Dịch Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 796: Đến


 

 Trên khoảng đất trống trước trang viên. 

 Vài thế lực vùng xám ở Bắc Đông đến đầu quân cho Lâm Hàn nghe thấy yêu cầu đó của anh đều sửng sốt, không ngờ mệnh lệnh đầu tiên lại là cái này. 

 Ngừng mọi hoạt động kinh doanh phi pháp? Đùa gì vậy, thu nhập của bọn họ đều dựa vào làm ăn phi pháp đó. 

 Lúc trước, bọn họ đua nhau tự lập thế lực riêng cũng chẳng phải là vì muốn tự mình làm ăn các thương vụ trong vùng xám, kiếm được càng nhiều tiền hơn sao? Giờ tạm thời nhịn nhục cũng không phải vì lợi ích chung, vì có thể tiếp tục làm ăn phi pháp? 

 Nhưng lúc này, Lâm Hàn lại bảo bọn họ ngừng mọi hoạt động kinh doanh phi pháp là có ý gì. Thế lực ở trong vùng xám như họ không làm ăn phi pháp nữa thì chẳng phải là hài hước quá à? 

 Vài tên phụ trách đều nghi ngờ mình nghe nhầm, theo sự hiểu biết của họ thì Lâm Hàn cũng là đại ca của Hoa Đông. Tuy không biết anh kiếm đâu ra nhiều cao thủ như vậy, nhưng bọn họ biết Lâm Hàn cũng thuộc thế lực trong vùng xám. Vì thế, họ mới không hiểu nổi tại sao Lâm Hàn lại không muốn làm ăn phi pháp nữa. 

 Bọn họ quay sang nhìn nhau, có hơi khó xử. Vì Lâm Hàn quá mạnh, bọn họ cũng muốn đi theo và thực hiện mệnh lệnh của anh. Nhưng họ không ngờ rằng yêu cầu đầu tiên lại khiến họ rối rắm như thế. 

 Ông chủ Điền chần chừ một lát, rồi mở miệng nói: "Cậu Lâm, tôi không nghe nhầm chứ? Tại sao lại muốn chúng tôi ngừng làm ăn phi pháp? Điều này cũng đâu có lợi gì cho cậu đâu, cùng lắm thì chúng tôi chia một phần hay một nửa lợi nhuận cho cậu". 

 Vài tên phụ trách còn lại nghe vậy cũng gật đầu, tuy nhường ra một nửa lợi nhuận khiến họ rất xót, nhưng giờ còn cách nào đâu. Ai bảo Lâm Hàn mạnh hơn bọn họ chứ? Mà nhường đi một nửa vẫn tốt hơn là khỏi làm ăn gì nữa. Suy cho cùng, bọn họ vốn dựa vào cái nghề này mà sống, tiền đều đến từ những phi vụ làm ăn đó, không có nó thì chắc bọn họ cạp đất ăn mất. 

 Dưới ánh nhìn của vài tên phụ trách, Lâm Hàn vẫn lắc đầu, lạnh nhạt nói: "Các người không cần biết tại sao tôi làm thế, đây là mệnh lệnh của tôi, có làm theo hay không là do mấy người. Nhưng tôi hy vọng, trước khi đưa ra quyết định thì hãy nghĩ đến hậu quả". 

 Lâm Hàn nói xong, xoay người đi vào trang viên, không tính giải thích gì nhiều với mấy thế lực vùng xám kia. 

 Đàn em của anh thấy thế, cũng đi theo Lâm Hàn trở về. 

 Phút chốc, khoảng sân rộng lớn vốn tràn đầy cao thủ của Lâm Hàn chợt trở nên trống trải. Gần như đa số cao thủ đều rời đi, chỉ để lại vài người đứng gác cùng mấy chục người của các thế lực vùng xám kia. 

 Thấy Lâm Hàn nói xong câu đó bèn rời đi, mấy thế lực vùng xám kia đều ngơ ngác, không thể hiểu nổi Lâm Hàn làm thế để làm gì. 

 Vài tên phụ trách nhìn nhau, đau đầu trao đổi. 

 "Cậu Lâm có ý gì thế? Tại sao đang yên đang lành lại muốn chúng ta ngừng kinh doanh phi pháp?" 

 "Lẽ nào tính chuyển sang kinh doanh hợp pháp ư? Trước đó, cậu Lâm và Trương Thiên Sơn cũng quyết định như thế". 

 "Đùa gì vậy? Bảo chúng ta kinh doanh hợp pháp á? Việc này không những chẳng kiếm được tiền, có khi còn lỗ nữa ấy chứ". 

 "Vậy giờ phải làm sao? Hình như cậu Lâm đã quyết tâm như thế rồi". 

 Vài tên phụ trách bàn bạc một lát, lại không có cách nào. 

 Cuối cùng, ông chủ Điền bất lực thở dài nói: "Thôi bỏ đi, còn làm sao nữa, không có tiền vẫn hơn mất mạng. Cứ làm theo lệnh của cậu Lâm đi, sau này lại nghĩ biện pháp tiếp vậy". 

 "Hay là, chúng ta lén để lại một vài mối làm ăn bên ngoài Bắc Đông, còn bên trong thì ngừng hết. Có lẽ, cậu Lâm sẽ không phát hiện, vậy chẳng phải vẹn cả đôi bên hả?", có một tên phụ trách nhỏ giọng đề nghị. 

 Mấy tên khác nghe thế, hơi dao động. Bọn họ làm đủ thứ mặt hàng phi pháp, còn quen biết rộng rãi. Đến lúc đó, chưa chắc Lâm Hàn có thể điều tra hết được. Đặc biệt là mạng lưới kinh doanh bên ngoài, nếu họ bảo đàn em làm bí mật một chút, có khi sẽ qua mắt được anh. 

 Nhưng lúc này, ông chủ Điền lại lắc đầu nói: "Tôi cảm thấy tốt nhất đừng nên mạo hiểm như vậy, cậu Lâm có nhiều cao thủ lợi hại như vậy, hiển nhiên không đơn giản như vẻ bề ngoài. Chúng ta tuyệt đối đừng quá xem nhẹ cậu Lâm, chưa biết chừng cậu ấy còn có mạng lưới khác, đến lúc đó, nếu bị phát hiện thì chúng ta chết chắc". 


 Vài tên phụ trách lại bàn bạc một lát, rồi quyết định nghe theo mệnh lệnh của Lâm Hàn. 

 Dù sao Lâm Hàn quả thật là một câu đố bí ẩn với họ, chẳng ai biết anh có mánh khóe gì, lỡ đến lúc đó bị phát hiện không nghe theo mệnh lệnh, thì sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp gì. Ban nãy, Lâm Hàn cũng nói rõ, sau khi kiểm tra, ai mà không ngừng kinh doanh phi pháp, chắc chắn sẽ bị anh thẳng tay trừng trị. 

 Sau đó, vài thế lực kia đều bất lực trở về nhà, thực hiện mệnh lệnh của Lâm Hàn, ngừng hết mọi hoạt động kinh doanh phi pháp. 

 Cùng lúc đó, tại sân bay La quốc. 

 Giờ đây, phía Bắc La quốc tràn đầy các trường đại học màu trắng san sát nhau. 

 La Văn vừa xuống máy bay đã thấy có mấy người đứng trước mặt, trông giống như người Hoa. 

 "Mấy người là?", La Văn nghi ngờ hỏi. 

 "Anh La Văn, mời anh đi theo chúng tôi một chuyến", một người dẫn đầu nhàn nhạt nói. 

 La Văn nghe vậy cũng đoán được chắc hẳn họ là người mà Lâm Hàn đã nói. 

 Anh ta cũng không chống cự, gật đầu đồng ý. 

 Sau đó, La Văn đi theo mấy người kia đến bãi đậu xe. 


 La Văn thấy cảnh ấy thì giật mình sửng sốt, hai vệ sĩ do anh ta dẫn theo đều là tinh anh trong tinh anh, thế mà mới giây lát lại bị một người bên đối phương hạ gục? Rốt cuộc thì mấy người kia là ai? Sao lại có võ nghệ đáng sợ như thế? 

 La Văn còn đang khó hiểu thì đã bị đánh ngất xỉu, hai tên vệ sĩ kia cũng bị bịt mắt lôi lên xe, nổ máy rời khỏi đây. 

 Hai chiếc xe kia chạy đến một nhà máy loại nhỏ ở ngoại ô thành phố mới dừng lại. Nơi này là nhà máy tư nhân của nhà họ Lâm, là khu vực bí mật của gia tộc, nên tạm thời không thể để đám La Văn biết. 

 Sau khi tới, mấy người La Văn bị kéo xuống xe rồi bị người đánh thức.

 
Chương 797: Thuận lợi


 

 Khi La Văn tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở bên trong một nhà kho, xung quanh đứng mấy người lạ mặt. 

 "Chào anh La, ngại quá, nơi này là chỗ bí mật của chúng tôi nên mới đành phải làm vậy. Mong anh bỏ qua cho. Giờ chúng ta bàn bạc chuyện lần này luôn nhé?", một người đàn ông trung niên khách sáo nói. 

 La Văn nhìn xung quanh, đây là một nhà kho lạ hoắc. Lúc này, bên trong cũng không có nhiều người, tổng cộng chỉ có mười mấy người thôi. 

 Mười mấy người kia trông rất bình thường, nhìn như người đi đường, nhưng La Văn biết bọn họ lại không đơn giản như vẻ bề ngoài của mình. 

 Vừa nãy, tuy mới đánh nhau mấy chiêu, nhưng đã có thể thấy được sự lợi hại của bọn họ. 

 Phải biết rằng, hai vệ sĩ mà La Văn dẫn đến đều là cao thủ đứng đầu, thế mà lại không phải đối thủ của họ. 

 Lúc này, La Văn cũng thả lỏng lại, dù sao những người kia đều do Lâm Hàn cử tới, cũng là người một nhà, nên sẽ không làm gì anh ta. 

 Song, trong lòng La Văn lại thầm kinh ngạc không thôi, biết mình vẫn xem nhẹ Lâm Hàn. Ở một nơi như La quốc mà bọn họ cũng có thể có địa bàn của mình thì đủ thấy được sự lợi hại của thế lực này. 

 La Văn chợt có chút nghi ngờ, nếu không phải do lời trăng trối cuối cùng của Trương Thiên Sơn, thì chắc Lâm Hàn đã chẳng thèm ngó tới cái vị trí Đại bàng núi kia ấy chứ. 

 Ở trong mắt đám Tạ Kiến An, vị trí Đại bàng núi vùng Bắc Đông đồng nghĩa với vô số lợi ích và quyền lực. Nhưng đối với Lâm Hàn, nó lại chẳng là cái đinh gì. 

 Bấy giờ, La Văn cũng gật đầu, phối hợp với những người kia. 

 "Tôi phải nói rõ trước là dù thời gian hơi gấp, nhưng chúng tôi cần người chuyên nghiệp, không thì sẽ không thực hiện được hợp đồng này. Các khía cạnh đều phải có nhân viên chuyên môn và một nguồn vốn khổng lồ. Hơn nữa, sau này có thành công thì chúng tôi cũng còn phải chuẩn bị rất nhiều", La Văn nói. 

 "Yên tâm đi, chúng tôi đều đã chuẩn bị tốt hết mọi thứ rồi". 

 Sau đó, những người do nhà họ Lâm cử tới liền bàn bạc kế hoạch cụ thể với La Văn. 

 Từ cuộc nói chuyện, La Văn kinh ngạc phát hiện, các nhân viên chuyên môn đều được đối phương chuẩn bị xong, mà còn toàn là những người xuất chúng trong lĩnh vực đó. 

 Còn về nguồn vốn, cũng đã được chuẩn bị vài trăm tỷ, thậm chí đối phương còn dự bị thêm rất nhiều để phòng ngừa cho bất kỳ tình huống nào. 

 Càng khiến La Văn kinh ngạc hơn là dự tính của đối phương sau khi chuyển giao mấy nhà máy máy móc hạng nặng cho bên mình. Ban đầu, La Văn cảm thấy sau khi tiếp nhận thì còn cần một lượng lớn nguồn vốn và nhân lực, bởi vì mấy cái máy móc hạng nặng kia được đặt ở nhà máy tại La quốc, nên sẽ khá bất tiện trong việc sản xuất và tiêu thụ. 

 La Văn không ngờ, sau khi chuyển nhượng, đối phương còn định vận chuyển toàn bộ máy móc hạng nặng ấy ra khỏi La quốc đưa đến Hoa Hạ. Vậy thì sẽ tiện hơn rất nhiều cho bọn họ. 

 Đương nhiên La Văn hiểu điều ấy sẽ tiện hơn cho mình rất nhiều, đối phương vận chuyển thẳng đến Bắc Đông, đến lúc đó không những sẽ sản sinh ra một nguồn lợi nhuận khổng lồ, mà còn sẽ mang lại vô số chỗ tốt cho sự phát triển của Bắc Đông. Những thế lực vùng xám như họ cũng có thể kiếm chác được rất nhiều lợi ích. 


 Nhưng đây là một công trình có quy mô rất lớn, muốn vận chuyển nó đi thì phải tốn bao nhiêu nhân lực và tiền của chứ? 

 Vốn dĩ, La Văn còn nghĩ đối phương không hiểu rõ quy mô của mấy nhà máy ấy, nhưng sau khi trò chuyện, anh ta kinh ngạc nhận ra bên họ đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi. Đừng nói vài nhà máy cơ giới kia, dù là quy mô lớn hơn nữa thì họ cũng có thể vận chuyển đến Bắc Đông. 

 Đến giờ, cuối cùng La Văn mới biết được thế lực bí ẩn đứng sau Lâm Hàn không những có vô số cao thủ được huấn luyện một cách bài bản, và một nguồn vốn khổng lồ khiến người ta sợ hãi, mà còn có thực lực mạnh mẽ về kinh tế. Quả thật là khiến anh ta được mở rộng tầm mắt. 

 Nếu đặt lên bàn cân thì mấy thế lực vùng xám ở Bắc Đông của họ quả thật y như những chú kiến. Ngoài vài ba vụ buôn bán phi pháp ra thì họ chẳng biết làm gì hết. Mà những hoạt động kinh doanh phi pháp kia lại không đáng là gì trong mắt thế lực bí ẩn kia. 

 Giờ đây, cuối cùng La Văn cũng hiểu được chỗ tốt sau khi phát triển làm ăn hợp pháp. Chẳng trách Lâm Hàn và Trương Thiên Sơn lại không muốn để các thế lực vùng xám ở Bắc Đông tiếp tục làm ăn phi pháp, mà muốn chuyển sang kinh doanh hợp pháp. 

 Quy mô làm ăn lớn như thế, quả thật sẽ mang lại lợi ích vô cùng khổng lồ khiến người ta không tài nào tưởng tượng nổi. 

 Sau khi biết được đối phương có thực lực ấy, La Văn cũng dần yên tâm. Chuyện kế tiếp sẽ thuận lợi hơn rất nhiều, chỉ cần bên anh ta chuẩn bị tốt làm theo từng bước một, thì chắc chắn sẽ thành công. 

 Kế đó, La Văn lại bàn bạc chi tiết hơn về kế hoạch với người do nhà họ Lâm cử tới, chuẩn bị chuyển giao mấy nhà máy ấy về Hoa Hạ. 

 Tuy mới bắt đầu cũng có người phản đối, nhưng đó dù sao cũng là lệnh của Lâm Hàn. Ngay cả mấy thế lực kia cũng ngừng, nên người trong gia tộc cũng chẳng dám cãi, đành phải nghe theo Lâm Hàn. Dựa theo mệnh lệnh của An Thành Chí, đau lòng ngưng hẳn mọi phi vụ làm ăn phi pháp. 

 Mặc dù, mấy thế lực kia và nhà họ An không hiểu tại sao Lâm Hàn lại bảo bọn họ ngừng mọi hoạt động kinh doanh phi pháp, chặn ngón nghề kiếm cơm của họ. Nhưng với tình hình trước mắt, họ cũng không dám có ý kiến gì. Suy cho cùng, chẳng ai trong họ muốn làm chim đầu đàn hết, nếu thế lực nào dám chống đối, chắc chắn sẽ bị Lâm Hàn thẳng tay xóa sổ. Mà kết quả ấy, lại không thế lực nào có thể thay đổi được. 

 An Thành Chí thấy người trong gia tộc không phản kháng thì thở phào một hơi, người khác không biết mục đích của Lâm Hàn nhưng cậu ta lại biết. 

 Lúc này, thấy nhà họ An và những thế lực vùng xám còn lại ở Bắc Đông ngừng kinh doanh phi pháp. An Thành Chí như thấy được một viễn cảnh mới, một tương lai tràn ngập sáng lạn đang vẫy gọi bọn họ.

 
Chương 798: Trở về Đông Hải


 

 Vài ngày sau, bên trong trang viên. 

 Lâm Hàn đang phơi nắng thì Lâm Phong bước tới. 

 "Thưa cậu Lâm, tôi đã kiểm tra xong, mấy thế lực vùng xám kia đều ngừng mọi hoạt động kinh doanh phi pháp trong và ngoài tỉnh", Lâm Phong báo cáo với Lâm Hàn. 

 Lâm Hàn nghe vậy, khẽ gật đầu, khá là hài lòng. 

 Thực tế, Lâm Hàn đã sớm biết vài thế lực kia có mấy đường dây làm ăn phi pháp ngoài tỉnh được che giấu rất kỹ, người bình thường khó mà phát hiện ra. Chẳng qua, Lâm Hàn cũng không phải người bình thường, đằng sau anh còn có nhà họ Lâm. Tuy nhà họ Lâm vẫn chưa đứng vững gót chân ở Hoa Hạ, nhưng điều tra việc cỏn con ấy thì lại dễ như trở bàn tay. 

 Lần này, Lâm Phong nhờ nhà họ Lâm giúp nên đã điều tra được vài thế lực kia đều ngoan ngoãn ngừng mọi hoạt động kinh doanh phi pháp, mà không giở mánh khóe gì. 

 Lâm Hàn khá là hài lòng với điều ấy, xem ra mấy thế lực kia quả thật không dám cãi lời anh Giờ, Lâm Hàn cũng không quan tâm bọn họ có thật lòng nghe theo hay không, chỉ cần họ nghiêm túc thực hiện mệnh lệnh của anh là được. 

 Tuy chuyện như thế sẽ không thể kéo dài mãi được, về sau chắc chắn họ sẽ chống đối, nhưng chỉ cần trước mắt đã đủ rồi. Kế tiếp chỉ cần dựa theo kế hoạch của Lâm Hàn, kéo bọn họ làm ăn hợp pháp là được. 

 Lâm Hàn tin rằng đến lúc đó, vài thế lực vùng xám kia sẽ dần nhận ra làm ăn hợp pháp không những kiếm được tiền mà còn ổn định hơn so với phi pháp, lợi nhuận cũng sẽ ngày càng tăng. Suy cho cùng, làm ăn hợp pháp còn có thể mở rộng quy mô. 

 Đợi đến lúc ấy, Lâm Hàn chắc rằng bọn họ sẽ hiểu được suy nghĩ của mình và Trương Thiên Sơn, rồi thật lòng đi theo anh. 

 Còn về chuyện thu phục toàn bộ thế lực vùng xám ở Bắc Đông, vì Lâm Hàn đã khiến nhà họ An - một thế lực đi đầu trong việc chống đối anh đầu quân cho mình. Còn những thế lực còn lại không tôn trọng di chúc của Trương Thiên Sơn thì cũng chẳng có thực lực phản kháng. 

 Thế nên, mấy ngày nay, đàn em của Lâm Hàn cũng thuận lợi thu phục hết những thế lực còn lại ở Bắc Đông. 

 Tuy Bắc Đôn có rất nhiều thế lực vùng xám, cần phải mất một thời gian mới thu phục hết được. Nhưng nếu thuận lợi như thế, có lẽ sẽ không mất quá lâu. 

 Về chuyện ở La quốc, Lâm Hàn cũng đã nhận được tin, mọi thứ đều tiến hành suôn sẻ. Đã xác định được mấy nhà máy cơ giới kia chính là những nhà máy mà nhà họ Lâm bỏ ra giá trên trời nhưng vẫn chưa thể mua được. 

 Sau khi kiểm tra, bên kia đã bàn bạc với người của La quốc, ký hợp đồng mua lại mấy nhà máy kia. Nếu suôn sẻ thì có lẽ đêm nay có thể thành công. 

 Tới giờ cũng chẳng cần Lâm Hàn làm gì. 

 Bên Bắc Đông, Lâm Hàn hoàn toàn có thể giao cho Lâm Phong, Ngô Xuyên, La Võ và Uông Nghĩa giải quyết. Dù sao, anh cũng đã sắp xếp hết rồi, bọn họ tự phân công nhau thực hiện là được. Suy cho cùng, anh cũng khá là tin tưởng bọn họ. 

 Bên La quốc, Lâm Hàn lại càng không cần lo lắng. Dù sao, chuyện này cũng rất quan trọng đối với nhà họ Lâm, gia tộc sẽ tự cử chuyên gia đáng tin đi dốc sức giải quyết. 

 Nếu là thế mà còn không thể mua được vài nhà máy cơ giới kia thì Lâm Hàn cũng chẳng giúp được gì. Rốt cuộc, anh đã làm hết sức rồi. 

 Thấy ở đây không còn chuyện gì cần đến mình nữa, Lâm Hàn liền chuẩn bị rời khỏi đây, trở về Đông Hải. 

 "Gọi Ngô Xuyên, Uông Nghĩa, La Võ đến đây đi, tôi có một số chuyện cần dặn", Lâm Hàn nói với Lâm Phong. 

 "Vâng", Lâm Phong khẽ gật đầu, rồi rời đi. 

 Chẳng bao lâu sau, Lâm Phong đã dẫn theo Ngô Xuyên, Uông Nghĩa, La Võ đến. 

 "Cậu Lâm". 

 "Anh Hàn". 

 Bọn họ vừa thấy Lâm Hàn thì đều kính cẩn chào anh. 

 Lâm Hàn gật đầu, đứng dậy, nói: "Mấy chuyện còn lại ở đây tự mọi người lo đi, tôi tính về Đông Hải. Bên này sẽ do mấy anh quản lý, nếu có chuyện gì quan trọng hay rắc rối nào không giải quyết được thì gọi cho tôi". 

 Đám Ngô Xuyên nghe vậy đều gật đầu, bọn họ tin rằng mình có thể giải quyết những chuyện còn lại, dù không có Lâm Hàn ở lại chủ trì toàn cục cũng có thể làm tốt. 

 Có hơn 400 cao thủ ở đây thì còn gì không làm được nữa chứ? 

 Lâm Hàn chợt nhớ đến chuyện hợp tác giữa quỹ đầu tư Nhân Phàm và Bắc Đông, bèn nói với Uông Nghĩa: "À đúng rồi Uông Nghĩa, anh phân chuyện của mình cho bọn họ đi, rồi về Đông Hải với tôi luôn. Dự án hợp tác giữa Bắc Đông và Nhân Phàm sẽ do anh đảm nhận, cần phải nhanh chóng nối lại chuyện này để bắt tay vào làm ăn hợp pháp, kiếm được một nguồn lợi nhuận khả quan cho Bắc Đông". 

 Uông Nghĩa nghe vậy, gật đầu đồng ý. 

 Anh ta có nghe chuyện này từ La Văn và Ngô Xuyên, biết bên thành phố Đông Hải đã xảy ra chuyện, Tạ Kiến Bình suýt chút nữa đã hại chết Lâm Hàn và vợ anh. 

 Sau, bên Trương Thiên Sơn bị người hại, Lâm Hàn vội vàng chạy tới, Tạ Kiến Bình và đám đàn em thân tín cũng bị dẫn về. Những người còn lại ở Đông Hải đều là người trung thành với Trương Thiên Sơn. Giờ họ vẫn đang chờ lệnh ở đó. 

 Lâm Hàn gật đầu, sau đó lại dặn dò vài điều, rồi thu xếp hành lý trở về Đông Hải. 

 Ngô Xuyên và những cao thủ do anh ta dẫn đến cùng cao thủ nhà họ Lâm đều bị Lâm Hàn để lại Bắc Đông, tiếp tục bận chuyện ở đây. Anh chỉ dẫn theo người của Tôn Hàn Các về. 

 Bên Uông Nghĩa cũng không dẫn theo nhiều người, Đông Hải là địa bàn của Lâm Hàn, nên sẽ chẳng thể xảy ra chuyện gì được, không cần phải dẫn nhiều người đi. Huống chi, mục đích của chuyến đi lần này là hợp tác làm ăn hợp pháp, hoàn toàn không cần dùng đến nhiều cao thủ. Chỉ cần dẫn theo vài người đề phòng cho bất cứ tình huống nào và giải quyết một vài chuyện là được. 

 Buổi chiều, mấy chục người của Lâm Hàn thu xếp chút hành lý rồi lên xe, xuất phát đi Đông Hải. 

 
Chương 799: Mềm lòng


 

 Sáng sớm tại Đông Hải. 

 Sau khi lên đường cả chiều lẫn đêm, cuối cùng đoàn xe của Lâm Hàn cũng về tới thành phố Đông Hải. 

 Vừa trở về, đám người Lâm Hàn đã tách ra. 

 Uông Nghĩa thì đi sơn trang Thúy Hồ gặp những cao thủ đến từ Bắc Đông để sắp xếp bước tiếp theo. 

 Người của Tôn Hàn Các thì về nhà nghỉ ngơi. 

 Còn Lâm Hàn, đương nhiên là trở về biệt thự núi Vân Mộng. 

 Lần này đến Bắc Đông, tuy không mất nhiều thời gian, mới khoảng 10 ngày thôi, nhưng lại trải qua rất nhiều chuyện. Đặc biệt là cái chết của Trương Thiên Sơn đã khiến cho Lâm Hàn cảm thấy hơi mệt mỏi, chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi. 

 "Cậu Lâm, vậy tôi đi trước đây. Cậu yên tâm, tôi chắc chắn sẽ làm tốt chuyện hợp tác giữa Bắc Đông và Nhân Phàm", Uông Nghĩa nói. 

 Lâm Hàn gật đầu rồi nổ máy rời đi. 

 Bên trong biệt thự núi Vân Mộng, Lâm Hàn đỗ xe xong rồi đi tới trước cửa. 

 Đương nhiên anh có chìa khóa, nhưng Lâm Hàn lại không dùng mà gõ cửa. 

 Dương Lệ đang ăn sáng trong nhà nghe thấy tiếng gõ cửa thì kinh ngạc, sao lại có người gõ cửa biệt thự được nhỉ? Cổng vẫn đóng mà? Nếu có người tới chơi thì chắc hẳn sẽ không vào sân được. 

 Dương Lệ nghi hoặc đi đến mắt mèo ngay cửa thì thấy bóng hình quen thuộc, tức thì kích động mở cửa ra, nhào vào trong lòng Lâm Hàn. 

 Lâm Hàn thấy thế thì hơi kinh ngạc, không ngờ Dương Lệ lại kích động như vậy. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Có điều, nghĩ lại thì cũng đúng thôi. Dẫu sao lúc trước Lâm Hàn đi ra ngoài, Dương Lệ cũng không biết rõ anh đi làm gì, nên mới không lo lắng lắm. 

 Nhưng lần này lại khác, Dương Lệ không biết cụ thể Lâm Hàn đi làm gì, lại biết nó có liên quan tới thế lực vùng xám ở Bắc Đông, một nơi đầy rẫy nguy hiểm, nên mới lo lắng như vậy. 


 "Được rồi, được rồi, chẳng phải anh vẫn lành lặn sao? Xem em kìa, y như con nít", Lâm Hàn vỗ vỗ tấm lưng của Dương Lệ nói. 

 Lúc này, Dương Lệ mới lưu luyến thả Lâm Hàn ra, trợn mắt liếc anh một cái. 

 Gần đây, bên quỹ đầu tư Nhân Phàm cũng chẳng có chuyện gì gấp nên cô vẫn nghỉ phép ở nhà, không cần đến công ty. 

 Giờ Lâm Hàn về, Dương Lệ càng không muốn đến công ty, dứt khoát ở nhà với anh thêm mấy ngày. 

 Hai người ăn sáng xong rồi về phòng nghỉ ngơi. 

 Mãi đến tối, cả hai mới ra khỏi phòng ngủ. Lâm Hàn thì tinh thần sáng láng, còn Dương Lệ lại mặt mày đỏ bừng. 

 "À đúng rồi, anh ra ngoài một chuyến giờ mới về, có cần gọi bố và anh chị đến ăn cơm không?", Dương Lệ nghi hoặc hỏi. 

 Theo lý thì sau khi trải qua chuyện vừa rồi, ngoài mối quan hệ máu mủ ra, Lâm Hàn và Dương Lệ không cần phải qua lại nhiều với mấy người họ. Nhưng Dương Lệ vẫn có chút để ý, mới hỏi anh. 

 Lâm Hàn không ngốc, cũng đoán được đại khái. Bọn họ có đáng ghét cỡ nào thì vẫn là người thân của Dương Lệ, với cái tính dễ mềm lòng của cô, chắc chắn sẽ không từ mặt bọn họ. 


 "Có chuyện gì à?", Lâm Hàn hỏi thẳng. 

 Dương Lệ hơi kinh ngạc, không ngờ Lâm Hàn lại đoán được. Cô chần chờ một lát rồi gật đầu nói: "Thực ra cũng không có gì, chỉ là chuyện của Triệu Tứ Hải thôi". 

 Lâm Hàn gật đầu, không nói gì, kéo Dương Lệ ngồi xuống sô pha. 

 Bấy giờ, Dương Lệ lại nói tiếp: "Sau chuyện kia, Triệu Tứ Hải đã bị Nhân Phàm đuổi. Em vẫn giấu bố với chị cả chuyện đó nên họ không biết. Rồi Triệu Tứ Hải cũng thử đi chỗ khác tìm việc, nhưng bằng cấp của anh ta vốn không cao, còn không có năng lực, tuổi cũng lớn. Vì vậy, chẳng có công ty nào bằng lòng đào tạo, nên đến giờ vẫn thất nghiệp". 

 "Từ đó, cuộc sống của họ cũng bị ảnh hưởng do không có nguồn thu nhập. Mà Dương Duyệt không biết chuyện kia, nên cho rằng đó là trách nhiệm của em. Chị ấy đến tìm em rất nhiều lần, muốn nói lý với em, nhưng đều bị Triệu Tứ Hải kịp thời chạy tới dẫn đi. Em nghĩ, chuyện kia đúng là do Triệu Tứ Hải sai, chỉ là chị em lại không làm gì sai, chị ấy hoàn toàn chẳng hay biết gì hết. Vì thế, em muốn... giúp Triệu Tứ Hải", Dương Lệ do dự nói. 

 Dương Lệ cũng biết chuyện lần trước Triệu Tứ Hải làm thật quá đáng, nếu cấp dưới của Lâm Hàn không phát hiện thì có lẽ cô và Lâm Hàn nhẹ thì bị đe dọa, nặng thì sẽ trực tiếp mất mạng. 

 Đây hoàn toàn là trách nhiệm của Triệu Tứ Hải, đáng lẽ anh ta phải bị trừng phạt. Bọn họ không tống Triệu Tứ Hải vào tù đã tốt với anh ta lắm rồi. Bây giờ, anh ta thảm như thế cũng là gieo gió gặt bão. 

 Nhưng dù sao Dương Duyệt cũng là chị ruột của mình, cô không thể cứ thế đứng nhìn chị ấy vì Triệu Tứ Hải mà sống cuộc sống nghèo khổ, nên mới muốn vì Dương Duyệt mà giúp Triệu Tứ Hải một tay. 

 Lâm Hàn nghe vậy, gật đầu, đương nhiên anh hiểu được ý của Dương Lệ, cũng biết cô mềm lòng. 

 Có điều, chuyện này Triệu Tứ Hải thật sự quá đáng, Lâm Hàn không thể nào bỏ qua một cách dễ dàng được. Giờ anh không xử Triệu Tứ Hải đã là nương tay lắm rồi. Muốn Lâm Hàn giúp anh ta ư? Không có cửa đâu. 

 Nhưng thấy Dương Lệ mềm lòng muốn giúp đỡ, Lâm Hàn lại do dự. 

 Anh suy nghĩ một lát rồi nói: "Cứ gọi họ đến nhà ăn một bữa đi, còn có giúp Triệu Tứ Hải hay không thì phải xem biểu hiện của anh ta sao đã", 

 Dương Lệ nghe vậy, nhìn Lâm Hàn đầy biết ơn. Cô cũng biết yêu cầu này của mình rất quá đáng, giờ Lâm Hàn hơi du di đã tốt lắm rồi, đương nhiên không dám mong muốn xa vời anh sẽ đồng ý ngay. 

 Dương Lệ cũng không giận và chẳng để ý, chỉ nói thẳng: "Lâm Hàn vừa về, tối nay chị với anh rể và bố đến ăn bữa cơm đi". 

 "Ai muốn ăn cơm với cô!", Dương Duyệt nghe vậy, thẳng tay cúp máy, chẳng muốn nói gì nhiều với Dương Lệ. 

 Dương Lệ thấy điện thoại bị cúp ngang thì có chút bất lực và tủi thân. 

 Nếu để Dương Duyệt biết Triệu Tứ Hải dám làm ra chuyện kia, có lẽ cuộc hôn nhân ấy sẽ đi đến hồi kết. Nhưng giờ không nói cho Dương Duyệt biết thì chị ấy lại ghét cay ghét đắng mình. Dương Lệ thật sự không biết nên làm như thế nào mới phải.

 
Chương 800: Một thỉnh cầu


 

 Trong nhà của Triệu Tứ Hải ở thành phố Đông Hải. 

 Kể từ sau khi trải qua chuyện lần trước, Triệu Tứ Hải lập tức sống thu mình, bớt kiêu ngạo. 

 Cho dù Triệu Tứ Hải nghĩ thế nào đi nữa thì cũng chẳng ngờ được rằng Lâm Hàn lại chính là đại ca của thế lực Vùng Xám Hoa Đông, Lâm Hàn chính là đại ca đứng sau lưng Phùng Thạch. 

 Cũng chính nhờ sau khi trải qua chuyện này, Triệu Tứ Hải mới dần dần nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện đã xảy ra lúc trước. 

 Bảo sao Phùng Thạch lại tôn kính Lâm Hàn đến thế, hoá ra căn bản không phải là nể mặt Dương Lệ, mà bản thân Phùng Thạch tôn kính Lâm Hàn như vậy là bởi vì lúc đó Phùng Thạch đã là thủ hạ của Lâm Hàn rồi. 

 Bảo sao sau khi vào một công ty lớn như quỹ đầu tư Nhân Phàm, Dương Lệ lại có thể thuận lợi như vậy, từng bước thăng tiến trực tiếp trở thành giám đốc điều hành hiện tại của công ty chỉ trong vòng một năm. 

 Bảo sao lần trước Dương Lệ có thể trực tiếp thành đại diện của quỹ đầu tư Nhân Phàm, trở thành chủ tịch hội nghị cấp cao liên hiệp châu Á - Thái Bình Dương. 

 Bảo sao Triệu Tứ Hải anh ta có thể thuận buồm xuôi gió ở trong công ty bất động sản của Phùng Thạch, hoá ra cũng không phải là do anh ta nịnh nọt tốt, mà là do Phùng Thạch nể mặt Lâm Hàn nên mới nể mặt Triệu Tứ Hải anh ta. 

 Tất cả mọi chuyện trong khoảng thời gian này, Triệu Tứ Hải cũng dần dần nghĩ được thông suốt, lúc này anh ta mới ý thức được, Lâm Hàn vẫn luôn bị bọn họ xem thường trên thực tế mới là “lão đại” thật sự, Lâm Hàn vẫn luôn không so đo mấy chuyện này chỉ là vì Dương Lệ, bởi vì bọn họ là người nhà và người thân của Dương Lệ. 

 Mà trong khoảng thời gian này, sự nghiệp của Triệu Tứ Hải cũng cực kỳ không thuận lợi. 

 Vốn là tuổi tác đã cao, trình độ lại không cao, cũng không có năng lực gì, quan hệ lại càng không, đừng nói đến chuyện phất lên như diều gặp gió, ngay cả tìm một công việc cơ bản để nuôi sống gia đình cũng là chuyện vô cùng khó khăn. 

 Lúc này, Triệu Tứ Hải đang bận tìm kiếm công việc trên mạng, nhìn những bản sơ yếu lý lịch được gửi đi, hoặc là không được trả lời lại, hoặc là bị từ chối, Triệu Tứ Hải cũng dần dần có chút mất hứng. 

 Ngay lúc này, Triệu Tứ Hải nghe được tiếng nói chuyện của Dương Duyệt, cũng có hơi nghi hoặc, đi đến hỏi: “Bà xã, điện thoại của ai vậy? Sao em lại tức giận như thế?” 

 “Còn có thể là của ai được nữa, là Dương Lệ, nó nói Lâm Hàn đi làm về rồi, muốn cùng chúng ta liên hoan một bữa. Lâm Hàn trở về thì mắc mớ gì đến chúng ta, Dương Lệ cũng không giúp anh, chúng ta đi đến đó làm gì?”, Dương Duyệt tức giận nói. 

 Triệu Tứ Hải nghe thấy vậy thì có hơi sững sờ, Lâm Hàn đã về rồi sao? 


 Ngay lập tức, Triệu Tứ Hải có hơi sợ, dù sao thì anh ta biết rất rõ thân phận của Lâm Hàn, Lâm Hàn căn bản không phải là người mà anh ta có thể trêu chọc được. 

 Nghe thấy Dương Duyệt coi thường Lâm Hàn như thế, Triệu Tứ Hải lập tức có hơi khẩn trương, có chút muốn không cho phép Dương Duyệt nói như vậy, nhưng anh ta cũng không biết phải khuyên nhủ như thế nào. 

 Dù sao thì Dương Duyệt cũng không biết thân phận của Lâm Hàn, cho nên vẫn luôn xem thường Lâm Hàn, cho rằng Lâm Hàn là đồ vô dụng đồ bỏ đi, nhưng lại không hề hay biết rằng trên thực tế Lâm Hàn chính là một đại lão thật sự, là người mà bọn họ không thể trêu chọc nổi. 

 Thế nhưng những chuyện này, Triệu Tứ Hải lại không thể nói cho Dương Duyệt biết, dù sao thì Triệu Tứ Hải cũng đã đồng ý với Lâm Hàn là nhất định sẽ giữ bí mật, sẽ không để cho bất cứ người nào biết, bao gồm cả Dương Duyệt. 

 Cũng là bởi vì vậy mà trong khoảng thời gian này, Dương Duyệt liên tục đi tìm Dương Lệ lý luận, gây phiền phức của Dương Lệ. 

 Một mặt, Triệu Tứ Hải sợ làm vậy sẽ đắc tội với Dương Lệ cho nên vẫn luôn khuyên Dương Duyệt đừng đi, nhiều lần cũng phải chạy đến kéo Dương Duyệt về. 

 Nhưng mặt khác, Triệu Tứ Hải không nói ra nguyên do, cũng không dám quá hung dữ với Dương Duyệt. Dù sao Triệu Tứ Hải anh ta bây giờ còn có thể đứng được ở đây đều nhờ bà xã Dương Duyệt này, nếu không có mối quan hệ giữa Dương Duyệt và Dương Lệ, Triệu Tứ Hải cảm thấy chỉ e rằng đã sớm đã chết thành hình dạng như nào rồi. 

 Mà lúc này, biết được Lâm Hàn đã trở về, còn hẹn bọn họ đi đến ăn liên hoan. Nếu là trước đây, e rằng Triệu Tứ Hải cũng tràn ngập khinh thường, căn bản hoàn toàn không muốn đi đến đó, cho dù có đồng ý đến đó thì cũng là đến tìm Lâm Hàn gây rối, thể hiện sự vượt trội của mình. 


 Nhưng bây giờ, Triệu Tứ Hải căn bản là không dám không đến, dù sao nếu vì thế mà đắc tội với Lâm Hàn, Dương Duyệt thì có lẽ sẽ chẳng sao cả, bởi vì dù sao Dương Duyệt cũng là chị của Dương Lệ, nhưng Triệu Tứ Hải anh ta thì khó mà nói. 

 Nghĩ đến đây, Triệu Tứ Hải vội vàng khuyên nhủ: “Bà xã, chúng ta và bọn họ dù sao cũng là người thân, Lâm Hàn hiếm khi mới trở về, chúng ta vẫn là nên đi qua ăn liên hoan một bữa, đừng giận dỗi nữa, sửa soạn một chút rồi đi mau thôi”. 

 Dương Duyệt nghe thấy vậy, lập tức có hơi bất ngờ nhìn về phía Triệu Tứ Hải, nghĩ sao cũng không thể ngờ được rằng Triệu Tứ Hải lại nói mấy lời như thế. 

 Sau khi trải qua chuyện bị sa thải lần trước, Dương Duyệt liền cảm thấy Triệu Tứ Hải có hơi là lạ, dường như rất sợ đắc tội với Dương Lệ. 

 Dương Duyệt hơi trầm mặc, nói: “Ông xã, không phải là bởi vì anh ở quỹ đầu tư Nhân Phàm bị Dương Tuyết nhắm vào, cho nên bây giờ mới sợ nó như thế đấy chứ? Bây giờ anh cũng không còn làm ở quỹ đầu tư Nhân Phàm nữa rồi, anh sợ nó làm gì? Hơn nữa, em cũng không tin Dương Lệ lại dám làm gì chúng ta, cho nên anh chẳng cần phải sợ nó!” 

 “Không phải là anh sợ nó, nó dù sao cũng là em gái ruột của em, không cần phải ầm ĩ căng thẳng thế làm gì, được rồi được rồi, mau chóng sửa soạn rồi ra ngoài thôi”, Triệu Tứ Hải vẫn tiếp tục kiên nhẫn khuyên nhủ. 

 Dương Duyệt nghe vậy, lập tức có hơi nghi hoặc, cũng có chút không hiểu rõ Triệu Tứ Hải đang nghĩ gì, nhưng suy nghĩ lại một chút, Dương Duyệt cũng không muốn ầm ĩ căng thẳng với Dương Lệ như thế, dù sao cũng là chị em ruột lớn lên cùng nhau từ nhỏ. 

 “Vậy được rồi, đi thì đi, nhưng lần này nhất định phải bắt Dương Lệ giúp đỡ, có chút chuyện cỏn con mà không giúp thì em còn nhận cô em gái đấy làm gì?”, Dương Duyệt thoả hiệp nói. 

 Triệu Tứ Hải nghe vậy có hơi chột dạ, nếu như là trước kia, anh ta chắc chắn cũng sẽ nghĩ nhờ Dương Lệ giúp đỡ, dù sao Dương Lệ cũng là giám đốc điều hành của quỹ đầu tư Nhân Phàm, giúp anh ta tìm một công việc tốt không phải là chuyện rất dễ dàng hay sao? 

 Nhưng trải qua chuyện lần trước, lại thêm chuyện sau khi Triệu Tứ Hải biết được thực lực và thân phận thật sự của Lâm Hàn thì anh ta cũng không còn dám suy nghĩ như thế nữa. Anh ta chỉ mong Lâm Hàn đừng đến tìm anh ta gây sự là được rồi, hoàn toàn không dám hi vọng xa vời rằng Lâm Hàn và Dương Lệ có thể giúp đỡ anh ta, dù sao thì lần trước cũng là bởi vì Triệu Tứ Hải mà mà suýt chút nữa khiến Lâm Hàn và Dương Lệ kinh sợ, thậm chí còn đe doạ đến an nguy tính mạng của bọn họ. 


 Rất nhanh, Dương Cảnh Đào, Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt đã gặp nhau, cùng nhau lái xe chạy về phía biệt thự núi Vân Mộng của Lâm Hàn. 

 Trên xe, Triệu Tứ Hải vẫn có chút không yên tâm, chỉ sợ hai người này đến đó lại nói lời gì đắc tội với Lâm Hàn, vậy thì Triệu Tứ Hải anh ta chắc chắn thảm rồi. Nghĩ đến đây, Triệu Tứ Hải vội vàng nói: “Bố, bà xã, hai người có thể đáp ứng một thỉnh cầu của con không?” 

 Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào nghe vậy, đều có chút nghi hoặc nhìn về phía Triệu Tứ Hải. Trong khoảng thời gian Triệu Tứ Hải đang gặp khó khăn này, bọn họ cũng hiểu, một mặt hận Triệu Tứ Hải không có năng lực, mặt khác cũng có chút đau lòng cho Triệu Tứ Hải. 

 Dương Duyệt do dự một chút, vẫn là mềm lòng, gật đầu một cái, nói: “Ông xã, anh nói đi”. 

 
Chương 801: Triệu Tứ Hải quái dị


 

 Trong xe. 

 Lúc này Dương Cảnh Đào cũng có chút nghi ngờ nhìn Triệu Tứ Hải, tò mò Triệu Tứ Hải đột nhiên nghiêm túc như vậy là muốn thỉnh cầu cái gì. 

 Đến giờ Triệu Tứ Hải cũng nói: “Lát nữa chúng ta đừng nhằm vào Lâm Hàn và Dương Lệ. Con không muốn lại thêm mâu thuẫn, chỉ muốn ăn một bữa cơm đơn giản”. 

 Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào nghe xong, khuôn mặt bỗng chốc trở nên vô cùng kinh ngạc, không ngờ lời thỉnh cầu của Triệu Tứ Hải lại là cái này. 

 Lời của Triệu Tứ Hải mặc dù nghe có vẻ cũng rất bình thường, không muốn mâu thuẫn, chỉ là ăn một bữa cơm bình thường. 

 Nhưng những người đó là Dương Lệ và Lâm Hàn lại khác, trước đây Triệu Tứ Hải bị quỹ đầu tư Nhân Phàm sa thải, bọn họ nhìn ra hoàn toàn là bởi vì Dương Lệ không giúp đỡ thậm chí cô còn cố ý làm vậy. 

 Còn Lâm Hàn mặc dù trong nhà có nhiều tiền, nhưng trong mắt bọn họ vẫn là kẻ tồi tệ, thậm chí bây giờ Triệu Tứ Hải rơi vào tình cảnh tồi tệ này, bọn họ nhìn ra hoàn toàn là bởi vì Lâm Hàn ở sau lưng khuyên Dương Lệ, nếu không thì cô cũng không nhất thiết phải đối đãi với Triệu Tứ Hải như vậy. Nói thế nào thì anh ta cũng là anh rể của cô. 

 Như vậy, lời thỉnh cầu này của Triệu Tứ Hải đã trực tiếp thay đổi, giống như là kinh sợ với Lâm Hàn và Dương Lệ. 

 Lúc này, Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào có chút không vui. Chuyện này bọn họ cảm thấy vốn dĩ là vấn đề của Lâm Hàn và Dương Lệ, bây giờ còn muốn bọn họ cúi đầu trước Lâm Hàn và Dương Lệ, đây là đạo lý gì vậy? 

 “Tứ Hải à, con sao vậy? Sợ bọn à? Đợi lát nữa để bố đi nói lý lẽ, tìm chúng nó tính sổ, con không cần phải sợ!”, Dương Cảnh Đào nghiêm túc nói. 

 Dương Duyệt cũng nói theo: “Đúng đó ông xã, anh sợ gì chúng nó, bây giờ lại không ở quỹ đầu tư Nhân Phàm, anh cũng không phải cấp dưới của Dương Lệ, hoàn toàn không cần sợ Dương Lệ và Lâm Hàn”. 

 Triệu Tứ Hải nghe xong liền có chút đau đầu, anh ta có thể không sợ sao? Đại ca của Vùng Xám Hoa Đông, sao anh ta dám trêu chọc? 

 Chuyện lần trước đã đắc tội với Lâm Hàn và Dương Lệ rồi, nếu không phải vì mối quan hệ họ hàng thân thích thì Triệu Tứ Hải cũng không biết sẽ chết thế nào. 

 Lại đến mấy chuyện này, Triệu Tứ Hải cũng không dễ giải thích cho bọn họ, dù sao thì anh ta đã đồng ý với Lâm Hàn, sẽ không tiết lộ một chút nào. 

 Triệu Tứ Hải rất đau đầu, mắt nhìn thấy đã đến khu biệt thự núi Vân Mộng, anh ta vội vàng làm mặt nghiêm túc nói: “Bố, bà xã, coi như con xin hai người. Hai người cứ đồng ý với lời thỉnh cầu này của con được không? Chuyện trước kia con không quan tâm, chuyện sau này hẵng nói, dù sao tối nay hai người đừng gây mâu thuẫn với họ. Chúng ta cứ ăn một bữa cơm đơn giản, những chuyện gì khác cũng không nói tới, được không?” 


 Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Triệu Tứ Hải thì có chút không hiểu tại sao Triệu Tứ Hải lại muốn như vậy. 

 Do dự một chút, Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào nhìn nhau. Cuối cùng vẫn quyết định đồng ý với thỉnh cầu này của Triệu Tứ Hải.Thời gian này anh ta khó khăn sa sút bọn họ đều biết rõ, vì vậy mọi mặt đều khá chú ý đến cảm nhận của Triệu Tứ Hải. 

 “Được rồi, hôm nay không nói đến mấy chuyện đó nữa, chúng ta cứ ăn một bữa cơm đơn giản”, Dương Cảnh Đào gật đầu nói. 

 Dương Duyệt cũng khẽ gật đầu đồng ý. 

 Triệu Tứ Hải thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm. 

 Rất nhanh, đám người Triệu Tứ Hải đã đến khu biệt thự núi Vân Mộng. 

 Lâm Hàn và Dương Lệ vốn đang nghỉ ngơi trong nhà. Trước đó họ đã dặn dì Hà đã chuẩn bị xong bữa tối thịnh soạn, cho dù trước đó có hơi khó chịu với bọn họ, nhưng nói thế nào cũng là người nhà. Mấy mặt này Lâm Hàn sẽ không bạc đãi bọn họ đâu, đương nhiên chủ yếu cũng là nể mặt Dương Lệ. 

 Từ chỗ dì Hà biết bọn họ đã đến, Dương Lệ liền ra đón tiếp. Lâm Hàn thấy vậy cũng đi cùng cô ra ngoài. 


 Ra đến sân, Lâm Hàn và Dương Lệ nhìn thấy mấy người Triệu Tứ Hải vừa xuống xe. 

 Lúc này sắc trời tối vừa bao phủ mặt đất, đèn trong sân được thiết kế đặc biệt hợp với sân lịch sự nhã nhặn của khu biệt thự này, trông vô cùng mỹ lệ. 

 Dương Duyệt nhìn thấy cảnh này, nhất thời có chút ngưỡng mộ. So sánh mà nói, khoảng cách của cô ta và Dương Lệ thật sự quá lớn. Dương Lệ ở trong khu biệt thự như vậy, còn cô ta ngay cả nhà cũng không mua nổi, thậm chí bây giờ bởi vì công việc của Triệu Tứ Hải khó khăn, cuộc sống cơ bản nhất cũng có phần khó mà bảo đảm. 

 Hiện giờ Dương Duyệt có chút đố kỵ, càng giận dữ vì trước đó Dương Lệ không giúp Triệu Tứ Hải. Nhưng dù sao cũng đã đồng ý với anh ta, Dương Duyệt cũng đã nhẫn nhịn. 

 Dương Cảnh Đào nhìn thấy sân nhà xa hoa đẹp đẽ này, ông ta cũng có phần ngưỡng mộ. Không nói đến mấy chuyện khác, đứa con gái thứ hai này của mình sự nghiệp vẫn cũng khá thành công, chỉ là chuyện kết hôn luôn khiến ông ta không sao hài lòng nổi, gả cho một người như Lâm Hàn này, nếu không phải Lâm Hàn cản trở giữa đường, Dương Lệ có thể giúp đỡ Triệu Tứ Hải, bây giờ anh ta cũng sẽ không tệ như vậy. 

 Còn về Triệu Tứ Hải, lúc này căn bản không có tâm trang chú ý đến mấy thứ đó. Anh ta nhìn Lâm Hàn, lại không dám nhìn thẳng, tận đáy lòng có chút sợ hãi. 

 Nếu là trước kia, Triệu Tứ Hải căn bản không để Lâm Hàn vào trong mắt. Nhưng hiện giờ đến nhìn thẳng anh ta cũng không dám, thân phận đại ca của Vùng Xám Bắc Đông này quả thực khiến Triệu Tứ Hải ngửa mặt trông lên, không dám nhìn trực tiếp. 

 “Bố, chị cả, anh rể cả, mọi người đến rồi, mau vào trong ngồi đi. Dì Hà đã chuẩn bị xong bữa tối rồi, chỉ đợi mọi người thôi”, Dương Lệ bước lên trước nhiệt tình nói. 

 Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào cũng không có phản ứng. Mặc dù đã đồng ý với Triệu Tứ Hải sẽ không gây phiền phức cho Dương Lệ, nhưng bởi vì những chuyện trước đó, hai người họ cũng không muốn bày ra sắc mặt tốt với cô. 

 Dương Lệ thấy vậy, nhất thời ngây ra, nhưng cô không quá để tâm. Cô hiểu là do mấy hiểu lầm trước đó mà thôi. 


 Dương Cảnh Đào muốn quở trách Lâm Hàn một hồi theo thường lệ, nhưng nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Triệu Tứ Hải, cuối cùng khó khăn lắm mới nhịn được, nhất thời có chút không quen. 

 Dương Duyệt cũng cảm thấy hơi quái dị, thoáng chốc cũng không biết nói gì cho phải. 

 Triệu Tứ Hải thấy vậy, lúc này lại nâng cốc rượu, anh ta đứng lên, cung kính nói với Lâm Hàn và Dương Lệ: “Lâm Hàn, Dương Lệ, mấy chuyện trước kia, thật sự xin lỗi. Tôi cũng không có bản lĩnh gì, chỉ có thể ở đây kính rượu xin lỗi”. 

 Triệu Tứ Hải nói xong liền uống hơn nửa cốc rượu trắng, mặc dù tửu lượng của anh ta không tệ, nhưng hơn nửa cốc cũng không phải ít. Xem ra Triệu Tứ Hải có vẻ rất chân thành, tư thế cũng rất thấp.

 
Chương 802: Thất vọng tuổi trung niên


 

 “Này, Tứ Hải”. 

 Dương Cảnh Đào thấy thế vội muốn ngăn lại, nhưng không ngăn kịp, Triệu Tứ Hải đã trực tiếp một hơi uống cạn ly rượu còn hơn nửa. 

 Dương Duyệt ở một bên cũng có chút không thể hiểu nổi tại sao Triệu Tứ Hải lại như này, giống như đang muốn nói xin lỗi vậy. 

 Lúc này, trong lòng Lâm Hàn đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Triệu Tứ Hải, anh ta chính là đang muốn nói xin lỗi mình về những chuyện xảy ra lúc trước. 

 Mặc dù dáng vẻ của Triệu Tứ Hải nhìn qua rất chân thành, nhưng Lâm Hàn cũng hiểu rõ, nếu Lâm Hàn không phải là đại ca của Vùng Xám Hoa Đông thì Triệu Tứ Hải căn bản sẽ không như thế này, thậm chí còn cảm thấy bản thấy mình chẳng làm gì sai cả. 

 Bây giờ Triệu Tứ Hải cảm thấy bản thân mình đã sai, chủ yếu vẫn là do thực lực của Lâm Hàn quá mạnh mẽ, hoàn toàn không phải là người mà anh ta có thể trêu chọc được. 

 Ngay cả Dương Lệ cũng hiểu được ý tứ của Triệu Tứ Hải, hận ý trong lòng đối với Triệu Tứ Hải cũng vơi đi phần nào. 

 Lâm Hàn khẽ gật đầu, thản nhiên nói: “Được rồi, đều là người một nhà, mau ngồi xuống dùng bữa đi”. 

 Lâm Hàn trả lời lại, bình thản thong dong, dường như đáp lại một chuyện hiển nhiên. 

 Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt nhìn thấy dáng vẻ đó có Lâm Hàn thì đều có hơi khó chịu, đang muốn nói gì đó thì lại bị Triệu Tứ Hải ngăn lại. 

 Mà trong lòng Triệu Tứ Hải lại thở phào một hơi nhẹ nhõm, dáng vẻ của Lâm Hàn mặc dù lạnh nhạt, nhưng dường ý không có ý truy cứu tính toán với anh ta. 

 Triệu Tứ Hải cứ tưởng rằng lần này Lâm Hàn gọi bọn họ đến ăn cơm là muốn gây sự với anh ta, bây giờ đã rõ không phải là muốn gây sự với mình, Triệu Tứ Hải lập tức thở phào một hơi, cả người cũng không còn căng thẳng như trước nữa. 

 Ngay lập tức, Triệu Tứ Hải cũng ngồi xuống. 

 Sau đó, mọi người bắt đầu dùng bữa. Bầu không khí của bữa cơm liên hoan này có hơi im ắng. 

 Bởi vì Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào lúc trước đã đồng ý với Triệu Tứ Hải là sẽ không gây sự với Dương Lệ và Lâm Hàn, cho nên bọn họ cũng không biết phải nói gì. Dù sao trước đây mỗi lần ăn cơm cùng nhau, bọn họ đều gây đủ rắc rối cho Lâm Hàn và Dương Lệ, không thì lại tâng bốc Triệu Tứ Hải. 

 Nhưng bây giờ bọn họ không thể gây sự với Lâm Hàn và Dương Lệ được, hoàn cảnh bây giờ của Triệu Tứ Hải, bọn họ đều biết chẳng có gì hay ho mà tâng bốc cả, vì thế mà trong lúc nhất thời chẳng một ai lên tiếng. 

 Còn Lâm Hàn thì vốn đã không nói chuyện cùng với bọn họ, mà Dương Lệ cũng cảm nhận được bầu không khí có chút lúng túng, không biết nói cái gì cho phải. 

 Rất nhanh, bầu không khí lúng túng của bữa tiệc cũng kết thúc. 

 Dương Lệ và Lâm Hàn cũng đều cảm thấy có hơi kì lạ, kể từ ngày Lâm Hàn và Dương Lệ kết hôn cho đến nay, chưa bao giờ bữa tiệc gia đình lại yên ắng đến như thế, thật sự có hơi kỳ lạ, nhưng cảm giác chung thì cũng không tệ. 

 Sau khi ăn xong, Lâm Hàn nhìn về phía Triệu Tứ Hải, thản nhiên nói: “Tứ Hải, anh đến phòng làm việc của tôi một lát, chúng ta bàn bạc chút chuyện”. 

 “Được, được”, Triệu Tứ Hải nghe thấy thế vội vàng đứng lên, có hơi khẩn trương đi theo sau Lâm Hàn vào thư phòng. 

 Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt nhìn thấy một màn này cũng cảm thấy kỳ lạ, từ khi nào mà Triệu Tứ Hải lại nghe lời Lâm Hàn như vậy. 

 Dương Lệ nhìn thấy thế, đương nhiên hiểu rõ ý của Lâm Hàn, nhưng Dương Lệ cũng không biết Lâm Hàn sẽ định làm gì, có giúp đỡ Triệu Tứ Hải không. Dù sao lúc trước xảy ra chuyện như vậy, Triệu Tứ Hải thật sự là có hơi quá đáng. Cho đến tận bây giờ, nếu như không phải Dương Lệ tận mắt chứng kiến thì cô cũng sẽ không tin Triệu Tứ Hải lại có thể làm ra loại chuyện như thế. 

 Nhìn thấy nét mặt kỳ lạ của Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt, Dương Lệ cũng giải thích nói: “Không sao đâu, bọn họ bàn bạc chút chuyện làm ăn thôi, không có chuyện gì đâu. Hai người cứ ngồi ở phòng khách xem tivi ăn chút hoa quả đi”. 

 Dương Cảnh Đào và Dương Lệ khẽ gật đầu, cũng chỉ có thể làm như vậy thôi. 

 Bên trong thư phòng, Lâm Hàn và Triệu Tứ Hải nối bước nhau đi đến. 

 Lâm Hàn trực tiếp ngồi xuống, thản nhiên nói: “Đóng cửa lại”. 

 “À à, được”, Triệu Tứ Hải lúc này mới có phản ứng, vội vàng xoay người đóng cửa thư phòng lại. Triệu Tứ Hải ngày trước đối mặt với Lâm Hàn vênh váo tự đại bây giờ lại khẩn trương không thôi. 

 “Ngồi đi”, Lâm Hàn chỉ vào cái ghế ở trước bàn đọc sách nói. 

 “Được, được”, Triệu Tứ Hải dè dặt ngồi xuống. 

 Lâm Hàn để ý Triệu Tứ Hải dè dặt như vậy, thầm cảm thấy buồn cười. Triệu Tứ Hải ngày trước vênh váo tự đại, xem thường khinh bỉ Lâm Hàn, e rằng nghĩ thế nào cũng không thể ngờ được sẽ có một ngày anh ta lại sợ Lâm Hàn như thế, lúc đối mặt với Lâm Hàn cũng sẽ dè dặt như này đâu. 

 Nhưng Lâm Hàn cũng lười nói nhiều với Triệu Tứ Hải, đối với loại người như Triệu Tứ Hải, Lâm Hàn không có ý muốn thương lượng gì thêm. 

 Nếu không phải anh ta là anh rể của Dương Lệ thì loại người như Triệu Tứ Hải này thậm chí còn không đủ tư cách để nói chuyện với Lâm Hàn. 

 “Về chuyện lần trước, anh không nói cho Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào biết đấy chứ?”, Lâm Hàn hỏi. 

 “Không hề, không hề”, Triệu Tứ Hải lắc đầu nguây nguẩy nói: “Cậu yên tâm, chuyện đó tôi làm theo lời cậu dặn, một câu cũng không hề tiết lộ với bọn họ, bọn họ hoàn toàn không biết gì hết”. 

 Lâm Hàn nghe thấy vậy thì khẽ gật đầu, chuyện này tạm thời không thích hợp nói với bọn họ, sau này cũng tạm thời sẽ không nói cho họ biết, đây cũng là suy nghĩ của Dương Lệ và Lâm Hàn. 

 Nếu không phải lần trước xảy ra chuyện đó thì Lâm Hàn căn bản sẽ không để Triệu Tứ Hải biết được thân phận của mình, thậm chí ngay cả Dương Lệ cũng sẽ không thể biết được. Dù sao thì chuyện này nếu có càng nhiều người biết thì đối với Lâm Hàn và người bên cạnh anh chỉ càng thêm bất lợi mà thôi. 


 “Cậu cứ yên tâm”, Triệu Tứ Hải nói, nhưng trong lòng lại thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cũng may chuyện mà Lâm Hàn căn dặn không lộn xộn, nếu không không chừng sẽ bị Lâm Hàn gây rắc rối, mà đối mặt với Lâm Hàn, anh ta hoàn toàn không có cách nào cả. 

 Lúc này Lâm Hàn lại nói: “Nghe nói trong khoảng thời gian này anh vẫn chưa tìm được công việc, sơ yếu lý lịch bị trả lại, phỏng vấn bị đánh trượt, nguồn kinh tế trực tiếp bị cắt đứt, cuộc sống sinh hoạt cơ bản trong nhà cũng không thể duy trì được?” 

 Triệu Tứ Hải nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên ảm đạm, trong khoảng thời gian này anh ta thật sự không chịu nổi, dáng vẻ chẳng còn giống người, nhiều khi Triệu Tứ Hải thậm chí còn cảm thấy không thể trụ nổi nữa. 

 “Đúng vậy, chuyện này cũng chẳng còn cách nào cả. Tôi tuổi tác đã cao, lại không có năng lực. Lúc trước ông chủ Phùng giúp đỡ tôi là bởi vì cậu Lâm, bây giờ đừng nói là một công việc tốt, cho dù là một công việc bình thường tôi cũng không thể tìm được”, Triệu Tứ Hải có chút bất dĩ nói.

 
Chương 803: Cơ hội một lần cuối cùng


 

 Trong thư phòng. 

 Ánh mắt Triệu Tứ Hải có chút u ám, không còn vẻ hung hăng càn quấy trước kia, anh ta giống như một người góc cạnh bị mài phẳng. 

 Trên thực tế, thời gian này quả thực Triệu Tứ Hải cũng có phần sa sút. Suy cho cùng đã không còn trẻ, cho dù không có tất cả cũng có thể từ từ phấn đấu. 

 Triệu Tứ Hải bây giờ đã bước vào tuổi trung niên, không có sự nghiệp thành công gì, thậm chí ngay cả trách nhiệm cơ bản cũng đã không thể gánh vác. 

 Trước đó Lâm Hàn đã dự định, mặc dù ngày trước Triệu Tứ Hải quả thật rất quá đáng, nhưng biểu hiện ngày hôm nay và khoảng thời gian này cũng coi như không tồi. Hơn nữa Triệu Tứ Hải cũng là người thân của Dương Lệ, đương nhiên Lâm Hàn không muốn mối quan hệ này căng thẳng, cũng không muốn anh ta thảm quá, vì vậy anh dự định ra tay giúp đỡ một chút. 

 “Anh tiếp tục đến làm việc ở chỗ Phùng Thạch đi”, Lâm Hàn lên tiếng. 

 Triệu Tứ Hải ngây ra, có chút không dám tin nhìn Lâm Hàn, anh ta nghi ngờ bản thân nghe nhầm. 

 Vừa nãy Lâm Hàn nói để mình tiếp tục làm việc cùng Phùng Thạch, Triệu Tứ Hải nhìn Lâm Hàn với vẻ mặt không dám tin. 

 Phải biết rằng, việc vặt bên Phùng Thạch đều là công việc béo bở. Trước khi Triệu Tứ Hải rời đi, đãi ngộ ở bên đó rất tốt, chưa kể trong thời gian này công ty bất động sản đã nhận được tiền vốn của quỹ đầu tư Nhân Phàm, phát triển một bước lên trời. Hiện giờ không biết bao nhiêu người muốn chen chân vào đó nhưng chẳng thể chen chân nổi. 

 Dù sao thì bây giờ công ty bất động sản dưới quyền của Phùng Thạch đã không giống ngày trước. Không như trước đây có mấy người dựa vào nịnh hót, dùng chút mối quan hệ cũng có thể trà trộn vào. Bây giờ không có tài năng thật sự, căn bản không thể vào, cho dù thật sự có tài cũng nhất định phải xuất sắc, nếu không thì cũng không vào được. 

 “Cậu Lâm, cậu, cậu vừa nói là?”, Triệu Tứ Hải có chút không dám tin, anh ta nhìn Lâm Hàn cẩn thận hỏi. 

 Thời gian này Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt cũng rất muốn bảo Dương Lệ về chuyện giúp đỡ giải quyết công việc của Triệu Tứ Hải. Nhưng anh ta hiểu sâu sắc tất cả những gì Dương Lệ có bây giờ mặc dù đều là liên quan đến năng lực của bản thân, nhưng cũng phần lớn là vì Lâm Hàn. 

 Mà Triệu Tứ Hải chẳng phải không hy vọng nhận được giúp đỡ của Lâm Hàn. Với thực lực của Lâm Hàn cũng không cần thiết tiêu xài quá nhiều, chỉ cần giúp đỡ anh một chút, Triệu Tứ Hải nhất định có thể thu được lợi ích ngoài sức tưởng tượng, lập tức lên như diều gặp gió. 


 Có điều cho dù có ý nghĩ này, nhưng căn bản Triệu Tứ Hải lại không dám quá tham vọng như vậy. Lâm Hàn có thể không vì chuyện lần trước mà truy cứu anh ta đã là tốt lắm rồi, sao có thể còn giúp anh ta? Dù sao chuyện lần trước Triệu Tứ Hải đã suýt chút nữa gây ra uy hiếp và tổn hại rất lớn cho Lâm Hàn và Dương Lệ. 

 Cho dù chuyện lần trước không xảy ra, trước đó Triệu Tứ Hải, Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt đã xem thường và nhắm vào Dương Lệ theo nhiều cách khác nhau. Triệu Tứ Hải vốn không cảm thấy Lâm Hàn còn muốn giúp mình. 

 Vì vậy bây giờ nghe thấy Lâm Hàn muốn giúp đỡ mình, Triệu Tứ Hải cũng không dám tin, chỉ tưởng rằng mình đã nghe nhầm. 

 Lúc này Lâm Hàn khẽ gật đầu nói: “Anh nhớ kĩ, đây hoàn toàn là nể mặt anh là chồng chị gái ruột của Dương Lệ mới giúp đỡ anh. Đây cũng là cơ hội cuối cùng của anh, nếu như anh không bắt lấy nó, về sau anh có thảm hại thế nào, tôi cũng sẽ không mềm lòng giúp đỡ anh nữa!” 

 Triệu Tứ Hải lại ngây ra, không ngờ rằng Lâm Hàn thật sự muốn giúp mình. Nhất thời trong lòng anh ta cảm xúc phức tạp, toàn là kinh ngạc vui mừng và không dám tin, anh ta nhìn ánh mắt của Lâm Hàn càng có chút kì quái. 

 Lúc này Lâm Hàn lại bổ sung: “Công ty bất động sản của Phùng Thạch đã khác trước, cần năng lực nhất định. Anh đến đó, năng lực không đủ thì dần dần bồi dưỡng, đừng xảo quyệt dối trá nịnh hót như trước, anh nhất định phải cho tôi thấy bản lĩnh thật sự! Anh yên tâm, chỉ cần anh có bản lĩnh thật, đãi ngộ chắc chắn sẽ không tồi, thậm chí còn tốt hơn người khác. Nhưng nếu một thời gian sau anh không phát huy được bản lĩnh thật sự, cũng theo như tất cả quy tắc, tôi trực tiếp đá anh ra khỏi công ty bất động sản, nghe rõ chưa?” 

 Chuyện này Lâm Hàn cũng là suy xét đơn giản. 


 Một mặt Lâm Hàn vẫn là không sao tin tưởng Triệu Tứ Hải, chắc chắn không thể giao việc quan trọng cho anh ta. Giống như Dương Khiết được Lâm Hàn khá tin tưởng, liền trực tiếp làm trợ lý chủ tịch, trực tiếp đi bồi dưỡng, sau này đã có năng lực thì sẽ đảm nhiệm chức vụ càng quan trọng hơn. Nhưng Triệu Tứ Hải thì khác, một mặt Lâm Hàn không thể tin tưởng anh ta, mặt khác cũng là Triệu Tứ Hải quả thật không có năng lực gì. 

 Lâm Hàn nghĩ đi nghĩ lại, công ty bất động sản cũng là nơi duy nhất Triệu Tứ Hải có thể có khả năng nhất định. Dù sao công ty bất động sản cũng không giống với sản nghiệp khác, thu xếp mối quan hệ tương đối quan trọng. Mặt này Triệu Tứ Hải có lẽ có mối quan hệ nhất định, vì vậy Lâm Hàn mới quyết định đưa anh ta quay về công ty bất động sản. Hơn nữa Triệu Tứ Hải và Phùng Thạch vốn đã quen biết, cũng tiện hơn nhiều. 

 Đương nhiên, Lâm Hàn cũng chỉ cho Triệu Tứ Hải một cơ hội này mà thôi. Nếu anh ta đến đó làm không được việc, vẫn thừa nước đục thả câu, vậy thì đừng trách Lâm Hàn không khách khí. 

 Lâm Hàn muốn giúp đỡ gia đình chị gái của Dương Lệ, bản thân Triệu Tứ Hải không chịu thua kém, Lâm Hàn cũng không có cách nào. 

 Lúc này, Triệu Tứ Hải cũng phản ứng lại, khuôn mặt tràn đầy cảm kích nhìn Lâm Hàn, anh ta nói: “Cậu Lâm, thật sự cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã bằng lòng cho tôi một cơ hội như vậy. Tôi, tôi cũng không biết cảm ơn cậu như thế nào. Cậu, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc, nhất định lấy ra bản lĩnh thật sự!” 

 Triệu Tứ Hải nói, lời có chút lộn xộn, cũng không biết nói cái gì. 

 Nhưng Lâm Hàn lại xua tay nói: “Mấy thứ này anh không cần nói nhiều. Tôi chỉ nhìn vào biểu hiện thời gian sau của anh. Nhớ kĩ, đây là cơ hội cuối cùng của anh”. 

 Nói xong, Lâm Hàn liền rời khỏi thư phòng. 

 Kết cục của Triệu Tứ Hải thế nào, Lâm Hàn không biết. Việc anh có thể giúp cũng đã giúp toàn bộ rồi. 

 “Này!”, Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt nhìn thấy Lâm Hàn muốn rời đi, nhất thời muốn kéo anh lại hỏi đây là ý gì, sao không biết xấu hổ trực tiếp gạt bọn họ sang một bên. 

 Nhưng chính vào lúc này, Triệu Tứ Hải cũng từ trong thư phòng đi ra. 

 Chỉ nhìn thấy trạng thái của Triệu Tứ Hải có chút không bình thường, khóe mắt lại có nước mắt, thoạt nhìn hơi kì lạ. 

 Dương Cảnh Đào còn tưởng rằng Triệu Tứ Hải bị Lâm Hàn sỉ nhục hoặc ức hiếp, ông ta nhất thời phẫn nộ nói: “Tứ Hải! Con nói cho bố biết Lâm Hàn đã làm gì con, xem bố dạy dỗ thằng nhóc này!”

 
Chương 804: Gặp lại Chu Nhã Thiến 


 

 Trong phòng khách. 

 Dương Duyệt thấy Triệu Tứ Hải bước ra từ phòng làm việc của Lâm Hàn thì cũng sửng sốt, cô ta chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của Triệu Tứ Hải, tưởng rằng anh ta đã phải chịu rất nhiều uất ức nên lập tức nổi đoá. 

 “Dương Lệ, rốt cuộc cô và Lâm Hàn có ý gì? Lần trước ở công ty không giúp, hại Triệu Tứ Hải thành ra như thế này, bây giờ cũng không chịu giúp còn cười nhạo, bắt nạt anh ấy à?”, Dương Duyệt hét lên với Dương Lệ. 

 Dương Lệ cũng hơi ngẩn người, cô biết tính Lâm Hàn, cho dù không giúp Triệu Tứ Hải thì anh cũng sẽ không cố ý cười nhạo hay bắt nạt anh ta, dù sao Lâm Hàn cũng không phải loại người đó. 

 Triệu Tứ Hải thấy vậy thì hơi hoảng, vội vàng bước tới kéo Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào lại. 

 “Mọi người đừng hiểu lầm, chỉ là con hơi kích động thôi, mau đi với con đi, con có tin tốt muốn nói cho mọi người”, Triệu Tứ Hải lúc này đã nở nụ cười, hiển nhiên là vì chuyện gì đó cực kỳ kích động. 

 Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt nghe vậy thì sửng sốt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Triệu Tứ Hải thì cũng biết mình đã hiểu nhầm, dường như là có chuyện tốt. 

 “Dương Lệ, không còn sớm nữa, chúng anh về trước đây, xin lỗi em chuyện tối nay nhé, anh thay mặt họ xin lỗi em”, Triệu Tứ Hải nói rồi kéo Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào rời đi. 

 Dương Lệ thấy vậy thì đoán đại khái được chuyện gì vừa xảy ra, có vẻ Lâm Hàn đã giúp Triệu Tứ Hải, và anh ta cũng chỉ là kích động quá mà thôi. 

 Dương Lệ cũng không quan tâm lắm, cô khẽ gật đầu, tiễn mấy người đi. 

 Mà Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt dù vẫn chưa biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra, nhưng cũng biết chắc mình đã hiểu lầm Dương Lệ và Lâm Hàn, vì thế theo Triệu Tứ Hải rời đi. 

 Không lâu sau, ba người Triệu Tứ Hải đã lên xe, rời khỏi biệt thự núi Vân Mộng của Lâm Hàn. 

 Chiếc xe chạy chầm chậm trên đường cao tốc. 

 Lúc này Dương Duyệt cũng không nhịn được nữa mà vội hỏi: “Ông xã, vừa nãy ở phòng làm việc của Lâm Hàn đã xảy ra chuyện gì vậy? Lâm Hàn đã làm gì anh?” 

 Lúc này Dương Cảnh Đào cũng nói: “Tứ Hải à, con đừng sợ, nếu Lâm Hàn bắt nạt con thì con cứ nói, bố nhất định sẽ giúp con lấy lại công bằng, dù sao Dương Lệ cũng là con gái bố”. 

 Triệu Tứ Hải đang lái xe lại tỏ ra bất lực thở dài: “Con không tiện nói cụ thể cho mọi người, dù sao chắc chắn là chuyện tốt. Mọi người nhớ, sau này nhất định phải đối xử với Lâm Hàn và Dương Lệ tử tế chút”. 


 Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt đều rất nghi hoặc, không hiểu chuyện gì xảy ra, điều gì đã khiến Triệu Tứ Hải thay đổi như vậy? 

 Dường như từ sau lần Triệu Tứ Hải bị quỹ đầu tư Nhân Phàm cho nghỉ việc, thái độ của anh ta với Dương Lệ và Lâm Hàn đã thay đổi rất nhiều, không giống như Triệu Tứ Hải trước đó. 

 Sau đó Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào cũng hỏi Triệu Tứ Hải, nhưng anh ta miệng kín như bưng, hai người họ không hỏi được gì. 

 Nhưng xem ra đúng là chuyện tốt nên hai người an tâm hơn, mặc dù nghi hoặc nhưng cũng không lo lắng. 

 Cùng lúc đó, Lâm Hàn cũng nói cho Dương Lệ chuyện vừa xảy ra. 

 Sau khi Dương Lệ biết thì gật nhẹ đầu: “Dù sao cũng là anh rể em, đúng là cũng nên giúp, cho anh ấy một cơ hội. Hy vọng lần này Tứ Hải có thể nắm bắt cơ hội, trau dồi khả năng của bản thân”. 

 Lâm Hàn khẽ gật đầu, nếu Triệu Tứ Hải có thể trau dồi khả năng, thật sự làm được việc thì đãi ngộ chắc chắn không ít. 

 Các công ty bất động sản hiện nay đang trên đà phát triển, là khoảng thời gian kiếm được khá nhiều, làm được chút việc cũng có thể nhận được thù lao hậu hĩnh, huống chi còn có quan hệ với Lâm Hàn, lợi ích Triệu Tứ Hải nhận được chắc chắn sẽ không ít, thậm chí còn có thể nhận được nhiều hơn. 

 Sau đó Lâm Hàn cũng liên lạc với Phùng Thạch, nói cho ông ta chuyện của Triệu Tứ Hải, bảo ông ta nhận Triệu Tứ Hải về huấn luyện, cho anh ta một cơ hội, để ý đến anh ta, nhưng không được trực tiếp cho anh ta lợi ích, phải làm được việc gì đó mới được giúp. 

 Mặc dù Phùng Thạch rất ngạc nhiên khi Lâm Hàn vẫn đồng ý giúp đỡ Triệu Tứ Hải, nhưng cũng không nói gì nhiều mà đồng ý ngay. 

 Lâm Hàn lại tìm hiểu tình hình công ty bất động sản gần đây, biết mọi thứ vẫn đang phát triển tốt và không gặp phải vấn đề gì lớn, Lâm Hàn cũng thả lỏng, kết thúc cuộc gọi, yên tâm giao Triệu Tứ Hải cho Phùng Thạch. 

 Sau khi sắp xếp xong xuôi chuyện của Triệu Tứ Hải, Lâm Hàn dành thời gian cho Dương Lệ. Dù sao hai ngày nữa quỹ đầu tư Nhân Phàm và vùng Bắc Đông sẽ bắt đầu hợp tác lại, đến khi đó Dương Lệ sẽ lại bận rộn, vậy nên hai người rất trân trọng thời gian có thể ở bên nhau. 

 Mãi đến đêm khuya, hai người mới dần chìm vào giấc ngủ. 

 Ngày hôm sau, khi mặt trời đã lên cao. 

 Sau khi trải qua chuyện tối qua, Lâm Hàn và Dương Lệ đều mệt mỏi nghỉ ngơi, nhất là Dương Lệ, tố chất cơ thể cô không bằng Lâm Hàn nên lại càng mệt hơn. 

 Lúc này có người nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó giọng dì Hà vọng lại: “Cậu Lâm, cô Lâm, ngoài kia có một cô gái tới nói rằng muốn tìm cô chủ, nói là bạn cô chủ, tên là Chu Nhã Thiến”. 

 Lâm Hàn nghe vậy thì hơi ngạc nhiên. Chu Nhã Thiến là cấp trên cũ của Dương Lệ trước khi cô đến quỹ đầu tư Nhân Phàm, sau này trải qua một số chuyện và một số khúc mắc thì anh nhớ hai người họ đã có một khoảng thời gian dài không liên lạc. 

 Không ngờ hôm nay Chu Nhã Thiến lại chủ động tìm đến cửa. 

 Lâm Hàn nhìn Dương Lệ vẫn đang ngủ say bên cạnh, đương nhiên anh không muốn vì chút chuyện nhỏ này mà quấy rầy cô. 

 Lâm Hàn nhẹ nhàng đứng dậy mặc quần áo rồi ra khỏi phòng. 


 Giọng điệu Chu Nhã Thiến nói chuyện với Lâm Hàn không tốt lắm, Lâm Hàn cũng không biết là do ảo giác hay gì, mặc dù trước đây thái độ của cô ta với anh không tốt, dù sao cô ta cũng rất coi thường anh, nhưng hình như bây giờ thái độ của cô ta với anh lại càng tệ hơn. 

 Lâm Hàn không hiểu chuyện gì, đã lâu không gặp, anh cũng không hề đắc tội cô ta mà! 

 “Dương Lệ ở nhà nhưng đang nghỉ ngơi, cô vào trước đi, có chuyện gì thì nói với tôi, khi nào Dương Lệ dậy thì gặp cô sau”, Lâm Hàn nói rồi mở cổng sân ra. 

 Chu Nhã Thiến đi thẳng vào, không hề khách sáo, nghe Lâm Hàn nói thế cô ta lại có chút khinh thường bảo: “Tôi tìm Dương Lệ có việc chứ không phải tìm anh, đám đàn ông thối các anh chẳng có ai tử tế, tôi có thể trao đổi được gì với anh chứ?”

 
Chương 805: Thừa thãi


 

 Trong phòng ăn. 

 Dương Lệ chú ý thấy vẻ mặt kỳ lạ của Chu Nhã Thiến thì hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì thế?” 

 Chu Nhã Thiến đã không còn vẻ suy sụp lúc nãy nữa, bây giờ cô ta lại mang vẻ cao ngạo, xa cách. 

 Chu Nhã Thiến không chút do dự, vào thẳng vấn đề: “Không có gì, chỉ là tớ thấy Lâm Hàn không xứng với cậu lắm”. 

 Dương Lệ nghe vậy thì sửng sốt. 

 Trước đây khi Dương Lệ còn làm việc dưới trướng Chu Nhã Thiến, cô ta không chỉ một lần nói với cô rằng Lâm Hàn không xứng với cô, đề nghị cô ly hôn rồi tìm một người xứng với cô hơn. 

 Ban đầu đương nhiên Dương Lệ mặc kệ, chỉ nhận định là Lâm Hàn. Nhưng dù sao khi ấy Chu Nhã Thiến cũng là sếp của cô, cho dù quan hệ cá nhân không tốt thì cũng là sếp mình nên Dương Lệ không nói gì mà chỉ qua loa cho xong chuyện. 

 Nhưng bây giờ Chu Nhã Thiến lại nói như thế khiến Dương Lệ hơi khó chịu. 

 Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Dương Lệ đã dần hiểu được thân thế và thực lực thật sự của Lâm Hàn. 

 Chưa nói đến gia cảnh đáng sợ của Lâm Hàn hiện giờ, dù là năng lực của anh, Dương Lệ cũng đã được thấy. Sao anh có thể là loại người vô dụng được? Ngược lại chính vì năng lực của Lâm Hàn quá đáng sợ, thu hút rất nhiều sự chú ý của những người xung quanh nên anh mới phải giấu và khiêm tốn suốt như vậy. 

 Không nói đâu xa, thành tựu hiện tại của Dương Lệ thực ra cũng là do có Lâm Hàn giúp đỡ. 

 Mặc dù năng lực của Dương Lệ đúng là đã tăng lên rất nhiều sau khi vào quỹ đầu tư Nhân Phàm, nhưng cũng không thể thăng chức liên tục trong thời gian ngắn và trở thành CEO của một công ty khổng lồ như Nhân Phàm được. 

 Trong một công ty, không phải cứ có năng lực là được thăng chức, mà còn cần cân nhắc mọi khía cạnh. 

 Chỉ riêng việc có xứng đáng với sự tin tưởng của công ty hay không và có đáng để giao một vị trí quan trọng cho một người hay không cũng cần rất nhiều thời gian để cân nhắc. 

 Đặc biệt là CEO của một công ty, có thể quyết định hướng đi trong tương lai của toàn bộ công ty thì lại càng quan trọng hơn, cần phải xem xét trong thời gian dài. Thậm chí nếu là bình thường, Dương Lệ mới chỉ vào công ty chưa đến hai năm không thể trở thành CEO, chỉ có người đã làm ở công ty nhiều năm mới có cơ hội. 

 Nhưng với sự âm thầm giúp đỡ của Lâm Hàn, mọi chuyện đương nhiên sẽ khác. 


 Mà bây giờ Chu Nhã Thiến lại vẫn nói như vậy, cảm thấy Lâm Hàn không xứng với Dương Lệ, cô ta coi thường Lâm Hàn như vậy khiến Dương Lệ hơi khó chịu. 

 Nhưng đương nhiên Dương Lệ không thể nói cho Chu Nhã Thiến chuyện về Lâm Hàn, chắc chắn cô phải giữ bí mật cho anh nên cũng hơi khó giải thích. 

 “Lâm Hàn là chồng tớ, tớ hy vọng cậu tôn trọng anh ấy một chút”, Dương Lệ nghiêm mặt nói. 

 Chu Nhã Thiến nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, không ngờ Dương Lệ vẫn bảo vệ Lâm Hàn như thế. 

 Tuy nhiên Chu Nhã Thiến không quan tâm, dù sao cô ta thấy Lâm Hàn vốn không xứng với Dương Lệ, chứ đừng nói bây giờ Dương Lệ đã là CEO của quỹ đầu tư Nhân Phàm, Lâm Hàn lại càng không xứng với Dương Lệ. 

 Chu Nhã Thiến cũng nói thẳng: “Tiểu Lệ, bây giờ cậu là CEO của quỹ đầu tư Nhân Phàm, không hề thiếu tiền, không cần phải cứ trói buộc mình vào người đàn ông đó chứ? Cậu hoàn toàn có thể dựa vào mình, hoặc là sau này tìm người đàn ông khác có năng lực hơn mà”. 

 Dương Lệ giật mình, chưa nói trong quan niệm của cô, vợ chồng là sẽ giúp đỡ lẫn nhau, chứ không phải dựa vào đàn ông để nuôi mình, hơn nữa Lâm Hàn cũng rất xuất sắc, trên thực tế không mấy ai có thể sánh được với anh. Huống hồ, cho dù có người xuất sắc hơn Lâm Hàn thì Dương Lệ cũng đã chọn Lâm Hàn, người khác có xuất sắc hơn nữa cũng không liên quan đến cô. 

 Dương Lệ nhìn Chu Nhã Thiến một cách kỳ lạ, dường như cô đã không còn hiểu cô ta nữa. 

 Chu Nhã Thiến trước đây dù hơi cay nghiệt và cậy mạnh, nhưng tam quan tổng thể vẫn khá ổn, nếu không ban đầu Dương Lệ cũng không làm bạn với Chu Nhã Thiến. 

 Dương Lệ vốn định cố gắng hết sức giúp đỡ Chu Nhã Thiến, dù sao hai người cũng là bạn, nhưng Chu Nhã Thiến của bây giờ lại khiến Dương Lệ có chút khó hiểu, cô ta đã thay đổi quá nhiều. Dương Lệ cảm thấy mình cần xem xét lại, chắc chắn cô vẫn sẽ giúp Chu Nhã Thiến nhưng có thể không giúp hết mình, chỉ là về lý thì vẫn nên giúp một chút. 

 “Thôi bỏ đi, ăn cơm trước đã, không nói nữa”, Dương Lệ nói thẳng. 

 Dương Lệ cũng lười nói về những điều này, dù sao với Chu Nhã Thiến bây giờ, cô có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng. 

 Ăn cơm xong, bầu không khí có vẻ hơi im ắng, Lâm Hàn không có gì để nói với Chu Nhã Thiến, mà vì chuyện vừa nãy nên thái độ của Dương Lệ với cô ta cũng lạnh nhạt hơn. 

 Chu Nhã Thiến tự nói một mình, cô ta cũng phát hiện Dương Lệ hơi qua loa lấy lệ, trả lời câu được câu chăng. 

 Bữa trưa dì Hà chuẩn bị khá phong phú, ba người tự ăn phần mình. 

 Trong lòng Chu Nhã Thiến cảm thấy hơi khó chịu, cảm giác Dương Lệ hơi lạnh nhạt và xa lánh mình. Nếu là trước đây, chắc Chu Nhã Thiến đã nổi giận, nhưng bây giờ cô ta cũng tự biết tình cảnh của mình nên phải nhịn, không chỉ phải nhịn mà trong lòng cô ta còn thầm nghĩ lát nữa nên lấy lòng Dương Lệ thế nào. 

 Lần trước đến tìm Dương Lệ, Chu Nhã Thiến chỉ là tiện đường, lâu rồi không gặp nên tới mà thôi, nhưng không ngờ bây giờ Dương Lệ lại sống tốt như thế, đương nhiên cô ta không thể dễ dàng bỏ qua cơ hội mang lại giàu có cho mình thế này được. 

 Sau khi ăn xong Chu Nhã Thiến kéo Dương Lệ muốn ra ngoài đi mua sắm. 

 Dù sao đều là phụ nữ, chỉ cần ra ngoài đi dạo, mua sắm vui vẻ, Chu Nhã Thiến tin có thể kéo mối quan hệ lại gần hơn, sau đó nhờ Dương Lệ giúp mình. 

 Nhưng Dương Lệ lại không muốn lắm. 


 Chu Nhã Thiến có chút bất lực, ngồi trong phòng khách một lát cũng không có việc gì làm, ngược lại còn hơi dư thừa nên đành phải về trước. 

 “Vậy hẹn lần sau nhé, tớ sẽ sắp xếp chuyện công ty rồi liên lạc với cậu sau”, Dương Lệ tiễn Chu Nhã Thiến đi. 

 Trong lòng Chu Nhã Thiến có chút bất mãn, nhưng vẫn phải nở nụ cười đồng ý, dù sao sau này vẫn phải nhờ Dương Lệ giúp đỡ. 

 Chu Nhã Thiến ra về.

 
Chương 806: Thành công mua được


 

 Bên ngoài biệt thự núi Vân Mộng. 

 Chu Nhã Thiến quay đầu nhìn biệt thự của Lâm Hàn và Dương Lệ, trong lòng có hơi khó chịu. 

 Trước đây không lâu, Chu Nhã Thiến cũng sống trong biệt thự xa hoa, thậm chí còn xa hoa hơn cả biệt thự này, nhưng bây giờ cô ta gần như không còn gì. 

 Chu Nhã Thiến cắn răng nghiến lợi nhưng không có cách nào khác bèn âm thầm ghi nhớ, sau đó rời đi. 

 Chu Nhã Thiến biết rõ trước mắt mình không có gì, chỉ có thể dựa vào Dương Lệ vậy nên phải tạm thời nhẫn nhục, sau này thay đổi được số phận thì tìm Dương Lệ tính sổ sau. 

 Mà lúc này, Dương Lệ ở trong biệt thự núi Vân Mộng vẫn không hề biết hành động vô tâm này của mình lại khiến Chu Nhã Thiến âm thầm ghi hận. 

 Dương Lệ nhớ lại Chu Nhã Thiến của trước đây và bây giờ rồi thở dài, có chút bất lực, không ngờ một người lại có thể thay đổi nhiều như vậy. 

 “Không ngờ bây giờ Chu Nhã Thiến lại trở nên như thế này”, Dương Lệ cảm thán. 

 Lâm Hàn ở bên cạnh nghe thế chỉ cười chứ không nói gì, anh đã đoán được những chuyện này từ trước, Chu Nhã Thiến chắc chắn sẽ dần trở nên như thế này. Khi một người không dựa vào bản thân, chỉ muốn dựa vào người khác thì kết cục chỉ có một, chính là như Chu Nhã Thiến bây giờ. 

 Còn những chuyện đã xảy ra với Chu Nhã Thiến trong thời gian này, mặc dù vừa nãy Dương Lệ khuyên nhủ cô ta nhưng trên thực thế cũng chỉ là suy nghĩ đến cảm nhận của cô ta thôi, trong lòng cô thấy Chu Nhã Thiến gặp phải tình cảnh như bây giờ đa phần là do chính cô ta tự gây nên. 

 Nhưng Dương Lệ không nói với Lâm Hàn những chuyện này, dù sao đó cũng là chuyện riêng của Chu Nhã Thiến. 

 Sau khi Chu Nhã Thiến đi, Lâm Hàn và Dương Lệ lại được yên tĩnh nghỉ ngơi. 

 Thời gian này Lâm Hàn không có việc gì, anh vừa mới bắt đầu tiếp quản sản nghiệp của nhà họ Lâm, tạm thời không cần lo những chuyện khác. Mà Dương Lệ cũng bận rộn, ngủ trưa một lúc rồi lại phải đến Nhân Phàm làm việc. 

 Về chuyện hợp tác giữa sản nghiệp vùng Bắc Đông và quỹ đầu tư Nhân Phàm đã có Dương Lệ lo. 

 Sau khi Dương Lệ ra ngoài, Lâm Hàn tiếp tục tìm hiểu những sản nghiệp của nhà họ Lâm, khi nào xử lý xong chuyện của hội nghị quý tộc ở Thiên Kinh, anh cũng phải chuẩn bị tiếp quản sản nghiệp khổng lồ của nhà họ Lâm. 

 Mặc dù Lâm Hàn vẫn còn rất nhiều thời gian, mà thời gian này anh cũng đã trưởng thành lên nhiều, có năng lực nhất định trong mọi lĩnh vực, người nhà họ Lâm cũng đã tin phục anh, sẽ không làm trái ý anh, thực ra như vậy đã rất tiện để cho anh quản lý. 

 Nhưng xét cho cùng nhà họ Lâm rất lớn, kinh doanh nhiều lĩnh vực, ngành nghề, trải rộng nhiều quốc gia, với Lâm Hàn mà nói vẫn rất áp lực và thử thách. 

 Lâm Hàn vừa làm việc chưa được bao lâu thì điện thoại đổ chuông, là Lâm Thiên Tiếu gọi đến. 

 Anh biết Lâm Thiên Tiếu không có việc gì thì sẽ không gọi cho mình, chắc chuyện bên La Quốc đã có tiến triển, vì thế anh nhấc máy ngay. 


 “Mấy nhà xưởng sản xuất máy móc hạng nặng kia thế nào rồi bố?”, Lâm Hàn vội hỏi. 

 Trải qua chuyện mấy ngày nay, tính cách Lâm Hàn đã trầm ổn hơn, rất nhiều việc đều không cho anh được phép hoảng loạn, đối mặt với chuyện gì cũng phải bình tĩnh, đây cũng là phẩm chất cần thiết của người thừa kế nhà họ Lâm. Chỉ là chuyện lần này thật sự không bình thường, mấy nhà xưởng đó dù là quy mô hay tiên tiến kỹ thuật đều chưa từng có. Dù với nhà họ Lâm to lớn như thế cũng là một sự phát triển khổng lồ hiếm có, vậy nên Lâm Hàn và Lâm Thiên Tiếu đều rất coi trọng. 

 Lâm Thiên Tiếu ở bên kia cũng hơi kích động: “Đã thành công mua được với giá 120 tỷ tệ, quả thật rất hời. Trước dây nhà họ Lâm muốn mua lại mấy nhà xưởng này đã đưa ra giá 300 tỷ mà còn không mua được!” 

 Lâm Hàn nghe vậy cũng hơi ngạc nhiên, mặc dù 120 tỷ cũng là một khoản tiền khổng lồ, nhưng với nhà họ Lâm mà nói thì cũng không đáng là bao, hơn nữa những nhà xưởng ấy hoàn toàn xứng với giá này. 

 Trước kia nhà họ Lâm sẵn sàng bỏ ra 300 tỷ là bởi nó hoàn toàn xứng đáng, nhưng cuối cùng cũng không mua được. Những người bên phía La Quốc không muốn bán cho nhà họ Lâm, đừng nói là 300 tỷ, dù nhiều hơn nữa họ cũng không bán, thật ra là vì những kỹ thuật đó quá quan trọng, nếu rơi vào tay nhà họ Lâm, với khả năng hùng mạnh của nhà họ Lâm thì những kỹ thuật ấy rất nhanh sẽ bị nghiên cứu kỹ lưỡng. 

 Thậm chí vì có những kỹ thuật sản xuất máy móc hạng nặng hàng đầu này mà nhà họ Lâm có thể tiến xa hơn sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng, đến lúc đó La Quốc sẽ không giữ được vị trí dẫn đầu trên thị trường quốc tế như hiện nay nữa. 

 Có lẽ giá trị của những nhà xưởng này không nhiều đến thế, với người La Quốc mà nói chi phí cũng không nhiều, nhưng với nhà họ Lâm mà nói giá trị của nó là không thể tưởng tượng, cũng tương đương với những thứ vô giá. 

 Xác nhận nhà họ Lâm đã mua được mấy nhà xưởng kia, Lâm Hàn cũng yên tâm. Anh tin những nhà xưởng này có thể mang lại sự phát triển và đột phá to lớn cho nhà họ Lâm và sản nghiệp vùng Bắc Đông. 

 Nhưng nhà họ Lâm thì khác, họ có khả năng cực lớn, chỉ cần có được những nhà xưởng này thì chắc chắn họ có thể nghiên cứu kỹ lưỡng kỹ thuật sản xuất, thậm chí là tiên tiến hơn, khi đó sẽ đe doạ trực tiếp đến La Quốc, có ảnh hưởng và cạnh tranh với La Quốc trong lĩnh vực sản xuất máy móc hạng nặng này. 

 Mà lần này, nếu không nể Trương Thiên Sơn thì La Quốc cũng sẽ không bán những nhà xưởng này cho người ngoài. 

 Cũng chính vì thế mà lúc trước Lâm Thiên Tiếu đã hạ lệnh cho người nhà họ Lâm chuẩn bị, bây giờ họ đã chuẩn bị đầy đủ, có thể di chuyển những nhà xưởng này bất cứ lúc nào. 

 Mà Lâm Hàn đã có quyết định sẽ chuyển những nhà xưởng này đi đâu, anh nói luôn: “Con định chuyển thẳng đến vùng Bắc Đông!”

 
Chương 807: Di chuyển


 

 “Chuyển thẳng đến vùng Bắc Đông?” 

 Nghe Lâm Hàn nói vậy, Lâm Thiên Tiếu hơi ngạc nhiên. 

 Lâm Thiên Tiếu không hiểu vùng Bắc Đông lắm, vì vụ cá cược với Dương Tiêu lúc trước nên ông mới cho người giám sát những chuyện của Lâm Hàn, sau này ông cũng yên tâm về anh nên không giám sát nữa. 

 Mà khoảng thời gian này, Lâm Thiên Tiếu chỉ biết hình như Lâm Hàn có làm gì đó ở Bắc Đông, anh điều động rất nhiều cao thủ nhà họ Lâm đến đó, nhưng cụ thể là chuyện gì thì ông không biết. 

 “Đúng thế, mấy ngày trước…” 

 Sau đó Lâm Hàn kể lại những chuyện xảy ra ở vùng Bắc Đông cho Lâm Thiên Tiếu. 

 Lâm Thiên Tiếu biết được chuyện xảy ra ở vùng Bắc Đông thì hơi kinh ngạc, ông không ngờ Lâm Hàn mới quen Trương Thiên Sơn chưa lâu mà tình cảm lại tốt như vậy. Lần trước mới quen chưa được bao lâu, Trương Thiên Sơn đã đồng ý phái cao thủ đến giúp Lâm Hàn mà không đòi hỏi gì. Bây giờ xảy ra chuyện, Trương Thiên Sơn cũng quyết định giao tất cả người và sản nghiệp của Vùng Xám Bắc Đông mà mình đã quản lý nhiều năm cho Lâm Hàn. 

 “Trương Thiên Sơn này đúng là nghĩa khí”, Lâm Thiên Tiếu cảm thán. 

 Ở đời gặp được bạn chân thành đã là rất khó, chứ đừng nói đến những người anh em nghĩa khí như thế này. 

 Lâm Hàn cũng hơi cảm động, ký ức khi làm quen với Trương Thiên Sơn hiện lên, dường như mới chỉ hôm qua. 

 Nhưng chỉ thoáng chốc, Trương Thiên Sơn đã qua đời. 

 Lâm Hàn khẽ lắc đầu, ổn định cảm xúc, đi tốt con đường sau này mới là mấu chốt, quá khứ đã qua thì cứ để nó qua đi, dù sao cũng không thể thay đổi được nữa. 

 “Đúng thế, vậy nên con nhất định phải thực hiện được nguyện vọng cuối cùng của Trương Thiên Sơn, nhất định phải dẫn dắt những người ở Vùng Xám Bắc Đông làm ăn hợp pháp, hơn nữa còn phải kinh doanh lớn”, Lâm Hàn đáp: “Mà chuyển những nhà xưởng này đến vùng Bắc Đông là một sự lựa chọn rất tốt. Một mặt có thể giúp ngành công nghiệp Bắc Đông phát triển, mặt khác cũng có thể ổn định thế lực và nền tảng của nhà họ Lâm ở Hoa Hạ, hai bên đều có rất nhiều lợi ích”. 

 Lâm Thiên Tiếu khẽ gật đầu, đương nhiên ông cũng hiểu ý Lâm Hàn, thực tế cũng là đạo lý này. 

 Chuyển những nhà xưởng này đến vùng Bắc Đông không chỉ giúp ngành công nghiệp Bắc Đông phát triển, mà cũng là một phương tiện ổn định để phát triển nhà họ Lâm ở Hoa Hạ. 

 Thực ra trước đây Lâm Thiên Tiếu cũng đã nghĩ đến việc chuyển những nhà xưởng này vào nội địa Hoa Hạ, chỉ là sau này Lâm Hàn sẽ trở thành người đứng đầu nhà họ Lâm, vậy nên ông cũng cân nhắc đến suy nghĩ của anh hơn. 

 Mà bây giờ Lâm Thiên Tiếu nghĩ chuyển mấy nhà xưởng đến vùng Bắc Đông cũng là sự lựa chọn tốt nhất lúc này, dù sao chưa chắc những nơi khác ở Hoa Hạ đã hợp lý bằng. 

 Vùng Bắc Đông không chỉ là địa bàn của Lâm Hàn, thuận tiện về mọi mặt mà còn có rất nhiều nhân lực sẽ thuận tiện cho việc phát triển các nhà xưởng, xét về mọi mặt đều là sự lựa chọn tốt nhất. 


 “Làm như vậy đi, bây giờ bố sẽ sắp xếp người để tối nay bắt đầu di dời luôn, phải mau chóng di chuyển những nhà xưởng này tới vùng Bắc Đông, đề phòng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn”, Lâm Thiên Tiếu đồng ý. 

 Lâm Hàn khẽ gật đầu, đúng là phải càng nhanh càng tốt, nếu để những người La Quốc phát hiện chính người nhà họ Lâm đã mua lại những nhà xưởng này, không chừng họ chó cùng rứt giậu, chuyện gì cũng có thể làm. 

 Dù sao nếu là người của Trương Thiên Sơn tiếp quản thì không ảnh hưởng mấy, họ chỉ cần chia một miếng bánh nhỏ trong lĩnh vực sản xuất máy móc hạng nặng cho mấy người Trương Thiên Sơn, nhưng nếu người nhà họ Lâm tiếp quản thì mọi chuyện sẽ khác. Nhà họ Lâm không phải người như vậy, dã tâm của họ chắc chắn không nhỏ, miếng bánh nhỏ như vậy không thể vừa miệng nhà họ Lâm, chắc chắn họ sẽ ăn được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, thậm chí còn muốn chiếm hết cả miếng bánh khổng lồ trong lĩnh vực này, những người khác muốn được chia bao nhiêu đều do nhà họ Lâm quyết định. 

 Tuy nghe hơi lố nhưng đây là phong cách làm việc của nhà họ Lâm trước giờ. 

 Sau đó Lâm Hàn thảo luận ngắn gọn mà chi tiết với Lâm Thiên Tiếu rồi kết thúc cuộc gọi, bên phía Lâm Thiên Tiếu lập tức sắp xếp. 

 Thực ra lúc trước đã chuẩn bị xong công tác chuẩn bị di dời, nên bây giờ họ cũng không cần chuẩn bị gì nhiều. 

 Nhưng xét cho cùng mấy nhà xưởng này cực kỳ quan trọng với nhà họ Lâm, Lâm Thiên Tiếu cũng cần chú ý mọi mặt để đảm bảo không xảy ra bất kỳ sự cố gì. 

 Đặc biệt là La Văn còn khẳng định những người này chính là thế lực đứng sau Lâm Hàn, chính xác mà nói thì họ chính là thế lực dưới tay Lâm Hàn, điều này khiến La Văn lại càng bất ngờ hơn, anh ta đã luôn đánh giá thấp Lâm Hàn, đánh giá thấp thực lực thật sự của Lâm Hàn. 

 Lâm Hàn thấy hơi buồn cười: “Được rồi, tôi biết chuyện này rồi, vừa nãy đã có người báo cho tôi, còn chuyện gì nữa không?” 

 Một lúc sau La Văn mới hoàn hồn, bình tĩnh hơn một chút, lúc này anh ta mới nói: “Còn có một chuyện cũng liên quan đến chuyện này. Anh Lâm, tôi biết thế lực của anh, nhưng những nhà xưởng này có quy mô cực lớn, hơn nữa kỹ thuật cũng vô cùng tiên tiến. Tôi đề nghị anh mau chóng bố trí người khôi phục sản xuất càng sớm càng tốt, nếu không dừng một ngày thôi cũng tổn thất cực lớn”. 

 “Vấn đề này à”, Lâm Hàn mỉm cười: “Anh yên tâm, đương nhiên tôi hiểu những điều này, việc sản xuất sẽ sớm khôi phục, nhưng trước đó tôi cần phải cho người di chuyển những nhà xưởng này đến nơi thích hợp và an toàn đã, dù sao bên đó cũng là La Quốc, mọi chuyện đều không thể biết, sản xuất ở La Quốc cũng không được, không an toàn lắm”.

 
Chương 808: Sắp đến hội nghị quý tộc


 

 "Hả? Vận chuyển mấy cái nhà xưởng sản xuất máy móc hạng nặng?" 

 La Văn nghe thấy Lâm Hàn nói vậy bèn lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, cho rằng mình nghe nhầm. 

 Muốn vận chuyển một nhà xưởng bình thường thôi đã rất tốn sức và mất thời gian, càng không cần phải nói đến mấy cái nhà xưởng kia. Dù gì đó cũng là nơi sản xuất máy móc hạng nặng, có rất nhiều thiết bị lớn. Muốn di chuyển nó sẽ cực kỳ khó khăn, nếu làm được, e rằng cũng rất tốn. 

 Vừa mới chi một khoản tiền khổng lồ để mua lại mấy cái nhà xưởng ấy, kế tiếp còn cần phải có lượng lớn công nhân và nguồn vốn để sản xuất. Bây giờ, còn phải tốn một đống tiền để vận chuyển chúng ư? 

 "Anh Lâm, hình như nó không được thích hợp cho lắm? E rằng sẽ tốn rất nhiều, thật sự là không có lời", La Văn chần chờ nói. 

 Trong khoảng thời tiếp xúc với Lâm Hàn, La Văn cũng tin tưởng anh hơn. Nếu Lâm Hàn đã đưa ra quyết định, anh ta sẽ không nghi ngờ và dứt khoát đi thực hiện nó. 

 Nhưng lần này, La Văn thật sự không thể đồng ý nổi, anh ta cảm thấy nó quá qua loa. 

 Lâm Hàn hiểu nỗi lo lắng của La Văn, bình thường thì chắc chắn anh sẽ không vận chuyển mấy nhà xưởng kia đi. Bởi vì nó rất tốn và không có lời. 

 Nhưng vì là nhà họ Lâm nên mọi thứ lại không thành vấn đề. 

 Nhà họ Lâm không để ý đến số phí tổn đó cho lắm, so với lợi ích mà mấy nhà xưởng ấy mang lại trong tương lai thì chút tiền ấy chẳng đáng là bao cả. 

 Dù sao, thực lực của nhà họ Lâm cũng không ở cùng một đẳng cấp với những thế lực khác. Nếu nhà khác tiếp nhận mấy nhà xưởng kia, đương nhiên chủ yếu phải dựa vào sản xuất mang lại quả ngọt, để lấy lại vốn và kiếm lợi nhuận. Như vậy thì có lẽ sẽ không khiến cho La quốc chú ý, vì nó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến bọn họ. 

 Nhưng nhà họ Lâm lại khác, với bọn họ lợi nhuận do sản xuất mang lại từ mấy nhà xưởng ấy có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Cái mà họ thật sự quan tâm chính là nghiên cứu triệt để kỹ thuật của những máy móc kia. Đó mới là điều họ coi trọng. 

 Cũng vì thế, khỏi nghĩ cũng biết, lúc ấy người bên La quốc chắc chắn sẽ nghĩ cách chèn ép nhà họ Lâm. Dẫu sao, nhà họ Lâm làm thế sẽ đe dọa đến địa vị của họ trong ngành công nghiệp hạng nặng. 

 Bởi vậy, nhà họ Lâm mới phải tiêu tốn sức người và sức của để vận chuyển số máy móc kia tới một nơi an toàn, đảm bảo sau đó sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. 

 Nhưng Lâm Hàn cũng không tiện giải thích những điều này cho La Văn, nó đã thuộc phạm trù cơ mật vì dính líu tới nhà họ Lâm và kế hoạch về sau của nhà anh. 

 Bấy giờ, Lâm Hàn cũng mở miệng nói: "La Văn, anh không cần phải lo lắng cái đó. Tôi có suy nghĩ của mình, anh cứ phối hợp là được. Mọi thứ đã được sắp xếp xong, có lẽ đêm nay sẽ bắt đầu vận chuyển". 

 La Văn nghe vậy thì sửng sốt, không ngờ lại nhanh như vậy, thế mà đêm nay đã bắt đầu vận chuyển. Phải biết rằng, hôm nay mới ký xong hợp đồng và tiếp nhận mấy nhà xưởng kia. Nói cách khác, trước đó Lâm Hàn đã quyết định vận chuyển những máy móc kia rồi. 

 La Văn ngẩn người, không biết nên nói gì. Có điều, anh ta cũng biết đây là chuyện đã được Lâm Hàn lên kế hoạch từ sớm. Vì vậy, La Văn cũng yên tâm hơn. Ít nhất, nó cho thấy đây không phải việc làm khi xúc động của Lâm Hàn, mà được dự tính từ trước. 

 La Văn do dự một lát rồi cũng bất lực, đành tin tưởng Lâm Hàn. 

 "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ phối hợp với anh", La Văn đáp. 

 Lâm Hàn gật đầu, lại dặn dò thêm vài điều rồi cúp máy. 


 Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hàn tiếp tục đọc chồng tài liệu kia nhằm hiểu thêm về các sản nghiệp trong tay nhà họ Lâm, để tiện cho việc tiếp quản sau này. 

 Chẳng bao lâu sau, điện thoại của anh lại vang lên, Lâm Hàn nhìn thì thấy là Tiêu Nhã gọi tới. 

 "Có vẻ là đến lúc diễn ra hội nghị rồi", Lâm Hàn như nhớ ra gì đó, bắt máy. 

 "Lâm Hàn, còn một tuần nữa thì hội nghị quý tộc bên thành phố Thiên Kinh sẽ được tổ chức. Anh có thể bắt đầu chuẩn bị rồi", Tiêu Nhã đi thẳng vào vấn đề. 

 Giọng nói của cô ấy hết sức nghiêm túc, bởi vì hội nghị lần này có ý nghĩa cực kỳ quan trọng dù là với Lâm Hàn hay Tiêu Nhã. 

 Dẫu sao, hội nghị quý tộc lần này sẽ phân chia lợi ích dưới tình huống mà cả hai nhà Chu - Khương lại tổn thất nặng nề. Đây quả thật là một cơ hội hiếm có với nhà họ Tiêu, nên đương nhiên Tiêu Nhã phải nắm chặt lấy nó. 

 Có điều, tình hình nhà họ Tiêu hiện nay cũng đang rất bấp bênh. Trong trận chiến với hai quý tộc lần này, nhà bọn họ cũng bị tổn thất nặng nề. Tuy vẫn tốt hơn hai nhà kia, nhưng lại chẳng tốt hơn là bao. Mà bên cạnh còn có một nhà họ Khổng không mất miếng thịt nào. 

 Ngay cả khi nhà họ Tiêu vẫn lành lặn, về thực lực cũng yếu hơn nhà họ Khổng một chút, càng đừng nói hiện giờ, bọn họ đã bị tổn thất nặng nề như vậy. 

 Cũng vì thế, mục đích ban đầu của Tiêu Nhã chính là tranh thủ vớt được chút nước lèo từ hai nhà kia, nhưng với tiền đề là giữ vững được lợi ích vốn có của nhà mình. Nếu muốn nhiều hơn, thì cũng đành bó tay, đa số chắc chắn sẽ vào túi nhà họ Khổng. 

 Lâm Hàn nghe thấy thế cũng không bất ngờ, quả thật là hội nghị quý tộc sắp được diễn ra. 

 Lần hội nghị này, tuy không cực kỳ quan trọng với Lâm Hàn, nhưng cũng khá trọng yếu. Nhà họ Lâm vẫn chưa có thế lực nào ở thành phố Thiên Kinh, đây là một cơ hội tốt mà anh cần phải nắm chắc. 

 Đối với hội nghị quý tộc lần này, Lâm Hàn đã có sẵn vài kế hoạch. Có điều, anh vẫn chưa hiểu rõ về hội nghị cũng như sự phân bố thế lực ở thành phố Thiên Kinh, nên cụ thể như thế nào thì còn cần phải gặp Tiêu Nhã để trao đổi thêm. 

 "Được, tôi biết rồi. Tôi sẽ đến trước khi hội nghị diễn ra, cô cứ chuẩn bị tốt bên mình là được. Cụ thể ra sao thì chúng ta gặp rồi nói sau", Lâm Hàn cũng nói thẳng. 

 
Chương 809: Tính toán


 

 "Được!" 

 Tiêu Nhã do dự một lát, chưa kịp nói gì tiếp thì Lâm Hàn đã cúp máy. 

 Lúc trước, khi đến Bắc Đông giúp Lâm Hàn giải cứu Trương Thiên Sơn, Tiêu Nhã đã được chứng kiến thực lực của anh. 

 Nhưng Lâm Hàn có cử nhiều cao thủ như vậy đến thành phố Thiên Kinh hay không thì cô ấy lại không dám chắc. 

 Theo thông tin mà Tiêu Nhã biết, giờ Bắc Đông chỉ mới ổn định lại, kế tiếp chắc chắn cần phải có lượng lớn nhân viên. Theo lý thì Lâm Hàn chưa chắc có thể cử ra nhiều cao thủ như thế đến Thiên Kinh. 

 Tuy hội nghị quý tộc ở đây sẽ mang đến rất nhiều chỗ tốt cho Lâm Hàn, nhưng sau khi Tiêu Nhã thấy được thực lực của anh, bèn cảm thấy đối với anh chút lợi ấy có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Còn với nhà họ Tiêu, lần hội nghị này lại cực kỳ quan trọng. Nó liên quan tới sự phát triển trong tương lai của nhà họ. 

 Nếu nắm lấy được cơ hội lần này, chưa biết chừng nhà họ Tiêu có thể bắt tay với Lâm Hàn trở thành thế lực đứng đầu thành phố Thiên Kinh, hay thậm chí là cả nước. 

 Mà nếu thất bại, nhà cô ấy không những để vuột mất cơ hội hiếm có này, còn có khả năng bị đe dọa đến địa vị hiện tại. 

 Dù sao trước mắt, nhà họ Tiêu đã là kẻ thủ không đội trời chung với hai nhà Chu - Khương, mà nhà họ Khổng, đương nhiên sẽ không giúp nhà cô ấy. Đợi hai nhà kia khôi phục thực lực, nhà Tiêu sẽ chẳng phải đối thủ của họ. Còn họ Khổng kia, Tiêu Nhã không cho rằng người ta sẽ giúp hay kết đồng minh với nhà mình. Có lẽ họ sẽ vẫn giữ vị trí trung lập, cuối cùng ngồi mát ăn bát vàng như lần trước. Hoặc, nhà họ Khổng sẽ xoay chuyển lập trường giúp hai nhà Chu - Khương đối phó nhà họ Tiêu, diệt nhà cô ấy, để được chia chác một miếng bánh ngọt. 

 Tuy Tiêu Nhã rất muốn Lâm Hàn có thể điều động một lượng lớn cao thủ đến để chuẩn bị cho hội nghị quý tộc lần này ở thành phố Thiên Kinh. Nhưng cô ấy cũng biết tầm quan trọng của Bắc Đông đối với anh. Vì thế, Tiêu Nhã mới khó mà mở miệng, chỉ đành chờ Lâm Hàn đến Thiên Kinh rồi tính sau. 

 Cùng lúc đó, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Tiêu Nhã, Lâm Hàn ngẫm nghĩ một lát bèn quyết định lên đường sớm. 

 Còn một tuần nữa mới đến lúc diễn ra hội nghị, Lâm Hàn chỉ cần đến trước một hai ngày để lên kế hoạch là được. Nhưng anh lại tính đi sớm hơn, thứ nhất là có thể tiện đường ghé Bắc Đông xem dạo này thế nào, đặc biệt là chuyện vận chuyển mấy nhà xưởng sản xuất máy móc hạng nặng kia. 

 Mặt khác, Lâm Hàn cũng tính ghé công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh xem xét tình hình. 

 Tuy Quang Ảnh chẳng là cái đinh gì so với con quái vật khổng lồ họ Lâm, không đáng để Lâm Hàn coi trọng, càng không cần anh phải tự mình đến khảo sát. 

 Nhưng nó lại là công ty do anh tự mình mua được, nên mang một ý nghĩa khác. Hơn nữa, Quang Ảnh còn là công ty đứng đầu trong ngành giải trí ở Hoa Hạ, đương nhiên phải khác biệt rồi. Vì vậy, Lâm Hàn mới coi trọng nó. Nếu không phải gần đây có quá nhiều chuyện cần làm thì anh cũng không bỏ bê nó lâu như thế. 

 Cho dù không phải như vậy, chỉ riêng Tần Liên, Hạ Sương và Dương Khiết thì Lâm Hàn cũng cần phải quan tâm một chút. Thế nên, trước khi đến nhà họ Tiêu, anh định ghé công ty truyền thông Quang Ảnh xem thử thế nào. 

 Do đó, một tuần kia lại có chút ngắn, Lâm Hàm quyết định, sau khi bên này chuẩn bị xong sẽ lên đường luôn. 

 Về hội nghị quý tộc lần này ở Thiên Kinh, anh cũng tính dẫn nhiều cao thủ đi, để giành thêm được càng nhiều lợi ích hơn. 

 Nhưng trước mắt, Lâm Hàn lại giống như một tướng tài không binh. 

 Đàn em của anh chủ yếu là các cao thủ ở Tôn Hàn Các và người của Ngô Xuyên. 

 Tuy đàn em của Ngô Xuyên quản lý toàn bộ vùng xám ở Hoa Đông, có điều, đa số đều là những tay đấm bình thường, không thể giúp gì cho anh. 

 Còn những cao thủ dưới tay anh ta, cũng đã theo Ngô Xuyên đến Bắc Đông xử lý chuyện bên đó. Người của Tôn Hàn Các cũng ở đó giúp họ. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Ngay cả phần đông cao thủ nhà họ Lâm cũng ở bên đó, tạm thời không rảnh tay. Ngoài một số cao thủ đi theo bảo vệ Lâm Hàn ra, thì giờ trong tay anh quả thật chẳng còn ai hết. 

 Chẳng qua, Lâm Hàn cũng không lo lắm, còn có một tuần nữa mà, vẫn kịp điều người. 

 Lâm Hàn ngẫm nghĩ, bèn gọi cho hội đồng trưởng lão nhà họ Lâm, bảo họ sắp xếp một số cao thủ đến thành phố Thiên Kinh trong vòng một tuần, đợi lệnh anh. 

 Lâm Hàn cũng không tính kể tỉ mỉ về hội nghị quý tộc lần này cho hội đồng trưởng lão, còn mục đích điều động số cao thủ kia, anh cũng không nói với bên đó. Tuy hội đồng trưởng lão tò mò tại sao gần đây Lâm Hàn lại cần điều động nhiều cao thủ như vậy, nhưng lại không nói gì. 


 Lúc ấy, Lâm Hàn có thể điều động một số cao thủ ở đó đến thành phố Thiên Kinh chuẩn bị cho hội nghị quý tộc lần này. Dẫu sao, giờ bên Bắc Đông cũng có dư cao thủ. 

 Riêng cao thủ nhà họ Lâm đã có hơn 400 người, càng chưa nói đến đàn em của Lâm Hàn, tổng thể mà nói sẽ là một lực lượng cực kỳ đáng sợ. 

 Sắp xếp xong vài chuyện còn lại, Lâm Hàn bèn đi nghỉ ngơi. Anh định sáng mai lên đường, còn đêm nay sẽ ở với Dương Lệ. Có lẽ chuyến đi lần này sẽ mất khá lâu, nên lại phải xa nhau một khoảng thời gian. 

 Tuy Lâm Hàn không muốn như vậy, nhưng cũng bất lực. Suy cho cùng, việc này cần đích thân anh đi. Vả lại, sau này một khi Lâm Hàn trở thành ông chủ nhà họ Lâm và tiếp nhận xử lý các sản nghiệp trong gia tộc. Có lẽ, anh còn bận hơn.

 
Chương 810: Tạm xa nhau


 

 Bóng đêm dần bao phủ. 

 Trong sân biệt thự núi Vân Mộng, Mercedes dừng cái kịch, Dương Lệ bận rộn cả ngày vừa trở về. 

 Cô bước xuống xe, xoa xoa bả vai nhức mỏi, thấy Lâm Hàn đứng ở cửa thì hơi bất ngờ. 

 "Ông xã, anh đứng đây làm gì vậy? Có chuyện gì à?", Dương Lệ khó hiểu hỏi. 

 Lâm Hàn lắc đầu cười, không nói gì. 

 Dương Lệ cảm thấy kỳ lạ, trong lòng chợt có dự cảm xấu. Cô bước tới trước mặt Lâm Hàn. 

 Lâm Hàn dẫn Dương Lệ về phòng, rồi xoa bả vai cho cô. 

 "Sao? Hôm nay mệt thế à?", Lâm Hàn dịu dàng hỏi. 

 Dương Lệ nghe vậy thở dài, có chút bất lực nói: "Một thời gian rồi không đụng tới công việc trong công ty, ai ngờ vừa đi làm đã có một đống chuyện rối bòng bong. Hôm nay, em mới giải quyết xong mớ bòng bong kia, thì gặp người phụ trách bên Bắc Đông rồi bàn việc hợp tác luôn". 

 Lâm Hàn nghe vậy chỉ cười, biết cái mớ rắc rối kia có lẽ là do không đúng ý cô mà thôi. 

 Quỹ đầu tư Nhân Phàm là một công ty có yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, mỗi một nhân viên từ trên xuống dưới đều hết sức có trách nhiệm. Ai không có đã sớm bị đuổi, người ở lại đều là những nhân viên nghiêm túc trong công việc. 

 Chẳng qua, yêu cầu của Dương Lệ hơi cao, bọn họ chưa đạt đến sự đòi hỏi của cô mà thôi. 

 "Hợp tác với bên Bắc Đông sao rồi? Có suôn sẻ không?", Lâm Hàn lại hỏi. 

 "Rất suôn sẻ", sắc mặt Dương Lệ hơi dịu đi, nói: "Lần này, bên đối phương có thành ý hơn rất nhiều, không giống tên Tạ Kiến Bình lươn lẹo kia, rõ ràng là ông ta chẳng thật lòng muốn hợp tác gì hết. Người phụ trách mới tới làm việc hết sức đúng mực và hợp tình hợp lý. Hôm nay, tụi em cũng đã bàn bạc xong, kế tiếp chỉ cần hoàn thiện một số chi tiết là vài ngày nữa có thể bắt đầu hợp tác rồi". 

 Lâm Hàn nghe vậy thì gật đầu, yên tâm hơn. Sự hợp tác giữa Hoa Đông và Bắc Đông đều mang lại lợi ích rất lớn cho đôi bên, nên cả hai rất coi trọng nó. 

 Tuy bên Bắc Đông có mấy nhà xưởng sản xuất máy móc hạng nặng kia, sẽ mang đến rất nhiều lợi nhuận cho các thế lực vùng xám ở đó. Nhưng cũng không thể chỉ dựa hết vào nó. Hơn nữa, mấy nhà xưởng kia là của Lâm Hàn và nhà họ Lâm, nói trắng ra cũng không phải tiền do họ tự kiếm. Mới đầu thì không sao, nhưng về lâu dài lại dễ nảy sinh vấn đề. 


 Còn sự hợp tác giữa Bắc Đông và Hoa Đông lại khác, chủ yếu là hai bên bắt tay nhau, tận dụng tài nguyên nổi trội của Bắc Đông, cộng với vô số ngành sản xuất là có thể giúp những thế lực ở vùng xám kiếm được lợi nhuận về lâu dài, nên đương nhiên vô cùng quan trọng. 

 "Có khó khăn gì trong chuyện hợp tác với Bắc Đông thì cứ nói với anh, anh sẽ giải quyết giúp em", Lâm Hàn cũng nói. Anh đau lòng cô làm việc mệt mỏi như vậy, nên muốn chia sẻ đôi chút áp lực với Dương Lệ. 

 Nhưng Lâm Hàn cũng biết đây là sự lựa chọn của Dương Lệ, tuy mệt mà vui. Vì vậy, từ đầu đến giờ anh vẫn không nhắc tới chuyện hay là cô ở nhà đi, anh sẽ nuôi. 

 Dương Lệ nghe thấy thế, gật đầu. 

 Sau khi trải qua chuyện lần trước, Dương Lệ đã biết mọi thứ bây giờ của cô đều có bóng dáng Lâm Hàn lặng lẽ đứng sau giúp đỡ mình. Mặc dù hơi thất vọng, nhưng vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được. Xét cho cùng, Dương Lệ cũng có dựa vào năng lực của mình và không ngừng trau dồi nó mới được như ngày hôm nay. 

 Mà sự hợp tác lần này với Bắc Đông vẫn là do Lâm Hàn đứng ra chủ trì. 

 Chưa nói tới chuyện khác, chỉ riêng Uông Nghĩa - người phụ trách mới tới bên Bắc Đông vừa gặp hôm nay. Tuy anh ta rất có tinh thần trách nhiệm và hiểu biết mọi thứ, nhưng Dương Lệ vẫn cứ cảm thấy Uông Nghĩa đều hùa theo cô ở mọi mặt. 

 Đến nay, nói Bắc Đông hợp tác với quỹ đầu tư Nhân Phàm chứ thực tế quyền chủ đạo vẫn nằm trong tay Dương Lệ, bên Bắc Đông chỉ phụ thuộc. 

 Dương Lệ đương nhiên hiểu được lý do trong đó, hoàn toàn là do có Lâm Hàn. 

 Nhưng Dương Lệ cũng không ghét, cô cứ tiếp tục phụ trách, rà soát mọi mặt rồi hoàn thành thật tốt việc hợp tác lần này là được. 

 Sau đó, hai người đều im lặng, không nói gì. Lâm Hàn tiếp tục xoa bóp bả vai cho cô. 

 Lâm Hàn là vì không biết mở miệng nói như thế nào, cả hai mới gặp chưa được bao lâu lại phải xa nhau, mà còn trong khoảng thời gian khá lâu. Nhưng anh cũng không có cách nào, chuyện lần này cần phải đích thân Lâm Hàn đứng ra sắp xếp. 

 Còn Dương Lệ, cô biết Lâm Hàn muốn nói gì đó, mà còn không phải tin tốt, chỉ là giờ anh chưa biết nói sao thôi. Dương Lệ cũng không sốt ruột, lẳng lặng đợi anh mở miệng. 

 Dì Hà nấu đồ ăn xong, đang tính gọi hai người xuống ăn cơm, thấy cảnh ấy cũng biết điều rời đi, không làm phiền cả hai. 

 Qua một lúc lâu, Lâm Hàn mới mở miệng nói: "Kế tiếp, anh có một số chuyện cần làm, phải đi thành phố Thiên Kinh một chuyến và sẽ mất khá lâu mới về". 

 Dương Lệ nghe vậy thì sửng sốt, tuy đã đoán được sẽ như vậy, nhưng khi nghe anh nói ra, trong lòng vẫn hơi khó chịu. 

 Phải biết rằng, Lâm Hàn mới đi ra ngoài làm việc, rồi trở về chưa được mấy ngày lại đi tiếp, còn đi lâu nữa chứ. Dương Lệ không bực mới lạ. 

 Lâm Hàn nói xong, có thể cảm giác bả vai Dương Lệ chợt cứng ngắc. Đương nhiên là anh hiểu được tâm trạng của cô. 

 Lâm Hàn có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn phải nói tiếp: "Chuyện lần này cũng rất quan trọng, anh phải đi. Về sau, có lẽ sẽ càng bận rộn hơn vì phải dần tiếp quản công việc trong gia tộc, nên sẽ càng ngày càng có nhiều việc cần làm. Nhưng, em yên tâm. Chỉ cần qua đoạn thời gian này, kế tiếp ổn định rồi thì anh không cần ra mặt nữa. Lúc này, chỉ tạm xa nhau một thời gian thôi". 

 Dương Lệ xoay người lại, lắc đầu, ý bảo Lâm Hàn không cần giải thích thêm nữa. 


 Tuy công việc trong nhà họ Lâm vô cùng rườm rà, cần mất rất nhiều công sức, nhưng sẽ mang lại kết quả hết sức khả quan, có thể giúp Lâm Hàn bảo vệ được Dương Lệ. Sau này, anh và cô mới có một cuộc bình yên bên nhau được. 

 "À đúng rồi, bao giờ anh đi?", Dương Lệ hỏi. 

 "Sáng mai", Lâm Hàn đáp. 

 "Sớm vậy à", Dương Lệ sửng sốt, sắc mặt hơi cứng đờ, nhưng lại nhanh chóng khôi phục như thường, cười nói: "Vậy mau đi ăn cơm đi, lát nữa em còn phải giúp anh chuẩn bị quần áo nữa". 

 
Chương 811: Đội máy bay trực thăng


 

 Bên trong biệt thự núi Vân Mộng. 

 Lâm Hàn ngẩn ngơ nhìn Dương Lệ đang sắp xếp quần áo trong phòng để đồ, có chút không nỡ đi, nhưng lại chẳng có cách nào khác. 

 Chuyện bên Bắc Đông, rồi hội nghị quý tộc ở thành phố Thiên Kinh đều cần Lâm Hàn ra mặt, không thì anh không yên tâm. 

 Lúc này, nỗi lòng Dương Lệ cũng tràn đầy quyến luyến, thậm chí còn rơm rơm nước mắt. 

 Nhưng Dương Lệ lại nhịn xuống, không để Lâm Hàn nhìn thấy, tiếp tục sắp xếp quần áo. 

 Chẳng mấy chốc, Dương Lệ đã sắp xong. Bấy giờ, cảm xúc cô cũng ổn định lại, mặt mày khôi phục như thường. 

 "Được rồi, chúng ta đi ăn cơm đi", Dương Lệ bước tới trước mặt Lâm Hàn, cười nói. 

 Lâm Hàn gật đầu, rồi cùng cô đi ăn cơm. 

 Bầu không khí trong bữa cơm có hơi nặng nề, cả hai đều không nỡ xa nhau. Sau khi cơm nước xong, hai người bèn về phòng nghỉ ngơi. Đêm nay, sẽ là một đêm khó ngủ. 

 Cùng lúc đó, bên phía La quốc đang chuẩn bị bắt đầu vận chuyển. 

 La Văn nói chuyện với Lâm Hàn xong, biết sẽ vận chuyển mấy cái nhà xưởng sản xuất máy móc hạng nặng kia thì kinh ngạc đến mức không thể tưởng tượng nổi. 

 Nhưng khi anh ta quay lại bên trong mấy nhà xưởng kia, đã phát hiện có người đang tháo dỡ máy móc và gắn thêm một số thiết bị. 

 La Văn lập tức cảm thấy nghi hoặc, nhìn cảnh kia, có vẻ bọn họ thật sự tính chở những máy móc hạng nặng kia đi. Thế nhưng, số máy móc đó cồng kềnh và nặng như thế thì vận chuyển đi bằng cách nào? 

 Giờ đã là đêm khuya, số máy móc hạng nặng đó cũng được tháo dỡ xong, còn gắn thêm một số thiết bị. 

 Có vẻ những thiết bị kia là để phục vụ cho quá trình vận chuyển, chỉ là trông rất kỳ lạ, vì chúng đều được gắn ngửa mặt lên. Điều này càng khiến La Văn cảm thấy khó hiểu. 

 Có điều, La Văn biết Lâm Hàn không phải là loại người chẳng biết dò trước tính sau. Nếu anh nói đã chuẩn bị hết thì chắc chắn có cách của mình, nên La Văn cũng không hỏi nhiều mà chỉ yên lặng đợi. 

 Đêm đã khuya, La Văn chẳng thấy động tĩnh gì hết, chỉ thấy bọn họ lẳng lặng đứng đợi ở khoảng đất trống kia. Đang lúc La Văn không nhịn được muốn hỏi thăm kế hoạch của họ thì chợt nghe thấy từng tiếng ầm ầm. 

 Âm thanh đó giống như tiếng gió rít truyền đến từ đằng xa, rồi lại không giống lắm, nghe có chút kỳ lạ. Nhưng La Văn lại cảm thấy quen quen, dường như đã nghe ở đâu đó rồi. 

 La Văn nhìn về phía ấy thì thấy trên không trung có một số điểm sáng đang đến gần. 

 La Văn chợt đoán được một khả năng, rồi cảm thấy không tài nào tin nổi. 

 "Lẽ nào họ tính dùng máy bay trực thăng để vận chuyển?", La Văn kinh ngạc thốt lên. 

 Ban nãy, La Văn cũng có đoán những người kia sẽ vận chuyển bằng cách nào, thông thường, với những thiết bị cỡ lớn thì cách tốt nhất là dùng xe lửa hoặc tàu chở hàng. 

 Nhưng đây là La quốc, nước này không giáp biển, nên không thể dùng tàu chở hàng để vận chuyển được. 

 Còn xe lửa, dù có tuyến đường nối liền với Hoa Hạ, nhưng không gian trong xe lại khá nhỏ, vận chuyển thiết bị khác còn được, chứ muốn chở số máy móc hạng nặng kia đi thì bó tay. 

 Tếng động và điểm sáng kia có vẻ là máy bay trực thăng, lẽ này bọn họ định dùng nó để vận chuyển ư? 

 La Văn nhìn số máy móc cồng kềnh đằng sau, thiết bị được gắn thêm đều hướng lên trên, đúng là để tiện cho việc vận chuyển bằng máy bay trực thăng. Xem ra, những người kia quả thật tính chở chúng đi bằng máy bay trực thăng. 

 Có điều, La Văn lại lập tức lắc đầu. Anh ta cũng biết đôi chút về máy bay trực thăng, đương nhiên biết nó có thể vận chuyển hàng hóa nặng. Nhưng số máy móc kia thật sự quá nặng, đã vượt qua sức nặng mà trực thăng có thể chở. 

 Bấy giờ, mấy điểm sáng kia cũng đã bay tới gần để lộ ra hình dáng trên bầu trời, đúng là một đám máy bay trực thăng. 

 Chỉ là, những chiếc trực thăng ấy lại hơi khác với tưởng tượng của La Văn. Chúng đều là máy bay trực thăng chuyên môn vận chuyển hàng hóa cỡ lớn. 

 La Văn nhớ là trong nước không có sản xuất loại trực thăng cỡ lớn này, thậm chí với trình độ kỹ thuật trước mắt của Hoa Hạ thì không thể nào nghiên cứu chế tạo ra nó. 

 Đáng kinh ngạc không chỉ là loại trực thăng cỡ lớn này, mà còn về số lượng của chúng. 

 Hồi nãy cách khá xa nên La Văn không đếm được hết, chỉ thấy vài điểm sáng, cho rằng chẳng qua là vài cái trực thăng thôi. Nhưng giờ, La Văn nhìn ra xa, toàn bộ phía sau đều là những chiếc máy bay trực thăng cỡ lớn kia, rõ ràng là cả một hạm đội trực thăng vận chuyển khổng lồ! 

 "Đây...", La Văn há hốc miệng, muốn nói gì đó lại không biết nên nói gì, kinh ngạc đến mức lộ hẳn ra mặt. 

 Mà những người xung quanh La Văn lại hết sức bình tĩnh, dường như đã quen với cảnh ấy. 

 Đội máy bay trực thăng chậm rãi hạ xuống, vô số nhân viên vội vàng bắt tay gắn những thiết bị phía trên của số máy móc kia vào máy bay. 

 Tuy số máy bay trực thăng kia đều là những chiếc trực thăng có quy mô lớn nhất trên thế giới, nhưng hiển nhiên cũng không thể bỏ số máy móc hạng nặng kia vào, nên đành phải dựa vào mấy thiết bị được gắn thêm kia nối với hàng hóa để chở đi. 

 La Văn nhìn cảnh tượng trước mắt mà không biết nói gì. Trước đó, anh ta có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra những người kia làm cách nào để chở hết số máy móc đó đi. Giờ xem ra, chuyện gì cũng có thể, mà còn chẳng khó khăn gì mấy. 


 La Văn vội vàng gật đầu, sau đó leo lên máy bay trực thăng. 

 Sau đó, số máy bay trực thăng cỡ lớn này lần lượt khởi động, chậm rãi cất cánh. 

 La Văn thổn thức nhìn mấy cái nhà xưởng lớn dưới chân, ai ngờ những máy móc hạng nặng trong mấy nhà xưởng kia sẽ bị chở đi hết trong một đêm chứ. Nếu là trước đây, La Văn sẽ không tin. Nhưng sau khi chứng kiến tận mắt thì anh ta đã không còn nghi ngờ gì nữa. Có điều, không ngờ thế lực này lại lợi hại như vậy, thế mà lại sở hữu nhiều máy bay trực thăng cỡ lớn như thế. 

 Một lát sau, từng tốp máy bay trực thăng chậm rãi cất cánh bay về phía tỉnh Bắc Đông ở Hoa Hạ.

 
Chương 812: Vận chuyển về Bắc Đông


 

 Trong màn đêm. 

 Đội máy báy trực thăng nâng số máy móc hạng nặng bay trên bầu trời. 

 Lúc này, La Văn mới bình tĩnh lại được trước những chấn động ban nãy. 

 Giờ đây, La Văn không thể không đánh giá lại thế lực đứng sau Lâm Hàn. Lúc trước, anh ta cũng biết đây là một thế lực hết sức bí ẩn và mạnh mẽ, hẳn phải có thực lực vượt xa cái gọi là quý tộc đứng đầu Hoa Hạ. 

 Nhưng đến tận giờ, La Văn mới biết được bản thân vẫn quá xem nhẹ thế lực ấy. Thế lực này không những có rất nhiều cao thủ và tài lực hùng hậu, mà còn mạnh một cách khó có thể tưởng tượng ngay cả ở những khía cạnh khác. 

 Giống như hạm đội trực thăng vận tải cỡ lớn này, đây không phải chỉ có tiền là được. 

 Tuy La Văn không rành về mặt này, nhưng anh ta lại biết Hoa Hạ vẫn chưa có đủ trình độ để chế tạo ra những chiếc trực thăng vận tải cỡ lớn kia. Mà điều ấy thì không phải cứ có tiền là bù đắp được. 

 Hiển nhiên, thế lực ấy đã mạnh ngoài sức tưởng tượng của một người bình thường. 

 Chẳng qua, La Văn cũng hiểu, một thế lực có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua lại mấy nhà xưởng sản xuất máy móc hặng kia thì chẳng thể nào là hạng tầm thường, cứ có tiền là được. 

 Song, La Văn cũng chợt nghĩ thông, chẳng trách trước đó Lâm Hàn lại xem trọng mấy nhà xưởng ấy như thế, không thèm quan tâm tốn bao nhiều tiền mà chỉ để ý có mua lại được nó hay không. 

 Lúc ấy, anh ta còn tưởng mua lại mấy nhà xưởng kia rồi đưa vào sản xuất để sinh lời, từ đó kiếm lại vốn. Nhưng không ngờ, Lâm Hàn lại muốn nghiên cứu kỹ thuật của số máy móc kia. 

 Không phải La Văn không nghĩ tới, mà điều đó là không có khả năng. Với điều kiện của đám La Văn, tuy chưa từng nghiên cứu những thiết bị cơ giới đó, nhưng không cần nghĩ cũng biết là không thể nghiên cứu được. 

 Tuy nhiên, La Văn lại xem nhẹ một điều, bọn họ không nghiên cứu được không đại biểu người khác cũng thế. Dù người có thể nghiên cứu ra loại kỹ thuật ấy rất ít, nhưng rõ ràng, thế lực đứng sau Lâm Hàn có chuyên gia và thực lực đó. 

 La Văn nghĩ vậy thì không khỏi kinh ngạc. 

 Nếu thế lực đứng sau Lâm Hàn có thể nghiên cứu ra kỹ thuật ấy, thì sẽ mang đến lợi nhuận vượt ngoài sức tưởng tượng, bỏ xa lợi ích khi đưa chúng vào sản xuất. 


 Chưa nói tới cái khác, riêng chuyện sản xuất được số máy móc kia thôi đã mang lại lợi nhuận hơi bị khủng rồi. Càng đứng nói tới những lợi ích khác. 

 La Văn biết, với thực lực của nhà họ Lâm, một khi bọn họ nghiên cứu ra kỹ thuật của số máy móc kia thì hoàn toàn có thể đe dọa đến địa vị của La quốc trong ngành công nghiệp cơ giới. 

 Sau khi anh ta hiểu được điều ấy thì vô cùng giật mình, không dám nói gì. La Văn biết tầm quan trọng của chuyện này, nên tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài. 

 Ngẫm nghĩ một lát, La Văn quyết định sẽ chôn chuyện này xuống tận đáy lòng, không nói với bất cứ ai. Nếu không, lỡ ảnh hưởng tới Lâm Hàn thì rắc rối to. Lúc ấy, anh ta có hối hận cũng không kịp. 

 Mà dù Lâm Hàn có làm gì thì giờ La Văn đã coi anh là đại ca, nên sẽ tận tâm làm việc cho anh. Trương Thiên Sơn cũng dặn bọn họ đi theo Lâm Hàn, đương nhiên anh ta sẽ không nuốt lời. 

 Lâm Hàn quyết định vận chuyển số máy móc kia đến Bắc Đông, lại càng khiến La Văn vui vẻ hơn. 

 Dù sao anh ta cũng sinh ra và lớn lên ở Bắc Đông, tuy có chút xích mích với đám người trong vùng xám, nhưng suy cho cùng, La Văn vẫn muốn các thế lực vùng xám có thể có cuộc sống tốt hơn. 

 Mà số máy móc kia, quả thật có thể mang lại vô số lợi nhuận cho các thế lực vùng xám ở đó. 


 La Văn biết, số tiền kiếm được phải giao phần lớn cho Lâm Hàn và thế lực đứng sau anh. Dẫu sao, Lâm Hàn cũng là người bỏ tiền ra mua và vận chuyển số máy móc kia về, nên đương họ sẽ được chia nhiều phần trăm hơn. 

 Nhưng nếu Lâm Hàn quyết định chở chúng về Bắc Đông, La Văn tin rằng Lâm Hàn sẽ để các thế lực vùng xám hỗ trợ, rồi chia một phần lợi nhuận cho bọn họ. 

 Mà mấy nhà xưởng sản xuất máy móc hạng nặng này lại có quy mô rất lớn, còn chế tạo ra toàn là những máy móc tiên tiến. Trong khi đó, Hoa Hạ lại không có nhiều máy móc tiên tiến như vậy, nên đương nhiên sẽ hốt được bộn tiền. Dù là một phần của nó thôi thì đối với các thế lực vùng xám ở Bắc Đông cũng là một con số rất lớn. 

 Hiện nay, các thế lực vùng xám ở Bắc Đông vừa trải qua một đợt thay máu. Tuy vì Lâm Hàn quá mạnh nên họ cũng dần nghe theo anh, nhưng lại không phải thật lòng thật dạ mà quy thuận. 

 Dù sao trước đây, Trương Thiên Sơn muốn quản lý cả đám đó cũng đã không dễ, huống chi là bảo họ coi Lâm Hàn là đại ca và nghe theo lệnh anh. 

 Nhưng La Văn tin rằng, sau khi mấy nhà xưởng kia được vận chuyển tới Bắc Đông, thì sẽ khiến họ yên tâm hơn. Dù sao, chúng có thể mang lại lợi nhuận vô cùng khả quan và về lâu dài cho họ. 

 Có lợi ích thì chuyện gì cũng có thể thương lượng được. 

 La Văn nghĩ vậy bèn yên tâm, không khỏi chờ mong một Bắc Đông mới dưới sự quản lý của Lâm Hàn. 

 Anh ta biết sự hợp tác giữa Bắc Đông và Hoa Đông đang dần được nối lại. Đến lúc đó, sau khi dự án ấy được triển khai thì cũng sẽ khiến Bắc Đông kiếm được rất nhiều tiền từ những phi vụ làm ăn hợp pháp. 

 Đêm nay, La Văn đều ngồi trong trực thăng. Cả đoàn vẫn bay liên tục đến Hoa Hạ, rồi hướng thẳng về Bắc Đông. 


 La Văn thức trắng đêm, cũng nhảy xuống trực thăng. 

 "Cậu La vất vả rồi", Lâm Phong cười nói. 

 Tuy chuyện này thuộc dạng cơ mật, nhưng với địa vị của Lâm Phong, đương nhiên là có quyền biết. Thế nên, ông ta cũng biết số máy móc kia có ý nghĩa như thế nào với nhà họ Lâm, biết gia tộc có thể mua được mấy nhà xưởng đó của La quốc cũng là do có Trương Thiên Sơn và La Văn giúp đỡ. Vì vậy, Lâm Phong mới thật lòng biết ơn La Văn như thế. 

 "Ông khách sáo quá rồi", La Văn cười bắt tay ông ta. Có điều, trong lòng anh ta cũng vô cùng biết ơn Lâm Hàn và Lâm Phong. Dù gì, đây cũng là một chuyện tốt đối với các thế lực vùng xám ở Bắc Đông họ.

 
Chương 813: Tham vọng của Lâm Hàn


 

 Lâm Phong chào hỏi với La Văn xong bèn đi sắp xếp công việc. 

 Trước đó, ông ta có nhận được thông báo nên đã chuẩn bị từ trước. 

 Tuy hơi gấp, nhưng vẫn chuẩn bị được đại khái, ít nhất là có nhà xưởng. 

 Dù sao nơi này cũng nằm trong địa bàn của Bắc Đông, mà các thế lực vùng xám ở đây cũng dần quy thuận. Mặc dù vẫn có một số không tình nguyện lắm, nhưng ở trước mặt thực lực áp đảo thì cũng đành bó tay tạm thời thỏa hiệp. 

 Kể từ đó, việc chuẩn bị nhà xưởng đương nhiên chỉ là chuyện nhỏ với đám Lâm Phong. 

 Sau đó, La Văn cũng tới giúp đỡ Lâm Phong lo liệu công việc. Dù gì, anh ta cũng rành tình hình ở Bắc Đông hơn và cũng biết đôi chút về những máy móc hạng nặng kia. 

 Còn Ngô Xuyên, lúc này vẫn vội vàng đi thu phục những thế lực vùng xám còn lại và dẫn họ chuẩn bị một số công việc cho việc kinh doanh hợp pháp. 

 Bắc Đông vừa trải qua một trận chiến, nên giờ nơi đây chẳng khác gì một đống lộn xộn, đủ thứ việc cần phải giải quyết. 

 Cùng lúc đó, trong biệt thự núi Vân Mộng ở Đông Hải. Giờ Lâm Hàn cũng đã dậy, chuẩn bị lên đường đi Bắc Đông. 

 Tối qua, Dương Lệ biết Lâm Hàn phải xa nhà một thời gian dài, tuy không muốn, nhưng vì tránh để anh lo lắng nên đã nhịn xuống không lộ ra mặt. 

 Dương Lệ giúp Lâm Hàn sắp xếp quần áo xong thì cũng không tài nào ngủ được. 

 Mà bản thân Lâm Hàn cũng không ngủ được, anh không nỡ xa cô. Vì vậy, hai người trò chuyện đến khuya mới ngủ. 

 "Anh đi đường cẩn thận nhé, tối qua đi ngủ trễ mà giờ lại dậy sớm như thế, căn bản chẳng ngủ được bao nhiêu hết", Dương Lệ tiễn Lâm Hàn ra sân dặn. 

 "Yên tâm, không sao đâu", Lâm Hàn cười đáp. 

 Tuy không ngủ được bao nhiêu, nhưng sức khỏe Lâm Hàn rất tốt, nên đương nhiên không đáng lo. 

 Dương Lệ nắm tay anh, lúc sắp xa nhau thì có chút không nỡ. 

 Lâm Hàn cũng không sốt ruột, chỉ dịu dàng nhìn và im lặng chờ cô. 

 Một lúc lâu sau, Dương Lệ mới thả tay ra, ôm Lâm Hàn một cái rồi bỏ ra, nói: "Được rồi, anh đi nhanh đi, đừng trễ nải công việc". 

 Dương Lệ nói xong bèn quay người lại đi vào nhà, hiển nhiên là không muốn nhìn bóng lưng Lâm Hàn rời đi. Cô sợ mình không nhịn được sẽ bật khóc. 

 Lâm Hàn thấy thế, nhưng cũng không nói gì, dứt khoát lên xe, nổ máy, lái ra khỏi biệt thự núi Vân Mộng. 

 Sau khi rời khỏi biệt thự, Lâm Hàn bèn lái thẳng lên cao tốc, chạy về Bắc Đông. 

 Lần này, Lâm Hàn không dẫn theo ai hết. Tuy có thể điều động cao thủ ở Đông Hải đi cùng mình, nhưng anh cảm thấy không cần thiết. Vì chẳng có gì nguy hiểm và anh cũng có võ nghệ trong người. Huống chi, vẫn có cao thủ nhà họ Lâm lén đi theo bảo vệ anh, nên không phải lo. 

 Còn số cao thủ cần cho hội nghị quý tộc lần này thì đã được nhà họ Lâm cử đến Thiên Kinh chờ anh. Mặt khác, Lâm Hàn cũng sẽ điều một lượng cao thủ ở Bắc Đông đến. Anh tin rằng với số lượng đó cũng đủ để khiến mình và nhà họ Tiêu giành được càng nhiều lợi ích hơn trong hội nghị. 

 Trong hội nghị quý tộc lần này, tuy đây là lần đâu tiên Lâm Hàn dẫn người tiến vào thành phố Thiên Kinh tìm kiếm một chỗ đứng, mà thế lực ở đây còn hết sức phức tạp, vàng thau lẫn lộn. Theo lý, anh không nên đòi hỏi cao, chỉ cầu ổn định, có thể suôn sẻ tìm được chỗ đứng là được. 

 Nhưng hiển nhiên, Lâm Hàn lại không nghĩ thế, vì nó rất phiền phức. Nếu chỉ tìm một chỗ đứng, thì sau này còn phải chậm rãi tranh giành. Đã thế, sao giờ không thừa dịp hội nghị quý tộc lần này tranh một vị trí mà mình mong muốn luôn. 

 Suy cho cùng, lần hội nghị này sẽ có toàn bộ thế lực lớn nhỏ ở thành phố Thiên Kinh tham gia, là một cơ hội hiếm có, mà bản thân anh cũng có thực lực ấy thì tội gì không làm. 

 Còn địa vị mà anh mong muốn thì lại hơi cao. Trước đó, tuy Tiêu Nhã có nói ra ý định của mình, Lâm Hàn cũng hiểu được ý cô ấy. Nếu được thì sẽ lợi dụng cơ hội lần này bắt tay với anh nhảy lên trở thành thế lực đứng đầu thành phố Thiên Kinh. 

 Nhưng Tiêu Nhã không biết là, tham vọng của Lâm Hàn còn lớn hơn cô ấy nhiều. Anh không chỉ đơn giản là muốn trở thành thế lực đứng đầu Thiên Kinh thôi. 

 "Thành phố Thiên Kinh có nhiều thế lực lớn bé như vậy, thế mà vẫn chưa có ai đứng ra quản lý. Có lẽ đây là lúc nên thay đổi rồi", Lâm Hàn vừa lái xe, vừa nhỏ giọng cười nói. 

 Lâm Hàn tin rằng, hội nghị quý tộc ở thành phố Thiên Kinh lần này sẽ rất xuất sắc. 

 Nhưng trước đó, anh cần phải xử lý xong mấy cái nhà xưởng sản xuất máy móc hạng nặng ở Bắc Đông cái đã. 

 Các thế lực vùng xám ở Bắc Đông cũng chỉ mới bị thu phục, thậm chí đến giờ vẫn chưa thu phục hết được. Theo báo cáo của Ngô Xuyên thì anh đoán chắc phải mất vài ngày nữa mới làm xong. 

 Quản lý đám người trong vùng xám kia đã rắc rối, huống chi kế tiếp còn phải khiến họ từ bỏ hình thức kinh doanh phi pháp chuyển sang các ngành nghề chính thống, nên đương nhiên sẽ không được suôn sẻ và có một đống chuyện cần phải xử lý. 

 Nhưng cũng may đa số đều có thể giao cho đám Ngô Xuyên xử lý, mà không cần Lâm Hàn bận tâm. 

 Có điều, riêng mấy nhà xưởng kia thì lại khá là quan trọng. Vì thế, Lâm Hàn mới tính tự mình ra mặt giải quyết. 

 Suy cho cùng, mấy nhà xưởng kia cũng có ảnh hưởng rất lớn. Nếu xử lý tốt, chưa biết chừng những thế lực vùng xám ở Bắc Đông sẽ hiểu được suy nghĩ của Lâm Hàn và Trương Thiên Sơn. Về sau, Ngô Xuyên dẫn họ đi làm ăn buôn bán hợp pháp thì cũng sẽ thuận lợi hơn, làm ít công to. 

 Mặt khác, mấy nhà xưởng sản xuất máy móc hạng nặng kia cũng có ý nghĩ cực kỳ quan trọng với nhà họ Lâm, nên cần phải cẩn thận xử lý. 

 Tuy đa số đều có những nhân viên chuyên nghiệp do Lâm Thiên Tiếu cử đến giải quyết, không cần Lâm Hàn phải lo lắng nhiều. Nhưng, tóm lại anh vẫn cứ không yên tâm. Dù gì, anh cũng tính đi thành phố Thiên Kinh, tiện đường ghé Bắc Đông một chuyến xem tình hình bên này có thuận lợi không cũng chẳng mất miếng thịt nào. 

 Sau đó, Lâm Hàn bèn chuyên tâm lái xe đến thành phố Phụng Thiên, trên đường có ghé mấy trạm dừng chân nghỉ ngơi một chút. 


 Ngô Xuyên cười bước tới, nói: "Anh Hàn, tới đón anh cũng không chậm trễ công việc, có sao đâu mà. Chắc anh đi đường mệt rồi đúng không? Mau lên xe đi, tôi đã đặt bàn rồi, đi ăn rồi còn về nghỉ ngơi nữa". 

 Ngô Xuyên nói xong bèn mở cửa của một chiếc xe ra. 

 Lâm Hàn gật đầu, ngồi vào trong. 

 Kế tiếp, đoàn người bèn chạy vào thành phố Phụng Thiên.

 
Chương 814: Sự khó xử của Ngô Xuyên


 

 Trong thành phố Phụng Thiên. 

 Dưới ánh đèn nê - ông, đoàn xe của Lâm Hàn thong thả lăn bánh. 

 Sau khi Lâm Hàn tới đây bèn ngồi vào xe Ngô Xuyên, còn xe của anh thì được đàn em của Ngô Xuyên lái về. 

 Lúc này, Lâm Hàn ngồi trong xe, nhìn cảnh đêm bên ngoài không khỏi hơi cảm khái. 

 Phụng Thiên này cũng được xem như là một thành phố khá đặc sắc. Lần trước, Lâm Hàn và đám Ngô Xuyên đi Thiên Kinh đối phó nhà họ Khương, có ghé ngang qua đây. Lúc ấy là lần đầu bọn anh đến Phụng Thiên vì làm quen với Trương Thiên Sơn, để mở rộng thể lực của mình. 

 Khi ấy khá bận nên đám Lâm Hàn chỉ đi dạo một chút, rồi thưởng thức vài món ăn đặc sản ở đây. 

 Không ngờ chẳng mấy chốc, anh lại đến đây lần nữa. Nhưng lần này, Trương Thiên Sơn đã mất và các thế lực vùng xám ở Bắc Đông cũng về túi anh. Quả là sự đời xoay vần. 

 "Đúng là một thành phố đẹp, đợi sau này có rảnh sẽ đi dạo tiếp vậy, tốt nhất là có thể dẫn theo cả Dương Lệ luôn", Lâm Hàn nghĩ bụng. 

 Mà lúc này, Ngô Xuyên ngồi cùng bàn với Lâm Hàn thì có chút muốn nói lại thôi. 

 Trong khoảng thời gian này, anh ta vội vàng xử lý chuyện các thế lực vùng xám ở Bắc Đông, nên cũng bận bù đầu bù cổ. 

 Chuyện khác còn dễ bàn, vì dưới tay Ngô Xuyên và Lâm Phong có rất nhiều cao thủ, về mặt thực lực hoàn toàn đè bẹp bọn họ. Nếu đám thế lực kia không ngoan ngoãn hay chơi mánh khóe gì đó, anh ta có thể giải quyết họ trong vòng một nốt nhạc. 

 Tuy không thể khiến cho phần lớn các thế lực vùng xám ở Bắc Đông thật lòng quy thuận, nhưng làm họ tạm thời nghe theo vẫn không thành vấn đề. 

 Chỉ là, bảo họ ngừng kinh doanh phi pháp, chuyển sang làm ăn hợp pháp thì có hơi rắc rối. Dù sao, vốn dĩ họ cũng là người trong vùng xám, xưa nay vẫn buôn bán bất hợp pháp, nên đó là ngành nghề kiếm cơm manh áo của họ rồi. 

 Hiện nay, bảo họ ngừng kinh doanh luôn thì đúng là cực kỳ phiền phức, ai cũng kêu rên. 

 Tuy Ngô Xuyên hiểu làm ăn phi pháp thì càng về sau sẽ càng khó đi, thậm chí lỡ gặp phải vấn đề gì sẽ mất trắng trong một đêm. Còn kinh doanh hợp pháp lại khác, có lẽ lúc đầu cần phải bỏ ra một nguồn vốn kha khá, lợi nhuận kiếm được cũng ít hơn. Nhưng khi càng ổn định, đặc biệt là có thể mở rộng quy mô phát triển thì sẽ kiếm được rất nhiều tiền, mà còn bền vững lâu dài. 

 Chưa nói tới khác, điển hình có công ty bất động sản, app live stream Sa Ngư và siêu thị Hoa Nhuận. 

 Lúc trước, tình hình ba công ty ấy như thế nào, Ngô Xuyên là đàn em thân tín của Lâm Hàn nên hiểu rất rõ, cũng biết lợi nhuận của chúng mang lại thua xa khi kinh doanh phi pháp. 

 Nhưng càng về sau, mọi thứ đã dần thay đổi, dưới sự giúp đỡ của Lâm Hàn và bản thân tự mình cố gắng, ba công ty kia đã dần đi vào quỹ đạo và càng ngày càng phát triển. Vì thế, lợi nhuận cũng tăng dần. 

 Đặc biệt, sau đó nhờ Lâm Hàn nên đã nhận được sự hỗ trợ và hợp tác của quỹ đầu tư Nhân Phàm. Ba công ty ấy lập tức có bước nhảy vọt, tiền vô như nước. 

 Hơn hết, ba công ty đó đều thuộc hình thức kinh doanh hợp pháp, nên sẽ không phải lo xảy ra sự cố hay vấn đề pháp lý nào hết. 

 Nhưng hiểu thì hiểu, Ngô Xuyên lại không thể khiến tất cả các thế lực vùng xám ở đây cũng hiểu. Một mặt, có nói bọn họ cũng không tin. Mặt khác, đó lại là chuyện riêng của Lâm Hàn, nên anh ta không tiện nói ra. 

 Vì thế, giờ Ngô Xuyên lùi cũng không được mà tiến cũng không xong, chẳng biết giải quyết như thế nào. 

 Ngô Xuyên biết kế tiếp Bắc Đông hợp tác với quỹ đầu Nhân Phàm thì sẽ khiến đám thế lực vùng xám kia tin tưởng hơn, nhưng đó cũng cần một thời gian nhất định. 

 Sự hợp tác giữa hai bên vừa mới nối lại, vẫn chưa bắt đầu. Mà dù có bắt đầu thì cũng cần thời gian mới thấy được hiệu quả rõ rệt cùng nguồn thu khả quan. Tóm lại là phải có thời gian. 

 Nhưng Ngô Xuyên cũng không thể cứ đợi đến lúc đó được, vì thế quá phí thời gian. 

 Trong lúc Ngô Xuyên đang đầu thì hôm nay lại biết Lâm Hàn vừa mới vận chuyển vài nhà xưởng sản xuất máy móc hạng nặng từ La quốc về. Mà còn chở thẳng vào Bắc Đông, thế nên anh ta bèn nảy ra một ý. 

 Nếu có thể dùng vài nhà xưởng kia để tạm thời khiến đám thế lực vùng xám ấy có được nguồn thu khả quan, khiến họ tin vào chỗ tốt khi làm ăn hợp pháp, thì sau này sẽ suôn sẻ hơn nhiều. 

 Chỉ là, tuy Ngô Xuyên không biết vài nhà xưởng kia có ý nghĩa như thế nào và giá cả thu mua trên trời của chúng. Nhưng, anh ta hiểu được tầm quan trong của những máy móc hạng nặng kia. Dù sao, ở Hoa Hạ là không có những thiết bị đó rồi. Lâm Hàn chưa chắc bằng lòng giao số máy móc đó cho các thế lực vùng xám ở đây. 

 Mà nay, dù trong lúc vội chân không chạm đất, Ngô Xuyên vẫn tự mình đến đón Lâm Hàn. Một mặt là vì mối quan hệ giữa anh ta và Lâm Hàn, mặt khác là vì chuyện này. Ngô Xuyên muốn thử xem có thể làm anh hỗ trợ không. 


 Trước sự dò hỏi của Lâm Hàn, Ngô Xuyên chần chờ một lát rồi nói thẳng: "Anh Hàn, thực ra là về vài nhà xưởng sản xuất máy móc hạng nặng kia. Tôi muốn hỏi anh xem có thể dùng chúng giúp các thế lực vùng xám ở Bắc Đông hay không ấy mà". 

 Ngô Xuyên nói xong, sợ Lâm Hàn hiểu lầm lại vội vàng nói tiếp: "Anh Hàn đừng hiểu lầm, tôi không phải muốn anh giao vài nhà xưởng kia cho đám thế lực vùng xám ở đây điều hành hoạt động. Mà là thuê bọn họ làm một mặt nào đó, để họ kiếm được một ít lợi nhuận. Anh không biết chứ, mấy nay tôi nói với họ rằng muốn họ ngừng kinh doanh phi pháp, chuyển sang buôn bán hợp pháp thì ai cũng kêu rên và phản đối. Tôi thật sự không biết làm sao mới muốn nhờ anh giúp. Chỉ cần vượt qua tình hình trước mắt, khiến họ tin rằng làm ăn hợp pháp cũng kiếm được rất nhiều tiền, để tiện cho bước tiếp theo thôi". 

 Lâm Hàn nghe vậy thì gật đầu, giờ mới hiểu hóa ra là chuyện này. Thực tế, anh có suy xét chuyện này rồi, trong lòng cũng có kế hoạch. Không thì sẽ chẳng chở số máy móc hạng nặng kia đến Bắc Đông. 

 Đối mặt với Ngô Xuyên đang rối rắm, Lâm Hàn chỉ cười, vỗ vỗ bả vai anh ta nói: "Chút chuyện ấy mà có gì phải ngại mở miệng với tôi chứ? Lẽ nào tôi sẽ không giúp anh sao? Huống chi, tôi đã có tính toán đó rồi. Chẳng lẽ anh cho rằng tôi không có chỗ để đặt mới vận chuyển số máy móc hạng nặng ấy đến Bắc Đông ư?"

 
Chương 815: Sự đời xoay vần


 

 Bên trong xe. 

 Ngô Xuyên nghe thấy Lâm Hàn nói vậy thì sửng sốt, rồi kịp phản ứng lại. 

 Nghĩ kỹ lại thì đúng là thế thật, Lâm Hàn đã riêng vận chuyển số máy móc hạng nặng ấy đến Bắc Đông, hiển nhiên là muốn lợi dụng chúng để giúp đỡ các thế lực vùng xám ở đây. 

 Sau khi biết được điều ấy, Ngô Xuyên bèn thở phào nhẹ nhõm một hơi. Có vài nhà xưởng sản xuất máy móc hạng nặng ấy của Lâm Hàn thì bên anh ta cũng dễ làm hơn, vừa có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao, còn có thể khiến đám thế lực vùng xám kia ngừng kinh doanh phi pháp, chuyển sang làm ăn hợp pháp. 

 Tuy sẽ gặp phải đủ mọi vấn đề, nhưng Ngô Xuyên cũng đã có cách giải quyết. Dù sao, thực lực và mối quan hệ đều được cung cấp đầy đủ hết rồi. Chẳng phải Lâm Hàn không tạo điều kiện mà bảo Ngô Xuyên hướng dẫn đám thế lực vùng xám kia làm ăn hợp pháp. 

 Trái lại, Lâm Hàn đã cung cấp đủ mọi tài nguyên, từ công ty đến vốn rồi cả các mối quan hệ. 

 Giờ lại có thêm vài nhà xưởng sản xuất máy móc hạng nặng kia, quả thật có thể khiến các thế lực vùng xám yên tâm. Ngô Xuyên cũng nhẹ nhõm, còn lại thì hiển nhiên không thành vấn đề. 

 Lúc này, Ngô Xuyên cũng cười nói: "Chuyện khác đương nhiên tôi sẽ không khách sao với anh Hàn, chỉ vì vài nhà xưởng kia có quy mô quá lớn, còn ảnh hưởng rất rộng, nên tôi mới khó xử". 

 Lâm Hàn nghe vậy thì gật đầu, tất nhiên là anh hiểu được ý của Ngô Xuyên. 

 Vài nhà xưởng này đương nhiên khác với các nhà máy và công ty khác. Nó không chỉ có quy mô lớn nhất từ trước đến nay, mà còn là máy móc hạng nặng tiên tiến đến từ La quốc, có thể nói số máy ấy đã đi đầu trong ngành kỹ thuật ở Hoa Hạ, nên tất nhiên là có ý nghĩa cực kỳ quan trọng. 

 Tuy Lâm Hàn sẽ lợi dụng vài nhà xưởng kia giúp các thế lực vùng xám ở Bắc Đông phát triển, nhưng nó lại có một tầm quan trọng rất lớn với nhà họ Lâm. Thế nên, anh chỉ dùng họ ở một mặt cho phép nào đó, rồi chia một phần lợi nhuận cho họ mà thôi. 

 Bởi vì đây là những máy móc có kỹ thuật tiên tiến đến từ La quốc, nên có rất nhiều mặt các thế lực vùng xám kia chẳng thể giúp được gì, chỉ giúp được vài chỗ nhỏ lẻ mà thôi. 

 Tuy chỉ là vài chỗ nhỏ và Lâm Hàn cũng chỉ cần chia ra một phần lợi nhuận nhỏ cho họ. Nhưng so với thu nhập mà khi các thế lực vùng xám kia buôn bán phi pháp thì nó đã là một con số khá lớn, thậm chí còn nhiều hơn. 

 Kể từ đó, vì có Lâm Hàn và vài nhà xưởng sản xuất máy móc hạng nặng kia, mà các thế lực vùng xám ở đây vừa chuyển đổi hình thức kinh doanh từ phi pháp sang hợp pháp sẽ kiếm được không thua gì trước kia. Khởi đầu như thế đã xem như rất tốt, so với các công ty mới chập chững lập nghiệp thì đã khiến không biết bao nhiêu người hâm mộ. 

 Bấy giờ, Lâm Hàn lại chợt nhớ ra một chuyện, nhìn Ngô Xuyên nói: "À đúng rồi, bởi vì là nhà xưởng sản xuất máy móc hặng nặng nên bọn họ cũng không giúp được gì nhiều. Tôi chỉ dùng họ ở một vài mặt, rồi trả lương tương ứng thôi. Còn cụ thể thế nào thì tôi sẽ bảo nhân viên chuyên nghiệp sắp xếp". 

 "Đương nhiên rồi", Ngô Xuyên cười đáp, hoàn toàn chẳng để ý mấy chuyện ấy. 


 Mặc dù Ngô Xuyên không hiểu rõ vài nhà xưởng kia, nhưng cũng biết đôi chút. Lâm Hàn chỉ cần nhường ra một bộ phận nhỏ thôi, đã đủ để các thế lực vùng xám kia kiếm bộn tiền. 

 Một lát sau, đoàn xe chợt dừng lại trước cửa một quán ăn 

 Lâm Hàn xuống xe thì thấy đây là một quán ăn nằm bên cạnh cầu, chính là quan ăn nhỏ mà lần trước Lâm Hàn và đám Ngô Xuyên đến Phụng Thiên lần đầu tiên đi ăn. 

 Lâm Hàn vẫn nhớ như in quán ăn này, tuy không tính là sang trọng, nhưng cũng khá nổi tiếng ở Phụng Thiên bởi đồ ăn nơi đây. Lúc ấy, Lâm Hàn và đám Ngô Xuyên còn xảy ra xung đột với đàn em của Trương Thiên Sơn, sau đó được ông ta chạy tới giải vây. 

 Chuyện cũ dần dần hiện lên trong đầu, Lâm Hàn không khỏi cảm khái, ký ức chỉ mới như hôm nào. 

 "Cố tình", Lâm Hàn liếc Ngô Xuyên nói. 

 Đồ ăn ở quán ăn này khá ngon, Lâm Hàn vẫn nhớ như in hương vị ấy. 

 Ngô Xuyên đứng cạnh cười nói: "Đến giờ, tôi vẫn nhớ hương vị đồ ăn nơi đây, nghĩ tới là chảy nước miếng". 

 Lâm Hàn nghe vậy bật cười, sao anh lại không thèm cơ chứ. 

 Sau đó, đám Lâm Hàn bèn bước vào ăn cơm. 

 Trong bữa ăn, Lâm Hàn không nhắc tới công việc mà chỉ nói về đời tư và những chuyện cũ. Hơn nữa, hương vị đồ ăn nơi đây cũng khiến hai người ăn uống vô cùng vui vẻ. 

 Sau khi trải qua chuyện của Trương Thiên Sơn, Lâm Hàn đã nhận ra một điều là phải trân trọng những người bên cạnh mình. 

 Tuy Ngô Xuyên chỉ là cấp dưới của anh, nhưng thực tế cũng là một người bạn thân. 

 Sau khi ăn uống no say, Lâm Hàn và Ngô Xuyên mới rời đi, trở về trang viên. 

 Lâm Phong, La Võ và La Văn đã chờ ở đây từ sớm, thấy Lâm Hàn xuống xe liền bước tới. 

 "Cậu Lâm", cả ba đồng thanh chào. 

 Lâm Hàn có chút say quay đầu nhìn họ, biết ba người có chuyện cần báo cáo. Nhưng anh cũng biết là chuyện gì, chẳng qua là về mấy nhà xưởng thôi, không phải cái gì quan trọng, nên anh cũng lười nghe. 

 "Không có gì quan trọng thì để sau đi, hôm nay tôi muốn về nghỉ ngơi đã", Lâm Hàn nói thẳng. 

 Ba người nghe vậy nhìn nhau, đều không có chuyện gì quan trọng nên gật đầu, không làm phiền Lâm Hàn nữa. 

 Kế tiếp, Lâm Hàn tạm biệt họ, cũng từ chối để họ tiễn, tự mình đi vào trong trang viên. 

 Lâm Hàn chưa tự mình trải nghiệm, lại có thể nhìn thấy một chút trên người Lâm Thiên Tiếu. 

 Chẳng qua, anh cũng hiểu, đây là chuyện mà mình không thể từ chối và thay đổi. Chỉ có thể tự nghĩ cách giúp mình giảm bớt áp lức, cố gắng đào tạo thêm một vài cấp dưới thân tín đáng tin và có năng lực, giao bớt công việc cho họ xử lý. Có vậy, Lâm Hàn mới dễ thở hơn. 

 Sau đó, Lâm Hàn mượn men say đi dạo trong trang viên, bất chợt anh lại đi đến cái đình mà lúc trước mình và Trương Thiên Sơn mới quen, cùng nhau ngồi uống rượu tâm sự. 

 Nhìn thấy cái đình quen thuộc ấy, Lâm Hàn chợt ngây người.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom