Dịch Song Trùng

Chương 572: Đợi thư luật sư


Sắc mặt nữ sinh kia chợt tái nhợt, ngay lập tức phủ nhận:"Cô đừng có nói linh tinh!"

Kỷ Thần Hi như cười như không thản nhiên đáp:"Phải là tôi nói linh tinh, xin lỗi nhé. Vậy còn cô, còn tất cả những kẻ dùng những lời bịa đặt vô căn cứ để nói về tôi, cũng nên xin lỗi tôi rồi nhỉ?"

Nữ sinh cứ nghĩ Kỷ Thần Hi đã xuống nước xin lỗi, chắc chắn là do đuối lý liền trở mặt đắc ý:"Xin lỗi? Cô nằm mơ à! Sao không xem lại bản thân mình là hạng người gì đi!"

Kỷ Thần Hi nhếch môi:"Tôi đã cho cô cơ hội rồi, nhưng do cô cố chấp thôi. Nếu quy tắc của ngôi trường này không đủ để dạy dỗ mấy cô, vậy thì cứ đợi xã hội bên ngoài kia giúp các người trưởng thành.

Trong lúc nữ sinh kia còn ngơ ngác chưa hiểu ý của cô là gì, Kỷ Thần Hi đã đưa mắt nhìn quanh lớp, chủ yếu là nhìn những gương mặt đã mỉa mai cô từ khi bước vào lớp đến giờ.

Ánh mắt của Kỷ Thần Hi lướt qua, những kẻ ban đầu còn châm chọc cô giờ thì ai cũng cảm thấy chột dạ, cố nép mình tránh đi. Tiếc là trí nhớ của Kỷ Thần Hi lại không tồi, cô nhớ rõ từng gương mặt cùng những gì họ đã nói.

"Không cần tránh làm gì, có gan làm thì phải có gan nhận. Tất cả chờ thư luật sư của tôi."

Nói rồi Kỷ Thần Hi quay người lại nhìn thẳng vào người trên bục giảng. Tuy không lên tiếng như vẫn khiến đối phương nhìn ra được ý tứ cảnh cáo.

Bách Du, không biết là vô tình hay cố ý, tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt tôi lần nào nữa, nếu không tôi đều xem là anh cố ý đấy. Nếu còn một lần nữa, tôi sẽ không khách sáo đâu.

Cô có thể khẳng định, tuy cô không ghét đối phương, nhưng mỗi khi nhìn thấy anh ta thì cô liền cảm thấy vô cùng khó chịu. Nếu biết rõ nguyên nhân xuất phát từ đâu, vậy thì cô sẽ cố tránh càng xa càng tốt.

Dứt lời Kỷ Thần Hi cần lấy balo của mình cùng điện thoại trên bàn đứng lên rời khỏi giảng đường. Ba người bạn của cô rất nhanh đã phản ứng lại liền cúi đầu xin lỗi Bách Du, rồi cũng chạy theo cô.

Đường Tử:"Xin lỗi giáo sư, bạn ấy không khoẻ nên mới như thế, em...em đi xem bạn ấy thế nào"

Triều Nguyệt:"Chỉ có hai người bọn họ em không yên tâm, em đi để xem có giúp được gì không ạ."



Chỉ riêng Mục Duyệt Hề là không nói lời nào đã chạy theo hai người bạn của mình, tuy nhiên khi đi đến cửa bước chân cô bỗng khựng lại. Có những điều, cô thật sự muốn nói thay cho người bạn của mình.

"Giáo sư, với chuyên ngành của thầy em nghĩ em không cần phải nói quá nhiều. Em là bạn cùng phòng của Thần Hi, dù chưa được mấy ngày nhưng em biết con người bạn ấy thế nào. Bạn ấy có thể là người lạnh nhạt và thờ ơ với mọi thứ, nhưng cũng là người vô cùng ấm áp, ngoài lạnh trong nóng"


Có một số người tự cho mình có góc nhìn thượng đế để áp đặt tiêu chuẩn đạo đức lên người khác, bọn họ mới chính là những kẻ gián tiếp gây ra cái chết xã hội cho một người. Nếu đã bị ép buộc rồi dồn đến đường cùng, dù là người hiền lành đến đâu cũng sẽ làm ra những hành động nguy hiểm.

Mục Duyệt Hề hít một hơi thật sâu rồi nói với toàn bộ người có mặt trong giảng đường:"Nhân phẩm của một người không phải chỉ một câu ai cũng biết liền có thể đánh giá. Thành tích của cậu ấy dù thật hay giả cũng chẳng đến lượt các cậu phán xét, vì các cậu không có cái quyền đó, mà nó là chuyện của các giáo sư và thầy hiệu trưởng. Tôi biết dù tôi có nói gì, cũng chẳng khiến mấy cậu tỉnh ngộ ra việc các cậu làm đáng ghét đến mức nào, nhưng đừng quên, người đang làm trời đang nhìn, các cậu sẽ không có kết quả gì tốt đẹp đâu."

Đến khi Mục Duyệt Hề rời đi, căn phòng vẫn chìm trong sự im lặng đến khó thở.

Bách Du nhìn theo hướng cửa khẽ nở một nụ cười, nhưng nụ cười lần này hoàn toàn khác với hình tượng ôn nhu như ngọc của anh, nó chính là một nụ cười khiến người ta cảm thấy vừa lạnh lẽo vừa sợ hãi. Sau cùng anh cũng không nói thêm lời nào mà rời khỏi giảng đường, bầu không khó càng thêm nặng nề hơn.

Phía bên ngoài lớp học, Kỷ Thần Hi đi thẳng đến phòng hiệu trưởng, dù Đường Tử và Triều Nguyệt có cố gắng thế nào cũng không thể ngăn được.

Đường Tử sốt ruột không thôi:"Hi Thần, cậu bình tĩnh lại đi, chuyện đâu còn có đó, cậu đừng vì những lời nói nhảm đó mà thấy khó chịu.

Triều Nguyệt đi ở bên cạnh ra sức gật đầu:"Cậu đừng vì thế mà nghỉ học mà! Ở Nước Z không có trường đại học nào tốt hơn Đại học A đâu.."

Bước chân của Kỷ Thần Hi thoáng khựng lại, ngước mắt nhìn Triều Nguyệt bằng ánh mắt khó hiểu:"Tớ đâu có nghỉ học hay chuyển trường?"

Đường Tử ngơ người:"Vậy cậu đến phòng hiệu trưởng làm gì?"

Kỷ Thần Hi:"Lấy danh sách sinh viên bị thầy ấy đuổi học trước đó. Tớ muốn kiện bọn họ."
 
Chương 487: Giáo sư trưởng khoa hoá sinh


Chung quy lại thì chẳng một ai lại dám đi tranh người của quân đội, cho dù rất không cam tâm. Vậy nên, thủ khoa năm nay cũng chính là Kỷ Thần Hi là bất kỳ giáo sư đại học nào cũng muốn tranh cho bằng được.

Từ khi có kết quả sớm, không một ai trong vòng học thuật này không tò mò với bài thi điểm tuyệt đối của cô, dù sao cấp độ khó của kỳ thi tuyển sinh Nước Z cũng có tiếng trong trường quốc tế. Vì thế làm gì có chuyện bọn họ dễ dàng cho qua bài thi của cô, ngược lại còn săm soi rất nhiều, nhằm tìm ra một chút khuyết điểm dù là nhỏ nhất mà thôi.

Nhưng bài thi của Kỷ Thần Hi lại quá mức hoàn hảo, chữ viết đẹp, bài làm sạch sẽ không vết tẩy xoá. Đặc biệt nhất chính là cách giải đề của cô, phương pháp dùng cho việc giải các bài toán và các câu hỏi trong đề khoa học tự nhiên, cô đều dùng kiến thức chuyên ngành đại học để làm.

Tuy đều này không phải là chưa từng xảy ra, một số học bá học trước chương trình, hoàn thành toàn bộ chương trình học phổ thông ở lớp mười, rồi bắt đầu luyện đề và nghiên cứu tới cả các đề chuyên ngành ở đại học. Dù vậy vẫn có những hạn chế nhất định, khi các em ấy không thể hoàn toàn hiểu hết được những kiến thức chuyên sâu này, nếu không được đào tạo bài bản.

Cũng vì lí do này, dù vẫn sẽ có một số học sinh đủ tự tin để áp dụng những cách giải bậc cao vào đề thi phổ thông, nhưng để nói có thể áp dụng một cách hoàn hảo thì chưa có bất kỳ một ai làm được.

Kỷ Thần Hi chính là một ngoại lệ.

Phương pháp làm bài mạch lạc, lập luận logic vô cùng chặt chẽ, đến mức đủ để cho các giáo sư tiến sĩ bậc cao học như bọn họ nhận thức được, không bao giờ được đánh giá thấp tầm hiểu biết của cô học sinh này. Nếu chưa từng trải qua việc đào tạo chuyên sâu trong thời gian đủ dài, hoàn toàn không có khả năng đạt được trình độ như vậy.

Do đó ở thời gian đầu khi chỉ biết được kết quả thi, bọn họ còn nghĩ học sinh họ Kỷ này chính là một thí sinh tự do tuổi tác không nhỏ, đã có nhiều năm nghiên cứu trong ngành học thuật, nhưng vì lí do gì đó nên mới phải tham gia kỳ thi tuyển sinh lần nữa hoặc thi trễ đến như thế.

Nhưng khi tra được thông tin của Kỷ Thần Hi, không ai trong số họ không ngỡ ngàng đến ngơ ngác. Nằm trong dự đoán rằng Kỷ Thần Hi không ở trong độ tuổi mười bảy mười tám, nhưng con số vừa tròn 24 kia quả thật vẫn rất khó tin. Làm sao một cô gái trẻ như thế, lại có sự am hiểu sâu sắc như thế? Cho nên, dù là lí do gì đi nữa, bọn họ buộc phải tranh cô cho bằng được!

Đại học A do có quan hệ mạnh, nên đã đi trước một bước, liên lạc đầu tiên cho Kỷ Thần Hi, thậm chí còn cử một số giáo sư của trường đến thẳng Trường Số 1 và Đế Cung Sơn Trang, nhưng kết quả là vẫn không gặp được cô.

Hiệu trưởng Đại học A cũng vì chuyện này mà mất ăn mất ngủ một khoảng thời gian. Á khoa 748 đã bị quân đội cướp đi, lỡ như thủ khoa thiên tài cũng không giữ được, chắc ông sẽ phát bệnh mất.


Tuy nhiên, trước sự tranh giành khốc liệt ấy, lại có một người đi ngược lại với đám đông, khi luôn chê bai và hạ thấp Kỷ Thần Hi trong những buổi họp nhóm kiểu này. Lần đầu bà còn bị rất nhiều người phản bác, mà cứ nhiều lần như thế, chẳng một ai để ý đến nữa.

Nhưng lần này thì khác, chính chủ hiện đang có mặt và vẫn chưa đưa ra quyết định chắc chắn sẽ chọn Đại học A hay không, vậy mà Vạn Kỳ Ngọc lại lần nữa muốn bôi đen Kỷ Thần Hi, việc làm của bà khiến cho các giáo sư còn lại vô cùng bức xúc.

Về lí do khiến Vạn Kỳ Ngọc căm ghét Kỷ Thần Hi như thế, chính là vì cô mà suýt phá hủy một sinh viên mà bà ta tự hào nhất, khiến cho sinh viên đó sa sút và giảm phong độ trong suốt một thời gian, mà người đó không ai khác chính là Mộ Nguyệt Vũ.

Vạn Kỳ Ngọc đã nghe được từ sớm chuyện của Kỷ Thần Hi qua lời của Mộ Nguyệt Vũ. Từ việc gian lận ở trường đến việc leo lên giường một ông lão có tiền để buộc hiệu trưởng phải chuyển công tác, hay việc giả danh thân phận để lừa đảo, còn muốn hại chết Mộ Lão để cướp đoạt tài sản. Hết thảy mọi chuyện đều cho thấy Kỷ Thần Hi là một người nhân phẩm có vấn đề nghiêm trọng, là mối hoạ ngầm cần phải diệt trừ càng sớm càng tốt.

Thời gian trước Mộ Nguyệt Vũ khóc lóc đến tìm bà, nói cho bà biết kẻ thâm độc đó đã đeo bám được một người có quyền thế, lợi dụng chuyện đó để vu khống những tội ác tày trời mà cô ta gây ra lên đầu Mộ Nguyệt Vũ. Cô cũng đã nhắc nhở bà tuyệt đối không được để Kỷ Thần Hi vào khoa hoá sinh của bọn họ, nếu không chuyện gian lận của Kỷ Thần Hi chẳng may đổ bể, sẽ trực tiếp liên lụy đến bà.

Giữa một kẻ đạo đức bại hoại và một sinh viên ưu tú tiền đồ rộng mở, đương nhiên Vạn Kỳ Ngọc đã chọn tin tưởng tuyệt đối vào Mộ Nguyệt Vũ, trực tiếp gán hết mọi tội lỗi xấu xa nhất lên người Kỷ Thần Hi.

…----------------…
 
Chương 488: Thời gian rồi sẽ chứng minh tất cả


Ngay từ đầu Vạn Kỳ Ngọc đã có thành kiến với Kỷ Thần Hi, trông thấy thái độ kiêu ngạo vừa rồi của cô càng khiến bà thêm căm ghét người trước mặt.

Điểm tuyệt đối thì đã sao? Chẳng phải cũng chỉ là gian lận mới có được, còn dám hóng hách như thế, cũng chẳng biết đã leo lên giường của bao nhiêu người để có được điểm số đáng nhục nhã này. Vừa nhìn vẻ ngoài mặt hoa da phấn đó, cũng đủ biết chẳng phải người đứng đắn gì.

“Phải, cô lợi hại lắm, có thể gian lận một cách trắng trợn như thế mà. Nhưng cứ để xem đi, lưới trời lồng lộng, cây kim trong bọc lâu ngày cũng sẽ lòi ra mà thôi.”

Hiệu trưởng từ đầu đến cuối luôn là vẻ mặt thân thiện gần gũi, lần này lại đột nhiên lạnh mặt gắt gao nhắc nhở:“Giáo sư Vạn, cô dù sao cũng là người lớn, không có chứng ký gì thì đừng tự ý vu khống người khác. Chỉ có những kẻ tiểu nhân nhỏ nhen hay ghen tỵ mới làm điều đáng khinh đó mà thôi.”

Kỷ Thần Hi thoáng có chút ngạc nhiên, cảm giác được bảo vệ thật sự vô cùng tốt. Từ trước đến nay Kỷ Thần Hi chưa từng muốn nợ ai bao giờ, vì câu nói này của thầy hiệu trưởng, tương lai cô nhất định sẽ không để thầy hối hận vì hôm nay đã đứng ra bảo vệ cô.

Ngược lại với Kỷ Thần Hi, Vạn Kỳ Ngọc bị mắng nhưng không thể phản bác, gương mặt giận tới đỏ lên, các nếp nhăn trên mặt cũng xuất hiện nhiều hơn. Trong lòng bà ta hiện tại đã mặc định Kỷ Thần Hi có quan hệ không chính đáng với thầy hiệu trưởng, nên ông mới bảo vệ cô như vậy, thầm chửi cô là hồ ly tinh cả nghìn lần.

Kỷ Thần Hi hơi nheo mắt nhìn thẻ công tác phía sau lưng của Vạn Kỳ Ngọc, rồi khẽ nhướn mày vì ngạc nhiên, không nghĩ đến lại trùng hợp như vậy, cô cảm thấy thú vị mà bật cười.

Các vị giáo sư không hiểu vì sao cô lại cười, mọi người nhìn nhau ngơ ngác, đến khi giọng nói của cô lần nữa vang lên, ngay lập tức phá vỡ bầu không khí ấy.

“Thầy hiệu trưởng, em có thể chọn chuyên ngành về máy tính không?”

Có thể nói ngoại trừ Trịnh Hằng niềm vui đến một cách bất chợt ra, thì toàn bộ giáo sư còn lại đều như sụp đổ đến nơi, mỗi người một câu khuyên nhủ, mong cô sẽ thay đổi lựa chọn.

Trịnh Hằng lúc này đã lấy lại được bình tĩnh sau cơn kích động, vội chạy đến bảo vệ sinh viên yêu quý của mình, hùng hổ chắn trước mặt cô, hoàn toàn không còn dáng vẻ ôn nhu không tranh với đời như ban nãy nữa.

“Lũ yêu quái các người dạt ra hết đi! Tiểu Thần Hi đã chọn khoa máy tính rồi, các người đừng có hòng dụ dỗ em ấy thay đổi nguyện vọng! Người hiện tại chính là người của khoa máy tính chúng tôi!”

“Bạn học Kỷ…em xác định là khoa máy tính sao?” Đến cả thầy hiệu trưởng cũng vô cùng tò mò lên tiếng hỏi.

Trịnh Hằng bỗng có cảm giác bị cha già phản bội:"…"

Kỷ Thần Hi vỗ nhẹ vai Trịnh Hằng nhằm trấn an ông, mỉm cười nhìn thầy hiệu trưởng rồi đáp:“Em xác định.”

Các giáo sư khác nhận ra được ánh mắt trong veo đầy kiên định của cô, ai nấy đều ỉu xìu vì thất vọng, tự hỏi vì sao một cô bé mà lại thích máy tính cứng ngắc khô khan cơ chứ.


Có nhiều người vì cô mà buồn bã, Kỷ Thần Hi cảm thấy có chút áy náy, cô chợt giật mình vì không ngờ bản thân lại có những cảm xúc này. Năm đó đã khiến cô trở thành một người vô cảm, chẳng nảy sinh cảm xúc với bất kỳ thứ gì. Nhưng bây giờ đã khác, cô của năm đó sẽ vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện lần nữa.

Thời gian rồi sẽ chứng minh tất cả.

Sau khi chọn chuyên ngành xong, Trịnh Hằng lập tức muốn đưa người đi, nhưng lại bị Kỷ Thần Hi từ chối, cô muốn nói chuyện riêng với thầy hiệu trưởng. Dù rất không cam lòng, cộng thêm lo lắng sợ người bị cướp đi, thế nhưng Trịnh Hằng cùng phải về khoa trước rồi đợi tin tức từ cô.

Đến khi chỉ còn lại Kỷ Thần Hi và thầy hiệu trưởng, ông thật sự đã đào góc tường nhà Trịnh Hằng, khi lần nữa đưa ra câu hỏi:“Bạn học Kỷ, tuy em rất giỏi, nhưng ngành máy tính này…có vẻ không hợp với em lắm, em thật sự không suy nghĩ lại sao?”

Kỷ Thần Hi nhoẻn miệng bình thản đáp:“Vâng em biết, nên em có thể đăng ký chuyên ngành thứ hai được không ạ?”

Thầy hiệu trưởng không giấu được sự ngạc nhiên:“Em…em nói gì cơ?” Ông cảm thấy rất hoang mang, liệu mình có nghe nhầm hay không? Tuy Kỷ Thần Hi là thiên tài hiếm có khó gặp, nhưng suy cho cùng cô vẫn chỉ là sinh viên năm nhất, sao có thể chuyện đăng ký hai chuyên ngành cùng lúc được?

Kỷ Thần Hi vẫn vô cùng bình tĩnh, không có chút lưu tâm nào đáp:“Thật ra em có thể học cùng lúc nhiều chuyên ngành hơn, nhưng làm thế thì sợ sẽ nổi bật quá, nên mong thầy hãy giúp em giữ kín chuyện này.”

Cằm của thầy hiệu trưởng như sắp rớt xuống đất tới nơi, không tin được nhưng lời vừa nghe thấy, căng thẳng hỏi:“Vậy…vậy chuyên ngành thứ hai…em sẽ chọn…?”

Kỷ Thần Hi nhếch môi nở nụ cười đầy giảo hoạt đáp:“Vật lý ạ.”

…----------------…
 
Chương 573: Thầy hiệu trưởng đi dạy vì đam mê


Đường Tử và Triều Nguyệt đều bị câu nói này của Kỷ Thần Hi làm cho kinh ngạc.

"Hi Thần, cậu nói thật sao?"

"Phải đó, cậu nói gửi thư luật sư...thật sự là muốn kiện bọn họ?"

Do đã giải thích nên hai cô gái không gấp rút chạy theo để ngăn cản cô nữa, Kỷ Thần Hi cũng đi chậm lại từ từ giải thích.

"Tớ không phải kẻ tốt tính, người khác gây sự với tớ trước vậy thì phải phản đòn thôi. Với lại, chuyện Đại học A vừa vào năm học đã khai trừ nhiều sinh viên đến thế, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. Thầy hiệu trưởng vì tớ mà làm đến mức này rồi, tớ không để thầy ấy cùng trường học phải chịu ảnh hưởng đâu."

Tuy quen biết không lâu nhưng cả Đường Tử và Triều Nguyệt đều biết người bạn của mình là người thế nào. Cô đúng không phải người tốt hay ngoan hiền như vẻ bề ngoài thiên thần kia, nhưng lại là người rất có cốt cách. Chỉ cần là từng giúp đỡ cô dù chỉ là việc cỏn con, cô cũng sẽ hết mình báo đáp. Ngược lại, nếu cứ khiêu khích cô một cách quá đáng, cô cũng sẽ không nương tay mà trừng trị đối phương.

"Số lượng đông như thế...làm sao cậu kiện hết được?" Đường Tử là sinh viên thuộc khoa báo chí, với tư tưởng đem sự thật đến với mọi người, tẩy chay thông tin rác trên mọi phương tiện, cũng vì vậy mà cô từng tìm hiểu và đọc qua không biết bao nhiêu sách về luật pháp. Với những hiểu biết của bản thân, cô biết cách làm này của Kỷ Thần Hi không quá thông minh, vì với số lượng sinh viên lớn cùng việc họ có thể nói dùng quyền tự do ngôn luận để thoái thác, mà Kỷ Thần Hi lại không có bằng chứng cụ thể, nếu kiên quyết kiện đến cùng chẳng khác nào ném tiền qua cửa sổ cuối cùng chẳng có kết quả gì.

Kỷ Thần Hi khẽ nhếch môi, giọng điệu vô cùng tự tin:"Tớ sẽ không làm điều bản thân không chắc chắn.""Nhưng trước khi làm cậu có thể báo trước một tiếng không? Ban nãy lúc cậu trừng mắt với giáo sư Bách thật sự rất doạ người đấy, cũng đâu phải tự nhiên tụi tớ lại nghĩ cậu muốn nghỉ học." Mục Duyệt Hề đã đuổi kịp nhóm bạn, day dạy thái dương than phiền.

Kỷ Thần Hi hơi nhíu mày:"Vẫn còn đang trong tiết các cậu theo tớ làm gì? Nè, đừng để tớ gánh thêm tội dụ dỗ sinh viên xuất sắc trốn học nhé."

Ba người nào đó vì lo lắng mà chạy theo:"..."

Sau cùng ba người bạn của cô cũng bất đắc dĩ mà quay lại lớp học, đáng tiếc khi về đến lớp lại chẳng còn bóng người nào.

Còn Kỷ Thần Hi vừa đi đến phòng hiệu trưởng vừa gửi một danh sách cùng hình ảnh đến một số máy ở nước ngoài. Vốn dĩ việc này cô có thể nhờ Tịch Cảnh Dương để giải quyết nhanh hơn, dù sao thế lực trong nước của anh vẫn mạnh hơn một kẻ ngoại lai như cô. Nhưng những việc nhỏ như thế mà cứ làm phiền đến anh thì anh ấy sẽ mệt chết mất.


Đến trước phòng hiệu trưởng Kỷ Thần Hi gõ nhẹ lên cửa gỗ, từ bên trong ngay lập tức có giọng nói phản hồi, có điều lại là giọng nói vô cùng mất kiên nhẫn.

"Hôm nay không tiếp, về đi!"

Kỷ Thần Hi:"...



Chắc là việc cô suy đoán đã thành sự thật rồi, bởi vậy mới khiến người thầy hiền lành trong ấn tượng của cô trở nên cọc tính như thế.

Kỷ Thần Hi khẽ ho nhẹ rồi cất giọng:"Thầy hiệu trưởng, là em."


"Em nào cũng vậy, hôm nay có là em của ngọc hoàng đại đế có đến cũng không tiếp, mau về đi!""Em là Kỷ Thần Hi."

Dứt lời, cánh cửa trước mặt cô ngay lập tức được mở ra, ánh mắt của người đối diện cứ như đang phát sáng nhìn chằm chằm vào cô, khiến Kỷ Thần Hi có chút gượng gạo.

"Ôi chao! Là em sao? Mau, mau vào trong, bên ngoài lạnh lắm, cẩn thận kẻo bệnh đó!"

Kỷ Thần Hi:"..."

Nếu không phải biết đối phương có mấy văn bằng thạc sĩ và tiến sĩ, cô thật sự có chút hoài nghi vị hiệu trưởng đáng kính này đi dạy vì đam mê thôi, nghề chính của ông nhất định là bán bánh tráng. Dù trong lòng nghĩ thế nhưng Kỷ Thần Hi cũng không nói ra, vẫn phải chừa mặt mũi cho vị hiệu trưởng tóc chẳng còn mấy sợi này nữa.

Hai người vừa vào phòng, thầy hiệu trưởng đã kéo cô đến bên ghế sofa ngồi xuống, rồi lại nhét vào tay cô một túi giữ nhiệt màu hường phấn chẳng biết lấy từ đâu ra.

Kỷ Thần Hi lần nữa:".."

Trong phòng của hiệu trưởng một trường đại học lớn, còn có thứ đồ này nữa à?

Nhìn ra được ánh mắt phán xét của cô, thầy hiệu trưởng cười lớn giải thích:"Em đừng hiểu lầm, đó là của con gái thầy, con bé thể hàn rất sợ lạnh, cho nên thầy thường hay chuẩn bị sẵn những thứ này. Em uống trà không?"

Kỷ Thần Hi khẽ lắc đầu:"Không cần phiền thế đâu ạ, em tìm thầy nói mấy câu rồi đi."Thầy hiệu trưởng không miễn cưỡng cô, vui vẻ ngồi xuống ghế đối diện:"Em

tìm thầy có chuyện gì?"

Kỷ Thần Hi hơi nhíu mày nhìn về phía bàn làm việc, nơi máy tính vẫn còn lập loè ánh sáng giống như đang nhảy ra liên tục một loạt thông báo, khoé môi cô hơi nhếch lên, thản nhiên nói:"Cũng không có gì quan trọng lắm, em đến để giải quyết rắc rối do mình gây ra."
 
Chương 488: Thời gian rồi sẽ chứng minh tất cả


Ngay từ đầu Vạn Kỳ Ngọc đã có thành kiến với Kỷ Thần Hi, trông thấy thái độ kiêu ngạo vừa rồi của cô càng khiến bà thêm căm ghét người trước mặt.

Điểm tuyệt đối thì đã sao? Chẳng phải cũng chỉ là gian lận mới có được, còn dám hóng hách như thế, cũng chẳng biết đã leo lên giường của bao nhiêu người để có được điểm số đáng nhục nhã này. Vừa nhìn vẻ ngoài mặt hoa da phấn đó, cũng đủ biết chẳng phải người đứng đắn gì.

“Phải, cô lợi hại lắm, có thể gian lận một cách trắng trợn như thế mà. Nhưng cứ để xem đi, lưới trời lồng lộng, cây kim trong bọc lâu ngày cũng sẽ lòi ra mà thôi.”

Hiệu trưởng từ đầu đến cuối luôn là vẻ mặt thân thiện gần gũi, lần này lại đột nhiên lạnh mặt gắt gao nhắc nhở:“Giáo sư Vạn, cô dù sao cũng là người lớn, không có chứng ký gì thì đừng tự ý vu khống người khác. Chỉ có những kẻ tiểu nhân nhỏ nhen hay ghen tỵ mới làm điều đáng khinh đó mà thôi.”

Kỷ Thần Hi thoáng có chút ngạc nhiên, cảm giác được bảo vệ thật sự vô cùng tốt. Từ trước đến nay Kỷ Thần Hi chưa từng muốn nợ ai bao giờ, vì câu nói này của thầy hiệu trưởng, tương lai cô nhất định sẽ không để thầy hối hận vì hôm nay đã đứng ra bảo vệ cô.

Ngược lại với Kỷ Thần Hi, Vạn Kỳ Ngọc bị mắng nhưng không thể phản bác, gương mặt giận tới đỏ lên, các nếp nhăn trên mặt cũng xuất hiện nhiều hơn. Trong lòng bà ta hiện tại đã mặc định Kỷ Thần Hi có quan hệ không chính đáng với thầy hiệu trưởng, nên ông mới bảo vệ cô như vậy, thầm chửi cô là hồ ly tinh cả nghìn lần.

Kỷ Thần Hi hơi nheo mắt nhìn thẻ công tác phía sau lưng của Vạn Kỳ Ngọc, rồi khẽ nhướn mày vì ngạc nhiên, không nghĩ đến lại trùng hợp như vậy, cô cảm thấy thú vị mà bật cười.

Các vị giáo sư không hiểu vì sao cô lại cười, mọi người nhìn nhau ngơ ngác, đến khi giọng nói của cô lần nữa vang lên, ngay lập tức phá vỡ bầu không khí ấy.

“Thầy hiệu trưởng, em có thể chọn chuyên ngành về máy tính không?”

Có thể nói ngoại trừ Trịnh Hằng niềm vui đến một cách bất chợt ra, thì toàn bộ giáo sư còn lại đều như sụp đổ đến nơi, mỗi người một câu khuyên nhủ, mong cô sẽ thay đổi lựa chọn.

Trịnh Hằng lúc này đã lấy lại được bình tĩnh sau cơn kích động, vội chạy đến bảo vệ sinh viên yêu quý của mình, hùng hổ chắn trước mặt cô, hoàn toàn không còn dáng vẻ ôn nhu không tranh với đời như ban nãy nữa.

“Lũ yêu quái các người dạt ra hết đi! Tiểu Thần Hi đã chọn khoa máy tính rồi, các người đừng có hòng dụ dỗ em ấy thay đổi nguyện vọng! Người hiện tại chính là người của khoa máy tính chúng tôi!”

“Bạn học Kỷ…em xác định là khoa máy tính sao?” Đến cả thầy hiệu trưởng cũng vô cùng tò mò lên tiếng hỏi.

Trịnh Hằng bỗng có cảm giác bị cha già phản bội:"…"

Kỷ Thần Hi vỗ nhẹ vai Trịnh Hằng nhằm trấn an ông, mỉm cười nhìn thầy hiệu trưởng rồi đáp:“Em xác định.”

Các giáo sư khác nhận ra được ánh mắt trong veo đầy kiên định của cô, ai nấy đều ỉu xìu vì thất vọng, tự hỏi vì sao một cô bé mà lại thích máy tính cứng ngắc khô khan cơ chứ.


Có nhiều người vì cô mà buồn bã, Kỷ Thần Hi cảm thấy có chút áy náy, cô chợt giật mình vì không ngờ bản thân lại có những cảm xúc này. Năm đó đã khiến cô trở thành một người vô cảm, chẳng nảy sinh cảm xúc với bất kỳ thứ gì. Nhưng bây giờ đã khác, cô của năm đó sẽ vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện lần nữa.

Thời gian rồi sẽ chứng minh tất cả.

Sau khi chọn chuyên ngành xong, Trịnh Hằng lập tức muốn đưa người đi, nhưng lại bị Kỷ Thần Hi từ chối, cô muốn nói chuyện riêng với thầy hiệu trưởng. Dù rất không cam lòng, cộng thêm lo lắng sợ người bị cướp đi, thế nhưng Trịnh Hằng cùng phải về khoa trước rồi đợi tin tức từ cô.

Đến khi chỉ còn lại Kỷ Thần Hi và thầy hiệu trưởng, ông thật sự đã đào góc tường nhà Trịnh Hằng, khi lần nữa đưa ra câu hỏi:“Bạn học Kỷ, tuy em rất giỏi, nhưng ngành máy tính này…có vẻ không hợp với em lắm, em thật sự không suy nghĩ lại sao?”

Kỷ Thần Hi nhoẻn miệng bình thản đáp:“Vâng em biết, nên em có thể đăng ký chuyên ngành thứ hai được không ạ?”

Thầy hiệu trưởng không giấu được sự ngạc nhiên:“Em…em nói gì cơ?” Ông cảm thấy rất hoang mang, liệu mình có nghe nhầm hay không? Tuy Kỷ Thần Hi là thiên tài hiếm có khó gặp, nhưng suy cho cùng cô vẫn chỉ là sinh viên năm nhất, sao có thể chuyện đăng ký hai chuyên ngành cùng lúc được?

Kỷ Thần Hi vẫn vô cùng bình tĩnh, không có chút lưu tâm nào đáp:“Thật ra em có thể học cùng lúc nhiều chuyên ngành hơn, nhưng làm thế thì sợ sẽ nổi bật quá, nên mong thầy hãy giúp em giữ kín chuyện này.”

Cằm của thầy hiệu trưởng như sắp rớt xuống đất tới nơi, không tin được nhưng lời vừa nghe thấy, căng thẳng hỏi:“Vậy…vậy chuyên ngành thứ hai…em sẽ chọn…?”

Kỷ Thần Hi nhếch môi nở nụ cười đầy giảo hoạt đáp:“Vật lý ạ.”

…----------------…
 
Chương 489: Phải chiếu cố tiểu sư muội


“Thần Hi, ban nãy thầy hiệu trưởng không nói điều gì kỳ lạ với em chứ?” Trịnh Hằng vừa đưa Kỷ Thần Hi đi tham quan một lượt cơ sở vật chất của khoa, vừa lo lắng hỏi. Có trời mới biết trước lúc Kỷ Thần Hi đến, ông đã thấp thỏm và bất an tới nhường nào.

Kỷ Thần Hi từ đầu đến cuối luôn tập trung quan sát và học hỏi mọi thứ, dù sao nơi đây cũng là một môi trường mới đối với cô, nghe thấy Trịnh Hằng lên tiếng hỏi, cô chỉ thản nhiên đáp:“Không có gì đâu ạ, chút vấn đề cá nhân thôi.”

Trịnh Hằng tuy chưa trút được nỗi lo trong lòng, vẫn đành bấm bụng cho qua chuyện.

Tham quan xong một vòng, Trịnh Hằng đưa Kỷ Thần Hi đến toà thực nghiệm số 6, khu vực nghiên cứu và phòng máy dành riêng cho sinh viên khoa máy tính. Vừa đến đã có hai sinh viên nam nhận ra thầy, liền chạy đến chào hỏi.

“Lão sư, hôm nay thầy không đi cướp người với mấy thầy cô khác sao? Đến sớm thế?”

“Phải đó lão sư, năm nay thầy nhất định phải cướp một bé gái về khoa đấy, cái khoa này của chúng ta dương thịnh âm suy, tụi kia sắp biến thành gay yêu nhau hết rồi kìa!”

Do Kỷ Thần Hi đứng ở phía sau, khá khuất tầm nhìn, nên khi cả hai đi đến gần mới nhìn thấy cô, bỗng chóc cả hai đứng hình vì xấu hổ, chỉ hận không thể tìm cái hố để chui xuống vì những lời đùa vừa nói ra. ngôn tình hài

Kỷ Thần Hi tuy không thích giao lưu cùng người lạ, nhưng vẫn mỉm cười khẽ gật đầu chào một tiếng:“Hai vị sư huynh, xin chào.”

“Sư…sư huynh?” Lâm Thạc trợn mắt khó tin nhìn Trịnh Hằng, Mộng Quyết cũng vô cùng ngạc nhiên hỏi ông:“Lão sư, sinh viên mới sao?”

Trịnh Hằng hận không thể lấy dép chọi chết hai đứa sinh viên ngốc nghếch ngờ nghệch của mình, tụi nó không sợ doạ tiểu cô nương nhà người ta chạy mất hay sao? Ông hừ một tiếng chỉ tay vào Kỷ Thần Hi giới thiệu:“Đây là bạn học Kỷ, cũng là thủ khoa điểm tuyệt đối của năm nay, từ bây giờ em ấy sẽ là sinh viên của khoa chúng ta. Các em dù sao cũng là đàn anh năm ba năm tư hết rồi, nhớ giúp đỡ cho tiểu sư muội mới đấy.”

Lâm Thạc - sinh viên năm ba, cũng là thủ khoa đầu vào của ban tự nhiên ba năm trước, vừa nghe đến tiểu sư muội họ Kỷ, liền tháo kính ra dụi dụi mắt, sau đó hét lớn:“Nữ thần! Thật sự là nữ thần sao!”


Mộng Quyết - sinh viên năm tư, là sinh viên có thành tích xuất sắc nhất nhì của khoa máy tính, cũng không kiềm chế được mà kích động như fan boy gặp được thần tượng:“Là cô ấy, chính là cô ấy!”

Bỗng một ngày bạn phát hiện, người mà bạn luôn gọi là vợ yêu ở trên mạng, lại là tiểu sư muội cùng khoa, thì sẽ thế nào đây?

Lâm Thạc và Mộng Quyết đều lúng túng, vội tìm điện thoại trên người, rồi kích động hỏi Kỷ Thần Hi:“Nữ…à không tiểu sư muội, có thể cùng các sư huynh chụp một tấm ảnh không?”

Bọn họ phải đăng ảnh chụp cùng nữ thần lên diễn đàn trường, để đám nam sinh khoa khác không thể nào dè bỉu khoa họ không có nữ sinh nữa. Phải cho họ biết không chỉ khoa máy tính của họ có nữ sinh, mà còn là nữ sinh có nhan sắc thần tiên thuộc dạng cực phẩm, được sáu mươi triệu người công nhận.

Trịnh Hằng đen mặt, cố nén giận nhắc nhở:“Đứng đắn một chút, doạ em ấy chạy mất…các em cũng đừng mong tốt nghiệp nữa.”

Kỷ Thần Hi hơi nhoẻn miệng, cô không khỏi cảm thấy các sư huynh này rất thú vị, ích ra không thích dựng chuyện bôi đen người khác như số nữ sinh nào đó.

“Giáo sư Trịnh không sao đâu ạ.”

Lâm Thạc liền bám víu vào cô nói của cô bật lại Trịnh Hằng:“Đó đó thầy thấy chưa, tiểu sư muội rộng lượng dễ mến dễ yêu thế này, đâu có giống thầy…” nhỏ nhen như thế. Mấy chữ cuối Lâm Thạc không thể nói ra, dù sao anh cũng muốn được tốt nghiệp đúng hạn.

Kỷ Thần Hi nhìn sắc mặt càng lúc càng đen của Trịnh Hằng, cười nhẹ nói:“Chụp mấy tấm ảnh thôi không vấn đề gì đâu ạ. Có điều…các sư huynh đừng đăng lên mạng nhé.”

Lâm Thạc và Mộng Quyết đều thất vọng hỏi:“Tại sao?”

Kỷ Thần Hi từ tốn giải thích:“Danh tiếng của em không tốt, hầu như đều là tai tiếng, sẽ ảnh hưởng đến hai người đấy.”

Tuy dạo gần đây cô không thường lên mạng, nhưng cô cũng thừa biết bản thân đã bị người ta hất nước bẩn và bôi đen một cách ác ý. Cô thật sự không muốn có người vì cô mà chịu liên luỵ, bị những anh hùng bàn phím đó chỉ trích soi mói.

Mộng Quyết còn nghĩ là Kỷ Thần Hi không thích lộ ảnh bản thân, vì trước đó chưa từng thấy tự cô đăng bất kỳ ảnh nào lên Zbo. Nhưng cô không muốn họ đang ảnh hoá ra là lo cho họ cũng bị đám thủy quân giẻ rách kia mắng chửi.

“Tưởng là chuyện gì chứ chuyện đó tiểu sư muội không cần phải lo, bọn anh đều là đàn ông, chẳng lẻ lại sợ mấy lời bịa đặt vô căn cứ đó chứ?”

Lâm Thạc cũng đồng tình:“Phải đó, bọn anh không hiền lành như em đâu, nếu bọn họ dám mắng bọn anh một câu, anh liền gửi thư luật sư kiện họ liền!”

Lâm Thạc chính là con trai của một luật sư có tiếng trong giới, cha anh chưa từng cãi thua bất kỳ vụ kiện nào, phàm là động đến pháp luật nhất định sẽ khiến kẻ bị kiện có kết quả thảm hại nhất.
 
Chương 574: Kinh nghiệm và trải nghiệm


Thầy hiệu trưởng vẫn làm như chưa có chuyện gì xảy ra, cười lớn an ủi ngược lại cô:"Em thì có thể gây rắc rối gì chứ? Nhưng nếu em tham gia thêm một vài cuộc thi ngoài AGI, thì biết đâu rắc rối chưa đến liền bị dọn sạch sẽ đó."

Khoé môi Kỷ Thần Hi khẽ giật, lại thêm một người muốn bẫy cô nữa rồi, chẳng lẻ đến độ tuổi nhất định không chỉ già đi mà còn trở thành cáo à? Vừa mưu mô vừa xảo quyệt, lại còn là chuyên gia đào hố.

Thầy hiệu trưởng vờ như không nhìn thầy biểu cảm cùng ánh mắt phán xét của cô, lại cười tươi hỏi:"Tiểu Hi à, dù đã hỏi em rất nhiều lần cũng như đã được em xác nhận...nhưng có một số chuyện thật sự nằm ngoài sự tưởng tượng của thầy. Em có thể trực tiếp xác nhận lần nữa với thầy, những chuyện em nói...là thật chứ?"

Kỷ Thần Hi hơi nhướng mày:"Thầy muốn em xác nhận chuyện gì?"

Nụ cười của thầy hiệu trưởng càng lúc càng ôn hoà hơn:"Học vị thật của em, còn có một chuyện...quan hệ của em với ban tổ chức cuộc thi AGI khá tốt nhỉ?"

Kỷ Thần Hi khế ồ một tiếng, hoá ra là chuyện này, đúng là cô không có gì phải che giấu cả nên thẳng thắn đáp:"Song bằng tiến sĩ vật lý và khoa học máy tính của MIT, nếu thầy không tin có thể tự mình xác nhận lại với bên đó mà. Còn về ban tổ chức AGI, mối quan hệ đúng là có chút rắc rối, nhưng đợi đến khi bọn họ đến thì thầy cũng sẽ biết thôi."

Việc gì phiền phức quá thì để họ giải thích, em không có nhu cầu phải nói nhiều như thế.

Thầy hiệu trưởng nhìn cô gái trước mặt càng lúc càng thuận mắt, nhưng nghĩ đến vấn đề gì đó lại hỏi:"So về trình độ thì em chỉ có hơn chứ không kém gì so với Nguỵ Thư Hãn và Trịnh Hằng, sao lại ủy khuất bản thân theo hai lão già đó học lại vật lý và khoa học máy tính thế? Có cần thầy giúp em đổi qua ngành học khác không?"

Đường đường cắm song bằng tiến sĩ của MIT, cô hoàn toàn có thể đảm nhận chức phó giáo sư hay thậm chí là giáo sư tại Đại học A, không cần thiết phải học lại những kiến thức từ năm nhất cùng những sinh viên mới nhập học, thế thì quá lãng phí nhân tài của quốc gia rồi. Nếu như nói theo kiểu ngôn ngữ mạng của giới trẻ, chính là cao thủ cầm đại đao đi đồ sát thôn tân thủ, chẳng khác nào dùng dao mổ trâu để cắt tiết gà cả.

Nói tới đây Kỷ Thần Hi vẻ mặt u sầu rồi thở dài:"Biết sao được ạ, em cũng Muốn lựa chọn ngành học khác để học hỏi thêm, nhưng trưởng khoa ngành em muốn chọn lại có thành kiến với em. Thay vì cố chấp theo học rồi khiến bản thân chịu uất ức...em cũng đành từ bỏ thôi"


Lần này đến lượt khoé môi của thầy hiệu trưởng giật mạnh. Ông chắc chắn lời nói của cô bé trông hiền lành thánh thiện mà còn xinh đẹp như thiên thần ở trước mặt, thật sự không đồng nhất. Cái vẻ mặt đó rõ ràng muốn nói thay vì để bản thân chịu uất ức, em lại thích khiến người ta cảm thấy uất ức hơn!

Năm nay cô bé con này còn chưa tròn hai mươi tư tuổi, lại có thể cầm trong tay hai văn bằng tiến sĩ, rõ ràng chẳng phải người đơn giản gì, xem ra ông cũng không nên quá buông thả trước mặt cô rồi.



"Ha ha, việc học quan trọng nhưng tâm trạng thoải mái vẫn quan trọng hơn. Không sao cả, cho dù em có học lại đi nữa cũng chỉ là muốn giúp cho các đàn em khoá mới tiến bộ nhanh hơn, thầy hiểu cả."

Kỷ Thần Hi:"???"


Thầy hiểu cái vẹo gì cơ? Rõ ràng thầy biết em không có ý đó còn cố ý xuyên tạc lời em nói nữa hả? Thầy có phải cảm thấy mấy rắc rối kia do em gây ra chưa đủ nhiều, muốn em quậy thêm vài đợt, để thầy đi giải quyết hậu quả lắm đúng không?

"Thầy đề cao em quá rồi. Lấy bằng sớm không có nghĩa là em sẽ giỏi việc giảng dạy lại người khác. Em không nghĩ em giúp được ai đâu."

"À, hoá ra là em muốn giành thời gian tham gia các cuộc thi hơn việc chia sẻ kinh nghiệm." Thầy hiệu trưởng cùng vẻ mặt đồng cảm nói tiếp:"Vất vả rồi"

Kỷ Thần Hi:"..."

Mẹ nó! Đồ cáo già!Dù biết bản thân đang bị chửi nhưng thầy hiệu trưởng không hề tỏ ra thái độ khó chịu nào, đó là kết quả đúc kết được từ kinh nghiệm và trải nghiệm cả. Có điều, nếu còn không đưa thang để học trò nhỏ leo xuống, sợ là cô bé sẽ nổi giận xin chuyển trường mất.

"Đúng rồi, chuyện tham gia khoá quân sự đặc biệt, em nghĩ đến đâu rồi?"

"Đó cũng là một trong những nguyên nhân em đến tìm thầy đây."

Chỉ cần lấy danh sách kia thì cô có thể trực tiếp xin file từ thầy hiệu trưởng, nhưng với giấy đăng ký đồng ý tham gia huấn luyện của khoá quân sự cân phải trực tiếp điền thông tin và ký tên.

Thầy hiệu trưởng hoàn toàn không có vẻ ngạc nhiên gì trước quyết định của cô, ngược lại mọi thứ dường như đều nằm trong dự đoán của ông.

"Được, đợi thầy lấy phiếu đăng ký cho em. Thầy cũng nói trước, tuy đây là cơ hội tốt để em rèn luyện, nhưng độ vất vả và nguy hiểm cũng vô cùng cao đấy. Đồng thời, em dùng danh nghĩa sinh viên năm nhất tham gia, khó có thể được duyệt một cách suông sẻ, nên đừng trông chờ quá nhé."
 
Chương 490: Một cách giải quyết vô cùng đơn giản


Khoé môi Trịnh Hằng khẽ giựt, hai tên nhóc này có biết tiểu sư muội của tụi nó lớn hơn tụi nó mấy tuổi không nhỉ? Xưng anh gọi em cũng thuận mồm thật đấy.

Dù vậy cũng không trách được, đánh giá tổng quan về vẻ bề ngoài của Kỷ Thần Hi, thật sự trông cô không giống một thiếu nữ đôi mươi chút nào, nói gì đến đã 24.

“Các em hơn hai mươi hết rồi, bớt trẻ trâu lại đi, chụp gì mà chụp chứ? Đã viết luận văn xong hết chưa đó?”

Lâm Thạc cười nham hiểm nhìn Mộng Quyết hỏi lại:“Đàn anh, lão sư hỏi anh kìa, đã viết xong chưa đó.” Luận văn đó chỉ có sinh viên năm tư mới phải viết, he he anh chỉ mới năm ba thôi, thứ yêu quái đó không liên quan gì đến anh hết.

Khoé môi Mộng Quyết cứng lại không nói nên lời, cũng may Kỷ Thần Hi đã lên tiếng giải vây giúp:“Một vài tấm ảnh thôi không có vấn đề gì cả, các sư huynh chụp bằng điện thoại các anh đúng không?”

Lâm Thạc và Mộng Quyết hứng khởi gật đầu đi vòng ra sau lưng cô, vừa giơ điện thoại lên còn chưa kịp nhấn chụp thì Trịnh Hằng ho khụ khụ mấy tiếng rồi nói:“Khoan đã!”

Mộng Quyết nhăn mặt:“Lão sư, tiểu sư muội không có ý kiến, thầy đừng có khó khăn vậy mà!”

Lâm Thạc cũng đồng tình theo.

Trịnh Hằng hơi chỉnh lại cổ áo sơ mi, nghiêm chỉnh nói:“Nể tình các em muốn chụp ảnh đến thế…thầy cho phép các em chụp cùng thầy.”

Mộng Quyết:"???"

Lâm Thạc:"???"

Bầu không khi đột nhiên ngưng động mấy giây, sau cùng vẫn là tiếng cười thanh thanh của Kỷ Thần Hi phá vỡ sự gượng gạo ấy.

“Cùng nhau chụp đi ạ.”

Sau cùng Lâm Thạc và Mộng Quyết mãn nguyện nhìn mấy bức ảnh trong điện thoại mà cười ngốc, nhưng khi dời mắt qua người thầy đáng kính của họ thì lại không giấu được ánh mắt ghét bỏ.

Trịnh Hằng chẳng buồn để ý đến hai tên học trò ngốc của mình, quay sang hỏi Kỷ Thần Hi:“Phải rồi chúng ta thêm Zchat nhé? Nếu có vấn đề gì em có thể trực tiếp nhắn cho thầy, thầy cũng cần gửi cho em tài khoản đăng nhập hệ thống trường.”

“Đúng đúng thêm cả bọn anh nữa! Sau này chúng ta có thể thuận tiện trao đổi trong việc học tập.” Hai người nào đấy cũng tranh thủ cơ hội add Zchat của Kỷ Thần Hi.

Kỷ Thần Hi không hề khó chịu mà đồng ý thêm bạn với mọi người, sau đó cô xin phép có việc nên đi trước.

Đối với sinh viên năm nhất mới vào trường, việc đăng ký học phần sẽ được trường đăng ký cho học kỳ đầu tiên, nên chỉ cần xác nhận đăng ký là có thể bắt đầu các buổi học. Vì tuần sau mới chính thức vào tiết, nên hiện tại Kỷ Thần Hi chỉ cần đợi hệ thống của trường đưa ra thời khoá biểu nữa mà thôi. Đương nhiên trước đó hai ngày cô có thể thay đổi lịch học cho phù hợp với thời gian biểu của bản thân.

Chào tạm biệt Trịnh Hành, Kỷ Thần Hi mở bản đồ trên điện thoại ra xem, sau đó tìm đến văn phòng khoa vật lý, tuy nhiên chỉ vừa đi đến cửa thì đã trông thấy một người đang đi qua đi lại trông có vẻ vô cùng sốt ruột.

“Giáo sư Nguỵ, chào thầy.” Kỷ Thần Hi chào hỏi một cách lịch sự khi nhìn thấy Nguỵ Thư Hãn.


Giáo sư Nguỵ nghe thấy giọng nói liền quay lại nhìn Kỷ Thần Hi với một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt:“Ah, em thật sự đến rồi! Ban nãy lão hiệu trưởng gọi đến, thầy còn nghĩ là ông ấy trêu thầy nữa đấy!”

Kỷ Thần Hi hơi mỉm cười đáp:“Vào trong trước rồi nói tiếp ạ.”

Ngụy Thư Hãn từ khi trong thấy Kỷ Thần Hi, miệng của ông đã không thể nào khép lại được nữa, lúc nào cũng cười vô cùng vui vẻ.

“Phải phải, mau vào trong, em không cần phải ngại.”

Hai thầy trò một trước một sau đi vào văn phòng, tuy nhiên vừa bước đến ngạch cửa Kỷ Thần Hi lại nheo mắt nhìn về phía góc tường, thoáng nhoẻn miệng nở một nụ cười đầy ý tứ.

“Tiểu Thần Hi, em có thể uống trà chứ?” Nguỵ Thư Hãn đã châm sẵn một bình trà hoa cúc từ trước, cũng may hiện tại trà vẫn còn ấm. Chap 𝑚ới l𝑢ôn có 𝑡ại { 𝙏 R Ù 𝑴 𝙏 R U Y Ệ 𝙽.Vn }

Kỷ Thần Hi không kiêng trà chỉ kiêng rượu, gật đầu đáp:“Vâng.”

Nhìn bề ngoài Nguỵ Thư Hãn có vẻ là một người có tính cách cởi mở vui vẻ và vô hại, nhưng trò chuyện một lúc Kỷ Thần Hi mới biết, ông thầy này chính là một con cáo già chính hiệu.

“Ây da Tiểu Thần Hi, em nói xem dù sao em mới vào năm nhất, lại học cùng lúc hai chuyên ngành như thế thật sự sẽ rất mệt đấy, em có suy nghĩ lại việc…”

Không cần ông nói hết thì Kỷ Thần Hi cũng thừa biết ý của ông là gì, hơi lắc đầu nói:“Không phải vấn đề lớn, em có thể sắp xếp được.”

Giáo sư Nguỵ khẽ thở dài:“Nhưng nhất định em sẽ không thể tham gia được hết các buổi học của khoa, kiểu gì chẳng bị trùng lịch chứ.”

“Thầy có cách giải quyết đúng không ạ?” Kỷ Thần Hi vừa nhìn đã nhìn ra dáng vẻ giả vờ của đối phương nên hỏi thẳng.

Nguỵ Thư Hãn khẽ nhếch mép cười nói:“IQ của em đúng là không khiến thầy thất vọng tý nào, chuyện các buổi học đúng là có một cách giải quyết vô cùng đơn giản.”
 
Chương 489: Phải chiếu cố tiểu sư muội


“Thần Hi, ban nãy thầy hiệu trưởng không nói điều gì kỳ lạ với em chứ?” Trịnh Hằng vừa đưa Kỷ Thần Hi đi tham quan một lượt cơ sở vật chất của khoa, vừa lo lắng hỏi. Có trời mới biết trước lúc Kỷ Thần Hi đến, ông đã thấp thỏm và bất an tới nhường nào.

Kỷ Thần Hi từ đầu đến cuối luôn tập trung quan sát và học hỏi mọi thứ, dù sao nơi đây cũng là một môi trường mới đối với cô, nghe thấy Trịnh Hằng lên tiếng hỏi, cô chỉ thản nhiên đáp:“Không có gì đâu ạ, chút vấn đề cá nhân thôi.”

Trịnh Hằng tuy chưa trút được nỗi lo trong lòng, vẫn đành bấm bụng cho qua chuyện.

Tham quan xong một vòng, Trịnh Hằng đưa Kỷ Thần Hi đến toà thực nghiệm số 6, khu vực nghiên cứu và phòng máy dành riêng cho sinh viên khoa máy tính. Vừa đến đã có hai sinh viên nam nhận ra thầy, liền chạy đến chào hỏi.

“Lão sư, hôm nay thầy không đi cướp người với mấy thầy cô khác sao? Đến sớm thế?”

“Phải đó lão sư, năm nay thầy nhất định phải cướp một bé gái về khoa đấy, cái khoa này của chúng ta dương thịnh âm suy, tụi kia sắp biến thành gay yêu nhau hết rồi kìa!”

Do Kỷ Thần Hi đứng ở phía sau, khá khuất tầm nhìn, nên khi cả hai đi đến gần mới nhìn thấy cô, bỗng chóc cả hai đứng hình vì xấu hổ, chỉ hận không thể tìm cái hố để chui xuống vì những lời đùa vừa nói ra. ngôn tình hài

Kỷ Thần Hi tuy không thích giao lưu cùng người lạ, nhưng vẫn mỉm cười khẽ gật đầu chào một tiếng:“Hai vị sư huynh, xin chào.”

“Sư…sư huynh?” Lâm Thạc trợn mắt khó tin nhìn Trịnh Hằng, Mộng Quyết cũng vô cùng ngạc nhiên hỏi ông:“Lão sư, sinh viên mới sao?”

Trịnh Hằng hận không thể lấy dép chọi chết hai đứa sinh viên ngốc nghếch ngờ nghệch của mình, tụi nó không sợ doạ tiểu cô nương nhà người ta chạy mất hay sao? Ông hừ một tiếng chỉ tay vào Kỷ Thần Hi giới thiệu:“Đây là bạn học Kỷ, cũng là thủ khoa điểm tuyệt đối của năm nay, từ bây giờ em ấy sẽ là sinh viên của khoa chúng ta. Các em dù sao cũng là đàn anh năm ba năm tư hết rồi, nhớ giúp đỡ cho tiểu sư muội mới đấy.”

Lâm Thạc - sinh viên năm ba, cũng là thủ khoa đầu vào của ban tự nhiên ba năm trước, vừa nghe đến tiểu sư muội họ Kỷ, liền tháo kính ra dụi dụi mắt, sau đó hét lớn:“Nữ thần! Thật sự là nữ thần sao!”


Mộng Quyết - sinh viên năm tư, là sinh viên có thành tích xuất sắc nhất nhì của khoa máy tính, cũng không kiềm chế được mà kích động như fan boy gặp được thần tượng:“Là cô ấy, chính là cô ấy!”

Bỗng một ngày bạn phát hiện, người mà bạn luôn gọi là vợ yêu ở trên mạng, lại là tiểu sư muội cùng khoa, thì sẽ thế nào đây?

Lâm Thạc và Mộng Quyết đều lúng túng, vội tìm điện thoại trên người, rồi kích động hỏi Kỷ Thần Hi:“Nữ…à không tiểu sư muội, có thể cùng các sư huynh chụp một tấm ảnh không?”

Bọn họ phải đăng ảnh chụp cùng nữ thần lên diễn đàn trường, để đám nam sinh khoa khác không thể nào dè bỉu khoa họ không có nữ sinh nữa. Phải cho họ biết không chỉ khoa máy tính của họ có nữ sinh, mà còn là nữ sinh có nhan sắc thần tiên thuộc dạng cực phẩm, được sáu mươi triệu người công nhận.

Trịnh Hằng đen mặt, cố nén giận nhắc nhở:“Đứng đắn một chút, doạ em ấy chạy mất…các em cũng đừng mong tốt nghiệp nữa.”

Kỷ Thần Hi hơi nhoẻn miệng, cô không khỏi cảm thấy các sư huynh này rất thú vị, ích ra không thích dựng chuyện bôi đen người khác như số nữ sinh nào đó.

“Giáo sư Trịnh không sao đâu ạ.”

Lâm Thạc liền bám víu vào cô nói của cô bật lại Trịnh Hằng:“Đó đó thầy thấy chưa, tiểu sư muội rộng lượng dễ mến dễ yêu thế này, đâu có giống thầy…” nhỏ nhen như thế. Mấy chữ cuối Lâm Thạc không thể nói ra, dù sao anh cũng muốn được tốt nghiệp đúng hạn.

Kỷ Thần Hi nhìn sắc mặt càng lúc càng đen của Trịnh Hằng, cười nhẹ nói:“Chụp mấy tấm ảnh thôi không vấn đề gì đâu ạ. Có điều…các sư huynh đừng đăng lên mạng nhé.”

Lâm Thạc và Mộng Quyết đều thất vọng hỏi:“Tại sao?”

Kỷ Thần Hi từ tốn giải thích:“Danh tiếng của em không tốt, hầu như đều là tai tiếng, sẽ ảnh hưởng đến hai người đấy.”

Tuy dạo gần đây cô không thường lên mạng, nhưng cô cũng thừa biết bản thân đã bị người ta hất nước bẩn và bôi đen một cách ác ý. Cô thật sự không muốn có người vì cô mà chịu liên luỵ, bị những anh hùng bàn phím đó chỉ trích soi mói.

Mộng Quyết còn nghĩ là Kỷ Thần Hi không thích lộ ảnh bản thân, vì trước đó chưa từng thấy tự cô đăng bất kỳ ảnh nào lên Zbo. Nhưng cô không muốn họ đang ảnh hoá ra là lo cho họ cũng bị đám thủy quân giẻ rách kia mắng chửi.

“Tưởng là chuyện gì chứ chuyện đó tiểu sư muội không cần phải lo, bọn anh đều là đàn ông, chẳng lẻ lại sợ mấy lời bịa đặt vô căn cứ đó chứ?”

Lâm Thạc cũng đồng tình:“Phải đó, bọn anh không hiền lành như em đâu, nếu bọn họ dám mắng bọn anh một câu, anh liền gửi thư luật sư kiện họ liền!”

Lâm Thạc chính là con trai của một luật sư có tiếng trong giới, cha anh chưa từng cãi thua bất kỳ vụ kiện nào, phàm là động đến pháp luật nhất định sẽ khiến kẻ bị kiện có kết quả thảm hại nhất.
 
Chương 575: Đến làm chỗ dựa cho em, sẵn làm chống lưng cho thầy


Kỷ Thần Hi nhìn thầy hiệu trưởng trở lại bàn làm việc để tìm đơn đăng kí thì nhún vai:"Em cũng chỉ đăng kí chơi thôi, tham gia cũng được, không tham gia được cũng chẳng sao. Dù không được duyệt em vẫn tham gia khoá quân sự dành cho sinh viên năm nhất được mà."

Thầy hiệu trưởng lần nữa chẳng muốn vạch trần ý nghĩ thật của cô, bởi vì ông biết rõ ràng cô muốn tham gia khoá đặc huấn đặc biệt vì thời gian huấn luyện của nó ngắn ngày hơn so với khoá quân sự thường niên, tuy nhiên độ vất vả và nguy hiểm lại gấp nhiều lần.

"Phải rồi, sẵn tiện thầy gửi danh sách những sinh viên đã bị khai trừ cho em

luôn đi."

Động tác của thầy hiệu trưởng thoáng dừng lại, ngay lập tức từ chối: "Xin lỗi, việc này thì thầy không thể làm được. Em không cần lo họ tìm em để gây phiền phức đâu, thầy sẽ cố gắng sắp xếp ổn thoả. Bản thân em không làm gì sai, không cần phải bận tâm đến họ."

Kỷ Thần Hi không ngẩng đầu lên mà chỉ tập trung nghịch điện thoại, nghe thầy hiệu trưởng nói thế cô nhếch môi nói thẳng:"Có phải trong số họ có người là COCC đúng không? Cho nên phía bên trên bắt đầu gây sức ép với thầy rồi?"

"Làm sao em biết được?" Thầy hiệu trưởng ngạc nhiên nhìn cô.

Kỷ Thần Hi giơ điện thoại lên lắc lắc hai cái:"Tin tức em đi cửa sau với thầy, khiến thầy vô cớ đuổi học một loạt sinh viên mới nhập học đang đứng top trên hotsearch, em có thể không biết sao?"

Lúc này thầy hiệu trưởng không duy trì được nụ cười ôn hoà của mình nữa, vẻ mặt nghiêm túc nói:"Những tin đồn nhảm mà thôi, đợi thanh tra của bộ giáo dục đến làm việc với thầy xong, bọn họ sẽ chứng minh trong sạch cho chúng ta."Kỷ Thần Hi nhướng mắt lên nhìn ông, như cười như không hỏi:"Bao giờ thanh

tra đến?"



"Khoản trưa mai"

Kỷ Thần Hi thoáng ngẫm lại thời gian một chút, mọi thứ trùng hợp vừa khớp với nhau, vui vẻ gật đầu:"Xem ra ngày mai thầy sẽ rất bận đấy."


Thầy hiệu trưởng khẽ thở dài:"Không sao cả, thầy có cách giải quyết. Ít ra không để những kẻ có tài nhưng không có đức đắc ý được.

"Không, em không nói về bọn họ."

"Chứ còn ai nữa? Tiểu Thần Hi à, thầy của em dù sao cũng là lãnh đạo của nhà trường, không phải ai đến thầy đều phải tự mình ra mặt tiếp đón đâu"

Kỷ Thần Hi bĩu môi tiếc nuối:"Đáng tiếc thật, ngày mai người của ban tổ chức AGI cũng sẽ đến, nhưng xem ra thầy không chào đón họ lắm. Em đành hẹn gặp riêng họ ở ngoài trường vậy.

Thầy hiệu trưởng:".." Con nhóc này, tuổi còn nhỏ nhưng học cách bẫy người này từ ai thế?

"Khoan đã, thầy đùa thôi! Là một hiệu trưởng thân thiện và nhiệt tình tiêu chuẩn, làm sao thầy có thể từ chối tiếp đãi những vị khách từ phương xa đến thăm cho được. Ha ha!"

Khoé miệng Kỷ Thần Hi giật giật. Phải, thầy chính là thầy hiệu trưởng có nghề chính là bán bánh tráng! Với tốc độ lật mặt này, thầy không tham gia giới giải trí thì đúng là nợ đất nước một giải ảnh để rồi đấy.

Thầy hiệu trưởng lấy ra một tờ giấy A4 từ sấp tài liệu trên bàn làm việc, đem đến đưa cho Kỷ Thần Hi."Em có bận gì không, hay cứ ngồi điền luôn đi rồi nộp lại cho thầy"



Kỷ Thần Hi đưa hai tay nhận lấy tờ đơn đăng ký, nhìn lướt qua một lượt rồi đồng ý:"Cũng được ạ."

Trong thời gian đó thầy hiệu trưởng đã đi pha một bình trà nóng, dù sao nói chuyện nãy giờ có lẽ ai cũng khát rồi.

"Thầy thật sự có chút tò mò đấy, quan hệ của em với người của AGI thật sự rất tốt nhỉ?"

Ban đầu chính là người của phía bên đó gọi điện cho ông để xác nhận việc Kỷ Thần Hi có đang theo học ở trường hay không, cùng với bảy bảy bốn mươi chín câu hỏi khác, nhưng tất cả đều xoay quanh cô bé.

Tuy ông không trả lời được hết nhưng đối phương không hề mất kiên nhẫn, còn chủ động muốn đến trường để làm giám khảo cho cuộc thi vòng trường, đây là việc chưa từng có trong tiền lệ của AGI từ trước đến nay. Về nguyên nhân ông không cần hỏi thì cũng biết có liên quan đến nhân vật mà họ hỏi không ngừng về cô rồi.

Kỷ Thần Hi vừa điền thông tin lên tờ đơn đăng ký, vừa thản nhiên trả lời:"Bọn họ ấy à.....có thể coi như người nhà của em. Việc em tham gia AGI giống như một hình thức gian lận thô sơ nhất vậy, nên em phải báo với họ một tiếng. Họ muốn đến trường làm giám khảo, chắc là muốn cho em chỗ dựa mà thôi." Tiện thể chống lưng cho thầy luôn đấy.

Thầy hiệu trưởng cảm thấy có chút khó hiểu trước câu trả lời của cô. Thế nào gọi là chỉ tham gia thi chính là gian lận? Dù rất nhiều lời đồn đều nói Kỷ Thần Hi gian lận này kia, nhưng với thực lực của cô chẳng cần phải như thế. Vậy sao cô bé lại tự nhận bản thân gian lận?

"Em điền xong rồi." Kỷ Thần Hi đưa tờ đơn đã điền xong cho thầy hiệu trưởng, sau đó cầm balo của mình lên chào tạm biệt ông:"Lần sau sẽ uống thử trà của thầy pha, em có việc em đi trước đây."

Lúc đi ánh mắt cô hướng về phía máy tính trên bàn làm việc, thoáng nở một nụ cười kỳ lạ và cũng không giải thích gì thêm đã rời đi.

Thầy hiệu trưởng cũng đang bận túi bụi trước những tin tức tiêu cực về trường học ở trên mạng, nên cũng không giữ cô lại. Chỉ có điều, khi mở máy lên xem lần nữa, những tin tức đó đều đã biến mất hoàn toàn, khiến ông không khỏi kinh ngạc.
 
Chương 491: Không đợi drama, tự mình tạo ra drama


Vòng vo kiểu này Kỷ Thần Hi thừa biết đối phương nhất định có ý bẫy cô, nhưng cô cũng thuận theo:“Giáo sư, cách của thầy là gì?”

Nguỵ Thư Hãn ra vẻ suy tư rồi lại trầm ngâm một lúc chống cằm nhìn ra cửa sổ nói:“Nếu em có thể đạt giải trong các cuộc thi của sắp tới, có lẻ thầy hiệu trưởng sẽ đồng ý đặc cách cho em không cần phải đến lớp mà cũng có thể thi kết thúc học phần đấy.”

Đúng là chuyện này không quá khó với cô, nhưng hình như các thầy cô trong trường vẫn chưa rõ thực lực của cô lắm, chỉ thông qua một bài thi tốt nghiệp liền đánh giá cô cao như thế, Kỷ Thần Hi có chút thụ sủng nhược kinh.

Chỉ có điều nếu tham gia hết các kỳ thi, sợ rằng sẽ lại gây chú ý, lúc đó lại có thêm rắc rối tự tìm đến. Nhưng biết sao được bây giờ, ban đầu cô cũng chỉ dự định an phận làm một sinh viên bình thường, trải nghiệm cuộc sống vườn trường đầy hoài bão, tiếc là còn chưa bắt đầu thì đã gặp kiếp nạn mới.

Giáo sư trưởng của khoa hoá sinh là người có thành kiến với cô, đương nhiên cũng sẽ chẳng có việc bà ta đồng ý nhận thêm một sinh viên muốn làm một con cá mặn mòi như cô rồi. Chưa kể đến cái danh gian lận hình như theo cô cũng lâu rồi, đến lúc phải lấy lại trong sạch cho bản thân thôi.

Lần này không cần đợi drama tìm đến cô nữa, mà chính cô sẽ là người tạo nên drama. Đôi khi khuấy động cuộc sống một chút cũng vui, thời gian trước cô sống trầm mặc đã quá đủ rồi, hiện tại được chơi nhất định phải chơi cho hết mình.

“Được, em đồng ý, các cuộc thi nếu không cần phải thi tuyển thì thầy hãy giúp em đăng ký một suất. Còn nếu phải thi tuyển thì cứ việc nhắn thời gian địa điểm cho em trước một ngày, em sẽ sắp xếp tham gia.”

Trong lòng Nguỵ Thư Hãn lúc này như đốt pháo ăn mừng ở trong lòng, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra vô cùng do dự:“Thật sự ổn chứ? Báo trước một ngày có gấp quá không?”

Kỷ Thần Hi nhanh chóng nhận ra có gì đó không ổn, khẽ mỉm cười đầy hiền hoà hỏi:“Giáo sư à, thầy đừng có nói là…ngày mai là bắt đầu thi luôn đấy nhé?”

Nguỵ Thư Hãn bị nói trúng tim đen:"…"

Mấy lão đồng nghiệp gọi ông là cáo già vì chuyên đào hố bẫy người khác, vậy mà giờ ông lại bị một cô bé bắt bài phản kích lại, thật sự có chút khó xử.

Nhìn biểu hiện này, Kỷ Thần Hi cũng có chút ba chấm, thầm sắp xếp lại lịch trình sắp tới rồi nói:“Nếu thi vào buổi sáng trước em sẽ tham gia.”

Trưa mai cô sẽ cùng Tịch Cảnh Dương bay đến địa điểm tổ chức đấu giá Black, vì vậy không thể ở lại trường quá lâu được.


Nguỵ Thư Hãn ho nhẹ:“Khụ khụ…em yên tâm, hiện tại em có thể về nghỉ ngơi trước, ngày mai bảy giờ đến văn phòng tìm thầy, thầy sẽ đưa em đến địa điểm thi vòng loại.” Còn việc báo danh ấy à, ông đã làm từ sau khi lão hiệu trưởng gọi điện đến rồi.

“Được em biết rồi, vậy em xin phép đi trước.”

Nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô gái khuất dần, Nguỵ Thư Hãn liền bung lụa quẩy hết mình, không ngờ được đến cuối cùng lại có một kinh hỷ lớn như thế.

Kỷ Thần Hi cảm thấy khó hiểu khi chỉ vì một bài thi mà cô được mọi người xem trọng đến như thế, nhưng cô lại không biết phương pháp mà cô dùng để làm đủ để chứng minh cô có kiến thức chuyên sâu của một sinh viên năm ba năm tư, mà bất kỳ đại lão nào của giới học thuật, nhất là mấy lão già của Đại Học A như bọn họ vừa nhìn là liền có thể nhận ra ngay.

Dựa theo tuổi và thân thế của cô, rất có thể đã từng là sinh viên của một trường đại học nào đó ở ngoại quốc, nên việc cô có thể dễ dàng out trình các đối thủ trong kỳ thi sắp tới là một điều không quá khó khăn. Không riêng gì Nguỵ Thư Hãn mà còn rất nhiều người đặt niềm tin vào nhân tố bí ẩn mang tên Kỷ Thần Hi này.

Kỷ Thần Hi chưa đi được bao xa bỗng cảm thấy lành lạnh sống lưng, thầm than thở. Hết bị người ta theo dõi lại bị nói xấu, giác quan thứ sáu nhạy quá cũng thật sự không tốt mà.

Đi một lúc cuối cùng cô cũng tìm thấy được ký túc xá của trường. Ngước nhìn toà ký túc siêu to với lối thiết kế hiện đại và sang trọng, Kỷ Thần Hi không khỏi ngạc nhiên. Ký túc xá được xây dựng trên một khuôn viên rộng lớn, với một tòa nhà chính cao tầng và các tòa nhà phụ xung quanh. Cả khuôn viên được trang trí bằng cây xanh và hoa tươi, tạo nên một không gian xanh mát và tươi mới.

Khi Kỷ Thần Hi bước vào tòa nhà chính của ký túc xá, ánh sáng lung linh và một không gian rộng lớn mở ra trước mắt cô. Hành lang lát đá mịn và cửa kính trong suốt tạo cảm giác thoáng đãng, cùng với những bức tranh nghệ thuật hiện đại trang trí trên tường. Tiếng nhạc nhẹ nhàng từ một căn phòng gần đó lan tỏa, tạo nên một không khí thư giãn và thoải mái.
 
Chương 490: Một cách giải quyết vô cùng đơn giản


Khoé môi Trịnh Hằng khẽ giựt, hai tên nhóc này có biết tiểu sư muội của tụi nó lớn hơn tụi nó mấy tuổi không nhỉ? Xưng anh gọi em cũng thuận mồm thật đấy.

Dù vậy cũng không trách được, đánh giá tổng quan về vẻ bề ngoài của Kỷ Thần Hi, thật sự trông cô không giống một thiếu nữ đôi mươi chút nào, nói gì đến đã 24.

“Các em hơn hai mươi hết rồi, bớt trẻ trâu lại đi, chụp gì mà chụp chứ? Đã viết luận văn xong hết chưa đó?”

Lâm Thạc cười nham hiểm nhìn Mộng Quyết hỏi lại:“Đàn anh, lão sư hỏi anh kìa, đã viết xong chưa đó.” Luận văn đó chỉ có sinh viên năm tư mới phải viết, he he anh chỉ mới năm ba thôi, thứ yêu quái đó không liên quan gì đến anh hết.

Khoé môi Mộng Quyết cứng lại không nói nên lời, cũng may Kỷ Thần Hi đã lên tiếng giải vây giúp:“Một vài tấm ảnh thôi không có vấn đề gì cả, các sư huynh chụp bằng điện thoại các anh đúng không?”

Lâm Thạc và Mộng Quyết hứng khởi gật đầu đi vòng ra sau lưng cô, vừa giơ điện thoại lên còn chưa kịp nhấn chụp thì Trịnh Hằng ho khụ khụ mấy tiếng rồi nói:“Khoan đã!”

Mộng Quyết nhăn mặt:“Lão sư, tiểu sư muội không có ý kiến, thầy đừng có khó khăn vậy mà!”

Lâm Thạc cũng đồng tình theo.

Trịnh Hằng hơi chỉnh lại cổ áo sơ mi, nghiêm chỉnh nói:“Nể tình các em muốn chụp ảnh đến thế…thầy cho phép các em chụp cùng thầy.”

Mộng Quyết:"???"

Lâm Thạc:"???"

Bầu không khi đột nhiên ngưng động mấy giây, sau cùng vẫn là tiếng cười thanh thanh của Kỷ Thần Hi phá vỡ sự gượng gạo ấy.

“Cùng nhau chụp đi ạ.”

Sau cùng Lâm Thạc và Mộng Quyết mãn nguyện nhìn mấy bức ảnh trong điện thoại mà cười ngốc, nhưng khi dời mắt qua người thầy đáng kính của họ thì lại không giấu được ánh mắt ghét bỏ.

Trịnh Hằng chẳng buồn để ý đến hai tên học trò ngốc của mình, quay sang hỏi Kỷ Thần Hi:“Phải rồi chúng ta thêm Zchat nhé? Nếu có vấn đề gì em có thể trực tiếp nhắn cho thầy, thầy cũng cần gửi cho em tài khoản đăng nhập hệ thống trường.”

“Đúng đúng thêm cả bọn anh nữa! Sau này chúng ta có thể thuận tiện trao đổi trong việc học tập.” Hai người nào đấy cũng tranh thủ cơ hội add Zchat của Kỷ Thần Hi.

Kỷ Thần Hi không hề khó chịu mà đồng ý thêm bạn với mọi người, sau đó cô xin phép có việc nên đi trước.

Đối với sinh viên năm nhất mới vào trường, việc đăng ký học phần sẽ được trường đăng ký cho học kỳ đầu tiên, nên chỉ cần xác nhận đăng ký là có thể bắt đầu các buổi học. Vì tuần sau mới chính thức vào tiết, nên hiện tại Kỷ Thần Hi chỉ cần đợi hệ thống của trường đưa ra thời khoá biểu nữa mà thôi. Đương nhiên trước đó hai ngày cô có thể thay đổi lịch học cho phù hợp với thời gian biểu của bản thân.

Chào tạm biệt Trịnh Hành, Kỷ Thần Hi mở bản đồ trên điện thoại ra xem, sau đó tìm đến văn phòng khoa vật lý, tuy nhiên chỉ vừa đi đến cửa thì đã trông thấy một người đang đi qua đi lại trông có vẻ vô cùng sốt ruột.

“Giáo sư Nguỵ, chào thầy.” Kỷ Thần Hi chào hỏi một cách lịch sự khi nhìn thấy Nguỵ Thư Hãn.


Giáo sư Nguỵ nghe thấy giọng nói liền quay lại nhìn Kỷ Thần Hi với một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt:“Ah, em thật sự đến rồi! Ban nãy lão hiệu trưởng gọi đến, thầy còn nghĩ là ông ấy trêu thầy nữa đấy!”

Kỷ Thần Hi hơi mỉm cười đáp:“Vào trong trước rồi nói tiếp ạ.”

Ngụy Thư Hãn từ khi trong thấy Kỷ Thần Hi, miệng của ông đã không thể nào khép lại được nữa, lúc nào cũng cười vô cùng vui vẻ.

“Phải phải, mau vào trong, em không cần phải ngại.”

Hai thầy trò một trước một sau đi vào văn phòng, tuy nhiên vừa bước đến ngạch cửa Kỷ Thần Hi lại nheo mắt nhìn về phía góc tường, thoáng nhoẻn miệng nở một nụ cười đầy ý tứ.

“Tiểu Thần Hi, em có thể uống trà chứ?” Nguỵ Thư Hãn đã châm sẵn một bình trà hoa cúc từ trước, cũng may hiện tại trà vẫn còn ấm. Chap 𝑚ới l𝑢ôn có 𝑡ại { 𝙏 R Ù 𝑴 𝙏 R U Y Ệ 𝙽.Vn }

Kỷ Thần Hi không kiêng trà chỉ kiêng rượu, gật đầu đáp:“Vâng.”

Nhìn bề ngoài Nguỵ Thư Hãn có vẻ là một người có tính cách cởi mở vui vẻ và vô hại, nhưng trò chuyện một lúc Kỷ Thần Hi mới biết, ông thầy này chính là một con cáo già chính hiệu.

“Ây da Tiểu Thần Hi, em nói xem dù sao em mới vào năm nhất, lại học cùng lúc hai chuyên ngành như thế thật sự sẽ rất mệt đấy, em có suy nghĩ lại việc…”

Không cần ông nói hết thì Kỷ Thần Hi cũng thừa biết ý của ông là gì, hơi lắc đầu nói:“Không phải vấn đề lớn, em có thể sắp xếp được.”

Giáo sư Nguỵ khẽ thở dài:“Nhưng nhất định em sẽ không thể tham gia được hết các buổi học của khoa, kiểu gì chẳng bị trùng lịch chứ.”

“Thầy có cách giải quyết đúng không ạ?” Kỷ Thần Hi vừa nhìn đã nhìn ra dáng vẻ giả vờ của đối phương nên hỏi thẳng.

Nguỵ Thư Hãn khẽ nhếch mép cười nói:“IQ của em đúng là không khiến thầy thất vọng tý nào, chuyện các buổi học đúng là có một cách giải quyết vô cùng đơn giản.”
 
Chương 576: Nghi ngờ


Gió thu lạnh buốt thoảng qua, Kỷ Thần Hi kéo chiếc áo khoác lên che chắn lấy mình, bước chậm rãi giữa những cây phong đang rũ từng lá vàng xuống. Khung cảnh xung quanh tĩnh mịch, chỉ có tiếng lá khô sột soạt dưới chân cô.

Thời tiết vào cuối thu, không khí trở nên càng lúc càng lạnh giá, se thắt lấy từng hơi thở của cô. Kỷ Thần Hi cảm thấy có chút hối hận, đáng lẻ ban nãy cô nên mượn tạm túi giữ nhiệt từ chỗ thầy hiệu trưởng. Những ngón tay trần nhanh chóng cóng lại, cô vội vàng lồng chúng vào trong túi áo, tìm kiếm một chút hơi ấm.

Bất chợt trên vai được khoác thêm một chiếc áo khoác len dài tay, Kỷ Thần Hi ngay lập tức bước nhanh về trước hai bước rồi xoay người lại. Chẳng biết là do quá lâu không rèn luyện hay di chứng của việc mất trí nhớ để lại, khiến tính cảnh giác và phản xạ của cô giảm đi đáng kể.

Đôi mày của Kỷ Thần Hi cau lại khi nhìn thấy người đối diện, giọng điệu vừa lạnh lùng vừa xa cách lên tiếng chất vấn:"Giáo sư Bách có sở thích đặc biệt với nữ sinh à? Anh năm lần bảy lượt đi theo tôi rốt cuộc là có mục đích gì?"

Nhìn thấy thái độ bài xích của cô, Bách Du cũng không tiến lại gần nữa, hơi cúi đầu nhỏ giọng:"Em bị lạnh, anh.."

"Tôi lạnh hay nóng thế nào đi nữa, hình như cũng chẳng liên quan đến anh cả?" Kỷ Thần Hi lạnh giọng ngắt lời. Cô cởi áo len do anh khoác lên người ban nãy xuống, lịch sự đưa trả lại cho đối phương.

Bách Du chỉ nhìn chiếc áo cô giơ ra giữa không trung chứ không hề nhận lấy.

"Có vẻ em rất ghét anh?"

Kỷ Thần Hi không hề phủ nhận, ngược lại còn cảm thấy khá buồn cười. Xét về quan hệ bọn họ chính là hai người xa lạ tình cờ chạm mặt vài lần, còn chưa đến mức trở thành bạn.

Lần đầu gặp mặt anh ta gọi cô là quý cô, chẳng có gì kỳ lạ vì đây là cách xưng hộ của đàn ông R Quốc với phái nữ vào lần đầu gặp gỡ. Lần thứ hai tại buổi tiệc của Tịch Thị, anh ta gọi cô là Kỷ tiểu thư, coi như cũng xuất phát từ lịch sự, cô không có ý kiến. Kế tiếp chính là trên giảng đường, còn gọi nhau một tiếng giáo sư Bách và bạn học Kỷ. Nhưng từ bao giờ mà cô với anh ta thân thiết đến độ xưng anh gọi em thế kia?


Trong vài giây Kỷ Thần Hi lơ đãng, Bách Du cầm lấy áo len lần nữa khoác lên người cô, giọng điệu cũng mất kiên nhẫn hơn:"Bạn thân em sợ lạnh đừng có mà cậy mạnh. Ngoan, mặc vào đi"

Kỷ Thần Hi:"..."



Mẹ nó! Nếu không phải vài phút trước chánh thất nhà cô vừa nhắn tin bảo cô mặc thêm áo, cô còn nghĩ tên họ Bách này mới là chồng cô đấy! Anh ta có phải quản chuyện hơi rộng rồi đấy!

"Anh giữ tự trọng chút đi được không? Tôi là người đã có gia đình rồi, anh cứ hành động như thế sẽ khiến người khác hiểu lầm đấy! Anh cảm thấy bọn họ bịa chuyện bôi nhọ tôi chưa đủ, muốn tìm thêm đề tài để họ bàn luận hả?"


Bách Du khẽ nhíu mày:"Là anh nghĩ chưa tốt. Vốn dĩ anh muốn tạo cơ hội cho em trả lời câu hỏi để chứng minh thực lực, không ngờ lại bị bọn họ nghĩ theo hướng khác. Chuyện đó anh sẽ giải quyết, nhưng anh vẫn nợ em một câu xin lỗi."

Kỷ Thần Hi hơi ngạc nhiên, nói thế anh ta không biết cô mắc chứng bipolar disorder sao?

Thấy biểu hiện sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của Kỷ Thần Hi, Bách Du không khỏi cảm thấy hoang mang. Anh cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh và tiếp tục giải thích:"Thật ra anh không phải cố ý tiếp cận em, anh...anh có một lí do cũng không biết nên giải thích thế nào.."

Nói rồi Bách Du cười khổ:"Vì anh không thể giải thích, nên xem ra anh bị coi là kẻ biến thái mất rồi."

Kỷ Thần Hi lắng nghe những lời của anh, nhưng trong lòng cô vẫn còn nhiều nghi ngờ. Cô tự hỏi liệu có phải Bách Du đang dùng lý do này để biện minh cho những hành động của mình hay không. Tuy nhiên, vẻ mặt của anh ta không hề tỏ ra sự lúng túng hay lãng tránh như đang nói dối.

"Nếu không thể nói thì không cần nói, chỉ mong sau này anh có thể giữ khoảng cách với tôi càng xa càng tốt, tránh những hiểu lầm không đáng có."

Bách Du ngước nhìn Kỷ Thần Hi, ánh mắt anh tràn đầy sự lắng đọng, anh thở dài:"Ngoại trừ câu xin lỗi anh cũng chẳng biết phải nói với em điều gì nữa"

Kỷ Thần Hi nhìn thấy sự chân thành trong lời nói của Bách Du, nhưng lòng cô vẫn còn nghi ngờ không thể dứt. Cô nhớ lại những lần gặp mặt ngẫu nhiên, sự xuất hiện bất ngờ của anh ta, cùng những cử chỉ quá quen thuộc mà cô chẳng hiểu tại sao. Nhưng giờ đây, cô không muốn trầm mình trong những suy nghĩ mơ hồ nữa.

Bách Du nhìn cô, ánh mắt anh tràn đầy tiếc nuối. "Nhưng em thật không muốn cho anh một cơ hội để giải thích hết sao?"

Kỷ Thần Hi cất tiếng cười nhẹ nhàng:"Cần thiết không? Trừ khi chúng ta từng quen biết trước đó?"
 
Chương 491: Không đợi drama, tự mình tạo ra drama


Vòng vo kiểu này Kỷ Thần Hi thừa biết đối phương nhất định có ý bẫy cô, nhưng cô cũng thuận theo:“Giáo sư, cách của thầy là gì?”

Nguỵ Thư Hãn ra vẻ suy tư rồi lại trầm ngâm một lúc chống cằm nhìn ra cửa sổ nói:“Nếu em có thể đạt giải trong các cuộc thi của sắp tới, có lẻ thầy hiệu trưởng sẽ đồng ý đặc cách cho em không cần phải đến lớp mà cũng có thể thi kết thúc học phần đấy.”

Đúng là chuyện này không quá khó với cô, nhưng hình như các thầy cô trong trường vẫn chưa rõ thực lực của cô lắm, chỉ thông qua một bài thi tốt nghiệp liền đánh giá cô cao như thế, Kỷ Thần Hi có chút thụ sủng nhược kinh.

Chỉ có điều nếu tham gia hết các kỳ thi, sợ rằng sẽ lại gây chú ý, lúc đó lại có thêm rắc rối tự tìm đến. Nhưng biết sao được bây giờ, ban đầu cô cũng chỉ dự định an phận làm một sinh viên bình thường, trải nghiệm cuộc sống vườn trường đầy hoài bão, tiếc là còn chưa bắt đầu thì đã gặp kiếp nạn mới.

Giáo sư trưởng của khoa hoá sinh là người có thành kiến với cô, đương nhiên cũng sẽ chẳng có việc bà ta đồng ý nhận thêm một sinh viên muốn làm một con cá mặn mòi như cô rồi. Chưa kể đến cái danh gian lận hình như theo cô cũng lâu rồi, đến lúc phải lấy lại trong sạch cho bản thân thôi.

Lần này không cần đợi drama tìm đến cô nữa, mà chính cô sẽ là người tạo nên drama. Đôi khi khuấy động cuộc sống một chút cũng vui, thời gian trước cô sống trầm mặc đã quá đủ rồi, hiện tại được chơi nhất định phải chơi cho hết mình.

“Được, em đồng ý, các cuộc thi nếu không cần phải thi tuyển thì thầy hãy giúp em đăng ký một suất. Còn nếu phải thi tuyển thì cứ việc nhắn thời gian địa điểm cho em trước một ngày, em sẽ sắp xếp tham gia.”

Trong lòng Nguỵ Thư Hãn lúc này như đốt pháo ăn mừng ở trong lòng, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra vô cùng do dự:“Thật sự ổn chứ? Báo trước một ngày có gấp quá không?”

Kỷ Thần Hi nhanh chóng nhận ra có gì đó không ổn, khẽ mỉm cười đầy hiền hoà hỏi:“Giáo sư à, thầy đừng có nói là…ngày mai là bắt đầu thi luôn đấy nhé?”

Nguỵ Thư Hãn bị nói trúng tim đen:"…"

Mấy lão đồng nghiệp gọi ông là cáo già vì chuyên đào hố bẫy người khác, vậy mà giờ ông lại bị một cô bé bắt bài phản kích lại, thật sự có chút khó xử.

Nhìn biểu hiện này, Kỷ Thần Hi cũng có chút ba chấm, thầm sắp xếp lại lịch trình sắp tới rồi nói:“Nếu thi vào buổi sáng trước em sẽ tham gia.”

Trưa mai cô sẽ cùng Tịch Cảnh Dương bay đến địa điểm tổ chức đấu giá Black, vì vậy không thể ở lại trường quá lâu được.


Nguỵ Thư Hãn ho nhẹ:“Khụ khụ…em yên tâm, hiện tại em có thể về nghỉ ngơi trước, ngày mai bảy giờ đến văn phòng tìm thầy, thầy sẽ đưa em đến địa điểm thi vòng loại.” Còn việc báo danh ấy à, ông đã làm từ sau khi lão hiệu trưởng gọi điện đến rồi.

“Được em biết rồi, vậy em xin phép đi trước.”

Nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô gái khuất dần, Nguỵ Thư Hãn liền bung lụa quẩy hết mình, không ngờ được đến cuối cùng lại có một kinh hỷ lớn như thế.

Kỷ Thần Hi cảm thấy khó hiểu khi chỉ vì một bài thi mà cô được mọi người xem trọng đến như thế, nhưng cô lại không biết phương pháp mà cô dùng để làm đủ để chứng minh cô có kiến thức chuyên sâu của một sinh viên năm ba năm tư, mà bất kỳ đại lão nào của giới học thuật, nhất là mấy lão già của Đại Học A như bọn họ vừa nhìn là liền có thể nhận ra ngay.

Dựa theo tuổi và thân thế của cô, rất có thể đã từng là sinh viên của một trường đại học nào đó ở ngoại quốc, nên việc cô có thể dễ dàng out trình các đối thủ trong kỳ thi sắp tới là một điều không quá khó khăn. Không riêng gì Nguỵ Thư Hãn mà còn rất nhiều người đặt niềm tin vào nhân tố bí ẩn mang tên Kỷ Thần Hi này.

Kỷ Thần Hi chưa đi được bao xa bỗng cảm thấy lành lạnh sống lưng, thầm than thở. Hết bị người ta theo dõi lại bị nói xấu, giác quan thứ sáu nhạy quá cũng thật sự không tốt mà.

Đi một lúc cuối cùng cô cũng tìm thấy được ký túc xá của trường. Ngước nhìn toà ký túc siêu to với lối thiết kế hiện đại và sang trọng, Kỷ Thần Hi không khỏi ngạc nhiên. Ký túc xá được xây dựng trên một khuôn viên rộng lớn, với một tòa nhà chính cao tầng và các tòa nhà phụ xung quanh. Cả khuôn viên được trang trí bằng cây xanh và hoa tươi, tạo nên một không gian xanh mát và tươi mới.

Khi Kỷ Thần Hi bước vào tòa nhà chính của ký túc xá, ánh sáng lung linh và một không gian rộng lớn mở ra trước mắt cô. Hành lang lát đá mịn và cửa kính trong suốt tạo cảm giác thoáng đãng, cùng với những bức tranh nghệ thuật hiện đại trang trí trên tường. Tiếng nhạc nhẹ nhàng từ một căn phòng gần đó lan tỏa, tạo nên một không khí thư giãn và thoải mái.
 
Chương 492: Sự thành công lớn nhất là vượt qua được hình mẫu bản thân theo đuổi


Nhìn quang cảnh của ký túc xá, Kỷ Thần Hi không thể không cảm thán mà thốt lên hai từ “xa xỉ”. Đại học A thật sự đã làm rất tốt với số tiền đầu tư khủng từ các cựu sinh viên. Họ đã đầu tư toàn bộ vào cơ sở vật chất của trường, nhằm nâng cao chất lượng sinh viên qua từng năm. Đó cũng là lí do vì sao Đại học A được gọi là đại học hàng đầu của Nước Z, cũng là nơi đào tạo ra không ít người tài cho xã hội.

Kỷ Thần Hi đi dọc hành lang tìm bảng thông tin để biết vị trí của văn phòng quản lý ký túc. Dọc theo đường đi, cô thấy một số sinh viên khác cũng đang di chuyển trên hành lang, mỗi người mang theo một gia đình nhỏ của mình để giúp đỡ trong quá trình đăng ký. Những tiếng cười và cuộc trò chuyện vui vẻ lấp đầy không gian, tạo nên một không khí sôi động và hân hoan.

Cuối cùng, Kỷ Thần Hi nhìn thấy bảng thông tin mà cô đang tìm kiếm. Theo hướng chỉ dẫn, cô quẹo phải và tiếp tục đi thêm một đoạn hành lang nữa và rồi cũng tìm được văn phòng quản lý ký túc.

Trong phòng đó, có một quầy tiếp tân dài và sáng bóng, với phụ nữ trung niên đang vui vẻ chờ đợi. Kỷ Thần Hi tiến gần và nhìn thấy tấm bảng trên quầy tiếp tân ghi rõ “Chủ nhiệm ký túc xã nữ”.

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

“Xin chào chủ nhiệm! Em đến để đăng ký nhận phòng ký túc.” Kỷ Thần Hi nói với một nụ cười xã giao thông thường.

Dì quản lý đang xem qua hồ sơ trên bàn, nghe thấy tiếng nói khẽ ngẩng đầu lên, lúc trông thấy cô gái trước mặt thoáng sững sốt một lúc rồi mỉm cười nói:“Cháu có đem căn cước không?”

Kỷ Thần Hi gật đầu rồi lấy căn cước công dân đưa cho dì quản lý, đối phương xem qua một chút rồi bắt đầu thao tác trên máy tính. Một lúc sau dì quản lý trả lại căn cước cho cô cùng với một tờ đơn đăng ký phòng. Kỷ Thần Hi nhận lấy rồi đi sang bàn trống cạnh đó bắt đầu điền thông tin.

Tách! tách! tách!

Nghe thấy loạt âm thanh cùng ánh đèn flash, Kỷ Thần Hi nhíu mày ngẩng đầu lên, thì trong thấy dì quản lý ký túc ban nãy còn nghiêm túc giúp cô làm thủ tục nhận phòng, giờ đang ngượng ngùng giơ điện thoại lên chụp ảnh cô.

Kỷ Thần Hi không nhịn được bật cười:“Chủ nhiệm…đây là?”

Dì quản lý đi vòng ra khỏi quầy lễ tân đi đến bàn của Kỷ Thần Hi, đồng thời lấy ra một tấm ảnh, mà người trong ảnh không ai khác lại chính là cô.


“Thật ngại quá, thật ra con gái của dì rất thích cháu, năm nay con bé cũng sẽ thi tốt nghiệp, cháu có thể ký tên và ghi vài lời động viên cho con bé được không?”

Từ sớm dì quản lý đã nhận ra Kỷ Thần Hi, cô hiện tại chính là thần tượng của không ít học sinh cuối cấp vì thành tích tròn điểm đầy ấn tượng trước đó. Nhưng lo ngại sẽ làm phiền đến cô, nên dì quản lý chỉ định chụp vài tấm ảnh đem về cho con gái xem, vậy mà lại quên việc tắt âm và đèn flash, khiến cho người ta phát hiện. Thế thì bà cũng không cần ngại nữa mà hỏi thẳng Kỷ Thần Hi.

Đối với Kỷ Thần Hi mà nói, một chữ ký không mang ý nghĩa quá nhiều, nhưng nếu là lời động viên nho nhỏ thì cũng không phải là không thể.

“Vâng, không phải vấn đề gì lớn đâu ạ, cháu có thể ghi ở mặt sau của ảnh không?”

Dì quản lý vui mừng gật đầu:“Tất nhiên là được!”

Kỷ Thần Hi mỉm cười gật đầu rồi bắt đầu suy nghĩ, cô nhớ ở Nước Z có một câu nói rất nổi tiếng dành cho các học sinh cuối cấp.


"Không phụ ơn dạy dỗ

Không phụ thịnh thế

Không thẹn với bản thân

Không thẹn với thời đại

Chúc các vị thuận buồm xuôi gió

Hẹn gặp trên đỉnh vinh quang"

Câu nói ấy rất hay, cũng có tính truyền động lực mạnh mẽ, nhưng suy ngẫm một lúc cô cảm thấy như vậy chẳng khác nào đạo văn, rồi khẽ nhoẻn miệng đặt bút ghi một dòng ngắn gọn.

[Đừng mãi xem ai đó là tín ngưỡng, mà hãy biến bản thân trở thành tín ngưỡng của người khác. Hẹn gặp em ở Đại học A. Ký tên: Kỷ Thần Hi]

Sự thành công lớn nhất là vượt qua được hình mẫu bản thân theo đuổi, đó là cách động viên riêng biệt mà Kỷ Thần Hi dành cho người bạn nhỏ không biết mặt kia.

Dì quản lý đứng bên cạnh không ngừng cảm thán, người đã vừa đẹp vừa giỏi, chữ viết cũng đẹp đến như thế, con gái của bà thần tượng một người như vậy, bà cảm thấy vô cùng hài lòng, vì con bé lấy cô làm mục tiêu tiến lên, khiến bản thân ngày một tốt hơn.

Kỷ Thần Hi hoàn thành tờ đơn đăng ký cũng như việc ký tặng ảnh và đưa nó cho dì quản lý, bản vô cùng vui vẻ nhận lấy rồi đưa cho cô số phòng cũng như mật khẩu khoá cửa. Hiện tại sinh viên năm nhất vẫn chưa có thẻ sinh viên, nên muốn vào phòng có thể nhập mã bằng tay.

Vì không đem theo bất kỳ hành lý nào, nên Kỷ Thần Hi không gấp đi nhận phòng, mà đi dạo tham quan trong khuôn viên ký túc và ngắm nhìn quang cảnh xung quanh.
 
Chương 577: Hãy chú ý cách dùng từ


Làn gió mùa thua nhẹ nhàng thổi qua trước khoảng lặng của hai người. Bầu không khí vừa trầm mặc, vừa ngượng ngùng đến kỳ lạ.

Đến khi cả hai cùng nhíu mày nhìn về phía cái cây lớn gần đó, Kỷ Thần Hi liền cười lạnh:"Giáo sư Bách, anh lại tìm thêm phiền phức cho tôi rồi. Về sau thật mong chúng ta đừng tiếp xúc thêm thì hơn."

Bách Du cũng ngay lập tức đen mặt, nhưng trước khi đi giải quyết người vừa chụp lén kia anh lần nữa nói câu xin lỗi với Kỷ Thần Hi.

Nhìn bóng lưng của đối phương, trong lòng Kỷ Thần Hi bỗng sinh ra một cảm giác thân thuộc đến kỳ lạ, rồi lại tự cười nhạo bản thần. Có vẻ như cô đã xem thường một chuyên gia về tầm lý như Bách Du rồi. So về đấu tâm lý cô hoàn toàn mất lợi thế trước anh, chưa kể đến việc đôi mắt của anh ta thật sự quá nguy hiểm, chỉ cần mất cảnh giác dù chỉ một giây thôi, cô cũng có thể rơi vào trạng thái bị thôi miên ngay lập tức.

Còn về người chụp lén cô và Bách Du ban nãy, khẳng định chẳng có ý đồ gì tốt. Chắc hẳn những bài viết kiểu như cô quyến rũ giáo sư đại học lại sắp tràn lan trên mạng. Mỗi ngày đi dọn đống rác đó thật sự rất phiền. Nếu Bách Du không giải quyết được kẻ đó, để cô phải tự mình ra tay, thì anh ta thật sự quá vô dụng.

Kỷ Thần Hi cũng không quan tâm đến nữa, cô vừa trở về kí túc vừa tra lịch học trên hệ thống. Mặc dù năm nhất không có quá nhiều môn, cũng không cần phải lên lớp thường xuyên, nhưng dù sao cô đăng ký học hai chuyên ngành cùng lúc, nên việc mỗi buổi đều có tiết học không quá kỳ lạ. Chưa nói đến việc cô không đi học mấy ngày liền, cũng nên lên lớp trình diện một chút.

Sẵn tiện Kỷ Thần Hi cũng kéo hai số máy của hai vị giáo sư đáng kính ra khỏi sổ đen. Sở dĩ cô thêm cả hai vào sổ đen cũng vì thời gian trước họ liên tục khủng bố tin nhắn và gọi điện, vì thế không thể trách cô được.

Nào ngờ chỉ ba giây sao đó, Kỷ Thần Hi liền nhận được điện thoại từ Nguy Thư Hãn. Tuy không lưu tên, nhưng nhìn số thì cô vẫn nhớ là của ai.

"Này con nhóc kia! Em cũng gan thật đấy, ngay cả thầy cũng dám chặn! Có phải tên họ Trịnh kia nói gì với em không, nên em muốn bỏ khoa vật lý mà theo học khoa máy tính hoàn toàn? Em chỉ cần xác nhận một câu thôi, tôi liền qua khoa máy tính tìm hẳn ta tính số!"'

Vừa mới mở nút nghe thì đã nhận ngay một tràn luyên thuyên không dứt, Kỷ Thần Hi nhướng mày để điện thoại ra xa tai một chút, thầm tính toán thời gian một chút rồi mới kéo điện thoại lại gần, trả lời.

"Giáo sư Nguy, thầy nghĩ nhiều rồi. Thời gian trước em có chút việc cá nhân không tiện trả lời điện thoại và tin nhắn. Mà thầy cứ liên tục gọi điện, em chỉ đành kéo thầy vào sổ đen thôi, không liên quan gì đến giáo sư Trịnh cả."

"Thật sao? Vậy em không phải bỏ khoa vật lý đúng chứ?"

"Vâng, em chưa từng nói muốn nghỉ mà."

Kỷ Thần Hi có thể nghe rõ tiếng thở phào từ người ở đầu dây bên kia, cô không nhịn được mà cười khẽ, ông thầy này cũng thú dị thật đấy.



Nguy Thư Hãn ho nhẹ một tiếng, lại nghiêm túc nói:"Thầy vừa xem trên diễn đàn trường, những tin đồn ác ý đó em đừng để ý đến, phía nhà trường sẽ giải quyết nhanh thôi. Nếu đã trở lại trường rồi, thì tranh thủ đến gặp thầy.

Cuộc thi AGI có chút thay đổi, thầy sẽ phổ biến lại với em."


"Giáo sư Nguy."

"Có chuyện gì?"

"Có thật là thầy vừa xem diễn đàn trường không thế?" Kỷ Thần Hi hỏi bằng giọng điệu nghi ngờ.

Đúng là Nguy Thư Hãn đã xem qua sau khi nghe mấy sinh viên trong khoa bàn tán, ông còn vô cùng tức giận mà chửi đám nam sinh nói xấu sau lưng Kỷ Thần Hi một trận, ngay lập tức đáp lời đầy chắc nịch:"Đương nhiên là thầy xem qua rồi! Thật sự thầy cũng không ngờ đến đám trẻ bây giờ có thể ăn không nói có một cách quá đáng như vậy, em cũng đừng có buồn lòng vì những chuyện nhảm nhí này đấy có biết chưa."

Được người khác quan tâm, khoé môi của Kỷ Thần Hi bất chợt cong lên, cô cười nói:"Biết đâu bây giờ thầy lên xem sẽ ra câu chuyện khác rồi đấy. Nhưng mà thầy cứ yên tâm đi, em vô cùng ổn, cũng chẳng để ý họ nói nhảm gì đâu."

Nguy Thư Hãn ngờ vực, đặt điện thoại lên bàn rồi mở loa ngoài, sau đó lại dùng máy tính truy cập vào trang diễn đàn của trường.

"Chẳng lẻ lão hiệu trưởng giải quyết nhanh thế à?"

Đến khi lướt tới lướt lui, tải lại trang nhiều lần nhưng không hề thấy bất kỳ tin tức nào về Kỷ Thần Hi, cứ như một dãy tiêu đề màu đỏ về cô trước đó cứ như chưa từng tồn tại, Nguy Thư Hãn cũng không khỏi không ngạc nhiên mà vô thức nói tục.

"Vãi nồi! Thật sự giải quyết xong rồi này!"

Kỷ Thần Hi nghiêm túc nhắc nhỏ:'Giáo sư Nguy, mong thầy chú ý cách dùng từ."

Đường đường giáo sư đại học lại bị sinh viên của mình nhắc nhở, Nguy Thư Hãn:"..".
 
Chương 493: Bạn cùng phòng...có chút lạ!


Cô thấy các tòa nhà ký túc xá được xây dựng hiện đại và sang trọng, tạo nên một không gian sống thoải mái cho sinh viên. Các khuôn viên xanh tươi, sân cỏ mướt mát và các khu vực ngoài trời được trang trí đẹp mắt, tạo điểm nhấn cho khuôn viên.

Cô đi qua một số khu vực chung như phòng học, phòng sinh hoạt cộng đồng và nhà hàng sinh viên. Các khu vực này được trang bị đầy đủ tiện nghi và được thiết kế để đáp ứng nhu cầu học tập và sinh hoạt của sinh viên. Kỷ Thần Hi thầm cảm thấy so với viện công nghệ MIT trong trí nhớ của cô cách đây vài năm trước, Đại học A cũng không thua kém quá nhiều.

Trên đường đi, cô cũng gặp một số sinh viên khác đang tham gia các hoạt động ngoại khóa, như chơi cầu lông, đá bóng, hoặc tham gia các câu lạc bộ và tổ chức sinh viên. Sự năng động và hứng khởi của các sinh viên đã thật sự khiến cho Kỷ Thần Hi cảm nhận được nhiệt huyết sôi nổi của tuổi trẻ.

Sau khi dạo quanh khuôn viên ký túc xá, Kỷ Thần Hi quyết định trở về phòng ký túc. Cô nhập mã vào khóa cửa và bước vào phòng mới của mình. Phòng rộng rãi và thoáng đãng, được trang bị đầy đủ nội thất và tiện nghi cần thiết.

Hiệu trưởng vốn đã chuẩn bị phòng dịch vụ cũng là phòng ký túc đơn cho cô, nhưng Kỷ Thần Hi lại từ chối và chọn phòng bình thường và sẽ có ba người khác sẽ trở thành bạn cùng phòng với cô.

Về vấn đề không chọn phòng đơn dù cô thích yên tĩnh, chỉ đơn giản là phòng ngừa trường hợp nửa đêm có người nào đó cố ý trèo tường vào mà thôi. Chắc hiện tại người đó cũng đã biết, chuyện cô gạt anh việc sinh viên bắt buộc phải ở ký túc xá rồi, xem ra thời gian tới cô phải tá túc ở trường mới được.

Khẽ đưa mắt nhìn quanh phòng, ba chiếc giường còn lại đều đã được trang trí và sắp xếp đồ đạt cẩn thận, chỉ còn duy nhất một chiếc giường ở bên cạnh cửa sổ là vẫn còn trống, xem ra cô thật sự là người đến muộn nhất.

Cuối cùng, Kỷ Thần Hi đi đến rồi ngồi xuống giường và nhắm mắt lại thư giãn một chút. Cô có thể cảm nhận được ánh nắng chiếu vào phòng, tạo nên một không gian ấm áp và yên bình, vô cùng dễ chịu.

Lúc này cánh cửa phòng được mở ra, ba cô gái đang cười nói vui vẻ với nhau cùng đi vào phòng, vừa trông thấy bóng người ngồi trên giường, một cô gái trong số đó đã tiến lên nhiệt tình chào hỏi.

“Bạn học, cậu là thành viên cuối cùng của phòng chúng ta đúng không? Ban nãy chúng tớ định đợi cậu cùng đến căn tin, tiếc là tớ đói quá, xin lỗi nhé!”

Hai cô gái còn lại cũng mỗi người một câu vui vẻ nói.

“Chúng ta đều là năm nhất mà đúng không, sẽ còn nhiều cơ hội nên cậu đừng giận nhé!”

“Phải rồi bạn học, cậu tên là gì thế?”

Nghe thấy giọng nói, Kỷ Thần Hi từ từ mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn về phía ba người bạn cùng phòng, để lộ gương mặt với độ nhận diện cực cao kia, khiến cho cả ba cùng lúc đứng hình, không thốt nên lời.

Kỷ Thần Hi khẽ nhoẻn miệng đáp:“Xin chào.”

Đã quá quen với việc bị xem là học sinh cấp ba, Kỷ Thần Hi cũng chẳng bận tâm đến việc bản thân lớn hơn những bạn học năm nhất này tận sáu tuổi.


“Đường…Đường Tử…cậu ấy nói, cậu ấy tên gì thế?”

Mắt của Mục Duyệt Hề không thể nào mở to hơn được nữa, căng thẳng nhéo tay người bên cạnh hỏi.

Đường Tử của lúc này cũng sớm không cảm nhận được cơn đau ở cánh tay nữa, mím chặt môi không biết nói gì.

Triều Nguyệt là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh sớm nhất nhưng cũng là người kích động nhất, cô che miệng hét lên trong tâm trạng cực kỳ phấn khích:“Trạng nguyên điểm tuyệt đối! Tôi là bạn cùng phòng của trạng nguyên ba ba!”

Đường Tử và Mục Duyệt Hề quay sang nhìn nhau rồi cùng phấn khích hét lên.

Kỷ Thần Hi muốn ngăn lại cũng đã quá muộn. Tình cảnh này có phải có gì đó không đúng đúng không? Trên mấy đoạn clip ngắn và phim truyền hình cẩu huyết lúc mười bảy giờ nói về bạn cùng phòng, tất cả đều là giả sao?

Kỷ Thần Hi không thể tin vào những gì đang xảy ra trước mắt. Cô nhìn chằm chằm vào ba người bạn cùng phòng, cảm thấy mình như đang ở trong một bộ phim hài. Từ trước đến nay, cô rất sợ bản thân trở thành trung tâm chú ý, vì nó thật sự rất phiền phức.

Bỗng nhiên cô cảm thấy có chút hối hận không thôi, vì sao ngày đó lại nhận lời mời của Tịch Cảnh đăng tham gia cái chương trình truyền hình nhảm nhí kia, khiến độ nhận diện của cô bây giờ cao đến mức không tưởng.

Mục Duyệt Hề và Đường Tử, hai người bạn cùng phòng của Kỷ Thần Hi, vẫn đang giữ nguyên biểu cảm kinh ngạc và bất ngờ. Họ không thể tin vào việc mình lại chung phòng với học thần điểm tuyệt đối như vậy.

Mục Duyệt Hề không thể kìm nén được sự tò mò trong lòng mà lên tiếng hỏi:“Trạng nguyên ba ba, cậu không trêu chúng tớ đâu đúng không? Cậu đáng lý phải được sắp xếp cho phòng ký túc đơn, chứ sao lại vào phòng này của chúng tớ vậy?”
 
Chương 492: Sự thành công lớn nhất là vượt qua được hình mẫu bản thân theo đuổi


Nhìn quang cảnh của ký túc xá, Kỷ Thần Hi không thể không cảm thán mà thốt lên hai từ “xa xỉ”. Đại học A thật sự đã làm rất tốt với số tiền đầu tư khủng từ các cựu sinh viên. Họ đã đầu tư toàn bộ vào cơ sở vật chất của trường, nhằm nâng cao chất lượng sinh viên qua từng năm. Đó cũng là lí do vì sao Đại học A được gọi là đại học hàng đầu của Nước Z, cũng là nơi đào tạo ra không ít người tài cho xã hội.

Kỷ Thần Hi đi dọc hành lang tìm bảng thông tin để biết vị trí của văn phòng quản lý ký túc. Dọc theo đường đi, cô thấy một số sinh viên khác cũng đang di chuyển trên hành lang, mỗi người mang theo một gia đình nhỏ của mình để giúp đỡ trong quá trình đăng ký. Những tiếng cười và cuộc trò chuyện vui vẻ lấp đầy không gian, tạo nên một không khí sôi động và hân hoan.

Cuối cùng, Kỷ Thần Hi nhìn thấy bảng thông tin mà cô đang tìm kiếm. Theo hướng chỉ dẫn, cô quẹo phải và tiếp tục đi thêm một đoạn hành lang nữa và rồi cũng tìm được văn phòng quản lý ký túc.

Trong phòng đó, có một quầy tiếp tân dài và sáng bóng, với phụ nữ trung niên đang vui vẻ chờ đợi. Kỷ Thần Hi tiến gần và nhìn thấy tấm bảng trên quầy tiếp tân ghi rõ “Chủ nhiệm ký túc xã nữ”.

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

“Xin chào chủ nhiệm! Em đến để đăng ký nhận phòng ký túc.” Kỷ Thần Hi nói với một nụ cười xã giao thông thường.

Dì quản lý đang xem qua hồ sơ trên bàn, nghe thấy tiếng nói khẽ ngẩng đầu lên, lúc trông thấy cô gái trước mặt thoáng sững sốt một lúc rồi mỉm cười nói:“Cháu có đem căn cước không?”

Kỷ Thần Hi gật đầu rồi lấy căn cước công dân đưa cho dì quản lý, đối phương xem qua một chút rồi bắt đầu thao tác trên máy tính. Một lúc sau dì quản lý trả lại căn cước cho cô cùng với một tờ đơn đăng ký phòng. Kỷ Thần Hi nhận lấy rồi đi sang bàn trống cạnh đó bắt đầu điền thông tin.

Tách! tách! tách!

Nghe thấy loạt âm thanh cùng ánh đèn flash, Kỷ Thần Hi nhíu mày ngẩng đầu lên, thì trong thấy dì quản lý ký túc ban nãy còn nghiêm túc giúp cô làm thủ tục nhận phòng, giờ đang ngượng ngùng giơ điện thoại lên chụp ảnh cô.

Kỷ Thần Hi không nhịn được bật cười:“Chủ nhiệm…đây là?”

Dì quản lý đi vòng ra khỏi quầy lễ tân đi đến bàn của Kỷ Thần Hi, đồng thời lấy ra một tấm ảnh, mà người trong ảnh không ai khác lại chính là cô.


“Thật ngại quá, thật ra con gái của dì rất thích cháu, năm nay con bé cũng sẽ thi tốt nghiệp, cháu có thể ký tên và ghi vài lời động viên cho con bé được không?”

Từ sớm dì quản lý đã nhận ra Kỷ Thần Hi, cô hiện tại chính là thần tượng của không ít học sinh cuối cấp vì thành tích tròn điểm đầy ấn tượng trước đó. Nhưng lo ngại sẽ làm phiền đến cô, nên dì quản lý chỉ định chụp vài tấm ảnh đem về cho con gái xem, vậy mà lại quên việc tắt âm và đèn flash, khiến cho người ta phát hiện. Thế thì bà cũng không cần ngại nữa mà hỏi thẳng Kỷ Thần Hi.

Đối với Kỷ Thần Hi mà nói, một chữ ký không mang ý nghĩa quá nhiều, nhưng nếu là lời động viên nho nhỏ thì cũng không phải là không thể.

“Vâng, không phải vấn đề gì lớn đâu ạ, cháu có thể ghi ở mặt sau của ảnh không?”

Dì quản lý vui mừng gật đầu:“Tất nhiên là được!”

Kỷ Thần Hi mỉm cười gật đầu rồi bắt đầu suy nghĩ, cô nhớ ở Nước Z có một câu nói rất nổi tiếng dành cho các học sinh cuối cấp.


"Không phụ ơn dạy dỗ

Không phụ thịnh thế

Không thẹn với bản thân

Không thẹn với thời đại

Chúc các vị thuận buồm xuôi gió

Hẹn gặp trên đỉnh vinh quang"

Câu nói ấy rất hay, cũng có tính truyền động lực mạnh mẽ, nhưng suy ngẫm một lúc cô cảm thấy như vậy chẳng khác nào đạo văn, rồi khẽ nhoẻn miệng đặt bút ghi một dòng ngắn gọn.

[Đừng mãi xem ai đó là tín ngưỡng, mà hãy biến bản thân trở thành tín ngưỡng của người khác. Hẹn gặp em ở Đại học A. Ký tên: Kỷ Thần Hi]

Sự thành công lớn nhất là vượt qua được hình mẫu bản thân theo đuổi, đó là cách động viên riêng biệt mà Kỷ Thần Hi dành cho người bạn nhỏ không biết mặt kia.

Dì quản lý đứng bên cạnh không ngừng cảm thán, người đã vừa đẹp vừa giỏi, chữ viết cũng đẹp đến như thế, con gái của bà thần tượng một người như vậy, bà cảm thấy vô cùng hài lòng, vì con bé lấy cô làm mục tiêu tiến lên, khiến bản thân ngày một tốt hơn.

Kỷ Thần Hi hoàn thành tờ đơn đăng ký cũng như việc ký tặng ảnh và đưa nó cho dì quản lý, bản vô cùng vui vẻ nhận lấy rồi đưa cho cô số phòng cũng như mật khẩu khoá cửa. Hiện tại sinh viên năm nhất vẫn chưa có thẻ sinh viên, nên muốn vào phòng có thể nhập mã bằng tay.

Vì không đem theo bất kỳ hành lý nào, nên Kỷ Thần Hi không gấp đi nhận phòng, mà đi dạo tham quan trong khuôn viên ký túc và ngắm nhìn quang cảnh xung quanh.
 
Chương 578: Kỷ Thần Hi cũng là chuyên gia đào hố


Mặc dù không cần phải nghe lại quy chế thi của AGl, thậm chí nếu người trong ban tổ chức cuộc thi đến đây, Kỷ Thần Hi rất có thể không tham gia thi được nữa. Nhưng liên tục nghe tiếng cằn nhằn từ phía bên kia điện thoại, cuối cùng cô cũng phải đồng ý hẹn gặp Nguy Thư Hãn vào buổi chiều, sau khi cô xong tiết học trên lớp.

Giải quyết xong một người thì lại có người khác gọi đến, Kỷ Thần Hi nhìn cửa kí túc xá trước mặt mà bất lực đỡ trán.

Cô có nên suy nghĩ lại việc chỉ học một chuyên ngành hay không đây?

Tay đã cầm đến khóá cửa sau cùng vẫn phải buồng ra, Kỷ Thần Hi quay người dựa vào tường rồi nhấn phím nhận cuộc gọi.

Lần này khác với lần nghe cuộc gọi của Nguy Thư Hãn trước đó, mấy phút sau khi cô nhấn nghe thì đầu dây bên kia không phát ta bất kỳ âm thanh gì. Kỷ Thần Hi hơi nhíu mày khó hiểu, vừa định mở lời trước thì âm thanh ba tiềng "tút" vang lên.

Kỷ Thần Hi:".."

Bình thường đều là cô để người khác nghe âm thanh này, đến hôm nay đột nhiên được trải nghiệm một cách bất ngờ, thật sự là lần đầu.

Còn chưa hết ngỡ ngàng thì số máy đó lần nữa gọi đến, nếu không phải biết đó là số của Trịnh Hằng, e là Kỷ Thần Hi đã dứt khoát cúp máy từ lâu.

"Alo, em nghe đây." Lần này vừa nhấn nghe thì cô đã lên tiếng chào hỏi trước, vì nếu bên kia còn đột ngột tắt máy lần nữa, sợ là cô sẽ lại đưa số thầy ấy vào sổ đen mất.

Phía bên kia điện thoại còn hỏi lại bằng giọng điệu nghi ngờ: "Kỷ Thần Hi?"

Kỷ Thần Hi càng nhíu mày chặt hơn, cô bất đầu cảm thấy có chút phiền, nhưng vẫn đáp lời:"Vâng là em, giáo sư

Trịnh có gì cứ nói đi ạ, em còn có tiết buổi chiều."

"Ha, thật là em không đấy? Không phải là người lạ nhặt được điện thoại à?"



Kỷ Thần Hi khó hiểu hỏi lại:"Giáo sư, em là người Nước R, ngôn ngữ của Nước Z em không giỏi lắm đâu, thầy có thể nói rõ hơn chút không?"

Cách màn hình điện thoại thì Kỷ Thần Hi vẫn cảm nhận được đối phương đang cười khinh đáp trả:"Vậy là Kỷ học thần thật đấy à? Chính là cô gái một chân đạp hai thuyền, lén đăng ký hai chuyên ngành cùng một lúc, ngoài ra còn đưa số của thầy vào sổ đen để đại diện tham gia cuộc thi AGI cho khoa vật lý đấy đúng không?"


Kỷ Thần Hi:"..."

Chưa bao giờ cô lại cảm thấy, số lần cứng họng của bản thân ngày một nhiều như thế. Ngày xưa đi bàn hợp tác với mấy tên lão đại của giới hắc bang, hay kì kèo giá thành linh kiện với phía chính phủ cũng không đến nỗi như thế thì phải.

"Sao im lặng rồi? Hay thật sự là chủ nhân điện thoại đánh rơi máy và bạn nhặt được? Nếu vậy thì phiền bạn tìm chủ nhân của chiếc điện thoại bạn đang cẩm, cái cô gái vô lương tâm đó, chuyển lời hộ tôi, nếu hết ngày hôm nay tôi còn không nhìn thấy nó, thì về sau không cần đến khoa máy tính làm gì nữa, cứ đến khoa vật lý làm trò cưng của tên họ Nguy kia đi."

Vốn dĩ chút được cơn giận tích tụ suốt mấy ngày, Trịnh Hằng liền muốn cúp máy luôn, dạy cho Kỷ Thần Hi một bài học. Mấy ngày trước khi nghe tên Nguy Thư Hãn khoe khoang về việc cô đăng ký chuyên ngành hai, ông đã vô cùng sốc rồi. Đến lúc nghe nói cô đại diện khoa vật lý tham gia cuộc thi AGl, thì ông hoàn toàn bùng nổ. Người của mình bị người ta đào đi từ lúc nào chẳng hay, có thể không tức giận sao? Đó còn chưa nói đến mấy ngày liên tục cô còn chặn số điện thoại của ông.

Tuy nhiên, còn chưa kịp cúp máy thì giọng nói nhàn nhạt của cô gái vang lên, cô đầy bình tĩnh cười khẽ hỏi:"Giáo sư Trịnh, thầy chắc chứ?"

Trịnh Hằng đương nhiên không thật sự muốn đẩy người sang khoa vật lý, ông chỉ vì giận dỗi cô nên mới nói như thế mà thôi. Lúc này bị Kỷ Thần Hi hỏi ngược lại, quả thật bản thân ông cũng có chút chột dạ, nhưng thân là bậc trưởng bối làm sao có thể để mất tôn nghiêm trước mặt tiểu bối được.

"Sao nào? Muốn uy hiếp thầy à? Có giỏi em đến gặp thầy liền đi, thầy giúp em chuyển ngành liền luôn!"

Kỷ Thần Hi liền bật cười:"Vâng, vậy hẹn thầy tại văn phòng khoa nhé. Chuyện là...có thể bản thân em quá kiêu ngạo đi, không tự lượng sức mình. Vốn dĩ em nghĩ có thể cân bằng thời gian cho cả hai chuyên ngành, mà thời gian gần đây của em thật sự quá bận, có thể thường xuyên không lên lớp được, nhưng giáo sư đã nói vậy rồi thì may quá."

Trịnh Hằng lập tức phát hiện ra có dấu hiệu nguy hiểm, không để cô nói tiếp nữa, ngay lập tức từ chối gặp mặt:"Hả alo? Gì cơ? Thầy nghe không rõ! Có phải sóng điện thoại bị yếu không thế? Thôi tính vậy đi, hiện tại thầy đang đi công tác, e là tháng tới cũng chưa về được, tạm thời em cứ đi học bình thường đi nhé, đợi thầy về rồi tính sau, thầy cúp máy đây, tạm biệt."

Kỷ Thần Hi nhướng mày nhìn màn hình điện thoại vừa kết thúc cuộc gọi thì cong môi. Đào hố bẫy người, cô cũng là một chuyên gia đấy.
 
Chương 493: Bạn cùng phòng...có chút lạ!


Cô thấy các tòa nhà ký túc xá được xây dựng hiện đại và sang trọng, tạo nên một không gian sống thoải mái cho sinh viên. Các khuôn viên xanh tươi, sân cỏ mướt mát và các khu vực ngoài trời được trang trí đẹp mắt, tạo điểm nhấn cho khuôn viên.

Cô đi qua một số khu vực chung như phòng học, phòng sinh hoạt cộng đồng và nhà hàng sinh viên. Các khu vực này được trang bị đầy đủ tiện nghi và được thiết kế để đáp ứng nhu cầu học tập và sinh hoạt của sinh viên. Kỷ Thần Hi thầm cảm thấy so với viện công nghệ MIT trong trí nhớ của cô cách đây vài năm trước, Đại học A cũng không thua kém quá nhiều.

Trên đường đi, cô cũng gặp một số sinh viên khác đang tham gia các hoạt động ngoại khóa, như chơi cầu lông, đá bóng, hoặc tham gia các câu lạc bộ và tổ chức sinh viên. Sự năng động và hứng khởi của các sinh viên đã thật sự khiến cho Kỷ Thần Hi cảm nhận được nhiệt huyết sôi nổi của tuổi trẻ.

Sau khi dạo quanh khuôn viên ký túc xá, Kỷ Thần Hi quyết định trở về phòng ký túc. Cô nhập mã vào khóa cửa và bước vào phòng mới của mình. Phòng rộng rãi và thoáng đãng, được trang bị đầy đủ nội thất và tiện nghi cần thiết.

Hiệu trưởng vốn đã chuẩn bị phòng dịch vụ cũng là phòng ký túc đơn cho cô, nhưng Kỷ Thần Hi lại từ chối và chọn phòng bình thường và sẽ có ba người khác sẽ trở thành bạn cùng phòng với cô.

Về vấn đề không chọn phòng đơn dù cô thích yên tĩnh, chỉ đơn giản là phòng ngừa trường hợp nửa đêm có người nào đó cố ý trèo tường vào mà thôi. Chắc hiện tại người đó cũng đã biết, chuyện cô gạt anh việc sinh viên bắt buộc phải ở ký túc xá rồi, xem ra thời gian tới cô phải tá túc ở trường mới được.

Khẽ đưa mắt nhìn quanh phòng, ba chiếc giường còn lại đều đã được trang trí và sắp xếp đồ đạt cẩn thận, chỉ còn duy nhất một chiếc giường ở bên cạnh cửa sổ là vẫn còn trống, xem ra cô thật sự là người đến muộn nhất.

Cuối cùng, Kỷ Thần Hi đi đến rồi ngồi xuống giường và nhắm mắt lại thư giãn một chút. Cô có thể cảm nhận được ánh nắng chiếu vào phòng, tạo nên một không gian ấm áp và yên bình, vô cùng dễ chịu.

Lúc này cánh cửa phòng được mở ra, ba cô gái đang cười nói vui vẻ với nhau cùng đi vào phòng, vừa trông thấy bóng người ngồi trên giường, một cô gái trong số đó đã tiến lên nhiệt tình chào hỏi.

“Bạn học, cậu là thành viên cuối cùng của phòng chúng ta đúng không? Ban nãy chúng tớ định đợi cậu cùng đến căn tin, tiếc là tớ đói quá, xin lỗi nhé!”

Hai cô gái còn lại cũng mỗi người một câu vui vẻ nói.

“Chúng ta đều là năm nhất mà đúng không, sẽ còn nhiều cơ hội nên cậu đừng giận nhé!”

“Phải rồi bạn học, cậu tên là gì thế?”

Nghe thấy giọng nói, Kỷ Thần Hi từ từ mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn về phía ba người bạn cùng phòng, để lộ gương mặt với độ nhận diện cực cao kia, khiến cho cả ba cùng lúc đứng hình, không thốt nên lời.

Kỷ Thần Hi khẽ nhoẻn miệng đáp:“Xin chào.”

Đã quá quen với việc bị xem là học sinh cấp ba, Kỷ Thần Hi cũng chẳng bận tâm đến việc bản thân lớn hơn những bạn học năm nhất này tận sáu tuổi.


“Đường…Đường Tử…cậu ấy nói, cậu ấy tên gì thế?”

Mắt của Mục Duyệt Hề không thể nào mở to hơn được nữa, căng thẳng nhéo tay người bên cạnh hỏi.

Đường Tử của lúc này cũng sớm không cảm nhận được cơn đau ở cánh tay nữa, mím chặt môi không biết nói gì.

Triều Nguyệt là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh sớm nhất nhưng cũng là người kích động nhất, cô che miệng hét lên trong tâm trạng cực kỳ phấn khích:“Trạng nguyên điểm tuyệt đối! Tôi là bạn cùng phòng của trạng nguyên ba ba!”

Đường Tử và Mục Duyệt Hề quay sang nhìn nhau rồi cùng phấn khích hét lên.

Kỷ Thần Hi muốn ngăn lại cũng đã quá muộn. Tình cảnh này có phải có gì đó không đúng đúng không? Trên mấy đoạn clip ngắn và phim truyền hình cẩu huyết lúc mười bảy giờ nói về bạn cùng phòng, tất cả đều là giả sao?

Kỷ Thần Hi không thể tin vào những gì đang xảy ra trước mắt. Cô nhìn chằm chằm vào ba người bạn cùng phòng, cảm thấy mình như đang ở trong một bộ phim hài. Từ trước đến nay, cô rất sợ bản thân trở thành trung tâm chú ý, vì nó thật sự rất phiền phức.

Bỗng nhiên cô cảm thấy có chút hối hận không thôi, vì sao ngày đó lại nhận lời mời của Tịch Cảnh đăng tham gia cái chương trình truyền hình nhảm nhí kia, khiến độ nhận diện của cô bây giờ cao đến mức không tưởng.

Mục Duyệt Hề và Đường Tử, hai người bạn cùng phòng của Kỷ Thần Hi, vẫn đang giữ nguyên biểu cảm kinh ngạc và bất ngờ. Họ không thể tin vào việc mình lại chung phòng với học thần điểm tuyệt đối như vậy.

Mục Duyệt Hề không thể kìm nén được sự tò mò trong lòng mà lên tiếng hỏi:“Trạng nguyên ba ba, cậu không trêu chúng tớ đâu đúng không? Cậu đáng lý phải được sắp xếp cho phòng ký túc đơn, chứ sao lại vào phòng này của chúng tớ vậy?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom