râu hoảng loạn: “Sếp Vệ, xin hãy cho tôi thêm một cơ hội…”

Vệ Thanh Ảnh mất kiên nhẫn xua tay, hắn cũng bị bảo vệ lôi ra ngoài.

Bấy giờ, Vệ Thanh Ảnh mới áy náy nói: “Anh Ngô, tôi rất xin lỗi, không ngờ lại xảy ra chuyện này, là do tôi thất trách”.

Ngô Bình bình thản nói: “Tôi không muốn có chuyện như vậy tiếp diễn nữa”.

“Chắc chắn rồi”, Vệ Thanh Ảnh vội nói: “Thật ra tôi đang dồn toàn lực để giúp Băng Tiên nổi tiếng. Cô ấy có điều kiện tốt, sau chương trình này, kiểu gì cũng nổi tiếng”.

Ngô Bình gật đầu: “Phiền cô. À, Lục Kình Ba không gây áp lực cho cô nữa chứ?”

Vệ Thanh Ảnh cười trừ: “Mấy hôm trước, Sơn Hải gặp rất nhiều chuyện phiền phức, tôi suýt định từ bỏ. Nhưng chẳng hiểu sao hai hôm nay lại sóng yên biển lặng rồi”.
 
Chương 495


Chương 495

Ngô Bình: “Nhà họ Lục bị cảnh cáo rồi, sau này sẽ không còn ai gây chuyện với cô và Trần Lăng Sương nữa đâu”.

Vệ Thanh Ảnh kinh ngạc, chuyện này cũng do Ngô Bình làm ư? Cô ấy hỏi dò: “Anh Ngô, Lục Kình Ba dừng tay thật ư?”

Ngô Bình: “Ừm, cô yên tâm đi”.

Vệ Thanh Ảnh thở phào một hơi, trước đó cô ấy rất lo lắng, dẫu sao nhà họ Lục có thế lực không nhỏ, lại có quyền thế ở Thiên Kinh. Sơn Hải là công ty ở nơi khác đến, không nên đắc tội với họ.

Giờ nhà họ Lục đã bị Ngô Bình cảnh cáo, vậy là cô ấy có thể yên tâm rồi, sau này cứ dốc sức phát triển Sơn Hải ở Thiên Kinh thôi.

Sau đó, Vệ Thanh Ảnh đã xếp cho Ngô Bình ngồi ở vị trí cho khách quý. Chương trình rất hay, đây cũng là lần đầu tiên anh xem Lâm Băng Tiên biểu diễn.

Cùng lúc đó, Lục Kình Ba đang thực hiện nốt các bước cuối cùng để bán ba đài truyền hình và trang mạng cho Diệp Huyền. Ký kết xong, ông ta lái xe đến tổng bộ của bang Long Xà luôn.

Hình như mọi người đều quên mất một điều, Lục Kình Ba không chỉ là người nhà họ Lục, mà còn là phó bang chủ của Long Xà, một nhân vật trong giang hồ.

Lục Kình Ba chán nản đi vào phòng khách của tổng bộ bang Long Xà, một ông lão đang ngồi ở đây, đứng hai bên là không ít thành viên quan trọng của bang phái.

Ông lão đã nhiều tuổi, tóc búi cao, mặt tròn, lông mày dàu, mắt sáng.

Lục Kình Ba cúi đầu chào: “Tham kiến bang chủ!”

Ông lão gật đầu: “Kình Ba đừng đa lễ”.

Lục Kình Ba đứng dậy rồi nói: “Bang chủ, Kình Ba đến bước đường cùng rồi, mong bang chủ giúp đỡ”.

Ông lão ấy chính là Tả Vân Tinh, bang chủ của bang Long Xà.

Tả Vân Tinh nhẹ nhàng nói: “Tôi đã biết chuyện của cậu rồi. Tên Diệp Huyền kia nên cần dè chừng. Cách làm trước đó của cậu quá lỗ m ãng”.

Lục Kình Ba thở dài: “Bang chủ, lần này công ty của tôi bị Diệp Huyền giành mất. Tôi chịu thiệt hại ít nhất là một trăm tỷ!”

Tả Vân Tinh hừ giọng: “Miếng mỡ một trăm tỷ ấy, đâu phải ai cũng nuốt trôi được? Tên Diệp Huyền kia dù có chỗ dựa lớn đến mấy cũng chỉ là người, là con người thì ắt có sinh lão bệnh tử! Chuyện này để tôi xử lý. Những chuyện sau đó, cậu không cần hỏi nhiều nữa”.

Lục Kình Ba cả mừng. Ông ta hiểu rõ tính tình của bang chủ bang Long Xà, bèn nói ngay: “Cảm ơn bang chủ! Nếu bang chủ có thể giúp tôi lấy lại công ty, sau này Kình Ba sẽ hiến tặng một trăm triệu cho bang Long Xà!”

Tả Vân Tinh cười: “Những chuyện này để sau hẵng nói. Trong chuyện này còn có một người tên Ngô Bình. Dạo trước, Lâm Hổ Vương bị cậu ta dùng ám thủ, hiện giờ sống không bằng chết. Anh trai Lâm Thiên Vương của hắn như phát điên vậy, đang đi tìm tên Ngô Bình này khắp nơi. Lát nữa, tôi sẽ sai người tiết lộ tin Ngô Bình đang ở thủ đô cho Lâm Thiên Vương biết”.

Hai mắt Lục Kình Ba sáng rực: “Bang chủ sáng suốt! Lâm Thiên Vương sở hữu năng lực rất mạnh, Ngô Bình chắc chắn không phải đối thủ!”

Tả Vân Tinh nói: “Vẫn chưa đủ. Tên Ngô Bình này là truyền nhân của Đông Phật tiên sinh. Mà kẻ địch của Đông Phật tiên sinh đang ở Thiên Kinh, tên là Trương Nguyên Cổ, ông chủ của tổ chức Tiên Cơ. Nếu có thể hợp tác với hắn, đừng nói Ngô Bình, ngay cả người đứng sau Ngô Bình cũng phải xong đời”.

Lục Kình Ba hào hứng đến mức run rẩy cả người: “Vậy tên Trương Nguyên Cổ ấy sẽ giúp chúng ta à, bang chủ?”
 
Chương 496


Chương 496

“Không phải hắn giúp chúng ta, mà là chúng ta giúp hắn tiêu diệt đối thủ”, Tả Vân Tinh cười nói: “ Trương Nguyên Cổ là đệ tử của Đông Phật tiên sinh, sau đó phản bội sư môn, nương nhờ nhà Tư Đồ của nước Mễ. Bây giờ hắn về nước phát triển, đang muốn trèo lên vị trí cao, nên buộc phải đạp sư đồ Đông Phật tiên sinh xuống!”

Lục Kình Ba gật đầu: “Thì ra là vậy!”

Lúc này, Ngô Bình còn đang xem chương trình, biểu hiện của Lâm Băng Tiên vẫn rất tốt. Vệ Thanh Ảnh ngồi ngay bên cạnh Ngô Bình. Cô ấy cười hỏi: “Anh Ngô à, lần này anh đến thủ đô chính vì để thăm Băng Tiên?”

“Không đâu. Tôi có chút việc cần phải xử lý lý thôi”, Ngô Bình đáp: “Về phần Băng Tiên, làm phiền cô Vệ”.

Vệ Thanh Ảnh đáp: “Nào có, là việc tôi nên làm mà”.

Nghĩ đến Diệp Huyền, anh bèn hỏi: “Cô Vệ có biết Diệp Huyền không?”

Vệ Thanh Ảnh gật đầu: “Tiếng tăm của anh Diệp, ai mà chẳng biết? Đó là nhân vật lớn của giới giải trí mà, tôi ngưỡng mộ đã lâu”.

Ngô Bình nói: “Diệp Huyền đã thu mua đài truyền hình và các trang video của Lục Kình Ba. Tôi cảm thấy hai người có thể hợp tác”.

Đôi mắt Vệ Thanh Ảnh sáng lên: “Được! Hôm nào phiền anh giới thiệu cho tôi nhé”.

“Được thôi, khi nào về tôi sẽ sắp xếp”, Ngô Bình mỉm cười đồng ý.

Xem đến nửa chương trình, Ngô Bình nhận được tin nhắn của Diệp Huyền, bảo là anh ta đã hẹn một nhà sưu tầm hổ phách kia rồi, hỏi anh có rảnh vào trưa nay không.

Anh xem đồng hồ, thấy bây giờ vẫn còn kịp, bèn chào tạm biệt Vệ Thanh Ảnh.

Hai bên hẹn gặp nhau ở gần nhà của nhà sưu tầm kia. Quảng Hải lái xe, đi đến điểm hẹn.

Nhưng họ chờ suốt hai mươi phút, Diệp Huyền vẫn không lộ diện.

Quảng Hải hơi sốt ruột, bèn nói: “Sư thúc tổ, chắc Diệp Huyền bị tắc đường, để đệ tử gọi điện hỏi”.

Vừa gọi được, Quảng Hải đã phàn nàn: “Diệp Huyền à, đã chờ anh hai mươi phút rồi đấy, anh…”

Đột nhiên anh ấy ngừng lại, trầm giọng hỏi: “Ai đấy?”

Quảng Hải nhìn sang Ngô Bình, đoạn nói: “Sư thúc tổ, đối phương bảo là Diệp Huyền đang nằm trong tay họ”.

Ngô Bình bắt máy nghe, đanh giọng hỏi: “Anh là ai?”

Đối phương bật cười đầy đáng sợ: “Tôi là ai, không quan trọng. Đưa máy cho Diệp Thiên Tông”.

Lòng Ngô Bình chùng xuống. Đối phương bảo Diệp Thiên Tông nghe máy, chứng tỏ đã biết quan hệ giữa Diệp Huyền và Diệp Thiên Tông!

“Diệp Thiên Tông không có ở đây. Có chuyện gì cứ nói thẳng với tôi”.

“Ồ? Cậu là ai?”, đối phương hỏi.

“Tôi là Ngô Bình”, Ngô Bình đáp.

“Ngô Bình? Chưa từng nghe tên”. Đối phương bảo: “Trong vòng mười phút, bảo Diệp Thiên Tông liên hệ với tôi, nếu không thì đừng hòng gặp lại cháu trai nữa!”
 
Chương 497


Chương 497

Dứt lời, đối phương đã cúp máy.

Ngô Bình im lặng giây lát, nói với Quảng Hải: “Lái xe, đi gặp sư phụ anh!”

Cùng lúc ấy, anh liên lạc với Diệp Thiên Tông trên đường đi.

Diệp Thiên Tông đang nghỉ ngơi ở nhà. Nhận được điện thoại của Ngô Bình, ông ấy bật dậy, song vẫn cực kỳ bình tĩnh nói: “Sư đệ, cậu đến đây nhanh nhé, chúng ta gặp nhau rồi nói”.

Quảng Hải lái xe cực nhanh, chưa đến nửa giờ, xe đã về núi. Cùng lúc đó, người phụ trách âm thầm bảo vệ Diệp Huyền cũng đã đến.

Vốn dĩ nhóm người bảo vệ Diệp Huyền có bảy người, nhưng số người sống sót trở về chỉ có một, hơn nữa còn bị thương nặng. Người này chỉ kịp nói đơn giản mấy câu đã không gắng gượng được nữa, cuối cùng chỉ báo một tin cho Diệp Thiên Tông rằng, chuẩn bị một trăm triệu tiền chuộc và đợi chuộc người.

Lúc Ngô Bình đến nơi, Diệp Thiên Tông đang quay lưng với đại sảnh, nhìn chằm chằm vào bức tranh trên tường đến thẫn thờ.

“Sư huynh”, anh gọi.

Diệp Thiên Tông “ừ” một tiếng: “Sư đệ, cậu đoán kẻ bắt Diệp Huyền là ai?”

Ngô Bình lắc đầu.

“Anh luôn hết mực bảo vệ Diệp Huyền, ngay cả người bảo vệ nó còn không biết thân phận của nó. Thật ra thì ngoài những người sư huynh đệ như chúng ta, người ngoài đều không biết Diệp Huyền chính là cháu anh”.

“Trương Nguyên Cổ cũng biết?”, Ngô Bình hỏi.

Diệp Thiên Tông khẽ thở dài: “Đúng vậy”.

Lòng Ngô Bình chúng xuống: “Sư huynh, Trương Nguyên Cổ thật sự làm thẳng tay vậy sao?”

Diệp Thiên Tông lắc đầu: “Không phải Trương Nguyên Cổ làm đâu”.

Ngô Bình ngây ra: “Không phải ư?”

Diệp Thiên Tông đáp: “Nếu anh là Trương Nguyên Cổ thì chỉ cần truyền tin tức Diệp Huyền là cháu anh ra ngoài thôi, tự khắc sẽ có người ra tay với anh. Ví dụ như Hắc Đế của nước Mễ, Nhẫn Điện của Đông Doanh, vân vân”.

Ngô Bình hỏi: “Vậy có thể là thế lực nào?”

“Vẫn chưa rõ. Nhưng có thể khẳng định một điều, Trương Nguyên Cổ nhất định có can dự”. Ông ấy thở dài, ánh mắt thấp thoáng vẻ buồn bã: “Ngày xưa, vì bảo vệ Huyền nên anh không cho nó tu hành. Xem ra bây giờ, anh vẫn làm chưa đủ”.

Ngô Bình vội nói: “Sư huynh đừng quá lo lắng. Chắc chắn chúng ta có thể cứu Diệp Huyền về”.

“Mạo hiểm rất lớn”, Diệp Thiên Tông quay lại, nhìn Ngô Bình: “Sư đệ, chuyến đi này thập cửu nhất sinh. Nếu anh không thể quay về, cậu đừng trả thù, cứ tu luyện thật tốt. Rồi sẽ có ngày cậu trở thành cao thủ tuyệt đỉnh, trả thù cho sư huynh cũng không muộn”.

Ngô Bình thấy đầu mình tê rần: “Sao sư huynh lại nói mấy lời này kia chứ?”

Diệp Thiên Tông cười khổ: “Đối phương ra tay với Diệp Huyền thì chắc chắn đã có sự chuẩn bị hoàn hảo. Bọn họ muốn dùng tính mạng của Huyền để uy hiếp, anh chỉ đành ngoan ngoãn làm theo lời họ. Mà như vậy, e là anh không còn đường sống sót”.

Ngô Bình nhíu mày: “Sư huynh, anh bi quan quá. Anh cứ ngồi ở nhà chờ tin, em đến hiện trường!”
 
Chương 498


Chương 498

Trong chuyện truy tìm tung tích, Ngô Bình nói mình xếp thứ hai thì không ai dám nói xếp thứ nhất. Anh tin chắc sẽ tìm được Diệp Huyền dựa vào nhãn lực của mình.

Diệp Thiên Tông xua tay: “Sư đệ, cậu đừng tham gia”.

Ngô Bình trầm giọng nói: “Sư huynh, tin em, chắc chắn em sẽ tìm được Diệp Huyền!”

Không chờ Diệp Thiên Tông đồng ý, anh đã gọi Quảng Hải rồi đi đến địa điểm Diệp Huyền bị bắt. Đi được nửa đường, anh bắt đầu liên lệ với Hàn Bạch để nhờ hỗ trợ.

Hàn Bạch cung cấp video giám sát gần nơi xảy ra vụ việc. Đoạn video cho thấy Diệp Huyền đang lái xe đến gần công viên thì bị một chiếc xe tải tông mạnh vào bên hông.

Xe của Diệp Huyền bị lật ngã xuống đất, anh ta bị mắc kẹt trong xe, sau đó một chiếc xe đầu kéo đã kéo chiếc xe đi. Đoạn video lần theo dấu vết của chiếc xe kéo kia và hiển thị rằng nó đã lái đến vùng núi phía Bắc của Thiên Kinh. Nơi đó nhiều ngã rẽ, lượng camera giám sát lại hạn chế, rất khó tìm được chính xác hướng đi của xe đầu kéo.

Khi xe của Ngô Bình đi vào vùng núi, Quảng Hải giảm tốc độ và hỏi: “Sư thúc, như vậy có tìm được không?”

Ngô Bình nhìn chằm chằm vào mặt đường. Chiếc ô tô bị tông hỏng của Diệp Huyền đã xuất hiện tình trạng rò rỉ chất chống đông. Vậy nên suốt đường đi, anh luôn dựa vào manh mối này để lần theo dấu vết chiếc xe.

Xe lại chạy thêm mấy chục mét nữa. Ngô Bình đột nhiên bảo Quảng Hải dừng xe lại. Anh xuống xe, nhìn chất chống đông đã khô trên mặt đất, nhíu mày trầm ngâm.

Chất chống đông tích tụ ở đây, chứng tỏ xe đầu kéo đã đỗ ở đây ít nhất mười phút. Anh đưa mắt nhìn sang một bên, đó là một con mương bỏ hoang rất sâu, bên kia mương là rừng núi hoang sơ, gai chằng chịt.

Anh phát hiện có mấy sợi quần áo rất mảnh trên gai, hơn nữa còn hơi tách ra hai bên. Điều này chứng minh từng có người đi qua nơi này để lên núi.

Ngô Bình nói với Quảng Hải: “Báo cho sư phụ anh đến đây. Anh đừng đi, cứ ở đây chờ họ”.

Quảng Hải vội hỏi: “Sư thúc à, Diệp Huyền từng đến nơi này ư?”

Ngô Bình gật đầu: Rất có khả năng ở gần núi. Tôi sẽ lên đó xem thử. Anh đừng đi lung tung”.

Dứt lời, anh không chờ Quảng Hải hỏi tiếp thì đã nhảy xuống mương, đi lên núi.

Đi được một đoạn thì xuất hiện một con đường núi do người ta mới mở. Xem ra đám người này cố tình không phá hỏng khu vực lối vào để tránh thu hút sự chú ý của người khác.

Sau khi đi bộ thêm bốn, năm trăm mét dọc theo đường núi, anh lại trèo qua một triền núi rồi đi xuống, tiến vào một thung lũng. Theo dấu chân, anh phát hiện đám người nọ đã đi về phía Đông dọc theo thung lũng.

Anh lập tức trở nên cẩn trọng hơn. Vì lờ mờ cảm nhận được gần đây có người, nên anh cố gắng lợi dụng cỏ cây và sỏi đá để che chắn, chậm rãi rảo bước về phía Đông.

Mới đi được mười mấy mét, tai anh khẽ cử động, bèn nhìn về phía tảng đá cách đó vài chục mét. Có hai người đang rúc mình sau tảng đá. Vì sợ bị muỗi đốt, họ đều mặc quần áo chống muỗi.

Nhưng đang là mùa hè, nhiệt độ trên núi rất cao, hai người này đều đổ mồ hôi nhễ nhại, một người còn đang than thở: “Thời tiết quái quỷ này vừa oi vừa nóng, sợ là không mưa”.
 
Chương 499


Chương 499

Người còn lại bảo: “Cố chịu đi. Ai mà dám chống lại lệnh cấp trên?”

“Hầy, cái nơi mà chim còn chẳng buồn ngó ngàng này có gì để canh giữ đâu? Cả buổi trời rồi mà tôi còn không thấy một con thỏ chạy qua”, người kia làu bàu.

Phát hiện hai người họ, Ngô Bình bèn lặng lẽ đến gần. Anh đem bột thuốc lấy từ chỗ “dược sư” ra, đổ một ít lên móng tay rồi bắn về một trong số họ.

Đôi bên cách nhau mười mấy mét. Anh thi triển Niêm Hoa Chỉ, búng cực kỳ chuẩn xác, một làn khói đã xộc vào mũi đối phương.

Người nọ giật mình, rồi dần dần, đồng tử giãn to ra, ánh mắt lờ đờ.

Ngô Bình tiếp tục đánh thuốc bằng cách ấy với người còn lại. Loại bột thuốc này có thể khiến tinh thần người ta đờ đẫn, hiệu quả cực tốt.

Anh lập tức tiến lại hỏi: “Hai người là người của ai?”

“Chúng tôi là người của Độc Phật”, một người trả lời.

Ngô Bình kinh ngạc: “Độc Phật của thủ đô ấy à?”

Người còn lại gật đầu: “Phải, chính là ông Phật”.

Ngô Bình từng trò chuyện với Diệp Thiên Tông, ông ấy có nhắc đến mấy nhân vật lớn không ai dám chọc vào của thủ đô, bản lĩnh đáng gớm, chỗ dựa vững mạnh, ngay cả ông ấy cũng phải kiêng dè.

Mấy người này bao gồm Tiểu Vũ Hoàng, Phong Tiên, Tài Thần, Độc Phật, Quỷ Vương, Vu Vương. Trong số này, Độc Phật có thể xếp thứ tư, chứng tỏ thực lực rất mạnh.

Sáu người này đều nhờ năng lực phi thường mà nhận được rất nhiều sự mến mộ, trong đó có cả người nổi tiếng và doanh nhân tầm cỡ. Sức ảnh hưởng của mỗi một người đều lớn kinh khủng.

Diệp Thiên Tông còn kể rằng ông ấy từng xảy ra mâu thuẫn với Độc Phật. Một đệ tử của Độc Phật phạm lỗi, sỉ nhục và sát hại ba sinh viên, Diệp Thiên Tông đã bắn chết người này ngay tại chỗ.

Độc Phật gọi điện cầu xin nhưng Diệp Thiên Tông không nể mặt. Kể từ đó, Độc Phật cứ nằm lần bảy lượt gây rắc rối cho ông ấy.

“Độc Phật muốn làm gì?”, anh hỏi tiếp.

Một người đáp: “Ông Phật làm gì thì chúng tôi không biết. Có điều, hôm nay họ có đưa đến một người và vứt vào động Quỷ”.

“Động Quỷ? Nơi đó là gì?”, Ngô Bình hỏi.

“Một nơi cực kỳ đáng sợ. Ba mươi năm trước, ông Phật sai người chiếm cứ động Quỷ, thường đưa người đến đó, nhưng cụ thể làm gì thì chúng tôi cũng không rõ”.

Ngô Bình cảm thấy rất lạ. Anh hỏi: “Động Quỷ ở đâu?”

“Đi về phía trước hơn ba trăm mét nữa sẽ thấy”.

“Có ai canh gác không?”

“Có, có xây một căn nhà bên ngoài động Quỷ. Muốn tiến vào động Quỷ thì phải đi vào căn nhà đó trước, nhưng trong nhà có người canh giữ”.

Ngô Bình gật đầu. Anh lại đi về phía trước thêm một đoạn nữa, quả nhiên nhìn thấy một tòa nhà ba tầng được xây dựa vào vách núi.

Anh lẻn vào một nơi gần toà nhà nhỏ ấy để quan sát, nhìn thấy có mười lăm người trong toà nhà, tầng một có năm người, tầng hai có mười người, tầng ba để đồ dùng sinh hoạt.
 
Chương 500


Chương 500

Ở tầng một có một cánh cổng sắt lớn. Sau cánh cổng sắt là một hang động tối om. Anh nhìn thấy sát khí lạnh lẽo thổi ra từ hang động, lờ mờ nghe được âm thanh ma quỷ gào khóc trong tâm trí mình.

Lúc này, trên tầng hai có mấy người đang đánh bạc, đánh cũng lớn lắm. Một trong số họ thua đến đỏ mặt, đang mắng chửi.

“Bọn bây đoán xem, ông Phật bảo chúng ta canh gác ở đây mấy năm trời rồi, rốt cuộc muốn làm gì? Phát triển điểm tham quan du lịch à?”

Một người bảo: “Mày thì hiểu quái gì. Tao nghe mấy người thân cận của ông Phật từng bảo, hang động này thật ra là một trong bảy mươi hai sát địa, người và động vật vào đó đều phải chết”.

“Thế có tác dụng gì? Dùng nó để giết người?”, người kia lắc đầu.

“Vậy thì không biết. Nhưng ông Phật đã đưa một người vào đó rồi, chắc chắn ông ấy đã có dự tính riêng”.

Ngô Bình ẩn náu nghe ngóng một hồi, sau đó đứng thẳng dậy, trở về theo đường cũ.

Tình hình bên này, anh đã nắm rõ rồi. Giờ là lúc trở về hội họp với Diệp Thiên Tông.

Trèo qua núi, anh gặp được Diệp Thiên Tông và vài thuộc hạ ở giữa đường. Bọn họ vừa đến đã men theo con đường mà Ngô Bình đã đi để lên núi.

“Sư đệ, có phát hiện gì không?”, Diệp Thiên Tông hồ hởi hỏi.

Ngô Bình gật đầu: “Diệp Huyền bị nhốt trong động Quỷ. Nơi đó có người canh giữ, tu vi không yếu”.

Diệp Thiên Tông hỏi: “Đối phương là ai?”

“Độc Phật”, Ngô Bình nói, “Nghe họ nói chuyện, hang động ấy là một trong bảy mươi hai sát địa”.

Diệp Thiên Tông rất đỗi kinh ngạc. Thoắt cái như đã ngộ ra gì đó, ông ấy bèn nói: “Anh hiểu rồi! Độc Phật nhất định đang bài bố sát trận ở đó. Chỉ cần anh vào đó, chắc chắn sẽ chết!”

Ngô Bình nói: “Sư huynh à, em khá thạo trận pháp. Lát nữa em vào cứu người trước, sư huynh đứng canh giữ bên ngoài nhé”.

Diệp Thiên Tông gật đầu: “Được! Phiền sư đệ rồi”.

Cả hai cùng đi về phía trước. Ngô Bình hỏi: “Sư huynh, Độc Phật có lai lịch thế nào vậy?”

Diệp Thiên Tông nói: “Độc Phật từng là hoà thượng, không biết sao lại học được một môn võ công rất cao cường, tên là Kim Y Thần Công, đao súng không xuyên qua nổi. Dù có là anh ra tay thì cũng khó lòng giành chiến thắng. Người này có thù tất trả, thủ đoạn tàn ác, lại giỏi dùng độc, nên mới có tên là Độc Phật”.

Ngô Bình đáp: “Sư huynh và Độc Phật chỉ xảy ra mâu thuẫn một lần đó thôi mà?”

“Mâu thuẫn chỉ là bề ngoài”, Diệp Thiên Tông giải thích, “Sự tồn tại của Thần Võ Ti đã trói buộc chân tay của Độc Phật. Năm đó Độc Phật từng cạnh tranh vị trí đứng đầu Thần Võ Ti, vì địa vị giang hồ của sư phụ nên cuối cùng anh đã thắng”.

Ngô Bình hỏi: “Nếu g iết chết được sư huynh, Độc Phật sẽ có cơ hội vào Thần Võ Ti?”

Diệp Thiên Tông trả lời: “Đây không phải lý do Độc Phật ra tay với anh. Nguyên nhân thật sự nằm ở Trương Nguyên Cổ. Nếu không phải hắn đứng đằng sau, Độc Phật tuyệt đối không dám ra tay với anh!”

Ngô Bình nói: “Sư huynh, chúng ta cứu Diệp Huyền ra, đối phương chắc chắn sẽ không để yên”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom