Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1930


Người nhà họ Lâm sửng sốt, ánh mắt ai nấy cũng lóe lên tia tuyệt vọng.  

Như thế… là toang thật rồi!  

Dạ Thập Nhị khoanh tay, không ngừng cười nhạo.  

“Trương Minh Vũ!”  

Lâm Kiều Hân gọi một tiếng, sau đó nhanh chóng ngồi xổm xuống.  

Vành mắt ngấn nước.  

Trương Minh Vũ kìm nén cơn đau nói: “Tôi… Tôi không sao, cô… cô mau quay lại xe đi, yên tâm”.  

“Nhất định sẽ có người đến cứu các cô”.  

“Mau về đi”.  

Lâm Kiều Hân cắn răng ra sức lắc đầu.  

Trương Minh Vũ khó khăn nói: “Cô ở đây cũng nguy hiểm lắm”.  

Lâm Kiều Hân kiên định nói: “Tôi không đi”.  

Trong mắt cũng ánh lên vẻ tuyệt vọng.  

Lần này… xong đời thật rồi sao?  

Long Tam, Long Thất cũng cực kỳ lo lắng.  

Nhưng Dạ Thập Nhất và Sơn Bản Lộ đều đã bắt đầu liều mạng, họ không thể dứt ra được.  

Chẳng mấy chốc Tiểu Trạch đã đến trước mặt.  

Vẻ mặt lạnh như băng.  

Dạ Thập Nhị cũng ở sát phía sau.  

Hai người bao vây Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân.  

Tim người nhà họ Lâm đều như bị nhấc đến cổ họng.  

Lần này… không còn hy vọng rồi.  

Lâm Kiều Hân không có tâm trạng để tâm đến, chỉ nhẹ nhàng ôm cả người Trương Minh Vũ trong vòng tay.  

Trong lòng cô… cực kỳ phức tạp.  

Thấy thế Trương Minh Vũ nở nụ cười bất lực.  

Anh biết không thể thuyết phục Lâm Kiều Hân được.  

Nhưng Lâm Kiều Hân làm thế, anh cũng cảm thấy… vui sướng.  

Có thể thấy Lâm Kiều Hân thật lòng lo lắng cho anh.  

Tiểu Trạch nhanh chóng dừng bước.  

Dạ Thập Nhị khoanh tay thích thú nói: “Ra tay đi, cho hắn đi nhẹ nhàng một chút”.  

Tiểu Trạch do dự.  

Nghe thế trái tim người nhà họ Lâm đã rơi xuống đáy vực.  

Trong mắt Dạ Thập Nhất và Sơn Bản Lộ lộ ra vẻ vui mừng.  

Cuối cùng…  

Một lúc sau, Tiểu Trạch hơi nhấc tay lên, có thêm một phi tiêu nữa xuất hiện trên đầu ngón tay cô ta.  

Haizz.  

Trương Minh Vũ thầm thở dài.  

Bây giờ đã không còn sức để tránh đòn nữa.  

Lâm Kiều Hân dùng sức ôm chặt Trương Minh Vũ vào lòng.  

Nếu đã không thể thay đổi được thì cứ thuận theo ý trời vậy.  

Nghĩ đến đây Lâm Kiều Hân nhắm mắt lại.  

Một giọt nước mắt lăn xuống gò má, rơi trên mặt Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Thế nhưng anh không kịp nghĩ thêm được gì, Tiểu Trạch đã vung cánh tay lên.  

Người nhà họ Lâm cảm thấy tuyệt vọng.  

Sơn Bản Lộ và Dạ Thập Nhất cũng nở nụ cười đắc ý.  

Đưa mắt nhìn sang.  

Hả?  

Hai người sửng sốt, nhìn thấy Long Tam và Long Thất không có ý định giúp.  

Ngược lại… chỉ cười nhạo.  

Hả?  

Hai người ngơ ngác, ánh mắt lóe lên tia sáng.  

Chuyện gì đây?  

Thế nhưng ngay lúc này, một tiếng gào vang lên: “Các người… to gan thật đấy”.  

Giọng nói ngọt ngào nhưng lúc này… lại đầy vẻ tức giận.  

Hả?  

Nghe thế Trương Minh Vũ lập tức ngẩng đầu lên.  

Giọng nói này…  

Cả người Trương Minh Vũ kích động đến mức run lên.  

Là… chị hai.  

Ngay sau đó một bóng người chạy đến trước mắt, đấm mạnh vào Tiểu Trạch.  

Tiểu Trạch cau mày.  

Sau khi né đòn, có mấy người lập tức biến mất phía sau sườn núi.  

Ơ...  

Mọi người đều sửng sốt, trong mắt là sự ngỡ ngàng.  

Người nhà họ Lâm cũng khá ngạc nhiên.  

Còn có… cứu binh à?  
 
Chương 1931


Đưa mắt nhìn sang, lúc này Trương Minh Vũ mới nhận ra người đứng phía trước thế mà là… Vương Hạo.  

Một đám người chậm rãi bước đến từ đằng xa.  

Phía sau là một nhóm người lực lưỡng mặc đồ vest chỉnh tề.  

Người dẫn đầu… chính là Hạ Hâm Điềm.  

Lúc này gương mặt xinh đẹp của Hạ Hâm Điềm cũng lộ ra vẻ lạnh lùng.  

Mắt Lâm Kiều Hân lóe lên tia sáng.  

Vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ.  

Trương Minh Vũ cũng vui mừng đến mức bắt đầu run lên.  

Chị hai…  

Bụp bụp bụp!  

Không lâu sau, từng tiếng va chạm mãnh liệt vang lên.  

Long Tam và Long Thất cũng dừng đánh, quay về phía sau Trương Minh Vũ.  

Sắc mặt Dạ Thập Nhất và Sơn Bản Lộ cũng trở nên nghiêm trọng.  

Hạ Hâm Điềm siết chặt nắm đấm, lạnh nhạt nói: “Không kẻ nào được đi khỏi đây”.  

Hả?  

Vừa nghe cô ấy nói thế, Dạ Thập Nhất nhíu mày.  

Sơn Bản Lộ cũng rất hoang mang.  

Sao mà… lời này có vẻ quen thế nhỉ?  

Thế nhưng hai người không kịp nghĩ gì nhiều, vệ sĩ mặc đồ vest ở đằng sau đã bắt đầu ra tay.  

Chẳng mấy chốc nơi đó đã bị bao vây.  

Đám người Đinh Nhất cũng ở trong số đó.  

Lúc này Trương Minh Vũ mới nhận ra đồng phục của đám vệ sĩ ở đằng sau giống hệt mấy người Đinh Nhất.  

Đều là người của Vương Hạo ư?  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới cong môi nở nụ cười.  

Nhẹ nhõm…  

Lâm Kiều Hân siết chặt nắm đấm, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp.  

Cuối cùng lại lặng lẽ cúi đầu xuống.  

Hạ Hâm Điềm sải bước đi đến trước mặt Trương Minh Vũ.  

Vẻ lạnh lùng cũng dần biến mất.  

Trong mắt đầy lo lắng.  

Trương Minh Vũ đè nén cơn đau nhếch môi cười: “Chị hai…”  

Hạ Hâm Điềm run giọng hỏi: “Có đau không?”  

Trương Minh Vũ cười nói: “Em không đau”.  

Nhưng có thể thấy vành mắt Hạ Hâm Điềm hơi ngân ngấn nước.  

Người xung quanh im lặng nhìn.  

Đều sững sờ.  

Người nhà họ Lâm rất ngạc nhiên.  

Người phụ nữ này… là ai?  

Vương Hạo bĩu môi, trợn mắt nhìn Trương Minh Vũ.  

Nhưng anh ta không dám nói gì nhiều.  

Hạ Hâm Điềm lại dịu giọng nói: “Em trai, nhìn cho kỹ đây, chị trả thù cho em”.  

Nói rồi cô ấy cong môi cười.  

Nhưng nước mắt cũng bỗng chốc rơi xuống.  

Thấy thế Trương Minh Vũ lại vô thức cảm thấy đau đớn.  

Chị ấy…  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ cười nói: “Chị hai, không cần đâu, chị dẫn bọn em đi là được rồi”.  

Hạ Hâm Điềm lại yêu chiều mỉm cười, giơ tay ra xoa đầu Trương Minh Vũ nói: “Em trai ngốc, có chị ở đây, không ai có thể bắt nạt em cả”.  

“Biết chưa?”  

Nghe thế, ánh mắt Lâm Kiều Hân lại hiện lên vẻ phức tạp.  

Trương Minh Vũ mấp máy môi nhưng cũng không biết nên nói gì.  

Hạ Hâm Điềm chậm rãi đứng dậy, sắc mặt lại trở nên lạnh băng nói: “Giết hết không chừa một ai”.  

Hả?  

Người nhà họ Lâm đều hít khí lạnh.  

Người phụ nữ này… tự tin thật đấy.  

Sắc mặt Dạ Thập Nhất và Sơn Bản Lộ cũng trở nên nghiêm trọng.  

Vương Hạo nheo mắt, tức giận nói: “Có nghe thấy không? Ra tay đi”.  

Nói xong, anh ta vung tay lên.  

“Vâng!”  

Mọi người đồng thanh hét lên.  

Vang vọng khắp thung lũng.  

Ôi...  

Dạ Thập Nhất nhíu mày nói: “Cô là Hạ Hâm Điềm à? Lẽ nào cô đã quên chuyện cô không thể tham dự vào sao?”  

Nói xong ánh mắt gã hiện lên vẻ cảnh cáo.  

Sơn Bản Lộ cũng cực kỳ lo lắng.  

Người… đông quá!  

Trương Minh Vũ nhíu mày, tỏ vẻ ngờ vực.
 
Chương 1932


Rốt cuộc… giữa hai bên có thỏa thuận gì?  

Mắt Hạ Hâm Điềm lóe sáng.  

Không nói gì thêm.  

Vương Hạo bước đến trước nhếch môi: “Liên quan gì đến cô ấy chứ? Là các anh đánh người của tôi”.  

“Bây giờ tôi… muốn trút giận”.  

Dứt lời, vẻ mặt anh ta cũng trở nên nghiêm nghị.  

Cực ngầu!  

Trương Minh Vũ liếc nhìn Vương Hạo.  

Khí thế này… quả nhiên bất phàm.  

Ngay sau đó một đám người lao đến chỗ Dạ Thập Nhất và Sơn Bản Lộ.  

Tràn đầy khí thế.  

Phù!  

Trương Minh Vũ thầm thở phào.  

Nhưng…  

Đánh lại chúng không?

Thế nhưng chưa kịp nghĩ được gì, một đám người đã lao vào đánh nhau.  

Vốn dĩ là hai đánh một lại biến thành bốn đánh một.  

Hả?  

Trương Minh Vũ bỗng nhíu mày.  

Anh ngạc nhiên nhận ra hình như vệ sĩ của Vương Hạo hoàn toàn… áp đảo đám người Thần Ẩn và nhà họ Âu Dương?  

Chuyện này…  

Trương Minh Vũ tỏ vẻ bất ngờ.  

Người xung quanh cũng đều ngạc nhiên.  

Không lâu sau, Long Tam bước đến thấp giọng nói: “Đây là đặc điểm của nhà họ Vương, vệ sĩ trong tay Vương Hạo được chia thành bốn tổ”.  

“Bên cạnh cậu là hai tổ”.  

“Hôm nay Vương Hạo dẫn hai tổ khác đến, một tổ trong đó chọn ra một người, sự kết hợp của bốn người mới là mạnh nhất”.  

Ồ…  

Vừa nghe thế, Trương Minh Vũ hiểu ra ngay.  

Nhưng… vẫn có cảm giác không thể tin được.  

Kết hợp… mạnh đến thế sao?  

Đưa mắt nhìn sang, lúc này mới thấy quả nhiên bốn người một tổ.  

Động tác phối hợp cực kỳ tuyệt diệu.  

Thú vị đấy.  

Trương Minh Vũ cong môi nở nụ cười.  

Lại lướt mắt nhìn quanh.  

Ngay lập tức nhìn thấy bốn trưởng tổ mấy người Đinh Nhất cũng ở trong đó.  

Lúc này đang đánh nhau với Dạ Thập Nhất và Sơn Bản Lộ.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe lên tia sáng.  

Bốn người họ kết hợp với nhau thế mà lại có thể ngang tay với hai người kia.  

Thậm chí… còn có thế vượt hơn.  

Quả nhiên bất phàm.  

Hạ Hâm Điềm lẳng lặng đứng ở một bên, ánh mắt xinh đẹp đầy vẻ lạnh lùng.  

Không lâu sau trận đánh bước vào giai đoạn gay cấn.  

Người nhà họ Lâm đã ngơ ngác đứng đó, mặt đầy vẻ hoảng hốt.  

Trương Minh Vũ nhìn khắp bốn phía.  

Vẫn rất cảnh giác.  

Dù sao bây giờ Tiểu Trạch vẫn nấp trong tối, ngộ nhỡ cô ta phóng một phi tiêu ra thì sao…  

Cũng may không phát hiện được gì.  

Dạ Thập Nhất nhíu mày, nghiêm trọng nói: “Không được, cứ như thế sẽ bất lợi cho chúng ta”.  

Dĩ nhiên Sơn Bản Lộ hiểu được điều này.  

Nhưng bây giờ… không thể thoát ra được.  

Chẳng mấy chốc trận đánh lại thêm phần kịch liệt.  

Người của Thần Ẩn và người nhà họ Âu Dương đã có dấu hiệu bại trận.  

Bụp!  

Một người nhà Âu Dương bỗng bay ra.  

Ngã mạnh xuống đất.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ phấn khích.  

Hay lắm!  

Ngay lập tức, bốn người lại bước vào trận chiến của người khác.  

Chiếc cân lập tức lệch sang một bên.  

Bụp bụp bụp!  

Thoáng chốc đã có bốn năm người của Thần Ẩn văng ra xa.  

Cực kỳ nhếch nhác.  

Dạ Thập Nhất cũng lộ ra vẻ lo lắng.  

Nhưng…  

Bây giờ dù họ có muốn chạy thoát cũng không còn cơ hội nữa.  

Thấy người của mình dần ngã xuống…
 
Chương 1933


Dạ Thập Nhất cảm thấy lo lắng.  

Sơn Bản Lộ cũng đã sắp bùng nổ.  

Nếu cứ tiếp tục như thế… không ai có thể đi được cả.  

Bốp bốp!  

Lại có hai người nữa ngã xuống.  

Những người ở bên Dạ Thập Nhất đều hoảng hốt.  

Trương Minh Vũ nhếch môi cười.  

Thế nhưng ngay lúc này, một tiếng gió vang lên: “Xoẹt!”  

Cả người Trương Minh Vũ căng chặt.  

Không ổn!  

Vương Hạo cũng lập tức nhíu mày.  

Trương Minh Vũ hét lên: “Tránh ra!”  

Dứt lời, anh đẩy Lâm Kiều Hân bên cạnh ra.  

Lâm Kiều Hân giật mình.  

Hạ Hâm Điềm cũng sửng sốt.  

Đưa mắt nhìn sang mới thấy một chiếc phi tiêu trong không trung đang lao về phía Trương Minh Vũ.  

Mọi người đều sững sờ.  

Muốn phản ứng lại cũng không kịp.  

Đồng tử Lâm Kiều Hân và Hạ Hâm Điềm co lại.  

Nhưng…  

Xoẹt!  

Lại một tiếng khá rõ ràng nữa vang lên.  

Keng!  

Mọi người đều sửng sốt.  

Trương Minh Vũ cau chặt mày.  

Đưa mắt nhìn sang mới thấy đã có hai phi tiêu rơi xuống đất.  

Một cái hình đầu rắn, một cái hình hoa mai.  

Ồ…  

Thấy thế ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ mờ mịt.  

Chuyện gì thế này?  

Anh nhanh chóng nhìn xung quanh nhưng lại không nhìn thấy bóng người nào cả.  

Ực!  

Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt, đột nhiên có cảm giác sợ hãi.  

Nếu…  

Bỗng chốc, xung quanh không còn động tĩnh gì nữa.  

Lâm Kiều Hân nhanh chân bước đến cạnh Trương Minh Vũ, bảo vệ anh.  

Mắt Hạ Hâm Điềm lóe sáng.  

Trương Minh Vũ nhìn vào phi tiêu đó.  

Chiếc phi tiêu hình đầu rắn…  

Đúng rồi, lần đó đánh với Âu Dương Triết là phi tiêu đầu rắn.  

Phi tiêu hoa mai này.  

Không biết tại sao anh lại có cảm giác phi tiêu này rất giống với phi tiêu mà chị sáu dùng.  

Nhưng… vẫn có vài chỗ không giống.  

Một tiếng thét vang lên: “A!”  

Hả?  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Giọng này… là của Đinh Nhất?  

Ngẩng đầu lên nhìn, vừa lúc nhìn thấy cả người Đinh Nhất run rẩy.  

Cả người mềm nhũn ngã xuống đất.  

Hả?  

Mọi người đều sửng sốt.  

Lúc này mới thấy một chiếc phi tiêu hình đầu rắn đâm vào trên người Đinh Nhất.  

Ôi..  

Thấy thế Hạ Hâm Điềm lập tức nổi giận.  

Đám khốn nạn này!  

Không có Đinh Nhất nữa, sức chiến đấu của ba người lập tức giảm đi rất nhiều.  

Dạ Thập Nhất mừng rỡ.  

Sơn Bản lộ cũng tức giận nói: “Hey, hello!”  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Nói gì đấy?  

Tất cả những người của Thần Ần đều rút khỏi trận đánh.  

Dạ Thập Nhất nói: “Đi theo chúng”.  

Vừa dứt lời, người nhà họ Âu Dương cũng đều đi theo người của Thần Ần nhanh chóng đi bao quanh vị trí của Sơn Bản Lộ.  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Không ổn, tình hình khá bất ổn.  

Dù trong lòng biết nhưng… ai có thể ngăn được?  

Cuối cùng Trương Minh Vũ cũng không nói gì.
 
Chương 1934


Vương Hạo nói: “Đuổi theo cho tôi, không được tha cho một người nào cả”.  

Tất cả vệ sĩ đều chạy đến chỗ Sơn Bản Lộ.  

Trương Minh Vũ bất lực nói: “Lại để chúng chạy rồi…”  

Hừ!  

Vương Hạo hừ một tiếng, kiêu ngạo nói: “Còn muốn chạy ngay trước mặt tôi à?”  

Dứt lời, anh ta cũng nở nụ cười đắc ý.  

Chỉ là một nhà họ Âu Dương nhỏ mà thôi.  

Tiếc là… Vương Hạo chưa từng tiếp xúc với Thần Ẩn.  

Bùm!  

Một tiếng nổ đột nhiên vang lên.  

Hả?  

Vẻ mặt của Vương Hạo lập tức cứng đờ.  

Mọi người đều giật thót.  

Đưa mắt nhìn sang mới thấy vị trí đám người Thần Ẩn lúc nãy nổ tung, một đám khói bay lên.  

Vương Hạo ngây người.  

Trương Minh Vũ không có tâm trạng nghĩ nhiều, nhìn chằm chằm khói trắng đó.  

Anh cũng rất muốn hiểu rõ một vài quy luật.  

Các vệ sĩ đều bị ép lùi lại.  

Người nhà họ Lâm cũng sửng sốt, cực kỳ khó hiểu.  

Chẳng mấy chốc, đám khói tản đi.  

Trương Minh Vũ xuyên qua đám khói loáng thoáng nhìn thấy có vài bóng người lướt qua bên sườn núi.  

Chúng… đang chạy trốn?  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Một lúc sau, anh mới bất lực lắc đầu.  

Không có quy luật nào cả.  

Đi mất tiêu rồi…  

Đám vệ sĩ đành phải quay lại.  

Lập tức có người xử lý Đinh Nhất bị trúng phi tiêu.  

Nhưng Vương Hạo vẫn còn đang trợn to mắt đứng đó.  

Vừa khoác lác xong, sao chúng cứ thế… mà đi rồi?  

Trương Minh Vũ khẽ cười, lắc đầu.  

Dù sao Vương Hạo cũng đã giúp rất nhiều, anh cũng làm như không nghe thấy gì.  

Một lúc sau, Vương Hạo mới hoàn hồn lại.  

Nhanh chóng cúi đầu xuống, giả vờ như chưa có gì xảy ra, đi về phía đám người.  

Bắt đầu sắp xếp mọi việc.  

Phù!  

Lúc này Lâm Kiều Hân mới thở phào.  

Cuối cùng cũng đi rồi.  

Nhưng…  

Lâm Kiều Hân nhìn thấy vết thương của Trương Minh Vũ.  

Gương mặt lộ ra vẻ đau lòng.  

Hạ Hâm Điềm lạnh lùng nhìn về phía đám người đang bỏ chạy đó.  

Ánh mắt lóe lên tia sáng.  

Thế nhưng ngay lúc này lại có từng tiếng gầm rú của xe ô tô vang lên.  

Hả?  

Trương Minh Vũ căng thẳng.  

Vẫn còn người ư?

Những người khác cũng đều nhíu mày.  

Có nỗi sợ không tên.  

Nhìn theo hướng phát ra tiếng động, vừa lúc nhìn thấy một đội xe dài dừng lại chỗ ngã rẽ.  

Chuyện này…  

Mọi người đều trố mắt nhìn.  

Ánh mắt Hạ Hâm Điềm cũng hiện lên vẻ nghiêm trọng.  

Vương Hạo nhíu mày nói: “Phòng bị”.  

Tất cả vệ sĩ nhanh chóng tiến vào trạng thái cảnh giác lần nữa.  

Nhìn chằm chằm bên đó.  

Từng tiếng bước chân vội vã vang lên.  

Một đám người từ từ xuất hiện trước mắt.  

Người dẫn đầu… thế mà lại là một bóng người xinh đẹp.  

Đây là…  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Đám người đó bước ra từ chỗ ngã rẽ, không còn bóng cây che khuất, đám người lập tức trở nên rõ ràng hơn.  

Ồ…  

Trương Minh Vũ trợn to mắt, cực kỳ bất ngờ.  

Người đến thế mà là Hàn Quân Ngưng.  

Lúc này nỗi lo lắng trên gương mặt của Lâm Kiều Hân mới từ từ biến mất.  

Còn tưởng…  

Em sáu?
 
Chương 1935


Hạ Hâm Điềm cũng lộ ra vẻ bất ngờ.  

Hàn Quân Ngưng lạnh lùng nói: “Ai dám động vào em trai tôi?”  

Giọng nói tựa như đến từ địa ngục.  

Hả?  

Mọi người đều khiếp sợ, sự lạnh lẽo đột nhiên ập đến.  

Vương Hạo cũng sửng sốt.  

Hàn Quân Ngưng nhìn thấy Trương Minh Vũ đang bị thương, cực kỳ yếu nằm dưới đất.  

Ánh mắt trở nên lạnh băng.  

Khí tức lạnh như băng đó lại giảm xuống thêm mấy độ.  

Em trai… bị thương rồi.  

Rầm!  

Ngay sau đó, một khí tức đáng sợ bỗng chốc ập đến.  

Ực!  

Người xung quanh đều khó khăn nuốt nước bọt.  

Trong mắt Vương Hạo cũng đầy vẻ ngạc nhiên.  

Khí thế này…  

Lúc này mọi người đều hiểu ra cái gì gọi là… sát khí.  

Âm thanh trầm đục bỗng chốc vang lên.  

Chân Hàn Quân Ngưng dùng sức, cả người lao thẳng đến Vương Hạo.  

Hả?  

Thấy thế mọi người đều hoang mang.  

Khóe môi Trương Minh Vũ cũng khẽ giật.  

Đây là…  

Vương Hạo cũng rất ngạc nhiên, đôi mắt trợn to như sắp rơi ra ngoài.  

Hạ Hâm Điềm vội vàng nói: “Em sáu, không phải người đó, em tìm nhầm người rồi”.  

Nhưng Hàn Quân Ngưng đang trong cơn giận không hề nghe thấy.  

Mọi sự chú ý đều dồn vào Vương Hạo.  

Trong mắt là sát khí mãnh liệt.  

Ực!  

Mãi đến lúc này, Vương Hạo mới phản ứng lại.  

Cũng cực kỳ hoảng hốt.  

“Cậu chủ cẩn thận”.  

Hai tiếng hét lớn đồng thời vang lên.  

Sau đó nhìn thấy hai đội trưởng nhanh chóng lao đến chỗ Hàn Quân Ngưng.  

Muốn đánh trả.  

Thoáng chốc đã lao đến trước người.  

Bụp bụp!  

Sau đó là hai âm thanh trầm đục.  

Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại là chuyện gì.  

Nhìn đã thấy…  

Hai vệ sĩ… văng ra xa.  

Phù…  

Mọi người đều hít khí lạnh.  

Bọn họ đều đã nhìn thấy thực lực của hai đội trưởng lúc nãy.  

Nhưng bây giờ… lại bị đánh bại trong tích tắc?  

Ôi…  

Mọi người đều sửng sốt.  

Trợn to mắt há hốc miệng.  

Khóe mắt Vương Hạo cũng khẽ giật, vội nói: “Tôi không phải, cô đánh nhầm người rồi”.  

Nhưng dù Vương Hạo nói thế nào, Hàn Quân Ngưng cũng không hề bị dao động.  

Thính giác như bị sát khí che lấp hoàn toàn.  

Hạ Hâm Điềm vội nói: “Này, em trai mau nói gì đi”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ ngơ ngác.  

Đến giờ anh mới tỉnh táo lại trong sự kinh ngạc.  

Hả… nói chuyện…  

À ừ…  

Trương Minh Vũ bừng tỉnh, vội nói: “Chị sáu, đừng đánh, anh ta là người của mình”.  

Hả?  

Vừa nghe nói thế, Hàn Quân Ngưng cau mày.  

Cô ấy trở mình rồi đáp xuống đất, vừa lúc đứng trước mặt Trương Minh Vũ.  

Phù!  

Thấy thế Vương Hạo thở phào.  

Sát khí này…  

Người xung quanh cũng thở phào.  

Hạ Hâm Điềm bĩu môi, buồn bực trợn mắt nhìn Hàn Quân Ngưng.  

Nhưng Hàn Quân Ngưng lại không để tâm.  

Đôi mắt sáng trong đó nhìn sang Trương Minh Vũ.  

Trong mắt đầy vẻ lo lắng.
 
Chương 1936


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hàn Quân Ngưng sải bước đi đến cạnh Trương Minh Vũ.  

Lâm Kiều Lâm ngượng ngùng dịch người sang.  

Trương Minh Vũ cười nói: “Chị sáu, chị cũng đến rồi à?”  

Cũng?  

Hàn Quân Ngưng không có tâm trạng nghĩ nhiều, lo lắng hỏi: “Em sao rồi? Bị thương chỗ nào?”  

Trương Minh Vũ cười ngượng nói: “Không sao đâu chị sáu, đừng lo…”  

Anh… được quan tâm mà lo sợ.  

Người xung quanh trợn mắt há mồm nhìn.  

Vương Hạo cũng lộ ra vẻ đố kỵ.  

Sao tên này…  

Hàn Quân Ngưng bỗng để ý đến phi tiêu đầu rắn dưới đất.  

Đây…  

Ánh mắt Hàn Quân Ngưng lóe lên tia lạnh lùng, tức giận nói: “Cô ta dám ra tay với em?”  

Hả?  

Trương Minh Vũ ngơ ngác hỏi: “Ai… ai cơ?”  

Hàn Quân Ngưng nghiến răng nói: “Đợi một chút, chị sáu đi trả thù cho em”.  

Nói xong, cô ấy xoay người rời đi.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ khẽ giật.  

Tính tình này…  

Hạ Hâm Điềm không vui nói: “Được rồi, mau quay lại đây”.  

Ánh mắt Hàn Quân Ngưng hiện lên vẻ lạnh lùng.  

Ra lệnh cho mình ư?  

Hàn Quân Ngưng lạnh lùng quay đầu lại.  

Nhìn sang nơi phát ra âm thanh…  

Ể?  

Hàn Quân Ngưng ngạc nhiên nói: “Chị hai? Sao… chị cũng ở đây?”  

Hạ Hâm Điềm trợn mắt nhìn cô ấy, không vui nói: “Lúc nãy chị gọi em cả nửa ngày mà giờ em hỏi chị sao cũng ở đây à?”  

Hàn Quân Ngưng ngại ngùng mỉm cười.  

Trương Minh Vũ cũng xem như được mở mang tầm mắt.  

Người có thể khiến Hàn Quân Ngưng lộ ra vẻ mặt này… e là chẳng có mấy người.  

Hạ Hâm Điềm lại nói: “Nãy giờ chị vẫn ở đây mà, em không cần đuổi theo, về rồi nói chuyện”.  

Hả?  

Hàn Quân Ngưng tỏ ra ngờ vực.  

Tại sao không đuổi theo?  

Em trai bị thương rồi.  

Nhưng…  

Im lặng một hồi, Hàn Quân Ngưng mới chậm rãi nói: “Được”.  

Hạ Hâm Điềm nghi ngờ hỏi: “Mọi người muốn đi đâu đây?”  

Trương Minh Vũ cười nói: “Đi Tĩnh Châu”.  

Vốn dĩ là sắp xếp không có một sơ hở nhưng không ngờ cuối cùng…  

Haizz.  

Cuối cùng Trương Minh Vũ cũng chỉ đành thầm thở dài.  

Nguyên nhân của sự việc… còn phải điều tra thật kỹ.  

Hạ Hâm Điềm xoay người, lạnh nhạt nói: “Vương Hạo, sắp xếp đi, đưa mọi người đến Tĩnh Châu cho tôi”.  

“Sau đó tìm một căn nhà lớn rồi sắp xếp cho họ vào đó”.  

Vương Hạo nói: “Vâng”.  

Dứt lời, anh ta xoay người đi sang bên đó, bắt đầu sắp xếp mọi việc.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ bất lực.  

Trong mắt họ thì đơn giản như vậy đấy.  

Chẳng mấy chốc, người nhà họ Lâm được đưa lên xe, vệ sĩ cũng lên xe theo.  

Chiếc xe nhanh chóng chạy đi.  

Đám vệ sĩ của Vương Hạo cũng lên xe rời đi.  

Long Tam và Long Thất biến mất.  

Ở đó chỉ còn lại mấy người Trương Minh Vũ, Vương Hạo cũng chưa đi.  

Hạ Hâm Điềm do dự một chốc mới nói: “Em sáu, hay là… em xem vết thương của em trai trước đi?”  

Vết thương?  

Nghe nói thế, Hàn Quân Ngưng cau mày.  

Sải bước đi đến cạnh Trương Minh Vũ, hỏi: “Bị thương ở đâu?”  

Lâm Kiều Hân vội nói: “Sau lưng”.  

Hàn Quân Ngưng trợn mắt, bất mãn nói: “Chẳng phải em nói không sao à?”  

Nói xong, cô ấy mới vòng ra phía sau.  

Trong mắt Trương Minh Vũ đầy vẻ bất lực.  

Không lâu sau, Hàn Quân Ngưng nhíu mày, lạnh lùng nói: “Đây là phi tiêu của ai vậy?”  

Trong lời nói còn mang theo vẻ tức giận.  

Hạ Hâm Điềm nói: “Em có thể xử lý chuyện chính trước không hả?”  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 1937


Hàn Quân Ngưng cũng chuyển sự chú ý của cô ấy sang vết thương của Trương Minh Vũ.  

Lâm Kiều Hân ở bên cạnh căn bản không dám nhìn.  

Nghĩ thôi đã thấy đau!  

Trương Minh Vũ cũng hoàn toàn nhắm mắt lại, yên lặng chờ đợi.  

Chẳng mấy chốc, âm thanh nghi hoặc của Hàn Quân Ngưng vang lên: "Em làm sao vậy?"  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Anh mở mắt ra, vừa hay nhìn thấy ánh mắt mê man của Hàn Quân Ngưng.  

Ôi...  

Trương Minh Vũ ngơ ngác, nghi ngờ hỏi: "Không phải chị... chị muốn rút phi tiêu ra sao?"  

"Em... sẽ cố chịu đau...”  

Hàn Quân Ngưng tức giận trừng mắt, nói: "Em như vậy là đang xem thường chị hả? Rút mấy cái phi tiêu ra cũng phải khiến e đau đớn à?”  

Hả?  

Nghe vậy, Trương Minh Vũ sững sờ!  

Cắm sâu như vậy... sao không đau chứ?  

Hàn Quân Ngưng đắc ý cười nói: "Xem đây!"  

Nói xong, cô ấy giơ tay vỗ vào bả vai Trương Minh Vũ!  

Cơ thể Trương Minh Vũ lại lần nữa căng chặt, chờ đợi cơn đau buốt có thể đến bất cứ khi nào.  

Nhưng đợi rất lâu vẫn không có động tĩnh gì?  

Hả?  

Trương Minh Vũ bối rối mở to mắt.  

Anh thấy Hàn Quân Ngưng đang đứng trước mặt, hai tay khoanh trước ngực, trên môi nở nụ cười.  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Sao vậy, chị sáu?"  

Hàn Quân Ngưng đắc ý cười nói: "Đau không?"  

Ồ...  

Trương Minh Vũ không vui nói: "Đương nhiên không đau”.  

Không đau gì cả...  

Tuy nhiên, vừa dứt lời, anh thấy Hàn Quân Ngưng cầm trên tay một đống phi tiêu đẫm máu.  

Chuyện này...  

Thấy vậy, Trương Minh Vũ bỗng trợn to hai mắt!  

Rút ra rồi hả?  

Ôi vãi...  

Tại sao anh không cảm nhận được gì cả?  

Đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân cũng đầy vẻ kinh ngạc.  

Trương Minh Vũ không nhìn thấy, nhưng cô đã thấy.  

Hàn Quân Ngưng vỗ nhẹ Trương Minh Vũ đồng thời... rút phi tiêu ra.  

Mặc dù cô nhìn chăm chú, nhưng cô không thấy phi tiêu được rút ra như thế nào...  

Hạ Hâm Điềm hậm hực nói: "Được rồi, đừng khoe khoang nữa, chúng ta mau đi thôi, em trai vẫn đang chảy máu kìa”.  

Hàn Quân Ngưng lúc này mới vội vàng hạ lệnh.  

Vương Hạo đã sắp xếp cho tất cả các vệ sĩ rời đi.  

Chẳng mấy chốc, một chiếc xe chạy đến.  

Hạ Hâm Điềm vội vàng nói: "Đi thôi”.  

Mọi người gật đầu.  

Lâm Kiều Hân và Hàn Quân Ngưng đỡ Trương Minh Vũ dậy.  

Xe dừng lại.  

Hai cô gái mở cửa xe, cẩn thận dè dặt đưa Trương Minh Vũ vào ghế sau.  

Lâm Kiều Hân khẽ nghiến răng, do dự không biết nên ngồi ở đâu.  

Tuy nhiên, cô chưa kịp nghĩ nhiều, Hạ Hâm Điềm đã ngồi vào ghế phụ lái.  

Lâm Kiều Hân vui mừng khôn xiết.  

Không do dự nữa, cô ngồi xuống bên cạnh Trương Minh Vũ, còn Hàn Quân Ngưng ngồi ở phía bên kia của Trương Minh Vũ.  

Nhưng...  

Nụ cười phấn khích trên mặt Vương Hạo đông cứng lại.  

Vốn dĩ anh ta cho rằng mình có thể ngồi cạnh Hạ Hâm Điềm, nhưng bây giờ... hết chỗ rồi ư?  

Hàn Quân Ngưng vội vàng nói: "Lái xe đi”.  

Người tài xế ra hiệu đạp ga.  

Vương Hạo lo lắng nói: "Chờ đã! Vậy... còn tôi thì sao?"  

Hàn Quân Ngưng nhíu mày, trong mắt nhất thời lóe lên vẻ lạnh lẽo.  

Vương Hạo giật mình.  

Hạ Hâm Điềm nhẹ nhàng nói: “Không phải vẫn còn nhiều xe đó sao?"  

Vương Hạo lúng túng nói: "À... Người của anh đều đi cả rồi, hay là... ngồi chen chúc với nhau nhé?"  

Nói xong, anh ta vô cùng kích động!  

Hạ Hâm Điềm hơi nhíu mày, lạnh lùng nói: "Tự nghĩ cách đi, chúng tôi đang vội”.  

Vương Hạo sốt sắng!  

Đừng mà!  

Nhưng anh ta còn chưa kịp mở lời đã cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng!  

Chuyện này...  

Trái tim Vương Hạo lại thắt lại!  

Hàn Quân Ngưng lạnh lùng nói: "Lái xe”.  

Dứt lời, cơ thể tài xế run lẩy bẩy!  

Không chút do dự, tài xế đạp ga lao ra ngoài!  

Vương Hạo đứng đó chết lặng.  

Cô gái này... thật lạnh lùng! 
 
Chương 1938


Chẳng mấy chốc, trong mắt Vương Hạo hiện lên vẻ tức giận!  

Dù sao anh ta cũng là cậu chủ nhà họ Vương!  

Ngang hàng với Âu Dương Triết!  

Bây giờ... lại bị đối xử như vậy sao?  

Một lũ khốn nạn!  

Nhưng cuối cùng, Vương Hạo chỉ có thể thầm mắng vài câu.  

Mắng xong anh ta lái xe rời đi.  

Không còn mối nguy hiểm nào trên đường nữa.  

Không lâu sau, xe chạy vào thành phố Tĩnh Châu, trái tim đang treo lơ lửng của Trương Minh Vũ hoàn toàn được thả lỏng.  

Nhưng vai anh... rất đau.  

Một lát sau, xe dừng lại.  

Trương Minh Vũ nhìn ra bên ngoài, thấy rằng chiếc xe đã đậu trước cổng của một trang viên.  

Ôi...  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ kinh ngạc.  

Vốn dĩ anh vẫn đang lo lắng vấn đề này, nhưng không ngờ... đã sắp xếp xong xuôi nhanh như vậy.  

Hàn Quân Ngưng nói: "Xuống xe”.  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Hàn Quân Ngưng đưa tay ra đỡ, Trương Minh Vũ cũng từ từ đứng dậy, di chuyển khó khăn.  

"Ôi trời!"  

Lâm Kiều Hân kêu lên một tiếng.  

Trương Minh Vũ giật mình, quay lại với vẻ nghi ngờ.  

Lâm Kiều Hân chỉ vào ghế xe, hoảng sợ nói: “Sao... sao anh lại chảy nhiều máu như vậy?"  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Hàn Quân Ngưng và Hạ Hâm Điềm cũng quay lại nhìn.  

Ba người nhìn thấy ở chỗ anh ngồi đã bị máu tươi nhuộm đỏ một mảng lớn!  

Chuyện này...  

Hai cô gái cau mày.  

Trương Minh Vũ cảm thấy chấn động.  

Chảy máu ư?  

Tại sao... mình không cảm nhận được?  

Hàn Quân Ngưng hơi nhíu mày, nói: "Em đưa em trai trở về, chị hai, chị mau chóng đi tìm chị tư đến đây”.  

Hạ Hâm Điềm nặng nề gật đầu.  

Trương Minh Vũ muốn từ chối.  

Nhưng anh còn chưa kịp lên tiếng đã bị Hàn Quân Ngưng bế theo kiểu công chúa.  

Đi với tốc độ cực nhanh!  

Ôi...  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ lúng túng.  

Hơi lố...  

Cuối cùng Trương Minh Vũ cũng không nói được nhiều.  

Lâm Kiều Hân yên lặng đi theo.  

Chẳng mấy chốc, ba người bước vào trang viên.  

Trên đường đi, Trương Minh Vũ nhìn thấy người của Vương Hạo đang sắp xếp biệt thự cho mọi người trong nhà họ Lâm.  

Trương Minh Vũ hoàn toàn thả lỏng.  

Vẫn may có người giúp.  

Chẳng mấy chốc, Hàn Quân Ngưng bế Trương Minh Vũ vào biệt thự sang trọng nhất ở trung tâm.  

Lâm Kiều Hân theo sát.  

Hàn Quân Ngưng đặt Trương Minh Vũ lên ghế sofa.  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Tuy rằng đi không xa lắm, nhưng bây giờ hắn cảm thấy đầu óc choáng váng.  

Hàn Quân Ngưng cau mày.  

Sau khi đặt Trương Minh Vũ xuống, cô ấy nhận ra rằng cánh tay của mình dính đầy máu!  

Lâm Kiều Hân nắm chặt tay, vô cùng lo lắng!  

Hàn Quân Ngưng sốt sắng nói: "Em trai, mau nằm xuống”.  

Trương Minh Vũ di chuyển cơ thể của mình.  

Anh nhanh chóng nằm xuống ghế sofa.  

Hàn Quân Ngưng bắt đầu, cởi áo của Trương Minh Vũ.  

Nhìn kỹ hơn...  

Lâm Kiều Hân cũng cảm thấy đầu óc choáng váng.  

Phía sau... be bét máu!  

Hàn Quân Ngưng vội nói: "Mau đi lấy nước nóng”.  

Lâm Kiều Hân lảo đảo lao vào phòng tắm.  

Hàn Quân Ngưng hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: "Em trai yên tâm, chị tứ sẽ tới ngay thôi”.  

Trương Minh Vũ cười gật đầu, yếu ớt nói: "Không sao, đừng nôn nóng”.  

Nhưng vừa lên tiếng, cảm giác chóng mặt lại trở nên mạnh mẽ hơn!  

Hàn Quân Ngưng bắt đầu thử nhiều phương pháp khác nhau.  

Nhưng... vẫn không cầm được máu!  

Đột nhiên, đôi mắt của Hàn Quân Ngưng lóe lên, cô ấy nhanh chóng cầm trong tay chiếc phi tiêu vừa được rút ra khỏi cơ thể Trương Minh Vũ.  

Quan sát kỹ hơn...
 
Chương 1939


Hàn Quân Ngưng nghiến răng nghiến lợi nói: "Phi tiêu hút máu!"  

Thật độc ác!  

Trương Minh Vũ đột nhiên bừng tỉnh.  

Chẳng trách...  

Nhưng ý thức của anh... càng lúc càng mơ hồ...

Không được...  

Sắp hôn mê!  

Trương Minh Vũ vội cắn đầu lưỡi, hắn không ngờ cảm giác yếu ớt lại tới nhanh như vậy.  

Nhưng dù thế nào, ý thức của anh cũng đã bắt đầu giảm xuống.  

Hàn Quân Ngưng nôn nóng nói: "Em trai, không được ngủ, bây giờ nếu ngủ, khi tỉnh lại em sẽ yếu ớt rất lâu!"  

Trương Minh Vũ khó khăn gật đầu.  

Nhưng...  

Anh không thể kiểm soát được!  

Chẳng mấy chốc, sau lưng vang lên tiếng bước chân.  

Lâm Kiều Hân nhanh chóng quay trở lại với chậu nước khăn tắm.  

Hàn Quân Ngưng cầm lấy chậu nước, lo lắng nói: "Để chị, em hãy tìm cách không cho Trương Minh Vũ ngủ đi”.  

A?  

Lâm Kiều Hân kinh hãi!  

Ngủ ư?  

Những suy nghĩ phức tạp lấp đầy tâm trí cô ngay lập tức.  

Trương Minh Vũ... sắp không ổn rồi sao?  

Cô không biết tình trạng của Trương Minh Vũ thế nào, đây cũng là phản ứng đầu tiên trong đầu cô!  

Đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân lập tức đầy vẻ lo lắng!  

Cô di chuyển đôi chân dài, nhanh chóng lao đến bên Trương Minh Vũ.  

Nhìn kỹ, sắc mặt Trương Minh Vũ tái nhợt, không có chút sắc máu.  

Mí mắt dường như cũng đang chiến đấu!  

Lâm Kiều Hân sốt sắng!  

Cô vô thức vươn tay ôm lấy mặt Trương Minh Vũ.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Định thần lại, anh vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của Lâm Kiều Hân ở rất gần.  

Chuyện này...  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ khó hiểu.  

Chuyện gì vậy?  

Lâm Kiều Hân hoảng sợ nói: “Anh không được ngủ, không được nhắm mắt lại, mau nhìn em! Mau nhìn em!"  

Vừa nói cô vừa lắc đầu Trương Minh Vũ thật mạnh.  

Hốc mắt đã ươn ướt!  

Trương Minh Vũ nhất thời không nói nên lời, trong mắt lóe lên vẻ bất đắc dĩ.  

Tại sao lại có cảm giác như mình sắp chết...  

Hơn nữa... anh vẫn đang nhìn em mà!  

Nhưng bây giờ Trương Minh Vũ không còn sức để nói nữa.  

Đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân càng trở nên lo lắng hơn!  

Hàn Quân Ngưng vừa lau vết máu, vừa nghiêm túc nói: "Mau nói tiếp, đừng để em trai ngủ!"  

Cơ thể mảnh khảnh của Lâm Kiều Hân run bần bật, cô nói tiếp: "Trương Minh Vũ, anh nhìn em, không phải anh muốn nhìn em sao?"  

"Anh... anh... anh đừng ngủ mà, cầu xin anh đấy”.  

"Đời này em chưa cầu xin anh chuyện gì!"  

Lâm Kiều Hân lắp ba lắp bắp, cô thậm chí không biết mình đang nói gì.  

Nhưng ánh mắt vô cùng chân thành.  

Trương Minh Vũ nghe vậy, trong lòng dấy lên cảm giác khác thường.  

Mặc dù Lâm Kiều Hân đã không còn như trước.  

Nhưng đây là lần đầu tiên cô nói... những lời như vậy.  

Trương Minh Vũ bị đánh lạc hướng thành công, khóe miệng nở một nụ cười.  

Niềm vui khó giải thích.  

Trương Minh Vũ mỉm cười yếu ớt nói: "Được rồi, anh... không ngủ”.  

Nói xong, trong mắt anh ngập tràn niềm vui.  

Mặc dù cảm giác yếu đuối càng mạnh mẽ, nhưng Trương Minh Vũ đã chuyển sự chú ý của mình sang Lâm Kiều Hân.  

Lâm Kiều Hân thở phào nhẹ nhõm.  

Nhưng... tiếp theo thì sao?  

Lâm Kiều Hân hốt hoảng nói: "Không ngủ là được, không ngủ là được, anh nhất định phải đồng ý với em đấy”.  

Vừa nói, cô vừa quan sát động tác của Hàn Quân Ngưng.  

Cô ấy đã bắt đầu lau vết máu.  

Nụ cười luôn hiện trên khóe miệng Trương Minh Vũ.  

Nhưng đôi mắt... từ từ nhắm lại.  

Chuyện này...  

Thấy vậy, Lâm Kiều Hân lập tức mở to hai mắt!  

Trong đôi mắt đẹp có vẻ hoảng sợ!  

Làm sao đây?  

Lâm Kiều Hân lại lắc đầu Trương Minh Vũ, lo lắng nói: "Anh... anh đừng ngủ! Trương Minh Vũ... Trương Minh Vũ!"  

Trương Minh Vũ miễn cưỡng mở mắt ra lần nữa.  

Mặc dù ý thức tồn tại, nhưng vô cùng mơ hồ.  

Quá buồn ngủ…… 
 
Chương 1940


Sự yếu ớt trong cơ thể đã đạt đến cực điểm!  

Trương Minh Vũ lại mỉm cười một cách khó khăn.  

Nhưng đôi mắt... lại từ từ nhắm lại!  

Không được!  

Nước mắt của Lâm Kiều Hân ngay lập tức trào ra!  

Không được ngủ!  

Chẳng mấy chốc, trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân lóe lên vẻ kiên định!  

Hai tay cô ôm đầu Trương Minh Vũ!  

Từ từ... cúi xuống!  

Hả?  

Thấy vậy, Hàn Quân Ngưng lập tức cau mày!  

Nhưng...  

Cuối cùng, Hàn Quân Ngưng không nói thêm gì nữa, tiếp tục lau máu.  

Khuôn mặt của Lâm Kiều Hân đã đỏ bừng.  

Động tác vô cùng kiên định!  

Lâm Kiều Hân áp sát trước mặt Trương Minh Vũ!  

Cô nhẹ nhàng hôn lên môi anh...  

Hả?  

Cơ thể Trương Minh Vũ căng cứng, một luồng điện cấp tốc chạy khắp người!  

Khiến ý thức vốn dĩ mơ hồ lại tỉnh táo hơn mấy phần!  

Khi mở mắt ra, anh vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân rất gần!  

Chuyện này...  

Đầu óc Trương Minh Vũ nhất thời mông lung!  

Đây là…  

Mùi thơm xộc thẳng vào mũi, cơ thể Trương Minh Vũ sản sinh ra cảm giác đặc biệt!  

Dòng điện nhanh chóng xoẹt qua!  

Ý thức vốn dĩ mơ hồ cũng trở nên rõ ràng hơn.  

Khóe miệng... cực kỳ mềm mại!  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ nuốt nước bọt.  

Hoàn toàn bị sốc!  

Mãi lâu sau, Lâm Kiều Hân đỏ mặt ngẩng đầu lên.  

Bốn mắt nhìn nhau...  

Ôi...  

Mặt Lâm Kiều Hân càng đỏ hơn, giống như có thể nặn ra máu.  

Trương Minh Vũ ngơ ngác nhìn cô.  

Mãi lâu sau, Lâm Kiều Hân lẩm bẩm: "À... anh đừng ngủ...”  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Hàn Quân Ngưng cong môi, trong đôi mắt đẹp lóe lên vẻ kỳ dị.  

Khốn nạn!  

May mà... Trương Minh Vũ không ngủ.  

Chẳng mấy chốc, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Nhìn lên thì thấy Hạ Hâm Điềm đang nhanh chóng bước vào với Liễu Thanh Duyệt!  

Lúc này, khuôn mặt của hai cô gái cũng đầy vẻ lo lắng.  

Vương Hạo theo sát đằng sau hai người.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ nở nụ cười.  

Chị tư đến rồi.  

Hạ Hâm Điềm kêu lên: “Trời ơi, sao... sao nhiều máu vậy?"  

Hàn Quân Ngưng khẽ nhíu mày, lo lắng nói: "Chị tứ, nhanh lên!"  

Đôi mắt đẹp của Liễu Thanh Duyệt đầy vẻ đau lòng.  

Cô ấy bước tới gần!  

Trương Minh Vũ cười khổ nói: "Chị tư...”  

Liễu Thanh Duyệt rất dịu dàng nói: "Em trai, đừng lên tiếng, xong ngay thôi”.  

Nói xong, cô ấy lao ra sau ghế sofa.  

Trương Minh Vũ nhoẻn miệng cười.  

Có nhiều chị gái, thật tốt.  

Điều quan trọng nhất là... cô ấy vừa hôn mình?  

Không biết có phải do kích thích tinh thần hay không mà sự mệt mỏi trong người thực sự đã tan biến đi rất nhiều.  

Hàn Quân Ngưng bước sang một bên.  

Lâm Kiều Hân ngồi xổm trước mặt Trương Minh Vũ, nhìn anh với vẻ mặt lo lắng.  

Ngay sau đó, Liễu Thanh Duyệt bắt đầu thao tác.  

Có gây mê nên không đau.  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Không lâu sau, máu ngừng chảy, Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.  

Nhưng vẫn rất mệt mỏi.  

Phù!  

Một lúc lâu sau, Liễu Thanh Duyệt cũng thở phào nhẹ nhõm, nói: "Mau đi mua một số thứ bổ máu, dưỡng thương cho tốt”.  

"Nếu không ngày mai sẽ không dậy nổi”.
 
Chương 1941


Trương Minh Vũ cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe những lời đó.  

Một nụ cười xuất hiện trên khóe miệng của Lâm Kiều Hân.  

Cô rất vui.  

Ánh mắt họ chạm nhau, nhưng Lâm Kiều Hân lại thu ánh mắt lại nhanh như chớp.  

Cô vội vàng đứng dậy.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.  

Cô ấy cũng có những lúc ngại ngùng à?  

Hạ Hâm Điềm quay đầu lại, vội vàng hỏi: "Anh đi mua đi, mua nhiều một chút, nghe rõ chưa?”  

Ôi...  

Vương Hạo ngượng ngùng đồng ý: "Được”.  

Tất nhiên anh ta bằng lòng chạy việc vặt cho Hạ Hâm Điềm, nhưng... hơi mất mặt...  

Còn phải mua đồ cho thằng nhóc này nữa chứ!  

Mặc dù trong lòng không muốn nhưng Vương Hạo vẫn nhanh chóng lao ra khỏi biệt thự.  

Đôi mắt Liễu Thanh Duyệt lóe lên tia sáng, cô ấy hỏi: "Lần này là ai làm?"  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Khí tức này... thật lạnh lùng...

Anh mới chỉ từng cảm nhận được khí tức này từ Hàn Quân Ngưng.  

Không ngờ Liễu Thanh Duyệt…  

Hạ Hâm Điềm thản nhiên nói: “Ngồi xuống trước đi đã, chị sẽ từ từ nói với các em”.  

Dứt lời, cô ấy ngồi xuống bên cạnh Trương Minh Vũ.  

Tay cũng nhẹ nhàng xoa đầu Trương Minh Vũ.  

Vô cùng đau lòng.  

Trương Minh Vũ không vui liếc mắt.  

Đây là coi anh thành mèo sao?  

Liễu Thanh Duyệt hơi cau mày.  

Do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn từ từ ngồi xuống.  

Hàn Quân Ngưng ngồi cạnh Liễu Thanh Duyệt.  

Lâm Kiều Hân đứng nguyên tại chỗ, trong đôi mắt xinh đẹp thoáng hiện lên vẻ lúng túng.  

Mỗi lần ở cùng một chỗ với các chị ấy đều cảm thấy vô cùng kì lạ.  

Hạ Hâm Điềm vỗ vào chỗ bên cạnh, nói: “Em ngồi đi”.  

Lâm Kiều Hân khẽ gật đầu, ngồi xuống.  

Ngay sau đó, mọi người đều nhìn chằm chằm Hạ Hâm Điềm.  

Trương Minh Vũ cũng lắng tai nghe ngóng.  

Hạ Hâm Điều chậm rãi nói: “Chị biết các em muốn báo thù, chị cũng rất muốn trút giận cho em trai”.  

“Nhưng giờ không phải là lúc để bốc đồng”.  

“Lần này, nhà họ Âu Dương đã hợp lực với Thần Ẩn”.  

“Điều quan trọng nhất là… mấy cô gái kia cũng đã ra tay”.  

Hả?  

Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ đột nhiên cau màu.  

Mấy cô gái kia?  

Trong mắt Hàn Quân Ngưng lóe lên vẻ lạnh lẽo, lạnh lùng nói: “Bọn họ dám ra tay với em trai ư?”  

Hạ Hâm Điềm khẽ gật đầu.  

Hàm Quân Ngưng lập tức đứng dậy, hừng hực khí thế!  

Hạ Hâm Điềm hơi cau mày, khẽ quát: “Ngồi xuống!”  

Hàn Quân Ngưng siết chặt nắm đấm.  

Nhưng cuối cùng…vẫn từ từ ngồi xuống.  

Thật lâu sau, Hạ Hâm Điềm mới lên tiếng: “Các em đã âm thầm ra tay rất nhiều lần, bọn họ ra tay cũng là điều dễ hiểu, chuyện này không cần phải suy nghĩ nhiều nữa”.  

“Các em phải nghĩ cách để bảo vệ an toàn cho em trai”.  

“Hai người các em hoàn thành nhiệm vụ sớm nhất, nhưng nhiệm vụ của hai em phải là đặt sự an toàn của em trai lên hàng đầu”.  

“Đây mới là những gì các em nên cân nhắc”.  

Trương Minh Vũ bĩu môi.  

Chị hai vẫn đúng là chị hai…  

Hàn Quân Ngưng hít sâu một hơi, cuối cùng… cũng không thể nói được gì.  

Liễu Thanh Duyệt yên lặng gật đầu.  

Hạ Hâm Điều nói tiếp: “Chuyện hôm nay đã xảy ra rồi, chị cũng muốn báo thù giống các em, nhưng chúng ta vẫn phải cân nhắc đại cục”.  

“Biết chưa?”  

Hai cô gái lại gật đầu.  

Trong mắt Trương Minh Vũ cũng thoáng qua vẻ nghiêm trọng.  

Anh nhận ra chuyện này…ngày càng nghiêm trọng.  

Rốt cuộc là nghiêm trọng cỡ nào?  

Nghe vậy, vẻ mặt Lâm Kiều Hân vô cùng mờ mịt, hoàn toàn không hiểu các chị ấy đang nói gì.  

Hạ Hâm Điềm tiếp tục nói: “Cũng vừa lúc em trai đã tới Tĩnh Châu, em tư mau chóng xem xét chăm sóc cơ thể cho em trai”.  

Liễu Thanh Duyệt gật đầu nói: “Vâng ạ”.  

Mặc dù nghe lời.  

Nhưng lửa giận trong lòng hai cô ấy vẫn không thể nào nguôi ngoai.  

Nhưng các cô ấy biết, nếu họ tiếp tục ngoan cố… ngược lại sẽ hại Trương Minh Vũ.   

Haiz.  

Cuối cùng, hai người thầm thở dài.  

Chẳng mấy chốc, trong phòng đã yên tĩnh lại.  

Trương Minh Vũ cảm nhận một lát, lúc này mới phát hiện cảm giác mệt mỏi đã giảm đi rất nhiều. 
 
Chương 1942


Máu đã ngừng chảy, cũng không còn cảm giác hôn mê nữa.  

Thật lâu sau, Liễu Thanh Duyệt mới lên tiếng: “Đưa em trai trở về phòng trước đã, nơi này không hợp để nghỉ ngơi”.   

Các cô gái yên lặng gật đầu.  

Chẳng mấy chốc, các cô gái đã thận trọng đưa Trương Minh Vũ về phòng.  

Trương Minh Vũ vẫn yếu ớt như cũ.  

Các cô gái nhìn mà vô cùng đau lòng.  

Nhưng…  

Bây giờ ai cũng không thể giúp được gì.  

Hạ Hâm Điềm chậm rãi nói: “Em sáu, em đi ra đây nói chuyện với chị một lúc”.  

Hàn Quân Ngưng yên lặng gật đầu.  

Ngay sau đó, hai cô gái đi ra khỏi phòng.  

Liễu Thanh Duyệt vô cùng đau lòng nói: “Em trai, còn đau không?”  

Trương Minh Vũ gượng cười nói: “Không đau, chỉ là bây giờ vẫn cảm thấy hơi yếu”.  

Liễu Thanh Duyệt gật đầu, nói: “Vậy thì tốt, chờ lát nữa bồi bổ cho em là được”.  

Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.  

Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân lẳng lặng nhìn chằm chằm Trương Minh Vũ.  

Cô cũng cảm thấy đau lòng.  

Ngay sau đó, Liễu Thanh Duyệt chạm vào tay của Lâm Kiều Hân.  

Hả?  

Lâm Kiều Hân sửng sốt.  

Liễu Thanh Duyệt nháy mắt.  

Lâm Kiều Hân đột nhiên bừng tỉnh, đôi chân dài di chuyển về phía bên kia của căn phòng.  

Liễu Thanh Duyệt yên lặng đi theo.  

Thấy vậy, Trương Minh Vũ sửng sốt, trong mắt hiện lên vẻ mê mang.  

Định làm gì vậy chứ?  

Nhưng bây giờ anh đang nằm quay mặt về phía cửa sổ.  

Chẳng mấy chốc, hai người đã biến mất khỏi tầm mắt của Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ bối rối.  

Liễu Thanh Duyệt dẫn Lâm Kiều Hân đến chỗ cửa sổ ở phía bên kia.  

Lâm Kiều Hân lén liếc nhìn Trương Minh Vũ, chẳng hiểu sao lại cảm thấy hơi chột dạ.  

Ngay sau đó, Liễu Thanh Duyệt nhỏ giọng nói: “Em ấy có triệu chứng gì khác ở bắp đùi đúng không?”  

Dứt lời, cô ấy liếc nhìn với đôi mắt sáng quắc.   

Lâm Kiều Hân lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Em đã hỏi rất nhiều lần, anh ấy đều bảo không có”.  

Không có ư?  

Liễu Thanh Duyệt hơi cau mày.  

Mặc dù không có là tốt, nhưng cô ấy luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.  

Hồi lâu sau, Liễu Thanh Duyệt lại dặn dò: “Em cứ tiếp tục để ý, không cần phải hỏi em ấy, dù em ấy có khó chịu cũng sẽ không nói cho em biết đâu”.  

“Em phải tự phân biệt”.  

Hả?  

Trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân hiện lên vẻ mông lung.  

Làm sao để phân biệt?  

Liễu Thanh Duyệt do dự trong chốc lát, rồi mới nói: “Được rồi, dù sao các em cũng đang ở Tĩnh Châu, chị cũng có thể thường xuyên đến thăm”.  

Lâm Kiều Hân hơi thẫn thờ, gật đầu.  

Liễu Thanh Duyệt khẽ nghiến răng, nhẹ nhàng nhìn về phía Trương Minh Vũ.  

Lo lắng mà không thể nói thành lời.  

Cộc cộc cộc.  

Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa vang lên.  

Liễu Thanh Duyệt lãnh đạm nói: “Vào đi”.  

Ngay sau đó, một người vệ sĩ bước vào, nói: “Xin chào, đây là thuốc bổ cậu chủ của chúng tôi đã mua về, nên đưa cho ai đây?”  

Liễu Thanh Duyệt bước tới, nói: “Đi với tôi”.  

Dứt lời, cô ấy bước ra ngoài.  

Thấy vậy, Lâm Kiều Hân không còn cách nào khác đành phải quay trở lại mép giường, đôi mắt xinh đẹp lẳng lặng nhìn chằm chằm Trương Minh Vũ.  

Một bên khác, Liễu Thanh Duyệt bắt đầu nấu thuốc.  

…  

Tại biệt thự của Vương Hạo.  

Vệ sĩ cung kính nói: “Cậu chủ, thuốc bổ đã được đưa tới rồi”.  

Vương Hạo hờ hững nói nhỏ: “Tốt, thuốc bổ tôi bảo anh mua thì sao?”  

Ờ…  

Vệ sĩ lập tức lúng túng, nói: “Đưa hết qua đó luôn rồi”.  

Hả?  

Nghe vậy, trong mắt Vương Hạo hiện lên vẻ kinh ngạc.  

Đưa rồi ư?  

Cùng lúc đó, Liễu Thanh Duyệt cầm một dải thuốc bổ trên tay, vô cùng hoang mang.  

Ai bảo mua thứ này vậy?  

Ngay sau đó, Liễu Thanh Duyệt nhếch miệng cười, lẩm bẩm nói: “Đồ bổ mà, bổ gì mà chẳng phải là bổ”.  

Dứt lời, cô ấy bỏ hết thuốc bổ vào trong nồi.  

…. 
 
Chương 1943


Bên trong căn phòng.  

Lâm Kiều Hân dịu dàng hỏi: “Anh… có cảm thấy khá hơn chút nào không?  

Không biết có phải do nụ hôn vừa rồi hay không, bây giờ cô cảm thấy quan hệ giữa hai người hơi lạ.  

Cô không kiểm soát được mà cứ nói chuyện một cách dịu dàng.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: “Tốt hơn nhiều rồi, nghỉ ngơi một lát đã hồi phục không ít”.  

Lâm Kiều Hân yên lặng gật đầu.  

Trong phòng trở nên yên lặng.  

Trương Minh Vũ cứ luôn có một cảm giác quái dị.  

Lâm Kiều Hân cũng vô cùng lúng túng.  

Thật lâu sau, Lâm Kiều Hân lúc này mới chậm rãi hỏi: “À…anh có khát không?”  

Hả?  

Trương Minh Vũ chần chừ nói: “À… hơi khát”.  

Lâm Kiều Hân vội đứng dậy, nói: “Để em đi rót nước cho anh”.  

Dứt lời, cô lập tức đứng dậy rời đi.  

Trong lòng Trương Minh Vũ đột nhiên dâng lên một cảm giác vô cùng kì lạ.  

Dịu dàng… như vậy sao?

Không lâu sau, Lâm Kiều Hân trở lại với một ly nước trong tay.  

Thấy vậy, Trương Minh Vũ lại mỉm cười.  

Chẳng mấy chốc, Lâm Kiều Hân ngồi xuống trước mặt Trương Minh Vũ.  

Nhưng...  

Uống như thế nào?  

Trương Minh Vũ đã nhận ra vấn đề này, anh cũng lúng túng không kém.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Đưa cho anh, anh tự cầm được”.  

Nói xong, anh khó khăn vươn cánh tay ra.  

Lâm Kiều Hân đè cánh tay anh lại, nói: "Không sao, để em đút cho anh”.  

Nói xong, cô chậm rãi đưa sát ly nước vào khóe miệng Trương Minh Vũ.  

Nước rất nhiều.  

Môi Trương Minh Vũ dễ dàng chạm vào nước, nhẹ nhàng dùng sức hút nước vào trong miệng.  

Nhưng...  

Lâm Kiều Hân cúi người trước giường, cẩn thận quan sát vị trí của ly nước.  

Trương Minh Vũ sững sờ trong giây lát.  

Ấm áp một cách khó hiểu.  

Không lâu sau, có tiếng gõ cửa.  

Lâm Kiều Hân vô thức thu lại ly nước.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Chắc là chị gái về rồi đấy, mở cửa đi”.  

Lâm Kiều Hân khẽ gật đầu, đi tới mở cửa.  

Liễu Thanh Duyệt thận trọng bưng một cái nồi, bước vào.  

Mùi thuốc bổ phả vào mặt!  

Vẻ kinh ngạc lóe lên trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân.  

Mùi vị này... sao không đắng?  

Liễu Thanh Duyệt nhanh chóng đặt cái nồi ở trước giường, cười nói: "Em trai, em mau uống thuốc đi, uống xong sẽ khôi phục không ít”.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Vâng ạ, cám ơn chị tư”.  

Liễu Thanh Duyệt trợn mắt giận dữ.  

Dù sao Lâm Kiều Hân cũng ở đây, nên Liễu Thanh Duyệt cũng không nhiều lời.  

Sau đó, Lâm Kiều Hân và Liễu Thanh Duyệt giúp Trương Minh Vũ đứng dậy.  

Trương Minh Vũ yên lặng dựa vào đầu giường.  

Liễu Thanh Duyệt lại nhấc cái nồi lên.  

Lâm Kiều Hân chậm rãi nói: "Chị tư, để em... đút cho anh ấy”.  

Ôi...  

Dứt lời, Trương Minh Vũ lại sửng sốt.  

Liễu Thanh Duyệt dừng tay một lát.  

Hồi lâu sau, cô ấy mới chậm rãi nói: "Cũng được, chú ý khống chế lượng thuốc, không cho uống quá nhiều, nhiêu đây phân ra hai lần uống là được”.  

Lâm Kiều Hân khẽ gật đầu.  

Lâm Kiều Hân ngồi ở bên giường, rất nghiêm túc chậm rãi rót thuốc vào bát.  

Liễu Thanh Duyệt bĩu môi.  

Cuối cùng đành chậm rãi nói: "Em trai, em từ từ uống thuốc, chị đi làm việc khác”.  

Trương Minh Vũ gật đầu với một nụ cười trên môi.  

Liễu Thanh Duyệt hậm hực trợn tròn mắt, sau đó quay người bước ra ngoài.  

Chỉ còn lại hai người Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân trong phòng.  

Lâm Kiều Hân không chú ý đến sự khác thường của Liễu Thanh Duyệt, suy nghĩ của cô vẫn đắm chìm trong trận chiến hôm nay...  

Hôm nay suýt chút nữa...  

Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Kiều Hân lại dấy lên cảm giác phức tạp.  

Trương Minh Vũ đầy bối rối.  

Em cho anh uống thuốc... sao lại không động đậy thế?  

Khụ khụ!  

Trương Minh Vũ ho nhẹ một tiếng.  

Lúc này Lâm Kiều Hân mới bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ lúng túng. 
 
Chương 1944


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cô đổ ít thuốc ra thìa!  

Thổi nhẹ nhàng.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ lại xuất hiện một nụ cười.  

Cảnh tượng này rất ngọt ngào.  

Lâm Kiều Hân nhanh chóng đưa thìa đến miệng Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ khẽ mở miệng.  

Thuốc bổ chậm rãi chảy vào trong miệng, nhiệt độ vừa phải.  

Thuốc cũng không đắng.  

Lâm Kiều Hân nhẹ giọng hỏi: "Nóng không?"  

Biểu cảm của cô rất thận trọng, dường như sợ Trương Minh Vũ bị bỏng...  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Không nóng”.  

Lâm Kiều Hân gật đầu, lại cúi đầu rót thuốc.  

Trương Minh Vũ không nghĩ nhiều nữa, lặng lẽ tận hưởng khoảnh khắc này.  

Chẳng bao lâu đã hết hết thuốc.  

Lâm Kiều Hân trả cái nồi lại cho Liễu Thanh Duyệt.  

Trong phòng chỉ còn lại Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ yên lặng nhìn về phía cửa, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, thấp giọng nói: "Kỳ lạ”.  

Cuối cùng, anh lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.  

Chẳng mấy chốc, cánh cửa mở ra.  

Nhanh vậy à?  

Trương Minh Vũ kinh ngạc nhìn lên, lúc này mới nhận ra rằng người bước vào là Hàn Quân Ngưng và Hạ Hâm Điềm.  

Ồ?  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.  

Hàn Quân Ngưng lo lắng hỏi: "Sao rồi? Đã đỡ hơn chưa?"  

Nói xong, cô hai cô gái bước đến bên giường.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Khá hơn nhiều rồi, không còn yếu như lúc nãy nữa”.  

Thuốc bổ đã vào bụng, bắt đầu có tác dụng.  

Hàn Quân Ngưng gật đầu nói: "Vậy cũng tốt, may mà có chị tư ở đây”.  

Hạ Hâm Điềm ngồi ở đầu giường nói: "Em trai, em từ hôm nay trở đi phải cẩn thận hơn”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Trong đôi mắt đẹp của Hàn Quân Ngưng cũng lóe lên vẻ nghiêm trọng.  

Hạ Hâm Điềm tiếp tục nói: "Chúng ta phải tuân theo một thỏa thuận, nhưng người nhà họ Âu Dương đã bắt đầu phá vỡ các quy tắc”.  

"Bắt đầu từ hôm nay, bất cứ lúc nào em cũng phải cẩn thận”.  

Trương Minh Vũ thu lại nụ cười, gật đầu nặng nề.  

Hạ Hâm Điềm tiếp tục: "Yên tâm đi, nhiệm vụ của em sáu cũng sắp hoàn thành rồi”.  

"Đợi em sáu quay lại, em sẽ an toàn”.  

Hàn Quân Ngưng cũng gật đầu.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Yên tâm, bây giờ đã đến Tĩnh Châu, em sẽ tự bảo vệ mình”.  

"Huống hồ, còn có chị tư ở đây”.  

Hai cô gái khẽ gật đầu.  

Có Liễu Thanh Duyệt ở đây, quả thật họ cũng yên tâm hơn nhiều.  

Mãi lâu sau, Hạ Hâm Điềm lại nói: "Em có muốn hỏi gì không? Nếu em muốn, bọn chị có thể nói cho em biết một vài chuyện”.  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Đây là chuyện tốt!  

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ tò mò hỏi: "À, hôm nay ai đã phóng phi tiêu vào người em? Cái phi tiêu đầu rắn đó”.  

Chuyện này...  

Hàn Quân Ngưng và Hạ Hâm Điềm liếc mắt nhìn nhau.  

Hồi lâu sau, Hạ Hâm Điềm mới chậm rãi nói: "Em chỉ cần biết bọn chúng thuộc về một tổ chức khác”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ giật nảy mình.  

Sao... lại có tổ chức khác nữa vậy?  

Trương Minh Vũ tiếp tục hỏi: "Phi tiêu hình bọ cạp thì sao?"  

Đôi mắt Hàn Quân Ngưng lóe lên vẻ lạnh lùng, thấp giọng nói: "Bọn chúng cùng một tổ chức”.  

Ôi...  

Trương Minh Vũ càng thêm hoang mang.  

Hỗn loạn...  

Trương Minh Vũ rơi vào trầm tư.  

Rõ ràng mọi thứ cực kỳ hỗn loạn, quá nhiều bí ẩn.  

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Trương Minh Vũ cũng không biết mình muốn hỏi gì...  

Hàn Quân Ngưng chậm rãi nói: "Sau chuyện này, chắc chắn cấp trên sẽ can thiệp, đến lúc đó dù là ai cũng khó mà phá vỡ quy tắc được nữa”.  

Hả?  

Nghe vậy, Trương Minh Vũ lại trợn to hai mắt!  

Còn có cấp trên à?  

Mẹ kiếp...  

Trương Minh Vũ hoàn toàn chết lặng.  

Hạ Hâm Điềm nói tiếp: "Nhưng dù thế nào, ngay cả khi không thể phá vỡ quy tắc thì cũng có lợi cho chúng ta”.  

"Suy cho cùng, thời điểm khó khăn nhất đã trôi qua, nhiệm vụ của Quân Ngưng và Thanh Duyệt cũng sắp hoàn thành rồi”.  

Trương Minh Vũ trợn mắt há mồm.  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ cũng lười nghĩ nhiều.  

Đi bước nào tính bước đó.  

Bây giờ nghĩ gì cũng vô ích.  

Chẳng mấy chốc, tiếng gõ cửa lại vang lên.  

Lâm Kiều Hân bước vào, cô dừng lại sau khi nhìn thấy hai cô gái.  

Do dự một lúc, cô mới bước lại gần.  

Hàn Quân Ngưng bình tĩnh nói: "Lần này em làm rất tốt, ra dáng em dâu rồi đấy”. 

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 1945


À ừ...  

Lâm Kiều Hân do dự một lúc, mới nói: "Em... nên làm mà”.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ chậm rãi nở nụ cười.  

Hàn Quân Ngưng khẽ gật đầu, không nói nhiều nữa.  

Trong lòng Lâm Kiều Hân dấy lên một cảm giác vui vẻ khó giải thích.  

Căn phòng chìm trong im lặng.  

Một lúc lâu sau, Hạ Hâm Điềm mới cười nói: "Được rồi, em sáu, chúng ta ra ngoài trước đi”.  

Hàn Quân Ngưng bĩu môi.  

Mặc dù trong lòng cô ấy không muốn, nhưng dù sao Hạ Hâm Điềm cũng đã lên tiếng.  

Chẳng mấy chốc, hai cô gái đứng dậy.  

Hàn Quân Ngưng lại hỏi: "Em trai thối tha, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chị lại tìm em”.  

Ôi...  

Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Vâng ạ”.  

Sau đó, Hạ Hâm Điềm kéo Hàn Quân Ngưng ra khỏi phòng.  

Căn phòng yên tĩnh trở lại.  

Lâm Kiều Hân nhẹ nhàng bước tới gần, chậm rãi ngồi ở bên giường.  

Lòng cô vẫn rất phức tạp.  

Những gì xảy ra hôm nay đã thay đổi rất nhiều thứ.  

Nói chung... là rất phức tạp.  

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ lao ra để chặn phi tiêu cho Trương Minh Vũ.  

Mãi lâu sau, Lâm Kiều Hân chậm rãi hỏi: "Bây giờ anh có thấy chỗ nào không thoải mái không?"  

Nói xong, khóe miệng cô lại nở nụ cười.  

À...  

Trương Minh Vũ cẩn thận cảm nhận, cười đáp: "Không có chỗ nào không thoải mái cả, chỉ là...”  

Hả?  

Lâm Kiều Hân khẽ cau mày.  

Gì cơ?  

Trương Minh Vũ hơi kỳ lạ nói: "Chỉ là hơi nóng”.  

Vẫn rất nóng...  

Lâm Kiều Hân thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi nói: "Không sao, chắc hẳn thuốc bổ trong cơ thể đã có chút phản ứng”.  

Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.  

Có lý.  

Nhưng...  

Không biết vì sao, Trương Minh Vũ luôn cảm thấy nhiệt độ hơi kỳ lạ...  

Thật lâu sau, Trương Minh Vũ cười nói: "Hôm nay... cảm ơn em”.  

Ôi...  

Lâm Kiều Hân cười khổ nói: "Cảm ơn gì chứ, em chẳng giúp được gì cho anh”.  

Nói xong, trong đôi mắt đẹp của cô lại lóe lên vẻ phức tạp.  

Cô hy vọng mình có thể giúp.  

Trương Minh Vũ khẽ cười.  

Nhưng anh còn chưa nghĩ nhiều, đột nhiên cảm thấy bụng dưới có một... ngọn lửa kỳ dị bốc lên.  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày, ánh mắt mê man.  

Lâm Kiều Hân nghi ngờ hỏi: “Anh sao vậy?"  

Ôi...  

Trương Minh Vũ lúng túng ra mặt.  

Nhưng vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của Lâm Kiều Hân.  

Chuyện này...  

Không biết vì sao, ngọn lửa hừng hực trong cơ thể lại trở nên rõ ràng hơn!  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt, ánh mắt nóng bỏng.  

Đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân tràn đầy vẻ hoang mang.  

Sao... sao thế?  

Trương Minh Vũ khẽ cắn đầu lưỡi, cố gắng để bản thân tỉnh táo lại!  

Chuyện này là thế nào?  

Không phải là thuốc bổ máu ư?  

Thuốc bổ gì đây?  

Bây giờ anh cảm thấy cơ thể mình bắt đầu nóng hừng hực!  

Thấy vậy, Lâm Kiều Hân càng thêm mờ mịt!  

Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ mới khó khăn mở lời: "Em... giúp anh lấy một ly nước lạnh”.  

Ờ...  

Lâm Kiều Hân do dự một lúc, sau đó đứng dậy đi vào nhà bếp.  

Trương Minh Vũ chuyển dời ánh mắt.  

Vừa đúng lúc nhìn thấy thân hình lắc lư của Lâm Kiều Hân.  

Rất hấp dẫn!  

Cơ thể anh lại càng nóng hơn!  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ chật vật nuốt nước bọt, hơi thở của anh đã bắt đầu trở nên dồn dập.  

Mẹ kiếp, thuốc bổ quái quỷ gì thế?  

Có khác gì uống thuốc tăng cường sinh lý đâu?  

Không được!  

Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu, nhanh chóng chuyển sự chú ý của mình.  

Chẳng mấy chốc, Lâm Kiều Hân đã trở lại.  

Trương Minh Vũ uống một ly nước lạnh, lúc này mới thấy cảm giác nóng rực lửa giảm bớt mấy phần.  

Nhưng...  

Vẫn rất kỳ lạ!  

Lâm Kiều Hân rất lo lắng hỏi: "Anh không sao chứ?"  

Trương Minh Vũ ngượng ngùng cười nói: "Không sao, chỉ là thuốc bổ... hơi quá liều”.  

A?  

Đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân tràn đầy vẻ hoang mang.  

Nhưng...  

Cô không biết mình muốn hỏi gì...  

Trương Minh Vũ thậm chí không dám nhìn cô.  

Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên.  

Hả?  

Hai người giật mình.  

Lúc này mới phát hiện Liễu Thanh Duyệt đã đi vào.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Chị tư”.
 
Chương 1946


Lâm Kiều Hân cũng ngoan ngoãn đứng dậy, trên mặt mang theo nụ cười.  

Liễu Thanh Duyệt liếc mắt, lập tức chú ý tới khuôn mặt đỏ bừng của Trương Minh Vũ.  

Ngay sau đó, Liễu Thanh Duyệt mỉm cười nói: "Khá hơn chưa?"  

Lời nói vẫn đầy ắp sự quan tâm.  

Trương Minh Vũ cười đáp: "Tốt hơn nhiều rồi, em cảm thấy chắc sẽ không ảnh hưởng đến ngày mai đâu”.  

Liễu Thanh Duyệt gật đầu nói: "Vậy thì tốt”.  

Nói xong, cô ấy quay đầu tiếp tục nói: "Kiều Hân, hôm nay em mệt mỏi cả ngày rồi, mau về phòng nghỉ ngơi đi”.  

A?  

Cô ấy dứt lời, cả Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân đều sững sờ.  

Liễu Thanh Duyệt cười nói: "Kế bên là phòng của em”.  

Ôi...  

Lâm Kiều Hân do dự, sau đó lúng túng nói: "A... Được, vậy em về phòng nghỉ ngơi”.  

Nói xong, cô lại liếc nhìn Trương Minh Vũ, sau đó xoay người đi ra ngoài.  

Trương Minh Vũ hơi kinh ngạc.  

Lâm Kiều Hân từ khi nào lại trở nên ngoan ngoãn như vậy?  

Tiếp đó, Lâm Kiều Hân bước ra khỏi phòng.  

Tia sáng lóe lên trong mắt Liễu Thanh Duyệt.  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Chị tư, chị muốn nói gì à?”  

Liễu Thanh Duyệt ngồi ở bên giường, cười nói: "Quên mất rồi”.  

Quên hả?  

Trương Minh Vũ hơi hoang mang.  

Liễu Thanh Duyệt làm như không có chuyện gì, cười nói: "Em trai, chị không muốn thua cô ấy”.  

Nói xong, trong mắt cô ấy đầy ẩn ý.  

Hả?  

Trương Minh Vũ trợn mắt há mồm.  

Đây là đâu? Tôi là ai?  

Thật lâu sau, Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Chị tư, chị đang nói gì thế?"  

Liễu Thanh Duyệt khẽ cười, ánh mắt như lửa đốt nói: "Không có gì, sau này em sẽ biết”.  

Ôi...  

Trong mắt Trương Minh Vũ lại lóe lên vẻ bất đắc dĩ.  

Sao lại bí ẩn thế...  

Chẳng mấy chốc, đôi mắt đẹp của Liễu Thanh Duyệt lóe sáng, hỏi: "Em trai thối tha, nhìn thấy chị... em không có cảm giác gì khác sao?"  

Gì cơ?  

Trương Minh Vũ hoàn toàn chết lặng!  

Sao tối nay mọi người cư xử kì lạ thế...  

Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ mới ngơ ngác nói: "Không có...”  

Liễu Thanh Duyệt trợn mắt giận dữ.  

Tuy rằng trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại có vẻ thất vọng.  

Thằng em trai thối tha!  

Thấy vậy, Trương Minh Vũ thậm chí còn bối rối hơn.  

Sao nữa vậy?  

Liễu Thanh Duyệt nói tiếp: "Được rồi, vậy em nghỉ ngơi cho tốt đi, chị cũng về phòng đi ngủ đây”.  

Trương Minh Vũ ngây ngốc gật đầu.  

Liễu Thanh Duyệt không chần chừ nữa, cô ấy đứng dậy bước ra khỏi cửa.  

Bụp!  

Tiếng cửa đóng lại.  

Trương Minh Vũ vẫn nhìn chằm chằm vào vị trí của cánh cửa.  

Chuyện gì vậy nhỉ?  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Lạ lùng.  

Kỳ quặc!  

Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ cũng chui vào chăn.  

Dù sao, hôm nay cũng đã tránh được một kiếp nạn.  

Bắt đầu từ hôm nay, chiến trường đã được chuyển đến Tĩnh Châu.  

Trương Minh Vũ vẫn cảm thấy hơi mong đợi.  

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ nhắm mắt lại.  

Ngọn lửa ở bụng dưới vẫn còn, nhưng không kích thích nhiều cũng không rõ ràng như lúc nãy.  

Vô thức, Trương Minh Vũ chìm vào giấc mộng.  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Chớp mắt, trời đã về khuya.  

Đột nhiên, tiếng mở cửa vang lên.  

Hả?  

Trương Minh Vũ ngay lập tức bừng tỉnh từ trong giấc mộng!  

Có người sao?

Trương Minh Vũ đưa mắt nhìn sang.  

Trong phòng là một màu tối đen, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng đen.  

Đây là...  

Cả người Trương Minh Vũ căng chặt, ánh mắt đầy vẻ cảnh giác.  

Tiếng bước nhanh chóng chân đến gần.  

Ực.  

Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt, nhìn kỹ lại, siết chặt nắm đấm, chuẩn bị tinh thần đánh trả bất cứ lúc nào.  

Bóng người đó bước đến bên giường.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ lạnh lùng.  

Cả người căng cứng, bộ dạng như muốn dùng sức.  

Nhưng đúng lúc này Trương Minh Vũ bỗng mơ hồ phát hiện ra người đứng bên giường hình như là… một bóng dáng xinh đẹp? 
 
Chương 1947


Hả?  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ khó hiểu.  

Anh thả lòng nắm đấm.  

Một giọng nói êm tai vang lên: “Anh… chưa ngủ à?”  

Hả?  

Vừa nghe nói thế, Trương Minh Vũ lộ ra vẻ bất lực.  

Lâm Kiều Hân…  

Trương Minh Vũ không vui trợn mắt nói: “Em suýt nữa thì dọa chết anh rồi…”  

Lâm Kiều Hân mím môi, cảm thấy xấu hổ.  

Trương Minh Vũ khó hiểu hỏi: “Sao em lại đến đây?”  

Lâm Kiều Hân cúi đầu xuống như một cô nữ sinh nói: “Em… hơi sợ”.  

Sau khi về phòng, cô đã định đi ngủ.  

Nhưng nằm cứ lăn qua lăn lại, cho dù thế nào cũng không thể vào giấc.  

Vừa nhắm mắt lại là cảnh tượng Trương Minh Vũ bị đâm trúng phi tiêu hôm nay lại hiện lên trong đầu cô.  

Thế nên… cô đến đây.  

Trương Minh Vũ chậm rãi ngồi thẳng dậy hỏi: “Sợ gì?”  

Lâm Kiều Hân khẽ lắc đầu, nói: “Cũng không có gì, chỉ là…”  

Nhưng mấp máy môi hồi lâu cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.  

Trương Minh Vũ càng khó hiểu.  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới do dự nói: “Hay là… em ngủ ở chỗ anh luôn đi?”  

Dù đã cùng ngủ với nhau rất nhiều lần rồi.  

Nhưng…  

Trương Minh Vũ vẫn có cảm giác rất kỳ lạ.  

“Ừ…”  

Lâm Kiều Hân khẽ đáp.  

Dứt lời, cô lật chăn ra, chui vào trong.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ bất lực.  

Lâm Kiều Hân nhanh chóng nằm xuống.  

Căn phòng trở nên yên tĩnh.  

Trương Minh Vũ há miệng cũng không biết nên nói gì.  

Dứt khoát không nói gì thêm nữa…  

Không lâu sau, giọng nói êm tai của Lâm Kiều Hân vang lên: “Anh… sau này nhất định phải cẩn thận, đừng để chuyện như hôm nay xảy ra nữa”.  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Cô ấy đang quan tâm mình sao?  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ cười nói: “Ừ, anh biết rồi”.  

Lâm Kiều Hân khẽ gật đầu.  

Không biết tại sao trái tim luôn không yên cũng cảm thấy nhẹ nhõm.  

Lâm Kiều Hân không nói gì nữa.  

Trương Minh Vũ nhắm mắt lại, yên tĩnh hưởng thụ sự yên tĩnh ngay lúc này.  

Lâm Kiều Hân đến rồi, ngược lại lòng anh cũng nhẹ nhõm không ít.  

Dường như đã thích ứng.  

Chỉ có một chỗ cảm thấy khó chịu là phần bụng dưới… cảm giác nóng rực.  

Chẳng mấy chốc Lâm Kiều Hân đã tiến vào mộng đẹp.  

Nhưng Trương Minh Vũ vẫn còn đang thức.  

Thời gian dần trôi qua.  

Ngày hôm sau.  

Trương Minh Vũ mơ màng mở mắt ra.  

Trời sáng rồi.  

Trương Minh Vũ nhìn xung quanh, ngạc nhiên phát hiện Lâm Kiều Hân vẫn còn nằm bên cạnh mình.  

Ể?  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ ngạc nhiên.  

Quả nhiên là kỳ lạ.  

Trước đó lần nào anh mở mắt ra, Lâm Kiều Hân cũng đã đi rồi.  

Trương Minh Vũ lẳng lặng nhìn gương mặt xinh đẹp đó, không có nhiều cơ hội quan sát ở khoảng cách gần như vậy.  

Mí mắt Lâm Kiều Hân bỗng khẽ rung.  

Trương Minh Vũ giật mình, dời tầm mắt sang một bên theo bản năng.   

Giọng hơi khàn của Lâm Kiều Hân vang lên: “Anh… dậy rồi à?”  

Ồ.  

Vẫn bị phát hiện rồi…  

Trương Minh Vũ ngượng ngùng cười nói: “Ừ… cũng vừa thức”.  

Lâm Kiều Hân ngồi thẳng người dậy, hỏi: “Anh đỡ hơn chút nào chưa?”  

Trương Minh Vũ cười nói: “Đỡ hơn nhiều rồi, bây giờ đã không cảm thấy có vấn đề gì nữa”.  

Lâm Kiều Hân thở phào.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ cũng nhếch lên.  

Vẫn quan tâm mình thật.  

Không lâu sau, hai người rời khỏi giường, bắt đầu tắm rửa.  

Lâm Kiều Hân tắm trước.  

Trương Minh Vũ cũng đành lẳng lặng ngồi đợi ở bên ngoài.  

Chẳng mấy chốc, Lâm Kiều Hân đi ra.  

Trương Minh Vũ đi vào trong tắm.  

Nhưng đến lúc anh ra ngoài thì mới thấy Lâm Kiều Hân vẫn còn đang ngồi trên sofa.  

Hả?  

Trương Minh Vũ ngờ vực hỏi: “Sao em chưa đi nữa?”  

Lâm Kiều Hân không do dự đáp: “Em đợi anh”.  

Hả? 
 
Chương 1948


Trương Minh Vũ lộ ra vẻ ngạc nhiên.  

Cảm giác sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, Lâm Kiều Hân… lại có một sự thay đổi rất lớn.  

Trương Minh Vũ cong môi cười.  

Cho dù thế nào thì cũng là chuyện tốt với anh.  

Trương Minh Vũ cười nói: “Vậy chúng ta đi thôi”.  

Lâm Kiều Hân khẽ gật đầu.  

Hai người sải bước đi ra ngoài cửa.  

Lâm Kiều Hân đi phía trước, giơ tay lên kéo cửa ra.  

Trương Minh Vũ im lặng đi theo đằng sau.  

Lâm Kiều Hân đột nhiên dừng lại.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Ngẩng đầu lên nhìn, vừa lúc nhìn thấy Liễu Thanh Duyệt đang ngỡ ngàng đứng ngoài cửa.  

Như định gõ cửa…  

Ôi...  

Mặt Lâm Kiều Hân lộ ra vẻ ngượng ngùng.  

Bị phát hiện rồi.  

Trương Minh Vũ cũng cực kỳ ngượng.  

Liễu Thanh Duyệt mờ mịt hỏi: “Sao… em lại ở đây?”  

Dứt lời, đôi mắt xinh đẹp lóe lên vẻ hoảng loạn.  

Sẽ không…  

Lâm Kiều Hân cũng lộ ra vẻ nôn nóng.  

Khụ khụ!  

Trương Minh Vũ ho một tiếng, cười nói: “À… Cô ấy gọi em dậy ăn sáng, có phải chị cũng đến để gọi em dậy không?”  

Ánh mắt Lâm Kiều Hân lóe sáng.  

Lúc này Liễu Thanh Duyệt mới thở phào.  

Nhưng…  

Thật à?  

Lâm Kiều Hân mỉm cười nói: “Đúng thế, em gọi anh ấy dậy rồi”.  

Liễu Thanh Duyệt nhìn chằm chằm Lâm Kiều Hân.  

Lâm Kiều Hân cũng không có tỏ vẻ gì cả, mặt không đổi sắc.  

Cuối cùng Liễu Thanh Duyệt cũng không nhìn ra điều gì bất thường.  

Trương Minh Vũ cũng tự cảm thấy may mắn.  

Cũng may Lâm Kiều Hân có sự kiên định.  

Liễu Thanh Duyệt cười nói: “Ừ, chị đến gọi em ấy ăn sáng, mau đi thôi”.  

“Ăn xong rồi chị còn phải đi làm nữa”.  

Trương Minh Vũ khẽ cười, gật đầu.  

Liễu Thanh Duyệt xoay người rời đi.  

Cả người căng cứng của Lâm Kiều Hân thả lỏng.  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Sau đó hai người đi theo Liễu Thanh Duyệt đến một đại sảnh.  

Trên bàn ăn có rất nhiều thức ăn.  

Trương Minh Vũ nhìn lướt qua, lúc này nhận ra chỉ có một mình Hạ Hâm Điềm ngồi đó.  

Hàn Quân Ngưng không có mặt.  

Trương Minh Vũ ngờ vực hỏi: “Chị sáu đâu?”  

Hạ Hâm Điềm dịu dàng cười nói: “Hôm qua chị sáu của em đến là vì cứu em, bây giờ quay về bận việc của mình rồi”.  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Sau đó bốn người ngồi xuống, thưởng thức bữa sáng.  

Vẻ mặt Liễu Thanh Duyệt vẫn rất kỳ lạ, thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn Lâm Kiều Hân.  

Lâm Kiều Hân cũng rất cảnh giác.  

Cuối cùng Liễu Thanh Duyệt cũng không phát hiện ra điều gì, chỉ đành bỏ cuộc.  

Ăn xong bữa cơm.  

Liễu Thanh Duyệt thu dọn đồ đạc rồi đi làm.  

Ba người Trương Minh Vũ ngồi trên sofa.  

Hạ Hâm Điềm nhìn hai người hỏi: “Sáng nay chị tư em đã phát hiện ra cái gì à?”  

Dứt lời, ánh mắt hiện lên vẻ ẩn ý.  

Nghe thế Trương Minh Vũ cảm thấy ngượng ngùng.  

Mặt Lâm Kiều Hân cũng đỏ bừng.  

Thế nào gọi là… phát hiện ra cái gì rồi chứ…

Một lúc sau Trương Minh Vũ mới ngượng ngùng cười nói: “Không có, Kiều Hân và chị tư cùng đến gọi em dậy, chỉ đụng mặt nhau thôi”.  

Mặt Lâm Kiều Hân càng đỏ hơn.  

Hạ Hâm Điềm hỏi: “Thật à?”  

Lâm Kiều Hân gật đầu: “Thật ạ”.
 
Chương 1949


Một lúc sau Hạ Hâm Điềm buồn bực trợn mắt nhìn Trương Minh Vũ, lúc này mới thu lại ánh nhìn.  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Trợn mắt nhìn em làm gì…  

Sau đó Hạ Hâm Điềm nói: “Được rồi, giờ đã đến Tĩnh Châu, vừa lúc chị hai có hai ngày nghỉ”.  

“Nói đi, em có dự định gì”.  

Ờ…  

Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe lên tia sáng.  

Có chị hai giúp dĩ nhiên là tốt, chỉ là… anh vẫn chưa biết nên bắt đầu thế nào.  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ chậm rãi nói: “Chị hai, em vẫn chưa nghĩ đến nhiều thế, giờ muốn dùng đến lợi thế đã có sẵn trong tay để tiếp tục mở rộng”.  

“Vẫn nên thu mua tất cả các tập đoàn lớn bằng cách làm như lúc ở Ninh Châu”.  

Hạ Hâm Điềm khẽ gật đầu, hỏi tiếp: “Vậy em đã hiểu hết thế lợi của Tĩnh Châu chưa?”  

Trương Minh Vũ lắc đầu.  

Mắt Lâm Kiều Hân cũng lóe sáng.  

Chuyện lớn như thế… sao lại nói bình tĩnh vậy được nhỉ?  

Hạ Hâm Điềm mỉm cười nói: “Chị có bảng danh sách này, có muốn xem không?”  

Hả  

Trương Minh Vũ ngờ vực hỏi: “Danh sách gì?”  

Thấy thế Hạ Hâm Điềm rất đắc ý, cười nói: “Dĩ nhiên là danh sách các nhân vật tầm cỡ ở Tĩnh Châu rồi, hay nói cách khác… danh sách các thế lực mà em cần phải hạ gục”.  

Vừa nghe thế, Trương Minh Vũ lập tức trợn to mắt.  

Dù sao anh cũng không hiểu nhiều về Tĩnh Châu.  

Nếu có danh sách thì chắc chắn có thể bớt đi rất nhiều phiền phức.  

Nhưng…  

Trương Minh Vũ mờ mịt hỏi: “Chị hai, sao chị lại có danh sách?”  

Chị ấy cũng không ở Tĩnh Châu mà…  

Hạ Hâm Điềm bĩu môi nói: “Thôi vậy, chị cũng không tranh công với em ba, nó biết em đến Tĩnh Châu nên cố ý làm danh sách này cho em đấy”.  

Hả  

Trương Minh Vũ lộ ra vẻ ngạc nhiên.  

Chị ba!  

Hạ Hâm Điềm lấy danh sách ra.  

Trương Minh Vũ nhận lấy rồi đọc thật kỹ.  

Lâm Kiều Hân cũng ngồi gần sát bên Trương Minh Vũ, lẳng lặng đọc.  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Các thế lực trong danh sách này rất ít, nhưng gia tộc đứng đầu lại là… nhà họ Lục?  

Lục Chính Đình?  

Trương Minh Vũ hỏi: “Chị hai, nhà họ Lục được xem là đứng đầu Tĩnh Châu, ra tay với họ trước à?”  

Trong mắt Lâm Kiều Hân lộ ra vẻ ngạc nhiên.  

Hạ Hâm Điềm nói: “Đứa ngốc, có phải em đã quên mất thân phận hiện giờ của mình rồi không?”  

“Tìm một vài người không có năng lực, em không sợ mất mặt à?”  

Ồ...  

Khóe môi Trương Minh Vũ khẽ giật.  

Cũng đúng…  

Bây giờ mình cũng là người giàu nhất Ninh Châu rồi.  

Ánh mắt Lâm Kiều Hân cũng hiện lên vẻ kỳ lạ.  

Anh ấy… giỏi vậy sao?  

Ngay sau đó, Hạ Hâm Điềm nói tiếp: “Em yên tâm, chị ba của em đã sắp xếp cho em như thế chắc chắn có nguyên nhân”.  

“Em cứ làm như thế là được”.  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Đọc xuống bên dưới, bên dưới cũng đều là một vài gia tộc không có tiếng tăm.  

Có một vài cái tên còn chưa từng nghe đến.  

Ể.  

Mặt Trương Minh Vũ bỗng lộ ra vẻ ngạc nhiên.  

Cái tên cuối cùng thế mà là… nhà họ Chu?  

Trương Minh Vũ ngỡ ngàng hỏi: “Chị hai, có phải nhà họ Chu đã hợp tác với chúng ta không? Em là chủ tịch của nhà họ Chu…”  

Hạ Hâm Điềm xua tay, giọng điệu tỏ ra đó là lẽ đương nhiên, nói: “Chị ba em sắp xếp như thế chắc chắn có lý do”.  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ bất lực.  

Hạ Hâm Điềm nói tiếp: “Còn vấn đề gì nữa không?”  

Ừ thì…  

Trương Minh Vũ lắc đầu nói: “Không có vấn đề gì nữa”.  

Hạ Hâm Điềm gật đầu nói: “Vậy giờ em có thể bắt đầu rồi”.  

Trương Minh Vũ hỏi: “Bắt đầu thế nào?”  

Hạ Hâm Điềm không vui trợn mắt nói: “Đăng ký công ty, mua lại tòa nhà, sau đó triển khai dự án”.  

Trương Minh Vũ cười gượng.  

Sững sờ! 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom