Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 360: Gã ta lại ra đòn lần nữa!


Anh nheo mắt nhìn chằm chằm vào động tác của đối phương, tinh thần căng cứng như dây đàn!  

Gã ta lại ra đòn lần nữa!  

Trương Minh Vũ nhanh tay lẹ mắt lách mình thoát hiểm!  

Mặc dù thực lực của đối phương rất mạnh nhưng so với Long Tam thì vẫn còn kém xa!  

Tuy mọi người đều ngạc nhiên khi thấy anh thoát được nhưng ai cũng biết anh không có khả năng chạy thoát!  

Đám người Triệu Khoát đồng loạt nở nụ cười đắc ý.  

Anh híp mắt lại, lửa giận dần dâng lên.  

Dám gây rắc rối với tôi, các người cũng đừng hòng thoát!  

Sau khi thoát được một đòn, anh cấp tốc lao vọt tới chỗ Triệu Khoát!  

Hai gã vệ sĩ liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt ngơ ngác!  

Thế nhưng họ mau chóng đuổi theo anh!  

Trương Minh Vũ lo lắng quan sát.  

Lần này hai gã vệ sĩ tung đấm ra!  

Vừa hay giống với mong muốn của anh!  

Anh lùi lại thật nhanh cho đến khi đứng gần Triệu Khoát!  

Giây phút nắm đấm của gã vệ sĩ quét tới, anh linh hoạt nghiêng người tránh thoát, động tác vô cùng quỷ dị!  

Khiến cho đám vệ sĩ phải nhíu mày!  

Thế nhưng Triệu Khoát lại sợ chết khiếp!  

Bởi khi Trương Minh Vũ tránh thoát, nắm đấm liền lao thẳng tới chỗ hắn!  

Bốp!  

Tiếng đánh đấm trầm đục vang lên!  

Thoắt cái trên mặt hắn máu me be bét, cả người ngã lăn ra đất!  

Hự!  

Mọi người hít sâu một hơi khí lạnh!  

Ai cũng kinh ngạc tới mức trợn mắt há hốc mồm!  

Đến cả gã vệ sĩ cũng không dám tin vào mắt mình!  

“Hay lắm!”  

Hàn Thất Thất kích động reo hò.  

Chung Tử Kính nổi giận gào lên: “Làm cái gì đấy! Mau bắt lại nó cho tao!”  

Hai gã vệ sĩ quay sang nhìn nhau rồi gật đầu ra hiệu.  

Tiếp đó, bọn họ lại dồn sức lao vọt tới chỗ Trương Minh Vũ.  
 
Chương 361: Thế này thì nguy to…


Phù!  

Anh thở phào nhẹ nhõm một hơi.  

Mặc dù anh rất muốn được thực chiến nhưng chiến đấu ở cấp bậc này thực sự quá mệt mỏi!  

Bị truy đuổi một hồi, anh lại di chuyển tới trước người Hà Gia Hoa!  

Hà Gia Hoa tức thì hoảng hốt, lòng chợt xuất hiện một dự cảm chẳng lành!  

Thế nhưng hắn chưa kịp nghĩ ngợi điều gì đã thấy anh biến mất không còn dấu vết!  

Nắm đấm to lớn không ngừng phóng đại ngay trước mắt hắn!  

Hắn đứng chết lặng tại chỗ trơ mắt đứng nhìn!  

Bốp!  

Tiếng va đập trầm thấp lại vang lên!  

Cơ thể của Hà Gia Hoa cũng đổ ập ra sàn nhà!  

Xương sống mũi lại bị đấm gãy nát!  

Tất cả mọi người đều ồ lên kinh hãi! Còn có thể chơi được như vậy sao?  

Gã vệ sĩ lúng túng rụt tay lại, ánh mắt bắn ra tia lửa giận!  

Chung Tử Kính giận dữ quát ầm lên: “Rốt cuộc chúng mày đang làm cái quái gì vậy?”  

Gã vệ sĩ nghiến răng ken két, tiếp tục cất bước đuổi theo.  

Thể lực của Trương Minh Vũ đã suy yếu hơn hẳn. Anh mệt nhoài thở hồng hộc!  

Dịch Thanh Tùng lập tức luống cuống tay chân!  

Chỉ còn lại mình hắn ta vẫn đang đứng sững người ở đó!  

Hắn ta trông thấy anh lao tới gần liền hoảng loạn không biết làm gì!  

Ngay khi hắn ta định quay người bỏ chạy lại giật mình phát hiện anh đã vọt tới sau lưng mình từ bao giờ!  

Thế này thì nguy to…  

Dịch Thanh Tùng hoàn toàn choáng váng!  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười một tiếng, châm chọc nhắc nhở: “Anh Dịch cẩn thận vào!”  

Anh vừa mới dứt lời đã dùng sức đẩy vai hắn ta lên phía trước.  

Hắn ta hốt hoảng muốn lùi về sau tránh né!  

Thế nhưng cơ thể lại mất kiểm soát va thẳng vào lồng ngực gã vệ sĩ!  

Cứng như đâm phải xe tăng vậy!  

Phụt!  
 
Chương 362: Lần này anh chết chắc rồi!


Hắn ta suýt thì phun máu ra ngoài!  

Cơ thể mềm oặt đổ ào xuống đất!  

Hự!  

Đám người xung quanh lại khiếp sợ hít một hơi khí lạnh! Ánh mắt mọi người đều trở nên mờ mịt!  

Không phải tới để đánh Trương Minh Vũ à?  

Sao… ba người kia đều ngã xuống cả rồi?  

Chỉ có Hàn Thất Thất vẫn không ngừng reo hò cổ động, hai mắt sáng rực!  

Còn hai gã vệ sĩ thì sa sầm mặt, ánh mắt lạnh lùng không ngừng truy đuổi!  

Hiện giờ Trương Minh Vũ không đủ sức để tránh nữa rồi!  

Cú đẩy Dịch Thanh Tùng vữa nãy đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực của anh!  

Vậy mà tốc độ của hai gã vệ sĩ vẫn khủng khiếp như cũ!  

Thoắt cái họ đã lao tới trước mặt anh, một trước một sau kìm kẹp anh ở giữa!  

Anh đã không còn đường lui!  

Tất cả mọi người đều căng thẳng quan sát!  

Lần này anh chết chắc rồi!  

Trong mắt Hàn Thất Thất hiện lên vẻ lo lắng!  

Cô ta cắn chặt răng, lòng quặn thắt lại vì căng thẳng!  

Chỉ trong nháy mắt, hai gã vệ sĩ cao to lao thẳng về phía anh!  

Nắm đấm xé gió mà ra!  

Trương Minh Vũ choáng váng!  

Hai người họ vây kín một trái một phải khiến anh hết đường chạy trốn!  

Tránh cũng không thoát!  

Trái tim Hàn Thất Thất siết chặt lại!  

Ba người đang lăn lộn dưới đất cũng bò lồm cồm dậy, vẻ mặt đắc ý cười lạnh!  

Nhưng ngay sau đó lại xảy ra một tình huống bất ngờ!  

Một bóng người đen sì đột nhiên vọt thẳng vào trong đám người!  

Bịch bịch!  

Tiếng đánh đấm trầm đục liên tiếp vang lên. Hai gã vệ sĩ tức thì lảo đảo lùi về sau hai bước!  

Trương Minh Vũ giật nảy mình!  
 
Chương 363: Chung Tử Kính cũng khiếp sợ!


Anh đang chuẩn bị tinh thần ăn đòn thì bỗng nhiên… được cứu rồi sao?  

Anh ngẩng đầu lên nhìn thử, trông thấy bóng lưng cao lớn của Long Tam hiện rõ mồn một ngay trước mắt!  

Lần đầu tiên anh cảm thấy bóng lưng của Long Tam đẹp đẽ tới vậy!  

Còn đám người đang vây quanh hóng hớt đều mắt tròn mắt dẹt ngơ ngác nhìn!  

Ai cũng trợn mắt há hốc mồm vì kinh ngạc!  

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?  

Nhất là ba người Triệu Khoát, vẻ tươi cười trên mặt họ đều trở nên cứng đờ.  

Chuyện tới nước này rồi mà Trương Minh Vũ vẫn thoát được sao?  

Hai gã vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt nghiêm trọng. Tiếp đó, bọn họ đồng loạt xông lên tấn công Long Tam!  

Hai người tung đấm cùng một lúc, một trái một phải chặn đường thoát thân của Long Tam!  

Trương Minh Vũ vội vàng mở to mắt quan sát.  

Anh cũng rất muốn biết anh ta sẽ giải quyết như thế nào!  

Bấy giờ, Long Tam cũng bắt đầu cử động!  

Anh ta đột nhiên lao thẳng tới gã vệ sĩ đứng bên phải!  

Tức tốc tung ra một đấm đánh ngã đối phương!  

Cùng lúc đó, gã vệ sĩ bên trái cũng tới gần. Long Tam nhấc chân đá một cú vào gáy gã ta!  

Bịch!  

Gã vệ sĩ gào ầm lên vì đau đớn, cơ thể nặng nề nện thẳng xuống đất!   

Toàn bộ quá trình kéo dài chưa tới năm giây!  

Hự!  

Tiếng hít khí lạnh dồn dập vang lên!  

Tất cả mọi người đều không dám tin vào cảnh tượng trước mắt!  

Trương Minh Vũ cũng ngạc nhiên không nói nên lời!  

Đơn giản… vậy sao?  

Cả hội trường lặng ngắt như tờ!  

Ba người Triệu Khoát đã hoàn toàn choáng váng, không còn tâm trí nào để ý tới gương mặt be bét máu của mình!  

Chung Tử Kính cũng khiếp sợ!  

Đến lúc phản ứng lại được, anh ta lập tức giận tím mặt!  

“Láo xược!”  
 
Chương 364: Điên thật rồi!


Anh ta lớn tiếng quát: “Dám đánh người của tao ở trong khách sạn nhà tao, mày muốn chết đúng không?”  

Giọng điệu tràn trề khí thế!  

Nghe thấy thế, ba người Triệu Khoát mới thở phào một hơi!  

Dám đánh người của Chung Tử Kính, Trương Minh Vũ chết chắc rồi!  

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói uy nghiệm chợt vang lên: “Tử Kính không được vô lễ!”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc khi nghe thấy câu nói này!  

Chỉ những người giữ quyền cao chức trọng lâu năm mới rèn ra được khí thế uy nghiêm ấy, khiến người ta không kìm lòng được cảm thấy áp lực đè nặng không cách nào chống lại!  

Chỗ đầu cầu thang trên tầng hai chợt xuất hiện một đám người!  

Người vừa lên tiếng chính là người đàn ông trung niên đến từ Địa Trung Hải.  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Hiển nhiên ông ta chính là ông chủ của khách sạn này.  

Nhưng anh quan sát một hồi vẫn không nhìn ra được ông ta có gì khác với người địa phương bình thường.  

Chung Tử Kính vội vàng thanh minh: “Thưa bố, thằng ranh hỗn láo này không tuân thủ quy tắc, còn làm loạn…”  

“Câm miệng!”  

Anh ta chưa kịp nói hết câu đã bị Chung Trường Thọ chặn họng!  

Chung Tử Kính kinh ngạc không nói nên lời.  

Tất cả mọi người đều tỏ ra mờ mịt.  

Xảy ra chuyện gì vậy?  

Chung Trường Thọ nhanh chóng xuống tầng, chăm chú nhìn Trương Minh Vũ một hồi.  

Sau đó, ông ta lạnh lùng nói: “Tử Kính, xin lỗi khách đi!”  

Hự!  

Đám người xung quanh khiếp sợ!  

Điên rồi!  

Điên thật rồi!  

Rốt cuộc đang xảy ra chuyện quái gì vậy?  

Ai cũng hãi hùng trợn tròn mắt!  

Thân phận thật sự của Trương Minh Vũ là gì?  

Mà đến cả Chung Trường Thọ cũng phải đối xử như vậy?  

Ba người Triệu Khoát gần như hoá đá!  
 
Chương 365: “Mày đừng có quá đáng!”


Bảo Chung Tử Kính… xin lỗi?  

Chỉ mình Hàn Thất Thất lại trở nên hưng phấn, nhìn chằm chằm vào anh.  

Trương Minh Vũ đem đến cho cô ta quá nhiều niềm vui bất ngờ!  

Một lúc lâu sau, Chung Tử Kính mới bàng hoàng lấy lại tinh thần, nghi hoặc hỏi lại: “Bố bảo con… xin lỗi hắn sao?”  

Anh ta vừa nói vừa chỉ vào Trương Minh Vũ!  

Chung Trường Thọ lạnh lùng quát: “Xin lỗi!”  

Giọng nói nghiêm nghị khí thế hùng hồn!  

Khiến cho Chung Tử Kính không kìm được run lẩy bẩy!  

Trương Minh Vũ cũng ngơ ngác không hiểu gì.  

Lại là vì chị ba sao?  

Ngoại trừ Tô Mang, anh cũng không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác.  

Người có địa vị và thân phận cao quý như Chung Trường Thọ… cũng phải nể mặt Tô Mang?  

Càng ngày anh càng thấy tò mò về thân phận của cô ấy!  

Chung Tử Kính nghiến răng nghiến lợi, toàn thân run rẩy vì giận dữ!  

Thế nhưng dù anh ta có tức giận tới mức nào cũng không thể làm trái lời bố mình!  

Sau một hồi do dự, anh ta đành phải quay người lại, lạnh giọng nói: “Xin lỗi!”  

Lời nói phun ra từ trong kẽ răng!  

Hự!  

Tiếng hít khí lạnh lại vang lên liên tiếp!  

Không ngờ Chung Tử Kính lại… xin lỗi Trương Minh Vũ!  

Ba người Triệu Khoát đều cảm thấy tuyệt vọng!  

Lần này bọn họ đã thất bại triệt để, bại tới mức thương tích đầy mình!  

Trương Minh Vũ cả giận đáp trả: “Anh nói vậy cũng đòi xin lỗi à? Sao tôi cứ cảm thấy anh đang muốn cắn chết tôi thì phải..”  

“Mày đừng có quá đáng!”  

Chung Tử Kính không nhịn nổi gào ầm lên!  

Thế nhưng giọng nói lạnh như băng của Chung Trường Thọ lại vang lên bên tai anh ta: “Xin lỗi cho cẩn thận!”  

“Con…”  

Anh ta cong ngón tay chỉ trỏ, lắp bắp không nói nên lời, khoé môi điên cuồng co giật!  
 
Chương 366: Anh tiến bộ rồi sao?


Tất cả mọi người đang có mặt ở đó đều trở nên đờ đẫn!  

Có thể khiến Chung Tử Kính phải chủ động xin lỗi…  

Cả Hoa Châu này có mấy ai làm được?  

Hồi lâu sau, anh ta đành phải cố nén giận, gằn giọng nói: “Xin lỗi anh”.  

Rõ ràng giọng điệu đã hoà hoãn hơn nhiều.  

Trương Minh Vũ bật cười xua tay nói: “Không sao, tôi cũng không bị thương gì. Lần này tha cho anh đấy, sau này chú ý hơn là được”.  

Chung Tử Kính căm hận nắm chặt tay lại!  

Ba người đang nằm la liệt trên mặt đất đều nổi giận đùng đùng, hai mắt như sắp bốc hoả!  

Trương Minh Vũ không bị thương, nhưng bọn họ bị đánh tơi bời!  

Lát sau, đám người trên tầng hai lục tục đi xuống cầu thang.  

Bọn họ đều là chủ các gia tộc tiếng tăm lừng lẫy của Hoa Châu.  

Anh nhìn quanh một lượt nhưng chẳng thấy bóng dáng Tô Mang đâu.  

Anh chưa kịp nghĩ ngợi gì đã bị Long Tam kéo ra khỏi khách sạn.  

Hàn Thất Thất vẫn luôn dán chặt mắt lên người Trương Minh Vũ.  

Trong đôi mắt xinh đẹp của cô toả sáng rực rỡ!  

Một lúc lau, cô ta nhếch miệng nở nụ cười tràn đầy hứng thú, khẽ lẩm bẩm: “Anh chàng này… thú vị đấy”.  

Đột nhiên có ba tiếng hô hoán vang vọng khắp sảnh: “Con trai! Con bị làm sao vậy?”  

Ba người họ đồng loạt hét ầm lên.  

Thế nhưng Trương Minh Vũ lại không hề hay biết.  

Anh bị Long Tam lôi thẳng ra khỏi khách sạn.  

Anh đang định lên tiếng dò hỏi.  

Thì nghe thấy Long Tam thản nhiên nói: “Tiến bộ nhanh đấy. Hai người kia không dễ đối phó đâu”.  

Không dễ đối phó mà còn bị anh ta một đòn diệt sạch…  

Trương Minh Vũ buồn bực trừng mắt lườm anh ta: “Anh đang tự dát vàng lên mặt mình đấy à…”  

Long Tam lại nghiêm túc giải thích: “Hai người họ đều là lính đặc chủng giải ngũ. Cậu chống đỡ được lâu như vậy là tốt lắm rồi”.  

Thật sự là lính đặc chủng cơ à?  

Trương Minh Vũ không khỏi sửng sốt, lòng thầm vui vẻ.  

Anh tiến bộ rồi sao?  
 
Chương 367: Ăn ngon?


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trải qua mấy trận ẩu đả, anh càng khao khát nâng cao thực lực.  

Hai người đi tới chiếc Mercedes màu đen.  

Sau khi ngồi vào trong, Trương Minh Vũ mới phát hiện Tô Mang đã ngồi sẵn ở hàng ghế sau.  

Long Tam nhanh chóng lái xe rời đi.  

Tô Mang mỉm cười khen ngợi: “Em trai giỏi lắm. Chỉ trong thời gian ngắn đã tiến bộ rất nhiều”.  

Anh sững sờ hỏi: “Chị cũng là camera giám sát chạy bằng cơm đấy à?”  

“Camera gì cơ?”  

Tô Mang nghi hoặc hỏi.  

Anh bật cười xua tay, tìm cách đổi chủ đề: “Bây giờ chúng ta đi đâu thế chị?”  

Ánh mắt Tô Mang loé sáng. Cô ấy dịu dàng nói: “Mai chị phải đi rồi. Hôm nay em nên ở bên chị mới phải chứ?”  

Trương Minh Vũ không chút do dự đáp: “Đương nhiên rồi!”  

Tô Mang hài lòng cất tiếng nói: “Thế còn tạm được. Chúng ta đi ăn gì đó ngon ngon đi”.  

Ăn ngon?  

Anh ngơ ngác không hiểu cô ấy định đưa mình đi đâu.  

Trên đường đi, hai người bắt đầu nói chuyện phiếm.  

Anh không hề dò hỏi cô ấy chuyện trên tầng.  

Anh biết nếu Tô Mang muốn nói thì đã nói từ lâu rồi.  

Chiếc xe chậm rãi đỗ lại.  

Sau khi xuống xe, anh choáng váng.  

Đây là nhà hàng kiểu gì vậy?  

Anh quan sát một lượt, không nhìn ra được biển hiệu gì liên quan tới nhà hàng ở đó.  

Chỉ có một biển hiệu ghi một hàng chữ tiếng Anh, Trương Minh Vũ đọc không hiểu.  

Tô Mang kéo anh đi thẳng vào bên trong.  

Vừa mới bước vào, anh đã cảm thấy bầu không khí bên trong nhà hàng cực kỳ quái dị.  

Toàn bộ nội thất đều được trang trí bằng pha lê trong suốt, đến cả vách tường cũng không thấy được.  

Cảm giác trống trải bao trùm.  

Bên trên viên đá pha lê khảm đá quý màu xanh lam chói mắt, trông rất hài hoà.  

Xem ra anh vẫn còn nhiều điều không biết lắm…  

Anh bất đắc dĩ lắc đầu, thầm thở dài một tiếng.  

Tô Mang vội vàng kéo anh ngồi vào bàn ở gần cửa sổ.  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 368: Rất khó chịu!


Trương Minh Vũ thầm giật mình.   

Anh quay đầu lại nhưng không thấy gì cả.   

Tô Mang tức giận lườm một cái, oán trách nói: "Thật không phải lúc, một mực hôm nay lại về sớm như vậy!"  

Liễu Thanh Duyệt đứng ở cửa biệt thự kinh ngạc nhìn hai người.   

Bởi vì tư thế của hai người lúc này thật sự là…  

Hơn nữa vị trí của Lễu Thanh Duyệt chỉ có thể nhìn thấy phần trên của Tô Mang và phần đầu lộ ra của Trương Minh Vũ.  

Những chỗ khác đều bị ghế sofa che lại, đương nhiên cảnh tượng sẽ khiến người khác suy nghĩ viễn vông.  

Liễu Thanh Duyệt bước nhanh đến, sau khi thấy rõ, vẻ mặt cực kỳ xấu hổ.   

"Chị cũng về rồi, tại sao em lại không về được? Lỡ như em trai bị một mình chị độc chiếm thì sao?"  

Liễu Thanh Duyệt không chịu lép vế, bực bội nói.   

Hai người bọn họ quả thật không có gì, nhưng những lời này lại khiến Trương Minh Vũ đỏ bừng mặt.   

"Chị tư, chị cũng về rồi", Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói.  

Liễu Thanh Duyệt khó chịu nói: "Em trai thối, có chuyện tốt cũng không nghĩ tới chị tư của em gì cả!"  

Chuyện tốt?  

Khóe miệng Trương Minh Vũ giật giật hồi lâu, hoàn toàn cạn lời.    

Tô Mang ở bên cạnh nhúc nhích người.  

Liễu Thanh Duyệt cũng ngồi xuống.  

Sau khi cười giỡn xong, vẻ mặt Liễu Thanh Duyệt hiện lên vẻ phức tạp.   

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Chị tư sao vậy? Có tâm sự à?"  

Liễu Thanh Duyệt cười quyến rũ nói: "Chị tư của em thì có tâm sự gì? Chỉ là chị không nỡ xa thằng em trai thối là em mà thôi".  

Không nỡ?  

Trương Minh Vũ ngẩng đầu mờ mịt hỏi: "Chị tư... chị muốn làm gì?"  

Liễu Thanh Duyệt không vội trả lời, chỉ quay đầu nhìn Tô Mang.   

Tô Mang gật đầu.  

Lúc này Liễu Thanh Duyệt mới lên tiếng nói: "Nếu chị ba em đã có nhiệm vụ thì đương nhiên chị tư em cũng có chứ".  

"Lần này đi ra ngoài, không biết khi chị nào mới có thể trở về được nữa".  

Trương Minh Vũ nghe vậy trong lòng hồi hộp.   

Chị ba, chị tư đều phải đi?   

Chuyện này...  

Không biết tại sao trong lòng Trương Minh Vũ lập tức dâng lên cảm giác luyến tiếc.   

Rất khó chịu! 
 
Chương 369: Một người chị khác?


Từ nhỏ tới lớn, dường như chỉ khi sư phụ qua đời Trương Minh Vũ mới có cảm giác này.  

Nhưng Tô Mang lại vội vàng an ủi: "Yên tâm đi, bọn chị chỉ là làm nhiệm vụ thôi, sẽ tranh thủ thời gian về thăm em".  

Trương Minh Vũ bĩu môi, nhưng cũng đành khẽ gật đầu.   

Liễu Thanh Duyệt lườm một cái nói: "Em trai thối, đừng không biết tốt xấu, bọn chị đều làm việc vì em đấy!"  

Làm việc vì mình?  

Trương Minh Vũ lập tức ngước đầu lên, vẻ mặt ngơ ngác.   

Nhưng Tô Mang lại khoát tay.   

Liễu Thanh Duyệt lúng túng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Em tưởng là chị đã nói cho em ấy biết rồi chứ?"  

Lời này càng khiến Trương Minh Vũ mông lung.   

Mấy chị đều có nhiệm vụ? Còn biết được làm nhiệm vụ gì? Hơn nữa còn làm vì mình?   

Mình... là nhân vật chính của việc này?   

Trương Minh Vũ nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được việc gì?  

Liễu Thanh Duyệt cũng lên tiếng an ủi: "Được rồi, em đừng nghĩ linh tinh nữa, có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra đâu. Ngay cả bọn chị cũng không biết là việc gì cơ mà".  

Trương Minh Vũ gật đầu nhưng trong lòng càng khó hiểu hơn.   

Nhưng đúng như Liễu Thanh Duyệt nói, anh có nghĩ nát óc cũng không ra.   

Dù có nghĩ ra thì đã sao?  

Bây giờ việc quan trọng nhất vẫn là phát triển.   

Chỉ khi thực lực của bản thân trở nên mạnh mẽ thì mới có thể đương đầu với mọi hiểm nguy ập đến.  

Tô Mang mỉm cười, đổi chủ đề, cười nói: "Hơn nữa em cũng không cần luyến tiếc bọn chị. Bọn chị đi rồi, nhưng một người chị khác của em cũng sắp trở về rồi!"   

Trương Minh Vũ vừa nghe xong lập tức càng mờ mịt hơn.   

Một người chị khác?   

Trương Minh Vũ hưng phấn hỏi: "Chị nào vậy?"  

Tô Mang cười xấu xa nói: "Đến lúc đó em sẽ biết. Chị chỉ nhận lời nhờ vả của người ta thôi, không thể cho em biết được".  

Trương Minh Vũ gật đầu bất đắc dĩ: "Vậy thôi ạ".  

Nhưng trong lòng nhưng cũng bắt đầu chờ mong.  

Mấy người chị này, dù là ai anh cũng cực kỳ nhớ nhung.   

Ánh mắt Liễu Thanh Duyệt hơi lóe lên, giọng điệu quái gở: "Em trai à, bọn chị sắp rời đi rồi, chẳng lẽ em không thể hiện gì đó sao?"  

Trương Minh Vũ sững sờ.  
 
Chương 370: Đi ngủ hết rồi?


Ánh mắt này... anh cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài.  

"Thể… thể hiện gì cơ ạ?", Trương Minh Vũ yếu ớt hỏi.   

Ánh mắt Tô Mang cũng lóe lên, cười xấu xa nói  

Giọng nói quyến rũ của Liễu Thanh Duyệt cũng cất lên: "Ví dụ như... đêm nay em ngủ với bọn chị?"  

Phụt!  

Trương Minh Vũ hoàn toàn cạn lời, ngượng ngùng cười cười: "Em... em vẫn còn là trẻ con đó..."  

Tô Mang suy nghĩ nói: "Không sao, bọn chị thích trẻ con".  

E hèm...  

Trương Minh Vũ thật sự hết cách, đành cười ngượng nói: "À... Em hơi mệt, em về trước ngủ trước đây..."  

Anh nói xong thì đứng lên ngay.  

Kéo theo thân thể khập khiễng từ từ vọt vào phòng tắm.   

Khoảnh khắc cửa đóng lại, Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhưng tim đập nhanh như trống bỏi.   

Không thể chịu nổi…  

Sau khi tắm nước lạnh, cảm giác bồn chồn trong lòng Trương Minh Vũ mới từ từ lắng xuống.  

Sau khi tắm xong, Trương Minh Vũ lén lút đi ra.   

Lúc này mới phát hiện đèn trong phòng khách đã tắt, cũng không thấy ai trong phòng cả.   

Đi ngủ hết rồi?  

Trương Minh Vũ cười toe toét, trái tim đang treo lơ lửng của mình cuối cùng cũng bình tĩnh lại.   

Nếu ngủ chung với bọn họ…  

Trương Minh Vũ lắc đầu, rón rén trở về phòng.   

Chỉ lo sẽ khiến bọn họ chú ý.   

Trương Minh Vũ trở lại phòng ngủ cũng không dám bật đèn, đi thẳng vào giường.  

Đắp kín chăn xong Trương Minh Vũ mới hoàn toàn thả lỏng.   

Vừa chuẩn bị ngủ, anh chợt ngửi được một mùi thơm mát lạ tràn ngập khắp chăn.  

Mùi hương này...  

Không phải là mùi hương trên người Tô Mang đó sao?  

Trương  Minh Vũ đột nhiên cả kinh!  

Anh vừa định đứng dậy, bên cạnh chợt truyền đến một tràng tiếng cười.   

Hoàn toàn không cho Trương Minh Vũ bất kỳ cơ hội phản ứng nào, đôi chân dài đã đặt thẳng lên đùi anh! 
 
Chương 371: "Ngủ ngon thì ngủ ngon!"


Ngay sau đó, hai cánh tay lần lượt xẹt qua lồng ngực Trương Minh Vũ!  

Trong nháy mắt, hương thơm nức mũi!  

Trương Minh Vũ trợn to mắt, lúc này anh mới phát hiện mình bị Liễu Thanh Duyệt và Tô Mang kẹp ở giữa!  

Tô Mang cười xấu xa nói: "Em trai thối, hôm nay em đừng hòng chạy".  

Giọng nói gợi cảm của Liễu Thanh Duyệt cũng vang lên: "Thuận chị thì sống, nghịch chị thì chết!"  

Rầm!  

Trương Minh Vũ nuốt khan, nhưng không dám nói lại nào.   

Chuyện gì thế này?   

"Các chị à, hai chị...", Trương Minh Vũ khóc không ra nước mắt!    

Như vậy anh còn ngủ được sao?   

Đệch mợ! Ông là đàn ông đấy!  

Nhưng Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt không thèm để ý đến anh.   

"Chị ba, chị không được phép sàm sỡ em trai đấy. Nếu chị dám vượt quá giới hạn, em sẽ không nương tay với chị đâu!"  

Liễu Thanh Duyệt cảnh giác nói.   

Tô Mang cười tự đắc nói: "Được thôi, bây giờ đương nhiên không sao, nhưng sau khi ngủ say thì chị không biết đâu..."

Liễu Thanh Duyệt không chịu lép vế nói: "Được rồi, dù sao sau khi ngủ em cũng không kiểm soát được!  

"Ngủ ngon!"  

"Ngủ ngon thì ngủ ngon!"  

Nói xong hai người liền điều chỉnh vị trí của mình rồi nhắm mắt lại.  

Trương Minh Vũ ngây ngốc.   

Các chị… có nghĩ đến cảm nhận của em chút nào không?   

Nhưng không bao lâu bên tai anh đã vang lên tiếng thở đều đặn của hai cô gái.   

Ban đầu Trương Minh Vũ rất giày vò.   

Nhưng hai cô gái không có động tĩnh gì, hơn nữa giữa bọn họ còn có chiếc chăn bông, điều này khiến Trương Minh Vũ từ từ bình tĩnh lại.   

Nhanh như vậy đã ngủ? Rốt cuộc bọn họ mệt nhọc cỡ nào?    

Trương Minh Vũ cảm thấy đau lòng vô cớ,  cảm giác bồn chồn trong lòng cũng mất đi.   

Anh suy nghĩ một hồi thì không suy nghĩ nữa.   

Nằm giữa hai cô gái, anh từ từ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.  

Trong mơ Liễu Thanh Duyệt và Tô Mang mặc đồ gợi cảm, đang đánh nhau vì tranh giành anh!  

Cuối cùng Liễu Thanh Duyệt thắng, lao thẳng về phía anh!   

Hô!  
 
Chương 372: Bây giờ mục tiêu duy nhất là phát triển!


Trương Minh Vũ đột nhiên tỉnh lại, ngồi bật dậy.  

Nhưng anh liếc nhìn xung quanh một vòng cũng không thấy bóng dáng của hai cô gái kia đâu, hơn nữa bên ngoài trời đã sáng.   

Một lúc lâu sau, Trương Minh Vũ mới chậm rãi tỉnh lại.  

Nhìn những nếp nhăn hai bên giường, lòng anh chợt thấy trống trải.  

Anh biết hai người chị đã đi rồi.   

Haiz.  

Trương Minh Vũ khẽ thở dài, không biết phải nói gì.  

Anh đứng dậy, rửa mặt, sau đó ăn qua loa bữa sáng.    

Khi anh bước ra khỏi biệt thự, chiếc Mercedes-Benz màu đen đã đợi sẵn ở đó.  

Trương Minh Vũ không hề do dự bước lên xe.   

Mặc dù anh không biết đây rốt cuộc là âm mưu gì, cũng không biết sư phụ tốn nhiều công sức như vậy để làm gì.  

Nhưng mặc kệ thế nào anh cũng phải cố gắng hết sức để hoàn thành.   

Các chị đã đi rồi, Trương Minh Vũ cũng không muốn bọn họ lần sau trở về sẽ thất vọng.   

Bây giờ mục tiêu duy nhất là phát triển!  

Trong lòng Trương Minh Vũ càng thêm kiên quyết.   

Giọng nói nặng nề của Long Tam vang lên: "Chị ba của cậu bảo tôi nói cho cậu biết hai người bọn họ có thể quay lại bất cứ lúc nào, cậu đừng suy nghĩ nhiều".  

Trương Minh Vũ mỉm cười, không nói thêm gì nữa.   

Các chị đi rồi, anh lại trở thành người bơ vơ nhưng đây cũng là thời điểm tốt nhất để anh trau dồi bản thân.  

Bây giờ mọi thứ chỉ có thể dựa vào bản thân mình!   

Chiếc xe khởi động chạy thẳng về phía khách sạn Hồng Thái.  

Chẳng mấy chốc Trương Minh Vũ đã đến khách sạn.   

Sau khi bước vào Trương Minh Vũ nhất thời sửng sốt.   

Phong cách trang trí bên trong rất khác so với trước đây, thậm chí anh còn tự hỏi liệu có phải mình đã đi nhầm khách sạn rồi không?  

Sau khi nhìn kỹ lại lần nữa, tuy Trương Minh Vũ đã chuẩn bị tâm lý nhưng trong lòng vẫn xuất hiện cảm giác choáng ngợp!  

Cảm giác phân tầng cấp trong khách sạn đã hiện ra hoàn toàn!  

Trang trí bên ngoài cùng theo phong cách thống nhất, sang trọng mà phô trương, nhưng tông màu trắng đen lại mang đến cảm giác cực kỳ cao cấp.    

Vị trí bàn ăn cũng được ngăn cách bằng một bức tường đơn giản.  

Mỗi bức tường, đại diện cho phong cách của một nhóm tuổi.  

Trong phòng Vip cũng giống vậy!   

Trương Minh Vũ ngây ra như phỗng, trong lòng chấn động không thôi! 
 
Chương 373: Hàn Thất Thất?


Anh không ngờ Hàn Thất Thất lại có bản lĩnh thiết kế như vậy… Cách trang trí này… tuyệt lắm!  

Trong lòng Trương Minh Vũ tự tin hẳn lên!  

Anh liếc mắt nhìn xung quanh, nhân viên phục vụ đều đã sẵn sàng.  

Bởi vì hôm qua trang trí nên hôm nay vẫn chưa khai trương.   

Trương Minh Vũ trực tiếp ra lệnh.   

Mở cửa! Tiếp khách!  

Trương Minh Vũ cũng trở lại phòng họp và bắt đầu giải quyết một số việc vặt vãnh trong khách sạn.  

Chẳng bao lâu sau, khách khứa bắt đầu đến.  

Sau khi từng người tiến vào, ai cũng kinh ngạc thốt lên, sau đó vội vã lấy điện thoại ra chụp hình.   

Trước buổi trưa, nhà hàng đã hết chỗ ngồi!  

Trương Minh Vũ cũng bị sốc không kém khi biết tin, ngay lập tức có suy nghĩ khác!  

Mở chi nhánh!  

Dù sao thành phố Hoa Châu rất lớn, bên này chỉ là một góc nhỏ.   

Chờ sau khi anh mở chi nhánh khắp thành phố thì coi như đã dần ổn định rồi.  

Đến lúc đó, thu nhập đã tương đương với một số gia tộc hạng ba!  

Trương Minh Vũ nghĩ đến đây bỗng thấy hưng phấn.   

Nhưng tiền đề của tất cả những việc này là tiền!  

Anh không muốn dựa vào người khác, mà chỉ muốn dựa vào thực lực của bản thân để giành lấy.  

Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể tìm cách thu hút đầu tư.  

Nhưng... tìm ai đây?  

Suy nghĩ hồi lâu, Trương Minh Vũ cũng không nghĩ ra ai. Anh không muốn đi tìm Trần Đại Phú.   

Lúc Trương Minh Vũ xử lý xong tất cả tài liệu, đã là buổi trưa.  

Trương Minh Vũ đang muốn ăn cơm thì điện thoại bỗng vang lên.   

Anh móc điện thoại ra xem, đó là một dãy số lạ.   

Trương Minh Vũ ấn nút kết nối, bên trong nhanh chóng vang lên một giọng nói kiêu ngạo: "Trương  Minh Vũ, anh đang ở đâu? Tôi đi tìm anh!"  

Hàn Thất Thất?  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Tôi đang ở khách sạn, có chuyện gì thế?"  

Nhưng anh vừa mới nói xong, Hàn Thất Thất đã cúp máy cái rụp.   

Trương Minh Vũ lắc đầu bất đắc dĩ.   

Mười phút sau cửa phòng làm việc bị đẩy ra.  

Trương Minh Vũ ngẩng đầu nhìn, Hàn Thần Thần sải bước đi tới.
 
Chương 374: Khí thế như vậy sao?


Quần áo trên người cô ta vẫn là phong cách của Liễu Thanh Duyệt, trên đầu đội mũ lưỡi trai, che lại mái tóc màu xanh lục.  

Giá trị nhan sắc nhất thời tăng lên một cấp bậc!   

Trương Minh Vũ kinh ngạc hỏi: "Tại sao cô lại hoảng hốt như vậy?"  

Nhưng Hàn Thất Thất lại dứt khoát đi thẳng đến phía sau bàn làm việc.   

Nắm lấy cánh tay Trương Minh Vũ, lôi ra ngoài!   

Trương Minh Vũ lo lắng hỏi: "Này, này? Cô sao thế? Có chuyện gì vậy?"  

Hàn Thất Thất dừng bước, nhăn mặt nói: "Anh chồng chưa cưới kia của tôi về rồi. Trưa nay muốn gặp mặt ăn cơm, tôi chuẩn bị dẫn anh về!"  

Trương Minh Vũ sửng sốt, ngạc nhiên hỏi: "Nhanh như vậy? Không phải... Anh ta trở về thì trở về, cô sốt sắng như vậy làm gì?"  

Hàn Thất Thất khoanh tay, lẩm bẩm nói: "Lỡ anh đổi ý thì sao? Hôm nay tôi đã tới đây rồi. Dù anh có hối hận tôi cũng sẽ trói anh dẫn đi".  

Trương Minh Vũ: "..."  

"Cô xem tôi là kiểu người như vậy sao? Tôi đã hứa với cô thì nhất định sẽ làm".  

Hàn Thất Thất nghi ngờ đánh giá Trương Minh Vũ.  

Hồi lâu mới gật đầu: "Phải!"  

Trương Minh Vũ nhất thời không nói gì, tức giận lườm cô ta nói: "Được rồi, đi thôi".  

Hàn Thất Thất ngớ người, trong lòng  vừa  ngạc nhiên vừa vui mừng.   

Chẳng mấy chốc hai người đã sóng vai đi ra khách sạn.  

Một chiếc BMW đã  chờ ở cửa, hai người ngồi luôn vào trong xe.  

Xe khởi động, chầm chậm lăn bánh.  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Lát nữa sẽ có những ai?"  

Hàn Thất Thất im lặng một hồi, lúc này mới lên tiếng nói: "Bố mẹ anh ta và bố mẹ tôi".  

"Ồ, còn anh ta nữa".  

Khóe miệng Trương Minh Vũ hơi giật giật.   

Nhiều người như vậy...  

Không biết tại sao Trương Minh Vũ lại thấy thấp thỏm không yên…  

Nhưng bây giờ nghĩ gì cũng vô dụng, bởi vì anh đã đồng ý với cô ta rồi.   

Nghĩ vậy Trương Minh Vũ không suy nghĩ thêm nữa.   

Chẳng mấy chốc chiếc xe chậm rãi dừng lại trước một căn biệt thự.  

Trương Minh Vũ ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng cực kỳ khiếp sợ!   

Khí thế như vậy sao?

Đây đâu phải biệt thự mà là trang viên ấy chứ!  

Sân vườn rất lớn, cây cối bên trong được thiết kế tỉ mỉ. 
 
Chương 375: Chẳng phải là năm người sao?


Ở chính giữa trang viên có mấy ngôi biệt thự, thiết kế theo phong cách châu Âu, rất khí phái.  

Hàn Thất Thất cũng không nghĩ nhiều, cô ta kéo tay Trương Minh Vũ chậm rãi đi vào trong biệt thự.  

Họ nhanh chóng đi đến cổng.  

Hàn Thất Thất khẽ gõ cửa, tiếng bước chân dồn dập vang lên.  

Cửa vừa được mở ra, đập vào mắt hai người là dì giúp việc.  

"Cô cả, cô về rồi", dì giúp việc mỉm cười hiền lành nói.  

Hàn Thất Thất cũng thản nhiên cười đáp: "Cháu về rồi dì Vương".  

Điều này khiến Trương Minh Vũ hơi sững sờ, không ngờ Hàn Thất Thất cũng có lúc khách khí như vậy...  

Dì giúp việc khom người, Hàn Thất Thất cứ kéo tay Trương Minh Vũ đi vào.  

Trương Minh Vũ nhìn quanh một lượt, bên trong căn biệt thự được bày trí nguy nga lộng lẫy, cảm giác như đang đi vào trong hoàng cung ở châu Âu vậy.  

Có ba người đang ngồi trên sofa giữa căn phòng.  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Chẳng phải là năm người sao? Sao lại là ba người?  

Người đứng đầu mặt chữ điền, để tóc trắng hơi ngắn, gương mặt ông toát lên vẻ uy quyền!  

Dù đã hơn năm mươi, nhưng cơ thể vẫn cường tráng dị thường.  

Bên mặt trái có một vết sẹo, càng khiến người ta khiếp sợ!  

Người này rõ ràng là trùm của thế giới ngầm Hoa Châu, Hàn Thiên Hoa!  

Bên cạnh Hàn Thiên Hoa là một người phụ nữ thùy mị nết na, đây chính là Chu Cửu Yến - vợ của Hàn Thiên Hoa!  

Ngồi đối diện hai người là một anh thanh niên áo quần bảnh bao, trông có vẻ khá trưởng thành, chín chắn.  

Nghe thấy có tiếng động, Hàn Thiên Hoa không hề ngẩng đầu, ông lạnh lùng nói: "Thất Thất, con đúng là càng ngày càng không có phép tắc!"  

"Biết nhà ta có khách đến còn chạy lung tung!"  

Hàn Thất Thất bĩu môi, kiêu ngạo nói: "Chẳng phải cần xem mắt sao, đương nhiên con phải đưa bạn trai con đến xem có được không chứ".  

Phụt...  

Trương Minh Vũ suýt nữa phun ra một búng máu!  

Nói năng kiểu gì vậy...  

Vừa nói xong, ba người đang ngồi trên ghế sofa lập tức quay đầu!  

Đến lúc này, bọn họ mới nhận ra Trương Minh Vũ đang đứng cạnh Hàn Thất Thất!  

Cái này...  

Tất cả mọi người đều sững sờ. 
 
Chương 376: Hàn Thiên Hoa nộ khí xung thiên!


Một lúc sau, Hàn Thiên Hoa tức giận hét lên:  "Vớ vẩn!"  

Giọng ông vang như sấm rền! Bầu không khí trong phòng khách lập tức lạnh xuống!  

Trương Minh Vũ không khỏi khiếp sợ!  

Ông trùm thế giới ngầm quả nhiên không phải hư danh...  

Anh thanh niên ngồi đối diện híp mắt, trên mặt lộ vẻ tức giận.  

Còn Chu Cửu Yến hào hứng nhìn Trương Minh Vũ, dường như đang suy ngẫm gì đó.  

Hàn Thất Thất không thèm quan tâm, cô kéo Trương Minh Vũ ngồi xuống ghế sofa.  

Còn bá đạo nắm lấy tay Trương Minh Vũ!  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật, trong lòng thực sự cảm thấy bất lực.  

Đây đâu phải là làm bia đỡ đạn, rõ ràng là đến đánh nhau mà.  

Hàn Thiên Hoa híp mắt, lạnh lùng nói: "Tôi không quan tâm cậu là ai, nhà tôi có việc, mời cậu đi ra".  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Nhưng Hàn Thất Thất lại chặn lời bố mình, kiêu ngạo nói: "Đi đâu ạ, con khó khăn lắm mới đưa được bạn trai đến đây, sao có thể nói đi là đi được!"  

Nói xong cô liền kẹp lấy tay Trương Minh Vũ, tỏ vẻ không nỡ rời xa.  

Hàn Thiên Hoa nghiến răng nghiến lợi, trong mắt lóe lên những tia rét lạnh!  

Khí thế kinh khủng tỏa ra!  

Nhưng anh thanh niên kia vẫn bình tĩnh mỉm cười nói: "Chú đừng giận, Thất Thất còn nhỏ, thích đùa cũng là chuyện bình thường".  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  

Anh không khỏi kinh ngạc nhìn anh thanh niên này, anh thanh niên này đã tạo ra cho anh một định nghĩa mới về từ con nhà giàu.  

Hàn Thiên Hoa trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng vẫn nhịn xuống.  

Hàn Thất Thất cười nói: "Bố xem xem, Triệu Khoát đâu có để ý, không biết bố cứ xen vào làm gì".  

Hàn Thiên Hoa nộ khí xung thiên!  

Chu Cửu Yến khẽ nhắc: "Thất Thất!"  

Hàn Thất Thất thè lười, cũng bắt đầu ngoan ngoãn.  

Triệu Khoát cười dịu dàng nói: "Thất Thất, lâu rồi không gặp, em có nhớ anh không?"  

Hàn Thất Thất không hề do dự đáp: "Không nhớ, ngày nào tôi cũng bận đi chơi với bạn trai, lấy đâu ra thời gian để nhớ anh".  

Nói xong liền ngồi sát hơn vào Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ mặc dù rất khó chịu, nhưng bây giờ chỉ có thể nhẫn nhịn. 
 
Chương 377: "Bây giờ anh mở bao nhiêu khách sạn vậy?"


Mắt Triệu Khoát lóe lên tia rét lạnh, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, hắn cười nói: "Anh đây trông có vẻ lạ mặt, không biết anh đến từ nhà nào nhỉ?"  

Lại là chiêu này...  

Trương Minh Vũ mỉm cười đáp: "Tôi chẳng đến từ nhà nào cả, tôi vừa từ núi xuống".  

Lời này vừa dứt, sắc mặt Triệu Khoát lập tức dãn ra.  

Một tên sống trong núi mà cũng dám cạnh tranh với mình à?  

Triệu Khoát mặt không đổi sắc, tiếp tục hỏi: "Anh làm ở đâu vậy?"  

Trương Minh Vũ cạn lời.  

Ban nãy còn tưởng hắn khác biệt, nhưng không ngờ... cũng chỉ cá mè một lứa.  

Trương Minh Vũ cười ngoác miệng.  

Nhưng chưa kịp nói, Hàn Thất Thất đã cắt lời: "Cùng ngành với anh đấy, bạn trai tôi cũng mở khách sạn".  

Lời này vừa dứt, Trương Minh Vũ sững sờ.  

Nhà của Triệu Khoát cũng kinh doanh khách sạn sao?  

Chẳng trách Hàn Thất Thất lại quen thuộc thiết kế của khách sạn đến vậy...  

Triệu Khoát nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ồ? Vậy thì chúng ta có cùng chủ đề để nói chuyện rồi, nhà chúng tôi mở nhiều khách sạn lắm đó".  

Trương Minh Vũ mỉm cười, gật đầu, không nói gì tiếp.  

Anh chẳng hề hứng thú với chuyện này.  

Triệu Khoát sững sờ, không thèm hỏi câu nào à?  

Hắn vốn định nhân lúc Trương Minh Vũ hỏi để khoe khoang một chút về gia thế của mình, để anh biết khó mà lui!  

Khi bầu không khí đột ngột trở nên ngại ngùng, giọng Hàn Thiên Hoa vang lên: "Triệu Khoát, bây giờ quy mô khách sạn nhà cháu như thế nào?"  

Triệu Khoát kích động nhìn ông, vội vàng nói: “Cũng được ạ, nhờ phúc chú, bây giờ nhà cháu đã mở được năm sáu mươi khách sạn năm sao trên toàn quốc".  

"Còn khách sạn bảy sao... thì chưa đến mười cái ".  

Tài lực như vậy đủ để chèn ép đa số gia tộc hạng hai của Hoa Châu rồi!  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Nhà của Triệu Khoát khủng thế à?  

Triệu Khoát cười hỏi: "Bây giờ anh mở bao nhiêu khách sạn vậy?"  

Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt, chỉ nói: "Tôi có một cái".  

Triệu Khoát mỉm cười khinh thường.  

Hàn Thất Thất kiêu ngạo đáp: "Nhưng mà đây là khách sạn bạn trai tôi dùng thực lực của bản thân để mở". 
 
Chương 378: Mới là thực?


Trương Minh Vũ: "..."  

Đây rõ ràng là Tô Mang cho...  

Nụ cười trên môi Triệu Khoát đông cứng lại.  

Hàn Thất Thất rõ ràng đang bảo hắn chỉ biết dựa dẫm vào gia tộc mà thôi!  

Hàn Thiên Hoa nhăn mày nói thêm: "Gia tộc là một phần của địa vị, nếu như con không phải con gái của Hàn Thiên Hoa bố, con nghĩ con có thể tung hoành ngang dọc như ngày nay chắc".  

Hàn Thất Thất lập tức khó chịu đáp: "Nếu như con không phải con gái bố thì con sẽ không giống như bây giờ, suốt ngày bực bội!”  

"Con..."  

Hàn Thiên Hoa yên lặng.  

Triệu Khoát cũng không để ý, chỉ cười nói: "Thất Thất, lần này anh tới là muốn chọn ngày kết hôn với em, em thấy ngày nào tốt?"  

Hắn nói như vậy tức là chẳng thèm để ý đến Trương Minh Vũ.  

Hàn Thất Thất liếc mắt, ngầm đưa tay ra chọc Trương Minh Vũ một cái.  

Câu nói này của hắn nhắm đến anh đó, anh mau thể hiện khí thế của bạn trai đi!  

Trương Minh Vũ lập tức bừng tỉnh.  

Trầm ngâm hồi lâu, anh cười nói: "Anh này, anh nói chuyện kết hôn ngay trước mặt tôi và bạn gái tôi... làm như vậy có vẻ không ổn lắm nhỉ?"

Hàn Thất Thất hài lòng gật đầu.  

Mắt Hàn Thiên Hoa bùng lửa giận, vừa định nổi giận lại bị Chu Cửu Yến ngồi cạnh ngăn lại.  

Triệu Khoát cười khẩy, lạnh lùng nói: "Thất Thất còn nhỏ, dễ dàng thích ai đó là chuyện bình thường, chờ cô ấy lớn cô ấy sẽ hiểu tôi là lựa chọn tốt nhất".  

"Bạn trai chẳng phải chỉ là danh từ chỉ bạn là con trai thôi sao?"  

Lời lẽ hắn nói đầy vẻ kiêu ngạo.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Bạn? Bạn trai bạn gái... cũng được coi là bạn sao?"  

Triệu Khoát cười nói: "Đương nhiên, dù sao cái danh chồng chưa cưới của tôi mới là thực, anh nói xem?"  

Mới là thực?  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  

Nhưng chưa kịp nghĩ gì, mặt anh đã bị hai bàn tay tóm lấy!  

Trương Minh Vũ lập tức kinh ngạc!  

Còn chưa kịp hoàn hồn, khuôn mặt tinh xảo của Hàn Thất Thất đã không ngừng ép sát!  

Một giây sau, cảm giác mềm mại từ môi truyền đến!  

Cái này.... 
 
Chương 379: "Hàn Thất Thất con quá đáng rồi đấy!"


Trương Minh Vũ trợn to mắt, não lập tức chập mạch!  

Ông đây... lại bị cưỡng hôn?  

Hành động này khiến tất cả mọi người bất ngờ!  

Triệu Khoát há hốc mồm, trợn tròn mắt, nụ cười trên môi cũng đông cứng lại!  

Hàn Thất Thất cười dí dỏm, kiêu ngạo nói: "Bây giờ thì anh biết cái gì mới là thật chưa?"  

Khóe miệng Triệu Khoát co giật!  

Một lúc sau hắn mới hoàn hồn, trong mắt cuối cùng cũng hiện lên ngọn lửa vô tận!  

"Chú Hàn, đây là sao ạ!"  

Triệu Khoát lạnh lùng nói, cố gắng nén giận!  

Hàn Thiên Hoa nghiến răng nghiến lợi, tức giận quát: "Hàn Thất Thất con quá đáng rồi đấy!"  

Hàn Thất Thất không hề sợ hãi, cô phản bác lại: "Chuyện của con con làm thì có gì là quá đáng? Con chưa đồng ý bố đã bắt con gả cho người ta chẳng phải mới là quá đáng sao?"  

"Con..."  

Lồng ngực Hàn Thiên Hoa phập phồng lên xuống, dù rất tức giận nhưng ông không biết phải nói gì.  

Một đời kiêu hùng cũng có lúc không đấu lại một người!  

Hàn Thiên Hoa nghiến chặt răng, tức giận nói: "Con chờ đấy để xem bố xử lý con thế nào!"  

Nói xong ông quay người nhìn Triệu Khoát cười nói: "Cái đó... cháu đừng nổi giận, Thât Thất còn nhỏ, không hiểu chuyện, bác sẽ dạy dỗ lại con bé".  

Triệu Khoát cuộn chặt nắm đấm, lửa giận trong mắt như sắp phun ra đến nơi vậy!  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, đây không phải chuyện anh có thể khống chế nổi.  

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói chanh chua lại vang lên: "Không hiểu chuyện? Không hiểu chuyện thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Chẳng phải do cô không được dạy bảo tử tế sao?"  

Trương Minh Vũ lập tức căng thẳng!  

Vừa nghe còn tưởng là Lý Phượng Cầm đến!  

Qua đầu nhìn lại, một người phụ nữ mặc áo dài Thượng Hải đi vào, bà ta để tóc xoăn, mồm ngậm điếu thuốc.  

Mẹ kiếp! Có khác nào bà chủ trọ đâu cơ chứ!  

Khóe miệng Trương Minh Vũ lập tức co giật.  

Sau lưng bà ta còn có một người đàn ông trung niên, cơ thể gầy gò, đeo kính vàng trông có vẻ nhã nhặn lịch sự.  

Đây rõ ràng là bố mẹ Triệu Khoát. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom