Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
864,305
Điểm cảm xúc
146
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu

Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu
Tác giả: Ái Ngoạn Hựu Ngận Thái
Tình trạng: Đang cập nhật




Tô Viễn xuyên không rồi, hắn xuyên đến thế giới hồi sinh thần bí ( khủng bố sống lại ).

Vì vậy để tiếp tục sống sót, hắn quyết định chạy tới ôm đùi nhân vật chính, nhưng đến một ngày hắn nhận được một cái hệ thống...
 
Chương 1: Thế giới không yên bình


Sao lại tan học sớm như vậy? Bây giờ là thời gian tự học buổi tối
đúng không?”
Trong một cửa hàng ăn khuya nằm cách trường trung học số 7
thành phố Đại Xương không xa, Tô Viễn đang ngôi trước bàn,
thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía cổng trường trung học số 7
vừa lắng nghe lời ông chủ bận rộn trong phòng bếp, đáp lại:
"Ông chủ, tôi không phải học sinh.
Chủ tiệm là một người đàn ông trung niên nhìn qua chừng bốn
năm mươi tuổi, ông ta có mái tóc thưa thớt, hơi hói. Hắn ta vừa
bỏ sủi cảo đã gói xong vào trong nôi, nghe thấy Tô Viễn trả lời thì
ngẩng đầu lên rồi cẩn thận đánh giá Tô Viễn một phen, đúng là
trên khuôn mặt hơi non nớt của chàng trai có vẻ từng trải và chín
chắn chỉ có ở người trưởng thành.
"Ồ... Thật ngại quá, nhìn qua thấy cậu trẻ tuổi như vậy tôi còn
tưởng cậu là..."
Ha ha, không sao đâu ông chủ. Gương mặt tôi trông khá trẻ nên
đi đến đâu cũng bị người khác hiểu lầm là học sinh."
Tô Viễn quay đầu lại, cười cười với chủ tiệm, thật ra chủ tiệm
cũng không nhìn lầm, nếu lấy tuổi thật mà nói, hắn mới hai mươi
tuổi - là tuổi viết trên chứng minh thư, nhưng tính ra hắn đã trên
bốn mươi tuổi.
Còn về tại sao lại xảy ra chuyện này?
Bởi vì hắn là một người xuyên không.
Hắn xuyên từ một thế giới song song tới một thế giới song song
khác, vô duyên vô cớ trẻ hơn mười tuổi, hơn nữa được sống lại
trong một gia đình khá giả, tuy không phải là dạng cực kỳ giàu
có, nhưng cũng là gia đình trung lưu không phải lo cơm áo gạo
tiên, xuất thân như này với một người sống lại mà nói, không thể
nghi ngờ là một điểm khởi đầu vô cùng tốt.
Nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tô Viễn cảm thấy
mình hẳn là sẽ có một cuộc sống giống như người bình thường,
mang tâm thái "thuyền tới đầu câu tự nhiên thằng”, cứ như thế
hoàn thành việc học, sau đó làm việc dưới sự sắp xếp của người
lớn trong nhà rồi lại tìm một cô gái dịu dàng để yêu đương, kết
hôn sinh con, cả đời cứ trôi qua vô vị như vậy.
Dù sao môi trường sống và trình độ khoa học kỹ thuật ở thế giới
song song cũng không khác gì thế giới trước khi Tô Viễn xuyên
qua cho nên hắn hoàn toàn có thể thích ứng với cuộc sống này.
Tuy nhiên, cuộc sống tốt đẹp không kéo dài bao lâu.
Có một chuyện đáng sợ đã xảy ra khiến hắn đã biết được bộ mặt
thật của thế giới này buộc hắn phải sống thật thận trọng.
Thế giới này có quỷ!
Quỷ ở nơi này không giống với quỷ trong truyền thuyết ở thế giới
gốc của hắn mà là một thứ còn đáng sợ hơn rất nhiều.
Không ai biết thứ đó đến từ đâu, cũng không ai biết mục đích của
nó hơn nữa những phương pháp thông thường cũng không có tác
dụng, không thể tạo ra bất kỳ tổn thương nào với nó.
Từ vũ khí khoa học đến bùa chú, thậm chí đạo pháp, bom hay vũ
khí hạt nhân tất cả đều không có tác dụng với nó.
Còn về vì sao Tô Viễn biết điều này là do nửa tháng trước, lần
đầu tiên trong đời hắn gặp phải sự kiện thân kỳ, cũng là lân đâu
tiên hắn biết đến một ngự quỷ giả của Interpol, người phụ trách
xử lý các vụ việc thân bí.
Trong sự kiện đó có hơn năm trăm người chết, may mắn là Tô
Viễn nhặt vê được cái mạng này, lúc ký kết hiệp nghị bảo mật sau
sự việc đó, hắn bỗng nhiên nhớ đến một vài thứ, nhất thời hiểu
rõ mình đã xuyên tới một thế giới như nào.
Có một tiểu thuyết tên là "Sự hồi sinh bí ẩn - khủng bố sống lại "
đã miêu tả một thể giới như này: Đúng vậy, chính là một thế giới
như vậy, một thứ kỳ dị không cách nào giết chết chỉ có năng lực
quỷ dị mới có thể chống lại thế giới quỷ dị, những con người yếu
ớt giống như một con kiến, không cẩn thận sẽ bị sự kiện kỳ lạ
ảnh hưởng mà chết, cho dù trở thành ngự quỷ giả cũng không
cách nào tránh khỏi cái chết vì lệ quỷ hồi sinh, chỉ là khác nhau
lúc đối mặt với lệ quỷ, họ còn có một chút năng lực phản kháng.
Năng lực quỷ dị này đến từ con quỷ, chỉ có quỷ mới đấu lại quỷ.
Những người bình thường muốn tiếp tục sống chỉ còn cách hiểu
rõ quy luật của quỷ, tránh được phương thức giết người của
chúng thì mới có thể sống sót.
Khi biết mình đã xuyên đến thế giới trong sách "Sự hồi sinh bí
ẩn", Tô Viễn cảm thấy thật tuyệt vọng.
Vũng nước ở thế giới này quá sâu rồi, khắp nơi đều nguy hiểm,
mặt đất đều là quỷ, một người qua đường tâm thường như hắn,
nếu bình thường đặt trong tiểu thuyết, hẳn là đều không sống nổi
ba chương, chứ đừng nói là sinh hoạt trong một thế giới khủng
bố sống lại chân chính, làm sao có thể khiến hắn không tuyệt
vọng chứ.
Hơn nữa điều khiến hắn lo lắng nhất chính là, mặc dù Tô Viễn đã
xem qu: Không có kết nối mạng. ất khủng bố sống lại kia, nhưng
căn bản quyển tiểu thuyết còn chưa viết xong! Tác giả viết quá
chậm, thật sự là quá chậm, khiến cho vô số độc giả hận không
thể biến thành quỷ thúc giục lao tới nhà tác giả, nếu một ngày
không cập nhật một trăm chương thì lấy tính mạng tác giải
 
Chương 2: Cốt truyện bắt đầu (1)


Đã từng có cơ hội mà không biết quý trọng, nếu sớm biết mình sẽ
xuyên qua, Tô Viễn sẽ lập tức, ngay lập tức, bằng mọi giá chạy
đến nhà tác giả, kê đao lên cổ hắn, bắt hắn ra chương!
Không biết hướng đi cuối cùng của cốt truyện, cũng không thể
bày mưu tính kế cho tương lai, không biết kết cục, bất cứ lúc nào
đều có thể tử vong...
Mọi thứ giống như được định sẵn, sống trong thế giới như vậy,
ngay cả sống chết cũng không tự do, nói không chừng sau khi
chết sẽ hóa thân thành quỷ nô, bị lệ quỷ chi phối, không được
yên ổn.
Ngẫm lại làm cho người ta cảm thấy cuộc sống này thật tăm tối,
sống còn không bằng tự sát, để cho mình chết một cách sảng
khoái còn tốt hơn làm quỷ nô...
Thật không ngờ, vận mệnh tối tăm này dường như xuất hiện biến
chuyển.
Phúc lợi dành cho người xuyên không xuất hiện!
Giống như đưa ra bồi thường cho vận mệnh, Tô Viễn nhận được
một cái hệ thống, chỉ cần ký kết là có thể đạt được hệ thống lệ
quỷ.
Hệ thống như này mà đặt ở thế giới khác chỉ sợ người ta sẽ tránh
không kịp, dù sao dựa theo thế giới trước khi Tô Viễn xuyên qua
mà nói: quỷ là vật không cát tường, là một vật tập hợp mười tám
năng lượng tiêu cực gôm bần tiện, suy bại, bi ai, tai họa, ô danh,
tàn độc, hôi thối, đau đớn, bệnh chết, chết trẻ, cô độc, dâm tà,
vọng tưởng, xui xẻo, bệnh tật, nhập ma, là âm khí tụ thể.
Nhưng việc ký kết này có một điêu kiện tiên quyết, nhất định phải
thực hiện ở nơi lệ quỷ xuất hiện, hơn nữa còn phải là lệ quỷ hồi
sinh, lệ quỷ bị ngự quỷ giả khống chế không cách nào tiến hành
ký tên, mỗi lệ quỷ bên người chỉ có thể ký được một lần, không
thể lặp lại.
Nguy hiểm tiêm tàng trong này không cần nói cũng biết, bởi vì lệ
quỷ không phải là thứ mà người bình thường có khả năng đối
phó, chỉ cân bạn phù hợp với quy luật giết người của nó thì khó
có thể thoát khỏi rủi ro tử vong, cho dù là ngự quỷ giả cũng hiếm
có ngoại lệ.
Dù sao trong cơ thể ngự quỷ giả cũng tôn tại lệ quỷ, sớm muộn gì
cũng phải đối mặt lệ quỷ hồi sinh.
"Nào, sủi cảo của cậu xong rồi."
Lúc này, ông chủ tiệm bưng một bát sủi cảo nóng hổi tới, cắt đứt
suy nghĩ của Tô Viễn, anh ta nhìn theo ánh mắt Tô Viễn phát hiện
Tô Viễn đang nhìn chằm chằm cổng trường trung học số 7, ông ta
vẫn cho rằng Tô Viễn là trường này đi ra, không khỏi cười nói:
Cậu cũng từ trong trường này đi ra ngoài đúng không, hây, năm
tháng không chờ đợi con người, mới chớp mắt mà đã trôi qua lâu
như vậy.
Tô Viễn nghe ông chủ tiệm nói, hắn chỉ mỉm cười mà không trả
lời hắn ngàn dặm xa xôi đi tới thành phố Đại Xương cũng không
phải vì chỉ để ngắm cổng trường.
Đương nhiên Tô Viễn cũng có mục đích của mình.
Muốn sống sót trong một thế giới lệ quỷ hoành hành, khắp nơi
đều quỷ dị này, tất nhiên phải dựa vào nhân vật chính. Bất kể là ở
thế giới nào, ai cũng có thể xảy ra chuyện, ai cũng có thể chết,
duy chỉ có nhân vật chính không thể chết, cũng sẽ không chết,
bởi vì nhân vật chính mà chết thì toàn bộ câu chuyện sẽ không
thể tiếp tục, cho nên dưới hào quang chiếu rọi, nhân vật chính
vĩnh viễn sẽ không chết, cho dù chết thì cũng có thể đứng lên
nhảy nhót.
Đây là kinh nghiệm mà Tô Viễn đúc kết sau nhiều năm đọc sách.
Cho nên muốn sống sót trong thế giới khủng bố này, nhất định
phải ôm tốt đùi nhân vật chính. Đúng vậy, mục đích chuyến đi lần
này của Tô Viễn chính là ôm đùi Dương Gian.
Dệt hoa trên gấm không bằng đưa than ngày tuyết rơi, nếu chờ
đại danh quỷ nhãn của Dương Gian truyền khắp nơi rôi mới đến
nương nhờ, chẳng bằng thừa dịp đối phương còn chưa vùng dậy
chạy đến soát đây cảm độ hảo cảm!
Tô Viễn không hê có suy nghĩ giết chết nhân vật chính, đùa gì
chứ, nếu nhân vật chính chết đi thì hắn biết ôm đùi ai đây, chẳng
lẽ đợi sau này gặp phải lệ quỷ có trình độ khủng bố cao siêu sẽ tự
mình đối phó sao?
Hắn cũng không có loại tỉnh thần đại nghĩa diệt thân.
Sủi cảo nóng hổi nằm trên bàn tỏa ra mùi thơm, nhưng Tô Viễn
lại không hê cảm thấy thèm ăn. Hắn đã ngồi xổm ở phụ cận
trường học này ba ngày, nhưng mà vẫn không thể đợi được tung
tích quỷ gõ cửa, điều này khiến hắn không hỏi thấy sốt ruột.
Hắn đã tìm thấy Dương Gian, nhưng Dương Gian mà không có
quỷ nhãn thì cũng vô dụng. Hắn thuân túy là một người bình
thường gây yếu mà thôi, chỉ cần có chút năng lượng linh dị là có
thể dễ dàng giết chết hắn, đó không phải là đùi Tô Viễn cần.
Người hắn cân chính là đội trưởng Dương Gian khống chế quỷ
nhãn, quỷ thủ, còn có quỷ ảnh không đầu.
Thời cơ chưa tới...
Nghĩ đến đây, Tô Viễn không khỏi nheo mắt lại, cúi đâu nhìn về
phía hai tay mình. Hắn đeo một đôi găng tay màu đen bao chặt
đôi tay, không chỉ vậy, hắn còn mặc bộ quân áo dài tay, đi giày
thể thao màu đen, bao bọc cả người kín mít.
Thật ra mặc trang phục như này trong mùa hè oi bức rất hấp dẫn
ánh mắt người khác, chẳng qua Tô Viễn đã quen rồi.
Bởi vì trên người hắn có một bộ phận thuộc về lệ quỷ.
 
Chương 3: Cốt truyện bắt đầu (2)


Hắn có quỷ thủ và quỷ cước đuổi theo bóng.
Quỷ thủ có nguồn gốc từ một sự kiện linh dị nào đó ở ngoại ô
thành phố Đại Đông, trong sự kiện đó, Tô Viễn đã bị lệ quỷ tập
kích. Nó là một người rơm nhuốm đầy máu, điên cuồng tấn công
người sống, Tô Viễn cũng không ngoại lệ vì hắn phù hợp với quy
luật giết người của nó, cũng chính trong giây phút nguy cấp, hắn
ký với hệ thống nên mới có thể sống sót.
Trong lân tập kích đó, hắn đã thu được một đôi tay quỷ của lệ
quỷ thông qua ký nhận với hệ thống, quỷ che mắt có thể che đậy
cảm giác lệ quỷ, tránh thoát quy luật giết người của nó, bởi vậy
mới có thể sống sót.
Đây là một đồi tay vô cùng khủng bố, sau khi ký xong, nó lập tức
thay thế hai tay của Tô Viễn và trở thành tay của hắn. Tô Viễn
thông qua vài chi tiết truyện có hạn mà phỏng đoán, đây đại khái
là một trong những mảnh ghép linh dị của bản thân lệ quỷ, trên
thực tế Tô Viễn cảm thấy trình độ của nó cũng không quá cao,
năng lực của nó có thể hai chữ để hình dung: che mắt.
Còn được gọi là: Quỷ che mắt Quỷ thủ che mắt có thể che đậy
cảm nhận của lệ quỷ với bản thân, từ đó tránh thoát công kích
thân quái, nếu dùng quỷ thủ che hai mắt lệ quỷ, có thể áp chế lệ
quỷ và hạn chế hành động của nó.
Trong tình huống quỷ thủ hồi sinh, một khi người bình thường bị
quỷ thủ che mắt thì sẽ chết không cần nghi ngờ. Mà năng lượng
linh dị trong cơ thể ngự quỷ giả sẽ bị áp chế, với ngự quỷ giả dựa
vào lực lượng linh dị sống sót mà nói thì cũng khó tránh khỏi một
kiếp.
Tô Viễn cho rằng trình độ linh dị của nó không cao, chỉ là quy luật
giết người của nó tương đối đơn nhất, chỉ cân nhắm mắt lại là có
thể tránh được quy luật giết người của nó. Những thông tin này
là hắn biết được từ hệ thống sau khi khống chế quỷ thủ, điêu
đáng nói chính là, sau khi quỷ thủ bị khống chế thì sẽ lâm vào
trạng thái chết máy, đến tận bây giờ, không hề có tí xao động hồi
sinh, có thể làm cho Tô Viễn không kiêng nể gì sử dụng lực lượng
lệ quỷ mà không cần lo lắng gặp phải vấn đề lệ quỷ hồi sinh.
Quỷ cước cũng giống như quỷ thủ, đặc tính quỷ cước là giãm lên
bóng, một khi bị giãm trúng bóng, chỉ cần đẳng cấp linh dị không
cao bằng lệ quỷ hoặc vật phẩm linh dị đều sẽ bị áp chế, người
bình thường bị giãm bóng sẽ chất. Ngoài ra, nó còn có một loại
năng lực đặc thù, dường như quỷ vực bình thường không cách
nào vây khốn nó. Ngày mới tới thành phố Đại Xương, Tô Viễn đi
nhầm vào quỷ vực, bị lệ quỷ tập kích, mặc dù có quỷ thủ nên
không đến mức mất mạng, nhưng cũng bị nhốt trong quỷ vực,
không cách nào thoát ra.
May mà thông qua ký kết đạt được quỷ cước của lệ quỷ, mới bất
ngờ ra được quỷ vực.
Đối với ngự quỷ giả bình thường mà nói, có thể khống chế lệ quỷ
đã chết, khiến cho bản thân không cần rơi vào vận mệnh lệ quỷ
khôi phục, không thể nghi ngờ là điều đáng mơ ước, đối với Tô
Viễn mà nói thì không phải như thế.
Quả thật năng lực điều khiển lệ quỷ có thể giúp Tô Viễn càng
thong dong hơn khi gặp nguy hiểm, có thêm càng nhiêu sức
mạnh, nhưng bản năng thuộc về lệ quỷ không biến mất, mà sẽ
ngầm thay đổi bản thân ngự quỷ giả. Ví dụ như Tô Viễn hiện tại
mặc dù điều khiển được lệ quỷ, nhưng cũng sẽ nhịn không được
muốn giãm lên bóng của chủ tiệm đang bận rộn trong cửa hàng,
đồng thời dùng tay che khuất mắt anh ta.
Ngự quỷ giả là một đám người quanh quẩn giữa ranh giới sinh và
tử, nhưng đôi khi vượt qua giới hạn kia thì giữa người và quỷ
cũng không có quá nhiêu khác biệt.
Thời gian chậm rãi trôi qua, lúc Tô Viễn khẽ thở dài một tiếng,
cho rằng hôm nay lại là một ngày công cốc thì bỗng có một người
từ xa chậm rãi bước đến, hắn mặc một bộ áo gió màu đen, đeo
khẩu trang, qua hình thể có thể thấy đây là một chàng trai, kỳ lạ
là khiến người khác có một cảm giác đơn bạc, lạ nhất là bụng
người này hơi nhô lên, nhìn từ xa giống như mang thai mười
tháng.
Một cái bụng bia thật lớn...
Tô Viễn tặc lưỡi, vào ngày hè nóng nực này có thể thấy một
người có trang phục giống mình, không thể nghi ngờ, người này
hẳn là ngự quỷ giả, bởi vì Tô Viễn cũng dùng cách bọc kín mít để
che đi dị trạng của mình.
Nếu như cởi giày ra thì có thể phát hiện, hai chân của hắn sớm
đã đen một mảng, hơn nữa còn có dấu vết rõ ràng bị lửa thiêu
đốt, ngón chân cuộn lại không thể duỗi thẳng, lại còn mơ hồ tản
ra mùi khét.
Vết thương như này nằm trên người bình thường có thể được
chẩn đoán tàn phế nghiêm trọng nhưng Tô Viễn vẫn có thể chạy
nhảy bình thường, động tác linh hoạt, đến quỷ vực cũng có thể
thoát ra, vì vậy chỉ có thể nói năng lực linh dị thật khó giải thích
bằng khoa học.
 
Chương 4: Hắn phải biến thành quỷ thúc giục


Hắn phải biến thành quỷ thúc giục, đào hố mà không
lấp nhất định phải
chết!
Trên đời này có ngự quỷ giả không?
Cói
Nghiêm túc mà nói, Tô Viễn cũng là ngự quỷ giả trong dân gian,
không được Chính phủ biết đến.
Đa số ngự quỷ giả đều là quỷ đoản mệnh, họ không chết vì
những chuyện linh dị mà chết vì lệ quỷ trên người hồi sinh, chỉ có
một số ít ngoại lệ trong nhóm ngự quỷ giả, ví dụ như Dương Gian
hay Tô Viễn. Chẳng qua tình huống của Tô Viễn lại vô cùng đặc
biệt, cho nên phần lớn ngự quỷ giả đều là một đám người tiếc
mạng, bởi vì ai cũng không muốn chết, ngoại trừ lúc lệ quỷ chế
ngự trong người sắp hồi sinh phải đứng ra liều mạng thì bình
thường trong các sự kiện linh dị, hâu như không thấy ngự quỷ giả
dân gian xuất hiện.
Chỉ trừ người phụ trách thành phố.
Vậy nên tình huống hiện tại, thân phận ngự quỷ giả xuất hiện ở
trường trung học thành phố Đại Xương đó là...
Người phụ trách thành phố Đại Xương: Chu Chính Còn về tại sao
Tô Viễn có thể xác định đối phương là ngự quỷ giả, thứ nhất là vì
đối phương ăn mặc kỳ quái, thứ hai là giữa ngự quỷ giả có thể
cảm ứng được đồng loại...
Mặc dù cách xa nhưng không thể ngăn cản ánh mắt tò mò của Tô
Viễn, hắn không tò về Chu Chính mà là về quỷ anh trong bụng
anh ta.
"Ai có thể nghĩ tới ngạ quỷ khủng bố cấp S có thể biến cả thành
phố Đại Xương thành một tòa thành chết bây giờ chỉ là quỷ anh
vẫn chưa ra đời nằm trong bụng của Chu Chính?”
Nhớ lại những miêu tả đáng sợ về ngạ quỷ trong sách, khiến Tô
Viễn không khỏi sinh ra một loại kích động muốn lập tức lôi quỷ
anh từ trong bụng Chu Chính ra giam giữ.
Đương nhiên, suy nghĩ này chỉ xuất hiện trong chốc lát rồi lập tức
biến mất.
“Quên đi, cho dù trời có sập xuống còn có anh hùng chính nghĩa
chống đỡ, ngạ quỷ vẫn nên để cho Dương Gian tự lo liệu, mình
chỉ cân an tâm ký kết là được rồi."
Tô Viễn nói thâm, hắn chủ yếu là sợ đến lúc đó không có sự kiện
ngạ quỷ kích thích, dẫn đến Dương Gian phải lựa chọn liêu chết
đánh nhau, dùng phương thức cực đoan để cho quỷ anh không
hồi sinh, phá hủy sự phát triển của cốt truyện.
Đến lúc đó Dương Gian còn có thể trở thành ngự quỷ giả hay
không lại là một chuyện khác.
Trong đầu nghĩ đến những chuyện này, Tô Viễn xuất thần nhìn
theo bóng dáng của Chu Chính, bất thình lình Chu Chính quay
đầu lại, đôi mắt sắc bén nhìn lướt qua bốn phía, trong ánh mắt
mang đầu sự cảnh giác.
"Làm thế nào để trở vê? Sao mình cảm thấy như có một thứ gì đó
đang nhìn mình chằm chằm?”
Hai mắt Chu Chính tràn ngập tơ máu cảnh giác đánh giá xung
quanh, nhưng vẫn không phát hiện ra bất kỳ điêu dị thường nào,
trên đường chỉ có lác đác vài người đi đường và xe cộ chạy qua
lại.
'Là sao giác sao?”
Không phát hiện ra thứ gì đặc biệt, Chu Chính đờ đẫn xoay người,
chậm rãi bước vào trong trường trung học. Đợi đến khi bóng
dáng của anh ta hoàn toàn biến mất ở trường học, lúc này Tô
Viễn mới buông tay đang che hai mắt ra.
"Thật nguy hiểm, suýt chút nữa thì đã bị phát hiện.
Tô Viễn cảm thấy thật may mắn, một khi bị Chu Chính phát hiện
trên địa bàn của mình lại xuất hiện một ngự quỷ giả xa lạ, đến lúc
đó hắn có vào trường hay khôn là một chuyện, nhưng anh ta
nhất định sẽ tới tìm ngự quỷ giả xa lạ như hắn nói chuyện, tâm
sự chuyện nhà rồi làm công tác tư tưởng.
May mà hắn kịp thời dùng năng lực của lệ quỷ để che giấu sự tồn
tại của bản thân, năng lực của quỷ thủ rất đặc biệt, ngay cả cảm
giác của lệ quỷ cũng có thể che giấu cho nên muốn che giấu Chu
Chính cũng không có gì khó.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đột nhiên, một ý nghĩ kỳ quái nảy
ra trong đầu Tô Viễn.
Tại sao Chu Chính lại xuất hiện ở đây?
Như bình thường, thân là người phụ trách thành phố Đại Xương,
nhiệm vụ của Chu Chính là phụ trách xử lý những sự kiện linh dị
xuất hiện trong thành phố, nhưng lúc này trong trường học lại
không có sự kiện linh dị, vì sao Chu Chính lại tới nơi này?
Quỷ gõ cửa bị Dương Gian hấp dẫn tới đây, bởi vì hắn ta từng
nghe thấy âm thanh quỷ nô nguyền rủa, vậy Chu Chính thì sao?
Sớm không tới, muộn không tới, mà lại đúng lúc Dương Gian gặp
phải quỷ gõ cửa mới tới, là vì điều gì?
Vận mệnh? Trùng hợp? Ngẫu nhiên? Bất ngờ?
Hay là đã có dự tính từ trước?
Trong một thế giới tôn tại sức mạnh linh dị thì mọi thứ đều có khả
năng xảy ra, có trách thì trách nguyên tác không viết rõ ràng, vẫn
còn chưa hoàn thành.
Chỉ vừa nghĩ tới tốc độ ra chương khiến người ta tuyệt vọng, sắc
mặt Tô Viễn không khỏi tối sâm lại.
Năm nay hắn phải thành quỷ thúc giục, đào hố mà không lấp thì
phải chết, ra chương quá chậm cũng phải chết!
 
Chương 5: Chạm mặt Chu Chính (1)


Dẹp hết những suy nghĩ linh tinh của mình, Tô Viễn lại bắt đầu
tiếp tục suy nghĩ rốt cuộc quỷ gõ cửa đã đến từ lúc nào? Nếu Chu
Chính vào trường giảng bài cho những học sinh kia, vậy chứng tỏ
quỷ gõ cửa cũng đã đến. Khả năng quỷ vực của quỷ gõ cửa có
thể di chuyển tới bất kỳ vị trí nào đã được quỷ vực bao phủ, cho
nên vì phòng ngừa bất trắc, Tô Viễn cảm thấy mình hẳn là cũng
phải tham gia trước mới được.
Về phần có thể bị Chu Chính phát hiện hay không, cùng lắm thì
đến lúc đó lại sử dụng năng lực của lệ quỷ là được, hắn cũng
không giống ngự quỷ giả bình thường, vì hắn không cần phải cố
ky lệ quỷ hồi sinh phiên phức như vậy.
Nghĩ là làm, Tô Viễn lập tức đứng dậy tính tiên, rời khỏi cửa hàng
thức ăn khuya này đi về phía cổng trường. Nhưng sau khi đi vào
trường học, nơi này quả thật là một mảnh yên tĩnh, tuy rằng
trong phòng học có ánh đèn, nhưng lại không cảm giác được sự
sống.
"Đã tới rồi sao? Nhanh như vậy."
Vẻ mặt Tô Viễn trở nên nghiêm túc, tình huống này chính là quỷ
gõ cửa đã kéo tất cả mọi người vào quỷ vực. Những người bị kéo
vào còn cho rằng mình đang ở trong trường học, trên thực tế
sớm đã không biết chạy đi đâu, đây chính là nguyên nhân quỷ
vực được gọi là năng lực không thể phá giải.
Quỷ có quỷ vực không nhất định là không thể giải quyết, thế
nhưng con quỷ không thể. giải quyết được nhất định sẽ có quỷ
vực.
Ngự quỷ giả khác khi đối mặt với loại tình huống này có lẽ chỉ
đành bó tay, nhưng Tô Viễn thì không, hắn có quỷ cước có thể ra
vào quỷ vực, đó là hai chân của lệ quỷ nhưng nay lại xuất hiện ở
trên người Tô Viễn.
Chỉ thấy hắn bước về phía trước, bước chân nhất thời trở nên quỷ
dị, thân hình giống như trở nên méo mó, như ẩn như hiện, tựa
như màn hình ti vi bị chập mạch, cứ lập lòe chớp tắt, chỉ đi vài
bước, cả người hắn đã biến mất ở trong hiện thực.
Dựa vào năng lực của lệ quỷ, Tô Viễn đã thành công xâm nhập
vào quỷ vực của quỷ gõ cửa.
"Cũng may quỷ vực của nó bây giờ vẫn không quá mạnh, không
biết vê sau nếu Dương Gian mở ra quỷ vực tâng năm, tâng sáu
thậm chí là tâng bảy, mình còn có thể ra ngoài hay không..."
Cả lãnh thổ quỷ vực không có một tia sáng, bóng tối giống như
thủy triều che lấp hết thảy, toàn bộ quỷ vực giống như bị lão hóa
nhanh chóng, trong không khí tản ra một mùi u ám mục nát, quả
thực vô cùng khó ngửi.
Tô Viễn thành công xâm nhập vào quỷ vực của quỷ gõ cửa, hắn
theo bản năng nhíu mày, giờ phút này bóng tối trong quỷ vực che
khuất tất cả, cho dù là hắn cũng không có cách nào nhìn thấu.
"Đúng rồi, mình không có quỷ nhãn nên không nhìn thấu được
quỷ vực của quỷ gõ cửa, thật là phiền phức..."
Tô Viễn khẽ nhíu mày, vừa nghĩ tới trong quỷ vực còn có quỷ nô,
không khỏi càng thêm đau đầu.
Chỉ có hai biện pháp để tìm được quỷ gõ cửa ở trong quỷ vực,
một là chờ quỷ gõ cửa giết xong tất cả mọi người, tất nhiên sẽ
tìm được nó. Hoặc là giống như Dương Gian, dùng âm tần hấp
dẫn nó đến đây, đáng tiếc Tô Viễn lại không có, cho nên chỉ có
thể thử vận may, đi dạo trong quỷ vực, hy vọng quỷ gõ cửa có
thể tự mình dâng tới cửa.
Chính lúc Tô Viễn còn đang tìm kiếm tung tích lệ quỷ thì Chu
Chính lại đang tranh chấp với quỷ gõ cửa.
"Cốc cốc cốc.....
Nương theo tiếng gõ cửa vang lên, nhóm thanh niên trong phòng
học liên tiếp gặp nạn, chỉ thấy sự kinh hoàng trên mặt bọn họ vẫn
chưa tan đi. Họ nằm sấp trên bàn, mắt và miệng mở to, sắc mặt
như tro tàn, cả người tản ra một mùi hôi thối của thi thể, giống
như đã chết mấy ngày rồi.
Trước nay lệ quỷ giết người chưa từng nói đạo lý, trong phòng
học có hơn bốn mươi người, nhưng chỉ trong phút chốc từ khi quỷ
gõ cửa xuất hiện, cũng đã có bảy tám người nằm sấp trên bàn
không nhúc nhích, nhìn qua như đã chết được một thời gian.
Có thể dự đoán được chỉ cần quỷ gõ cửa không ngừng lại, ước
chừng toàn bộ người trong lớp học này sẽ chết hết.
Đã có không ít người bị dọa khóc lóc đến xụi lơ, bọn họ giống
như con mồi rơi vào trong lông sắt, tràn đầy sợ hãi, khiếp sợ đến
run rẩy.
Lúc này, một người trong số đó bỗng nhiên hô lên: "Chu Chính,
vẫn chưa nghĩ ra biện pháp sao? Nếu không nghĩ ra được thì
chúng ta đều phải chôn thây ở chỗ này."
"Dông dài, nếu các người không đợi nổi thì tự mình chạy trốn đi,
đừng trông cậy vào tôi.
Chạy loạn trong quỷ vực là nguy hiểm nhất, nói không chừng một
hành động lơ đãng sẽ phù hợp với quy luật giết người của lệ quỷ
rồi sẽ bị lệ quỷ tấn công. Cho nên trước khi thăm dò biết rõ quy
luật hành động của lệ quỷ, tốt nhất không nên hành động thiếu
suy nghĩ, nếu không có thực lực mạnh mẽ thì người chết nhanh
nhất chắc chắn sẽ là người nhảy nhót lung tung.
 
Chương 6: Chạm mặt Chu Chính (2)


Chu Chính biết rõ điêu này cho nên mới không hành động thiếu
suy nghĩ, hơn nữa hắn ta còn là ngự quỷ giả, một khi bị lệ quỷ
tập kích mà không chống đỡ nổi, đến lúc đó quỷ trong thân thể
hắn ta cũng thoát ra, chỉ sợ tình huống sẽ càng thêm tôi tệ.
Phải biết rằng, trạng thái hiện tại của hắn ta vốn không ổn định,
sắp phải đối mặt với tình trạng lệ quỷ hồi sinh.
Nhưng Chu Chính vẫn không từ bỏ, hắn ta đang cố gắng tìm hiểu
quy luật giết người của lệ quỷ này. Đột nhiên, một tiếng la hét đã
phá vỡ tình hình hoảng loạn trong lớp học: "Chu Chính, là tiếng
gõ cửa'!
Là Dương Gianl
Dương Gian là người đầu tiên phát hiện tình huống không ổn, từ
lúc này năng lực tiêm ẩn lập tức lộ ra, phải nói thật không hổ là
người có hào quang nhân vật chính?
Nghe Dương Gian nói, Chu Chính không còn lựa chọn nào khác,
nếu không hành động thì tất cả mọi người ở đầy đều sẽ chết, chỉ
có thể tin tưởng lời Dương Gian nói.
Giây tiếp theo, Chu Chính bắt đầu hành động, hắn ta giống như
một con dã thú cuồng bạo xông ra ngoài, thân hình quái dị trên
gây dưới mập bộc phát sức mạnh mà người thường không thể có
được.
Một tiếng âm lớn vang lên, cửa phòng học bị Chu Chính mạnh mẽ
phá vỡ, đồng thời đụng phải quỷ gõ cửa khủng bố ở bên ngoài
phòng học, nó mặc trường sam màu đen, vẻ mặt u ám, cả người
đầy thi ban.
Nhưng không thể giết chết quỷ, chỉ có quỷ mới có thể đối phó với
quỷ, cho nên động tác của Chu Chính vẫn chưa kết thúc thì cái
bụng lớn kỳ quái năm dưới lớp áo khoác rộng lớn của hắn ta
động đậy vài cái. Một bàn tay, chính xác là hình dạng một bàn tay
được bao bọc bởi một lớp da vươn ra. Bàn tay này có màu xám
xanh, móng tay sắc nhọn, giống như muốn xé lớp bụng kia thò
ra, nhưng lớp da bụng kia vô cùng đàn hồi, không bị xé rách, hơn
nữa làm cho người ta sợ hãi chính là, bàn tay này có thể vươn ra
hơn hai mét.
Đây là năng lực của lệ quỷ, thuộc vê con quỷ do Chu Chính khống
chế, chính là quỷ anh giấu trong bụng Chu Chính.
Bàn tay của quỷ anh nắm lấy lão già trên mặt đất, cuộc đối kháng
linh dị bắt đầu, linh dị của quỷ gõ cửa bị một loại linh dị khác
quấy nhiễu, ánh đèn vốn đã tắt trong phòng học lại một lần nữa
sáng lên. Tuy rằng vách tường vẫn loang lổ như trước, mặt đất
như sắp sụp đổ, nhưng dường như tai nạn đã được ngăn lại.
"Thành công rồi?"
Thấy tình huống này, trong lòng Chu Chính khã thở phào nhẹ
nhõm, nhưng ngay sau đó, ánh mắt của hắn ta đột nhiên trừng
to, gương mặt gây gò như da bọc xương bị một nỗi sợ hãi bao
phủ.
Bởi vì quỷ gõ cửa bị quỷ anh hạn chế đột nhiên đứng lên, đồng
thời đôi mắt màu xám tro hơi chuyển động, nhìn vê phía Chu
Chính.
Mẹ kiếp, không thể khống chế được nói
Chu Chính toát mồ hôi lạnh. Cùng lúc đó, một màn đáng sợ đã
xảy ra, quỷ thủ bắt lấy lão già thuộc vê lực lượng linh dị kia, giờ
phút này lại chậm rãi tản ra mùi hôi thối, thi ban đáng sợ thế
nhưng bắt đầu lan ra trên cánh tay, giống như sắp thối rữa.
Con quỷ này chắc chắn không chỉ là cấp bậc nguy hiểm!
"Đi! Đi maul Mấy người mau rời khỏi nơi này, nhân lúc quỷ vực
còn chưa xuất hiện, tôi sẽ ngăn cản nó, mau đi đi!"
Tiếng hét của Chu Chính đánh thức tất cả mọi người trong phòng
học.
Mặc dù bọn họ đều bị biến cố bất thình lình này làm cho choáng
váng, nhưng mỗi sinh vật luôn có bản năng câu sinh.
Lúc này có người lập tức dẫn đầu, đi thẳng đến cửa sau phòng
học, nhưng mặt đất lúc trước bị phong hóa bởi vì nhiêu người
giẫm lên, trong chớp mắt liên sụp đổ, có vài người trực tiếp ngã
xuống.
Nhưng lúc này, cũng không ai để ý đến người bị thương, tất cả
mọi người đều chỉ lo chạy trốn, chỉ chốc lát, toàn bộ người trong
phòng học đã đi sạch sẽ, chỉ còn lại Chu Chính và quỷ gõ cửa.
Hai năng lượng linh dị vẫn tiếp tục đối đâu, nhưng Chu Chính
hoàn toàn không phải là đối thủ của lão già trước mắt này. Năng
lực ngự quỷ giả có hạn, sử dụng năng lượng lệ quỷ trong thân
thể thời gian dài tất nhiên sẽ dẫn đến mất khống chế năng lực
linh dị, lệ quỷ sẽ hồi sinh.
Rất nhanh, Chu Chính cũng cảm giác được lệ quỷ trong cơ thể
xao động, hắn ta đã đến cực hạn, năng lượng của lệ quỷ cũng đã
đến giới hạn, mà lão già trước mắt lại không có dấu hiệu nào là bị
áp chế cả.
"Mình không chịu nổi nữa..."
Sau khi phát hiện mình hoàn toàn không thể ngăn cản lão già kia,
Chu Chính chán nản thu tay lại, giờ này phút này trạng thái của
hắn ta rất không ổn, khắp người mọc đây thi ban vô cùng đáng
sợ, hơn nữa quỷ anh trong cơ thể còn đang giãy giụa, muốn từ
trong thân thể bò ra.
Đến bây giờ Chu Chính còn sống là hoàn toàn dựa vào năng
lượng linh dị để duy trì, một khi quỷ anh từ trong cơ thể hắn ta
chui ra, đó là lúc hắn ta phải chết.
Chu Chính buông lão già ra, nhưng lão không hề tấn công hắn ta,
lão già đáng sợ kia chỉ dùng tròng mắt đục ngầu đờ đẫn đánh giá
Chu Chính một lát, giống như đang quan sát, sau đó liên xoay
người rời đi.
Bóng dáng đáng sợ kia bước đi lảo đảo nhanh chóng biến mất
trong bóng tối.
Nó đi chưa?
Sắc mặt Chu Chính tái nhợt, vô lực ngôi dựa vào hành lang, trạng
thái của hắn ta rất không tốt, lân này thật sự sắp đến cực hạn rồi.
Mình thất bại rồi...
Anh ta run rẩy cầm lấy điện thoại, đang chuẩn bị báo cáo tình
huống nơi này để xin tổng bộ trợ giúp, bỗng nhiên, chỉ nghe
trong bóng tối truyền đến tiếng bước chân quỷ di.
Lẹp xẹp... lẹp xẹp...
Tiếng bước chân lúc xa lúc gần, lúc trái lúc phải, khi thì rõ ràng,
khi thì mông lung, ở trong quỷ vực này, tiếng bước chân kỳ lạ
như thế, chỉ sợ không phải người đi đường có thể phát ra.
Chẳng lẽ vẫn còn một con quỷ khác? Trong nháy mắt Chu Chính
lập tức trở nên cảnh giác, bản thân quỷ gõ cửa kia cũng đã đủ
khủng bố rồi, nếu lại thêm một con nữa, vậy lần này sự đáng sợ
của sự kiện linh dị sẽ tăng lên tới một mức độ khó có thể tưởng
tượng được.
Tiếng bước chân nhanh chóng đến gần, không có chút che giấu
nào, một người dùng hai tay che mặt xuất hiện trước mặt Chu
Chính, thông qua trang phục có thể thấy đây là một người trẻ
tuổi.
Chính là Tô Viễn
 
Chương 7: Từ chối ba lần liên tiếp


Mặc dù người xuất hiện trong quỷ vực nhìn qua rất trẻ tuổi,
nhưng cử chỉ hành vi lại vô cùng kỳ lạ.
Người này lấy tay che mặt, không nhìn không nghe, lại có thể tự
do đi lại trong quỷ vực, phải biết tuy rằng quỷ gõ cửa đã rời đi,
nhưng quỷ vực của nó lại không hê biến mất.
Trừ khi tất cả mọi người đều chết hết, quỷ gõ cửa mới tiếp tục
tìm kiếm người nghe được âm tần nguyền rủa.
Lại liên tưởng đến tiếng bước chân quái dị vừa rồi, thân phận của
người trước mắt đã quá rõ ràng.
"Ngự quỷ giả...
Vẻ mặt Chu Chính tiều tụy, nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập
cảnh giác.
“Cậu là ai?" Từ khi nào thành phố Đại Xương lại xuất hiện nhân
vật này?
Chu Chính không khỏi khẩn trương, lấy thủ đoạn kỳ lạ của người
này xuất hiện trong quỷ vực, hắn ta chú ý tới đôi tay kỳ lạ của
người này đầu tiên, loại cảm ứng kỳ diệu giữa đồng loại, là quỷ
anh trong bụng đang phản ứng lại, điều này làm cho quỷ anh vốn
đang ở trạng thái chuẩn bị hồi sinh càng trở nên nóng nảy. Cộng
thêm tiếng bước chân kỳ lạ vừa rồi, Chu Chính nhất thời suy
đoán: trên người của hắn có ít nhất hai loại năng lực lệ quỷ, nói
cách khác, đây là một người có thể khống chế hai con quỷ.
Cho nên từ khi nào lại xuất hiện một ngự quỷ giả như vậy?
Cho dù đặt ở tổng bộ, rất hiếm ngự quỷ giả có thể khống chế
thành công hai con quỷ, tuy rằng có phương án khống chế,
nhưng xác suất thành công còn chưa đến 30%, hiện giờ đột
nhiên xuất hiện một ngự quỷ giả không có trong hồ sơ ghi chép,
làm sao không khiến hắn ta kinh hãi cho được.
Chẳng lẽ quỷ gõ cửa chính là do tên này dẫn tới?
Đến giờ Chu Chính vẫn không rõ thật ra quỷ gõ cửa có phải đến
là vì Dương Gian hay không.
"Chu Chính?”
"Cậu biết tôi?"
Tô Viễn đánh giá người ngồi trên mặt đất một chút, lập tức xác
định thân phận của hắn ta.
Bằng chứng xác thực!
Cảnh sát quốc tế xuất hiện trong quỷ vực của gõ cửa quỷ, ngoại
trừ Chu Chính ra, còn có thể là ai, lại nói đây cũng là do hắn ta
xui xẻo, tâm địa không xấu nhưng chỉ tiếc vận may không được
tốt. Nói thật, tình huống bình thường, Tô Viễn đều giữ thái độ tôn
trọng mà xa cách với người như vậy.
Chẳng qua do vội vàng đi tìm quỷ gõ cửa, Tô Viễn cũng không có
tâm tình so đo những thứ này, nhìn hắn ta vài lần, sau đó tùy ý
nói: "Đương nhiên tôi biết anh, chẳng qua anh không biết tôi mà
thôi, trạng thái hiện tại của anh không tốt lắm, anh sắp chết sao?
Lệ quỷ sắp hồi sinh sao? Anh còn di ngôn nào không? Chờ tôi ra
ngoài có thể giúp anh truyền lời lại
Lệ quỷ hồi sinh vốn là một vấn đề nan giải, cho nên Tô Viễn cũng
không nói sẽ giúp hắn ta áp chế, trước tiên không bàn đến hắn
có thể áp chế được quỷ anh trong cơ thể Chu Chính hay không,
cho dù có thể, vậy có ích gì chứ? Một khi ngừng sử dụng năng
lực, hắn ta vẫn phải đối mặt với vấn đề lệ quỷ hồi sinh, mà Tô
Viễn cũng không có khả năng dùng năng lực áp chế quỷ anh giúp
hắn ta cả đời được.
Sở dĩ hắn nói sẽ giúp Chu Chính truyền đạt di ngôn, hoàn toàn là
vì nể mặt phẩm chất của người này.
"Cậu có thể đi ra ngoài?"
Nghe vậy, một tia sáng lóe lên trong đôi mắt ngập tràn tơ máu
của Chu Chính.
“ĐI... Đi cứu nhóm học sinh kia, bọn họ còn bị nhốt trong quỷ
vực, cậu hãy dẫn bọn họ rời đi..."
"Xin lỗi... Tôi không làm được”, Tô Viễn không chút do dự cự
tuyệt,'Năng lực của tôi chỉ có thể đưa một mình tôi ra ngoài,
không thể mang theo người khác".
Tô Viễn đang nói sự thật, tuy rằng năng lực quỷ cước rất kỳ lạ,
tựa như có thể tự do ra vào quỷ vực, nhưng quả thật chỉ có thể
để cho một mình hắn sử dụng.
Suy cho cùng.. hắn cũng không có quỷ vực.
"Vậy... vậy thì giam con quỷ đó lại."
Lúc nói lời này, sắc mặt Chu Chính vặn vẹo, tràn đầy thống khổ,
có vẻ đang cực kỳ nhẫn nại.
Khóe miệng Tô Viễn giật giật, cạn lời nhìn hắn ta. Cái này là
muốn hắn đi chịu chết đúng không?
Quỷ gõ cửa khủng bố như vậy, người khác không biết, chẳng lẽ
hắn ta còn không rõ sao? Đây là một con quỷ có cấp bậc khủng
bố rất cao, hình như là do một ngự quỷ giả thời Dân Quốc sau khi
chết rôi hồi sinh thành lệ quỷ, trong nguyên tác Dương Gian
khống chế toàn bộ ba con quỷ, hơn nữa còn mang theo quỷ đồng
và thanh sài đao kinh khủng kia cũng không làm gì được quỷ gõ
cửa.
Cuối cùng vẫn dùng biện pháp khéo léo mới miễn cưỡng giam giữ
được quỷ gõ cửa.
Mà bây giờ mình mới khống chế được có hai bộ phận lệ quỷ mà
thôi, lấy đâu ra dũng khí đi đối phó với quỷ gõ cửa? Cũng không
dám cho hắn dũng khí này có được hay không...
Hơn nữa, hiện tại trên tay hắn không có cái gì, lấy gì đi giam giữ
quỷ gõ cửa chứ, dùng não tưởng tượng ra à?
 
Chương 8: Người dọa người (1)


Tô Viễn lập tức xua tay liên tục:
"Tôi không làm được, xin lỗi, không có biện pháp giúp anh rồi,
cáo từt"
Nói xong hắn rảo bước lùi ra rồi bỏ chạy, cũng không cho Chu
Chính thời gian phản ứng lại, không còn cách nào, hắn là người
mềm lòng, nhỡ đến lúc đó Chu Chính khóc lóc một chút rồi làm ra
bộ dạng đáng thương, đến lúc đó đầu óc hắn nóng lên, xúc động
đồng ý điều kiện gì đó với Chu Chính thì toi luôn.
Tô Viễn bước lên một bước, thân hình hắn lại xuất hiện quỷ dị ở
nơi cách mấy chục mét sau đó lại tiến lên một bước, rồi hoàn
toàn biến mất ở trước mắt Chu Chính.
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Chu Chính không gọi lại, vì lúc này hắn
ta cũng chẳng còn đủ sức hô lên nữa.
"Một ngự quỷ giả xa lạ, hình như có liên quan đến lão quỷ già kia,
chuyện này nhất định phải báo lên tổng bộ."
Tiếng ho khan suy yếu mà thống khổ vang lên, đúng lúc Chu
Chính cầm lấy điện thoại vệ tinh chuẩn bị tranh thủ giây phút cuối
cùng của mình để báo cáo cho tổng bộ thì đột nhiên một người
đẩy cửa phòng học đi ra. Là Dương Gian.
"Là cậu? Làm thế nào mà cậu có thể ra khỏi lớp học?
“Chu Chính? Dương Gian vừa mới đi ra, anh ta sửng sốt một chút,
theo bản năng trả lời:
"Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, lúc trước tôi đi theo
bọn họ rời đi thì bị một con quỷ bắt vào nhà vệ sinh, thật vất vả
tôi mới tìm được đường ra, sau đó đẩy cửa ra thì đã phát hiện
mình đã trở lại nơi này."
"Phải không? Đây là khả năng của quỷ vực, xem ra thứ kia không
muốn thả các cậu đi...".
Tô Viễn cũng không biết sau đó xảy ra chuyện gì, lúc này hắn
đang tìm kiếm bóng dáng của quỷ gõ cửa.
"Không yếu như vậy chứ? Theo lý mà nói, mỗi người trong quỷ
vực đều sẽ trở thành mục tiêu gõ cửa quỷ, sao mình vẫn chưa
gặp được nó? Lão già kia chạy đâu mất rồi, chết rôi mà chân còn
linh hoạt như vậy, còn chạy tốt thật.
Quỷ vực che khuất tâm mắt, khiến Tô Viễn cảm thấy rất bất tiện,
bởi vì hắn không cách nào nhìn thấu quỷ vực, cho nên lúc này,
hắn bắt đâu có chút hâm mộ.
Đối tượng hâm mộ vẫn là Dương Gian.
"Lại nói, hiện tại chắc hẳn Dương Gian cũng khống chế được quỷ
nhãn rồi? Hâm mộ quá đi, nếu mình cũng có thể có quỷ nhãn thì
tốt rôi, ít nhất bây giờ cũng không cân phải vất vả như vậy, ôi!
Cước ca ơi, ngươi mau cất cánh đi, tôi năm xong rồi, tôi không
muốn cố gắng nữa..."
Trong quỷ vực tính mịch và khủng bố, tiếng rên rỉ của Tô Viễn
quẩn quanh trên hành lang trống trải, một vài thân ảnh cứng
ngắc đứng trên hành lang chậm rãi xoay người, như muốn đi tìm
nguồn gốc của âm thanh, nhưng mà bởi vì thiếu mục tiêu nên lại
nhanh chóng chìm trong yên tĩnh.
"Hu hu hu... Con không muốn chết đâu, ba mẹ ơi mau đến cứu
con, ai cũng được, mau đến cứu tôi với." Trong căn phòng tối
tăm, thỉnh thoảng vang lên tiếng nức nở nho nhỏ, cô gái vẫn
đang cố gắng đè nén, nhưng trong hoàn cảnh tĩnh mịch như thế
nên vẫn nghe thấy rõ ràng.
"Trương Hiểu Yến, cậu đừng khóc nữa, nếu còn khóc tiếp, hấp
dẫn những thứ đáng sợ kia tới thì làm sao bây giời”
Trong bóng tối, có người nhỏ giọng an ủi cô, nhưng hiển nhiên là
vô dụng. Sau khi gặp phải chuyện đáng sợ như vậy cô gái vấn
luôn khóc, lý trí đã sụp đổ, ngoại trừ khóc ra, cô không nghĩ được
gì nữa. Nếu còn tiếp tục như vậy, dù không chết ở trong quỷ vực
cũng sẽ bị điên. Lúc quỷ vực bao trùm xuống, không chỉ có nhóm
người Dương Gian bị ảnh hưởng, những nơi khác cũng khó có thể
thoát khỏi phạm vi bao phủ của quỷ vực.
Những người này cũng là nhóm bị cuốn vào quỷ vực, nhưng vận
khí của họ tương đối tốt, cho tới bây giờ, chỉ bị vài quỷ nô tập
kích, cũng không chạm mặt chính diện với lão già kia.
Đáng tiếc là, cho dù là quỷ nô cũng không phải là thứ mà người
bình thường như bọn họ có thể chống cự, quỷ nô cũng chứa một
phần lực lượng của lệ quỷ, trước khi đạt đến một số lượng nhất
định, thì cũng không phải là thứ uy hiếp nhiều với ngự quỷ giả,
nhưng một khi đạt tới đó rồi, cho dù là ngự quỷ giả cũng phải
nhượng bộ vài phân.
Sáu bảy người đang nằm cuộn lại trong góc phòng, có nam có
nữ, bọn họ tụ tập lại với nhau, xếp chồng bàn học lại một chỗ để
phòng ngự, hơn nữa còn bật đèn pin điện thoại di động xua đi
bóng tối.
Kỳ lạ là ánh đèn chỉ có thể chiếu sáng không đến một mét, trong
bóng tối dường như có một thứ gì đó rất đáng sợ, cắn nuốt hết
ánh sáng. Mới vừa rồi đã có một người bị bóng tối kéo đi, trong
phòng học vốn có hai mươi ba người bây giờ chỉ còn lại sáu bảy
người, những người còn lại hoảng loạng chạy ra ngoài e là lành ít
dữ nhiều. Hình như những thứ quỷ quái kia sợ ánh sáng, từ lúc
bọn họ bật đèn pin điện thoại thì không có người nào bị kéo đi
nữa, nhưng hiển nhiên phương pháp này không thể kéo dài, bởi
vì điện thoại đã sắp hết pin
 
Chương 9: Người dọa người (2)


"Tôi thấy chúng ta không thể cứ ngồi yên chờ chết, nếu còn ở nơi
quỷ quái này thì sớm muộn gì cũng sẽ chết hết, chi bằng liêu
mạng một phen, đi ra ngoài rời khỏi trường học, nói không chừng
còn có thể sống sót."
Đột nhiên, một nam sinh trong nhóm đưa ra ý kiến, có người lập
tức phản bác: "Tôn Xương cậu nghĩ thì hay lắm, lỡ lát nữa ra
ngoài, đám quỷ kia lại bắt người thì sao đây? Các cậu nghe tôi,
tốt nhất nên ở lại chỗ này chờ cứu viện, xảy ra chuyện lớn như
vậy, bên ngoài nhất định sẽ phái người đến cứu chúng ta." Nam
sinh tên là Tôn Xương cười lạnh một tiếng: "Đương nhiên tôi biết
ở lại đây chờ cứu viện là tốt, vấn đề là điện thoại của cậu có thể
kiên trì đến khi cứu viện đến không? Hơn nữa tôi đã thử rồi, nơi
quỷ quái này không hê có tín hiệu, cậu có thể đảm bảo lúc điện
thoại hết pin, đám quỷ đó sẽ không đến bắt người không?
Những người còn lại nhất thời nghẹn lời, bởi những lời Tôn Xương
nói cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý. Ở nơi đáng sợ
này, một khi phạm sai lâm chính là vạn kiếp bất phục, mà mạng
chỉ có một, ai cũng không dám lấy mạng của mình đi đánh Cược.
Chớp mắt, phòng học lặng ngắt như tờ, không ai đưa ra quyết
định, dù sao họ cũng chỉ là một đám thanh niên thiếu kinh
nghiệm sống.
Trong không gian tính mịch này bỗng nhiên vang lên tiếng bước
chân.
.Lẹp Xẹp... lẹp lẹp....
Tiếng bước chân quỷ dị vừa xuất hiện, nhất thời khiến cho tất cả
mọi người ở đây cảnh giác.
'Có... có âm thanh gì đó?”
Có người khẩn trương hỏi một câu, nhưng lập tức bị người bên
cạnh che miệng lại.
"Suyt, đừng lên tiếng, lỡ thứ đó không phải người thì sao?" Lời
này vừa nói ra, nhóm người sống sót nhất thời không dám lên
tiếng nữa, trải qua chuyện quỷ dị lân này, bọn họ càng chín chắn
hơn, biết được thế giới này không hòa bình như bọn họ bình
thường hay nghĩ.
Những người sống sót đều khẩn trương, sợ hãi cũng xen chút hy
vọng, hy vọng là vì muốn có người có thể dẫn bọn họ thoát khỏi
nơi quỷ quái này, sợ hãi là sợ chủ nhân của tiếng bước chân kia là
quỷ. Nhưng theo tình hình hiện tại, dự đoán có thể là vế sau.
Nhưng có tính toán thế nào, khi đi ngang qua phòng học tiếng
bước chân đột nhiên ngừng lại, ngay sau đó cửa phòng học bỗng
nhiên phát ra tiếng kêu rất nhỏ, là tiếng cửa bị mở ra.
Thứ đó đang tiến vào!
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều toát mô hôi lạnh, những
thứ người ta không biết mới khiến cho họ cảm thấy sợ hãi. Lúc
này, từng phút giây như đang kéo dài, trái tim đập kịch liệt trong
lông ngực, bọn họ nín thở theo bản năng, còn về phần đèn pin
điện thoại đã bị tắt từ khi tiếng bước chân vang lên.
Điều duy nhất làm cho người ta cảm thấy an tâm chính là, những
cái bàn xếp chồng lên để chắn cũng không có thanh âm bị đẩy ra,
điều này có nghĩa là thứ không rõ trong bóng tối kia vẫn chưa lại
gần. Nhưng lúc này cũng không còn vang lên tiếng bước chân,
giống như đã biến mất.
Thứ đó đi rồi sao?
Tôn Xương dùng ngón tay viết vào bàn tay bạn học bên cạnh,
bên cạnh cậu là một nữ sinh, bàn tay nhỏ bé của cô gái rất mâm
mại. Nếu ngày thường được nắm tay bạn nữ phỏng chừng sẽ
khiến lòng người phơi phới, nhưng giờ phút này cậu lại không có
tâm trạng cảm nhận.
Bạn nữ cũng nhanh chóng học theo, viết trong lòng bàn tay cậu:
Tôi không biết, đừng nói chuyện, chờ đợi lúc nữa.
Mỗi giây phút tiếp theo đều vô cùng dày vò, họ phải đối mặt với
thứ đáng sợ mà mình không biết, sự tĩnh lặng của cái chết, không
gian yên tĩnh vô hình trung có thể ép người ta phát điên.
Lại trôi qua hồi lâu, rốt cục có người nhịn không được, phá vỡ im
lặng.
"Thứ đó đã đi chưa?"
Có người nhỏ giọng nói một câu rồi lập tức nín thở, quan sát
động tĩnh xung quanh, nhưng chờ hôi lâu cũng không phát hiện
ra động tĩnh gì.
Hảẳn là đã đi rồi...
Tôn Xương nhất thời thở phào nhẹ nhõm, bây giờ cậu mới phát
hiện lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi từ khi nào, lòng bàn tay và
mu bàn tay cũng đầy mồ hôi, nhưng cuối cùng không có nguy
hiểm gì, tiếp đó, cậu bật đèn ở điện thoại lên.
"Không sao rồi, có lẽ thứ kia đã đi rồi."
"Dọa chết tôi rồi, tôi cứ nghĩ lần này chết chắc rồi.
"Thật đáng sợ, hu hu... Tôi muốn về nhà."
Nữ sinh ôm nhau khẽ khóc nức lên, vừa rôi ngay cả khóc các cô
cũng không dám, chỉ có thể yên lặng rơi lệ, đến bây giờ mới dám
nhỏ giọng khóc lên.
Nhưng bỗng nhiên, một giọng nói âm trâm đột ngột vang lên ở
ngay trên đâu mọi người.
"Ai nói, tôi còn chưa đi, tôi vẫn luôn ở đây, tôi tìm thấy các người
rồi."
Như là theo bản năng, bọn họ ngẩng đầu lên rồi dùng đèn trong
tay chiếu sáng, một màn kinh khủng xuất hiện.
Chỉ thấy ở phía trên đỉnh đầu có treo một cái đầu người, đầu
người nhìn chằm chằm bọn họ, trên mặt là nụ cười quái dị khó có
thể diễn tả thành lời.
"A ! Các vị, buổi tối tốt lành I"
Tô Viễn thân thiện chào hỏi bọn họ, đã tìm được người sống sót,
chẳng bao lâu nữa quỷ gõ cửa sẽ xuất hiện?
 
Chương 10: Mảnh ghép mới (1)


"Có quỷ!"
"Chạy mau! Chạy mau, có quỷ!"
Không nghĩ tới sự xuất hiện của hắn đã tạo ra ám ảnh lớn như
vậy với những người còn sống.
Hãy thử tưởng tượng, nếu bạn đang ở một nơi u ám và đáng sợ
như này, rồi đột nhiên trên đỉnh đầu xuất hiện một cái đầu nở nụ
cười ghê rợn, thì lúc đó bạn sẽ phản ứng thế nào?
Những người sống đã đưa ra đáp án rất chân thật, người có tố
chất tâm lý tốt thì khóc thảm thiết chạy ra bên ngoài, lúc này làm
sao còn để ý đến bạn học, họ hoảng loạn muốn chạy thoát ra
nhưng không cẩn thận vấp phải bàn mà ngã sấp mặt rôi chồng
chất lên nhau, hai nữ sinh tâm lý kém thì trợn tròn mắt rồi ngất
đi.
Nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của bọn họ, Tô Viễn mới nhận ra
cách xuất hiện của mình đã dọa bọn họ, nhưng mà cái này cũng
không thể trách hắn. Đối với hắn, sử dụng năng lực của lệ quỷ đi
lại giống như đi trên mặt đất bằng phẳng, dù đi trên địa hình nào
cũng như nhau, trân nhà hay vách tường, Tô Viễn đều có thể đi
rất nhanh, vô cùng nhanh, nên nhất thời không để ý mới xảy ra
hiểu lâm.
Nhận ra sai lâm của mình, Tô Viễn nhanh chóng bước thêm một
bước, giây tiếp theo hắn đã xuất hiện ở cửa, ngăn cản những
người muốn chạy ra ngoài.
"Quỷ cái gì, tôi là người, các cậu hô to như vậy, không sợ sẽ hấp
dẫn quỷ tới sao?"
Con đường phía trước bị chặn, không có nơi nào khác, Tôn Xương
cắn răng, dứt khoát ôm lấy cái ghế dài bên cạnh, hét lên với Tô
Viễn: "Anh đừng hòng lừa gạt chúng tôi, anh rõ ràng chính là
quỷ, làm gì có người nào đứng được trên trân nhà. Mọi người
đừng tin anh ta, đừng để anh ta lừa, chúng ta nhiều người thế
này mà chỉ có một con quỷ, đừng sợ, tẩn anh ta một trận."
Cậu nói xong, tức thì ném ghế ra.
Đương nhiên chiếc ghế không ném trúng Tô Viễn nhưng hắn đã
bị chọc giận.
"Tôi thừa nhận dọa các cậu là tôi không đúng, nhưng chỉ bằng
đầu óc này mà có thể còn đủ sống đến bây giờ thì chắc hẳn tổ
tiên đã tích đức rất nhiều, nếu tôi là quỷ thì các cậu đã chết từ
lâu rồi."
Tô Viễn lạnh lùng nói.
"Nếu lần sau còn dám lấy đồ ném tôi, tôi sẽ giết cậu."
Cũng không biết có phải do ảnh hưởng của lệ quỷ hay không, lúc
nói ra những lời này, Tô Viễn cực kỳ tự nhiên, nội tâm không hê
cảm thấy kháng cự hay khó chịu nào, từ ánh mắt của hắn có thể
thấy hắn đang nghiêm túc.
Bị Tô Viễn nhìn chằm chằm như vậy, trong nháy mắt, Tôn Xương
toát mồ hôi lạnh, ánh mắt người này thật đáng sợ, thật giống như
bị lệ quỷ nhìn chòng chọc, làm người ta sởn tóc gáy. Lúc này, cậu
không chút nghi ngờ người trước mắt mình không chỉ là đang dọa
dẫm.
Vậy anh là ai?”
Dường như phát giác bầu không khí không bình thường, một nữ
sinh trong nhóm người còn sống bước ra từ sau lưng Tôn Xương,
gương mặt khá ưa nhìn, cô đi lên trước, cố gắng bình tĩnh, đối
mặt với Tô Viễn nói: Anh tới cứu chúng tôi sao?"
"Cứu các người?" Tô Viễn cười cười,'Tôi cũng không đến đây vì
mấy người."
"Vậy anh đến đây... ?"
"Tôi đang tìm một con quỷ". Tô Viễn thành thật nói.
Quỷ !
Thật sự có quỷ?
Sắc mặt nữ sinh lập tức trắng bệch, bất thình lình gặp phải
chuyện kinh khủng này, mặc dù trong lòng đã sớm đoán được,
nhưng đến giờ bị người khác vạch trân, ảo tưởng cuối cùng cũng
bị phá vỡ, họ nhận ra sự thật đáng sợ trong hiện thực, trong lòng
không khỏi khiếp sợ. "Thật sự có quỷ sao?"
Đương nhiên có, hiện tại các cậu đều đang ở trong quỷ vực của
nó, các cậu từng nhìn thấy chưa? Con quỷ đó là một lão già
khoảng sáu bảy mươi tuổi, không có việc gì thì thích chạy khắp
nơi để gõ cửa, vô cùng thiếu đạo đức, nhưng người nghe thấy lão
gõ cửa đều phải chết, các cậu đã gặp lão chưa?”
Nghe thấy tiếng gõ cửa thì sẽ chết?
Nghe Tô Viễn nói như vậy, cô gần như sụp đổ, nhưng vẫn cố
gắng run rẩy hỏi: "Anh có thể cứu chúng tôi ra ngoài hay không,
anh nhất định có biện pháp đúng không, câu xin anh cứu chúng
tôi...
Tô Viễn lắc đầu.
Không có cách nào, không cứu nổi, mấy người chờ chết đi! Vừa
rồi tôi lên lâu nhìn một chút, người trên lâu gân như chết sạch,
một người còn lại cũng đang hấp hối, phỏng chừng cũng sắp
chết, các cô cậu có di ngôn gì không? Tôi có thể giúp truyền lời
lại."
"Hu hu... Tôi không muốn chết"!
"Cha mẹ ơi... .
"Mẹ nó, dù sao cũng phải chết, chi bằng liêu mạng một phen dù
chết cũng phải khiến nó bị thương.
Có người khóc, có người tuyệt vọng, có người chuẩn bị liều chết
đánh nhau, họ là người trẻ tuổi nên tràn trê nhiệt huyết, tuy rằng
Tô Viễn cảm thấy hành động này rất ngốc nghếch.
Không giết chết được quỷ, dù có một trăm hay một ngàn người
cũng không thể liều mạng với quỷ, còn không bằng nghe lời hắn
nói, ngoan ngoãn viết di ngôn.
Ranh giới giữa sự sống là cái chết rất đáng sợ, sau khi biết mình
sắp bị quỷ giết chết, mỗi người có một biểu hiện khác nhau, Tô
Viễn lạnh lùng nhìn, hắn chỉ cân bảo đảm những người này đều ở
đây để dụ quỷ gõ cửa tới là được rồi, đỡ cho hắn phải tìm khắp
nơi.
 
Chương 11: Mảnh ghép mới (2)


Đột nhiên, cô gái có sắc mặt tái nhợt mở miệng nói: "Anh dám đi
tìm con quỷ đó, vậy chắc chắn anh có cách đảm bảo an toàn cho
bản thân, nếu anh có năng lực này vậy tại sao không cứu chúng
tôi
Câu nói này như thức tỉnh người trong mộng, những người khác
nhất thời sửng sốt. Đúng vậy, nếu tên này dám đi tìm quỷ, vậy
chắc chăn là có chỗ dựa, chỉ cân nghĩ cách tìm được chỗ dựa của
hắn, vậy không phải là có đường sống rồi saol
Nhất thời, hy vọng sống lại một lân nữa dấy lên trong mắt bọn
họ.
Ô, đứa nhóc này cũng khá nhanh nhạy đấy.
Tô Viễn kinh ngạc nhìn nữ sinh: "Cô là nữ, tôi là nam, hơn nữa
vẫn còn độc thân, nếu cô là nữ, vậy tại sao cô không cho tôi?
Đây là... đây là cái quái gì vậy?
Nữ sinh nghe vậy bỗng ngây ngẩn cả người, chờ phản ứng lại, từ
cổ đến vành tai cô lập tức đỏ bừng. Mặc dù tuổi tác cô không lớn,
nhưng suy nghĩ đã trưởng thành, cô nhanh chóng hiểu được Tô
Viễn đang châm chọc mình. Cô đã gặp được người vô sỉ nhưng
lân đầu tiên mới gặp kẻ bỏ đá xuống giếng như hắn.
Nhưng vì sống sót, cũng không cân quan tâm nhiều vậy, trước
hết cứ giả ngu lừa gạt cho qua, cùng lắm là đến lúc đi ra ngoài sẽ
báo cảnh sát.
Trong nháy mắt, cô liền quyết định chủ ý này.
"Được, chỉ cần anh có thể cứu chúng tôi ra ngoài, anh muốn sao
cũng được.'
Tô Viễn nghe vậy, nhất thời thấy buôn cười.
Đang muốn lừa mình sao?
Anh cổ quái nhìn nữ sinh và những người phía sau rồi suy nghĩ
một chút, nói: "Trẻ con mới chọn lựa, tôi là người lớn, tôi muốn
tất."
Cái gì! Ngay cả chúng ta cũng không thai
Tôn Xương vừa nghe trợn tròn mắt, không phải chứt Khẩu vị
người này nặng như vậy, đến con trai cũng không bỏ qua?
Vừa nghĩ tới có thể xuất hiện những hình ảnh đấu kiếm, lông tơ
trên người cậu dựng đứng cả lên, chỉ cảm thấy tên này còn đáng
sợ hơn quỷ.
"Nghĩ gì thế?"
Nhận thấy ánh mắt bọn họ không đúng, sắc mặt Tô Viễn lạnh
lùng: "Thật sự nghĩ tôi dễ mắc lừa lắm sao, đừng tưởng tôi không
biết trong lòng các người có tâm tư gì...
Đúng lúc hắn còn muốn nói gì đó, đột nhiên hắn xoay người,
cảnh giác nhìn vê bóng tối sâu thẳm.
Quỷ đến rồi I
Có lẽ quỷ gõ cửa là do ngự quỷ giả thời Dân Quốc hồi sinh trở
thành lệ quỷ.
Mặc dù lúc này chưa nhìn thấy sự xuất hiện của quỷ gõ cửa
nhưng áp lực từ sâu trong bóng tối khiến Tô Viễn cảm thấy bất
an, ngay cả sử dụng năng lượng lệ quỷ dưới chân cũng không
thuận lợi, không khỏi sinh ra ý nghĩ muốn rời khỏi nơi này.
Đây là sự áp chế của linh dị, chứng tỏ đẳng cấp khủng bố của
quỷ gõ cửa cao hơn so với trong tưởng tượng của Tô Viễn rất
nhiều. Sâu trong hành lang, bóng tối tràn vê phía bên này, nuốt
chửng tất cả mọi thứ vào trong đó, mặt đất xung quanh bắt đầu
mục nát, xi măng mục nát trên bức tường trở nên loang lổ và ẩm
mốc, lan can trên hành lang thì đầy rỉ sét, lung lay như sắp đổ.
Một lão già mặc trường sam màu đen, ban thi loang lổ khắp cơ
thể, vẻ mặt u ám, ánh mắt lãnh đạm, cứng ngắc lê bước tới chỗ
này.
Một bước, lại một bước, không nhanh không chậm.
Những người sống sót phát hiện ra sắc mặt Tô Viễn không ổn, vẻ
mặt hắn nghiêm trọng nhìn vê phía xa xa, vì trong phòng học
không nhìn thấy tình huống bên ngoài, nên cố lấy can đảm hỏi:
"Đã xảy ra chuyện gì”?
"Quỷ đang đến."
Cái gì!
Quỷ đến rồi?
Các nữ sinh nghe xong thì chân mềm nhữn như sắp ngã xuống,
nam sinh cũng không khá hơn bao nhiêu, hai chân run rẩy liên
tục, giờ phút này, trong lòng bọn họ đều đang bị cảm giác chết
chóc bao trùm.
Có lẽ hy vọng sống duy nhất nằm ở trên chàng trai đang truy tìm
lệ quỷ ở trước mặt mình.
Đột nhiên nữ sinh lúc trước nói chuyện với Tô Viễn lộ ra vẻ cầu
xin, vô cùng đáng thương, nhưng mà lệ quỷ đang ở trước mắt, Tô
Viễn nào có tâm trạng ra mặt giúp cô, quỷ gõ cửa còn đáng sợ
hơn nhiều so với hắn nghĩ, nếu không cẩn thận, nói không chừng
hắn còn bị lật thuyền trong mương.
"Con quỷ này đáng sợ hơn tôi nghĩ rất nhiều, tôi không phải đối
thủ của nó, đừng nói tôi thấy chết không cứu, bây giờ tôi nói cho
mấy người một con đường sống."
Thừa dịp quỷ gõ cửa còn chưa đi tới gân, Tô Viễn nhanh chóng
nói: "Lập tức rời khỏi nơi này, chạy đến sân thể dục dưới lầu, tìm
một người tên là Dương Gian, cậu ta có cách rời khỏi quỷ vực
này. Nắm chắc cơ hội này, tôi sẽ ngăn cản nó một lát, nếu không
nắm lấy cơ hội này thì mấy người cứ chờ chết ở đây đi."
Nói xong Tô Viễn sải bước vê phía trước, đi về phía quỷ gõ cửa.
Nghe hắn nói như vậy, những người sống sót cắn răng, nâng đỡ
lẫn nhau, nhanh chóng rời khỏi phòng học. Bóng dáng bọn họ
nhanh chóng bị bóng tối nuốt chửng, có thể sống được bao nhiêu
người, cân phải xem vận may của bọn họ rồi.
Mặc dù lệ quỷ gốc đang ở chỗ của Tô Viễn nhưng trong quỷ vực
vẫn còn quỷ nô, đối với người bình thường cũng là nỗi khiếp sợ
không thể giải quyết.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom