Dịch Full Quan Khí​

Chương 809: Vì mặt mũi


- Tôi muốn xem ai muốn căn phòng này.

Lăng Vũ Trình rất tức giận. Một Bí thư tỉnh ủy đến Bắc Kinh ăn cơm mà còn mất mặt như vậy sao?

Thấy khách như vậy, giám đốc có chút khó xử, một lần nữa nhìn mấy người để phán đoán lực lượng của đối phương. Y cho rằng đám Bạch Kiến Quang mạnh hơn, trong lòng lại suy nghĩ một người tỉnh Giang Sơn cấp cao đến đâu cũng chỉ là lãnh đạo tỉnh. Y nghĩ như vậy nên cười nói:

- Các vị, rất xin lỗi. Chúng tôi cũng khó xử, như vậy đi, ngoài tiền ăn uống thì tôi sẽ đưa mỗi người một thẻ giảm giá ăn lần sau. Mọi người thấy thế nào?

Cổ Trường Ủy càng lúc càng bực mình, hôm nay không biết như thế nào mà gặp việc này. Y trầm giọng nói:

- Anh nói thật cho tôi biết, ai muốn phòng này?

Giám đốc nghe Cổ Trường Ủy hỏi như vậy do dự một chút, trong lòng nghĩ nói tình huống cho bọn họ biết cũng tốt:

- Phòng này là Bạch thiếu gia đặt từ trước. Bạch thiếu gia tới nên phải mời mấy người ra.

Giám đốc cười cười nhưng trong lòng lại suy nghĩ Cổ Trường Ủy lăn lộn ở Bắc Kinh lâu như vậy thì không thể không biết Bạch thiếu gia.

Giám đốc nói ra làm Cổ Trường Ủy tái mặt, có chút lo lắng nhìn Lăng Vũ Trình.

- Bạch thiếu gia nào?

Lăng Vũ Trình nhíu mày nói.

Cổ Trường Ủy vội vàng đi tới nhỏ giọng nói:

- Là Bạch Kiến Quang của Bạch gia.

Nghe là Bạch Kiến Quang, Vương Trạch Vinh hơi động tâm, không phải nhằm vào mình đó chứ? Nghĩ đến hai nhà Hạng, Bạch đấu nhau, Vương Trạch Vinh bây giờ không có cảm tình gì với Bạch gia.

Lăng Vũ Trình thực ra đã đoán được là Bạch Kiến Quang, trong lòng cũng nghĩ Bạch Kiến Quang này sao lại muốn làm như vậy? Y nghĩ một chút, nghĩ Phó chủ tịch tỉnh Giang Sơn Ngưu Thanh Đào là người Bạch gia liền thầm nghĩ có phải quan hệ tới Ngưu Thanh Đào? Y lại nghĩ tới mâu thuẫn của hai nhà Hạng, Bạch, chẳng qua y lập tức bỏ suy nghĩ đây là nhằm vào Vương Trạch Vinh. Hôm nay mình làm chủ, Bạch Kiến Quang là nhằm vào mình.

Tả Quân Huy nhìn Lăng Vũ Trình rồi nhìn Vương Trạch Vinh, trong lòng có chút khó hiểu. Y nghĩ thầm nếu nhằm vào Vương Trạch Vinh còn có thể, nhưng nhằm vào Lăng Vũ Trình là sao?

Chẳng qua lần này Lăng Vũ Trình mất mặt, Tả Quân Huy khá vui vẻ.

Lăng Vũ Trình là người Lâm hệ, y cũng có chỗ dựa của mình. Không ai biết y còn có quan hệ họ hàng với Lâm gia. Lăng Vũ Trình nói với giám đốc:

- Làm loạn gì vậy hả, chuyện là do nhà hàng các anh làm, sao có thể đổ lên đầu người khác. Gọi lãnh đạo cao nhất nhà hàng tới đây, tôi muốn xem các người còn muốn mở nhà hàng này không?

Vương Trạch Vinh lúc này đã suy nghĩ kỹ. Việc này nếu Bạch Kiến Quang tiến vào thì dù như thế nào cũng phải làm Lăng Vũ Trình mâu thuẫn với Bạch gia, đến lúc đó thử xem Bạch gia thu thập tình hình như thế nào.

Vương Trạch Vinh nói:

- Anh đã nói Bạch Kiến Quang muốn phòng thì bảo y vào đây.

Bạch gia và Hạng gia đấu nhau, dù như thế nào cũng không thể hòa giải. Vương Trạch Vinh mặc dù không quan hệ tốt với Hạng Đào, nhưng hắn cũng là người Hạng gia. Lần này hắn nghi ngờ Bạch Kiến Quang rất có thể nhằm vào mình. Nếu là như vậy thì phải ra tay. Y cũng muốn động Bạch gia, lần này là cơ hội tốt. Làm Bạch gia đấu với Lâm gia, như vậy Bạch gia sao có thể sống sót.

Giám đốc thấy Lăng Vũ Trình như vậy liền giật mình, việc này có chút khó xử. Nghĩ tới đối phương không nể mặt Bạch thiếu gia, y phát hiện việc này mình không thể nào giải quyết được. Y vội vàng lấy lý do ra ngoài rồi gọi cho ông chủ.

Ông chủ nhà hàng tên là Tư Mã Hội, cũng có quan hệ ở Bắc Kinh. Sau khi nghe giám đốc nói liền mắng một trận rồi nói:

- Việc này anh không thể đối phó, để bọn họ đấu nhau đi. Anh đi nói với Bạch thiếu gia.

Giám đốc mặt mày nhăn nhó đi tới trước mặt Bạch Kiến Quang rồi nói:

- Khách bên trong nghe tên của Bạch thiếu gia cũng không chấp nhận nhường, còn nói muốn gặp ngài.

Nghe thấy người bên trong muốn gặp mình, Bạch Kiến Quang biết thằng Vương Trạch Vinh muốn chống lại mình.

Nghĩ đến chuyện bố mình bị ép lui ra, lại nhìn mấy tên thiếu gia, tâm trạng Bạch Kiến Quang rất khó chịu. Đây là mặt mũi của y. Bây giờ Bạch gia đang mất thế, mình mà mất mặt thì về sau còn lăn lộn ở Bắc Kinh như thế nào? Người khác nhất định cho rằng mình sợ Vương Trạch Vinh.

Ở Bắc Kinh thì vấn đề mặt mũi là rất quan trọng.

- Bạch thiếu gia, bỏ đi, Vương Trạch Vinh này đã khác trước, nhường nó cũng được mà.

Một tên thiếu gia nhỏ giọng nói với Bạch Kiến Quang.

Lời này làm cho Bạch Kiến Quang hạ quyết tâm phải giữ thể diện.

- Tôi không cần biết anh dùng biện pháp gì, phòng đó trong 10 phút phải có cho tôi. Nếu không các người đừng mong mở nhà hàng này nữa.

Bạch Kiến Quang ngồi xuống ghế.

Giám đốc chửi thầm trong lòng nhưng y căn bản không thể trêu chọc Bạch Kiến Quang, vì thế lại vào phòng Lăng Vũ Trình.

Giám đốc khổ sở nói:

- Các vị, coi như chúng tôi có lỗi với các vị. Lai lịch của đối phương quá lớn, chúng tôi không thể trêu vào, mời các vị đổi chỗ.

Hà Linh Linh vẫn ở bên quan sát tình hình. Làm cho cô có chút buồn bực là chuyện không phát triển theo hướng cô nghĩ. Vương Trạch Vinh vẫn ngồi đó mà Bí thư Lăng lại muốn nhằm vào Bạch Kiến Quang. Nghĩ đến Lăng Vũ Trình đoạt chức của Hà Vi Trạch, cô thầm nghĩ như vậy cũng tốt. Vì thế Hà Linh Linh nói với giám đốc:

- Anh đừng coi thường chúng tôi là ở tỉnh, ở đâu cũng phải có lý của nó. Anh nếu không muốn đóng cửa nhà hàng thì đừng xen vào việc này.

Lời này nói đúng tâm lý của Lăng Vũ Trình. Tuy việc hôm nay có chút kỳ quái nhưng đến nước này là quan hệ tới mặt mũi, Lăng Vũ Trình không muốn mất mặt với cấp dưới. Tả Quân Huy và Vương Trạch Vinh là Thường vụ tỉnh ủy, nếu mình mất mặt thì về sau lấy đâu ra uy tín với bọn họ.

- Các vị, xin lỗi, các vị không nên làm khó chúng tôi.

Lăng Vũ Trình không nhịn được đập bàn nói:

- Tôi muốn xem Bạch Kiến Quang dám làm như thế nào.

Nói xong liền đi ra ngoài.

Vương Trạch Vinh thấy như vậy liền phát hiện Hà Linh Linh có chút hưng phấn, hắn thầm nghĩ có phải là do cô ả này gây ra hay không? Vương Trạch Vinh có chút cảnh giác với người phụ nữ này.

Lăng Vũ Trình đi ra ngoài, mọi người lập tức đi theo.

Bạch Kiến Quang ngồi đó thấy đám người Lăng Vũ Trình đi ra liền có chút sửng sốt. Y đã nhìn ra đi đầu tiên không phải là Vương Trạch Vinh mà là Lăng Vũ Trình. Đối với Lăng Vũ Trình thì y biết, trước kia Lăng Vũ Trình ở Bắc Kinh, hơn nữa còn là người Lâm hệ.

Thấy cảnh này, Bạch Kiến Quang muốn giết Hà Linh Linh, con ả này không ngờ đâm mình một cái.

Chuyện không phải như Bạch Kiến Quang suy nghĩ, phát triển đến nước này thì hắn không thể nào yếu thế được, nếu không sẽ bị người Bắc Kinh chê cười.

Sao bây giờ? Bạch Kiến Quang có chút sửng sốt.

Vương Trạch Vinh thấy Bạch Kiến Quang đẹp trai hơn Hạng Đào nhiều liền thầm than bảo sao con ả kia không theo y.

- Bạch thiếu gia, anh có ý gì?

Lăng Vũ Trình trầm giọng nói.

- Ha ha, tôi cũng muốn hỏi anh có ý gì. Phòng này chúng tôi đã đặt trước, các người lại không nhường, có phải thấy tôi dễ ăn hiếp?

Bạch Kiến Quang nói.

Lăng Vũ Trình bây giờ rất giận. Thấy Bạch Kiến Quang thì y đang thầm tính toán. Bạch gia bây giờ đã không được như trước, sau khi Bạch lão gia tử đến Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân thì Bạch gia đã không còn bao thế lực. Bạch Kiến Quang vẫn nghĩ rằng bây giờ là lúc trước sao?

Nghĩ đến đây Lăng Vũ Trình cầm điện thoại gọi cho Cục Giám sát vệ sinh.

Chánh văn phòng đơn vị này là người Lâm hệ, nghe thấy Lăng Vũ Trình nói liền nói ngay:

- Xem ra nhà hàng này có vấn đề lớn về vệ sinh, tôi lập tức phái người đến kiểm tra, cần niêm phong sẽ niêm phong.

Nhìn giám đốc nhà hàng, Lăng Vũ Trình nói với đám người Vương Trạch Vinh:

- Nhà hàng này có vấn đề về vệ sinh, chúng tôi đổi chỗ đi, để Bạch thiếu gia ăn ở đây.

Lần này Lăng Vũ Trình rất giận. Y nghĩ bây giờ còn không thấy thái độ của Bí thư Lâm nên không tiện làm quá đáng. Thông qua việc đóng cửa nhà hàng này ít nhiều lấy lại mặt mũi. Sau khi về xem thái độ của Lâm gia rồi tìm cách chơi Bạch gia một trận.

- Ha ha, nếu như vậy, chúng ta cũng đổi chỗ.

Bạch Kiến Quang biết đây là biện pháp giải quyết tốt nhất và dẫn người đi.
 
Chương 810: Tai nạn của Bạch gia


Ra khỏi nhà hàng nhưng mọi người không nói gì. Chuyện hôm nay đúng là làm người ta bực mình. Mấy người Lăng Vũ Trình, Vương Trạch Vinh và Tả Quân Huy tách ra và về nhà. Lăng Vũ Trình nói:

- Tối nay tôi không về đây, mai chúng ta cùng về.

Y là người bực mình nhất, hôm nay y coi như mất mặt, người khác nhất định cho rằng y sợ Bạch Kiến Quang.

Tả Quân Huy gật đầu nói:

- Các đồng chí chi nhánh đã mua vé cho ngày mai, ngày mai đi.

Tuy nói vẫn đói bụng nhưng mọi người không còn tâm trạng mà ăn cơm. Lăng Vũ Trình là Bí thư tỉnh ủy mà bị thiệt như vậy, trong lòng y đang vô cùng tức giận.

Vương Trạch Vinh thấy vẫn còn sớm nên không về Hạng gia, hắn gọi cho Lưu Băng Tinh.

Lưu Băng Tinh nhận được điện của Vương Trạch Vinh thì rất vui mừng, cô lập tức về nhà.

Khi Vương Trạch Vinh đến, Lưu Băng Tinh đã sớm đi ra đón.

Sau khi có quan hệ nam nữ, trên người Lưu Băng Tinh tỏ rõ vẻ quyến rũ của một cô gái được làm mát.

Lưu Băng Tinh đang cười hì hì đầy dịu dàng, sóng mắt lưu chuyển nhìn Vương Trạch Vinh, cô giống như một dòng nước mát chảy qua khiến người ta rất si mê.

Dưới ánh chiều tà khiến Lưu Băng Tinh càng thêm xinh đẹp. Vương Trạch Vinh một lần nữa phát hiện Lưu Băng Tinh có sức hấp dẫn lớn như vậy. Trong lòng lại thầm nghĩ bảo sao Lưu Băng Tinh lại có nhiều fan như vậy.

Lưu Băng Tinh đi tới khoác tay Vương Trạch Vinh rồi nhỏ giọng nói:

- Ông xã, hôm nay anh đến Bắc Kinh?

Hai người vừa vào nhà, Vương Trạch Vinh đã ôm chầm lấy Lưu Băng Tinh. Lưu Băng Tinh cũng rất động tình, hai người không nói gì mà chìm vào dục vọng.

Tình cảm mãnh liệt trôi qua, Vương Trạch Vinh nói với Lưu Băng Tinh:

- Mai anh về tỉnh Giang Sơn.

Lưu Băng Tinh nói:

- Nghe nói anh sẽ thành Thường vụ tỉnh ủy, thật lợi hại.

Vương Trạch Vinh sờ sờ bên dưới của Lưu Băng Tinh rồi nói:

- Ở đây có lợi hại không?

Mặt Lưu Băng Tinh đỏ lên, khẽ đấm Vương Trạch Vinh rồi lẩm bẩm một tiếng:

- Đương nhiên lợi hại.

Tâm trạng Vương Trạch Vinh lập tức tốt lên.

Sau khi cười xong, Vương Trạch Vinh nói:

- Sao, thằng ranh Hạng Định đối với em thế nào?

Lưu Băng Tinh cười nói:

- Tổng giám đốc Hạng đối với em rất tốt, gần như là đẩy mạnh hết mức.

Ngồi nói chuyện một lúc, hai người khá hào hợp với nhau.

- Có gì ăn không em?

Vương Trạch Vinh đột nhiên hỏi. Hôm nay về cơ bản hắn chưa ăn gì, vừa nãy cũng tốn hết nhiều sức lực nên đói.

Đây là căn biệt thự bí mật của hai người, bình thường có bảo mẫu đến dọn dẹp. Chẳng qua sau khi biết Vương Trạch Vinh tới, Lưu Băng Tinh đã kịp thời đuổi bảo mẫu đi.

Nghe thấy Vương Trạch Vinh đói, Lưu Băng Tinh cười nói:

- Anh chưa ăn cơm em nấu bao giờ, hôm nay cho anh thử tay nghề của em.

Nói xong cô liền xuống giường. Cô bình thường vẫn thích được ăn cơm một mình với Vương Trạch Vinh, đó là cảm giác của một ngôi nhà. Lưu Băng Tinh có chút hưng phấn nên quên mình đang trần truồng.

Vương Trạch Vinh không tiện nằm trên giường mà xuống định giúp, kết quả Lưu Băng Tinh không muốn hắn vào bếp. Vì thế Vương Trạch Vinh đành ngồi ở phòng khách xem Tv.

Trên Tv hầu hết đều là phim Hàn Quốc, hắn không thích xem mấy mà suy nghĩ về việc hôm nay.

Việc hôm nay quá đột nhiên, chắc là không có âm mưu từ trước. Chẳng qua từ việc này đã đẩy hai người Bạch Kiến Quang và Lăng Vũ Trình đối đầu nhau. Không biết Lăng Vũ Trình có hành động gì?

Lăng Vũ Trình được điều từ Bắc Kinh tới tỉnh Giang Sơn, y có mạng lưới quan hệ rộng ở Bắc Kinh. Nếu muốn động Bạch Kiến Quang thì sẽ tạo thành cơn chấn động lớn. Không biết Lâm gia sẽ có thái độ gì?

Vương Trạch Vinh đang muốn xem sức ảnh hưởng của Lăng Vũ Trình là như thế nào, đồng thời cũng muốn xem sự quan trọng của y trong Lâm hệ.

Điện thoại di động của Vương Trạch Vinh vang lên, là Hạng Định gọi.

- Vương ca, anh đi đâu thế? Hôm nay đang quay mà Lưu Băng Tinh nói có việc phải đi, em đoán nhất định là anh hẹn cô ta. Không làm phiền chứ?

- Thằng ranh này, gọi anh có việc gì?

Hạng Định nói:

- Vương ca, nghe nói hôm nay bọn anh đối đầu với thằng Bạch Kiến Quang?

- Tin tức của chú nhanh quá đó. Anh không đấu mà là Lăng Vũ Trình.

- Được rồi, em còn không biết sao, ở việc này dù như thế nào cũng có quan hệ với anh. Anh có biết là bác cả tìm bố vợ anh, xem ra ông ta rất vui vẻ.

Không ngờ chuyện lại truyền nhanh như vậy, Vương Trạch Vinh không biết các nhà có thái độ như thế nào:

- Chú nghe thấy tin tức như thế nào?

- Vương ca, lần này có lẽ Bạch gia gặp khó khăn lớn. Anh không biết Bạch lão gia tử lúc còn đương chức đắc tội không ít người, ai cũng muốn thấy y mất chức. Lần này mọi người không rõ thái độ của Bí thư Lâm nên không dám làm gì, dù là Hạng gia chúng ta cũng không tiện làm quá. Hôm nay Lăng Vũ Trình đã bị kéo ra thì tốt quá, các nhà đều đang xắn tay áo lên.

- Thái độ của Lăng Vũ Trình chưa rõ ràng, không nghiêm trọng như vậy chứ?

Hạng Định cười nói:

- Vương ca, cái này anh không rõ rồi. Bạch lão gia tử lúc làm Bộ trưởng Bộ Tài chính thì rất nhiều chỗ tốt bị nhà y chiếm, ai không thèm khát. Y bây giờ đã lui, sức ảnh hưởng của Bạch gia không còn được như trước. Việc này mặc dù là việc nhỏ nhưng rất nhiều người có ý đồ.

- Ha ha, không quan hệ gì tới anh. Mai anh về tỉnh Giang Sơn.

Vương Trạch Vinh nghe thấy thế liền biết việc này không nhỏ. Dù Lăng Vũ Trình không ra tay thì cũng có rất nhiều người mượn thế mà hành động. Bạch gia lần này xảy ra chuyện lớn rồi.

- Được, không quấy rầy anh, em sẽ nói dối bác giúp anh.

Hạng Định nói xong liền dập máy.

Đúng như Hạng Định đoán, lúc này trong thư phòng Bạch gia có mấy nhân vật trung tâm ngồi đó, Bạch Kiến Quang cũng ngồi đây. Vừa nãy bị Bạch Sùng Sơn mắng một trận.

Bạch Sùng Sơn thở hổn hển ngồi đó, tâm trạng rất không tốt. Sau khi đến Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân thì quyền lực của y giảm đi nhiều, nhiều người đối đầu với Bạch gia đã xông ra.

Chuyện Bạch Kiến Quang làm hôm nay thì y cũng đã nghe thấy, y rất lo lắng. Lăng Vũ Trình là ai, y là một Bí thư tỉnh ủy, một lãnh đạo cao cấp. Bạch Kiến Quang mày là gì mà đi đấu với Bí thư tỉnh ủy, việc này truyền ra thì Lãnh đạo trung ương thấy Bạch gia như thế nào?

Hơn nữa Bạch Kiến Quang chọc ai không chọc, lại chọc vào người Lâm hệ.

Nghĩ đến đây Bạch Sùng Sơn mới phát hiện con mình ngoài đẹp trai thì đầu óc quá ngu.

Em thứ hai Bạch Sùng Sơn – Bạch Sùng Hải là Phó bộ trưởng bộ Thủy Lợi nói:

- Anh cả, chuyện đã xảy ra thì bây giờ phải nghiên cứu cách giải quyết vấn đề.

Tâm trạng y cũng rất xấu.

Bạch Sùng Sơn thở hổn hển nói:

- Việc này toàn do con bé Hà gia gây lên, từ việc này có thể thấy Hà gia đã muốn đối đầu với chúng ta. Vương Trạch Vinh ở giữa châm lửa, Hạng gia nhất định sẽ xen vào. Hai nhà bọn họ thu lại đẩy Lâm gia đối mặt chúng ta, việc này hoàn toàn là âm mưu. Bây giờ thì hay rồi, thằng này lại mắc bẫy. Các chú cũng biết tại sao mọi người không dám đụng vào Bạch gia, đó là do Bí thư Lâm không tỏ thái độ, sau lưng tôi còn có chút lực lượng. Bây giờ hay rồi, Bí thư Lâm sẽ thấy Bạch gia chúng ta như thế nào?

Bạch Sùng Minh nhíu mày nói:

- Vấn đề đúng là rất nghiêm trọng, chỉ cần Bí thư Lâm im lặng là có người nhảy ra.

Bạch Sùng Sơn xua tay nói:

- Bỏ đi, việc này người bình thường không có tác dụng, tôi đi gặp lão lãnh đạo.

Người Bạch gia nhìn Bạch Kiến Quang như muốn giết hắn.
 
Chương 811: Thường vụ tỉnh ủy trẻ tuổi


Hôm sau khi gặp Lăng Vũ Trình thì thấy y không còn vẻ bực bội như hôm trước.

Vương Trạch Vinh thấy thế liền thầm đoán hôm qua đối phương đã làm không ít chuyện, xem ra Bạch gia nhất định xảy ra chuyện. Đương nhiên hắn cũng thầm than Lăng Vũ Trình có thế lực mạnh.

Theo suy nghĩ của mọi người thì Bạch Kiến Quang dù có chỗ dựa mà dám đắc tội với Bí thư tỉnh ủy ở chốn đông người, Bí thư tỉnh ủy này nhất định phải lấy lại mặt mũi. Nhưng Lăng Vũ Trình lại tạm thời nhân nhượng, bề ngoài thì thấy Lăng Vũ Trình yếu thế nhưng không ai cho rằng đây là sự thật. Lăng Vũ Trình có chỗ dựa là Lâm hệ, y làm như vậy có lẽ là vì Lâm hệ sẽ đứng ra lấy lại mặt mũi cho y.

Không ai nhắc lại việc hôm qua, giống như chưa xảy ra gì cả. Vương Trạch Vinh có thể thấy Tả Quân Huy đang lén quan sát Lăng Vũ Trình.

Khi vào Tỉnh ủy, Lăng Vũ Trình dẫn theo Vương Trạch Vinh tới văn phòng mình.

- Trạch Vinh, anh bây giờ đã là Thường vụ tỉnh ủy nên cần có văn phòng ở trong Tỉnh ủy. Tôi sẽ gọi Trưởng ban Cố tới bảo bố trí một căn phòng cho anh.

Việc này mặc dù là tất nhiên sẽ làm nhưng Lăng Vũ Trình làm như vậy là để thể hiện mình quan tâm tới Vương Trạch Vinh.

- Cảm ơn Bí thư Lăng, bình thường tôi đều công tác ở Thường Hồng, không cần một căn phòng riêng như vậy.

Hắn biết mình sẽ có phòng làm việc ở trên tỉnh, về phần ở bên Ủy ban nhân dân hay Tỉnh ủy thì không nghĩ tới. Bây giờ xem ra Lăng Vũ Trình sẽ bảo mình ở bên Tỉnh ủy.

Lăng Vũ Trình nghiêm túc nói:

- Trạch Vinh, việc này tôi phải phê bình anh một chút. Anh bây giờ là Thường vụ tỉnh ủy, không còn là Bí thư thị ủy như trước, trong lòng phải có cái nhìn đại cuộc. Bây giờ anh phải mở rộng công tác ra toàn tỉnh. Anh bây giờ phải đứng ở góc độ cao mà nhìn mọi việc, không chỉ giới hạn trong Thường Hồng.

Lăng Vũ Trình mặc dù nói là phê bình nhưng nói lại làm người ta vui vẻ. Đây là y cho thấy sẽ không coi Vương Trạch Vinh chỉ là một Bí thư thị ủy.

Nghe Lăng Vũ Trình nói, Vương Trạch Vinh vội vàng nói:

- Bí thư thấy đó, tôi bây giờ vẫn chưa thay đổi tư tưởng.

Lăng Vũ Trình cười ha hả nói:

- Anh là Thường vụ tỉnh ủy trẻ nhất của tỉnh ta. Nhớ lúc trước khi tôi 34 tuổi thì mới là cán bộ cấp phó. Là Bí thư tỉnh ủy, tôi hy vọng mỗi một đồng chí trong bộ máy sẽ gánh vác được công việc trên tỉnh. Mọi người đoàn kết thì công tác mới triển khai tốt được.

Lăng Vũ Trình cười cười rồi nói tiếp:

- Tôi sẽ mời Trưởng ban thư ký Cố tới.

Không lâu sau Cố Vũ đã đi tới.

Sau khi Tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn điều chỉnh, người phụ nữ này trở thành Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy. Cố Vũ mới hơn 40 tuổi, trông rất khôn khéo. Vương Trạch Vinh cũng đã biết Cố Vũ là con dâu của phó Thủ tướng Hà.

Cố Vũ sau khi vào liền nhìn Vương Trạch Vinh, trên mặt lộ vẻ tươi cười mà gật đầu với hắn.

Cô biết chuyện Vương Trạch Vinh sẽ vào Tỉnh ủy, trên mặt lộ rõ vẻ thân thiết.

- Bí thư Lăng, có chuyện gì vậy?

Cố Vũ nhìn Lăng Vũ Trình mà nói.

Lăng Vũ Trình biết chỗ dựa của cô ta nên không hề ra vẻ Bí thư tỉnh ủy mà cười nói:

- Trưởng ban thư ký Cố, ngồi xuống nói chuyện.

Nói xong liền đi tới ngồi xuống sô pha.

Vương Trạch Vinh và Cố Vũ cũng ngồi xuống.

Cố Vũ ngồi thẳng người. Cô ta mặc bộ đồ bó sát khiến dáng người lộ rõ đường cong lả lướt, trông khá quyến rũ.

Vương Trạch Vinh ngồi bên cạnh cô và ngửi được mùi nước hoa sang trọng. Nước hoa này có vẻ là mùi nước hoa Pháp, Vương Trạch Vinh đã ngửi thấy mùi này trên người Tiểu Giang.

- Trưởng ban thư ký Cố, là như thế này. Đồng chí Vương Trạch Vinh bây giờ đã là Thường vụ tỉnh ủy, các đồng chí phải mau chóng bố trí một văn phòng ở trong Tỉnh ủy cho đồng chí Vương Trạch Vinh. Về phần bố trí như thế nào thì hỏi ý kiến đồng chí Vương Trạch Vinh một chút.

Cố Vũ nhìn Vương Trạch Vinh mà cười nói:

- Bí thư Lăng, Tỉnh ủy có 15 thường vụ, từ trước đến giờ vẫn đều có văn phòng của mình, còn có một thường vụ chưa đến, phòng làm việc đã sớm chuẩn bị. Lần này đồng chí Vương Trạch Vinh tiến vào Tỉnh ủy thì chỉ cần bố trí một chút là được.

Lăng Vũ Trình gật đầu nói:

- Cứ theo quy định mà làm, phải khiến đồng chí Vương Trạch Vinh hài lòng với văn phòng của mình.

Cố Vũ và Vương Trạch Vinh đều cười cười.

Vương Trạch Vinh vội vàng:

- Như vậy làm phiền Trưởng ban thư ký Cố.

Cố Vũ cười nói:

- Đây là công tác của tôi. Xin đồng chí Trạch Vinh yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ bố trí tốt văn phòng của anh nhanh nhất.

Thực ra văn phòng của Lãnh đạo tỉnh ủy đã sớm bài trí xong, Cố Vũ dự định chuyển toàn đồ mới vào.

Cố Vũ là người rất khôn khéo, cô là con dâu của phó Thủ tướng Hà, có thể trở thành Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy khi mới hơn 40 tuổi thì đã nói rõ năng lực rất mạnh.

Sau khi đến Tỉnh ủy, Cố Vũ vẫn tìm kiếm đồng minh. Tình hình tỉnh Giang Sơn quá phức tạp, cô phát hiện các Thường vụ thị ủy đều có chỗ dựa của mình, muốn đạt liên minh chính thức với ai thì rất khó khăn.

Từ khi biết Vương Trạch Vinh sẽ thành Thường vụ tỉnh ủy, Cố Vũ đã dự định liên minh với người này. Cô biết Vương Trạch Vinh có thực lực nhất định ở tỉnh Giang Sơn.

Hôm nay Lăng Vũ Trình bảo cô chuẩn bị văn phòng cho Vương Trạch Vinh, cô thấy đây là cơ hội quá tốt.

Cố Vũ rời đi, Lăng Vũ Trình nói thêm vài việc lên cấp Thường Hồng với Vương Trạch Vinh, không nói đến chuyện phân công.

Vương Trạch Vinh biết chuyện phân công thì Lăng Vũ Trình còn phải suy nghĩ kỹ, vì thế hắn tỏ vẻ sẽ đoàn kết xung quanh Tỉnh ủy.

Sau khi ra khỏi văn phòng Lăng Vũ Trình, Vương Trạch Vinh lại đi đến nói chuyện với mấy người Lâm đ*o Nguyên, Giang Doanh Hà và Ngũ Tĩnh.

Vương Trạch Vinh bây giờ đã là Thường vụ tỉnh ủy, mấy người đối xử với Vương Trạch Vinh thân thiết hơn trước. Đối với người Uông hệ mà nói, Vương Trạch Vinh vào Tỉnh ủy thì thực lực của bọn họ tăng mạnh.

Ngũ Tĩnh bắt chặt tay Vương Trạch Vinh mà nói:

- Có anh tiến vào thì tốt rồi.

Mời Vương Trạch Vinh ngồi xuống, Ngũ Tĩnh nói:

- Mấy hôm trước tôi lên Bắc Kinh họp và đã đến chào Bí thư Uông, Bí thư Uông rất tốt, yêu cầu tôi phối hợp trong công tác với anh. Ha ha, đây là việc tôi vẫn luôn làm.

- Sau này xin nhờ Bí thư Ngũ giúp đỡ nhiều.

Vương Trạch Vinh nói.

- Cậu đó, khách khí quá.

Ngũ Tĩnh cười ha hả nói.

Vương Trạch Vinh cũng giới thiệu tình hình cuộc họp trên Bắc Kinh với Ngũ Tĩnh.

Nghe xong Vương Trạch Vinh nói, Ngũ Tĩnh nói:

- Thường Hồng nếu được Trung ương xác định làm thành phố nguồn năng lượng mới của thế giới thì tin rằng rất nhanh có các chính sách thúc đẩy phát triển Thường Hồng. Trạch Vinh, nhất định phải nắm bắt tốt cơ hội này.

Vương Trạch Vinh mối vào Tỉnh ủy nên không rõ công tác trên tỉnh. Hắn nói:

- Bí thư Ngũ, nói thật tôi không hiểu gì về công tác của tỉnh, còn nhờ anh bảo nhiều.

Ngũ Tĩnh cười nói:

- Trạch Vinh, đừng gọi Bí thư Ngũ gì cả, về sau chúng ta gọi nhau là anh em. Trong công tác thì mọi người giúp nhau. Cậu yên tâm, chỉ cần là chuyện của cậu thì tôi sẽ giúp hết sức.

Thành Lãnh đạo tỉnh ủy đúng là khác, trên đường đi Vương Trạch Vinh có thể thấy mọi người đều chào hỏi mình. Trước kia hắn lên tỉnh làm việc thì cán bộ tỉnh chỉ gật đầu mà thôi, bây giờ đều lộ vẻ kính sợ.

Vương Trạch Vinh cũng không biết việc hắn thành Thường vụ tỉnh ủy đã truyền ra ngoài rất nhanh.
 
Chương 812: Bạch gia không ít vấn đề


Thường Hồng lên cấp không phải việc nhỏ. Tỉnh ủy dự định dùng việc này mà tuyên truyền tỉnh Giang Sơn về mọi mặt. Vì thế theo bố trí của tỉnh thì lễ lên cấp tổ chức rất long trọng, rất nhiều công tác cần làm. Vương Trạch Vinh giao việc này cho Phó bí thư Phiền Chính Phú và Trưởng ban Tuyên giáo Chu Lương.

Đương nhiên Thường Hồng cũng thành lập một tổ lãnh đạo, Vương Trạch Vinh làm tổ trưởng. Là Thường vụ tỉnh ủy nên địa vị của Vương Trạch Vinh ở Thường Hồng đã khác trước. Bây giờ ai dám tranh quyền với Thường vụ tỉnh ủy?

Tất cả đều diễn ra một cách nhanh chóng, thời gian gấp, nhiệm vụ quan trọng, cán bộ Thường Hồng không ai dám coi nhẹ việc này.

Trong việc điều chỉnh nhân sự thì Vương Trạch Vinh có suy nghĩ của mình. Hắn bây giờ đã là Thường vụ tỉnh ủy thì không còn như trước nữa. Cho dù là quan điểm khác nhau thì cũng không quan hệ đến đại cuộc. Hơn nữa mấy Lãnh đạo Tỉnh ủy đều tỏ vẻ giao người của mình cho Vương Trạch Vinh. Bây giờ cán bộ Thường Hồng có ai dám đấu với Thường vụ tỉnh ủy?

Ngay khi Thường Hồng chuẩn bị khẩn trương thì truyền thông lại bắt đầu xuất hiện một vài tin làm người ta không thể không chú ý. Công tác phản hủ ở Trung Quốc đạt kết quả cao. Một tập đoàn tên Hồng Cao Miên bị điều tra, tập đoàn này trốn thuế rất lớn, có nhiều hành vi vi phạm pháp luật, cấu kết xã hội đen.

Thấy tên công ty này, Vương Trạch Vinh đang có chút khó hiểu thì Hầu Dã gọi tới nói chuyện. Vương Trạch Vinh tùy ý nói một câu:

- Hầu Dã, tôi thấy tập đoàn Hồng Cao Miên trên Bắc Kinh, tập đoàn này là như thế nào?

Hầu Dã cười nói:

- Anh cũng thấy công ty này bị niêm phong hả. Tôi nói với anh, việc này có quan hệ tới anh đó.

Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu nói:

- Sao có quan hệ với tôi?

- Anh quên lần trước khi lên Bắc Kinh ăn cơm thì gặp người Bạch gia sao?

Vương Trạch Vinh:

- Có việc này, vậy có quan hệ gì tới tập đoàn Hồng Cao Miên?

Hầu Dã nói:

- Tôi nói với anh thế này là hiểu ngay. Tập đoàn Hồng Cao Miên có một chuỗi các nhà hàng. Nhà hàng các anh ăn chính là của tập đoàn này.

Thì ra là như vậy, Vương Trạch Vinh coi như hiểu đúng là có quan hệ với mình. Xem ra Lâm hệ đã có hành động.

Hầu Dã nói:

- Vương ca, anh cứ nhìn xem, đây chỉ là bắt đầu, sau đó còn nhiều chuyện nữa cơ.

Vương Trạch Vinh nói:

- Lúc ấy chỉ nói điều tra về vệ sinh thực phẩm, không nói gì khác mà.

- Vương ca, người Lâm gia đúng là chỉ tra xét vấn đề này, phạt ít hóa đơn. Chẳng qua anh không biết sau khi Lâm gia ra tay thì các nhà ở Bắc Kinh đều hành động, đủ hành động nhằm vào tập đoàn Hồng Cao Miên này. Ngay cả Hà gia cũng ra tay.

Nghe thấy Hà gia cũng xen vào, Vương Trạch Vinh thầm gật đầu. Hắn vốn nghĩ sao Hà gia lại xen vào việc này nhưng sau khi hắn đã hiểu ra. Bạch gia bây giờ là món tài sản quá lớn, các thế lực sao có thể bỏ qua. Hà gia dù không ăn thì các nhà khác cũng ăn, bọn họ sao lại bỏ qua.

Tập đoàn Hồng Cao Miên xảy ra chuyện là do Lâm gia, các nhà khác thấy thế đều nghĩ Lâm gia sẽ không can thiệp nếu mình có hành động. Hầu Dã nói đúng, giông tố sẽ tới.

Quả nhiên ngay sau đó đủ quan chức, tập đoàn trong cả nước đều ngã ngựa. Tuy nói chủ yếu là các công ty nhưng theo Vương Trạch Vinh biết thì một loạt chuyện này đều có quan hệ với Bạch gia.

Bạch gia có một tập đoàn khai thác khoáng sản lớn ở phía Nam đã niêm yết trên thị trường chứng khoán. Bây giờ truyền thông không ngừng đưa tin về tập đoàn này gây ô nhiễm, Chủ tịch, tổng giám đốc đều bị lún vào. Theo Vương Trạch Vinh biết thì Bạch gia đã mất mảnh đất sinh lãi lớn ở phía Nam.

Vương Trạch Vinh đã hỏi bố vợ, ông nói đây là hoạt động không thống nhất, nhưng một loạt chuyện này đã kéo ra không ít quan chức Bạch gia. Hạng Nam yêu cầu Vương Trạch Vinh đừng tham gia vào, làm tốt công tác Thường Hồng là được.

Vương Trạch Vinh qua đó mới biết các nhà Bắc Kinh đang bắt đầu phân chia lợi ích Bạch gia.

Nói thật Vương Trạch Vinh bây giờ rất nhiều chuyện, hắn không có thời gian mà quan tâm chuyện Bạch gia. Ở việc này Vương Trạch Vinh có thể tưởng tượng Hạng Thành có tác dụng quan trọng. Gặp cơ hội tốt như vậy thì Hạng Thành không tận dụng mới lạ.

Sau đó Hạng Định đã gọi điện xác thực việc này. Hạng Thành đã lao phía trước, nghe nói có vài chuyện cả Bạch Kiến Quang cũng bị dính vào.

Vương Trạch Vinh cũng hỏi Hạng Định về tình hình Lưu gia nhưng nghe nói bọn họ không có hành động gì.

Nghĩ Ngưu Thanh Đào là người Bạch gia, Vương Trạch Vinh bắt đầu quan sát thái độ của Lăng Vũ Trình với Ngưu Thanh Đào. Thông qua quan sát hắn thấy các Thường vụ tỉnh ủy đang cố giữ khoảng cách nhất định với Ngưu Thanh Đào. Ngưu Thanh Đào bây giờ rất cô đơn.

Có thể lên làm Thường vụ tỉnh ủy thì ai chẳng có chỗ dựa, hơn nữa lần này nhiều người tới như vậy thì sao lại không biết chuyện của Bạch gia. Nếu biết tình hình Bạch gia, ai còn có thể dính vào Bạch gia.

Chẳng qua Vương Trạch Vinh cũng thấy Lăng Vũ Trình không có hành động nào nhằm vào Ngưu Thanh Đào. Dù sao tỉnh Giang Sơn mới điều chỉnh, Lăng Vũ Trình không hy vọng bộ máy không đoàn kết.

Thấy tình hình này rồi nhìn dáng vẻ của Ngưu Thanh Đào, Vương Trạch Vinh phát hiện Phó chủ tịch tỉnh này rất buồn bã. Nếu Bạch gia ngã thì vị trí Phó chủ tịch tỉnh của y khó giữ.

Ra khỏi văn phòng, Vương Trạch Vinh nói với Long Dũng Đình:

- Đi đến Khu công nghệ cao.

Hôm nay đám Tiền Thanh Chí gọi tới báo bọn họ đến Thường Hồng, đang mở tiệc chào mừng.

Nói thật Vương Trạch Vinh vẫn cẩn thận suy nghĩ về quan hệ với đám thiếu gia Bắc Kinh này. Dùng tốt thì sẽ có tác dụng lớn đối với hắn, nhưng quan hệ quá gần và dính tới lợi ích thì lại mang tới nguy hiểm. Cho nên hắn bây giờ cố gắng giữ khoảng cách nhất định với bọn họ.

Đi vào phòng, Vương Trạch Vinh thấy Tiền Thanh Chí, Mã Hạo Dân, Trịnh Tuệ Kiệt cùng Diệp Ba đều ở đó. Mấy người này bây giờ quan hệ rất tốt. Lão gia tử nhà bọn họ đều là người tiến thêm một bước sau Đại hội.

Trịnh Tuệ Kiệt vừa thấy Vương Trạch Vinh đi vào liền cười nói:

- Vương ca giỏi quá đó, là Thường vụ tỉnh ủy trẻ tuổi nhất. Lão gia tử nhà tôi gần đây cũng bớt mắng, bảo tôi đi theo anh mà học. Đáng tiếc tôi không thích chính trị, chỉ thích kiếm tiền nên không thể học anh.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Chú là một thiếu gia hào hoa, hại bao cô gái rồi. Nếu lão gia tử nhà chú biết thì ăn đòn đó.

Trịnh Tuệ Kiệt liền nghiêm túc nói:

- Vương ca, việc này anh sai rồi. Đây là chúng tôi nghiên cứu sự huyền bí của cuộc đời, đây chính là chuyện ngàn vạn năm cũng không thể điều tra ra. Cái này chỉ khác nhau ở chỗ các anh có ít phụ nữ, chúng tôi phụ trách điều tra nhiều phụ nữ một chút, phân công khác nhau. Đương nhiên phụ nữ cũng có phân công khác nhau, sao các anh lại nói sai lệch như vậy chứ?

Lời này của Trịnh Tuệ Kiệt làm mọi người cười phá lên.

Diệp Ba cười nói:

- Lý lẽ này tôi thấy ông nên về nói với lão gia tử nhà mình, xem ông ta có xử lý ông không?

Tiền Thanh Chí cũng nói:

- Lý luận của ông cao thâm quá, đây đúng là vấn đề đáng để chúng ta chăm chú nghiên cứu.

Thấy đám thiếu gia như vậy, Vương Trạch Vinh nói sang việc khác:

- Các chú lần này tới Thường Hồng làm gì?

Mã Hạo Dân nói:

- Vương ca, Trung ương sẽ phát triển Thường Hồng thành trung tâm nguồn năng lượng mới, nơi này rất nhiều cơ hội nên bọn tôi đến xem có cơ hội không.

Trịnh Tuệ Kiệt nói:[/COLOR]

- Đúng thế, Vương ca, ở việc này anh cứ yên tâm, chúng tôi nhất định không làm anh phiền phức. Anh không ngừng phát triển là việc đáng mừng, chỉ cần anh không ngã thì bọn tôi cũng sẽ sống sung sướng. Chúng tôi chỉ cần môi trường cạnh tranh công bằng.

Nhìn đám người, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Thường Hồng muốn phát triển thì cần nhiều công ty có thực lực tiến vào, tôi đại biểu Thị ủy Thường Hồng chào mừng các chú tới.
 
Chương 813: Trục lợi


Cười nói một lúc, Tiền Thanh Chí nói:

- Vương ca, không giấu gì anh. Lần này chúng tôi đến tỉnh Giang Sơn có mục đích, việc này cần anh giúp.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Các chú không có việc gì nhất định không tới Thường Hồng rồi. Nói đi, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc thì tôi sẽ giúp hết sức.

Mã Hạo Dân nói:

- Vương ca, là như thế này, anh cũng biết bây giờ mọi người đều nhằm vào Bạch gia, chúng tôi cũng không thể ngồi yên. Bạch gia tuy không có bao nhiêu thực lực ở tỉnh Giang Sơn nhưng ít nhiều cũng có, bọn này muốn kiếm chút tiền tiêu vặt thôi.

Vương Trạch Vinh nghe không rõ nên nói:

- Có gì thì mau nói ra đi.

Trịnh Tuệ Kiệt chhi nói:

- Vương ca nghe nói đến Phúc Nhạc Gia ở Phượng Hải chưa?

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Đó là chuỗi siêu thị lớn nhất Phượng Hải, nghe nói ngoài Phượng Hải thì còn có địa điểm ở vài thành phố tại tỉnh Giang Sơn. Thời gian trước cũng đến Thường Hồng bàn bạc và muốn vào đây.

Phúc Nhạc Gia là siêu thị nổi tiếng và khổng lồ ở tỉnh Giang Sơn, tài chính hùng mạnh. Vương Trạch Vinh không đi tìm hiểu tình hình, bây giờ nghe Trịnh Tuệ Kiệt nói như vậy thì biết sau lưng Phúc Nhạc Gia là Bạch gia.

Trịnh Tuệ Kiệt cười nói:

- Anh biết Phúc Nhạc Gia là của ai không?

Vương Trạch Vinh giật mình nói:

- Chẳng lẽ là của Bạch gia?

- Vương ca đúng là lợi hại, đây đúng là của Bạch gia.

Vương Trạch Vinh nhìn mấy tên thiếu gia liền thầm nghĩ bọn họ đã chú ý đến tài sản Bạch gia ở tỉnh Giang Sơn, không biết bọn họ muốn làm như thế nào.

Tiền Thanh Chí nói:

- Vương ca, Bạch gia lần này coi như xong. Anh không biết Bạch Sùng Sơn còn đương chức đắc tội rất nhiều người, lần này cơ hội hiếm có. Người khác ăn thịt, chúng tôi uống canh. Tài sản của Bạch gia ở tỉnh Giang Sơn tuy không nhiều nhưng siêu thị kia cũng đáng giá. Lần này chúng tôi đến là để thu mua Phúc Nhạc Gia. Chúng tôi không cần anh gúp gì, chỉ cần ở việc này anh giữ im lặng là được.

Nghĩ tới tỉnh Giang Sơn còn có Ngưu Thanh Đào là Phó chủ tịch tỉnh, Vương Trạch Vinh hiểu rõ mấy người này định lôi kéo vài Thường vụ tỉnh ủy để áp chế Ngưu Thanh Đào. Có lẽ bọn họ cũng vận dụng vài lực lượng khác.

Vương Trạch Vinh không thích hợp xen vào việc này:

- Việc này tôi không thể giúp. Tôi mới vào Tỉnh ủy nên không có mấy tác dụng.

Trịnh Tuệ Kiệt nói:

- Chúng tôi không hy vọng Vương ca làm gì, hôm nay chỉ thông báo để đến lúc đó anh đừng tỏ thái độ. Đương nhiên ở điều kiện cho phép là hợp pháp.

Vương Trạch Vinh gật đầu, xem ra suy nghĩ của mình đúng, chỉ cần bọn họ có thể ảnh hưởng vài Thường vụ tỉnh ủy, mình ảnh hưởng người Uông hệ thì chèn ép một Thường vụ tỉnh ủy của Bạch gia là quá đơn giản.

Vương Trạch Vinh vốn không có ấn tượng tốt với Bạch gia nên nói:

- Tôi không cần biết các chú làm gì, cũng không cần nói với tôi. Chỉ cần có thể nói thì tôi sẽ nói.

Diệp Ba cười ha hả nói:

- Không thành vấn đề, việc này Vương ca không biết.

Sau khi nói chuyện xong, mấy người vừa uống trà vừa nói chuyện. Trịnh Tuệ Kiệt nhỏ giọng nói:

- Vương ca, lần trước lên Bắc Kinh sao không tìm tôi. Tôi giữ lại hai nữ binh đó cho anh. Anh yên tâm, không ai dám đụng vào bọn họ. Lần sau anh lên Bắc Kinh là tôi sẽ bố trí bọn họ đến phục vụ anh.

Thấy Trịnh Tuệ Kiệt như vậy, Vương Trạch Vinh không biết nói gì. Mình chẳng lẽ háo sắc như vậy sao?

Mấy tên này ở Bắc Kinh lâu như vậy nên nghe được nhiều tin tức, bọn họ đều cố ý nói tình hình các nhà cho Vương Trạch Vinh nghe.

Vương Trạch Vinh rốt cuộc cảm thấy hôm nay đến đây cũng có lợi ích. Là Thường vụ tỉnh ủy thì không gian đã mở rộng ra nhiều, bắt đầu liên lạc với Bắc Kinh.

Hôm sau khi đi làm, Vương Trạch Vinh còn đang suy nghĩ về những gì đám thiếu gia nói.

Nghe Phiền Chính Phú và Chu Lương báo cáo về công tác chuẩn bị cho lễ chúc mừng, Vương Trạch Vinh khá hài lòng với năng lực của bọn họ. Lần này trên Tỉnh ủy cũng tham gia chỉ đạo, hoạt động văn hóa chiếm đa số, mời không ít ngôi sao nổi tiếng trong nước đến giúp đỡ nên khá tốn kém.

Lễ chúc mừng sẽ tổ chức đêm ca nhạc, mời ca sĩ nổi tiếng. Chu Lương khi giới thiệu thì có chút đắc ý. Lần này y đã tốn nhiều công sức để mời các ngôi sao.

Thấy danh sách có Băng Tinh và Ảnh đàn Thất tiên nữ, Vương Trạch Vinh cười cười một tiếng. Không ngờ mấy người phụ nữ này lại nổi tiếng như vậy, giá thuê diễn rất đắt.

- Hoạt động lần này quan trọng nhất là an ninh trật tự. Bây giờ nhiều nhà đầu tư nước ngoài đến Thường Hồng, nếu an ninh trật tự xảy ra chuyện thì sẽ không hề nhỏ.

Vương Trạch Vinh có chút lo lắng về việc này.

Phiền Chính Phú nói:

- Bí thư Vương, lần này trên tỉnh đã phía nhân viên ưu tú đến, thêm cả Thường Hồng thì chắc không vấn đề gì.

Vương Trạch Vinh cầm điện thoại gọi cho Chính ủy Quân khu Xương Mẫn:

- Chính ủy Xương, Thường Hồng lên cấp thì công tác an ninh trật tự rất quan trọng, đến lúc đó còn nhờ bên quân đội hỗ trợ.

Xương Mẫn nói:

- Xin Bí thư Vương yên tâm, công tác này là điều tôi phải làm. Cần chúng tôi làm như thế nào thì Thị ủy cứ phân công.

Vương Trạch Vinh nói với hai người:

- Việc này các anh liên lạc với chính ủy Xương.

Một lúc sau Tôn Thiệu Bình tới.

Tôn Thiệu Bình lần này lên Bắc Kinh thấy thực lực của Vương Trạch Vinh. Đừng nhìn Vương Trạch Vinh còn trẻ nhưng chỗ dựa rất mạnh. Tôn Thiệu Bình không như Phùng Triêu Lâm là coi thường Vương Trạch Vinh, muốn đấu với Vương Trạch Vinh, kết quả ảm đạm rời khỏi Thường Hồng. Tôn Thiệu Bình sau khi biết thực lực của Vương Trạch Vinh liền tỏ vẻ nghe lời, không dám đối đầu gì với Vương Trạch Vinh.

- Bí thư Vương, tôi đến báo cáo công việc của Ủy ban thời gian gần đây với ngài.

Tôn Thiệu Bình rất nghiêm túc nói. Tôn Thiệu Bình không dám coi thường đối phương vì trẻ hơn mình.

Thấy thái độ này của Tôn Thiệu Bình, Vương Trạch Vinh rất hài lòng mà nói:

- Lão Tôn, công tác bên chính quyền giao cho anh, mạnh dạn mà làm.

Tôn Thiệu Bình nói:

- Cảm ơn Bí thư đã ủng hộ, tôi nhất định làm tốt công tác của mình.

- Bí thư Vương, các chỉ tiêu kinh tế của Thường Hồng trong quý tăng trưởng nhanh, tin rằng cứ phát triển như vậy thì trong năm nay Thường Hồng sẽ là thành phố mạnh nhất về kinh tế của tỉnh.

Khi báo cáo tình hình kinh tế, Tôn Thiệu Bình khá vui vẻ.

Thấy Tôn Thiệu Bình kích động như vậy, Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Kinh tế phát triển là điều vui mừng. Chẳng qua cũng có vài vấn đề, đầu tiên chính là rất nhiều công ty, công nhân tiến vào, nhà đầu tư nước ngoài sẽ vào. Khi Thường Hồng thành trung tâm nguồn năng lượng mới của thế giới thì giá đất tăng quá cao, quá nhanh. Đây là chuyện mà Ủy ban phải suy nghĩ.

Tôn Thiệu Bình nói:

- Đây đúng là một vấn đề, giá nhà đất ở Huyện Hồng An bây giờ rất cao, mỗi mét vuông đã là 20 ngàn, đây là điều mà trước đây không ai nghĩ tới. Theo chúng tôi diều tra thì giá trị tăng lên là do các nhà đầu tư từ ngoài vào, còn cả việc có người cố ý nâng giá. Người bình thường muốn mua nhà ở là rất khó khăn.

Vương Trạch Vinh nói:

- Trung ương vẫn đang khống chế việc tăng giá nhà đất quá cao, nhưng chưa địa phương nào có hiệu quả trong việc này. Tôi thấy chủ yếu là do chính quyền địa phương. Thường Hồng là thành phố đang phát triển, vì sự phát triển lâu dài thì chúng ta không thể bỏ qua việc này, chúng ta phải có sự khống chế nhất định trong việc này.

Tôn Thiệu Bình nói:

- Bí thư Vương nói đúng, Thường Hồng phát triển không nên dựa vào nhà đất. Chúng ta đi là con đường phát triển một thành phố công nghệ cao. Chúng ta phải mau chóng nghiên cứu biện pháp khống chế giá nhà đất.

Sau khi nói xong việc này, Vương Trạch Vinh nói thêm:

- Bây giờ nhiều công ty nước ngoài muốn vào Thường Hồng, đây là việc tốt. Chẳng qua đối với Thường Hồng mà nói thì chúng ta phải đi con đường phát triển với tốc độ rất cao, phải có quan niệm mới trong công tác thu hút đầu tư, chúng ta cần mời các công ty phải có thực lực mạnh.

Tôn Thiệu Bình nói:

- Bí thư Vương, tôi đang định báo cáo việc này. Bây giờ công ty tiến vào Thường Hồng càng lúc càng nhiều, nhất là công ty bên ngoài chỉ đăng ký mà không hoạt động gì. Tôi thấy đây là hành vi chiếm đất và nhìn vào nguồn năng lượng mới của chúng ta. Biện pháp mà ngài đưa ra rất hiệu quả, cứ như vậy các công ty không có thực lực sẽ không thể vào, chỉ các công ty có lợi cho sự phát triển của Thường Hồng mới vào được.

- Lão Tôn, anh cứ mạnh dạn thi hành, Thị ủy sẽ ủng hộ công tác của anh.

Vương Trạch Vinh nói.

Tôn Thiệu Bình rời đi, Vương Trạch Vinh ngồi đó suy nghĩ đến sự phát triển của Thường Hồng. Trước kia Thường Hồng không ngừng đi các nơi thu hút đầu tư. Nhưng sau khi thấy lợi ích quá lớn của nguồn năng lượng mới, các công ty nước ngoài chủ động đến Thường Hồng tỏ vẻ sẽ đầu tư.

Đối với tình hình mới này, Thường Hồng phải mau chóng thích nghi.

Một lát sau Vương Trạch Vinh gọi Vu Dương tới để phân công.

Nhìn Vu Dương, Vương Trạch Vinh nói:

- Lão Vu, bên hệ thống công an không thể coi nhẹ việc này. Tình hình mới sẽ tạo ra nhiều vấn đề mới, các đồng chí phải học tập các thành phố phía Nam nhiều hơn.

Vu Dương nói:

- Bí thư Vương, chúng tôi đã liên lạc với vài tỉnh phía Nam, sau đây Đảng ủy công an sẽ tổ chức ngươi đến phía Nam học tập, muốn đề cao quan niệm của các cán bộ.

Vương Trạch Vinh nhíu mày nói:

- Đây là việc tốt, chẳng qua tôi phải nhắc anh là không thể coi đi học tập là đi du lịch. Nếu tôi nghe thấy điều này thì cẩn thận tôi xử lý anh.

Vu Dương nghiêm túc nói:

- Xin Bí thư Vương yên tâm, nhất định không xuất hiện tình huống này.
 
Chương 814: Lần đầu tiên tham gia Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy


Thường Hồng lên chức chỉ là chuyện hình thức nữa mà thôi, đã có quyết định Vương Trạch Vinh trở thành Thường vụ tỉnh ủy. Ban Tổ chức cán bộ Trung ương cũng đã phái người tới tỉnh Giang Sơn để thông báo quyết định.

Sau khi nhận được thông báo tham gia Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, Vương Trạch Vinh lập tức lên tỉnh. Đây là lần đầu hắn tham gia hội nghị cao cấp này, đây là chuyện hắn chưa bao giờ nghĩ tới.

Vào phòng hội nghị Tỉnh ủy, tâm trạng Vương Trạch Vinh rất kích động.

Đúng là cuộc đời khó lường, điều này đúng là ứng với bản thân Vương Trạch Vinh.

Thấy Vương Trạch Vinh vào, tâm trạng các Thường vụ tỉnh ủy khá phức tạp, nhiều người than thở Vương Trạch Vinh mới có hơn 30 đã thành Thường vụ tỉnh ủy.

Một vài thường vụ không khỏi nhớ đến tình huống của mình lúc ở tuổi này, càng nghĩ càng phải suy nghĩ tốc độ thăng quan của Vương Trạch Vinh quá nhanh.

Chẳng qua các thường vụ này không biết tốc độ thăng quan của bọn họ đều không chậm. Bởi vì so sánh với các Lãnh đạo trung ương bây giờ thì tuổi bọn họ đủ để nhiều người hâm mộ.

Than thở là than thở nhưng các thường vụ rất nhanh thu lại tâm trạng của mình, đám người đều tươi cười chào Vương Trạch Vinh.

Tâm trạng Lâm đ*o Nguyên là tốt nhất, bây giờ Vương Trạch Vinh thành Thường vụ thị ủy thì lực lượng Uông hệ tăng mạnh, có thêm Vương Trạch Vinh thì lời nói của Uông hệ tại tỉnh Giang Sơn đã tăng mạnh. Lâm đ*o Nguyên cảm thấy áp lực của mình giảm đi nhiều.

Bắt tay Vương Trạch Vinh, Lâm đ*o Nguyên nói:

- Chào mừng.

Vương Trạch Vinh có thể hiểu rõ tâm trạng của Lâm đ*o Nguyên lúc này nên nói:

- Xin mời Phó bí thư Lâm giúp đỡ nhiều.

Người Uông hệ đi tới bắt tay Vương Trạch Vinh, ngoài miệng đều chào đón.

Thực ra dù là chào mưng hay không thì Vương Trạch Vinh cũng đã vào Tỉnh ủy, mọi người đều phải tỏ vẻ bộ máy Tỉnh ủy là đoàn kết.

Đến cấp độ của bọn họ thì đều biết thể hiện bề ngoài quan trọng như thế nào. Lần này đến tỉnh Giang Sơn thì bọn họ đều được người sau lưng dặn nhất định phải thể hiện hình ảnh bộ máy đoàn kết. Bây giờ tỉnh Giang Sơn đã khác trước, nhiều người nhìn chằm chằm vào, ở đây rất nhanh đạt được thành tích, chẳng qua cũng dễ xảy ra chuyện.

Ngưu Thanh Đào đi tới bắt tay Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh có thể thấy rõ đối phương chỉ làm cho có.

Nhìn thoáng qua quan khí của Ngưu Thanh Đào, Vương Trạch Vinh thầm lắc đầu, quan khí của Ngưu Thanh Đào rất không ổn định.

Nghĩ đến đám người Tiền Thanh Chí muốn nhằm vào sản nghiệp Bạch gia ở tỉnh Giang Sơn, Vương Trạch Vinh liền bắt đầu chú ý.

Nhìn tình hình Ngưu Thanh Đào, lại nhìn các thường vụ đang cười cười với mình, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng cho tên này.

Vương Trạch Vinh cũng tỏ vẻ thân thiết, tỏ vẻ sẽ quan hệ tốt với Ngưu Thanh Đào.

Khi Cố Vũ bắt tay Vương Trạch Vinh, hắn phát hiện người phụ nữ này đã cẩn thận trang điểm, quần áo rất biết cách ăn mặc để tôn lên vẻ quyến rũ.

- Bí thư Vương, văn phòng của anh đã được làm theo yêu cầu, không biết lúc nào có thể đến xem?

Cố Vũ cười nói với Vương Trạch Vinh.

- Kết thúc hội nghị rồi đi.

Vương Trạch Vinh nói. Mấy hôm nay gần như ngày nào Cố Vũ cũng gọi điện cho Vương Trạch Vinh, nội dung đều là việc lắp đặt của phòng làm việc. Việc nhỏ này mà Cố Vũ coi trọng như vậy làm Vương Trạch Vinh hiểu tâm cơ của cô. Nghĩ cũng có thể hiểu, là cô con dâu thì cô có thể được Hà gia ủng hộ như vậy cũng là do năng lực mạnh.

Vương Trạch Vinh mới đầu biết người phụ nữ này là con dâu của phó Thủ tướng Hà thì khá giật mình, hắn cũng thầm hỏi thăm tình hình của phó Thủ tướng và Hà Vi Trạch. Kết quả hắn biết đây là hai nhà khác nhau, không cùng gia tộc với phó Thủ tướng Hà.

Đối với văn phòng ở Tỉnh ủy, Vương Trạch Vinh không quá để ý. Nhưng Cố Vũ dụng tâm như vậy, Vương Trạch Vinh cũng có ấn tượng tốt với cô.

Vương Trạch Vinh chỉ yêu cầu văn phòng của mình không ảnh hưởng tới quan khí của mình, còn giúp cả quan khí. Đương nhiên điều này không ai có thể biết, vì thế hắn phải đi nhìn một lần, cũng nói rõ vị trí đặt bàn làm việc.

Thấy Vương Trạch Vinh đưa ra yêu cầu như thế, Cố Vũ chỉ có thể thầm than Vương Trạch Vinh này rất chú ý đến chi tiết, cô không nghĩ đến phương diện nào khác.

Sau khi nói chuyện với mọi người một chút, Vương Trạch Vinh nhìn hội nghị, hắn không biết mình ngồi đâu.

Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy không giống hội nghị ở địa phương, nơi này chú trọng việc nghiêm túc và trầm ổn. Ở địa phương thì hội nghị biểu hiện ngang hàng, nhưng là Lãnh đạo tỉnh ủy thì đó là các thường vụ phải vây quanh công việc, quyền uy không thể thay thế. Cho nên các lãnh đạo ngồi đều dựa theo cấp bậc, điều này là rất quan trọng, không ai đi ngược với quy tắc này.

Lăng Vũ Trình ngồi chính giữa, y ngồi đó, các thường vụ ngồi theo tên của mình được đặt trên bàn.

Vương Trạch Vinh biết tình huống của mình, mình là Bí thư thị ủy tham gia Thường vụ tỉnh ủy thì có lẽ mình sẽ ngồi dưới Bí thư thị ủy Phượng Hải. Chẳng qua khi hắn nhìn lên bàn thì có chút giật mình. Hắn phát hiện vị trí của hắn không đúng suy nghĩ của hắn. Không những trước Bí thư thị ủy Phượng Hải, còn trước cả thường vụ, Phó chủ tịch tỉnh.

Vương Trạch Vinh tuy có chút khó hiểu nhưng vẫn đi tới và ngồi xuống.

Không biết như thế nào mà Vương Trạch Vinh có một cảm giác trong nháy mắt khi mình nhìn xuống thì thấy một lực lượng rất mạnh tràn ngập toàn thân. Cảm giác này rất khó hiểu, giống như chỉ có ngồi xuống thì lực lượng này mới xuất hiện.

Nhìn thoáng qua quan khí của mình, quan khí màu tím đã bắt đầu hùng mạnh.

Đây là Thường vụ tỉnh ủy. Quan khí cũng trở nên trầm ổn.

Vương Trạch Vinh có chút kích động, mình rốt cuộc đã ngồi ở vị trí cao như vậy, đúng là không dễ dàng gì.

Lăng Vũ Trình thấy Vương Trạch Vinh đã ngồi xuống liền nói:

- Lần này Thường Hồng lên cấp thì đồng chí Vương Trạch Vinh sẽ là Thường vụ tỉnh ủy, tiến vào Tỉnh ủy. Căn cứ theo danh sách của cấp trên, hội nghị hôm nay sẽ tiến hành điều chỉnh vị trí chỗ ngồi của mọi người, sau này cứ như vậy.

Nói đến đây Lăng Vũ Trình nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh lấy danh nghĩa Bí thư thị ủy Thường Hồng tiến vào Tỉnh ủy, công tác của đồng chí Vương Trạch Vinh rất quan trọng. Thường Hồng có thể trở thành trung tâm nguồn năng lượng mới của thế giới hay không là điều Trung ương luôn chú ý. Tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn chúng ta phải tăng cường ủng hộ trong việc này.

Các thường vụ mặc dù không nói gì nhưng khi nhìn Vương Trạch Vinh đã lộ rõ tâm trạng đặc biệt. Bọn họ có đánh giá mới về sự chú ý của Trung ương đối với Vương Trạch Vinh.

Ngồi trước Vương Trạch Vinh là Bí thư, chủ tịch tỉnh, hai Phó bí thư, Phó chủ tịch thường trực tỉnh, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, bí thư đảng ủy Sở công an, Trưởng ban Tuyên giáo, Trưởng ban tổ chức cán bộ. Theo bố trí như vậy thì Vương Trạch Vinh xếp thứ 10, phía sau còn 5 người nữa.

Vương Trạch Vinh ngồi đó có thể cảm nhận suy nghĩ của mọi người. Nghĩ đến vị trí chỗ ngồi của mình thì hắn biết mình có muốn nhẫn nhịn cũng không thể. Bắt đầu từ hôm nay mình chỉ có thể không ngừng tiến tới trước.

Nghĩ như vậy nên Vương Trạch Vinh ngồi thẳng lưng hơn một chút. Hắn bây giờ đã là Thường vụ tỉnh ủy, không có gì phải sợ cả.

Thấy mọi người không nói gì, Lăng Vũ Trình nói:

- Thường Hồng sẽ trở thành thành phố trung tâm nguồn năng lượng mới của thế giới, Trung ương rất kỳ vọng vào Thường Hồng. Hôm nay là lần đầu tiên đồng chí Vương Trạch Vinh tham gia Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, chúng ta nhiệt liệt vỗ tay chào mừng đồng chí Vương Trạch Vinh gia nhập.

Nói xong Lăng Vũ Trình liền vỗ tay trước.

Trong phòng hội nghị vang vọng tiếng vỗ tay, một bộ máy đoàn kết được thể hiện rõ.

Vương Trạch Vinh cười cười đứng lên hơi cúi đầu xuống mà nói:

- Sau này xin mọi người giúp đỡ và ủng hộ công tác của tôi.

Vương Trạch Vinh nói xong thì tiếng vỗ tay lại vang lên.

Dù nói như thế nào thì bắt đầu từ hôm nay Vương Trạch Vinh đã thành công tiến vào Tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn.

Quan khí màu tím tràn ngập phòng hội nghị, các quan khí trong phòng không ngừng thừ dò xét, va chạm vào nhau.

Thấy quan khí màu tím tràn ngập khắp phòng hội nghị, tâm trạng Vương Trạch Vinh rất tốt.
 
Chương 815: Địa vị trên tỉnh


Hội nghị diễn ra không lâu, nội dung chủ yếu là phân công. Vương Trạch Vinh ngoài phụ trách công tác Thường Hồng còn phụ trách công tác thu hút đầu tư, khoa học kỹ thuật.

Hội nghị kết thúc, Vương Trạch Vinh cùng Cố Vũ đi đến văn phòng của mình.

Căn phòng này thiết kế rất được, trong thời gian này mà bố trí được như vậy đã nói rõ Cố Vũ rất dụng tâm.

- Trưởng ban thư ký Cố, làm chị vất vả rồi.

Vương Trạch Vinh cười nói với Cố Vũ, tất cả bố trí đều làm theo ý mình. Vương Trạch Vinh thấy máy tính cũng thay mới.

Từ điểm nhỏ này có thể thấy thái độ của một người.

- Chỉ cần Bí thư Vương hài lòng là được rồi. Anh nếu có chỗ nào cần đổi thì nói với tôi. Tôi lập tức cho người đi làm.

Quan sát Vương Trạch Vinh ở khoảng cách, Cố Vũ nhớ đến đánh giá của bố chồng về Vương Trạch Vinh. Lúc ấy phó Thủ tướng Hà có nói Vương Trạch Vinh ai cũng cho rằng là do Hạng Nam và Uông Nhật Thần mạnh mẽ đề bạt, bản thân không có năng lực mấy. Nhưng Vương Trạch Vinh lại khác người khác đó là rất nhạy bén trong chính trị. Mỗi khi xảy ra chuyện lớn thì Vương Trạch Vinh đều có thể đứng về phía người thắng, đây là năng lực rất giỏi. Có năng lực này thì Vương Trạch Vinh nhất định không bao giờ thất bại.

Lúc ấy phó Thủ tướng Hà cũng thầm than Vương Trạch Vinh là người được trời phù hộ, làm bất cứ chuyện gì cũng có người giúp.

Phó Thủ tướng Hà cuối cùng nói với Cố Vũ là người như Vương Trạch Vinh thì tốt nhất phải làm đồng minh, tuyệt đối không được đối đầu. Đừng nhìn Vương Trạch Vinh có hai người Hạng Nam và Uông Nhật Thần làm chỗ dựa, nhưng Vương Trạch Vinh với năng lực của mình thì còn có rất nhiều chỗ dựa khác.

Nghe thấy Vương Trạch Vinh tỏ vẻ cảm ơn mình, Cố Vũ nở nụ cười rất quyến rũ. Mình quyết định coi như đúng, đây là cơ hội tốt để liên minh với Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh nhìn thấy trong này có cả phòng làm việc, chỗ tiếp khách, nghỉ ngơi và vệ sinh nên nói:

- Rất tốt rồi.

- Vậy tôi không làm phiền anh.

Cố Vũ cười cười rồi đi ra ngoài.

Vương Trạch Vinh ngồi xuống ghế, hắn rất hài lòng với văn phòng này. Văn phòng của Lãnh đạo tỉnh ủy đúng là khác, bố trí rất đầy đủ.

Thời gian sau đó các Thường vụ tỉnh ủy đi vào văn phòng Vương Trạch Vinh, chẳng qua chỉ nói chuyện vài câu rồi rời đi. Bọn họ cũng chỉ là tỏ thái độ chào mừng Vương Trạch Vinh tới.

Thư ký của Vương Trạch Vinh là người hưng phấn nhất. Lần này sau khi Vương Trạch Vinh vào Thường vụ tỉnh ủy, quan hệ của y cũng lên tận Tỉnh ủy. Đây coi như một bước lên trời.

- Bí thư Vương, vừa nãy khi ngài họp có mấy cuộc điện tới.

Vương Trạch Vinh cầm lên thì thấy có nhiều người gọi vào số máy bí mật của hắn. Bình thường Tô Hành Chỉ nghe những cuộc gọi ở số dùng chung của Vương Trạch Vinh, còn số riêng của Vương Trạch Vinh thì y không nghe.

Thấy Vương Trạch Vinh cầm máy, Tô Hành Chỉ biết ý đi ra ngoài.

Nhìn điện thoại di động thì thấy có Hạng Nam, Uông Nhật Thần gọi tới.

Hạng Nam biết rõ hôm nay Vương Trạch Vinh sẽ lên tỉnh họp, nghe Vương Trạch Vinh giới thiệu về nội dung hội nghị, ông nói:

- Cũng được, điều này nói rõ mọi người đang thể hiện muốn quan sát một lúc. Tình hình Tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn rất phức tạp, con cố gắng làm tốt công tác Thường Hồng là được, đừng quản quá nhiều việc trên tỉnh.

Hạng Nam từ trước đến giờ vẫn chú trọng ổn định. Sau khi biết tình hình Tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn, ông không hy vọng Vương Trạch Vinh xen vào chuyện trên tỉnh, chủ yếu sợ Vương Trạch Vinh đắc tội một phó Thủ tướng nào đấy.

Hạng Nam lo lắng thì Vương Trạch Vinh hiểu, hắn đương nhiên hiểu mình phải tránh xa trên tỉnh. Chẳng qua hắn biết suy nghĩ này khó có thể thực hiện.

Nghĩ đến chuyện Bạch gia, Vương Trạch Vinh hỏi:

- Bố, chuyện của Bạch gia bây giờ thế nào rồi?

Hạng Nam nói:

- Lão Thủ tướng nói giúp Bạch gia một câu, người thì giữ được nhưng tài sản của Bạch gia lại không được bảo hiểm.

Vương Trạch Vinh là người nhà nên Hạng Nam mới nói như vậy. Vương Trạch Vinh cũng hiểu lần này vấn đề của Bạch gia nhiều như vậy thì bản thân Bạch Sùng Sơn không thể không bị liên lụy. Ở tình huống này nếu mọi người muốn chỉnh y thì không khó để đưa vào tù. Bây giờ có Lão Thủ tướng nói chuyện thì coi như y qua cửa khó khăn, chẳng qua lão Thủ tướng cũng không thể giữ tài sản nhà bọn họ.

Vương Trạch Vinh nghĩ đến tình hình của Ngưu Thanh Đào mà thầm gật đầu. Tình hình trên Bắc Kinh rất nhanh sẽ truyền tới tỉnh Giang Sơn. Nhiều người đã sớm muốn động Ngưu Thanh Đào, bây giờ không có động tĩnh có thể là do thấy tỉnh Giang Sơn mới điều chỉnh bộ máy, ổn định là quan trọng nhất.

Sau khi nói chuyện xong với Hạng Nam, Vương Trạch Vinh gọi cho Uông Nhật Thần. Uông Nhật Thần có lẽ đã được người khác thông báo tình hình tỉnh Giang Sơn, ông nói:

- Trạch Vinh, cậu bây giờ đã là Lãnh đạo tỉnh ủy, phải có cái nhìn đại cuộc, làm việc phải đứng ở tầm tỉnh mà xử lý vấn đề. Tỉnh Giang Sơn vừa điều chỉnh, cần ổn định, làm nhiều, nói ít là quan trọng nhất.

Vương Trạch Vinh nghe xong ông nói như vậy thì có chút cảm động. Uông Nhật Thần đối với mình thật tốt.

Uông Nhật Thần cổ vũ Vương Trạch Vinh vài câu rồi dập máy.

Vương Trạch Vinh bỏ điện thoại xuống rồi gọi cho đám thiếu gia Bắc Kinh, sau đó hắn ngồi đấy phân tích tình hình trên tỉnh.

Hạng Nam hôm nay Vương Trạch Vinh thấy quan khí của Lăng Vũ Trình và Hoàng Vũ cùng hướng, mà người Uông hệ lại chiếm số đông nên hắn biết trong thời gian ngắn thì Uông hệ vẫn chiếm ưu thế.

Nghĩ đến mình cũng coi như người Uông hệ, Vương Trạch Vinh chỉ có thể lắc đầu vì Hạng Nam bảo hắn không can thiệp vào việc trên tỉnh. Tuy nói hắn có suy nghĩ này nhưng ở hoàn cảnh lại không thể không đứng về phía Uông hệ. Lúc này mà trung lập là không được, nếu làm như vậy thì người Uông hệ sẽ chống lại hắn. Tình huống đó Vương Trạch Vinh dù như thế nào cũng không thể để nó xuất hiện.

Lâm đ*o Nguyên, Giang Doanh Hà, Ngũ Tĩnh là đồng minh chắc chắn, vậy bốn phiếu đừng về một bên. Bây giờ Lâm đ*o Nguyên còn một khóa nữa là đi xuống, y căn bản không thể tiến lên, đi theo Lâm đ*o Nguyên là không có hy vọng. Hai người Giang Doanh Hà, Ngũ Tĩnh còn có thể làm hai ba khóa nữa, ở trong quan trường lâu như vậy thì bọn họ có thể tiến thêm bước nữa. Vì thế bọn họ không hài lòng với Lâm đ*o Nguyên là tất nhiên.

Quan khí hôm nay mà Vương Trạch Vinh thấy khá thú vị, quan khí của Cố Vũ khá gần hắn. Tiền Đại Quân cũng có vẻ gần với hắn.

Nghĩ đến quan khí của hai người, Vương Trạch Vinh phân tích tình hình của bọn họ. Cố Vũ bây giờ chưa liên minh với ai, cô ta có lẽ con mình là đồng minh với cô ta. Nhưng sao cô ta lại chọn liên minh với mình? Suy nghĩ một chút, Vương Trạch Vinh cảm thấy có thể là do ý của phó Thủ tướng Hà.

Lại nghĩ đến Phú gia, tuy nói Phú gia có chút mâu thuẫn với mình, nhưng chính trị không có kẻ thù vĩnh viễn. Phú gia đang làm đường ở Thường Hồng, người Phú gia vẫn luôn tỏ thái độ khá tốt. Bây giờ thái độ của Tiền Đại Quân là như vậy, có lẽ đây là kết quả do ý của Phú gia.

Vương Trạch Vinh cảm thấy mình không phải hoàn toàn tay trắng, hơn nữa còn có điểm tự tin.

Vương Trạch Vinh bây giờ vừa vào Tỉnh ủy nên không hề có suy nghĩ được bao quyền lực. Dù sao hắn xếp thứ mười nên chút lực lượng đó vẫn chưa phải là căn cơ vững chắc. Hắn cần có thời gian thì mới có quyền lên tiếng.
 
Chương 816: Vương Đại Hải muốn xây mộ tổ tiên


Sau khi về Thường Hồng, Vương Trạch Vinh không ngừng phải nghe điện và tiếp người tới nhà.

Thân phận của Vương Trạch Vinh bây giờ đã khác. Là Thường vụ tỉnh ủy, cán bộ Thường Hồng ai không muốn dựa vào hắn. Ngay cả Mạnh Học Nam cũng đến nhà ngồi.

Khó khăn lắm mới cất bước mọi người về, Vương Trạch Vinh cảm thấy hôm nay quá mệt. Cầm chén trà mà Lữ Hàm Yên đưa cho, Vương Trạch Vinh thở dài nói:

- Anh đã sớm nói không hy vọng cán bộ tới nhà nhưng vẫn không ngăn cản được. Chuyện này đúng là làm cho người ta đau đầu.

Vương Trạch Vinh mặc dù đã là Thường vụ tỉnh ủy nhưng hắn không thích cán bộ tới ngồi đầy nhà như các quan chức khác. Vương Trạch Vinh không tham vọng mấy về tiền tài, cho nên không thích người mang quà tới tặng mình. Hắn hy vọng hết giờ làm có thể yên tĩnh ngồi trong nhà, hưởng hạnh phúc gia đình. Chẳng qua theo quan chức của hắn không ngừng tăng lên thì cuộc sống đó là quá xa xỉ.

Lữ Hàm Yên trừng mắt nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Được rồi, anh cho rằng mọi người thích nhìn anh à? Đây không phải là nhìn vào quyền lực trong tay anh ư?

Lữ Hàm Yên sau một thời gian tập luyện khiến cho cơ thể càng thêm quyến rũ, chỉ nụ cười, ánh mắt đã đủ dìm chết Vương Trạch Vinh. Đặc biệt khi cô trừng mắt nhìn, Vương Trạch Vinh lại bắt đầu có lửa nóng trong lòng.

Sống cùng bố mẹ thì ít được tự do trong quan hệ vợ chồng. Nếu không phải có hai ông bà ở đây thì Vương Trạch Vinh đã lập tức làm thịt Lữ Hàm Yên.

Tiền Thanh Phân nói với Vương Trạch Vinh:

- Trạch Vinh, con bây giờ thật sự đã là lãnh đạo tỉnh ư? Không biết Thường vụ tỉnh ủy là quan to như thế nào?

Bà thấy càng lúc càng nhiều lãnh đạo đến nhà, nhìn những quan chức trước kia mình không thể tới gần lại cung kính với con mình, trong lòng bà rất tự hào.

- Bà đó, Thường vụ tỉnh ủy là quan lớn như thế nào cũng không biết ư?

Vương Đại Hải có chút đắc ý mà nói. Con ông làm quan càng lúc càng lớn, ông rất thỏa mãn. Ông luôn muốn cho người ta biết Vương Trạch Vinh là con trai mình.

Mấy hôm nay Vương Đại Hải rất thoải mái, cán bộ Thường Hồng thấy ông đều lộ rõ vr kính trọng, làm ông cảm thấy rất hãnh diện.

- Tôi đương nhiên biết là lãnh đạo tỉnh, nhưng tôi thấy nhiều lãnh đạo tỉnh mà. Lần trước giám đốc Sở Xây dựng trên Tv cũng là lãnh đạo tỉnh, Trạch Vinh có quan to hơn người đó không?

Lữ Hàm Yên cười hì hì nhìn hai ông bà tranh cãi, cô nói với Trạch Vinh:

- Mặc kệ là lãnh đạo to đến đâu cũng phải ăn cơm. Anh tiếp nhiều người như vậy thì đã đói chưa? Em đi làm đồ ăn cho anh.

Bế con thay Lữ Hàm Yên, Vương Trạch Vinh rất nhanh chơi vui vẻ với đứa bé.

Tiền Thanh Phân vỗ đùi nói:

- Đúng là Hàm Yên biết thương chồng. Trạch Vinh, mẹ đi rán trứng gà cho con ăn.

Vương Đại Hải nhìn Tiền Thanh Phân xuống bếp, ông cũng cười nói với Vương Trạch Vinh:

- Trạch Vinh, con cũng có mấy năm không về tế mộ, lúc nào rảnh rỗi thì về một lần.

Vương Trạch Vinh có chút sửng sốt, mấy năm nay hắn bận công tác nên không về tảo mộ. Mấy lần ông bố gọi điện bảo hắn tập trung vào công việc, không yêu cầu hắn về tảo mộ. Sao bây giờ ông lại nói như vậy?

- Bố, bây giờ còn chưa đến lễ Thanh minh, năm nay cũng đã tảo mộ một lần. Bố mẹ không phải vẫn làm tốt sao ạ, sao đột nhiên lại đề xuất việc này?

Năm nay đợt tảo mộ Vương Trạch Vinh rất bận nên không về huyện Khai Hà. Lúc ấy Vương Đại Hải tổ chức rất to, họ hàng của Vương Trạch Vinh rất đông.

Vương Đại Hải nhìn Vương Trạch Vinh, có chút do dự mà nói:

- Trạch Vinh, Vương gia chúng ta từ trước đến giờ không có gì đáng tự hào. Đời bố không có gì, thẹn với tổ tiên.

Thấy Vương Đại Hải như vậy, Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu nhìn ông.

- Nhớ mấy năm trước khi chú ba con đi tảo mộ, bố làm con cả lại không thể làm gì, tất cả đều là do chú Ba con làm.

- Ông đó, suy nghĩ của ông tôi không biết sao?

Tiền Thanh Phân từ bếp đi ra nghe thấy Vương Đại Hải than thở liền không nhịn được nói một câu. Bà nói với Vương Trạch Vinh:

- Trạch Vinh, suy nghĩ của bố con thì mẹ hiểu rõ, chẳng qua là thấy vẻ đắc ý của chú Ba con năm đó thì không chịu được.

Nghe Tiền Thanh Phân nói, Vương Trạch Vinh liền nhớ lại. Nhớ lúc ấy hắn còn đang ở xã Hoàn Thành thì ông chú Ba về tảo mộ. Bởi vì ông ta lúc ấy là người làm to nhất Vương gia nên rất oai phong. Bố mình bởi vì có một mình mình, mình lại là cán bộ xã nên lúc tảo mộ Vương Đại Hải không được oai phong như ông chú Ba. Lúc về nhà ông còn tức tối mãi.

Bây giờ ông chú ba lại có phải nhờ vả mình, có lẽ Vương Đại Hải muốn oai phong một chút.

- Bố, tảo mộ chủ yếu tỏ lòng của con cháu với tổ tiên. Tất cả mọi người là người Vương gia, ai làm chủ cũng như nhau mà.

Lữ Hàm Yên nói:

- Trạch Vinh, suy nghĩ của bố thì em hiểu. Bố là trưởng của Vương gia, việc này bố phải đứng ra làm chủ. Người khác như vậy là tỏ vẻ này nọ, bố cũng hy vọng anh làm bố được nở mày nở mặt.

Vương Trạch Vinh nói:

- Hàm Yên, em cũng biết anh vừa thành Thường vụ tỉnh ủy mà chạy đi tảo mộ thì dư luận sẽ thấy anh như thế nào?

Vương Đại Hải nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy liền thở dài một tiếng:

- Trạch Vinh, chuyện của con làm trọng, đừng khó xử quá.

Vương Đại Hải nói như vậy nhưng tâm trạng rất không tốt. Vương Đại Hải có suy nghĩ là Vương gia mấy thế hệ không có ai làm quan to, Vương Trạch Vinh bây giờ lại khác. Vương Trạch Vinh đã là Lãnh đạo tỉnh ủy.

Vương Đại Hải sau khi biết Vương Trạch Vinh thành Lãnh đạo tỉnh ủy liền vô cùng hưng phấn, quan lớn.

Vương Đại Hải cho đến bây giờ cũng không ngờ con mình lại làm lớn như vậy. Mỗi khi thấy Vương Trạch Vinh trên Tv, ông đều thấy mình như nằm mơ. Con mình có tiền đồ như vậy đủ để an ủy tổ tông. Mấy hôm nay ông đang tính chuyện tảo mộ, mang con mình về tảo mộ, mình cũng có thể được nở mặt, đây là chuyện lớn mà.

Trên Tv đang phát tin người Đài Loan về nhà tảo mộ, Vương Trạch Vinh thấy ông bố mình đang xem rất chăm chú.

Lữ Hàm Yên nói với Vương Đại Hải:

- Bố, việc này bố cứ giao cho con. Trạch Vinh mặc dù mới vào Tỉnh ủy nên không thích hợp đi tảo mộ nhưng sửa mộ vẫn được. Con sẽ cho người đi sửa lại, tết Thanh minh năm sau để Trạch Vinh đi cũng không vấn đề.

Vương Đại Hải gật đầu nói:

- Được, nghe Hàm Yên.

Lữ Hàm Yên nói như vậy làm Vương Đại Hải rất vui. Lần trước mộ đã sửa nhưng rất bình thường, Vương Đại Hải thầm nghĩ cho dù Vương Trạch Vinh tạm thời không đi tế tổ thì sửa một chút cũng được.

Vương Trạch Vinh nghĩ đến báo chí nhắc việc sửa mộ quá lớn nên bị người chê bai, hắn nói:

- Không được làm phô trương quá.

Lữ Hàm Yên cười nói:

- Anh yên tâm, em nhất định làm anh hài lòng, đây không phải việc lớn mà. Bác cả năm ngoái cũng bảo người sửa lại phần mộ Hạng gia mà.

Sau đó Lữ Hàm Yên và Vương Đại Hải bàn xem sửa mộ như thế nào.

Vương Trạch Vinh thầm than Lữ Hàm Yên bắt đầu thay đổi, bố mẹ mình cũng không hề phản đối gì.

Trong phòng ngủ hai người quấn lấy nhau rất chặt. Sau cơn mãnh liệt, nhìn người phụ nữ quyến rũ bên dưới, Vương Trạch Vinh rất sung sướng.

- Trạch Vinh, đã lâu không tìm phụ nữ à?

Lữ Hàm Yên nói xong làm Vương Trạch Vinh đỏ mặt.

Không chờ Vương Trạch Vinh nói, Lữ Hàm Yên cười nói:

- Đừng khẩn trương, em chỉ là nói hôm nay anh rất lợi hại, có lẽ Tiểu Giang và Hương Băng cũng có ý kiến. Bọn họ cũng không dễ dàng gì, anh đi gặp bọn họ một chút.

Nghe Lữ Hàm Yên nói như vậy, Vương Trạch Vinh không biết nói gì.

Nghĩ tới Tiểu Giang vừa từ huyện Nguyên Lâm về, Vương Trạch Vinh nói:

- Trong thời gian này anh rất bận, không biết hai người bọn họ đã xác định được việc xây dựng nhà máy chưa?

Lữ Hàm Yên nói:

- Tiểu Giang làm việc thì anh cứ yên tâm. Cô ấy không ra mặt mà bảo người bên dưới đi làm, đã thuê được đất. Huyện Nguyên Lâm rất coi trọng việc này, hợp đồng rất nhanh sẽ được kỹ.

Vương Trạch Vinh gật đầu, hắn tin nếu đàm phán thành công thì Tôn Thiệu Bình sẽ báo cáo với hắn.

Tiểu Giang rất thông minh, làm việc đều cho người bên dưới ra mặt.

Nghĩ đến chuyện sửa mộ, Vương Trạch Vinh nhắc nhở Lữ Hàm Yên một chút để người ta không thể lấy lý do nói mình.
 
Chương 817: Trung tâm nguồn năng lượng mới


Thời gian này có nhiều công ty và nhà đầu tư nước ngoài đến Thường Hồng, điều này nói rõ người nước ngoài thấy sự quan trọng của kỹ thuật ắc quy mới của Thường Hồng.

Hạng mục Ắc quy đã đạt đến bước nhân rộng, Thường Hồng lập tức sẽ tiến hành công khai sản phẩm ra toàn thế giới.

Vương Trạch Vinh đi cũng Đặng Diệu Hoa tới Công ty Ắc quy. Hắn muốn biết têm Ắc quy này đạt đến tiêu chuẩn gì.

Công ty Ắc quy bây giờ được cục An ninh quốc gia bảo vệ. Điều này làm Vương Trạch Vinh thấy rõ sự coi trọng của Trung ương với hạng mục này.

- Bí thư Vương, cũng may là có cục An ninh quốc gia phụ trách an toàn của Công ty Ắc quy, nếu không thì Ắc quy khó giữ được.

Đặng Diệu Hoa thấy Vương Trạch Vinh nhìn nhân viên bảo vệ đi lại liền nhỏ giọng nói.

Vương Trạch Vinh thấy các bảo vệ này khác với người bình thường liền nói:

- Tính chuyên nghiệp của bọn họ rất cao.

Vương Trạch Vinh lần này đến không mang theo phóng viên, hắn chỉ mang theo thư ký tiến vào mà thôi.

Với địa vị của Vương Trạch Vinh bây giờ thì đi đến đâu cũng có nhiều người, lần này coi như khá đặc biệt.

Thấy Công ty Ắc quy hoạt động rất quy củ, người ít, nhiều máy móc hoạt động, Vương Trạch Vinh nói với giám đốc công ty:

- Rất tốt, quản lý rất tốt.

- Bí thư Vương, quan trọng nhất của công ty là kỹ thuật, hầu hết máy móc đều là của các công ty trong nước.

Vương Trạch Vinh gật đầu, vì sản xuất Ắc quy, các huyện ở Thường Hồng có không ít nhà xưởng sản xuất các phụ kiện của Ắc quy, điều này cũng thúc đẩy sự phát triển của các huyện. Tin rằng khi Ắc quy được sử dụng rộng rãi thì các huyện Thường Hồng càng có lợi.

Thấy tình hình Công ty Ắc quy, Vương Trạch Vinh nghĩ đến mình là một cổ đông trong đó thì tâm trạng rất tốt.

- Bí thư Vương, trong kỹ thuật Ắc quy, chúng tôi sử dụng phương thức nạp điện và dung lượng điện. Về kỹ thuật dung lượng điện thì đạt kết quả rất khả quan, năng lượng có thể dùng ánh sáng, điện năng, gió để nạp điện. Hơn nữa thời gian nạp điện chỉ mất tầm 10 phút là được. Cứ như vậy lúc nào cũng đảm bảo đủ các ngươi ứng điện. Ngoài ra ở các nơi không thể nạp điện, chúng tôi còn bố trí nạp điện bằng áp lực, chỉ cần ma sát là nạp được điện. Ắc quy này bây giờ đã coi như là nguồn năng lượng mới.

Một nhân viên kỹ thuật đầy tự hào giới thiệu.

Một bên kiểm tra tình hình, Vương Trạch Vinh một bên hỏi mấy vấn đề mình quan tâm. Ắc quy bây giờ đã được cải tiến nhiều, đây đúng là phù hợp với nguồn năng lượng mới.

Ngồi trong phòng họp công ty, Vương Trạch Vinh nghe công ty giới thiệu về sản xuất và tiêu thụ.

Giám đốc nói:

- Bây giờ năng lượng chính của thế giới chủ yếu là dầu mỏ và điện. Ắc quy Thường Hồng muốn mở rộng trên toàn thế giới thì cần có một quá trình nhưng tôi tin quá trình này rất ngắn.

Vương Trạch Vinh trong lòng có chút lo lắng đó là cả thế giới chỉ Trung Quốc là có nguồn năng lượng mới này, sau đây có vì tranh đoạt mà xuất hiện chiến tranh không?

Từ Công ty Ắc quy trở về, theo lịch Vương Trạch Vinh sẽ gặp Chủ tịch và tổng giám đốc tập đoàn Chu Thức Nhật Bản.

Tập đoàn Chu Thức là tập đoàn lớn của Nhật Bản, công ty con rất nhiều, là tập đoàn trên tỉnh giới thiệu xuống. Nghe nói rất hứng thú với việc đầu tư vào Thường Hồng.

Vương Trạch Vinh vào thì người của tập đoàn sớm chờ ở đây, nam nữ khoảng 20 người, cầm đầu là một tên béo lùn, mắt rất nhạy bén.

- Bí thư Vương, nguồn năng lượng mới Ắc quy của quý quốc rất có khả năng nhân rộng, tập đoàn chúng tôi muốn hợp tác thành lập nhà máy với các vị tại Nhật Bản. Chỉ cần chúng tôi tham gia thì tin rằng rất nhanh sẽ phát triển ở Nhật Bản.

Chủ tịch nói.

Sau khi đi vào Vương Trạch Vinh vẫn quan sát tình hình của bọn họ. Cuộc gặp hôm nay do bọn họ mời, không biết như thế nào mà người nước ngoài lại muốn Vương Trạch Vinh gặp bọn họ.

Người nước ngoài bây giờ hiểu nhiều tình hình Trung Quốc, bọn họ cũng biết ở Trung Quốc thì Bí thư là người có thể quyết định mọi việc.

Hợp tác xây dựng nhà máy.

Nghe Hòa Điền Tiểu Nhi nói như vậy, Vương Trạch Vinh nghĩ thầm trong thời gian này các nước đều đưa ra yêu cầu như vậy, chẳng qua ai cũng biết nguồn năng lượng mới có lợi ích quá lớn nên Trung Quốc đâu thể đồng ý.

- Về đẩy mạnh và vận dụng Ắc quy thì Trung ương có chính sách tương ứng.

Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.

Hòa Điền Tiểu Nhi nói:

- Trung Quốc phát minh ra kỹ thuật này thì nên nhân rộng ra toàn thế giới. Người Nhật Bản chúng tôi cũng muốn tham gia vào công tác tạo phúc cho nhân dân thế giới. Xin Bí thư Vương yên tâm, tập đoàn Chu Thức chúng tôi chỉ chiếm 50% cổ phần của nhà máy.

Mẹ nó chứ.

Vương Trạch Vinh chửi thầm một tiếng, thằng này đúng là dám há miệng to, giống như Ắc quy không thể bán được vậy, còn nói năng lượng là của toàn thế giới. Các quốc gia có dầu mỏ, chẳng lẽ bán cho đủ các quốc gia sao? Nhật Bản là một nước có nhu cầu năng lượng rất lớn, tập đoàn Chu Thức này há miệng quá rộng, không ngờ có ý hợp tác xây dựng nhà máy.

- Ha ha, Trung Quốc có thể sản xuất tốt năng lượng, ở nước ngoài chủ yếu lấy tiêu thụ làm chính. Về phần hợp tác xây dựng nhà máy thì bây giờ còn chưa tính tới.

Vương Trạch Vinh nói.

- Bí thư Vương, không biết ngài bao giờ thì rảnh. Tập đoàn chúng tôi mời ngài đến Nhật Bản khảo sát. Chỉ cần ngài đến Nhật Bản khảo sát, chính phủ nước tôi sẽ rất chào mừng ngài. Hơn nữa Thường Hồng cần nhiều tài chính để phát triển, tập đoàn chúng tôi sẽ có thể có tác dụng rất lớn. Đến lúc đó Bắc Hải và Thường Hồng hoàn toàn có thể kết nghĩ.

Hòa Điền Tiểu Nhi nói.

- Cảm ơn Chủ tịch, nếu có cơ hội thì tôi nhất định sẽ tới Nhật Bản.

Đuổi đám người Nhật Bản đi, Vương Trạch Vinh nhíu mày nói:

- Tiểu Tô, sau này mấy cuộc gặp như vậy thì không cần tôi tham gia.

- Bí thư Vương, bọn họ do Phó chủ tịch tỉnh Trương giới thiệu. Phó chủ tịch tỉnh Trương đề xuất phải coi trọng.

Nghe thấy là Trương Đại Vi giới thiệu, Vương Trạch Vinh trong lúc nhất thời không biết nói gì. Hắn đang nghĩ đến vấn đề lợi ích, xem ra ai cũng đỏ mắt vì nguồn năng lượng mới. Không biết Trương Đại Vi là người như thế nào ở trong này, nếu Trương Đại Vi dám bán lợi ích của Trung Quốc thì dù như thế nào cũng phải làm y mất chức.

Trong một nhà hàng Nhật Bản ở Thường Hồng, Hòa Điền Tiểu Nhi và hai cô gái Nhật Bản đang tiếp Đặng Diệu Hoa.

- Anh Đặng, lần này công tác tới Thường Hồng khảo sát còn cần anh giúp nhiều.

Hòa Điền Tiểu Nhi cung kính cúi người với Đặng Diệu Hoa.

Đặng Diệu Hoa là người phụ trách Khu công nghệ cao nên thời gian này có nhiều người tranh nhau mời y dùng cơm.

- Chủ tịch Hòa Điền, đây là công tác của tôi.

Đặng Diệu Hoa nói.

- Đây là nhà hàng do người Nhật Bản mở ra, thể hiện rõ văn hóa Nhật Bản, không biết anh đã thưởng thức rượu Nhật Bản chúng tôi chưa. Hôm nay chúng tôi bố trí mâm cơm này, hy vọng anh thích.

Hòa Điền Tiểu Nhi nói.

Nghe thấy là bàn tiệc Nhật Bản, Đặng Diệu Hoa nhíu mày. Mặc dù chưa thưởng thức bữa tiệc như vậy nhưng hắn ít nhiều nghe nói tới. Đó mà một cô gái trần truồng nằm trên bàn, đồ ăn để trên người cô ta. Đặng Diệu Hoa là quan chức nên định lập tức rời đi, chẳng qua vì lễ phép nên hắn có chút do dự.

Có vẻ như thấy lo lắng của Đặng Diệu Hoa, Hòa Điền Tiểu Nhi cười nói:

- Anh không cần lo, ăn cơm trên cơ thể người là nghệ thuật, là cách thưởng thức cuộc sống, chúng tôi không coi nó là dâm dục. Yên tâm, đây là bữa ăn bình thường.

Lúc này Hòa Điền Tiểu Nhi nhìn một cô gái, cô gái này liền khẽ vỗ tay.

Cửa phòng được mở ra, một chiếc xe được đẩy vào.

Đặng Diệu Hoa nhìn thì thấy xe này được phủ tấm vải lên trên.

Khi tấm vải mở ra thì một cô gái trần truồng nằm trên đó, trên người đặt đầy đồ ăn.

Đặng Diệu Hoa đã lấy vợ nên quá quen với cơ thể phụ nữ. Thấy các bộ phận chính của cô gái đều được đồ ăn che phủ, trong đầu y liền nghĩ tới cơ thể vợ.

- Anh Đặng, mời anh. Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.

Hòa Điền Tiểu Nhi có chút đắc ý. Ở Trung Quốc y đã dùng phương pháp này để làm ngã mấy quan chức. Nhìn Đặng Diệu Hoa, y biết đối phó tên này không khó.

Nhìn cô gái Nhật Bản bên cạnh Đặng Diệu Hoa, Hòa Điền Tiểu Nhi nháy mắt ra hiệu.

- Anh Đặng, mời uống chén rượu.

Cô gái Nhật Bản nhỏ giọng nói vào tai Đặng Diệu Hoa.

Cô gái này hơi cúi người để lộ bộ ngực trắng nõn đầy mê người.

Đặng Diệu Hoa lúc này đang không ngừng đấu tranh.
 
Chương 818: Bạch gia


Đối mặt với các thế lực hấp dẫn, Đặng Diệu Hoa đang có chút do dự. Ai cũng biết nền công nghệ sex Nhật Bản rất phát triển nhưng Đặng Diệu Hoa vẫn chưa tận mắt chứng kiến. Hôm nay ở trong hoàn cảnh này, nhìn cô gái Nhật Bản xinh đẹp bên cạnh, Đặng Diệu Hoa đang không ngừng đấu tranh.

Trẻ tuổi ai chẳng xem phim sex, Đặng Diệu Hoa nhớ lúc đầu khi đám bạn khó khăn lắm mới thuê được đĩa về, y và đám bạn không bỏ vào đầu định xem nội dung của đĩa nhưng ai ngờ từ đầu tới cuối toàn có cảnh che, không thấy gì. Mọi người mắng kẻ cho thuê một trận. Không ngờ hôm nay mình lại được tận mắt gặp nền công nghệ sex Nhật Bản.

Đặng Diệu Hoa biết rõ chỉ cần mình đồng ý thì dù là cô gái bên cạnh hay cô gái nằm trên bàn đều có thể ngủ.

Nhưng hậu quả như thế nào?

Đặng Diệu Hoa nhìn tên Chủ tịch công ty Nhật Bản ngồi bên, y nghiêm túc nói:

- Chủ tịch Hòa Điền, quốc gia chúng tôi có quy định quan chức không được làm như thế này. Tôi có việc xin đi trước.

Nói xong Đặng Diệu Hoa liền đứng dậy đi ra, hắn sợ mình không nhịn được sức hấp dẫn quá lớn này.

Thấy hành vi này của Đặng Diệu Hoa, đám người Nhật Bản có chút ngạc nhiên. Theo tên Chủ tịch nghĩ Đặng Diệu Hoa rất dễ dàng mắc câu, không ngờ lại là như vậy. Thấy Đặng Diệu Hoa lên xe rời đi mà y vẫn chưa kịp có phản ứng.

Đặng Diệu Hoa lúc này đang bị lửa dục thiêu đốt, vừa lái xe vừa gọi điện mà nói:

- Bố trí hai người cho tôi, tôi lập tức sẽ tới.

Y cũng có tay chân thân tín của mình. Người này hiểu ý của Đặng Diệu Hoa và lập tức bố trí hai cô gái.

Lúc này Vương Trạch Vinh đang nói chuyện điện thoại với Tiền Thanh Chí.

Đám người Tiền Thanh Chí từ sau khi nói chuyện với Vương Trạch Vinh thì mấy hôm không gọi cho hắn.

- Vương ca, chúng tôi bắt đầu hành động, rất nhanh có kết quả.

Tiền Thanh Chí có chút hưng phấn nói.

Vương Trạch Vinh biết y định làm gì nên không hỏi, chỉ nói:

- Chuyện mấy người tôi không quản được, cũng không muốn hỏi nhiều.

Tiền Thanh Chí cười ha hả nói:

- Được, Vương ca tôi gọi điện chỉ để anh chuẩn bị một chút, không có ý gì khác.

Tiền Thanh Chí rất vui vẻ, thấy siêu thị Bạch gia kia sắp vào túi mình, bọn họ nói chuyện cũng lớn tiếng hơn.

Sáng hôm sau khi đi làm, Vương Trạch Vinh ngồi đó chú ý tình hình trên tỉnh.

Một lát sau Uông Phỉ gọi điện tới nói với Vương Trạch Vinh:

- Vương ca, em nhận được tin là tỉnh xảy ra chuyện. Siêu thị Phúc Nhạc Gia bởi vì vấn đề tài chính mà gặp nguy hiểm, các công ty cung cấp hàng hóa bây giờ đang tập trung trước Phúc Nhạc Gia, nghe nói các cơ quan trên tỉnh cũng đến điều tra Phúc Nhạc Gia. Siêu thị này rất lớn. Theo em biết sau lưng Phúc Nhạc Gia là Bạch gia ở Bắc Kinh. Bây giờ Ngưu Thanh Đào đang xử lý việc này.

Đối với việc Uông Phỉ có thể kịp thời thông báo tình hình, Vương Trạch Vinh rất cảm ơn. Hắn đương nhiên biết ý của Uông Phỉ khi gọi tới, đó là muốn nhân cơ hội này muốn Bạch gia xảy ra chuyện.

- Tiểu Phỉ, cảm ơn em, anh lên tỉnh sẽ mời em dùng bữa.

Vương Trạch Vinh nói.

- Anh lần trước bảo mời em mà giờ chưa thấy đâu cả. Em nhớ kỹ lắm đó, hai lần rồi.

Trong giọng Uông Phỉ lộ vẻ nũng nịu.

Vương Trạch Vinh cười ha hả nói:

- Được, không vấn đề gì, anh mời em hai lần.

Bỏ máy xuống, Vương Trạch Vinh bắt đầu phân tích tình hình. Mấy tên Tiền Thanh Chí bắt đầu ra tay, không biết Ngưu Thanh Đào có biện pháp gì?

Chuyện càng lúc càng lớn, trong vòng hai ngày Phúc Nhạc Gia gặp rất nhiều nguy cơ.

Vương Trạch Vinh không biết việc này đang làm Bạch gia rất đau đầu.

Trong nhà Bạch Sùng Sơn, lực lượng chính của Bạch gia đang ngồi đó, không khí rất nặng nề.

Ngưu Thanh Đào lúc này cũng đã lên Bắc Kinh.

- Lão lãnh đạo, tình hình tỉnh Giang Sơn rất phức tạp, Uông hệ đang chiếm ưu thế. Tôi có một mình mà muốn giữ lực lượng Bạch gia là rất khó.

Ngưu Thanh Đào kêu khổ, y biết mình cũng bất đắc dĩ, đã bị buộc vào Bạch gia. Ở tình huống này Bạch gia không ngã thì y mới có cơ hội phát triển.

Thấy mọi người Bạch gia ở đây, Ngưu Thanh Đào chỉ có thể nói nỗi khổ của mình ra.

Phúc Nhạc Gia mặc dù chỉ là vấn đề nhỏ, nhưng Ngưu Thanh Đào lại bị lún rất sâu vào việc này. Nếu Phúc Nhạc Gia xảy ra chuyện lớn thì y không thoát nổi.

Bạch Sùng Sơn đương nhiên biết rõ tình hình của Bạch gia bây giờ. Bây giờ Bạch gia ở đâu cũng có đối thủ, ai cũng muốn cắn Bạch gia, y cũng bất đắc dĩ.

Bạch Sùng Sơn đã đi tìm lão lãnh đạo, lúc ấy lão lãnh đạo rất tức giận, có vẻ là lão lãnh đạo biết những điều Bạch gia làm. Lúc ấy lão lãnh đạo chỉ nói bảo vệ y thì được, nhưng không bảo vệ hành vi vi phạm pháp luật của Bạch gia.

Bạch Sùng Sơn thở dài một tiếng rồi nói:

- Ngưu Thanh Đào, anh có lún quá sâu trong chuyện ở Phúc Nhạc Gia không?

Ngưu Thanh Đào đương nhiên không thể nói là có:

- Lão lãnh đạo yên tâm, tôi không sao.

Bạch Sùng Sơn nhìn Ngưu Thanh Đào rồi nói:

- Làm tốt chuyện của mình, các điều khác không cần suy nghĩ.

Ngưu Thanh Đào không khỏi giật mình, hắn hiểu ý của Bạch Sùng Sơn, đây là không muốn giữ Phúc Nhạc Gia nữa.

Nghĩ đến Phúc Nhạc Gia mà xảy ra chuyện, mình cũng khó thoát thân nên Ngưu Thanh Đào rất sợ hãi.

Ra khỏi Bạch gia, Ngưu Thanh Đào một mình đi trên đường, y cảm thấy lần này xảy ra chuyện lớn rồi.

Bạch gia xong rồi.

Đây là suy nghĩ của Ngưu Thanh Đào. Hôm nay sau khi đến Bạch gia, y thấy không khí rất buồn bã ở đây. Bạch gia không còn như trước nữa.

Ngưu Thanh Đào có suy nghĩ lần này Bạch gia chỉ hy vọng giữ người của họ, đối với người dựa vào Bạch gia thì không suy nghĩ.

Nên làm gì?

Ngưu Thanh Đào đi trên đường mà trong lòng lại nghĩ tới tình hình Tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn. Bây giờ người Uông hệ chiếm ưu thế, nếu chuyện Phúc Nhạc Gia xảy ra thì Tỉnh ủy sẽ bỏ qua cho mình sao?

Tính toán một loạt người, Ngưu Thanh Đào đột nhiên phát hiện việc này chủ yếu là do Vương Trạch Vinh. Nếu Vương Trạch Vinh hoạt động thì vệc này còn có cơ hội thoát ra.

Làm sao?

Bây giờ Ngưu Thanh Đào có một vấn đề cần suy nghĩ, tiếp tục đi theo Bạch gia thì mình chết không chỗ chôn. Nếu dựa vào Vương Trạch Vinh thì có thể còn thoát thân, nhưng Vương Trạch Vinh có thể nhận mình không?

Lại nghĩ đến Bạch gia và Hạng gia là tử thù, đầu Ngưu Thanh Đào không ngừng chấn động.

Trên đường có một ghế đá, Ngưu Thanh Đào ngồi xuống đó.

Lần này đám người Tiền Thanh Chí ra tay rất mạnh, bọn họ điều động các cơ quan lớn của tỉnh như Công thương, Thuế, bảo vệ môi trường, lao động để đến kiểm tra Phúc Nhạc Gia.

Trong một ngày mà Vương Trạch Vinh nhận được không ít cuộc điện hỏi về việc Phúc Nhạc Gia. Hơn nữa Uông Nhật Thần cũng gọi tới.

Uông Nhật Thần cũng hỏi việc này, ông có vẻ biết không ít thứ nhưng ông cũng thấy ở việc này Vương Trạch Vinh biết nhiều hơn mình.

Vương Trạch Vinh không hề giấu mà nói chuyện này do đám người Tiền Thanh Chí làm ra.

Nghe Vương Trạch Vinh nói, Uông Nhật Thần suy nghĩ một chút rồi nói:

- Trạch Vinh, tôi đoán Bạch gia cũng không thể làm gì được ở việc này.

Vương Trạch Vinh cũng biết điều này. Bạch gia có thế lực nhỏ ở tỉnh Giang Sơn, bọn họ căn bản không có tinh lực mà để ý tới tình hình nơi này. Phúc Nhạc Gia bây giờ coi như đã vào túi đám người Tiền Thanh Chí, nếu Bạch gia thông minh thì phải lập tức liên lạc đám người Tiền Thanh Chí, cố gắng chuyển nhượng gấp cho đám Tiền Thanh Chí. Nếu như đấu thì Bạch gia không có chỗ tốt.

Vương Trạch Vinh nói:

- Bí thư Uông, bây giờ tình hình tỉnh Giang Sơn thì Bạch gia đang yếu thế, tôi đoán Bạch gia sẽ bỏ qua thị trường tỉnh Giang Sơn, Ngưu Thanh Đào nhất định đang rất khổ sở.

Uông Nhật Thần nói:

- Trạch Vinh, việc này tôi cũng nghĩ tới, cậu nghĩ được như vậy là rất tốt. Cậu có nghĩ sau đây Tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn sẽ như thế nào không?

Vương Trạch Vinh nói:

- Nếu việc này liên lụy tới Ngưu Thanh Đào thì chức vụ của y khó có thể giữ.

Uông Nhật Thần nói:

- Đúng thế, bây giờ cậu có cơ hội kéo Ngưu Thanh Đào về phía mình.

Vương Trạch Vinh nói:

- Tôi cần đối phó Ngưu Thanh Đào, đẩy ngã mới đúng chứ, sao lại phải bảo vệ y?

Uông Nhật Thần cười nói:

- Chúng ta đả kích là thế lực của Bạch gia, Ngưu Thanh Đào mặc dù là người Bạch gia nhưng vào lúc này thì y có thể không có biến hoá sao? Cậu hy vọng một Thường vụ tỉnh ủy mạnh mẽ được điều tới hay là tiếp tục khống chế một Thường vụ tỉnh ủy không có thế lực là Ngưu Thanh Đào?

Uông Nhật Thần nói như tiếng chuông lớn làm Vương Trạch Vinh giật mình. Hắn rất nhanh hiểu ý ông.
 
Chương 819: Lãnh đạo không có chính khí không thể dùng


Vương Trạch Vinh sáng theo thường lệ tới văn phòng, hắn hôm nay nghe ban Tổ chức cán bộ báo cáo về việc kiểm tra cán bộ Thường Hồng. Bởi vì Thường Hồng lên cấp nên các cán bộ bên dưới cũng tiến thêm một bước. Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy ra văn bản gửi công văn yêu cầu Thường Hồng kiểm tra lại cán bộ trong thời gian ngắn nhất.

Đây là vấn đề liên quan đến toàn bộ cán bộ, Vương Trạch Vinh cũng muốn xem cán bộ Thường Hồng là như thế nào.

Nhìn Trưởng ban tổ chức cán bộ Đan Kiến Phương ngồi trước mặt, Vương Trạch Vinh đang nghĩ đến tình hình của người này. Đan Kiến Phương là người của Bí thư thị ủy Phượng Hải Hồ Tập Sơn. Hồ Tập Sơn là người của phó Thủ tướng Quế. Đan Kiến Phương được điều phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Phượng Hải đến đây.

Bây giờ tình hình Tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn cũng ảnh hưởng đến Thường Hồng, Thường Hồng cũng có chút phức tạp.

- Bí thư Vương, tôi bây giờ báo cáo một chút tình hình khảo sát cán bộ của Ban Tổ chức cán bộ.

Đan Kiến Phương vẻ ngoài rất cung kính.

-Ừ, lần này trên tỉnh yêu cầu chúng ta khảo sát, nhiệm vụ nặng nề. Các đồng chí có thể hoàn thành trong thời gian ngắn như vậy là rất vất vả.

- Bí thư Vương, lần này khảo sát chia ra mấy loại rồi tổng hợp lại. Hỏi từ lãnh đạo, đồng nghiệp, quần chúng nhân dân, có thể nói kết quả khảo sát về cơ bản rất chân thật, đây là bảng nhận xét của chúng tôi.

Vừa nói Đan Kiến Phương đưa bản tổng hợp cho Vương Trạch Vinh.

Cầm lấy bảng nhận xét, Vương Trạch Vinh đọc.

Lần khảo sát này Vương Trạch Vinh đã đồng ý với phương án.

Vương Trạch Vinh đọc qua và vẻ mặt bắt đầu thay đổi.

- Đồng chí Kiến Phương, đồng chí Mạnh Học Nam sao lại có số điểm thấp như vậy?

Trong mắt Vương Trạch Vinh thì Mạnh Học Nam là người đầy chính khí, dù nói như thế nào cũng là ưu tú. Nhưng từ điểm đánh giá lại không đạt tiêu chuẩn.

Nhìn điểm của Mạnh Học Nam, Vương Trạch Vinh nhíu mày.

Nghĩ đến tình hình sau khi Mạnh Học Nam làm Bí thư huyện ủy thì thấy chỉ tiêu kinh tế huyện bọn họ phát triển rất nhanh mà.

Đan Kiến Phương vội vàng nói:

- Bí thư Vương, đồng chí Mạnh Học Nam là điển hình tiên tiến của tỉnh, khảo sát đồng chí này chúng tôi đã rất chú ý, kết quả này cũng làm chúng tôi ngạc nhiên. Chẳng qua kết quả này là do chúng tôi nghiêm túc làm việc mà có.

Đan Kiến Phương có chút lo lắng nhìn Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh thầm nghĩ nguyên nhân là gì? Hắn đang muốn biết vì sao lại như vậy.

- Anh nói tình hình cụ thể.

Vương Trạch Vinh nói.

Đan Kiến Phương nói:

- Bí thư Vương, vì toàn diện khảo sát cán bộ nên chúng tôi lấy phương án tổng hợp ý kiến của lãnh đạo, đồng nghiệp và quần chúng, cuối cùng đưa ra bảng nhận xét. Đồng chí Mạnh Học Nam đầu tiên được các lãnh đạo huyện đánh giá, kết quả không cao. Mọi người cho rằng đồng chí này không hợp với tổ chức, làm việc luôn theo ý mình.

Vương Trạch Vinh cũng coi như hiểu điều này. Mạnh Học Nam dù đánh chết cũng không ngồi đánh bạc, xông hơi với đồng nghiệp, y là kẻ không kết bè kết đảng. Vương Trạch Vinh là kẻ đưa Mạnh Học Nam lên làm Bí thư huyện ủy, vậy mà Mạnh Học Nam cũng không bao giờ đến nhà tỏ vẻ trung thành.

Vương Trạch Vinh coi như hiểu nguyên nhân, quan trường là một vòng tròn. Người như Mạnh Học Nam là kẻ khác thường, nếu y không giao lưu với người khác thì các lãnh đạo khác sao đánh giá cao y.

- Lãnh đạo và đồng nghiệp là như vậy, vậy còn quần chúng. Huyện này phát triển rất mạnh, sao quần chúng nhân dân lại đánh giá không cao?

Đan Kiến Phương cười khổ nói:

- Bí thư Vương, đây là điểm khó hiểu nhất. Quần chúng nhân dân cũng không đánh giá cao đồng chí Mạnh Học Nam.

- Bí thư Vương, là như thế này. Mạnh Học Nam là người hết lòng vì công việc, đồng chí này khi làm việc đúng là hết lòng vì quần chúng nhân dân. Nhưng ngài cũng biết quần chúng nhân dân quan tâm nhất là ví tiền của mình, huyện của bọn họ vẫn lạc hậu, bây giờ tuy có phát triển nhất định nhưng cần một quá trình. Quần chúng nhân dân đánh giá cao Chủ tịch huyện, quần chúng nhân dân chỉ biết có một Chủ tịch huyện đang làm việc, ít người biết công tác của Mạnh Học Nam. Mạnh Học Nam chỉ cần phát hiện có đồng chí làm không tốt thì không bỏ qua, rất nhiều cán bộ bị Mạnh Học Nam xử lý.

Đan Kiến Phương biết một điều đó là Vương Trạch Vinh rất coi trọng Mạnh Học Nam. Vì thế khi nói chuyện cũng phải giải thích rõ ràng.

Vương Trạch Vinh cũng nghe nói một vài chuyện về Mạnh Học Nam. Nghe nói Mạnh Học Nam không thích tuyên truyền, y làm việc luôn một mình, nhìn thấy chuyện bất bình liền phê bình người khác nhau. Nhưng Chủ tịch huyện Lý Phú Quý lại thường xuyên lên Tv, cả huyện đều nghĩ y có tác dụng lớn trong sự phát triển của huyện.

- Tính cách.

Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng.

Không dung nhập vòng tròn quan trường thì cán bộ trên thành phố sẽ không nói giúp Mạnh Học Nam. Hơn nữa Mạnh Học Nam là điển hình của cả tỉnh, không ít người ghen ghét y. Lãnh đạo thành phố cho Mạnh Học Nam điểm thấp là tất nhiên.

Lại nghĩ đến điểm của đồng nghiệp đánh giá, Mạnh Học Nam đắc tội nhiều người như vậy thì nhất định bị trả thù.

Cuối cùng là do quần chúng nhân dân đánh giá, có mấy quần chúng nhân dân biết tình hình của quan chức. Huyện bọn họ vốn lạc hậu, trong lúc nhất thời không thấy rõ sự phát triển, cho dù có biến hoá thì cũng đều thấy do Chủ tịch huyện thường xuyên xuất hiện trên Tv.

Vương Trạch Vinh bây giờ bắt đầu có chút khó xử. Bảng đánh giá của Ban Tổ chức cán bộ làm rất chi tiết, rất khoa học. Bây giờ điểm của Mạnh Học Nam thấp như vậy, mình đúng là không tìm được điểm gì không đúng.

Đan Kiến Phương báo cáo sang mấy đồng chí khác. Vương Trạch Vinh chăm chú nghe thì thấy một vấn đề rất lớn đó là những người hắn thấy có chính khí thường được điểm cao.

- Công tác của các đồng chí làm rất tốt, chúng ta phải tôn trọng kết quả này, chờ tôi suy nghĩ rồi báo lên trên.

Vương Trạch Vinh đau đầu nhất là việc báo cáo số điểm của Mạnh Học Nam. Tỉnh ủy rất coi trọng Mạnh Học Nam và mới đưa y lên làm điển hình ưu tú, bây giờ lại như vậy thì trên tỉnh sẽ nghĩ như thế nào?

Đan Kiến Phương đương nhiên biết Vương Trạch Vinh rất khó xử nên nói:

- Vâng, tôi xin ra ngoài.

Vương Trạch Vinh ngồi dựa trên ghế mà hút thuốc. Vương Trạch Vinh một lần nữa đánh giá chuyện trong chốn quan trường. Vòng tròn đã tồn tại quá lâu ở Trung Quốc, các quan lại giúp nhau là suy nghĩ của nhân dân. Thường Hồng mặc dù tự mình cố gắng nên tình hình quan trường thay đổi nhiều. Chẳng qua loại chuyện đó là không thể thay đổi.

Mạnh Học Nam có năng lực, có chính khí, là người hết lòng vì quần chúng nhân dân. Nhưng bây giờ xuất hiện tình huống quần chúng nhân dân cũng không đánh giá cao, việc này có chút khó khăn.

Ngồi đó suy nghĩ, Vương Trạch Vinh nghĩ đến cách dùng người của mình. Hắn giật mình, theo mình không ngừng phát triển thì dùng người cũng có vấn đề. Hắn vẫn luôn dồn nhiều tâm trí vào tranh đấu với người, vì đạt quyền lực lớn nên một vài cán bộ tồn tại vấn đề thì hắn vẫn dùng. Từ từ xung quanh Vương Trạch Vinh có một nhóm cán bộ có vấn đề.

Vương Trạch Vinh phát hiện mình đang gặp hoàn cảnh rất nguy hiểm, đang bị vòng tròn quan trường đồng hóa.

Nghĩ đến chính khí của Mạnh Học Nam, Vương Trạch Vinh nhìn chính khí của mình thì rất sợ. Chính khí của y mặc dù có nhưng đã yếu đi nhiều.

Vương Trạch Vinh dụi tàn thuốc vào gạt tàn, hắn cuối cùng đã có quyết định.

- Lãnh đạo không có chính khí, không thể dùng.

Vương Trạch Vinh lẩm bẩm một tiếng.

Vương Trạch Vinh hiểu một người không có chính khí thì không thể làm gì cho quần chúng nhân dân. Một người như vậy làm quan thì chỉ lấy lợi ích cho mình. Vương Trạch Vinh quyết định sửa cách dùng người, người hắn sử dụng phải có chính khí.

Đương nhiên Vương Trạch Vinh biết người mà tính cách như Mạnh Học Nam là không được. Bọn họ mặc dù có chính khí nhưng không linh hoạt, người như vậy không thể làm tốt công tác. Người như vậy để bọn họ phụ trách một huyện là không thích hợp. Bọn họ thích hợp nhất là các nơi như Ủy ban kỷ luật.
 
Chương 820: Làm quan cần có chính khí


Tư tưởng của Vương Trạch Vinh thay đổi lớn. Hắn quyết định phải đào tạo nhiều cán bộ có chính khí, quyết không thể chỉ có một số ít người như bây giờ.

Mang theo Đan Kiến Phương, Vương Trạch Vinh lên Tỉnh ủy. Thường Hồng khảo sát cán bộ xuất hiện tình hình như vậy, Vương Trạch Vinh biết mình cần có câu trả lời thuyết phục với Tỉnh ủy.

Trong văn phòng Lăng Vũ Trình, Lăng Vũ Trình chăm chú lắng nghe Vương Trạch Vinh và Đan Kiến Phương báo cáo, một lúc lâu không nói gì. Y đang nhíu mày, nói thật y không ngờ kết quả khảo sát lại là như vậy.

- Đồng chí Mạnh Học Nam là cán bộ xuất sắc của tỉnh, xuất hiện đánh giá như vậy là rất không thích hợp.

Đan Kiến Phương lần đầu ngồi nói chuyện thẳng với Bí thư tỉnh ủy như vậy nên có chút lo lắng.

Vương Trạch Vinh nói:

- Đợt khảo sát tiến hành rất khoa học.

Chỉ bản báo cáo trên bàn, Đan Kiến Phương nói:

- Chuyện của đồng chí Mạnh Học Nam đã nói rõ lần khảo sát này xuất hiện vấn đề.

Có lẽ thấy nói như vậy là không ổn đối với Vương Trạch Vinh, Đan Kiến Phương liền nói:

- Trạch Vinh, chuyện của Mạnh Học Nam là do cậu tự mình phát hiện ra, tỉnh cũng phái nhân viên kiểm tra thì thấy đồng chí này đúng là cán bộ Đảng viên xuất sắc. Bây giờ trên tỉnh vừa tuyên dương Mạnh Học Nam, sau đây sẽ là ưu tú của cả nước. Các đồng chí cũng biết bây giờ nếu như nói đồng chí này không làm tròn chức trách thì tỉnh nên làm như thế nào?

Vương Trạch Vinh cười khổ một tiếng, không thể làm gì khác là phân tích những gì mình hiểu với Lăng Vũ Trình.

Lăng Vũ Trình nghe Vương Trạch Vinh nói liền cầm cốc nước lên uống và không nói gì. Y cảm thấy Vương Trạch Vinh phân tích rất có lý, trong lòng cũng thầm than Mạnh Học Nam khác người.

Chẳng qua Lăng Vũ Trình bây giờ có chút khó xử, việc này sẽ làm khó tỉnh.

Vương Trạch Vinh nói:

- Bí thư Lăng, từ việc này tôi cảm thấy chúng ta khi khảo sát cán bộ còn tồn tại sơ hở. Khảo sát cán bộ ở nước ta thì đều là do cảm tính, việc này chúng ta trong lúc nhất thời không thể đổi, chỉ có thể tăng cường bồi dưỡng phẩm chất cán bộ.

Lăng Vũ Trình gật đầu nói:

- Chuyện của Mạnh Học Nam là trường hợp đặc biệt, tôi không hy vọng thấy việc này một lần nữa.

Đan Kiến Phương vội vàng nói:

- Bí thư Vương, việc này chúng tôi đã nghiêm túc kiểm tra thì thấy không có việc nào khác.

- Các đồng chí chuẩn bị làm như thế nào?

Lăng Vũ Trình nói.

- Bí thư Lăng, tôi nghĩ như thế này, Mạnh Học Nam nếu là điển hình của tỉnh, lần này sẽ không do Thường Hồng tiến hành khảo sát.

Lăng Vũ Trình nhìn Vương Trạch Vinh rồi gật đầu nói:

- Như vậy cũng tốt.

Vương Trạch Vinh còn nói thêm:

- Bí thư Lăng, tôi có một suy nghĩ, Thường Hồng bây giờ đang phát triển rất nhanh, việc giáo dục cán bộ đã là rất cấp bách, cũng càng thêm quan trọng. Đồng chí Mạnh Học Nam hoàn toàn có thể đến Ủy ban kỷ luật công tác.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Lăng Vũ Trình rất nhanh suy nghĩ đến tình hình Ủy ban kỷ luật Thường Hồng bây giờ. Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Thường Hồng là Mã Thu – người của Vương Khải Thần. Nếu đưa Mạnh Học Nam đến Ủy ban kỷ luật thì có phải là ảnh hưởng tới Vương Khải Thần không?

Nghĩ vậy nên Lăng Vũ Trình đành phải gật đầu nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, ý này của đồng chí rất tốt. Bây giờ không chỉ là Thường Hồng mà tỉnh Giang Sơn cũng tồn tại vấn đề này. Cán bộ tốt như Mạnh Học Nam mà đặt ở huyện sẽ không phù hợp. Tôi thấy điều đồng chí Mạnh Học Nam lên Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy công tác, phong phú thêm người của Ủy ban kỷ luật cũng tốt.

Vương Trạch Vinh vốn muốn đưa Mạnh Học Nam lên Ủy ban kỷ luật Thị ủy làm Phó chủ nhiệm, không ngờ Lăng Vũ Trình lại muốn điều Mạnh Học Nam lên tỉnh.

Nghĩ đến Mạnh Học Nam vào Ủy ban kỷ luật cũng là việc tốt, Vương Trạch Vinh không nói gì nữa.

Về Thường Hồng, Vương Trạch Vinh liền gọi Mạnh Học Nam tới văn phòng mình. Hắn dự định nói chuyện với Mạnh Học Nam một chút.

Một lần nữa nhìn quan khí của Mạnh Học Nam, Vương Trạch Vinh phát hiện chính khí của đối phương lại tăng lên không ít, nhìn quan khí của mình, hắn không khỏi đỏ mặt.

- Đồng chí Mạnh Học Nam, hôm nay tôi tìm anh là muốn nói chuyện một chút với anh.

Vương Trạch Vinh ngồi xuống đối diện với Mạnh Học Nam.

- Bí thư Vương, tôi biết trong lần khảo sát cán bộ này thì điểm của tôi không cao. Ngài muốn nói chuyện này với tôi?

Vương Trạch Vinh nhìn Mạnh Học Nam mà có chút khó hiểu. Y nếu biết khi khảo sát sẽ có vấn đề thì sao không nghĩ biện pháp tránh qua?

- Đúng thế, lần khảo sát này thì anh về cơ bản mới phù hợp với chức vụ.

Vương Trạch Vinh nhìn chằm chằm vào Mạnh Học Nam.

Kết quả Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên, Mạnh Học Nam không tỏ vẻ gì nhiều mà nói:

- Một người muốn hết lòng vì công việc thì khó tránh đắc tội với người, việc này tôi đã sớm nghĩ tới. Tôi chỉ muốn lấy trái tim công bình mà làm việc.

Vương Trạch Vinh giả vờ mất hứng mà nói:

- Đồng chí Mạnh Học Nam, thái độ này của anh là gì. Theo anh nói thì cán bộ khác không một lòng làm việc vì quần chúng nhân dân sao?

Mạnh Học Nam thấy mình nói hơi quá nên vội vàng nói:

- Tôi không nghĩ như vậy.

Có chút đau đầu.

Thấy Mạnh Học Nam như vậy, Vương Trạch Vinh đúng là mệt óc. Hắn thầm nói đây là mình, nếu là người khác thì sớm điều Mạnh Học Nam đi rồi.

- Đồng chí Mạnh Học Nam, anh có nghĩ rằng chúng ta là cán bộ, là một tập thể, phục vụ quần chúng nhân dân không phải chuyện của một hai người. Bởi vì trong tay chúng ta có quyền lực nên mới có trách nhiệm, anh nghĩ tới không? Nếu như anh mà khảo sát được đánh giá là không làm tròn chức trách thì tình hình sẽ như thế nào? Anh sẽ không còn cơ hội phục vụ quần chúng nhân dân.

- Tôi biết.

Mạnh Học Nam ngồi thẳng lưng mà nói.

Vương Trạch Vinh phát hiện khi Mạnh Học Nam nói câu này thì cả người tản ra chính khí. Qua đó Vương Trạch Vinh phát hiện chính khí của mình cũng tăng lên.

Thấy cảnh này, Vương Trạch Vinh có chút động tâm rồi nói:

- Đồng chí Mạnh Học Nam, chiều nay các Thường vụ thị ủy sẽ tổ chức cuộc học tập, tôi mời anh tới giảng cho mọi người một chút, nói Lời thề với Đảng là như thế nào.

Việc này quá lớn làm Mạnh Học Nam có chút sửng sốt, một lúc sau mới cười khổ nói:

- Bí thư Vương, ngài làm khó tôi. Tôi sao có thể giảng bài cho Lãnh đạo thị ủy?

Vương Trạch Vinh nói:

- Không phải là giảng bài, chỉ là cuộc tọa đàm mà thôi. Anh là ưu tú mà Tỉnh ủy biểu dương, anh nói về suy nghĩ của mình đối với Đảng viên và Lời thề với Đảng.

Đây là suy nghĩ mới có của Vương Trạch Vinh, hôm nay vốn là do hắn nói, bây giờ hắn liền giao cho Mạnh Học Nam nói. Dù sao thời gian trước thông qua báo cáo của Mạnh Học Nam có thể thấy y biết nói chuyện, chắc không có vấn đề gì.

Mạnh Học Nam nghe thấy chỉ là hội đàm nên thở dài một tiếng. Nói thật hôm nay y nhận được thông báo thì sớm có chuẩn bị tâm lý, lần này khi thành phố khảo sát cán bộ, y biết mình đắc tội không ít người, cũng nghe thấy một vài tin tức nói nhân viên bên dưới hợp lại và muốn làm mình mất chức. Nói thật y cũng từng có suy nghĩ mình một lòng phục vụ quần chúng nhân dân, một lòng vì công việc, kết quả cũng không được ai giải thích. Sau này y suy nghĩ cẩn thận, việc này mình làm không hề sai. Đương nhiên Mạnh Học Nam còn có một suy nghĩ, y cảm thấy Bí thư thị ủy Vương Trạch Vinh không phải người bình thường, nhất định sẽ hiểu cho mình.

Trước khi đến Mạnh Học Nam nghĩ sẽ bị Vương Trạch Vinh phê bình rồi bỏ qua. Bây giờ lại xuất hiện một chuyện làm y khó xử, Vương Trạch Vinh không ngờ bảo mình đi giảng bài cho các Thường vụ thị ủy.

Nhìn một chút Vương Trạch Vinh, Mạnh Học Nam có chút cảm động. Y biết Bí thư Vương đang che chở cho mình, trong lòng y càng thêm tin tưởng vào suy nghĩ của mình.

Vương Trạch Vinh lúc này có chút giật mình. Hắn phát hiện từ người Mạnh Học Nam phát ra rất nhiều chính khí. Vương Trạch Vinh phát hiện quan khí của mình biến hoá một chút.

Nhìn quan khí của mình, Vương Trạch Vinh có chút giật mình phát hiện là chính khí của mình tăng lên nhiều.

Chính khí tăng lên làm tư tưởng biến hoá, cảm giác một lòng phục vụ quần chúng nhân dân, cảm giác trách nhiệm càng tăng lên.

Vương Trạch Vinh càng kiên định với suy nghĩ rèn luyện phẩm chất của mình, suy nghĩ đề cao năng lực lãnh đạo của mình, làm mình không ngừng tiến bộ, làm cho cuộc sống quần chúng nhân dân tăng lên.
 
Chương 821: Buổi học xuất hiện chính khí


Thấy Mạnh Học Nam đi theo Vương Trạch Vinh vào phòng hội nghị, các thường vụ đều có chút ngạc nhiên. Có mấy thường vụ thầm nghĩ Mạnh Học Nam này có phải sẽ thành Thường vụ thị ủy?

Khi Mạnh Học Nam ngồi xuống, Vương Trạch Vinh nhìn quanh các thường vụ rồi nói:

- Hôm nay Thị ủy tổ chức buổi học tập, vốn do tôi phát biểu nhưng tôi nghĩ một chút Thường Hồng chúng ta có Đảng viên ưu tú được tỉnh khen ngợi, sau đây tỉnh sẽ đề cử lên Trung ương, đây là tài sản quý giá đối với Thường Hồng chúng ta. Hôm nay tôi mời đồng chí Mạnh Học Nam đến giải thích Lời thề với Đảng đối với chúng ta.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, mọi người liền thở dài một tiếng. Phó bí thư Phiền Chính Phú nói:

- Đúng là Bí thư Vương nghĩ chu đáo, đây đúng là biện pháp rất tốt.

Đặng Diệu Hoa ngồi đó mà nghĩ chuyện hôm qua, cơ thể trần truồng của cô gái Nhật Bản lại hiện lên. Y có chút đắc ý vì mình đã không rơi vào cái bẫy của người Nhật Bản.

Mạnh Học Nam ngồi đó nhìn các Thường vụ thị ủy mà có chút lo lắng.

Vương Trạch Vinh đang nhìn Mạnh Học Nam, mục đích hôm nay là muốn thấy một Mạnh Học Nam thực sự. Thời gian gấp như vậy thì Mạnh Học Nam nhất định không chuẩn bị được gì cả.

- Kính thưa các vị lãnh đạo, Bí thư Vương bố trí tôi đến phát biểu, tôi thấy áp lực rất lớn. Tôi không có chuẩn bị gì hết, chỉ có thể nói suy nghĩ của mình mà thôi.

Mạnh Học Nam nhìn thoáng qua chủ đề mà y đã nghĩ ra lúc trưa rồi nói.

- Lời thề với Đảng của chúng ta ở từng thời kỳ là khác nhau nhưng có mấy nội dung như nhau. Tôi muốn nói chuyện mấy nội dung này.

Tri thức Đảng mọi người ngồi đây mở miệng là nói được, nghe thấy sẽ nói về điều này các thường vụ đều yên tâm. Dù là ai cũng có thể nói được, bọn họ không tin Mạnh Học Nam nói được điều gì mới.

Phó thị trưởng thường trực Chung Đại Trí ném cho mỗi người một điếu thuốc.

Không lâu sau cả phòng hội nghị đầy khói thuốc.

Thấy tình hình hội nghị như vậy, Mạnh Học Nam hơi nhíu mày.

- Câu đầu tiên của Lời thề với Đảng đó là mấy chữ “Tôi tình nguyện gia nhập” Tôi hiểu mấy chữ này đó là không ai mời chúng ta vào Đảng, mà là chúng ta xin vào. Bây giờ không ít Đảng viên quên điểm này. Lần này ở trong huyện tôi nghe một cán bộ nhờ người khác viết đơn cho mình, lúc ấy y nộp lên, tôi đã yêu cầu người này đình chỉ công tác một tuần, chuyên môn học tập tri thức Đảng, viết ra bản kiểm điểm.

Mạnh Học Nam nói như vậy làm các thường vụ ngạc nhiên và nhìn y như quái vật. Vì việc nhỏ như vậy mà lại đình chỉ công tác của cán bộ, đây rõ ràng là đắc tội người mà.

Việc này Đan Kiến Phương biết, cán bộ kia là phó Trưởng ban tổ chức cán bộ huyện Trạch Điền, Phó trưởng ban kia còn đến chỗ y mà tố cáo, nói Mạnh Học Nam đây là trả thù. Đan Kiến Phương đang định hỏi việc này nhưng không ngờ bây giờ Mạnh Học Nam lại tự mình nói ra.

Mạnh Học Nam nói tiếp;

- Hai chữ tự nguyện rất quan trọng, chỉ có thể hiểu thì anh mới có thể chủ động xin gia nhập, phương diện này mặc dù cũng do người muốn có chức quan mà gia nhập. Nhưng tôi cho rằng bất cứ Đảng viên nào tình nguyện gia nhập đều tỏ vẻ một lòng phục vụ nhân dân, quyết tâm cống hiến cho Chủ nghĩa xã hội, điều này rất quan trọng. Ủng hộ cương lĩnh Đảng, tuân thủ kỷ luật Đảng, thực hiện nghĩa vụ Đảng viên, giữ bí mật Đảng, trung thành với Đảng, tất cả là điều kiện kiên quyết do tự nguyện mà có. Cho nên chỉ cần chuyện của Đảng, Đảng viên không được mặc cả. Một người không tự nguyện thì không thể chính thức phục vụ nhân dân.

Mạnh Học Nam nói đến đây, Vương Trạch Vinh phát hiện trên người y tỏa ra chính khí rất lớn.

Lúc này mọi người trong phòng mặc dù đang hút thuốc nhưng đã chú ý đến lời Mạnh Học Nam nói.

Vương Trạch Vinh cảm thấy hôm nay để Mạnh Học Nam đến phát biểu là rất đúng, rất nhiều thứ mọi người biết nhưng không suy nghĩ cụ thể. Bây giờ nghe Mạnh Học Nam nói, Vương Trạch Vinh biết cán bộ Đảng viên làm gì, bọn họ đều tình nguyện phục vụ nhân dân, xuất phát điểm đều là không mong muốn đạt được lợi ích gì từ đó. Điều này khiến mọi người đều muốn làm việc cho xã hội. Bây giờ thì hay rồi, chỉ cần thành cán bộ là có bảo hiểm, nhà được chia một căn, lợi ích càng lúc càng thấy thiếu. Quan càng lúc càng muốn làm lớn. Cán bộ bình thường thì còn đỡ, bọn họ chưa từng có cơ hội đạt lợi ích. Nhưng lãnh đạo lại có nhiều lợi ích thì đâu còn mong muốn phục vụ nhân dân.

Nghĩ đến tình huống của mình, Vương Trạch Vinh có chút xấu hổ.

- Chúng ta là Đảng viên, là người phục vụ nhân dân, chúng ta không phải là người đứng trên quần chúng nhân dân. Mặc dù làm quan của chúng tôi không phải là đạt lợi ích gì. Là một Bí thư huyện ủy, tôi làm đều trong sạch, dù kiểm tra như thế nào tôi đều không thẹn với lòng.

Mạnh Học Nam nói như vậy làm mọi người nhíu mày, mới đầu ai cũng nghĩ Mạnh Học Nam tự khen mình. Nhưng sau đó tâm trạng mọi người lại khác và thầm nghĩ Mạnh Học Nam này dám nói dám làm.

Vương Trạch Vinh nhìn Mạnh Học Nam thì thấy y mặc bộ đồ đã sờn cũ, khác hẳn các thường vụ mặc âu phục. Nhớ đến lúc trước thấy hoàn cảnh gia đình Mạnh Học Nam, nhà y đúng là không có gì đáng giá.

Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Mã Thu nói:

- Thưa các vị thường vụ, ở đây tôi cũng chứng thực một điểm. Bởi vì Mạnh Học Nam là điển hình của tỉnh nên Ủy ban kỷ luật chúng tôi đã điều tra tài sản của đồng chí Mạnh Học Nam. Trong nhà Mạnh Học Nam không có gì đạt được do vi phạm pháp luật. Lương hàng tháng của đồng chí Mạnh Học Nam đều chia hơn phân nửa giúp học sinh nghèo.

Nghe Mã Thu nói, mọi người nhìn Mạnh Học Nam với ánh mắt khác, trong lòng rất phục y. Nói thật mọi người ngồi đây không ai dám công bố tài sản của mình.

Mạnh Học Nam giải thích về Lời thề với Đảng rất rõ ràng, theo ý giải thích khiến các thường vụ đều phải suy nghĩ cẩn thận.

Nói thật nếu nói đạo lý thì không ai ở đây kém nhưng nghe Mạnh Học Nam nói, mọi người có chút xấu hổ.

Mạnh Học Nam nói đều là từ bản thân mà nói. Nói thật sau khi nghe Mạnh Học Nam nói, mỗi người đều có thể cảm nhận lời của y là thật, đều kính trọng y.

Đương nhiên kính trọng là kính trọng, muốn mọi người học theo y là không thể.

- Sau đây tôi xin nói về cảm nhận của mình về việc Sẵn sàng hy sinh vì đảng và nhân dân.

- Hy sinh theo rất nhiều nghĩ là cái chết, tôi cảm thấy không nên hiểu như vậy. Theo tôi nghĩ thì vì lợi ích của Đảng, quần chúng nhân dân, chúng ta trong công việc không nên suy được mất của bản thân, gặp phải những thứ tà ác thì chúng ta không được nương nhẹ, phải kiên quyết xử lý.

Mạnh Học Nam nói như vậy rồi liền thẳng vào các Lãnh đạo thị ủy, trong mắt lộ rõ sự quyết tâm.

Vương Trạch Vinh vẫn quan sát mọi người trong hội nghị, chỉ thấy sau khi Mạnh Học Nam nói xong thì chính khí của y tràn ngập phòng hội nghị.

Tình hình khó hiểu xảy ra, Vương Trạch Vinh phát hiện chính khí của mình bốc lên, hắn nhìn các thường vụ thì cũng thấy tình huống này. Chính khí của bọn họ cũng tăng một chút.

Vương Trạch Vinh nghe Mạnh Học Nam lên tiếng, trong lòng lại nghĩ đến chuyện này. Hắn coi như hiểu rõ tại sao Đảng lại coi trọng việc học tập. Học tập khiến người tiến bộ không phải là nói đùa, chính khí có thể tăng cường khi học cương lĩnh, kỷ luật Đảng.

Vương Trạch Vinh lại nhìn các thường vụ thì thấy bọn họ đã coi trọng lời Mạnh Học Nam nói, mỗi người đều có nhận thức mới.

Mạnh Học Nam khác với người khác, nội dung y nói đều là những gì mình trả qua, cho nên mỗi một câu nói của y đều tản mát ra chính khí.

Vương Trạch Vinh hạ quyết tâm sau đây Thị ủy sẽ tăng cường học tập, khi học tập sẽ tăng cường chính khí cho người nghe.
 
Chương 822: Tư tưởng thay đổi


Lần này Vương Trạch Vinh chỉ thử đưa Mạnh Học Nam đến giảng bài cho các thường vụ mà thôi, hắn không ngờ lại có hiệu quả lớn như vậy. Sau khi Mạnh Học Nam đi, các thường vụ đều ngồi đó trao đổi những gì mình thu nhận được.

Có lẽ do tác dụng của Mạnh Học Nam chưa mất, Chính ủy Quân khu Xương Mẫn là người bình thường ít khi lên tiếng, bây giờ lại nói đầu tiên.

- Các vị, hôm nay tôi là lần tôi nghe giảng chăm chú nhất.

Xương Mẫn nói như vậy làm mọi người đều cười thầm trong lòng, vậy trước kia y không dụng tâm nghe giảng sao?

Xương Mẫn là quân nhân nên nói chuyện rất lớn tiếng.

Xương Mẫn nói tiếp:

- Chuyện về đồng chí Mạnh Học Nam thì tôi đã sớm nghe tới, trong lòng vẫn có chút nghi ngờ. Nói thật bây giờ hàng năm có không ít ưu tú nhưng mọi người ngồi đây đều biết rất nhiều người không thực sự là ưu tú. Hàng năm đều bình chọn Đảng viên ưu tú, người đứng đầu một cơ quan đều thành Đảng viên ưu tú, cán bộ ưu tú…. Đây là suy nghĩ chung của mọi người. Cho răng nếu lãnh đạo không phải cán bộ ưu tú thì công tác cư quan không làm tốt. Cho nên chỉ cần gửi danh sách lên thì hầu hết đều là lãnh đạo, cứ như vậy ưu tú trong mắt mọi người đã mất giá trị đi nhiều. Bình chọn ưu tú bây giờ càng lúc càng không có giá trị.

Rất thẳng.

Mọi người nghe Xương Mẫn nói như vậy liền thầm suy nghĩ không ngờ Xương Mẫn bình thường không nói gì, vậy mà hôm nay lại nói trực tiếp như vậy.

Xương Mẫn có lẽ nhìn ra suy nghĩ của mọi người nên thở dài nói:

- Không giấu gì mọi người, tôi mới đầu không hiểu sao Bí thư Vương lại mời đồng chí Mạnh Học Nam đến đây. Bây giờ tôi đã hiểu mục đích của Bí thư Vương, bài học hôm nay làm tôi hiểu rất sâu.

Xương Mẫn nhấp ngụm nước rồi nói tiếp:

- Tôi cảm nhận được chính khí lẫm liệt trên người Mạnh Học Nam, không biết mọi người có cảm thấy như vậy không? Tất cả nội dung Mạnh Học Nam nói đều là những gì mình đã làm được. Đây mới là ưu tú.

Mã Thu nói tiếp:

- Mọi người có thể không biết thời gian trước Ủy ban kỷ luật nhận được một vài đơn tố cáo Mạnh Học Nam. Vì việc này chúng tôi đã tổ chức đội ngũ đến huyện Trạch Điện điều tra tình hình về đồng chí Mạnh Học Nam, kết quả làm tôi rất cảm động.

Mọi người ít nhiều nghe thấy tin này, nghe nói không ít tố cáo, đều nói về các nội dung Mạnh Học Nam tham ô gì gì đó. Không ít cán bộ Thường Hồng ghen ghét việc Mạnh Học Nam là cán bộ ưu tú của tỉnh.

Mã Thu nói:

- Chúng tôi tiến hành điều tra từng nội dung tố cáo, kết quả phát hiện đồng chí Mạnh Học Nam đến hôm nay ngoài một căn nhà được nhà nước cấp thì không mua thêm tài sản gì cả. Tiền lương hàng tháng ngoài việc dùng cho sinh hoạt tối thiểu, số tiền còn lại đều giúp đỡ các học sinh nghèo. Dù là lúc đồng chí Mạnh Học Nam khó khăn nhất cũng dùng tiền trợ cấp đi giúp hai em học sinh nghèo.

Mã Thu nói như vậy càng làm các thường vụ hiểu sự cao cả của Mạnh Học Nam.

Vương Trạch Vinh đã thấy cảnh Mạnh Học Nam sống trên núi, lúc ấy trong nhà y có thể nói là không có đồ gì đáng giá, vậy mà còn hỗ trợ hai học sinh nghèo, đây là lòng nhân ái lớn như thế nào?

Tâm trạng Đặng Diệu Hoa cũng có chút phức tạp. Lúc trước y còn nghĩ điều mình làm đã rất tốt nhưng bây giờ nghe chuyện Mạnh Học Nam đã làm, y mới phát hiện mình còn kém. Nghĩ đến mình còn trẻ như vậy đã là Thường vụ thị ủy, Đặng Diệu Hoa không ngừng suy nghĩ đến tình huống của mình. Y phát hiện mình càng lúc càng không đạt tiêu chuẩn của Đảng viên, y giật mình và thấy nên học tập lại.

Hoàng Như Tú cũng nghĩ, cô bởi vì ở quan trường nhiều năm nên biết sự khó khăn của một nữ cán bộ. Từ trước đến giờ cô vẫn thấy khó hiểu vì sao Vương Trạch Vinh lại đề bạt mình. Theo cô nghĩ Vương Trạch Vinh có thể là muốn mình, cô đã sớm chuẩn bị tư tưởng để lên giường với Vương Trạch Vinh. Vì thế mỗi lần đi gặp Vương Trạch Vinh cô đều chú ý trang điểm và ăn mặc để tôn lên vẻ quyến rũ của mình.

Bây giờ nghe xong Mạnh Học Nam nói về Lời thề với Đảng, cô rất xấu hổ. Cô phát hiện mình hiểu sai Bí thư Vương. Bí thư Vương không phải chú ý đến cơ thể mình, từ việc hôm nay Bí thư Vương đưa Mạnh Học Nam đến đây phát biểu có thể thấy trong lòng Bí thư Vương muốn xây dựng và phát triển Thường Hồng.

Lén nhìn Vương Trạch Vinh, hình tượng của Vương Trạch Vinh trong mắt cô càng cao lớn hơn.

Cô thầm nghĩ sau khi về mình nhất định phải càng thêm chú ý trong việc xây dựng, phát triển Huyện Hồng An, chỉ như vậy mới báo đáp được ơn đề bạt của Bí thư Vương.

Trưởng ban tổ chức cán bộ Đan Kiến Phương cũng đang thầm than thở, không ngờ đến.

Đan Kiến Phương vốn nghĩ Mạnh Học Nam là Bí thư huyện ủy không có tình người, không lo lắng đến ảnh hưởng và áp lực của cấp trên, y như ngọn núi dù anh làm như thế nào thì y vẫn tỏ thái độ đường đường chính chính, đây là người không bao giờ có suy nghĩ lệch lạc.

Đan Kiến Phương nghĩ đến phó Trưởng ban tổ chức cán bộ huyện Trạch Điện kia, y cảm thấy mình phải nhìn nhận lại cách đánh giá cán bộ.

Thị trưởng Tôn Thiệu Bình suy nghĩ một chút rồi nói:

- Lần này không ít cán bộ phản đối Mạnh Học Nam, tôi thấy đây là hiện tượng rất không tốt, điều này nói rõ cán bộ của chúng ta tồn tại vấn đề. Xem ra Thường Hồng chúng ta vẫn chỉ chú trọng phát triển kinh tế, hai năm qua kinh tế Thường Hồng phát triển quá nhanh nhưng công tác giáo dục cán bộ lại có vấn đề.

Tôn Thiệu Bình nói như vậy làm các thường vụ giật mình, lời này rõ ràng nhằm vào Vương Trạch Vinh. Tôn Thiệu Bình mày nói cán bộ Thường Hồng xảy ra chuyện, đây là làm mất mặt Vương Trạch Vinh.

Khương Tắc Xương nghe thấy thế liền khó chịu nói:

- Hai năm qua có rất nhiều cán bộ từ ngoài tiến vào Thường Hồng, không chỉ các Thường vụ thị ủy mà còn rất nhiều cán bộ bên dưới. Nếu như nói đây là do Thị ủy không giáo dục tốt cán bộ là không ổn.

Tôn Thiệu Bình nói xong thì mới cảm thấy mình nói không đúng, y lén nhìn Vương Trạch Vinh. Nghe Khương Tắc Xương nói y vội vàng nói:

- Đồng chí Tắc Xương nói rất có lý.

Bí thư Đảng ủy công an Vu Dương:

- Tôi đồng ý với đồng chí Tắc Xương. Tôi cũng là cán bộ từ ngoài vào, tôi xin nói ý kiến của mình. Thường Hồng đang phát triển rất nhanh, áp lực đối với cán bộ là rất lớn. Chúng ta không những cần cán bộ, cần giáo dục cán bộ, khối lượng công việc là rất lớn. Thường Hồng chúng ta vừa bồi dưỡng được một nhóm cán bộ lại bị điều khỏi Thường Hồng, giống như điều chỉnh Lãnh đạo thị ủy lần này vậy, Thị ủy rất khó khăn.

Nói đến vấn đề cán bộ, Trưởng ban tổ chức cán bộ Đan Kiến Phương không thể ngồi im. Nhìn Phó bí thư phụ trách tổ chức, y nói:

- Thường Hồng đang phát triển, bồi dưỡng cán bộ đúng là không theo kịp sự phát triển, sau đây chúng ta phải chú ý nhiều trong công tác này.

Thấy Đan Kiến Phương nhìn về phía mình, Phiền Chính Phú nói:

- Lão Đan nói đúng, hôm nay nghe bài giảng về Đảng, tôi có cảm nhận rất sâu. Cán bộ chúng ta nếu trong lòng không muốn phục vụ nhân dân, không có suy nghĩ mình là người làm thuê của quần chúng nhân dân, bọn họ không thể là cán bộ đủ tư cách. Việc này Ban Tổ chức cán bộ nhất định phải nghiên cứu tốt, xem chúng ta nên có phương án nào.

Vương Trạch Vinh phát hiện mọi người đều có vẻ hết lòng vì công việc, nói chuyện đều xuất phát từ góc độ công việc, trong lòng hắn cũng đánh giá cao các thường vụ hơn.

Dùng hành động của mình để làm người khác cảm động, đó là biện pháp trực tiếp nhất. Hôm nay để Mạnh Học Nam phát biểu suy nghĩ của mình, hiệu quả quá tốt.

Đương nhiên Vương Trạch Vinh cũng không tin Mạnh Học Nam lên tiếng một lần là giải quyết được vấn đề. Nhưng Vương Trạch Vinh đã tìm được biện pháp tăng cường chính khí của cán bộ, chỉ cần vĩnh viễn nắm giữ kỷ luật Đảng là ổn.

- Các vị thường vụ, hôm nay đồng chí Mạnh Học Nam nói chuyện về Lời thề với Đảng rất chân thật, rất cụ thể. Đồng chí Mạnh Học Nam dùng hành vi của mình mà cho chúng ta một bài học. Là Đảng viên, chúng ta phải suy nghĩ những gì mình đã làm, xem chúng ta có đạt tiêu chuẩn Đảng viên không?

Vương Trạch Vinh nói xong liền nhìn mọi người.

Vương Trạch Vinh thấy vẻ mặt mọi người lúc này liền biết đây là do chính khí của Mạnh Học Nam lây nhiễm. Có chính khí này tồn tại thì bọn họ sẽ có thay đổi nhất định về tư tưởng.

Quan trường thực ra cũng không có người xấu, người tốt phân chia rõ ràng. Quan trọng là bọn họ sử dụng quyền lực trong tay như thế nào. Nếu mọi người đều có thể dùng quyền lực trong tay làm việc vì quần chúng nhân dân, đây là quan tốt.

Thấy tình hình các Thường vụ thị ủy trong buổi học tập, Vương Trạch Vinh rất vui mừng.
 
Chương 823: Chuyện ngoài ý muốn


Hoạt động chúc mừng Thường Hồng lên cấp tổ chức rất long tọng, không chỉ tỉnh Giang Sơn mà ngay cả phó Thủ tướng Hà cũng đến, điều này nói rõ Trung ương rất coi trọng hoạt động này.

Phó thủ tướng Hà là một người cao gầy, mặt luôn lộ vẻ nghiêm túc như có người nợ tiền vậy.

Nói thật đối mặt với Phó thủ tướng Hà, mọi người khá sợ hãi.

Vương Trạch Vinh cũng nhìn ra Phó thủ tướng Hà rất quan tâm đến con gái mình, đi đâu cũng bảo Cố Vũ đi cùng.

Xem ra là đến để tạo thế cho Cố Vũ.

Vương Trạch Vinh cũng thầm than Cố Vũ đến tỉnh Giang Sơn thì thực lực không đủ, ngoài việc liên minh với người khác ra thì cách trực tiếp nhất là để chỗ dựa tới và thể hiện thực lực của bản thân.

Vương Trạch Vinh hiểu thêm về tình hình của Cố Vũ. Sau khi Cố Vũ lấy con của Phó thủ tướng Hà, con trai Phó thủ tướng Hà đã chết trong tai nạn xe, mặc dù là như vậy nhưng Cố Vũ vẫn được Phó thủ tướng Hà tin tưởng. Từ trước đến giờ Hà gia đều thấy mình có lỗi với Cố Vũ nên toàn tâm giúp đỡ.

Quả nhiên sau khi thấy Cố Vũ có chỗ dựa mạnh như vậy, tâm trạng cán bộ tỉnh Giang Sơn bắt đầu thay đổi.

Điều này Vương Trạch Vinh tạm thời không quan tâm, Phó thủ tướng Hà đến Thường Hồng là chuyện lớn, vấn đề an ninh trật tự cần Vương Trạch Vinh tự mình đi xem. Hắn đúng là đang rất mệt.

Nghi thức lên cấp rất long trọng, Phó thủ tướng Hà và lãnh đạo tỉnh Giang Sơn đều phát biểu.

Ngay sau khi nghi lễ kết thúc thì xảy ra chuyện khá ngạc nhiên, chỉ thấy Phó thủ tướng Hà vẫy Vương Trạch Vinh đi tới rồi nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, công tác Thường Hồng làm rất tốt, tôi rất vui.

Vương Trạch Vinh vội vàng nói:

- Đây đều do tỉnh ủng hộ mà có được.

Phó thủ tướng Hà cười nói:

- Tôi vẫn chú ý đến sự phát triển của đồng chí, hy vọng đồng chí có thể giữ được xu thế như vậy. Bây giờ đồng chí đã là Thường vụ tỉnh ủy, cần lưu ý nhiều với công tác của tỉnh, có vấn đề gì có thể nói cho tôi.

Nghe Phó thủ tướng Hà nói như vậy, vẻ mặt lãnh đạo tỉnh Giang Sơn không tốt mấy. Vương Trạch Vinh này tạo quan hệ với Phó thủ tướng Hà từ bao giờ?

Đám người Lăng Vũ Trình càng nghĩ nhiều hơn. Nhìn Cố Vũ đang đứng đó cười cười, bọn họ lập tức suy nghĩ đến các thế lực trong Tỉnh ủy. Nếu Cố Vũ liên minh với đám người Vương Trạch Vinh, vậy thực lực bọn họ không phải rất lớn ư?

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, lại đây chụp ảnh với tôi.

Phó thủ tướng Hà không ngờ còn gọi Vương Trạch Vinh đến chụp ảnh riêng với mình.

Vương Trạch Vinh ngoài mặt tỏ vẻ vui mừng nhưng trong lòng lại nghĩ Phó thủ tướng Hà đây là làm cho cán bộ tỉnh Giang Sơn xem.

Sau khi chụp ảnh, Phó thủ tướng Hà vỗ vỗ vai Vương Trạch Vinh rồi rời khỏi Thường Hồng.

Bởi vì chiêu này của Phó thủ tướng Hà, Vương Trạch Vinh biết tình hình Tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn sẽ biến hoá. Hắn vừa âm thầm quan sát thì thấy hai người Lăng Vũ Trình và Tả Quân Huy không thích mình đi cùng Cố Vũ.

Tạm thời bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu, Vương Trạch Vinh rất nhanh vùi đầu vào hoạt động chúc mừng.

Phó thủ tướng Hà chỉ đến phát biểu, ông có rất nhiều việc nên phải đi. Chẳng qua lần này có nhiều Lãnh đạo bộ, lãnh đạo tỉnh Giang Sơn tới, không được xảy ra chuyện.

Nhân thời gian ngắn ngủi buổi trưa, Vương Trạch Vinh triệu tập cuộc họp ngắn để nghe các thường vụ báo cáo công việc.

Bây giờ ở Thường Hồng thì ai cũng biết thực lực của Vương Trạch Vinh, không ai dám chống đối hắn. Điều này làm Vương Trạch Vinh có quyền lực tuyệt đối trong hội nghị.

Một lần nữa bố trí công việc, Vương Trạch Vinh về văn phòng nghỉ ngơi.

Vương Trạch Vinh chưa nghỉ được bao lâu thì Lưu Băng Tinh gọi tới.

Vương Trạch Vinh lúc này mới nhớ ban Tuyên giáo Tỉnh ủy và Thị ủy mời không ít ngôi sao đến biểu diễn, trong đó có cả Lưu Băng Tinh.

Mai sẽ biểu diễn, các ngôi sao bắt đầu đến từ đêm nay.

- Em đến rồi.

Lưu Băng Tinh nhỏ giọng nói.

Vương Trạch Vinh nói:

- Chuẩn bị tốt rồi chứ?

Lưu Băng Tinh nói:

- Em lần này chuyên môn viết bài hát “Hát tặng Thường Hồng”, đến lúc đó anh nhất định phải nghe đó.

Nghe Lưu Băng Tinh nói như vậy, Vương Trạch Vinh càng thấy yêu cô hơn, hắn nói:

- Em chú ý nghỉ ngơi, đừng mệt quá đó.

- Vâng, có người đến, em dập máy đây. Lần này anh chắc không rảnh, em nhớ anh.

Vương Trạch Vinh tính toán lịch thì thấy không có thời gian rảnh nên đành nói:

- Anh bây giờ không dám chắc, đến lúc đó xem sao.

Lưu Băng Tinh cũng biết lần này không thể gặp riêng. Là ca sĩ nổi tiếng khắp nước, fan rất nhiều, phóng viên đi theo nhiều, dù như thế nào cũng không thể gặp riêng. Mà Vương Trạch Vinh là Bí thư thị ủy nên rất nhiều việc.

- Vâng, em về Bắc Kinh chờ anh.

Lưu Băng Tinh hôn qua máy xong mới tắt cuộc gọi.

Vương Trạch Vinh vừa dập máy thì Trưởng ban Tuyên giáo Chu Lương đã vội vàng gõ cửa đi vào và nói:

- Bí thư Vương, xảy ra một chuyện.

Trong thời gian này Chu Lương rất bận việc tuyên truyền, Vương Trạch Vinh mời y ngồi xuống rồi nói:

- Có việc gì từ từ nói.

Chu Lương không ngồi xuống mà đứng đó nói:

- Bí thư Vương, ngày mai sẽ biểu diễn, nam ngồi sao Phổ Hoa chúng ta liên lạc nói tiền trả quá ít, đòi tăng giá.

Mẹ nó chứ.

Lần này mời ngôi sao đến thì đã tốn rất nhiều việc. Phổ Hoa là nam ca sĩ nổi tiếng ở khắp Trung Quốc, hơn nữa cùng cấp với Lưu Băng Tinh, giá để y ra hát là rất cao.

- Y nói bao nhiêu không?

Vương Trạch Vinh hỏi.

Chu Lương nói:

- Lần này chúng ta đã phải trả 300 ngàn cho một bài nhưng Phổ Hoa nói y là ca sĩ hạng một nên ít nhất 500 ngàn.

- Trưởng ban Tiền thấy việc này như thế nào?

Vương Trạch Vinh hỏi.

Việc này do tỉnh chỉ định, mặc dù tiền do Thường Hồng bỏ ra nhưng vẫn phải hỏi ý Tiền Đại Quân.

Chu Lương nói:

- Ý của Trưởng ban Tiền là bảo tôi đến xin chỉ thị của ngài, xem ý kiến của ngài. Tài chính lần này đã tính toán cụ thể, nếu làm như lời Phổ Hoa thì tôi sợ người khác cũng đòi hỏi như vậy. Nếu như thế thì tôi sợ ảnh hưởng đến buổi diễn ngày mai.

Vương Trạch Vinh nhìn Chu Lương, hắn coi như hiểu suy nghĩ của Tiền Đại Quân. Sức ảnh hưởng của các ca sĩ dần tăng lên, bọn họ nổi tiếng cả nước, không ngừng đòi giá cao hơn. Phổ Hoa này có lẽ sau lưng có chỗ dựa cho nên Chu Lương và Tiền Đại Quân đều không muốn chọc vào.

- Phổ Hoa có lai lịch gì?

Nghe thấy thế, Chu Lương do dự một chút rồi nói:

- Bí thư Vương, tôi nghe nói Phổ Hoa đang yêu con gái của Bộ trưởng Bộ Công an.

Bảo sao Chu Lương lại tìm tới mình. Vương Tiến Minh là Bộ trưởng Bộ Công an, thực lực rất lớn. Chu Lương là người Trương hệ, thực lực của gia tộc Trương Đại Vi lại không còn mạnh như trước. Tiền Đại Quân là người Phú gia, Phú gia cũng không muốn vì việc này mâu thuẫn với Vương gia cho nên mới đẩy sang mình.

- Tôi giải quyết.

Vương Trạch Vinh không đùn đẩy mà trực tiếp nói.

Nhìn Chu Lương đi ra, Vương Trạch Vinh gọi cho Vương Tú Toàn rồi nói:

- Tú Toàn, nhà chú bây giờ rất thiếu tiền sao?

Vương Tú Toàn đang ngủ trưa lại nghe thấy Vương Trạch Vinh hỏi như vậy thì không kịp có phản ứng:

- Vương ca, sao thế, anh bây giờ đang không phải rất bận chuyện của Thường Hồng sao? Sao lại rảnh gọi cho tôi thế. Tiền tôi có, chẳng qua nếu Vương ca giúp tôi thì tôi vui vẻ nhận.

Vương Trạch Vinh nói:

- Bây giờ có người muốn yêu sách với tôi, chú nói nên làm như thế nào?

- Vương ca, xảy ra chuyện gì thế, có phải là do chỗ tôi?

Vương Tú Toàn vội vàng nói.

- Tôi hỏi chú, Phổ Hoa là như thế nào, đã đồng ý đến biểu diễn mà bây giờ lại đòi tăng giá, không sẽ không diễn.

- Mẹ nó chứ, thằng chó đó suốt ngày theo em gái tôi, không biết sao em gái tôi rất mê nó.

- Chú nói nên làm như thế nào bây giờ? Mai biểu diễn mà bây giờ y đòi tăng giá, có nên tăng giá không?

Vương Tú Toàn cũng nóng nảy, Phổ Hoa này dám yêu sách với Vương Trạch Vinh. Y vội vàng nói:

- Vương ca yên tâm, tôi xử lý.

Vương Tú Toàn dập máy rồi đi vào gõ cửa phòng Vương Tiến Minh.

Vương Tiến Minh đang ở nhà, nghe xong Vương Tú Toàn nói thì hơi tái mặt lại.

- Bắt đầu từ bây giờ Vương gia chúng ta cắt đứt quan hệ với Phổ Hoa kia, thằng này trong mắt chỉ có tiền mà không có đạo đức nghề nghiệp thì sao xứng với người Vương gia. Như vậy đi, đầu tiên nghĩ cách để Phổ Hoa tới Thường Hồng biểu diễn, sau đó lập tức chèn ép. Bố muốn xem ai có thể giúp nó.

Vương Tú Toàn có thể thấy lão gia tử rất giận:

- Bố, con sợ em.

Vương Tiến Minh nhíu mày nói:

- Không phải nghĩ đến nó, Vương gia chúng ta nhất định không thể để loại người như Phổ Hoa lấy em gái con, bố biết việc này con có thể xử lý tốt.

Vương Tiến Minh nói xong liền đi ngủ.

Vương Tú Toàn dậm chân, trong lòng thầm mắng dù như thế nào thế nào cũng phải xử lý thằng này.
 
Chương 824: Hát tặng Thường Hồng


Lần biểu diễn này rất khổng lồ, ngôi sao đến rất nhiều. Tỉnh Giang Sơn vì việc này đã rót một khoản tiền lớn tới, ngôi sao chủ yếu có Lưu Băng Tinh, Phổ Hoa, Ảnh đàn Thất tiên nữ … Mc là người nổi tiếng của đài truyền hình Trung ương, các ngôi sao hạng hai, ba càng nhiều hơn. Phó bí thư tỉnh ủy Giang Doanh Hà, tỉnh ủy Trưởng Ban tuyên giáo Tiền Đại Quân cũng đến tham gia.

Tuy nói đây là do thành phố tổ chức nhưng Thường Hồng bây giờ là trọng điểm tuyên truyền, buổi diễn này là trọng điểm của cả tỉnh, đài truyền hình Trung ương, tỉnh, Thường Hồng đều phái người đến ghi hình.

Buổi diễn khác với nghi lễ chính thức, bởi vì Phó thủ tướng Hà đã đi nên Lãnh đạo bộ cũng rời đi, trên tỉnh cũng chỉ có vài cơ quan liên quan tới mà thôi.

Vương Trạch Vinh ngồi trên đài nghe Chu Lương báo cáo.

- Bí thư Vương, Phổ Hoa kia không nhắc tới điều kiện gì nữa.

Chu Lương không biết Vương Trạch Vinh làm cách nào nhưng có thể tổ chức buổi diễn theo kế hoạch thì y rất vui.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói;

- Anh chú ý, đài truyền hình Trung ương đang ghi hình, không được xảy ra chuyện.

Chu Lương vội vàng nói:

- Xin Bí thư yên tâm, tôi đã bố trí nhân viên, quyết không xảy ra chuyện.

Tối qua Vương Trạch Vinh đã nhận được điện của Vương Tú Toàn. Vương Tú Toàn không ngờ em gái mình lại si mê Phổ Hoa đến mức như vậy, theo Phổ Hoa đến tỉnh Giang Sơn nên tạm thời đành phải lợi dụng em gái để ép Phổ Hoa biểu diễn theo lịch. Điều này làm Vương Tú Toàn rất tức.

Vương Tú Toàn nói với Vương Trạch Vinh:

- Vương ca, thằng Phổ Hoa này không có mắt. Anh chờ chút, sau việc này thì tôi sẽ cho nó biết thế là có mắt như mù.

Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy phải xử lý thằng ranh Phổ Hoa này.

Phổ Hoa bây giờ có lẽ đang tự nhận lấy con gái Bộ trưởng Bộ Công an nên tâm trạng thay đổi nhiều. Y tự cho mình có chỗ dựa mạnh, không coi Thường Hồng là gì cả. Vương Trạch Vinh ít nhiều hiểu tâm trạng của Phổ Hoa, hắn không tin em gái Vương Tú Toàn không nói cho Phổ Hoa biết gia cảnh nhà mình.

Đầu tiên là các ngôi sao cấp hai, ba biểu diễn, những người này rất chuyên nghiệp. Vương Trạch Vinh thầm than các ngôi sao này có giá chênh lệch đến mấy chục lần. Các ngôi sao như Phổ Hoa, Lưu Băng Tinh, Ảnh đàn Thất tiên nữ đều có giá vài trăm ngàn, nghe nói có người giá một đêm diễn một triệu.

Lúc đầu Lưu Băng Tinh nghe nói tới Thường Hồng biểu diễn thì còn nói không cần tiền. Vương Trạch Vinh vốn định đồng ý nhưng sau đó nghĩ nếu phóng viên tìm ra vấn đề thì sao? Cuối cùng hắn không đồng ý.

Buổi diễn làm rất tốt, đặc biệt vài sự tích của Thường Hồng làm người ta rơi lệ. Vương Trạch Vinh ngồi bên dưới xem cảnh động đất, xây dựng, nghĩ đến những kinh nghiệm của mình làm tâm trạng của hắn có chút kích động.

Phổ Hoa ra biểu diễn ở giữa buổi, Vương Trạch Vinh không rõ sao lại bố trí như vậy. Khi thấy Phổ Hoa lên sân khấu, Vương Trạch Vinh cũng cẩn thận quan sát. Hắn thầm than Phổ Hoa này rất đẹp trai, hát đầy sức sống, các cô gái không ngừng thét chói tai.

Tiếc thay cho vẻ ngoài này.

Vương Trạch Vinh lắc đầu về đạo đức nghề nghiệp của tên Phổ Hoa, chẳng lẽ nghệ sĩ đều như vậy sao?

Phổ Hoa diễn xong, một Tiên nữ trong Ảnh đàn Thất tiên nữ được yêu mến nhất ra biểu diễn. Dương Ảnh lúc lên sân khấu trông khác hản, cô mặc chiếc váy bó sát người, ngực lộ một mảng trắng lớn, vòng eo thon nhỏ lộ ra, đôi chân thon dài lộ rõ dưới chiếc váy ngắn, mỗi bước đi như con rắn di động. Dương Ảnh trông đầy quyến rũ.

Không nhìn ra Dương Ảnh lại như vậy. Vương Trạch Vinh thấy mắt mình sáng rực lên.

Đối với Dương Ảnh trong Ảnh đàn Thất tiên nữ, Vương Trạch Vinh cũng không có cảm nhận gì mấy. Hắn chỉ thấy cô lên sân khấu thì rất quyến rũ.

Khi Lưu Băng Tinh lên sân khấu, Vương Trạch Vinh một lần nữa thấy sự nổi tiếng của cô. Cô mặc chiếc váy trắng như tuyết bộc lộ rõ thân hình tuyệt mỹ, cô như tiên nữ, hai mắt sáng ngời làm người ta muốn si mê.

Bảo sao nhiều fan như vậy.

Vương Trạch Vinh một lần nữa nhìn Lưu Băng Tinh trên sân khấu và nghĩ đến sự dịu dàng của cô.

Hát tặng Thường Hồng là bài hát mới do Lưu Băng Tinh sáng tác dành cho Thường Hồng.

Bài hát này Lưu Băng Tinh dùng hết tâm trí mình mà viết. Khi hát, hai mắt cô vẫn nhìn Vương Trạch Vinh ở bên dưới.

Bài hát hoàn toàn chính là tán tụng thành tựu xây dựng của Thường Hồng, phối hợp với giọng hát đẹp của cô khiến không khí toàn trường rất kích động. Fan hâm mộ không ngừng kêu tên cô.

Vương Trạch Vinh nhìn các Thường vụ thị ủy thì thấy bài hát này có tác dụng tăng quan khí của các thường vụ cũ, các thường vụ mới tới Thường Hồng thì không có lợi gì cả.

- Trạch Vinh, đến lúc chúng ta lên sân khấu.

Giang Doanh Hà thấy Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ liền cười nói với hắn.

- Được.

Vương Trạch Vinh theo sắp xếp mà đi theo sau Giang Doanh Hà.

Giang Doanh Hà đi đầu tiên, chị bắt tay các diễn viên tham gia biểu diễn.

Vương Trạch Vinh phát hiện máy quay không ngừng quay về phía mình, nghĩ đến buổi diễn sẽ phát trên cả nước, hắn luôn tươi cười.

Khi tay hắn bắt tay Dương Ảnh, Dương Ảnh có chút sửng sốt. Cô ty biết Vương Trạch Vinh là quan chức nhưng không ngờ lại là quan to như vậy. Cô cũng tham gia biểu diễn ở nhiều tỉnh, nhìn vị trí của Vương Trạch Vinh đứng là biết hắn là lãnh đạo tỉnh.

Thấy tình hình của Vương Trạch Vinh bây giờ, Dương Ảnh thầm thở dài một tiếng, lúc trước sao không quấn lấy người đàn ông này.

Nghĩ đến đây cô lập tức điều chỉnh tâm trạng của mình, nở nụ cười mê người mà nhỏ giọng nói với Vương Trạch Vinh:

- Vương ca, đến Bắc Kinh thì em mời anh dùng bữa.

Nghe cô nói như vậy, Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên rồi cười nói:

- Tiểu Dương biểu diễn rất hay.

Thấy Vương Trạch Vinh nói xong liền đi tới bắt tay diễn viên khác, tâm trạng Dương Ảnh không tốt mấy.

Có một ngôi sao bên cạnh Dương Ảnh, cô nghe thấy lời của Dương Ảnh, một bên bắt tay các lãnh đạo, một bên suy nghĩ. Dương Ảnh này quen lãnh đạo trẻ tuổi này từ bao giờ, về phải tìm hiểu rõ mới được.

Nghĩ đến lời nói của một cô gái xinh đẹp đang được lăng xê ngút trời, cô thấy người ta rất có khí phách.

- Tôi còn trẻ, tôi xinh đẹp, tôi có chỗ dựa.

Nghe những câu này, cô rất muốn mình được như vậy.

Trẻ tuổi, xinh đẹp thì mình có, mình thiếu chỗ dựa mà thôi. Nghĩ đến đây, cô liền nhìn lãnh đạo tỉnh trẻ tuổi kia.

Vương Trạch Vinh không biết ngôi sao nghĩ gì, càng không ngờ nhiều cô gái đang nhìn hắn.

Khi Vương Trạch Vinh bắt tay Lưu Băng Tinh, Lưu Băng Tinh liền dùng ngón tay khẽ cào cào lòng bàn tay hắn.

Trước mặt công chúng nên hai người đâu dám làm gì quá đáng. Vương Trạch Vinh chỉ nhẹ nhàng nói:

- Vất vả rồi.

Cuối cùng Vương Trạch Vinh đã bắt tay đến Phổ Hoa, bây giờ càng đến gần thì thấy đối phương rất đẹp trai, đủ để quyến rũ bất cứ người phụ nữ nào, chẳng qua tay lại rất yếu ớt.

Vương Trạch Vinh có thể từ trong mắt Phổ Hoa thấy rõ đối phương rất kiêu ngạo, y không coi người Thường Hồng vào đâu.

Vương Trạch Vinh không nói gì với y, hắn coi Phổ Hoa như kẻ đã chết. Vương Trạch Vinh hiểu rõ thủ đoạn của Vương Tú Toàn, Phổ Hoa này nhất định sẽ chìm sâu và không còn tiếng tăm gì, cũng không thể quan hệ với em gái Vương Tú Toàn.

Vương Trạch Vinh liền thở dài một tiếng, chuyện lên cấp của Thường Hồng đã chính thức hoàn thành, công tác tiếp theo chính là làm như thế nào để phát triển Thường Hồng hơn nữa. Dù là phát triển kinh tế hay là phát triển chính trị, Thường Hồng đều cần có đột phá mới. Là Bí thư thị ủy, công tác của hắn là rất nhiều.
 
Chương 825: Có người là có mâu thuẫn


Sau khi Thường Hồng chính thức lên cấp, Vương Trạch Vinh là Thường vụ tỉnh ủy nên cán bộ Thường Hồng không ai dám đấu với hắn. Từ bề ngoài thì bộ máy Thường Hồng rất đoàn kết, các hạng mục công việc đang diễn ra rất thuận lợi.

Vương Trạch Vinh không ngừng tiến hành nghiên cứu công việc của Thường Hồng. Hắn biết trên tỉnh còn có bố trí ở Thường Hồng nên tạm thời chỉ có thể duy trì hiện trạng, không thể điều chỉnh.

Vương Trạch Vinh cũng lợi dụng cơ hội này mà toàn tâm toàn ý dồn vào xây dựng Thường Hồng. Trong vòng một tuần Vương Trạch Vinh đến các huyện kiểm tra, nghe báo cáo và giải quyết một vài vấn đề.

Ở huyện Trạch Điện, Vương Trạch Vinh gặp Mạnh Học Nam và nói với y việc y sẽ lên Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy công tác.

Mạnh Học Nam lập tức tỏ thái độ:

- Bí thư Vương, tổ chức cần thì bảo tôi làm gì cũng được.

Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng, việc này nếu nười khác gặp thì còn có thể do dự một chút. Mạnh Học Nam lại không hề do dự, đây là đồng chí tốt một lòng vì công việc.

Làm Vương Trạch Vinh không ngờ đó là các thường vụ Thường Hồng đang âm thầm tranh giành quyền lực, biểu hiện đầu tiên là bên Ủy ban.

Vương Trạch Vinh ngồi trên xe nghe Tô Hành Chỉ nói về những gì mình nghe được.

- Cậu nghe từ đâu?

Vương Trạch Vinh hỏi.

Long Dũng Đình lúc này nói:

- Thư ký Tô nói đúng, em ở tổ lái xe cũng nghe thấy chuyện này. Nghe nói Thị trưởng Tôn và Phó thị trưởng Chung đều đập bàn trong hội nghị.

Tổ lái xe là nơi truyền tin rất nhanh, bên chính phủ vừa xảy ra chuyện, bọn họ gần như là nhóm người nghe thấy đầu tiên.

Tô Hành Chỉ nói:

- Không chỉ có vậy, Phó thị trưởng Phổ cũng nói thẳng Thị trưởng Tôn không tin mình, hợp sức với Phó thị trưởng Chung làm cho Thị trưởng Tôn rất tức tối.

Vương Trạch Vinh nghe nói bên chính phủ đang tranh đoạt rất kịch liệt, Phó thị trưởng thường trực và Phó thị trưởng phản đối phương án phân công của Tôn Thiệu Bình, còn cãi nhau trong hội nghị.

Phó thị trưởng Phổ Huy là người của Phó chủ tịch thường trực Bảo Quốc Cường, là người của Thủ tướng. Sau khi Bảo Quốc Cường đến tỉnh Giang Sơn thì y không coi Tả Quân Huy vào đâu, bây giờ Phổ Huy khó chịu với Tôn Thiệu Bình có lẽ là ỷ vào có chỗ dựa mạnh.

Lại phân tích tình hình của Phó thị trưởng Chung Đại Trí, y là người của Trưởng ban tổ chức cán bộ Cao Vân Cương. Cao Vân Cương lại là người của phó Thủ tướng Lý.

Vương Trạch Vinh lắc đầu và thấy việc này có chút phức tạp.

Từ tình hình trước mắt có thể thấy Chung Đại Trí và Phổ Huy thầm liên kết, bọn họ có chỗ dựa mạnh nên muốn có nhiều quyền lực tại Thường Hồng.

- Nghe mọi người phân tích thì lần này Chung Đại Trí và Phổ Huy đã hợp sức, bọn họ nói rất có lý nên Thị trưởng Tôn không thể làm gì được.

Long Dũng Đình là lái xe nên bình thường ngồi nói chuyện với các lái xe, nghe thấy nhiều hơn.

Nghe bọn họ nói chuyện, Vương Trạch Vinh nghĩ đến vì tiện cho công tác của Ủy ban nên hắn không nhúng tay vào mấy, lần này có lẽ là nghiên cứu phân công cán bộ mà xảy ra mâu thuẫn.

Vương Trạch Vinh nói với Tô Hành Chỉ:

- Gọi Thiệu Bình, Chung Đại Trí cùng Phổ Huy đến chỗ tôi.

Đập bàn trong cuộc họp sẽ có ảnh hưởng rất không tốt.

Theo Vương Trạch Vinh nghĩ thì quan trường Thường Hồng nhất định không thể hỗn loạn. Nghe thấy Ủy ban xảy ra chuyện, Vương Trạch Vinh cảm thấy cần phải khống chế.

Một lát sau ba người vào văn phòng Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh tức giận nói:

- Các anh làm gì vậy hả, không ngờ lại cãi nhau trong hội nghị, còn đậy bàn nữa chứ.

Tôn Thiệu Bình đỏ mặt, không ngờ Vương Trạch Vinh không nể mặt mà mắng như vậy. Là Thị trưởng, y thấy mình rất mất mặt. Vương Trạch Vinh bây giờ là Thường vụ tỉnh ủy, bị phê bình cũng phải chịu.

Nghĩ đến tình hình hội nghị, Tôn Thiệu Bình rất tức giận, vốn định điều chỉnh một chút để tiện cho triển khai công tác của mình, không ngờ Chung Đại Trí và Phổ Huy lại làm mình mất mặt.

Tôn Thiệu Bình bây giờ rất tốt, Vương Trạch Vinh buông quyền làm y có nhiều quyền uy trong Ủy ban. Y tuyệt đối không ngờ khi mình cảm thấy rất được thì hai người này lại phản đối ý kiến điều chỉnh của mình.

Tôn Thiệu Bình hiểu rõ hai người này không phục mình.

Vương Trạch Vinh lớn tiếng nói:

- Các anh nhìn mình xem, chẳng lẽ không nghĩ tới ảnh hưởng? Các anh động tý là đập bàn, bây giờ các nơi đều bàn tán việc này đó.

Vương Trạch Vinh nói như vậy, ba người bọn họ không nói gì, việc này vốn không phức tạp, nhưng bây giờ đã khác.

Vương Trạch Vinh nói tiếp:

- Phân công có chỗ nào không đúng, không ổn thì mọi người bàn bạc là được, không thể động tý là đập bàn.

- Bí thư Vương, việc này do tôi không làm tốt công tác của mình, tôi nhận sai với ngài.

Tôn Thiệu Bình rất nhanh có phản ứng, lập tức nhận sai.

- Lão Tôn, không phải tôi muốn nói anh, một bộ máy đoàn kết hay không chủ yếu do người dẫn đầu. Anh làm việc gì cũng phải cố gắng bàn bạc với mọi người một chút.

Vương Trạch Vinh đi tới đưa cho mỗi người điếu thuốc rồi nói với Tôn Thiệu Bình.

Nói xong Vương Trạch Vinh nhìn Chung Đại Trí và Phổ Huy:

- Hai anh cũng không đúng, Thị trưởng đại biểu hình ảnh của chính phủ, các anh thì hay rồi, trong hội nghị lại trực tiếp phản đối lão Tôn, còn đập bàn. Cán bộ lãnh đạo chúng ta học theo các anh thì còn gì quyền uy của lãnh đạo.

Chung Đại Trí và Phổ Huy mặc dù có chỗ dựa nhưng nghĩ Vương Trạch Vinh cũng có chỗ dựa nên hai bọn họ phải cúi đầu.

Chung Đại Trí nói:

- Thường Hồng muốn phát triển, mọi người đều chú tâm trong công tác. Lần này phân công khiến các Phó thị trưởng có ý kiến rất lớn. Lão Tôn trước đó cũng không thông báo với mọi người, việc này rất không ổn. Lúc ấy tôi xúc động đập bàn là không đúng. Tôi xin kiểm điểm với Bí thư Vương.

Phổ Huy vội vàng nói:

- Lão Chung nói đúng lời tôi muốn nói. Tôi chấp nhận lời phê bình của Bí thư Vương.

- Lần trước trên tỉnh yêu cầu Thường Hồng khảo sát cán bộ, kết quả khảo sát chúng ta sẽ báo cáo lên tỉnh, việc này trên tỉnh sẽ tổng hợp. Ý của tôi là tạm thời không động cán bộ Thường Hồng, phân công cũng không nên làm vội. Bí thư Lăng đã gọi tới nói với tôi là một nhóm cán bộ Thường Hồng sẽ điều đến các nơi trong tỉnh, rất có thể sẽ điều chỉnh lớn, các anh phải chuẩn bị sẵn sàng. Trước khi trên tỉnh có quyết định chính thức, tôi không hy vọng cán bộ dao động.

- Xin Bí thư Vương yên tâm, chúng tôi cũng vì công việc mà tranh cãi, không để ảnh hưởng đến công việc.

Tôn Thiệu Bình nói.

Chung Đại Trí cùng Phổ Huy cũng vội vàng tỏ thái độ.

Đứng trước cửa nhìn xuống bãi đỗ xe, Vương Trạch Vinh thấy điểm khác lạ. Tôn Thiệu Bình ngồi một xe đến Thị ủy, Chung Đại Trí cùng Phổ Huy nhưng lại ngồi cùng xe đến.

Có người là có mâu thuẫn.

Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng, vừa nãy ở văn phòng ba người tỏ vẻ sẽ hóa giải mâu thuẫn, nhưng từ cách đi của bọn họ có thể thấy Chung Đại Trí cùng Phổ Huy đã liên minh với nhau.

Nghĩ đến trong thường vụ còn có một Phó thị trưởng là người Phú hệ, Vương Trạch Vinh bắt đầu nghi ngờ Tôn Thiệu Bình có thể khống chế Ủy ban hay không?

Chẳng qua thấy ba người này đấu nhau, Vương Trạch Vinh lại vui vẻ.

Là một Thường vụ tỉnh ủy, hắn biết các Thường vụ thị ủy này không dám làm gì trước mặt mình. Nhưng hắn không hy vọng các thường vụ đoàn kết với nhau, có mâu thuẫn thì càng có lợi cho hắn khống chế Thường Hồng.

Bỏ suy nghĩ này ra, Vương Trạch Vinh xem báo cáo và suy nghĩ về làm như thế nào phát triển kinh tế Thường Hồng.

Đối với Thường Hồng bây giờ, Vương Trạch Vinh cảm thấy không thể dùng cách trước đây mà phát triển, trước kia khi không ai đến đầu tư thì tìm mọi cách để thu hút đầu tư, bây giờ lại khác, nhà đầu tư tranh nhau đến Thường Hồng, cứ như vậy công tác phục vụ của chính phủ càng thêm quan trọng.

Thường Hồng muốn phát triển thì cần tiếp thu phương pháp quản lý tiên tiến của thế giới. Vương Trạch Vinh cảm thấy để một nhóm cán bộ đi học tập là cần thiết.

Vương Trạch Vinh cầm điện thoại gọi cho Phó bí thư Phiền Chính Phú.

Vương Trạch Vinh nói suy nghĩ bồi dưỡng cán bộ của mình ra.

Phiền Chính Phú nói:

- Bí thư Vương, tôi vẫn suy nghĩ việc này. Thường Hồng phát triển rất nhanh, điều này làm cho chúng tôi cảm thấy mình đi chậm thời đại. Tôi thấy ngoài lời ngài nói thì cũng nên thu hút nhân tài vào Thường Hồng.

Vương Trạch Vinh nói:

- Công tác này do anh phụ trách, anh mau đưa ra phương án để Thị ủy thảo luận.

Phiền Chính Phú nói:

- Được, tôi lập tức bố trí
 
Chương 826: Bị người theo dõi


- Trạch Vinh, em gần đây cảm giác có người theo dõi mình.

Tiểu Giang đột nhiên gọi tới.

Vương Trạch Vinh giật mình, bố mẹ hắn gần đây thường xuyên đến chỗ Tiểu Giang, ngay cả Lữ Hàm Yên cũng thường xuyên tới đó, có ai nhìn ra sao?

Nghĩ đến mình và Tiểu Giang đã có con, Vương Trạch Vinh đổ mồ hôi, việc này không hề nhỏ.

Xử lý chuyện này thì dùng người ngoài là không thể? Vương Trạch Vinh trong lúc nhất thời có chút do dự, rốt cuộc bảo ai đi xử lý việc này.

Rất nhanh Vương Trạch Vinh cảm thấy việc này chỉ có Long Dũng Đình là thích hợp, chuyện của mình và Tiểu Giang thì Vương Trạch Vinh tin Long Dũng Đình biết.

Vương Trạch Vinh gọi Long Dũng Đình tới rồi nói:

- Giao cho cậu một nhiệm vụ, gần đây có người thường xuyên theo dõi tiểu khu Thúy Viên, chú đi xử lý một chút.

Vương Trạch Vinh không nói rõ nhưng Long Dũng Đình không hề hỏi gì mà lập tức ra ngoài làm việc.

Long Dũng Đình là bộ đội đặc chủng nên sớm biết quan hệ giữa Vương Trạch Vinh và Tiểu Giang. Một lần khi đưa Lữ Hàm Yên đến nhà Tiểu Giang, y thấy con gái của Tiểu Giang, nhìn một cái thì biết đây là con gái của Vương Trạch Vinh. Nghĩ đến việc Vương Trạch Vinh và Tiểu Giang có con, Long Dũng Đình liền nghĩ tới quan hệ của chị mình và Vương Trạch Vinh. Y tin rằng chỉ cần chị mình có con với Vương Trạch Vinh thì nửa đời sau của chị sẽ có chỗ dựa.

Nhận được nhiệm vụ của Vương Trạch Vinh, Long Dũng Đình lại nghĩ đến chị mình, chẳng may có người theo dõi Tiểu Giang thì Vương Trạch Vinh sẽ xảy ra chuyện, đây là việc lớn. Y không dám coi thường nên vội vàng chạy đến tiểu khu.

Vương Trạch Vinh ngồi trong văn phòng mà suy nghĩ rất nhiều việc. Chuyện với những người phụ nữ là tâm bệnh của hắn. Trong thời gian này hắn vẫn còn có suy nghĩ lừa mình dối người, nghĩ rằng người khác sẽ không phát hiện ra việc này. Nhưng bây giờ chuyện xảy ra hắn mới phát hiện mình nghĩ quá ngây thơ. Chỉ cần ai đó tỉ mỉ quan sát thì khả năng phát hiện là rất cao.

- Nên làm gì bây giờ?

Đây là điều mà Vương Trạch Vinh không ngừng suy nghĩ. Dù lần này có xử lý được thì quan hệ với mấy người phụ nữ cũng là quả bom đối với hắn.

Vương Trạch Vinh về nhà thấy Lữ Hàm Yên đang ôm con xem Tv, hắn hỏi:

- Bố mẹ đâu em?

- Nói là sang nhà Tiểu Giang chơi với cháu.

Lữ Hàm Yên nói.

Vương Trạch Vinh nghe vậy liền tái mặt. Bố mẹ hắn bây giờ hôm nào cũng sang nhà Tiểu Giang. Ông bà càng lúc càng thích cháu.

- Sao thế anh?

Lữ Hàm Yên thấy vẻ mặt Vương Trạch Vinh không đúng liền có chút lo lắng hỏi.

Vương Trạch Vinh nói:

- Tiểu Giang gọi tới nói cảm giác có người theo dõi.

Hả.

Lữ Hàm Yên có chút giật mình, lo lắng nói:

- Trạch Vinh, vậy nên làm gì bây giờ, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.

Vương Trạch Vinh cố cười gượng nói:

- Chắc không sao đâu, anh bảo Long Dũng Đình đi dò xét rồi.

Lữ Hàm Yên nói:

- Trạch Vinh, việc này em sớm muốn nói với anh. Góc độ của anh bây giờ đã khác, nhiều người nhìn chằm chằm vào anh, Tiểu Giang ở Thường Hồng không thích hợp.

Vương Trạch Vinh cũng biết việc này, bây giờ nghe Lữ Hàm Yên nói như vậy thì không biết nói gì.

Lữ Hàm Yên nói:

- Thực ra Tiểu Giang cũng biết như vậy không tốt. Bọn em đã bàn qua thời gian nữa cô ấy sẽ đến Hongkong định cư, nếu bố mẹ không muốn xa cháu thì mời hai người đến Hongkong.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Biện pháp này cũng tốt, chỉ là khổ cho Tiểu Giang.

Lữ Hàm Yên cười nói:

- Còn biện pháp nào nữa, người ta đã sinh con cho anh rồi còn gì.

Vương Trạch Vinh nói:

- Chờ Long Dũng Đình về rồi nói tiếp.

Việc này trong lòng Vương Trạch Vinh thực ra rất lo lắng, chẳng may đối phương biết nhiều hơn thì càng phức tạp. Bây giờ phải xem đối phương là ai.

Việc hôm nay đã nhắc nhở Vương Trạch Vinh, việc của mình mà do đối thủ làm ra thì vấn đề rất lớn.

Một lúc sau ông bà về. Từ trên mặt Tiền Thanh Phân, Vương Trạch Vinh có thể nhận ra bà rất vui.

- Bố mẹ ăn cơm chưa?

Lữ Hàm Yên hỏi.

Tiền Thanh Phân nói:

- Ăn cùng Tiểu Giang rồi, cháu muốn ăn bột, mẹ nấu cho nó.

Vương Đại Hải nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Sao hôm nay con về sớm thế?

Vương Trạch Vinh nói:

- Hôm nay con ít việc nên về sớm một chút.

- Ừ, như vậy đi ngủ sớm đi.

Vương Đại Hải nói xong liền ngồi xem Tv.

Vương Trạch Vinh mặc dù ngồi nói chuyện với mọi người nhưng hắn đang vô cùng lo lắng.

Vu Dương sau khi ăn xong cũng đến nhà báo cáo công việc với Vương Trạch Vinh.

Nhìn thân tín tin cậy của mình, Vương Trạch Vinh phát hiện chuyện mình nhiều việc không thể cho Vu Dương biết. Lúc quan trọng mình chỉ có mình Long Dũng Đình, sau đây phải kiểm tra Vu Dương về nhiều mặt, nhất định phải biến y thành người có thể dùng như Long Dũng Đình.

Long Dũng Đình về rất muộn.

Vương Trạch Vinh liền trực tiếp đưa y vào thư phòng.

Ngồi trong thư phòng, Vương Trạch Vinh không nói gì mà chỉ nhìn Long Dũng Đình.

Long Dũng Đình lập tức lấy mấy cuộn phim và ảnh đặt lên bàn.

Vương Trạch Vinh mở ảnh ra thì thấy trong đó đều là ảnh của Tiểu Giang, mặc dù chụp từ xa nhưng vẫn lộ rõ vẻ xinh đẹp của cô.

Tìm một loạt thì chỉ thấy ảnh của Tiểu Giang và bé con, không có ảnh nào ghi hình hắn.

Sau khi xem xong mấy bức ảnh, Vương Trạch Vinh mới thở phào nhẹ nhõm.

- Rốt cuộc là như thế nào?

Vương Trạch Vinh hỏi.

- Vương ca, khi em đến thì vừa vặn thấy đối phương, sau đó đã theo dõi đến chỗ ở của y. Đó là một người nước ngoài.

Nghe thấy là người nước ngoài, Vương Trạch Vinh có chút giật mình. Tuy nói bây giờ Thường Hồng có nhiều người nước ngoài nhưng hắn dù như thế nào cũng không ngờ đối phương lại là người nước ngoài.

- Người nước ngoài này tên là Bu Laixi, một nhà đầu tư đến Thường Hồng kinh doanh linh kiện ô tô. Theo lời Bu Laixi nói thì sau khi gặp Giang tiểu thư liền thích.

Long Dũng Đình có chút do dự rồi nói.

Vương Trạch Vinh nghe vậy liền nhíu mày, trong lòng hắn đang muốn chửi tên Bu Laixi kia.

- Thật vậy sao?

Vương Trạch Vinh có chút không tin mà nói.

- Vương ca yên tâm, bọn em đã hỏi kỹ. Bu Laixi cũng đồng ý rời khỏi Thường Hồng.

Vương Trạch Vinh không muốn biết Long Dũng Đình dùng biện pháp gì, một lần nữa nhìn mấy bức ảnh mà nói:

- Cậu vất vả rồi.

Long Dũng Đình cười nói:

- Vương ca, nếu không có việc gì thì em về trước.

Vương Trạch Vinh cảm thấy mình như trả qua trận chiến ác liệt.

- Tình hình đã được tra rõ, là một người Mỹ thích em nên thầm theo dõi.

Khi Vương Trạch Vinh nói với Tiểu Giang thì tâm trạng hắn có chút phức tạp.

- Trạch Vinh, em đã nghĩ kỹ rồi, em ở lại Thường Hồng sẽ không tốt cho mọi người. Lần trước em đã bàn với Hàm Yên, sau này em đến Hongkong định cư. Em đã mua nhà, em định ngày kia sẽ đi.

Vương Trạch Vinh mặc dù biết đây là biện pháp tốt nhất nhưng không cam tâm.

Tiểu Giang nói:

- Bây giờ giao thông thuận tiện, anh có thời gian thì đến Hongkong gặp em là được. Em đã nghĩ rồi, em mua một căn nhà ở Nghiễm Châu, đến lúc đó anh tới Nghiễm Châu là được.

Vương Trạch Vinh nói:

- Một mình em cũng vất vả, hay là bảo bố mẹ sang đó với em.

Tiểu Giang nói:

- Vậy phải do bố mẹ.

Vương Trạch Vinh nói:

- Thiệt cho em.

- Bao giờ thì anh đi gặp bố mẹ em?

- Anh sẽ mau đi gặp họ.

- Hai ngày này anh đến chỗ em.

- Được, anh lập tức tới.

Vương Trạch Vinh bỏ máy xuống thì thấy Lữ Hàm Yên đứng ở cửa.

- Đã giải quyết xong rồi à anh?

Lữ Hàm Yên chỉ mấy thứ trên bàn mà nói.

- Anh bây giờ sẽ sang chỗ Tiểu Giang sao?

Lữ Hàm Yên nhìn Vương Trạch Vinh đầy ẩn ý.

Vương Trạch Vinh không biết sao lại có chút xấu hổ, chẳng qua hắn nói:

- Hay là cùng sang?

- Được rồi, Tiểu Giang sẽ đi, anh sang an ủi cô ấy.

Lữ Hàm Yên nói giọng này mà lộ rõ sự ghen tuông.

Vương Trạch Vinh cười khổ một tiếng, ai bảo Lữ Hàm Yên không ghen cơ chứ?

- Trạch Vinh, em hy vọng anh không có người phụ nữ nào khác nữa. Chuyện hôm nay làm em rất sợ, anh không được xảy ra chuyện.

Lữ Hàm Yên nói làm Vương Trạch Vinh rất xấu hổ.
 
Chương 827: Hạng gia bàn bạc


Vương Trạch Vinh ngồi trong xe mà nhìn máy bay cất cánh ở xa xa. Tiểu Giang mang con đi phía Nam. Nhìn máy bay, Vương Trạch Vinh có suy nghĩ không làm quan nữa, chẳng qua lí trí nói cho hắn mình đã đến bước này thì ngoài tiến bộ còn đâu không có sự lựa chọn nào khác.

Cũng may mọi người không phải cắt đứt liên lạc, chỉ cần có thời gian là hắn có thể bay tới gặp mẹ con Tiểu Giang.

Việc này cũng nhắc nhở Vương Trạch Vinh làm chuyện gì cũng chú ý trầm ổn.

Vương Đại Hải và Tiền Thanh Phân sau khi biết tình hình thì bọn họ cũng dự định đi trông cháu giúp Tiểu Giang một thời gian.

Vương Đại Hải lúc này không nói gì, ông chỉ nhìn Vương Trạch Vinh mà thở dài một tiếng.

Vương Đại Hải không làm quan, ông chỉ hy vọng con mình bình yên không xảy ra chuyện, về phần Vương Trạch Vinh làm quan to đến đâu thì ông không quá quan trọng.

Sau một thời gian cả Tiền Thanh Phân và Vương Đại Hải đều nhận Tiểu Giang làm con dâu, bọn họ có suy nghĩ con mình nợ Tiểu Giang rất nhiều. Bây giờ nghe thấy Tiểu Giang bởi vì lo lắng ảnh hưởng đến sự phát triển của Vương Trạch Vinh mà phải rời đi, bọn họ càng thấy Tiểu Giang thua thiệt.

Thông qua việc này Vương Trạch Vinh cũng hiểu một điều, mình bây giờ đã là lãnh đạo cao cấp, rất nhiều chuyện không thể tùy tiện như trước.

Vương Trạch Vinh từ từ lái xe đi, hắn phát hiện đến cấp bậc nhất định thì càng có nhiều điều cần chú ý.

Vương Trạch Vinh không biết hắn tiễn Tiểu Giang đi đã làm cô thoát chết.

Trong thư phòng của Hạng Nam, ngoài Hạng Nam thì còn có Hạng Tâm Lam.

Hạng Tâm Lam là người phụ trách việc kinh doanh của Hạng gia. Theo làm ăn càng lúc càng lớn, tư tưởng của Hạng Tâm Lam dần thay đổi. Bà hiểu rõ sự quan trọng của một gia tộc cường đại. Thời gian trước khi tin Hạng Nam không thể lên chức truyền ra, bà cảm thấy Thị trưởng không ngừng thu hẹp, khắp nơi đều có lực cản. Sau đó khi Hạng Nam thành phó Thủ tướng thì mới thuận lợi như trước. Cho nên bà rất quan tâm đến sự tiến bộ của người Hạng gia.

Lúc này hai người đang ngồi với nhau, không nói gì.

Hạng Nam nói:

- Vậy cũng tốt, làm như vậy thì mọi người đều có lợi.

Hạng Tâm Lam nói:

- Em đã chuẩn bị tốt, chỉ cần không còn người đó và đứa bé thì không ai nắm được nhược điểm Trạch Vinh.

Hạng Nam lắc đầu nói:

- Cô làm việc quá kích động, chẳng lẽ không nghĩ tới hậu quả sao?

Hạng Tâm Lam nói:

- Anh, anh sao thế. Nó có người phụ nữ khác, còn sinh cả con, anh sao có thể bỏ qua?

Hạng Nam một lúc sau mới nói:

- Anh có thể làm gì, chia rẽ bọn nó? Nếu như vậy thì Tiểu Mật sẽ như thế nào? Vì việc này nó đã nói rõ ràng, chỉ cần anh động Trạch Vinh thì nó sẽ chết.

- Anh, bây giờ đã có con rồi, anh còn nghĩ là thật sao?

- Cô không thấy ánh mắt lúc đó của nó, nó làm thật đấy.

Hạng Nam rất bất đắc dĩ, ông biết con gái mình rất kiên cường.

Hạng Nam hút một hơi thuốc rồi nói:

- Bây giờ khác trước kia. Cô có tin là chỉ cần Tiểu Mật và Trạch Vinh xảy ra chuyện thì Uông Nhật Thần là người vui nhất. Cháu gái ông ta rất nhanh sẽ đi lại cùng Trạch Vinh.

Hạng Tâm Lam thở dài một tiếng nói:

- Em làm như vậy cũng vì Hạng gia mà.

Hạng Nam xua tay nói:

- Cô làm mà không nghĩ tới hậu quả. Chẳng may xảy ra chuyện thì đó là tai nạn quá lớn đối với Hạng gia chúng ta.

- Anh, em cũng vì tốt cho Hạng gia thôi. Anh suy nghĩ xem, có một người phụ nữ như vậy, đặc biệt còn có một đứa bé thì đó là quả bom, có thể làm Trạch Vinh nổ tan xương. Lưu gia cùng Bạch gia đang nhìn chằm chằm Hạng gia chúng ta, nếu việc này truyền ra ngoài thì bọn họ nhất định sẽ gây rối.

Hạng Nam trừng mắt nhìn Hạng Tâm Lam mà nói:

- Cô quá xúc động.

Hạng Tâm Lam lúc nãy nói bố trí của mình ra làm cho Hạng Nam rất giật mình. Ông không ngờ Hạng Tâm Lam thầm thuê người giết Tiểu Giang và đứa bé. Cũng may Hạng Tâm Lam nghe thấy Vương Trạch Vinh tiễn mẹ con Tiểu Giang rời khỏi Thường Hồng nên đến hỏi ý Hạng Nam.

Hạng Tâm Lam nói:

- Anh, bây giờ Hạng gia chúng ta ngoài anh và Trạch Vinh ra thì không còn ai. Anh sau lần này sẽ lui và sẽ không ủng hộ được Hạng gia bao lâu. Đến lúc đó Hạng Định thì không hy vọng, Hạng Quang căn bản không thể tiến lên, chỉ có Trạch Vinh có thể bảo vệ Hạng gia chúng ta. Chỉ cần Trạch Vinh còn, Hạng Định sẽ không ngã, còn có thể càng đi xa hơn. Em không hy vọng Trạch Vinh xảy ra chuyện.

Nghe Hạng Tâm Lam nói như vậy, Hạng Nam nói:

- Cô đây là làm loạn, không chuyện gì mà không thể lộ, chẳng may truyền ra ngoài thì hậu quả sẽ như thế nào? Hơn nữa Hạng gia chúng ta đã bao giờ làm cái chuyện như vậy hả. Bắt đầu từ bây giờ cô không được có hành động gì.

- Được rồi, bây giờ người phụ nữ đó đã đi, em cũng không lo nữa mà.

Hạng Tâm Lam nói.

Hạng Nam nhìn Hạng Tâm Lam mà khẽ lắc đầu. Hạng Tâm Lam làm như vậy chủ yếu là vì lợi ích của Hạng gia. Hạng Tâm Lam sợ không giữ được Vương Trạch Vinh.

- Con cái có phúc của mình. Đời chúng ta làm tốt việc của mình là được, con cháu sẽ như thế nào thì chúng ta không cần quá quan tâm. Tiểu Mật bây giờ thấy rất hạnh phúc, chúng ta không nên ảnh hưởng đến cuộc sống của nó.

- Bây giờ Trạch Vinh làm quan càng lúc càng lớn, sau lưng nó còn có hai nhà Uông, Lâm, em lo Trạch Vinh có suy nghĩ khác.

- Việc này cô không biết rồi. Trên người Trạch Vinh đã dán chặt cái ấn của Hạng gia, nó dù như thế nào cũng không thể rời khỏi Hạng gia. Hơn nữa cô không hiểu Trạch Vinh, nó là người rất trọng tình cảm.

- Anh không biết đâu, em còn phát hiện một chuyện là thằng ranh Hạng Định không biết làm như thế nào mà lén đưa phụ nữ cho Trạch Vinh.

Hạng Nam không biết việc này nên vội vàng nói:

- Sao cô biết?

Hạng Tâm Lam nói:

- Em chỉ vô tình phát hiện thôi.

- Cô theo dõi Trạch Vinh?

Hạng Nam có chút không hài lòng nhìn Hạng Tâm Lam.

Hạng Tâm Lam cười nói:

- Em lo Tiểu Mật bị thiệt thòi.

- Tôi nói với cô, đối với Trạch Vinh cô trừ phi muốn nó mất chức còn không cô chỉ có một điều cần làm là không để mất đoàn kết.

Trong lòng Hạng Nam thực ra có chút không hài lòng, ông biết khuyết điểm duy nhất của Vương Trạch Vinh là phụ nữ.

Nghe Hạng Định còn làm chuyện này, Hạng Nam đương nhiên biết đây là Hạng Định muốn kéo gần quan hệ với Vương Trạch Vinh. Chẳng qua Hạng Định làm như vậy lại không nghĩ đến cảm nhận của Hàm Yên, vì thế ông rất giận.

- Cô cảnh cáo thằng ranh đó, nếu không nghe lời thì đưa nó ra nước ngoài.

Hạng Nam đập bàn mà nói.

Hạng Tâm Lam nói:

- Có nên nói với Hạng Kiền không?

Hạng Nam xua tay nói:

- Bỏ đi, cảnh cáo nó một chút là được. Không cần nói với Hạng Kiền.

Hạng Nam đột nhiên có suy nghĩ việc này có phải là Hạng Kiền ngầm ủng hộ không? Bọn họ thấy Vương Trạch Vinh đang phát triển nên tìm mọi cách kéo gần mình.

Nghĩ đến đây Hạng Nam liền có chút buồn bực. Mình luôn nghĩ cho Hạng gia, kết quả đối mặt lợi ích thì mọi người chỉ nghĩ cho bản thân.

Hạng Tâm Lam ra ngoài.

Tâm trạng Hạng Nam bây giờ đúng là không tốt.

Thực ra Hạng Nam cũng biết rõ tình hình của nhiều con cháu các gia tộc lớn. Đám này chơi gái con hơn Vương Trạch Vinh nhiều. Vương Trạch Vinh ít nhất không làm loạn nhưng nghĩ đến con gái mình, Hạng Nam vẫn hy vọng Vương Trạch Vinh không học đám thiếu gia kia.

Hạng Nam cầm máy gọi cho Lữ Hàm Yên.

Thấy bố gọi tới, Hàm Yên có chút ngạc nhiên mà nói:

- Bố sao lại cho con thế?

Hạng Nam hỏi:

- Lâu rồi không thấy hai đứa về nhà, mẹ rất nhớ con và cháu. Quốc khánh về không con?

- Con đã bàn với Trạch Vinh, quốc khánh nhất định sẽ lên Bắc Kinh.

Hạng Nam cười nói:

- Các con thế nào, Trạch Vinh đối tốt với con không?

Lữ Hàm Yên có chút khó hiểu, bố mình sao đột nhiên lại hỏi như vậy:

- Bọn con tốt lắm, Trạch Vinh mặc dù rất bận nhưng hôm nào cũng cố gắng về nhà ăn cơm.

Nghe Lữ Hàm Yên nói như vậy, Hạng Nam không biết sao mà thoải mái hơn:

- Vậy là tốt rồi, bảo Trạch Vinh không được quên công việc và gia đình.
 
Chương 828: Ngưu Thanh Đào tìm tới


Sau khi kết thúc Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, Vương Trạch Vinh vừa đi ra thì Phó chủ tịch tỉnh Ngưu Thanh Đào đã đi tới bên cạnh hắn và nhỏ giọng nói:

- Bí thư Vương, có thời gian không, tôi mời anh ra ngoài ngồi nói chuyện.

Vương Trạch Vinh không ngờ Ngưu Thanh Đào lại mời mình. Hắn thầm nghĩ nhất định là hành vi của đám người Tiền Thanh Chí đang diễn ra, Ngưu Thanh Đào này sao lại tìm đến mình?

Mặc dù có chút khó hiểu nhưng Vương Trạch Vinh vẫn cười nói:

- Phó chủ tịch tỉnh Ngưu mời thì tôi có chuyện cũng phải đi.

Dù sao mọi người cũng là đồng nghiệp nên phải nể mặt.

- Ha ha, tôi biết Bí thư Vương sẽ đồng ý.

Ngưu Thanh Đào cười nói.

Sau khi các thường vụ đã rời đi, Ngưu Thanh Đào nói:

- Bí thư Vương, như vậy đi, chúng ta ra ngoài tìm quán trà rồi ngồi xuống nói chuyện?

Vương Trạch Vinh biết Ngưu Thanh Đào đã sớm chuẩn bị nên gật đầu nói:

- Được rồi, tôi về văn phòng xử lý vài việc, xử lý xong là tôi lập tức sẽ tới.

- Được, tôi bố trí xong sẽ gọi cho anh.

Ngưu Thanh Đào vui vẻ rời đi.

Vào văn phòng của mình, Vương Trạch Vinh gọi cho Tiền Thanh Chí, hắn muốn hỏi tình hình.

Ngưu Thanh Đào là người Bạch gia, bây giờ Tiền Thanh Chí rõ ràng đang muốn chiếm thị trường của Bạch gia, nghe nói chuyện Phúc Nhạc Gia dính đến một vài người Bạch gia.

Từ các con đường nên Vương Trạch Vinh hiểu rõ về Phúc Nhạc Gia. Đừng nhìn siêu thị này bề ngoài không liên quan đến an, nhưng theo Phúc Nhạc Gia xảy ra chuyện thì nó lại lộ rõ nhiều vấn đề, không ít quan chức Bạch hệ mất chức. Vương Trạch Vinh hiểu ở việc này nhất định là do người sau lưng đám thiếu gia gây ảnh hưởng.

- Vương ca, tôi biết anh sẽ gọi tới. Chuyện của Phúc Nhạc Gia không ngờ nghiêm trọng như vậy. Hành động của bọn tôi thì trong nhà đã biết. Không giấu gì anh, lão gia tử nhà tôi mới đầu không hy vọng tôi đụng đến Bạch gia, cho rằng Bạch gia dù như thế nào cũng có thực lực. Bây giờ sau khi hiểu rõ tình hình liền thay đổi suy nghĩ, chuyện bây giờ đã không do chúng tôi khống chế.

Tiền Thanh Chí nói rất rõ ràng, vài câu là nói rõ tình hình. Vương Trạch Vinh cũng nghe ra được Phúc Nhạc Gia nhất định là thị trường lợi ích lớn của Bạch gia, trong này nhiều quan chức Bạch gia dính tới.

Việc này mới đầu do đám thiếu gia làm, sau đó theo chuyện thì người sau lưng nhất định phải lau mông cho bọn họ. Động đến lợi ích của Bạch gia, nếu không giải quyết Bạch gia thì sau đó Bạch gia không phản kích sao?

- Ngưu Thanh Đào lún có sâu không?

Vương Trạch Vinh hỏi.

Tiền Thanh Chí cười nói:

- Thằng này là nhân viên bên ngoài Bạch gia, nhiều nhất chỉ là mới tiến vào lớp trung tâm mà thôi, lún không sâu. Chẳng qua Bạch gia xảy ra chuyện thì ảnh hưởng với y không nhỏ.

Vương Trạch Vinh coi như hiểu tình hình và có quyết định.

- Bí thư Vương, Chánh văn phòng Tiền tới.

Vương Trạch Vinh về văn phòng chủ yếu là muốn gặp Tiền Hồng.

Đối với người luôn trung thành với mình ở Thường Hồng, Vương Trạch Vinh cảm thấy đây là những người đáng tin nhất. Bây giờ hắn đã vào Tỉnh ủy nên sẽ cố gắng nâng đỡ bọn họ.

- Bảo anh ta vào.

Tiền Hồng đi vào, Vương Trạch Vinh liền đứng lên đón.

Bắt tay Tiền Hồng, Vương Trạch Vinh nói:

- Lão Tiền, thiệt cho anh.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Tiền Hồng rất xúc động. Mọi người đều biết y bị đá đít khỏi Thường Hồng, lúc ấy dưới áp lực của tỉnh nên Vương Trạch Vinh không giữ được y. Sau khi lên tỉnh cả ngày y không có việc gì, chỉ uống trà và nói chuyện. Bây giờ hay rồi, Vương Trạch Vinh đã thành Thường vụ tỉnh ủy, đây là chuyện quá tốt. Tiền Hồng biết mình không theo nhầm người.

Nghe Vương Trạch Vinh nói mình chịu thiệt, Tiền Hồng rất cảm kích.

- Bí thư Vương, tôi biết ngài sẽ không quên tôi.

Mời Tiền Hồng ngồi xuống, Vương Trạch Vinh nói:

- Lão Tiền, là như thế này. Anh cũng biết tôi mới vào Tỉnh ủy, trong tay không có mấy người thân cận. Văn phòng của tôi bây giờ không có Chánh văn phòng, muốn mời anh tới đảm nhiệm, anh thấy sao?

Mười lăm Thường vụ tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn đều có một văn phòng. Văn phòng bên Tỉnh ủy thì thống nhất do văn phòng Tỉnh ủy quản lý, bên Ủy ban thì do văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh quản lý. Tiền Hồng sau khi lên tỉnh thì đến Ủy ban nhân dân làm Phó chánh văn phòng.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Tiền Hồng không hề chần chờ mà vui vẻ nói:

- Chỉ cần Bí thư Vương để mắt, tôi nhất định làm tốt công tác.

Vương Trạch Vinh thấy Tiền Hồng đã đồng ý liền nói:

- Là như thế này, tôi đã nói chuyện với Bí thư Lăng, anh đến văn phòng Tỉnh ủy làm Phó chánh văn phòng, công tác chủ yếu là phụ trách công tác văn phòng của tôi, cấp bậc không thay đổi.

- Bí thư Vương, không giấu gì ngài, chỉ cần đi theo ngài thì có cấp bậc hay không cũng không quan trọng. Từ Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh sang làm Phó chánh văn phòng Tỉnh ủy tuy không biến hoá về cấp bậc nhưng đây coi như tiến bộ.

Theo suy nghĩ của Tiền Hồng, làm Chánh văn phòng cho Vương Trạch Vinh thì đại biểu quyền lực lên trời. Vương Trạch Vinh không ở trên tỉnh thì mình sẽ làm thay mọi việc, điều này nói rõ Vương Trạch Vinh thực lòng coi mình là thân tín. Tiền Hồng rất muốn mau chóng bắt tay vào công việc.

- Được rồi, cứ quyết định như vậy đi. Anh an tâm công tác, rất nhanh sẽ làm xong việc điều động.

Sau khi giải quyết xong chuyện của Tiền Hồng, Vương Trạch Vinh liền suy nghĩ đến việc giải quyết một thân tín khác của mình là Ngô Kim Thành. Ngô Kim Thành làm như thế nào mới phát huy tối đa tác dụng, đây là điều mà Vương Trạch Vinh cần suy nghĩ.

Nếu mình đã vào Tỉnh ủy thì nhất định phải bố trí nhân viên.

Cũng may bây giờ cả Lăng Vũ Trình và Tả Quân Huy đều muốn lôi kéo hắn, điều chỉnh một chút nhân viên chắc không có vấn đề gì.

Ngưu Thanh Đào gọi tới hẹn địa điểm mời Vương Trạch Vinh ra.

Trên tầng 32 của khách sạn Giang Tân, Ngưu Thanh Đào đã sớm ngồi đó chờ Vương Trạch Vinh.

Ngồi trong phòng có thể quan sát toàn cảnh thành phố.

- Bí thư Vương, lúc rảnh rỗi tôi sẽ đến đây ngồi. Ngồi đây sẽ thấy sự phát triển của Phượng Hải, đúng là làm tâm trạng thoải mái.

Ngưu Thanh Đào bắt tay Vương Trạch Vinh rồi chỉ ra ngoài mà nói.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Đúng thế, mấy năm nay Phượng Hải phát triển rất nhanh, khắp nơi đều là cao tầng.

- Bí thư Vương, không giấu gì anh, hôm nay mời anh tới là nói chuyện về việc của Phúc Nhạc Gia.

Nhìn Vương Trạch Vinh, Ngưu Thanh Đào cười khổ nói:

- Tôi biết việc này vốn không nên tìm anh.

Vương Trạch Vinh ra vẻ nghiêm túc nói:

- Phó chủ tịch tỉnh Ngưu, anh biết tôi chủ yếu phụ trách công tác Thường Hồng, các chuyện khác không tiện quan tâm.

Ngưu Thanh Đào sớm biết sẽ gặp tình huống này, trong thời gian này y ăn ngủ không ngon. Đến vị trí của y thì không thể đổi sang dựa người khác, cho dù có dựa vào thì người ta cũng không tin.

Hôm nay tìm tới Vương Trạch Vinh là bất đắc dĩ, con thứ hai của Bạch gia đến Phượng Hải.

Sau khi Phúc Nhạc Gia xảy ra chuyện, người Bạch hệ bị ảnh hưởng rồi dần kéo sang lực lượng trung tâm Bạch gia. Nếu không thể lập tức khống chế việc này thì Bạch gia sẽ gặp nạn.

Người Bạch gia cũng biết đây là do đám Tiền Thanh Chí gây ra, biết chỗ dựa mạnh của bọn họ nên biết việc này phải thông qua biện pháp khác mà giải quyết.

Vương Trạch Vinh có ảnh hưởng lớn đối với đám người Tiền Thanh Chí, hôm nay Ngưu Thanh Đào tới chính là muốn giao dịch một chút.

Ngưu Thanh Đào nói:

- Bí thư Vương, Nhị thiếu gia Bạch gia Bạch Kiến Minh muốn nói chuyện với anh, anh thấy sao?

- Phó chủ tịch tỉnh Ngưu, anh cũng biết quan hệ của Bạch gia và Hạng gia phải không?

Vương Trạch Vinh sa sầm mặt nói.

Ngưu Thanh Đào cười khổ nói:

- Tôi nghe Bạch thiếu gia nói việc này là hiểu lầm, tôi thấy các người nên nói chuyện để tránh hiểu lầm.

Vương Trạch Vinh nói:

- Phó chủ tịch Ngưu, tôi nể mặt anh. Nhưng tôi không nể mặt người Bạch gia. Nếu không có việc gì thì tôi đi. Lần sau có thời gian tôi sẽ mời anh dùng trà.

Nói xong Vương Trạch Vinh đứng dậy chuẩn bị đi ra.

- Bí thư Vương, xin dừng bước.

Ở phòng trong có một thanh niên đi ra.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom