Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 862


Chương 862

Ngô Bình: “Nhân tài!”

Anh ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: “Giờ ông có hai sự lựa chọn, một là bị phế tu vi và ngồi tù 20 năm”.

Niên Tả Đạo hoảng sợ rồi vội cầu xin: “Đại tông sư, tôi sai rồi! Xin cậu đừng phế tu vi của tôi”.

Ngô Bình: “Bình tĩnh, còn điều kiện thứ hai nữa. Từ giờ trở đi, ông phải làm việc cho tôi, chuyên mảng cải tạo vũ khí. Tôi là đội trưởng của Hắc Thạch thuộc Thiên Long, cũng là người của Giang Nam Đường thuộc Thần Võ Ti, có lẽ thứ ông cải tạo có chút tác dụng với cấp dưới của tôi”.

Niên Tả Đạo sáng mắt lên: “Tôi đồng ý đi theo đại tông sư! Tôi sẽ trung thành tận tuỵ, nghe lời đại tông sư tuyệt đối!”

Đạo sĩ kia thấy Niên Tả Đạo nịnh bợ Ngô Bình thì cũng nói ngay: “Đại tông sư, tôi cũng vậy”.

Ngô Bình thấy hơi bất ngờ, anh nhìn sang đạo sĩ đó thì thấy ông ta trông hơi hèn mọn, không giống người tốt nên hỏi: “Ông biết làm gì?”

Đạo sĩ đáp: “Tôi là Tôn Khải Nguyên, am hiểu hạ độc và chế độc, tôi từng nghiên cứu ra hơn 300 loại chất độc, nhiều độc tố còn không kiểm tra ra được”.

Ngô Bình gật gù, đúng là có nhiều chất độc không kiểm tra ra được, vì xã hội chỉ quen với ngần ấy chất độc thôi, trong khi đó có rất nhiều triệu chứng và cơ chế tác dụng của độc tố bí ẩn mà họ không thể biết. Vì vậy tuy nhiều người bị trúng độc, nhưng do đó là một chất độc lạ nên cuối cùng vẫn bị quy thành bệnh lạ.

Ngô Bình lập tức thấy hứng thú với người này: “Đứng dậy đi rồi nói chuyện”.

Tôn Khải Nguyên đứng dậy sau đó nịnh nọt: “Cảm ơn đại tông sư”.

Ngô Bình hỏi ông ta: “Ông học chế tạo độc từ ai?”

Tôn Khải Nguyên đáp: “Tôi là một cô nhi, chính sư phụ đã nuôi tôi khôn lớn và truyền thụ cách chế độc và giải độc cho tôi từ nhỏ, ngoài ra người còn cho tôi một bộ Độc Kinh nữa”.

Ngô Bình gật gù: “Tốt, ông và Niên Tả Đạo sau này hãy đi theo tôi”.

Tôn Khải Nguyên mừng rỡ: “Cảm ơn đại tông sư khai ân!”

Dù Tôn Khải Nguyên biết chế tạo chất độc và dùng độc, nhưng lại không nổi danh hay có địa vị gì trên giang hồ. Nhưng nếu ông ta đi theo Ngô Bình thì khác, sau này họ sẽ là người của Thiên Long và Thần Võ Ti, tiếng nói cũng sẽ có trọng lượng hơn.

Lúc này, Bao Thái đã có thể nói chuyện được, ông ta run giọng nói: “Đại tông sư, xin cậu nể mặt sư phụ tôi mà tha cho tôi lần này”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Tôi đã hạ ám thủ vào quyền ban nãy, ông hãy đi tìm sư phụ mình đi xêm ông ta có giải cho được không. Nếu không thì bảo ông ta đến gặp tôi”.

Bao Thái thấy căm hận trong lòng: “Được, tôi nhất định sẽ truyền đạt lại y như lời cậu nói”, dứt lời, ông ta gọi bọn đàn em chuẩn bị rời đi.

Ngô Bình lạnh giọng nói: “Tôi cho ông đi à? Ám sát nhân viên của quốc gia, ông biết tội mình nặng thế nào không?”

Bao Thái chột dạ rồi nổi giận nói: “Vậy cậu muốn sao?”

Ngô Bình hừ nói: “Ông là một trong Tứ Hiêu, nhiều năm qua đã làm không ít việc xấu, ngoài ra còn vơ vét nhiều tiền của, tôi không phạt ông thì sao ông nhớ kỹ được”.

Sau đó, anh nhìn Ma Tam đang nằm viết cáo trạng dưới đất rồi nói: “Không cần viết nữa, tôi hỏi ông, Bao Thái có bao nhiêu tài sản?”

Ma Tam thầm nghĩ giờ thân mình còn lo chưa xong nên ông ta không cần coi trọng nghĩa khí nữa nên nói ngay: “Thưa đại tông sư, Bao Thái này đã làm nhiều việc xấu, ít nhất đã tiết kiệm được 3.4 trong ngân hàng và các cơ quan đầu tư. Ngoài ra ông ta còn khá nhiều bất động sản, công ty, sòng bạc và trung tâm giải trí, giá trị ít cũng phải lên tới 700 triệu. À ông ta còn tích được khá nhiều đồ cổ, vàng, rượu quý và sân đấu ngựa với kho rượu ở nước ngoài”.
 
Chương 863


Chương 863

Ngô Bình nói: “Tốt, Bao Thái, tôi cũng cho ông hai sự lựa chọn. Một là tôi sẽ bắt ông rồi tống vào tù, như vậy chắc ông sẽ không sống quá nổi ba ngày đâu. Điều kiện thứ hai là ông phải nộp ba tỷ để mua lại cái mạng chó của mình”.

Bao Thái vừa tức vừa sợ: “Ba tỷ thì gần như hết toàn bộ tài sản của tôi rồi, cậu đừng có mơ!”

“Nói vậy là ông chọn cách thứ nhất”, anh gọi điện thoại cho đội cảnh sát đến bắt người ngay.

Thấy Ngô Bình làm thật, Bao Thái sa sầm mặt, ông ta có quen biết với lãnh đạo ở đây nên cũng không sợ mấy. Vấn đề là ông ta đã trúng ám thủ của Ngô Bình, không biết còn sống được mấy ngày nữa?

Ngô Bình còn chưa gọi điện xong thì Bao Thái đã nghiến răng nói: “Tôi đồng ý!”

Ngô Bình mỉm cười: “Tốt, giờ ông hãy viết giấy nợ, sau đó có thể tích tiền dần”.

Gom ba tỷ trong một thời gian ngắn là chuyện khá khó với Bao Thái nên Ngô Bình cũng không vội.

Bao Thái cầm lấy giấy bút rồi viết giấy nợ, sau đó mới được người đỡ dậy rờI đi.

Lúc này, Ma Tam đáng thương nhìn Ngô Bình, cảm thấy tiền đồ tương lai của mình tối đen như mực. Ông ta đã đắc tội với Ma Tam, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Ngô Bình nói: “Ma Tam, giờ chỉ có tôi mới bảo vệ được ông, nếu ông đi theo tôi thì Bao Thái sẽ không dám động tới ông đâu”.

Ma Tam muốn bật khóc: “Xin đại tông sư cứu mạng!”

Ngô Bình: “Giờ ông hãy đi theo Bao Thái, đốc thúc ông ta gom đủ tiền. Nếu có chuyện gì thì phải báo cho tôi ngay, cứ mạnh mẽ lên, không phải sợ ông ta”.

Ma Tam nghiến răng, hiện giờ ông ta chỉ còn một con đường sống nên đành ra sức gật đầu: “Vâng, tôi sẽ đi ngay”.

Tôn Khải Nguyên và Niên Tả Đạo ngày mai sẽ tới Hắc Thạch báo danh, sau đó sẽ chính thức trở thành cấp dưới của Ngô Bình.

Chẳng mấy chốc, mọi người đã giải tán, bữa ăn cùng sắp kết thúc.

Chu Truyền Võ nói: “Đại tông sư thật oai phong, nhưng tiếc là đời này chú không còn cơ hội nữa rồi, ngưỡng mộ cháu quá!”

Ngô Bình: “Chú có con đường riêng của mình, là nhật vật lớn quản lý bao người, sao phải ngưỡng mộ ai ạ”.

Chu Truyền Võ gật đầu: “Cháu nói cũng có lý. Ngô Bình này, chuyện đầu tư nhà máy thuốc, chú sẽ cố hết sức, nếu không thành thì cứ để Thanh Nghiên đầu tư như lời cháu nói”.

“Vâng”.

Chu Truyền Võ ra về trước, chị Thanh dẫn em trai mình tên là Tiểu Tân đi vào, cả hai không nói gì mà quỳ ngay xuống đất.

Ngô Bình giật mình rồi vội nói: “Chị Thanh, chị làm gì thế? Mau đứng dậy đi!”

Chị Thanh nghiêm túc nói: “Cậu Bình, xin cậu nhận của hai chị em tôi một lạy”.

Dứt lời, chị Thanh dập đầu một cái.

Ngô Bình vội vã đỡ hai chị em họ dậy rồi nói: “Không cần phải vậy đâu, tôi tiện tay thôi”.
 
Chương 864


Chương 864

Chị Thanh vẫn tỏ thái độ cung kính: “Cậu Bình, sau này cậu mà đến quán, nhất định tôi sẽ tiếp đón chu đáo”.

Ngô Bình cười nói: “Được, thế thì sau này tôi sẽ thường xuyên tới”.

Sau đó, anh nhìn người thiếu niên: “Cậu đừng gây phiền toái cho chị mình nữa, tôi chỉ giúp một lần này thôi, hiểu chưa?”

Cậu thiếu niên gật đầu: “Anh Bình, em biết rồi ạ, từ nay trở đi nhất định em sẽ nghe lời chị”.

Lúc cậu thiếu niên nói chuyện, Ngô Bình phát hiện trước ngực cậu ấy có đeo một viên ngọc như hình giọt nước to cỡ củ lạc, bên trong có một đường kim tuyến rất nhỏ như sợ tơ, nhìn qua như đá thạch anh tóc.

Nhờ khả năng nhìn xuyên thấu mà Ngô Bình phát hiện đường kim tuyến đó có một sức mạnh đặc biệt, chứ không phải vật chất tự nhiên bình thường, anh không nhịn được hỏi” “Cậu lấy viên ngọc ấy ở đâu thế?”

Cậu thiếu niên ngẩn ra, sau đó cầm viên ngọc lên nói: “Anh Bình, em được bạn gái tặng ạ”.

Ngô Bình cười hỏi: “Bạn gái cậu ư?”

Cậu thiếu niên ngại ngùng gãi đầu rồi nói: “Bọn em mới quen nhau mấy tháng, cô ấy tốt lắm, lại còn xinh nữa”.

Ngô Bình bình thản hỏi: “Bạn gái cậu là người ở đâu? Nhà làm nghề gì?”

Cậu thiếu niên đáp: “Cô ấy tên là Thu Nhi, bố mở cửa hàng thu mua phế liệu. Anh Bình, anh đừng coi thường công việc này, kiếm tiền ác phết đấy, bố của Thu Nhi đã có cả triệu rồi”.

Ngô Bình: “Thế à? Nói vậy thì bạn gái cậu là con nhà giàu rồi”.

Cậu thiếu niên cười trừ: “Nhưng đó là chuyện của ngày xưa, thật ra em vay nặng lãi không phải cho mình, mà là cho Thu Nhi. Một năm trước, bố cô ấy bỗng mê bài bạc, không chỉ tiêu hết tiền tích góp, mà còn nợ sòng bạc hơn triệu. Em vay nặng lãi là để cô ấy trả lãi cho bố”.

Chị Thanh nổi giận: “Thằng đần này! Em vay nặng lãi cho con bé ấy trả lãi cho bố nó ư? Đầu em úng nước rồi à?”

Cậu thiếu niên rụt cổ lại rồi nói: “Em sai rồi mà chị”.

Ngô Bình gật đầu nói: “Giờ cậu hãy dẫn tôi đến nhà bạn gái cậu, tôi có thể giúp được chuyện này”.

Cậu thiếu niên mừng rỡ: “Anh Bình, anh sẽ giúp nhà Thu Nhi thật ạ?”

Ngô Bình cười nói: “Đương nhiên, nhưng cậu phải hỏi họ giúp tôi về lai lich của viên ngọc này”.

Cậu thiếu niên gật đầu thật mạnh: “Vâng, em sẽ gọi cho Thu Nhi ngay”.

Cậu thiếu niên Tiểu Tân ra ngoài gọi điện, một lát sau quay lại nói: “Anh Bình, Thu Nhi bảo nhà cô ấy đã lấy được viên ngọc này trong một cái hộp lúc thu mua phế liệu. Khi ấy, bố cô ấy nhận được một cuộc điện thoại, có một hộ gia đình ở Thạch Thành sắp phải dỡ nhà. Họ đi rồi và để lại một đóng hoang tàn nên đã đóng gói rồi bán cho nhà cô ấy. Nhà cô ấy đã tìm thấy viên ngọc này trong một chiếc tráp từ đống đồ bỏ đi ấy. À, Thu Nhi nói còn mấy cái tráp như thế cơ, ngoài viên ngọc này ra thì còn một cái lò luyện, nhưng nói chung toàn đồ cũ”.

Ngô Bình gật đầu: “Tôi biết rồi, cậu bảo bạn gái là chúng ta sẽ qua đó ngay”.

“Vâng”, Tiểu Tân mừng quýnh, vội vàng báo ngay tin tốt này cho Thu Nhi.

Chiếc xe đua của Ngô Bình chỉ chứa được hai người, vì thế Tiểu Tân lái xe của chị mình. Hai chiếc xe nối đuôi nhau đi tới khu thu mua phế liệu của nhà Thu Nhi.

Chỗ này nằm ở vùng ngoại ô, khi Tiểu tân và Ngô Bình đến nơi thì Khương Đông Thăng và Khương Thu Nhi đã đứng chờ sẵn ở ngoài. Khương Thu Nhi biết bạn trai mình đã tìm được một nhân vật lớn tới giúp giải quyết rắc rối nên rất vui, lập tức báo ngay cho bố mình.
 
Chương 865


Chương 865

Khương Đông Thăng đương nhiên không tin có người giúp được mình, nhưng vì rất yêu chiều con gái nên cũng ra ngoài đứng chờ với cô ấy. Sau khi thua cờ bạc hết cả tài sản, vợ Khương Đông Thăng đã hoàn toàn thất vọng với chồng mình nên đã bỏ đi, chỉ còn lại con gái ở bên cạnh ông ấy.

Ông ấy đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất nên lén mua bảo hiểm đắt tiền, nếu mai này có làm sao thì người thừa hưởng sẽ là con gái của ông ấy. Như vậy, ông ấy vẫn để lại được cho con gái khoảng hai, ba triệu, đủ để cô ấy sống một thời gian.

Khương Đông Thăng hút thuốc nói: “Thu Nhi, Tiểu Tân cũng được, sau này hai đứa hãy sống với nhau cho tốt”.

Khương Thu Nhi cười nói: “Bố ơi, Tiểu Tân chưa lừa con bao giờ, anh ấy nói có thể giúp mình thì chắc chắn là thật”.

Khương Đông Thăng hiền từ xoa đầu con gái rồi nói: “Thu Nhi, sau này cũng đừng trách mẹ con, là bố sai nên mẹ con bỏ đi là đúng”.

Khương Thu Nhi cúi đầu nói: “Con không muốn nhắc đến mẹ”.

Đột nhiên có tiếng động cơ vang lên, ngay sau đó có một chiếc xe siêu màu bạc và một chiếc xe bình thường xuất hiện.

Tiểu Tân bước xuống xe với vẻ hào hứng.

“Thu Nhi, anh Bình đến rồi, anh ấy làm to lắm, nhất định sẽ giúp được em”, Tiểu tân láu táu.

Ngô Bình xuống xe rồi quan sát Thu Nhi, đây là một cô gái trạc tuổi Ngô Mi, trông cũng khá ưa nhìn, mặt tròn, buộc tóc đuôi ngựa.

Thu Nhi cúi người thật sâu với Ngô Bình rồi nói: “Anh Bình, cảm ơn anh đã đồng ý giúp em”.

Ngô Bình cười nói: “Em là Thu Nhi à? Đừng khách sáo, Tiểu Tân là em anh, em là bạn gái cậu ấy thì anh giúp em là chuyện đương nhiên mà”.

Tiểu Tân nghe thấy thế thì kích động tới mức run lên, anh Bình coi cậu ấy là em trai ư? Hãnh diện quá, quả này cậu ấy có thể chém gió suốt đời được rồi.

Thu Nhi giới thiệu về Khương Đông Thăng: “Đây là bố em ạ”.

Ngô Bình bước tới rồi giơ một tay ra: “Chào ông”.

Khương Đông Thăng cũng là người từng trải nên vừa nhìn đã biết chiếc xe của Ngô Bình rất đắc tiền, ông ấy vội vàng lau tay vào áo rồi nói: “Chào cậu Bình, tôi là Khương Đông Thăng bố của Thu Nhi”.

Ngô Bình: “Ông chủ Khương, tôi nghe Tiểu Tân bảo ông đang nợ tiền cờ bạc hả?”

Khương Đông Thăng hổ thẹn nói: “Tại tôi ngu dốt tham lam nên mới dính vào bài bạc, giờ bị thế này cũng là đáng đời”.

Ngô Bình thở dài nói: “Mười người dính vào cờ bạc thì thua cả chín người, ông nên biết điều này chứ”.

Khương Đông Thăng cúi đầu thấp hơn vì quá xấu hổ.

Ngô Bình nhìn khu phế liệu sau lưng ông ấy rồi hỏi: “Nơi ông làm ăn đây hả? Lợi nhuận thế nào?”

Khương Đông Thăng: “Rất tốt, mỗi năm đều khoảng 700 nghìn. À nhưng giờ nó không thuộc về tôi nữa rồi, mấy hôm nữa là Thiên Nghiêm sẽ cho người tới quản lý”.

Ngô Bình vẫy tay gọi Tiểu Tân: “Tiểu Tân, đưa viên ngọc ấy đây”.

Tiểu Tân vôi tháo viên ngọc ra rồi đưa cho Ngô Bình bằng hai tay.
 
Chương 866


Chương 866

Ngô Bình giơ viên ngọc lên hỏi: “Ông chủ Khương, ông cho Thu Nhi viên ngọc này à?”

Khương Đông Thăng vội gật đầu: “Vâng, tôi thấy viên thạch anh tóc này đẹp nên đưa cho Thu Nhi. Cậu Bình, sao cậu lại hỏi chuyện này?”

Ngô Bình: “Bởi đây không phải thạch anh tóc, mà là một món đồ cổ, tôi muốn mua lại nó”.

Khương Đông Thăng ngẩn ra: “Đồ cổ ư?”

Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy, nên ông hãy ra giá đi”.

Khương Đông Thăng luống cuống xoa tay vào nhau, một tia hi vọng trỗi dậy, ông ấy thầm nghĩ có phải mình muốn bao nhiêu cũng được không? Nhưng sau khi suy xét lại, nếu Ngô Bình không nói thì ông ấy cũng không biết giá trị của viên ngọc này nên làm người phải biết điều.

Khương Đông Thăng nói: “Tuỳ cậu”.

Ngô Bình mỉm cười, thấy Khương Đông Thăng cũng khá biết điều nên nói: “Được, tôi trả ông 10 triệu, nếu ông thấy ít thì tôi có thể tăng thêm”.

Nhóm Khương Đông Thăng ngẩn ra, 10 triệu ư? Ông ấy và con gái ngơ ngác nhìn nhau, Tiểu Tân giật bắn người, không dám tin vào tai mình.

Ngô Bình: “Ông chủ Khương, ít quá à?”

Khương Đông Thăng vội nói: “Không không, cậu Bình, nhiều quá rồi ạ”.

Ngô Bình cười lớn nói: “Khéo giá trị của viên ngọc này còn hơn thế ý chứ. À, tôi nghe nói ngoài viên ngọc này ra còn mấy thứ khác nữa đúng không, tôi xem được chứ?”

Khương Đông Thăng gật đầu ngay: “Được ạ, tôi vẫn cất đi, mời cậu đi theo tôi”.

Lúc này, Khương Đông Thăng đang rất hào hứng, cảm giác như mình đang nằm mơ, một viên ngọc trong đống phế liệu mà bán được những 10 triệu, đúng là như phim vậy!

Khương Đông Thăng dẫn Ngô Bình đi tới một căn nhà cũ kỹ, đó là kho hàng, bên trong chất đầy chai lọ, giấy báo cũ được chia thành từng khu vực riêng.

Ông ấy có vẻ ngại ngùng nói: “Tôi đã thu mua phế liệu hai mươi năm, chỉ thích sưu tầm những món đồ cũ hay hay”.

Ông ấy đi vào một góc, ở đó có một cái tráp ngọc không to, bên cạnh còn có một cái lò luyện bằng đá cao nửa mét.

“Cậu Bình, tôi tìm thấy viên ngọc ấy trong đống đồ này, ngoài ra còn mấy thứ nữa”.

Nói rồi, ông ấy cúi xuống cầm cái tráp lên, sau khi mở ra thì có một cái lá ngọc nhìn như thạch anh tóc, nhưng khác là màu xanh.

Ngô Bình sáng mắt rồi cầm chiếc lá ngọc ấy lên thì thấy sợi tơ bên trong cũng có một sức mạnh đặc biệt, nhưng đó là gì thì nhất thời anh chưa đoán ra.

Sau đó, Khương Đông Thăng lại mở năm chiếc tráp ngọc khác ra, bên trong đều có những món đồ khác nhau như lưỡi câu bằng ngọc, con ngựa bằng ngọc, đao ngọc, kiếm ngọc, thuẫn ngọc cùng những sợi tơ bên trong với đủ mọi màu sắc.

Ngô Bình liếc nhìn rồi nâng cái lò luyện bằng đá lên, cái lò này rất nặng, bên trong đặc ruột. Nhưng anh có thể nhìn thấy nó đang phong ấn một ngọn lửa hình bông hoa sen đang phát sáng ở bên trong.

Ngô Bình giật mình, lẽ nào chính là vật trong truyền thuyết?

Anh mỉm cười nói: “Ông chủ Khương, tôi sẽ mua hết những thứ này, mỗi thứ tôi trả ông 10 triệu, ông thấy được không”.

Khương Đông Thăng run lên vì hãi: “Mỗi món 10 triệu ư?”
 
Chương 867


Chương 867

Ngô Bình: “Chiếc lò luyện này khá to nên tôi sẽ trả ông 20 triệu, tổng cộng là 100 triệu”.

Khương Đông Thăng hít sâu một hơi rồi nói: “Cậu Bình, cậu đã nói thật về giá trị của các món đồ này trước cho tôi biết, chứng tỏ cậu là người tốt, nhưng Khương Đông Thăng tôi không thể tham lam được, 100 triệu là quá nhiều, tôi không dám nhận đâu”.

Ngô Bình cười nói: “Không nhiều đâu, vì tôi chưa biết công dụng của những thứ này nên chưa trả ông gía cao được”.

Khương Đông Thăng ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Được, tôi cứ nhận tiền trước đã. Khi nào cậu thấy chúng không đáng giá như vậy thì tôi sẽ trả tiền lại cho cậu”.

Ngô Bình cười phá lên: “Đã mua rồi, ai còn trả lại chứ”.

Dứt lời, anh lấy một tờ chi phiếu 100 triệu ra đưa cho Khương Đông Thăng: “Tôi sẽ mang đồ đi, còn ông hay nghiêm túc làm ăn, đừng dính vào bài bạc nữa. Ông có một cô con gái rất ngoan, phải biết quý trọng mới phải, đúng không?”

Khương Đông Thăng gật mạnh đầu: “Cậu Bình dạy chí phải, tôi sẽ ghi nhớ! Nếu tôi còn bài bạc nữa thì sẽ chặt cả chân lẫn tay luôn”.

Lúc này, Ngô Bình chợt phát hiện đỉnh đầu Khương Đông Thăng bốc lên một tia sáng màu đỏ, chứng tỏ là mệnh phú quý.

Anh thấy hơi ngạc nhiên, lẽ nào anh liên quan đến vận mệnh của ông ấy ư?

Tiểu Tân ở lại với Thu Nhi, Ngô Bình hỏi vài câu xong thì cùng Chu Thanh Nghiên mang đồ đi.

Giờ đã 11 giờ tối, Chu Thanh Nghiên không nhịn được nữa mà hỏi: “Anh Bình, tại sao anh lại mua đống đồ đó với giá đắt thế? Chúng có gì đặc biệt ư?”

Ngô Bình cười nói: “Ừm, khả năng cao là bảo bối nào đó, tạm thời anh chưa biết chúng là gì, nhưng bỏ ngần ấy tiền ra cũng không lỗ đâu”.

Chu Thanh Nghiên mím môi cười: “Anh đúng thật là, nếu là người khác, cùng lắm chỉ mua đống đồ đó với giá mấy triệu thôi”.

Ngô Bình bình thản nói: “Thanh Nghiên, chuyện này em không hiểu đâu, người tu hành làm gì cũng phải tuân thủ quy tắc của mình. Hơn nữa 100 triệu với vài triệu cũng không khác gì với anh cả”.

Chu Thanh Nghiên như có điều suy nghĩ: “Cũng đúng, đúng là không khác gì thật, nhưng nhờ đó mà nhà họ Khương sẽ thay đổi được cả cuộc đời”.

Ngô Bình: “Hơn nữa Khương Đông Thăng còn gặp may trong làm ăn, sau này chắc chắn sẽ có khối tài sản cả trăm tỷ”.

Chu Thanh Nghiên ngạc nhiên không khép được miệng: “Trăm tỷ ư! Anh biết xem tướng à?”

“Đương nhiên”, Ngô Bình vênh váo.

Chu Thanh Nghiên liếc nhìn anh: “Thế lát về anh cũng xem cho em đi, tiện thể tối nay dạy em cách hít thở luôn”.

“Được, lần này anh sẽ dạy em cách hít thở cao cấp”, Ngô Bình nói.

Sau đó, Ngô Bình đã làm đúng như lời mình nói.

Lúc Chu Thanh Nghiên tu luyện cách hít thở, anh cũng không nhàn rỗi, mà bắt đầu tu luyện môn tuyệt kỹ khác của chùa Đại Thiền là Kinh Lôi Chưởng.

Tuyệt kỹ của chùa Đại Thiền mà Đông Phật tiên sinh cho anh có hai môn thần pháp và một môn thần công.
 
Chương 868


Chương 868

Ngô Bình đã từng thi triển Kinh Lôi Chưởng, nhưng khi ấy chỉ làm qua loa chứ chưa tu luyện nghiêm túc. Bây giờ, anh chính thức tu luyện, đã có tia sét nổi lên trên bàn tay.

Kinh Lôi Chưởng có thể tạo ra bốn sức mạnh khủng khiếp như băng, điện, bom, sét, hay được chia ra thành băng Sơn Thủ, Đoạn Long Thủ, Điện Chỉ và Tạc Chưởng.

Ngô Bình đã ở cảnh giới Tiên Thiên nên tu luyện Kinh Lôi Chưởng dễ hơn nhiều, anh tiến bộ rất nhanh, liên tục nắm vững các công pháp.

Khi trời sáng, Chu Thanh Nghiên vẫn tu luyện, còn Ngô Bình đi mua đồ ăn sáng. Gần đó có một nhà bán bánh bao rất ngon, anh định đi mua một ít mang về cho Chu Thanh Nghiên.

Khi luyện công sẽ rất mau đói, nhưng ăn uống phải chọn lọc cẩn thận.

Anh vừa ra ngoài, Đông Hoàng đã đi theo.

Ngô Bình đi được một đoạn rồi hỏi Đông Hoàng: “Đông Hoàng, mày cũng muốn ăn bánh bao hả?”

Đông Hoàng gật đầu, nó cũng kén chọn đồ ăn lắm.

Một người một chó đi bộ theo dòng người trên phố, con phố này có nhiều thương nhân nên có khá nhiều người dắt chó đi dạo. Đột nhiên, có một người đàn ông đầu trọc dẫn một con chó ngao đi tới.

Con chó ngao này to hơn Đông Hoàng một chút, trông nó rất oai. Nhưng thật ra nó chỉ dày lông mà thôi, chứ không nặng bằng Đông Hoàng.

Cách Đông Hoàng mười mét, con chó ngao đã sủa ầm lên với vẻ hưng phấn, người đàn ông đầu trọc kéo mạnh sợi dây mà vẫn không ăn thua.

Đông Hoàng vẫn rất bình tĩnh, nó coi thường nhìn con chó ấy mà không hề sợ sệt.

Người đàn ông đầu trọc tức giận nói: “Đi mau, tôi không giữ được dây nữa đâu”.

Ngô Bình đi thẳng tới đó, Đông Hoàng đi tới trước mặt con chó ngao rồi sủa gì đó mà con người không thể nghe thấy.

Con chó ngao ẳng ẳng vài tiếng rồi nằm rạp xuống đất run rẩy, hình như nó đang rất sợ hãi.

Đông Hoàng mặc kệ nó rồi đi tiếp với Ngô Bình.

Người đàn ông đầu trọc ngẩn ra, sau đó cảm thấy hơi nhục nhãn nên quát: “Này, quay lại đây”.

Ngô Bình ngoảnh lại, mắt anh loé lên, tên kia sợ đến mức suýt ngã khuỵ.

Ngô Bình hỏi: “Có chuyện gì?”

Người đàn ông đầu trọc thấy sống lưng lạnh toát, sau đó vô thức lùi lại: “Không… không có gì”.

Ngô Bình đi tiếp rồi hỏi: “Đông Hoàng, nhà Đường Thiên Tuyệt có một con vẹt, nó có lai lịch thế nào?”

Đông Hoàng nhìn anh như nói: “Anh biết tôi có thể nói được tiếng người à?”

Ngô Bình: “Giờ tao nói, còn mày gật hoặc lắc đầu nhé”.

Đông Hoàng gật đầu đồng ý.

Ngô Bình hỏi: “Con vẹt đó là người sao?”

Đông Hoàng gật đầu.

Ngô Bình: “Nguyên thần của vẹt là người sao?”

Đông Hoàng lại gật đầu.
 
Chương 869


Chương 869

Ngô Bình đã chứng thực được suy đoán của mình, liền nói: “Xem ra đó cũng là một nhân vật lão làng, nếu không thì Đường Thiên cũng sẽ không tôn trọng đến thế. Vậy mày thì sao? Mày cũng là người à?”

Đông Hoàng lắc đầu.

Ngô Bình: “Vậy mày là chó sao?”

Đông Hoàng lại lắc đầu.

Ngô Bình rất bất ngờ: “Mày không phải người, cũng không phải chó, lạ thật đấy”.

Đông Hoàng lắc đầu, sau đó trợn to mắt, trông rất bực bội.

Ngô Bình nhún vai: “Được rồi, không nói cái này nữa”.

Anh đi tiếp một đoạn, một cô gái trẻ trung xinh đẹp mặc áo gió, đeo kính râm nhanh chóng đi tới. Đột nhiên cô gái đó đứng lại và nhìn Ngô Bình.

Ngô Bình không để ý mà đi tiếp.

Cô gái nói: “Là anh sao?”

Ngô Bình giật mình, quay người hỏi: “Cô là?”

Cô gái tháo kính râm xuống để lộ ra một khuôn mặt thon dài xinh đẹp. Cô gái khoảng 23, 24 tuổi: “Anh không nhớ tôi sao? Lần trước khi ở huyện Minh Dương, có một chiếc xe trộn xi măng mất lái, anh đã cứu tôi”.

Cô gái nói thế khiến Ngô Bình nhớ lại. Lúc đó một chiếc xe dừng ở phía trước, anh lái xe đụng xe của đối phương ra xa, nếu không thì hậu quả khó lường.

Anh cười nói: “Hóa ra là cô à, sao cô lại đến Thạch Thành?”

Cô gái cười nói: “Thực ra tôi vốn sống ở Thạch Thành, lần đó đi huyện Minh Dương để thăm bà ngoại tôi”.

Ngô Bình nói: “Ồ, hóa ra là thế, hôm đó cô không bị thương chứ?”

“Không, tôi còn chưa kịp cảm ơn anh nữa. Nếu không có anh thì tôi không dám tưởng tượng mình sẽ ra sao nữa”.

Ngô Bình cười nói: “Cô không sao là tốt rồi”.

Cô gái lấy điện thoại ra: “Tôi có thể lưu số của anh không?”

Hai người trao đổi số điện thoại và tên. Cô gái tên Hạ Lam, cũng sống ở đường Lệ Thủy, hơn nữa còn sống ngay cạnh nhà Ngô Bình.

Sau khi biết chuyện, Hạ Lam rất kinh ngạc: “Thế à? Chúng ta là hàng xóm sao? Trùng hợp quá, có rảnh thì mời anh đến nhà tôi chơi nhé”.

Ngô Bình nói: “Được, có rảnh tôi nhất định sẽ đến”.

Sau khi hàn huyên mấy câu thì hai người chào tạm biệt.

Ngô Bình mua bánh bao gạch cua và một vài món ăn rồi về nhà, sau đó gọi Chu Thanh Nghiên ăn cơm.

Chu Thanh Nghiên tu luyện cả tối, tinh thần rất tốt. Tu luyện có nhiều tiến bộ nên cô ấy rất hưng phấn, nói: “Anh Bình, phương pháp hô hấp mà anh dạy em tuyệt quá. Em vừa luyện đã có kết quả kỳ diệu như vậy, nếu cứ tiếp tục thì hiệu quả chắc hẳn sẽ càng đáng kinh ngạc nhỉ?”

Ngô Bình gật đầu: “Tất nhiên rồi, thế nên em phải luyện công chăm chỉ”.
 
Chương 870


Chương 870

Chu Thanh Nghiên gật đầu, khi thấy bánh bao gạch cua trên bàn thì cười nói: “Của tiệm Tô Ký sao?”

Ngô Bình rất bất ngờ: “Em biết nhìn hàng đấy nhỉ, còn nhớ cả bánh bao của tiệm Tô Ký”.

Chu Thanh Nghiên nói: “Tất nhiên rồi, em ăn bánh bao của tiệm đó từ hồi còn bé tý đấy”.

Sau khi ăn bữa sáng, Chu Thanh Nghiên đi làm. Ngô Bình thì ở nhà tu luyện Kinh Lôi quyết, đến buổi trưa thì anh đã hoàn toàn nắm bắt được Kinh Lôi quyết.

Sau khi nghỉ ngơi chốc lát, anh lấy ra phiến lá đó rồi nhìn chằm chằm vào những đường gân lá, lẩm bẩm: “Thứ năng lượng này rốt cuộc là gì vậy?”

Nghĩ vậy, tay phải của anh nắm chặt lá ngọc rồi bóp mạnh, một tiếng “rắc” vang lên, lá ngọc nát vụn, một sợi năng lượng màu xanh thấm vào lòng bàn tay anh.

Khi luồng năng lượng này đi vào cơ thể, anh liền cảm nhận được tiềm năng của sinh mệnh đang tăng lên cực nhanh. Tiềm năng của sinh mệnh chính là thuộc tính cơ bản nhất của sinh mệnh, tiềm năng càng lớn thì khả năng của bản thân càng mạnh!

“Nó có thể khiến mình tăng cường sức sống sao?”, anh kinh ngạc, bởi anh biết rằng đây là một tác dụng vô cùng to lớn!

Lúc này Đông Hoàng đi tới, nó nhìn chằm chằm mấy mảnh ngọc vỡ trên đất, ánh mắt vô cùng khát vọng.

Ngô Bình giật mình, nói: “Đông Hoàng, mày cũng nhận ra thứ này sao?”

Đông Hoàng gật đầu, sau đó nhìn anh bằng ánh mắt ngập nước đáng thương tựa như đang nói, có thể cho một ít không?

Ngô Bình thấy rất vui vẻ, nói: “Mày mà cũng có lúc phải cầu xin người khác à? Được rồi, mày có thể chọn một cái”.

Anh để tất cả kiếm ngọc, đao ngọc xuống đất để Đông Hoàng chọn. Đông Hoàng chọn miếng ngọc hình lưỡi móc có đường tơ màu xanh bên trong. Nó nuốt chửng miếng ngọc, sau đó tiếng rắc rắc phát ra từ trong miệng nó.

Miếng ngọc vỡ nát, một luồng năng lượng màu xanh đi vào trong cơ thể Đông Hoàng. Thoáng cái, toàn thân nó run rẩy, ngã thẳng xuống đất, không còn động đậy nữa.

Ngô Bình giật thót tim, anh nhìn kỹ mới phát hiện Đông Hoàng không sao, nó chỉ rơi vào trạng thái như đang ngủ.

Anh lẩm bẩm: “Đây rốt cuộc là năng lượng gì vậy?”

Anh lo rằng mình sẽ bị như Đông Hoàng nên không dám tiếp tục hấp thu những năng lượng khác nữa mà chuyển sang tu luyện đoàn thể thuật.

Luyện hơn nửa tiếng đã đến giờ cơm trưa. Có người ấn chuông cửa, cánh cửa mở ra, một cô gái xinh đẹp mặt trái xoan đứng ngoài cửa, đó chính là Hạ Lam. Cô ấy mặc một chiếc váy rất thời thượng, ánh mắt Ngô Bình liền sáng lên.

“Xin chào, tôi không làm phiền anh chứ?”. Cô ấy cười hỏi, trên tay cầm một chai rượu vang.

Ngô Bình nói: “Là cô à, mời vào”.

Hạ Lam đi vào nhà, sau khi nhìn xung quanh, vô ấy cười nói: “Nhà anh trang trí đẹp quá”.

Ngô Bình nói: “Là chủ cũ trang trí đấy, tôi chỉ mua rồi ở thôi”.

Hạ Lam đưa chai rượu cho anh: “Tôi cất kỹ chai rượu này lắm, khá ngon đấy. Giờ tôi tặng cho anh”.

Ngô Bình vội nói cảm ơn. Anh nhìn năm sản xuất rượu, là từ 50 năm trước từ một trang trại rượu nổi tiếng, giá trị của chai rượu này ít nhất cũng phải mấy chục nghìn tệ.
 
Chương 871


Chương 871

“Mời ngồi, cô muốn uống gì?”, anh cười hỏi.

“Tôi uống nước lọc, cảm ơn”.

Sau khi đưa cho Hạ Lam cốc nước, Ngô Bình nói: “Thế giới này nhỏ thật, không ngờ chúng ta lại là hàng xóm”.

“Đúng đấy, lúc đó tôi kinh ngạc lắm. Phải rồi anh Ngô này, anh thường xuyên sống ở đây không?”, cô ấy hỏi.

“Cũng không hẳn, chỉ đôi khi tôi mới sống ở đây mấy hôm thôi”, anh nói.

Do không quá thân thiết nên cũng chẳng có nhiều chuyện để nói, Ngô Bình chỉ đành hỏi: “Cô Hạ làm nghề gì vậy?”

Hạ Lam cười nói: “Tôi là chủ một công ty quảng cáo”.

Ngô Bình nói: “Một công việc rất tốt”.

Hạ Lam cười khổ: “Tốt gì chứ, bây giờ công ty tôi sắp phá sản đến nơi, tôi đang lo lắm”.

Ngô Bình tò mò hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Hạ Lam nói: “Trước đây việc làm ăn của công ty cũng khá tốt, nhưng gần đây chúng tôi có thêm một đối thủ cạnh tranh, lần nào cũng lấy giá thấp hơn nhiều để cướp khách hàng của chúng tôi. Tôi định đóng cửa công ty rồi đến nơi khác mở lại, tôi không muốn cứ thế này mãi”.

Ngô Bình nói: “Vì sao công ty đó lại làm như vậy?”

Hạ Lam lắc đầu: “Kệ đi, không nhắc đến nó nữa. Tôi tới đây vì muốn cảm ơn anh lần trước đã cứu tôi”.

Ngô Bình nói: “Chuyện nhỏ thôi mà, cô đừng nghĩ nhiều làm gì. Hơn nữa chúng ta là hàng xóm, sau này cô có việc gì cần giúp đỡ có thể tìm tôi”.

Hạ Lam cười nói: “Vậy thì tốt quá”.

Lần đầu đến thăm nên Hạ Lam cũng ngại ở lâu, nói vài câu đã tạm biệt ra về.

Sau khi tiễn Hạ Lam, Ngô Bình gọi điện hỏi Chu Thanh Nghiên mấy giờ về. Cô ấy phải đàm phán một vụ làm ăn, hôm nay không về.

Ngô Bình liền tự nấu mì, giải quyết bữa trưa một cách tạm bợ. Vừa mới bỏ mì vào nồi thì Lâm Bạch đã gọi tới, bảo Niên Tả Đạo và Tôn Khải Nguyên đã đến. Anh bảo Lâm Bạch sắp xếp, chiều anh sẽ tới.

Ăn mì xong, anh lái xe đến phòng làm việc của Hắc Thạch, một tòa nhà có màn hình cảm ứng.

Khi đến văn phòng, bên ngoài có biển “Phòng làm việc Hắc Thạch”, bên trong trang trí rất xa hoa, đám người Dương Đoạn đều đang ở bên trong. Ngoài họ ra còn có hơn một trăm nhân viên ở đây, họ đảm nhận các công việc khác nhau như tình báo, hậu cần.

Ngô Bình vừa đến là Lâm Bạch đã nói to: “Nhóm trưởng đến rồi!

Mọi người đều đứng dậy, nói to: “Chào nhóm trưởng!”

Ngô Bình phất tay: “Mọi người làm việc tiếp đi”.

Lâm Bạch đi tới, nói: “Nhóm trưởng, người của chúng ta vẫn chưa gặp anh, hay là anh tới nói chuyện một chút?”

Ngô Bình nói: “Được, anh đi sắp xếp đi”.
 
Chương 872


Chương 872

Lâm Bạch triệu tập tất cả thành viên đến phòng họp. Phòng họp rất lớn, có đầy đủ các trang thiết bị. Ngô Bình đứng trên bục dài mười mét, rộng tám mét, cao hơn một mét tám, ánh đèn xung quanh chiếu rọi vào người anh.

Nhìn những cấp dưới ở phía dưới bục, Ngô Bình mỉm cười: “Tôi xin tự giới thiệu, sau này tôi sẽ làm trưởng nhóm mới của Hắc Thạch. Tôi họ Ngô, tên Ngô Bình. Tôi đã gặp các thành viên chủ chốt của Hắc Thạch, nhưng hôm nay mới có dịp gặp mọi người lần đầu tiên”.

Có người phía dưới huýt sáo, là một cô gái. Cô ấy hô to: “Trưởng nhóm, anh đẹp trai quá!”

Ngô Bình mỉm cười: “Cảm ơn”.

“Tôi sẽ tạm thời không điều chỉnh Hắc Thạch dù là về nhân lực hay chế độ, mọi người có thể chuyên tâm vào công việc của mình. Còn về lương, tôi sẽ tăng lương cho mọi người…”

Anh hỏi Lâm Bạch: “Ai phụ trách tài vụ?”

Lâm Bạch nói: “Là ông Chu ạ”.

Một người đàn ông trung niên trọc đầu khoảng 50 tuổi, đeo một cặp kính kiểu cũ giơ tay, nói: “Báo cáo trưởng nhóm, tôi là Chu Chuyên, người phụ trách tài vụ”.

Ngô Bình hỏi: “Ông Chu, ông là người phụ trách đúng không, vậy mỗi năm nhóm Hắc Thạch chúng ta chi tiêu bao nhiêu? Khoản chi cho nhiên viên là bao nhiêu?”

Ông Chu nói: “Báo cáo trưởng nhóm, nhóm Hắc Thạch chúng ta chi tiêu dựa theo khoản cấp của bên trên. Bên trên cho bao nhiêu thì chúng ta sẽ dùng bấy nhiêu. Có khi nhận thêm việc cũng được phát một ít tiền thưởng. Năm nay được nhận ba tỉ, phát cho nhân viên 570 triệu tệ”.

Ngô Bình hỏi một nhân viên nam: “Anh phụ trách mảng nào? Thu nhập bao nhiêu?”

Nhân viên nam đẩy kính, nói: “Báo cáo, tôi phụ trách phân tích tình báo, năm ngoái nhận được 370 nghìn tệ”.

Khoản thu 370 nghìn tệ sau thuế cũng không hề ít, cũng được tính là khá giả ở đất nước phát triển.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Một ngày anh làm bao nhiêu tiếng?”

Nhân viên nam cười nói: “Tôi không tính, nhưng hầu như là khoảng 2, 3 ngày về nhà một lần”.

Ngô Bình gật đầu, sau đó lại hỏi mấy người khác. Thu nhập của những nhân viên văn phòng này khoảng từ 300 nghìn tệ đến 500 nghìn tệ. Lương của những người đi công tác bên ngoài sẽ cao hơn, một năm có thể kiếm được mấy triệu tệ, nhưng đây cũng là tiền liều mạng đổi lấy, hầu như lúc nào cũng gặp nguy hiểm.

Anh nói: “Vì đặc thù công việc mà mọi người đều rất vất vả. Tôi quyết định sẽ tăng lương gấp đôi cho mọi người, bắt đầu từ năm nay”.

Ông Chu tài vụ rất sốt ruột: “Trưởng nhóm, nếu nhiều như thế thì phải bỏ ra thêm 570 triệu tệ, lấy đâu ra nhiều tiền như thế chứ?”

Ngô Bình nói: “Tất nhiên là xin từ bên trên rồi”.

Anh lấy điện thoại ra rồi gọi cho Đoàn Long ngay tại đó.

Sau khi nối máy, anh lập tức than khổ: “Thủ trưởng Long, Hắc Thạch nghèo quá, phải đổi mới trang thiết bị, cũng phải tăng thêm nhân viên, ngân sách không đủ”.

Đoàn Long nghe thế cũng bật cười: “Cậu đang đòi tiền đấy à? Nói đi, cần bao nhiêu?”

Ngô Bình nghiêm mặt nói: “Thủ trưởng Long, năm nay em định chơi lớn, thế nên ngân sách của Hắc Thạch cần phải tăng ít nhất là gấp đôi”.
 
Chương 873


Chương 873

Đoàn Long cũng rất thoải mái: “Được, anh tăng gấp đôi cho cậu. Nhưng cậu phải tạo ra thành tích đấy. Trước mắt mọi người phải đến Cảng Thành một chuyến, người Đông Doanh đang muốn thâu tóm thế giới ngầm bên đó nên đã phái một nhóm cao thủ tới, nhiệm vụ của mọi người rất quan trọng”.

Ngô Bình nói: “Thủ trưởng Long yên tâm, có em ở đây thì người Đông Doanh không làm gì được đâu!”

“Được! Mọi người hãy làm tốt công tác chuẩn bị, tuần sau sẽ xuất phát”.

“Rõ!”

Sau khi anh cúp máy, mọi người đưa mắt nhìn nhau. Chỉ gọi một cuộc thôi đã xin được ngân sách gấp đôi, trưởng nhóm mới được nể nang đến thế sao?

Mấy người Lâm Bạch nhìn nhau cười, họ đã nghe nói rằng Ngô Bình có quan hệ rất tốt với thủ trưởng Long, nhưng không ngờ lại tốt đến vậy! Phải biết là trưởng nhóm trước vì để tăng ngân sách mà đã tốn hơn một năm, cuối cùng cũng chỉ tăng được khoảng 300 triệu tệ, chưa bao giờ được tăng lên gấp đôi.

Mọi người bên dưới liền vỗ tay nhiệt liệt.

Ngô Bình phất tay, bên dưới liền yên tĩnh. Anh nói: “Tôi mới đến nên vẫn chưa hiểu biết nhiều về tình hình của Hắc Thạch, mọi người có vấn đề gì có thể nói ra”.

Vừa dứt lời đã có người hỏi: “Trưởng nhóm, chúng ta có báo mối thù nhóm trưởng tiền nhiệm bị giết không?”

Ngô Bình nhìn về phía người vừa nói, đó là một nhân viên chuyên tác nghiệp bên ngoài, khoảng 25, 26 tuổi, tu vi cảnh giới Khí. Anh nói: “Tôi vẫn chưa nắm bắt được tình hình của trưởng nhóm tiền nhiệm”.

Người này liền kể lại chuyện về trưởng nhóm tiền nhiệm. Người đó tên Đỗ Quảng Uy, là người rất tốt. Nửa năm trước, người đó bị kẻ phản bội bán đứng khi đang làm nhiệm vụ ở Đông Doanh, bị một đám cao thủ Đông Doanh vây giết ở Công Hải. Sau đó Đông Doanh gửi đầu của Đỗ Quảng Uy cho Hắc Thạch. Hai mắt người đó bị khoét ra, đầu lưỡi bị cắt, trên mặt còn bị khắc dòng chữ “Kẻ tiếp theo chính là các người”.

Ngô Bình nghe xong im lặng một lúc, sau đó nói: “Hung thủ là ai?”

“Gia tộc Sato, một trong những thế gia tu luyện ở Đông Doanh”.

Ngô Bình trầm giọng nói: “Tất nhiên phải báo mối thù của trưởng nhóm tiền nhiệm! Phải ăn miếng trả miếng!”

Mọi người đều gào lên phẫn nộ, họ cùng vào sinh ra tử với Đỗ Quảng Uy, tình cảm rất sâu đậm, thế nên nghe Ngô Bình nói thế họ rất kích động.

Ngô Bình hỏi: “Kẻ phản bội là ai, đã điều tra được chưa?”

Lâm Bạch nói: “Trưởng nhóm, kẻ phản bội đã trốn tới Đông Doanh và được đám Đông Doanh bảo vệ, chúng tôi ám sát hai lần đều thất bại”.

Ngô Bình nói: “Không phải vội, rồi sẽ có lúc chúng lơi lỏng”.

Lúc này một nhân viên lại hỏi: “Trưởng nhóm, nghe nói anh là tông sư cảnh giới Tiên Thiên, có thể ngưng tụ quyền ý, có thể cho chúng tôi mở mang tầm mắt không?”

Ngô Bình thấy họ rất muốn xem quyền ý thì mỉm cười, nói: “Quyền ý là một loại khả năng chiến đấu, phối hợp với thần ý có thể đe dọa đối phương. Ai muốn thử thì đứng lên bục”.

Mọi người vội vàng đi lên, ngay cả Vi Lạp cũng chạy tới hóng hớt. Tổng cộng có 12 người, đứng thành hai hàng.

Ngô Bình đứng đối diện đám người này, sau đó liền sử dụng quyền ý. 12 người liền cảm thấy Ngô Bình tựa như thiên thần hạ phàm, khí thế vô cùng khủng khiếp, họ cảm thấy một nỗi sợ trào lên. Cảm giác này tựa như chuột thấy mèo vậy, ngay giây sau sẽ bị vồ lấy.
 
Chương 874


Chương 874

Có năm người toàn thân cứng đờ, sau đó ngã xuống đất. Những người khác cũng thấy đầu mình trống không, hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu

Ngô Bình thu quyền ý lại, nửa phút sau họ mới hoàn hồn lại, họ thấy kinh hãi vô cùng, đây chính là quyền ý sao?

Có người tò mò hỏi: “Trưởng nhóm, nói như thế thì những cao thủ Tiên Thiên thông thường đều hoàn toàn không phải đối thủ của anh sao, ví dụ như đội trưởng Lâm?”

Ngô Bình nói: “Trong chiến đấu có vô vàn thể loại và cách thức, không có mạnh nhất, chỉ có mạnh hơn. Nhưng cao thủ Tiên Thiên thông thường quả thật không phải đối thủ của tôi”.

Lâm Bạch bật cười: “Cái đám khốn kiếp các người, muốn thấy tôi bị trưởng nhóm hành hạ chứ gì? Tôi thỏa mãn các người”.

Anh ta tới trước mặt Ngô Bình, chắp tay nói: “Trưởng nhóm, xin hãy dốc toàn lực, tôi thất bại càng thảm hại thì họ càng hưng phấn”.

Ngô Bình cười hỏi: “Anh có chắc chắn muốn đánh không?”

Lâm Bạch đã bày thế võ: “Xin nhóm trưởng hãy chỉ giáo”.

Mọi người đều trợn to mắt, hưng phấn nhìn hai người trên đài.

Cổ Lệ nói: “Tôi cược anh Lâm có thể đỡ được mười chiêu”.

Thường Minh nói: “Không đến nỗi chỉ có mười chiêu chứ nhỉ? Anh Lâm có thực lực mạnh mà, ít nhất có thể kiên trì đến 20, 30 chiêu”.

Dương Đoạn nói: “Các người thì biết cái gì! Đại tông sư chỉ cần tung vài chiêu là quyết định thắng bại rồi”.

Mọi người đều kinh ngạc, chỉ có vài chiêu thôi sao?

Lúc này Lâm Bạch đã ra tay trước, anh ta tấn công vào cánh phải của Ngô Bình tựa như một bóng ma. Ngô Bình phất tay, tóm được cánh tay Lâm Bạch vô cùng chính xác. Anh điểm điện chỉ lên cánh tay anh ta.

Sau khi bị điểm lên cánh tay, anh ta như bị điện giật, động tác rất chậm chạp. Ngay sau đó, cánh tay Ngô Bình liền ấn lên ngực anh ta, chỉ cần dùng lực thêm một chút là anh ta chắc chắn phải chết.

Đồng tử Lâm Bạch co rụt lại, sau đó ôm quyền lui về sau.

Mọi người im như thóc, Dương Đoạn khẽ thở dài: “Chỉ dùng có nửa chiêu thôi!”

Mặt Lâm Bạch đỏ lên, anh ta nói: “Trưởng nhóm, chiêu vừa rồi của anh có lai lịch như thế nào?”

Ngô Bình nói: “Điện chỉ hóa thành từ Kinh Lôi quyết của chùa Đại Thiền”.

Lâm Bạch kinh ngạc: “Hóa ra là tuyệt chiêu của chùa Đại Thiền, thảo nào lại mạnh như thế, tôi thua tâm phục khẩu phục!”

Sau khi gặp mặt với nhân viên xong, ai về vị trí của người nấy để tiếp tục làm việc.

Tôn Khải Nguyên và Niên Tả Đạo vội vàng đi tới, giờ họ đã trở thành thành viên của Hắc Thạch.

“Chào trưởng nhóm”, hai người đều cúi người.

Ngô Bình ừ một tiếng: “Hai người có hài lòng với Hắc Thạch không?”

“Hài lòng, hài lòng chứ”, hai người vội nói.

Ngô Bình cười nói: “Tôn Khải Nguyên là cao thủ đầu độc, Niên Tả Đạo lại am hiểu dùng ám khí và thuốc nổ. Sau này mọi người có nhu cầu liên quan thì có thể bảo họ làm”.
 
Chương 875


Chương 875

Lâm Bạch nói: “Trưởng nhóm, quả thực rất hữu dụng, hay là để họ làm việc ở bộ phận hậu cần”.

Ngô Bình gật đầu, nói: “Tôi khá bận, không thể ở đây thường xuyên. Lâm Bạch, lúc tôi không ở đây thì phải làm phiền anh rồi”.

Lâm Bạch lập tức nói: “Rõ, đây là điều cấp dưới như tôi nên làm”.

Sau đó anh lại hỏi một số chuyện về Cảng Thành, tuần sau là phải đi tới đó rồi, anh vẫn chưa hiểu nhiều về tình hình bên đó.

Lâm Bạch nói: “Trưởng nhóm, người Đông Doanh được rất nhiều lợi ích ở Cảng Thành, nhưng cũng không đến mức đột nhiên cho người khống chế thế giới ngầm ở Cảng Thành. Việc này nhất định có nguyên nhân gì đó, tôi đề nghị chúng ta hãy điều tra rõ ràng trước rồi mới ra tay”.

Ngô Bình nói: “Bộ phận tình báo hãy làm việc hết sức, có tin tức thì báo ngay cho tôi”.

Anh ở Hắc Thạch cả buổi chiều nên đã hiểu biết cơ bản về phương thức vận hành và quá trình làm việc của Hắc Thạch, cũng đã gặp hết các thành viên chủ chốt.

Sau sáu giờ, anh gọi mấy người Lâm Bạch đi uống rượu. Lúc đi, anh lấy của Niên Tả Đạo một mũi tên chuyên dùng giấu trong tay áo, rồi lại hỏi lấy của Tôn Khải Nguyên bốn loại thuốc cực độc để phòng có lúc cần dùng.

Họ ăn cơm ở quán ăn của chị Thanh. Thu Nhi và Tiểu Tân đều đang làm việc trong tiệm.

Chị Thanh rất nhiệt tình, vội mời họ vào phòng riêng rồi dặn đầu bếp nấu những món ăn ngon nhất. Chị ta thậm chí còn về tận nhà để lấy chai rượu quý giá đang cất kỹ ra để chiêu đãi nhóm Ngô Bình.

Tiểu Tân tự mình mang thức ăn lên, Thu Nhi đi tới rót rượu cho Ngô Bình, tâm trạng của họ có vẻ rất tốt.

Ngô Bình cười hỏi: “Thu Nhi, đã trả hết nợ chưa?”

Thu Nhi cười nói: “Anh Bình, bọn em đã trả hết nợ rồi. Bố em bán quán thu mua phế liệu đi rồi, bảo là muốn đi làm ăn”.

Ngô Bình gật đầu: “Bố em cũng là một nhân tài, ông ấy sẽ thành công”.

Thu Nhi nói: “Anh Bình, lát nữa bố em sẽ đến, ông ấy nói có chuyện muốn gặp anh”.

Ngô Bình nói: “Được”.

Không lâu sau chị Thanh cầm rượu tới, đó đều là rượu ngon được chị ta cất kỹ. Thấy số rượu này, Ngô Bình hơi kinh ngạc. Theo như anh biết thì nếu đem bán những chai rượu này trên thị trường cũng phải có giá ít nhất mấy chục nghìn tệ!

Anh cười nói: “Chị Thanh, không ngờ chị lại cất giấu nhiều rượu ngon như vậy đấy”.

Chị Thanh nói: “Số rượu này đều là do chồng tôi để lại”.

Ngô Bình không hỏi kỹ, chỉ nói: “Chị Thanh, đã đủ món rồi, chị ngồi xuống uống chút rượu đi”.

Chị Thanh không coi Ngô Bình là người ngoài, nên liền lấy thêm một cái ghế rồi ngồi cạnh anh.

Sau khi uống vài chén rượu, chị Thanh liền bắt đầu câu chuyện, kể về quá khứ của mình. Năm nay chị Thanh 32 tuổi, chị ta kết hôn năm 18 tuổi, chồng chị ta tên Tào Dũng.

Tào Dũng làm việc cho một ông chủ lớn, mấy năm đầu rất thuận lợi, nhưng vài năm sau ông chủ đó chết, anh ta cũng bỏ mạng, cho đến bây giờ vẫn chưa tra ra tại sao lại chết. Số rượu này chính là số rượu ngày xưa ông chủ kia tặng cho Tào Dũng.

Sau khi Tào Dũng chết, một đám người xông vào nhà chị ta rồi lấy đi tất cả thứ đáng giá, tài khoản ngân hàng cũng bị đóng băng. Không lâu sau, nhà của chị ta bị ngân hàng thu hồi.
 
Chương 876


Chương 876

Mấy năm sau, chị ta cố gắng làm lụng rồi mở được quán ăn, sao đó sống nương tựa với em trai của mình là Tiểu Tân.

Ngô Bình nghe đến đây liền nói: “Chị Thanh, ông chủ lớn đó là ai vậy?”

Chị Thanh nói: “Chắc cậu đã từng nghe nói, ông ta tên Vạn Trung Lương”.

Ngô Bình rất kinh ngạc: “Vạn Trung Lương? Là ông chủ của Giang Nam thành?”

Chị Thanh gật đầu: “Chính là ông ta. Nói ra thì con trai út của Vạn Trung Lương chính là chồng của cô tôi”.

Ngô Bình giật mình: “Nói thế thì chị cũng biết Vạn Lộ Khả sao?”

Chị Thanh nói: “Lộ Khả là em họ tôi, tất nhiên là tôi biết. Giờ cô ấy đang ở Mễ Quốc, hàng năm đều về thăm tôi”.

Ngô Bình rất tò mò về Giang Nam thành, rõ ràng năm đó nhà họ Vạn đã bị người ta hãm hại. Nhưng bây giờ anh không tiện nghe ngóng, chỉ đành chuyển chủ đề sang nói cái khác.

Chẳng mấy chốc Khương Đông Thăng đã đến, ông ấy mang theo một bản hợp đồng, nói: “Cậu Bình, tôi chuẩn bị kinh doanh. Đây là hợp đồng nhập cổ phần, tôi tặng cậu 40% cổ phần”.

Ngô Bình rất kinh ngạc, cười hỏi: “Ông đưa tôi 40% cổ phần làm gì chứ?”

Khương Đông Thăng nghiêm mặt nói: “Cậu Bình, nếu không có cậu thì tôi đã tự sát từ lâu rồi. Không dám giấu cậu, lúc đó tôi đã mua bảo hiểm, định sau khi chết sẽ để lại cho con gái tôi làm của hồi môn. May mà cậu đã cứu tôi, công ơn to lớn của cậu tôi không biết nên lấy gì báo đáp! 40% cổ phần này là một chút tâm ý của tôi, xin cậu Bình hãy nhận lấy!”

Khương Đông Thăng không hề ngốc, ông ấy biết Ngô Bình có thế lực to lớn, thế nên ông ấy nhất định phải bám lấy chỗ dựa vững chắc này. Ông ấy nhận thấy, so với những gì Ngô Bình có thể cho ông ấy thì 40% cổ phần không đáng là gì!

Ngô Bình hỏi: “Vậy ông định kinh doanh cái gì?”

Khương Đông Thăng nói: “Tôi đã nghiên cứu rất nhiều, định đầu tư xe hơi sử dụng năng lượng mới. Trong 10 năm tới, trên thị trường sẽ có đến một nửa lượng xe là xe hơi năng lượng mới, ngành này có tiềm lực lớn”.

Ngô Bình trợn to mắt: “Ông định sản xuất xe sao? Ông có biết sản xuất xe cần bao nhiêu tiền không?”

Khương Đông Thăng gật đầu: “Tôi biết, có thể sẽ tốn hàng chục tỷ, hàng trăm tỷ! Một trăm triệu tệ của tôi hoàn toàn chỉ như muối bỏ biển, không hề đủ dùng”.

Ngô Bình nói: “Thế nên ông tính sao?”

Khương Đông Thăng nói: “Thế nên tôi sẽ dùng một trăm triệu tệ này để kiếm thêm thật nhiều tiền trước, khi nào tôi có đủ vốn thì tôi sẽ sản xuất xe hơi dùng năng lượng mới”.

Phải biết là ông ta có số phát tài, Ngô Bình hoàn toàn không tin lời ông ấy nói. Anh suy nghĩ một lúc rồi bảo: “Được, tôi nhận lấy 40% này”.

Anh liền ký hợp đồng ngay tại đó, trở thành một trong những cổ đông của “Công ty Đông Thăng” do Khương Đông Thăng thành lập.

Mọi người uống rượu xong thì đã hơn mười giờ tối, Thường Minh lái xe đưa Ngô Bình về đường Lệ Thủy.

Chu Thanh Nghiên quả nhiên vẫn chưa về, Ngô Bình tự pha cho mình một ấm trà rồi bật ti vi xem tin tức.

Tính ra cũng rất trùng hợp, trên ti vi đang chiếu bộ phim truyền hình mà Lâm Băng Tiên đóng. Cô ấy đóng vai nữ chính của bộ phim này. Tuy đây là bộ phim có những tình tiết đã cũ mèm, nhưng không thể không nói tạo hình cổ trang của Lâm Băng Tiên rất đẹp, trở thành điểm nhấn của cả bộ phim.
 
Chương 877


Chương 877

Xem một lúc thì chuông cửa vang lên, nghe vô cùng dồn dập. Anh vội mở cửa ra thì thấy Hạ Lam đứng ở cửa, nói với anh bằng giọng rất sốt ruột: “Ngô Bình, con trai tôi bị nghẹn cổ, xin anh mau đến xem cho nó với!”

Lúc này cô ấy mắt ngấn lệ, vẻ mặt hoảng hốt, trông rất bất lực.

Ngô Bình nhanh chóng chạy tới nhà cô ấy. Vì ở ngay bên cạnh nên đi vài bước là tới.

Cửa chính đang mở, trong phòng khách, một đứa bé trai khoảng 3 tuổi đang nằm sõng soài trên mặt đất, hai mắt trợn tròn, sắc mặt trắng bệch. Tình hình này thì gọi xe cứu hộ chắc chắn không kịp, thảo nào Hạ Lam lại gọi anh.

Thấy cậu bé như vậy, Hạ Lam che miệng khóc đau đớn, nước mắt rơi như mưa. Nếu con trai có mệnh hệ gì thì cô ấy không muốn sống nữa!

“Đừng khóc!”, Ngô Bình trầm trọng nói: “Đứa trẻ sẽ không sao đâu!”

Anh đi tới giơ tay ấn lên ngực cậu bé, cậu bé liền phun ra một quả bóng nảy to bằng quả nho.

Cậu bé ngay lập tức được hít thở bình thường, sắc mặt cũng dần trở lại như cũ. Cậu bé chớp đôi mắt, nói: “Mẹ ơi”.

Hạ Lam ôm chầm đứa bé vào lòng, khóc lớn: “Lạc Nhi, con trai ngoan của mẹ!”

Ngô Bình nói: “Không sao rồi, đừng làm đứa trẻ sợ”.

Hạ Lam vội lau nước mắt đi, mỉm cười nới với cậu bé: “Lạc Nhi, sau này đừng có để đồ linh tinh vào trong miệng nữa được không?”

Lạc Nhi gật đầu: “Dạ thưa mẹ, con nhớ rồi ạ”.

Sau khi dỗ dành con trai xong, Hạ Lam cúi người trước Ngô Bình: “Ngô Bình, cảm ơn anh!”

Ngô Bình mỉm cười: “Đừng khách sáo, cô hãy ở bên cạnh đứa trẻ đi, tôi về trước đây”.

Hạ Lam tiễn anh ra ngoài cửa, sau đó nhìn theo mãi cho đến khi anh đi vào nhà.

Sau khi vào nhà không lâu, anh bắt đầu tu luyện phương pháp hít thở, nhưng chẳng bao lâu sau chuông cửa lại vang lên. Anh mở cửa ra, người bên ngoài lại là Hạ Lam. Cô ấy nói với vẻ ái ngại: “Ngô Bình, xin lỗi nhé, muộn thế này rồi còn tới làm phiền anh”.

Ngô Bình nói: “Không sao, cô có việc gì không?”

Hạ Lam vén tóc mai, nói: “Lạc Nhi vừa ngủ rồi, tôi muốn sang cảm ơn anh”.

Ngô Bình nói: “Chuyện nhỏ thôi mà, cô không cần bận tâm đâu. Muộn rồi, mau về nghỉ ngơi đi”.

Đã tối muộn, anh không tiện mời một cô gái vừa quen không lâu vào nhà ngồi, thế nên liền mời cô ấy về.

Hạ Lam hơi ngại ngùng, vội nói: “Được, anh cũng nghỉ ngơi đi. Tôi tặng cái này cho anh”. Nói rồi cô ấy đưa một cái hộp gỗ dài một thước cho Ngô Bình.

Ngô Bình còn chưa kịp hỏi thì Hạ Lam đã quay người rời đi, chạy nhanh về nhà.

Ngô Bình lắc đầu. Anh đóng cửa rồi mở hộp gỗ ra, bên trong có một chiếc quạt cổ. Sau khi mở quạt ra, bên trong là một bức tranh sơn thủy, chữ viết trên đó vô cùng kỳ lạ. Anh nhìn kỹ thì thấy hình như đây là biến thể của tiên văn, nhưng anh vẫn có thể nhận ra.

“Ồ, có cả loại quạt như thế này sao?”. Anh vô cùng tò mò, thấy Đông Hoàng đã tỉnh từ lúc nào và đang đứng bên cạnh, anh cười hỏi: “Đông Hoàng, mày có biết cái quạt này không?”

Đông Hoàng nhìn lướt qua, sau đó ngửi thử rồi gật đầu.
 
Chương 878


Chương 878

Ngô Bình rất kinh ngạc: “Mày biết nó sao?”

Đông Hoàng lại gật đầu, nó dùng móng vuốt vỗ bàn sau đó chạy nhanh về ổ chó, cắn ra một chiếc nhẫn đồng mặt dẹt, để nó lên trên bàn.

Ngô Bình sững người, sau đó cầm nhẫn lên quan sát. Anh phát biện trên bề mặt chiếc nhẫn có khắc tiên văn, vừa nhìn đã biết là một món pháp khí. Mắt anh sáng lên, vội nói: “Đông Hoàng, mày muốn dùng nó để đổi quạt của tao à?”

Đông Hoàng gật đầu, cứ như đang nói: “Mau đổi đi, lần này anh hời to rồi đấy”.

Ngô Bình nhếch môi: “Đông Hoàng, mày đừng có nghĩ tao không biết nhìn hàng. Chiếc quạt nảy không đơn giản đâu. Thế này nhé, mày còn đồ gì khác không, cầm ra cho tao xem”.

Đông Hoàng nhìn chằm chằm Ngô Bình, sau đó quay đầu chạy vào ổ chó. Lần này nó ngậm ra một cái vòng tay. Vòng tay có màu tím đen, được xâu từ mười tám hạt ngọc khắc đầu quỷ.

Ngô Bình cầm vòng tay lên, hỏi: “Thứ này dùng để trấn tà sao?”

Đông Hoàng gật đầu như muốn nói: “Lần này anh hài lòng chưa?”

Ngô Bình cười nói: “Được, tao sẽ đổi quạt lấy nhẫn và vòng tay của mày”.

Đông Hoàng lập tức ngậm lấy vòng tay và nhẫn, hiển nhiên nó không muốn đổi cả hai.

Ngô Bình khẽ ho một tiếng, nói: “Đông Hoàng, miếng ngọc trước đó tao đưa mày giúp ích rất nhiều cho mày đúng không?”

Đông Hoàng cúi đầu, đôi mắt nó xoay chuyển vài cái, sau đó nó nhả nhẫn và vòng tay để xuống mặt đất, rồi gật đầu với Ngô Bình.

Ngô Bình cười hì hì, sau đó cầm lấy nhẫn và vòng tay, và cũng vứt quạt xuống dưới đất, nói: “Đông Hoàng, bây giờ cuối cùng tao cũng hiểu người của thị trấn Hoa Thần tại sao lại tìm mày. Vì mày có rất nhiều bảo bối mà họ cần, đúng không?”

Đông Hoàng gật đầu, sau đó nó cắn lấy chiếc quạt chạy về ổ chó.

Ngô Bình rất tò mò, anh muốn tới ổ chó xem nhưng lại thôi. Đông Hoàng không phải chó bình thường, không nên chọc vào nó thì hơn.

Anh nghịch chiếc nhẫn và vòng tay. Theo như hiểu biết của anh về trận pháp thì chiếc nhẫn này hẳn là một pháp khí phòng ngự, nếu muốn dùng nó thì trước tiên phải có thần niệm. Vòng tay đầu quỷ là pháp khí trấn tà, cũng là một thứ tốt.

Sau khi nghiên cứu một lúc, anh liền chuyên tâm tu luyện mãi đến đêm khuya mới nghỉ ngơi. Người tu hành như anh khi đi ngủ sẽ không hề nằm mơ, đặt lưng xuống là sẽ ngủ say, khiến cơ thể và tinh thần được nghỉ ngơi đầy đủ.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Mới sáng ra anh đã gọi điện cho Đường Băng Vân. Đường Băng Vân đã đưa người và máy xúc đến huyện Thuần Nhiên. Anh liền vội vàng chuẩn bị một chút rồi lái xe đến đó.

Thạch Thành và huyện Thuần Nhiên chỉ cách nhau một con sông, qua cây cầu bắc qua sông, lái hơn một trăm cây số nữa là tới. Anh chỉ lái hơn một tiếng đồng hồ là đã tới nơi.

Khi đến thôn Hóa Long của huyện Thuần Nhiên, Ngô Bình thấy có một khu trục vớt đang được xây dựng cạnh đình nghỉ mát, nó giống như cần trục hình tháp, có mười mấy công nhân đang làm việc ở đó.

Xe Đường Băng Vân đỗ trong sân nhà họ Chu, anh thầm nghĩ, chẳng lẽ Chu Tiểu Lôi quay về rồi?

Anh liền lái xe vào trong sân, quả nhiên Đường Băng Vân và Chu Tiểu Lôi đi ra từ trong nhà.

Chu Tiểu Lôi rất vui, cô ấy cười nói: “Anh Ngô Bình, anh đến rồi!”
 
Chương 879


Chương 879

Ngô Bình nói: “Tiểu Lôi, hôm nay em không đi làm sao?”

Chu Tiểu Lôi nói: “Hôm nay em được nghỉ, em thấy chị Đường ở chỗ đình nghỉ mát nên mới qua hỏi, thế mới biết anh Ngô Bình là bạn của chị ấy, em liền mời chị Đường vào nhà ngồi”.

Đường Băng Vân nói: “Tôi đã cho người lắp đặt máy móc theo vị trí mà anh nói, nếu không có điều gì ngoài ý muốn thì hôm nay có thể trực vớt”.

Công việc trục vớt tốt nhất là nên tiến hành vào buổi đêm, nếu không một khi bị người dân của thôn Hóa Long thấy thì sẽ bị truyền ra ngoài. Hơn nữa lắp đặt và điều chỉnh máy móc cũng cần thời gian, hoàn thành xong thì cũng tầm đến tối.

Ba người đi vào trong nhà nói chuyện, Ngô Bình không giấu mà nói: “Tiểu Lôi, dưới đình nghỉ mát có chôn một cái lò luyện đan, tối nay anh định trục vớt nó lên, em đừng nói chuyện này cho người khác biết”.

Chu Tiểu Lôi gật đầu: “Anh yên tâm, em sẽ không nói cho ai đâu”.

Ngô Bình hỏi cô ấy: “Công việc giáo viên có nhẹ nhàng không?”

Chu Tiểu Lôi nói: “Rất tốt, học sinh nghỉ thì em cũng được nghỉ, em thường đi du lịch nữa. Học sinh của em đáng yêu lắm, dạy học khiến em có cảm giác thành tựu”.

Ngô Bình nói: “Thế thì tốt, sau này có chuyện gì cứ gọi điện cho anh”.

Nói chuyện một lúc, Chu Tiểu Lôi liền vào bếp chuẩn bị hoa quả và bánh ngọt.

Đường Băng Vân nói: “Hay đấy, nơi thâm sơn cùng cốc thế này mà cũng có một cô em gái đáng yêu. Nói đi, rốt cuộc anh có mấy cô em gái hả?”

“Đừng nói linh tinh, cô ấy là em gái của bạn tôi”, Ngô Bình liền kể lại chuyện của Chu Phù Sinh.

Đường Băng Vân liền tỏ vẻ tán thưởng, nói: “Anh nghĩa khí thật đấy, mấy người kia chết đúng là quá hời cho chúng”.

Ngô Bình không bàn đến chuyện này nữa mà hỏi: “Ông nội cô thế nào rồi?”

“Vẫn thế, mong rằng anh có thể chữa khỏi cho ông thì Đường môn mới có thể ổn định được”, Đường Băng Vân nói: “Hai ngày nay ông nội cố tình xuất hiện vài lần, Đường môn mới được yên ổn”.

“Đã tra ra được người định giết tôi lần trước chưa?”, ý anh là vụ bom trên máy bay.

Ánh mắt Đường Băng Vân lạnh đi: “Đã có manh mối rồi, không lâu sau sẽ có kết quả, tôi chắc chắn sẽ không tha cho kẻ chủ mưu!”

Ngô Bình gật đầu: “Bây giờ cô là lệnh chủ của ‘Thiên Sát’, làm gì cũng phải cẩn thận. Có việc gì cần thì tôi sẽ giúp đỡ hết sức”.

Đường Băng Vân thở dài: “Anh nói đúng, việc của Thiên Sát nhiều tới nỗi tôi phát điên. Trước kia tôi chỉ giúp đỡ quản lý Thiên Sát, giờ để tôi phụ trách hoàn toàn tôi mới biết nó khó thế nào”.

Ngô Bình nói: “Ồ? Chẳng lẽ gặp rắc rối gì à?”

“Đúng, trụ sở chính của Thiên Sát ở Cảng Thành bị người ta chiếm mất, thành viên ở đó không rõ tung tích, tôi phải đi xử lý chuyện này”.

Ngô Bình nghĩ một lúc rồi nói: “Tuần sau tôi đến Cảnh Thành, cùng nhau đi nhé?”
 
Chương 880


Chương 880

Đường Băng Vân nói: “Được, chúng ta cùng đi”.

Lúc này Chu Tiểu Lôi bê đĩa hoa quả ra, cười nói: “Đây là hoa quả mới mua hôm nay đấy, mọi người nếm thử xem”.

Còn chưa ăn được bao nhiêu thì bên ngoài đã vang lên một loạt âm thanh hỗn tạp. Ngô Bình đẩy cửa ra xem thì thấy một đám dân làng đứng trước cửa nhà họ Chu. Dẫn đầu là một ông già, bên cạnh có một người đàn ông khoảng 30 tuổi.

Ông già cầm một hộp quà, gọi với vào trong nhà: “Tiểu Lôi, cháu ra đây đi, bác tới cầu hôn cho con trai bác”.

Thấy thế, Ngô Bình tò mò hỏi: “Tiểu Lôi, đó là ai vậy?”

Chu Tiểu Lôi tức tới nỗi mặt trắng bệch: “Sao ông ta lại đến nữa vậy!”

Cô ấy liền kể mọi chuyện cho Ngô Bình, hóa ra ông già là người trong thôn, chỉ có một đứa con trai độc nhất, nhưng con trai ông ta hơi ngốc, đầu óc không minh mẫn, người ta gọi anh ta là “Đại ngốc”, đến giờ vẫn chưa lấy được vợ.

Chu Tiểu Lôi mất anh, không có ai để nương tựa trong thôn, thế nên ông ta liền nhắm vào Chu Tiểu Lôi, nhiều lần bảo người đến khuyên nhủ cô ấy, thậm chí còn chạy tới trường học mà Chu Tiểu Lôi làm việc, mong cô ấy có thể cưới con trai mình.

Ngô Bình nghe xong liền cười lạnh: “Người nhà này đúng là vô lý”.

Chu Tiểu Lôi thấy họ gọi không ngừng thì xông ra, nói: “Bác Lý, cháu không lấy Đại ngốc đâu, cháu không thích anh ta, mọi người hãy về đi”.

Cạnh bác Lý còn có một bà già, bà ta gào lên: “Tiểu Lôi, cháu đừng có mà không biết điều. Nhà bác vừa mới xây nhà gạch, sau này hai bác mất thì tài sản đều là của cháu, cháu làm dâu nhà bác thì có gì mà không tốt?”

Chu Tiểu Lôi tức giận nói: “Cháu không thích con trai bác, thế được chưa? Mọi người mau đi đi!”

Bà già quát lớn: “Không thích con trai tôi à? Cô không nhìn lại mình đi, từng làm điếm ở quán bar, trừ con trai tôi ra thì ai thèm lấy cô chứ?”

Câu này đã đụng vào vết thương lòng của Chu Tiểu Lôi, làm cô ấy đau đớn không thôi. Cô ấy ôm mặt quay người đi vào nhà.

Ngô Bình lạnh lùng nhìn bà già, nói: “Bà này, bà ăn nói cho cẩn thận, nếu không cái miệng bà sẽ nát bấy đấy”.

Bà già chửi to: “Đồ chó, mày từ đâu chui ra hả! Chuyện trong thôn của bọn tao mà cũng dám chõ mồm vào, có tin tao gọi người đánh chết mày không?”

Ngô Bình âm thầm búng tay, anh bắn ra một luồng khói độc lấy từ chỗ Tôn Khải Nguyên, nó rơi vào trong miệng bà già độc ác. Bà già đột nhiên thấy miệng rất ngứa, vội đưa tay lên gãi. Nhưng bà ta gãi khiến miệng xanh tím, sau đó đen sì, bắt đầu chảy nước.

Bà ta càng gãi càng ngứa, cuối cùng cào rách cả miệng. Những người xung quanh sợ tới nỗi hét lớn, vội vàng tránh xa bà ta, kể cả chồng và con trai bà ta.

Bà ta vô cùng kinh hãi, cúi đầu nhìn tay mình thì thấy trên đó toàn là máu, còn dính cả thịt trên miệng, bà ta sợ tới nỗi hét toáng lên.

Ngô Bình nói: “Ngay cả quỷ thần cũng thấy bà toàn nói lời độc địa, nên mới xé rách miệng bà đấy!”

Bà già vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, trợn tròn mắt rồi ngất đi.

Ngô Bình nhân cơ hội nói: “Chu Tiểu Lôi có quỷ hồn của anh trai Chu Phù Sinh bảo vệ, ai dám bắt nạt cô ấy thì đây chính là kết cục của người đó!”
 
Chương 881


Chương 881

Mọi người đều sợ mất mật, vội vàng tản đi.

Còn bà già độc miệng thì sau khi về nhà miệng bà ta thối rữa, sau này đi bệnh viện bác sĩ cũng bó tay, chỉ có thể loại bỏ phần môi. Bà ta liền lộ ra cả hai hàm răng, từ đó có thêm một biệt danh, đó là bà già miệng nát.

Sau khi đuổi đám người này đi, Ngô Bình đi vào an ủi Chu Tiểu Lôi, mãi mới khiến cảm xúc của cô ấy ổn định lại.

Buổi chiều Ngô Bình và Đường Băng Vân tới công trường thi công. Anh nhìn xuống dưới đình nghỉ mát, lò luyện đan vẫn còn đó, do bị chôn quá sâu mà muốn lấy nó lên cần cả một công trình lớn.

Lò luyện đan ở trong một cái huyệt rỗng, to bằng cả cái sân, cách mặt đất khoảng 7, 8 mét. Trừ lò luyện đan thì ở trong cái huyệt đó còn có thứ khác.

Anh nói: “Băng Vân, tôi xuống đó xem trước”.

Đường Băng Vân gật đầu: “Cẩn thận đấy”.

Anh cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc quần ngắn, sau đó cầm kiếm Sát chìm xuống dưới nước. Bên trên mặt nước toàn là bùn đất, dùng tay là có thể vạch ra, dòng nước càng thêm vẩn đục.

Lấy hơi thêm hai lần nữa, anh liền đào xuống được hơn ba mét. Khi đào đến tầng đất đáy, anh tiếp tục đào, thêm ba mét nữa là nhìn thấy lớp nham thạch màu đỏ trầm. Anh liền đào tiếp theo lớp nham thạch, sau khi đào thêm mấy mét là đến phần dưới của huyệt rỗng.

Anh lượn một vòng rồi xác định, huyệt rỗng này nằm trong một khối nham thạch màu đỏ to lớn.

Chẳng mấy chốc anh đã ngoi lên mặt nước, Đường Băng Vân đưa khăn cho anh rồi hỏi: “Sao rồi? Dễ đào không?”

Ngô Bình lau mặt rồi nói: “Huyệt rỗng nằm trong nham thạch. Khối nham thạch này quá lớn, không thể kéo tất cả lên được, chỉ có thể đâm xuyên qua nó. Việc này để tôi làm”.

Nói xong anh liền hít sâu một hơi, lặn xuống nước.

Lần này anh bắt đầu đào từ phần đáy nham thạch, kiếm Sát vô cùng sắc bén, chẳng bao lâu đã có thể đào ra một cái lỗ có đường kính hơn một mét. Vì khí áp trong huyệt rỗng quá lớn nên nước bên ngoài không vào được, không khí bên trong lại tràn ra không ít.

Ngô Bình nhảy khỏi mặt nước, đi vào trong huyệt rỗng. Huyệt rỗng nằm trong nham thạch, xung quanh là vách nham thạch màu đỏ rực, diện tích bên trong hơn 200 mét vuông. Bên trong có một cái lò luyện đan, ngoài ra còn có rất nhiều hòm đồng. Anh mở ra hết, phát hiện bên trong có ba thứ đồ. Vừa nhìn là mắt anh đã sáng lên: “Là than!”

Ba thứ này không phải than bình thường, loại thứ nhất là than Tinh, loại thứ hai là than Long, loại thứ ba là than Xích Linh. Ba loại than này đều được dùng để luyện đan.

Luyện đan không dùng than thường, những thứ than như than Xích Linh, than Long, than Tinh đều là thứ than quý giá, cần phải có kỹ thuật bào chế rất phức tạp và nguyên liệu vô cùng đắt đỏ.

Trong đó thì số lượng nhiều nhất là than Xích Linh, có sáu hòm, mỗi hòm hơn 50 cân. Tiếp theo là than Long, có hai hòm, giá trị của nó vượt xa than Xích Linh. Cuối cùng là than Kim Tinh, chỉ có một hòm.

Bây giờ đan được mà anh luyện ra không được cao cấp cho lắm, dùng than Xích Linh là đủ. Cạnh hòm là một cái bàn đá, bên trên có mấy mảnh đá mỏng, trên đó khắc tiên văn.

Anh nhìn kỹ thì phát hiện trên mảnh đá có ghi các loại đơn thuốc luyện đan, tổng cộng có 13 loại. 13 đơn thuốc khắc trên 13 phiến đá.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom