Dịch Thản Nhiên

Chương 86: C86: Vòng âm mưu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Edit+beta: LQNN203

Kha Di hỏi cô một câu hỏi lẽ ra nên hỏi ngay từ đầu.

Hỏi xong vấn đề này, Đường Miểu nhìn Kha Di nói: "Cô cho rằng tôi tìm cô có chuyện gì?"

"Không biết." Kha Di nói, sau khi nói xong, Kha Di lại bổ sung: "Nhưng không phải đến nấu cơm cho tôi, cùng ăn với tôi."

Nói xong, Kha Di cầm đũa khuấy nước súp trong tô, sợi mì chảy cùng với nước súp, trắng đến chói mắt, Kha Di nói: "Hôm qua tôi đã nói với Hạ Khiếu về mối quan hệ giữa cô và Kỷ Tuấn Lâm. Tôi còn nói sở dĩ cô ở bên nó là để phá hủy mối quan hệ của tôi và Kỷ Tuấn Lâm, trả thù tôi và Kỷ Tuấn Lâm."

Nói xong, Kha Di giương mắt nhìn Đường Miểu, lúc này trong mắt cô ta mới hiện lên một tầng sáng ngời. Cô ta quan sát Đường Miểu với vẻ mặt không chắc chắn, kèm theo chút khoái chí.

Cô ta đã lừa Hạ Khiếu đến bệnh viện vào tối hôm qua, và kể cho Hạ Khiếu mọi thứ về Đường Miểu, cô ta và Kỷ Tuấn Lâm. Cô ta nói với Hạ Khiếu rằng Đường Miểu và Kỷ Tuấn Lâm đã là người yêu của nhau mười năm. Cũng kể về hoàn cảnh gia đình của Đường Miểu và phong cách làm việc của cô.

Khi đó Hạ Khiếu cho cô ta cảm giác dường như anh không muốn biết những điều này. Thậm chí còn rất bình tĩnh sau khi nghe. Kha Di yêu cầu anh rời khỏi Đường Miểu, nhưng anh không đưa ra câu trả lời chắc chắn. Có điều nhìn dáng vẻ của anh, tựa hồ cũng không muốn rời khỏi Đường Miểu.

Bây giờ nghĩ lại, cho dù không chia tay, thì quan hệ giữa Hạ Khiếu và Đường Miểu cũng đã rạn nứt sâu sắc. Cho dù bây giờ không chia tay thì sau này cũng sẽ chia tay.

Hơn nữa biểu hiện của anh lúc đó, cũng chưa chắc là không muốn cùng Đường Miểu ngả bài. Có lẽ chỉ không muốn cư xử trước mặt người ngoài là cô ta, vợ chồng về nhà tự giải quyết.

Kha Di sau khi gặp Hạ Khiếu hôm qua liền quay lại căn hộ. Cô ta rút thẻ sim, không đọc tin tức gì, chỉ chơi game.

Cho nên cô ta không biết chuyện gì đang xảy ra với Hạ Khiếu và Đường Miểu.

Nhưng nếu không có chuyện gì xảy ra, Đường Miểu sẽ không đến.

Cảm tình của Kha Di dành cho Đường Miểu sẽ không thay đổi bởi vì cô đã làm cho cô ta một bữa tối. Ngay cả khi cô đoán được như vậy, cô ta đã cười chế nhạo.


Mà cô ta không cười được bao lâu, Đường Miểu liền nói với cô ta.

"Không."

Nụ cười của Kha Di khựng lại.

"Anh ấy không nói với tôi gì cả." Đường Miểu nói.

Hạ Khiếu không những không chia tay với cô mà còn che giấu tin anh đã biết chuyện. Anh về nhà như thường lệ và ôm cô.

Nếu buổi sáng bà nội không nói rằng tiệc đính hôn của Kha Di và Kỷ Tuấn Lâm đã bị bà hủy bỏ, thì cô có thể không nghi ngờ Hạ Khiếu đã biết về mối quan hệ giữa cô và Kỷ Tuấn Lâm.

Hơn nữa buổi sáng bà nội nói cho cô biết, Đường Miểu cũng chỉ đại khái xác định, hiện tại Kha Di đích thân nói cho cô biết, cô đã hoàn toàn chắc chắn Hạ Khiếu biết quan hệ trước kia của cô và Kỷ Tuấn Lâm.

Có lẽ không chỉ biết chuyện này, thậm chí còn biết cô gặp anh, ở bên anh, kết hôn với anh, cùng anh về Nam Thành gặp bà nội, tất cả đều là kế hoạch của cô.

Đường Miểu nói xong câu nói trên với Kha Di liền cúi đầu tiếp tục ăn. Vẻ mặt của cô không có cảm giác hoảng sợ sau khi biết Hạ Khiếu biết chuyện, mà thay vào đó là sự bình tĩnh.

Kha Di nhìn Đường Miểu vẫn bình tĩnh, nhất thời không biết cô đang ở trong trạng thái gì.

"Cho nên cô tới nói cho tôi biết, cho dù tôi có nói cho Hạ Khiếu quan hệ giữa cô và Kỷ Tuấn Lâm, cũng không ảnh hưởng kế hoạch của cô?" Kha Di nhìn Đường Miểu nói.

Kha Di nói xong, Đường Miểu đang vùi đầu ăn ngẩng đầu nhìn cô ta, nói.

"Bởi vì cô nói cho Hạ Khiếu chuyện của tôi và Kỷ Tuấn Lâm, kế hoạch của tôi mới tính là hoàn thành."


Đường Miểu nói xong, lông mi Kha Di run lên.

Mí mắt dưới của cô ta run rẩy theo hàng mi run rẩy, cảm xúc trong mắt cô ta sau khi Đường Miểu nói xong câu này phức tạp dâng trào. Khi cuộc dâng trào kết thúc, Kha Di vẫn không hiểu ý của Đường Miểu.

"Tôi không hiểu." Kha Di nói.

"Không phải cô ở bên Hạ Khiếu chỉ là để trả thù Kỷ Tuấn Lâm và tôi, chia rẽ chúng tôi sao? Sau khi chia rẽ tôi và Kỷ Tuấn Lâm, Hạ Khiếu xem như là một đối tác tốt, có lẽ cô sẽ tiếp tục ở bên nó, đem chuyện cô lợi dụng nó chia rẽ chúng tôi giấu trong lòng, sau đó tiếp tục sống chung với Hạ Khiếu."

"Tại sao tôi nói cho Hạ Khiếu chuyện giữa cô và Kỷ Tuấn Lâm, kế hoạch của cô mới tính là hoàn thành?" Kha Di nói.

Kha Di thực sự không hiểu. Cho nên lúc hỏi Đường Miểu vấn đề này, ánh mắt cô ta liền dán chặt vào cô, chờ đợi đáp án của cô.

Đường Miểu đối diện ánh mắt cô ta, nhìn nhau một lúc.

Sau khi nhìn nhau, Đường Miểu nói: "Bởi vì ngay từ đầu tôi không chỉ muốn trả thù cô và Kỷ Tuấn Lâm."

"Trong số những người tôi muốn trả thù, cũng có Hạ Khiếu."

Lông mi Kha Di run lên, trong mắt cảm xúc như thủy triều rút đi, ngay cả khi cảm xúc nhạt đi, cô ta cũng theo động tác này ngồi thẳng người.

Trong cơ thể cô ta, máu lạnh ở tốc độ ánh sáng, nhìn Đường Miểu vẫn bình tĩnh, nói.

"Chuyện này thì liên quan gì đến Hạ Khiếu?"


"Chuyện này luôn là chuyện của ba người chúng ta, nó chỉ là người bị cô cuốn vào." Kha Di nói.

Lúc Kha Di nói lời này, mặc dù ngữ khí vẫn là rất nhẹ nhàng, nhưng cũng mang theo kích động ẩn dưới đó, Đường Miểu nhìn cô ta, nghe câu hỏi của cô ta, nói.

"Tôi đã xem lịch sử trò chuyện giữa cô và Kỷ Tuấn Lâm." Đường Miểu nói.

Đường Miểu nói xong, Kha Di thoáng cau mày, cô ta nhìn Đường Miểu từ trên xuống dưới, không biết cô đang nói cái gì.

"Thật ra, tôi đã phát hiện chuyện giữa cô và Kỷ Tuấn Lâm trước khi các người cho tôi biết. Sau khi phát hiện, tôi bắt đầu đọc lịch sử trò chuyện giữa cô và Kỷ Tuấn Lâm. Tôi có thể nhìn ra chính cô đã quyến rũ, có thể nhìn ra Kỷ Tuấn Lâm xao động, đồng thời có một số thông tin tôi muốn biết từ lịch sử trò chuyện của các người."

"Tôi biết cô có một người em trai tên là Hạ Khiếu, đang ở trong một ban nhạc. Khi ban nhạc của họ đến Nam Thành biểu diễn, cô đã bàn bạc với Kỷ Tuấn Lâm. Hơn nữa tôi cũng biết, quan hệ giữa cô và em trai không được tốt lắm, bởi vì các người không phải lớn lên cùng nhau, mà là ở hai nơi khác nhau."

"Anh ấy ở Hoài Thành, còn cô ở Nam Thành, cơ bản cả năm không gặp nhau mấy lần, nhưng bà nội lại rất thích anh ấy, thường xuyên gửi đồ ăn cho anh ấy, có lúc bà quá bận nên sẽ giao cho cô gửi đồ. Mà đôi khi cô lười biếng, liền giao việc đó cho Kỷ Tuấn Lâm."

"Cũng nhờ vậy mà tôi biết địa chỉ của Hạ Khiếu."

"Sau khi biết địa chỉ của Hạ Khiếu, tôi liền đến Hoài Thành và mua một căn nhà cạnh nhà anh ấy. Tôi giả vờ không quen biết anh ấy, làm quen với anh ấy, hẹn hò, sau đó cùng anh ấy yêu đương, kết hôn. Chờ đến khi mọi thứ chín muồi, chúng tôi trở về Nam Thành, làm gián đoạn tiệc đính hôn giữa cô và Kỷ Tuấn Lâm."

"Mà sau khi làm gián đoạn tiệc đính hôn giữa cô và Kỷ Tuấn Lâm, cô chắc chắn sẽ không cam tâm. Cô sẽ đến gặp anh ấy và nói cho anh ấy biết mối quan hệ giữa tôi và Kỷ Tuấn Lâm."

"Tôi không biết anh ấy sẽ đưa ra quyết định gì với thông tin đó. Nhưng dù quyết định thế nào, anh ấy sẽ phải chịu tổn thương nhẹ, bị tổn thương. Thế là đã đủ."

"Nhưng điều tôi không ngờ tới là sau khi anh ấy phát hiện ra mối quan hệ giữa tôi và Kỷ Tuấn Lâm, anh ấy đã chọn cách che giấu vì quá yêu tôi."

"Như vậy càng tốt. Như vậy sẽ làm anh ấy tổn thương hơn."

"Như vậy, mặc kệ là cô, Kỷ Tuấn Lâm, hay là Hạ Khiếu, tôi đều đã trả thù hết." Đường Miểu nói.

Khi Đường Miểu đang nói về những chuyện này, đôi mắt của Kha Di đã mất đi tiêu điểm, điều mà cô ta có lẽ không ngờ tới chính là, cô ta cho rằng chia rẽ Đường Miểu và Hạ Khiếu là điều sẽ khiến Đường Miểu đau khổ.

Cuối cùng, một vòng này hóa ra là kế hoạch của Đường Miểu.


Đường Miểu nói xong, cô cũng đã ăn gần hết mì, cô nhìn Kha Di đang nhìn mình như nhìn thứ gì đó kinh khủng, nói.

"Không có lý do gì trên thế giới này các người có thể làm tổn thương người khác, mà người khác không thể làm tổn thương các người."

"Ngay cả khi trên thế giới này có."

"Thì chỗ tôi cũng không có."

"Tôi không bao giờ bỏ qua người đã làm tổn thương tôi."

Đường Miểu không cảm thấy mình không phải người tốt. Cô luôn sống một cuộc sống bình lặng và bình thường, không bao giờ làm tổn thương người khác hay xâm phạm lợi ích của người khác.

Mà cô là một người như vậy, cũng hy vọng người cô gặp cũng là một người như vậy. Nếu đối phương không phải là người như vậy, làm tổn thương cô, khiến cô đau khổ. Dù thế nào đi chăng nữa, cô sẽ trả đũa từng đòn một.

Chuyện xảy ra với Khâu Vũ trước đó cũng giống như chuyện xảy ra với Kỷ Tuấn Lâm, Kha Di và Hạ Khiếu.

Đường Miểu nói với Kha Di như vậy. Và sau khi nói với Kha Di xong, Kha Di đã không nhận được câu trả lời mà cô ta muốn. Toàn thân cô ta lạnh như băng, như thể bị đặt trong một hầm lạnh.

Cô ta vẫn không hiểu.

Không hiểu tại sao Hạ Khiếu lại liên quan đến chuyện của ba người bọn họ.

"Cô trả thù tôi và Kỷ Tuấn Lâm, điều này tôi hiểu." Kha Di nói. Cô ta nhìn Đường Miểu không chớp mắt, hỏi: "Nhưng tại sao cô lại trả thù Hạ Khiếu?"

Kha Di hỏi cô câu hỏi này một lần nữa.

Hỏi xong cô ta chỉ nhìn chằm chằm vào cô, chờ đợi câu trả lời của cô. Đường Miểu nhìn cô ta, ánh mắt giao nhau, ánh mắt cô bình tĩnh không gợn sóng, cô nói.

"Bởi vì ngay từ đầu, cô nói là em trai cô nghĩ ra ý này, muốn cô đưa tiền cho tôi rời khỏi Kỷ Tuấn Lâm."
 
Chương 86: C86: Vòng âm mưu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Edit+beta: LQNN203

Kha Di hỏi cô một câu hỏi lẽ ra nên hỏi ngay từ đầu.

Hỏi xong vấn đề này, Đường Miểu nhìn Kha Di nói: "Cô cho rằng tôi tìm cô có chuyện gì?"

"Không biết." Kha Di nói, sau khi nói xong, Kha Di lại bổ sung: "Nhưng không phải đến nấu cơm cho tôi, cùng ăn với tôi."

Nói xong, Kha Di cầm đũa khuấy nước súp trong tô, sợi mì chảy cùng với nước súp, trắng đến chói mắt, Kha Di nói: "Hôm qua tôi đã nói với Hạ Khiếu về mối quan hệ giữa cô và Kỷ Tuấn Lâm. Tôi còn nói sở dĩ cô ở bên nó là để phá hủy mối quan hệ của tôi và Kỷ Tuấn Lâm, trả thù tôi và Kỷ Tuấn Lâm."

Nói xong, Kha Di giương mắt nhìn Đường Miểu, lúc này trong mắt cô ta mới hiện lên một tầng sáng ngời. Cô ta quan sát Đường Miểu với vẻ mặt không chắc chắn, kèm theo chút khoái chí.

Cô ta đã lừa Hạ Khiếu đến bệnh viện vào tối hôm qua, và kể cho Hạ Khiếu mọi thứ về Đường Miểu, cô ta và Kỷ Tuấn Lâm. Cô ta nói với Hạ Khiếu rằng Đường Miểu và Kỷ Tuấn Lâm đã là người yêu của nhau mười năm. Cũng kể về hoàn cảnh gia đình của Đường Miểu và phong cách làm việc của cô.

Khi đó Hạ Khiếu cho cô ta cảm giác dường như anh không muốn biết những điều này. Thậm chí còn rất bình tĩnh sau khi nghe. Kha Di yêu cầu anh rời khỏi Đường Miểu, nhưng anh không đưa ra câu trả lời chắc chắn. Có điều nhìn dáng vẻ của anh, tựa hồ cũng không muốn rời khỏi Đường Miểu.

Bây giờ nghĩ lại, cho dù không chia tay, thì quan hệ giữa Hạ Khiếu và Đường Miểu cũng đã rạn nứt sâu sắc. Cho dù bây giờ không chia tay thì sau này cũng sẽ chia tay.

Hơn nữa biểu hiện của anh lúc đó, cũng chưa chắc là không muốn cùng Đường Miểu ngả bài. Có lẽ chỉ không muốn cư xử trước mặt người ngoài là cô ta, vợ chồng về nhà tự giải quyết.

Kha Di sau khi gặp Hạ Khiếu hôm qua liền quay lại căn hộ. Cô ta rút thẻ sim, không đọc tin tức gì, chỉ chơi game.

Cho nên cô ta không biết chuyện gì đang xảy ra với Hạ Khiếu và Đường Miểu.

Nhưng nếu không có chuyện gì xảy ra, Đường Miểu sẽ không đến.

Cảm tình của Kha Di dành cho Đường Miểu sẽ không thay đổi bởi vì cô đã làm cho cô ta một bữa tối. Ngay cả khi cô đoán được như vậy, cô ta đã cười chế nhạo.


Mà cô ta không cười được bao lâu, Đường Miểu liền nói với cô ta.

"Không."

Nụ cười của Kha Di khựng lại.

"Anh ấy không nói với tôi gì cả." Đường Miểu nói.

Hạ Khiếu không những không chia tay với cô mà còn che giấu tin anh đã biết chuyện. Anh về nhà như thường lệ và ôm cô.

Nếu buổi sáng bà nội không nói rằng tiệc đính hôn của Kha Di và Kỷ Tuấn Lâm đã bị bà hủy bỏ, thì cô có thể không nghi ngờ Hạ Khiếu đã biết về mối quan hệ giữa cô và Kỷ Tuấn Lâm.

Hơn nữa buổi sáng bà nội nói cho cô biết, Đường Miểu cũng chỉ đại khái xác định, hiện tại Kha Di đích thân nói cho cô biết, cô đã hoàn toàn chắc chắn Hạ Khiếu biết quan hệ trước kia của cô và Kỷ Tuấn Lâm.

Có lẽ không chỉ biết chuyện này, thậm chí còn biết cô gặp anh, ở bên anh, kết hôn với anh, cùng anh về Nam Thành gặp bà nội, tất cả đều là kế hoạch của cô.

Đường Miểu nói xong câu nói trên với Kha Di liền cúi đầu tiếp tục ăn. Vẻ mặt của cô không có cảm giác hoảng sợ sau khi biết Hạ Khiếu biết chuyện, mà thay vào đó là sự bình tĩnh.

Kha Di nhìn Đường Miểu vẫn bình tĩnh, nhất thời không biết cô đang ở trong trạng thái gì.

"Cho nên cô tới nói cho tôi biết, cho dù tôi có nói cho Hạ Khiếu quan hệ giữa cô và Kỷ Tuấn Lâm, cũng không ảnh hưởng kế hoạch của cô?" Kha Di nhìn Đường Miểu nói.

Kha Di nói xong, Đường Miểu đang vùi đầu ăn ngẩng đầu nhìn cô ta, nói.

"Bởi vì cô nói cho Hạ Khiếu chuyện của tôi và Kỷ Tuấn Lâm, kế hoạch của tôi mới tính là hoàn thành."


Đường Miểu nói xong, lông mi Kha Di run lên.

Mí mắt dưới của cô ta run rẩy theo hàng mi run rẩy, cảm xúc trong mắt cô ta sau khi Đường Miểu nói xong câu này phức tạp dâng trào. Khi cuộc dâng trào kết thúc, Kha Di vẫn không hiểu ý của Đường Miểu.

"Tôi không hiểu." Kha Di nói.

"Không phải cô ở bên Hạ Khiếu chỉ là để trả thù Kỷ Tuấn Lâm và tôi, chia rẽ chúng tôi sao? Sau khi chia rẽ tôi và Kỷ Tuấn Lâm, Hạ Khiếu xem như là một đối tác tốt, có lẽ cô sẽ tiếp tục ở bên nó, đem chuyện cô lợi dụng nó chia rẽ chúng tôi giấu trong lòng, sau đó tiếp tục sống chung với Hạ Khiếu."

"Tại sao tôi nói cho Hạ Khiếu chuyện giữa cô và Kỷ Tuấn Lâm, kế hoạch của cô mới tính là hoàn thành?" Kha Di nói.

Kha Di thực sự không hiểu. Cho nên lúc hỏi Đường Miểu vấn đề này, ánh mắt cô ta liền dán chặt vào cô, chờ đợi đáp án của cô.

Đường Miểu đối diện ánh mắt cô ta, nhìn nhau một lúc.

Sau khi nhìn nhau, Đường Miểu nói: "Bởi vì ngay từ đầu tôi không chỉ muốn trả thù cô và Kỷ Tuấn Lâm."

"Trong số những người tôi muốn trả thù, cũng có Hạ Khiếu."

Lông mi Kha Di run lên, trong mắt cảm xúc như thủy triều rút đi, ngay cả khi cảm xúc nhạt đi, cô ta cũng theo động tác này ngồi thẳng người.

Trong cơ thể cô ta, máu lạnh ở tốc độ ánh sáng, nhìn Đường Miểu vẫn bình tĩnh, nói.

"Chuyện này thì liên quan gì đến Hạ Khiếu?"


"Chuyện này luôn là chuyện của ba người chúng ta, nó chỉ là người bị cô cuốn vào." Kha Di nói.

Lúc Kha Di nói lời này, mặc dù ngữ khí vẫn là rất nhẹ nhàng, nhưng cũng mang theo kích động ẩn dưới đó, Đường Miểu nhìn cô ta, nghe câu hỏi của cô ta, nói.

"Tôi đã xem lịch sử trò chuyện giữa cô và Kỷ Tuấn Lâm." Đường Miểu nói.

Đường Miểu nói xong, Kha Di thoáng cau mày, cô ta nhìn Đường Miểu từ trên xuống dưới, không biết cô đang nói cái gì.

"Thật ra, tôi đã phát hiện chuyện giữa cô và Kỷ Tuấn Lâm trước khi các người cho tôi biết. Sau khi phát hiện, tôi bắt đầu đọc lịch sử trò chuyện giữa cô và Kỷ Tuấn Lâm. Tôi có thể nhìn ra chính cô đã quyến rũ, có thể nhìn ra Kỷ Tuấn Lâm xao động, đồng thời có một số thông tin tôi muốn biết từ lịch sử trò chuyện của các người."

"Tôi biết cô có một người em trai tên là Hạ Khiếu, đang ở trong một ban nhạc. Khi ban nhạc của họ đến Nam Thành biểu diễn, cô đã bàn bạc với Kỷ Tuấn Lâm. Hơn nữa tôi cũng biết, quan hệ giữa cô và em trai không được tốt lắm, bởi vì các người không phải lớn lên cùng nhau, mà là ở hai nơi khác nhau."

"Anh ấy ở Hoài Thành, còn cô ở Nam Thành, cơ bản cả năm không gặp nhau mấy lần, nhưng bà nội lại rất thích anh ấy, thường xuyên gửi đồ ăn cho anh ấy, có lúc bà quá bận nên sẽ giao cho cô gửi đồ. Mà đôi khi cô lười biếng, liền giao việc đó cho Kỷ Tuấn Lâm."

"Cũng nhờ vậy mà tôi biết địa chỉ của Hạ Khiếu."

"Sau khi biết địa chỉ của Hạ Khiếu, tôi liền đến Hoài Thành và mua một căn nhà cạnh nhà anh ấy. Tôi giả vờ không quen biết anh ấy, làm quen với anh ấy, hẹn hò, sau đó cùng anh ấy yêu đương, kết hôn. Chờ đến khi mọi thứ chín muồi, chúng tôi trở về Nam Thành, làm gián đoạn tiệc đính hôn giữa cô và Kỷ Tuấn Lâm."

"Mà sau khi làm gián đoạn tiệc đính hôn giữa cô và Kỷ Tuấn Lâm, cô chắc chắn sẽ không cam tâm. Cô sẽ đến gặp anh ấy và nói cho anh ấy biết mối quan hệ giữa tôi và Kỷ Tuấn Lâm."

"Tôi không biết anh ấy sẽ đưa ra quyết định gì với thông tin đó. Nhưng dù quyết định thế nào, anh ấy sẽ phải chịu tổn thương nhẹ, bị tổn thương. Thế là đã đủ."

"Nhưng điều tôi không ngờ tới là sau khi anh ấy phát hiện ra mối quan hệ giữa tôi và Kỷ Tuấn Lâm, anh ấy đã chọn cách che giấu vì quá yêu tôi."

"Như vậy càng tốt. Như vậy sẽ làm anh ấy tổn thương hơn."

"Như vậy, mặc kệ là cô, Kỷ Tuấn Lâm, hay là Hạ Khiếu, tôi đều đã trả thù hết." Đường Miểu nói.

Khi Đường Miểu đang nói về những chuyện này, đôi mắt của Kha Di đã mất đi tiêu điểm, điều mà cô ta có lẽ không ngờ tới chính là, cô ta cho rằng chia rẽ Đường Miểu và Hạ Khiếu là điều sẽ khiến Đường Miểu đau khổ.

Cuối cùng, một vòng này hóa ra là kế hoạch của Đường Miểu.


Đường Miểu nói xong, cô cũng đã ăn gần hết mì, cô nhìn Kha Di đang nhìn mình như nhìn thứ gì đó kinh khủng, nói.

"Không có lý do gì trên thế giới này các người có thể làm tổn thương người khác, mà người khác không thể làm tổn thương các người."

"Ngay cả khi trên thế giới này có."

"Thì chỗ tôi cũng không có."

"Tôi không bao giờ bỏ qua người đã làm tổn thương tôi."

Đường Miểu không cảm thấy mình không phải người tốt. Cô luôn sống một cuộc sống bình lặng và bình thường, không bao giờ làm tổn thương người khác hay xâm phạm lợi ích của người khác.

Mà cô là một người như vậy, cũng hy vọng người cô gặp cũng là một người như vậy. Nếu đối phương không phải là người như vậy, làm tổn thương cô, khiến cô đau khổ. Dù thế nào đi chăng nữa, cô sẽ trả đũa từng đòn một.

Chuyện xảy ra với Khâu Vũ trước đó cũng giống như chuyện xảy ra với Kỷ Tuấn Lâm, Kha Di và Hạ Khiếu.

Đường Miểu nói với Kha Di như vậy. Và sau khi nói với Kha Di xong, Kha Di đã không nhận được câu trả lời mà cô ta muốn. Toàn thân cô ta lạnh như băng, như thể bị đặt trong một hầm lạnh.

Cô ta vẫn không hiểu.

Không hiểu tại sao Hạ Khiếu lại liên quan đến chuyện của ba người bọn họ.

"Cô trả thù tôi và Kỷ Tuấn Lâm, điều này tôi hiểu." Kha Di nói. Cô ta nhìn Đường Miểu không chớp mắt, hỏi: "Nhưng tại sao cô lại trả thù Hạ Khiếu?"

Kha Di hỏi cô câu hỏi này một lần nữa.

Hỏi xong cô ta chỉ nhìn chằm chằm vào cô, chờ đợi câu trả lời của cô. Đường Miểu nhìn cô ta, ánh mắt giao nhau, ánh mắt cô bình tĩnh không gợn sóng, cô nói.

"Bởi vì ngay từ đầu, cô nói là em trai cô nghĩ ra ý này, muốn cô đưa tiền cho tôi rời khỏi Kỷ Tuấn Lâm."
 
Chương 87: C87: Không ai dạy


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Edit+beta: LQNN203

Kha Di là tiểu thư nhà giàu.

Lớn lên trong một gia đình khá giả, ngoại hình xuất chúng, khí chất sang trọng. Kể từ khi bắt đầu yêu đương, không có đối tượng nào cô ta hẹn hò mà không phải theo đuổi cô ta.

Gia đình tuy giàu có nhưng đồng thời cô ta được bảo bọc quá tốt, đầu óc không thông minh. Vì vậy, khi gặp một người đàn ông như Kỷ Tuấn Lâm, Kha Di ban đầu không biết làm thế nào để thu phục anh ta.

Tất cả đều là em trai cô ta cho ý kiến.

Cô ta thích một người đàn ông đã có bạn gái, cho dù là bố mẹ và bà nội rất nuông chiều và cưng chiều cô ta, nhưng truyền thống gia đình không cho phép cô ta làm như vậy. Cô ta không thể cầu cứu bố mẹ và bà nội nên đã nhờ em trai trong nhà.

Chính em trai cô ta đã bảo cô ta đưa Kỷ Tuấn Lâm đi đến những nơi xa hoa cao cấp để quấy nhiễu lòng Kỷ Tuấn Lâm. Đồng thời, khi Kỷ Tuấn Lâm dao động và bắt đầu ngoại tình với cô ta, cô ta vẫn chần chừ không thực hiện bước tiếp theo, chính em trai cô ta đã bảo cô ta đưa tiền cho bạn gái Kỷ Tuấn Lâm, để cô lấy tiền tự nguyện rời khỏi Kỷ Tuấn Lâm.

Chuyện này cũng được lưu lại trong lịch sử trò chuyện giữa Kha Di và Kỷ Tuấn Lâm. Kha Di ép hỏi Kỷ Tuấn Lâm khi nào họ sẽ chia tay, nhưng khi Kỷ Tuấn Lâm không trả lời, Kha Di nói rằng cô ta sẽ làm theo lời em trai mình, đưa tiền cho Đường Miểu rời đi.

Kỷ Tuấn Lâm không quan tâm.

Và chính vì anh ta không quan tâm, Kha Di đã tìm Đường Miểu, yêu cầu Đường Miểu tự nguyện rời khỏi Kỷ Tuấn Lâm theo số tiền mà em trai cô ta đã nói với cô ta.

Cũng biết Kỷ Tuấn Lâm không quan tâm, ở một mức độ nào đó, anh ta đang dung túng, ở một mức độ nào đó đang xem sự lựa chọn của Đường Miểu, thay anh ta lựa chọn giữa Đường Miểu và Kha Di

Phàm là đàn ông đã làm tới nước này, Đường Miểu căn bản biết, không cần hỏi Kỷ Tuấn Lâm.

Mà sự khẩn cấp của Kha Di để được ở bên Kỷ Tuấn Lâm đã bị cô nhìn thấy, cô đã yêu cầu Kha Di một nghìn vạn. Cũng nói rằng sau khi lấy tiền, cô không chỉ chia tay với Kỷ Tuấn Lâm mà thậm chí sẽ rời Nam Thành, không bao giờ gặp lại Kỷ Tuấn Lâm nữa.

Đối với Kha Di, một nghìn vạn không phải là số tiền lớn. Mua xe chỉ là trải nghiệm mới mẻ thú vị, cái giá này chỉ bằng hai chiếc xe, còn có thể mua cho cô ta sự an tâm về sau.

Kha Di liền đáp ứng.

Sau khi cô ta đồng ý, cả hai nhanh chóng trao giấy thỏa thuận. Sau khi thỏa thuận xong xuôi, Đường Miểu xin nghỉ việc ở cửa hàng piano và rời khỏi Nam Thành như đã hứa với Kha Di, không hề xuất hiện trong tầm mắt của cô ta nữa.

Cô ta đương nhiên cho rằng Đường Miểu cầm tiền bỏ đi, thậm chí còn cảm thấy Đường Miểu tham tiền, Đường Miểu nhát gan, Đường Miểu hám số tiền một nghìn vạn này, cũng sợ mình không thể tranh lại cô ta, không thể so sánh với cô ta, không bằng trực tiếp lấy tiền chạy lấy người.

Mà bây giờ, Kha Di mới chân chính hiểu ra.

Một vạn kia hay gì đó đều không là gì.


Cho dù đó là số tiền Đường Miểu bán Kỷ Tuấn Lâm.

Mà tiền bán Kỷ Tuấn Lâm thì bán Kỷ Tuấn Lâm, bọn họ đã mang đến cho Đường Miểu tổn thương. Đây lại là một vấn đề khác.

Sau khi lấy tiền, Đường Miểu bắt đầu kế hoạch trả thù của mình.

Cô đã sử dụng địa chỉ mà cô có được từ lịch sử trò chuyện của cô ta với Kỷ Tuấn Lâm để tìm em trai cô ta, người đã đề nghị cô ta đưa tiền cho cô để rời khỏi Kỷ Tuấn Lâm. Rồi với số tiền cô ta cho, cô đã mua một căn nhà cạnh nhà em trai cô ta.

Sau đó, lợi dụng mưa dầm thấm lâu, thường xuyên tiếp xúc với em trai, làm quen, biết nhau, yêu nhau và cuối cùng kết hôn.

Sau khi kết hôn, cô và em trai có mối quan hệ ổn định, họ cùng nhau trở về Nam Thành, đồng thời cho bà nội biết mối quan hệ của ba người trước đó, để bà nội lựa chọn giữa cô ta và Kỷ Tuấn Lâm, Đường Miểu và Hạ Khiếu.

Bà đã chọn cô và Hạ Khiếu, hủy bỏ tiệc đính hôn của cô ta và Kỷ Tuấn Lâm, hoàn toàn chia rẽ cô ta và Kỷ Tuấn Lâm.

Đây là sự trả thù chống lại cô ta và Kỷ Tuấn Lâm.

Việc trả thù người em trai, kẻ chủ mưu, cũng nằm trong kế hoạch này. Để em trai yêu mình chắc chắn là nền tảng để cô trả thù cô ta và Kỷ Tuấn Lâm, nhưng đó cũng là khởi đầu trả thù em trai cô ta.

Đường Miểu biết cô ta sẽ không cam tâm hủy bỏ như thế này. Cô ta sẽ tìm Kỷ Tuấn Lâm. Và Kỷ Tuấn Lâm chắc chắn sẽ không từ bỏ cơ hội để tách Đường Miểu và Hạ Khiếu. Anh ta nói với cô ta rằng tất cả những điều này là kế hoạch của Đường Miểu.

Sau khi biết kế hoạch này, Kha Di nhất định sẽ nói rõ với Hạ Khiếu, sau đó sẽ bảo Hạ Khiếu chia tay với Đường Miểu.

Đối với Hạ Khiếu, tất cả những điều này là một nỗi đau lớn khi Kha Di nói với anh về mối quan hệ trước đây giữa Đường Miểu và Kỷ Tuấn Lâm.

Tình yêu mà anh có, một người tình dịu dàng mà anh có, tất cả những gì có với anh chẳng qua chỉ là một lời nói dối do cô thêu dệt ngay từ đầu.

Đây là một đòn trí mạng đối với Hạ Khiếu, cũng sẽ khiến anh đau đớn tột cùng.

Trên thực tế, đến lúc này, kế hoạch của Đường Miểu gần như đã hoàn thành. Bởi vì cho dù là cô ta, Kỷ Tuấn Lâm hay Hạ Khiếu, đều phải chịu sự báo thù đau đớn mà cô mang đến.

Đây là trao đổi thật sự.

Nhưng có lẽ Đường Miểu cũng không nghĩ tới. Sau khi Hạ Khiếu biết tất cả những chuyện này, anh đã chọn cách im lặng. Làm như không nghe Kha Di nói gì, anh giả vờ như không biết, ôm □□ với Đường Miểu, hai người lại tiếp tục chung sống êm đẹp như trước.

Nếu bà nội không nói với cô rằng tiệc đính hôn của Kha Di và Kỷ Tuấn Lâm là bị bà hủy bỏ, có lẽ Đường Miểu sẽ bị Hạ Khiếu lừa.

Đường Miểu biết tại sao Hạ Khiếu lại nói dối cô.


Bởi vì Hạ Khiếu yêu cô.

Anh thậm chí yêu đến mức dù biết tất cả những chuyện này đều là dối trá, nhưng nếu cô không chủ động vạch trần sự dối trá này, thì anh sẽ mãi ở bên cô trong sự dối trá này.

||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||

Và cứ như vậy, sự trả thù của Đường Miểu đối với Hạ Khiếu đã nhân đôi nỗi đau mà anh cảm nhận.

Với Hạ Khiếu, người yêu cô rất nhiều và muốn ở bên cô cho dù anh có giấu giếm mọi chuyện, nếu cô rời xa anh, thì Hạ Khiếu không chỉ chịu nỗi đau bị phản bội mà còn phải chịu nỗi đau mất cô.

Khi Kỷ Tuấn Lâm phản bội cô, Kha Di và Kỷ Tuấn Lâm đã trực tiếp làm tổn thương cô nhiều nhất. Nhưng trên thực tế, Hạ Khiếu cũng là kẻ chủ mưu, bởi vì anh là người đưa ra những gợi ý để Kha Di và Kỷ Tuấn Lâm trực tiếp làm tổn thương cô.

Vì vậy, cô không cảm thấy việc mình trả thù Hạ Khiếu là sai.

Chỉ là anh đau khổ hơn, nếu anh yêu cô nhiều như vậy, thì vết thương của anh cũng phải dữ dội và không thể chịu đựng được như tình yêu anh dành cho cô.

Đường Miểu đã kể tất cả những chuyện giữa cô và ba người họ. Trong khi cô đang nói, Kha Di nhìn cô mà không dời mắt.

Cô ta bắt đầu nhìn cô như một con quái vật, nhưng sau đó, vì một số lý do, đôi mắt cô ta chứa đầy sự thương hại và bi thương.

Loại này thương hại cùng bi thương này, nhìn Đường Miểu lại càng làm cho cô ta cười thành tiếng.

Kha Di nhìn Đường Miểu mà cười như vậy, sau khi cười, cô ta cúi đầu cười liên tục như thể đã trải qua điều gì đó vô lý và nực cười.

"Ha ha ha ha ha!" Kha Di cười thành tiếng.

Khi cô ta cười to, cô ta nhìn lên trần nhà trên đầu, dường như đang cười, lại dường như đang khóc, hết lần này đến lần khác, cuối cùng, cô ta hoàn toàn ngừng cười, cúi đầu xuống.

Cô ta cúi đầu nhìn Đường Miểu đối diện, nước mắt tràn ra bởi vì tiếng cười vừa rồi, dưới ánh đèn khiến ánh mắt cô ta sáng hơn rất nhiều.

Ánh sáng lấp lánh bao phủ cảm xúc trong mắt cô ta, cô ta kiên định nhìn Đường Miểu, đáy mắt thậm chí còn mang theo ý cười.

"Đường Miểu." Kha Di gọi Đường Miểu.

Gọi xong cô ta vẫn kiên định nhìn cô, cô ta nhìn cô, hỏi.


"Hạ Khiếu là em họ của tôi."

"Có bao giờ cô nghĩ tới chưa."

"Người em trai ngay từ đầu cho tôi một kế hoạch để tôi đưa Kỷ Tuấn Lâm đến các bữa tiệc, yêu cầu tôi đưa tiền cho cô rời đi."

"Thật ra là em họ của tôi."

Đường Miểu ngồi trước mặt Kha Di.

Theo những lời Kha Di nói, vẻ mặt cô hơi thay đổi. Sự thay đổi này như gió thoảng qua sóng cỏ, như liễu gai thổi qua mặt nước hồ, như cát mịn rơi vào □□.

Mặc dù bạn có thể nhìn thấy nó thay đổi bằng mắt thường, nhưng nó thực sự dường như không có ảnh hưởng gì.

Đường Miểu nhìn Kha Di, Kha Di vẫn cười. Cô ta cũng chú ý đến những thay đổi tinh tế trong biểu cảm của Đường Miểu, thậm chí còn nói rằng cô ta có chút đắc ý khi thấy một sự thay đổi tinh tế như vậy của Đường Miểu.

Nhưng cô ta đắc ý không bao lâu, sắc mặt Đường Miểu liền khôi phục bình tĩnh.

"Không mâu thuẫn." Đường Miểu nói.

Nụ cười trong mắt Kha Di chấn động.

Đường Miểu ngồi ở nơi đó, trong mắt tia sáng vẫn như cũ bình tĩnh, nói với Kha Di.

"Niềm tin của tôi là không buông tha người đã làm tổn thương mình."

"Không phải là không làm hại người vô tội."

"Hạ Khiếu thực sự vô tội."

"Nhưng anh ấy vô tội, cũng không mâu thuẫn với việc tôi không buông tha cho những người đã làm tổn thương mình."

Ánh sáng trong mắt Kha Di trở nên lạnh lùng.

Lần này Đường Miểu tìm Kha Di là để giải thích những chuyện này cho cô ta. Bây giờ sự việc đã xong, bữa ăn đã xong, cũng là lúc cô phải rời đi.

Sau khi nói chuyện với Kha Di, Đường Miểu đứng dậy khỏi đệm. Cô liếc nhìn bữa tối trên chiếc bàn thấp, rồi nhìn thoáng qua Kha Di, nói.

"Dù buồn cũng nhớ ăn cơm. Sức khỏe là quan trọng nhất."

Đường Miểu dặn dò cô ta.

Dặn dò xong, Đường Miểu xoay người chuẩn bị rời đi. Kha Di dán chặt ánh mắt vào Đường Miểu, cũng vội vàng đứng lên.


"Cô, cô không yêu Hạ Khiếu sao?"

Kha Di đứng dậy, hỏi Đường Miểu câu hỏi này trước khi cô rời đi.

Đường Miểu biết làm tổn thương Hạ Khiếu là một sự hiểu lầm. Và sau khi biết đó là một sự hiểu lầm, cô đã có thể phân tích một cách bình tĩnh và hợp lý xem điều đó có mâu thuẫn với niềm tin của mình hay không.

Không phải là máu lạnh nên mới có thể phân tích, chỉ đơn giản là vô cảm.

Kha Di không tin Đường Miểu không có tình cảm với Hạ Khiếu. Bởi vì kỹ năng diễn xuất của cô tốt như thế nào mới có thể thể hiện được trong mắt cô đều là Hạ Khiếu, đôi mắt tràn đầy tình yêu.

Kha Di không còn để ý đến chuyện của cô ta nữa. Cô ta như đang đuổi theo nhân vật chính của một câu chuyện, hỏi những điều mình không hiểu trong câu chuyện của đối phương.

Cô ta hỏi xong, Đường Miểu quay người lại, nhìn cô ta nói.

"Yêu."

Cằm Kha Di run lên.

Đây có lẽ là điều kiện quan trọng nhất cho sự thành công của kế hoạch này.

Mọi người không phải là kẻ ngốc, họ sẽ không tin bạn nếu bạn thể hiện bạn có tình yêu với anh ấy.

Đường Miểu thực sự yêu Hạ Khiếu, anh cũng biết điều đó, vì vậy anh không chút do dự làm tất cả những điều này với cô.

Mà sau khi cô nói xong lời này, Kha Di cũng không nói nữa, chỉ nhìn cô, nhìn môi cô ta khẽ mấp máy, tựa hồ muốn hỏi điều gì.

Cô ta còn chưa kịp hỏi, Đường Miểu đã tự mình nói ra.

"Thật ra, đối với những người như tôi, tình yêu không quan trọng đến thế."

"Vậy thì cái gì quan trọng?" Kha Di hỏi.

"Không biết." Đường Miểu nói.

Đường Miểu nói xong lời này, ánh mắt Kha Di lại dừng một chút, cô nhìn cô ta bình tĩnh nói.

"Bố mẹ tôi mất khi tôi còn rất nhỏ."

"Không ai dạy tôi điều đó."

*****

Editor: Chuyện đã đến nước này nên sau đó Miểu Miểu lựa chọn cách rời xa Hạ Khiếu của chúng ta🤧🤧
 
Chương 87: C87: Không ai dạy


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Edit+beta: LQNN203

Kha Di là tiểu thư nhà giàu.

Lớn lên trong một gia đình khá giả, ngoại hình xuất chúng, khí chất sang trọng. Kể từ khi bắt đầu yêu đương, không có đối tượng nào cô ta hẹn hò mà không phải theo đuổi cô ta.

Gia đình tuy giàu có nhưng đồng thời cô ta được bảo bọc quá tốt, đầu óc không thông minh. Vì vậy, khi gặp một người đàn ông như Kỷ Tuấn Lâm, Kha Di ban đầu không biết làm thế nào để thu phục anh ta.

Tất cả đều là em trai cô ta cho ý kiến.

Cô ta thích một người đàn ông đã có bạn gái, cho dù là bố mẹ và bà nội rất nuông chiều và cưng chiều cô ta, nhưng truyền thống gia đình không cho phép cô ta làm như vậy. Cô ta không thể cầu cứu bố mẹ và bà nội nên đã nhờ em trai trong nhà.

Chính em trai cô ta đã bảo cô ta đưa Kỷ Tuấn Lâm đi đến những nơi xa hoa cao cấp để quấy nhiễu lòng Kỷ Tuấn Lâm. Đồng thời, khi Kỷ Tuấn Lâm dao động và bắt đầu ngoại tình với cô ta, cô ta vẫn chần chừ không thực hiện bước tiếp theo, chính em trai cô ta đã bảo cô ta đưa tiền cho bạn gái Kỷ Tuấn Lâm, để cô lấy tiền tự nguyện rời khỏi Kỷ Tuấn Lâm.

Chuyện này cũng được lưu lại trong lịch sử trò chuyện giữa Kha Di và Kỷ Tuấn Lâm. Kha Di ép hỏi Kỷ Tuấn Lâm khi nào họ sẽ chia tay, nhưng khi Kỷ Tuấn Lâm không trả lời, Kha Di nói rằng cô ta sẽ làm theo lời em trai mình, đưa tiền cho Đường Miểu rời đi.

Kỷ Tuấn Lâm không quan tâm.

Và chính vì anh ta không quan tâm, Kha Di đã tìm Đường Miểu, yêu cầu Đường Miểu tự nguyện rời khỏi Kỷ Tuấn Lâm theo số tiền mà em trai cô ta đã nói với cô ta.

Cũng biết Kỷ Tuấn Lâm không quan tâm, ở một mức độ nào đó, anh ta đang dung túng, ở một mức độ nào đó đang xem sự lựa chọn của Đường Miểu, thay anh ta lựa chọn giữa Đường Miểu và Kha Di

Phàm là đàn ông đã làm tới nước này, Đường Miểu căn bản biết, không cần hỏi Kỷ Tuấn Lâm.

Mà sự khẩn cấp của Kha Di để được ở bên Kỷ Tuấn Lâm đã bị cô nhìn thấy, cô đã yêu cầu Kha Di một nghìn vạn. Cũng nói rằng sau khi lấy tiền, cô không chỉ chia tay với Kỷ Tuấn Lâm mà thậm chí sẽ rời Nam Thành, không bao giờ gặp lại Kỷ Tuấn Lâm nữa.

Đối với Kha Di, một nghìn vạn không phải là số tiền lớn. Mua xe chỉ là trải nghiệm mới mẻ thú vị, cái giá này chỉ bằng hai chiếc xe, còn có thể mua cho cô ta sự an tâm về sau.

Kha Di liền đáp ứng.

Sau khi cô ta đồng ý, cả hai nhanh chóng trao giấy thỏa thuận. Sau khi thỏa thuận xong xuôi, Đường Miểu xin nghỉ việc ở cửa hàng piano và rời khỏi Nam Thành như đã hứa với Kha Di, không hề xuất hiện trong tầm mắt của cô ta nữa.

Cô ta đương nhiên cho rằng Đường Miểu cầm tiền bỏ đi, thậm chí còn cảm thấy Đường Miểu tham tiền, Đường Miểu nhát gan, Đường Miểu hám số tiền một nghìn vạn này, cũng sợ mình không thể tranh lại cô ta, không thể so sánh với cô ta, không bằng trực tiếp lấy tiền chạy lấy người.

Mà bây giờ, Kha Di mới chân chính hiểu ra.

Một vạn kia hay gì đó đều không là gì.


Cho dù đó là số tiền Đường Miểu bán Kỷ Tuấn Lâm.

Mà tiền bán Kỷ Tuấn Lâm thì bán Kỷ Tuấn Lâm, bọn họ đã mang đến cho Đường Miểu tổn thương. Đây lại là một vấn đề khác.

Sau khi lấy tiền, Đường Miểu bắt đầu kế hoạch trả thù của mình.

Cô đã sử dụng địa chỉ mà cô có được từ lịch sử trò chuyện của cô ta với Kỷ Tuấn Lâm để tìm em trai cô ta, người đã đề nghị cô ta đưa tiền cho cô để rời khỏi Kỷ Tuấn Lâm. Rồi với số tiền cô ta cho, cô đã mua một căn nhà cạnh nhà em trai cô ta.

Sau đó, lợi dụng mưa dầm thấm lâu, thường xuyên tiếp xúc với em trai, làm quen, biết nhau, yêu nhau và cuối cùng kết hôn.

Sau khi kết hôn, cô và em trai có mối quan hệ ổn định, họ cùng nhau trở về Nam Thành, đồng thời cho bà nội biết mối quan hệ của ba người trước đó, để bà nội lựa chọn giữa cô ta và Kỷ Tuấn Lâm, Đường Miểu và Hạ Khiếu.

Bà đã chọn cô và Hạ Khiếu, hủy bỏ tiệc đính hôn của cô ta và Kỷ Tuấn Lâm, hoàn toàn chia rẽ cô ta và Kỷ Tuấn Lâm.

Đây là sự trả thù chống lại cô ta và Kỷ Tuấn Lâm.

Việc trả thù người em trai, kẻ chủ mưu, cũng nằm trong kế hoạch này. Để em trai yêu mình chắc chắn là nền tảng để cô trả thù cô ta và Kỷ Tuấn Lâm, nhưng đó cũng là khởi đầu trả thù em trai cô ta.

Đường Miểu biết cô ta sẽ không cam tâm hủy bỏ như thế này. Cô ta sẽ tìm Kỷ Tuấn Lâm. Và Kỷ Tuấn Lâm chắc chắn sẽ không từ bỏ cơ hội để tách Đường Miểu và Hạ Khiếu. Anh ta nói với cô ta rằng tất cả những điều này là kế hoạch của Đường Miểu.

Sau khi biết kế hoạch này, Kha Di nhất định sẽ nói rõ với Hạ Khiếu, sau đó sẽ bảo Hạ Khiếu chia tay với Đường Miểu.

Đối với Hạ Khiếu, tất cả những điều này là một nỗi đau lớn khi Kha Di nói với anh về mối quan hệ trước đây giữa Đường Miểu và Kỷ Tuấn Lâm.

Tình yêu mà anh có, một người tình dịu dàng mà anh có, tất cả những gì có với anh chẳng qua chỉ là một lời nói dối do cô thêu dệt ngay từ đầu.

Đây là một đòn trí mạng đối với Hạ Khiếu, cũng sẽ khiến anh đau đớn tột cùng.

Trên thực tế, đến lúc này, kế hoạch của Đường Miểu gần như đã hoàn thành. Bởi vì cho dù là cô ta, Kỷ Tuấn Lâm hay Hạ Khiếu, đều phải chịu sự báo thù đau đớn mà cô mang đến.

Đây là trao đổi thật sự.

Nhưng có lẽ Đường Miểu cũng không nghĩ tới. Sau khi Hạ Khiếu biết tất cả những chuyện này, anh đã chọn cách im lặng. Làm như không nghe Kha Di nói gì, anh giả vờ như không biết, ôm □□ với Đường Miểu, hai người lại tiếp tục chung sống êm đẹp như trước.

Nếu bà nội không nói với cô rằng tiệc đính hôn của Kha Di và Kỷ Tuấn Lâm là bị bà hủy bỏ, có lẽ Đường Miểu sẽ bị Hạ Khiếu lừa.

Đường Miểu biết tại sao Hạ Khiếu lại nói dối cô.


Bởi vì Hạ Khiếu yêu cô.

Anh thậm chí yêu đến mức dù biết tất cả những chuyện này đều là dối trá, nhưng nếu cô không chủ động vạch trần sự dối trá này, thì anh sẽ mãi ở bên cô trong sự dối trá này.

||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||

Và cứ như vậy, sự trả thù của Đường Miểu đối với Hạ Khiếu đã nhân đôi nỗi đau mà anh cảm nhận.

Với Hạ Khiếu, người yêu cô rất nhiều và muốn ở bên cô cho dù anh có giấu giếm mọi chuyện, nếu cô rời xa anh, thì Hạ Khiếu không chỉ chịu nỗi đau bị phản bội mà còn phải chịu nỗi đau mất cô.

Khi Kỷ Tuấn Lâm phản bội cô, Kha Di và Kỷ Tuấn Lâm đã trực tiếp làm tổn thương cô nhiều nhất. Nhưng trên thực tế, Hạ Khiếu cũng là kẻ chủ mưu, bởi vì anh là người đưa ra những gợi ý để Kha Di và Kỷ Tuấn Lâm trực tiếp làm tổn thương cô.

Vì vậy, cô không cảm thấy việc mình trả thù Hạ Khiếu là sai.

Chỉ là anh đau khổ hơn, nếu anh yêu cô nhiều như vậy, thì vết thương của anh cũng phải dữ dội và không thể chịu đựng được như tình yêu anh dành cho cô.

Đường Miểu đã kể tất cả những chuyện giữa cô và ba người họ. Trong khi cô đang nói, Kha Di nhìn cô mà không dời mắt.

Cô ta bắt đầu nhìn cô như một con quái vật, nhưng sau đó, vì một số lý do, đôi mắt cô ta chứa đầy sự thương hại và bi thương.

Loại này thương hại cùng bi thương này, nhìn Đường Miểu lại càng làm cho cô ta cười thành tiếng.

Kha Di nhìn Đường Miểu mà cười như vậy, sau khi cười, cô ta cúi đầu cười liên tục như thể đã trải qua điều gì đó vô lý và nực cười.

"Ha ha ha ha ha!" Kha Di cười thành tiếng.

Khi cô ta cười to, cô ta nhìn lên trần nhà trên đầu, dường như đang cười, lại dường như đang khóc, hết lần này đến lần khác, cuối cùng, cô ta hoàn toàn ngừng cười, cúi đầu xuống.

Cô ta cúi đầu nhìn Đường Miểu đối diện, nước mắt tràn ra bởi vì tiếng cười vừa rồi, dưới ánh đèn khiến ánh mắt cô ta sáng hơn rất nhiều.

Ánh sáng lấp lánh bao phủ cảm xúc trong mắt cô ta, cô ta kiên định nhìn Đường Miểu, đáy mắt thậm chí còn mang theo ý cười.

"Đường Miểu." Kha Di gọi Đường Miểu.

Gọi xong cô ta vẫn kiên định nhìn cô, cô ta nhìn cô, hỏi.


"Hạ Khiếu là em họ của tôi."

"Có bao giờ cô nghĩ tới chưa."

"Người em trai ngay từ đầu cho tôi một kế hoạch để tôi đưa Kỷ Tuấn Lâm đến các bữa tiệc, yêu cầu tôi đưa tiền cho cô rời đi."

"Thật ra là em họ của tôi."

Đường Miểu ngồi trước mặt Kha Di.

Theo những lời Kha Di nói, vẻ mặt cô hơi thay đổi. Sự thay đổi này như gió thoảng qua sóng cỏ, như liễu gai thổi qua mặt nước hồ, như cát mịn rơi vào □□.

Mặc dù bạn có thể nhìn thấy nó thay đổi bằng mắt thường, nhưng nó thực sự dường như không có ảnh hưởng gì.

Đường Miểu nhìn Kha Di, Kha Di vẫn cười. Cô ta cũng chú ý đến những thay đổi tinh tế trong biểu cảm của Đường Miểu, thậm chí còn nói rằng cô ta có chút đắc ý khi thấy một sự thay đổi tinh tế như vậy của Đường Miểu.

Nhưng cô ta đắc ý không bao lâu, sắc mặt Đường Miểu liền khôi phục bình tĩnh.

"Không mâu thuẫn." Đường Miểu nói.

Nụ cười trong mắt Kha Di chấn động.

Đường Miểu ngồi ở nơi đó, trong mắt tia sáng vẫn như cũ bình tĩnh, nói với Kha Di.

"Niềm tin của tôi là không buông tha người đã làm tổn thương mình."

"Không phải là không làm hại người vô tội."

"Hạ Khiếu thực sự vô tội."

"Nhưng anh ấy vô tội, cũng không mâu thuẫn với việc tôi không buông tha cho những người đã làm tổn thương mình."

Ánh sáng trong mắt Kha Di trở nên lạnh lùng.

Lần này Đường Miểu tìm Kha Di là để giải thích những chuyện này cho cô ta. Bây giờ sự việc đã xong, bữa ăn đã xong, cũng là lúc cô phải rời đi.

Sau khi nói chuyện với Kha Di, Đường Miểu đứng dậy khỏi đệm. Cô liếc nhìn bữa tối trên chiếc bàn thấp, rồi nhìn thoáng qua Kha Di, nói.

"Dù buồn cũng nhớ ăn cơm. Sức khỏe là quan trọng nhất."

Đường Miểu dặn dò cô ta.

Dặn dò xong, Đường Miểu xoay người chuẩn bị rời đi. Kha Di dán chặt ánh mắt vào Đường Miểu, cũng vội vàng đứng lên.


"Cô, cô không yêu Hạ Khiếu sao?"

Kha Di đứng dậy, hỏi Đường Miểu câu hỏi này trước khi cô rời đi.

Đường Miểu biết làm tổn thương Hạ Khiếu là một sự hiểu lầm. Và sau khi biết đó là một sự hiểu lầm, cô đã có thể phân tích một cách bình tĩnh và hợp lý xem điều đó có mâu thuẫn với niềm tin của mình hay không.

Không phải là máu lạnh nên mới có thể phân tích, chỉ đơn giản là vô cảm.

Kha Di không tin Đường Miểu không có tình cảm với Hạ Khiếu. Bởi vì kỹ năng diễn xuất của cô tốt như thế nào mới có thể thể hiện được trong mắt cô đều là Hạ Khiếu, đôi mắt tràn đầy tình yêu.

Kha Di không còn để ý đến chuyện của cô ta nữa. Cô ta như đang đuổi theo nhân vật chính của một câu chuyện, hỏi những điều mình không hiểu trong câu chuyện của đối phương.

Cô ta hỏi xong, Đường Miểu quay người lại, nhìn cô ta nói.

"Yêu."

Cằm Kha Di run lên.

Đây có lẽ là điều kiện quan trọng nhất cho sự thành công của kế hoạch này.

Mọi người không phải là kẻ ngốc, họ sẽ không tin bạn nếu bạn thể hiện bạn có tình yêu với anh ấy.

Đường Miểu thực sự yêu Hạ Khiếu, anh cũng biết điều đó, vì vậy anh không chút do dự làm tất cả những điều này với cô.

Mà sau khi cô nói xong lời này, Kha Di cũng không nói nữa, chỉ nhìn cô, nhìn môi cô ta khẽ mấp máy, tựa hồ muốn hỏi điều gì.

Cô ta còn chưa kịp hỏi, Đường Miểu đã tự mình nói ra.

"Thật ra, đối với những người như tôi, tình yêu không quan trọng đến thế."

"Vậy thì cái gì quan trọng?" Kha Di hỏi.

"Không biết." Đường Miểu nói.

Đường Miểu nói xong lời này, ánh mắt Kha Di lại dừng một chút, cô nhìn cô ta bình tĩnh nói.

"Bố mẹ tôi mất khi tôi còn rất nhỏ."

"Không ai dạy tôi điều đó."

*****

Editor: Chuyện đã đến nước này nên sau đó Miểu Miểu lựa chọn cách rời xa Hạ Khiếu của chúng ta🤧🤧
 
Chương 87: C87: Không ai dạy


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Edit+beta: LQNN203

Kha Di là tiểu thư nhà giàu.

Lớn lên trong một gia đình khá giả, ngoại hình xuất chúng, khí chất sang trọng. Kể từ khi bắt đầu yêu đương, không có đối tượng nào cô ta hẹn hò mà không phải theo đuổi cô ta.

Gia đình tuy giàu có nhưng đồng thời cô ta được bảo bọc quá tốt, đầu óc không thông minh. Vì vậy, khi gặp một người đàn ông như Kỷ Tuấn Lâm, Kha Di ban đầu không biết làm thế nào để thu phục anh ta.

Tất cả đều là em trai cô ta cho ý kiến.

Cô ta thích một người đàn ông đã có bạn gái, cho dù là bố mẹ và bà nội rất nuông chiều và cưng chiều cô ta, nhưng truyền thống gia đình không cho phép cô ta làm như vậy. Cô ta không thể cầu cứu bố mẹ và bà nội nên đã nhờ em trai trong nhà.

Chính em trai cô ta đã bảo cô ta đưa Kỷ Tuấn Lâm đi đến những nơi xa hoa cao cấp để quấy nhiễu lòng Kỷ Tuấn Lâm. Đồng thời, khi Kỷ Tuấn Lâm dao động và bắt đầu ngoại tình với cô ta, cô ta vẫn chần chừ không thực hiện bước tiếp theo, chính em trai cô ta đã bảo cô ta đưa tiền cho bạn gái Kỷ Tuấn Lâm, để cô lấy tiền tự nguyện rời khỏi Kỷ Tuấn Lâm.

Chuyện này cũng được lưu lại trong lịch sử trò chuyện giữa Kha Di và Kỷ Tuấn Lâm. Kha Di ép hỏi Kỷ Tuấn Lâm khi nào họ sẽ chia tay, nhưng khi Kỷ Tuấn Lâm không trả lời, Kha Di nói rằng cô ta sẽ làm theo lời em trai mình, đưa tiền cho Đường Miểu rời đi.

Kỷ Tuấn Lâm không quan tâm.

Và chính vì anh ta không quan tâm, Kha Di đã tìm Đường Miểu, yêu cầu Đường Miểu tự nguyện rời khỏi Kỷ Tuấn Lâm theo số tiền mà em trai cô ta đã nói với cô ta.

Cũng biết Kỷ Tuấn Lâm không quan tâm, ở một mức độ nào đó, anh ta đang dung túng, ở một mức độ nào đó đang xem sự lựa chọn của Đường Miểu, thay anh ta lựa chọn giữa Đường Miểu và Kha Di

Phàm là đàn ông đã làm tới nước này, Đường Miểu căn bản biết, không cần hỏi Kỷ Tuấn Lâm.

Mà sự khẩn cấp của Kha Di để được ở bên Kỷ Tuấn Lâm đã bị cô nhìn thấy, cô đã yêu cầu Kha Di một nghìn vạn. Cũng nói rằng sau khi lấy tiền, cô không chỉ chia tay với Kỷ Tuấn Lâm mà thậm chí sẽ rời Nam Thành, không bao giờ gặp lại Kỷ Tuấn Lâm nữa.

Đối với Kha Di, một nghìn vạn không phải là số tiền lớn. Mua xe chỉ là trải nghiệm mới mẻ thú vị, cái giá này chỉ bằng hai chiếc xe, còn có thể mua cho cô ta sự an tâm về sau.

Kha Di liền đáp ứng.

Sau khi cô ta đồng ý, cả hai nhanh chóng trao giấy thỏa thuận. Sau khi thỏa thuận xong xuôi, Đường Miểu xin nghỉ việc ở cửa hàng piano và rời khỏi Nam Thành như đã hứa với Kha Di, không hề xuất hiện trong tầm mắt của cô ta nữa.

Cô ta đương nhiên cho rằng Đường Miểu cầm tiền bỏ đi, thậm chí còn cảm thấy Đường Miểu tham tiền, Đường Miểu nhát gan, Đường Miểu hám số tiền một nghìn vạn này, cũng sợ mình không thể tranh lại cô ta, không thể so sánh với cô ta, không bằng trực tiếp lấy tiền chạy lấy người.

Mà bây giờ, Kha Di mới chân chính hiểu ra.

Một vạn kia hay gì đó đều không là gì.


Cho dù đó là số tiền Đường Miểu bán Kỷ Tuấn Lâm.

Mà tiền bán Kỷ Tuấn Lâm thì bán Kỷ Tuấn Lâm, bọn họ đã mang đến cho Đường Miểu tổn thương. Đây lại là một vấn đề khác.

Sau khi lấy tiền, Đường Miểu bắt đầu kế hoạch trả thù của mình.

Cô đã sử dụng địa chỉ mà cô có được từ lịch sử trò chuyện của cô ta với Kỷ Tuấn Lâm để tìm em trai cô ta, người đã đề nghị cô ta đưa tiền cho cô để rời khỏi Kỷ Tuấn Lâm. Rồi với số tiền cô ta cho, cô đã mua một căn nhà cạnh nhà em trai cô ta.

Sau đó, lợi dụng mưa dầm thấm lâu, thường xuyên tiếp xúc với em trai, làm quen, biết nhau, yêu nhau và cuối cùng kết hôn.

Sau khi kết hôn, cô và em trai có mối quan hệ ổn định, họ cùng nhau trở về Nam Thành, đồng thời cho bà nội biết mối quan hệ của ba người trước đó, để bà nội lựa chọn giữa cô ta và Kỷ Tuấn Lâm, Đường Miểu và Hạ Khiếu.

Bà đã chọn cô và Hạ Khiếu, hủy bỏ tiệc đính hôn của cô ta và Kỷ Tuấn Lâm, hoàn toàn chia rẽ cô ta và Kỷ Tuấn Lâm.

Đây là sự trả thù chống lại cô ta và Kỷ Tuấn Lâm.

Việc trả thù người em trai, kẻ chủ mưu, cũng nằm trong kế hoạch này. Để em trai yêu mình chắc chắn là nền tảng để cô trả thù cô ta và Kỷ Tuấn Lâm, nhưng đó cũng là khởi đầu trả thù em trai cô ta.

Đường Miểu biết cô ta sẽ không cam tâm hủy bỏ như thế này. Cô ta sẽ tìm Kỷ Tuấn Lâm. Và Kỷ Tuấn Lâm chắc chắn sẽ không từ bỏ cơ hội để tách Đường Miểu và Hạ Khiếu. Anh ta nói với cô ta rằng tất cả những điều này là kế hoạch của Đường Miểu.

Sau khi biết kế hoạch này, Kha Di nhất định sẽ nói rõ với Hạ Khiếu, sau đó sẽ bảo Hạ Khiếu chia tay với Đường Miểu.

Đối với Hạ Khiếu, tất cả những điều này là một nỗi đau lớn khi Kha Di nói với anh về mối quan hệ trước đây giữa Đường Miểu và Kỷ Tuấn Lâm.

Tình yêu mà anh có, một người tình dịu dàng mà anh có, tất cả những gì có với anh chẳng qua chỉ là một lời nói dối do cô thêu dệt ngay từ đầu.

Đây là một đòn trí mạng đối với Hạ Khiếu, cũng sẽ khiến anh đau đớn tột cùng.

Trên thực tế, đến lúc này, kế hoạch của Đường Miểu gần như đã hoàn thành. Bởi vì cho dù là cô ta, Kỷ Tuấn Lâm hay Hạ Khiếu, đều phải chịu sự báo thù đau đớn mà cô mang đến.

Đây là trao đổi thật sự.

Nhưng có lẽ Đường Miểu cũng không nghĩ tới. Sau khi Hạ Khiếu biết tất cả những chuyện này, anh đã chọn cách im lặng. Làm như không nghe Kha Di nói gì, anh giả vờ như không biết, ôm □□ với Đường Miểu, hai người lại tiếp tục chung sống êm đẹp như trước.

Nếu bà nội không nói với cô rằng tiệc đính hôn của Kha Di và Kỷ Tuấn Lâm là bị bà hủy bỏ, có lẽ Đường Miểu sẽ bị Hạ Khiếu lừa.

Đường Miểu biết tại sao Hạ Khiếu lại nói dối cô.


Bởi vì Hạ Khiếu yêu cô.

Anh thậm chí yêu đến mức dù biết tất cả những chuyện này đều là dối trá, nhưng nếu cô không chủ động vạch trần sự dối trá này, thì anh sẽ mãi ở bên cô trong sự dối trá này.

||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||

Và cứ như vậy, sự trả thù của Đường Miểu đối với Hạ Khiếu đã nhân đôi nỗi đau mà anh cảm nhận.

Với Hạ Khiếu, người yêu cô rất nhiều và muốn ở bên cô cho dù anh có giấu giếm mọi chuyện, nếu cô rời xa anh, thì Hạ Khiếu không chỉ chịu nỗi đau bị phản bội mà còn phải chịu nỗi đau mất cô.

Khi Kỷ Tuấn Lâm phản bội cô, Kha Di và Kỷ Tuấn Lâm đã trực tiếp làm tổn thương cô nhiều nhất. Nhưng trên thực tế, Hạ Khiếu cũng là kẻ chủ mưu, bởi vì anh là người đưa ra những gợi ý để Kha Di và Kỷ Tuấn Lâm trực tiếp làm tổn thương cô.

Vì vậy, cô không cảm thấy việc mình trả thù Hạ Khiếu là sai.

Chỉ là anh đau khổ hơn, nếu anh yêu cô nhiều như vậy, thì vết thương của anh cũng phải dữ dội và không thể chịu đựng được như tình yêu anh dành cho cô.

Đường Miểu đã kể tất cả những chuyện giữa cô và ba người họ. Trong khi cô đang nói, Kha Di nhìn cô mà không dời mắt.

Cô ta bắt đầu nhìn cô như một con quái vật, nhưng sau đó, vì một số lý do, đôi mắt cô ta chứa đầy sự thương hại và bi thương.

Loại này thương hại cùng bi thương này, nhìn Đường Miểu lại càng làm cho cô ta cười thành tiếng.

Kha Di nhìn Đường Miểu mà cười như vậy, sau khi cười, cô ta cúi đầu cười liên tục như thể đã trải qua điều gì đó vô lý và nực cười.

"Ha ha ha ha ha!" Kha Di cười thành tiếng.

Khi cô ta cười to, cô ta nhìn lên trần nhà trên đầu, dường như đang cười, lại dường như đang khóc, hết lần này đến lần khác, cuối cùng, cô ta hoàn toàn ngừng cười, cúi đầu xuống.

Cô ta cúi đầu nhìn Đường Miểu đối diện, nước mắt tràn ra bởi vì tiếng cười vừa rồi, dưới ánh đèn khiến ánh mắt cô ta sáng hơn rất nhiều.

Ánh sáng lấp lánh bao phủ cảm xúc trong mắt cô ta, cô ta kiên định nhìn Đường Miểu, đáy mắt thậm chí còn mang theo ý cười.

"Đường Miểu." Kha Di gọi Đường Miểu.

Gọi xong cô ta vẫn kiên định nhìn cô, cô ta nhìn cô, hỏi.


"Hạ Khiếu là em họ của tôi."

"Có bao giờ cô nghĩ tới chưa."

"Người em trai ngay từ đầu cho tôi một kế hoạch để tôi đưa Kỷ Tuấn Lâm đến các bữa tiệc, yêu cầu tôi đưa tiền cho cô rời đi."

"Thật ra là em họ của tôi."

Đường Miểu ngồi trước mặt Kha Di.

Theo những lời Kha Di nói, vẻ mặt cô hơi thay đổi. Sự thay đổi này như gió thoảng qua sóng cỏ, như liễu gai thổi qua mặt nước hồ, như cát mịn rơi vào □□.

Mặc dù bạn có thể nhìn thấy nó thay đổi bằng mắt thường, nhưng nó thực sự dường như không có ảnh hưởng gì.

Đường Miểu nhìn Kha Di, Kha Di vẫn cười. Cô ta cũng chú ý đến những thay đổi tinh tế trong biểu cảm của Đường Miểu, thậm chí còn nói rằng cô ta có chút đắc ý khi thấy một sự thay đổi tinh tế như vậy của Đường Miểu.

Nhưng cô ta đắc ý không bao lâu, sắc mặt Đường Miểu liền khôi phục bình tĩnh.

"Không mâu thuẫn." Đường Miểu nói.

Nụ cười trong mắt Kha Di chấn động.

Đường Miểu ngồi ở nơi đó, trong mắt tia sáng vẫn như cũ bình tĩnh, nói với Kha Di.

"Niềm tin của tôi là không buông tha người đã làm tổn thương mình."

"Không phải là không làm hại người vô tội."

"Hạ Khiếu thực sự vô tội."

"Nhưng anh ấy vô tội, cũng không mâu thuẫn với việc tôi không buông tha cho những người đã làm tổn thương mình."

Ánh sáng trong mắt Kha Di trở nên lạnh lùng.

Lần này Đường Miểu tìm Kha Di là để giải thích những chuyện này cho cô ta. Bây giờ sự việc đã xong, bữa ăn đã xong, cũng là lúc cô phải rời đi.

Sau khi nói chuyện với Kha Di, Đường Miểu đứng dậy khỏi đệm. Cô liếc nhìn bữa tối trên chiếc bàn thấp, rồi nhìn thoáng qua Kha Di, nói.

"Dù buồn cũng nhớ ăn cơm. Sức khỏe là quan trọng nhất."

Đường Miểu dặn dò cô ta.

Dặn dò xong, Đường Miểu xoay người chuẩn bị rời đi. Kha Di dán chặt ánh mắt vào Đường Miểu, cũng vội vàng đứng lên.


"Cô, cô không yêu Hạ Khiếu sao?"

Kha Di đứng dậy, hỏi Đường Miểu câu hỏi này trước khi cô rời đi.

Đường Miểu biết làm tổn thương Hạ Khiếu là một sự hiểu lầm. Và sau khi biết đó là một sự hiểu lầm, cô đã có thể phân tích một cách bình tĩnh và hợp lý xem điều đó có mâu thuẫn với niềm tin của mình hay không.

Không phải là máu lạnh nên mới có thể phân tích, chỉ đơn giản là vô cảm.

Kha Di không tin Đường Miểu không có tình cảm với Hạ Khiếu. Bởi vì kỹ năng diễn xuất của cô tốt như thế nào mới có thể thể hiện được trong mắt cô đều là Hạ Khiếu, đôi mắt tràn đầy tình yêu.

Kha Di không còn để ý đến chuyện của cô ta nữa. Cô ta như đang đuổi theo nhân vật chính của một câu chuyện, hỏi những điều mình không hiểu trong câu chuyện của đối phương.

Cô ta hỏi xong, Đường Miểu quay người lại, nhìn cô ta nói.

"Yêu."

Cằm Kha Di run lên.

Đây có lẽ là điều kiện quan trọng nhất cho sự thành công của kế hoạch này.

Mọi người không phải là kẻ ngốc, họ sẽ không tin bạn nếu bạn thể hiện bạn có tình yêu với anh ấy.

Đường Miểu thực sự yêu Hạ Khiếu, anh cũng biết điều đó, vì vậy anh không chút do dự làm tất cả những điều này với cô.

Mà sau khi cô nói xong lời này, Kha Di cũng không nói nữa, chỉ nhìn cô, nhìn môi cô ta khẽ mấp máy, tựa hồ muốn hỏi điều gì.

Cô ta còn chưa kịp hỏi, Đường Miểu đã tự mình nói ra.

"Thật ra, đối với những người như tôi, tình yêu không quan trọng đến thế."

"Vậy thì cái gì quan trọng?" Kha Di hỏi.

"Không biết." Đường Miểu nói.

Đường Miểu nói xong lời này, ánh mắt Kha Di lại dừng một chút, cô nhìn cô ta bình tĩnh nói.

"Bố mẹ tôi mất khi tôi còn rất nhỏ."

"Không ai dạy tôi điều đó."

*****

Editor: Chuyện đã đến nước này nên sau đó Miểu Miểu lựa chọn cách rời xa Hạ Khiếu của chúng ta🤧🤧
 
Chương 88: C88: Trống rỗng


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Edit+beta: LQNN203

Kha Di không nói nữa.

Cô ta đang đứng dưới ánh đèn phòng khách, Đường Miểu đã đi tới huyền quan, biến mất trong bóng tối do ánh đèn phòng khách tạo thành. Cô giống như một bức tranh mờ ảo, không màu. Khi nói những lời trên, trong mắt cô không có sự thăng trầm.

Kha Di đứng đó, nhìn chằm chằm vào Đường Miểu. Khoảng cách giữa họ không xa, Đường Miểu và Kha Di nhìn nhau một lúc. Chỉ chốc lát, Đường Miểu thu hồi ánh mắt, lại lần nữa quay người, vừa đi vừa nói.

"Nhớ ăn cơm."

"Đừng quên rửa bát."

Nhắn xong hai câu này, Đường Miểu đã đi tới cửa. Cô đặt tay lên nắm cửa và xoay tay nắm nặng trịch. Cánh cửa và tay nắm bị vặn mở ra, Đường Miểu đẩy cánh cửa gỗ nặng nề, đi ra ngoài.

...

Đường Miểu lại đứng trên hành lang vừa rồi.

Sau khi ra khỏi nhà Kha Di, cô đóng cửa nhà lại. Những ván cửa dày cộp chặn mọi âm thanh trong nhà Kha Di, những bức tường và ván cửa cắt không gian thành hình khối.

Đường Miểu ở trong khối lập phương có ánh đèn này, cô đứng ở cửa nhà Kha Di, hồi lâu không nhúc nhích.

Cứ như vậy không biết bao lâu, Đường Miểu ngước mắt nhìn hướng thang máy, cất bước đi tới.

Thang máy cho một hộ gia đình đến rất nhanh chóng. Thang máy gần như không được sử dụng vào ban đêm, chưa kể trời còn mưa. Đường Miểu vào thang máy, nhấn nút tầng một, không lâu sau, cửa thang máy mở ra, Đường Miểu đi ra thang máy.

Bước ra khỏi thang máy, một mình bước vào sảnh tòa nhà chung cư. Tại sảnh khu chung cư cao cấp luôn có nhân viên bảo vệ túc trực ban đêm. Lúc Đường Miểu ra khỏi thang máy, bảo vệ nhìn cô nói một câu.

"Bên ngoài đang mưa to. Cô có cần ô không?"

Nhân viên bảo vệ hỏi câu hỏi này, Đường Miểu nhìn ra bên ngoài qua cửa kính của sảnh tòa nhà đơn vị.

Khi đang ăn tối với Kha Di vừa rồi, trời vừa mới ngớt mưa dần nặng hạt hơn. Nhưng hiện tại, mưa đã hoàn toàn tăng lên, hạt mưa đập vào thủy tinh bên ngoài, phát ra tiếng lộp bộp. Đường Miểu nhìn những hạt mưa đập vào cửa kính, nói.

"Mưa mùa thu thường rất ngắn, tôi sẽ đợi ở đây một lát."

Đường Miểu nói xong lời này, bảo vệ liên tục gật đầu. Anh ta nói với Đường Miểu, bên kia có khu nghỉ ngơi, cô có thể ngồi trên ghế sô pha đợi.

Đường Miểu cảm ơn rồi ngồi xuống, một lúc sau, bảo vệ còn pha cho cô một tách trà nóng mang tới.

"Cảm ơn." Trà quýt Tiểu Thanh có hương vị vỏ quýt sảng khoái. Đường Miểu nhận chiếc cốc dùng một lần, qua làn sương bốc khói nói một câu như vậy với bảo vệ.


Được cảm ơn như vậy, bảo vệ chỉ cười, nói không có gì. Nói xong, nhân viên bảo vệ quay trở lại vị trí của mình để tiếp tục nhiệm vụ của mình.

Hai tay cầm cốc nước dùng một lần, Đường Miểu ngồi trên sô pha ở khu nghỉ ngơi, nhìn mưa rơi bên ngoài. Khu vực nghỉ ngơi được ngăn cách bằng một tấm kính lớn, khi ngồi đây có thể nhìn rõ mưa hơn.

Mưa thu không nặng hạt, cũng không vội vã, trận này tương đối lớn. Nước mưa như bị cần gạt nước gạt xuống, hội tụ trên kính, rửa sạch tấm kính với những vệt nước không đều.

Bất luận là Nam Thành hay Hoài Thành, đều là ở phía Nam, cho dù là tháng Mười, thời tiết vẫn khô nóng, không có cảm giác se se lạnh của mùa thu.

Và sau cơn mưa này, cái lạnh ẩm ướt sẽ từ từ kéo đến, chẳng mấy chốc sẽ là mùa đông.

Mùa đông ở đây không tốt lắm. Không có lò sưởi, điều hòa cũng không thổi nổi, chỉ có thể dựa vào chăn nóng để giữ ấm. Hơn nữa chăn nóng mặc dù vừa mới làm ấm cơ thể, nhưng cuối cùng một tia lạnh thấu xương cũng sẽ rất nhanh xâm nhập thân thể, toàn thân rất nhanh sẽ hạ nhiệt.

Mùa đông phương Nam đều như vậy.

Tuy nhiên Nam Thành và Hoài Thành nằm gần ranh giới Nam Bắc hơn một chút nên mùa đông vẫn rất lạnh. Có vẻ như nếu đi xa hơn một chút về phía Nam, mùa đông sẽ không quá khổ sở như vậy.

Suy nghĩ của Đường Miểu bay theo mưa, cô bất giác nghĩ đến đây. Vừa nghĩ, cơ thể cô như từ trong ký ức cảm nhận được cái lạnh của mùa đông Nam Thành, cô cầm ly nước lên, nhấp một ngụm trà nóng.

Trà nóng đang nóng lên, khiến cơ thể cô từ trong ra ngoài ấm hơn rất nhiều. Đường Miểu đang muốn uống tiếp, điện thoại trong túi rung lên.

Nghe thấy tiếng rung, Đường Miểu ngừng uống trà, nhìn mưa bên ngoài, động tác chậm một hồi, sau đó đặt cốc nước vào tay trái, lấy điện thoại di động ra nhìn.

Tin nhắn là Hạ Khiếu gửi, hỏi cô đã về đến nhà chưa. Không chỉ Nam Thành mà Hoài Thành cũng mưa. Hỏi xem cô có bị ướt trên đường về nhà không.

Tin nhắn vừa được gửi đi, bởi vì buổi tối cô không trò chuyện nhiều với Hạ Khiếu nên thời gian gửi được hiển thị trên tin nhắn trò chuyện.

Đã chín giờ rưỡi.

Hạ Khiếu hôm nay chắc không về sớm như vậy.

Cầm điện thoại, Đường Miểu xem tin nhắn của Hạ Khiếu, lông mi rũ xuống, biểu cảm dưới lông mi bị cái bóng của lông mi che mất, không biết biểu tình bên trong là gì.

Cô không trả lời một lúc.

Cô cầm điện thoại, nhìn chằm chằm tin nhắn của Hạ Khiếu, một tay lạnh ngắt, tay kia cầm ly trà quýt nóng hổi. Nóng lạnh luân phiên, Đường Miểu tựa hồ không có cảm giác gì, không nhận ra cái nóng của trà nóng và cái lạnh của chiếc điện thoại.

Cô cứ như vậy mỗi tay mỗi thứ, lắng nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, ngây ra rất lâu.

Thời gian từng phút trôi qua, gần năm phút trôi qua. Đường Miểu lấy lại tinh thần, bật sáng màn hình điện thoại đã tối đen

Màn hình sáng lên, mở khóa, sau khi mở khóa, Đường Miểu tìm danh bạ, gọi điện cho Hạ Khiếu.


Cuộc gọi kết nối, Đường Miểu đưa điện thoại lên tai, nghe đầu dây bên kia truyền đến tiếng "tút----". Hạ Khiếu có thể đang diễn tập, phòng tập rất ồn ào, trong chốc lát không thể nghe điện thoại liền được.

Đường Miểu vừa cầm điện thoại vừa nghe, ước chừng bốn năm tiếng "tút", Hạ Khiếu liền bắt máy.

"Về đến nhà rồi?"

Khi Hạ Khiếu trả lời điện thoại, không có tiếng động nào khác ngoài giọng nói của anh. Dường như như đã rời khỏi phòng tập và đi đến hành lang bên ngoài phòng tập. Hành lang sạch sẽ, lúc này chỉ có Hạ Khiếu ở bên ngoài.

Đường Miểu gọi tới. Khi họ gọi điện thoại, trong những trường hợp bình thường, Hạ Khiếu sẽ tránh đám Tề Viễn. Đường Miểu và anh kết hôn nhanh chóng, mặc dù hai người ở bên nhau là chuyện đương nhiên, nhưng cũng tương đối gấp gáp. Sự gấp gáp này ám chỉ việc Đường Miểu vừa mới kết thúc mối quan hệ mười năm qua, khi bước vào mối quan hệ này với anh, có thể sợ hãi và khó hòa nhập. Cô nói cô sẽ vượt qua và điều chỉnh, nhưng trước khi điều chỉnh xong, Đường Miểu hy vọng chỉ có hai người họ biết về việc họ ở bên nhau. Như vậy mới mang lại cho cô cảm giác an toàn.

Hạ Khiếu đối với chuyện tình cảm giữa hai người, từ trước đến nay luôn là Đường Miểu muốn như thế nào thì như thế đó. Cô muốn như vậy, vậy Hạ Khiếu cũng tùy theo cô.

Anh ở phương diện này tương đối tùy ý, cũng chưa bao giờ nghĩ quá nhiều đối với yêu cầu này của Đường Miểu. Không chỉ phương diện này, anh chưa từng nghĩ quá nhiều về Đường Miểu.

Hai người nói về chuyện tình cảm, sau khi sống chung, chỉ có hai người họ tiếp tục nói chuyện như vậy. Mọi thứ khác nằm ngoài mối quan hệ này, không có gì đáng quan tâm.

Sau khi Hạ Khiếu hỏi, Đường Miểu nói: "Vẫn chưa."

Nói xong, Đường Miểu cười nói: "Dữu Nhã Nhã bình thường nói rất nhiều, lần này ra ngoài mấy ngày, càng không dừng lại được. Vừa nãy còn oán trách ông chủ của chúng em."

Hạ Khiếu biết chuyện Dữu Nhã Nhã, Tiền Trình và Tiểu Khương bọn họ đi Tần Thành. Đường Miểu làm việc trong cửa hàng piano Bác Nhã, mặc dù là một cửa hàng piano nhỏ nhưng quan hệ giữa mọi người rất tốt. Đặc biệt là Dữu Nhã Nhã, có mối quan hệ tốt nhất với Đường Miểu. Hai người nói gần như không có gì giấu nhau.

Ngày thường, khi mọi người đang làm việc trong cửa hàng piano, Dữu Nhã Nhã sẽ tận dụng mọi cơ hội để đến lớp học piano của Đường Miểu, có những cuộc trò chuyện không ngừng với cô. Lần này cô ấy đi Tần Thành ở mấy ngày, không gặp Đường Miểu, tích cóp một bụng lời nói, cả đêm phỏng chừng cũng không nói hết.

Mà Đường Miểu cũng thích ở cùng cô ấy. Dữu Nhã Nhã nói rất nhiều, tính cách sôi nổi, ngây thơ và chân thành, Đường Miểu thích trò chuyện với cô ấy và lắng nghe cô ấy nói điều gì đó. Cô coi Dữu Nhã Nhã là người bạn thân nhất của mình, ở một mức độ nào đó, Dữu Nhã Nhã cũng là ký thác cao nhất cho tình bạn của cô.

Sống một mình trên đời này có muôn vàn cảm xúc, chỉ tình yêu và tình cảm gia đình thôi thì chưa đủ, tình bạn cũng là một phần vô cùng quan trọng.

Đường Miểu thích Dữu Nhã Nhã, Hạ Khiếu tuyệt đối cũng sẽ không quấy rầy hai người bọn họ, Dữu Nhã Nhã có thể mang đến cho Đường Miểu rất nhiều vui vẻ, bất kể là mang đến cái gì, Hạ Khiếu chỉ quan tâm Đường Miểu có được kết quả vui vẻ này.

Trong giọng nói Đường Miểu tuy rằng có chút oán trách, nhưng hiển nhiên là rất vui vẻ. Nghe cô nói xong, Hạ Khiếu ngẩng đầu nhìn bệ cửa sổ cuối hành lang. Trên cửa sổ thủy tinh trên bệ cửa sổ đọng lại những giọt mưa li ti, Hạ Khiếu nhìn những hạt mưa, nói với Đường Miểu: "Vậy em ở lại thêm một lát đi."

Nói xong, Hạ Khiếu lại nhìn về phía bệ cửa sổ, nói với Đường Miểu: "Bọn anh diễn tập chắc đến mười một giờ. Đến lúc đó mà em còn chưa về, anh đi đón em."

Sau khi Hạ Khiếu nói xong, Đường Miểu nghe xong liền cười đáp lại.

"Được ạ."

Trả lời xong, Đường Miểu nói: "Diễn tập thế nào? Anh ăn cơm chưa?"


Đối với một ngành nghề như ban nhạc, về cơ bản xác định một ngày không ăn ba bữa. Hạ Khiếu chỉ ăn ba bữa một ngày khi anh ở cùng Đường Miểu. Nhưng chỉ cần anh cùng đám Tề Viễn, bị ba người bọn họ vây quanh, liền không thể ăn cơm đúng giờ.

"Ngày mai chỉ là biểu diễn một số bài hát, diễn tập cũng không có gì." Hạ Khiếu nói với Đường Miểu, nói xong liền trả lời vấn đề ăn uống.

"Anh ăn rồi."

"Em đặt đồng hồ báo thức cho anh, sau khi đồng hồ báo thức reo, anh đã gọi đồ ăn mang đi. Bốn người bọn anh cùng ăn."

Hạ Khiếu nói xong lời này, Đường Miểu trong điện thoại khẽ cười một tiếng.

Đường Miểu đặt đồng hồ báo thức cho Hạ Khiếu. Khi ở cùng cô thì không sao, nhưng khi ở cùng ban nhạc, anh thường quên mất giờ ăn, vì vậy Đường Miểu đã đặt đồng hồ báo thức cho anh ba bữa một ngày.

Đồng hồ báo thức của Hạ Khiếu đã được đặt cố định, bất kể Đường Miểu có ở đó hay không, nó sẽ kêu, khi đồng hồ báo thức reo, Hạ Khiếu liền ngừng công việc và đi ăn trước.

Nghe Hạ Khiếu nói xong, Đường Miểu cười hỏi.

"Anh ăn gì thế?"

Hai người trò chuyện như vợ chồng, sau khi Đường Miểu hỏi xong, Hạ Khiếu liền nói với Đường Miểu. Nói xong, anh cũng tự nhiên hỏi Đường Miểu tối nay ăn gì. Đường Miểu nói từng cái một.

"Tay nghề của bố Dữu Nhã Nhã quả thực không tệ." Đường Miểu nói xong thực đơn tối nay với Hạ Khiếu, bình luận như vậy.

Sau khi cô đánh giá xong, Hạ Khiếu cũng mỉm cười.

Hạ Khiếu cười nhạt. Chỉ cần một hơi thở đơn giản. Tiếng cười của anh theo ống nghe truyền vào tai cô, Đường Miểu nhớ lại cảm giác khi anh nằm bên cạnh cô, ghé vào tai cô nói chuyện.

Cảm giác này, bên tai cô hơi nóng lên, Đường Miểu thu hồi nụ cười trên môi, cụp mi nhìn mũi chân của mình. Cô nhìn xuống mũi chân của mình, nói với Hạ Khiếu.

"Vừa rồi khi em cùng Dữu Nhã Nhã tán gẫu, Dữu Nhã Nhã nói với em một chuyện." Đường Miểu nói.

Đường Miểu nói xong, Hạ Khiếu liền đáp: "Chuyện gì?"

"Đó là cửa hàng piano của bọn em có dự án hợp tác với tổ chức phúc lợi công cộng. Tổ chức phúc lợi công cộng và nhiều cơ sở đào tạo sẽ có hợp tác trong lĩnh vực này. Cụ thể, tổ chức phúc lợi công cộng sẽ thường xuyên bố trí một số dự án hỗ trợ giáo dục miền núi. Sau khi dự án được thành lập sẽ tuyển chọn từ các cơ sở đào tạo liên kết, bố trí giáo viên lên miền núi giảng dạy."

Thực tế, những dự án như thế này phát triển rất tốt trong thời gian qua. Về cơ bản chính là một số cơ sở đào tạo, thông qua các tổ chức phúc lợi công cộng, thực hiện một số dự án giáo dục phúc lợi công cộng.

Ví dụ như khu vực thành thị và nông thôn hoàn toàn khác nhau về chất lượng và loại hình giáo dục. Để giúp trẻ em nông thôn được hưởng nền giáo dục chất lượng cao và đa dạng, các tổ chức phúc lợi công cộng sẽ hợp tác với một số cơ sở đào tạo. Được sắp xếp bởi các tổ chức phúc lợi công cộng, các cơ sở đào tạo cung cấp giáo viên và thiết bị, để đạt được một dự án phúc lợi công cộng chung.

Thường không có tiền cho các dự án phúc lợi công cộng như thế này. Nhưng mặc dù không có tiền, vẫn có nhiều giáo viên muốn đi.

Đầu tiên, ai cũng rất quan tâm và mong làm được điều gì đó cho trẻ em vùng núi. Thứ hai, sau cuộc sống thành thị với cường độ cao, lên núi lập nghiệp có thể làm phong phú cho bản thân, giải tỏa xích mích nội bộ.

Trên thực tế, Dữu Nhã Nhã đã đề cập đến dự án này trước đó với cô, Đường Miểu cũng đã nói chuyện với Hạ Khiếu về nó, nhưng họ không nói cụ thể.

Hôm nay Đường Miểu nói cụ thể chuyện này với Hạ Khiếu, đương nhiên không phải là không có lý do.

Sau khi nói chuyện với Hạ Khiếu, Đường Miểu nói.

"Em muốn tham gia dự án này."


Đường Miểu nói xong, đầu bên kia điện thoại Hạ Khiếu liền im lặng.

"Dữu Nhã Nhã sẽ đi cùng em, ông chủ của bọn em cũng sẽ đi, cho nên vấn đề thực ra cũng không lớn như vậy." Khi Hạ Khiếu trầm mặc, Đường Miểu nói lời này.

Đường Miểu nói xong, bên Hạ Khiếu vẫn không có động tĩnh. Anh vẫn trầm mặc, không bao lâu liền hỏi Đường Miểu.

"Đi bao lâu?"

Sau khi Hạ Khiếu hỏi câu hỏi này, lần này Đường Miểu im lặng. Cô nhìn xuống mũi chân, suy nghĩ một lúc rồi nói.

"Không rõ nữa." Đường Miểu nói.

Nói xong, Đường Miểu lại nói: "Dự án này cửa hàng piano bọn em là lần đầu tiên tham gia, thời gian cụ thể còn chưa xác định."

Đường Miểu giải thích như vậy.

Sau khi cô giải thích như vậy xong, Hạ Khiếu nghe cô giải thích cũng chỉ nhẹ nhàng đáp lại. Sau khi trả lời, Hạ Khiếu nói: "Khi nào em đi?"

Sau khi cho anh một khung thời gian mơ hồ, Hạ Khiếu hỏi ngày khởi hành của cô.

Đường Miểu nghe câu hỏi của anh, ngẩng đầu nhìn mưa rơi trên cửa kính, nói: "Tối nay."

"Anh tiễn em."

Đường Miểu nói ngày khởi hành. Đối với ngày khởi hành khẩn cấp như vậy, Hạ Khiếu không hỏi một lời nào, chỉ nói điều này. Nói xong, Đường Miểu cười nói: "Không cần đâu."

Đường Miểu nói xong lời này, Hạ Khiếu lại trầm mặc.

Ống nghe lại im lặng, phảng phất chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ của người đàn ông, Đường Miểu ngồi trên ghế sô pha, cảm giác tư thế này đang chèn ép khí quản của cô, khiến cô có chút không thở được. Cô hít một hơi thật mạnh như thế này, rồi ngồi thẳng dậy.

"Em không biết chính xác mình sẽ đi đâu. Vẫn chưa quyết định được." Đường Miểu sau khi ngồi thẳng dậy nói với Hạ Khiếu.

Sau khi nói xong, cô như là vì hiểu rõ mà giải thích về tổ chức từ thiện hỗ trợ giáo dục khó tin này mà không có bất kỳ thông tin nào.

"Chỉ là chuyện đột nhiên quyết định, phải xem tổ chức phúc lợi công cộng sắp xếp cụ thể, tin tức còn phải chờ bọn em đến..."

"Chị."

Đường Miểu đang giải thích cho Hạ Khiếu. Nhưng cô còn chưa giải thích xong, Hạ Khiếu đã ngắt lời cô.

Thanh âm của anh không lớn, qua tai nghe, thanh âm cũng không thay đổi nhiều, vẫn như cũ trong trẻo dễ chịu, phảng phất như ở bên tai cô, anh gọi cô là "chị".

Sau khi Hạ Khiếu, Đường Miểu không nói nên lời đột ngột im bặt khi anh gọi "chị". Đường Miểu ngay cả đôi môi đang hé mở cũng không khép lại được, sau khi anh khẽ gọi cô là "chị" thì chúng khẽ run lên.

Môi cô run run, giọng nói của Hạ Khiếu lại vang lên từ điện thoại.

Anh nói: "Chú ý an toàn."
 
Chương 88: C88: Trống rỗng


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Edit+beta: LQNN203

Kha Di không nói nữa.

Cô ta đang đứng dưới ánh đèn phòng khách, Đường Miểu đã đi tới huyền quan, biến mất trong bóng tối do ánh đèn phòng khách tạo thành. Cô giống như một bức tranh mờ ảo, không màu. Khi nói những lời trên, trong mắt cô không có sự thăng trầm.

Kha Di đứng đó, nhìn chằm chằm vào Đường Miểu. Khoảng cách giữa họ không xa, Đường Miểu và Kha Di nhìn nhau một lúc. Chỉ chốc lát, Đường Miểu thu hồi ánh mắt, lại lần nữa quay người, vừa đi vừa nói.

"Nhớ ăn cơm."

"Đừng quên rửa bát."

Nhắn xong hai câu này, Đường Miểu đã đi tới cửa. Cô đặt tay lên nắm cửa và xoay tay nắm nặng trịch. Cánh cửa và tay nắm bị vặn mở ra, Đường Miểu đẩy cánh cửa gỗ nặng nề, đi ra ngoài.

...

Đường Miểu lại đứng trên hành lang vừa rồi.

Sau khi ra khỏi nhà Kha Di, cô đóng cửa nhà lại. Những ván cửa dày cộp chặn mọi âm thanh trong nhà Kha Di, những bức tường và ván cửa cắt không gian thành hình khối.

Đường Miểu ở trong khối lập phương có ánh đèn này, cô đứng ở cửa nhà Kha Di, hồi lâu không nhúc nhích.

Cứ như vậy không biết bao lâu, Đường Miểu ngước mắt nhìn hướng thang máy, cất bước đi tới.

Thang máy cho một hộ gia đình đến rất nhanh chóng. Thang máy gần như không được sử dụng vào ban đêm, chưa kể trời còn mưa. Đường Miểu vào thang máy, nhấn nút tầng một, không lâu sau, cửa thang máy mở ra, Đường Miểu đi ra thang máy.

Bước ra khỏi thang máy, một mình bước vào sảnh tòa nhà chung cư. Tại sảnh khu chung cư cao cấp luôn có nhân viên bảo vệ túc trực ban đêm. Lúc Đường Miểu ra khỏi thang máy, bảo vệ nhìn cô nói một câu.

"Bên ngoài đang mưa to. Cô có cần ô không?"

Nhân viên bảo vệ hỏi câu hỏi này, Đường Miểu nhìn ra bên ngoài qua cửa kính của sảnh tòa nhà đơn vị.

Khi đang ăn tối với Kha Di vừa rồi, trời vừa mới ngớt mưa dần nặng hạt hơn. Nhưng hiện tại, mưa đã hoàn toàn tăng lên, hạt mưa đập vào thủy tinh bên ngoài, phát ra tiếng lộp bộp. Đường Miểu nhìn những hạt mưa đập vào cửa kính, nói.

"Mưa mùa thu thường rất ngắn, tôi sẽ đợi ở đây một lát."

Đường Miểu nói xong lời này, bảo vệ liên tục gật đầu. Anh ta nói với Đường Miểu, bên kia có khu nghỉ ngơi, cô có thể ngồi trên ghế sô pha đợi.

Đường Miểu cảm ơn rồi ngồi xuống, một lúc sau, bảo vệ còn pha cho cô một tách trà nóng mang tới.

"Cảm ơn." Trà quýt Tiểu Thanh có hương vị vỏ quýt sảng khoái. Đường Miểu nhận chiếc cốc dùng một lần, qua làn sương bốc khói nói một câu như vậy với bảo vệ.


Được cảm ơn như vậy, bảo vệ chỉ cười, nói không có gì. Nói xong, nhân viên bảo vệ quay trở lại vị trí của mình để tiếp tục nhiệm vụ của mình.

Hai tay cầm cốc nước dùng một lần, Đường Miểu ngồi trên sô pha ở khu nghỉ ngơi, nhìn mưa rơi bên ngoài. Khu vực nghỉ ngơi được ngăn cách bằng một tấm kính lớn, khi ngồi đây có thể nhìn rõ mưa hơn.

Mưa thu không nặng hạt, cũng không vội vã, trận này tương đối lớn. Nước mưa như bị cần gạt nước gạt xuống, hội tụ trên kính, rửa sạch tấm kính với những vệt nước không đều.

Bất luận là Nam Thành hay Hoài Thành, đều là ở phía Nam, cho dù là tháng Mười, thời tiết vẫn khô nóng, không có cảm giác se se lạnh của mùa thu.

Và sau cơn mưa này, cái lạnh ẩm ướt sẽ từ từ kéo đến, chẳng mấy chốc sẽ là mùa đông.

Mùa đông ở đây không tốt lắm. Không có lò sưởi, điều hòa cũng không thổi nổi, chỉ có thể dựa vào chăn nóng để giữ ấm. Hơn nữa chăn nóng mặc dù vừa mới làm ấm cơ thể, nhưng cuối cùng một tia lạnh thấu xương cũng sẽ rất nhanh xâm nhập thân thể, toàn thân rất nhanh sẽ hạ nhiệt.

Mùa đông phương Nam đều như vậy.

Tuy nhiên Nam Thành và Hoài Thành nằm gần ranh giới Nam Bắc hơn một chút nên mùa đông vẫn rất lạnh. Có vẻ như nếu đi xa hơn một chút về phía Nam, mùa đông sẽ không quá khổ sở như vậy.

Suy nghĩ của Đường Miểu bay theo mưa, cô bất giác nghĩ đến đây. Vừa nghĩ, cơ thể cô như từ trong ký ức cảm nhận được cái lạnh của mùa đông Nam Thành, cô cầm ly nước lên, nhấp một ngụm trà nóng.

Trà nóng đang nóng lên, khiến cơ thể cô từ trong ra ngoài ấm hơn rất nhiều. Đường Miểu đang muốn uống tiếp, điện thoại trong túi rung lên.

Nghe thấy tiếng rung, Đường Miểu ngừng uống trà, nhìn mưa bên ngoài, động tác chậm một hồi, sau đó đặt cốc nước vào tay trái, lấy điện thoại di động ra nhìn.

Tin nhắn là Hạ Khiếu gửi, hỏi cô đã về đến nhà chưa. Không chỉ Nam Thành mà Hoài Thành cũng mưa. Hỏi xem cô có bị ướt trên đường về nhà không.

Tin nhắn vừa được gửi đi, bởi vì buổi tối cô không trò chuyện nhiều với Hạ Khiếu nên thời gian gửi được hiển thị trên tin nhắn trò chuyện.

Đã chín giờ rưỡi.

Hạ Khiếu hôm nay chắc không về sớm như vậy.

Cầm điện thoại, Đường Miểu xem tin nhắn của Hạ Khiếu, lông mi rũ xuống, biểu cảm dưới lông mi bị cái bóng của lông mi che mất, không biết biểu tình bên trong là gì.

Cô không trả lời một lúc.

Cô cầm điện thoại, nhìn chằm chằm tin nhắn của Hạ Khiếu, một tay lạnh ngắt, tay kia cầm ly trà quýt nóng hổi. Nóng lạnh luân phiên, Đường Miểu tựa hồ không có cảm giác gì, không nhận ra cái nóng của trà nóng và cái lạnh của chiếc điện thoại.

Cô cứ như vậy mỗi tay mỗi thứ, lắng nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, ngây ra rất lâu.

Thời gian từng phút trôi qua, gần năm phút trôi qua. Đường Miểu lấy lại tinh thần, bật sáng màn hình điện thoại đã tối đen

Màn hình sáng lên, mở khóa, sau khi mở khóa, Đường Miểu tìm danh bạ, gọi điện cho Hạ Khiếu.


Cuộc gọi kết nối, Đường Miểu đưa điện thoại lên tai, nghe đầu dây bên kia truyền đến tiếng "tút----". Hạ Khiếu có thể đang diễn tập, phòng tập rất ồn ào, trong chốc lát không thể nghe điện thoại liền được.

Đường Miểu vừa cầm điện thoại vừa nghe, ước chừng bốn năm tiếng "tút", Hạ Khiếu liền bắt máy.

"Về đến nhà rồi?"

Khi Hạ Khiếu trả lời điện thoại, không có tiếng động nào khác ngoài giọng nói của anh. Dường như như đã rời khỏi phòng tập và đi đến hành lang bên ngoài phòng tập. Hành lang sạch sẽ, lúc này chỉ có Hạ Khiếu ở bên ngoài.

Đường Miểu gọi tới. Khi họ gọi điện thoại, trong những trường hợp bình thường, Hạ Khiếu sẽ tránh đám Tề Viễn. Đường Miểu và anh kết hôn nhanh chóng, mặc dù hai người ở bên nhau là chuyện đương nhiên, nhưng cũng tương đối gấp gáp. Sự gấp gáp này ám chỉ việc Đường Miểu vừa mới kết thúc mối quan hệ mười năm qua, khi bước vào mối quan hệ này với anh, có thể sợ hãi và khó hòa nhập. Cô nói cô sẽ vượt qua và điều chỉnh, nhưng trước khi điều chỉnh xong, Đường Miểu hy vọng chỉ có hai người họ biết về việc họ ở bên nhau. Như vậy mới mang lại cho cô cảm giác an toàn.

Hạ Khiếu đối với chuyện tình cảm giữa hai người, từ trước đến nay luôn là Đường Miểu muốn như thế nào thì như thế đó. Cô muốn như vậy, vậy Hạ Khiếu cũng tùy theo cô.

Anh ở phương diện này tương đối tùy ý, cũng chưa bao giờ nghĩ quá nhiều đối với yêu cầu này của Đường Miểu. Không chỉ phương diện này, anh chưa từng nghĩ quá nhiều về Đường Miểu.

Hai người nói về chuyện tình cảm, sau khi sống chung, chỉ có hai người họ tiếp tục nói chuyện như vậy. Mọi thứ khác nằm ngoài mối quan hệ này, không có gì đáng quan tâm.

Sau khi Hạ Khiếu hỏi, Đường Miểu nói: "Vẫn chưa."

Nói xong, Đường Miểu cười nói: "Dữu Nhã Nhã bình thường nói rất nhiều, lần này ra ngoài mấy ngày, càng không dừng lại được. Vừa nãy còn oán trách ông chủ của chúng em."

Hạ Khiếu biết chuyện Dữu Nhã Nhã, Tiền Trình và Tiểu Khương bọn họ đi Tần Thành. Đường Miểu làm việc trong cửa hàng piano Bác Nhã, mặc dù là một cửa hàng piano nhỏ nhưng quan hệ giữa mọi người rất tốt. Đặc biệt là Dữu Nhã Nhã, có mối quan hệ tốt nhất với Đường Miểu. Hai người nói gần như không có gì giấu nhau.

Ngày thường, khi mọi người đang làm việc trong cửa hàng piano, Dữu Nhã Nhã sẽ tận dụng mọi cơ hội để đến lớp học piano của Đường Miểu, có những cuộc trò chuyện không ngừng với cô. Lần này cô ấy đi Tần Thành ở mấy ngày, không gặp Đường Miểu, tích cóp một bụng lời nói, cả đêm phỏng chừng cũng không nói hết.

Mà Đường Miểu cũng thích ở cùng cô ấy. Dữu Nhã Nhã nói rất nhiều, tính cách sôi nổi, ngây thơ và chân thành, Đường Miểu thích trò chuyện với cô ấy và lắng nghe cô ấy nói điều gì đó. Cô coi Dữu Nhã Nhã là người bạn thân nhất của mình, ở một mức độ nào đó, Dữu Nhã Nhã cũng là ký thác cao nhất cho tình bạn của cô.

Sống một mình trên đời này có muôn vàn cảm xúc, chỉ tình yêu và tình cảm gia đình thôi thì chưa đủ, tình bạn cũng là một phần vô cùng quan trọng.

Đường Miểu thích Dữu Nhã Nhã, Hạ Khiếu tuyệt đối cũng sẽ không quấy rầy hai người bọn họ, Dữu Nhã Nhã có thể mang đến cho Đường Miểu rất nhiều vui vẻ, bất kể là mang đến cái gì, Hạ Khiếu chỉ quan tâm Đường Miểu có được kết quả vui vẻ này.

Trong giọng nói Đường Miểu tuy rằng có chút oán trách, nhưng hiển nhiên là rất vui vẻ. Nghe cô nói xong, Hạ Khiếu ngẩng đầu nhìn bệ cửa sổ cuối hành lang. Trên cửa sổ thủy tinh trên bệ cửa sổ đọng lại những giọt mưa li ti, Hạ Khiếu nhìn những hạt mưa, nói với Đường Miểu: "Vậy em ở lại thêm một lát đi."

Nói xong, Hạ Khiếu lại nhìn về phía bệ cửa sổ, nói với Đường Miểu: "Bọn anh diễn tập chắc đến mười một giờ. Đến lúc đó mà em còn chưa về, anh đi đón em."

Sau khi Hạ Khiếu nói xong, Đường Miểu nghe xong liền cười đáp lại.

"Được ạ."

Trả lời xong, Đường Miểu nói: "Diễn tập thế nào? Anh ăn cơm chưa?"


Đối với một ngành nghề như ban nhạc, về cơ bản xác định một ngày không ăn ba bữa. Hạ Khiếu chỉ ăn ba bữa một ngày khi anh ở cùng Đường Miểu. Nhưng chỉ cần anh cùng đám Tề Viễn, bị ba người bọn họ vây quanh, liền không thể ăn cơm đúng giờ.

"Ngày mai chỉ là biểu diễn một số bài hát, diễn tập cũng không có gì." Hạ Khiếu nói với Đường Miểu, nói xong liền trả lời vấn đề ăn uống.

"Anh ăn rồi."

"Em đặt đồng hồ báo thức cho anh, sau khi đồng hồ báo thức reo, anh đã gọi đồ ăn mang đi. Bốn người bọn anh cùng ăn."

Hạ Khiếu nói xong lời này, Đường Miểu trong điện thoại khẽ cười một tiếng.

Đường Miểu đặt đồng hồ báo thức cho Hạ Khiếu. Khi ở cùng cô thì không sao, nhưng khi ở cùng ban nhạc, anh thường quên mất giờ ăn, vì vậy Đường Miểu đã đặt đồng hồ báo thức cho anh ba bữa một ngày.

Đồng hồ báo thức của Hạ Khiếu đã được đặt cố định, bất kể Đường Miểu có ở đó hay không, nó sẽ kêu, khi đồng hồ báo thức reo, Hạ Khiếu liền ngừng công việc và đi ăn trước.

Nghe Hạ Khiếu nói xong, Đường Miểu cười hỏi.

"Anh ăn gì thế?"

Hai người trò chuyện như vợ chồng, sau khi Đường Miểu hỏi xong, Hạ Khiếu liền nói với Đường Miểu. Nói xong, anh cũng tự nhiên hỏi Đường Miểu tối nay ăn gì. Đường Miểu nói từng cái một.

"Tay nghề của bố Dữu Nhã Nhã quả thực không tệ." Đường Miểu nói xong thực đơn tối nay với Hạ Khiếu, bình luận như vậy.

Sau khi cô đánh giá xong, Hạ Khiếu cũng mỉm cười.

Hạ Khiếu cười nhạt. Chỉ cần một hơi thở đơn giản. Tiếng cười của anh theo ống nghe truyền vào tai cô, Đường Miểu nhớ lại cảm giác khi anh nằm bên cạnh cô, ghé vào tai cô nói chuyện.

Cảm giác này, bên tai cô hơi nóng lên, Đường Miểu thu hồi nụ cười trên môi, cụp mi nhìn mũi chân của mình. Cô nhìn xuống mũi chân của mình, nói với Hạ Khiếu.

"Vừa rồi khi em cùng Dữu Nhã Nhã tán gẫu, Dữu Nhã Nhã nói với em một chuyện." Đường Miểu nói.

Đường Miểu nói xong, Hạ Khiếu liền đáp: "Chuyện gì?"

"Đó là cửa hàng piano của bọn em có dự án hợp tác với tổ chức phúc lợi công cộng. Tổ chức phúc lợi công cộng và nhiều cơ sở đào tạo sẽ có hợp tác trong lĩnh vực này. Cụ thể, tổ chức phúc lợi công cộng sẽ thường xuyên bố trí một số dự án hỗ trợ giáo dục miền núi. Sau khi dự án được thành lập sẽ tuyển chọn từ các cơ sở đào tạo liên kết, bố trí giáo viên lên miền núi giảng dạy."

Thực tế, những dự án như thế này phát triển rất tốt trong thời gian qua. Về cơ bản chính là một số cơ sở đào tạo, thông qua các tổ chức phúc lợi công cộng, thực hiện một số dự án giáo dục phúc lợi công cộng.

Ví dụ như khu vực thành thị và nông thôn hoàn toàn khác nhau về chất lượng và loại hình giáo dục. Để giúp trẻ em nông thôn được hưởng nền giáo dục chất lượng cao và đa dạng, các tổ chức phúc lợi công cộng sẽ hợp tác với một số cơ sở đào tạo. Được sắp xếp bởi các tổ chức phúc lợi công cộng, các cơ sở đào tạo cung cấp giáo viên và thiết bị, để đạt được một dự án phúc lợi công cộng chung.

Thường không có tiền cho các dự án phúc lợi công cộng như thế này. Nhưng mặc dù không có tiền, vẫn có nhiều giáo viên muốn đi.

Đầu tiên, ai cũng rất quan tâm và mong làm được điều gì đó cho trẻ em vùng núi. Thứ hai, sau cuộc sống thành thị với cường độ cao, lên núi lập nghiệp có thể làm phong phú cho bản thân, giải tỏa xích mích nội bộ.

Trên thực tế, Dữu Nhã Nhã đã đề cập đến dự án này trước đó với cô, Đường Miểu cũng đã nói chuyện với Hạ Khiếu về nó, nhưng họ không nói cụ thể.

Hôm nay Đường Miểu nói cụ thể chuyện này với Hạ Khiếu, đương nhiên không phải là không có lý do.

Sau khi nói chuyện với Hạ Khiếu, Đường Miểu nói.

"Em muốn tham gia dự án này."


Đường Miểu nói xong, đầu bên kia điện thoại Hạ Khiếu liền im lặng.

"Dữu Nhã Nhã sẽ đi cùng em, ông chủ của bọn em cũng sẽ đi, cho nên vấn đề thực ra cũng không lớn như vậy." Khi Hạ Khiếu trầm mặc, Đường Miểu nói lời này.

Đường Miểu nói xong, bên Hạ Khiếu vẫn không có động tĩnh. Anh vẫn trầm mặc, không bao lâu liền hỏi Đường Miểu.

"Đi bao lâu?"

Sau khi Hạ Khiếu hỏi câu hỏi này, lần này Đường Miểu im lặng. Cô nhìn xuống mũi chân, suy nghĩ một lúc rồi nói.

"Không rõ nữa." Đường Miểu nói.

Nói xong, Đường Miểu lại nói: "Dự án này cửa hàng piano bọn em là lần đầu tiên tham gia, thời gian cụ thể còn chưa xác định."

Đường Miểu giải thích như vậy.

Sau khi cô giải thích như vậy xong, Hạ Khiếu nghe cô giải thích cũng chỉ nhẹ nhàng đáp lại. Sau khi trả lời, Hạ Khiếu nói: "Khi nào em đi?"

Sau khi cho anh một khung thời gian mơ hồ, Hạ Khiếu hỏi ngày khởi hành của cô.

Đường Miểu nghe câu hỏi của anh, ngẩng đầu nhìn mưa rơi trên cửa kính, nói: "Tối nay."

"Anh tiễn em."

Đường Miểu nói ngày khởi hành. Đối với ngày khởi hành khẩn cấp như vậy, Hạ Khiếu không hỏi một lời nào, chỉ nói điều này. Nói xong, Đường Miểu cười nói: "Không cần đâu."

Đường Miểu nói xong lời này, Hạ Khiếu lại trầm mặc.

Ống nghe lại im lặng, phảng phất chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ của người đàn ông, Đường Miểu ngồi trên ghế sô pha, cảm giác tư thế này đang chèn ép khí quản của cô, khiến cô có chút không thở được. Cô hít một hơi thật mạnh như thế này, rồi ngồi thẳng dậy.

"Em không biết chính xác mình sẽ đi đâu. Vẫn chưa quyết định được." Đường Miểu sau khi ngồi thẳng dậy nói với Hạ Khiếu.

Sau khi nói xong, cô như là vì hiểu rõ mà giải thích về tổ chức từ thiện hỗ trợ giáo dục khó tin này mà không có bất kỳ thông tin nào.

"Chỉ là chuyện đột nhiên quyết định, phải xem tổ chức phúc lợi công cộng sắp xếp cụ thể, tin tức còn phải chờ bọn em đến..."

"Chị."

Đường Miểu đang giải thích cho Hạ Khiếu. Nhưng cô còn chưa giải thích xong, Hạ Khiếu đã ngắt lời cô.

Thanh âm của anh không lớn, qua tai nghe, thanh âm cũng không thay đổi nhiều, vẫn như cũ trong trẻo dễ chịu, phảng phất như ở bên tai cô, anh gọi cô là "chị".

Sau khi Hạ Khiếu, Đường Miểu không nói nên lời đột ngột im bặt khi anh gọi "chị". Đường Miểu ngay cả đôi môi đang hé mở cũng không khép lại được, sau khi anh khẽ gọi cô là "chị" thì chúng khẽ run lên.

Môi cô run run, giọng nói của Hạ Khiếu lại vang lên từ điện thoại.

Anh nói: "Chú ý an toàn."
 
Chương 88: C88: Trống rỗng


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Edit+beta: LQNN203

Kha Di không nói nữa.

Cô ta đang đứng dưới ánh đèn phòng khách, Đường Miểu đã đi tới huyền quan, biến mất trong bóng tối do ánh đèn phòng khách tạo thành. Cô giống như một bức tranh mờ ảo, không màu. Khi nói những lời trên, trong mắt cô không có sự thăng trầm.

Kha Di đứng đó, nhìn chằm chằm vào Đường Miểu. Khoảng cách giữa họ không xa, Đường Miểu và Kha Di nhìn nhau một lúc. Chỉ chốc lát, Đường Miểu thu hồi ánh mắt, lại lần nữa quay người, vừa đi vừa nói.

"Nhớ ăn cơm."

"Đừng quên rửa bát."

Nhắn xong hai câu này, Đường Miểu đã đi tới cửa. Cô đặt tay lên nắm cửa và xoay tay nắm nặng trịch. Cánh cửa và tay nắm bị vặn mở ra, Đường Miểu đẩy cánh cửa gỗ nặng nề, đi ra ngoài.

...

Đường Miểu lại đứng trên hành lang vừa rồi.

Sau khi ra khỏi nhà Kha Di, cô đóng cửa nhà lại. Những ván cửa dày cộp chặn mọi âm thanh trong nhà Kha Di, những bức tường và ván cửa cắt không gian thành hình khối.

Đường Miểu ở trong khối lập phương có ánh đèn này, cô đứng ở cửa nhà Kha Di, hồi lâu không nhúc nhích.

Cứ như vậy không biết bao lâu, Đường Miểu ngước mắt nhìn hướng thang máy, cất bước đi tới.

Thang máy cho một hộ gia đình đến rất nhanh chóng. Thang máy gần như không được sử dụng vào ban đêm, chưa kể trời còn mưa. Đường Miểu vào thang máy, nhấn nút tầng một, không lâu sau, cửa thang máy mở ra, Đường Miểu đi ra thang máy.

Bước ra khỏi thang máy, một mình bước vào sảnh tòa nhà chung cư. Tại sảnh khu chung cư cao cấp luôn có nhân viên bảo vệ túc trực ban đêm. Lúc Đường Miểu ra khỏi thang máy, bảo vệ nhìn cô nói một câu.

"Bên ngoài đang mưa to. Cô có cần ô không?"

Nhân viên bảo vệ hỏi câu hỏi này, Đường Miểu nhìn ra bên ngoài qua cửa kính của sảnh tòa nhà đơn vị.

Khi đang ăn tối với Kha Di vừa rồi, trời vừa mới ngớt mưa dần nặng hạt hơn. Nhưng hiện tại, mưa đã hoàn toàn tăng lên, hạt mưa đập vào thủy tinh bên ngoài, phát ra tiếng lộp bộp. Đường Miểu nhìn những hạt mưa đập vào cửa kính, nói.

"Mưa mùa thu thường rất ngắn, tôi sẽ đợi ở đây một lát."

Đường Miểu nói xong lời này, bảo vệ liên tục gật đầu. Anh ta nói với Đường Miểu, bên kia có khu nghỉ ngơi, cô có thể ngồi trên ghế sô pha đợi.

Đường Miểu cảm ơn rồi ngồi xuống, một lúc sau, bảo vệ còn pha cho cô một tách trà nóng mang tới.

"Cảm ơn." Trà quýt Tiểu Thanh có hương vị vỏ quýt sảng khoái. Đường Miểu nhận chiếc cốc dùng một lần, qua làn sương bốc khói nói một câu như vậy với bảo vệ.


Được cảm ơn như vậy, bảo vệ chỉ cười, nói không có gì. Nói xong, nhân viên bảo vệ quay trở lại vị trí của mình để tiếp tục nhiệm vụ của mình.

Hai tay cầm cốc nước dùng một lần, Đường Miểu ngồi trên sô pha ở khu nghỉ ngơi, nhìn mưa rơi bên ngoài. Khu vực nghỉ ngơi được ngăn cách bằng một tấm kính lớn, khi ngồi đây có thể nhìn rõ mưa hơn.

Mưa thu không nặng hạt, cũng không vội vã, trận này tương đối lớn. Nước mưa như bị cần gạt nước gạt xuống, hội tụ trên kính, rửa sạch tấm kính với những vệt nước không đều.

Bất luận là Nam Thành hay Hoài Thành, đều là ở phía Nam, cho dù là tháng Mười, thời tiết vẫn khô nóng, không có cảm giác se se lạnh của mùa thu.

Và sau cơn mưa này, cái lạnh ẩm ướt sẽ từ từ kéo đến, chẳng mấy chốc sẽ là mùa đông.

Mùa đông ở đây không tốt lắm. Không có lò sưởi, điều hòa cũng không thổi nổi, chỉ có thể dựa vào chăn nóng để giữ ấm. Hơn nữa chăn nóng mặc dù vừa mới làm ấm cơ thể, nhưng cuối cùng một tia lạnh thấu xương cũng sẽ rất nhanh xâm nhập thân thể, toàn thân rất nhanh sẽ hạ nhiệt.

Mùa đông phương Nam đều như vậy.

Tuy nhiên Nam Thành và Hoài Thành nằm gần ranh giới Nam Bắc hơn một chút nên mùa đông vẫn rất lạnh. Có vẻ như nếu đi xa hơn một chút về phía Nam, mùa đông sẽ không quá khổ sở như vậy.

Suy nghĩ của Đường Miểu bay theo mưa, cô bất giác nghĩ đến đây. Vừa nghĩ, cơ thể cô như từ trong ký ức cảm nhận được cái lạnh của mùa đông Nam Thành, cô cầm ly nước lên, nhấp một ngụm trà nóng.

Trà nóng đang nóng lên, khiến cơ thể cô từ trong ra ngoài ấm hơn rất nhiều. Đường Miểu đang muốn uống tiếp, điện thoại trong túi rung lên.

Nghe thấy tiếng rung, Đường Miểu ngừng uống trà, nhìn mưa bên ngoài, động tác chậm một hồi, sau đó đặt cốc nước vào tay trái, lấy điện thoại di động ra nhìn.

Tin nhắn là Hạ Khiếu gửi, hỏi cô đã về đến nhà chưa. Không chỉ Nam Thành mà Hoài Thành cũng mưa. Hỏi xem cô có bị ướt trên đường về nhà không.

Tin nhắn vừa được gửi đi, bởi vì buổi tối cô không trò chuyện nhiều với Hạ Khiếu nên thời gian gửi được hiển thị trên tin nhắn trò chuyện.

Đã chín giờ rưỡi.

Hạ Khiếu hôm nay chắc không về sớm như vậy.

Cầm điện thoại, Đường Miểu xem tin nhắn của Hạ Khiếu, lông mi rũ xuống, biểu cảm dưới lông mi bị cái bóng của lông mi che mất, không biết biểu tình bên trong là gì.

Cô không trả lời một lúc.

Cô cầm điện thoại, nhìn chằm chằm tin nhắn của Hạ Khiếu, một tay lạnh ngắt, tay kia cầm ly trà quýt nóng hổi. Nóng lạnh luân phiên, Đường Miểu tựa hồ không có cảm giác gì, không nhận ra cái nóng của trà nóng và cái lạnh của chiếc điện thoại.

Cô cứ như vậy mỗi tay mỗi thứ, lắng nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, ngây ra rất lâu.

Thời gian từng phút trôi qua, gần năm phút trôi qua. Đường Miểu lấy lại tinh thần, bật sáng màn hình điện thoại đã tối đen

Màn hình sáng lên, mở khóa, sau khi mở khóa, Đường Miểu tìm danh bạ, gọi điện cho Hạ Khiếu.


Cuộc gọi kết nối, Đường Miểu đưa điện thoại lên tai, nghe đầu dây bên kia truyền đến tiếng "tút----". Hạ Khiếu có thể đang diễn tập, phòng tập rất ồn ào, trong chốc lát không thể nghe điện thoại liền được.

Đường Miểu vừa cầm điện thoại vừa nghe, ước chừng bốn năm tiếng "tút", Hạ Khiếu liền bắt máy.

"Về đến nhà rồi?"

Khi Hạ Khiếu trả lời điện thoại, không có tiếng động nào khác ngoài giọng nói của anh. Dường như như đã rời khỏi phòng tập và đi đến hành lang bên ngoài phòng tập. Hành lang sạch sẽ, lúc này chỉ có Hạ Khiếu ở bên ngoài.

Đường Miểu gọi tới. Khi họ gọi điện thoại, trong những trường hợp bình thường, Hạ Khiếu sẽ tránh đám Tề Viễn. Đường Miểu và anh kết hôn nhanh chóng, mặc dù hai người ở bên nhau là chuyện đương nhiên, nhưng cũng tương đối gấp gáp. Sự gấp gáp này ám chỉ việc Đường Miểu vừa mới kết thúc mối quan hệ mười năm qua, khi bước vào mối quan hệ này với anh, có thể sợ hãi và khó hòa nhập. Cô nói cô sẽ vượt qua và điều chỉnh, nhưng trước khi điều chỉnh xong, Đường Miểu hy vọng chỉ có hai người họ biết về việc họ ở bên nhau. Như vậy mới mang lại cho cô cảm giác an toàn.

Hạ Khiếu đối với chuyện tình cảm giữa hai người, từ trước đến nay luôn là Đường Miểu muốn như thế nào thì như thế đó. Cô muốn như vậy, vậy Hạ Khiếu cũng tùy theo cô.

Anh ở phương diện này tương đối tùy ý, cũng chưa bao giờ nghĩ quá nhiều đối với yêu cầu này của Đường Miểu. Không chỉ phương diện này, anh chưa từng nghĩ quá nhiều về Đường Miểu.

Hai người nói về chuyện tình cảm, sau khi sống chung, chỉ có hai người họ tiếp tục nói chuyện như vậy. Mọi thứ khác nằm ngoài mối quan hệ này, không có gì đáng quan tâm.

Sau khi Hạ Khiếu hỏi, Đường Miểu nói: "Vẫn chưa."

Nói xong, Đường Miểu cười nói: "Dữu Nhã Nhã bình thường nói rất nhiều, lần này ra ngoài mấy ngày, càng không dừng lại được. Vừa nãy còn oán trách ông chủ của chúng em."

Hạ Khiếu biết chuyện Dữu Nhã Nhã, Tiền Trình và Tiểu Khương bọn họ đi Tần Thành. Đường Miểu làm việc trong cửa hàng piano Bác Nhã, mặc dù là một cửa hàng piano nhỏ nhưng quan hệ giữa mọi người rất tốt. Đặc biệt là Dữu Nhã Nhã, có mối quan hệ tốt nhất với Đường Miểu. Hai người nói gần như không có gì giấu nhau.

Ngày thường, khi mọi người đang làm việc trong cửa hàng piano, Dữu Nhã Nhã sẽ tận dụng mọi cơ hội để đến lớp học piano của Đường Miểu, có những cuộc trò chuyện không ngừng với cô. Lần này cô ấy đi Tần Thành ở mấy ngày, không gặp Đường Miểu, tích cóp một bụng lời nói, cả đêm phỏng chừng cũng không nói hết.

Mà Đường Miểu cũng thích ở cùng cô ấy. Dữu Nhã Nhã nói rất nhiều, tính cách sôi nổi, ngây thơ và chân thành, Đường Miểu thích trò chuyện với cô ấy và lắng nghe cô ấy nói điều gì đó. Cô coi Dữu Nhã Nhã là người bạn thân nhất của mình, ở một mức độ nào đó, Dữu Nhã Nhã cũng là ký thác cao nhất cho tình bạn của cô.

Sống một mình trên đời này có muôn vàn cảm xúc, chỉ tình yêu và tình cảm gia đình thôi thì chưa đủ, tình bạn cũng là một phần vô cùng quan trọng.

Đường Miểu thích Dữu Nhã Nhã, Hạ Khiếu tuyệt đối cũng sẽ không quấy rầy hai người bọn họ, Dữu Nhã Nhã có thể mang đến cho Đường Miểu rất nhiều vui vẻ, bất kể là mang đến cái gì, Hạ Khiếu chỉ quan tâm Đường Miểu có được kết quả vui vẻ này.

Trong giọng nói Đường Miểu tuy rằng có chút oán trách, nhưng hiển nhiên là rất vui vẻ. Nghe cô nói xong, Hạ Khiếu ngẩng đầu nhìn bệ cửa sổ cuối hành lang. Trên cửa sổ thủy tinh trên bệ cửa sổ đọng lại những giọt mưa li ti, Hạ Khiếu nhìn những hạt mưa, nói với Đường Miểu: "Vậy em ở lại thêm một lát đi."

Nói xong, Hạ Khiếu lại nhìn về phía bệ cửa sổ, nói với Đường Miểu: "Bọn anh diễn tập chắc đến mười một giờ. Đến lúc đó mà em còn chưa về, anh đi đón em."

Sau khi Hạ Khiếu nói xong, Đường Miểu nghe xong liền cười đáp lại.

"Được ạ."

Trả lời xong, Đường Miểu nói: "Diễn tập thế nào? Anh ăn cơm chưa?"


Đối với một ngành nghề như ban nhạc, về cơ bản xác định một ngày không ăn ba bữa. Hạ Khiếu chỉ ăn ba bữa một ngày khi anh ở cùng Đường Miểu. Nhưng chỉ cần anh cùng đám Tề Viễn, bị ba người bọn họ vây quanh, liền không thể ăn cơm đúng giờ.

"Ngày mai chỉ là biểu diễn một số bài hát, diễn tập cũng không có gì." Hạ Khiếu nói với Đường Miểu, nói xong liền trả lời vấn đề ăn uống.

"Anh ăn rồi."

"Em đặt đồng hồ báo thức cho anh, sau khi đồng hồ báo thức reo, anh đã gọi đồ ăn mang đi. Bốn người bọn anh cùng ăn."

Hạ Khiếu nói xong lời này, Đường Miểu trong điện thoại khẽ cười một tiếng.

Đường Miểu đặt đồng hồ báo thức cho Hạ Khiếu. Khi ở cùng cô thì không sao, nhưng khi ở cùng ban nhạc, anh thường quên mất giờ ăn, vì vậy Đường Miểu đã đặt đồng hồ báo thức cho anh ba bữa một ngày.

Đồng hồ báo thức của Hạ Khiếu đã được đặt cố định, bất kể Đường Miểu có ở đó hay không, nó sẽ kêu, khi đồng hồ báo thức reo, Hạ Khiếu liền ngừng công việc và đi ăn trước.

Nghe Hạ Khiếu nói xong, Đường Miểu cười hỏi.

"Anh ăn gì thế?"

Hai người trò chuyện như vợ chồng, sau khi Đường Miểu hỏi xong, Hạ Khiếu liền nói với Đường Miểu. Nói xong, anh cũng tự nhiên hỏi Đường Miểu tối nay ăn gì. Đường Miểu nói từng cái một.

"Tay nghề của bố Dữu Nhã Nhã quả thực không tệ." Đường Miểu nói xong thực đơn tối nay với Hạ Khiếu, bình luận như vậy.

Sau khi cô đánh giá xong, Hạ Khiếu cũng mỉm cười.

Hạ Khiếu cười nhạt. Chỉ cần một hơi thở đơn giản. Tiếng cười của anh theo ống nghe truyền vào tai cô, Đường Miểu nhớ lại cảm giác khi anh nằm bên cạnh cô, ghé vào tai cô nói chuyện.

Cảm giác này, bên tai cô hơi nóng lên, Đường Miểu thu hồi nụ cười trên môi, cụp mi nhìn mũi chân của mình. Cô nhìn xuống mũi chân của mình, nói với Hạ Khiếu.

"Vừa rồi khi em cùng Dữu Nhã Nhã tán gẫu, Dữu Nhã Nhã nói với em một chuyện." Đường Miểu nói.

Đường Miểu nói xong, Hạ Khiếu liền đáp: "Chuyện gì?"

"Đó là cửa hàng piano của bọn em có dự án hợp tác với tổ chức phúc lợi công cộng. Tổ chức phúc lợi công cộng và nhiều cơ sở đào tạo sẽ có hợp tác trong lĩnh vực này. Cụ thể, tổ chức phúc lợi công cộng sẽ thường xuyên bố trí một số dự án hỗ trợ giáo dục miền núi. Sau khi dự án được thành lập sẽ tuyển chọn từ các cơ sở đào tạo liên kết, bố trí giáo viên lên miền núi giảng dạy."

Thực tế, những dự án như thế này phát triển rất tốt trong thời gian qua. Về cơ bản chính là một số cơ sở đào tạo, thông qua các tổ chức phúc lợi công cộng, thực hiện một số dự án giáo dục phúc lợi công cộng.

Ví dụ như khu vực thành thị và nông thôn hoàn toàn khác nhau về chất lượng và loại hình giáo dục. Để giúp trẻ em nông thôn được hưởng nền giáo dục chất lượng cao và đa dạng, các tổ chức phúc lợi công cộng sẽ hợp tác với một số cơ sở đào tạo. Được sắp xếp bởi các tổ chức phúc lợi công cộng, các cơ sở đào tạo cung cấp giáo viên và thiết bị, để đạt được một dự án phúc lợi công cộng chung.

Thường không có tiền cho các dự án phúc lợi công cộng như thế này. Nhưng mặc dù không có tiền, vẫn có nhiều giáo viên muốn đi.

Đầu tiên, ai cũng rất quan tâm và mong làm được điều gì đó cho trẻ em vùng núi. Thứ hai, sau cuộc sống thành thị với cường độ cao, lên núi lập nghiệp có thể làm phong phú cho bản thân, giải tỏa xích mích nội bộ.

Trên thực tế, Dữu Nhã Nhã đã đề cập đến dự án này trước đó với cô, Đường Miểu cũng đã nói chuyện với Hạ Khiếu về nó, nhưng họ không nói cụ thể.

Hôm nay Đường Miểu nói cụ thể chuyện này với Hạ Khiếu, đương nhiên không phải là không có lý do.

Sau khi nói chuyện với Hạ Khiếu, Đường Miểu nói.

"Em muốn tham gia dự án này."


Đường Miểu nói xong, đầu bên kia điện thoại Hạ Khiếu liền im lặng.

"Dữu Nhã Nhã sẽ đi cùng em, ông chủ của bọn em cũng sẽ đi, cho nên vấn đề thực ra cũng không lớn như vậy." Khi Hạ Khiếu trầm mặc, Đường Miểu nói lời này.

Đường Miểu nói xong, bên Hạ Khiếu vẫn không có động tĩnh. Anh vẫn trầm mặc, không bao lâu liền hỏi Đường Miểu.

"Đi bao lâu?"

Sau khi Hạ Khiếu hỏi câu hỏi này, lần này Đường Miểu im lặng. Cô nhìn xuống mũi chân, suy nghĩ một lúc rồi nói.

"Không rõ nữa." Đường Miểu nói.

Nói xong, Đường Miểu lại nói: "Dự án này cửa hàng piano bọn em là lần đầu tiên tham gia, thời gian cụ thể còn chưa xác định."

Đường Miểu giải thích như vậy.

Sau khi cô giải thích như vậy xong, Hạ Khiếu nghe cô giải thích cũng chỉ nhẹ nhàng đáp lại. Sau khi trả lời, Hạ Khiếu nói: "Khi nào em đi?"

Sau khi cho anh một khung thời gian mơ hồ, Hạ Khiếu hỏi ngày khởi hành của cô.

Đường Miểu nghe câu hỏi của anh, ngẩng đầu nhìn mưa rơi trên cửa kính, nói: "Tối nay."

"Anh tiễn em."

Đường Miểu nói ngày khởi hành. Đối với ngày khởi hành khẩn cấp như vậy, Hạ Khiếu không hỏi một lời nào, chỉ nói điều này. Nói xong, Đường Miểu cười nói: "Không cần đâu."

Đường Miểu nói xong lời này, Hạ Khiếu lại trầm mặc.

Ống nghe lại im lặng, phảng phất chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ của người đàn ông, Đường Miểu ngồi trên ghế sô pha, cảm giác tư thế này đang chèn ép khí quản của cô, khiến cô có chút không thở được. Cô hít một hơi thật mạnh như thế này, rồi ngồi thẳng dậy.

"Em không biết chính xác mình sẽ đi đâu. Vẫn chưa quyết định được." Đường Miểu sau khi ngồi thẳng dậy nói với Hạ Khiếu.

Sau khi nói xong, cô như là vì hiểu rõ mà giải thích về tổ chức từ thiện hỗ trợ giáo dục khó tin này mà không có bất kỳ thông tin nào.

"Chỉ là chuyện đột nhiên quyết định, phải xem tổ chức phúc lợi công cộng sắp xếp cụ thể, tin tức còn phải chờ bọn em đến..."

"Chị."

Đường Miểu đang giải thích cho Hạ Khiếu. Nhưng cô còn chưa giải thích xong, Hạ Khiếu đã ngắt lời cô.

Thanh âm của anh không lớn, qua tai nghe, thanh âm cũng không thay đổi nhiều, vẫn như cũ trong trẻo dễ chịu, phảng phất như ở bên tai cô, anh gọi cô là "chị".

Sau khi Hạ Khiếu, Đường Miểu không nói nên lời đột ngột im bặt khi anh gọi "chị". Đường Miểu ngay cả đôi môi đang hé mở cũng không khép lại được, sau khi anh khẽ gọi cô là "chị" thì chúng khẽ run lên.

Môi cô run run, giọng nói của Hạ Khiếu lại vang lên từ điện thoại.

Anh nói: "Chú ý an toàn."
 
Chương 89: C89: Biến mất


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Edit+beta: LQNN203

Hạ Khiếu dặn dò cô một câu.

Sau khi anh nói xong, đầu dây bên kia rơi vào một khoảng im lặng kéo dài. Dường như dài cả thế kỷ, cuối cùng, kèm theo tiếng mưa rơi và sóng âm, giọng nói của Đường Miểu truyền đến.

"Được."

Sau khi hai người đáp lại nhau, câu chuyện dường như đã kết thúc, để lại những khoảng trống vô tận. Trong khoảng trống này, hai người tạm biệt nhau rồi cúp điện thoại.

Đường Miểu đang ngồi trên sô pha, tay cầm điện thoại trượt xuống khi cuộc gọi kết thúc. Bàn tay đáp xuống đùi, Đường Miểu lẳng lặng ngồi chỗ đó, nhìn chằm chằm sàn nhà sạch sẽ của đại sảnh khu chung cư một lúc.

Ngồi một hồi, Đường Miểu ngẩng đầu nhìn, ngoài cửa kính, tiếng mưa không biết đã nhỏ lại lúc nào, mưa cũng sắp tạnh.

Cô nhìn những hạt mưa đang tan dần trên ô cửa kính, mắt run rẩy nhìn những hạt mưa rơi xuống, cô nhìn mưa bên ngoài như vậy cho đến khi mưa tạnh hẳn, những vệt nước lồi lõm trên ô cửa kính cũng không còn chảy ra dấu vết.

Đường Miểu nhìn vết nước đóng băng kia, đứng dậy khỏi ghế sô pha.

Sau khi đứng dậy, Đường Miểu uống hết nước trong cốc nước rồi ném cốc nước dùng một lần đi. Sau khi làm xong những thứ này, Đường Miểu cùng nhân viên bảo vệ chào tạm biệt, đứng dậy rời khỏi đại sảnh của tòa nhà đơn vị.

...

Hạ Khiếu sau khi cúp điện thoại, thật lâu vẫn không có động tĩnh gì.

Đôi mắt anh nhìn mưa rơi trên bậu cửa sổ cuối hành lang đập vào cửa sổ thủy tinh, trong đôi đồng tử nhợt nhạt không có cảm xúc. Anh nhìn mưa ngoài cửa sổ, mưa ngoài cửa càng lúc càng nặng hạt, trong phòng tập cũng có thể nghe thấy tiếng trống của Cát Bang. Hạ Khiếu nghe tiếng nhạc hỗn loạn, bỏ điện thoại vào túi, quay người trở lại phòng tập.

Trong phòng tập, Tề Viễn và Lâm Diệp đang điều chỉnh dây đàn, trong khi Cát Bang đang cầm dùi trống ngẫu hứng. Trong lúc giải lao vừa rồi, Hạ Khiếu nhận điện thoại và ra ngoài nghe. Nghe điện thoại tận nửa tiếng, lúc này mới quay lại.

Hạ Khiếu vừa bước vào, Tề Viễn đã ôm cây đàn ghi ta nhìn anh. Anh ta nhìn Hạ Khiếu, trong mắt có chút dò hỏi, hỏi: "Gọi xong rồi à?"

Tề Viễn nói xong, Hạ Khiếu trở lại keyboard ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn anh ta một cái.

"Gọi xong rồi." Hạ Khiếu nói.

Khi Hạ Khiếu nói như vậy, Tề Viễn nhìn Hạ Khiếu, trong mắt nổi lên ý cười, tiếp tục hỏi: "Nói chuyện với ai thế? Lâu như vậy?"

"Đường Miểu." Hạ Khiếu nói.

"À." Hạ Khiếu nói xong, Tề Viễn liền đáp như vậy, tựa hồ không còn nghi ngờ gì nữa. Anh ta cúi đầu vặn đàn, hỏi: "Đường Miểu tìm cậu làm gì, nói chuyện lâu như vậy."

"Cô ấy muốn lên vùng núi dạy." Hạ Khiếu nói.


Sau khi Hạ Khiếu nói xong, không chỉ Tề Viễn, Lâm Diệp và Cát Bang cũng ngẩng đầu nhìn anh.

"Cái gì?" Cát Bang ngừng đánh trống, ngẩng đầu nhìn Hạ Khiếu, có chút lo lắng nói: "Sao lại đi dạy ở vùng núi? Vùng núi nào? Dạy ở đâu? Dạy bao lâu? Khi nào đi?"

Cát Bang hỏi ra một chuỗi câu hỏi.

Sau khi hỏi xong, Hạ Khiếu cho cậu ta một câu trả lời thống nhất.

"Không biết."

Cát Bang: "..."

"Sao lại không biết? Không phải hai người gọi điện nửa tiếng sao?" Lúc này Tề Viễn cũng tham gia trò chuyện, anh ta nói với Hạ Khiếu: "Quả thật có chút đường đột, chưa từng nghe chị ấy nói. Hơn nữa chuyện đi dạy này là thế nào? Có an toàn không? Tuy hỗ trợ giáo dục ở miền núi là điều tốt nhưng nếu là phụ nữ như chị ấy thì thực sự đáng lo ngại. Chị ấy còn không biết mình đi đâu, đến lúc đó nếu có chuyện gì xảy ra, làm sao chúng ta tìm được chị ấy?"

Theo sau Cát Bang, Tề Viễn lại bày tỏ sự lo lắng của mình.

Tề Viễn nói xong, Hạ Khiếu vẫn đưa ra câu trả lời như cũ.

"Không biết."

"Không phải. Không phải hai người gọi điện thoại nửa tiếng sao? Đã nói gì? Hai người không nói gì mà chỉ gọi điện thoại tán gẫu thôi á." Cát Bang nói.

Cát Bang thực sự có chút lo lắng, thậm chí còn trực tiếp từ chỗ ngồi đứng dậy, hỏi Hạ Khiếu như vậy. Đường Miểu mặc dù là hàng xóm của Hạ Khiếu, nhưng quan hệ rất tốt với ba người bọn họ. Là bạn bè, họ cũng có những lo lắng về quyết định của Đường Miểu.

Hơn nữa cho dù là bạn bè, nhưng trong ba người Hạ Khiếu có quan hệ tốt nhất với Đường Miểu, bọn họ phải thông qua Hạ Khiếu mới lấy được một ít tin tức.

Nhưng bây giờ, ngay cả Hạ Khiếu cũng không biết thông tin này.

Hạ Khiếu không chỉ không biết, mà dường như anh không quá nóng lòng vì không biết. Anh ngồi bên cửa sổ, chiếc bàn cạnh cửa sổ dựa vào tường, keyboard đặt trên bàn. Sau khi anh ngồi xuống, không đặt tay lên bàn phím, chỉ ngồi ở đó, như chỉ đang đơn thuần trò chuyện với họ.

Sau khi Cát Bang hỏi xong, Hạ Khiếu không trả lời mà chỉ cúi đầu nhìn những phím đen trắng trên keyboard đặt trước mặt.

"A Khiếu..." Cát Bang lo lắng gọi anh.

Sau khi gọi, Lâm Diệp nhìn cậu ta một cái, Cát Bang nhận ra, lập tức ngậm miệng lại.

Trong phòng tập, bầu không khí dường như bỗng trở nên ảm đạm và chán nản vì chủ đề này.

Bên ngoài mưa càng lúc càng nặng hạt, yên tĩnh trong phòng càng thêm rõ ràng, hạt mưa rơi lộp bộp trên kính, Tề Viễn đứng ở nơi đó, nhìn Cát Bang, Lâm Diệp, lại nhìn Hạ Khiếu.


"Hay là tôi gọi điện thoại cho Đường Miểu hỏi một chút?" Tề Viễn nói.

Sau khi Tề Viễn nói xong, cả Cát Bang và Lâm Diệp đều nhìn anh ta. Mà khi họ nhìn Tề Viễn, Hạ Khiếu vẫn không di chuyển, anh ngồi đó, nói với Tề Viễn.

"Không cần." Hạ Khiếu nói.

"Cô ấy không nói gì, cậu hỏi cũng vậy thôi."

"Nếu không hỏi được thì đợi cô ấy trở về."

...

Đường Miểu chuyển đến Hoài Thành vào cuối tháng Sáu, nhưng cô lại biến mất vào giữa tháng 10.

Cô biến mất không mang theo bất cứ thứ gì, chỉ là biến mất. Lúc này cửa nhà bên cạnh vẫn luôn đóng, hơi thở trong nhà cũng từ từ tản đi, Đường Miểu giống như một khối sáp thơm đặt trong nhà, cuối cùng ngoại trừ một chút mùi, còn lại hoàn toàn biến mất.

Không lâu sau khi Đường Miểu biến mất, khi Hạ Khiếu trở về nhà, anh tình cờ gặp Dữu Nhã Nhã đến tìm Đường Miểu. Đường Miểu đột ngột từ chức vào giữa tháng Mười, toàn bộ cửa hàng piano đều không biết chuyện gì đã xảy ra, Tiền Trình hỏi cô tại sao, nhưng cô không nói gì, chỉ nói cô muốn xin nghỉ việc, cô vô cùng xin lỗi vì mang đến một loạt vấn đề cho cửa hàng piano.

Tiền Trình đến tìm Dữu Nhã Nhã, Dữu Nhã Nhã cũng gọi cho Đường Miểu. Đường Miểu không trả lời. Sau đó, Dữu Nhã Nhã bắt đầu gửi tin nhắn WeChat cho Đường Miểu thường xuyên.

Cô ấy gửi tất cả các tin nhắn WeChat, cô vẫn chưa bao giờ xóa cô ấy. Nhưng tất cả các tin nhắn WeChat đều im lặng, Dữu Nhã Nhã không nhận được bất kỳ hồi âm nào từ cô.

Đường Miểu không chỉ biến mất ở nhà, mà còn ở nơi làm việc, thậm chí ở toàn bộ Hoài Thành.

Dữu Nhã Nhã nghĩ Đường Miểu đã xảy ra chuyện gì đó, vì vậy không bao giờ ngừng tìm kiếm cô, thậm chí còn đến nhà cô để tìm. Chỉ là trong nhà cô cũng chỉ có một cánh cửa, cho dù cô ấy đi theo Hạ Khiếu vào nhà, trong nhà cũng chỉ là một gian nhà trống.

Dữu Nhã Nhã đứng ở nhà của Đường Miểu, nhìn vào nhà của cô, linh hồn dường như bị lấy đi.

Trên thực tế, nếu chỉ đơn giản là đến nhà của Đường Miểu, không nghĩ rằng Đường Miểu đã rời đi, thì ngôi nhà này dường như vẫn có người ở. Đường Miểu mặc dù rời đi, nhưng cô chỉ mang theo chứng minh thư, đồ dùng trong nhà bếp, đồ ngủ, thậm chí cả bàn chải đánh răng, mỹ phẩm chăm sóc da đều được đặt tại chỗ.

Mọi thứ đều ở đó, nhưng người chủ đã biến mất.

Mà chủ nhân đi rồi, những thứ kia dường như đã thực sự trở thành đồ vật, chỉ được đặt ở đó, thậm chí giống như những viên đá bên đường.

Lần đầu tiên Dữu Nhã Nhã đến tìm Đường Miểu là ngày đầu tiên Đường Miểu từ chức. Hôm đó cô ấy không gặp Hạ Khiếu, chỉ nán lại trước cửa một lúc rồi rời đi. Sau đó, cô ấy cứ vài ngày lại đến đây, phải gần một tháng sau, cô ấy mới gặp được Hạ Khiếu.

Hạ Khiếu mở cửa cho cô ấy, Dữu Nhã Nhã lần đầu tiên bước vào nhà của Đường Miểu.


Sau khi bước vào lần đầu tiên, Dữu Nhã Nhã đã hỏi Hạ Khiếu rất nhiều điều, nhưng Hạ Khiếu không biết.

Sau đó, Dữu Nhã Nhã đã hình thành thói quen và sẽ đến đây hàng tuần. Đôi khi gặp Hạ Khiếu, đôi khi không. Nếu không gặp được, Dữu Nhã Nhã sẽ ở lại nhà Đường Miểu một lúc rồi rời đi. Nếu họ gặp nhau, Hạ Khiếu sẽ mở cửa cho cô ấy, để cô ấy vào nhà của Đường Miểu ở lại một lúc.

Mà khi Dữu Nhã Nhã ở trong nhà của Đường Miểu, Hạ Khiếu đôi khi ở đó, đôi khi không. Cho dù ở đó, hai người cũng sẽ không nói nhiều, nhiều lắm là Dữu Nhã Nhã hỏi Đường Miểu có trở về hay không.

Đường Miểu vẫn không trở lại.

Tình trạng này kéo dài từ giữa tháng Mười đến tháng Mười hai.

Vào tháng Mười hai, Hoài Thành đã kết thúc mùa thu ngắn ngủi và đang chuẩn bị cho mùa đông.

Mùa đông, Hoài Thành sẽ bước vào mùa khó chịu nhất trong cả năm, khí hậu ẩm ướt, gió thổi lồng lộng, hơi lạnh như băng sẽ khoan vào kẽ xương của con người.

Nhiệt độ ngoài trời cũng đã lên đến khoảng 5 độ, không có ngày nào xuống dưới 0 độ, so với đóng băng còn không thể chịu nỗi hơn.

Nhưng những ngày đóng băng cũng sắp đến.

Dữu Nhã Nhã đã hoàn thành lớp học của mình tại cửa hàng piano vào ngày hôm đó, trước khi về nhà, cô ấy đã lái xe điện đến nhà của Đường Miểu. Hạ Khiếu tình cờ ở đó, cả hai cùng nhau vào nhà Đường Miểu.

Ngôi nhà là một không gian khép kín, mặc dù ấm hơn bên ngoài, nhưng không ấm hơn nhiều. Dữu Nhã Nhã lái một chiếc xe máy điện chạy tới, chiếc áo khoác lông vũ mà cô ấy đang mặc bị thổi xuyên qua, mũi lạnh cóng.

Sau khi đến nhà Đường Miểu, trong nhà Đường Miểu không có nước nóng nên Dữu Nhã Nhã gọi hai ly trà sữa nóng.

"Em cũng gọi một cốc cho anh, lạnh quá, uống chút gì nóng cho ấm." Dữu Nhã Nhã lấy điện thoại di động, nhanh chóng gọi hai ly Michelle Ice City. Vì Michelle Ice City nằm ngay bên ngoài tiểu khu nên ước chừng sẽ được giao trong vòng vài phút nữa.

Cô ấy nói xong lời này, Hạ Khiếu đang ngồi ở đó liếc nhìn cô ấy. Dữu Nhã Nhã bị anh nhìn như vậy, có chút không xác định: "Anh có uống không? Anh không uống thì em tự uống. Trước kia nếu Miểu Miểu không uống được, đều là em uống."

Khi Dữu Nhã Nhã nói như vậy, cũng đề cập đến Đường Miểu, mắt Dữu Nhã Nhã sáng lên khi nhắc đến Đường Miểu, sau đó lại tối sầm lại. Cô ấy rời mắt khỏi Hạ Khiếu, cúi đầu cười cười.

"Uống." Khi Dữu Nhã Nhã cúi đầu như vậy, Hạ Khiếu mới nói, sau khi nói xong liền hướng về Dữu Nhã Nhã nói: "Cảm ơn."

Hạ Khiếu nói lời cảm ơn xong, Dữu Nhã Nhã ngẩng đầu lên và mỉm cười với anh: "Không có gì."

Nói xong lời này, hai người tựa hồ bắt đầu mở lời, bắt đầu tán gẫu. Về vấn đề Đường Miểu, trong mấy lần gặp mặt không nhiều lắm vừa qua, bọn họ đã nói hết. Lần gặp gỡ này, chủ đề nói chuyện trở thành thời tiết khô hanh.

"Sẽ hạ nhiệt trong vài ngày tới."

"Nghe nói trời sắp có tuyết. Đúng là không dễ dàng."

"Không biết liệu có giảm vào dịp Giáng sinh hay không."

"Lễ Giáng sinh các anh có buổi biểu diễn phải không? Ở Đường Về? Hay đi nơi khác?"

Dữu Nhã Nhã thuận miệng hỏi Hạ Khiếu một số câu hỏi, Hạ Khiếu đều trả lời một cách lịch sự. Không lâu sau, có người gõ cửa, Dữu Nhã Nhã bật dậy ra mở cửa, nhận trà sữa.

Sau khi nhận trà sữa, Dữu Nhã Nhã trở lại nhà Đường Miểu, đưa một cốc cho Hạ Khiếu.


"Em không biết anh có ăn đồ ngọt hay không, nên đặt loại tiêu chuẩn." Dữu Nhã Nhã nói.

Hạ Khiếu đáp, nhận lấy trà sữa nóng, lấy ống hút cắm vào.

Thông thường, tiêu chuẩn của quán trà sữa dựa trên tiêu chuẩn của nước đường. Hạ Khiếu vẫn có thể ăn đồ ngọt, nhưng sau khi nhấp một ngụm, anh bị choáng ngợp bởi vị ngọt.

Nhưng dù vậy, Hạ Khiếu vẫn cầm lấy cốc trà sữa và uống từng chút một trong khi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dữu Nhã Nhã không ở lại lâu.

Vốn dĩ cô ấy đến đây sau khi tan làm, bố mẹ cô ấy vẫn đang đợi cô ấy về ăn cơm tối. Cô ấy uống nửa cốc trà sữa, gần như hâm nóng xong mới đứng dậy chào tạm biệt Hạ Khiếu.

Tạm biệt Hạ Khiếu, khi Dữu Nhã Nhã rời khỏi nhà Đường Miểu, lúc quấn khăn quàng cổ ở trước cửa, cô ấy không quên nói với Hạ Khiếu một câu.

"Nếu Miểu Miểu trở về, anh nhớ bảo chị ấy liên lạc với em."

Dữu Nhã Nhã nói như vậy, Hạ Khiếu đáp lại.

"Ừm."

Nhận được phản hồi của Hạ Khiếu, Dữu Nhã Nhã lại mỉm cười, sau đó quay người rời đi. Sau khi cô ấy rời đi, thang máy đi lên gần như chính xác, khi thang máy đi lên, một nhân viên chuyển phát nhanh bước ra khỏi đó.

Nhân viên chuyển phát nhanh đi ra, Dữu Nhã Nhã bước vào thang máy. Sau khi cửa thang máy đóng lại, nhân viên chuyển phát nhanh đi tới trước mặt Hạ Khiếu, hỏi: "1607 là nhà nào?"

Nhân viên chuyển phát nhanh hỏi xong, Hạ Khiếu một tay cầm cốc trà sữa còn dở, nói với anh ta.

"Nhà tôi."

Anh nói xong lời này, anh trai chuyển phát nhanh liền cười với anh, nói: "Anh Hạ đúng không, có người chuyển phát nhanh cho anh."

Khi anh trai chuyển phát nhanh nói, anh ta đã lấy ra một túi tài liệu từ túi thư của mình. Tài liệu được đóng gói trong một chiếc túi chuyển phát nhanh tài liệu có vỏ cứng, sau khi anh trai chuyển phát nhanh đưa cho anh, anh ta lấy một cây bút, yêu cầu anh ký nhận.

Vì vấn đề bản quyền bài hát, Hạ Khiếu thường xuyên nhận được một số hợp đồng hợp tác, sau khi anh lấy bút ký tên, anh trai chuyển phát nhanh đưa tài liệu cho anh rồi rời đi.

Dữu Nhã Nhã rời đi, anh trai chuyển phát nhanh cũng rời đi, Hạ Khiếu là người duy nhất còn lại trong hành lang. Hạ Khiếu đứng ở cửa nhà Đường Miểu, vừa rồi anh ra tiễn Dữu Nhã Nhã, cửa nhà Đường Miểu còn chưa đóng.

Thừa dịp cửa mở, Hạ Khiếu cầm tài liệu cùng trà sữa, trở về nhà Đường Miểu.

Trở lại nhà Đường Miểu, Hạ Khiếu đóng cửa lại, đứng ở huyền quan. Anh cúi đầu nhìn túi tài liệu trong tay, không đi thêm bước nào, trực tiếp mở túi tài liệu.

Sau khi niêm phong của túi tài liệu được gỡ bỏ, hóa ra bên trong thực sự có một tờ giấy A4 giống như hợp đồng, Hạ Khiếu đặt trà sữa xuống và lấy hợp đồng bên trong ra.

Anh đứng trước tủ ở huyền quan, lấy hợp đồng trong túi tài liệu, khi cầm hợp đồng vào tay, Hạ Khiếu đã nhìn thấy rõ ràng tiêu đề của tài liệu này.

Là đơn thỏa thuận ly hôn Đường Miểu gửi tới.
 
Chương 89: C89: Biến mất


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Edit+beta: LQNN203

Hạ Khiếu dặn dò cô một câu.

Sau khi anh nói xong, đầu dây bên kia rơi vào một khoảng im lặng kéo dài. Dường như dài cả thế kỷ, cuối cùng, kèm theo tiếng mưa rơi và sóng âm, giọng nói của Đường Miểu truyền đến.

"Được."

Sau khi hai người đáp lại nhau, câu chuyện dường như đã kết thúc, để lại những khoảng trống vô tận. Trong khoảng trống này, hai người tạm biệt nhau rồi cúp điện thoại.

Đường Miểu đang ngồi trên sô pha, tay cầm điện thoại trượt xuống khi cuộc gọi kết thúc. Bàn tay đáp xuống đùi, Đường Miểu lẳng lặng ngồi chỗ đó, nhìn chằm chằm sàn nhà sạch sẽ của đại sảnh khu chung cư một lúc.

Ngồi một hồi, Đường Miểu ngẩng đầu nhìn, ngoài cửa kính, tiếng mưa không biết đã nhỏ lại lúc nào, mưa cũng sắp tạnh.

Cô nhìn những hạt mưa đang tan dần trên ô cửa kính, mắt run rẩy nhìn những hạt mưa rơi xuống, cô nhìn mưa bên ngoài như vậy cho đến khi mưa tạnh hẳn, những vệt nước lồi lõm trên ô cửa kính cũng không còn chảy ra dấu vết.

Đường Miểu nhìn vết nước đóng băng kia, đứng dậy khỏi ghế sô pha.

Sau khi đứng dậy, Đường Miểu uống hết nước trong cốc nước rồi ném cốc nước dùng một lần đi. Sau khi làm xong những thứ này, Đường Miểu cùng nhân viên bảo vệ chào tạm biệt, đứng dậy rời khỏi đại sảnh của tòa nhà đơn vị.

...

Hạ Khiếu sau khi cúp điện thoại, thật lâu vẫn không có động tĩnh gì.

Đôi mắt anh nhìn mưa rơi trên bậu cửa sổ cuối hành lang đập vào cửa sổ thủy tinh, trong đôi đồng tử nhợt nhạt không có cảm xúc. Anh nhìn mưa ngoài cửa sổ, mưa ngoài cửa càng lúc càng nặng hạt, trong phòng tập cũng có thể nghe thấy tiếng trống của Cát Bang. Hạ Khiếu nghe tiếng nhạc hỗn loạn, bỏ điện thoại vào túi, quay người trở lại phòng tập.

Trong phòng tập, Tề Viễn và Lâm Diệp đang điều chỉnh dây đàn, trong khi Cát Bang đang cầm dùi trống ngẫu hứng. Trong lúc giải lao vừa rồi, Hạ Khiếu nhận điện thoại và ra ngoài nghe. Nghe điện thoại tận nửa tiếng, lúc này mới quay lại.

Hạ Khiếu vừa bước vào, Tề Viễn đã ôm cây đàn ghi ta nhìn anh. Anh ta nhìn Hạ Khiếu, trong mắt có chút dò hỏi, hỏi: "Gọi xong rồi à?"

Tề Viễn nói xong, Hạ Khiếu trở lại keyboard ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn anh ta một cái.

"Gọi xong rồi." Hạ Khiếu nói.

Khi Hạ Khiếu nói như vậy, Tề Viễn nhìn Hạ Khiếu, trong mắt nổi lên ý cười, tiếp tục hỏi: "Nói chuyện với ai thế? Lâu như vậy?"

"Đường Miểu." Hạ Khiếu nói.

"À." Hạ Khiếu nói xong, Tề Viễn liền đáp như vậy, tựa hồ không còn nghi ngờ gì nữa. Anh ta cúi đầu vặn đàn, hỏi: "Đường Miểu tìm cậu làm gì, nói chuyện lâu như vậy."

"Cô ấy muốn lên vùng núi dạy." Hạ Khiếu nói.


Sau khi Hạ Khiếu nói xong, không chỉ Tề Viễn, Lâm Diệp và Cát Bang cũng ngẩng đầu nhìn anh.

"Cái gì?" Cát Bang ngừng đánh trống, ngẩng đầu nhìn Hạ Khiếu, có chút lo lắng nói: "Sao lại đi dạy ở vùng núi? Vùng núi nào? Dạy ở đâu? Dạy bao lâu? Khi nào đi?"

Cát Bang hỏi ra một chuỗi câu hỏi.

Sau khi hỏi xong, Hạ Khiếu cho cậu ta một câu trả lời thống nhất.

"Không biết."

Cát Bang: "..."

"Sao lại không biết? Không phải hai người gọi điện nửa tiếng sao?" Lúc này Tề Viễn cũng tham gia trò chuyện, anh ta nói với Hạ Khiếu: "Quả thật có chút đường đột, chưa từng nghe chị ấy nói. Hơn nữa chuyện đi dạy này là thế nào? Có an toàn không? Tuy hỗ trợ giáo dục ở miền núi là điều tốt nhưng nếu là phụ nữ như chị ấy thì thực sự đáng lo ngại. Chị ấy còn không biết mình đi đâu, đến lúc đó nếu có chuyện gì xảy ra, làm sao chúng ta tìm được chị ấy?"

Theo sau Cát Bang, Tề Viễn lại bày tỏ sự lo lắng của mình.

Tề Viễn nói xong, Hạ Khiếu vẫn đưa ra câu trả lời như cũ.

"Không biết."

"Không phải. Không phải hai người gọi điện thoại nửa tiếng sao? Đã nói gì? Hai người không nói gì mà chỉ gọi điện thoại tán gẫu thôi á." Cát Bang nói.

Cát Bang thực sự có chút lo lắng, thậm chí còn trực tiếp từ chỗ ngồi đứng dậy, hỏi Hạ Khiếu như vậy. Đường Miểu mặc dù là hàng xóm của Hạ Khiếu, nhưng quan hệ rất tốt với ba người bọn họ. Là bạn bè, họ cũng có những lo lắng về quyết định của Đường Miểu.

Hơn nữa cho dù là bạn bè, nhưng trong ba người Hạ Khiếu có quan hệ tốt nhất với Đường Miểu, bọn họ phải thông qua Hạ Khiếu mới lấy được một ít tin tức.

Nhưng bây giờ, ngay cả Hạ Khiếu cũng không biết thông tin này.

Hạ Khiếu không chỉ không biết, mà dường như anh không quá nóng lòng vì không biết. Anh ngồi bên cửa sổ, chiếc bàn cạnh cửa sổ dựa vào tường, keyboard đặt trên bàn. Sau khi anh ngồi xuống, không đặt tay lên bàn phím, chỉ ngồi ở đó, như chỉ đang đơn thuần trò chuyện với họ.

Sau khi Cát Bang hỏi xong, Hạ Khiếu không trả lời mà chỉ cúi đầu nhìn những phím đen trắng trên keyboard đặt trước mặt.

"A Khiếu..." Cát Bang lo lắng gọi anh.

Sau khi gọi, Lâm Diệp nhìn cậu ta một cái, Cát Bang nhận ra, lập tức ngậm miệng lại.

Trong phòng tập, bầu không khí dường như bỗng trở nên ảm đạm và chán nản vì chủ đề này.

Bên ngoài mưa càng lúc càng nặng hạt, yên tĩnh trong phòng càng thêm rõ ràng, hạt mưa rơi lộp bộp trên kính, Tề Viễn đứng ở nơi đó, nhìn Cát Bang, Lâm Diệp, lại nhìn Hạ Khiếu.


"Hay là tôi gọi điện thoại cho Đường Miểu hỏi một chút?" Tề Viễn nói.

Sau khi Tề Viễn nói xong, cả Cát Bang và Lâm Diệp đều nhìn anh ta. Mà khi họ nhìn Tề Viễn, Hạ Khiếu vẫn không di chuyển, anh ngồi đó, nói với Tề Viễn.

"Không cần." Hạ Khiếu nói.

"Cô ấy không nói gì, cậu hỏi cũng vậy thôi."

"Nếu không hỏi được thì đợi cô ấy trở về."

...

Đường Miểu chuyển đến Hoài Thành vào cuối tháng Sáu, nhưng cô lại biến mất vào giữa tháng 10.

Cô biến mất không mang theo bất cứ thứ gì, chỉ là biến mất. Lúc này cửa nhà bên cạnh vẫn luôn đóng, hơi thở trong nhà cũng từ từ tản đi, Đường Miểu giống như một khối sáp thơm đặt trong nhà, cuối cùng ngoại trừ một chút mùi, còn lại hoàn toàn biến mất.

Không lâu sau khi Đường Miểu biến mất, khi Hạ Khiếu trở về nhà, anh tình cờ gặp Dữu Nhã Nhã đến tìm Đường Miểu. Đường Miểu đột ngột từ chức vào giữa tháng Mười, toàn bộ cửa hàng piano đều không biết chuyện gì đã xảy ra, Tiền Trình hỏi cô tại sao, nhưng cô không nói gì, chỉ nói cô muốn xin nghỉ việc, cô vô cùng xin lỗi vì mang đến một loạt vấn đề cho cửa hàng piano.

Tiền Trình đến tìm Dữu Nhã Nhã, Dữu Nhã Nhã cũng gọi cho Đường Miểu. Đường Miểu không trả lời. Sau đó, Dữu Nhã Nhã bắt đầu gửi tin nhắn WeChat cho Đường Miểu thường xuyên.

Cô ấy gửi tất cả các tin nhắn WeChat, cô vẫn chưa bao giờ xóa cô ấy. Nhưng tất cả các tin nhắn WeChat đều im lặng, Dữu Nhã Nhã không nhận được bất kỳ hồi âm nào từ cô.

Đường Miểu không chỉ biến mất ở nhà, mà còn ở nơi làm việc, thậm chí ở toàn bộ Hoài Thành.

Dữu Nhã Nhã nghĩ Đường Miểu đã xảy ra chuyện gì đó, vì vậy không bao giờ ngừng tìm kiếm cô, thậm chí còn đến nhà cô để tìm. Chỉ là trong nhà cô cũng chỉ có một cánh cửa, cho dù cô ấy đi theo Hạ Khiếu vào nhà, trong nhà cũng chỉ là một gian nhà trống.

Dữu Nhã Nhã đứng ở nhà của Đường Miểu, nhìn vào nhà của cô, linh hồn dường như bị lấy đi.

Trên thực tế, nếu chỉ đơn giản là đến nhà của Đường Miểu, không nghĩ rằng Đường Miểu đã rời đi, thì ngôi nhà này dường như vẫn có người ở. Đường Miểu mặc dù rời đi, nhưng cô chỉ mang theo chứng minh thư, đồ dùng trong nhà bếp, đồ ngủ, thậm chí cả bàn chải đánh răng, mỹ phẩm chăm sóc da đều được đặt tại chỗ.

Mọi thứ đều ở đó, nhưng người chủ đã biến mất.

Mà chủ nhân đi rồi, những thứ kia dường như đã thực sự trở thành đồ vật, chỉ được đặt ở đó, thậm chí giống như những viên đá bên đường.

Lần đầu tiên Dữu Nhã Nhã đến tìm Đường Miểu là ngày đầu tiên Đường Miểu từ chức. Hôm đó cô ấy không gặp Hạ Khiếu, chỉ nán lại trước cửa một lúc rồi rời đi. Sau đó, cô ấy cứ vài ngày lại đến đây, phải gần một tháng sau, cô ấy mới gặp được Hạ Khiếu.

Hạ Khiếu mở cửa cho cô ấy, Dữu Nhã Nhã lần đầu tiên bước vào nhà của Đường Miểu.


Sau khi bước vào lần đầu tiên, Dữu Nhã Nhã đã hỏi Hạ Khiếu rất nhiều điều, nhưng Hạ Khiếu không biết.

Sau đó, Dữu Nhã Nhã đã hình thành thói quen và sẽ đến đây hàng tuần. Đôi khi gặp Hạ Khiếu, đôi khi không. Nếu không gặp được, Dữu Nhã Nhã sẽ ở lại nhà Đường Miểu một lúc rồi rời đi. Nếu họ gặp nhau, Hạ Khiếu sẽ mở cửa cho cô ấy, để cô ấy vào nhà của Đường Miểu ở lại một lúc.

Mà khi Dữu Nhã Nhã ở trong nhà của Đường Miểu, Hạ Khiếu đôi khi ở đó, đôi khi không. Cho dù ở đó, hai người cũng sẽ không nói nhiều, nhiều lắm là Dữu Nhã Nhã hỏi Đường Miểu có trở về hay không.

Đường Miểu vẫn không trở lại.

Tình trạng này kéo dài từ giữa tháng Mười đến tháng Mười hai.

Vào tháng Mười hai, Hoài Thành đã kết thúc mùa thu ngắn ngủi và đang chuẩn bị cho mùa đông.

Mùa đông, Hoài Thành sẽ bước vào mùa khó chịu nhất trong cả năm, khí hậu ẩm ướt, gió thổi lồng lộng, hơi lạnh như băng sẽ khoan vào kẽ xương của con người.

Nhiệt độ ngoài trời cũng đã lên đến khoảng 5 độ, không có ngày nào xuống dưới 0 độ, so với đóng băng còn không thể chịu nỗi hơn.

Nhưng những ngày đóng băng cũng sắp đến.

Dữu Nhã Nhã đã hoàn thành lớp học của mình tại cửa hàng piano vào ngày hôm đó, trước khi về nhà, cô ấy đã lái xe điện đến nhà của Đường Miểu. Hạ Khiếu tình cờ ở đó, cả hai cùng nhau vào nhà Đường Miểu.

Ngôi nhà là một không gian khép kín, mặc dù ấm hơn bên ngoài, nhưng không ấm hơn nhiều. Dữu Nhã Nhã lái một chiếc xe máy điện chạy tới, chiếc áo khoác lông vũ mà cô ấy đang mặc bị thổi xuyên qua, mũi lạnh cóng.

Sau khi đến nhà Đường Miểu, trong nhà Đường Miểu không có nước nóng nên Dữu Nhã Nhã gọi hai ly trà sữa nóng.

"Em cũng gọi một cốc cho anh, lạnh quá, uống chút gì nóng cho ấm." Dữu Nhã Nhã lấy điện thoại di động, nhanh chóng gọi hai ly Michelle Ice City. Vì Michelle Ice City nằm ngay bên ngoài tiểu khu nên ước chừng sẽ được giao trong vòng vài phút nữa.

Cô ấy nói xong lời này, Hạ Khiếu đang ngồi ở đó liếc nhìn cô ấy. Dữu Nhã Nhã bị anh nhìn như vậy, có chút không xác định: "Anh có uống không? Anh không uống thì em tự uống. Trước kia nếu Miểu Miểu không uống được, đều là em uống."

Khi Dữu Nhã Nhã nói như vậy, cũng đề cập đến Đường Miểu, mắt Dữu Nhã Nhã sáng lên khi nhắc đến Đường Miểu, sau đó lại tối sầm lại. Cô ấy rời mắt khỏi Hạ Khiếu, cúi đầu cười cười.

"Uống." Khi Dữu Nhã Nhã cúi đầu như vậy, Hạ Khiếu mới nói, sau khi nói xong liền hướng về Dữu Nhã Nhã nói: "Cảm ơn."

Hạ Khiếu nói lời cảm ơn xong, Dữu Nhã Nhã ngẩng đầu lên và mỉm cười với anh: "Không có gì."

Nói xong lời này, hai người tựa hồ bắt đầu mở lời, bắt đầu tán gẫu. Về vấn đề Đường Miểu, trong mấy lần gặp mặt không nhiều lắm vừa qua, bọn họ đã nói hết. Lần gặp gỡ này, chủ đề nói chuyện trở thành thời tiết khô hanh.

"Sẽ hạ nhiệt trong vài ngày tới."

"Nghe nói trời sắp có tuyết. Đúng là không dễ dàng."

"Không biết liệu có giảm vào dịp Giáng sinh hay không."

"Lễ Giáng sinh các anh có buổi biểu diễn phải không? Ở Đường Về? Hay đi nơi khác?"

Dữu Nhã Nhã thuận miệng hỏi Hạ Khiếu một số câu hỏi, Hạ Khiếu đều trả lời một cách lịch sự. Không lâu sau, có người gõ cửa, Dữu Nhã Nhã bật dậy ra mở cửa, nhận trà sữa.

Sau khi nhận trà sữa, Dữu Nhã Nhã trở lại nhà Đường Miểu, đưa một cốc cho Hạ Khiếu.


"Em không biết anh có ăn đồ ngọt hay không, nên đặt loại tiêu chuẩn." Dữu Nhã Nhã nói.

Hạ Khiếu đáp, nhận lấy trà sữa nóng, lấy ống hút cắm vào.

Thông thường, tiêu chuẩn của quán trà sữa dựa trên tiêu chuẩn của nước đường. Hạ Khiếu vẫn có thể ăn đồ ngọt, nhưng sau khi nhấp một ngụm, anh bị choáng ngợp bởi vị ngọt.

Nhưng dù vậy, Hạ Khiếu vẫn cầm lấy cốc trà sữa và uống từng chút một trong khi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dữu Nhã Nhã không ở lại lâu.

Vốn dĩ cô ấy đến đây sau khi tan làm, bố mẹ cô ấy vẫn đang đợi cô ấy về ăn cơm tối. Cô ấy uống nửa cốc trà sữa, gần như hâm nóng xong mới đứng dậy chào tạm biệt Hạ Khiếu.

Tạm biệt Hạ Khiếu, khi Dữu Nhã Nhã rời khỏi nhà Đường Miểu, lúc quấn khăn quàng cổ ở trước cửa, cô ấy không quên nói với Hạ Khiếu một câu.

"Nếu Miểu Miểu trở về, anh nhớ bảo chị ấy liên lạc với em."

Dữu Nhã Nhã nói như vậy, Hạ Khiếu đáp lại.

"Ừm."

Nhận được phản hồi của Hạ Khiếu, Dữu Nhã Nhã lại mỉm cười, sau đó quay người rời đi. Sau khi cô ấy rời đi, thang máy đi lên gần như chính xác, khi thang máy đi lên, một nhân viên chuyển phát nhanh bước ra khỏi đó.

Nhân viên chuyển phát nhanh đi ra, Dữu Nhã Nhã bước vào thang máy. Sau khi cửa thang máy đóng lại, nhân viên chuyển phát nhanh đi tới trước mặt Hạ Khiếu, hỏi: "1607 là nhà nào?"

Nhân viên chuyển phát nhanh hỏi xong, Hạ Khiếu một tay cầm cốc trà sữa còn dở, nói với anh ta.

"Nhà tôi."

Anh nói xong lời này, anh trai chuyển phát nhanh liền cười với anh, nói: "Anh Hạ đúng không, có người chuyển phát nhanh cho anh."

Khi anh trai chuyển phát nhanh nói, anh ta đã lấy ra một túi tài liệu từ túi thư của mình. Tài liệu được đóng gói trong một chiếc túi chuyển phát nhanh tài liệu có vỏ cứng, sau khi anh trai chuyển phát nhanh đưa cho anh, anh ta lấy một cây bút, yêu cầu anh ký nhận.

Vì vấn đề bản quyền bài hát, Hạ Khiếu thường xuyên nhận được một số hợp đồng hợp tác, sau khi anh lấy bút ký tên, anh trai chuyển phát nhanh đưa tài liệu cho anh rồi rời đi.

Dữu Nhã Nhã rời đi, anh trai chuyển phát nhanh cũng rời đi, Hạ Khiếu là người duy nhất còn lại trong hành lang. Hạ Khiếu đứng ở cửa nhà Đường Miểu, vừa rồi anh ra tiễn Dữu Nhã Nhã, cửa nhà Đường Miểu còn chưa đóng.

Thừa dịp cửa mở, Hạ Khiếu cầm tài liệu cùng trà sữa, trở về nhà Đường Miểu.

Trở lại nhà Đường Miểu, Hạ Khiếu đóng cửa lại, đứng ở huyền quan. Anh cúi đầu nhìn túi tài liệu trong tay, không đi thêm bước nào, trực tiếp mở túi tài liệu.

Sau khi niêm phong của túi tài liệu được gỡ bỏ, hóa ra bên trong thực sự có một tờ giấy A4 giống như hợp đồng, Hạ Khiếu đặt trà sữa xuống và lấy hợp đồng bên trong ra.

Anh đứng trước tủ ở huyền quan, lấy hợp đồng trong túi tài liệu, khi cầm hợp đồng vào tay, Hạ Khiếu đã nhìn thấy rõ ràng tiêu đề của tài liệu này.

Là đơn thỏa thuận ly hôn Đường Miểu gửi tới.
 
Chương 89: C89: Biến mất


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Edit+beta: LQNN203

Hạ Khiếu dặn dò cô một câu.

Sau khi anh nói xong, đầu dây bên kia rơi vào một khoảng im lặng kéo dài. Dường như dài cả thế kỷ, cuối cùng, kèm theo tiếng mưa rơi và sóng âm, giọng nói của Đường Miểu truyền đến.

"Được."

Sau khi hai người đáp lại nhau, câu chuyện dường như đã kết thúc, để lại những khoảng trống vô tận. Trong khoảng trống này, hai người tạm biệt nhau rồi cúp điện thoại.

Đường Miểu đang ngồi trên sô pha, tay cầm điện thoại trượt xuống khi cuộc gọi kết thúc. Bàn tay đáp xuống đùi, Đường Miểu lẳng lặng ngồi chỗ đó, nhìn chằm chằm sàn nhà sạch sẽ của đại sảnh khu chung cư một lúc.

Ngồi một hồi, Đường Miểu ngẩng đầu nhìn, ngoài cửa kính, tiếng mưa không biết đã nhỏ lại lúc nào, mưa cũng sắp tạnh.

Cô nhìn những hạt mưa đang tan dần trên ô cửa kính, mắt run rẩy nhìn những hạt mưa rơi xuống, cô nhìn mưa bên ngoài như vậy cho đến khi mưa tạnh hẳn, những vệt nước lồi lõm trên ô cửa kính cũng không còn chảy ra dấu vết.

Đường Miểu nhìn vết nước đóng băng kia, đứng dậy khỏi ghế sô pha.

Sau khi đứng dậy, Đường Miểu uống hết nước trong cốc nước rồi ném cốc nước dùng một lần đi. Sau khi làm xong những thứ này, Đường Miểu cùng nhân viên bảo vệ chào tạm biệt, đứng dậy rời khỏi đại sảnh của tòa nhà đơn vị.

...

Hạ Khiếu sau khi cúp điện thoại, thật lâu vẫn không có động tĩnh gì.

Đôi mắt anh nhìn mưa rơi trên bậu cửa sổ cuối hành lang đập vào cửa sổ thủy tinh, trong đôi đồng tử nhợt nhạt không có cảm xúc. Anh nhìn mưa ngoài cửa sổ, mưa ngoài cửa càng lúc càng nặng hạt, trong phòng tập cũng có thể nghe thấy tiếng trống của Cát Bang. Hạ Khiếu nghe tiếng nhạc hỗn loạn, bỏ điện thoại vào túi, quay người trở lại phòng tập.

Trong phòng tập, Tề Viễn và Lâm Diệp đang điều chỉnh dây đàn, trong khi Cát Bang đang cầm dùi trống ngẫu hứng. Trong lúc giải lao vừa rồi, Hạ Khiếu nhận điện thoại và ra ngoài nghe. Nghe điện thoại tận nửa tiếng, lúc này mới quay lại.

Hạ Khiếu vừa bước vào, Tề Viễn đã ôm cây đàn ghi ta nhìn anh. Anh ta nhìn Hạ Khiếu, trong mắt có chút dò hỏi, hỏi: "Gọi xong rồi à?"

Tề Viễn nói xong, Hạ Khiếu trở lại keyboard ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn anh ta một cái.

"Gọi xong rồi." Hạ Khiếu nói.

Khi Hạ Khiếu nói như vậy, Tề Viễn nhìn Hạ Khiếu, trong mắt nổi lên ý cười, tiếp tục hỏi: "Nói chuyện với ai thế? Lâu như vậy?"

"Đường Miểu." Hạ Khiếu nói.

"À." Hạ Khiếu nói xong, Tề Viễn liền đáp như vậy, tựa hồ không còn nghi ngờ gì nữa. Anh ta cúi đầu vặn đàn, hỏi: "Đường Miểu tìm cậu làm gì, nói chuyện lâu như vậy."

"Cô ấy muốn lên vùng núi dạy." Hạ Khiếu nói.


Sau khi Hạ Khiếu nói xong, không chỉ Tề Viễn, Lâm Diệp và Cát Bang cũng ngẩng đầu nhìn anh.

"Cái gì?" Cát Bang ngừng đánh trống, ngẩng đầu nhìn Hạ Khiếu, có chút lo lắng nói: "Sao lại đi dạy ở vùng núi? Vùng núi nào? Dạy ở đâu? Dạy bao lâu? Khi nào đi?"

Cát Bang hỏi ra một chuỗi câu hỏi.

Sau khi hỏi xong, Hạ Khiếu cho cậu ta một câu trả lời thống nhất.

"Không biết."

Cát Bang: "..."

"Sao lại không biết? Không phải hai người gọi điện nửa tiếng sao?" Lúc này Tề Viễn cũng tham gia trò chuyện, anh ta nói với Hạ Khiếu: "Quả thật có chút đường đột, chưa từng nghe chị ấy nói. Hơn nữa chuyện đi dạy này là thế nào? Có an toàn không? Tuy hỗ trợ giáo dục ở miền núi là điều tốt nhưng nếu là phụ nữ như chị ấy thì thực sự đáng lo ngại. Chị ấy còn không biết mình đi đâu, đến lúc đó nếu có chuyện gì xảy ra, làm sao chúng ta tìm được chị ấy?"

Theo sau Cát Bang, Tề Viễn lại bày tỏ sự lo lắng của mình.

Tề Viễn nói xong, Hạ Khiếu vẫn đưa ra câu trả lời như cũ.

"Không biết."

"Không phải. Không phải hai người gọi điện thoại nửa tiếng sao? Đã nói gì? Hai người không nói gì mà chỉ gọi điện thoại tán gẫu thôi á." Cát Bang nói.

Cát Bang thực sự có chút lo lắng, thậm chí còn trực tiếp từ chỗ ngồi đứng dậy, hỏi Hạ Khiếu như vậy. Đường Miểu mặc dù là hàng xóm của Hạ Khiếu, nhưng quan hệ rất tốt với ba người bọn họ. Là bạn bè, họ cũng có những lo lắng về quyết định của Đường Miểu.

Hơn nữa cho dù là bạn bè, nhưng trong ba người Hạ Khiếu có quan hệ tốt nhất với Đường Miểu, bọn họ phải thông qua Hạ Khiếu mới lấy được một ít tin tức.

Nhưng bây giờ, ngay cả Hạ Khiếu cũng không biết thông tin này.

Hạ Khiếu không chỉ không biết, mà dường như anh không quá nóng lòng vì không biết. Anh ngồi bên cửa sổ, chiếc bàn cạnh cửa sổ dựa vào tường, keyboard đặt trên bàn. Sau khi anh ngồi xuống, không đặt tay lên bàn phím, chỉ ngồi ở đó, như chỉ đang đơn thuần trò chuyện với họ.

Sau khi Cát Bang hỏi xong, Hạ Khiếu không trả lời mà chỉ cúi đầu nhìn những phím đen trắng trên keyboard đặt trước mặt.

"A Khiếu..." Cát Bang lo lắng gọi anh.

Sau khi gọi, Lâm Diệp nhìn cậu ta một cái, Cát Bang nhận ra, lập tức ngậm miệng lại.

Trong phòng tập, bầu không khí dường như bỗng trở nên ảm đạm và chán nản vì chủ đề này.

Bên ngoài mưa càng lúc càng nặng hạt, yên tĩnh trong phòng càng thêm rõ ràng, hạt mưa rơi lộp bộp trên kính, Tề Viễn đứng ở nơi đó, nhìn Cát Bang, Lâm Diệp, lại nhìn Hạ Khiếu.


"Hay là tôi gọi điện thoại cho Đường Miểu hỏi một chút?" Tề Viễn nói.

Sau khi Tề Viễn nói xong, cả Cát Bang và Lâm Diệp đều nhìn anh ta. Mà khi họ nhìn Tề Viễn, Hạ Khiếu vẫn không di chuyển, anh ngồi đó, nói với Tề Viễn.

"Không cần." Hạ Khiếu nói.

"Cô ấy không nói gì, cậu hỏi cũng vậy thôi."

"Nếu không hỏi được thì đợi cô ấy trở về."

...

Đường Miểu chuyển đến Hoài Thành vào cuối tháng Sáu, nhưng cô lại biến mất vào giữa tháng 10.

Cô biến mất không mang theo bất cứ thứ gì, chỉ là biến mất. Lúc này cửa nhà bên cạnh vẫn luôn đóng, hơi thở trong nhà cũng từ từ tản đi, Đường Miểu giống như một khối sáp thơm đặt trong nhà, cuối cùng ngoại trừ một chút mùi, còn lại hoàn toàn biến mất.

Không lâu sau khi Đường Miểu biến mất, khi Hạ Khiếu trở về nhà, anh tình cờ gặp Dữu Nhã Nhã đến tìm Đường Miểu. Đường Miểu đột ngột từ chức vào giữa tháng Mười, toàn bộ cửa hàng piano đều không biết chuyện gì đã xảy ra, Tiền Trình hỏi cô tại sao, nhưng cô không nói gì, chỉ nói cô muốn xin nghỉ việc, cô vô cùng xin lỗi vì mang đến một loạt vấn đề cho cửa hàng piano.

Tiền Trình đến tìm Dữu Nhã Nhã, Dữu Nhã Nhã cũng gọi cho Đường Miểu. Đường Miểu không trả lời. Sau đó, Dữu Nhã Nhã bắt đầu gửi tin nhắn WeChat cho Đường Miểu thường xuyên.

Cô ấy gửi tất cả các tin nhắn WeChat, cô vẫn chưa bao giờ xóa cô ấy. Nhưng tất cả các tin nhắn WeChat đều im lặng, Dữu Nhã Nhã không nhận được bất kỳ hồi âm nào từ cô.

Đường Miểu không chỉ biến mất ở nhà, mà còn ở nơi làm việc, thậm chí ở toàn bộ Hoài Thành.

Dữu Nhã Nhã nghĩ Đường Miểu đã xảy ra chuyện gì đó, vì vậy không bao giờ ngừng tìm kiếm cô, thậm chí còn đến nhà cô để tìm. Chỉ là trong nhà cô cũng chỉ có một cánh cửa, cho dù cô ấy đi theo Hạ Khiếu vào nhà, trong nhà cũng chỉ là một gian nhà trống.

Dữu Nhã Nhã đứng ở nhà của Đường Miểu, nhìn vào nhà của cô, linh hồn dường như bị lấy đi.

Trên thực tế, nếu chỉ đơn giản là đến nhà của Đường Miểu, không nghĩ rằng Đường Miểu đã rời đi, thì ngôi nhà này dường như vẫn có người ở. Đường Miểu mặc dù rời đi, nhưng cô chỉ mang theo chứng minh thư, đồ dùng trong nhà bếp, đồ ngủ, thậm chí cả bàn chải đánh răng, mỹ phẩm chăm sóc da đều được đặt tại chỗ.

Mọi thứ đều ở đó, nhưng người chủ đã biến mất.

Mà chủ nhân đi rồi, những thứ kia dường như đã thực sự trở thành đồ vật, chỉ được đặt ở đó, thậm chí giống như những viên đá bên đường.

Lần đầu tiên Dữu Nhã Nhã đến tìm Đường Miểu là ngày đầu tiên Đường Miểu từ chức. Hôm đó cô ấy không gặp Hạ Khiếu, chỉ nán lại trước cửa một lúc rồi rời đi. Sau đó, cô ấy cứ vài ngày lại đến đây, phải gần một tháng sau, cô ấy mới gặp được Hạ Khiếu.

Hạ Khiếu mở cửa cho cô ấy, Dữu Nhã Nhã lần đầu tiên bước vào nhà của Đường Miểu.


Sau khi bước vào lần đầu tiên, Dữu Nhã Nhã đã hỏi Hạ Khiếu rất nhiều điều, nhưng Hạ Khiếu không biết.

Sau đó, Dữu Nhã Nhã đã hình thành thói quen và sẽ đến đây hàng tuần. Đôi khi gặp Hạ Khiếu, đôi khi không. Nếu không gặp được, Dữu Nhã Nhã sẽ ở lại nhà Đường Miểu một lúc rồi rời đi. Nếu họ gặp nhau, Hạ Khiếu sẽ mở cửa cho cô ấy, để cô ấy vào nhà của Đường Miểu ở lại một lúc.

Mà khi Dữu Nhã Nhã ở trong nhà của Đường Miểu, Hạ Khiếu đôi khi ở đó, đôi khi không. Cho dù ở đó, hai người cũng sẽ không nói nhiều, nhiều lắm là Dữu Nhã Nhã hỏi Đường Miểu có trở về hay không.

Đường Miểu vẫn không trở lại.

Tình trạng này kéo dài từ giữa tháng Mười đến tháng Mười hai.

Vào tháng Mười hai, Hoài Thành đã kết thúc mùa thu ngắn ngủi và đang chuẩn bị cho mùa đông.

Mùa đông, Hoài Thành sẽ bước vào mùa khó chịu nhất trong cả năm, khí hậu ẩm ướt, gió thổi lồng lộng, hơi lạnh như băng sẽ khoan vào kẽ xương của con người.

Nhiệt độ ngoài trời cũng đã lên đến khoảng 5 độ, không có ngày nào xuống dưới 0 độ, so với đóng băng còn không thể chịu nỗi hơn.

Nhưng những ngày đóng băng cũng sắp đến.

Dữu Nhã Nhã đã hoàn thành lớp học của mình tại cửa hàng piano vào ngày hôm đó, trước khi về nhà, cô ấy đã lái xe điện đến nhà của Đường Miểu. Hạ Khiếu tình cờ ở đó, cả hai cùng nhau vào nhà Đường Miểu.

Ngôi nhà là một không gian khép kín, mặc dù ấm hơn bên ngoài, nhưng không ấm hơn nhiều. Dữu Nhã Nhã lái một chiếc xe máy điện chạy tới, chiếc áo khoác lông vũ mà cô ấy đang mặc bị thổi xuyên qua, mũi lạnh cóng.

Sau khi đến nhà Đường Miểu, trong nhà Đường Miểu không có nước nóng nên Dữu Nhã Nhã gọi hai ly trà sữa nóng.

"Em cũng gọi một cốc cho anh, lạnh quá, uống chút gì nóng cho ấm." Dữu Nhã Nhã lấy điện thoại di động, nhanh chóng gọi hai ly Michelle Ice City. Vì Michelle Ice City nằm ngay bên ngoài tiểu khu nên ước chừng sẽ được giao trong vòng vài phút nữa.

Cô ấy nói xong lời này, Hạ Khiếu đang ngồi ở đó liếc nhìn cô ấy. Dữu Nhã Nhã bị anh nhìn như vậy, có chút không xác định: "Anh có uống không? Anh không uống thì em tự uống. Trước kia nếu Miểu Miểu không uống được, đều là em uống."

Khi Dữu Nhã Nhã nói như vậy, cũng đề cập đến Đường Miểu, mắt Dữu Nhã Nhã sáng lên khi nhắc đến Đường Miểu, sau đó lại tối sầm lại. Cô ấy rời mắt khỏi Hạ Khiếu, cúi đầu cười cười.

"Uống." Khi Dữu Nhã Nhã cúi đầu như vậy, Hạ Khiếu mới nói, sau khi nói xong liền hướng về Dữu Nhã Nhã nói: "Cảm ơn."

Hạ Khiếu nói lời cảm ơn xong, Dữu Nhã Nhã ngẩng đầu lên và mỉm cười với anh: "Không có gì."

Nói xong lời này, hai người tựa hồ bắt đầu mở lời, bắt đầu tán gẫu. Về vấn đề Đường Miểu, trong mấy lần gặp mặt không nhiều lắm vừa qua, bọn họ đã nói hết. Lần gặp gỡ này, chủ đề nói chuyện trở thành thời tiết khô hanh.

"Sẽ hạ nhiệt trong vài ngày tới."

"Nghe nói trời sắp có tuyết. Đúng là không dễ dàng."

"Không biết liệu có giảm vào dịp Giáng sinh hay không."

"Lễ Giáng sinh các anh có buổi biểu diễn phải không? Ở Đường Về? Hay đi nơi khác?"

Dữu Nhã Nhã thuận miệng hỏi Hạ Khiếu một số câu hỏi, Hạ Khiếu đều trả lời một cách lịch sự. Không lâu sau, có người gõ cửa, Dữu Nhã Nhã bật dậy ra mở cửa, nhận trà sữa.

Sau khi nhận trà sữa, Dữu Nhã Nhã trở lại nhà Đường Miểu, đưa một cốc cho Hạ Khiếu.


"Em không biết anh có ăn đồ ngọt hay không, nên đặt loại tiêu chuẩn." Dữu Nhã Nhã nói.

Hạ Khiếu đáp, nhận lấy trà sữa nóng, lấy ống hút cắm vào.

Thông thường, tiêu chuẩn của quán trà sữa dựa trên tiêu chuẩn của nước đường. Hạ Khiếu vẫn có thể ăn đồ ngọt, nhưng sau khi nhấp một ngụm, anh bị choáng ngợp bởi vị ngọt.

Nhưng dù vậy, Hạ Khiếu vẫn cầm lấy cốc trà sữa và uống từng chút một trong khi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dữu Nhã Nhã không ở lại lâu.

Vốn dĩ cô ấy đến đây sau khi tan làm, bố mẹ cô ấy vẫn đang đợi cô ấy về ăn cơm tối. Cô ấy uống nửa cốc trà sữa, gần như hâm nóng xong mới đứng dậy chào tạm biệt Hạ Khiếu.

Tạm biệt Hạ Khiếu, khi Dữu Nhã Nhã rời khỏi nhà Đường Miểu, lúc quấn khăn quàng cổ ở trước cửa, cô ấy không quên nói với Hạ Khiếu một câu.

"Nếu Miểu Miểu trở về, anh nhớ bảo chị ấy liên lạc với em."

Dữu Nhã Nhã nói như vậy, Hạ Khiếu đáp lại.

"Ừm."

Nhận được phản hồi của Hạ Khiếu, Dữu Nhã Nhã lại mỉm cười, sau đó quay người rời đi. Sau khi cô ấy rời đi, thang máy đi lên gần như chính xác, khi thang máy đi lên, một nhân viên chuyển phát nhanh bước ra khỏi đó.

Nhân viên chuyển phát nhanh đi ra, Dữu Nhã Nhã bước vào thang máy. Sau khi cửa thang máy đóng lại, nhân viên chuyển phát nhanh đi tới trước mặt Hạ Khiếu, hỏi: "1607 là nhà nào?"

Nhân viên chuyển phát nhanh hỏi xong, Hạ Khiếu một tay cầm cốc trà sữa còn dở, nói với anh ta.

"Nhà tôi."

Anh nói xong lời này, anh trai chuyển phát nhanh liền cười với anh, nói: "Anh Hạ đúng không, có người chuyển phát nhanh cho anh."

Khi anh trai chuyển phát nhanh nói, anh ta đã lấy ra một túi tài liệu từ túi thư của mình. Tài liệu được đóng gói trong một chiếc túi chuyển phát nhanh tài liệu có vỏ cứng, sau khi anh trai chuyển phát nhanh đưa cho anh, anh ta lấy một cây bút, yêu cầu anh ký nhận.

Vì vấn đề bản quyền bài hát, Hạ Khiếu thường xuyên nhận được một số hợp đồng hợp tác, sau khi anh lấy bút ký tên, anh trai chuyển phát nhanh đưa tài liệu cho anh rồi rời đi.

Dữu Nhã Nhã rời đi, anh trai chuyển phát nhanh cũng rời đi, Hạ Khiếu là người duy nhất còn lại trong hành lang. Hạ Khiếu đứng ở cửa nhà Đường Miểu, vừa rồi anh ra tiễn Dữu Nhã Nhã, cửa nhà Đường Miểu còn chưa đóng.

Thừa dịp cửa mở, Hạ Khiếu cầm tài liệu cùng trà sữa, trở về nhà Đường Miểu.

Trở lại nhà Đường Miểu, Hạ Khiếu đóng cửa lại, đứng ở huyền quan. Anh cúi đầu nhìn túi tài liệu trong tay, không đi thêm bước nào, trực tiếp mở túi tài liệu.

Sau khi niêm phong của túi tài liệu được gỡ bỏ, hóa ra bên trong thực sự có một tờ giấy A4 giống như hợp đồng, Hạ Khiếu đặt trà sữa xuống và lấy hợp đồng bên trong ra.

Anh đứng trước tủ ở huyền quan, lấy hợp đồng trong túi tài liệu, khi cầm hợp đồng vào tay, Hạ Khiếu đã nhìn thấy rõ ràng tiêu đề của tài liệu này.

Là đơn thỏa thuận ly hôn Đường Miểu gửi tới.
 
Chương 90: C90: Tôi đã kết hôn


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Edit+beta: LQNN203

Khung cảnh Tây Bắc bắt đầu vào tháng Mười, đến tháng Tư liền trở thành một mảnh cằn cỗi.

Tuy nhiên sau khi bước sang tháng Tư, ngay cả thảo nguyên ở rìa Tây Bắc cũng có dấu hiệu đâm chồi, những người chăn nuôi gia súc cũng chuẩn bị xua đàn dê bò của mình trở về nơi trú đông.

Đội đã theo đoàn dân chăn nuôi gia súc này từ tháng Mười một đến nay. Những người chăn nuôi xua đám dê bò và gia súc, chiếc xe việt dã của đội phóng sự đi theo phía sau, quay phim toàn bộ quá trình.

Cuộc di cư mất nửa tháng, rong ruổi khắp mọi nẻo đường, ăn ngủ, cuối cùng đến sáng ngày thứ mười lăm đã quay trở lại nơi những người chăn nuôi ở.

Khi đến nơi, đàn gia súc, dê và bò vào chuồng, những người dân chăn nuôi cật lực dựng trại. Lều và yurts, chờ đợi thời gian di cư tiếp theo trên đồng cỏ rộng lớn sắp được nhuộm bởi những lớp cây xanh này.

Tổ làm phim phóng sự bao gồm nhiếp ảnh, đạo diễn và các trợ lý khác nhau, tổng cộng có tám người. Tám người được chia thành hai chiếc xe, chiếc xe địa hình đã dính đầy bùn khi đi qua con đường di cư của dê bò.

Sau khi đến nơi, những người chăn nuôi bận rộn với công việc của họ, đoàn đội phóng sự tự mình dựng lều và hàng loạt thứ khác.

Hạ Khiếu có nhiều kinh nghiệm sinh hoạt dã ngoại. Về cơ bản bọn họ dựng lều cho hai người ở, sau khi dựng xong liền cùng người ở chung lều đi giúp hai người phụ nữ đi cùng dựng lều.

Sau khi dựng lều xong, mấy người tập hợp lại với nhau, đạo diễn mở cuộc họp ngắn, sau đó đi giúp đỡ người dân chăn nuôi.

Sau cuộc di cư, những người chăn nuôi có nhiều việc phải làm. Để nhốt gia súc, dê và bò, phải làm những việc chưa được thực hiện trong bốn tháng qua. Một số người chăn nuôi di cư cả gia đình cùng với dê bò, một số người là trụ cột của gia đình ra ngoài một mình, phụ nữ và trẻ em đợi ở nhà.

Sau cuộc họp, Hạ Khiếu đến giúp sửa chữa chuồng dê. Trong chuồng dê, một cô gái chừng hai mươi tuổi đang ôm một chú dê con mới sinh ngồi xem.

Cô ấy là người địa phương, khuôn mặt đỏ bừng của cao nguyên, đôi mắt sáng như ban mai lại đen nhánh. Dê con mà cô gái đang ôm được sinh ra trong cuộc di cư bởi một trong những con dê cái mà cô ấy yêu thích. Vì yêu thích dê cái nên cô gái cũng có tình cảm sâu sắc với dê con.

Hạ Khiếu đến để sửa chuồng dê, cô gái ôm dê con nói chuyện với nó bằng tiếng Mông Cổ. Bây giờ hoàng hôn đang đến gần, ánh hoàng hôn chiếu vào vùng hoang vu rộng lớn còn chưa có sự sống này, khắp nơi đều có một sức sống nhẹ nhàng bao la.


Khi cô gái đang nói chuyện với dê con, nhìn thấy Hạ Khiếu đến giúp đỡ. Cô ấy ôm dê con, dê con trong lòng nhìn cô ấy, cô ấy thì nhìn Hạ Khiếu.

"Lần đầu tiên tôi thấy anh."

Sau khi cô ấy nói xong, Hạ Khiếu, người đang buộc dây thừng với hàng rào gỗ, ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái.

Diện mạo người đàn ông rất đẹp, khác với vẻ thô kệch của người ở thảo nguyên, cảm giác anh mang theo đường nét tinh tế, từng đường nét đều sắc bén, khiến cho ngũ quan và khí chất của anh dường như được chạm khắc cẩn thận.

Sau khi cô gái hỏi câu hỏi này, Hạ Khiếu nói: "Tôi đi thẳng đến khu vực di cư."

Về phần đoàn làm phim phóng sự, Hạ Khiếu chỉ quyết định đến đây vào tháng Mười một. Mà các thành viên trong nhóm quay phim ngay từ tháng Mười đã đến đây để quay. Sau vài ngày bấm máy liền đến khu vực di cư với những người chăn nuôi. Khi Hạ Khiếu quyết định đến đây, cũng không phải đi theo, mà là đi thẳng đến khu vực di cư.

Đúng là như vậy, cô ấy là lần đầu tiên thấy anh.

"Trông anh rất đẹp." Cô gái nói xong liền cười nói với Hạ Khiếu.

Sau khi được đánh giá như vậy, Hạ Khiếu ngẩng đầu nhìn cô ấy, nói: "Cảm ơn."

"Tôi biết nhóm các anh có đạo diễn, nhiếp ảnh gia, người viết và kế toán, anh thì sao? Anh làm gì?" Cô gái hỏi.

Sau khi cô gái hỏi, Hạ Khiếu thắt nút thắt cuối cùng, nói: "Ca sĩ."

"Ca hát?" Cô gái hiển nhiên có hứng thú, ôm dê con trong ngực vui vẻ đứng lên, "Tôi cũng biết hát."

Hạ Khiếu đứng thẳng dậy, nhìn cô gái đang nhảy nhót, nói: "Cô có thể hát cho tôi nghe."

"Vậy anh có thể hát cho tôi nghe được không?" Cô gái cười hỏi.


Hạ Khiếu nghe xong, anh nói với cô gái: "Tôi là ca sĩ trong một ban nhạc. Nếu không có ban nhạc, tôi sẽ không hát."

"Vậy tôi hát cho anh nghe." Mặc dù Hạ Khiếu từ chối, nhưng cô gái cũng không nghĩ nhiều. Sau khi cô ấy nói xong, Hạ Khiếu đứng đó nhìn cô gái, như thể đã sẵn sàng, cô gái ôm dê con, dựa vào ánh chiều tà đỏ thẫm, mở miệng nhìn Hạ Khiếu.

Như tiếng hát của các dân tộc thiểu số, đều mang một sự bao la hoang vắng. Điều tương tự cũng xảy ra với giọng nói của cô gái. Cô ấy hát một bài hát Mông Cổ, có lẽ là bài hát quốc gia ở đây. Khi hát, ngực cô gái ngân vang giúp giọng hát vang xa.

Giọng cô ấy không phải là giọng nữ theo nghĩa truyền thống, không có sự ngọt ngào thủy chung mà hơi khô khốc, giống như rượu nóng. Đồng thời, bởi vì cô ấy còn trẻ, giọng hát cũng có độ trong trẻo thanh tao, khó trách cô ấy sẽ chủ động hát trước mặt người khác, cô ấy hát thực sự rất hay.

Cô gái hát một lúc, trong khi cô ấy hát, những người bận rộn cách đó không xa dường như đã tiến vào một cõi huyền bí nào đó cùng với tiếng hát.

Cô gái đang hát, con dê con trong ngực vẫn ngoan ngoãn như cũ, cô ấy và Hạ Khiếu nhìn nhau, trên mặt không biết có phải là do cao nguyên mà đỏ hơn một chút.

Bài hát nhanh chóng kết thúc, cô gái cười nhìn Hạ Khiếu.

Hạ Khiếu bắt gặp ánh mắt của cô ấy, nói: "Rất êm tai."

Sau khi nhận được lời khen ngợi, nụ cười của cô gái càng rạng rỡ hơn, cô ấy hỏi: "Sau này nếu có cơ hội, anh và các bạn trong ban nhạc cũng đến cao nguyên chơi đi, các anh có thể hát cho tôi nghe."

"Hay là tôi đến thành phố các anh ở, nghe các anh ca hát."

Cô gái đã thỏa thuận xong, Hạ Khiếu nhìn cô ấy, còn chưa trả lời, sau lưng đã truyền đến giọng nói của đạo diễn.

"Hạ Khiếu."

Hạ Khiếu nghe thấy giọng của đạo diễn liền nhìn lại. Đạo diễn vẫy tay với anh, ra hiệu anh đi tới, Hạ Khiếu gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Sau đó, anh quay lại và nói với cô gái: "Tôi đi trước."


Cô gái không nhận được lời hứa, cô đơn nhìn anh rời đi.

...

Đạo diễn tìm Hạ Khiếu xem cảnh quay.

Đoàn đội phim phóng sự đã đi theo những người chăn nuôi trong ba bốn tháng, rất nhiều tài liệu đã được tích lũy. Hạ Khiếu đảm nhận nhiệm vụ sáng tác bài hát của toàn bộ đoàn phim tài liệu. Vốn dĩ anh không cần đến đây, nhưng anh nói có thể tận mắt chứng kiến ​​hiệu quả sẽ rất tốt, vì vậy đạo diễn đã để anh đến đây.

Dù sao mọi thứ đều vì bộ phim tài liệu, đạo diễn cũng hài lòng với điều đó.

Hạ Khiếu đến lều của đạo diễn, trò chuyện với nhóm sáng tạo chính một lúc lâu. Thời gian trôi qua thật nhanh, bên ngoài trời đã tối, những người chăn nuôi đã ngừng bận rộn. Hôm nay là ngày những người dân chăn nuôi trở về, bữa cơm thịnh soạn đương nhiên không thể thiếu, bất kể là thịt bò thịt dê, hay thịt ngựa khô tẩm gia vị cùng sườn ngựa, đều đầy ắp một bàn. Tổ làm phim phóng sự đã ở cùng nhóm người dân chăn nuôi mấy tháng, cũng đã thành quen, hôm nay mọi người trở về, tâm tình vui vẻ thoải mái. Tụ tập uống rượu ăn thịt, tiếng lửa trại kêu tách tách, ngọn lửa bập bùng dưới vòm đen nhánh, có cảm giác xa vắng nơi hoang dã.

Không giống như những người trong đoàn phim phóng sự, Hạ Khiếu luôn không nói nhiều. Khi ăn cơm, chỉ ăn không uống rượu. Thỉnh thoảng, đạo diễn có nói với anh vài câu, anh cũng chỉ đáp lại vài câu, không nói thêm nữa. Trong cả đoàn, giữa sự nhộn nhịp vui vẻ, dường như chỉ có mình anh là lặng lẽ.

Khi Hạ Khiếu đang nói chuyện với đạo diễn, những người chăn nuôi thỉnh thoảng sẽ bắt chuyện với anh vì tò mò. Hơn nữa, những người chăn nuôi rất thích đoàn phim phóng sự, có thể quảng bá, đồng thời, đoàn đội sẽ cho họ tiền, có thể coi như một khoản thu nhập. Vì vậy, để tỏ lòng biết ơn này, những người chăn nuôi đã rót rượu và nâng ly chúc mừng từng thành viên trong nhóm. Khi đến chỗ của Hạ Khiếu, mọi người nâng ly chúc mừng, Hạ Khiếu vốn không uống rượu cũng uống một ly.

"Không phải có thể uống sao!" Một người chăn nuôi cười nói, nói xong lại rót thêm một ly cho Hạ Khiếu. Lúc đối phương rót rượu, Hạ Khiếu cũng không nói nhiều, chỉ cười nhận lấy.

Nhưng ly rượu đặt ở đó, anh không uống.

Sau khi Hạ Khiếu uống rượu, những người chăn nuôi cảm thấy anh không phải là không muốn nói chuyện, vì vậy họ liền nhàn nhã nói chuyện với anh.

Giống như khi nói chuyện với đạo diễn, Hạ Khiếu không nói nhiều, chỉ trả lời câu hỏi của họ.

Lúc đầu câu hỏi của họ là về nghề nghiệp, sau đó họ hỏi những câu hỏi sâu hơn. Đạo diễn bên cạnh nghe bọn họ đối thoại, cười vỗ vỗ vai Hạ Khiếu, nói.

"Bọn họ muốn cậu làm con rể đấy."

Sau khi đạo diễn nói vậy, các thành viên trong đoàn cũng cười theo. Như trong đội phim tài liệu của họ, Hạ Khiếu thực sự rất nổi bật, không chỉ về ngoại hình mà ở mọi khía cạnh, anh dường như là người mà các trưởng bối thích.

Đạo diễn nói xong lời này sau, chị gái trong đội bình thường không dám cùng Hạ Khiếu nói chuyện quá sâu, cũng nhân cơ hội cười hỏi Hạ Khiếu.


"Nói đến, chúng ta làm việc cùng nhau lâu như vậy, đều chưa biết tình hình của cậu? Cậu còn độc thân sao?"

Chị gái nói xong, đại ca phiên dịch bên cạnh cười nói: "Cô thấy ca sĩ chính của ban nhạc nào có thể còn độc thân? Nhất định phải có rồi."

Sau khi đại ca nói xong, chị gái nói: "Anh đừng ngắt lời, để Hạ Khiếu tự nói."

Sau khi cô ấy nói như vậy, cả bàn im lặng, không chỉ các thành viên trong đội, mà ngay cả những người chăn nuôi gia súc trên bàn cũng nhìn Hạ Khiếu.

Đối mặt với ánh mắt của mọi người, Hạ Khiếu nói: "Tôi đã kết hôn."

Hạ Khiếu nói về tình trạng hôn nhân hiện tại của mình, sau khi anh nói xong, vừa không khớp với những gì chị gái vừa rồi đoán, chứ đừng nói đến những gì mà đại ca phiên dịch đoán.

Anh không độc thân, cũng không có bạn gái, mà là trực tiếp kết hôn.

Hạ Khiếu nói như vậy xong, ngay cả đạo diễn gần anh nhất cũng phải sửng sốt. Anh ta quay đầu nhìn Hạ Khiếu, nói: "Kết hôn? Sao chưa từng nghe cậu nói qua?"

"Hơn nữa cậu cũng không đeo nhẫn." Sau khi đạo diễn nói xong, chị gái kia nhìn tay Hạ Khiếu nói ra lời này.

Sau khi hai người hỏi, Hạ Khiếu nói: "Tôi và vợ đang ly thân."

Hạ Khiếu nói, mọi người đồng thời hiểu ra trong sự xấu hổ. Lấy ví dụ như Hạ Khiếu, với tư cách là người sáng tác ca khúc, có thể đợi cho đến khi phim tài liệu kết thúc và xem bộ phim đã hoàn thành để sáng tác. Nhưng anh đã không ngại cực khổ, rời khỏi nhà mấy tháng chịu đựng gian khổ cùng đội. Hơn nữa mấy tháng nay anh cũng không hề nhắc đến vợ mình, nghĩ như vậy hẳn là vợ chồng có vấn đề gì đó.

Sau khi Hạ Khiếu nói xong, mọi người trong đội đều im lặng một lúc. Người chăn gia súc bên kia thẳng thắn, sau khi Hạ Khiếu nói xong liền hỏi một câu.

"Chuẩn bị ly hôn sao?"

Người chăn gia súc nói xong, liền bị vợ dùng một cử chỉ nhỏ nhắc nhở. Hạ Khiếu được hỏi cũng ngước mắt nhìn ông ta.

Anh chỉ liếc nhìn người chăn gia súc, không có cảm xúc nào trong mắt. Chỉ nhìn thoáng qua như vậy, ánh mắt của Hạ Khiếu rơi vào phía sau người chăn gia súc.

Đôi mắt đen của người đàn ông có ánh lửa nhảy lên, Hạ Khiếu cuối cùng không nói gì nữa.
 
Chương 90: C90: Tôi đã kết hôn


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Edit+beta: LQNN203

Khung cảnh Tây Bắc bắt đầu vào tháng Mười, đến tháng Tư liền trở thành một mảnh cằn cỗi.

Tuy nhiên sau khi bước sang tháng Tư, ngay cả thảo nguyên ở rìa Tây Bắc cũng có dấu hiệu đâm chồi, những người chăn nuôi gia súc cũng chuẩn bị xua đàn dê bò của mình trở về nơi trú đông.

Đội đã theo đoàn dân chăn nuôi gia súc này từ tháng Mười một đến nay. Những người chăn nuôi xua đám dê bò và gia súc, chiếc xe việt dã của đội phóng sự đi theo phía sau, quay phim toàn bộ quá trình.

Cuộc di cư mất nửa tháng, rong ruổi khắp mọi nẻo đường, ăn ngủ, cuối cùng đến sáng ngày thứ mười lăm đã quay trở lại nơi những người chăn nuôi ở.

Khi đến nơi, đàn gia súc, dê và bò vào chuồng, những người dân chăn nuôi cật lực dựng trại. Lều và yurts, chờ đợi thời gian di cư tiếp theo trên đồng cỏ rộng lớn sắp được nhuộm bởi những lớp cây xanh này.

Tổ làm phim phóng sự bao gồm nhiếp ảnh, đạo diễn và các trợ lý khác nhau, tổng cộng có tám người. Tám người được chia thành hai chiếc xe, chiếc xe địa hình đã dính đầy bùn khi đi qua con đường di cư của dê bò.

Sau khi đến nơi, những người chăn nuôi bận rộn với công việc của họ, đoàn đội phóng sự tự mình dựng lều và hàng loạt thứ khác.

Hạ Khiếu có nhiều kinh nghiệm sinh hoạt dã ngoại. Về cơ bản bọn họ dựng lều cho hai người ở, sau khi dựng xong liền cùng người ở chung lều đi giúp hai người phụ nữ đi cùng dựng lều.

Sau khi dựng lều xong, mấy người tập hợp lại với nhau, đạo diễn mở cuộc họp ngắn, sau đó đi giúp đỡ người dân chăn nuôi.

Sau cuộc di cư, những người chăn nuôi có nhiều việc phải làm. Để nhốt gia súc, dê và bò, phải làm những việc chưa được thực hiện trong bốn tháng qua. Một số người chăn nuôi di cư cả gia đình cùng với dê bò, một số người là trụ cột của gia đình ra ngoài một mình, phụ nữ và trẻ em đợi ở nhà.

Sau cuộc họp, Hạ Khiếu đến giúp sửa chữa chuồng dê. Trong chuồng dê, một cô gái chừng hai mươi tuổi đang ôm một chú dê con mới sinh ngồi xem.

Cô ấy là người địa phương, khuôn mặt đỏ bừng của cao nguyên, đôi mắt sáng như ban mai lại đen nhánh. Dê con mà cô gái đang ôm được sinh ra trong cuộc di cư bởi một trong những con dê cái mà cô ấy yêu thích. Vì yêu thích dê cái nên cô gái cũng có tình cảm sâu sắc với dê con.

Hạ Khiếu đến để sửa chuồng dê, cô gái ôm dê con nói chuyện với nó bằng tiếng Mông Cổ. Bây giờ hoàng hôn đang đến gần, ánh hoàng hôn chiếu vào vùng hoang vu rộng lớn còn chưa có sự sống này, khắp nơi đều có một sức sống nhẹ nhàng bao la.


Khi cô gái đang nói chuyện với dê con, nhìn thấy Hạ Khiếu đến giúp đỡ. Cô ấy ôm dê con, dê con trong lòng nhìn cô ấy, cô ấy thì nhìn Hạ Khiếu.

"Lần đầu tiên tôi thấy anh."

Sau khi cô ấy nói xong, Hạ Khiếu, người đang buộc dây thừng với hàng rào gỗ, ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái.

Diện mạo người đàn ông rất đẹp, khác với vẻ thô kệch của người ở thảo nguyên, cảm giác anh mang theo đường nét tinh tế, từng đường nét đều sắc bén, khiến cho ngũ quan và khí chất của anh dường như được chạm khắc cẩn thận.

Sau khi cô gái hỏi câu hỏi này, Hạ Khiếu nói: "Tôi đi thẳng đến khu vực di cư."

Về phần đoàn làm phim phóng sự, Hạ Khiếu chỉ quyết định đến đây vào tháng Mười một. Mà các thành viên trong nhóm quay phim ngay từ tháng Mười đã đến đây để quay. Sau vài ngày bấm máy liền đến khu vực di cư với những người chăn nuôi. Khi Hạ Khiếu quyết định đến đây, cũng không phải đi theo, mà là đi thẳng đến khu vực di cư.

Đúng là như vậy, cô ấy là lần đầu tiên thấy anh.

"Trông anh rất đẹp." Cô gái nói xong liền cười nói với Hạ Khiếu.

Sau khi được đánh giá như vậy, Hạ Khiếu ngẩng đầu nhìn cô ấy, nói: "Cảm ơn."

"Tôi biết nhóm các anh có đạo diễn, nhiếp ảnh gia, người viết và kế toán, anh thì sao? Anh làm gì?" Cô gái hỏi.

Sau khi cô gái hỏi, Hạ Khiếu thắt nút thắt cuối cùng, nói: "Ca sĩ."

"Ca hát?" Cô gái hiển nhiên có hứng thú, ôm dê con trong ngực vui vẻ đứng lên, "Tôi cũng biết hát."

Hạ Khiếu đứng thẳng dậy, nhìn cô gái đang nhảy nhót, nói: "Cô có thể hát cho tôi nghe."

"Vậy anh có thể hát cho tôi nghe được không?" Cô gái cười hỏi.


Hạ Khiếu nghe xong, anh nói với cô gái: "Tôi là ca sĩ trong một ban nhạc. Nếu không có ban nhạc, tôi sẽ không hát."

"Vậy tôi hát cho anh nghe." Mặc dù Hạ Khiếu từ chối, nhưng cô gái cũng không nghĩ nhiều. Sau khi cô ấy nói xong, Hạ Khiếu đứng đó nhìn cô gái, như thể đã sẵn sàng, cô gái ôm dê con, dựa vào ánh chiều tà đỏ thẫm, mở miệng nhìn Hạ Khiếu.

Như tiếng hát của các dân tộc thiểu số, đều mang một sự bao la hoang vắng. Điều tương tự cũng xảy ra với giọng nói của cô gái. Cô ấy hát một bài hát Mông Cổ, có lẽ là bài hát quốc gia ở đây. Khi hát, ngực cô gái ngân vang giúp giọng hát vang xa.

Giọng cô ấy không phải là giọng nữ theo nghĩa truyền thống, không có sự ngọt ngào thủy chung mà hơi khô khốc, giống như rượu nóng. Đồng thời, bởi vì cô ấy còn trẻ, giọng hát cũng có độ trong trẻo thanh tao, khó trách cô ấy sẽ chủ động hát trước mặt người khác, cô ấy hát thực sự rất hay.

Cô gái hát một lúc, trong khi cô ấy hát, những người bận rộn cách đó không xa dường như đã tiến vào một cõi huyền bí nào đó cùng với tiếng hát.

Cô gái đang hát, con dê con trong ngực vẫn ngoan ngoãn như cũ, cô ấy và Hạ Khiếu nhìn nhau, trên mặt không biết có phải là do cao nguyên mà đỏ hơn một chút.

Bài hát nhanh chóng kết thúc, cô gái cười nhìn Hạ Khiếu.

Hạ Khiếu bắt gặp ánh mắt của cô ấy, nói: "Rất êm tai."

Sau khi nhận được lời khen ngợi, nụ cười của cô gái càng rạng rỡ hơn, cô ấy hỏi: "Sau này nếu có cơ hội, anh và các bạn trong ban nhạc cũng đến cao nguyên chơi đi, các anh có thể hát cho tôi nghe."

"Hay là tôi đến thành phố các anh ở, nghe các anh ca hát."

Cô gái đã thỏa thuận xong, Hạ Khiếu nhìn cô ấy, còn chưa trả lời, sau lưng đã truyền đến giọng nói của đạo diễn.

"Hạ Khiếu."

Hạ Khiếu nghe thấy giọng của đạo diễn liền nhìn lại. Đạo diễn vẫy tay với anh, ra hiệu anh đi tới, Hạ Khiếu gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Sau đó, anh quay lại và nói với cô gái: "Tôi đi trước."


Cô gái không nhận được lời hứa, cô đơn nhìn anh rời đi.

...

Đạo diễn tìm Hạ Khiếu xem cảnh quay.

Đoàn đội phim phóng sự đã đi theo những người chăn nuôi trong ba bốn tháng, rất nhiều tài liệu đã được tích lũy. Hạ Khiếu đảm nhận nhiệm vụ sáng tác bài hát của toàn bộ đoàn phim tài liệu. Vốn dĩ anh không cần đến đây, nhưng anh nói có thể tận mắt chứng kiến ​​hiệu quả sẽ rất tốt, vì vậy đạo diễn đã để anh đến đây.

Dù sao mọi thứ đều vì bộ phim tài liệu, đạo diễn cũng hài lòng với điều đó.

Hạ Khiếu đến lều của đạo diễn, trò chuyện với nhóm sáng tạo chính một lúc lâu. Thời gian trôi qua thật nhanh, bên ngoài trời đã tối, những người chăn nuôi đã ngừng bận rộn. Hôm nay là ngày những người dân chăn nuôi trở về, bữa cơm thịnh soạn đương nhiên không thể thiếu, bất kể là thịt bò thịt dê, hay thịt ngựa khô tẩm gia vị cùng sườn ngựa, đều đầy ắp một bàn. Tổ làm phim phóng sự đã ở cùng nhóm người dân chăn nuôi mấy tháng, cũng đã thành quen, hôm nay mọi người trở về, tâm tình vui vẻ thoải mái. Tụ tập uống rượu ăn thịt, tiếng lửa trại kêu tách tách, ngọn lửa bập bùng dưới vòm đen nhánh, có cảm giác xa vắng nơi hoang dã.

Không giống như những người trong đoàn phim phóng sự, Hạ Khiếu luôn không nói nhiều. Khi ăn cơm, chỉ ăn không uống rượu. Thỉnh thoảng, đạo diễn có nói với anh vài câu, anh cũng chỉ đáp lại vài câu, không nói thêm nữa. Trong cả đoàn, giữa sự nhộn nhịp vui vẻ, dường như chỉ có mình anh là lặng lẽ.

Khi Hạ Khiếu đang nói chuyện với đạo diễn, những người chăn nuôi thỉnh thoảng sẽ bắt chuyện với anh vì tò mò. Hơn nữa, những người chăn nuôi rất thích đoàn phim phóng sự, có thể quảng bá, đồng thời, đoàn đội sẽ cho họ tiền, có thể coi như một khoản thu nhập. Vì vậy, để tỏ lòng biết ơn này, những người chăn nuôi đã rót rượu và nâng ly chúc mừng từng thành viên trong nhóm. Khi đến chỗ của Hạ Khiếu, mọi người nâng ly chúc mừng, Hạ Khiếu vốn không uống rượu cũng uống một ly.

"Không phải có thể uống sao!" Một người chăn nuôi cười nói, nói xong lại rót thêm một ly cho Hạ Khiếu. Lúc đối phương rót rượu, Hạ Khiếu cũng không nói nhiều, chỉ cười nhận lấy.

Nhưng ly rượu đặt ở đó, anh không uống.

Sau khi Hạ Khiếu uống rượu, những người chăn nuôi cảm thấy anh không phải là không muốn nói chuyện, vì vậy họ liền nhàn nhã nói chuyện với anh.

Giống như khi nói chuyện với đạo diễn, Hạ Khiếu không nói nhiều, chỉ trả lời câu hỏi của họ.

Lúc đầu câu hỏi của họ là về nghề nghiệp, sau đó họ hỏi những câu hỏi sâu hơn. Đạo diễn bên cạnh nghe bọn họ đối thoại, cười vỗ vỗ vai Hạ Khiếu, nói.

"Bọn họ muốn cậu làm con rể đấy."

Sau khi đạo diễn nói vậy, các thành viên trong đoàn cũng cười theo. Như trong đội phim tài liệu của họ, Hạ Khiếu thực sự rất nổi bật, không chỉ về ngoại hình mà ở mọi khía cạnh, anh dường như là người mà các trưởng bối thích.

Đạo diễn nói xong lời này sau, chị gái trong đội bình thường không dám cùng Hạ Khiếu nói chuyện quá sâu, cũng nhân cơ hội cười hỏi Hạ Khiếu.


"Nói đến, chúng ta làm việc cùng nhau lâu như vậy, đều chưa biết tình hình của cậu? Cậu còn độc thân sao?"

Chị gái nói xong, đại ca phiên dịch bên cạnh cười nói: "Cô thấy ca sĩ chính của ban nhạc nào có thể còn độc thân? Nhất định phải có rồi."

Sau khi đại ca nói xong, chị gái nói: "Anh đừng ngắt lời, để Hạ Khiếu tự nói."

Sau khi cô ấy nói như vậy, cả bàn im lặng, không chỉ các thành viên trong đội, mà ngay cả những người chăn nuôi gia súc trên bàn cũng nhìn Hạ Khiếu.

Đối mặt với ánh mắt của mọi người, Hạ Khiếu nói: "Tôi đã kết hôn."

Hạ Khiếu nói về tình trạng hôn nhân hiện tại của mình, sau khi anh nói xong, vừa không khớp với những gì chị gái vừa rồi đoán, chứ đừng nói đến những gì mà đại ca phiên dịch đoán.

Anh không độc thân, cũng không có bạn gái, mà là trực tiếp kết hôn.

Hạ Khiếu nói như vậy xong, ngay cả đạo diễn gần anh nhất cũng phải sửng sốt. Anh ta quay đầu nhìn Hạ Khiếu, nói: "Kết hôn? Sao chưa từng nghe cậu nói qua?"

"Hơn nữa cậu cũng không đeo nhẫn." Sau khi đạo diễn nói xong, chị gái kia nhìn tay Hạ Khiếu nói ra lời này.

Sau khi hai người hỏi, Hạ Khiếu nói: "Tôi và vợ đang ly thân."

Hạ Khiếu nói, mọi người đồng thời hiểu ra trong sự xấu hổ. Lấy ví dụ như Hạ Khiếu, với tư cách là người sáng tác ca khúc, có thể đợi cho đến khi phim tài liệu kết thúc và xem bộ phim đã hoàn thành để sáng tác. Nhưng anh đã không ngại cực khổ, rời khỏi nhà mấy tháng chịu đựng gian khổ cùng đội. Hơn nữa mấy tháng nay anh cũng không hề nhắc đến vợ mình, nghĩ như vậy hẳn là vợ chồng có vấn đề gì đó.

Sau khi Hạ Khiếu nói xong, mọi người trong đội đều im lặng một lúc. Người chăn gia súc bên kia thẳng thắn, sau khi Hạ Khiếu nói xong liền hỏi một câu.

"Chuẩn bị ly hôn sao?"

Người chăn gia súc nói xong, liền bị vợ dùng một cử chỉ nhỏ nhắc nhở. Hạ Khiếu được hỏi cũng ngước mắt nhìn ông ta.

Anh chỉ liếc nhìn người chăn gia súc, không có cảm xúc nào trong mắt. Chỉ nhìn thoáng qua như vậy, ánh mắt của Hạ Khiếu rơi vào phía sau người chăn gia súc.

Đôi mắt đen của người đàn ông có ánh lửa nhảy lên, Hạ Khiếu cuối cùng không nói gì nữa.
 
Chương 90: C90: Tôi đã kết hôn


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Edit+beta: LQNN203

Khung cảnh Tây Bắc bắt đầu vào tháng Mười, đến tháng Tư liền trở thành một mảnh cằn cỗi.

Tuy nhiên sau khi bước sang tháng Tư, ngay cả thảo nguyên ở rìa Tây Bắc cũng có dấu hiệu đâm chồi, những người chăn nuôi gia súc cũng chuẩn bị xua đàn dê bò của mình trở về nơi trú đông.

Đội đã theo đoàn dân chăn nuôi gia súc này từ tháng Mười một đến nay. Những người chăn nuôi xua đám dê bò và gia súc, chiếc xe việt dã của đội phóng sự đi theo phía sau, quay phim toàn bộ quá trình.

Cuộc di cư mất nửa tháng, rong ruổi khắp mọi nẻo đường, ăn ngủ, cuối cùng đến sáng ngày thứ mười lăm đã quay trở lại nơi những người chăn nuôi ở.

Khi đến nơi, đàn gia súc, dê và bò vào chuồng, những người dân chăn nuôi cật lực dựng trại. Lều và yurts, chờ đợi thời gian di cư tiếp theo trên đồng cỏ rộng lớn sắp được nhuộm bởi những lớp cây xanh này.

Tổ làm phim phóng sự bao gồm nhiếp ảnh, đạo diễn và các trợ lý khác nhau, tổng cộng có tám người. Tám người được chia thành hai chiếc xe, chiếc xe địa hình đã dính đầy bùn khi đi qua con đường di cư của dê bò.

Sau khi đến nơi, những người chăn nuôi bận rộn với công việc của họ, đoàn đội phóng sự tự mình dựng lều và hàng loạt thứ khác.

Hạ Khiếu có nhiều kinh nghiệm sinh hoạt dã ngoại. Về cơ bản bọn họ dựng lều cho hai người ở, sau khi dựng xong liền cùng người ở chung lều đi giúp hai người phụ nữ đi cùng dựng lều.

Sau khi dựng lều xong, mấy người tập hợp lại với nhau, đạo diễn mở cuộc họp ngắn, sau đó đi giúp đỡ người dân chăn nuôi.

Sau cuộc di cư, những người chăn nuôi có nhiều việc phải làm. Để nhốt gia súc, dê và bò, phải làm những việc chưa được thực hiện trong bốn tháng qua. Một số người chăn nuôi di cư cả gia đình cùng với dê bò, một số người là trụ cột của gia đình ra ngoài một mình, phụ nữ và trẻ em đợi ở nhà.

Sau cuộc họp, Hạ Khiếu đến giúp sửa chữa chuồng dê. Trong chuồng dê, một cô gái chừng hai mươi tuổi đang ôm một chú dê con mới sinh ngồi xem.

Cô ấy là người địa phương, khuôn mặt đỏ bừng của cao nguyên, đôi mắt sáng như ban mai lại đen nhánh. Dê con mà cô gái đang ôm được sinh ra trong cuộc di cư bởi một trong những con dê cái mà cô ấy yêu thích. Vì yêu thích dê cái nên cô gái cũng có tình cảm sâu sắc với dê con.

Hạ Khiếu đến để sửa chuồng dê, cô gái ôm dê con nói chuyện với nó bằng tiếng Mông Cổ. Bây giờ hoàng hôn đang đến gần, ánh hoàng hôn chiếu vào vùng hoang vu rộng lớn còn chưa có sự sống này, khắp nơi đều có một sức sống nhẹ nhàng bao la.


Khi cô gái đang nói chuyện với dê con, nhìn thấy Hạ Khiếu đến giúp đỡ. Cô ấy ôm dê con, dê con trong lòng nhìn cô ấy, cô ấy thì nhìn Hạ Khiếu.

"Lần đầu tiên tôi thấy anh."

Sau khi cô ấy nói xong, Hạ Khiếu, người đang buộc dây thừng với hàng rào gỗ, ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái.

Diện mạo người đàn ông rất đẹp, khác với vẻ thô kệch của người ở thảo nguyên, cảm giác anh mang theo đường nét tinh tế, từng đường nét đều sắc bén, khiến cho ngũ quan và khí chất của anh dường như được chạm khắc cẩn thận.

Sau khi cô gái hỏi câu hỏi này, Hạ Khiếu nói: "Tôi đi thẳng đến khu vực di cư."

Về phần đoàn làm phim phóng sự, Hạ Khiếu chỉ quyết định đến đây vào tháng Mười một. Mà các thành viên trong nhóm quay phim ngay từ tháng Mười đã đến đây để quay. Sau vài ngày bấm máy liền đến khu vực di cư với những người chăn nuôi. Khi Hạ Khiếu quyết định đến đây, cũng không phải đi theo, mà là đi thẳng đến khu vực di cư.

Đúng là như vậy, cô ấy là lần đầu tiên thấy anh.

"Trông anh rất đẹp." Cô gái nói xong liền cười nói với Hạ Khiếu.

Sau khi được đánh giá như vậy, Hạ Khiếu ngẩng đầu nhìn cô ấy, nói: "Cảm ơn."

"Tôi biết nhóm các anh có đạo diễn, nhiếp ảnh gia, người viết và kế toán, anh thì sao? Anh làm gì?" Cô gái hỏi.

Sau khi cô gái hỏi, Hạ Khiếu thắt nút thắt cuối cùng, nói: "Ca sĩ."

"Ca hát?" Cô gái hiển nhiên có hứng thú, ôm dê con trong ngực vui vẻ đứng lên, "Tôi cũng biết hát."

Hạ Khiếu đứng thẳng dậy, nhìn cô gái đang nhảy nhót, nói: "Cô có thể hát cho tôi nghe."

"Vậy anh có thể hát cho tôi nghe được không?" Cô gái cười hỏi.


Hạ Khiếu nghe xong, anh nói với cô gái: "Tôi là ca sĩ trong một ban nhạc. Nếu không có ban nhạc, tôi sẽ không hát."

"Vậy tôi hát cho anh nghe." Mặc dù Hạ Khiếu từ chối, nhưng cô gái cũng không nghĩ nhiều. Sau khi cô ấy nói xong, Hạ Khiếu đứng đó nhìn cô gái, như thể đã sẵn sàng, cô gái ôm dê con, dựa vào ánh chiều tà đỏ thẫm, mở miệng nhìn Hạ Khiếu.

Như tiếng hát của các dân tộc thiểu số, đều mang một sự bao la hoang vắng. Điều tương tự cũng xảy ra với giọng nói của cô gái. Cô ấy hát một bài hát Mông Cổ, có lẽ là bài hát quốc gia ở đây. Khi hát, ngực cô gái ngân vang giúp giọng hát vang xa.

Giọng cô ấy không phải là giọng nữ theo nghĩa truyền thống, không có sự ngọt ngào thủy chung mà hơi khô khốc, giống như rượu nóng. Đồng thời, bởi vì cô ấy còn trẻ, giọng hát cũng có độ trong trẻo thanh tao, khó trách cô ấy sẽ chủ động hát trước mặt người khác, cô ấy hát thực sự rất hay.

Cô gái hát một lúc, trong khi cô ấy hát, những người bận rộn cách đó không xa dường như đã tiến vào một cõi huyền bí nào đó cùng với tiếng hát.

Cô gái đang hát, con dê con trong ngực vẫn ngoan ngoãn như cũ, cô ấy và Hạ Khiếu nhìn nhau, trên mặt không biết có phải là do cao nguyên mà đỏ hơn một chút.

Bài hát nhanh chóng kết thúc, cô gái cười nhìn Hạ Khiếu.

Hạ Khiếu bắt gặp ánh mắt của cô ấy, nói: "Rất êm tai."

Sau khi nhận được lời khen ngợi, nụ cười của cô gái càng rạng rỡ hơn, cô ấy hỏi: "Sau này nếu có cơ hội, anh và các bạn trong ban nhạc cũng đến cao nguyên chơi đi, các anh có thể hát cho tôi nghe."

"Hay là tôi đến thành phố các anh ở, nghe các anh ca hát."

Cô gái đã thỏa thuận xong, Hạ Khiếu nhìn cô ấy, còn chưa trả lời, sau lưng đã truyền đến giọng nói của đạo diễn.

"Hạ Khiếu."

Hạ Khiếu nghe thấy giọng của đạo diễn liền nhìn lại. Đạo diễn vẫy tay với anh, ra hiệu anh đi tới, Hạ Khiếu gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Sau đó, anh quay lại và nói với cô gái: "Tôi đi trước."


Cô gái không nhận được lời hứa, cô đơn nhìn anh rời đi.

...

Đạo diễn tìm Hạ Khiếu xem cảnh quay.

Đoàn đội phim phóng sự đã đi theo những người chăn nuôi trong ba bốn tháng, rất nhiều tài liệu đã được tích lũy. Hạ Khiếu đảm nhận nhiệm vụ sáng tác bài hát của toàn bộ đoàn phim tài liệu. Vốn dĩ anh không cần đến đây, nhưng anh nói có thể tận mắt chứng kiến ​​hiệu quả sẽ rất tốt, vì vậy đạo diễn đã để anh đến đây.

Dù sao mọi thứ đều vì bộ phim tài liệu, đạo diễn cũng hài lòng với điều đó.

Hạ Khiếu đến lều của đạo diễn, trò chuyện với nhóm sáng tạo chính một lúc lâu. Thời gian trôi qua thật nhanh, bên ngoài trời đã tối, những người chăn nuôi đã ngừng bận rộn. Hôm nay là ngày những người dân chăn nuôi trở về, bữa cơm thịnh soạn đương nhiên không thể thiếu, bất kể là thịt bò thịt dê, hay thịt ngựa khô tẩm gia vị cùng sườn ngựa, đều đầy ắp một bàn. Tổ làm phim phóng sự đã ở cùng nhóm người dân chăn nuôi mấy tháng, cũng đã thành quen, hôm nay mọi người trở về, tâm tình vui vẻ thoải mái. Tụ tập uống rượu ăn thịt, tiếng lửa trại kêu tách tách, ngọn lửa bập bùng dưới vòm đen nhánh, có cảm giác xa vắng nơi hoang dã.

Không giống như những người trong đoàn phim phóng sự, Hạ Khiếu luôn không nói nhiều. Khi ăn cơm, chỉ ăn không uống rượu. Thỉnh thoảng, đạo diễn có nói với anh vài câu, anh cũng chỉ đáp lại vài câu, không nói thêm nữa. Trong cả đoàn, giữa sự nhộn nhịp vui vẻ, dường như chỉ có mình anh là lặng lẽ.

Khi Hạ Khiếu đang nói chuyện với đạo diễn, những người chăn nuôi thỉnh thoảng sẽ bắt chuyện với anh vì tò mò. Hơn nữa, những người chăn nuôi rất thích đoàn phim phóng sự, có thể quảng bá, đồng thời, đoàn đội sẽ cho họ tiền, có thể coi như một khoản thu nhập. Vì vậy, để tỏ lòng biết ơn này, những người chăn nuôi đã rót rượu và nâng ly chúc mừng từng thành viên trong nhóm. Khi đến chỗ của Hạ Khiếu, mọi người nâng ly chúc mừng, Hạ Khiếu vốn không uống rượu cũng uống một ly.

"Không phải có thể uống sao!" Một người chăn nuôi cười nói, nói xong lại rót thêm một ly cho Hạ Khiếu. Lúc đối phương rót rượu, Hạ Khiếu cũng không nói nhiều, chỉ cười nhận lấy.

Nhưng ly rượu đặt ở đó, anh không uống.

Sau khi Hạ Khiếu uống rượu, những người chăn nuôi cảm thấy anh không phải là không muốn nói chuyện, vì vậy họ liền nhàn nhã nói chuyện với anh.

Giống như khi nói chuyện với đạo diễn, Hạ Khiếu không nói nhiều, chỉ trả lời câu hỏi của họ.

Lúc đầu câu hỏi của họ là về nghề nghiệp, sau đó họ hỏi những câu hỏi sâu hơn. Đạo diễn bên cạnh nghe bọn họ đối thoại, cười vỗ vỗ vai Hạ Khiếu, nói.

"Bọn họ muốn cậu làm con rể đấy."

Sau khi đạo diễn nói vậy, các thành viên trong đoàn cũng cười theo. Như trong đội phim tài liệu của họ, Hạ Khiếu thực sự rất nổi bật, không chỉ về ngoại hình mà ở mọi khía cạnh, anh dường như là người mà các trưởng bối thích.

Đạo diễn nói xong lời này sau, chị gái trong đội bình thường không dám cùng Hạ Khiếu nói chuyện quá sâu, cũng nhân cơ hội cười hỏi Hạ Khiếu.


"Nói đến, chúng ta làm việc cùng nhau lâu như vậy, đều chưa biết tình hình của cậu? Cậu còn độc thân sao?"

Chị gái nói xong, đại ca phiên dịch bên cạnh cười nói: "Cô thấy ca sĩ chính của ban nhạc nào có thể còn độc thân? Nhất định phải có rồi."

Sau khi đại ca nói xong, chị gái nói: "Anh đừng ngắt lời, để Hạ Khiếu tự nói."

Sau khi cô ấy nói như vậy, cả bàn im lặng, không chỉ các thành viên trong đội, mà ngay cả những người chăn nuôi gia súc trên bàn cũng nhìn Hạ Khiếu.

Đối mặt với ánh mắt của mọi người, Hạ Khiếu nói: "Tôi đã kết hôn."

Hạ Khiếu nói về tình trạng hôn nhân hiện tại của mình, sau khi anh nói xong, vừa không khớp với những gì chị gái vừa rồi đoán, chứ đừng nói đến những gì mà đại ca phiên dịch đoán.

Anh không độc thân, cũng không có bạn gái, mà là trực tiếp kết hôn.

Hạ Khiếu nói như vậy xong, ngay cả đạo diễn gần anh nhất cũng phải sửng sốt. Anh ta quay đầu nhìn Hạ Khiếu, nói: "Kết hôn? Sao chưa từng nghe cậu nói qua?"

"Hơn nữa cậu cũng không đeo nhẫn." Sau khi đạo diễn nói xong, chị gái kia nhìn tay Hạ Khiếu nói ra lời này.

Sau khi hai người hỏi, Hạ Khiếu nói: "Tôi và vợ đang ly thân."

Hạ Khiếu nói, mọi người đồng thời hiểu ra trong sự xấu hổ. Lấy ví dụ như Hạ Khiếu, với tư cách là người sáng tác ca khúc, có thể đợi cho đến khi phim tài liệu kết thúc và xem bộ phim đã hoàn thành để sáng tác. Nhưng anh đã không ngại cực khổ, rời khỏi nhà mấy tháng chịu đựng gian khổ cùng đội. Hơn nữa mấy tháng nay anh cũng không hề nhắc đến vợ mình, nghĩ như vậy hẳn là vợ chồng có vấn đề gì đó.

Sau khi Hạ Khiếu nói xong, mọi người trong đội đều im lặng một lúc. Người chăn gia súc bên kia thẳng thắn, sau khi Hạ Khiếu nói xong liền hỏi một câu.

"Chuẩn bị ly hôn sao?"

Người chăn gia súc nói xong, liền bị vợ dùng một cử chỉ nhỏ nhắc nhở. Hạ Khiếu được hỏi cũng ngước mắt nhìn ông ta.

Anh chỉ liếc nhìn người chăn gia súc, không có cảm xúc nào trong mắt. Chỉ nhìn thoáng qua như vậy, ánh mắt của Hạ Khiếu rơi vào phía sau người chăn gia súc.

Đôi mắt đen của người đàn ông có ánh lửa nhảy lên, Hạ Khiếu cuối cùng không nói gì nữa.
 
Chương 91: C91: Là đi tìm đường miểu phải không


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Edit+beta: LQNN203

Cuộc di cư của dân du mục cùng với dê bò của họ kết thúc, quá trình quay giai đoạn này của bộ phim phóng sự cũng đã kết thúc.

Hạ Khiếu chỉ chịu trách nhiệm sáng tác ca khúc ở phần này. Sau khi quay phim xong, đạo diễn sẽ tiếp tục quay phần khác, để Hạ Khiếu lên ý tưởng sáng tác phần này trước.

Việc quay toàn bộ bộ phim phóng sự sẽ hoàn thành vào cuối năm nay nên không có gì phải vội vàng.

Sau khi việc quay phim phóng sự ở đây kết thúc, đoàn làm phim cũng ở lại khu dân du mục vài ngày. Sau vài ngày nghỉ ngơi, cả đội lại lên đường, tiến sâu vào vùng nội địa trong núi. Nhưng lần này Hạ Khiếu không đi theo.

Cùng ngày đoàn làm phim phóng sự rời khỏi khu du mục, Hạ Khiếu cũng cùng rời khỏi. Sau khi anh tạm biệt các thành viên trong đoàn, một người du mục đã chở anh đến nhà ga gần nhất.

Ở nơi thưa thớt dân cư như thế này, lái xe phải mất nửa ngày mới gặp được người. Hạ Khiếu và người dân du mục lái xe một lúc lâu mới tìm được một chiếc xe buýt từ thị trấn đến huyện thành.

Sau khi Hạ Khiếu đến ga, anh liền cho người du mục ít quà, sau khi tạm biệt, Hạ Khiếu mua vé đi vào huyện thành.

Khi trở về thành phố từ một nơi xa xôi như vậy, một ngày là không đủ do giao thông đi lại bất tiện và đất đai rộng lớn.

Sau khi Hạ Khiếu lên xe buýt đến huyện thành, đến huyện đã là buổi tối. Nhà ga huyện cũng đóng cửa vào ban đêm nên chỉ có thể nghỉ ngơi tại địa phương trong một ngày. Sáng hôm sau lại khỏi hành.

Buổi sáng anh bắt xe buýt vào thành phố, đến thành phố, Hạ Khiếu mua vé tàu cao tốc đi Hoài Thành. Từ Tây Bắc đến Hoài Thành phải mất trọn một ngày, khi anh đến ga tàu cao tốc Hoài Thành thì trời đã tối.

Cuối tháng Tư, Hoài Thành đã bước vào cuối xuân. Cái nóng mùa hè cũng đang có dấu hiệu nổi lên vào thời điểm này. Chỉ là ban ngày trời nắng, ban đêm không khí vẫn có chút ấm áp và mát mẻ.

Hạ Khiếu xách theo ba lô đi ra ga, Tề Viễn ở đại sảnh đón đã sớm nhìn thấy anh, vẫy tay hét to một tiếng.

"A Khiếu!"


Giọng nói của Tề Viễn vọng tới, Hạ Khiếu cũng theo tiếng anh ta nhìn sang. Hai người xuyên qua đám người nhìn nhau, Hạ Khiếu mỉm cười đi về phía Tề Viễn.

"Mẹ kiếp! Cậu giỏi thật đấy! Đi liền ba bốn tháng! Có phải quên chúng tôi luôn rồi không?"

Tề Viễn ôm Hạ Khiếu, Hạ Khiếu cao hơn anh ta, hơn nữa dáng người cao ráo, Tề Viễn ôm anh như thế này, cảm thấy Hạ Khiếu dường như đã gầy đi rất nhiều qua chiếc áo khoác mỏng.

"Tóc cậu sao cắt rồi?"

Ngoài việc gầy đi, sự thay đổi rõ ràng nhất của Hạ Khiếu là mái tóc dài trước đây của anh đã bị cắt đi. Bây giờ chính là một centimet tóc bình thường, nhưng với kiểu cắt này, toàn bộ khuôn mặt trông đẹp trai và hầm hố hơn.

Anh vốn có khuôn mặt nhỏ, nước da trắng, đường nét ba chiều, dáng người cao ráo, hiện tại đang mặc một chiếc áo khoác màu đen. Chiếc áo khoác được kéo lên tận dưới cổ, đứng như vậy, giống như một người mẫu nam tham gia tuần lễ thời trang.

Đặc biệt anh còn không thích nói chuyện, không thích cười.

Khi Tề Viễn hỏi câu hỏi này đã bắt đầu đánh giá Hạ Khiếu. Hạ Khiếu tới đó là mùa đông, Tây Bắc không bằng Hoài Thành nên da vẫn thô ráp hơn một chút. Tuy nhiên thô ráp có cảm giác nam tính hơn, thậm chí trở nên thô ráp cũng không phải là vấn đề lớn, anh thường xuyên ra ngoài, khi trở về màu da sẽ tối và khô, nhưng sẽ trở nên tốt lên sau một thời gian.

Tuổi trẻ mà.

"Gội quá phiền phức nên cắt." Lúc Tề Viễn túm cánh tay anh đánh giá khắp nơi, Hạ Khiếu nói một câu như vậy.

Theo đoàn làm phim phóng sự đến vùng hoang dã, hơn nữa Tây Bắc thiếu nước, cuộc sống không mấy thuận lợi, cắt tóc quả thực cũng bớt lo.

Nhưng nói thì nói như vậy, sau khi Hạ Khiếu nói xong, Tề Viễn nhìn anh trầm mặc một lát. Im lặng xong, Tề Viễn lại vui vẻ, ngẩng đầu lên, vuốt tóc Hạ Khiếu, nhe răng trợn mắt nói.

"A, còn đâm tay."

"Đâm tay thì cậu đừng sờ."


"Tôi cứ sờ đấy!"

...

Cứ như vậy, Tề Viễn đã đón Hạ Khiếu trở về nhà.

Hạ Khiếu lần này ra ngoài đã ba bốn tháng, trong nhà đã lâu không có người ở, cũng không thể ở. Chủ yếu là bởi vì anh đột nhiên thông báo trở về, Tề Viễn không có thời gian tìm người giúp anh dọn dẹp. Vì vậy cuối cùng Tề Viễn đón Hạ Khiếu tới nơi ở của anh ta trước.

Tề Viễn phần lớn thời gian vẫn sống ở nhà lớn, nhưng thỉnh thoảng cũng sống ở nhà riêng của mình. Khu nhà cách nhà Hạ Khiếu không xa, vì là đàn ông độc thân sống một mình nên nhà không cần lớn, cũng giống nhà Hạ Khiếu.

Về đến nhà, Hạ Khiếu đi gội đầu tắm rửa trước, Tề Viễn mang cho anh một ít quần áo. Sau khi Hạ Khiếu tắm xong, anh mặc áo phông trắng và quần đùi bước ra.

Ở nhà Tề Viễn không tính là lạnh, so với thời tiết ở Tây Bắc thì Hoài Thành kỳ thực ôn hòa hơn. Vào cuối tháng Tư, Hạ Khiếu không cảm thấy lạnh ngay cả khi mặc áo phông và quần đùi.

Sau khi tắm rửa xong, anh trực tiếp ngồi xuống ghế sô pha, Tề Viễn cũng ngồi đó, cầm điện thoại sạc pin.

"Cát Bang và Lâm Diệp cũng biết cậu về, nhưng tôi nói cậu đã lên đường hai ngày, chờ cậu nghỉ ngơi rồi mai mốt chúng ta đi ăn cơm. Hôm nay qua loa chút, tôi bảo đầu bếp trong nhà làm mấy món, lát nữa là mang đến. Mẹ nó, để tóc ngắn tiện lợi thật đấy, chắc cắt luôn quá!"

Tề Viễn nói xong việc sắp xếp bữa tối, chủ đề lại chuyển sang mái tóc của Hạ Khiếu. Đổi chủ đề thôi chưa đủ, tay còn muốn sờ. Anh ta vừa thò lại gần, Hạ Khiếu liền né tránh, Tề Viễn nhướng mày, di chuyển móng vuốt về phía trước, kêu hừ hừ nhanh chóng. Sau khi kêu xong, anh ta lại phá lên cười.

Tóc Hạ Khiếu tuy nhìn có vẻ khô nhưng thực ra vẫn còn hơi ẩm. Bàn tay Tề Viễn đầy hơi nước sảng khoái, tất cả đều bốc hơi, chỉ còn lại mùi bạc hà của dầu gội.

Sau khi Tề Viễn trở về vị trí, anh ta nhìn về phía Hạ Khiếu cách đó không xa, cười lớn, cười một hồi mới hỏi.

"Lần này thế nào?"


Hạ Khiếu năm ngoái nói ra ngoài liền đi một mạch, sau khi ra ngoài, vì nơi anh đến rất xa nên tín hiệu không tốt lắm. Ban đầu anh nói lúc được lúc không, sau đó mấy người thường xuyên chỉ có thể liên lạc với anh nửa tháng một lần.

Hạ Khiếu thường ra ngoài sưu tầm các phong tục. Nhưng thiên về cái tôi hơn, cũng sẽ cho họ biết mình sẽ đi đâu. Mặc dù lần này đi theo đoàn làm phim phóng sự nhưng có vẻ như đã biến mất khỏi vòng kết nối của họ, mãi đến tận bây giờ mới quay lại.

"Cũng ổn." Hạ Khiếu nói, "Các cậu thì sao?"

"Chúng tôi vẫn như vậy." Tề Viễn nhắc đến bọn họ liền tùy ý nói vài câu. Đại khái Cát Bang đã tìm được bạn gái mới, Lâm Diệp bị gia đình thúc giục đi xem mắt. Còn anh ta, gia đình anh ta cũng muốn thúc giục, cho nên lúc trong nhà thúc giục anh ta khẩn trương, anh ta đã ra ngoài sống một mình.

Nhắc đến bạn bè, xem mắt và kết hôn, Tề Viễn lại liếc nhìn Hạ Khiếu. Nhìn xong, Tề Viễn liền thu hồi ánh mắt, thay đổi chủ đề.

"Lần này cậu về vừa đúng lúc đấy, sắp đến quốc tế lao động, lại là một lễ hội âm nhạc mới. Nhiều ban tổ chức của họ đã gửi cho tôi lời mời. Kỳ thật đã bắt đầu vào dịp lễ Thanh Minh, nhưng cậu không có ở đây nên tôi cũng chưa trả lời."

Tề Viễn nói về tình huống hoạt động của ban nhạc.

Lễ hội âm nhạc của ban nhạc về cơ bản kết thúc vào mùa thu. Sau đó im lìm suốt một mùa đông, chờ khi hoa nở vào mùa xuân năm sau, những người hâm mộ âm nhạc và các ban nhạc dường như được vớt lên từ lớp băng, bắt đầu bồn chồn. Điều này sẽ kéo dài đến mùa hè, đạt đến đỉnh điểm, sau đó dần dần biến mất vào mùa thu, ngủ yên vào mùa đông, rồi đến mùa xuân, lại bắt đầu sự kiện của ban nhạc.

Công việc của ban nhạc là đi lưu diễn năm này qua năm khác.

Mỗi năm có rất nhiều ban nhạc mới ra đời, nhiều ban nhạc cũ giải tán, nhưng Tề Viễn cảm thấy Vang Bóng Một Thời của họ sẽ không xuất hiện tình huống như vậy.

Có lẽ bây giờ vì Hạ Khiếu nên vẫn chưa bắt đầu tham gia biểu diễn, nhưng sẽ luôn quay lại trạng thái trước đó.

"Trước mắt không cần trả lời."

Sau khi Tề Viễn thảo luận xong với Hạ Khiếu, Hạ Khiếu đã nói như vậy.

Hạ Khiếu nói xong, Tề Viễn chỉ ngẩng đầu nhìn anh, không nói gì.

"Tôi sắp ra ngoài một thời gian nên không có cơ hội tham dự lễ hội âm nhạc." Hạ Khiếu nói với Tề Viễn.


Hạ Khiếu vừa mới từ bên ngoài trở về, lần này lại ra ngoài. Tề Viễn không mấy quan tâm đến việc Hạ Khiếu ra ngoài, anh ta nhìn Hạ Khiếu, nói.

"Đi đâu?"

"Tây Nam."

Hạ Khiếu nói như vậy.

Tây Nam là một nơi hoàn toàn khác với Tây Bắc. Phía Tây Bắc rộng lớn, khô ráo và trống trải, trong khi phía Tây Nam ẩm ướt, rậm rạp, phồn thịnh.

Hai nơi có cảm nhận không giống nhau.

"Cũng đi cùng đoàn phim phóng sự à?" Tề Viễn hỏi.

"Tôi tự đi." Hạ Khiếu nói.

"Cậu đi làm gì?" Tề Viễn nói.

Hạ Khiếu nói xong, Tề Viễn hỏi. Khi Tề Viễn hỏi xong, Hạ Khiếu quay đầu lại nhìn anh ta.

Thực ra có một số việc, Tề Viễn đã nhận thấy một số dấu hiệu, cũng muốn hỏi. Nhưng chưa bao giờ hỏi. Lời nói đến đây, Tề Viễn nhìn vào mắt Hạ Khiếu, nói.

"Là đi tìm Đường Miểu phải không?"

Sau khi Tề Viễn hỏi câu này, Hạ Khiếu vẫn chỉ nhìn anh ta. Tề Viễn nhìn Hạ Khiếu, người đã gầy đi và cắt tóc ngắn, lúc này mới hạ lông mày nhướng lên. Anh ta nhìn Hạ Khiếu, hỏi anh.

"A Khiếu."

"Hãy nói cho tôi sự thật."

"Có phải giữa cậu và Đường Miểu đã xảy ra chuyện gì không?"
 
Chương 91: C91: Là đi tìm đường miểu phải không


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Edit+beta: LQNN203

Cuộc di cư của dân du mục cùng với dê bò của họ kết thúc, quá trình quay giai đoạn này của bộ phim phóng sự cũng đã kết thúc.

Hạ Khiếu chỉ chịu trách nhiệm sáng tác ca khúc ở phần này. Sau khi quay phim xong, đạo diễn sẽ tiếp tục quay phần khác, để Hạ Khiếu lên ý tưởng sáng tác phần này trước.

Việc quay toàn bộ bộ phim phóng sự sẽ hoàn thành vào cuối năm nay nên không có gì phải vội vàng.

Sau khi việc quay phim phóng sự ở đây kết thúc, đoàn làm phim cũng ở lại khu dân du mục vài ngày. Sau vài ngày nghỉ ngơi, cả đội lại lên đường, tiến sâu vào vùng nội địa trong núi. Nhưng lần này Hạ Khiếu không đi theo.

Cùng ngày đoàn làm phim phóng sự rời khỏi khu du mục, Hạ Khiếu cũng cùng rời khỏi. Sau khi anh tạm biệt các thành viên trong đoàn, một người du mục đã chở anh đến nhà ga gần nhất.

Ở nơi thưa thớt dân cư như thế này, lái xe phải mất nửa ngày mới gặp được người. Hạ Khiếu và người dân du mục lái xe một lúc lâu mới tìm được một chiếc xe buýt từ thị trấn đến huyện thành.

Sau khi Hạ Khiếu đến ga, anh liền cho người du mục ít quà, sau khi tạm biệt, Hạ Khiếu mua vé đi vào huyện thành.

Khi trở về thành phố từ một nơi xa xôi như vậy, một ngày là không đủ do giao thông đi lại bất tiện và đất đai rộng lớn.

Sau khi Hạ Khiếu lên xe buýt đến huyện thành, đến huyện đã là buổi tối. Nhà ga huyện cũng đóng cửa vào ban đêm nên chỉ có thể nghỉ ngơi tại địa phương trong một ngày. Sáng hôm sau lại khỏi hành.

Buổi sáng anh bắt xe buýt vào thành phố, đến thành phố, Hạ Khiếu mua vé tàu cao tốc đi Hoài Thành. Từ Tây Bắc đến Hoài Thành phải mất trọn một ngày, khi anh đến ga tàu cao tốc Hoài Thành thì trời đã tối.

Cuối tháng Tư, Hoài Thành đã bước vào cuối xuân. Cái nóng mùa hè cũng đang có dấu hiệu nổi lên vào thời điểm này. Chỉ là ban ngày trời nắng, ban đêm không khí vẫn có chút ấm áp và mát mẻ.

Hạ Khiếu xách theo ba lô đi ra ga, Tề Viễn ở đại sảnh đón đã sớm nhìn thấy anh, vẫy tay hét to một tiếng.

"A Khiếu!"


Giọng nói của Tề Viễn vọng tới, Hạ Khiếu cũng theo tiếng anh ta nhìn sang. Hai người xuyên qua đám người nhìn nhau, Hạ Khiếu mỉm cười đi về phía Tề Viễn.

"Mẹ kiếp! Cậu giỏi thật đấy! Đi liền ba bốn tháng! Có phải quên chúng tôi luôn rồi không?"

Tề Viễn ôm Hạ Khiếu, Hạ Khiếu cao hơn anh ta, hơn nữa dáng người cao ráo, Tề Viễn ôm anh như thế này, cảm thấy Hạ Khiếu dường như đã gầy đi rất nhiều qua chiếc áo khoác mỏng.

"Tóc cậu sao cắt rồi?"

Ngoài việc gầy đi, sự thay đổi rõ ràng nhất của Hạ Khiếu là mái tóc dài trước đây của anh đã bị cắt đi. Bây giờ chính là một centimet tóc bình thường, nhưng với kiểu cắt này, toàn bộ khuôn mặt trông đẹp trai và hầm hố hơn.

Anh vốn có khuôn mặt nhỏ, nước da trắng, đường nét ba chiều, dáng người cao ráo, hiện tại đang mặc một chiếc áo khoác màu đen. Chiếc áo khoác được kéo lên tận dưới cổ, đứng như vậy, giống như một người mẫu nam tham gia tuần lễ thời trang.

Đặc biệt anh còn không thích nói chuyện, không thích cười.

Khi Tề Viễn hỏi câu hỏi này đã bắt đầu đánh giá Hạ Khiếu. Hạ Khiếu tới đó là mùa đông, Tây Bắc không bằng Hoài Thành nên da vẫn thô ráp hơn một chút. Tuy nhiên thô ráp có cảm giác nam tính hơn, thậm chí trở nên thô ráp cũng không phải là vấn đề lớn, anh thường xuyên ra ngoài, khi trở về màu da sẽ tối và khô, nhưng sẽ trở nên tốt lên sau một thời gian.

Tuổi trẻ mà.

"Gội quá phiền phức nên cắt." Lúc Tề Viễn túm cánh tay anh đánh giá khắp nơi, Hạ Khiếu nói một câu như vậy.

Theo đoàn làm phim phóng sự đến vùng hoang dã, hơn nữa Tây Bắc thiếu nước, cuộc sống không mấy thuận lợi, cắt tóc quả thực cũng bớt lo.

Nhưng nói thì nói như vậy, sau khi Hạ Khiếu nói xong, Tề Viễn nhìn anh trầm mặc một lát. Im lặng xong, Tề Viễn lại vui vẻ, ngẩng đầu lên, vuốt tóc Hạ Khiếu, nhe răng trợn mắt nói.

"A, còn đâm tay."

"Đâm tay thì cậu đừng sờ."


"Tôi cứ sờ đấy!"

...

Cứ như vậy, Tề Viễn đã đón Hạ Khiếu trở về nhà.

Hạ Khiếu lần này ra ngoài đã ba bốn tháng, trong nhà đã lâu không có người ở, cũng không thể ở. Chủ yếu là bởi vì anh đột nhiên thông báo trở về, Tề Viễn không có thời gian tìm người giúp anh dọn dẹp. Vì vậy cuối cùng Tề Viễn đón Hạ Khiếu tới nơi ở của anh ta trước.

Tề Viễn phần lớn thời gian vẫn sống ở nhà lớn, nhưng thỉnh thoảng cũng sống ở nhà riêng của mình. Khu nhà cách nhà Hạ Khiếu không xa, vì là đàn ông độc thân sống một mình nên nhà không cần lớn, cũng giống nhà Hạ Khiếu.

Về đến nhà, Hạ Khiếu đi gội đầu tắm rửa trước, Tề Viễn mang cho anh một ít quần áo. Sau khi Hạ Khiếu tắm xong, anh mặc áo phông trắng và quần đùi bước ra.

Ở nhà Tề Viễn không tính là lạnh, so với thời tiết ở Tây Bắc thì Hoài Thành kỳ thực ôn hòa hơn. Vào cuối tháng Tư, Hạ Khiếu không cảm thấy lạnh ngay cả khi mặc áo phông và quần đùi.

Sau khi tắm rửa xong, anh trực tiếp ngồi xuống ghế sô pha, Tề Viễn cũng ngồi đó, cầm điện thoại sạc pin.

"Cát Bang và Lâm Diệp cũng biết cậu về, nhưng tôi nói cậu đã lên đường hai ngày, chờ cậu nghỉ ngơi rồi mai mốt chúng ta đi ăn cơm. Hôm nay qua loa chút, tôi bảo đầu bếp trong nhà làm mấy món, lát nữa là mang đến. Mẹ nó, để tóc ngắn tiện lợi thật đấy, chắc cắt luôn quá!"

Tề Viễn nói xong việc sắp xếp bữa tối, chủ đề lại chuyển sang mái tóc của Hạ Khiếu. Đổi chủ đề thôi chưa đủ, tay còn muốn sờ. Anh ta vừa thò lại gần, Hạ Khiếu liền né tránh, Tề Viễn nhướng mày, di chuyển móng vuốt về phía trước, kêu hừ hừ nhanh chóng. Sau khi kêu xong, anh ta lại phá lên cười.

Tóc Hạ Khiếu tuy nhìn có vẻ khô nhưng thực ra vẫn còn hơi ẩm. Bàn tay Tề Viễn đầy hơi nước sảng khoái, tất cả đều bốc hơi, chỉ còn lại mùi bạc hà của dầu gội.

Sau khi Tề Viễn trở về vị trí, anh ta nhìn về phía Hạ Khiếu cách đó không xa, cười lớn, cười một hồi mới hỏi.

"Lần này thế nào?"


Hạ Khiếu năm ngoái nói ra ngoài liền đi một mạch, sau khi ra ngoài, vì nơi anh đến rất xa nên tín hiệu không tốt lắm. Ban đầu anh nói lúc được lúc không, sau đó mấy người thường xuyên chỉ có thể liên lạc với anh nửa tháng một lần.

Hạ Khiếu thường ra ngoài sưu tầm các phong tục. Nhưng thiên về cái tôi hơn, cũng sẽ cho họ biết mình sẽ đi đâu. Mặc dù lần này đi theo đoàn làm phim phóng sự nhưng có vẻ như đã biến mất khỏi vòng kết nối của họ, mãi đến tận bây giờ mới quay lại.

"Cũng ổn." Hạ Khiếu nói, "Các cậu thì sao?"

"Chúng tôi vẫn như vậy." Tề Viễn nhắc đến bọn họ liền tùy ý nói vài câu. Đại khái Cát Bang đã tìm được bạn gái mới, Lâm Diệp bị gia đình thúc giục đi xem mắt. Còn anh ta, gia đình anh ta cũng muốn thúc giục, cho nên lúc trong nhà thúc giục anh ta khẩn trương, anh ta đã ra ngoài sống một mình.

Nhắc đến bạn bè, xem mắt và kết hôn, Tề Viễn lại liếc nhìn Hạ Khiếu. Nhìn xong, Tề Viễn liền thu hồi ánh mắt, thay đổi chủ đề.

"Lần này cậu về vừa đúng lúc đấy, sắp đến quốc tế lao động, lại là một lễ hội âm nhạc mới. Nhiều ban tổ chức của họ đã gửi cho tôi lời mời. Kỳ thật đã bắt đầu vào dịp lễ Thanh Minh, nhưng cậu không có ở đây nên tôi cũng chưa trả lời."

Tề Viễn nói về tình huống hoạt động của ban nhạc.

Lễ hội âm nhạc của ban nhạc về cơ bản kết thúc vào mùa thu. Sau đó im lìm suốt một mùa đông, chờ khi hoa nở vào mùa xuân năm sau, những người hâm mộ âm nhạc và các ban nhạc dường như được vớt lên từ lớp băng, bắt đầu bồn chồn. Điều này sẽ kéo dài đến mùa hè, đạt đến đỉnh điểm, sau đó dần dần biến mất vào mùa thu, ngủ yên vào mùa đông, rồi đến mùa xuân, lại bắt đầu sự kiện của ban nhạc.

Công việc của ban nhạc là đi lưu diễn năm này qua năm khác.

Mỗi năm có rất nhiều ban nhạc mới ra đời, nhiều ban nhạc cũ giải tán, nhưng Tề Viễn cảm thấy Vang Bóng Một Thời của họ sẽ không xuất hiện tình huống như vậy.

Có lẽ bây giờ vì Hạ Khiếu nên vẫn chưa bắt đầu tham gia biểu diễn, nhưng sẽ luôn quay lại trạng thái trước đó.

"Trước mắt không cần trả lời."

Sau khi Tề Viễn thảo luận xong với Hạ Khiếu, Hạ Khiếu đã nói như vậy.

Hạ Khiếu nói xong, Tề Viễn chỉ ngẩng đầu nhìn anh, không nói gì.

"Tôi sắp ra ngoài một thời gian nên không có cơ hội tham dự lễ hội âm nhạc." Hạ Khiếu nói với Tề Viễn.


Hạ Khiếu vừa mới từ bên ngoài trở về, lần này lại ra ngoài. Tề Viễn không mấy quan tâm đến việc Hạ Khiếu ra ngoài, anh ta nhìn Hạ Khiếu, nói.

"Đi đâu?"

"Tây Nam."

Hạ Khiếu nói như vậy.

Tây Nam là một nơi hoàn toàn khác với Tây Bắc. Phía Tây Bắc rộng lớn, khô ráo và trống trải, trong khi phía Tây Nam ẩm ướt, rậm rạp, phồn thịnh.

Hai nơi có cảm nhận không giống nhau.

"Cũng đi cùng đoàn phim phóng sự à?" Tề Viễn hỏi.

"Tôi tự đi." Hạ Khiếu nói.

"Cậu đi làm gì?" Tề Viễn nói.

Hạ Khiếu nói xong, Tề Viễn hỏi. Khi Tề Viễn hỏi xong, Hạ Khiếu quay đầu lại nhìn anh ta.

Thực ra có một số việc, Tề Viễn đã nhận thấy một số dấu hiệu, cũng muốn hỏi. Nhưng chưa bao giờ hỏi. Lời nói đến đây, Tề Viễn nhìn vào mắt Hạ Khiếu, nói.

"Là đi tìm Đường Miểu phải không?"

Sau khi Tề Viễn hỏi câu này, Hạ Khiếu vẫn chỉ nhìn anh ta. Tề Viễn nhìn Hạ Khiếu, người đã gầy đi và cắt tóc ngắn, lúc này mới hạ lông mày nhướng lên. Anh ta nhìn Hạ Khiếu, hỏi anh.

"A Khiếu."

"Hãy nói cho tôi sự thật."

"Có phải giữa cậu và Đường Miểu đã xảy ra chuyện gì không?"
 
Chương 91: C91: Là đi tìm đường miểu phải không


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Edit+beta: LQNN203

Cuộc di cư của dân du mục cùng với dê bò của họ kết thúc, quá trình quay giai đoạn này của bộ phim phóng sự cũng đã kết thúc.

Hạ Khiếu chỉ chịu trách nhiệm sáng tác ca khúc ở phần này. Sau khi quay phim xong, đạo diễn sẽ tiếp tục quay phần khác, để Hạ Khiếu lên ý tưởng sáng tác phần này trước.

Việc quay toàn bộ bộ phim phóng sự sẽ hoàn thành vào cuối năm nay nên không có gì phải vội vàng.

Sau khi việc quay phim phóng sự ở đây kết thúc, đoàn làm phim cũng ở lại khu dân du mục vài ngày. Sau vài ngày nghỉ ngơi, cả đội lại lên đường, tiến sâu vào vùng nội địa trong núi. Nhưng lần này Hạ Khiếu không đi theo.

Cùng ngày đoàn làm phim phóng sự rời khỏi khu du mục, Hạ Khiếu cũng cùng rời khỏi. Sau khi anh tạm biệt các thành viên trong đoàn, một người du mục đã chở anh đến nhà ga gần nhất.

Ở nơi thưa thớt dân cư như thế này, lái xe phải mất nửa ngày mới gặp được người. Hạ Khiếu và người dân du mục lái xe một lúc lâu mới tìm được một chiếc xe buýt từ thị trấn đến huyện thành.

Sau khi Hạ Khiếu đến ga, anh liền cho người du mục ít quà, sau khi tạm biệt, Hạ Khiếu mua vé đi vào huyện thành.

Khi trở về thành phố từ một nơi xa xôi như vậy, một ngày là không đủ do giao thông đi lại bất tiện và đất đai rộng lớn.

Sau khi Hạ Khiếu lên xe buýt đến huyện thành, đến huyện đã là buổi tối. Nhà ga huyện cũng đóng cửa vào ban đêm nên chỉ có thể nghỉ ngơi tại địa phương trong một ngày. Sáng hôm sau lại khỏi hành.

Buổi sáng anh bắt xe buýt vào thành phố, đến thành phố, Hạ Khiếu mua vé tàu cao tốc đi Hoài Thành. Từ Tây Bắc đến Hoài Thành phải mất trọn một ngày, khi anh đến ga tàu cao tốc Hoài Thành thì trời đã tối.

Cuối tháng Tư, Hoài Thành đã bước vào cuối xuân. Cái nóng mùa hè cũng đang có dấu hiệu nổi lên vào thời điểm này. Chỉ là ban ngày trời nắng, ban đêm không khí vẫn có chút ấm áp và mát mẻ.

Hạ Khiếu xách theo ba lô đi ra ga, Tề Viễn ở đại sảnh đón đã sớm nhìn thấy anh, vẫy tay hét to một tiếng.

"A Khiếu!"


Giọng nói của Tề Viễn vọng tới, Hạ Khiếu cũng theo tiếng anh ta nhìn sang. Hai người xuyên qua đám người nhìn nhau, Hạ Khiếu mỉm cười đi về phía Tề Viễn.

"Mẹ kiếp! Cậu giỏi thật đấy! Đi liền ba bốn tháng! Có phải quên chúng tôi luôn rồi không?"

Tề Viễn ôm Hạ Khiếu, Hạ Khiếu cao hơn anh ta, hơn nữa dáng người cao ráo, Tề Viễn ôm anh như thế này, cảm thấy Hạ Khiếu dường như đã gầy đi rất nhiều qua chiếc áo khoác mỏng.

"Tóc cậu sao cắt rồi?"

Ngoài việc gầy đi, sự thay đổi rõ ràng nhất của Hạ Khiếu là mái tóc dài trước đây của anh đã bị cắt đi. Bây giờ chính là một centimet tóc bình thường, nhưng với kiểu cắt này, toàn bộ khuôn mặt trông đẹp trai và hầm hố hơn.

Anh vốn có khuôn mặt nhỏ, nước da trắng, đường nét ba chiều, dáng người cao ráo, hiện tại đang mặc một chiếc áo khoác màu đen. Chiếc áo khoác được kéo lên tận dưới cổ, đứng như vậy, giống như một người mẫu nam tham gia tuần lễ thời trang.

Đặc biệt anh còn không thích nói chuyện, không thích cười.

Khi Tề Viễn hỏi câu hỏi này đã bắt đầu đánh giá Hạ Khiếu. Hạ Khiếu tới đó là mùa đông, Tây Bắc không bằng Hoài Thành nên da vẫn thô ráp hơn một chút. Tuy nhiên thô ráp có cảm giác nam tính hơn, thậm chí trở nên thô ráp cũng không phải là vấn đề lớn, anh thường xuyên ra ngoài, khi trở về màu da sẽ tối và khô, nhưng sẽ trở nên tốt lên sau một thời gian.

Tuổi trẻ mà.

"Gội quá phiền phức nên cắt." Lúc Tề Viễn túm cánh tay anh đánh giá khắp nơi, Hạ Khiếu nói một câu như vậy.

Theo đoàn làm phim phóng sự đến vùng hoang dã, hơn nữa Tây Bắc thiếu nước, cuộc sống không mấy thuận lợi, cắt tóc quả thực cũng bớt lo.

Nhưng nói thì nói như vậy, sau khi Hạ Khiếu nói xong, Tề Viễn nhìn anh trầm mặc một lát. Im lặng xong, Tề Viễn lại vui vẻ, ngẩng đầu lên, vuốt tóc Hạ Khiếu, nhe răng trợn mắt nói.

"A, còn đâm tay."

"Đâm tay thì cậu đừng sờ."


"Tôi cứ sờ đấy!"

...

Cứ như vậy, Tề Viễn đã đón Hạ Khiếu trở về nhà.

Hạ Khiếu lần này ra ngoài đã ba bốn tháng, trong nhà đã lâu không có người ở, cũng không thể ở. Chủ yếu là bởi vì anh đột nhiên thông báo trở về, Tề Viễn không có thời gian tìm người giúp anh dọn dẹp. Vì vậy cuối cùng Tề Viễn đón Hạ Khiếu tới nơi ở của anh ta trước.

Tề Viễn phần lớn thời gian vẫn sống ở nhà lớn, nhưng thỉnh thoảng cũng sống ở nhà riêng của mình. Khu nhà cách nhà Hạ Khiếu không xa, vì là đàn ông độc thân sống một mình nên nhà không cần lớn, cũng giống nhà Hạ Khiếu.

Về đến nhà, Hạ Khiếu đi gội đầu tắm rửa trước, Tề Viễn mang cho anh một ít quần áo. Sau khi Hạ Khiếu tắm xong, anh mặc áo phông trắng và quần đùi bước ra.

Ở nhà Tề Viễn không tính là lạnh, so với thời tiết ở Tây Bắc thì Hoài Thành kỳ thực ôn hòa hơn. Vào cuối tháng Tư, Hạ Khiếu không cảm thấy lạnh ngay cả khi mặc áo phông và quần đùi.

Sau khi tắm rửa xong, anh trực tiếp ngồi xuống ghế sô pha, Tề Viễn cũng ngồi đó, cầm điện thoại sạc pin.

"Cát Bang và Lâm Diệp cũng biết cậu về, nhưng tôi nói cậu đã lên đường hai ngày, chờ cậu nghỉ ngơi rồi mai mốt chúng ta đi ăn cơm. Hôm nay qua loa chút, tôi bảo đầu bếp trong nhà làm mấy món, lát nữa là mang đến. Mẹ nó, để tóc ngắn tiện lợi thật đấy, chắc cắt luôn quá!"

Tề Viễn nói xong việc sắp xếp bữa tối, chủ đề lại chuyển sang mái tóc của Hạ Khiếu. Đổi chủ đề thôi chưa đủ, tay còn muốn sờ. Anh ta vừa thò lại gần, Hạ Khiếu liền né tránh, Tề Viễn nhướng mày, di chuyển móng vuốt về phía trước, kêu hừ hừ nhanh chóng. Sau khi kêu xong, anh ta lại phá lên cười.

Tóc Hạ Khiếu tuy nhìn có vẻ khô nhưng thực ra vẫn còn hơi ẩm. Bàn tay Tề Viễn đầy hơi nước sảng khoái, tất cả đều bốc hơi, chỉ còn lại mùi bạc hà của dầu gội.

Sau khi Tề Viễn trở về vị trí, anh ta nhìn về phía Hạ Khiếu cách đó không xa, cười lớn, cười một hồi mới hỏi.

"Lần này thế nào?"


Hạ Khiếu năm ngoái nói ra ngoài liền đi một mạch, sau khi ra ngoài, vì nơi anh đến rất xa nên tín hiệu không tốt lắm. Ban đầu anh nói lúc được lúc không, sau đó mấy người thường xuyên chỉ có thể liên lạc với anh nửa tháng một lần.

Hạ Khiếu thường ra ngoài sưu tầm các phong tục. Nhưng thiên về cái tôi hơn, cũng sẽ cho họ biết mình sẽ đi đâu. Mặc dù lần này đi theo đoàn làm phim phóng sự nhưng có vẻ như đã biến mất khỏi vòng kết nối của họ, mãi đến tận bây giờ mới quay lại.

"Cũng ổn." Hạ Khiếu nói, "Các cậu thì sao?"

"Chúng tôi vẫn như vậy." Tề Viễn nhắc đến bọn họ liền tùy ý nói vài câu. Đại khái Cát Bang đã tìm được bạn gái mới, Lâm Diệp bị gia đình thúc giục đi xem mắt. Còn anh ta, gia đình anh ta cũng muốn thúc giục, cho nên lúc trong nhà thúc giục anh ta khẩn trương, anh ta đã ra ngoài sống một mình.

Nhắc đến bạn bè, xem mắt và kết hôn, Tề Viễn lại liếc nhìn Hạ Khiếu. Nhìn xong, Tề Viễn liền thu hồi ánh mắt, thay đổi chủ đề.

"Lần này cậu về vừa đúng lúc đấy, sắp đến quốc tế lao động, lại là một lễ hội âm nhạc mới. Nhiều ban tổ chức của họ đã gửi cho tôi lời mời. Kỳ thật đã bắt đầu vào dịp lễ Thanh Minh, nhưng cậu không có ở đây nên tôi cũng chưa trả lời."

Tề Viễn nói về tình huống hoạt động của ban nhạc.

Lễ hội âm nhạc của ban nhạc về cơ bản kết thúc vào mùa thu. Sau đó im lìm suốt một mùa đông, chờ khi hoa nở vào mùa xuân năm sau, những người hâm mộ âm nhạc và các ban nhạc dường như được vớt lên từ lớp băng, bắt đầu bồn chồn. Điều này sẽ kéo dài đến mùa hè, đạt đến đỉnh điểm, sau đó dần dần biến mất vào mùa thu, ngủ yên vào mùa đông, rồi đến mùa xuân, lại bắt đầu sự kiện của ban nhạc.

Công việc của ban nhạc là đi lưu diễn năm này qua năm khác.

Mỗi năm có rất nhiều ban nhạc mới ra đời, nhiều ban nhạc cũ giải tán, nhưng Tề Viễn cảm thấy Vang Bóng Một Thời của họ sẽ không xuất hiện tình huống như vậy.

Có lẽ bây giờ vì Hạ Khiếu nên vẫn chưa bắt đầu tham gia biểu diễn, nhưng sẽ luôn quay lại trạng thái trước đó.

"Trước mắt không cần trả lời."

Sau khi Tề Viễn thảo luận xong với Hạ Khiếu, Hạ Khiếu đã nói như vậy.

Hạ Khiếu nói xong, Tề Viễn chỉ ngẩng đầu nhìn anh, không nói gì.

"Tôi sắp ra ngoài một thời gian nên không có cơ hội tham dự lễ hội âm nhạc." Hạ Khiếu nói với Tề Viễn.


Hạ Khiếu vừa mới từ bên ngoài trở về, lần này lại ra ngoài. Tề Viễn không mấy quan tâm đến việc Hạ Khiếu ra ngoài, anh ta nhìn Hạ Khiếu, nói.

"Đi đâu?"

"Tây Nam."

Hạ Khiếu nói như vậy.

Tây Nam là một nơi hoàn toàn khác với Tây Bắc. Phía Tây Bắc rộng lớn, khô ráo và trống trải, trong khi phía Tây Nam ẩm ướt, rậm rạp, phồn thịnh.

Hai nơi có cảm nhận không giống nhau.

"Cũng đi cùng đoàn phim phóng sự à?" Tề Viễn hỏi.

"Tôi tự đi." Hạ Khiếu nói.

"Cậu đi làm gì?" Tề Viễn nói.

Hạ Khiếu nói xong, Tề Viễn hỏi. Khi Tề Viễn hỏi xong, Hạ Khiếu quay đầu lại nhìn anh ta.

Thực ra có một số việc, Tề Viễn đã nhận thấy một số dấu hiệu, cũng muốn hỏi. Nhưng chưa bao giờ hỏi. Lời nói đến đây, Tề Viễn nhìn vào mắt Hạ Khiếu, nói.

"Là đi tìm Đường Miểu phải không?"

Sau khi Tề Viễn hỏi câu này, Hạ Khiếu vẫn chỉ nhìn anh ta. Tề Viễn nhìn Hạ Khiếu, người đã gầy đi và cắt tóc ngắn, lúc này mới hạ lông mày nhướng lên. Anh ta nhìn Hạ Khiếu, hỏi anh.

"A Khiếu."

"Hãy nói cho tôi sự thật."

"Có phải giữa cậu và Đường Miểu đã xảy ra chuyện gì không?"
 
Chương 92: C92: Gặp lại


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Edit+beta: LQNN203

Khí hậu vùng biên giới Tây Nam mùa đông vẫn còn đôi chút khó khăn.

Ở đây độ ẩm nhiều, nhưng mỗi khi nhiệt độ giảm xuống một chút, độ ẩm sẽ biến thành không khí lạnh và xâm nhập vào cơ thể. Quần áo ấm thông thường không thể che được chút nào, mà trường học trên núi cũng không có thiết bị sưởi ấm như là điều hòa linh tinh.

Sau khi mùa đông đến, Đường Miểu mua máy sưởi cho mỗi phòng học trong trường. Trường tiểu học không lớn, có sáu cấp tiểu học, mỗi cấp sẽ có hai lớp. Tổng cộng có mười hai chiếc máy sưởi, cho dù mua cũng đa phần chỉ để trang trí, một mặt không muốn tốn tiền điện, một mặt là cơ sở cung cấp điện của trường đã cũ kỹ.

Trên thực tế, ngoại trừ Đường Miểu mới đến, toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường quanh năm đều đã thích ứng được với khí hậu này. Trong toàn trường, Đường Miểu là người sợ lạnh nhất.

Vì vậy dù không mở lớp học toán thì cũng phải mở lớp học âm nhạc. Máy sưởi được bật suốt mùa đông, các lớp học âm nhạc hai lần một tuần là khoảng thời gian vui vẻ nhất đối với học sinh. Lớp học âm nhạc ấm áp, cô giáo dịu dàng, còn có cây đàn piano mà các em chưa từng thấy bao giờ.

Bàn tay của đứa trẻ nào cũng thô ráp và nứt nẻ nhưng mỗi đứa trẻ đều có thể chạm vào những phím đàn mịn như ngà.

Đường Miểu đột nhiên xuất hiện ở trường học của bọn chúng. Đối với bọn trẻ ở trường, sự hiện diện của cô giống như một thiên thần. Cô không chỉ hiền lành, sạch sẽ mà còn tặng trường một cây đàn piano. Vốn dĩ lớp học nhạc trong trường chỉ là buổi học bình thường, phần lớn thời gian là tự học, thỉnh thoảng khi có hứng thú, hiệu trưởng sẽ đến dạy các em hát quốc ca.

Bài hát ấy chúng đã thuộc từ lâu.

Nhưng sau khi Đường Miểu tới, cô dạy nhiều thứ mới hơn.

Cô sẽ dạy chúng một số kiến ​​thức âm nhạc, dạy chúng cách chơi piano. Sau một mùa đông trôi qua, hầu như tất cả trẻ em đều có thể đánh được phím đàn, Đường Miểu còn mua thêm một số đàn điện tử để học sinh luyện tập.

Đối với trẻ em miền núi, đàn piano chỉ có thể được nghe trên đài, mỗi bản nhạc đều rất hay. Việc có thể tận mắt chứng kiến ​​cảnh đánh đàn piano đã là một điều xa xỉ, nhưng lại có thể học, chạm vào các phím bằng tay của chính mình, tập đánh đàn và chơi những bản nhạc piano hay mà chỉ có thể nghe được trên đài.

Trong trường có hơn một trăm học sinh, không phải ai cũng thích piano mà luôn có một số ít người có thiên phú và ham học hỏi. Nếu các em thích, Đường Miểu sau giờ học sẽ một mình dạy kèm cho các em. Thậm chí chờ đợi một thời gian, cô còn đưa bọn trẻ lên thành phố để thi.

Ngày nay, thông tin phát triển, khác xa với trước đây. Mặc dù đối với các bậc cha mẹ miền núi, việc con cái được đến trường và học tập kiến ​​thức một cách nghiêm túc vẫn quan trọng hơn. Nhưng sau khi biết Đường Miểu không có tiền đi học mà thay vào đó học piano và trở thành giáo viên dạy đàn, bố mẹ chúng cũng tin rằng cuộc đời của Đường Miểu cũng là một lối thoát cho con cái họ nên họ không mấy phản đối, thậm chí còn ủng hộ và cảm ơn Đường Miểu rất nhiều.


Sau khi Đường Miểu đến trường này liền trở thành giáo viên dạy âm nhạc của trường. Cá nhân cô đã tiếp xúc với hơn một trăm học sinh trong toàn trường, mọi người đều biết cô và cô cũng biết từng đứa trẻ. Học sinh thích cô, ngay cả phụ huynh học sinh cũng biết trong trường có một giáo viên piano như vậy, thỉnh thoảng ở nhà có đồ gì sẽ bảo bọn trẻ mang đến cho cô.

Đường Miểu không phải người ở đây. Ở đây cũng không có nhà. Nhưng sau khi đến đây, hiệu trưởng đã sắp xếp cho cô một phòng ký túc xá trong trường.

Ngôi trường không lớn cũng không nhỏ, được xây dựng bằng tiền quyên góp của ông chủ một tập đoàn nào đó. Tòa nhà giảng dạy có ba tầng, trong sân có một số thiết bị thể thao cơ bản như giá bóng rổ, bàn bóng bàn, đơn giản nhưng đầy đủ.

Ký túc xá của trường cách sân bóng rổ không xa, là mấy phòng đơn nhỏ. Ngoài hiệu trưởng và giáo viên dạy nhạc Đường Miểu, trong trường còn có ba giáo viên khác.

Hiệu trưởng và 3 giáo viên đều là người làng lân cận và đã có gia đình. Về cơ bản không sống trong ký túc xá. Vì vậy, trong cả một dãy phòng nhỏ, người duy nhất chân chính ở lại chính là Đường Miểu.

Ký túc xá của Đường Miểu không lớn, là một căn phòng nhỏ hơn mười mét vuông, có một chiếc giường tầng bằng sắt. Cô thường ở tầng dưới, tầng trên để một ít hành lý.

Thực ra khi Đường Miểu đến, hai tay cô trống trơn, mọi thứ trong phòng đều do cô tự mua. Ví dụ như bàn làm việc cạnh giường, rèm che trước bàn làm việc, đèn bàn.

Căn phòng của cô đầy đủ đồ đạc nhưng cũng rất đơn giản, ngăn nắp sạch sẽ, trông giống con người cô. Ngoài đồ đạc của riêng mình, cô còn chất một số đồ vật khác do học sinh tặng ở góc ký túc xá.

Về cơ bản, cô sống một mình trong trường, tự mình nấu ba bữa một ngày. Điều kiện ở đây khó khăn và việc nấu nướng cũng không thể quá phức tạp. Căn phòng ở rìa ký túc xá cạnh cổng trường được coi là căn bếp nhỏ của trường, Đường Miểu thường nấu ba bữa cơm ở đó.

Dù sống ở đây một mình nhưng Đường Miểu không cô đơn.

Trường học mỗi ngày đều có lớp, cuối tuần không có tiết học, cô ở lại trường một mình, một số học sinh ở gần đó cuối tuần vẫn đến tìm cô.

Bọn chúng căn bản không phải tới đây học tập, chủ yếu là chơi với Đường Miểu.

Trong thôn có rất nhiều trẻ em, ngoài những đứa đi học, những đứa không đi học cũng đi theo. Sân trường là sân chơi rộng nhất, các em có thể chơi đá cầu, đánh bao cát, bắn bi, thậm chí chơi trốn tìm trong trường.

Trường học ngày thường tràn ngập tiếng đọc sách, cuối tuần lại vang lên tiếng cười, Đường Miểu và bọn trẻ cùng nhau chơi đùa, có thể chơi cả ngày.


Ngoài việc chơi cùng bọn trẻ ở trường, bọn trẻ còn đưa cô đi chơi trên núi.

Sau khi bước vào tháng Tư, nhiệt độ ở Tây Nam đã ấm lên và bắt đầu có mưa nhiều hơn. Trên núi mọc rất nhiều măng, nấm, cuối tuần trẻ em cũng được sắp xếp ra ngoài làm việc, đi hái nấm và hái măng, hái những thứ này đem đi bán.

Đường Miểu đi theo bọn trẻ, vừa cười vừa nói, băng qua rừng núi và khe suối, dẫm lên nền đất ướt, đi sâu vào trong núi rừng, hái những món ngon chưa từng được hái.

Bọn trẻ là vì để bán, cô là để ăn, còn lại là đi chơi.

Từ tháng Tư, Đường Miểu mỗi cuối tuần đều bận rộn, mấy tuần này cô đi lang thang rất nhiều địa điểm lân cận.

Dãy núi phía Tây Nam rất cao và sâu, nếu không vì dẫn theo trẻ con thì Đường Miểu cũng chưa về. Những đứa trẻ này đã lẽo đẽo theo cha mẹ trên núi từ khi còn nhỏ, rất quen thuộc với nơi này.

Nhưng dù vậy, khi lên núi vẫn cần phải đi cùng nhau, nếu không vẫn có thể xuất hiện tình huống không thoát ra được.

Đường Miểu rất thích nơi này.

Cô thích ---- nơi có sức sống mạnh mẽ.

Ví dụ như nơi này, tất cả thảm thực vật và động vật đều như có linh hồn, không hề bị xã hội hiện đại làm ô nhiễm. Sương mù lượn lờ quanh núi tạo cảm giác như một luồng khí rất lạnh.

Cô ở đây, mỗi ngày ngoại trừ dạy học, leo núi, chơi trò chơi với bọn trẻ, cũng thích ngây ngốc ngắm nhìn núi.

Bị ngăn cách một chỗ như vậy, những muộn phiền trong đầu giống như cũng biến mất theo núi rừng sâu thẳm.

Cô rất thích cảm giác này.

Những ngày cuối tuần của trường khá lỏng lẻo. Vào buổi sáng khi Đường Miểu được mấy đứa nhỏ trong thôn kêu lên núi hái nấm, cô liền mặc quần áo dài, cột tóc và đội mũ.


Bây giờ không tính là lạnh nhưng muỗi trong núi nhiều, mỗi lần Đường Miểu lên núi đều sẽ bọc kín mít.

Cuộc hái nấm này bắt đầu từ buổi sáng kéo dài tới giữa trưa. Giữa trưa, Đường Miểu hái được một giỏ nấm, bọn nhỏ cũng phải trở về ăn cơm, đoàn người liền xuống núi.

Đêm qua trên núi mưa suốt đêm, đất trên núi mềm và lầy lội. Đường Miểu mang ủng, đôi ủng dính đầy bùn. Bởi vì trời mưa mà suối trong núi cũng dâng lên, Đường Miểu mang ủng ngâm trong nước, gần như được rửa sạch ủng.

Bùn dính trên ủng rất dễ loại bỏ nhưng dính trên quần áo phải giặt sạch. Tuy rằng Đường Miểu đã leo núi một thời gian nhưng so với bọn trẻ vẫn không linh hoạt bằng. Hơn nữa sau cơn mưa trên núi tương đối lầy lội nên chân cô thậm chí trên người đều ít nhiều dính chút bùn.

Bùn đất đều ướt dầm dề, lộ ra chút mùi rêu, Đường Miểu cầm rổ nấm đi dọc con đường, khi đến cổng trường, cô tạm biệt mấy học sinh.

"Có người tới trường học."

Lúc Đường Miểu tạm biệt bọn trẻ, có mấy học sinh nói như vậy.

Nói xong, Đường Miểu ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lúc này mới phát hiện ven đường cách trường học không xa đang đậu một chiếc việt dã màu đen.

Trường học được xây dựng trên nền đất cao, ô tô không phải quá dễ dàng đi lên, thông thường cũng chỉ có đồ đạc được gửi đến.

Sau khi Đường Miểu tới trường học, rất ít khi thấy ô tô, thỉnh thoảng gặp một vài lần như là vận chuyển đàn piano cho cô hoặc là đưa máy sưởi. Cô ngước nhìn chiếc xe việt dã kia một cái, hình như là xe tư nhân.

Chắc là có người đến đây dã ngoại, đi ngang qua nơi này, tìm người hỏi đường.

Hiệu trưởng của trường không phải là người trong làng, đôi khi đường đi khó khăn, hiệu trưởng sẽ đến sớm một ngày vì sợ trễ lễ chào cờ ngày hôm sau.

Mà hiện tại, sau khi nhìn thấy chiếc xe kia, Đường Miểu ngẩng đầu nhìn qua, cũng nhìn đến phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng đang đứng bên cửa sổ, giống như đang nói chuyện với ai.

Khi Đường Miểu nhìn qua, hiệu trưởng như là cảm nhận được, quay đầu nhìn lại. Có thể do Đường Miểu dính đầy bùn lại còn đội mũ, nhất thời không thể nhận ra. Hiệu trưởng sau đó cẩn thận nhìn thêm lần nữa, lúc này mới cười với người trong phòng nói câu gì đó, sau khi nói xong, hiệu trưởng vẫy tay về phía Đường Miểu.

"Cô giáo Đường, cô lại đây một chút."

Đường Miểu cầm theo giỏ nấm, nghe lời hiệu trưởng, lên tiếng: "Vâng ạ."


Đường Miểu trả lời xong, xung quanh có mấy học sinh còn chưa có ý định rời đi, có lẽ là tò mò. Đường Miểu vỗ đầu bọn chúng, bảo chúng nhanh chóng quay về ăn cơm, nếu không người trong nhà sẽ lo lắng.

Bị Đường Miểu vỗ đầu như vậy, mấy đứa trẻ mới cười tản đi.

Bọn trẻ giải tán, Đường Miểu đi vào trường, trước tiên cô đặt giỏ che đựng nấm trước cửa ký túc xá, sau đó nhìn đôi ủng và bộ quần áo lấm bùn của mình, sợ đối phương đợi lâu nên cô cứ như vậy đi qua.

Văn phòng hiệu trưởng cũng ở trong tòa nhà giảng dạy ở tầng 1. Đường Miểu leo lên ba bậc thang, lập tức đi tới cửa phòng hiệu trưởng. Khi đến gần phòng hiệu trưởng, Đường Miểu theo bản năng bước chân chậm lại một chút.

Lúc này hành vi của cô hoàn toàn bị tiềm thức khống chế, dưới sự chỉ huy của tiềm thức, cô bước chậm lại, ngẩng đầu nhìn vào phòng hiệu trưởng.

Mà người ở trong phòng hiệu trưởng vốn dĩ khi cô đứng ở cổng trường nhìn không rõ, lúc này cũng nhìn lại cô.

Người đàn ông mặc quần áo thể thao đơn giản, cổ áo khoác được kéo tới cổ họng, anh gầy hơn trước, các đường nét trông sắc sảo và rõ ràng hơn, bên dưới yết hầu, khóa kéo áo khoác đang đung đưa nhẹ nhàng.

Anh rất cao, dáng người thẳng tắp, chỉ đứng đó cơ thể vẫn có sức sống sảng khoái như ngọn núi này mang lại cho cô.

Nhưng với sức sống mãnh liệt này, anh đã thay đổi từ bừng bừng nhiệt huyết vốn có trở nên thâm trầm hơn.

Đường Miểu nhìn anh, nhìn mặt mày sắc bén, nhìn mái tóc đã cắt ngắn của anh, cô dừng ở bậc thang tại cửa phòng hiệu trưởng một lát.

Khi cô đến đây, hiệu trưởng vẫn như cũ giới thiệu tình huống của trường. Nói trước mắt trường có bao nhiêu giáo viên, có thể ở trong ký túc xá của trường, cô giáo Đường là cô giáo dạy âm nhạc mới đến đây vào năm ngoái.

Giới thiệu xong tình huống, hiệu trưởng cũng nhìn về phía cửa phòng. Ông ta nhìn người đứng ở cửa, dừng lại đối diện với Đường Miểu, khẽ nở nụ cười.

"Ồ, đây là cô giáo Đường tôi vừa nói với cậu, tên là Đường Miểu, phụ trạch dạy môn âm nhạc của trường."

Sau khi giới thiệu Đường Miểu xong, hiệu trưởng lại nhìn về phía Đường Miểu, giới thiệu giáo viên mới tới cho cô, nói: "Cô giáo Đường, vị này chính là Hạ Khiếu. Thầy ấy và cô giống nhau, cũng là giáo viên tình nguyện đến trường chúng ta. Thầy ấy dạy toán."

"Thầy ấy cũng từ nơi khác tới đây, sẽ sống trong ký túc xá. Hôm nay vừa mới tới, đợi lát nữa chúng ta sắp xếp một phòng ký túc xá cho thầy Hạ.". Cop‎ qua‎ cop‎ lại,‎ 𝘵rở‎ lại‎ 𝘵rang‎ chính‎ +‎ 𝘛‎ R‎ 𝐔‎ 𝖬‎ 𝘛‎ R‎ 𝐔‎ 𝗬‎ Ệ‎ 𝗡﹒𝘃n‎ ‎ +

"Ở cạnh phòng cô được chứ?"
 
Chương 92: C92: Gặp lại


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Edit+beta: LQNN203

Khí hậu vùng biên giới Tây Nam mùa đông vẫn còn đôi chút khó khăn.

Ở đây độ ẩm nhiều, nhưng mỗi khi nhiệt độ giảm xuống một chút, độ ẩm sẽ biến thành không khí lạnh và xâm nhập vào cơ thể. Quần áo ấm thông thường không thể che được chút nào, mà trường học trên núi cũng không có thiết bị sưởi ấm như là điều hòa linh tinh.

Sau khi mùa đông đến, Đường Miểu mua máy sưởi cho mỗi phòng học trong trường. Trường tiểu học không lớn, có sáu cấp tiểu học, mỗi cấp sẽ có hai lớp. Tổng cộng có mười hai chiếc máy sưởi, cho dù mua cũng đa phần chỉ để trang trí, một mặt không muốn tốn tiền điện, một mặt là cơ sở cung cấp điện của trường đã cũ kỹ.

Trên thực tế, ngoại trừ Đường Miểu mới đến, toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường quanh năm đều đã thích ứng được với khí hậu này. Trong toàn trường, Đường Miểu là người sợ lạnh nhất.

Vì vậy dù không mở lớp học toán thì cũng phải mở lớp học âm nhạc. Máy sưởi được bật suốt mùa đông, các lớp học âm nhạc hai lần một tuần là khoảng thời gian vui vẻ nhất đối với học sinh. Lớp học âm nhạc ấm áp, cô giáo dịu dàng, còn có cây đàn piano mà các em chưa từng thấy bao giờ.

Bàn tay của đứa trẻ nào cũng thô ráp và nứt nẻ nhưng mỗi đứa trẻ đều có thể chạm vào những phím đàn mịn như ngà.

Đường Miểu đột nhiên xuất hiện ở trường học của bọn chúng. Đối với bọn trẻ ở trường, sự hiện diện của cô giống như một thiên thần. Cô không chỉ hiền lành, sạch sẽ mà còn tặng trường một cây đàn piano. Vốn dĩ lớp học nhạc trong trường chỉ là buổi học bình thường, phần lớn thời gian là tự học, thỉnh thoảng khi có hứng thú, hiệu trưởng sẽ đến dạy các em hát quốc ca.

Bài hát ấy chúng đã thuộc từ lâu.

Nhưng sau khi Đường Miểu tới, cô dạy nhiều thứ mới hơn.

Cô sẽ dạy chúng một số kiến ​​thức âm nhạc, dạy chúng cách chơi piano. Sau một mùa đông trôi qua, hầu như tất cả trẻ em đều có thể đánh được phím đàn, Đường Miểu còn mua thêm một số đàn điện tử để học sinh luyện tập.

Đối với trẻ em miền núi, đàn piano chỉ có thể được nghe trên đài, mỗi bản nhạc đều rất hay. Việc có thể tận mắt chứng kiến ​​cảnh đánh đàn piano đã là một điều xa xỉ, nhưng lại có thể học, chạm vào các phím bằng tay của chính mình, tập đánh đàn và chơi những bản nhạc piano hay mà chỉ có thể nghe được trên đài.

Trong trường có hơn một trăm học sinh, không phải ai cũng thích piano mà luôn có một số ít người có thiên phú và ham học hỏi. Nếu các em thích, Đường Miểu sau giờ học sẽ một mình dạy kèm cho các em. Thậm chí chờ đợi một thời gian, cô còn đưa bọn trẻ lên thành phố để thi.

Ngày nay, thông tin phát triển, khác xa với trước đây. Mặc dù đối với các bậc cha mẹ miền núi, việc con cái được đến trường và học tập kiến ​​thức một cách nghiêm túc vẫn quan trọng hơn. Nhưng sau khi biết Đường Miểu không có tiền đi học mà thay vào đó học piano và trở thành giáo viên dạy đàn, bố mẹ chúng cũng tin rằng cuộc đời của Đường Miểu cũng là một lối thoát cho con cái họ nên họ không mấy phản đối, thậm chí còn ủng hộ và cảm ơn Đường Miểu rất nhiều.


Sau khi Đường Miểu đến trường này liền trở thành giáo viên dạy âm nhạc của trường. Cá nhân cô đã tiếp xúc với hơn một trăm học sinh trong toàn trường, mọi người đều biết cô và cô cũng biết từng đứa trẻ. Học sinh thích cô, ngay cả phụ huynh học sinh cũng biết trong trường có một giáo viên piano như vậy, thỉnh thoảng ở nhà có đồ gì sẽ bảo bọn trẻ mang đến cho cô.

Đường Miểu không phải người ở đây. Ở đây cũng không có nhà. Nhưng sau khi đến đây, hiệu trưởng đã sắp xếp cho cô một phòng ký túc xá trong trường.

Ngôi trường không lớn cũng không nhỏ, được xây dựng bằng tiền quyên góp của ông chủ một tập đoàn nào đó. Tòa nhà giảng dạy có ba tầng, trong sân có một số thiết bị thể thao cơ bản như giá bóng rổ, bàn bóng bàn, đơn giản nhưng đầy đủ.

Ký túc xá của trường cách sân bóng rổ không xa, là mấy phòng đơn nhỏ. Ngoài hiệu trưởng và giáo viên dạy nhạc Đường Miểu, trong trường còn có ba giáo viên khác.

Hiệu trưởng và 3 giáo viên đều là người làng lân cận và đã có gia đình. Về cơ bản không sống trong ký túc xá. Vì vậy, trong cả một dãy phòng nhỏ, người duy nhất chân chính ở lại chính là Đường Miểu.

Ký túc xá của Đường Miểu không lớn, là một căn phòng nhỏ hơn mười mét vuông, có một chiếc giường tầng bằng sắt. Cô thường ở tầng dưới, tầng trên để một ít hành lý.

Thực ra khi Đường Miểu đến, hai tay cô trống trơn, mọi thứ trong phòng đều do cô tự mua. Ví dụ như bàn làm việc cạnh giường, rèm che trước bàn làm việc, đèn bàn.

Căn phòng của cô đầy đủ đồ đạc nhưng cũng rất đơn giản, ngăn nắp sạch sẽ, trông giống con người cô. Ngoài đồ đạc của riêng mình, cô còn chất một số đồ vật khác do học sinh tặng ở góc ký túc xá.

Về cơ bản, cô sống một mình trong trường, tự mình nấu ba bữa một ngày. Điều kiện ở đây khó khăn và việc nấu nướng cũng không thể quá phức tạp. Căn phòng ở rìa ký túc xá cạnh cổng trường được coi là căn bếp nhỏ của trường, Đường Miểu thường nấu ba bữa cơm ở đó.

Dù sống ở đây một mình nhưng Đường Miểu không cô đơn.

Trường học mỗi ngày đều có lớp, cuối tuần không có tiết học, cô ở lại trường một mình, một số học sinh ở gần đó cuối tuần vẫn đến tìm cô.

Bọn chúng căn bản không phải tới đây học tập, chủ yếu là chơi với Đường Miểu.

Trong thôn có rất nhiều trẻ em, ngoài những đứa đi học, những đứa không đi học cũng đi theo. Sân trường là sân chơi rộng nhất, các em có thể chơi đá cầu, đánh bao cát, bắn bi, thậm chí chơi trốn tìm trong trường.

Trường học ngày thường tràn ngập tiếng đọc sách, cuối tuần lại vang lên tiếng cười, Đường Miểu và bọn trẻ cùng nhau chơi đùa, có thể chơi cả ngày.


Ngoài việc chơi cùng bọn trẻ ở trường, bọn trẻ còn đưa cô đi chơi trên núi.

Sau khi bước vào tháng Tư, nhiệt độ ở Tây Nam đã ấm lên và bắt đầu có mưa nhiều hơn. Trên núi mọc rất nhiều măng, nấm, cuối tuần trẻ em cũng được sắp xếp ra ngoài làm việc, đi hái nấm và hái măng, hái những thứ này đem đi bán.

Đường Miểu đi theo bọn trẻ, vừa cười vừa nói, băng qua rừng núi và khe suối, dẫm lên nền đất ướt, đi sâu vào trong núi rừng, hái những món ngon chưa từng được hái.

Bọn trẻ là vì để bán, cô là để ăn, còn lại là đi chơi.

Từ tháng Tư, Đường Miểu mỗi cuối tuần đều bận rộn, mấy tuần này cô đi lang thang rất nhiều địa điểm lân cận.

Dãy núi phía Tây Nam rất cao và sâu, nếu không vì dẫn theo trẻ con thì Đường Miểu cũng chưa về. Những đứa trẻ này đã lẽo đẽo theo cha mẹ trên núi từ khi còn nhỏ, rất quen thuộc với nơi này.

Nhưng dù vậy, khi lên núi vẫn cần phải đi cùng nhau, nếu không vẫn có thể xuất hiện tình huống không thoát ra được.

Đường Miểu rất thích nơi này.

Cô thích ---- nơi có sức sống mạnh mẽ.

Ví dụ như nơi này, tất cả thảm thực vật và động vật đều như có linh hồn, không hề bị xã hội hiện đại làm ô nhiễm. Sương mù lượn lờ quanh núi tạo cảm giác như một luồng khí rất lạnh.

Cô ở đây, mỗi ngày ngoại trừ dạy học, leo núi, chơi trò chơi với bọn trẻ, cũng thích ngây ngốc ngắm nhìn núi.

Bị ngăn cách một chỗ như vậy, những muộn phiền trong đầu giống như cũng biến mất theo núi rừng sâu thẳm.

Cô rất thích cảm giác này.

Những ngày cuối tuần của trường khá lỏng lẻo. Vào buổi sáng khi Đường Miểu được mấy đứa nhỏ trong thôn kêu lên núi hái nấm, cô liền mặc quần áo dài, cột tóc và đội mũ.


Bây giờ không tính là lạnh nhưng muỗi trong núi nhiều, mỗi lần Đường Miểu lên núi đều sẽ bọc kín mít.

Cuộc hái nấm này bắt đầu từ buổi sáng kéo dài tới giữa trưa. Giữa trưa, Đường Miểu hái được một giỏ nấm, bọn nhỏ cũng phải trở về ăn cơm, đoàn người liền xuống núi.

Đêm qua trên núi mưa suốt đêm, đất trên núi mềm và lầy lội. Đường Miểu mang ủng, đôi ủng dính đầy bùn. Bởi vì trời mưa mà suối trong núi cũng dâng lên, Đường Miểu mang ủng ngâm trong nước, gần như được rửa sạch ủng.

Bùn dính trên ủng rất dễ loại bỏ nhưng dính trên quần áo phải giặt sạch. Tuy rằng Đường Miểu đã leo núi một thời gian nhưng so với bọn trẻ vẫn không linh hoạt bằng. Hơn nữa sau cơn mưa trên núi tương đối lầy lội nên chân cô thậm chí trên người đều ít nhiều dính chút bùn.

Bùn đất đều ướt dầm dề, lộ ra chút mùi rêu, Đường Miểu cầm rổ nấm đi dọc con đường, khi đến cổng trường, cô tạm biệt mấy học sinh.

"Có người tới trường học."

Lúc Đường Miểu tạm biệt bọn trẻ, có mấy học sinh nói như vậy.

Nói xong, Đường Miểu ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lúc này mới phát hiện ven đường cách trường học không xa đang đậu một chiếc việt dã màu đen.

Trường học được xây dựng trên nền đất cao, ô tô không phải quá dễ dàng đi lên, thông thường cũng chỉ có đồ đạc được gửi đến.

Sau khi Đường Miểu tới trường học, rất ít khi thấy ô tô, thỉnh thoảng gặp một vài lần như là vận chuyển đàn piano cho cô hoặc là đưa máy sưởi. Cô ngước nhìn chiếc xe việt dã kia một cái, hình như là xe tư nhân.

Chắc là có người đến đây dã ngoại, đi ngang qua nơi này, tìm người hỏi đường.

Hiệu trưởng của trường không phải là người trong làng, đôi khi đường đi khó khăn, hiệu trưởng sẽ đến sớm một ngày vì sợ trễ lễ chào cờ ngày hôm sau.

Mà hiện tại, sau khi nhìn thấy chiếc xe kia, Đường Miểu ngẩng đầu nhìn qua, cũng nhìn đến phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng đang đứng bên cửa sổ, giống như đang nói chuyện với ai.

Khi Đường Miểu nhìn qua, hiệu trưởng như là cảm nhận được, quay đầu nhìn lại. Có thể do Đường Miểu dính đầy bùn lại còn đội mũ, nhất thời không thể nhận ra. Hiệu trưởng sau đó cẩn thận nhìn thêm lần nữa, lúc này mới cười với người trong phòng nói câu gì đó, sau khi nói xong, hiệu trưởng vẫy tay về phía Đường Miểu.

"Cô giáo Đường, cô lại đây một chút."

Đường Miểu cầm theo giỏ nấm, nghe lời hiệu trưởng, lên tiếng: "Vâng ạ."


Đường Miểu trả lời xong, xung quanh có mấy học sinh còn chưa có ý định rời đi, có lẽ là tò mò. Đường Miểu vỗ đầu bọn chúng, bảo chúng nhanh chóng quay về ăn cơm, nếu không người trong nhà sẽ lo lắng.

Bị Đường Miểu vỗ đầu như vậy, mấy đứa trẻ mới cười tản đi.

Bọn trẻ giải tán, Đường Miểu đi vào trường, trước tiên cô đặt giỏ che đựng nấm trước cửa ký túc xá, sau đó nhìn đôi ủng và bộ quần áo lấm bùn của mình, sợ đối phương đợi lâu nên cô cứ như vậy đi qua.

Văn phòng hiệu trưởng cũng ở trong tòa nhà giảng dạy ở tầng 1. Đường Miểu leo lên ba bậc thang, lập tức đi tới cửa phòng hiệu trưởng. Khi đến gần phòng hiệu trưởng, Đường Miểu theo bản năng bước chân chậm lại một chút.

Lúc này hành vi của cô hoàn toàn bị tiềm thức khống chế, dưới sự chỉ huy của tiềm thức, cô bước chậm lại, ngẩng đầu nhìn vào phòng hiệu trưởng.

Mà người ở trong phòng hiệu trưởng vốn dĩ khi cô đứng ở cổng trường nhìn không rõ, lúc này cũng nhìn lại cô.

Người đàn ông mặc quần áo thể thao đơn giản, cổ áo khoác được kéo tới cổ họng, anh gầy hơn trước, các đường nét trông sắc sảo và rõ ràng hơn, bên dưới yết hầu, khóa kéo áo khoác đang đung đưa nhẹ nhàng.

Anh rất cao, dáng người thẳng tắp, chỉ đứng đó cơ thể vẫn có sức sống sảng khoái như ngọn núi này mang lại cho cô.

Nhưng với sức sống mãnh liệt này, anh đã thay đổi từ bừng bừng nhiệt huyết vốn có trở nên thâm trầm hơn.

Đường Miểu nhìn anh, nhìn mặt mày sắc bén, nhìn mái tóc đã cắt ngắn của anh, cô dừng ở bậc thang tại cửa phòng hiệu trưởng một lát.

Khi cô đến đây, hiệu trưởng vẫn như cũ giới thiệu tình huống của trường. Nói trước mắt trường có bao nhiêu giáo viên, có thể ở trong ký túc xá của trường, cô giáo Đường là cô giáo dạy âm nhạc mới đến đây vào năm ngoái.

Giới thiệu xong tình huống, hiệu trưởng cũng nhìn về phía cửa phòng. Ông ta nhìn người đứng ở cửa, dừng lại đối diện với Đường Miểu, khẽ nở nụ cười.

"Ồ, đây là cô giáo Đường tôi vừa nói với cậu, tên là Đường Miểu, phụ trạch dạy môn âm nhạc của trường."

Sau khi giới thiệu Đường Miểu xong, hiệu trưởng lại nhìn về phía Đường Miểu, giới thiệu giáo viên mới tới cho cô, nói: "Cô giáo Đường, vị này chính là Hạ Khiếu. Thầy ấy và cô giống nhau, cũng là giáo viên tình nguyện đến trường chúng ta. Thầy ấy dạy toán."

"Thầy ấy cũng từ nơi khác tới đây, sẽ sống trong ký túc xá. Hôm nay vừa mới tới, đợi lát nữa chúng ta sắp xếp một phòng ký túc xá cho thầy Hạ.". Cop‎ qua‎ cop‎ lại,‎ 𝘵rở‎ lại‎ 𝘵rang‎ chính‎ +‎ 𝘛‎ R‎ 𝐔‎ 𝖬‎ 𝘛‎ R‎ 𝐔‎ 𝗬‎ Ệ‎ 𝗡﹒𝘃n‎ ‎ +

"Ở cạnh phòng cô được chứ?"
 
Chương 92: C92: Gặp lại


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Edit+beta: LQNN203

Khí hậu vùng biên giới Tây Nam mùa đông vẫn còn đôi chút khó khăn.

Ở đây độ ẩm nhiều, nhưng mỗi khi nhiệt độ giảm xuống một chút, độ ẩm sẽ biến thành không khí lạnh và xâm nhập vào cơ thể. Quần áo ấm thông thường không thể che được chút nào, mà trường học trên núi cũng không có thiết bị sưởi ấm như là điều hòa linh tinh.

Sau khi mùa đông đến, Đường Miểu mua máy sưởi cho mỗi phòng học trong trường. Trường tiểu học không lớn, có sáu cấp tiểu học, mỗi cấp sẽ có hai lớp. Tổng cộng có mười hai chiếc máy sưởi, cho dù mua cũng đa phần chỉ để trang trí, một mặt không muốn tốn tiền điện, một mặt là cơ sở cung cấp điện của trường đã cũ kỹ.

Trên thực tế, ngoại trừ Đường Miểu mới đến, toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường quanh năm đều đã thích ứng được với khí hậu này. Trong toàn trường, Đường Miểu là người sợ lạnh nhất.

Vì vậy dù không mở lớp học toán thì cũng phải mở lớp học âm nhạc. Máy sưởi được bật suốt mùa đông, các lớp học âm nhạc hai lần một tuần là khoảng thời gian vui vẻ nhất đối với học sinh. Lớp học âm nhạc ấm áp, cô giáo dịu dàng, còn có cây đàn piano mà các em chưa từng thấy bao giờ.

Bàn tay của đứa trẻ nào cũng thô ráp và nứt nẻ nhưng mỗi đứa trẻ đều có thể chạm vào những phím đàn mịn như ngà.

Đường Miểu đột nhiên xuất hiện ở trường học của bọn chúng. Đối với bọn trẻ ở trường, sự hiện diện của cô giống như một thiên thần. Cô không chỉ hiền lành, sạch sẽ mà còn tặng trường một cây đàn piano. Vốn dĩ lớp học nhạc trong trường chỉ là buổi học bình thường, phần lớn thời gian là tự học, thỉnh thoảng khi có hứng thú, hiệu trưởng sẽ đến dạy các em hát quốc ca.

Bài hát ấy chúng đã thuộc từ lâu.

Nhưng sau khi Đường Miểu tới, cô dạy nhiều thứ mới hơn.

Cô sẽ dạy chúng một số kiến ​​thức âm nhạc, dạy chúng cách chơi piano. Sau một mùa đông trôi qua, hầu như tất cả trẻ em đều có thể đánh được phím đàn, Đường Miểu còn mua thêm một số đàn điện tử để học sinh luyện tập.

Đối với trẻ em miền núi, đàn piano chỉ có thể được nghe trên đài, mỗi bản nhạc đều rất hay. Việc có thể tận mắt chứng kiến ​​cảnh đánh đàn piano đã là một điều xa xỉ, nhưng lại có thể học, chạm vào các phím bằng tay của chính mình, tập đánh đàn và chơi những bản nhạc piano hay mà chỉ có thể nghe được trên đài.

Trong trường có hơn một trăm học sinh, không phải ai cũng thích piano mà luôn có một số ít người có thiên phú và ham học hỏi. Nếu các em thích, Đường Miểu sau giờ học sẽ một mình dạy kèm cho các em. Thậm chí chờ đợi một thời gian, cô còn đưa bọn trẻ lên thành phố để thi.

Ngày nay, thông tin phát triển, khác xa với trước đây. Mặc dù đối với các bậc cha mẹ miền núi, việc con cái được đến trường và học tập kiến ​​thức một cách nghiêm túc vẫn quan trọng hơn. Nhưng sau khi biết Đường Miểu không có tiền đi học mà thay vào đó học piano và trở thành giáo viên dạy đàn, bố mẹ chúng cũng tin rằng cuộc đời của Đường Miểu cũng là một lối thoát cho con cái họ nên họ không mấy phản đối, thậm chí còn ủng hộ và cảm ơn Đường Miểu rất nhiều.


Sau khi Đường Miểu đến trường này liền trở thành giáo viên dạy âm nhạc của trường. Cá nhân cô đã tiếp xúc với hơn một trăm học sinh trong toàn trường, mọi người đều biết cô và cô cũng biết từng đứa trẻ. Học sinh thích cô, ngay cả phụ huynh học sinh cũng biết trong trường có một giáo viên piano như vậy, thỉnh thoảng ở nhà có đồ gì sẽ bảo bọn trẻ mang đến cho cô.

Đường Miểu không phải người ở đây. Ở đây cũng không có nhà. Nhưng sau khi đến đây, hiệu trưởng đã sắp xếp cho cô một phòng ký túc xá trong trường.

Ngôi trường không lớn cũng không nhỏ, được xây dựng bằng tiền quyên góp của ông chủ một tập đoàn nào đó. Tòa nhà giảng dạy có ba tầng, trong sân có một số thiết bị thể thao cơ bản như giá bóng rổ, bàn bóng bàn, đơn giản nhưng đầy đủ.

Ký túc xá của trường cách sân bóng rổ không xa, là mấy phòng đơn nhỏ. Ngoài hiệu trưởng và giáo viên dạy nhạc Đường Miểu, trong trường còn có ba giáo viên khác.

Hiệu trưởng và 3 giáo viên đều là người làng lân cận và đã có gia đình. Về cơ bản không sống trong ký túc xá. Vì vậy, trong cả một dãy phòng nhỏ, người duy nhất chân chính ở lại chính là Đường Miểu.

Ký túc xá của Đường Miểu không lớn, là một căn phòng nhỏ hơn mười mét vuông, có một chiếc giường tầng bằng sắt. Cô thường ở tầng dưới, tầng trên để một ít hành lý.

Thực ra khi Đường Miểu đến, hai tay cô trống trơn, mọi thứ trong phòng đều do cô tự mua. Ví dụ như bàn làm việc cạnh giường, rèm che trước bàn làm việc, đèn bàn.

Căn phòng của cô đầy đủ đồ đạc nhưng cũng rất đơn giản, ngăn nắp sạch sẽ, trông giống con người cô. Ngoài đồ đạc của riêng mình, cô còn chất một số đồ vật khác do học sinh tặng ở góc ký túc xá.

Về cơ bản, cô sống một mình trong trường, tự mình nấu ba bữa một ngày. Điều kiện ở đây khó khăn và việc nấu nướng cũng không thể quá phức tạp. Căn phòng ở rìa ký túc xá cạnh cổng trường được coi là căn bếp nhỏ của trường, Đường Miểu thường nấu ba bữa cơm ở đó.

Dù sống ở đây một mình nhưng Đường Miểu không cô đơn.

Trường học mỗi ngày đều có lớp, cuối tuần không có tiết học, cô ở lại trường một mình, một số học sinh ở gần đó cuối tuần vẫn đến tìm cô.

Bọn chúng căn bản không phải tới đây học tập, chủ yếu là chơi với Đường Miểu.

Trong thôn có rất nhiều trẻ em, ngoài những đứa đi học, những đứa không đi học cũng đi theo. Sân trường là sân chơi rộng nhất, các em có thể chơi đá cầu, đánh bao cát, bắn bi, thậm chí chơi trốn tìm trong trường.

Trường học ngày thường tràn ngập tiếng đọc sách, cuối tuần lại vang lên tiếng cười, Đường Miểu và bọn trẻ cùng nhau chơi đùa, có thể chơi cả ngày.


Ngoài việc chơi cùng bọn trẻ ở trường, bọn trẻ còn đưa cô đi chơi trên núi.

Sau khi bước vào tháng Tư, nhiệt độ ở Tây Nam đã ấm lên và bắt đầu có mưa nhiều hơn. Trên núi mọc rất nhiều măng, nấm, cuối tuần trẻ em cũng được sắp xếp ra ngoài làm việc, đi hái nấm và hái măng, hái những thứ này đem đi bán.

Đường Miểu đi theo bọn trẻ, vừa cười vừa nói, băng qua rừng núi và khe suối, dẫm lên nền đất ướt, đi sâu vào trong núi rừng, hái những món ngon chưa từng được hái.

Bọn trẻ là vì để bán, cô là để ăn, còn lại là đi chơi.

Từ tháng Tư, Đường Miểu mỗi cuối tuần đều bận rộn, mấy tuần này cô đi lang thang rất nhiều địa điểm lân cận.

Dãy núi phía Tây Nam rất cao và sâu, nếu không vì dẫn theo trẻ con thì Đường Miểu cũng chưa về. Những đứa trẻ này đã lẽo đẽo theo cha mẹ trên núi từ khi còn nhỏ, rất quen thuộc với nơi này.

Nhưng dù vậy, khi lên núi vẫn cần phải đi cùng nhau, nếu không vẫn có thể xuất hiện tình huống không thoát ra được.

Đường Miểu rất thích nơi này.

Cô thích ---- nơi có sức sống mạnh mẽ.

Ví dụ như nơi này, tất cả thảm thực vật và động vật đều như có linh hồn, không hề bị xã hội hiện đại làm ô nhiễm. Sương mù lượn lờ quanh núi tạo cảm giác như một luồng khí rất lạnh.

Cô ở đây, mỗi ngày ngoại trừ dạy học, leo núi, chơi trò chơi với bọn trẻ, cũng thích ngây ngốc ngắm nhìn núi.

Bị ngăn cách một chỗ như vậy, những muộn phiền trong đầu giống như cũng biến mất theo núi rừng sâu thẳm.

Cô rất thích cảm giác này.

Những ngày cuối tuần của trường khá lỏng lẻo. Vào buổi sáng khi Đường Miểu được mấy đứa nhỏ trong thôn kêu lên núi hái nấm, cô liền mặc quần áo dài, cột tóc và đội mũ.


Bây giờ không tính là lạnh nhưng muỗi trong núi nhiều, mỗi lần Đường Miểu lên núi đều sẽ bọc kín mít.

Cuộc hái nấm này bắt đầu từ buổi sáng kéo dài tới giữa trưa. Giữa trưa, Đường Miểu hái được một giỏ nấm, bọn nhỏ cũng phải trở về ăn cơm, đoàn người liền xuống núi.

Đêm qua trên núi mưa suốt đêm, đất trên núi mềm và lầy lội. Đường Miểu mang ủng, đôi ủng dính đầy bùn. Bởi vì trời mưa mà suối trong núi cũng dâng lên, Đường Miểu mang ủng ngâm trong nước, gần như được rửa sạch ủng.

Bùn dính trên ủng rất dễ loại bỏ nhưng dính trên quần áo phải giặt sạch. Tuy rằng Đường Miểu đã leo núi một thời gian nhưng so với bọn trẻ vẫn không linh hoạt bằng. Hơn nữa sau cơn mưa trên núi tương đối lầy lội nên chân cô thậm chí trên người đều ít nhiều dính chút bùn.

Bùn đất đều ướt dầm dề, lộ ra chút mùi rêu, Đường Miểu cầm rổ nấm đi dọc con đường, khi đến cổng trường, cô tạm biệt mấy học sinh.

"Có người tới trường học."

Lúc Đường Miểu tạm biệt bọn trẻ, có mấy học sinh nói như vậy.

Nói xong, Đường Miểu ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lúc này mới phát hiện ven đường cách trường học không xa đang đậu một chiếc việt dã màu đen.

Trường học được xây dựng trên nền đất cao, ô tô không phải quá dễ dàng đi lên, thông thường cũng chỉ có đồ đạc được gửi đến.

Sau khi Đường Miểu tới trường học, rất ít khi thấy ô tô, thỉnh thoảng gặp một vài lần như là vận chuyển đàn piano cho cô hoặc là đưa máy sưởi. Cô ngước nhìn chiếc xe việt dã kia một cái, hình như là xe tư nhân.

Chắc là có người đến đây dã ngoại, đi ngang qua nơi này, tìm người hỏi đường.

Hiệu trưởng của trường không phải là người trong làng, đôi khi đường đi khó khăn, hiệu trưởng sẽ đến sớm một ngày vì sợ trễ lễ chào cờ ngày hôm sau.

Mà hiện tại, sau khi nhìn thấy chiếc xe kia, Đường Miểu ngẩng đầu nhìn qua, cũng nhìn đến phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng đang đứng bên cửa sổ, giống như đang nói chuyện với ai.

Khi Đường Miểu nhìn qua, hiệu trưởng như là cảm nhận được, quay đầu nhìn lại. Có thể do Đường Miểu dính đầy bùn lại còn đội mũ, nhất thời không thể nhận ra. Hiệu trưởng sau đó cẩn thận nhìn thêm lần nữa, lúc này mới cười với người trong phòng nói câu gì đó, sau khi nói xong, hiệu trưởng vẫy tay về phía Đường Miểu.

"Cô giáo Đường, cô lại đây một chút."

Đường Miểu cầm theo giỏ nấm, nghe lời hiệu trưởng, lên tiếng: "Vâng ạ."


Đường Miểu trả lời xong, xung quanh có mấy học sinh còn chưa có ý định rời đi, có lẽ là tò mò. Đường Miểu vỗ đầu bọn chúng, bảo chúng nhanh chóng quay về ăn cơm, nếu không người trong nhà sẽ lo lắng.

Bị Đường Miểu vỗ đầu như vậy, mấy đứa trẻ mới cười tản đi.

Bọn trẻ giải tán, Đường Miểu đi vào trường, trước tiên cô đặt giỏ che đựng nấm trước cửa ký túc xá, sau đó nhìn đôi ủng và bộ quần áo lấm bùn của mình, sợ đối phương đợi lâu nên cô cứ như vậy đi qua.

Văn phòng hiệu trưởng cũng ở trong tòa nhà giảng dạy ở tầng 1. Đường Miểu leo lên ba bậc thang, lập tức đi tới cửa phòng hiệu trưởng. Khi đến gần phòng hiệu trưởng, Đường Miểu theo bản năng bước chân chậm lại một chút.

Lúc này hành vi của cô hoàn toàn bị tiềm thức khống chế, dưới sự chỉ huy của tiềm thức, cô bước chậm lại, ngẩng đầu nhìn vào phòng hiệu trưởng.

Mà người ở trong phòng hiệu trưởng vốn dĩ khi cô đứng ở cổng trường nhìn không rõ, lúc này cũng nhìn lại cô.

Người đàn ông mặc quần áo thể thao đơn giản, cổ áo khoác được kéo tới cổ họng, anh gầy hơn trước, các đường nét trông sắc sảo và rõ ràng hơn, bên dưới yết hầu, khóa kéo áo khoác đang đung đưa nhẹ nhàng.

Anh rất cao, dáng người thẳng tắp, chỉ đứng đó cơ thể vẫn có sức sống sảng khoái như ngọn núi này mang lại cho cô.

Nhưng với sức sống mãnh liệt này, anh đã thay đổi từ bừng bừng nhiệt huyết vốn có trở nên thâm trầm hơn.

Đường Miểu nhìn anh, nhìn mặt mày sắc bén, nhìn mái tóc đã cắt ngắn của anh, cô dừng ở bậc thang tại cửa phòng hiệu trưởng một lát.

Khi cô đến đây, hiệu trưởng vẫn như cũ giới thiệu tình huống của trường. Nói trước mắt trường có bao nhiêu giáo viên, có thể ở trong ký túc xá của trường, cô giáo Đường là cô giáo dạy âm nhạc mới đến đây vào năm ngoái.

Giới thiệu xong tình huống, hiệu trưởng cũng nhìn về phía cửa phòng. Ông ta nhìn người đứng ở cửa, dừng lại đối diện với Đường Miểu, khẽ nở nụ cười.

"Ồ, đây là cô giáo Đường tôi vừa nói với cậu, tên là Đường Miểu, phụ trạch dạy môn âm nhạc của trường."

Sau khi giới thiệu Đường Miểu xong, hiệu trưởng lại nhìn về phía Đường Miểu, giới thiệu giáo viên mới tới cho cô, nói: "Cô giáo Đường, vị này chính là Hạ Khiếu. Thầy ấy và cô giống nhau, cũng là giáo viên tình nguyện đến trường chúng ta. Thầy ấy dạy toán."

"Thầy ấy cũng từ nơi khác tới đây, sẽ sống trong ký túc xá. Hôm nay vừa mới tới, đợi lát nữa chúng ta sắp xếp một phòng ký túc xá cho thầy Hạ.". Cop‎ qua‎ cop‎ lại,‎ 𝘵rở‎ lại‎ 𝘵rang‎ chính‎ +‎ 𝘛‎ R‎ 𝐔‎ 𝖬‎ 𝘛‎ R‎ 𝐔‎ 𝗬‎ Ệ‎ 𝗡﹒𝘃n‎ ‎ +

"Ở cạnh phòng cô được chứ?"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom