Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 3032


Chương 3032

Nhưng nội tâm cũng anh cũng đã ma hoá, một ý thức ngang tàng trỗi dậy ngày càng mạnh hơn, dần dà đã cắn nuốt nhân cách thái thượng của anh.

Đúng lúc này, ánh sáng của Tịnh Thế Hồng Liên đã khiến ma niệm bị thanh tẩy, sau đó bị nhân cách thái thượng xơi tái.

Nhưng không lâu sau, ma niệm thứ hai đã trỗi dậy, sau đó lại bị bông sen xử lý rồi được nhân cách thái thượng hấp thu.

Đây chính là điều nguy hiểm của Chân Ma Biến, hôm nay mà không có Tịnh Thế Hồng Liên giúp sức thì chắc Ngô Bình cũng không khống chế được ma niệm mạnh mẽ ấy.

Trong Thần Ma Cửu Biến có nói giữ Chân Ma Biến nửa tiếng là thành công, nhưng bây giờ Ngô Bình có Tịnh Thế Hồng Liên hỗ trợ nên vẫn luôn ở trong trạng thái chân ma. Một tiếng, hai tiếng thậm chí đến trưa ngày hôm sau, anh đã giữ được 15 tiếng.

Cho đến khi anh thấy hiệu quả của Chân Ma Biến đã phát huy được toàn bộ thì mới kết thúc tu hành, sau đó nhanh chóng bắt đầu vào lần biến đổi thứ sáu là Ma Vương Biến.

Đây là một bước tiến lấy chân ma làm gốc, từ đó phá mọi rào cản của nguyên thần để tăng uy lực cho nó.

Loáng cái, nguyên thần của Ngô Bình đã biến thành một đại ma vương! Uy lực của nó mạnh hơn chân ma nhiều, nên đương nhiên ma niệm cũng mạnh hơn.

May là uy lực của Tịnh Thế Hồng Liên rất phi phàm, ma niệm có mạnh đến mấy cũng phải đầu hàng.

Ma Vương Biến của Ngô Bình duy trì được mười tiếng, đúng ra chỉ cần nửa tiếng thôi là có thể dừng được rồi.

Trong trạng thái này, Ngô Bình thấy các rào cản từ nhỏ đến bé trong nguyên thần của mình đều được mở ra, sức mạnh Chân Nhân liên tục được giải phóng.

Vì thế, anh nhân cơ hội đó tiếp tục sang lần biến đổi thứ bảy là Thiên Ma Biến luôn.

Lần này, dù có Tịnh Thế Hồng Liên giúp sức thì Ngô Bình cũng chỉ giữ được ba tiếng. Nhưng thu hoạch còn lớn hơn hai lần trước. Trong trạng thái này, cuối cùng anh đã hấp thu được thần lực vô thượng bên trong chân hồn thái cổ mà anh hấp thu.

Cuối cùng là lần biến đổi thứ tám – Nguyên Thuỷ Ma Biến.

Truyền thuyết kể rằng cường giả Ma Đạo mạnh nhất thời thượng cổ là Nguyên Thuỷ Ma Hoàng. Nguyên Thuỷ Ma Biến chính là trạng thái ma hoá biến thành người này.

Ngô Bình chỉ giữ được mười lăm phút ở trạng thái Nguyên Thuỷ Ma Biến, nhưng trong thời gian đó, nguyên thần của anh đã có sự tiến bộ vượt bậc, trạng thái sinh mệnh cũng tiến vào một tầng cao mới.

Cái Tiên vẫn im lặng, đến giờ mới cảm thán: “Này, rốt cuộc cậu tu luyện cái gì mà khiếp người thế hả? Nếu không có Tịnh Thế Hồng Liên ở đây thì tôi còn không dám đến gần cơ”.

Ngô Bình mở mắt ra nói: “Thần Ma Cửu Biến. Bây giờ tôi còn một lân biến đổi cuối nữa là Thần Ma Biến thôi. Nhờ Cái Tiên bảo vệ cho tôi”.

Cái Tiên gật đầu: “Ừm”.

Ngô Bình nghỉ ngơi một tiếng rồi bắt đầu tu luyện lần biến đối cuối cùng là Thần Ma Biến.

Lần này, nguyên thần của anh nửa thần nửa ma, anh sẽ mở rào cản cực hạn của nguyên thần! Nhưng rào cản ấy là gì thì anh không rõ, thậm chí trong Thần Ma Cửu Biến cũng không ghi chép kỹ.

Ầm!

Ánh sáng của Tịnh Thế Hồng Liên vẫn toả ra lấp lánh, nguyên thần của Ngô Bình đã tiến vào một trạng thái kỳ lạ. Nhờ trạng thái này mà Ngô Bình có thể cảm nhận được hết mọi sức mạnh Đế và thiên bẩm của mình.
 
Chương 3033


Chương 3033

Đế là bá chủ vô thượng ở thười kỳ hỗn mãng, sức mạnh của nó quá lớn nên trước đó Ngô Bình chỉ bắt chước theo thôi. Còn bây giờ, anh đã có thể học được toàn bộ rồi.

Uỳnh!

Lúc này, sức mạnh còn sót lại của Đế trên mọi góc nghạch trong vũ trụ đều xuất hiện trước mặt Ngô Bình, sau đó được nguyên thần của anh hấp thu.

Nguyên thần của Ngô Bình đã hấp thu toàn bộ.

Sau đó, Ngô Bình cảm thấy rất hài lòng, như thể anh chỉ cần động tinh thần mọt cái là trời đất sẽ bị huỷ diệt ngay.

Song Thần Ma Biến chỉ duy trì được vài phút, Ngô Bình buộc phải thoát ra. Tuy thế, anh cũng đã nhận được rất nhiều lợi ích, đủ để bản thân thay đổi nhiều rồi.

Vậy là Ngô Bình đã tu luyện xong Thần Ma Cửu Biến, cảnh giới Hoá Thân của anh cũng đạt đến viên mãn. Không lâu nữa, anh có thể tu luyện cảnh giới thứ năm là Linh Biến.

Đúng lúc này chợt có động đất, một bàn tay khổng lồ đã phá giải cấm chế rồi hái Tịnh Thế Hồng Liên.

Điều kỳ lạ là Tịnh Thế Hồng Liên như vật hư vô, bàn tay kia có sờ thế nào cũng không chạm vào nó được, ngược lại còn bị Tịnh Thế Hồng Liên đâm bị thương.

Có tiếng người gào lên, cái đầu mà Tịnh Thế Hồng Liên mọc bên trên chợt mở mắt, khi đôi mắt ấy mở ra, không gian ở đây chợt tối sầm.

Cái đầu đó bắt đầu mọc ra thân thể, sau đó đứng dậy rồi biến mất.

Ngô Bình và Cái Tiên đều ngẩn ra, không ai dám thở mạnh, mà chỉ lặng lẽ rời đi.

Sau đó, Ngô Bình cảm thấy có một sáng đỏ chui từ dưới đất lên rồi dính vào cổ tay mình. Anh ngây người rồi giơ cổ tay lên nhìn thì thấy phần da ở đó có một ấn ký bông sen đỏ.

Ơ! Gì đây?

Ngô Bình không nói với Cái Tiên chuyện này, mà chỉ nói: “Tiền bối, chúng ta phí công chuyến này rồi, chắc Vạn Tà lão tổ đang đau lòng lắm”.

Cái Tiên cảm thán: “Phí gì, cậu đã tu luyện ở đây ba ngày, thực lực tăng vọt lại còn”.

Ông ta nói tiếp: “Này, tôi còn có việc nên chúng ta gặp sau nhé. Nếu muốn tìm tôi thì cứ dùng nó mà liên lạc”.

Ông ta đưa cho Ngô Bình một ngọc phù rồi biến mất,

Ngô Bình đang định đi thì có một người đàn ông trung niên tóc bạc xuất hiện ở phía trước, ông ta nhìn anh rồi nói: “Cậu bạn, tôi xin lỗi vì đã nhốt cậu trong cấm chế nhé”.

Ngô Bình nói: “Ông là Vạn Tà lão tổ à?”

Người đàn ông gật đầu: “Đúng vậy”.

Ngô Bình: “Tiền bối có chỉ chỉ giáo?”

Vạn Tà lão tổ cười nói: “Ban nãy Cái Tiên ở đây, tôi không muốn chạm mặt ông ta nên không xuất hiện. Tôi tìm cậu chỉ là muốn kết bạn thôi, chứ không có ý nào khác”.

Ngô Bình: “Tôi tài hèn đức mọn nên không dám làm bạn với Vạn Tà lão tổ”.

Vạn Tà lão tổ xua tay: “Cậu bạn đừng khiêm tốn, khí tức cậu toả ra khi tu luyện ở cấm chế rất bức người, chắc chắn sau này tiền đồ sẽ vô hạn, tương lai khẳng định sẽ trở thành một bậc chí tôn trong thiên hạ”.

Ngô Bình: “Tiền bối quá khen”.

Vạn Tà lão tổ: “Từ đây đi thêm hơn 500 cây số nữa là đến nhà tôi, nếu rảnh thì mời cậu tới chơi và nếm thử rượu tôi ủ”.

Ngô Bình và Vạn Tà lão tổ không thân nên anh nói luôn: “Tôi bận việc mất rồi, xin hẹn hôm khác”.

Vạn Tà lão tổ không miễn cưỡng mà nói: “Được, hi vọng cậu sẽ tới nhà tôi chơi”.

 
 
Chương 3034


Chương 3034

Chương 3034

Tạm biệt Vạn Tà lão tổ xong, Ngô Bình đi thẳng về Vân Kinh. Anh nghe ngóng được tin yêu đỉnh sẽ xuất hiện gần Vân Kinh nên muốn đến đó xem sao.

Ngô Bình vừa đi thì đã có một cô gái trẻ xuất hiện cạnh Vạn Tà lão tổ, cô ta nói: “Ông ơi, tại sao ông lại thả hắn đi?”

Vạn Tà lão tổ: “Lẽ ra ông định giết cậu ta rồi, nhưng ban nãy gặp mặt, ông lại có dự cảm không thể giết cậu ta được”.

Cô gái kinh ngạc, cô ta biết ông mình đã ở cảnh giới Kim Tiên bán bộ nên cảm nhận về mọi việc rất chuẩn: “Ý ông là giết hắn rồi mình sẽ gặp hoạ ạ?”

Vạn Tà lão tổ: “Ông cũng không rõ, nhưng cảm giác là vậy. Vả lại, ông với cậu ta cũng không có thù oán gì nên không nhất thiết phải giết”.

Cô gái: “Nhưng ông chẳng bảo hình như Tịnh Thế Hồng Liên ở trên người hắn còn gì?”

“Tịnh Thế Hồng Liên sẽ đi theo người hợp duyên, nếu ông cố chiếm đoạt khéo còn rước hoạ vào thân”, Vạn Tà lão tổ nhìn cô cháu gái rồi nói: “Quỳnh Anh, nếu sau này gặp lại cậu ta thì cháu hãy kết bạn, không thì tránh cậu ta xa ra”.

Cô gái thở dài: “Cháu nhớ rồi ạ”.

Trên đường đến Vân Kinh, nhờ có chuột tìm báu vật mà Ngô Bình đã phát hiện ra nhiều bảo dược. sau khi tới Vân Kinh, anh thấy người dân ở đây đã đông đúc hơn nhiều, chợ và siêu thị cũng đông nghịt.

Dường như bầu không khí của Giang Nam đã quay trở về, Ngô Bình đi qua một cửa hàng bán bánh bao cua thì không cầm lòng được nên đã ghé vào.

Anh gọi bốn cái bánh bao, một bát canh, nhưng vừa định ăn thì có một người ăn xin đi vào, người này chộp một nắm tiền lẻ trong hòm đựng tiền rồi chạy mất.

Thấy thế, chủ quán chỉ biết thở dài ngao ngán, chứ không đuổi theo.

Ngô Bình lạnh giọng nói: “Quay lại”.

Sau khi tu luyện xong Thần Ma Cửu Biến, nguyên thần của Ngô Bình đã mạnh tới mức anh nói sao thì người khác phải làm vậy. Tên ăn xin kia quay lai với vẻ sợ hãi.

“Trả tiền về chỗ cũ rồi xin lỗi ngay”, Ngô Bình thờ ơ nói.

Tên ăn xin bỏ tiềm vào hòm rồi cúi gập người nói với chủ quán: “Tôi xin lỗi”.

Chủ quán tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó dừng hình một lúc mới nói: “Thôi đi đi”.

Tên ăn xin vẫn đứng yên, Ngô Bình lạnh giọng nói: “Biến”.

Bấy giờ, tên ăn xin mới dám quay đầu bỏ chạy.

Chủ quán vừa cảm kích vừa ngạc nhiên nên cúi người cảm ơn Ngô Bình: “Cảm ơn cậu”.

Ngô Bình hỏi: “Hắn cướp tiền của ông, sao ông không đuổi theo?”

Chủ quán thở dài nói: “Thế giới thay đổi rồi, cậu đừng coi thường tên ăn xin ấy, hắn là người của Cái Bang đấy. Cái Bang có mấy người tu hành nên chúng tôi không dám động tới. Mấy hôm trước, ông Chu sát vách nhà tôi bị một tên ăn xin cướp tiền, ông ấy đánh hắn, kết quả là bị một đám người xông vào quán đánh chết đấy”.

Ăn xong, Ngô Bình đi thanh toán thì phát hiện tiền trong hòm đã đổi rồi. Anh hỏi chủ quán thì mới biết tất cả tiền bây giờ đã chuyển thành tiền long.

Tiền cũ sẽ được đổi với tỉ giá một trăm tiền cũ một tiền long. Tiền long có giá trị cao nhất là mười nghìn, còn tỉ giá đổi với tiền bùa là 500 nghìn tiền long sẽ đổi được một tiền bùa.

Ngô Bình không có tiền lòng nên đành lấy một tờ biền bùa ra trả. Chủ quán chưa nhìn thấy tiền bùa bao giờ nên vội xua tay: “Nhiều quá, tôi không nhận được”.

Ngô Bình nói: “Không sao, nếu ông có tiền lòng thì trả lại cho tôi”.
 
Chương 3035


Chương 3035

Chủ quán lục khắp nhà mới thấy hơn 200 nghìn tiền long rồi đưa cả cho Ngô Bình.

Ngô Bình nhận tiền xong thì chợt có tiếng bước chân vang lên ngoài cửa quán, tên ăn xin ban nãy đã quay lại, theo sau còn có hai người đàn ông trung niên khác.

Tên ăn xin chỉ vào n rồi nói: “Anh tư, là nó đấy ạ”.

Một người đàn ông trung niên cười lạnh rồi nói với Ngô Bình: “Thằng kia, dám động vào người của Cái Bang, mày cũng to gan đấy!”

Ngô Bình nhìn người đó rồi nói: “Cướp tiền giữa ban ngày ban mặt, còn coi luật pháp ra gì nữa không hả?”

Gã ta cười lạnh nói: “Luật pháp? Thời nay khác rồi, mày phải biết là nắm đấm của ai mạnh hơn thì người ấy chính là luật pháp”.

Ngô Bình: “Thế thì chính là tôi rồi”.

Nói rồi, anh bước tới tát vào mặt gã đàn ông, gã bị tát lật mặt rồi bay lên cao, sau đó ngã mạnh xuống đất.

Ngô Bình lại đá thêm cho gã ta mấy phát rồi nói: “Mau dẫn tôi đến Cái Bang”.

Gã đàn ông hoảng sợ: “Chính mày đòi đi đấy nhé, được, đi theo tao”.

Tuy Ngô Bình không phải thống đốc ở Giang Nam, nhưng anh từng sống ở đây nên cũng muốn lập lại trật tự cho nơi này. Vì thế, anh quyết định sẽ chỉnh đốn lại Cái Bang.

Anh đi theo gã đàn ông hết hai con phố rồi tiến vào một khu dành cho người giàu ở. Nhưng khu này đã bị Cái Bang chiếm đóng, toàn ăn xin sống ở đây.

Có một người đàn ông to béo khoảng hơn 50 tuổi đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách của một căn biệt thự, ông ta vừa ăn thịt gà vừa ôm người đẹp trong lòng.

Đột nhiên gã đàn ông xông vào rồi gào lên: “Bang chủ, thằng này muốn gặp người”.

Người đàn ông to béo lừ mắt nhìn Ngô Bình rồi cười lạnh nói: “Thằng kia, mày tìm tao hả?”

Ngô Bình hỏi: “Ông là bang chủ à?”

Người đàn ông to bé ném cái đùi gà trong tay đi rồi nói: “Đúng, tao là bang chủ của Cái Bang”.

Gã đàn ông kia vội nói: “Bang chủ, chính nó đã đánh chú tư bị thương”.

Người đàn ông to béo đập bàn rồi mắng: “Láo lếu!”

Cái bàn vỡ nát, ông ta bước nhanh về phía Ngô Bình. Nhưng khi còn cách anh khoảng ba, bốn mét thì chợt dựng tóc gáy, sau đó trán vã mồ hôi, mặt trợn trừng hỏi: “Cậu…”

“Quỳ xuống”, Ngô Bình thờ ơ nói.

Ông già to béo quỳ ngay xuống rồi run rẩy nói: “Không biết thượng tiên đến chơi, tôi đáng chết!”

Ông ta không biết tu vi của Ngô Bình đến đâu, chỉ biết mình không phải đối thủ của anh nên đã thay đổi cách xưng hô.

Ngô Bình ngồi xuống sofa rôi lấy hạt dưa ra vừa cắn vừa nói: “Cái Bang các người giỏi quá nhỉ! Dám cướp bóc ngay giữa ban ngày”.

Ông già to béo vội nói: “Chúng tôi sai rồi, sau này sẽ thay đổi ạ”.

Ngô Bình: “Khu này cũng là các người cướp đúng không?”

Ông già to béo lau mồ hôi: “Vâng”.

Ngô Bình: “Bảo người của ông trả lại hết số tiền đã cướp, sau đó rời khỏi khu này. Còn ông phải bị trừng trị”.

Dứt lời, anh điểm tay, người đàn ông to béo hét lên, sau đã bị hạ cấm chế.

Ông ta run giọng hỏi: “Thượng tiên đã làm gì tôi vậy ạ?”

Ngô Bình: “Tôi đã hạ cấm chế trong người ông, sau này ông chỉ được làm việc tốt, nếu làm việc xấu thì sẽ đau đớn, sống không bằng chết”.
 
Chương 3036


Chương 3036

Người đàn ông to béo cảm thấy tuyệt vọng, nếu chỉ được làm việc tốt thì ông ta kiếm tiền kiểu gì?

Ngô Bình hỏi: “Cái Bang này của ông có bao nhiêu người?”

Người đàn ông: “Tôi có hơn mười nghìn anh em”.

Ngô Bình thấy hơi bất ngờ, hơn mười nghìn người thì là một môn phái lớn rồi, anh hỏi tiếp: “Ông có biết có chỗ nào xuất hiện lò luyện không?”

Nghe thấy Ngô Bình nhắc đến lò luyện, người đàn ông hào hứng nói: “Thượng tiên, hôm qua có người sai tôi đi hóng chuyện này. Tôi đã dặn các anh em bên dưới nếu ai có phát hiện gì thì phải về bẩm báo luôn rồi”.

Ngô Bình gật đầu, sau đó lấy 100 nghìn tiền bùa ra ném cho ông ta: “Đây là 100 nghìn tiền bùa, đổi ra được năm tỷ tiền long, đủ để ông tiêu xài rồi. Nếu ông biết tin tức gì về lò luyện thì hãy bóp nát ngọc phù này, khi ấy tôi sẽ trọng thưởng cho ông”.

Người đàn ông mừng rỡ, bao ngày qua ông ta cướp bóc của nhiều người, nhưng cũng chỉ gom được mấy chục triệu thôi. Nhưng Ngô Bình cho ông ta những năm tỷ, thế thì ông ta cần gì đi cướp nữa? Cứ cố gắng làm việc cho vị đại gia này thôi.

Ngô Bình hỏi: “Giờ Giang Nam có Tổng đốc không?”

Người của Cái Bang có thông tin rất nhanh nhạy, người đàn ông đáp: “Mới có một Tổng đốc đến, nghe đâu cũng có lai lịch lắm, diện tích quản lý của Tổng đốc này rất lớn, ngoài ra Giang Nam ra, còn có nhiều nơi nữa”.

Trong lúc họ nói chuyện thì bầu trời bên ngoài chợt tối sầm, Ngô Bình vội chạy ra ngoài xem thì thấy có một con sói khổng lồ màu đen ở trên trời, nó đang đánh nhau với một tu sĩ. Một người một sói đánh nhau đến trời đất quay cuồng.

Đột nhiên người kia tung ra một chưởng, con sói nhanh chóng né đi, làm chưởng ấn rơi thẳng xuống đất, bên dưới chính là khu dân cư đông đúc, nếu cứ để thế này thì sẽ có rất nhiều người chết.

Ngô Bình nổi giận rồi tung một chưởng lên cao, anh đã thi triển Như Lai Thần Chưởng. Một chưởng ấn khổng lồ tấn công lên cao, bàn tay và chưởng ấn va chạm rồi nổ tung.

Cả người và sói đều tỏ vẻ kinh hãi rồi gào lên: “Xin tha mạng!”

Song đã muộn, Ngô Bình tức vì họ dám coi mạng người như cỏ rác nên đã tung một chưởng giết cả hai luôn.

Uỳnh!

Người kia tung ra một pháp khí hộ thân, nhưng tiếc là vừa phản kháng lại thì pháp khí đã vỡ nát. Con sói gầm lên rồi phóng nguyên thần ra, định chặn đòn tấn công.

Đoàng!

Cơ thể của con sói nổ tung, còn đối thủ của nó là con người kia cũng mất mạng.

Không ít tu sĩ dưới mặt đất đã chứng kiến cảnh này, ai nấy đều rất hoảng hốt.

“Con sói kia với Tiêu Cuồng Ba đều là cao thủ có số có má đấy, vậy là lại bị cùng một người giế t chết tại chỗ, ai ra tay thế nhỉ?”

Bang chủ Cái Bang trông thấy cảnh này thì sợ đến run bần bật, say đó quỳ xuống đất.

Đúng lúc này, có một pháp thân nguyên anh to lớn xuất hiện trên không trung rồi gầm lên: “Kẻ nào giết cháu ta?”

Các tu sĩ trông thấy người đó thì bàn tán: “Tông chủ Tiêu Nộ Vân của Tiêu Môn kìa! Người này đến cảnh giới Thiên Tiên rồi đấy, có kịch hay xem rồi đây”.

Ngô Bình giậm chân rồi bay lên cao, đứng trước mặt Tiêu Nộ Vân.

Tiêu Nộ Vân vốn đang vô cùng giận dữ, nhưng khi cảm nhận được khí tức mạnh mẽ của Ngô Bình thì chợt tái mặt, sau đó chắp tay rồi run giọng nói: “Là cậu đã giết cháu trai của tôi ư?”
 
Chương 3037


Chương 3037

Ngô Bình thờ ơ đáp: “Đúng thế, đòn tấn công của anh ta suýt nữa đã hại chết không biết bao nhiêu người dân vô tội, ông là người lớn mà không biết dạy con cháu trong nhà à?”

Tiêu Nộ Vân vội nói: “Là tôi dạy cháu không nghiêm, may có cậu ra tay, không thì tôi cũng giết nó”.

Đây rõ ràng không phải lời nói thật lòng, nhưng lão ta có cảm giác chỉ cần Ngô Bình cử động ngón tay thôi là mình ra bã rồi.

Ngô Bình: “Nếu ông biết sai rồi thì tự phế tu vi đi”.

Tiêu Nộ Vân hoảng hốt nói: “Cậu bạn, con người phải có lòng khoan dung, cậu không nên bắt nạt người khác quá…”

Ngô Bình lạnh mặt nói: “Bắt nạt ư? Những người dân bên dưới đã làm gì sai mà cháu ông suýt hại chết họ, đấy có phải bắt nạt người khác không?”

Tiêu Nộ Vân nghiêm túc nói: “Cậu bạn, tốt xấu gì tôi cũng đột phá đến cảnh giới Thiên Tiên rồi, dù tu vi của cậu cao đến đâu cũng không thể vô lễ với tôi vậy được”.

Ngô Bình cau mày: “Thế à? Vậy để tôi xem ông mạnh thế nào!”

Tiêu Nộ Vân lùi lại hơn chục mét rồi nói: “Đứng im!”

Sau khi đột phá lên Thiên Tiên, tầng sinh mệnh của con người sẽ tăng lên, có thể Thiên Tiên cũng hơn hẳn các tu sĩ Địa Tiên bình thường. Đặc biệt là Thiên Tiên mở thế giới tâm linh, có thể vận chuyển sức mạnh tâm linh. Về lý thuyết thì dù một trăm tu sĩ Địa Tiên hợp lực lại cũng không phải đối thủ của một tu sĩ Thiên Tiên.

Uỳnh!

Tiêu Nộ Vân không dám lơ là, lão ta thi triển sức mạnh trong thế giới tâm linh, sau đó giơ tay ra chộp về phía Ngô Bình: “Trói buộc!”

Một luồng sức mạnh ngang tàng xuất hiện, xung quanh Ngô Bình xuất hiện các dợi dây thừng, chúng chuyển hoá từ tiên lực tâm linh, uy lực không thể coi thường.

Thấy thế, Ngô Bình vung tay lên, kiếm quang xuất hiện, tất cả dây thừng đều bị chém đứt.

Tiêu Nộ Vân kinh ngạc nói: “Đứng yên!”

Lời nói của tu sĩ Thiên Tiên có trọng lực rất lớn, thật ra đó chính là tác dụng của tiên lực tâm linh, nhưng tiếc cho Tiêu Nộ Vân đã gặp phải Ngô Bình nên sức mạnh của lão ta không thể phá kiếm vực của Ngô Bình được.

Ngô Bình hừ một tiếng rồi nói: “Thiên Tiên thì sao nào? Ông cũng chỉ đến thế mà thôi”.

Thấy hai lần tấn công đều không làm gì được Ngô Bình, Tiêu Nộ Vân kinh hãi nói: “Cậu bạn, hôm nay là tôi sai…”

“Biết sai thì phải sửa, ngoan ngoãn nhận trừng phạt”, nói rồi, kiếm vực của anh đã bao trùm Tiêu Nộ Vân.

Dưới kiếm ý mạnh mẽ, Tiêu Nộ Vân đã hoàn toàn khuất phục, lão ta thở dài nói: “Cậu bạn, tôi thật lòng biết lỗi rồi, xin cậu tha cho tôi”.

Ngô Bình cũng là người biết điều nên nói: “Tiêu Môn của ông ở Giang Nam à?”

Tiêu Nộ Vân: “Vâng”.

Ngô Bình: “Ông là tu sĩ Thiên Tiên thì lẽ ra phải bảo vệ dân chúng ở đây mới phải”.

Tiêu Nộ Vân vội nói: “Cậu dạy rất đúng, từ giờ trở đi, Tiêu Môn sẽ dốc toàn lực để bảo vệ dân chúng ở Giang Nam, chắc chắn sẽ không để chuyện tương tự xảy ra nữa”.

Ngô Bình gật đầu: “Tôi sẽ chú ý đến ông đấy”.

Anh thu kiếm vực lại, Tiêu Nộ Vân chắp tay chào rồi chạy mất dạng vì sợ Ngô Bình đổi ý.

 
 
Chương 3038


Chương 3038

Khi anh đáp đất thì bang chủ Cái Bang đã phục anh hoàn toàn, đến tu sĩ Thiên Tiên còn sợ Ngô Bình thì anh mạnh đến mức nào chứ?

Ngô Bình đang chuẩn bị về vịnh Bạch Long thì thấy có một vầng sáng chiếu xuống, sau đó có một cô gái xuất hiện. Nhìn thấy cô ấy, anh nhận ra ngay, đó chính là Tử Phi – người trông coi hoa Thiên Hồn.

Tử Phi: “Mãi mới tìm được anh”.

Ngô Bình cười nói: “Sao cô biết tôi ở đây?”

Tử Phi: “Người vừa tung đòn tấn công kinh thiên động địa không phải anh à?”

Ngô Bình: “Không ngờ cô cũng ở Vân Kinh”.

Trong lúc nói chuyện, Ngô Bình phát hiện tu vi của Tử Phi đã đạt đến cảnh giới Bất Tử, hơn nữa trên người còn có khí tức Thiên Tiên.

“Cô sắp đột phá à?”, anh hỏi.

Tử Phi: “Ừ, mấy ngày nữa, Thiên Nhất Thần Đan của tôi đâu?”

Ngô Bình lấy một viên đan dược ra rồi cười nói: “Tôi luyện xong lâu rồi, nhưng không thấy cô đến tìm”.

Tử Phi nhận lấy viên đan dược rồi nói: “Cảm ơn nhé”.

Đúng lúc này, lại có một ánh sáng chiếu xuống, có một người thanh niên nhìn Tử Phi rồi nói: “Sư muội, bạn em à?”

Ngô Bình thấy được sự đề phòng và cảnh giác trong mắt người thanh niên này.

Tử Phi: “Vâng, sư huynh, để em giới thiệu, đây là Ngô Bình, thực lực cực mạnh luôn”.

“Ngô Bình, đây là Lang Định Phi – sư huynh của tôi”.

Người thanh niên không hào hứng với việc làm quen Ngô Bình: “Sư muội, tiệc ở phủ Tổng đốc sắp bắt đầu rồi, chúng ta mau đi thôi”.

Tử Phi gật đầu: “Ngô Bình, Tổng đốc Giang Nam mở tiệc đấy, anh đi không?”

Ngô Bình cười nói: “Tôi không đi đâu, gặp sau nhé”.

Tử Phi gật đầu, sau đó cùng rời đi với người thanh niên.

Bang chủ Cái Bang tên là Hầu Chấn Khôn, ông ta nói: “Thượng tiên, Tổng đốc Giang Nam mở tiệc là để kết bạn với các anh hùng trong thiên hạ, nhờ họ giúp mình quản lý Giang Nam. Thực lực của thượng tiên mạnh như vậy, lẽ ra phải đi mới đúng”.

Ngô Bình chỉ cười chứ không nói gì, anh vốn là Tổng đốc của Hưng Long nên cùng cấp bậc với Tổng đốc ở đây, vì thế anh chẳng có lý gì đi tham gia tiệc của người này cả, trừ khi người đó đến mời.

Đúng lúc này, anh nhận được tin nhắn của Lý Ngạo Tiên. Biển đông cũng thuộc phạm vi của Giang Nam, tổng bộ của Lý Môn được xây trên một hòn đảo, biết ở đó đang có việc, Ngô Bình nhanh chóng khôi phục dáng vẻ của Lý Huyền Bình rồi xuất hiện ở tổng bộ của Lý Môn ngay.

Khi Ngô Bình bay đến bầu trời của đảo Lý thì thấy phía Đông là biển cả bát ngát, đây mới là biển thật sự, vì nhìn mãi không thấy điểm cuối.

Từ đảo Lý nhìn tiếp về phía Đông sẽ thấy có rất nhiều đảo xuất hiện.

Lý Ngạo Tiên và Lý Thanh Đế vội ra đón Ngô Bình rồi chào: “Tông chủ”.

Ngô Bình: “Có phải thấy biển đông thật sự xuất hiện nên sốc quá không?”

Lý Ngạo Tiên: “Tông chủ, tôi đang định nói với anh là các đảo phía trước đã có các thế lực chiếm đóng rồi, chúng tôi cho người sang đó giao lưu, nhưng họ không hiếu khách, đã thể còn bảo chúng tôi mang xui xẻo tới”.

Ngô Bình cau mày: “Mọi người đã tra rõ tình hình xung quanh đây chưa?”

Lý Thanh Đế lấy một tấm bản đồ ra rôi nói: “Tông chủ, tôi mất ba ngày mới vẽ được hết các đảo vào trong tấm bản đồ này”.
 
Chương 3039


Chương 3039

Ngô Bình nhìn thì thấy có không biết bao nhiểu đảo cả lớn và nhỏ ở đây, trong đó có mấy hòn đảo khá lớn, diện tích trên cả triệu km vuông.

Lý Thanh Đế: “Tông chủ, tôi chỉ ghi lại các đảo có diện tích trên mười nghìn km vuông thôi, đảo nhỏ quá thì tôi chỉ chấm một cái”.

Ngô Bình gật đầu: “Các đảo này đều là thế lực độc lập à?”

Lý Thanh Đế: “Có khá nhiều đảo gần nhau chung một thế lực, nhưng hều hết là tồn tại riêng biệt. Nhưng tôi nghe nói gần như tất cả các thế lực đều phải dâng lễ cho Đông Hải Long Cung”.

Đông Hải Long Cung? Ngô Bình biết đại lục Côn Luân còn có ba thế lực đỉnh cấp là Đông Hải Long Cung, Thiên Đạo Môn và liên minh bộn lạc ở miền Nam.

Anh hỏi: “Trên các đảo này có cường giả không?”

Lý Thanh Đế: “Đảo to một chút thì thường có tu sĩ Thiên Tiên bán bộ, thậm chí là Thiên Tiên. Nếu là đảo nhỏ thì tu vi cao nhất chỉ tầm tầng thứ bảy, tám của cảnh giới Địa Tiên thôi”.

Ngô Bình: “Ừm, chờ khi nào rảnh, chúng ta sẽ chiếm thêm mấy đảo”.

Lý Ngạo Tiên: “À tông chủ, hôm nay Tổng đốc Giang Nam gửi thư mời tới, mời anh tham gia tiệc ở chỗ họ”.

Nói rồi, hắn đưa thiệp mời cho Ngô Bình.

Anh nhìn xong thì nói: “Người này có lai lịch thế nào? Hai người có biết không?”

Lý Ngạo Tiên: “Tôi nghe nói Tổng đốc này là người của Tiên Giới, là con trai của một vị Thiên Quân nào đó. Thực lực của người này rất mạnh, tu vi cảnh giới Động Thiên rồi, còn được sắc phong là Tiên Quân nữa”.

Ngô Bình: “Mục đích của bữa tiệc này là gì?”

Lý Ngạo Tiên: “Chắc muốn lôi kéo giới tu chân, vì muốn trị vì một nơi lớn như Giang Nam thì một mình sao làm được, phải cần nhiều người giúp sức”.

Ngô Bình cười lạnh: “Tổng đốc của Giang Nam thì khổ rồi, nhưng muốn người khác giúp mình thì khó lắm”.

Khi họ đang nói chuyện thì có ánh sáng chiếu xuống, Lý Thanh Đế thấy thế thì nhăn mặt nói: “Là Lâm Tích Quân và Chu Chân Nhi đấy. Tông chủ, cứ vài ba hôm họ lại đến một lần, mục đích là chờ anh xuất hiện, hôm nay tông chủ không thoát được rồi”.

Ngô Bình đau đầu, hai cô gái này vẫn tìm anh ư?

Lần trước, họ đều đòi lấy anh, tuy anh đã từ chối, nhưng có vẻ như họ bỏ ngoài tai.

“Tông chủ”.

Lâm Tích Quân tươi cười nói: “Cuối cùng cũng chờ được anh về rồi”.

Chu Chân Nhi cũng cười nói: “Tông chủ, bố em bảo mấy ngày nữa sẽ đến gặp anh”.

Ngô Bình vội nói: “Hai cô tìm tôi có việc gì không?”

Lâm Tích Quân: “Bây giờ, thế giới đã thay đổi rất nhiều, nhà họ Lâm bọn em gặp rất nhiều vấn đề và cả nguy hiểm nữa. Vì thế, gia tộc muốn chúng ta nhanh chóng cử hành hôn lễ để cùng gánh vác gia tộc hai bên”.

Chu Chân Nhi: “Chu Thị nhà em cũng thế, tông chủ, em không ngại việc anh có người phụ nữ khác đâu”.

Ngô Bình thở dài nói: “Này hai cô, tôi rất cảm kích thành ý của hai cô, nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được, mà chúng ta cũng có thân thiết đâu”.

Chu Chân Nhi cười nói: “Chúng ta ở cạnh nhau suốt mà, sao lại không thân?”

Sau đó, cô ta chạm vào má mình rồi nói: “Luận về nhan sắc thì Chu Chân Nhi em tự thấy không thua bất kỳ mỹ nhân nào trong thiên hạ, chắc chắn xứng với tông chủ mà”.
 
Chương 3040


Chương 3040

Lâm Tích Quân: “Em là người đẹp nhất trong gia tộc, tông chủ, chúng ta ở bên nhau mới đúng là ý trời”.

Ngô Bình xua tay: “Hai cô này, nếu Chu Thị và Lâm Thị muốn hợp tác với Lý Môn thì tôi rất hoan nghênh, nhưng chúng ta không nhất thiết phải liên hôn đâu”.

Sau đó, anh nói: “Tôi còn phải đi tham gia tiệc của Tổng đốc, xin phép!”

Lâm Tích Quân: “Trùng hợp thế, em cũng được mời đấy, chúng ta cùng đi nhé”.

Chu Chân Nhi cũng nói: “Em cũng thế, đi thôi”.

Ngô Bình nhìn sang Lý Thanh Đế, nhưng mặt anh ta đỏ bừng vì nhịn cười. Anh sầm mặt nói: “Lý Thanh Đế, hình như dạo này tu vi của anh không tăng thêm chút nào thì phải”.

Lý Thanh Đế chối ngay: “Tông chủ, tôi có tiến bộ mà, mấy hôm nữa là đột phá Thiên Tiên rồi”.

Ngô Bình: “Thế hả? Nào, để tôi kiểm tra thực lực của anh”.

Lý Thanh Đế hết hồn, anh ta biết Ngô Bình rất mạnh nên nói: “Không cần kiểm tra đâu ạ”.

Ngô Bình: “Phải kiểm tra chứ”.

Dứt lời, anh tung một quyền ra, Lý Thanh Đế phản ứng không kịp nên ăn trọn một đấm vào bụng. Anh ta hét lên đau đớn rồi bay ra xa.

Bụp bụp!

Ngô Bình tung các cú đấm ra nhanh như điện, sau khi tu luyện xong Thần Ma Cửu Biến, đến tu sĩ Thiên Tiên cũng không đỡ được chiêu thức của anh, nói chi là Lý Thanh Đế.

Không lâu sau, Lý Thanh Đế đã bị đánh cho bầm dập, phải xin tha.

Ngô Bình th ở dốc, bấy giờ mới thấy vui hơn rồi nói với hai cô gái: “Muộn rồi, đi thôi”.

Cứ thế, anh dẫn theo Lý Thanh Đế, Lâm Tích Quân và Chu Chân Nhi cùng đi dự tiệc.

Phủ Tổng đốc mới xây, một nửa trên hồ, một nửa dưới đất, diện tích thì lớn nên trông rất khí thế.

Có rất nhiều người xếp thành hàng dài ngoài cửa, sau đó lần lượt đi vào bên trong. Thấy thế, Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Đông thế?”

Chu Chân Nhi: “Bình thường mà, không biết có bao nhiêu người muốn lấy lòng Tổng dốc. À, nghe nói Tổng đốc này có quan hệ rộng ở Tiên Giới lắm, chắc sẽ có nhiều thiên tài ở đó đến đây tối nay”.

Lâm Tích Quân: “Ừm, hình như có hai người là thiên tài trên bảng Chân Quân và Tiên Quân đấy, còn mọt người đến từ Âm Dương Giáo nữa”.

Dẫu sao Ngô Bình cũng là tông chủ của Lý Môn, Lý Thanh Đế lấy thiệp mời ra, một người nhận thiệp rồi nói: “Mời vào ở cửa ngách”.

Lý Thanh Đế sầm mặt nói: “Tông chủ nhà tôi có địa vị cao quý, sao lại đi cửa ngách? Mau mở cửa lớn ra!”

Đệ tử kia cười lạnh rồi ném thiệp mời xuống đất: “Tông chủ Lý Môn cái quái gì! Tuổi gì so với Tổng đốc chứ, muốn vào thì ra chỗ cửa ngách xếp hàng, không thì biến đi”.

Uỳnh!

Lý Thanh Đế tung một chưởng đánh bay cửa lớn rồi lạnh giọng nói: “Hỗn láo, to gan nhỉ!”

Người hầu tức giận: “Dám đánh tao! Người nào giở thói ngang ngược ở phủ Tổng đốc đều phải chết”.

“Ầm!”

Trong phủ Tổng đốc, một bàn tay đỏ rực bay ra, đập mạnh về phía Lý Thanh Đế.

Lý Thanh Đế hoảng hốt, người ra tay là một Thiên Tiên, dù anh ta có thể đỡ được đòn tấn công này thì cũng sẽ chật vật.
 
Chương 3041


Chương 3041

Ngô Bình lập tức xuất hiện trước mặt Lý Thanh Đế, anh giơ tay, một bàn tay lớn có ánh sao bao quanh đỡ lấy một đòn của đối phương. Âm thanh cực lớn vang lên, bàn tay đỏ rực nát bét, còn bàn tay của anh tiếp tục đánh vào phủ Tổng đốc, nện xuống đất rồi lại thu lại.

Mọi người nhìn thấy một tu sĩ trung niên bị Ngô Bình lôi ra từ trong phủ Tổng đốc, ông ta đang vùng vẫy trong tay anh, vẻ mặt hoảng hốt.

“Ầm!”

Bàn tay lớn của Ngô Bình đập vào phiến đá nằm trên mặt đất. Lúc ra tay Ngô Bình thi triển Nhị Hướng Huyền Công đưa đối phương vào thế giới hai chiều, trở thành một bức tranh rồi in trên phiến đá, sau đó chỉ thấy trên phiến đá xuất hiện hình dáng một người, người đó đang động đậy nhưng dù vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát khỏi mặt phẳng hai chiều kia.

Mọi người đều kinh ngạc, đây là thủ đoạn gì thế?

Ngô Bình cao giọng nói: “Đây là cách tiếp đón khách của phủ Tổng đốc sao?”

Lúc này một giọng nói vang lên: “Mở cổng lớn, đón khách quý vào”.

Người hầu sợ hãi vội vàng gọi người mở cổng lớn, lúc này Ngô Bình mới sải bước đi vào.

Ánh mắt những người khác đều hiện lên vẻ ngưỡng mộ, vì từ trước đến nay, người bước vào được cổng lớn của phủ Tổng đốc chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

“Người này là tông chủ Lý thị à?”

“Đúng thế, nghe nói thực lực rất mạnh, hơn nữa chỗ dựa cũng rất lớn”.

“Thảo nào, tông chủ đến ngày hôm nay không một trăm cũng có tám mươi người nhưng cậu ta là người đầu tiên bước vào phủ Tổng đốc”.

Ngô Bình vừa bước vào phủ Tổng đốc là đã cảm nhận được một thần niệm cực mạnh đang quấn chặt lấy mình, chắc là một loại pháp trận nào đó. Pháp trận này nhắm vào anh và mấy người Lý Thanh Đế, tạo ra áp lực cực lớn, nếu không có thực lực đủ mạnh thì lúc này đã xấu mặt rồi.

Ngô Bình phóng kiếm vực ra bao trùm lấy mấy người Lâm Tích Quân, Chu Chân Nhi, mặc dù sức mạnh của pháp trận rất đáng sợ nhưng cũng không thể phá được phòng thủ của kiếm vực.

Họ bình thản đi thẳng vào trong. Đước một đoạn thì sức mạnh pháp trận đó biến mất, vì anh đã hội họp với một nhóm tu sĩ đi vào từ cửa hông trên đại lộ.

Chu Chân Nhi và Lâm Tích Quân nhìn nhau mỉm cười, người đàn ông mạnh như thế mới xứng với bọn cô.

Lúc này người xung quanh đều nhường đường, không dám đứng quá gần Ngô Bình, dù sao anh cũng bước vào từ cổng lớn, đã không phải là sự tồn tại cùng cấp bậc với họ.

Đi xuyên qua hành lang, phía trước là một quảng trường cực lớn, bấy giờ đã có rất nhiều người đứng trên quảng trường như đang đợi gì đó.

Có hai người hầu đứng chỗ hành lang, người hầu nhìn Ngô Bình nói: “Anh là người đi vào từ cổng lớn thì có thể tới thẳng đại sảnh”.

Nói rồi một người hầu trong đó đi trước dẫn đường, thế là mấy người Ngô Bình đi xuyên qua quảng trường và đám đông, trực tiếp đến một cung điện rất lớn.

Cửa chính cung điện rộng mấy chục mét, bên trong rất rộng, lúc này đã có một trăm người đứng bên trong. Nơi ấy không có chỗ ngồi, mọi người chỉ có thể đứng thành nhóm nhỏ tán gẫu.

Mấy người Ngô Bình đi vào cũng không thu hút sự chú ý của họ, những người này vừa nói vừa cười, có không ít người quen mặt.

Chu Chân Nhi và Lâm Tích Quân đều là phụ nữ xinh đẹp bậc nhất, nhanh chóng có người để ý đến cả hai. Mấy công tử thanh niên mỉm cười đi đến chào hỏi với hai cô ta.

Những người đàn ông khác không thể lọt nào mắt xanh của Chu Chân Nhi và Lâm Tích Quân được nữa, thấy họ đến, hai cô gái ngược lại cảm thấy chán ghét. Chu Chân Nhi ôm lấy cánh tay trái của Ngô Bình nói: “Anh Lý, người ở đây nhiều quá”.

Lâm Tích Quân cũng không cam lòng ôm chặt lấy cánh tay phải của Ngô Bình nói: “Anh Lý, anh đánh người ta thành bức tranh đó là chiêu gì vậy?”
 
Chương 3042


Chương 3042

Ngô Bình: “Nhị Hướng Huyền Công, tôi cũng vừa học được không lâu”.

Mấy cậu thanh niên đều cảm thấy mất mát, hóa ra là hoa đã có chủ. Phần lớn trong đó biết khó mà lùi bước nhưng cũng có người không từ bỏ, thậm chí nảy ra địch ý với Ngô Bình.

“Người anh em này tên là gì nhỉ?”, một thanh niên đi đến trước mặt Ngô Bình, nhìn anh bằng ánh mắt gần như khiêu khích.

Người tu có tu vi không yếu, đã là địa tiên cảnh giới Động Thiên, hắn ta còn cố ý phóng khí tức của ra muốn áp đảo Ngô Bình.

Nhưng tiếc là trong mắt Ngô Bình, hắn ta chỉ là một tên hề không hơn không kém.

“Lý Huyền Bình!”, anh nói.

“Lý Huyền Bình? Ha ha, chưa từng nghe nói đến, chắc cũng chẳng phải nhân vật tầm cỡ gì nhỉ!”, đối phương kiêu ngạo nói: “Tôi là Bạch Văn Kính, nhà họ Bạch tôi là gia tộc tu hành, bố là Bán Bộ Thiên Tiên”.

Lý Thanh Đế hừ một tiếng: “Bán Bộ Thiên Tiên có gì lợi hại, tông chủ nhà tôi chỉ vung tay một cái là có thể áp đảo”.

Đối phương biến sắc: “Một tay là có thể áp đảo Bán Bộ Thiên Tiên? Ha ha, anh khoác lác mà chẳng chịu tìm hiểu gì cả”.

Lý Thanh Đế lạnh nhạt nói: “Khoác lác? Anh đến chỗ phiến đá trước cổng phủ Tổng đốc mà xem, nơi đó có một Thiên Tiên bị tông chủ của tôi hạ gục đấy”.

Có người đuổi đến từ phía sau nghe được những lời này bèn nói: “Tôi có thể làm chứng, anh Lý đây quả thật đã trấn một cao thủ trên phiến đá trở thành một bức tranh, vì thế phủ Tổng đốc mới mở cổng lớn đón anh Lý vào đây”.

Bạch Văn Kính kinh ngạc, một tay trấn áp Thiên Tiên? Sao có thể được?

Ngô Bình cũng lười giải thích, anh vung tay lên, vài cái bàn, cái ghế xuất hiện, sau đó anh pha trà tiên mời Chu Chân Nhi, Lâm Tích Quân ngồi thưởng thức. Ngoài trà tiên còn có dưa và trái cây sấy khô do anh làm ra, tất cả đều rất ngon.

Không lâu sau người xung quanh đều ngửi được mùi thơm của trà, một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy đỏ đi tới, cô ta khom người với Ngô Bình: “Mùi trà của anh thơm ngát, lưu hương lâu, chắc là trà nổi tiếng”.

Ngô Bình nhìn đối phương nói: “Trà này là tôi mua ở mạng tiên, mùi vị cũng được, cô có thể ngồi xuống cùng thưởng thức”.

Người phụ nữ mừng rỡ: “Cảm ơn anh”.

Đám Ngô Bình ngồi vây quanh thưởng thức trà khiến người xung quanh rất ngưỡng mộ vì họ không uống nổi trà này.

Người phụ nữ tự giới thiệu, cô ta tên là Thượng Băng Tiệp, là đệ tử của tông môn hạng nhất tiên đạo.

Thượng Băng Tiệp: “Bản lĩn7h mà tông chủ Lý sử dụng ở ngoài cổng khiến tôi rất bái phục, tôi nghe sư tôn nói Địa Tiên mạnh mẽ cũng có thể đánh lại thiên tiên, xem ra đều là thật”.

Lý Thanh Đế: “Sư tôn của cô là người có thường thức, thật ra ở thời kỳ cổ đại, Địa Tiên và Thiên Tiên không thể phân thắng bại vì mỗi cảnh giới của Địa Tiên đều có thể sinh ra cường giả tuyệt thế, chẳng hạn có người Thần Biến tầng năm thì có Nguyên Thần mạnh tuyệt thế, chẳng hạn có người là Long Biến tầng ba thì có sức mạnh chân long; còn có cảnh giới Động Thiên, cảnh giới Thần Tàng,… mỗi cảnh giới đều có vô vàn khả năng”.

Thượng Băng Tiệp: “Tiếc là bây giờ tu sĩ đã rất ít người có thể làm được thế. Nghe đồn thời đại cổ xưa có địa tiên lợi hại có thể khiêu chiến với Đại La Kim Tiên”.

Ngô Bình cười nói: “Đó là vì ở mỗi cảnh giới của Địa Tiên, nếu có thể chăm chỉ tu luyện, chuyên sâu hơn thì có thể khôi phục một vài sức mạnh của chân nhân Thái Cổ. Đây mới là mục tiêu cuối cùng và chân chính của tu luyện, nhưng tiếc là đa số chỉ theo đuổi việc thăng cấp về cảnh giới mà bỏ qua bản chất của tu hành”.
 
Chương 3043


Chương 3043

Mắt Thượng Băng Tiệp phát sáng: “Nghe anh nói thế thì tôi đã hiểu ra”.

Chu Chân Nhi: “Tức là nếu cảnh giới Địa Tiên đủ mạnh thì không cần trở thành Thiên Tiên nữa phải không?”

Ngô Bình: “Thiên Tiên là cấp bậc sinh mệnh cao hơn, tại sao không tu luyện? Sau khi nền tảng Địa Tiên Giới vững chắc, trở thành Thiên Tiên thì cũng sẽ càng mạnh hơn”.

“Đúng là nực cười! Một đám Địa Tiên lại ở đó ngạo mạn bàn luận về Thiên Tiên, nói vớ vẩn gì mà Địa Tiên giống Thiên Tiên, hơ hơ”.

Đột nhiên một giọng nói đầy vẻ chế giễu vang lên.

Ngô Bình nhìn sang, người nói là một người đàn ông cao lớn, hắn đứng cách đó không xa, đang khinh thường nhìn mấy người họ.

Lý Thanh Đế cười nhạo: “Người có kiến thức hạn hẹp thì không xứng nói chuyện ở đây, anh không hiểu thì bọn tôi cũng không có nghĩa vụ dạy anh”.

Đối phương nổi giận: “Này, mày nói ai là kiến thức hạn hẹp?”

Lý Thanh Đế lạnh nhạt đáp: “Nói anh kiến thức hạn hẹp đã là nể mặt lắm đấy, nói đúng hơn thì anh còn chẳng có kiến thức nữa kìa. Người xưa nói phù du tuy sớm nở tối tàn, không nhìn thấy mặt trời của ngày hôm sau, có lẽ là nói anh đó”.

“Láo xược!”, người này bị chọc giận, bước đến trước bàn, giơ tay ra định lật bàn trà của Ngô Bình.

Nhưng hắn vừa giơ tay ra, xung quanh đã bị kiếm vực của Ngô Bình bao phủ lấy, hắn bỗng chốc không thể động đậy. Tu vi của hắn không thấp, đã là Địa Tiên cảnh giới Bất Tử nhưng bây giờ dù vùng vẫy thế nào cũng không động đậy được.

Lý Thanh Đế chế giễu: “Thế nào? Cảm nhận được uy lực của Nguyên Thần mạnh mẽ rồi chứ?”

Trán người này toát đầy mồ hôi, run giọng nói: “Vừa rồi là tôi đường đột, xin các vị bớt giận tha cho tôi một lần”.

Ngô Bình vung tay lên, người này bị một nguồn sức mạnh đánh bật ra xa mấy mươi mét, đối phương gần như không còn mặt mũi nhìn người khác nên bèn vội vàng lủi vào trong đám đông, không dám ló mặt ra nữa.

Thượng Băng Tiệp cười nói: “Anh Lý, chiêu thức anh vừa thi triển là lãnh vực tinh thần sao?”

Ngô Bình: “Gần như thế, đó là kiếm vực của tôi”.

Lúc này cả đại điện bỗng rung chuyển, khí tức đáng sợ ập xuống, một luồng sáng chiếu xuống giữa đại điện, trong ánh sáng đó có ba bóng người chậm rãi từ trên trời đáp xuống, khí tức đáng sợ đó là do ba người này phát ra.

Chu Chân Nhi: “Chắc họ là thiên tài Tiên Giới trong truyền thuyết, quả nhiên rất mạnh”.

Ba người này vừa xuất hiện, mọi người đều im phăng phắc, ánh mắt đều nhìn sang phía ba người này. Người ở giữa rất trẻ, hắn ta chắp tay lại với mọi người: “Các vị, tôi là Bách Lý Xuân Sơn – tổng đốc Giang Nam, hai vị bên cạnh tôi, một người là anh Chung – Chung Thuần Nhất là người xếp thứ chín mươi tư trên bảng Tiên Quân và anh Lục – Lục Hạo Dương xếp thứ một trăm tám mươi ba trên bảng Chân Quân”.

Giới thiệu xong hai thiên tài bên cạnh, Bách Lý Xuân Sơn cười nói: “Hôm nay mời các vị đến đây là mong các vị có thể cống hiến một phần sức lực cho sự phát triển và tương lai của Giang Nam”.

Hắn ta vỗ tay, lập tức có hai thuộc hạ khiêng một cái thùng gỗ lớn xuất hiện, Bách Lý Xuân Sơn nói: “Các vị, ai có tiền thì đưa tiền, không có tiền thì giao người, đây là thùng quyên góp, các vị có thể bắt đầu rồi”.

Mọi người đều bàn tán, náo loạn một hồi thì ra vị tổng đốc này đến thu tiền.

Chu Chân Nhi cười mỉa, thấp giọng nói: “Nghe nói hoàng đế Long Quốc đều là hứa suông hứa lèo, xem ra Tổng đốc Giang Nam cũng vậy”.

Ngô Bình cũng được bổ nhiệm làm Tổng đốc, cần người không có người, cần tiền không có tiền, cái gì cũng đều do anh tự chuẩn bị. Anh nói: “Bảo những người này đưa tiền e là hơi khó”.
 
Chương 3044


Chương 3044

Quả nhiên mọi người ở đó không ai bước ra cả, vị Lục Hạo Dương ở trên bảng Chân Quân chỉ một người gần nhất nói: “Bắt đầu từ cậu đi”.

Đây là một thiếu niên, cậu ta hơi sợ, bước ra nói: “Tôi không đem theo tiền”.

Lục Hạo Dương hỏi: “Cậu tên gì? Xuất thân thế nào?”

Thiếu niên nói: “Bố tôi là tông chủ nhà họ Niên”.

Lục Hạo Dương: “Tông chủ sao? Vậy thì quyên góp một tỷ tiền bùa đi”.

Một tỷ tiền bùa, nói nhiều không nhiều mà cũng chẳng ít. Thiếu niên nói: “Nhà họ Niên rất ít người, không có một tỷ đâu, mong…”

Lục Hạo Dương lạnh lùng nói: “Không có tiền thì giao người ra, bảo nhà họ Niên các cậu phái ra ba mươi tu sĩ từ cảnh giới Linh Biến trở lên đến làm người hầu miễn phí”.

Nghe nói phải cứ ba mươi người đến, thiếu niên lộ ra vẻ khổ sở: “Chuyện này… tôi không quyết định được, phải về báo lại”.

Lục Hạo Dương: “Một là đưa tiền, hai là giao người ra, hai chọn một. Cậu lập tức liên hệ với nhà họ Niên, cho cậu một ngày để đem tiền đến hoặc là đưa người đến”.

Sau đó hắn ta chỉ vào người thứ hai, cũng đưa ra yêu cầu có nội dung tương tự nhưng với những thế lực khác nhau thì sẽ đưa ra cái giá khác nhau, thế lực nhỏ thường chỉ thu một tỷ tiền bùa, còn thế lực lớn hơn một chút có thể là hàng tỷ tiền báu.

Lúc này đến lượt một người trung niên bị gọi tên, người đó lập tức nói: “Xin lỗi, bọn tôi không có tiền cũng không có người”.

Bách Lý Xuân Sơn nói: “Vậy à? Vậy thì đắc tội rồi, người đâu, nhốt vào thủy lao”.

Ngay lập tức có hai cao thủ xuất hiện đè người trung niên xuống.

Bách Lý Xuân Sơn nói: “Nếu người lúc nãy muốn đi thì bắt người nhà ông ta đem tiền đến chuộc, ông ta vốn dĩ chỉ cần trả một tỷ tiền bùa là được, giờ không có hai tỷ ông ta thì không thể ra khỏi phủ tổng đốc”.

Mọi người đều nhìn nhau, phủ tổng đốc này cũng vô lý quá.

Lúc này Chung Thuần Nhất – người được xếp hạng trên bảng Tiên Quân quét mắt nhìn người mọi lạnh nhạt nói: “Trước đó có người ra tay đánh cao thủ phủ tổng đốc bị thương, bây giờ có thể bước ra đây quyên tiền rồi”.

Chắc chắn những lời này là nói với Ngô Bình, vì chỉ có anh ra tay trấn áp một người trên phiến đá.

Ngô Bình bước ra nói: “Muốn tiền, không có; muốn người, cũng không có đâu”.

Thật ra mọi người đều đang đợi Ngô Bình, xem anh đối phó thế nào. Nếu anh có thể chịu được áp lực thì những người khác sẽ dễ nói chuyện; nếu ngay cả anh cũng không chống đối được thì mọi người chỉ đành chịu thua.

Bách Lý Xuân Sơn cười mỉa: “Trước đó không động vào anh là vì muốn cho anh một cơ hội. Thế lực của nhà họ Lý rất lớn, ít nhất phải quyên mười tỷ tiền báu nhưng anh dám ra tay với người của phủ tổng đốc thì phải gấp đôi, bây giờ anh phải đưa hai mươi tỷ tiền báu mới có thể sống sót rời khỏi đi”.

Ngô Bình lộ ra vẻ mặt như đang nhìn tên ngốc nói: “Anh nghĩ mình là ai? Anh kêu tôi đưa hai mươi tỷ thì tôi sẽ đưa sao? Dù anh là con trai tôi cũng không thể nữa kìa”.

Bách Lý Xuân Sơn nổi giận: “Tông chủ Lý, anh chắc là muốn khiêu chiến với bọn tôi sao?”

Ngô Bình: “Anh nghĩ kéo theo hai người vô dụng trên bảng Tiên Quân và bảng Chân Quân đến là có thể áp đảo được à? Anh cũng xem thường anh hùng trong thiên hạ quá đấy”.

Chung Thuần Nhất lạnh lùng nói: “Nếu cậu không biết sống chết như thế thì tôi chỉ đành ra tay với cậu”.

Nói rồi Chung Thuần Nhất bỗng vỗ tay, dưới chân Ngô Bình bỗng xuất hiện hai bàn tay lớn, trái phải hợp lại thành ở giữa muốn ép anh lại.
 
Chương 3045


Chương 3045

Đây là tuyệt học mà Chung Thần Nhất giỏi nhất, tên là “Đại Trấn Nguyên Thủ”, hắn từng áp đảo Hư Tiên bằng thuật này, uy lực vô cùng hung hãn.

Thế nhưng hai bàn tay lớn này vừa hợp lại với nhau, một kiếm quang xoẹt qua, bàn tay lớn bị đứt thành bốn năm mảnh, Chung Thuần Nhất lảo đảo lùi về sau.

“Không thể nào!”, Bách Lý Xuân Sơn rất kinh ngạc, hắn ta biết Chung Thuần Nhất mạnh thế nào, một đòn vừa rồi thế mà không thể hạ được đối phương.

Ngô Bình: “Nơi này được xây dựng tốt quá, không thi triển được. Họ Chung kia, chúng ta lên không trung so hai chiêu, tôi mà không đánh anh thảm hại thì hôm nay sẽ tặng cho anh hai trăm tỷ”.

Chung Thuần Nhất cảm giác như bị sỉ nhục, nghiêm giọng nói: “Được! Tôi muốn xem thử một tên ở hạ giới như anh có thể có bản lĩnh gì”.

“Ầm!”

Mặt đất rung chuyển, hai người bay lên nóc đại điện rồi bay lên không trung.

Những người khác cũng chạy ra ngoài, họ đều không muốn bỏ lỡ trận đánh thú vị này.

“Người trên bảng Tiên Quân đều là kỳ tài cái thế, Tông chủ Lý có thể đánh lại họ sao?”

“Trông Tông chủ Lý cũng có vẻ là một cao thủ, nếu hắn ta không chắc chắn thì sao lại dám buông lời thách thức chứ?”

“Chậc chậc, có kịch hay rồi đây! Các cậu nói xem nếu Tông chủ Lý đánh bại vị tiên quân này thì hậu quả sẽ thế nào?”

“Đánh bại thì đã sao? Thế lực đằng sau những người này đều không hề đơn giản, Tông chủ Lý sẽ không có kết cục tốt được đâu”.

“Không thể nói vậy được. Nếu như Tông chủ Lý có thể đánh bại người bên cạnh tiên quân thì chứng tỏ hắn ta là cấp thiên kiêu. Các cậu nghĩ thế lực như thế nào mà lại dám ra tay với thiên kiêu? Có vị thiên kiêu nào mà không có thế lực lớn đứng đằng sau chống lưng không?”

“Nói có lý, xem ra vị Tông chủ Lý này cũng là một nhân vật lớn. May mà có hắn ta nếu không thì với cục diện hôm nay, tất cả chúng ta đều sẽ phải xui xẻo”.

“Đúng thế, yêu cầu lấy ra nhiều tiền như thế chỉ trong nháy mắt, phủ Tổng đốc quá đáng thật. Hy vọng Tông chủ Lý có thể giành được phần thắng, giúp chúng ta xả cơn giận”.

Vẻ mặt Bách Lý Xuân Sơn rất nặng nề, hắn ta nhìn Ngô Bình và Chung Thuần Nhất đang đối đầu nhau mà nói: “Anh Lục, tình hình không ổn rồi”.

Lục Hạo Dương cũng chau chặt mày: “Không ngờ chỗ quỷ quái này cũng có thiên tài như hắn ta. Lúc nãy tôi đã cảm nhận được khí tức kinh khủng của hắn ta, dường như không kém hơn anh Chung đâu”.

Bách Lý Xuân Sơn nheo mắt: “Lát nữa xem tình hình, nếu thật sự không ổn thì chỉ có thể dùng lá bùa đó để giết người này”.

Chung Thuần Nhất thì nhìn Ngô Bình chằm chằm: “Có thể ép tôi dùng hết sức thì cũng đủ để cậu nên tự hào rồi”.

Ngô Bình bình thản đáp: “Tốt nhất anh nên dùng hết sức, nếu không thì sẽ không còn cơ hội nữa đâu”.

Chung Thuần Nhất chắp tay, vô số phù văn bỗng hiện lên khắp cơ thể, một luồng khí tức khủng khiếp xuất hiện, trên bầu trời có đến mấy trăm nghìn bóng dáng lộ diện, những bóng dáng đó đều không lộ rõ mặt, tất cả đều nhìn Ngô Bình hằm hằm, nguyền rủa anh.

Bỗng dưng có vô số âm thanh hiện lên trong đầu Ngô Bình, sức mạnh của nguyền rủa khiến anh rất khó chịu. Nhưng anh là người từng trải qua Thần Ma Cửu Biến, lời nguyền cỏn con này đối với anh mà nói cũng chỉ có thể khiến anh khó chịu mà thôi.

“Im miệng”.

Ngô Bình hét lên, thần niệm đáng sợ biến thành những bàn tay trên không trung, bịt chặt những cái miệng đang nguyền rủa anh lại.
 
Chương 3046


Chương 3046

Cảnh tượng buồn cười xuất hiện, mấy trăm nghìn khuôn mặt trên không trung đều bị bịt chặt miệng, không thể thốt lên thành tiếng.

Mấy trăm nghìn cái miệng này là do pháp lực của Chung Thuần Nhất biến thành nên điều này đồng nghĩa với việc pháp lực của hắn đã bị chế ngự, hắn lập tức cảm thấy khó chịu rồi hộc máu.

“Không chơi với anh nữa, xuống đi”.

“Ầm”.

Ngô Bình tung một đấm, một quyền ấn liền xuất hiện trên đỉnh đầu của Chung Thuần Nhất, hắn chỉ kịp đưa cánh tay trái lên đỡ thì cả người đã bị đấm rơi xuống.

Chung Thuần Nhất đập mạnh xuống đất như một viên thuốc nổ, hắn run bần bật, hơn nửa số xương cốt đã bị nứt gãy, đau đớn vô cùng.

Bách Lý Xuân Sơn giật mình, hét lên: “Chết đi”.

Hắn ta vung tay, một lá bùa màu vàng bay ra, bao trùm lên người Ngô Bình.

Ngô Bình có thể cảm nhận được bên trong lá bùa có chứa khí tức cảnh giới Đại La, uy lực lớn đến mức đủ để gi ết chết thần tiên.

Anh hơi chau mày, lấy bùa thần Ngọc Hoàng Hiển Thánh Như Ý ra, lạnh lùng nói: “Chắn!”

Một lá chắn khổng lồ xuất hiện phía trước mặt Ngô Bình, chặn đứng phù quang vàng lại. Lá bùa vàng đó không ngừng phát ra sát quang màu vàng, sát quang gặp phải lá chắn thì biến mất hết, hoàn toàn không thể làm Ngô Bình bị thương.

Lá bùa đó không thể dùng quá lâu, chưa được mười giây thì đã không còn ánh sáng rồi biến mất trên không trung.

Lúc Ngô Bình cất tấm chắn và nhìn lại thì phát hiện tổng đốc Giang Nam – Bách Lý Xuân Sơn đã không thấy đâu nữa. Thì ra hắn ta thấy sát phù của mình không giết được Ngô Bình, biết ngay là sẽ không ổn nên đã lập tức dắt theo đồng bọn rời khỏi phủ Tổng đốc.

Không ai ngờ Tổng đốc lại chạy mất, chuyện này khiến mọi người cảm thấy vừa bất ngờ vừa buồn cười. Mọi người thi nhau đến chúc mừng Ngô Bình bằng đủ kiểu nói mỹ miều.

Ngô Bình thì lại cảm thấy rất vô vị, anh để Lý Thanh lại ứng phó còn mình thì rời khỏi đó.

Khi anh ra khỏi phủ Tổng đốc thì Chu Chân Nhi và Lâm Tích Quân đuổi theo.

Chu Chân Nhi: “Anh Bình, Thần Lực Kinh của nhà họ Chu chúng em có uy lực bất phàm, tư chất của anh tốt đến thế, nhất định có thể tu luyện thành công”.

Lâm Tích Quân nói: “Tu luyện Thiên Huyết kinh của nhà họ Lâm tôi vẫn hay hơn, cao cấp hơn cả thần lực kinh”.

Chu Chân Nhi giận dữ nói: “Lâm Tích Quân, cô cứ phải giành với tôi sao?”

Lâm Tích Quân lạnh lùng đáp: “Đàn ông ưu tú thì có ai lại không cần? Chu Chân Nhi, cô muốn ăn một mình thì tham lam quá đấy”.

Ngô Bình đau đầu, có điều anh lại khá hứng thú với thần lực kinh và thiên huyết kinh này, anh hỏi: “Tôi nhớ các cô nói trước giờ có rất ít người có thể luyện thành công thiên huyết kinh đúng không?”

Lâm Tích Quân: “Tư chất của anh Bình tốt vậy, nhất định sẽ thành công”.

Chính vào lúc đó, bùa ngọc trên người Lâm Tích Quân bỗng sáng lên, cô ta cầm ngọc phù lên, bên trong có giọng nói lo lắng và vô số tiếng hét thảm thiết truyền ra.

“Tích Quân, tuyệt đối đừng quay về, có kẻ địch mạnh tấn công đại trận hộ tông của nhà họ Lâm”. Đối phương chỉ kịp nói được câu đó thì đã phải tiếp tục chiến đấu.

Lâm Tích Quân sốt ruột: “Bố, chuyện gì thế? Bố…”

Ngô Bình chau mày, nói: “Cô Lâm, nhà cô gặp chuyên, về xem thử đi”.
 
Chương 3047


Chương 3047

Lâm Tích Quân lo lắng đến phát khóc, nói: “Anh Lý, thực lực của anh mạnh đến thế, xin anh hãy giúp nhà họ Lâm đi”.

Hai người họ không qua lại nhiều nhưng cũng có thể xem là bạn, Ngô Bình thở dài, nói: “Dẫn đường đi”.

Tiếp ngay đó, một luồng kiếm quang cuốn lấy Lâm Tích Quân, bay về phía phủ nhà họ Lâm. Hai người họ rời đi thì Chu Chân Nhi đã ngây ra một lúc rồi nói: “Chắc đến tám chín phần nhà họ Lâm bị tấn công là vì có người nhằm vào Thiên Huyết kinh. Không được, mình phải lập tức về nhà họ Chu ngay”.

Độn pháp của Ngô Bình cực nhanh, chớp mắt đã đến bầu trời trên nhà họ Lâm. Anh nhìn thấy hàng trăm tu sĩ đang chém giết ở nhà họ Lâm, khắp nơi trên mặt đất đều là xác chết.

Phải biết rằng, những người sống trong phủ họ Lâm đều là tinh anh của nhà họ Lâm nên đương nhiên, sau khi trận đồ sát này kết thúc, nhà họ Lâm sẽ tổn thất nghiêm trọng.

Lâm Tích Quân hét lên: “Đám chó nhà các người!”. Cô ta vừa nói vừa xông về phía một người trong số đó.

Thực lực của những kẻ xâm lược rất cao cường, một người trong số đó vung tay, một luồng đao quang liền chém về phía Lâm Tích Quân. Lâm Tích Quân không chống đỡ nổi, lúc sắp sửa bị giết thì Ngô Bình bỗng xuất hiện, vung tay một cái, đao quang đó liền tan biến ngay.

“Ti Lăng Lăng”.

Anh phóng ra hóa thân kiếm đạo, luồng kiếm quang phóng ra, những kẻ xâm lược ở nơi mà nó đi qua đều lần lượt đứt tay, đứt chân, đứt đầu, không có ai là ngoại lệ.

Trong đó có hai cao thủ cấp Thiên Tiên cũng chỉ có thể đỡ được một đòn, sau đó thì bị chém đứt tay chân. Hai người đó kinh ngạc, đồng thanh hét lên: “Có cao thủ, mau chạy thôi”.

Cả đám người chỉ còn lại hơn mười người sống sót bỗng tháo chạy ra ngoài.

Lâm Tích Quân ngây người ra, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy hóa thân kiếm đạo của Ngô Bình, khí tức như rồng, sát khí ngút trời, nhiều cao thủ như vậy mà lại không ai là đối thủ của anh.

Mạnh quá đi!

Cô ta thốt lên.

Lúc này, phủ họ Lâm có mấy người phóng ra, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, hắn ta nhìn thấy Ngô Bình và Lâm Tích Quân thì kinh ngạc, nói: “Tích Quân, vị công tử này là ai? Thực lực mạnh thật đấy”.

Lâm Tích Quân vội đáp: “Bố, đây là Tông chủ Lý – Lý Huyền Bình, anh Lý, đây là bố tôi, Lâm Ngọc Đường”.

Lâm Ngọc Đường vội lạy: “Đa tạ ơn cứu mạng của cậu, tôi đại diện cho mười ba triệu người của nhà họ Lâm xin hành lễ với cậu”.

Họ Lâm cũng là họ lớn, cả thế giới có hơn hai mươi triệu nhân khẩu. Hôm nay nếu không nhờ Ngô Bình xuất hiện thì tinh anh của nhà họ Lâm đều sẽ mất mạng, họ không thể nào không cảm kích.

Ngô Bình nói: “Tông chủ Lâm khách sáo rồi. Mấy người lúc nãy là ai? Tại sao lại tấn công nhà họ Lâm?”

Lâm Ngọc Đường thở dài: “Họ là cao thủ của Huyết Hà tông, lần này họ đến là vì muốn cướp Thiên Huyết kinh của nhà họ Lâm chúng tôi”.

Nói chuyện vài câu, Lâm Ngọc Đường vội mời Ngô Bình đến đại sảnh ngồi. Nhưng nhà họ Lâm có không ít người tử trận, kế tiếp còn phải giải quyết nhiều việc nên bèn để Lâm Tích Quân đi theo, còn ông ta thì đi xử lý những người thương vong trước, trấn an người nhà.

Lâm Tích Quân rất cảm kích Ngô Bình, nói: “Anh Lý, hôm nay may có anh ra tay, nếu không nhà họ Lâm em hôm nay đã ngập trong biển máu rồi!”

Ngô Bình: “Nhà họ Lâm không có Thiên Tiên trấn giữ sao?”

Lâm Tích Quân thở dài: “Trở thành Thiên Tiên khó cỡ nào, nhà họ Lâm chỉ là tạm thời tập hợp vài người lại, mục đích là tự bảo vệ. Nhưng nếu phải đối mặt với đối thủ hùng mạnh, thì chúng tôi vẫn không thể chịu nổi dù một đòn”.

Ngô Bình: “Tại sao Huyết Hà Tông lại muốn lấy Thiên Huyết Kinh của nhà họ Lâm? Bộ Thiên Huyết Kinh này, sao nhà họ Lâm lại có được?”

 
 
Chương 3048


Chương 3048

Lâm Tích Quân: “Thiên Huyết Kinh là công pháp vô thượng của Huyết Tổ năm xưa, nhà họ Lâm tôi vô tình tìm được. Huyết Tổ cũng họ Lâm, tu vi cực cao, Huyết Hà Tông nắm trong phần còn lại của Thiên Huyết Kinh nên mới được thành lập tông môn truyền thừa, bọn họ đương nhiên là muốn đoạt lấy toàn bộ Thiên Huyết Kinh”.

Nói một hồi, một người làm gọi Lâm Tích Quân đi, ở bên kia, Lâm Ngọc Đường và vài thành viên cốt cán của nhà họ Lâm đều có mặt, vẻ mặt bọn họ rất nghiêm túc.

“Tích Quân, con cũng thấy rồi, hiện tại thế đạo tàn khốc ra sao, nhà họ Lâm chúng ta suýt nữa đã bị diệt, nếu không phải tông chủ Lý trượng nghĩa ra tay, có thể con đã thấy được bố nữa rồi”, Lâm Ngọc Đường nói, giọng điệu nặng nề.

Lâm Tích Quân gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta nên cảm tạ tông chủ Lý”.

Lâm Ngọc Đường: “Bởi vậy có thể thấy, thực lực nhà họ Lâm hiện tại rất yếu, cho nên cần tìm một chỗ dựa vững chắc. Nhỡ đâu lại xảy ra chuyện nguy hiểm như vậy nữa, có chỗ dựa sẽ cứu giúp chúng ta một mạng”.

Lâm Tích Quân không ngốc, cô ta nhìn bố mình: “Bố nói tông chủ Lý sao?”

Lý Ngọc Đường gật đầu: “Bố và các vị tông lão đã thương lượng rồi, quyết định để con gả cho tông chủ Lý, mà của hồi môn đem theo là Huyết Thiên Kinh cùng với một bình máu tổ tiên do Huyết Tổ để lại!”

Lâm Tích Quân kinh ngạc: “Bố à, máu tổ tiên là bảo vật vô thượng, bố muốn đưa cho tông chủ Lý?”

Lâm Ngọc Đường thở dài: “Có máu tổ tiên thì được gì? Nhiều thiên tài chúng ta đã chết mất rồi. Tông chủ Lý này là thiên kiêu vô thượng, nếu cậu ta đồng ý tu luyện, nhất định sẽ thành công. Mà thân là con rể nhà họ Lâm chúng ta, cậu ta cũng phải bảo vệ họ Lâm chúng ta sống sót”.

Lâm Tích Quân: “Nhưng mà, tông chủ Lý sẽ chấp nhận sao?”

Lâm Ngọc Đường: “Tích Quân, sống chết mấy thế hệ của nhà họ Lâm, bây giờ đều nằm trong tay con”.

Lâm Tích Quân rất kinh ngạc, cô ta thở dài nói: “Để con thử xem sao!”

Lâm Ngọc Đường lấy ra một miếng thủy tinh màu máu cùng với một lọ màu vàng: “Đây là máu tổ tiên và Thiên Huyết Kinh, con cứ đưa cho tông chủ Lý”.

Khi Lâm Tích Quân quay lại, Ngô Bình nhìn thấy trong tay cô ta cầm theo một miếng thủy tinh và một lọ màu vàng. Không đợi anh hỏi, Lâm Tích Quân đột nhiên lao vào lòng anh, ôm chặt lấy eo anh.

Ngô Bình ngây người, nói: “Cô Lâm, cô đang làm gì vậy?”

“Anh Lý, để em làm người phụ nữ của anh đi!”

Nữ theo đuổi nam như cách tầng sa, Lâm Tích Quân này vốn là cô gái đẹp nhất nhà họ Lâm, hôm nay lại chủ động lao vào lòng mình, Ngô Bình cũng có chút vui vẻ.

Không biết từ lúc nào, người hầu đã đi hết, Ngô Bình gần như bị đẩy vào phòng ngủ của Lâm Tích Quân.

Bỗng nhiên, Lâm Tích Quân không thể động đậy, Ngô Bình sử dụng lãnh vực, lúc này mới khống chế được cô ta. Anh lạnh nhạt nói: “Cô Lâm, cô làm quá mức rồi”.

Lâm Tích Quân bỗng nước mắt rơi như mưa: “Tích Quân rất ngưỡng mộ anh Lý, muốn gả cho anh, hầu hạ anh. Hơn nữa, bố cũng đã dặn dò em, xin hãy cho Tích Quân một cơ hội đi. Em đã thức tỉnh “Tố Nữ Tiên Thể” thượng cổ rồi, nếu chúng ta trở thành vợ chồng, Tích Quân chắc chắn có thể giúp ích cho anh”.

Ngô Bình rất bất ngờ: “Cô là Tố Nữ Tiên Thể?”

Lâm Tích Quân gật đầu: “Đúng vậy, tôi đã thức tỉnh huyết mạch Tố Nữ, sở hữu Tố Nữ Tiên Thể, loại thể chất này rất có lợi cho người chồng”.

Ngô Bình thu lại lãnh vực, nói: “Cô Lâm, cô và tôi có thể làm bạn”.

“Em không muốn làm bạn, em muốn làm người phụ nữ của anh Lý”. Cô ta đưa thủy tinh và lọ màu vàng cho Ngô Bình, nói: “Đây là Thiên Huyết Kinh và máu tổ tiên do Huyết Tổ để lại, anh Lý có thời gian thì có thể tu luyện thử”.
 
Chương 3049


Chương 3049

Ngô Bình nói: “Không công không nhận thưởng, những thứ này quá trân quý, tôi không thể nhận”.

Lâm Tích Quân nói: “Hôm nay anh Lý đã cứu cả nhà họ Lâm, sao có thể nói không công chứ?”

Ngô Bình chần chừ chốc lát, anh cũng có hứng thú với Thiên Huyết Kinh, bèn nói: “Thôi vậy”.

Cầm lấy thủy tinh màu máu, anh phát hiện bên trong có ghi chép phương pháp tu luyện Thiên Huyết Kinh. Thiên Huyết Kinh này chia thành: Nguyên Huyết, Linh Huyết, Chân Huyết, Vương Huyết, Hoàng Huyết, Thánh Huyết, Tổ Huyết, Thiên Huyết, tổng cộng tám cấp bậc.

Thật ra, trước đó Ngô Bình đã từng hấp thụ máu huyết của Thái Cổ Thần Vương khiến máu huyết anh tiến hóa thành hệ thống năng lượng, trong máu huyết cũng có năng lượng mạnh mẽ. Có được nền tăng này, anh cảm thấy bản thân tu luyện, trước mắt có lẽ cũng rất thuận lợi.

Vì vậy, anh bắt đầu tu luyện Nguyên Huyết Cảnh.

Nguyên Huyết còn gọi là Máu nguồn, trong máu huyết có thể tồn trữ được năng lượng sinh mệnh. Có Nguyên Huyết rồi, dù thân thể anh mục nát, bị phá nát, chỉ cần có Nguyên Huyết rót vào là lập tức hồi phục sức sống!

Thật ra, sức mạnh Thái Cổ Thần Vương đã làm được đến bước này, vì vậy Ngô Bình chỉ cần tu luyện thêm đôi chút, máu huyết trong cơ thể sẽ thành công chuyển hóa thành Nguyên Huyết.

Lâm Tích thấy Ngô Bình chưa đến mười phút mà quanh người đã có một hào quang đỏ, cô ta kinh ngạc hô lên: “Anh Lý tu luyện thành công cấp một rồi sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Nhà họ Lâm các cô có người tu luyện qua chưa?”

Lâm Tích Quân cười khổ: “Người nhà họ Lâm có chín mươi người bị nổ chết ở giai đoạn Nguyên Huyết rồi”.

Ngô Bình tiếp tục tu luyện, vượt đến Linh Huyết.

Linh Huyết là chỉ năng lượng hóa triệt để máu huyết, biến thành một loại gọi là Linh Nguyên. Linh Nguyên rất đặc biệt, nó vẫn có thể cung cấp dưỡng chất và không khí cho tế bào, đồng thời bản thân nó cũng là một loại năng lượng, có thể truyền khắp, bảo vệ và nuôi dưỡng thân thể.

Bước này đối với Ngô Bình mà nói cũng không khó, anh dùng hai tiếng đồng hồ đã hoàn thành, máu huyết trong người đã linh hóa toàn bộ, quá trình này rất thuận lợi.

Sau đó, anh tu luyện Chân Huyết, Chân Huyết thì khá khó, cần phải tạo ra một vài pháp trận nền tảng trong mỗi tế bào máu huyết, tiến thêm một bước tăng mật độ năng lượng trong máu huyết, đồng thời khiến máu huyết có nhiều tác dụng hơn.

Lúc trước anh tu luyện Chú Nguyên, Phù Nguyên, cũng thấm vào trong từng tế bào. Lúc này, anh lập tức sử dụng Phù Nguyên, trong mỗi tế bào đã hình thành phù trận nhỏ, đạt được yêu cầu của Chân Huyết.

Buổi trưa ngày hôm sau, trong tất cả các tế bào đều có phù trận. Lúc này, máu huyết của anh đã năng lượng hóa hoàn toàn, biến thành một loại năng lượng màu xanh vàng lưu chuyển trong huyết mạch, khiến thân thể anh càng lúc càng mạnh.

Anh vận dụng công pháp, năng lượng xanh vàng đã lan khắp cơ thể anh, có thể giết địch, cũng có thể phòng ngự! Hơn nữa, năng lượng này có uy lực rất lớn, Hư Tiên bình thường ra đòn tấn công cũng không thể phá được phòng ngừa mạnh mẽ của Chân Huyết!

Nói chuyện vài câu, Lâm Ngọc Đường vội mời Ngô Bình đến đại sảnh ngồi. Nhưng nhà họ Lâm có không ít người tử trận, kế tiếp còn phải giải quyết nhiều việc nên bèn để Lâm Tích Quân đi theo, còn ông ta thì đi xử lý những người thương vong trước, trấn an người nhà.

Lâm Tích Quân rất cảm kích Ngô Bình, nói: “Anh Lý, hôm nay may có anh ra tay, nếu không nhà họ Lâm em hôm nay đã ngập trong biển máu rồi!”

Ngô Bình: “Nhà họ Lâm không có Thiên Tiên trấn giữ sao?”

Lâm Tích Quân thở dài: “Trở thành Thiên Tiên khó cỡ nào, nhà họ Lâm chỉ là tạm thời tập hợp vài người lại, mục đích là tự bảo vệ. Nhưng nếu phải đối mặt với đối thủ hùng mạnh, thì chúng tôi vẫn không thể chịu nổi dù một đòn”.
 
Chương 3050


Chương 3050

Ngô Bình: “Tại sao Huyết Hà Tông lại muốn lấy Thiên Huyết Kinh của nhà họ Lâm? Bộ Thiên Huyết Kinh này, sao nhà họ Lâm lại có được?”

Lâm Tích Quân: “Thiên Huyết Kinh là công pháp vô thượng của Huyết Tổ năm xưa, nhà họ Lâm tôi vô tình tìm được. Huyết Tổ cũng họ Lâm, tu vi cực cao, Huyết Hà Tông nắm trong phần còn lại của Thiên Huyết Kinh nên mới được thành lập tông môn truyền thừa, bọn họ đương nhiên là muốn đoạt lấy toàn bộ Thiên Huyết Kinh”.

Nói một hồi, một người làm gọi Lâm Tích Quân đi, ở bên kia, Lâm Ngọc Đường và vài thành viên cốt cán của nhà họ Lâm đều có mặt, vẻ mặt bọn họ rất nghiêm túc.

“Tích Quân, con cũng thấy rồi, hiện tại thế đạo tàn khốc ra sao, nhà họ Lâm chúng ta suýt nữa đã bị diệt, nếu không phải tông chủ Lý trượng nghĩa ra tay, có thể con đã thấy được bố nữa rồi”, Lâm Ngọc Đường nói, giọng điệu nặng nề.

Lâm Tích Quân gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta nên cảm tạ tông chủ Lý”.

Lâm Ngọc Đường: “Bởi vậy có thể thấy, thực lực nhà họ Lâm hiện tại rất yếu, cho nên cần tìm một chỗ dựa vững chắc. Nhỡ đâu lại xảy ra chuyện nguy hiểm như vậy nữa, có chỗ dựa sẽ cứu giúp chúng ta một mạng”.

Lâm Tích Quân không ngốc, cô ta nhìn bố mình: “Bố nói tông chủ Lý sao?”

Lý Ngọc Đường gật đầu: “Bố và các vị tông lão đã thương lượng rồi, quyết định để con gả cho tông chủ Lý, mà của hồi môn đem theo là Huyết Thiên Kinh cùng với một bình máu tổ tiên do Huyết Tổ để lại!”

Lâm Tích Quân kinh ngạc: “Bố à, máu tổ tiên là bảo vật vô thượng, bố muốn đưa cho tông chủ Lý?”

Lâm Ngọc Đường thở dài: “Có máu tổ tiên thì được gì? Nhiều thiên tài chúng ta đã chết mất rồi. Tông chủ Lý này là thiên kiêu vô thượng, nếu cậu ta đồng ý tu luyện, nhất định sẽ thành công. Mà thân là con rể nhà họ Lâm chúng ta, cậu ta cũng phải bảo vệ họ Lâm chúng ta sống sót”.

Lâm Tích Quân: “Nhưng mà, tông chủ Lý sẽ chấp nhận sao?”

Lâm Ngọc Đường: “Tích Quân, sống chết mấy thế hệ của nhà họ Lâm, bây giờ đều nằm trong tay con”.

Lâm Tích Quân rất kinh ngạc, cô ta thở dài nói: “Để con thử xem sao!”

Lâm Ngọc Đường lấy ra một miếng thủy tinh màu máu cùng với một lọ màu vàng: “Đây là máu tổ tiên và Thiên Huyết Kinh, con cứ đưa cho tông chủ Lý”.

Khi Lâm Tích Quân quay lại, Ngô Bình nhìn thấy trong tay cô ta cầm theo một miếng thủy tinh và một lọ màu vàng. Không đợi anh hỏi, Lâm Tích Quân đột nhiên lao vào lòng anh, ôm chặt lấy eo anh.

Ngô Bình ngây người, nói: “Cô Lâm, cô đang làm gì vậy?”

“Anh Lý, để em làm người phụ nữ của anh đi!”

Nữ theo đuổi nam như cách tầng sa, Lâm Tích Quân này vốn là cô gái đẹp nhất nhà họ Lâm, hôm nay lại chủ động lao vào lòng mình, Ngô Bình cũng có chút vui vẻ.

Không biết từ lúc nào, người hầu đã đi hết, Ngô Bình gần như bị đẩy vào phòng ngủ của Lâm Tích Quân.

Bỗng nhiên, Lâm Tích Quân không thể động đậy, Ngô Bình sử dụng lãnh vực, lúc này mới khống chế được cô ta. Anh lạnh nhạt nói: “Cô Lâm, cô làm quá mức rồi”.

Lâm Tích Quân bỗng nước mắt rơi như mưa: “Tích Quân rất ngưỡng mộ anh Lý, muốn gả cho anh, hầu hạ anh. Hơn nữa, bố cũng đã dặn dò em, xin hãy cho Tích Quân một cơ hội đi. Em đã thức tỉnh “Tố Nữ Tiên Thể” thượng cổ rồi, nếu chúng ta trở thành vợ chồng, Tích Quân chắc chắn có thể giúp ích cho anh”.

Ngô Bình rất bất ngờ: “Cô là Tố Nữ Tiên Thể?”

Lâm Tích Quân gật đầu: “Đúng vậy, tôi đã thức tỉnh huyết mạch Tố Nữ, sở hữu Tố Nữ Tiên Thể, loại thể chất này rất có lợi cho người chồng”.

Ngô Bình thu lại lãnh vực, nói: “Cô Lâm, cô và tôi có thể làm bạn”.

“Em không muốn làm bạn, em muốn làm người phụ nữ của anh Lý”. Cô ta đưa thủy tinh và lọ màu vàng cho Ngô Bình, nói: “Đây là Thiên Huyết Kinh và máu tổ tiên do Huyết Tổ để lại, anh Lý có thời gian thì có thể tu luyện thử”.
 
Chương 3051


Chương 3051

Ngô Bình nói: “Không công không nhận thưởng, những thứ này quá trân quý, tôi không thể nhận”.

Lâm Tích Quân nói: “Hôm nay anh Lý đã cứu cả nhà họ Lâm, sao có thể nói không công chứ?”

Ngô Bình chần chừ chốc lát, anh cũng có hứng thú với Thiên Huyết Kinh, bèn nói: “Thôi vậy”.

Cầm lấy thủy tinh màu máu, anh phát hiện bên trong có ghi chép phương pháp tu luyện Thiên Huyết Kinh. Thiên Huyết Kinh này chia thành: Nguyên Huyết, Linh Huyết, Chân Huyết, Vương Huyết, Hoàng Huyết, Thánh Huyết, Tổ Huyết, Thiên Huyết, tổng cộng tám cấp bậc.

Thật ra, trước đó Ngô Bình đã từng hấp thụ máu huyết của Thái Cổ Thần Vương khiến máu huyết anh tiến hóa thành hệ thống năng lượng, trong máu huyết cũng có năng lượng mạnh mẽ. Có được nền tăng này, anh cảm thấy bản thân tu luyện, trước mắt có lẽ cũng rất thuận lợi.

Vì vậy, anh bắt đầu tu luyện Nguyên Huyết Cảnh.

Nguyên Huyết còn gọi là Máu nguồn, trong máu huyết có thể tồn trữ được năng lượng sinh mệnh. Có Nguyên Huyết rồi, dù thân thể anh mục nát, bị phá nát, chỉ cần có Nguyên Huyết rót vào là lập tức hồi phục sức sống!

Thật ra, sức mạnh Thái Cổ Thần Vương đã làm được đến bước này, vì vậy Ngô Bình chỉ cần tu luyện thêm đôi chút, máu huyết trong cơ thể sẽ thành công chuyển hóa thành Nguyên Huyết.

Lâm Tích thấy Ngô Bình chưa đến mười phút mà quanh người đã có một hào quang đỏ, cô ta kinh ngạc hô lên: “Anh Lý tu luyện thành công cấp một rồi sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Nhà họ Lâm các cô có người tu luyện qua chưa?”

Lâm Tích Quân cười khổ: “Người nhà họ Lâm có chín mươi người bị nổ chết ở giai đoạn Nguyên Huyết rồi”.

Ngô Bình tiếp tục tu luyện, vượt đến Linh Huyết.

Linh Huyết là chỉ năng lượng hóa triệt để máu huyết, biến thành một loại gọi là Linh Nguyên. Linh Nguyên rất đặc biệt, nó vẫn có thể cung cấp dưỡng chất và không khí cho tế bào, đồng thời bản thân nó cũng là một loại năng lượng, có thể truyền khắp, bảo vệ và nuôi dưỡng thân thể.

Bước này đối với Ngô Bình mà nói cũng không khó, anh dùng hai tiếng đồng hồ đã hoàn thành, máu huyết trong người đã linh hóa toàn bộ, quá trình này rất thuận lợi.

Sau đó, anh tu luyện Chân Huyết, Chân Huyết thì khá khó, cần phải tạo ra một vài pháp trận nền tảng trong mỗi tế bào máu huyết, tiến thêm một bước tăng mật độ năng lượng trong máu huyết, đồng thời khiến máu huyết có nhiều tác dụng hơn.

Lúc trước anh tu luyện Chú Nguyên, Phù Nguyên, cũng thấm vào trong từng tế bào. Lúc này, anh lập tức sử dụng Phù Nguyên, trong mỗi tế bào đã hình thành phù trận nhỏ, đạt được yêu cầu của Chân Huyết.

Buổi trưa ngày hôm sau, trong tất cả các tế bào đều có phù trận. Lúc này, máu huyết của anh đã năng lượng hóa hoàn toàn, biến thành một loại năng lượng màu xanh vàng lưu chuyển trong huyết mạch, khiến thân thể anh càng lúc càng mạnh.

Anh vận dụng công pháp, năng lượng xanh vàng đã lan khắp cơ thể anh, có thể giết địch, cũng có thể phòng ngự! Hơn nữa, năng lượng này có uy lực rất lớn, Hư Tiên bình thường ra đòn tấn công cũng không thể phá được phòng ngừa mạnh mẽ của Chân Huyết!

“Vừa rồi ngươi ra oai với ta đấy à?”, anh vừa nhìn chằm chằm vào cá voi răng kiếm vừa hỏi.

Nhãn cầu của cá voi răng kiếm đảo loạn xạ. Không ngờ nó nói được tiếng người: “Ban nãy tôi đã thất lễ, mong thượng nguyên thứ lỗi”.

Ngô Bình cười khẩy: “Ta nên nướng hay chưng ngươi để ăn nhỉ?”

Cá voi răng kiếm đáp: “Thịt của tôi dai lắm, không ngon đâu”.

Ngô Bình thả tay ra, hỏi nó: “Hình như gần đây có rất nhiều sinh linh mạnh”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom