Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 400: "Được đấy, anh nhanh thật đó"


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trương Minh Vũ cũng như vừa đi đánh trận, cả người mất hết sức lực.  

Hàn Thất Thất cười nói: "Được đấy, anh nhanh thật đó".  

Trương Minh Vũ cười đắc ý: "Đương nhiên, cô mà gặp nạn tôi sẽ là người đầu tiên lao ra".  

Hàn Thất Thất tức giận liếc mắt nói: "Bớt bớt đi! Anh tưởng tôi không biết vụ anh cần thiết kế gấp à?"  

Trương Minh Vũ lập tức lúng túng.  

"Biết nhưng cần gì phải nói toẹt ra vậy, chả hiểu chuyện gì cả", Trương Minh Vũ lẩm bẩm.  

Hàn Thất Thất trốn ra được, tâm trạng cũng tốt nên chẳng nói gì nhiều.  

Chiếc xe nhanh chóng đỗ lại.  

Sau khi xuống xe, Trương Minh Vũ nhìn quanh một vòng.  

Nơi đây là một con phố buôn bán, xung quanh có rất nhiều cửa hàng.  

Bên ngoài mọi người đi tới đi lui, tấp nập vô cùng.  

Trước mặt trương Minh Vũ có một tòa nhà.  

Đây rõ ràng là tòa nhà Trương Minh Vũ đã mua.  

Nhìn đi nhìn lại, anh vẫn cảm thấy rất hài lòng.  

Hai người đi thẳng vào trong khách sạn, bên trong chỉ có mấy công nhân đang bận rộn, không ai để ý đến bọn họ.  

Trương Minh Vũ gọi điện thoại cho Vương Vũ Nam.  

Sau khi cúp máy, anh cười nói: "Việc sau đây giao cho cô đấy, cô Hàn!"  

Hàn Thất Thất kiêu ngạo nói: "Yên tâm, chuyện nhỏ như con thỏ".  

Trương Minh Vũ hứng khởi nói "Kết cấu của khách sạn trước có sẵn rồi nên phương án thiết kế cũng có hạn, lần này cô cứ thoải mái thể hiện tài năng".  

Anh rất mong đợi không biết kết quả cuối cùng sẽ thế nào!  

Hàn Thất Thất ra dấu oke, hai người bắt đầu đi loanh quanh nơi này.  

Hàn Thất Thất nhanh chóng có một cái nhìn đại khái về kết cấu của khách sạn.  

Sau khi quay lại đại sảnh, đúng lúc Vương Vũ Nam đi vào.  

Trương Minh Vũ toét miệng cười nói: "Nào tôi giới thiệu một chút..."  

Nhưng chưa nói xong, Hàn Thất Thất đã kinh ngạc lên tiếng: "Vũ Nam? Sao cậu lại ở đây?"  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Vương Vũ Nam cũng sững sờ một lúc, không dám tin nên hỏi: "Cậu là... Thất Thất? Cậu..."  

Dù sao chuyển biến hai ngày nay của Thất Thất thực sự quá lớn.  

Trương Minh Vũ kinh ngạc hỏi: "Hai người... quen nhau à?"  

Hàn Thất Thất kiêu ngạo nói: "Đương nhiên rồi, chúng tôi là bạn học, thế sao hai người quen nhau vậy"  

Bạn học?  

Trương Minh Vũ ngẩn người, một lúc sau mới phản ứng lại.  

Cũng đúng, họ đều đang đi học...  

Chỉ là Vương Vũ Nam tự mình đi thực tập thôi.  

Vương Vũ Nam cười nói: "Bây giờ tớ làm thuê cho anh Trương Minh Vũ, tớ vừa vào làm xong".  

Hàn Thất Thất kinh ngạc.  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 401: Sau đó là vấn đề bản vẽ thôi


Vương Vũ Nam khiêm tốn nói: "Tớ cũng chỉ giỏi lý thuyết thôi chứ không lợi hại đến thế đâu".  

Trương Minh Vũ mỉm cười nói: "Được rồi, nếu hai người đã quen nhau thì tôi cũng không cần nói nhiều nữa".  

"Công trình lần này chủ yếu cho Vương Vũ Nam phụ trách, Thất Thất thiết kế, hai người nói chuyện với nhau đi".  

Hàn Thất Thất sảng khoái nói: "Không thành vấn đề!"  

Hai người quen nhau, Trương Minh Vũ cũng đỡ được nhiều chuyện.  

Hai người nhanh chóng đi vòng quanh khách sạn.  

Hàn Thất Thất nghiêm túc nói.  

Vương Vũ Nam cũng cẩn thận ghi chép.  

Không bao lâu sau, hai người đã ghi chép được kha khá rồi.  

Sau đó là vấn đề bản vẽ thôi.  

Sau khi tìm được một căn phòng trống, hai người bắt đầu trải giấy ra.  

Chớp mắt cái đã đến buổi chiều.  

Trương Minh Vũ vốn muốn hai người ăn cơm xong tiếp tục, nhưng hai cô nàng này kiên quyết phải làm cho xong.  

Đến hai giờ chiều, bản vẽ cuối cùng cũng được hoàn thành.  

Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam kiểm tra một lần, xác nhận không có vấn đề mới giao cho Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ nhìn một lần.  

Vừa nhìn liền kinh ngạc.  

Sau khi xác nhận không có vấn đề liền bảo Vương Vũ Nam gửi bản vẽ cho Lâm Kiều Hân.  

Sau khi nhận được tin Lâm Kiều Hân liền đưa người đến đây.  

Có điều Trương Minh Vũ đã đưa hai cô gái rời đi rời.  

Vấn đề tiếp theo đây là chuyện thi công, không liên quan đến Vương Vũ Nam.  

Mà Lâm Kiều Hân đã ra tay Trương Minh Vũ chỉ có yên tâm thôi.  

Sau khi ra ngoài, ba người ngồi lên xe Long Tam.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Hai vị vất vả rồi, có vẻ như hôm nay tôi phải khao hai vị một bữa rồi".  

Vương Vũ Nam ngượng ngùng mỉm cười.  

Hàn Thất Thất kiêu ngạo đáp lại: "Đó là lẽ dĩ nhiên! Chắc cả Hoa Châu này không ai tạo ra được thiết kế như của chúng tôi!"  

Trong lời nói xen lẫn vẻ ngạo nghễ.  

Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt, nhưng chỉ có thể nể phục thực lực của Hàn Thất Thất khi có thể thiết kế ra nó.  

Xe nhanh chóng dừng lại trước cửa một nhà hàng Trung Hoa.  

Trương Minh Vũ đưa hai cô gái xuống xe.  

Hơn hai giờ, đã quá giờ ăn trưa rồi.
 
Chương 402: Đánh nhau?


Trong nhà hàng không có nhiều người.  

Ba người đi lên tầng hai, ngồi ở bàn cạnh cửa sổ.  

Trương Minh Vũ cười hỏi: "Đúng rồi Thất Thất, chẳng phải cô học thiết kế sao?"  

Hàn Thất Thất gật đầu: "Đúng vậy, tôi và Vũ Nam chỉ cùng khoa thôi, cô ấy học quản lý, tôi học thiết kế khách sạn".  

"Tôi học từ những cái nhỏ nhất, dù sao bên Triệu Khoát..."  

Mặc dù không nói hết câu nhưng Trương Minh Vũ cũng hiểu.  

Dù sao lúc trước Hàn Thất Thất cũng chuẩn bị liên hôn với nhà họ Triệu.  

Nhà họ Triệu kinh doanh khách sạn, Hàn Thất Thất đương nhiên phải học kiến thức của phương diện này.  

Vương Vũ Nam hiếu kỳ hỏi: "Anh ơi, hai người quen nhau thế nào vậy?"  

Trương Minh Vũ ngượng ngùng mỉm cười: "Hai chúng tôi... đánh nhau mới quen nhau".  

Hàn Thất Thất khó chịu liếc mắt.  

Trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh Trương Minh Vũ bế cô theo kiểu công chúa ra khỏi khách sạn!  

Đánh nhau?  

Mắt Vương Vũ Nam lóe lên vẻ mơ hồ.  

Thức ăn nhanh chóng được bưng lên, ba người vừa ăn vừa nói chuyện.  

Tuy nhiên hai người không nhận ra ở tòa nhà phía đối diện có một anh thanh niên đang cầm ống nhòm quan sát.  

Anh ta cuộn chặt nắm đấm, cả người run rẩy!  

Sau ống nhòm là gương mặt âm trầm của Chu Vân Phong!  

Chu Vân Phong híp mắt tức giận nói: "Thằng nhãi, dám cướp người phụ nữ của ông đây! Muốn chết hả?"  

Nói xong liền cầm điện thoại lên gọi cho một ai đó!"  

...  

Cùng lúc đó, Trương Minh Vũ và hai cô gái cũng ăn no rồi.  

Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam nói chuyện vô cùng vui vẻ.  

Có điều Trương Minh Vũ vô cùng nghi ngờ.  

Hai người có tính cách khác biệt thế này, sao có thể làm bạn được?  

Một cô nhóc chanh chua tính tình tùy tiện, một em gái ngây thơ thuần khiết..  

Nói chuyện phiếm thêm mấy câu, Trương Minh Vũ đi thanh toán, đưa hai người ra ngoài.  

Nhưng vừa đến cổng, Trương Minh Vũ đột nhiên nhìn thấy ba tên mặc áo hoa hòe đi tới.  

Thằng nào trông cũng cà lơ phất phơ, vừa nhìn là biết không phải loại tốt đẹp gì.
 
Chương 403: Khí thế hùng hồn!


Trương Minh Vũ nhíu mày, đưa hai cô gái tránh ra.  

Nhưng tên tóc vàng đứng đầu cứ đâm xầm vào Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ lùi hai bước.  

Tên tóc vàng vô cùng khoa trương, sau khi lùi hai bước liền ngã xuống!  

Sau đó được hai tên côn đồ đứng sau đỡ lấy.  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Tên tóc vàng đứng thẳng dậy, tức giận nói: "Thằng khốn, mày mù hả? Sao dám đi đường của ông đây!"  

Mắt Trương Minh Vũ lóe lên tia rét lạnh, anh lạnh lùng nói: "Anh mới là người đâm vào tôi, anh còn biết lý lẽ không vậy?"  

Tóc vàng kiêu ngạo nói: "Mẹ kiếp! Đường này là của ông đây! Mày không biết à?"  

"Mẹ kiếp, sao mày dám đâm vào tao!"  

Giọng điệu vô cùng phách lối!  

Trương Minh Vũ cảm giác được có gì đó không đúng.  

Cho dù là côn đồ cũng không thể hoành hành ngang ngược như vậy, đây rõ ràng là đang cố ý tìm chuyện.  

Hàn Thất Thất nhíu mày.  

Vương Vũ Nam sợ hãi, bất giác nép vào sau lưng Trương Minh Vũ.  

Từ nhỏ đến lớn, cô ấy sợ nhất là bọn côn đồ.  

Trương Minh Vũ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Thế mấy người muốn giải quyết như nào?"  

Tóc vàng cười phá lên, gã nói: "Chỉ cần mày quỳ xuống dập đầu trước mặt ông đây hai cái, ông đây sẽ tha cho mày!"  

Lời vừa dứt, Vương Vũ Nam càng lo lắng hơn.  

Trương Minh Vũ cười khẩy, nói: "Có mà nằm mơ?"  

"Hở?"  

Tóc vàng ngẩng đầu tức giận nói: "Thằng nhãi, mày muốn chết đúng không?"  

"Không quỳ xuống thì để lại hai cái chân đi!"  

Lời vừa dứt, hai tên côn đồ lao lên một bước!  

Một tên còn cởi áo ra để lộ hình xăm!  

Khí thế hùng hồn!  

Xung quanh có không ít người thấy có động tĩnh nên vây lại.  

Họ chỉ chỉ trỏ trỏ.  

Trương Minh Vũ khinh bỉ cười: "Dựa vào mấy người á, không xứng".  

Sau khi đánh mấy trận, Trương Minh Vũ chẳng sợ gì mấy trò đánh đấm.  

Đặc biệt là sau khi đánh nhau với cao thủ, mấy tên loi choi này chẳng đáng để anh để ý.
 
Chương 404: Lời lẽ khí thế vạn phần


Nhưng anh biết, ba đánh một không què cũng chột!  

Tóc vàng nổi giận đùng đùng, phẫn nộ gầm lên: "Thằng nhãi, là mày tự tìm đến cái chết nhé! Vậy đừng trách tao không khách khí!"  

Lời vừa dứt, gã liền gầm lên: "Lên cho tao!"  

Hai tên côn đồ đứng sau tiến lên xông thẳng đến chỗ Trương Minh Vũ!  

Hàn Thất Thất không vội, cô đưa Vương Vũ Nam lùi về sau hai bước.  

Trương Minh Vũ mỉm cười.  

Tuy nhiên anh còn chưa động đậy, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên: "Dừng tay cho tao!"  

Mọi người đều sững sờ.  

Ngẩng đầu nhìn qua liền thấy một anh thanh niên đang chạy nhanh tới.  

Người đến chính là Chu Vân Phong!  

Mắt Trương Minh Vũ lóe lên tia rét lạnh, trong đầu dần tỉnh táo lại!  

Tóc vàng nhìn lại, lạnh lùng nói: "Mày là ai?"  

Mặc dù nói vậy, nhưng giọng điệu rõ ràng khách khí hơn nhiều!  

Trương Minh Vũ cười khẩy.  

Anh cũng muốn xem vở kịch này phết!

Chu Vân Phong cười khẩy, ngạo nghễ nói: "Mày mà cũng xứng hỏi tên tao á?"  

Nói xong câu này anh ta liền bước tới cạnh Hàn Thất Thất.  

Tóc vàng nhíu mày.  

Trương Minh Vũ cũng bất lực lắc đầu, diễn giả trân quá.  

Có điều anh cũng không vội, cứ im lặng đứng đợi đi vậy.  

Chu Vân Phong lo lắng nói: "Thất Thất, em không sao chứ? Anh sắp lo chết mất rồi!"  

"Yên tâm, có anh bảo vệ em, anh sẽ không để em xảy ra bất kỳ chuyện gì đâu!"  

Sau khi nói xong trên mặt anh ta liền lộ ra vẻ kiên quyết!  

Hàn Thất Thất nhíu mày, ngạc nhiên nhìn, trong mắt lóe lên sự nghi ngờ.  

Trầm ngâm hồi lâu, cô ta mới lên tiếng: "Tôi không sao".  

Chu Vân Phong thở phào nhẹ nhõm, đắc ý nói: "Yên tâm đi Thất Thất, chỉ cần anh còn ở đây, anh sẽ không để ai động vào dù chỉ là một sợi tóc của em!”  

Sau khi nói xong, cơ thể hắn ta khẽ di chuyển, chắn trước mặt Hàn Thất Thất.  

Trương Minh Vũ cạn lời.  

Tên này đang muốn diễn vở anh hùng cứu mỹ nhân à?  

Chu Vân Phong lại lạnh lùng lên tiếng: "Tao không biết bọn mày là ai nhưng bọn mày mà dám động vào em họ tao, tao bảo đảm tao sẽ xé xác chúng mày ra".  

Lời lẽ khí thế vạn phần
 
Chương 405: Trông như sắp ngã vậy!


Vương Vũ Nam lập tức thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên vẫn cảm thấy ngạc nhiên nhìn Chu Vân Phong.  

Tóc vàng kinh ngạc, khó khăn nói: "Á... liên quan gì đến mày! Tao muốn tìm thằng nhãi này, tao tìm nó thì mày lấy lý do gì để ngăn tao?"  

Chu Vân Phong nhíu mày, lạnh lùng nói: "Xin lỗi nhé người anh em, tôi phải bảo vệ em họ tôi, anh chỉ có thể tự lo thân mình thôi!"  

Hàn Thất Thất đứng sau khó chịu liếc mắt.  

Cô ta hiểu rõ tâm tư của Chu Vân Phong, chỉ là vẫn chưa hiểu rõ cục diện bây giờ thôi.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Vậy phiền anh bảo vệ Thất Thất".  

Chu Vân Phong ngạo nghễ nói: "Đây là em họ của tôi, không cần anh nói tôi cũng sẽ bảo vệ tốt cho con bé!"  

Trương Minh Vũ cười ngoác miệng, chẳng lo lắng gì.  

Tóc vàng kiêu ngạo lạnh lùng nói: "Nể mặt người anh em đây, tao sẽ cho mày thêm một cơ hội".  

Chỉ cần mày quỳ xuống xin lỗi, hôm nay ông đây sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra".  

Trương Minh Vũ bình tĩnh nhắc lại: "Bảo rồi, anh có mà nằm mơ".  

Chu Vân Phong đánh mắt.  

Tóc vàng lập tức nổi giận hét lên: "Mẹ nó, mày muốn chết chứ gì?"  

Lời vừa dứt, hai tên côn đồ đứng bên lại phóng đến chỗ Trương Minh Vũ!  

"Anh cẩn thận!"  

Vương Vũ Nam lo lắng nói, trong mắt tràn ngập sự khiếp sợ.  

Khóe miệng Chu Vân Phong khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười khinh bỉ.  

Thằng nhãi, mày dám tranh với tao à?  

Đúng là muốn chết!  

Cùng lúc đó, hai tên côn đồ cũng xông đến bên Trương Minh Vũ.  

Chẳng có chiêu thức gì, cứ lao thẳng đến chỗ Trương Minh Vũ thôi!  

Trông như sắp ngã vậy!  

Trương Minh Vũ hơi sững sờ!  

Anh quen mấy trận đấu dùng quyền cước rồi, bây giờ đột nhiên phải đánh đấm đơn giản thế này, anh không biết nên làm thế nào...  

Hoàn toàn chẳng có chiêu thức gì!  

Trương Minh Vũ lùi về sau, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hai tên côn đồ!  

Một tên nhanh chóng lao lên!  

Trương Minh Vũ xoay người né tránh.  

Một tên khác lao lên theo!  

Mẹ nó!  

Trương Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi.
 
Chương 406: Đánh trúng rồi!


Mặc dù chưa học tấn công, nhưng sao mình không thử nhỉ?  

Nghĩ đến đây, Trương Minh Vũ lập tức dừng bước!  

Anh ngắm chuẩn động tác lùi về sau một bước, tránh khỏi tên côn đồ đang lao tới!  

Giây sau liền dùng một cước phi thẳng vào gã.  

Mặc dù không dùng nhiều lực nhưng cơ thể tên côn đồ vẫn mất trọng tâm, ngã xuống bên cạnh!  

Đây đã được coi là tấn công chưa?  

Trương Minh Vũ mỉm cười, dường như mở ra một chân trời mới.  

Tiếc rằng, sức lực yếu quá.  

"Mẹ kiếp!"  

Đằng sau truyền đến tiếng mắng chửi.  

Sau khi quay người lại, một tên khác lại xông tới!  

Trong đầu Trương Minh Vũ không khỏi hiện lên cảnh Long Tam phá vòng vây của hai cao thủ!  

Phòng thủ tốt nhất chính là tấn công!  

Chân Trương Minh Vũ hơi di chuyển, có điều không trốn mà xông lên!  

Tên côn đồ sững sờ!  

Hoàn toàn không ngờ Trương Minh Vũ dám đánh lại!  

Trong lúc gã thất thần, một nắm đấm lao tới!  

Bốp!  

Âm thanh nặng nề vang lên.  

Sau khi tên côn đồ kêu lên thất thanh, mũi gã phun ra máu mũi!  

Gã lảo đảo ngã xuống đất!  

Tất cả mọi người đều sững sờ!  

Ai ai cũng trợn tròn mắt nhìn Trương Minh Vũ!  

Một lúc sau, Vương Vũ Nam hưng phấn hò reo: "Anh giỏi quá!"  

Sắc mặt Chu Vân Phong lại trầm xuống!  

Tóc vàng nghiến răng nghiến lợi, rút ra một con dao găm ở bên hông, tức giận gầm lên: "Cùng lên đi!"  

Nói xong, một tên côn đồ khác cũng giãy giụa.  

Nhưng tên vừa bị đánh nằm bẹp dưới đất vẫn đang đau đớn co quắp người!  

Trương Minh Vũ híp mắt, bắt đầu cảnh giác.  

Có dao, lần này không thể sơ suất được!  

Tên côn đồ kia xông đến chỗ Trương Minh Vũ!  

Mặc dù Tóc vàng cũng xông qua nhưng khoảng cách vẫn còn xa!  

Trương Minh Vũ lại xông lên!  

Anh đấm thẳng ngực tên côn đồ!  

Bốp!  

Đánh trúng rồi!
 
Chương 407: Sức mình yếu quá!


Trương Minh Vũ lập tức mừng rỡ, nhưng ngay sau đó, đột nhiên cảm thấy đau tay!  

Cái này là...  

Ngẩng đầu nhìn, phát hiện ra tên côn đồ không ngã xuống!  

Gã lại nhào lên!  

Mẹ nó!  

Trương Minh Vũ thầm mắng, ai ngờ tên côn đồ này cường tráng hơn tên kia nhiều!  

Sức mình yếu quá!  

Đợi đến khi anh phản ứng lại, tên côn đồ lại xông lên, tóm lấy người anh!  

Tên côn đồ nhanh chóng vòng qua sau lưng Trương Minh Vũ!  

Hai tay vòng qua người Trương Minh Vũ, cánh tay anh như bị kìm kẹp vậy!  

Trương Minh Vũ hoảng rồi!  

"Anh cẩn thận!"  

"Trương Minh Vũ cẩn thận!"  

Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam cùng lúc hét lớn!  

Trương Minh Vũ kinh ngạc!  

Anh ngẩng đầu nhìn thì thấy Tóc vàng đang cười gằn xông đến trước mặt anh!  

Cây dao chuẩn bị đâm tới rồi!  

"Trương Minh Vũ".  

Hàn Thất Thất lo lắng hét lên, cô ta như muốn xông qua vậy!  

Nhưng Chu Vân Phong đã vội vàng kéo cô ta lại, hoảng loạn nói: "Thất Thất quay lại đi! Anh sẽ bảo vệ em!"  

Thất Thất muốn giãy giụa nhưng không kịp nữa rồi!  

Tóc vàng đã xông đến trước mặt Trương Minh Vũ rồi!  

Mẹ nó!  

Trương Minh Vũ lo sốt vó!  

Liều vậy!  

Trương Minh Vũ không nghĩ nhiều, giẫm mạnh xuống đất, cùng tên côn đồ phía sau lùi hai bước!  

Đồng thời mượn cơ thể của tên côn đồ, Trương Minh Vũ giơ hai chân lên!  

Nhắm chuẩn lồng ngực Tóc vàng, đạp mạnh một phát!  

Tóc vàng ngạc nhiên!  

Gã không ngờ Trương Minh Vũ còn có thể cử động! Còn có thể phối hợp với tên côn đồ tốt như vậy!
 
Chương 408: Một mình đấu lại ba người luôn!"


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bốp!  

"Á!"  

Tóc vàng kêu lên thất thanh, cả người ngã về sau!  

Tên côn đồ cũng sững sờ!  

Trương Minh Vũ cười ngoác miệng, nói: "Cảm ơn nha!"  

Nói xong, mắt anh lóe lên tia rét lạnh!

Trương Minh Vũ lại giơ chân giẫm thật mạnh lên chân của tên côn đồ!  

"A!"  

Tên côn đồ kêu gào thảm thiết!  

Trương Minh Vũ cũng nhân cơ hội này thoát ra!  

Anh xoay người lại, lên gối!  

Bụp!  

Thoáng chốc, tên côn đồ chợt im bặt!  

Tròng mắt như sắp rơi ra ngoài!  

Cơn đau thấu tim làm hắn ta không thở nổi!  

Chỗ trí mạng của đàn ông đau buốt!  

Trương Minh Vũ đẩy nhẹ, tên côn đồ té thẳng xuống đất.  

Đánh nhau thôi mà, cần gì quy tắc?  

Cứ thắng là được!  

Trương Minh Vũ cảm thấy sau trận đánh này, hình như mình lại trưởng thành hơn nhiều.  

Anh quay đầu, cảnh tượng đẹp đến mức làm ba người phải kinh ngạc!  

Mặc dù Hàn Thất Thất biết Trương Minh Vũ rất giỏi nhưng không ngờ trong thời khắc nguy cấp thế này, anh vẫn có thể phản đòn!  

Mắt Vương Vũ Nam sáng rỡ.  

Chu Vân Phong choáng váng!  

Kế hoạch ấp ủ lâu như vậy, mới thế đã kết thúc rồi?  

Ngay sau đó, trong nháy mắt, mặt Chu Vân Phong sầm xuống, phẫn nộ ngẩng đầu nhìn về phía xa xa!  

Ba tên côn đồ nằm dưới đất đang giãy dụa vì đau.  

Hàn Thất Thất không còn do dự nữa, sau khi cố thoát ra, cô ta xông ra ngoài, mừng rỡ nói: "Tuyệt đó! Làm tôi giật mình, tôi còn tưởng anh sắp ngoẻo rồi chứ!"  

Nụ cười của Trương Minh Vũ chợt tắt.  

Ngoẻo…  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 409: "Mày có vấn đề hay tao có vấn đề?"


Dù gì dân cao thủ như Long Tam mới là mục tiêu của Trương Minh Vũ!  

Trương Minh Vũ cười ha ha, nói: "Ăn may thôi”.  

Mặt Chu Vân Phong âm u, lại nháy mắt ra hiệu cho Tóc vàng!  

Tóc vàng đứng dậy, giận dữ hét lên: "Dám đánh tao hả? Mẹ nó hôm nay mày chết chắc!"  

Nói xong, hắn ta lấy điện thoại ra.  

"Đại ca! Em bị người ta đánh! Anh sang đây giúp em nhanh đi!"  

Tóc vàng phẫn nộ nói.  

Chẳng mấy chốc, bên kia đồng ý, Tóc vàng cúp máy rồi nhìn Chu Vân Phong.  

Chu Vân Phong thở phào nhẹ nhõm.  

Tóc vàng cũng ngẩng đầu lên cười mỉa, tức tối nói: "Nhóc con, mày đừng hòng chạy!"  

Càng ngày càng nhiều người đứng lại xem.  

Nhưng Trương Minh Vũ cứ có cảm giác bất an.  

Anh đại nào sắp tới thật hả?  

Suy nghĩ một lúc, cảm giác bất an trong lòng Trương Minh Vũ lại mãnh liệt hơn.  

Không được, không thể chờ!  

Mắt Trương Minh Vũ loé lên, cân nhắc: "Tao không đi, chẳng lẽ đợi người của mày đến đánh tao?"  

"Mày có vấn đề hay tao có vấn đề?"  

Vừa dứt lời, anh đi thẳng về phía trước.  

Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam đi sát theo sau.  

Chu Vân Phong sốt ruột, nháy mắt ra hiệu liên tục!  

Tóc vàng phẫn nộ nói: "Nhóc con! Nếu mày còn là đàn ông thì mẹ nó đừng trốn!"  

Trương Minh Vũ cười nói: "Tao cần phải chứng minh cho mày biết tao có phải đàn ông hay không à?"  

"Mẹ nó!"  

Tóc vàng tức điên mắng mỏ, lại cầm dao vọt lên!  

Trương Minh Vũ phản xạ nhanh, giơ chân sang đạp!  

Tóc vàng lại ngã đập xuống đất, vẻ mặt sốt ruột cực kỳ!  

Trương Minh Vũ lại dứt khoát dẫn hai cô gái đi.  

Chu Vân Phong cắn chặt răng, cuối cùng cũng chỉ có thể đi theo!  

Trương Minh Vũ nhìn xung quanh.  

Mặc dù không phát hiện thấy nguy hiểm gì nhưng sao lòng anh cứ thấy lo lắng nôn nao.  

Chốn thị phi, không nên ở lại quá lâu!  

Sau khi xác định không có bóng dáng của Long Tam, Trương Minh Vũ dẫn hai cô gái men theo rìa đường ra ngoài.  

Chu Vân Phong vội vã đuổi theo, yên lặng đi bên cạnh Hàn Thất Thất.
 
Chương 410: Không xong rồi!


Ánh mắt không ngừng nhìn xung quanh, lên kế hoạch nên làm thế nào mới được.  

Kế hoạch không thể bị gián đoạn!  

Hàn Thất Thất không nói gì, Vương Vũ Nam cũng bắt đầu sốt sắng.  

Không biết tự lúc nào, Trương Minh Vũ đã đi được trăm mét.  

Bên này đã hết chuyện để xem nên mọi người từ từ tản ra.  

Nhưng không bao lâu sau, Trương Minh Vũ chợt phát hiện xung quanh không có một bóng người!  

Chuyện gì đây?  

Cảm giác bất an lại trở nên mãnh liệt.  

Anh nhìn xung quanh, rất nhiều cửa hàng đã kéo cửa cuốn xuống, ngoài đường không còn ai!  

Không xong rồi!  

Lòng Trương Minh Vũ kinh hãi, quát nhẹ: "Đi nhanh lên!"  

Nói xong, anh xoay người chạy ra ngoài.  

Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam cũng theo sát.  

Nhưng mới chạy được vài bước, Trương Minh Vũ chợt dừng lại!  

Hàn Thất Thất không nhận ra nên đâm sầm vào lưng Trương Minh Vũ, cô ta giận dỗi: "Làm gì vậy!"  

Nhưng Trương Minh Vũ lại không trả lời.  

Người Vương Vũ Nam bên cạnh đã bắt đầu run khe khẽ.  

Hàn Thất Thất ngây người.  

Ngẩng đầu lên nhìn, một nhóm đàn ông mặc áo vest đi từ hẻm ra!  

Ực!  

Trương Minh Vũ cố nuốt nước bọt!  

Anh nhìn sang, ít nhất cũng mười mấy tên!  

Chu Vân Phong lập tức cười mỉa mai, ánh mắt đầy chế giễu.  

Trương Minh Vũ cắn răng, lại quát khẽ: "Đi hướng ngược lại!"  

Nhưng mới vừa xoay lưng lại thấy một nhóm người mặc áo vest đi từ phía sau đến!  

Thêm mười mấy người nữa!  

Trương Minh Vũ kinh ngạc.  

Mẹ nó…  

Cuối cùng ánh mắt Hàn Thất Thất cũng hoảng loạn.  

Vương Vũ Nam nắm tay Trương Minh Vũ, ánh mắt đầy lo lắng.  

Chẳng mấy mốc, ba mươi mấy người đã hoàn toàn bao vây mọi người!  

Trương Minh Vũ cực kỳ sốt ruột!  

Sao Long Tam còn chưa đến nữa?  

Một anh chàng có mái tóc xám nổi bật bước ra khỏi đám người đông đúc.
 
Chương 411: Khí thế quá!


Hai tay đút vào túi quần, toàn thân toát ra hơi thở lạnh lẽo.  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Người này là một cao thủ!  

Thoáng chốc, anh chàng tóc xám lạnh lùng hỏi: "Anh tên Trương Minh Vũ đúng không?"  

Trương Minh Vũ gật đầu nói: "Đúng vậy”.  

Anh chàng tóc xám lại ngẩng đầu, lạnh lùng hỏi: "Cô tên Hàn Thất Thất đúng không?"  

Hàn Thất Thất bất ngờ.  

Sao tự nhiên liên quan đến cô ta?  

Chu Vân Phong lại cười phấn khích!  

Anh ta lại có cơ hội thể hiện rồi!  

Anh ta sẽ là vai chính trong kế hoạch lần này! Vai chính vở anh hùng cứu mỹ nhân!  

Nghĩ đến đây, Chu Vân Phong tiến lên một bước, lạnh lùng nói: "Nhóc con, mày dám có ý định đánh em họ tao à?"  

Trương Minh Vũ ngạc nhiên.  

Những người này tới diễn hùa với Chu Vân Phong à?  

Không biết tại sao trong lòng anh cứ có một cảm giác rất lạ.  

Giống như…  

Hàn Thất Thất cũng ngây người.  

Anh chàng tóc xám từ từ ngẩng đầu, đôi mắt lạnh như băng nhìn Chu Vân Phong.  

Chu Vân Phong lập tức căng thẳng!  

Nhưng nghĩ đến kế hoạch, anh ta vẫn cố nén cảm giác hoảng sợ, giận dữ nói: "Mẹ nó, nhìn cái gì mà nhìn! Mẹ nó, mày thù ai thì đi tìm người đó đi!"  

"Đây là em họ của ông đây, mày dám chạm vào dù chỉ một sợi tóc, tao xử đẹp mày!"  

Khí thế quá!  

Anh chàng tóc xám cười nhếch mép, nói: "Tao sợ quá, chi bằng… mày xử tao đi?"  

Chu Vân Phong sững sờ.  

Đây đâu phải lời thoại đã tập trước…  

Thật lâu sau, Chu Vân Phong lại phẫn nộ gần lêm: "Ông đây nói là, mày thù ai thì đi tìm người đó! Em gái tao không liên quan gì đến bọn mày!"  

"Thả em họ tao ra nhanh lên!"  

"Nếu không, đừng trách tao không khách sáo!"  

Một tràng cười chế giễu vang lên!  

Anh chàng tóc xám nhướng mày, nói: "Tao lại muốn xem thử… mày sẽ không khách sáo thế nào!"

Lời vừa dứt, một dòng khí lạnh lẽo băng giá lập tức toát ra!  

Trương Minh Vũ lại cảm thấy khiếp sợ! 
 
Chương 412: Lần này không vui rồi!


Anh chàng tóc xám này quả nhiên không đơn giản!  

Chu Vân Phong cũng thấy hoảng, trong mắt tràn ngập sự hoang mang!  

Sau đó anh ta đánh mắt với anh chàng tóc xám!  

Nhưng anh ta không hề quan tâm, anh ta lạnh lùng nói: "Chẳng phải anh không khách khí sao? Đến đi!"  

"Tôi..."  

Chu Vân Phong nghiến răng, nháy mắt ra hiệu mãi, mắt sắp toét ra rồi mà vẫn chẳng có tác dụng gì!  

Lửa giận trong lòng bắt đầu dâng lên!  

Mẹ nó, Hà Gia Hoa làm ăn kiểu gì vậy?  

Nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, anh chàng tóc xám đã lạnh lùng nói: "Anh không tới thì tôi tới vậy!"  

Lời vừa dứt, chân anh ta đột nhiên dùng sức!  

Cả người anh ta phóng qua chỗ Chu Vân Phong!  

Trương Minh Vũ sững sờ!  

Tốc độ này... nhanh như thỏ vậy!  

Tốc độ này không phải thứ anh có thể sánh bằng được!  

Chu Vân Phong cũng ngớ người!  

Anh ta trợn tròn mắt há hốc miệng, não bắt đầu chập mạch!  

Sao... không theo kịch bản vậy?  

“Á!"  

Vương Vũ Nam thét lên kinh hãi, cùng Hàn Thất Thất né sang một bên.  

Bốp!  

Giây sau, âm thanh nặng nề vang lên!  

Nắm đấm của anh chàng tóc xám tiếp xúc thân mật với mặt của Chu Vân Phong!  

"Á!"  

Tiếng kêu thất thanh như heo bị giết vang lên!  

Cơ thể của Chu Vân Phong bay ra như diều đứt dây! Anh ta nặng nề ngã xuống đất!  

Vương Vũ Nam và Hàn Thất Thất cũng khiếp sợ!  

Trương Minh Vũ nhíu mày, mắt lóe lên vẻ nghiêm trọng!  

Lần này không vui rồi!  

Anh chàng tóc xám cười khẩy nói: "Còn nháy mắt với tôi, mẹ kiếp, anh là cái thá gì!"  

Lời này vừa dứt, mấy tên mặc vest xông lên ra tay!  

Chỉ mất một lúc đã bao vây lấy Chu Vân Phong! Quyền cước đan xen!  

Chu Vân Phong đau đớn hét lên không ngừng!  

Đến cuối cùng, cổ họng cũng khàn! Mặt sưng như cái đầu heo! 
 
Chương 413: "Không bằng tôi giữ lại cái mạng cho anh"


Bọn họ vứt anh ta sang một bên!  

Ánh mắt của mọi người nhanh chóng đổ dồn lên người Trương Minh Vũ.  

Anh chàng tóc xám nói: "Xin lỗi nha, ai bảo mấy người chọc phải người không nên chọc?"  

Ai?  

Trương Minh Vũ nhíu mày!  

Về lý mà nói, ba cậu ấm nhà giàu không có thực lực như này.  

Chẳng nhẽ là... Chung Tử Kính?  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ cười nói: "Đấy là do tôi tự mình dây vào, hay là anh cho hai cô gái này đi trước, anh thấy thế nào?"  

Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam phức tạp nhìn Trương Minh Vũ.  

Anh chàng tóc xám cười lắc đầu, nói: "Ông chủ tôi chỉ đích danh hai người đấy".  

Trương Minh Vũ bất lực nói: "Được thôi, vậy để cô ấy đi trước được phải không? Dù sao cô ấy cũng chẳng liên quan đến chuyện này".  

Anh chàng tóc xám nhướng mày, vui vẻ nói: "Trọng tình trọng nghĩa nhỉ, tôi thích đấy".  

Nói xong anh ta liền huơ tay.  

Đám người phía sau lập tức đứng dẹp thành một con đường.  

Hàn Thất Thất lo lắng nói: "Vương Vũ Nam mau đi đi! Đừng lo cho bọn tớ!"  

Vương Vũ Nam mím môi, cơ thể khẽ run rẩy, đôi mắt to tròn đong đầy nước mắt!  

"Tớ đi rồi... hai người phải làm thế nào!"  

Vương Vũ Nam nghẹn ngào nói.  

Cô ấy đã từng thấy cảnh này rồi!  

Trương Minh Vũ cười nói: "Mau đi đi, yên tâm chúng tôi không gặp chuyện gì đâu, cô ở lại chỉ càng làm phiền chúng tôi thôi".  

Vương Vũ Nam mím môi, nước mắt tuôn rơi.  

Cuối cùng cô ấy chỉ có thể nặng nề gật đầu.  

Cô ấy xoay người đi ra khỏi đám người!  

Cô ấy biết, ở lại cũng chẳng có tác dụng gì.  

Sau khi đi ra mới có thể giúp được bọn họ!  

Mọi người nhanh chóng bao vây lấy Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất!  

Anh chàng tóc xám cười khẩy nói: "Bây giờ tôi ít gặp được mấy người trọng tình nghĩa lắm, chỉ tiếc rằng... anh đắc tội người không nên đắc tội".  

"Không bằng tôi giữ lại cái mạng cho anh".  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu cười nói: "Không sao, lần sau có cơ hội thì giữ lại mạng cho tôi, anh làm theo lệnh tôi cũng không muốn làm khó anh".  

Hàn Thất Thất lập tức khó chịu liếc mắt.  

Sắp chết mà còn nói linh tinh cái gì vậy!  

Nhưng anh chàng tóc xám lại nổi hứng nhìn Trương Minh Vũ, anh ta cười nói: "Anh lấy đâu ra lắm tự tin như vậy?" 
 
Chương 414: "Chị tôi lợi hại lắm!"


Trương Minh Vũ cười tươi như hoa: "Chị tôi lợi hại lắm!"  

Mắt anh chàng tóc xám lóe lên vẻ nghi ngờ.  

Một lúc sau, anh ta cười khẩy nói: "Tiếc rằng dù ai lợi hại thì cũng muộn rồi, ra tay đi!"  

Lời vừa dứt, đám người liền bao vây lấy hai người!  

Hàn Thất Thất lập tức lo lắng.  

Trương Minh Vũ nhíu mày, mắt lóe lên sự nghiêm trọng!  

Lúc này, anh không biết nên làm thế nào!  

"Theo tôi!"  

Trương Minh Vũ tức giận gầm lên, kéo Hàn Thất Thất vào lòng!  

Hàn Thất Thất mắt chữ A mồm chữ O!  

Trương Minh Vũ không hề do dự, đưa Hàn Thất Thất xông qua phía cánh phải!  

Nắm đấm lao đến, Trương Minh Vũ tránh theo bản năng!  

Nhưng nắm đấm thực sự quá nhiều!  

Không đi được mấy bước, ngực Trương Minh Vũ đã trúng một đòn!  

Trời ạ.  

Anh thầm than.  

Nhưng nghĩ lại, anh phát hiện ra mình không thấy đau!  

Á...  

Chuyện gì vậy?  

Trương Minh Vũ trợn tròn hai mắt!  

Tuy nhiên chưa kịp nghĩ nhiều, đám người kia đã bao vây lấy họ!  

Trương Minh Vũ biết hết đường trốn rồi!  

Tất cả đường trốn đều bị chặn rồi!  

Nhưng Hàn Thất Thất còn đang ở cạnh!  

Trương Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi, đẩy Hàn Thất Thất ngã xuống đất!  

Anh không nói gì, ôm chặt lấy Hàn Thất Thất để bảo vệ cô ta!  

Anh chàng tóc xám thấy vậy, mắt lóe lên tia kỳ dị.  

Ngay sau đó tầm nhìn bị chắn ngang.  

Một đám người đang người xông lên!  

Vô số nắm đấm giáng xuống người Trương Minh Vũ!  

Mặc dù không đau nhưng anh không chịu nổi nhiều người đấm như vậy!  

Hự!  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, cố gắng chịu đựng cơn đau trên cơ thể, ôm chặt lấy Hàn Thất Thất.  

Hàn Thất Thất nghiến răng nghiến lợi, mở mắt nhìn thấy Trương Minh Vũ cuộn chặt nắm đấm!  

Lập tức cảm thấy vô cùng cảm động! 
 
Chương 415: Ánh mắt vô cùng phức tạp


Đám người này vẫn không hề có ý định dừng tay!  

Chỉ một lúc sau, Trương Minh Vũ đã bị ăn mấy chục nắm đấm!  

Chu Vân Phong ở phía xa giãy giụa bò lên.  

Mặc dù Hàn Thất Thất còn ở trong nhưng anh ta vẫn cười khẩy.  

Đáng chết!  

Tiếng nắm đấm va vào da thịt không ngừng vang lên trên người Trương Minh Vũ!  

Cơ thể Trương Minh Vũ sắp đến giới hạn rồi!  

Tuy nhiên đúng lúc này, một chiếc Mercedes-Benz đỗ ngay lại!  

Kít!  

Tiếng thắng xe chói tai thu hút ánh nhìn của mọi người!  

Trương Minh Vũ cuối cùng cũng có thể thở phào, ngực anh phập phồng lên xuống vì đau đớn!  

Nghỉ ngơi một chút mới kinh ngạc phát hiện ra hình như... ngay không sao cả!  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ cảm thấy khó hiểu!  

Nhiều người như vậy, nhiều nắm đấm như vậy!  

Sao có thể không xảy ra chuyện gì chứ!  

Bọn họ đang diễn trò à? Không thể nào...  

Chưa kịp nghĩ nhiều, tiếng thét điếc tai đã vang lên!  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Ngẩng đầu nhìn qua thì thấy bóng dáng Long Tam giữa biển người!  

Cuối cùng... cũng đến rồi!

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.  

Mặc dù biết anh chàng tóc xám là cao thủ nhưng anh vô cùng tin tưởng Long Tam!  

Chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đã xông đến chỗ Long Tam.  

Trương Minh Vũ giãy giụa, cố gắng kéo Hàn Thất Thất đứng dậy.  

Không thể không nói Trương Minh Vũ bảo vệ Hàn Thất Thất rất tốt, cô ta không bị thương chút nào.  

Trương Minh Vũ khó khăn cười nói: "Cô không sao chứ?"  

Hàn Thất Thất bối rối anh, nghiêm túc nói: "Anh... không sao chứ?"  

Trương Minh Vũ cười nói: "Tôi không sao, da dày thịt béo, vẫn chịu được!"  

Hàn Thất Thất không cười.  

Ánh mắt vô cùng phức tạp.  

Trương Minh Vũ không nghĩ nhiều, anh nhìn về phía trận chiến.  

Long Tam như sát thần, đứng giữa đám người tung quyền cước, bước đi như gió!  

Tiếng kêu đau đớn liên tiếp vang lên! 
 
Chương 416: "Anh cũng thấy tôi vẫn an toàn mà"


Hai ba mươi tên vệ sĩ mặc đồ đen nối đuôi nhau bay ra!  

Chúng ngã xuống đất, đau đớn co quắp cơ thể!  

Tiếng kêu rên vang lên không ngớt!  

Ực!  

Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt, quan sát thật kỹ từng động tác của Long Tam.  

Trong lòng cũng thấy hưng phấn!  

Lúc nào... anh mới có thể đạt đến trình độ này?  

Bốp bốp bốp!  

Tiếng va chạm nặng nề vang lên liên tiếp!  

Xung quanh cơ thể Long Tam tỏa ra khí thế lạnh như băng!  

Vô cùng kinh khủng!  

Anh chàng tóc xám nhíu mày, nhìn chằm chằm Long Tam!  

Sau năm phút, hơn ba mươi tên vệ sĩ mặc đồ đen ngã xuống đất!  

Trương Minh Vũ vô cùng vui mừng!  

Nhưng ánh mắt của Chu Vân Phong lại tràn đầy vẻ khiếp sợ!  

Đây... đây là kẻ nào vậy?  

Một giây sau, Long Tam trầm mặt xông đến, lo lắng nói: "Cậu Minh Vũ, xin lỗi cậu!"  

Trương Minh Vũ ngẩn người.  

Sau khi hoàn hồn anh chỉ cười nói: "Đâu sao đâu, anh đánh ác ghê!"  

Long Tam vẫn cứ cúi đầu.  

Không bảo vệ tốt được Trương Minh Vũ, tức là không làm tròn bổn phận.  

Trương Minh Vũ ngẩng đầu mỉm cười: "Bên đó còn có một tên, giải quyết xong chúng ta nói tiếp".  

Long Tam lập tức ngẩng đầu.  

Con mắt lóe lên sát ý!  

Anh chàng tóc xám híp mắt, cảm thấy khiếp sợ.  

Mặc dù chưa ra tay nhưng anh ta biết mình không phải đối thủ của Long Tam!  

Anh ta nghi ngờ nhìn Trương Minh Vũ, kinh ngạc nói: "Lợi hại đấy, không ngờ..."  

Trương Minh Vũ đắc ý nói: "Anh thấy đấy, có bà chị tài giỏi có lợi chưa?"  

"Anh cũng thấy tôi vẫn an toàn mà".  

Anh chàng tóc xám hứng thú nhìn, cười khẩy: "Núi không chuyển thì nước chuyển, chúng ta sẽ gặp lại”.  

Nói xong anh ta liền xông ra ngoài.  

Trương Minh Vũ ngẩn người.  

Nói đi là đi à?
 
Chương 417: Vẫn là khí thế của dân xã hội...


Long Tam không đuổi theo, chỉ nghiêm túc nói: "Thằng nhãi này không đơn giản, với tốc độ này muốn đuổi theo tôi phải dùng hết sức, nhưng tôi sợ đây là kế điệu hổ ly sơn!"  

Trương Minh Vũ gật đầu cười nói: "Giặc cùng chớ đuổi, chúng ta mau về thôi, sợ quá đi".  

Nói xong anh liền khập khiễng đi sang bên cạnh.  

Hàn Thất Thất nhìn Trương Minh Vũ, vội vàng tiến lên dìu anh.  

Mặt Chu Vân Phong sưng như đầu heo, trong mắt vô cùng âm trầm.  

Đã vậy rồi còn để Trương Minh Vũ bỏ chạy!  

Hàn Thất Thất quét mắt nhìn, không nhận ra đấy là Chu Vân Phong, liền ngồi xuống con Mercedes-Benz.  

Long Tam nhanh chóng lái đi.  

Bọn họ vừa đi, còi xe cảnh sát đã vang lên.  

Chu Vân Phong hoảng thật rồi, anh ta cố nhịn đau chạy vào trong con ngõ bên cạnh.  

Trong chiếc Mercedes-Benz, bầu không khí vô cùng yên tĩnh.  

Một lúc sau, Hàn Thất Thất mới nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: "Sau khi về tôi nhất định kể cho bố tôi, phải trả bằng được mối thù này!"  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Vẫn là khí thế của dân xã hội...  

"Tên này không đơn giản, tốt nhất đừng nói với bố cô, nếu không dễ gây phiền phức".  

"Trước khi bọn họ đến bọn họ nhất định đã điều tra rõ ràng thân phận của cô rồi, nhưng vẫn ra tay".  

Trương Minh Vũ chậm rãi nói.  

Hàn Thất Thất sững sờ, cảm thấy nghiêm trọng.  

Cô vừa ý thức được chuyện này!  

Nhưng...  

Ngẩng đầu lên, trong mắt cô vẫn tràn đầy lửa giận!  

Cô ta cũng không biết rốt cuộc tại sao, nhưng đây là lần đầu cô ta cảm thấy bức bối như vậy!  

Đặc biệt là khi nhìn thấy Trương Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi nhịn đau, cảm giác khó chịu đó càng ngày càng lớn!  

Cuối cùng, Hàn Thất Thất chỉ có thể tức tối ngồi bên.  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm: "May là cô không sao, nếu không tôi chẳng biết ăn nói thế nào với bố mẹ cô".  

Hàn Thất Thất liếc mắt, vẫn tức tối như cũ.  

Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp cứ hằm hằm, trông vô cùng đáng yêu.  

Long Tam nhanh chóng đỗ xe trước cửa trang viên nhà họ Hàn.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, an toàn về đến nhà rồi, cô về đi".  

Hàn Thất Thất lại nhìn Trương Minh Vũ, ánh mắt phức tạp.  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"
 
Chương 418: Nhanh vậy sao?


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hàn Thất Thất do dự hồi lâu, yếu ớt nói: "À... rốt cuộc tôi có nên nói cho bố không?"  

Cái này... cũng phải hỏi mình sao?  

Trương Minh Vũ sững sờ, ngại ngùng nói: "À... tốt nhất là đừng nói, nếu không nhà họ Hàn dễ gặp phiền phức".  

Hàn Thất Thất gật đầu nói: "Được rồi, vậy tôi nghe anh vậy".  

Nói xong cô liền mở cửa xuống xe.  

Bóng dáng Hàn Thất Thất từ từ biến mất trong không trung.  

Haizz!  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm, dựa người vào chiếc ghế đằng sau.  

Nhưng vừa chạm phải liền hít sâu một hơi!  

Đau quá đi mất!  

Long Tam chậm rãi lái xe rời khỏi.  

"Hôm nay tôi không làm tròn bổn phận, tôi sẽ về kiểm điểm bản thân", Long Tam nặng nề lên tiếng.  

Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Không cần nghiêm túc như vậy, đâu có sao đây, nếu anh không tới, chắc tôi chết mất".  

Long Tam gật đầu, không nói gì.  

Trương Minh Vũ khẽ xoa cơ thể mình.  

Giọng Long Tam lại vang lên: "Hôm nay bạn tôi bảo Thần Ẩn đã vào nước rồi, tôi sẽ chuẩn bị một số việc".  

"Khi Thần Ẩn đến Hoa Châu, tôi sẽ biết ngay".  

Trương Minh Vũ kinh ngạc!  

Nhanh vậy sao?  

Trương Minh Vũ hiểu rồi, hôm nay Long Tam đến muộn nhất định là vì bận một số việc.  

Nhưng Long Tam không hề giải thích lấy một câu.  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ cười nói: "Được, tôi biết rồi, tôi sẽ chuẩn bị".  

Lần trước Thần Ẩn nhằm vào Lâm Kiều Hân.  

Lần này, Trương Minh Vũ nhất không thể để Thần Ẩn được như ý nguyện!  

Nhưng... làm thế nào đây?  

Nghĩ mãi, Trương Minh Vũ vẫn chẳng nghĩ ra được gì cả.  

Đang suy ngẫm thì chuông điện thoại vang lên.  

Anh cầm điện thoại lên nhìn, là Lâm Kiều Hân gọi đến!  

Nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo đến...  

Trương Minh Vũ bất lực mỉm cười bắt máy.  

Giọng nói lạnh lùng của Lâm Kiều Hân vang lên: "Bây giờ anh rảnh không, tôi đi đón anh".  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 419: Công trình có thuận lợi hay không?"


Lâm Kiều Hân hỏi: "Bây giờ anh đang ở đâu? Tôi đi đón anh".  

Trương Minh Vũ nói địa chỉ cho cô.  

Lâm Kiều Hân nhanh chóng cúp máy.  

Trương Minh Vũ xuống xe, Long Tam lái xe rời đi.  

Sắc trời dần tối, Trương Minh Vũ bất giác cảm thấy mong đợi.  

Quan trọng nhất là, lần này vừa hay phải nghĩ cách làm thế nào để phòng ngừa người của Thần Ẩn.  

Trầm ngâm hồi lâu, chuông điện thoại chợt vang lên.  

Nhanh như vậy sao?  

Trương Minh Vũ lấy điện thoại ra nhìn mới phát hiện ra là Vương Vũ Nam gọi đến.  

Vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng khóc lóc của Vương Vũ Nam: "Hu hu hu, anh ơi! May quá anh không sao! Bây giờ anh sao rồi? Đến đồn cảnh sát chưa?"  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Anh nhanh chóng kinh ngạc hỏi lại: "Cô gọi cảnh sát à?"  

Vương Vũ Nam nghẹn ngào đáp: "Đúng vậy, anh... anh không thấy cảnh sát sao?"  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu nói: "Không, có điều chúng tôi đi lâu rồi, không sao cả, cô đừng lo nhé".  

"Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi", Vương Vũ Nam tiếp tục nghẹn ngào nói.  

Có thể thấy được cô ấy thực sự rất lo lắng.  

Trương Minh Vũ an ủi cô ấy mấy câu rồi cúp máy.  

Nghĩ đến tiếng khóc thút thít của Vương Vũ Nam, trong lòng chợt cảm thấy cảm động.  

Từ nhỏ đến lớn, đây là người phụ nữ đầu tiên khóc vì anh...  

À ừ, còn có mấy chị nữa.  

Chẳng bao lâu sau, ánh sáng chói mắt của đèn pha rọi vào mắt Trương Minh Vũ, chiếc Volkswagen từ từ đỗ cạnh anh.  

Trương Minh Vũ cười tươi như hoa, mở cửa ngồi lên xe.  

Lâm Kiều Hân chẳng hề chần chừ, lái thẳng đi.  

Trương Minh Vũ cười hỏi: "Sao vậy? Công trình có thuận lợi hay không?"  

Lâm Kiều Hân cười mỉm đáp: "Không xảy ra vấn đề gì, tôi từng làm rất nhiều lần loại công trình như này rồi, dễ ấy mà".  

Mắt Trương Minh Vũ thoáng lóe lên vẻ kinh ngạc.  

Mặc dù thái độ của Lâm Kiều Hân có hơi lạnh lùng nhưng cách nói chuyện nhiệt tình hơn trước kia nhiều lần.  

Nếu chỉ xét về số lượng từ thôi đã là khác biệt rất lớn rồi.  

Lâm Kiều Hân nhanh chóng đậu xe tại cửa một nhà hàng.  

Trương Minh Vũ xuống xe nhìn một lượt, cuối cùng cũng đổi nhà hàng khác rồi.  

Nhà hàng này trông có vẻ khá cao cấp.  

Chẳng mấy chốc hai người đã đi vào trong nhà hàng.  

Nhân viên phục vụ nhiệt tình hoan nghênh.  

Hai người đi lên tầng hai, kiếm một bàn cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống.  

Lâm Kiều Hân cúi đầu, trong mắt lóe lên sự hoài nghi.  

Trương Minh Vũ lập tức nghi ngờ.  

Sao vậy?  

Một lúc sau, Lâm Kiều Hân mỉm cười, kích động nói: "Trương Minh Vũ, anh nói đúng rồi!"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom