Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 2030


Một lúc lâu sau, cô ấy mới nói: “Cô ấy không sao, đều là vết thương ngoài da, chỉ là vết thương này…”  

Suy cho cùng, Lâm Kiều Hân da mỏng thịt mềm...  

Liễu Thanh Duyệt kéo lớp áo trước ngực Lâm Kiều Hân.  

Lộ ra mảnh da trắng nõn.  

Trương Minh Vũ đỏ mặt, vô thức quay đầu nhìn sang một bên.  

Mặt Lâm Kiều Hân cũng đỏ ửng.  

Nhưng phản ứng của Trương Minh Vũ...  

Không biết vì sao, trong lòng Lâm Kiều Hân lại xuất hiện một cảm giác chua xót.  

Tại sao……  

Haizz.  

Cuối cùng, Lâm Kiều Hân khẽ thở dài, nhưng trong đôi mắt đẹp của cô lại lóe lên vẻ kiên định!  

Lâu sau, Liễu Thanh Duyệt trầm giọng nói: "Bị rách da, chỗ này rất dễ khôi phục, nhưng vết thương...”  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Lâm Kiều Hân không có biểu cảm gì trên khuôn mặt.  

Xét cho cùng... mong ước lớn nhất của cô là sống sót ra ngoài.  

Trương Minh Vũ lo lắng hỏi: "Vết thương sao vậy?"  

Liễu Thanh Duyệt hơi lo lắng nói: "Vết thương chắc là sẽ để lại sẹo”.  

Hả?  

Đôi mắt của Trương Minh Vũ mở to ngay lập tức.  

Sẹo ư?  

Chuyện này...  

Suy cho cùng, cô gái nào mà không yêu cái đẹp chứ?  

Vết thương khiến người khác nhìn cũng khiếp sợ này sẽ để lại sẹo lớn đến mức nào?  

Lâm Kiều Hân khẽ cau mày.  

Nhưng... cô nhanh chóng nghĩ thông suốt.  

Trương Minh Vũ nghiêm túc hỏi: “Chị tư, có cách nào không để lại sẹo không?”  

Liễu Thanh Duyệt nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Bây giờ đưa tới bệnh viện thẩm mỹ tốt nhất cũng vô dụng, vết thương còn chưa lành”.  

"Nhưng sau khi lành... cũng không dễ dàng loại bỏ”.  

Không dễ dàng để loại bỏ?  

Đôi mắt Trương Minh Vũ lóe sáng, hỏi: "Nói cách khác, vẫn còn có cách đúng không?”  

Liễu Thanh Duyệt gật đầu nói: "Có, nhưng dược liệu rất khó tìm”.  

Dược liệu ư?  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ vội vàng nói: "Cần dược liệu gì?"  

Thấy vậy, ánh mắt kiên định của Lâm Kiều Hân càng thêm sâu!  

Anh ấy…  

Rõ ràng là vết thương trên người mình, vậy mà anh ấy còn nôn nóng hơn mình nữa...  

Vô thức, khóe miệng Lâm Kiều Hân chậm rãi nở nụ cười.  

Thật ấm áp.  

Trương Minh Vũ không để ý, trong lòng rất sốt sắng.  

Thấy vậy, Liễu Thanh Duyệt chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Dược liệu này thật sự rất khó tìm, chị đưa phương thuốc cho em cũng vô dụng, trong đó có một loại dược liệu đã nhiều năm nay chị chưa từng thấy... "  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Rất hiếm ư?  

Một lúc lâu sau, Trương Minh Vũ nói: "Vậy hãy đưa phương thuốc cho em, ngộ nhỡ em có thể tìm được”.  

Liễu Thanh Duyệt gật đầu nói: "Được rồi, khi về chị sẽ tìm lại, phương thuốc này về cơ bản không thể dùng được nên chị cũng chẳng nhớ”.  

Trương Minh Vũ nặng nề gật đầu.  

Liễu Thanh Duyệt liếc mắt không vui.  

Cô ấy biết bây giờ có nói gì cũng vô ích, bảo Trương Minh Vũ tự mình đập đầu vào tường còn dễ hơn.  

Liễu Thanh Duyệt nói: "Được rồi, trước tiên em hãy đưa Kiều Hân về phòng, chị sẽ đi tìm một ít rượu thuốc, em giúp cô ấy làm sạch vết thương”.  

Trương Minh Vũ nặng nề gật đầu.  

Ngay sau đó, Liễu Thanh Duyệt đứng dậy bước ra khỏi biệt thự.  

Trương Minh Vũ xoay người lại.  

Vừa định lên tiếng...  

Tuy nhiên, ánh mắt của anh lại bắt gặp ánh mắt phức tạp của Lâm Kiều Hân.  

Trương Minh Vũ sửng sốt. 
 
Chương 2031


Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân đỏ bừng, cô ấy lặng lẽ nhìn đi chỗ khác.  

Trương Minh Vũ nhẹ nhàng cười nói: "Anh đưa em về phòng trước nhé?"  

Lâm Kiều Hân khẽ gật đầu.  

Trương Minh Vũ không chần chừ nữa, anh tiến lên mấy bước nhẹ nhàng bế Lâm Kiều Hân lên lần nữa.  

Bước lên tầng hai.  

Chẳng mấy chốc, hai người đã về tới phòng.  

Trương Minh Vũ nhẹ nhàng đặt Lâm Kiều Hân lên giường.  

Ôi!  

Lâm Kiều Hân khẽ cau mày, thở hổn hển vì đau đớn.  

Cơ thể Trương Minh Vũ căng cứng.  

Anh đã rất cẩn thận, nhưng vẫn chạm vào vết thương.  

Một nụ cười nhanh chóng xuất hiện trên khuôn mặt của Lâm Kiều Hân.  

Thấy vậy, Trương Minh Vũ càng khó chịu hơn.  

Nhìn kỹ lại...  

Chiếc áo sơ mi trắng của Lâm Kiều Hân đã dính đầy vết máu!  

Những vết roi lộ ra trên cổ thậm chí còn dọa người hơn!  

Phù!  

Trương Minh Vũ cố gắng điều chỉnh hô hấp, khống chế lửa giận trong lòng!  

Nhưng...  

Dạ Thập Nhị, mối thù của tao và mày... vẫn chưa xong đâu!  

Trương Minh Vũ siết chặt nắm đấm, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo!  

Thấy vậy, suy nghĩ của Lâm Kiều Hân càng thêm phức tạp.  

Anh ấy…  

Trương Minh Vũ gượng cười hỏi: "Sao vậy? Còn đau không?"  

Lâm Kiều Hân mỉm cười lắc đầu, nói: “Hết đau lâu rồi”.  

Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu, kiên định nói: "Yên tâm, sớm muộn gì cũng có một ngày anh sẽ khiến Dạ Thập Nhị phải trả cái giá gấp trăm lần”.  

Câu nói này hừng hực khí thế!  

Vẻ bất ngờ lóe lên trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân.  

Đây... thật sự là Trương Minh Vũ sao?  

Trong lòng cô xuất hiện một cảm giác lâng lâng không thể giải thích được.  

Chẳng mấy chốc, tiếng gõ cửa vang lên.  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Liễu Thanh Duyệt bưng một bình rượu thuốc đi vào, nói: "Lau sạch vết thương cho cô ấy, sau đó bôi rượu thuốc vào đi”.  

Trương Minh Vũ sững sờ trong giây lát.  

Em làm ư?

Ánh mắt Trương Minh Vũ trống rỗng, nói: "Chị tư, em... không biết làm”.  

Liễu Thanh Duyệt hậm hực trợn tròn mắt: "Chị cũng hết cách, chị còn việc khác cần phải đi xử lý”.  

"Em tự xem mà làm đi”.  

Nói xong, cô ấy trừng mắt nhìn Trương Minh Vũ.  

Thẳng thắn!  

Liễu Thanh Duyệt không do dự, quay người bước ra khỏi phòng.  

Trương Minh Vũ chết lặng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Liễu Thanh Duyệt.  

Bối rối.  

Mình xử lý vết thương cho cô ấy sao?  

Suy cho cùng... vết thương của Lâm Kiều Hân khắp cả người...  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt.  

Thẫn thờ xoay người...  

Nhưng ánh mắt của anh vừa lúc bắt gặp ánh mắt hơi ngượng ngùng của Lâm Kiều Hân.  

Trương Minh Vũ càng thêm lúng túng!  

Phải làm sao đây?  

Lâm Kiều Hân khẽ cắn răng, trên mặt nóng như lửa đốt.  

Em...  

Nhưng cô không biết phải làm gì bây giờ.  

Mãi lâu sau, Trương Minh Vũ yên lặng cầm lấy rượu thuốc, hỏi: "À... để anh!"  

Nói xong, anh vô cùng lúng túng.  

Lâm Kiều Hân yên lặng gật đầu.  

Dẫu sao cũng không còn cách nào khác.  

Hơn nữa...  

Không hiểu sao, suy nghĩ phức tạp đó lại xuất hiện trong đầu Lâm Kiều Hân.  

Chúng ta... không phải là vợ chồng sao?  

Trương Minh Vũ gật đầu với một nụ cười gượng gạo.  

Ngay sau đó, anh di chuyển cơ thể của mình từ từ ngồi xuống mép giường. 
 
Chương 2032


Nhưng...  

Trương Minh Vũ ngồi ngơ ngác, không biết nên bắt đầu từ đâu.  

Lâm Kiều Hân khẽ nghiến răng.  

Mình đang đắn đo gì vậy? Với sự kiên định vừa nãy ư?  

Đột nhiên, hình ảnh Trương Minh Vũ không màng đến tất cả mọi thứ vừa nãy lại hiện lên trong đầu cô.  

Càng thêm kiên định!  

Lâm Kiều Hân khẽ nói: "Anh đỡ em dậy đi”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ mờ mịt.  

Một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi đưa tay đỡ Lâm Kiều Hân đứng dậy.  

Lâm Kiều Hân lại cau mày vì đau đớn.  

Dù chỉ là quất roi vào da thịt, nhưng... thực sự rất đau.  

Đau đớn thấu tim gan!  

Lâm Kiều Hân chậm rãi ngồi thẳng dậy.  

Trương Minh Vũ sững sờ nhìn chằm chằm.  

Cô ấy định làm gì?  

Chẳng mấy chốc, Lâm Kiều Hân vươn tay cởi cúc áo sơ mi của mình.  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ nuốt nước bọt, đột nhiên trong đầu xuất hiện một ý nghĩ.  

Cô ấy sẽ không...  

Nhưng còn chưa kịp nghĩ nhiều, Lâm Kiều Hân đã bắt đầu chậm rãi cởi cúc áo của mình...  

Một cúc hai cúc...  

Ơ kìa...  

Thấy vậy, Trương Minh Vũ trợn to hai mắt!  

Cô ấy... không kiêng dè gì sao?  

Dù họ là vợ chồng, nhưng... chưa từng vượt qua giới hạn.  

Trải qua một thời gian dài như vậy, bọn họ chỉ miễn cưỡng được coi là bạn bè mà thôi...  

Trương Minh Vũ ngẩn ra.  

Trong lúc bàng hoàng, Lâm Kiều Hân đã cởi hết cúc áo.  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ nuốt nước bọt.  

Hoàn toàn chết lặng!  

Một mảng da trắng nõn nà mơ hồ lọt vào trong tầm mắt, hô hấp của Trương Minh Vũ đã bắt đầu trở nên dồn dập!  

Chuyện này...  

Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân vẫn ửng hồng như cũ!  

Nhưng...  

Tiếp theo nên làm gì?  

Lâm Kiều Hân nghiến chặt răng, cởi bỏ hoàn toàn chiếc áo sơ mi của mình!  

Chỉ còn một chiếc áo...  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ nuốt nước bọt.  

Vóc dáng này...  

Không quá mập cũng không quá gầy, thật hoàn hảo!  

Đặc biệt là vòng eo nhỏ có thể nắm được... hấp dẫn mê người!  

Lâm Kiều Hân hít một hơi thật sâu từ từ nằm xuống giường.  

Trương Minh Vũ vẫn còn thẫn thờ.  

Hồi lâu sau, giọng nói bình tĩnh của Lâm Kiều Hân vang lên: "Anh... anh làm gì vậy? Giúp em đi”.  

À ừ...  

Mãi đến lúc này Trương Minh Vũ mới tỉnh táo lại.  

Giúp...  

Trương Minh Vũ khẽ cắn đầu lưỡi, cố gắng tỉnh táo.  

Nhìn kỹ hơn...  

Lúc này mới phát hiện làn da trắng nõn của Lâm Kiều Hân in hằn những vệt xanh đỏ...  

Có một vài chỗ đã bắt đầu bầm tím!  

Chuyện này...  

Những suy nghĩ mờ ám trong đầu Trương Minh Vũ biến mất ngay lập tức.  

Thay vào đó... là nỗi căm hận tột cùng!  

Trương Minh Vũ nghiến răng, ánh sáng sắc bén lại lóe lên trong đôi mắt.  

Dạ Thập Nhị!  

Mày chờ đó cho tao!  

Thấy vậy, đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân lại lóe lên vẻ kinh ngạc.  

Bây giờ... mà anh ấy vẫn...  

Lâm Kiều Hân thầm nở nụ cười.  

Ánh mắt trở nên kiên định hơn. 
 
Chương 2033


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trương Minh Vũ bình tĩnh lại nói: "Em... chịu đựng một lát, anh sẽ bôi thuốc giúp em”.  

Lâm Kiều Hân khẽ gật đầu.  

Tuy rằng trong lòng vẫn còn thẹn thùng, nhưng trên mặt cô lại không biểu hiện ra.  

Cô biết rằng Trương Minh Vũ cũng rất xấu hổ.  

Trương Minh Vũ không chần chờ nữa, chậm rãi mở lọ thuốc.  

Anh do dự hồi lâu...  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ lấy bông tẩm cồn ra, rửa sạch vết thương trước.  

Trương Minh Vũ đặt bông tẩm cồn bên cạnh vết thương.  

Không dám ấn tay xuống!  

Suy cho cùng...  

Lâm Kiều Hân nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, gượng cười nói: "Sẽ đau đấy, em... cố chịu đựng nhé”.  

Lâm Kiều Hân khẽ gật đầu.  

Trương Minh Vũ nghiến răng.  

Cuối cùng, từ từ đặt bông tẩm cồn lên vết thương!  

Ôi!  

Lâm Kiều Hân thở hổn hển vì đau!  

Đau... đau quá!  

Sắc mặt cô tái nhợt!  

Cánh tay Trương Minh Vũ khẽ run lên.  

Trong lòng đau đớn tột cùng!  

Nhưng...  

Anh không có cách nào để giúp Lâm Kiều Hân chịu đựng.  

Trương Minh Vũ vô cùng đau lòng hỏi: “Sao vậy? Em có thể chịu đựng được không? Nếu không thì chúng ta tìm cách khác”.  

Lâm Kiều Hân cố nặn ra một nụ cười, nói: "Em có thể chịu được”.  

Chuyện này...  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ kinh ngạc.  

Nhưng...  

Haizz...  

Trương Minh Vũ cuối cùng chỉ có thể âm thầm thở dài.  

Không còn cách nào khác nữa.  

Ngay sau đó, anh bắt đầu di chuyển nhẹ nhàng bông tẩm cồn.  

Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, hai tay nắm chặt chăn!  

Cố gắng không để mình phát ra tiếng!  

Cánh tay Trương Minh Vũ lại chuyển động.  

"A!"  

Lâm Kiều Hân không thể chịu đựng được nữa, hét lên một tiếng!  

Trương Minh Vũ giật nảy mình!  

Trương Minh Vũ đặt bông tẩm cồn xuống, nghiêm nghị nói: "Em chờ một chút, anh đi hỏi chị tư xem có cách nào khác không”.  

Nói xong, anh đứng dậy.  

Nhưng anh còn chưa kịp đi, cánh tay của anh bỗng bị một người nắm lấy.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Quay người lại, anh vừa hay nhìn thấy biểu cảm đau đớn của Lâm Kiều Hân.  

Trái tim Trương Minh Vũ đau nhói!  

Lâm Kiều Hân gượng cười nói: "Không cần đi, đây là cách đơn giản mà hữu hiệu nhất rồi”.  

Trương Minh Vũ do dự nói: "Nhưng... quá đau...”  

Anh đã có sự lĩnh hội sâu sắc!  

Đôi mắt Lâm Kiều Hân lóe sáng, cười nói: "Em có cách này”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ bối rối hỏi: "Cách gì cơ?”  

Lâm Kiều Hân kéo nói: “Anh ngồi xuống đi đã, em sẽ nói cho anh biết phải làm gì”.  

Nói xong, trong đôi mắt đẹp của cô lại lóe sáng!  

Trương Minh Vũ sửng sốt, sau đó chậm rãi ngồi xuống.  

Cách gì thế nhỉ?  

Lâm Kiều Hân chậm rãi nói: "Anh cứ tiếp tục đi”.  

Tiếp tục?  

Trương Minh Vũ ngớ người nhặt bông tẩm cồn, nhẹ nhàng đặt lên vết thương của Lâm Kiều Hân.  

Lâm Kiều Hân khẽ cau mày.  

Vẫn còn đau như cũ!  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 2034


Hả?  

Trương Minh Vũ thoáng qua vẻ hoang mang!  

Nhìn kỹ hơn...  

Ơ kìa...  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Anh thấy bàn tay nhỏ bé của Lâm Kiều Hân không biết từ lúc nào đã vươn ra trước!  

Lúc này... tay cô đang nắm lấy tay anh!  

Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ kinh ngạc.  

Cô ấy...  

Lâm Kiều Hân nói với ẩn ý sâu xa: "Nếu cảm thấy đau, em sẽ véo anh, như vậy sẽ không đau nữa”.  

Nói xong, khóe miệng cô chậm rãi nở nụ cười.  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ nuốt nước bọt.  

Cô ấy...  

Hồi lâu sau anh vẫn chưa thoát khỏi cú sốc.  

Cô ấy chủ động nắm tay mình sao?  

Lâm Kiều Hân nghi ngờ hỏi: "Được không?"  

Trương Minh Vũ lúng túng trả lời: "Được chứ”.  

Nói xong, anh mỉm cười ngượng nghịu.  

Khóe miệng Lâm Kiều Hân nở nụ cười, nói: "Vậy anh còn ngây ra đó làm gì, chúng ta mau bắt đầu đi”.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật dữ dội.  

Bắt đầu làm gì cơ?  

A…  

Một lát sau, Trương Minh Vũ mới phản ứng lại.  

Sao mình ngốc vậy nhỉ?  

Anh đột nhiên nhận ra rằng đầu óc của mình hình như không đủ dùng khi đứng trước mặt Lâm Kiều Hân...  

Trương Minh Vũ không do dự nữa.  

Tay phải cầm bông tẩm cồn bắt đầu nhẹ nhàng lau vết thương cho Lâm Kiều Hân.  

Ngay sau đó, có một lực đạo truyền đến từ tay trái.  

Trương Minh Vũ cũng dùng sức nhẹ nhàng, cố gắng truyền cho Lâm Kiều Hân một chút sức mạnh.  

Suy cho cùng... chắc chắn cô rất đau.  

Trương Minh Vũ tăng tốc chuyển động tay.  

Không biết nắm tay Trương Minh Vũ có thật sự giúp ích hay không, nhưng Lâm Kiều Hân từ đầu đến cuối đều không phát ra tiếng kêu đau đớn nào.  

Sức mạnh trong tay càng lúc càng lớn.  

Trương Minh Vũ cũng rất đau lòng.  

Quá đau!  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Trương Minh Vũ cảm thấy rằng bàn tay nhỏ bé của Lâm Kiều Hân càng lúc càng lạnh hơn.  

Không lâu sau, vết thương cuối cùng cũng được làm sạch!  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.  

Lâm Kiều Hân từ từ mở đôi mắt nhắm nghiền, hỏi: "Xong rồi sao?"  

Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Vừa rửa sạch vết thương, lát nữa còn...”  

Nói xong, trong lòng anh càng khó chịu!  

Lâm Kiều Hân cố nặn ra một nụ cười, nói: "Yên tâm, không đau chút nào cả”.  

Hả?  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ kinh ngạc.  

Anh hiểu rằng Lâm Kiều Hân chỉ đang cố gắng an ủi anh.  

Trương Minh Vũ lắc đầu cười khẽ.  

Lâm Kiều Hân khẽ vặn người nói: "Làm đi”.  

Trương Minh Vũ khẽ gật đầu.  

Anh lấy bình rượu thuốc bên cạnh ra.  

Bắt đầu dùng tăm bông bôi lên vết thương của Lâm Kiều Hân.  

May thay, thuốc này không kích thích lắm.  

Mặc dù có một số thay đổi trên khuôn mặt của Lâm Kiều Hân, nhưng không có dấu hiệu đau đớn.  

Trương Minh Vũ dè dặt cẩn thận.  

Chẳng mấy chốc, tất cả các vết thương đều được bôi thuốc.  

Phù!  

Làm xong, Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.  

Lâm Kiều Hân đau đớn.  

Đây cứ như một cực hình đối với cô.  

Trương Minh Vũ cười hỏi: "Em cảm thấy thế nào? Còn đau không?"  

Lâm Kiều Hân khẽ lắc đầu, nói: "Không đau nữa”.  

Nói xong, cô mỉm cười.  

Trương Minh Vũ kinh ngạc.  

Anh vô thức cảm thấy Lâm Kiều Hân hơi kỳ lạ, nhưng kỳ lạ chỗ nào thì anh không nói được.  

Lâm Kiều Hân khẽ nói: "Em hơi khát nước, anh lấy giúp em ly nước nhé”.  

À ừ...  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Quả nhiên kỳ lạ...  

Trương Minh Vũ cười nói: "Được”.  

Nói xong, anh đứng dậy bước ra ngoài.  

Khi đến phòng khách, anh mới phát hiện Liễu Thanh Duyệt vẫn im lặng ngồi trên ghế sô pha.  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Chị tư, chị về lúc nào đấy?"  

Liễu Thanh Duyệt trợn mắt nói: "Chị có đi ra ngoài đâu”.  

Trương Minh Vũ sửng sốt, nghi ngờ hỏi: "Không phải chị nói có chuyện cần xử lý sao?"  

Liễu Thanh Duyệt lườm anh, chua chát nói: "Em trai thối tha, sao lúc em ở cùng Lâm Kiều Hân, đầu óc lại không đủ dùng vậy?"  

“Không phải hôm nay em rất thông minh sao?"  

Hả?  

Trương Minh Vũ ngẩn ra.  

Liễu Thanh Duyệt tức giận lẩm bẩm: "Hừ, cơ hội tốt như vậy mà cũng không biết chủ động, đồ ngốc”.  

Nói xong, trong đôi mắt đẹp của cô ấy lại hiện lên vẻ chua xót.  

Cô ấy cũng không muốn.  

Nhưng... 
 
Chương 2035


Mọi thứ đã được sắp đặt sẵn từ trước.  

Trương Minh Vũ dần dần phản ứng lại, trong mắt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.  

Nhưng...  

Quả thật rất kích thích...  

Ha ha!  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Em biết rồi”.  

Liễu Thanh Duyệt hậm hực trợn tròn mắt, nói: "Em trai thối tha, sau này đừng quên sự khổ tâm của chị, có một ngày em sẽ hiểu”.  

Trương Minh Vũ lại sững sờ.  

Câu nói này là sao?  

Rốt cuộc có chuyện gì vậy?  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Không hiểu được.  

Trương Minh Vũ lấy một ly nước nóng rồi trở lại phòng.  

Lâm Kiều Hân dựa vào đầu giường, yên lặng chờ đợi.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Nước tới rồi, hơi nóng, lát nữa rồi uống”.  

Đôi mắt Lâm Kiều Hân lóe sáng, nói: "Em khát, anh thổi cho em đi”.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ lại khẽ giật.  

Yêu cầu gì vậy chứ?  

Trương Minh Vũ yên lặng ngồi ở bên cạnh.  

Thổi!  

Từ đầu đến cuối luôn có một nụ cười trên khóe miệng của Lâm Kiều Hân.  

Lẳng lặng quan sát.  

Chẳng mấy chốc, nước trở nên nguội hơn nhiều.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Bây giờ nguội hơn rồi, em thử uống xem”.  

Lâm Kiều Hân cười nói: "Anh không sợ em bị bỏng sao?"  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Ý gì đây?  

Trương Minh Vũ do dự nói: “À thì...”  

Lâm Kiều Hân chậm rãi nói: “Anh uống thử giúp em đi”.  

Hả?  

Đôi mắt của Trương Minh Vũ trợn tròn.  

Rất mờ mịt!  

Anh... thử giúp em sao?  

Nhưng...  

Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ mới phản ứng lại, vội vàng lấy ra một cái ly khác.  

Đổ một ít nước vào.  

Trương Minh Vũ nhấp một ngụm, cười nói: "Không nóng nữa, có thể uống được rồi”.  

Nói xong, anh đưa ly nước còn lại cho Lâm Kiều Hân.  

Lâm Kiều Hân trợn mắt không vui.  

Thật đúng là...  

Lâm Kiều Hân thẳng thừng nói: "Em muốn cái ly trong tay anh”.  

Trương Minh Vũ lại mơ hồ chẳng hiểu gì.  

Chuyện này...  

Không phải anh vừa mới uống sao?  

Trương Minh Vũ thật thà đưa ly nước đến.  

Lâm Kiều Hân nhẹ nhàng nhận lấy.  

Không chút do dự, cô đưa thẳng lên miệng... uống một hơi cạn sạch!  

Sau khi uống xong, khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân hơi nóng.  

Nhưng...  

Cô vẫn cố gắng kiềm chế biểu cảm của mình.  

Hoàn toàn không có gì bất thường.  

Trương Minh Vũ sững sờ nhìn chằm chằm.  

Chuyện gì đây?  

Một nụ hôn gián tiếp à?  

Lâm Kiều Hân lại nói: "Ly nước này cũng đưa cho em luôn đi”.  

Trương Minh Vũ thật thà đưa ly qua.  

Lâm Kiều Hân lại uống cạn.  

Trương Minh Vũ lặng lẽ đặt hai ly nước sang một bên.  

Nhưng trong mắt anh... vẫn bối rối.  

Lâm Kiều Hân thấy vậy, trong đôi mắt xinh đẹp cũng hiện lên vẻ bất đắc dĩ.  

Nhưng cô cũng hiểu.  

Suy cho cùng, trước đây...  

Chẳng mấy chốc, tâm trí của Lâm Kiều Hân lại xuất hiện hình ảnh trong quá khứ.  

Vô cùng đau lòng.  

Trương Minh Vũ vẫn còn nghi ngờ.  

Lạ quá...  

Đột nhiên, có tiếng bước chân vang lên.  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân hiện lên vẻ hoảng hốt.

Cốc cốc cốc!  

Tiếng gõ cửa nhanh chóng vang lên.  

Giọng nói dịu dàng của Liễu Thanh Duyệt truyền đến: "Minh Vũ, Kiều Hân ngủ chưa?"  

Ồ...  

Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Vẫn chưa ngủ”.  

Liễu Thanh Duyệt chậm rãi nói: "Vậy em mở cửa cho chị, chị vào xem thử”.  

Trương Minh Vũ định đứng dậy.  

Lâm Kiều Hân vội vàng nói: "Chờ đã, anh mặc áo vào cho em trước đi”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Nhìn kỹ, anh mới nhận ra rằng Lâm Kiều Hân chỉ mặc một chiếc áo lót đơn giản.  

Chuyện này...  

Chẳng phải chị tư cũng là phụ nữ sao?  

Trương Minh Vũ hơi nghi hoặc.  

Lâm Kiều Hân thấp giọng thúc giục: "Mau lên, nếu không lát nữa sẽ bị người khác nhìn thấy”. 
 
Chương 2036


Nghe vậy, Trương Minh Vũ nhoẻn miệng nở nụ cười.  

Phụ nữ không được nhìn, vậy mà cho mình nhìn sao?  

Trương Minh Vũ nhanh chóng nhặt chiếc áo sơ mi bên cạnh.  

Lâm Kiều Hân không vui nói: "Anh đỡ em dậy trước đã...”  

Trương Minh Vũ để áo xuống từ từ đưa tay ra.  

Do dự một lúc, anh chậm rãi đặt tay lên bờ vai quyến rũ của Lâm Kiều Hân.  

Cảm giác mát lạnh truyền tới.  

Rất mềm mại.  

Lâm Kiều Hân ngồi thẳng dậy.  

Trương Minh Vũ nhanh chóng mặc áo cho Lâm Kiều Hân.  

Lâm Kiều Hân cài cúc áo lại.  

Trương Minh Vũ đi về phía cửa.  

Cánh cửa mở toang.  

Liễu Thanh Duyệt khẽ cau mày, nghi ngờ hỏi: "Mở cửa thôi sao lại lâu vậy?"  

Ồ...  

Trương Minh Vũ mỉm cười ngượng ngùng nói: "Thu dọn đồ đạc chút thôi”.  

Liễu Thanh Duyệt nghi ngờ liếc nhìn.  

Nhìn lại.  

Đúng lúc nhìn thấy Lâm Kiều Hân cài cúc áo cuối cùng.  

Liễu Thanh Duyệt nhíu mày, khẽ cười nói: "Sao vậy? Em lợi dụng sàm sỡ cô ấy à?"  

Hả?  

Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ bất đắc dĩ.  

Câu hỏi này...  

Liễu Thanh Duyệt trợn tròn mắt.  

Cô ấy bước vào.  

Lâm Kiều Hân im lặng nằm xuống, nở nụ cười lịch sự trên khóe miệng.  

Liễu Thanh Duyệt chậm rãi hỏi: "Sao rồi? Bây giờ trên người em còn đau không?"  

Lâm Kiều Hân cảm nhận một hồi, mới nói: "Tốt hơn nhiều rồi, bây giờ không động đậy thì sẽ không đau”.  

Liễu Thanh Duyệt gật đầu nói: "Vậy thì tốt, chỉ là một vài vết thương ngoài da, chẳng mấy chốc sẽ khôi phục”.  

Lâm Kiều Hân khẽ gật đầu.  

Liễu Thanh Duyệt lại hỏi: "À, em trai, bụng em có đau không?"  

Trương Minh Vũ cẩn thận cảm nhận, cười nói: "Không, dường như không có gì xảy ra”.  

Liễu Thanh Duyệt thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vậy thì tốt, nhìn có vẻ không bị thương vào trong”.  

Ồ...  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Sau đó anh mới hiểu tại sao Liễu Thanh Duyệt vừa nãy lại lo lắng như vậy.  

Nghĩ lại cũng bình thường.  

Dù sao lực chân lúc đó thật sự không nhỏ, bị thương vào tới bên trong cũng không phải là không có khả năng.  

Liễu Thanh Duyệt hỏi thêm vài câu, sau khi xác định Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân đều không sao, cô ấy quay người rời đi.  

Trương Minh Vũ đóng cửa lại, khóe miệng lại nở nụ cười.  

Có chị tư ở đây thật tốt, anh không phải lo lắng về bất cứ điều gì.  

Anh quay người lại.  

Vừa lúc bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Lâm Kiều Hân.  

Tim Trương Minh Vũ giật thót.  

Tại sao lại nhìn mình như vậy...  

Lâm Kiều Hân chậm rãi nói: "Trương Minh Vũ, chị tư và anh có quan hệ gì?”  

Trương Minh Vũ thản nhiên nói: "Chị ấy là sư tỷ của anh”.  

Sư tỷ ư?  

Lâm Kiều Hân yên lặng gật đầu.  

Nhưng... sư phụ của Trương Minh Vũ là ai?  

Lâm Kiều Hân trở nên tò mò về Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ không nghĩ nhiều.  

Anh bước từng bước, nhanh chóng ngồi xuống mép giường.  

Lâm Kiều Hân lại hỏi: "Anh có tổng cộng bao nhiêu sư tỷ?"  

Trương Minh Vũ cười nói: "Sáu người, bọn họ đối xử với anh còn tốt hơn cả chị gái ruột, bây giờ em đã gặp bốn người trong số họ rồi”.  

"Còn hai người nữa... lâu lắm anh cũng chưa gặp”.  

Vừa nói, trong lòng anh vừa có cảm giác nhớ nhung.  

Chị cả, chị năm.  

Khi nào hai người mới xuất hiện?  

Lâm Kiều Hân kinh ngạc hỏi: "Quan hệ giữa mọi người rất tốt nhỉ?"  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Ừ, rất tốt!"  

Nghĩ đến các chị gái của mình, Trương Minh Vũ không thể kiềm chế được sự kích động!  

Trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân chợt lóe lên vẻ ngưỡng mộ.  

Không biết lý do tại sao. 
 
Chương 2037


Trương Minh Vũ cúi đầu lẩm bẩm: "Nếu không có mấy chị gái thì anh đã bị sói hoang ăn thịt”.  

"Nếu không có sư phụ thì anh đã chết lâu rồi”.  

Nói xong, trong lòng anh cảm thấy chua xót khó hiểu.  

Anh sẽ không bao giờ gặp lại sư phụ nữa.  

Bây giờ anh chỉ còn lại mấy chị gái này thôi.  

Lâm Kiều Hân khẽ nghiến răng.  

Cô không biết gì về quá khứ của Trương Minh Vũ.  

Nhìn thấy cảnh tượng này...  

Cô chợt đau lòng.  

Một lúc lâu sau, Lâm Kiều Hân cười nói: "Các chị gái của anh thật tốt”.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Đương nhiên”.  

Vô cùng đắc ý.  

Một nụ cười xuất hiện trên khóe miệng của Lâm Kiều Hân.  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Trương Minh Vũ hỏi: "À, em có đói không? Anh đi kiếm gì cho em ăn nhé?"  

Lâm Kiều Hân khẽ lắc đầu, nói: "Bây giờ em không muốn ăn, sáng mai ăn cũng được”.  

Đêm khuya.  

Trương Minh Vũ khẽ gật đầu.  

Lâm Kiều Hân điều chỉnh một tư thế thoải mái, chậm rãi nói: "Được rồi, chúng ta đi ngủ thôi”.  

Ồ...  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Sau đó nhanh chóng trở lại bình thường.  

Suy cho cùng... đã rất nhiều lần như vậy.  

Trương Minh Vũ không chần chờ nữa, đứng dậy tắt đèn trong phòng, chậm rãi ngồi ở bên giường.  

Rồi nằm xuống nhẹ nhàng.  

Ánh trăng yếu ớt chiếu xuống sàn nhà, khiến không gian trở nên rất mơ hồ.  

Trương Minh Vũ nhẹ nhàng nhắm mắt lại.  

Hôm nay... quá mệt mỏi.  

Đôi mắt của Lâm Kiều Hân mở to, lặng lẽ nhìn lên trần nhà.  

Trong mắt đầy vẻ phức tạp.  

Họ chỉ là sư tỷ, mà đã giúp đỡ rất nhiều cho Trương Minh Vũ.  

Mình... là vợ của anh ấy.  

Không biết từ lúc nào, Lâm Kiều Hân đã xác nhận thân phận người vợ của mình.  

Mọi chuyện cứ như là lẽ đương nhiên.  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Trương Minh Vũ đã ngủ thiếp đi.  

Lâm Kiều Hân di chuyển cơ thể một cách khó khăn.  

Cô xích lại gần Trương Minh Vũ hơn.  

Một cảm giác mệt mỏi ập đến, Lâm Kiều Hân cũng nhẹ nhàng nhắm mắt lại.  

Ngày hôm sau.  

Trương Minh Vũ chậm rãi mở mắt ra.  

Trời đã sáng.  

Trương Minh Vũ kéo dãn gân cốt, nhưng cơ thể anh vẫn mệt mỏi không thể tả!  

Từ từ quay đầu lại...  

Một giây sau, đôi mắt Trương Minh Vũ đanh lại.  

Sau khi quay đầu, anh mới phát hiện Lâm Kiều Hân đang im lặng nhìn anh...  

Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Chào buổi sáng, em dậy sớm thế”.  

Lâm Kiều Hân gật đầu nói: “Đói nên dậy sớm”.  

Đói à?  

Trương Minh Vũ ngồi thẳng người, cười nói: "Em chờ một lát, anh đi làm bữa sáng cho em”.  

Nói xong, anh đứng bật dậy.  

Tia sáng lóe lên trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân.  

Anh ấy…  

Trương Minh Vũ định bước đi.  

Lâm Kiều Hân đột nhiên nói: "Chờ đã”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ dừng bước.  

Lâm Kiều Hân do dự, sau đó nói: "Em... cũng muốn đi với anh”.  

Nghe vậy, Trương Minh Vũ hơi hoang mang.  

Đi với mình sao?  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: “Vết... vết thương của em đã đỡ hơn chưa?"  

Lâm Kiều Hân mỉm cười thần bí, nói: "Em chỉ bị thương ngoài da, cũng không phải không thể động đậy”.
 
Chương 2038


Ồ...  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Vậy tối qua...

Chuyện này là thế nào?  

Ánh mắt Trương Minh Vũ đầy vẻ mê man.  

Lâm Kiều Hân không quan tâm, cô ngồi thẳng dậy đứng trên mặt đất.  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Không sao thật à?  

Ơ kìa...  

Lâm Kiều Hân thúc giục: "Đi thôi, em đói lắm rồi”.  

Nói xong, cô quay người đi về phía cửa.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ khẽ giật.  

Chợt cảm thấy như đêm qua...  

Anh bị lừa?  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ chỉ có thể lắc đầu bất lực.  

Bước lên để theo kịp!  

Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ đã đưa Lâm Kiều Hân đến phòng khách.  

Liễu Thanh Duyệt đã rời đi.  

Trương Minh Vũ bước vào bếp bắt đầu bận rộn.  

Sau khi Lâm Kiều Hân rửa mặt xong, cô xắn tay áo bước vào.  

Hả?  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Em muốn làm gì?"  

Lâm Kiều Hân nói như lẽ đương nhiên: "Em giúp anh, bây giờ anh cần em làm gì không?"  

Trương Minh Vũ trợn to hai mắt.  

Rất mờ mịt...  

Giúp mình sao?  

Trương Minh Vũ đờ đẫn nói: "Vậy... em giúp anh thái thịt đi”.  

Lâm Kiều Hân yên lặng gật đầu.  

Ngay sau đó, cô khéo léo cắt thịt thành những miếng nhỏ.  

Trương Minh Vũ càng bất ngờ hơn.  

Lâm Kiều Hân biết làm những thứ này từ khi nào vậy?  

Không phải cô ấy không biết nấu ăn sao?  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.  

Thật kỳ lạ...  

Trương Minh Vũ phớt lờ, bắt đầu nấu ăn một cách nghiêm túc.  

Có Lâm Kiều Hân giúp đỡ.  

Anh đã tiết kiệm được rất nhiều thời gian.  

Không mất nhiều thời gian để mùi thơm tràn ngập toàn bộ căn phòng.  

Lâm Kiều Hân thèm thuồng!  

Suy cho cùng... tối qua cô còn chưa ăn gì.  

Chẳng mấy chốc, cơm đã chín.  

Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân cùng nhau bưng thức ăn lên bàn.  

Hai người bắt đầu ăn.  

Lâm Kiều Hân ăn ngấu nghiến, khuôn mặt xinh đẹp của cô đầy vẻ hưởng thụ!  

Đồ ăn ngon!  

Trương Minh Vũ vừa ăn, vừa lén liếc nhìn Lâm Kiều Hân.  

Dù bất ngờ.  

Nhưng...  

Trương Minh Vũ vẫn có cảm giác nghẹt thở trong lòng.  

Rõ ràng mọi thứ đều yên ổn, nhưng...  

Mặc dù bây giờ Lâm Kiều Hân không có gì khác thường, nhưng nếu nhìn kỹ... vẫn có thể nhìn thấy vết sẹo mờ trên đường viền cổ áo!  

Nhìn mà giật mình!  

Lâm Kiều Hân đã dùng lớp trang điểm để che đi.  

Nhưng... căn bản là không thể che được!  

Trương Minh Vũ siết chặt nắm đấm, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng!  

Dạ Thập Nhị!  

Chuyện này... vẫn chưa kết thúc đâu!  

Lâm Kiều Hân ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt lạnh tanh của Trương Minh Vũ.  

Cô sững người một lúc.  

Thật lâu sau, Lâm Kiều Hân trầm tư nhìn anh.  

Trương Minh Vũ thu lại cảm xúc của mình.  

Lâm Kiều Hân giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, chậm rãi hỏi: "Hôm nay anh có dự định gì?"  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Dự định ư?  

Bắt đầu từ ngày hôm qua, anh chỉ có một mục đích.  

Giết Dạ Thập Nhị!  

Vậy bây giờ... 
 
Chương 2039


Trương Minh Vũ cười ha hả nói: "Anh đến công ty xem thế nào”.  

Lâm Kiều Hân cau mày.  

Thật sao?  

Chẳng biết tại sao, cô thấy hơi thất vọng khó hiểu.  

Nhưng cô ấy hiểu.  

Nếu Trương Minh Vũ không đi báo thù thì mới an toàn.   

Lâm Kiều Hân cười nói: "Được, vậy em ở nhà đợi anh”.  

Không gây thêm phiền phức.  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Đột nhiên, Trương Minh Vũ nhớ tới một chuyện, chậm rãi hỏi: "Ngày hôm qua tại sao em lại bị bắt đi?"  

“Không phải em ở trong đại viện sao?”  

Chuyện này...  

Nụ cười trên mặt Lâm Kiều Hân dần thu lại, cô nói: "Có người lừa em”.  

Lừa em hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Lúc lâu sau anh mới hỏi: "Là ai?"  

Lâm Kiều Hân khẽ nghiến răng.  

Do dự một lúc lâu, cô nói: "Mẹ... mẹ em”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ lập tức mở to hai mắt!  

Lý Phượng Cầm?  

Không phải mấy người bà hai và Lâm Tuấn Minh sao?  

Trương Minh Vũ ngơ ngác.  

Lâm Kiều Hân chậm rãi nói: "Minh Vũ, anh làm việc của anh trước đi, chuyện này... em sẽ xử lý”.  

Hả?  

Trong mắt Trương Minh Vũ lại hiện lên vẻ mơ hồ.  

Dường như chuyện này không hề đơn giản.  

Trương Minh Vũ gật đầu nói: "Được, lần này phải cẩn thận hơn”.  

Lâm Kiều Hân cười nói: "Yên tâm đi”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Sao lại cười nữa vậy?  

Trương Minh Vũ yên lặng xoay người đi ra cửa.  

Lâm Kiều Hân yên lặng nhìn bóng lưng của anh, trên môi luôn nở nụ cười.  

Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ biến mất.  

Nụ cười trên khóe miệng Lâm Kiều Hân dần biến mất.  

Có một câu cô chưa nói ra.  

Cô ở trong đại viện cũng rất cảnh giác, sở dĩ bị lừa là vì... Trương Minh Vũ.  

Lý Phượng Cầm nói rằng Trương Minh Vũ... đã bị bao vây.  

Haizz.  

Cuối cùng, Lâm Kiều Hân chỉ có thể im lặng thở dài.  

Trương Minh Vũ không nghĩ nhiều.  

Chẳng mấy chốc, anh đã đến cổng đại viện.  

Long Tam lái xe đợi.  

Thấy vậy, Trương Minh Vũ nhíu mày, trong lòng lại hiện lên vẻ lo lắng.  

Trương Minh Vũ nói: "Long Tam, anh ở đây bảo vệ Kiều Hân, tôi ra ngoài một mình cũng được”.  

Hả?  

Long Tam cau mày.  

Trương Minh Vũ nghiêm túc nói: “Yên tâm, bây giờ tôi tự bảo vệ mình được”.  

Chuyện này...  

Cuối cùng, Long Tam khẽ gật đầu.  

Sau khi đỗ xe sang một bên, anh ta xuống xe đi bộ quay lại đại viện.  

Trương Minh Vũ bước đi.  

Từ cửa sổ trên tầng hai của biệt thự, Lâm Kiều Hân lặng lẽ quan sát cảnh tượng này.  

Trong lòng thấy chua xót khó hiểu.  

Không lâu sau, Trương Minh Vũ biến mất khỏi tầm mắt.  

Lâm Kiều Hân siết chặt nắm tay, vẻ kiên định trong đôi mắt càng thêm sâu!  

Trương Minh Vũ không để ý.  

Lúc này, anh đã ngồi trên taxi đi thẳng đến tập đoàn Chu Thị.  

Phía doanh nghiệp phải phát triển nhanh chóng.  

Nhưng bên phía Dạ Thập Nhị...  

Trương Minh Vũ hơi nheo mắt, lạnh lùng như băng.  

Vốn dĩ anh chỉ muốn phát triển nhanh chóng, cố gắng tránh va chạm trực diện với Thần Ẩn và nhà họ Âu Dương.  

Nhưng bây giờ...  

Trương Minh Vũ đổi ý! 
 
Chương 2040


Nếu không trốn tránh được thì sao phải trốn tránh?  

Trốn tránh chỉ càng bị tổn thương!  

Chẳng mấy chốc, đôi mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ sắc bén!  

Khí tức lạnh băng lan tỏa!  

Tài xế vô thức giật nảy mình!  

Lạnh quá...  

Chẳng mấy chốc, xe đã dừng trước cổng tập đoàn Chu Thị.  

Trương Minh Vũ bước xuống xe.  

Thường ngày khuôn mặt anh không có biểu cảm gì.  

Nhưng hôm nay... sắc mặt anh u ám.  

Trương Minh Vũ bước nhanh vào.  

Quét mắt nhìn xung quanh.  

Lúc này anh mới phát hiện tất cả các nhân viên vẫn ở trong tình trạng như ngày hôm qua.  

Rất lười biếng.  

Trương Minh Vũ hơi nheo mắt, lớn tiếng hô: "Tập hợp!"  

Đại sảnh yên ắng lạ thường.  

Giọng nói của Trương Minh Vũ lập tức khiến tất cả mọi người run lẩy bẩy!  

Chẳng mấy chốc, ánh mắt mọi người đã tập trung lại.  

Bối rối.  

Sắc mặt Trương Minh Vũ lạnh lùng.  

Anh biết rằng, nhóm người này sớm đã nhận được một số tin tức.  

Chu Vân Đình và Triệu Khoát không thể bỏ cuộc.  

Vì thế…  

Lần này, Trương Minh Vũ sẽ không đợi họ tấn công nữa!  

Lúc lâu sau, một vài nhân viên bảo vệ lặng lẽ đi tới.  

Thấy vậy, những người xung quanh cũng từ từ di chuyển.  

Rất mờ mịt.  

Trương Minh Vũ híp mắt, lạnh giọng quát: "Mau lên!"  

Hừng hực khí thế!  

Tất cả mọi người run rẩy không kiểm soát!  

Tăng nhanh nhịp bước!  

Ngay sau đó, hầu hết mọi người đã tập trung tại sảnh.  

Nhưng...  

Trương Minh Vũ liếc nhìn xung quanh, mới nhận ra còn có ba người đang ngồi trong văn phòng bên trái.  

Trương Minh Vũ cười khẩy.  

Tốt!

Hôm nay Trương Minh Vũ phải quản lý bọn họ.  

Vốn dĩ, anh còn lo lắng rằng mọi người sẽ ngoan ngoãn nghe lời.  

Bây giờ xem ra...  

Sau khi quan sát cẩn thận, mới phát hiện có hai cô gái và một người đàn ông đang ngồi trong văn phòng.  

Lúc này, trên mặt ba người đều tỏ vẻ khinh thường.  

Trương Minh Vũ cau mày, lẩm bẩm: "Kéo ba người bọn họ ra ngoài cho tôi”.  

Hả?  

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt.  

Sáu nhân viên bảo vệ đứng đó bàng hoàng, không biết làm sao.  

Ha ha!  

Ba người trong văn phòng nở nụ cười giễu cợt.  

Kính thủy tinh trong suốt, cửa mở nên bọn họ nghe rõ lời nói của Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ quay đầu nhìn về phía nhân viên bảo vệ, lạnh lùng hỏi: "Các anh điếc sao?"  

Nói xong, trong mắt anh lóe lên vẻ lạnh lùng!  

Dù sao, Trương Minh Vũ bây giờ cũng được coi là đã trải qua nhiều trận chiến.  

Mấy nhân viên bảo vệ rùng mình ớn lạnh!  

Trương Minh Vũ hét lớn: "Đi!"  

Chuyện này...  

Cơ thể của nhân viên bảo vệ run cầm cập!  

Hoảng loạn khó hiểu.  

Ánh mắt của những người xung quanh cũng đầy hoang mang.  

Chuyện gì thế này?  

Mấy nhân viên bảo vệ liếc nhìn nhau!  

Cuối cùng... vẫn không chịu đựng được ánh mắt lạnh lùng của Trương Minh Vũ.  

Họ bước về phía văn phòng.  

Hả?  

Ba người trong văn phòng cau mày.  

Ngay sau đó, mấy nhân viên bảo vệ đi đến chỗ ba người kia, đưa tay ra để giúp họ đứng dậy.  

Cả ba sững sờ. 
 
Chương 2041


Dám làm thật hả?  

Trương Minh Vũ hơi nheo mắt lại, quát tháo: "Các người nghe không hiểu thế nào gọi là kéo ra ngoài hả?”  

Ờ thì...  

Mọi người đều kinh ngạc.  

Các nhân viên bảo vệ do dự, nhưng vẫn thay đổi cách tiếp cận, đưa tay ra nắm lấy cổ áo của ba người họ!  

Kéo thẳng ra ngoài!  

Ba người đều sửng sốt, đối mặt với nhân viên bảo vệ, họ hoàn toàn không có khả năng phản kháng!  

Chẳng mấy chốc, nhân viên bảo vệ đã đưa ba người họ đến trước mặt Trương Minh Vũ.  

Khuôn mặt của ba người họ lộ rõ vẻ tức giận!  

Trương Minh Vũ thờ ơ hỏi: "Còn muốn làm gì nữa?"  

Một cô gái trang điểm đậm đứng ra trước, cười khẩy nói: "Sao nào? Anh còn muốn dùng công việc để uy hiếp bọn tôi sao?"  

"Anh thật sự coi mình là ông chủ ở đây à?"  

"Nhớ kỹ, đây là doanh nghiệp của nhà họ Chu!"  

Vừa dứt lời, trong mắt mọi người xung quanh lóe lên vẻ phức tạp.  

Đúng vậy.  

Họ Chu!  

Khóe miệng của cô gái và người đàn ông phía sau cũng lộ ra vẻ giễu cợt!  

Trương Minh Vũ thờ ơ nói: "Họ gì cũng không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ biết bây giờ doanh nghiệp này là của tôi”.  

"Các người muốn làm gì?"  

Cô gái nở nụ cười chế giễu nói: "Bà đây không muốn làm nữa, anh sa thải tôi đi!"  

"Anh cho rằng anh còn có thể nhảy nhót ở đây bao nhiêu ngày nữa?"  

"Đợi sau khi anh đi, bà đây sẽ danh chính ngôn thuận trở lại, giữ chức vụ giám đốc”.  

"Anh... nói xem có đáng để tức giận không?"  

Nói xong, trong mắt cô ta hiện lên vẻ châm chọc!  

Trương Minh Vũ mỉm cười.  

Quả nhiên...  

Chu Vân Đình và Triệu Khoát vẫn đang bày mưu tính kế.  

Nhưng tiếc rằng...  

Trương Minh Vũ hờ hững nói: "Chuyện sau này không liên quan gì đến tôi”.  

"Bây giờ cô đang vi phạm quy định của công ty chúng tôi”.  

"Làm trì hoãn công việc vận hành của công ty”.  

"Cô... vẫn nên suy nghĩ chuyện của bản thân cô đi đã”.   

Nói xong, trong mắt anh lóe lên vẻ lạnh lùng!  

Lần này, anh sẽ không nhân từ nữa!  

Người tốt thường bị ức hiếp!  

Cô gái trừng mắt, nói: “Ôi, anh thực sự đề cao bản thân anh quá nhỉ”.  

"Bà đây nói rồi, không làm nữa!"  

"Anh có thể làm gì được tôi?"  

Nói xong, trên mặt cô ta tỏ vẻ khinh thường!  

Những người xung quanh bàn tán xôn xao.  

Như vậy...  

Trương Minh Vũ sẽ mất hết thể diện!  

Địa vị của anh ở trong công ty cũng sẽ không giữ được nữa!  

Trương Minh Vũ mỉm cười nghiền ngẫm, nói: "Không làm nữa sao? Cô suy nghĩ quá đơn giản rồi đấy, không phải ai cũng có thể trì hoãn công việc của tôi được đâu”.  

Cô gái cau mày, lạnh lùng nói: "Công việc của anh ư? Anh đúng là quá đề cao bản thân, thật sự tưởng rằng anh là nhân vật tầm cỡ có máu mặt lắm hả?”  

"Hôm nay tôi cứ đứng ở đây đấy, anh có thể làm gì được tôi?"  

"Đền tiền? Xin lỗi... không có!"  

Nói xong, cô ta cười khẩy!  

Trương Minh Vũ cau mày lẩm bẩm: "Tôi không thiếu tiền, tôi chỉ muốn trút giận”.  

Trút giận ư?  

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt.  

Cô gái cau mày.  

Không hiểu sao trong lòng cô ta lập tức hoảng sợ!  

Bốp!  

Đột nhiên…  

Một âm thanh lanh lảnh vang lên!  

Ơ kìa...  

Mọi người lập tức mở to mắt!  

"A!"  

Cô gái hét toáng lên!  

Cơ thể cô ta loạng choạng, nặng nề ngã xuống đất!  

Trên mặt cô ta... in hằn một dấu tay rõ ràng!  

Cô gái chết lặng. 
 
Chương 2042


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mọi người xung quanh cũng trợn tròn mắt!  

Sao lại... đánh người rồi vậy?  

Trương Minh Vũ hơi nheo mắt, sắc mặt dần dần trở nên u ám!  

Giết gà dọa khỉ!  

Người đàn ông và cô gái phía sau cũng sững sờ.  

Một lúc lâu sau, cô gái vừa bị đánh mới vùng vẫy đứng dậy, chua ngoa nói: "Đồ phế vật nhà anh, dám đánh tôi hả? Anh có tin tôi...”  

Bốp!  

Cô ta còn chưa nói xong, lại một cái tát giáng thẳng vào mặt!  

Ừng ực!  

Mọi người xung quanh khó khăn nuốt nước bọt.  

Tất cả mọi người đều chết lặng!  

Cô ta ngã xuống đất, khóe miệng đầy vết máu!  

Hai cú tát này... thật sự không hề nhẹ!  

Không đứng dậy được!  

Người đàn ông phía sau đứng ra, lạnh giọng nói: "Anh... Anh đánh bọn tôi là phạm pháp! Anh có tin tôi lập tức báo cảnh sát không hả?"  

Trương Minh Vũ cười khẩy nói: "Đây là công ty của tôi, quy tắc của công ty do tôi đặt ra”.  

"Gọi cảnh sát ư? Tùy anh”.  

Chuyện này...  

Người đàn ông ngơ ngác.  

Đôi mắt của mọi người xung quanh cũng mờ mịt!  

Trương Minh Vũ... ác vậy à?  

Trương Minh Vũ lạnh lùng hỏi: "Hai người đi cùng cô ta đúng không?”  

Chuyện này...  

Vừa dứt lời, cơ thể hai người lập tức căng chặt!  

Nhưng...  

Trương Minh Vũ bước về phía trước, không ngừng đến gần.  

Cả hai lập tức hoảng hốt!  

Bốp! Bốp!  

Ngay sau đó, hai âm thanh lanh lảnh tràn ngập toàn bộ đại sảnh!  

Ừng ực!  

Mọi người nuốt nước bọt.  

Sững sờ!  

Người đàn ông và cô gái ngã nhào xuống đất!  

Trương Minh Vũ nhìn xuống, lạnh lùng nói: “Gọi cảnh sát nữa không?"  

Ờ thì...  

Người đàn ông ngây dại.  

Bây giờ nên trả lời thế nào?  

Trương Minh Vũ cười khúc khích, lẩm bẩm: "Đừng sợ, tôi sẽ không động vào anh, anh có thể gọi cảnh sát ngay bây giờ”.  

Ờ...  

Mọi người hoàn toàn mông lung!  

Chủ động yêu cầu gọi cảnh sát ư?  

Điên rồi à?  

Ừng ực!  

Người đàn ông nuốt nước bọt.  

Dù rất muốn...  

Nhưng...  

Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Trương Minh Vũ, hắn vô cùng sợ hãi.  

Trương Minh Vũ nhẹ nhàng lắc đầu cười nói: "Khi anh bị mua chuộc, có bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày này không?"  

Vừa dứt lời, hai người lập tức trợn to hai mắt!  

Những người xung quanh cũng sững sờ.  

Mua chuộc hả?  

Trương Minh Vũ lạnh lùng nói: "Tôi cho anh cơ hội cuối cùng, báo cảnh sát không?"  

Ừng ực!  

Người đàn ông nuốt nước bọt, lẩm bẩm: "Không... Tôi không gọi cảnh sát nữa...”  

Hắn thực sự sợ hãi.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ giễu cợt.  

Chỉ có chút khả năng này thôi sao?  

Nhưng... anh còn chưa hả giận.  

Vẫn phải ra oai phủ đầu!  

Đôi mắt Trương Minh Vũ lóe sáng, hung hăng đá một cước vào bụng người đàn ông!  

Bụp!  

Người đàn ông suýt chút nữa phun ra một ngụm máu!  

Ngay sau đó, cơ thể hắn trượt dài trên mặt đất!  

Văng ra xa mới dừng lại!  

Hắn vô cùng đau đớn!  

Mọi người xung quanh hoàn toàn chết lặng!  

Chuyện này...  

Điên thật rồi à?  

Khuôn mặt của người đàn ông u ám như có thể vắt ra nước!  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 2043


Dứt lời, Trương Minh Vũ lấy điện thoại ra!  

Chuyện này…  

Tất cả nhân viên đều đồng loạt trợn tròn hai mắt.  

Vô cùng mờ mịt!  

Anh đánh người, anh còn báo cảnh sát sao?  

Ba người ngã xuống cũng bối rối, trên mặt đầy vẻ mê man!  

Ngay sau đó, điện thoại đã được tiếp nối.  

Trương Minh Vũ chậm rãi hỏi: “Cô có thể giúp tôi tìm đến đây hai người của cục cảnh sát được không? Công ty của tôi có chút việc cần phải xử lý”.  

Giọng nói du dương của Tần Minh Nguyệt vang lên: “Được”.  

Dứt lời, cô ta cúp điện thoại luôn.  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Sảng khoái như vậy à?  

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ chậm rãi nở một nụ cười.  

Tần Minh Nguyệt vẫn còn ở Tĩnh Châu.  

Nhưng…tại sao lại như vậy?  

Thật lâu sau, Trương Minh Vũ cũng không nghĩ ra đáp án.  

Cuối cùng anh không nghĩ nhiều nữa.  

Nhìn kỹ lại.  

Ba người đều đang vật lộn trên mặt đất.  

Ai cũng rất chật vật.  

Trương Minh Vũ chậm rãi cười khẩy.  

Nếu các người đã cam tâm tình nguyện ra mặt, vậy đừng trách tôi không khách khí.  

Các người… chắc chắn xong đời rồi!  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Toàn bộ đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều ngoan ngoãn đứng ở vị trí của mình.  

Sắc mặt ba người dần trở nên u ám.  

Trương Minh Vũ vẫn luôn lãnh đạm.  

Khiến mọi người căng thẳng một cách khó hiểu!  

Bỗng nhiên, một tiếng còi báo động của xe cảnh sát vang lên.  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Tới rồi à?  

Ba người nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ cay độc tàn nhẫn.  

Cuối cùng, ba người đồng thời gật đầu, giống như có dự định gì đó.  

Trương Minh Vũ không hề để ý.  

Bịch bịch!  

Một âm thanh nặng nề vang lên.  

Không lâu sau, ba người mặc đồng phục của cục cảnh sát bước vào.  

Hai nam một nữ.  

Người dẫn đầu…  

Hả?  

Trong mắt Trương Minh Vũ thoáng qua vẻ kinh ngạc.  

Tần Minh Nguyệt lại đích thân đến!  

Mọi người xung quanh đồng loạt lùi về sau, nhường ra một con đường ở chính giữa.  

Tần Minh Nguyệt tiến lại gần với sắc mặt nghiêm nghị.  

Đôi mắt của cô gái trang điểm đậm chợt lóe sáng, không chút do dự lao về phía trước!  

Hả?  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Cô gái gào khóc nói: “Cảnh sát, mau cứu chúng tôi với! Anh ta… anh ta đánh người!”  

“Anh ta muốn đánh chết chúng tôi!”  

Vừa nói cô ta vừa gào khóc.  

Kêu gào vô cùng bi thảm.  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ bất đắc dĩ.  

Thật là…  

Tần Minh Nguyệt hơi nhíu mày, lãnh đạm nói: “Tại sao anh lại đánh mấy người này?”  

Ờ…  

Trương Minh Vũ không cười nữa, nghiêm túc nói: “Bọn họ làm trái với quy định của công ty, dựa theo quy định… đáng đánh”.  

Hả?  

Nghe vậy, cô gái trợn tròn hai mắt, tức giận nói: “Có cái con khỉ! Sao tôi không biết từ lúc nào công ty lại có loại quy định chó má này chứ?”  

Trương Minh Vũ cười khẩy, khẽ nói: “Tôi vừa mới định ra”.  

Đây…  

Vừa dứt lời, mọi người xung quanh lập tức không nói nên lời!  

Khóe miệng của cô gái cũng co rút kịch liệt!  

Tần Minh Nguyệt thản nhiên nói: “Tôi không quan tâm đến công việc nội bộ của công ty, ai báo cảnh sát?”  

Vừa dứt lời, cô gái lập tức trợn tròn hai mắt!  

Mọi người xung quanh cũng kinh ngạc!  

Không quan tâm ư?  

Trương Minh Vũ cau mày, cười nói: “Tôi báo cảnh sát”.  

“Hiện giờ tôi nghi ngờ bọn họ đã nhận hối lộ, đánh cắp bí mật nội bộ của công ty, hơn nữa còn nghi ngờ bọn họ xúi giục nhân viên trong công ty”.  

Hả?  

Nghe vây, ba người lập trức trợn tròn hai mắt!  

Sao có thể buộc tội như vậy?  

Trong mắt mọi người xung quanh cũng đồng loạt hiện lên vẻ mờ mịt!  

Tần Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn, hỏi: “Có bằng chứng không?”  

Hừ!  

Vừa dứt lời, ba người đều lập tức mỉm cười giễu cợt!  

Bằng chứng ư?  

Có cái rắm!  

Trương Minh Vũ cười khẩy, nói: “Ở đây tôi không có bằng chứng, nhưng nếu điều tra tài khoản cá nhân của bọn họ…”  

“Chắc hẳn có thể tìm được”.  

Dứt lời, trong mắt anh lóe lên một tia sáng!  

Nếu làm việc cho người khác, bọn họ chắc chắn sẽ nhận được chút lợi ích.  

Cái gì?  

Vừa dứt lời, trong mắt ba người lập tức hiện lên vẻ vốt hoảng!  

Điều tra… tài khoản hả?  

Ơ kìa...  

Tần Minh Nguyệt chậm rãi nói: “Được, tra thử xem”. 
 
Chương 2044


Hả?  

Trong mắt mọi người lại lần nữa hiện lên vẻ hoang mang.  

Cục cảnh sát… dễ nói chuyện như vậy à?  

Trương Minh Vũ từ từ nở nụ cười.  

Ừng ực!  

Ba người khó khăn nuốt nước bọt.  

Trợn mắt há mồm!  

Chẳng mấy chốc, người của cục cảnh sát ở phía sau đã bắt đầu thao tác.  

Đại sảnh lại lần nữa trở nên yên tĩnh.  

Sắc mặt ba người trắng bệch, vô cùng hoảng sợ!  

Dù sao….  

Bọn họ đúng là có nhận tiền!  

Chẳng mấy chốc, hai người cảnh sát đi vào, cung kính nói: “Sếp Tần, tài khoản của bọn họ quả nhiên có vấn đề”.  

Ôi trời!  

Vừa dứt lời, mọi người xung quanh lập tức hít sâu một hơi!  

Lại là… thật?  

Khó trách bọn họ…  

Mọi người nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi!  

Ba người đều ngơ ngác, sắc mặt tái nhợt!  

Trương Minh Vũ nghiền ngẫm mỉm cười, hỏi: “Sếp Tần, nếu lời tôi vừa nói là thật, các cô định xử lý thế nào?”  

Chuyện này…  

Mọi người xung quanh lập tức trợn tròn hai mắt.  

Vô cùng ngạc nhiên!  

Tần Minh Nguyệt thản nhiên nói: “Để xem tình hình có nghiêm trọng hay không, tối thiểu ở tù ba năm trở lên, tối đa…thì khó nói lắm”.  

Vãi...  

Vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều ớn lạnh!  

Tối thiểu… ba năm?  

Đây…  

Trong mắt mọi người đều đầy vẻ hoảng sợ!  

Cũng rất vui mừng!  

May mà… không nghe lời của bọn họ!  

Nếu không thì…  

Trương Minh Vũ nhìn lướt qua một vòng, chậm rãi nở nụ cười.  

Đã đạt đươc mục đích rồi.  

Ngay sau đó, Tần Minh Nguyệt lãnh đạm nói: “Dẫn cả ba người họ đi cho tôi”.  

Vừa dứt lời, mấy người cảnh sát bước tới.  

Ba người hoàn toàn trọn tròn mắt.  

Cô gái kia há miệng, nhưng không nói lười nào!  

Vô cùng sợ hãi!  

Cuối cùng, ba người bị dẫn ra khỏi công ty.  

Khuôn mặt của mọi người xung quanh đều hiện lên vẻ thẫn thờ.  

Tần Minh Nguyệt nhìn Trương Minh Vũ, lúc này mới xoay người đi ra ngoài.  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Ngay sau đó, người đều đã rời đi.  

Nhưng trong đại sảnh lại yên tĩnh lạ thường.  

Trương Minh Vũ chậm rãi hỏi: “Còn có ai cùng một giuộc với bọn họ không? Bây giờ đứng ra thì tôi có thể nhẹ nhàng xử lý”.  

Chuyện này…  

Mọi người xung quanh nhìn nhau.  

Yên lặng một cách khác thường!  

Trương Minh Vũ lãnh đạm nói: “Tôi tin chắc rằng trong số các người vẫn còn có người bị mua chuộc để lật đổ tập đoàn Chu Thị”.  

“Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ giao cho vài người trong số các người phụ trách giám sát”.  

"Nếu tôi phát hiện ra ai đó có vấn đề trong công việc, thì...”  

Dứt lời, anh giơ ra một ngón tay!  

Trương Minh Vũ lạnh lùng quát: “Tôi đảm bảo sẽ để cho các người… đi tù mười năm trở lên!”  

Chuyện này…  

Vừa dứt lời, trong mắt mọi người lập tức lộ ra vẻ sợ hãi!  

Vô cùng căng thẳng!  

Trương Minh Vũ híp mắt lại, lạnh lùng quát: “Nghe rõ chưa?”  

Cơ thể mọi người đều căng chặt, cung kính đáp: “Nghe rõ rồi”.  

Trong mắt Trương Minh Vũ thoáng hiện lên vẻ lạnh lẽo, hô lớn: “Nói to lên!”  

Lần này, vẻ mặt tất cả mọi người đều nghiêm nghị, vô cùng nghiêm túc hét lớn: “Nghe rõ rồi!”  

Âm thanh vang khắp đại sảnh.  

Vang vọng một lúc lâu!  

Trương Minh Vũ hài lòng gật đầu, thờ ơ nói: “Mọi người có thể đi làm việc được rồi, tôi sẽ bí mật thông báo cho người được sắp xếp để giám sát”.  

Tất cả mọi người đồng thanh đáp: “Rõ!”  

Dứt lời, họ bước nhanh về vị trí của mình.  

Chăm chỉ làm việc!  

Thấy vậy, Trương Minh Vũ nở một nụ cười đầy ẩn ý…

Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ xoay người đi ra khỏi công ty.  

Các nhân viên trố mắt nhìn nhau.  

Nhưng cuối cùng... không ai dám nói gì thêm.  

Mọi người làm việc chăm chỉ!  

Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ đã bước ra khỏi công ty.  

Anh biết rằng Chu Vân Đình và Triệu Khoát vẫn đang nghiên cứu tìm cách loại bỏ anh.  

Nhưng dù sao công ty vẫn phải vận hành.  

Trước tiên anh phải giải quyết các vấn đề nội bộ của công ty, sau đó nghiên cứu các vấn đề của Chu Vân Đình và Triệu Khoát.  

Hơn nữa... vẫn còn rất nhiều việc phải làm.  

Đột nhiên, giọng nói êm tai của Tần Minh Nguyệt vang lên: "Âu Dương Triết được thả rồi”.  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Theo hướng phát ra âm thanh, anh thấy Tần Minh Nguyệt đang dựa nhẹ vào tường.  

Rất thanh lịch.  

Trương Minh Vũ im lặng gật đầu nói: "Tôi biết, không giữ được chân bọn chúng”.  

Tần Minh Nguyệt nhướng mày, chậm rãi nói: "Nhưng người của Thần Ẩn vẫn còn ở lại”.
 
Chương 2045


Hả?  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ kinh ngạc.  

Bọn chúng không được cứu ra à?  

Tần Minh Nguyệt tiếp tục: "Bọn chúng đã bị buộc tội buôn lậu, bây giờ không đi được, nhưng tôi luôn có cảm giác bọn chúng sẽ không chịu an phận vậy đâu”.  

Trương Minh Vũ gật đầu nói: "Coi chừng cẩn thận, rất có khả năng bọn chúng sẽ nghĩ cách chạy trốn”.  

Tần Minh Nguyệt đồng ý, chậm rãi nói: "Tôi sẽ chú ý, một khi có chuyện gì, tôi vẫn cần sự giúp đỡ của anh”.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Không thành vấn đề”.  

Trương Minh Vũ tiếp tục hỏi: "À, sao cô lại tới Tĩnh Châu?"  

Ánh mắt Tần Minh Nguyệt hơi né tránh, nói: “Tôi... điều động công việc thôi”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ nghi hoặc.  

Trùng hợp vậy à?  

Nhưng Trương Minh Vũ cũng không hỏi nhiều, dù sao Tần Minh Nguyệt tới thì anh cũng chỉ được lợi.  

Nụ cười của Trương Minh Vũ chậm rãi thu lại, hỏi: "Vậy... Dạ Thập Nhị thì sao?"  

Đây là vấn đề anh quan tâm nhất.  

Tần Minh Nguyệt áy náy nói: "Tôi... không có lý do gì để giữ gã lại”.  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ lập tức cau mày.  

Không giữ lại được sao?  

Nhưng anh cũng hiểu Tần Minh Nguyệt có thể làm được đến mức này đã rất không dễ dàng rồi.  

Tần Minh Nguyệt nói tiếp: “Tuy nhiên gã vẫn nằm trong bệnh viện thành phố, sau khi đưa ra phán quyết, gã vẫn chưa rời đi”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ lập tức mở to hai mắt!  

Gã vẫn ở đó sao?  

Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ cảm kích, nói: "Được, cám ơn!"  

Tần Minh Nguyệt ngập ngừng nói: "Tốt nhất anh... nên cẩn thận, tôi luôn có cảm giác bọn chúng giữ Dạ Thập Nhị ở lại để gài bẫy”.  

Gài bẫy ư?  

Trương Minh Vũ gật đầu nói: "Có khả năng này, tôi sẽ cẩn thận hơn”.  

Tần Minh Nguyệt yên lặng gật đầu, hỏi: "Vậy bây giờ anh định làm gì? Tôi có thể giúp gì cho anh không?"  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.  

Có quá nhiều việc phải làm, anh không biết nên làm gì trước.  

Một lúc lâu sau, Trương Minh Vũ mới nói: "Nếu có cơ hội thì đi tìm Dạ Thập Nhị trước, còn không có cơ hội thì giải quyết xong bên phía Chu Vân Đình và Triệu Khoát trước đã”.  

Tần Minh Nguyệt yên lặng gật đầu nói: "Ừ, nếu cần giúp gì thì cứ liên hệ với tôi bất cứ lúc nào”.  

Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ kinh ngạc.  

Tần Minh Nguyệt... tốt vậy à?  

Trương Minh Vũ cười nói: "Được, tôi sẽ không khách sáo đâu”.  

Tần Minh Nguyệt liếc mắt nói: "Được, vậy tôi về trước, gì cần tôi cũng sẽ gọi cho anh”.  

Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.  

Chẳng mấy chốc, Tần Minh Nguyệt đã ngồi vào xe.  

Sau đó rời khỏi.  

Trương Minh Vũ yên lặng nhìn xe rời đi.  

Nụ cười thu lại.  

Chẳng biết tại sao, ở đây anh luôn có cảm giác cô đơn.  

Bên phía Dạ Thập Nhị cần phải chờ điều tra.  

Vì thế…  

Chu Vân Đình!  

Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ sắc bén.  

Làm cách nào đây?  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ lẩm bẩm: "Triệu Khoát”.  

Nhà họ Chu không có gì uy hiếp.  

Triệu Khoát mới là điểm trọng yếu nhất!  

Chẳng mấy chốc, khóe miệng Trương Minh Vũ nở nụ cười.  

Nhưng... liên lạc với Triệu Khoát bằng cách nào?  

Trương Minh Vũ suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra cách.  

Nếu không tìm được cách thì...  

Trương Minh Vũ đưa tay ra chặn một chiếc taxi.  

Xe dừng lại.  

Trương Minh Vũ mở cửa xe ngồi vào, nhỏ giọng nói: "Hiệu thuốc Thiên Linh”.  

Xe phóng nhanh trên đường.  

Bây giờ anh không còn cách nào khác, chỉ đành dựa vào chị tư.  

Không lâu sau, xe dừng lại.  

Trương Minh Vũ bước vào.  

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Lại đến à?"  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Âu Dương Triết!  

Nhìn sang, vừa lúc thấy Âu Dương Triết yên lặng ngồi ở vị trí cũ.  

Bỗng chốc, vẻ lạnh lùng xẹt qua mắt Trương Minh Vũ!  

Mặc dù sự việc của Lâm Kiều Hân không phải do Âu Dương Triết sắp xếp, nhưng... dù sao hắn cũng là kẻ chủ mưu đứng đằng sau!  

Trương Minh Vũ nheo mắt, lẩm bẩm: "Anh còn dám tới hả?"  

Âu Dương Triết cười nhạt nói: "Có gì mà không dám chứ? Vả lại... bây giờ là thời gian riêng tư của tôi”.  
 
Chương 2046


Trương Minh Vũ lạnh lùng hỏi: "Anh không sợ tôi làm gì anh sao?"  

Âu Dương Triết lắc đầu lẩm bẩm: "Dù Long Tam và Long Thất đều tới thì cũng chẳng làm gì được tôi”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Sự tự tin này...  

Đúng rồi.  

Trương Minh Vũ đột nhiên nhớ đến cao thủ bí mật bảo vệ Âu Dương Triết.  

Mãi lâu sau, Trương Minh Vũ mới ngồi xuống.  

Âu Dương Triết nghi ngờ hỏi: "Anh đến đây làm gì? Bây giờ... không phải anh nên nghĩ cách giết Dạ Thập Nhị sao?"  

Trương Minh Vũ ngạc nhiên hỏi: "Anh hiểu tôi quá nhỉ?"  

Âu Dương Triết cười nói: "Nếu không hiểu kẻ địch thì đã thua một nửa rồi”.  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Dù ở phương diện nào, tên Âu Dương Triết này chắc chắn là cậu chủ mạnh nhất mà Trương Minh Vũ từng gặp.  

Trương Minh Vũ lẩm bẩm: "Đương nhiên tôi sẽ không bỏ qua cho Dạ Thập Nhị, chỉ là... thời cơ còn chưa chín muồi”.  

Đầu óc Âu Dương Triết load nhanh, nói: "Cho nên... Anh muốn ra tay với Chu Vân Đình hoặc... Triệu Khoát à?"  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Chuyện này...  

Sao anh đoán được vậy?  

Âu Dương Triết cười nói: "Yên tâm, bọn họ và tôi không có quan hệ gì, không cần kiêng dè tôi”.  

Trương Minh Vũ hơi nheo mắt lại.  

Anh chậm rãi nói: "Đúng vậy, anh đoán không sai”.  

Nhưng Trương Minh Vũ lại càng thêm nghiêm túc.  

Khó nhằn!  

Âu Dương Triết lại bật cười.  

Mọi thứ đều nằm trong dự liệu.  

Trương Minh Vũ ngẫm nghĩ.  

Cuối cùng…  

Không nghĩ nhiều nữa.  

Âu Dương Triết trầm tư một lát, lại nói: "Khuyên anh thêm một câu, anh không nuốt được tập đoàn Chu Thị đâu, nhân lúc còn sớm hãy ném nó ra ngoài đi”.  

"Tránh chuốc họa vào thân”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ nghi hoặc, đây không phải là lần đầu tiên Âu Dương Triết nói như vậy.  

Nhưng...  

Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ cười nói: "Được, cám ơn đã nhắc nhở”.  

Âu Dương Triết khẽ lắc đầu.  

Chẳng mấy chốc, cả hai chìm vào im lặng.  

Mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình.  

Không lâu sau, tiếng giày cao gót vang lên.  

Đôi mắt Âu Dương Triết lóe sáng!  

Quay đầu nhìn lại.  

Vừa đúng lúc nhìn thấy bóng dáng yêu kiều của Liễu Thanh Duyệt xuất hiện.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ nở nụ cười.  

Chị tư.  

Liễu Thanh Duyệt vui mừng, cười nói: "Em trai thối tha, đến tìm chị đấy à?”  

Vui mừng khôn xiết!

Trương Minh Vũ nhe răng cười nói: "Đúng ạ”.  

Liễu Thanh Duyệt cười híp mắt thành hình trăng lưỡi liềm, nói: "Ồ, hôm nay em trai thối tha lại dẻo miệng vậy à?"  

Nói xong, cô ấy bước tới với đôi chân dài miên man.  

Âu Dương Triết kích động nói: "Thanh Duyệt, anh cũng tới thăm em nè”.  

Hả?  

Vừa dứt lời, Liễu Thanh Duyệt lập tức nhíu mày, lúc này mới phát hiện Âu Dương Triết cũng ở đây!  

Đôi mắt Liễu Thanh Duyệt lóe sáng, lạnh lùng nói: "Anh còn dám tới tìm tôi sao?"  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Âu Dương Triết lúng túng mỉm cười: "Thanh Duyệt, việc công là việc công, việc tư là việc tư mà”.  

"Hơn nữa... vừa nãy anh còn giúp em trai của em đấy”.  

“Phải không, người anh em Trương Minh Vũ?"  

Nói xong, hắn liếc nhìn Trương Minh Vũ với vẻ mặt cầu xin.  

Trương Minh Vũ ngơ ngác.  

Lại giở trò này à?  

Trương Minh Vũ lạnh lùng nói: "Là giúp tôi... hay sợ tôi cướp mất món đồ của anh?"  

Hả?  

Âu Dương Triết chết lặng.  

Sắc mặt Liễu Thanh Duyệt càng thêm u ám.  

Âu Dương Triết vội vàng giải thích: "Người anh em Trương Minh Vũ, không thể nói năng bậy bạ".  

"Tôi thật lòng nhắc nhở anh, anh thật sự không nuốt được nhà họ Chu đâu!"  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Trông có vẻ Âu Dương Triết không giống đang nói dối.  

Nhưng... 
 
Chương 2047


Liễu Thanh Duyệt thở dài nói: "Chị ba đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể trở về giúp em hoàn thành nhiệm vụ”.  

Trương Minh Vũ kinh ngạc hỏi: "Thật sao?"  

Liễu Thanh Duyệt hậm hực trợn tròn mắt, nói: "Em trai, nhớ kỹ, chị ba vì em mà đã trả giá rất nhiều”.  

"Rõ ràng là em phải hoàn thành nhiệm vụ trước rồi đi giúp chị ba”.  

"Không ngờ... chị ấy lại làm xong trước”.  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Anh nặng nề gật đầu nói: "Em biết”.  

Liễu Thanh Duyệt nở một nụ cười cưng chiều nói: "Bây giờ em đã hiểu tại sao em có thể kiêu ngạo chưa?”  

Trương Minh Vũ chậm rãi nở nụ cười.  

Hiểu rồi!  

Chị ba sắp trở lại, mình sẽ hoàn toàn cất cánh bay xa!  

Trương Minh Vũ cười toe toét nói: "Em hiểu rồi! Vậy bây giờ em sẽ đi tìm Triệu Khoát?"  

Liễu Thanh Duyệt gật đầu nói: "Được, đúng lúc chị không có việc gì nên đi cùng em luôn”.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Được ạ!"  

Chẳng mấy chốc, Liễu Thanh Duyệt đã thu dọn xong đồ đạc của mình.  

Hai người đứng dậy rời đi.  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Chị tư, chị có biết Triệu Khoát ở đâu không?"  

Liễu Thanh Duyệt mỉm cười thần bí thì thầm: "Em cho rằng chị tư uổng công lăn lộn ở Tĩnh Châu à?"  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Liễu Thanh Duyệt lấy điện thoại di động ra gọi điện.  

Điện thoại kết nối.  

Liễu Thanh Duyệt lạnh lùng nói: "Tìm xem Triệu Khoát đang ở đâu”.  

Một lát sau, Liễu Thanh Duyệt cúp điện thoại.  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ kinh ngạc.  

Vậy là tìm được rồi à?  

Liễu Thanh Duyệt bật cười đắc ý nói: "Tới câu lạc bộ Thành Đông”.  

Trương Minh Vũ trợn to hai mắt.  

Tìm thấy thật à?  

Chị tư...  

Ngay sau đó, tài xế đạp ga lao thẳng về phía câu lạc bộ Thành Đông.  

Liễu Thanh Duyệt chậm rãi căn dặn: "Em trai, vừa lúc lần này chị ba trở về giúp em, em phải tranh thủ thời gian”.  

"Thời gian còn lại... không còn nhiều nữa”.  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Trong mắt anh lóe lên vẻ nghiêm trọng, nói: "Vâng ạ”.  

Thời gian không còn nhiều.  

Mặc dù anh không biết mục đích của mình rốt cuộc là gì.  

Nhưng…  

Anh có thể cảm nhận được tầm quan trọng của mình!  

Phù!  

Trương Minh Vũ nặng nề thở hổn hển.  

Áp lực tăng gấp đôi.  

Liễu Thanh Duyệt âu yếm xoa đầu Trương Minh Vũ, cười nói: "Hơn nữa... nhiệm vụ của chị tư cũng sắp kết thúc rồi”.  

Hả?

Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ kinh ngạc.  

Liễu Thanh Duyệt mỉm cười thần bí, nói: "Chuẩn bị sẵn sàng tâm lý đi, nhiệm vụ của chị tư không đơn giản đâu!"  

Nói xong, cô ấy nhướng mày.  

Ờ thì...  

Trương Minh Vũ thấy hơi bất đắc dĩ.  

Không đơn giản mà lại... coi thường vậy à...  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Chị tư yên tâm, em chắc chắn sẽ nỗ lực hoàn thành!"  

Liễu Thanh Duyệt hài lòng gật đầu.  

Hai mươi lăm phút sau, xe dừng lại.  

Trương Minh Vũ liếc nhìn xung quanh, lúc này mới nhận ra rằng mình đã đến ngoại ô thành phố.  

Ở đây rất yên tĩnh.  

Chỉ có một...  

Hả?  

Trương Minh Vũ kinh ngạc.  

Ngay phía trước có một... trang viên cực lớn.  

Nguy nga lộng lẫy!  

Diện tích rộng lớn đến mức không thấy bờ bên kia...  

Có năm chữ lớn phía trên cổng: Câu lạc bộ Thành Đông!  

Ơ kìa...  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ khó hiểu.  

Đây là đâu?  

Liễu Thanh Duyệt đi đến bên cạnh, chậm rãi nói: "Đây là địa điểm ăn chơi trác táng, thiên đường của các cậu chủ nhà giàu Tĩnh Châu”.  

Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.  

Những thứ mà người giàu chơi... quả thật rất khác biệt.  

Liễu Thanh Duyệt nhìn xung quanh, sau đó thì thầm: “Chúng ta vào thôi”. 
 
Chương 2048


Nói xong, cô ấy bước về phía trước.  

Trương Minh Vũ yên lặng đi theo phía sau.  

Chẳng mấy chốc, hai người đã tới cửa.  

Khí chất của Liễu Thanh Duyệt bày ra đó, người gác cửa vô cùng cung kính.  

Hai người bước vào.  

Sau khi tiến vào trong, ánh mắt Trương Minh Vũ lại lóe lên vẻ kinh ngạc.  

Quá hoành tráng!  

E rằng Ninh Châu không có nơi nào sang trọng như vậy nhỉ?  

Đầy đủ các thể loại dịch vụ.  

Trước cửa mỗi dịch vụ đều có hai cô gái xinh đẹp đứng chào đón với nụ cười trên môi.  

Hay đấy!  

Trương Minh Vũ kinh hãi.  

Liễu Thanh Duyệt khẽ nhíu mày, hỏi: "Em trai, Long Tam không đi theo em à?"  

Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Em bảo anh ta ở nhà bảo vệ Kiều Hân”.  

Liễu Thanh Duyệt yên lặng gật đầu, nói: "Vậy em hãy cẩn thận”.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.  

Đương nhiên phải cẩn thận.  

Chẳng mấy chốc, Liễu Thanh Duyệt đã đi thẳng đến cánh cửa của một dịch vụ ở cuối hành lang.  

Trương Minh Vũ nhìn thoáng qua, trong mắt lóe sáng.  

Đấu quyền anh?  

Trương Minh Vũ chậm rãi nở nụ cười.  

Thú vị đấy!  

Hai người bước vào.  

Cô gái ở cửa lập tức mỉm cười chào hỏi, nói: "Chào anh, xin hỏi anh có muốn đánh một trận quyền anh không?"  

Nói xong, cô ta đi tới gần Trương Minh Vũ.  

Liễu Thanh Duyệt khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Đứng xa ra”.  

Ờ...  

Nụ cười trên mặt cô gái đông cứng lại.  

Hơi hoảng hốt.  

Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ bất đắc dĩ.  

Đúng là không có mắt.  

Liễu Thanh Duyệt không do dự, cứ thế bước vào.  

Trương Minh Vũ đi theo.  

Cô gái hơi chần chừ, sau đó yên lặng đi theo Trương Minh Vũ.  

Sau khi vào, âm thanh ồn ào huyên náo lập tức trở nên rõ ràng.  

Trương Minh Vũ liếc nhìn xung quanh.  

Lúc đó mới phát hiện bên trong đã chật kín người.  

Ít nhất bốn mươi tới năm mươi người.  

Ở giữa là một võ đài, giống như một cái lồng.  

Trong lồng, hai thanh niên đang đánh nhau.  

Những người xung quanh ngồi ở phía xa, ánh mắt ai nấy đều rất phấn khích.  

Liễu Thanh Duyệt khẽ nhíu mày.  

Hoàn cảnh này...  

Trương Minh Vũ không để tâm lắm, anh âm thầm quét mắt nhìn.  

Ngay sau đó, anh thấy một thanh niên ngồi ở giữa.  

Chính là Triệu Khoát!  

Hắn ở đây thật!  

Trương Minh Vũ cười toe toét, vẻ phấn khích lóe lên trong đôi mắt.  

Chị tư nói rồi, mình phải kiêu ngạo!  

Nhưng... kiêu ngạo thế nào đây?  

Liễu Thanh Duyệt chậm rãi nói: "Chúng ta tìm một chỗ ngồi chờ xem trước đã”.  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Các ghế phía trước đã được lấp đầy.  

Trương Minh Vũ và Liễu Thanh Duyệt chỉ đành ngồi trên băng ghế cứng phía sau đám đông.  

Hai người trên võ đài vẫn đang đánh nhau ác liệt.  

Trương Minh Vũ liếc nhìn vài lần đã không còn hứng thú.  

Quá tệ.  

Đôi mắt đẹp của Liễu Thanh Duyệt lóe sáng.  

Dường như cô ấy đang lên kế hoạch gì đó.  

Trương Minh Vũ kinh ngạc khi phát hiện cô gái vẫn còn đứng phía sau.  

Hả?  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Cô đi theo chúng tôi làm gì?"  

Cô gái lúng túng nói: "Đây là... công việc của chúng tôi”.  

Hả? 
 
Chương 2049


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trương Minh Vũ ngơ ngác.  

Nhìn kỹ hơn...  

Lúc này anh mới phát hiện, trong lồng ngực của Triệu Khoát và các cậu chủ nhà giàu khác cũng ôm theo mấy cô em phục vụ.  

Thật là...  

Trương Minh Vũ thu hồi ánh mắt.  

Không chút hứng thú.  

Suy cho cùng, mặc dù mấy cô nhân viên phục vụ cũng không tệ, nhưng so với những người đẹp như Liễu Thanh Duyệt hay Lâm Kiều Hân thì...  

Thua xa.  

Bụp!  

Đột nhiên, một âm thanh trầm đục vang lên.  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Nhìn kỹ, mới phát hiện một thanh niên đã ngã xuống sàn.  

"Hay!"  

Từng tiếng hét bỗng vang lên.  

Trương Minh Vũ bĩu môi.  

Đúng là con cháu nhà giàu, đi đến đâu cũng có người nịnh nọt tâng bốc.  

Thanh niên trẻ đứng đó kiêu hãnh nói: "Còn ai dám thách đấu với tôi nữa không?"  

Liễu Thanh Duyệt nhướng mày hỏi: "Em không đánh thử à?"  

Nói xong, trong đôi mắt xinh đẹp của cô ấy lóe lên vẻ chờ mong.  

Trương Minh Vũ lắc đầu cười nói: "Em không thích bắt nạt người khác”.  

Liễu Thanh Duyệt yên lặng gật đầu.  

Cô gái sau lưng lại trừng mắt xem thường.  

Còn tưởng rằng Trương Minh Vũ là người thành thật.  

Không ngờ lại... giỏi chém gió.  

Triệu Khoát đứng dậy, ngạo nghễ nói: "Nếu không ai thách đấu nữa thì hôm nay đội chiến thắng... là đội chúng tôi!"  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Hai người họ cùng đội à?  

Hừ!  

Một tiếng hừ lạnh lùng vang lên.  

Ngay sau đó, lại có một người thanh niên đứng lên, lạnh lùng nói: "Cậu chủ Triệu, hôm nay anh thật may mắn, dù sao cũng chỉ có năm triệu tệ, vài ngày nữa cũng phải trả lại thôi”.  

Hả?  

Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe sáng!  

Hóa ra là cậu hai nhà họ Lục - Lục Chính Minh!  

Tên này cũng ở đây à?  

Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ phấn khích.  

Một lưới bắt hết?  

Triệu Khoát cười khẩy, lẩm bẩm: "Cậu chủ Lục, thua là thua, nói như vậy thì tệ quá”.  

Lục Chính Minh hơi híp mắt nói: "Nếu không phải hôm nay đàn em của tôi bị bệnh thì anh cho rằng anh có thể thắng được sao?”  

Triệu Khoát khoanh tay trước ngực, cười đùa nói: "Được, nếu đã như vậy... thì chúng ta hẹn trận khác nhé?"  

"Tôi cho anh hai mươi phút”.  

"Nếu như anh có thể tìm được người đánh hạ được đàn em của tôi thì trận này cũng coi như anh thắng”.  

"Tránh việc người khác lại nói tôi ra oai!"  

Chuyện này...  

Vừa dứt lời, mọi người xung quanh lập tức trợn to hai mắt!  

Tự tin vậy à?  

Lục Chính Minh hơi híp mắt, trong lòng bừng bừng lửa giận!  

Khiêu khích?  

Lục Chính Minh cười khẩy nói: "Được, nếu vậy... anh có dám đánh cược lớn hơn không?"  

Triệu Khoát tinh nghịch cười nói: "Sao lại không dám chứ? Nói đi, anh muốn đặt cược bao nhiêu?”  

Những người xung quanh cũng trố mắt nhìn.  

Lục Chính Minh kiêu ngạo nói: "Năm triệu tệ thật nhàm chán, chúng ta cược năm trăm triệu tệ luôn đi!"  

"Anh dám không?"  

Hả?  

Vừa dứt lời, mọi người xung quanh lập tức ớn lạnh!  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom