Dịch Số 13 Phố Mink

Chương 640: Lựa chọn của em họ (1)


Lúc này, Richard bước ra, trong tay bưng hai ly nước đá, đem một chén đưa cho

Karen, thấy Karen đang đứng nhìn ảnh chụp, cậu ta chủ động giới thiệu nói:

"Đây là ông nội tôi, đằng sau là cha tôi, bên phải ông ấy là cô, vừa nãy anh cũng

có gặp qua, còn vị phía bên trái kia là bác gái của tôi."

"Bác gái của cậu giữ chức vị gì?" Karen hỏi.

"Bà ấy chết rồi." Richard nói, "Trước lúc tôi sinh ra, bà ấy đã chết, ông nội với

cha bảo với tôi như thế."

Trước lúc cậu sinh ra thì bà ấy chết rồi à?

Vậy tôi thì từ đâu chui ra?

Karen bỗng nhiên ý thức được một vấn đề, đó chính là “cha mẹ” của mình,

cũng không để lại bất cứ ảnh chụp nào, đương nhiên có thể cho rằng là vào thời

đó việc chụp ảnh vẫn chưa lưu hành phổ biến, nhưng nhà Inmerais lẽ ra cũng

không thể thiếu một cái ảnh chụp chung gia đình chứ.

Với lại, cho dù xem như không có ảnh chụp, cũng có thể giống như mấy nhà

giàu có bình thường tìm họa sĩ vẽ một bức chân dung chứ, nhưng trong nhà của

mình thì Karen cũng không tìm ra bất cứ di vật nào mà “cha mẹ” để lại.

Trong trí nhớ của chính "Karen", bởi vì cha mẹ qua đời khi còn bé, ký ức và ấn

tượng liên quan đến họ cũng đã mơ hồ từ lâu, thứ duy nhất còn giữ lại, đó là

chính mắt nhìn thấy cảnh ông nội tự tay giết chết cha mẹ mình, vì thế mới để lại

một bức tranh vẽ vô cùng trừu trượng trong bút ký.

Cho dù trong lúc nói chuyện cùng với chú Mason và cô Winnie, cũng có thể

phát hiện bọn họ cũng biết rất ít về “Mẹ” của mình.

Trong này có một phần nguyên nhân rất lớn là do chú Mason và cô Winnie đã

rời khỏi nhà từ sớm, theo đuổi sự nghiệp và cuộc sống mình muốn, bọn họ vào

lúc đó, trên căn bản cũng chỉ về nhà mỗi năm một lần, cũng không sống chung

nhiều với anh và chị dâu của mình.

Mấy năm sau khi “cha mẹ” mình xảy ra chuyện thì bọn họ mới bởi vì sự nghiệp

và cuộc sống của riêng mình gặp biến cố mà lần lượt quay trở về nhà, trong mấy

năm này, việc vận hành của Nhà Tang Lễ đều do một mình ông nội chịu trách

nhiệm...

Lúc này sau khi con trai và con gái về nhà, ông nội mới bỏ bớt những việc liên

quan đến chuyên viên trang điểm xác chết và kế toán.

Cho nên, chú Mason và cô Winnie, cũng không thật sự từng sống chung một

mái nhà với chị dâu mình.

Karen cũng chỉ biết cha mẹ của “mình” đều là Thẩm Phán Quan như nhau, hai

người trong một lần làm nhiệm vụ, bị ô uế, cuối cùng thì yêu cầu Dis giết bọn

họ, Dis chỉ có thể chịu đựng đau đớn mà giết chết con trai và con dâu của mình,

nhưng hình như vẫn giữ lại một phần linh hồn của bọn họ;

Lúc buổi tối, Dis một mình ngồi trong phòng sách thắp nến, gặp con trai và con

dâu của mình một lần.

Cho nên, người trong nhà, ngoại trừ Dis, chắc hẳn cũng không ai biết lai lịch

thật sự của mẹ mình.

Không, còn có một người... Hẳn là một con mèo mới đúng, nó cũng phải biết

một chút.

Nhưng Pall chưa từng tự nói qua việc gì liên quan đến mẹ của mình, là bởi vì nó

biết mình không phải là "Mình", cho nên nghĩ mình sẽ không có hứng thú đến

chuyện liên quan đến mẹ của mình, hay là do cố ý không nói?

Karen cũng không cho rằng Pall vì mục đích đặc biệt gì mà giấu giếm chuyện

này trong lòng, bởi vì sự thật chính là... Chuyện này, nói cũng tương đương như

không nói.

Rốt cuộc thì Karen cũng không có khả năng giơ cái ly lên để cụng ly với

Richard:

"A, em họ thân yêu của anh!"

"A, anh họ thân yêu của em!"

Một màn này sẽ không thể nào xảy ra, bởi vì vốn dĩ Karen cũng không thể nào

nói ra thân phận thật sự của mình.

Toàn bộ Trật Tự Thần Giáo, đại khái chỉ có Rasma đã biết mình rời khỏi Ruilan,

nhưng Rasma bây giờ đang trong một trạng thái rất kỳ lạ, ông ta tựa như đang

bắt chước cách ông nội ngưng tụ ra mảnh vỡ thần cách, cho nên ông ta cũng sẽ

không đi báo cáo lên trên.

Nhưng tình huống của ông ta lại rất đặc biệt, trên một mặt thì ông ta sẽ không đi

mật báo, nhưng ở một phương diện khác, không thể tiếp xúc với ông ta, Karen

từng dùng lý luận phân tích "Điểm và Mặt" về Thần của Nguyên Lý thần giáo

để thử lý giải trạng thái lúc này của Rasma.

Nhưng mà, ngoại trừ Rasma là ngoại lệ, thân phận Karen "Inmerais" sẽ không

thể nào được phép lộ ra trước mắt người khác, điều này sẽ tạo ra phiền phức lớn

vô cùng.

Chỉ là, cái phiền phức này của anh cũng rất đặc biệt, không giống cách người

bình thường giải thích về phiền phức.

Mặc dù mình ông nội mình từng cho nổ Thần Điện Trật Tự, còn treo một vị

Trưởng Lão Thần Điện lên cây thánh giá, cũng bày tỏ thái độ vô cùng bất kính

với Thần Trật Tự...

Nhưng là một khi thân phận của mình bị lộ ra trong Trật Tự Thần Giáo, vậy bọn

họ trên căn bản... Sẽ đi cúng bái mình.

Bởi vì ông nội của mình còn đang ngủ, chứ không phải đã chết rồi
 
Chương 641: Lựa chọn của em họ (2)


Như lần trước lúc Ophelia đến chỗ tổ chức buổi tiệc tại khách sạn Ankara, mình

có thể ngồi, còn mấy tên cháu trai của các vị chủ giáo như Leon hay Vicole

cũng chỉ có thể đứng ở bên cạnh mà không ngừng nói lời nịnh bợ mình.

Chỉ là nếu là làm như vậy, vậy con đường mà mình lựa chọn, và tất cả nỗ lực

của ông nội trước đây để trải đường cho mình sẽ đều uổng phí.

Nếu nói theo một cách khác, người trong nhà của Richard rất có thể thật sự

không biết hướng đi của “Mẹ” mình, nếu không thì trong nhà của cậu ta cũng sẽ

bị liên lụy bởi việc này.

Cho nên, “Mẹ” của mình, cũng giống như Pall, cắt đứt quan hệ với gia đình, rời

khỏi nhà?

Karen bưng ly nước, ngồi xuống trên ghế sô pha.

Có một số việc, nếu không suy nghĩ đến, sẽ cảm thấy nó là chuyện đương nhiên,

chỉ khi nào quay đầu thử nghiền ngẫm, sẽ lại phát hiện một tầng sự thật đang ẩn

giấu dưới sự đương nhiên kia.

Đầu tiên là “Cha mẹ” mình bị ô uế, cho nên mới bị Dis giết chết.

Như vậy, dạng ô uế gì mới có thể để cho ngay cả người như Dis bó tay, chỉ có

thể lựa chọn dùng loại phương pháp cực đoan nhất để chấm dứt sự đau khổ cho

họ?

Dis luôn luôn coi trọng tình thân gia đình, sẽ không thể nào vì để che giấu cảnh

giới của mình mà để con trai và con dâu của mình chịu sự đau đớn, nếu quả thật

có biện pháp, vậy thì ông ấy sẽ cố hết sức mình mà làm.

Cho nên, cha mẹ của mình, đến cùng thì bị lây nhiễm loại ô uế gì?

Có thể tiếp xúc đến nhiệm vụ có loại ô uế kia, nếu chỉ là Thẩm Phán Quan bình

thường sẽ được tham gia sao?

Pall vẫn luôn thích nói một câu: Thẩm Phán Quan, là chức vụ cao nhất của nhà

Inmerais.

Bởi vậy, cha mẹ mình thật ra cũng giống như Dis, là Thẩm Phán Quan, nhưng

thực sự cũng không chỉ là Thẩm Phán Quan?

Còn có một việc chính là chú Mason và cô Winnie không chọn kế thừa Nhà

Tang Lễ của gia đình, cũng chính là không muốn bước vào tầng lớp giáo hội,

đối với người con lựa chọn kế thừa sự nghiệp của gia đình như cha mình, tiêu

chuẩn mà Dis đối đãi với ông ấy, chắc chắn cũng sẽ không thấp hơn so với đứa

cháu trai như mình.

Dis có thể tự chọn lựa hôn thê cho mình, vậy có phải Dis cũng đã từng lựa chọn

cho cha của mình?

Nếu xem xét theo cách này, nếu mẹ mình cũng chỉ là một Thẩm Phán Quan

bình thường thì ngược lại có chút không bình thường.

"Ha ha, anh đang suy nghĩ gì đấy?" Richard hỏi.

"Đang nghĩ đến chuyện của cao ốc giáo vụ, bây giờ bên ngoài chắc chẳn loạn

rồi."

"A, tất nhiên." Richard cười nói, "Một cái tát này, quất vào trên mặt rất đau

đấy."

Cao ốc giáo vụ cũng không thuộc vào "Khu vực cấp cao" của Trật Tự Thần

Giáo ở thành phố York, rất nhiều văn phòng ở trong thật ra cũng chỉ phụ trách

quản lý các bộ môn cơ sở của giáo hội, còn những bộ môn và nhân vật cao cấp

thì bình thường sẽ không xuất hiện ở đó.

Ngay cả như Neo, cũng chỉ xem nơi đó như một chỗ để hội hộp lâm thời mà

thôi.

Nhưng nó đúng là biểu tượng của Trật Tự Thần Giáo ở thành phố York, sử dụng

phương thức tập kích như thế này, không thể nghi ngờ là một sự khiêu khích

nghiêm trọng đối với uy nghiêm của Trật Tự Thần Giáo, không, đã không phải

chỉ là khiêu khích, đây là sự tuyên chiến!

Không có bất kỳ cách nào để cứu vãn, cũng không có đường nào để lui bước,

trừ phi Trật Tự Thần Giáo cam tâm buông tay khỏi quyền lực bá chủ thành lập

từ đầu kỷ nguyên này đến nay, nếu không tất nhiên sẽ triển khai sự trả thù

không chết không thôi với kẻ tập kích, cho dù phe tập kích là một trong những

giáo hội chính thống khác.

Về phần của giáo hội Pamirez...

Karen đột nhiên cảm giác được, loại hành vi vu oan rõ ràng như thế này, rất có

thể sẽ giúp cho Pamirez giáo nhận được thời cơ để xoay chuyển tình thế, chỉ là

một loại dự cảm, tạm thời cũng không có cơ sở bằng chứng gì.

"Anh có cần tắm rửa không?" Richard hỏi, "Anh chắc là thích sạch sẽ lắm, lúc

nãy nhấc cáng cứu thương tôi có cảm thấy được."

"Cảm thấy?"

"Chi tiết, nhờ vào chi tiết, mặc dù anh cũng không để ý đến máu me và bụi đất

vấy bẩn quần áo của mình, nhưng một ít thói quen thì không sửa đổi được, nếu

muốn tắm, thì có thể lên lầu hai, tôi đưa cho anh quần áo mới của tôi."

"Không cần, tôi trở về nhà rồi tắm sau."

"Không cần khách khí, tôi đã nói qua, có lẽ tôi chỉ đơn giản là nhìn anh vừa

mắt, không có ý đồ gì khác với anh đâu, anh cũng đừng nên hiểu lầm.

Đáng chết, chính tôi đều không giải thích được mà bắt đầu nghi ngờ chính

mình."

"Tôi hiểu được."

Dù sao thì cũng thật sự là anh em.

Karen biết, có số ít người trời sinh rất nhạy cảm đối với những người chung

dòng máu, rất hiển nhiên rằng Richard là thuộc về loại người này.

"Thật không muốn tắm à? Ở chỗ tôi còn có mấy bộ thần bào mới chưa mặc qua,

lúc đầu muốn lấy ra cho anh thay đấy."

Thần bào?
 
Chương 642: Lựa chọn của em họ (3)


Karen đưa tay nhẹ nhàng nhéo nhéo ống tay áo của mình, có chút ghét bỏ mà

nói: "Được rồi, vậy thì tắm một cái đi, nếu không thì luôn cảm thấy cả người

khó chịu."

"Lên lầu hai, tôi đi lấy quần áo cho anh thay."

"Cảm ơn."

Karen đi lên lầu hai, cái nhà này hình như cũng không có mấy người ở đây cố

định, thậm chí có lẽ chỉ có Richard và cha mẹ cậu ta sống ở đây, mẹ của cậu ta

còn không ở thành phố York, bây giờ thì cha cậu ta cũng có việc không thể trở

về, cho nên trên cơ bản cũng chỉ có một mình Richard.

Sau khi tắm xong, Karen trông thấy có hai bộ thần bào đặt ở trước cửa phòng

tắm, anh đưa tay sờ sờ, chất liệu vải còn mềm mại hơn cả tơ lụa, với lại ở trong

chắc có khắc thêm trận pháp cỡ nhỏ lên.

Chọn một bộ màu đen mặc vào trên người, lúc này cảm giác rất thoải mái, thử

truyền một chút linh tính vào trong thì cảm giác được có sáu cái trận pháp được

khảm lên trên bộ đồ này.

Theo thứ tự là tự làm sạch, giữ ấm, chống cháy, chống nước, ẩn nấp, thanh tẩy.

So với cái bộ mà mình đặt hàng kia, chắc chắn đắt hơn mấy lần.

Nói đến thần bào, ngoại trừ một vài màu sắc đặc biệt đại diện cho chức vụ đặc

thù, còn về phương diện màu sắc cũng rất tự do.

Giáo hội là một thế giới coi trọng cấp bậc rất nghiêm ngặt, trong lòng mỗi

người đều có sự kính sợ, cũng đều biết tự cân nhắc.

Lúc Karen bước xuống lầu, trông thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi

trên ghế sô pha trong phòng khách, rất giống với người trong bức ảnh kia,

nhưng có vẻ từng trải hơn rất nhiều, ông ấy là cha của Richard cũng chính là

cậu của mình.

Thuật Pháp Quan Eisen. Guman đang ngồi ở trên ghế sa lon nhắm mắt nghỉ

ngơi, lúc Karen bước xuống cầu thang vào phòng khách, ông ta hé mắt ra, nhìn

về phía Karen.

"Đại nhân, chào ngài, tôi được Richard mời đến."

Karen hành lễ với Eisen.

Eisen gật nhẹ đầu, cũng không nói chuyện.

"Đại nhân, tôi xin cáo từ trước."

Eisen mở miệng nói: "Richard đi mua bữa ăn khuya, nó bảo ta giữ cậu lại đây

cùng ăn."

"Không cần đâu thưa ngài, tôi xin phép về trước."

"Đây là lần đầu tiên con trai ta dẫn bạn bè về nhà chơi." Eisen dùng giọng điệu

bình tĩnh mà nói với vẻ chân thật không thể nghi ngờ.

"Vâng, thưa ngài."

Karen chỉ có thể ngồi xuống trên ghế sô pha.

"Tự giới thiệu một chút về mình đi."

Eisen tựa như là một cực đối lập với con trai của mình, ông ấy rất ghét khách

sáo, từ trong cách nói chuyện của ông ấy, Karen có thể cảm giác được một loại

cảm xúc đau thương.

Đó là cái loại cảm giác vì cố làm tròn trách nhiệm của một người cha, hoàn

thành nhiệm vụ ân cần hỏi thăm bạn bè của con trai mình.

Đây không phải là sự khinh thường từ trên cấp bậc... Mặc dù lấy địa vị của một

Thuật Pháp Quan để khinh thường một tên thần bộc, thậm chí là đi khinh

thường một tên Thẩm Phán Quan cũng đều là một chuyện rất bình thường.

Người đàn ông đang ngồi trước mặt này, có lẽ chức trách cai quản bộ môn khác

nhau, nhưng trên địa vị, chắc là ngang hàng với Zich.

Karen cảm thấy, ông ta chắc là có... Rào cản trong việc giao tiếp.

Trách không được mẹ của Richard ra ở riêng.

Một cái ví dụ chính xác khác là chú Mason, mặc kệ bất kỳ lúc nào thì chú

Mason đều vui vẻ, cho nên dù việc làm ăn có thất bại, tình cảm với cô Mary vẫn

rất tốt như cữ.

"Tôi là thần bộc dưới trướng của Thẩm Phán Quan Pavaro: Karen. Silva."

"Pavaro?" Eisen nhìn xem Karen, "Cấp trên của cậu, là một người không tệ."

Nói xong,

Ông ta có chút đau đớn mà nhắm mắt lại, Karen trông thấy cơ bắp trên mặt của

ông ta có chút run rẩy, lại cố mà nặn ra một câu:

"Giúp ta chuyển lời... thăm hỏi ân cần với ông ta."

"Được rồi, thưa ngài, tôi sẽ giúp ngài chuyển lời."

Hô...

Karen nghe được một âm thanh thở dài một hơi nhẹ nhõn, tựa như là nhiệm vụ,

hoặc gọi là “đóng vai người cha” cũng đã hoàn thành.

Sau đó, Karen và ngài Eisen chỉ ngồi ở chỗ đó, hai người cũng rơi vào một bầu

không khí yên tĩnh kéo dài.

Mãi cho đến khi Richard về đến nhà, trong tay cậu ta cầm về bữa ăn khuya mua

được từ cửa hàng gần đó, lúc đi đường còn vừa nhún nhảy vừa ngân nga bài hát.

Lúc này, một con quạ đen bay vào từ chỗ cửa sổ thông gió, đậu lên bả vai Eisen.

Eisen mở miệng nói: "Có việc, ta đi trước, hai người cứ ăn đi."

Karen chú ý tới, tư thế và động tác của con quạ kia, đều hoàn mĩ mà dựa theo

động tác đứng dậy khỏi ghế sô pha và bước đi của Eisen, nếu như là người khác

sử dụng thuật pháp quạ đen truyền tin thì không thể nào có sự đồng bộ như vậy;

Trừ phi, là quạ đen do tự mình gọi tới.

Đây là tự mình gọi điện thoại để bảo mình đi ra ngoài sao?

Eisen rời đi.

Richard để đồ ăn vừa mua được lên bàn trà, mở hộp ra, cười nói: "Con người

của cha tôi là thế đấy, ông ấy cũng không phải là nhằm vào anh, cũng càng

không phải là xem thường anh đâu, cho nên anh đừng để bụng làm gì, bởi vì

ông ấy đối xử với tôi cũng giống như thế."

"Sẽ không."

Vấn đề tâm lý của cậu nghiêm trọng đến thế sao, ngay cả đối mặt với con trai

của mình mà cũng có rào cản giao tiếp?

Nếu thay đổi một góc độ khác để suy nghĩ, loại người như thế, vậy mà có thể

ngồi lên vị trí Thuật Pháp Quan, vậy thì thực lực của ông ấy mạnh đến mức

nào?

"Đến, ăn bữa khuya đi."

"Được."
 
Chương 643: Lựa chọn của em họ (4)


Richard mua về là món thịt gà cuộn, thịt bò nướng cắt miếng và xúc xích, cộng

thêm một phần salad rau quả.

Lúc hai người ăn được một nửa, đồng hồ treo tường trong phòng khách bỗng

nhiên vang lên.

"Ông nội tôi tới." Richard đứng người lên, đi ra trước cửa mở cửa.

Ông nội của cậu, đó không phải là... ông ngoại của tôi sao?

Karen cũng bỏ cái nĩa xuống, đứng người lên nhìn về chỗ cửa trước.

"Cha của cháu đâu?"

"Cha nói có việc, vừa đi, ông nội, sao ông lại đến đây?"

"Nhớ cháu, nên đến thăm."

Lập tức, Karen trông thấy một ông lão đang cùng Richard đi đến.

"A, có khách đến à."

"Đúng vậy, ông nội, anh ta là bạn của cháu, Karen."

"Chào ngài, đại nhân." Karen hành lễ với ông lão.

Karen cần phải xưng hô đại nhân và hành lễ đối với mỗi người trong nhà của

Richard.

"Được rồi."

Deron. Guman nhẹ gật đầu, ngồi xuống ở trên ghế sô pha: "Ta cũng thấy đói

bụng."

Richard lập tức đi vào phòng bếp lấy nĩa và đĩa cho ông nội.

Karen chú ý tới thần bào trên người của ông ta là màu xanh lam, phía trên có đồ

án phù văn trận pháp rất rõ ràng.

Deron ăn hai miếng thịt gà cuộn, lại ăn thêm một chút thịt bò, cầm lấy ly nước

mà cháu mình rót ở bên cạnh, uống một hớp lớn, lúc này mới phát ra một tiếng

thở dài thỏa mãn.

"Hôm nay còn thiếu một chút, thiếu một chút nữa thì cao ốc giáo vụ triệt để sụp

đổ."

"Hôm nay ông nội cũng có mặt ở chỗ tòa cao ốc à?"

"Ừm." Deron nhẹ gật đầu, "Ta không chỉ ở đó, còn trông thấy cháu và người

bạn của mình đang khiêng cáng cứu thương."

"Sao ông nội không gọi cháu một tiếng?"

"Ta đang chủ trì trận pháp, đâu có rảnh mà gọi, cháu không sợ ta phân tâm rồi

làm rơi cái mảnh cao ốc phía trên xuống đè chết cháu à, lại nói tiếp, hôm nay

cháu đến cao ốc giáo vụ để làm cái gì thế?"

"Lãnh trợ cấp của cháu, sắp đến là kỷ niệm ngày kết hôn của ông và bà, cháu

muốn chuẩn bị một phần quà kỷ niệm cho hai người, nhưng phiếu điểm của

cháu không đủ, nhớ đến cháu vẫn còn trợ cấp thần bộc chữa lãnh lần nào, nên

đến nhận."

Karen liếc mắt nhìn qua Richard, nếu như không phải cảm giác đặc biệt của cậu

ta đối với mình, Karen thực sự nghi ngờ cậu ta có phải là con ruột của Eisen hay

là không.

Deron cười rồi lấy một sổ tiết kiệm từ trong ống tay áo thần bào ra, đặt ở trên

bàn trà: "Lấy phiếu điểm trong đây mà dùng, ta sẽ không nói với bà ấy, đến lúc

đó cho bà ấy một niềm vui bất ngờ."

"Được rồi ông nội." Richard khéo léo nhận lấy sổ tiết kiệm.

Cái sổ tiết kiệm này là để giữ phiếu điểm, Karen cũng có một cái, hoặc là nói,

mỗi một thành viên của thần giáo cho dù là thần bộc đều sẽ có, nhưng Karen

không có giữ phiếu điểm ở trong, thu nhập trong tiểu đội cũng cấp bằng hình

thức tiền mặt.

Bởi vì mỗi tháng anh cũng chỉ có một trăm phiếu điểm trợ cấp, bỏ vào trong sổ

tiết kiệm cả chục cả trăm nghìn phiếu điểm, cho dù là kẻ ngu đều sẽ biết rằng có

vấn đề.

"May mắn là hôm nay có ông ở đây, nếu không thì cao ốc thật sự sụp đổ hết rồi,

chết không biết bao nhiêu người đấy."

"Hôm nay có buổi họp của bộ môn chúng ta." Deron gật gật đầu, "Đúng vậy a,

rất may mắn."

Thật sự chỉ là may mắn sao?

Lúc cao ốc sắp sập, bộ môn phụ trách duy trì trận pháp đang ngồi họp trong cao

ốc?

"Cho nên, ông nội à, đây thật sự là tự biên tự diễn sao?" Richard chủ động hỏi.

Delon nhìn thoáng qua Karen đang ngồi ở phía đối diện, lắc đầu, nói: "Không

phải, thần giáo không mất mặt đến mức phải dùng loại phương pháp này."

"Vậy thì bởi vì sao?" Richard tiếp tục hỏi.

Deron có vẻ không muốn tiếp tục nói về cái đề tài này, mà chỉ nói: "Không phải

cháu nói muốn gia nhập vào Đòn Roi Kỷ Luật sao?"

"Đúng vậy, ông nội cuối cùng đã đồng ý rồi sao?"

"Ta vốn cũng chưa từng phản đối, rất nhiều nhân vật lớn cũng theo con đường

của Đòn Roi Kỷ Luật mà thăng chức lên cao, phía trên cũng rất xem trọng lý

lịch xuất thân từ Đòn Roi Kỷ Luật, nếu cháu muốn lựa chọn con đường này, ta

vẫn luôn rất tán thành nhưng cái tiểu đội mà ta chọn cho cháu..."

"Cái tên đội trưởng Gendi lúc gặp mặt lần trước, cái dáng vẻ cung kính kia đối

với ông và cháu, cháu cảm thấy không thích được, đã cảm thấy đi theo một tên

đội trưởng như vậy thì rất buồn chán, hoàn toàn không phù hợp tưởng tượng

của cháu với Đòn Roi Kỷ Luật.

Cháu vẫn muốn gia nhập vào cái tiểu đội kia, cái tiểu đội được điều đến từ

thành phố Tang Phổ, lúc cháu đến thành phố Tang Phổ thăm mẹ thì có nghe nói

đến.

Trước đó không lâu không phải bọn họ còn lập nên công lao rất lớn sao, diệt hai

tiểu đội bị mê hoặc, gạt bỏ nhưng tên bị ô uế kia, còn lấy được đồng xu Varax."

"Hai cái tiểu đội bị mê hoặc kia, không phải là không thể cứu vớt bọn họ."

Deron nhắc nhở.

"Trong tình huống đi thì nên dùng phương pháp quả quyết nhất để giải quyết!"

Richard nói, "Tiểu đội có loại phong cách này mới đã nghiền!"

Rất hiển nhiên rằng, cậu ta là người trẻ tuổi, rất thích phong cách làm việc của

tiểu đội Neo.

Karen bỗng nhiên có chút buồn cười, em họ của mình vậy mà muốn tham gia

tiểu đội của mình.

"Cháu có biết ở trên hình dung cái tiểu đội này ra sao không, họ nói bọn hắn là

một đám chó săn." Delon nói.

"Ông nội, cháu cảm thấy có thể được hình dung thành một đám chó săn, là sự

ca ngợi lớn nhất dành cho tiểu đội này, cháu hi vọng được vào trong tiểu đội

này để được rèn luyện thêm, cháu cũng tin chắc rằng sau này ông nội sẽ thấy

được một con người mới của cháu."

Đây chính là chỗ tốt của việc gia đình có thế lực, Dincom và Pieck lúc trước thì

cũng chỉ có thể ngồi uống nước ngọt ở Nhà Tang lễ rồi ngây người mà nhìn trời;

Nhưng Richard không chỉ có thể trực được sắp xếp gia nhập vào tiểu đội Đòn

Roi Kỷ Luật để mạ vàng hồ sơ lý lịch, còn có thể dựa trên cơ sở này mà chọn

chọn lựa lựa.

Richard càng nói càng thêm kích động, vì để ông nội giúp mình sắp xếp, cậu ta

tiếp tục nói:

"Ông nội, ngài cũng không muốn cháu sớm tìm bạn gái rồi kết hôn lập gia đình

sao? Cháu biết ông vẫn luôn hài lòng với việc mẹ cháu chỉ sinh có một đứa con,

chả nhẽ ông cũng không muốn được ẵm chắt trai chắt gái sớm một chút sao?"

"Muốn thì tất nhiên là muốn nhưng cái việc này cùng với việc cháu gia nhập

tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật thì có cái gì liên quan với nhau?"

"Có liên quan, rất có liên quan!"

Richard đứng người lên, rất kích động và cũng rất sùng bái mà nói:

"Cháu nghe nói cái tiểu đội này lần trước phụ trách nhiệm vụ bảo vệ cho chuyến

đi của đảo Ám Nguyệt, sau đó một đội viên trong tiểu đội của họ, thành công để

cho công chúa của Đảo Ám Nguyệt ôm bụng bầu quay trở về!"

"..." Karen.
 
Chương 644: Phong ấn của Tà Thần (1)


Karen rất tò mò rằng cái lời đồn này được truyền ra bằng cách nào?

Nhưng rất nhanh, Karen đã nhận ra được, lời đồn đại này rất có thể là do chính

đội trưởng truyền ra ngoài, hắn làm vậy có thể là để tăng độ nổi tiếng của tiểu

đội mình, cũng giúp cho việc dễ tranh giành những nhiệm vụ có phần thưởng

tốt hơn trong tương lai.

Loại chuyện như này, đội trưởng thật sự có thể làm được, có đôi khi hắn rất lạnh

lùng, giống như là một nhà diễn tấu dương cầm vô cùng thanh lịch; có đôi khi

lại nói rất nhiều lời, tựa như những lần kéo người khác lại để kể câu chuyện cổ

tích về chó săn và con vịt nhỏ;

Có khi khẩu vị của hắn ta cũng rất lớn, trong lúc thi hành nhiệm vụ, sẽ không

tiếc trả giá tất cả để đạt được lợi ích tối ưu nhất, nhưng đồng thời trong lúc nhận

được lợi ích lớn như thế, vậy mà hắn cũng không cảm thấy ngại mà đưa ra một

cái hộp đầy những chiếc nhẫn làm bằng nhựa không đáng tiền.

Lúc trước Karen đã cảm thấy hình như đội trưởng có bệnh tâm thần phân liệt,

bức tranh chân dung phát hiện dưới tầng hầm phòng làm việc ở bảo tàng gốm

Lemar là bằng chứng tốt nhất cho bệnh tình của hắn ta.

Chỉ là, việc tuyên truyền có vẻ cũng rất có tác dụng, chính người em họ này của

mình rất một lòng mà muốn tham gia vào trong tiểu đội.

Mặc dù biên chế của tiểu đội chỉ bao gồm 1 vị đội trưởng cộng thêm 12 người

đội viên, nhưng đội viên ngoài biên chế của tiểu đội thì cũng không có giới hạn.

Với lại, tiểu đội có sự gia nhập của loại thành viên có gia thế như Richard, dù

chỉ là ghi một cái tên vào danh sách thôi thì sự phát triển của toàn bộ tiểu đội về

sau sẽ càng có nhiều ưu thế hơn, có thể nhận được sự chiếu cố từ nhiều mặt

khác.

Không phải mỗi một đội ngũ đều không thích loại công tử như thế, chủ yếu vẫn

phải xem ích lợi trao đổi có đủ hay không.

Lúc này, Richard vẫn còn tiếp tục ngồi thuyết phục ông nội của mình:

"Ông nội, ông thử nghĩ xem, nếu như trước đây ông sớm đồng ý để cho cháu

gia nhập vào trong tiểu đội đó thì nói không chừng trong bụng của vị công chúa

Đảo Ám Nguyệt kia đã có chắt trai của ông rồi!"

Karen không còn gì để nói...

Nhưng trong khoảnh khắc yên lặng này, anh lại đột nhiên cảm giác được lời của

Richard cũng có lý.

Mặc dù Ophelia cũng không có mang thai, nhưng nếu như thật sự dựa theo lời

đồn đại rằng Ophelia mang thai mà nói vậy thì đứa trẻ trong bụng thật sự là chắt

trai của ông lão đang ngồi trước mặt này.

"Cháu chỉ toàn đang nói bậy mà thôi." Deron cũng bị chính đứa cháu trai này

của mình làm cho cứng họng, ông ấy nhìn về phía Karen, nhắc nhở, "Cũng

không sợ làm cho bạn bè cười chê."

"Không tin thì ông thử hỏi anh ta xem, này Karen, nếu như cho anh cơ hội, anh

có muốn gia nhập vào tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật của đội trưởng Neo hay

không?"

Karen có chút câu nệ mà cười cười, nhỏ giọng nói: "Nếu như thật sự có thể có

cơ hội để gia nhập tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật thì tôi cũng đã rất hài lòng rồi,

cũng không dám chọn chọn lựa lựa gì thêm."

"Cháu đi mà xem bạn của cháu nói kìa, cháu thật là quá..."

Deron vốn là muốn dùng Karen để mỉa mai Richard, răn dạy cháu mình có phúc

mà không biết hưởng, nhưng không biết vì cái gì, sau khi nói được nửa câu,

nhìn xem Karen đang ngồi ở chỗ đó với vẻ mặt có chút lúng túng, trong lòng

ông không hiểu sao lại có cảm giác đau lòng.

Richard thì mở to mắt nhìn xem Karen, cậu ta cũng biết người bạn mới này của

mình đang giả vờ, lúc trước anh ta đối xử với mình thì rõ ràng rất tùy ý.

"Ông nội giúp cháu một chút thôi mà, van cầu ông, ông nội à; ông thử nghĩ

xem, về sau cháu của ông sẽ được xưng là con một con chó săn nhỏ, ông cũng

sẽ rất nở mày nở mặt đấy."

"Cháu của ta được xưng là con chó nhỏ, vậy chẳng nhẽ ta trở thành một con chó

già rồi à?"

"Không phải, ông nội, đây chỉ là từ ngữ dùng để hình dung mà thôi!" Richard

nắm lấy bả vai của Deron, "Ông nội, cháu cũng muốn trưởng thành, cháu muốn

trở thành một người đàn ông có thể gánh vác chuyện lớn."

Karen nâng chén trà lên, uống một hớp nước.

Nhìn xem cảnh trước mặt này làm anh nghĩ đến ông nội mình, Dis hầu như

cũng sẽ thỏa mãn tất cả yêu cầu của mình.

Delon trầm mặt, không nói lời nào.

Richard thì vẫn đang tiếp tục năn nỉ.

Karen chú ý đến vẻ mặt của Deron, anh hơi nghi ngờ một chút: Chuyện này

không lẽ đã giải quyết xong rồi?

Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.

Karen đứng người lên, ra hiệu để mình ra mở cửa, Richard cười một tiếng cảm

ơn Karen, nắm chặt thời gian tiếp tục tiến công năn nỉ ông nội mình.

Đi đến cửa trước, mở cửa, Karen nhìn thấy người đang đứng ở bên ngoài là

Neo.

Neo thấy Karen ở chỗ này cũng có chút ngoài ý muốn, trêu chọc mà nói: "Cậu

chính là cháu trai nhà Guman sao?"

"Tôi là bạn của Richard." Karen trả lời, ngược cũng không cố ý nói rõ rằng chỉ

mới quen vào hôm nay.

"Thật là trùng hợp."

"Đúng vậy, quả thật rất trùng hợp."
 
Chương 645: Phong ấn của Tà Thần (2)


Neo không vội vã bước vào trong nhà, mà là rút ra một tấm giấy màu đen,

không cần hắn gấp lại, tờ giấy này giống như là tự gấp mình thành hính của một

con quạ rồi sau đó bay từ lòng bàn tay của Neo ra ngoài.

Karen cảm thấy, mình cũng nên học tập cái thuật pháp này một chút.

"Fanny đang kiểm tra danh sách thành viên, còn thiếu một người là cậu, ta

thông báo cho Fanny, sợ mọi người cho rằng cậu bị đè chết trong tòa cao ốc

giáo vụ rồi."

Neo vừa giải thích vừa móc ra một cái hộp nhỏ từ trong túi, lại từ một đống

nhẫn nhựa lít nha lít nhít trong hộp lấy ra một cái, đeo lên trên ngón tay của

mình.

"Quả thật xém chút nữa là như thế rồi, đội trưởng, mặt nạ của ngài rơi ở chỗ

nghĩa trang, lúc đầu tôi muốn đi qua cao ốc giáo vụ để bỏ vào văn phòng cho

ngài, lúc vừa dừng xe, cao ốc đã sập xuống."

Cái mặt nạ mà Neo đánh rơi là mặt nạ màu đen của tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật,

cũng không phải là loại mặt nạ giống như ở bảo tàng gốm Lemar chế tạo.

"Cái mặt nạ kia cũng không có tác dụng gì, ta để cho Fanny đi làm thêm một lô,

không phải màu đen, mà là màu bạc, mỗi người phát ba tấm, chế tạo từ chất liệu

đặc biệt, cậu có thể đến tìm Fanny để nhận, hoặc là lần sau lúc thi hành nhiệm

vụ, Fanny mang đến cho cậu. Nguyên nhân thay đổi là bởi vì ta phát hiện mặt

nạ của những tiểu đội khác ở Thành phố York đều là màu đen, chúng ta không

muốn giống với đám vịt nhỏ kia."

Neo nói xong, đưa tay chỉ vào mặt mình:

"Lần sau không cần vì chút chuyện vặt vãnh này mà đi một chuyến, cái thứ nhỏ

nhặt như mặt nạ này có gì mà quý giá?"

"Được rồi, tôi đã biết, đội trưởng, có điều, về việc của cao ốc giáo vụ, đội

trưởng, ngài có biết nguyên nhân là gì sao?"

"Ta cũng không có tham gia, nhưng ta có nghe nói một chút, chắc là muốn dùng

lúc họp mặt, bắt một tên phản giáo, hoặc gọi là nội gian, nhưng cho dù bố trí

mọi việc tốt đến đâu đi nữa thì cũng sẽ có sơ hở, để cho tên đó trước lúc chết

kịp kích hoạt trận pháp không gian ở trong tòa cao ốc tạo ra sự hỗn loạn;

Ùm, đó là một vị đồng nghiệp của ông lão đang ngồi ở trong nhà, cùng một cái

bộ môn, ông ta là Phó chủ nhiệm, tên phản giáo thì là chủ nhiệm."

"Nội gián..."

Neo xích mặt lại gần Karen một chút, nhỏ giọng nói: "Càng ở nơi xem trọng tín

ngưỡng, thì sẽ càng dễ dàng xuất hiện nội gian có tín ngưỡng kiên định."

Karen nhìn xem Neo, yên lặng mà nép người qua.

Neo đi vào, Karen cũng đi theo hắn vào trở lại phòng khách.

"Chào ngài, đại nhân."

Deron chỉ chỉ Neo, nói: "Được rồi, đừng có lại làm phiền ông, đội trưởng của

cháu tới rồi kìa."

"Đội trưởng?" Richard quay đầu nhìn về phía Neo đang đứng trong phòng

khách, "Ngài... Ngài là đội trưởng Neo sao?"

"Là tôi."

Hai tay Richard nắm vào rồi lại thả ra nhiều lần, có vẻ rất hồi hộp.

Deron mở miệng nói: "Đứa cháu này của ta giao cho anh đấy, làm phiền rồi."

"Cái này là vinh hạnh của tôi, cũng là vinh hạnh của tiểu đội, chỉ là bởi vì tiểu

đội của tôi cũng đã đủ người từ lâu rồi, cho nên không có cách nào cho cậu ấy

vào trong biên chế, cho nên bây giờ cậu ấy chỉ có thể tạm thời làm đội viên

ngoài biên chế, chỉ là cậu ấy sẽ cùng với chúng ta làm nhiệm vụ."

"Cái này không có vấn đề gì." Deron cũng làm ngơ vấn đề biên chế, gia tộc

Guman, làm sao lại để ý đến cái biên chế nhỏ này.

"Xin ngài hãy yên tâm, đã có rất nhiều lần nhiệm vụ không có ai chết, tôi nghĩ

sẽ rất sớm có vị trí thừa ra thôi."

Vẻ mặt của Deron có chút cứng đờ lại, nhưng lúc nhìn về phía cháu trai nhà

mình thì lại phát hiện vẻ mặt cậu ta lại rất kích động.

Neo quay người nhìn về phía Richard, tháo một chiếc nhẫn từ trên tay của mình

xuống, đưa cho Richard.

Richard vô cùng kích động mà nhận lấy chiếc nhẫn bằng cả hai tay.

Karen đứng ở bên cạnh chỉ cảm thấy một màn này hình như cũng rất quen, hi

vọng Richard có thể cố mà quý trọng chiếc nhẫn này đi, đừng có dùng sức mà

thử bẻ nó ra.

"Chắc hẳn một tòa cao ốc giáo vụ mới sẽ được tái xây dựng rất nhanh mà thôi,

đến lúc đó cậu đến mà xử lý hồ sơ một chút."

"Được rồi, đội trưởng, tôi đã biết, chờ đến khi cao ốc giáo vụ hoạt động trở lại

thì tôi sẽ đến làm ngay."

"Ừm, tốt."

Neo nhìn về phía Deron, nói: "Đại nhân, vậy thì tôi đi trước đây."

"Anh có thể trò chuyện với cháu tôi thêm một lát, nó rất sùng bái anh đấy."

Deron nói.

"Tôi vẫn còn có việc." Neo rất thẳng thắng mà từ chối.

Deron gật gật đầu: "Vậy thì anh mau đi đi."

Neo cáo từ rời đi, Karen vẫn như cũ ngồi lại trong phòng khách.

Richard cẩn thận từng li từng tí mà cầm lấy chiếc nhẫn, đi đến trước mặt của

Karen, hỏi: "Karen, anh có cảm thấy phong cách của đội trưởng Neo lúc nãy

làm cho người ta rất tôn sùng hay không, ông nội bảo ngài ấy ở lại, ngài ấy lập

tức nói thẳng còn có việc, thật kích động khi tôi có thể đi theo một vị đội trưởng

như ngài ấy."
 
Chương 646: Phong ấn của Tà Thần (3)


"Chúc mừng cậu." Karen cười nói.

Tôi cam đoan, chờ đến lúc đội trưởng ngồi kể cho cậu nghe về câu chuyện con

vịt nhỏ, cậu sẽ càng kích động hơn.

Deron đứng người lên;

"Ông nội phải đi rồi sao?"

"Việc đã giải quyết xong rồi, không đi thì ở đây làm cái gì, để bà của cháu ở nhà

một mình, ông cũng không yên lòng."

"Ngày mai cháu sẽ đến thăm bà."

"Lo mà làm tốt việc của mình đi, nếu có nhiệm vụ, trong lúc thi hành nhiệm vụ

nhớ nghe theo lời của đội trưởng, một đội ngũ được tạo thành từ những con chó

săn thì không có chỗ cho một con thỏ trắng nhỏ."

"Ông nội à, cháu trai của ông cũng không phải là một bé thỏ trắng, ông cứ chờ

mà xem."

Ánh mắt của Deron lại nhìn qua trên người Karen, người trẻ tuổi này tuổi tác

cũng không chênh lệch với cháu mình là bao nhiêu, mặc một bộ trường bào màu

đen, cho dù chỉ đứng yên ở đó, nhưng cũng đem đến cho người ta một loại cảm

giác rất thoải mái.

"Karen có phải không?"

"Đúng vậy, thưa đại nhân."

"Bạn bè của Richard cũng rất nhiều, nhưng ta nhớ không lầm thì đây là lần đầu

tiên nó dẫn bạn bè về nhà chơi, cho dù là bạn gái của nó, nó cũng chưa dắt về

nhà lần nào.

Đã hai đứa cũng hợp ý như thế, thì cố gắng làm bạn tốt của nhau, về sau nếu có

chuyện gì, có thể để Richard tới tìm ta."

"Cảm ơn đại nhân."

Karen biết, đây chỉ là một câu nói hình thức.

"Ông nội, để cháu tiễn ông." Richard đưa Deron đi ra ngoài, đứa cháu trai này

lộ ra vẻ rất ân cần.

Chờ đến sau khi Richard quay trở lại, Karen nói với cậu ta: "Thời gian cũng

không còn sớm, tôi cũng nên cáo từ."

"Không vội, cứ ngồi một lát, đi, tôi dẫn anh vào phòng sách của cha tôi ngồi

chơi môt chútt."

"Không cần thiết phải như thế này a?"

"Như thế này mới có vẻ chính thức chứ."

Richard lôi kéo cánh tay Karen, ép đẩy Karen đi lên lầu, lúc trước Karen chỉ là

tắm rửa trong nhà tắm lầu hai, cũng không có bước vào phòng, Richard mở ra

cửa phòng sách lầu 2, mời Karen đi vào.

"Cứ tùy ý đi, cái phòng sách này lúc trước là của ông nội tôi, ông nội vì cần

phải trông nom cho bà nội nên đã dọn đến một chỗ có suối nước nóng ở ngoại ô

Thành phố York để an dưỡng rồi, bây giờ cái phòng sách này trên danh nghĩa là

của cha tôi, nhưng cha tôi cũng rất ít khi về nhà, cũng không có dùng đến căn

phòng này nhiều."

Karen quét mắt nhìn qua những cuốn sách đặt trên giá.

"Thấy thích cuốn nào thì cứ trực tiếp lấy đi là được." Richard rất hào phóng mà

nói.

"Không cần."

"Anh có thích đánh cờ không?"

"Không thích."

"Còn đánh bài thì sao?"

"Không thích."

"Hay là uống rượu không? Tầng hầm có hầm rượu đấy."

"Không thích."

"Anh không có thứ gì để yêu thích thì sao có thể hòa nhập với mọi người được

chứ, không nên quá thanh cao nha." Richard dựa người vào giá sách, đánh giá

Karen, "Người mà thanh cao giống như anh đây, làm sao mà ở chung với người

khác cho được, cũng giống như tôi bây giờ này, đã chuẩn bị xong sẵn sàng để

hòa mình vào tiểu đội mới."

Karen cười cười, cùng ở chung với bọn họ, cũng không cần phải biết đánh bài

hay uống rượu mà chỉ cần đủ biến thái là được.

"Yên tâm, chờ đến lúc tôi quen thuộc với mọi người trong đó, tôi cũng sẽ giúp

anh vào trong đội, à mà anh làm việc dưới trướng Thẩm Phán Quan, không phải

là đang mở Nhà Tang Lễ đấy chứ?"

"Đúng vậy, cậu có muốn đến trải nghiệm thử một chút cho biết mùi không?"

"A." Richard lơ đễnh, "Tôi sẽ đến tham gia tang lễ của kẻ mà tôi tự tay giết, tôi

đã chuẩn bị xong tâm lý, sau khi tôi gia nhập vào tiểu đội, mục tiêu thứ nhất mà

tôi tự mình giết chết, tôi sẽ sắp xếp cho hắn một tang lễ thật long trọng, nhưng

tang lễ cũng không phải để an táng cho hắn, anh có biết là dành cho ai không?"

"Chôn cất con người non nớt của chính cậu trong quá khứ."

"A, trời ạ, anh nói tiếp câu này khiến tôi thật sự quá sảng khoái, tôi chợt phát

hiện ra trước đây đã không hiểu được con người của anh, không cần thiết phải

luôn luôn nhiệt tình giống như tôi, nếu như quá nhiệt tình thì về sau người ta lại

càng không biết trân trọng, còn giống như anh luôn luôn giữ vẻ lạnh lùng cao

ngạo như vậy, ngẫu nhiên nói ra một như thế sẽ có hiểu quả lớn hơn rất nhiều."

Karen không thèm để ý đến cậu ta, mà là đem sự chú ý của mình hướng đến

một bức ảnh chụp chung khác trong phòng sách, trong bức ảnh chụp chung này

là ba người trẻ tuổi, theo thứ tự là mẹ của mình và em trai em gái của bà.

"Cậu có vẻ rất có hứng thú với ảnh chụp của gia đình tôi đấy nhỉ."

"Ừm, có thể trông thấy bộ dáng lúc tuổi còn trẻ của hai vị thuật pháp quan đại

nhân, loại cảm giác này rất kỳ diệu."

"Thuật pháp quan có cái gì mà hiếm gặp, trong mắt người ngoài có lẽ cảm thấy

cao không thể chạm, nhưng trong cái tầng lớp này, cũng chỉ đến thế mà thôi."

"Bởi vì có được, cho nên mới sẽ không trân trọng."

"Có lẽ vậy. Thật ra thì tôi vẫn luôn cảm thấy rất tò mò về vị bác gái này, mặc dù

cha và ông nội tôi đều nói rằng bà ấy đã chết, nhưng tôi cảm thấy bà ấy chưa

chết, mà có lẽ đã rời nhà ra ngoài sống; mặc dù thi thể của người trong giáo hội

sẽ bị mang đi sau khi họ chết, nhưng vẫn sẽ dựng lên một cái bia mộ, nhưng tôi

chưa từng thấy người trong nhà bái tế qua bà ấy bao giờ."

Trong này, chắc còn một đoạn chuyện liên quan đằng sau, sau khi mẹ của mình

rời nhà đi rồi mất tích, sau đó xuất hiện ở nhà Inmerais rồi kết hôn với cha

mình, cuối cùng là sinh ra mình.

Nhưng có sự khác nhau với Pall, nhìn thấy ảnh chụp của bà ấy được trưng bày

thoải mái ở nhiều chỗ trong nhà như vậy, có lẽ không phải là cắt đứt quan hệ

với gia đình.

Pall là bởi vì rời nhà hơn một trăm năm rồi sau đó quay trở lại với tư cách của

một vị tổ tiên, nếu như cô ta rời nhà một năm rồi quay trở về thì sẽ được tiếp đãi

theo một cách hoàn toàn khác biệt.
 
Chương 647: Phong ấn của Tà Thần (4)


Richard lại pha thêm một bình trà, quả thực giống như đang vừa uống trà vừa

bàn bạc một chuyện gì lớn lao với Karen trong phòng sách.

Cuối cùng, thấy thời gian thật sự đã quá muộn, Karen một lần nữa cáo từ,

Richard cũng không có giữ lại, tiễn Karen xuống hầm để xe.

"Thật không phải, kéo anh trò chuyện với tôi lâu đến như vậy." Richard nói.

"Không có việc gì, tôi thật ra cũng rất thích tán gẫu với cậu." Karen ngồi vào

trong xe, "Thế nhé, lần sau gặp lại."

"Lần sau lúc anh trông thấy tôi, trên mặt tôi chắc hẳn sẽ mang theo một cái mặt

nạ màu đen, hi vọng anh không nên bị khí chất lạnh lùng của tôi hù dọa đấy."

Đã sửa lại rồi, là mặt nạ màu bạc.

Karen cười cười với cậu ta, khởi động xe rồi lái ra ngoài tầng hầm.

Richard quay người vừa lên lầu thì lấy tay vỗ nhẹ vào trán mình:

"Cái cảm giác thân thiết đáng chết này rốt cuộc là từ đâu mà ra."

...

Trên đường lái xe bề, Karen do dự một chút, vẫn chạy ngang qua phố Ngô

Đồng một chút, bên ngoài có cảnh sát đang phong tỏa con đường, có thể chạy

ngang qua, nhưng không có cách nào chạy tiếp vào trong.

Karen cũng lười dùng căn cước của mình mà vào trong xem, queo một cái, lái

về phía khu Lam Kiều.

Lúc về đến nhà, trời đã rạng sáng.

Karen cũng không biết phải làm sao, mỗi ngày về nha muộn như vậy, đều làm

cho giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của mình bị đảo lộn.

Vừa dừng xe xong, Karen đã nhìn thấy Alfred đi ra.

"Thiếu gia, ngài đã trở về rồi."

"Sao vẫn còn chờ thế?" Karen nghi ngờ nói, anh có nói trước với Alfred sẽ về

trễ, mặc dù mục đích lúc đầu nói lời này cũng không giống nhau, nhưng kết quả

vẫn tương tự.

Đáng tiếc, là mình còn dự đinh giao lưu trao đổi thêm với Gray và Wind, xác

định lại thực lực lúc này của mình, chỉ có thể hẹn lại vào dịp khác.

"Thiếu gia, tôi dựa vào lời dặn dò của ngài, tìm ra phần liên quan đến việc giải

phong ấn của Kevin, mời thiếu gia xem qua."

Alfred lấy ra một bản bút ký màu đen đưa tới trước mặt Karen, phía trên còn

kẹp lấy một cái kẹp sách.

"Để mai xem không được sao?" Karen hỏi.

"Thuộc hạ vẫn đề nghị thiếu gia nên xem vào lúc này."

"Được rồi, vào phòng sách xem."

Karen cầm lấy bản bút ký mà bước vào trong phòng sách, Alfred mở đèn trong

phòng lên.

Lúc này, Kevin cũng chui vào trong phòng sách, ngồi trước bàn đọc sách của

Karen, miệng mở rộng lè lưỡi thành một nụ cười ngây ngô, chỉ có điều cái đầu

chó trụi lũi, có chút buồn cười.

"Pall đâu rồi?" Karen ngồi xuống hỏi, "Ngủ rồi à?"

Ban đêm lúc mình về nhà, đều là Pall cưỡi Kevin xuất hiện để nghênh đón

mình.

"Sau khi khôi phục lại một chút sức mạnh, buổi chiều cô ta rất vui vẻ mà dùng

cầu lửa nấu một lò rượu, kết quả tiêu hao quá nhiều sức lực, đã ngủ mê man

rồi."

"Ha ha." Karen lắc đầu cười, một màn này rất giống với dáng vẻ lúc mình bắt

đầu học tập thuật pháp, "A, đúng rồi, Alfred, anh giúp tôi tìm hai cái thuật pháp

là 【 Hắc Vụ Hành Trình 】 và 【 Quạ Đen Giấy, ngày mai sau khi tôi thức

giấc muốn thử luyện tập một chút, mong rằng sẽ không quá khó."

"Thiếu gia ngài lại nói đùa."

Karen mở ra bản bút ký, trực tiếp lật chỗ kẹp sách, từ chỗ này là phần giới thiệu

và giải thích kỹ càng về nguyên lý phong ấn Tà Thần của ông Hoven.

Sau khi nhìn một hồi, Karen quyết định nhảy một bước, xem cách phá giải

phong ấn.

Sau khi lật hơn bốn mươi trang, cũng sắp đến phần cuối, rốt cục nhìn thấy tiêu

đề "Giải Thích Cách Mở Từng Tầng Phong ́n".

Ông Hoven bỏ ra hơn bốn mươi trang để giải thích lít nha lít nhít về phong ấn

của Tà Thần, có thể thấy được việc phong ấn thành công Tà Thần của ông

Hoven khiến ông xem trọng và vui mừng đến mức nào.

Tương đương với một cuốn sách tham khảo, 95% nội dung đều là dự tính ban

đầu và quá trình thực hiện của chính tác giả.

"Cách mở từng tầng phong ấn".

Một mặt trước chú thích cái vật liệu và đồ vật phụ trợ cần chuẩn bị trước.

Đến dòng cuối cùng phía dưới cùng nhất mới là:

"Bước đầu tiên: "

Ừ, sau cái dấu hai chấm, còn có một phân đoạn.

Karen lật giấy, phát hiện dòng mở đầu của mặt còn lại đó là "Bước thứ hai: Dựa

vào sự hiểu biết của bản thân để tiến hành vận chuyển theo bức vẽ cấu tạo của

trận pháp..."

Hả? Còn bước đầu tiên đâu?

Karen lại lật trở về, lại lật trở lại, sau đó, anh chợt phát hiện, có hai tấm giấy, bị

dán dính vào nhau.

Ngẩng đầu nhìn Alfred một chút, tất nhiên anh ta đã sớm biết.

Trên bàn sách có một con dao rọc giấy nhỏ, đây coi như là dụng cụ bình thường

trên bàn đọc sách, lúc hủy đi thư cần dùng đến, Karen cầm lấy con dao từ từ cẩn

thận từng chút một mà tách hai trang giấy dính liền vào nhau ra.

Sau khi mở ra,

Karen nhìn thấy nội dung hoàn chỉnh của bước đầu tiên.

Sau đó, Karen ngẩng đầu nhìn Kevin đang ngồi chồm hổm ở trước mặt mình,

mắt chó của Kevin đều híp lại thành khe hở, phát huy sự hiền lành và ấm áp của

một con chó lông vàng rất tinh tế, giống như là một đứa trẻ ngoan ngoãn đang

chờ được thưởng một miếng thịt khô.

Hôm nay nó nhìn Pall chơi cả ngày, trong lòng đương nhiên cực kỳ hâm mộ.

Karen lần nữa cúi đầu xuống, nhìn thoáng qua hết nội dung của bước đầu tiên;

Đúng vậy, bước đầu tiên cũng ngắn gọn, ngắn gọn đến mức chỉ là hai câu nói,

nhưng hai câu này, ông Hoven lại dùng đến tận hai mặt giấy.

Bên trái một mặt giấy viết là:

"Cậu thật sự muốn mở phong ấn cho nó???"

Bên phải một mặt giấy viết là:

"Điên rồi à!!!"
 
Chương 648: Con chó dịu dàng (1)


Trước mặt Karen tựa như xuất hiện bóng dáng của ông Hoven, bản thân ông ấy

đang tức giận đến nỗi nhảy dựng lên, có lẽ trong mắt của ông ấy, một khi Karen

lật xem đến tờ bút ký này thì có lẽ anh ta đã bị Tà Thần mê hoặc rồi.

Đối với "Cảm xúc" của ông Hoven, Karen có thể hiểu được, mặc kệ như thế nào

thì thứ được phong ấn trong cơ thể của Kevin đó là một vị Tà Thần.

Cho dù vị Tà Thần này đã sớm bước vào trạng thái của một con "Thú cưng", từ

những việc như mở cửa và tắt đèn đã trở thành kỹ năng bẩm sinh, không chỉ còn

có cung cấp thuật pháp cho mình còn bị Pall xem như vật cưỡi chạy qua chạy

lại suốt cả ngày;

Nhưng Karen chưa hề thật xem nó như là con chó nhà mình nuôi bao giờ.

Thậm chí, phỏng đoán từ góc độ lòng người thì bây giờ con chó này biểu hiện

ra vẻ ngoài càng hiền lành và chất phác, nhưng có lẽ trong nội tâm của nó đã

tích lũy lại không biết bao nhiêu oán hận và phẫn uất.

Nhưng mà, Karen vẫn quyết định muốn mở ra phong ấn cho Kevin.

Không phải là bởi vì anh nhân từ, cũng không phải là bởi vì anh suy nghĩ cảm

tính, mà là thành viên trong tổ chức của mình vốn dĩ cũng không nhiều, nếu như

mình còn không thể tiến hành "Thưởng phạt phân minh", thì cái nhóm này cũng

khó mà dẫn dắt.

Phong ấn nếu là được tạo thành từ từng tầng từng tầng chồng lên nhau, vậy

mình chỉ cần tháo ra từng tầng một là được, cam đoan mình có thể luôn luôn đủ

khả năng để ngăn cản nó.

So với việc thân phận của mình bị bại lộ và gặp phải tình cảnh xấu hổ khi được

“Phụng dưỡng” từ giáo hội thì nếu như thân phận của Kevin bại lộ vậy thì chắc

chắn sẽ gặp phải sự trấn áp không chút nương tay nào đến từ tất cả các giáo hội

chính thống, cho nên Karen cũng không lo lắng lắm về việc con chó này sẽ leo

tường ra ngoài để mật báo...

Lúc này, Kevin vẫn ngồi xổm ở đó có vẻ cũng đã nhận ra được điều gì, ánh mắt

thỉnh thoảng lại hướng về vị trí bàn đọc sách, nhưng vẫn duy trì nụ cười ấm áp

ở trên miệng mình.

Karen bắt đầu nhìn hướng xuống dưới, phương pháp thật sự để mở ra phong ấn

bắt đầu từ bước thứ hai, từ bước thứ hai đến bước thứ mười, phương pháp tổng

cộng có chín bước, ông Hoven cung cấp cho Karen tương đương với một bộ

công thức, việc Karen cần phải làm, chỉ cần dựa theo trình tự để giải đề bài,

từng bước từng bước thay công thức vào.

Mặc dù ở phần cuối của một bước đều sẽ xuất hiện một câu cảnh báo của ông

Hoven:

"Bước thứ hai... Cháu thật sự đã nghĩ kỹ sao?"

"Bước thứ ba... Ta cảm thấy cháu có thể ngồi suy nghĩ rồi cân nhắc lại?"

"Bước thứ tư... Thế nhưng nó là Tà Thần đấy!"

"Bước thứ năm... Bây giờ tỉnh ngộ thì vẫn còn kịp!"

"..."

"Bước thứ chín... Thật sự quyết tâm muốn làm việc này sao?"

"Bước thứ mười... Cháu sắp mở ra chiếc lồng của ác quỷ đấy!"

Sau khi xem hết toàn bộ nội dung một lần, Karen duỗi lưng một cái, thuận tay

lật đến một trang cuối cùng, chuẩn bị lắng một lời cuối cùng của ông Hoven.

Kết quả, trên một trang cuối cùng viết:

"Bởi vì lúc trước phong ấn Ranedal, là Dis bắt nó từ trong lồng ngực của cháu,

lại moi ra từ trong lồng ngực của ông ấy, linh hồn của nó... Không, sự tồn tại

của nó cùng với trong lúc ta tiến hành quá trình phong ấn, tất nhiên sẽ không

tránh khỏi việc lây nhiễm bởi dòng máu của gia tộc Inmerais.

Cho nên, cuối cùng có một tin tức tốt phải nói cho cháu, Karen bé bỏng à, cái

trận pháp này của ta, chỉ có người có huyết thống của gia tộc Inmerais tự tay

tiến hành, mới có thể giải trừ thành công.

Suy nghĩ thêm đến sự ảnh hưởng từ nghi thức huyết tế của Dis, trên đời này,

ngài Tà Thần đại nhân của chúng ta cũng chỉ có thể được giải thoát khỏi phong

ấn bởi hai người mà thôi, ngoại trừ cháu thì chỉ còn Dis.

Đương nhiên, cũng không ngoại trừ thêm vài trường hợp đặt biệt, ví như lúc

cháu ngẩng đầu nhìn lên, dường như có thể nhìn thấy những đấng tối cao đó,

bọn họ chắc chắn có thể tùy ý mà phá bỏ phong ấn của nó, nhưng vấn đề là,

ngài Tà Thần có dám đến nhờ bọn họ giúp đỡ hay không?

Xin hãy đem đoạn chữ viết này cho nó đọc, ta tin tưởng nếu cháu đã có quyết

định giúp nó giải trừ phong ấn thì nó cũng đã có năng lực đọc hiểu chữ viết.

Cuối cùng,

Ta có một lời khuyên nhỏ dành cho ngài Tà Thần của chúng ta,

Đó chính là:

Làm chó cho thật tốt vì đó là đường lui duy nhất dành cho ngươi! "

Karen sờ lên cái mũi, nâng chén trà lên nhấp một ngụm, anh cảm thấy nếu đem

đoạn nội dung này đưa cho Kevin nhìn thì có hơi tàn nhẫn đối với một con chó.

Nhưng cuộc sống mà, cũng nên trải qua vài lần trắc trở và khó khăn thì con

người ta mới có thể trở nên càng chín chắn, đời người đã vất vả đến thế, đời chó

cũng đâu không may mắn mà thoát khỏi.

Cho nên, Karen chỉ chỉ ngón tay vào một trang bút ký này.

Alfred đi đến trước, cầm lấy bản bút ký, sau khi xem xong, thấy Karen cũng gật

nhẹ đầu, anh ta đem bản bút ký đưa xuống trước mặt Kevin để nó xem.

Từ việc cái đầu nhỏ của Karen lắc lư lên xuống qua trái qua phải có thể cho

thấy, nó thật sự là đang đọc, hơn nữa đọc rất cẩn thận.

Chờ đến sau khi đọc xong câu cuối cùng, Kevin trừng mắt nhìn, tiếp tục lè lưỡi

lộ ra nụ cười thật thà, cái đuôi vẫn đang vung vẩy.

Alfred ngồi xổm ở trước mặt của Kevin, mở miệng nói:

"Mặc kệ ngươi là đang thật lòng hay là nhẫn nhịn chịu đựng, ta chỉ hi vọng nhắc

nhở ngươi một điều, ngươi đang gặp một lần kỳ ngộ lớn nhất trong cuộc đời của

mình.

Đấng vĩ đại đã cho ngươi thấy tấm lòng nhân từ bao dung và ý chí mênh mông

của ngài,

Cái này không liên quan đến việc ngươi là Kevin hay vẫn là Ranedal, cho dù

ngươi chỉ là một con chó lang thang ngoài đường, nếu đã ngồi ở vị trí này, cũng

có thể được hào quang sáng chói của đấng vĩ đại chiếu xuống gột rửa cơ thể của

ngươi.

Bầu trời và mặt đất đều không hiền từ mà xem mọi vật như chó rơm." (Đạo đức

kinh: Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu.)

"..." Kevin.

"Ngươi có thể cảm nhận được thâm ý của câu nói này sao?" Alfred hỏi.

Kevin gật nhẹ đầu, lại lắc đầu.
 
Chương 649: Con chó dịu dàng (2)


Alfred mỉm cười nói:

"Cái này cũng không quan trọng, thật ra, ta chỉ muốn nói cho ngươi hiểu rằng,

ngươi thần phục, ngươi nhẫn nhịn, bao gồm cả sự phản bội, sự uất ức của

ngươi, tất cả mọi thứ đối với đấng vĩ đại cũng không hề có ý nghĩa gì cả.

Cho dù ngươi làm ra bất cứ hành động gì đi chăng nữa, kết quả cuối cùng cũng

sẽ giống như nhau mà thôi;

Đó chính là, hào quang vĩ đại của ngài sẽ càng thêm lấp lánh!

Lựa chọn của ngươi, sẽ chỉ ảnh hưởng đến địa vị tương lai của ngươi.

Là sẽ vĩnh viễn bị trục xuất vào trong hư vô của sự tăm tối vĩnh hằng,

Hay là,

Trong một góc của bức tranh tường thần thánh kia, lấy được một vị trí thuộc về

chính ngươi?"

Kevin nhìn chằm chằm vào Alfred,

Alfred cũng đã đứng người lên, mặt hướng về phía Karen ngồi sau bàn đọc

sách:

"Thiếu gia, tôi đã chuẩn bị xong vật liệu, ngài muốn ngày mai thức dậy rồi bắt

đầu, hay là bắt đầu ngay bây giờ?"

"Bây giờ đi." Karen trả lời, "Hoàn thành xong thì tôi sẽ nghỉ ngơi sau."

Giấc ngủ đối với Karen mà nói, luôn luôn đều rất quan trọng, anh càng quen với

việc tinh thần dồi dào sau khi thức giấc để đi đối mặt với một ngày mới.

"Được rồi, thiếu gia, xin ngài chờ tôi một chút mà thôi, tôi sẽ bố trí xong mọi

thứ."

"Ừm."

Alfred đi ra khỏi phòng sách hướng về trong nhà kho.

Karen thì đứng người lên, đi tới phòng ngủ.

Pall đang phủ kín chăn mền, nghiêng người mà nằm gáy o o, có thể thấy được,

cô ta đang ngủ rất ngon.

Alfred nói cô ta hôm nay sau khi phục hồi được một chút năng lực đã vui mừng

đến nỗi dùng năng lực của mình đi nấu một nồi nước, kết quả tiêu hao tinh thần

quá nhiều;

Trong đầu tưởng tượng ra cảnh này, khóe miệng của Karen cũng không kiềm

được mà cười lên.

Chỉ chốc lát, trong phòng sách có tiếng vang truyền đến, Karen đi trở về phòng

sách, trông thấy Alfred đã bố trí xong nghi thức.

Kevin đang ngồi ở vị trí chính giữa, thu lại nụ cười trên miệng, có chút nghiêm

túc, cũng có chút hồi hộp.

Ở trước mặt nó, còn có để một cái ghế đẩu có lưng dựa, đây là Alfred chuẩn bị

chuyên môn cho Karen.

Karen ngồi xuống trên ghế đẩu, Alfred lại chuyển hai cái bàn trà nhỏ qua hai

bên Karen, ở trên cái bàn bên tay trái là cuốn bút ký ban nãy, còn trên cái bàn

bên tay phải là một ly nước đá, một dĩa sô cô la đen cùng một dĩa bánh gatô

nhỏ.

Có lẽ cảm thấy thời gian sẽ rất dài, cho nên Alfred đã chuẩn bị kỹ càng cho

thiếu gia nhà mình.

Karen cầm bản bút ký lên, bắt đầu từ bước thứ hai, dựa theo trình tự mà tiến

hành.

Thời gian dần trôi qua, trận pháp bao quanh Kevin bắt đầu có ánh sáng đang

chuyển động, tay trái Karen tiếp tục cầm bản bút ký, tay phải thì đưa ra phía

trước, hướng về vị trí của Kevin, không ngừng chuyển động ngón tay.

Cái này giống như là giải đề toán, cho dù công thức và trình tự làm bài đã được

cho sẵn, bỏ qua việc thao tác không được lưu loát thì việc tính toán cơ bản vẫn

cần tự mình làm, quá trình này tất nhiên cũng không thể nào nhanh được.

Theo quá trình Karen thực hiện từng bước, trên người Karen cũng xuất hiện

từng vòng sáng mang theo khí tức của Nguyên Lý.

Lúc những vòng sáng này xuất hiện, trong một góc của phòng sách, xuất hiện

bóng dáng của ông lão tàn dư của Ánh Sáng Thần Giáo kia.

Đây là Alfred lần thứ nhất "Trông thấy" ông lão này, nhưng anh ta cũng đã sớm

biết về sự tồn tại của ông ta, lập tức gật nhẽ đầu với ông ta: "Xin chào."

Lão giả cũng gật đầu đáp lại: "Xin chào."

Lập tức, lão giả bước đến gần chỗ nghi thức một chút, yên lặng mà quan sát,

Alfred cũng bước về phía trước vài bước, đứng ở bên người ông lão.

"Ta không có cách nào ảnh hưởng đến các người đâu, xin hãy yên tâm, ta chỉ

tồn tại trong tư tưởng, thứ ta có thể ảnh hưởng cũng chỉ là tư tưởng, anh cảm

thấy tôi có thể ảnh hưởng đến tư tưởng của cậu ta sao?"

Ông lão chỉ chỉ ngồi vào Karen đang ngồi ở đó tập trung vào nghi thức.

"Có thể cùng giao lưu tư tưởng với thiếu gia là phúc lợi của ông."

"Không, đây là ô uế." Ông lão cũng không e ngại mà nói thẳng, "Ta đã nghi

ngờ"

Nghi ngờ về tín ngưỡng của mình.

"Có thể được thiếu gia dạy bảo, trông thấy rõ ràng con đường ở phía trước, đó

là kỳ ngộ của ông."

"Ta chỉ là một cái dấu ấn tư tưởng mà thôi, ta cũng không phải là chính ta, ta

cũng sẽ không ảnh hưởng tới chính mình trong hiện thực."

"Bầu trời và mặt đất đều không lương thiện, xem vạn vật như chó rơm."

Alfred một lần nữa đem lời trích dẫn này nói ra, không phải là anh ta không có

câu khác để nói, mà là bởi vì anh ta cảm thấy câu nói này phù hợp hơn.

Lúc trước là nói với một con chó, lần này là nói với một cái dấu ấn tư tưởng,

cũng không tính là người, còn cái sau thì ngay cả sinh vật cũng không phải.

"Chó rơm, là để chỉ cái gì thế?" Lão giả hỏi.

"Ta hiểu là, là một loại tế phẩm mà người ta sử dụng trong những hoàn cảnh

văn hóa đặc biệt."

"Là tế phẩm sao, vậy còn bầu trời và mặt đất là nói về thần?"

"Đúng vậy, nhưng ta càng cho rằng, đây là một loại xưng hô còn cao cả hơn cả

thần, ít nhất cũng là tập hợp ý chí của chúng thần lại."

"Ta hiểu được, câu nói này, rất có hàm ý, nhưng cũng rất mang tính nổi loạn,

bởi vì trong lời tuyên truyền của mỗi thần giáo, đều khóa chặt quan hệ của chủ

thần mà mình tôn thờ với giáo hội của mình.

Ta nhớ được người của Nguyên Lý thần giáo từng nghiên cứu ra qua một cái lý

luận, xem thần tính như một điểm chấm và một mặt phẳng.

Còn cách lý luận này, so với lý luận của đám người Nguyên Lý thần giáo kia,

càng cao hơn một cấp bậc.

Rất tốt, ta cảm thấy rất dễ chịu, bởi vì ta thế mà cũng có thể cùng với bản thể

của chính mình cảm nhận được ta cũng là một con chó rơm.

Ai, ta đã cảm giác được, tín ngưỡng của ta đang lung lay tan vỡ, còn có một thứ

cùng lung lay, đó là nhận biết và định vị của chính con người ta."

"Là thiếu gia để cho ông sinh ra một con người mới, để ông có được chính

mình."
 
Chương 650: Con chó dịu dàng (3)


Lão giả nhìn xem Alfred, hơi kinh ngạc, sau đó, theo bản năng ông ta đã cảm

giác được một loại nguy cơ;

Bởi vì ông ta có một loại dự cảm, mình trong tương lại, rất có thể sẽ có xu thế

thay đổi thành một kẻ giống như người đang mặc áo vét đỏ đứng bên cạnh này.

Cho nên, ông lão lập tức lựa chọn chuyển chủ đề, chỉ vào Kevin đang ngồi giữa

nghi thức mà hỏi:

"Trong cơ thể của con chó này đang có phong ấn thứ gì à?"

"Ừm."

"Phong ấn cái gì thế?"

"Một vị Tà Thần."

"A?"

"Tà Thần Ranedal."

"Ách..."

Biểu cảm của ông lão có chút khuếch đại, ông ta dường như đã quên mất lúc

đầu mình xuất hiện có vẻ trầm ổn biết bao.

"Cho nên, việc đang làm lúc này là?"

"Thiếu gia đang tự mình mở ra phong ấn cho Tà Thần."

"Ta không có nghe lầm phải không?"

"Không có."

"Không có bị điên?" Ông lão hỏi lại một lần nữa, nét mặt của ông, đã biến từ

cường điệu hóa sang cứng ngắc, "Chẳng lẽ cái hình chiếu tư tưởng này của

mình, đã bị bóp méo mà xuất hiện ảo giác?"

Alfred mỉm cười nói: "Ông và vị Tà Thần này, trong mắt của thiếu gia, đều là

chó rơm."

"À."

Ông lão lên tiếng trong sự chết lặng, bóng dáng của ông ta đã bắt đầu bị bóp

méo, âm thanh của ông ta đã xuất hiện sự hỗn loạn:

"Ta vẫn như cũ... vững tin... Ánh sáng vĩ đại... Thần Ánh Sáng."

Alfred đáp lại nói:

"Nhưng khoảng cách của ông với Thần Ánh Sáng quá xa, nhưng thiếu gia, vẫn

đang luôn ở trước mắt ông."

"Anh nói... Rất đúng..."

Bóng dáng của ông lão từ từ tiêu tán, thời gian mỗi lần xuất hiện của ông ta

càng lúc càng ngắn, nhưng mỗi lần chịu sự đả kích lại càng ngày càng lớn hơn.

Lúc này,

Trình tự giải phong ấn của Karen cho Kevin đã tiến vào giai đoạn mấu chốt.

Kevin và vị kia trong cơ thể của Kevin, vào lúc này mở ra tất cả phòng bị đối

với Karen.

Dưới loại tình huống này, khoảng cách giữa hai linh hồn rất gần, một bên nào

mạnh hơn có thể nhìn thấy một chút ký ức ở sâu trong linh hồn của bên còn lại,

theo thói quen nghề nghiệp thì Karen cũng không có từ chối cơ hội này.

...

"Rầm rầm..."

"Rầm rầm..."

Âm thanh sóng lớn đang không ngừng truyền đến tai.

Karen phát hiện mình đang đứng trên một bờ cát, phía trên một tảng đá ngầm

trước mắt, có bóng dáng một người đàn ông đang ngồi, Karen đi tới, leo lên trên

tảng đá ngầm, đứng ở bên cạnh người đàn ông.

Sau đó, Karen trông thấy một dãy đá ngầm bên bờ biển khác, có một cái bến

cảng rất lớn, bên trong bến cảng có đậu rất nhiều thuyền của bọn cướp biển.

Ở trong bến cảng, đang có đầy người đứng lít nha lít nhít.

Ngay sau đó, Karen trông thấy một người phụ nữ mặc váy dài trắng, dưới sự

chen chúc của đám người, đi tới một bên bến cảng, một thân một mình cô leo

lên trên một con thuyền nhỏ.

Trên bờ, những người phụ nữ tất cả đều quỳ mọp xuống đất, trong miệng bắt

đầu phát ra những lời ca tụng và ngâm xướng

Bốn phía, vào lúc này từng đám cướp biển hung tợn bỗng nhiên trở nên yên

lặng.

Nơi chiếc thuyền nhỏ của người phụ nữ kia, bắt đầu trôi dần vào sâu trong đại

dương mênh mông, trên người của cô cũng tỏa ra ánh sáng trắng nhu hòa, giống

như là một vầng trăng hiền diệu, rơi xuống trong biển cả.

Ở nơi sâu trong đại dương, bỗng nhiên có một vách tường nước dâng lên, bức

tường này càng ngày càng cao, dường như che khuất mặt trời ở phía sau, để cho

vùng bến cảng này chìm vào bóng tối.

Nhưng một vầng trăng đại diện cho người phụ nữ kia, trở thành nguồn ánh sáng

thay thế.

Bên trong bức tường nước biển, một cái miệng to lớn hiện ra, tựa như có thể

nuốt chửng tất cả mọi thứ trên thế gian.

Con thuyền nhỏ của cô ta trôi dạt vào trong cái miệng khổng lồ này.

Trong chốc lát,

Cái miệng kia khép lại, ánh sáng biến mất, dường như tất cả mọi chuyện vừa

xảy ra trước đây chỉ là ảo giác, nhưng trên trời lúc này lại bắt đầu đổ mưa.

Từ trong bến cảng lúc này truyền đến tiếng khóc của những người phụ nữ kia.

Người đàn ông đang ngồi bên cạnh Karen lúc nãy bỗng nhiên nhảy thẳng xuống

biển,

Mở miệng nói:

"Ta thề, một ngày nào đó trong tương lai, ta sẽ để cho Hải Thần giáo diệt vong,

ta muốn để cho Hải Thần... Ngã xuống!"

...

Cảnh tượng ký ức đến đây là hết, trong ánh mắt Karen của Karen xuất hiện một

vòng sách, tổng cộng có mười hai cái vòng sáng, tượng trưng cho mười hai tầng

phong ấn.

Karen đưa tay đặt lên trên vòng sáng thứ nhất, không bao lâu sau, vòng sáng thứ

nhất biến mất.

Lập tức,

Karen chủ động kết thúc nghi thức, ý thức trở về trong cơ thể của chính mình,

lúc mở mắt ra, anh cũng không nhìn thấy một Kevin vì được giải bỏ phong ấn

mà vui mừng phấn khích, mà là nhìn thấy Kevin đang nằm mọp ở chỗ cũ, trong

mắt chứa đầy nước mắt.

Nó giấu đầu mình ở dưới hai bàn chân, cố gắng che đầu mình vào sâu bên

trong.

Karen không nói gì thêm, mà là ra hiệu Alfred có thể dọn dẹp nghi thức.

Lập tức, Karen đi ra khỏi phòng sách, bước vào phòng tắm, bắt đầu tắm rửa.

Nước ấm cọ rửa cơ thề, để cho Karen trong lúc vô thức nhớ đến cảnh tượng

mình đã trông thấy trong ký ức của Kevin.

Người phụ nữ ngồi trên con thuyền nhỏ trôi dạt vào trong đại dương kia chính

là nữ thần Mills sao?

Người mà Ranedal yêu, là nữ thần Mills?

Căn cứ theo tư liệu mà Karen tra ra được:

Nữ thần Mills vì trên sự sinh tồn của những gái điếm trên đảo, vì bảo vệ bọn họ,

chủ động đi vào sâu trong biển cả, để biển cả nuốt chửng, trở thành tình nhân

của Hải Thần, từ đó về sau, trong quần thể của đám hải tặc xuất hiện một quy

định:

Mặc kệ lúc nào, cũng không thể thiếu nợ tiền của gái điếm!

Nếu không, lúc mà ngươi ra khơi, mặt trăng sẽ báo tin cho biển cả, sóng biển sẽ

lật tung thuyền của ngươi, nuốt chửng mọi thứ.

Đây là hiệp nghị giữa nữ thần Mills và Hải Thần, rốt cuộc, có thể để cho đám

hải tặc coi trời bằng vung kia e ngại cũng chỉ có biển cả.

Cho nên, nếu nói đúng thì nữ thần Mills cũng không phải là Chủ Thần, thậm

chí, trong các giáo hội chính thống đều không xem bà ta là Chân Thần, bà ta

càng giống như là một vị thần chi nhánh dựa vào bên người của Hải Thần.

Nhưng về sau, cùng với việc sụp đổ của Hải Thần Giáo, tín ngưỡng chính thống

của Hải Thần giáo bắt đầu tan rã, vốn dĩ nữ thần Mills chỉ là thần chi nhánh bắt

đầu bước lên vị trí chính;

Tín đồ của bà cũng không chỉ là những gái điếm trên đảo, mà đã trải rộng khắp

lục địa.

Sự tan rã của Hải Thần giáo là do con chó nhà mình làm ra?

Thế nhưng là, nó lại vì cái gì mà bị Trật Tự Thần Giáo trấn áp thành Tà Thần

rồi từ đó bị phong ấn?

Tắm xong, Karen đi ra phòng tắm, nằm lên giường, sau khi giúp Pall phủ lại

chăn, anh tắt đèn, hai mắt nhắm nghiền.

Trong màn đêm,

Một con chó đang ngồi trên nóc nhà tang lễ, nó đang ngẩng đầu nhìn mặt trăng

trên trời đêm;

Nó giơ cổ lên,

Nó hé miệng,

Không có tru dài, cũng không có sủa loạn,

Mà là duỗi ra móng vuốt, hướng lên trời cào cào nắm nắm, nhưng cũng không

chạm được đến thứ gì cả.

Nó nằm mọp xuống cũng không biết phải làm sao, nó nghiêng người, nằm ở

trên nóc nhà, lúc này giống như là đang nằm song song với mặt trăng.

Trong mắt của nó xuất hiện tràn ngập lòng thù hận và không cam lòng, nhưng

lập tức lại biến thành sự mệt mỏi và cô đơn;

Cuối cùng,

Nó lại giơ chân chó ra, học theo động tác của người nào đó trong nhà thường

làm với một con mèo;

Kéo chăn lại cho vầng trăng phía trên cao;

Cùng tiếng kêu dịu dàng:

"Uông ~ "
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom