Dịch Thần Y Toàn Năng

Chương 49: C49: Chẳng lẽ công ty có chuyện gì


“Chẳng lẽ công ty có chuyện gì?" Lục Phàm nhẹ giọng hỏi: "Nếu không sao hai người lại ở đây?” “Công ty có một số việc cần báo cáo." Triệu Hàn Đông mỉm cười nói: "Không biết Lục tiên sinh có thời gian hay không?!”

“Đúng lúc tôi cũng không vướng việc gì, hai người tới thư phòng của tôi một chuyến đi." Lục Phàm gật gật đầu.

Sau đó không lâu, cả hai đã có mặt ở thư phòng của Lục Phàm, Triệu Hàn Đông lấy ra một phần tư liệu: "Đây là doanh số tiêu thụ của Dưỡng Tâm Đan, gần như đã phủ sóng toàn bộ thị trường Thanh Châu, lượng tiêu thụ cực kỳ lớn, chỉ sợ không bao lâu nữa, công ty dược phẩm của Lục tiên sinh có thể đứng vững gót chân ở ngành này!”

“Kết quả bán hàng này đúng là không tồi đâu!” Lục Phàm khế gật đầu: "Nhưng mọi người để giá bán của Dưỡng Tâm Đan này quá rẻ, tôi muốn tăng giá, ít nhất là gấp đôi!”

“Lục tiên sinh, cái này không được!” Triệu Hàn Đông vội vàng nói: "Dưỡng 'Tâm đan hiệu quả tốt thật, nhưng bên xí nghiệp Dương thị cũng có loại thuốc này, nếu chúng ta tăng giá, sẽ rất bất lợi!”


“Không cần lo lắng, cứ làm theo lời tôi nói là được!" Lục Phàm xua tay: "Tôi tự biết chừng mực, Dưỡng Tâm Đan xứng với cái giá đó!”

“Nếu Lục tiên sinh đã nói như vậy, sau khi trở lại công ty tôi sẽ đi sắp xếp!" Triệu Hàn Đông gật đầu nói: "Dù sao Dưỡng Tâm Đan này hiệu quả vô cùng tốt, lần đầu tiên trong đời tôi mới thấy!”


"Dưỡng Tâm Đan chỉ là phương thuốc cơ bản nhất tôi có mà thôi, không đến mức như ông nói đâu." Lục Phàm khẽ cười nói: "Tôi biết quá nhiều phương thuốc, nếu như lấy hết ra thì chỉ sợ không bao lâu nữa công ty Thái Khang của tôi sẽ lên thẳng chín tầng mây luôn rồi!”

Triệu Hàn Đông ở một bên hâm mộ, ông cũng không dám nói quá nhiều, lời Lục Phàm vừa nói ông đương nhiên tin tưởng trăm phần trăm.

“Nhân tiện, nơi nào ở Thanh Châu có nguồn nước tỉnh khiết vậy?” Lục Phàm mở miệng nói: “Tôi muốn chế một ít Linh Dịch, tạo bước đệm tiếp theo cho công

ty"

“Chế Linh Dịch?" Triệu Hàn Đông sửng sốt: “Nó là cái gì vậy Lục tiên sinh?”

"Hiệu quả hơn hẳn Dưỡng Tâm Đan, ít nhất là hơn gấp trăm lần, nhưng mà cần nguồn nước vô cùng tinh khiết, phải là nguồn nước lớn có thể cung cấp liên tục.” Lục Phàm thản nhiên nói: "Nếu không đáp ứng được điều kiện này thì không chế được!”


“Hiệu quả so với Dưỡng Tâm Đan còn hơn cả trăm lần?” Triệu Hàn Đông nuốt một ngụm nước bọt, ông cho rằng Dưỡng Tâm Đan đã tuyệt diệu lắm rồi, Linh Dịch so với Dưỡng Tâm Đan còn hơn gấp trăm lần, vậy thì hiệu quả sẽ kinh khủng đến mức độ nào?

"Sư tổ, cái thứ tên Linh Dịch này chế thế nào? Thật sự hiệu quả đến mức đó sao ạ?" Bạch Hiểu Sinh cười nói: "Có thể dạy con không? Để sau này con phụ trách quản lý!”

“Đây chính là bí mật tổ truyền, nếu như giao cho anh, anh tiết lộ ra ngoài, chẳng phải là tổn thất lớn sao." Lục Phàm xua tay: "Cho nên anh cũng đừng mơ nữa!”

“Con cũng chỉ nói vậy thôi, sư tổ ngàn vạn lần đừng trách con." Bạch Hiểu Sinh gãi đầu, xấu hổ nói.

"Lục tiên sinh muốn nơi có nguồn nước tinh khiết có thể cung cấp liên tục đúng không? Thanh Châu có một nơi như vậy đấy." Triệu Hàn Đông mỉm cười nói: "Nơi này cách nội thành không xa nhưng lại có nguồn nước rất tinh khiết, hơn nữa chảy cuồn cuộn không ngừng, nếu chế Linh Dịch ở đó thì rất phù hợp.”


"Chỗ ông nói ở đâu?!" Lục Phàm nghỉ hoặc hỏi, anh đang cần gấp địa điểm như vậy để chế thuốc, đương nhiên không thể bỏ qua.

“Ở sơn trang Thiên Tuyền, nhưng mà sơn trang Thiên Tuyền này không dễ vào đâu."

Triệu Hàn Đông vẻ mặt nghiêm túc: "Sơn trang đó bình thường có ra giá cao cũng khó mà mua lại được!”

"Làm sao vậy? Chẳng lẽ sơn trang này có lai lịch lớn lắm sao?" Lục Phàm híp mắt: "Thứ mà tôi muốn, làm gì có chuyện mà tôi không lấy được!”

"Có chuyện này Lục tiên sinh không biết, sơn trang Thiên Tuyền không phải thế lực bình thường, tôi nghe đồn có vị cao nhân thần bí ở trong đó, người muốn mua lại sơn trang này không ít đâu nhưng lần nào cũng bị từ chối!” Triệu Hàn Đông nghiêm túc nói.
 
Chương 51: C51: Cho nên anh cũng đừng mơ nữa


Đúng lúc ông đang muốn giải thích vài câu thì Lục Phàm từ bên ngoài đi vào, ho nhẹ vài tiếng: "Hai người sao lại tới đây?"

“Lục tiên sinh.”

Triệu Hàn Đông vội vàng đứng dậy, bình thường ông gọi Lục Phàm là sư phụ, bây giờ lại gọi Lục tiên sinh thì có chút không quen, nhưng mà Lục Phàm không muốn bị người ta gọi là sư phụ, ông cũng chỉ có thể như thế.

“Chẳng lẽ công ty có chuyện gì?" Lục Phàm nhẹ giọng hỏi: "Nếu không sao hai người lại ở đây?”

“Công ty có một số việc cần báo cáo" Triệu Hàn Đông mỉm cười nói: "Không biết Lục tiên sinh có thời gian hay không?!”

“Đúng lúc tôi cũng không vướng việc gì, hai người tới thư phòng của tôi một chuyến đi." Lục Phàm gật gật đầu.


Sau đó không lâu, cả hai đã có mặt ở thư phòng của Lục Phàm, Triệu Hàn Đông lấy ra một phần tư liệu: "Đây là doanh số tiêu thụ của Dưỡng Tâm Đan, gần như đã phủ sóng toàn bộ thị trường Thanh Châu, lượng tiêu thụ cực kỳ lớn, chỉ sợ không bao lâu nữa, công ty dược phẩm của Lục tiên sinh có thể đứng vững gót chân ở ngành này!”

“Kết quả bán hàng này đúng là không tồi đâu!” Lục Phàm khẽ gật đầu: "Nhưng mọi người để giá bán của Dưỡng Tâm Đan này quá rẻ, tôi muốn tăng giá, ít nhất là gấp đôi!"

“Lục tiên sinh, cái này không được!” Triệu Hàn Đông vội vàng nói: "Dưỡng Tâm đan hiệu quả tốt thật, nhưng bên xí nghiệp Dương thị cũng có loại thuốc này, nếu chúng ta tăng giá, sẽ rất bất lợi!”

“Không cần lo lắng, cứ làm theo lời tôi nói là được!" Lục Phàm xua tay: "Tôi tự biết chừng mực, Dưỡng Tâm Đan xứng với cái giá đó!”

“Nếu Lục tiên sinh đã nói như vậy, sau khi trở lại công ty tôi sẽ đi sắp xếp!" Triệu Hàn Đông gật đầu nói: "Dù sao Dưỡng Tâm Đan này hiệu quả vô cùng tốt, lần đầu tiên trong đời tôi mới thấy!”

"Dưỡng Tâm Đan chỉ là phương thuốc cơ bản nhất tôi có mà thôi, không đến mức như ông nói đâu." Lục Phàm khẽ cười nói: "Tôi biết quá nhiều phương thuốc, nếu như lấy hết ra thì chỉ sợ không bao lâu nữa công ty Thái Khang của tôi sẽ lên thẳng chín tầng mây luôn rồi!”

Triệu Hàn Đông ở một bên hâm mộ, ông cũng không dám nói quá nhiều, lời Lục Phàm vừa nói ông đương nhiên tin tưởng trăm phần trăm.

“Nhân tiện, nơi nào ở Thanh Châu có nguồn nước tinh khiết vậy?” Lục Phàm: “Tôi muốn chế một ít Linh Dịch, tạo bước đệm tiếp theo cho công.

“Chế Linh Dịch?" Triệu Hàn Đông sửng sốt: “Nó là cái gì vậy Lục tiên sinh?”


"Hiệu quả hơn hẳn Dưỡng Tâm Đan, ít nhất là hơn gấp trăm lần, nhưng mà cần ngưồn nước vô cùng tinh khiết, phải là nguồn nước lớn có thể cung cấp liên tục.” Lục Phàm thản nhiên nói: "Nếu không đáp ứng được điều kiện này thì không chế được!”

“Hiệu quả so với Dưỡng Tâm Đan còn hơn cả trăm lần?” Triệu Hàn Đông nuốt một ngụm nước bọt, ông cho rằng Dưỡng Tâm Đan đã tuyệt diệu lắm rồi, Linh Dịch so với Dưỡng Tâm Đan còn hơn gấp trăm lần, vậy thì hiệu quả sẽ kinh khủng đến mức độ nào?

"Sư tổ, cái thứ tên Linh Dịch này chế thế nào? Thật sự hiệu quả đến mức đó sao ạ?" Bạch Hiểu Sinh cười nói: "Có thể dạy con không? Để sau này con phụ trách quản lý!”

“Đây chính là bí mật tổ truyền, nếu như giao cho anh, anh tiết lộ ra ngoài, chẳng phải là tổn thất lớn sao."

Lục Phàm xua tay: "Cho nên anh cũng đừng mơ nữa!”

“Con cũng chỉ nói vậy thôi, sư tổ ngàn vạn lần đừng trách con." Bạch Hiểu Sinh gãi đầu, xấu hổ nói.

"Lục tiên sinh muốn nơi có nguồn nước tinh khiết có thể cung cấp liên tục. đúng không? Thanh Châu có một nơi như vậy đấy." Triệu Hàn Đông mỉm cười nói: "Nơi này cách nội thành không xa nhưng lại có nguồn nước rất tinh khiết, hơn nữa chảy cuồn cuộn không ngừng, nếu chế Linh Dịch ở đó thì rất phù hợp.”


"Chỗ ông nói ở đâu?!" Lục Phàm nghỉ hoặc hỏi, anh đang cần gấp địa điểm như vậy để chế thuốc, đương nhiên không thể bỏ qua.

“Ở sơn trang Thiên Tuyền, nhưng mà sơn trang Thiên Tuyền này không dễ vào đâu."

Triệu Hàn Đông vẻ mặt nghiêm túc: "Sơn trang đó bình thường có ra giá cao cũng khó mà mua lại được!”

"Làm sao vậy? Chẳng lẽ sơn trang này có lai lịch lớn lắm sao?" Lục Phàm híp mắt: "Thứ mà tôi muốn, làm gì có chuyện mà tôi không lấy được!”

"Có chuyện này Lục tiên sinh không biết, sơn trang Thiên Tuyền không phải thế lực bình thường, tôi nghe đồn có vị cao nhân thần bí ở trong đó, người muốn mua lại sơn trang này không ít đâu nhưng lần nào cũng bị từ chối!” Triệu Hàn Đông nghiêm túc nói.
 
Chương 52: C52: Ngày hôm sau


"Hay là như này đi, ngày mai ông đi cùng tôi!" Lục Phàm khẽ cười: "Nếu có thể lấy được Thiên Tuyền Sơn Trang, việc chế tạo linh dịch sẽ không thành vấn đề

Triệu Hàn Đông gật đầu, ông cũng không dám trái lời Lục Phàm.

Ngày hôm sau, Lục Phàm dẫn theo Triệu Hàn Đông đến Thiên Tuyền Sơn Trang.

Vừa mới bước vào sơn trang, họ đã bị vài người chặn lại: "Mấy người là ai?"

"Tôi đến có việc quan trọng!" Lục Phàm cười nói: "Không biết có thể thông báo một tiếng được không, nói là có người đến, muốn gặp chủ nhà để bàn chuyện làm ăn!"

"Đứng đây đợi một chút!"

Bảo vệ Thiên Tuyền Sơn Trang gật đầu, gọi một cuộc điện thoại, sau đó Lục Phàm và Triệu Hàn Đông được bọn họ dẫn đến phòng khách.

"Không biết hai vị đến Thiên Tuyền Sơn Trang có việc gì vậy?"

Người đàn ông trung niên mỉm cười: "Thiên Tuyền Sơn Trang ở Thanh Châu hình như không có làm ăn với ail"


"Không có ý gì khác!" Lục Phàm mỉm cười: "Nguồn nước của Thiên Tuyền Sơn Trang rất tốt, tôi có vài việc cần dùng tới nên muốn mua lại sơn trang này."

"Mua lại Thiên Tuyền Sơn Trang?”

Người đàn ông trung niên bật cười, miệng ngậm điếu xì gà: "Nơi nhỏ bé như: Thanh Châu này, vậy mà lại có kẻ kiêu ngạo như cậu sao!”

Triệu Hàn Đông cau mày, ông đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe lời nói khinh người như vậy, trong lòng không khỏi khó chịu.

“Tôi đang rất chân thành bàn chuyện mua lại sơn trang với anh đấy!"

Lục Phàm cười nói: "Anh muốn bao nhiêu tiền? Chúng ta có thể thương lượng!"

"Thiên Tuyền Sơn Trang không phải nơi mà ai cũng có thể nhòm ngó đâu! Hai người đi được rồi đấy!" Người đàn ông trung niên rít xì gà, vẻ mặt càng thêm khinh thường.

Lục Phàm nhíu mày: "Ông là chủ của Thiên Tuyền Sơn Trang?"

"Tất nhiên không phải!" Người đàn ông trung niên mỉm cười: "Nhưng tôi là người quản lý, những lời tôi vừa nói hai người chưa nghe rõ sao? Mau cútI"


"Tôi muốn gặp chủ nhân thực sự của Thiên Tuyền Sơn Trang!" Lục Phàm nói thẳng.

"Mời khách ra ngoài!"

Người đàn ông trung niên đứng dậy, sắc mặt trở nên lạnh lùng hơn.

"Mời hai vị ra ngoài!" Vài tên bảo vệ bước đến.

"Nếu tôi không đi thì sao?”

Lục Phàm khẽ cười: "Tôi đã nói rồi, tôi muốn gặp ông chủ của mấy người!"

"Không biết điều!"

Mấy tên bảo vệ có vẻ mặt không tốt, vừa định động thủ với Lục Phàm, nhưng lại bị Lục Phàm đá ngã, xấu hổ nằm sấp trên mặt đất.

"Cái thằng này điên rồi, dám gây sự ở Thiên Tuyền Sơn Trang?”

"Tôi đã nói, tôi muốn gặp ông chủ của mấy người!" Lục Phàm lạnh lùng nói. "Chuyện gì vậy?” Một giọng nói có vẻ già nua vang lên, một ông lão từ bên ngoài bước vào.

"Ông Phúc, có mấy tên điên đến gây rối, để tôi đuổi chúng đi ngay!" Người đàn ông trung niên vội vàng nói.
 
Chương 50: C50: Đi chưa được mấy bước


Ông lão không dám nhiều lời, nếu Thẩm Thiên Long đã lên tiếng thì sau này trong biệt thự cũng không có ai dám nhắc đến chuyện giếng cổ nữa.

Rời khỏi Thẩm gia, bóng đêm đã tràn về, Lục Phàm đi về phía biệt viện Thiên Phúc, về phần chuyện cũ năm xưa của Thẩm gia, anh cũng không hỏi quá nhiều.

Đi chưa được mấy bước, Lục Phàm đột nhiên dừng chân, nhìn về phía sau: "Lá gan ông không nhỏ, ở Thẩm gia cũng rất ngạo nghễ, bị vạch mặt thì bây giờ

bám đuôi tôi, sao? Chẳng lẽ muốn động thủ với tôi?"

“Lục đại sư, ngàn vạn lần đừng hiểu lầm!”

Trần đạo trưởng đi ra, vội vàng ôm quyền nói: "Hôm nay nhìn thấy thực lực của Lục đại sư tôi đã bội phục sát đất, muốn bái Lục đại sư làm thầy, không biết ý đại sư như thế nào!"

“Về Kỳ Môn Độn Giáp tôi cũng chỉ hiểu đôi chút, không biết nhận đồ đệ để làm gì, cũng không muốn nhận đồ đệ." Lục Phàm lạnh nhạt nói: "Hay là ông đi tìm người khác đi!”

"Những phương pháp mà Lục đại sư dùng để trấn áp tà ma, chỉ sợ tôi kiếp này cũng khó học được." Trần đạo trưởng nói: "Hãm hại lừa gạt hơn nửa đời người cũng không phải điều tôi mong muốn, hi vọng Lục đại sư có thể đồng ý với tôi!"


“Ông nói cứ như tôi ép ông đi lừa gạt người khác ấy!” Lục Phàm tức giận nói: "Hôm nay nếu không phải tôi ra tay, tính mạng của ông cũng khó giữ!”

“Tôi đương nhiên biết chuyện này!” Trần Đức Khai mãnh liệt quỳ xuống: "Cũng chính vì như thế, tôi mới muốn bái Lục đại sư làm thầy!"

Lục Phàm không để ý tới gã, xoay người rời đi, đối với loại người này, anh cũng không ôm hy vọng, nếu thật sự bị gã học được mấy bản lĩnh Kỳ Môn Độn Giáp, rất có khả năng gã sẽ mang đi hại người!

Nhìn bóng lưng Lục Phàm dứt khoát rời đi, Trần Đức Khai lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng cũng không có ý định từ bỏ.

Muốn làm thành công việc nào đó, nhất định phải kiên trì bền bỉ, Lục Phàm bây giờ không vừa ý gã không có nghĩa tương lai vẫn sẽ ghét bỏ gã!

Sau khi rời đi, Lục Phàm đi về biệt thự Thiên Phúc, còn chưa tiến vào biệt thự, đã nhìn thấy một chiếc xe hơi đang đậu trước cửa, tuy rằng không phải xe sang trọng gì nhưng nhìn rất quen mắt.

Mà ở trong biệt thự, bà Quế Hoa đang bưng hoa quả đi tới: "Tiểu Phàm ra ngoài cũng gần một ngày rồi, chắc là sẽ về bây giờ thôi, mọi người nếu không gấp thì đợi cháu nó một chút!"


“Không gấp, không gấp!" Triệu Hàn Đông cười nói: “Làm phiền bà rồi!”

"Tôi có phiền toái gì đâu, người già có cơ hội để hoạt động xương cốt một chút mới tốt!" Bà Quế Hoa cười nói: "Mọi người là gì của Tiểu Phàm vậy? Có việc gấp nên mới đến tận đây tìm cháu nó đúng không?”

“Chuyện công ty thôi bà ơi!" Triệu Hàn Đông cười nói: "Cũng không có chuyện gì lớn.”

“Công ty mà Tiểu Phàm hợp tác sao?" Bà Quế Hoa hỏi.

“Hợp tác?" Triệu Hàn Đông hơi mông lung, Bạch Hiểu Sinh bên cạnh cũng kinh ngạc.

Công ty dược phẩm Thái Khang vốn là sản nghiệp của Lục Phàm, đối tác ở đâu ra chứ?

“Sao vậy? Tôi nói gì sai sao?”

Bà Quế Hoa xấu hổ nói: "Chẳng lẽ Tiểu Phàm lừa tôi, nó chỉ là một nhân viên bình thường sao?"

“Không phải đâu!" Triệu Hàn Đông vội vàng cười nói.
 
Chương 52: C52: Ngày hôm sau


"Hay là như này đi, ngày mai ông đi cùng tôi!" Lục Phàm khẽ cười: "Nếu có thể lấy được Thiên Tuyền Sơn Trang, việc chế tạo linh dịch sẽ không thành vấn đề

Triệu Hàn Đông gật đầu, ông cũng không dám trái lời Lục Phàm.

Ngày hôm sau, Lục Phàm dẫn theo Triệu Hàn Đông đến Thiên Tuyền Sơn Trang.

Vừa mới bước vào sơn trang, họ đã bị vài người chặn lại: "Mấy người là ai?"

"Tôi đến có việc quan trọng!" Lục Phàm cười nói: "Không biết có thể thông báo một tiếng được không, nói là có người đến, muốn gặp chủ nhà để bàn chuyện làm ăn!"

"Đứng đây đợi một chút!"

Bảo vệ Thiên Tuyền Sơn Trang gật đầu, gọi một cuộc điện thoại, sau đó Lục Phàm và Triệu Hàn Đông được bọn họ dẫn đến phòng khách.

"Không biết hai vị đến Thiên Tuyền Sơn Trang có việc gì vậy?"

Người đàn ông trung niên mỉm cười: "Thiên Tuyền Sơn Trang ở Thanh Châu hình như không có làm ăn với ail"


"Không có ý gì khác!" Lục Phàm mỉm cười: "Nguồn nước của Thiên Tuyền Sơn Trang rất tốt, tôi có vài việc cần dùng tới nên muốn mua lại sơn trang này."

"Mua lại Thiên Tuyền Sơn Trang?”

Người đàn ông trung niên bật cười, miệng ngậm điếu xì gà: "Nơi nhỏ bé như: Thanh Châu này, vậy mà lại có kẻ kiêu ngạo như cậu sao!”

Triệu Hàn Đông cau mày, ông đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe lời nói khinh người như vậy, trong lòng không khỏi khó chịu.

“Tôi đang rất chân thành bàn chuyện mua lại sơn trang với anh đấy!"

Lục Phàm cười nói: "Anh muốn bao nhiêu tiền? Chúng ta có thể thương lượng!"

"Thiên Tuyền Sơn Trang không phải nơi mà ai cũng có thể nhòm ngó đâu! Hai người đi được rồi đấy!" Người đàn ông trung niên rít xì gà, vẻ mặt càng thêm khinh thường.

Lục Phàm nhíu mày: "Ông là chủ của Thiên Tuyền Sơn Trang?"

"Tất nhiên không phải!" Người đàn ông trung niên mỉm cười: "Nhưng tôi là người quản lý, những lời tôi vừa nói hai người chưa nghe rõ sao? Mau cútI"


"Tôi muốn gặp chủ nhân thực sự của Thiên Tuyền Sơn Trang!" Lục Phàm nói thẳng.

"Mời khách ra ngoài!"

Người đàn ông trung niên đứng dậy, sắc mặt trở nên lạnh lùng hơn.

"Mời hai vị ra ngoài!" Vài tên bảo vệ bước đến.

"Nếu tôi không đi thì sao?”

Lục Phàm khẽ cười: "Tôi đã nói rồi, tôi muốn gặp ông chủ của mấy người!"

"Không biết điều!"

Mấy tên bảo vệ có vẻ mặt không tốt, vừa định động thủ với Lục Phàm, nhưng lại bị Lục Phàm đá ngã, xấu hổ nằm sấp trên mặt đất.

"Cái thằng này điên rồi, dám gây sự ở Thiên Tuyền Sơn Trang?”

"Tôi đã nói, tôi muốn gặp ông chủ của mấy người!" Lục Phàm lạnh lùng nói. "Chuyện gì vậy?” Một giọng nói có vẻ già nua vang lên, một ông lão từ bên ngoài bước vào.

"Ông Phúc, có mấy tên điên đến gây rối, để tôi đuổi chúng đi ngay!" Người đàn ông trung niên vội vàng nói.
 
Chương 53: C53: Cảm ơn thiếu gia


Lúc này, ông Phúc nhìn về phía Lục Phàm, cả người hơi run lên: "Khoan đãi!"

Lục Phàm mỉm cười: "Nếu tôi đoán không sai, vị này chính là chủ nhân của Thiên Tuyền Sơn Trang, tôi muốn bàn chuyện làm ăn với ông!"

"Cậu có phải họ Lục không?" Ông Phúc nhìn về phía Lục Phàm: "Tên là Lục Phàm?".

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

"Không sail" Lục Phàm ngạc nhiên hỏi: "Sao ông biết?" “Thiếu gia, là ngài thật sao?" Ông lão tóc bạc đột ngột quỳ xuống, ánh mắt tràn đầy xúc động.

Vẻ mặt của người đàn ông trung niên vừa hốt hoảng vừa bối rối, ông Phúc vốn có lai lịch lớn nên hắn chưa bao giờ thấy ông ấy mất bình tĩnh đến mức này!

"Chắc hẳn là nhận nhầm người rồi!" Lục Phàm lúng túng nói: "Tôi từ nhỏ đã là cô nhi, không phải thiếu gia gì đâu!"

"Hơn mười năm trước, Lục gia gặp hoạ, cả gia tộc đều bị giết hại, lão phu mang theo thiếu gia trốn thoát, lúc đó lão phu đã bị thương nặng, nên mới làm lạc mất thiếu gia." Ông lão tóc bạc chảy nước mắt: "Lão phu tưởng sẽ không bao. giờ gặp lại thiếu gia được nữa, không ngờ thiếu gia đã trưởng thành cao lớn như thế này rồi!"


"Cả gia tộc đều bị giết hại sao?" Lục Phàm khẽ run rẩy, trong đầu hiện lên ký ức năm tám tuổi.

Lúc đó, toàn thân anh dính đầy máu, một mình lang thang trên đường phố, nếu không được lão đầu cứu, e rằng anh khó giữ được mạng sống.

Anh đeo trên tay chiếc vòng ngọc bích năm xưa, cộng thêm Lục Phàm và cha anh có vài phần giống nhau, nên ông Phúc mới liếc mắt đã nhận ra ngay.

"Năm đó là ai ra tay sát hại Lục gia?”

Khí thế toàn thân Lục Phàm bùng phát, anh đã nhiều lần hỏi lão đầu về chuyện năm xưa nhưng đều bị lảng tránh, nay có người nhắc đến, làm sao anh có thể bỏ qua.

“Tôi là quản gia của Lục gia, mọi người thường hay gọi tôi là Ông Phúc!” Ông Phúc nhớ lại: “Thiếu gia khi đó chỉ mới tám tuổi mà thôi, năm đó... năm đó quá nhiều thế lực nhắm vào Lục gia... quá nhiều...”

“Ông Phúc, nói cho tôi biết là kẻ nào ra tay?”

Lục Phàm trong mắt lóe lên sát khí, thù sát hại cả gia tộc, làm sao mà anh có thể không báo!

"Thiếu gia bình an vô sự đã là may mắn lắm rồi, chuyện nhiều năm trước,

hay là đừng nên nhắc lại nữa!" Ông Phúc cười khổ: "Có thể nhìn thấy thiếu gia vui vẻ trưởng thành như thế này cũng là tâm nguyện của gia chủ."

"Thù sát hại cả nhà không đội trời chung!" Lục Phàm nói thẳng: "Vì sao ông không chịu nói cho tôi biết?"

"Thế lực kia quá hùng mạnh, với thực lực hiện tại của thiếu gia, làm sao có thể là đối thủ của bọn họ!" Ông Phúc lắc đầu: "Trừ phi thiếu gia có thể trở nên mạnh mẽ hơn bọn họ thì lão phu mới nói cho thiếu gia chuyện năm đóI!”

"Ông Phúc!" Lục Phàm im lặng, hồi lâu sau mới nói: "Được, đợi tôi mạnh mế hơn nữa, hy vọng ông Phúc có thể thực hiện lời hứa, tôi tuyệt đối sẽ không khiến ông thất vọng!"

Ông Phúc gật đầu, sai người đàn ông trung niên bày tiệc rượu tại Thiên Tuyền Sơn Trang để mừng ngày được lại Lục Phàm, trong bữa tiệc ông uống rất vui vẻ, lúc nói đến chuyện cũ ông sẽ không tự chủ được mà rơi nước mắt.


"Vừa rồi nghe nói, thiếu gia muốn mua lại Thiên Tuyền Sơn Trang!" Ông Phúc mỉm cười: "Mọi thứ của Thiên Tuyền Sơn Trang vốn dĩ là của thiếu gia, nay coi như trả lại cho chủ cũ, lão phu nguyện ý đi theo thiếu gia!"

"Đây là cơ nghiệp ông Phúc gây dựng, làm sao tôi có thể lấy được!" Lục Phàm lắc đầu: "Tôi chỉ muốn mượn nguồn nước suối của Thiên Tuyền Sơn Trang!"

"Năm xưa gia chủ đã nhiều lần cứu mạng lão phu, lão phu đã thề cả đời sẽ trung thành với Lục gia!" Nói đến đây, ông Phúc quỳ xuống: "Ngoài Thiên Tuyền Sơn Trang, lão phu còn có nhiều tài sản khác đều là của Lục gia, nếu thiếu gia không nhận, lão phu sẽ quỳ mãi ở đây!"

“Ông Phúc mau đứng lên đi!”

Lục Phàm vội vàng đỡ ông Phúc dậy: “Tôi đồng ý là được chứ gì! Ông mau đứng lên đi!!”

"Cảm ơn thiếu gia!"

Ông Phúc vội vàng gật đầu, đồng thời nói: "Thiếu gia còn trẻ, cần phải rèn luyện thêm một thời gian, đợi thời cơ đến, nhất định phải khiến những kẻ năm xưa ra tay với Lục gia trả giá đắt!”

Lục Phàm ánh mắt lạnh lùng, chuyện xảy ra năm tám tuổi, anh vẫn nhớ rõ mồn một.

Rời khỏi Thiên Tuyền Sơn Trang, Triệu Hàn Đông cười nó ật không ngờ, đại nhân vật bí ẩn đứng sau Thiên Tuyền Sơn Trang lại là thuộc hạ của Lục tiên sinh, sau này ở Thanh Châu, thậm chí ở Giang Nam, e rằng Lục tiên sinh muốn thăng tiến sẽ nhanh như diều gặp gió!"


“Thù sát hại gia tộc không đội trời chung, xem ra tôi phải mau chóng gây dựng thế lực riêng của mình!" Lục Phàm cười lạnh.

"Cái này..." Triệu Hàn Đông hơi lúng túng, ở trên người Lục Phàm, ông cảm nhận được sát ý vô tận.

Bên trong Thiên Tuyền Sơn Trang, người đàn ông trung niên ôm quyền nói: "Ông Phúc, cậu ta thật sự là thiếu gia mà ông muốn tìm?"

"Vẻ ngoài có vài phần giống gia chủ, tuyệt đối không sai!"

Ông Phúc lạnh giọng nói: "Sau này hãy hỗ trợ thiếu gia thật tốt, đợi thời cơ đến, dựa vào năng lực của thiếu gia, thật sự có thể báo thù rửa hận cho Lục gia!"

Đến khu vực thành phố Thanh Châu, Lục Phàm bảo Triệu Hàn Đông về công ty, còn anh thì đến trụ sở của Thanh Long môn.

Hàn Vân Hải đang ôm một cô gái ngồi trên đùi, phì phèo điếu xì gà, trông rất oai phong.

Cánh cửa văn phòng bị đạp tung, Lục Phàm hiên ngang đi vào.
 
Chương 51: C51: Cho nên anh cũng đừng mơ nữa


Đúng lúc ông đang muốn giải thích vài câu thì Lục Phàm từ bên ngoài đi vào, ho nhẹ vài tiếng: "Hai người sao lại tới đây?"

“Lục tiên sinh.”

Triệu Hàn Đông vội vàng đứng dậy, bình thường ông gọi Lục Phàm là sư phụ, bây giờ lại gọi Lục tiên sinh thì có chút không quen, nhưng mà Lục Phàm không muốn bị người ta gọi là sư phụ, ông cũng chỉ có thể như thế.

“Chẳng lẽ công ty có chuyện gì?" Lục Phàm nhẹ giọng hỏi: "Nếu không sao hai người lại ở đây?”

“Công ty có một số việc cần báo cáo" Triệu Hàn Đông mỉm cười nói: "Không biết Lục tiên sinh có thời gian hay không?!”

“Đúng lúc tôi cũng không vướng việc gì, hai người tới thư phòng của tôi một chuyến đi." Lục Phàm gật gật đầu.


Sau đó không lâu, cả hai đã có mặt ở thư phòng của Lục Phàm, Triệu Hàn Đông lấy ra một phần tư liệu: "Đây là doanh số tiêu thụ của Dưỡng Tâm Đan, gần như đã phủ sóng toàn bộ thị trường Thanh Châu, lượng tiêu thụ cực kỳ lớn, chỉ sợ không bao lâu nữa, công ty dược phẩm của Lục tiên sinh có thể đứng vững gót chân ở ngành này!”

“Kết quả bán hàng này đúng là không tồi đâu!” Lục Phàm khẽ gật đầu: "Nhưng mọi người để giá bán của Dưỡng Tâm Đan này quá rẻ, tôi muốn tăng giá, ít nhất là gấp đôi!"

“Lục tiên sinh, cái này không được!” Triệu Hàn Đông vội vàng nói: "Dưỡng Tâm đan hiệu quả tốt thật, nhưng bên xí nghiệp Dương thị cũng có loại thuốc này, nếu chúng ta tăng giá, sẽ rất bất lợi!”

“Không cần lo lắng, cứ làm theo lời tôi nói là được!" Lục Phàm xua tay: "Tôi tự biết chừng mực, Dưỡng Tâm Đan xứng với cái giá đó!”

“Nếu Lục tiên sinh đã nói như vậy, sau khi trở lại công ty tôi sẽ đi sắp xếp!" Triệu Hàn Đông gật đầu nói: "Dù sao Dưỡng Tâm Đan này hiệu quả vô cùng tốt, lần đầu tiên trong đời tôi mới thấy!”

"Dưỡng Tâm Đan chỉ là phương thuốc cơ bản nhất tôi có mà thôi, không đến mức như ông nói đâu." Lục Phàm khẽ cười nói: "Tôi biết quá nhiều phương thuốc, nếu như lấy hết ra thì chỉ sợ không bao lâu nữa công ty Thái Khang của tôi sẽ lên thẳng chín tầng mây luôn rồi!”

Triệu Hàn Đông ở một bên hâm mộ, ông cũng không dám nói quá nhiều, lời Lục Phàm vừa nói ông đương nhiên tin tưởng trăm phần trăm.

“Nhân tiện, nơi nào ở Thanh Châu có nguồn nước tinh khiết vậy?” Lục Phàm: “Tôi muốn chế một ít Linh Dịch, tạo bước đệm tiếp theo cho công.

“Chế Linh Dịch?" Triệu Hàn Đông sửng sốt: “Nó là cái gì vậy Lục tiên sinh?”


"Hiệu quả hơn hẳn Dưỡng Tâm Đan, ít nhất là hơn gấp trăm lần, nhưng mà cần ngưồn nước vô cùng tinh khiết, phải là nguồn nước lớn có thể cung cấp liên tục.” Lục Phàm thản nhiên nói: "Nếu không đáp ứng được điều kiện này thì không chế được!”

“Hiệu quả so với Dưỡng Tâm Đan còn hơn cả trăm lần?” Triệu Hàn Đông nuốt một ngụm nước bọt, ông cho rằng Dưỡng Tâm Đan đã tuyệt diệu lắm rồi, Linh Dịch so với Dưỡng Tâm Đan còn hơn gấp trăm lần, vậy thì hiệu quả sẽ kinh khủng đến mức độ nào?

"Sư tổ, cái thứ tên Linh Dịch này chế thế nào? Thật sự hiệu quả đến mức đó sao ạ?" Bạch Hiểu Sinh cười nói: "Có thể dạy con không? Để sau này con phụ trách quản lý!”

“Đây chính là bí mật tổ truyền, nếu như giao cho anh, anh tiết lộ ra ngoài, chẳng phải là tổn thất lớn sao."

Lục Phàm xua tay: "Cho nên anh cũng đừng mơ nữa!”

“Con cũng chỉ nói vậy thôi, sư tổ ngàn vạn lần đừng trách con." Bạch Hiểu Sinh gãi đầu, xấu hổ nói.

"Lục tiên sinh muốn nơi có nguồn nước tinh khiết có thể cung cấp liên tục. đúng không? Thanh Châu có một nơi như vậy đấy." Triệu Hàn Đông mỉm cười nói: "Nơi này cách nội thành không xa nhưng lại có nguồn nước rất tinh khiết, hơn nữa chảy cuồn cuộn không ngừng, nếu chế Linh Dịch ở đó thì rất phù hợp.”


"Chỗ ông nói ở đâu?!" Lục Phàm nghỉ hoặc hỏi, anh đang cần gấp địa điểm như vậy để chế thuốc, đương nhiên không thể bỏ qua.

“Ở sơn trang Thiên Tuyền, nhưng mà sơn trang Thiên Tuyền này không dễ vào đâu."

Triệu Hàn Đông vẻ mặt nghiêm túc: "Sơn trang đó bình thường có ra giá cao cũng khó mà mua lại được!”

"Làm sao vậy? Chẳng lẽ sơn trang này có lai lịch lớn lắm sao?" Lục Phàm híp mắt: "Thứ mà tôi muốn, làm gì có chuyện mà tôi không lấy được!”

"Có chuyện này Lục tiên sinh không biết, sơn trang Thiên Tuyền không phải thế lực bình thường, tôi nghe đồn có vị cao nhân thần bí ở trong đó, người muốn mua lại sơn trang này không ít đâu nhưng lần nào cũng bị từ chối!” Triệu Hàn Đông nghiêm túc nói.
 
Chương 53: C53: Cảm ơn thiếu gia


Lúc này, ông Phúc nhìn về phía Lục Phàm, cả người hơi run lên: "Khoan đãi!"

Lục Phàm mỉm cười: "Nếu tôi đoán không sai, vị này chính là chủ nhân của Thiên Tuyền Sơn Trang, tôi muốn bàn chuyện làm ăn với ông!"

"Cậu có phải họ Lục không?" Ông Phúc nhìn về phía Lục Phàm: "Tên là Lục Phàm?".

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

"Không sail" Lục Phàm ngạc nhiên hỏi: "Sao ông biết?" “Thiếu gia, là ngài thật sao?" Ông lão tóc bạc đột ngột quỳ xuống, ánh mắt tràn đầy xúc động.

Vẻ mặt của người đàn ông trung niên vừa hốt hoảng vừa bối rối, ông Phúc vốn có lai lịch lớn nên hắn chưa bao giờ thấy ông ấy mất bình tĩnh đến mức này!

"Chắc hẳn là nhận nhầm người rồi!" Lục Phàm lúng túng nói: "Tôi từ nhỏ đã là cô nhi, không phải thiếu gia gì đâu!"

"Hơn mười năm trước, Lục gia gặp hoạ, cả gia tộc đều bị giết hại, lão phu mang theo thiếu gia trốn thoát, lúc đó lão phu đã bị thương nặng, nên mới làm lạc mất thiếu gia." Ông lão tóc bạc chảy nước mắt: "Lão phu tưởng sẽ không bao. giờ gặp lại thiếu gia được nữa, không ngờ thiếu gia đã trưởng thành cao lớn như thế này rồi!"


"Cả gia tộc đều bị giết hại sao?" Lục Phàm khẽ run rẩy, trong đầu hiện lên ký ức năm tám tuổi.

Lúc đó, toàn thân anh dính đầy máu, một mình lang thang trên đường phố, nếu không được lão đầu cứu, e rằng anh khó giữ được mạng sống.

Anh đeo trên tay chiếc vòng ngọc bích năm xưa, cộng thêm Lục Phàm và cha anh có vài phần giống nhau, nên ông Phúc mới liếc mắt đã nhận ra ngay.

"Năm đó là ai ra tay sát hại Lục gia?”

Khí thế toàn thân Lục Phàm bùng phát, anh đã nhiều lần hỏi lão đầu về chuyện năm xưa nhưng đều bị lảng tránh, nay có người nhắc đến, làm sao anh có thể bỏ qua.

“Tôi là quản gia của Lục gia, mọi người thường hay gọi tôi là Ông Phúc!” Ông Phúc nhớ lại: “Thiếu gia khi đó chỉ mới tám tuổi mà thôi, năm đó... năm đó quá nhiều thế lực nhắm vào Lục gia... quá nhiều...”

“Ông Phúc, nói cho tôi biết là kẻ nào ra tay?”

Lục Phàm trong mắt lóe lên sát khí, thù sát hại cả gia tộc, làm sao mà anh có thể không báo!

"Thiếu gia bình an vô sự đã là may mắn lắm rồi, chuyện nhiều năm trước,

hay là đừng nên nhắc lại nữa!" Ông Phúc cười khổ: "Có thể nhìn thấy thiếu gia vui vẻ trưởng thành như thế này cũng là tâm nguyện của gia chủ."

"Thù sát hại cả nhà không đội trời chung!" Lục Phàm nói thẳng: "Vì sao ông không chịu nói cho tôi biết?"

"Thế lực kia quá hùng mạnh, với thực lực hiện tại của thiếu gia, làm sao có thể là đối thủ của bọn họ!" Ông Phúc lắc đầu: "Trừ phi thiếu gia có thể trở nên mạnh mẽ hơn bọn họ thì lão phu mới nói cho thiếu gia chuyện năm đóI!”

"Ông Phúc!" Lục Phàm im lặng, hồi lâu sau mới nói: "Được, đợi tôi mạnh mế hơn nữa, hy vọng ông Phúc có thể thực hiện lời hứa, tôi tuyệt đối sẽ không khiến ông thất vọng!"

Ông Phúc gật đầu, sai người đàn ông trung niên bày tiệc rượu tại Thiên Tuyền Sơn Trang để mừng ngày được lại Lục Phàm, trong bữa tiệc ông uống rất vui vẻ, lúc nói đến chuyện cũ ông sẽ không tự chủ được mà rơi nước mắt.


"Vừa rồi nghe nói, thiếu gia muốn mua lại Thiên Tuyền Sơn Trang!" Ông Phúc mỉm cười: "Mọi thứ của Thiên Tuyền Sơn Trang vốn dĩ là của thiếu gia, nay coi như trả lại cho chủ cũ, lão phu nguyện ý đi theo thiếu gia!"

"Đây là cơ nghiệp ông Phúc gây dựng, làm sao tôi có thể lấy được!" Lục Phàm lắc đầu: "Tôi chỉ muốn mượn nguồn nước suối của Thiên Tuyền Sơn Trang!"

"Năm xưa gia chủ đã nhiều lần cứu mạng lão phu, lão phu đã thề cả đời sẽ trung thành với Lục gia!" Nói đến đây, ông Phúc quỳ xuống: "Ngoài Thiên Tuyền Sơn Trang, lão phu còn có nhiều tài sản khác đều là của Lục gia, nếu thiếu gia không nhận, lão phu sẽ quỳ mãi ở đây!"

“Ông Phúc mau đứng lên đi!”

Lục Phàm vội vàng đỡ ông Phúc dậy: “Tôi đồng ý là được chứ gì! Ông mau đứng lên đi!!”

"Cảm ơn thiếu gia!"

Ông Phúc vội vàng gật đầu, đồng thời nói: "Thiếu gia còn trẻ, cần phải rèn luyện thêm một thời gian, đợi thời cơ đến, nhất định phải khiến những kẻ năm xưa ra tay với Lục gia trả giá đắt!”

Lục Phàm ánh mắt lạnh lùng, chuyện xảy ra năm tám tuổi, anh vẫn nhớ rõ mồn một.

Rời khỏi Thiên Tuyền Sơn Trang, Triệu Hàn Đông cười nó ật không ngờ, đại nhân vật bí ẩn đứng sau Thiên Tuyền Sơn Trang lại là thuộc hạ của Lục tiên sinh, sau này ở Thanh Châu, thậm chí ở Giang Nam, e rằng Lục tiên sinh muốn thăng tiến sẽ nhanh như diều gặp gió!"


“Thù sát hại gia tộc không đội trời chung, xem ra tôi phải mau chóng gây dựng thế lực riêng của mình!" Lục Phàm cười lạnh.

"Cái này..." Triệu Hàn Đông hơi lúng túng, ở trên người Lục Phàm, ông cảm nhận được sát ý vô tận.

Bên trong Thiên Tuyền Sơn Trang, người đàn ông trung niên ôm quyền nói: "Ông Phúc, cậu ta thật sự là thiếu gia mà ông muốn tìm?"

"Vẻ ngoài có vài phần giống gia chủ, tuyệt đối không sai!"

Ông Phúc lạnh giọng nói: "Sau này hãy hỗ trợ thiếu gia thật tốt, đợi thời cơ đến, dựa vào năng lực của thiếu gia, thật sự có thể báo thù rửa hận cho Lục gia!"

Đến khu vực thành phố Thanh Châu, Lục Phàm bảo Triệu Hàn Đông về công ty, còn anh thì đến trụ sở của Thanh Long môn.

Hàn Vân Hải đang ôm một cô gái ngồi trên đùi, phì phèo điếu xì gà, trông rất oai phong.

Cánh cửa văn phòng bị đạp tung, Lục Phàm hiên ngang đi vào.
 
Chương 54: C54: Tốt lắm


“Lục tiên sinh, ngài đến đây làm gì?” Hàn Vân Hải vội vàng đứng dậy, không dám chậm trễ chút nào.

“Môn chủ Hàn, hôm nay tôi đến đây không có ý gì khác.” Lục Phàm ngồi xuống, “Trong những ngày ở Thanh Châu này, anh đã giúp tôi không ít, hôm nay tôi muốn hỏi anh một câu, anh có muốn đi theo tôi không?”

“Lục tiên sinh đã có ơn cứu mạng tôi, tôi không biết lấy gì báo đáp!” Hàn Vân Hải đứng dậy ôm quyền: “Chỉ cần Lục tiên sinh nói một câu, Hàn Vân Hải tôi quyết không từ chối!”

“Tốt lắm!” Lục Phàm gật đầu: “Thanh Châu quá nhỏ bé, nếu muốn đi theo tôi, sau này anh phải khiến Thanh Long môn trở nên mạnh mẽ hơn nữa!”

“Cái này...”

Hàn Vân Hải ngượng ngùng nói: “Không dám giấu tiên sinh, tình hình Giang Nam phức tạp, Thanh Long Môn có thể độc chiếm mảnh đất Thanh Châu này. một phần cũng nhờ may mắn, nếu muốn trở thành một thế lực lớn ở Giang Nam,

“Có khó khăn gì cứ nói thẳng!” Lục Phàm nhẹ giọng nói” Bất kể là tài chính hay võ lực, tôi đều có thể đáp ứng anh!”

“Hiện tại Thanh Long môn muốn nhúng tay vào Từ Châu, nhưng tiếc là các. thế lực ở Từ Châu đều rất mạnh, lại còn có cao thủ luyện võ bảo vệ.” Hàn Vân Hải liên tục nói: “Thanh Long Môn chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng!”


“Đã là cao thủ luyện võ, vậy hãy dùng sức mạnh võ thuật để giải quyết!” Lục Phàm cười lạnh: “Muốn nhúng tay vào Từ Châu, anh hãy hẹn gặp một lần với các thế lực cản trở anh đi, những kẻ không giải quyết được tôi sẽ ra mặt!”

“Cảm ơn Lục tiên sinh!” Hàn Vân Hải vội vàng ôm quyền.

“Hãy trở thành thế lực lớn nhất Giang Nam trong thời gian ngắn nhất, hy vọng anh sẽ không làm tôi thất vọng!”

Lục Phàm cười nhẹ, xoay người bước ra ngoài.

“Có sự giúp đỡ của Lục tiên sinh, Thanh Long môn nhất định sẽ trở thành thế lực lớn nhất Giang Nam!” Hàn Vân Hải trịnh trọng gật đầu.

Đợi đến khi Lục Phàm rời đi, Đại Trang bên cạnh mới tiến lên nói: “Môn chủ, Lục tiên sinh bị sao vậy? Trước đây đối với Thanh Long Môn không thấy quan tâm mấy, giờ cứ như biến thành một người khác!”

“Những chuyện này không phải là chuyện chúng ta có thể quản!”

Hàn Vân Hải cười nhẹ: “Có sự giúp đỡ của Lục tiên sinh, chẳng mấy chốc. Thanh Long môn sẽ trở thành thế lực hàng đầu Giang Naml”


“Tại sao môn chủ lại tự tin như vậy?” Đại Trang kinh ngạc nói: “Muốn trở thành thế lực lớn nhất Giang Nam không phải chuyện dễ dàng.”

“Nếu là người khác, tôi đương nhiên không tin, nhưng thủ đoạn của Lục tiên sinh, tuyệt đối sẽ không khiến chúng ta thất vọng!” Hàn Vân Hải nói.

Làm xong tất cả những việc này, Lục Phàm mới đến công ty dược phẩm Thái Khang. Muốn từng bước trở nên mạnh mẽ hơn, được ông Phúc công nhận, anh phải trở nên giàu có và quyền thế, chỉ có như vậy anh mới có thể báo thù.

“Lục tiên sinh!”

Quản lý Trần ôm quyền với Lục Phàm: “Mấy ngày nay doanh số bán Dưỡng Tâm Đan rất tốt, lợi nhuận của công ty tăng gấp mấy lần!”

“Tôi biết!” Lục Phàm gật đầu, “Thị trường Dưỡng Tâm Đan rất tốt, nếu có thể mở rộng hơn nữa, đặt ra ngoài khu vực Thanh Châu, ngày sau sẽ càng tiến xa hơn!”

“Lục tiên sinh nghĩ đúng, tôi cũng có ý này!” Quản lý Trần gật đầu. “Lục tiên sinh, bên ngoài có người muốn gặp ngài!”

Đúng lúc này, thư ký Lý đi vào, nói với Lục Phàm: “Hình như là người của công ty dược phẩm Dương Thị, có vẻ như muốn hợp tác với Thái Khang chúng tai"

“Công ty dược phẩm Dương Thị?” Lục Phàm nheo mắt: “Xem ra bọn họ không thể nhẫn nhịn được nữa rồi!”

“Đúng vậy, Dưỡng Tâm Đan tác động quá lớn đến thị trường, chỉ trong thời gian ngắn ngủi này, Thái Khang từ chỗ sắp phá sản mà bây giờ lội ngược dòng đến mức có thể sánh ngang với Công ty dược phẩm Dương Thị!” Quản lý Trần vui vẻ nói.
 
Chương 52: C52: Ngày hôm sau


"Hay là như này đi, ngày mai ông đi cùng tôi!" Lục Phàm khẽ cười: "Nếu có thể lấy được Thiên Tuyền Sơn Trang, việc chế tạo linh dịch sẽ không thành vấn đề

Triệu Hàn Đông gật đầu, ông cũng không dám trái lời Lục Phàm.

Ngày hôm sau, Lục Phàm dẫn theo Triệu Hàn Đông đến Thiên Tuyền Sơn Trang.

Vừa mới bước vào sơn trang, họ đã bị vài người chặn lại: "Mấy người là ai?"

"Tôi đến có việc quan trọng!" Lục Phàm cười nói: "Không biết có thể thông báo một tiếng được không, nói là có người đến, muốn gặp chủ nhà để bàn chuyện làm ăn!"

"Đứng đây đợi một chút!"

Bảo vệ Thiên Tuyền Sơn Trang gật đầu, gọi một cuộc điện thoại, sau đó Lục Phàm và Triệu Hàn Đông được bọn họ dẫn đến phòng khách.

"Không biết hai vị đến Thiên Tuyền Sơn Trang có việc gì vậy?"

Người đàn ông trung niên mỉm cười: "Thiên Tuyền Sơn Trang ở Thanh Châu hình như không có làm ăn với ail"


"Không có ý gì khác!" Lục Phàm mỉm cười: "Nguồn nước của Thiên Tuyền Sơn Trang rất tốt, tôi có vài việc cần dùng tới nên muốn mua lại sơn trang này."

"Mua lại Thiên Tuyền Sơn Trang?”

Người đàn ông trung niên bật cười, miệng ngậm điếu xì gà: "Nơi nhỏ bé như: Thanh Châu này, vậy mà lại có kẻ kiêu ngạo như cậu sao!”

Triệu Hàn Đông cau mày, ông đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe lời nói khinh người như vậy, trong lòng không khỏi khó chịu.

“Tôi đang rất chân thành bàn chuyện mua lại sơn trang với anh đấy!"

Lục Phàm cười nói: "Anh muốn bao nhiêu tiền? Chúng ta có thể thương lượng!"

"Thiên Tuyền Sơn Trang không phải nơi mà ai cũng có thể nhòm ngó đâu! Hai người đi được rồi đấy!" Người đàn ông trung niên rít xì gà, vẻ mặt càng thêm khinh thường.

Lục Phàm nhíu mày: "Ông là chủ của Thiên Tuyền Sơn Trang?"

"Tất nhiên không phải!" Người đàn ông trung niên mỉm cười: "Nhưng tôi là người quản lý, những lời tôi vừa nói hai người chưa nghe rõ sao? Mau cútI"


"Tôi muốn gặp chủ nhân thực sự của Thiên Tuyền Sơn Trang!" Lục Phàm nói thẳng.

"Mời khách ra ngoài!"

Người đàn ông trung niên đứng dậy, sắc mặt trở nên lạnh lùng hơn.

"Mời hai vị ra ngoài!" Vài tên bảo vệ bước đến.

"Nếu tôi không đi thì sao?”

Lục Phàm khẽ cười: "Tôi đã nói rồi, tôi muốn gặp ông chủ của mấy người!"

"Không biết điều!"

Mấy tên bảo vệ có vẻ mặt không tốt, vừa định động thủ với Lục Phàm, nhưng lại bị Lục Phàm đá ngã, xấu hổ nằm sấp trên mặt đất.

"Cái thằng này điên rồi, dám gây sự ở Thiên Tuyền Sơn Trang?”

"Tôi đã nói, tôi muốn gặp ông chủ của mấy người!" Lục Phàm lạnh lùng nói. "Chuyện gì vậy?” Một giọng nói có vẻ già nua vang lên, một ông lão từ bên ngoài bước vào.

"Ông Phúc, có mấy tên điên đến gây rối, để tôi đuổi chúng đi ngay!" Người đàn ông trung niên vội vàng nói.
 
Chương 54: C54: Tốt lắm


“Lục tiên sinh, ngài đến đây làm gì?” Hàn Vân Hải vội vàng đứng dậy, không dám chậm trễ chút nào.

“Môn chủ Hàn, hôm nay tôi đến đây không có ý gì khác.” Lục Phàm ngồi xuống, “Trong những ngày ở Thanh Châu này, anh đã giúp tôi không ít, hôm nay tôi muốn hỏi anh một câu, anh có muốn đi theo tôi không?”

“Lục tiên sinh đã có ơn cứu mạng tôi, tôi không biết lấy gì báo đáp!” Hàn Vân Hải đứng dậy ôm quyền: “Chỉ cần Lục tiên sinh nói một câu, Hàn Vân Hải tôi quyết không từ chối!”

“Tốt lắm!” Lục Phàm gật đầu: “Thanh Châu quá nhỏ bé, nếu muốn đi theo tôi, sau này anh phải khiến Thanh Long môn trở nên mạnh mẽ hơn nữa!”

“Cái này...”

Hàn Vân Hải ngượng ngùng nói: “Không dám giấu tiên sinh, tình hình Giang Nam phức tạp, Thanh Long Môn có thể độc chiếm mảnh đất Thanh Châu này. một phần cũng nhờ may mắn, nếu muốn trở thành một thế lực lớn ở Giang Nam,

“Có khó khăn gì cứ nói thẳng!” Lục Phàm nhẹ giọng nói” Bất kể là tài chính hay võ lực, tôi đều có thể đáp ứng anh!”

“Hiện tại Thanh Long môn muốn nhúng tay vào Từ Châu, nhưng tiếc là các. thế lực ở Từ Châu đều rất mạnh, lại còn có cao thủ luyện võ bảo vệ.” Hàn Vân Hải liên tục nói: “Thanh Long Môn chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng!”


“Đã là cao thủ luyện võ, vậy hãy dùng sức mạnh võ thuật để giải quyết!” Lục Phàm cười lạnh: “Muốn nhúng tay vào Từ Châu, anh hãy hẹn gặp một lần với các thế lực cản trở anh đi, những kẻ không giải quyết được tôi sẽ ra mặt!”

“Cảm ơn Lục tiên sinh!” Hàn Vân Hải vội vàng ôm quyền.

“Hãy trở thành thế lực lớn nhất Giang Nam trong thời gian ngắn nhất, hy vọng anh sẽ không làm tôi thất vọng!”

Lục Phàm cười nhẹ, xoay người bước ra ngoài.

“Có sự giúp đỡ của Lục tiên sinh, Thanh Long môn nhất định sẽ trở thành thế lực lớn nhất Giang Nam!” Hàn Vân Hải trịnh trọng gật đầu.

Đợi đến khi Lục Phàm rời đi, Đại Trang bên cạnh mới tiến lên nói: “Môn chủ, Lục tiên sinh bị sao vậy? Trước đây đối với Thanh Long Môn không thấy quan tâm mấy, giờ cứ như biến thành một người khác!”

“Những chuyện này không phải là chuyện chúng ta có thể quản!”

Hàn Vân Hải cười nhẹ: “Có sự giúp đỡ của Lục tiên sinh, chẳng mấy chốc. Thanh Long môn sẽ trở thành thế lực hàng đầu Giang Naml”


“Tại sao môn chủ lại tự tin như vậy?” Đại Trang kinh ngạc nói: “Muốn trở thành thế lực lớn nhất Giang Nam không phải chuyện dễ dàng.”

“Nếu là người khác, tôi đương nhiên không tin, nhưng thủ đoạn của Lục tiên sinh, tuyệt đối sẽ không khiến chúng ta thất vọng!” Hàn Vân Hải nói.

Làm xong tất cả những việc này, Lục Phàm mới đến công ty dược phẩm Thái Khang. Muốn từng bước trở nên mạnh mẽ hơn, được ông Phúc công nhận, anh phải trở nên giàu có và quyền thế, chỉ có như vậy anh mới có thể báo thù.

“Lục tiên sinh!”

Quản lý Trần ôm quyền với Lục Phàm: “Mấy ngày nay doanh số bán Dưỡng Tâm Đan rất tốt, lợi nhuận của công ty tăng gấp mấy lần!”

“Tôi biết!” Lục Phàm gật đầu, “Thị trường Dưỡng Tâm Đan rất tốt, nếu có thể mở rộng hơn nữa, đặt ra ngoài khu vực Thanh Châu, ngày sau sẽ càng tiến xa hơn!”

“Lục tiên sinh nghĩ đúng, tôi cũng có ý này!” Quản lý Trần gật đầu. “Lục tiên sinh, bên ngoài có người muốn gặp ngài!”

Đúng lúc này, thư ký Lý đi vào, nói với Lục Phàm: “Hình như là người của công ty dược phẩm Dương Thị, có vẻ như muốn hợp tác với Thái Khang chúng tai"

“Công ty dược phẩm Dương Thị?” Lục Phàm nheo mắt: “Xem ra bọn họ không thể nhẫn nhịn được nữa rồi!”

“Đúng vậy, Dưỡng Tâm Đan tác động quá lớn đến thị trường, chỉ trong thời gian ngắn ngủi này, Thái Khang từ chỗ sắp phá sản mà bây giờ lội ngược dòng đến mức có thể sánh ngang với Công ty dược phẩm Dương Thị!” Quản lý Trần vui vẻ nói.
 
Chương 55: C55: Chẳng lẽ không hợp tác


“Cứ nói tôi rất bận, không tiếp khách, đặc biệt là người của Dương gia!” Lục Phàm phất tay, lên tiếng nói.

Thư ký Lý gật đầu làm theo, không dám trái lời Lục Phàm. Bị từ chối, người Dương gia mới ỉu xìu rời đi.

Một lát sau, tại văn phòng phó tổng giám đốc của Công ty dược phẩm Dương Thị.

Tách cà phê trong tay Dương Giai Kỳ bị đập vỡ tan tành, cả văn phòng đều tràn ngập sự tức giận của cô ta.

“Thật là kiêu căng, Công ty dược phẩm Thái Khang chỉ là một công ty sắp. phá sản, Dương Thị muốn hợp tác với họ, mà bọn họ dám không ra gặp mặt!”

“Phó tổng đừng tức giận!” Người đàn ông mặc vest vội vàng nói: “Công ty dược phẩm Thái Khang giờ đây đã khác ngày xưa, nếu không thể hợp tác với Công ty dược phẩm Thái Khang, e rằng công ty của chúng ta sẽ gặp rắc rối!”

“Chẳng lẽ không hợp tác với Thái Khang, thì không thể xoay chuyển tình trạng bế tắc này sao?” Dương Giai Kỳ cau mày, “Mới chỉ vài ngày mà thôi?”


“Công ty dược phẩm Thái Khang có phương thuốc đặc biệt, nếu Công ty dược phẩm Dương Thị không hợp tác, chắc chắn sẽ thiệt hại lớn hơn!” Người đàn ông mặc vest nghiêm túc nói.

Dương Giai Kỳ tức giận, dù sao cô ta cũng là một nữ cường nhân nổi tiếng ở Thanh Châu, vậy mà giờ đây lại bị ép đến mức phải đi cầu xin người khác!.

||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||

“Tra, điều tra rõ ràng cho tôi, chủ nhân thực sự của Công ty dược phẩm Thái Khang là ai, sao tôi cứ có cảm giác bọn họ nhắm vào Dương gia!” Dương Giai Kỳ ra lệnh.

Sau khi ở lại Công ty dược phẩm Thái Khang một lúc, Lục Phàm mới trở về biệt thự Thiên Phúc.

Vừa bước vào biệt thự, anh đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi: “Ái chà, hôm nay. nấu món gì mà thơm thế!”

“Là Khả Nhi tự tay nấu món thịt kho tàu!” Bà Quế Hoa cười nói: “Lát nữa con phải ăn nhiều hơn vài miếng nhé!”

“Hôm nay có chuyện gì mà Khả Nhi nhà ta lại đích thân xuống bếp thế!” Lục Phàm trêu chọc: “Có phải nhặt được vật gì quý hiếm không?”

“Anh Lục Phàm nói gì vậy, em chỉ thi đỗ bài thi viết thôi, ngày mai có thể đi làm rồi!” Lâm Khả Nhi cười cười từ phòng bếp đi ra: “Sau này em cũng có thể gánh vác gia đình rồi!”

“Công ty nào?” Lục Phàm cười nói: “Vừa mới tốt nghiệp, muốn tìm được việc làm không dễ dàng đâu!”

“Công ty dược phẩm Thái Khang, tuy là công ty mới, nhưng có triển vọng lắm đó!” Lâm Khả Nhi nghiêm túc nói: “Hơn nữa người sáng lập công ty cũng họ Lục!”

Lục Phàm suýt phun cơm ra ngoài, không ngờ Lâm Khả Nhi đi làm ở công ty của anh.


“Anh Lục Phàm, anh sao thế?” Lâm Khả Nhi liếc mắt: “Em tìm được việc làm anh không vui à?”

“Tất nhiên là vui rồi, sao lại không vui chứ!” Lục Phàm liên tục gật đầu, nhưng lại không nói cho Lâm Khả Nhi biết sự thật.

Dù sao sau này anh còn phát triển công ty, thù hận gia tộc quá rắc rối, anh cũng không muốn Lâm Khả Nhi dính líu vào, nên không muốn cho cô biết quá nhiều.

“Khả Nhi đã đi làm rồi, anh là anh trai mà còn chưa tặng cho em món quà ra hồn nữa, có thời gian anh dẫn em đi dạo qua thị trường xe, mua cho em một

chiếc xe, cũng tiện đi lại!” Lục Phàm cười nói.

“Không cần đâu, em mới đi làm, mà xe cộ cũng đắt tiền nữa!” Lâm Khả Nhi vội vàng từ chối.

“Sao thế, không lẽ quà của anh cũng không nhận à!” Lục Phàm liếc mắt: “Em mà không nhận, anh không vui đâu!”

Lâm Khả Nhi đành phải gật đầu. “Được rồi, cứ quyết định vậy đi!” Lục Phàm mỉm cười, đồng thời đi ra ngoài biệt thự xử lý công việc.

Vừa ra khỏi biệt thự, Lục Phàm lạnh lùng nói: "Có chuyện gì vậy? Đã muộn thế này còn tới tìm tôi!"


"Lục tiên sinh, không ổn rồi, sư phụ bị người ta đánh trọng thương!"

Tiểu Bạch Long lên tiếng: "Là chuyện vừa xảy ra, kẻ thù từ mười mấy năm trước!"

"Thanh Long môn có nhiều người như vậy, Hàn Vân Hải lại là cao thủ võ thuật, sao anh ta lại bị thương được!"

Lục Phàm nhíu mày: "Lẽ nào đối phương cũng là cao thủ?"

"Đúng vậy, đúng thật là cao thủ!" Tiểu Bạch Long gật đầu: "Hơn nữa thực lực. không thấp, không thể dùng số lượng người đông đảo để khống chế tên đó được!"

Lục Phàm không nói nhiều, anh chào hỏi bà Quế Hoa một tiếng, rồi theo Tiểu Bạch Long rời đi.

Vì anh đã có ý định thu Thanh Long môn làm thế lực của riêng mình nên bất kỳ phiền phức nào mà Thanh Long Môn gặp phải, Lục Phàm đều sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
 
Chương 53: C53: Cảm ơn thiếu gia


Lúc này, ông Phúc nhìn về phía Lục Phàm, cả người hơi run lên: "Khoan đãi!"

Lục Phàm mỉm cười: "Nếu tôi đoán không sai, vị này chính là chủ nhân của Thiên Tuyền Sơn Trang, tôi muốn bàn chuyện làm ăn với ông!"

"Cậu có phải họ Lục không?" Ông Phúc nhìn về phía Lục Phàm: "Tên là Lục Phàm?".

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

"Không sail" Lục Phàm ngạc nhiên hỏi: "Sao ông biết?" “Thiếu gia, là ngài thật sao?" Ông lão tóc bạc đột ngột quỳ xuống, ánh mắt tràn đầy xúc động.

Vẻ mặt của người đàn ông trung niên vừa hốt hoảng vừa bối rối, ông Phúc vốn có lai lịch lớn nên hắn chưa bao giờ thấy ông ấy mất bình tĩnh đến mức này!

"Chắc hẳn là nhận nhầm người rồi!" Lục Phàm lúng túng nói: "Tôi từ nhỏ đã là cô nhi, không phải thiếu gia gì đâu!"

"Hơn mười năm trước, Lục gia gặp hoạ, cả gia tộc đều bị giết hại, lão phu mang theo thiếu gia trốn thoát, lúc đó lão phu đã bị thương nặng, nên mới làm lạc mất thiếu gia." Ông lão tóc bạc chảy nước mắt: "Lão phu tưởng sẽ không bao. giờ gặp lại thiếu gia được nữa, không ngờ thiếu gia đã trưởng thành cao lớn như thế này rồi!"


"Cả gia tộc đều bị giết hại sao?" Lục Phàm khẽ run rẩy, trong đầu hiện lên ký ức năm tám tuổi.

Lúc đó, toàn thân anh dính đầy máu, một mình lang thang trên đường phố, nếu không được lão đầu cứu, e rằng anh khó giữ được mạng sống.

Anh đeo trên tay chiếc vòng ngọc bích năm xưa, cộng thêm Lục Phàm và cha anh có vài phần giống nhau, nên ông Phúc mới liếc mắt đã nhận ra ngay.

"Năm đó là ai ra tay sát hại Lục gia?”

Khí thế toàn thân Lục Phàm bùng phát, anh đã nhiều lần hỏi lão đầu về chuyện năm xưa nhưng đều bị lảng tránh, nay có người nhắc đến, làm sao anh có thể bỏ qua.

“Tôi là quản gia của Lục gia, mọi người thường hay gọi tôi là Ông Phúc!” Ông Phúc nhớ lại: “Thiếu gia khi đó chỉ mới tám tuổi mà thôi, năm đó... năm đó quá nhiều thế lực nhắm vào Lục gia... quá nhiều...”

“Ông Phúc, nói cho tôi biết là kẻ nào ra tay?”

Lục Phàm trong mắt lóe lên sát khí, thù sát hại cả gia tộc, làm sao mà anh có thể không báo!

"Thiếu gia bình an vô sự đã là may mắn lắm rồi, chuyện nhiều năm trước,

hay là đừng nên nhắc lại nữa!" Ông Phúc cười khổ: "Có thể nhìn thấy thiếu gia vui vẻ trưởng thành như thế này cũng là tâm nguyện của gia chủ."

"Thù sát hại cả nhà không đội trời chung!" Lục Phàm nói thẳng: "Vì sao ông không chịu nói cho tôi biết?"

"Thế lực kia quá hùng mạnh, với thực lực hiện tại của thiếu gia, làm sao có thể là đối thủ của bọn họ!" Ông Phúc lắc đầu: "Trừ phi thiếu gia có thể trở nên mạnh mẽ hơn bọn họ thì lão phu mới nói cho thiếu gia chuyện năm đóI!”

"Ông Phúc!" Lục Phàm im lặng, hồi lâu sau mới nói: "Được, đợi tôi mạnh mế hơn nữa, hy vọng ông Phúc có thể thực hiện lời hứa, tôi tuyệt đối sẽ không khiến ông thất vọng!"

Ông Phúc gật đầu, sai người đàn ông trung niên bày tiệc rượu tại Thiên Tuyền Sơn Trang để mừng ngày được lại Lục Phàm, trong bữa tiệc ông uống rất vui vẻ, lúc nói đến chuyện cũ ông sẽ không tự chủ được mà rơi nước mắt.


"Vừa rồi nghe nói, thiếu gia muốn mua lại Thiên Tuyền Sơn Trang!" Ông Phúc mỉm cười: "Mọi thứ của Thiên Tuyền Sơn Trang vốn dĩ là của thiếu gia, nay coi như trả lại cho chủ cũ, lão phu nguyện ý đi theo thiếu gia!"

"Đây là cơ nghiệp ông Phúc gây dựng, làm sao tôi có thể lấy được!" Lục Phàm lắc đầu: "Tôi chỉ muốn mượn nguồn nước suối của Thiên Tuyền Sơn Trang!"

"Năm xưa gia chủ đã nhiều lần cứu mạng lão phu, lão phu đã thề cả đời sẽ trung thành với Lục gia!" Nói đến đây, ông Phúc quỳ xuống: "Ngoài Thiên Tuyền Sơn Trang, lão phu còn có nhiều tài sản khác đều là của Lục gia, nếu thiếu gia không nhận, lão phu sẽ quỳ mãi ở đây!"

“Ông Phúc mau đứng lên đi!”

Lục Phàm vội vàng đỡ ông Phúc dậy: “Tôi đồng ý là được chứ gì! Ông mau đứng lên đi!!”

"Cảm ơn thiếu gia!"

Ông Phúc vội vàng gật đầu, đồng thời nói: "Thiếu gia còn trẻ, cần phải rèn luyện thêm một thời gian, đợi thời cơ đến, nhất định phải khiến những kẻ năm xưa ra tay với Lục gia trả giá đắt!”

Lục Phàm ánh mắt lạnh lùng, chuyện xảy ra năm tám tuổi, anh vẫn nhớ rõ mồn một.

Rời khỏi Thiên Tuyền Sơn Trang, Triệu Hàn Đông cười nó ật không ngờ, đại nhân vật bí ẩn đứng sau Thiên Tuyền Sơn Trang lại là thuộc hạ của Lục tiên sinh, sau này ở Thanh Châu, thậm chí ở Giang Nam, e rằng Lục tiên sinh muốn thăng tiến sẽ nhanh như diều gặp gió!"


“Thù sát hại gia tộc không đội trời chung, xem ra tôi phải mau chóng gây dựng thế lực riêng của mình!" Lục Phàm cười lạnh.

"Cái này..." Triệu Hàn Đông hơi lúng túng, ở trên người Lục Phàm, ông cảm nhận được sát ý vô tận.

Bên trong Thiên Tuyền Sơn Trang, người đàn ông trung niên ôm quyền nói: "Ông Phúc, cậu ta thật sự là thiếu gia mà ông muốn tìm?"

"Vẻ ngoài có vài phần giống gia chủ, tuyệt đối không sai!"

Ông Phúc lạnh giọng nói: "Sau này hãy hỗ trợ thiếu gia thật tốt, đợi thời cơ đến, dựa vào năng lực của thiếu gia, thật sự có thể báo thù rửa hận cho Lục gia!"

Đến khu vực thành phố Thanh Châu, Lục Phàm bảo Triệu Hàn Đông về công ty, còn anh thì đến trụ sở của Thanh Long môn.

Hàn Vân Hải đang ôm một cô gái ngồi trên đùi, phì phèo điếu xì gà, trông rất oai phong.

Cánh cửa văn phòng bị đạp tung, Lục Phàm hiên ngang đi vào.
 
Chương 55: C55: Chẳng lẽ không hợp tác


“Cứ nói tôi rất bận, không tiếp khách, đặc biệt là người của Dương gia!” Lục Phàm phất tay, lên tiếng nói.

Thư ký Lý gật đầu làm theo, không dám trái lời Lục Phàm. Bị từ chối, người Dương gia mới ỉu xìu rời đi.

Một lát sau, tại văn phòng phó tổng giám đốc của Công ty dược phẩm Dương Thị.

Tách cà phê trong tay Dương Giai Kỳ bị đập vỡ tan tành, cả văn phòng đều tràn ngập sự tức giận của cô ta.

“Thật là kiêu căng, Công ty dược phẩm Thái Khang chỉ là một công ty sắp. phá sản, Dương Thị muốn hợp tác với họ, mà bọn họ dám không ra gặp mặt!”

“Phó tổng đừng tức giận!” Người đàn ông mặc vest vội vàng nói: “Công ty dược phẩm Thái Khang giờ đây đã khác ngày xưa, nếu không thể hợp tác với Công ty dược phẩm Thái Khang, e rằng công ty của chúng ta sẽ gặp rắc rối!”

“Chẳng lẽ không hợp tác với Thái Khang, thì không thể xoay chuyển tình trạng bế tắc này sao?” Dương Giai Kỳ cau mày, “Mới chỉ vài ngày mà thôi?”


“Công ty dược phẩm Thái Khang có phương thuốc đặc biệt, nếu Công ty dược phẩm Dương Thị không hợp tác, chắc chắn sẽ thiệt hại lớn hơn!” Người đàn ông mặc vest nghiêm túc nói.

Dương Giai Kỳ tức giận, dù sao cô ta cũng là một nữ cường nhân nổi tiếng ở Thanh Châu, vậy mà giờ đây lại bị ép đến mức phải đi cầu xin người khác!.

||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||

“Tra, điều tra rõ ràng cho tôi, chủ nhân thực sự của Công ty dược phẩm Thái Khang là ai, sao tôi cứ có cảm giác bọn họ nhắm vào Dương gia!” Dương Giai Kỳ ra lệnh.

Sau khi ở lại Công ty dược phẩm Thái Khang một lúc, Lục Phàm mới trở về biệt thự Thiên Phúc.

Vừa bước vào biệt thự, anh đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi: “Ái chà, hôm nay. nấu món gì mà thơm thế!”

“Là Khả Nhi tự tay nấu món thịt kho tàu!” Bà Quế Hoa cười nói: “Lát nữa con phải ăn nhiều hơn vài miếng nhé!”

“Hôm nay có chuyện gì mà Khả Nhi nhà ta lại đích thân xuống bếp thế!” Lục Phàm trêu chọc: “Có phải nhặt được vật gì quý hiếm không?”

“Anh Lục Phàm nói gì vậy, em chỉ thi đỗ bài thi viết thôi, ngày mai có thể đi làm rồi!” Lâm Khả Nhi cười cười từ phòng bếp đi ra: “Sau này em cũng có thể gánh vác gia đình rồi!”

“Công ty nào?” Lục Phàm cười nói: “Vừa mới tốt nghiệp, muốn tìm được việc làm không dễ dàng đâu!”

“Công ty dược phẩm Thái Khang, tuy là công ty mới, nhưng có triển vọng lắm đó!” Lâm Khả Nhi nghiêm túc nói: “Hơn nữa người sáng lập công ty cũng họ Lục!”

Lục Phàm suýt phun cơm ra ngoài, không ngờ Lâm Khả Nhi đi làm ở công ty của anh.


“Anh Lục Phàm, anh sao thế?” Lâm Khả Nhi liếc mắt: “Em tìm được việc làm anh không vui à?”

“Tất nhiên là vui rồi, sao lại không vui chứ!” Lục Phàm liên tục gật đầu, nhưng lại không nói cho Lâm Khả Nhi biết sự thật.

Dù sao sau này anh còn phát triển công ty, thù hận gia tộc quá rắc rối, anh cũng không muốn Lâm Khả Nhi dính líu vào, nên không muốn cho cô biết quá nhiều.

“Khả Nhi đã đi làm rồi, anh là anh trai mà còn chưa tặng cho em món quà ra hồn nữa, có thời gian anh dẫn em đi dạo qua thị trường xe, mua cho em một

chiếc xe, cũng tiện đi lại!” Lục Phàm cười nói.

“Không cần đâu, em mới đi làm, mà xe cộ cũng đắt tiền nữa!” Lâm Khả Nhi vội vàng từ chối.

“Sao thế, không lẽ quà của anh cũng không nhận à!” Lục Phàm liếc mắt: “Em mà không nhận, anh không vui đâu!”

Lâm Khả Nhi đành phải gật đầu. “Được rồi, cứ quyết định vậy đi!” Lục Phàm mỉm cười, đồng thời đi ra ngoài biệt thự xử lý công việc.

Vừa ra khỏi biệt thự, Lục Phàm lạnh lùng nói: "Có chuyện gì vậy? Đã muộn thế này còn tới tìm tôi!"


"Lục tiên sinh, không ổn rồi, sư phụ bị người ta đánh trọng thương!"

Tiểu Bạch Long lên tiếng: "Là chuyện vừa xảy ra, kẻ thù từ mười mấy năm trước!"

"Thanh Long môn có nhiều người như vậy, Hàn Vân Hải lại là cao thủ võ thuật, sao anh ta lại bị thương được!"

Lục Phàm nhíu mày: "Lẽ nào đối phương cũng là cao thủ?"

"Đúng vậy, đúng thật là cao thủ!" Tiểu Bạch Long gật đầu: "Hơn nữa thực lực. không thấp, không thể dùng số lượng người đông đảo để khống chế tên đó được!"

Lục Phàm không nói nhiều, anh chào hỏi bà Quế Hoa một tiếng, rồi theo Tiểu Bạch Long rời đi.

Vì anh đã có ý định thu Thanh Long môn làm thế lực của riêng mình nên bất kỳ phiền phức nào mà Thanh Long Môn gặp phải, Lục Phàm đều sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
 
Chương 56: C56: Lục tiên sinh


Không lâu sau, Lục Phàm đã đến Thanh Long môn, Hàn Vân Hải bị thương ở cánh tay, có vẻ như đã bị gấy xương.

"Lục tiên sinh!"

Hàn Vân Hải vội vàng đứng dậy, chắp tay chào Lục Phàm, nhưng vì bị thương nên có chút khó khăn.

"Không cần phải lễ nghĩa phiền toái đâu!"

Lục Phàm khoát tay: "Rốt cuộc là ai? Có thể đánh anh bị thương?!"

"Kẻ thù từ nhiều năm trước, hắn luyện võ thành tài nên vừa trở về, e rằng là muốn đến lấy mạng tôi."

Hàn Vân Hải cười khổ: "Nếu không phải hắn muốn sỉ nhục tôi, e rằng hôm nay tôi khó thoát khỏi kiếp nạn."

"Rốt cuộc là chuyện gì, anh nói cho tôi nghe."

Lục Phàm nhíu mày: "Kẻ đó thực lực thế nào."


"Kẻ đó tên là Dương Bắc Thiên, nhiều năm trước có ân oán với tôi, bị tôi đánh trọng thương, què một chân."

Hàn Vân Hải bất lực nói: "Chẳng ngờ mấy năm qua hắn ở ẩn tập trung luyện võ, bây giờ đã là cao thủ đại thành đỉnh phong."

Nói đến đây, vẻ mặt Hàn Vân Hải trở nên nghiêm trọng, hắn mới chỉ là võ giả đại thành, nhưng Dương Bắc Thiên đã đạt đến đại thành đỉnh phong, thậm chí có khả năng trở thành Tông Sư trong truyền thuyết.

"Đại thành đỉnh phong!" Lục Phàm nheo mắt: "Hắn muốn ra tay với anh, anh hoàn toàn không có sức chống trả, vậy tại sao hẳn lại buông tha cho anh?"

"Là tôi dùng kế khích tướng, hẹn hắn ngày mai bên bờ Hồ Tây, quyết một trận sống chết."

Hàn Vân Hải nghiêm túc nói: "Tôi biết rõ tôi không phải là đối thủ của hắn, mới nghĩ đến Lục tiên sinh, không biết Lục tiên sinh có nắm chắc phần thắng khi đối đầu với hắn hay không!"

Các đệ tử khác của Thanh Long môn cũng tò mò, họ chỉ biết Lục Phàm lợi hại, nhưng chưa từng thấy Lục Phàm thực sự ra tay, nếu có thể đánh bại Dương Bắc Thiên, thì chứng tỏ thực lực của Lục Phàm rất mạnh.

"Đã là chuyện của Thanh Long môn, tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn."

Lục Phàm nói thẳng: "Ngày mai bên bờ Hồ Tây, tôi sẽ đích thân đến gặp hắn!"


"Cảm ơn Lục tiên sinh!"

Hàn Vân Hải vội vàng chắp tay: "Nhưng Dương Bắc Thiên thực lực thâm hậu, nếu muốn đối phó, Lục tiên sinh cần phải cẩn thận."

"Yên tâm đi!" Lục Phàm xua tay: "Tôi đã quyết định ra tay, thì tuyệt đối sẽ không thất bại!"

"Có lời này của Lục tiên sinh, tôi cũng yên tâm."

Hàn Vân Hải nghiêm nghị gật đầu.

Sự việc xảy ra ngày hôm nay, hắn vẫn nhớ rõ, thực lực của Dương Bắc Thiên hoàn toàn vượt qua hắn, nếu không giải quyết kẻ thù này, e rằng sau này sẽ gặp. nhiều phiền phức.

"Cánh tay của anh bị thương, đã bị trật khớp." Lục Phàm liếc nhìn, đi đến bên cạnh Hàn Vân Hải, chỉ nhấc tay nhẹ nhàng đã chữa khỏi vết thương cho Hàn Vân Hải.

“Lục tiên sinh đúng là Quốc Y Thánh Thủ mài”

Hàn Vân Hải vội vàng chắp tay, đồng thời nịnh hót, hắn không ngờ rằng Lục Phàm còn có khả năng này.

“Sáng sớm mai, anh cử người đến biệt thự Thiên Phúc đón tôi!”

Lục Phàm bước ra ngoài: “Tôi sẽ đích thân giải quyết chuyện này cho anh.”
 
Chương 54: C54: Tốt lắm


“Lục tiên sinh, ngài đến đây làm gì?” Hàn Vân Hải vội vàng đứng dậy, không dám chậm trễ chút nào.

“Môn chủ Hàn, hôm nay tôi đến đây không có ý gì khác.” Lục Phàm ngồi xuống, “Trong những ngày ở Thanh Châu này, anh đã giúp tôi không ít, hôm nay tôi muốn hỏi anh một câu, anh có muốn đi theo tôi không?”

“Lục tiên sinh đã có ơn cứu mạng tôi, tôi không biết lấy gì báo đáp!” Hàn Vân Hải đứng dậy ôm quyền: “Chỉ cần Lục tiên sinh nói một câu, Hàn Vân Hải tôi quyết không từ chối!”

“Tốt lắm!” Lục Phàm gật đầu: “Thanh Châu quá nhỏ bé, nếu muốn đi theo tôi, sau này anh phải khiến Thanh Long môn trở nên mạnh mẽ hơn nữa!”

“Cái này...”

Hàn Vân Hải ngượng ngùng nói: “Không dám giấu tiên sinh, tình hình Giang Nam phức tạp, Thanh Long Môn có thể độc chiếm mảnh đất Thanh Châu này. một phần cũng nhờ may mắn, nếu muốn trở thành một thế lực lớn ở Giang Nam,

“Có khó khăn gì cứ nói thẳng!” Lục Phàm nhẹ giọng nói” Bất kể là tài chính hay võ lực, tôi đều có thể đáp ứng anh!”

“Hiện tại Thanh Long môn muốn nhúng tay vào Từ Châu, nhưng tiếc là các. thế lực ở Từ Châu đều rất mạnh, lại còn có cao thủ luyện võ bảo vệ.” Hàn Vân Hải liên tục nói: “Thanh Long Môn chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng!”


“Đã là cao thủ luyện võ, vậy hãy dùng sức mạnh võ thuật để giải quyết!” Lục Phàm cười lạnh: “Muốn nhúng tay vào Từ Châu, anh hãy hẹn gặp một lần với các thế lực cản trở anh đi, những kẻ không giải quyết được tôi sẽ ra mặt!”

“Cảm ơn Lục tiên sinh!” Hàn Vân Hải vội vàng ôm quyền.

“Hãy trở thành thế lực lớn nhất Giang Nam trong thời gian ngắn nhất, hy vọng anh sẽ không làm tôi thất vọng!”

Lục Phàm cười nhẹ, xoay người bước ra ngoài.

“Có sự giúp đỡ của Lục tiên sinh, Thanh Long môn nhất định sẽ trở thành thế lực lớn nhất Giang Nam!” Hàn Vân Hải trịnh trọng gật đầu.

Đợi đến khi Lục Phàm rời đi, Đại Trang bên cạnh mới tiến lên nói: “Môn chủ, Lục tiên sinh bị sao vậy? Trước đây đối với Thanh Long Môn không thấy quan tâm mấy, giờ cứ như biến thành một người khác!”

“Những chuyện này không phải là chuyện chúng ta có thể quản!”

Hàn Vân Hải cười nhẹ: “Có sự giúp đỡ của Lục tiên sinh, chẳng mấy chốc. Thanh Long môn sẽ trở thành thế lực hàng đầu Giang Naml”


“Tại sao môn chủ lại tự tin như vậy?” Đại Trang kinh ngạc nói: “Muốn trở thành thế lực lớn nhất Giang Nam không phải chuyện dễ dàng.”

“Nếu là người khác, tôi đương nhiên không tin, nhưng thủ đoạn của Lục tiên sinh, tuyệt đối sẽ không khiến chúng ta thất vọng!” Hàn Vân Hải nói.

Làm xong tất cả những việc này, Lục Phàm mới đến công ty dược phẩm Thái Khang. Muốn từng bước trở nên mạnh mẽ hơn, được ông Phúc công nhận, anh phải trở nên giàu có và quyền thế, chỉ có như vậy anh mới có thể báo thù.

“Lục tiên sinh!”

Quản lý Trần ôm quyền với Lục Phàm: “Mấy ngày nay doanh số bán Dưỡng Tâm Đan rất tốt, lợi nhuận của công ty tăng gấp mấy lần!”

“Tôi biết!” Lục Phàm gật đầu, “Thị trường Dưỡng Tâm Đan rất tốt, nếu có thể mở rộng hơn nữa, đặt ra ngoài khu vực Thanh Châu, ngày sau sẽ càng tiến xa hơn!”

“Lục tiên sinh nghĩ đúng, tôi cũng có ý này!” Quản lý Trần gật đầu. “Lục tiên sinh, bên ngoài có người muốn gặp ngài!”

Đúng lúc này, thư ký Lý đi vào, nói với Lục Phàm: “Hình như là người của công ty dược phẩm Dương Thị, có vẻ như muốn hợp tác với Thái Khang chúng tai"

“Công ty dược phẩm Dương Thị?” Lục Phàm nheo mắt: “Xem ra bọn họ không thể nhẫn nhịn được nữa rồi!”

“Đúng vậy, Dưỡng Tâm Đan tác động quá lớn đến thị trường, chỉ trong thời gian ngắn ngủi này, Thái Khang từ chỗ sắp phá sản mà bây giờ lội ngược dòng đến mức có thể sánh ngang với Công ty dược phẩm Dương Thị!” Quản lý Trần vui vẻ nói.
 
Chương 56: C56: Lục tiên sinh


Không lâu sau, Lục Phàm đã đến Thanh Long môn, Hàn Vân Hải bị thương ở cánh tay, có vẻ như đã bị gấy xương.

"Lục tiên sinh!"

Hàn Vân Hải vội vàng đứng dậy, chắp tay chào Lục Phàm, nhưng vì bị thương nên có chút khó khăn.

"Không cần phải lễ nghĩa phiền toái đâu!"

Lục Phàm khoát tay: "Rốt cuộc là ai? Có thể đánh anh bị thương?!"

"Kẻ thù từ nhiều năm trước, hắn luyện võ thành tài nên vừa trở về, e rằng là muốn đến lấy mạng tôi."

Hàn Vân Hải cười khổ: "Nếu không phải hắn muốn sỉ nhục tôi, e rằng hôm nay tôi khó thoát khỏi kiếp nạn."

"Rốt cuộc là chuyện gì, anh nói cho tôi nghe."

Lục Phàm nhíu mày: "Kẻ đó thực lực thế nào."


"Kẻ đó tên là Dương Bắc Thiên, nhiều năm trước có ân oán với tôi, bị tôi đánh trọng thương, què một chân."

Hàn Vân Hải bất lực nói: "Chẳng ngờ mấy năm qua hắn ở ẩn tập trung luyện võ, bây giờ đã là cao thủ đại thành đỉnh phong."

Nói đến đây, vẻ mặt Hàn Vân Hải trở nên nghiêm trọng, hắn mới chỉ là võ giả đại thành, nhưng Dương Bắc Thiên đã đạt đến đại thành đỉnh phong, thậm chí có khả năng trở thành Tông Sư trong truyền thuyết.

"Đại thành đỉnh phong!" Lục Phàm nheo mắt: "Hắn muốn ra tay với anh, anh hoàn toàn không có sức chống trả, vậy tại sao hẳn lại buông tha cho anh?"

"Là tôi dùng kế khích tướng, hẹn hắn ngày mai bên bờ Hồ Tây, quyết một trận sống chết."

Hàn Vân Hải nghiêm túc nói: "Tôi biết rõ tôi không phải là đối thủ của hắn, mới nghĩ đến Lục tiên sinh, không biết Lục tiên sinh có nắm chắc phần thắng khi đối đầu với hắn hay không!"

Các đệ tử khác của Thanh Long môn cũng tò mò, họ chỉ biết Lục Phàm lợi hại, nhưng chưa từng thấy Lục Phàm thực sự ra tay, nếu có thể đánh bại Dương Bắc Thiên, thì chứng tỏ thực lực của Lục Phàm rất mạnh.

"Đã là chuyện của Thanh Long môn, tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn."

Lục Phàm nói thẳng: "Ngày mai bên bờ Hồ Tây, tôi sẽ đích thân đến gặp hắn!"


"Cảm ơn Lục tiên sinh!"

Hàn Vân Hải vội vàng chắp tay: "Nhưng Dương Bắc Thiên thực lực thâm hậu, nếu muốn đối phó, Lục tiên sinh cần phải cẩn thận."

"Yên tâm đi!" Lục Phàm xua tay: "Tôi đã quyết định ra tay, thì tuyệt đối sẽ không thất bại!"

"Có lời này của Lục tiên sinh, tôi cũng yên tâm."

Hàn Vân Hải nghiêm nghị gật đầu.

Sự việc xảy ra ngày hôm nay, hắn vẫn nhớ rõ, thực lực của Dương Bắc Thiên hoàn toàn vượt qua hắn, nếu không giải quyết kẻ thù này, e rằng sau này sẽ gặp. nhiều phiền phức.

"Cánh tay của anh bị thương, đã bị trật khớp." Lục Phàm liếc nhìn, đi đến bên cạnh Hàn Vân Hải, chỉ nhấc tay nhẹ nhàng đã chữa khỏi vết thương cho Hàn Vân Hải.

“Lục tiên sinh đúng là Quốc Y Thánh Thủ mài”

Hàn Vân Hải vội vàng chắp tay, đồng thời nịnh hót, hắn không ngờ rằng Lục Phàm còn có khả năng này.

“Sáng sớm mai, anh cử người đến biệt thự Thiên Phúc đón tôi!”

Lục Phàm bước ra ngoài: “Tôi sẽ đích thân giải quyết chuyện này cho anh.”
 
Chương 57: C57: Đó là điều đương nhiên


“Cảm ơn Lục tiên sinh!”

Hàn Vân Hải vội vàng chắp tay, sau khi Lục Phàm rời đi, hắn mới nhìn Bạch Tiểu Long: “Cậu đi mời sư tổ một lần nữa!”

“Sư phụ, Lục tiên sinh không phải có thể giải quyết được sao?” Tiểu Bạch Long ngạc nhiên nói: “Để sư tổ ra tay, có phải hơi quá...”

“Võ giả đại thành đỉnh phong, tuyệt dối không phải người bình thường.” Hàn Vân Hải lắc đầu nói: “Tôi cũng chỉ đề phòng bất trắc, có sư tổ ở đó, tôi mới có thể yên tâm.”

Tiểu Bạch Long gật đầu, không dám nói nhiều, quay người rời đi.

Đến sáng sớm hôm sau, Lục Phàm vừa tỉnh dậy, bên ngoài đã có một chiếc xe sang trọng đợi sẵn, Tiểu Bạch Long đeo kính đứng đợi bên ngoài xe.

Chẳng mấy chốc, Lục Phàm đã ngồi lên xe: “Anh đến sớm đấy!” “Lục tiên sinh đích thân ra tay, tôi đương nhiên phải tự mình lo liệu.” Tiểu Bạch Long vội vàng cười nói: “Nhưng hôm nay bên bờ Hồ Tây, Lục tiên sinh có

năm chắc phần thắng không?”


“Võ giả đại thành đỉnh phong, đúng là có chút bản lĩnh.” Lục Phàm gật đầu cười nói: “Nhưng muốn đánh thắng không khó.”

“Vậy chúc Lục tiên sinh chiến thắng trở về!” Tiểu Bạch Long vội vàng cười nói. Truyện Tổng Tài

Bên trong lầu các bên bờ Hồ Tây, trên bàn Bát Tiên bày biện nhiều món điểm tâm, bên cạnh còn có vài chén trà.

“Sư phụ, không biết người có nắm chắc không?” Hàn Vân Hải nhìn về phía ông lão.

Ông lão mặc trang phục lộng lẫy, tinh thần hăng hái, không giống như người bình thường.

“Đối phó với hậu bối, đương nhiên là không thành vấn đề.” Chu Lão mỉm cười nói, ông là sư phụ của Hàn Vân Hải, thực lực không hề thấp, cộng thêm việc đối phương chỉ là hậu bối, trong mắt ông không đáng là gì!

“Có lời này của sư phụ, con có thể yên tâm rồi.” Hàn Vân Hải lộ vẻ vui mừng.

Dương Bắc Thiên không phải là kẻ dễ chọc, nếu ngày hôm qua không phải hắn dùng kế khích tướng, chỉ sợ đầu thân đã chia lìa hai nơi.

Ngay lúc họ đang trò chuyện, một chiếc ô tô chạy đến, dưới sự dẫn đường của Tiểu Bạch Long, Lục Phàm đi về phía lầu các.

Lầu các này tên là Bát Giác Các, là một lầu các nổi tiếng bên bờ Hồ Tây, hôm nay bọn họ hẹn gặp tại đây.

“Lục tiên sinh!” Hàn Vân Hải vội vàng đứng dậy, chào đón Lục Phàm, vô cùng khách khí.

Lục Phàm gật đầu, bước vào Bát Giác Các, ông lão tóc bạc đang tự mình uống trà, ánh mắt vô cùng kiêu ngạo.


Là cao thủ võ thuật, ông ta coi thường người bình thường, Lục Phàm tuy. bước đi mạnh mẽ nhưng trong mắt ông ta cũng chỉ là người bình thường.

“Để tôi giới thiệu, đây là sư phụ của tôi!” Hàn Vân Hải cười nói: “Tên là Chu

Lão, để đề phòng bất trắc, tôi đặc biệt mời sư phụ đến đây.” “Thì ra là Chu Lão!” Lục Phàm khẽ gật đầu: “Xem ra anh không tin tưởng tôi.”

“Lục tiên sinh đừng hiểu lầm, Dương Bắc Thiên thủ đoạn tàn ác, mời sư phụ đến là để đề phòng bất trắc.” Hàn Vân Hải vội vàng nói.

Lục Phàm khẽ gật đầu, cũng không nói gì thêm, nếu có người ra tay giải quyết, anh cũng sẽ tiết kiệm được chút ít sức lực.

“Sao nào, chàng trai trẻ này cũng là do anh mời đến?” Chu Lão liếc nhìn Lục Phàm: “Anh thân là võ giả đại thành, lại được truyền thụ tinh hoa của tôi mà còn lo mình kém hơn thằng nhãi này sao Hàn Vân Hải?”

“Sư phụ đừng nói đùa, tôi cũng chỉ mới bước vào đại thành, sao có thể là đối thủ của Lục tiên sinh.” Hàn Vân Hải vội vàng nói: “Lục tiên sinh không phải là người bình thường.”

“Dù không bình thường, nhưng tuổi tác cũng quá nhỏ.” Chu Lão khế nói: “Còn trẻ như vậy, anh mời cậu ta đến chẳng phải là lãng phí thời gian sao?”

“Lời của tiền bối sai rồi, có chí không sợ già, huống hồ tôi được người ta hẹn nên tôi cũng chỉ làm theo thủ tục mà thôi.” Lục Phàm mỉm cười: “Đến lúc đó còn phải nhờ cậy tiền bối.”


“Đó là điều đương nhiên!”

Chu Lão không khách khí, viên bi sắt trong lòng bàn tay bị ông ta bóp nát thành bột phấn, chậm rãi rắc lên bàn.

Nhiều người hô lên ngạc nhiên, viên bi sắt đó không phải là vật bình thường, có thể dùng nội lực bóp nát thành bột, điều này đủ để chứng minh công lực của Chu Lão.

“Xem ra sư phụ vẫn phong độ như xưa.” Hàn Vân Hải nịnh hót: “Bóp nát viên bị sắt bằng tay, e rằng trên đời này không có mấy người có thể làm được.”

Lục Phàm không nói gì, chỉ ngồi một bên uống trà, đã có người đến giúp đỡ thì anh cũng không phải lo nữa.

Dù sao đối với những chuyện này, anh vốn không quan tâm, nay có người hỗ trợ giải quyết cũng tốt.

Chu Lão nhìn Lục Phàm, vẻ mặt Lục Phàm luôn bình thản, khiến trong lòng ông ta có chút không thoải mái, nhưng cũng không thể nói gì thêm.
 
Chương 55: C55: Chẳng lẽ không hợp tác


“Cứ nói tôi rất bận, không tiếp khách, đặc biệt là người của Dương gia!” Lục Phàm phất tay, lên tiếng nói.

Thư ký Lý gật đầu làm theo, không dám trái lời Lục Phàm. Bị từ chối, người Dương gia mới ỉu xìu rời đi.

Một lát sau, tại văn phòng phó tổng giám đốc của Công ty dược phẩm Dương Thị.

Tách cà phê trong tay Dương Giai Kỳ bị đập vỡ tan tành, cả văn phòng đều tràn ngập sự tức giận của cô ta.

“Thật là kiêu căng, Công ty dược phẩm Thái Khang chỉ là một công ty sắp. phá sản, Dương Thị muốn hợp tác với họ, mà bọn họ dám không ra gặp mặt!”

“Phó tổng đừng tức giận!” Người đàn ông mặc vest vội vàng nói: “Công ty dược phẩm Thái Khang giờ đây đã khác ngày xưa, nếu không thể hợp tác với Công ty dược phẩm Thái Khang, e rằng công ty của chúng ta sẽ gặp rắc rối!”

“Chẳng lẽ không hợp tác với Thái Khang, thì không thể xoay chuyển tình trạng bế tắc này sao?” Dương Giai Kỳ cau mày, “Mới chỉ vài ngày mà thôi?”


“Công ty dược phẩm Thái Khang có phương thuốc đặc biệt, nếu Công ty dược phẩm Dương Thị không hợp tác, chắc chắn sẽ thiệt hại lớn hơn!” Người đàn ông mặc vest nghiêm túc nói.

Dương Giai Kỳ tức giận, dù sao cô ta cũng là một nữ cường nhân nổi tiếng ở Thanh Châu, vậy mà giờ đây lại bị ép đến mức phải đi cầu xin người khác!.

||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||

“Tra, điều tra rõ ràng cho tôi, chủ nhân thực sự của Công ty dược phẩm Thái Khang là ai, sao tôi cứ có cảm giác bọn họ nhắm vào Dương gia!” Dương Giai Kỳ ra lệnh.

Sau khi ở lại Công ty dược phẩm Thái Khang một lúc, Lục Phàm mới trở về biệt thự Thiên Phúc.

Vừa bước vào biệt thự, anh đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi: “Ái chà, hôm nay. nấu món gì mà thơm thế!”

“Là Khả Nhi tự tay nấu món thịt kho tàu!” Bà Quế Hoa cười nói: “Lát nữa con phải ăn nhiều hơn vài miếng nhé!”

“Hôm nay có chuyện gì mà Khả Nhi nhà ta lại đích thân xuống bếp thế!” Lục Phàm trêu chọc: “Có phải nhặt được vật gì quý hiếm không?”

“Anh Lục Phàm nói gì vậy, em chỉ thi đỗ bài thi viết thôi, ngày mai có thể đi làm rồi!” Lâm Khả Nhi cười cười từ phòng bếp đi ra: “Sau này em cũng có thể gánh vác gia đình rồi!”

“Công ty nào?” Lục Phàm cười nói: “Vừa mới tốt nghiệp, muốn tìm được việc làm không dễ dàng đâu!”

“Công ty dược phẩm Thái Khang, tuy là công ty mới, nhưng có triển vọng lắm đó!” Lâm Khả Nhi nghiêm túc nói: “Hơn nữa người sáng lập công ty cũng họ Lục!”

Lục Phàm suýt phun cơm ra ngoài, không ngờ Lâm Khả Nhi đi làm ở công ty của anh.


“Anh Lục Phàm, anh sao thế?” Lâm Khả Nhi liếc mắt: “Em tìm được việc làm anh không vui à?”

“Tất nhiên là vui rồi, sao lại không vui chứ!” Lục Phàm liên tục gật đầu, nhưng lại không nói cho Lâm Khả Nhi biết sự thật.

Dù sao sau này anh còn phát triển công ty, thù hận gia tộc quá rắc rối, anh cũng không muốn Lâm Khả Nhi dính líu vào, nên không muốn cho cô biết quá nhiều.

“Khả Nhi đã đi làm rồi, anh là anh trai mà còn chưa tặng cho em món quà ra hồn nữa, có thời gian anh dẫn em đi dạo qua thị trường xe, mua cho em một

chiếc xe, cũng tiện đi lại!” Lục Phàm cười nói.

“Không cần đâu, em mới đi làm, mà xe cộ cũng đắt tiền nữa!” Lâm Khả Nhi vội vàng từ chối.

“Sao thế, không lẽ quà của anh cũng không nhận à!” Lục Phàm liếc mắt: “Em mà không nhận, anh không vui đâu!”

Lâm Khả Nhi đành phải gật đầu. “Được rồi, cứ quyết định vậy đi!” Lục Phàm mỉm cười, đồng thời đi ra ngoài biệt thự xử lý công việc.

Vừa ra khỏi biệt thự, Lục Phàm lạnh lùng nói: "Có chuyện gì vậy? Đã muộn thế này còn tới tìm tôi!"


"Lục tiên sinh, không ổn rồi, sư phụ bị người ta đánh trọng thương!"

Tiểu Bạch Long lên tiếng: "Là chuyện vừa xảy ra, kẻ thù từ mười mấy năm trước!"

"Thanh Long môn có nhiều người như vậy, Hàn Vân Hải lại là cao thủ võ thuật, sao anh ta lại bị thương được!"

Lục Phàm nhíu mày: "Lẽ nào đối phương cũng là cao thủ?"

"Đúng vậy, đúng thật là cao thủ!" Tiểu Bạch Long gật đầu: "Hơn nữa thực lực. không thấp, không thể dùng số lượng người đông đảo để khống chế tên đó được!"

Lục Phàm không nói nhiều, anh chào hỏi bà Quế Hoa một tiếng, rồi theo Tiểu Bạch Long rời đi.

Vì anh đã có ý định thu Thanh Long môn làm thế lực của riêng mình nên bất kỳ phiền phức nào mà Thanh Long Môn gặp phải, Lục Phàm đều sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
 
Chương 57: C57: Đó là điều đương nhiên


“Cảm ơn Lục tiên sinh!”

Hàn Vân Hải vội vàng chắp tay, sau khi Lục Phàm rời đi, hắn mới nhìn Bạch Tiểu Long: “Cậu đi mời sư tổ một lần nữa!”

“Sư phụ, Lục tiên sinh không phải có thể giải quyết được sao?” Tiểu Bạch Long ngạc nhiên nói: “Để sư tổ ra tay, có phải hơi quá...”

“Võ giả đại thành đỉnh phong, tuyệt dối không phải người bình thường.” Hàn Vân Hải lắc đầu nói: “Tôi cũng chỉ đề phòng bất trắc, có sư tổ ở đó, tôi mới có thể yên tâm.”

Tiểu Bạch Long gật đầu, không dám nói nhiều, quay người rời đi.

Đến sáng sớm hôm sau, Lục Phàm vừa tỉnh dậy, bên ngoài đã có một chiếc xe sang trọng đợi sẵn, Tiểu Bạch Long đeo kính đứng đợi bên ngoài xe.

Chẳng mấy chốc, Lục Phàm đã ngồi lên xe: “Anh đến sớm đấy!” “Lục tiên sinh đích thân ra tay, tôi đương nhiên phải tự mình lo liệu.” Tiểu Bạch Long vội vàng cười nói: “Nhưng hôm nay bên bờ Hồ Tây, Lục tiên sinh có

năm chắc phần thắng không?”


“Võ giả đại thành đỉnh phong, đúng là có chút bản lĩnh.” Lục Phàm gật đầu cười nói: “Nhưng muốn đánh thắng không khó.”

“Vậy chúc Lục tiên sinh chiến thắng trở về!” Tiểu Bạch Long vội vàng cười nói. Truyện Tổng Tài

Bên trong lầu các bên bờ Hồ Tây, trên bàn Bát Tiên bày biện nhiều món điểm tâm, bên cạnh còn có vài chén trà.

“Sư phụ, không biết người có nắm chắc không?” Hàn Vân Hải nhìn về phía ông lão.

Ông lão mặc trang phục lộng lẫy, tinh thần hăng hái, không giống như người bình thường.

“Đối phó với hậu bối, đương nhiên là không thành vấn đề.” Chu Lão mỉm cười nói, ông là sư phụ của Hàn Vân Hải, thực lực không hề thấp, cộng thêm việc đối phương chỉ là hậu bối, trong mắt ông không đáng là gì!

“Có lời này của sư phụ, con có thể yên tâm rồi.” Hàn Vân Hải lộ vẻ vui mừng.

Dương Bắc Thiên không phải là kẻ dễ chọc, nếu ngày hôm qua không phải hắn dùng kế khích tướng, chỉ sợ đầu thân đã chia lìa hai nơi.

Ngay lúc họ đang trò chuyện, một chiếc ô tô chạy đến, dưới sự dẫn đường của Tiểu Bạch Long, Lục Phàm đi về phía lầu các.

Lầu các này tên là Bát Giác Các, là một lầu các nổi tiếng bên bờ Hồ Tây, hôm nay bọn họ hẹn gặp tại đây.

“Lục tiên sinh!” Hàn Vân Hải vội vàng đứng dậy, chào đón Lục Phàm, vô cùng khách khí.

Lục Phàm gật đầu, bước vào Bát Giác Các, ông lão tóc bạc đang tự mình uống trà, ánh mắt vô cùng kiêu ngạo.


Là cao thủ võ thuật, ông ta coi thường người bình thường, Lục Phàm tuy. bước đi mạnh mẽ nhưng trong mắt ông ta cũng chỉ là người bình thường.

“Để tôi giới thiệu, đây là sư phụ của tôi!” Hàn Vân Hải cười nói: “Tên là Chu

Lão, để đề phòng bất trắc, tôi đặc biệt mời sư phụ đến đây.” “Thì ra là Chu Lão!” Lục Phàm khẽ gật đầu: “Xem ra anh không tin tưởng tôi.”

“Lục tiên sinh đừng hiểu lầm, Dương Bắc Thiên thủ đoạn tàn ác, mời sư phụ đến là để đề phòng bất trắc.” Hàn Vân Hải vội vàng nói.

Lục Phàm khẽ gật đầu, cũng không nói gì thêm, nếu có người ra tay giải quyết, anh cũng sẽ tiết kiệm được chút ít sức lực.

“Sao nào, chàng trai trẻ này cũng là do anh mời đến?” Chu Lão liếc nhìn Lục Phàm: “Anh thân là võ giả đại thành, lại được truyền thụ tinh hoa của tôi mà còn lo mình kém hơn thằng nhãi này sao Hàn Vân Hải?”

“Sư phụ đừng nói đùa, tôi cũng chỉ mới bước vào đại thành, sao có thể là đối thủ của Lục tiên sinh.” Hàn Vân Hải vội vàng nói: “Lục tiên sinh không phải là người bình thường.”

“Dù không bình thường, nhưng tuổi tác cũng quá nhỏ.” Chu Lão khế nói: “Còn trẻ như vậy, anh mời cậu ta đến chẳng phải là lãng phí thời gian sao?”

“Lời của tiền bối sai rồi, có chí không sợ già, huống hồ tôi được người ta hẹn nên tôi cũng chỉ làm theo thủ tục mà thôi.” Lục Phàm mỉm cười: “Đến lúc đó còn phải nhờ cậy tiền bối.”


“Đó là điều đương nhiên!”

Chu Lão không khách khí, viên bi sắt trong lòng bàn tay bị ông ta bóp nát thành bột phấn, chậm rãi rắc lên bàn.

Nhiều người hô lên ngạc nhiên, viên bi sắt đó không phải là vật bình thường, có thể dùng nội lực bóp nát thành bột, điều này đủ để chứng minh công lực của Chu Lão.

“Xem ra sư phụ vẫn phong độ như xưa.” Hàn Vân Hải nịnh hót: “Bóp nát viên bị sắt bằng tay, e rằng trên đời này không có mấy người có thể làm được.”

Lục Phàm không nói gì, chỉ ngồi một bên uống trà, đã có người đến giúp đỡ thì anh cũng không phải lo nữa.

Dù sao đối với những chuyện này, anh vốn không quan tâm, nay có người hỗ trợ giải quyết cũng tốt.

Chu Lão nhìn Lục Phàm, vẻ mặt Lục Phàm luôn bình thản, khiến trong lòng ông ta có chút không thoải mái, nhưng cũng không thể nói gì thêm.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom