Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1950


Một lúc sau, Trương Minh Vũ ngờ vực hỏi: “Không phải có sẵn tập đoàn Chu Thị đó sao? Em không thể dùng à?”  

Hạ Hâm Điềm mỉm cười, lặp lại: “Chị ba em sắp xếp như thế chắc chắn có lý do”.  

Trương Minh Vũ lộ ra vẻ bất lực.  

Hạ Hâm Điềm cười nói: “Được rồi, đi thôi, hôm nay chị không có việc gì, vừa lúc có thể đi dạo với hai đứa”.  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Sau đó Hạ Hâm Điềm đeo khẩu trang và kính râm lên.  

Ba người ra khỏi biệt thự.  

Đầu tiên là đi chọn tòa nhà văn phòng, đây mới là điều thiết yếu nhất.  

Nhưng dù sao nơi ở đây cũng lạ, không quen thuộc.  

Do dự rất lâu, Trương Minh Vũ mới lấy điện thoại ra gọi cho Quan Na.  

Chẳng mấy chốc điện thoại được kết nối.  

Giọng nói gợi cảm của Quan Na vang lên: “Ông chủ, có gì dặn dò thế?”  

Trương Minh Vũ cười nói: “Không có gì, tôi muốn cô nghe ngóng chút chuyện, cô có biết dạo này Tĩnh Châu có tòa nhà nào chuẩn bị bán không?”  

Quan Na do dự một lúc mới nói: “Tôi… không rõ lắm, nhưng tôi có một người bạn làm bất động sản, tôi có thể hỏi giúp anh”.  

Trương Minh Vũ cười nói: “Ừ, vậy làm phiền cô”.  

Sau đó anh cúp điện thoại.  

Hạ Hâm Điềm hỏi: “Vậy giờ chúng ta đi đâu?”  

Ừ thì…  

Trương Minh Vũ nói: “Đến khách sạn Đình Lập trước đi”.  

Dù sao cũng rảnh rỗi.  

Tài xế lái xe thẳng đến chỗ khách sạn Đình Lập.  

Không lâu sau, chiếc xe dừng lại.  

Trương Minh Vũ cười nói: “Chúng ta đi thôi”.  

Cực kỳ đắc ý.  

Nhưng quay đầu lại nhìn, mặt Lâm Kiều Hân không có biểu cảm gì.  

Trương Minh Vũ trợn mắt.  

Hạ Hâm Điềm lắc đầu khẽ cười nói: “Kiều Hân, em thấy khách sạn của Minh Vũ thế nào?”  

Hả?  

Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe sáng.  

Vẫn là chị hai thông minh.  

Vừa nghe thế, trong mắt Lâm Kiều Hân hiện lên vẻ ngạc nhiên, bất ngờ.  

Đây là khách sạn của Trương Minh Vũ ư?  

Lâm Kiều Hân vội lùi về sau hai bước, nhìn kỹ lại.  

Trương Minh Vũ nhếch môi cười.  

Cảm thấy thoải mái.  

Lâm Kiều Hân ngạc nhiên nói: “Rất tốt ạ…”  

Nói xong, cô ngạc nhiên nhìn Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ lại càng đắc ý.  

Hạ Hâm Điềm buồn bực liếc mắt nhìn.  

Sau đó ba người đi vào trong.  

Vừa bước vào, Quan Na đã bước đến đón, khách sáo nói: “Ông chủ, anh đến rồi”.  

Trương Minh Vũ gật đầu cười nói: “Có tin tức gì chưa?”  

Quan Na cung kính đáp: “Bạn tôi cũng vừa gọi hỏi thăm thông tin, nói có vài tòa nhà đang đợi bán”.  

Mắt Trương Minh Vũ sáng rực.  

Vài tòa nhà?  

Quan Na nói tiếp: “Tôi đã bảo bạn tôi đến đây, lát nữa hai người có thể thương lượng chi tiết hơn”.  

Trương Minh Vũ cười nói: “Ừ, cô vất vả rồi”.  

Quan Na lắc đầu nói: “Ông chủ còn khách sáo với tôi làm gì”.  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Sau đó ba người ngồi xuống chỗ gần cửa sổ đợi.  

Lâm Kiều Hân không ngừng đưa mắt đánh giá khách sạn.  

Kinh ngạc và kỳ lạ.  

Sao… Trương Minh Vũ có thể làm được vậy?  

Cô nhận ra mình ngày càng không hiểu rõ Trương Minh Vũ nữa rồi…  

Không lâu sau, một chiếc xe dừng lại trước cửa khách sạn.  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  

Đến rồi.

Một tia sáng loé lên trong mắt Lâm Kiều Hân.  

Chẳng mấy chốc, cửa xe mở ra.  

Một người đàn ông bụng phệ đi xuống.  

Đeo kính râm, xách cặp.  

Phong thái ngạo nghễ!  

Người đàn ông liếc mắt nhìn xung quanh, rồi mới chậm rãi bước vào trong khách sạn.  

Quan Na thấy vậy lập tức tiến lên nghênh đón, cười khách khí nói: “Giám đốc Trần, vất vả rồi”.  

Mắt Trần Bạc Quang lập tức sáng rực, cười tủm tỉm nói: “Na Na, cô cũng quá khách khí đấy, chúng ta cũng đâu phải người xa lạ gì đâu chứ?”  

Quan Na gật đầu cười nói: “Giám đốc Trần thật biết nói chuyện, để tôi giới thiệu ông chủ của chúng tôi với ông”.  

Trần Bạc Quang khẽ gật đầu. 
 
Chương 1951


Ngay sau đó, Quan Na dẫn Trần Bạc Quang đến bên cửa sổ.  

Trương Minh Vũ đứng dậy.  

Lâm Kiều Hân yên lặng đứng sau lưng Trương Minh Vũ.  

Quan Na mỉm cười nói: “Giám đốc Trần, anh này chính là ông chủ của chúng tôi, anh Trương Minh Vũ”.  

“Ông này là giám đốc tiếp thị của bất động sản Thiên An, ông Trần Bạc Quang”.  

Bất động sản Thiên An?  

Mày Trương Minh Vũ hơi nhíu lại, không hiểu sao cảm thấy cái tên này hơi quen.  

Nhưng ngay sau đó, Trương Minh Vũ tươi cười đưa tay ra, nói: “Giám đốc Trần, nghe danh đã lâu”.  

Đợi một lúc lâu, giám đốc Trần cũng không có ý định giơ tay lên.  

Hả?  

Trương Minh Vũ hơi sửng sốt.  

Ngước mắt lên nhìn, lúc này mới phát hiện ánh mắt Trần Bạc Quang đang nhìn chằm chằm Lâm Kiều Hân!  

Thỉnh thoảng lại liếc nhìn Hạ Hâm Điềm mấy cái.  

Quá đẹp!  

Đẹp xuất sắc!  

Mặc dù mặt Hạ Hâm Điềm đều bị che kín nhưng cơ thể bốc lửa kia…   

Ừng ực!  

Trần Bạc Quang khó khăn nuốt nước bọt, con ngươi cũng mở to đến mức sắp rớt ra ngoài!  

Vốn tưởng rằng Quan Na đã đẹp xuất sắc, không ngờ rằng…  

Lâm Kiều Hân thấy vậy trong mắt loé lên vẻ chán ghét.  

Khoé miệng Trương Minh Vũ cũng chậm rãi lộ ra một nụ cười khẩy.  

Lại là loại người này.  

Khụ khụ!  

Quan Na ho khan nhắc nhở: “Giám đốc Trần, ông chủ của chúng tôi đang chờ bắt tay với ông kìa”.  

Hả?  

Trần Bạc Quang sực tỉnh, lúc này mới lúng túng bắt tay với Trương Minh Vũ.  

Nhưng ánh mắt vẫn không kiềm chế được tập trung lên người Lâm Kiều Hân.  

Lâm Kiều Hân ngồi xuống.  

Vẻ mặt Trương Minh Vũ cũng bắt đầu trở nên thần bí.  

Trần Bạc Quang lại không để ý tới điều đó.  

Trương Minh Vũ cười nói: “Giám đốc Trần, không biết mấy toà chung cư mà ông nói tới thuộc về công ty nào?”  

Đôi mày Trần Bạc Quang cau lại, cười nói: “Thuộc về tập đoàn Thiên An chúng tôi”.  

Trương Minh Vũ hỏi tiếp: “Có tài liệu cụ thể không?”  

Trần Bạc Quang lấy tài liệu trong cặp ra, tuỳ tiện đặt trước mặt Trương Minh Vũ.  

Ngay lập tức, ánh mắt lại đặt trên người Lâm Kiều Hân.  

Trong mắt Lâm Kiều Hân loé lên tia sáng lạnh.  

Khoé miệng Trương Minh Vũ cũng chậm rãi nở một nụ cười sâu xa.  

Anh nhanh chóng cầm tài liệu lên.  

Sau khi đọc qua, trong lòng cũng đã có tính toán.  

Tổng cộng có năm tòa nhà.  

Trong đó có một tòa nhà phù hợp với yêu cầu của Trương Minh Vũ.  

Bộp.  

Trương Minh Vũ ném tài liệu về.  

Trần Bạc Quang giật mình, trong mắt thoáng hiện vẻ không vui.  

Trương Minh Vũ cười nói: “Được, vậy giám đốc Trần dẫn chúng tôi đi xem thử nhé?”  

Đầu óc Trần Bạc Quang nhanh chóng xoay chuyển.  

Ông ta chậm rãi nói: “À… tham quan thì không thành vấn đề”.  

“Nhưng cơ thể tôi bây giờ không được thoải mái, muốn nghỉ ngơi một chút…”  

Nói xong, ông ta nhẹ nhàng xoa ngón tay.  

Rất rõ ràng.  

Đòi tiền!  

Quan Na cau mày.  

Cô ấy không ngờ Trần Bạc Quang lại có thể làm ra chuyện này.  

Sự chán ghét trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân càng nhiều hơn!  

Trương Minh Vũ mỉm cười.  

Kinh doanh cho công ty của mình mà vẫn muốn ăn thêm tiền hoa hồng ư?  

Trương Minh Vũ cười nói: “Không thoải mái sao? Chuyện này dễ xử lý, chờ các thủ tục hoàn tất, tôi sẽ đích thân tìm người đấm bóp mát xa cho giám đốc Trần”.  

“Ông thấy sao?”  

Đấm bóp mát xa?  

Vừa nói xong, hai mắt Trần Bạc Quang sáng ngời!  

Lâm Kiều Hân sững sờ.  

Ngay sau đó, Trần Bạc Quang lập tức kích động hỏi: “Vậy... Ai sẽ đấm bóp cho tôi?”  

Trương Minh Vũ mỉm cười thần bí, nói: “Chỗ này chỉ có mấy người, khẳng định không thể là tôi rồi”.  

Nói xong, nụ cười ở khóe miệng càng tươi hơn.  

Bình bịch! 
 
Chương 1952


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dứt lời, trái tim Trần Bạc Quang bắt đầu đập thình thịch!  

Không phải Trương Minh Vũ.  

Vậy...  

Ngay lập tức, ánh mắt của Trần Bạc Quang lại quét qua Lâm Kiều Hân và Hạ Hâm Điềm!  

Một trong số hai cô đều được!  

Cho dù... Là Quan Na cũng tốt!  

Trần Bạc Quang kích động!  

Lâm Kiều Hân khẽ nhíu mày, trong mắt lóe lên vẻ nghi hoặc.  

Quan Na khẽ nghiến răng, trong lòng lập tức xuất hiện một cảm giác thất vọng.  

Bảo tôi đấm bóp ư?  

Ngay sau đó, Quan Na cúi đầu xuống.  

Vô cùng thất vọng.  

Trương Minh Vũ không để ý, cười hỏi: “Giám đốc Trần, điều kiện này thế nào?”  

Ừng ực!  

Trần Bạc Quang khó khăn nuốt nước bọt, hỏi: “Nhưng... tôi đang không được khỏe, sao bây giờ lại không đấm bóp cho tôi luôn?”  

Trương Minh Vũ lắc đầu cười nói: “Không được, chúng tôi không có nhiều thời gian”.  

Trần Bạc Quang cau mày.  

Nếu như sau khi Trương Minh Vũ mua được tòa nhà này, lại nuốt lời thì sao?  

Trương Minh Vũ lại cười nói: “Còn... Thêm vài món đồ cho ông thì sao?”  

“Không biết giám đốc Trần có thích roi da không?”  

Hả?  

Trong mắt Lâm Kiều Hân thoáng qua vẻ mờ mịt.  

Roi da gì cơ?  

Một tia sáng lạnh lóe lên trong mắt Quan Na!  

Thật quá đáng!  

Cô ấy không ngờ Trương Minh Vũ lại là người như vậy!  

Nhưng...  

Cuối cùng, Quan Na cũng không nói gì.  

Cùng lắm thì cá chết lưới rách!  

Nhưng trong đôi mắt của Trần Bạc Quang đã hừng hực lửa nóng!  

Kích động đến mức run rẩy!  

Roi da?  

Ừng ực!  

Trần Bạc Quang kích động nói: “Cậu... Cậu sẽ không lừa tôi chứ? Cậu chắc không?”  

Trương Minh Vũ cười nói: “Chắc chắn, chỉ cần giúp chúng tôi hoàn tất các thủ tục, xong xuôi sẽ có”.  

Cái này...  

Tim Trần Bạc Quang đập rộn lên, phấn khích như sắp nổ tung!  

Ngay sau đó, ánh mắt thèm thuồng lại lần nữa quét qua các cô gái, siết chặt nắm đấm!  

“Được!”  

Trần Bạc Quang kích động đồng ý!  

Lúc này, ông ta đã không còn tâm trí nào để nghĩ về những thứ khác!  

Roi da!  

Trương Minh Vũ nghe vậy lại nở nụ cười, nói: “Được, vậy chúng ta đi thôi”.  

Trần Bạc Quang kích động nói: ‘Được được, ông chủ Trương mời!”  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Ngay sau đó, dưới sự hướng dẫn của Trần Bạc Quang, họ đi về phía cửa.  

Lâm Kiều Hân và Hạ Hâm Điềm im lặng đi theo.  

Quan Na do dự hồi lâu, cuối cùng cũng đi theo.  

Mặc dù chán nản chạnh lòng.  

Nhưng... giai đoạn cuối cùng cũng phải hoàn thành xong!  

Chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đều đã lên xe.  

Đi xem ba địa điểm khác, quả nhiên như Trương Minh Vũ đoán, anh không hài lòng.  

Cuối cùng, đám người đi thẳng tới tòa nhà mà Trương Minh Vũ thích.  

Không lâu sau, xe ngừng lại.  

Trương Minh Vũ xuống xe.  

Ngẩng đầu lên nhìn, là một toà nhà vô cùng nguy nga, nhưng lúc này lại hơi vắng vẻ.  

Trần Bạc Quang lịch sự nói: “Ông chủ Trương, mời!”  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Chẳng mấy chốc, ông ta đã dẫn mọi người tiến vào trong toà nhà.  

Trang trí không quan trọng, Trương Minh Vũ chỉ muốn xem cách bài trí bên trong.  

Địa điểm không có vấn đề gì, mọi thứ khác thua kém một xíu cũng không sao.  

Nhìn qua một lượt, Trương Minh Vũ khá hài lòng.  

Mọi người lại tụ tập ở phòng khách tầng một.  

Ngẩng đầu lên nhìn. 

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 1953


Trương Minh Vũ cười ha hả nói: "Được, tòa nhà này đi, làm thủ tục ở đâu?”  

Trần Bạc Quang kích động nói: "Đi, đi theo tôi!"  

Nói xong, ông ta lao ra khỏi tòa nhà.  

Vẻ kinh ngạc lại lóe lên trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân.  

Sảng khoái vậy sao?  

Chẳng mấy chốc, nhóm người ngồi ô tô đến tập đoàn Thiên An.  

Trần Bạc Quang dẫn thẳng bọn họ vào văn phòng.  

Trương Minh Vũ ngồi xuống.  

Trần Bạc Quang bắt đầu tìm kiếm thông tin tài liệu về căn nhà.  

Chẳng mấy chốc, mọi thứ đã ở trên bàn làm việc.  

Trương Minh Vũ chậm rãi kiểm tra.  

Đôi mắt của Trần Bạc Quang đầy vẻ sốt sắng!  

Nhanh lên!  

Roi da của tôi!  

Trương Minh Vũ cười nói: "Tổng cộng bao nhiêu tiền?"  

Trần Bạc Quang kích động nói: "Hai mươi ba triệu tệ!"  

Cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi!  

Không thể chờ đợi thêm được nữa!  

Trương Minh Vũ cau mày cười nói: "Giám đốc Trần, ông xem với mối quan hệ của chúng ta, có thể bớt một chút không?”  

Ồ...  

Trần Bạc Quang cau mày.  

Do dự hồi lâu, ông ta mới nói: "Được, vậy tôi để cho cậu giá hai mươi triệu hai trăm năm mươi nghìn tệ”.  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Giảm ít vậy thôi sao?  

Trương Minh Vũ lại cười ha hả nói: "Thế này nhé, hai mươi triệu tệ, anh thấy thế nào?"  

Hả?  

Vừa dứt lời, Lâm Kiều Hân và Quan Na đều ngơ ngác!  

Có kiểu trả giá như vậy nữa cơ à?  

Trần Bạc Quang cũng cau mày nói: "Ông chủ Trương, cậu mặc cả hơi quá đáng rồi đấy, giảm tới tận ba triệu tệ”.  

Trương Minh Vũ mỉm cười bí ẩn nói: "Dùng roi da một tuần”.  

Chuyện này...  

Vừa dứt lời, trên mặt Trần Bạc Quang lập tức đầy vẻ phấn khích!  

Một tuần ư?  

Ôi…  

Trương Minh Vũ lại mỉm cười tinh nghịch nói: "Mỗi ngày đều có mỗi người khác nhau”.  

Rầm!  

Đầu óc Trần Bạc Quang như nổ tung!  

Chuyện này...  

Chẳng mấy chốc, đôi mắt thèm khát của Trần Bạc Quang đã đổ dồn vào Lâm Kiều Hân và Hạ Hâm Điềm.  

Lâm Kiều Hân sững sờ.  

Rốt cuộc là roi da gì?  

Ánh mắt Quan Na càng thêm lạnh lùng!  

Cô ấy không ngờ Trương Minh Vũ lại vô liêm sỉ đến mức này!  

Bán cả người của mình sao?  

"Được!"  

Trần Bạc Quang siết chặt nắm đấm, vô cùng hào hứng đồng ý!  

Rất kích động!  

Khóe miệng Trương Minh Vũ lại nở nụ cười.  

Đôi mắt Hạ Hâm Điềm lóe sáng.  

Chẳng mấy chốc, mọi thủ tục đã hoàn tất.  

Trương Minh Vũ trả tiền.  

Dù sao cũng là công ty bất động sản, các mối quan hệ vẫn rất tốt.  

Chưa tới một tiếng, mọi thủ tục đã sang tên Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ nhận giấy tờ.  

Trần Bạc Quang hào hứng nói: "Ông chủ Trương, bây giờ có phải chúng ta có thể đi mát xa rồi không?"  

Nói xong, đôi mắt ông ta sáng rực!  

Trái tim Quan Na giật thót.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Đi thôi, chúng ta trở về khách sạn”.  

Trần Bạc Quang phấn khích đến mức suýt hét lên.  

Ngay sau đó, cả nhóm người rời công ty.  

Đi thẳng đến khách sạn Đình Lập!  

Quan Na nắm chặt tay, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo.  

Thực sự sắp phải...  

Ngay sau đó, Quan Na lấy điện thoại di động ra bí mật gửi một tin nhắn.  

Trương Minh Vũ không để ý, anh cũng lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn.  

Không lâu sau, xe dừng trước cổng khách sạn Đình Lập.  

Trần Bạc Quang lao vào khách sạn nhanh như tia chớp.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ lại nở nụ cười.  

Âm thầm theo dõi.  

Ngay sau đó, Trần Bạc Quang hào hứng hỏi: "Khi nào bắt đầu?"  

Dứt lời, nước miếng suýt chảy ra!  

Trương Minh Vũ cười đáp: "Ông cứ lấy phòng trước đi, chúng ta có thể bắt đầu bất cứ lúc nào”.  

Hả?  

Khóe miệng của Trần Bạc Quang khẽ giật.  

Ông ta nhanh chóng dùng căn cước công dân mở phòng tổng thống trong một tuần tại khách sạn Đình Lập!  

Lâm Kiều Hân chết lặng.  

Vẻ lạnh lùng trong mắt Quan Na lại trở nên nồng đậm hơn.  

Chỉ có Hạ Hâm Điềm trừng mắt tức giận nhìn Trương Minh Vũ.  

Trần Bạc Quang kích động nói: "Xong rồi, có thể đi được chưa?"  

Trương Minh Vũ cười nói: "Đi thôi”.  

Nói xong, anh đi về phía thang máy.  

Hả?  

Trần Bạc Quang sững sờ.  

Tại sao cậu ta cũng đi theo?  

Muốn... cùng nhau hả?  

Nghĩ đến đây, Trần Bạc Quang càng thêm phấn khích!  

Bước nhanh để theo kịp!  

Hạ Hâm Điềm và Lâm Kiều Hân đi theo không chút do dự.  

Quan Na hít một hơi thật sâu.  

Cuối cùng cũng đuổi theo!  

Ngay sau đó, nhóm người đến căn phòng của Trần Bạc Quang.
 
Chương 1954


Trương Minh Vũ ngồi ở trên giường.  

Hạ Hâm Điềm và Lâm Kiều Hân cũng ngồi bên cạnh Trương Minh Vũ.  

Trần Bạc Quang hào hứng xoa tay hỏi: "Hôm nay... ai sẽ chơi với tôi?"  

Cơ thể của Quan Na càng căng cứng hơn khi nghe những lời đó!  

Trương Minh Vũ cười nói: "Ông tự chọn đi”.  

Tốt vậy sao?  

Trần Bạc Quang giơ ngón tay lên nói: "Cô ấy!"  

Người mà ông ta chỉ là Lâm Kiều Hân!  

Trương Minh Vũ cười nói: "Được, ông trở về phòng tránh một lát đi, tôi bảo ba người bọn họ cùng tắm rửa sạch sẽ”.  

"Lát nữa sẽ cho ông một bất ngờ”.  

"Còn có những món đồ chơi mà ông muốn”.  

Nói xong, khóe miệng anh lại nở nụ cười thần bí.  

Quan Na cau mày.  

Tắm chung hả?  

Tên khốn!  

Lâm Kiều Hân khó hiểu, cô vẫn không biết Trương Minh Vũ đang nói gì.  

Hạ Hâm Điềm ném cho Trương Minh Vũ một cái nhìn trách móc.  

Trần Bạc Quang kích động nói: "Được, được!"  

Ba người cùng nhau?  

Quá kích thích!  

Trần Bạc Quang lảo đảo bước vào phòng.  

Lâm Kiều Hân nghi ngờ hỏi: "Làm gì vậy?"  

Trương Minh Vũ cười nói: "Lát nữa em sẽ biết”.  

Ồ...  

Lâm Kiều Hân trầm tư một lát, cuối cùng cũng không hỏi nữa.  

Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân vang lên.  

Cánh cửa mở ra.  

Long Tam, Long Thất và đội trưởng của đội vệ sĩ bước vào.  

Trương Minh Vũ khẽ ngẩng đầu lên.  

Long Tam dẫn hai người vào phòng tắm.  

Hả?  

Quan Na và Lâm Kiều Hân đều chết lặng.  

Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ cười nói: "Các cô trốn đi, chuẩn bị xem kịch hay”.  

Chuyện này...  

Vẻ bối rối lóe lên trong mắt Quan Na.  

Sao lại khác với những gì mình nghĩ?  

Ngay sau đó, Hạ Hâm Điềm đưa hai cô gái đến một căn phòng khác.  

Cửa hé mở để quan sát qua khe hở.  

Lâm Kiều Hân tò mò.  

Quan Na cũng muốn biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Giám đốc Trần, bây giờ ông có thể đi ra được rồi”.  

Bụp!  

Lời vừa dứt, tiếng mở cửa nặng nề vang lên!  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Nhìn kỹ, anh mới phát hiện giám đốc Trần đã lao ra ngoài với phần trên cơ thể trần trụi.  

Đôi mắt đầy phấn khích!  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Vội vàng như vậy sao?  

Trần Bạc Quang kích động nói: "Người ở đâu? Mấy cô gái đâu rồi?"  

Trương Minh Vũ cười ha hả nói: "Trong phòng tắm, ông tự chọn đi”.  

Trần Bạc Quang không chút do dự lao thẳng vào phòng tắm!  

Quan Na ngạc nhiên liếc nhìn.  

Đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân vẫn đầy vẻ kinh ngạc.  

Rất tò mò.  

Rốt cuộc là roi da gì mà có thể khiến Trần Bạc Quang phấn khích như vậy?  

Chẳng mấy chốc, Trần Bạc Quang đã đến trước cửa phòng tắm.  

Bàn tay phấn khích run rẩy!  

Trương Minh Vũ cười nói: "Nhanh lên, mấy cô ấy cũng không đợi được nữa đâu”.  

Ừng ực.  

Trần Bạc Quang nuốt khan.  

Mấy…cô ư?  

Khoảnh khắc tiếp theo, Trần Bạc Quang đưa tay mở cửa phòng tắm!  

Nhưng tiếp đó...  

Hình như có gì đó không đúng lắm?

Ngay sau đó, ánh mắt của Trần Bạc Quang đông cứng lại.  

Nụ cười thèm thuồng trên khuôn mặt ông ta cũng đã hoàn toàn đóng băng.  

Trong nhà tắm...  

Nửa thân trên của ba người Long Tam trần truồng, họ đang nhìn ông ta với nụ cười nửa miệng!  

Ừng ực.  

Trần Bạc Quang nuốt nước bọt, cơ thể run rẩy dữ dội...  

Chuyện… quái quỷ gì thế này?  

"A!"  

Đột nhiên, Trần Bạc Quang hét toáng lên, tiên tiếp lùi về sau!  

Hết cách rồi!  

Cơ thể vạm vỡ của ba người họ... thật khủng khiếp!  

Trần Bạc Quang lập tức hoảng sợ lao ra ngoài!  

Tuy nhiên, còn chưa kịp đi xa…  

Một cánh tay đặt thẳng lên vai Trần Bác Quang!  

Chuyện này...  

Cơ thể của Trần Bạc Quang run bần bật!  

Nụ cười trên khóe miệng Trương Minh Vũ cũng trở nên nham hiểm hơn.  

Loại người này... đáng bị như vậy! 
 
Chương 1955


Ba cô gái trong phòng sững sờ!  

Trương Minh Vũ cười nói: "Mấy cô ra đây đi”.  

Ơ…  

Lâm Kiều Hân và Quan Na nhìn nhau, rồi bước ra ngoài.  

Hạ Hâm Điềm yên lặng đi theo, trên môi vẫn nở nụ cười tinh nghịch.  

Chẳng mấy chốc, ba cô gái đã đứng sau lưng Trương Minh Vũ.  

Ba người Long Tam đứng phía sau Trần Bạc Quang, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.  

Trần Bạc Quang run rẩy hỏi: "Ông... ông chủ Trương, cậu... cậu có ý gì?"  

Ý gì ư?  

Trương Minh Vũ cười nói: "Không phải ông thích roi da sao? Ba cô gái này không có sức lực, nên tôi đã tìm cho ông mấy người mạnh mẽ hơn!"  

"Hôm nay, chắc chắn sẽ khiến ông thật thoải mái!"  

Nói xong, khóe miệng anh chậm rãi nở nụ cười!  

Rầm!  

Vừa dứt lời, đầu óc Trần Bác Quang như nổ tung!  

Họ sẽ... chơi với tôi sao?  

Lâm Kiều Hân vẫn còn mờ mịt.  

Trong mắt Quan Na lóe lên tia sáng.  

Cô ấy không ngờ...  

Ngay sau đó, một cảm giác áy náy xuất hiện trong lòng Quan Na.  

Trần Bạc Quang vẫn còn hoang mang!  

Vụt!  

Đột nhiên, một âm thanh trong trẻo vang lên!  

Đinh tai nhức óc!  

Cơ thể của Trần Bạc Quang lại run bần bật!  

Nhìn về phía phát ra âm thanh…  

Lúc đó mới phát hiện Long Thất và thanh niên kia đang vung roi da...  

Mẹ kiếp…  

Sau khi nhìn rõ, đồng tử của Trần Bạc Quang suýt nữa rớt ra ngoài!  

Hóa ra là... roi ngựa!  

Mẹ kiếp!  

Cơ thể của Trần Bạc Quang run rẩy dữ dội!  

Trương Minh Vũ cười nói: "Giám đốc Trần, không ngờ ông lại có sở thích này, hôm nay tôi nhất định sẽ giúp ông thỏa mãn”.  

Ừng ực.  

Trần Bạc Quang lại nuốt nước bọt.  

Đầu óc trống rỗng!  

Chẳng mấy chốc, Long Tam đã đẩy Trần Bạc Quang xuống sàn bằng một lực nhẹ!  

Trần Bạc Quang hoảng sợ!  

Bụp bụp!  

Hai tiếng roi lanh lảnh lại vang lên!  

Cơ thể của Trần Bạc Quang run cầm cập!  

Mãi đến lúc này, cuối cùng ông ta mới tỉnh ngộ!  

Trần Bạc Quang nghiến răng nói: "Mẹ kiếp... cậu lừa tôi!"  

Trương Minh Vũ cười nói: "Ông có biết đây là ai không?"  

Nói xong, anh chỉ vào Lâm Kiều Hân.  

Ồ...  

Trần Bạc Quang ngơ ngác hỏi: "Cô ấy là ai...?"  

Lâm Kiều Hân cũng sửng sốt.  

Trương Minh Vũ cười toe toét nói: "Cô ấy là vợ tôi”.  

Hả?  

Vẻ bối rối thoáng qua đôi mắt của Trần Bạc Quang.  

Vợ của cậu ư? Sao lại thế?  

Trương Minh Vũ cố nén nụ cười, thì thầm: "Có ý đồ với vợ tôi, ông còn được sống đã là ân huệ lớn nhất của ông rồi đấy”.  

Nói xong, trong mắt anh lóe lên vẻ lạnh lùng!  

Không hiểu sao trong lòng Trần Bạc Quang lại có cảm giác hoảng hốt.  

Căng thẳng khó hiểu!  

Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân đỏ ửng, nhưng trong lòng lại thấy ấm áp.  

Bốp!  

Khoảnh khắc tiếp theo, một âm thanh trong trẻo vang lên!  

Sau đó là tiếng kêu rên đau đớn của Trần Bạc Quang: "A!"  

Đau thấu trời xanh!  

Roi này rất bền chắc!  

Trương Minh Vũ cười nói: "Giám đốc Trần, thoải mái không? Tôi thực sự không hiểu tại sao ông lại thích món đồ chơi này”.  

Trần Bạc Quang tức giận nghiến răng, nhưng ông ta không thể nói một lời nào vì đau đớn!  

Khuôn mặt nhăn nhó!  

Bốp!  

Một roi nữa!  

Trương Minh Vũ cau mày cười nói: "Kiều Hân, trước đó ông ta đã chọn em, có lẽ ông ta thích được em đánh đấy”. 
 
Chương 1956


"Em có thể hoàn thành mong ước của giám đốc Trần không?"  

Hả?  

Anh dứt lời, Lâm Kiều Hân lại sửng sốt.  

Đây là…  

Đôi mắt Lâm Kiều Hân lóe sáng!  

Trương Minh Vũ không vội, yên lặng chờ đợi.  

Lâm Kiều Hân tiến lên một bước, lạnh lùng nói: "Được, vậy em sẽ thỏa mãn mong muốn của giám đốc Trần”.  

Cô đã sớm thấy ông ta chướng mắt!  

Loại người này nếu không dạy cho ông ta một bài học nhớ đời thì không biết sau này sẽ có bao nhiêu người bị uy hiếp?  

Chuyện này...  

Trần Bạc Quang giật mình.  

Ngay sau đó, Long Tam đưa cây roi trong tay cho Lâm Kiều Hân.  

Lâm Kiều Hân cầm roi di chuyển chậm.  

Ừng ực.  

Trần Bạc Quang nuốt nước bọt.  

Rất căng thẳng!  

Lâm Kiều Hân nhanh chóng quất roi xuống!  

Vụt!  

Âm thanh không lớn lắm.  

Nhưng...  

"A!"  

Tiếng gào thét đau đớn của Trần Bạc Quang thấu trời xanh!  

Tất cả mọi người đều rùng mình!  

Mặc dù Lâm Kiều Hân không có nhiều sức lực, nhưng vị trí quất roi vô cùng chính xác!  

Roi này... quất thẳng vào mặt Trần Bạc Quang, để lại vết đỏ hằn rõ ràng!  

Lâm Kiều Hân cũng bị tiếng hét dọa giật mình!  

Mãi lâu sau, thanh âm dần nhỏ lại.  

Lâm Kiều Hân vội vàng nói: "Này... đưa lại cho các anh, tôi... tôi không đánh nữa”.  

Quá dọa người...  

Long Tam cầm lấy roi.  

Trương Minh Vũ cười hỏi: "Quan Na, cô có muốn thử không?"  

Quan Na lúng túng cười đáp: "Không cần đâu, các anh chơi đi...”  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Một lúc lâu sau, Trần Bạc Quang mới tỉnh lại trong cơn đau.  

Đau đớn không thở nổi!  

Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, người này giao cho các anh, nhưng tuyệt đối đừng đánh chết”.  

Người thanh niên đắc ý cười nói: "Yên tâm, chúng tôi đã được huấn luyện chuyên nghiệp, có thể khiến ông ta đau đớn hơn cả chết nhưng không thể chết”.  

Rầm!  

Vừa dứt lời, đầu óc Trần Bác Quang lại như nổ tung!  

Sững sờ!  

Trương Minh Vũ gật đầu, cười nói: "Được, vậy chúng tôi đi trước”.  

Nói xong, anh dẫn ba cô gái đi về phía cửa.  

Trần Bạc Quang hoàn toàn hoảng loạn, ông ta cố gắng bò đến ôm lấy đùi Trương Minh Vũ, khổ sở cầu xin: "Ông chủ Trương, tôi sai rồi... tôi sai rồi!"  

“Xin... cậu hãy tha cho tôi!"  

Trương Minh Vũ cười nói: "Hết cách rồi, do ông tự chuốc lấy, nếu đã có ý nghĩ này thì nên chuẩn bị sẵn sàng chịu trừng phạt”.  

"Nhớ kỹ lần sau chuẩn bị cho tốt”.  

Nói xong, anh hất tay Trần Bạc Quang.  

Bước về phía trước.  

Tia sáng kỳ lạ lại lóe lên trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân.  

Cảm động khó hiểu.  

Đột nhiên, Trương Minh Vũ dừng lại.  

Hả?  

Trong mắt Trần Bạc Quang lập tức lóe lên vẻ vui mừng.  

Có hy vọng?  

Trương Minh Vũ quay lại cười nói: "À phải rồi, giám đốc Trần từng nói muốn chơi một tuần”.  

Nói xong, anh bước đi.  

Trần Bạc Quang hoàn toàn hóa đá!  

Tôi nói một tuần… nhưng không phải cái này!  

Nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên, bóng dáng mấy người Trương Minh Vũ đâu cả rồi?  

Ừng ực.  

Trần Bạc Quang nuốt nước bọt.  

Hối hận muộn màng!  

Nhưng...  

Vô ích!  

Ông ta ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy người thanh niên bước tới với nụ cười trên khuôn mặt...

Trái tim của Trần Bạc Quang đã chết lặng!  

"A!"  

Ngay sau đó, tiếng la hét thảm thiết xuyên qua bức tường vang vọng trong hành lang. 
 
Chương 1957


Ở cửa thang máy, khóe miệng Trương Minh Vũ nở nụ cười.  

Không cần thương xót cho loại người này.  

Chẳng mấy chốc, nhóm bọn họ đã đến tầng một.  

Vẫn còn cảm giác áy náy trong mắt Quan Na.  

Một lúc lâu sau, cô ấy mới nói: "Ông chủ, hay là... tôi sắp xếp một bữa cơm nhé?”  

Ồ...  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Tại sao lại đột ngột vậy?  

Hạ Hâm Điềm cười nói: "Được, đi thôi”.  

Quan Na gật đầu, xoay người rời đi.  

Hạ Hâm Điềm tiếp tục: "Chúng ta đến phòng riêng đợi đi”.  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Ba người lại bước vào phòng bao riêng.  

Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân cũng có biểu cảm phức tạp.  

Từ "vợ" vẫn còn vang vọng trong tâm trí cô.  

Trương Minh Vũ không nghĩ nhiều, trong lòng còn có cảm giác vui mừng khó hiểu.  

Nếu là trong quá khứ, Trương Minh Vũ sẽ cho Trần Bạc Quang một bài học nhớ đời ngay khi nói câu đó.  

Nhưng bây giờ……  

Đợi tất cả mọi việc giải quyết xong xuôi rồi dạy cho người ta một bài học thì dường như hiệu quả sẽ càng tốt hơn.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ lại nở nụ cười.  

Ba người họ bước vào phòng, nhẹ nhàng ngồi xuống.  

Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi: "Chị hai, còn chưa tới giờ cơm, sao lại đi ăn?”  

Hạ Hâm Điềm cười nói: "Cho cô ấy một cơ hội bù đắp cho em”.  

Hả?  

Dứt lời, Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân đồng thời sững sờ.  

Nghĩa là gì?  

Hạ Hâm Điềm tiếp tục: "Em trai, hôm nay em xử lý mọi việc khá tốt, cũng được coi là đã trưởng thành rất nhiều”.  

Ồ...  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ mê man.  

Đang khen sao?  

Lâm Kiều Hân cũng nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Hạ Hâm Điềm.  

Hạ Hâm Điềm nói tiếp: "Nhưng... vẫn chưa đủ cẩn thận”.  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Chị hai, không đủ cẩn thận ở chỗ nào?"  

Hạ Hâm Điềm đắc ý cười nói: “Khi vào khách sạn Đình Lập, em không phát hiện điều gì sao?"  

Ồ...  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Anh vô thức ngẩng đầu lên nhìn Lâm Kiều Hân.  

Lâm Kiều Hân cũng bối rối không kém.  

Trương Minh Vũ lắc đầu nói: "Không ạ…”  

Anh rất tò mò.  

Hạ Hâm Điềm không vui trợn tròn mắt, nói: "Lần này chị nói cho em biết, lần sau phải nhớ kỹ, trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng phải quan sát kiểm tra cẩn thận”.  

"Biết chưa hả?"  

Ồ...  

Trương Minh Vũ ngây ngốc gật đầu.  

Đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân cũng đầy vẻ nghi ngờ.  

Rốt cuộc là chuyện gì?  

Hạ Hâm Điềm chậm rãi nói: "Khi bước vào khách sạn, em không phát hiện ra ở cửa không có tên bảo vệ nào sao?"  

Ồ...  

Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân lại nhìn nhau.  

Mãi lâu sau, anh khẽ lắc đầu.  

Anh thật sự không để ý.  

Bây giờ cẩn thận nghĩ lại... hình như không nhìn thấy nhân viên bảo vệ nào...  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Điều này... thì chứng tỏ được gì?"  

Hạ Hâm Điềm tiếp tục: "Vậy em có phát hiện ra khi chúng ta vào phòng, có tiếng bước chân ngoài hành lang không?"  

Ồ...  

Trương Minh Vũ lại sửng sốt.  

Nhớ kỹ lại…  

Quả thật anh đã nghe thấy tiếng bước chân khi bước vào phòng.  

Nhưng...  

Trong khách sạn, có tiếng bước chân cũng bình thường mà.  

Huống hồ khách sạn này kinh doanh cũng khá tốt.  

Trương Minh Vũ trợn mắt há mồm.  

Hạ Hâm Điềm trừng mắt nói: "Không phải chỉ một người, mà là một nhóm người”.  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Có một nhóm người bên ngoài ư? 
 
Chương 1958


Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Những người này là ai...?"  

Hạ Hâm Điềm kiêu ngạo nói: "Không biết sao? Để chị nói cho em biết, những người đó đều là nhân viên bảo vệ”.  

Ồ...  

Trương Minh Vũ càng mờ mịt hơn.  

Đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân cũng đầy vẻ nghi ngờ.  

Tôi là ai? Đây là đâu?  

Hạ Hâm Điềm giải thích: "Người là do Quan Na dẫn lên, nếu em thực sự bắt cô ấy phục vụ Trần Bạc Quang thì nhóm nhân viên bảo vệ sẽ xông vào ngay lập tức”.  

Chuyện này...  

Nghe vậy, đôi mắt Trương Minh Vũ lóe sáng!  

Hóa ra là như vậy…  

Lâm Kiều Hân cũng chợt bừng tỉnh.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ nở nụ cười bất đắc dĩ, thấp giọng nói: "Em không có ý hại cô ấy...”  

Hạ Hâm Điềm lẩm bẩm: "Em không có ý đó nhưng người ta lại không biết”.  

"Sau này làm việc gì nhất định phải chu toàn”.  

"Biết chưa?"  

Trương Minh Vũ nặng nề gật đầu.  

Tuy rằng chuyện không lớn, nhưng anh vẫn được lợi nhiều!  

Nếu đây là một trận đấu, những người xung quanh lại phòng bị mình như vậy, chuẩn bị sẵn sàng ra tay thì...  

Trương Minh Vũ không dám tưởng tượng.  

Lâm Kiều Hân cũng liếc nhìn Hạ Hâm Điềm.  

Quả nhiên rất khôn ngoan.  

Hạ Hâm Điềm đắc ý cười nói: “Cho nên, để cô ấy sắp xếp bữa ăn là để cô ấy có cơ hội bù đắp cho em”.  

Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu, trong lòng cảm thấy vô cùng phức tạp.  

Cứ như Tôn Ngộ Không đánh nhau với Bạch Cốt Tinh!  

Khi bạn dùng hết sức mình cố gắng tốt cho người đó, nhưng rất có khả năng người đó không hề hay biết.   

Ai đúng? Ai sai?  

Không lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên.  

Trương Minh Vũ mới chậm rãi thu hồi suy nghĩ.  

Nghĩ nhiều rồi.  

Chẳng mấy chốc, những nhân viên phục vụ đã bày đủ loại món ăn ngon lên bàn.  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Mùi thơm xộc thẳng vào mũi!  

Anh đột nhiên phát hiện, đồ ăn lần này còn ngon hơn lần trước.  

Cả ba cầm đũa lên ăn.  

Sau đó, lại có tiếng bước chân.  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Quan Na bước vào với một nụ cười trên mặt.  

Khuôn mặt của hai người phục vụ ở cửa cũng nở nụ cười công nghiệp.  

Quan Na tươi cười hỏi: "Ông chủ, món ăn của khách sạn chúng tôi thế nào?"  

Trương Minh Vũ cười nói: "Rất ngon, còn ngon hơn mấy món lần trước”.  

Quan Na hài lòng nói: "Vậy thì tốt”.  

Người phục vụ tiến lên một bước, lễ phép nói: "Ông chủ, chắc anh không biết, lần này quản lý Quan đã đích thân xuống bếp”.  

Hả?  

Dứt lời, Trương Minh Vũ trừng to hai mắt.  

Lâm Kiều Hân và Hạ Hâm Điềm cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.  

Quan Na ngượng ngùng mỉm cười: "Mọi người chê cười rồi, từ từ thưởng thức ạ”.  

Nói xong, cô ấy bước ra ngoài cùng hai người phục vụ.  

Hạ Hâm Điềm cười nói: "Xem ra sức hấp dẫn của em cũng không tệ, sau này sẽ có thêm một cô nhân viên tận tụy vì công việc rồi”.  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Anh cười nói: "Em cũng hy vọng như vậy”.  

Phải nói rằng, năng lực của Quan Na không tệ.  

Khách sạn được quản lý đâu ra đấy.  

Ít nhất đến bây giờ, Trương Minh Vũ không tìm thấy bất cứ điều gì đáng để phàn nàn.  

Một bữa ăn no.  

Trương Minh Vũ đưa Hạ Hâm Điềm và Lâm Kiều Hân đi làm thủ tục đăng ký công ty.  

Một buổi chiều bận rộn mới làm xong.  

Trương Minh Vũ đưa Hạ Hâm Điềm và Lâm Kiều Hân trở lại đại viện.  

Dù sao người nhà họ Lâm cũng ở đó.  

Chẳng mấy chốc, cả ba vào đại viện.  

Vệ sĩ đang huấn luyện.  

Đi được vài bước, Trương Minh Vũ nhìn thấy một nhóm người nhà họ Lâm đang ngồi tụ tập.  

Có vẻ rất nhàm chán.  

Hạ Hâm Điềm chậm rãi nói: "Nhà họ Lâm cũng có mấy người thích hợp, tại sao em không cân nhắc để họ thành lập công ty?"
 
Chương 1959


Cô ấy dứt lời, ánh mắt Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân lóe sáng.  

Đây cũng là một cách!  

Chỉ là…  

Ánh mắt Trương Minh Vũ chậm rãi quét qua đám người.  

Vụ việc nội gián lần trước… cũng nên xử lý rồi nhỉ?

Bỗng chốc, trong mắt Trương Minh Vũ chợt lóe lên tia sắc lạnh.  

Chuyện công ty đã tạm ổn, cũng nên tìm hiểu chuyện nội gián!  

Dù sao... cũng ảnh hưởng rất lớn!  

Chỉ lát sau, Trương Minh Vũ lạnh lùng cười nói: “Mở công ty cũng được, trước đó, em phải xử lý một vài chuyện!”  

Nói xong, đôi mắt anh lại lóe lên vẻ lạnh như băng.  

Nếu không phải Hạ Hâm Điềm và Vương Hạo tới kịp, chắc chắn anh đã mất mạng trên đường!  

Nhà họ Lâm...  

Trương Minh Vũ không chút do dự, bước thẳng qua.  

Lâm Kiều Hân khẽ cắn răng, đôi mắt sáng ngời hiện vẻ phức tạp.  

Trương Minh Vũ xuất hiện lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.  

Vẻ mặt mọi người cũng khác thường.  

Chuyện hôm qua cũng đã thay đổi suy nghĩ về Trương Minh Vũ trong lòng bọn.  

Trương Minh Vũ không thèm để ý.  

Anh cất bước đi vào trong đám người, quát to: “Mọi người lại đây một lúc, có chút việc muốn bàn bạc với mọi người”.  

Hả?  

Vừa dứt lời, ai nấy đều sững sờ.  

Lâm Quốc Long bĩu môi khinh thường.  

Trong mắt Lâm Tuấn Minh lại tràn ngập vẻ miệt thị.  

Anh bảo chúng tôi đến thì chúng tôi phải đến sao?  

Mọi người đều chần chừ.  

Một lát sau, trong đám người có một bóng người đứng lên.  

Chăm chú nhìn lại.  

Là Lâm Diểu.  

Trương Minh Vũ thấy thế, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười.  

Lâm Diểu luôn cực kỳ ngoan.  

Lâm Kiều Hân bất mãn nói: “Mẹ, mẹ còn ngẩn ra làm gì?”  

Ặc...  

Lý Phượng Cầm nghe vậy, vẻ mặt lúng túng.  

Nhưng...  

Nhiều người nhìn vậy...  

Thật lâu sau, Lý Phượng Cầm mới cười ha hả hỏi: “À thì... Kiều Hân à, con tìm mẹ có việc gì?”  

Vừa nói bà ta vừa bước tới cạnh Lâm Kiều Hân.  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.  

Những người khác tỏ vẻ xem thường.  

Coi bọn tôi là kẻ ngốc à?  

Có người đi đầu, chỉ một lát đã có người nhà họ Lâm lần lượt đứng dậy, bước tới bên trái Trương Minh Vũ.  

Nhưng có người vẫn không nhúc nhích.  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  

Nhóm người này đúng là vô liêm sỉ.  

Trương Minh Vũ hô lên: “Đinh Nhất!”  

Hả?  

Mọi người sửng sốt.  

Lát sau, một loạt tiếng bước chân nặng nề vang lên.  

Nhìn theo, bây giờ mới phát hiện Đinh Nhất dẫn theo một đám vệ sĩ tới.  

Vẻ mặt nghiêm túc, hùng hùng hổ hổ!  

Trương Minh Vũ cẩn thận liếc mắt, mới thấy trên người Đinh Nhất còn quấn băng vải.  

Chưa khỏe hẳn đã huấn luyện rồi sao?  

Thật ngoan, Trương Minh Vũ nhếch khóe miệng nở nụ cười.  

Người nhà họ Lâm ngơ ngác.  

Đây là...  

“Ha!”  

Ngay sau đó, tất cả vệ sĩ đều đồng thanh hô hào!  

Đồng thời giậm chân!  

Cả mặt đất gần như cũng run rẩy theo.  

Hừng hực khí thế!  

Người nhà họ Lâm đều có cảm giác sợ hãi, trong đầu không kiềm chế được mà nghĩ về cảnh chiến đấu hôm qua...  

Những người nhà họ Lâm vừa nãy không động đậy giờ cũng vô thức đứng dậy!  

Đám người Lâm Quốc Long nhất thời lộ ra ánh mắt tức giận!  

Uy hiếp sao?  

Nhưng bọn họ chưa kịp mở lời, gần như tất cả mọi người đã đứng dậy!  

Bước nhanh về phía Trương Minh Vũ.  

Trong nháy mắt, chỉ còn lại vợ chồng Lâm Quốc Long và vợ chồng Lâm Quốc Phong, cộng thêm Lâm Tuấn Minh!  

Mọi người liếc nhìn nhau. 
 
Chương 1960


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tuy trong lòng rất phẫn nộ, nhưng căn bản không chống lại được ánh mắt lạnh lùng của hai mươi vệ sĩ vạm vỡ kia.  

Ực!  

Đám người nuốt nước bọt.  

Chột dạ.  

Bà hai và bà cả vội vàng đứng dậy.  

Lâm Quốc Long và Lâm Tuấn Minh thấy thế cũng chỉ đành rảo bước đuổi theo.  

Dù sao... bọn họ cũng sợ.  

Lâm Quốc Long vẫn giữ sắc mặt lạnh lùng, cùng bước vào trong đám người.  

Chỉ lát sau, đám người đã tới trước mặt Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ ngẩng đầu, thản nhiên nói: “Các người đứng sang phải đi”.  

Hả?  

Vừa dứt lời, mọi người lại ngây ra.  

Sao lại... khác nhau?  

Mọi người trố mắt nhìn nhau, nhưng dưới ánh mắt lạnh như băng của các vệ sĩ, cuối cùng vẫn từ từ đứng sang phải.  

Có người vui có người buồn.  

Đám người cũng nhanh chóng ổn định xong trong im lặng.  

Trương Minh Vũ cười ha hả hỏi: “Hôm qua mọi người ngủ thoải mái không?”  

Nói xong anh từ từ nhìn lướt qua mọi người.  

Lâm Diểu cười khẽ nói: “Thoải mái ạ!”  

Trong đám người cũng vang lên vài tiếng nói thưa thớt: “Thoải mái”.  

Trương Minh Vũ nhướng mày, nói tiếp: “Nhưng tôi ngủ không thoải mái như vậy”.  

“Hôm qua, chúng ta suýt nữa chết trên đường đấy”.  

Chuyện này...  

Mọi người sửng sốt.  

Hồi tưởng lại chuyện hôm qua, bây giờ không khỏi sợ hãi!  

Thiếu chút nữa đã chết!  

Lâm Tuấn Minh lạnh lùng cười nói: “Chúng ta suýt chết không phải do cậu hại sao? Nếu cậu không dẫn chúng tôi đi, chúng tôi sẽ phải rơi vào mối nguy hiểm này à?”  

Vừa dứt lời, không ít người âm thầm gật đầu.  

Đúng vậy!  

Trương Minh Vũ lạnh nhạt nhìn lướt qua, khẽ nói: “Anh đã quên hôm qua anh cầu xin tôi cho anh lên xe thế nào sao?”  

“Hay là nói... nên cho anh chết ở nhà họ Lâm luôn?”  

Nói xong, trong mắt anh hiện lên vẻ sắc lạnh!  

Anh đã hiểu, với người nhà họ Lâm không thể quá nhân từ!  

Lâm Tuấn Minh nghe vậy lập tức cứng họng, không trả lời được.  

Những người khác đều cúi đầu.  

Không thể phản bác.  

Dù sao ở lại nhà họ Lâm cũng chỉ chết nhanh hơn.  

Trương Minh Vũ nói tiếp: “Hơn nữa hôm qua rõ ràng chúng ta có thể không gặp nguy hiểm, tuyến đường chúng ta đi ngay cả tôi cũng không biết, sao kẻ địch lại biết được?”  

Nói xong, ánh mắt lạnh như băng đảo qua mọi người.  

Trong lòng cực kỳ phẫn nộ!  

Hả?  

Vừa dứt lời, mọi người lập tức ngẩng đầu!  

Đúng vậy!  

Rõ ràng bọn họ đã thấy được kế hoạch của Trương Minh Vũ.  

Vốn dĩ không có chút sơ hở nào!  

Sao lại...  

Mãi tới lúc này, mọi người mới phát hiện sự việc không đúng lắm.  

Lâm Tuấn Minh trào phúng: “Vậy cậu hỏi ai? Dù nói thế nào thì tuyến đường vẫn là do cậu chọn, sao lại liên quan tới chúng tôi?”  

Mọi người đều gật đầu.  

Trương Minh Vũ cười khẩy, nói: “Nếu lúc đi trên đường, có người báo cáo vị trí thực tế thì sao?”  

Chuyện này...  

Lâm Tuấn Minh lập tức cứng họng, không nói được gì.  

Những người nhà họ Lâm khác cũng sững sờ.  

Trong mắt Lâm Diểu chợt lóe lên một tia sáng, nhưng rất nhanh lại ảm đạm trở lại.  

Trương Minh Vũ cười nói: “Có ai chủ động đứng ra nhận không?”  

Nói xong, anh đưa mắt nhìn về đám người bên phải.  

Cũng không có gì đặc biệt.  

Chỉ là bây giờ Trương Minh Vũ đang hoài nghi đám người Lâm Tuấn Minh.  

Tuy những người khác cũng có khả năng, nhưng hiềm nghi vẫn ít hơn nhiều.  

Mọi người trố mắt nhìn nhau, cuối cùng không ai đứng ra.  

Trương Minh Vũ thản nhiên nhìn lướt qua một vòng.  

Vẻ mặt mọi người đều rất bình thường, hoàn toàn không nhìn ra điểm gì khác thường.  

Diễn hay đấy.  

Trương Minh Vũ hờ hững nói: “Nếu tôi yêu cầu các người nộp điện thoại, các người có phản kháng không?”  

Hả...  

Vừa dứt lời, mọi người lại sững sờ!  

Trương Minh Vũ híp mắt, chăm chú nhìn từng động tác của mọi người.  

Nhưng đợi mãi lâu sau, vẫn không có động tĩnh gì.  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Nghĩ lại thì thấy cũng bình thường.  

Lâu vậy rồi, nhất định đã rửa sạch tất cả dấu vết.  

Đôi bàn tay Lâm Diểu siết chặt, trong mắt tràn đầy vẻ đấu tranh.  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 1961


Ngay sau đó, mọi người đều tập trung nhìn về phía Lâm Diểu.  

Trương Minh Vũ chậm rãi hỏi: “Thế nào?”  

Ừ…  

Lâm Diểu cúi đầu xoa tay, trong mắt vẫn hiện lên vẻ do dự!  

Thật lâu sau, Lâm Diểu ngẩng đầu, kiên định nói: “Anh rể, em…có chuyện muốn nói với anh”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Chẳng lẽ…Lâm Diểu biết gì đó?  

Lâm Diểu làm động tác như muốn mở lời.  

Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên một tia sáng, cắt ngang nói: “Được rồi, lát nữa nói cho anh biết”.  

Trong mắt Lâm Diểu hiện lên vẻ mê man.  

Tại sao… phải đợi đến lát nữa?  

Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân lóe sáng!  

Mọi người cũng sửng sốt.  

Trương Minh Vũ không thèm để ý, từ từ quay lại nhìn mọi người một lần nữa, hỏi: “Không ai muốn nói gì sao?”  

Chuyện này…  

Mọi người trố mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn không có ai đứng ra.  

Đầu óc Trương Minh Vũ cũng đang vận động hết công suất!  

Bỗng nhiên, một tia sáng lóe lên!  

Trương Minh Vũ lại chậm rãi nhìn lướt qua mọi người, thấp giọng nói: “Nếu đã không có ai đứng ra, vậy chuyện này để sau hẵng nói”.  

Hả?  

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều lập tức trợn tròn hai mắt!  

Chuyện này… cứ thế là xong rồi à?  

Trương Minh Vũ nhân cơ hội này lại quan sát mọi người lần nữa.  

Ngay sau đó, trong lòng cũng đoán được đại khái.  

Lâm Kiều Hân ngẫm nghĩ.  

Cuối cùng cũng không nói gì nữa.  

Trương Minh Vũ phất tay, khẽ nói: “Được rồi, tất cả mọi người giải tán đi”.  

Nói xong, anh xoay người rời đi.  

Lâm Kiều Hân và Hạ Hâm Điềm cũng yên lặng đi theo.  

Lâm Diểu đứng nguyên tại chỗ, không biết nên làm thế nào cho phải.  

Trương Minh Vũ dừng bước, khẽ nói: “Lâm Diểu cũng đến đây đi”.  

Lúc này anh mới đi vào biệt thự.  

Lâm Diểu chạy nhanh đuổi theo.  

Chẳng mấy chốc, nhóm bốn người họ đã biến mất khỏi tầm mắt.  

Mọi người trố mắt nhìn nhau, vẻ mặt mơ hồ.  

Lâm Tuấn Minh khinh thường nói: “Chậc, chỉ có chút kiên nhẫn đó thôi sao? Tôi còn tưởng có thể bắt được nội gián điệp cơ!”  

Vừa dứt lời, lập tức có người bắt đầu tán đồng ý kiến!  

Đúng vậy!  

Thảo luận một lúc lâu, mọi người xung quanh lúc này mới chậm rãi rời đi.  

Bên trong biệt thự.  

Trương Minh Vũ ngồi xuống ghế salon, cười nói: “Lâm Diểu, muốn nói gì với anh vậy?”  

Lâm Kiều Hân và Hạ Hâm Điều cũng đồng loạt nhìn về phía Lâm Diểu.  

Ờ…  

Lâm Diểu hơi do dự.  

Trương Minh Vũ cau mày, cười nói: “Yên tâm, nói cho anh biết sẽ có lợi cho em”.  

Vừa dứt lời, Lâm Diểu lập tức ngẩng đầu.  

Trương Minh Vũ vẫn luôn nở nụ cười.  

Lâm Diểu căng thẳng.  

Chẳng hiểu tại sao, cô ấy bỗng nhiên cảm thấy cho dù mình không nói gì, Trương Minh Vũ cũng biết là ai…  

Hồi lâu sau, Lâm Diểu thấp giọng nói: “Anh rể, em… có thể cầu xin anh chuyện này được không?”  

Trong mắt Lâm Kiều Hân và Hạ Hâm Điềm đồng thời lóe lên một tia sáng!  

Trương Minh Vũ cười nói: “Yên tâm đi, anh sẽ không giết bọn họ”.  

Hả?  

Nghe vậy, Lâm Diểu lập tức trợn tròn hai mắt!  

Vô cùng khiếp sợ!  

Lâm Kiều Hân cũng kinh ngạc nhìn về phía Trương Minh Vũ.  

Lúc này Lâm Diểu mới phản ứng lại, nghiêm túc nói: “Được rồi, em… em nhìn thấy anh trai em… không biết đã gửi tin nhắn cho ai đó ở trên xe”.  

Trương Minh Vũ nhíu mày, hỏi: “Chỉ vậy thôi sao?”  

Lâm Diểu mờ mịt gật đầu.  

Trương Minh Vũ tức giận trừng mắt.  

Nhưng nói thế nào đi chăng nữa, cũng coi như là đã xác định được suy nghĩ trong lòng Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ cười ha hả nói: “Anh biết rồi, em yên tâm đi, chuyện này đừng nói cho người khác biết”.  

“Anh sẽ không làm tổn thương bọn họ, nhưng về sau có lẽ vẫn cần em phải phối hợp với anh”.  

Trong mắt Lâm Diểu thoáng qua vẻ khiếp sợ!  

Cô ấy phát hiện ra Trương Minh Vũ có vẻ còn… lợi hại hơn so với trong tưởng tượng của cô ấy!  

Ngay sau đó, Lâm Diểu nặng nề gật đầu.
 
Chương 1962


Trương Minh Vũ phất tay, cười nói: “Được rồi, về đi”.  

Lâm Diểu cũng không do dự nữa, xoay người ra khỏi phòng.  

Trong đại sảnh chỉ còn ba người Trương Minh Vũ.  

Trong mắt Hạ Hâm Điềm lóe lên một tia sáng, hỏi: “Em biết là người nào sao?”  

Lâm Kiều Hân cũng rất tò mò.  

Trương Minh Vũ cười ha hả nói: “Biết đại khái”.  

Lâm Kiều Hân Nghi ngờ hỏi: “Ai vậy?”  

Trương Minh Vũ chậm rãi nói: “Lâm Tuấn Minh, bà cả, còn có bà hai”.  

Hả?  

Vừa dứt lời, trong mắt Lâm Kiều Hân hiện lên vẻ kinh ngạc.  

Đây…  

Lâm Kiều Hân nghi ngờ hỏi: “Sao… sao anh nhìn ra được?”  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: “Lúc anh vừa mới bảo họ giải tán, trên mặt tất cả mọi người đều là vẻ mờ mịt”.  

“Nhưng chỉ có ba người họ là không có phản ứng gì, thậm chí còn có vẻ khinh thường”.  

Lâm Kiều Hân sực tỉnh.  

Khó trách vừa nãy Trương Minh Vũ bỗng nhiên không điều tra nữa…  

Ngay sau đó, trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân thoáng qua vẻ kinh ngạc.  

Thật thông minh!  

Hạ Hâm Điềm cũng không khỏi khen ngợi: “Không tệ, bây giờ còn học được cả cách đọc sắc mặt của người khác rồi cơ à?”  

Trương Minh Vũ mỉm cười đắc ý, nói: “Ha ha, còn không phải là nhờ công lao dạy dỗ của chị hai sao?”  

Hạ Hâm Điều vô cùng hưởng thụ nói: “Nhìn cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của em này!”  

“Thật muốn....”  

Nói được một nửa, vội ngậm miệng lại.  

Vô cùng lúng túng.  

Lâm Kiều Hân sững sờ.  

Muốn gì cơ?  

Trong mắt Trương Minh Vũ thoáng qua vẻ bất đắc dĩ.  

Mặc dù chưa nói, nhưng cũng có thể đoán được…  

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ chuyển đề tài, cười nói: “Nhưng em cũng chỉ suy đoán thôi, bây giờ chưa có cách xác định”.  

“Em định cứ để đó trước, sau này sẽ dùng đến”.  

Lâm Kiều Hân yên lặng gật đầu.  

Trong đôi mắt xinh đẹp của Hạ Hâm Điềm hiện lên vẻ tán thưởng.  

Bỗng nhiên, chuông điện thoại vang lên.  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Cầm điện thoại lên, lúc này mới thấy là Liễu Thanh Duyệt gọi đến.  

Chị tư đã xong việc rồi sao?  

Trương Minh Vũ vội vàng nghe điện thoại.  

Ngay sau đó, giọng nói dễ nghe của Liễu Thanh Duyệt vang lên: “Em trai, đang làm gì vậy?”  

Ờ…  

Giọng nói này…  

Trương Minh Vũ có cảm giác xương cốt của mình đều mềm nhũn cả ra….  

Mãi lâu sau, Trương Minh Vũ mới lúng túng nói: “Bọn em vừa về biệt thự, chị tư tan làm rồi à?”  

Liễu Thanh Duyệt chậm rãi nói: “Tan làm rồi, các em ăn cơm chưa?”  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: “Chị tư còn chưa xong việc, bọn em sao dám ăn cơm”.  

Hạ Hâm Điềm tức giận trừng mắt.  

Ngay sau đó, Liễu Thanh Duyệt lập tức vui mừng nói: “Em trai thối tha, mau dẫn người ra cửa đi, chị về đến nhà rồi đây!”  

Trương Minh Vũ gật đầu đồng ý: “Vâng ạ”.  

Nói xong, anh cúp điện thoại.  

Hạ Hâm Điềm không vui nói: “Chị tư của em sao lại vui vẻ vậy?”  

Trương Minh Vũ ngượng ngùng nói: “Em cũng không biết”.  

Hạ Hâm Điều bĩu môi, cũng không nói gì nữa.  

Trương Minh Vũ đứng dậy cười nói: “Vậy chúng ta đi thôi, chị tư sắp về rồi”.  

Hai cô gái gật đầu.  

Ngay sau đó, ba người ra khỏi biệt thự.  

Trương Minh Vũ chậm rãi nói: “Để em gọi mấy người Long Tam đi cùng”.  

Hạ Hâm Điềm lắc đầu nói: “Không cần”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ hơi sửng sốt.  

Hạ Hâm Điềm đắc ý cười nói: “Ở bên cạnh chị hai của em rất an toàn, biết chưa?”  

Ờ…  

Trương Minh Vũ lúng túng gật đầu.  

Lâm Kiều Hân bĩu môi, trong lòng dấy lên cảm giác giống như…ghen tuông?

Cuối cùng Lâm Kiều Hân không nhiều lời.  

Nhưng trong lòng cô cảm thấy rất kỳ lạ.  

Mình bị làm sao vậy?  

Trương Minh Vũ cũng không nói nhiều, mỉm cười lên tiếng: "Được, vậy chúng ta đi thôi”.  

Nói xong, anh bước lên phía trước.  

Hai cô gái theo sát phía sau.  

Chợt có tiếng bước chân dồn dập.  

Hả?  

Trương Minh Vũ nhíu mày, cơ thể vô thức căng chặt!  

Nhìn theo hướng phát ra âm thanh.  

Mới phát hiện là Vương Hạo đã chạy đến...  

Tại sao anh ta lại ở đây?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Hạ Hâm Điềm hơi nhíu mày, kéo lấy cánh tay Trương Minh Vũ, trầm giọng nói: "Đi mau!"  

Nói xong, cô ấy lại đưa tay ra nắm lấy cánh tay của Lâm Kiều Hân.  

Bước nhanh tới trước!  

Ồ...  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Vương Hạo sốt sắng hét lên: "Điềm Điềm, em đừng đi! Chờ anh với!"  

Không ngừng theo sát! 
 
Chương 1963


Thấy vậy, đôi mắt Trương Minh Vũ đầy vẻ bất đắc dĩ.  

Mặc dù Hạ Hâm Điềm đã chạy trốn từ sớm, nhưng cô ấy vẫn không thể thoát khỏi Vương Hạo.  

Không lâu sau, Vương Hạo thở hồng hộc đứng chặn trước mặt.  

Hạ Hâm Điềm bực bội nói: "Chúng tôi đi ăn cơm! Anh lại tìm chúng tôi làm gì hả?”  

Ăn cơm sao?  

Đôi mắt Vương Hạo lóe sáng, cười nói: "Vừa lúc anh cũng đói bụng rồi, hay là anh mời mọi người đi ăn nhé?"  

Nói xong anh ta rất mong đợi.  

Hạ Hâm Điềm hờ hững đáp: "Không cần, em tư đã sắp xếp xong rồi”.  

Nói xong, cô ấy lại kéo hai người Trương Minh Vũ đi về phía trước.  

Chuyện này...  

Vương Hạo lại chặn trước mặt, nôn nóng nói: "Vậy... anh đi bảo vệ mọi người nhé? Mọi người đi như vậy quá nguy hiểm”.  

Hạ Hâm Điềm hít một hơi thật sâu nói: "Tôi có người bảo vệ rồi, không cần anh bảo vệ đâu”.  

Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân nhìn nhau lắc đầu bất lực.  

Vương Hạo cầu xin: "Ôi chao, Điềm Điềm, cho anh đi cùng đi mà, anh từ xa đến đây tìm em, một mình ở đây sẽ rất nhàm chán!"  

Biểu cảm đó...  

Trương Minh Vũ nổi da gà!  

Nũng nịu ư?  

Lâm Kiều Hân buồn nôn ớn lạnh.  

Nói thế nào đi nữa, anh ta cũng nổi danh ngang hàng với Âu Dương Triết, sao lại...  

Hạ Hâm Điềm nghiến răng.  

Phiền chết đi được!  

Trương Minh Vũ cười nói: "Hay là... để anh ta đi theo, dù sao cậu chủ Vương chắc chắn cũng sẽ không quấy rầy chúng ta, đúng không?"  

Nói xong, anh nhướng mày nhìn Vương Hạo.  

Hả?  

Nghe vậy, Vương Hạo hơi kinh ngạc!  

Anh ta nói giúp mình à?  

Ngay sau đó, Vương Hạo cảm kích liếc nhìn Trương Minh Vũ hào hứng nói: "Đúng! Đúng vậy!"  

"Anh nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời!"  

"Nếu không nghe lời thì sau này em không cần dẫn anh theo nữa!"  

"Anh thề đấy!"  

Nói xong anh ta duỗi ra ba ngón tay.  

Hạ Hâm Điềm hơi cau mày nhìn Trương Minh Vũ bằng ánh mắt ngờ vực.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.  

Hạ Hâm Điềm lườm anh, nắm lấy cánh tay Lâm Kiều Hân, tức giận đi về phía cổng.  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Vương Hạo đi tới, vô cùng cảm kích nói: "Cảm ơn người anh em!"  

Trương Minh Vũ cười nói: "Nên làm mà”.  

Vương Hạo lại rất nhiệt tình ôm lấy bả vai Trương Minh Vũ, cười nói: "Ha ha, Được! Người anh em, vì câu nói này của anh, sau này anh có thể tùy ý sử dụng vệ sĩ của tôi”.  

Nói xong, anh ta lại vỗ vào vai Trương Minh Vũ mấy cái.  

Trong mắt Trương Minh Vũ lại lóe lên vẻ bất đắc dĩ.  

Thiệt tình...  

Thấy vậy, Hạ Hâm Điềm bĩu môi, lẩm bẩm nói: "Thằng xấu xa, em còn lợi dụng cả chị hai để làm việc hả? Đợi đó cho chị”.  

"Hừ!"  

Nói xong cô ấy khịt mũi!  

Rất không hài lòng!  

Lâm Kiều Hân thấy vậy, không khỏi che miệng cười thầm.  

Chẳng mấy chốc, một chiếc ô tô đã đậu trước cửa.  

Cửa sổ xe hạ xuống, để lộ khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Thanh Duyệt.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.  

Hạ Hâm Điềm không nói lời nào, mở cửa xe ngồi vào.  

Còn kéo cả Lâm Kiều Hân vào xe...  

Ồ...  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ lúng túng.  

Liễu Thanh Duyệt cũng ngồi ở phía sau...  

Vương Hạo sửng sốt.  

Liễu Thanh Duyệt nghi ngờ hỏi: "Sao anh ta lại ở đây?"  

Hạ Hâm Điềm tức giận trợn tròn mắt, nói: "Hừ, hỏi thằng em trai lắm chuyện của em đi!"  

Ồ...  

Trương Minh Vũ nghe thấy điều này, biểu cảm lúng túng càng rõ ràng hơn.  

Vẻ kinh ngạc lóe lên trong mắt Liễu Thanh Duyệt.  

Thật lâu sau, cô ấy nói: "Lên xe đi, sao còn đứng ngây ra đó làm gì?"  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ khoát tay, cười nói: "Xin lỗi, tôi đã lên xe trước”.  

Vương Hạo nhếch miệng cười nói: "Không sao, không sao, tôi tự lái xe cũng được, mọi người đi trước đi!"  

Trương Minh Vũ khẽ lắc đầu.  

Ngay sau đó, anh mở cửa ngồi vào ghế phụ lái.  

Tài xế đạp ga lao ra ngoài.  

Vương Hạo lái xe lặng lẽ đi theo.  

Trương Minh Vũ xuyên qua kính chiếu hậu nhìn ra sau, khóe miệng chậm rãi nở nụ cười quỷ dị.  

Hạ Hâm Điềm khẽ hừ một tiếng nói: "Em tư, em có thể quản lý tốt thằng em trai lắm chuyện của em không?”  

Nói xong, trên mặt cô ấy lại hiện lên vẻ tức giận!  

Rất không vui!  

Ồ...  

Trương Minh Vũ càng thêm lúng túng.  

Liễu Thanh Duyệt bối rối hỏi: "Ơ... rốt cuộc có chuyện gì vậy?"  

Hạ Hâm Điềm hậm hực nói: “Là tại nó khăng khăng bảo Vương Hạo đi theo! Tức chết mất! Bảo anh ta đến làm gì chứ?"  

"Không biết anh ta thích chị hai của em à?"  

"Vậy mà em…"  

Tức ói máu!  
 
Chương 1964


Nhưng Lâm Kiều Hân ở bên cạnh nên cô ấy lại không thể nói ra hết.  

Bức bách khó chịu!  

Trương Minh Vũ lúng túng nói: "Ôi chao, chị hai, thích chị là chuyện của anh ta, anh ta tới thì chị đừng để ý đến anh ta là được mà’.  

"Hơn nữa, em bảo anh ta tới là có tác dụng lớn đấy!"  

Hả?  

Vừa dứt lời, Hạ Hâm Điềm sửng sốt!  

Còn tác dụng gì cơ?  

Hồi lâu sau, Hạ Hâm Điềm mới hỏi: "Em... Em lợi dụng anh ta làm gì?"  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Lát nữa chị sẽ biết”.  

Chuyện này...  

Hạ Hâm Điềm và Liễu Thanh Duyệt nhìn nhau.  

Rất hoang mang.  

Đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân cũng đầy nghi ngờ.  

Cuối cùng, không ai nói nhiều nữa.  

Trên thực tế, Trương Minh Vũ cũng đang đánh cược.  

Mặc dù bây giờ kẻ thù ở Ninh Châu không còn nhiều.  

Nhưng ở Tĩnh Châu vẫn còn không ít!  

Vả lại cho dù mấy kẻ thù ở Tĩnh Châu không tìm đến, liệu Thần Ẩn và nhà họ Âu Dương có dừng lại không?  

Mãi lâu sau, khóe miệng Trương Minh Vũ nở nụ cười bất đắc dĩ.  

Quá nhiều kẻ thù...  

Không lâu sau, xe chậm rãi dừng lại.  

Trương Minh Vũ liếc nhìn xung quanh cũng sửng sốt.  

Anh chưa từng đến đây.  

Ngẩng đầu lên, anh thấy chiếc xe đang đậu trước cửa một nhà hàng đồ ăn Trung Hoa.  

Không phải nhà hàng lần trước à?  

Trương Minh Vũ hơi nghi hoặc.  

Anh nhớ rằng Liễu Thanh Duyệt có một cô bạn thân.  

Mọi người xuống xe.  

Liễu Thanh Duyệt đắc ý cười nói: "Đi thôi, hôm nay dẫn mọi người đi ăn đồ ăn ngon!"  

Nói xong, cô ấy bước tới trước.  

Bọn họ vừa đi, phía sau truyền đến tiếng bước chân.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Vương Hạo vội vàng thở dốc lao tới.  

Cũng nhanh đấy...  

Vương Hạo cười đắc ý nói: "Người anh em, tôi đến rồi!"  

Hạ Hâm Điềm liếc mắt, bước theo hai cô gái.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Được, chúng ta cũng vào thôi”.  

Vương Hạo nặng nề gật đầu, trên mặt mang theo nụ cười!  

Chẳng mấy chốc, cả nhóm người bước vào nhà hàng.  

Dưới sự dẫn dắt của người phục vụ, họ nhanh chóng đến một chỗ ngồi bên cửa sổ trên tầng hai.  

Nhưng sau đó lại xuất hiện vấn đề.  

Ngồi thế nào đây?

Nhà hàng bày ra những chiếc bàn dài.  

Bàn bốn hoặc sáu người.  

Bọn họ lại có năm người.  

Bàn sáu người là hợp lý, nhưng...  

Hạ Hâm Điềm khoanh tay nhìn chằm chằm, đôi mắt đẹp vẫn lộ ra vẻ bất mãn!  

Rất rõ ràng, cô ấy không muốn ngồi cùng bàn với Vương Hạo.  

Trương Minh Vũ khá lúng túng.  

Chờ đợi một lúc lâu, Hạ Hâm Điềm vẫn không có ý định ngồi xuống.  

Vương Hạo ngượng ngùng cười cười: "Không sao, mọi người ngồi đi, tôi ngồi ở bàn bên cạnh là được”.  

Nói xong anh ta bước sang bàn bên cạnh.  

Hừ!  

Hạ Hâm Điềm khẽ khịt mũi, lại trừng mắt nhìn Trương Minh Vũ, rồi từ từ ngồi xuống.  

Liễu Thanh Duyệt và Lâm Kiều Hân theo sát phía sau.  

Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên tia sáng.  

Tối nay…  

Trương Minh Vũ cười nói: "Vương Hạo, tôi ngồi với anh”.  

Nói xong, anh quay người bước tới.  

Hả?  

Vương Hạo nghe vậy cũng bất ngờ!  

Trương Minh Vũ ngồi đối diện với anh ta, trên mặt nở nụ cười khách sáo.  

Chuyện này...  

Vương Hạo cười nói: "Cám ơn người anh em!"  

Có Trương Minh Vũ ngồi cùng, anh ta cũng bớt lúng túng hơn!  

Trương Minh Vũ cười đáp: "Anh là khách, sao có thể để anh ngồi ăn một mình được chứ”.
 
Chương 1965


Vương Hạo đáp lời: "Trương Minh Vũ, anh khách sáo quá! Từ hôm nay trở đi, hai chúng ta là anh em!"  

Nói xong, anh ta lại đưa tay vỗ vào vai Trương Minh Vũ!  

Đôi mắt đầy cảm kích!  

Ồ...  

Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ bất đắc dĩ.  

Vương Hạo này là một người coi trọng tình nghĩa...  

Chẳng mấy chốc, cả hai bắt đầu trò chuyện rất ăn ý.  

Hạ Hâm Điềm hung hăng trừng mắt nhìn, lẩm bẩm: "Khốn nạn! Em quan tâm đến anh ta làm gì?”  

Cô ấy tức giận nghiến răng!  

Liễu Thanh Duyệt cười nói: "Được rồi, chị hai, chị cũng không nghĩ kỹ lại xem em trai là người thế nào”.  

Hả?  

Hạ Hâm Điềm sửng sốt.  

Câu nói này có ý gì?  

Liễu Thanh Duyệt tiếp tục nói: "Em trai làm vậy chắc chắn có mục đích của nó, yên tâm đi”.  

"Hơn nữa, người khác theo đuổi chị là việc của chị. Những người theo đuổi chị nhiều đến mức xếp hàng đi vòng quanh trái đất tận ba vòng. Chẳng lẽ mỗi người trong số họ đều trở thành kẻ thù của em trai sao?"  

Nói xong, cô ấy tức giận trợn mắt.  

Ồ...  

Hạ Hâm Điềm sững sờ!  

Nói cũng có lý...  

Hạ Hâm Điềm cong môi nói: "Đúng vậy, nếu tất cả những người theo đuổi chị đều có thể trở thành trợ thủ cho em trai... thì cũng tốt”.  

Nói xong, khóe miệng cô ấy nở nụ cười.  

Liễu Thanh Duyệt trợn mắt giận dữ.  

Cô ấy không có ý đó.  

Đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân lóe lên vẻ phức tạp.  

Hai chị gái này thực sự rất tốt với Trương Minh Vũ.  

Ai cũng có thể giúp sức.  

Nhưng... cô ấy thì sao?  

Lâm Kiều Hân hơi cúi đầu xuống, cảm giác phức tạp đọng lại trong lòng cô.  

Hạ Hâm Điềm cũng phát hiện ra.  

Cô ấy kéo theo Lâm Kiều Hân và Liễu Thanh Duyệt bắt đầu trò chuyện.  

Tán gẫu rất vui vẻ.  

Trương Minh Vũ cũng thả lỏng.  

Chẳng mấy chốc, thức ăn đã đến.  

Mọi người bắt đầu ăn.  

Nhưng Trương Minh Vũ vẫn nhìn chằm chằm ra bên ngoài, rất khó hiểu.  

Vẫn chưa tới à?  

Theo lý mà nói, lúc anh vừa đến Tĩnh Châu, chắc chắn có rất nhiều người biết.  

Sao đến tận bây giờ vẫn không có động tĩnh gì?  

Nhà họ Lục đâu?  

Chu Vân Đình đâu?  

Đợi hồi lâu, bên ngoài cũng không có động tĩnh gì.  

Haizzz.  

Trương Minh Vũ yên lặng thở dài.  

Sắp xếp vô ích...  

Không lâu sau, bữa ăn kết thúc.  

Hạ Hâm Điềm chậm rãi đứng dậy.  

Tuy rằng không ngồi ăn cùng bàn với Trương Minh Vũ, nhưng ba cô gái đã trò chuyện rất vui vẻ.  

Lâm Kiều Hân cũng quen thân với hai chị hơn.  

Liễu Thanh Duyệt cười nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi”.  

Trương Minh Vũ khẽ gật đầu.  

Mọi người đứng dậy đi về phía cửa.  

Không lâu sau, họ bước ra khỏi nhà hàng.  

Trương Minh Vũ liếc nhìn xung quanh, nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường!  

Rất thất vọng.  

Mọi người lên xe trở về đường cũ.  

Hạ Hâm Điềm mím môi nói: "Em trai thối tha, rốt cuộc em có kế hoạch gì?”  

Liễu Thanh Duyệt và Lâm Kiều Hân ngẩng đầu lên.  

Họ cũng rất ngờ vực.  

Trương Minh Vũ bất lực nói: "Tất cả các kế hoạch đều vô ích rồi, không ai đến gây rối với em cả...”  

Ồ...  

Vừa dứt lời, ba cô gái trợn mắt há mồm.  

Còn chờ người đến gây rối sao?  

Cuối cùng, không ai nói nhiều.  

Không lâu sau, xe dừng ở trước đại viện.  

Vương Hạo tươi cười nói: "Người anh em, tôi đi về trước nhé!"
 
Chương 1966


Ồ...  

Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Ừ”.  

Vương Hạo liếc nhìn Hạ Hâm Điềm trước khi quay người rời đi.  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Hạ Hâm Điềm thậm chí không liếc nhìn, chẳng thèm để ý.  

Bốn người nhanh chóng bước vào biệt thự.  

Trương Minh Vũ ngồi trên ghế sô pha, rất bất lực.  

Liễu Thanh Duyệt chậm rãi nói: "Em trai, bắp đùi của em thế nào rồi?"  

Vừa dứt lời, Hạ Hâm Điềm và Lâm Kiều Hân cũng nhìn sang.  

Cùng mối quan tâm.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Đùi đã sớm khôi phục, nhưng không biết vì sao, mỗi lần dùng lực quá lớn, em đều cảm thấy không có chút sức lực”.  

Nhắc tới đây, anh cũng đau đầu.  

Đây là một vấn đề lớn.  

Hả?  

Liễu Thanh Duyệt cau mày.  

Không có sức lực ư?  

Liễu Thanh Duyệt lại hỏi: "Còn có triệu chứng gì khác không?"  

Ồ...  

Trương Minh Vũ cảm nhận lại, rồi khẽ lắc đầu.  

Liễu Thanh Duyệt nhíu mày, lẩm bẩm: "Không đúng”.  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Không đúng gì cơ?  

Lâm Kiều Hân khẽ cau mày, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ sốt sắng.  

Liễu Thanh Duyệt chậm rãi nói: "Em trai, em vào phòng với chị, chị sẽ cho em xem”.  

Trương Minh Vũ khẽ gật đầu.  

Lâm Kiều Hân và Hạ Hâm Điềm cũng lần lượt đứng lên.  

Liễu Thanh Nguyệt dừng chân, do dự nói: "À... Chị hai, chị và Kiều Hân trò chuyện đi”.  

Hả?  

Hạ Hâm Điềm sửng sốt.  

Thật lâu sau, cô ấy khẽ gật đầu.  

Lâm Kiều Hân không nhiều lời, nhưng trong lòng cô không khỏi lo lắng.  

Ngay sau đó, Liễu Thanh Duyệt dẫn Trương Minh Vũ vào phòng.  

Không biết vì sao, Trương Minh Vũ hơi căng thẳng, cảm giác như mình đang ở trên bàn mổ...  

Liễu Thanh Duyệt chậm rãi nói: "Em nằm xuống trước đi, chị đi chuẩn bị”.  

Nói xong, cô ấy lấy phòng hộp thuốc ra.  

Bắt đầu thu dọn.  

Trương Minh Vũ yên lặng nằm ở trên giường, càng cảm thấy căng thẳng hơn.  

Chị ấy đang làm gì thế?  

Anh cũng luôn hoài nghi rốt cuộc đùi mình bị gì.  

Không lâu sau, Liễu Thanh Duyệt thu dọn đồ đạc xong, xách chiếc hộp chậm rãi đi tới.  

Ừng ực.  

Trương Minh Vũ nuốt nước bọt.  

Càng căng thẳng hơn.  

Trương Minh Vũ ngượng ngùng hỏi: "À... Chị tư, chị làm gì vậy?"  

Liễu Thanh Duyệt thờ ơ nói: "Chị xem vết thương giúp em thôi, còn có thể làm gì nữa chứ?”  

Ồ...  

Trương Minh Vũ yếu ớt hỏi: "Không phải... chị muốn dùng dao đấy chứ?"  

Liễu Thanh Duyệt nhẹ giọng nói: "Để nói sau”.  

Nói sau ư?  

Trương Minh Vũ thậm chí còn cảm thấy lo lắng hơn khi nghe vậy!  

Anh tin vào kỹ năng của Liễu Thanh Duyệt, nhưng... anh sợ đau...  

Đáng sợ quá...  

Liễu Thanh Duyệt quay người lại, thì thầm: “Cởi quần ra”.  

Hả?

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ lúng túng.  

Thẳng thắn quá rồi nhỉ...  

Liễu Thanh Duyệt tức giận nói: "Mau lên, có gì trên người em mà chị chưa thấy đâu chứ?”  

Phụt!  

Nghe vậy, Trương Minh Vũ suýt hộc máu!  

Chị ấy nói gì vậy...  

Do dự một lát, Trương Minh Vũ chậm rãi cởi quần.  

Mãi đến bây giờ, cuối cùng anh cũng hiểu tại sao Liễu Thanh Duyệt không để Hạ Hâm Điềm và Lâm Kiều Hân cũng lên đây...  

Liễu Thanh Duyệt trừng mắt giận dữ.  

Nhưng không biết vì sao, Trương Minh Vũ luôn cảm thấy khóe miệng của Liễu Thanh Duyệt... có một nụ cười nhếch mép...  

Haizz.  

Trương Minh Vũ yên lặng thở dài.
 
Chương 1967


Liễu Thanh Duyệt cúi xuống cẩn thận kiểm tra, đôi bàn tay mịn màng nhẹ nhàng xoa vết thương.  

Liễu Thanh Duyệt chậm rãi nói: "Nói cho chị biết đau chỗ nào”.  

Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.  

Nhưng... em nói vết thương đau khi nào chứ?  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Anh đã bắt đầu tự hỏi liệu Liễu Thanh Duyệt có phải đang cố tình lợi dụng sàm sỡ...  

Đột nhiên... một cảm giác đau đớn truyền đến!  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở hổn hển vì đau!  

Chuyện này...  

Liễu Thanh Duyệt khẽ nhíu mày, hỏi: "Đau không?"  

Trương Minh Vũ gật đầu nói: "Ừ, hơi đau!"  

Nói xong, trong mắt anh hiện lên vẻ khó hiểu.  

Đau thật sao?  

Nhưng... đã lâu như vậy, anh chưa bao giờ cảm thấy đau.  

Vẻ nghiêm túc cũng lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp của Liễu Thanh Duyệt.  

Một lúc lâu sau, cô ấy nói: “Chị... sẽ dùng dao đấy”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ đau đớn nói: "Chị tư, có thể không dùng dao được không, em...”  

Liễu Thanh Duyệt không vui nói: "Đàn ông con trai mà sợ đau à?"  

Trương Minh Vũ lúng túng đáp lời: "Em không sợ đau, nhưng em sợ... cảm giác đó...”  

Liễu Thanh Duyệt hít một hơi thật sâu, khuôn mặt xinh đẹp hơi đau lòng.  

Cô ấy cũng không muốn.  

Nhưng...  

Một lúc lâu sau, Liễu Thanh Duyệt nói: "Được rồi, không dùng dao nữa”.  

Nói xong, cô ấy lại quay người lục lọi hộp y tế.  

Ừng ực.  

Trương Minh Vũ nuốt nước bọt.  

Lại làm gì nữa vậy?  

Chẳng mấy chốc, Liễu Thanh Duyệt quay đầu lại nói: "Có lẽ đùi của em vẫn còn thứ gì đó bên trong, chị phải lấy nó ra”.  

Cái gì?  

Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ trợn to hai mắt!  

Vẫn còn thứ gì đó ư?  

Ôi trời...  

Liễu Thanh Duyệt trầm giọng nói: "Chị cũng không ngờ bọn chúng vì muốn em tàn phế, lại dùng thủ đoạn tàn độc như vậy...”  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Câu nói này có nghĩa gì?  

Liễu Thanh Duyệt giải thích: "Phi tiêu này là Xà Vương Tiêu, quy trình sản xuất cực kỳ phức tạp, trong cả tổ chức của bọn chúng cũng không có mấy người tạo ra được loại phi tiêu này”.  

"Phi tiêu này cũng giống như những loại phi tiêu hình rắn khác, chỉ là bên trong phi tiêu này còn có một vật liệu rất nhỏ”.  

"Nó không màu không mùi nên rất khó phát hiện”.  

Hả?  

Đôi mắt của Trương Minh Vũ mở to!  

Chuyện này...  

Nằm ngoài dự liệu.  

Liễu Thanh Duyệt lại nghiêm nghị nói: "Điều quan trọng nhất là thứ này... có thể cất giấu chất độc”.  

Chất độc ư?  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Liễu Thanh Duyệt thở dài nói: “Đó là lý do tại sao chị luôn bảo Kiều Hân chú ý đến phản ứng của em”.  

“Không ngờ điều chị sợ nhất lại xảy ra rồi”.  

Nói xong, trong đôi mắt xinh đẹp của cô ấy hiện lên vẻ lo lắng.  

Ồ...  

Trương Minh Vũ ngơ ngác hỏi: "Vậy... Xà Vương Tiêu này đáng sợ ở chỗ nào?”  

Thứ nằm bên trong đó sao?  

Liễu Thanh Duyệt ngẩng đầu, lo lắng nói: "Là bên trong cất giấu chất độc”.  

"Thứ vật chất đặc biệt trong đó có thể chứa được bất kỳ loại độc nào, bây giờ không có cách nào xác định được bọn chúng đã cho chất gì vào”.  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ ngơ ngác hỏi: “Chị tư, chị cũng không nhìn ra được là loại độc nào sao?”  

Liễu Thanh Duyệt cười khổ nói: "Em phải có phản ứng với chất độc thì chị mới có thể dựa vào phản ứng để xác định là chất độc nào”.  

"Loại độc mà tổ chức kia có thể cho vào đều không phải là loại độc bình thường”.  

Trương Minh Vũ căng thẳng hơn.
 
Chương 1968


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nói cách khác... có độc trong cơ thể mình? Còn không biết là loại độc gì?  

Ôi vãi...  

Liễu Thanh Duyệt gượng cười nói: "Được rồi em trai, đừng lo, chỉ cần là thuốc độc thì chắc chắn sẽ có thuốc giải, hãy tin tưởng chị tư”.  

"Bây giờ chúng ta phải tìm cách lấy thứ đó ra”.  

"Sau khi lấy ra, đùi em sẽ không yếu ớt nữa”.  

Lúc này Trương Minh Vũ mới hiểu.  

Trương Minh Vũ gật đầu nói: "Được”.  

Nói xong, anh nằm xuống.  

Chất độc khiến anh không còn tâm trí để nghĩ về những thứ khác.  

Liễu Thanh Duyệt đau lòng nói: "Em yên tâm, tiêm thuốc tê rồi nên sẽ không đau đâu”.  

Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.  

Liễu Thanh Duyệt bắt đầu thực hiện thao tác.  

Trương Minh Vũ nằm ở trên giường, yên lặng nhìn trần nhà, trong lòng vô cùng lo lắng.  

Rốt cuộc là loại chất độc gì?  

Ngay sau đó, một cơn đau nhói ở chân truyền đến.  

Trương Minh Vũ khẽ nhíu mày.  

Không lâu sau, bắp đùi anh tê rần, chỉ còn lại một chút xúc cảm nhẹ.  

Phù!  

Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức để bình tĩnh lại.  

Bọn chúng... quá tàn nhẫn.  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Không lâu sau, Liễu Thanh Duyệt đứng thẳng lên, cười nói: "Xong rồi, không đau chứ?"  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Nhìn kỹ, anh mới phát hiện trên trán Liễu Thanh Duyệt đã lấm tấm mồ hôi.  

Không biết vì sao, Trương Minh Vũ lại thấy nhói lòng.  

Chị ấy... còn khó chịu hơn cả mình à?  

Trương Minh Vũ khẽ cười nói: "Chị tư, cám ơn chị”.  

Chuyện này...  

Liễu Thanh Duyệt bùi ngùi.  

Do dự một lát, cô ấy tức giận nói: "Em trai lắm chuyện, sao lại khách sáo với chị vậy chứ?”  

"Em không cần nghĩ nhiều về chuyện này đâu, yên tâm đi”.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ lại nở nụ cười.  

Anh đã hiểu.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Chị tư, em không lo lắng nữa, dù sao chị tư cũng đã tới rồi”.  

Liễu Thanh Duyệt sững sờ.  

Sau khi phản ứng lại, Liễu Thanh Duyệt nằm trong vòng tay của Trương Minh Vũ!  

Đôi mắt đẹp ngay lập tức ẩm ướt!  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Liễu Thanh Duyệt càng thêm chua xót nói: "Em trai, em yên tâm, trên đời này không có loại độc nào mà chị tư không giải được”.  

Chuyện này...  

Khóe miệng Trương Minh Vũ lại nở nụ cười.  

Càng thêm ấm áp.  

Thật lâu sau, Trương Minh Vũ cười nói: "Chị tư, đương nhiên em tin tưởng chị!"  

Liễu Thanh Duyệt giờ mới ngẩng đầu lên.  

Bốn mắt nhìn nhau...  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.  

Liễu Thanh Duyệt trợn mắt giận dữ.  

Đa tình...  

Chẳng mấy chốc, Liễu Thanh Duyệt ngồi thẳng dậy, lẩm bẩm: "Được rồi, em trai đừng lo lắng là được, chị chỉ sợ khiến em lo lắng”.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Không lo nữa, không lo gì nữa hết”.  

Bắp đùi có thể hoạt động tự nhiên là đủ rồi.  

Còn về chất độc...  

Trương Minh Vũ không muốn nghĩ nữa, dù sao cũng là nhiệm vụ của chị tư.  

Liễu Thanh Duyệt đắc ý nở nụ cười: "Vậy thì tốt, thật ra bây giờ chúng ta nên hy vọng chất độc mau chóng phát tác”.  

"Như vậy, chị có thể sớm giúp em trai lắm chuyện của chị giải độc”.  

Nói xong, cô ấy véo mũi Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Có lý!  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Được, vậy chúng ta hãy tranh thủ thời gian để độc mau phát tác”.  

Liễu Thanh Duyệt lại trừng mắt nhìn.  

Nhưng đôi mắt đẹp lấp lánh nụ cười!  

Em trai tin tưởng cô ấy!  

Trương Minh Vũ cũng lặng lẽ nhìn khuôn mặt quyến rũ của Liễu Thanh Duyệt.  

Cảm thấy rất an toàn.  

Không biết vì sao, dường như chỉ cần chị tư ở bên cạnh thì anh sẽ không có chuyện gì xảy ra...  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 1969


Liễu Thanh Duyệt vội vàng lau khóe mắt  

Nhưng cho dù làm như vậy, đôi mắt ấy vẫn đỏ au.  

Trương Minh Vũ nhìn thấy lại càng đau lòng.  

Chị tư...  

Haizzz.  

Cuối cùng Trương Minh Vũ chỉ có thể âm thầm thở dài.  

Các chị, ai cũng không dễ dàng.  

Cốc, cốc, cốc.  

Tiếng gõ cửa vang lên.  

Liễu Thanh Duyệt đứng dậy chậm rãi nói: “Vào đi”.  

Cửa nhanh chóng mở ra.  

Lâm Kiều Hân và Hạ Hâm Điềm bước vào.  

Liễu Thanh Duyệt nghi ngờ hỏi: “Sao hai người lại đến đây?”  

Hạ Hâm Điềm khẽ cắn răng, khó khăn nói: “Không biết vì sao, lúc nãy... trong lòng vô duyên vô cớ xuất hiện một cảm giác không lành”.  

“Chị hơi lo lắng”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Sao... chị ấy cảm nhận được vậy?  

Liễu Thanh Duyệt lại nhìn Hạ Hâm Điềm với ánh mắt sâu thẳm.  

Loại cảm giác này...cô ấy quá quen thuộc.  

Hạ Hâm Điềm lo lắng hỏi: “Em tư à, rốt cuộc em trai thế nào rồi?”  

Ờ...  

Liễu Thanh Duyệt trầm ngâm một lát, sau đó mới nói:  “Không sao, trong đùi vẫn còn một thứ, em giúp nó lấy ra rồi”.  

Lâm Kiều Hân nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm  

Nhưng...  

Không biết vì sao, cô luôn có cảm giác Liễu Thanh Duyệt... không nói thật.  

Hạ Hâm Điềm khẽ nhăn mày.  

Cuối cùng... cũng chẳng thể nói thêm điều gì.  

Khóe miệng của Trương Minh Vũ nở nụ cười.  

Liễu  Thanh Duyệt chầm chậm nói: “Được rồi, để em trai nghỉ ngơi chút đi, sau một tiếng đồng hồ có thể hoạt động lại”.  

Hả?  

Nhanh vậy sao?  

Trương Minh Vũ cũng bất ngờ.  

Hạ Hâm Điềm gật đầu.  

Lâm Kiều Hân chần chừ một lát, lúc này mới nói: “Em… Em ở lại dây chăm sóc anh ấy”.  

Ờ…  

Trương Minh Vũ ngẩn người.  

Liễu Thanh Duyệt và Hạ Hâm Điềm bốn mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu.  

Hai người nhanh chóng đi ra khỏi phòng.  

Trong ánh mắt Trương Minh Vũ thoáng qua vẻ bất ngờ.  

Cửa phòng đóng lại  

Lâm Kiều Hân chầm chậm đưa mắt nhìn Trương Minh Vũ.  

Trong đôi mắt tràn đầy phức tạp.  

Trương Minh Vũ cười ha hả hỏi: “Sao vậy? Không vui à?”  

Lâm Kiều Hân chậm rãi lắc đầu: “Anh… thật sự không sao chứ?”  

Nói xong, cô nhìn chằm chằm Trương Minh Vũ bằng ánh mắt nóng bỏng.  

Ờ…  

Trương Minh Vũ đứng hình một lát, lúc này mới cười nói: “Yên tâm, có chị tư ở đây, anh muốn chết cũng khó”.  

Lâm Kiều Hân khẽ cắn răng.  

Qua hồi lâu, mới gật đầu nói: “Anh… có chuyện gì nhất định phải nói với em”.  

Trương Minh Vũ nghiêm túc mỉm cười trả lời:  “Được, anh nhất định sẽ nói với em”.  

Trong lòng anh cũng ấm áp vô cùng.  

Không biết từ lúc nào, sự quan tâm của Lâm Kiều Hân dường như trở thành chuyện hàng ngày.  

Lúc này Lâm Kiều Hân mới thả lỏng không ít, quay người đi ra khỏi phòng.  

Hả?  

Trương Minh Vũ ngơ ngác.  

Sao lại đi mất rồi?  

Không lâu sau, Lâm Kiều Hân bưng một ly nước nóng tới.  

Miệng Trương Minh Vũ cười toe toét, nhanh chóng đưa tay ra nhận lấy ly nước.  

Lâm Kiều Hân dặn dò: “Cẩn thận, hơi nóng đấy”.  

Trương Minh Vũ mỉm cười gật đầu.  

Lâm Kiều Hân âm thầm ngồi xuống bên cạnh giường, im lặng nhìn vết thương.  

Trương Minh Vũ uống một ngụm nước rồi đặt xuống bên, ngồi thẳng dậy.  

Ơ?  

Bỗng nhiên, Trương Minh Vũ kinh ngạc phát hiện trên đùi chỉ có một vết thương to như ngón cái.  

Sao… làm được vậy?  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện ra vẻ kinh ngạc.  

Chẳng trách Liễu Thanh Duyệt nói một lúc nữa là có thể đi lại được.  

Lâm Kiều Hân nghẹn ngào hỏi: “Đau hả?”  

Trương Minh Vũ cười nói:  “Ôi, đừng lo, anh không sao cả, bây giờ không đau chút nào”.  

“Em nghĩ xem, nếu anh mà thật sự có chuyện gì thì chị tư sẽ rời đi sao…”  

Cái này…  

Lâm Kiều Hân sững sờ.  

Lời này cũng có lý, nhưng… 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom