Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 2491


Chương 2491

Rồng cũng chia cao thấp. Bây giờ Long Thanh Khâm vẫn chưa phải là chân long, chân long có dòng máu thuần huyết, giờ cô ấy là rồng tạp huyết.

Trên cả chân long là thần long, trên thần long còn có thiên long. Thiên Long kinh chính là công pháp Long tộc luyện để đạt đến cảnh giới thiên long.

Long Thanh Khâm mừng rỡ: “Tốt quá! Anh Ngô xin hãy nhận của tôi một lạy!”

Ngô Bình cười nói: “Cô Long khách sáo quá, cô với Vân Tịch là bạn tốt, tất nhiên cũng là bạn của tôi”.

Long Thanh Khâm cười nói: “Anh Ngô, sau này lúc nào cần Long Thanh Khâm này thì cứ nói. Dù lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng quyết không từ nan”.

Vân Tịch trợn mắt nhìn cô ấy: “Ai bắt cô lên núi đao xuống biển lửa chứ?”

Ngô Bình liền dùng thần niệm truyền nửa bộ Thiên Long kinh cho Long Thanh Khâm. Để đáp lễ, Long Thanh Khâm đưa tất cả công pháp Vu đạo cho Ngô Bình.

Ba người đang nói chuyện trong động phủ thì đột nhiên nghe thấy có tiếng gầm bên ngoài, mặt đất chấn động.

Ánh mắt Long Thanh Khâm lạnh đi, cô ấy lạnh lùng nói: “Con khỉ này vẫn chưa chịu thôi, để tôi đi giết nó!”

Ngô Bình vội hỏi: “Động tĩnh bên ngoài là do con khỉ gây ra sao?”

Vân Tịch nói: “Trong đầm lầy này có rất nhiều sinh vật mạnh mẽ sinh sống. Trừ Thanh Khâm thì cách đây năm nghìn dặm về phía Tây có một con khỉ Thông Linh, giỏi biến hóa. Lúc Thanh Khâm chưa hóa rồng thường đánh nhau với nó, lần nào cũng bị thương”.

Ngô Bình kinh ngạc, có thể khiến Long Thanh Khâm bị thương thì con khỉ này chắc chắn rất mạnh!

Anh kéo Long Thanh Khâm đang định đi giết khỉ lại, cười nói: “Cô Long, đừng giết nó, giúp tôi thu phục để nó làm thú cưng cho tôi nhé”.

Long Thanh Khâm cười nói: “Anh nuôi khỉ làm gì? Trong đầm lầy này có dơi và cóc, nuôi chúng mới thú vị. Anh muốn thì tôi đi bắt cho”.

Ngô Bình vội phất tay: “Dơi và cóc thì thôi, tôi thích nuôi khỉ”.

Long Thanh Khâm nói: “Được, anh đợi tôi ở đây”.

Nói xong cô ấy đi ra ngoài. Ngay sau đó Ngô Bình và Vân Tịch thấy mặt đất rung lên, tiếng khỉ kêu thảm thiết vang lên, đúng là kinh thiên động địa.

Vân Tịch cười nói: “Con khỉ này xui thật, Thanh Khâm hóa rồng, thực lực tăng hơn mười lần, nó hoàn toàn không phải đối thủ của cô ấy”.

Chưa đến ba phút Long Thanh Khâm đã xách một con khỉ vào. Con khỉ cao ba mét, lông màu vàng kim, mắt nó trợn tròn, tai tròn tay dài, cơ thể cường tráng, vừa nhìn đã biết là Hầu vương.

Cổ nó có đeo một sợi dây chuyền, phía đuôi dây đang bị Long Thanh Khâm tóm lấy. Con khỉ túm đầu mình, cúi đầu ủ rũ, tâm trạng suy sụp.

Long Thanh Khâm đá nó một cái khiến nó kêu ầm lên. Nhưng Long Thanh Khâm lại trừng nó khiến nó cúi đầu ngay, giống như một nàng dâu bị tủi thân.

Ngô Bình quan sát con khỉ, âm thầm tấm tắc. Long Thanh Khâm đưa dây chuyền cho anh, nói: “Con khỉ này rất thông minh, cẩn thận đừng để nó chạy”.

Ngô Bình cười nói: “Khỉ kia, mày có muốn rời khỏi đầm lầy theo tao khám phá bên ngoài không?”
 
Chương 2492


Chương 2492

Con khỉ trợn mắt nhìn Ngô Bình, ánh mắt rất hung ác. Thầm nghĩ nếu không phải có Long Thanh Khâm, nó đã đớp ngay Ngô Bình rồi cắn đứt đầu, sau đó ăn hết nội tạng của anh!

Long Thanh Khâm thấy nó hung dữ thì cười lạnh, búng ngón tay một cái, vẽ một lá bùa trên lòng bàn tay Ngô Bình. Đây là thứ mà cô ấy học được trong Thiên Long kinh, tên là bùa Thiên Long Trấn Yêu.

Ngô Bình thấy một luồng sức mạnh truyền vào tay phải của anh, liền hỏi: “Bùa này có thể trấn áp con khỉ sao?”

Long Thanh Khâm cười nói: “Anh thử xem”.

Ngô Bình khẽ dùng lực, tát vào đầu con khỉ. Lòng bàn tay anh liền tỏa sáng rực rỡ, con khỉ kêu lên thảm thiết rồi đau tới nỗi lăn lộn trên đất.

Ngô Bình cười nói: “Đúng, có nó rồi thì tôi không còn lo con khỉ tạo phản nữa”.

Long Thanh Khâm: “Bùa chú này có tác dụng trong ba tháng, trong thời gian đó, tốt nhất anh phải thuần hoá được nó”.

Ngô Bình: “Ba tháng thì thừa thời gian rồi”.

Sau đó anh hỏi: “Ê khỉ, mày có động phủ không?”

Con khỉ liếc anh nhưng không có ý định trả lời, vì thế Ngô Bình giơ nắm đấm lên định đánh nó. Con khỉ co rúm người lại, sau đó trả lời một cách cứng nhắc: “Động phủ bị tôi phá lâu rồi”.

Long Thanh Khâm: “Con khỉ này cũng bướng thật đấy, hẳn một động phủ của tiên nhân mà nó cũng dám phá, chắc đồ bên trong cũng bị nó đập vỡ hết rồi”.

Ngô Bình nhìn nó rồi hỏi: “Mày vẫn chưa tìm được tâm pháp thích hợp để tu luyện à?”

Con khỉ đáp: “Chưa, tôi sẽ tu luyện bằng khả năng của mình”.

Ngô Bình: “Cực Lạc Phật Thổ có một công pháp tên là Đại Thánh Lôi Âm Pháp rất lợi hại, mày muốn học không?”

Con khỉ ngạc nhiên hỏi: “Đại Thánh Lôi Âm Pháp ư? Học xong thì có thể thành tiên à?”

Ngô Bình: “Đại Thánh Lôi Âm Pháp sẽ giúp tu sĩ trở thành bán thánh bán tiên, khi luyện đến cảnh giới cao nhất thì sẽ có pháp lực vô biên, thành phật tổ luôn cũng là”.

Con khỉ vui tới mức khoa chân múa tay rồi nói: “Có, tôi muốn học. Xin tiên nhân nhận của tôi một lạy”.

Nó học theo dáng vẻ của con người rồi cúi lạy Ngô Bình, anh cười nói: “Thế thì mày phải ngoan, sau này ngoan ngoãn tu luyện bên cạnh tao”.

Con khỉ gật đầu: “Vâng, tôi sẽ nghe lời thượng tiên tuyệt đối’.

Long Thanh Khâm nói: “Này khỉ, mày đừng có giả vờ phục tùng. Bụng vị thượng tiên này có càn khôn, ngoài ra anh ấy còn biết luyện đan, bày trận pháp, chữa bệnh. Mày đi theo anh ấy là phúc tổ 70 đời đấy”.

Con khỉ sáng mắt lên nói: “Xà… à Long lão đại, tôi biết rồi, tôi có ngu đâu”.

Long Thanh Khâm tháo xích cho nó rồi nói: “Nếu mày hiểu rồi thì tự chọn đi, mày có thể bỏ đi luôn để tiếp tục đời yêu quái tự do tự tại. Hoặc sau này ngoan ngoãn đi cùng anh Ngô để chào đón tiền đồ rộng mở”.

Con khỉ chỉ do dự vài giây rồi đứng cạnh Ngô Bình ngay: “Tôi đồng ý đi theo thượng tiên”.

Ngô Bình: “Người mày toàn lông màu vàng, sau này tao sẽ gọi mày là Kim Tử nhé”.

Con khỉ gật đầu: “Vâng, tên đấy hay quá!”

Ngô Bình: “Mày chưa chính thức tu luyện nên chưa biến thành người được. Giờ tao sẽ truyền Đại Thánh Âm Lôi Pháp cho mày, mày hãy tu luyện thành hình người trước, như vậy tao mới tiện dẫn mày ra ngoài”.
 
Chương 2493


Chương 2493

Chứ anh cứ dẫn một con khỉ theo mãi cũng không tiện.

Kim Tử gật đầu: “Vâng, xin thượng tiên hãy truyền cho tôi’.

Ngô Bình lập tức truyền thụ công pháp cho nó, để nó tu luyện ở chỗ của Long Thanh Khâm, khi nào biến thành người thì mới được ra ngoài tìm anh.

Ngô Bình truyền thụ công pháp cho Kim Tử xong thì lấy một quả Địa Thần ra rồi đưa cho Vân Tịch: “Em ăn đi”.

Vân Tịch: “Quả này quý quá, anh giữ lại mà dùng”.

Ngô Bình cười nói: “Anh có rồi”.

Thấy Ngô Bình kiên quyết như vậy, Ngô Bình đành nhận lấy rồi ăn. Thịt quả vừa xuống bụng, đã truyền đến khắp cơ thể cô ấy.

Ngô Bình biết rõ Vân Tịch không có tu vi, nhưng nhờ thể chất đặc biệt của mình nên cô ấy có thể vận chuyển được sức mạnh của tự nhiên. Khả năng này sinh ra khi Vân Tịch thức tỉnh được thiên bẩm huyết mạch của vương tộc.

Thấy Vân Tịch ăn quả rồi, Ngô Bình hỏi: “Vân Tịch, sao em không tu luyện?”

Vân Tịch: “Thể chất của em khá đặc biệt nên từ nhỏ đã không thể tu luyện. Nếu cứ cố thì toàn thân sẽ khó chịu, huyết mạch đảo ngược, có mấy lần còn suýt chết”.

Ngô Bình tò mò hỏi: “Sao lại như thế?”

Vân Tịch: “Lão tổ tông nhà em kể Vân Thị nhà em có thể chất Tiên Nghịch. Kinh mạch và cơ thể của em cũng có cấu tạo ngược nên không phù hợp với các công pháp bình thường”.

Ngô Bình quan sát kỹ cô ấy thì phát hiện đúng là kinh lạc, huyết quản và lục phủ ngũ tạng của Vân Tịch đều bị ngược thật! Với thể chất như vậy, đương nhiên cô ấy không thể tu luyện các công pháp bình thường, nếu không chắc chắn khí huyết sẽ đảo ngược, không chết cũng bị thương nặng.

Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu tu luyện thì chắc không khó, hay anh đảo ngược một bộ công pháp cấp nhị phẩm Thiên Cực Kiếm Kinh rồi truyền cho em nhé”.

Vân Tịch ngẩn ra: “Như vậy có được không?”

Nếu có thể thay đổi công pháp để tu luyện thì Vân Tịch đã làm từ lâu rồi, đâu phải chờ đến tận bây giờ.

Ngô Bình cười nói: “Người khác thì không, nhưng anh thì có. Không ai hiểu rõ về cơ thể người hơn anh đâu”.

Sau đó, anh đã thay đổi kinh lạc, khí mạch trong người mình để mô phỏng thể chất của Vân Tịch, sau đó thử tu luyeneju Thiên Cực Kiếm Kinh.

Sau nhiều ngày nghiên cứu môn kiếm pháp này trong tháp, Ngô Bình đã có hiểu biết nhất định về nó. Thiên Cực Kiếm Kinh có 24 tầng, từ tầng một đến tầng ba là Nhân Tiên, tầng bốn đến tầng 12 là Địa Tiên, tầng 13 đến tầng 21 là Thiên Tiên, tầng 21 đến tầng 24 là Đại La Kim Tiên.

Bây giờ, Ngô Bình chỉ cần tu luyện từ tầng một đến tầng ba là được.

Trước khi thay đổi kinh mạch, anh tu luyện tầng thứ nhất của Vô Tương Kiếm Kinh trước. Tầng thứ nhất này là tạo nền móng, sau khi luyện thành thì sẽ có tu vi tương đương cảnh giới Thần.

Vì có nền móng vững chắc nên Ngô Bình nhanh chóng luyện tầng tầng thứ nhất của Thiên Cực Kiếm Kinh. Môn kiếm pháp này sử dụng chính là kiếm nên có yêu cầu về thể chất rất cao, khiến tầng thứ nhất có mức độ khó nhất định.

Tầng thứ hai thì khó hơn, sau khi luyện thành sẽ ở cảnh giới tương đương Võ Quân.
 
Chương 2494


Chương 2494

Ở tầng này, Ngô Bình cũng luyện thành rất nhanh và suôn sẻ, chưa đến một tiếng là xong.

Đến tầng thứ ba thì anh mới thấy áp lực. Sau khi luyện thành tầng này thì ngang với tầng thứ bảy cảnh giới Nhân Tiên rồi.

“Mình phải mượn cơ hội này để tiến vào cảnh giới Nhân Vương mới được”, Ngô Bình nghĩ thầm.

Thật ra, anh chỉ còn cách cảnh giới này một bước nhỏ nữa thôi. Bây giờ, khi anh tu luyện Thiên Cực Kiếm Kinh, võ hồn đã có sự thay đổi, dần dà Ngô Bình đã chuyển hoá quyền ý thành kiếm ý.

Đến đây, võ hồn của anh đã lột xác thành kiếm hồn! Bước này tốn khá nhiều thời gian, hình như mất hẳn ba ngày.

Sau khi kiếm hồn hình thành, các bước tu luyện sau đó đã dễ dàng hơn nhiều. Ngô Bình phóng ra một luồng khí tức mạnh mẽ.

Cuối cùng, anh đã chính thức bước vào tầng thứ bảy của cảnh giới Địa Tiên và trở thành một Nhân Vương.

Chân khí trong người anh cũng chuyển hoá thành một sức mạnh đặc biệt, là kiếm nguyên! Lực Thiên Nguyên, linh lực đất trời mà anh hấp thụ cùng năng lượng cao chiều của linh khiếu, thần khiếu, thậm chí cả pháp lực và sức mạnh huyết mạch của anh cũng hoà cùng kiếm nguyên, sau đó trở thành một phần của nó.

Một lát sau, khí tức của Ngô Bình đã ổn định hơn, anh dễ dàng tiến vào cảnh giới Nhân Vương hậu kỳ. Sau đó, anh đã thức tỉnh thêm nhiều thiên bẩm huyết mạch.

Tu luyện xong ba tầng đầu của Thiên Cực Kiếm Kinh, Ngô Bình bắt đầu thay đổi kinh mạch để tu luyện. Anh dám làm vậy là vì hiểu rõ về cơ thể người và có nền móng của đôi mắt xuyên thấu, nếu thiếu một trong hai thì tuyệt đối anh sẽ không dám liều lĩnh.

Quá trình tu luyện ngược khiến Ngô Bình thấy rất lạ, hình như nó có tác dụng hay hơn tu luyện bình thường.

Loáng cái, đã có một năng lượng xoay tròn trong người anh, sau đó linh khiếu ngược, thần khiếu ngược và linh lạc, thần lạc ngược đã xuất hiện, cuối cùng là kiếm hồn thứ hai!

Hai kiếm hồn có thuộc tính trái ngược nhau, một cái linh hoạt, một cái trầm ổn.

Ngô Bình vốn chỉ định thử thôi, ai dè lại luyện thành. Sau khi anh chuyên tâm tu luyện thì phát hiện có hai hệ thống sức mạnh đang vận chuyển, thực lực của anh cũng tăng lên nhiều.

Âm Dương Giáo cũng có công pháp tu hành tương tự, nhưng Ngô Bình chưa tu luyện công pháp nào, bởi đâu phải ai cũng dám tạo ra hai hệ thống tu hành ngược.

Chờ Ngô Bình tu luyện ngược đến tầng thứ ba thì đã là năm ngày sau.

Vân Tịch vẫn chờ anh, cô ấy hỏi: “Thành công không anh?”

Ngô Bình gật đầu: “Vân Tịch, giờ anh sẽ truyền cho em công pháp giai đoạn Nhân Tiên, đó là ba tầng đầu của Thiên Cực Kiếm Kinh”.

Muốn tu luyện thì phải hấp thu năng lượng cao chiều, vì thế Ngô Bình và Vân Tịch phải từ biệt Long Thanh Khâm để về nhà họ Vân, sau đó mượn tháp Vạn Duy của lão tổ tông nhà họ.

Nghe nói Ngô Bình muốn giúp Vân Tịch tu luyện, Vân Phi Dương rất hào hứng, sau đó lập tức cho họ mượn tháp Vạn Duy ngay.

Hai người đi vào tháp, Ngô Bình dẫn Vân Tịch đi lên tầng thứ ta, sau đó hấp thu trực tiếp năng lượng vương phẩm ở đó.

Vân Tịch có thể chất Tiên Nghịch bẩm sinh nên khi tu luyện cũng không chậm hơn Ngô Bình là bao. Ngày đầu tiên, cô ấy đã luyện thành tầng thứ nhất, mở được linh khiếu, thần khiếu, thiết lập linh lạc và ngưng tụ thành kiếm nguyên.
 
Chương 2495


Chương 2495

Sang ngày hôm sau, cô ấy lại luyện thành kiếm hồn và hoàn thành tu luyện hai tầng đầu tiên. Đến tầng thứ ba thì cô ấy đã mở sức mạnh huyết mạch và trở thành tu sĩ cảnh giới Nhân Vương!

Vân Tịch tu luyện nanh như vậy là vì sức mạnh huyết mạch của cô ấy đã thức tỉnh từ lâu, vì thế có thể tu luyện ba tầng này dễ dàng.

Sau khi tạo thành nền móng Nhân Vương, tu luyện phía sau đã đơn giản hơn nhiều, Ngô Bình chỉ cần truyền thụ thẳng công pháp cho Vân Tịch là xong.

Vì thế, Ngô Bình đã truyền thêm các tầng công pháp sau cho Vân Tịch tự tu luyện.

Anh không yên tâm nên ở lại quan sát thêm vài ngày thì việc tu luyện của Vân Tịch thật sự thuận lợi.

Anh hoàn toàn yên tâm và nói với Vân Tịch: “Vân Tịch, em ở lại đây tu luyện nhé, khi nào tiến vào Địa Tiên thì hãy rời đi”.

Vân Tịch gật đầu rồi hỏi: “Anh phải đi rồi à?”

Ngô Bình: “Anh muốn về Địa Tiên Giới xem thế nào”.

Vân Tịch: “Vâng, chờ em tu luyện xong thì sẽ đi tìm anh”.

Sau khi tu luyện thêm vài tầng nữa thì Vân Tịch sẽ có tu vi tương đương với cảnh giới Địa Tiên Chân Quân.

Ngô Bình nắm lấy tay cô ấy rồi nói: “Vân Tịch, anh cho em thêm một thứ này nữa”.

Vân Tịch cười hỏi: “Gì thế anh?”

Kiếm hồn của Ngô Bình hái một quả trên cây, sau đó cầm quả đó nhảy ra ngoài rồi chui vào miệng của Vân Tịch, tiếp đó tìm được kiếm hồn của cô ấy.

Kiếm hồn của hai người gặp gỡ, một cảm giác kỳ lạ xuất hiện. Ngô Bình mỉm cười đưa quả đó cho Vân Tịch, tiện thể nhéo má kiếm hồn.

Vân Tịch khẽ kêu lên một tiếng.

Ngô Bình nói: “Đây là quả của Đạo Chủng trong người anh, dù không phải đạo quả nhưng rất có ích với em đấy”.

Vân Tịch liếc nhìn thì thấy kiếm hồn của mình đã xơi tái quả ấy, ăn xong, kiếm hồn của cô ấy đã vững chãi hơn, ngoài ra còn có một luồng sức mạnh kỳ lạ chạy khắp cơ thể.

Đưa quả ấy cho Vân Tịch xong thì Ngô Bình rời đi, anh về kiếm phái Thục Sơn.

Anh vừa về Thanh Mộc Cung thì Trần Đạo Huyền đã đến.

Ngô Bình vui vẻ chào hỏi: “Sư phụ”.

Trần Đạo Huyền: “Con về đúng lúc lắm, chúng ta vào trong nói chuyện”.

Vào trong rồi, Trần Đạo Huyền nghiêm túc nói: “Sau này, ta không còn là sư phụ của con nữa”.

Ngô Bình ngẩn ra: “Sư phụ, sao người lại nói vậy?”, anh tưởng mình đã làm sai chuyện gì.

Trần Đạo Huyền cười nói: “Giờ con là thiếu chưởng môn, đệ tử số một kiêm chưởng môn tương lai của kiếm phái Thục Sơn rồi. Vì thế con không nên có sư phụ nữa. Vì con không còn thuộc đỉnh Thanh Vân nữa mà là quản lý cả kiếm phái Thục Sơn rồi”.

Ngô Bình như có điều suy nghĩ, sau đó Trần Đạo Huyền nói tiếp: “Dù con không là đệ tử của ta nữa, nhưng tình cảm của chúng ta vẫn như vậy. Nếu con muốn thì hãy nhận ta là cha nuôi”.

Ngô Bình vui vẻ đồng ý ngay: “Con chào cha nuôi’.
 
Chương 2496


Chương 2496

Trần Đạo Huyền đỡ anh dậy rồi nói: “Con ngoan, mau đứng lên! Thanh Dao tiên tử thường xuyên đến tìm con, chắc có chuyện gì đấy, con mau đến đó xem đi”.

Ngô Bình biết chắc chắn Thanh Dao tiên tử có chuyện nên chào Trần Đạo Huyền rồi đến điện Thanh Liên ngay.

Ngô Bình vừa đáp xuống thì đệ tử nữ canh cổng đã nhận ra anh ngay, sau đó sáng mắt lên chào đón: “Đại sư huynh”.

Sau đó, các cô gái lũ lượt kéo đến chào hỏi.

Ngô Bình cười nói: “Chào các sư muội, tôi đến tìm Thanh Dao”.

Một đệ tử nữ nói: “Đại sư huynh, Thanh Dao sư tỷ đang ở chỗ phong chủ, để muội dẫn huynh đi”.

Ngô Bình gật đầu: “Cảm ơn”.

Đệ tử nữ này dẫn Ngô Bình tới đại điện, sau đó bảo anh chờ mình vào trong thông báo. Một lát sau, Lâm Thanh Dao đã ra đón, cô ấy thở phào nói: “Cuối cùng thì anh cũng về rồi”.

Ngô Bình: “Thanh Dao, có chuyện gì thế?”

Lâm Thanh Dao: “Một sư thúc tổ có tu vi rất cao thâm của tôi đang áp chế tâm ma ở sau núi, ai ngờ đột nhiên xuất hiện rồi ngày nào cũng nói chuyện với sư phụ. Sư phụ tôi thấy bà ấy có vấn đề nên muốn thông báo cho chưởng môn, nhưng chưởng môn cũng không biết làm thế nào, chỉ đòi trấn áp hoặc giết sư thúc tổ luôn. Sư phụ và sư thúc tổ thân nhau lắm nên không muốn bà ấy chết”.

Ngô Bình: “Cô muốn tôi chữa trị cho sư thúc tổ của cô à?”

Lâm Thanh Dao thở dài: “Anh là tia hi vọng cuối cùng của sư phụ, đi thôi, sư phụ với sư thúc tổ đang ở bên trong, anh vào xem đi, sau đó ra ngoài nói cho tôi biết có chữa được hay không”.

Hai người đi vào đại điện thì thấy có một người phụ nữ trung niên đang mỉm cười ngồi xếp bằng trên không trung, xung quanh toàn là người của điện Thanh Liên, Mộc Tâm Lan cũng đang ở đây.

Ngô Bình và Lâm Thanh Dao cũng ngồi xuống, anh âm thầm quan sát thì thấy có một pháp thân màu đen đang ngồi trong đầu của người phụ nữ, trên đỉnh đầu của bà ấy có một đài sen màu đen, ma khí mù đen từ đài sen đã thâm nhập vào pháp thân của bà ấy.

Ngô Bình nghiêm mặt rồi kéo Lâm Thanh Dao ra ngoài.

Anh vừa ra ngoài thì Mộc Tâm Lan cũng đi theo. Ngô Bình nhìn cô ấy rồi nói: “Điện chủ Mộc, đi theo tôi”.

Bọn họ đi tới Thanh Mộc Cung, bấy giờ Ngô Bình mới thở phào một hơi rồi nói: “Vị sư thúc ấy bị tẩu hoả nhập ma rồi”.

Mộc Tâm Lan thở dài nói: “Đúng như tôi đoán, thiếu chưởng môn có cách chữa trị không?”

Ngô Bình: “Bà ấy có thực lực rất mạnh, muốn giúp thì phải trấn áp bà ấy đã”.

Mộc Tâm Lan trầm mặc rồi nói: “Để tôi đi nhờ chưởng môn giúp”.

Cô ấy rời đi với tâm trạng nặng nề.

Lâm Thanh Dao: “Anh định giúp sư thúc tổ thế nào?”

Ngô Bình: “Bà ấy bị tẩu hoả nhập ma vì tu luyện Thanh Liên Kiếm Quyết gặp vấn đề. Nếu tôi có thể nói cho bà ấy biết công pháp tu luyện đúng đắn trong lúc thức tỉnh bà ấy thì bà ấy có thể khắc chế được ma niệm”.

Lâm Thanh Dao sáng mắt lên: “Ý anh là sư thúc tổ có thể hồi phục ư?”

Ngô Bình: “Còn phải xem thế nào đã”.
 
Chương 2497


Chương 2497

Hai người chờ gần một tiếng thì Thiết Kiếm trưởng lão chạy tới rồi nói: “Thiếu chưởng môn, phong chủ mời người qua ạ!”

Khi Ngô Bình và Lâm Thanh Dao quay lại điện Thanh Liên thì thấy nữ tu sĩ kia đã bị chưởng môn dùng pháp lực trấn áp. Bà ấy tỏ vẻ dữ dằn, đôi mắt biến thành màu đen kịt, hoàn toàn không còn tình cảm của con người.

Chưởng môn bắt đầu thấm mệt nói: “Ngô Bình, ngày xưa trưởng lão Hắc Tinh từng cứu tôi một mạng, cậu nhất định phải cứu được bà ấy”.

Ngô Bình gật đầu: “Đệ tử sẽ cố hết sức”.

Anh đi tới cạnh trưởng lão Hắc Tinh, sau đó đọc một đoạn kinh có liên quan đến Thiên Cực Kiếm Kinh và Thanh Liên Kiếm Quyết lên, ngoài ra còn xen lẫn thêm chút cảm nhận của anh vào nữa.

Trưởng lão Hắc Tinh nghe xong thì không còn vẻ hung tợn nữa, tuy bà ấy đã bị tẩu hoả nhập ma, nhưng bản năng vẫn rất mạnh, thấy thì thì lập tức tu luyện ngay. Nghe thấy đoạn kinh đó, bà ấy đã liên tưởng đến tu hành của mình rồi nhanh chóng nhập tâm.

Ngô Bình đọc đi đọc lại, đoạn kinh này có liên quan đến vấn đề mà trưởng lão Hắc Tinh gặp phải khi tu luyện.

Khi anh đọc đến lần thứ năm thì trưởng lão Hắc Tinh chợt cảm ngộ rồi nói: “Tôi hiểu rồi, trước kia tôi đã hiểu sai, quá sai luôn”.

Bà ấy lập rức vận chuyển pháp lực trong cơ thể, không lâu sau, ma niệm đã yếu dần, bà ấy cũng ngày càng tỉnh táo lại.

Nửa tiếng sau, mắt của trưởng lão Hắc Tinh đã bình thường trở lại, nhưng bà ấy vẫn đang trong trạng thái nhập định.

Bấy giờ, chưởng môn mới nới lỏng tay, ông ấy gật đầu rồi nói với Ngô Bình: “Chúng ta đi thôi, đừng làm phiền bà ấy tu luyện”.

Mộc Tâm Lan mời chưởng môn và Ngô Bình đến phòng trà, sau đó đích thân đi phà mời: “Thiếu chưởng môn đã cứu được một vị Tiên Quân cảnh giới Bất Tử của Thục Sơn”.

Chưởng môn nói: “Đúng thế, trưởng lão Hắc Tinh có công với Thục Sơn, cũng từng cứu mạng tôi. Tôi phải cảm ơn cậu đấy, Ngô Bình ạ”.

Ngô Bình: “Chưởng môn đừng khách sáo, đệ tử là đệ tử của Thục Sơn thì làm vậy có gì cần cảm ơn đâu”.

Chưởng môn Lưu Vọng Công gật đầu nói: “Ngô Bình, tôi đã báo tình hình của cậu lên chưởng môn Thục Sơn ở Tiên Giới rồi. Chưởng môn muốn nhận cậu làm đệ tử, cậu thấy sao?”

Ngô Bình rất ngạc nhiên, anh cứ tưởng Lưu Vọng Công sẽ nhận mình làm đệ tử, ai dè cuối cùng người nhận anh lại là vị chưởng môn kia của Tiên Giới.

Anh nói ngay: “Đệ tử đồng ý ạ”.

Lưu Vọng Công cười nói: “Được chưởng môn Thục Sơn để mắt tới chứng tỏ cậu có tư chất rất vượt trội. Chưởng môn có lệnh, sau này tài nguyên của kiếm phái Thục Sơn sẽ ưu tiên cho cậu trước”.

Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Ưu tiên hết cho đệ tử ạ?”

Lưu Vọng Công gật đầu: “Thục Sơn không phải một thế lực lớn ở Tiên Giới, chỉ ở một góc nhỏ thôi, mà tài nguyên cũng không nhiều. Đã thế, mấy năm gần đây lại có nhiều thế lực lớn mọc lên ở quanh Thục Sơn, vì thế chưởng môn đang rất áp lực và muốn tìm một thiên tài siêu cấp”.

Ngô Bình chớp mắt: “Chưởng môn, dù đệ tử có đến Tiên Giới thì với thực lực hiện giờ cũng đâu giúp gì được ạ?”
 
Chương 2498


Chương 2498

Lưu Vọng Công cười nói: “Tiên Giới có quy tắc của Tiên Giới, các môn phái ở Địa Giới có xích mích cũng không được đánh nhau. Nếu muốn thì phải giải quyết mâu thuẫn qua đấu lôi đài, hai bên cử đệ tử của mình lên đấu, bên nào thắng thì được lợi ích”.

Ngô Bình: “Ra là thế”.

Lưu Vọng Công: “Ý của chưởng môn là cậu hãy nhanh chóng đột phá lên Địa Tiên, sau đó cậu có thể đến Tiên Giới rồi”.

Ngô Bình: “Chưởng môn, chắc ở đó có nhiều tu sĩ Địa Tiên lắm ạ?”

Lưu Vọng Công: “Không, như Địa Tiên Giới của chúng ta đây, cậu có thấy nhiều tu sĩ Địa Tiên không?”

Ngô Bình: “Nói vậy là cũng không có nhiểu tu sĩ Địa Tiên ở Tiên Giới”.

Lưu Vọng Công: “Đương nhiên sẽ nhiều hơn ở đây. Làm một phép so sánh thì địa vị của tu sĩ Địa Tiên ở Tiên Giới sẽ ngang với một tu sĩ cảnh giới Tiên Thiên ở chỗ mình”.

Ở Địa Tiên Giới không thiếu các tu sĩ cảnh giới Tiên Thiên, hầu hết đệ tử ở các môn phái đều tiến vào cảnh giới này rồi.

Lưu Vọng Công: “Tuy cậu là đệ tử số một, nhưng đã có địa vị ngang chưởng môn rồi. Sau này, có gì cần thì cứ nói thẳng với tôi, tôi sẽ giúp đỡ hết sức”.

Ngô Bình vui mừng nói: “Cảm ơn chưởng môn”.

Nói xong thì chưởng môn ra về, chờ ông ấy đi rồi, Mộc Tâm Lan mới cười nói: “Không ngờ chưởng môn lại nhận thiếu chưởng môn làm đệ tử”.

Ngô Bình: “Điện chủ Mộc đã đến Tiên Giới rồi ư?”

Mộc Tâm Lan lắc đầu: “Chưa, tôi chỉ liên hệ với vài trưởng lão ở Thượng Giới thôi”.

Ngô Bình tò mò hỏi: “Các trưởng lão của chúng ta ở Tiên Giới chắc đều ở cảnh giới Thiên Tiên hết rồi à?”

Mộc Tâm Lan: “Làm gì có, dù ở Tiên Giới thì cảnh giới Thiên Tiên cũng thuộc hàng cao thủ rồi. Nhưng tính cả chưởng môn thì chúng ta mới có ba tu sĩ ở cảnh giới này thôi”.

Ngô Bình biết rõ thực lực của cảnh giới Thiên Tiên, Thục Sơn có ba người ở cảnh giới này là quá đỉnh rồi.

Mộc Tâm Lan: “Thiếu chưởng môn có rảnh không? Điện Thanh Liên vẫn còn vài trưởng lão bị tẩu hoả nhập ma nữa”.

Ngô Bình cũng định điều trị tiếp cho những người bị tẩu hoả nhập ma nên đồng ý ngay: “Tôi sẽ ở lại đây vài ngày để chữa hết cho mọi người”.

Mộc Tâm Lan vui mừng cảm ơn anh.

Cứ thế, mấy ngày sau đó, Ngô Bình đã dốc toàn sức để chữa trị cho những người bị tẩu hoả nhập ma. Các trưởng lão này đều có tu vi khá cao rồi.

Tính cả Hắc Tinh trưởng lão thì anh đã chữa khỏi thêm cho một trưởng lão ở cảnh giới Bất Tử, một Tiên Quân, ngoài ra còn có Chân Quân Thần Hoá, ba Chân Quân Anh Biến và 27 vị Chân Quân khác.

Nhờ đó là điện Thanh Liên đã mạnh hơn hẳn, vượt qua cả kiếm phủ Hạo Thiên.

Các trưởng lão được chữa trị khỏi đều rất biết ơn Ngô Bình, ai cũng ủng hộ anh hết mình.

Loáng cái nửa tháng đã trôi qua, Ngô Bình chữa cho người cuối cùng xong thì rời khỏi Địa Tiên Giới.

Khi đi, anh còn dẫn theo Bạch Giao và năm con thuồng luồng nhỏ.

Về đến nhà, anh thu xếp chỗ cho thuồng luồng, mấy con thuồng luồng nhỏ rất nghịch, vừa thả ra cái là chạy ngoã lên ngay.

Bạch Giao rất ngạc nhiên khi cảm nhận khí tức quanh đây.
 
Chương 2499


Chương 2499

Lý Dư ngoi lên mặt nước, tuy nó đã lột xác nhiều lần hơn Bạch Giao, nhưng thực lực cũng không hơn là bao, bởi một là cá hoá rồng, một là rắn hoá rồng.

Lý Niệm Tổ đã về nhà, giờ đang tu luyện trong phòng. Sau khi hấp thu sức mạnh của Cổ Thần Vương, khí tức của ông ấy đã mạnh hơn hẳn.

Ngô Bình chào bố mẹ rồi mở cuộc gọi video để họp với Lý Vân Đẩu, Lý Mai, Lý Gia Ninh và Lý Đông Hưng.

Lý Vân Đẩu cười nói: “Tiểu Bình, sao tự nhiên lại gọi mọi người họp video thế?”

Ngô Bình nghiêm túc nói: “Ông, chú hai, cô, Tiểu Mai. Cháu có chuyện muốn nói, có lẽ rất ít người biết chuyện này. Giờ cháu nói để mọi người chuẩn bị trước”.

Lý Vân Đẩu: “Ừ, chuyện gì lớn à?”

Ngô Bình: “Trước kia, ông đã phát hiện ra các điều bất thường của các thế lực lớn khác trong dòng tộc. Có người mua đất, người thì ra sức tạo quan hệ với giới tu hành, có người thì bồi dưỡng cao thủ. Họ làm vậy là vì linh khí đang hồi phục, trái đất sắp trở lại như thời Tiên Quốc”.

Lý Đông Hưng hỏi: “Tiểu Bình, thời Tiên Quốc là như thế nào?”

Ngô Bình nhìn các ghi chép loằng ngoằng rồi nói: “Vào thời đó, đến một con chuột bình thường cũng mạnh hơn hổ với sư tử hiện giờ, chúng có thể ăn thịt con người. Hơn nữa, vì linh khí dồi dào nên rất dễ sinh ra yêu ma quỷ quái. Mà khi đó thì người trong giới tu hành cũng tăng lên nhiều, những ai trước không thể tu luyện thì giờ cũng làm được. Khi ấy, trật tự xã hội sẽ bị phá vỡ. Các nước đấu đá quyết liệt, chúng ta sẽ đối mặt với một cuộc chiến tranh thế giới mới”.

Lý Mai: “Huyền Bình, thế chúng ta phải chuẩn bị những gì?”

Ngô Bình: “Quan trọng nhất là nhân tài và tài nguyên. Nhân tài thì để anh nghĩ cách, còn tài nguyên thì chúng ta phải mua đất, không chỉ trong nước mà cả nước ngoài nữa”.

Lý Mai: “Mua lung tung ư?”

Ngô Bình: “Ừ, cứ có là mua, càng nhiều càng tốt. Vì sau này, không gian gập sẽ mở rộng. Khéo khu đất mà chúng ta mua lại có một không gian như thế”.

Lý Mai: “Nhưng kể cả mua đất thì mình cũng cần có thực lực để giữ đất chứ?”

Ngô Bình: “Thực lực thì mình không phải lo, giờ anh là thiếu chưởng môn của kiếm phái Thục Sơn rồi, ngoài ra còn là đệ tử của chưởng môn Thục Sơn ở Tiên Giới nữa. Đó là chưa kể anh còn là Long chủ của Thiên Long, thống soái ba quân ở Đông Tinh, người bình thường không dám động vào anh đâu”.

Lý Vân Đẩu: “Tiểu Bình, linh khí mà cháu bảo còn bao lâu nữa thì phục hồi?”

Ngô Bình: “Cái này cháu không rõ, nhưng có thể là nửa năm hoặc mười năm nữa hay thậm chí là lâu hơn. Tóm lại là mình vẫn phải chuẩn bị”.

Anh ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: “Ông ơi, cháu muốn mở một tổ chức từ thiện dưới tên mình, để giúp người dân trong nước. Mỗi năm, cháu sẽ truyền vào đó 1000 tỷ và buộc phải tiêu hết”.

Mọi người nghe xong đều giật mình, tuy hiện giờ nhà họ Lý rất giàu, nhưng đâu thể mỗi năm ủng hộ từ thiện 1000 tỷ được? Tổng kinh tế của cả nước mới có 150 nghìn tỷ thôi.

Lý Gia Ninh: “Huyền Bình, như thế thì nhiều quá, e là chúng ta không cầm cự được lâu đâu”.

Không phải bà ấy sót tiền, vì tiền với những người như Lý Gia Ninh mà nói chỉ là một dãy số mà thôi.

Ngô Bình cười nói: “Cô, chúng ta sẽ ngày càng kiếm được nhiều tiền hơn. Sau khi linh khí hồi phục, khéo tiền của mình cũng không còn giá trị nữa”.

Mọi người sững sờ, tiền không còn giá trị nữa ư?
 
Chương 2500


Chương 2500

Ngô Bình nói: “Mọi người tưởng tượng nhé, một khi linh khí phục hồi, người tu hành sẽ trở nên phổ biến, khi ấy thì thứ gì sẽ đáng giá?”

Lý Mai: “Tài nguyên tu hành”.

Ngô Bình gật đầu: “Đúng, sau này thứ có giá trị là tài nguyên tu hành. Nhà đất, tiền bạc, máy móc và nhà xưởng cùng các tài sản khác của chúng ta sẽ mất giá trị. Ngược lại, thứ mà những người tu hành cần như công pháp, động tiên, linh thạch, đan dược và tiền bùa sẽ khôi phục giá trị ban đầu”.

Lý Vân Đẩu: “Huyền Bình, ý của cháu là chúng ta phải bỏ nhiều tiền ra để tiêu đi, hoặc đổi thành những tài nguyên tu hành ư?”

Ngô Bình: “Đại khái là thế ạ, mai này thế nào thì cháu cũng chưa rõ nên cháu sẽ hướng dẫn mọi người sau”.

Lúc này, Lý Mai hỏi ngay một câu mấu chốt: “Huyền Bình, nếu có nhiều người tu hành rồi thì có phải giới tu hành sẽ thống trị thế giới không?”

Ngô Bình nói: “Chắc chắn thế, sau này thế giới sẽ do các thế lực tu chân điều hành, hoặc các đại quốc tu chân trỗi dậy, sau đó thành lập quốc gia như thời Tiên Quốc”.

Tin tức của Ngô Bình khiến mọi người rất bất ngờ, sau khi kết thúc cuộc gọi video, ai nấy đều ngồi ngẫm nghĩ hồi lâu không biết tương lai sẽ như thế nào.

Ngô Bình tắt màn hình đi thì nhận được một tin nhắn của Thiên Long. Đây là tin khẩn, nội dung là có một tốp tu sĩ nước ngoài xâm nhập biên giới, khiến quân và dân ở đó bị thương vong nhiều.

Ngay sau đó, Ngô Bình lại nhận thêm được một đoạn clip. Đó là cảnh một con quái vật toàn thân rực lửa đang bay trên không trung, tay nó khua múa rồi ném một quả cầu lửa xuống dưới đất.

Mỗi quả cầu lửa của nó có thể tạo thành uy lực ngang với cả tấn thuốc nổ, lập tức khiến nhà cửa và người dân bên dưới thành tro bụi.

Ngô Bình híp mắt lại, kẻ địch xâm nhập là chức trách của Thiên Long, anh lập tức sử dụng bùa Địa Độn để xuất hiện ở hiện trường ngay.

Nơi đây là một thành phố thuộc phía Đông Bắc của Viêm Long, nơi này trở nên vô cùng hỗn loạn, xe cảnh sát, xe cứu hoả, cứu thương hoạy động hết công suất.

Ngô Bình nhìn về phía con quái vật đang ném cầu lửa vào người dân vô tội từ phía xa, lòng anh trùng xuống. Người này dám làm vậy một là điên, hai là có ý đồ gì đó. Hơn nữa, thực lực của người này còn rất mạnh, đã là một cường giả cấp Thần Vương rồi.

Anh bay vút lên cao rồi tung một chưởng về phía đó, anh đã thi triển Hoả Vân Chưởng, một chưởng ấn rực lửa tấn công người kia.

Quái nhân ngoảnh lại rồi tung một quả cầu lửa phản công Ngô Bình.

Một tiếng động lớn vang lên, kèm theo đó là một vụ nổ trên không trung, ngay sau đó có một bóng người lao về phía Ngô Bình.

Làn da của người đó biến thành màu đen sì, ngoài ra còn có các lỗ nhỏ, lửa không ngừng phun từ bên trong ra. Mắt người đó có màu đen đỏ, xung quanh được lửa bao bọc, uy lực rất khủng khiếp.

“Giết!”

Ngô Bình không chút do dự mà thi triển bùa Âm Dương Truy Hồn, hai tia sát quang màu đen trắng xuất hiện rồi chém đứt tay trái của quái nhân.

Máu của quái nhân phun ra, điều kỳ lạ là máu của người này cũng rực lửa.

Máu huyết mà cũng cháy được ư?

Ngô Bình giật mình rồi thấy máu huyết trong người mình sôi sục, anh nảy ra một ý, đó là uống hết chỗ máu rơi xuống kia.

Thấy máu sắp rơi xuống đất, Ngô Bình vung tay lên, máu huyết lập tức bay lên cao rồi biến thành một giọt máu to như nắm đấm.
 
Chương 2501


Chương 2501

Giọt máu rơi xuống tay Ngô Bình rồi nhanh chóng thấm vào da anh, sau đó lập tức bị anh hấp thu. Một lát sau, bằng một cách đặc biệt nào đó, anh đã phá giải được ý nghĩa ẩn chứa trong giọt máu này.

“Mình đang hấp thu sức mạnh của hắn ư?”, Ngô Bình ngạc nhiên.

Quái nhân đó bị đứt một tay nên đang gào thét đau đớn, máu thịt trên cánh tay bị ngọn lửa quấn lấy, loáng cái lại có cánh tay khác mọc ra.

Sau đó, hắn vung cả hai tay lên, lập tức có hơn chục quả cầu lửa bay về phía Ngô Bình. Các quả cầu lửa này đều to như quả bóng chuyền, uy lực thì khỏi bàn cãi.

Phía sau Ngô Bình có một nhà dân, nếu anh né đi thì nhà đó sẽ chết thảm hết.

Anh sử dụng toàn bộ sức mạnh, phủ kín người bằng pháp lực rồi lao về những quả cầu lửa ấy.

Uỳnh!

Anh tung một quyền đấm vỡ một quả cầu lửa, nhưng điều kỳ lạ là nó không nổ, mà bị quyền cước của anh hấp thu, sau đó tiến vào máu dịch của anh.

Thì ra, sức mạnh Thần Vương mà anh có được đã hoá giải sức mạnh của ngọn lửa từ quái nhân, đồng thời có thể hấp thu cầu lửa của hắn.

Ngô Bình mừng rỡ, nhanh chóng đỡ tiếp các quả cầu lửa của quái nhân, mỗi khi đỡ một quả, ngọn lửa từ nó lại được hấp thu vào người anh.

Sau khi đỡ hết cầu lửa, Ngô Bình đã tiến lại gần quái nhân hơn.

Quái nhân tỏ vẻ kinh ngạc rồi gầm lên: “Không thể nào!”

Nghe giọng của hắn, Ngô Bình đoán quái nhân là một con quỷ Đông Doanh.

Ngô Bình lạnh giọng nói: “Người Đông Doanh to gan thật, dám đến Viêm Long gây rối, ai cho các người dũng khí vậy hả?”

Anh tung một quyền vào mặt quái nhân, kiếm nguyên đáng sợ mang theo uy lực mạnh mẽ đánh nát mặt hắn, máu tươi phun ra.

Tên đó hét lên đau đớn rồi bay ra xa, sau đó bị Ngô Bình đạp ngã xuống đất.

Anh giẫm lên mặt hắn rồi lạnh giọng hỏi: “Nói ngay, tại sao lại đến Viêm Long?”

Lúc này, sức mạnh Thần Vương của Ngô Bình bùng nổ nên đã hình thành áp chế với người này, hắn hét lớn rồi nói: “Cậu là Thần Vương ư? Không thể nào! Không ai có thể hấp thu sức mạnh Thần Vương được”.

Ngô Bình nói: “Người khác thì không nhưng tôi thì có. Trả lời câu hỏi, không thì tôi sẽ cho anh hồn bay phách tán!”

Ngọn lửa trên người quái nhân biến mất, để lộ ra dáng vẻ bình thường của con người, hắn nói: “Tôi là thần được tập đoàn Thiên Chiếu bồi dưỡng, tên là Hirano”.

Ngô Bình biết tập đoàn này, ngày trước anh và Sakaki đã va chạm, hơn nữa Sawako cũng từng ra tay với tập đoàn Tam Hữu, sau này anh phải ra tay thì ông ta mới chịu thôi.

Anh chợt có một dự cảm bất ổn nên hỏi: “Anh là người của tập đoàn Thiên Chiếu, thế thì đến Viêm Long làm gì?”

Hirano nói: “Tôi có sức mạnh của thần nên mới bay lên cao thử nghiệm uy lực, bất cẩn đã đến nhầm nước ta”.

Ngô Bình cười lạnh: “Bất cẩn? Anh có biết ngọn lửa mình vừa tạo ra đã giết bao nhiêu người rồi không?”

Hirano run rẩy nói: “Tôi biết lỗi rồi”.
 
Chương 2502


Chương 2502

Ngô Bình: “Tôi hỏi anh, tập đoàn Thiên Chiếu có bao nhiêu người giống anh?”

Hirano: “Hiện tại chỉ có một mình tôi, để bồi dưỡng tôi, tập đoàn đã dùng hết một phần ba tài sản”.

Ngô Bình: “Một phần ba tài sản ư?”

Hirano: “Vâng, có hơn ba nghìn người cùng dùng thuốc như tôi, nhưng chỉ có một mình tôi thành công, những người khác đều chết hết, không thì cũng thất bại”.

Ngô Bình: “Xem ra Sawako định đào tạo cao thủ, tiếc là anh quá ngu xuẩn, dám chạy đến Viêm Long thử nghiệm, nên tôi phải tiễn anh về trời thôi”.

Uynh!

Ngô Bình tung một chưởng đâm thủng tim của Hirano, hắn hét lên đau đớn, thần lực trong máu huyết đã bị Ngô Bình hấp thu hết.

Sau đó, Ngô Bình cảm thấy có thêm một luồng sức mạnh rực lửa xuất hiện trong người mình, anh động tinh thần một cái là quanh người bốc cháy ngay.

Ngô Bình đánh chết Hirano xong thì có vài thành viên của Thiên Long đi tới, thấy hắn đã chết, họ thở phào một hơi.

“Long chủ!”, họ tiến lên chào hỏi.

Ngô Bình: “Người của chúng ta có ai chết không?”

Mấy người đó nhìn nhau, một người đáp: “Có bốn người bị thương và bảy người chết, thực lực của người này quá mạnh, chúng tôi không phải đối thủ”.

“Người dân thì sao?”

“Có vài trăm người chết, bị thương thì rất nhiều”, một người nói: “Người Đông Doanh thật ngang ngược, dám trắng trợn tấn công chúng ta”.

Ngô Bình: “Chuyện này không thể cho quan được, mọi người hãy tiếp tục điều trị cho mọi người, đồng thời bồi thường một triệu cho mỗi một mạng người, thiệt hại về nhà cửa và tài sản thì giao cho chính quyền địa phương lo liệu. Nếu họ không có tiền thì mới đến lượt chúng ta”.

Mấy người kia nghe xong thì đi làm ngay, Ngô Bình bay vút lên cao rồi đằng đằng sát khí bay đến Đông Doanh.

Oan có đầu, nợ có chủ, thần gì đó này là do Sawako bồi dưỡng nên anh phải đi tìm ông ta.

Vì thế, anh bay đến Đông Doanh, nhưng khi bay vào địa phận của Đông Doanh thì anh đã bị nhiều luồng thần niệm tấn công.

Lúc này, anh đang ở trên khoảng không của quận Ishikawa, có ba người xuất hiện ở phía trước để chặn anh lại.

Người đứng đầu ăn mặc như võ sĩ của thời Mạc phủ, hai người khác cũng lag võ sĩ. Người đứng giữa để kiểu tóc thời cổ kỳ quái, giữa đầu không có tóc, trông rất xấu.

“Ai? Mau báo tên!”, võ sĩ ở giữa hỏi Ngô Bình.

Ngô Bình: “Tôi là võ giả Viêm Long, đến giết người”.

Võ sĩ cau mày nói: “Cậu đến giết người ư?”

Ngô Bình: “Thần mà Sawako bồi dưỡng đã đến Viêm Lonyg tàn sát người vô tội, khiến rất nhiều người chết và bị thương. Vì thế Đông Doanh buộc phải trả giá”.

Nghe Ngô Bình nói vậy, ba võ sĩ đều bật cười, võ sĩ bên trái nói: “Ngày xưa, chúng tôi đã giết bao người Viêm Long, giờ giết có vài trăm người thì bõ bèn gì”.

Ngô Bình lườm võ sĩ đó rồi lạnh giọng nói: “Ngày xưa, các người cũng tham gia giết chóc ư?”

Võ sĩ đó nói: “Ngày xưa, tôi là một đại tá, từng có kinh nghiệm chém cả chục nghìn người”.
 
Chương 2503


Chương 2503

Võ sĩ bên trái cười nói: “Tuy tôi không có kinh nghiệm chém chục nghìn người, nhưng ba nghìn thì vô tư. Khi ấy, đầu người rơi như lá rụng, đúng là một cảnh tượng đã mắt!”

“Ha ha, tôi cũng chém được nhiều lắm, toàn lũ rác rưởi thôi mà…”

Hắn vừa nói dứt câu đã có một đường kiếm loé sáng, ba cái đầu bay lên. Cùng lúc đó, ba nguyên thần xông ra rồi nhảy trên không trung, sau đó đã bị Ngô Bình bắt lấy.

Ba người kia vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, tên đã chém cả chục nghìn người nói: “Mạnh quá! Rốt cuộc cậu là ai? Tiên Quân của Viêm Long à?”

Tên chém nghìn người run rẩy nói: “Không, còn đáng sợ hơn cả Tiên Quân ấy. Trời ơi, rốt cuộc là quái vật gì vậy?”

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Nhớ cho rõ tên tôi này, tôi là Lý Huyền Bình của Viêm Long!”

Nói rồi, anh ném ba nguyên thần vào bát vàng, sau đó luyện hoá thành ba viên Nhân Nguyên Đan.

Thi thể của ba người kia rơi xuống đất, Ngô Bình đứng ngay cạnh đó, vì anh biết mình giết họ xong thì sẽ có tu sĩ khác của Đông Doanh đến ngay.

Tu sĩ này có dáng người rất lùn, chia hơn mét tư, mặt thì hốc hác và nhăn nheo, lão mặc quần áo của Thần chủ, mắt híp nhưng sáng ngời.

“Cậu đã vi phạm quy tắc là dùng thân phận của tu sĩ Viêm Long xâm phạm Đông Doanh, nếu còn không đi thì đừng trách tôi ra tay!”

Ngô Bình: “Ông là ai? Báo tên họ đi”.

Người đàn ông: “Tôi là Hidetsugu, trưởng lão của Thần Đạo Giáo”.

Ngô Bình gật đầu: “Ông bảo tôi vi phạm quy tắc, thế ông có biết bên ông vừa có tu sĩ sang nước tôi giết bao người dân vô tội không?”

Hidetsugu nói: “Người chết đều là bọn phàm phu tục tử, bên tôi sẽ bồi thường”.

Ngô Bình lạnh giọng nói: “Bồi thường? Nợ máu phải trả bằng máu! Bên ông giết một người dân của bên tôi thì tôi sẽ giết một tu sĩ bên ông”.

Hidetsugu sầm mặt nói: “Cậu ngông quá rồi đấy! Hãy nhìn cho rõ xem đây là đâu, cậu tưởng một mình mình có thể đấu lại các cao thủ ở đây ư?”

“Tôi là chuyên gia diệt quỷ đấy”, Ngô Bình giơ tay lên rồi bắn một kiếm nguyên ra. Anh kết hợp Niêm Hoa Chỉ và kiếm nguyên, một sát quang lập tức bủa vây Hidetsugu.

Nhưng quanh người ông ta chợt phát sáng, ông ta cười lạnh nói: “Có chút tài mọn mà cũng dám huênh hoang”.

“Thế à?”, Ngô Bình lách người, sau đó chém một kiếm tới.

Cheng!

Màn ánh sáng kia đã bị anh chém vỡ vụn.

Hidetsugu cười lớn: “Thế thì đã sao?”

Ngô Bình híp mắt lại, sau đó giơ tay chộp vào vai Hidetsugu, sức mạnh ngọn lửa anh vừa hấp thu được đã phủ kín người Hidetsugu.

Toàn thân Hidetsugu bốc cháy, ông ta không chịu được mà hét lên: “Dừng tay!”

Ông ta ra sức giãy giụa, nhưng vô dụng.

Nửa phút sau, Hidetsugu đã cháy thành than, cuối cùng chỉ còn lại một nguyên anh nhảy ra. Ngô Bình bắt lấy, sau đó ném thẳng vào lò luyện Minh Thần để luyện chế Nguyên Anh Đan.
 
Chương 2504


Chương 2504

“Không tệ, mình nên giết thêm vài con quỷ Đông Doanh nữa, sau đó lấy Nhân Nguyên Đan và Nguyên Anh Đan dùng luyện chế, bồi dưỡng tu sĩ Viêm Long”, nghĩ đến đây, anh tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng sau đó không còn ai ngăn cản anh nữa, thậm chí ngay cả thần niệm đang theo dõi anh cũng biến mất.

Khi đến mặt đất, anh thay đổi hình dạng, sau đó liên lạc với Hanami Tsukihime.

Không lâu sau một chiếc xe MVP chạy đến, cửa xe vừa mở, anh bước lên xe.

Người lái chính là Hanami Tsukihime, cô ấy vui vẻ nói: “Anh Huyền Bình, anh đột nhiên đến Đông Doanh có phải là vì nhớ Tsukihime rồi không?”

Ngô Bình cười nói: “Anh đến thăm em và ông Lạc, tiện thể xử lý chút việc”.

Hanami Tsukihime: “Anh Huyền Bình, cụ vẫn luôn bế quan, ông ấy đã mở ra Linh Khiếu, ba Thần Khiếu, năm nay có lẽ sẽ thăng cấp lên Địa Tiên”.

Ngô Bình nói: “Vậy thì tốt, Tsukihime, lần trước tiêu diệt phái Nguyên Không, bọn em có khống chế được quận Saitama và quận Gunma không?”

Hanami Tsukihime: “Anh Huyền Bình, hai quận này đã nằm dưới sự khống chế của bọn em, bọn em vẫn còn nắm trong tay một phần quận Aichi”.

Ngô Bình: “Anh nhớ hai quận này là địa bàn của Igamon, đã có hiệp ước với Igamon”.

Hanami Tsukihime gật đầu: “Igamon đã tăng tỷ lệ cống phẩm lên hai mươi phần trăm nhưng vẫn nằm trong phạm vi chúng ta chịu được”.

Ngô Bình hỏi: “Tăng lên hai mươi phần trăm là bao nhiêu?”

Hanami Tsukihime: “Vốn dĩ là tỷ lệ phần trăm tổng lợi nhuận, tăng lên hai mươi phần trăm”.

Ngô Bình nhíu mày: “Thế mà phải cho chúng phần trăm lợi tức, Igamon này cũng tham lam quá”.

Hanami Tsukihime: “Không còn cách nào khác, ai bảo chúng ta yếu, còn đối phương thì mạnh”.

Nói rồi cô ấy nói: “À phải rồi, Igamon phái hai sứ giả đến giám sát gia tộc bọn em, em vẫn chưa gặp họ nữa”.

Ngô Bình: “Igamon cũng có thế lực ở Nhẫn Giới chứ?”

Hanami Tsukihime gật đầu: “Igamon cũng có thế lực nhất định ở Nhẫn Giới, hơn nữa không lỏng lẻo giống Kogamon, Igamon có thủ lĩnh thống nhất”.

Ngô Bình: “Dâng cho chúng phần trăm lợi tức không phải là kế lâu dài”.

Hanami Tsukihime: “Hết cách rồi, thế lực của Igamon ở Đông Doanh rất lớn”.

Ngô Bình: “Em đừng sợ, anh là chỗ dựa của em nên thế lực của em vẫn lớn hơn Igamon”.

Hanami Tsukihime cười nói: “Đúng thế! Anh Huyền Bình, em có việc muốn nói với anh, gần đây khu vực biển của phía Bắc Đông Doanh xuất hiện một chuyện kỳ lạ, có không ít tu sĩ đến kiểm tra”.

Ngô Bình: “Chuyện quái lạ gì?”

Hanami Tsukihime: “Dưới đáy biển xuất hiện một cái động rất lớn, liên tục hút lấy nước biển, trên bề ngoài hình thành xoáy nước khổng lồ. Có người nói, xoáy nước đó có thể liên kết với không gian gấp không biết nào đó”.

Ngô Bình: “Có người vào đó chưa?”

Hanami Tsukihime: “Tạm thời vẫn chưa có, nhưng sớm muộn gì cũng có người vào trong thăm dò”.

Xe chạy đến nơi Hanami Tsukihime sống, vừa vào phòng, Hanami Tsukihime giúp Ngô Bình cởi áo khoác ngoài, đổi dép đi trong nhà.

Ngô Bình cười nói: “Tsukihime, tu vi của em quá yếu, lần này anh đến đây, tiện thể giúp em tăng lên thiên sư”.
 
Chương 2505


Chương 2505

Hanami Tsukihime cực kỳ ngạc nhiên: “Anh Huyền Bình, em có thể trở thành thiên sư sao?”

Ngô Bình: “Có anh giúp đỡ, chắc sẽ không khó”.

Hanami Tsukihime mừng rỡ, nhào vào lòng Ngô Bình: “Cảm ơn anh nhiều lắm”.

Ngô Bình khẽ cười nói: “Tu vi tu hành của An Ogura và Yozakura Tama tiến bộ rất nhanh, qua một thời gian nữa, anh sẽ bảo họ về giúp em”.

Đang nói thì Miyo và Hoshi ở bên ngoài muốn gặp.

“Vào đi!”, Hanami Tsukihime lui ra khỏi lòng Ngô Bình, ngồi thẳng dậy. Cánh cửa vừa mở ra, Hoshi và Miyo quỳ xuống đất, thấy Ngô Bình cũng ở đây, họ vui mừng: “Chào cậu chủ”.

Ngô Bình gật đầu, Hanami Tsukihime hỏi: “Có việc gì?”

Hoshi nói: “Chủ nhân, sứ giả Igamon đang nổi nóng, nói cô không gặp họ là vô lễ với Igamon”.

Hanami Tsukihime lạnh nhạt nói: “Hắn thích nổi nóng thì cứ để hắn nổi nóng, dù sao tôi cũng không gặp”.

Miyo: “Nhưng chủ nhân, hai sứ giả đó đang đến đây”.

Hanami Tsukihime sửng sốt: “Chúng biết tôi sống ở đây?”

Hoshi: “Có lẽ là biết, nếu không có gì bất ngờ thì sứ giả sẽ đến đây trong năm phút”.

Hanami Tsukihime nghĩ một lúc rồi nói: “Chúng ta rời khỏi đây”.

Ngô Bình lại nói: “Tsukihime, cái gì nên đến sẽ đến thôi, em tránh được một lần nhưng không thể né được mười lần”.

Hanami Tsukihime: “Anh Huyền Bình, em nghe nói hai sứ giả này có danh tiếng không tốt, thường lấy danh nghĩa của Igamon để chèn ép người khác”.

Ngô Bình: “Không sao, anh có cách trị chúng”.

Có Ngô Bình ở đây, Hanami Tsukihime càng có tự tin hơn: “Được”.

Không đến năm phút, có người bước vào cửa, Hoshi và Miyo không ngăn lại được, một người đàn ông trong đó lên tiếng: “Khốn kiếp! Các người to gan lắm, lại dám tránh mặt không gặp chúng tôi, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, tôi sẽ trừng phạt các người”.

Một người hét lớn đẩy cửa phòng ra, đây là một người đàn ông toàn thân nồng nặc mùi rượu, ánh mắt không tỉnh táo, sau khi nhìn thấy Hanami Tsukihime, trong ánh mắt như có lửa cháy rực.

Hắn cười “hơ hơ”, cúi người nói với Hanami Tsukihime: “Cô Hanami, tôi là Kobayashi Sahashi”.

Một người khác đứng hút thuốc ngoài cửa, không đi vào, nhìn dáng vẻ này thì chắc là trợ lý của Kobayashi Sahashi.

Hanami Tsukihime gật đầu: “Anh Kobayashi, tôi luôn muốn đến chào hỏi các vị nhưng gần đây không ở trong nước nên thất lễ rồi”.

Kobayashi Sahashi cười “he he: “Nghe danh cô Hanami là một trong những người phụ nữ đẹp nhất giới kinh doanh ở Đông Doanh, hôm nay gặp được quả nhiên là danh bất hư truyền”.

Hanami Tsukihime: “Quá khen rồi”.

Lúc này Kobayashi Sahashi mới để ý đến Ngô Bình, hắn nói: “Vị này là?”

Hanami Tsukihime: “Đây là chồng chưa cưới của tôi, Lý Huyền Bình”.

Khóe mắt Kobayashi Sahashi khẽ giật, lạnh lùng nói: “Người Viêm Long sao? Hừ, cô Hanami à, cô là người đẹp nhất Đông Doanh, sao lại gả cho người Viêm Long? Người Viêm Long là loại hạ đẳng, không xứng với cô”.
 
Chương 2506


Chương 2506

Ngô Bình nãy giờ không lên tiếng đột nhiên giơ tay lên tát một cú thật mạnh vào mặt Kobayashi Sahashi, cằm của Kobayashi Sahashi như vỡ vụn ra, hắn bị rụng mấy cái răng, máu chảy đầy miệng.

Hắn bị đánh đến ngơ ngác, qua mấy giây sau mới tức giận hét lên: “Mày dám đánh tao!”

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Cái thứ khốn nạn! Mày mà cũng dám bàn luận về Viêm Long trước mặt tao à?”

Vừa dứt lời, khí thế đáng sợ được giải phóng, Kobayashi Sahashi và trợ lý ở bên ngoài run lên, không chịu nổi mà quỳ xuống đất.

Thậm chí ba người Hanami Tsukihime, Hoshi và Yoshi không bị anh nhắm đến cũng run lên, có cảm giác phải quỳ gối trước Ngô Bình.

“Chuyện gì thế này? Khí tức đáng sợ quá như thể tôi là nô lệ của hắn, còn hắn lại rất cao quý, rất mạnh vậy!”, Kobayashi Sahashi hoảng hốt.

Sao mà hắn có thể đoán được Ngô Bình đã là Nhân Vương, có năng lực áp chế với tất cả mọi người, chèn ép về khí thế khiến họ giống như chuột gặp phải mèo.

Kobayashi Sahashi run giọng nói: “Anh Lý, tôi thất lễ rồi, xin anh hãy tha tội”.

Hắn nói rồi, Ngô Bình mới hơi thu lại khí tức, lạnh nhạt nói: “Các người tìm Tsukihime có việc gì?”

Kobayashi Sahashi lau mồ hôi, vội nói: “Không có việc gì, chỉ muốn đến chào hỏi thôi”.

Ngô Bình hừ một tiếng: “Không có việc gì thì cút đi”.

Kobayashi Sahashi vội vàng đứng lên, ôm mặt lùi về sau, dẫn theo trợ lý vội vã đi khỏi đó như bỏ chạy. Ngô Bình quá đáng sợ, hắn sợ đi chậm một chút thôi là có thể sẽ bị đánh chết ngay ở đây.

Đối phương đã đi xa, Hoshi ngạc nhiên nói: “Cậu chủ, khí tức của cậu chủ mạnh hơn, chắc chắn lại có đột phá, chúc mừng cậu chủ”.

Ngô Bình nói: “Khoảng thời gian trước, tôi đột phá đến Nhân Tiên tầng bảy, cảnh giới Nhân Vương”.

Yoshi và Hoshi nhìn nhau, Nhân Tiên còn có tầng bảy?

Hanami Tsukihime vô cùng vui mừng, khoác cánh tay Ngô Bình áp mặt mình vào đó nói: “Anh Huyền Bình đúng là giỏi quá, là người đàn ông mạnh lớn thiên hạ”.

Ngô Bình nói: “Tsukihime, sau khi người này về chưa chắc đã chịu phục, Igamon có thể sẽ tìm đến, đến lúc đó anh sẽ dạy dỗ chúng”.

Hanami Tsukihime cười nói: “Anh Huyền Bình, đợi đến lúc anh trở thành chân nhân, chân tiên thì chẳng phải là vô địch rồi sao?”

Ngô Bình xua tay: “Không thể nói thế, mỗi một cảnh giới của Địa Tiên đều có khả năng sinh ra cao thủ siêu phàm. Núi này cao còn có núi cao hơn, không thể tự đại được”.

Anh lại nói: “Tsukihime, bây giờ anh nâng cao tu vi giúp em”.

Trong khi Ngô Bình giúp Hanami Tsukihime tu hành, Kobayashi Sahashi đi đến một đạo quán. Trong đạo quán, một người đàn ông trẻ tuổi nghe Kobayashi Sahashi kể lại chuyện vừa rồi, hắn ta nói: “Gì cơ? Khí tức thôi đã khiến anh chịu thua, hắn là Tiên Quân?”

Kobayashi Sahashi lắc đầu: “Hoàng tử điện hạ, khí tức của người đó mạnh hơn tiên quân nữa nhưng không giống cảm giác áp bức của tiên quân, giống như hắn là vương giả của loài người, tôi phải thần phục hắn, trung thành với hắn, thậm chí sẵn sàng nhảy vào biển lửa vì hắn”.

Người đàn ông trẻ tuổi ngạc nhiên: “Cảm giác này, lẽ nào… hắn là Nhân Vương?”

Kobayashi Sahashi ngây người: “Điện hạ, Nhân Vương là sao?”

Người đàn ông trẻ tuổi im lặng vài giây rồi nói: “Nhân Vương là cường giả loài người có thể khai phá sức mạnh loài người đến mức đáng sợ. Nếu hắn là Nhân Vương thì Viêm Long đang vực dậy rồi”.

Kobayashi Sahashi nói: “Điện hạ, nói như thế, chúng ta phải nhanh chóng tiêu diệt hắn?”
 
Chương 2507


Chương 2507

Người đàn ông trẻ tuổi gật đầu: “Phái mấy người phụ nữ yêu kiều và đẹp nhất của chúng ta đến làm phụ nữ của hắn, khiến hắn lưu lại hạt giống huyết mạch. Chỉ cần để lại đời sau thì chắc chắn đời sau của hắn sẽ trở thành vương giả tương lai của Đông Doanh”.

Kobayashi Sahashi cười nói: “Xong việc tiêu diệt người này luôn”.

Người đàn ông trẻ tuổi gật đầu: “Kobayashi, bây giờ tôi cho anh quyền hạn cao nhất, đi tìm phụ nữ có nhan sắc xinh đẹp từ Đông Doanh cho đến nước ngoài, bất kể vốn liếng thế nào, bất kể cái giá nào cũng phải làm cho Nhân Vương để lại đời sau”.

“Vâng!”

Lúc này Ngô Bình đang dùng sức mạnh được lưu trữ trong người liên tục giúp Hanami Tsukihime mở ra chín đại Linh Khiếu, đại Thần Khiếu, sau đó lại hợp nhất giúp cô ấy.

Tiếp theo là cho dùng đan dược của anh. Đến ngày hôm sau, Hanami Tsukihime đã đột phá thành công, trở thành cao thủ cảnh giới Thiên Sư.

Anh bảo Hanami Tsukihime chuyên tâm tu luyện, sau đó mở ra bảo vật do thiên chủ Thanh Thuyết tặng, bảo bối này không chỉ ghi chép cảnh giới chí cao của mỗi giai đoạn tu hành mà còn có thể so sánh, xếp hạng với các tu sĩ đồng cấp mạnh nhất trong lịch sử.

Bây giờ Ngô Bình đã là Nhân Vương, tu sĩ Nhân Tiên tầng bảy, anh rất muốn biết mình có thể đứng thứ mấy trong dòng chảy lịch sử.

Theo hướng dẫn, anh rót pháp lực vào, ngay lập tức, vật đó sáng lên, một luồng sức mạnh thần kỳ bao quanh cơ thể anh.

Năm phút sau, một hàng chữ rất nhỏ hiện lên bề mặt . Anh đọc kỹ từng chữ, phát hiện bên trên đều viết tên người, mà ở vị trí thứ một trăm linh chín lại để trống, anh có thể viết tên của mình vào.

“Cảnh giới thần quân, mình chỉ xếp ở vị trí một trăm linh chín? Người đứng đầu mạnh thế nào cơ chứ?”, anh hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại. Dù sao người có tên trong bảng xếp hạng này đã là thiên kiêu của thời đại Hồng Hoang rồi, hoặc là sự tồn tại nghịch thiên của tiên giới. Mình có thể xếp thứ một trăm linh chín thật ra cũng khá tốt rồi, huống gì anh vừa bước vào cảnh giới thần quân không lâu, dần dần tu hành toàn vẹn chắc chắn có thể tăng lên.

Nghĩ ngợi một lúc, anh viết tên mình vào chỗ trống, Lý Huyền Bình.

Không lâu sau, cái tên lóe sáng, sau đó xuất hiện ở vị trí một trăm linh chín.

Anh khẽ cười, lẩm bẩm: “Một trăm linh chín, trong một tháng mình phải lên đến vị trí một trăm!”, đúng lúc này ngọc bàn trong tay rung lên, bề mặt trơn bóng của nó xuất hiện một hàng: “Có người lạ yêu cầu kết bạn với Lý Huyền Bình, được phép chấp nhận không?”

Ngô Bình sửng sốt, kết bạn? Chuyện gì đây?

Anh nghĩ một lúc rồi nói: “Chấp nhận”.

Không lâu sau, bề mặt ngọc bàn xuất hiện một hàng chữ: Kết nối thành công, chấp nhận kết bạn. Lý Huyền Bình và Thân Công Nam Tinh trở thành bạn, có thể nói chuyện rồi.

Nói rồi trên ngọc bàn phát ra ánh sáng, không trung tạo ra một quầng sáng lớn bằng bàn tay, trên đó có một hàng chữ.

“Người vừa đến chính là người đứng vị trí một trăm linh chín trên bảng xếp hạng thần quân, tôi đây vô cùng bái phục”, đối phương nói chuyện bằng tiên tự giản thể

Ngô Bình: “Anh là?”

Thân Công Nam Tinh: Tôi là Thân Công Nam Tinh, đệ tử nhị đẳng thiên phẩm của thần thổ Thông Thiên.

Ngô Bình: “Anh là đệ tử của thần thổ Thông Thiên?

 
 
Chương 2508


Chương 2508

Thân Công Nam Tinh: Mặc dù là đệ tử thần thổ nhưng vẫn không bằng anh. Tôi xếp hạng ngoài ba trăm, còn anh lại đến một trăm linh chín, đúng là hổ thẹn. Xin hỏi anh ở môn phái nào thế?

Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: Đệ tử tiên vực Vĩnh Hằng.

Thân Công Nam Tinh: Thảo nào, số lượng đệ tử tiên vực Vĩnh Hằng không bằng một phần mười thần thổ Thiên Thông, nhưng ai nấy cũng đều xuất chúng. Với tư chất của anh chắc hẳn là đệ tử thân truyền của vị đại tài nào đó ở tiên vực Vĩnh Hằng nhỉ? Là nhất đẳng thiên phẩm?

Ngô Bình nghĩ đến đạo của mình nói: Đúng thế.

Anh hỏi: “Thần thổ Thông Thiên có bao nhiêu đệ tử thiên phẩm?

Trước kia khi ở vùng đất truyền thừa, anh nghe trưởng lão thần thổ Thông Thiên nói chỉ có ba đệ tử thiên phầm.

Thân Công Nam Tinh: “Hiện tại hình như chỉ có ba người, tôi là người mới thăng cấp gần đây, đệ tử nhị đẳng thiên phẩm của ông ấy chỉ có một mình tôi, tôi là một trong số họ”.

Có vẻ Thân Công Nam Tinh này cực kỳ đắc ý, Ngô Bình lại hỏi: “Đệ tử địa phẩm nhiều không?

Thân Công Nam Tinh: Không nhiều lắm, có hơn một trăm người, không đến hai trăm.

Nói chuyện một hồi biết được Thân Công Nam Tinh cũng có một bảo bối tương tự, họ gọi vật thể đó là bảo sách thiên kiêu.

Ngô Bình nói chuyện với người này chỉ thấy người này tính cách rất đơn thuần, sau khi Thân Công Nam Tinh biết Ngô Bình còn biết cả luyện đan và y thuật thì cực kỳ bái phục.

“Anh Lý đúng là kỳ tài, không chỉ là nhất đẳng thiên phẩm. Tôi có vài người bạn đều đang ở trong nhóm thảo luận, anh Lý có muốn tham gia không?”

Thế mà còn có thể tham gia nhóm? Ngô Bình nói: “Được chứ”.

Không lâu sau anh được thêm vào trong một nhóm hơn năm mươi người. Mọi người đều lần lượt chào đòn, vì Ngô Bình là một trong vài người có vị trí xếp hạng cao nhất hiện tại ở trong nhóm.

Nói chuyện với những người này, Ngô Bình mới biết họ đều là thiên tài đỉnh cấp của các thế lực lớn, tu chân đều xuất chúng, thế nhưng một nhóm người này lại vô cùng khách sáo với anh.

“Anh Lý là cao thủ luyện đan nữa đấy, nếu mọi người có cần gì thì có thể tìm anh Lý giúp đỡ”, Thân Công Nam Tinh nói.

Ngô Bình định khiêm tốn vài câu thì trong nhóm có một cô gái tên là “Nam Cung Nguyệt” hỏi: “Anh Lý có thể luyện chế đan dược có hiệu quả thăng cấp trong thời gian ngắn không?”

Ngô Bình nghĩ ngợi rồi nói: “Ý cô là Đột Ngộ Đan sao?”

Nam Cung Nguyệt nói: “Đúng rồi, Đột Ngộ Đan là được, anh Lý có thể luyện chế không? Tôi sẵn sàng mua với giá cao”.

Ngô Bình thầm nói chúng ta một người ở trái đất, một người ở tiên giới, cô mua thế nào được?

Nhưng anh vẫn nói: “Có thể luyện chế được”.

Nam Cung Nguyệt: “Không biết là đan dược phẩm cấp nào?”

Đan dược của Ngô Bình, sớm đã có thể đạt đến vương phẩm rồi, hơn nữa Đột Ngộ Đan này cũng không phải quá khó, anh nói ngay: “Vương phẩm”.

Nam Cung Nguyệt vui mừng: “Anh Lý, tôi đưa cho anh trước một trăm bảo bùa đặt cọc!”

Ngô Bình kinh ngạc, một trăm bảo bùa? Đặt cọc? Đột Ngộ Đan mà quý vậy sao?

Đương nhiên anh không thể nói ra, bèn nói: “Cô Nam Cung, không biết bên phía các cô, Đột Ngộ Đan vương phẩm đáng giá bao nhiêu bảo bùa?”
 
Chương 2509


Chương 2509

Nam Cung Nguyệt: “Đột Ngộ Đan vương phẩm chỉ có thể mua được ở buổi đấu giá, giá khởi điểm là ba trăm bảo tiền, bảo tiền chính là bảo bùa, giá cuối cùng thường là năm trăm. Anh Lý, tôi sẽ không để anh chịu thiệt đâu, tôi có thể dùng giá cao nhất để mua”.

Giá cao nhất chính là trăm bảo bùa! Phải biết rằng, một bảo tiền tương đương với một nghìn tiền bùa, trăm bảo bùa chính là một trăm nghìn tiền bùa!

Ở Tiên Giới này không phải bị lạm phát đấy chứ? Ngô Bình thầm nghĩ.

Thấy Ngô Bình không đáp, Nam Cung Nguyệt vội nói: “Nếu Anh Lý thấy ít, tôi có thể tăng thêm chút”.

Ngô Bình nói: “Cô Nam Cung, không hề ít”.

Nam Cung Nguyệt nói: “Cảm tạ anh Lý”.

Cô ấy nói xong, trên bảo sách thiên kiêu của Ngô Bình xuất hiện một hàng chữ nói: Có người tặng quà cho anh, có nhận hay không?

“A? Thứ này mà còn có thể tặng đồ sao?”. Anh lập tức nói “Chấp nhận”.

Giây tiếp theo, bảo sách phát ra ánh sáng chiếu xuống mặt bàn, mặt bàn phát sáng, lại có thêm một túi tiền.

Anh vội mở túi tiền ra, bên trong thật sự có một trăm bảo tiền!

Anh vừa mừng vừa ngạc nhiên, bảo sách này đúng là không tệ!

Anh lập tức nói trong nhóm: “Các vị, trước mắt tôi có thể luyện chế ra được đan dược mà cảnh giới Địa Tiên cần, đan dược đa phần là vương phẩm. Nếu cần, có thể liên lạc với tôi”.

Trong nhóm ồn ào hơn hẳn, không ít người đều hỏi thăm, Ngô Bình có thể luyện chế ra được loại đan dược nào đó không. Đan mà họ nói, hầu hết Ngô Bình đều biết, cho dù chưa từng nghe qua thì sau khi hỏi cách dùng thì anh cũng biết được loại đan dược tương tự.

Anh quay về, những đan dược này, đa phần anh đều có thể luyện chế được, chỉ là có vài nguyên lại khá khó tìm. Anh bèn nói với mọi người, bọn họ có thể tự mình tìm nguyên liệu, như vậy thì giá đan dược sẽ được giảm ba mươi phần trăm.

Bình thường mà nói, phí dược liệu chỉ chiếm chưa đến một phần mười giá thành đan dược, thậm chí là một phần trăm. Ngô Bình giảm giá hẳn ba mươi phần trăm thì cũng vẫn lời rồi, vì vậy những người này đều tỏ ý có thể tự mình tìm dược liệu.

Nói chuyện trong nhóm một lúc, có không ít người âm thầm kết bạn với anh, anh chấp nhận lần lượt. Về sau, anh nói với Thân Công Nam Tinh: “Thân Công, một thời gian nữa, một người bạn của tôi muốn đến Thông thần thổ thông thiên các anh, làm phiền anh chăm sóc chút”.

Thân Công Nam Tinh cười nói: “Anh Lý yên tâm, có tôi đây, không ai có thể ức hiếp bạn bè anh”.

Người Ngô Bình nói đương nhiên là Đường Băng Vân, Đường Băng Vân sau khi trở thành Địa Tiên thì muốn đến Thần Thổ tu luyện, anh vẫn luôn rất lo lắng. Hiện tại nhờ vị Thân Công Nam Tinh này thăm dò tin tức, anh có thể biết được tin tức Đường Băng Vân ở bên đó bất kỳ lúc nào.

Biết Đường Băng Vân là nữ, hơn nữa còn là địa phẩm nhất đẳng, Thân Công Nam Tinh nói: “Bạn của Anh Lý không đơn giản tí nào, nhất đẳng địa phẩm không nhiều, chỉ chừng hai mươi người thôi”.

Ngô Bình: “Phải làm phiền anh Thân Công rồi”.

Thân Công Nam Tinh: “Không cần khách sáo, sau này lúc anh Lý giúp tôi luyện chế đan dược, bớt giá cho tôi là được, ha ha…”

Ngô Bình: “Đương nhiên, sau này đan dược của Thân Công huynh, tôi chỉ lấy theo giá vốn”.
 
Chương 2510


Chương 2510

Thân Cung Nam Tinh mừng rỡ, ở Tiên Giới, đan dược này cũng là thứ khan hiếm, Ngô Bình chỉ lấy giá vốn, anh ta có thể tiết kiệm được không ít tiền rồi!

Anh nói chuyện với nhóm một lúc, Hanami Tsukihime đã ổn định tu hành. Tu vi thăng cấp, cô ấy vô cùng vui mừng, ra khỏi phòng liền ôm lấy Ngô Bình nói: “Anh Huyền Bình, cảm giác làm Thiên Sư thật tốt, như thể cả đất trời đều do em nắm giữ vậy”.

Ngô Bình: “Quen rồi, thì sẽ không còn cảm giác này nữa, trái lại sẽ cảm thấy kính sợ đất trời”.

Hanami Tsukihime gật đầu: “Anh Huyền Bình, qua thời gian nữa em có thể trở thành Địa Tiên rồi sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Ừ, tháng sau có thể đột phá rồi. Em cũng không phải vội, đợi anh trở thành Địa Tiên trước, có kinh nghiệm rồi em đột phá cũng không muộn”.

Hanami Tsukihime gật đầu: “Có anh Huyền Bình giúp đỡ, tu hành em dễ hơn nhiều”.

Ngô Bình: “Bây giờ anh truyền cho em một công pháp, em chăm chỉ tu luyện làm nền tảng cho tu hành sau này”.

Ngô Bình truyền dạy cho Hanami Tsukihime, chính là Thiên Địa Huyền Hoàng Quyết mà lúc trước anh tu luyện, tu luyện công pháp này, con đường tu hành của Hanami Tsukihime sẽ càng ổn định, càng đi xa.

Lúc này, sắc trời đã tối, Hanami Tsukihime cho người làm làm mấy món Viêm Long, để Ngô Bình uống rượu.

Vừa uống hai ly rượu, Miyo chạy tới bẩm báo: “Cậu chủ, cô chủ, Nhị hoàng tử cử đến bốn vũ nữ”.

Hanami Tsukihime bất ngờ, vũ nữ? Cô ấy nhìn Ngô Bình: “Anh Huyền Bình, Nhị hoàng tử là thứ tử của hoàng thất đời trước, cũng rất có địa vị ở Đông Doanh, là một trong những người đứng đầu nhóm võ sĩ. Anh ta cử vũ nữ đến đây, có lẽ là vì muốn kết giao với anh”.

Ngô Bình không hề hứng thú với Nhị hoàng tử gì đó, nói: “Không gặp”.

Miyo: “Cậu chủ, vũ nữ còn cầm theo quà”.

Vừa nghe có quà, Ngô Bình ngẫm nghĩ nói: “Cho bọn họ vào đi”.

Ngay sau đó, bốn cô gái, lần lượt ôm một hộp quà đi vào, bốn cô gái này, ai ai cũng xinh đẹp, vóc dáng quyến rũ, dù so sánh với Hanami Tsukihime thì cũng có chút ưu thế.

Ánh mắt Ngô Bình bất giác sáng rực, bốn vũ nữ quỳ xuống đất: “Bái kiến chủ nhân”.

Ngô Bình nhíu mày: “Các cô gọi tôi là chủ nhân”.

Vũ nữ bên trái cười nói: “Hoàng tử điện hạ, đã tặng bốn người chúng tôi cho anh, anh chính là chủ nhân của chúng tôi”.

Ánh mắt cô ấy vô cùng thu hút, chỉ một ánh mắt đã chạm đến trái tim đàn ông.

Ngô Bình lại bình tĩnh nói: “Không công không nhận thưởng”.

Vũ nữ này mở hộp quà trước mặt ra, bên trong có một thanh đao thời Đường. Ngô Bình từng thấy bức hình thanh đao này, là vật lưu giữ trong bảo tàng Đông Doanh, khắp thiên hạ chỉ có một, là vật vô giá!

Vũ nữ thứ hai nói: “Chủ nhân, điện hạ ngưỡng mộ anh tiêu sái, lệnh cho thiếp thân đến hầu hạ”.

Cô ấy cũng mở hộp, bên trong là một bức tranh, Hàn Giang Độc Điếu Đồ!

Hai hộp còn lại cũng mở ra,cũng đều là bảo vật cấp quốc gia lưu lạc ở nước ngoài.

Vũ nữ bên phải nói: “Chủ nhân, xin anh thu nhận chúng tôi”.

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Đồ thì để lại, các cô thì quay về đi. Nói với Nhị hoàng tử, tôi không hứng thú với các cô”.

Bốn mỹ nhân thay đổi nét mặt, nước mắt như sắp rơi.

Ngô Bình bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Tiễn khách”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom