Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 240: Đệch mợ! Ông là đàn ông đấy!


Trương Minh Vũ hoàn toàn cạn lời, ngượng ngùng cười cười: "Em... em vẫn còn là trẻ con đó..."





Tô Mang suy nghĩ nói: "Không sao, bọn chị thích trẻ con".





E hèm...





Trương Minh Vũ thật sự hết cách, đành cười ngượng nói: "À... Em hơi mệt, em về trước ngủ trước đây..."






Anh nói xong thì đứng lên ngay.





Kéo theo thân thể khập khiễng từ từ vọt vào phòng tắm.





Khoảnh khắc cửa đóng lại, Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhưng tim đập nhanh như trống bỏi.





Không thể chịu nổi…





Sau khi tắm nước lạnh, cảm giác bồn chồn trong lòng Trương Minh Vũ mới từ từ lắng xuống.





Sau khi tắm xong, Trương Minh Vũ lén lút đi ra.







Lúc này mới phát hiện đèn trong phòng khách đã tắt, cũng không thấy ai trong phòng cả.





Đi ngủ hết rồi?





Trương Minh Vũ cười toe toét, trái tim đang treo lơ lửng của mình cuối cùng cũng bình tĩnh lại.





Nếu ngủ chung với bọn họ…





Trương Minh Vũ lắc đầu, rón rén trở về phòng.





Chỉ lo sẽ khiến bọn họ chú ý.





Trương Minh Vũ trở lại phòng ngủ cũng không dám bật đèn, đi thẳng vào giường.





Đắp kín chăn xong Trương Minh Vũ mới hoàn toàn thả lỏng.





Vừa chuẩn bị ngủ, anh chợt ngửi được một mùi thơm mát lạ tràn ngập khắp chăn.





Mùi hương này...





Không phải là mùi hương trên người Tô Mang đó sao?





Trương Minh Vũ đột nhiên cả kinh!





Anh vừa định đứng dậy, bên cạnh chợt truyền đến một tràng tiếng cười.





Hoàn toàn không cho Trương Minh Vũ bất kỳ cơ hội phản ứng nào, đôi chân dài đã đặt thẳng lên đùi anh!





Ngay sau đó, hai cánh tay lần lượt xẹt qua lồng ngực Trương Minh Vũ!





Trong nháy mắt, hương thơm nức mũi!





Trương Minh Vũ trợn to mắt, lúc này anh mới phát hiện mình bị Liễu Thanh Duyệt và Tô Mang kẹp ở giữa!





Tô Mang cười xấu xa nói: "Em trai thối, hôm nay em đừng hòng chạy".





Giọng nói gợi cảm của Liễu Thanh Duyệt cũng vang lên: "Thuận chị thì sống, nghịch chị thì chết!"





Rầm!





Trương Minh Vũ nuốt khan, nhưng không dám nói lại nào.





Chuyện gì thế này?





"Các chị à, hai chị...", Trương Minh Vũ khóc không ra nước mắt!





Như vậy anh còn ngủ được sao?





Đệch mợ! Ông là đàn ông đấy!





Nhưng Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt không thèm để ý đến anh.





"Chị ba, chị không được phép sàm sỡ em trai đấy. Nếu chị dám vượt quá giới hạn, em sẽ không nương tay với chị đâu!"





Liễu Thanh Duyệt cảnh giác nói.



Tô Mang cười tự đắc nói: "Được thôi, bây giờ đương nhiên không sao, nhưng sau khi ngủ say thì chị không biết đâu..."
 
Chương 241: Bây giờ mục tiêu duy nhất là phát triển!


Liễu Thanh Duyệt không chịu lép vế nói: "Được rồi, dù sao sau khi ngủ em cũng không kiểm soát được!





"Ngủ ngon!"





"Ngủ ngon thì ngủ ngon!"






Nói xong hai người liền điều chỉnh vị trí của mình rồi nhắm mắt lại.





Trương Minh Vũ ngây ngốc.





Các chị… có nghĩ đến cảm nhận của em chút nào không?





Nhưng không bao lâu bên tai anh đã vang lên tiếng thở đều đặn của hai cô gái.





Ban đầu Trương Minh Vũ rất giày vò.







Nhưng hai cô gái không có động tĩnh gì, hơn nữa giữa bọn họ còn có chiếc chăn bông, điều này khiến Trương Minh Vũ từ từ bình tĩnh lại.





Nhanh như vậy đã ngủ? Rốt cuộc bọn họ mệt nhọc cỡ nào?





Trương Minh Vũ cảm thấy đau lòng vô cớ, cảm giác bồn chồn trong lòng cũng mất đi.





Anh suy nghĩ một hồi thì không suy nghĩ nữa.





Nằm giữa hai cô gái, anh từ từ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.





Trong mơ Liễu Thanh Duyệt và Tô Mang mặc đồ gợi cảm, đang đánh nhau vì tranh giành anh!





Cuối cùng Liễu Thanh Duyệt thắng, lao thẳng về phía anh!





Hô!





Trương Minh Vũ đột nhiên tỉnh lại, ngồi bật dậy.





Nhưng anh liếc nhìn xung quanh một vòng cũng không thấy bóng dáng của hai cô gái kia đâu, hơn nữa bên ngoài trời đã sáng.





Một lúc lâu sau, Trương Minh Vũ mới chậm rãi tỉnh lại.





Nhìn những nếp nhăn hai bên giường, lòng anh chợt thấy trống trải.





Anh biết hai người chị đã đi rồi.





Haiz.





Trương Minh Vũ khẽ thở dài, không biết phải nói gì.





Anh đứng dậy, rửa mặt, sau đó ăn qua loa bữa sáng.





Khi anh bước ra khỏi biệt thự, chiếc Mercedes-Benz màu đen đã đợi sẵn ở đó.





Trương Minh Vũ không hề do dự bước lên xe.





Mặc dù anh không biết đây rốt cuộc là âm mưu gì, cũng không biết sư phụ tốn nhiều công sức như vậy để làm gì.





Nhưng mặc kệ thế nào anh cũng phải cố gắng hết sức để hoàn thành.





Các chị đã đi rồi, Trương Minh Vũ cũng không muốn bọn họ lần sau trở về sẽ thất vọng.





Bây giờ mục tiêu duy nhất là phát triển!





Trong lòng Trương Minh Vũ càng thêm kiên quyết.



Giọng nói nặng nề của Long Tam vang lên: "Chị ba của cậu bảo tôi nói cho cậu biết hai người bọn họ có thể quay lại bất cứ lúc nào, cậu đừng suy nghĩ nhiều".
 
Chương 242: Mở chi nhánh!


Trương Minh Vũ mỉm cười, không nói thêm gì nữa.





Các chị đi rồi, anh lại trở thành người bơ vơ nhưng đây cũng là thời điểm tốt nhất để anh trau dồi bản thân.





Bây giờ mọi thứ chỉ có thể dựa vào bản thân mình!






Chiếc xe khởi động chạy thẳng về phía khách sạn Hồng Thái.





Chẳng mấy chốc Trương Minh Vũ đã đến khách sạn.





Sau khi bước vào Trương Minh Vũ nhất thời sửng sốt.





Phong cách trang trí bên trong rất khác so với trước đây, thậm chí anh còn tự hỏi liệu có phải mình đã đi nhầm khách sạn rồi không?





Sau khi nhìn kỹ lại lần nữa, tuy Trương Minh Vũ đã chuẩn bị tâm lý nhưng trong lòng vẫn xuất hiện cảm giác choáng ngợp!







Cảm giác phân tầng cấp trong khách sạn đã hiện ra hoàn toàn!





Trang trí bên ngoài cùng theo phong cách thống nhất, sang trọng mà phô trương, nhưng tông màu trắng đen lại mang đến cảm giác cực kỳ cao cấp.





Vị trí bàn ăn cũng được ngăn cách bằng một bức tường đơn giản.





Mỗi bức tường, đại diện cho phong cách của một nhóm tuổi.





Trong phòng Vip cũng giống vậy!





Trương Minh Vũ ngây ra như phỗng, trong lòng chấn động không thôi!





Anh không ngờ Hàn Thất Thất lại có bản lĩnh thiết kế như vậy… Cách trang trí này… tuyệt lắm!





Trong lòng Trương Minh Vũ tự tin hẳn lên!





Anh liếc mắt nhìn xung quanh, nhân viên phục vụ đều đã sẵn sàng.





Bởi vì hôm qua trang trí nên hôm nay vẫn chưa khai trương.





Trương Minh Vũ trực tiếp ra lệnh.





Mở cửa! Tiếp khách!





Trương Minh Vũ cũng trở lại phòng họp và bắt đầu giải quyết một số việc vặt vãnh trong khách sạn.





Chẳng bao lâu sau, khách khứa bắt đầu đến.





Sau khi từng người tiến vào, ai cũng kinh ngạc thốt lên, sau đó vội vã lấy điện thoại ra chụp hình.





Trước buổi trưa, nhà hàng đã hết chỗ ngồi!





Trương Minh Vũ cũng bị sốc không kém khi biết tin, ngay lập tức có suy nghĩ khác!





Mở chi nhánh!





Dù sao thành phố Hoa Châu rất lớn, bên này chỉ là một góc nhỏ.





Chờ sau khi anh mở chi nhánh khắp thành phố thì coi như đã dần ổn định rồi.





Đến lúc đó, thu nhập đã tương đương với một số gia tộc hạng ba!





Trương Minh Vũ nghĩ đến đây bỗng thấy hưng phấn.





Nhưng tiền đề của tất cả những việc này là tiền!





Anh không muốn dựa vào người khác, mà chỉ muốn dựa vào thực lực của bản thân để giành lấy.





Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể tìm cách thu hút đầu tư.
 
Chương 243: "Tại sao cô lại hoảng hốt như vậy?"


Nhưng... tìm ai đây?





Suy nghĩ hồi lâu, Trương Minh Vũ cũng không nghĩ ra ai. Anh không muốn đi tìm Trần Đại Phú.





Lúc Trương Minh Vũ xử lý xong tất cả tài liệu, đã là buổi trưa.






Trương Minh Vũ đang muốn ăn cơm thì điện thoại bỗng vang lên.





Anh móc điện thoại ra xem, đó là một dãy số lạ.





Trương Minh Vũ ấn nút kết nối, bên trong nhanh chóng vang lên một giọng nói kiêu ngạo: "Trương Minh Vũ, anh đang ở đâu? Tôi đi tìm anh!"





Hàn Thất Thất?





Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Tôi đang ở khách sạn, có chuyện gì thế?"







Nhưng anh vừa mới nói xong, Hàn Thất Thất đã cúp máy cái rụp.





Trương Minh Vũ lắc đầu bất đắc dĩ.





Mười phút sau cửa phòng làm việc bị đẩy ra.





Trương Minh Vũ ngẩng đầu nhìn, Hàn Thần Thần sải bước đi tới.





Quần áo trên người cô ta vẫn là phong cách của Liễu Thanh Duyệt, trên đầu đội mũ lưỡi trai, che lại mái tóc màu xanh lục.





Giá trị nhan sắc nhất thời tăng lên một cấp bậc!





Trương Minh Vũ kinh ngạc hỏi: "Tại sao cô lại hoảng hốt như vậy?"





Nhưng Hàn Thất Thất lại dứt khoát đi thẳng đến phía sau bàn làm việc.





Nắm lấy cánh tay Trương Minh Vũ, lôi ra ngoài!





Trương Minh Vũ lo lắng hỏi: "Này, này? Cô sao thế? Có chuyện gì vậy?"





Hàn Thất Thất dừng bước, nhăn mặt nói: "Anh chồng chưa cưới kia của tôi về rồi. Trưa nay muốn gặp mặt ăn cơm, tôi chuẩn bị dẫn anh về!"





Trương Minh Vũ sửng sốt, ngạc nhiên hỏi: "Nhanh như vậy? Không phải... Anh ta trở về thì trở về, cô sốt sắng như vậy làm gì?"





Hàn Thất Thất khoanh tay, lẩm bẩm nói: "Lỡ anh đổi ý thì sao? Hôm nay tôi đã tới đây rồi. Dù anh có hối hận tôi cũng sẽ trói anh dẫn đi".





Trương Minh Vũ: "..."





"Cô xem tôi là kiểu người như vậy sao? Tôi đã hứa với cô thì nhất định sẽ làm".





Hàn Thất Thất nghi ngờ đánh giá Trương Minh Vũ.





Hồi lâu mới gật đầu: "Phải!"





Trương Minh Vũ nhất thời không nói gì, tức giận lườm cô ta nói: "Được rồi, đi thôi".





Hàn Thất Thất ngớ người, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.





Chẳng mấy chốc hai người đã sóng vai đi ra khách sạn.





Một chiếc BMW đã chờ ở cửa, hai người ngồi luôn vào trong xe.





Xe khởi động, chầm chậm lăn bánh.





Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Lát nữa sẽ có những ai?"





Hàn Thất Thất im lặng một hồi, lúc này mới lên tiếng nói: "Bố mẹ anh ta và bố mẹ tôi".



"Ồ, còn anh ta nữa".
 
Chương 244: Càng khiến người ta khiếp sợ!


Khóe miệng Trương Minh Vũ hơi giật giật.





Nhiều người như vậy...





Không biết tại sao Trương Minh Vũ lại thấy thấp thỏm không yên…





Nhưng bây giờ nghĩ gì cũng vô dụng, bởi vì anh đã đồng ý với cô ta rồi.






Nghĩ vậy Trương Minh Vũ không suy nghĩ thêm nữa.





Chẳng mấy chốc chiếc xe chậm rãi dừng lại trước một căn biệt thự.





Trương Minh Vũ ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng cực kỳ khiếp sợ!





Khí thế như vậy sao?













Đây đâu phải biệt thự mà là trang viên ấy chứ!





Sân vườn rất lớn, cây cối bên trong được thiết kế tỉ mỉ.





Ở chính giữa trang viên có mấy ngôi biệt thự, thiết kế theo phong cách châu Âu, rất khí phái.





Hàn Thất Thất cũng không nghĩ nhiều, cô ta kéo tay Trương Minh Vũ chậm rãi đi vào trong biệt thự.





Họ nhanh chóng đi đến cổng.





Hàn Thất Thất khẽ gõ cửa, tiếng bước chân dồn dập vang lên.





Cửa vừa được mở ra, đập vào mắt hai người là dì giúp việc.





"Cô cả, cô về rồi", dì giúp việc mỉm cười hiền lành nói.





Hàn Thất Thất cũng thản nhiên cười đáp: "Cháu về rồi dì Vương".





Điều này khiến Trương Minh Vũ hơi sững sờ, không ngờ Hàn Thất Thất cũng có lúc khách khí như vậy...





Dì giúp việc khom người, Hàn Thất Thất cứ kéo tay Trương Minh Vũ đi vào.





Trương Minh Vũ nhìn quanh một lượt, bên trong căn biệt thự được bày trí nguy nga lộng lẫy, cảm giác như đang đi vào trong hoàng cung ở châu Âu vậy.





Có ba người đang ngồi trên sofa giữa căn phòng.





Trương Minh Vũ nhíu mày.





Chẳng phải là năm người sao? Sao lại là ba người?





Người đứng đầu mặt chữ điền, để tóc trắng hơi ngắn, gương mặt ông toát lên vẻ uy quyền!





Dù đã hơn năm mươi, nhưng cơ thể vẫn cường tráng dị thường.





Bên mặt trái có một vết sẹo, càng khiến người ta khiếp sợ!





Người này rõ ràng là trùm của thế giới ngầm Hoa Châu, Hàn Thiên Hoa!





Bên cạnh Hàn Thiên Hoa là một người phụ nữ thùy mị nết na, đây chính là Chu Cửu Yến - vợ của Hàn Thiên Hoa!





Ngồi đối diện hai người là một anh thanh niên áo quần bảnh bao, trông có vẻ khá trưởng thành, chín chắn.





Nghe thấy có tiếng động, Hàn Thiên Hoa không hề ngẩng đầu, ông lạnh lùng nói: "Thất Thất, con đúng là càng ngày càng không có phép tắc!"





"Biết nhà ta có khách đến còn chạy lung tung!"





Hàn Thất Thất bĩu môi, kiêu ngạo nói: "Chẳng phải cần xem mắt sao, đương nhiên con phải đưa bạn trai con đến xem có được không chứ".





Phụt...





Trương Minh Vũ suýt nữa phun ra một búng máu!





Nói năng kiểu gì vậy...
 
Chương 245: Nhưng bây giờ chỉ có thể nhẫn nhịn.


Vừa nói xong, ba người đang ngồi trên ghế sofa lập tức quay đầu!





Đến lúc này, bọn họ mới nhận ra Trương Minh Vũ đang đứng cạnh Hàn Thất Thất!





Cái này...





Tất cả mọi người đều sững sờ.






Một lúc sau, Hàn Thiên Hoa tức giận hét lên: "Vớ vẩn!"





Giọng ông vang như sấm rền! Bầu không khí trong phòng khách lập tức lạnh xuống!





Trương Minh Vũ không khỏi khiếp sợ!





Ông trùm thế giới ngầm quả nhiên không phải hư danh...





Anh thanh niên ngồi đối diện híp mắt, trên mặt lộ vẻ tức giận.





Còn Chu Cửu Yến hào hứng nhìn Trương Minh Vũ, dường như đang suy ngẫm gì đó.







Hàn Thất Thất không thèm quan tâm, cô kéo Trương Minh Vũ ngồi xuống ghế sofa.





Còn bá đạo nắm lấy tay Trương Minh Vũ!





Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật, trong lòng thực sự cảm thấy bất lực.





Đây đâu phải là làm bia đỡ đạn, rõ ràng là đến đánh nhau mà.





Hàn Thiên Hoa híp mắt, lạnh lùng nói: "Tôi không quan tâm cậu là ai, nhà tôi có việc, mời cậu đi ra".





Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.





Nhưng Hàn Thất Thất lại chặn lời bố mình, kiêu ngạo nói: "Đi đâu ạ, con khó khăn lắm mới đưa được bạn trai đến đây, sao có thể nói đi là đi được!"





Nói xong cô liền kẹp lấy tay Trương Minh Vũ, tỏ vẻ không nỡ rời xa.





Hàn Thiên Hoa nghiến răng nghiến lợi, trong mắt lóe lên những tia rét lạnh!





Khí thế kinh khủng tỏa ra!





Nhưng anh thanh niên kia vẫn bình tĩnh mỉm cười nói: "Chú đừng giận, Thất Thất còn nhỏ, thích đùa cũng là chuyện bình thường".





Trương Minh Vũ nhướng mày.





Anh không khỏi kinh ngạc nhìn anh thanh niên này, anh thanh niên này đã tạo ra cho anh một định nghĩa mới về từ con nhà giàu.





Hàn Thiên Hoa trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng vẫn nhịn xuống.





Hàn Thất Thất cười nói: "Bố xem xem, Triệu Khoát đâu có để ý, không biết bố cứ xen vào làm gì".





Hàn Thiên Hoa nộ khí xung thiên!





Chu Cửu Yến khẽ nhắc: "Thất Thất!"





Hàn Thất Thất thè lười, cũng bắt đầu ngoan ngoãn.





Triệu Khoát cười dịu dàng nói: "Thất Thất, lâu rồi không gặp, em có nhớ anh không?"





Hàn Thất Thất không hề do dự đáp: "Không nhớ, ngày nào tôi cũng bận đi chơi với bạn trai, lấy đâu ra thời gian để nhớ anh".





Nói xong liền ngồi sát hơn vào Trương Minh Vũ.





Trương Minh Vũ mặc dù rất khó chịu, nhưng bây giờ chỉ có thể nhẫn nhịn.





Mắt Triệu Khoát lóe lên tia rét lạnh, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, hắn cười nói: "Anh đây trông có vẻ lạ mặt, không biết anh đến từ nhà nào nhỉ?"





Lại là chiêu này...





Trương Minh Vũ mỉm cười đáp: "Tôi chẳng đến từ nhà nào cả, tôi vừa từ núi xuống".





Lời này vừa dứt, sắc mặt Triệu Khoát lập tức dãn ra.





Một tên sống trong núi mà cũng dám cạnh tranh với mình à?





Triệu Khoát mặt không đổi sắc, tiếp tục hỏi: "Anh làm ở đâu vậy?"





Trương Minh Vũ cạn lời.



Ban nãy còn tưởng hắn khác biệt, nhưng không ngờ... cũng chỉ cá mè một lứa.
 
Chương 246: "Tôi có một cái".


Trương Minh Vũ cười ngoác miệng.





Nhưng chưa kịp nói, Hàn Thất Thất đã cắt lời: "Cùng ngành với anh đấy, bạn trai tôi cũng mở khách sạn".





Lời này vừa dứt, Trương Minh Vũ sững sờ.






Nhà của Triệu Khoát cũng kinh doanh khách sạn sao?





Chẳng trách Hàn Thất Thất lại quen thuộc thiết kế của khách sạn đến vậy...





Triệu Khoát nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ồ? Vậy thì chúng ta có cùng chủ đề để nói chuyện rồi, nhà chúng tôi mở nhiều khách sạn lắm đó".





Trương Minh Vũ mỉm cười, gật đầu, không nói gì tiếp.





Anh chẳng hề hứng thú với chuyện này.







Triệu Khoát sững sờ, không thèm hỏi câu nào à?





Hắn vốn định nhân lúc Trương Minh Vũ hỏi để khoe khoang một chút về gia thế của mình, để anh biết khó mà lui!





Khi bầu không khí đột ngột trở nên ngại ngùng, giọng Hàn Thiên Hoa vang lên: "Triệu Khoát, bây giờ quy mô khách sạn nhà cháu như thế nào?"





Triệu Khoát kích động nhìn ông, vội vàng nói: “Cũng được ạ, nhờ phúc chú, bây giờ nhà cháu đã mở được năm sáu mươi khách sạn năm sao trên toàn quốc".





"Còn khách sạn bảy sao... thì chưa đến mười cái ".





Tài lực như vậy đủ để chèn ép đa số gia tộc hạng hai của Hoa Châu rồi!





Trương Minh Vũ nhíu mày.





Nhà của Triệu Khoát khủng thế à?





Triệu Khoát cười hỏi: "Bây giờ anh mở bao nhiêu khách sạn vậy?"





Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt, chỉ nói: "Tôi có một cái".





Triệu Khoát mỉm cười khinh thường.





Hàn Thất Thất kiêu ngạo đáp: "Nhưng mà đây là khách sạn bạn trai tôi dùng thực lực của bản thân để mở".





Trương Minh Vũ: "..."





Đây rõ ràng là Tô Mang cho...





Nụ cười trên môi Triệu Khoát đông cứng lại.





Hàn Thất Thất rõ ràng đang bảo hắn chỉ biết dựa dẫm vào gia tộc mà thôi!





Hàn Thiên Hoa nhăn mày nói thêm: "Gia tộc là một phần của địa vị, nếu như con không phải con gái của Hàn Thiên Hoa bố, con nghĩ con có thể tung hoành ngang dọc như ngày nay chắc".





Hàn Thất Thất lập tức khó chịu đáp: "Nếu như con không phải con gái bố thì con sẽ không giống như bây giờ, suốt ngày bực bội!”





"Con..."





Hàn Thiên Hoa yên lặng.





Triệu Khoát cũng không để ý, chỉ cười nói: "Thất Thất, lần này anh tới là muốn chọn ngày kết hôn với em, em thấy ngày nào tốt?"





Hắn nói như vậy tức là chẳng thèm để ý đến Trương Minh Vũ.





Hàn Thất Thất liếc mắt, ngầm đưa tay ra chọc Trương Minh Vũ một cái.





Câu nói này của hắn nhắm đến anh đó, anh mau thể hiện khí thế của bạn trai đi!





Trương Minh Vũ lập tức bừng tỉnh.





Trầm ngâm hồi lâu, anh cười nói: "Anh này, anh nói chuyện kết hôn ngay trước mặt tôi và bạn gái tôi... làm như vậy có vẻ không ổn lắm nhỉ?"
 
Chương 247: "Con chờ đấy để xem bố xử lý con thế nào!"


Hàn Thất Thất hài lòng gật đầu.





Mắt Hàn Thiên Hoa bùng lửa giận, vừa định nổi giận lại bị Chu Cửu Yến ngồi cạnh ngăn lại.





Triệu Khoát cười khẩy, lạnh lùng nói: "Thất Thất còn nhỏ, dễ dàng thích ai đó là chuyện bình thường, chờ cô ấy lớn cô ấy sẽ hiểu tôi là lựa chọn tốt nhất".






"Bạn trai chẳng phải chỉ là danh từ chỉ bạn là con trai thôi sao?"





Lời lẽ hắn nói đầy vẻ kiêu ngạo.





Trương Minh Vũ cười nói: "Bạn? Bạn trai bạn gái... cũng được coi là bạn sao?"





Triệu Khoát cười nói: "Đương nhiên, dù sao cái danh chồng chưa cưới của tôi mới là thực, anh nói xem?"





Mới là thực?







Trương Minh Vũ nhướng mày.





Nhưng chưa kịp nghĩ gì, mặt anh đã bị hai bàn tay tóm lấy!





Trương Minh Vũ lập tức kinh ngạc!





Còn chưa kịp hoàn hồn, khuôn mặt tinh xảo của Hàn Thất Thất đã không ngừng ép sát!





Một giây sau, cảm giác mềm mại từ môi truyền đến!





Cái này....





Trương Minh Vũ trợn to mắt, não lập tức chập mạch!





Ông đây... lại bị cưỡng hôn?





Hành động này khiến tất cả mọi người bất ngờ!





Triệu Khoát há hốc mồm, trợn tròn mắt, nụ cười trên môi cũng đông cứng lại!





Hàn Thất Thất cười dí dỏm, kiêu ngạo nói: "Bây giờ thì anh biết cái gì mới là thật chưa?"





Khóe miệng Triệu Khoát co giật!





Một lúc sau hắn mới hoàn hồn, trong mắt cuối cùng cũng hiện lên ngọn lửa vô tận!





"Chú Hàn, đây là sao ạ!"





Triệu Khoát lạnh lùng nói, cố gắng nén giận!





Hàn Thiên Hoa nghiến răng nghiến lợi, tức giận quát: "Hàn Thất Thất con quá đáng rồi đấy!"





Hàn Thất Thất không hề sợ hãi, cô phản bác lại: "Chuyện của con con làm thì có gì là quá đáng? Con chưa đồng ý bố đã bắt con gả cho người ta chẳng phải mới là quá đáng sao?"





"Con..."





Lồng ngực Hàn Thiên Hoa phập phồng lên xuống, dù rất tức giận nhưng ông không biết phải nói gì.





Một đời kiêu hùng cũng có lúc không đấu lại một người!





Hàn Thiên Hoa nghiến chặt răng, tức giận nói: "Con chờ đấy để xem bố xử lý con thế nào!"





Nói xong ông quay người nhìn Triệu Khoát cười nói: "Cái đó... cháu đừng nổi giận, Thât Thất còn nhỏ, không hiểu chuyện, bác sẽ dạy dỗ lại con bé".





Triệu Khoát cuộn chặt nắm đấm, lửa giận trong mắt như sắp phun ra đến nơi vậy!





Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, đây không phải chuyện anh có thể khống chế nổi.
 
Chương 248: Trương Minh Vũ cảm thấy khá bất ngờ.


Nhưng đúng lúc này, một giọng nói chanh chua lại vang lên: "Không hiểu chuyện? Không hiểu chuyện thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Chẳng phải do cô không được dạy bảo tử tế sao?"





Trương Minh Vũ lập tức căng thẳng!





Vừa nghe còn tưởng là Lý Phượng Cầm đến!






Qua đầu nhìn lại, một người phụ nữ mặc áo dài Thượng Hải đi vào, bà ta để tóc xoăn, mồm ngậm điếu thuốc.





Mẹ kiếp! Có khác nào bà chủ trọ đâu cơ chứ!





Khóe miệng Trương Minh Vũ lập tức co giật.





Sau lưng bà ta còn có một người đàn ông trung niên, cơ thể gầy gò, đeo kính vàng trông có vẻ nhã nhặn lịch sự.





Đây rõ ràng là bố mẹ Triệu Khoát.







Lời ban nãy rõ ràng là do mẹ Triệu Khoát nói.





Hàn Thiên Hoa nhíu mày.





Chu Cửu Yến đứng lên cười nói: "Chị, chị nói thế không đúng, việc Thất Thất làm đúng là sai, nhưng là con gái mà, sao có thể không chiều chuộng được".





Bố Triệu Khoát, Triệu Hải Thần kéo bà Triệu, nhưng bị bà ta hất ra!





"Chiều chuộng thì được, nhưng chiều đến mức này thì còn ra thể thống gì nữa? Loại đàn bà này sao có thể vào cửa nhà họ Triệu chúng ta!"





Bà Triệu ngạo nghễ nói.





Hàn Thất Thất vội vàng đứng dậy, chẳng hề khách khí đáp trả: "Ê bà già, bà nói lời này hơi bị sai rồi đấy, tôi muốn vào nhà các người lúc nào hả?"





Bà già?





Cô vừa nói xong, bà Triệu lập tức run lên vì tức!





"Cô... cô đúng là cái đồ mất dạy!", bà Triệu hung hăng đáp!





Hàn Thất Thất khoanh tay, cười nói: "Tôi có bạn trai rồi, mấy người cứ ép tôi đính hôn, xin hỏi bà ở nhà nào vậy? Tôi muốn xem xem nhà các người có gia giáo không?"





Nói xong, cô lại nắm chặt tay Trương Minh Vũ, ngồi sát vào anh!





"Thất Thất!"





Hàn Thiên Hoa gầm lên.





Thất Thất làm mặt quỷ, không thèm quan tâm đến lời ông!





Trương Minh Vũ cũng không nhịn được thầm thè lưỡi!





Miệng lưỡi cô Hàn Thất Thất này kinh khủng thật!





"Cô... cô..."





Bà Triệu tức đến mức liên tục lùi về sau, run rẩy vươn tay ra chỉ vào Hàn Thất Thất!





Triệu Hải Thần vội vàng kéo bà ta lại, trên mặt viết hai chữ "Bất lực".





Một lúc sau, bà Triệu quay đầu gầm lên đầy giận dữ: "Hàn Thiên Hoa! Rốt cuộc anh có ý gì? Đúng là chúng tôi là người nhắc đến hôn sự này, nhưng nếu không thích anh cứ nói thẳng!"





"Bây giờ xảy ra cơ sự này, chẳng phải anh muốn để nhà họ Triệu chúng tôi mất mặt sao?"





Trương Minh Vũ cảm thấy khá bất ngờ.





Nhà họ Triệu rốt cuộc có thực lực thế nào mà dám đối đầu với Hàn Thiên Hoa như vậy?



Hàn Thiên Hoa bất lực lắc đầu nói: "Anh Triệu, chuyện hôm nay thực sự là lỗi của tôi".
 
Chương 249: Nhưng khí thế... thực sự mạnh mẽ!


Triệu Hải Thần miễn cưỡng cười một tiếng, ôn hòa đáp: "Con cái lớn rồi, chúng ta cũng không quản được..."





"Cái gì mà không quản được!"





Còn chưa nói xong, bà Triệu đã cắt lời!






"Không có gia giáo là không có gia giáo! Còn gọi tôi là bà già, đúng là đồ không có mắt? Con cái mất dạy đến vậy, ông nghĩ Hàn Thiên Hoa là cái loại gì?"





Bà ta vừa nói xong, Hàn Thiên Hoa liền nhíu mày, ánh mắt lóe lên tia rét lạnh!





Chu Cửu Yến cười khẩy đáp: "Chị à, chị nói vậy hơi quá đáng rồi ấy".





"Quá đáng?"





Bà Triệu cười khẩy nói: "Tôi quá đáng đấy làm sao? Mấy người làm nhà họ Triệu chúng tôi mất mặt, chẳng nhẽ chúng tôi lại nể mấy người à?"







"Người khác sợ nhà họ Hàn, chứ bà đây đếch sợ!"





Hàn Thiên Hoa híp mắt, cười khẩy nói: "Chị, chị nói vậy là có ý gì?"





Bà Triệu không khách khí nói: "Nhà họ Triệu chúng tôi sống không yên thì nhà họ Hàn các người cũng đừng hòng sống yên!"





"Nhà họ Triệu mặc dù không ở Hoa Châu nhưng chúng tôi có bạn bè ở đây!"





"May mà bà đây thông minh, đã sớm gọi bạn đến rồi, hôm nay bà đây phải bắt bạn bà đòi lại công lý cho mình!"





Trương Minh Vũ nhíu mày.





Đây là cuộc chiến thương mại sao?





Anh cũng rất hiếu kỳ không biết nhà họ Triệu này có thể mời được kẻ nào có máu mặt có địa vị ngang Hàn Thiên Hoa?





Một lát sau, bà Triệu đã hét lên: "Ông Trần, làm phiền ông rồi!"





Vừa dứt lời, cửa biệt thự được mở ra, một bóng người béo mập bước vào.





Sau khi nhìn thấy người này, tất cả mọi người lập tức trợn tròn mắt!





Trương Minh Vũ vô cùng kinh ngạc!





Người nhà họ Triệu mời tới ... là Trần Đại Phú!





Tình cờ đến vậy sao?





Đàn em đến rồi?





Triệu Hải Thần bất lực thở dài.





Nhưng mắt của Triệu Khoát lại lóe lên vẻ hí hửng, hắn muốn xem xem hôm nay Hàn Thiên Hoa giải quyết mọi chuyện thế nào!





Ba người nhà họ Hàn lập tức nhíu mày.





Trần Đại Phú nhanh chóng bước vào, trên mặt là nụ cười hiền hòa.





Nhưng khí thế... thực sự mạnh mẽ!





Bà Triệu vội vàng mở lời: "Ông Trần, hôm nay ông nhất định phải phân xử giúp tôi, nhà họ Hàn quá đáng quá!"





Trần Đại Phú cười nói: "Bà Triệu yên tâm, tôi đã đến rồi..."





Nhưng chưa nói hết lời, ông đột nhiên nhìn thấy Trương Minh Vũ đang ngồi trên ghế sofa!



Bóng người béo mập ấy lập tức ngừng lại!
 
Chương 250: "Không tin".


Trần Đại Phú sững sờ, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên.





Ông ta cũng hiểu đại khái chuyện nhà họ Hàn và nhà họ Triệu rồi, nhưng không ngờ bạn trai của Hàn Thất Thất lại là Trương Minh Vũ!





Trương Minh Vũ chẳng phải là con rể nhà họ Lâm sao?






Trần Đại Phú sững người.





Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu, có điều trong lòng cũng chẳng lo lắng gì cả.





Vấn đề này chắc ông ấy cũng giúp được.





Bà Triệu sững sờ, nghi ngờ hỏi: "Ông Trần?"





Ở Hoa Châu này, mặc dù Trần Đại Phú cũng được coi là có địa vị ngang hàng với Hàn Thiên Hoa, hai người họ được coi là hai kẻ đứng đầu của Hoa Châu.







Nhưng thế lực của Hàn Thiên Hoa thường ở trong Hoa Châu.





Còn sức ảnh hưởng của Trần Đại Phú không chỉ ở Hoa Châu, mà còn có ảnh hưởng trên nhiều phương diện khác.





Nhà họ Triệu vốn không ở Hoa Châu, nên đương nhiên phải khách khí với Trần Đại Phú thêm mấy phần.





Lúc này Trần Đại Phú mới phản ứng lại, ngượng ngùng nói: "Á... cái kia..."





Do dự mãi cũng không biết phải nói gì.





Hàn Thất Thất đứng dậy, chế giễu bảo: "Cái gì, đuối lý nên bắt đầu tìm người đến à? Mấy người chỉ đến thế thôi à?"





Bà Triệu lại nổi giận, gầm lên: "Con nhãi! Cô là cái thá gì mà dám nói chuyện với tôi!"





Hàn Thất Thất thầm nhéo Trương Minh Vũ.





Trương Minh Vũ bất lực, chỉ có thể mỉm cười nói: "Thưa bà, thế bà là cái thá gì mà dám nói chuyện với bạn gái tôi như vậy".





Nụ cười vô hại kết hợp cùng mấy lời lẽ cực kỳ sỉ nhục kia khiến mọi người lập tức sững sờ!





Hàn Thất Thất tán thưởng nhìn anh!





Triệu Khoát tức giận quát: "Thằng chó, mày không biết mày đang nói chuyện với ai đâu!"





Trương Minh Vũ nhíu mày cười nói: "Thằng chó đang gọi ai đấy?"





Triệu Khoát đáp thẳng lại: "Đương nhiên là gọi mày rồi!"





Trương Minh Vũ cười càng tươi hơn, anh nói: "Ngoan, chờ tí nữa anh đây mua thức ăn chó cho nhé".





Mọi người đều sững sờ, một lúc sau mới phản ứng lại được!





Hàn Thất Thất bụm miệng cười.





Chu Cửu Yến hào hứng nhìn Trương Minh Vũ.





Triệu Khoát lửa giận xông lên, phổi cũng sắp tức đến nổ rồi!





Bà Triệu nghiến chặt răng, tức giận giơ tay: "Mày... mày to gan! Mày có biết tao là ai không? Có tin tao cho mày biến khỏi Hoa Châu trong chớp mắt không?"





Trương Minh Vũ cố ra vẻ kinh ngạc, lắc đầu lìa lịa: "Không tin".





"Mày..."





Bà Triệu hít thở dồn dập, lồng ngực phập phồng lên xuống!





Đột nhiên bà ta nhớ đến Trần Đại Phú đứng bên, lạnh lùng nói: "Thằng nhãi, mắt mở to cái mắt chó của mày ra! Người đứng cạnh tao là người giàu nhất Hoa Châu bọn mày đấy! Trần Đại Phú đấy!"





Trương Minh Vũ cười ngoác miệng: "Bà già, thế bà mở to mắt ra mà xem, tôi quen ông ấy đấy".



Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều sững sờ.
 
Chương 251: Khí thế mạnh mẽ lan ra khắp căn phòng!


Ngay cả cụm từ bà già cũng bị mọi người bỏ qua!





Bà Triệu tức đến ngứa răng!





Một lúc sau mới quay người tức giận nói: "Ông Trần, ông nghe thấy chưa? Cậu ta quen ông nên kiêu ngạo như vậy đó, thế này rõ ràng là đang khiêu khích ông!"





Lời này vừa dứt, ánh mắt Hàn Thất Thất dầy vẻ lo lắng.





Cô bất giác nhìn Hàn Thiên Hoa.





Dù sao nếu như Trần Đại Phú định nhằm vào Trương Minh Vũ, cô cũng không có cách nào bảo vệ anh!






Triệu Khoát cười khẩy, ánh mắt lóe lên vẻ âm hiểm!





Bà Triệu không ngừng nở nụ cười rét lạnh!





Trần Đại Phú mỉm cười nói: "Tôi nghe thấy rồi, có điều cậu ấy đâu có khiêu khích tôi, việc người anh em của tôi quen tôi... sao lại thành khiêu khích được?"





Một câu nói khiến cả căn phòng lặng im như tờ!





Mọi người đều đờ người ra!





Trần Đại Phú nói gì vậy?





Trương Minh Vũ ... là anh em của ông ta?





Triệu Khoát cũng sững sờ! Hàn Thất Thất trợn tròn mắt há hốc mồm!





Dù là Hàn Thiên Hoa từng trải cũng không nhịn được mà khiếp sợ!







Bà Triệu thì càng khỏi nói, nụ cười khẩy trên mặt bà ta lập tức đông cứng, ánh mắt hoang mang!





Cả căn phòng chỉ có mình Chu Cửu Yến nhìn anh một cách đầy ẩn ý.





Một lúc sau, mọi người mới từ từ hoàn hồn.





Bà Triệu trố mắt nghẹn họng hỏi: "Ông Trần, ông... ông nói gì vậy? Cậu ta... là anh em của ông?"





Trần Đại Phú cũng chẳng thèm để ý, cười nói: "Cậu Minh Vũ, mấy ngày rồi cậu không tìm tôi, ở đâu phát tài mà không đưa tôi theo thế".





Mặc dù không trả lời, nhưng nói như vậy còn kinh khủng hơn là trả lời!





Trần Đại Phú... lại được Trương Minh Vũ dẫn đi kiếm tiền à?





Thế giới này... điên thật rồi!





Triệu Hải Thần không thể tin vào mắt mình!





Ừng ực!





Trong căn phòng chỉ còn sót lại tiếng nuốt nước bọt!





Hàn Thất Thất như khám phá được chân trời mới, cô ta cứ nhìn anh!





Trương Minh Vũ ngượng ngùng cười: "Chủ tịch Trần nói gì vậy, khách sạn ông cho tôi, tôi còn bận chưa làm xong hết việc đây..."





Anh không ngờ Trần Đại Phú lại nể mặt anh đến vậy...





Mọi người xung quanh đều thẫn thờ, không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra!





Trần Đại Phú tiếp tục cười nói: "Cậu Minh Vũ, cậu xem, lời bà ta vừa nói... có được coi là đang khích bác mối quan hệ giữa hai ta không?"





Trương Minh Vũ ngẩng người, mất một lúc mới hiểu, EQ của Trần Đại Phú thật đáng khen ngợi.





Một câu nói nhưng khiến quyền lực nằm hết trên tay Trương Minh Vũ!





Bà Triệu ngớ cả người!





Người nhà họ Hàn cũng trợn tròn mắt!





Câu nói này của Trần Đại Phú giống như giúp Trương Minh Vũ tấn công nhà họ Triệu vậy!





Trương Minh Vũ cười nói: "Cũng được, dù sao bọn họ cũng không có giáo dục, không biết thì không đáng trách".





Dù sao chỉ có nhiệm vụ làm bia đỡ đạn, Trương Minh Vũ không cần thiết phải sống mái với họ một phen.





Triệu Hải Thần lập tức thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nhìn Trương Minh Vũ





Lồng ngực bà Triệu phập phồng lên xuống, mất mặt quá đi!





Trần Đại Phú gật đầu, quay người lạnh lùng nói: "Mấy người nghe rõ chưa, hôm nay tôi được mấy người mời đến đây để giải quyết mọi chuyện".





"Có điều trong chuyện này, nhà họ Triệu các người thực sự quá đáng rồi đấy".





"Người ta là thiên kim đại tiểu thư, có tính công chúa cũng là chuyện bình thường".





Nói xong, bà Triệu và Triệu Khoát lộ vẻ vô cùng tủi thân!





Đúng là kiểu gì cũng nói được mà!





Người bọn họ mời đến để giành lại lẽ phải cho họ, bây giờ lại...





Nghĩ đến đây, bà Triệu càng tức giận hơn, bà ta chỉ muốn xé xác Trương Minh Vũ ra!





Trần Đại Phú híp mắt, lạnh lùng nói: "Tôi không muốn quản chuyện của mấy người, nhưng nếu đã liên quan đến người anh em của tôi thì tôi vẫn phải nói mấy câu".





"Cuộc hôn nhân giữa hai nhà, nếu cô Hàn đây cam tâm tình nguyện tôi nhất định không xen vào".





"Nhưng nếu cô Hàn yêu người anh em của tôi, chuyện này có nói thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được!"





Mấy chữ cuối cùng đã khiến bầu không khí nơi đây lập tức bùng nổ!





Khí thế mạnh mẽ lan ra khắp căn phòng!





Đây là loại khí thế của người đã ở địa vị cao rất lâu rồi mới có!





Ngay cả Trương Minh Vũ cũng khiêp sợ, anh phát hiện ra mình đã hơi coi thường Trần Đại Phú rồi.





Hàn Thất Thất nhíu mày, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng.





Cô như một con mèo con hiếu kì nhìn ngắm Trương Minh Vũ!





Nhà họ Triệu im lặng một lúc, cuối cùng vẫn không nói được gì!





Chanh chua như bà Triệu cũng không dám đối đầu với Trần Đại Phú.



Còn mắt Chu Cửu Yến càng ngày càng sáng...
 
Chương 252: Hôm nay thực sự quá mất mặt


Hàn Thất Thất cười hỏi: "Sao vậy chó con, còn muốn nói gì không?"  

Trong lời nói của cô ta tràn ngập sự khiêu khích!  

Triệu Khoát hít sâu một hơi, cả người run lên vì tức giận!  

Một lúc sau, Triệu Hải Thần vẫn là người đứng ra cười nói: "Anh Hàn, chuyện ngày hôm nay chúng ta có không ít hiểu lầm, chúng tôi vẫn nên về trước vậy".  

"Có chuyện gì chúng ta liên lạc sau nhé!"  

Hàn Thiên Hoa cũng đứng dậy, cười đáp: "Không thành vấn đề, có chuyện gì tôi sẽ gọi cho anh".  

Triệu Hải Thần không do dự nữa, ông ta trầm mặt đi thẳng ra ngoài.  

Hôm nay thực sự quá mất mặt.  

Mẹ Triệu và Triệu Khoát mặc dù tức giận nhưng chỉ có thể im lặng đi theo.  

Bà ta không dám cùng lúc đắc tội với hai người lợi hại nhất Hoa Châu.  

Bọn họ mau chóng rời đi.  

Trong phòng chỉ còn lại ba người nhà họ Hàn, Trương Minh Vũ và Trần Đại Phú.  

Trương Minh Vũ ngượng ngùng ngồi trên ghế sofa.  

Vốn chỉ đến để giúp, không ngờ mình lại trở thành nhân vật chính.  

Hàn Thiên Hoa khách khí mỉm cười nói: "Không ngờ lần đầu ông Trần ghé thăm lại là được người khác mời tới".  

Trong lời nói có vẻ khá kì dị.  

Trần Đại Phú bất lực lắc đầu, cười đáp: "Tôi cũng bị ép tới thôi, quan trọng là tôi không biết người anh em của tôi với thiên kim nhà ông..."  

Mặc dù đang giải thích nhưng trong lời nói vẫn toát lên vẻ ngang hàng.  

Hai người nhìn nhau, bầu không khí bắt đầu trở nên kỳ quặc.  

Một người là ông trùm thương nghiệp, một người là ông trùm thế giới ngầm.  

Hai người không bị xung đột về lợi ích, nhưng ai lại không muốn làm người đứng đầu chứ?  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ đứng dậy cười nói: "À này... chủ tịch Trần, lâu rồi không gặp, hay là chúng ta cùng ăn bữa cơm đi?"  

Bận rộn cả ngày, tiếp tục ở lại đây khiến anh càng thêm lúng túng.  

Trần Đại Phú thu lại ánh mắt, cười nói: "Đương nhiên là được, đây là vinh hạnh của tôi".  

Trương Minh Vũ hứng khởi vội vàng đáp: "Đi đi, đi ăn cơm thôi, tôi sắp đói chết rồi".  

Nhưng chưa đi được mấy bước, sau lưng bỗng vang lên giọng nói của Chu Cửu Yến: "Đừng đi vội mà, cậu sắp trở thành con rể của nhà họ Hàn rồi, chúng ta vẫn nên biết thêm về nhau chứ?"  

Vừa nói xong câu này, mọi người liền sững sờ.  

Con rể? 
 
Chương 253: Tốc độ... Cực kỳ kinh khủng!


Khóe miệng Trương Minh Vũ co rút, trong lòng lập tức cảm thấy cạn lời.  

Trần Đại Phú nhìn qua cười nói: "Hay là cậu Trần ở lại ăn cơm đi, tôi còn có chút việc phải đi trước".  

Nói xong liền quay đầu nói: "Chào bà Chu, tôi xin phép đi trước".  

Lần này vô cùng khách khí.  

Điều này khiến Trương Minh Vũ càng hoang mang.  

Bà Chu? Chẳng phải nên gọi là bà Hàn sao?  

Hơn nữa lúc nói chuyện với Hàn Thiên Hoa ông ta nói chuyện kiểu ngang hàng cơ mà, sao khi nói chuyện với Chu Cửu Yến lại khách khí  đến thế?  

Chu Cửu Yến cười nói: "Được, vậy tôi không tiễn ông Trần nữa".  

Trần Đại Phú rời khỏi biệt thự.  

Trương Minh Vũ nhìn bóng dáng của ông ta, vô cùng lo lắng!  

Chẳng nghĩa khí gì cả? Cứ thế mà đi à?  

Hàn Thiên Hoa hoài nghi nhìn Chu Cửu Yến, im lặng ngồi trên ghế sofa.  

Hàn Thất Thất ngượng ngùng nói: "À thì, con đi ăn cơm với bạn trai trước nhé".  

Nói xong liền kéo tay Trương Minh Vũ muốn rời đi.  

Trương Minh Vũ vui vẻ hẳn.  

Nhưng còn chưa bước được bước nào, Chu Cửu Yến đã uy hiếp lên tiếng: "Ngồi xuống".  

Một câu nói nhưng khiến Hàn Thất Thất dừng bước.  

Cô ta ngoan ngoãn ngồi lên ghế sofa.  

Trương Minh Vũ sững người.  

Sao bây giờ lại nghe lời như vậy!  

Nhưng do dự mãi cũng chỉ có thể theo Hàn Thất Thất ngồi xuống, trong lòng vô cùng buồn bực!  

Tình hình này ngại ngùng quá!  

Chu Cửu Yến nhanh chóng đứng lên, cười nói: "Có vợ rồi mà cứ dây dưa với con gái tôi, cậu thanh niên, gan cậu to nhỉ".  

Một câu nói của bà ấy thôi nhưng khiến Trương Minh Vũ sợ giật mình!  

Hàn Thiên Hoa nhíu mày, dùng ánh mắt sắc như dao nhìn Trương Minh Vũ!  

Không biết tại sao, Trương Minh Vũ lập tức cảm thấy như đang bị sói nhằm vào!  

"Kết hôn rồi? Còn dám động vào con gái tôi?"  

Hàn Thiên Hoa híp mắt, lạnh lùng nói!  

Nhịn cả buổi cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa.  

Sau khi nói xong, cả người ông ta phóng về phía Trương Minh Vũ!  

Tốc độ... cực kỳ kinh khủng!  
 
Chương 254: "Bao giờ chuẩn bị ly hôn?"


Mẹ kiếp!  

Trương Minh Vũ trợn tròn mắt, bật dậy khỏi sofa!  

Nắm đấm bay thẳng đến!  

Trương Minh Vũ kinh ngạc!  

Đánh anh luôn á! Như vậy thô bạo quá!  

Nhìn thấy nắm đấm, cơ thể Trương Minh Vũ linh hoặt tránh khỏi, đây hoàn toàn là bản năng!  

Tránh được một quyền, Hàn Thiên Hoa cũng khá kinh ngạc, ông lại tung thêm một quyền nữa!  

Mặc dù kinh khủng nhưng vẫn khác biệt Long Tam!  

Trương Minh Vũ lại quay người, dễ dàng tránh được cú thứ hai!  

Tuy nhiên khi Hàn Thiên Hoa chuẩn bị tung quyền thứ ba, Hàn Thất Thất đột nhiên chắn trước mặt Trương Minh Vũ!  

"Bố làm gì vậy! Bố đánh bạn trai con làm gì?"  

Hàn Thất Thất tức giận hét lên.  

"Con..."  

Hàn Thiên Hoa nhíu mày.  

Chu Cửu Yến xua tay nói: "Được rồi, ngồi hết về chỗ đi".  

Nói xong bà lại nhìn Trương Minh Vũ.  

Hai cú ban nãy khiến bà vô cùng kinh ngạc.  

Hàn Thiên Hoa nghiến răng nghiến lợi lặng lẽ quay về chỗ của mình.  

Tim Trương Minh Vũ đập thình thịch!  

Ngoại trừ Long Tam ra không ai khiến anh áp lực như vậy!  

Hàn Thiên Hoa này đúng là cao thủ!  

Mọi người lập tức lại im lặng.  

Trương Minh Vũ cũng được Hàn Thất Thất kéo ngồi xuống ghế.  

Hàn Thất Thất bất mãn nói: "Con biết anh ấy có vợ rồi, nhưng... tình cảm giữa anh ấy và vợ không tốt, chẳng bao lâu nữa sẽ ly hôn, ly hôn là được rồi".  

Mắt Hàn Thiên Hoa lóe lên vẻ hung ác.  

Nhưng ông biết Chu Cửu Yến có dụng ý của mình nên chỉ có thể nhịn xuống.  

Chu Cửu Yến cười nói: "Bao giờ chuẩn bị ly hôn?"  

Trương Minh Vũ hít vào một hơi.  

Hỏi cái quái gì vậy...  

Hơn nữa... nhà họ Hàn rộng lượng như vậy sao?  

Người đàn ông hung mãnh như chim ưng Hàn Thiên Hoa này chẳng nhẽ vợ nói gì là nghe ấy à...  

Có điều nếu đã đến để giúp rồi, Trương Minh Vũ chỉ có thể bịa, anh cười đáp: "Cái này... chắc là không lâu nữa đâu, ở rể không được đối xử tốt, cháu cũng... chịu đủ rồi".  

Hàn Thiên Hoa càng giận hơn! 
 
Chương 255: Hai đứa không muốn à?"


Trong mắt ông, sát ý dần lộ ra rồi, ông không hiểu rốt cuộc Chu Cửu Yến muốn làm cái gì!  

Tim Hàn Thất Thất bắt đầu đập thình thịch.  

Sợ cái gì cái đó đến.  

"Thất Thất, con thật sự thích thằng bé này sao?", Chu Cửu Yến cười thần bí, tiếp tục hỏi.  

Hàn Thất Thất hơi giật mình.  

Chu Cửu Yến ngồi ở đó, khoanh tay trước ngực, ngồi vắt chân nhìn cô.  

Nhưng vẻ mặt kia như nhìn thấu tất cả, khiến cô không dám nói dối.  

Một lúc sau, Hàn Thất Thất mới kiên định đáp: "Đương nhiên rồi, con không thích anh ấy thì con đưa anh ấy đến đây làm gì".  

Chu Cửu Yến cười càng tươi hơn, hỏi tiếp: "Thật không?"  

Hàn Thất Thất càng lo lắng hơn.  

Cô bị nhìn thấu rồi sao?  

Nhưng cô chỉ có thể cắn răng chịu đựng kiên quyết nói: "Đúng... đúng vậy, không... không phải anh ấy thì con không lấy!"  

Vẻ mặt của Chu Cửu Yến hơi có vẻ suy tư, như đang nghĩ gì đó.  

Bầu không khí cả căn phòng dần như ngưng đọng lại.  

Tuy nhiên một giây sau, Chu Cửu Yến đột nhiên tươi cười nói: "Được rồi, nếu thật lòng yêu nhau vậy bố mẹ cũng không ngăn cản hai đứa làm gì".  

"Tối nay, hai đứa ngủ phòng Thất Thất nhé".  

Vừa nói xong câu này, Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất lập tức sững sờ.  

Ngủ... cùng nhau?

Trương Minh Vũ trợn trừng mắt, trong lòng vô cùng hoang mang!  

Hàn Thất Thất cũng bất ngờ không kém.  

Hàn Thiên Hoa không tin nổi mà hỏi: "Bà... bà nói cái gì vậy? Để... để bọn nó ngủ cùng nhau? Bà... bà nghĩ cái quái gì vậy?"  

Nói xong ông liền đứng thẳng dậy.  

Chu Cửu Yến khó chịu liếc mắt, lạnh lùng nói: "Ngồi xuống!"  

Hàn Thiên Hoa sững sờ, nhưng cuối cùng vẫn ngồi xuống, mãi không thể hoàn hồn được.  

Chu Cửu Yến mỉm cười hỏi: “Sao vậy? Hai đứa không muốn à?"  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co rút, nhưng không biết phải nói gì.  

Hàn Thất Thất cũng ấp a ấm úng: "Mẹ, cái này... thế này thì nhanh quá..."  

Chu Cửu Yến cười nói: "Có gì mà nhanh đâu, dù sao con cũng nhất quyết phải gả cho cậu ấy, chẳng nhẽ con lừa mẹ à?"  

Một câu nói nhưng khiến Hàn Thất Thất càng hoảng loạn, cô vội vàng đáp lời: "Đương nhiên con không lừa mẹ, chỉ là... con còn nhỏ, con chưa... chưa trưởng thành, sao có thể..."  

Nói đến đây, Hàn Thất Thất xấu hổ vô cùng, chỉ biết cúi gằm mặt xuống.  

Cô hoàn toàn không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. 
 
Chương 256: Khách khí quá...


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chu Cửu Yến cười càng tươi hơn, thong thả nói: "Ngủ cùng nhau chưa chắc đã phải làm chuyện đó, mẹ chỉ muốn tình cảm của hai đứa tiến thêm một bước thôi".  

Nói xong mắt bà lại lóe sáng.  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Cái này... thật sự là lời mà một người mẹ có thể nói ra sao...  

Cởi mở như vậy?  

Ánh mắt của Hàn Thất Thất vô cùng hoảng loạn, không biết nên nói gì.  

Khuôn mặt cô đầy vẻ phức tạp.  

Chẳng mấy chốc, khuôn mặt Chu Cửu Yến đã lạnh xuống, bà khó chịu nói: "Sao vậy, Thất Thất, con lừa mẹ à?"  

"Không có không có!"  

Hàn Thất Thất vội vàng xua tay, giải thích nói: "Con chỉ... ngại thôi, vậy thì... bọn con ngủ với nhau vậy".  

Chu Cửu Yến giờ mới dịu dàng cười nói: "Như vậy mới đúng chứ".  

Hàn Thất Thất đảo tròng mắt, vội vàng nói: "Vậy... bọn con ra ngoài ăn cơm được không? Tí nữa bọn con sẽ quay lại!"  

Trương Minh Vũ cảm thấy có một tia hy vọng xuất hiện.  

Nhưng Chu Cửu Yến không hề do dự đáp: "Không cần, con rể đến nhà, phải tiếp đãi thật tốt, để mẹ bảo dì Vương đi chợ".  

Hàn Thất Thất: "..."  

Do dự một lúc, Hàn Thất Thất cuối cùng vẫn không nói ra.  

Trương Minh Vũ thật sự ngẩn người.  

Anh lúng túng ngồi xuống, không biết phải nói gì.  

Hàn Thiên Hoa thực sự không nhịn nổi nữa, ông nói nhỏ: "Cửu Yến, bà... rốt cuộc bà muốn làm cái gì vậy!"  

Chu Cửu Yến mỉm cười thần bí, không thèm để ý chỉ hỏi: "Trương Minh Vũ, cháu thích ăn gì? Hôm nay dì sẽ nấu cho cháu”.  

Khách khí quá...  

Trương Minh Vũ cười gượng nói: "Cái gì cháu cũng ăn, dì nấu gì cháu ăn đó ạ".  

Chu Cửu Yến hài lòng gật đầu.  

Hàn Thiên Hoa lại nói nhỏ: "Tôi nói với bà..."  

Nhưng chưa nói xong, giờ mới nhớ đến xưng hô của Chu Cửu Yến.  

Trương Minh Vũ?  

Trương Minh Vũ nào?  

Hàn Thiên Hoa lập tức sững sờ, lo lắng hỏi: "Vợ cậu... vợ cậu chẳng phải là thiên kim nhà họ Lâm sao?"  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 257: Uống nhầm thuốc à?


Nhưng nói xong, Trương Minh Vũ mới phát hiện ra vẻ mặt Hàn Thiên Hoa tràn đầy sự ngạc nhiên!  

Sắc mặt Hàn Thất Thất vô cùng nghi ngờ.  

Một khắc sau, Hàn Thiên Hoa vỗ đùi đứng dậy, mặt mày lại càng kích động!  

Chu Cửu Yến tức giận liếc mắt, chẳng thèm để ý.  

Hàn Thiên Hoa cười điên cuồng: "Ha ha ha! Dì Vương, chuẩn bị cho tôi ít rượu ngon!"  

"Vâng thưa ông!"  

Dì giúp việc cung kính trả lời.  

Một loạt hành động này khiến Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất sững người.  

Hàn Thiên Hoa nhìn lại Trương Minh Vũ, lại nhìn Hàn Thất Thất, thở dài nói: "Quả thật có tướng phu thê đấy! Chỉ là cái đầu của Thất Thất... ngày mai con mau đi nhuộm lại cho bố!"  

"Sau này không được trang điểm như thế nữa! Biết chưa?"  

"Trương Minh Vũ chưa chắc đã thích kiểu trang điểm đi ngược lại trào lưu của con!"  

Trương Minh Vũ trố mắt nghẹn họng!  

Hàn Thất Thất cũng há hốc mồm!  

Cái này...  

Điên rồi?  

Đều điên rồi!  

Hàn Thất Thất thành thật gật đầu, có điều lúc này trong đầu trống rỗng rồi!  

Tình hình gì thế này?  

Hàn Thiên Hoa lại cười điên cuồng, trong mắt đầy vẻ hưng phấn!  

Cuối cùng, ông hung hăng trừng mắt nhìn Chu Cửu Yến.  

Chu Cửu Yến nhún vai, bất lực nói: "Ông ngu ông còn trách ai".  

Hàn Thiên Hoa vội vàng phản bác: "Vớ vẩn! Sao tôi biết bạn trai Thất Thất lại là Trương..."  

Nhưng sau đó, Hàn Thiên Hoa không nói gì nữa.  

Trương Minh Vũ trợn tròn mắt.  

Hàn Thiên Hoa cười tươi như hoa: "Minh Vũ à, cháu đừng có khách khí, cứ coi đây là nhà mình!"  

"Sau này đây cũng là nhà cháu rồi! Tối nay cháu phải uống với chú mấy chén đấy!"  

Trong lúc nói, ông còn không ngừng mỉm cười!  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ khó chịu nuốt nước bọt.  

Uống nhầm thuốc à?  

"A... ha ha, cảm ơn chú Hàn".  

Trương Minh Vũ cười ngại ngùng.  

Hàn Thất Thất cũng khiếp sợ kinh khủng. 
 
Chương 258: "Ngủ cái đầu anh!"


Hàn Thiên Hoa tiếp tục nói thêm: "Đúng rồi, không cần phải vội ly hôn với nhà họ Lâm đâu, Thất Thất còn nhỏ chưa hiểu chuyện, không thể để lỡ chuyện của cháu được".  

Phụt!  

Câu này khiến Hàn Thất Thất suýt nữa phun ra một búng máu.  

Cái này... rốt cuộc đây là bố cô hay bố Trương Minh Vũ? Nói năng kiểu gì vậy...  

Trương Minh Vũ cũng cảm thấy chết lặng!  

Anh ngơ rồi!  

Chu Cửu Yến cười nói: "Được rồi, hay là hai chúng ta ra ngoài đi chợ, để hai đứa ở nhà chơi với nhau".  

"Được, được! Ha ha ha!"  

Hàn Thiên Hoa mỉm cười, hai người chậm rãi bước ra khỏi biệt thự.  

Căn biệt thự yên lặng đến đáng sợ!  

Một lúc lâu sau, Hàn Thất Thất trợn tròn mắt hỏi: "Anh... anh cho bố tôi uống bùa mê thuốc lú gì à?"  

Trương Minh Vũ bất lực nói: "Tôi có làm gì đâu, nhưng tôi cảm giác bọn họ hình như uống nhầm..."  

Hàn Thất Thất lại khiếp sợ hỏi: "Đúng rồi, bọn họ... hình như biết anh..."  

Trương Minh Vũ cũng có cảm giác này.  

Chẳng nhẽ...  

Trong đầu Trương Minh Vũ hiện lên chuyện hai lần trước với tên đầu trọc, hình như đều vì Hàn Thiên Hoa.  

Chẳng nhẽ... có liên quan đến Tô Mang?  

Nghĩ đến đây, Trương Minh Vũ cảm giác tất cả đều hợp tình hợp lý....  

Nhưng... rốt cuộc Tô Mang có thân phận gì?  

Anh lắc đầu, không biết nên nghĩ điều gì.  

Hàn Thất Thất nghi ngờ hỏi: "Trương Minh Vũ, rốt cuộc... anh là ai vậy?"  

Nói xong, cô càng kinh ngạc hơn.  

Trương Minh Vũ nhún vai, nói: "Tôi chỉ là người bình thường thôi..."  

Hàn Thất Thất bất lực, yếu ớt hỏi: "Vậy... bây giờ làm thế nào?"  

Trương Minh Vũ bĩu môi, cười nói: "Hết cách rồi, chỉ có thể uất ức ngủ với cô một đêm vậy".  

Nói xong câu này, Hàn Thất Thất lập tức trợn to đôi mắt xinh đẹp!  

"Ngủ cái đầu anh!"

Trương Minh Vũ cau mày hỏi: “Cô dám nói chuyện với tôi như vậy à?”  

Hàn Thất Thất lại trở về thái độ kiêu căng như trước: “Tôi nói với anh như vậy thì sao? Anh còn thấy ấm ức cơ à… Muốn ngủ với tôi hả? Đừng có mơ!”  

Chuyện đã được giải quyết xong xuôi, anh chợt nổi hứng muốn trêu chọc cô ta!  

“Được, là tôi mơ mộng hão huyền. Lát nữa tôi sẽ nói với mẹ cô là chúng ta chỉ diễn kịch thôi. Tôi là kẻ nhà nghèo, làm gì xứng ngủ với cô chủ nhà giàu như cô cơ chứ”.  

Nói rồi anh còn nở nụ cười châm chọc.  

Hàn Thất Thất sững sờ, lập tức hoảng sợ.  

“Đừng mà, anh… anh không được nói ra. Nếu anh nói ra mẹ tôi sẽ lột da tôi ra mất!”
 
Chương 259: Hàn Thất Thất trợn tròn mắt!


Cô ta bối rối nói.  

Anh buồn bực hỏi: “Thế thì phải làm sao? Không được ngủ, cũng không được đi, cô có còn cho người ta sống nữa không hả?”  

Cô ta khẽ cắn răng, vội vàng nhắc nhở: “Anh nói bé thôi, đừng để người khác nghe thấy!”  

Bộ dạng thận trọng sợ sệt của cô ta càng khiến anh thấy hài lòng.  

Thật sảng khoái!  

Một lúc sau, cô ta mới nhỏ giọng nói: “Cùng lắm thì… cùng lắm thì tôi ngủ với anh là được chứ gì? Không thì tôi ngủ dưới đất cũng được…”  

Có thể khiến cô ta chủ động nhận ngủ dưới đất đã rất khó khăn rồi.  

Trương Minh Vũ tỏ ra bực bội nói: “Quan trọng là tôi không muốn ngủ với cô! Tôi không thể chịu ấm ức như vậy được!”  

“Tôi là trai tân vừa mới ở rể nhà vợ! Bây giờ tôi ngủ với cô thì chả mất hết mặt mũi à?”  

Hàn Thất Thất trợn tròn mắt!  

Kẻ không biết xấu hổ là vô địch thiên hạ!  

Tôi còn chưa nói mình phải chịu nhục! Anh đã tủi thân trước sao?  

Đã vào ở rể lại còn trai tân…  

Cô ta bất lực nói: “Sao… sao anh lại như vậy cơ chứ? Tôi mặc kệ, dù thế nào thì lần này anh cũng phải giúp tôi bằng được!”  

“Nếu không… nếu không thì… tôi đã giúp anh rồi! Anh không thể không giúp tôi!”  

Giọng điệu của cô ta vẫn tràn đầy kiêu ngạo.  

Trương Minh Vũ cố nhịn cười.  

Nhưng bây giờ anh cũng không biết nên làm thế nào cho phải.  

Đi không được, còn nếu ngủ cùng cô ta thì rất khó chịu…  

Trong lúc anh đang đấu tranh tư tưởng, chuông điện thoại đột nhiên réo inh ỏi.  

Anh giật nảy mình mở ra xem, thấy người gọi tới là Lý Phượng Cầm.  

Anh nhíu mày ấn nghe máy.  

Ngay sau đó, giọng nói chanh chua của bà ta lập tức vang lên: “Nghe điện thoại cũng lề mà lề mề! Mày có thấy Kiều Hân đâu không?”  

Lâm Kiều Hân… lại mất tích rồi sao?  

Anh nhíu mày đáp: “Con không thấy, cô ấy lại…  

Anh chưa kịp nói hết câu đã bị bà ta dập máy không thương tiếc, trong điện thoại chỉ còn tiếng báo máy bận!  

Trong lòng anh chợt thấy lo lắng lạ thường.  

Chẳng lẽ người của Thần Ẩn tìm tới nhanh vậy sao?  

Hàn Thất Thất nghi hoặc hỏi: “Sao thế?”  

“Không sao”.  

Anh qua loa đáp lại một câu, vội vàng gọi điện cho Long Tam.  

Đối phương nhanh chóng nhấc máy.  

Trương Minh Vũ sốt sắng hỏi: “Người của Thần Ẩn lại tới rồi à?”  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom