Dịch Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 574: Đối đầu gay gắt


Sắc mặt Tiêu Nhã có phần khó chịu.

Nhà họ Tiêu bị dồn vào chân tường như này, là người thừa kế của gia tộc, Tiêu Nhã cảm thấy vô cùng áy náy với mọi người, bây giờ còn gặp Lâm Hàn trong bộ dạng thế này nữa.

Ai biết được Tiêu Hoa Bân lại đối đãi với Lâm Hàn như vậy, điều này khiến Tiêu Nhã cảm thấy mình rất thất bại, không còn mặt mũi nào nhìn Lâm Hàn nữa.

Trong lòng Tiêu Nhã hiểu, mình không thể nào khuyên nhủ được Tiêu Hoa Bân, cô ấy cũng biết rõ với cái tính khí nóng nảy của Tiêu Hoa Bân chắc chắn có thể ra tay với Lâm Hàn, vội vã khuyên Lâm Hàn: “Lâm Hàn, chú hai nhà tôi là người vậy đó, thật ngại quá, anh mau đi đi, nếu không, lát nữa chú ấy nổi khùng lên rồi, tôi cũng không cản được”.

Nghe thấy vậy, Lâm Hàn vẫn mặc kệ Tiêu Nhã, anh nhìn sang Tiêu Hoa Bân và nói thẳng: “Thứ nhất, tôi không có ý gì gọi là khinh thường nhà họ Tiêu. Nhà họ Tiêu trước giờ vẫn luôn là một gia tộc quyền quý nên tôi vẫn luôn rất tôn trọng gia đình các ông. Có điều, tôn trọng là một chuyện, nó không có nghĩa là tôi phải khép nép, sợ sệt mấy người, không có nghĩa là mấy người thích làm gì thì làm. Tôi cứ nói vậy đã. Hôm nay, tôi sẽ cắm rễ ở nhà họ Tiêu, không đi đâu hết, mấy người muốn làm gì tôi thì cứ việc. Tuy nhiên, khi đã lựa chọn việc ra tay với tôi, vậy mấy người cũng phải chuẩn bị tâm lý gánh chịu hậu quả luôn đi là vừa”.

Sau khi trải qua chuyện ở nhà họ Tiêu, Lâm Hàn dần nhận ra, bọn họ chẳng khác gì nhà họ Khương, cũng là gia tộc quyền quý, thế lực lớn mạnh nhưng thực sự không thể đối đầu với họ được sao?

Cũng chưa chắc, như cục diện hiện giờ, ba gia tốc quyền quý tranh chấp với nhau, Lâm Hàn có thể nắm quyền chủ động.

Mặc dù anh vẫn chưa thể đối mặt trực diện với gia tộc quyền quý nhưng Lâm Hàn vẫn có khả năng chống đối một chút với bọn họ!

“Lâm Hàn, anh…”

Tiêu Nhã ngẩn người nhìn Lâm Hàn, cô ấy không ngờ rằng Lâm Hàn sẽ nói ra những lời như vậy, đây chẳng phải là càng chọc giận Tiêu Hoa Bân, thậm chí là chọc giận tất cả cao thủ nhà họ Tiêu hay sao?

Bỗng Tiêu Nhã cảm thấy rất bất lực. Nếu Tiêu Hoa Bân cùng với những cao thủ của nhà họ Tiêu ra tay với Lâm Hàn, Tiêu Nhã cũng chẳng thể nào mà ngăn cản nổi, chẳng thể bảo vệ được Lâm Hàn nữa.

Không ngoài dự đoán, Tiêu Hoa Bân và đám cao thủ nhà họ Tiêu vốn đang kìm nén sự tức giận trước sự liên minh tấn công của hai nhà họ Chu và nhà họ Khương, giờ nghe thấy lời này của Lâm Hàn, người nào người nấy nộ khí xung thiên, tức đến mức thở hồng hộc.

“Được, cậu không rời đi đúng không? Còn gánh chịu hậu quả khi ra tay nữa? Cậu có thể làm gì được bọn tôi? Đúng là tuổi trẻ ngông cuồng! Hôm nay, tôi sẽ cho cậu biết được thế nào là hậu quả khi chọc đến gia tộc quyền quý!”, Tiêu Hoa Bân nghiến răng nghiến lợi nói.

“Chú hai, đừng mà, cháu xin chú đấy…”, Tiêu Nhã cố gắng van xin,

Vậy nhưng dường như Tiêu Hoa Bân chẳng để tâm tới, lạnh lùng nói: “Cao thủ nhà họ Tiêu nghe lệnh!”

“Có!”, cao thủ nhà họ Tiêu đứng xung quanh đồng loạt lên tiếng.

“Mau tóm thằng ranh xấc xược này lại cho tôi, để nó biết thế nào là sức mạnh của danh gia vọng tộc!”, Tiêu Hoa Bân hét lên.

Đột nhiên, toàn bộ cao thủ nhà họ Tiêu xông lên phía trước.

Tiêu Nhã muốn ngăn bọn họ lại nhưng không thể, võ công của cô ấy chẳng đánh lại được bất kỳ một cao thủ nào của nhà họ Tiêu. Hơn nữa giờ đây, những tay cao thủ này chẳng thèm nghe lời của cô ấy.

Lâm Hàn không hề căng thẳng, nói với Ngô Xuyên và Tiểu Tây: “Không cần đánh đấm nhiều, cứ đá ra ngoài là được”.

“Rõ!”, Ngô Xuyên với Tiểu Tây mỉm cười đáp lại, bên ngoài bọn họ có gần 100 cao thủ, cần phải sợ đám cao thủ nhà họ Tiêu này sao?

Dứt lời, Lâm Hàn quay người rời đi, tốc độ không quá nhanh, có vẻ chỉ là bước đi như bình thường thôi, căn bản anh chẳng đế đám cao thủ nhà họ Tiêu vào trong mắt.

Thấy vậy, đám cao thủ nhà họ Tiêu bỗng đùng đùng nổi giận, vội xông lên.

Vậy nhưng có Ngô Xuyên và Tiểu Tây bảo vệ phía sau, đám người kia đâu thể động tới được Lâm Hàn.

“Muốn ra tay với cậu Lâm thì phải bước qua xác bọn tôi đã”, Ngô Xuyên gắt lên, sau đó đập tên cao thủ xông tới sớm nhất.

Chẳng mấy chốc, tên cao thủ nhà họ Tiêu đã bị Ngô Xuyên đá bay.

Còn Tiểu Tây ở một bên càng khoa trương hơn, trong nháy mắt, anh ta đá bay ba tên cao thủ nhà họ Tiêu.

Đám cao thủ nhà họ Tiêu ngơ ngác, không ngờ rằng hai người thân cận của Lâm Hàn lại lợi hại đến vậy.

“Sợ cái gì, mấy người cùng xông lên thì bọn họ có lợi hại đến đâu cũng chẳng chống cự nổi”, Tiêu Hoa Bân tức giận nói.

Mấy tay cao thủ nhà họ Tiêu hiểu ra, cùng nhau lao về phía Ngô Xuyên và Tiểu Tây.

Cả đám cao thủ nhà họ Tiêu cùng xông lên như này, Ngô Xuyên và Tiểu Tây đúng là không thể đánh lại.

Nhưng vốn Ngô Xuyên và Tiểu Tây không cần hạ gục bọn họ, chỉ cần chặn bọn họ ở phía sau một lát, vừa đánh vừa lui là được, vậy nên rất dễ ứng phó.

Ngô Xuyên và Tiểu Tây lần lượt đá lui vài ba tên, sau đó vội lùi đi. Mấy tên cao thủ nhà họ Tiêu đến sau bị đám người ngã lăn dưới đất cản lại một lúc.

Tuy chỉ ngăn chân bọn họ trong chốc lát nhưng cũng đã mất đi cơ hội, khiến cả đám càng trở nên khó khăn khi đuổi theo Ngô Xuyên và Tiểu Tây.

Mấy tay cao thủ nhà họ Tiêu ở những nơi khác cũng đến kịp lúc nhưng bọn họ cũng chẳng phải đối thủ của Ngô Xuyên và Tiểu Tây.

Chẳng mấy chốc, trên đất lại có thêm mấy tay cao thủ nhà họ Tiêu nằm lăn lê bò toài.

“Hừ, đánh đấm giỏi thì đã sao? Mấy người thực sự cho rằng nhà họ Tiêu này ai muốn tới là tới, ai muốn đi là đi hả?”, Tiêu Hoa Bân đanh mặt lại, lớn tiếng ra lệnh: “Mau đuổi theo bọn họ, không được tha cho đứa nào cả!”

“Rõ!”

Cao thủ nhà họ Tiêu lần lượt rời khỏi phòng khách, đuổi đánh đám người Lâm Hàn.

Thấy vậy, Tiêu Nhã có phần sốt ruột, lo rằng Lâm Hàn sẽ xảy ra chuyện, vội vã nói với Tiêu Hoa Bân: “Chú hai, chú có ý gì? Bọn họ là bạn của cháu, chú có nhất thiết phải làm khó họ vậy không?”

Tiêu Hoa Bân chẳng buồn để tâm. Nhà họ Tiêu đã chẳng còn gì rồi, bây giờ làm việc còn phải để ý đến nguyên tắc với thể diện sao? Tiêu Hoa Bân không thèm trả lời Tiêu Nhã, cứ thế rời khỏi phòng khách, đi ra ngoài.

Thấy thế, sắc mặt Tiêu Nhã trở nên khó coi. Chuyện này vốn chẳng liên quan gì tới Lâm Hàn, vì sao lại cứ nhằm vào anh vậy chứ? Tiêu Nhã bất lực chạy theo ra ngoài.

Vậy nhưng khi vừa bước chân ra khỏi nhà chính của nhà họ Tiêu, Tiêu Nhã nhìn thấy một cảnh tượng khiến cô ấy phải ngỡ ngàng.

Trên quảng trường, Lâm Hàn cùng hai người thân cận lừng lững đứng ở đó, đằng sau anh còn có thêm gần 100 người nữa, dường như đều là Lâm Hàn dẫn tới.

Còn Tiêu Hoa Bân và đám cao thủ nhà họ Tiêu đang đứng đối diện với Lâm Hàn, hai bên có vẻ đối đầu rất gay gắt.

Tiêu Nhã có phần kinh ngạc, sao Lâm Hàn lại dẫn theo nhiều người vậy? Anh có ý gì, hơn nữa đào đâu ra lắm thuộc hạ thế?

Lúc này, Tiêu Hoa Bân nhìn thấy Lâm Hàn dẫn theo nhiều người tới vậy cũng có chút ngạc nhiên, nhưng ông ta chẳng để tâm.

Tuy nhà họ Tiêu chỉ có hai mươi người nhưng bọn họ chẳng phải kẻ bình thường, ai nấy đều là cao thủ nhà họ Tiêu.

Kể cả đối phương có gần 100 người thì đã sao?

“Không phải cậu cho rằng cứ dẫn theo nhiều người là nhà họ Tiêu chúng tôi sẽ sợ chứ? Đám người này của tôi ai nấy đều là cao thủ đấy!”, Tiêu Hoa Bân lạnh giọng nói.

Nghe vậy, Lâm Hàn cũng mỉm cười. Anh biết rõ, cao thủ được danh gia vọng tộc như nhà họ Tiêu bồi dưỡng chắc chắc không hề yếu.

Có điều sau khi trải qua cuộc chiến với liên minh hai nhà họ Chu và nhà họ Khương, số người còn lại không được nhiều nữa.

Huồng hồ, người bên phía Lâm Hàn chẳng hề kém cỏi, thậm chí ai nấy cũng trên cơ đám cao thủ nhà họ Tiêu.

Cộng thêm lợi thế về số lượng thì sao có thể sợ bọn họ được.
 
Chương 575: Khách tới là chủ


“Ông chắc là thuộc hạ của mình có thể đánh lại người của tôi sao?”

Lâm Hàn nhìn Tiêu Hoa Bân đứng đối diện mình, cười nói.

Nghe vậy, Tiêu Hoa Bân và đám cao thủ nhà họ Tiêu đều ngỡ ngàng. Vừa rồi bọn họ đã giao lưu chiêu thức với hai người thân cận của Lâm Hàn. Tuy chỉ đi vài đường cơ bản nhưng thực lực đã thể hiện rõ, hai người thân cận kia của Lâm Hàn rất lợi hại, bỏ xa bọn họ.

Tiêu Hoa Bân có chút nghi ngờ. Chẳng lẽ ngần đấy người mà ai ai cũng lợi hại vậy sao? Sao có thể chứ, Lâm Hàn đào đâu ra ngần ấy cao thủ?

Trình độ của đám cao thủ này đã đạt đến sức mạnh của một danh gia vọng tộc rồi.

Tiêu Hoa Bân lắc lắc đầu, cảm thấy chuyện này là không thể nào, chắc chắn Lâm Hàn hù doạ ông ta thôi.

“Đừng hòng lừa tôi! Cao thủ nhà họ Tiêu không việc gì phải sợ, đối phương chỉ có hai tên trên cơ chúng ta thôi, mau xông lên cho tôi!”, Tiêu Hoa Bân lên tiếng ngay, không cho Lâm Hàn có cơ hội làm loạn lòng quân bên mình.

Nghe vậy, đám cao thủ nhà họ Tiêu giật mình, bọn họ đươc nhà họ Tiêu bồi dưỡng thành cao thủ ngay từ khi còn nhỏ, đối phương làm sao có thể có được nhiều cao thủ thế chứ? Chẳng qua chỉ là một đám láo nháo mà thôi.

Tiêu Nhã định ngăn lại nhưng không kịp, cao thủ nhà họ Tiêu đã xông lên phía trước rồi.

Phía Lâm Hàn, chẳng cần anh lên tiếng, người của Tôn Hàn Các, cao thủ của nhà họ Vương cùng với đám người Uông Nghĩa đồng loạt lao lên.

Số lượng người hai bên cách biệt rất lớn, đột nhiên lao vào nhau.

Vậy nhưng vừa bắt đầu trận chiến, Tiêu Hoa Bân cảm thấy có gì đó sai sai.

Ông ta liếc mặt nhìn qua thì phải hiện, không một cao thủ nào của nhà họ Tiêu chiếm được ưu thế, cùng lắm là cố gắng cầm cự ở thế hoà.

Vậy nhưng đa số cao thủ nhà họ Tiêu không thể đấu tay đôi được, cộng thêm đối phương đông người.

Chẳng mấy chốc, đám tinh anh của nhà họ Tiêu đều bị người của Lâm Hàn khống chế, ấn ngã xuống đất.

“À thì, Tiêu Hoa Bân nhỉ? Bây giờ ông có gì muốn nói nữa không?”, Lâm Hàn cười nói.

Nghe vậy, Tiêu Hoa Bân không nói gì. Ông ta chẳng ngờ rằng đối phương lại mạnh đến vậy, gần 100 người mà ai cũng là cao thủ, Lâm Hàn lại có nhiều người lợi hại đến thế sao!?

Nếu như mọi ngày, toàn bộ cao thủ của nhà họ Tiêu đều ở đây, Tiêu Hoa Bân đã chẳng phải sợ hãi đến vậy, ít nhất cũng có thể cầm cự ở thế hoà với Lâm Hàn, thậm chí còn có khả năng lớn thế lực của nhà họ Tiêu sẽ chiếm ưu thế hơn.

Vậy nhưng hiện giờ đang trong thời kỳ bất ổn, đội cao thủ của nhà họ Tiêu đã bị tổn thất rất nặng nề sau trận chiến với liên minh hai gia tộc quyền quý nhà họ Khương và nhà họ Chu. Bây giờ còn có vài cao thủ đang ở ngoài để giải quyết chuyện, Tiêu Hoa Bân không có đủ người để đối đầu với Lâm Hàn.

Đột nhiên, Tiêu Hoa Bân cảm thấy hụt hẫng. Đường đường là nhà họ Tiêu quyền quý, bây giờ chẳng thể đối phó được với một thằng nhóc vô danh từ trên trời rơi xuống.

“Hiện giờ, quả thật nha họ Tiêu chúng tôi không thể đấu lại được với cậu, cậu muốn làm gì thì tuỳ”, Tiêu Hoa Bân bất lực nói. Trong lòng ông ta cảm thấy thà chết trong trận chiến với liên minh hai nhà Chu, Khương, còn hơn chết trong tay tên nhóc vô danh Lâm Hàn này.

Lâm Hàn vốn không muốn tới để đánh nhau với nhà họ Tiêu, mà anh tới là để hợp tác với nhà họ Tiêu, đối phó với liên minh hai nhà Chu, Khương, từ đó đòi lại được khoản tiền 100 tỷ từ nhà họ Khương, hoàn thành vụ cá cược với Dương Tiêu.

Có điều, Lâm Hàn chẳng có chút cảm tình nào với tên Tiêu Hoa Bân này.

Lâm Hàn im lặng nhìn Tiêu Hoa Bân, sau đó anh quay qua nói với đám người Ngô Xuyên, Tiểu Tây: “Ngô Xuyên, Tiểu Tây, Vương Tam, cả Uông Nghĩa nữa, mọi người theo tôi vào trong bàn bạc kế hoạch, những người khác thì ở yên ngoài này đợi lệnh”.

“Rõ!”, những người còn lại đáp.

Ngô Xuyên, Tiểu Tây, Vương Tam và Uông Nghĩa đi theo Lâm Hàn vào trong nhà chính của nhà họ Tiêu.

Tiêu Hoa Bân ngẩn người, Lâm Hàn chẳng nói muốn xử ông ta như nào. Rốt cuộc anh muốn gì?

Đám cao thủ nhà họ Tiêu cũng nghi ngờ, có điều cả bọn vẫn bị người của Lâm Hàn ấn chặt dưới đất, chẳng thể làm được gì.

Nhìn thấy Lâm Hàn bước vào nhà chính, Tiêu Hoa Bân và Tiêu Nhã cũng vội vã đi theo dù trong đầu không hiểu chuyện gì.

Sắc mặt Tiêu Nhã có phần kỳ lạ, cô ấy không hiểu Lâm Hàn muốn gì, trong lòng lại càng lo lắng hơn.

Vốn dĩ Tiêu Nhã rất có cảm tình với Lâm Hàn, nhưng nếu anh có ý đồ gì đó với nhà họ Tiêu, cô ấy chắc chắn sẽ không để chuyện đó xảy ra. Vậy nhưng đến khi ấy, Tiêu Nhã lại không biết nên làm thế nào mới đúng.

Trong phòng khách nhà chính nhà họ Tiêu, Lâm Hàn ngồi ở ngay chiếc ghế ở vị trí trung tâm, còn Ngô Xuyên, Tiểu Tây, Vương Tam và Uông Nghĩa ngồi ở bên cạnh anh.

Vừa bước vào phòng khách, Tiêu Hoa Bân và Tiêu Nhã trông thấy vị trí mà Lâm Hàn ngồi, sắc mặt của Tiêu Hoa Bân bỗng xám ngoét. Chỗ mà Lâm Hàn ngồi là chủ toạ, bình thường nhà họ Tiêu tập hợp ở đây để bàn chuyện, chỉ có chủ gia tộc mới được ngồi ở đó.

Tình hình trước mắt, khi mà chủ gia tộc nhà họ Tiêu cũng chính là bố của Tiêu Nhã không có ở đây, thường ngày đều do Tiêu Hoa Bân làm chủ mọi việc, nhưng khi có việc cần phải họp bàn, ông ta cũng không ngồi lên vị trí chủ toạ mà chỉ ngồi ở ghế rìa, cả Tiêu Nhã cũng thế.

Tiêu Nhã trông thấy Lâm Hàn ngồi ở vị trí chủ toạ, sắc mặt của cô ấy cũng trở nên khó coi, trong lòng càng lo lắng hơn, cô ấy đang do dự, không biết nếu như Lâm Hàn muốn đối phó với nhà họ Tiêu thật thì mình nên lựa chọn như nào cho đúng.

Để cô ấy đối đầu với Lâm Hàn sao? Cô ấy không muốn. Bảo Tiêu Nhã hai tay dâng nhà họ Tiêu cho anh, cô ấy cũng không chịu. Tiến thoái lưỡng nan.

Lâm Hàn thấy sắc mặt kỳ lạ của Tiêu Nhã thì lập tức hiểu ra nỗi lo lắng của cô ấy, nói thẳng: “Tôi đến nhà họ Tiêu lần này chỉ là muốn hợp tác bàn bạc kế sách để đối phó với liên minh hai gia tộc quyền quý Khương, Chu mà thôi, không phải tới để đối phó với nhà họ Tiêu”.

Nghe vậy, Tiêu Nhã và Tiêu Hoa Bân đứng hình. Trước đây, bọn họ không hề để tâm đến lời nói này của Lâm Hàn, vậy nên cũng chẳng nghĩ theo chiều hướng ấy.

Vậy nhưng ngay từ đầu vì bọn họ nghĩ rằng Lâm Hàn không hiểu được sự nguy khốn của nhà họ Tiêu lúc này, cũng không thể có thực lực để làm chuyện ấy.

Có điều, giờ nghĩ lại, Lâm Hàn có nhiều cao thủ trong tay như vậy, rõ ràng anh không phải kẻ gì cũng không biết.

Tiêu Nhã và Tiêu Hoa Bân không khỏi nghĩ thầm trong bụng, lẽ nào Lâm Hàn biết rõ tình hình trước mắt của nhà họ Tiêu, anh thực sự có sức mạnh giúp đỡ nhà họ Tiêu?

“Lâm Hàn, chuyện này là thật sao? Anh thực sự có cách giúp nhà họ Tiêu?”, Tiêu Nhã không kìm nén được, vội hỏi.

Tiêu Hoa Bân cũng nhìn chăm chăm Lâm Hàn. Đám thuộc hạ của Lâm Hàn đều là cao thủ cả, nếu anh đồng ý giúp nhà họ Tiêu đối phó với liên minh hai gia tộc quyền quý Chu, Khương thì đúng là có chút hi vọng.

Đối mặt với câu hỏi của Tiêu Nhã, Lâm Hàn thẳng thắn gật đầu, nói: “Không dám chắc 100% nhưng có khả năng cao tôi giúp nhà họ Tiêu đối phó được với liên minh hai gia tộc quyền quý Khương, Chu, hoá giải được nguy cơ trước mắt. Có điều, với tình hình hiện giờ, tôi không thể giúp không mấy người, chắc chắn phải có chút thù lào, chứ chẳng lẽ bắt thuộc hạ của tôi giúp mấy người không công?”

Nghe vậy, Tiêu Hoa Bân bỗng cười lạnh, nói: “Tôi nói mà, sao cậu lại có lòng tốt vậy được chứ? Thì ra là thừa nước đục thả câu. Thuộc hạ của cậu có nhiều cao thủ thì được cái nước gì?

Chiều nay, tổ thanh tra của thành phố Thiên Kinh đến rồi, vốn chẳng còn thời gian nữa, cậu không thể giúp được gì, cũng đừng có mơ mà nhân cơ hội này bắt chẹt nhà họ Tiêu”.
 
Chương 576: Tiêu Hoa Bân thỏa hiệp


Lâm Hàn lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Hoa Bân.

“Ông cho rằng tôi không biết kế hoạch liên minh hai gia tộc quyền quý Chu, Khương? Người ở tổ thanh tra thành phố Thiên Kinh tới, khiến nhà họ Tiêu mấy người phải gánh vác khoản bồi thường cực lớn, tiếp sau mấy người vào tù, đến lúc đó, kế hoạch liên minh hai gia tộc quyền quý Chu, Khương mới chính thức phát động”, Lâm Hàn thản nhiên nói.

Tiêu Hoa Bân với Tiêu Nhã đều sững sờ, tối hôm qua bọn họ mới làm rõ được kế hoạch liên minh thực sự giữa hai gia tộc nhà họ Chu và họ Khương, lúc này đa số người nhà họ Tiêu còn chưa biết, sao một người ngoài như Lâm Hàn lại có thể nắm rõ ràng như vậy? Chẳng lẽ Lâm Hàn thực sự hiểu được tình trạng hiện nay của nhà họ Tiêu, thực sự có cách đối phó với liên minh hai gia tộc Chu, Khương?

Lâm Hàn lại nói tiếp: “Người ở tổ thanh tra thành phố Thiên Kinh nghi ngờ có dính líu tới việc cấu kết với hai nhà Chu, Khương, lợi dụng chức quyền, âm mưu đem sản nghiệp khai thác mỏ nhà họ Tiêu về dưới trướng danh nghĩa của bọn họ. Tôi đã báo cho người ở tổ thanh tra Hoa Hạ đi tra rõ rồi. Buổi chiều người của tổ thanh tra thành phố Thiên Kinh sẽ không đến, ngày mai người của tổ thanh tra Hoa Hạ sẽ đến, mấy người đã có thêm thời gian một ngày”.

“Thế mà cậu lại có thể liên hệ được với người của tổ thanh tra Hoa Hạ? Vậy...”

Tiêu Hoa Bân nghe xong kinh hãi, dường như không dám tin, nhìn Lâm Hàn, bỗng nhiên có cảm giác tai vạ sắp đến.

Mà Tiêu Nhã lúc này cũng đã hiểu ra, nói: “Có thêm thời gian một ngày, anh lại mang theo nhiều cao thủ đến như vậy, hoàn toàn có thể kịp xử lý cục diện, đợi người của tổ thanh tra Hoa Hạ đến nơi, tự nhiên cũng có thể điều tra rõ ràng là do liên minh hai gia tộc Chu, Khương gây ra. Nhiều lắm chúng ta cũng chỉ cần lấy danh “chủ nghĩa nhân đạo”, cho bồi thường một ít, căn bản không cần phải ngồi tù. Nhà họ Tiêu của chúng ta cũng có thể vượt qua được lần này”.

“Mà nhà họ Chu với nhà họ Khương liên minh với nhau, lần này tiêu hao quá nhiều, đến lúc đó lại thêm vụ điều tra của tổ thanh tra Hoa Hạ nữa, ắt hẳn sẽ tổn thất rất lớn”, Tiêu Nhã bổ sung thêm.

Tiêu Hoa Bân nghe vậy, cũng tức khắc ngộ ra, nếu nói như thế, Lâm Hàn thực sự có thể giúp nhà họ Tiêu đối phó với liên minh hai gia tộc Chu, Khương.

“Không sai, quả thật là tôi có thể giúp nhà họ Tiêu mấy người, nhưng đến lượt nhà họ Tiêu mấy người thì sao? Người nhà họ Tiêu đối phó với tôi như vậy, tôi vẫn còn phải suy nghĩ thêm xem có nên ra tay hay không”, Lâm Hàn thản nhiên nói.

Tiêu Hoa Bân và Tiêu Nhã đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu được chỉ cần có thể nhờ được Lâm Hàn giúp đỡ là có thể khiến nhà họ Tiêu vượt qua được mối nguy lần này, có thể để nhà họ Tiêu tiếp tục tồn tại, không trực tiếp bị tiêu diệt dưới sự tấn công của liên minh hai gia tộc Chu, Khương.

Làm rõ được thế cục, Tiêu Hoa Bân vội vàng bước lên phía trước, khẩn khoản nói: “Lâm Hàn, lúc trước là mắt tôi mù nên mới ra tay với cậu. Tôi cầu xin cậu, làm ơn giúp đỡ nhà họ Tiêu được không?”

Tiêu Hoa Bân nói xong nhưng Lâm Hàn lại làm như mình chưa nghe thấy gì, không hề phản ứng lại.

Tiêu Hoa Bân thấy vậy, vội vã tự vả mình mấy cái, vừa tát vừa nói: “Lâm Hàn, tôi xin lỗi cậu, xin cậu đừng chấp nhặt với tôi, làm ơn giúp đỡ nhà họ Tiêu!”

Mối nguy lần này của nhà họ Tiêu lớn như vậy vốn là do Tiêu Hoa Bân sơ suất gây nên. Trước đây Tiêu Nhã cũng đã từng nhắc nhở, nếu như Tiêu Hoa Bân lúc ấy nghe lời Tiêu Nhã, căn bản sẽ không xuất hiện cục diện như hiện tại.

Vậy nên trong lòng Tiêu Hoa Bân vẫn luôn rất áy náy, nếu như lần này nhà họ Tiêu bị xoá sổ, ông ta sẽ là tội đồ của nhà họ Tiêu, không cách nào dám đối diện với liệt tổ liệt tông.

Hiện tại cuối cùng cũng tìm ra được cơ hội giúp nhà họ Tiêu vượt qua mối nguy này, không phải tiêu vong, Tiêu Hoa Bân ngay lập tức hoàn toàn buông bỏ sĩ diện.

“Lâm Hàn, lúc trước là tôi sai, cậu muốn thế nào cũng được, bảo tôi chết cũng được, nhưng xin cậu, kể cả, kể cả là vì nể mặt Tiêu Nhã, xin cậu hãy giúp nhà họ Tiêu được không?”, Thấy Lâm Hàn vẫn không có phản ứng gì, Tiêu Hoa Bân lại tiếp tục nói.

Lâm Hàn day day lỗ tai, nhìn Ngô Xuyên ở bên cạnh nói: “Ồn quá, tôi muốn yên tĩnh chút”.

Ngô Xuyên ngay lập tức hiểu ý, đứng dậy trực tiếp đi đến trước mặt Tiêu Hoa Bân, một tay nhấc cả người Tiêu Hoa Bân lên.

Tuy rằng sức của Tiêu Hoa Bân không yếu, đáng lý là trên cơ Ngô Xuyên, nhưng lúc này căn bản không dám phản kháng. Tiêu Hoa Bân không hề để ý tính mạng của mình, hiện tại chỉ bận tâm đến sự tồn vong của nhà họ Tiêu, bận tâm xem nhà họ Tiêu có thể vượt qua được mối nguy lần này hay không. Ông ta thật sự không muốn trở thành tội nhân của nhà họ Tiêu.

Ngô Xuyên nhấc Tiêu Hoa Bân ra khỏi nhà chính, ném ra ngoài sân, lạnh lùng bảo: “Ở đây đợi đi. Đừng bước vào làm phiền cậu Lâm”.

Nói xong, Ngô Xuyên liền ngoảnh mặt đi, về lại phòng khách nhà chính nhà họ Tiêu.

Cao thủ nhà họ Tiêu tận mắt chứng kiến Tiêu Hoa Bân cứ vậy bị nhấc ra ngoài, nhất thời kích động không thôi.


“Ông hai, mấy người này thực sự quá quá đáng, sao có thể đối xử với ông như vậy?”

“Không phải vì thực lực mạnh người còn đông sao? Chúng ta liều cái mạng này cũng nhất định bảo vệ nhà họ Tiêu, không thể để đám người này ngang ngược như vậy!”

“Thật sự quá đáng, lại dám đối xử với ông hai như vậy!”

Những cao thủ này của nhà họ Tiêu gần như đều do một tay Tiêu Hoa Bân bồi dưỡng nên cực kỳ tôn trọng Tiêu Hoa Bân, lúc này thấy Tiêu Hoa Bận bị đối xử như vậy, người nào cũng vô cùng căm giận, nhao nhao nhịn đau, muốn giãy giụa, phản kháng lại.

Song những cao thủ mà Lâm Hàn mang đến cũng không phải để trưng, không dùng đến bao nhiêu bản lĩnh đã đánh mấy tên cao thủ nhà họ Tiêu một trận nữa, đè chặt dưới đất.

“Ngoan ngoãn một chút cho tôi. Bằng không sẽ đánh mấy người thành tàn phế hết!”, một người của Tôn Hàn Các lạnh giọng nói.

Tiêu Hoa Bân thấy vậy cũng vội vàng nói với mấy cao thủ nhà họ Tiêu: “Hết thằng này đến thằng kia muốn làm gì? Đều ngoan ngoãn chút cho tôi, bọn họ muốn làm gì thì làm đó”.

Mấy tên cao thủ nhà họ Tiêu vẫn muốn chống cự, nghe thấy Tiêu Hoa Bân nói vậy liền dừng lại, có chút không dám tin.

Trong lòng bọn họ, từ trước đến giờ Tiêu Hoa Bân luôn là hình tượng cực kỳ uy nghiêm, sao lúc này lại có thể cam tâm cúi đầu trước đối thủ lớn mạnh? Trong thoáng chốc, những cao thủ nhà họ Tiêu này cảm giác như tín ngưỡng của bản thân đổ sụp.

Mà Tiêu Hoa Bân lại nhìn về hướng phòng khách của nhà chính, trong lòng thầm cầu khẩn Lâm Hàn đồng ý ra tay giúp đỡ.

“Có lẽ sẽ giúp, quan hệ của cậu ta với Tiêu Nhã không tệ, nhất định sẽ nể mặt Tiêu Nhã giúp đỡ, nếu không muốn giúp, chắc chắn cũng đá Tiêu Nhã ra rồi, nhất định có cơ hội, nhà họ Tiêu nhất định có thể vượt qua mối nguy này”, Tiêu Hoa Bân thầm nói, tâm trạng gần như sắp phát điên.

Cùng lúc đó, trong phòng khách nhà chính nhà họ Tiêu.

Tiêu Nhã nhìn sắc mặt Lâm Hàn có hơi kỳ lạ, cô ở trong thương trường đã lâu, tự nhiên có thể nhìn ra được Lâm Hàn đương nhiên muốn giúp nhà họ Tiêu, chỉ là muốn bàn một vài điều kiện.

“Anh rốt cuộc muốn điều kiện gì?”

Tiêu Nhã nói, vẻ mặt có chút phức tạp. Cô thực sự không muốn trở mặt với Lâm Hàn, nhưng cô cũng không thể không suy nghĩ cho nhà họ Tiêu, dù sao cô cũng là người thừa kế chức chủ nhân nhà họ Tiêu, là chủ nhân tương lai của nhà họ Tiêu, cần phải chịu trách nhiệm với toàn bộ nhà họ Tiêu.

Lâm Hàn nhìn Tiêu Nhã, sắc mặt dần trở lại bình thường. Bộ dáng vừa nãy thực ra cũng chỉ là muốn giúp Tiêu Nhã giành lại quyền phát ngôn ở nhà họ Tiêu mà thôi, bởi vì Lâm Hàn hiểu rõ, thân là người thừa kế nhưng ở gia tộc lại không có tiếng nói là cảm giác bất lực đến thế nào.
 
Chương 577: Bắt đầu bàn bạc


“Tôi có một điều kiện, thù lao 100 tỷ”, Lâm Hàn nhìn Tiêu Nhã, bình thản nói.

Nghe vậy, Tiêu Nhã ngớ ra.

100 tỷ có nhiều không? Rất nhiều, nhưng đối với nhà họ Tiêu mà nói vẫn ổn, so với nguy cơ trước mặt của nhà họ Tiêu thì chẳng đáng là gì.

Tiêu Nhã nhìn Lâm Hàn có chút nghi hoặc. 100 tỷ tiền thù lao đề Lâm Hàn giúp nhà họ Tiêu đối phó với liên minh hai gia tộc Khương, Chu thì đúng là quá ít. Cho dù Lâm Hàn có đề ra nhiều điều kiện hơn nữa, chỉ cần Tiêu Nhã có khả năng làm thì nhất định sẽ đồng ý. Dù sao, nếu lần này Lâm Hàn không ra tay giúp đỡ thì chắc chắn nhà họ Tiêu sẽ bị xoá sổ.

Nhưng Lâm Hàn không nói gì, chỉ có mỗi điều kiện tiền thù lao là 100 tỷ thôi.

Tiêu Nhã vốn là một thiên tài kinh doanh, vô cùng thông minh nên suy nghĩ rất nhanh.

Ngay từ khi đến nhà họ Tiêu, còn dẫn theo nhiều cao thủ như vậy là vì Lâm Hàn muốn giúp nhà họ Tiêu đối phó với liên minh hai gia tộc Khương, Chu để vượt qua nguy cơ lần này.

Anh dẫn theo nhiều cao thủ tới đây như vậy không phải đến để đánh nhau với Tiêu Hoa Bân và cao thủ nhà họ Tiêu mà là muốn sau khi bàn bạc xong, anh sẽ lập tức hành động. Cho dù hiện giờ đã có thêm thời gian một ngày nhưng đang trong tình cảnh khó khăn, anh buộc phải tranh thủ thời gian.

Cũng có nghĩa, ý định ngay từ ban đầu của Lâm Hàn là giúp đỡ cô ấy, giúp đỡ nhà họ Tiêu.

Nhưng vì một loạt chuyện phát sinh sau đó, Lâm Hàn mới đưa ra điều kiện.

Chẳng mấy chốc, Tiêu Nhã đã nghĩ thông, Lâm Hàn dường như đang dùng cách này để giúp mình. Nếu như anh trực tiếp giúp nhà họ Tiêu đối phó với liên minh hai gia tộc Khương, Chu thì sau khi giải quyết được nguy cơ lần này, có thể Tiêu Nhã vẫn sẽ rơi vào tình cảnh không có tiếng nói khi ở trong nhà họ Tiêu.

Sau khi trải qua những chuyện vừa rồi, đợi sau khi giải quyết được vấn đề liên minh hai gia tộc Khương, Chu, mọi người trong nhà họ Tiêu đều sẽ tín nhiệm Tiêu Nhã, có khi đến cả bản thân Tiêu Hoa Bân cũng phải nhận thức được lỗi sai của mình, sau này không dám can thiệp vào chuyện của Tiêu Nhã nữa, để yên cho cô ấy chính thức trở thành người thừa kế nhà họ Tiêu, làm chủ của nhà họ Tiêu.

Đột nhiên, Tiêu Nhã cảm thấy rất cảm động trong lòng, không biết nên cảm ơn Lâm Hàn thế nào.

Lâm Hàn thấy Tiêu Nhã không lên tiếng, đoán được người thông minh như cô ấy đã biết mục đích những chuyện mình làm, nói đùa: “Sao thế, Tiêu Nhã, nãy giờ cô không lên tiếng, không tỏ thái độ gì, muốn từ chối điều kiện của tôi hả?”

Tiêu Nhã bừng tỉnh, cười nói với Lâm Hàn: “Sao lại không đồng ý chứ! Bây giờ tôi lập tức bảo người chuyển 100 tỷ cho anh, sau đó chúng ta nhanh chóng bàn bạc cách đối phó cụ thể với liên minh hai gia tộc Khương, Chu”.

Tiêu Nhã hiểu, chuyện quan trọng bây giờ là đối phó với liên minh hai gia tộc Khương, Chu, dù sao thời gian cấp bách, đợi sau khi đối phó xong liên minh hai gia tộc Khương, Chu, giải quyết nguy cơ trước mắt của nhà họ Tiêu rồi Tiêu Nhã sẽ cẩn thận cảm ơn Lâm Hàn.

Tiêu Nhã nhanh chóng tìm bác Phúc, bảo bác ấy chuyển cho Lâm Hàn 100 tỷ.

100 tỷ không phải con số nhỏ, nhưng bác Phúc rất tin tưởng Tiêu Nhã, biết rõ Tiêu Nhã không thể làm bừa nên chẳng hỏi gì nhiều, lập tức cho người đi làm.

Vài phút sau, Lâm Hàn nhận được tin nhắn, anh cúi xuống nhìn, tài khoản của mình được chuyển 100 tỷ.

“Tôi nhận được tiền rồi. Cô mau ngồi xuống, chúng ta nhanh chóng bắt đầu bàn bạc kế hoạch”, Lâm Hàn chỉ vào chiếc ghế cạnh mình, nói.

Nghe vậy, tâm trạng của Tiêu Nhã bỗng tốt hơn nhiều. vội vã ngồi xuống, sau đó bắt đầu bàn bạc kế sách.

Lâm Hàn bắt đầu: “Trước khi bàn bạc, tôi thông báo cho cô biết một chuyện. Không rõ cô có biết, trước khi tôi tới nhà họ Tiêu, tôi đã cho người bí mật điều tra về quặng mỏ của nhà họ Tiêu, bất động sản của nhà họ Chu và nhà họ Khương nữa. Chúng tôi đã điều tra ra được vài thứ hay ho, giờ sẽ nói cho cô biết”.

Nghe thế, Tiêu Nhã có chút bất ngờ, chuyện này mới phát sinh chưa đến hai ngày, một người ngoài cuộc như Lâm Hàn lại tiến hành điều tra ba gia tộc trong lúc thần không biết quỷ không hay, khả năng làm việc và năng lực của anh thật khiến người khác khâm phục.


Mặc dù Tiêu Nhã rất tò mò, không biết Lâm Hàn làm như nào nhưng cô ấy biết, tình hình lúc này không nên nói mấy chuyện đó, vội vàng hỏi: “Anh điều tra được gì?”

Lâm Hàn nhìn sang Ngô Xuyên và Tiểu Tây.

Ngô Xuyên với Tiểu Tây hội ý với nhau rồi lần lượt lên báo cáo.

Đầu tiên là Ngô Xuyên nói: “Tôi phụ trách điều tra về nhà họ Khương, chủ yếu phát hiện cách bố trí của tất cả nhân viên trong kế hoạch hành động lần này của nhà họ Khương”.

“Bố trí của tất cả nhân viên trong lần hành động lần này?”, Tiêu Nhã có phần kinh ngạc, có được danh sách này, đám cao thủ nhà họ Khương ăn hành rồi, hơn nữa khi bên bên mình hành động để đối phó với liên minh hai gia tộc Khương, Chu sẽ rất thuận tiện.

Có điều, Tiêu Nhã nhìn Ngô Xuyên bằng ánh mắt khó hiểu, do dự một lúc mới nói: “À, cho tôi hỏi chút, danh sách này rất quan trọng, nhà họ Khương không thể nào ngó lơ nó được, sao anh có thể lấy được nó vậy? Chắc chắn đó là thật sao? Không phải là danh sách giả chứ?”

Lâm Hàn ngồi một bên mỉm cười, giải thích: “Yên tâm đi, tôi đã cử người đi kiểm tra danh sách này rồi, chắc chắn là thật. Còn chuyện Ngô Xuyên lấy được danh sách này kiểu gì thì tôi không giải thích kỹ cho cô nữa, cũng có phần nhờ may mắn. Có điều, hiện giờ nhà họ Khương vẫn chưa phát hiện ra phần danh sách này bị coppy, có nghĩa là chúng ta trong tối, nhà họ Khương ở ngoài sáng”.

Nghe thế, Tiêu Nhã gật nhẹ đầu, đương nhiên cô ấy có thể hiểu được ý của Lâm Hàn, xem ra, danh sách này chắc là thật rồi, hơn nữa nhà họ Khương vẫn chưa biết danh sách đã bị lộ.

Nếu vậy, bọn họ sẽ rất thuận lợi khi bắt đầu hành động để đối phó với liên minh hai gia tộc Khương, Chu Ngô Xuyên lui xuống, Tiểu Tây ở một bên đi lên, nói: “Tôi điều tra nhà họ Chu, những cái khác thì bỏ đi, chủ yếu phát hiện được nhà họ Chu và tổ thanh tra thành phố Thiên Kinh câu kết với nhau để đối phó nhà họ Tiêu, vậy nên mới có chuyện tổ thanh tra của thành phố Thiên Kinh hành động nhanh đến vậy.

Hơn nữa, sau khi tổ hanh tra thành phố Thiên Kinh tới tra rõ, nhà họ Tiêu các cô sẽ phải bồi thường một khoản tiền kếch xù.

Tất cả những nhân viên trong nhà họ Tiêu đều phải vào tù để điều tra sự việc. Mặc dù bọn họ chẳng thể làm gì được mọi người nhưng chúng có thể lợi dụng chức quyền để chuyển nhượng việc khai thác quặng của nhà họ Tiêu cho nhà họ Chu và nhà họ Khương. Đồng thời, khi đó liên minh hai gia tộc Chu, Khương sẽ nhân lúc người nhà họ Tiêu ở tù mà bắt đầu thực hiện kế hoạch thực sự, đến khi người nhà họ Tiêu ở trong tù điều tra xong và ra ngoài thì nhà họ Tiêu coi như chẳng còn gì.

Khi ấy mọi người cũng không có khả năng tự bảo vệ”.

Nghe hết, sắc mặt Tiêu Nhã có phần lo sợ, liên minh hai gia tộc đúng là ác đấy, hoàn toàn ép tất cả người nhà họ Tiêu vào chỗ chết mà.

Nếu không phải giờ có được sự giúp đỡ của Lâm Hàn, cho dù Tiêu Nhã có biết được toàn bộ kế hoạch của bọn họ thì cũng chịu chết, chẳng thần quỷ nào cứu nổi.

Lâm Hàn ra hiệu Tiểu Tây ngồi xuống rồi nói với Tiêu Nhã: “Cô yên tâm, tôi đã thông qua tổ thanh tra Hoa Hạ để giải quyết âm mưu của liên minh hai gia tộc Khương, Chu rồi, đồng thời, đợi nguy cơ này qua đi, nhà cô cũng có thể lợi dụng chuyện này để đối phó với nhà họ Chu”.
 
Chương 578: Hợp tác thành công


Tiêu Nhã nghe vậy bèn gật đầu đáp: "Không sai, đợi nhà họ Tiêu bật lại được liên minh hai nhà quý tộc họ Chu và họ Khương. Chỉ cần nhà tôi vượt qua cơn khủng hoảng này thì có thể nhân lần này mà đối phó luôn cả nhà họ Chu. Lâm Hàn, tôi thật sự không biết nói gì nữa, tôi..."

Tiêu Nhã có chút cảm động, nhất thời không biết nói cảm ơn Lâm Hàn thế nào mới phải, nhưng cô ấy lại bị anh ngắt lời.

"Được rồi, hiện tại không phải lúc để nói những lời này, chuyện cần làm là phải chống trả liên minh hai nhà họ Chu – Khương kia, giúp nhà họ Tiêu vượt qua khủng hoảng rồi nói sau đi", Lâm Hàn tiếp tục nói: "Tôi đã dẫn người đi điều tra hầm mỏ chính của nhà họ Tiêu và phát hiện ra được vài chuyện, bây giờ tôi muốn bàn với cô".

Tiêu Nhã gật đầu rồi nhìn Lâm Hàn.

Lâm Hàn nói tiếp: "Thứ nhất, nồng độ thuốc nổ trong thuốc nổ của các người đã vượt quá tiêu chuẩn, là vì hai nhà họ Chu - Khương đã cố ý bỏ vào. Bởi vì hành động về sau nên chúng ta sẽ không có thời gian dọn dẹp, nhà họ Tiêu các người phải tìm nguồn cung cấp thuốc nổ cho hầm mỏ đến làm chứng, chứng minh mớ thuốc nổ vượt quá tiêu chuẩn cho phép kia không phải của nhà các người, là của liên minh hai nhà họ Chu và họ Khương hãm hại".

Tiêu Nhã lắng nghe, ngược lại còn không biết trong hầm mỏ nhà mình có chuyện như thế, gật đầu đáp: "Yên tâm, nhà cung cấp thuốc nổ cho họ Tiêu chúng tôi vẫn còn ở đó, tôi sẽ cử người đến gặp bọn họ và mang chứng cứ tốt nhất về. Mặt này thì liên minh hai nhà Chu - Khương không vu oan được cho chúng tôi".

Lâm Hàn gật đầu, anh nói tiếp: "Chuyện thứ hai, cũng ở trong hầm mỏ nhà họ Tiêu các người, chúng tôi phát hiện ra rất nhiều thiết bị cơ khí không đạt tiêu chuẩn, cụ thể là không đủ tiêu chuẩn an toàn lao động, chắc cũng do liên minh hai nhà quý tộc kia làm ra, mà những chuyện cần làm còn quá nhiều, chúng ta cũng không kịp dọn sạch chúng, nhà họ Tiêu các người cũng phải tìm bên cung cấp thiết bị làm chứng, chứng minh những thiết bị không đạt chuẩn, tiềm tàng nguy cơ kia không phải của chính nhà họ Tiêu các người, tất cả điều do liên minh hai nhà quý tộc kia rắp tâm hãm hại".

Tiêu Nhã nghe vậy có hơi bất ngờ, thậm chí ngay cả thiết bị cơ khí mà liên minh hai nhà quý tộc nhà họ Chu - Khương cũng muốn vu cáo hãm hại bọn họ. Nên biết rằng, những thiết bị cơ khí dùng khai thác mỏ kia đều vô cùng khổng lồ, để vận chuyển những thiết bị đó thôi thì liên minh của nhà họ Chu và nhà họ Khương cũng sẽ hao tốn không ít chi phí và nhân lực. Hơn hết, để đạt được âm mưu hãm hại nhà họ Tiêu, liên minh hai nhà quý tộc nhà họ Chu - Khương thật sự muốn đẩy nhà họ Tiêu vào bước đường cùng.

"Yên tâm", Tiêu Nhã nói: "Những thiết bị cơ khí kia là do người trong nội bộ nhà họ Tiêu chúng tôi sản xuất, một lát nữa tôi sẽ cử người đến chi nhánh công ty đưa nhân viên kỹ thuật và sản xuất đến, cũng mang theo những vật chứng có lợi theo. Đám liên minh hai nhà quý tộc kia không làm được gì chúng tôi đâu".

Lâm Hàn gật đầu, nói tiếp: "Vậy thì chỉ còn một vấn đề cuối cùng, cũng là cái phiền phức nhất, và vì lẽ đó tôi mới đặc biệt tập hợp nhiều cao thủ đến như vậy".

Tiêu Nhã không ngờ hai cái vừa rồi chỉ là vấn đề nhỏ, còn có một vấn đề càng khó giải quyết hơn?

Lúc này, Lâm Hàn cũng nói tiếp: "Trong quá trình chúng tôi điều tra, vô tình bắt gặp được một người của nhà họ Chu, người nọ là một cao thủ, sau khi tra khảo thì biết được, nhiệm vụ của cậu ta là ẩn náu ở đó bảo đảm mớ thuốc nổ vượt quá quy định và những thiết bị cơ khí chưa đạt chuẩn kia không bị người của nhà họ Tiêu mấy người dời đi. Đây cũng là nguyên do tôi nói vì sao không có thời gian di dời mớ thuốc nổ và thiết bị cơ khí kia đi mà chỉ có thể đi tìm người đến làm chứng, chứng minh rằng nhà họ Tiêu các người không phạm pháp, mà bị liên minh hai nhà quý tộc Chu - Khương kia bày kế hãm hại".

Tiêu Nhã gật đầu, giờ đã hiểu ra mọi chuyện.

Mà ngay sau đó, Tiêu Nhã cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, đám người Lâm Hàn chẳng qua chỉ vô tình phát hiện ra một người, hơn nữa còn là cao thủ.

Liên minh hai nhà quý tộc họ Chu và họ Khương hiển nhiên không thể nào chỉ cử đi mỗi một người được, khẳng định còn rất nhiều tên đang ẩn nấp, vả lại có thể bọn họ đều là cao thủ.

Lâm Hàn nhìn thấy sắc mặt của Tiêu Nhã, anh liền nói tiếp: "Cô cũng đoán ra rồi đúng không? Không sai, ở đây chỉ có một người, nhưng dựa theo lời khai của cậu ta, liên minh hai nhà quý tộc kia đã cử đi rất nhiều, hơn nữa số lượng và làm những nhiệm vụ cụ thể là gì cậu ta cũng không nắm rõ. Chúng ta không thể nào cứ để cho đám người kia nấp trong hầm mỏ được, chưa nói đến chuyện khác, nếu người của đoàn thanh tra Hoa Hạ bị bọn họ ám sát khi đi kiểm tra, thì nhà họ Tiêu của cô dù có lý cũng không thể nói được".

Tiêu Nhã gật đầu, sắc mặt nghiêm trọng hẳn lên, những người này quả thật rất khó loại trừ.

Vốn đã toàn là cao thủ, vả lại còn ẩn nấp tứ phía trong hầm mỏ của nhà họ Tiêu, môi trường bên trong mỏ lại phức tạp vô cùng, để moi họ ra thì cực kỳ khó khăn.

"Trước mắt, chúng ta cũng không có cách nào, chỉ có thể nhanh chóng cử các cao thủ dưới trướng đi lục soát, bảo đảm lúc đoàn thanh tra Hoa Hạ đến toàn bộ đã được dọn dẹp sạch sẽ, ít nhất cũng phải dọn bớt được nhiều tên rồi chúng ta sẽ cử cao thủ bảo vệ, muôn ngàn lần không thể để cho người của đoàn thanh tra Hoa Hạ gặp chuyện ngoài ý muốn. Trong quá trình lục soát, cần rất nhiều nhân lực, hơn nữa còn phải là cao thủ, người bình thường đi vào cũng như chịu chết thôi, bây giờ cô lập tức điều động tất cả các cao thủ còn sức chiến đấu của nhà họ Tiêu đi", Lâm Hàn lại nói.

"Tôi biết rồi", Tiêu Nhã nghiêm túc nói: "Trong vòng một tiếng, tôi sẽ tập hợp tất cả cao thủ còn sức chiến đấu của nhà họ Tiêu lại, đến lúc đó toàn bộ sẽ nghe lệnh anh làm việc!"

Lâm Hàn gật đầu, liền đưa tay ra nói: "Vậy tốt, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!"

Tiêu Nhã cười bắt tay với Lâm Hàn, nói: "Hợp tác vui vẻ, vậy tôi không thể ở đây tiếp đãi anh được nữa, anh cứ tự nhiên nhé, tôi phải đi làm việc đây".

Lâm Hàn gật đầu, Tiêu Nhã liền nhanh chóng chạy đi.

Thấy Tiêu Nhã rời đi, Ngô Xuyên không nhịn được nói với Lâm Hàn: "Anh Hàn, mặc dù 100 tỷ cũng không tồi, nhưng người ta là quý tộc đấy, khủng hoảng lớn thế này, chúng ta cũng phải điều động nhiều cao thủ như vậy, 100 tỷ có phải hơi ít không?"

Đám người Vương Tam đứng cạnh cũng có chút nghi hoặc nhìn Lâm Hàn.

Lâm Hàn nghe vậy, bèn vỗ Ngô Xuyên một cái, cười nói: "Anh nói không sai, tôi cũng thấy dù tôi muốn 500 tỷ thì nhà họ Tiêu cũng phải móc ra, nhưng có điều cũng chỉ có 500 tỷ thôi, mà 100 tỷ này có thể không chỉ dừng lại ở 100 tỷ đâu".

Lâm Hàn vừa nói, vừa đi thẳng ra khỏi đại sảnh của nhà họ Tiêu, để lại đám người Ngô Xuyên đực mặt đứng đó.

Trên thực tế, Lâm Hàn rất rõ ràng, chỉ cần cầm 100 tỷ này, đợi khi nhà họ Tiêu phản công lại liên minh hai nhà quý tộc Chu - Khương, vượt qua cửa ải khó khăn này, Tiêu Nhã sẽ lần nữa chân chính tiếp quản nhà họ Tiêu, đến lúc đó, nhà họ Tiêu cũng sẽ là một đồng minh đáng tin cậy của Lâm Hàn.

Có thêm một nhà quý tộc mạnh mẽ làm đồng minh, còn là chỉ dựa vào bản thân Lâm Hàn mà không có sự nhúng tay của nhà họ Lâm, điều đó tương đương với việc nhà họ Tiêu sẽ trở thành thế lực của chính anh. Chuyện này còn đáng giá hơn 100 tỷ thậm chí là 500 tỷ kia!

Tiêu Hoa Bân đang ở bên ngoài chờ đợi, vừa thấy Tiêu Nhã đi ra, vội vàng tiến lên hỏi: "Tiểu Nhã, sao rồi, hợp tác thành công không?"

Tiêu Nhã vẫn chưa trả lời, Lâm Hàn đã theo sau ra tới: "Yên tâm đi, đã hợp tác thành công rồi, có điều vốn dĩ là hợp tác miễn phí, nhưng nhờ ơn ông tôi muốn lấy 100 tỷ tiền công".
 
Chương 579: Khương Thư Nhai đắc ý


"Gì cơ? Tại ông hai mà phải thu 100 tỷ tiền công ư?"

"100 tỷ lận á, nhiều quá đi!"

"Thật ra thì cũng không nhiều lắm, lần này nhà họ Tiêu phải đối mặt với liên minh hai nhà quý tộc Chu - Khương, khủng hoảng quá lớn, 100 tỷ thực sự không nhiều".

"Hình như đúng là vậy, ban đầu người nọ đến tìm cô chủ để hợp tác, sau cùng lại nảy sinh mâu thuẫn với ông hai".

"100 tỷ này đúng là tại ông hai mà ra".

"Cũng may người ta không thèm so đo nhiều với ông hai, vẫn bằng lòng hợp tác với chúng ta, nếu không đừng nói là 100 tỷ, dù có bỏ ra nhiều hơn gấp mấy lần thì nhà họ Tiêu chúng ta cũng không cách nào đối phó được với liên minh hai nhà quý tộc kia, cũng không thể nào vượt qua được cuộc khủng hoảng này..."

"..."

Mấy cao thủ nhà họ Tiêu nhỏ giọng ríu rít nghị luận.

Phút chốc, hình tượng vĩ đại của Tiêu Hoa Bân ở trong lòng bọn họ đã bay biến đâu mất, mà hiện tại chỉ là hình tượng cao cả của Tiêu Nhã vụt sáng trong nháy mắt.

Nếu đủ năng lực có thể đưa nhà họ Tiêu tránh khỏi khủng hoảng và bến bờ diệt vong, rồi không ngừng làm gia tộc mạnh mẽ hơn, dù có là phái nữ thì đã sao?

Tiêu Hoa Bân nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, mặc dù thiệt hại 100 tỷ nhưng chỉ cần Lâm Hàn vẫn bằng lòng trợ giúp nhà họ Tiêu bọn họ đối phó liên minh hai nhà quý tộc Chu - Khương, vượt qua cửa ải khó khăn này thì tốt rồi.

"Chú hai, cháu đã bàn bạc xong với Lâm Hàn về tất cả kế hoạch hành động, hiện tại đang cần một số lượng lớn cao thủ còn sức chiến đấu tập hợp ở nhà họ Tiêu ngay, tối nay phải lập tức hành động rồi, chú nhanh chóng điều động thuộc hạ của chú phối hợp với cháu, mỗi một cao thủ đều có tác dụng then chốt đấy", Tiêu Nhã nghiêm túc nói với Tiêu Hoa Bân, hy vọng lúc này Tiêu Hoa Bân sẽ không làm hỏng chuyện nữa.

Tiêu Hoa Bân vừa nghe thì hiểu ngay, cũng yên tâm hơn phần nào, ông ta quay đầu lại nói với đám cao thủ nhà họ Tiêu: "Nghe đây, bắt đầu từ hôm nay tất cả các cậu đều nghe theo lệnh cô chủ cho tôi, con bé chính là gia chủ tương lai của nhà họ Tiêu, và là người dẫn dắt nhà họ Tiêu chúng ta hướng tới sự thịnh vượng. Sau này, nếu tôi còn ra lệnh vớ vẩn cho các cậu nữa, các cậu không cần nghe tôi, chỉ cần nghe lời của Tiêu Nhã là được, rõ chưa?"

Đến đây, trải qua chuỗi sự kiện hôm nay, những cao thủ nhà họ Tiêu vốn không còn mấy tin tưởng vào Tiêu Hoa Bân nữa, họ đều muốn theo Tiêu Nhã.

Hiện tại, khi vừa nghe Tiêu Hoa Bân ra lệnh, đám cao thủ nhà họ Tiêu đương nhiên biết thời biết thế, rối rít tán thành.

"Chú hai, ý chú là...", Tiêu Nhã thấy vậy định nói thêm gì đó.

Nhưng Tiêu Hoa Bân đã xua tay, tỏ vẻ Tiêu Nhã không cần phải nói gì thêm nữa, Tiêu Hoa Bân nhìn Tiêu Nhã nói: "Tiểu Nhã, chú hai đã già rồi, đầu óc không còn minh mẫn nữa, khủng hoảng lần này vốn tại chú mà ra, chú sẽ chuộc lỗi với gia chủ sau. Bây giờ, nhờ cháu dẫn dắt nhà chúng ta đối phó với liên minh hai nhà quý tộc Chu - Khương, vượt qua cửa ải khó khăn lần này. À đúng rồi, mặc dù đầu óc chú hai cháu không tốt lắm, nhưng bản lĩnh vẫn còn, mong cháu tạm gác lại hiềm khích lúc trước mà dùng đến chút sức lực này của chú, chú cũng muốn lấy công chuộc tội".

Tiêu Nhã sững sốt một hồi, ngay sau đó cũng hiểu được ý của Tiêu Hoa Bân, gật đầu đáp: "Chú hai yên tâm đi, cháu nhất định sẽ dẫn dắt nhà họ Tiêu vượt qua kiếp nạn này, đến khi đó cũng sẽ phân việc nhờ chú đi làm".

Tiêu Hoa Bân nghe vậy bèn gật đầu, nép qua một bên nhường đường cho Tiêu Nhã.

Tiêu Nhã không khỏi quay đầu lại nhìn Lâm Hàn, hết thảy những việc này đều nhờ có Lâm Hàn đã giúp cô ấy.

Nhưng, Tiêu Nhã cũng biết bây giờ không phải là lúc nói tiếng cảm ơn, việc cần làm là phải nắm bắt thật tốt lần hành động này, phản công liên minh hai nhà quý tộc Chu - Khương, giúp nhà họ Tiêu vượt qua cơn sóng gió này.

Tiêu Nhã đi lên trước, hào hùng nói: "Tất cả cao thủ nhà họ Tiêu nghe lệnh!"

Nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Lâm Hàn, những người anh dẫn đến mới lần lượt nới lỏng tay, thả cao thủ nhà họ Tiêu ra.

Những cao thủ nhà họ Tiêu vội vã đứng dậy, đồng thanh hô: "Vâng, thề chết bảo vệ nhà họ Tiêu!"

"Bây giờ, các anh lập tức đi thông báo tập hợp hết tất cả cao thủ nhà họ Tiêu lại, miễn là cao thủ nhà họ Tiêu còn sức chiến đấu, trong vòng 1 tiếng nhất định phải có mặt tại đây, chuẩn bị theo tôi đi đối phó liên minh hai nhà quý tộc Chu - Khương, bảo vệ nhà họ Tiêu vượt qua cuộc khủng hoảng này!", Tiêu Nhã ra lệnh.

"Vâng!"

Cao thủ nhà họ Tiêu đồng thành đáp, ngay sau đó liền đi sắp xếp, tản ra đi thông báo cho tất cả cao thủ còn lại của nhà họ Tiêu.

Lâm Hàn thấy vậy cũng thầm gật đầu, Tiêu Hoa Bân này dù chẳng có đầu óc là mấy nhưng đào tạo tài nghệ cho cao thủ cũng không tồi, bọn họ lại còn cực kỳ trung thành với nhà họ Tiêu.


Tóm lại, Tiêu Hoa Bân này cũng rất có bản lĩnh, chỉ là không biết dùng đúng chỗ nên mới mắc phải một sai lầm to lớn như vậy.

Ngay sau đó, đám người Lâm Hàn và Tiêu Nhã bèn dựa theo kế hoạch tự mình đi chuẩn bị, vì tối nay sẽ lập tức ra quân trong đêm.

Cùng lúc đó, trong trụ sở chính của nhà họ Khương, sau khi nghe từng người thuộc hạ báo cáo xong thì tâm trạng của Khương Thư Nhai rất tốt.

"Không tồi, tốt lắm, hết thảy kế hoạch đều rất suôn sẻ, sau đợt hành động này, chúng ta sẽ chiếm được 40% hầm mỏ nhà họ Tiêu. Kế tiếp, chúng ta còn có thể nuốt thêm một phần tài sản còn lại của nhà họ Tiêu. Quan trọng hơn, kẻ thù của chúng ta đã không còn nữa, không ai có thể ngăn cản sự phát triển của nhà họ Khương nữa, chúng ta sẽ vô cùng lớn mạnh trong tương lai!", Khương Thư Nhai nói với vẻ tự hào.

Mà nhà họ Khương này trong tương lai sẽ rơi vào tay của Khương Thư Nhai, đồng nghĩa với tất cả nguồn nhân lực, tiền tài, sản nghiệp này đều thuộc về cậu ta.

Sau một hồi kích động, Khương Thư Nhai mới nói với người thuộc hạ đang báo cáo: "Tốt lắm, các người cứ tiếp tục làm theo kế hoạch đi, có tin tức gì thì báo cho tôi biết đầu tiên".

"Vâng!", mấy tên thuộc hạ của nhà họ Khương liền ra ngoài tiếp tục bận rộn.

Khương Thư Nhai hớp mấy ngụm trà, mặc sức tưởng tượng về tương lai tươi đẹp của nhà họ Khương, lúc này mới chợt nhớ ra một chuyện.

"Thằng nhãi Lâm Hàn này, bảo hắn chạy tới nhà họ Khương quỳ xuống nói xin lỗi, mà đến giờ vẫn chưa thấy bản mặt hắn đâu, đúng là chán sống mà", Khương Thư Nhai xem lại thời gian, chỉ còn cách kỳ hạn một ngày, cậu ta liền nhấn số gọi cho Lâm Hàn.

Lúc này, Lâm Hàn đang bận dặn dò chi tiết và những điểm cần lưu ý trong cuộc hành động vào đêm nay với đám người Ngô Xuyên, thì bỗng nhiên điện thoại của anh đổ chuông.

Nhìn vào thì thấy là Khương Thư Nhai, Lâm Hàn cũng biết thời hạn chỉ còn một ngày, hẳn Khương Thư Nhai gọi để giục.

Sắc mặt Lâm Hàn nhất thời có hơi kỳ quặc, còn muốn anh tới xin lỗi? Thêm một ngày nữa thôi, tôi còn muốn cả nhà họ Khương mấy người cầu xin tôi tha thứ đây!

Nhưng lúc này vẫn không nên rút dây động rừng, để bảo đảm kế hoạch không bị sơ suất, Lâm Hàn vẫn nhấn nghe máy.

"Lâm Hàn, thằng nhãi nhà mày cũng gan lắm đấy!"

"Tao cho mày thời gian một tuần, bây giờ đã 6 ngày rồi, mày còn chưa lăn đến trước mặt tao à?"

"Mày tưởng mày là ai hả? Thật sự cho rằng 3 cái công ty dưới trướng mày không làm sao chắc?"

"Mày có tin không, chỉ cần tao nói một câu thôi, 3 cái công ty dưới trướng mày lập tức tan thành mây khói ngay!"

Lâm Hàn vừa bắt máy đã nghe tiếng mắng chửi không ngừng oang oang.

Lần này, Lâm Hàn lại không mảy may nổi giận, cũng chả thèm quan tâm, bây giờ cứ để cho Khương Thư Nhai mắng cho sướng mồm đi, sau này anh nhất định sẽ cho cậu ta một trận tơi bời!
 
Chương 580: 30 chưa phải là tết


"Cậu Khương, thật sự ngại quá, có tí chuyện nên chậm trễ, anh đừng giận nha, ngày mai tôi nhất định sẽ chạy ngay đến nhà họ Khương, anh yên tâm".

Lâm Hàn một mực cung kính nói, nhưng trong lòng thì cười thầm, ngày mai quả thật sẽ chạy tới nhà họ Khương đó, cơ mà cũng chẳng phải để xin lỗi gì, mà là để nhận lời xin tha của liên minh hai nhà quý tộc Chu - Khương các người!

Cậu Khương ở đầu dây bên kia nghe vậy mới cảm thấy có chút hài lòng: "Con chó khốn kiếp, chuyện riêng của mày quan trọng hơn đến xin lỗi tao à? Vốn dĩ chỉ yêu cầu mày quỳ xuống xin lỗi thôi, ngày mai mày tới đây phải vừa quỳ lạy vừa liếm giày cho tao! Nếu trưa mai mày còn chưa tới, tao sẽ cho mày biết chữ chết viết như thế nào!"

Giọng điệu của Khương Thư Nhai tràn đầy khinh thường cùng đắc ý.

Dứt lời, Khương Thư Nhai thẳng tay cúp luôn điện thoại, vội vã đi giám sát tiếp. Nhằm đảm bảo kế hoạch của liên minh hai nhà quý tộc Chu - Khương tuyệt đối không có bất kỳ sai sót nào, vì thế cậu ta nghĩ không cần ở đây lãng phí thời gian với cái loại tôm tép này.

Lâm Hàn cũng buông máy xuống rồi khẽ lắc đầu.

Vừa quỳ lạy vừa liếm giày à? Cái ý tưởng này cũng không tồi nha, ngày mai sẽ bắt tất cả ban lãnh đạo liên minh hai nhà quý tộc của nhà họ Khương làm cách này để cầu xin tha thứ cũng được đấy, đến lúc đó Khương Thư Nhai có hối hận hay không nhỉ? Lâm Hàn cũng khá nóng lòng được gặp Khương Thư Nhai vào ngày mai rồi.

Vốn dĩ chỉ tính đòi lại 100 tỷ thôi, cơ mà nếu suôn sẻ thì anh cũng không ngại hốt thêm một ít, có điều cũng không phải là đòi thêm tiền, anh cũng chẳng thiếu tiền, bên này nhà họ Tiêu cũng thanh toán cho anh 100 tỷ tiền công rồi, anh đang thiếu vài cái sản nghiệp ở thành phố Thiên Kinh thôi...

Ngay sau đó, Lâm Hàn lại tiếp tục bận rộn.

Bên này, Lâm Hàn đang chạy đôn chạy đáo trong lúc mặt trời đang dần tắt nắng, thì cùng lúc đó lại là sáng sớm tại phố Wall ở nước Mỹ.

Trên tầng cao nhất của một tòa cao ốc thương mại tại phố Wall, nước Mỹ.

Cạnh cửa sổ lớn kiểu Pháp, Lâm Thiên Tiếu đang ngồi đối diện với Dương Tiêu.

Trên bàn của bọn họ còn có một tập tài liệu, bên trong chính là tin tức của nhà họ Khương từ tai mắt nhà họ Lâm gửi về.

Tin tức bên trong thể hiện kế hoạch của liên minh hai nhà quý tộc Chu - Khương đang vô cùng thuận lợi, và cũng đã sắp thành công.

Mà Lâm Hàn đã đồng ý với Khương Thư Nhai, ngày mai sẽ đến nhà họ Khương quỳ xuống xin lỗi Khương Thư Nhai!

"Lâm Thiên Tiếu, không ngờ một người cả đời hào hùng như ông, sau cùng lại thua bởi một thằng con thảm hại", Dương Tiêu có chút háo hức nói.

Lâm Thiên Tiếu nghe vậy chỉ khẽ cau mày, xem ra với tình hình hiện tại, quả thật Lâm Hàn đã đành bó tay rồi, chỉ còn lại hai lựa chọn, hoặc là cúi đầu với Khương Thư Nhai để giữ lại 3 công ty dưới trướng, hoặc là không cúi đầu với Khương Thư Nhai mà là với nhà họ Lâm, nhờ vào nhà họ Lâm ra mặt đối phó với nhà họ Khương, đương nhiên cách này cũng có thể giữ lại được 3 công ty kia.

Mà bất kể là lựa chọn thứ nhất hay là thứ hai, Lâm Hàn cũng không thể tự dựa vào bản thân để lấy lại 100 tỷ từ nhà họ Khương được, đương nhiên sẽ thua trong cuộc cá cược này, và đánh mất thân phận người thừa kế của nhà họ Lâm!

Lâm Thiên Tiếu cũng hơi rầu, thời cơ của Lâm Hàn quả thật không tốt lắm, cũng không có tí may mắn nào. Bây giờ, liên minh hai nhà quý tộc Chu - Khương đã khởi động kế hoạch đối phó với nhà họ Tiêu, sau khi thành công, thực lực nhà họ Khương lại càng tăng gấp bội, Lâm Hàn càng không có cách nào đối phó được với nhà họ Khương.

Dẫu sao, nhà họ Khương cũng là quý tộc, có sức ảnh hưởng đến tồn vong của cả quốc gia, Lâm Hàn chỉ dựa vào các thế lực và mạng lưới giao thiệp của riêng anh thì làm sao đủ khả năng đối phó với một dòng dõi khổng lồ như nhà họ Khương được?

"Lâm Thiên Tiếu, ông yên tâm đi, ông có ơn với tôi, tôi sẽ không sẽ bạc đãi ông với con trai ông đâu, ít nhất cả đời sẽ không phải lo cơm áo gạo tiền, vẫn có tiền mà tiêu thoải mái", Dương Tiêu lại nói.

"Hừ!", Lâm Thiên Tiếu hừ lạnh, nói: "Con trai Lâm Thiên Tiếu thế nào tôi rất rõ, tuyệt đối không phải loại vô tích sự, chưa đến phút cuối cùng thì kết quả vẫn còn chưa quyết định được đâu, đừng có mà nói sớm như vậy. Nếu Tiểu Hàn thật sự thất bại, chứng tỏ nó không xứng đáng kế thừa cơ ngơi nhà họ Lâm, chính tôi cũng sẽ đá nó ra khỏi nhà họ Lâm để nó tự mình bươn chải, tuyệt đối sẽ không bao giờ để nó trở thành cái thứ ăn không ngồi rồi chìa tay xin tiền mà sống, Lâm Thiên Tiếu tôi không cần một thằng con như thế!"

Dương Tiêu nghe vậy, mặt đầy bất lực nói: "Lâm Thiên Tiếu à, mấy thập kỷ rồi sao mà ông vẫn còn ngoan cố như vậy? Thôi được rồi, tùy ông vậy".

Dương Tiêu nói thế chứ trong lòng thì đang mừng thầm, chỉ mong đá hết cả nhà ông đi chứ ai muốn cho các người tiền tiêu chứ?

Nói xong, Dương Tiêu liền rời đi.

Mà khi nhìn lại mớ văn bản kia thì Lâm Thiên Tiếu lại khẽ cau mày.

Khoảng thời gian này, ông ấy luôn tất bật với một vài thương vụ quan trọng của nhà họ Lâm, không để ý tới Lâm Hàn mấy, dù gì ông ấy cũng rất tin tưởng vào Lâm Hàn.

Bây giờ thấy những tài liệu này, Lâm Thiên Tiếu mới nhớ lại còn bỏ sót một chỗ, 6 ngày trước, Lâm Hàn đã bắt đầu khởi hành từ thành phố Đông Hải. Theo lý mà nói, hẳn nên đến thành phố Thiên Kinh sớm hơn, nhưng thực tế thì đã dừng lại ở thành phố Phụng Thiên mấy ngày, sau đó mới tiếp tục lên đường đến Thiên Kinh. Lúc ấy, tai mắt của nhà họ Lâm cũng không biết Lâm Hàn đã đi đâu.

"Bố hiểu con trai bố nhất, tuyệt không phải thứ vô dụng, con còn có tiềm năng và lợi hại hơn ông lớn như bố rất nhiều! Có vẻ đoạn này không có tin tức gì của con cũng chính là đoạn con chuẩn bị để trở mình. Vùng Bắc Đông à? Khá thú vị đó!", Lâm Thiên Tiếu ngẫm nghĩ một lúc thì mới điềm tĩnh lại.

30 chưa phải là tết đâu, con trai ông ấy mới là chú ngựa ô mạnh mẽ nhất!

Cùng lúc đó, tại trang viên của nhà họ Tiêu ở Thiên Kinh, mặt trời lặn, hoàng hôn đã tắt, bầu trời lúc này là một mảng đen xì, Tiêu Nhã đã tập hợp xong tất cả các cao thủ còn sức chiến đấu của nhà họ Tiêu.

Hiện tại, trên quảng trường trước nhà chính của họ Tiêu, có hơn 100 người đang yên lặng đứng nghiêm.

Mặc dù quân số không tính là nhiều, nhưng mỗi một người đứng đây đều là cao thủ hàng đầu, nếu chỉ đối phó với người thường, một người chấp mười đều không thành vấn đề, đây là lực lượng vượt trội của một dòng dõi quý tộc!

Tiêu Nhã đứng cạnh Lâm Hàn, nói: "Lâm Hàn, tất cả cao thủ còn sức chiến đấu của nhà họ Tiêu đều đã tập hợp đủ, toàn bộ sẽ nghe theo lệnh anh!"

Mà lúc này, bất ngờ thay Tiêu Hoa Bân cũng đứng trong số đó, đối với kế hoạch này, Tiêu Hoa Bân không phải là người chịu trách nhiệm lãnh đạo, mà ông ta chỉ là một chiến sĩ mạnh mẽ, một người chấp hành nhiệm vụ được giao mà thôi!

Lâm Hàn khẽ gật đầu, đi về phía trước mấy bước, nhìn cao thủ nhà họ Tiêu nói: "Tôi không có nhiều lời để nói, đợt hành động này tôi nghĩ các người đã quá rõ ý nghĩa của nó, nó cực kỳ quan trọng với các người, vực dậy tinh thần gì đó, hẳn các người phải tự rõ. Bây giờ, tôi chỉ nói sơ qua nhiệm vụ lần này của các người".

Lâm Hàn tạm dừng rồi nói tiếp: "Tôi muốn một phần ba các người đi phụ trách hầm mỏ than đá chính của nhà họ Tiêu, tự phân một nhóm ba người tiến vào hầm mỏ cẩn thận kiểm soát, một khi phát hiện cao thủ của liên minh hai nhà quý tộc Chu - Khương thì lập tức bắt lại, nếu đối phương ngoan cố chống cự, thì cứ bất chấp mọi hậu quả hạ gục hết, biết chưa?"

"Rõ!", đám cao thủ nhà họ Tiêu lần lượt đáp.

Lâm Hàn khẽ gật đầu, mới vừa rồi, Lâm Hàn đã vạch ra kế hoạch cụ thể với nhà họ Tiêu. Cao thủ nhà họ Tiêu sẽ phụ trách một phần ba số hầm mỏ, người của Lâm Hàn sẽ phụ trách hai phần ba số mỏ còn lại. Hơn phân nửa trông số đó đều là người của nhà họ Khương, chỗ Lâm Hàn đã nắm được danh sách và vị trí cụ thể của bọn họ, cho nên việc dọn dẹp đám người của nhà họ Khương tương đối nhẹ nhàng hơn. Nhìn chung, việc phân bổ số lượng công việc đã tương đối hợp lý rồi.
 
Chương 581: Bắt đầu hành động


Trên quảng trường trước nhà chính tại trang viên nhà họ Tiêu.

Có hơn 60 cao thủ nhà họ Tiêu và hơn 80 cao thủ Lâm Hàn dẫn đến, toàn bộ đang yên lặng chờ đợi.

Lâm Hàn và Tiêu Nhã cũng đang chờ đợi.

Toàn bộ kế hoạch đã được tính toán kỹ lưỡng, bất cứ lúc nào cũng có thể hành động ngay, nhưng trước đó, còn cần phải đợi bên cung cấp thuốc nổ và thiết bị cơ khí trả lời.

Sau khi đợi vài phút, Tiêu Nhã lần lượt nhận được hai cuộc điện thoại.

"Được, tôi biết rồi".

Tiêu Nhã cúp máy, có hơi vui mừng quay sang nhìn Lâm Hàn.

"Phía thuốc nổ và thiết bị cơ khí đã chuẩn bị đầy đủ bằng chứng, hết thảy đều suôn sẻ. Hiện tại đang trên đường đi, trước sáng sớm ngày mai họ sẽ đến trang viên nhà họ Tiêu, những người này vô cùng đáng tin", Tiêu Nhã nói.

Lâm Hàn nghe vậy thì gật đầu, ngay sau đó nhìn về phía hơn một trăm cao thủ trên quảng trường, gằn giọng nói: "Lên đường!"

"Vâng!"

Đáp xong, hơn 100 cao thủ lần lượt lên xe riêng của mình.

Đoàn xe hào hùng lái ra khỏi trang viên, phân chia đến các hầm mỏ của nhà họ Tiêu.

Nhiệm vụ của tất cả mọi người đã được phân công đều.

Tiêu Nhã và Lâm Hàn đi cùng nhau, nguyên do không để Tiêu Nhã ở lại trụ sở chính của nhà họ Tiêu là bởi vì đề phòng liên minh hai nhà quý tộc Chu - Khương sẽ ra tay với cô ấy.

Dẫu sao, bây giờ tất cả người của nhà họ Tiêu đều đang tất bật lo chuyện, Lâm Hàn cũng không thể để quá nhiều cao thủ ở lại trụ sở chính của nhà họ Tiêu để bảo vệ Tiêu Nhã được.

Mà Tiêu Hoa Bân thì đã phụ trách dẫn đội đến hầm mỏ chính, dựa vào tin tức thu thập được, có lẽ ở đó là cao thủ của nhà họ Chu, hơn nữa vì là mỏ chính nên bên trong ắt hẳn có rất nhiều cao thủ nhà họ Chu ẩn núp trong đó, cũng có thể nói nơi đây chính là hầm mỏ nguy hiểm nhất trong các hầm mỏ.

Lúc ấy, Lâm Hàn còn đang lưỡng lự phân cho ai đi, dù sao đến hầm mỏ này quá nguy hiểm, không thể không phân người đến được, mà còn phải là người mạnh nhất nữa là đằng khác, nhưng dẫu cao thủ có bản lĩnh đến đâu thì cũng có khả năng sẽ gặp nguy hiểm.

Lâm Hàn cũng có ý đồ riêng, dĩ nhiên không thể cử đám Tiểu Đông qua đó được, anh không muốn vì chuyện này mà để đám Tiểu Đông gặp nguy hiểm thậm chí có thể phải hy sinh.

Ngay lúc đó, Tiêu Hoa Bân nghe vậy liền tự tiến cử bản thân, ông ta muốn đến nơi hầm mỏ nguy hiểm nhất, sau khi thông qua ý kiến của Tiêu Nhã, Lâm Hàn cũng đã để Tiêu Hoa Bân đi vào cái hầm mỏ nguy hiểm nhất để đối phó liên minh hai nhà quý tộc Chu - Khương kia.

Suy cho cùng, bản thân Tiêu Hoa Bân cũng là cao thủ bậc nhất của nhà họ Tiêu, ắt hẳn không cần phải nghi ngờ vào thực lực của ông ta, ngoài trừ ông ta ra, khó có ai có thể nắm chắc tỷ lệ chiến thắng liên minh hai nhà quý tộc Chu - Khương mà còn có thể sống sót quay về.

Còn bên Lâm Hàn, anh chỉ dẫn theo một nửa người Tôn Hàn Các, số còn lại cũng hỗ trợ dọn dẹp những hâm mỏ khác, khả năng cao sẽ là cao thủ của nhà họ Chu và các thế gia lệ thuộc. Mặc dù cũng khá nguy hiểm, nhưng đám Tiểu Đông cũng có đủ lực ứng phó.

Thực lực cao thủ nhà họ Vương có hơi yếu hơn, Lâm Hàn quyết đoán để bọn họ đi đối phó với những cao thủ thế gia đã biết rõ vị trí ẩn núp.

Còn về Uông Nghĩa cầm đầu đám cao thủ mà Trương Thiên Sơn cử tới, Lâm Hàn chủ yếu để họ đối phó với người của nhà họ Khương nấp trong mỏ.

Cao thủ nhà họ Khương dù cũng khá mạnh, nhưng vị trí thì đã nắm được, tin chắc đám người Uông Nghĩa sẽ giảm được thương vong ở mức tối đa mà giải quyết gọn đám cao thủ của nhà họ Khương.

Bằng cách này, Lâm Hàn cũng dễ ăn nói với Trương Thiên Sơn hơn, không thể để Trương Thiên Sơn có lòng tốt cử người đến mà khi về lại chết hơn phân nửa.

Còn Lâm Hàn thì dẫn theo một nửa người của Tôn Hàn Các nhưng lại không vào hầm mỏ, bọn họ chỉ ở trên mặt đất đợi, xem như để phòng hờ chuyện khẩn cấp. Nếu bên nào gặp nguy cấp cần chi viện, phía Lâm Hàn sẽ sắp xếp người đến ứng cứu.

Theo cách này, toàn bộ kế hoạch cũng có phòng bị và linh hoạt, có thể đảm bảo kế hoạch được tiến hành không sơ hở gì mà giải quết sạch sẽ hết đám người của liên minh hai nhà quý tộc Chu - Khương.


Khi bên Lâm Hàn và người của nhà họ Tiêu bắt đầu hành động, liên minh hai nhà quý tộc kia sẽ không nhận được bất kỳ tin tức gì.

Sau khi Khương Thư Nhai nghe thuộc hạ báo cáo tin tức bên kia, biết được kế hoạch của liên minh hai nhà quý tộc Chu - Khương vẫn diễn ra suôn sẻ thì thấy không việc gì phải vội nữa mà đã buông lỏng cảnh giác.

"Thời gian bây giờ chỉ còn có một đêm, người của nhà họ Tiêu có cố làm gì đi nữa thì cũng đã muộn, dù quý tộc họ Khổng có ra mặt cũng sẽ không giúp được gì, huống chi nhà họ Khổng vẫn luôn giữa thái độ trung lập, sẽ không giúp đỡ bọn họ đâu. Chỉ còn chờ đến sáng mai, người của đoàn thanh tra thành phố Thiên Kinh đến, thì thế cuộc sẽ được định. Nhà họ Tiêu không còn cơ hội trở mình nữa, mà kế hoạch của liên minh hai nhà quý tộc Chu - Khương của chúng ta sẽ thành công mỹ mãn, nhà họ Khương mình sẽ được lợi rất lớn, thế lực chắc chắn sẽ được khuếch trương khổng lồ hơn!", trong lòng Khương Thư Nhai thầm nghĩ, cảm giác cực kỳ thích ý.

Rảnh rỗi không có gì làm, dù sao tình thế cũng đã định, Khương Thư Nhai tính đi ra ngoài thả lỏng chúc mừng, nên đã rời khỏi nhà đến thẳng hộp đêm.

Kế hoạch liên minh hai nhà quý tộc Chu - Khương vô cùng kín kẽ, từ đầu đến cuối đều có người đến giám sát động tĩnh bên nhà họ Tiêu, để còn kịp thời thay đổi.

Sau khi Lâm Hàn và đám cao thủ rời khỏi trang viên nhà họ Tiêu, đã bị tai mắt của liên minh hai nhà quý tộc cử đến giám sát phát hiện, vội vã báo cho nhà họ Chu và nhà họ Khương.

"Cậu chủ ơi, không ổn rồi, đột nhiên có số lượng lớn đoàn xe lái từ trong nhà họ Tiêu ra, dường như bọn họ có hành động gì đó!", một người làm xông vào phòng làm việc của Khương Thư Nhai.

Vừa tiến vào phòng làm việc của Khương Thư Nhai, người làm này chợt sửng sốt, lúc này Khương Thư Nhai đã không còn ở trong phòng.

"Lạ thật, cậu chủ đâu rồi? Không phải ông chủ đã phân phó cậu ấy không được rời khỏi phòng làm việc này mà chờ đợi tin tức sao? Lúc này mà còn đi ra ngoài ăn chơi, ông chủ phát hiện thì khó tránh khỏi bị rầy la cho coi", người làm bất lực, đành bấm gọi vào số điện thoại của Khương Thư Nhai, nhưng gọi mãi vẫn không có người bắt máy.

"Hỏng bét, cậu chủ à, sao lúc này cậu lại đi ra ngoài chơi chứ?

Lần này tiêu rồi!", người làm hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc, vội gửi tin nhắn nói rõ tình hình cho Khương Thư Nhai, sau đó thì chạy đi tìm những ban lãnh đạo khác của nhà họ Khương.

Bên cụ Khương rất nhanh đã nhận được tin tức, vội vã đi tìm ban lãnh đạo của liên minh hai nhà quý tộc Chu - Khương họp mặt.

"Theo tin tình báo mới nhất, nhà họ Tiêu bọn họ đột nhiên xuất hiện rất nhiều cao thủ, hiện tại bọn họ đã rời khỏi trang viên nhà họ Tiêu, hình như đi đến hầm mỏ nhà họ Tiêu!"

"Xem ra đối phương đã biết chúng ta ra tay ở hầm mỏ, bây giờ muốn đi dọn dẹp những cao thủ mà chúng ta sắp xếp từ trước".

"Những cao thủ đột nhiên xuất hiện kia là ai? Bên tôi đã cử người đến giám sát nhà họ Khổng, bọn họ vốn chẳng có động tĩnh gì!"

"Không rõ nữa, hình như là do một người tên Lâm Hàn dẫn từ thành phố Đông Hải đến, cũng không biết cậu ta đào đâu ra nhiều cao thủ như vậy!"

"Mọi người không cần sốt ruột, dù cho bọn họ đã phát hiện, có thêm cao thủ thì cũng đã muộn, ngày mai người của đoàn thanh tra Thiên Kinh đã đến, thời gian chỉ còn một đêm, bọn họ sẽ không giải quyết kịp đâu, huống chi bên chúng ta cũng có nhiều cao thủ như vậy, không cần phải sợ bọn họ!"

"Không sai, quả thật không cần phải lo lắng làm gì, có điều nếu muốn không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vẫn nên cử thêm cao thủ đến chi viện, các ông thấy sao?"
 
Chương 582: Liều mạng


Rất nhanh sau đó, ban lãnh đạo liên minh hai nhà quý tộc Chu - Khương đã thống nhất ý kiến cử ra toàn bộ các cao thủ còn lại đến hầm mỏ nhà họ Tiêu, nhằm viện trợ cho đám cao thủ đang nấp bên trong, chủ yếu để ngăn cản hành động của nhà họ Tiêu và Lâm Hàn!

Thời điểm liên minh hai nhà quý tộc kia tăng thêm người chi viện, tất cả người của phe Lâm Hàn đã tới hầm mỏ và cũng bắt đầu hành động.

Có mấy chiếc xe đang đỗ trước cửa hầm mỏ chính của nhà họ Tiêu, trên xe là Lâm Hàn, Tiêu Nhã và mấy người Tôn Hàn Các đang ngồi đợi.

Lúc này, vị trí đám người Lâm Hàn đang ở là hầm mỏ quan trọng nhất của nhà họ Tiêu, và cũng là hầm mỏ ở ngay chính giữa, điều này có thể đảm bảo khi bất cứ bên nào cần chi viện thì đám người Lâm Hàn sẽ không phải di chuyển quá xa, có thể đến tiếp viện sớm nhất có thể.

"Dựa theo kế hoạch, lúc này các nhóm đều đã bắt đầu hành động, chúng ta cứ ngồi đợi ở đây là được, nếu bên nào cần tiếp viện thì sẽ lập tức qua đó", Lâm Hàn nhìn đồng hồ rồi nói.

Tiêu Nhã và người của Tôn Hàn Các cũng khẽ gật đầu.

Tiêu Hoa Bân đã dẫn một nhóm cao thủ nhà họ Tiêu đến trước cửa hầm mỏ số 1.

Liếc nhìn thời gian, Tiêu Hoa Bân thấp giọng nói: "Đợt hành động này liên quan đến tồn vong của nhà họ Tiêu chúng ta, tất cả mọi người vực dậy tinh thần cho tôi, hiện tại đã đến lúc phải hành động rồi".

"Vâng!", nhóm cao thủ nhà họ Tiêu đồng loạt đáp.

Ngay sau đó, Tiêu Hoa Bân liền dẫn đầu xông vào hâm mỏ số 1.

Vào trong hầm mỏ là một mảnh yên tĩnh, không có bất kỳ tiếng động gì, dường như bên trong không còn gì cả.

Nhưng đám người Tiêu Hoa Bân hiểu rõ, trong bóng tối im lặng kia cất giấu không biết bao nhiêu người của liên minh hai nhà quý tộc Chu - Khương, hơn nữa toàn bộ đều thuộc hàng cao thủ.

Hết thảy bọn họ trốn trong bóng tối, mặc sức mà phá hoại hầm mỏ của nhà họ Tiêu, và đợi chờ đoàn thanh tra đến nếm thử mùi vị của chết chóc, mục đích là đẩy nhà họ Tiêu đến bến bờ diệt vong.

Liên minh hai nhà quý tộc kia nấp trong tối cũng giống như những kẻ ám sát vô cùng nguy hiểm vậy.

Mà đám người Tiêu Hoa Bân thì đang phải liều cả tính mạng để đến từng cái hầm mỏ loại bỏ từng tên cao thủ của liên minh hai nhà quý tộc, và họ còn phải đảm bảo không bỏ sót bất kỳ tên nào. Một khi lọt lưới dù chỉ một tên thôi thì cũng sẽ như công dã tràng, uổng phí công sức của Lâm Hàn và hơn 100 cao thủ nhà họ Tiêu đã dốc lòng thực hiện kế hoạch hung hiểm này.

Suy cho cùng, nếu bỏ sót bất cứ một cao thủ nào của liên minh hai nhà quý tộc Chu - Khương, thì cũng sẽ gây hại cho người của đoàn thanh tra Hoa Hạ vào thời điểm bọn họ đến điều tra. Một khi đoàn thanh tra Hoa Hạ có người chết, cho dù người nhà họ Tiêu có thể làm rõ, có thể chứng minh rằng những người này không phải người của nhà họ Tiêu mà là người của liên minh hai nhà quý tộc Chu - Khương, thì nhà họ Tiêu cũng có thể sẽ bị liên lụy.

Vì vậy, mỗi đội hành động lúc này đều phải chú ý và thận trọng, phải đi đến từng ngóc ngách trong mỏ để moi hết tất cả các cao thủ đang ẩn nấp của liên minh hai nhà quý tộc kia ra, bắt hết mỗi một tên trong bóng tối.

"Lát nữa nếu có phát hiện ra cao thủ của liên minh hai nhà quý tộc Chu - Khương, không cần phải nương tay, cứ làm thịt hết là được!", Tiêu Hoa Bân lại thấp giọng nói, đáy mắt hiện lên tia ngoan độc.

Các cao thủ nhà họ Tiêu còn lại nghe vậy đều lần lượt gật đầu, bọn họ đều là những người cực kỳ căm thù người của liên minh hai nhà quý tộc Chu – Khương. Bởi vì bọn họ mà nhà họ Tiêu mới gặp phải khủng hoảng này, còn có thể dẫn đến nguy cơ phải diệt vong.

Nếu không có đám người Lâm Hàn đột nhiên đến hỗ trợ, nhà họ Tiêu bọn họ lần này thật sự không còn cơ hội trở mình rồi, một dòng dõi lớn như nhà họ Tiêu, đường đường một nhà quý tộc lại phải đứng trước cảnh sắp diệt vong.

Và ngay cả trong tình huống này, với sự giúp đỡ của Lâm Hàn và nhiều cao thủ do anh đưa đến, cho dù nhà họ Tiêu có bật lại được liên minh hai nhà quý tộc kia, vượt qua khủng hoảng diệt vong lần này, nhà họ Tiêu vẫn sẽ bị tổn thất nặng nề.


Phải trả cho Lâm Hàn 100 tỷ tiền công, còn có đông đảo cao thủ nhà họ Tiêu hy sinh và bị thương trước đó. Hiện tại, lại có rất nhiều cao thủ nhà họ Tiêu sẽ phải bán mạng cho hành động này, rồi tổn thất một khoản khổng lồ vì phải tạm ngừng khai thác mỏ và mất cả một khoản lớn bồi thường về sau. Tất cả đều tạo nên mất mát to lớn của nhà họ Tiêu!

Nhưng, chỉ cần lần này phản công liên minh hai nhà quý tộc Chu - Khương thành công, vượt qua hết thảy khủng hoảng, đồng nghĩa cũng sẽ làm cho hai nhà họ Chu và họ Khương tổn thất nặng nề. Dưới tình huống đó, sau này nhà họ Tiêu sẽ giành lại được rất nhiều quyền lợi để bù đắp phần nào những tổn thất kia.

Sau khi tiến vào hầm mỏ, Tiêu Hoa Bân liền dựa theo kế hoạch Lâm Hàn vạch ra, để các cao thủ của nhà họ Tiêu tản ra chia thành một nhóm ba người đi lục soát.

Chia một nhóm ba người vừa có thể mở rộng phạm vi lục soát, vừa giảm bớt được thời gian, khi gặp phải cao thủ của liên minh hai nhà quý tộc kia thì ba người vẫn có thể ứng phó được, không đến nổi nảy sinh nguy hiểm quá lớn.

Bởi vì, theo như tin tức mà Lâm Hàn lấy được từ nhà họ Khương và nhà họ Chu, cao thủ ẩn núp trong hầm mỏ của liên minh hai nhà quý tộc kia mặc dù rất nhiều nhưng đều chỉ hành động đơn lẻ, không đi theo nhóm nên mới vì lẽ đó có kế hoạch một nhóm ba người.

Tất nhiên, mọi thành viên trong đội cùng nhau hành động chắc chắn là an toàn nhất, ngay cả khi nảy sinh chuyện ngoài ý muốn, hoặc các cao thủ của liên minh hai nhà quý tộc kia cũng sẽ ở cùng nhau thì bọn họ cũng có thể ứng phó được.

Nhưng cũng trong trường hợp đó, phạm vi tìm kiếm nhất định cực kỳ nhỏ, có lẽ đến rạng sáng cũng không giải quyết được một nửa người của liên minh hai nhà quý tộc kia.

Tuy nhiên, Tiêu Hoa Bân lại không dẫn theo bất kỳ người nào, ông ta cho rằng thực lực của bản thân đã đủ mạnh, một mặt, cũng vì không đủ nhân lực, dù sao những ai có thể xuống hầm mỏ cũng đã thuộc hàng cao thủ, mấy tên côn đồn tầm thường bước xuống chính là tự dâng đầu ra, vốn đều vô dụng, nhất định phải là cao thủ mới được đi xuống.

Vì thế, lúc Tiêu Hoa Bân trao đổi với đám người Lâm Hàn, ông ta đã xác định rõ không cần một nhóm ba người, chỉ cần một mình hành động là được. Dù đối phương là cao thủ của liên minh hai nhà quý tộc Chu - Khương, Tiêu Hoa Bân vẫn tự tin mình cũng có thể giải quyết đối phương một cách dễ dàng, ông ta tin tưởng tuyệt đối vào bản lĩnh của mình.

Lâm Hàn cũng nghe Tiêu Nhã kể mới biết, thực lực của Tiêu Hoa Bân quả thật cực kỳ lợi hại, năng lực tác chiến rất mạnh, nên cũng gật đầu để Tiêu Hoa Bân hành động một mình.

Sau khi tách khỏi đám cao thủ nhà họ Tiêu, Tiêu Hoa Bân lại không có lục soát ở đây mà đi thẳng một mạch vào nơi sâu nhất trong hầm mỏ.

Bởi vì, theo nghiên cứu của đám người Lâm Hàn, vào càng sâu trong mỏ thì cao thủ liên minh hai nhà quý tộc Chu - Khương càng ẩn nấp nhiều, cũng lợi hại hơn rất nhiều. Cho nên đường đến đáy mỏ nguy hiểm chồng chất, khi hành động cần phải vô cùng cẩn thận.

Mà nơi sâu nhất trong mỏ thì chắc chắn là chỗ nguy hiểm nhất, Tiêu Hoa Bân đi một mạch vào nơi sâu nhất vì muốn gánh lấy áp lực và nguy hiểm lớn nhất, từ đó sẽ giảm bớt gánh nặng cho những cao thủ trẻ tuổi, đương nhiên cũng sẽ giảm bớt được số lượng cao thủ sẽ hy sinh và chết trận cho nhà họ Tiêu.

Vừa vào nơi sâu nhất trong mỏ lục soát không bao lâu, Tiêu Hoa Bân liền xoay người khẽ cau mày, phát hiện ra chuyện gì đó.
 
Chương 583: Xử lý tất cả


Nơi sâu nhất trong hầm mỏ số 1.

Tiêu Hoa Bân đang tìm kiếm, đột nhiên nghe thấy có tiếng chuyển động khe khẽ.

Nơi sâu nhất của hầm mỏ lúc này cực kỳ yên tĩnh, Tiêu Hoa Bân đang kìm nén bản thân, gần như không phát ra âm thanh nào, ngoại trừ thỉnh thoảng có âm thanh tiếng nước chảy và tiếng tim đập của mình thì không còn nghe thấy âm thanh gì nữa.

Nhưng vừa rồi Tiêu Hoa Bân đột nhiên nghe thấy có tiếng động nhẹ ở một hướng, hình như là cao thủ của hai quý tộc nhà họ Chu, nhà họ Khương không chú ý nên giẫm phải đá sỏi trong hầm mỏ phát ra tiếng động.

Loạt xoạt, loạt xoạt…

Dù sao đây cũng là nơi sâu nhất của hầm mỏ, còn có rất nhiều đá vụn, không hề được dọn dẹp, trong này lại quá tối, những cao thủ của hai quý tộc phái tới nếu không cử động thì sẽ không phát ra tiếng, tố chất tâm lý của hầu hết trong số họ đều rất tốt, phát hiện có người tới cũng không phát ra tiếng động.

Nhưng một khi họ cử động thì đôi lúc không chú ý sẽ khó tránh khỏi giẫm vào đá sỏi, phát ra tiếng động.

Tiêu Hoa Bân cười lạnh lùng, sau đó từ từ đi về phía đó.

Tiêu Hoa Bân di chuyển cực kỳ chậm, không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Ông ta biết rõ con đường ở đây, biết rõ mặc dù mình di chuyển cực kỳ chậm, nhưng chỉ cần không phát ra âm thanh thì vẫn có thể giữ thế chủ động.

Dù sao thì Tiêu Hoa Bân di chuyển chậm nhưng hướng đi đúng, mà những cao thủ hai nhà quý tộc kia để không phát ra động tĩnh nên chắc chắn còn di chuyển chậm hơn Tiêu Hoa Bân, thậm chí còn không dám chuyển động, khoảng cách giữa hai người từ từ rút ngắn.

Tiêu Hoa Bân cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, một khi phát hiện ra đối phương ông ta sẽ ra tay bằng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai.

Cuối cùng Tiêu Hoa Bân nhìn loáng thoáng thấy có một bóng đen trước mặt mình, lúc này bóng đen đang bận rộn đi về một hướng khác của Tiêu Hoa Bân, nhưng lại không dám di chuyển quá nhanh sợ lại phát ra tiếng động bị chú ý.

Tiêu Hoa Bân thấy thế thì cười nhạo, cuối cùng cũng xuất hiện!

Đột nhiên Tiêu Hoa Bân ra tay, tốc độ nhanh chóng, liên quân của hai nhà quý tộc còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Hoa Bân đã đấm vào đầu hắn.

Chỉ một đòn, cao thủ đó đã ngất đi, Tiêu Hoa Bân không bỏ qua cho hắn, lại tiếp túc đấm đá thêm vài cú rồi lập tức rời đi, vào lại bóng tối ấn nấp, không gây ra bất kỳ tiếng động nào.

Tuy rằng vừa rồi Tiêu Hoa Bân chỉ đá cho tên cao thủ đó vài phát để ngất đi, nhưng phát nào cũng rất mạnh và vào vị trí nguy hiểm.

Tiêu Hoa Bân không rõ tên đó đã chết chưa, nhưng dù không chết thì dưới sự tấn công dữ dội vừa rồi cũng đã gần mất mạng, càng không có sức chiến đấu nữa.

Và lý do khiến Tiêu Hoa Bân rời đi vội vàng là để tránh gây sự chú ý cho những cao thủ khác của hai nhà quý tộc.

Ở tầng sâu nhất của hầm mỏ số 1 này, chắc chắn không chỉ có cao thủ của hai nhà Chu, Khương, thậm chí có thể có rất nhiều người.

Vừa nãy khi Tiêu Hoa Bân hành động, những tên cao thủ còn lại của hai nhà kia chắc chắn đã phát hiện, nếu ông ta không rút lui kịp thời rất có thể sẽ bị bao vây tấn công.

Mặc dù một mình xông pha nguy hiểm, nhưng Tiêu Hoa Bân cực kỳ tinh vi, không cho những tên cao thủ này có cơ hội bao vây.

Sau đó, Tiêu Hoa Bân tiếp tục chậm rãi tìm kiếm trong bóng tối.

Cùng lúc đó, tại hầm mỏ khác của nhà họ Tiêu, cao thủ Lâm Hàn dẫn tới và cao thủ của nhà họ Tiêu lần lượt phân thành tiểu đội ba người, họ cũng đang tìm kiếm và dọn dẹp.

Ở nơi sâu trong hầm mỏ nào đó, Ngô Xuyên cũng dẫn theo hai cao thủ của Tôn Hàn Các từ từ tìm kiếm trong bóng tối.

Cách đó không xa, một cao thủ của liên quân quý tộc đang ẩn nấp trong bóng tối, thấy sắp không trốn được nữa hắn quyết định chủ động phát động công kích, chuẩn bị đánh cho đối phương trở tay không kịp, sau đó sẽ chạy trốn.

Nhưng hắn vừa bắt đầu, Ngô Xuyên và hai cao thủ của Tôn Hàn Các đã phản ứng nhanh chóng, vừa né tránh vừa tấn công.

Dưới sự tấn công thần tốc của Ngô Xuyên và hai cao thủ Tôn Hàn Các, tên cao thủ kia vừa mới phát động tấn công đã bị hạ gục.

“Anh Xuyên, nên đưa ra ngoài hay giải quyết luôn?”, một cao thủ của Tôn Hàn Các hỏi.

Ngô Xuyên do dự rồi nói nhỏ: “Xử lý đi, đưa ra ngoài sẽ mất thời gian, đoạn đường đưa ra ngoài còn có thể gặp những cao thủ khác, sẽ nguy hiểm hơn, mà chúng ta cũng không có quá nhiều thời gian”.

Hai cao thủ của Tôn Hàn Các bịt miệng tên cao thủ kia, sau đó giải quyết sạch sẽ.

Ngay lập tức, Ngô Xuyên và hai cao thủ của Tôn Hàn Các tiếp tục tìm kiếm trong bóng tối.

Mà cảnh tương tự cũng đã xảy ra cùng lúc ở nhiều nơi trong hầm mỏ nhà họ Tiêu.

Những người được nhà họ Chu và nhà họ Khương cử tới đang ẩn nấp đây mặc dù cũng là cao thủ, nhưng cao thủ Lâm Hàn đưa tới và cao thủ của nhà họ Tiêu cũng không phải dạng vừa, lại còn là một đội ba người đối phó một người, đương nhiên dễ dàng hơn nhiều.

Chỉ trong vòng hai, ba tiếng, rất nhiều cao thủ liên quân của nhà họ Chu và nhà họ Khương ở trong rất nhiều hầm mỏ của nhà họ Tiêu đều đã bị tiêu diệt sạch.

Cùng lúc này, bên phía Uông Nghĩa còn suôn sẻ hơn.

Bên phía anh ta phụ trách việc tiêu diệt cao thủ nhà họ Khương, vì có danh sách nên anh ta biết rất rõ vị trí ẩn náu của họ, việc ra tay cũng không cần phiền phức như những cao thủ khác.

Một đội mười người, theo vị trí của các cao thủ nhà họ Khương mà quét sạch từng người một.

Những cao thủ của nhà họ Khương đang ẩn nấp trong bóng tối, không hề phát ra động tĩnh gì, ngay cả nhịp tim cũng được kiểm soát, không quá sốt ruột.

Thế nhưng đã ẩn nấp như thế mà bọn họ phát hiện từ rất nhiều vị trí mình ẩn nấp, đột nhiên có mười bóng đen xuất hiện bao vây lấy mình, không còn đường lui.

Hắn còn chưa kịp ra tay thì đã ngã xuống đất. Đến chết cũng không biết tại sao đối phương lại phát hiện ra mình, không ngờ trong bóng tối yên tĩnh như vậy mà vẫn biết được chính xác vị trí của mình, sau đó bao vây tấn công.

Uông Nghĩa giải quyết tên cao thủ nhà họ Khương này xong thì tiếp tục đi đến vị trí tiếp theo. Khi sắp đến nơi, anh ta nhanh chóng giảm tốc độ, không phát ra tiếng động, sau đó mười người ăn ý tản ra, lặng lẽ bao vây tên tiếp theo…
 
Chương 584: Viện binh


Ở nơi sâu thẳm trong hầm mỏ nào đó là một mảng đen kịt không có động tĩnh gì.

Một cao thủ nhà họ Khương đang ẩn nấp kĩ lưỡng, không hề nhúc nhích.

Đang nấp, đột nhiên hắn cảm giác có gì đó không đúng, cũng không nói ra được không đúng chỗ nào, rõ ràng xung quanh không có động tĩnh gì nhưng lại có cảm giác không lành, trực giác nói cho hắn biết rất nguy hiểm.

Sau khi do dự một lúc, hắn chuẩn bị di chuyển xuống vị trí dưới, nấp ở nơi sâu hơn.

Nhưng hắn vừa chuẩn bị hành động thì đột nhiên phát hiện trước mặt mình như có một bóng người từ từ lướt qua, tộc độ cực kỳ chậm vì thế không phát ra tiếng động.

Ban đầu khi hai nhà quý tộc bố trí nơi ẩn nấp cho họ đã nói rõ, vì chia thành tốp nhỏ nên trừ khi có tình huống đặc biệt, tất cả mọi người đều phải hành động một mình, ở yên vị trí, không được rời khỏi vị trí để giao lưu cùng những người còn lại.

Vì vậy hắn biết chắc chắn đây không phải người của mình, nhất định là người của nhà họ Tiêu.

“Sao họ biết được vị trí của mình?”, tên cao thủ nhà họ Khương khó hiểu, nhưng động tác lại không hề do dự, nhanh chóng di chuyển về hướng khác, không phát ra tiếng động, tránh thu hút sự chú ý của cao thủ nhà họ Tiêu.

Tuy nhiên vừa di chuyển được hai bước, hắn ngạc nhiên phát hiện một bóng đen đang từ từ đi về phía mình.

Lúc này khoảng cách đã gần tới nơi, mười cao thủ bao gồm của Uông Nghĩa đã không cần thận trọng nữa, cùng xông lên tấn công tập kích.

Cho dù hắn có ứng phó, thân thủ có tốt đến đâu thì đối mặt với mười cao thủ ở cự ly gần thế này, hơn nữa họ còn tấn công bằng tốc độ sét đánh thì sao có thể chống đỡ?

Trong nháy mắt, hắn cũng ngã xuống đất, nhóm người Uông Nghĩa giải quyết xong thì lại đi sâu vào phía trong, đi về phía cao thủ tiếp theo của nhà họ Khương.

Trong khi cao thủ do Lâm Hàn dẫn tới và cao thủ của nhà họ Tiêu quét sạch từng người của liên quân nhà họ Chu, nhà họ Khương thì đội quân viện trợ của hai nhà quý tộc cũng đã đến.

Nhóm Lâm Hàn đang chờ trong xe, thấy có mấy chiếc xe đến đây thì dừng lại, từng cao thủ đi xuống.

Mặc dù nhóm Lâm Hàn ở giữa hầm mỏ nhà họ Tiêu quanh đây, nhưng vì đèn xe đã tắt lại không có động tĩnh gì, lại thêm trời đêm nay rất tối nên những người đến không nhìn thấy nhóm người Lâm Hàn.

“Xem ra đây là đội quân viện trợ của hai nhà Chu Khương, động tác của bọn họ cũng khá nhanh đấy, xem ra quả nhiên họ đang theo dõi mọi hành tung của nhà họ Tiêu các cô”, Lâm Hàn thấp giọng nói.

Tiêu Nhã nằm bò bên cửa sổ xe nên cũng nhìn thấy rõ ràng, cô ấy có chút lo lắng hỏi: “Phải làm sao đây? Họ sẽ không mang đến nguy hiểm cho cao thủ nhà họ Tiêu chúng tôi và cao thủ anh dẫn tới chứ?”

Lâm Hàn lắc đầu: “Không sao, lúc trước tôi đã nhắc nhở họ rồi, họ sẽ ứng phó trước, hơn nữa bây giờ trong hầm mỏ tối om, chúng đi xuống cũng chưa chắc đã là đối thủ của cao thủ tôi và cô dẫn đến”.

Khi lên kế hoạch, Lâm Hàn đã đoán trước được chắc chắn bên phía đối phương sẽ theo dõi nhà họ Tiêu, chỉ cần người của Lâm Hàn và Tiêu Nhã rời khỏi trang viên nhà họ Tiêu là bên kia sẽ lập tức phát hiện, rất có khả năng sẽ lập tức cử viện binh đến hầm mỏ nhà họ Tiêu để hỗ trợ.

Theo lý mà nói, Lâm Hàn nên giữ một nhóm cao thủ lại đợi ở ngoài hầm mỏ, chờ khi quân viện trợ của đối phương đến sẽ ngăn cản họ vào hầm mỏ.

Nhưng nhân lực của Lâm Hàn và nhà họ Tiêu thật sự không đủ, không thể giữ lại nhiều cao thủ để đối phó với quân viện trợ của hai nhà quý tộc.

Có thể giữ lại gần mười người để hỗ trợ và ứng phó khẩn cấp như bây giờ đã không dễ dàng, sao có thể giữ thêm nhiều người để đối phó với quân viện trợ được nữa?


Vì thế Lâm Hàn quyết định không giữ ai lại, thay vì bớt vài người ở lại để đối phó nhưng cũng không chống đỡ được, mà những người phía dưới lại không xử lý được sạch sẽ đám cao thủ ẩn nấp thì tốt hơn hết là không giữ ai lại như bây giờ.

Lực lượng cứu viện của đối phương tới, cứ để cho họ xuống hầm mỏ, sau đó cao thủ Lâm Hàn đưa tới và cao thủ của nhà họ Tiêu sẽ chuẩn bị sẵn sàng công tác đề phòng trước, trực tiếp tranh cao thấp với liên quân cao thủ của hai nhà quý tộc trong bóng tối là được rồi!

“Mọi người quan sát xem đội quân cứu viện vào hầm mỏ nào, vào hầm mỏ nào nhiều nhất thì lát nữa có thể chúng ta sẽ phải hỗ trợ”, Lâm Hàn lên tiếng.

Mấy người của Tiêu Nhã và Tôn Hàn Các gật đầu, sau đó bắt đầu tỉ mỉ quan sát.

Cùng lúc đó, sau khi đội quân viện trở của nhà họ Chu và nhà họ Khương đến nơi, không phát hiện bất kỳ cao thủ nào của nhà họ Tiêu và cao thủ bí ẩn đột nhiên xuất hiện, nhưng rõ ràng họ nhìn thấy rất nhiều xe của nhà họ Tiêu, rất rõ ràng những chiếc xe đó đi ra từ trang viên nhà họ Tiêu, tất cả đều đã đến đây, bây giờ chắc hẳn những người của nhà họ Tiêu và cao thủ bí ẩn đột nhiên xuất hiện đó đều đang ở trong hầm mỏ.

Mấy người dẫn đầu đội quân viện trợ bắt đầu bàn bạc.

“Xem ra chúng đến là để quét sạch những cao thủ của chúng ta đang ẩn nấp trong hầm mỏ”.

“Bọn họ có khả năng diệt sạch bao nhiêu cao thủ của hai nhà quý tộc liên minh vậy sao? Người bình thường đi xuống đều sẽ chết”.

“Cho dù bọn họ có khả năng tiêu diệt thì cũng không kịp, sáng mai người của đoàn thanh tra thành phố Thiên Kinh tới rồi, đến lúc đó người nhà họ Tiêu chết chắc!”

“Đúng vậy, nhà họ Tiêu không còn cơ hội trở mình nữa đâu!”

“Nhưng nếu cấp trên đã phái chúng ta tới thì chúng ta cũng không thể làm gì khác hơn, xuống hầm mỏ giúp họ đối phó người nhà họ Tiêu đi”.

Mấy người dẫn đầu đội viện trợ đều không coi trọng người nhà họ Tiêu, cho rằng nhà họ Tiêu sẽ không bao giờ có cơ hội trở mình.

Sau đó vì an toàn, bọn họ tới thẳng hầm mỏ số 1, cũng là hầm mỏ quan trọng nhất. Tất cả mọi người cùng xuống thì an toàn hơn, còn những hầm mỏ khác, họ cảm thấy những cao thủ còn lại cũng không cần viện binh.

Cùng lúc đó, mấy người Lâm Hàn đang trốn trong xe cách đó không xa, tất cả đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

“Không ổn rồi, không ngờ tất cả bọn họ lại xuống cùng một mỏ”, Lâm Hàn khẽ cau mày.
 
Chương 585: Kế sách ứng phó


Nhìn thấy quân tiếp viện của nhà họ Chu và nhà họ Khương đều xuống hầm mỏ số 1, Lâm Hàn đột nhiên có chút đau đầu.

Tiêu Nhã đương nhiên cũng hiểu điều này, cũng cảm thấy hơi phiền phức.

Theo kế hoạch thông thường, những người viện trợ tới sẽ chia ra xuống các mỏ, sau đó mới tới những mỏ chính như mỏ số 1.

Mà nếu bọn họ tản ra, cao thủ Lâm Hàn dẫn tới và cao thủ của nhà họ Tiêu vì đã có đề phòng từ trước, lại thêm trong bóng tối nên có thể ứng phó được.

Chỉ có mấy mỏ chính cần sự hỗ trợ từ phía Lâm Hàn, hơn nữa có thể sẽ phân chia hỗ trợ riêng lẻ, đầu tiên hỗ trợ một mỏ trước, sau khi giải quyết xong thì đến mỏ khác.

Bởi vì dù sao ở trong bóng tối, cho dù các cao thủ Lâm Hàn dẫn đến và cao thủ của nhà họ Tiêu không phải đối thủ của nhóm chi viện thì cũng có thể kéo dài thời gian.

Nhưng bây giờ đám quân viện binh này lại không hành động theo tình huống bình thường, họ trực tiếp lựa chọn cách lười biếng và an toàn, tất cả đều xuống hầm mỏ số 1.

Như vậy những người Lâm Hàn tương đối đau đầu, áp lực đều tập trung ở hầm mỏ số 1. Quân viện trợ của Lâm Hàn đến đó cũng chưa chắc là đối thủ của đối phương, dù sao quân viện trợ của nhà họ Chu và nhà họ Khương mới tới cũng không ít, tuy rằng không phải tất cả đều là cao thủ, nhưng chắc chắn có rất nhiều cao thủ.

“Chúng ta nên làm gì đây?”, Tiêu Nhã nhìn Lâm Hàn.

Lâm Hàn cũng có chút nói không nên lời: “Những người viện trợ này chắc chắn cảm thấy những mỏ khác không cần hỗ trợ, cảm thấy cao thủ của chúng ta không thể ứng phó được với cao thủ của họ, vậy nên mới lựa chọn như vậy”.

Tiêu Nhã nghe vậy thì gật đầu, như vậy cũng là một điều tốt cho các cao thủ ở mỏ khác, dù sao không cần chia sẻ áp lực, họ có thể an toàn giải quyết tất cả các cao thủ ấn nấp của nhà họ Chu và nhà họ Khương.

Nhưng đối với hầm mỏ số 1 mà nói thì khó, bây giờ bên Lâm Hàn có không tới mười cao thủ, đi xuống cứu viện cũng chưa chắc đã là đối thủ của họ.

Lâm Hàn nhanh chóng đưa ra quyết định, anh nói với một cao thủ của Tôn Hàn Các: “Bây giờ anh lập tức rời đi, đến hầm mỏ của những cao thủ nhà họ Khương đang ẩn nấp, thông báo cho nhóm Uông Nghĩa biết kế hoạch đã thay đổi, để họ nhanh chóng xử lý bên đó rồi đến hỗ trợ hầm mỏ số 1”.

“Đã hiểu”, người nọ gật đầu rồi lập tức đi thông báo.

Lâm Hàn nhìn người của Tôn Hàn Các rời đi, trong lòng cũng thấy yên tâm hơn nhiều.

Những cao thủ nhà họ Khương bên hầm mỏ Uông Nghĩa phụ trách, mặc dù thực lực của họ không yếu, số lượng người lại nhiều, mà nhóm Uông Nghĩa cũng không phải người bình thường, hơn nữa còn biết rõ vị trí ẩn nấp của chúng nên tranh thủ thời cơ, đương nhiên đối phó cũng dễ dàng hơn.

Bây giờ Lâm Hàn yêu cầu họ giải quyết càng nhanh càng tốt, sau đó đi hỗ trợ hầm mỏ số 1, như vậy có thể đối phó với quân viện binh của nhà họ Chu và nhà họ Khương.

“Như vậy thì có cách, chỉ là thời gian vẫn chưa kịp, nhóm người Uông Nghĩa tăng nhanh tốc độ cũng cần thời gian nhất định để xử lý, cũng phải đến sau nửa đêm. Mà khoảng thời gian này những cao thủ của nhà họ Tiêu ở hầm mỏ số 1 hoàn toàn không thể chống đỡ được những người của quân viện trợ đó, rất có khả năng sẽ bị giết hết, chúng ta phải làm sao đây?”, Tiêu Nhã vẫn hơi lo lắng. Măc dù ghét Tiêu Hoa Bân nhưng dù sao cũng là chú hai của cô, còn có những cao thủ khác, họ đều là người nhà họ Tiêu, đương nhiên cô không muốn tất cả đều chết hết.

Lâm Hàn ra hiệu ý bảo Tiêu Nhã đừng lo lắng: “Yên tâm đi, tôi sẽ không để họ chết hết đâu, bây giờ chúng tôi đã sẵn sàng vào hầm mỏ số 1 để tiếp viện cho mấy người Tiêu Hoa Bân, chúng tôi giúp họ kéo dài thời gian, chờ nhóm Uông Nghĩa tới tiếp viện là được”.

Tiêu Nhã gật đầu, nhìn Lâm Hàn với vẻ cảm kích, như vậy đương nhiên nhóm người Lâm Hàn sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm.


“Tiêu Nhã, thân thủ của cô không tốt thì đừng xuống, ở trong xe đi, đừng phát ra tiếng động đề phòng có người của liên quân nhà họ Chu, nhà họ Khương đến, có thể sẽ gây nguy hiểm cho cô”, Lâm Hàn nói.

Tiêu Nhã gật đầu: “Anh yên tâm, tôi biết những điều này, tôi sẽ chú ý bảo vệ bản thân, không sao đâu. Bên các anh mới nguy hiểm, phải cẩn thận đấy”.

Lâm Hàn khẽ gật đầu sao đó dẫn người của Tôn Hàn Các xuống xe, đi về phía hầm mỏ số 1.

Khi đến lối vào của hầm mỏ số 1, Lâm Hàn nói với mấy người của Tôn Hàn Các: “Hãy nhớ chúng ta vào để tiếp viện, chỉ kéo dài thời gian chứ không phải để đánh nhau. Chúng ta chỉ cần kéo dài thời gian thì chắc chắn người của nhà họ Chu, nhà họ Khương sẽ không bỏ qua cho chúng ta, cũng sẽ không trốn thoát. Mà chúng ta chỉ cần đợi đến khi nhóm Uông Nghĩa xử lý xong những cao thủ nhà họ Khương tới cứu viện thôi. Những người liên quân của hai quý tộc đều sẽ phải chết ở đây, đừng ai hòng chạy thoát!”

“Đã hiểu!”, mấy người Tôn Hàn Các nhỏ giọng đáp lại.

Lâm Hàn gật đầu, không nói thêm nhiều, người của Tôn Hàn Các đi theo Lâm Hàn đã lâu, dù là thân thủ hay kinh nghiệm đều không cần nghi ngờ, Lâm Hàn cực kỳ tin tưởng họ.

Sau đó Lâm Hàn dẫn mấy người Tôn Hàn Các xuống hầm mỏ số 1.

Sau khi tiến vào hầm mỏ, nhóm người Lâm Hàn đi khẽ hơn, cố gắng không phát ra tiếng động, sau đó sờ lần đi về phía dưới.

Không mất nhiều thời gian, nhóm người Lâm Hàn và Tôn Hàn Các đã nghe thấy tiếng động ở phía xa, có vẻ là tiếng bước chân.

“Cậu Lâm, hướng này cách khoảng 100 mét, có hơn mười người, chắc là quân viện trợ vừa nãy”, một người thuộc Tôn Hàn Các thấp giọng nói.

Lâm Hàn khẽ gật đầu, anh cũng nhận ra điều này, cũng may quân viện trợ của đối phương không coi trọng nhóm Lâm Hàn và cao thủ nhà họ Tiêu, sau khi vào hầm mỏ số 1 chúng không ẩn nấp mà nghênh ngang đi tìm kiếm cao thủ nhà họ Tiêu, chuẩn bị tiêu diệt.

Nhưng đây lại là điều tốt cho nhóm mấy người Lâm Hàn, nếu chúng ẩn náu thì sẽ càng phiền phức hơn, vừa phải chú ý che giấu hành tung của mình, vừa phải đề phòng những cao thủ đang ẩn náu của nhà họ Chu và nhà họ Khương cùng những người viện trợ này, đồng thời còn phải tìm cao thủ của nhà họ Chu, nhắc nhở họ đừng ham mê chiến đấu, cố gắng kéo dài thời gian.

Mà trong tình huống hiện tại, đối với nhóm người Lâm Hàn thì tương đối dễ dàng…
 
Chương 586: Thời khắc nguy cấp


“Đã đi theo rồi thì bây giờ chúng ta chỉ cần đi theo sau quân viện trợ liên quân này là được, chú ý đừng để họ phát hiện, chờ họ tìm được cao thủ của nhà họ Tiêu rồi ra tay thì chúng ta mới lên cứu”, Lâm Hàn thấp giọng nói.

Mấy người Tôn Hàn Các gật đầu, sau đó lặng lẽ đi theo cùng Lâm Hàn.

Như vậy mấy người Lâm Hàn chỉ cần chú ý che giấu hành tung, không để quân tiếp viện phát hiện ra, không cần đi tìm cao thủ nhà họ Tiêu, chỉ cần chờ lúc chúng tìm được cao thủ nhà họ Tiêu rồi hành động thì họ xông lên cứu người là được.

Thêm nữa mấy người Lâm Hàn luôn theo sau đám người kia nên chắc chắn chúng không thể ngờ được, đến lúc đó sẽ không kịp trở tay, họ sẽ dễ thành công hơn.

Lâm Hàn và người của Tôn Hàn Các đi thật khẽ không phát ra tiếng động, chạm rãi đi theo hướng của những tên tiếp viện của liên quân.

Không lâu sau, nhóm người Lâm Hàn đã đuổi tới nơi. Lúc này quân viện trợ đang nghênh ngang cầm đèn của thợ mỏ soi sáng khắp nơi, tìm kiếm cao thủ ẩn nấp của liên quân và cao thủ nhà họ Tiêu.

Nhóm Lâm Hàn không thể theo quá gần, nếu không sẽ dễ bị phát hiện, cũng không thể theo quá xa, nếu không khi đám người kia phát hiện ra cao thủ nhà họ Tiêu rồi hành động thì họ lại vì ở quá xa mà không thể hỗ trợ.

Vì vậy nhóm người Lâm Hàn giữ khoảng cách ở khoảng 80 mét, ở khoảng cách này, với tốc độ của Lâm Hàn và người Tôn Hàn Các có thể kịp thời lao ra cứu người.

Ở khoảng cách 80 mét, quân tiếp viện của liên quân chiếu đèn, hầu hết bọn chúng đều không thấy nhóm người Lâm Hàn, không phát hiện ra họ.

Đoàn liên quân đi vào chưa bao lâu thì phát hiện ra vài thi thể, không có ngoại lệ, đều là thi thể các cao thủ ấn nấp của đoàn liên quân.

“Xem ra trong hầm mỏ này có rất nhiều cao thủ nhà họ Tiêu, không ngờ người chết đều là người của chúng ta”.

“Kỳ lạ, dọc đường vào đây chúng ta đã thấy gần mười thi thể rồi, toàn là cao thủ ẩn náu của liên quân, những người này đều là cao thủ sao lại thua hết mà người nhà họ Tiêu lại chẳng ai bị sao vậy?”

“Không phải người nhà họ Tiêu phái tới đều là cao thủ đó chứ? Trước đây họ đã bị thương rất nhiều, sao lại có nhiều cao thủ đến thế? Ở đây còn có biết bao nhiêu hầm mỏ”.

“Chẳng lẽ nhà họ Tiêu và người của Lâm Hàn dẫn tới đều là cao thủ?”

“Lâm Hàn nào tự nhiên chui ra thế? Sao lại có nhiều cao thủ vậy?”

“Liệu có phải người nhà họ Tiêu cũng bị thương, có người chết nhưng đều đã được đưa ra ngoài nên mới chỉ còn lại thi thể cao thủ ẩn thân của liên quân chúng ta không?”

Quân viện trợ nói chuyện một lúc phát hiện ra tình hình không ổn, người bên phía nhà họ Tiêu có vẻ đều là cao thủ, họ dường như có khả năng quét sạch những cao thủ ẩn mình trong đoàn liên quân của họ.

Sau đó quân viện trợ của liên quân bắt đầu trở nên thận trọng hơn, nghiêm túc hơn, tiếp tục tìm kiếm.

Nhưng bọn chúng cũng không để tâm lắm, dù sao chúng có hơn 100 người, gần một nửa là cao thủ, những người nhà họ Tiêu làm sao có thể đối phó được? Vì vậy chúng vẫn tiếp tục cầm đèn đi tìm.

Đi tiếp chưa được bao lâu chúng lại thấy vài thi thể nữa, không có ngoại lệ, đều là thi thể cao thủ ẩn mình của đoàn liên quân, không hề có thi thể nào của người bên phía nhà họ Tiêu.

“Chuyện gì thế này? Những người kia có thân thủ tốt vậy sao?”

“Con mẹ nó, đến giờ vẫn chưa thấy thi thể nào của người nhà họ Tiêu, cao thủ của chúng ta bị sao vậy?”

Những người quân viện trợ bắt đầu chửi bới, tiếp tục đi tìm.

Nhóm Lâm Hàn vẫn giữ khoảng cách 80 mét, đi theo từ xa, nếu quân viện trợ phát hiện ra cao thủ nhà họ Tiêu thì Lâm Hàn nhất định sẽ tới hỗ trợ đầu tiên.

Sau khi tìm kiếm tiếp, quân viện trợ đột nhiên phát hiện ở nơi không xa có ba bóng người, hiển nhiên là người nhà họ Tiêu.


“Ở đằng kia, mau bắt lấy chúng!”

Quân viện trợ lập tức bao vây.

Nhưng quân viện trợ này sau khi xuống hầm mỏ vốn không hề chú ý nhiều đến việc che giấu hành tung, thậm chí còn bật đèn.

Ba cao thủ của nhà họ Tiêu đã phát hiện ra chúng, theo kế hoạch cao thủ nhà họ Tiêu và cao thủ Lâm Hàn dẫn tới không hề mang theo đèn.

Ba cao thủ lập tức biết những người này chắc chắn là người của quân địch, nhiều đèn thì nhiều người, ba cao thủ nhà họ Tiêu biết mình không phải đối thủ của họ nên lập tức chạy trốn sâu vào trong hầm mỏ, tập hợp lại với cao thủ khác của nhà họ Tiêu, cùng nhau đối phó với quân viện trợ.

Lâm Hàn nhìn từ xa, khẳng định họ có thể trốn thoát nên không lập tức đuổi theo, tiếp tục ẩn mình cùng những người của Tôn Hàn Các.

“Xem ra không bao lâu nữa quân viện trợ của liên quân và người nhà họ Tiêu sẽ giao đấu, đến lúc đó chúng ta cũng phải ra tay, giúp họ kéo dài thời gian”, Lâm Hàn nhỏ giọng nói.

Một người của Tôn Hàn Các nói: “Cậu Lâm, tôi đã đếm sơ qua rồi, tổng cộng quân viện trợ lần này có hơn trăm người, nhưng trong số họ chỉ có khoảng hơn 30, chưa được một nửa người là cao thủ”.

Lâm Hàn nghe vậy thì khẽ gật đầu, cũng gần đúng như dự đoán. Dù sao liên quân đã phái rất nhiều cao thủ tới đây ẩn nấp trong hầm mỏ, bây giờ phái thêm người cũng chỉ có thể là những cao thủ còn lại.

Dù sao một quý tộc cũng chỉ có từng đó cao thủ, bồi dưỡng một cao thủ phải bồi dưỡng từ nhỏ, dồn tài nguyên, sau đó không phải ai cũng có thể thành cao thủ, đa phần là do thiên phú không đủ, dồn nhiều tài nguyên sau đó cũng chỉ hơn người bình thường một chút, không thể trở thành cao thủ.

Có thể thấy việc bồi dưỡng ra một cao thủ khó thế nào, cho dù quý tộc có thể ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia cũng không thể bồi dưỡng ra nhiều cao thủ.

Mà những cao thủ này được bồi dưỡng thành công, sau đó họ vẫn có thể bị thương trong quá trình làm nhiệm vụ hoặc chiến đấu cùng các gia tộc khác, đương nhiên sẽ lại càng ít hơn.

Lâm Hàn và những người của Tôn Hàn Các tiếp tục đi theo quân viện trợ của liên quân.

Sau khi nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, quân viện trợ trở nên thận trọng hơn, không còn nghêng ngang nữa, cũng chú ý che giấu tung tích, giảm âm thanh hết mức có thể, nhưng hơn một nửa số người vẫn là người bình thường nên rất khó để che giấu toàn bộ âm thanh.

“Mọi người cố gắng giảm âm lượng, đừng để bị cao thủ nhà họ Tiêu phát hiện, nếu không phải vừa nãy họ đã phát hiện ra chúng ta từ xa thì chúng ta đã bắt được cao thủ đó của nhà họ Tiêu rồi”, một thủ lĩnh của quân viện trợ lên tiếng.

“Đúng thế, không biết nhà họ Tiêu kiếm đâu ra nhiều cao thủ thế, nhưng may mắn thay, cho dù chúng có đủ năng lực để đối phó với nhiều cao thủ ẩn mình trong hầm mỏ của chúng ta thì cũng không kịp nữa. Sáng mai đoàn thanh tra của thành phố Thiên Kinh tới rồi, nhà họ Tiêu chết chắc!”, một thủ lĩnh khác nói.

Đúng lúc này, họ đột nhiên phát hiện phía trước có một nhóm ba người của nhà họ Tiêu đang ở rất gần.
 
Chương 587: Cứu người


“Suỵt! Tắt đèn, từ từ đi tới!”

Một thủ lĩnh của quân viện trợ thấp giọng lên tiếng.

Sau khi nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, quân viện trợ không còn vênh váo nữa, cũng tắt gần hết đèn đi, chỉ để lại một cây.

Lúc này cây đèn cuối cùng cũng đã tắt, xung quanh lập tức tối om.

Lâm Hàn đi theo phía sau hiểu ra những người này chắc đã phát hiện ra cao thủ nhà họ Tiêu, đèn đã tắt chuẩn bị hành động.

“Mau, theo tôi vào đó chuẩn bị cứu người”, Lâm Hàn hạ giọng nói.

Mấy người Tôn Hàn Các gật đầu, vội vàng lên theo.

Lúc này ba cao thủ nhà họ Tiêu đang kiểm tra độ sâu của hầm mỏ, sau khi vào họ đã giải quyết được hai tên cao thủ ẩn mình của liên quân, bây giờ đã đi được một đoạn mà vẫn chưa phát hiện ra cao thủ ẩn mình tiếp theo của liên quân.

Một trong ba người đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn, quay đầu lại nhìn thì thấy tối đen.

“Vừa rồi tôi thấy có một tia sáng nhưng lại vụt tắt trong nháy mắt, không biết là ảo giác của tôi hay gì”, cao thủ nhà họ Tiêu hơi nghi ngờ.

“Chắc là ảo giác đó!”, một cao thủ khác nói.

Dù sao trong hầm mỏ này, những tên cao thủ ẩn thân của đoàn liên quân không ngốc như thế, dám bật đèn không phải đang tự bảo tôi đang ở đây sao?

Nhưng ba người chưa đi được mấy bước, đột nhiên xung quanh có mấy bóng người lao ra, chính là quân viện trợ của liên quân!

“Không hay rồi, có kẻ địch!”

“Sao nhiều thế này?”

Ba cao thủ nhà họ Tiêu đã bị quân viện trợ bao vây không còn đường lui.

Họ mệt mỏi đối phó, ba cao thủ nhà họ Tiêu cũng không phải đối thủ của quân viện trợ, không bao lâu đã bị chúng bắt lại.

Ba cao thủ nhà họ Tiêu nhìn kẻ địch có hơn 100 người thì nghi ngờ, không phải cao thủ ẩn mình của liên quân phía dưới này đều đánh riêng lẻ sao? Mà người viện trợ theo lý mà nói cũng không thể nào vào hết một hầm mỏ như thế, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?

Lúc này một thủ lĩnh quân viện trợ đi tới, ngồi xổm trước mặt ba cao thủ nhà họ Tiêu.

“Mau nói vị trí những cao thủ còn lại của nhà họ Tiêu ra, nếu không bây giờ tao sẽ giết chúng mày!”, người đó lãnh đạm nói.

Ba cao thủ nhà họ Tiêu nhìn nhau, chưa nói họ không biết vị trí cụ thể của những người còn lại, dù sao sau khi chia nhóm thì mọi người tự đi riêng.

Mà dù có biết thì ba người họ cũng không thể bán đứng nhà họ Tiêu, nói ra vị trí của những người khác.

Ba cao thủ nhà họ Tiêu đều hiểu người trước mặt không nói đùa, sẽ thật sự giết họ.

“Các anh em, kiếp sau chúng ta vẫn là anh em”, một trong những cao thủ nhà họ Tiêu nói, như thể đã sẵn sàng cho cái chết.

Hai người còn lại lần lượt gật đầu.

“Hừ!”

Tên thủ lĩnh hừ lạnh, biết có hỏi cũng không được gì bèn đứng lên: “Giết ba người họ cho tôi!”

Nhưng lúc này một vài bóng người đột nhiên lao ra từ xung quanh.

Quân viện trợ còn chưa phản ứng kịp, tốc độ của những người này cực kỳ nhanh, họ đã hạ gục được mấy tên quân viện trợ.

Mà mấy bóng người lao ra này chính là nhóm Lâm Hàn nhân lúc quân viện trợ không chú ý đã lẻn vào.

“Không ổn, vẫn còn có người!”

Quân viện trợ lập tức phản ứng lại, chuẩn bị ứng phó, trong số họ có hơn 30 cao thủ, nhưng đa phần đều là côn đồ bình thường nên nhất thời có chút hoảng loạn.

Nhưng những người Lâm Hàn tốc độ lại cực kỳ nhanh, lúc này đã nhanh chóng hạ gục được vài người, sau khi thu hút sự chú ý của chúng thì vội vàng đi về phía ba người cao thủ nhà họ Tiêu.

Ba cao thủ nhà họ Tiêu nhận ra có người tới cứu mình nên nhanh tay lẹ mắt, nhân lúc mọi người xung quanh đang bị thu hút sự chú ý thì vội vàng đứng dậy phản kháng.

Vì ở dưới hầm mỏ, những người này lại hơi hoảng loạn nên không thể nhìn ra bóng dáng mấy người Lâm Hàn.

Đột nhiên một người trong số đó nhìn thấy bóng mấy người Lâm Hàn lướt qua, lập tức phản ứng lại rồi kêu lên: “Những người này muốn cứu người!”

Nhưng lúc này Lâm Hàn và người của Tôn Hàn Các đã đưa được ba cao thủ của nhà họ Tiêu chạy trốn thẳng xuống nơi sâu của hầm mỏ.

Khi quân tiếp viện phát hiện ra thì họ đã hoàn toàn biến mất.

“Chết tiệt, được cứu rồi!”

“Mấy người vừa nãy thật can đảm, mấy người mà cũng dám xông vào giải cứu trong khi chúng ta có hơn 100 người, không ngờ họ còn thành công!”

“Họ đều là cao thủ, mà chúng ta lại hoảng nên đương nhiên họ có cơ hội”.

“Thân thủ mấy người này rất lợi hại, tốc độ thật sự quá đáng sợ!”

“Yên tâm đi, không chạy được đâu, hầm mỏ chỉ có một lối ra, chúng ta bao vây lại còn không bắt được sao?”

Quân viện trợ mắng chửi ầm ĩ, sau đó tiếp tục đi sâu vào trong mỏ tìm, nhất định phải giết được nhóm người Lâm Hàn.

Mà cùng lúc đó, Lâm Hàn và nhóm người Tôn Hàn Các đã đưa được ba người nhà họ Tiêu đến nơi sâu trong hầm mỏ, thấy liên quân phía sau không đuổi theo, Lâm Hàn mới dừng lại.

“Cậu Lâm, cảm ơn ân cứu mạng của cậu”.

“Cậu Lâm, thật sự cảm ơn cậu rất nhiều, nếu không bây giờ chúng tôi có thể đã chết rồi”.

“Cậu Lâm, cậu tới thật đúng lúc!”

Ba cao thủ nhà họ Tiêu lần lượt tỏ lòng biết ơn, họ vô cùng cảm kích Lâm Hàn.

Lâm Hàn xua tay: “Bây giờ đừng nói lời cảm ơn, thời gian gấp rút, tôi sẽ nói cho các anh biết tình hình hiện giờ”.

Sau đó Lâm Hàn nói cho ba cao thủ biết tình hình hiện tại.

Họ nghe xong thì đều kinh ngạc, thì ra đó là quân viện trợ của liên quân, hơn nữa họ còn vào hết hầm mỏ số 1 này.

Đây là một điều đáng mừng cho các anh em ở mỏ khác, họ sẽ không bị quấy rầy, có thể an toàn xử lý hết đám cao thủ ẩn mình của liên quân, nhưng đối với những người phụ trách hầm mỏ này như họ thì lại tương đương với tai hoạ.

“Lần này toang rồi, các anh em trong hầm mỏ số 1 chúng ta đều đang gặp khó khăn, số nhọ một chút thì chưa biết chừng chúng ta cũng không chạy được”.

“Haiz, nếu tất cả các cao thủ nhà họ Tiêu đều chết ở đây thì dù qua mối nguy cơ lần này, nhà họ Tiêu cũng phải đối mặt với nguy cơ diệt vong”.

Ba cao thủ nhà họ Tiêu có chút lo lắng.

Lâm Hàn lại nói: “Yên tâm đi, tôi đã phái người đi thông báo rồi, bên phía Uông Nghĩa xử lý xong sẽ nhanh chóng tới hỗ trợ chúng ta. Việc chúng ta cần làm bây giờ là tập trung hết các cao thủ nhà họ Tiêu trong hầm mỏ số 1 này lại, đi đến nơi sâu trong mỏ, cố gắng kéo dài thời gian chờ nhóm Uông Nghĩa tới giúp, đến lúc đó những người quân liên quân cũng sẽ phải chết ở đây!”

“Tôi hiểu rồi, chúng tôi sẽ đi thông báo”, ba cao thủ nhà họ Tiêu đồng thanh nói.

Lâm Hàn khẽ gật đầu bảo: “Đồng thời các anh cũng phải cẩn thận cao thủ ẩn nấp của phe liên quân nơi sâu trong hầm mỏ, vậy nên các anh vẫn cứ chia ba người một nhóm, phân nhau ra thông báo đi, chúng ta gặp nhau ở tầng dưới cùng của hầm”.
 
Chương 588: Tiêu Hoa Bân kiên định, dứt khoát


“Đã hiểu”.

Ba cao thủ nhà họ Tiêu trầm giọng đáp lại, sau đó họ tách khỏi nhóm Lâm Hàn đi vào trong bóng tối để thông báo cho những người còn lại.

Mà bên phía Lâm Hàn cũng chia quân thành hai nhóm, như vậy có thể thông báo nhanh nhất có thể.

Lâm Hàn dẫn đầu một nhóm ba người Tôn Hàn Các, bốn người Tôn Hàn Các còn lại đi riêng.

Mà khi nhóm người Lâm Hàn ở hầm mỏ số 1 thông báo cho cao thủ nhà họ Tiêu, đồng thời còn phải đề phòng cao thủ ẩn mình trong mỏ của liên quân. Ở trong hầm mỏ có các cao thủ ẩn mình của nhà họ Khương, nhóm người Uông Nghĩa đang tiến hành rất suôn sẻ.

Lúc trước Uông Nghĩa đã nhận được thông báo từ người của Tôn Hàn Các, vì thế nhanh chóng tăng nhanh tốc độ, lúc này cuối cùng cũng đến nơi sâu nhất của hầm mỏ, quét sạch tên cao thủ cuối cùng của nhà họ Khương.

“Chúng ta đã xử lý sạch sẽ toàn bộ, tất cả cao thủ nhà họ Khương trong danh sách đều đã bị xử lý, chắc sẽ không còn cao thủ nhà họ Khương ẩn mình nữa đâu. Bây giờ chúng ta phải mau chóng đến hầm mỏ số 1 tiếp viện!”, Uông Nghĩa ra lệnh.

Ngay lập tức, Uông Nghĩa dẫn hơn 40 cao thủ đi về phía hầm mỏ số 1 để tiếp viện.

Lúc này, trong hầm mỏ số 1.

Lâm Hàn và ba người Tôn Hàn Các tiếp tục tìm kiếm. Vừa rồi họ đã gặp ba nhóm nhỏ của cao thủ nhà họ Tiêu, tổng cộng có 9 người. Dưới sự thông báo của Lâm Hàn, họ ngừng tìm kiếm quân ẩn mình của liên quân trong hầm, ngăn chặn việc bị quân tiếp viện từ nhà họ Chu, nhà họ Khương bao vây.

Những cao thủ nhà họ Tiêu được thông báo tiếp tục đi báo cho những người còn lại, nhóm Lâm Hàn cũng tiếp tục đi thông báo.

Cứ vậy, tốc độ thông báo lập tức tăng nhanh hơn rất nhiều, càng lúc càng có nhiều cao thủ nhà họ Tiêu lần lượt xuống tầng thấp nhất của hầm mỏ số 1.

Lâm Hàn và ba người của Tôn Hàn Các đang tìm kiếm, đột nhiên có một bóng đen lao ra tấn công họ.

Mặc dù để nhanh chóng thông báo, bốn người Lâm Hàn không quá che giấu tung tích, nhưng không có nghĩa là họ không đề phòng.

Cao thủ ẩn nấp của liên quân vừa lao ra, Lâm Hàn đã nghiêng người nhẹ nhàng né tránh, mà ba người Tôn Hàn Các đã đồng thời tấn công.

Trong tích tắc, cao thủ ẩn thân của liên quân lập tức bị ba người Tôn Hàn Các khống chế.

Mặc dù hắn cũng là cao thủ, nhưng người của Tôn Hàn Các vẫn hơn hẳn bọn họ, hơn nữa với ưu thế quân số và sự hợp tác ăn ý, cao thủ này làm sao có thể là đối thủ của ba cao thủ Tôn Hàn Các?

“Xử lý đi, chúng ta phải tiếp tục lên đường”, Lâm Hàn nhẹ giọng nói.

Ba người còn lại gật đầu, ngay sau đó bốn người lại tiếp tục đi.

Không lâu sau, bốn người Lâm Hàn đang đi thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập phía sau, chính là quân viện trợ của nhà họ Chu và nhà họ Khương đuổi tới, chúng đã không còn che giấu hành tung nữa, dù sao che giấu cũng làm chậm tốc độ, không thể đuổi kịp nhóm người Lâm Hàn, chúng nóng lòng muốn bắt được nhóm người Lâm Hàn và những cao thủ nhà họ Tiêu.

“Tăng tốc, nhanh chóng vừa thông báo vừa rút xuống tầng cuối cùng của hầm mỏ”, Lâm Hàn lên tiếng.

“Vâng!”

Chưa đầy 10 phút sau, bốn người Lâm Hàn lại thông báo được cho ba nhóm cao thủ nhà họ Tiêu nữa, nhưng đồng thời cũng nghe thấy âm thanh đánh nhau và la hét từ phía sau, chắc là có đội nhóm nào đó đã bị quân viện trợ của hai nhà quý tộc bao vây.

Lâm Hàn nghe thấy cũng không quá ngạc nhiên, chiến đấu với quý tộc, chết chóc và thương vong là điều không thể tránh khỏi, bây giờ trong hầm mỏ số 1 mới có người chết và bị thương, đã được coi là khá tốt.

Chẳng mấy chốc, bốn người Lâm Hàn và những cao thủ nhà họ Tiêu đã nhận được thông báo, đã đến tầng dưới cùng hầm mỏ số 1.

Tiêu Hoa Bân đang xử lý cao thủ ẩn mình ở tầng dưới cùng, cao thủ nhà họ Tiêu đến nơi cũng giúp ông ta một tay, bây giờ cao thủ ẩn mình của liên quân ở tầng dưới cùng hầm mỏ số 1 đã được dọn dẹp hết.

Nhìn thấy Lâm Hàn, Tiêu Hoa Bân vội vàng bước tới lo lắng hỏi: “Tình hình bên trên thế nào? Đối phương rất mạnh sao?”


Lâm Hàn nhìn Tiêu Hoa Bân, người ông ta đầy máu, phần lớn đều là máu của cao thủ ẩn mình của liên quân, nhưng cũng có máu của chính Tiêu Hoa Bân.

“Vừa nãy khi tôi xuống thì quân viện trợ của nhà họ Chu, nhà họ Khương đã đi về phía này, chắc họ sắp tới nơi rồi. Đối phương rất thông minh, còn dẫn theo cao thủ liên quân tới đây, thực lực rất mạnh, chúng ta mau chóng chuẩn bị cho trận chiến đi, cố gắng kéo dài thời gian, chờ Uông Nghĩa tới tiếp viện”, Lâm Hàn nói thẳng.

Tiêu Hoa Bân nghe xong cũng nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, không ai nói trước được khi nào nhóm Uông Nghĩa mới tới viện trợ, nếu tới muộn thì có thể họ đều sẽ phải chết ở đây.

Tiêu Hoa Bân nhìn những cao thủ nhà họ Tiêu xung quanh, đây là nhóm cao thủ cuối cùng của nhà họ Tiêu ông, nếu bị tiêu diệt hết thì dù qua được nguy cơ lần này, nhà họ Tiêu cũng không còn là quý tộc nữa. Dù sao còn có nhà họ Khổng hoàn hảo không hao tổn gì đang giữ thái độ trung lập.

Nói là trung lập nhưng ai biết nhà họ Khổng có nhân lúc người khác gặp nguy hay không.

Vì ở trong hầm mỏ nên điện thoại không có tín hiệu, không liên lạc được với người bên ngoài, cũng không biết được tình hình bên ngoài.

Sau khi suy nghĩ, Tiêu Hoa Bân quyết định dứt khoát: “Những cao thủ cuối cùng của nhà họ Tiêu không thể đều bị chôn vùi ở đây. Thực lực của tôi mạnh nhất, tôi ra ngoài dụ chúng, sau đó mọi người nhân cơ hội chạy trốn, nhớ hãy tản ra mà chạy, cố gắng chạy được nhiều nhất có thể”.

Lâm Hàn và những cao thủ nhà họ Tiêu đều sững sờ, ý Tiêu Hoa Bân cực kỳ rõ ràng, ông ta muốn hy sinh bản thân mình để cố gắng bảo vệ những cao thủ còn lại của nhà họ Tiêu.

Mặc dù những cao thủ này không hài lòng với quyết sách của Tiêu Hoa Bân trước đó, suýt chút nữa đã hại chết nhà họ Tiêu, nhưng dù sao họ cũng được Tiêu Hoa Bân bồi dưỡng, họ vẫn dành trọn tình cảm cho ông ta.

“Ông hai, không thể như vậy được, đây chẳng phải là đang để ông đi chết sao?”

“Ông hai, chúng tôi biết ông rất giỏi nhưng ngoài kia nhiều cao thủ lắm, sao ông có thể sống sót được?”

“Muốn sống thì cùng sống, muốn chết thì cùng chết, chúng tôi không thể để ông hai đi chết thay chúng tôi được!”

Các cao thủ nhà họ Tiêu đều lên tiếng phản đối, vẻ mặt kích động.

“Câm miệng cho tôi!”, Tiêu Hoa Bân đột nhiên lớn tiếng mắng:

“Tôi bồi dưỡng các cậu là để các cậu làm anh em với tôi à? Tôi bồi dưỡng các cậu để bảo vệ nhà họ Tiêu! Nếu các cậu chết cùng tôi thì sao nhà họ Tiêu bảo vệ được vị trí quý tộc nữa? Làm sao đối phó được với những thế lực gia tộc luôn nhòm ngó khác? Tôi đã quyết định rồi, cứ vậy đi!”

“Ông hai…”

Nhóm cao thủ nhà họ Tiêu nhìn Tiêu Hoa Bân với vẻ mặt phức tạp, họ đều hiểu đạo lý này, cũng hiểu nên làm theo Tiêu Hoa Bân nói, nhưng xét về tình cảm cá nhân, họ không nỡ để Tiêu Hoa Bân đi chết như vậy.

Mà lúc này Lâm Hàn đứng ở bên cạnh chắp tay sau lưng, hờ hững nói: “Tiêu Hoa Bân, nhớ kỹ thân phận của mình, ông là tay chân, mọi hành động của ông đều phải nghe theo tôi, bây giờ hãy làm theo lời tôi nói…”
 
Chương 589: Bắt đầu chiến đấu


Ở mỏ than của nhà họ Tiêu, tại tầng dưới cùng của mỏ số 1.

Tiêu Hoa Bân đang tranh cãi với đám cao thủ nhà mình, nghe thấy Lâm Hàn lên tiếng thì đều im lặng.

Tuy Lâm Hàn không phải người nhà họ Tiêu, nhưng giờ lại rất có uy tín với Tiêu Hoa Bân và đám cao thủ nhà họ Tiêu, ai cũng cực kỳ tin tưởng và nể phục anh.

Dù sao, nếu không có Lâm thì giờ họ đã bó tay chịu trói, chỉ có thể lẳng lặng chờ một quái vật lớn như nhà họ Tiêu bị liên minh của đối phương gặm nhấm đến sụp đổ.

"Không cần cử ai đi đánh lạc hướng liên minh kia cả, cũng chẳng phải hy sinh bất cứ người nào để cứu những người khác. Và cũng không cần chạy trốn, chúng ta sẽ đối đầu với họ ngay tại đây luôn", Lâm Hàn bình tĩnh nói.

"Đúng thế, chúng ta ở đây để chống lại bọn họ!"

"Muốn sống cùng sống, muốn chết thì cùng chết!"

"Đúng vậy, ông hai không cần phải hy sinh để cứu chúng tôi, chúng tôi không muốn chạy trốn".

"Ai chạy là chó, xử đẹp bọn liên minh!"

Cả đám cao thủ nhà họ Tiêu đều hưởng ứng với cách nói của Lâm Hàn, ai cũng không muốn chạy trốn, mà chỉ muốn chiến đấu đến cùng với đám liên minh chết tiệt kia.

Tiêu Hoa Bân đứng cạnh lại không nhịn được nói: "Cậu, cậu Lâm, chúng ta chiến đấu với liên minh kia ở đây luôn ư? Cậu biết rõ là toàn bộ chúng ta đều không phải đối thủ của họ. Giờ cũng không biết quân cứu viện của Uông Nghĩa lúc nào thì đến, lỡ mà tới chậm, chẳng phải tất cả sẽ chết hết sao? Tốt nhất là để tôi dẫn đám liên minh kia rời đi để mọi người chạy trốn, vậy thì chắc chắn sẽ thoát được hơn một nửa!"

Lâm Hàn lại lạnh lùng liếc Tiêu Hoa Bân một cái, nói: "Tôi tin người của tôi, Uông Nghĩa chắc chắn sẽ chạy tới kịp. Chúng ta không cần phải đi đâu hết, cũng chẳng cần trốn. Chúng ta sẽ đợi đám liên minh kia đến rồi giết chết bọn họ, khiến chẳng ai trong số họ có thể thoát khỏi đây!"

Vả lại, Lâm Hàn không thể để Tiêu Hoa Bân hy sinh được. Lúc trước, mặc dù ông ta có đắc tội anh, nhưng dù sao Tiêu Hoa Bân cũng là chú hai của Tiêu Nhã nên anh cũng phải quan tâm ông ta đôi chút. Hơn nữa, giờ thấy Tiêu Hoa Bân cũng được coi như một người đàn ông gan dạ, đầu đội trời chân đạp đất.

Mặt khác, Lâm Hàn không muốn áp dụng cách đó của Tiêu Hoa Bân vì anh tin tưởng Uông Nghĩa, tin anh ta có thể chạy tới kịp thời. Nếu chọn kế hoạch kia của ông ta dùng thì có thể bảo vệ được lực lượng nòng cốt, khiến số đông người bên mình chạy thoát. Nhưng đồng nghĩa với nó là người bên liên minh cũng có cơ hội bỏ chạy.

Cái hầm mỏ này lớn như vậy, đàn em của Lâm Hàn có tới cũng chưa chắc tiêu diệt hết được người bên liên minh.

Nhưng nếu bên liên minh kia đang tấn công đám Lâm Hàn, rồi Uông Nghĩa dẫn theo cao thủ chạy tới kịp thời thì lại khác. Lúc ấy, toàn bộ quân liên minh sẽ bị diệt sạch tại đây, đừng hòng có ai trốn thoát được!

Bất kỳ một ai trong số quân liên minh đều hận Lâm Hàn thấu xương, dù sao không có anh tới giúp thì bọn họ đã tóm gọn được nhà họ Tiêu một cách thuận lợi. Mà sau đó, bọn họ chắc chắn sẽ tìm anh trả thù.

Nếu đã chọn ra tay thì phải nhổ cỏ tận gốc, không thể để lại mầm họa nào.

Lâm Hàn làm vậy, cũng vì có thể giữ lại được một chút cao thủ cho nhà họ Tiêu, giúp Tiêu Nhã có vốn liếng để phát triển. Mặt khác, cũng là suy nghĩ cho chính mình, nhổ cỏ tận gốc mới diệt sạch được mọi mầm họa.

Tiêu Hoa Bân nghe thấy thế, trong một lúc cũng không biết nói gì.

Mà lúc này, phía xa chợt truyền tới một chút tiếng vang, quân liên minh đang đến.

"Mau chuẩn bị chiến đấu, dựa vào lợi thế địa hình trong hầm, ngăn bọn họ lại!", Lâm Hàn ra lệnh.

"Vâng!", cả đám cao thủ nhà họ Tiêu vội vàng vào chỗ chuẩn bị.

Tiêu Hoa Bân thở dài, chỉ đành dựa theo kế hoạch của Lâm Hàn chuẩn bị chiến đấu. Giờ muốn áp dụng cách của ông ta cũng đã không còn kịp rồi, dù sao quân liên minh cũng sắp tới, bọn họ hoàn toàn không có thời gian nữa.

Các cao thủ nhà họ Tiêu nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng.

Tuy số lượng và sức mạnh của hai bên chênh lệch rất lớn, nhưng cũng may bên các cao thủ nhà họ Tiêu có lợi thế địa hình. Tuy cửa động không quá nhỏ, cũng chẳng quá lớn, nếu chen nhau thì chỉ có bốn năm người có thể đi qua thôi. Nói cách khác, quân đối phương chỉ có thể cử bốn năm người gì sang chiến đấu với bên này.

Còn bên đám cao thủ nhà họ Tiêu, chỉ cần cử ra năm người mạnh nhất ngăn ở cửa động đối phó đối phương. Nếu bên đối phương không cử năm người cực kỳ lợi hại ra thì bên này có thể ngăn chặn họ một khoảng thời gian kha khá. Nó giống như điển tích chỉ một người trấn giữ cửa ải, nhưng lại ngăn được ngàn người công thành.

Còn bên nhà họ Tiêu, năm cao thủ tốp đầu tiên được cử ra không ngoại lệ mà có Tiêu Hoa Bân ở trong đó.

Ban đầu, các cao thủ nhà họ Tiêu định để Tiêu Hoa Bân tham gia vào nhóm thứ hai hoặc thứ ba, bởi vì thường thì nhóm đầu tiên là nguy hiểm nhất.

Nhưng Tiêu Hoa Bân nhất quyết muốn ở nhóm đầu tiên để lập công chuộc tội, các cao thủ nhà họ Tiêu không thể khuyên được ông ta, chỉ đành đồng ý.

Sau khi tốp đầu tiên đã sẵn sàng ngăn ở cửa động, đằng sau xếp theo đội hình từ mạnh đến yếu, rồi đến nhóm thứ hai, thứ ba chuẩn bị.

Các cao thủ nhà họ Tiêu vừa chuẩn bị xong thì chẳng bao lâu sau, quân liên minh đã tới, thấy đám người nhà họ Tiêu đang trốn trong cái động cuối cùng này.

Có rất nhiều người trong quân liên minh biết Tiêu Hoa Bân đang đứng đằng trước.

"Ồ, đây không phải ông hai nhà họ Tiêu - Tiêu Hoa Bân sao? Giờ tự mình ra trận liều mạng luôn à?"

"Chắc là nhà họ Tiêu hết người rồi, ha ha!"

"Đám người nhà họ Tiêu các người cho rằng có Lâm Hàn kia giúp là có thể chống lại quân liên minh của bọn tao sao?"

"Đúng vậy, còn nhiều hầm mỏ như vậy, bọn mày định quét sạch những cao thủ của tụi tao đang núp bên trong à!"

"Ha ha, cho dù bọn mày quét sạch được thì còn kịp chắc?"

Người nào người nấy trong quân liên minh đều nở nụ cười chế giễu.

Tiêu Hoa Bân đứng đối diện nghe vậy, lại chẳng thèm để ý. Ông ta biết, chỉ cần hành động theo kế hoạch của Lâm Hàn, thì có thể quét sạch hết những cao thủ của quân liên minh đang ẩn núp bên trong tất cả các mỏ. Còn thời gian thì vẫn sẽ kịp, bởi vì bên Lâm Hàn đã đạt được thỏa thuận với đoàn thanh tra Hoa Hạ, sáng mai đoàn thanh tra thành phố Thiên Kinh sẽ không đến.

Cho dù giờ bọn họ không chống cự được trong hầm mỏ số 1, thì sau đó còn có cao thủ của Lâm Hàn đến, chắc chắn có thể tiêu diệt toàn bộ đám quân liên minh này.

Bây giờ, vẫn chưa thể khẳng định những cao thủ nhà họ Tiêu có sống được hay không. Nếu bọn họ chết hết ở đây, nhà họ Tiêu vẫn có thể sống sót trong cuộc tấn công lần này của quân liên minh, nhưng chắc chắn sẽ bị tổn thất nặng nề. Một khi nhà họ Khổng - một quý tộc khác lại ra tay với nhà họ Tiêu thì bọn họ rất có thể sẽ rơi đài.

Bởi vậy, điều duy nhất mà Tiêu Hoa Bân phải làm bây giờ là cố gắng bảo vệ những cao thủ nhà họ Tiêu, giữ được càng nhiều người sống càng tốt.

Nếu thật sự không giữ nổi, Tiêu Hoa Bân cũng có một kế, đó chính là dùng toàn bộ mạng sống của cao thủ nhà họ Tiêu mở một con đường máu bảo vệ Lâm Hàn. Vì Tiêu Nhã, giữ được Lâm Hàn thì nhà họ Tiêu vẫn còn một tia hy vọng.

Quân liên minh thấy Tiêu Hoa Bân chẳng thèm để ý thì cũng mất kiên nhẫn, tên cầm đầu dứt khoát lạnh lùng nói:

"Đừng nói nhảm nữa, ra tay giết hết bọn chúng đi!"
 
Chương 590: Vẫn còn có thể đánh


"Vâng!"

Lúc này, quân liên minh đã sớm nóng lòng chờ đợi, vừa nhận được lệnh lập tức xông lên ngay.

Sau khi đi xuống hầm mỏ số 1, trên đường đi, bọn họ đã nhìn thấy không biết bao nhiêu là xác của các cao thủ trong liên minh, tổn thất cực kỳ nghiêm trọng.

Những cao thủ ấy có nhiều người là bạn, là người thân của bọn họ, nên giờ họ đã sớm nóng lòng muốn báo thù.

Nhưng mà vừa mới xông lên, bọn họ đã phát hiện ra vấn đề, cái cửa động của hầm mỏ số 1 này quá nhỏ, chỉ đủ cho bốn năm người đi qua. Họ không thể xông lên cùng một lúc được.

Tức thì, đa số quân liên minh đều chen chúc ở bên ngoài, chỉ một số cực ít là có thể xông lên trước ra tay với đám người nhà họ Tiêu.

Thấy đám người kia xông tới, Tiêu Hoa Bân cười lạnh, cũng cùng những cao thủ khác ra tay.

Đám quân liên minh kia hận người nhà họ Tiêu giết bạn bè và người thân của mình, vả lại, họ còn toàn là những cao thủ quý báu trong gia tộc.

Mà Tiêu Hoa Bân lại hận đám liên minh kia muốn tiêu diệt nhà mình.

Phút chốc, Tiêu Hoa Bân đã xông tới đánh nhau với đám quân liên minh. Đa số mấy người dẫn đầu thậm chí còn không phải cao thủ, chỉ là những tay đấm bình thường thôi, nên ông ta và 4 cao thủ nhà họ Tiêu đều giải quyết một cách rất nhẹ nhàng.

Cho dù ngẫu nhiên gặp phải cao thủ thì đa số cũng chỉ có thực lực sàn sàn, Tiêu Hoa Bân và 4 người kia là năm cao thủ mạnh nhất trong nhà họ Tiêu, nên đối phó cũng khá dễ dàng.

Ba bốn tốp dẫn đầu khoảng hai mươi người bên liên minh lập tức bị hạ gục.

Mà sau khi bọn họ ngã xuống đã gây cản trở thế tấn công của quân liên minh ở đằng sau, đã để Tiêu Hoa Bân và 4 cao thủ có thời gian nghỉ ngơi.

Chỉ một lát sau, mấy tên cầm đầu quân liên minh đã phát hiện ra vấn đề, cứ đánh tiếp như thế, dù bọn họ có thể giết sạch đám cao thủ nhà họ Tiêu, nhưng bên họ cũng bị tổn thất một cách nghiêm trọng.

Vốn dĩ, lần hành động này bọn họ đã mất mát rất nhiều và hao hụt một lượng lớn cao thủ. Lúc vừa mới đi xuống hầm mỏ số 1 còn nhìn thấy vô số xác chết của cao thủ bên mình, mấy tên cầm đầu cũng không muốn thấy người trong gia tộc xảy ra thương vong nữa.

"Không được, không thể cứ đánh tiếp như vậy nữa. Đám cao thủ nhà họ Tiêu kia thâm thật, tìm một địa hình như này, chúng ta hoàn toàn không thể phát huy hết sức được".

"Ông hai nhà họ Tiêu kia rất mạnh, đứng chắn phía trước, nếu đánh lẻ chúng ta hoàn toàn không phải đối thủ của ông ta. Những người còn lại còn không thể cùng nhau xông lên, cứ tiếp tục như thế rồi thua có mà bị cười cho thúi đầu".

"Mau, dừng tay lại!"

Mấy tên cầm đầu bàn bạc với nhau xong bèn cùng nhất trí, vội vàng tiến lên bảo quân liên minh dừng tấn công.

"Tất cả các cao thủ bước ra khỏi hàng, những tay đấm bình thường lùi về phía sau!", một tên cầm đầu quân liên minh ra lệnh.

Lần này quân cứu viện bên liên minh có tổng cộng hơn trăm người, trong đó có hơn 30 cao thủ, nhưng bên trong quặng số 1 còn núp sẵn rất nhiều cao thủ nữa.

Tuy số cao thủ đang ẩn núp trong đây đã tổn thất nặng nề trên tay người nhà họ Tiêu, nhưng giờ vẫn còn lại rất nhiều, chắc phải có 40-50 người gì đó.

Ngay lập tức, tất cả các cao thủ trong quân liên minh đều bước ra, tổng cộng có hơn 70 người, một con số đáng kinh ngạc.

Theo lý thuyết, lúc này họ có thể cử cao thủ lợi hại nhất ra, xông lên đằng trước hạ gục Tiêu Hoa Bân trong 5 cao thủ nhà họ Tiêu kia.

Nhưng thời gian quá gấp, bản thân đội ngũ này còn là liên minh gồm nhiều cao thủ của các gia tộc, nên hoàn toàn không biết tình hình nhà khác như thế nào, cũng chẳng thể xác định ai là người mạnh nhất.

"Toàn bộ cao thủ chia thành một đội năm người, phân thành từng nhóm xông lên tấn công. Nhớ kỹ, năm người các người phải hạ gục tên Tiêu Hoa Bân kia cho tôi, còn 4 người khác thì mặc kệ, hiểu chưa?", một tên cầm đầu quân liên minh nói.

Khiến một đội năm người thay phiên nhau tấn công, dù không phải là đối thủ của Tiêu Hoa Bân và 4 cao thủ kia, cũng có thể dần dần mài mòn thể lực và làm họ bị thương. Đội tiếp theo đương nhiên sẽ hạ gục được Tiêu Hoa Bân và những cao thủ kia.

Mà thực lực của Tiêu Hoa Bân thì ai cũng biết, cực kỳ mạnh, nếu cứ đánh đấm bình thường thì e rằng rất khó hạ gục ông ta.

Vì thế mấy tên cầm đầu mới dứt khoát mặc kệ người bên mình sẽ có thương vong, năm người chỉ tấn công một mình Tiêu Hoa Bân, mặc dù làm thế sẽ bị 4 cao thủ còn lại của nhà họ Tiêu vây đánh, nhưng lại có thể nhanh chóng hạ gục Tiêu Hoa Bân.


Hạ gục ông ta rồi, bọn họ mới có cơ hội xông vào giết hết những cao thủ còn lại của nhà họ Tiêu!

Phút chốc, tốp đầu tiên đã bắt đầu tấn công, năm cao thủ quân liên minh không để ý đến 4 cao thủ kia của nhà họ Tiêu mà cùng xông về phía Tiêu Hoa Bân.

Tiêu Hoa Bân thấy vậy cũng giật mình hoảng sợ, không ngờ đối phương sẽ làm thế.

Mặc dù ông ta rất mạnh, nhưng khi đối mặt với năm cao thủ của quân liên minh lại có vẻ hơi quá sức, nên chỉ vội vàng phòng thủ.

Bốn cao thủ của nhà họ Tiêu thấy vậy thì hoảng sợ, vội xông tới giúp. Bởi vì năm người bên liên minh chỉ nhằm vào một mình Tiêu Hoa Bân, nên chẳng hề đề phòng những cao thủ còn lại. Vì vậy, bọn họ đối phó với năm người kia cũng cực kỳ dễ dàng.

Rất nhanh, năm cao thủ quân liên minh người trước người sau mất sức chiến đấu ngã xuống, bị người của họ kéo đi.

Nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủn ấy, giờ đây, cả người Tiêu Hoa Bân đã tràn đầy vết thương, trông cực kỳ nghiêm trọng.

"Ông hai, ông không sao chứ?", có một cao thủ nhà họ Tiêu lo lắng hỏi.

"Ông hai, hay là ông đi xuống đi, để một người phía sau lên thay là được", một người khác cũng nói.

Đám cao thủ nhà họ Tiêu đằng sau cũng lo lắng khuyên Tiêu Hoa Bân đi xuống, đổi người khác lên.

Tiêu Hoa Bân lại lắc đầu nói: "Tôi có đi xuống thì họ vẫn sẽ dùng cách này. Tôi còn có thể ngăn thêm hai ba đợt tấn công nữa, chỉ bị thương chút thôi, không chết được. Đổi người khác lên, rất có khả năng sẽ chết ngay tại chỗ, mà năm người bên đối phương mới không đánh nổi nữa đã bị người phía sau kéo xuống, chúng ta hoàn toàn không kịp giết chết họ, vậy thì quá thiệt thòi!"

Nhưng mà ngay lúc này, năm cao thủ tốp thứ hai của bên liên minh đã xông tới.

Đối mặt tốp thứ hai của liên minh hai quý tộc lớn Khương - Chu, Tiêu Hoa Bân và những cao thủ nhà họ Tiêu cũng không có thời gian thay đổi người nữa, vội vàng xông lên chống trả.

Cũng là năm người cùng nhằm về phía Tiêu Hoa Bân, khiến ông ta mệt mỏi chống cự.

Bốn cao thủ còn lại của nhà họ Tiêu tranh thủ thời gian nhanh chóng ra tay hạ gục năm người bên quân liên minh, để giảm bớt áp lực mà Tiêu Hoa Bân phải gánh vác.

Nhưng năm người bên quân liên minh lại hoàn toàn làm lơ đòn tấn công của bốn cao thủ kia, tất cả đều liều mạng tấn công Tiêu Hoa Bân, không tiếc hy sinh bản thân cũng muốn làm ông ta bị thương nặng.

Dưới đòn tấn công chớp nhoáng và tàn nhẫn của bốn cao thủ nhà họ Tiêu, năm người bên liên minh của hai quý tộc lớn Khương - Chu đều mất sức chiến đấu ngã xuống.

Đằng sau lập tức có người của hai quý tộc lớn bước lên kéo bọn họ đi, cùng lúc đó, tốp thứ ba đã sẵn sàng từ trước liền xông lên.

Bên nhà họ Tiêu muốn thay người cũng không còn kịp, Tiêu Hoa Bân lập tức lọt vào hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng.
 
Chương 591: Càn quét


Lúc này, cả người Tiêu Hoa Bân đã bê bết máu, bị thương rất nặng, trông như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Lâm Hàn đứng sau thấy thế, sắc mặt cũng trở nên khó coi, bên quân liên minh rõ ràng đã nhận ra điều đó.

Nếu để bên kia đổi Tiêu Hoa Bân đi thì những cao thủ ngã xuống ban nãy của họ đều trở thành công cốc, vì vậy, họ mới vội vàng rút ngắn khoảng thời gian luân phiên giữa hai tốp.

Còn bên nhà họ Tiêu lại khác, bởi vì ở cửa động nên khó mà đổi người một cách nhanh chóng được.

Kể từ đó, nhà họ Tiêu không kịp thay Tiêu Hoa Bân đi, sau đó ông ta chắc chắn sẽ ngã xuống. Kế tiếp, những cao thủ nhà họ Tiêu sẽ nhanh chóng đuối sức, cuối cùng bị bên quân liên minh hạ gục.

Sau khi tốp thứ 3 kết thúc, cả người Tiêu Hoa Bân lung la lung lay, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Các cao thủ nhà họ Tiêu vội vàng định đổi người, nhưng bên liên minh đã xông lên, hoàn toàn không cho bên này chút thời gian nào cả.

Nếu bên nhà họ Tiêu thay Tiêu Hoa Bân ra, tất nhiên sẽ khiến cho 4 cao thủ còn lại không kịp ngăn cản quân liên minh, từ đó dẫn đến tổn thất rất lớn.

Tiêu Hoa Bân cũng hiểu được điều này, giơ tay đẩy một cao thủ nhà họ Tiêu đang tính dìu ông ta xuống, quát: "Tôi vẫn còn có thể đánh!"

Lúc này, 4 cao thủ trong tốp đầu tiên của nhà họ Tiêu đều rơm rớm nước mắt, nhưng vẫn phải xông lên tấn công 5 cao thủ bên liên minh, chỉ có nhanh chóng hạ gục bọn họ thì mới ngăn họ giết chết Tiêu Hoa Bân.

Những cao thủ của nhà họ Tiêu ở đằng sau thấy thế thì đều sốt ruột.

"Đám quân liên minh kia thật xảo quyệt, hoàn toàn không cho chúng ta có thời gian thay người!"

"Không thể cứ tiếp tục như vậy được, ông hai chắc chắn sẽ bị giết mất!"

"Ông hai có ơn dạy dỗ với chúng ta, chúng ta không thể trơ mắt đứng nhìn được!"

Tức thì, những cao thủ nhà họ Tiêu ở đằng sau đều đi tới trước mặt Lâm Hàn.

Có vài người dứt khoát quỳ xuống, mấy người còn lại cũng quỳ theo.

"Cậu Lâm, tôi cầu xin cậu, hãy cứu ông hai đi!"

"Chúng tôi thật sự bó tay rồi. Cậu lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ có cách cứu ông hai đúng không?"

"Chỉ cần cậu chịu cứu ông ấy, thì bảo chúng tôi làm gì cũng được!"

Lâm Hàn nghe vậy cũng sửng sốt, tuy tình hình lúc này có chút gay go, cực kỳ bất lợi với nhà họ Tiêu, nhưng không phải không có biện pháp cứu Tiêu Hoa Bân.

Nhưng mà, làm thế sẽ tổn thất rất lớn.

Nói là cứu Tiêu Hoa Bân chứ thực ra là dùng tính mạng của những người còn lại để đổi lấy mạng ông ta, hơn nữa, ít nhất cũng phải mười mạng người.

Trong lúc Lâm Hàn đang do dự thì có vài ánh đèn sáng choang chiếu đến từ đằng xa, mấy chục bóng người đang chạy về phía này với tốc độ cực nhanh. Bọn họ chính là Uông Nghĩa cùng quân cứu viện!

"Là đám Uông Nghĩa đến, chúng ta lao ra là có thể cứu ông hai của mấy người!", Lâm Hàn hô lớn.

Nếu là ban nãy, thì chỉ có thể cử một số cao thủ nhà họ Tiêu xông lên ngăn cản, đồng nghĩa với xả thân chịu chết, để tranh thủ thời gian thay Tiêu Hoa Bân xuống.

Nhưng giờ lại khác, Uông Nghĩa đã dẫn theo một đám cao thủ đến chi viện, Lâm Hàn bèn bảo các cao thủ nhà họ Tiêu trực tiếp xông ra, cũng đồng nghĩa với việc cứu Tiêu Hoa Bân.

Nếu quân cứu viện không đến thì lao ra chẳng khác gì là đi chịu chết cả.

Các cao thủ nhà họ Tiêu thấy thế đều vô cùng kích động, không ngờ quân cứu viện lại đến nhanh như vậy!

Bên quân liên minh lập tức hơi hoảng loạn, ban đầu bọn họ tưởng rằng nhà họ Tiêu cử ra nhiều cao thủ như thế đã là dốc hết vốn liếng rồi, không ngờ lại còn có nhiều người như thế đến giúp đỡ.

"Tôi không tin nhà họ Tiêu lại có thể lấy ra được nhiều cao thủ như thế, quân cứu viện kia chắc chắn chỉ là những tay đấm bình thường thôi, số lượng còn không bằng bên ta. Các tay đấm bình thường xông lên xử lý bọn họ, những cao thủ còn lại tiếp tục đối phó nhà họ Tiêu cho tôi!", một tên cầm đầu quân liên minh nói.

"Vâng!". quân liên minh đồng thanh đáp rồi xông lên.

Nhưng mà, những tay đấm bình thường vừa mới sáp vô đánh nhau với quân cứu viện đã cảm thấy không đúng.


Những người kia hoàn toàn không phải tay đấm bình thường, người nào người nấy đều là cao thủ, hơn nữa còn cực kỳ lợi hại, dường như còn mạnh hơn đám cao thủ nhà họ Tiêu nữa, cái này thì sao mà họ đối phó được đây?

Tình thế lập tức xoay chuyển.

Những tay đấm bình thường của quân liên minh hoàn toàn không ngăn cản được các cao thủ do Uông Nghĩa mang đến.

Mặc dù bọn họ đông hơn, nhưng bốn năm tay đấm bình thường cũng không địch lại một cao thủ bên Uông Nghĩa thì sao mà đánh đấm gì nữa?

Những cao thủ do Uông Nghĩa dẫn đến lập tức như hổ xông vào bầy dê, đập tan mặt trận quân liên minh, rồi xông thẳng về phía cửa động.

Thấy người của hai bên đang đánh nhau ở cửa động, Uông Nghĩa vội vàng ra lệnh: "Mau, mau đến hỗ trợ, tuyệt đối không thể để cậu Lâm bị thương!"

Tức thì, những cao thủ dưới trướng Uông Nghĩa tựa như phát điên xông về phía cửa động.

Bên quân liên minh cũng có rất nhiều cao thủ, nhưng mặt bằng chung lại yếu hơn đám Uông Nghĩa, lại không ngờ bọn họ có thể giải quyết những tay đấm bình thường kia nhanh như vậy, rồi xông thẳng tới đây, nên đã trở tay không kịp.

Hơn nữa, những cao thủ nhà họ Tiêu bên trong động lại giống như phát điên xông ra ngoài, làm quân liên minh nhất thời không chống trả nổi.

Nếu dựa theo thực lực chân chính của hai phe, có lẽ vốn là có thể đánh ngang tay, nhưng bởi vì trước sau đều có địch nên bọn họ đã trở nên rối loạn. Cộng thêm với việc bây giờ những tay đấm bình thường đã chẳng còn tác dụng gì nữa, trái lại còn ảnh hưởng đến cao thủ quân liên minh, nên tình thế lập tức nghiêng về một phía. Gần như là những cao thủ do Uông Nghĩa mang đến cùng cao thủ bên nhà họ Tiêu đồng loạt tàn sát cao thủ bên liên minh.

Uông Nghĩa nhìn thấy Lâm Hàn bèn vội vàng giải quyết mấy cao thủ bên liên minh đang chặn đường, vụt qua đám người hỗn loạn chạy tới bên cạnh anh.

"Cậu Lâm, cậu không sao chứ? Ngại quá, chúng tôi đã đến chậm", Uông Nghĩa lo lắng nói, khi anh ta bắt đầu xuất phát từ thành phố Phụng Thiên, Trương Thiên Sơn đã từng dặn, bất kể kế hoạch lần này của Lâm Hàn có thành công hay không thì bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ được Lâm Hàn. Đây là lệnh mà Uông Nghĩa phải chấp hành.

"Tôi có thể bị gì chứ?", Lâm Hàn cười lắc đầu nói: "Mau giải quyết hết đám quân liên minh kia đi!"

"Vâng!"

Xác định Lâm Hàn quả thật không sao, Uông Nghĩa mới yên tâm, rồi vội vàng xông vào đối phó quân liên minh.

Nói là chiến đấu chứ thực chất lại là một bên đang tàn sát bên còn lại.

Tuy phe liên minh cũng có rất nhiều cao thủ, tổng thể thực lực rất mạnh, nhưng trước sau đều có địch nên đã bị rối loạn thế trận. Lúc này, cả đám đều muốn chạy trốn, chẳng tâm trí đâu mà chiến đấu.

Tiếng hét thảm thiết không ngừng vọng lại, những tay đấm bình thường trong quân liên minh giống như là vật hy sinh chẳng có cơ hội chống trả, lần lượt ngã xuống.

Cho dù là cao thủ, tuy là mạnh đấy, nhưng dưới sự tấn công của những cao thủ do Uông Nghĩa mang đến và bên phía nhà họ Tiêu cũng không thể chống chọi nổi, từng người từng người một đều bị hạ gục.

Lúc này, mặc dù Tiêu Hoa Bân đã bị thương rất nặng, cả người đầy máu, nhưng vẫn cứ xông lên giúp mọi người chém giết quân liên minh.

Những cao thủ nhà họ Tiêu muốn ngăn ông ta lại, nhưng hiển nhiên là không ngăn được con người cứng đầu như Tiêu Hoa Bân, chỉ đành cử ra mấy người đối phó với cao thủ liên minh xung quanh ông ta. Nếu Tiêu Hoa Bân không chịu nổi, bọn họ sẽ vội vàng xông đến giúp đỡ, để đảm bảo ông ta sẽ không xảy ra chuyện gì bất trắc.
 
Chương 592: Là một người đàn ông thực thụ


Nhìn đám người quân liên minh lần lượt ngã xuống, Tiêu Hoa Bân không khỏi rơm rớm nước mắt, trong lòng lại vô cùng vui sướng.

Vốn dĩ, cứ nghĩ rằng nhà họ Tiêu đã không còn cơ hội trở mình được nữa, Tiêu Hoa Bân ông ta sẽ trở thành tội đồ của gia tộc, nhưng giờ lại xoay chuyển được thế cục, chuyển bại thành thắng.

Tuy lần này, trong quá trình đối phó với quân liên minh, nhà họ Tiêu cũng tổn thất rất lớn, nhưng trái lại, bên đối phương còn tổn thất lớn hơn mình.

Đợi chuyện này qua đi, nhà họ Tiêu sẽ bước vào thời kỳ phát triển, chiếm được càng nhiều miếng bánh ngọt trong giới quý tộc ở thành phố Thiên Kinh, rồi có thể khiến nhà họ Tiêu khôi phục lại như trước một cách dễ dàng, hay thậm chí là vượt xa quá khứ.

Đây vốn là một cuộc khủng hoảng của nhà họ Tiêu, giờ lại biến thành một cơ hội.

Mà tất cả đều nhờ có Lâm Hàn.

Một lát sau, dưới sự bao vây và càn quét của những cao thủ do Uông Nghĩa mang đến và cao thủ nhà họ Tiêu, toàn bộ quân liên minh đã bị giải quyết sạch sẽ.

"Cậu Lâm, đã càn quét sạch rồi, không có bất cứ tên nào trong quân liên minh chạy ra được khỏi hầm mỏ số 1", Uông Nghĩa báo cáo.

Lâm Hàn gật đầu, nói với Uông Nghĩa và những cao thủ nhà họ Tiêu: "Chúng ta đã giải quyết xong hầm mỏ số 1, nhưng những căn hầm khác vẫn chưa giải quyết xong. Giờ, để lại một vài người đưa người bị thương đi bệnh viện, còn những ai không bị thương hay chỉ xây xát nhẹ hãy theo tôi đi chi viện cho những nơi khác".

Sau khi Uông Nghĩa dẫn những cao thủ kia tới, trong quá trình bọn họ và cao thủ nhà họ Tiêu đối phó với quân liên minh thì đa số chỉ bị thương nhẹ, rất ít người bị thương nặng.

Trái lại, phía trước trong quá trình đối phó với quân liên minh, đặc biệt là lúc chưa tiến vào tầng dưới cùng của hầm mỏ số 1, đã có rất nhiều cao thủ nhà họ Tiêu bị thương nặng, thậm chí là không ít người đã chết.

Nhưng mọi thứ đều nằm trong dự đoán của Lâm Hàn, nên anh vẫn khá bình tĩnh. Dù sao đây cũng là sự tranh đấu giữa các quý tộc, mỗi một quý tộc đều có thể ảnh hưởng đến tương lai đất nước, mà mấy con quái vật như vậy đấu tranh với nhau thì có người chết là điều khó tránh khỏi.

Những cao thủ mà Uông Nghĩa mang đến và cao thủ bên nhà họ Tiêu nhanh chóng để lại một số ít giúp đỡ người bị thương, bèn vội vàng đi theo Lâm Hàn rời khỏi hầm mỏ số 1, giúp đỡ các hầm còn lại.

Lúc này, trong xe Lâm Hàn, Tiêu Nhã lo lắng nhìn cửa hầm mỏ số 1.

Tuy ban nãy Uông Nghĩa đã dẫn theo một số lượng lớn cao thủ đi vào chi viện, nhưng quân liên minh đã đi xuống từ trước, cũng không biết có tới kịp không. Nếu mà xui thì chưa biết chừng toàn bộ cao thủ nhà họ Tiêu đã bị giết chết hết rồi.

"Hy vọng có thể còn chừa lại chút cao thủ cho nhà họ Tiêu, không thì dù đối phó được quân liên minh kia, vượt qua được khủng hoảng lần này, nhưng đến kỳ hội nghị quý tộc đợt sau cũng sẽ khó mà được chia chác lợi ích", Tiêu Nhã lẩm bẩm.

Đang lo lắng thì Tiêu Nhã chợt nghĩ tới một chuyện, lần này, nếu không có gì bất ngờ thì đương nhiên nhà họ Tiêu sẽ đối phó được liên minh hai nhà Chu - Khương và vượt qua khủng hoảng, dù gì cũng có Lâm Hàn giúp đỡ nhiều như vậy rồi.

Mà về sau, bất kể nhà họ Tiêu còn lại bao nhiêu cao thủ cũng sẽ bị suy yếu, còn hai nhà Chu - Khương kia cũng tổn thất thảm trọng, thậm chí còn nghiêm trọng hơn nhà họ Tiêu.

Từ đấy, nhà họ Khổng vẫn án binh bất động kia chẳng phải sẽ một mình nuốt trọn phần lớn lợi ích, ngồi mát ăn bát vàng?

Tiêu Nhã nghĩ vậy bèn có chút khó chịu, cũng không thể ngồi nhìn mặc kệ được, phải tranh thủ kiếm chút đỉnh cho nhà họ Tiêu, không dám mưu cầu càng nhiều, ít nhất cũng phải lấy được phần vốn nên thuộc về mình để khôi phục lại mọi tổn thất sau lần đối phó với quân liên minh.

Nhưng mà, chỉ dựa vào nhà họ Tiêu hiện giờ thì căn bản chẳng có biện pháp nào cả, có vẻ phải nhờ Lâm Hàn giúp mới được. Chẳng qua, lần này đã làm phiền anh rất nhiều rồi, nói là trả cho anh 100 tỷ chứ thật ra Tiêu Nhã biết số tiền kia là quá nhỏ. Rất có thể là Lâm Hàn nể mặt cô ấy mới giúp. Nếu lại làm phiền anh nữa, Tiêu Nhã cũng chẳng có mặt mũi nào mà mở miệng. Cô ấy nghĩ bụng, không biết có cách nào để Lâm Hàn giúp nhà họ Tiêu mà anh cũng cướp được lợi ích trong hội nghị quý tộc kia không nhỉ.

Ngay lúc này, có một đám người bước ra từ cửa hầm mỏ số 1 của nhà họ Tiêu.

Tiêu Nhã quay sang nhìn thì thấy là cao thủ nhà họ Tiêu cùng những cao thủ do Uông Nghĩa dẫn đến. Cô ấy lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy qua.

"Mọi người có sao không?", Tiêu Nhã vừa đến đã hỏi.

"Thưa cô chủ, chúng ta bị tổn thất rất nghiêm trọng, ông hai còn bị thương nặng".

"May mà những cao thủ của Uông Nghĩa chạy tới kịp, không thì chúng tôi đã chết hết rồi".

"Cô chủ ơi, chúng tôi mau chóng đi chi viện cho các hầm mỏ khác đây, không nói với cô nữa".


Mấy cao thủ nhà họ Tiêu nói xong thì vội vàng rời đi, trên đường đi ra khỏi hầm, bọn họ đã phân công nhiệm vụ xong, mỗi một cao thủ đều biết được mình nên đi chi viện cho hầm mỏ nào.

Những cao thủ đi ra từ trong hầm mỏ số 1 đều không nán lại, vội vàng chạy tới chi viện cho các nơi khác.

Mà Lâm Hàn và mấy người của Tôn Hàn Các lại không đi, có đám người kia đi là đủ rồi, bọn anh ở trên mặt đất đợi chi viện là được.

Tiêu Nhã nghe nói Tiêu Hoa Bân bị thương nặng thì lập tức lo lắng, tuy vì chuyện lúc trước cô ấy cũng rất hận Tiêu Hoa Bân, nếu chẳng phải do ông ta, nhà họ Tiêu đã không lọt vào tình trạng này. Nhưng dù sao đó cũng là chú hai của cô ấy, bình thường cũng đóng góp rất nhiều cho nhà họ Tiêu, nên Tiêu Nhã vẫn cảm thấy lo lắng.

"Lâm Hàn, chú hai tôi sao rồi? Chẳng phải ông ấy rất mạnh sao? Thế nào lại bị thương nặng?", Tiêu Nhã vội hỏi Lâm Hàn.

Lâm Hàn nghe vậy đáp: "Tiêu Hoa Bân ở đằng sau đó, lát nữa sẽ lên, đúng là bị thương hơi nặng, còn nguyên nhân thì về sau cô sẽ biết. Tiêu Hoa Bân là một người đàn ông thực thụ".

Đêm khuya, tại hầm mỏ nhà họ Tiêu.

Bởi vì có danh sách phân bố của các cao thủ nhà họ Khương, nên Uông Nghĩa dẫn theo các cao thủ đã có thể dễ dàng tìm được vị trí ẩn nấp của bọn họ.

Tuy ở hầm mỏ số 1, quân liên minh đã cử chi viện tới nên hơi khó giải quyết.

Nhưng dưới sự kéo dài thời gian của Lâm Hàn và đám Tôn Hàn Các và toàn thể cao thủ nhà họ Tiêu liều chết chống trọi, trả giá thương vong rất lớn, đợi được quân chi viện do Uông Nghĩa dẫn đến, cuối cùng cũng quét sạch được toàn bộ những cao thủ của phe liên minh đang núp trong hầm.

Sau đó, Uông Nghĩa lại dẫn theo những cao thủ còn lại của nhà họ Tiêu chia nhau đi chi viện cho các hầm mỏ khác.

Ban đầu khi Lâm Hàn và Tiêu Nhã bố trí nhân lực đến những hầm mỏ kia, cũng chỉ hơi dư ra một chút để đề phòng bên liên minh chi viện. Giờ thì toàn bộ quân chi viện kia đã đi vào hầm mỏ số 1, nên không đến hỗ trợ cho các hầm khác.

Bởi vậy, các hầm mỏ khác liền dễ thở hơn, sau khi được chi viện thì việc càn quét càng diễn ra nhanh chóng hơn.

Bên trong hầm, tổ ba người Ngô Xuyên đang âm thầm tiến về phía trước mà không phát ra một chút tiếng động nào.

Ngay lúc này, phía trước chợt có bảy bóng người xông tới, toàn bộ đều là cao thủ đang núp trong đây của phe liên minh.

Họ như đã phát hiện ra đám Ngô Xuyên từ lâu, thậm chí còn lẳng lặng tập hợp lại, tính phục kích tổ ba người của Ngô Xuyên.

"Không xong, có phục kích", Ngô Xuyên hét lên rồi vội vàng chống trả.

Hai cao thủ của Tôn Hàn Các cũng vội vàng đánh trả.
 
Chương 593: Thắng


Lúc này, bảy tên cao thủ phe liên minh đang núp trong đây lập tức xông về phía đám Ngô Xuyên từ nhiều hướng.

Ngô Xuyên thấy thế vội vàng tiến lên chống trả lại đòn tấn công của hai tên cao thủ liên minh.

Hai người Tôn Hàn Các thì đối phó với năm tên cao thủ còn lại.

Tuy những cao thủ kia không mạnh bằng Ngô Xuyên, lại càng đừng nói đến hai người Tôn Hàn Các. Nhưng dù sao cũng là hai đánh một, thậm chí ba đánh một. Đám Ngô Xuyên và Tôn Hàn Các nhanh chóng bị lép vế, đều bị xây xát nhẹ và một vài vết thương sâu.

Cùng lúc đó, bảy tên cao thủ phe liên minh cũng vô cùng kinh ngạc.

Cả đám bọn họ đều được coi là cao thủ, nhưng giờ bảy người đánh lén ba người, vậy mà không thể giải quyết đối phương trong một đòn? Ba người này phải mạnh tới cỡ nào chứ?

Nhưng ngay cả như vậy, bảy tên kia cũng sắp giải quyết được đám Ngô Xuyên và hai người Tôn Hàn Các. Bọn họ đã dần không chống đỡ nổi nữa.

Mắt thấy Ngô Xuyên và hai người Tôn Hàn Các sắp thua, đằng sau lại bỗng nhiên xông ra vài bóng người.

Bảy tên cao thủ liên minh đang bận rộn đối phó với đám Ngô Xuyên khó nhằn này, hoàn toàn không ngờ tới đằng sau còn có người xông đến, nên hoàn toàn không kịp chuẩn bị, rất nhanh đã bị vài người kia hạ gục.

Mà lúc này, vài người kia cũng lộ mặt ra, chính là đám Uông Nghĩa tới chi viện.

"Không sao chứ? Cậu Lâm cử chúng tôi đến đây hỗ trợ", Uông Nghĩa nói xong bèn vội vàng giải quyết đám cao thủ liên minh đã mất hết sức chiến đấu cùng những người mình mang đến.

"Không sao", Ngô Xuyên lắc đầu, cười nói: "Đám liên minh kia đúng là xảo quyệt, chúng tôi di chuyển khẽ khàng như vậy cũng phát hiện ra được, còn tập hợp lại đánh lén bọn tôi. Nếu mấy người không tới kịp có lẽ chúng tôi đã nằm xuống ở đây rồi".

Uông Nghĩa gật đầu, hỏi: "Đằng sau còn có người đúng không? Chúng ta mau đến chi viện cho họ rồi giải quyết gọn lẹ luôn đi".

"Được!"

Đám Ngô Xuyên lập tức nhanh chân đi chi viện cho những người còn lại.

Mà lúc này, cảnh tượng như vậy cũng diễn ra ở bên trong những hầm mỏ khác.

Cùng lúc đó, trên mặt đất, Lâm Hàn và mấy người Tôn Hàn Các cùng Tiêu Nhã đang giúp đỡ nâng những người bị thương đi.

Bên trong những hầm mỏ khác cũng lần lượt có người giải quyết xong phe liên minh đi lên, nhiều ít vẫn có thương vong, nhưng đa số đều là những cao thủ nhà họ Tiêu trong quặng số 1.

"Xem ra lần này nhà họ Tiêu mấy người cũng có khá nhiều người chết, sau khi kết thúc cuộc chiến đấu tranh với phe liên minh, có lẽ phải mất một thời gian khá lâu mới có thể khôi phục lại như cũ", Lâm Hàn cười nói.

Tiêu Nhã gật đầu, nói: "Không sao, chỉ cần nhà họ Tiêu vẫn tồn tại là được, những tổn thất kia có thể từ từ bù đắp sau".

Tiêu Nhã quả thật không lo lắng cái đó cho lắm, dù sao năng lực của cô ấy cũng bày ra đó, chỉ cần nhà họ Tiêu vẫn còn, cô ấy có lòng tin sẽ dẫn dắt nhà mình khôi phục lại như xưa, thậm chí là phát triển vượt bậc.

Sau đó, trong lúc đám Lâm Hàn chờ đợi để chi viện thì những hầm mỏ khác lại diễn ra vô cùng thuận lợi, không cần anh và mấy người Tôn Hàn Các ra tay giúp đỡ.

Lần lượt có cao thủ của Lâm Hàn và nhà họ Tiêu đi ra từ trong các căn hầm lớn nhỏ khác nhau, toàn bộ đám cao thủ đang núp bên trong đều đã được quét sạch.

Trên bầu trời đêm, phía chân trời chậm rãi ló ra ánh rạng đông, trời đã sắp sáng.

Vào lúc này, một cao thủ cuối cùng của nhà họ Vương phụ trách một căn hầm cùng vài cao thủ đến chi viện cũng đi ra.

Trên người Vương Tam có mấy vết thương nhẹ, vừa ra khỏi cửa hầm đã nhìn thấy những cao thủ khác đang chờ bên ngoài, trong lòng gã ta không khỏi cảm thấy vui sướng.

Hiển nhiên, dưới sự lãnh đạo của Lâm Hàn, trận chiến đối đầu với quân liên minh lần này, người thắng là phe bọn họ. Mà Vương Tam gã ta cũng đặt cược thắng giúp nhà họ Vương xoay chuyển tình thế, thậm chí là mang đến một cơ hội phát triển cho gia tộc!

Vương Tam dẫn theo những cao thủ nhà họ Vương đi đến trước mặt Lâm Hàn nói: "Cậu Lâm, tôi đã hoàn thành xong nhiệm vụ của mình, dẫn dắt các cao thủ nhà họ Vương không tiếc bất cứ giá nào quét sạch cao thủ phe liên minh ẩn núp trong mấy căn hầm. Hy vọng cậu sẽ thực hiện lời hứa trước đó".

Lâm Hàn đương nhiên hiểu ý gã ta, anh gật đầu nói: "Vất vả rồi, cứ nghỉ ngơi trước đi đã. Sau đó, chúng ta còn phải tiếp đón đoàn thanh tra Hoa Hạ kiểm tra, rồi đi gặp hai quý tộc lớn Chu - Khương kia nữa. Đợi mọi chuyện xong xuôi, tôi sẽ thực hiện lời hứa của mình, cho nhà họ Vương ông những gì mà ông đáng nên được".

"Cảm ơn cậu Lâm", Vương Tam nói xong, bèn gập người khom lưng cúi chào, sau đó dẫn theo những cao thủ còn lại của nhà họ Vương đi ra sau Lâm Hàn, chờ đợi mệnh lệnh từ anh.

Lần này, cao thủ nhà họ Vương đi xuống các mỏ càn quét đám cao thủ liên minh đang núp bên trong, tuy đa số đều có bị thương, nhưng không ai chết, chỉ vài người là bị thương nặng, nên chẳng ảnh hưởng nhiều. Nhưng đổi lại, bọn họ đã gặt hái được một cơ hội khó mà tượng tượng nổi.

Sau khi những cao thủ nhà họ Vương đi lên, đồng nghĩa với việc toàn bộ cao thủ phe liên minh đang ẩn núp bên trong đã bị quét sạch, và cho thấy trận này Lâm Hàn và nhà họ Tiêu đã giành chiến thắng!

Lâm Hàn ngửa đầu nhìn trời, cả người nhẹ nhàng thoải mái, những áp lực trong khoảng thời gian này đều hoàn toàn biến mất.

"Mặt trời hôm nay đẹp ghê".

Lâm Hàn nhìn ánh mắt trời dần ló rạng cười nói.

Tiêu Nhã đứng cạnh cũng cười tươi đáp: "Đúng là rất đẹp, làm con người ta thoải mái trong lòng, chỉ là giờ có một số người của gia tộc nào đó, tâm trạng đang rất tệ".

"Thật à?", Lâm Hàn nói: "Vậy chúng ta đi qua đó nhìn thử xem coi sao".

Cao thủ mà Lâm Hàn dẫn đến tổng cộng có gần 100 người, cộng thêm 40-50 cao thủ của nhà họ Tiêu.

Dựa theo lời cấp dưới báo cáo thì con số thương vong của cả hai bên là hơn 20 người, có 40 người bị thương nặng, còn lại đa số chỉ bị xây xát nhẹ.

Thực ra theo kế hoạch ban đầu, con số tử vong chỉ khoảng 10 người thôi. Dù sao khi đang càn quét đám cao thủ liên minh núp bên trong hầm mỏ, có gặp nguy hiểm thì đã có các thành viên khác hỗ trợ, dẫu có thất bại hay bị thương nặng vẫn có thời gian chạy trốn. Sau đó, lại để các nhóm nhỏ còn lại hoặc quân chi viện đến giải quyết bọn họ.

Nhưng ở bên trong hầm mỏ số 1 lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, quân chi viện của phe liên minh chẳng dựa theo lẽ thường, trực tiếp xông vào quặng số 1 hết, vì vậy mới gây ra con số thương vong và bị thương nặng vượt mức dự đoán.

Số người tử vong và bị thương nặng đa số đều là những cao thủ nhà họ Tiêu, bên Lâm Hàn thì lại đỡ hơn.

Bấy giờ, một số xe cấp cứu do nhà họ Tiêu gọi tới và xe tải lớn chở những tay đấm bình thường chạy đến.

Mặc dù những tay đấm bình thường kia không giúp được gì khi quét sạch đám cao thủ liên minh ẩn núp trong hầm, nhưng giờ, bọn họ lại phát huy được tác dụng rất lớn.

Trước khi xuất phát, Lâm Hàn và Tiêu Nhã đã lên kế hoạch hết, những tay đấm bình thường và một số công nhân sẽ liên lạc với nhân viên y tế. Chỉ cần người của Lâm Hàn và cao thủ nhà họ Tiêu giải quyết xong, thì bọn họ sẽ ngay lập tức chạy tới hầm mỏ.

Rồi những nhân viên y tế kia sẽ đưa người bị thương của bên Lâm Hàn và nhà họ Tiêu đến bệnh viện, bên cạnh đó còn có tay đấm bình thường đi theo bảo vệ để tránh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom