Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 441


Chương 441

Từ Quý Phi gật đầu: “Anh hiểu rồi. Thần Võ Ti tra án phải giữ bí mật tuyệt đối với bên ngoài. Nếu có việc gì anh có thể giúp thì chỉ cần nói một tiếng nhé”.

Ngô Bình nghe vậy liền đáp: “Anh Ba, hay là lát anh đi gặp cô ta cùng em nhé?”

Từ Quý Phi hỏi: “Cuộc gặp gỡ này có gì thú vị sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Đứng sau lưng Oda Nobunaga này là Oda Tamura. Hắn là một kẻ giết người luyện ma, năm xưa hắn xâm lược nước ta, hại chết hàng vạn người dân vô tội”.

Ánh mắt Từ Quý Phi lập tức trở nên lạnh lẽo: “Hóa ra là vậy, vậy anh sẽ cùng đi với chú gặp hậu duệ của lão ta!”

Đường Tử Di: “Cô ta nói nếu có thể gặp mặt thì bảy giờ tối nay gặp nhau ở hội quán Hoa anh đào”.

Ngô Bình: “Địa chỉ của hội quán này ở đâu vậy?”

Đường Tử Di: “Là nơi mà người Đông Doanh hay lui tới tụ họp, nằm trên phố Đông Doanh. Nơi đó đa phần chỉ có người Đông Doanh, rất ít khi có người Viêm Long lui tới”.

Ngô Bình: “Em nhắn cô ta rằng anh sẽ tới đúng giờ”.

Đường Tử Di gật đầu: “Được! Em sẽ đi thông báo ngay”.

Đường Tử Di gọi một cuộc điện thoại để thông báo chứ không rời đi ngay. Cô nhìn đồng hồ thấy đã tới giờ cơm liền gọi đầu bếp tới chuẩn bị vài món ăn cho Ngô Bình và Từ Quý Phi.

Mấy ngày nay Từ Quý Phi đều ở đó bầu bạn với Ngô Bình. Có điều, ông ấy là người tinh ý nên thấy Đường Tử Di không rời khỏi đó thì lập tức nói: “Anh đột nhiên nhớ ra có một chuyện cần giải quyết. Thế này đi, tối anh quay lại nhé”.

Chưa đợi Ngô Bình trả lời thì Từ Quý Phi đã lặn mất hút.

Đường Tử Di: “Anh Ba đúng thật là, cơm canh đã sẵn sàng rồi mà không chịu ở lại dùng bữa”.

Ngô Bình trong lòng thầm than không phải tại em hay sao, nhưng anh đương nhiên không nói ra câu này.

Buổi trưa, hai người họ ăn cơm xong thì Đường Tử Di lấy ra một mớ giấy tờ bảo Ngô Bình ký vào. Anh ngó qua thì thấy đó là thỏa thuận góp vốn mua cổ phần của dự án thị trấn phỉ thúy.

Theo thỏa thuận, Ngô Bình góp vốn ba mươi tỷ, đổi lại bốn mươi phần trăm cổ phần. Ngoài ra, bốn mươi phần trăm cổ phần nữa thuộc sở hữu của tập đoàn Đường Thị. Hai mươi phần trăm còn lại là của công ty cổ phần Quân Di. Mà công ty cổ phần Quân Di này hai bố con Đường Tử Di đang cùng đầu tư vào.

Ngô Bình ký xong, cười nói: “Không lâu trước đây anh còn là một kẻ nghèo rớt mùng tơi, bây giờ đột nhiên đã có hàng chục tỷ trong tay”.

Đường Tử Di cũng mỉm cười đáp: “Là do bản thân anh có năng lực. Người có năng lực thì tiền sẽ tự chảy vào túi”.

Sau đó, cô lại lấy ra một xấp hồ sơ, nói: “Đây là hợp đồng bổ nhiệm và bãi nhiệm thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Đường Thị. Dự án vịnh Bạch Long và thị trấn phỉ thúy anh đều có cổ phần, lại nắm một phần trăm cổ phần của tập đoàn nên gia nhập hội đồng quản trị là lẽ đương nhiên”.

Ngô Bình cười đáp: “Anh không đọc nữa đâu, em nói anh nghe xem vị trí này có đãi ngộ như thế nào đi”.

Đường Tử Di cười đáp: “Được rồi. Thu nhập của thành viên ban giám đốc gồm hai bộ phận. Một bộ phận là tiền hoa hồng, cụ thể là bao nhiêu thì sẽ do hội đồng quản trị căn cứ vào cống hiến trong một năm trước đó của anh để quyết định. Một bộ phận nữa là lương và tiền thưởng, chắc chắn sẽ không ít hơn mười triệu tệ, trong đó chủ yếu là tiền thưởng”.
 
Chương 442


Chương 442

“Công việc thực ra cũng rất đơn giản, khi nào hội đồng quản trị họp thì tới. Những lúc khác thì không cần”.

Ngô Bình ha ha cười lớn: “Lương hàng năm của anh đã lên tới hàng chục triệu tệ rồi sao? Xem ra anh cũng lợi hại quá”.

Đường Tử Di cười: “Anh vốn vẫn lợi hại mà, có điều anh không biết đấy thôi. Anh nghĩ mà xem, thời gian này nếu không có anh giúp đỡ thì nhà họ Đường đã gặp tai bay vạ gió rồi”.

Sau khi ký hợp đồng xong, Ngô Bình chính thức trở thành thành viên hội đồng quản trị tập đoàn Đường Thị, đồng thời đã có cổ phần trong dự án thị trấn phỉ thúy.

Đối với thị trấn phỉ thúy, Ngô Bình cho rằng rất khả quan. Có Tiết Thái Hổ giúp sức thì thị trấn phỉ thúy sẽ trở thành nơi mua bán phỉ thúy lớn nhất toàn quốc, thậm chí là toàn thế giới.

Đường Tử Di đưa cho anh một số tư liệu nghiên cứu thị trường, năm ngoái các giao dịch mua bán phỉ thúy online trong nước đã đạt giá trị hơn một trăm năm mươi tỷ. Các giao dịch trực tiếp thì giá trị lên tới hơn sáu trăm tỷ, tổng cộng là hơn bảy trăm năm mươi tỷ.

Có điều, trước mắt bất luận là giao dịch trực tiếp hay online, thị trường phỉ thúy đang vô cùng hỗn loạn, hàng giả hàng nhái tràn lan khiến người tiêu dùng bị thiệt hại nặng nề.

Sau khi thị trấn phỉ thúy được thành lập sẽ đưa ra một bộ tiêu chuẩn giám định phỉ thúy. Bộ tiêu chuẩn này được phổ biến rộng rãi sẽ cung cấp kiến thức cho người tiêu dùng.

Không cần tới vài năm, bất cứ ai khi mua phỉ thúy cũng sẽ phải so sánh mặt hàng định mua với sản phẩm của thị trấn phỉ thúy. Như vật thì thị trấn phỉ thúy sẽ trở thành tiêu chuẩn chung để thẩm định phỉ thúy.

Đường Tử Di cho rằng sau khi thị trấn phỉ thúy đi vào hoạt động, chỉ trong vòng một năm là có thể nắm hơn ba phần của thị trường trong nước. Theo quy mô của thị trường vào năm ngoái thì sẽ rơi vào khoảng hai trăm ba mươi tỷ tệ.

Cho dù chỉ đạt được hai mươi phần trăm lợi nhuận thì cũng đã là gần năm mươi tỷ. Như vậy chỉ cần hai năm là thu hồi được vốn!

Đương nhiên tất cả chỉ là dự đoán, còn có thành công hay không thì hồi sau mới rõ.

Cuộc đầu tư nào cũng có rủi ro nhưng Ngô Bình hiểu rằng ba trăm tỷ anh rót vào đó sau này có thể kiếm lại cho anh một đống tiền!

Chẳng mấy chốc đã tới năm giờ chiều, Từ Quý Phi lại tới cùng Ngô Bình đi gặp Oda Nobunaga, Đường Tử Di cũng đi cùng.

Ba người họ lên xe, đi về phía phố Đông Doanh.

Phố Đông Doanh là con phố tại Vân Kinh mà người Đông Doanh đầu tư vào để biến thành nơi sinh hoạt, làm việc của người Đông Doanh. Những cửa hàng cửa hiệu, hội quán, khách sạn,… ở đó đều có chủ là người Đông Doanh.

Người Viêm Long bản địa ở đó rất ít bởi họ không phù hợp với khẩu vị đồ ăn ở đây, việc giao tiếp cũng có nhiều khó khăn.

Trên dãy phố có hai hàng xe đang đỗ, xung quanh lại đầy rẫy cửa hàng cửa hiệu nên giao thông đi lại khó khăn.

Chiếc xe của ba người họ vừa đi vào con phố được mười mấy mét thì ở phía đối diện có một chiếc xe Đông Doanh sang trọng đi tới. Phía trước lại còn có không ít chướng ngại vật và xe đang đỗ nên xe Ngô Bình chỉ đành nhường đường.

Chiếc xe kia chỉ cần dừng lại một chút là xe của Ngô Bình có thể qua được. Thế nhưng đối phương không hề có ý định dừng lại, thậm chí còn bấm còi inh ỏi.

Tài xế là người Đường Tử Di đưa tới, đó là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi. Anh ta cũng bấm còi inh ỏi theo để thể hiện sự bất mãn với đối phương.
 
Chương 443


Chương 443

Nhưng thật không ngờ, cửa chiếc xe kia mở ra, hai gã đàn ông mặc đồ đen nhảy xuống từ ghế sau. Bọn chúng đi thẳng về phía xe của Ngô Bình, gõ vào cửa kính.

Tài xế hạ kính xe, đang định nói chuyện với hai kẻ kia.

“Mẹ kiếp mày!”, một tên áo đen vừa mở miệng ra đã chửi bới: “Nơi này là phố Đông Doanh, mấy con gián Viêm Long chúng mày không được vào, cút ra cho tao!”

Tài xế nổi giận: “Nói như *** thế mà nghe được à! Nơi này nằm trên lãnh thổ nước Viêm Long, thằng Đông Doanh kia mày có nhường đường cho người bản địa đi không thì bảo? Ai cho mày lá gan đó vậy?”

Tên áo đen cũng điên lên, đưa tay xách cổ tài xế, muốn lôi anh ta ra ngoài.

Đúng lúc này, Ngô Bình mở cửa xe bước xuống, lạnh lùng nói: “Thả anh ấy ra!”

Người Nhật Bản đó ngoái lại nhìn Ngô Bình chằm chằm rồi nói: “Nếu tôi không thả thì sao?”

Vù!

Ngô Bình búng ngón tay, một luồng chỉ phong bắn vào huyệt đạo ở vai của người đó, hắn kêu lên hự một tiếng, bàn tay đang giữ người tài xế lập tức buông thõng rồi tê rần, không thể làm gì được nữa.

Hắn kinh ngạc rồi hoảng sợ nhìn Ngô Bình: “Cậu là võ giả ư?”

Ngô Bình: “Chó khôn không cản đường, biến đi!”

Cửa bên ghế lái phụ của chiếc xe Nhật Bản mở ra, một người đàn ông trung niên để râu bước xuống rồi trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Người Nhật Bản bị thương vội vàng chạy tới rồi lễ phép đáp: “Tổ trưởng, người này không cho xe của mình qua, đã thế còn làm cánh tay của tôi bị thương”.

“Hừ!”, người đàn ông tỏ vẻ coi thường: “To gan quá nhỉ, dám đánh người của tôi!”

Ông ta lấy điện thoại ra rồi ấn một dãy số, sau đó lạnh giọng nói với điện thoạ: “Đội trưởng Mã, nước Viêm Long các anh chẳng hiếu khách gì cả, chạy đến hẳn khu phố người Nhật để hành hung người ta đây này. Anh phải cho tôi một lời giải thích rõ ràng, không thì tôi sẽ đến đại sứ quán rồi báo cáo lên bộ ngoại giao đấy”.

Ngắt máy xong, người đàn ông quay lại xe, như thể đang chờ người trong điện thoại xuất hiện.

Ngô Bình cũng về xe của mình rồi nói với Đường Tử Di: “Tử Di, em gọi cho Oda Nobunaga rồi bảo chúng ta đang bị người Nhật Bản chặn đường nên không đến được, huỷ bỏ buổi gặp hôm nay”.

Đường Tử Di gật đầu rồi gọi cho Oda Nobunaga ngay.

Cô ấy vừa gọi điện thì đã có một chiếc xe cảnh sát đi tới phía sau chiếc xe của người Nhật kia, có bốn người bước xuống xe, đi đầu là một người đàn ông to béo, ông ta đi tới rồi cười nói với người đàn ông trung niên kia: “Ông Tetsuharu, xin lỗi vì để ông chờ lâu”.

Sau đó, khi ngoảnh lên nhìn xe của Ngô Bình thì ông ta đã quay ngoắt thái độ rồi nói: “Xuống xe!”

Ngô Bình đi xuống rồi hỏi: “Có việc gì vậy?”

Ông béo quan sát Ngô Bình rồi hỏi: “Là cậu đánh người của ông Tetsuharu bị thương hả? Cậu tên là gì? Lấy chứng minh ra đây”.

Ngô Bình lấy chứng minh ra rồi nói: “Là họ ra tay trước, tốt nhất ông hãy làm rõ chân tướng sự việc”.

“Chân tướng?”, ông béo cười lạnh nói: “Sự thật chình là cậu gây hấn trước, mau đi theo tôi về đồn”.
 
Chương 444


Chương 444

Người đàn ông Nhật bản tỏ vẻ đắc ý rồi chỉ vào Ngô Bình: “Sếp Mã, riêng với cái loại này thì phải phạt nặng vào”.

Ông béo cười nói: “Ông Tetsuharu cứ yên tâm, những thành phần cặn bã thế này thì dù là người trong nước, tôi cũng không nương tay đâu”.

Đường Tử Di không nghe nổi được nữa nên cũng xuống xe rồi lạnh giọng nói: “Nực cười! Ông chưa hỏi rõ trắng đen thế nào đã quy tội cho chúng tôi, ai cho ông cái quyền ấy hả?”

Ông béo liếc nhìn Đường Tử Di, thấy cô ấy có khí chất cao quý, đã thế còn xinh đẹp và đi một chiếc xe rất đắt tiền thì lập tức có một dự cảm không lành, ông ta ho khan một tiếng rồi nói: “Cô kia, tôi chỉ làm theo đúng luật thôi, là các cô ra tay đánh người trước còn gì”.

Ngô Bình: “Thế ư? Ông có thể xem camera ở gần đây xem ai mới là bên ra tay trước”.

Ông béo sầm mặt nói: “Khỏi cần, tôi nhìn là biết cậu không phải người lương thiện gì rồi. Đi thôi, theo tôi về đồn”.

Đúng lúc này, người đàn ông Nhật Bản chợt nhận được một cuộc điện thoại, ông ta đứng bật dậy rồi liên tục nói “Hayg!”. Ngắt máy xong, ông ta nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt rất phức tạp, sau đó đi tới gần anh rồi cúi gập người xuống: “Xin lỗi cậu Ngô, ban nãy là chúng tôi sai, mong cậu bỏ qua cho!”

Ông béo ngẩn ra, chuyện gì thế này? Tetsuharu gọi ông ta đến để xử lý Ngô Bình, sao giờ lại xin lỗi anh? Lẽ nào người thanh niên này có bối cảnh gì sao?

Chát!

Ngô Bình tát một cái vào mặt ông ta rồi nói: “Đang ở nước Viêm Quốc mà ông dám hống hách thế à? Ai cho ông dũng khí vậy hả?”

Người đàn ông biến sắc mặt, trông có vẻ muốn nổi cáu, nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn rồi nói: “Xin lỗi!”

Ngô Bình ngoảnh lại nhìn ông béo kia: “Giờ ông còn muốn dẫn tôi về đồn nữa không?”

Ông béo ho khù khụ rồi nói: “Nếu bên tố cáo cho qua rồi thì thôi”.

“Thôi?”, Ngô Bình cười lạnh nói: “Tôi cho ông thời gian một ngày để về đồn khai báo hành vi của mình”.

Ông béo ngẩn ra rồi nổi giận nói: “Khai báo cái gì? Cậu tưởng mình là ai hả?”

Ngô Bình lấy chứng nhận của mình ra: “Tôi là Ngô Bình – cục phó của cục điều tra, trường hợp của ông cần phải được điều tra rõ ràng”.

Ông béo đần mặt ra, ngơ ngẩn nhìn con dấu đỏ chói trên chứng nhận của Ngô Bình, trán ông ta mướt mồ hôi, ông ta vội cười trừ nói: “Cục phó Ngô, tôi xin lỗi, ban nãy là tôi sai, tôi…”

“Có gì thì về đồn mà trình bày”, Ngô Bình hờ hững nói: “Tôi sẽ gọi cho ông sau”.

Dứt lời, anh quay về xe, bỏ ông béo tái mặt ở lại.

Chiếc xe của người Nhật đã tránh sang một bên, xe của Ngô Bình chậm rãi đi qua, sau đó tiến vào một câu lạc bộ của Nhật Bản.

Họ vừa xuống xe, một cô gái trẻ mặc Kimono đứng ngoài cửa đã mỉm cười nói: “Xin hỏi, là anh Ngô Bình phải không ạ?”

Ngô Bình gật đầu: “Đúng rồi”.

Cô gái nói: “Anh Ngô, cô chủ nhà chúng tôi đã chờ ở bên trong lâu rồi ạ, mời anh!”

Ngô Bình đi theo cô gái vào câu lạc bộ, sau khi đi qua một phòng khách, nhóm anh được mời vào một căn phòng nhỏ hơn.

Một cô gái mặc Kimono màu đỏ đang ngồi quỳ ở đây, cô ta khoảng hơn 20 tuổi, trông không quá đẹp, nhưng rất có khí chất.
 
Chương 445


Chương 445

Có hai người phụ nữ và bốn người đàn ông Nhật Bản ngồi bên cạnh cô ta. Ngô Bình liếc nhìn thấy thấy họ đều là cao thủ, nhất là người phụ nữ mặc Kimono đó, chắc phải cỡ đại tông sư cảnh giới Tiên Thiên rồi!

Ngô Bình thầm thấy kinh ngạc, cô gái này còn trẻ như vậy mà đã có tu vi cao vậy rồi ư?

Cô gái mặc Kimono lịch sự nói: “Chào anh Ngô Bình, mời ngồi!”

Ở đây không có ghế, Ngô Bình lại không quen ngồi quỳ, vì thế anh ngồi xếp bằng rồi nói với cô gái: “Cô là Oda Nobunaga hả?”

Cô gái mỉm cười đáp: “Đúng vậy, tôi xin lỗi khi bắt anh mất công đến đây thế này”.

Ngô Bình: “Không sao, có gì thì cô nói luôn đi, tôi không thích lòng vòng”.

Oda Nobunaga mỉm cười nói: “Anh Ngô đúng là người thẳng thắn, vậy tôi xin phép nói thẳng luôn. Cách đây không lâu, anh Ngô đã phát hiện ra vài thứ ở vịnh Bạch Long đúng không?”

Ngô Bình: “Đúng, sau khi phát hiện ra tôi đã báo cho Thần Võ Ti luôn, việc sau đó thế nào thì tôi không rõ”.

Oda Nobunaga nhìn anh: “Anh nói vậy là trước khi Thần Võ Ti đến đó, chỉ có một mình anh ở đó thôi ư?”

Ngô Bình cau mày: “Cô muốn nói gì?”

Oda Nobunaga bình thản đáp: “Tà lực bạch cốt của tượng ma ở bên dưới đã giảm mất một phần ba, anh Ngô có thể cho tôi một lời giải thích không?”

Ngô Bình ngạc nhiên: “Các cô đang giữ tượng ma ư?”

Oda Nobunaga thờ ơ nói: “Xin anh trả lời câu hỏi của tôi trước”.

Ngô Bình nhanh chóng bình tĩnh lại, đầu anh nảy ra rất nhiều ý, rõ ràng tượng ma đã được mang tới Thiên Kinh rồi, sao giờ lại ở trong tay họ? Lẽ nào bị cướp giữa đường?

Ngô Bình nhướn mày nói: “Tôi chưa từng thấy tượng ma mà cô nói, nên không biết tà lực đó là gì cả”.

“Vậy ư? Nếu anh đã báo cho Thần Võ Ti ngay thì chứng tỏ anh biết nó là thứ gì. Nếu vậy, lẽ ra anh cũng phải biết tính quan trọng của tượng ma mới đúng”, Oda Nobunaga nói.

Ngô Bình: “Đúng là tôi có biết, nhưng tà lực rất bất thường nên tôi không thể lại gần”.

Oda Nobunaga cau mày: “Anh nói vậy cũng đúng, đến tôi cũng không dám tiếp xúc với nó. Nhưng anh vẫn chưa thoát khỏi vòng nghi vấn, rất xin lỗi nhưng bây giờ tôi phải kiểm tra và thẩm vấn anh”.

Ngô Bình híp mắt nói: “Kiểm tra và thẩm vấn tôi?”

Oda Nobunaga hờ hững nói: “Đúng vậy, mong anh Ngô hợp tác”.

Ngô Bình nổi giận nói: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”

“Thế thì tôi đành xin lỗi anh vậy”, Oda Nobunaga giơ tay lên, một nam một nữ ở cạnh đó lập tức đứng dậy rồi trừng mắt nhìn Ngô Bình.

Hai người này đều là tông sư cảnh giới Thần, tuổi trên dưới 40, khí tức rất đáng sợ.

Ngô Bình vẫn bình tĩnh nói: “Cô Oda, xem ra cô chưa biết thân phận của tôi rồi”.

Oda Nobunaga nói: “Anh là người của Thần Võ Ti, đệ tử của Đông Phật tiên sinh, tôi nói đúng chứ?”

Ngô Bình hừ nói: “Nếu cô đã biết thế mà còn dám ra tay với tôi, cô cũng to gan đấy”.
 
Chương 446


Chương 446

Oda Nobunaga bình thản nói: “Nói thật thì so về thực lực, giới tu hành của nước Viêm Long các anh không phải đối thủ của tu sĩ Nhật Bản chúng tôi đâu. Vì thế, tôi không sợ Đông Phật tiên sinh”.

Ngô Bình đứng dậy nói: “Thế à? Vậy để tôi thỉnh giáo thưc lực của tu sĩ Nhật Bản vậy”.

Đôi nam nữ kia đi ra một khoảng trống trong phòng, tà khí lờ mờ trên người họ, chứng tỏ họ đều là truyền thân của Oda Tamura”.

Ngô Bình bước tới một vị trí cách họ một mét rồi nói: “Quyền cước vô tình, nhỡ có đánh chết ai thì đừng có trách tôi”.

“Ngông cuồng!”, người đàn ông ra tay nhanh như điện, gã cúi người xuống lấy đà rồi tung một quyền ra, nhắm vào xương sườn của Ngô Bình.

Chiêu thức của gã rất xảo trá, Từ Quý Phi cau mày hô lên: “Cẩn thận!”

Nhưng gã còn chưa ra tay thì Ngô Bình đã biết đối thủ định làm gì rồi, cho nên anh có thể dễ dàng nắm bắt được ý đồ của gã.

Vì vậy, trước khi người đó xuất chiêu, Ngô Bình đã điều chỉnh khí tức xong rồi tung một cước ra.

Cước này nhanh như điện, khi người kia mới tung quyền ra được một nửa thì đã bị Ngô Bình đá trúng ngực rồi. Cùng lúc đó, anh giớ tay phải ra tấn công người phụ nữ luôn.

Hai người đó cùng ra tay, nhưng một người đã bị đánh bay, người còn lại bị khống chế.

“Phụt!”

Người đàn ông hộc ra một ngụm máu tươi, ngực lún xuống rồi ngã dưới đất giật giật mất cái rồi chết. Ngô Bình đã đá trúng tim của gã, nên không thể cứu chữa được nữa.

Người phụ nữ thấy đồng bọn của mình bị đánh bay thì hét lớn rồi tung liên tiếp ra ba quyền và một cước. Phải công nhận là động tác của ả rất nhanh, chiêu thức thì nham hiểm.

Song, các hành động của ả đều nằm trong dự liệu của Ngô Bình, vì thế ngay khi gả tung một cú đá ra, anh đã lách người rồi điểm vào vai phải của ả.

Cú điểm chỉ này như bom nổ, người phụ nữ bay ra xa, tinh thần sa sút, mặt mày tím đen.

Bốn người còn lại đều đứng lên vây đánh Ngô Bình.

Oda Nobunaga đã giơ tay lên cản họ lại, sau đó cô ta đứng dậy nói: “Đúng là đệ tử của Đông Phật tiên sinh có khác, thực lực quá mạnh. Dù đối mặt với hai tông sư cảnh giới Thần cũng vẫn thắng được dễ dàng”.

Ngô Bình nhìn cô ta rồi nói: “Oda Nobunaga, tôi khuyên cô đừng ra tay với tôi, tôi không muốn giết phụ nữ”.

Oda Nobunaga lắc đầu: “Anh Ngô, xem ra anh không hiểu sự cách biệt giữa cảnh giới Thần và cảnh giới Tiên Thiên rồi”.

Cô ta vừa bước ra đã có một lớp tà khí màu đen bao phủ quanh người, tà khí đó lạnh buốt, đen kịt, khiến người ta thấy buồn nôn và khiếp sợ.

Ngô Bình nhìn cô ta rồi nói với Từ Quý Phi: “Anh ba, trông chừng Tử Di nhé”.

Dứt lời, người anh phủ kín Như Lai Thần Canh, canh khí bá đạo màu vàng bay lên cao.

Mắt Oda Nobunaga biến thành màu xanh đen, cô ta thâm trầm nói: “Hả? Cách hít thở siêu đấy!”

Cô ta vung tay, một tia sáng màu đen bay về phía Ngô Bình, anh đã có chuẩn bị từ trước nên lách người sang một bên rồi tung một quyền ra.

Anh đã dồn hết sức vào quyền này, đó là sát chiêu của Ngũ Long Thanh Quyền.

Oda Nobunaga phản ứng lại rất nhanh, lập tứ tung một quyền ra, hai quyền va chạm với nhau.
 
Chương 447


Chương 447

Tà lực lạnh giá thấu xương xâm nhập vào cơ thể khiến Ngô Bình run lên như sắp đóng băng. Uy lực của tà lực vượt quá tưởng tượng của anh.

Đúng lúc này, anh xoè bàn tay ra, năm đồng tiền phép Ngũ Đế toả sáng, sau đó bị anh ấn vào cánh tay của Oda Nobunaga.

Năm đồng tiền phép này toả sáng nhờ nguyện lực của phật nên có tác dụng tiêu diệt tà ma. Dù tà công mà Oda Nobunaga tu luyện rất mạnh, nhưng vẫn sợ pháp khí của phật pháp.

Ngay sau đó, hắc khí màu đen quanh người cô ta đã vang lên tiếng tách tách như nước gặp dầu nóng.

Cô ta hét lên thảm thiết rồi lùi lại.

Ngô Bình chỉ chờ cơ hội này nên lập tức bùng nổ khí tức và tung chiêu Song Long Xuất Hải, tấn công vào ngực của Oda Nobunaga.

Uỳnh!

Oda Nobunaga bị đánh bay rồi đập mạnh người vào tường, Ngô Bình chạy nhanu tới, giật các đồng tiền phép trên người của cô ta rồi chuyển lên đập vào mặt.

Xẹt xẹt!

Oda Nobunaga run lên, tà khí trên người không ngừng bị năm đồng tiền phép tiêu diệt và đốt cháy.

Bốn người khác hoảng hồn, vội vàng hò hét rồi xông lên.

Ngô Bình ngoảnh lại rồi tung một quyền, người đi đầu trúng chiêu nên bị đánh gãy vai, sau đó anh lại tung người lên đạp, người thứ hai đã bị gãy cả hai chân.

Bốn người này đều là cao thủ cảnh giới Khí, thực lực kém xa cặp nam nữ trước đó. Loáng cái, Ngô Bình đã xử lý họ xong.

Anh quay lại thì thấy Oda Nobunaga đã nằm im dưới đất, da thịt toàn thân đen nhẻm, miệng cũng bốc khói đen vừa tanh vừa hôi.

Ngô Bình liếc nhìn thì thấy lục phủ ngũ tạng của cô ta đều đã bị bỏng, đó là pháp lực của phật pháp với tà công, giờ thần tiên có xuất hiện cũng không cứu cô ta được.

Oda Nobunaga đầy vẻ sơ hãi, trước khi chết, cô ta nhìn Ngô Bình rồi nói: “Nhất định tổ phụ sẽ trả thù cho tôi! Gia tộc Oda sẽ không tha cho anh đâu…”

Dứt lời, hai mắt cô ta cũng bốc khói đen, con ngươi đốt cháy thành than. Một lát sau, mắt cô ta chỉ còn hai lỗ hổng, trông rất đáng sợ.

Mấy người Nhật Bản đang bị thương nặng trông thấy thế thì hét lên, sau đó toàn nói tiếng Nhật rồi lấy dao ra tự cứa cổ.

Vậy là cả năm người đều chết, vì Oda Nobunaga đã chết nên đám thuộc hạ sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Hoặc có thể dù họ có sống sót trở về thì cũng bị nhà Oda giết.

Ngô Bình mặc kệ họ, còn df thì sợ hãi không dám nhìn, tới khi Ngô Bình đỡ cô ấy dậy: “Đi thôi”.

Sau khi họ rời khỏi câu lạc bộ, Từ Quý Phi nói: “Chú gây chuyện rồi, kiểu gì nhà Oda cũng tới trả thù”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Không sao, ai đến em sẽ xử người đó! Em chỉ không hiểu sao tượng ma lại rơi vào tay người Nhật thôi”.

Từ Quý Phi: “Chuyện này phải có người nước mình giúp thì bên kia mới thành công được”.
 
Chương 448


Chương 448

Ngô Bình lập tức gọi cho Diệp Thiên Tông, hình như ông ấy đang rất giận dữ, nhưng vẫn cố kiềm chế rồi nhỏ nhẹ với Ngô Bình: “Sư đệ, có chuyện gì thế?”

Ngô Bình: “Sư huynh, em đã gặp Oda Nobunaga, cô ta là cháu gái của Oda Tamura”

Diệp Thiên Tông: “Cái gì? Cô ta gặp cậu rồi ư? Có nói gì không?”

Ngô Bình: “Cô ta bảo họ đang giữ tượng ma, nhưng rõ ràng tượng ma đang được bên anh bảo vệ nghiêm ngặt thì sao có thể ở trong tay nhà Oda được?”

Diệp Thiên Tông trầm mặc một lát mới nói: “Sư đệ, Oda Tamura chơi lớn, dùng sức mạnh của mình để thuyết phục chính phủ Nhật Bản. Họ đã nhượng lại một lợi ích lớn để Viêm Long đồng ý trả lại tượng ma, để đối lấy lợi ích ở phương diện khác”.

Ngô Bình cười lạnh nói: “Có lợi ích gì quan trọng hơn cản được một ác ma có thể giết cả trăm nghìn người dân vô tội chứ?”

Diệp Thiên Tông: “Sư đệ, không phải chuyện gì chúng ta cũng có thể quyết định được. À, anh nói cho chú biết luôn, chúng ta đổi tượng ma lấy một người bị Nhật giam giữ gần 100 năm”.

Ngô Bình ngạc nhiên: “Bị giam gần 100 năm ư?”

Diệp Thiên Tông: “Đó là một vị cường giả cảnh giới Địa Tiên, ông ấy bị Nhật Bản giam giữ bằng đại trận. Hiện giờ, ông ấy đã đến Thiên Kinh. Sư đệ, anh mong cậu cũng đến đó một chuyến”.

Ngô Bình: “Đến Thiên Kinh ạ?”

Diệp Thiên Tông: “Người đó đã chịu khổ cực trong tà trận cả trăm năm, sức sống sắp cạn, Mộ Bạch bảo cậu tinh thông y thuật nên anh muốn cậu tới khám cho ông ấy”.

Ngô Bình: “Nhưng mọi người có từng nghĩ một khi tượng ma rơi vào tay Oda Tamura thì ông ta có thể tấn công cả cường giả cảnh giới Địa Tiên không?”

Diệp Thiên Tông: “Sư đệ, nếu vị tiền bối ấy có thể khoẻ lại thì thực lực của ông ấy hơn Oda Tamura nhiều”.

Ngô Bình: “Mạnh vậy ư?”

“Đương nhiên”, Diệp Thiên Tông nói: “Năm xưa, một mình ông ấy dã giết bốn cao thủ tà đạo của Nhật Bản, suýt nữa khiến khiến âm mưu xâm lược của nước này thất bại. Về sau, tại nước đó giăng bẫy, chứ không thì vị tiền bối ấy đã xử lý hết các cao thủ tà đạo của Nhật rồi”.

Ngô Bình trầm mặc một lát, anh không ngờ thực lực của cảnh giới Địa Tiên lại khủng khiếp như thế.

Một lát sau, anh nói: “Khi nào em đến thì phù hợp?”

“Càng sớm càng tốt”, Diệp Thiên Tông đáp.

Ngô Bình: “Sư huynh, có chuyện này em muốn nói với anh, em đã giết Oda Nobunaga rồi”.

Diệp Thiên Tông ngẩn ra rồi cười ha hả: “Cậu giết cháu của Oda Tamura rồi à? Tốt, làm hay lắm! Ha ha, chắc lão già ấy sẽ tức điên lên cho mà xem”.

Ngô Bình cạn lời nói: “Sư huynh, em lo nhà Oda sẽ đến trả thù”.

“Cậu là sư đệ của anh thì ai dám động đến nào? Cứ yên tâm, anh sẽ có sắp xếp. Đời anh giết cả đống cao thủ của Nhật rồi mà có ai dám làm gì đâu!”

Nói đến đây, Diệp Thiên Tông chợt nói: “À, Vân Kinh đang có một chuyện lớn đấy, cậu có biết không?”

“Chuyện gì thế ạ?”

“Song Tiên của Lĩnh Nam đã chết ở Vân Kinh, bảo bối trên người họ cũng không cánh mà bay. Hiện giờ, Vân Kinh đang loạn lắm, bao nhiêu cao thủ đến điều tra chuyện này. Thần Võ Ti bọn anh cũng rất quan tâm nên đã có người tới nghe ngóng rồi”.
 
Chương 449


Chương 449

Ngô Bình giật mình: “Sư huynh, bảo bối gì mà gây ra động tĩnh lớn vậy ạ?”

Diệp Thiên Tông: “Theo tin tình báo anh nhận được thì khi còn làm hộ pháp ở Hắc Thiên Giáo, Song Tiên đã hại chết giáo chủ và cướp một món bảo bối đi. Hình như nó có liên quan đến truyền thừa của thời tiền sử, nhưng cụ thể là gì thì anh không rõ”.

Ngô Bình biết bảo bối đó chính là ba phiến ngọc.

Anh nói: “Hi vọng bọn họ đừng làm thái quá!”

“Ai biết được! Nếu Song Tiên còn sống thì không ai dám làm gì đâu, nhưng họ chết rồi thì sao phải sợ nữa. Chuyện này lạ lắm, hai cường giả cảnh giới Võ Thần mà chết hết mới hay”.

Ngô Bình nói: “Chắc gặp phải kẻ thù”.

“Chắc thế. Sư đệ, thế nhé, nhớ đến sớm”.

Ngắt máy xong, Ngô Bình nói với Từ Quý Phi: “Anh ba, anh có biết đang có nhiều người trong giang hồ đến Vân Kinh không?”

Từ Quý Phi gật đầu: “Có chứ, đến Quân Vô Tướng và Cao Trường Phong còn xuất hiện nữa mà”.

Ngô Bình nhướn mày, không ngờ còn náo nhiệt hơn anh tưởng.

Từ Quý Phi: “Nhưng tốt nhất không nên tham gia vào chuyện này làm gì, dù tìm được manh mối thì cũng chẳng còn mạng mà lần theo”.

Ngô Bình gật đầu: “Anh nói phải”.

Bọn họ quay về sơn trang Vân Đỉnh, Từ Quý Phi ngồi chơi một lát rồi về. Ngô Bình nhớ tới Dương Mộ Bạch nên chào Đường Tử Di rồi về huyện Minh Dương.

Trước lúc đi, anh còn chào Trần Lăng Sương, cô ấy cũng sắp về Thiên Kinh nên hẹn gặp lại anh ở đó.

Ngô Bình về đến huyện Minh Dương thì đã gần sáng, mọi người đều đang say giấc, chỉ có Hoàng Tử Cường có tính cảnh giác cao là xuất hiện ngay.

“Cậu chủ về rồi ạ!”, hắn ta chào hỏi.

Ngô Bình gật đầu: “Tử Cường, anh đi nghỉ đi”.

Hoàng Tử Cường vội nói: “Cậu chủ, ông Dương đã cử người đến, bảo khi nào cậu về thì phải báo với ông ấy ngay”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, tôi biết rồi”.

Anh vào phòng khách rồi gọi cho Dương Mộ Bạch, ông ấy khàn giọng nói: “Sư đệ, cậu về rồi à?”

Ngô Bình: “Vâng, em đang ở huyện Minh Dương rồi”.

Dương Mộ Bạch: “Sư đệ, anh đang ở hang động, phiền cậu qua đây một lát được không, anh bị thương rồi”.

Ngô Bình kinh ngạc: “Anh bị thương có nặng không?”

Dương Mộ Bạch: “Không nặng lắm”.

Ngô Bình: “Được, em qua ngay”.

Một lát sau, đã có một chiếc xe đi tới chỗ của Ngô Bình. Dương Mộ Bạch đã cho người tới đón anh, Ngô Bình lên xe, tài xế đạp ga, chiếc xe lập tức phóng như bay.

Xe đi thẳng ra hỏi huyện, tiến về phía vùng núi. Khoảng nửa tiếng sau, chiếc xe dừng trước một ngọn núi, tài xế xuống xe rồi nói: “Cậu Ngô, mời cậu đi theo tôi”.
 
Chương 450


Chương 450

Ngô Bình đi theo tài xế rồi leo thêm hai, ba trăm mét đường núi đầy chông gai. May mà con đường này đã từng có người đi qua, không thì khó mà dò đường được.

Sau đó, hai người đã đi đến một cửa hang. Lúc này có hơn chục người đang ở đây, thấy Ngô Bình đến, họ đều gật đầu chào hỏi, một người đàn ông trung niên để râu nói: “Cậu Ngô, đại nhân đang ở trong hang”.

Ngô Bình gật đầu rồi cúi người đi vào, bên trong có một cầu thang đá hơn một trăm bậc đi xuống dưới. Ngô Bình đi xuống thì vào một hang động khá rộng rãi.

Hang đá này cao khoảng bảy mét, rọng hơn ba mươi mét chạy thẳng vào trong, hai bên được lắp các thiết bị chiếu sáng.

Ngô Bình đi thêm một trăm mét vào bên trong thì thấy Dương Mộ Bạch đang ngồi xếp bằng trên một tảng đá hình tròn, mặt ông ấy hơi tái, cánh tay trái đã bị thương nên đang băng bó.

Sau lưng ông ấy là một bức tường bị phá bỏ, gió đang lùa vào.

Dương Mộ Bạch mở mắt ra rồi cố gượng cười với Ngô Bình: “Sư đệ, phiền cậu rồi”.

Ngô Bình không nói gì, lập tức tiến tới bắt mạch cho Dương Mộ Bạch, sau đó nhìn xuyên thấu cơ thể ông ấy thì thấy có một luồng sức mạnh màu đen đang ăn mòn sức sống của ông ấy, nó tập trung chủ yếu ở vết thương trên cánh tay, có lẽ nó bắt đầu ăn mòn từ đó.

Kiểm tra xong, Ngô Bình thở phào nói: “Vấn đề không lớn”.

Dương Mộ Bạch: “Mấy hôm nay, anh toàn mày mò trong này, không may bị một con rết khổng lồ cắn vào tay. Con rết ấy có độc, nhưng không sao, dăm bảy hôm nữa là anh đẩy được hết chất độc ra thôi”.

Ngô Bình nói: “Không cần lâu vậy đâu, giờ em sẽ giải độc cho anh luôn, tiện thể chữa bệnh tim cho anh cả thể”.

Dương Mộ Bạch ngạc nhirn hỏi: “Giờ chữa được luôn ư?”

Ngô Bình gật đầu: “Bệnh của sư huynh không thể để lâu thêm nữa”.

Nói rồi, anh truyền cho Dương Mộ Bạch một bộ tâm pháp khử độc. Ông ấy có công lực thâm hậu nên chút độc cỏn con này không là gì cả, có thêm bộ tâm pháp này thì chỉ một lát sau, chất độc đã được loại trừ hoàn toàn.

Ngô Bình dùng kim đâm vào mười đầu ngón tay của Dương Mộ Bạch, lập tức có mười dòng máu đen ngòm chảy ra. Chờ khi máu đen chảy hết thì chất độc cũng được loại bỏ.

Sau khi giải độc cho Dương Mộ Bạch xong, anh vận chuyển chân khí màu vàng để phục hồi chức năng tim cho Dương Mộ Bạch. Vừa làm, anh vừa khởi động khả năng nhìn xuyên thấu để nối các cơ tim cho ông ấy.

Sau khi được nối, các sợi cơ này được chân khí màu vàng hỗ trợ nên rất nhanh thích ứng với cơ thể. Cứ thế, Ngô Bình chỉ mất hai tiếng là xử lý xong các sợi cơ và chữa khỏi bệnh dị dạng tim cho Dương Mộ Bạch.

Sau khi xong việc, trán anh mướt mồ hôi: “Sư huynh nghỉ ngơi đi, đừng vận công trong ba ngày tới”.

Dương Mộ Bạch vội hỏi: “Sư đệ, cậu không sao chứ?”

Ngô Bình cười đáp: “Em không sao, hơi mệt chút thôi”.

Dương Mộ Bạch cảm nhận tình trạng của tim mình thì thấy chỗ bất thường đã không còn nữa, tim ông ấy đã hoàn toàn khoẻ mạnh, điều này khiến ông ấy rất vui mừng.

Dương Mộ Bạch vừa vui vừa kinh ngạc: “Sư đệ, y thuật của cậu quá thần kỳ!”

Ngô Bình liếc nhìn hang động này rồi hỏi: “Sư huynh, hang động này khai phá chưa?”
 
Chương 451


Chương 451

Dương Mộ Bạch thở dài: “Của tà môn đấy, bên ngoài lắm cơ quan lắm, để phá được nó anh cũng mệt hết hơi. Nhưng đến giờ vẫn chưa mở được hết”.

Ngô Bình cau mày: “Khó thế sao?”

Dương Mộ Bạch: “Càng là hang động cao cấp thì bày binh bố trận ở ngoài càng nhiều, chuyện bình thường mà”.

Ngô Bình gật đầu: “Anh nghỉ ngơi đi, để em xem nào”.

Dương Mộ Bạch: “Ờ, khéo chú lại có cách cũng nên”.

Ngô Bình hỏi thêm Dương Mộ Bạch về chuyện của Thần Thiên Giáo, ông ấy nói người của giáo phái này đã bị đuổi đi, các cao thủ bỏ mạng khá nhiều, giáo chủ cũng đã bị thương nặng.

Nghe thấy Thần Thiên Giáo bị tổn thất nặng nề, Ngô Bình nói: “Đáng đời! Giáo phái đó chẳng tốt đẹp gì”.

Dương Mộ Bạch: “Hạng tôm tép thôi mà, không đáng nhắc đến. Sư đệ, đại sư huynh bảo Oda Nobunaga đến tìm cậu rồi bị cậu giết rồi hả?”

Ngô Bình cười trừ: “Sư huynh biết rồi ư?”

Dương Mộ Bạch vỗ vai anh: “Không phải lo, có đại sư huynh và anh thì nhà Oda không dám làm gì cậu đâu”.

Hai người ngồi nghỉ tại chỗ chờ trời sáng, Ngô Bình đi theo Dương Mộ Bạch vào trong hang đá. Phía sau có một hang dài và hẹp, các cơ quan ở đây đều đã bị phá. Thần Võ Ti cũng phải trả giá nhiều cho nó.

Hai người đi thêm hơn một trăm mét nữa thì thấy một hang động khác, bên trên có khắc ký hiệu kỳ lạ. Ngô Bình vừa nhìn đã biết đó là ký hiệu của thời tiền sử.

Anh giật mình nói: “Sư huynh, cửa hang này chưa mở được ạ?”

Dương Mộ Bạch thở dài: “Bọn anh dùng bom, máy khoan, chất hoá học mà vẫn không ăn thua”.

Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy cửa hang được làm bằng chất liệu rất đặc biệt nên cứ vô cùng, bảo sao Dương Mộ Bạch dùng đủ mọi cách vẫn phải bó tay với nó. Hơn nữa, cửa hang dày những hai mét, nặng thì khỏi bàn, di rời nó sẽ rất khó.

May mà anh phát hiện có một cái chốt ở phía sau, sau một hồi nghiên cứu, anh giơ tay ra ấn liên tục lên cửa hang, sau mỗi cú ấn của Ngô Bình, cửa hang lại lún thêm một ít.

Sau bảy lần ấn, có một tiếng động vang lên, cửa hang hình tròn lăn đi, để lộ ra một lối đi.

Dương Mộ Bạch cười phá lên: “Sư đệ, cậu giỏi thật đấy, còn hiểu cả ký tự cổ nữa. Biết vậy thì anh đã rủ cậu tham gia cùng rồi”.

Ông ấy kéo Ngô Bình đi vào bên trong.

Sau cánh cửa là một cung điện rộng lớn, mặt đất được lát kim loại đa giác, trên đỉnh thì được nạm những loại đá phát sáng.

Cung điện này rộng khoảng ba, bốn nghìn mét vuông, nhưng trống rỗng, không có gì cả. Dương Mộ Bạch trợn trừng mắt, nhìn hết bên này sang bên nọ rồi thở dài thườn thượt: “Sao lại rỗng tuếch thế này?”

Ngô Bình đã khởi động khả năng nhìn xuyên thấu rồi, anh quan sát nền nhà và trần thì thấy dưới sàn nhà có càn khôn.

Ngô Bình bình thản hỏi: “Sư huynh, từng có hang động trống không nào trước đó chưa?”

Dương Mộ Bạch nói: “Thiếu gì, nhiều nơi bị những người phát hiện ra trước lấy đi. Xem ra vận may không đến với anh em mình rồi, cứ tưởng có thu hoạch gì chứ”.
 
Chương 452


Chương 452

Ngô Bình nhướn mày nói: “Sư huynh, mình được lấy đồ ở đây đi ạ?”

Dương Mộ Bạch ngoái lại nói với người của mình: “Ra ngoài hết đi”.

“Vâng”, đám người đó lập tức lui ra ngay.

Khi họ đi rồi, Dương Mộ Bạch mới cười nói: “Đương nhiên là lấy được rồi, nếu là vật đáng giá thì mang về sưu tầm, những thứ bình thường thì nộp lên trên”.

Ngô Bình cười hỏi: “Những đồ thời tiền sử đều đáng giá ạ?”

“Ừm, giá cao ngất luôn. Dù chỉ là một cái bình, hay cái bát thôi cũng toàn giá trên trời cả. Nhà anh cất cũng nhiều phết, khi nào qua đi, anh cho cậu xem”, Dương Mộ Bạch nói.

Ngô Bình chớp mắt: “Xem ra có người chuyên thu mua những món đồ này, không thì giá đã chẳng cao đến vậy”.

“Ừ, khảo cổ cũng là một ngành học mà, nhưng người nghiên cứu thì toàn các nhân vật không tầm thường chút nào, vì thế không mấy ai biết đến”, Dương Mộ Bạch nói: “Còn cả các buổi đấu giá nữa, nếu có cơ hội, anh sẽ dẫn cậu đi xem”.

Ngô Bình nhìn trái ngó phải rồi nói: “Sư huynh, ở đây có cơ quan, để em thử mở nhé”.

Dương Mộ Bạch sáng mắt lên: “Được không?”

Ngô Bình gật đầu: “Thử là biết ngay”.

Dương Mộ Bạch chớp mắt nói: “Đừng mở hết, giữ lại đồ tốt cho mình, đồ bình thường mới mang đi nộp”.

Ngô Bình cười nói: “Thế được không ạ?”

Dương Mộ Bạch: “Mình bảo được là được, mau lên”.

Ngô Bình đi tới trước một khối kim loại rồi giẫm mạnh xuống, mấy viên gạch lát sàn ở bên cạnh nhô lên cao hai mét, đó là một cái cột, bên trong có ba ô vuông, ô nào cũng có vài món đồ.

Dương Mộ Bạch sáng mắt lên, lấy chiếc vòng kim loại ở ô đầu tiên ra, bên trên có khắc các ký hiệu đặc biệt, đeo vào tay thì rất nặng.

Trong ô thứ hai có một cái bình ngọc, Ngô Bình nhìn thì thấy có một viên đan dược ở trong.

Ô thứ ba có một thanh đoản kiếm dài nửa mét, vỏ kiếm màu đen.

Dương Mộ Bạch cất chiếc bình ấy đi rồi nói khẽ: “Sư đệ, cất chiếc bình này đi nhé”.

Ngô Bình đồng ý luôn.

Anh lại đi tới một vị trí khác rồi giẫm tiếp, cột thứ hai nhô lên, bên trong cũng có hai ô vuông, trong đó có một cái khay gần như trong suốt, phía trên khắc các hoa văn rất đẹp.

Trong ô vuông khác có một cái ô tự chế dài hơn một mét, Dương Mộ Bạch mở chiếc ô ra thì thấy cũng có các ký tự kỳ quặc, hơn nữa còn phát sáng, rìa ô rất sắc, như có thể dùng làm vũ khí.

“Được đấy, vừa làm vũ khí, vừa diệt tà ma được”, Dương Mộ Bạch nói: “Cất luôn”.

Ngô Bình biết Dương Mộ Bạch thích chiếc ô này nên hạ cột đó xuống ngay.

“Còn nữa không?”, Dương Mộ Bạch hỏi.

Ngô Bình gật đầu rồi đi sang chỗ khác, sau cú giẫm của anh, có một giá sách nhô lên, bên trên bày kín sách.

Chữ viết trong đó rất nhỏ, lại nhiều, nhìn muốn hoa mắt.

Dương Mộ Bạch cười nói: “Tốt! Những cuốn sách này rất có giá trị đấy”.
 
Chương 453


Chương 453

Ngô Bình đi tới vị trí cuối cùng rồi giậm chân, một chiếc giường ngọc nhô lên, bên trên có bình ngọc, bát ngọc và một bàn cờ.

Trên bàn cờ có những quân cờ màu đen trắng, nhìn cách bày thì khá giống chơi cờ vây.

Dương Mộ Bạch cười nói: “Ấm trà này được đấy…”

Ông ấy giơ tay định cầm lấy thì bị Ngô Bình cản lại: “Sư huynh, đừng động vào nó”.

Dương Mộ Bạch lập tức cảm thấy có điềm: “Sư đệ, có gì không ổn à?”

Ngô Bình cầm một quân cờ màu trắng lên rồi đặt vào một vị trí khác, lập tức có một tiếng động vang lên, bàn cờ tách đôi rồi lộ ra một cái hũ to bằng bàn tay ở dưới, cái hũ này có nắp, nhưng Ngô Bình vẫn có thể nhìn thấy những viên đá gần như trong suốt đang toả ra sức mạnh kỳ lạ ở bên trong.

Anh bê cái hũ lên bằng hai tay, sau đó đặt vào lòng rồi ấn một cái vào bàn cờ, nó nhanh chóng khép lại như cũ.

Dương Mộ Bạch dựng ngón tay cái: “Cậu đúng là đại sư giải trận”.

Ngô Bình cười nói: “Sư huynh, anh cho bọn họ vào đi”.

Dương Mộ Bạch gật đầu rồi gọi người vào, để họ xử lý chỗ này và chụp ảnh, còn ông ấy thì kéo Ngô Bình ra ngoài.

Ông ấy nói: “Sư đệ, chúng ta chia nhau mỗi người một nửa, cậu chọn trước đi”.

Ngô Bình nói: “Hình như sư phụ thích chiếc ô kia, thật ra chiếc khay ngọc quý hơn vì có trận pháp, dùng nó thì sẽ bày bố được trận pháp lợi hại lắm”.

Dương Mộ Bạch sáng mắt lên: “Thật ư? Thế anh không khách sáo nữa nhé, anh lấy chiếc ô và khay ngọc, còn lại thì cho cậu tất”.

Ngô Bình: “Vâng!”

Ngô Bình lấy đan dược, cái bình, rõ ràng đồ bên trong cũng không tầm thường.

Chờ người bên trong chụp ảnh xong, Ngô Bình và Dương Mộ Bạch lại đi vào rồi lấy chiếc ô và khay ngọc đi, còn lại thì giao nộp lên trên.

Lúc này, trời đã sáng bảnh, không lâu sau người của các cơ quan chuyên môn đã đến để kiểm tra, còn Dương Mộ Bạch và Ngô Bình đã đi về.

“Sư đệ, sáng nay anh phải về Thiên Kinh rồi, nghe đại sư huynh bảo cậu cũng định đi Thiên Kinh hả?”, Dương Mộ Bạch hỏi.

“Vâng, sư huynh, nếu tiện thì cho em đi nhờ nhé”.

“Được, chín giờ sáng cất cánh, anh sẽ cho người đi đón cậu”.

Ngô Bình về nhà trước, sau đó mở chiếc vò ra thì thấy có năm viên tinh thạch trong suốt, ba viên màu đỏ, hai viên màu xanh.

“Tiên thạch”, Ngô Bình hít vào một hơi lạnh rồi thầm thấy chấn động.

Trong phiến ngọc có nói về thứ này, linh thạch này do tu sĩ cảnh giới Thiên Tiên luyện chế nên ẩn chứa tiên lực. Nhưng muốn hấp thu được tiên lực của tiên thạch này thì ít nhất phải bước vào cảnh giới Địa Tiên thì thì sẽ chết vì nổ banh xác.

“Đúng là vật báu vô giá với tu sĩ Địa Tiên”, Ngô Bình vừa mừng vừa vui.
 
Chương 454


Chương 454

Anh lại mở chiếc bình ra thì thấy có một viên đan dược màu vàng nhạt nhỏ như quả nho đang toả hương thơm mát. Anh ngửi rồi lẩm bẩm: “Hình như là… Ngư Long Đan?”

Ngô Bình cũng đã đọc về đan dược trong phiến ngọc, dù không quá chắc chắn, nhưng khá giống với miêu tả.

“Thôi, bao giờ về rồi nghiên cứu tiếp vậy”, anh cất đan dược và chiếc vò trong nhà, sau đó lại lấy con cóc ngọc ba chân và huyết chi ra, chuẩn bị đến Thiên Kinh chữa bệnh cho tu sĩ cảnh giới Địa Tiên.

Huyết chi có thể bồi bổ nguyên khí và dưỡng thần, con ngọc ba chân thì là linh dược trị thương, có hai loại linh dược này rồi thì dù tu si kia có bệnh nặng đến mấy, Ngô Bình cũng có thể chữa được.

Một lát sau, xe của Dương Mộ Bạch đã tới, Ngô Bình ngồi xe đến sân bay, sau đó đi máy bay trực thắng đến Thiên Kinh.

Khi ngồi trên máy bay, Ngô Bình đã hỏi Dương Mộ Bạch tên của tu sĩ cảnh giới Địa Tiên kia. Dương Mộ Bạch nói ông ấy là Triệu Vương Tôn, đột phá cảnh giới Địa Tiên từ đời Thanh.

Nhưng gia tộc của Triệu Vương Tôn có quan niệm sống rất cổ hủ, vì nghĩ cho người nhà nên luôn sống ẩn dật. Tới khi vợ con qua đời, ông ấy mới xuống núi. Vào thời Nhật xâm chiếm, Triệu Vương Tôn một mình một kiếm đã giết rất nhiều tu sĩ Nhật, làm chấn động cả hai đất nước.

Ngô Bình: “Tiền bối Triệu Vương Tôn đúng là đáng kính, em nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho ông ấy”.

Dương Mộ Bạch ngẩn ra: “Sư đệ, cậu chắc không?”

Ngô Bình cười đáp: “Khoảng 70 phần trăm ạ”.

Dương Mộ Bạch giật mình: “Sư đệ, nếu cậu thật có thể chữa khỏi cho ông ấy thật thì đại sự huynh sẽ trọng thưởng cho cậu! Quan trọng hơn là cậu sẽ được làm bạn với tu sĩ cảnh giới Địa Tiên”.

Ngô Bình: “Sư huynh, như vậy chứng tỏ có nhiều người đến chữa bệnh cho ông ấy lắm đúng không?”

“Ừ!”, Dương Mộ Bạch gật đầu: “Các bác sĩ hàng đầu cả nước đều đến, cho nên chưa biết có đến lượt chúng ta hay không đây”.

Trong lúc hai người trò chuyện, Thiên Kinh đã xuất hiện trước mắt từ bao giờ. Bọn họ xuống máy bay rồi lên một chiếc xe, đi về chỗ ở của Dương Mộ Bạch.

Ngô Bình hỏi: “Sư huynh, không đến Thần Võ Ti ạ?”

Dương Mộ Bạch: “Chưa, anh đã báo cho đại sư huynh rồi, mình cứ chờ tin ở nhà anh thôi. Anh sưu tầm được nhiều đồ lắm, lát huynh đệ ta phải uống với nhau một chầu mới được”.

Ngô Bình bật cười: “Vâng”.

Chiếc xe đi tới một con phố rộng rãi rồi dừng trước một căn nhà lớn, trông căn nhà này rất đồ sộ, có hai con sư tử đá oai phong ngoài cửa.

Ngô Bình nhìn rồi nói: “Sư huynh, nhà anh trông khí thế quá!”

Dương Mộ Bạch: “Ngày xưa, đây là phủ quận vương đấy, sau thời Kiến Quốc thì anh đã mua lại, đồ đệ của anh nhiều quá nên nhà phải to chút”.

Chiếc xe dừng lại, một người thanh niên đi ra rồi mở cửa, đón Dương Mộ Bạch và Ngô Bình vào nhà.

“Sư tổ, lần này người về mấy ngày ạ? Có phần thông báo cho các sư phụ tới chào không ạ?”, người đó lễ phép hỏi.

Dương Mộ Bạch xua tay: “Không cần đâu, gặp họ chi thêm phiền”.

Sau đó, ông ấy giới thiệu về Ngô Bình: “Đức Thăng, đây là sư đệ của tôi, cậu cũng phải gọi là sư thúc tổ”.

Người thanh niên quỳ ngay xuống đất: “Đệ tử Tôn Đức Thăng tham kiến sư thúc tổ”.

Ngô Bình giật bắn người rồi đỡ cậu ta dậy: “Không cần đa lễ”.
 
Chương 455


Chương 455

Sau đó, anh nói với Dương Mộ Bạch: “Sư huynh, sau này anh đừng giới thiệu về em như thế, anh gặp em cũng dập đầu kiểu này thì em tổn thọ mất”.

Dương Mộ Bạch cười phá lên: “Chịu thôi, phải thế mới đúng. Đức Thăng, các sư huynh đệ của cậu đâu hết rồi?”

Đức Thăng đáp: “Chỉ có con, Đức Bảo và Tử Thanh ở đây thôi ạ”.

“Ờ, thế gọi họ ra chào sư thúc tổ đi”, ông ấy nói.

Ngô Bình chỉ biết than trời, anh phát hiện là sư huynh cố ý cho nên mới gọi thêm các đệ tử khác đến dập đầu với mình.

Đức Thăng trắng trẻo, Đức Bảo mập mạp, vừa đen vừa lùn, mắt híp như một đường thẳng. Tử Thanh là một cô gái ngoài 20 tuổi, mặc quần jean cùng áo sơ mi trắng, buộc tóc đuôi ngựa. Cô ấy không quá đẹp, nhưng cũng khá ưa nhìn.

Ba người tới chào Ngô Bình rồi đi làm việc của mình, bọn họ chuyên làm việc vặt ở đây cho Dương Mộ Bạch hệt như người giúp việc.

Sau khi mời Ngô Bình ngồi xuống, Dương Mộ Bạch bắt đầu kể về mình. Ông ấy có ba đệ tử, hiện giờ đều rất nổi danh trên giang hồ, đại đệ tử ở Hà Đông, nhị đệ tử ở Hoài Bắc, tam đệ tử ở Thiên Kinh.

Đức Thăng là đệ tử của đại đệ tử, Đức Bảo là đệ tử của nhị đệ tử, còn Tử Thanh là đệ tử của tam đệ tử, họ đều được cử đến đây làm chân sai vặt cho Dương Mộ Bạch.

Dương Mộ Bạch có một người con trai, con trai ông ấy thích tranh chữ nên đang dạy ở một trường đại học nào đó, chứ không luyện võ, mà chỉ học luyện khí thôi, song tu vi cũng khá.

Ông ấy có một cháu trai và một cháu gái, cháu trai đã ngoài 30, hiện đang mở một công ty, làm ăn rất lớn nhưng chưa kết hôn.

Cháu gái thì ngoài 20, là một cô gái thích tự do, hay bay nhảy, giờ cô ấy đang sống với Dương Mộ Bạch, và làm cảnh sát ở Thiên Kinh.

Sau khi nói chuyện phiếm một lúc thì đã đến giờ cơm trưa. Quả nhiên Dương Mộ Bạch có cất rất nhiều rượu ngon, ông chọn vài bình để uống với Ngô Bình.

Dương Mộ Bạch rất vui, vì Ngô Bình không chỉ chữa khỏi tim cho ông mà còn giúp ông mở động phủ, còn có được hai món bảo vật, đúng là xứng đáng để uống rượu ăn mừng!

Đồ ăn vừa được đưa tới thì bên ngoài đã có tiếng cười vang lên: “Mùi rượu thơm quá! Mộ Bạch, cậu không gọi anh à?”

Dương Mộ Bạch vừa nghe đã biết là đại sư huynh Diệp Thiên Tông đến, liền trợn trắng mắt: “Đại sư huynh, anh còn nói thế được à. Lần trước anh đến uống hết sạch rượu của em rồi”.

Vừa dứt lời thì Diệp Thiên Tông đã đi vào, Ngô Bình liền đứng dậy chào.

Diệp Thiên Tông bật cười, kéo Ngô Bình về chỗ ngồi rồi ngồi cạnh anh, nói: “Mộ Bạch, lấy thêm mấy chai rượu đi, mấy chai này còn không đủ cho mình cậu uống”.

Dương Mộ Bạch thấy xót của vô cùng, nói: “Sư huynh, uống nhiều rượu không tốt đâu, chúng ta uống ít thôi”.

Diệp Thiên Tông cười lạnh: “Cậu muốn anh tự đi lấy à?”

Dương Mộ Bạch lập tức đứng lên chắp tay: “Được rồi, để em đi lấy”.
 
Chương 456


Chương 456

Dương Mộ Bạch tự đi xuống hầm rượu, Diệp Thiên Tông thì khẽ nói: “Sư đệ, nhị sư huynh của cậu cất nhiều rượu nổi tiếng thời Thanh lắm, cậu phải uống nhiều vào”.

Ngô Bình kinh ngạc: “Thời Thanh sao?”

Diệp Thiên Tông gật đầu: “Nó thích sưu tầm, có rất nhiều ngự tửu chốn cung đình thời Thanh”.

Mắt Ngô Bình phát sáng: “Lúc đi em phải hỏi xin nhị sư huynh mấy bình mới được”.

Diệp Thiên Tông liền cười hì hì: “Đúng thế, không cần khách sáo với nó đâu”.

Một lúc sau Dương Mộ Bạch liền ôm hai vò rượu đi tới. Bên trên vò khắc hoa văn rồng màu vàng, mỗi vò ít nhất mười lăm cân.

Diệp Thiên Tông nhìn lướt qua, thốt lên: “Rượu Tùng Linh? Mộ Bạch này, sao lần này cậu hào phóng thế?”

Dương Mộ Bạch cười nói: “Sư huynh, anh được hưởng phúc của sư đệ đấy. Sư đệ đã chữa khỏi bệnh trong tim em, thế nên em phải cảm ơn em ấy”.

Diệp Thiên Tông kinh ngạc: “Sư đệ đã chữa khỏi bệnh trong tim cậu sao?”

Dương Mộ Bạch cười, gật đầu: “Đã khỏi hẳn rồi, khoảng một năm nữa thôi là em có thể tiến tới cảnh giới Võ Thần”.

Diệp Thiên Tông vô cùng vui mừng: “Tốt quá! Vì bệnh của cậu mà sư phụ cứ lo lắng mãi. Bâu giờ chữa khỏi rồi, tu vi của cậu sớm muộn gì cũng sẽ vượt qua sư huynh. Nào, ba huynh đệ chúng ta cùng cạn!”

Họ uống cạn chén rượu rồi đổi sang uống rượu Tùng Linh. Rượu này có nguồn gốc từ thời hoàng đế Càn Long. Nghe nói muốn ủ rượu này cần phải tới tận cây tùng cổ trong núi sâu, đào đến tận bộ rễ sau đó để vò rượu vào, chôn sâu dưới gốc cây. Điều này khiến hương thơm của rễ tùng thấm nhuần vào trong rượu, một năm sau đào lên thì sắc rượu tựa như màu hổ phách, hương vị tuyệt vời.

Dương Mộ Bạch mãi không nỡ uống vò rượu này, vốn định dùng làm quà tặng mừng thọ sư phụ, thế mà lúc này lại lấy ra uống, chứng tỏ Dương Mộ Bạch vô cùng vui vẻ.

Vừa mở vò rượu ra là mùi hương nồng đậm đã vấn vương trong tâm trí mỗi người. Ngô Bình hít sâu một hơi, nói: “Thơm quá! Sư huynh, anh lấy rượu này từ đâu vậy? Còn nữa không?”

Dương Mộ Bạch cười nói: “Rượu này được bộ phận chuyên ủ ngự tửu của triều Thanh bí mật cất đi, truyền đến tận ngày nay, anh phải tìm đủ mọi cách mới mua được đấy. Tổng cộng có ba vò, uống xong vò này thì anh chỉ còn lại một vò nữa thôi. Nhưng không được uống nữa, vò kia anh định dùng để hiếu kính sư phụ”.

Tử Thanh và Đức Bảo đang rót rượu bên cạnh, ba ông lớn này đang uống rượu nên họ đều không dám nói chuyện. Khi thấy rượu Tùng Linh, tuy rất thèm nhưng cũng cũng chỉ có thể nhìn.

Đặc biệt là Đức Bảo rất thích uống rượu, sắp thèm chảy nước miếng đến nơi.

Ngô Bình uống một chén rượu, thấy hương vị vô cùng đặc biệt, mùi hương triền miên, không khỏi khen ngợi: “Rượu ngon! Sư huynh, chúng ta uống một nửa thôi, để lại nửa còn lại lần sau uống!”

Diệp Thiên Tông cười lớn: “Sư đệ, em không cần phải tiết kiệm rượu cho Mộ Bạch, cứ uống thoải mái”.

Ngô Bình chú ý thấy Đức Bảo đang thèm rượu, liền nói: “Cậu đi lấy thêm hai cái chén tới đây”.

Đức Bảo vội vàng chạy đi lấy hai chén rượu khắc hoa văn rồng thời Minh.

Ngô Bình rót rượu cho cậu ấy rồi nói: “Tôi thấy cậu thèm lắm rồi, chén này cho cậu. Tử Thanh, cô cũng nếm thử xem”.

Đức Bảo giật mình, cậu ấy không ngờ Ngô Bình lại rót rượu cho mình, cậu ấy vội phất tay: “Không không, sư thúc tổ, rượu này quá quý giá, có tiền cũng không mua nổi, con uống vào lãng phí lắm”.
 
Chương 457


Chương 457

Dương Mộ Bạch nói: “Sư thúc đã cho con thì con cứ uống đi, nói linh tinh làm gì”.

Đức Bảo liền gãi đầu: “Vậy…vậy con uống”.

Cậu ấy cúi đầu với Ngô Bình rồi đưa hai tay cầm lấy chén rượu, một hơi uống cạn, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.

Tử Thanh nở nụ cười, cũng cúi người trước Ngô Bình rồi uống cạn rượu.

Ba người chẳng mấy chốc đã uống hết một vò rượu mà vẫn chưa tận hứng. Dương Mộ Bạch mở một vò rượu Ngọc Tuyền. Rượu Ngọc Tuyền là rượu nổi tiếng của cung đình triều Thanh, người dân bình thường không được uống, thường chỉ cung cấp cho Hoàng tộc.

Đây là lần đầu tiên Ngô Bình uống rượu với hai sư huynh, anh uống vô cùng tận hứng, uống đến tận trời tối đen. Trong lúc đó anh nghe họ kể về những chuyện thú vị trên giang hồ, tin tức ly kỳ trong chốn võ lâm, điều này khiến anh được mở mang rất nhiều điều.

Đồng thời Dương Mộ Bạch và Diệp Thiên Tông cũng kinh ngạc trước sự uyên bác của Ngô Bình. Y thuật, bói toán, nhìn sao, xem tướng, trận pháp hay bùa chú Ngô Bình đều biết đôi chút.

Mà lúc nói đến tu vi, một số quan điểm của Ngô Bình cũng gợi mở rất nhiều cho hai người, khiến họ có cảm giác tỉnh ngộ.

Đức Bảo và Tử Thanh còn kinh hãi hơn, vì họ kháy hiện những điều Ngô Bình nói quá cao siêu, đến bây giờ họ vẫn chưa hoàn toàn hiểu được.

Họ không khỏi thầm nghĩ, thảo nào sư tổ lại nhận người đồ đệ này dù đã tuổi xế chiều, đúng là hạc trong bầy gà, nhân tài kiệt xuất!

Đến buổi tối, Diệp Thiên Tông nhận được một cuộc gọi, ông ấy nói với Ngô Bình: “Sư đệ, bên phía tiền bối Triệu có một phi vụ, hay là cậu đi xem thử?”

Ông ấy không mong chờ Ngô Bình có thể chữa khỏi cho Triệu Vương Tôn, nhưng nếu có thể lộ mặt cũng khá tốt, ít nhất phần nào có thể khiến tiền bối Triệu biết đến.

Ngô Bình nói với giọng tò mò: “Sư huynh, sao lại phải đi buổi tối?”

Diệp Thiên Tông cười khổ: “Sư đệ không biết đấy thôi, ban ngày chỗ đó đầy một đám thầy thuốc nổi tiếng, anh muốn gặp tiền bối cũng khó nữa là. Lúc này thì đám người đó đều đi hết rồi. Vừa hay tiền bối Triệu bảo anh qua đó một chuyến, nhân dịp này anh đưa cậu đi luôn”.

Dương Mộ Bạch nói: “Sư huynh, sư đệ, hai người mau đi đi”.

Hai người chuẩn bị một chút rồi bắt đầu đi đến chỗ Triệu Vương Tôn.

Nơi đó không xa lắm, ở trong một căn hẻm nhỏ, đi xe hai mươi phút là đến.

Khi đến trước một tòa nhà cao lớn, một đám hộ vệ xông ra. Sau khi hỏi rõ thân phận họ mới cho hai người vào.

Ngô Bình phát hiện thực lực của đám hộ vệ này hoặc là cảnh giới Tiên Thiên, hoặc là cảnh giới Thần, họ vô cùng mạnh!

Khi tới một đại sảnh, họ thấy bên trong có mười mấy người đang ngồi, trông rất lạ mặt. Nhưng ngay cả người có thân phận như Diệp Thiên Tông cũng vô cùng khách khí với họ, còn chắp tay chào.

Những người này, có người thì đứng dậy đáp lễ, có người lại chỉ khẽ gật đầu. Hiển nhiên là một số người trong số họ còn có thân phận cao hơn Diệp Thiên Tông!

Sau đó Diệp Thiên Tông đưa Ngô Bình tới một căn phòng ngủ rộng rãi. Trong phòng ngủ có một cái giường gỗ cổ xưa, một người đàn ông đang ngồi xếp bằng trên đó. Mặt người đó đầy khí đen, hơi thở lúc có lúc không.
 
Chương 458


Chương 458

Hai người đi vào, Diệp Thiên Tông cúi đầu thật sâu: “Vãn bối Diệp Thiên Tông kính chào tiền bối!”

Người đàn ông trung niên mở mắt ra, đó là một đôi mắt vô cùng sáng rõ, linh động. Trong đôi mắt tựa như có hai ngọn lửa đang hừng hực cháy khiến trái tim Ngô Bình giật nảy.

Tất nhiên chỉ đôi mắt nhìn thấu vạn vật của Ngô Bình mới có thể nhìn thấy ngọn lửa đó, điều này nghĩa là năng lượng thần hồn của người này vô cùng mạnh mẽ!

“Diệp Thiên Tông, sư phụ của cậu có khỏe không?”. Ông ấy nói, vì đã quá lâu không nói nên giọng điệu cứng nhắc.

Diệp Thiên Tông vội nói: “Thưa tiền bối, gia sư vẫn khỏe”.

“Đã đột phá Địa Tiên chưa?”, ông ấy hỏi tiếp.

Diệp Thiên Tông nói: “Vẫn chưa ạ”.

Ông ấy khẽ thở dài: “Nếu vẫn chưa đột phá thì hy vọng cũng khá ít ỏi, chỉ tiếc…”

Ông ấy khựng lại một chút rồi nói: “Ta gọi cậu đến là vì có việc cần nhờ”.

Diệp Thiên Tông vội nói: “Không dám! Tiền bối cứ việc dặn dò, vãn bối dù có thịt nát xương tan cũng sẽ tận tâm dốc sức!”

Triệu Vương Tôn liền bật cười: “Không nghiêm trọng như vậy đâu. Cậu hãy giúp ta chuẩn bị một loại thuốc có thể khơi dậy tiềm năng của sinh mệnh, ta cần dùng”.

Diệp Thiên Tông sững ra: “Tiền bối cần loại thuốc này làm gì?”

Triệu Vương Tôn lạnh nhạt nói: “Đám ngu xuẩn đó dám dùng tượng ma để đổi cái người sắp chết như ta. Giữa bọn ta có món nợ máu. Thế nên ta quyết định trước khi chết sẽ đánh đến Đông Doanh, giết tên chó Oda Tamura, giết luôn đám cao thủ tà đạo của Đông Doanh, báo thù rửa hận cho những người dân vô tội chết đi năm đó!”

Diệp Thiên Tông kinh hãi: “Tiền bối, như thế không được!”

Triệu Vương Tôn nhìn Diệp Thiên Tông, nói: “Thời gian còn lại của ta còn chưa đủ một năm nữa. Có thể dốc chút sức mọn vì quốc gia này trước khi chết, dù có chết ta cũng không hối tiếc”.

Diệp Thiên Tông đột nhiên quỳ xuống: “Tiền bối, xin người hãy cho chúng tôi một chút thời gian, chúng tôi nhất định sẽ tìm được linh dược chữa khỏi cho tiền bối…”

Triệu Vương Tôn phất tay: “Không cần đâu. Linh dược đâu có dễ tìm như thế? Hơn nữa cho dù tìm được linh dược thì chưa chắc đã chữa khỏi được cho ta. Ta bị tà độc ăn mòn gần trăm năm, có thể gần như đã mục nát, thần hồn bị vấy bẩn, chẳng thuốc nào chữa được đâu”.

“Chưa chắc đâu!”

Ngô Bình đột nhiên nói. Anh nhìn Triệu Vương Tôn với dáng vẻ tự tin vô cùng, còn nở một nụ cười.

Triệu Vương Tôn nhìn anh: “Cậu nhóc, chẳng lẽ cậu có cách chữa cho ta sao?”

Ngô Bình chắp tay cúi người thật sâu: “Vãn bối Ngô Bình kính chào tiền bối. Vãn bối quả thực có cách chữa khỏi cho tiền bối”.

Diệp Thiên Tông vội vàng giới thiệu: “Tiền bối, đây là tiểu sư đệ của tôi, là đồ đệ mà gia sư năm nay mới nhận. Cậu ấy tinh thông y thuật, tôi đưa cậu ấy đến vì muốn để cậu ấy xem tình hình vết thương của tiền bối thế nào”.

Triệu Vương Tôn liền bật cười: “Cậu nhóc à, hôm qua tất cả những thầy thuốc nổi tiếng toàn thế giới này đã hội tụ ở đây nhưng chẳng ai có cách gì, cậu nói cậu có thể chữa khỏi sao? Cậu tài giỏi đến đâu mà lại nói thế?”
 
Chương 459


Chương 459

Ngô Bình chỉ mỉm cười, anh đi đến trước mặt Triệu Vương Tôn, nói: “Tiền bối tu vi cao thâm, hơn nữa còn có tiên pháp hộ thể, thế nên tuy bị tà khí xâm nhập nhưng sức sống vẫn chưa tắt hẳn, có thể kiên trì thêm gần trăm năm”.

“Tôi thấy tu vi của tiền bối mới chỉ là Địa Tiên thời kỳ đầu, nếu có thể đột phá vào lúc này thì cần gì sợ tà độc cỏn con?”

Triệu Vương Tôn sững sờ: “Đột phá?”, sau đó ông ấy liền lắc đầu.

“Không thể nào. Cảnh giới thứ hai của Địa Tiên vô cùng khó, bây giờ ta còn đang bị thương nặng, cho dù là trước khi ta bị thương thì cũng không thể nào nắm chắc việc đột phá”.

Ngô Bình nói: “Đó là vì tiền bối chưa gặp được tôi”.

Triệu Vương Tôn chợt thấy hứng thú, nói: “Cậu nhóc à, cậu ăn nói cũng lớn lối đấy, dám nói là có thể giúp ta đột phá. Vậy cậu hãy nói cho ta biết đi, làm sao để giúp ta đột phá?”

Ngô Bình lấy huyết chi và cóc ngọc ba chân ra, nó: “Huyết chi có thể bồi bổ cơ thể bị suy yếu của tiền bối, cóc ngọc ba chân có thể chữa trị cho vết thương của tiền bối. Sau đó tôi sẽ dùng Đại nghịch thần châm để khơi gợi tiềm năng của tiền bối, từ đó đột phá cảnh giới thứ hai của Địa Tiên”.

Triệu Vương Tôn kinh ngạc: “Đại nghịch thần châm?”

“Đúng vậy, Đại nghịch thần châm có thể mượn sức mạnh tà độc để đưa tiền bối thoát khỏi nghịch cảnh, đột phá cảnh giới thứ hai của Địa Tiên. Nói cách khác, tà độc mà tiền bối phải chịu đựng suốt một trăm năm nay không phải là chuyện xấu mà ngược lại còn là chuyện tốt!”, Ngô Bình nói.

Triệu Vương Tôn kinh hãi, nói: “Cậu…cậu nhóc à, y thuật của cậu thật lạ kỳ”.

Ngô Bình cười nói: “Về bản chất, tà độc và linh khí không có sự khác biệt. Cảnh giới thứ hai của Địa Tiên còn được gọi là cảnh giới Thuần Dương, một khi bước vào cảnh giới này thì tà độc sẽ được chuyển hóa thành sức mạnh tiên nguyên”.

Triệu Vương Tôn im lặng, mãi hồi lâu sau mới hỏi: “Cậu nắm chắc bao nhiêu phần trăm?”

“Khoảng sáu mươi đến bảy mươi phần trăm”, Ngô Bình nói, đây là tính toán thấp nhất của anh.

Triệu Vương Tôn liền cười lớn: “Ông trời vẫn chưa tuyệt đường của Triệu Vương Tôn này! Được! Ta muốn thử, cậu nhóc, làm phiền cậu rồi!”

Ngô Bình nói: “Ngoài ra tôi cần một cây sâm vương”.

“Sâm vương sao?”, Diệp Thiên Tông nghĩ một lúc rồi nói: “Cái này để anh!”

Diệp Thiên Tông đi rồi, Ngô Bình liền nói: “Tiền bối, chúng ta hãy dùng huyết chi trước”.

Trong huyết chi có chứa độc tố, Ngô Bình dùng mấy loại thuốc để trung hòa. Anh nấu thành canh ngay tại chỗ để Triệu Vương Tôn uống.

Sau khi uống bát canh huyết chi, sắc mặt Triệu Vương Tôn liền trở nên khá hơn, nhưng khí đen trên mặt càng đậm hơn.

Lúc này đã qua hai tiếng, Diệp Thiên Tông đã quay lại, ông ấy cầm theo một cái hộp ngọc. Sau khi mở ra, trong hộp có một cây sâm vương.

Cây sâm vương này đã thành hình người, nặng dưới ba lạng, toàn thân trắng như ngọc, mùi sâm nồng đậm.

Diệp Thiên Tông nói: “Sư đệ, cây sâm vương này dùng thế nào?”

Ngô Bình nói: “Dùng nó và cóc ngọc ba chân, phối hợp thêm vài loại thuốc nữa để điều chế thành canh sâm cóc tam bổ, có thể bồi bổ nguyên khí, bồi bổ vết thương, bồi bổ tinh thần”.
 
Chương 460


Chương 460

Nói xong anh liền bắt tay vào chế thuốc. Cách chế loại thuốc này khá phức tạp, bỏ thuốc nào vào trước, xử lý thuốc thế nào, nấu bao lâu, tất cả đều phải vô cùng tỉ mỉ.

Nấu suốt ba tiếng đồng hồ, một bát canh có màu sắc tựa như ngọc tím ra lò, Ngô Bình bảo Triệu Vương Tôn hãy uống hết nhân lúc còn nóng.

Sau đó anh liền ngồi cạnh để nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị bước châm cứu kế tiếp. Dùng Đại nghịch thần châm mất rất nhiều sức lực, anh phải giữ trạng thái tốt nhất.

Nửa tiếng sau, canh sâm cóc tam bổ đã phát huy tác dụng, hơn ba tiếng đồng hồ sau thì canh phát huy tác dụng đến đỉnh điểm. Triệu Vương Tôn cảm giác được vết thương trong cơ thể mình và vết thương của thần hồn đều được chữa trị, nguyên khí dồi dào.

Thậm chí ông ấy còn cảm thấy trạng thái bây giờ của mình còn mạnh hơn cả trước khi bị cầm tù ở Đông Doanh. Nhưng sự mạnh mẽ này chỉ là tạm thời, cùng lắm chỉ duy trì được một tiếng.

Ngô Bình đột nhiên mở mắt ra nói: “Tiền bối, xin hãy chuẩn bị kỹ!”

Triệu Vương Tôn đã cởi toàn bộ quần áo, ông ấy ngồi xếp bằng để Ngô Bình châm kim.

Ngô Bình điều động chân khí màu vàng kim, bắt đầu châm cứu cho Triệu Vương Tôn. Chân khí màu vàng kim đi theo cây kim vàng vào sâu trong kinh mạch, anh có thể cảm nhận trong cơ thể Triệu Vương Tôn có một luồng tiên lực hùng hậu còn mạnh mẽ hơn cả chân khí vàng kim của anh!

Triệu Vương Tôn không hề phản kháng mà để cho chân khí đi vào cơ thể. Chân khí vàng kim đi khắp 108 huyệt đạo trong cơ thể ông ấy.

Việc châm kim phải liền mạch lưu loát, quá trình chỉ vỏn vẹn chưa đầy một phút. Ngô Bình ra tay nhanh như chớp, chân khí tiêu hao rất nhiều.

Khi hạ cây kim cuối cùng xuống, anh gần như mất hết sức lực, ngồi bệt xuống.

Lúc này Triệu Vương Tôn thấy toàn thân mình nóng bừng, tà độc mạnh mẽ khắp nơi trong cơ thể giờ đây ông ấy lại có thể dễ dàng sử dụng!

Hoặc có thể nói thể chất của ông ấy đã có sự thay đổi, tiềm năng của cơ thể được khơi dậy, từ đó có được năng lực khống chế và tận dụng tà độc. Lúc này tà độc và tiên lực hòa vào làm một, mãnh liệt đột phá cửa ải tiếp theo, cảnh giới Thuần Dương!

Canh sâm cóc tam bổ có hiệu quả đáng kinh ngạc, lại thêm cả Đại nghịch thần châm nên cửa ải kiên cố đó giờ đây lại bị dao động.

“Ầm!”

Lần đầu tiên xung kích, cửa ải xuất hiện một lỗ hổng nhỏ.

“Rắc rắc!”

Lần thứ hai xung kích, cửa ải mở rộng, ánh sáng trong đầu Triệu Vương Tôn chấn động, ông ấy lập tức điều động tâm pháp để ngưng thụ Thuần Dương thần phù.

Ngưng tụ thần phù cần một lượng lớn tiên lực, với tu vi vốn có của ông ấy thì không thể nào làm được chuyện này. Nhưng tà độc và tiên lực hòa vào nhau, năng lượng lại trở nên dồi dào.

Thuần Dương thần phù cực thuần cực dương, có có hiệu quả tinh lọc cực mạnh, một khi tà độc đi vào thì sẽ bị chuyển hóa thành tiên lực thuần dương.

Cả quả trình ấy Triệu Vương Tôn cảm giác như chỉ có mấy giây đã hoàn thành, nhưng trên thực tế thì Ngô Bình và Triệu Vương Tôn đã đứng đợi bên ngoài suốt năm tiếng!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom