Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 480: Hết cách rồi, tại ông ta không có con gái!


Ông ta không chút do dự dẫn theo chàng thư ký điển trai đi ra khỏi phòng Vip.  

Trương Minh Vũ không nhịn được rùng mình một cái.  

Anh cũng không dám chậm trễ vội vàng bước ra ngoài.  

Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa cũng theo sát phía sau.  

Lý Tuấn Nhất nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh, ánh mắt loé lên tia sáng!  

Cho dù là vì trúng độc nên mới đi theo anh nhưng hắn vẫn cảm thấy quyết định này của mình là rất đúng đắn!  

Hắn nhanh chóng phấn khích đi theo!  

Trong căn phòng chỉ còn lại người nhà họ Dịch và các cậu ấm nhà giàu phe bọn họ.  

Cả đám người ngơ ngác nhìn nhau, không ai nói lời nào.  

Sắc mặt của Dịch Bác Văn lại càng trở nên âm trầm!  

Sau khi ra khỏi phòng, Trương Minh Vũ chợt dừng bước.  

Anh quay lại mỉm cười cảm kích nói: “Hôm nay nhờ có chủ tịch Trần và chú Hàn hỗ trợ nên mới thuận lợi như vậy, nếu không tôi chưa chắc đã đoạt được mối làm ăn này”.  

Trần Đại Phú nhếch miệng cười nói: “Cậu Minh Vũ nói gì thế? Được giúp đỡ cậu là niềm vinh hạnh của tôi mà”.  

Lý Tuấn Nhất vừa mới bước ra đã nghe thấy rõ mồm một từng câu từng chữ, suýt không giữ nổi bình tĩnh!  

Hai mắt Hàn Thiên Hoa sáng rực lên. Ông ta cười nói: “Minh Vũ à, cháu với Thất Thất nhà chú đã vậy rồi mà còn khách sáo với chú nữa hả? Gặp khó khăn gì cứ nói với chú”.  

“Đừng nói là một khoản đầu tư nho nhỏ, cháu cứ đối tốt với Thất Thất đi. Sau này sản nghiệp của chú đều giao cho cháu hết!”  

“Ha ha ha!”  

Dứt lời, ông ta còn giả bộ vô tình liếc nhìn Trần Đại Phú đang đứng bên cạnh.  

Nếu so về quan hệ thân thiết với Trương Minh Vũ thì ông ta thắng là cái chắc!  

Lý Tuấn Nhất kinh hãi trợn mắt há hốc mồm, quên cả hít thở.  

Hắn… vừa nghe thấy gì vậy?  

Trần Đại Phú hung hăng trợn mắt nhìn ông ta nhưng cũng không nói lời nào.  

Hết cách rồi, tại ông ta không có con gái!  

Hàn Thất Thất buồn bực nói giọng hờn dỗi: “Bố nói gì thế hả? Sao lại nói là…”  

Nói tới đây, trên gương mặt xinh đẹp của cô ta đã đỏ bừng.  

Hàn Thiên Hoa lại càng vui vẻ phấn khởi.  

Trần Đại Phú bị chọc tức, gượng cười nói: “Không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây. Có gì cần giúp cậu cứ gọi cho tôi nhé”.  

Anh gật đầu cười đáp lại.  

Ông ta trừng mắt lườm Hàn Thiên Hoa một cái rồi mới kiêu ngạo cất bước rời đi.  

Hàn Thiên Hoa lại càng vui sướng: “Thế chú cũng đi đây. Có chuyện gì cứ nói với Thất Thất nhà chú”.  

“Tối nay cháu nhớ về nhà chú ăn cơm với con bé nhé. Chú phải uống với cháu vài ly mới được!”  

Anh mỉm cười đáp lại: “Vâng ạ, có thời gian nhất định cháu sẽ đến uống với chú vài ly”.  

Ông ta gật đầu tỏ vẻ hài lòng.  

Ông ta nhìn Hàn Thất Thất rồi lại nhìn sang Trương Minh Vũ, ánh mắt tràn ngập yêu thích!  

Ông ta sảng khoái cười phá lên rồi mới ung dung rời đi.  

Anh bất lực lắc đầu. 
 
Chương 481: Buồn nôn chết mất!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đến lúc ngẩng đầu lên, anh thấy gương mặt của Hàn Thất Thất đã đỏ ửng.  

Anh cũng ngây ngẩn cả người.  

Không ngờ cô ta… cũng có lúc e thẹn như vậy!  

Anh im lặng một lúc rồi mới cất tiếng nói: “Tuấn Nhất à, anh về phòng làm việc của tôi chờ đi. Hai chúng tôi sẽ đi bàn chuyện hợp tác”.  

Bấy giờ Lý Tuấn Nhất mới bừng tỉnh khỏi cơn mê man, vô thức đáp: “Hả… được thôi”.  

Trương Minh Vũ cũng không chút do dự dẫn theo Hàn Thất Thất đi thẳng vào trong thang máy.  

Hàn Thất Thất cử động cơ mặt một lúc mới khôi phục lại vẻ mặt bình thường.  

Thế nhưng vẫn chưa thể giảm bớt sắc đỏ trên mặt.  

Cô ta ngạo nghễ nói: “À còn… anh đừng có nghe mấy lời vớ vẩn bố tôi vừa nói. Ông ấy ngày càng hồ đồ, suốt ngày nói lung tung”.  

Anh lúng túng cười đáp: “Tôi biết rồi”.  

Biết rồi?  

Vẻ mặt cô ta lập tức trở nên giận dữ, trong lòng cảm thấy khó chịu lạ thường.  

Còn tại sao lại khó chịu… chính cô ta cũng không biết rõ…  

Hai người họ nhanh chóng đi tới cửa phòng họp.  

Trong phòng, Lý Trung Sơn đang lặng lẽ ngồi trên ghế đánh giá xung quanh.  

Sao lại rộng như vậy…  

Ông ta bĩu môi một cái, có vẻ như đang rất thất vọng.  

Nam thư ký điển trai cung kính đứng ở phía sau.  

Thư ký Ngô cũng lặng lẽ đứng chờ ở bên cạnh.  

Trương Minh Vũ lập tức dẫn theo Hàn Thất Thất bước vào.  

Thấy thế, Lý Trung Sơn khẽ cau mày, ánh mắt tràn đầy hưng phấn nhiệt tình gọi: “Chàng trai trẻ tới rồi đấy à”.  

Giọng nói này…  

Lòng anh lạnh toát, thế nhưng ngoài mặt vẫn cố gượng cười đáp: “Tôi đây, sếp Lý cứ ngồi đi”.  

Ông ta lại ngồi xuống.  

Anh lẳng lặng ngồi ở ghế đối diện ông ta, trên mặt treo nụ cười lịch sự.  

Đột nhiên, ông ta cong tay ra lệnh: “Được rồi, cậu ra ngoài đi”.  

Nam thư ký theo sau sững sờ, vội vàng quay lưng đi ra khỏi phòng họp.  

Điều này khiến anh sững sờ.  

Ra ngoài làm gì?  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi


Nhất là khi đối diện với ánh mắt chứa đầy tình ý của Lý Trung Sơn, cả người Trương Minh Vũ đều không kìm được rùng mình một cái!  

Da gà da vịt đều nổi hết lên!  

Mẹ nó!  

Buồn nôn chết mất!  

Anh cười khan một tiếng: “À… ha ha, không cần đâu. Để bọn họ ghi chép lại giúp chúng ta”.  

Vẻ tươi cười trên mặt Lý Trung Sơn lập tức cứng đờ. Ông ta khàn giọng hỏi: “Cậu… cậu… còn có sở thích kỳ lạ như vậy hả? Lại còn ghi chép nữa chứ!”  

Anh ngẩn người.  

Trong mắt Hàn Thất Thất và thư ký Ngô đều hiện lên vẻ kinh ngạc.  

Ngay sau đó, anh nhanh chóng hiểu ra!
 
Chương 482: “Hợp tác vui vẻ”


Mẹ nó!  

Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén cảm giác ghê tởm đang dâng trào trong cổ họng.  

Anh cuống quýt giải thích rõ ràng: “À… ý tôi là để bọn họ ghi chép lại những yêu cầu của sếp Lý. Dù sao chúng ta cũng phải bàn chuyện hợp tác nữa mà”.  

“Hợp tác…”  

Lý Trung Sơn ngơ ra một lúc mới kịp phản ứng lại.  

Ông ta dẩu môi trước ánh mắt khiếp hãi của anh!  

Anh hít một hơi thật mạnh, cả người đều thấy khó chịu!  

Hàn Thất Thất cũng cố nén cơn buồn nôn từ trong dạ dày, cố dời mắt sang chỗ khác.  

Lý Trung Sơn lại làm nũng nói: “Được rồi, bàn chuyện hợp tác đi”.  

“Phí hợp đồng của chúng tôi là ba mươi triệu một năm, đồng thời các cậu cũng phải chia hoa hồng cho chúng tôi”.  

“Phí hợp đồng năm nay tăng thêm mười triệu”.  

Khoé miệng anh không nhịn được khẽ co giật.  

Cái tên này… đắt vậy sao?  

Lý Trung Sơn vội vàng giải thích: “Các thương hiệu bày bán trong Marmart đều được chúng tôi thuyết phục. Bọn họ cũng sẽ thuê nhà lâu dài. Lợi nhuận do các cậu hưởng, tiền thuê cũng là của các cậu”.  

Nghe xong, anh mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.  

Kỳ thực anh không hiểu biết gì nhiều về chuyện này.  

Thế nhưng nếu nhà họ Dịch có thể tiếp nhận thì đương nhiên anh cũng không có vấn đề gì.  

Quan trọng nhất là anh muốn dùng Marmart để chèn ép nhà họ Dịch!  

“Không thành vấn đề!”  

Anh sảng khoái đồng ý!  

Lý Trung Sơn nhướng mày, cười nói: “Cậu làm việc quyết đoán thật đấy. Vậy thì quyền kinh doanh Marmart năm nay sẽ thuộc về các cậu”.  

Dứt lời, ông ta lập tức búng tay một cái.  

Nam thư ký điển trai đang đứng chờ bên ngoài vội vàng xấu hổ chạy vào, lấy ra một bản hợp đồng.  

Trương Minh Vũ không chút do dự ký tên vào đó.  

Sau khi chuyển khoản tiền bạc xong xuôi, Lý Trung Sơn cũng hoàn thành bản hợp đồng!  

Hiện giờ trong thẻ ngân hàng của anh chỉ còn lại khoảng một trăm hai mươi triệu…  

Đúng là tiêu tiền như nước.  

Anh thầm thở dài một tiếng, nhưng cũng cảm thấy may mắn vì đã chiếm được Marmart.  

Tiếp theo là phải xuống tay với nhà họ Dịch!  

Nghĩ đến đây, anh vô thức công môi nở nụ cười hài lòng.  

Anh đứng dậy vui vẻ nói: “Mong là chúng ta sẽ… hợp tác vui vẻ nhỉ?”   

Lý Trung Sơn cũng đứng dậy khẽ nắm tay anh cười đáp: “Hợp tác vui vẻ”.  

Ông ta còn lén lút khều nhẹ lòng bàn tay anh hai cái…  

Cả người anh như bị điện giật, tức tốc rút tay về.  

Hàn Thất Thất cố nén cười.
 
Chương 483: Quá ghê tởm!


Lý Trung Sơn không hề phát hiện ra chuyện này, vẫn tươi cười dò hỏi: “Chàng trai trẻ, chúng ta hợp tác thành công rồi… cậu không có gì muốn nói riêng với tôi hả?”  

Nói rồi ông ta lại liếc mắt đưa tình với anh…  

Oẹ!  

Trương Minh Vũ thực sự không nhịn nổi nữa, chỉ có thể dùng tay trái che kín miệng không để lộ ra ngoài.  

Còn bàn tay phải vừa nắm tay với ông ta thì bị anh giấu kín sau lưng!  

Hàn Thất Thất cố gắng nhịn cười, chậm rãi lên tiếng nói: “Hình như tí nữa… anh còn phải đi giải quyết chuyện cung ứng thực phẩm thì phải?”  

Nghe thấy thế, anh không khỏi sửng sốt.  

Cung ứng thực phẩm?  

Anh nhanh chóng phản ứng lại kịp, thừa biết cô ta làm vậy là kiếm cớ cho mình!  

Anh cảm kích liếc mắt nhìn cô ta rồi vội vàng nói: “À đúng rồi, vẫn còn chuyện cung ứng thực phẩm nữa. Vô cùng xin lỗi sếp Lý”.  

Lý Trung Sơn giật mình, hoài nghi hỏi: “Cung ứng thực phẩm là sao?”  

Anh mỉm cười giải thích: “Đúng vậy, hai ngày nay khách sạn của tôi bị nhà họ Dịch cấu kết với mấy gia tộc kia nhằm vào, cắt đứt mọi nguồn cung ứng thực phẩm của chúng tôi”.  

“Tôi vẫn phải kinh doanh khách sạn nên chỉ có thể tự mình nghĩ cách thôi”.  

Ông ta lập tức nhíu mày, tức giận quát: “Bọn họ thật quá đáng!”  

Anh sững sờ.  

Không hiểu tại sao ông ta lại phản ứng khoa trương như vậy!  

Mặc dù trong lòng đang rất thất vọng nhưng Lý Trung Sơn cũng chỉ có thể nói: “Vậy thì lần sau có cơ hội chúng ta lại trò chuyện tiếp. Chuyện của khách sạn vẫn quan trọng hơn”.  

“Trong vòng hai ngày tới tôi sẽ sắp xếp xong chuyện Marmart. Đến lúc đó tôi sẽ giao hết toàn bộ tài liệu liên quan cho cậu. Nhà họ Dịch cũng sẽ hoàn toàn rút lui”.  

Trương Minh Vũ lập tức hưng phấn hẳn lên, vội vàng mở miệng nói: “Được! Vậy thì phải làm phiền sếp Lý rồi”.  

Lý Trung Sơn khẽ chạm ngón tay vào lồng ngực của anh, cười nói: “Cậu khách sáo với tôi như vậy làm gì. Sau này chúng ta chính là bạn… hợp tác của nhau mà”.  

Cơ thể anh lại run rẩy không ngừng, lúng túng nói: “Đúng vậy… ha ha”.  

Tiếp đó, Lý Trung Sơn lập tức dẫn theo nam thư ký điển trai rời khỏi phòng họp.  

Phù!  

Anh thở hắt ra một hơi, buồn bực ngồi trên ghế.  

Lão già gay này!  

Buồn nôn chết đi được!  

Hàn Thất Thất cũng không nhịn nổi cười phá lên, nước mắt ứa ra.  

Đột nhiên anh lại nhớ ra một chuyện.  

Thế là anh tức tốc chạy ra khỏi phòng họp lao vào nhà vệ sinh.  

Bật vòi nước điên cuồng cọ rửa bàn tay phải!  

Quá ghê tởm!  

Anh kỳ cọ hết năm phút mới lấy lại được bình tĩnh.  

Đã sắp dùng hết một chai nước rửa tay rồi…  

Anh vẩy sạch nước trên tay rồi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.  

Dù đã dựa vào bồn rửa tay nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy lạnh lẽo.  

Đột nhiên anh trông thấy có một bóng người đang đứng trước mặt mình.
 
Chương 484: “Bởi vì tôi đã nhìn trúng anh rồi”


Anh ngẩng đầu lên nhìn thử.  

Mái tóc ngắn già dặn, mặc đồ công sở, nhan sắc cũng không phải hạng xoàng.  

Chẳng phải là nữ thư ký của Dịch Bác Văn đó sao?  

Anh sửng sốt, nghi hoặc hỏi: “Sao cô lại ở đây?”  

Lý Trung Sơn đi về rồi. Chắc chắn đám người Dịch Bác Văn cũng không còn ở đây nữa…  

Cô ta khẽ cười đáp: “Tôi muốn đi ăn máng khác”.  

Câu trả lời đơn giản, trực tiếp, đi thẳng vào vấn đề.  

Giọng nói cũng rất kiên định.  

Anh không khỏi giật mình.  

Thẳng thắn vậy sao?  

Anh cũng cảm thấy khá hứng thú. Dù sao người được Dịch Bác Văn cất nhắc lên làm thư ký cũng phải có tài năng xuất chúng gì đó.  

Anh im lặng một lúc mới cười nói: “Được thôi, cô thử nói xem cô có gì có thể thuyết phục được tôi?”  

Trần Thắng Nam gõ nhịp dưới chân, khẽ cười đáp: “Anh vừa mới tiếp quản Marmart, chắc chắn vẫn chưa có kinh nghiệm gì. Còn tôi đã quen thuộc với Marmart được ba năm có lẻ rồi”.  

“Nếu có tôi giúp sức, chắc chắn anh sẽ thuận lợi hơn rất nhiều”.  

Giọng nói đanh thép vô cùng quả quyết.  

Dứt lời, cô ta còn đưa cho anh một tờ giấy lau.  

Anh nhíu mày nhận lấy rồi lau sạch nước đọng trên tay.  

Không thể không thừa nhận, lý do cô ta vừa đưa ra đã khiến anh dao động.  

Anh trầm ngâm hồi lâu rồi hỏi tiếp: “Đang ở nhà họ Dịch tốt như vậy, sao tự nhiên lại muốn ăn máng khác?”  

Đây là vấn đề mà anh rất quan tâm.  

Nếu cô ta đã dám phản bội nhà họ Dịch đi ăn máng khác thì sau này cô ta cũng có thể quay lưng lại với anh.  

Anh vô cùng không thích loại người như vậy.  

Trần Thắng Nam không chút do dự đáp: “Công việc hiện giờ của tôi chỉ là do trường học phân về, tôi không còn cách nào khác. Thế nhưng ở nhà họ Dịch tôi không thấy được hi vọng gì cả”.  

“Nếu anh đồng ý nhận tôi thì không phải lo. Chắc chắn tôi sẽ một lòng làm việc cho anh, không đi ăn máng khác nữa đâu”.  

“Bởi vì tôi đã nhìn trúng anh rồi”.  

Nghe thấy vậy, gương mặt của Trương Minh Vũ lập tức đỏ lựng.

Một lúc lâu sau, anh mới bật cười lên tiếng: “Cô có yêu cầu gì về tiền lương không?”  

Quả thực anh rất tò mò muốn biết rốt cuộc Trần Thắng Nam có năng lực gì.  

Cô ta thản nhiên đáp: “Một triệu”.  

Hả?  

Anh nhíu mày, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.  

Cô ta lại nói tiếp: “Nhưng tôi không cần nhận lương luôn. Tôi có thể làm không công cho anh hai tháng đầu tiên”.  

“Hết hai tháng, nếu anh thấy tôi có thể mang lại giá trị xứng đáng nhận khoản tiền lương này thì tôi sẽ làm tiếp”.  

“Nếu không được, tôi sẽ chủ động xin từ chức”.  

Trong giọng nói của cô ta tràn đầy tự tin.
 
Chương 485: Người gọi tới là Vương Vũ Nam


Anh khẽ nhếch miệng nở nụ cười.  

Thú vị đây.  

“Được thôi, tôi đồng ý. Cô có thể nghỉ ngơi trước hai ngày. Đợi đến khi tiếp nhận Marmart về tay, cô có thể tới đây làm việc”.  

Anh mỉm cười cất giọng nói.  

Đồng thời anh cũng bắt đầu thấy cô ta khá thú vị.  

Anh rất muốn xem thử rốt cuộc cô ta có năng lực gì mà dám nói ra những lời như vậy.  

Trần Thắng Nam lại lắc đầu từ chối: “Không cần đâu, bây giờ tôi có thể làm việc ở khách sạn luôn. Tôi không thích ngồi không nhàn rỗi”.  

Nụ cười trên môi anh càng thêm xán lạn.  

Có vẻ cô ta có gì đó… không giống những người khác.  

“Được, vậy thì đi theo tôi”.  

Dứt lời, anh lập tức quay lưng đi về phía phòng họp.  

Thế nhưng trong lòng anh vẫn đề cao tinh thần cảnh giác.  

Rất có thể Trần Thắng Nam chính là gián điệp nhà họ Dịch phái tới, anh không thể không đề phòng.  

Hai người nhanh chóng quay trở về phòng họp.  

Cả thư ký Ngô và Hàn Thất Thất vẫn ở lại chờ anh.  

Sau khi thấy Trần Thắng Nam bước vào, bọn họ không khỏi giật mình kinh ngạc.  

Trương Minh Vũ mỉm cười lên tiếng: “Giới thiệu cho hai cô một đồng nghiệp mới. Cô ấy tên là…”  

Nói tới đây, anh đột nhiên sực nhớ mình còn chưa hỏi tên đối phương là gì…  

Trần Thắng Nam nở nụ cười lịch sự, bình thản nói: “Chào mọi người, tôi tên là Trần Thắng Nam”.  

Trong mắt Hàn Thất Thất lộ ra vẻ nghi hoặc.  

Còn thư ký Ngô thì tươi cười chào hỏi.  

Suy tư hồi lâu nhưng anh vẫn chưa nghĩ ra bây giờ còn thiếu ai nữa, đành mở lời nói: “Cô ấy là thư ký Ngô. Trước tiên cô cứ đi theo cô ấy học hỏi đi”.  

Trần Thắng Nam không chú do dự đáp: “Được thôi”.  

Thư ký Ngô cũng cung kính trả lời: “Vâng thưa anh Minh Vũ”.  

Bây giờ đã giải quyết xong chuyện này, anh cũng không cần lo lắng gì nữa.  

Anh liếc nhìn đồng hồ, phát hiện bây giờ đã tới buổi trưa.  

Anh vốn định dẫn mọi người đi ăn một bữa lại bị tiếng chuông điện thoại réo lên cắt ngang.  

Người gọi tới là Vương Vũ Nam.  

Trương Minh Vũ nhíu mày, thầm nghĩ có tin tốt rồi sao?  

Anh vội vàng nghe máy, đang định lên tiếng hỏi thăm.  

Thì đầu dây bên kia đã truyền tới giọng nói hốt hoảng của cô ấy: “Anh ơi! Chúng tôi… chúng tôi bị người ta bao vây rồi, không cho chúng tôi ra ngoài!”  

Nụ cười trên mặt anh lập tức trở nên cứng đờ!  

“Các cô đang ở đâu? Tôi sẽ tới ngay!”, anh lạnh giọng đáp.  

Trong lòng dâng trào lửa giận ngút trời!  

Thời buổi này vẫn còn giở trò ép mua ép bán nữa sao?  

Vương Vũ Nam vội vàng nói địa chỉ.  

Sau khi cúp máy, anh sốt sắng nói: “Mọi người tự đi ăn trưa đi. Tôi có chút chuyện cần giải quyết”.  

Hàn Thất Thất nhíu chặt chân mày, lo lắng hỏi: “Vũ Nam gặp chuyện gì à?”  

Anh khẽ gật đầu coi như đáp lại.
 
Chương 486: Chuyện này cũng đoán ra được sao?


Cô ta lập tức nổi cơn tam bành, cả giận nói: “Đám người này không biết trời cao đất dày là gì hả? Tôi sẽ tìm người tới đó dạy cho chúng một bài học. Để tôi đi với anh!”  

Lời nói của cô ta mang giọng điệu y hệt dân anh chị.  

Khoé miệng Trương Minh Vũ hơi giật giật.  

“Chuyện này… để mình tôi đi được rồi, không cần gọi người đâu. Nếu cô gọi người tới thì sẽ càng lớn chuyện…”, anh tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.  

Một cô gái xinh đẹp như vậy… sao lại đanh đá như dân xã hội đen cơ chứ…  

Hàn Thất Thất chợt sửng sốt, tức giận gào lên: “Thế tôi cũng phải đi với anh. Tôi muốn xem thử rốt cuộc bọn chúng phách lối tới mức nào!”  

Anh im lặng cân nhắc một lúc rồi đồng ý: “Cũng được, chúng ta đi thôi”.  

Cô ta liền gật đầu nghe theo.  

Tiếp đó, anh dứt khoát quay người toan bước ra khỏi phòng họp.  

Chợt giọng nói đanh thép của Trần Thắng Nam vang lên: “Anh có thể dẫn tôi đi cùng không? Nếu tôi đoán không sai các anh đang giải quyết chuyện cung ứng thực phẩm nhỉ?”  

“Tôi cũng rất có kinh nghiệm về mặt này”.  

Bước chân của anh lập tức dừng lại. Trong mắt anh hiện lên vẻ kinh ngạc.  

Chuyện này cũng đoán ra được sao?  

Thế là anh bèn gật đầu nói: “Được, cùng đi luôn đi”.  

Cô ta mỉm cười hài lòng, vội vàng nhấc chân chạy theo.  

Chẳng bao lâu sau, ba người họ đã ra ngoài sảnh lớn của khách sạn.  

Khách hàng vẫn đông nghịt, thế nhưng không còn thấy bóng dáng của đám người Dịch Bác Văn đâu nữa.  

Lý Trung Sơn đi rồi, đương nhiên bọn họ cũng biết chuyện hợp tác đã bàn xong, ở lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.  

Anh nhanh chóng dẫn theo hai người họ rời khỏi khách sạn.  

Lần này lại không thấy Long Tam xuất hiện.  

Hàn Thất Thất đi xe thể thao tới đây, không chở được ba người nên cô ta gọi người mang một con xe khác tới.  

Năm phút sau, một chiếc Audi A8 chậm rãi đỗ lại bên đường.  

Cô ta chủ động ngồi vào ghế lái.  

Trần Thắng Nam ngồi ở ghế lái phụ, để lại hàng ghế sau cho một mình anh.  

Hàn Thất Thất không dám chậm trễ lập tức lái xe phóng đi.  

Trương Minh Vũ nói cho cô ta biết địa chỉ hiện giờ của Vương Vũ Nam. Cô ta dứt khoát lái xe ra khỏi nội thành.  

Chiếc xe lao vun vút trên đường.  

Chỉ mười phút sau, xe đã chở ba người họ ra tới ngoại thành.  

Thế nhưng vẫn còn cách đích đến hơn bốn mươi cây số nữa.  

Anh sốt ruột gọi thêm cho Vương Vũ Nam một cuộc điện thoại nữa.  

Đối phương nhanh chóng bắt máy.  

Giọng nói tràn đầy sợ hãi của cô ấy vang lên: “Anh ơi, bọn họ đang ép người dân trong thôn ký vào hợp đồng rồi!”  

Anh cau mày nhắc nhở: “Dù thế nào cũng không được để bọn họ ký!”  

Cho dù lần này có hợp tác thành công hay không thì anh cũng không thể trơ mắt đứng nhìn người dân bị chèn ép như vậy!  

Một khi ký tên lên hợp đồng sẽ chẳng khác nào ký giấy bán thân!
 
Chương 487: Khí thế vô cùng phách lối!


Vương Vũ Nam vội vàng báo tin: “Tôi xúi bọn họ nói mình không biết đọc, chắc là có thể câu giờ một chút, nhưng không được lâu đâu”.  

Càng nói giọng cô ấy càng nhỏ dần.  

Dường như cô ấy đang sợ bị người khác nghe thấy.  

Anh sốt ruột nói: “Bản thân cô cũng phải cẩn thận một chút. Tôi sắp tới đó rồi, dù thế nào cũng không được ký hợp đồng!”  

“Vâng!”  

Cô ấy kiên định đáp.  

Sau khi cúp máy, lòng anh trở nên rối bời.  

Anh lo Vương Vũ Nam chỉ có một mình ở đó, rất dễ bị người ta hùa vào bắt nạt!  

Phải làm thế nào bây giờ?  

Hàn Thất Thất cũng nhìn ra được nỗi lòng của anh, bèn đạp mạnh chân ga tăng tốc.  

Xe phóng nhanh như chớp.  

Vậy mà Trần Thắng Nam ngồi ở ghế lái phụ vẫn bình chân như vại, không hề tỏ ra sợ hãi.  

Chiếc xe lao nhanh trên đường, may là bây giờ đã lên tới đường cao tốc nên rất dễ đi.  

Hơn hai mươi phút sau, chiếc xe chậm rãi đi vào một cái thôn nhỏ.  

Cùng lúc đó, trong ngôi nhà nằm ở giữa thôn đã có một đám người tụ tập.  

Hầu như toàn bộ người dân trong thôn đều đã tập trung ở đây.  

Lúc này bọn họ đều đang nổi giận đùng đùng, đổ dồn ánh mắt về phía cổng.  

Ở đó có năm chiếc Toyota Prado được xếp thành một hàng!  

Khí thế vô cùng phách lối!

Hơn chục gã côn đồ mặc quần áo xanh đỏ loè loẹt đứng chắn trước cổng nhà, lăm lăm cây gậy bóng chày trong tay ra chiều doạ nạt.  

Ai nấy đều trưng ra vẻ mặt hung hăng hống hách.  

Đứng trước bọn họ là một chàng trai trẻ tuổi.  

Dáng người to cao, ít nhất cũng phải tới một mét tám ba, cơ bắp cường tráng.  

Hắn ta mặc trên người một bộ vest cũ kỹ đã bạc màu, hai tay đút túi ung dung chờ đợi.  

Còn người dân trong thôn đều trốn ở trong sân. Vương Vũ Nam đứng che chắn đằng trước, một mình chống đỡ tất cả.  

“Tôi nói rồi, chúng tôi sẽ không ký hợp đồng này đâu. Rốt cuộc các anh có cho chúng tôi ra ngoài không hả?”  

Cô ấy cắn chặt răng, giận dữ gào lên.  

Lúc này trong lòng cô ấy đang cực kỳ căng thẳng!  

Cô ấy không thể chống chọi được tình cảnh nguy hiểm như vậy!  

Thế nhưng cô ấy không còn cách nào khác. Nếu ký lên hợp đồng này, cả cái thôn này sẽ thực sự xong đời!  

Vương Thiết Trụ cười lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói: “Vũ Nam à, tôi nói nãy giờ cô nghe không hiểu à? Không ký hợp đồng thì đừng hòng rời khỏi đây”.  

Vương Vũ Nam tức giận quát lớn: “Anh làm vậy là phạm pháp! Có tin tôi báo công an bắt anh không hả?”  

Hắn ta điên cuồng cười phá lên, khinh bỉ nói: “Cô ra ngoài lâu quá nên không biết bây giờ cậu tôi đã là giám đốc Sở Tư pháp của tỉnh rồi à?”  

Chuyện này…  

Cô ấy trợn tròn mắt, lòng càng thêm hoảng loạn.  

Vương Thiết Trụ kiêu ngạo nhìn đám người xung quanh, cất cao giọng nói: “Tôi khuyên mọi người tốt nhất mau ký hợp đồng đi!”  

“Điều này chỉ có lợi chứ không hề gây hại. Có hợp đồng này, rau củ quả của các người không cần lo đầu ra nữa. Chuyện tốt như vậy sao lại không chịu làm hả?”
 
Chương 488: “Tôi mơ mộng hão huyền hả?”


Vẻ giận dữ trên mặt mọi người lại càng tăng thêm!  

Có đầu ra nhưng làm gì có tiền!  

Thế nhưng lại chẳng có ai dám nói ra lời!  

Vương Vũ Nam mím chặt môi, ánh mắt tràn đầy lo lắng.   

Vương Thiết Trụ chậm rãi đảo mắt nhìn bọn họ, nổi giận quát: “Không ký hả? Con mẹ nó đúng là không biết điều!”  

“Không ký thì chết đói ở đây luôn đi!”  

Vương Vũ Nam lại càng hoảng sợ, thế nhưng cô ấy thực sự không biết nên làm gì!  

Vương Thiết Trụ dời mắt lên gương mặt xinh đẹp ngây thơ của cô ấy.  

Hắn ta thè lưỡi liếm đôi môi khô khốc, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn!  

Thấy thế, Vương Vũ Nam hoảng hồn lùi lại hai bước ra sau.  

Hắn ta cười tủm tỉm nhìn cô ấy: “Vũ Nam à, cũng phải ba bốn năm rồi chúng ta mới gặp lại nhau nhỉ?”  

“Không ngờ cô lớn lên lại xinh đẹp như vậy!”  

Cô ấy lại càng căng thẳng, sợ hãi gắt lên: “Tôi đẹp hay không liên quan quái gì tới anh! Anh… anh đừng nhìn tôi nữa!”  

Phản ứng của cô ấy lại càng kích thích dục vọng trong người Vương Thiết Trụ.  

Nhịp tim của hắn ta ngày một tăng lên!  

Hắn ta nheo mắt lại, không vui nói: “Lâu rồi không gặp, tôi có nhiều điều muốn nói với cô lắm đấy. Hay là hai chúng ta đi ra chỗ khác tâm sự riêng nhé?”  

Dứt lời, hắn ta bày ra vẻ mặt xấu xa, nở nụ cười bỉ ổi.  

Vương Vũ Nam lại lùi thêm hai bước, cả giận hét lên: “Đừng có mơ mộng hão huyền!”  

Hắn ta cau mày, cười lạnh hỏi: “Tôi mơ mộng hão huyền hả?”  

“Ha ha ha! Nói cho cô biết, bao nhiêu năm qua chưa có chuyện gì tôi muốn làm mà không làm được!”  

Nói rồi hắn ta lớn tiếng ra lệnh: “Các anh em, tao muốn tìm một chỗ riêng tư tâm sự chuyện hồi bé với Vũ Nam!”  

Nghe thấy thế, Vương Vũ Nam vô cùng khiếp sợ!  

Mấy tên côn đồ liền nghênh ngang đi tới chỗ cô ấy!  

“Đừng mà! Chúng tôi ký là được chứ gì! Chúng tôi sẽ ký, các người đừng động tới con gái chúng tôi!”  

Một tiếng gào thét tức tưởi vang lên trong đám người!  

Ngay sau đó, một cặp vợ chồng trung niên vội vàng lao ra, vẻ mặt lo lắng tột độ.  

Cô ấy hoàn toàn luống cuống, ánh mắt ngấn lệ gào khóc: “Bố! Mẹ!”  

Từ nhỏ đến giờ cô ấy chưa từng gặp phải loại chuyện như vậy.  

Bây giờ thấy bố mẹ xuất hiện, cô ấy quả thực không thể kìm chế nổi nữa!  

Bố mẹ của Vương Vũ Nam hớt hải chạy tới bên cạnh cô ấy, bảo vệ cô ấy ở sau lưng!  

Vương Thiết Trụ cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Được rồi. Nếu hai người có thể thuyết phục tất cả bọn họ đồng ý ký tên, tôi có thể cân nhắc buông tha cho Vũ Nam”.  

Bố mẹ cô ấy lập tức hoảng hốt!  

Mẹ cô ấy tuyệt vọng quay người lại quỳ rạp xuống, kêu khóc ầm ĩ: “Cầu xin mọi người hãy giúp chúng tôi một tay!”  

Vương Vũ Nam cắn răng thật chặt, lòng đau như cắt!  

Nhưng đúng lúc này, đám người còn lại bắt đầu nhao nhao mắng chửi.  

“Các người ký hay không là chuyện của các người! Đừng có liên luỵ tới chúng tôi!”
 
Chương 489: “Anh Thiết Trụ!”


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Đúng đấy! Con gái hai người chính là đứa sao chổi, đang yên đang lành tự nhiên mò về đây làm gì? Lúc đầu chúng tôi còn có thể kiếm được chút tiền, bây giờ thì sao hả?”  

“Mau đưa nó đi đi, càng xa càng tốt. Cả nhà các người đều đi hết đi, đồ phiền phức!”  

…  

Ít nhất cũng phải có tới một phần ba số người đang lớn tiếng chửi rủa!  

Vương Vũ Nam mím chặt môi, ánh mắt hiện lên vẻ thất vọng tràn trề.  

Vương Thiết Trụ bật cười trào phúng: “Không ký hả? Vậy thì đừng có trách tôi!”  

Hắn ta vừa dứt lời, mấy tên côn đồ kia lại cất bước tiến tới.  

Bố của Vương Vũ Nam gầm lên: “Tao liều mạng với chúng mày!”  

Nói rồi ông ấy xông thẳng tới một tên!  

Thế nhưng lại bị hai tên côn đồ khác đá túi bụi, ngã lăn sang một bên.  

“Bố ơi!”  

Cô ấy đau đớn gào thét.  

Nước mắt mất khống chế tuôn rơi lã chã! Lòng cô giờ đây chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng!  

Hai tên côn đồ kia vươn tay tóm lấy bả vai cô ấy.  

Trái tim cô ấy đều nguội lạnh!  

Thấy vậy, Vương Thiết Trụ lại càng hưng phấn dạt dào.  

Nhưng đúng lúc ấy, một tiếng động cơ xe thét gào inh ỏi bỗng nhiên vang lên!  

Tất cả mọi người đều bị doạ sợ hết hồn, vội vàng đưa mắt nhìn theo.  

Chỉ thấy một chiếc Audi A8 lao thẳng tới bọn họ với tốc độ cực kỳ khủng khiếp!  

Người dân đứng trong sân cũng hoảng loạn tản ra, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ!  

Bọn họ đều tưởng chiếc xe này đã mất kiểm soát!  

“Anh Thiết Trụ mau chạy đi!”  

Đám côn đồ nhao nhao dạt sang bên cạnh, gào lên nhắc nhở Vương Thiết Trụ!  

Hắn ta như chết lặng, mãi mới kịp phản ứng lại, đờ đẫn quay người!  

Đúng lúc trông thấy chiếc xe đang điên cuồng lao tới, hoàn toàn không hề có dấu hiệu chuẩn bị phanh lại!  

Đầu óc của hắn ta tức thì trống rỗng, thậm chí quên cả chạy trốn!  

Hắn ta cứ đứng đực ra đấy, cảm xúc hỗn loạn!  

Hai chân không ngừng run lẩy bẩy!  

Bấy giờ tất cả mới bàng hoàng phát hiện chiếc xe kia đang đâm thẳng về phía hắn ta!  

“Anh Thiết Trụ chạy mau lên!  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi


Kít!  

Giây tiếp theo, một tiếng phanh xe chói tai bỗng nhiên vang vọng!  

Âm thanh chói tai tới mức khiến đầu người ta tê dại!  

Sau đó, chiếc Audi vẽ ra một vệt dài màu đen trên mặt đất!  

Nó đỗ lại ngay trước người hắn ta!  

Chỉ cách hắn ta có vài chục centimet!  

Hự!  

Tiếng hít khí lạnh không ngừng vang lên!  

Tất cả mọi người đều sợ ngây người!  

Vương Thiết Trụ ngơ ngác đứng nhìn, toàn thân run rẩy như đã quên mất mình đang làm gì!  

Một chất lỏng màu vàng nhạt men theo ống quần hắn ta chảy tí tách xuống mặt đất…
 
Chương 490: Đi thay quần chứ còn gì nữa!


Cạch!  

Tiếng mở cửa xe vang lên. Ba người Trương Minh Vũ lần lượt xuống xe.  

Tất cả mọi người lại bị họ làm cho kinh hãi.  

Đây là ai?  

Vương Vũ Nam không nén nổi nước mắt, gào khóc ầm ĩ: “Anh ơi! Hu hu hu”  

Dứt lời, cô ấy chạy ào về phía anh!  

Chui vào lòng anh bật khóc nức nở!  

Thấy thế, anh không khỏi đau lòng, lặng lẽ xoa lưng an ủi cô ấy, muốn cho cô ấy cảm giác ấm áp.  

Hàn Thất Thất khẽ dựa lưng vào cửa xe, hứng thú quan sát Vương Thiết Trụ đang đứng trước mặt.  

Lúc này, đám người kia cũng lần lượt phản ứng lại.  

“Anh Thiết Trụ không sao chứ?”  

“Anh Thiết Trụ thế nào rồi? Có bị thương ở đâu không?”  

“Anh Thiết Trụ… sao anh còn tè ra đây thế?”  

…  

Từng lời hỏi thăm lo lắng vang lên.  

Rốt cuộc Vương Thiết Trụ cũng chậm rãi vùng vẫy ra khỏi nỗi sợ hãi tột độ.  

Ha ha ha!  

Người dân trong thôn đột nhiên cười phá lên.  

Tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía ống quần của hắn ta, thi nhau chỉ trỏ bàn tán ầm ĩ.  

Sắc mặt của hắn ta đã tối sầm lại.  

Một lúc lâu sau, hắn ta mới nổi giận đùng đùng nói: “Các người cứ đợi đấy!”  

Nói rồi hắn ta cắm đầu chạy thật xa.  

Đi thay quần chứ còn gì nữa!  

Trương Minh Vũ khẽ nhíu mày, chậm rãi quan sát xung quanh.  

Đám côn đồ vẫn tỏ ra cực kỳ phách lối, vẻ mặt vô cùng ngạo nghễ.  

Đúng lúc này, bố mẹ của Vương Vũ Nam lo lắng chạy tới.  

“Này cậu, cậu là ông chủ của Vũ Nam nhà chúng tôi phải không?”, mẹ của cô ấy khách sáo dò hỏi.  

Dù sao trông giá trị của chiếc xe anh đi không hề nhỏ.  

Anh bật cười gật đầu đáp: “Đúng vậy thưa dì”.  

Nghe thấy thế, bà ấy vội vàng cúi thấp đầu xuống, tuyệt vọng cầu xin: “Vô cùng xin lỗi cậu. Sợ là chúng tôi không thể hợp tác với cậu được đâu”.  

“Nếu hợp tác với cậu… chúng tôi sẽ không còn đường sống nữa…”  

Bố của Vương Vũ Nam cũng cảm thán: “Chắc chắn Vương Thiết Trụ sẽ không buông tha cho con gái chúng tôi. Chúng tôi chỉ xin cậu hãy đưa con bé về thành phố”.  

“Chúng tôi sẽ… ký vào hợp đồng này”.  

Sau khi nói xong, trông ông ấy như già đi rất nhiều.  

Trong lòng Trương Minh Vũ chợt xuất hiện cảm giác vô cùng khó chịu.  

Cứ như người đang phải chịu ấm ức… là bố mẹ của chính anh vậy.  

“Dựa vào đâu hả? Các ông ký phần các ông đi! Chúng tôi không ký đâu!”  

“Đúng rồi! Chuyện này liên quan quái gì đến chúng tôi? Không phải đều tại cô con gái quý hóa nhà ông gây hoạ à?”  

“Mọi người bớt nói thôi, Vũ Nam làm vậy cũng là vì muốn tốt cho chúng ta!”  

“Đúng vậy, lúc bàn chuyện hợp tác các người vui mừng rối rít, bây giờ lại trở mặt trách móc người ta!”
 
Chương 491: “Tưởng bọn tao không biết đọc chữ à?”


Tiếng xì xào bàn tán dần nổi lên.  

Vẻ mặt của bố mẹ Vương Vũ Nam lại trở nên tuyệt vọng.  

Thế nhưng… họ không biết nên nói gì cho phải!  

Trương Minh Vũ ung dung nhìn lướt qua đám người.  

Ngay khi anh đang suy nghĩ cách giải quyết thì Trần Thắng Nam bỗng lên tiếng dò hỏi: “Đám côn đồ này có sức uy hiếp không?”  

Anh lập tức sững sờ.  

Sau một hồi trầm ngâm, anh mới lắc đầu đáp: “Sức uy hiếp của bọn họ không lớn lắm đâu”.  

Trần Thắng Nam khẽ cười nói: “Giao cho tôi đi”.  

Dứt lời, cô ta bước lên một bước.  

Trong mắt anh lộ ra vẻ kinh ngạc. Anh đành im lặng chờ đợi.  

Trần Thắng Nam nhanh chóng cao giọng hô lên: “Mọi người đừng sốt ruột. Bây giờ chúng ta chia ra đi”.  

“Ai đồng ý ký hợp đồng đứng sang bên trái”.  

“Không đồng ý thì đứng sang bên phải”.  

Bà ta vừa dứt lời, tất cả đều ngơ ngác nhìn nhau, chậm chạp không dám động đậy.  

Mãi lâu sau mới có một ông cụ lớn tuổi chống gậy mở lời: “Hầy, cô bé Vũ Nam này cũng chỉ muốn giúp đỡ chúng ta thôi. Chúng ta phải giúp chứ!”  

Nói rồi ông cụ đi thẳng tới phía bên trái.  

Dù sao thì hiện giờ cũng chỉ còn cách ký hợp đồng thành công thì Vương Vũ Nam mới được giải thoát.  

Một gã đàn ông cao to lực lưỡng đứng bật dậy, cất cao giọng nói: “Không sai! Dù có không ký thì chúng ta cũng chẳng kiếm được tiền. Giá cả đều bị Vương Thiết Trụ bắt chẹt hết cỡ rồi! Ký thì đã sao?”  

Nói rồi gã ta lặng lẽ đứng ra sau lưng ông cụ kia.  

Có người dẫn đầu tỏ thái độ, những người khác cũng lục tục di chuyển.  

Chỉ trong nháy mắt đã có hai phần ba số người trong thôn đứng ở sau lưng ông cụ, đồng ý ký hợp đồng!  

“Đúng là già cả nên hồ đồ rồi! Vương Vũ Nam tự gây hoạ sao lại bắt chúng ta chịu thay? Nếu ký hợp đồng chúng ta sẽ phải bồi thường nhiều hơn đấy!”  

“Tưởng bọn tao không biết đọc chữ à?”  

Một người đàn bà trung niên đứng dậy, hai tay chống nạnh chanh chua nói.  

Sau đó, bà ta hùng hổ đi sang bên phải.  

“Đúng vậy! Cho dù có lòng muốn giúp chúng ta thì sao? Không có năng lực còn mạnh mồm chém gió! Hại chúng ta cũng phải chịu khổ theo! Tôi không ký đâu!”  

“Chết hay không chẳng liên quan gì tới tôi cả!”  

Lại có thêm một người phụ nữ lựa chọn đứng ở bên phải, giận dữ lầm bầm.  

Trong số họ còn có một người đàn ông vốn đang định đi sang bên trái lại bị vợ véo tai kéo về phía bên phải!  

Đám người nhanh chóng chia thành hai phe.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng nở nụ cười.  

Anh đã biết mục đích của Trần Thắng Nam, ánh mắt anh xẹt qua tia tán thưởng.  

Cả nhà Vương Vũ Nam nhìn những người đứng ở bên trái với ánh mắt biết ơn, không ngừng nói lời cảm kích.  

Với tình hình hiện giờ.  

Chịu giúp là tình cảm, không giúp là quyền lợi. Bọn họ không có tư cách yêu cầu ai làm gì cho mình.
 
Chương 492: “Bắt lại cho tao!”


Thế nhưng bọn họ chưa kịp nghĩ ngợi gì đã nghe thấy một tràng tiếng bước chân dồn dập truyền đến.  

Đám người giật mình quay đầu lại, trông thấy Vương Thiết Trụ đang hùng hổ xông tới!  

Trương Minh Vũ khẽ mỉm cười, yên lặng chờ đợi.  

Còn Hàn Thất Thất thì chẳng buồn nhìn lấy một cái.  

Vương Thiết Trụ nhanh chóng bước tới trước mặt mọi người.  

Hắn ta nắm chặt tay thành nắm đấm, sắc mặt âm trầm, trong mắt tràn đầy hung ác!  

“Vừa rồi… người lái xe là cô phải không?”, hắn ta nheo mắt lại, giận dữ chất vấn Hàn Thất Thất!  

Cô ta lười biếng nâng mí mắt lên, khinh thường đáp: “Anh mù à? Không có mắt nhìn hả?”  

“Cô…”  

Lửa giận trong lòng Vương Thiết Trụ lập tức trào dâng.  

Đám người xung quanh cũng đồng loạt sợ ngây người!  

Bị điên hay sao mà dám ăn nói với hắn ta như vậy?  

Một tên côn đồ bước lên hai bước, vẻ mặt hèn mọn nói: “Anh Thiết Trụ, trông cô ta còn xinh hơn con nhóc Vương Vũ Nam kia!”  

“Cô ta dám cả gan chống đối anh, hay là anh giúp cô ta nhớ lại một vài chuyện khi còn bé đi?”  

Gương mặt gã ta vô cùng dâm dê đê tiện!  

Vương Thiết Trụ sửng sốt.  

Bấy giờ hắn ta mới chú ý tới vẻ ngoài xinh đẹp của Hàn Thất Thất, ánh mắt lập tức hiện lên vẻ thèm thuồng!  

Thế nhưng ngay sau đó, một bóng người màu đen chợt xẹt qua!  

“Á!”  

Tiếng gào thét đau đớn vang vọng tận trời!  

Gã côn đồ vừa mới nói lời trêu ghẹo lập tức bụm mặt ngã lăn ra đất, gào thét ầm ĩ!  

Một chiếc chìa khoá xe Audi rơi xuống vị trí ngay bên cạnh gã ta!  

Gã ta mở tay ra xem, bàn tay đã be bét máu!  

Hự!  

Tiếng hít khí lạnh lại vang lên lần nữa!  

Giọng nói lạnh như băng của Hàn Thất Thất vang lên: “Chọc mù mắt chó anh chưa? Một lũ rác rưởi cũng dám có ý đồ xấu xa với tôi hả?”  

Tính nết ngang ngược hiện rõ!  

Trương Minh Vũ không khỏi co quắp khoé miệng.  

Cô ta… đang chuẩn bị lộ nguyên hình à?  

Thế nhưng Vương Thiết Trụ lại nở nụ cười hưng phấn.  

Hai mắt hắn ta sáng rực lên!

“Cứng đấy, tôi thích!”  

Vương Thiết Trụ thè lưỡi liếm môi, ánh mắt lộ liễu đánh giá dáng người nóng bỏng của Hàn Thất Thất.  

Cô ta tỏ vẻ ghê tởm, lạnh lùng quát: “Còn dám nhìn nữa à?”  

Vương Triết Trụ điên cuồng cười lớn: “Không chỉ nhìn đâu, tôi còn muốn sờ cơ!”  

Nói rồi hắn ta giơ tay chỉ huy, nghiêm giọng ra lệnh: “Bắt lại cho tao!”  

Hắn ta vừa dứt lời, mấy gã côn đồ bên cạnh tức thì lao tới bao vây Hàn Thất Thất!  

Vẻ mặt cô ta tràn đầy lạnh lùng, hung hăng giậm chân đi ra sau lưng Trương Minh Vũ!  

Khí thế hiên ngang, ung dung khoanh tay trước ngực.
 
Chương 493: Cơ hội tốt đến rồi!


Ánh mắt sắt bén!  

Tất cả đều ngơ ngác.  

Hết rồi à?  

Đến cả Trương Minh Vũ cũng không hiểu cô ta định làm gì.  

Anh cứ tưởng cô ta định thể hiện kỹ năng siêu cấp gì đó chứ!  

Khí thế hùng hồn như vậy mà lại chui ra sau lưng anh trốn?  

Trong mắt Vương Vũ Nam lại lộ ra vẻ lo lắng.  

Trần Thắng Nam lại tỏ vẻ hiếu kỳ, lặng lẽ quan sát.  

Mười gã côn đồ nhanh chóng lao thẳng tới chỗ Trương Minh Vũ đang đứng.  

Những người đứng ở phe bên trái bắt đầu lo lắng, ánh mắt day dứt không đành lòng.  

Còn người ở bên phải thì nhao nhao cười lạnh.  

Bọn họ không tin nhiều người như vậy lại không thể đánh chết được anh.  

Đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết!  

Anh cau mày, trong lòng cũng thầm lo sợ.  

Anh hoảng hốt liếc nhìn xung quanh, chẳng thấy bóng dáng của Long Tam đâu.  

Anh… có làm được không?  

Thế nhưng anh không có thời gian suy nghĩ, bởi một gã côn đồ đã tới gần!  

Anh nhíu mày, dứt khoát tung đấm!  

Vào chính giữa mặt đối phương!  

“Á!”  

Gã côn đồ đau đớn gào ầm lên, cả người ngã nhào ra sau.  

“Hay lắm! Vẫn còn mười ba tên nữa!”  

Hàn Thất Thất đứng đằng sau reo hò hoan hô, trông bộ dạng rất hưng phấn!  

Mười ba tên nữa?  

Anh trợn tròn mắt, tinh thần bắt đầu hoảng loạn!  

“Xông lên!”  

Bỗng một tiếng quát giận dữ vang lên!  

Lòng anh chợt trầm xuống.  

Anh quay đầu lại phát hiện mười ba gã côn đồ kia đang đồng loạt lao tới bao vây mình!  

Không phải lên từng tên một à?  

Trương Minh Vũ hoảng hồn.  

Đấu với nhiều người như vậy, anh thực sự không có năng lực đánh trả!  

Chuyện tới nước này, anh cũng không còn tâm tư giữ gìn phong độ gì nữa!  

Anh không chút do dự dịch người sang bên cạnh chạy vọt tới chiếc Prado đang đỗ gần đó!  

Anh không giỏi đánh đấm, chỉ có thể tìm cơ hội đấu với từng tên.  

Cảm đám côn đồ cũng lập tức đuổi theo.  

Khí thế hùng hổ doạ người!  

Vương Thiết Trụ nhếch mép cười lạnh, khoanh tay khinh bỉ đứng nhìn.  

Trương Minh Vũ không thèm để ý tới hắn ta.  

Bắt đầu chạy len lỏi qua mấy chiếc Prado!  

Đám côn đồ chia thành nhiều đường đuổi bắt, muốn vây kín anh!  

Cơ hội tốt đến rồi! 
 
Chương 494: Cả hai bên đều bị vây kín!


Trong mắt anh đột nhiên loé sáng.  

Anh quan sát bốn phía, phát hiện bên cạnh chiếc xe đầu tiên chỉ có một gã cô đồ đang lượn lờ!  

Chọn mày đi!  

Anh khẽ cười một tiếng, lao vọt về phía gã ta!  

Lại tung ra một đấm trời giáng!  

Bốp!  

Gã côn đồ ăn trọn cả cú đấm ấy, hoàn toàn không ngờ tới anh lại dám đánh trả mình!  

“Giỏi lắm! Còn mười hai tên!”  

Hàn Thất Thất lại hưng phấn reo lên!  

Trương Minh Vũ quay đầu lại, bàng hoàng trông thấy năm tên đang đổ ập tới!  

Bên kia cũng có năm tên!  

Vậy thì chắc chắn ở giữa đống xe kia còn hai tên nữa!  

Anh nhún chân xuống, dùng sức nhảy bật lên nóc một chiếc Prado!  

Hai chân nhanh chóng di chuyển tới nóc xe khác!  

Ở giữa có một gã côn đồ đang tách đội hình một mình tiến lên!  

Anh nở nụ cười lạnh lẽo!  

Anh nhún người nhảy lên, đá một cái khiến tên kia va vào thân xe!  

Cửa xe bị va đập lún vào một khoảng lớn!  

“Mười một tên nữa!”, giọng nói phấn khích của Hàn Thất Thất lại vang lên!  

Trương Minh Vũ ngẩng đầu, nhìn xuyên qua cửa sổ xe, phát hiện ở phía đối diện vẫn còn một tên liền vọt thẳng tới!  

Anh vừa tiến đến đã bị một gã côn đồ tung đấm tấn công!  

“Chết đi!”  

Trong giọng nói khàn đục mang theo lửa giận ngút trời!  

Thế nhưng trong mắt anh, động tác của gã ta thực sự quá chậm!  

Bước chân anh linh hoạt, dễ dàng tránh thoát cú đấm này, cơ thể cũng dời ra sau lưng tên côn đồ kia.  

Anh giơ tay lên đập thật mạnh vào đầu gã ta!  

Cộp!  

Tiếng va đập trầm đục vang lên, cả người gã côn đồ lung lay đổ xuống.  

Thế nhưng trên tay anh cũng truyền tới cơn đau nhói!  

Hự!  

Anh hít một hơi thật sâu, tức tốc khởi động khớp tay!  

Quả đầu này cứng như đá vậy!  

Hàn Thất Thất điên cuồng hò hét: “Cố lên cố lên! Còn mười tên nữa!”  

Anh vốn chẳng có tâm trạng để ý tới cô ta, vừa ngẩng đầu lên đã thấy mười tên còn lại đang tăng tốc lao tới chỗ mình!  

Cả hai bên đều bị vây kín!  

Anh cắn chặt răng, hai chân đạp vào cửa xe hai bên nhảy vọt lên nóc xe!  

Chỉ sau vài bước chân của anh, nóc xe đã bị lún lỗ chỗ!  

“Chúng mày mau bắt người lại đi! Xe của tao đấy!”, Vương Thiết Trụ sợ hãi gào ầm lên!  

Trương Minh Vũ đứng sừng sững trên nóc xe, cẩn thận quan sát đánh giá xung quanh.  

Mười người còn lại đã bao vây chiếc xe kín kẽ không còn một chỗ hở!
 
Chương 495: Không có đạo đức của người học võ!


Con xe này khá bự nên bọn họ không với tới người đứng ở trên nóc xe!  

Có vài cánh tay vươn lên, anh cũng không thèm khách sáo đạp mạnh xuống!  

“Á!”  

Tiếng kêu gào đau đớn vang lên liên tiếp.  

Trương Minh Vũ ngẩng phắt đầu dậy, giật mình phát hiện có một tên đã thành công bò lên nóc xe!  

Đang điên cuồng lao về phía mình!  

Đến đúng lúc lắm!  

Anh cong môi nở nụ cười, sải bước vọt tới!  

Trước ánh mắt hoảng sợ của gã ta, anh hung hăng đá thật mạnh vào vị trí chính giữa hai đùi của gã ta!  

Uỳnh!  

Giây giúp bị đá trúng, trong đầu tên côn đồ như có tiếng sét đánh ngang!  

Tròng mắt trợn trừng như sắp lồi ra ngoài!  

Hự!  

Tiếng hít khí lạnh dồn dập lại vang lên!  

Toàn bộ đàn ông đang có mặt ở đây đều sợ run người!  

Vô thức kẹp chặt hai chân!  

Anh lại nhanh chân đá vào bụng gã côn đồ kia!  

Khiến gã nặng nề ngã xuống!  

Sau lần này, ánh mắt của mọi người nhìn anh đã khác hẳn.  

Anh mỉm cười lạnh lùng.  

Chỉ cần có thể thắng thì dùng thủ đoạn gì chả được?  

“Giỏi quá đi! Còn lại chín tên!”, Hàn Thất Thất hưng phấn gào ầm lên!  

Kích động khoa chân múa tay không ngừng!  

Nội tâm Trương Minh Vũ cũng dần bình tĩnh lại.  

Chỉ cần không bị đánh hội đồng, cho dù phải đối mặt cùng lúc hai người, anh cũng không sợ!  

Chín tên còn lại đưa mắt nhìn nhau, ai cũng kiêng dè không dám xông lên!  

Vương Thiết Trụ nổi giận đùng đùng quát lớn: “Mau lên đi! Đánh chết nó đi!”  

Nụ cười trên mặt anh lập tức cứng đờ!  

Anh khiếp sợ nhìn thấy đám côn đồ còn lại nhao nhao giơ vũ khí trong tay, đủ các loại gậy gộc kể cả gậy bóng chày!  

Mẹ nó!  

Không có đạo đức của người học võ!  

Anh trợn tròn hai mắt, trong lòng hoảng loạn không biết nên làm thế nào!  

Chợt anh phát hiện ra một cửa trời trên nóc xe khi cúi đầu xuống!  

Anh nghiến răng, dùng sức nhảy vọt lên!  

Khi anh đang lơ lửng giữa không trung, đám côn đồ đã đồng loạt ném vũ khí tới!  

Anh dồn toàn bộ sức lực vào hai chân, giẫm mạnh một cái!  

Choang!  

Tiếng đổ vỡ thanh thuý vang lên, cửa kính bị anh đạp vỡ rơi vào trong xe!  

Cả người anh cũng lọt thỏm ở trong đó!  

Vừa hay né được đống vũ khí bị đám côn đồ ném lên kia!  

Anh cứ tưởng mình đã tránh được một kiếp, thế nhưng khi tiếp xúc với ghế xe thì toàn thân lập tức cứng đờ! 
 
Chương 496: Cửa xe còn lại cũng đã bị mở ra!


Đau…

Trương Minh Vũ lập tức trợn trừng mắt, không kìm được xuýt xoa một tiếng!  

Cảm giác đau đớn bén nhọn từ dưới người truyền đến!  

Trong đầu vô thức hiện lên một giai điệu gây nghiện.  

Nhìn từng đoá hoa… nở khắp núi!  

Loại cảm giác này…  

Sự xót xa tột cùng này…  

Cảm giác như mình đã chịu đựng đến cực hạn!  

Anh cố nén cơn đau như sắp xé rách cơ thể, tức tốc di chuyển sang bên cạnh.  

Đến khi cúi đầu lại, anh mới giật mình phát hiện… mình vừa ngồi lên phanh tay!  

Mẹ nó!  

Anh thầm mắng một tiếng, vô thức kẹp chặt hai chân lại.  

Thế nhưng anh chưa có thời gian nghĩ ngợi gì, mấy gã côn đồ đã lao vọt tới bên cạnh cửa xe.  

Vẻ mặt hằm hằm lôi kéo cửa xe.  

Anh lập tức căng cứng cả người.  

Sắp bị bắt rồi sao?  

Thế nhưng anh nhanh chóng phát hiện bọn chúng có ra sức kéo cũng không mở được cửa xe!  

Cửa xe bị khoá rồi?  

Anh sung sướng cười phá lên, ung dung dựa lưng vào ghế lái phụ.  

“Chúng mày giỏi thì vào đây đi!”, anh nhướng mày khiêu khích, vẻ mặt tràn ngập châm chọc.  

Đám côn đồ cũng trở nên luống cuống.  

Mọi người xung quanh đang quan sát đều kinh hãi tới mức trợn mắt há hốc mồm.  

Ngay khi Trương Minh Vũ đang đắc chí cười to thì Vương Thiết Trụ đột nhiên xông tới.  

Anh ta giơ tay ấn nhẹ một cái.  

Hai tiếng “cạch” lần lượt vang lên.  

Bọn côn đồ khẽ kéo một cái, cửa xe lập tức mở ra…  

Anh giật nảy mình, sao lại quên béng mất cái chìa khoá xe cơ chứ?  

Đối phương đã đánh tới, anh tức tốc đứng bật dậy, dùng sức đạp lên cửa xe.  

Mấy tên côn đồ đứng sau cánh cửa đó bị đẩy ngã, thế nhưng những tên khác cũng đồng thời lao đến!  

Cửa xe còn lại cũng đã bị mở ra!  

Anh hốt hoảng chui ra khỏi cửa trời, trèo lên nóc xe!  

Sải bước nhảy qua đầu đám người đang bao vây phía dưới, đáp xuống một cái nóc xe khác.  

Khoé miệng Vương Thiết Trụ co giật điên cuồng!  

Xe của hắn ta!  

Đám côn đồ nhao nhao bò dậy, tiếp tục xông tới bao vây anh!  

Anh thì tung tăng nhảy nhót trên nóc xe, lặng lẽ tìm kiếm cơ hội!  

Đám côn đồ nhanh chóng bị phân tán!  

Anh nhắm chuẩn tên đứng ngoài cùng bên phải, nhảy thẳng xuống đè ép gã ta vào thân xe!  

Một đấm được tung ra!  

Gã côn đồ nghoẹo cổ sang một bên, ngã lăn ra đất!  

Hàn Thất Thất hưng phấn reo hò: “Yeah! Nát đầu rồi! Còn tám tên nữa thôi!” 
 
Chương 497: Bọn họ đã bị doạ sợ!


Trương Minh Vũ quay đầu lại, nhìn thấy hai gã côn đồ đang tung đấm vọt tới!  

Phải liều mạng thôi!  

Anh cắn chặt răng hạ quyết tâm.  

Huấn luyện lâu như vậy cũng nên phát huy chút tác dụng rồi!  

Anh đột nhiên dồn sức xuống hai chân, nhảy vọt về phía kẻ thù.  

Hai gã côn đồ kia lập tức sợ ngây người.  

Thế nhưng chúng vẫn nhằm vào mặt anh mà tung nắm đấm!  

Anh nheo mắt lại, lắc mình tránh thoát nắm đấm đầu tiên!  

Anh không kịp nghỉ ngơi đã phải nhanh chân xông tới chỗ người thứ hai!  

Một đấm được tung ra!  

Bốp!  

Gã côn đồ đổ rạp xuống đất!  

Anh vội vàng xoay người, lại tránh thoát thêm một đòn của gã lưu manh còn lại, tóm lấy đầu gã ta đập thật mạnh vào cửa xe!  

Uỳnh!  

Cơ thể gã ta lập tức trở nên mềm oặt đổ rầm xuống!  

“Quá hay! Còn sáu tên!”, Hàn Thất Thất vẫn không ngừng hò hét.  

Tiếng bước chân lại vang lên bên tai.  

Anh quay lại quan sát, trông thấy đằng sau lại có hai tên đang lao tới!  

Mẹ nó!  

Anh nghiến răng ken két, lặp lại chiêu cũ!  

Tiếng vang trầm đục vang lên, hai tên kia lần lượt lăn lộn dưới đất!  

“Trương Minh Vũ anh giỏi quá! Tôi muốn sinh con cho anh rồi đấy! Còn bốn tên nữa thôi!”  

Hàn Thất Thất đã trở nên quá khích!  

Nghe thấy thế, khoé miệng anh mất kiểm soát khẽ co rút.  

Trong mắt Vương Vũ Nam và Trần Thắng Nam cũng tràn đầy kích động!  

Bọn họ không ngờ tới anh lại lợi hại tới vậy!  

Anh cũng không dám chậm trễ, lại lượn thêm hai vòng quanh xe, tiếp tục giải quyết được hai gã côn đồ nữa!  

Hiện giờ chỉ còn lại hai gã còn đứng vững!  

Anh nhếch miệng cười một tiếng, cảm xúc trở nên kích động!  

Thời gian huấn luyện dài như vậy cũng không uổng phí!  

Anh đứng thẳng dậy, sải bước tiến lên!  

Tự tin ngút trời!  

Hai gã côn đồ còn lại ngơ ngác nhìn nhau, vô thức lùi lại.  

Bọn họ đã bị doạ sợ!  

Anh bước nhanh lên phía trước, hai mắt sáng rực lên!  

Trận đánh này đã giúp anh có được sự tự tin!  

Một trong hai tên cắn chặt răng, nổi giận gào thét cắm đầu lao tới!  

Thế nhưng đối với anh, tốc độ của đối phương chậm như rùa!  

Anh nhẹ nhàng tránh thoát đòn tấn công này chỉ với vài bước chân đơn giản!  

Đồng thời anh cũng tung đấm chào hỏi đối phương!  

Bốp!  

Tiếng va đập nặng nề vang lên, gã côn đồ đau đớn lăn lộn trên mặt đất.  

Hàn Thất Thất đã hét đến khàn tiếng nhưng vẫn không ngừng hò reo: “Còn một tên nữa!” 
 
Chương 498: Là đàn ông thì đến đi chứ?”


Ừng ực!  

Gã côn đồ duy nhất còn sót lại gian nan nuốt nước bọt, sợ hãi lùi ra sau!  

Trong mắt gã ta, Trương Minh Vũ chẳng khác nào ma quỷ!  

Ngay khi gã ta đang không biết nên làm thế nào cho phải thì anh đã xông lên tấn công!  

Gã ta giật nảy mình, chỉ kịp nhìn thấy một nắm đấm đang không ngừng phóng đại ngay trước mắt!  

Uỳnh!  

Cảm giác đau đớn ập tới. Gã côn đồ nặng nề ngã xuống, ôm đầu khóc rống lên!  

Trương Minh Vũ ung dung phủi bụi trên tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua đám người.  

Hiện giờ trong lòng anh đang dậy sóng!  

Không ngờ chuyện mà anh chưa từng dám mơ tưởng lại… trở thành sự thật!  

“Woa, anh giỏi quá đi mất!”  

Giọng nói kích động của Hàn Thất Thất lại vang lên!  

Anh quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy cô ta đang nhảy chân sáo chạy tới!  

Cả Vương Vũ Nam và Trần Thắng Nam đều bị hành động của cô ta doạ cho trợn tròn mắt!  

Những người đứng bên trái đồng loạt hưng phấn hẳn lên, ai cũng nắm chặt tay lại!  

Nếu không vì Vương Thiết Trụ vẫn còn ở đây, bọn họ đã sung sướng hô lên rồi!  

Đám người đứng bên phải thì đứng chết lặng. Vẻ tươi cười trên mặt mấy mụ đàn bà chanh chua kia cũng dần sa sầm.  

Mặt ai nấy đều trở nên mờ mịt!  

Bao nhiêu người như vậy… vẫn không đánh lại nổi một người sao?  

Vương Thiết Trụ cũng bị làm cho choáng váng, đờ đẫn đứng chết dí tại chỗ, tay vẫn nắm chặt chìa khoá Prado!  

Có chết hắn ta cũng không thể nào… nghĩ tới kết quả này!  

Trương Minh Vũ nở nụ cười châm chóc: “Anh có muốn thử không?”  

Hắn ta lập tức sợ run người!  

Hàn Thất Thất cũng đắc ý nói: “Không phải anh lợi hại lắm sao? Còn muốn sờ tôi cơ mà? Tới đi!”  

“Tôi đứng đây chờ này! Là đàn ông thì đến đi chứ?”  

Nói rồi cô ta còn cố tình ưỡn ngực khoe ra đường cong cơ thể mê người!  

Khoé miệng Trương Minh Vũ không ngừng co quắp.  

Thật đúng là…  

Sắc mặt Vương Thiết Trụ tối sầm lại, lạnh giọng nói: “Tôi thừa nhận anh rất mạnh! Nhưng thế thì đã sao?”  

“Đám người kia vẫn phải ký hợp đồng cho tôi thôi!”  

“Anh tưởng đánh thắng được tôi là có thể ký được hợp đồng rồi à? Anh thử hỏi bọn họ xem có ai dám không?”  

Giọng điệu của hắn ta vô cùng kiêu căng ngạo mạn!  

Những người lựa chọn phe bên phải lại nở nụ cười giễu cợt.  

Đây mới là Vương Thiết Trụ mà bọn họ biết.  

Vương Vũ Nam và những người đứng sau lưng cô ấy bắt đầu thấy lo sợ.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười, bình thản hỏi: “Anh làm vậy là… đang đe doạ sao?”  

Hắn ta ngạo nghễ hếch mặt lên trời, đắc ý nói: “Đúng là đe doạ đấy, sao hả? Cậu tôi là người của Sở Tư pháp…”  

Thế nhưng hắn ta chưa kịp nói hết câu thì anh đã cất bước đi tới!  

Hắn ta không khỏi kinh ngạc, hoảng loạn chất vấn: “Anh… anh định làm gì? Anh có tin tôi gọi cậu tôi tới đây luôn không?”
 
Chương 499: Lần này cô ta đã đưa ra lựa chọn đúng đắn!


Anh không thèm e sợ, cười phá lên: “Thế chúng ta hãy xem thử xem cậu anh đến trước hay là tôi đánh chết anh trước!”  

Dứt lời, anh sải bước lao vọt về phía hắn ta!

Vương Thiết Trụ lập tức hoảng hốt gào lên: “Anh… anh đừng có tới đây! Đứng lại đi! Đứng lại!”  

Thế nhưng Trương Minh Vũ không thèm ngó ngàng gì tới lời hắn ta nói, tàn nhẫn đá một cú thật mạnh vào giữa bụng hắn ta!  

Cả người hắn ta mất cân bằng lảo đảo ngã xuống, cái mông đập mạnh xuống đất!  

Anh nhìn xuống hắn ta, lạnh giọng nói: “Đời này tôi ghét nhất là những kẻ có chút quyền hạn cậy thế đè đầu cưỡi cổ người dân như anh!”  

“Anh có thể gọi cậu anh tới, hôm nay chúng ta sẽ đến toà án xét xử rõ ràng!”  

“Anh làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy, để xem cậu anh có dám bao che cho không!”  

“Ức hiếp người dân không hiểu pháp luật hả?”  

“Có ông đây hiểu luật!”  

Câu nói cuối cùng của anh tràn đầy khí thế!  

“Hay lắm!”  

Bố Vương Vũ Nam kích động gào ầm lên!  

Ông ấy điên cuồng vỗ tay hoan hô!  

Toàn bộ người đứng ở phe bên trái đều bị kích động.  

Ánh mắt sáng rực rưng rưng nước mắt!  

Câu nói của Trương Minh Vũ đã chạm tới nỗi niềm tận đáy lòng của họ!  

Bọn họ cũng đã chán ghét cuộc sống bị đày đoạ như nô lệ này từ lâu!  

Thế nhưng nhà Vương Thiết Trụ có tiền có quyền, bọn họ thực sự không đắc tội nổi!  

Muốn kiện ra toà cũng chẳng biết làm cách nào! Tiền cũng chẳng đủ để theo kiện!  

Lỡ như thất bại, cuộc đời này của bọn họ sẽ không còn gì để cứu vãn!  

Đến cả một vài người đứng bên phải cũng bắt đầu dao động, thế nhưng lại bị mấy mụ đàn bà đứng trước trừng mắt cảnh cáo.  

Trần Thắng Nam đứng một bên quan sát, hai mắt toả sáng!  

Lần này cô ta đã đưa ra lựa chọn đúng đắn!  

Vương Thiết Trụ ngẩn người, trong mắt tràn đầy kinh hãi!  

Hắn ta hoành hành bá đạo đã quen, trước giờ chưa từng có ai dám chống đối lại hắn ta!  

Hắn ta vốn chẳng hiểu biết gì về pháp luật và kiện cáo!  

Trong suy nghĩ của hắn ta, tất cả đều có thể giải quyết nhờ sức mạnh!  

Thế nhưng nghe Trương Minh Vũ nói như vậy, hắn ta không khỏi luống cuống…  

Một lúc lâu sau, hắn ta mới giận dữ quát: “Cho dù không gọi cậu tôi tới thì anh có biết chúng tôi cung cấp thực phẩm cho ai không hả?”  

“Là cho các trung tâm thương mại lớn của Hoa Châu!”  

“Anh dám cả gan cướp đoạt nguồn hàng của người ta, không sợ bị trả thù à?”  

Trương Minh Vũ nhướng mày, khinh thường cười hỏi: “Anh cung cấp cho ai liên quan quái gì đến tôi?”  

Hắn ta đột nhiên đứng bật dậy, lớn tiếng gào: “Đối tác của tôi là nhà họ Dịch của Hoa Châu đấy!”  

“Anh dám tranh giành với nhà họ Dịch không?”  

Nghe thấy thế, anh không khỏi sững sờ.  

Nhà họ Dịch…  

Lúc này anh mới giật mình hiểu ra. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom