Dịch Full Quan Khí​

Chương 689: Một vài tin mới


Bởi vì phải tham gia hôn lễ của Lâm Khâm nên Vương Trạch Vinh cùng Lữ Hàm Yên lên Bắc Kinh sớm.

Lần này khi đến Hạng gia, Vương Trạch Vinh phát hiện người Hạng gia rõ ràng nhiều hơn nhiều, đây là hiện tượng tốt. Quan trường chính là như vậy, khi anh không được thì trong nhà ít người, nhưng khi anh phát triển thì rất nhiều người tới.

Thấy Vương Trạch Vinh là con rể quan trọng nhất Hạng gia, mọi người Hạng gia rất khách khí với hắn, có mấy người còn nhiệt tình bắt tay nói chuyện với Vương Trạch Vinh.

Thấy Vương Trạch Vinh đến, Hạng Nam rõ ràng rất vui vẻ, ông gọi Vương Trạch Vinh vào thư phòng.

Vương Trạch Vinh nhìn quan khí của Hạng Nam thì thấy trên đầu ông đã có chiếc ô năm màu.

Đã thành.

Vương Trạch Vinh thấy ô này thì rất vui vẻ, Hạng Nam đã thành công lên chức.

Hạng Nam cười cười bảo Vương Trạch Vinh ngồi xuống, ông trực tiếp nói:

- Sau Đại hội bố sẽ tiến thêm bước nữa, việc này đã được xác định.

Trong giọng ông lộ rõ vẻ đắc ý. Hạng Nam đối với người ngoài thì không tỏ vẻ gì, nhưng đối với Vương Trạch Vinh do là người nhà nên ông cũng để lộ tâm trạng của mình.

- Chúc mừng bố.

Vương Trạch Vinh đương nhiên vui rồi. Điều này nói rõ Vương Trạch Vinh có thể tiến thêm bước nữa.

- Rất nhiều chuyện là do cơ may. Hạng gia nếu không có con thì đã đi xuống. Con biểu hiện ở Thường Hồng được Tổng bí thư khen ngợi, Tổng bí thư không ngừng nhắc đến con. Lần này bố có thể tiến bộ có quan hệ rất lớn là do Tổng bí thư.

Hạng Nam không ngờ mình có tiến bộ lại là nhờ Vương Trạch Vinh. Có Vương Trạch Vinh cung cấp tài liệu kia, đó là vũ khí quan trọng nhất của ông. Đồng thời Tổng bí thư và Phó chủ tịch Lâm giúp. Đương nhiên lão thái thái Hạng gia cũng dùng tất cả lực lượng có thể dùng. Mấy lực lượng hợp lại mới khiến ông tiến bộ.

Vương Trạch Vinh biết chuyện tầm Trung ương thì mình chưa thể hiểu, bên trong liên quan quá lớn, bây giờ không cần suy nghĩ nhiều. Chỉ cần Hạng Nam có thể lên chức là được.

- Về tổng thể đã xác định rồi chứ bố?

Vương Trạch Vinh không nhịn được hỏi.

Hạng Nam cười nói:

- Chuyện này thực ra về cơ bản đã được xác định, chỉ là bố xảy ra chuyện nhưng bây giờ thì không vấn đề gì rồi.

Hạng Nam bây giờ rất thoải mái.

- Tổng bí thư hy vọng con công tác ở Thường Hồng vài năm.

Vương Trạch Vinh nói. Hắn muốn nghe Hạng Nam có ý kiến gì không?

Hạng Nam nói:

- Con mới gần 34 mà đã là Bí thư thị ủy, lên chức quá nhanh. Con muốn đi lên phải có thành tích. Chỉ cần con đạt thành tích ở Thường Hồng thì tiến thêm bước nữa là không vấn đề gì. Tổng bí thư rất quan tâm đến con.

Vương Trạch Vinh cũng đã xác định mình công tác ở Thường Hồng vài năm nữa thì may ra mới tiến thêm.

Vương Trạch Vinh nghĩ đến tình hình của Chương Kiều Cương nên nói:

- Con mấy hôm nay có đến nhà Bí thư Chương Kiều Cương.

Hạng Nam cười nói:

- Chương Kiều Cương hơi yếu một chút.

Vương Trạch Vinh nghe thế thì có chút sửng sốt. Hắn không ngờ Hạng Nam lại đánh giá Chương Kiều Cương như vậy.

Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Cấp dưới thân tín có nhiều loại, con cũng hiểu mà. Chương Kiều Cương là người trung thành làm việc, có thể tuyệt đối chấp hành ý của cấp trên. Nhưng người như vậy có khuyết điểm là không đủ khí phách. Tỉnh Sơn Nam biến thành như vậy thì Chương Kiều Cương cũng có trách nhiệm nhất định.

Vương Trạch Vinh nghĩ thấy cũng đúng. Tỉnh Sơn Nam vốn là đại bản doanh của Hạng hệ, sau khi Hạng Nam đi người được giao cho Chương Kiều Cương, tình hình tỉnh Sơn Nam sắp không còn được Hạng gia khống chế, việc này Chương Kiều Cương có trách nhiệm nhất định. Lại nghĩ đến tình hình Thường Hồng, Vương Trạch Vinh trầm ngâm suy nghĩ. Xem ra mình phải coi trọng việc này ở Thường Hồng mới được, quyết không để tình hình này xuất hiện.

Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Đương nhiên Chương Kiều Cương dù sao cũng quyết tâm theo Hạng gia, Bí thư tỉnh ủy không bắt được nhưng chủ tịch tỉnh thì có thể.

Nghĩ đến tình hình tỉnh Giang Sơn, Vương Trạch Vinh nói:

- Bí thư Uông lần này nhất định sẽ lui, có thông báo ai sẽ thay thế không bố?

Hạng Nam gật đầu nói:

- Bí thư Uông lui ra là đương nhiên, ông ta đã tuổi cao nếu không vì tư cách thì khóa trước đã xuống. Về phần người tiếp nhận thì chưa có kết luận.

Nói đến đây ông liền Vương Trạch Vinh mà nói:

- Lần trước con đưa một phần thứ kia cho Bí thư Uông, bố đoán ông ta sẽ dùng một chút.

- Ý của bố là Hồng Quân không thể thay thế?

- Con có nghĩ ra tại sao sau khi bố rời khỏi tỉnh Sơn Nam thì nơi đó Hạng gia không thể khống chế không?

Hạng Nam đột nhiên nói.

Vương Trạch Vinh nói:

- Chủ yếu là do Bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh không phải người Hạng hệ.

Đây là điều Vương Trạch Vinh sớm nghĩ ra.

Hạng Nam gật đầu nói:

- Đúng thế, lúc ấy bố đến bộ Nông nghiệp là tình huống quá đặc biệt, đi quá vội vàng nên khiến cho bên dưới tuy có nhiều người Hạng hệ mà Bí thư hay Chủ tịch không phải Hạng hệ. Mặc dù có Chương Kiều Cương nhưng kết quả không tốt. Con cho rằng Uông Nhật Thần sẽ đi theo đường của bố sao?

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Đây là một vấn đề, nếu như Bí thư, chủ tịch tỉnh không phải người của mình thì người bên dưới có bao nhiêu cũng nhanh tan.

- Tỉnh Sơn Nam sẽ điều chỉnh để thu lại, quan trọng chính là đưa Chương Kiều Cương lên vị trí chủ tịch tỉnh. Còn tỉnh Giang Sơn? Bố đoán Uông Nhật Thần không hy vọng Hồng Quân thay thế vị trí của mình. Với bản lĩnh của ông ta thì rất nhanh sẽ có kết quả.

Uông Nhật Thần có thực lực lớn như thế nào thì Vương Trạch Vinh có thể biết, ông nếu muốn động ai thì sẽ như bão tố. Nghe Hạng Nam nói như vậy, Vương Trạch Vinh có chút tò mò với tình hình tỉnh Giang Sơn. Mặc dù mình không thể nghĩ ra, chẳng qua Vương Trạch Vinh muốn Hồng Quân không thể lên chức.

- Tình hình Hạng gia lần này sẽ như thế nào bố?

Vương Trạch Vinh rất quan tâm tình hình Hạng gia nên nói.

Hạng Nam thở dài một tiếng rồi nói:

- Con cháu vô dụng. Bây giờ có lẽ chỉ còn Hạng Quang mà thôi.

Hạng Nam nói đến đây liền thở dài một tiếng, vốn có ba người cháu nhưng giờ chỉ có thể bồi dưỡng Hạng Quang mà thôi.

- Như vậy cũng tốt, dù sao cũng có người chống đỡ ạ.

Vương Trạch Vinh nói. Theo hắn nghĩ mình dù sao cũng không phải người họ Hạng. Hạng gia giúp đỡ cũng không bằng con cháu của họ.

Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh rồi thở dài nói:

- Trạch Vinh, mặc dù con không phải họ Hạng nhưng giờ con đại biểu Hạng gia. Mọi người không coi con là người ngoài.

Vương Trạch Vinh cũng không biết trong lòng Hạng Nam đang suy nghĩ một việc. Trước đó Hạng Thành đã đề nghị với ông hy vọng con Lữ Hàm Yên sinh ra đổi sang họ Hạng. Theo ý của Hạng Thành thì nếu con Vương Trạch Vinh đổi thành họ Hạng thì Hạng gia sẽ có thêm người, sau đó Vương Trạch Vinh sẽ càng đứng về phía Hạng gia hơn. Chẳng qua Hạng Nam đã bác bỏ đề nghị này. Ông biết con gái mình, càng hiểu tính cách của Vương Trạch Vinh. Đừng nhìn Vương Trạch Vinh bình thường vẫn hòa thuận nhưng chỉ cần chạm vào điểm ranh giới thì sẽ phản kích lại, như vậy sẽ quá phức tạp.

Vương Trạch Vinh lúc này cũng cảm kích với lời Hạng Nam nói. Hạng Nam từ trước đến nay đối tốt với mình, dạy mình nhiều kiến thức quan trường.

Thấy vẻ mặt của Vương Trạch Vinh, Hạng Nam thầm gật đầu. Vương Trạch Vinh ngoài mặt thì có vẻ không hiểu đạo lý quan trường, nhưng thật ra nhiều lúc hắn nhìn rất chuẩn và tránh được nguy hiểm. Tin rằng khi Vương Trạch Vinh không ngừng hiểu sâu về quan trường thì sẽ tiến bộ rất nhanh. Hạng Quang không phải người chống đỡ được Hạng gia. Hạng gia nếu muốn duy trì lâu dài thì phải dựa vào người con rể này.

- Hôn lễ Lâm gia là việc lớn, đến lúc đó bố cũng sẽ tham gia.

Hạng Nam đột nhiên nói với Vương Trạch Vinh.

Nghe nói như vậy, Vương Trạch Vinh cười cười. Hạng Nam xem ra đã dựa vào người đó.

- Bố, Bí thư Uông nói ông sẽ báo cho con.

- Rất tốt, con đi cùng ông ta thì sẽ có trọng lượng hơn.

Vương Trạch Vinh nói:

- Bố, con cũng không biết nên mang quà gì. Bí thư Uông nói không nên mang gì theo, như vậy có được không?

Hạng Nam cười nói:

- Uông Nhật Thần nói đúng, Lâm gia tổ chức hôn lễ, nếu con như người bình thường mang quà thì không được. Tặng quà là không tình nghĩa, Lâm gia không thiếu tiền, không quà lại không có thành ý, việc này phải suy nghĩ kỹ.

Vương Trạch Vinh nói:

- Như vậy con yên tâm rồi, con có mấy tảng đá ở Thường Hồng, hình dáng cũng được. Con chỉ sợ đồ không quý.

Hạng Nam nói:

- Vậy là được rồi.

Nói đến hôn lễ của Lâm gia, Vương Trạch Vinh nói:

- Bố, con thấy ý của Uông Kiều thì không quá hài lòng với lễ cưới này, Lâm Khâm cũng rất bất đắc dĩ.

Hạng Nam nói:

- Đây không phải là việc một nhà hai nhà, đến lúc đó rất nhiều gia tộc ở Bắc Kinh đến tham gia, đạt được sẽ rất nhiều, mất sẽ rất nhiều.

Vương Trạch Vinh cũng chỉ nói như vậy mà thôi. Hắn đương nhiên hiểu ý của Hạng Nam, trong lòng không khỏi thở dài cho hai người kia
 
Chương 690: Ăn cưới xem quan khí


Mấy ngày ở Bắc Kinh Vương Trạch Vinh gặp không ít người Hạng hệ, lần này có lẽ Hạng gia cũng hy vọng để Vương Trạch Vinh thấy thế lực của Hạng gia. Sau khi xem xong Vương Trạch Vinh coi như rõ ràng mình đau đầu về bà con, Hạng gia cũng thế. Họ Hạng hoặc không họ Hạng, người có quan hệ bà con với Hạng gia rất nhiều. Những người này tết đều đến chào hỏi Hạng gia.

Đồng thời Vương Trạch Vinh cũng biết Hạng gia không hổ là gia tộc khổng lồ, các nơi đều có một vài người nắm giữ vị trí quan trọng. Sau khi thấy thế lực này, Vương Trạch Vinh có hiểu biết mới về Hạng gia. Hạng gia không chỉ có mấy người Hạng Nam, nếu thật sự động Hạng gia thì hậu quả rất đáng sợ.

Đương nhiên những người này của Hạng gia biết Vương Trạch Vinh nhưng chưa gặp mặt mà thôi.

Hạng Định có vẻ rất quen thuộc với đám con cháu Hạng gia, thông qua y lan truyền thì mọi người mới biết Vương Trạch Vinh sẽ tham gia hôn lễ của Lâm gia. Điều này cũng khiến hình ảnh của Vương Trạch Vinh trong Hạng gia tăng nhiều.

Địa điểm kết hôn của Lâm Khâm rất xa hoa, điều làm Vương Trạch Vinh ngạc nhiên là trên đường đi được kiểm tra rất nghiêm ngặt, hắn cũng không cảm nhận không khí vui vẻ ở đây, không có bàn thu lễ ở cửa, muốn tặng quà cũng không có chỗ tặng, cũng không hề ồn ào, tất cả mọi người rất biết giữ quy củ.

Mỗi người ngồi đây đều rất nổi tiếng, vị trí của Vương Trạch Vinh là ở gần sát phía sau. Nếu là nơi khác thì vị trí này là kém nhất. Nhưng Vương Trạch Vinh lại thấy người ngồi cùng bàn là lại rất vui vẻ.

Tuy Vương Trạch Vinh đi cùng Uông Nhật Thần đến nhưng ở đây mọi người đều chú ý thân phận, trong quan trường có quy định phải biết thân phận. Vương Trạch Vinh ngồi đó tò mò nhìn xung quanh. Hắn cũng không biết nhiều người cũng tò mò về hắn.

Buổi hôn lễ không hề khác lạ, phụ huynh nói vài câu, chú rể và cô dâu cảm ơn rồi mọi người bắt đầu ăn.

Vương Trạch Vinh chú ý Lâm Khâm và Uông Kiều thì thấy bọn họ rất vui vẻ. Chẳng qua Vương Trạch Vinh cẩn thận nhìn kỹ thì thấy ánh mắt Uông Kiều khá buồn.

Mình không thể giúp gì cho bọn họ, nếu đến đây thì dụng tâm cảm nhận không khí nơi này, nói vậy không khí này rất có lợi cho việc mình làm quen chốn quan trường.

Vương Trạch Vinh không ngừng quan sát tình hình khắp nơi, quan chức không dám tùy tiện đi lại khác hẳn hôn nhân của dân chúng bình thường. Mọi người cũng chỉ lặng lẽ ngồi tại vị trí của mình mà thôi, nói chuyện trong người cùng bàn.

Vương Trạch Vinh không khỏi than thở, đến trình độ nhất định thì con người không cần phải những thứ bề ngoài tôn mình lên. Dân chúng bình thường kết hôn thì phải có hàng dài xe con, xe càng cao cấp thì càng tự hào, sau đó còn mời người đến quay phim chụp ảnh, còn muốn tổ chức ca nhạc, nhảy múa giống như làm như vậy thì không thể hiện được thân phận của mình. Bây giờ nhìn Lâm gia mà coi, không bày quá nhiều bàn, cả quá trình rất yên tĩnh nhưng vẫn thấy được sự quyền thế của bọn họ.

Bàn là bàn lớn, bàn này của Vương Trạch Vinh có mười người ngồi, nhìn bọn họ Vương Trạch Vinh phát hiện đều là quan khí màu đỏ và tím đan xen, nhìn sang bàn khác thì một hai bàn không có quan khí ra thì bàn nào cũng đầy quan khí.

Vương Trạch Vinh nhìn Lâm lão gia tử thì thấy quan khí của ông đã biến thành cái ô bảy màu, tán ô rất lớn. Vương Trạch Vinh mặc dù ngồi xa mà vẫn thấy rất áp lực. Quan khí của mọi người ngồi đây hầu hết đều nhất trí với Lâm lão gia tử, ngay cả mình cũng thế.

Vẻ mặt Lâm lão gia tử rất bình thường và nói chuyện với mấy người cùng bàn.

Vương Trạch Vinh nhìn bàn này thấy đều là các nhân vật thường xuyên xuất hiện trên Tv, quan khí của mọi người đều có hình ô. Có thể Uông Nhật Thần là thông gia nên ông cũng ngồi ở bàn đó. Chẳng qua Vương Trạch Vinh thấy quan khí của ông yếu hơn những người kia và đang tản mát.

Thấy quan khí của ông như vậy, Vương Trạch Vinh biết đó là do ông sẽ về hưu. Người tuy cứu lại nhưng tuổi đã cao nên không về không được.

Bàn của mấy người Hạng Nam cũng có quan khí rất mạnh, quan khí của Hạng Nam trong này chỉ ở mức trung bình. Quan khí hình ô có điểm khác nhau, mặc dù mọi người đều có ô nhiều màu nhưng chia ra mạnh yếu. Quan khí của Hạng Nam có lẽ vừa mới lên chức nên cái ô còn yếu.

Còn có mấy bàn toàn người có quan khí hình ô, tuy nói chỉ có một hai màu nhưng quan khí rất mạnh, Vương Trạch Vinh không thể so sánh nổi.

Quan khí màu tím rất nhiều.

Ở trong hoàn cảnh này khiến Vương Trạch Vinh có chút khẩn trương. Những người này Vương Trạch Vinh không ít thấy bọn họ trên Tv, mỗi người đều rất mạnh.

Vương Trạch Vinh vốn cho rằng quan khí của mình màu đỏ thì đến đây cũng không kém, nhưng đến đây hắn mới phát hiện quan khí của mình ở đây không đáng gì. Đối mặt với nhiều quan khí mạnh như vậy, quan khí của Vương Trạch Vinh quá kém.

Vương Trạch Vinh quyết định không suy nghĩ nữa, dù sao mình coi như vào được đây đã là tốt rồi. Nhiều quan chức Trung Quốc như vậy, ai không muốn tham gia tiệc rượu như vậy, đây là có tiền không mua được. Vào đây có nghĩa mình quan hệ với Lâm gia, điều này có nghĩa mấy năm sau con đường quan trường của mình rất thuận lợi.

- Anh là đồng chí Vương Trạch Vinh?

Một quan chức bên cạnh cười nói với Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh nhìn thì thấy quan khí của đối phương là màu đỏ cùng với nhiều màu tím nên vội vàng nói:

- Tôi là Vương Trạch Vinh, anh là Bí thư Chương.

Vương Trạch Vinh đã xem trên truyền thông thì đây là một Bí thư thị ủy thành phố ven biển phía nam, còn là Thường vụ tỉnh ủy, không ngờ y cũng tới.

Chương Tân Phong là Bí thư thị ủy thành phố Cao Hải. Thành phố Cao Hải là thành phố phát triển thông thương sớm nhất Trung Quốc, là một Bí thư thị ủy thì tầm quan trọng có thể hiểu được. Chương Tân Phong là một nhân viên quan trọng của Lâm hệ, y cũng may mắn được tham gia hôn lễ. Nhìn các nhân vật lớn ngồi đây, Chương Tân Phong rất kinh ngạc đồng thời rất hưng phấn vì mình có thể thành nhân viên Lâm hệ.

Y sớm quan sát Vương Trạch Vinh, thấy Vương Trạch Vinh ngồi xuống, Chương Tân Phong rất nhanh nghĩ đến tình hình của Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh là tâm điểm truyền thông thời gian trước, y biết Vương Trạch Vinh là thân tín của Uông Nhật Thần. Lần này thấy Vương Trạch Vinh đến, lại thấy Hạng Nam ngồi kia, y biết không thể xem nhẹ Vương Trạch Vinh.

- Bí thư Vương, tôi sớm muốn làm quen với anh nhưng không có cơ hội. Hôm nay có cơ hội, chúng ta uống vài chén.

Chương Tân Phong rất nhiệt tình nói.

Vương Trạch Vinh cũng muốn quen biết các nhân vật cấp cao, thấy đối phương nhiệt tình như vậy nên cười nói:

- Nếu Bí thư Chương không vội rời khỏi Bắc Kinh thì hôm khác tôi mời khách.

Chương Tân Phong cười nói:

- Tốt quá.

Một người đàn ông trung niên béo có quan khí toàn là màu hồng và tím ở bên xen vào:

- Lão Chương, chúng ta là quen biết, lần đầu gặp Bí thư Vương, tôi cũng tự giới thiệu một chút, mọi người giao lưu với nhau. Tôi là Đàm Long.

Vương Trạch Vinh mặc dù chưa gặp người này nhưng cũng đã thấy y trên truyền thông, Đàm Long là Phó bí thư Tỉnh ủy Tây Giang.

Nghĩ đến y là Phó bí thư Tỉnh ủy, Vương Trạch Vinh nhìn quan khí của y thì thấy một nửa đã thành màu tím:

- Bí thư Đàm, rất vui vì được làm quen với Bí thư.

Đàm Long cười nói:

- Bí thư Vương, tỉnh Tây Giang chúng tôi chuẩn bị phái tổ công tác đến tỉnh Giang Sơn học hỏi, tôi sẽ dẫn đội. Thường Hồng là nơi chúng tôi nhất định đến xem, đến lúc đó làm phiền anh.

Vương Trạch Vinh biết đây là giao lưu giữa hai tỉnh nên vội vàng nói:

- Không vấn đề gì, chúng tôi nhất định sẽ tiếp đón các anh một các tốt nhất.

Theo thời gian sau đó người cùng bàn bắt đầu giao lưu.

Không mấy khi có cơ hội này, mọi người đều biết người ngồi đây đều là cùng hệ, sau này sẽ nhiều cơ hội giao lưu.

Nghe người cùng bàn giới thiệu, Vương Trạch Vinh phát hiện chức vụ của mình là kém nhất. Hắn nhìn ra được những người ngồi đây đều đã biết nhau, chỉ có một mình hắn là từ ngoài vào nên bọn họ muốn giao lưu nhiều hơn.

Phó bí thư Tỉnh ủy Nguyên Điền Mã Vân Long là một người rất có phong độ, đang khi nói chuyện mà có vẻ đang suy nghĩ. Phó bí thư Tỉnh ủy Vân Dương – Diêu Băng có vẻ rất thân thiết, mỗi câu đều khá tùy tiện, nhưng mọi người có thể rõ ràng ẩn chứa gì đó. Phó chủ tịch thường trực tỉnh Liêu Viễn - Mạnh Chiếu Hiên không nói nhiều, nhưng mỗi câu nói đều rất chuẩn mực. Phó chủ tịch tỉnh Hoàng Hải – Cao Hữu Vi và Phó chủ tịch tỉnh Ninh Cam – Cao Thiên Nhạc đều là Thường vụ tỉnh ủy, hai người này có vẻ rất hào sảng.

Nghe bọn họ bàn về tình hình các nơi, đặc biệt là một vài chính sách của Trung ương, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình học được nhiều.

Vương Trạch Vinh cũng cố ý tạo quan hệ với bọn họ, những người này cũng có suy nghĩ đấy. Bọn họ sớm chú ý đến Vương Trạch Vinh, bây giờ phát hiện Vương Trạch Vinh tham gia hôn lễ Lâm gia, cứ như vậy tuy nói Vương Trạch Vinh chỉ là một Bí thư thị ủy nhưng không thể coi thường.

Mạnh Chiếu Hiên nói:

- Thường Hồng rất đáng để chúng tôi học tập, không đầy năm đã có thành tích lớn như vậy. Tỉnh chúng tôi cũng chuẩn bị phái nhân viên đến học tập. Không biết Bí thư Vương có chào đón không?

Trưởng ban Tuyên giáo tỉnh Nghiễm Dậu - Khuông Năng Hỉ cười nói:

- Tỉnh chúng tôi sang năm sẽ dẫn đội đi học, việc này đã liên lạc với tỉnh Giang Sơn, đến lúc đó Bí thư Vương nhất định phải truyền đạt kinh nghiệm đó.

Vương Trạch Vinh thấy bọn họ nhiệt tình như vậy liền nói:

- Xin mọi người yên tâm, đến Thường Hồng coi như là đến nhà, mọi người cũng truyền đạt kinh nghiệm cho chúng tôi. Mọi người biết đó, Thường Hồng là khu tai nạn, tôi đại biểu nhân dân khu tai nạn cầu viện mọi người, hy vọng các tỉnh có thể giúp đỡ.

Mã Vân Long cười ha hả nói:

- Bí thư Vương đã nói thì chúng ta không ủng hộ không được. Được sau khi về tỉnh Nguyên Điền chúng tôi sẽ nghiên cứu việc này, nhất định làm Bí thư Vương hài lòng.

Những người này đều là nhân vật cấp tỉnh, Lâm lão gia tử lên làm Tổng bí thư thì bọn họ biết chức vụ của mình sẽ tăng lên, nói chuyện cũng tỏ vẻ sẽ ủng hộ Thường Hồng.

Vương Trạch Vinh không ngờ lại có kết quả này, trong lòng cũng vui vẻ. Thường Hồng mặc dù có quốc gia ủng hộ nhưng thêm một chút lực lượng thì Thường Hồng sẽ phát triển nhanh hơn
 
Chương 691: Lâm Khâm hẹn


Chiều hai hôm sau, Uông Phỉ gọi tới nói là Lâm Khâm muốn hẹn Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh không thể làm gì khác là đi một mình đến chỗ hẹn.

Chức vụ của Lâm Khâm mặc dù không cao, chỉ là một Bí thư huyện ủy nhưng Vương Trạch Vinh không dám coi thường y. Lâm Khâm đâu phải người bình thường, đó là con nhân vật lên đỉnh mà.

Vương Trạch Vinh cảm thấy Lâm Khâm cũng thú vị, ngày thứ hai đã không ở nhà.

Khi Vương Trạch Vinh tới thì thấy ngoài Lâm Khâm còn có Uông Phỉ và Uông Kiều. Lâm Khâm ngồi đó uống rượu, hai chị em Uông gia đang hát.

Thấy Vương Trạch Vinh đến, Lâm Khâm chỉ Uông Phỉ rồi nói:

- Tiểu Phỉ cứ bắt tôi hẹn anh ra.

Hóa ra Uông Phỉ muốn hẹn mình ra.

Uông Phỉ đang định chào Vương Trạch Vinh thì nghe thấy Lâm Khâm nói, cô không khỏi đỏ mặt, cũng may ánh sáng trong phòng khá tối nên Vương Trạch Vinh không nhìn ra.

- Mau hát bài anh.

Uông Phỉ nói với Vương Trạch Vinh. Vì mời Vương Trạch Vinh đến cô đã phải đi đường vòng.

Hôm nay Uông Phỉ ăn mặc rất đẹp, Vương Trạch Vinh thấy Uông Phỉ mà mắt sáng rực lên.

Lâm Khâm vỗ vỗ ghế bên cạnh mình rồi nói:

- Hát gì chứ, hai anh em chúng ta uống vài chén, anh định uống gì.

Vương Trạch Vinh nói:

- Tôi không có cảm giác rượu ngon, rượu kém, lấy vài chai bình thường đi. Rượu ngon thì lãng phí.

Đây là Vương Trạch Vinh nói thật nhưng Lâm Khâm nghe thấy lại nghĩ Vương Trạch Vinh hào sảng.

Lâm Khâm cười ha hả nói:

- Lời này của anh đúng tâm lý của tôi, tôi cũng không biết rõ rượu ngon hay không.

Vương Trạch Vinh nhìn trước bàn Lâm Khâm thì thấy có không ít chai bia, đây là biết y nói thật. Với thế lực của Lâm gia thì Lâm Khâm muốn uống rượu cao cấp nào chẳng được, nhưng lại đi uống bia bình thường. Điều này nói rõ Lâm Khâm không thích ra vẻ.

Lúc này Uông Kiều đã hát xong rồi đi tới ngồi xuống bên cạnh Lâm Khâm.

Vương Trạch Vinh nhìn hai bọn họ thì không thể nhận ra từ vẻ mặt.

Thấy Vương Trạch Vinh nhìn mình, Lâm Khâm cười khổ một tiếng rồi nói với Uông Phỉ:

- Hai người hát đi, anh và Vương ca uống vài chén.

Uông Phỉ nhìn Vương Trạch Vinh rồi đi ra chọn một bài và hát.

Uông Kiều cũng chọn bài.

Lâm Khâm giơ chén lên nói:

- Nào, chúng ta làm chai. Đã sớm muốn mời anh uống rượu nên không có cơ hội. Lần này là nhờ Tiểu Phỉ.

Vương Trạch Vinh uống rượu bia như uống nước nên không có cảm giác gì với rượu. Hắn uống cả chai bia lạnh nên rất thoải mái.

Nghe Uông Kiều hát, Vương Trạch Vinh có chút giật mình, Uông Phỉ hát không ngờ hay như vậy. Người đẹp, hát hay, Uông Phỉ hôm nay mặc rất đẹp làm Vương Trạch Vinh không khỏi nóng lên.

Thấy Uông Kiều vào Wc, Lâm Khâm vỗ vỗ Vương Trạch Vinh rồi nhỏ giọng nói:

- Tiểu Phỉ rất thích anh đó.

- Tôi có gia đình rồi.

Lâm Khâm nhỏ giọng nói:

- Có ra đình thì sao, cần ra tay là phải ra tay.

Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên khi nghe thấy lời này.

Lâm Khâm cụng ly với Vương Trạch Vinh, uống cạn rồi nói:

- Vương ca, nói thật là tôi có lúc hâm mộ anh. Các anh là tự do kết hôn, tôi không có cơ hội như vậy.

Vương Trạch Vinh nhìn Lâm Khâm, biết tên này mượn rượu giải sầu nên nhỏ giọng nói:

- Tiểu Kiều rất được mà, người ta đối với anh cũng được, không thể đối xử không tốt đối với người ta.

Nói thật Uông Kiều đẹp người đẹp nết, gia thế đẹp, đây là Lâm Khâm không biết hưởng phúc.

Lâm Khâm thở dài một tiếng rồi nói.

Vương Trạch Vinh không muốn nói tiếp nên đổi đề tài:

- Hai người kết hôn sẽ ở Bắc Kinh?

Theo Vương Trạch Vinh nghĩ thì Lâm Khâm cũng chỉ là quá độ tại địa phương mà thôi, bây giờ là lúc nên về.

Lâm Khâm nói:

- Tôi ở cơ sở thoải mái hơn, về Bắc Kinh liền không được tự do.

Nói đến đây y liền nói với Vương Trạch Vinh:

- Vương ca, anh mạnh hơn tôi nhiều, ngay cả bố tôi cũng khen anh, chịu khó công tác, tiền đồ của anh rất lớn.

Hai người vừa nói chuyện vừa uống rượu, Lâm Khâm thấy rất hợp với Vương Trạch Vinh.

- Tôi sẽ được điều đến thành phố Cao Hải làm Phó thị trưởng, đến lúc đó đến thăm tôi đó.

Lâm Khâm nói với Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh nói:

- Thành phố Cao Hải là thành phố phát triển, hôm qua tôi ngồi với Bí thư thị ủy Chương Tân Phong. Đến lúc đó tôi sẽ dần đoàn khảo sát đến Cao Hải, anh có thể đến đó thì tốt quá.

Lúc này Uông Phỉ kéo Vương Trạch Vinh lên rồi nói;

- Uống rượu có gì thích chứ, em mời anh nhảy.

Lâm Khâm cười ha hả rồi cũng kéo Uông Kiều lên nhảy.

Tiếng nhạc vang lên, hai đôi bắt đầu nhảy trong không gian âm u, đây là phòng mà Lâm Khâm chuyên chọn, hai đôi nhảy cũng không ảnh hưởng gì cả.

Vương Trạch Vinh nhảy không giỏi, cũng may đây là nhảy chậm, hai người cứ như vậy lẳng lặng đi lại.

Uông Phỉ chen vào lòng Vương Trạch Vinh, mặt cũng dựa vào vai hắn.

Vương Trạch Vinh nhìn trộm hai người Lâm Khâm thấy hai người cũng là như vậy.

- Anh không trách em chứ?

Uông Phỉ nhỏ giọng nói.

Vương Trạch Vinh có chút đau đầu nên đành nói:

- Anh hôm nay vừa lúc không có việc gì.

- Bố em nói muốn nói chuyện hôn nhân của em.

Uông Phỉ đột nhiên nói.

Hôn nhân.

Vương Trạch Vinh đột nhiên thấy ghen, hắn không biết vì sao mình có tâm trạng này. Vương Trạch Vinh muốn tốt cho Uông Phỉ nên muốn cô đi tìm đối tượng, nhưng nghe thấy đối phương có đối tượng thì lại không muốn.

- Chuyện tốt mà.

Vương Trạch Vinh nói mà không đúng suy nghĩ.

Véo tay Vương Trạch Vinh một chút, Uông Phỉ bực bội nói:

- Anh chẳng lẽ thật sự hy vọng lấy người khác sao?

Lời này càng khó trả lời, Vương Trạch Vinh đành không nói gì.

Không thấy Vương Trạch Vinh nói gì, Uông Phỉ càng ôm Vương Trạch Vinh chặt hơn;

- Em biết anh đã có vợ, nhưng dù như thế nào em cũng không muốn mất anh.

Vương Trạch Vinh nói:

- Em còn trẻ, có nhiều cơ hội tốt hơn anh nhiều, em nhìn xa một chút.

Vương Trạch Vinh cảm thấy mình nói rất giả.

- Em nhìn hôn nhân của Tiểu Kiều là biết, bọn họ chỉ có bề ngoài thôi. Anh phải biết lấy người mình không yêu rất đau khổ. Tiểu Kiều biết Lâm Khâm có người phụ nữ ở bên ngoài, người phụ nữ này còn sinh cho Lâm Khâm một đứa con. Anh nói Tiểu Kiều nên làm như thế nào?

Vương Trạch Vinh lúc này nghĩ lại một nước ở Đông Bắc Trung Quốc. Con Chủ tịch nước đó bây giờ đang ở Trung Quốc, y có ba người vợ, mấy căn biệt thự sang trọng, hàng năm bỏ ra 500 ngàn Usd để tiêu phí. Ôi, nếu Trung Quốc cũng có nhiều vợ thì tốt quá.

Nghĩ vậy Vương Trạch Vinh lại giật mình, mình sao lại nghĩ loạn như vậy? Vừa nãy còn đang suy nghĩ Lâm Khâm có phúc không biết hưởng, mình xem ra cũng là người như vậy.

Vừa lúc bài nhạc kết thúc, Vương Trạch Vinh thuận thế dẫn Uông Phỉ ngồi xuống ghế.

Vương Trạch Vinh uống ngụm nước mới làm mình lấy lại bình tĩnh.

Uông Phỉ chọn bài Thiên tiên phối và ép Vương Trạch Vinh hát cùng. Vương Trạch Vinh cũng không thể làm gì khác là hát cùng cô.

Sau khi hát xong, Lâm Khâm cười phá lên nói:

- Hai người đây là giết gà hay giết lợn thế.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Chưa hát bài này bao giờ.

- Lại đây, tôi nói chuyện này với anh.

Lâm Khâm nâng chén lên nói với Vương Trạch Vinh:

- Tỉnh Giang Sơn lần này có lẽ sẽ có điều chỉnh rất lớn.

Vương Trạch Vinh biết tin tức của y từ đâu, nghe thấy thế liền vội vàng ngồi im mà nghe.

- Ông của Tiểu Kiều sẽ về hưu, bố của Tiểu Kiều sẽ vào Quân ủy Trung ương.

Vương Trạch Vinh biết trong này cần có điều kiện nhất định, nếu như không phải như vậy thì hai nhà Uông Lâm không thể làm thông gia.

Lâm Khâm uống ngụm bia rồi nói:

- Sau khi ông Tiểu Kiều lui ra, Hồng Quân không có khả năng lên chức, không lâu nữa Hồng Quân sẽ xảy ra chuyện.

Vương Trạch Vinh từ bố trí của Uông Nhật Thần ở tỉnh Giang Sơn cũng nghe ra chút tình hình, nghe xong thì hắn không hề giật mình.

Thấy Vương Trạch Vinh không giật mình, Lâm Khâm cũng có chút khó hiểu, đối với Vương Trạch Vinh:

- Hồng Quân không thành Bí thư đối với anh là việc tốt, sao anh không có cảm giác gì?

Vương Trạch Vinh cười nói;

- Tôi đã đoán được rồi.

- Ồ.

Lâm Khâm đánh giá cao Vương Trạch Vinh hơn, bảo sao Vương Trạch Vinh không hề tỏ vẻ kinh ngạc.

Một lần nữa cụng ly, Lâm Khâm nhìn hai chị em Uông gia rồi thở dài nói:

- Vương ca à, ở chuyện Uông Phỉ thì Uông gia cũng không có biện pháp. Anh cho dù ăn Uông Phỉ thì chỉ cần cô ấy kiên trì theo anh, Uông gia cũng không làm gì được cô ấy. Ha ha, tôi rất vui.

Đi rồi.

Vương Trạch Vinh thật không biết nghĩ thế nào về Lâm Khâm, tên này nói loạn thế nhỉ? Xem ra y ở nhà rất có áp lực. Lúc này mới có tâm lý phản kháng.

Nghe bố Uông Kiều sẽ vào Quân ủy Trung ương, Vương Trạch Vinh càng thêm không dám làm gì với Uông Phỉ, đây là quả bom nổ chậm.

Cố gắng tránh xa Uông Phỉ mới được, Vương Trạch Vinh thầm nói như vậy.
 
Chương 692: Chính trường tỉnh Giang Sơn


Vương Trạch Vinh từ Bắc Kinh về Thường Hồng liền quan sát tình hình tỉnh Giang Sơn. Lần này hắn biết nhiều việc ở tầm Trung ương. Sắp Đại hội, Uông Nhật Thần nếu không ra tay thì không có thời gian. Vương Trạch Vinh mỗi lần lên tỉnh đều quan sát Hồng Quân. Gần đây quan khí của Hồng Quân bắt đầu thay đổi. Hôm nay do Ủy ban nhân dân tỉnh tổ chức hội nghị, chủ đề là nghiên cứu công tác năm nay.

Vương Trạch Vinh phát hiện trong thời gian này chỉ cần hội nghị mà Hồng Quân tham gia thì Bí thư và Thị trưởng các thành phố đều đến tham gia đầy đủ.

Nhìn mọi người xung quanh, đặc biệt là nhìn Phùng Triêu Lâm rất chăm chú, Vương Trạch Vinh liền nở nụ cười.

Bây giờ Vương Trạch Vinh không muốn xen vào, hắn chỉ đứng ngoài xin quan trường tỉnh Giang Sơn thay đổi.

Hồng Quân ngồi trên nói, Vương Trạch Vinh phát hiện quan khí của y đang tản mát rất nhanh. Vương Trạch Vinh biết Hồng Quân có vẻ không biết tình hình của chính mình. Y ngồi đó nghiêm túc phê bình một vài cơ quan. Quan chức bị y phê bình đều mặt mày ủ rũ, đứng ngồi không yên.

Hội nghị gần đây Uông Nhật Thần rất ít tham gia, các cán bộ tỉnh Giang Sơn càng lúc càng cảm thấy Uông lui Hồng lên sẽ lập tức diễn ra. Nhiều người bên tổ chức thầm phân tích sau khi Uông Nhật Thần lui, quan trường tỉnh Giang Sơn sẽ thay đổi về chất. Uông hệ không có một nhân vật mạnh mẽ nào thì chỉ cần Uông Nhật Thần lui, Hồng Quân lên thì tỉnh Giang Sơn ít nhất trong bốn năm sẽ do Hồng Quân khống chế. DÙ là một chủ tịch tỉnh tới thì lực lượng của Hồng hệ ở tỉnh Giang Sơn cũng không thể bị ngăn cản. Cán bộ tỉnh Giang Sơn một lần nữa cảm thấy cần chọn lại đội ngũ.

Quan chức bây giờ nếu có thể dựa vào Hồng Quân thì rất vui sướng.

Tình hình Thường Hồng cũng có chút biến hoá, tuy nói địa vị của Vương Trạch Vinh không thể thay thế, nhưng đám người do Phùng Triêu Lâm cầm đầu đang thầm mở rộng thế lực.

Phùng Triêu Lâm biết Vương Trạch Vinh được Tổng bí thư coi trọng nên không thể nào thay thế Vương Trạch Vinh. Nếu không thể thay thế Vương Trạch Vinh thì sẽ dùng biện pháp khác. Phùng Triêu Lâm lần trước đã đề nghị Hồng Quân điều Vương Trạch Vinh ra khỏi Thường Hồng thì bị mắng một trận. TỪ đó về sau y liền nghiêm chỉnh hơn. Biết Hồng Quân hy vọng mình đạt thành tích ở Thường Hồng. Nếu mình không thể hiện thì tiền đồ của mình coi như xong. Vì việc này y đã suy nghĩ vài ngày, cuối cùng có một suy nghĩ khá tốt. Chỉ cần Hồng Quân lên chức, mình triển khai công tác ở Thường Hồng sẽ dễ dàng hơn.

Phùng Triêu Lâm bây giờ hy vọng nhất là ngang hàng với Vương Trạch Vinh, mục đích của y chính là nắm được nửa quyền lên tiếng. Có khi y suy nghĩ cho dù Vương Trạch Vinh vẫn là Bí thư thị ủy, mình có Chủ tịch tỉnh Hồng ủng hộ thì làm Vương Trạch Vinh mất quyền cũng không phải không thể.

Bây giờ Hồng Quân làm Bí thư, mình chỉ cần được Hồng Quân ủng hộ thì khiến Vương Trạch Vinh mất quyền lực sẽ dễ hơn.

- Bí thư Vương, tôi thấy Thị trưởng Phùng dẫn theo Bí thư Triệu lên chỗ chủ tịch tỉnh.

Tô Hành Chỉ ngồi trong xe và nói với Vương Trạch Vinh. Tô Hành Chỉ là thư ký của Vương Trạch Vinh nên rất chú ý động tĩnh các lãnh đạo Thường Hồng. Tô Hành Chỉ cũng lợi hại, thông qua một loạt hoạt động nên cả bên Đảng, chính quyền đều có người quan hệ tốt với y. Chỉ cần có tin đáng giá là y lập tức báo cáo với Vương Trạch Vinh.

Nghe Tô Hành Chỉ nói, Vương Trạch Vinh không biểu hiện gì. Tâm trạng các lãnh đạo Thường Hồng thì hắn hiểu. Dù mình được Tổng bí thư nói phải ở Thường Hồng vài năm, nhưng sau đây chỉ cần Hồng Quân làm Bí thư tỉnh ủy thì Thường Hồng không thể tiếp tục tình hình thế này. Có những người lập trước kém sẽ tìm con đường khác.

Vương Trạch Vinh cười thầm trong lòng, bây giờ là cơ hội để phân chia rõ từng người. Hắn biết bây giờ Uông Nhật Thần đã ra tay.

Nghe Triệu Lâm Phân quyết tâm theo Phùng Triêu Lâm, Vương Trạch Vinh nhíu mày. Con ả này đã đi đến đáy rồi. Huyện Hồng An bây giờ Triệu Lâm Phân không còn bao quyền lực, sau đó Vương Trạch Vinh cũng hiểu rõ nguyên nhân Triệu Lâm Phân phản bội là vì em trai mình, hắn liền thở dài một tiếng, cũng bớt hận cô ta hơn. Bây giờ lại nghe thấy cô ta theo sát Phùng Triêu Lâm như vậy, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ xem ra mình quá khoan dung rồi.

Lần này phải nhân cơ hội hạ tất cả kẻ cản đường, Vương Trạch Vinh hạ quyết tâm.

- Bí thư Vương, bây giờ có rảnh không, mọi người ngồi một chút?

Lý Hạ gọi tới.

Cuối năm trước Lý Hạ đã lên làm giám đốc Sở nông nghiệp, trên đầu y đã có chữ Uông. Là người Uông hệ và nghe thấy tin tức gần đây, y rất lo lắng. Y gọi tới là hy vọng biết tin tức nào đó từ Vương Trạch Vinh.

- Không vấn đề gì, anh bố trí.

Vương Trạch Vinh thấy mình bây giờ cũng không về Thường Hồng nên đồng ý lời mời.

Lý Hạ không mời ai khác, hai người ăn một lúc, Lý Hạ không nhịn được nói:

- Trạch Vinh, anh thấy tỉnh Giang Sơn sau đây sẽ như thế nào?

Đây là trọng tâm mà Lý Hạ mời Vương Trạch Vinh hôm nay. Chuyện Hồng Quân lên chức là quá rõ ràng, bọn họ lo lắng là rất bình thường. Vương Trạch Vinh muốn thử thách Lý Hạ một chút nên nói:

- Anh nói xem mình nghĩ thế nào?

Lý Hạ thở dài một tiếng:

- Sở nông nghiệp bây giờ đang dậy sóng. Anh biết đó, Hồng lên thì cục diện tỉnh Giang Sơn sẽ thay đổi về chất, tôi rất lo lắng.

- Mọi người đều cho rằng như vậy sao?

Vương Trạch Vinh cười nói.

Lý Hạ vẫn quan sát vẻ mặt Vương Trạch Vinh, nghe thấy thế liền động tâm. Y không tin lời này của Vương Trạch Vinh là tùy tiện. Nếu Vương Trạch Vinh nói ra thì trong đó nhất định có nội dung mà mình không biết.

- Có phải có tin gì đáng tin cậy không?

Lý Hạ bây giờ tự hỏi mình tốt xấu cũng coi như đi lại gần Vương Trạch Vinh nên trực tiếp nói.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- anh lo quá rồi đó, Bí thư Uông là người dễ dàng bỏ mọi thứ như vậy sao?

- Đúng thế.

Lý Hạ không hỏi chuyện này nữa. Y coi như hiểu rõ, tỉnh Giang Sơn không phải sẽ như mọi người vẫn nghĩ.

Lý Hạ cười khổ một tiếng rồi nói:

- Ai cũng biết tôi do Bí thư Uông đề bạt lên. Có nhiều kẻ cười tôi, cho rằng tôi sẽ làm giám đốc không được lâu.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Cứ yên tĩnh xem tình hình.

Vừa từ nhà hàng đi ra, Uông Phỉ gọi tới cho Vương Trạch Vinh:

- Vương ca, ông nội em bảo anh đến nhà nói chuyện.

Lần trước ở Bắc Kinh, Vương Trạch Vinh lấy lý do nói chuyện với Hạng Nam nên trốn Uông Phỉ. Sau khi về tỉnh Giang Sơn hắn cũng không liên lạc với Uông Phỉ.

Vương Trạch Vinh lập tức đến nhà Uông Nhật Thần.

Vừa vào cửa thì thấy Uông Phỉ đứng đó trốn. Một lần nữa nhìn vẻ u oán của Uông Phỉ, Vương Trạch Vinh vội vàng nói:

- Bí thư Uông tìm anh?

Uông Phỉ nói:

- Vương ca, ông nội bảo anh đến thì vào thư phòng, ông có việc cần nói với anh.

Đi vào phòng Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh thấy ông đang viết thư pháp.

Vương Trạch Vinh lẳng lặng đứng đó xem Uông Nhật Thần viết chữ. Đây là lần đầu y thấy Uông Nhật Thần viết thư pháp. Thư pháp của ông rất tốt, làm Vương Trạch Vinh không ngờ là Uông Nhật Thần viết chữ Thể.

“Hài hòa” Uông Nhật Thần viết hai chữ này rồi dừng bút, cuối cùng nhìn chữ của mình mà nói:

- Chữ tôi viết thế nào?

- Đã đạt đến tinh túy của chữ thể.

Vương Trạch Vinh khen.

Uông Nhật Thần cười ha hả nói:

- Rất tốt, tặng cho cậu hai chữ này.

Vương Trạch Vinh vội vàng nói:

- Vậy tốt quá, tôi nhất định sẽ treo trong thư phòng.

Uông Nhật Thần ra hiệu cho Vương Trạch Vinh ngồi xuống rồi nói:

- Ý của Tổng bí thư là muốn cậu phát triển tốt Thường Hồng, đây là Tổng bí thư rất tin tưởng cậu. Tôi cũng có hy vọng như vậy, bất cứ ai gây ảnh hưởng đến phát triển của Thường Hồng đều phải diệt trừ.

Vương Trạch Vinh trong lúc nhất thời không tìm ra được lời thích hợp vì biết Uông Nhật Thần còn có lời cần nói.

Quả nhiên Uông Nhật Thần nói tiếp:

- Tỉnh ủy rất coi trọng sự phát triển của Thường Hồng, lo lắng đến khó khăn của các đồng chí, Tỉnh ủy sắp tới sẽ điều chỉnh bộ máy Thường Hồng một chút. Tôi muốn nghe ý kiến của mọi người.

Sẽ động. Vương Trạch Vinh hiểu ý mà Uông Nhật Thần gọi mình tới. Ông muốn mình hoàn toàn khống chế Thường Hồng.

- Bí thư Uông, tôi xin báo cáo bộ máy lãnh đạo Thường Hồng với ngài.

Vương Trạch Vinh không thể nào nói rõ ràng mình muốn chỉnh ai tại Thường Hồng. Hắn chỉ có thể kể rõ tình hình bộ máy lãnh đạo Thường Hồng, để Uông Nhật Thần có thể hiểu rõ bộ máy lãnh đạo Thường Hồng.

Vương Trạch Vinh nói như vậy Uông Nhật Thần rõ ràng hài lòng. Là một Bí thư tỉnh ủy, ông không hy vọng người bên dưới đưa ra ý kiến cho mình làm theo.

Sau khi nghe xong Vương Trạch Vinh báo cáo, Uông Nhật Thần chỉ hai chữ trên bàn rồi nói:

- Thường Hồng phát triển không phải trong thời gian ngắn hoàn thành được, đây là một quá trình lâu dài. Trong quá trình này thì trọng trách của cậu rất lớn, nhất định phải chăm chú nghiên cứu hai chữ “Hài hòa”, chỉ có thể hiểu hai chữ này thì Thường Hồng mới có thể hình thành một bộ máy đoàn kết, một bộ máy có sức chiến đấu.

Vương Trạch Vinh nghe Uông Nhật Thần nói như vậy, hắn liền vui vẻ nói:

- Xin Bí thư Uông yên tâm, tôi nhất định đoàn kết bộ máy để phát triển Thường Hồng.
 
Chương 693: Một việc nghiên cứu nhân sự để xem thái độ các thường vụ


Đang khi cán bộ tỉnh Giang Sơn tranh nhau đứng về phía Hồng Quân thì không ai biết Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Trung ương Long Cảm Tình dẫn một tổ công tác lặng lẽ đến tỉnh Giang Sơn.

Vương Trạch Vinh được Ngô Uy Hoa gọi điện tới nói cho việc này:

- Vương ca, tỉnh Giang Sơn sẽ chấn động rồi.

Mấy tên thiếu gia này có tin rất nhanh. Người của Ủy ban kỷ luật Trung ương vừa đến tỉnh Giang Sơn, bọn họ lập tức gọi cho Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh đang thầm nghĩ có mấy người bạn tỉnh Giang Sơn cũng có lợi đó chứ.

Vương Trạch Vinh hỏi:

- Tình huống gì vậy?

Ngô Uy Hoa nói:

- Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Trung ương – Long Cảm Tình dẫn tổ công tác đã đến tỉnh Giang Sơn điều tra chuyện họ hàng của Hồng Quân.

Đã tới rồi.

Vương Trạch Vinh liền thở dài một tiếng.

- Vương ca, tôi nghe lão gia tử nói lần này Hồng Quân dù qua cửa cũng không thể tiến bộ. Vợ và con y có nhiều vấn đề. Anh nói Hồng Quân sao lại có vợ con như vậy chứ?

Vương Trạch Vinh nghe thấy thế liền cười thầm trong lòng. Đám Ngô Uy Hoa này có ai tốt hơn chứ, đều là đám thiếu gia. Lại nghĩ đến mình, Vương Trạch Vinh không khỏi sợ hĩa. Đến trình độ nhất định thì việc rất nhỏ cũng có thể bị đối thủ lợi dụng. Bản thân Hồng Quân không có vấn đề gì. Đáng tiếc vợ và con y quá tham.

Chính trị thực ra rất kỳ quái, khó đôi khi chuyện rất lớn hóa thành nhỏ, nhưng một việc người ta nghĩ không ảnh hưởng gì lại thành việc quá lớn.

Nghĩ đến Hồng Quân, Vương Trạch Vinh lại nghĩ đến tình huống của mình. Điểm lo nhất của hắn bây giờ là bố mẹ, cũng may bọn họ không tham như vợ Hồng Quân, chỉ bị người ta lợi dụng một chút mà thôi. Vương Trạch Vinh quyết định phải đưa hai người sớm rời khỏi huyện Khai Hà.

Sau khi có tin này, Vương Trạch Vinh càng tự tin. Y không rõ ràng bây giờ Hồng Quân có cảm giác như thế nào, nói vậy Hồng Quân cũng có thể biết là do Uông Nhật Thần ra tay.

Sau khi nghe điện xong, Vương Trạch Vinh đi vào phòng hội nghị.

Các thường vụ đã sớm tới, Hội nghị thường ủy hôm nay nghiên cứu việc lựa chọn Phó chánh văn phòng Ủy ban.

Chánh văn phòng Ủy ban là Khương Tắc Xương, một Phó chánh văn phòng khác là Lưu Băng Lệ - chị ta sắp về hưu và không dựa vào phía nào, một lòng vì công việc. Chị ta mặc dù không là người của Vương Trạch Vinh nhưng hắn thấy đối phương có năng lực mạnh, làm việc nghiêm túc nên mới giữ đối phương. Cứ như vậy Phùng Triêu Lâm cảm thấy người phụ nữ này dựa vào Vương Trạch Vinh. Y là Thị trưởng mà văn phòng không có ai là người của mình, Phùng Triêu Lâm rất khó chịu với việc này. Nghĩ tới Khương Tắc Xương luôn báo cáo việc của mình với Vương Trạch Vinh, y rất muốn đưa người của mình vào Văn phòng ủy ban.

Sau khi bàn với Cận Hình Đào, Phùng Triêu Lâm dự định đề bạt một Chánh văn phòng Huyện ủy bên dưới lên làm Phó chánh văn phòng Ủy ban, chỉ cần việc này thành công thì mình sẽ khiến Khương Tắc Xương mất quyền và khống chế được Văn phòng ủy ban vào tay.

Việc này Vương Trạch Vinh căn bản không thể để Phùng Triêu Lâm thành công. Hắn bây giờ coi như suy nghĩ nhất định phải diệt tất cả ý đồ của đối thủ. Hắn biết Phùng Triêu Lâm muốn từ từ bồi dưỡng người của mình và khiến Khương Tắc Xương mất quyền.

Chẳng qua Vương Trạch Vinh tổ chức Hội nghị thường ủy hôm nay là muốn quan sát tình hình các thường vụ một chút.

Vương Trạch Vinh châm một điếu thuốc lá rồi dự định xem mọi người nói như thế nào.

Cận Hình Đào nói đầu tiên:

- Theo sự phát triển của Thường Hồng, công tác của Ủy ban càng lúc càng nặng. Ban Tổ chức cán bộ đã nghiên cứu và được Phó bí thư Các đồng ý, cũng đã báo cáo với Bí thư Vương và đưa ra hai sự lựa chọn cho chức Phó chánh văn phòng Ủy ban. Tôi sẽ giới thiệu hai đồng chí cho mọi người thảo luận.

Cận Hình Đào rất nhanh giới thiệu tình hình hai ứng viên.

Mọi người vừa nghe Cận Hình Đào nói vừa quan sát thái độ của Vương Trạch Vinh và Phùng Triêu Lâm. Đừng nhìn đây là hai ứng viên, người bên trước là người của Phùng Triêu Lâm, người phía sau là trung lập, đây là người có năng lực nhưng không biết cư xử. Cận Hình Đào đưa y tới chỉ là cho có mà thôi.

Đừng nhìn chỉ là một Phó chánh văn phòng Ủy ban nhưng do Phùng Triêu Lâm không thể không đạt được. Gần đây y lén hoạt động rất mạnh. Vương Trạch Vinh muốn xem y làm như thế nào.

Vương Trạch Vinh nhìn lướt qua các thường vụ. Hắn về cơ bản biết ý kiến của mọi người. Trương Chấn Trung vẫn trung lập, chẳng qua làm Vương Trạch Vinh giật mình là Tào Tín Xuân lại trung lập, xem ra y không hiểu tình hình ở tỉnh Giang Sơn rồi. Vương Trạch Vinh thầm nghĩ gia tộc của Tào Tín Xuân không biết việc Ủy ban kỷ luật Trung ương đến tỉnh Giang Sơn.

Trần Bảo Hàng từ lần đó đứng về phía mình thì đã ủng hộ mình vài lần, hôm nay y sẽ đứng trung lập. Chẳng qua Sử Chí Hòa lại làm Vương Trạch Vinh ngạc nhiên, quan khí của đối phương hoàn toàn nhất trí với mình.

Thấy quan khí của Sử Chí Hòa như vậy, Vương Trạch Vinh liền gật đầu với y. Sử Chí Hòa cũng cười cười đáp lại.

Vẻ mặt hai người đều rất bí mật để không ai phát hiện ra.

Sử Chí Hòa lần này đã hạ quyết tâm. Thời gian này y cẩn thận phân tích tình hình nhân viên Thường Hồng, so sánh Vương Trạch Vinh và Phùng Triêu Lâm. Sử Chí Hòa quyết định là dựa vào độ tuổi của Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh trẻ như vậy đã là Bí thư thị ủy, hơn nữa còn được Tổng bí thư tin tưởng thì chỉ cần không phạm sai lầm nhgieme trọng thì cũng sẽ thắng Phùng Triêu Lâm. Sử Chí Hòa biết mình mấy năm nữa sẽ về hưu, bây giờ quan trọng nhất là tạo phúc cho con cái mà thôi. Bây giờ đắc tội với Vương Trạch Vinh thì kẻ thiệt là con cái mình.

Ngoài Sử Chí Hòa thì làm người ta ngạc nhiên là Lưu Gia Hà lại trở nên trung lập, y vẫn đứng về phía Phùng Triêu Lâm không ngờ lại thay đổi thái độ.

Tâm trạng Phùng Triêu Lâm lúc này cũng rất tốt, thời gian qua y hoạt động đã có hiệu quả. Hai người Tào Tín Xuân và Trần Bảo Hàng bây giờ không phản đối việc của mình, cho dù bọn họ không ủng hộ mình thì chỉ cần trung lập là được rồi, như vậy phe thắng của mình là rất lớn.

- Việc này Phó bí thư Các đã hỏi ý kiến tôi, vì tiết kiệm thời gian nên tôi thấy biểu quyết một chút thôi.

Phùng Triêu Lâm hy vọng thông qua biểu quyết để đả kích Vương Trạch Vinh.

Ngô Kim Thành lúc này lại đứng ra nói:

- Tôi thấy hai ứng viên mà ban Tổ chức cán bộ đưa ra không phải là tốt nhất, chỉ hai lựa chọn là quá ít. Tôi thấy đồng chí Hoàng Như Tú – Phó chủ tịch Huyện Hồng An có thể đảm nhiệm chức Phó chánh văn phòng này.

Các Vũ Tuấn biến sắc nói:

- ban Tổ chức cán bộ khảo sát rất cụ thể, nếu đưa ra Hội nghị thường ủy thì chúng ta cứ theo trình tự mà làm.

Phùng Triêu Lâm nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Bí thư Vương, Bí thư thấy sao?

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Phó bí thư Các nói đúng, cứ theo trình tự đi. Nếu mọi người thấy hai lựa chọn này không được thì để lần sau bàn tiếp.

Vương Trạch Vinh nhìn các thường vụ thì thấy khá thú vị.

Vương Trạch Vinh nhìn Phùng Triêu Lâm rồi cười nói:

- Đồng ý phương án của ban Tổ chức cán bộ thì mời giơ tay.

Hắn không nói đồng ý ai mà chỉ nói là đồng ý phương án.

Phùng Triêu Lâm nhíu mày thầm nghĩ Vương Trạch Vinh này lắm chuyện quá, một việc lại biến thành hai lần, mặc dù có chút không hài lòng thì y vẫn giơ tay lên đầu tiên.

Sau đó Các Vũ Tuấn, Cận Hình Đào và Triệu Lâm Phân đều giơ tay lên.

Phùng Triêu Lâm thấy thế liền giật mình nhìn Phó bí thư Lưu Gia Hà. Chỉ thấy Lưu Gia Hà nhắm mắt không hề có ý giơ tay.

Vương Trạch Vinh nói tiếp:

- Bỏ cuộc xin mời giơ tay.

Lần này số người giơ tay nhiều hơn gồm: Trương Chấn Trung, Dư Bội Luân, Lưu Gia Hà, Trần Bảo Hàng, Tào Tín Xuân.

Bây giờ căn bản không cần giơ tay, sáu phiếu còn lại là bên phản đối.

Vương Trạch Vinh nhìn các thường vụ rồi từ tốn nói:

- Xem ra ý kiến quá khác nhau. Đồng chí Khương Tắc Xương đành phải tiếp tục đảm nhiệm công việc. Từ việc này chúng ta cũng thấy rõ một vài vấn đề. Ban Tổ chức cán bộ chúng ta khi đề bạt, bồi dưỡng, tuyển dụng cán bộ có vấn đề, vì sao hai người đưa ra đều không được đa số thường vụ ủng hộ? Điều này đáng phải suy nghĩ.

Nói đến đây Vương Trạch Vinh nhìn Các Vũ Tuấn rồi nói:

- Phó bí thư Các, anh là Phó bí thư phụ trách Đảng, quần chúng. Tôi thấy anh phải đi xuống, công tác tổ chức là quan trọng nhất của Đảng, nhất định không thể thả lỏng. Chúng ta làm việc gì cũng phải coi trọng việc này đầu tiên.

Vương Trạch Vinh nói xong liền tuyên bố tan họp.

Nhìn Vương Trạch Vinh từ từ rời đi, Phùng Triêu Lâm nhìn các thường vụ xung quanh rồi cầm quyển sổ đi nhanh ra ngoài.

Phùng Triêu Lâm vừa đi vừa thầm nghĩ mình sai ở đâu? Sao Lưu Gia Hà lại thành phe trung lập?

Càng khó hiểu là Sử Chí Hòa, tên này lại đứng về phía Vương Trạch Vinh.
 
Chương 694: Hồng Quân rất sợ


Hồng Quân sau khi nghe điện liền mệt mỏi ngồi bịch trên ghế. Trong điện thoại lão lãnh đạo mắng y một trận, lúc này y mới biết sự nghiêm trọng của vấn đề.

Hồng Quân hiểu rõ sự kỳ vọng của lão lãnh đạo đối với mình. Y cũng rất đau đớn, tình hình đang tốt sao lại thay đổi như thế? Ủy ban kỷ luật Trung ương đến tỉnh Giang Sơn thì không bao lâu đã tìm được chứng cứ, đây là tai ương giết người với mình.

Thư ký của Hồng Quân nghe thấy động tĩnh bên trong liền đi vào ra vẻ rót thêm nước cho Hồng Quân. Hắn cẩn thận hỏi:

- Chủ tịch, ngài mệt sao? Có cần tôi gọi bác sĩ đến không?

Vẻ mặt Hồng Quân bây giờ rất khó coi như mới trải qua cơn bạo bệnh vậy. Thư ký chưa bao giờ thấy Hồng Quân như vậy, trong lòng rất sợ hãi.

Vẻ mặt này chỉ xảy ra khi có người bị điều tra ra vấn đề và mất chức mà thôi. Thư ký có thể xác định vẻ mặt Hồng Quân bây giờ rất mệt mỏi, nghĩ đến đây tên thư ký có chút giật mình.

Hồng Quân xua tay nói:

- Cậu ra đi, tôi không sao.

Sau khi Ủy ban kỷ luật Trung ương đến tỉnh Giang Sơn thì đạt được rất nhiều thứ. Vợ con mình lần này coi như đã hại chết mình rồi.

Hồng Quân run run tay lấy một điếu thuốc lá rồi bật lửa mấy lần mới được.

Châm điếu thuốc hít vào một hơi thật sâu, Hồng Quân không ngừng ho khan.

Thư ký chưa bao giờ thấy Hồng Quân như vậy. Từ trước đến nay, Hồng Quân trong mắt hắn đều rất trầm ổn, bất cứ chuyện gì cũng không thể ảnh hưởng đến tâm trạng của Chủ tịch Hồng. Nhưng tình huống hôm nay quá kỳ quái, Chủ tịch rốt cuộc gặp đả kích gì? Thư ký không dám hỏi mà ngồi đó suy nghĩ.

Hồng Quân hủy tất cả lịch sẵn có, y bây giờ rất mệt mỏi. Sau khi nhận được tin của lão lãnh đạo làm y rất mệt mỏi. Lần này không ai có thể giúp được mình, không ngờ gia đình mình lại làm người ta sợ như vậy.

Sáng đó Hồng Quân nghỉ làm rất sớm, y muốn ngồi một chút cẩn thận suy nghĩ.

Xuống xe Hồng Quân nhìn thư ký rồi vỗ vai đối phương mà nói:

- Về sớm một chút, cậu vất vả rồi.

Lời này càng làm thư ký thêm lo lắng, y ngơ ngác nhìn Hồng Quân.

Thấy trong nhà không ngờ có người Hồng Quân sa sầm mặt lại, bây giờ y không muốn gặp bất cứ ai.

- Chủ tịch, tôi đến báo cáo công việc với ngài một chút.

Phùng Triêu Lâm đang ngồi trong nhà nói chuyện vui vẻ với vợ con Hồng Quân.

Thấy Phùng Triêu Lâm, Hồng Quân liền nghĩ đến Vương Trạch Vinh. Y thầm than có lẽ Phùng Triêu Lâm lại đến kể khổ rồi.

Từ sau khi con út xảy ra chuyện, Hồng Quân rất hy vọng vào hai người con khác của mình. Nhìn con trai thứ hai Hồng Hải ở trong nhà, Hồng Quân khẽ lắc đầu. Y có ba người con thì con cả đang làm Phó chủ tịch huyện bên ngoài, các phương diện cũng được. Con thứ hai và con thứ ba lại làm người ta lo lắng. Đám quan chức bên dưới cũng thật là, sao lại tin vợ mình như vậy. Nếu không như thế thì làm sao lại xảy ra chuyện.

Thấy Hồng Quân đi vào, vợ y liền tươi cười nhảy dựng lên cầm lấy cặp cho Hồng Quân.

Hồng Quân nhíu mày trong lòng chưa bao giờ cảm thấy bất mãn với vợ như lúc này.

- Bố, Thị trưởng Phùng bảo con đến Thường Hồng chơi. Chiều con theo Thị trưởng Phùng đến Thường Hồng.

Hồng Hải có chút hưng phấn nói.

Nghe Hồng Hải nói như vậy, Hồng Quân rất giận, khó khăn lắm mới nhịn lại được.

Hồng Quân ngồi xuống ghế rồi nói với Phùng Triêu Lâm:

- Anh có việc gì?

Phùng Triêu Lâm phát hiện tâm trạng của Hồng Quân hôm nay không tốt nên định nói chuyện về Thường Hồng thì thấy không phải thời cơ tốt.

- Chủ tịch, không có chuyện gì cả, chủ yếu là muốn đến thăm ngài. Vừa nãy tôi vừa nói chuyện với Hồng Hải, năng lực của Hồng Hải rất mạnh.

Hồng Quân bây giờ rất buồn bực, tâm trạng rất kém. Y hy vọng mình có thời gian rảnh mà suy nghĩ nên nói:

- Không có việc là tốt rồi, nhất định phải chú tâm công tác.

Vợ y nói:

- Lão Hồng, Thị trưởng Phùng đến đây là muốn báo cáo chuyện Thường Hồng với ông. Tôi mới nghe thấy thằng Vương Trạch Vinh kia đúng là một tay che trời. Thị trưởng Phùng muốn bố trí một Phó chánh văn phòng Ủy ban cũng không thể làm.

Bởi vì được Phùng Triêu Lâm hứa hẹn nên ả nói giúp Phùng Triêu Lâm.

- Đàn bà biết gì mà nói.

Hồng Quân trầm giọng nói.

Rất ít khi thấy Hồng Quân tức như vậy, vợ y ngồi đó nhìn Phùng Triêu Lâm đang lo lắng ngồi đấy và thấy mình rất mất mặt. Ả lớn tiếng nói:

- Tôi nói thật mà. Ông sao có thể tha cho thằng Vương Trạch Vinh như vậy. Ông nhìn thằng Vương Trạch Vinh Thường Hồng xem, kết bè kết đảng, chính là vua con ở Thường Hồng. Bây giờ ngay cả Thị trưởng Phùng cũng bị chèn ép, cứ tiếp tục như vậy thì Thường Hồng sẽ thành như thế nào?

Nghe thấy thế Hồng Quân nghĩ đến lão lãnh đạo mắng mình việc không thể quản nổi con cái, lại nghĩ đến vì vợ con mà mình mất hy vọng, y vô cùng khó chịu với vợ.

Hồng Quân nói với Phùng Triêu Lâm:

- Tiểu Phùng, anh không có việc gì thì về Thường Hồng làm tốt công tác đi.

Trước mặt người ngoài nên y không tiện lộ tâm trạng của mình.

Phùng Triêu Lâm cũng thấy hôm nay đến không phải lúc. Tâm trạng Chủ tịch Hồng rất không tốt nên vội vàng nói:

- Vâng, tôi xin phép về.

Hồng Hải đứng lên nói:

- Bố, con đi theo Thị trưởng Phùng đến Thường Hồng.

Hắn đứng lên định đi ra, vừa nãy Phùng Triêu Lâm đã cam đoan rằng sẽ cho hắn một hạng mục lớn ở Thường Hồng. Hắn rất muốn mau chóng đi xác định xong việc này.

- Anh đứng lại cho tôi, không được đi đâu cả.

Hồng Quân hét lên.

Phùng Triêu Lâm sợ hãi, y chưa bao giờ thấy Hồng Quân giận như vậy nên thầm nghĩ mình chẳng lẽ đắc tội với Chủ tịch Hồng sao?

Vừa nãy Phùng Triêu Lâm nói chuyện với vợ con Hồng Quân và biết bọn họ muốn làm một công trình. Phùng Triêu Lâm biết Vương Trạch Vinh không nhúng tay vào việc bên Ủy ban nên cho vợ Hồng Quân mấy hạng mục cũng không có gì khó, vì thế y mời Hồng Hải cùng đến Thường Hồng khảo sát.

Bây giờ nhìn Phùng Triêu Lâm như vậy, y vội vàng chạy ra khỏi nhà Hồng Quân ngay.

Trên đường về, Phùng Triêu Lâm có chút lo lắng. Tâm trạng của Chủ tịch Hồng hôm nay sao vậy nhỉ, đáng để mình phải suy nghĩ? Phùng Triêu Lâm lại nghĩ đến bộ máy Thường Hồng, trong đầu muốn điên lên vì không hiểu trên tỉnh xảy ra chuyện gì.

Lại nhắc đến nhà Hồng Quân. Sau khi Phùng Triêu Lâm đi, y đang định vào thư phòng thì nghe vợ nói:

- Lão Hồng, bao giờ Uông Nhật Thần mới về hưu? Ngồi mãi không chịu nhả.

Hồng Quân nghe thấy thế thì càng thêm tức tối, y trừng mắt nhìn vợ.

Hồng Hải cũng nói:

- Bây giờ tỉnh Giang Sơn đều đồn ầm lên là bố sẽ đảm nhiệm chức Bí thư tỉnh ủy sau khi Uông Nhật Thần lui. Đến lúc đó con muốn xem vẻ mặt đám Vương Trạch Vinh sẽ như thế nào.

- Câm mồm.

Hồng Quân đã không thể nhịn được.

- Lão Hồng, hôm nay ông sao thế?

Vợ Hồng Quân cũng thấy hôm nay y có chút không bình thường nên lo lắng hỏi.

Hồng Quân xua tay không nói gì mà từ từ đi vào thư phòng.

Hồng Hải nhìn mẹ rồi nói:

- Hôm nay bố sao vậy mẹ?

Hồng Quân ngồi trong thư phòng nhớ lại những việc mình đã làm. Y tự hỏi mình chưa làm việc vi phạm pháp luật, nhưng lão lãnh đạo nói làm y biết mình sai lầm nghiêm trọng như vậy. Hồng Quân không ngừ Ủy ban kỷ luật Trung ương lại điều tra người nhà mình. Một đoàn thể lợi ích đã hình thành quanh vợ con mình.

Theo Hồng Quân nghĩ thì con út của mình nhất định có vấn đề, vợ mình dù như thế nào cũng không thể làm chuyện gì lớn. Nhưng bây giờ Hồng Quân biết mình đã coi thường vợ.

- Tề gia, trị quốc, bình thiên hạ……

Hồng Quân biết người chơi mình nhất định là Uông Nhật Thần. Y có chút căm hận Uông Nhật Thần, nhưng khi y biết vợ con mình vi phạm pháp luật, Hồng Quân mới cảm thấy mình là chủ tịch tỉnh mà không thể quản lý gia đình.

- Lão Hồng, anh không sao chứ?

Vợ Hồng Quân mở cửa vào rồi vô cùng lo lắng mà hỏi.

Thấy vợ đi vào, Hồng Quân chỉ vào ghế rồi nói:

- Tôi vẫn không quan tâm được nhiều đến gia đình.

Lúc này Hồng Hải cũng đi vào hỏi:

- Bố đừng dọa con và mẹ, có chuyện gì vậy bố?

Hồng Quân nhìn Hồng Hải mà nói:

- Con ngồi xuống, bố nói chuyện với hai mẹ con.
 
Chương 695: Nghe ngóng tin tức


Mấy hôm nay Phùng Triêu Lâm hoạt động rất mạnh, các cán bộ Thường Hồng bây giờ rất lo lắng. Một bên là Vương Trạch Vinh có thế lực rất mạnh, một bên là Phùng Triêu Lâm rất có thể sẽ lên. Ở tình huống này mọi người đều không biết nên làm như thế nào.

Thành phố ở tầm thấp nên không biết việc Ủy ban kỷ luật Trung ương bí mật đến tỉnh Giang Sơn điều tra. Ngoại trừ người có thế lực ở Trung ương ra thì không ai hiểu.

Vương Trạch Vinh có thể hiểu được nhiều chuyện. Hắn biết trong nhà Hồng Quân đã xảy ra chuyện. Một tập đoàn lợi ích do vợ Hồng Quân cầm đầu đã xâm chiếm khắp các ngành ở tỉnh Giang Sơn, tập đoàn này lợi dụng mạng lưới càng lúc càng mạnh để làm không ít việc vi vi phạm pháp luật, còn âm thầm mua quan bán chức. Trong một vài huyện còn công khai bán chức. Xảy ra chuyện như vậy, Hồng Quân dù trong sạch đến đâu cũng không thể nào thay thế Uông Nhật Thần.

Một bên là Hồng Quân xảy ra chuyện, một bên là Phùng Triêu Lâm không hiểu chuyện còn nghĩ Hồng Quân sẽ lên chức mà thầm tranh quyền đoạt lợi. Quan trường Thường Hồng đã bắt đầu thay đổi, người đứng ngoài xem tình hình càng lúc càng nhiều. Đồng thời Vương Trạch Vinh biết một bộ phận người của mình bắt đầu muốn nghiêng về Phùng Triêu Lâm.

Vương Trạch Vinh bây giờ chỉ không hiểu được Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Dư Bội Luân. Dư Bội Luân vẫn luôn đứng về phía trung lập, không nghiêng về phía nào.

Triệu Lâm Phân thì rõ ràng đã đi theo Phùng Triêu Lâm.

Ngồi trong văn phòng, Vương Trạch Vinh gọi điện nghe Đặng Diệu Hoa báo cáo về tình hình phát triển của Khu công nghệ cao. Trong thời gian này Khu công nghệ cao đã thu hút được mấy hạng mục, càng có mấy hạng mục muốn phát triển.

Vương Trạch Vinh hỏi Đặng Diệu Hoa về công ty Đầu tư mạo hiểm kia thì biết công ty này có mấy hạng mục phát triển rất tốt.

Sau khi hiểu rõ tình hình, Vương Trạch Vinh rất vui vẻ, tất cả đều phát triển khá tốt.

- Bí thư Vương, tối nay có rảnh không, tôi mời ngài dùng cơm.

Phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Điền Lệ Vân gọi tới hỏi Vương Trạch Vinh. Bởi vì cô đã là người của Vương Trạch Vinh nên nói chuyện khá tự nhiên.

Nghĩ đến tâm trạng cán bộ Thường Hồng thời gian này, lại thấy Điền Lệ Vân muốn gặp mình, Vương Trạch Vinh liền nói:

- Được, chị bố trí đi.

Điền Lệ Vân vui vẻ nói:

- Được, đến khu nghỉ dưỡng của em gái tôi.

Vương Trạch Vinh biết khu nghỉ dưỡng của em Điền Lệ Vân càng lúc càng đông khách. Từ sau khi Điền Lệ Vân làm Phó trưởng ban thường trực thì lãnh đạo huyện bên dưới đều coi đó là điểm tiếp khách. Đến đó ăn cơm là để lấy lòng Điền Lệ Vân mà.

Vương Trạch Vinh vốn có suy nghĩ lo lắng quan chức nhiều thấy mình và Điền Lệ Vân đi cùng nhau sẽ hiểu sai. Chẳng qua Vương Trạch Vinh lại muốn lộ mặt một chút.

Lần này Vương Trạch Vinh đến khu nghỉ dưỡng của Điền Lệ Vân thì có mang theo thư ký và lái xe. Ngồi trong xe thấy có nhiều xe công ở đây, Vương Trạch Vinh cảm thấy phải cảnh cảo Điền Lệ Vân mới được.

Mặc dù quan chức chính quyền tụ tập ăn uống không phải việc lớn. Quan trọng là địa vị của Điền Lệ Vân khác, là một Phó trưởng ban thường trực mà rất nhiều quan chức đến khu nghỉ dưỡng em gái cô ta mở ăn cơm thì dễ xuất hiện chuyện hủ bại.

Điền Lệ Vân là người được Vương Trạch Vinh lựa chọn làm Trưởng ban tiếp theo. Nếu cô ta vì việc này mà xảy ra chuyện thì không tốt.

Long Dũng Đình cũng thông minh, không đi xe của Vương Trạch Vinh mà tìm xe bình thường đi vào đây.

Bởi vì là xe bình thường nên không ai chú ý mấy. Vương Trạch Vinh rất hài lòng với việc này.

Xe từ từ đi vào trong, đây là nơi khá yên tĩnh chuyên môn dành cho người không muốn lộ mặt như Vương Trạch Vinh. Từ việc này có thể thấy Điền Lệ Thủy rất biết làm ăn.

Vương Trạch Vinh xuống xe thì thấy hai chị em Điền Lệ Vân đã đứng ở đây.

Nhìn hai chị em, mắt Vương Trạch Vinh sáng lên. Nhất là Điền Lệ Thủy thì càng đẹp hơn.

Mấy nữ nhân viên phục vụ đã đứng đó nghênh đón, các nữ nhân viên phục vụ này đều rất đẹp.

- Bí thư Vương, cảm ơn ngài đã đến.

Điền Lệ Thủy vừa cười vừa nói.

Điền Lệ Vân nói:

- Bí thư Vương, bên trong đã chuẩn bị xong, mời ngài vào.

Vì hẹn Vương Trạch Vinh đến, hôm nay cô vẫn cùng em gái nghiên cứu nên bày tiệc như thế nào.

Điền Lệ Thủy nói với Tô Hành Chỉ:

- Thư ký Tô, trong phòng bên chúng tôi đã bố trí mấy nữ nhân viên phục vụ tiếp hai anh. Có gì cần xin cứ nói.

Tô Hành Chỉ cười nói:

- Được rồi, tôi vào xem một chút có phải người đẹp không. Nếu không phải tôi sẽ tìm cô.

Tô Hành Chỉ cũng thông minh vì biết Điền Lệ Vân có việc cần nói với Bí thư Vương nên không đi cùng.

Vương Trạch Vinh khen:

- Em gái Điền Lệ Vân đúng là có năng lực.

Vương Trạch Vinh vốn nói Điền Lệ Thủy có khả năng, nhưng Điền Lệ Vân lại nhìn Vương Trạch Vinh đầy ẩn ý. Cô nghĩ Vương Trạch Vinh coi trọng em gái mình. Nhìn Vương Trạch Vinh, lại nhìn theo em gái mình, Điền Lệ Vân nhớ đến việc mình trao đổi với Điền Lệ Thủy. Hai chị em bọn họ nếu không có chỗ dựa chắc chắn thì không có hy vọng. Điền Lệ Vân vẫn hy vọng Điền Lệ Thủy có thể dựa vào Vương Trạch Vinh, Điền Lệ Thủy cũng có suy nghĩ đó.

Nghĩ đến quyền lực của Vương Trạch Vinh, lại nghĩ đến em mình không có chỗ dựa, Điền Lệ Vân động tâm. Nếu em mình có thể dựa vào Vương Trạch Vinh thì quá tốt.

Đến vị trí như Điền Lệ Vân, cô đã quen nhìn nhiều thứ. Vì lên chức, tăng lương, rất nhiều phụ nữ dùng thân xác để đánh đổi. Nếu em gái mình nỗ lực một chút có lẽ nửa đời còn lại không cần lo lắng. Đến lúc đó ai dám làm gì hai chị em mình? Phụ nữ không phải chính là như vậy sao? Vương Trạch Vinh còn trẻ và tài giỏi như vậy, em gái mình dựa vào cũng không thiệt mà.

Vương Trạch Vinh đương nhiên không biết Điền Lệ Vân đang suy nghĩ gì.

Cửa có hai nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp đứng đón, sau khi vào trong thì nghe tiếng nhạc. Trong phòng còn có mấy chậu hoa làm không khí khá tươi mới.

Vương Trạch Vinh ngồi xuống rồi nói:

- Nơi này rất được.

Điền Lệ Vân cười nói:

- Em gái tôi có sở trường về việc này mà.

Lúc này Điền Lệ Thủy đã đi vào, hai người phụ nữ ngồi hai bên Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh biết mục đích của Điền Lệ Vân mời mình là muốn hỏi rõ tình hình một chút. Hắn ngồi đó không nói gì chuyện quan trường cả.

Điền Lệ Vân rót cho Vương Trạch Vinh một chén Mao đài rồi nói:

- Nghe nói Bí thư Vương thích uống loạn này, hôm nay chúng ta uống rượu này.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Tôi chưa bao giờ chọn rượu, uống rượu gì cũng được. Tôi thấy uống rượu trắng ngon hơn cả.

Nghe Vương Trạch Vinh nói uống rượu trắng, Điền Lệ Thủy nhìn hắn mà nói:

- Bí thư Vương xem thường người rồi, ngài đến chỗ em thì sao có thể uống rượu bình thường. Ngài yên tâm, rượu Mao Đài này em có thể bỏ được mà.

Điền Lệ Vân nói:

- Bí thư Vương uống rất giỏi, chị chưa bao giờ thấy Bí thư say.

Điền Lệ Thủy giả vờ giật mình nói:

- Vậy ư, vậy nhân phẩm của Bí thư Vương rất cao.

Cô gái này nịnh người rất giỏi.

Được Điền Lệ Thủy khen, Vương Trạch Vinh cũng vui vẻ nên cười nói:

- Khu nghỉ dưỡng của Tiểu Điền rất được, xây dựng rất đẹp.

Điền Lệ Thủy nói:

- Thời gian này làm ăn rất tốt, đây đều là nhờ ơn của Bí thư. Hôm nay mời Bí thư đến dùng bữa là em muốn cảm ơn ngài một chút.

Vương Trạch Vinh nhìn Điền Lệ Vân rồi nói:

- Trưởng ban Điền, Tiểu Điền có năng lực như vậy thì tôi cho rằng không nhất định phải làm khu nghỉ dưỡng. Tôi thấy bên ngoài có rất nhiều xe công, chị có nghĩ đến ảnh hưởng của nó chưa?

Hai chị em Điền Lệ Vân nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy thì có chút lo lắng, biết Vương Trạch Vinh có cái nhìn với khu nghỉ dưỡng này.

Điền Lệ Vân vội vàng nói:

- Bí thư Vương, Tiểu Thủy cũng đang suy nghĩ mở hạng mục khác mà chưa tìm được. Mở khu nghỉ dưỡng chỉ là tạm thời mà thôi.

Điền Lệ Thủy cười nói:

- Bí thư Vương, em biết ngài là người hết lòng vì công việc, chuyện gì vào tay ngài đều có thể từ gạch hóa vàng. Hay là ngài giới thiệu em làm việc gì đi, em đảo bảo làm rất tốt.

Vương Trạch Vinh hỏi:

- Sở trường của cô là gì?

Điền Lệ Thủy nói:

- Em học quản trị kinh doanh.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Chị cô là nhân viên chính quyền, tiền đồ rất lớn nên có một số việc phải chú ý ảnh hưởng.

Vương Trạch Vinh sau khi nói như vậy khiến Điền Lệ Vân có chút cảm động. Cô biết nếu không phải thân tín thì Vương Trạch Vinh sẽ không nói như vậy. Cô thực ra cũng phát hiện vấn đề. Sau khi mình nắm giữ quyền lực rất lớn ở ban Tổ chức cán bộ, quan chức bên dưới đều cố ý nịnh bợ mình, đến khu nghỉ dưỡng của Điền Lệ Thủy ăn cơm để lấy lòng mình.

- Xin Bí thư yên tâm, tôi sẽ không gây rối cho chị. Một thời gian nữa tôi sẽ tìm một hạng mục khác.

Điền Lệ Thủy nói.

Từ từ nói tới chuyện trong quan trường, Điền Lệ Vân hỏi:

- Bí thư Vương, thời gian này Thị trưởng Phùng hay lên tỉnh, nghe nói Chủ tịch tỉnh Hồng sẽ lên làm Bí thư tỉnh ủy.

Vương Trạch Vinh nhìn Điền Lệ Vân rồi nói:

- Không ngờ chị cũng nghe được nhiều nhỉ?

Điền Lệ Thủy kê ghế vào gần Vương Trạch Vinh, một bên rót rượu và nói:

- Các lãnh đạo đến chỗ em ăn cơm đều quan tâm đến việc này. Nghe nói chủ tịch tỉnh sẽ lên làm Bí thư tỉnh ủy. Nếu như vậy thì không biết tỉnh Giang Sơn sẽ như thế nào.

Vương Trạch Vinh uống hớp rượu rồi nói:

- Làm tốt công tác của mình là được. Thường Hồng muốn phát triển thì các công tác phải theo kịp. Trưởng ban Điền, dù cấp trên điều chỉnh như thế nào thì mục đích cuối cùng là phát triển kinh tế toàn tỉnh, các chị không nên xen vào làm gì.

- Trưởng ban Điền, tôi tin tưởng chị, tiếp theo trên tỉnh sẽ thay đổi nhưng không phải chị nghĩ. Bộ máy lãnh đạo Thường Hồng cũng điều chỉnh, công tác tổ chức còn cần chị phụ trách.

Vương Trạch Vinh nói như vậy làm Điền Lệ Vân rất kích động.

Vương Trạch Vinh nói quá rõ ràng. Từ trong lời này Điền Lệ Vân đã nhận được tin mình hy vọng. Tỉnh Giang Sơn sắp sửa biến hoá, Hồng Quân chưa chắc đã thay thế Uông Nhật Thần, lại nghĩ đến việc Vương Trạch Vinh nói bộ máy lãnh đạo Thường Hồng sẽ thay đổi, mình có thể đảm nhiệm chức Trưởng ban tổ chức cán bộ, Điền Lệ Vân hiểu rõ tỉnh Giang Sơn sau đây sẽ có lợi cho Vương Trạch Vinh. Nói cách khác mặc dù Uông Nhật Thần lui nhưng lực lượng Uông hệ vẫn chiếm ưu thế tại tỉnh Giang Sơn.

Quá vui.

Điền Lệ Vân cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng mình mấy hôm nay đã được bỏ ra.
 
Chương 696: Con gái đến


- Em ở Thúy Viên.

Tiểu Giang đột nhiên gọi điện tới.

Nghe thấy vậy làm Vương Trạch Vinh vô cùng kích động. Từ sau khi Tiểu Giang có thai thì vẫn chưa về đây, hai người mặc dù thường xuyên gọi điện nhưng Vương Trạch Vinh rất áy náy. Cô một mình sinh con, ảnh của con gái mặc dù có trong máy tính nhưng hắn chưa bao giờ gặp.

Tiểu Giang là người phụ nữ rất biết ý, biết dịp tết Vương Trạch Vinh có nhiều việc nên không quấy rầy.

Hôm qua Tiểu Giang gọi tới nói khi cô đến thì Vương Trạch Vinh không cần đi đón, hai người gặp nhau ở Thúy Viên, đây cũng là nghĩ cho Vương Trạch Vinh. Bây giờ Vương Trạch Vinh đã là Bí thư thị ủy, mọi hành động thì phải giữ bí mật.

Tô Hành Chỉ hôm nay phát hiện Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu, nhưng y lại thấy hình như là việc vui.

Thấy Vương Trạch Vinh như thế này, Tô Hành Chỉ thầm nghĩ Bí thư Vương có việc gì vui sao? Trên tỉnh cũng bắt đầu truyền tin tức nhưng không ai biết là thật hay không. Các cán bộ cũng thầm quan sát tình hình mấy thường vụ hy vọng thấy vài thứ. Vẻ mặt này của Vương Trạch Vinh làm Tô Hành Chỉ rất vui vẻ.

- Tiểu Tô, có việc thì gọi điện cho tôi, tôi đi có việc.

Khi Tiểu Giang mở cửa ra, cô thấy Vương Trạch Vinh đội mũ, đeo kính râm, bịt khẩu trang. Nhìn thấy Vương Trạch Vinh như vậy, Tiểu Giang nở nụ cười.

Cửa vừa đóng, Vương Trạch Vinh liền ôm chầm láy Tiểu Giang.

Đã lâu không ở bên nhau, hai người liền hôn nhau.

Thúy Viên là một tiểu khu cao cấp ở Thường Hồng, vì đón Tiểu Giang nên Vương Trạch Vinh đã mua một căn biệt thự ở đây để trực tiếp lái xe vào nhà.

Vương Trạch Vinh bây giờ đã khác, cổ phần ở Hạng gia rất cao, hắn không tiêu gì khác nên mua một căn biệt thự là bình thường.

Mặc dù Tiểu Giang bây giờ không ít tiền nhưng cô cũng vui vì biết Vương Trạch Vinh mua nhà cho mình.

- Đừng ở đây, có ai đó thì sao?

Tiểu Giang nhỏ giọng nói với Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh nghe Tiểu Giang nói vậy liền vội vàng nói:

- Con đâu?

- Mau đi xem con anh đi. Anh là bố mà bây giờ mới được gặp con.

Tiểu Giang có chút buồn bã nói.

Khi đi vào phòng khách, Vương Trạch Vinh thấy một người phụ nữ ôm con mình đứng đó.

Vương Trạch Vinh đi lên ôm con, tâm trạng hắn rất kích động, đây là đứa con thứ hai của hắn.

Tiểu Giang đứng đó nhìn Vương Trạch Vinh, trong mắt đầy tình cảm. Cô vui vì Vương Trạch Vinh yêu thương con như vậy.

Đứa bé đã được mấy tháng, đây là cô bé béo mập, ngủ rất ngon, miệng mũi rất giống Vương Trạch Vinh.

- Trạch Vinh, lần này em định ở Thường Hồng một thời gian.

Vương Trạch Vinh càng lúc càng yêu thích con gái, hắn nói:

- Rất giống anh lúc nhỏ.

- Giống em mới đúng.

Vương Trạch Vinh cười hì hì nói:

- Giống cả hai.

- Thưa ông, bé mới ngủ, tôi đưa cháu đi ngủ.

Bảo mẫu nhỏ giọng nói.

- Được, được.

Bảo mẫu này cũng thông minh, biết hai vợ chồng mới gặp mặt nên vội vàng ôm đứa bé vào căn phòng khác.

Bảo mẫu vừa đi, Vương Trạch Vinh liền bế bổng Tiểu Giang đi vào giường ngủ.

Tiểu Giang rất thích động tác này, cả người chui vào trong lòng Vương Trạch Vinh.

Hai người vừa nằm xuống giường liền điên cuồng cởi quần áo cho nhau, không ai nói gì, thời gian dài chia cách khiến bọn họ muốn phát tiết tất cả.

Tiểu Giang sinh con càng thêm quyến rũ. Cô vốn xinh đẹp bây giờ lại có thêm vẻ tinh anh.

Da trắng như tuyết, hương diễm khắp phòng, Vương Trạch Vinh rất nhanh đắm chìm trong dục vọng với Tiểu Giang.

Mấy lần kịch chiến, Vương Trạch Vinh phát ra trong cơ thể Tiểu Giang rồi hai người ngã xuống giường.

Ôm Vương Trạch Vinh, mặt Tiểu Giang đỏ ửng càng thêm mê người.

Khẽ vuốt ve Tiểu Giang, Vương Trạch Vinh nói:

- Em vất vả rồi.

Tiểu Giang nói:

- Lúc sinh con em rất hy vọng anh có thể đột nhiên đứng trước mặt.

Vương Trạch Vinh nghe thấy thế liền không biết nói gì, tay đưa ra sờ sờ mặt bàn.

Tiểu Giang thấy tâm trạng Vương Trạch Vinh không tốt liền vội vàng bò dậy lấy thuốc cho hắn.

Nhìn Tiểu Giang, Vương Trạch Vinh ôm chầm cô vào lòng rồi nói:

- Dù sao Hàm Yên cũng biết việc của em và anh, em ở lại Thường Hồng đi.

Tiểu Giang đầu tiên là vui sau đó lại nói:

- Như vậy không tốt, nếu anh không làm quan thì tốt, bây giờ anh lại như vậy thì con trông giống anh thì sẽ có người biết tình hình của chúng ta. Việc này lộ ra thì ảnh hưởng lớn đối với anh.

Vương Trạch Vinh đương nhiên biết hậu quả của việc này, vừa nãy do kích động nên nói thế mà thôi.

Ôm Tiểu Giang, hai người trần truồng nên không lâu sau Vương Trạch Vinh lại ham muốn, và tiến vào trong cơ thể cô. Tiểu Giang cũng hết lòng nghênh đón.

Khi hai người tỉnh lại thì đã là chín giờ tối.

- Em điên cuồng quá.

Vương Trạch Vinh trêu Tiểu Giang.

Tiểu Giang véo véo chỗ đó của Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Em một năm mới có một lần, ai như anh ngoài Hàm Yên còn một bảo mẫu xinh đẹp, không biết ở ngoài anh còn có bao người nữa.

Vương Trạch Vinh nghe thấy thế liền cười khổ nói:

- Đâu có ai chứ?

Tiểu Giang nói:

- Sao chứ, nhìn anh vẫn còn như thế này thì chẳng lẽ không duy trì được à?

Vương Trạch Vinh đè lên người Tiểu Giang rồi nói:

- Sao thế, nghi ngờ sức của anh à?

Tiểu Giang cười nói:

- Được rồi, được rồi, biết anh giỏi là được mà? Con bây giờ chắc ngủ dậy rồi, sang chơi với con thôi.

Vương Trạch Vinh vội vàng ngồi dậy rồi nói:

- Được rồi, sang gặp con thôi.

Lúc này Vương Trạch Vinh không còn vẻ gì là một Bí thư thị ủy nữa, hắn có thể thả lỏng bản thân mình.

Khi hai người ra khỏi phòng ngủ thì thấy bảo mẫu đang chơi với đứa bé.

Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu nói:

- Có đủ sữa không?

Hắn nhìn vào ngực Tiểu Giang.

Cô ưỡn ngực nói:

- Thế này còn không đủ ư?

Vương Trạch Vinh ôm lấy con, đứa bé nhìn chằm chằm hắn, Vương Trạch Vinh làm mặt xấu với con nhưng đứa bé không sợ mà còn cười.

- Gọi là Vương Ái Giang đi.

Vương Trạch Vinh nói.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Tiểu Giang rất vui. Chẳng qua cô ra vẻ không thích:

- Đặt tên gì mà xấu thế không biết nữa chứ.

Vương Trạch Vinh trừng mắt nhìn cô:

- Cứ như vậy đi.

Tiểu Giang cười nói:

- Được rồi, ông chủ nói sao thì như vậy.

Bảo mẫu ngồi bên nhìn Vương Trạch Vinh Tiểu Giang chơi đùa thì cũng có chút vui vẻ. Cô chưa gặp người đàn ông của Tiểu Giang bao giờ. Lần này Tiểu Giang mang cô đến Thường Hồng làm cô có chút tò mò. Không biết người phụ nữ xuất sắc như Tiểu Giang sao không có đàn ông. Cô thầm quan sát và cho rằng Tiểu Giang là vợ bé, trong lòng cũng tiếc cho Tiểu Giang.

Bây giờ nhìn thấy Vương Trạch Vinh, bảo mẫu có chút thất vọng. Vương Trạch Vinh trông rất bình thường, Tiểu Giang có nhiều tiền như vậy thì khả năng được Vương Trạch Vinh bao là không nhiều, rốt cuộc Vương Trạch Vinh là người như thế nào?

- Đã gặp bố mẹ em chưa?

Vương Trạch Vinh chơi với con một lúc rồi hỏi Tiểu Giang.

- Tết bố mẹ đến chỗ em, rất thích con mình.

Tiểu Giang nói.

Vương Trạch Vinh có chút lo lắng nói:

- Bọn họ có nói gì không?

- Lúc nào anh rảnh thì đi gặp bố mẹ là được.

Vương Trạch Vinh thầm nghĩ xem ra Tiểu Giang đã làm xong công tác tư tưởng. Nghĩ đến Tiểu Giang có con với mình, mình còn không gặp bố mẹ cô nên hắn có chút xấu hổ nói:

- Được rồi, anh nhất định gặp bọn họ.

Tiểu Giang cười nói:

- Yên tâm đi, bố mẹ không làm gì anh đâu.

Vương Trạch Vinh nhìn bảo mẫu rồi nói:

- Nhờ chị chăm sóc mẹ con cô ấy. Chị yên tâm, tôi không bạc đãi chị đâu.

Bảo mẫu nói:

- Tiểu thư đối xử với tôi rất tốt.
 
Chương 697: Hồng Quân – xong


Vương Trạch Vinh hôm sau đến văn phòng còn rất vui vẻ. Hắn chơi với Tiểu Giang và con rất vui.

Thấy vẻ mặt của Vương Trạch Vinh như vậy, ngoài Tô Hành Chỉ thì người Vương Hệ đều vui vẻ. Vương Trạch Vinh có vẻ mặt này thì nói hắn nhận được tin tốt nào đó.

Trưởng ban thư ký Thị ủy Tiền Hồng mấy hôm nay rất đau đầu về đủ tin tức. Đối với người Vương Hệ mà nói, nếu sự phát triển của Vương Trạch Vinh bị cản trở thì cuộc sống bọn họ cũng không tốt. Tiền Hồng nghĩ Hồng Quân lên làm Bí thư tỉnh ủy thì Vương Trạch Vinh cho dù được Tổng bí thư khen ngợi cũng sẽ bị chèn ép. Người dựa vào Vương Trạch Vinh nhất định sẽ khó khăn hơn nhiều. Nhưng ai cũng biết mình là người Vương Hệ, bây giờ chỉ có thể hy vọng Vương Trạch Vinh chống chọi được.

Bây giờ thì hay rồi, thấy Vương Trạch Vinh nở nụ cười, tâm trạng Tiền Hồng cũng vui lên.

- Bí thư Vương, có việc vui gì sao?

Tiền Hồng cười hỏi Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh đương nhiên không thể nói sự thật nên nói:

- Bố mẹ tôi đồng ý đến Thường Hồng nên vui thôi.

Tiền Hồng có chút sửng sốt nhưng vẫn vui vẻ nói:

- Bí thư Vương, nếu hai bác muốn đến Thường Hồng thì tôi thấy chỗ ở của Bí thư nên đổi lại một chút. Tôi sẽ bảo người sửa lại cho Bí thư.

Vương Trạch Vinh nói:

- Được rồi, nhà bây giờ cũng được, không cần phiền phức gì đâu. Hôm nay có chuyện gì quan trọng không?

Vương Trạch Vinh đã mua một căn nhà, đến lúc đó sẽ ở cùng bố mẹ hắn.

Nghe Vương Trạch Vinh hỏi công việc, Tiền Hồng nói:

- Hôm nay không có việc gì quan trọng, chủ yếu bây giờ rất nhiều tin tức.

Vương Trạch Vinh nói:

- Việc này các anh phải quan tâm một chút. Thường Hồng muốn phát triển, lời đồn loạn như vậy phải khống chế. Nếu xử lý không tốt thì sẽ gây ảnh hưởng tới sự phát triển của chúng ta.

Là Trưởng ban thư ký Thị ủy, Tiền Hồng cũng có nhiều việc phải làm. Đừng nhìn y ở trước mặt Vương Trạch Vinh rất cung kính nhưng về văn phòng của mình thì rất nhiều người bên dưới muốn lấy lòng. Quyền lực của y bây giờ không hề nhỏ.

- Trưởng ban thư ký, tôi thay ly trà cho ngài.

Một người phụ nữ vừa cười vừa nói.

Người phụ nữ cũng được, làm việc nhanh nhẹn, biết điều, Tiền Hồng cảm thấy có thể bồi dưỡng cô ta một chút.

Tiền Hồng vừa ngồi xuống thì điện thoại di động trên bàn vang lên.

Thấy là Tỉnh ủy gọi tới, Tiền Hồng vội vàng nói:

- Tôi là Tiền Hồng Thường Hồng.

Đầu bên kia là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy gọi tới:

- Thông báo bộ máy lãnh đạo Thường Hồng lập tức tới Tỉnh ủy họp. Hội nghị sẽ tổ chức vào hai giờ chiều nay, không được vắng mặt.

Nhận được cuộc điện, Tiền Hồng có chút lo lắng rồi vội vàng chạy vào phòng Vương Trạch Vinh:

- Bí thư Vương, tôi vừa nhận được thông báo của Tỉnh ủy, yêu cầu bộ máy lãnh đạo Thường Hồng đến Tỉnh ủy ngay, cấp trên có nội dung quan trọng cần nói.

- Anh lập tức thông báo với mọi người đi.

Vương Trạch Vinh nói với Tiền Hồng.

Thấy Tiền Hồng đi ra, Vương Trạch Vinh cười cười, chuyện cần đến đã đến rồi.

Tiền Hồng rất nhanh thông báo.

Sau khi các thường vụ Thường Hồng nhận được thông báo liền nghĩ xảy ra chuyện lớn. Trong thời gian này có rất nhiều tin tức truyền ra, có tin nói Hồng Quân xảy ra chuyện. Nhưng thấy Hồng Quân vẫn đi làm bình thường nên mọi người thấy tin này không quá thật.

Chẳng qua có một vài người biết trước tin tức nên hội nghị rất im ắng.

Không ngừng có người gọi điện tới hỏi Vương Trạch Vinh, họ muốn xem xảy ra chuyện gì.

Vương Trạch Vinh biết rõ nội dung nhưng không nói mà yêu cầu mọi người lập tức đến Tỉnh ủy.

Từng chiếc xe con từ Thị ủy, Ủy ban xuất phát.

Nhìn bộ máy lãnh đạo lên xe rời đi, các cán bộ cũng thấy sẽ xảy ra chuyện lớn.

Đường tỉnh Giang Sơn rất tốt, khi hội nghị do Tỉnh ủy diễn ra, mọi người đã đến đông đủ.

Các Lãnh đạo tỉnh ủy nghiêm túc đi vào, đi đầu là Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương – Vương Triêu Chính.

Thấy Vương Triêu Chính đến, mọi người biết đã xảy ra chuyện lớn. Ông ta đến thì nói rõ bộ máy lãnh đạo tỉnh Giang Sơn sẽ thay đổi lớn.

Hạng Nam do Uông Nhật Thần chủ trì, mọi người phát hiện một việc là chủ tịch tỉnh Hồng Quân không tham gia.

Thấy cảnh này, rất nhiều người rất lo lắng.

Phùng Triêu Lâm ngồi dưới không ngừng nhìn ra cửa, nhìn một lúc đến khi các Lãnh đạo tỉnh ủy ngồi xuống, Phùng Triêu Lâm cũng không thấy Hồng Quân xuất hiện.

Vương Trạch Vinh vẫn nhìn tình hình trên đài, hắn phát hiện có một người đàn ông khoảng 50 tuổi khá xa lạ đi sau Uông Nhật Thần. Vương Trạch Vinh biết đó là người thay thế Hồng Quân.

Uông Nhật Thần nhìn xung quanh khiến rất nhiều người cúi thấp đầu xuống.

- Sau đây xin mời Trưởng ban Vương – ban Tổ chức cán bộ Trung ương thông báo quyết định điều chỉnh cán bộ.

Uông Nhật Thần nói.

Nghe thấy điều chỉnh cán bộ, mọi người đều dựng tai lên nghe ngóng.

Vương Triêu Chính nhìn quanh hội trường rồi nhìn công văn trên bàn mà đọc:

- Trung ương đã có quyết định, đồng chí Hồng Quân không đảm nhiệm chức Ủy viên Tỉnh ủy, thường vụ, Phó bí thư, chủ tịch tỉnh tỉnh Giang Sơn nữa, có phân công khác. Đồng chí Tả Quân Huy đảm nhiệm Ủy viên Tỉnh ủy, thường vụ, Phó bí thư, chủ tịch tỉnh tỉnh Giang Sơn.

Hả.

Rất nhiều người hít vào một hơi thật sâu, việc này quá đột nhiên.

Vương Triêu Chính lúc này liền giới thiệu tình hình của Tả Quân Huy.

Nghe Trưởng ban Vương nói, Phùng Triêu Lâm ngồi sau lưng Vương Trạch Vinh mà không thể tin vào tai này. Thời gian này y cũng nghe thấy tin Hồng Quân xảy ra chuyện, y đã đến nhà Hồng Quân một chuyến nhưng không thấy gì lạ cả. Đang khi Phùng Triêu Lâm yên tâm thì xuất hiện tình hình này.

Rất nhiều người cũng có cảm giác như Phùng Triêu Lâm, Triệu Lâm Phân cũng vô cùng sợ hãi.

Vương Trạch Vinh nhìn Tả Quân Huy, hắn biết Tả Quân Huy không phải người Uông hệ.

Bây giờ Tả Quân Huy mặc dù chỉ là Quyền chủ tịch tỉnh nhưng thành chủ tịch tỉnh thì không vấn đề gì. Đối với việc Tả Quân Huy thành chủ tịch tỉnh, các cán bộ đã biết tình hình đều không ngạc nhiên. Chủ tịch tỉnh đã thay đổi.

Nhìn Tả Quân Huy, lại nhìn Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh biết đây là do Uông Nhật Thần thầm hoạt động. Đưa một người không phải Uông hệ đến làm chủ tịch tỉnh, mục đích của ông chính là nắm lấy vị trí Bí thư tỉnh ủy.

Bây giờ tỉnh Giang Sơn hoàn toàn là thiên hạ của Uông hệ, Tả Quân Huy có thể làm gì được không?

Hội nghị không lâu là kết thúc, chỉ điều chỉnh chủ tịch tỉnh mà thôi. Ra khỏi hội trường, vẻ mặt mọi người đều rất nghiêm túc.

Vương Trạch Vinh vừa ngồi vào xe thì Hạng Nam gọi tới.

- Trạch Vinh, kết thúc hội nghị chưa?

Vương Trạch Vinh nói:

- Vừa tuyên bố xong ạ.

Hạng Nam nói:

- Vợ và con Hồng Quân phải bị xử lý trước pháp luật, Hồng Quân cũng bị liên quan. Chẳng qua việc này diễn ra khiến Hồng Quân được điều chỉnh tới một vị trí không quan trọng. Tỉnh Giang Sơn bởi vì chuyện của nhà Hồng Quân mà không ít người bị dính vào.

Vương Trạch Vinh nói:

- Hôm nay con không thấy Hồng Quân xuất hiện.

Hạng Nam nói:

- Chuyện lần này đã đả kích Hồng Quân quá lớn, bây giờ nghe nói y đang ở bệnh viện. Bố gọi điện với con là nói một chút về tình hình của Tả Quân Huy. Tả Quân Huy không phải người Uông hệ, không phải của Lâm hệ. Y là người do vài bên tranh đoạt mà lên, con không cần quá lo lắng vì y. Uông Nhật Thần đồng ý để Tả Quân Huy tới tỉnh Giang Sơn làm chủ tịch tỉnh là nhằm khống chế vị trí Bí thư tỉnh ủy sau khi ông ta về hưu.

Vương Trạch Vinh không hề ngạc nhiên mà nói:

- Bố, bố bảo con nên làm như thế nào?

Hạng Nam nói:

- Sau khi Hồng Quân xuống, Uông Nhật Thần vì khống chế tỉnh Giang Sơn nên sẽ điều chỉnh bộ máy các cấp. Con cũng nên điều chỉnh các nhân viên gây ảnh hưởng tới sự phát triển của Thường Hồng.

Ý của Hạng Nam thì Vương Trạch Vinh đã nghĩ tới.

Nghĩ đến việc Hồng Quân vì người nhà mà bị bắt, Vương Trạch Vinh cũng lo lắng. Hắn có nhiều việc không thể lộ ra ngoài, xem ra về sau càng phải thêm cẩn thận.

Hồng Quân lần này coi như hoàn toàn ngã xuống, không ít người sẽ đi theo.

Lúc này Tiền Hồng rất kính phục Vương Trạch Vinh vì nghe tin Hồng Quân ngã. Hôm nay y sớm thấy vẻ mặt vui vẻ của Vương Trạch Vinh, bây giờ nhớ thì mới hiểu sao Bí thư Vương lại cao hứng như vậy. Chẳng lẽ Bí thư Vương sớm biết Hồng Quân sẽ ngã nên mới vui vẻ như vậy? Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ chỗ dựa ở Trung ương của Vương Trạch Vinh càng lúc càng mạnh. Đi theo lãnh đạo như vậy thì tiền đồ còn nhỏ sao?

Tiền Hồng càng nghĩ càng hưng phấn. Nhìn Triệu Lâm Phân, Tiền Hồng thầm than người phụ nữ quá ngu ngốc, chạy theo Phùng Triêu Lâm làm gì.
 
Chương 698: Ánh mắt rất lạnh


Tâm trạng các thường vụ Thường Hồng bây giờ rất khác nhau, ai cũng đang suy nghĩ về tin tức này. Hồng Quân ngã quá đột nhiên làm không ai kịp đối phó. Nhìn chủ tịch tỉnh mới tới, đầu óc mọi người rất trống rỗng. Trong thời gian này mặc dù có tin Hồng Quân sẽ ngã nhưng không ai nghĩ đó là thật.

Uông Nhật Thần sẽ lui, Tả Quân Huy là chủ tịch tỉnh, sau này tình hình tỉnh Giang Sơn sẽ như thế nào. Nghĩ đến bản thân mình ở tỉnh Giang Sơn, mọi người không thể giữ nổi bình tĩnh nữa. Có nhiều người bắt đầu tìm quan hệ mà hỏi thăm tình huống.

Các thường vụ Thường Hồng đều không ở trên tỉnh mà lập tức ngồi xe trở về. Vào lúc này giữ được ghế của mình là quan trọng nhất. Tình hình trên tỉnh nhất định ảnh hưởng tới Thường Hồng. Thấy Uông Nhật Thần vẫn còn ở trên cao, mọi người biết Thường Hồng nhất định sẽ biến hoá, sẽ có điều chỉnh nhân sự, mình có thể bị dính vào không? Người Vương Hệ lại không hề lo lắng. Trên có Uông Nhật Thần, dưới có Vương Trạch Vinh nên mình sẽ an toàn. Nhưng người của Phùng Triêu Lâm lại rất lo lắng. Hồng Quân ngã thì Phùng Triêu Lâm sẽ không còn sự ủng hộ nữa, Phùng Triêu Lâm còn có thể chống lại Vương Trạch Vinh không? Thấy Phùng Triêu Lâm mặt tái mét đi ra, đám người kia càng thêm lo lắng.

Triệu Lâm Phân ngồi xong xe mà thấy rất mệt mỏi.

- Bí thư Lâm, có cần mở nhạc không?

Lái xe thấy vẻ mặt Triệu Lâm Phân không tốt liền nhỏ giọng nói.

Nhìn lái xe, trong lòng nói:

- Đi chậm chút, tôi phải suy nghĩ.

Mỗi lần Triệu Lâm Phân ngồi xe đều thích nghe nhạc, trong xe luôn có vài đĩa. Mỗi khi có vấn đề khó khăn là Triệu Lâm Phân liền thích nghe nhạc để thư giãn. Chẳng qua hôm nay Triệu Lâm Phân không còn tâm trạng nghe hát.

Thư ký Lưu Cương Thành cũng nhận được tin biết hội nghị lần này điều chỉnh lãnh đạo, hắn cũng muốn nghe ngóng một chút tin tức. Nhưng không ngờ Triệu Lâm Phân vừa ra khỏi hội trường liền không ở lại ăn cơm mà về ngay. Bây giờ thấy Triệu Lâm Phân như vậy, hắn rất lực lượng.

Lưu Cương Thành nhìn qua gương thấy vẻ mặt Triệu Lâm Phân vô cùng lo lắng.

Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?

Lưu Cương Thành thở dài một tiếng. Hắn biết Triệu Lâm Phân vốn là người của Vương Trạch Vinh, bởi vì chuyện của cô ta mà dựa vào Phùng Triêu Lâm, gần đây còn kiên quyết đối đầu với Vương Trạch Vinh. Vừa nghĩ đến đây Lưu Cương Thành liền có chút buồn bực, lãnh đạo của mình không được rồi.

Ngay khi lái xe và thư ký đang đoán thì Triệu Lâm Phân rất sợ.

Tình hình hội nghị hôm nay làm cô quá sợ, Hồng Quân đã ngã. Sau tình hình thông báo sau đó, Triệu Lâm Phân biết một chút nguyên nhân việc Hồng Quân ngã. Hồng Quân ngã là do vợ con của mình.

Triệu Lâm Phân dựa vào Phùng Triêu Lâm tuy nói là do việc của em mình ép, nhưng cô cũng đã cẩn thận suy nghĩ. Nghe thấy Hồng Quân càng lúc càng có quyền lớn, ai nấy đều thấy Hồng Quân sẽ thành người kế nhiệm Uông Nhật Thần. Ở tình huống này rốt cuộc là nên đi theo Vương Trạch Vinh hay Phùng Triêu Lâm làm cô phải suy nghĩ.

Phùng Triêu Lâm không có gia cảnh tốt, cô vẫn dựa vào năng lực của mình mà lên. Đáng tiếc khi lên thành phố thì cô không còn động lực, cô chỉ có thể vào Hội liên hiệp phụ nữ, điều này là còn do lão lãnh đạo giúp đỡ.

Trẻ tuổi dựa vào năng lực và chút tài sắc mà được cấp trên coi trọng, hơn nữa còn cùng một lãnh đạo thành phố quan hệ mờ ám nên từ từ tiến tới. Chẳng qua lãnh đạo đó đã về hưu nên Triệu Lâm Phân đi tới chậm hơn nhiều.

Sau khi vào quan trường, cô không ngừng hưởng thụ thú vui quyền lực, cuộc sống đề cao, đi toàn xe sang trọng, ăn cơm đều là phòng ăn cao cấp nhất, tiền mua đồ đều do nhà nước trả …Nếu như mất đi thì cô không biết mình sẽ như thế nào.

Triệu Lâm Phân bây giờ cũng thầm than vì cơn động đất ở Thường Hồng làm mình lên chức. Lúc ấy biết Vương Trạch Vinh là Bí thư thị ủy mới tới, cô thấy đó là cơ hội của mình nên vùi tâm vào trong việc cứu nạn. Cô biết một điều lúc ấy đã không còn nguy hiểm gì cả, biểu hiện tốt thì mình sẽ đi tới. Chỉ cần đi theo Bí thư thị ủy thì mình mới có phát triển. Quả nhiên sau đó Vương Trạch Vinh đã đề bạt cô lên làm Bí thư huyện ủy Hồng An.

Sau khi mọi thứ ổn định thì trên tỉnh truyền tới tin tức làm Triệu Lâm Phân bắt đầu có chút lo lắng.

Lúc ấy cô đã phân tích tình huống của Vương Trạch Vinh và Phùng Triêu Lâm. Bố vợ Vương Trạch Vinh tuy là Bộ trưởng bộ Nông nghiệp nhưng lại sắp về hưu. Vương Trạch Vinh còn được Uông Nhật Thần ủng hộ nhưng ông ta cũng sắp về, Vương Trạch Vinh chỉ có thể tự bảo vệ mình mà thôi. Phùng Triêu Lâm tuy là Thị trưởng nhưng lại có Hồng Quân ủng hộ. Chỉ cần Hồng Quân lên thì tỉnh Giang Sơn này sẽ do Hồng Quân khống chế. Vương Trạch Vinh có thể dựa vào Hồng Quân không?

Vương Trạch Vinh cho dù có chỗ dựa là ông bố vợ nhưng có thể đấu được Phùng Triêu Lâm có Hồng Quân ủng hộ không?

Do có phân tích này nên Triệu Lâm Phân quyết định dựa vào Phùng Triêu Lâm.

Ai cũng biết cô do Vương Trạch Vinh đề bạt lên, nếu không có lý do đặc biệt mà dựa vào là tối kỵ trong quan trường. Vừa lúc em trai cô xảy ra chuyện, Phùng Triêu Lâm lấy lý do ép mình dựa vào, Triệu Lâm Phân liền giả vờ bất đắc dĩ.

Vốn mọi việc theo suy nghĩ của cô mà làm, cô nghĩ đến sau Đại hội thì mình sẽ phát triển hơn nữa nhưng Hồng Quân đột nhiên ngã, tin này khiến Triệu Lâm Phân muốn ngất đi.

Nhớ đến khi ra khỏi hội trường mình còn cười cười với Vương Trạch Vinh, kết quả là ánh mắt vô cùng lạnh lùng của Vương Trạch Vinh, cô biết mình đã xong đời.

Nhớ lại ánh mắt đó của Vương Trạch Vinh, Triệu Lâm Phân bây giờ vẫn còn sợ hãi. Ánh mắt đó như nhìn một người chết vậy.

Xe rất nhanh tiến vào nhà của cô ở Thường Hồng.

Triệu Lâm Phân vào nhà.

Vừa vào nhà, Triệu Lâm Phân mới cảm thấy an toàn.

- Chị, chị về rồi à?

Em trai Triệu Lâm Phân – Triệu Hùng gọi.

- Chị, chị vất vả rồi.

Vợ mới cưới của Triệu Hùng cũng vội vàng đứng lên.

Thấy hai người này ở trong nhà mình, Triệu Lâm Phân chỉ vào ghế rồi nói:

- ngồi đi, đến có việc gì thế?

Bảo mẫu rất nhanh mang nước lên.

Triệu Hùng nói:

- Chị, lần này Huyện Hồng An có một công trình có thể cho bọn em thi công không? Đội thi công bây giờ đang không có việc gì.

Lại là công trình.

Triệu Lâm Phân rất giận. Em trai mình chỉ nghĩ tới nó, đâu biết chị nó đang rất khổ sở.

- Lại là công trình, trước kia đưa công trình cho cậu làm đủ để cậu sống sung sướng, sao vẫn không thấy đủ thế hả?

Triệu Lâm Phân lớn tiếng nói.

Triệu Hùng không ngờ chị mình lại nói như vậy nên vội vàng nói:

- Chị, lần này lên tỉnh họp có phải xảy ra chuyện gì không? Em thấy mặt chị rất xấu.

Nghe Triệu Hùng nói như vậy, Triệu Lâm Phân muốn khóc. Cô đứng dậy rồi nghẹn giọng nói:

- Chị muốn đi nghỉ một chút.

Nói xong Triệu Lâm Phân vội vàng đi vào phòng ngủ.

Nghe thấy tiếng khóc rấm rức của Triệu Lâm Phân từ trong truyền ra, vợ chồng Triệu Hùng nhìn nhau.

Vợ Triệu Hùng giật mình nói:

- Sao vậy anh?

Triệu Hùng cũng có chút giật mình nên gõ cửa phòng Triệu Lâm Phân mà nói:

- Chị sao thế?

Nghe tiếng gọi ngoài cửa, Triệu Lâm Phân càng đau lòng hơn. Hồi trẻ vì tiền đồ nên cô không kết hôn, đến khi hơn 30 tuổi mới lấy chồng thì chồng lại chết trong cơn động đất. Cả đời này cô chỉ là hai bàn tay trắng.

Vì tiền đồ mà mình mất rất nhiều thứ, nếu không giữ được chức vụ bây giờ thì đúng là không biết mình sẽ như thế nào.

Nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng của Vương Trạch Vinh, Triệu Lâm Phân càng lúc càng sợ. Nếu Vương Trạch Vinh chỉ điều chỉnh vị trí của mình còn đỡ, nếu Vương Trạch Vinh muốn cho mình chết thì xong rồi.

Một lần nữa nhìn căn biệt thự sang trọng, Triệu Lâm Phân biết Vương Trạch Vinh muốn động mình thì không khó lấy được chứng cứ. Hồng Quân ngã vì nguyên nhân người nhà, mình cũng như vậy mà. Triệu Hùng có rất nhiều hành vi vi phạm pháp luật.

Không biết mình đi cầu xin thì Vương Trạch Vinh có bỏ qua cho mình không?

Nghĩ đến chức vụ của mình, cô rất muốn vội vàng đến xin Vương Trạch Vinh tha thứ. Chỉ cần Vương Trạch Vinh có thể buông tha cho mình thì cho dù hắn muốn mình làm gì cũng được.
 
Chương 699: Người có chuẩn bị mới nắm bắt được cơ hội


Tin Hồng Quân ngã truyền đi rất nhanh. Chủ tịch huyện Hồng An Thang Ngọc Sinh vừa buông điện thoại xuống. Y nhận được cuộc điện của người họ hàng làm Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh. Nội dung là chủ tịch tỉnh Hồng Quân ngã xuống.

Sau khi nhận được tin này, Thang Ngọc Sinh rất hoảng loạn. Tin này đối với y không phải việc tốt. Thang Ngọc Sinh biết chỗ dựa của mình là người họ hàng, bây giờ Hồng Quân ngã xuống thì Thôi Thu Quý cũng không yên được. Nếu vị trí của Thôi Thu Quý không yên thì vị trí Chủ tịch huyện của mình cũng không yên.

Làm như thế nào bây giờ? Thang Ngọc Sinh vô cùng lo lắng.

Trong thời gian này Thang Ngọc Sinh rất do dự, muốn dựa vào Vương Trạch Vinh nhưng còn người họ hàng làm y rất đau đầu.

Thang Ngọc Sinh đột nhiên nghĩ đến ý đồ gọi điện của Thôi Thu Quý.

Nói thật Thang Ngọc Sinh rất muốn dựa vào Vương Trạch Vinh, nhưng Thôi Thu Quý là người của Hồng Quân. Mình dựa vào Vương Trạch Vinh thì sao? Đây là điều làm y mặc dù muốn dựa vào Vương Trạch Vinh nhưng vẫn không hành động. Bây giờ Thang Ngọc Sinh có chút hối hận, mình không nên vì thể hiện với người mà mời Thôi Thu Quý đến dùng cơm.

Nghĩ Vương Trạch Vinh, Thang Ngọc Sinh liền hiểu ra ý đồ của Thôi Thu Quý. Thôi Thu Quý đây là hy vọng mình mau chóng dựa vào Vương Trạch Vinh. Nếu mình có thể tạo quan hệ với Thang Ngọc Sinh, Thôi Thu Quý cũng có thể thông qua mình tạo quan hệ với Vương Trạch Vinh. Bây giờ xem ra Thôi Thu Quý cũng lo lắng vị trí không yên.

Nghĩ vậy Thang Ngọc Sinh liền sợ hãi, chẳng lẽ thế lực của Vương Trạch Vinh lớn đến mức Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh cũng phải chú ý sao?

- Lão Thang, tối nay về nhà nhé, họ hàng nào của bố anh tới, bố bảo anh về.

Vợ Thang Ngọc Sinh thấy Thang Ngọc Sinh nghe điện liền nhắc một câu.

- Lại là việc họ hàng.

Thang Ngọc Sinh thở dài một tiếng.

Ngày mai nghĩ biện pháp đến nhà Vương Trạch Vinh thôi. Thang Ngọc Sinh có quyết định.

Làm Thang Ngọc Sinh không ngờ là y vừa chần chờ là đi sau người khác.

Vương Trạch Vinh vừa về nhà thì Phó chủ tịch huyện Hồng An – Hoàng Như Tú tìm tới cửa.

Nhìn thấy Hoàng Như Tú, Vương Trạch Vinh khá vui vẻ.

- Chủ tịch Hoàng đến à, mau ngồi xuống nói chuyện.

Vương Trạch Vinh rất khách khí nói.

Hôm nay nhận được tin Hồng Quân ngã, Vương Trạch Vinh cảm thấy tảng đá đè trong lòng mình đã biến đi. Tuy rằng Vương Trạch Vinh không quá sợ Hồng Quân, nhưng nghĩ đến việc Hồng Quân sẽ làm Bí thư tỉnh ủy khiến hắn thấy rất áp lực. Nếu như thật sự như vậy thì Hồng Quân dù không điều mình đi được nhưng gây khó khăn cho mình cũng dễ.

Bây giờ thì hay rồi, Hồng Quân đã ngã, tình hình tỉnh Giang Sơn sẽ thay đổi. Ít nhất mình tạm thời qua khỏi nguy cơ, đây là việc tốt.

Vương Trạch Vinh khi về đã suy nghĩ đến việc điều chỉnh nhân sự. Hồng Quân ngã, thế lực Uông Nhật Thần hoàn toàn chiếm ưu thế, nhất định phải nhân cơ hội này mà xử lý xong.

Đối với việc điều chỉnh huyện Hồng An, Vương Trạch Vinh đã sớm có quyết định chọn một trong hai người Thang Ngọc Sinh và Hoàng Như Tú. Thông qua một thời gian quan sát, Vương Trạch Vinh khẳng định năng lực của bọn họ.

Vương Trạch Vinh vẫn đang đợi bọn họ đến nhà. Bây giờ Hoàng Như Tú đến khiến hắn khá vui.

Hoàng Như Tú có bạn học công tác ở Tỉnh ủy, hôm nay cô đột nhiên nhận được điện thoại của bạn học khiến cô rất sợ. Chủ tịch tỉnh Hồng Quân đã ngã.

Nhận được tin này, Hoàng Như Tú biết cơ hội của mình tới. Cô không hề suy nghĩ lập tức phải đến chỗ Vương Trạch Vinh.

Hoàng Như Tú lần trước sau khi được Vương Trạch Vinh khen ngợi liền kiên định dựa vào Vương Hệ.

Nghĩ đến việc dựa vào Vương Trạch Vinh, nhất định phải lo lắng thay cho Vương Trạch Vinh. Cô rất nhanh có suy nghĩ.

Là một Phó chủ tịch huyện, Hoàng Như Tú rất thông minh. Cô đã quan sát và thấy Vương Trạch Vinh muốn bắt Triệu Lâm Phân. Nếu Vương Trạch Vinh có suy nghĩ này thì mình phải nghĩ cách giúp mới được.

Hoàng Như Tú rất nhanh chiếm được không ít tài liệu về Triệu Lâm Phân. Sau khi nhận được tài liệu, cô liền tìm cơ hội đưa cho Vương Trạch Vinh. Hôm nay cô biết mình cần ra tay.

- Bí thư Vương, tôi vẫn muốn đến nhà báo cáo công việc với ngài nhưng sợ làm phiền ngài.

Hoàng Như Tú vừa cười vừa nói.

Nhìn Hoàng Như Tú, Vương Trạch Vinh cảm thấy cô đẹp hơn Triệu Lâm Phân nhiều nên cười nói:

- Tôi đã sớm nói nếu có vấn đề gì khó giải quyết thì trực tiếp đến tìm tôi mà.

Bởi vì trong nhà không có ai khác nên Vương Trạch Vinh chủ động rót nước cho z.z

- Nghe nói chị không thích uống trà thì uống thứ này vậy.

Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Hoàng Như Tú có chút kích động. Điều này nói rõ Bí thư Vương vẫn chú ý đến mình.

- Cảm ơn ngài.

- Sao? Công việc có thuận lợi không?

Vương Trạch Vinh ngồi xuống hỏi.

- Bí thư Vương, huyện Hồng An phát triển cũng được, chỉ là có vài lãnh đạo lợi dụng quyền lực để mưu lợi.

Hoàng Như Tú nói.

Nghe Hoàng Như Tú nói như vậy, Vương Trạch Vinh hỏi:

- Nói rõ tình hình.

Đặt tài liệu liên quan tới Triệu Lâm Phân lên bàn, Hoàng Như Tú nói:

- Xin Bí thư Vương xem mấy thứ này trước.

Vương Trạch Vinh không vội vàng đi xem mà nhìn Hoàng Như Tú một lúc rồi mới đọc.

Thấy Vương Trạch Vinh nhìn mình, Hoàng Như Tú ngồi thẳng người ra vẻ vô cùng nghiêm túc.

Vương Trạch Vinh đọc rất chăm chú, nội dung bên trong đều có bằng chứng, nhỏ đến độ Triệu Lâm Phân mua trang sức mấy chục ngàn cũng có một bản coppy hóa đơn.

Mặc dù mấy thứ này với quan chức thì không phải vấn đề lớn, nhưng dùng mấy thứ này để xử lý Triệu Lâm Phân là đủ.

Đặt tài liệu xuống, Vương Trạch Vinh nói với Hoàng Như Tú:

- Chị cho rằng ai đảm nhiệm chức Bí thư huyện ủy huyện Hồng An thì thích hợp?

Hoàng Như Tú vội vàng nói:

- Việc này liên quan đến sử dụng cán bộ, tôi không tiện đánh giá.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Chị cứ nói suy nghĩ của mình đi.

Hoàng Như Tú biết Vương Trạch Vinh lộ ra tin tức là Triệu Lâm Phân sẽ xuống.

Hoàng Như Tú suy nghĩ một chút rồi nói:

- Năng lực về mọi mặt của Chủ tịch Thang rất mạnh, sự phát triển của huyện Hồng An bây giờ không thể không có Chủ tịch Thang. Có mấy lần khi tôi lên tỉnh công tác thì Chánh văn phòng Thôi – Văn phòng ủy ban tỉnh cũng khen ngợi công tác của chủ tịch Thang.

Vương Trạch Vinh cười thầm trong lòng, ai nói Hoàng Như Tú không lợi hại, trong giọng đã lộ rõ quan hệ của Thang Ngọc Sinh và Thôi Thu Quý.

Hoàng Như Tú nói như vậy cũng có chút khẩn trương, cô biết lời mình rất rõ và Bí thư Vương sẽ nghe ra. Chẳng may Bí thư Vương có cái nhìn thì sao?

Vương Trạch Vinh lúc này đang quan sát vẻ mặt của Hoàng Như Tú, thấy cô ta khẩn trương như vậy thì hắn cũng không hề trách gì cả. Người phụ nữ này bây giờ đã hoàn toàn dựa vào mình, không cần phải dò xét làm gì. Nếu đã quyết tâm dựa vào mình thì sử dụng cô ta cũng được. Về phần Thang Ngọc Sinh kia thì cũng có thể dùng.

- Ý kiến của chị rất quan trọng, Thị ủy sẽ nghiên cứu.

Vương Trạch Vinh chỉ tài liệu trên bàn rồi nói:

- Mọi việc đều phải làm theo trình tự, chúng ta là chính quyền do Đảng lãnh đạo nên làm mọi việc cũng cần theo trình tự.

Vương Trạch Vinh hai lần nhắc đến chữ trình tự, Hoàng Như Tú nói:

- Bí thư Vương nói rất đúng, tôi nghĩ Ủy ban kỷ luật rất nhanh sẽ nhận được.

Vương Trạch Vinh nói:

- Chị phải phối hợp nhiều với Chủ tịch Thang, bất cứ chuyện gì cũng không thể ảnh hưởng đến sự phát triển của huyện Hồng An.

Đang khi nói chuyện thì ngoài cửa có tiếng ấn chuông.

Vương Trạch Vinh bỏ tài liệu vào trong cặp rồi đi ra, Khương Tắc Xương lúc này đã đi vào.

Thấy Khương Tắc Xương vào, Hoàng Như Tú đương nhiên biết đây là thân tín của Vương Trạch Vinh nên vội vàng nói:

- Bí thư Vương, tôi xin phép về.

Vương Trạch Vinh tiễn Hoàng Như Tú ra cửa rồi nói:

- Chịu khó công tác, tôi tin vào năng lực của chị.

Ra khỏi nhà Vương Trạch Vinh, tâm trạng Hoàng Như Tú rất vui vẻ, ngoài miệng không khỏi ngâm nga hát. Hôm nay đến nhà Vương Trạch Vinh rất thành công. Từ trong giọng Vương Trạch Vinh thì cô nhận được tin mình sẽ có thu hoạch trong việc điều chỉnh huyện Hồng An.
 
Chương 700: Triệu Lâm Phân bị bắt


Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Dư Bội Luân đến văn phòng Vương Trạch Vinh.

Nhìn Vương Trạch Vinh bắt tay mình, Dư Bội Luân không biết nói gì cho tốt. Là người ở trong quan trường nhiều năm, Dư Bội Luân có một suy nghĩ là bất cứ lúc nào cũng không được dựa vào một phe phái nào. Sau khi đến Thường Hồng, nhìn Vương Trạch Vinh và Phùng Triêu Lâm đấu nhau, y luôn có suy nghĩ nếu không nói thì không nói.

Y vẫn hài lòng với cách làm này của mình, không đắc tội với ai, vào lúc quan trọng sẽ là tâm điểm tranh đoạt của hai bên thì mình sẽ được lợi nhiều nhất.

Sau khi Hồng Quân ngã, Dư Bội Luân biết Thường Hồng sẽ có điều chỉnh. Nhưng y không ngờ chính là điều chỉnh nhanh như vậy, Ủy ban kỷ luật Thị ủy nhận được một bức thư nặc danh, tố cáo là Bí thư huyện ủy huyện Hồng An – Triệu Lâm Phân. Bức thư loại này thì Ủy ban kỷ luật bình thường không coi trọng, nhưng khi thư ký của Vương Trạch Vinh cũng mang một bức thư như vậy đến Ủy ban kỷ luật Dư Bội Luân biết việc này không xử lý không được.

Dư Bội Luân nhìn hai bức thư trong tay, y không cần suy nghĩ nhiều cũng biết việc này có quan hệ với Vương Trạch Vinh. Y không khỏi thở dài một tiếng và thương thay cho Triệu Lâm Phân. Theo một lãnh đạo có tiền đồ như vậy mà không biết nắm chắc, đó là do chính cô ta.

- Bí thư Vương, việc này nên xử lý như thế nào?

Dư Bội Luân đến để xin chỉ thị của Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh ra hiệu Dư Bội Luân ngồi xuống rồi nói:

- Tôi đã đọc bức thư này, nội dung trong đó có thể tra xét, điều này nói rõ là thật. Các anh phải phái nhân viên tinh anh đi điều tra, nếu không có sẽ trả sự trong sạch cho một cán bộ, nếu có việc thì phải xử lý kiên quyết. Trong chúng ta không thể có người hủ bại.

Dư Bội Luân nói:

- Những bức thư kiểu này Ủy ban kỷ luật thường xuyên nhận được, bình thường rất khó điều tra ra.

Vương Trạch Vinh nói:

- Lão Dư, tôi vừa nhận được điện trên tỉnh, lãnh đạo tỉnh cũng coi trọng việc này.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Dư Bội Luân giật mình, không ngờ trên tỉnh cũng nhận được.

- Dù là cấp tỉnh hay thành phố đều phải có câu trả lời rõ ràng, phải mau chóng điều tra. Chẳng may trên tỉnh phái nhân viên đến điều tra thì chúng ta sẽ bị động.

Vương Trạch Vinh nói.

Nhìn Dư Bội Luân đi ra, Vương Trạch Vinh cười cười. Hắn biết ý của Dư Bội Luân đó là không muốn đắc tội với ai. Chẳng qua ở chuyện này thì y không thể không làm.

Chuyện của Triệu Lâm Phân thì Vương Trạch Vinh có thể trực tiếp thông qua trên tỉnh giải quyết, nhưng hắn làm như vậy là muốn cho một số người nhìn thấy kẻ phản bội y sẽ có hậu quả như thế nào.

Triệu Lâm Phân là Thường vụ thị ủy, cô ta mà xảy ra chuyện thì có hai biện pháp người thay thế. Một là thành phố đề cử và Tỉnh ủy phê chuẩn, việc này có Uông Nhật Thần thì Vương Trạch Vinh muốn bố trí người của mình không vấn đề gì. Ngoài ra là Tỉnh ủy trực tiếp bổ nhiệm, khả năng này không cao. Vương Trạch Vinh cũng hiểu rõ.

Có Ủy ban kỷ luật tham gia, lại có Thang Ngọc Sinh cùng Hoàng Như Tú phối hợp, quá trình điều tra không lâu. Khi Triệu Lâm Phân làm Bí thư huyện ủy huyện Hồng An đã lợi dụng chức vụ để cho em trai mình làm rất nhiều công trình, từ đó nhận được nhiều lợi ích. Cô ta còn lợi dụng quyền lực nhận hơn 100 ngàn tiền hối lộ. Truyện "Quan Khí "

Mấy hôm nay Triệu Lâm Phân rất lo lắng, cô ta cảm thấy nhất định có việc lớn sẽ xảy ra. Hôm nay nhận được điện Vương Trạch Vinh gọi tới, Triệu Lâm Phân cẩn thận đứng trước gương trang điểm cho thật đẹp.

Vào văn phòng của Vương Trạch Vinh, Triệu Lâm Phân nhỏ giọng nói:

- Bí thư Vương, ngài tìm tôi?

Vương Trạch Vinh ngẩng đầu nhìn thẳng vào Triệu Lâm Phân rồi nói:

- Biết tôi vì sao mời chị không?

Triệu Lâm Phân thấy Vương Trạch Vinh không mời bảo mình ngồi xuống thì có chút lo lắng:

- Xảy ra chuyện gì sao?

Bởi vì Ủy ban kỷ luật thầm điều tra nên Triệu Lâm Phân vẫn không biết.

Vương Trạch Vinh đưa tài liệu đến trước mặt Triệu Lâm Phân rồi nói:

- Chị xem đi.

Triệu Lâm Phân cười cười cầm tài liệu rồi trong nháy mắt ngã xuống mặt đất.

Vương Trạch Vinh không ngờ tâm lý của Triệu Lâm Phân lại kém như vậy, hắn thầm lắc đầu sao trước đó mình lại để cô ta lên làm Bí thư huyện ủy?

- Bí thư Vương, tôi sai rồi, là tôi sai, ngài bỏ qua cho tôi đi.

Triệu Lâm Phân quỳ xuống trước mặt Vương Trạch Vinh rồi khóc rống cầu xin.

Bây giờ Triệu Lâm Phân thấy như trời sụp, nghĩ đến cuộc sống của mình sau này, cô chỉ còn hy vọng Vương Trạch Vinh cứu mình.

Vương Trạch Vinh sa sầm mặt nói:

- Chị làm gì thế hả, còn hình ảnh nào của một Bí thư huyện ủy?

Triệu Lâm Phân không ngừng nói:

- Bí thư Vương, tôi sai rồi, tôi không nên phản bội ngài. Ngài tha cho tôi đi, ngài bảo tôi làm gì cũng được.

Vương Trạch Vinh nhìn Triệu Lâm Phân như vậy thì mới biết ánh mắt nhìn người của mình vẫn còn kém.

Vương Trạch Vinh thấy đúng là nên xử lý người phụ nữ quá ham mê quyền lực này.

Triệu Lâm Phân rất nhanh đã bị bắt.

Trong Hội nghị thường ủy, Vương Trạch Vinh sa sầm mặt nói:

- Trong việc Triệu Lâm Phân bị bắt thì tôi có trách nhiệm. Tôi đã chủ quan khi đưa cô ta lên làm Bí thư huyện ủy huyện Hồng An. Tuy nói bổ nhiệm Triệu Lâm Phân là do quyết định của tập thể nhưng tôi không thể trốn tránh trách nhiệm. Việc này tôi sẽ kiểm điểm với Bí thư tỉnh ủy Uông.

Nghe Vương Trạch Vinh nói sẽ tự kiểm điểm, tâm trạng các thường vụ Thường Hồng khác nhau. Tâm trạng Phùng Triêu Lâm kém nhất, nhìn Vương Trạch Vinh thì y biết đây là chuyện do đối phương làm ra. Triệu Lâm Phân bị bắt thì bên mình ít đi một người, tiếp theo Vương Trạch Vinh nhất định sẽ đưa người mình khống chế huyện Hồng An.

Phùng Triêu Lâm bây giờ cũng không còn biện pháp. Hồng Quân ngã, y tạm thời không có chỗ dựa nào trên tỉnh, đối mặt với Vương Trạch Vinh thì y thấy mình không thể đối đầu.

Phùng Triêu Lâm nói:

- Bí thư Vương nói vậy là không đúng rồi. Đề bạt Triệu Lâm Phân là kết luận của tập thể, sao có thể do Bí thư chịu trách nhiệm. Mọi người ngồi đây đều có trách nhiệm, tôi cũng sẽ lên kiểm điểm với Bí thư Uông và chủ tịch Tả.

Tào Tín Xuân Diệp Ny Na:

- Trong thời gian này cán bộ Thường Hồng liên tục xuất hiện vài việc, đây là hồi chuông cảnh tỉnh đối với chúng ta. Việc khảo sát và tuyển dụng cán bộ cần phải có trình tự nghiêm ngặt, ở việc này thì ban Tổ chức cán bộ có trách nhiệm. Tôi thấy các đồng chí ban Tổ chức cán bộ phải ghi nhớ bài học này.

Tào Tín Xuân nói như vậy khiến Phùng Triêu Lâm và Cận Hình Đào đều biến sắc. Tào Tín Xuân nói như vậy là có ý gì?

Lưu Gia Hà nhìn Các Vũ Tuấn rồi nói:

- Lão Các, lão Tào nói rất đúng. Anh phải phụ trác công tác tổ chức mới được, không thể để mặt ban Tổ chức cán bộ.

Vương Trạch Vinh không ngờ hội nghị lại thành như vậy. Tào Tín Xuân và Lưu Gia Hà đều nhằm vào Cận Hình Đào là sao?

Nhìn quan khí của hai người, Vương Trạch Vinh phát hiện quan khí của hai người bọn họ đều nghiêng về mình.

Vương Trạch Vinh coi như biết đối mặt tình hình mới thì hai người này muốn dựa vào mình.

Bí thư đảng ủy cục Công an Hàn Chính Cương cũng thấy nhiều thứ, theo trên tỉnh biến hoá làm y phát hiện đi theo Vương Trạch Vinh là sự lựa chọn tốt nhất. Nghe hai thường vụ nhằm vào Cận Hình Đào, y vội vàng nói:

- Tôi cũng cho rằng công tác tổ chức là công tác quan trọng nhất, tuyệt đối không thể sơ sót.

Vương Trạch Vinh thầm quan sát Cận Hình Đào thì thấy vẻ mặt đối phương hơi đổi. Là ban Tổ chức cán bộ, cán bộ xảy ra chuyện thì thực ra không phải do họ. Triệu Lâm Phân là thường vụ, cô ta được Tỉnh ủy bổ nhiệm, đề cử cô ta là quyết định của tập thể thì mình có trách nhiệm.

Cận Hình Đào nhìn Tào Tín Xuân và Lưu Gia Hà thì thấy hai người nói xong liền ra vẻ không liên quan đến mình. Y nhìn Vương Trạch Vinh thì thấy đối phương đang cúi đầu giả vờ ghi chép gì đó.

Nhìn vài người, Cận Hình Đào lại nhìn Phùng Triêu Lâm. Bây giờ y rất hy vọng có một người đứng ra nói giúp mình. Quả nhiên Phùng Triêu Lâm không muốn mất một đồng minh nên đành nói:

- Mọi người nói rất đúng, chẳng qua chúng ta phải nhìn vấn đề theo hai hướng. Công tác của ban Tổ chức cán bộ về cơ bản làm rất tốt, không thể liên lạc mấy việc vào nhau.

Các Vũ Tuấn nói:

- Thị trưởng Phùng nói đúng, chẳng qua tôi cũng đồng ý với ý kiến của mọi người. Ban Tổ chức cán bộ bây giờ quá mức tản mát nên cần điều chỉnh thích hợp mới được.

Trong thời gian này Các Vũ Tuấn rất giận Cận Hình Đào. Điền Lệ Vân gần như khống chế hoàn toàn ban Tổ chức cán bộ, muốn chỉnh cô ta cũng không thể. Vương Trạch Vinh làm chỗ dựa cho cô ta, việc này làm y càng nghĩ càng tức. Nghe thấy mọi người chỉ trích ban Tổ chức cán bộ, y không nhịn được mà nói.

Vương Trạch Vinh thấy mọi người coi như nói xong liền bỏ bút xuống mà nói:

- Mọi người nói rất đúng, tôi thấy hôm nay không nên tranh luận công tác của ban Tổ chức cán bộ. Sau khi chuyện của Triệu Lâm Phân xảy ra, trên tỉnh rất coi trọng và yêu cầu chúng ta mau chóng ổn định tình hình Huyện Hồng An. Chúng ta phải nghiên cứu bộ máy lãnh đạo của huyện này.
 
Chương 701: Ám sát


Hội nghị thường ủy nghiên cứu bộ máy lãnh đạo Huyện Hồng An. Bây giờ về cơ bản không ai phản đối ý kiến của Vương Trạch Vinh, Phùng Triêu Lâm biết mình phản đối cũng vô dụng nên ngậm miệng.

Thấy mọi người thảo luận coi như xong, Vương Trạch Vinh nói:

- Căn cứ ý kiến của mọi người, đề cử nguyên Phó chủ tịch huyện Hồng An - Hoàng Như Tú làm Bí thư huyện ủy. Việc này cứ quyết định như vậy rồi mau chóng báo cáo lên Tỉnh ủy. Bộ máy tạm thời không điều chỉnh nhiều, đợi Hoàng Như Tú được bổ nhiệm sẽ điều chỉnh sau.

Tình hình bộ máy huyện Hồng An làm mọi người giật mình, cả quá trình diễn ra quá nhanh. Trong nháy mắt Triệu Lâm Phân bị bắt, Hoàng Như Tú từ một Phó chủ tịch lại thành Bí thư huyện ủy.

Đủ lời đồn đoán diễn ra, nhìn Hoàng Như Tú rất đắc ý, có người thầm suy nghĩ cô ả có phải dùng thân xác mà đổi không?

Chủ tịch huyện Thang Ngọc Sinh là người buồn bực nhất. Y vốn muốn mau chóng đến tỏ lòng trung thành với Vương Trạch Vinh, nhưng vì nhà có việc nên không thể đến. Theo y nghĩ việc này còn một thời gian nữa, không gấp, nhưng không ngờ lại để Hoàng Như Tú chiếm ưu thế.

Nhìn chằm chằm Hoàng Như Tú, Thang Ngọc Sinh thở dài một hơi. Hoàng Như Tú này cũng đẹp, mình có lẽ thua ở điểm này.

Lại nghĩ đến quyền thế của Vương Trạch Vinh, Thang Ngọc Sinh chỉ có thể chấp nhận sự thật. Cán bộ Thường Hồng muốn phát triển thì không thể không đi theo Vương Trạch Vinh. Mình sẽ còn nhiều cơ hội. Nghĩ vậy nên tối đó y lập tức đến nhà Vương Trạch Vinh.

Hoàng Như Tú đương nhiên rất vui vì mình có thể lên làm Bí thư, biết đây là do Vương Trạch Vinh cố gắng. Cô rất thông minh nên tối đó cũng đến nhà Vương Trạch Vinh.

Thang Ngọc Sinh và Hoàng Như Tú cùng xuất hiện trong nhà Vương Trạch Vinh, hai người cười cười với nhau. Thang Ngọc Sinh coi như xác định việc mà Hoàng Như Tú đi lên trước mình. Hoàng Như Tú thấy Thang Ngọc Sinh xuất hiện ở đây thì biết y đã dựa vào Bí thư Vương. Thấy Thang Ngọc Sinh xuất hiện, Hoàng Như Tú cảm thấy áp lực. Cô cảm thấy Bí thư Vương ở huyện Hồng An không chỉ có một mình mình. Nếu làm không tốt thì Thang Ngọc Sinh lúc nào cũng có thể cướp lấy vị trí của mình.

Vương Trạch Vinh đương nhiên vui vì thấy việc này. Có Triệu Lâm Phân, hắn cảm thấy không thể tuyệt đối tin tưởng vào một người, cần phải có sự giám sát mới được.

Huyện Hồng An bây giờ rất khẩn trương. Những người vốn đi theo Triệu Lâm Phân càng thêm lo lắng, bọn họ không biết trong cuộc điều chỉnh này mình sẽ như thế nào?

Lưu Cương Thành là thư ký của Triệu Lâm Phân. Từ sau khi Triệu Lâm Phân bị bắt, cuộc sống của y ở huyện Hồng An rất khổ sở. Là thư ký của Triệu Lâm Phân, mặc dù hắn không bị liên quan nhưng Lưu Cương Thành biết mình xong đời rồi, không ai dùng mình nữa.

Ra khỏi văn phòng, Lưu Cương Thành cảm thấy rất buồn bã. Trước đây ai cũng tranh nhau tạo quan hệ với mình, bây giờ ngồi trong văn phòng thì không ai muốn nói với mình một câu.

Lưu Cương Thành hết giờ làm nhưng không về nhà, hắn tìm một quán nhỏ mà uống rượu.

- Lưu ca.

Lưu Cương Thành đang uống rượu thì thấy em trai của Triệu Lâm Phân – Triệu Hùng.

Thấy là Triệu Hùng, Lưu Cương Thành chỉ vào ghế rồi nói:

- Ngồi đi, uống với tôi.

- Lưu ca, anh nói cho tôi biết, ai hại chị tôi?

Triệu Hùng không ngờ chị mình xảy ra chuyện nhanh như vậy. Bởi vì lúc ấy hắn không ở nhà nên không bị bắt. Chị hắn xảy ra chuyện khiến y thấy trời sụp. Vừa nãy thấy Lưu Cương Thành đi vào quán nên hắn lặng lẽ đi theo.

Lưu Cương Thành lúc này uống nhiều nên nói:

- Chị chú lần này xong rồi, Bí thư Vương muốn bắt Bí thư Lâm thì không ai giúp được.

Nghe Lưu Cương Thành nói như vậy, Triệu Hùng nói:

- Sao em nghe nói Hoàng Như Tú chỉnh chị em?

Lưu Cương Thành bĩu môi nói:

- Cô ta thì làm được gì, nếu không có Vương Trạch Vinh ủng hộ thì ai dám động chị chú.

- Mẹ nó chứ, xem tôi xử lý thằng đó.

Triệu Hùng vốn là bộ đội xuất ngũ, trước đây rất thích đánh giết. Bây giờ thấy Triệu Lâm Phân xảy ra chuyện, lại nghe Lưu Cương Thành nói như vậy, hắn rất giận. Trong lòng chỉ có một suy nghĩ nhất định phải xử lý Vương Trạch Vinh.

Thấy Lưu Cương Thành say rượu ngã trên bàn, Triệu Hùng rời đi.

Trên đường Triệu Hùng không ngừng nghĩ nên trả thù như thế nào. Nhà thì hắn không dám về, hắn biết về sẽ bị bắt ngay.

Triệu Hùng mua một con dao giấu trong người.

Mấy hôm nay Vương Trạch Vinh rất bận, chuyện nhiều, trên tỉnh yêu cầu Thường Hồng mau chóng điều chỉnh cán bộ.

Hôm nay sau khi cùng lãnh đạo huyện bên dưới nói chuyện, Vương Trạch Vinh thấy thời gian đã muộn liền ngồi xe về nhà.

Chuyện Tiểu Giang đến thì Vương Trạch Vinh không để thư ký và lái xe biết, hắn dự định về nhà rồi bảo hai người này về, sau đó đến nhà Tiểu Giang.

Sau khi bảo thư ký và lái xe về, Vương Trạch Vinh ngồi trong nhà một lúc rồi đi ra ngoài.

Nghĩ đến con gái, Vương Trạch Vinh liền cười cười. Mỗi ngày được ôm con, tâm trạng của hắn rất thoải mái.

Triệu Hùng đã ở đây quan sát hai ngày. Hắn phát hiện mỗi ngày Vương Trạch Vinh sau khi về liền ra ngoài, hắn cũng theo dõi Vương Trạch Vinh. Không ngờ Vương Trạch Vinh lại đi vòng vèo quanh thành phố vài vòng rồi biến mất, Triệu Hùng không thể theo kịp. Vì thế hắn chỉ có thể canh ở đây mà thôi.

Thấy Vương Trạch Vinh vẫn theo lệ đi tới ga ra, Triệu Hùng cười lạnh một tiếng, hôm nay thằng Vương Trạch Vinh sẽ chết ở đây.

Nghĩ đến chị mình bị đối phương hại, nghe nói vấn đề rất nghiêm trọng nên Triệu Hùng rất căm phẫn.

Triệu Hùng cầm chặt con dao trong tay rồi lặng lẽ đi đến gần Vương Trạch Vinh.

- Chết đi.

Triệu Hùng vung dao đâm vào phía sau Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh đang định mở cửa ga ra thì đột nhiên có tiếng gió. Hắn vừa định xoay người thì nghe thấy tiếng kêu của Triệu Hùng.

Chẳng qua Vương Trạch Vinh đã tự động vận chuyển Thái cực quyền và thoát được cú đâm kia.

Triệu Hùng dùng sức quá mạnh nên lao về trước. Vương Trạch Vinh nhìn bộ đồ của mình thì thấy bị đâm rách.

Ở đây có người đánh nhau, bảo vệ nghe thấy liền vội vàng lao tới vì biết Vương Trạch Vinh là ai.

Lúc này Triệu Hùng thấy bảo vệ lao tới liền rất bực mình. Y không đâm trúng Vương Trạch Vinh nhưng không từ bỏ ý định, y cầm dao đâm vào Vương Trạch Vinh tiếp.

Vương Trạch Vinh lúc này đã thấy rõ ai ám sát mình, hắn đã gặp Triệu Hùng, biết đây là em trai Triệu Lâm Phân.

Nhìn Triệu Hùng vung đao tới, Vương Trạch Vinh khẽ lắc đầu. Triệu Lâm Phân có em trai như vậy thì không xảy ra chuyện cũng là lạ.

Lần này vì đề phòng nên Triệu Hùng sao đâm trúng được Vương Trạch Vinh, hắn một lần nữa dễ dàng tránh thoát.

Nhân viên bảo vệ đã chạy tới.

- Bí thư Vương, ngài có sao không?

Đội trưởng bảo vệ rất lo lắng, chẳng may Vương Trạch Vinh xảy ra chuyện thì mình xong đời. Cục trưởng cục Công an đã ra lệnh nếu Bí thư Vương xảy ra chuyện thì là việc quá lớn. Y cũng buồn bực, Bí thư Vương cũng đúng là, sao mua căn nhà ở tiểu khu này chứ?

Y rất nhanh huy động người bắt Triệu Hùng lại.

- Bí thư Vương, người này làm như thế nào?

Đội trưởng hỏi.

Vương Trạch Vinh nhìn Triệu Hùng đang giãy dụa rồi nói:

- Tình hình các anh cũng thấy đó, làm theo trình tự.

Bí thư Vương bị ám sát.

Cục trưởng cục Công an Lô Ba nghe tin này liền sợ đến độ nhảy dựng lên, trên đường đi còn không ngừng điều động người.

Lô Ba biết rõ nếu Vương Trạch Vinh bị giết thì vị trí này của mình đừng mong ngồi.

Trong nháy mắt ở đây đã xuất hiện đầy xe cảnh sát, Vương Trạch Vinh nhìn Lô Ba mà nói:

- Anh sao gọi nhiều người đến đây như vậy?

Lô Ba thấy Triệu Hùng đã bị khống chế liền nói:

- Bí thư Vương, đây là do chúng tôi không làm tốt công tác.

Vương Trạch Vinh nhìn Triệu Hùng rồi nói:

- Anh xử lý đi.

Nói xong hắn liền đi vào nhà, bây giờ hắn không thể rời đi, rất nhanh các thường vụ sẽ tới. Hắn đang thầm suy nghĩ xem ra mình không thể ở lại đây rồi.

Tin sau khi được truyền ra thì các lãnh đạo thành phố đều hoảng hốt, không ai ngờ xảy ra chuyện như vậy. Sau khi biết em trai Triệu Lâm Phân ám sát Vương Trạch Vinh, mọi người thầm thở dài cho Triệu Lâm Phân.
 
Chương 702: Quyền thế mới


Tỉnh Giang Sơn đang tiến hành điều chỉnh nhân sự, rất nhiều người Uông hệ được đề bạt lên vị trí quan trọng. Tả Quân Huy mới đến nên y không có bao tác dụng, Uông Nhật Thần rất nhanh bố trí xong. Lần này chủ yếu là khống chế lại các cơ quan vốn của Hồng Quân. Cùng lúc đó Vương Trạch Vinh cũng tiến hành ở Thường Hồng.

Chuyện Triệu Lâm Phân là lời cảnh cáo đối với tất cả mọi người. Mọi người thế mới biết chỉ cần có kẻ phản bội thì Vương Trạch Vinh sẽ không hề nương tay. Thường Hồng bây giờ coi như hoàn toàn nằm trong tay Vương Trạch Vinh.

Ngay khi một loạt công việc tiến hành thì việc lớn của Trung Quốc đã bắt đầu.

Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Trung ương bắt đầu diễn ra. Là Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, Vương Trạch Vinh có mặt tham gia hội nghị, tất cả đều rất thuận lợi. Lâm lão gia tử thuận lợi lên đỉnh, Hạng Nam cũng trở thành phó Thủ tướng.

Người trên Bắc Kinh bắt đầu tiến hành ăn mừng, Vương Trạch Vinh cũng ở lại Hạng gia ăn mừng. Bởi vì Hạng Nam lên chức, Hạng Nam từ một cây sắp đổ như được tiếp thêm dinh dưỡng. Quan chức Hạng hệ không ngừng kéo đến.

Là con rể duy nhất của Hạng gia, Vương Trạch Vinh đột nhiên thành người rất chú ý.

Vương Trạch Vinh thi thoảng cùng Hạng Nam đi gặp vài nhân vật lớn, điều này rất có tác dụng với sự phát triển tiếp theo của hắn.

Công việc của Hạng Nam trong nháy mắt trở nên nhiều hơn, ngay cả nhà cũng ít về. Hứa Tố Mai không khỏi oán giận:

- Chưa làm phó Thủ tướng thì còn thấy được bóng, bây giờ làm phó Thủ tướng thì chỉ có thể trên Tv.

Vương Trạch Vinh vừa xuống máy bay thì thấy các Thường vụ thị ủy Thường Hồng đang đứng chờ mình.

Phùng Triêu Lâm đứng ở trên cùng.

Thấy các thường vụ Thường Hồng đến tận Phượng Hải đón mình, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng, đây có lẽ là do thấy bố vợ mình lên chức.

Vương Trạch Vinh bắt tay Phùng Triêu Lâm rồi nói:

- Sao lại đến tận đây đón tôi?

Hai hội nghị trôi qua, đám người Phùng Triêu Lâm về Thường Hồng trước. Vương Trạch Vinh bởi vì việc của Hạng gia nên về muộn vài ngày.

- Mọi người hẹn nhau đến mà thôi.

Phùng Triêu Lâm cười nói, y bắt chặt tay Vương Trạch Vinh như hai người rất thân thiết.

Lưu Gia Hà nghiêm túc nói:

- Bí thư Vương tham gia Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc toàn quốc, mọi người đến đây nghênh đón để muốn đưa tinh thần hội nghị về Thường Hồng.

Các thường vụ đi lên bắt tay Vương Trạch Vinh, nhìn Vương Trạch Vinh, mọi người càng thêm cung kính.

Bây giờ Vương Trạch Vinh đã khác trước, hắn là con rể của phó Thủ tướng.

Vẻ mặt Tào Tín Xuân càng thêm phong phú, bắt chặt tay Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Bí thư đã về, chúng tôi đã có người lãnh đạo.

Lời này rất rõ ràng, tỏ vẻ y sẽ đi theo Vương Trạch Vinh.

Tào Tín Xuân từ việc Uông Nhật Thần điều chỉnh cán bộ tỉnh Giang Sơn đã thấy một chút, sau lại thấy Hạng Nam lên chức, y biết gia tộc mình bây giờ kém Hạng gia không chỉ một hai điểm. Chỉ có thể đi theo Vương Trạch Vinh thì mình mới có lợi.

Vương Trạch Vinh đương nhiên không thể đẩy người ra ngoài, dù Tào Tín Xuân có suy nghĩ gì thì Thường Hồng bây giờ cần đoàn kết.

- Phó thị trưởng Tào là người phụ trách xây dựng, Thường Hồng phát triển cần sự ủng hộ của anh.

Vương Trạch Vinh cũng tỏ thái độ. Quan trường vốn là như vậy, không ai hoàn toàn có thể trung tâm với mình cả, phải có lợi hoặc thấy tiền đồ của mình thì mới có thể.

Làm Vương Trạch Vinh ngạc nhiên là Các Vũ Tuấn. Các Vũ Tuấn bắt chặt tay Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Bí thư Vương, lần này hai hội nghị rất thành công, thành phố làm như thế nào thì còn cần Bí thư về rồi quyết định.

Lời này nếu là trước đây thì không thể nào xuất hiện trong miệng y, bây giờ nói như vậy rõ ràng là sẽ cúi đầu.

Mấy người Vương Hệ rất vui vẻ, nhìn Vương Trạch Vinh đang cười cười, bọn họ biết đi theo lãnh đạo như vậy thì không gian phát triển sẽ vô cùng lớn.

Một đoàn xe tiến về Thường Hồng, Vương Trạch Vinh biết thực lực của mình ở Thường Hồng bây giờ đã không ai rung chuyển được.

Đây là việc tốt với hắn, Thường Hồng muốn phát triển thì sẽ phải giảm lực cản đi.

Theo thời gian sau đó Thị ủy tiến hành tổ chức học tập chỉ thị tinh thần của hai hội nghị, quyền lực của Vương Trạch Vinh ở Thường Hồng đã đạt đến đỉnh.

- Vương ca, ông nội muốn gặp anh. Anh có thể lên tỉnh không?

Uông Phỉ đột nhiên gọi điện tới. Sau khi làm xong công việc, Vương Trạch Vinh đang định hút thuốc thì cô gọi tới. Thời gian này Uông Phỉ cũng thường xuyên gọi điện nói chuyện với hắn.

Uông Nhật Thần bây giờ đã lui, người giữ chức Bí thư tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn là người Uông hệ điều từ Bắc Kinh tới – Hà Vi Trạch. Sau khi lui ra Uông Nhật Thần cũng ít tham gia vào quan trường tỉnh Giang Sơn. Vương Trạch Vinh biết Uông Nhật Thần dù lùi nhưng quyền uy của ông là rất lớn.

- Anh lập tức lên Phượng Hải.

Vương Trạch Vinh biết Uông Nhật Thần nhất định muốn giới thiệu mình với người Uông hệ. Đừng nhìn Uông Nhật Thần đã lui, thời gian trước ông đã điều chỉnh khiến Uông hệ gần như khống chế hoàn toàn tỉnh Giang Sơn. Bí thư tỉnh ủy mới tới lại là người Uông hệ, có thể thấy trong thời gian ngắn thì tỉnh Giang Sơn vẫn do Uông hệ khống chế.

Uông Phỉ sớm đứng chờ ở cửa, thấy Vương Trạch Vinh tới, cô cười nói:

- Ông nội đợi anh lâu rồi.

Nói chuyện rất tự nhiên, cô còn cầm cặp cho Vương Trạch Vinh như một người vợ đợi chồng về vậy.

Vương Trạch Vinh nói:

- Có chuyện gì sao?

- Không có việc không thể tìm anh sao?

Vương Trạch Vinh cười cười không nói gì.

Thấy Vương Trạch Vinh không nói gì, Uông Phỉ nói:

- Ông nội muốn lên Bắc Kinh, em sau này ở tỉnh Giang Sơn chỉ có một mình anh là người thân. Anh không được bỏ mặc em đó.

Vương Trạch Vinh gãi gãi đầu vì lời này. Nhìn Uông Phỉ càng lúc càng xinh đẹp, hắn không biết nói gì cả.

Vương Trạch Vinh vào phòng thì thấy Uông Nhật Thần đang đeo kính đọc báo. Sau khi lui ra ông rất nhàn hạ.

- Trạch Vinh đến à, mau ngồi đi.

Uông Nhật Thần cười nói bảo Vương Trạch Vinh ngồi xuống.

- Bí thư Uông vẫn khỏe chứ?

Vương Trạch Vinh hỏi.

- Ha ha, rất tốt, bây giờ đã rảnh rồi.

Uông Nhật Thần có chút vẫn không quen.

Uông Nhật Thần tự động rót trà cho Vương Trạch Vinh, sau đó ngồi bên cạnh hắn.

Nhìn Uông Phỉ, Uông Nhật Thần thở dài một tiếng rồi nói:

- Là như thế này, mấy hôm nay tôi sẽ lên Bắc Kinh, hôm nay gọi cậu tới là để giao Tiểu Phỉ giao cho cậu chăm sóc. Tiểu Phỉ cứ đòi ở lại tỉnh Giang Sơn, khuyên cũng không đi.

Nghe ông nói như vậy, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ tỉnh Giang Sơn là đại bản doanh của Uông hệ, thiếu gì người muốn giúp cô? Sao Uông Nhật Thần lại bảo mình chăm sóc cho cô?

Thấy Uông Phỉ đỏ mặt, Vương Trạch Vinh coi như hiểu rõ, Uông Phỉ vì mình mà không muốn rời tỉnh Giang Sơn. Uông Nhật Thần coi như hiểu ý cô nên mới gọi mình tới.

Nghĩ vậy Vương Trạch Vinh liền động tâm đồng thời cũng có chút bối rối.

- Trạch Vinh, điều kiện Thường Hồng bây giờ đã tốt, hai năm sẽ có thể làm ra vài việc. Tôi hy vọng cậu có thể tận dụng cơ hội làm ra thành tích.

- Xin Bí thư Uông yên tâm, tôi nhất định chú tâm trong công việc, không làm ngài mất mặt.

- Bí thư Hà vừa đến nên không quen mấy tình hình tỉnh Giang Sơn, ngày mai tôi sẽ mời tới, mọi người nói chuyện.

Uông Nhật Thần nói.

Uông Nhật Thần nói như vậy, Vương Trạch Vinh rất cảm kích. Uông Nhật Thần trước khi đi còn không quên giúp mình, ân tình này quá lớn.
 
Chương 703: Rất nhiều chuyện tốn đầu óc


Uông Nhật Thần đối với Vương Trạch Vinh vô cùng nhiệt tình, càng kiên nhẫn dạy không ít chuyện quan trường. Vương Trạch Vinh cảm thấy mình hiểu được không chỉ một hai điểm.

Nói thật trong quan trường, Uông Nhật Thần lợi hại hơn Hạng Nam, rất nhiều thứ Hạng Nam cũng không nghe đến.

Một người rất kiên nhẫn nói, một người lắng nghe chăm chú, hai người một nói một hỏi, thời gian trôi qua rất nhanh.

Thú vị chính là Uông Phỉ ngồi đó lẳng lặng mà nghe, thi thoảng rót nước cho hai người.

Uông Nhật Thần thực ra cũng có chút mất mát. Từ Bí thư tỉnh ủy phải về hưu, cảm giác không thể khống chế tình hình làm ông rất muốn tìm người nói chuyện.

Con người là như vậy, khi nắm quyền cao thì rất ít khi nói chuyện, tiếng nói như vàng nhưng khi anh không còn cầm quyền lại hy vọng có ai đó nghe mình nói.

Đối với cơ hội này, Vương Trạch Vinh hy vọng còn không được. Hắn bây giờ rất muốn nghe những người như Uông Nhật Thần nói kinh nghiệm.

Khi nói đến hôn nhân của Uông Kiều và Lâm Khâm, Uông Nhật Thần thở dài một tiếng:

- Tiểu Vương, mọi việc phải dựa vào mình, cậu sau này tuyệt đối không được học đám Uông Chính Phong, bản thân không được lại nhờ con gái giúp.

Mọi việc phải dựa vào mình, đây là điều mà Vương Đại Hải dạy Vương Trạch Vinh từ nhỏ. Theo sự phát triển, Vương Trạch Vinh càng lúc càng phát hiện câu này vẫn thiếu. Hắn thấy nhiều người không dựa vào mình mà phát triển mạnh, bây giờ nghe thấy Uông Nhật Thần nói như vậy, đây là lời của Bí thư tỉnh ủy khiến Vương Trạch Vinh không thể không suy nghĩ.

Vương Trạch Vinh còn giật mình vì Uông Nhật Thần có chút bực mình với hôn nhân của Uông Kiều, lần đầu tiên nghe Uông Nhật Thần nói như vậy. Hắn không ngờ Uông Nhật Thần cũng không tán thành.

Vương Trạch Vinh vẫn cho rằng hôn nhân này là do Uông Nhật Thần xúc tiến, bây giờ nghe vậy mới hiểu là không phải?

Uông Nhật Thần nhìn Uông Phỉ rồi nói:

- Cuộc đời con người không dài, trẻ tuổi không phải thích “tiếu ngạo giang hồ” sao? Có mấy người đạt được mức độ đó. Cả đời tôi bị rất nhiều thứ kìm hãm nên không thể đạt được, bây giờ về hưu mới thấy mọi việc đều về không. Đời người có thể làm bao việc cho dân chúng? Thực ra cẩn thận mà nói ai không muốn được tự giải thoát. Giống như hôn nhân nam nữ vậy, nếu không trải qua vô số khó khăn thì sao có thể làm bạn cả đời?

Lời này càng làm Vương Trạch Vinh ngạc nhiên.

Nhìn Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh thấy vẻ chân thành trên mặt ông. Lúc này trên người ông không còn vẻ thần bí, trước kia Vương Trạch Vinh thấy ông rất khó lường, bây giờ mới phát hiện ông đã già.

Nhìn Uông Phỉ thì thấy cô đang ngồi đó chăm chú lắng nghe lời Uông Nhật Thần nói.

Nhìn Vương Trạch Vinh một chút, lại nhìn Uông Phỉ, Uông Nhật Thần sao không hiểu suy nghĩ của Vương Trạch Vinh:

- Hai đứa còn trẻ, phải nắm chắc một điều là không phụ với cuộc đời.

Nói xong lời này, Uông Nhật Thần nói với Uông Phỉ:

- Đưa Tiểu Vương đi.

Ông liền đứng dậy đi vào phòng ngủ.

Nhìn Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh lần đầu thấy ông đã già.

Ra khỏi nhà Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh vẫn suy nghĩ lời của ông nói.

Đi ra ngoài, Vương Trạch Vinh mới phát hiện Uông Phỉ đang khoác tay mình.

Vương Trạch Vinh đang định tránh ra, Uông Phỉ nói:

- Ông nội nói không phải phụ với cuộc đời, em nghĩ kỹ rồi, phải làm việc mình muốn làm.

Lời này là như thế nào?

Uông Phỉ nói:

- Em yêu anh, anh lấy vợ rồi em vẫn yêu anh.

Vương Trạch Vinh trong lúc nhất thời không rõ lời Uông Nhật Thần nói là có ý gì. Đầu tiên là khó chịu với hôn nhân của Uông Kiều, sau lại cổ vũ Uông Phỉ làm việc mình thích, Vương Trạch Vinh không hiểu.

Ngồi trong xe, Uông Phỉ cũng chui vào hôn mặt Vương Trạch Vinh, cô đỏ mặt nói:

- Em nhất định phải có anh.

Sau khi nói xong cô mới đỏ mặt xuống xe.

Khi Vương Trạch Vinh lái xe, Uông Phỉ còn nói:

- Sau này đến Phượng Hải nhớ tìm em.

Xe đi được một đoạn, Vương Trạch Vinh lúc này mới có thể hiểu được vài điều. Uông Nhật Thần có lẽ rất quý Uông Phỉ, vì cưng cháu nên coi như cổ vũ việc Uông Phỉ theo một người đàn ông có vợ.

Vương Trạch Vinh lắc đầu cảm thấy suy nghĩ của lãnh đạo cao cấp đúng là không bình thường.

Nghĩ đến Uông Nhật Thần, trong đầu đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ khiến hắn phanh gấp. Trên đầu không khỏi đổ mồ hôi.

Hạng Nam quan tâm đến Lữ Hàm Yên như vậy, ông cho dù không biết chuyện của mình và Tiểu Giang, chẳng lẽ không biết mình và Long Hương Băng sao?

Cẩn thận suy nghĩ một chút, Vương Trạch Vinh liền có một suy nghĩ. Hạng Nam biết việc này, có lẽ cũng biết việc của mình và Tiểu Giang, vậy chuyện của Uông Phỉ thì ông cũng biết nhưng sao không nói gì?

Không rõ.

Vương Trạch Vinh cứ như vậy ngồi trong xe không ngừng hút thuốc.

Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút mà không có đầu mối liền cười khổ một tiếng và không nghĩ nữa. Chỉ cần mình tốt với Lữ Hàm Yên thì Hạng Nam không thể làm gì mình.

Đang nghĩ như vậy, điện thoại di động của Vương Trạch Vinh vang lên, đây là số máy Phượng Hải gọi tới.

Vương Trạch Vinh nghe điện thì thấy đối phương vui mừng nói:

- Vương đại sư, em là Ouni, em đã đến Phượng Hải, bao giờ thì đến gặp em?

Hả.

Vương Trạch Vinh không ngờ Ouni gọi tới, càng không ngờ cô đến Phượng Hải. Vương Trạch Vinh vốn nghĩ không còn qua lại với cô nữa, không ngờ lại như thế này.

Vương Trạch Vinh đang đầu đầu vì phụ nữ, bây giờ lại có thêm một người. Vương Trạch Vinh thấy mình không thể suy nghĩ kịp tình hình.

Dù sao Ouni cũng từ xa mà đến, Vương Trạch Vinh nói:

- Ouni tiểu thư, sao cô lại đến Phượng Hải?

Ouni vui vẻ nói:

- Vương đại sư, anh thấy tiếng Trung Quốc của em như thế nào?

- Cô nói rất tốt.

Vương Trạch Vinh khen một câu.

Được Vương Trạch Vinh khen, Ouni có chút đắc ý nói:

- Không ngờ phải không, một năm nay hôm nào em cũng học. Vợ của anh nói em không biết tiếng Trung Quốc, không có cùng ngôn ngữ với anh, bây giờ em đã có thể nói chuyện với anh.

Vương Trạch Vinh nghe cô nói như vậy liền há hốc mồm. Cô gái này vì việc đó mà liều mạng học tiếng Trung Quốc?

- Ouni tiểu thư, các cô lần này đến Phượng Hải là làm gì?

Vương Trạch Vinh hỏi.

- Vương đại sư, em rất chú ý đến tình hình của anh. Nghe nói thành phố của anh cần trợ giúp nên em dẫn một vài tập đoàn đến tỉnh Giang Sơn để xem có thể đầu tư gì về chỗ anh không. Nếu có thể thì các tập đoàn sẽ đầu tư rất nhiều. Vương đại sư, anh biết đó, không có lợi thì các tập đoàn không làm, lần này anh nhất định phải giới thiệu tốt tình hình công ty của anh với các tập đoàn.

Nghe thấy các tập đoàn muốn đến Thường Hồng đầu tư, Vương Trạch Vinh đương nhiên vui vẻ. Dù như thế nào thì điều này sẽ xúc tiến sự phát triển của Thường Hồng. Tuy Thường Hồng xác định làm Thành phố công nghệ cao nhưng các ngành khác cũng cần phát triển mà.

- Ouni tiểu thư, mai tôi gặp cô.

Vương Trạch Vinh vốn định đến ngay nhưng nghĩ các cơ quan trên tỉnh đang tiếp bọn họ nên thôi.

- Vậy tốt quá. Vương đại sư, mai chúng ta gặp nhau. Em vừa đến nên chưa tắm, em đi tắm đây.

Nghe Ouni nói, Vương Trạch Vinh cười khổ một tiếng, đây là việc đáng phải lo lắng.

Chẳng qua nghĩ đến việc Ouni nói muốn tắm, Vương Trạch Vinh không biết như thế nào mà nóng lên.

Mẹ nó chứ.

Vương Trạch Vinh chửi thầm một tiếng rồi lái về nhà ở Phượng Hải. Vừa lái xe, Vương Trạch Vinh vừa gọi cho Long Hương Băng.

- Anh lập tức về.

Vương Trạch Vinh rất nóng trong lòng, hắn lúc thì nghĩ tới Uông Phỉ, lúc lại nghĩ đến Ouni.
 
Chương 704: Thu hút đầu tư


- Vương đại sư, rất vui được gặp anh.

Ouni vừa thấy Vương Trạch Vinh liền muốn ôm hắn.

Vương Trạch Vinh ôm Ouni không khỏi có chút kích động, hắn vội vàng tránh khỏi cô.

Vương Trạch Vinh hít vào một hơi thật sâu rồi thầm nghĩ thiếu chút nữa mất mặt, Ouni đúng là làm người ta kích động.

Người nước Pháp đến không nhiều, chỉ có gần 50 người mà thôi, thanh niên chiếm đa số. Vương Trạch Vinh đoán đây là Ouni mời bạn của mình đi. Vương Trạch Vinh cũng không xem thường bọn họ, bạn của Ouni đều con nhà giàu, những người này cũng rất có tiền. Nếu bọn họ có thể vào Thường Hồng đầu tư thì quá tốt.

Thường Hồng bây giờ thiếu nhất chính là tài chính, khắp nơi đều cần tiền. Tuy Trung ương và Tỉnh ủy ủng hộ, thu hút đầu tư là việc bắt buộc phải làm. Có thêm nguồn tài chính thì Thường Hồng phát triển sẽ nhanh hơn.

- Ouni tiểu thư, tôi cũng vui vì gặp cô.

Vương Trạch Vinh nói.

Ouni không ngừng nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:

- Vương đại sư, anh rất đẹp trai, em lúc nào cũng muốn gặp anh.

Nghe Ouni nói như vậy, Vương Trạch Vinh cũng không tiện trả lời mà nói sang chuyện khác:

- Bố cô có khỏe không?

- Ông rất tốt, rất nhớ anh. Ông nói cũng muốn đến và mời anh lúc thích hợp thì đến Paris.

Phó chủ tịch tỉnh Sử Thiên Cầm cùng đi với người nước Pháp. Vương Trạch Vinh nói với Sử Thiên Cầm:

- Trên tỉnh có bố trí gì không?

Hôm nay Sử Thiên Cầm gọi điện mời Vương Trạch Vinh tới. Y không ngờ người nước Pháp muốn gặp Vương Trạch Vinh đầu tiên, hơn nữa còn tỏ vẻ đến Thường Hồng khảo sát. Nghĩ đến Vương Trạch Vinh là nguyên nhân chính là tỉnh Giang Sơn kết nghĩa với Paris, y không suy nghĩ nhiều mà yêu cầu Vương Trạch Vinh lên tỉnh.

Cán bộ tỉnh Giang Sơn điều chỉnh khiến Sử Thiên Cầm đã vào Thường vụ tỉnh ủy, phụ trách công tác tăng nhiều, thu hút đầu tư cũng là công tác của y. Người nước Pháp đến lần này và muốn đầu tư vào tỉnh Giang Sơn, y đương nhiên vui vẻ.

Thấy cô gái cầm đầu quen thuộc với Vương Trạch Vinh như vậy, Sử Thiên Cầm cũng vui nên nói:

- Các bạn nước Pháp lần này đến tỉnh Giang Sơn khảo sát đầu tư, Thường Hồng là điểm được bọn họ đến. Hy vọng các đồng chí cố gắng đạt được vài hạng mục.

Ouni giới thiệu Vương Trạch Vinh với người nước Pháp. Ouni không quá rõ chuyện quan trường Trung Quốc, dù người khác nghĩ như thế nào thì cô chỉ muốn giới thiệu với Vương Trạch Vinh mà thôi.

Nghe Ouni giới thiệu, mọi người coi như hiểu tình hình của những người nước Pháp này. Bọn họ không chỉ là người Paris, thực ra là đại biểu các tập đoàn, công ty lớn của nước Pháp. Nếu bọn họ muốn đầu tư thì con số sẽ không hề nhỏ.

Vương Trạch Vinh bây giờ đã khác trước, trước kia hắn chỉ cần thấy người nước ngoài đến đầu tư là muốn nhanh chóng bàn bạc. Bây giờ thì khác, hắn hiểu thêm nhiều việc. Nếu đối phương không có lợi thì dù như thế nào cũng không đầu tư. Chỉ cần có lợi thì dù mình không cần gấp bọn họ cũng tìm mọi cách mà đầu tư.

Sau khi làm quen người nước Pháp, Vương Trạch Vinh nói:

- Chào mừng các bạn nước Pháp đến Thường Hồng khảo sát. Chúng tôi nhất định sẽ thể hiện rõ hoàn cảnh có lợi cho mọi người thấy, hy vọng chúng ta có thể hợp tác.

Thấy Vương Trạch Vinh không hề sum xoe như các quan chức khác, Ouni vội vàng nói:

- Vương đại sư đúng là không bình thường. Anh yên tâm, chỉ cần có cơ hội thì chúng tôi sẽ tham gia xây dựng Thường Hồng.

Một người đàn ông trung niên nước Pháp nói;

- Chúng tôi biết Thường Hồng xảy ra động đất lớn, cả thành phố bị phá hủy. Lần này tới là muốn giúp các anh một chút.

Vương Trạch Vinh một lần nữa cảm ơn.

Người ngồi cùng đây còn có các lãnh đạo Thành phố Phượng Hải. Tiền Lâm Đào cũng ở đây. Thấy Vương Trạch Vinh quen thuộc với người nước Pháp như vậy, Thị trưởng Thành phố Phượng Hải – Lô Cát Xuân nói:

- Paris và Phượng Hải là kết nghĩa, lần này Phượng Hải chúng tôi cũng thể hiện rõ tài nguyên của mình.

Vương Trạch Vinh nhìn các lãnh đạo Phượng Hải rồi nói:

- Thường Hồng chúng tôi được thơm lây rồi.

Dù sao Tiền Lâm Đào cũng ngồi đó nên Vương Trạch Vinh không muốn quá đáng. Bây giờ là Thường Hồng có thể lấy chỗ tốt của Phượng Hải, hắn đương nhiên biết quan chức Phượng Hải không vui.

Vương Trạch Vinh có thể nhìn ra người nước Pháp đến tỉnh Giang Sơn thì sẽ là thành tích của quan chức. Nếu thật sự đàm phán được vài hạng mục thì công tác thu hút đầu tư cũng sẽ hoàn thành.

Ouni nói với Sử Thiên Cầm:

- Vương đại sư đã cứu tôi, chúng tôi lần này đến tỉnh Giang Sơn chủ yếu là muốn đầu tư vào Thường Hồng, các nơi khác tạm thời chưa tính đến.

Ouni nói rất trực tiếp khiến Vương Trạch Vinh phải cười khổ, đây là gây phiền phức cho mình. Nhìn Tiền Lâm Đào thì thấy y không biểu hiện gì, chẳng qua Vương Trạch Vinh không tin Tiền Lâm Đào không có cái nhìn.

Vương Trạch Vinh lén nhìn quan chức Phượng Hải thì thấy vẻ mặt bọn họ không tốt. Paris kết nghĩa với Phượng Hải, Ouni nói như vậy làm bọn họ mất hy vọng.

Người đàn ông trung niên nước Pháp vừa nãy cũng gật đầu nói:

- Ouni nói đúng, mục đích chủ yếu của chúng tôi là muốn giúp khu tai nạn. Bọn họ cần chúng tôi hơn các nơi khác.

Mấy người nước Pháp cũng tỏ vẻ muốn đầu tư vào Thường Hồng, Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua Ouni thì thấy cô đang cười rất tươi. Ouni dẫn đám người nước Pháp đến Thường Hồng là giúp mình.

Nghe thấy tất cả người nước Pháp muốn ủng hộ xây dựng Thường Hồng, Sử Thiên Cầm cũng cười khổ một tiếng. Từ khi nghe thấy đoàn khảo sát nước Pháp đến tỉnh Giang Sơn, cả tỉnh hy vọng sẽ giao lưu với bọn họ để thu hút đầu tư. Bây giờ thì hay rồi, ngay cả Phượng Hải cũng không đạt được thành công thì đừng nói tới nơi khác. Nhìn quan chức Phượng Hải, Sử Thiên Cầm cũng không tiện nói gì. Mục đích của người nước Pháp quá rõ ràng, chẳng lẽ miễn cưỡng bọn họ đầu tư vào nơi khác, dù ép cũng không được. Cô không khỏi thầm than quan hệ của Vương Trạch Vinh quá rộng.

Vương Trạch Vinh nhìn tình hình như vậy liền biết không thể đẩy người nước Pháp đi, hắn nhìn quan chức bốn phía rồi nói:

- Cảm ơn các bạn nước Pháp đã quan tâm và trợ giúp, xin mời mọi người đến Thường Hồng quan sát, chào mừng mọi người đến Thường Hồng đầu tư.

Ouni nói:

- Nhân phẩm của Vương đại sư thì chúng tôi yên tâm, nghe nói anh bây giờ là Bí thư thị ủy gì gì đó, chúng tôi lo lắng chính là sau khi đầu tư.

Sử Thiên Cầm biết người nước ngoài không hiểu tình hình của Trung Quốc nên cười nói:

- Xin mọi người yên tâm, Tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn nhất định bảo vệ việc đầu tư của mọi người, đồng chí Vương Trạch Vinh cũng sẽ toàn lực ủng hộ việc đầu tư của mọi người ở Thường Hồng.

Tiền Lâm Đào lúc này cũng cười nói:

- Xin mọi người yên tâm, dù đầu tư ở đâu thì cũng là mang cơ hội tới cho tỉnh Giang Sơn, chúng tôi nhất định sẽ tạo hoàn cảnh tốt.

Y nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Bí thư Vương không cần có suy nghĩ gì cả, đầu tư ở Thường Hồng rất quan trọng.

Một cô gái nước Pháp tuổi tương đương với Ouni nói:

- Vương đại sư, em lần này đến học Thái cực quyền của anh, anh phải dạy đó.

Các cán bộ tỉnh Giang Sơn có chút buồn cười nhìn Vương Trạch Vinh, không ngờ Vương Trạch Vinh lại thành sư phụ dạy võ.

Sử Thiên Cầm nói xen vào:

- Cứ như vậy đi, căn cứ lịch trình thì sáng mai sẽ đến Thường Hồng. Đến lúc đó do đồng chí Vương Trạch Vinh cùng đi.

Phượng Hải và Paris kết nghĩa nên sau khi bàn bạc xong thì do Tỉnh ủy bố trí đến Phượng Hải giao lưu.

Vương Trạch Vinh được Ouni đích danh mời đi, nhưng Vương Trạch Vinh tỏ vẻ muốn đi.

Ouni nói với Vương Trạch Vinh:

- Vương đại sư, anh chẳng lẽ không đi cùng em sao?

Vương Trạch Vinh cười nói;

- Sau khi đến Thường Hồng thì tôi sẽ tiếp đón mọi người.

Ouni nói:

- Em mang không ít nước hoa cho vợ anh, ngày mai em cầm đi cho anh.

Thấy Ouni không rõ ràng bám lấy mình như trước, Vương Trạch Vinh thở phào nhẹ nhõm.

Quan chức tỉnh Giang Sơn rất nhanh cùng người nước Pháp rời đi, Vương Trạch Vinh sau khi đi ra liền gọi yêu cầu Phùng Triêu Lâm chuẩn bị tốt.

Việc này trên tỉnh đã thông báo, Phùng Triêu Lâm lập tức nói đã chuẩn bị sẵn sàng.

Làm xong việc này Vương Trạch Vinh nghĩ đến hôm nay Uông Nhật Thần sẽ mang mình đi gặp Bí thư tỉnh ủy mới, đây là việc lớn.
 
Chương 705: Bố trí bữa ăn


Chủ nhiệm trụ sở Thường Hồng trên tỉnh – Lý Phú Quý nhận được điện của Vương Trạch Vinh liền vội vàng thu xếp. Vương Trạch Vinh yêu cầu rõ ràng, yêu cầu bố trí tiếp đón lãnh đạo cao cấp.

Lý Phú Quý dùng chân cũng nghĩ ra khách mà Vương Trạch Vinh tiếp phải là cao cấp rồi. Sau khi nhận được thông báo y liền rất bận, tự mình đến mấy điểm khảo sát, không ngừng so sánh và nghĩ phải phù hợp ý kiến Vương Trạch Vinh.

Lý Phú Quý là một Chủ nhiệm ở trên tỉnh cũng không dễ dàng gì, lãnh đạo nào đến cũng cần y bố trí. Tuy nói ngày nào cũng ăn ngon uống say nhưng y thực ra có chút lo lắng, từ trước đến giờ vẫn không tạo được quan hệ với Bí thư thị ủy, đây không phải việc tốt.

Lý Phú Quý thường xuyên thở dài trong lòng, mọi người thấy Chủ nhiệm trên tỉnh oai phong lắm, sống rất sướng, nhưng ai biết chỉ xảy ra chuyện thì mình mất chức ngay.

Lý Phú Quý vừa mới bố trí xong thì Vương Trạch Vinh đến.

- Bí thư Vương, sao ngài lại tự đến vậy?

Lý Phú Quý cung kính nói.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Đến xem anh làm thế nào rồi.

Lý Phú Quý không nghĩ Vương Trạch Vinh lại coi trọng đến mức này, y vội vàng nói:

- Bí thư Vương, yêu cầu công tác của ngài tôi đã bố trí xong.

Vương Trạch Vinh mặc dù biết Lý Phú Quý là Chủ nhiệm trên tỉnh nhưng mỗi lần lên tỉnh thì y đều về nhà mình, ít quan hệ với Lý Phú Quý. Hôm nay muốn mời hai Bí thư tỉnh ủy nên hắn phải đến xem tình hình.

Việc này Uông Nhật Thần giao cho mình làm, mặc dù Uông Nhật Thần cũng có thể làm nhưng Vương Trạch Vinh dự định do mình thực hiện.

- Đưa tôi đi xem một chút.

Vương Trạch Vinh nói với Lý Phú Quý.

Địa điểm Lý Phú Quý bố trí có hoàn cảnh rất được, trong ngoài có ba tiểu viện, trong sân trồng đầy hoa cỏ đẹp.

Thấy hoàn cảnh này, Vương Trạch Vinh rất hài lòng mà nói:

- Anh vất vả rồi.

Mặc dù chỉ là một lời nói nhưng Lý Phú Quý rất vui, y vội vàng nói:

- Bí thư hài lòng là tốt rồi.

Vương Trạch Vinh hỏi:

- Đồ ăn như thế nào?

Lý Phú Quý nói:

- Tôi biết người Bí thư tiếp rất quan trọng. Lãnh đạo ăn bây giờ không thích quá nhiều cho nên đều làm các món tinh xảo nhưng lại rất quý phái.

Vương Trạch Vinh không ngờ Lý Phú Quý lại đoán được ý mình nên hài lòng nói:

- Anh làm vậy rất tốt.

Lý Phú Quý biết mình làm Vương Trạch Vinh hài lòng, trong lòng thầm vui vẻ.

Thấy vẫn còn sớm, Vương Trạch Vinh nói với Lý Phú Quý:

- Anh ở đây nhìn một chút.

Lý Phú Quý thầm nghĩ không biết Bí thư Vương tiếp ai mà coi trọng như vậy. Mặc dù khó hiểu nhưng y vẫn tỏ vẻ nhất định làm tốt công tác.

Về đến nhà, Vương Trạch Vinh gọi điện cho Uông Nhật Thần nói bố trí xong địa điểm.

Uông Nhật Thần thấy Vương Trạch Vinh làm tỉ mỉ như vậy liền cười nói:

- Vậy là tốt rồi.

Ông giới thiệu Vương Trạch Vinh với Hà Vi Trạch là muốn củng cố địa vị của hắn ở tỉnh Giang Sơn.

Vương Trạch Vinh ngồi trong nhà phân tích tình hình bây giờ, hắn có vài suy nghĩ về việc phát triển Thường Hồng.

Người nước Pháp đến làm Vương Trạch Vinh cảm thấy ánh mắt mình vẫn còn hạn hẹp, mới chỉ nhìn trong nước, thu hút đầu tư nước ngoài là phương hướng rất tốt. Ở phương diện này Vương Trạch Vinh cảm thấy mình vẫn không đủ, bước tiếp theo phải chú ý việc này mới được.

Thường Hồng muốn phát triển khoa học kỹ thuật, ngoài việc kỹ thuật trong nước thì thu hút khoa học kỹ thuật nước ngoài cũng rất quan trọng. Vương Trạch Vinh thầm nghĩ nên bàn với đám Ngô Uy Hoa về việc này. Khó khăn tuy lớn, chẳng qua nước ngoài bây giờ có không ít kỹ thuật cần tài chính mà.

Càng nghĩ càng thấy suy nghĩ của mình là đúng. Trong sự phát triển của Thường Hồng thì ngoài công nghệ cao ra thì còn cần xây dựng cơ sở vật chất, đời sống nhân dân, nếu có thể triển khai toàn bộ thì Thường Hồng trong tương lai sẽ là một trung tâm của tỉnh.

Tối qua Long Hương Băng ngủ ở đây, một lần nữa quan hệ làm cô rất hạnh phúc.

Cầm chén trà mà Long Hương Băng đưa, Vương Trạch Vinh ra hiệu cô ngồi xuống rồi nói:

- Việc của Dũng Đình sao rồi?

Hắn vốn bận nên chưa hỏi suy nghĩ của Long Hương Băng về việc Long Dũng Đình kết hôn.

Nghe thấy thế, Long Hương Băng cười nói:

- Không biết sao mà đối phương nghe nói Dũng Đình lái xe cho anh thì thái độ thay đổi hẳn. Cho rằng Dũng Đình theo anh là rất có tiền đồ. Em đã gặp bọn họ, nhà bọn họ dự định tháng năm sẽ để hai đứa lấy nhau.

Vương Trạch Vinh nói:

- Lần trước anh bảo em lấy tiền mua nhà cho Dũng Đình, em mua chưa?

Long Hương Băng nói:

- Làm anh tốn kém rồi.

Vương Trạch Vinh nhíu mày nói:

- Nói gì thế, em là người phụ nữ của anh, về sau không được nói như vậy.

Long Hương Băng khẽ ừ một tiếng, cô rất hạnh phúc.

Thấy Long Hương Băng không nói gì, Vương Trạch Vinh nói:

- Chủ yếu là cô gái kia như thế nào, em thấy sao?

Long Hương Băng nói:

- Cô gái đó cũng được, lãnh đạo cục Công an rất coi trọng cô ta.

Vương Trạch Vinh nói:

- Em chú ý một chút, không nên để Dũng Đình lấy người ham quyền thế.

Long Hương Băng khẽ đặt chân Vương Trạch Vinh lên chân mình rồi bóp cho hắn:

- Việc này em thấy không rõ, chỉ cần Dũng Đình thích là được.

Nghĩ đến Long Hương Băng cứ tiếp tục như vậy cũng không hay, Vương Trạch Vinh nói:

- Em hay là đi học một chút, học xong anh sẽ bố trí việc cho em làm.

Nghe thấy có thể đi học, mắt Long Hương Băng sáng lên mà nói:

- Em mới có bằng cấp ba, học chuyên tu thì chắc không được.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Không cần để ý mấy cái này, có thể học bao nhiêu thì học, chủ yếu là giao lưu với mọi người mà thôi.

Vương Trạch Vinh có một suy nghĩ là Tiểu Giang bây giờ càng lúc càng nhiều việc, người có thể tin lại ít. Nếu có thể bồi dưỡng Long Hương Băng thì sẽ có thêm người giúp. Hắn phát hiện Long Hương Băng rất thông minh, chuyện gì cũng có thể suy nghĩ ra được. Có lẽ trước đây vì gia đình khó khăn nên cô học đến cấp ba, nếu cho cô cơ hội thì không biết chừng.

- Vâng, anh bảo em làm gì thì em làm đó.

Long Hương Băng nói.

Thấy Long Hương Băng khá khẩn trương, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Thả lỏng đi, có gì đâu em.

Vương Trạch Vinh nhìn Long Hương Băng rồi nói:

- Em học lái xe đến đâu rồi?

Long Hương Băng cười nói:

- anh không nói em cũng quên rồi, cho anh xem bằng lái của em.

Cô nhanh chóng lấy bằng lái của mình ra.

Thấy Long Hương Băng đã có bằng, Vương Trạch Vinh vội vàng nói:

- Hai hôm nữa anh bảo Dũng Đình đi chọn xe cho em. Đến lúc đó em cũng có thể lái xe đi học.

Long Hương Băng không nói gì ở việc này. Cô biết tính cách của Vương Trạch Vinh, hắn đã quyết định thì không thể thay đổi. Cô cũng vui vì Vương Trạch Vinh quan tâm đến mình như vậy.

Long Hương Băng thực ra vẫn có chút lo lắng, cô biết tình hình của Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh có hai người phụ nữ khác, một ở Bắc Kinh là con gái phó Thủ tướng, một là người phụ nữ rất có tiền. Mà mình chỉ là bảo mẫu của Vương Trạch Vinh, cô lo lắng nếu ngày nào đó Vương Trạch Vinh không thích mình thì sao bây giờ? Bây giờ nghe thấy Vương Trạch Vinh mua xe cho mình, lại muốn mình đi học, sau đó bố trí công việc cho mình, trong lòng rất hy vọng vào tiền đồ của mình.

Vương Trạch Vinh ở nhà hưởng thụ hầu hạ của Long Hương Băng, Lý Phú Quý lại rất chú ý làm tốt việc được phân công. Y biết việc này rất quan trọng, làm tốt sẽ được Bí thư Vương coi trọng.

Y vẫn luôn đến gần Vương Trạch Vinh, nhưng Vương Trạch Vinh không biết sao không đến trụ sở mà ở. Nhưng Thị trưởng Phùng Triêu Lâm lần nào cũng đến đây.

Chủ nhiệm nhỏ nhoi như Lý Phú Quý thì Thường Hồng có nhiều, y biết chỉ có đi theo đúng người thì mình mới có đường ra. Bởi vì thấy nhiều nên y không coi trọng Phùng Triêu Lâm, chỉ có đi theo Vương Trạch Vinh thì mới có tiền độ
 
Chương 706: Hà Vi Trạch


Vương Trạch Vinh đến Uông Nhật Thần rồi cùng ông tới chỗ ăn.

Uông Nhật Thần khá hài lòng với địa điểm này:

- Ở đây rất được.

Thư ký cũ của Uông Nhật Thần đã đến một thành phố khác làm Phó thị trưởng, Vương Trạch Vinh phụ trách công tác phục vụ cho ông

Sau khi ngồi xuống, Uông Nhật Thần nói:

- Bây giờ có rất nhiều nơi có cảnh đẹp mà bị bỏ qua. Tôi dự định khi vẫn còn khỏe đi du lịch khắp nơi.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Bí thư Uông nói đúng, ngắm cảnh thì cần ít người mới hay. Đi quá nhiều thì muốn ngắm cảnh cũng khó.

Uông Nhật Thần cười ha hả nói:

- Đúng thế. Trước đây đến đâu đều rất đông người, cho dù leo núi cũng toàn là người. Bây giờ thì hay rồi, tôi có rất nhiều thời gian, đây là việc tốt.

- Có việc gì tốt thế?

Bên ngoài có tiếng truyền tới.

Vương Trạch Vinh ngẩng đầu nhìn thì thấy Bí thư tỉnh ủy Hà Vi Trạch đang cười cười đi vào.

Uông Nhật Thần đứng lên cười nói:

- Tôi vừa nãy đang bàn việc đi ngắm cảnh với Trạch Vinh, sao đến mà không gọi để tôi ra đón.

Hà Vi Trạch bắt tay với Uông Nhật Thần rồi nói:

- Lão bí thư gọi, tôi sao dám ra vẻ.

Uông Nhật Thần cười phá lên.

- Chào Bí thư Hà.

Vương Trạch Vinh ân cần thăm hỏi.

Bắt tay Vương Trạch Vinh, Hà Vi Trạch vui vẻ nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh công tác ở Thường Hồng rất tốt.

Hà Vi Trạch đã chăm chú xem tài liệu tỉnh Giang Sơn nên đương nhiên ghi nhớ Vương Trạch Vinh là tâm điểm truyền thông.

Hà Vi Trạch rất thân thiết khen ngợi công tác của Thường Hồng, nếu là trước đây thì Vương Trạch Vinh rất cảm kích. Nhưng sau mấy năm, Vương Trạch Vinh bắt đầu bớt kích động. Hắn chỉ cảm ơn mà thôi, cũng không hề để ở trong lòng.

Lần trước trong hội nghị đã thấy Hà Vi Trạch nhưng không rõ, bây giờ khi đứng gần thì Vương Trạch Vinh thấy rất thân thiện.

Hà Vi Trạch mang theo lái xe và thư ký tới để phục vụ. Uông Nhật Thần ra hiệu hai người ngồi xuống.

Vương Trạch Vinh cũng nghe nói hai người này là thuộc hạ thân tín và được Hà Vi Trạch mang từ Bắc Kinh đến tỉnh Giang Sơn. Hắn chủ động bắt tay bọn họ.

Mọi người cười nói một lúc, Vương Trạch Vinh nói với Lý Phú Quý:

- Có thể mang đồ ăn lên.

Lý Phú Quý thế mới biết Vương Trạch Vinh mời cơm là hai Bí thư, y biết hai người này. Vương Trạch Vinh không ngờ nhanh như vậy quan hệ được với Bí thư tỉnh ủy Hà Vi Trạch.

Thấy hai nhân vật này xuất hiện, Lý Phú Quý đâu dám chậm trễ, làm việc càng thêm cẩn thận. Y cũng đang suy nghĩ, Vương Trạch Vinh quá mạnh, sau này nhất định phải theo sát đối phương.

- Bí thư Hà, mấy hôm nữa tôi sẽ lên Bắc Kinh, hôm nay mời anh đến ăn một bữa.

Uông Nhật Thần vừa cười vừa nói.

Hà Vi Trạch cung kính nói:

- Bữa này nên là tôi mời Bí thư.

Vương Trạch Vinh không nói gì, hai mắt nhìn quan khí của Hà Vi Trạch.

Nhưng Vương Trạch Vinh lại có chút khó hiểu. Hà Vi Trạch này theo lý phải hoàn toàn dựa vào Uông Nhật Thần. Nhưng bây giờ hắn thấy quan khí của Hà Vi Trạch mặc dù dựa vào Uông Nhật Thần, nhưng cẩn thận nhìn lại thấy không quá nhất trí với Uông Nhật Thần.

Thấy cảnh này, Vương Trạch Vinh có chút lo lắng.

Quan khí không nhất trí thì nói rõ một vấn đề, Hà Vi Trạch không thực sự là người Uông hệ.

Đương nhiên Vương Trạch Vinh mặc dù thấy cũng không thể nói với Uông Nhật Thần về việc này.

Trong tai nghe Uông Nhật Thần và Hà Vi Trạch nói chuyện, Vương Trạch Vinh đang có chút lo lắng về chuyện tỉnh Giang Sơn sắp tới.

Nhìn Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng. Năng lực của Uông Nhật Thần rất mạnh nhưng ông lại nhìn người không được, nếu không sao lại chọn một người có thể thoát khỏi Uông hệ làm Bí thư tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn.

Chẳng qua Vương Trạch Vinh lại thầm an ủi có lẽ đến cấp độ của bọn họ sẽ không như vậy.

Rất nhanh đề tài chuyển sang Thường Hồng.

Hà Vi Trạch cười nói:

- Tôi cũng xem trận động đất ở Thường Hồng trên Tv, biểu hiện của đồng chí Vương Trạch Vinh rất tốt, thể hiện rõ tác phong một Đảng viên, rất được.

Vương Trạch Vinh vội vàng nói:

- Chủ yếu là các cán bộ Đảng viên Thường Hồng rất tốt, đối mặt với tai nạn rất nhiều người nén thương đau mà cứu mọi người.

Hà Vi Trạch gật đầu nói:

- Anh nói đúng, quốc gia chúng ta cần nhiều cán bộ Đảng xuất sắc như vậy.

Uông Nhật Thần vẫn luôn tự hào vì đề bạt Vương Trạch Vinh làm Bí thư thị ủy Thường Hồng, ông nhìn Vương Trạch Vinh mà nghĩ đến cảnh lúc đó.

Vương Trạch Vinh càng nhìn càng cảm thấy Hà Vi Trạch lợi hại, nói chuyện với Uông Nhật Thần lâu như vậy mà y vẫn nở nụ cười, không hề có vẻ gì buồn bực.

Một lần nữa nhìn quan khí của Hà Vi Trạch, Vương Trạch Vinh xác định quan khí của Hà Vi Trạch chính là như vậy.

Nghĩ đến tình hình Uông gia, Vương Trạch Vinh ít nhiều cũng hiểu chỗ dựa lớn nhất của Uông gia là Uông Nhật Thần. Bây giờ Uông Nhật Thần đã lui, chỉ có hai người Uông Chính Phong cùng Uông Chính Côn, nhưng chức vụ bọn họ không hơn gì Hà Vi Trạch. Ở tình huống này Uông gia muốn khống chế Hà Vi Trạch là rất hạn chế.

- Trạch Vinh, Bí thư Hà rất quan tâm cán bộ trẻ tuổi, cậu phải báo cáo với Bí thư Hà nhiều vào.

Uông Nhật Thần nói với Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh vội vàng nói:

- Xin Bí thư Hà yên tâm, Thường Hồng nhất định đoàn kết xung quanh Tỉnh ủy mà triển khai công việc, có việc gì tôi sẽ xin chỉ thị của Bí thư Hà.

Hà Vi Trạch giơ chén uống với Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Trạch Vinh làm việc thì tôi yên tâm.

Y rất nhanh học Uông Nhật Thần mà gọi Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh cười khổ một tiếng, vốn nghĩ Hà Vi Trạch là người Uông hệ thì mình triển khai công tác sẽ dễ dàng, không ngờ Hà Vi Trạch lại không một lòng với Uông hệ.

Vương Trạch Vinh không biết bây giờ Hà Vi Trạch đang âm thầm quan sát hắn. Hà Vi Trạch biết rất nhiều tình hình, y đương nhiên biết bố vợ Vương Trạch Vinh là Hạng Nam, bây giờ trong lòng y đang muốn kéo Vương Trạch Vinh về phía mình. Chỉ cần Vương Trạch Vinh về phía mình, vậy Hạng Nam sẽ cũng ủng hộ mình.

Hà Vi Trạch cũng nghĩ đến tình hình của Uông gia, y cũng biết việc Uông gia làm thông gia với Lâm gia, bởi vì Uông gia có quan hệ với Lâm gia, Hà Vi Trạch đương nhiên không thể tùy tiện đắc tội Uông Nhật Thần. Hơn nữa mình dù như thế nào cũng là người Uông hệ, tỉnh Giang Sơn do Uông hệ khống chế, y không thể không thu người Uông gia ở đây. Y thầm nghĩ tổng hợp lực lượng của Uông hệ tại tỉnh Giang Sơn, cố gắng biến thành lực lượng của mình.

Hai bên chủ yếu nói chuyện mà thôi, Vương Trạch Vinh hôm nay có một thu hoạch là tạo quan hệ với Hà Vi Trạch. Bắt đầu từ hôm nay Vương Trạch Vinh coi như là người của Hà Vi Trạch. Nhưng hắn không rõ Hà Vi Trạch tin mình bao nhiêu.

Đưa Uông Nhật Thần về nhà, Uông Nhật Thần ra hiệu Vương Trạch Vinh vào thư phòng.

Sau khi ngồi xuống, Uông Nhật Thần nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Trạch Vinh, tôi chỉ có thể làm cho cậu như vậy, tiếp theo phải dựa vào cậu.

- Bí thư Uông, tôi biết ngài vẫn luôn quan tâm đến tôi.

Vương Trạch Vinh vẫn luôn cảm kích Uông Nhật Thần.

Nhìn Vương Trạch Vinh một lát, Uông Nhật Thần cười nói:

- Như vậy cũng tốt, cậu nếu có thể đạt thành tích trong hoàn cảnh này ở tỉnh Giang Sơn, điều này là sự rèn luyện với cậu.

Nghe Uông Nhật Thần nói như vậy, Vương Trạch Vinh liền hiểu hôm nay ông coi như phát hiện một vài tình hình của Hà Vi Trạch.

- Xin Bí thư Uông yên tâm, Thường Hồng nhất định sẽ phát triển tốt.

Vương Trạch Vinh cũng tỏ vẻ mình không tham gia tranh đấu trên tỉnh.

Uông Nhật Thần nở nụ cười hài lòng:

- Có mọi người ở sau thì không ai có thể gây sóng gió. Cậu phải nhớ lời Lão bí thư nói, phát triển tốt Thường Hồng, phát triển mới là đạo lý.

Vương Trạch Vinh cảm thấy vẻ buồn bã trong lời của ông.

- Được rồi, điều cần làm tôi đã làm. Tiểu Phỉ sẽ ở lại Phượng Hải, cậu rảnh rỗi thì chú ý đến nó một chút.
 
Chương 707: Có vấn đề


Thường Hồng bây giờ rất coi trọng người nước ngoài đến. Phùng Triêu Lâm tự mình bố trí công tác tiếp đón.

Vương Trạch Vinh là Bí thư thị ủy nên được Phó chủ tịch tỉnh Sử Thiên Cầm yêu cầu nhất định phải tiếp đón tốt người nước Pháp.

Trên đường đi Ouni rất hưng phấn, cô nhất định đòi ngồi cùng xe với Vương Trạch Vinh. Đối với việc này mọi người cũng không khó hiểu, ngược lại cho rằng Vương Trạch Vinh quan hệ tốt với bạn nước Pháp, điều này có lợi cho công tác thu hút đầu tư. Giám đốc Sở công thương Phương Hổ Sơn còn yêu cầu Vương Trạch Vinh phải làm tốt công tác tư tưởng với Ouni.

Người nước Pháp đều biết Thường Hồng xảy ra động đất lớn, bọn họ nghĩ Thường Hồng bây giờ vẫn là đống đổ nát. Chẳng qua khi xe tiến vào Thường Hồng, Ouni không ngừng kêu lên.

- Bí thư Vương, Thường Hồng các anh phát triển quá nhanh.

Không biết từ lúc nào cô bắt đầu dùng cách gọi Bí thư Vương với Vương Trạch Vinh. Đối với thay đổi này Vương Trạch Vinh đương nhiên vui vẻ.

- Ouni tiểu thư, nhân dân Thường Hồng đã tổ chức tự cứu khi tai nạn xảy ra. Trung ương Trung Quốc cũng dồn rất nhiều tài chính, nhân lực để xây dựng Thường Hồng.

Vương Trạch Vinh rất tự hào vì sự phát triển của Thường Hồng.

Nhìn cao ốc, đường to rộng, xe đi lại tấp nập, Ouni nói:

- Thật không thể tin nổi ở đây đã xảy ra động đất.

Không chỉ Ouni nghĩ như vậy, người nước Pháp đều cảm thấy Thường Hồng chưa từng xảy ra động đất. Từng ngôi nhà cao ốc được dựng lên, đây là một thành phố hiện đại.

Xe dừng lại trước trụ sở Ủy ban, đám người Phùng Triêu Lâm đã sớm chờ ở đó.

Thấy Vương Trạch Vinh từ trên xe đi xuống, Phùng Triêu Lâm vội vàng đi lên:

- Bí thư Vương, tôi đã bố trí xong.

Vương Trạch Vinh bắt tay Phùng Triêu Lâm rồi nói:

- Vất vả.

Hai người giờ đã thân thiết hơn, Phùng Triêu Lâm biết mình tạm thời không thể tranh chấp với Vương Trạch Vinh nên phải cúi đầu. Vương Trạch Vinh lại muốn phát triển Thường Hồng nên chỉ cần Phùng Triêu Lâm chú tâm trong công việc là hắn vui rồi.

Vương Trạch Vinh lập tức bố trí người nước Pháp nghỉ ngơi rồi về văn phòng.

Phó bí thư Lưu Gia Hà đi theo vào văn phòng rồi nói:

- Bí thư Vương vừa ra tay đúng là mọi việc thành công, lên tỉnh mà lại mang tới một đoàn các nhà đầu tư lớn như vậy.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Đây đâu phải công của tôi, bạn nước Pháp vốn muốn đến giúp đỡ khu tai nạn mà.

Lưu Gia Hà nghiêm túc nói:

- Bí thư không thể nói như vậy, bạn nước Pháp tại sao muốn đến giúp Thường Hồng, nguyên nhân chủ yếu là do Bí thư Vương.

Vương Trạch Vinh không muốn nói việc này nữa, hắn nói:

- Anh phụ trách công tác xây dựng thành phố, lần này người nước Pháp muốn đầu tư ở Thường Hồng, các anh phải cố gắng tranh thru nói chuyện với bọn họ, xem có đột phá gì hay không?

Lưu Gia Hà nói:

- Việc này cục Chiêu thương đã chuẩn bị chu đáo. Tôi đã đến nghe báo cáo và nghĩ sẽ có kết quả.

Vương Trạch Vinh nói:

- Công tác thu hút đầu tư vẫn làm khá tốt, nhưng đoàn khảo sát người nước ngoài lớn như vậy thì là lần đầu tiên. Anh phải chú ý, tuyệt đối không được xảy ra chuyện.

Lưu Gia Hà gật đầu nói:

- Xin Bí thư Vương yên tâm, tôi sẽ chú ý sát sao.

Lưu Gia Hà vừa đi, Khương Tắc Xương gọi tới nói về việc bố trí của Ủy ban với người nước Pháp.

Vương Trạch Vinh giao công tác tiếp đón cho Phùng Triêu Lâm, Khương Tắc Xương cũng kịp thời báo cáo tình hình.

Tối nay tổ chức vũ hội?

Khương Tắc Xương nói:

- Việc này sau khi hỏi giám đốc Phương Sở công thương thì bố trí, nghe nói đây là yêu của của người nước Pháp.

Nghe thấy có vũ hội, Vương Trạch Vinh liền đau đầu. Hắn thấy lần này hầu hết là thanh niên nước Pháp tới, vũ hội sẽ uống rượu, chẳng may uống nhiều làm bậy thì sao?

- Nhất định không được để xảy ra chuyện.

Vương Trạch Vinh dặn.

Vương Trạch Vinh dập máy xong thấy còn sớm liền lái xe đến Thúy Viên.

Tiểu Giang thấy Vương Trạch Vinh về liền vui vẻ nói:

- Lần này lên tỉnh anh có thu hoạch gì thế?

Vương Trạch Vinh bế con rồi nói:

- Bí thư Uông sẽ lên Bắc Kinh nên giới thiệu anh gặp Bí thư mới, sao đó tiến đoàn nhà đầu tư nước Pháp đến Thường Hồng.

Nghe thấy người nước Pháp tới, Tiểu Giang cười nói:

- Có phải tình nhân nước Pháp của anh tới?

Vương Trạch Vinh không khỏi giật mình, sao Tiểu Giang lại biết việc này?

Thấy Vương Trạch Vinh khó hiểu, Tiểu Giang cười nói:

- Anh đừng cho là em và Hàm Yên không biết, ở Paris kia thì Ouni theo anh rất chặt.

Vương Trạch Vinh rất nhanh nghĩ việc này là do Hàm Yên nói với cô.

- Ừ, lần này do Ouni tổ chức người tới.

Vương Trạch Vinh không giấu.

Nghe thấy đúng là Ouni đến, Tiểu Giang nói:

- Cô ấy xem ra không thể bỏ qua anh rồi.

Vương Trạch Vinh đi tới ngồi xuống ghế rồi nói:

- Người ta đến đầu tư, em nghĩ gì thế.

Tiểu Giang nói:

- Em sẽ đi gặp Ouni.

Vương Trạch Vinh không nghe thấy lời này.

Vũ hội buổi tối rất náo nhiệt. Vương Trạch Vinh thấy Ouni không ngừng đòi nhảy với mình, hắn đành lấy cớ rời đi.

Ouni là người dẫn đoàn nên thấy Vương Trạch Vinh rời đi, cô cũng không tiện rời đi.

Người nước Pháp chủ yếu là thanh niên, chính quyền thành phố ngoài lãnh đạo thì các lãnh đạo cơ quan liên quan và một vài cô gái cũng đến tham gia, cứ như vậy mọi người rất vui vẻ.

Khương Tắc Xương cũng có chút lo lắng, từ khi bắt đầu hoạt động thì y phát hiện đám thanh niên bắt đầu trở nên táo bạo hơn.

Gần 12 giờ, Khương Tắc Xương nhìn người nước ngoài thì có chút sửng sốt, hắn phát hiện thiếu một vài người.

Khương Tắc Xương đã đếm số người, một lần nữa đếm thì hắn phát hiện đúng là thiếu một người.

Điều này làm Khương Tắc Xương sợ hãi, hắn vội vàng gọi Phó chánh văn phòng tới để y lặng lẽ gọi người đi tìm.

Hắn chưa tìm được thì thư ký của Phùng Triêu Lâm đã gọi hắn tới.

Trong một căn phòng, Phùng Triêu Lâm sa sầm mặt nói:

- Các anh làm như thế nào vậy hả? Sao thiếu một người nước Pháp mà cũng không biết?

Khương Tắc Xương nhìn Phó chánh văn phòng đứng cạnh mình, Khương Tắc Xương đương nhiên biết là do đối phương báo cáo với Phùng Triêu Lâm.

- Thị trưởng Phùng, chúng tôi đang tìm, chắc là không đi xa.

Khương Tắc Xương chỉ có thể nói như vậy, bên ngoài đã bố trí bảo vệ, người nước Pháp kia nhất định không thể rời khỏi đây.

Đang khi nói chuyện thì một nhân viên văn phòng lo lắng đi vào nói:

- Chánh văn phòng.

Người này đang định nói thì thấy Phùng Triêu Lâm, y vội vàng nhịn lại.

Phùng Triêu Lâm hừ một tiếng rồi nói:

- Xảy ra chuyện gì?

- Thị trưởng Phùng, đã tìm được người phụ nữ nước Pháp kia, chẳng qua..

Y chần chờ không biết nên nói như thế nào.

- Ấp úng gì thế hả, nói mau.

Phùng Triêu Lâm trừng mắt nhìn y.

- Người phụ nữ đó đang ở bên Hoàng Lâm Thành cục Chiêu thương.

Khương Tắc Xương nhìn Phùng Triêu Lâm, Hoàng Lâm Thành là người đẹp trai mới được phân công tới cục Chiêu thương công tác, nghe nói có quan hệ với Phùng Triêu Lâm.

Phùng Triêu Lâm khó hiểu hỏi:

- Bọn họ sao lại đi với nhau?

- Khi chúng tôi mở phòng thì hai người bọn họ đang làm việc đó ở trong phòng.

Phùng Triêu Lâm há hốc mồm. Y đã hiểu tình hình, Hoàng Lâm Thành không ngờ lại làm chuyện đó với người phụ nữ kia, việc này làm y có chút giật mình lại khó hiểu.

- Làm cái gì thế hả?

Phùng Triêu Lâm trừng mắt nhìn Khương Tắc Xương, xảy ra chuyện như vậy thì y cũng không biết nên làm như thế nào.

Vương Trạch Vinh ngồi trong nhà thì nhận được điện của Phùng Triêu Lâm. Nghe Phùng Triêu Lâm nói, Vương Trạch Vinh cũng giật mình, y biết không xử lý tốt sẽ có vấn đề, Thường Hồng sẽ nổi tiếng:

- Mau chóng xử lý yêm thấm, tôi lập tức sẽ tới.

Khi Vương Trạch Vinh tới thì thấy trong một căn phòng Ouni đang ngồi với một người phụ nữ, Hoàng Lâm Thành cục Chiêu thương đang cúi đầu đứng đó.

Thấy Vương Trạch Vinh, Phùng Triêu Lâm nói:

- Bí thư Vương, đều do tôi không làm tốt.

- Bí thư Vương, Nina thích Hoàng, bọn họ tự do yêu đương.

Ouni thấy Vương Trạch Vinh đến liền lớn tiếng nói.

Tự do yêu đương?

Nghe Ouni nói như vậy, Vương Trạch Vinh nhìn người phụ nữ Nina kia thì thấy đã hơn 30 tuổi và rất quyến rũ. Chẳng qua Vương Trạch Vinh không dám xác định.

Vương Trạch Vinh nói với Hoàng Lâm Thành:

- Anh nói xem là như thế nào?

Hoàng Lâm Thành lí nhí nói:

- Chúng tôi thích nhau.

- Bí thư Vương, tự do yêu đương có tội sao?

Ouni hỏi.

Nhìn Nina rất bình thường, Vương Trạch Vinh không khỏi có chút giật mình:

- Đây là việc tốt, Tiểu Hoàng và Nina tự do yêu đương, đây là giai thoại tốt.

Vương Trạch Vinh nhìn Hoàng Lâm Thành rồi nói:

- Tiểu Hoàng, tình cảm phải từ từ bồi dưỡng, tôi không phản đối tình cảm của hai người, nhưng không được làm chuyện quá khích.
 
Chương 708: Phú Thì Cách quan tâm đến việc Thường Hồng


Dưới sự chủ trì của Vương Trạch Vinh, Hoàng Lâm Thanh và Nina đã xác định quan hệ yêu đương vì cả hai chưa có gia đình.

Đây là không có biện pháp, Vương Trạch Vinh có chút buồn cười chính mình, mình làm như vậy đúng là làm người ta bực mình.

Ouni rất hài lòng với kết quả này, cô nói:

- Bí thư Vương, Trung Quốc xem ra cũng là quốc gia tôn sùng tự do.

Vương Trạch Vinh vốn muốn dẹp yên việc này, nhưng làm hắn không ngờ là sau đó có người mượn việc này mà gây chuyện.

Phó bí thư Tỉnh ủy phụ trách công tác tổ chức Phú Thì Cách đột nhiên gọi tới.

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, các anh làm gì vậy hả. Các anh còn nghĩ đến ảnh hưởng không thế, tiếp đón mà cũng như vậy sao? Người phụ trách tiếp đón làm như thế nào? Nhất định phải nghiêm túc truy cứu trách nhiệm người phụ trách.

Nói xong câu này Phú Thì Cách liền dập máy.

Vương Trạch Vinh không khỏi nhíu mày.

Phú Thì Cách vốn không hòa hợp với hắn. Chuyện lần trước Phú Thì Cách vẫn không có ý gì, hơn nữa còn trở thành Phó bí thư Tỉnh ủy sau khi Uông Nhật Thần lui ra.

Từ đủ chuyện có thể thấy sau lưng Phú Thì Cách là thế lực rất lớn. Nghĩ đến quan khí của Hà Vi Trạch, lại nghĩ đến chủ tịch tỉnh mới tới, Vương Trạch Vinh biết tình hình tỉnh Giang Sơn đang dần phát triển theo hướng tỉnh Sơn Nam. Sau khi Hạng Nam rời đi thì tỉnh Sơn Nam dần thoát khỏi khống chế của ông. Tỉnh Giang Sơn có lẽ cũng là như vậy.

Vương Trạch Vinh cười khổ một tiếng, tên Phú Thì Cách này xem ra muốn gây chuyện. Bị một Phó bí thư Tỉnh ủy chú ý thì không ai có thể thoải mái được.

Vương Trạch Vinh vừa bỏ điện thoại xuống thì Phùng Triêu Lâm tìm tới.

- Bí thư Vương, chuyện này trên tỉnh rất coi trọng và đưa ra ý kiến với công tác của chúng ta.

Phùng Triêu Lâm cẩn thận nói với Vương Trạch Vinh. Xảy ra chuyện này thì Khương Tắc Xương nhất định có quan hệ, chỉ cần có người thúc đẩy thì Khương Tắc Xương khó giữ ghế Chánh văn phòng. Nghĩ đến đây Phùng Triêu Lâm liền không thể ngồi yên. Y lo lắng Vương Trạch Vinh nghĩ mình đứng sau việc này.

Hôm nay trên tỉnh gọi tới càng làm Phùng Triêu Lâm lo lắng. Chẳng may Vương Trạch Vinh nghi ngờ thì cuộc sống của mình sẽ không tốt.

Vương Trạch Vinh nhìn Phùng Triêu Lâm, hắn đương nhiên biết việc này đương nhiên không thể do Phùng Triêu Lâm xúi bẩy.

- Đầu tiên không nên nghĩ nhiều quá, tiếp đón tốt người nước Pháp mới là quan trọng. Chuyện hai người kia thế nào rồi?

Phùng Triêu Lâm nói:

- Ouni tiểu thư yêu cầu Hoàng Lâm Thành tham gia tiếp đón, chúng tôi chỉ có thể đưa Hoàng Lâm Thành vào danh sách.

Vương Trạch Vinh nhìn Phùng Triêu Lâm rồi nói:

- Đối với hành vi của Hoàng Lâm Thành thì nhất định phải xử lý. Việc này kéo dài một chút, đợi người nước Pháp đi rồi làm.

Mấy hôm Hoàng Lâm Thành đều đi theo người nước Pháp khảo sát tình hình Thường Hồng. Dưới sự giúp đỡ của Ouni, một loạt hạng mục được ký kết.

Đang khi Vương Trạch Vinh bàn bạc hạng mục với người nước Pháp thì Hà Vi Trạch gọi hắn lên tỉnh.

Vương Trạch Vinh vào văn phòng Hà Vi Trạch, Hà Vi Trạch ra hiệu hắn ngồi xuống rồi nói:

- Trạch Vinh, công tác tiếp đón của Thường Hồng sao lại sơ sót như vậy.

Nghe thấy thế, Vương Trạch Vinh biết ai đó đã nói việc này với Hà Vi Trạch.

- Trạch Vinh, công tác và cuộc sống phải phân chia rõ ràng, tôi nghe thấy một vài tin bất lợi cho anh. Nói anh có quan hệ thân mật với người phụ nữ nước Pháp kia.

Đã lấy việc này ra nói, Vương Trạch Vinh rất tức. Lần này hắn đã cố tránh Ouni, không ngờ còn có người định dùng việc này gây khó cho mình.

- Bí thư Hà, việc này cán bộ Thường Hồng có thể làm chứng cho tôi. Ouni tiểu thư lần này dẫn đoàn đến để đầu tư, không có quan hệ gì với tôi.

Hà Vi Trạch nhìn Vương Trạch Vinh một chút. Hôm qua Phó bí thư Phú Thì Cách đã phê bình Vương Trạch Vinh một trận. Hà Vi Trạch rất lo lắng việc này.

Hà Vi Trạch mặc dù là người Uông hệ, nhưng y hy vọng từ từ làm giảm ảnh hưởng của Uông hệ và xác lập địa vị của mình. Phú Thì Cách là Phó bí thư phụ trách công tác tổ chức, đây là người y nhất định phải lôi kéo. So sánh với Vương Trạch Vinh, Phú Thì Cách quan trọng đối với y hơn.

Hà Vi Trạch cũng hỏi thăm được ân oán giữa Phú Thì Cách và Vương Trạch Vinh, biết Phú Thì Cách muốn việc này làm khó Vương Trạch Vinh.

Ở việc này Hà Vi Trạch rất đau đầu, Phú gia là gia tộc lớn ở Bắc Kinh, có thực lực nhất định. Mà Vương Trạch Vinh cũng không thể xem thường, bố vợ hắn là phó Thủ tướng, Uông Nhật Thần lại ủng hộ.

Trước khi gọi Vương Trạch Vinh tới, hắn đã cẩn thận suy nghĩ. Tại sao Phú Thì Cách muốn nói chuyện phụ nữ, đây là nhược điểm của Vương Trạch Vinh sao?

Phú Thì Cách cũng thông minh, bố vợ Vương Trạch Vinh là phó Thủ tướng, chuyện khác không thể ảnh hưởng đến sự ủng hộ của Hạng Nam với Vương Trạch Vinh. Chỉ có việc phụ nữ thì Hạng Nam sẽ giận.

- Trạch Vinh, điểm cần chú ý thì phải chú ý. Công tác tiếp đón của Thường Hồng lần này có vấn đề, tôi xem ra Chánh văn phòng Ủy ban cần phải suy nghĩ thay thế.

Hà Vi Trạch từ từ nói.

Vương Trạch Vinh rất nhanh suy nghĩ, việc này là có người muốn nhằm vào Khương Tắc Xương không tha. Việc này chẳng lẽ là do Phùng Triêu Lâm?

Nghĩ đến Phùng Triêu Lâm, Vương Trạch Vinh lại phủ định. Phùng Triêu Lâm bây giờ đang kém nhiều, đổi người thì người của y cũng không thể thay thế vị trí của Khương Tắc Xương. Vậy là ai?

Vương Trạch Vinh nói với Hà Vi Trạch:

- Chánh văn phòng Ủy ban Khương Tắc Xương có năng lực rất tốt, bởi vì việc nhỏ mà thay thế thì tôi thấy không ổn mấy.

Hà Vi Trạch cười nói:

- Trạch Vinh, có người lên tỉnh nói Thường Hồng là ý một người, Thị trưởng không thể chỉ huy được Văn phòng ủy ban, việc này rất không tốt, anh phải chú ý dùng người. Tôi thấy cứ như vậy, Ủy ban nhân dân tỉnh đang thiếu người, điều Khương Tắc Xương lên văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh đi.

Đến nước này thì Vương Trạch Vinh chỉ có thể gật đầu nói:

- Tô phục tùng bố trí của Tỉnh ủy.

Hà Vi Trạch cười nói:

- Tôi tin tưởng anh nhất định sẽ phát triển tốt Thường Hồng.

Ra khỏi văn phòng Hà Vi Trạch, tâm trạng Vương Trạch Vinh rất không tốt. Hà Vi Trạch và Phú Thì Cách đã giao dịch và chơi đểu mình.

Vương Trạch Vinh đương nhiên hiểu rõ mục đích của việc này. Địa vị của mình ở Thường Hồng tạm thời rất khó động, đối phương muốn từng bước giảm ảnh hưởng của mình, điều Khương Tắc Xương ra là làm cho người ta biết Tỉnh ủy không thích mình.

Đừng coi thường việc này, nếu thân tín như Khương Tắc Xương cũng đi, điều này sẽ khiến đám Khương Tắc Xương phấn chấn. Bọn họ rất hy vọng thấy việc này.

Nghĩ đến việc Khương Tắc Xương sẽ đi, Vương Trạch Vinh phân tích người được lợi. Việc này không phải do Phùng Triêu Lâm làm ra, vậy ai nhỉ? Nhất định có mặt Phú Thì Cách, chẳng qua đến Thường Hồng thì phải có người nào đó chứ?

Về Thường Hồng, Vương Trạch Vinh gọi Khương Tắc Xương đến văn phòng mình.

Khương Tắc Xương vừa vào cửa liền nói:

- Bí thư Vương, tôi gây phiền phức cho ngài.

Vương Trạch Vinh ngồi xuống đối diện với Khương Tắc Xương rồi nói:

- Việc này không ai ngờ đến, chẳng qua cũng không phải việc gì lớn. Chỉ là có kẻ muốn gây rối mà thôi.

Khương Tắc Xương nói:

- Chỉ cần không ảnh hưởng tới ngài là được.

Vương Trạch Vinh nhìn Khương Tắc Xương rồi nói:

- Bí thư tỉnh ủy Hà dự định điều ah lên văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh công tác, anh có suy nghĩ gì không?

Khương Tắc Xương sa sầm mặt lại mà nói:

- Tôi phục tùng phân công.

Y đương nhiên hiểu nguyên nhân điều mình đi, đây không phải là đề bạt. Con đường quan trường của mình đến cuối rồi.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Tắc Xương, đời người rất quanh co, lên tỉnh thì ánh mắt của anh sẽ mở rộng ra. Tôi hy vọng anh nhanh chóng quen thuộc công tác để sau này phát huy.

Lời này làm Khương Tắc Xương giật mình, mình sao lại nghĩ sẽ không thể phát triển nữa, quá sai rồi. Chỉ cần đi theo Bí thư Vương thì còn thiếu sao:

- Lên văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh cũng tốt, tôi có thể kịp thời báo cáo tin tức trên tỉnh với Bí thư.

Vương Trạch Vinh rất vui vì Khương Tắc Xương nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng như vậy:

- Anh có suy nghĩ này là tốt rồi.

Nhìn Khương Tắc Xương đi ra, Vương Trạch Vinh gõ gõ tay lên bàn. Xem ra tình hình tỉnh Giang Sơn không bình tĩnh rồi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom