Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 340: Cháu muốn cướp công của bác đấy à?"


Ngữ điệu của ông cụ hết sức bình thường, nhưng trong giọng nói lại toát lên một sắc thái uy nghiêm khác thường.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.  

Đây mới là Lâm Kiều Hân mà anh quen biết.  

Một khi đã quyết định chuyện gì, chắc chắn sẽ mạnh mẽ thực hiện đến cùng!  

Lâm Quốc Long lo lắng giải thích: "Thưa bố, hợp đồng này đúng là do con đàm phán lấy được, có điều... có điều Kiều Hân cũng có giúp một tay".  

Nói xong, ông ta lại đưa mắt ra hiệu liên hồi cho Lâm Kiều Hân.  

Lâm Kiều Hân vẫn nghiêm mặt nhìn thẳng vào ông cụ Lâm, bình thản lạnh nhạt nói tiếp: "Ông nội, hợp đồng này từ đầu đến cuối đều do một mình cháu đàm phán".  

Ông cụ Lâm dựa lưng vào ghế, sắc mặt trầm xuống đầy thâm ý.  

Trương Minh Vũ lại chậm rãi mỉm cười.  

Hiển nhiên, ông cụ đã hiểu...

Lâm Quốc Long luống cuống lên, cố gắng lạnh giọng nói: "Kiều Hân, cháu nói thế là có ý gì? Cháu muốn cướp công của bác đấy à?"  

"Chẳng phải cháu đã nói không có ý tranh công cơ mà? Vậy giờ cháu đang làm gì thế hả?"  

Lâm Kiều Hân chỉ lạnh nhạt đáp: "Cháu chỉ là muốn để ông nội biết chuyện này, và muốn cho mẹ cháu được chuyển về sống ở nhà họ Lâm".  

"Những lợi ích khác mà hợp đồng này mang tới, cháu đều có thể không cần".  

Chỉ một câu đã khiến Lâm Quốc Long nghẹn họng, không sao chỉ trích tiếp được.  

Ông cụ Lâm cũng không sốt ruột, cứ thế lẳng lặng dựa người trên sofa.  

Ngay sau đó, Lâm Quốc Phong cười ha hả, nói: "Kiều Hân à, đúng là cháu có đóng góp nhiều công lao trong chuyện này, nhưng dù sao cũng có công lao của bác hai cháu, đúng không nào?"  

Nói xong, ông ta còn liếc nhìn Lâm Kiều Hân đầy thâm ý.  

Lâm Kiều Hân vẫn chỉ lạnh nhạt nói: "Việc này cháu không rõ lắm, lợi ích thuộc về các bác hết cũng được, nhưng cháu hi vọng ông nội biết được những việc cháu đã làm".  

Giọng cô vẫn hết sức bình tĩnh và kiên định.  

Rốt cuộc Trương Minh Vũ hiểu ra.  

Không phải do mình đã thuyết phục được Lâm Kiều Hân mà chính nguyện vọng muốn trở về nhà họ Lâm suốt bao năm qua của Lý Phượng Cầm mới khiến Lâm Kiều Hân thay đổi quyết định...  

Lâm Quốc Phong híp mắt, hơi bất mãn bảo: "Công lao của cháu, bác sẽ ghi nhớ, nhưng công lao của bác hai cháu cũng không thể bị cháu phủ nhận hết, có đúng không?"  

Nói xong, ông ta nhìn chằm chằm vào Lâm Kiều Hân.  

Lâm Kiều Hân cười lạnh một tiếng, nói: "Cũng đúng, nếu không phải được bác hai giao cho một nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành thì quả thực cháu cũng không đàm phán thành công được hợp đồng này".  

"Cháu..."  

Lâm Quốc Long đã hoàn toàn tức giận, đứng phắt dậy quát lớn: "Lâm Kiều Hân, cháu nói thế là có ý gì?"  

Tiếng quát này nghe hết sức hùng hổ và đáng sợ.  

Trương Minh Vũ lại nhíu mày.  
 
Chương 341: "Bác hai thật là có lòng!"


Nói không lại, cho nên chuẩn bị lấy sức mạnh áp chế sao?  

Sắc mặt Lâm Kiều Hân càng thêm lạnh lẽo, cô đang định phản bác, Trương Minh Vũ đã đứng ra chắn trước mặt cô.  

"Bác hai, Kiều Hân chỉ đang khen bác thôi, bác nóng tính thế làm gì", Trương Minh Vũ nhếch miệng cười bảo.  

Nghe anh nói thế, chẳng hiểu vì sao, lòng Lâm Kiều Hân bỗng thả lỏng hơn nhiều.  

Lâm Quốc Long phẫn nộ quát: "Tai nào của cậu nghe ra là khen tôi hả? Cậu tưởng tôi điếc chắc?"  

Trương Minh Vũ cười cười, nói: "Bác hai bình tĩnh, đừng nóng, Kiều Hân chỉ có ý muốn nói là bác có phương pháp giáo dục nhân viên tốt, áp lực lớn tự nhiên sẽ có động lực làm việc".  

"Chẳng lẽ bác hai cho rằng Kiều Hân đang nói bác lấy việc công làm việc tư, lợi dụng chức quyền để trả thù thay cho Lâm Tuấn Khải hay sao?"  

"Những lời này, Kiều Hân chưa hề nói nhé".  

Lâm Kiều Hân phải chịu ấm ức nhiều như thế, anh đã ngứa mắt từ lâu.  

Sự việc đã đi đến nước này, anh cảm thấy không cần phải nhường nhịn thêm nữa.  

Nhưng anh vừa nói đến đó, tất cả mọi người đều trợn to mắt nhìn anh.  

Lâm Kiều Hân kinh ngạc vô cùng, cô hoàn toàn không ngờ Trương Minh Vũ dám nói thẳng thừng như thế.  

"Mày... Mày..."  

Lâm Quốc Long đã giận không kiềm được, quát lên: "Cậu nói bậy! Mọi chuyện tôi làm đều là vì lợi ích của công ty, tôi lấy việc công làm việc tư lúc nào?"  

Trương Minh Vũ lại vờ kinh ngạc, nói: "Bác hai đừng nóng mà, cháu chỉ nói đại thế thôi, bác làm vậy... có phải hơi nhạy cảm quá không..."  

"Hỗn xược!"  

Lâm Quốc Phong vỗ tay vịn đứng lên, lạnh lùng nói: "Trương Minh Vũ, tuy cậu có ơn với nhà họ Lâm này nhưng cậu cũng không được phép sỉ nhục người nhà họ Lâm chúng tôi như thế".  

"Cậu có chứng cứ gì không mà dám nói những lời quá quắt như thế?"  

Lâm Diểu hết sức nóng ruột, cứ bồn chồn nhấp nhổm không biết làm sao.  

Ông cụ Lâm vẫn hiền hòa cười, nhưng ánh mắt đã tràn đầy thất vọng.  

Trương Minh Vũ nhếch mép cười nhạt: "Cháu dám nói như vậy, đương nhiên phải có chứng cứ, không biết bác hai có dám nói ra đây cho mọi người cùng nghe xem, nhiệm vụ mà bác giao cho Kiều Hân là hợp đồng trị giá bao nhiêu?"  

Ngay sau đó, ánh mắt mọi người đều dồn về phía Lâm Quốc Long.  

Khóe miệng Lâm Quốc Long giật nhẹ, chật vật lắp bắp nói: "Thì... cũng hơi nhiều chút, nhưng đó cũng là để tạo động lực cho Kiều Hân mà thôi".  

"Dẫu sao, con bé bỗng dưng gia nhập tập đoàn Lâm Thị, chưa có chút tiếng tăm nào, tôi cũng chỉ muốn cho con bé giành được nhiều hợp đồng để khiến đám cấp dưới tin phục nó mà thôi".  

Nghe mới đường hoàng chính nghĩa làm sao.  

"Bác hai thật là có lòng!"  
 
Chương 342: Khí thế hùng hổ vô cùng!


Trương Minh Vũ cười cười cợt nhả: "Vậy bây giờ Kiều Hân đã đàm phán thành công, vì sao bác hai lại ôm hết công lao về mình như thế?"  

"Tôi..."  

Chỉ một câu của Trương Minh Vũ đã khiến Lâm Quốc Long nghẹn họng, không cách nào trả lời được.  

Thực ra, Trương Minh Vũ cũng rất muốn biết, vì sao Lâm Quốc Long lại làm thế?  

Lẽ nào chỉ vì thể diện?  

Anh mơ hồ cảm thấy chuyện này dường như không đơn giản như vậy đâu.  

Lâm Quốc Phong thấy thế cũng phải thất vọng nhìn Lâm Quốc Long.  

"Thôi đủ rồi, chớ ồn ào nữa! Đều là người nhà họ Lâm ta, ai đàm phán thành công mà chẳng thế, công lao lần này mỗi người nhận một nửa đi, tôi sẽ ghi nhớ".  

Lâm Quốc Phong thở dài, bất đắc dĩ nói.  

Nghe nói thế, Lâm Kiều Hân cũng thở phào nhẹ nhõm.  

Cô biết, có được kết quả như thế đã là tốt lắm rồi.  

Lâm Quốc Long híp mắt, nhưng ông ta cũng hiểu Lâm Quốc Phong làm thế là đã nể mặt mình lắm rồi, cuối cùng ông ta đành nhịn xuống.  

Ngay khi mọi người đều cho rằng sóng đã êm, gió đã lặng, Trương Minh Vũ lại mỉm cười, nói: "Một mình Kiều Hân tìm đến đối tác, một mình Kiều Hân đàm phán".  

"Vậy thì dựa vào đâu mà công này phải chia mỗi người một nửa?"  

Lâm Quốc Long nheo mắt, lạnh lùng nói: "Trương Minh Vũ, cậu đừng có được nước lấn tới".  

Trương Minh Vũ cười ha hả, nói: "Cháu chỉ muốn đòi lại công bằng cho Kiều Hân mà thôi".  

Lâm Kiều Hân lặng lẽ đứng sau lưng anh, ánh mắt vô cùng phức tạp.  

Lòng cô dường như vừa có một dòng nước ấm chậm rãi chảy qua.  

Nhưng cô cũng lo lắng vô cùng, bởi nếu thật sự làm to chuyện thì cô cũng chẳng được lợi gì.  

Lâm Quốc Phong phẫn nộ đứng lên, lạnh lùng nói: "Trương Minh Vũ, cậu nên một vừa hai phải thôi!"  

"Nói sao chăng nữa, bên đối tác chịu hợp tác với Kiều Hân cũng đều nhờ mặt mũi của nhà họ Lâm này".  

"Cậu cho rằng tất cả đều là công lao của một mình Kiều Hân sao?"  

Trương Minh Vũ lại nhếch miệng cười, hỏi: "Bác cả, bây giờ nhà họ Lâm... còn mặt mũi để người ta nể sao?"  

"Hỗn láo!"  

Lâm Quốc Phong lập tức gầm lên: "Trước đã nhục mạ người nhà họ Lâm, giờ lại sỉ nhục nhà họ Lâm này!"  

"Trương Minh Vũ, cậu coi nhà họ Lâm chúng tôi là cái gì hả!"  

Tiếng quát nặng nề như tiếng sấm, khí thế hùng hổ vô cùng!  

Lâm Kiều Hân cũng bất chợt cảm thấy hơi chột dạ.  

Trương Minh Vũ lại không hề sợ hãi, anh tiếp tục cười nói: "Cháu không có ý sỉ nhục nhà họ Lâm, cháu chỉ muốn nói là, các bác bắt nạt Kiều Hân hơi quá rồi".  

"Chẳng lẽ các bác không sợ bên đối tác biết được nhân phẩm các bác thế này, sẽ từ chối hợp tác với các bác sao?"  

Nói xong, trong lòng Trương Minh Vũ đã nảy lên một tia giận dữ.  

Thành quả do Lâm Kiều Hân vất vả đổi lấy, Lâm Quốc Long dựa vào đâu mà dám thò tay cướp giật?  
 
Chương 343: Có còn cần chờ xem nữa không?"


Nghĩ tới đây, anh bèn lấy điện thoại di động ra, gõ một tin nhắn rồi gửi đi.  

Lâm Quốc Long lại cười lạnh một tiếng, giễu cợt: "Cậu tưởng bên đối tác của chúng tôi là cậu chắc? Người ta đồng ý hợp tác là vì coi trọng thực lực của nhà họ Lâm này chứ không phải coi trọng con người Lâm Kiều Hân!"  

"Hiểu không?"  

Trương Minh Vũ châm chọc hỏi: "Vì sao không phải do người ta coi trọng con người Kiều Hân?"  

"Cậu..."  

Lâm Quốc Long cười lạnh: "Tôi không tranh cãi với cậu làm gì, cứ đợi mà xem".  

"Đợi xem phía đối tác liệu có thể từ chối hợp tác chỉ vì người kí hợp đồng không phải Kiều Hân hay không!"  

Trương Minh Vũ lại nhếch mép cười nhạt: "Không cần đợi, lát bác sẽ biết ngay thôi".  

"Cậu..."  

Nhưng chưa kịp nhiều lời, điện thoại của Lâm Quốc Long đã reo vang...

Lâm Quốc Long hung hăng trừng mắt với Trương Minh Vũ một cái rồi mới bất mãn nhận cuộc gọi: "Chuyện gì, nói!"  

Vài giây sau, sắc mặt Lâm Quốc Long đột nhiên biến đổi kịch liệt, ông ta cả kinh quát: "Cái gì? Bên kia từ chối hợp tác rồi? Chẳng phải đã đàm phán ổn thỏa rồi hay sao..."  

Vừa nghe được những lời này, tất cả mọi người nhà họ Lâm đều biến sắc.  

Xảy ra chuyện gì rồi?  

Ánh mắt Lâm Kiều Hân cũng toát lên hốt hoảng và sợ hãi.  

Lần hợp tác này chính là cơ hội giải nguy cho nhà họ Lâm!  

Lâm Quốc Phong cũng cau mày, nhìn chằm chằm vào Lâm Quốc Long.  

Đầu bên kia lại nói gì đó, lúc này Lâm Quốc Long đã ngồi lặng trên ghế, sắc mặt mờ mịt.  

Ông cụ Lâm liếc nhìn Trương Minh Vũ, ánh mắt đầy thâm ý.  

Trương Minh Vũ cười ha hả: "Thế nào hả bác hai? Có còn cần chờ xem nữa không?"  

Chỉ một câu đã khiến trái tim Lâm Quốc Long co thắt lại.  

Trương Minh Vũ tiếp tục lải nhải: "Làm người ấy mà, không thể tham lam quá, không phải của mình thì chính là không thuộc về mình được".  

"Lấy gậy của mình tự nện lưng mình thì đau lắm đấy".  

Lâm Quốc Long lập tức nổi giận, gầm lên: "Mày câm miệng ngay cho tao!"  

"Nói, chuyện này có phải do mày phá rối sau lưng hay không?"  

Trương Minh Vũ nhún vai vẻ vô tội, cười nói: "Cháu cũng muốn phá rối lắm, nhưng cháu làm gì có năng lực đó..."  

Lời giải thích này khiến mọi người đều nhanh chóng loại bỏ mối nghi ngờ trong lòng.  

Duy chỉ có Lâm Diểu lại khác, đáy mắt cô ta thoáng lóe lên một tia phức tạp.  

Cô ta biết rất rõ, Trương Minh Vũ thực sự có năng lực gây ra việc này.  

Lát sau, Lâm Quốc Long lại âm trầm nói: "Lâm Kiều Hân, có phải cháu đã nói gì với bên đối tác không?"  

Lâm Kiều Hân sửng sốt, hoang mang nhìn lại.  

Lâm Quốc Phong lạnh giọng quát lớn: "Chẳng lẽ còn có khả năng khác hay sao?"  

"Kiều Hân, làm như vậy có lợi gì cho cháu sao?" 
 
Chương 344: Quá hỗn loạn


Lâm Kiều Hân cắn răng, ánh mắt lộ vẻ lo lắng.  

Trương Minh Vũ cười cười, nói: "Bác cả, bác hai, hai người thật là thú vị, rõ ràng công lao vốn nên thuộc về Kiều Hân bị người ta cướp đi, giờ lại quay sang hỏi tội Kiều Hân".  

"Cháu thật muốn hỏi một câu, bác hai cướp công của Kiều Hân như thế, có lợi gì cho bác sao?"  

Câu chất vấn này khiến Lâm Quốc Long lại một lần nữa nổi trận lôi đình, nhưng lại không cách nào phản bác được.  

Lâm Quốc Phong hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, nói: "Kiều Hân, chuyện này không phải trò đùa, đây là chuyện hết sức hệ trọng với nhà họ Lâm chúng ta đấy".  

"Chỉ cần cháu có thể kéo cơ hội hợp tác này về một lần nữa, bác bảo đảm toàn bộ công lao sẽ thuộc về cháu".  

Lâm Kiều Hân cũng đang vô cùng hoang mang, hoàn toàn không biết nên nói gì.  

Lâm Quốc Long đã bừng tỉnh, sốt sắng nói ngay: "Đúng đúng! Kiều Hân, cháu mau đi thương lượng lại đi, lần này công lao chắc chắn sẽ thuộc về cháu".  

Lâm Kiều Hân cắn răng im lặng.  

Lúc này, ngay cả cô cũng không biết liệu có thể đàm phán thành công một lần nữa không.  

Vừa định đáp lại, bên tai đã vang lên giọng nói lạnh nhạt của Trương Minh Vũ: "Lúc cướp công của người khác, bác hai đã nghĩ gì vậy?"  

Chuyện này, trước sau anh vẫn không bỏ qua được.  

Hơn nữa, dù chuyện này qua đi, về sau Lâm Kiều Hân nhất định sẽ bị bắt chẹt nhiều hơn nữa.  

Anh không muốn thấy Lâm Kiều Hân phải chịu thiệt thòi!  

Lâm Quốc Long nổi giận gầm lên một tiếng: "Cậu câm mồm cho tôi! Kiều Hân là nhân viên của tập đoàn Lâm Thị chúng tôi, con bé có trách nhiệm và nghĩa vụ làm việc cho tập đoàn Lâm Thị này".  

Nụ cười trên môiTrương Minh Vũ chậm rãi nhạt dần, anh lạnh lùng nói: "Áp lực làm việc vượt quá sức, làm ra thành tích liền bị cướp đi, loại công ty thế này... ở lại còn có ý nghĩa gì sao?"  

Lòng anh đã vẽ nên một kế hoạch!  

Nhưng những người nhà họ Lâm vừa nghe anh nói thế, lập tức đều trợn to mắt lên.  

Lâm Kiều Hân cũng ngơ ngác không dám tin tưởng.  

Lâm Quốc Phong quát lên giận dữ: "Trương Minh Vũ, chuyện của Kiều Hân còn chưa tới phiên cậu nhúng tay quyết định".  

Trương Minh Vũ lại như thể không hiểu ý người nói, chỉ âm thầm liếc nhìn ông cụ Lâm một cái.  

Phát hiện sắc mặt ông cụ không có gì bất thường, anh mới thở dài một hơi.  

Tập đoàn Lâm Thị hiện nay đã không thể phát triển nổi rồi.  

Quá hỗn loạn.  

Chi bằng để Lâm Kiều Hân yên lặng phát triển Tuyền Ảnh, có anh giúp đỡ bên cạnh, có khi còn đáng tin hơn.  

Lâm Quốc Long híp mắt lạnh lùng nói: "Kiều Hân, cháu không có gì muốn nói sao?"  

Lúc này, đầu óc Lâm Kiều Hân đang vô cùng hỗn độn.  

Cô không ngờ Trương Minh Vũ lại nói ra những lời như thế.  

Nhưng khi nhìn bóng anh từ phía sau, lòng cô đột nhiên hiện lên cảm giác an ổn và bình yên đến lạ.  

Mỗi lần gặp phải nguy hiểm hay trắc trở, luôn là bóng hình này...  

Trương Minh Vũ lại không suy nghĩ nhiều. 
 
Chương 345: Có cái phòng làm việc xập xệ kia sao?"


Kế hoạch chỉ là kế hoạch, hiện giờ muốn Lâm Kiều Hân rời khỏi tập đoàn Lâm Thị ngay thì đúng là không nhiều hi vọng.  

Tập đoàn Lâm Thị còn chưa khiến cô thất vọng đến mức đó.  

Ngay sau đó, Lâm Kiều Hân đột nhiên lên tiếng: "Chuyện của cháu, đúng là do anh ấy quyết định".  

Giọng nói lạnh nhạt quanh quẩn vang lên trong phòng khách.  

Trương Minh Vũ choáng váng cả người.  

Những người khác cũng đều ngây dại, ngay cả ông cụ Lâm cũng sửng sốt, ánh mắt thoáng lóe lên một tia ngạc nhiên.  

Ực!  

Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt, anh quay đầu nhìn Lâm Kiều Hân như không dám tin tưởng.  

Lâm Kiều Hân vẫn lặng lẽ đứng đó.  

Bốn mắt nhìn nhau, không biết vì sao, lòng Lâm Kiều Hân đột nhiên xuất hiện một cảm giác đắc ý kì lạ.  

Trương Minh Vũ cũng nhìn cô chăm chú.  

Vậy là, anh ra sức giúp cô như thế, dường như không hề uổng phí tấm lòng này rồi.  

Hồi lâu sau, mọi người mới bừng tỉnh.  

"Được, được lắm!"  

Lâm Quốc Long tức đến run người, ông ta lạnh lẽo nói: "Cánh cứng rồi nên muốn bay đây mà, tập đoàn Lâm Thị này đã không còn giữ nổi nhân tài tinh anh như cô nữa chứ gì!"  

"Vậy được, chúng ta cùng chờ xem!"  

"Không có Lâm Kiều Hân cô, nhà họ Lâm này vẫn sẽ lấy được hợp đồng đó thôi!"  

"Nhưng nếu không có tập đoàn Lâm Thị, Lâm Kiều Hân cô có cái gì? Có cái phòng làm việc xập xệ kia sao?"  

Trương Minh Vũ quay đầu lại, hết sức đắc ý.  

"Giờ đó chỉ là một phòng làm việc nghèo nàn, nhưng biết đâu sẽ có ngày nó trở thành một thứ mà cả nhà họ Lâm đều không dám đụng phải thì sao?"  

Trương Minh Vũ cười ha hả, nói.  

Lúc này anh đang rất vui vẻ.  

Lâm Quốc Phong nghiến răng, quát lên giận dữ: "Được, nếu tập đoàn Lâm Thị chúng tôi đã không thể giữ chân các người, vậy thì đi ra ngoài ngay cho tôi!"  

"Nhà họ Lâm chúng tôi còn có chuyện cần bàn".  

Nói như thế, tức là đã bài trừ cả Lâm Kiều Hân ra ngoài.  

Chủ nhà đã ra lệnh đuổi khách, dĩ nhiên Trương Minh Vũ không mặt dày nán lại làm gì.  

"Được, vậy gặp lại sau".  

Nói xong, Trương Minh Vũ bèn kéo Lâm Kiều Hân rời khỏi đó.  

Đi tới cửa, anh chợt dừng chân, quay đầu cười bảo: "À đúng rồi, bác hai này, hợp đồng kia bác phải cố mà giành về đấy".  

"Nhỡ đâu lại bị một người vừa bị đuổi khỏi tập đoàn Lâm Thị là Kiều Hân giành được thì mất mặt lắm đó".  

Nói xong, anh kéo Lâm Kiều Hân rời khỏi biệt thự.  

"Mày..."  

Lâm Quốc Long nổi giận đùng đùng, đáy mắt toát lên vẻ âm trầm ác độc.  

Ông cụ Lâm lại cười nói: "Thôi được rồi, nhà họ Lâm chúng ta quá nhỏ, không giữ chân hai vị ấy được".
 
Chương 346: Lâm Kiều Hân bắt đầu dao động


Nói nghe như an ủi, nhưng ánh mắt ông cụ vẫn luôn chăm chú nhìn về phía Trương Minh Vũ biến mất.  

Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long cũng không biết nên nói gì.  

Hồi lâu sau, ông cụ Lâm mới lẩm bẩm: "Nhanh như vậy... đã muốn bắt đầu rồi sao?"  

Nói xong, ông cụ thở dài một tiếng.  

Lúc này, Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân đã ra tới cổng đại viện.  

Lâm Kiều Hân do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi: "Anh... vì sao lại muốn tôi rời khỏi tập đoàn Lâm Thị?"  

Trương Minh Vũ dừng bước, khẽ cười một tiếng rồi nói: "Vậy thì vì sao cô lại nghe lời tôi như thế?"  

"Anh..."  

Lâm Kiều Hân thoáng hoảng loạn, nôn nóng nói: "Tôi không có nghe lời anh, chỉ là... tôi cũng rất bất mãn mà thôi..."  

Trương Minh Vũ chau mày, trêu cợt hỏi: "Thật không?"

Lâm Kiều Hân vội vã ổn định tinh thần, lạnh nhạt nói: "Đúng vậy, không thì còn thế nào!"  

Trương Minh Vũ lắc đầu cười khẽ, đổi đề tài: "Ở lại tập đoàn Lâm Thị không có lợi gì cho cô cả, mà cũng không có lợi gì cho nhà họ Lâm cô".  

"Chi bằng cô rời khỏi nhà họ Lâm, độc lập phát triển Tuyền Ảnh lên".  

"Đợi khi cô có đủ thực lực bảo vệ nhà họ Lâm thì cũng không cần bám vào tập đoàn Lâm Thị nữa".  

Lâm Kiều Hân ngây người, lại thở dài một tiếng rồi ngồi vào trong xe.  

Trương Minh Vũ cũng ngồi vào ghế phụ cạnh ghế lái.  

Lát sau, Lâm Kiều Hân âu sầu nói: "Anh không hiểu những chuyện thế này, nói thì đơn giản nhưng muốn phát triển nào phải chuyện dễ dàng gì".  

"Không có tiền coi như chẳng làm được gì".  

Trương Minh Vũ lại cười cười, nói: "Ai nói cô không có tiền nào? Chẳng phải cô mới nhận một công trình đó sao?"  

"Tự cô nhận thầu công trình đó đi, vậy chẳng phải đã có tiền để phát triển Tuyền Ảnh rồi hay sao?"  

Anh vừa nói thế, Lâm Kiều Hân lập tức ngẩn ra.  

Cô trầm tư một lát mới tỉnh táo lại, bất đắc dĩ nói: "Bên đối tác đã từ chối hợp tác rồi, làm sao có thể đồng ý cho tôi nhận thầu nữa chứ".  

Trương Minh Vũ hơi tựa vào lưng ghế, cười nói: "Chuyện này thì chưa chắc, nhỡ đâu người ta coi trọng cô thì sao, sao không mạnh dạn thử một lần?"  

Lâm Kiều Hân bắt đầu dao động.  

Nếu thật sự có thể lấy được công trình này, vậy thì cô có tiền để phát triển Tuyền Ảnh thật rồi.  

Nhưng...  

Do dự một lát, cuối cùng cô vẫn lấy điện thoại di động ra, gọi cho dãy số kia.  

Đầu bên kia nhanh chóng nhận cuộc gọi.  

Lâm Kiều Hân thận trọng nói: "Xin chào, tôi nghe nói hợp tác giữa chúng ta đã bị hủy bỏ, có phải không ạ..."  

Giọng nói ngọt ngào của Vương Vũ Nam vang lên: "Không mà".  

Vừa nghe hai chữ đó, Lâm Kiều Hân lập tức sửng sốt.  

Trương Minh Vũ lại nhìn cô cổ vũ.  

Bấy giờ, Lâm Kiều Hân mới lấy hết can đảm hỏi: "Vừa rồi bên công ty chúng tôi nói là..."  
 
Chương 347: "Hợp tác giữa chúng ta vẫn đang tiếp tục"


Vương Vũ Nam cười bảo: "À, cái đó à, tôi không biết tập đoàn Lâm Thị nha, tôi chỉ muốn hợp tác với cô thôi".  

"Hợp tác giữa chúng ta vẫn đang tiếp tục".  

Chỉ một câu đã khiến Lâm Kiều Hân hoàn toàn ngây dại.  

Giọng Vương Vũ Nam lại vang lên lần nữa: "Chừng nào cô có thời gian? Chúng ta gặp mặt kí nốt phần hợp đồng chưa hoàn thành kia luôn".  

Lâm Kiều Hân kích động vô cùng, vội vã nói: "Bây giờ có thời gian, tôi có thể qua đó bất cứ khi nào cần".  

Khóe miệng Trương Minh Vũ nở một nụ cười tươi.  

Lâm Kiều Hân vui, anh cũng vui.  

Hai bên nhanh chóng ấn định thời gian rồi cúp điện thoại.  

Lâm Kiều Hân kích động nói: "Cô ấy... thực sự muốn hợp tác với tôi, chuyện này... rốt cuộc là sao nhỉ?"  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nhún vai, cười nói: "Tôi cũng không biết, có lẽ người ta thực sự coi trọng con người cô thôi".  

Đáy mắt Lâm Kiều Hân lại lóe lên, cô hỏi: "Chuyện này... không phải là có liên quan đến anh đấy chứ?"  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Lâm Kiều Hân... đúng là rất nhạy bén nhỉ.  

"Sao có thể thế được, sao tôi lại có liên quan đến vụ hợp tác của cô được, tôi còn chẳng biết vụ hợp tác của cô là sao..."  

Trương Minh Vũ lúng túng cười nói.  

Những lời này, Lâm Kiều Hân quả thực không thể phản bác, mối nghi ngờ trong lòng cũng dần bị kích động thay thế.  

Trương Minh Vũ tiếp tục cười bảo: "Giờ có phải đã có tiền phát triển Tuyền Ảnh rồi không?"  

Lâm Kiều Hân gật đầu thật mạnh.  

Trương Minh Vũ cười ha hả, nói: "Được rồi, vậy cô mau đi kí hợp đồng đi, làm xong công trình này là cô có thể hoàn thành mơ ước của mình rồi".  

"Nhà họ Lâm vẫn cần nhờ cô bảo vệ".  

Lâm Kiều Hân chăm chú nhìn Trương Minh Vũ một cái, ánh mắt vô cùng phức tạp.  

"Tôi đi đây, cô mau lái xe đi đi thôi".  

Nói xong, Trương Minh Vũ mở cửa xe đi xuống.  

Lâm Kiều Hân trầm ngâm một lát, mãi đến khi Trương Minh Vũ phất tay ra hiệu mới đạp chân ga.  

Xe đã phóng đi nhưng ánh mắt cô vẫn gắn chặt lấy bóng hình Trương Minh Vũ qua gương xe.  

Mãi đến khi ô tô biến mất ở cuối đường, Trương Minh Vũ mới chậm rãi thu lại nụ cười trên môi.  

Việc này xử lí xong, Lâm Kiều Hân cũng đã hoàn toàn độc lập, Trương Minh Vũ cũng coi như đã giải quyết được một mối lo âu trong lòng.  

Không lâu sau, một chiếc Mercedes màu đen chậm rãi đỗ trước mặt Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, mở cửa xe, ngồi vào trong.  

Long Tam nhanh nhẹn lái xe phóng về biệt thự.  

Trương Minh Vũ cũng không suy nghĩ nhiều, dẫu sao cũng không có chuyện gì, tinh thần đã thả lỏng ít nhiều.  
 
Chương 348: Đây thật đúng là một niềm vui bất ngờ


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Kiều Hân đang phát triển đi lên.  

Khách sạn chi nhánh của anh cũng sắp khai trương, ngồi đợi kiếm tiền rồi tiếp tục mở chi nhánh là được.  

Chốc lát sau, xe đã tới biệt thự.  

Trương Minh Vũ xuống xe, cất bước đi vào.  

Trong nhà trống rỗng không một bóng người, lòng Trương Minh Vũ chợt nảy lên một cảm giác cô đơn.  

Vừa rồi còn có cảm giác gia đình, giờ lại thành một thân một mình cô độc rồi.  

Haiz.  

Lặng lẽ thở dài một tiếng, Trương Minh Vũ nằm xoài ra sofa.  

Gần chạng vạng, Trương Minh Vũ không biết nên làm gì giết thời gian, thật là buồn chán.  

Ngay khi anh đang do dự xem có muốn ra luyện tập với Long Tam không, mũi anh bỗng ngửi thấy một mùi hương.  

Đây là...  

Trương Minh Vũ sửng sốt, mày nhăn lại.  

Mùi hương này, quen quá...  

Nhưng anh còn chưa kịp nghĩ kĩ đã có một bóng người từ sau sofa nhào ra.  

Người kia bật người nhảy lên, phóng qua sofa.  

Trời đất!  

Trương Minh Vũ lập tức trợn tròn mắt, lòng cả kinh.  

Nhưng anh còn chưa kịp định thần đã cảm thấy người mình bị thứ gì đó rất nặng đè chặt.  

Anh ngẩng đầu nhìn, một khuôn mặt cực kì tinh xảo gần ngay trước mắt.  

Đây là...  

Nhìn rõ là ai, Trương Minh Vũ ngây ra.  

"Chị ba? Chị... Chị về lúc nào thế?", Trương Minh Vũ ngạc nhiên vô cùng, vội hỏi.  

Tô Mang mỉm cười, nũng nịu hỏi: "Sao hả cậu em hư này, có bất ngờ không nào?"  

Mùi hương như mùi hoa lan xộc vào mũi anh.  

Bấy giờ Trương Minh Vũ mới phát hiện, Tô Mang đã đè cả người lên người anh.  

Cảm giác mềm mại đàn hồi này khiến Trương Minh Vũ sửng sốt.  

"Chị ba, bất ngờ đúng là có thật, nhưng mà... chị ngồi dậy đã được không", Trương Minh Vũ lúng túng cười nói.  

Tô Mang tức giận lườm một cái: "Sao hả? Chị vừa về đã muốn đuổi chị?"  

Nói xong, cô ấy còn bất mãn lắc lắc thân mình.  

Khuôn mặt cũng ghé sát thêm một chút.  

Trương Minh Vũ lúng túng: "Không phải đuổi chị... Nhưng em cũng lớn rồi, thế này..."  

Nửa câu sau, Trương Minh Vũ thật không có mặt mũi nói nốt.  

Tô Mang lại chẳng hề để ý, thoải mái nói: "Giờ biết xấu hổ rồi? Chẳng phải hồi còn bé toàn rúc vào chăn chị?"  

Trương Minh Vũ ngại ngùng, lúng búng: "Ai dà, thì hồi đó nhỏ chưa biết gì..."  

Tô Mang bĩu môi, mãi sau mới chịu nâng người dậy, ngồi xuống sofa, chậm rãi vắt chéo chân, vẻ mặt mất hứng.  

Trương Minh Vũ cười khì khì, từ từ ngồi ngay ngắn lại.  

"Chị ba, sao bỗng dưng lại về thế, chẳng phải chị đã nói còn phải bận lâu nữa mới xong mà!"  

Trương Minh Vũ tỏ vẻ ngạc nhiên.  

Đây thật đúng là một niềm vui bất ngờ.  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 349: "Chỗ thú vị nào vậy?"


Điểm quan trọng nhất là, phong cách của Tô Mang thực sự không hợp...  

Trương Minh Vũ vội lắc đầu, nói: "Không thể nào, làm gì có, chị coi em trai chị là loại người đó sao".  

"Hừ!"  

Tô Mang kiêu căng hừ một tiếng, sắc mặt lại lộ vẻ hài lòng.  

Trương Minh Vũ hào hứng hỏi: "Chị ba, lần này chị về có thể ở nhà được bao lâu? Ở được vài ngày không?"  

Tô Mang lại lắc đầu, vẻ không vui: "Chị ba em nào có nhiều thời gian như vậy, chẳng phải còn đang làm công cho đứa em trai hư này hay sao!"  

Làm công cho mình?  

Trương Minh Vũ lập tức sửng sốt.  

Tô Mang cũng nhận ra mình nói lỡ miệng, bèn vội vã đổi sang chuyện khác: "Mai chị phải đi rồi, hôm nay được ngày rảnh rang hiếm hoi nên về đây thăm cái đồ không có lương tâm nhà em đấy".  

Ừm...  

Trương Minh Vũ cũng dễ dàng bị dời sự chú ý sang chuyện này, lòng anh thoáng thấy thất vọng.  

"Vậy lúc nào chị mới xong việc bên đó được đây", Trương Minh Vũ ỉu xìu hỏi.  

Không biết vì sao, lòng anh luôn có một cảm giác hết sức kì dị.  

Có chuyện gì đang diễn ra, nhưng anh lại không rõ lắm.  

Tô Mang xoa đầu Trương Minh Vũ, nói như nói giỡn: "Đợi lúc nào em trai chị trưởng thành là chị có thể nghỉ ngơi rồi".  

"Chị còn đang chờ em lớn lên nuôi chị đây".  

Trương Minh Vũ: "..."  

Một người có thể khiến Hàn Thiên Hoa và Trần Đại Phú đều phải nhún nhường kính cẩn, lại đang chờ mình nuôi...  

Lòng Trương Minh Vũ lại thấy bất đắc dĩ.  

Tô Mang mỉm cười, hỏi: "Thôi được rồi, lát em có việc gì cần làm không?"  

Trương Minh Vũ hưng phấn nói ngay: "Không có đâu, chị ba muốn làm gì à?"  

Đang lo chán quá đây!  

Tô Mang đổi đề tài, tiếp tục hỏi: "Gần đây có phải có một người họ Âu Dương kiếm chuyện gây phiền phức cho em không?"  

Âu Dương?  

Trương Minh Vũ sửng sốt, cảm thấy cái họ này nghe quen tai lắm.  

Nhưng... dạo này không gặp phiền toái gì mà.  

Trương Minh Vũ lắc đầu, nói: "Không có".  

Tô Mang thở phào nhẹ nhõm, cười bảo: "Vậy tốt, hôm nay chị ba dẫn em đến một chỗ rất thú vị!"  

Trương Minh Vũ kích động hỏi: "Chỗ thú vị nào vậy?"  
 
Chương 350: Em chỉ tiện thể hỏi thế thôi"


Tô Mang cười nói: "Em đi thì biết".  

Nói xong, cô ấy kéo tay Trương Minh Vũ đi về phía cửa.  

Ra ngoài, chiếc Mercedes màu đen đã chờ sẵn.  

Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi: "Ủa, nay chị không lái chiếc Phantom của chị về à?"  

Tô Mang tức giận lườm một cái, nói: "Em trai hư giờ thích mấy thứ hào nhoáng như thế à?"  

Trương Minh Vũ vội lắc đầu, cười hì hì bảo: "Không mà, em cũng không thích ngồi xe đó, quá là nổi bật bắt mắt, em chỉ tiện thể hỏi thế thôi".  

Tô Mang gật đầu, nói: "Vậy thì còn được, chị ngồi máy bay về thăm em cho nhanh nên không mang xe".  

Đi máy bay, vậy chắc chắn là từ nơi rất xa về...  

Trong lòng Trương Minh Vũ chợt nổi lên một cảm giác ấm áp.  

Chắc chắn chị Tô Mang rất mệt mỏi, nhưng chỉ được nghỉ có một ngày, chị ấy vẫn tranh thủ về thăm mình...  

Long Tam nhanh nhẹn lái xe ra ngoài.  

Tâm tư Trương Minh Vũ còn đang bị vây trong một cảm giác phức tạp.  

Khi anh ngẩng đầu lên, chợt phát hiện xe đã phóng đi rất lâu, nhưng vẫn không có dấu hiệu dừng lại.  

Tô Mang lên tiếng trò chuyện, hai người bắt đầu hàn huyên chuyện vặt hàng ngày.  

Hơn nửa giờ sau, xe mới chậm rãi dừng lại.  

Trương Minh Vũ đưa mắt nhìn quanh, nơi này là khu Đông thành phố, còn là vùng xa xôi ở khu Đông nữa.  

Tuy vẫn khá phồn hoa nhưng đã có khác biệt rất lớn với khu vực nội thành.  

Sau khi xuống xe, Trương Minh Vũ mới phát hiện, phía trước là một khách sạn.  

Khách sạn này trông không quá xa hoa, nhưng trước cửa lại có một loạt xe sang đang đỗ.  

Tô Mang mỉm cười, nói: "Hôm nay, ông chủ nơi này tổ chức một buổi tụ hội, toàn bộ những người có quyền thế ở Hoa Châu đều sẽ đến".  

Cô ấy vừa nói thế, Trương Minh Vũ lập tức kinh hãi.  

Rốt cuộc bên trong khách sạn này là người quyền cao chức trọng cỡ nào mà lại có khả năng hiệu triệu mạnh như thế?  

Trương Minh Vũ kinh ngạc hỏi: "Chị ba, vậy chị cũng..."  

Tô Mang liếc mắt một cái, nói: "Chị quay về thăm em, đúng lúc bọn họ gửi thư mời cho chị, vậy nên chị tính đưa em tới đây làm quen, trải sự đời".  

Trương Minh Vũ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khiếp sợ.  

"Chị ba, ông chủ nơi này rốt cuộc có thân phận gì thế?", Trương Minh Vũ vẫn rất ngạc nhiên, bèn hỏi.  

Tô Mang trầm ngâm một lát mới lên tiếng đáp: "Đại khái là, người này tổ chức tụ hội một lần là một lần các thế lực ở Hoa Châu có sự thay đổi lớn".  
 
Chương 351: Chị đi gặp người bạn nhé"


Trời!  

Trương Minh Vũ nghe vậy, lập tức hít hà một cái thật mạnh.  

Rốt cuộc là người thế nào mà có thực lực đáng sợ như vậy?  

"Thôi được rồi, mau vào đi thôi, hiện giờ việc đó còn chưa có liên quan gì đến em hết", Tô Mang khoát tay, cất bước đi thẳng về phía khách sạn.  

Trương Minh Vũ vội đuổi theo, Long Tam đi cuối cùng.  

Vừa đi vài bước, Trương Minh Vũ đã cảm thấy khí thế của Tô Mang chợt thay đổi hoàn toàn.  

Dù anh đang đi sau nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương từ trên người cô ấy tản ra.  

Chị ba... có lẽ cũng không kém người chủ khách sạn này đâu!  

Ba người nhanh chóng vào khách sạn.  

Phòng khách của khách sạn lớn vô cùng rộng lớn nhưng giờ đây đã chật kín người.  

Mọi người ghé tai nhau thì thào bàn tán, dường như đều cố gắng khống chế âm lượng thật nhỏ.  

Trương Minh Vũ quét mắt nhìn quanh, thấy được khá nhiều bóng dáng quen thuộc.  

Anh còn chưa kịp nghĩ nhiều, giọng Tô Mang đã chậm rãi vang lên bên tai: "Em trai, em ngồi đợi ở đây một lát, chị đi gặp người bạn nhé".  

Trương Minh Vũ cười nói: "Được".  

Tô Mang gật đầu, đi thẳng về phía cầu thanh bên phải.  

Long Tam yên lặng đi theo.  

Trương Minh Vũ ngẩng đầu liếc mắt nhìn lên lầu hai, đáy mắt lóe lên một tia sáng khác thường.  

Người chủ nơi này quả đúng là có thân phận không bình thường, bằng không, Long Tam sẽ không đi theo lên đó.  

Trương Minh Vũ lắc đầu, yên lặng đi về góc phải.  

Anh không quá thích những nơi đông người.  

Nhưng anh còn chưa kịp ngồi xuống, bên tai bỗng vang lên một giọng nói đầy ngạc nhiên: "Trương Minh Vũ? Sao anh lại ở đây?"  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Giọng nói này... là Hàn Thất Thất?  

Anh ngẩng đầu nhìn lại, thấy Hàn Thất Thất đang đi tới gần, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.  

Mặc dù đang khoác trên người một bộ lễ phục dạ hội trang nhã nhưng hình tượng cô em chanh chua kia đã phá hỏng hoàn toàn.  

Trương Minh Vũ cũng hết sức kinh ngạc.  

Nhưng nghĩ kĩ lại, anh cũng thấy bình thường, buổi tụ hội của những nhân vật quan trọng ở Hoa Châu làm sao có thể thiếu Hàn Thiên Hoa được.  

"Trùng hợp quá, cô cũng tới à", Trương Minh Vũ cười ha hả nói, sau đó ngồi xuống một bàn trống.  

Hàn Thất Thất vội vã chạy lại ngồi bên cạnh Trương Minh Vũ, bất đắc dĩ nói: "Đành chịu vậy, bố tôi cứ nhất quyết kéo tôi qua đây trải đời cho quen, tôi cũng chẳng biết rốt cuộc trải đời là cái gì, có gì hay đâu mà xem".  
 
Chương 352: “Quy tắc gì?”


Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, lại lần nữa quét mắt nhìn quanh, lần này nhận ra được khá nhiều gương mặt quen thuộc.  

Dịch Thanh Tùng, Lý Tuấn Nhất, Triệu Khoát, có cả Hà Gia Hoa.  

Mấy cậu ấm nhà giàu anh biết đều có mặt đầy đủ, cộng với cả đống người chưa từng gặp mặt khác.  

Hàn Thất Thất bắt đầu lầm bầm kể khổ.  

Trương Minh Vũ chỉ cười cười phụ họa.  

Lòng anh lúc này đang vô cùng tò mò, không biết rốt cuộc Tô Mang lên kia là để gặp người bạn nào.  

Người chủ khách sạn này sao?  

Ngay lúc Trương Minh Vũ đang tò mò suy tư, một giọng nói châm chọc bỗng vang lên: "Thất Thất à, em bảo anh phải nói em sao đây".  

"Đây là đâu mà cũng dám mang bạn trai tới?"  

"Em... điên rồi chắc?"  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Khi ngẩng đầu nhìn lên, anh thấy Triệu Khoát đang giễu cợt nhìn chòng chọc vào mình, chậm rãi đi tới!

Hàn Thất Thất không chút do dự phản bác lại: “Này anh Triệu, đến chuyện của anh anh còn chưa giải quyết nổi đâu. Sao cứ phải chõ mũi vào chuyện của tôi làm gì?”  

Triệu Khoát bật cười đáp: “Đây là anh quan tâm em mà Thất Thất. Chẳng lẽ em không biết quy tắc ở đây là gì sao?  

Quy tắc?  

Cô ta giật mình, nghi hoặc hỏi: “Quy tắc gì?”  

Lại có một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Cô chủ Hàn à, chủ khách sạn này đã ra văn bản quy định rõ ràng, mỗi một người đứng đầu gia tộc chỉ có thể dẫn theo một người tham dự!”  

“Nhà họ Hàn các cô lại dẫn theo hai người, đây là vi phạm quy tắc!”  

Giọng điệu của đối phương tràn ngập trào phúng.  

Trương Minh Vũ ngẩng đầu lên xem thử mới phát hiện người tới là Dịch Thanh Tùng.  

Hiển nhiên hắn ta đứng về phe Triệu Khoát.  

Hàn Thất Thất không khỏi kinh ngạc.  

Anh cũng khó hiểu nhìn hắn ta.  

Anh không hề biết tới quy tắc này.  

Thế nhưng dù sao người dẫn anh vào cũng là Tô Mang, chẳng liên quan gì tới Hàn Thất Thất cả.  

Cô ta tức giận trừng mắt, kiêu ngạo nói: “Bà đây thích thế, liên quan quái gì tới anh?”  

“Cô…”  

Dịch Thanh Tùng lập tức nghẹn họng.  

Hắn ta có thể khiêu khích Trương Minh Vũ.  

Thế nhưng nếu là đối đầu với Hàn Thất Thất, hắn ta vẫn không có gan lớn như vậy.
 
Chương 353: Ai cũng ngạc nhìn dòm ngó!


Bởi nhà họ Dịch thua xa nhà họ Hàn.  

Không ít người bắt đầu chú ý tới mấy người họ, đám thanh niên trong sảnh nhao nhao quay sang hóng hớt.  

Thế nhưng không có lấy một bóng dáng của người lớn.  

Đúng lúc này, lại có một giọng nói châm chọc khác vang lên: “Cô Hàn làm vậy là gây rắc rối cho bác Hàn rồi”.  

“Cô không để bụng, nhưng mà rất có khả năng bác Hàn cũng sẽ bị cô ảnh hưởng đấy”.  

“Cô phải biết là buổi gặp gỡ hôm nay vô cùng nhạy cảm…”  

Hà Gia Hoa cười lạnh bước tới, trên sống mũi vẫn còn băng bó.  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Khá lắm, ba kẻ thù một mất một còn của anh đều có mặt…  

Trong mắt Hàn Thất Thất hiện lên vẻ lo lắng.  

Quả thực cô ta có nghe nói tới chuyện thanh trừng, thế nhưng không hề biết rõ ngọn ngành câu chuyện.  

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, rõ ràng Trương Minh Vũ cũng không phải do cô ta đưa tới…  

Vậy thì còn phải sợ sệt cái gì?  

Cô ta hừ lạnh một tiếng, cất cao giọng quát: “Anh bị điếc à? Bà đây nói là bà thích thế, anh quản được chắc?”  

Trương Minh Vũ cũng không nhịn được cười.  

Đấu võ mồm với Hàn Thất Thất chính là tự tìm đường chết.  

Hà Gia Hoa nheo mắt lại, cuối cùng đành phải nhẫn nhịn.  

Cô ta là người mà bọn họ không thể đắc tội.  

Nhưng vẻ mặt tươi cười của Trương Minh Vũ lại chọc giận ba người họ.  

Hà Gia Hoa lạnh giọng quát: “Trương Minh Vũ, mày cười cái gì?”  

Anh ngẩn người.  

Nhanh như vậy đã tới kiếm chuyện với anh rồi sao?  

Anh bật cười đáp: “Anh Hà chỉ nhớ cái ăn không nhớ bị đánh à? Anh dám khiêu khích tôi nữa hả? Hết đau mũi rồi à?”  

Nghe thấy thế, hắn vô thức che kín mũi lại.  

Hôm nay khi bị ngã trên sân khấu, xương mũi của hắn đã bị gãy!  

Lời nói này của anh khiến đám người xung quanh lập tức xôn xao hẳn lên!  

Ai cũng ngạc nhìn dòm ngó!  

Bọn họ tò mò không biết rốt cuộc anh là ai mà dám đánh Hà Gia Hoa!  

Sắc mặt hắn trở nên tối sầm.
 
Chương 354: Mẹ nó đây là nam hay nữ vậy?


Dịch Thanh Tùng bước ra, lạnh lùng lên tiếng: “Trương Minh Vũ! Anh có gì mà dám đắc ý như vậy? Không sợ liên luỵ nhà họ Lâm nữa à?”  

Anh nhìn hắn ta như đang nhìn một thằng ngốc, chế giễu nói: “Người nhà họ Lâm tới rồi à? Tôi liên luỵ họ kiểu gì?”  

“Nhà họ Lâm còn gì để mà lật đổ?”  

Câu nói của anh khiến Dịch Thanh Tùng nghẹn họng trân trối không nói nên lời.  

Lửa giận sôi sục khiến hắn ta rất bức bối!  

Triệu Khoát đứng bật dậy, lạnh giọng nói: “Anh thì không sao rồi, nhưng anh không sợ liên luỵ nhà họ Hàn à?”  

“Anh làm vậy sẽ gây hoạ diệt vong cho nhà họ Hàn đấy!”  

Ánh mắt của Trương Minh Vũ chợt loé lên, lại càng bất ngờ trước thế lực của chủ khách sạn này!  

Rốt cuộc là ai mà có thể dễ dàng đánh đổ cả Hàn Thiên Hoa?  

Sau đó anh nhếch miệng cười, học theo giọng điệu của Hàn Thất Thất nói: “Hàn Thất Thất còn chưa nói gì. Ông đây thích thế, anh quản được chắc?”  

“Anh…”  

Nghe anh nói vậy, Triệu Khoát giận tím mặt!  

Còn đám người xung quanh đều sợ ngây người!  

Tại sao một kẻ vô danh như Trương Minh Vũ… lại có thể khiến bộ ba cậu chủ nhà giàu khét tiếng không nói lại được?  

Ba người Triệu Khoát nổi giận đùng đùng.  

Thế nhưng bọn họ lại buồn bực phát hiện mình không có cách nào để dìm anh xuống!  

Không đánh thắng được, đấu võ mồm cũng thua, còn chẳng uy hiếp nổi!  

Chuyện này…  

Cuối cùng, ba người chỉ còn thể dồn nén cơn giận dưới đáy lòng.  

Hàn Thất Thất giơ ngón cái khen ngợi anh, ánh mắt tràn đầy tán thưởng!  

Trận đấu võ mồm lần này, anh đã thuận lợi giành được ưu thế!  

Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng đột nhiên vang lên: “Chuyện gì mà ồn ào thế? Không biết quy tắc của nơi này là gì à?”  

Mọi người nghe xong đều giật mình kinh hãi.  

Tất cả đồng loạt quay đầu nhìn lại thì thấy có một chàng trai trẻ mặc quần áo trắng cầm theo chiếc quạt đang thong dong bước xuống từ tầng hai.  

Da của đối phương trắng hơn cả con gái, gương mặt tuấn tú như thư sinh, quan trọng nhất là còn để tóc dài…  

Phía sau là hai gã đàn ông cao to lực lưỡng đi theo.  

Trương Minh Vũ kinh ngạc.  

Mẹ nó đây là nam hay nữ vậy?  
 
Chương 355: Còn có loại yêu cầu này nữa à?


Triệu Khoát lại mừng rỡ.  

Ba người họ vội vàng cất bước về phía chàng trai trẻ kia, bộ mặt tươi cười nịnh nọt.  

Triệu Khoát cuống quýt lên tiếng thanh minh: “Chúng tôi thì đương nhiên là biết quy tắc của nơi này rồi. Nhưng mà anh Chung à, có người vẫn chưa hiểu nên chúng tôi muốn dạy dỗ anh ta giúp anh”.  

“Tiếc là người ta không thèm coi trọng quy củ của nhà anh!”  

Dịch Thanh Tùng và Hà Gia Hoa cũng vội vã lên tiếng phụ hoạ.  

Chung Tử Kính đanh mặt lại, cười lạnh hỏi: “Ồ? Còn có chuyện như vậy sao? Lâu lắm rồi chưa có người đến gây sự ở khách sạn của chúng tôi đâu”.  

Hà Gia Hoa nhanh tay chỉ vào Trương Minh Vũ, hưng phấn nói: “Chính là anh ta đấy anh Chung!”  

Ngay sau đó, Chung Tử Kính lập tức quay sang nhìn chằm chằm về phía Trương Minh Vũ.  

Anh khẽ mỉm cười, khách sáo nói: “Hello nhé”.  

Chung Tử Kính cầm quạt bước tới.  

Ba người Triệu Khoát theo sát phía sau, ai nấy đều lộ ánh mắt mỉa mai.  

Mọi người cũng đổ dồn ánh mắt lên người Chung Tử Kính!  

Trong đầu đều đang thầm nghĩ.  

Trương Minh Vũ tàn đời rồi!  

Hàn Thất Thất cũng chỉ lặng lẽ ngồi yên tại chỗ. Mặc dù cô ta rất ghét loại người nam không ra nam nữ không ra nữ này nhưng cũng không tỏ thái độ gì.  

Thoáng chốc, Chung Tử Kính dừng bước ngay trước mặt anh, châm chọc hỏi: “Anh không tuân theo quy tắc hả?”  

Từ đầu đến cuối anh ta chưa từng nhìn Hàn Thất Thất lấy một lần.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười đáp: “Không phải đâu. Tôi là sinh viên chăm ngoan, công dân gương mẫu đấy. Lúc nào tôi cũng tuân thủ quy định”.  

Triệu Khoát cười phá lên: “Vừa rồi anh ngạo mạn lắm cơ mà? Sợ rồi à? Giỏi thì anh nhắc lại lời vừa nói thêm lần nữa đi?”  

Anh sửng sốt.  

Còn có loại yêu cầu này nữa à?  

Tiếp đó, anh ung dung nói ra từng chữ ngay trước sự chứng kiến của mọi người: “Ông đây thích thế, anh quản được chắc?”  

Mọi người xung quanh đều sợ chết khiếp.  

Ngay sau đó, một tràng cười vang vọng khắp sảnh lớn.  

Triệu Khoát không ngừng giật giật khoé miệng, tức giận quát: “Ý tôi không phải là nói câu này!”

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nhún vai hỏi ngược lại: “Sao tôi biết được anh muốn tôi nói câu nào…”  

“Tôi…”  

Triệu Khoát hít sâu một hơi, cũng quên béng mất vừa nãy Trương Minh Vũ đã nói những gì!  

Lửa giận trong lòng hắn cuồn cuộn dâng lên!  

Hắn cảm nhận được ánh mắt chê cười của đám đông xung quanh, chỉ muốn lập tức xông lên đập chết anh.
 
Chương 356: Cẩn thận lại đánh rắm tiếp!”


Hà Gia Hoa ra mặt lên tiếng: “Chuyện là thế này anh Chung ạ. Quy định của khách sạn chúng ta là mỗi chủ gia tộc chỉ được dẫn theo một người”.  

“Nhưng thằng ranh con kia không có suất lại trà trộn vào đây!”  

Chung Tử Kính híp mắt lại, lạnh giọng hỏi: “Mày ở nhà nào?”  

Trương Minh Vũ nghe xong thấy rất khó chịu!  

Không chỉ có vẻ ngoài chẳng ra nam cũng chẳng ra nữa mà giọng nói cũng the thé chói tai!  

Con mẹ nó đây là loài lưỡng tính à?  

Anh chậm rãi cất giọng nói: “Tôi là người nhà họ Trương”.  

Nghe anh nói vậy, tất cả đều mờ mịt.  

Không ai từng nghe nói tới… Hoa Châu có gia tộc lớn nào họ Trương cả…  

Dịch Thanh Tùng giận dữ gào lên: “Mày đánh rắm, mày…”  

Trương Minh Vũ nhanh miệng nói chen vào: “Anh ngửi thấy à? Quy tắc là không được đánh rắm ở đây hả?”  

“Tao…”  

Hắn ta lại bị anh làm cho nghẹn họng!  

Vẻ mặt đã trở nên xám xịt!  

Anh trợn trừng mắt, tỏ vẻ ghét bỏ chê bai: “Nói cũng không sõi. Mau cút sang một bên đi, làm chó cũng không xong”.  

Hự!  

Mọi người xung quanh đều sợ hãi hít một hơi khí lạnh!  

Câu nói này quá độc địa!  

Giết người cũng chỉ đến thế là cùng!  

“Mày… mày…”, Dịch Thanh Tùng nổi giận thở dốc, ánh mắt như bắn ra tia lửa!  

Chung Tử Kính khẽ giơ tay lên.  

Bấy giờ Dịch Thanh Tùng mới cắn răng nhịn xuống, thế nhưng vẫn giương mắt nhìn chòng chọc Trương Minh Vũ.  

Chung Tử Kính gấp quạt xếp lại, lạnh giọng hỏi: “Bọn họ bảo mày không có suất, cố tình lẻn vào đây. Có phải vậy không?”  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười đáp: “Đương nhiên là không. Bọn họ đánh rắm đấy. Tôi là công dân gương mẫu luôn tuân thủ tốt mọi quy củ!”  

Hà Gia Hoa nổi trận lôi đình gào ầm lên: “Sao mày dám bảo bọn tao đánh rắm? Mày ngửi thấy à?”  

Hắn đáp trả lại nguyên vẹn câu nói vừa rồi của anh!  

Trương Minh Vũ tỏ vẻ ghê tởm nói: “Còn phải ngửi nữa à? Trưa nay anh ăn rau hẹ phải không? Lớp quần dưới mông anh sắp xanh lè rồi!”  

“Mẹ nó chứ sắp rách toác ra rồi! Anh mau im mồm đi! Cẩn thận lại đánh rắm tiếp!”  

Câu nói này khiến mọi người đều chết lặng!  
 
Chương 357


Quần xanh lè, sắp rách toác.  

Nhưng mà im mồm với rách quần liên quan quái gì đến nhau?  

Cả sảnh lớn chìm vào yên tĩnh!  

Đến cả Hàn Thất Thất cũng sững sờ trong giây lát.  

Chỉ một lát sau, cô ta đã bừng tỉnh!  

“Phụt! Ha ha ha…”, cô ta che miệng cười khúc khích!  

Cơ thể đung đưa trên ghế ngồi, khoé mắt long lanh sắp khóc!  

“Mẹ nó chứ… ha ha, ha ha ha ha!”, lại có tiếng cười ngặt nghẽo vang vọng!  

Chẳng mấy chốc, tất cả đều bừng tỉnh!  

Đến tận lúc này, ba người Hà Gia Hoa mới dần lấy lại tinh thần!  

Sắc mặt Hà Gia Hoa đen sì như cục than!  

Hắn vốn định dùng chính câu nói của Trương Minh Vũ khiến anh gậy ông đập lưng ông, nào ngờ…  

Hắn sinh ra trong nhung lụa, nào từng có nghe thấy những lời thô tục như vậy?  

Vậy mà hắn còn chẳng thể nói lại được câu nào!  

Một lúc lâu sau, tiếng cười giòn giã vang vọng khắp căn phòng mới dần ngừng lại!  

Hàn Thất Thất mệt phờ nằm bò ra ghế, cười đau cả bụng!  

Chung Tử Kính giơ tay bịt mũi, có vẻ rất ghét bỏ.  

Hành động này của anh ta suýt làm cho Trương Minh Vũ không kìm được cơn buồn nôn!  

Giọng nói của anh ta lại càng lạnh lùng hơn: “Đừng nói nhảm nữa, mày tới đây với ai hả?”  

Anh nhếch miệng cười một tiếp, thong thả đáp: “Tôi đi với…”  

Anh chưa kịp nói xong đã bị Hà Gia Hoa nói chen vào: “Anh Chung, anh ta đi theo nhà họ Hàn đấy!”  

Hắn đã bị cơn giận kích động, trở nên điên cuồng!  

Bây giờ hắn chỉ muốn tìm cách dạy dỗ anh một trận no đòn!  

“Nhà họ Hàn?”  

Chung Tử Kính kinh ngạc, lạnh giọng chất vấn: “Cô chủ nhà họ Hàn đang ở đây rồi cơ mà?”  

“Nhà họ Hàn dám dẫn theo hai người vào đây sao?”  

Nói rồi gương mặt anh ta trở nên lạnh như băng!  

“Tôi…”  

Trương Minh Vũ vừa mới định lên tiếng phản bác lại bị ngắt lời thêm lần nữa.  
 
Chương 358: Quá đáng quá đấy”


“Nhà họ Hàn không chỉ dẫn theo hai người tới mà thái độ của bọn họ còn cực kỳ phách lối!”  

“Lúc chúng tôi nói tới quy tắc này, bọn họ còn vênh mặt lên cãi là họ thích thế, quản được chắc!”  

Hà Gia Hoa gào thét ầm ĩ, vẻ mặt điên loạn!  

Cuối cùng cũng có cơ hội trả thù!  

Trương Minh Vũ, đây chính là kết cục khi dám đắc tội với tao!  

Hàn Thất Thất lại chẳng hề lo lắng, chỉ lặng lẽ dựa lưng vào ghế ung dung xem kịch!  

Dù sao thì người dẫn anh vào cũng không phải bọn họ. Tai hoạ sẽ không đổ lên đầu họ đâu!  

“Cái gì?”  

Trong mắt Chung Tử Kính hiển lên vẻ giận dữ. Anh ta nổi trận lôi đình quát tháo: “Có chuyện như vậy sao?”  

Trương Minh Vũ bất lực cất tiếng nói: “Hà Gia Hoa, anh đừng vu khống tôi nữa. Đến cả răng cũng xanh lét rồi kìa!”  

“Mày…”  

Hắn giận tím mặt, lạnh giọng hét ầm lên: “Ngoại trừ nhà họ Hàn còn ai có thể dẫn mày vào đây được nữa? Chẳng lẽ là mày tự ý xông vào à?”  

Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều giật mình khiếp sợ!  

Tự ý xông vào là tội nặng hơn nhiều!  

Triệu Khoát và Dịch Thanh Tùng đồng loạt nở nụ cười đắc ý.  

Xem ra Trương Minh Vũ sắp xong đời rồi!  

Chung Tử Kính cả giận nói: “Ranh con to gan!”  

“Người đâu!”  

Anh ta vừa dứt lời, hai gã đàn ông cường tráng phía sau lập tức bước lên!  

Từng người đều mang theo khí thế hùng hổ doạ người!  

Ừng ực!  

Anh sợ hãi nuốt nước bọt.  

Hai người này là cao thủ rồi!  

Ba người Triệu Khoát thì khấp khởi mừng thầm, cười lạnh châm chọc nhìn anh.  

Bộ dạng như đang trông thấy kết cục thê thảm của nah!  

Mọi người bắt đầu thầm mặc niệm cho anh.  

Hàn Thất Thất cũng tỏ vẻ lo lắng. Thế nhưng cô ta lại không biết nên làm gì cho phải.  

Trương Minh Vũ nhíu mày, bực bội nói: “Này anh, nói gì cũng phải có lý lẽ mới được chứ? Anh lấy đâu ra chứng cứ mà dám nói tôi vi phạm quy tắc xông vào đây hả?”  

“Anh nghe thấy bọn họ đánh rắm cũng tin sái cổ à? Quá đáng quá đấy”.  

Ba người kia lập tức nổi giận.  
 
Chương 359: Anh giật mình khiếp sợ!


Ánh mắt Chung Tử Kính lạnh như băng: “Mày nghi ngờ tao à?”  

“Nói nhảm!”  

Anh tức giận đáp trả: “Tôi đã nói rõ vậy rồi mà anh vẫn chưa nghe hiểu à?”  

Hự!  

Ngay sau khi anh vừa dứt lời, tiếng hít khí lạnh lại dồn dập vang lên!  

Trương Minh Vũ điên rồi à?  

Sao dám ăn nói như vậy với Chung Tử Kính?  

“Ranh con mày to gan lắm. Nhiều năm rồi chưa có ai dám nói chuyện xấc xược với tao như thế đâu!”  

“Không cần biết ai dẫn mày vào đây. Mày dám khiêu khích tao thì không ai cứu nổi đâu!”  

Chung Tử Kính nheo mắt lại, lạnh giọng tuyên bố.  

Anh cau mày, lầm bầm trách móc: “Sản nghiệp khổng lồ này của anh chẳng có tý quy củ gì cả. Chưa làm rõ mọi chuyện đã đổ tội cho người ta. Đây là phép đãi khách của các anh đấy hả?”  

Chung Tử Kính nhướng mày, khinh bỉ cất tiếng: “Khách? Mày xứng chắc?”  

Anh ta vừa dứt lời, hai gã vệ sĩ sau lưng tức thì xông lên!

"Hừ, hai người vệ sĩ này của anh Chung là cao thủ hiếm gặp đấy! Đủ để giết chết Trương Minh Vũ trong nháy mắt!”  

“Tôi nghe nói hình như họ còn là lính đặc chủng giải ngũ thì phải? Quả này Trương Minh Vũ chết chắc rồi!”  

“Hừ, chết còn sướng chán!”  

…  

Ba người Triệu Khoát khoanh tay đứng nhìn cười lạnh, ai cũng chêm vào một câu!  

Trương Minh Vũ tức thì kinh hãi!  

Sao bảo đánh là đánh luôn vậy?  

Trong mắt hai gã vệ sĩ tràn đầy vẻ khinh thường!  

Một gã ra tay trước, lao thẳng tới túm cổ anh!  

Mẹ nó!  

Anh giật mình khiếp sợ!  

Tốc độ này khác hẳn một trời một vực với Hà Gia Hoa!  

Anh vội vàng di chuyển khỏi ghế ngồi! Gian nan tránh thoát được một đòn!  

Mọi người thấy thế đều không khỏi kinh ngạc!  

Anh cuống quýt chạy ra một khu trống, căng thẳng cảnh giác!  

Long Tam không có ở đây.  

Hiện giờ anh không thể chủ quan khinh địch!  

Anh thực sự không đánh lại được hai người kia!  

Ngay sau đó, một gã vệ sĩ lại xé gió lao tới! 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom