Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 281


Chương 281

Ngô Bình đứng lại, lạnh nhạt nói: “Bác sĩ Liễu có gì chỉ dạy?”

Ông ấy vội nói: “Cậu bạn, tôi thấy cậu dùng rượu ngâm huyết chi, chắc chắn là rượu thuốc, cậu cũng là thầy thuốc sao?”

Ngô Bình nói: “Cũng hiểu sơ sơ”.

Ông Liễu cười nói: “Chúng ta gặp nhau âu cũng là duyên phận, hay là lưu phương thức liên lạc đi, sau này có gì qua lại nhiều hơn”.

Ngô Bình không nghĩ gì nhiều, anh đưa số điện thoại cho ông ấy.

Sau khi ra khỏi khách sạn, Ngô Mi thở ra một hơi dài, nói: “Thoải mái thật đấy!”

Trương Lệ cũng khẽ cảm thán: “Cuối cùng cũng kết thúc! Tiểu Bình, con quyết đoán hơn bố con nhiều. Bố con tính do dự thiếu quyết đoán, cứ dùng dằng mãi, kết quả bị họ bắt nạt mấy chục năm, vì thế mà mẹ cãi nhau với ông ấy rất nhiều”.

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Nếu có thể thì con cũng không muốn như vậy. Nhưng cách làm của họ khiến con quá thất vọng, quá chán nản. Nếu như có thể thì con vẫn hy vọng có thể bảo vệ gia đình lớn ấy”.

Ngô Mi nói: “Anh à, lúc bố mất thì chẳng có ai đến cả, còn chẳng thèm gọi dù chỉ một cuộc điện thoại, lúc đó em đã chẳng còn hy vọng gì với họ nữa rồi”.

Ngô Bình xoa đầu cô nhóc: “Em nói đúng. Sau này mỗi người một ngả, không liên hệ gì nữa”.

Chẳng mấy chốc cả nhà đã khởi hành đi về.

Lúc xe chống đạn đi ngang qua cổng khách sạn, Ngô Mộng vừa hay nhìn thấy chiếc xe chống đạn của Ngô Bình qua cửa kính. Cô nhóc lấy điện thoại ra tìm kiếm “Wodon”, sau đó liền nhìn thấy một số ảnh của xe.

Cô nhóc liền sững sờ: “Hóa ra có nhãn hiệu này thật, phải trị giá đến một trăm triệu tệ, trời ạ!”, cô nhóc kêu lên.

“Sao thế?”, Ngô Chấn Tông vội hỏi.

Vẻ mặt Ngô Mộng dở khóc dở cười, chỉ ra ngoài cửa sổ: “Bố, chiếc xe của anh Ngô Bình trị giá một trăm triệu tệ thật! Anh ấy không nói dối, người đó đúng là tài xế của anh ấy!”

Người nhà họ Ngô hoàn toàn sững sờ.

Chiếc xe một trăm triệu tệ? Vậy Ngô Bình rốt cuộc có bao nhiêu tiền? Còn tặng cả huyết chi, Mao Đài, chẳng lẽ…

Ngô Liên Thắng đột nhiên nhảy dựng rồi chạy ra ngoài đại sảnh muốn gọi Ngô Bình lại. Nhưng đã muộn, xe Ngô Bình đã đi xa, chỉ còn thấy bóng mờ.

Nửa giờ sau, mấy người Ngô Bình quay trở lại khu biệt thự Thái Khang. Lâm Mỹ Kiều đã chuẩn bị bữa ăn, họ về đúng lúc để ăn trưa. Trong bữa tiệc mừng thọ, Ngô Bình và những người khác đều không ăn nhiều, đều đã đói rồi.

Sau bữa trưa, Ngô Bình nhận được cuộc gọi từ Vệ Thanh Ảnh. Khi ông ngoại của Vệ Thanh Ảnh là Phùng Tử Tường bị đầu độc, anh đã cứu ông ấy. Nếu tính thời gian thì Phùng Tử Tường chắc đã uống thuốc gần một tháng, sức khỏe hẳn là đã tốt rồi.

Sau khi nhấc máy, Vệ Thanh Ảnh hỏi: “Anh Ngô hôm nay có rảnh không?”

Ngô Bình đến phòng đọc sách, nói: “Cô Vệ cứ nói đi”.

Vệ Thanh Ảnh nói: “Anh Ngô, ông ngoại tôi uống thuốc được một tháng, sức khỏe tốt hơn rất nhiều. Ông ấy muốn đích thân tới cảm ơn anh”.

Ngô Bình nói: “Không cần, nhiệm vụ của một bác sĩ là chữa bệnh cứu người. Hơn nữa, tôi còn nhận được tiền thuốc men mà”.
 
Chương 282


Chương 282

Vệ Thanh Ảnh cười: “Số điện thoại di động của anh Ngô là số ở Vân Kinh. Hiện tại anh đang ở Vân Kinh sao?”

Ngô Bình nói: “Phải, tôi học đại học ở Vân Kinh, số điện thoại của tôi không thay đổi. Hiện tôi cũng đang ở Vân Kinh”.

“Thế thì tốt quá”, Vệ Thanh Ảnh nói: “Tôi cũng đang ở Vân Kinh. Tôi muốn mời anh ăn tối và bày tỏ lời cảm ơn”.

Ngô Bình thầm nói sao cô không nói sớm, tôi đã ăn no rồi, nhưng anh vẫn lập tức nói: “Được, buổi tối gặp đi”.

“Được rồi. Vậy lúc bảy giờ tối, chúng ta sẽ gặp nhau ở Thiên Thực phủ,” cô ấy nói.

“Được rồi, lúc đó gặp nhé”.

Cúp điện thoại, Ngô Bình bước ra nói với Ngô Mi: “Tiểu Mi, hôm nay em về nhà với mẹ nhé”.

Ngô Mi bĩu môi: “Anh à, em có thể chơi ở Vân Kinh mấy ngày được không?”

Ngô Bình nói: “Không được. Em có rất nhiều lớp học, em không thể bỏ được”.

Vào mùa hè này, anh đã bảo Chu Thanh Nghiên đăng ký một loạt các lớp học cho Ngô Mi, chẳng hạn như lớp học lễ nghi, lớp học đàn tranh và lớp học cưỡi ngựa, các lớp học này đều kín mỗi ngày. Nếu hôm nay không về thì chương trình sẽ bị lỡ một ngày, thế thì không được.

Ngô Mi sắp khóc đến nơi: “Anh độc ác quá!”

Ngô Bình véo mũi cô: “Phải ngoan ngoãn chịu đựng gian khổ mới có thể làm người tài giỏi được. Bây giờ là lúc em phải học, đương nhiên phải chăm chỉ học tập”.

Trương Lệ cười nói: “Được rồi Tiểu Mi, nghe lời anh đi con, chúng ta về nhà trước đi.”

Hoàng Tử Cường vẫn chưa đi, Ngô Bình bảo hắn ta lái chiếc xe MPV để đưa mẹ và em gái về huyện. Đồng thời anh dặn hắn ta theo dõi công trường ở dưới quê và báo cáo tình hình cho anh bất cứ lúc nào.

Buổi chiều, Ngô Bình lại tới vịnh Bạch Long, anh thật sự không yên tâm về mảnh đất thiêng đầy linh khí này. Sau đó, anh liền khai thông các kinh mạch cấp hai trên cơ thể mình ở một nơi vắng vẻ gần vịnh Bạch Long.

Anh ước tính phải mất ít nhất nửa tháng mới có thể khai thông tất cả các kinh mạch cấp hai ở thân trên. Sau đó, anh có thể tiếp tục khai thông kinh mạch cấp hai của thân dưới và đầu.

Khi tất cả các kinh mạch cấp hai được mở ra, anh có thể lên đến cảnh giới tiếp theo và luyện khí thành sức mạnh.

Anh đang tu luyện thì đột nhiên một con sâu đậu trên vai anh, sau đó lăn lộn như đang lấy lòng.

Ngô Bình sửng sốt, đây không phải là cổ Thần Cơ sao? Sao nó lại đến? Có phải là Đào Như Tuyết ở gần đây không?

Ngay sau đó, điện thoại di động của anh vang lên, đúng là cuộc gọi của Đào Như Tuyết, giọng điệu của cô ấy rất lo lắng: “Ngô Bình, Tiểu Thần tới chỗ cậu à?”

Ngô Bình biết ý cô ấy nói “Tiểu Thần” chính là cổ Thần Cơ, anh liền nói: “Đúng vậy, tôi đang ở vịnh Bạch Long, sau đó nó đột nhiên đáp xuống vai tôi. Cậu có ở gần đây không?”

Đào Như Tuyết ở phía đầu dây bên kia cười khổ: “Tôi biết ngay mà. Vừa rồi tôi đang lái xe qua cầu ở vịnh Bạch Long thì Tiểu Thần đột nhiên nhảy xuống. Tôi liền nghĩ có lẽ cậu đang ở gần đây, thế nên tôi gọi điện cho cậu”.

Ngô Bình nói: “Cậu vẫn chưa trở về Biên Nam sao?”
 
Chương 283


Chương 283

Đào Như Tuyết cười nói: “Vẫn chưa. Bố tôi vừa mới bắt đầu có thể hoạt động, và ông ấy rất vui khi biết rằng quá trình biến đổi của cổ Thần Cơ đã thành công. Ông ấy nói rằng tôi không cần phải quay lại gia tộc trong thời gian này. Buổi chiều tôi vừa hay đến thăm công ty con, tôi gửi tạm cổ Thần Cơ ở chỗ của cậu nhé. Khi nào tôi về tôi sẽ tìm cậu sau”.

Ngô Bình nói: “Ừ, được thôi”.

Đặt điện thoại xuống, anh siết chặt con sâu và nói: “Mày sống lâu quá rồi, mày thành yêu tinh sâu rồi đấy”.

Vừa dứt lời, cổ Thần Cơ đột nhiên trượt từ cổ áo anh xuống, sau đó anh cảm thấy mông mình lạnh toát, có thứ gì đó chui vào.

Trong lòng anh thầm chửi thề một tiếng, anh biết rằng cổ Thần Cơ đã chui vào cơ thể mình. Con sâu chết tiệt này đang làm cái quái gì vậy!

Nhưng ngay sau đó, anh cảm nhận được ý thức của Tiểu Thần, nó nói rằng có linh lực ở gần đây, và hy vọng rằng Ngô Bình có thể mang nó đến đó. Đổi lại, nó sẽ cho anh một phần “thần năng”.

“Thần năng” này là từ mà Ngô Bình tự “dịch” ra, có lẽ là một loại năng lượng kỳ lạ trong cơ thể của Tiểu Thần.

Anh nghĩ vậy, liền nhanh chóng đi về phía vị trí có linh khí Tử Long. Khu này đã đào xong, đang đổ móng, công trường rất bừa bãi.

Ngô Bình tìm thấy một vị trí không ảnh hưởng đến việc thi công. Linh khí xung quanh vô cùng dồi dào, anh có thể cảm giác được Tiểu Thần đang rất hưng phấn, nó vui vẻ nuốt xuống linh khí Tử Long.

Ngô Bình kinh ngạc trong lòng, Tiểu Thần có thể hút linh khí trời đất chứng tỏ nó ít nhất cũng phải có cảnh giới Huyền! Không hổ danh là yêu tinh sâu sống hàng nghìn năm, thật đúng là quá đỉnh!

Ngô Cẩn Ngôn thấy gần như toàn bộ linh khí Tử Long xung quanh đều dồn về phía mình, sau đó bị Tiểu Thần nuốt chửng, nó rất vui vẻ!

Anh chợt nghĩ, làm sao có thể lãng phí cơ hội để linh khí này tiến vào trong cơ thể? Vì vậy anh đã sử dụng phương pháp thở, mọi tế bào trong cơ thể đều hít vào thở ra, lỗ chân lông cũng mở ra rồi đóng lại.

Trong quá trình này, mặc dù anh không thể hấp thu linh khí Tử Long như Tiểu Thần, nhưng cũng có một phần nhỏ linh khí lưu lại trong cơ thể anh và được tế bào hấp thu.

Trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy từng lỗ chân lông trên cơ thể được thả lỏng, tế bào vui sướng như đang hát ca!

Anh đứng suốt hơn hai giờ. Anh chỉ rời khỏi công trường cho đến khi cảm thấy Tiểu Thần không còn hút linh lực nữa.

“Tiểu Thần, mày no chưa?”, anh hỏi.

Tiểu Thần hiểu lời anh, liền nói với Ngô Bình rằng, mười hai giờ canh giờ sau nó mới có thể tiếp tục hấp thụ.

Ngô Bình nói: “Tao cũng chiếm được một số lợi nhờ mày đấy, tao còn giữ được một số linh lực trong cơ thể, rất hữu ích cho thể chất của tao”.

Tiểu Thần nói rằng bây giờ nó đã cho anh một sức mạnh và bảo anh tìm một nơi yên tĩnh.

Ngô Bình trở lại chỗ cũ, vừa dừng lại liền cảm thấy bụng dưới nóng lên, một luồng năng lượng thần bí tiến vào kinh mạch của anh!

Luồng năng lượng này dung hòa với chân khí của anh khiến chân khí của anh thay đổi!

Anh nhìn vào trong cơ thể thì cảm thấy chân khí của mình đã biến thành màu vàng! Rốt cuộc đây là năng lượng gì vậy?

Anh rất kinh ngạc, liền thử di chuyển những luồng chân khí màu vàng này, khơi thông kinh mạch cấp hai trong cơ thể.
 
Chương 284


Chương 284

Điều khiến anh kinh hãi là, chân khí màu vàng này chỉ cần vận hành một lần là đã khơi thông kinh mạch. Trước đó, anh cần thử từng lần một, kiên nhẫn và chậm rãi khơi thông.

Nơi mà chân khí màu vàng đi qua dường như đều có ma lực thần kì, nó không chỉ khơi thông kinh mạch mà còn làm chúng mạnh lên!

Chỉ trong vỏn vẹn hơn một tiếng đồng hồ mà anh đã khơi thông toàn bộ kinh mạch cấp hai trên cơ thể!

Anh vừa kinh ngạc vừa vui mừng, liền nói với cổ Thần Cơ: “Tiểu Thần, mày giỏi thật đấy!”

Sáu giờ chiều, anh rời khỏi công trường rồi đến gặp Vệ Thanh Ảnh ở Thiên Thực phủ.

Thiên Thực phủ là nhà hàng cao cấp của Vân Kinh, chỉ có hội viên mới có thể dùng bữa ở đây, hơn nữa cần phải đặt chỗ trước. Thế nên chi phí ở đây cũng đắt đỏ, trung bình chi phí của mỗi người lên đến hàng nghìn tệ.

Vệ Thanh Ảnh nhắn vị trí cho Ngô Bình. Anh nói số bàn, nhân viên liền lễ phép đưa anh đến vị trí sát cửa sổ ở tầng ba.

Vệ Thanh Ảnh đã đợi anh ở đó, thấy anh tới liền vội vàng đứng dậy, cười nói: “Chào anh Ngô”.

Sau khi hàn huyên mấy câu, Ngô Bình ngồi xuống vị trí đối diện. Anh nó: “Cô Vệ đến Vân Kinh để đi công tác sao?”

Vệ Thanh Ảnh gật đầu: “Tập đoàn Viễn Sơn chủ yếu làm mảng truyền thông. Tôi tới đây là để tuyển chọn một vài nghệ sĩ mới tham gia chương trình giải trí mới của chúng tôi”.

Ngô Bình nói: “Ồ? Chương trình giải trí sao? Không phải những chương trình giải trí đều mời ngôi sao lớn à? Sao cô lại tìm người mới?”

Vệ Thanh Ảnh nói: “Vì đây là chương trình tuyển chọn những người có giọng hát hay. Vân Kinh có rất nhiều nhân tài, lại còn có những trường âm nhạc hàng đầu như Học viện Âm Nhạc Vân Kinh, thế nên tôi muốn mở một cuộc tuyển chọn ở Vân Kinh, lựa chọn những người mới hát hay để tham gia chương trình của chúng tôi”.

Ngô Bình nói: “Được đấy, chương trình của cô nhất định sẽ hot”.

“Cảm ơn anh”, Vệ Thanh Ảnh cười nói.

Nói chuyện Ngô Bình mới biết, Vệ Thanh Ảnh vẫn khá trẻ mà quen được nhiều ngôi sao lớn, mối quan hệ rất rộng. Trong mấy bộ phim điện ảnh doanh thu lớn nửa đầu năm nay đều có sự đầu tư của công ty truyền thông Sơn Hải trực thuộc tập đoàn Viễn Sơn.

Cô ấy vô cùng cảm ơn Ngô Bình vì đã chữa khỏi bệnh cho Phùng Tử Tường, hôm nay mời anh đi ăn cũng để tự cảm ơn.

Hai người nói chuyện rất thoải mái, liền nói đến những ngôi sao trong làng thể thao. Vệ Thanh Ảnh hỏi anh: “Anh Ngô, tôi có một người bạn là ngôi sao giới bóng chuyền trong nước, năm ngoái chơi ở vị trí tiền vệ phụ ở NBA, sau đó nhanh chóng phất lên. Nhưng anh ấy không được may mắn, tháng trước bị đứt dây chằng, giờ vẫn đang phải trị liệu. Anh Ngô, tôi muốn hỏi với tình hình của anh ấy, liệu có cách gì để anh ấy nhanh chóng bình phục không?”

Cô ấy vừa nói là Ngô Bình đã nhớ ra. Hồi vẫn chưa ra tù, anh thường xem trận đấu của ngôi sao bóng rổ đó, dù sao thì những người châu Á chơi ở NBA cũng không nhiều.

Người này tên là Âu Lực, một tuyển thủ bóng rổ toàn năng, sức bộc phát rất đáng kinh ngạc, được coi là một ngôi sao sáng trong tương lai. Nửa năm gần đây điểm trung bình của anh ấy là 25 điểm.

“Không ngờ anh ấy lại bị chấn thương, tiếc thật”, Ngô Bình nói: “Vết thương của anh ấy hẳn phải rất nghiêm trọng, nếu dùng cách trị liệu truyền thống, cho dù có chữa khỏi cũng sẽ ảnh hưởng đến sự phát huy của anh ấy trên sân bóng rổ”.
 
Chương 285


Chương 285

Vệ Thanh Ảnh là một cô gái thông minh, mắt cô ấy sáng lên: “Anh Ngô, ý anh là anh có thể chữa khỏi?”

Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi có thể, nhưng chi phí sẽ rất cao”.

Vệ Thanh Ảnh vội nói: “Chi phí không thành vấn đề! Tiền quảng cáo của Âu Lực mỗi năm cũng phải mấy trăm triệu tệ, hơn nữa bố mẹ anh ấy cũng là doanh nhân thành đạt”.

Ngô Bình gật đầu: “Vậy bảo anh ấy tới Vân Kinh một chuyến đi, chi phí tạm định là mười triệu tệ”.

Ngô Bình đưa ra giá mười triệu tệ không phải vì anh tham lam, mà bởi giá trị của Âu Lực tại NBA. Nếu như anh có thể chữa khỏi cho Âu Lực thì anh ấy nhất định sẽ giới thiệu những vận động viên bóng rổ bị chấn thương đến chỗ anh.

Thế nên mười triệu tệ cũng là tiêu chuẩn mà anh đặt ra.

Vệ Thanh Ảnh rất mừng, liền nói: “Được! Tôi sẽ sắp xếp nhanh chóng!”

Tám giờ tối, hai người ra về. Ngô Bình quay về khu biệt thự Thái Khang, đến nhà thì thấy Lâm Băng Tiên đang xem ti vi.

“Anh Ngô, anh về rồi à”. Cô ấy đứng dậy lấy dép lê cho Ngô Bình thay, cứ như người giúp việc trong nhà.

“Ừ, mọi người ăn chưa?”, anh hỏi.

Lâm Băng Tiên gật đầu: “Mẹ em đi ngủ rồi”.

Ngô Bình ngồi xuống ghế sô pha, Lâm Băng Tiêm vội pha trà cho anh. Hôm nay mua bốn gói trà, còn hai gói Ngô Bình để lại cho mình uống.

Ngô Bình nhìn cô ấy cần mẫn như vậy liền hỏi: “Băng Tiên, có phải cô có chuyện gì không?”

Lâm Băng Tiên khẽ gật đầu, cô ấy ngồi xuống bên cạnh, nói: “Anh Ngô, em muốn tham gia cuộc thi tuyển chọn”.

Ngô Bình giật nảy, chẳng lẽ trùng hợp thế sao? Anh nói: “Được đấy, tôi rất ủng hộ”.

“Thật sao?”, cô ấy rất vui: “Thực ra em không mong chờ có thể nổi tiếng, chỉ muốn thử sức một chút”.

Ngô Bình nói: “Giọng cô rất hay, cảm nhạc cũng tốt, chắc chắn không thành vấn đề”.

Lâm Băng Tiên rất vui, tối đó liền ngồi trong phòng đọc sách viết bài hát. Chương trình tuyển chọn cũng có yêu cầu rất cao đối với khả năng sáng tác của ca sĩ.

Ngô Bình cũng không quan tâm đến cô ấy nữa, buổi tối tiếp tục khơi thông kinh mạch cấp hai. Được sự trợ giúp của chân khí màu vàng, nửa tiếng là anh đã khơi thông kinh mạch ở hai chân, ba tiếng sau khi khơi thông kinh mạch trên đầu.

Khi kinh mạch cuối cùng được khơi thông, Ngô Bình thấy toàn thân nhẹ bẫng, chân khí cũng trở nên dồi dào.

Sau khi vận hành ba vòng đại chu thiên, anh cảm thấy chân khí càng mạnh mẽ, cứ như muốn chui ra khỏi người anh.

Anh biết thời cơ đột phá đã đến, liền khởi động phương phát hít thở, chân khí màu vàng liền di chuyển, tần suất ngày càng cao.

Điều cơ bản của luyện khí thành sức mạnh là ở phương pháp hít thở mà người đó nắm giữ. Ví dụ như phương pháp hít thở Long Tượng của Từ Quý Phi, ông ấy luyện ra thành Long Tượng Chân Canh.

Mà phương pháp hít thở của Ngô Bình còn cao siêu hơn, tên là Như Lai pháp môn. Ở các cảnh giới tu hành khác nhau thì sẽ có cách vận hành khác nhau.

Lúc này thứ anh muốn tu luyện là “Như Lai Thần Canh!”

Theo như ghi chép trong truyền thừa, một khi luyện thành Như Lai Thần Canh thì uy lực đủ để đấu lại tông sư cảnh giới Thần!
 
Chương 286


Chương 286

Lúc này chân khí huyền hoàng màu vàng có tần suất dao động ngày càng cao. Ngô Bình thậm chí có thể nghe thấy tiếng sấm chớp phát ra trong cơ thể mình, hơn nữa càng lúc càng vang, tòa nhà cũng hơi chấn động.

Anh sợ làm phiền mẹ con Lâm Mỹ Kiều, liền ra khỏi biệt thự, đi tới vườn hoa để luyện công.

Tần suốt càng lúc càng cao, đến một trình độ nhất định, Ngô Bình cứ như nghe thấy tiếng tụng kinh, trong cơ thể dường như có tiếng sấm dày đặc.

Quanh thân anh dần sần xuất hiện một lớp ánh sáng vàng, cách cơ thể anh khoảng ba xăng-ti-mét. Đây chính là luyện khí thành sức mạnh của anh, Như Lai Thần Canh!

Mắt anh sáng lên, anh cong bàn tay phải lại búng ra, một luồng gió đập vào tảng đá gần đó. Tảng đá liền xuất hiện một dấu ngón tay sâu hoắm!

“Tuyệt vời!”. Anh cũng rất kinh ngạc, cho dù là đạn của súng bắn tỉa cũng không có uy lực mạnh như vậy!

Tiếp đó anh tiếp tục luyện Ngũ Long Thánh quyền, Kim Cang chỉ, Niêm Hoa chỉ.

Đặc biệt là Kim Cang chỉ kết hợp sử dụng với Niêm Hoa chỉ có uy lực rất lớn. Kim Cang ấn, Quỷ Thần chỉ, Điểm Long chỉ đều có thể khiến người khác bị thương ở cự ly xa.

Anh luyện được khí thành sức mạnh nên vô cùng hưng phấn, cả đêm không ngủ, đến tận sáng sớm anh vẫn đang tu luyện.

Mặt trời lên anh mới dừng tu luyện, về nhà ngủ bù.

Khoảng bảy rưỡi, chuông điện thoại của anh reo lên khiến anh tỉnh giấc. Người gọi đến là Đường Tử Di, giọng điệu cô ấy vô cùng sốt ruột: “Anh ơi, anh có rảnh không? Có thể đến khu biệt thự Vân Đỉnh không?”

Ngô Bình vội hỏi: “Sao thế? Từ từ nói”.

Đường Tử Di thở dài: “Ông nội em không ổn rồi! Bà nội cả đưa người nhà mẹ đẻ đến, xem có vẻ là định giành lấy sản nghiệp nhà họ Đường!”

Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Tôi đến có thể giúp được gì?”

Anh là người ngoài, không tiện tham gia vào mẫu thuẫn nội bộ của nhà họ Đường.

Đường Tử Di nói: “Anh mau cứu ông em tỉnh dậy với! Chỉ cần ông nội em không chết thì họ không thể nuốt chửng được nhà họ Đường!”

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Được, tôi sẽ đến ngay”.

Anh không kịp ăn sáng, mà chỉ đánh răng rửa mặt, thay quần áo rồi phóng xe đến sơn trang Vân Đỉnh ngay.

Lúc này, Đường Tử Di đã đứng chờ sẵn ngoài cổng sơn trang, thấy xe của Ngô Bình, cô ấy ngồi lên luôn rồi nói: “Đi thôi anh”.

Ngô Bình vừa lái xe vừa hỏi: “Chuyện cụ thể là sao?”

Đường Tử Di thở dài nói: “Rạng sáng nay, ông em bỗng dưng trở bệnh, các bác sĩ vẫn đang dốc sức cứu chữa. Dương Chân Châu hành động nhanh lắm, chưa gì đã gọi con trai và người nhà họ Dương đến rồi. Nếu em mà không hành động ngay thì hai bố con em sẽ bị đá khỏi nhà họ Đường mất”.

Ngô Bình nhìn cô ấy rồi nói: “Không phải nhà cô định lập một gia chủ mới à? Đúng lúc quá rồi còn gì”.

Đường Tử Di lắc đầu: “Không đơn giản vậy đâu anh. Nếu để Dương Chân Châu nắm toàn quyền ở tập đoàn Đường Thị thì chắc chắn bà ta sẽ dồn bố con em vào chỗ chết”.
 
Chương 287


Chương 287

Ngô Bình hoảng hốt: “Nguy hiểm vậy ư?”

Đường Tử Di: “Em hiểu bà ta quá mà! Lần trước, bà ta đã sai Đường Minh Tín đến Biên Nam để hại chúng ta, đó là bằng chứng rõ ràng nhất rồi”.

Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Đưa tôi đi thăm người bệnh đã, tôi sẽ cố giúp ông ấy tỉnh lại”.

Đường Tử Di: “Chưa chắc Dương Chân Châu đã cho chúng ta đến gần ông em đâu, nếu lát nữa có xung đột, anh cứ ra tay nhé, hậu quả đâu em chịu hết”.

Ngô Bình: “Ừ!”

“Tốt nhất là ông em có thể tỉnh lại, như vậy mới khống chế được cục diện”, Đường Tử Di nói: “Nếu chuyện này thành công, em đảm bảo ông sẽ giao mối làm ăn quan trọng nhất của nhà họ Đường cho em”.

Ngô Bình cũng biết nhà họ Đường mạnh nhất là sưu tầm đồ cổ, anh rất tò mò về tài năng của nhà họ ở lĩnh vực này nên hỏi: “Nhà cô đã sưu tầm được bao nhiêu đồ cổ rồi? Áng chừng khoảng bao nhiêu tiền?”

Đường Tử Di: “Tính sơ sơ thì giá trị của chúng không dưới 350 tỷ”.

Ngô Bình ngạc nhiên: “Nhiều thế à!”

Đường Tử Di: “Nếu nói về sưu tầm đồ cổ thì nhà họ Đường em đứng đầu rồi, khi nào có cơ hội, em sẽ dẫn anh tới đó xem, có nhiều bảo vật chưa từng xuất hiện ở bên ngoài đâu”.

Trong lúc cả hai nói chuyện, chiếc xe đã đi tới một toà nhà theo phong cách châu Âu, Ngô Bình đỗ xe xong thì cùng đi vào trong với Đường Tử Di.

Phòng khách lúc này đã chật kín người, Đường Minh Huy cũng đang ở đây, nhưng ông ấy chỉ đứng trong góc, thờ ơ nhìn mặt sàn.

Có một bà lão rất biết chăm chút đang đứng ở trung tâm, chắc đó chính là Dương Chân Châu.

Thấy Ngô Bình đi vào, Đường Minh Huy sáng mắt lên rồi chạy tới, nhỏ giọng nói: “Ngô Bình, cháu đến rồi à!”

“Minh Huy, ai thế?”, một người đàn ông trung niên chợt cất giọng hỏi. Người này khoảng trên 50 tuổi, ánh mắt rất lạnh lùng. Ông ta chính là con trai cả Đường Minh Châu của Dương Chân Vũ và là anh trai của Đường Minh Tín.

Đường Minh Huy đáp: “Anh cả, đây là thần y Ngô, y thuật của cậu ấy giỏi lắm, em mời cậu ấy đến chữa cho bố mình”.

Không ai phát hiện Đường Tử Di đã lén lấy điện thoại ra rồi mở chế độ quay video.

Đường Minh Vũ lạnh giọng nói: “Thần y? Chúng ta đã mời cả đoàn bác sĩ đến, phí chữa trị mỗi giờ cả triệu bạc rồi! Lẽ nào có ai nhiều kinh nghiệm và giỏi y thuật hơn họ ư?”

Đường Minh Huy nói: “Anh, họ đã chữa hơn một tiếng đồng hồ rồi mà bố mình vẫn hôn mê. Em nghĩ nên thử cách khác thì hơn”.

“Tôi không đồng ý! Đuổi người này đi ngay”, Đường Minh Vũ xua tay, mấy người vệ sĩ cao lớn đứng sau lưng ông ra lập tức bao vây Ngô Bình.

Đường Minh Huy quát: “Dừng tay!”

Nhưng mấy người vệ sĩ kia coi như không nghe thấy, vẫn tiếp tục ra tay với Ngô Bình.

Uỳnh!

Một tiếng động lớn vang lên, hai vệ sĩ đó bay xa cả mấy chục mét như bị sét đánh, họ ngã xuống đất rồi co quắp người lại, sùi bọt mép.

Đây chính là uy lực của Như Lai Thần Cang, đòn này mạnh như sấm sét, chỉ cần va chạm là đối thủ sẽ bị thương ngay.
 
Chương 288


Chương 288

Đường Minh Vũ hoảng hốt rồi lùi lại.

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Ai cho ông dũng khí đuổi tông sư cảnh giới Thần đi hả?”

Tông sư cảnh giới Thần? Đường Minh Vũ ngạc nhiên rồi vội nói: “Xin lỗi! Tôi…”

Ngô Bình cất bước rồi lại có một tiếng động lớn vang lên, chén trà trên bàn nước đều bật lên, tranh trên tường cũng rơi xuống, nhiều người sợ quá còn hét lên.

“Mau dẫn tôi vào thăm người bệnh”, Ngô Bình gằn giọng nói với vẻ uy nghiêm.

Đường Minh Vũ sợ mất mật, vô thức tránh sang một bên, không dám cản đường nữa.

Ngô Bình mặc kệ ông ta, cứ thế đi xuyên qua đám người rồi vào trong một căn phòng khác.

Một ông lão đang nằm hôn mê trên giường, người cắm đầy dây dợ, cạnh đó là cả đống máy móc tiên tiến nhất, có năm bác sĩ và điều dưỡng đang bận rộn xung quanh.

“Cậu là ai?”, một người đàn ông ngoại quốc hỏi.

Ngô Bình thờ ơ đáp: “Tôi cũng là bác sĩ, phiền tránh ra!”

Đường Tử Di cũng đi vào theo rồi nói: “Bác sĩ Michelle, đây là bác sĩ mà tôi mời tới”.

Michelle tránh sang một bên rồi ngạo mạn nói: “Tôi đã từng nghiên cứu về phương pháp chữa bệnh từ thời cổ của nước Viêm Long, hiệu quả chậm lắm, hơn nữa còn không có căn cứ khoa học, để cậu ta chữa bệnh sẽ không có hiệu quả đâu”.

Ngô Bình không để tâm đến Michelle, anh đi tới giường bệnh rồi nhìn xuyến thấu, sau đó đã phát hiện sâu trong não bộ của ông lão bị xuất hiện nhẹ, mạch máu xưng chèn vào dây thần kinh nên ông ấy mới bị hôn mê. Nghiêm trọng hơn là cùng lúc này, ông ấy đang bị thiếu máu não.

Trong tình huống này, bệnh viện giỏi mấy cũng không thể đưa ra phương pháp điều trị tối ưu nhất, bệnh nhân sẽ biến thành người thực vật hay thậm chí là chết.

Ngô Bình lấy kim châm cứu ra rồi cắm vào đầu ông lão, mũi kim của anh tránh được vị trí nguy hiểm để chạm vào được vị trí tụ máu. Ngay khi anh rút kim ra thì lập tức có một dòng máu chảy ra theo, anh nhanh chóng lấy khăn hứng. Anh tiếp tục cắm thêm bốn cây kim nữa thì cũng có bốn dòng máu chảy ra.

Mọi người xung quanh thấy thế thì trố mắt ra nhìn, đây là cách chữa bệnh gì vậy?

Cuối cùng, Ngô Bình xuất Quỷ Thần Chỉ và Quỷ Thần Kình điểm vào đầu của ông lão.

Một luồng chân khí huyền diệu xâm nhập vào não bộ, đi tới vị trí nghẽn mạch, sau đó tấn công khiến vùng đó trở nên thông suốt, giúp cơ thể dễ hấp thu chân khí hơn.

Ông lão kêu hự một tiếng rồi chầm chậm mở mắt ra, sau đó thở dài nói: “Ta vừa mơ một giấc mơ rất dài”.

“Ông ơi!”

Đường Tử Di mừng rỡ rồi vội chạy tới đỡ ông mình dậy.

Ông lão vẫn còn khá yếu, nhưng ý thức đã minh mẫn hơn, ông ấy liếc nhìn xung quanh rồi nói: “Bác sĩ Michelle, tôi không sao rồi, cảm ơn anh”.

Đường Tử Di vội nói: “Ông ơi, là bác sĩ Ngô đã chữa khỏi cho ông đấy ạ”.

Ông lão nhìn sang Ngô Bình rồi thoáng ngạc nhiên hỏi: “Là cậu chữa cho tôi ư?”

Ngô Bình bình thản đáp: “Ông Đường, ông bị xuất huyết não và thiếu máu não cùng một lúc, tình trạng khá nguy hiểm, may mà giờ không sao nữa rồi”.
 
Chương 289


Chương 289

Ông lão cười nói: “Cảm ơn cậu nhiều, Tử Di, trả tiền hộ ông!”

Đường Tử Di cười nói: “Ông ơi, cháu chuẩn bị rồi, ông đừng lo”.

Thấy bố mình đã tỉnh lại, Đường Minh Vũ thoáng qua tia thất vọng, sau đó đi tới giả bộ vui mừng nói: “Bố, bố không sao là tốt rồi, bọn con lo quá!”

Đường Tử Di cười lạnh nói: “Ông ơi, bà cả và bác cả đã ký vào hợp đồng chuyển nhượng với nhà họ Dương rồi, chỉ chờ ông mất là họ chuyển hết tài sản cho nhà họ Dương luôn”.

Ông lão ngẩn ra rồi nhăn mặt lại, sau đó nhìn chằm chằm vào Đường Minh Vũ, hỏi: “Minh Vũ, động cơ hai mẹ con con làm vậy là gì?”

Đường Minh Vũ hơi hốt hoảng rồi vội chối: “Bố, bố đừng nghe Tử Di nói linh tĩnh, sao con làm vậy được chứ!”

Đường Tử Di cười lạnh nói: “Ông ơi, ban nãy cháu mời bác sĩ Ngô đến chữa bệnh cho ông, bác cả còn cản cháu cơ”, nói rồi, cô ấy lấy điện thoại ra rồi mở đoạn video đã quay lén trước đó lên.

Ông lão xem xong thì nhắm mắt lại rồi thở dài nói: “Minh Vũ, ban nãy dù bố có nhắm mắt xuôi tay thì hai mẹ con con vẫn chèo chống được nhà họ Đường mà, tại sao lại gọi người nhà họ Dương đến. Chẳng lẽ con không biết như thế là báo hổ lột da sao?”

Đường Minh Vũ cúi đầu nói: “Bố, con làm theo ý của mẹ thôi”.

Ông lão híp mắt lại nói: “Được rồi, mọi người ra ngoài hết đi. Cậu Ngô, tôi có việc muốn thỉnh giáo cậu”.

Tất cả mọi người đều rời khỏi phòng, chỉ có Ngô Bình ở lại.

Ông lão nhìn anh rồi nghiêm túc nói: “Cậu Ngô, tôi còn sống được bao lâu nữa?”

Ngô Bình: “Tạm thời thì sức khoẻ của ông không có vấn đề gì đáng ngại nữa, sống thêm ba đến năm năm là chuyện bình thường”.

“Ba đến năm năm ư? Không đủ rồi!”, ông lão thở dài với vẻ buồn phiền.

Ngô Bình nghĩ thầm, ông lão này đã nhiều tuổi lắm rồi, giờ còn muốn sống thêm bao nhiêu năm nữa?

Ông lão: “Tôi muốn sống thêm mười năm nữa, như vậy thì mới có thể thu xếp xong hậu sự. Cậu Ngô có thể giúp tôi không? Tiền nong không thành vấn đề!”

Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Giúp thì tôi giúp được, nhưng ông phải tìm được một cây nhân sâm hoang dã một trăm tuổi, tôi sẽ dùng nó chế thành thuốc cho ông uống”.

“Cảm ơn cậu!”, ông lão mừng quýnh.

Ngô Bình rời khỏi phòng, Đường Tử Di vội đi tới rồi nhỏ giọng hỏi: “Ông em bảo gì thế?”

Ngô Bình tóm tắt lại cho cô ấy nghe: “Ông cụ sợ chết”.

Đường Tử Di mím môi cười: “Ông vẫn tiếc giang sơn với đống đồ cổ đây mà”.

Ngô Bình trầm ngâm một lát rồi nói: “Nhà họ Đường hiện giờ đang rất nguy hiểm, cô phải cẩn thận đấy”.

Ban nãy, Ngô Bình đã nhìn thấy có hai cao thủ cảnh giới Khí đứng cạnh Dương Trân Châu, nếu anh không giả vờ là tông sư cảnh giới Thần thì chắc họ đã ra tay rồi.

Đương nhiên anh không sợ đánh nhau, vì anh có thể dùng Như Lai Thần Cang đánh bại họ dễ dàng. Song, anh không muốn vô cớ gây thù chuốc oán, dĩ hoà vi quý vẫn là tốt nhất.

Lúc này, ông lão lại gọi Đường Tử Di vào. Hơn chục phút sau, cô ấy mới đi ra với vẻ tươi cười.

Cô ấy kéo Ngô Bình ra bên ngoài rồi cười nói: “Ông vừa bảo với em sẽ cho em vào hội đồng quản trị của tập đoàn, sau đó mượn thế ấy để cân bằng thế lực của nhà họ Dương”.

Ngô Bình: “Nhà họ Dương có thế lực rất mạnh trong tập đoàn Đường Thị à?”
 
Chương 290


Chương 290

Đường Tử Di gật đầu: “Mạnh lắm, hội đồng quản trị có 12 người thì nhà họ Dương đã chiếm đến năm rồi”.

Ngô Bình: “Bao sao mà ông cô phải đề phòng họ”.

Đường Tử Di: “Ông bảo sẽ giao cho em quản lý công ty sưu tầm các tác phẩm nghệ thuật ở Vân Đỉnh”.

Ngô Bình cười nói: “Chúc mừng, chắc đó là sản nghiệp mà ông cô rất coi trọng”.

Đường Tử Di gật đầu: “Công ty này tư vấn sưu tầm cho hơn ba nghìn hộ gia đình giàu nhất nước mình. Hầu hết đồ sưu tầm của họ đều để ở đấy, lợi nhuận rất khả quan, đó là sản nghiệp chính của nhà họ Đường”.

Nói đến đây, cô ấy và Ngô Bình đã đi sang một toà nhà khác.

“Ông bảo, ông đã cất giữ khá nhiều nhân sâm, bảo anh tự đi chọn đấy”.

Ngô Bình ngạc nhiên: “Sưu tầm cả nhân sâm ư?”

Đường Tử Di cười nói: “Vâng, ông em sưu tầm nhiều thứ lắm, tẩu hút thuốc, gỗ mun và nhiều thứ khác, nói chung cứ thích là ông sưu tầm hết thôi. Anh thấy đấy, sơn trang Vân Đỉnh rộng vậy, đã xây mười mấy khu sưu tầm rồi mà có đủ đâu. À, ông em bảo lát anh có thể lấy vàu củ nhân sâm mang về”.

Ngô Bình cảm thán: “Đúng là giàu nứt đố đổ vách!”

Nhưng anh đang rất hiếu kỳ không biết nhân sâm mà ông Đường Tử Di sưu tầm thuộc cấp nào.

Khi hai người đi đến trước một căn nhà nhỏ màu xanh, bảo vệ đứng bên ngoài nhìn thấy Đường Tử Di thì vội đứng dậy chào hỏi”.

“Chào cô chủ!”

Đường Tử Di gật đầu: “Ông bảo tôi đến lấy đồ, mở cửa ra”.

Người bảo vệ nhanh chóng mở cửa, sau đó mời Đường Tử Di và Ngô Bình vào. Vừa vào trong, họ đã thấy một hành lang dài, cứ đi một đoạn lại có một cánh cửa, trước mỗi cánh cửa đều có một người bảo vệ.

Khi cả hai đi đến trước một cánh cửa khác, Đường Tử Di đưa chìa khoá cho bảo vệ để anh ta mở cửa. Cửa vừa mở, họ đã thấy một kho hàng rất rộng, mùi thuốc thơm nồng toả ra.

Ngô Bình ngửi xong thì kinh ngạc nói: “Ở đây có khá nhiều cây thuốc lâu năm”.

Đường Tử Di cười nói: “Đương nhiên, đây là kho thuốc mà, toàn các dược liệu quý đấy anh”.

Trong không gian hơn một nghìn mét vuông này có rất nhiều những chiếc kệ, kệ nào cũng chất kín hộp.

Ngô Bình liếc nhìn một cái là thấy Hà Thủ Ô, nhân sâm, nhung hươu, linh chi, đông trùng hạ thảo…, chúng được xếp vào những kệ khác nhau.

Anh đi tới trước kệ để nhân sâm rồi quan sát, sau đó đã dừng mắt ở một chiếc hộp ngọc. Anh giơ tay mở chiếc hộp đó ra thì thấy có một cây nhân sâm khá lớn, nó đang toả ra mùi thơm kỳ lạ.

Ngô Bình nhìn chăm chú vào bốn cái lỗ nhỏ trên thân cây mà nội tâm gào thét. Mấy cái lỗ này bé xíu, mắt thường khó mà thấy được, nhưng lại là ký hiệu để phân biệt cấp bậc của nhân sâm.

Trong con mắt của người làm nghề y như Ngô Bình thì nhân sâm được chia là nhập phẩm và không nhập phẩm. Nhân sâm không nhập phẩm thường dưới 200, 300 tuổi. Còn nhân sâm nhập phẩm thì trên 300 tuổi, hoặc thậm chí cả nghìn tuổi.

Nhân sâm nhập phẩm thấp nhất là ngũ phẩm, hay còn được gọi là sâm tri châu, lên tiếp là ngũ phẩm sâm tri phủ, tam phẩm là sâm ngự sử, nhị phẩm là sâm thống đốc, nhất phẩm là sâm tể tướng, siêu phẩm là sâm vua.
 
Chương 291


Chương 291

Củ sâm mà Ngô Bình nhìn thấy có bốn mắt, chứng tỏ nó là sâm nhỉ phẩm thống đốc.

Sâm thống đốc thường không dưới 900 tuổi, nếu có năm mắt thì là sâm tể tưởng nhất phẩm và trên 1000 tuổi.

Ngô Bình cười nói: “Ông cô bảo tôi chọn một cây mang về à?”

Đường Tử Di gật đầu: “Vâng, anh đừng khách sáo, cứ chọn vài cây vào”.

Ngô Bình: “Tôi chỉ cần cây này thôi”.

Sau khi chọn xong nhâm sâm cho mình, Ngô Bình lại chọn một cây sâm chi phủ tứ phẩm để bào chế thuốc cho ông của Đường Tử Di.

Trước lúc đi, anh còn nhìn kho thuốc thêm lần nữa, quả nhiên đã phát hiện có mấy vị thuốc rất được, anh thầm ghi nhớ, khi nào cần thì sẽ tới đây xin.

Ra ngoài rồi, Ngô Bình hỏi: “Thu thập nhiều thuốc như vậy thì tốn kém lắm nhỉ?”

Đường Tử Di gật đầu: “Trong hơn chục năm qua, thuốc vào thuốc ra không xuể, em tính thử thì trung bình mỗi năm giá trị của kho thuốc sẽ tăng lên 15 phần trăm”.

Ngô Bình hơi hoảng, nói vậy là mỗi 10 năm, kho thuốc này lại tăng giá trị lên ba lần! Xem ra tầm nhìn về sưu tầm của nhà họ Đường không thể đùa được.

Đường Tử Di: “Anh còn nhớ chỗ phỉ thuý mà mình mua được lần trước không? Hầu hết đều được ông em cất đi rồi, ông bảo tầm chục năm nữa, giá trị của chúng sẽ tăng thêm ít nhất bốn lần”.

Ngô Bình dựng ngón tay cái: “Ông cô tài thật!”

Bọn họ trở về, nhưng mới đi được nửa đường thì đã nghe thấy tiếng cãi vã trong phòng truyền ra, trong đó còn lẫn tiếng của Đường Minh Huy và Đường Minh Vũ.

Đường Tử Di giật mình rồi chạy nhanh theo Ngô Bình đi vào nhà.

Hai người vừa vào phòng khách thì thấy Đường Minh Huy và Đường Minh Vũ đang đánh nhau, Đường Minh Huy bị Đường Minh Vũ đè dưới đất. Những người khác, người thì vào can, người thì hô hoán, nói chúng là rất nhốn nháo.

Ngô Bình cạn lời, tốt xấu gì cũng là gia đình gàu có, sao lại đánh nhau thế này?

Đúng lúc này, anh nhìn thấy Dương Chân Châu nháy mắt với một cao thủ cảnh giới Khí, người đó lập tức xông lên rồi quát: “Dừng tay ngay! Đừng làm ông cụ nổi giận”, nói rồi, hắn giơ tay ra kéo Đường Minh Huy.

Ngô Bình híp mắt lại, anh phát hiện tay người đó giăng đầy chân khí, rõ ràng định hạ ám thủ với Đường Minh Huy. Anh lập tức búng ngón tay, tạo một đường chỉ phòng đánh vào cổ tay tên đó, hắn kêu lên một tiếng rồi vội vàng lùi lại, sau đó ngẩng lên ngạc nhiên nhìn Ngô Bình.

Ngô Bình lạnh giọng nói: “Dám ra tay trước mặt tôi, các người to gan nhỉ!”

Tên kia nổi giận nói: “Anh muốn gì?”

Ngô Bình tung một quyền ra, một chưởng màu vàng đã đánh vào ngực tên đó, hắn kêu lên hực một tiếng rồi lưng nhô lên, sau đó há miệng hộc ra một ngụm máu tươi rồi ngã xuống đất.

Hạ tên đó xong, Ngô Bình giơ tay túm cổ áo Đường Minh Vũ rồi lôi ông ta dậy, người Đường Minh Vũ mềm nhũn, ông ta hoảng lên nói: “Thả tao ra!”

Ngô Bình quẳng ông ta sang một bên, sau đó đỡ Đường Minh Huy dậy rồi cau mày nói: “Chú Đường, có chuyện gì vậy?”

Đường Minh Huy run rẩy rồi chỉ vào Đường Minh Vũ, nói: “Lão già khốn kiếp này dám dùng Tử Di để uy hiếp chú”.

“Sao cơ?”, Đường Tử Di nhướn mày: “Ông ta uy hiếp thế nào ạ?”
 
Chương 292


Chương 292

Đường Minh Huy: “Ông ta bảo nếu chú dám tranh giành quyền lực với ông ta thì hai mẹ con Tử Di sẽ không sống nổi qua ba ngày nữa”.

Đường Minh Vũ lạnh mặt nói: “Đó là chú tự nói, chứ không phải tôi”.

Đường Minh Huy điên lên: “Đường Minh Vũ, đàn ông dám nói dám nhận! Tôi nói cho anh biết, anh mà động vào vợ con tôi thì tôi liều mạng với anh”.

“Liều mạng với tôi ư? Chú có đủ trình không?”, Đường Minh Vũ cười lạnh, sau đó nhìn Đường Minh Huy như một người đã chết.

Đường Tử Di lạnh lùng nói: “Bác cả, có cần tuyệt tình vậy không ạ?”

Đường Minh Vũ nham hiểm nhìn cô ấy, sau đó lại liếc Ngô Bình rồi nói: “Tông sư Ngô, đây là chuyện riêng của nhà họ Đường tôi, tôi mong cậu đừng xen vào”.

“Thế à? Nếu tôi cứ xen vào thì sao?”, Ngô Bình thờ ơ nói.

Đường Minh Vũ cười lớn: “Gần đây, tôi mới quen một người bạn, ông ấy là truyền nhân của một gia tộc võ cổ truyền, cũng là tông sư cảnh giới Thần! Không biết nếu cậu Ngô và ông ấy tỉ thí với nhau thì ai mạnh hơn đây?”

Ngô Bình cau mày: “Ông đang doạ tôi đấy à?”

“Không dám”, Đường Minh Vũ cười nhạt nói: “Nhưng tôi tin cậu Ngô là người thông minh”.

Đường Tử Di lập tức dự cảm ra điều gì đó rồi biến sắc mặt nói: “Bác cả, ông vẫn còn sống mà bác dám làm vậy với nhà cháu ư?”

Đường Minh Vũ nổi đoá: “Là nhà các người ép tôi thôi, ngoan ngoãn sống lệ thuộc không muốn, dám tranh giành với tôi, các người nghĩ có tranh nổi không?”

Đường Tử Di bước nhanh vào phòng trong, cô ấy nhìn thấy ông nội đang tái mặt, như thể vừa tức vừa bất lực.

“Ông ơi”, cô ấy gọi một tiếng rồi đi tới gần.

“Ra ngoài”, ông lão đột nhiên lườm Đường Tử Di với ánh mắt đầy giận dữ như muốn giết người.

Đường Tử Di ngạc nhiên nói: “Ông ơi, cháu…”

“Ra ngoài!”, ông lão quát ầm lên.

Mắt Đường Tử Di đỏ hoe, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đâu tiên ông nội nổi giận với cô ấy, Đường Tử Di giậm chân rồi đi ra ngoài.

Ngô Bình đứng ở cửa rồi nhìn vào trong, anh không phát hiện sức khoẻ ông lão có vấn đề gì, không biết tại sao tự nhiên lại thay tính đổi nết.

Anh chợt nghĩ rồi nói với Đường Tử Di: “Đi theo tôi”, sau đó, anh còn gọi cả Đường Minh Huy nữa.

Ra bên ngoài rồi, họ đi tới một góc khuất, Ngô Bình hỏi: “Chú Đường, lúc bọn cháu đi đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”

Đường Minh Huy cau mày nhớ lại rồi đáp: “Trước lúc hai đứa về, Đường Minh Vũ đã nói chuyện riêng với bố chú một lúc. Khi ông ta ra ngoài thì như đã biến thành người khác, đột nhiên hạnh hoẹ rồi còn uy hiếp chú nữa. Chú tức quá nên mới đánh nhau với ông ta”.

Ngô Bình loé mắt nói: “Vậy là sau khi ở riêng với Đường Minh Vũ một lúc thì ông cụ chợt thay tính đổi nết ạ?”

Đường Minh Huy gật đầu: “Chắc vậy, hay Đường Minh Vũ lại giở trò gì rồi?”
 
Chương 293


Chương 293

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Cũng chưa chắc. Thế này đi, cháu sẽ đi gặp ông cụ xem có hỏi ra được chuyện gì không”.

Đường Tử Di thở dài nói: “Đành vậy thôi”.

Sơn trang Vân Đỉnh có một toà nhà nhỏ, là nơi ở của gia đình Đường Minh Huy. Họ về đó, Đường Tử Di đi pha trà cho Ngô Bình với vẻ buồn rầu.

Ngô Bình an ủi cô ấy: “Đừng lo, nếu Đường Minh Vũ dám ra tay với nhà cô, tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu”.

Đường Tử Di cảm kích nói: “Anh, em không biết phải cảm ơn anh sao nữa”.

Ngô Bình: “Chúng ta là bạn mà, đừng khách sáo!”

Đường Minh Huy cũng đang ngây người, như nhớ lại chuyện gì đó, ông ấy chợt nói với Ngô Bình: “Ngô Bình, chú nhớ ra chuyện này”.

“Dạ, chú nói đi”, Ngô Bình nói.

Đường Minh Huy sắp xếp lại suy nghĩ rồi nói: “Khoảng nửa năm trước, có một lần bố chú uống say đã nói với chú một câu rất lạ. Khi ấy, chú không để tâm, chỉ nghĩ là lời say rượu thôi”.

Ngô Bình tò mò hỏi: “Ông cụ đã nói gì ạ?”

Đường Minh Huy đáp: “Bố chú bảo nhà họ Đường có thể trỗi dậy được như ngày hôm nay là vì được một cao nhân chỉ dẫn. Cao nhân đó như thần tiên vậy, pháp lực rất cao cường”.

“Vị cao nhân đó ở cạnh bố chú nửa năm. Trong nửa năm đó, nhà họ Đường đã phất lên nhanh chóng và huy hoàng đến tận hôm nay. Nhưng trước lúc đi, vị cao nhân đó đã nói sẽ có một ngày, ông ấy cử một người tới. Người này thay mặt cho ông ấy nên bố chú phải nghe lời tuyệt đối, không thì sẽ tan cửa nát nhà”.

Nói đến đây, ông ấy nhìn Ngô Bình: “Ngô Bình, cháu nói xem chuyện này có phải là thật không? Hay vì người đó đã xuất hiện rồi, nên bố chú mới thay đổi tính cách như thế?”

Ngô Bình cũng thấy hơi khó tin, sự giàu có như ngày hôm nay của nhà họ Đường lại nhờ vào chỉ dẫn của một cao nhân ư?

Anh suy nghĩ rồi nói: “Chắc chỉ là lời nói lúc say thôi ạ”.

Đường Minh Huy thở dài nói: “Ban nãy, chú với Đường Minh Vũ đánh nhau, bố chú cũng không cản, thế mới lạ chứ!”

Đúng lúc này, đột nhiên quản gia đi vào rồi nói: “Cậu Ngô, ông chủ có lời mời ạ”.

Đường Tử Di ngạc nhiên hỏi: “Ông tôi thấy khó chịu ở đâu à?”

“Vâng nên cụ mới mời cậu Ngô qua”, quản gia đáp.

Ngô Bình đứng dậy rồi đi theo quản gia.

Nhóm Đường Minh Vũ vẫn đang ở đó, phòng khách rất yên tĩnh, quản gia đưa Ngô Bình vào phòng ông cụ Đường, sau khi đi ra còn đóng cửa lại.

Ông lão ngồi trên ghế với vẻ mặt phức tạp. Thấy Ngô Bình tới, ông ấy đứng dậy rồi chắp tay nói: “Xin cậu nhận của tôi một vái”.

Ngô Bình vội đỡ ông ấy dậy: “Ông Đường đừng đa lễ, tôi là bạn của Tử Di nên ông đừng khách sáo”.

Ông lão mời Ngô Bình ngồi rồi nói: “Cậu Ngô, tôi nghe quản gia nói cậu là tông sư cảnh giới Thần ư?”

Ngô Bình đã lỡ chém gió vậy tồi nên đành nói: “Có thể coi vậy ạ”.

Ông lão sáng mắt lên nói: “Bảo sao y thuật của cậu giỏi vậy, tôi đây khâm phục”.

Ông lão ngập ngừng một lát, như đang do dự, sau đó mới nói tiếp: “Cậu Ngô, tôi muốn thỉnh giáo cậu một chuyện, trên đời này có thần tiên hay không?”
 
Chương 294


Chương 294

Câu hỏi này làm Ngô Bình ngẩn ra. Trên đời có thần tiên hay không ư? Anh không biết nữa, nhưng Thiên Địa Huyền Hoàng Quyết mà anh tu luyện chia thành bốn cảnh giới lớn là Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Trong đó, cảnh giới Huyền gọi là nhân tiên, cảnh giới Địa gọi là địa tiên. Thế có được tính là thần tiên không?

Suy nghĩ một hồi, anh mới nói: “Có một số người sở hữu tu vi đủ cao, đi lại không có bóng, có thể giết người bằng ý niệm, gọi họ là thần tiên cũng không sai”.

Đường Thời Lộc nhìn anh: “Vậy nếu một ai đó có thể nhìn thấy hoàn cảnh tương lai của tôi trong mấy mươi năm sau, có được xem là thần tiên không?”

Trầm ngâm giây lát, Ngô Bình trả lời: “Chuyện này cũng không khó mà, Nhiếp Sơn Hà của Cảng Thành cũng làm được đấy”.

Đường Thời Lộc lắc đầu: “Không đâu! Người đó đã nói với tôi về các bước ngoặt vào năm hai mươi bảy tuổi, ba mươi chín tuổi, và năm mươi hai tuổi. Lần nào cũng chuẩn vô cùng. Nếu tôi không làm theo chỉ điểm của người đó thì nhà họ Đường đã chẳng được như hôm nay rồi”.

Ngô Bình nhẹ nhàng đáp: “Ông Đường à, nếu ông muốn tôi giúp được ông thì tốt nhất nên nói sự thật cho tôi biết, đừng nên giấu giếm. Vì tôi nhìn ra ông đang gặp phải rắc rối to đấy”.

Đường Thời Lộc thở dài: “Bây giờ tôi không biết làm sao và đang sợ lắm!”

Ngừng lại một chút, ông ta bèn nói rõ tiền căn hậu quả của chuyện này cho Ngô Bình nghe.

Khoảng sáu mươi năm trước, Đường Thời Lộc chỉ mới đôi mươi, phong độ ngời ngời. Ông ta xuất thân từ một làng quê nhỏ, không có văn hoá, không có chỗ dựa, chỉ có lòng nhiệt huyết, dám nghĩ dám làm.

Mới đầu Đường Thời Lộc làm việc ở một nhà xưởng, lương rất thấp, còn thường bị quản đốc ức hiếp, chịu nhiều uất ức.

Một ngày nọ, sau khi tan ca, Đường Thời Lộc đang đi dạo ở công viên thì gặp được một người trung niên. Người này mặc áo Tôn Trung Sơn, tướng mạo nho nhã, vô cùng hiền hoà, chủ động chào Đường Thời Lộc.

Cả hai mới trò chuyện được một lúc thì Đường Thời Lộc đã cảm thấy đối phương vô cùng uyên bác, dường gì cái gì cũng biết cả. Điều này làm ông ta cảm thấy rất hâm mộ. Nói được một hồi, người trung niên ấy bỗng dưng nghiêm mặt, bảo rằng: “Cậu trai à, gặp được nhau là cái duyên, tôi sẽ giúp cậu giàu lên!”

Đường Thời Lộc rất đỗi ngạc nhiên: “Giúp tôi làm giàu ư?”

Người trung niên đáp: “Đúng vậy! Tiếp theo đây, cậu phải nghe theo sự sắp xếp của tôi. Tôi đảm bảo cậu sẽ phất lên như diều gặp gió!”

Đường Thời Lộc nửa tin nửa ngờ, hôm sau thôi việc, bắt đầu kinh doanh với hai trăm tệ. Người trung niên ấy đưa Đường Thời Lộc lên núi về quê, thu mua đồ cổ khắp dân gian.

Lúc ấy dân gian có rất nhiều đồ tốt, mà giá cả lại rẻ. Đường Thời Lộc chỉ dùng hai trăm tệ mà đã mua được hơn ba trăm món cổ vật. Vào khoảng thời gian ấy, người trung niên đã dạy ông ta rất nhiều cách giám định đồ cổ.

Ông ta vốn thông minh nên học rất nhanh, chẳng mấy chốc đã có hiểu biết độc đáo của riêng mình. Những món đồ cổ đã thu mua đều được người trung niên bán cho Cảng Thành thông qua con đường đặc biệt.

Món đồ có giá trị một trăm tệ, sang tay một cái đã bán được mười nghìn tệ. Mà bấy giờ, lương một năm của công nhân chỉ có vài trăm tệ. Mười nghìn tệ chắc chắn là một khoản rất to.
 
Chương 295


Chương 295

Sau đó, Đường Thời Lộc dùng mười nghìn này và số đồ cổ còn lại làm tiền vốn, dần dần phát triển lớn mạnh trong giới chơi đồ cổ. Vào khoảng thời gian đó, ông ta đã thu mua một lượn lớng đồ cổ, và đã tích luỹ tài sản rất nhanh.

Người trung niên nọ rời đi sau nửa năm. Người đó chỉ để lại một lá thư, viết rằng Đường Thời Lộc sẽ có những lần lựa chọn rất quan trọng trong đời, diễn ra vào năm hai mươi bảy tuổi, ba mươi chín tuổi, năm mươi hai tuổi. Một khi chọn sai, ông ta sẽ tan cửa nát nhà!

Quả nhiên, vào năm hai mươi bảy tuổi, Đường Thời Lộc được một người bạn dẫn dắt, đem theo ba trăm nghìn tiền mặt lên núi để thu mua đồ. Trước đó ông ta đã nhìn thấy rất nhiều đồ tốt, nếu giao dịch thành công, Đường Thời Lộc có thể kiếm được ít nhất mấy triệu tệ! Vậy nên lúc bấy giờ, ông ta rất kỳ vọng vào lần giao dịch ấy.

Có điều, khi xe của ông ta chạy đến cổng thôn, mới phát hiện nơi này tên là “thôn Giếng Cổ”. Đường Thời Lộc lập tức nhớ đến lời nhắn trong thư: Gặp giếng chớ vào.

Chẳng lẽ, giếng ở đây ám chỉ thôn Giếng Cổ? Ông ta hoảng hốt, mặc kệ sự phản đối của người bạn nọ, ép tài xế quay đầu xe, chạy khỏi đó bằng tốc độ nhanh nhất có thể.

Sau này Đường Thời Lộc mới biết có một toán cướp hung tợn nấp trong thôn đó. Chúng chuyên dùng đồ cổ để lừa những người mua lắm tiền đến đây giao dịch, sau đó giết người cướp của! Trước Đường Thời Lộc, đã có ba ông chủ giàu có chết ở đây.

Khi vụ án ấy được phá, trong tám tên cướp có năm tên bị bắn chết tại chỗ, ba tên bị xử bắn. Sau chuyện này, Đường Thời Lộc càng tin vào sự chỉ điểm của người trung niên hơn.

Năm ba mươi chín tuổi, Đường Thời Lộc lại gặp một lần lựa chọn khác. Lâm Ngọc Phúc – một đại gia của địa phương, đã mạo phạm một nhân vật lớn và bị kiện, chỉ trong một đêm đã nhà tan cửa nát, một lượng lớn tài sản đều bị đem đi đấu giá.

Trong những năm đó, xã hội rất rối ren, không một ai chịu tiếp quản. Đường Thời Lộc lại nhớ đến câu thứ hai của người trung niên: Gặp phúc hãy mua.

Lòng Đường Thời Lộc dao động, nhưng trong tay lại không có nhiều tiền như vậy. Thế là ông ta bèn đi mượn khắp nơi, còn vay ngân hàng, gom được một tỷ, mua lại tài sản của Lâm Ngọc Phúc, bao gồm khách sạn, mỏ than và các sản nghiệp khác.

Năm năm sau, xã hội ổn định trở lại, giá trị của các sản nghiệp ấy tăng lên gấp mười lần! Đường Thời Lộc cũng nhờ đó mà trở thành người giàu nhất Giang Nam!

Mười mấy năm trôi qua, khi Đường Thời Lộc năm mươi hai tuổi, tổng tài sản của nhà họ Đường đã hơn một trăm tỷ, hưng thịnh vô cùng.

Vào năm đó, ông ta cứ nghĩ mãi về câu cuối cùng của người trung niên: Một lưới hốt gọn.

Đường Thời Lộc luôn cảm thấy khó hiểu với câu nói này. Mãi đến khi công ty Internet trong nước đầu tiên ra đời và thế giới bước vào thời đại mạng lưới Internet, ông ta mới hiểu “một lưới hốt gọn” nghĩa là gì.

Thế nên ông ta đã bỏ ra mười tỷ vốn rủi ro, xây dựng mạng lưới rộng khắp, đầu tư mạnh vào hàng chục công ty Internet trong nước và thậm chí trên toàn thế giới.

Lần này, Đường Thời Lộc lại chọn đúng. Mười năm sau, các công ty Internet này lần lượt phát triển lớn mạnh. Ông ta dễ dàng kiếm được hơn hai trăm tỷ! Hai trăm tỷ này đã giúp nhà họ Đường vượt qua hai cuộc khủng hoảng tài chính liên tiếp và tránh được nguy cơ phá sản.

Nói đến đây, Đường Thời Lộc lại thở dài: “Người đó thật sự tiên đoán như thần vậy! Nếu không nhờ chỉ điểm của ông ấy, nhà họ Đường chắc chắn không đi được đến ngày hôm nay”.

Nghe xong, Ngô Bình đột nhiên cười khẩy.

Đường Thời Lộc ngây ra, hỏi lại: “Cậu Ngô cười gì vậy?”

Ngô Bình hờ hững nói: “Tôi đang cười cái trò này thôi, ông không nhìn ra sao?”

Đường Thời Lộc hoang mang: “Là trò lừa gạt! Nhưng tại sao lại thế?”
 
Chương 296


Chương 296

Ngô Bình hỏi: “Ông có biết xem bói nghĩa là gì không?”

Đường Thời Lộc đáp: “Dĩ nhiên là xem số mệnh của một người”.

“Đúng thế”, Ngô Bình nói, “Số mệnh do trời định. Vậy nên xem được mệnh của một người là chuyện không hề khó đối với bậc cao thủ. Nhưng thay đổi mệnh của một người còn khó hơn lên trời”.

Đường Thời Lộc có kinh nghiệm dạn dày và trí tuệ hơn người, lập tức hiểu ra, bèn hỏi lại: “Ý của cậu Ngô là, thành tựu hiện tại của tôi, vốn dĩ do số trời định sẵn?”

Ngô Bình gật đầu: “Đúng thế, những thứ này vốn được định rằng ông sẽ có. Đối phương chỉ nói trước với ông mà thôi”.

Đường Thời Lộc nghiền ngẫm một hồi mới nói, “Nhưng vào năm hai mươi bảy tuổi, nếu không nhờ lời nhắn của ông ấy, có thể tôi đã chết ở thôn Giếng Cổ rồi”.

Ngô Bình nhìn ông ta: “Chuyện đời biến hoá vô thường. Ông làm sao biết bọn cướp trong thôn ấy nhất định sẽ giết ông kia chứ? Có lẽ bọn chúng sẽ muốn lợi dụng mối quan hệ và người quen của ông để bán số đồ cổ trong tay hơn”.

Đường Thời Lộc cười khổ: “Khả năng này không cao”.

Ngô Bình nói: “Kỹ năng tìm được bước ngoặt ở độ tuổi cố định, trong ngành gọi là ‘lời khuyên’. Có điều, xếp trên lời khuyên còn có ‘tiên tri’, ‘quyết định’, ‘sửa mệnh’. Một lời khuyên cỏn con thật ra cũng chẳng đáng là gì”.

Đường Thời Lộc cực kỳ kinh ngạc: “Cậu Ngô cũng biết xem bói ư?”

Trong số các truyền thừa mà Ngô Bình nhận được cũng có phương pháp xem bói xem tướng. Chẳng qua anh dồn hết tinh lực vào y thuật và võ công, còn những mảng khác chỉ xem sơ qua, chưa đi sâu vào nghiên cứu.

Anh nhẹ nhàng nói: “Tôi biết một chút thôi, nhưng cũng đủ để nhìn thấu trò vặt của người đó”.

Đường Thời Lộc trầm ngâm đáp: “Khi ông ấy rời đi còn để lại một câu nói, rằng sau này sẽ cử một người đến đây, còn tôi phải tuân theo mệnh lệnh của người này vô điều kiện, bằng không sẽ gặp phải hoạ lớn!”

Ngô Bình hỏi: “Vậy là người này đã xuất hiện, còn là Đường Minh Vũ nói với ông?”

Đường Thời Lộc gật đầu: “Minh Vũ đã đưa cho tôi xem một chuỗi hạt, chính là đồ của vị cao nhân ấy. Nó còn nói cao nhân đã cử một người đại diện đến đây, bảo tôi giao toàn bộ tài sản của nhà họ Đường cho nó quản lý”.

“Ông có tin không?”, Ngô Bình hỏi.

Đường Thời Lộc thở dài: “Nói thật thì nửa tin nửa ngờ”.

Ngô Bình lắc đầu: “Đây là cục diện liên hoàn, nếu ông tin thì chẳng khác gì dâng hết tài sản trong tay mình cho người khác”.

Đường Thời Lộc đáp: “Nhưng Minh Vũ không phải là người ngoài, nó là con trai tôi”.

“Đó là con trai ông ư?”, Ngô Bình đột nhiên hỏi.

Đường Thời Lộc sững sờ, ngạc nhiên nhìn Ngô Bình: “Cậu nói gì cơ?”

Ngô Bình nói: “Ý tôi là, Đường Minh Vũ không phải là con trai ruột của ông!”

“Không thể nào!”, giọng Đường Thời Lộc chắc nịch, “Không phải con tôi thì là con ai được chứ?”

Bất kỳ người đàn ông nào nghe thấy những lời như vậy đều không muốn tin, vì chúng liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông.
 
Chương 297


Chương 297

Ngô Bình khẽ thở dài: “Hướng đi kinh lạc của con người sẽ truyền từ bố sang con. Sự phân bố kinh lạc của bố và con phải tương đồng với nhau ít nhất sáu, bảy phần. Nhưng kinh lạc của hai người còn chẳng giống nhau đến một phần. Hai người không thể nào có quan hệ huyết thống”.

Đường Thời Lộc lẩm bẩm: “Không thể nào, từ bé nó đã có tướng mạo rất giống tôi”.

“Muốn giống một ai đó thật ra rất dễ, ví dụ như phẫu thuật thẩm mỹ. Ông thử nghĩ xem, có khoảng thời gian nào Đường Minh Vũ bỗng nhiên thay đổi rất nhiều hay không?”

Đường Thời Lộc ngây ra, ngẫm nghĩ một hồi chợt biến sắc, đáp lại: “Năm mười ba tuổi, nó đi du học, sau khi về nước, tôi cảm thấy nó thay đổi rất nhiều. Chẳng lẽ nó làm phẫu thuật thẩm mỹ ở nước ngoài?”

“Đúng vậy!”, Ngô Bình nói, “Theo đôi mắt của người hành y như tôi, Đường Minh Vũ đã từng động dao kéo ít nhất mười mấy nơi trên gương mặt, từ xương gò má, cằm, mắt, mũi, tất cả đều từng chỉnh sửa. Một người đàn ông, mà còn là người lắm tiền như vậy, liệu có cần phẫu thuật thẩm mỹ hay không? Nếu có, vậy chắc chắn còn mục đích khác”.

Đường Thời Lộc yếu ớt ngồi phịch xuống, lẩm bẩm nói: “Minh Vũ không phải con trai tôi ư? Vậy nó là con ai?”

Ông ta như sực nghĩ thông điều gì đó, bỗng dưng ngẩng đầu hỏi: “Cậu Ngô à, đứa trẻ này là con của người đó ư?”

Ngô Bình nhẹ giọng đáp: “Tôi không biết. Nhưng cho dù không phải con trai người đó, thì chắc chắn cũng là con trai người thân cận của ông ta. Nếu ông giao tập đoàn Đường thị cho Đường Minh Vũ thì tức là giao vào tay người đó”.

Lúc này Đường Thời Lộc đã tin đến bảy phần, ánh mắt loé lên lửa giận: “Thủ đoạn quá cao minh! Suy tính quá tỉ mỉ!”

Ngô Bình nhìn đối phương: “Cái này gọi là tu hú đẻ nhờ. Bọn họ xem được ông có số giàu sang nên sai người tiếp cận ông, khiến ông nghĩ rằng ông đạt được mọi thứ đều nhờ họ, để ông kính sợ, sau đó cam tâm tình nguyện dâng mọi thứ cho họ”.

“Ông nghĩ xem, vì sao bọn họ lại ra tay vào khoảng thời gian này?”, Ngô Bình hỏi.

Đường Thời Lộc nheo mắt: “Vì tôi có khả năng sẽ chết do bệnh, không còn giá trị lợi dụng nữa, bọn họ buộc phải ra tay. Nhưng họ không ngờ cậu Ngô lại có thể cứu sống tôi”.

“Không sai”, Ngô Bình gật đầu, “Ông nghĩ thử đi, vì sao trước đó Đường Minh Vũ lại muốn chuyển hết tài sản cho nhà họ Dương?”

“Nhà họ Dương?”, lòng Đường Thời Lộc chùng xuống, “Lẽ nào nhà họ Dương cũng bị bọn họ kiểm soát?”

Ngô Bình đáp: “Tôi không rõ lắm về nhà họ Dương. Nhưng có nhiều dấu hiệu cho thấy chuyện này chắc chắn có dính dáng đến nhà họ Dương”.

Đường Thời Lộc chìm vào hồi ức, đoạn nói: “Sau khi người đó rời đi không lâu thì tôi gặp được Dương Trân Châu. Lúc đó tôi chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt, còn bà ấy lại là cô cả nhà họ Dương. Khi ấy nhà họ Dương đã là một gia tộc giàu có với khối tài sản hàng tỷ, có sức ảnh hưởng rất lớn ở cả hai giới hắc bạch. Nay nghĩ kỹ lại, tôi có thể thành công nhanh như vậy cũng nhờ sự giúp đỡ của nhà họ Dương”.

Ngô Bình đáp: “Đúng vậy. Tiềm lực tài chính của nhà họ Dương cộng thêm vận số của ông, làm sao mà ông không giàu được?”

Đường Thời Lộc cười khổ: “Nhưng ai có thể bài bố cục diện kinh thiên động địa như vậy chứ? Rốt cuộc bọn họ là ai? Mưu tính sáu mươi trăm ròng rã, bọn họ… chờ được ư?”

Ngô Bình nói: “Ông nhầm rồi. Bọn họ có thể kiểm soát nhà họ Đường và nhà họ Dương, thì cũng có thể khống chế những gia tộc khác”.

Đột nhiên Đường Thời Lộc cảm thấy rất sợ hãi, bèn thầm thì: “Dù cho tôi đã biết hết mọi chuyện, thì liệu tôi có thể chống lại bọn họ không?”
 
Chương 298


Chương 298

Ngô Bình im lặng, một lúc lâu sau đó mới lên tiếng: “Không biết nữa. Tôi không tưởng tượng được, sức mạnh thế lực này có thể lớn đến mức nào. Trước đó Đường Minh Vũ từng uy hiếp tôi rằng ông ta có quen một vị thế tử của gia tộc cổ võ. Có khi vị thế tử ấy có liên quan đến thế lực này”.

Thoắt cái, trông Đường Thời Lộc như già đi rất nhiều: “Nói vậy, tôi chỉ có thể chấp nhận số phận sao?”

Anh bỗng nhiên bật cười, đoạn bảo: “Ông quên rồi sao? Tôi đây, cũng biết xem bói mà!”

Đường Thời Lộc ngẩn ra, rồi nhìn Ngô Bình: “Ý cậu là xem bói cho tôi ư?”

Ngô Bình mỉm cười, lấy năm đồng tiền phép Ngũ Đế ra rồi úp lại bằng hai lòng bàn tay, miệng niệm gì đấy, sau đó ném đồng tiền lên mặt bàn.

Năm đồng tiền ấy được rải ra một cách ngẫu nhiên. Anh dùng năng lực nhìn thấu vạn vật, thấy một hình vẽ mờ mờ hiện ra trên năm đồng tiền.

Ngô Bình nhắm mắt, trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên cất tiếng: “Ông có thể sống đến năm một trăm lẻ ba tuổi!”

Đường Thời Lộc hơi bất ngờ: “Tôi sống thọ đến vậy ư?”

Anh cười đáp: “Vậy nên ông không cần quan tâm đến đám người kia. Chỉ cần ông không chết, nhà họ Đường vẫn do ông quản lý”.

Đường Thời Lộc hỏi: “Nhưng nhỡ đâu bọn họ ra tay với tôi thì sao?”

“Không đâu!”, Ngô Bình rất chắc chắn, “Quẻ bói nói rằng ông sống được đến năm một trăm lẻ ba tuổi, mà còn sống một cách bình an, không cần lo nghĩ. Nếu bọn chúng nhắm vào ông, quẻ bói tuyệt đối sẽ không như thế”.

Đường Thời Lộc vẫn cảm thấy lo lắng: “Cậu Ngô à, trước đó cậu bảo đối phương là lời khuyên, vậy hiện tại cậu là gì?”

Ngô Bình nhẹ nhàng đáp: “Tất nhiên là tiên tri”.

Đường Thời Lộc sửng sốt, còn cao siêu hơn cả người đó ư?

Cất mấy đồng tiền phép, Ngô Bình nói: “Bình tĩnh đi. Tối nay tôi sẽ trông giữ cho nhà họ Đường!”

Đường Thời Lộc hít một hơi thật sâu: “Cậu Ngô à, vậy bây giờ tôi nên làm gì đây?”

Ngô Bình trả lời: “Bây giờ ông chỉ có thể tin tưởng hai người, Đường Minh Huy và Đường Tử Di. Họ là người thân thật sự của ông”.

Đường Thời Lộc khẽ thở dài: “Minh Huy, nó đã chịu khổ nhiều rồi!”. Biết mình chỉ có đứa con ruột Đường Minh Huy, ông ta cảm thấy hối hận vô cùng.

Ngô Bình nói: “Đừng nhắc mấy chuyện này nữa. Ông Đường à, bây giờ tập đoàn Đường thị nằm trong tay ai?”

Đường Thời Lộc đáp: “Quyền nắm giữ cổ phần đều nằm trong tay tôi”.

Ngô Bình gật đầu: “Nếu muốn phá cục diện này, ông phải chuyển quyền nắm giữ cổ phần cho Đường Tử Di và Đường Minh Huy càng nhanh càng tốt. Như vậy sẽ làm rối tung kế hoạch của họ”.

Đường Thời Lộc nghiến răng: “Cậu Ngô à, cậu có thể chứng minh Minh Vũ thật sự không phải con ruột của tôi hay không?”

Anh biết Đường Thời Lộc vẫn còn đôi chút hoài nghi, bèn gật đầu: “Muốn biết có phải con ruột hay không rất dễ. Ông từng nghe cách dùng máu nhận ruột thịt chưa?”

Đường Thời Lộc ngẩn người: “Chẳng phải cách đó không khoa học sao?”
 
Chương 299


Chương 299

Ngô Bình cười nói: “Cách dùng máu nhận ruột thịt trên phim đều sai cả. Ông gọi Đường Minh Huy đến đây đi, tôi sẽ cho ông thấy cách dùng máu nhận ruột thịt chuẩn xác”.

Ông ta bảo quản gia gọi Đường Minh Huy đến.

Đường Minh Huy không hiểu đã xảy ra chuyện gì nên tâm trạng rất thấp thỏm, dè dặt bước đến hỏi: “Bố tìm con ạ?”

Ngô Bình nói: “Chú Đường, cho cháu mượn một giọt máu của chú”.

Anh dùng móng tay rạch nhẹ một đường lên ngón trỏ bên phải của Đường Minh Huy, rồi nặn một giọt máu ra. Giọt máu vừa rơi xuống đã được Ngô Bình dùng chân khí giữ lại lơ lửng giữa không trung.

Sau đó anh lấy tiếp một giọt máu của Đường Thời Lộc. Hai giọt máu cùng lúc lơ lửng trong lòng bàn tay anh, chỉ cách nhau vài ba mi-li-mét.

Lúc này anh đang niệm một loạt câu chú, hai giọt máu khẽ di chuyển rồi chậm rãi xoay vòng, xoay càng lúc càng nhanh. Nửa phút sau, chúng bỗng hợp thành một giọt máu, rồi một lượng lớn hơi nước lập tức bốc lên, ngưng tụ thành tinh thể máu to bằng hạt gạo.

Anh nhón lấy tinh thể máu ấy rồi nói: “Đây chính là cách dùng máu nhận ruột thịt”.

Đường Minh Huy trố mắt hỏi: “Ngô Bình à, đây là gì vậy?”

Đôi mắt của Đường Thời Lộc sáng rực lên. Ông ta nói: “Cậu Ngô quả nhiên là bậc thần thánh!”

Đoạn ông ta hiền từ vỗ vai Đường Minh Huy: “Minh Huy à, con lui xuống trước đi”.

Đường Minh Huy rời đi trong sự mơ hồ. Một lúc sau, Đường Minh Vũ cũng được gọi đến.

Đường Thời Lộc khẽ thở dài, nói với đối phương: “Minh Vũ à, bố nghĩ tới nghĩ lui, quyết định tuân theo mệnh lệnh của vị cao nhân kia. Gọi con đến là vì mong con chuẩn bị tâm lý tiếp quản tập đoàn Đường thị”.

Mắt Đường Minh Vũ sáng rỡ: “Bố cứ yên tâm ạ. Con chắc chắn sẽ quản lý tập đoàn Đường thị thật tốt!”

Đường Minh Vũ đang nói chuyện thì đầu ngón tay đột nhiên nhói lên, bị thứ gì đó cắt vào mạch máu. Máu tươi chảy ra, có mấy giọt nhỏ xuống sàn.

Hắn kinh ngạc hô lên, vội vàng nắm chặt tay lại, vừa giận dữ nhìn Ngô Bình vừa nói: “Tông sư Ngô, cậu làm gì vậy?”

Ngô Bình nhún vai: “Ngại quá, tôi dùng kim chích muỗi, bất cẩn làm chú bị thương”.

Đường Minh Vũ hừ giọng, đoạn nói với Đường Thời Lộc: “Bố à, con đi băng bó tay nhé, lát nữa sẽ trở ra”.

Hắn vừa đi khỏi, Ngô Bình lập tức lấy một giọt máu dưới sàn lên, rồi lại lấy một giọt máu của Đường Thời Lộc, tiếp tục thực hiện phương pháp dùng máu nhận ruột thịt.

Lần này, hai giọt máu lơ lửng giữa không trung nhưng mãi mà vẫn không hợp lại. Khi chúng vừa lại gần nhau thì đột nhiên “póc” một cái, cả hai giọt máu đột nhiên nổ tung và biến thành hai làn khói đen, rồi dần biến mất.

Đường Thời Lộc hỏi: “Cậu Ngô à, thế nghĩa là?”

“Chuyện này chứng minh hai người không có quan hệ huyết thống. Máu không thể dung hợp, thậm chí không thể đến gần nhau”, anh nói.

Đường Thời Lộc thở dài, đoạn lấy điện thoại ra gọi: “Luật sư Cố à, anh đến biệt thự Vân Đỉnh nhanh nhất có thể nhé, tôi muốn chuyển quyền nắm giữ cổ phần cho người thân của tôi”.

Cúp máy rồi, Đường Thời Lộc chân thành cúi người với Ngô Bình: “Cậu Ngô, ân tình này không thể cảm ơn bằng lời! Tôi sẽ đền đáp cậu thật hậu hĩnh!”

Ngô Bình xua tay: “Tôi là bạn của Tử Di, đây là chuyện nên làm mà. Ông nghỉ ngơi một lát đi, tôi sẽ ở đây trông chừng”.
 
Chương 300


Chương 300

Bây giờ anh cũng không nói nhiều nữa, chỉ tĩnh tâm ngồi xuống, hít vào thở ra theo pháp môn Như Lai.

Sau khi luyện khí thành sức mạnh, phương pháp hít thở của anh đã khác trước. Giữa nhịp hít và thở không chỉ luyện khí, mà còn có thể tu luyện tinh thần.

Lúc này anh đang chìm trong thức hải, có một khoảng sáng thần kỳ cứ co vào phồng ra, diệu kỳ vô cùng.

Khi tu luyện, anh không hề cảm nhận được sự thay đổi của thời gian, đến khi mở mắt đã là hai giờ sau rồi.

Một người đàn ông trung niên cùng Đường Tử Di và Đường Minh Huy đều được gọi vào phòng. Họ cần tiến hành chuyển giao quyền lực tập đoàn Đường thị, mà chuyện này phải làm theo trình tự pháp luật.

Khi biết được kế hoạch của Đường Thời Lộc, Đường Minh Huy gần như không dám tin vào tai mình, cả Đường Tử Di cũng rất ngỡ ngàng.

Ngô Bình nói: “Làm càng nhanh càng tốt”.

Rồi anh ngồi ở ngoài cửa. Anh biết lúc này Đường Minh Vũ đã ngộ ra mọi chuyện. Đêm nay sẽ xảy ra một trận chiến ác liệt!

Quả nhiên, chưa đến mười phút sau, Dương Trân Châu và Đường Minh Vũ đã đưa năm vị cao thủ đến. Năm người này vào ban ngày không xuất hiện, chắc hẳn Đường Minh Vũ đã có chuẩn bị từ trước.

Đường Minh Vũ lạnh lùng trừng mắt nhìn anh: “Tông sư Ngô, tốt nhất là cậu nên tránh ra!”

Ngô Bình hờ hững đáp: “Nếu tôi không tránh thì sao?”

“Không tránh thì chết!”, một ông lão mặc áo xám tiến lại gần. Sắc mặt người này tái nhợt, trông như cương thi, toàn thân toả ra khí tức lạnh lẽo.

“Khẩu khí cũng lớn lắm!”

Một giọng nói chợt vang lên. Có một người bước ra từ bên hông Ngô Bình, là Từ Quý Phi!

Trước khi ngồi thiền, Ngô Bình đã nhắn tin cho Từ Quý Phi, bảo ông ấy đến đây thật nhanh. Từ Quý Phi đã đến từ sớm, có điều vẫn luôn ẩn mình trong góc tối để chờ thời cơ.

“Đồng thi Diêm La! Từ lâu đã nghe danh chân lực tà ác của ông sở hữu uy lực rất ghê gớm. Vừa hay, dịp này tôi được lĩnh giáo!”

Ông lão mặc áo xám tên Diêm La, là tông sư cảnh giới Thần, có biệt danh Đồng thi, sở hữu chân lực tà ác có uy lực rất mạnh, tiếng tăm vang xa.

Diêm La cười khẩy: “Ông ba nhà họ Từ à, chuyện của tôi, ông cũng dám xen vào sao?”

Từ Quý Phi cười hề hề: “Tôi phải xen chứ!”

Hai người đứng yên, khí tức khoá chặt đối phương.

Lúc này, người thứ hai bước ra. Y ăn mặc như đạo sĩ, ngoài bốn mươi tuổi, đeo một thanh kiếm trên lưng và để râu dài.

Khí tức toả ra từ y cũng sắc bén như kiếm vậy, khiến người ta rất kinh sợ. Có lẽ đây là một cao thủ về kiếm.

“Võ Đang, Diệp Lãnh Trúc”, đạo sĩ nhẹ giọng nói rồi nhìn sang Ngô Bình, ánh mắt thoạt trông điềm tĩnh nhưng lại ẩn chứa sát khí.

“Ê đạo sĩ, dám đấu với tôi không?”

Lại có một bóng dáng yêu kiều xuất hiện từ bên người Ngô Bình, trông như học sinh trung học vậy, xinh đẹp lại quyến rũ, là Hồng Lăng!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom