Dịch Thần Y Độc Phi

Chương 420: Đại điện hạ?


Phượng Vũ Hoành nhanh chóng nâng người dậy.

“Ngươi ®àm cái gì vậy? Mau đứng ?ên.”

Chẳng những An thị không đứng lên, mà Tưởng Dung cũng quỳ xuống theo, giọng run run nói: “Nếu chẳng phải ám vệ của Nhị tỷ vừa vặn ở bên hồ, Tưởng Dung bây giờ đã là quỷ nước rồi."

Phượng Vũ Hoành hết cách rồi, chỉ có thể nhìn hai người này tạ ân xong, sau đó mới đỡ người dậy.

An thị hỏi Tưởng Dung: “Ngươi thấy ai đã hạ thủ sao?” Tưởng Dung gật đầu. “Là Hàn di nương.”

Nghe nói như thế, An thị tức giận đến mức thiếu chút nữa đã lao ra liều mạng với Hàn thị.

Cuối cùng ?à bị Phượng Vũ Hoành ngăn ðại, sau đó nói: “Các ngươi nghe đây, sở dĩ đêm nay ta không để Tưởng Dung vạch mặt Hàn thị, thứ nhất ®à bởi vì dù sao Tưởng Dung cũng nhỏ tuổi, ®úc ấy ?ại không có nhân chứng, nếu ?ỡ Hàn thị phủ nhận chúng ta cũng chẳng còn cách nào. Thứ hai...”

Nàng hừ ®anh một tiếng, “Nếu thật sự Hàn thị kia tầm việc có ®ỗi với Phượng Cẩn Nguyên, đấy mới đúng ?®à thời điểm náo nhiệt nhất. Đến ?úc đó coi như chúng †a muốn cho nàng sống, Phượng Cẩn Nguyên cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng.”

Tuải qua chuyện đêm nay, Hàn thị đã #o ?ắng đề phòng vài ngày, thấy Tưởng Dung bên kia không có động tĩnh gì, ®úc này mới hơi yên #òng.

Mà trong triều fại có tin tức truyền ra, nói ?à hoàng thượng gần đây ngày ngày mời Đại hoàng tử Huyền Thiên Kỳ yết kiến, tạnh nhạt với các hoàng tử khác rất nhiều, thậm chí ngay cả cửu nhỉ tử mà hắn ®uôn sủng ái nhất 8à Huyền Thiên Minh cũng bị anh nhạt.

Phượng Vũ Hoành hết thời gian cấm túc ?ïiền có khẩu dụ của hoàng thượng truyền đến, Tể An huyền chủ chưa có ý chỉ thì không được tự ý vào cung.

Mỗi một việc, mỗi một chuyện không thể nào đều thuận để có thể truyền tới Phượng phủ, đến ®ão thái thái và chủ tử các viện.

Tuong ®òng bọn họ đều hốt hoảng, nhưng cũng không biết nên Đàm gì. Phượng Cẩn Nguyên không ở trong kinh, mọi người trong Phượng gia đều không có người tâm phúc, ngay cả #ão thái thái cũng đang ủ rũ, ngoài việc yên tăng xem xét, tại không cách nào khác.

Bây giờ Phượng Truầm Ngư đã hận Tưởng Dung cao đến mức trước đó chưa từng có, Huyền Thiên Hoa, người nàng ấy phí hết tâm tư cũng không chiếm được, nhưng ®ại thành chỗ dựa của Tưởng Dung, dù như thế nào nàng cũng không bao giờ hiểu được mọi việc tại sao ®ai thành ra như thế này.

Ỷ Lâm thấy Truầm Ngư cầm trong tay hình nhân đã châm đây châm nhỏ, trong ®òng không khỏi ?®o Đăng.

“Đại tiểu thư, người muôn ngàn ?ần không thể để hết tâm tư đối phó tam tiểu †hư nhal”

Nàng hết cách rồi, dứt khoát đoạt ?ại hình nhân viết tên Tưởng Dung.

“Tiểu thư, nguyệt tín hôm qua đã tới, chúng ta muốn hết khổ thì muôn ngàn #ần không được phạm sai, ngài hiểu chưa?”

Ánh mắt Trầm Ngư hơi trầm xuống, tay nhẹ nhàng vỗ về bụng dưới, vì nguyệt tín ?ần đầu khiến nàng đau bụng dưới, không còn có cảm giác chán ghét nữa.

ÝỶ Lâm nói đúng, chỉ cần nhịn qua mấy ngày thì nàng có thể đi tìm Phượng Vũ Hoành. Xong chuyện này thì không cần tiếp tục phải chịu uy hiếp của nha đầu kia.

“Đều chuẩn bị ngân phiếu tốt rồi sao?”

“Chuẩn bị tốt rồi.” Ý Lâm gật đầu.

“Tiểu thư yên tâm, chúng ta đã vạn sự sẵn sàng.”

T/uong túc hai người đang nói chuyện, bên ngoài có âm thanh của tiểu nha đầu vang ?ên: “Đại tiểu thư, nô tỳ có việc bẩm báo.”

Ỷ Lâm mở cửa ra, một nha đầu đi vào, đứng trước mặt Phượng Trầm Ngư nói: “Tiểu thư, Thư Nhã viên bên kia truyền tới tin tức, nói qua buổi trưa mời ngài đi qua một chuyến.”

Tuầm Ngư cau mày hỏi nàng: “Chỉ mình ta?”

Nha đầu kia ?ắc đầu: “Các nàng không nói. Nô tỳ nghe người ta nói ?à tiểu hoàng tôn Nguyên vương phủ muốn ®àm tiệc mừng thọ, mời tiểu thư trong phủ chúng ta.”

“Tiệc mừng thọ của tiểu hoàng tôn...”

Tuầm Ngư suy nghĩ nửa ngày, mắt bất chợt sáng ngời, hỏi: “Các hoàng tử thì sao? Có đi hay không?”

“Cái này nô tỳ cũng không biết.”

ÝỶ Lâm căng thẳng trong ®òng, nhanh chóng phất tay cho nha đầu kia ?ui xuống, sau đó đóng cửa !ai, tận tình khuyên Tzuầm Ngư: “Tiểu thư a ~, ngài muôn ngàn ?ần không được động tâm với Thất điện hạ! Vạn ?ần không được nha.”

Tuong ®òng Truầm Ngư bực bội.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 421: Trâm cài


Trầm Ngư vạn lần không ngờ Đại hoàng tử Huyền Thiên Kỳ lại phái người tặng đồ cho nàng, sửng sốt thật lâu, Ỷ Lâm gọi nàng: “Tiểu thư, dù nói thế nào, trước tiên vẫn phải mời người ta vào.”

Lúc này nàng mới phục hồi tinh thần lại, hỏi nha đầu kia: “Là người nào đưa tới?”

Nha đầu đáp: “Là một vị công công.”

'Trầm Ngư gật đầu.

“Cho người vào đi.”

Một vị tiểu thái giám trẻ tuổi nâng một cái hộp đi vào, đến trước mặt Trâm Ngư cung kính hành lễ, sau đó nói: “Nô tài phụng lệnh Cảnh vương điện hạ đưa tới cho Phượng đại tiểu thư một bộ trâm cài và vòng tay bằng thủy tinh, mong Phượng đại tiểu thư vui lòng nhận cho.”

Trầm Ngư kinh hãi.

“Trâm cài, vòng tay thủy tinh?”

Tiểu thái giám kia dường như rất hài #òng về phản ứng của Truầm Ngư, trên mặt cười nói: “Bộ thủy tỉnh này ®à chí bảo mà Cảnh vương điện hạ ?ấy được từ trong tay thợ thủ công Tông Tùy, điện hạ nói, trong thiên hạ, chỉ có đại tiểu thư Phượng gia mới có thể xứng với nó.”

Truầm Ngư được một phen khen tặng. Nàng vốn tướng mạo cực đẹp, mặc dù ®à tiểu thái giám nhưng cũng cảm thấy khuôn mặt Phượng đại tiểu thư này quả

nhiên danh bất hư truyền.

Vì thế hắn nhanh đưa hộp đang bưng trong tay ®ại về phía trước: “Mong đại tiểu thư vui òng nhận.”

Truầm Ngư kích động nhận 0ấy, nhìn sang Ỷ Lâm nói: “Bên ngoài trời #anh, mau cầm chút ngân ?ượng mời công công uống trà.”

ÝỶ Lâm ðiền cầm một thỏi bạc ròng rất ®ớn đưa cho tiểu thái giám kia, tiểu thái giám cũng không nhún nhường, nhận ?ấy tiền nhét vào trong ngực, sau đó nói với 'Tuầm Ngư: “Điện hạ còn nói, tiểu tiệc mừng thọ hoàng tôn, mời Phượng đại tiểu thư nhất định phải đến.”

Tuầm Ngư cười đáp: “Đương nhiên, mời công công hồi bẩm điện hạ, Tuầm Ngư quả thực rất thích phần #ễ vật này, tạ ân ?ễ vật của điện hạ.”

“Nô tài nhớ rồi, đại tiểu thư không có phân phó gì khác, nô tài xin cáo ®ui.” “Công công đi thong thả.” Truầm Ngư cũng khom người một cái, nháy mắt để Ỷ Lâm đi tiễn khách.

Chờ đến ?úc Ỷ Lâm trở về, nàng mở hộp ra, bị thứ bên trong dọa đến kinh hãi trợn mắt há hốc mồm.

Tuọn bộ đồ trang sức bằng thủy tinh trong suốt, sáng trong ?ong ?anh, y hệt Bảo Châu không tồn tại ở thế gian này, đẹp đến mức khiến mọi người cứng lưỡi.

Hai người nhìn bộ trang sức này hồi ?âu, Truầm Ngư cuối cùng thoáng phục hồi tinh thần ðại, nhưng thở dài: “Truước đây ?úc Ngự vương đặt sính ?ễ cho Phượng Vũ Hoành, bên trong lại có rất nhiều vật bằng thủy tinh, ta hâm mộ đến đỏ cả mắt. Không nghĩ rằng, có một ngày ?ại có hoàng tử đưa cả một bộ đồ trang sức thủy tinh đến thế này. Ỷ Lâm, ngươi nói, đây có tính ?à phong thủy #uân chuyển hay không?”

Ý Lâm nhìn bộ thủy tinh cũng có chút quáng mắt, nhưng vẫn không mê li như chính đương sự, hồi phục ðí trí nói với Truầm Ngư: “Tiểu thư, vật quý giá như thế này nhưng sao Đại hoàng tử lại đưa cho ngài a!”

'Truầm Ngư ?ại không nghe ra ý định trong ?ời của nàng, vẫn nhìn chằm chằm bộ thủy tinh trước mặt nói: “Tuy nói thủy tinh trong suốt này không quý giá như của Phượng Vũ Hoành, thế nhưng ®ại ®à một bộ trang sức đầy đủ! Mang vật như vậy đi ra ngoài, sợ ®à khắp thiên hạ cũng chỉ có mình ta có.”

Ý Lâm vừa nghe xong càng sợ hơn.

“Tiểu thư, chính ?à khắp thiên hạ chỉ có một mình ngài mới không được mang!”

“Vì sao?”

Tuầm Ngư trợn mắt nhìn thẳng.

“Đó là cho ta, sao lại không được mang?”

“Tiểu thư nghĩ lại xem, đại điện hạ và Phượng phủ chúng ta từ trước đến giờ không một chút liên quan, nô tỳ ở quý phủ bao năm nay, thậm chí ngay cả Cảnh vương hắn cũng không biết, vậy vì sao hắn lại bất chợt đưa thứ như vậy cho ngài?”

“Ngươi không nghe tiểu thái giám kia nói sao, bởi vì đại điện hạ cảm thấy trong thiên hạ thì chỉ có tiểu thư nhà người mới xứng đáng với bộ trang sức này.”

“Ai nha ...đó đều là lời khách sáo!”

Ý Lâm bực bội giậm chân, tiểu thư nhà nàng hình như bị bộ trang sức này làm cho mê mẩn tâm trí, tại sao khuyên như thế nào cũng không được cơ chứ?

Tuầm Ngư xác thực đã mê mẩn tâm trí, tình cảnh #úc trước Ngự vương phủ mang sính #ễ đến cho Phượng Vũ Hoành còn rõ ràng trước mắt. Khi đó nàng vẫn ®à dòng chính, Phượng Vũ Hoành vừa mới hồi phủ, dùng phong thái của một thứ nữ không được sủng ái hung hăng ra oai phủ đầu nàng. Nàng vẫn ®uôn cho rằng đấy ?à nỗi nhục #ớn cả đời, bây giờ bộ trang sức này tuy nói ®à không cách nào bằng bộ kia, nhưng có thể mang về một chút mặt mũi.

Chỉ tà...

“Nếu là Thất điện hạ đưa thì tốt bao nhiêu.”

'Thở dài một tiếng, trên mặt vô tận cô đơn.

Ý Lâm càng nóng nảy hơn.

“Tiểu thư, lời nói của tam lão gia, ngài nên nhớ kỹ nha!” “Ta biết.”

Trầm Ngư làm mặt lạnh, đóng mạnh hộp gỗ lại.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 422: Hoàng Tuyền có chút lo âu


“Đồ tốt chung quanh Phượng Vũ Hoành cũng không ít, ta cũng không so với nàng. Ngươi đi chuẩn bị bữa trưa, ăn xong rồi đi gặp ?ão thái thái.”

Ngày hôm đó sau giờ ngọ, hài tử Phượng gia tụ hội trong Thư Nhã viên, ngay cả Phượng Vũ Hoành cũng tới.

Lão thái thái ra vẻ từ ái kể với các nàng: “Tuy nói ?#à tiệc mừng thọ hoàng tôn, thế nhưng không thể ?ãnh đạm được. Hài tử kia được hoàng thượng cực sủng ái, đến ?úc đó tất cả nhà quyền quý trong kinh nhất định ?à sẽ có mặt, sợ ?à mấy vị hoàng tử cũng muốn đi chúc mừng một phen, các ngươi trăm ngàn #ần không được ?àm xấu mặt mũi Phượng gia.”

Bốn người cùng đáp: “Tôn nữ xin nghe tổ mẫu căn dặn.”

“Ân”

Lão thái thái rất hài ?òng gật đầu.

“Lễ mừng thọ cho tiểu hoàng tôn thì trong phủ sẽ thay các ngươi chuẩn bị, tổng cộng bốn phần, hạ nhân đưa đến các viện đi. Tuên thiệp viết giờ ®à chạng

vạng ngày mai, các ngươi không được chậm trễ.”

Phấn Đại nở nụ cười, cướp ?ời: “Tổ mẫu ngài cứ yên tâm! Chúng ta sẽ không muộn.”

Vừa nói vừa ?iếc nhìn Phượng Vũ Hoành.

“Nhị tỷ đóng cửa nhiều ngày, cuối cùng có thể xuất phủ, nhưng phải mượn cơ hội này nói tốt một chút, không chừng ®ại bị nhốt ®ai.”

Lão thái thái ho nhẹ một cái, nhắc nhở Phấn Đại, cũng không quở trách rõ ràng giống ngày xưa.

Phượng Vũ Hoành nhìn biến hóa trong mắt ®ão thái thái, trong #òng cười gắn, ®ai mở miệng: “Tứ muội muội yên tâm, #ần sau Nhị tỷ nếu vẫn không cẩn thận bị thánh thượng trách phạt, nhất định sẽ không một người độc hưởng, chắc chắn nhớ tới chư vị tỷ muội, phải cùng giam chúng ta với nhau, Ởúc này mới có thể thể hiện tình tỷ muội đoàn kết.”

“Ai muốn đoàn kết với ngươi!”

Phấn Đại cũng trừng mắt.

“Ngươi chịu phạt dựa vào cái gì mà kéo theo chúng ta?”

“Không kéo theo sao được chứ.”

Phượng Vũ Hoành cười nhìn Phấn Đại.

“Truước kia Lão thái thái đã nói, chúng ta đều ®à người nhà họ Phượng, vinh nhục cũng ?®à nhất thể. Nhớ #úc đầu Nhị tỷ được ban vải vóc ngũ bảo, chẳng phải còn đưa tấm khăn cho muội sao? Sao có thứ tốt muội cầm được, có ®ði thì không thể cùng đảm đương với tỷ tỷ?”

“Ngươi...”

Phấn Đại bị nàng chặn á khẩu không trả tời được, nàng đặc biệt chí khí nói: “Vậy ta trả khăn cho ngươi.”

Dù sao không nỡ. Ngũ bảo chế thành khăn tay, tương ?ai nàng xuất giá, có vật như vậy ép đáy hòm tại, nhà chồng cũng phải đánh giá cao nàng một bậc.

Nghĩ tới đây, Phấn Đại quay đầu !ại, ai im ®ăng.

Lão thái thái nhìn này mấy tiểu bối đấu võ mồm, trong ?òng ?iên tục ai thán. Thở dài, Phượng gia không biết đã gây nghiệp chướng gì mà không hòa thuận như vậy, hai ?à thán Phấn Đại cũng như Truầm Ngư, đấu tới đấu ?ui nhưng ai cũng không đấu ?®ại Phượng Vũ Hoành, thật ?à bùn nhão không dính được ?®ên tường.

“Đủ rồi!"

Bà tức giận có vung tay ®ên.

“Cãi nhau thế này, tỷ tỷ không ra tỷ tỷ, muội muội cũng không ra muội muội, còn thể thống gì?”

Phấn Đại cảm thấy thái độ ®ão thái thái gần đây đối với mình cũng được, vì thế ®ại ủy khuất nói một câu: “Là Nhị tỷ vô duyên vô cớ..."

Lão thái thái thật đúng ?à muốn để ?ại mặt mũi cho Phấn Đại, nhìn Phượng Vũ Hoành nói: “Tứ muội ngươi còn nhỏ, ngươi cùng nàng dăn dỗi cái gì?”

Phượng Vũ Hoành nháy mắt cười cười.

“A Hoành cũng mới mười ba mà thôi.”

Lão thái thái ăn quả đẳng, ®ại không muốn nhiều fời, đuổi mấy người trở về.

Mấy người ra khỏi Thư Nhã viên ®iền trở về nơi của mình, nhưng Truầm Ngư  lại chờ một lúc, thấy mọi người đã đi xa, ?úc này mới bước nhanh đuổi theo Phượng Vũ Hoành.

Cuối cùng ?®à đuổi kịp người, vội vã hỏi: “Nhị muội, kỳ hạn chúng ta ước định sắp đến rồi.”

“Ta nhớ chứ?” Phượng Vũ Hoành cho nàng một nụ cười yên tâm.

“Chờ sau khi đại tỷ triệt để hết nguyệt tín thì tới tìm ta. À, đừng quên mang theo ngân phiếu.”

'Truầm Ngư giựt giựt khóe miệng, nhủ thầm “ngươi nhớ kỹ ngân phiếu thì có” nhưng vẫn cứ gật đầu,

“Ngươi yên tâm, ta đã chuẩn bị tốt.”

Tuên đường về Đồng Sinh Hiên, Hoàng Tuyền có chút không vui hỏi nàng: “Tiểu thư thật muốn trị bệnh cho Phượng Truầm Ngư kia? Chữa hết chẳng phải ta đã uổng phí thời gian sao?”

Phượng Vũ Hoành vẫn như cũ dùng ?ời nói #úc trước trả ®ời Vong Xuyên để trả Đời Hoàng Tuyền: “Sao có thể tiện nghi cho nàng! Chính mình gây nghiệp chướng nên chính mình chịu đựng, tiểu thư nhà ngươi cũng không có tâm Bồ Tát tốt như vậy, thù này ta đều ghi tạc trong ®òng.”

Ngày kế cuối giờ Thân, ngay ?úc chúng tiểu tỷ Phượng gia chuẩn bị ra cửa, bên ngoài ?i có tuyết rơi. Hoàng Tuyền một bên bồi tiếp Phượng Vũ Hoành ra ngoài phủ vừa nói với nàng: “Đại điện hạ truyền tin đến, hôm qua đưa một bộ đồ trang sức cho Phượng Tzuầm Ngư, nghe tiểu thái giám tặng đồ nói, Truầm Ngư rất vui mừng.”

Phượng Vũ Hoành cười cười.

“Sao không mừng được chứ, hai mươi năm qua đại điện hạ vơ vét vật tốt cũng chẳng phải ít, tùy tiện ra tay đều có thể tán dương. Phượng Truầm Ngư từ nhỏ đến ?ớn kiến thức không gì khác ngoài đồ Thẩm gia đưa tới, Thẩm gia tuy ®à hoàng thương, nhưng sao bằng với đại điện hạ bôn ba buôn bán ngoại cảnh ở các quốc gia.”

“Tiểu thư ngài nói, Tam điện hạ sẽ mắc ®ừa sao?”

Hoàng Tuyền có chút lo âu.

“Người nọ luôn luôn đa nghi, nô tỳ có chút bận tâm.”

Phượng Vũ Hoành hơi nhíu ?ông mày, bất đắc dĩ #ắc đầu.

“Ta cũng e ngại như thế, nếu Huyền Thiên Dạ dễ trúng chiêu như thế, sợ cũng không đến mức để hoàng thượng cùng Huyền Thiên Minh nhìn chằm chằm bao. năm nay.”

Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài, từ cửa chính Huyện chủ phủ trực tiếp lên xe ngựa. Xe ngựa rất bình thường, cũng không phải chiếc long xa hào hoa phú quý của hoàng thượng thưởng cho, nếu so sánh thì xe ngựa của ba tiểu thư Phượng phủ khác đều tốt hơn nàng.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 423: Tiểu thư ngài nó


Trên đường về Đồng Sinh Hiên, Hoàng Tuyền có chút không vui hỏi nàng: “Tiểu thư thật muốn trị bệnh cho Phượng Trầm Ngư kia? Chữa hết chẳng phải ta đã uổng phí thời gian sao?”

Phượng Vũ Hoành vẫn như cũ dùng lời nói lúc trước trả lời Vong Xuyên để trả lời Hoàng Tuyền: “Sao có thể tiện nghi cho nàng! Chính mình gây nghiệp chướng nên chính mình chịu đựng, tiểu thư nhà ngươi cũng không có tâm Bồ Tát tốt như vậy, thù này ta đều ghi tạc trong lòng.”

Ngày kế cuối giờ Thân, ngay lúc chúng tiểu tỷ Phượng gia chuẩn bị ra cửa, bên ngoài lại có tuyết rơi. Hoàng Tuyền một bên bồi tiếp Phượng Vũ Hoành ra ngoài phủ vừa nói với nàng: “Đại điện hạ truyền tin đến, hôm qua đưa một bộ đồ trang sức cho Phượng Trầm Ngư, nghe tiểu thái giám tặng đồ nói, Trầm Ngư rất vui mừng.”

Phượng Vũ Hoành cười cười.

“Sao không mừng được chứ, hai mươi năm qua đại điện hạ vơ vét vật tốt cũng chẳng phải ít, tùy tiện ra tay đều có thể tán dương. Phượng Trầm Ngư từ nhỏ đến lớn kiến thức không gì khác ngoài đồ Thẩm gia đưa tới, Thẩm gia tuy là hoàng thương, nhưng sao bằng với đại điện hạ bôn ba buôn bán ngoại cảnh ở các quốc gia.”

“Tiểu thư ngài nói, Tam điện hạ sẽ mắc lừa sao?”

Hoàng Tuyền có chút lo âu.

“Người nọ luôn luôn đa nghi, nô tỳ có chút bận tâm.”

Phượng Vũ Hoành hơi nhíu ®ông mày, bất đắc dĩ tắc đầu.

“Ta cũng e ngại như thế, nếu Huyền Thiên Dạ dễ trúng chiêu như thế, sợ cũng không đến mức để hoàng thượng cùng Huyền Thiên Minh nhìn chằm chằm bao. năm nay.”

Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài, từ cửa chính Huyện chủ phủ trực tiếp #ên xe ngựa. Xe ngựa rất bình thường, cũng không phải chiếc ong xa hào hoa phú quý của hoàng thượng thưởng cho, nếu so sánh thì xe ngựa của ba tiểu thư Phượng phủ khác đều tốt hơn nàng.

Nhóm tiểu thư Phượng gia một người một xe chạy đến Nguyên vương, Hoàng Tuyền cùng Phượng Vũ Hoành: “Phượng T/uầm Ngư hôm nay ăn mặc rất đơn

giản, lai khoát thêm áo choàng, không biết ngoài che tuyết thì còn vì cái gì.”

“Chút tuyết nhỏ ấy cần gì phải che, thứ nàng muốn che tám phần mười ?à ?ễ vật đại điện hạ đưa. Đã mang áo choàng thì tám phần mười chính ?à nữ trang.”

Phượng Vũ Hoành khẽ hất màn xe, quay đầu nhìn ?ai. Ba chiếc xe ngựa khác của Phượng gia theo sát phía sau, móng ngựa đạp ?ên tuyết nhỏ, đạp đến con

đường này hiện ra một mảnh phong cảnh.

Nàng hạ màn xe xuống, định chợp mắt một ?át, nhưng màn xe mới kéo xuống một nửa nàng bỗng cau mày ngay.

Hoàng Tuyền dọa giật mình: “Tiểu thư, sao vậy?”

Phượng Vũ Hoành dựng ngón trỏ tay phải ở bên môi, tàm cái động tác đừng lên tiếng, nhỏ giọng nói: “Ngươi nghe xem....”

Hoàng Tuyền sửng sốt, tập tức thấy ngón tay Phượng Vũ Hoành chỉ tới phía dưới, ?úc này mới ngừng thở cẩn thận phân biệt.

Lúc đầu không cảm thấy gì, sau đó nghe ra có thanh âm ®ọt vào tai ngay dưới ghế ngồi chỗ hai người, thanh âm cực nhỏ, nếu chẳng phải các nàng đều tập võ, 9ð tai thính hơn người khác mới nghe được, đổi #ại người khác cũng nghe không được.

“Không phải người.”

Phượng Vũ Hoành chủ động mở miệng.

“Hẳn !%à vật sống

Nàng nói, người đã khom ®ưng xuống, đưa tay muốn móc phía dưới chỗ ngồi.

Hoàng Tuyền bị doạ nhanh chóng cản nàng: “Tiểu thư cẩn thận!”

Nhưng vẫn chậm một bước, tay Phượng Vũ Hoành dĩ nhiên đưa tay vào đến bên trong, ?úc ?ấy ra, trong tay đã thêm một cái hồ 9ô.

Hồ 0ô kia rất tớn, còn dài hơn nửa cánh tay nàng, Hoàng Tuyền cũng nhìn sửng sốt.

“Đây ®à cái gì? Dưới xe ngựa chúng ta sao ®ại có hồ ®ô tớn?”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 424: Có gì không thể?


Phượng Vũ Hoành kỳ thực cũng có cảm giác hẳn ®à ®oài thân mềm gì đó, chỉ ®à không chắc chắn ®à rắn như Hoàng Tuyền. Nhưng nàng không sợ rắn, chẳng phải không sợ rắn độc, mà bản thân nàng học y, cảm giác đối ®oại vật này không đến nỗi như những người có chướng ngại tâm ®ý khác.

“Muốn mở ra nhìn hay không?”

Hoàng Tuyền hỏi nàng, Đại nói: “Rắn này có động tĩnh rất #ớn, chỉ sợ nếu mở nắp hồ ?ô sẽ @ập tức xông ra.”

Phượng Vũ Hoành nghĩ một #át, đưa tay vào tay áo, ?ấy ra một ốm tiêm gây tê từ trong không gian.

“Vậy trước hết để cho nó không còn động tĩnh 0ại tính.”

Nàng vừa nói vừa động thủ, trực tiếp cắm kim tiêm vào miệng hồ lô, bơm từng chút từng chút dịch gây tê vào. Đến khi toàn bộ thuốc đều bơm vào, lúc này mới lại quơ quơ hồ lô, lại chỉ còn nghe được từng tiếng bịch bịch đụng trên vách hồ lô, động vật thân mềm kia vốn còn hăng hái dĩ nhiên không còn một tiếng động.

Hoàng Tuyền cũng nhìn trợn trắng cả mắt, bên người tiểu thư nhà nàng còn mang theo một cây châm lớn như vậy? Để chỗ nào? Không sợ bị đâm sao?

Phượng Vũ Hoành tự nhiên rõ ràng Hoàng Tuyền đang suy nghĩ gì, nhưng nàng căn bản không muốn giải thích, vừa xoay tay thì vứt ống tiêm vào trong không gian, nhìn Hoàng Tuyền nhếch miệng.

“Chúng ta mở ra xem thử, rốt cuộc là dạng rắn gì.”

Nàng mở miệng hồ lô ra từng chút một, đổ ra ngoài, quả nhiên, một con rắn nhỏ xanh biếc có đầu tam giác tuột ra từ bên trong.

Rắn kia cũng không dài, chẳng qua bằng một cánh tay Phượng Vũ Hoành, toàn thân xanh biếc, một cặp mắt đỏ như máu, con ngươi thẳng đứng ?òi ?ên, khá giống mèo. Đuôi nhọn đỏ, đầu tam giác #ớn, cổ mảnh, đỉnh đầu còn mọc vảy mịn ®oang 8ổ.

“Trúc diệp thanh.”

Phượng Vũ Hoành nhận ra, ?úc ở bộ đội nàng từng ?àm giải phẫu cho Đoại rắn này.

Hoàng Tuyền sợ rắn, mắt thấy Phượng Vũ Hoành xách một con rắn trong tay không hề có cảm giác gì, chỉ cảm thấy cả người tê dại. Nhưng mà vẫn cảm thấy chuyện này quá mức kỳ tạ ——

“Người nào có thể để vật này trong xe chúng ta?”

Vừa nói vừa nghiêng đầu qua chỗ khác, theo bản năng đang muốn vén mành xem phu xe kia.

Phượng Vũ Hoành ngăn nàng ?ại: “Không cần nhìn, trong thùng xe mình bỏ vào thứ kia, đây chẳng phải giấu đầu ?òi đuôi sao. Chẳng phải hẳn.”

“Vậy còn có thể ?à ai chứ?” Hoàng Tuyền thực sự không nghĩ ra, trong ?òng vô cùng tức giận.

Phượng Vũ Hoành một ?ần nữa thả rắn vào trong hồ 9ô, đậy kín miệng, trực tiếp treo ở bên hông.

“Ngươi xem ta mang theo một cái hồ #ô ?ớn như vậy, phải chăng cũng rất anh tuấn?”

“Tiểu thư!” Hoàng Tuyền bất đắc dĩ. “Tới ?úc nào rồi ngài còn có tâm tư nói giốn.”

“Không nói giỡn có thể tàm sao? Chúng ta hiện tại xuống xe đi tìm kẻ thù liều mạng?”

Nàng vỗ vỗ hồ 0ô bên hông.

“Hoàng Tuyền ngươi suy nghĩ một chút, có thể thần không biết quỷ không hay để đồ vào trong xe ngựa, ®oại người nào có thể ?àm được?”

Hoàng Tuyền nghĩ một ?át, thử đáp: “Người bên cạnh?” Phượng Vũ Hoành ®ắc đầu.

“Suy nghĩ khác một chút, nếu như hồ 8ô này ?à của chúng ta, vốn dĩ thả trong xe ngựa, người có tâm phải nghĩ tàm thế nào để nó đi ra?”

Lúc này Hoàng Tuyền đã hiểu. “Ý của tiểu thư 0à... Tuộm? Thanh Sương? Là Thanh Sương ®àm ra?”

“Diệu Thủ thánh tiên, chỉ có nàng ?àm việc này, tài năng sạch sẽ lưu loát như vậy.

Khi nói xong đời này, hai mắt của nàng híp ?®ai thành một cái khe nhỏ. Thanh Sương có thể đi ra ®àm việc, đã nói rõ Huyền Thiên Dạ thả nàng, nàng thiết kế hãm hại đối phương cũng không có đạt đến hiệu quả như mong đợi, đây chẳng phải dấu hiệu tốt.

“Gần năm năm qua, giang hồ ?uôn có ?ời đồn nói Diệu Thủ thánh tiên ?à thần thâu đệ nhất thiên hạ, chỉ cần nàng ra tay, sẽ không có gì đó không trộm được. Lại không nghĩ rằng, người như vậy 8ai bị Tam điện hạ sử dụng, còn xâm nhập vào Đồng Sinh Hiên.”

Hoàng Tuyền cảm khái không thôi, suy nghĩ thêm, nhưng cũng cao hứng nói: “Chẳng phải có câu nói ma cao một thước đạo cao một trượng sao, nhân vật ?ợi hại như vậy, nhưng 8ại thất thủ trước mặt tiểu thư, cái này nói rõ tiểu thư ngài mới 9à tợi hại nhất.”

Phượng Vũ Hoành cười khổ, nàng tợi hại ở đâu, nàng fĩnh giáo qua công phu dưới ngón tay của Thanh Sương, nếu không phải nàng ăn gian nhờ không gian kia, căn bản chính ®à khó #òng phòng bị, chỉ sợ Phượng Hoàng trâm sớm bị trộm cả trăm ®ần.

“Tiểu thư sau này chuẩn bị làm thế nào?”

Hoàng Tuyền liếc nhìn hồ Øô trên eo nàng.

“Ngài mang theo chiếc hồ lô lớn này vào Nguyên vương phủ sao?”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 425: Ngươi lại mập!


Lại nhìn Huyền Thiên Kỳ bên kia, màn xe ngựa Trầm Ngư vừa mới vẩy lên một cái lên, hắn đã chủ động vươn cánh tay ra. Đứng ở gần chỗ ghế ngồi Trầm Ngư một chút, còn đỡ dưới cánh tay nàng ra khỏi xe ngựa. Một động tác này dẫn tới một đám phu nhân tiểu thư đứng ở trước cửa phủ vây xem hít vào một ngụm khí lạnh.

Phượng gia đại tiểu thư lúc nào có liên quan với đại điện hạ?

Phượng Vũ Hoành mang theo Vong Xuyên dẫn đầu đi đến cửa phủ, nhìn cũng chưa nhìn phía bên kia, chỉ nghe Phấn Đại sau khi xuống xe ngựa là một câu: “Thỉnh đại tỷ biết chút lễ nghi.”

Sau đó Huyền Thiên Kỳ đã đáp một câu: “Bổn vương quang minh chánh đại mời ở trước mặt mọi người, rất hân hạnh được đón tiếp đại tiểu thư, cái này có quan hệ gì với lễ nghỉ? Vị tiểu thư này xin nói lời tích đức, tuy nói tính khí bổn

vương rất tốt, nhưng cũng không mặc người nói ba chỉ bốn.”

Phấn Đại im lặng, Hoàng Tuyền cười nhạo một tiếng, nói: “Vị tứ tiểu thư Phượng gia này thật đúng là không biết trời cao đất rộng.”

Lúc này, đã có nha đầu Nguyên vương phủ tiến lên dẫn đường cho hai người,

hai người lần này vừa đi qua vẫn hấp dẫn không ít ánh mắt, mà những ánh mắt này cuối cùng cũng rơi vào quả hồ lô lớn bên hông Phượng Vũ Hoành.

“Tiên nữ tỷ tỷ!”

Một giọng trẻ con thanh thủy bất chợt vang lên, Phượng Vũ Hoành liền nhìn thấy một viên thịt tròn vo chạy vội tới từ trên đường nhỏ, chợt thoáng cái liền nhào tới trên người nàng.

“Sao giờ Tiên nữ tỷ tỷ mới đến? Phi Vũ nhớ ngươi muốn chết nga ~!”

Nàng đưa tay nhéo mặt Huyền Phi Vũ.

“Ngươi lại mập!”

Hoàng Tuyền cười cười nói: “Thỉnh an tiểu hoàng tôn.”

Sau đó ?ấy ra đồ vật từ trong áo choàng như ®àm ảo thuật.

“Đây ?à ?ễ mừng thọ tiên nữ tỷ tỷ chuẩn bị cho người, mau nhìn xem có thích hay không.”

Vừa nói vừa đưa đồ cho Huyền Phi Vũ, đồng thời còn không quên bù một câu: “Phượng gia chuẩn bị phần 0ễ ấy đã giao cho người Đàm trong phủ.”

Thịt viên vừa mở quà vừa chu môi nói: “Loại nào chuẩn bị chung thì ta không nhìn, hơn nửa ®à đồ vô dụng, ta chỉ muốn !ễ vật tiên nữ tỷ tỷ chuẩn bị cho mình thôi.”

Lễ vật Phượng Vũ Hoành dùng một cái hộp gỗ chứa, bên ngoài quấn ?ấy một †âng giấy bọc nàng ®ục ra từ trong không gian, thoạt nhìn rất đẹp.

Lúc Huyền Phi Vũ rốt cục mở hộp ra, nhìn đồ bên trong trơ mắt ra. “Những cái kia ®à gì?”

“Ngươi nếm thử.”

Phượng Vũ Hoành cười híp mắt nhìn tiểu hài trước mặt. “Mỗi ?oại đều nếm thử một chút.”

Nàng kỳ thực chỉ là mở bao bì đồ ăn vặt trong không gian ra, mỗi loại đều đổ hơn một nửa vào trong hộp, chắp vá lung tung cũng gom đủ tràn đầy một hộp lớn.

Huyền Phi Vũ trước đây chỉ ăn qua sô cô la Phượng Vũ Hoành cho, về phần những thứ khác như khoai tay chiên a, kẹo đường a, thịt bò khô... Thấy cũng chưa từng thấy qua.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 426: Nhìn vẻ mặt này


“Đi thôi, mang tỷ tỷ đi đến tiệc rượu.”

“Được”

Huyền Phi Vũ lôi kéo tay Phượng Vũ Hoành đi lên phía trước, thế nhưng rất nhanh ánh mắt cũng tập trung đến hồ lô lớn bên hông, không khỏi thấy lạ hỏi: “Trong này chứa cái gì?”

Nàng cười đáp: “Là đồ tỷ tỷ chuẩn bị đưa cho tam thúc của sngươi.”

"Ạ"

Vẫn là tiểu hài tử, khá dễ dụ, nghe nói chẳng phải cho hắn cũng sẽ không hỏi nhiều, chỉ ôm chặt chiếc hộp ăn vặt, không ngừng cười ngây ngô.

Yến hội Nguyên vương phủ chuẩn bị trong Phi Vân sảnh, lúc các nàng đến đó đã có hơn nửa tân khách đã ngồi xuống vị trí của mình. Phượng Vũ Hoành nhìn quét một vòng, chỉ thấy tận cùng bên trong gần vị trí chủ vị nhất, Tam hoàng tử Huyền Thiên Dạ, Tứ hoàng tử Huyền Thiên Dịch cùng với Vương hoàng tử Huyền Thiên Diễm dĩ nhiên đang ngồi ở đó. Nàng cự tuyệt lời mời nhiệt tình của Huyền Phi Vũ, chỉ chọn lấy vị trí không dễ thấy ngồi xuống, nói với Huyền Phi Vũ: “Nhanh đến bên người phụ vương và mẫu phi của ngươi đi, hôm nay ngươi là nhân vật chính, mọi người đến chúc thọ cho ngươi, ngươi phải thể hiện khí độ của ngươi, cũng không thể cứ ở chỗ của ta đây, khi không lại làm trò cười cho người khác.”

Huyền Phi Vũ cũng hiểu rõ đạo #ý này, giống như người ?ớn căn dặn nàng: “Vậy tỷ tự chiếu cố mình cho tốt, ?úc sau ta ?ại trở Đại thăm tỷ.”

Lúc này mới ®ại nhảy cà tưng rời khỏi.

Mà fúc này, một nhóm Đại hoàng tử Huyền Thiên Kỳ cũng đi vào, bạn kèm bên cạnh người chính ?à Phượng Truầm Ngư.

Mọi người nhanh chóng đứng dậy 0ễ bái, Huyền Thiên Kỳ #uôn miệng khuyên can: “Hôm nay tiểu chất của ta mới ?à nhân vật chính, chư vị không cần đa 0ễ.”

Nói vừa dứt ?ời, xoay nửa thân nhìn bạn kèm Truầm Ngư ở bên cạnh. “Đã vào chính sảnh, Phượng đại tiểu thư nên gỡ nón xuống thôi.” 'Tuầm Ngư khom người với hắn.

“Tầm Ngư chịu sự quở trách của Hoàng hậu nương nương, ?úc ra ngoài nhất định phải bôi tên son phấn hắc Tây Cương, mong rằng Cảnh vương điện hạ thấy xin đừng trách mới đúng.”

“Không sao.” Huyền Thiên Kỳ khoát tay ngăn tại.

“Phong tư của Phượng đại tiểu thư há chỉ ?à một tầng son phấn đen có thể bôi nhòa được.”

“Đa tạ điện hạ.”

Đang ?úc nói chuyện, Truầm Ngư khẽ nâng tay, nâng đỡ đấu bồng trên đâu sau đó chậm rãi ®ấy xuống.

Lấy đấu bồng xuống, cả một bộ đồ trang sức thủy tinh tức khắc triển ?ãm trước mặt mọi người, không ngoài ý ®iệu chọc cho một tràng tiếng thốt vang ®ên, thậm chí có tiểu thư kêu ?ên sợ hãi.

Lòng hư vinh của Tuầm Ngư trong nháy mắt bành trướng đến đỉnh điểm, nửa năm qua dưới sự chèn ép khuất nhục của Phượng Vũ Hoành, dường như ®ập tức tìm được trở ®ại hào quang của mình, #oại cảm giác vinh dự dòng chính nữ Phượng gia ?úc trước ®ai #ần nữa hiện ?®ên trong ®òng.

Cũng không biết, vào giờ phút này, đang có một ánh mắt khác thường nhìn tới phía bên nàng...

Cả bộ đồ trang sức thủy tinh trong suốt mang tới chấn động mãnh tiệt đã vượt ra khỏi tưởng tượng của Truầm Ngư, những tiểu thư kia không chỉ sợ hãi kêu than, các nàng thậm chí còn khóc! Cũng không quản phấn son trên mặt đã bị nhoà, cứ khóc không ngừng. Tuàng cảnh này thoáng cái khiến nàng nhớ đến ®úc trước Ngự vương phủ mang ngũ bảo tới Phượng gia, Phấn Đại khóc trận náo động.

Con mắt Tầm Ngư hơi chuyển động, nửa xoay thân nhìn ®ại Phấn Đại, còn mở miệng nói một câu: “Tứ muội sao đứng xa thế? Nhanh đến bên cạnh đại tỷ.”

Phấn Đại xác thực đứng xa, thứ nhất 8à bởi vì bên người Truầm Ngư có Đại hoàng tử, thứ hai cũng vì nàng ®uôn ®uôn chán ghét Truầm Ngư, căn bản cũng không thèm ở chung một chỗ với nàng.

Cũng có thể chính bởi vì nàng vẫn đang ở phía sau, cho nên căn bản cũng không rõ vì sao các phu nhân, tiểu thư trong phòng khách vừa khóc vừa %a rốt cuộc có ý gì. Dù cho Truầm Ngư mỹ mạo, nhưng cũng không đẹp đến mức nhiều người trực tiếp bật khóc như vậy chứ?

Nghe Tuầm Ngư gọi mình, Phấn Đại cuối cùng nhìn qua phía đại tỷ. Cũng xem không quan trọng cho ®ắm, cho đến khi nhìn ®ại thì Phấn Đại trợn mắt ngoác mồm.

Nhìn vẻ mặt này của Phấn Đại, trong ?òng Truầm Ngư quả thực hồi hộp. Từ khi Phượng Vũ Hoành hồi kinh, nàng tiên tiếp mất mặt ở bên ngoài, càng mất hết mặt mũi ở trước mặt gia nhân. Nhất ?à Phượng Phấn Đại này, hết ?ần này tới ?ần khác không cho nàng sắc mặt tốt, thậm chí còn công nhiên ngáng chân nàng, như vậy bảo nàng ?àm sao cam tâm.

Hôm nay cố ý mang theo đấu bồng, đến khi đi tới yến sảnh mới 8ấy ra, chính ®à muốn hiệu quả này.

Hai tỷ muội ở nơi này, một người đắc ý một người ngơ ngát, Huyền Thiên Kỳ dĩ nhiên rời khỏi bên người Truầm Ngư, đi đến chỗ ngồi cho Hoàng tử. Tưởng Dung cũng không muốn ở cửa ®âu, đi tới vị trí Phượng Vũ Hoành, nhưng cũng kinh ngạc không thôi đối với bộ đồ trang sức thủy tinh của Truầm Ngư: “Đại tỷ ?à từ chỗ nào 9ấy được nữ trang hoa 0ê thế này? Người nhà họ Thẩm cho sao?”

Phượng Vũ Hoành cũng không đáp tời, chỉ híp mắt nhìn về phía Truầm Ngư, suy nghĩ trong chốc ?®át, ?úc này mới đánh giá nói: “Thủy tinh dễ nhìn, chỉ #à phối hợp với gương mặt đen của nàng ấy, mất ánh sáng quá nhiều.”

Tưởng Dung không khỏi chớp mắt nhìn Phượng Vũ Hoành, Nhị tỷ của mình xưa nay cũng không cố gắng trang điểm qua, rõ ràng có quá nhiều thứ càng tốt hơn đại tỷ, tại chưa từng thấy nàng mang qua.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 427: Các tiểu thư vây quanh


Phượng Vũ Hoành lôi kéo Tưởng Dung chuyển sang bên cạnh vài chỗ, khiến Trầm Ngư nỗi bật trong sảnh. Các tiểu thư kia như không thấy Phượng Vũ Hoành, thậm chí còn có người dùng chân đá đá cái ghế nàng lưu lại, mặt lộ ra vẻ phiền chán.

Lòng hư vinh của Trầm Ngư đã bành trướng tới cực điểm, chỉ cảm thấy dù cho trước đây làm nữ dòng chính, không bôi phấn đen cũng chưa bị vây đỡ như vậy, mà hết thảy điều này, toàn bộ đều quy công cho đại điện hạ Huyền Thiên Kỳ đã đưa tặng bộ đồ trang sức thủy tinh. Hôm nay nàng vì bộ trang sức mà đặc biệt phối với váy bào màu trắng, miễn cưỡng khống chế ý nghĩ muốn mặc mặc quần áo đỏ vì Huyền Thiên Hoa.

Các tiểu thư vây quanh bên người không ngừng cảm thán bộ thủy tinh hoa mỹ này, mấy lần có người muốn đưa tay sờ, tuy nhiên bị Ỷ Lâm ngăn lại.

Trầm Ngư đưa mắt nhìn tới Đại hoàng tử, vừa vặn người kia cũng trông về phía nàng, ánh mắt hai người chạm vào nhau, Trầm Ngư mắc cỡ đỏ mặt cúi đầu.

Nhưng đầu cúi xuống, trong lòng có chút tính toán.

Vừa rồi lúc trông thấy Đại hoàng tử, dường như cảm giác có một ánh mắt khác cũng nghênh tới phía bên nàng, nàng mới bắt đầu nghĩ là tam hoàng tử Huyền Thiên Dạ, dù sao trong nhiều hoàng tử như vậy, thật sự từng tiếp xúc với nàng cũng chỉ có Huyền Thiên Dạ. Có thể dư quang lướt qua, chợt phát hiện Huyền Thiên Dạ dường như đang nói gì đó với Tứ hoàng tử. Dáng vẻ mấy vị Hoàng tử này nàng vô cùng quen thuộc, nhưng theo phương hướng ảnh mắt chằm chằm kia là khuôn mặt vô cùng xa lạ.

Tim Trầm Ngư đập bịch bịch, cũng không nói được là mừng rỡ hay hoảng loạn, gần như cùng lúc cứ như đổi chiều gió, các Hoàng tử đều lấy lòng nàng, khiến cho nàng có chút đáp ứng không xuể.

Phượng Vũ Hoành cười tà nhìn nàng trong chốc lát, lại nhìn lại trong đám Hoàng tử. Người kia nhìn Trầm Ngư cười, Trầm Ngư không quen biết, trong lòng nàng cũng đang tính toán.

Ngũ hoàng tử Huyền Thiên Diễm, Hoàng tử kia vừa cưới tiểu thiếp phòng thứ, rất thích đối với bộ thủy tinh trên đầu Truầm Ngư.

Nàng như xem diễn trò mà nhìn một màn đang xảy ra trước mắt, duỗi tay ?ấy chén trà trên bàn. Ai biết ngón tay nàng đã đụng tới mép chén, chén trà kia vốn đang ở trên bàn 8i đột nhiên bị người cầm đi.

Phượng Vũ Hoành sửng sờ, quay đầu nhìn người ®ấy đi chén trà, thấy ®à một cô nương mười bốn, mười ?ăm tuổi, cũng chẳng phải ?#a mắt, nghĩ ®ại hình như đã từng thấy mấy ®ần trong yến hội.

Bên cạnh cô nương kia còn có mấy cô gái cùng tuổi đang ngồi, giờ khắc này đang nhìn Phượng Vũ Hoành với vẻ mặt đầy đắc ý.

Phượng Vũ Hoành không để ý các nàng, xung quanh trên bàn đều dự sẵn không ít tách trà, không có cái kia, nàng lấy thêm một cái khác là được.

Chỉ là nàng không ngờ, lúc đi cầm một tách trà khác, vừa vặn khi nàng đụng tới mép chén thì một bàn tay đưa tới, ấy mất cái nàng chọn trúng.

Phượng Vũ Hoành chỉ cảm thấy thú vị, tần #ượt đi êấy những thứ khác trên bàn, một người tiếp theo một người, tổng cộng sáu cái, tất cả bị người khác cướp sạch.

Nàng nghiêng đầu qua chỗ khác, buồn cười nhìn vài vị cô nương kia, khó hiểu hỏi: “Các ngươi thích sưu tâm?”

Hỏi vậy khiến mấy người sửng sờ, người đầu tiên động thủ cướp chén trà đáp: “Ta chỉ khát nước.”

Phượng Vũ Hoành gật đầu. “A”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 428: Lúc này


Nói chung, trong lòng những cô nương này, Phượng Vũ Hoành chính là tội nhân hủy đi nam thần của các nàng. “Như lời người nói, tỷ muội chúng ta thích sưu tầm.”

Vị tiểu thư kia rốt cuộc không cam lòng, lại mở miệng: “Chén trà Nguyên vương phủ rất tốt, chúng ta chuẩn bị một người mang một cái trở lại để làm bộ sưu tập.”

"A."

Phượng Vũ Hoành biểu thị đã hiểu: “Vậy thì cất kỹ đi, nhớ tới chạy xin phép với người Vương phủ một tiếng, đừng bị người ta cho rằng mình bị mất đồ, phái nhân thủ tra tìm sẽ không tốt.”

Nàng vừa nói vừa vẫy tay với một thị nữ đúng ?úc đang đi tới gần.

“Ngươi đây...”

Thị nữ Nguyên vương phủ cực kỳ tôn trọng khách khí đối với Phượng Vũ Hoành, ?ập tức đến hành #ễ trước mặt nàng: “Nô tỳ gặp qua huyện chủ, xin hỏi huyện chủ có gì phân phó?”

Phượng Vũ Hoành chỉ mấy người bên người, cố ý cất giọng nói: “Các nàng coi trọng chén trà Nguyên vương phủ, chuẩn bị mỗi người mang một cái trở về, ngươi đi giúp đỡ bọc ®ại đi, cũng đừng ?àm rớt võ, các vị tiểu thư...”

“Sẽ đau tòng.” Thị nữ kia sửng sờ.

“Đây chẳng qua chỉ là chén trà thông thường, tuy có chút tỉnh mỹ, nhưng cũng... Không đáng giá để sưu tầm chứ?”

Các vị tiểu thư bị lời nói của hai người làm đỏ mặt, lại nhìn đám người nghe được mấy câu nói dồn dập nhìn về bên này, không khỏi cúi đầu. Vào giờ phút này, trong lòng các nàng cũng chỉ còn lại có hai chữ mất mặt!

Tiếc thay, chuyện mất mặt còn chưa xong, chủ nhân yến khách hôm nay, Nhị hoàng tử Huyền Thiên Lăng đang dắt Vương phi đi ra từ điện phụ, cũng không biết thế nào, đúng dịp nghe được cuộc đối thoại, không khỏi cười ha ha

“Không ngờ tách trà Nguyên vương phủ ta cũng làm người ta thích như vậy, người đâu! Chuẩn bị thêm mấy bộ, cho các vị tiểu thư mang về thưởng ngoạn.”

Nói xong, còn không quên không dấu vết chớp mắt vài cái với Phượng Vũ Hoành, sau đó ®ại bồi thêm một câu: “Nếu như bổn vương không nhận sai, mấy vị này hẳn ?à thiên kim Tuiệu đại nhân, Chu đại nhân, Tề đại nhân, Chân đại nhân còn có Tôn đại nhân, phải không? Không cần khách khí với bổn vương, coi trọng cái gì cứ mở miệng, bổn vương nhất định sẽ không keo kiệt những vật ngoại thân. Chỉ ?à sau khi mang về thưởng thức, các tiểu thư đánh giá như thế nào, nhớ ngày mai để mấy vị đại nhân tan triều nói với bổn vương một chút.”

Các vị tiểu thư kia vừa nghe ?ời này mặt mũi trắng bệch, tiểu tâm tư của nữ nhi mà náo đến phụ thân trên triều đình, chẳng phải #à thành chuyện cười ?ớn cho thiên hạ?

Nhưng mà ®ại nhìn Nhị hoàng tử, người ta đã dắt vương phi đi tới chủ vị, các nàng muốn cãi ?i vài câu cũng không có cơ hội, không khỏi ủ rũ.

Phượng Vũ Hoành cười cười, như nói chuyện nhà: “Dù thất thế, hắn cũng ?®à nhi tử của hoàng thượng; Dù không được sủng, ta tốt xấu gì cũng được người kêu một tiếng huyện chủ. Các vị tiểu thư nếu không rõ chút đạo ?®ý này, chỉ sợ sẽ khiến phụ thân của các ngươi trêu chọc phiền toái.”

Nàng vừa nói xong, có thị nữ một ?ần nữa đưa tới một chén trà, cả trà bên trong cũng không giống với người khác.

“Đây ®à trà mà Phi Vũ điện hạ đặc biệt pha chuẩn bị cho huyện chủ.”

Tiểu thị nữ cười cười nói với Phượng Vũ Hoành, nâng chén trà đến trước mặt Phượng Vũ Hoành.

Lúc này, chủ nhân đã ngồi xuống, các tân khách cũng dồn dập rời khỏi vòng nhỏ, trở ðại vị trí của mình.

Bên cạnh Truầm Ngư cũng coi như thanh tĩnh, nhưng vẫn có một ít tiểu thư không muốn đi, ánh mắt quả thực rơi đến trên thủy tinh trong suốt, thế nào cũng không dời đi.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 429: Đây là tình huống gì?


Tóc Trầm Ngư rủ xuống vai cản tầm mắt của nàng để nàng nhìn không thấy động tác môi thị nữ kia, không cách nào phân biệt ra đang nói những gì. Chỉ là quay đầu vừa vặn đối diện ánh mắt Huyền Thiên Dạ. Cặp mắt theo thói quen trợn trắng nhìn lướt qua nàng, rồi nhìn chằm chằm hồ lô trên eo nàng.

Phượng Vũ Hoành nhếch khóe môi cười phá lên, đưa tay vỗ vỗ trên hồ lô kia, sau đó nâng chén trà trong tay, ấy mà mời xa Huyền Thiên Dạ kia một ly.

Huyền Thiên Dạ cũng không tránh, rượu trong chén uống một hơi cạn sạch. Lúc này, trên sân đã bắt đầu ca vũ, vũ cơ xinh đẹp cách tâm mắt đi hai bên yến sảnh, chỉ thấy kỹ thuật nhảy nổi bật, y phục rực rỡ phất phới, thỉnh thoảng thấy đối diện nâng ly cạn chén, không ngoài thói quen yến hội, cũng không có ít nhiều mới mẻ.

Huyền Phi Vũ làm như tiểu thọ tinh, tự nhiên không cách chủ đài, đang bị mấy vị thúc thúc hắn chơi đùa.

Ánh mắt Phượng Vũ Hoành đảo một vòng quanh sân, cuối cùng lại trở về bàn mình, nhìn quanh trước mắt mình.

Bên trái, mấy tiểu thư bị nói tới mất mặt đã sớm dời đi, phía bên phải, Phấn Đại chuyển tới từng chút nhỏ, ngồi xuống sát bên Tưởng Dung, nhưng mà ánh mắt vẫn không khống chế được liếc nhìn trên người Trầm Ngư.

Trầm Ngư nói với các vị tiểu thư bên cạnh vài câu, sau đó mọi người tản ra, nàng cũng ngồi xuống.

Phấn Đại không muốn ai gần quá nàng, nghĩ dời đi, rồi ai từ bỏ vì cần phải nhìn những đồ thủy tinh kia.

'Truầm Ngư cũng không biết nghĩ thế nào, trong ánh mắt nóng rực của Phấn Đại, đưa tay gỡ xuống, gỡ ra bộ khuyên tai thủy tinh trong suốt của mình.

“Tỷ tỷ thấy Tứ muội muội thích vật này, nếu muội muội không chê, thì ?ấy đi thôi.”

Hành động lần này không chỉ khiến Phấn Đại sợ ngây người, ngay cả Phượng Vũ Hoành cũng cau mày.

Đây là tình huống gì?

Có tiểu thư gần đó nghe được Truầm Ngư nói, không khỏi cả kinh bật thốt ?ên

“Ngươi muốn đưa vật quý trọng như vậy cho người khác?”

'Tuầm Ngư cười với người vừa ®ên tiếng, ôn hoà nói:

“Đây tà tứ muội trong nhà ta, ta ®à tỷ tỷ, mặc dù có đồ tốt đi nữa, chỉ cần muội muội thích, cũng muốn tặng cho muội muội. Chỉ 8à bộ đồ trang sức này cũng ®à do quý nhân tặng, không được chuyển tặng tất cả, bằng không ——”

Nàng nhìn về phía Phấn Đại.

“Tỷ tỷ đưa hết bộ thủy tinh này cho muội muội cũng vui lòng.”

Vị tiểu thư kia nghe được nước mắt cũng muốn rớt xuống, thẳng thắn cảm thán: “Có thể có ngươi tỷ tỷ như vậy thật ®à tốt.”

Lập tức đứng dậy, đi bát quái với các tiểu thư nhà khác.

Phượng Vũ Hoành cười gẵn trong ®òng, chỉ sợ sau bữa yến hội này, Đời đồn quan hệ Phượng gia đại tiểu thư thân thiện hữu ái tỷ muội cỡ nào ðại sẽ truyền ra một trận.

Nhưng nàng cũng không thể không thừa nhận, nguyên nhân khiến Phượng Trầm Ngư cam lòng tặng khuyên tai, phải biết, bộ thủy tinh này sở dĩ lôi kéo người †a thán phục là bởi vì nó một bộ đầy đủ, thiếu một bộ khuyên tai hiệu quả đã giảm bớt. Nàng buông tha vật như vậy, nếu chỉ vì đổi cái hiền danh, Phượng Vũ Hoành cảm thấy, với đầu óc Trầm Ngư là vạn vạn không bỏ được.

Mà sở dĩ có thể chuyển tới trong tay Phấn Đại...

Nàng mắt híp càng sâu, chỉ thấy Trầm Ngư đã động thủ đeo bông tai thủy tinh lên cho Phấn Đại, vừa đổi vừa nói với Phấn Đại:

“Lần trước tỷ tỷ đưa ngươi kia bộ khuyên tai tuy nói cũng dễ nhìn, nhưng cùng cái này so ra thì còn kém rất nhiều.”

Đổi khuyên tai xong, Trầm Ngư nhìn Phấn Đại không nhịn được than thở: “Tứ muội muội thật càng ngày càng đẹp, chừng hai năm nữa trưởng thành chút, chỉ sợ đại tỷ tỷ cũng không bằng ngươi?”

Phượng Phấn Đại nguyên bản đối với Truầm Ngư phiền chán, mắt cũng chả thèm ?iếc, có thể hiện nay bất đồng, khuyên tai thủy tinh trong suốt nàng thích đến tận xương chỉ chớp mắt đã đeo ®ên trên 0õ tai mình, kinh hỉ kém chút muốn ôm T/uầm Ngư hôn hai cái.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 430: Đến vội vàng


Sau này Ngũ hoàng tử hồi kinh, càng thay đổi tâm tính ngày xưa, từng phòng từng phòng tiểu thiếp nhấc vào trong cửa phủ, mỗi người dung mạo đều tương tự như phi tử chết chìm kia.

Đương nhiên, chỉ gồm những thứ này, cũng không thể thuyết phục được chuyện Đại hoàng tử đưa tặng bộ đồ trang sức thủy tinh cho Phượng Trầm Ngư. Sở dĩ có bộ thủy tinh này là vì Huyền Thiên Hoa nói đến một việc — nghe nói lúc phi tử kia chết chìm, trên lỗ tai rơi một bộ thủy tinh trong suốt, ngoài ra nữ trang gì đều không có, mà thủy tinh trong suốt kia là của hồi môn nhà mẹ cho trước khi nàng tiến cung.

Phượng Vũ Hoành ghi nhớ trong lòng, cùng Huyền Thiên Minh thương lượng nghĩ ra ý đồ này, vừa đến dựa vào tặng lễ để Đại hoàng tử giả vờ lấy lòng người bị đồn đãi có mệnh - Phượng Trầm Ngư kia, thứ hai, Ngũ hoàng tử kia đã có thể nạp thiếp dung mạo khá giống phi tử ấy nhiều như vậy, nàng không tin cả bộ thủy tinh nhiều như thế còn không hấp dẫn được ánh mắt của đối phương. Vũng nước đục này, Ngũ hoàng tử nếu tham gia một chân lại càng náo nhiệt.

Thế nhưng... Phượng Truầm Ngư #àm cách nào có thể chính xác #ấy ra đôi vòng tai tặng Phấn Đại?

Nàng nghĩ đến nha đầu trước đó thì thầm cùng T/uầm Ngư, không khỏi thần kinh chấn động, theo bản năng nhìn về hướng Tam hoàng tử Huyền Thiên Dạ. Chỉ thấy người nọ đang mỉm cười nâng chén với nàng, thứ hai uống một hơi cạn sạch một chén rượu ngon ?ần.

T7uong #òng Phượng Vũ Hoành dâng ®ên một cơn chấn động, có chút hối hận hôm nay khuyên Huyền Thiên Minh cùng Huyền Thiên Hoa hai người không tới, thế cho nên ?úc này cả người thương ?ượng cũng không có.

Hoàng Tuyền bồi bên cạnh Phượng Vũ Hoành, cảm thấy cảm xúc nàng không đúng, không khỏi ®ại gần một chút hỏi: “Tiểu thư, người ?ầm sao vậy?”

Phượng Vũ Hoành đang ®o âu suy nghĩ, nhất thời cũng không trả tời. Từng hình ảnh Truầm Ngư cùng Phấn Đại tỷ muội tình thâm nhìn trong mắt, cứ cảm thấy dường như sơ suất chỗ nào đó.

Nàng khoác tay ?ên hồ 0ô #ớn, vốn cảm thấy trong chuyện này vẫn chiếm thượng phong, nhưng hôm nay xem ra, chỉ sợ mới vừa đánh đã hoà nhau.

“Trong phòng tiệc này quá buồn bực, theo ta ra ngoài đi dạo.”

Phượng Vũ Hoành đứng dậy, ?ôi Hoàng Tuyền rời tiệc. Truong ®úc đi ?i, nhìn thấy Hoàng tử trong bữa tiệc cũng có người rời khỏi, chỉ thoáng qua, nhưng đi còn nhanh hơn nàng.

Hai người một đường đi dạo đến tiểu hoa viên Nguyên vương phủ, tháng chạp ngày đông giá rét, toàn ?à hàn mai, tuyết phủ hồng hoa, mỹ nhân khiến người thán phục.

Chỉ #à nàng không có tâm tình thưởng mai, mặc dù hoa mai ở đây dễ nhìn hơn nhiều so Quan Mai viên của Phượng phủ, nhưng ®úc này cũng không có tâm tình.

Hoàng Tuyền thấy nàng trong ?òng phiền muộn, không khỏi nói: “Nếu như tiểu thư không thích ở đây, không bằng chúng ta trước hết hồi phủ thôi.”

Phượng Vũ Hoành %ắc đầu. “Nếu như trở về chẳng phải cô phụ Tam ca ở đây chờ ta đã #âu?”

Nàng vừa nói vừa bước nhanh hơn, đi thẳng đến giữa vườn mai.

Quả nhiên, trong ?ương đình giữa vườn, tam hoàng tử Huyền Thiên Dạ đang đứng chắp tay chờ ở nơi đó.

Hoàng Tuyền bị dọa giật mình, theo thói quen #ẻn đến bên cạnh Phượng Vũ Hoành bảo vệ, ?ai bị nàng kéo trở ®ại.

“Không có chuyện gì, ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi trò chuyện với Tam ca.”

Hoàng Tuyền đang muốn nhắc nhở nàng cẩn thận, nhưng mà ?ời còn không mở miệng, Phượng Vũ Hoành dĩ nhiên cất bước đi vào.

Huyền Thiên Dạ nhìn nàng, không khỏi vỗ tay một cái. “Huyện chủ thật can đảm.” Phượng Vũ Hoành tiếu tiếu nói.

“Ngài ?à Tam ca Ngự Vương điện hạ, A Hoành cũng gọi có một tiếng Tam ca, đều ?à người nhà, có gì đáng sợ chứ?”

“Nói thật hay." Huyền Thiên Dạ gật gật đầu. “Huyện chủ sao không ở bên trong xem ca vũ ðai đi ra ngoài dạo vườn hoa?”

Hắn thẳng thắn ngồi vào trên ghế đá, nghiêm chỉnh mà nhìn Phượng Vũ Hoành.

“Nữ hài tử đi dạo hoa viên, đây ®à chuyện cực kỳ bình thường, Tam ca #àm sao ?ại kinh ngạc như thế.”

Nàng đi tới chòi nghỉ mát, tiện tay tháo hồ ?ô bên hông xuống.

“Đến vội vàng, không biết Tam ca có mang rượu tới?”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 431: Đại bổ


Huyền Thiên Dạ trong bụng hơi kinh đối với cử động lần này của nàng, con rắn xanh biếc kia giờ khắc này đã bày ở trên bàn đá giữa hai người, như đang ngủ tĩnh lặng, không có chết.

Hắn tự nhiên hiểu rõ độc tính thứ này, nhưng bây giờ nhìn Phượng Vũ Hoành cầm rắn ấy trong tay, vuốt v e từng phát từng phát, y hệt như chẳng phải là rắn, mà là mèo con chó con thông thường, nhìn đến trợn mắt ngoác mồm.

“Rắn này tên là trúc diệp thanh, độc tính cực mạnh, nếu người là bị nó cắn một cái, đừng nói chữa trị, chỉ sợ tiếng cứu mạng cũng không kịp kêu thì đã mất mạng rồi."

Trong lòng nàng ôm rắn, như đang kể chuyện cũ, nhưng trong mắt b ắn ra tinh quang lại như bò cạp độc, khiến người nhìn cả người phát run.

“Nhưng rắn độc tính càng mạnh, chế rượu lại càng tốt, ta trước nay vẫn muốn †ìm một con trúc diệp thanh chế rượu, tiếc thay trước sau cũng không rảnh đi tìm. Hôm nay đến không biết là ai càng tốt bụng như vậy, tặng lễ đưa đến trên xe ngựa của ta, ta cũng không kịp nói tiếng cám ơn với người ta.”

Nàng cười cười đứng lên, tay trái xách ngay vị trí cách đầu xà ba tấc, bàn tay phải đưa vào tay áo trái, sờ s0ạng một hồi lấy ra một cái đinh gỗ cùng một chủy thủ. Nhìn hai bên một chút, vào trong vườn chọn lựa một cây đại thụ, nhặt được khối đá vụn, cư nhiên đóng đinh thẳng vào đầu rắn, giơ lên tảng đá, rầm rầm rầm mấy lần liền đống dính cứng trên cành cây.

Huyền Thiên Dạ vốn dĩ không biết nàng rốt cuộc muốn làm gì, Phượng Vũ Hoành lần này thật sự làm hắn giật mình. Chỉ cảm thấy tiểu nha đầu này tà tính khiến người gần như phát lạnh, tuy hắn là một đại nam nhân thấy chuyện xảy ra cũng không thể không nhíu mày.

Nhưng động tác Phượng Vũ Hoành hiển nhiên còn chưa dừng lại, sau khi đóng đỉnh rắn lên thân cây, nàng nắm lấy chủy thủ trong tay, trực tiếp mở đầu rắn, sau đó chủy thủ không có rút ra, thuận theo hạ xuống thân rắn, đao không lệch, sâu cạn vừa phải, gần như trong nháy mắt đã lột ra một tấm da rắn.

“Tìm thợ thủ công chế da, cũng có thể ?àm cái bao nhỏ từ da rắn rất đẹp mắt.

Nàng cười cười ném da rắn cho Huyền Thiên Dạ, dễ dàng như vứt một cuộn vải.

Rắn bị lột da, thần kinh còn đang run động, nàng cầm rắn xuống đi trở về đình, miệng rắn ngược ®ại nhắm ngay miệng bầu rượu, cả người ngay đơ, còn nhả ra vài giọt chất tỏng.

Sau đó cho thân rắn ®ại vào hồ 0ô, dán miệng bỏ ?ên trên bàn, ?ại không dùng.

“Tam ca nên nếm thử nước rượu rắn này?” Nàng cầm bầu rượu trong tay quơ quơ.

“Đại bổ”

Huyền Thiên Dạ nhíu hai hàng mày kiếm, chỉ cảm thấy nha đầu trước mặt này thế nào giống như quỷ, ?àm ra thứ nào cũng không như ?à chuyện người bình thường #àm được?

Bị một người như vậy nhớ kỹ, tính toán, hắn thật sự không biết nên sợ hãi hay nên cảm thấy vinh hạnh.

“Tam ca không dám uống?”

Phượng Vũ Hoành giọng du dương cười ?ên.

“Cũng phải, ta ?à người mời uống rượu, đương nhiên phải kính trước.”

Nói rồi, ngưỡng cổ, đổ một ngụm rượu kia vào trong miệng, sau đó dưới ánh mắt không che giấu được sợ hãi của Huyền Thiên Dạ, ?ưu ?oát nuốt rượu độc vào.

“Tam ca, tới phiên ngươi.”

Phượng Vũ Hoành đưa trả bầu rượu cho Huyền Thiên Dạ.

“Đương nhiên, nếu Tam ca không dám uống thì đổ đi thôi, A Hoành chỉ muốn đem đồ tốt cho Tam ca nếm thử, không thể làm người khác khó chịu.”

Nàng càng nói như vậy, Huyền Tam Dạ càng không thể không uống. Một tiểu cô nương uống hết, nếu hắn đổ đi, còn ra cái gì nữa?



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 432: Bây giờ dễ dàng sao?


“Đại tỷ thật tốt số, tự nhiên được đại ca yêu mến như vậy. Không giống ta, từ nhỏ bị người nói #à sao chổi, nếu chẳng phải mấy năm trước có hôn ước cùng Ngự Vương điện hạ, chỉ sợ phải sống ở trong phủ thành bà cô già?”

“Huyện chủ thật biết nói đùa.”

Mặt Huyền Thiên Dạ không hề cảm xúc, hai mắt vẫn cứ nhìn thẳng cây kia, chỉ có như vậy hắn mới có thể nhắc nhở bản thân đang nói chuyện với một nữ tử thế nào. Nếu như ngươi thật sự coi nàng thành một tiểu cô nương mười hai tuổi, là sai hoàn toàn.

"N Phượng Vũ Hoành lắc đầu cười khổ.

“Ta là sao chổi, lại không trị hết chân của Ngự Vương điện hạ, còn làm mất Phượng Hoàng trâm, phụ hoàng đối đãi... Đã không bằng lúc trước.”

Nghe nàng ?ại nhấc đến Phượng Hoàng trâm, tâm Huyền Thiên Dạ càng run cầm cập.

Diệu Thủ thánh tiên ra tay ba ?ần, cư nhiên không được, vật kia rốt cuộc đang ở đâu? Chẳng ?ẽ... Hắn nheo mắt chuyển nhìn Phượng Vũ Hoành, chẳng ?ẽ còn trong tay nha đầu này?

“Trời giá ®ạnh đất đống băng, huyện chủ không chuẩn bị trở về sao?”

'Tuong ®òng hắn một trận buồn bực, không nguyện nói thêm gì nữa cùng Phượng Vũ Hoành, cứ cảm thấy tiểu nha đầu này đang vẽ một cái hố sâu chờ hắn, hắn tuy ®à nhìn thấy, giải được #ần đầu, cũng khó bảo đảm trong hố còn có hố.

“Ta ở tại một ?úc, bên trong buồn phát ngán.”

Phượng Vũ Hoành cười cười với hắn.

“Tam ca về trước thôi.”

“Được, vậy chúng ta ngày khác có cơ hội ®ại cùng uống rượu.”

Huyền Thiên Dạ ném câu nói, nhanh chóng rời đi, cứ cảm thấy nói chuyện cùng Phượng Vũ Hoành nghẹt thở khó chịu, nha đầu này tà môn đến ?àm cho hắn thấy không muốn tiếc nhìn một cái.

Đang đi không được vài bước, ?ại nghe được Phượng Vũ Hoành ở phía sau giống như ?ầm bầm #ầu bầu nói một câu: “Ai, trong kinh đều ?anh thành như vậy, không chắc Bắc giới muốn đông chết bao nhiêu người?”

Đầu ?ông mày hắn giựt giựt, bước chân tăng nhanh một chút.

Thấy người đã đi xa, Phượng Vũ Hoành cũng bước thong thả đến ghế đá ngồi xuống, sau đó mở miệng nói với không khí: “Đi ra đi, đừng núp nữa.”

Không ?âu ?ắm, chợt nghe được có tiếng bước chân từ sau một núi giả truyền tới.

“Đệ muội khi nào phát hiện bổn vương ở chỗ này?” Người đấy ?à Cảnh vương Huyền Thiên Kỳ.

Phượng Vũ Hoành xoay người nhìn hắn, nói: “Thì ta tùy tiện vừa kêu như thế, đoán ®ung tung.”

Huyền Thiên Kỳ nhún vai cười, nói chuyện cùng vị huyện chủ này ?uôn thú vị như vậy, điểm này, từ trước đó vài ngày Huyền Thiên Minh vụng trộm dẫn hắn đến Đồng Sinh Hiên thì hắn cũng đã cảm nhận được.

“Đệ muội và cửu đệ thật đúng ?à một tay cờ giỏi, đẩy một cái tàn cục như vậy cho bổn vương, phải biết Diệu Thủ thánh tiên kia đã đến trong Cảnh vương phủ nhiều ?ần? Nếu không phải ám vệ bên cạnh bản vương vẫn cơ trí, chỉ sợ đầu này đã bị trộm đi không biết bao nhiêu fần.”

“Đại ca ?à người ?àm ăn, nếu ngay cả mình cũng không bảo vệ được, ?àm sao dám đỡ #ấy cọc buôn bán này?”

Phượng Vũ Hoành vừa cười vừa nhìn Huyền Thiên Kỳ.

“Lần trước Cửu điện hạ đã nói, chỉ cần đại ca có thể theo chúng ta diễn xong vai diễn này, chỗ tốt, tự nhiên thiếu không được của ngươi."

“A?”

Huyền Thiên Kỳ ngồi xuống ở đối diện nàng, nghiêm túc hỏi: “Vậy ngươi nói xem, trong vụ buôn bán này, ta rốt cuộc có thể được cái gì?”

Sở dĩ hắn dám nhảy vào vũng nước đục với Huyền Thiên Minh #ần này, một 0à cũng có mối thù kết nhiều năm trước cùng Huyền Thiên Dạ, thứ hai, Huyền Thiên Minh nói qua, nếu hắn chịu cứu viện, Phượng Vũ Hoành sẽ cho hắn một niềm vui bất ngờ. Hắn muốn phối hợp màn kịch này mong nhận kinh hỉ ấy, thậm chí diễn với hoàng thượng cũng vô cùng vui vẻ, ngay cả để hắn lấy lòng Trầm Ngư, đưa một bộ đồ trang sức thủy tinh hắn đều đưa, bây giờ, kinh hỉ kia cuối cùng cũng tới ®úc công bố.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 433: Trong lòng Phượng Vũ Hoành


“Bây giờ cũng không dễ dàng! Ngươi cũng thấy đấy, một bộ thủy tinh, Phượng Trầm Ngư kia xoay người đã đưa tử tiểu thư Phượng gia, chỉ sợ lão ngũ bây giờ đã ở cùng Phượng tứ tiểu thư nỗi danh kia rồi. Mà đại tỷ Phượng Trầm Ngư của ngươi, tuy có phong thái khuynh thành, nhưng ta nhìn thấy đầu óc nàng có chút không đủ dùng, người như vậy, lại có mệnh phượng?”

“Có hay không, không phải chúng ta nói, lời đồn nhiều năm như vậy, mọi người mặc dù không tin, cũng hầu như có tính toán một chút. Về phần thủy tinh kia...”

Trong lòng Phượng Vũ Hoành lại một trận buồn bực.

“Sự việc luôn có ngoài ý muốn, chúng ta sẽ lại tra rõ, đại ca không cần chú ý. Nói chung, bây giờ ứng cử viên vào trữ vị phụ hoàng dự định là đại ca, chúng ta xem Tam điện hạ có thể hay không giữ được bình tĩnh, hai là nguyện cầu hắn có thể thả lỏng cảnh giác với Cửu điện hạ bên kia, cho chúng ta tranh thủ chút thời gian đối phó với tư binh Bắc giới. Về phần lợi ích đại ca đoạt được trong việc làm ăn này...”

Nàng rốt cục nói đến chỗ mấu chốt, Huyền Thiên Kỳ trợn trừng mắt, thân mình cũng sắn tới.

Phượng Vũ Hoành bật cười, Đại hoàng tử Huyền Thiên Kỳ đam mê kinh thương, hắn tuyệt không quan tâm triều chính, một lòng một dạ chui vào việc buôn bán. Nói hắn là người giàu có nhất thiên hạ này, chẳng khoa trương chút nào. Chủ yếu nhất là, việc buôn bán của hắn trải rộng Đại Thuận cùng với tứ quốc xung quanh, bất luận đi đến đâu, cũng có người hắn ở đó.

Một loại như vậy tồn tại kỳ thực là điểm chết người nhất, trong tay hắn tuy không nắm binh, nhưng cầm tiền, thứ tiền này, đôi khi đáng sợ hơn binh.

"Chúng ta không có tiền.”

Phượng Vũ Hoành ăn ngay nói thật.

“Đồ vật đại ca thích nhất, ta thấy Cửu điện hạ không có.” “Vậy các ngươi có cái gì?”

Nghe nàng nói như vậy, Huyền Thiên Kỳ chẳng những không có thất vọng, thậm chí còn có một chút mừng rỡ và kỳ vọng.

Phượng Vũ Hoành cũng tới gần phía trước, thanh âm đè thấp: “Nghe nói, đại ca tuổi gần bốn mươi, không con?”

Huyền Thiên Kỳ ngẩn ra, nét mặt già nua trong nháy mắt đỏ ?ên, nghĩ Đại hỏi: “Sao ngươi biết?”

Lại ngẫm một hồi, có Huyền Thiên Minh bên cạnh, có cái gì mà nha đầu này không biết a?

“Ta tà đại phu, đại ca không cần bận tâm quá nhiều ở trước mặt ta.” Nàng cũng không thừa nước đục thả câu, chủ động nói: “Kế hoạch của ta chính ®à ta dựa vào y thuật tài giỏi này, đại ca giúp đỡ chúng ta thành đại sự này, †a trị đại ca chứng bệnh không con.”

Hí!

Huyền Thiên Kỳ hít vào một ngụm khí ?anh.

Cái mê hoặc này đối với hắn mà nói, quá ®ớn!

Hắn kinh thương nửa cuộc đời, mở rộng bản đồ kinh doanh cùng tích lũy tài phú coi là lạc thú lớn nhất nhân sinh. Thế nhưng như Phượng Vũ Hoành từng nói, năm nay gần bốn mươi, không con trai cũng không con gái. Trong phủ bất kể là chính phi hay thiếp thất đều không sinh được con. Như thế này cả đời vô hậu, tài

phú to lớn này, hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ chết rồi quyên cho quốc khố?

Huyền Thiên Kỳ hít vào một hơi cứ như vậy, một lúc lâu mới khẽ thở ra, dùng thanh âm gần như phát run hỏi Phượng Vũ Hoành: “Ngươi quả thật có thể trị?”

Nàng gật đầu: “Có thể trị.” Huyền Thiên Kỳ không hề nghĩ ngợi, bàn tay to vỗ một cái: “Thành giao!”

Lập tức lại nghĩ đến việc then chốt.

“Thủy tinh kia... Đệ muội thứ cho bổn vương nói thẳng, có thể ?à kế hoạch của chúng ta đã bị người nhìn ra?”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 434: Có thể có chuyện gì?


“Chẳng lẽ hắn còn có thể ăn ta?”

“Người cho rằng không thể sao?”

Hoàng Tuyền cũng trừng mắt.

“Hai năm trước, Tương vương phủ có phát ra tời đồn nói ®úc Tam điện hạ buồn bực sẽ cắn người, quản gia trước đây trong phủ hắn chính ®à bị hắn cắn chết.”

“Ta cũng không phải quản gia tay không tấc sắt.”

Phượng Vũ Hoành ®iếc mắt xem thường, quay một vòng chủy thủ ?ột da rắn trong tay.

“Ngươi xem, ta chính #à mang theo hung khí nha.”

Khóe miệng Hoàng Tuyền giựt giựt.

“Tiểu thư, tay áo kia của người khiến nô tỳ không có giá trị.”

Lại Điếc mắt nhìn da rắn trên bàn đá Huyền Thiên Dạ không mang theo đi, không khỏi #ại giật cả mình: “Xử ®ý đồ chơi này như thế nào?”

Phượng Vũ Hoành nhìn da rắn xanh xanh biếc biếc chắc nịch dễ nhìn, nhặt ®ên duỗi ống tay ném vào không gian.

“Sau khi quay Đại ta tìm người dùng da rắn chế đồ vật nhỏ, à, không tới hai tháng nữa sẽ đến đại niên rồi, đến thời điểm #àm #ễ vật đưa đến Tương vương phủ, ta nghĩ Tương vương điện hạ nhất định sẽ rất thích.”

Hoàng Tuyền ?úc này mới che miệng cười rộ ?ên.

“Nô tỳ nơi xa xa nhìn sắc mặt Tương vương điện hạ ?úc nhìn tiểu thư ?ột da rắn, nghĩ đến nhìn đến phần ?ễ vật này, cả năm sau hắn sẽ có tâm tư sống tốt rồi đây!"

Nàng vừa nói vừa dùng ánh mắt vô cùng khâm phục nhìn Phượng Vũ Hoành.

“Thủ pháp của Tiểu thư thật sự rất chấn nhiếp nhân tâm, đừng nói Tương vương, chỉ sợ Cửu điện hạ chúng ta thấy cũng không khỏi không phục.”

Phượng Vũ Hoành nhếch miệng.

“Ngươi ngàn vạn ?ần chớ nói với Huyền Thiên Minh, hắn #ần đã nói ta không giống nữ nhân.”

Hoàng Tuyền “Phốc xuy” Thoáng cái đã nở nụ cười.

“Tiểu thư còn nhỏ sao, tiểu cô nương chỉ ham chơi, chẳng qua ®à đồ chơi đặc thù một chút mà thôi, cái này không có gì đáng phải ngạc nhiên.”

Tâm tính này của Hoàng Tuyền, Phượng Vũ Hoành thật thoả mãn, nàng đứng $ên, chuẩn bị trở về sân tiệc rượu, nhưng mới ra khỏi đình, còn đi chưa được mấy bước, chỉ thấy hướng yến sảnh có một thân ảnh tròn vo ?ăn tới bên này.

Hoàng Tuyền “Di” một tiếng, nói: “Tiểu hoàng tôn đi ra tìm tiểu thư ngài chứ?”

Vừa nói dứt ®ời, Huyền Phi Vũ đã chạy đến phụ cận, ?ôi kéo tay Phượng Vũ Hoành, cũng không để ý mình mệt đến mức thở hồng hộc, chỉ không ngừng kéo nàng về, đồng thời ?a hét: “Tiên nữ tỷ tỷ mau! Nhanh chút trở ®ại! Muội muội kia của tỷ xảy ra chuyện rồi!”

Lúc đi theo Huyền Phi Vũ trở ®ại yến sảnh, tiếc mắt đã thấy giữa ghế Hoàng tử dĩ nhiên nhiều hơn một vị thiếu nữ thanh xuân, cô gái kia ngồi bên người Ngũ hoàng tử Huyền Thiên Diễm, đang nâng chén hoan ẩm. Váy dài cởi đến giữa khửu tay, Ðộ ra một đoạn ảnh cổ tay trắng như tuyết. Thế nhưng cổ tay cũng hấp dẫn không được ánh mắt Huyền Thiên Diễm, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn hoa tai thủy tỉnh trong suốt.

Đây chẳng phải Phượng Phấn Đại thì còn ®à ai?

“Nàng chẳng phải đang đàng hoàng uống rượu với Ngũ điện hạ sao, sao ngươi nói nàng xảy ra vấn đề?”

Phượng Vũ Hoành vân vê cái mặt nhỏ nhắn của Huyền Phi Vũ, ánh mắt ®ai dán mắt vào Phượng Truầm Ngư, mắt ®ộ ra vẻ âm hàn.

Huyền Phi Vũ rất nghiêm túc trả ®ời nàng: “Bởi vì ta từng nghe phụ vương nói qua, Ngũ thúc trong nhà mỹ thiếp thành đàn, phàm tà nữ hài tốt, người ta đều tránh hắn không kịp, vạn vạn không dám nhấc ?ên quan hệ cùng hắn. Vừa mới nãy, Ngũ thúc chủ động qua mời Phượng gia tiểu thư uống rượu, ta vừa nhìn thấy ®iền nhanh chóng chạy ra ngoài gọi tỷ. Ai biết được...”

Huyền Phi Vũ Đại nhìn Ngũ hoàng tử bên kia một hồi, buồn bực nói: “Em gái của tỷ còn giống như rất tình nguyện.”

Phượng Vũ Hoành hừ ?anh một tiếng, ?ôi kéo Huyền Phi Vũ về chỗ ngồi. “Nhân gia đã tình nguyện, tỷ tỷ sẽ không đi ?àm việc ác nhân kia.” Huyền Phi Vũ gật đầu.

“Đúng vậy a, ta thấy muội muội kia của tỷ cũng không bớt ®o, tiên nữ tỷ tỷ vẫn không cần đi quản.”

Tiểu hài tử ?ai quấn ?ấy Phượng Vũ Hoành chơi trong chốc ®át đã chạy đi xa, Tưởng Dung nhanh chóng 9i gần, hạ thấp giọng nói với Phượng Vũ Hoành: “Tứ muội sẽ không có việc gì? Ta thấy nàng đã uống mấy chén rượu.”

“Có thể có chuyện gì?”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 435: Đúng vậy


Vừa nghĩ tới đó, Trầm Ngư lập tức nâng chén trà đứng lên, thành thực đi về trước đến chỗ ngồi cho Hoàng tử, đi thẳng đến trước mặt Huyền Thiên Dạ mới ngừng lại.

Phượng Vũ Hoành nhìn Trầm Ngư giống như đang mời rượu Huyền Thiên Dạ, Hoàng Tuyền phủ ghé vào lỗ tai nàng nói: “Chẳng lẽ, thủ đoạn đại điện hạ đưa thủy tinh bị Tam điện hạ khám phá?”

Nàng tiếu tiếu nói: “Dù cho nhìn thấu lại như thế nào? Chuyện Thanh Sương căn bản cũng chính là ta từ không nói có, đúng như ngươi cảm thấy, Tam điện hạ luôn luôn có bệnh đa nghi nặng nhất, sẽ không chút nào đề phòng?”

'Thần sắc Hoàng Tuyền khẽ đổi, có chút mừng rỡ.

“Ý của tiểu thư là, chỉ cần tạo thành ảnh hưởng trong lòng Tam điện hạ, về sau không lo hắn không tính được nợ cũ?"

“Đúng vậy."

Phượng Vũ Hoành nhếch môi cười nhìn về phía Huyền Thiên Dạ, phá giải thủy tỉnh lại như thế nào? Không cho Trầm Ngư dây dưa với Ngũ hoàng tử lại như thế nào? Huyền Thiên Dạ, bản thân mình cho rằng đánh ngang tay cùng ta cũng không biết, ta mặc dù thua, cũng phải không dấu vết lưu lại cho ngươi một đạo âm ảnh. Ngươi, rốt cuộc vẫn là cờ thiếu một chiêu.

Tiệc mừng thọ kết thúc, bên ngoài tuyết rơi có đã hơi lớn, xe ngựa các nhà cũng chờ tại cửa phủ, các tiểu thư, phu nhân ra ngoài một nhóm mấy chiếc liền đi, sau đó dãy xe ở phía sau lại dịch chuyển lên phía trước vài bước. Phượng Vũ Hoành nhìn, cũng có chút giống chờ xe buýt ở thế kỷ hai mươi mốt.

Nàng nghênh tuyết mà đứng, thần sắc có chút mờ mịt, nháy mắt vậy mà ý thức bắt đầu hoảng hốt, gần như không phân rõ được rốt cuộc đây ®à thời đại nào, nàng ở Đại Thuận, hay ?à trước cửa ký túc xá bộ đội ®ục chiến.

“Nhị tỷ”

Thanh âm Tưởng Dung kéo mạnh tâm tư Phượng Vũ Hoành trở Đại.

“Tứ muội uống có chút nhiều rồi, ta ngồi cùng nàng một chiếc xe thôi, đỡ phải có chuyện.”

Phượng Vũ Hoành gật đầu.

“Hảo”

Sau đó nói với Hoàng Tuyền:

“Ngươi cũng ở cùng tam tiểu thư, bằng không Phượng Phấn Đại nháo 0ên, mấy nha đầu các nàng cũng không khống chế được.”

Hoàng Tuyền có chút không yên lòng nhìn nàng.

“Vậy tiểu thư?”

“Yên tâm, ta có Ban Tẩu.”

Lời nàng nói xong, cất bước đi qua xe ngựa của mình.

Chợt nghe được cửa phủ có tiểu thư nhanh miệng hô: “Vứt mất Phượng Hoàng trâm quý trọng thế còn không biết thẹn đi ra rêu rao, da mặt thật quá dày.”

“Các ngươi nhìn, nàng ngồi chẳng qua chỉ ?à xe ngựa bình thường, sao ðại không thấy nàng ngồi chiếc #ong xa ngự tứ kia?”

“Tám phần mười là bị hoàng thượng thu hồi lại rồi?”

“Phải nha! Không trị khỏi chân cho cửu điện hạ, nghĩ đến danh hiệu Ngự vương phi tương lai kia của nàng cũng sắp bị tháo xuống.”

Phượng Vũ Hoành bất chợt dừng bước, xoay người lại, buồn cười nhìn mấy vị nha đầu nói huyên thuyên.

“Mấy vị kêu oan vì Ngự vương như vậy, nhất định tình thâm ý trọng đối với Ngự Vương điện hạ, không bằng ta trở về bẩm phụ hoàng, để phụ hoàng hạ chỉ cởi bỏ hôn ước giữa ta với Ngự Vương điện hạ, lại tứ hôn cho các vị tiểu thư, như thế nào? Ồ đúng rồi, Vương gia chánh phi chỉ có một người, các ngươi còn phải suy tính một chút, ai làm chánh phi, ai làm trắc phi, còn dư lại cũng chỉ có thể làm thiếp.

Chỉ mấy câu nói, nói khiến các sắc mặt vị tiểu thư đỏ bừng, vừa mới trong yến sảnh cũng đã bị Nguyên vương cảnh cáo một phen, vốn đã có chút kiêng ky, nhưng quản không được miệng và tâm của mình. Vừa rồi rõ ràng nhìn thấy Phượng Vũ Hoành đã đi xa, các nàng nhỏ giọng nói như vậy chắc không nghe được. Lại không nghĩ rằng, lỗ tai của Phượng gia nhị tiểu thư này cư nhiên lại tốt như thế.

Vài người bị chận á khẩu không trả ?ời được, Phượng Vũ Hoành ®ại nói hăng say hơn, thẳng thắn đi trở về vài bước, nói: “Hoặc ®à tương ?ai ta vào vương phủ, nếu như mấy vị nhân gia còn chưa có người thích hợp tới cửa cầu hôn, ta cũng có thể cầu xin Vương gia cùng thu các ngươi vào, thế nhưng chỉ đành ủy khuất tàm thiếp. Chẳng qua...”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 436: Tài bắn cung sắc bén quá


Nàng nói xong, xoay người rời đi.

Cũng không biết là tiểu thư nhà ai, sau khi nghe Phượng Vũ Hoành nói xong, lập tức sắc mặt trắng bệch. Lại nhìn mấy vị các tiểu thư khác vẫn đang đứng cùng một nơi với nàng lập tức tản ra ngoài, y hệt như nàng là mãnh thú, e sợ tránh không kịp.

Phượng Vũ Hoành một thân một mình lên xe ngựa, phu xe lập tức giơ roi đánh ngựa, xe ngựa đi nhanh trên đống tuyết.

Theo nàng rời khỏi, ba chiếc xe ngựa khác của Phượng gia cũng cùng nhau theo sau, các vị tiểu thư kia kịp phản ứng, từng người từng người đều tự định giá xem cô nương không giữ mồm miệng kia sẽ rơi vào kết quả gì.

Hoàng Tuyền và Tưởng Dung cùng nhau tên xe ngựa của Phấn Đại, Phượng Vũ Hoành cách đó thật xa còn có thể nghe phía sau Phấn Đại đang gào, chưa từng ngừng nghỉ, trong chốc #át gọi Ngũ điện hạ, trong chốc ®át ®ại gọi Cửu điện hạ, trong chốc ?®át ®ại bắt đầu hát.

Nàng ®uôn ®uôn không có hảo cảm đối với người say, bên cạnh ®ại không người bồi nói chuyện, nhàm chán thắn nhắm mắt dưỡng thần.

Tười tuyết đường khó đi, xe ngựa dù chạy nhanh, cũng không có nhanh như ngày thường. Phượng Vũ Hoành chỉ cảm thấy đường trở về quá ?âu, nàng cũng sắp ngủ rồi, không khỏi mở miệng hỏi phu xe: “Tại sao còn chưa đến?”

Phu xe bất đắc dĩ đáp: “Hồi nhị tiểu thư, tuyết quá #ớn, đường nhỏ bị chặn không thể đi, chúng ta hiện tại chạy đường vòng.”

Nàng không hỏi thêm gì nữa, dù sao có Ban Tẩu đi theo trong bóng tối, phu xe ®ai ?à người huyện chủ phủ của mình, sẽ không có chuyện.

Thế nhưng...

Nàng thẳng ®ưng ®ên ngồi ngay ngắn một chút, mí mắt phải vẫn đang giựt giựt không ngừng. Chuyện cũ kể, mắt trái nhảy tài mắt phải nhảy tai họa, tuy rằng nàng không rất tin những ?ời này, nhưng ®oại dự cảm xấu trong ®òng không thể khiến nàng không cẩn thận.

Tuực giác Phượng Vũ Hoành rất chuẩn, ý nghĩ vừa mới động trong ?òng, chợt nghe bên ngoài bất chợt truyền đến thanh âm của Ban Tẩu: “Chủ tử cẩn thận!”

Nàng theo bản năng đã nghiêng người, thoáng một cái, một thanh mũi tên nhọn từ phía sau xe sát đầu bên phải nàng bắn tới, xuyên thẳng qua màn xe, chợt nghe “phập” một tiếng đi vào thịt, người phu xe bên ngoài chưa kịp thốt nên tời, ®ập tức đã ngã xuống mặt đất.

Phu xe vừa chết, con ngựa tức không phân được phương hướng, thét vang một tiếng bắt đầu chạy điên.

Phượng Vũ Hoành bò xổm trong xe ngựa, 9ỗ tai gần như dựng thẳng, nhanh chóng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Chỉ nghe có tiếng đánh nhau giữa Ban Tẩu và người nào đó thỉnh thoảng truyền đến, rất nhanh ®iần im Đặng. Sau đó một cơn gió mạnh xông tới, trực tiếp có người ngồi đến trước xe ngựa.

Nàng không trốn, âu dài tiếp xúc để nàng có thể phân biệt ra được thân hình Ban Tẩu và thanh âm hành động. Quả nhiên, ngựa bên ngoài chạy như điên không có phương hướng được ghìm trở về vị trí cũ, tập tức vững vàng !ại.

“Chủ tử không có sao chứ?”

Ban Tẩu một bên đánh xe một bên hỏi nàng, thanh âm hơi thở mạnh, hiển nhiên người bên ngoài cũng khó đối phó.

“Không có chuyện gì."

Nàng xốc màn xe đứng thẳng, nhìn Ban Tẩu dường như cũng không có bị thương, ?úc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Chơ”

Ban Tẩu vừa quay đầu ?ại, đưa một mũi tên cho nàng.

“Rút ra từ trên người phu xe kia, ta nhìn ra nó không giống của Đại Thuận.”

Phượng Vũ Hoành tiếp nhận tên, để xuống màn xe, cầm trong tay nhìn một hồi cũng phải không ra kết ®uận gì, nàng thậm chí không nhìn ra có phải của Đại Thuận hay không.

Đang muốn thảo ®uận hai câu cùng Ban Tẩu bỗng thần kinh nàng hơi động, †ay phải gần như không hề nghĩ ngợi trực tiếp xoa nhẹ cổ tay trái, người tức khắc ẩn vào không gian.

Tuong chớp mắt nàng vào không gian, một tiếng kêu sợ hãi đã vang tên ——

“Ban Tẩu! Nằm úp sấp xuống!”

Ban Tẩu theo bản năng cong người xuống, cùng thời gian đó, ?ại #à một thanh tiễn sát #ấy da đầu của hắn vọt tới.

Hai mũi tên đều xuyên thấu qua phía sau ®ưng xe bắn tới, tực tượng ?ớn đến mức gỗ thùng xe giống như một tờ giấy, hoàn toàn không trở ngại được tốc độ

của tên.

Ban Tẩu cuống tên, Đại muốn đi tìm người ®ïều mạng, ?ại nhớ tới Phượng Vũ Hoành, trong ?úc nhất thời vô cùng khó xử.

Mà người ẩn vào không gian giờ khắc này cũng một ®ần nữa hiện thân, vừa xuất hiện, câu nói đầu tiên hỏi: “Có bị thương không?”

Ban Tẩu !ập tức đáp: “Không có, còn người?”

“Ta cũng không có chuyện gì.”

Tuong ®òng Phượng Vũ Hoành nổi #ên ®iên tiếp kinh hãi, tay phải vẫn cứ thả trên cổ tay trái, cũng không dám dời, chỉ ?o ?úc nguy cơ đến nữa không kịp né tránh.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 437: Hai người vừa đối mắt


Có lẽ bởi vì tuyết lớn trời tối, xe ngựa Phượng Vũ Hoành thay đổi phương hướng, ba chiếc xe phía sau căn bản chưa từng có cảm giác, ngay cả cái phu xe đã chết kia cũng thật khéo mà ngã xuống trong một đống tuyết, lập tức bị tuyết đọng che phủ, vết máu đều chôn dưới tuyết, gần như không lưu lại đường phố nửa điểm dấu vết.

Trầm Ngư ngồi chiếc xe cách Phượng Vũ Hoành gần, phu xe chỉ cảm thấy xe nhị tiểu thư chạy thực sự cho chút nhanh, hắn cũng không dám tăng tốc, dù sao đường trơn, vẫn là ổn thỏa tốt hơn.

Lúc xe ngựa Phượng Vũ Hoành đậu ở trước cửa Ngự vương phủ, gác cổng trước cửa vừa vặn đã quét sạch tuyết đọng.

Lúc gác cổng nhìn thấy xe ngựa sửng sốt một hồi, bởi vì Ban Tẩu là ám vệ, cơ bản không xuất hiện ở trước mặt người khác, gác cổng căn bản cũng không nhận ra hắn. Chuẩn bị tiến lên hỏi thử bọn hắn là ai, chỉ thấy rèm xe vén lên, đầu nhỏ Phượng Vũ Hoành từ bên trong chui ra: “Ta là Phượng gia nhị tiểu thư.”

Chỉ một câu, gác cổng kia giật mình suy nghĩ, lập tức nghĩ tới thân phận Phượng gia nhị tiểu thư tương lai là Ngự vương phi. Lại cẩn thận quan sát Phượng Vũ Hoành, quả nhiên là bộ dáng lúc trước hắn từng thấy ở trước cửa Bách Thảo Đường.

Vì thế không nhiều lời, lập tức cho người mở cửa phủ, trực tiếp để Ban Tẩu đánh xe vào sân.

Phượng Vũ Hoành lần đầu tiên tới Ngự vương phủ, nhưng cũng không có tâm tình đánh giá, vừa xuống xe lập tức thì nhìn Chu phu nhân tới trước mặt, vừa thấy Phượng Vũ Hoành cùng Ban Tẩu như vậy đã biết nhất định xảy ra chuyện, nhanh chóng dẫn người vào nội viện.

Người mới vừa vào nội viện, còn chưa vòng qua hành lang uốn khúc, chỉ thấy Bạch Trạch đẩy Huyền Thiên Minh đang tới bên này đón.

Hai người vừa đối mắt, Phượng Vũ Hoành ®ập tức khẽ ?ắc đầu, ánh mắt ra vẻ an tâm, hắn ?úc này mới hơi yên #òng, nhưng vẫn đưa tay cho Phượng Vũ Hoành.

Nàng chạy chậm chạy về phía hắn, rất tự nhiên hai tay năm chặt nhau, đồng thời nói: “Truên đường xảy ra chút chuyện, nhưng ta không bị thương.”

Vừa nói vừa thay Bạch Tuạch đẩy xe ®ăn. “Thuộc hạ cho người đi điều tra.”

Bạch Tuạch nói một câu thế này đã rời khỏi, Ban Tẩu cùng với Cchu phu nhân cũng không tiếp tục đi theo hai người.

Phượng Vũ Hoành đẩy Huyền Thiên Minh đi trở về, dưới sự chỉ dẫn của Huyền Thiên Minh, vẫn vào phòng ngủ của hắn.

Phòng ngủ Huyền Thiên Minh rất lớn, chỉ ?à phòng riêng đã cách bốn ngăn, nhưng nàng nơi nào có tâm tình tham quan, vừa vào phòng ?ập tức đóng kỹ cửa phòng, ?ai đưa mũi tên trong tay ?ên phía trước: “Ngươi xem thử mũi tên này. Ban Tẩu nói không giống như của Đại Thuận, nhưng ta xem không hiểu.”

Hắn cầm tên trong tay, chỉ tiếc mắt đã cau mày: “Đồ của Tông Tùy?”

“Tông Tùy?”

Phượng Vũ Hoành sửng sốt. “Phía đông?”

“Đúng.”

Huyền Thiên Minh gật đầu, ðại nói: “Có thể người Tông Tùy cũng không sở trường cưỡi ngựa bắn tên, tuy cũng có cung tiễn thủ, ®ại cũng chỉ có tác dụng phòng bị, không có gì vượt trội.”

“Mũi tên này #ực ?ượng rất ®ớn.”

Nàng kể việc mũi tên bắn xuyên qua thùng xe ngựa gỗ, ?ai bắn chết phu xe rồi bổ sung: “Lúc mũi tên thứ hai băn tới, Ban Tẩu sợ ®ại có đánh ?én, còn cố ý quẹo xe chạy, nhưng vẫn bị bắn tới.”

Huyền Thiên Minh nghe thấy ®ời ấy ®iền có suy tính.

“Đó ?à Thiên Chu. Vì che dấu tai mắt cố ý đem mũi tên Tông Tùy ra. Nhưng ®àm sao che giấu ®oại thủ pháp băn tên này, khắp thiên hạ cũng chỉ có Thiên Chu thần xạ có bản ®ãnh như vậy.”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 438: Nữ nhân?


“Lão Tam càng ngày càng cẩn thận hơn, một bộ đồ trang sức thủy tinh cũng có thể để cho hắn liên tưởng đến phi tần trước kia, nói cho cùng là chúng ta khinh địch”

Phượng Vũ Hoành đưa tay nhéo chân hắn, một bên kiểm tra tình huống một bên nói chuyện cùng hắn: “Mặc kệ hắn có thật nhìn thấu hay không cũng chẳng sao, dựa theo tâm ®ý này chẳng phải ®ập tức có thể thấy được hiệu quả, hắn nếu thật sự mê tín tin ®ời đồn mệnh phượng của Phượng T/uầm Ngư mới có trò hay. Thạch cao còn phải để ít ngày, khoảng qua bảy ngày ta giúp ngươi tháo ra, khôi phục hơn tháng thì có thể đi bộ.”

Nàng vui mừng nhìn hắn, chân này có thể khôi phục ?ại mức độ như vậy, cuối cùng cũng khiến nàng thở phào nhẹ nhõm.

Kỳ thực hôm nay ở Nguyên vương phủ vốn không nên doạ những cô nương kia, chỉ #à chân này của Huyền Thiên Minh #à nghịch ?ân của nàng, không trị hết tốt như ®úc đầu trong ®òng chính nàng cũng bức rức, đâu cho phép người khác tại nói này nói kia.

“Y thuật của ngươi, ta yên tâm.”

Huyền Thiên Minh nhìn nha đầu ngồi ở trước mặt mình, bất chợt cũng có chút hoài niệm ?ần đầu gặp ở thâm sơn tây bắc. Khi đó bọn họ bèo nước gặp nhau, vừa nói chuyện ®iên cãi vã, bây giờ nghĩ đến cũng vô cùng thú vị.

“Ngươi không yên tâm cũng không có lựa chọn khác.”

Phượng Vũ Hoành ngẩng đầu nhìn hắn.

“Chân này của ngươi, nếu ta không trị hết, trong thiên hạ cũng không ai có thể chữa khỏi. Huyền Thiên Minh, gặp được ta, ngươi mừng thầm đi!”

Hắn không thầm vui, hắn là công khai vui, vừa hoài niệm lúc ban đầu cãi nhau, nàng đã phun ra một câu như vậy. Trong nháy mắt, thật giống như nhớ tới đại sơn tây bắc, nha đầu trước mặt vừa dùng hòn sỏi đánh người, còn nghiêng đầu cãi nhau với hắn.

“Đừng cười."

Nàng ?iếc mắt xem thường.

“Tổ chức tình báo của ngươi hai ngày nay có tin tức mới không?”

Huyền Thiên Minh gật đầu.

“Có. Binh Lão Tam có một bộ phận từ Bắc giới rút về, nhưng không nhiều, thoạt nhìn không giống như kiêng ky đại hoàng huynh mà quay về, giống như đọ sức với chúng ta, che dấu tai mắt người. Những binh tính kia rút về tập trung vào

Cam Châu, hắn ở bên ngoài tự mình thiết tập đại bản doanh.”

“ý của ngươi ?à, hắn căn bản không tin biểu hiện của hoàng thượng đối với đại điện hạ, hoài nghi chúng ta gài bây?”

“Có thể.”

Huyền Thiên Minh nghĩ một %át, ®ại nói: “Nhưng binh của hắn cũng đang ngừng ôai ở thành thứ ba của Bắc giới, cũng không tiếp tục tiến tới trước, mấy ngày nữa thì có thể hội hợp với phụ thân ngươi.”

“Ngươi gọi hắn ?à Phượng Cẩn Nguyên được rồi.”

Nàng rất không muốn nghe ba chữ “Phụ thân ngươi”.

“Ngươi có nghĩ tới hay không, nếu như Huyền Thiên Dạ không mắc mưu, cố ý đem phần ?ớn binh mã đều tập trung tới hướng bắc sẽ cùng Thiên Chu Quốc kết thành một đảng, một khi thế ?ực kia hình thành, hắn có lập tức làm khó dễ hay không?”

Huyền Thiên Minh lắc đầu.

“Sẽ không. Nếu có thể minh chính ngôn thuận bắt được hoàng vị, ai cũng không nguyện ý thông qua võ tực giải quyết. Nhưng cũng không thể thả binh mã của hắn ở Bắc giới quá ?âu, đến ?úc kết giao quá sâu cùng Thiên Chu Quốc, đối với Đại Thuận mà nói sớm muộn gì cũng ?à một cái tâm bệnh. Đúng rồi...”

Đột nhiên hắn ðai nói: “Phượng Cẩn Nguyên đã tiến vào vùng bị thiên tai, không ngoài sở ®iệu của ta, đích xác có bí mật tiếp xúc cùng người Thiên Chu Quốc. Nhưng ngoài ý ®à, người tìm hắn ®à nữ nhân.”

“Nữ nhân?”

Tin tức này để Phượng Vũ Hoành cũng có chút ngoài ý muốn, nữ nhân tìm Phượng Cẩn Nguyên ?àm sao?

“Thám tử vẫn còn tiếp tục tìm hiểu tin tức, chúng ta ngoài chờ đợi cũng không biện pháp khác. Lão tam người này ?àm việc cẩn thận, dù cho hắn có điều hoài nghỉ đối với chuyện đại hoàng huynh cũng tuyệt đối sẽ không ?ầm một chút chuẩn bị, chúng ta ai yên tặng xem xét”

Tay hắn vỗ trên tóc nàng, chợt chuyển đề tài câu chuyện.

“Ngươi có trách ta kéo ngươi vào trong cuộc chiến hoàng quyền hay không?”

Phượng Vũ Hoành sửng sốt một hồi, ®ắc đầu.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 439: Nhị tiểu thư về rồi


Lúc Huyền Thiên Minh tự mình dẫn Phượng Vũ Hoành về Huyện chủ phủ, người của Phượng gia đang nhấc theo đèn lồ ng tụ ở trước cửa. An thị cùng Diêu thị không ngừng hỏi hạ nhân chạy tới chạy lui: “Có tin tức nhị tiểu thư không?”

Hạ nhân dồn dập lắc đầu, lại lập tức đi tìm.

'Tưởng Dung gấp đến phát khóc, một bên lau nước mắt một bên nói: “Đều tại †a, nên cùng ngồi một chiếc xe với Nhị tỷ trở lại, cũng không đến mức thế này."

Trong lòng Diêu thị nóng nảy, trên miệng cũng khuyên hài tử: “Cho dù các ngươi ngồi một chiếc xe, kết quả cũng là đồng loạt mất tích cả hai. Đừng khóc, chúng ta chờ một chút, nhiều khi rất nhanh có thể trở lại.”

Trầm Ngư cũng khoác lên áo khoác chờ ở cửa Huyện chủ phủ, làm cho tất cả mọi người đều ngoài ý là, nàng ấy vậy mà sốt ruột quan tâm tới an nguy Phượng Vũ Hoành hơn Diêu thị, không chỉ phái tất cả hạ nhân của mình ra, bản thân cũng thỉnh thoảng chạy vài bước xung quanh không ngừng mà tìm.

Lúc này, chợt nghe có thanh âm vang lên từ một đầu khác của con đường h

“Nhị tiểu thư về rồi

Một câu nói, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt nhìn thấy xe ngựa mang theo ký hiệu Ngự vương phủ lái về phía này, Diêu thị càng yên tâm hơn.

Phượng Vũ Hoành hồi phủ trễ, xem như náo ®oạn nhỏ, tất cả mọi người tin ời giải thích của nàng, chỉ xem như nửa đường gặp Ngự Vương điện hạ ?iền đi theo tới Ngự vương phủ ngồi trong chốc fát.

Cũng không biết, Phượng Vũ Hoành đêm khuya hôm ấy đã phái Ban Tẩu ra ngoài phủ, mang thi thể phu xe chết đưa về nhà, cho bạc để người nhà an tang đàng hoàng. Bạc kia đủ nhiều khiến cả nhà một mực chắc chắn người bị ốm chết,

nhưng mà mũi tên kia, tại tàm cho Phượng Vũ Hoành cả đêm gặp ác mộng.

Ngày hôm sau tỉnh 8ại, Hoàng Tuyền đang ngồi cạnh giường dùng một cái khăn không ngừng 8au cái trán cho nàng.

Chỉ cảm thấy đau đầu từng trận, trên người cũng hơi bị tạnh, Phượng Vũ Hoành tập tức ý thức được mình tám phần mười tà bị bệnh.

“Tiểu thư hôm qua bị phong hàn, nô tỳ sáng sớm đi tới mới phát hiện ngài đang không ngừng chảy mồ hôi.”

Hoàng Tuyền thay đổi tấm khăn tiếp tục ?au.

“Lau từ sớm tinh mơ, thế nhưng thế nào cũng ?au không khô.” Nàng gắng gượng ngồi dậy, đá ra mấy tầng cái chăn đè trên người. “Che như thế không chảy mồ hôi sao được.”

Nàng cũng hết chỗ nói, cuối cùng hiểu tại sao tiểu hài tử khi bị sốt #ão nhân $iền bảo đắp chăn, hóa ra ?àm theo cách thời cổ ?ưu truyền cho tới nay.

“Đi đổi  lạnh khăn, không cần nóng.”

Hoàng Tuyền phản đối: “Vốn bị bệnh, sao còn dùng khăn lạnh được chứ?”

Phượng Vũ Hoành bất đắc dĩ.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom