Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Quả Phụ Xinh Đẹp Ở Biên Quan

Chương 80: Lương khô


Ngày hôm sau, lúc hai người rời đi vẫn còn là sáng sớm.

Đêm qua Tống Điềm say rượu, hai má đến giờ vẫn còn đỏ ửng chưa tan, nàng không thèm nhìn Cố Hiển Thành lấy một cái, chỉ cùng Đỗ thị bịn rịn chia tay.

Mãi đến khi không thể chần chừ được nữa, Cố Hiển Thành dắt xe ngựa đến.

Hôm qua hắn tự mình đánh xe, hôm nay không biết sao lại thuê xa phu.

Chờ Tống Điềm lên xe xong hắn cũng chui vào theo, trên mặt còn đầy ý cười.

Tống Điềm vốn còn định nói gì đó nhưng nghĩ thế nào lại thôi, chỉ hơi dịch người sang bên cạnh.

Nàng dịch một tấc, hắn cũng dịch theo một tấc.

Cuối cùng vẫn ngồi sát vào nhau.

Tống Điềm không nhịn được nữa: "Chàng dịch qua một chút, chật muốn chết!"

"Không được." Cố Hiển Thành tự thấy da mặt mình cũng rất dày.

"Xe ngựa nhỏ, bản tướng lại cao lớn.

Tống Điềm "..."

Nàng quay mặt qua một bên vén rèm lên thông khí, hy vọng tiết trời thu mát mẻ có thể làm giảm nhiệt độ trên mặt mình.

Cố Hiển Thành nhìn thấu nhưng không nói, lẳng lặng ngồi bên cạnh nhìn nàng, từ đầu đến cuối nụ cười chưa từng tắt.

*

Năm Lương Hữu mười hai,

Thành Dương quân đóng quân ở biên quan ba năm, cuối cùng cũng hồi kinh.

Xe ngựa lương thảo đậu quanh quân doanh, thanh thế rất lớn, giống như khi xuất chinh bă năm trước.

Trước đêm xuất phất, nửa đêm Cố Hiển Thành lại mò vào doanh trướng của Tống Điềm dặn dò mấy câu: "Giờ Mẹo ngày mai ta phải đi kiểm kê đại quân nên không thể ở lại lâu, nàng ngoan ngoãn ở trong xe ngựa chờ ta, đợi ta đến tìm nàng."

Tống Điềm lúc ấy đã ngủ được một lúc, nàng mê man ừ hai câu rồi lại tiếp tục nhắm mắt.

Sáng sớm, đại quân xuất phát.

Tiểu Điệp trước khi lên xe ngựa vẫn quyến luyến nhìn về phía quân doanh, "Điềm Điềm tỷ, khi nào chúng ta sẽ trở về?"

Tống Điềm cũng quay đầu nhìn thoáng qua: "Ta cũng không biết..."

Nhưng nàng biết, Cố Hiển Thành có khả năng rất lớn sẽ trở về, nếu hắn về, nàng sẽ theo hắn.

"Điềm Điềm tỷ! Xe ngựa này rộng rãi quá!" Tống Điềm bước lên xe vừa ngó đầu vào đã hô lên.

Tống Điềm cũng không ngờ Cố Hiển Thành lại chuẩn bị cho các nàng một chiếc xe ngựa lớn như vậy, đến mức hai người có nằm vẫn thoải mái.

Phúc Quý ở một bên cười nói: "Tướng quân nói, chúng ta hồi kinh đường xá xa xôi sao có thể để Tống trù nương vất vả, còn có Tiểu Điệp cô nương nữa, Đại tướng quân cũng chuẩn bị cho cô một xe ngựa riêng, ở phía sau."

Tiểu Điệp kinh ngạc, "Ta cũng có sao?"

"Đương nhiên." Phúc Quý cười tươi, Tiểu Điệp không suy nghĩ nhiều nhưng Tống Điềm thì khác, tai nàng lặng lẽ đỏ lên.

Đoàn người cuối cùng cũng xuất phát.

Tiểu Bảo đối với hành trình trước mắt hưng phấn vô cùng, thỉnh thoảng lại đòi vén rèm lên nhìn ra ngoài, phụ cận quân doanh đều là thảo nguyên cùng hoang mạc, lúc đầu còn vui vẻ, một lát sau xe ngựa lắc lư chẳng mất đã thấy buồn ngủ.

Cũng may xe ngựa rộng lớn, Tống Điềm đặt nhi tử xuống nệm mềm, Tống Điềm ngồi một lát cũng thấy mi mắt díu lại.

Mơ mơ màng màng, xe ngựa dần chậm lại, màn xe như bị ai đó vén lên, một bóng người bước vào, Tống Điềm vừa mở mắt ra đã được ôm vào lồng ngực: "Mệt à?"

Nháy mắt, Tống Điềm liền giật mình tỉnh táo lại.

"Sợ gì chứ, đang ở trong xe ngựa, ai có thể thấy được?"

Cố Hiển Thành mất hứng, rõ ràng hai người đã ở bên nhau nàng lại không chịu sớm gả cho hắn, làm hắn muốn đến tìm nàng còn phải lén lén lút lút, xe ngựa cũng không thể ở cùng, hắn bận rộn cả một buổi sáng giờ mới tranh thủ qua ôm ôm hôn hôn vậy mà lại bị nàng cự tuyệt.

"Tiểu Bảo còn ở đây..."

Tống Điềm đỏ mặt nói.

Lúc chỉ có hai người thân mật thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ đứa nhỏ còn ở đây, nàng thật sự không thể...

Cố Hiển Thành nghĩ nghĩ: "Triệu ma ma có nhiều kinh nghiệm, ở xe ngựa ngay phía sau, ta sẽ bảo bà ấy chăm sóc Tiểu Bảo."

Tống Điềm giật mình: "Chàng đừng có mà..."

Cố Hiển Thành giận tái mặt: "Bà ấy cùng Phúc Quý đều biết cả, nàng sợ cái gì, đường xá xa xôi nàng nghỉ ngơi nhiều một chút, không phải bà ấy thì là Tiểu Điệp, nàng chọn một người đi!"

Tống Điềm bất đắc dĩ, "Vậy... Tiểu Điệp..."

"Được."

Cố Hiển Thành đạt được mục đích, vui vẻ hôn lên mặt nàng một cái.

Tống Điềm nhớ lại đêm hôm trước hắn càn rỡ liền đỏ mặt, Cố Hiển Thành nói tiếp: "Yên tâm đi, ở bên ngoài ta sẽ không làm bừa, nàng nghỉ ngơi cho tốt, thiếu gì thì tìm Phúc Quý, hiện tại mùa thu không còn nóng nhưng rất khô, ta sẽ cho người mang chút nước đến."

Tống Điềm: "Ta không thiếu cái gì hết... đây chỉ là việc nhỏ, chàng đừng quan tâm ta, lo chính sự đi!"

Cố Hiển Thành ừm một tiếng.

"Buổi sáng ta xử lý xong rồi, chính sự bây giờ là, ta muốn ngủ."

Nói xong hắn liền cởi giày, đĩnh đạc nằm lên nệm mềm của Tống Điềm, còn quay sang vỗ về Tiểu Bảo, nhìn Tống Điềm một cái rồi hướng mắt sang chỗ trống bên cạnh.

"Không còn cách nào khác, nếu nàng muốn ngủ thì chen chúc chút, không thì nằm vào lòng ta cũng được."

Tống Điềm "..."

*

Cách đó ngàn dặm, Kinh thành.

Lương Thừa đế nhìn mật thư từ biên quan gửi về, hỏi: "Tô Chinh nói gì?"

Hoàng Đức Toàn mở mắt ra đọc, nhỏ giọng đáp: "Bệ hạ, Tô đại nhân nói, Tống thị kia đi rồi, đi Giang Nam."

"A?" Lương Thừa đế có chút ngoài ý muốn, sau đó lại như đã đoán trước.


"Cuối cùng thì vẫn là phàm phu tục tử."

Hoàng Đức Toàn: "Dạ... đi Giang Nam hưởng phúc thì có gì không tốt; với thân phận của nàng ta sao lại vọng tưởng làm phu nhân Tướng quân chứ?"

Lương Thừa đế ừ một tiếng: "Đúng là không nên, nhưng ta nghe nói Cố Hiển Thành không hài lòng với hôn sự, còn thể hiện thái độ rất rõ."

"Ai nha, Nguỵ Tam cô nương kia xinh đẹp như tiên nữ, Tướng quân chưa gặp qua nên mới vậy, phàm đã nhìn thấy, nhất định sẽ bị mê hoặc."

"Có lý, gọi Nguỵ Quốc công vào gặp trẫm."

"Dạ!"

"Còn nữa..." Lương Thừa đế gọi hắn lại, "Thời An cũng nên trở về rồi, cục diện rối rắm ở huyện Võ Công chắc cũng đã giải quyết ổn thoả rồi."

"Thám hoa lang hành sự nhanh chóng, trở về lập tức sẽ đến Kinh triệu phủ doãn nhận chức."

"Lục gia..." Lương Thừa đế như có điều suy nghĩ, "Lục gia cùng Thái tử đi lại hơi nhiều, gọi Thái tử đến gặp trẫm đi."

"Dạ Bệ hạ..."

Xe ngựa từ biên quan đi mất nửa tháng, đến khi vào địa phận Trung Nguyên thì đã sang tháng 11.

Thời tiết giá lạnh, trời đã chuyển sang đông.

Tốc độ xe ngựa cũng vì thế mà chậm lại, mỗi khi đến trạm dịch Cố Hiển Thành đều hạ lệnh dừng chân nghỉ ngơi.

Quân đội nếu cần tiếp tế lương thực cũng cần dừng chân đi chợ.

Tống Điềm ngồi xe lâu muốn ra ngoài hít thở không khí đi dạo xung quanh. Nhưng không phải trạm dịch nào cũng lớn, cho nên mấy lần nghỉ ngơi trước đều phải khẩn trương, may mà lúc này đã đến gần địa phận Ký Châu, trạm dịch nghỉ chân lần này cũng rất rộng rãi, còn có suối nước nóng, Thành Dương quân vui vẻ nghỉ lại.

Sương gió mệt mỏi Tống Điềm muốn đi tắm.

Đoạn đường, nàng cùng Tô Chinh và Lưu Dương quen thân thành bằng hữu, hai người đều dễ nói chuyện. Lưu Dương bớt chút thời gian vừa dừng xe đã đến tìm Tống Điềm.

"Tống trù nương, còn khoẻ chứ?"

Tống Điềm cười: "Xe ngựa mệt nhọc, có chút không thoải mái."

Lưu Dương gật đầu: "Suối nước nóng ở đây tốt lắm, thả lỏng chút đi."

"Đa tạ."

Hàn huyên một lúc, Lưu Dương nói đến chính sự: "Tô đại nhân quả thực cũng có thiện tâm, hắn đã nói với Bệ hạ ngươi đi Giang Nam, cho nên sau khi hồi kinh... thân phận của ngươi phải giữ bí mật."

Tống Điềm sửng sốt, nàng đưa mắt nhìn Tô Chinh đứng cách đó không xa, "Bảo mật như nào?"

"Thân phận trù nương quân doanh tạm thời không thể dùng được nữa, trước ngươi dự định mở cửa hàng làm buôn bán cũng là chủ ý không tồi."

"Đúng vậy... trước có tính toán qua, chỉ là Tướng quân vẫn luôn cáu kỉnh chuyện này." Tống Điềm dở khóc dở cười.

"Việc này ta xử lý, mặt khác, vị cao tăng bằng hữu kia của ta đã đi trước một bước, đến kinh thành rồi, đợi về đến kinh để hắn gặp Đại tướng quân một lần."

Tống Điềm buột miệng: "Thật sự đa tạ ngài."

Lưu Dương đáp: "Hồi kinh rồi rất nhiều chuyện sợ là sẽ không đơn giản như thế này, phải thật cẩn thận, còn nhớ cái xương tiếu ta đưa cho cô không?"

Tống Điềm lập tức gật đầu.

"Xương tiếu này chỉ dùng được trong phạm vi năm dặm, tốt nhất vẫn là chọn một căn nhà gần Phủ Tướng quân một chút, hồi kinh rồi, có thể ta cũng sẽ gặp phải tình huống khó giải quyết?"

"Đến ngài cũng có tình huống khó giải quyết?" Tống Điềm khó hiểu.

Lưu Dương cười: "Đến lúc đó cô sẽ biết."

Lúc này Tống Điềm đang đợi Cố Hiển Thành dàn xếp thủ hạ xong sẽ qua tìm nàng, quả nhiên, cách đó không xa hắn đang đi về phía hai người, Lưu Dương không nói tiếp chuyện này nữa, chờ Cố Hiển Thành đến thì nhìn hắn cười.

Cố Hiển Thành nghi hoặc: "Hai người nhỏ to nói gì đó?"

Tống Điềm lặng lẽ trừng hắn, Lưu Dương cười to: "Ta đang nói suối nước nóng sau núi rất tốt, Tống trù nương có thể đến thư giãn chút."

Cố Hiển Thành đáp: "Ta biết rồi! Đã sớm sắp xếp xong!" Nói xong liền kéo tay Tống Điềm đi vào trong.

Phòng của Cố Hiển Thành là căn phòng thượng hạng nhất trong trạm dịch, Tống Điềm vừa vào lập tức cởi bỏ áo choàng.

"Nóng quá..."

Áo choàng này là của Cố Hiển Thành, làm từ lông hồ lỳ, rất dày cũng rất ấm, hiện tại vừa vào đông, trời còn chưa đổ tuyết hắn khăng khăng bắt nàng khoác, giống như ôm cái lò lửa trên người, vừa vào phòng Tống Điềm lập tức cởi bỏ.

Cố Hiển Thành nói: "Vào kinh rồi nàng cũng giữ áo này đi, mùa đông cần dùng tới."

Vừa rồi Lưu Dương nói cho nàng trong kinh phải biết nặng nhẹ, nàng do dự không dám nhận, Cố Hiển Thành lập tức mất hứng: "Một cái áo choàng mà thôi! Ai có thể nhận ra là của bản tướng! Nàng dám không nhận?!"

Tống Điềm "... Dài quá~"

Đây rõ ràng là kiểu dáng của nam nhân.

Cố Hiển Thành nhíu mày nhìn qua, vóc dáng nàng nhỏ nhắn, hừ một tiếng.

"Ngày mai ta cho người sửa lại."

Sửa lại chắc là sẽ không còn nhìn ra là của nam nhân?

Tống Điềm lúc này mới đồng ý.

Nhanh chóng, trạm dịch bê thức ăn vào, cũng chỉ là cơm rau dưa đơn giản, nhưng Tống Điềm lại ăn rất ngon miệng, Cố Hiển Thành cũng không kém, đường dài mệt mỏi chỉ có lương khô, bây giờ được ăn cơm nóng rau dưa, quả thực chính là trời cao ban ân.

Tiểu Bảo cũng ăn nhiều hơn mọi khi, Cố Hiển Thành thấy liền bảo: "Khổ thân Tiểu Bảo, lát nữa đi đường, mua thêm chút sữa bò sữa cừu gì đó, mai ta lại dặn trạm dịch làm thêm thịt."

Đối với bản thân mình thì Tống Điềm sao cũng được nhưng nàng không nỡ để Tiểu Bảo chịu khổ, nhẹ gật đầu: "Dạ."

Sau bữa cơm chiều, Phúc Quý bế Tiểu Bảo ra ngoài chơi, hiện tại Tiểu Bảo đã hai tuổi, chạy nhảy khắp nơi, lại vốn ngoan ngoãn thông minh, Tiểu Điệp hay Phúc Quý đều yêu thích vô cùng, ngày nào cũng dẫn đứa nhỏ đi chơi, làm Tống Điềm rảnh rang không ít.

Mà Tống Điềm rảnh, thì liền cùng Cố Hiển Thành đi suối nước nóng.

Biết được hắn đi cùng lúc đầu Tống Điềm còn muốn cự tuyệt, cực kì cảnh giác nhìn hắn, Cố Hiển Thành lập tức cười: "Nàng đang nghĩ cái gì? Suối nước nóng ở đây nam nữ riêng biệt, ta đi phía Tây, nàng đi phía Đông!"

Tống Điềm thẹn đỏ bừng mặt, nàng giật lấy xiêm y cùng khăn trên tay hắn.

"Ta biết rồi! Không cần chàng nói!"

Cố Hiển Thành ý cười đầy mặt.

Ngày đông ngâm suối nước nóng, không thể nghi ngờ đây là sự hưởng thụ hạnh phúc vô cùng.

Lúc Tống Điềm ngâm mình trong làn nước ấm áp thì mới hiểu rõ những lời này, mọi lỗ chân lông nàng đều thở phào một hơi thư thái, nhịn không được hai mắt cũng lim dim.

Nhưng cũng rất kì quái, suối nước nóng lớn như vậy chỉ có một mình nàng, còn suối nước nóng bên kia thì lại có không ít tiếng động.

Đại khái chắc là vì hôm nay trạm dịch không có khách nữ nhỉ, Tống Điềm nghĩ vậy.

Nàng cũng không muốn nghĩ thêm, nhắm mắt tĩnh tâm hưởng thụ.

Không biết qua bao lâu, lúc nàng sắp ngủ thì đột nhiên nghe thấy tiếng nước rào rào, giật mình mở mắt ra.

Sau đó nàng không tin được trợn trừng nhìn người trước mặt, Cố Hiển Thành không biết đã vào hồ từ lúc nào, trên người cũng chỉ mặc một chiếc quần trắng mỏng, thân hình cao lớn của hắn dán sát sạt vào Tống Điềm ép nàng tựa lưng vào tảng đá sau lưng.

Tu dưỡng không cho phép Tống Điềm mắng chửi người nhưng hai má nàng đã đỏ bừng, nhịn không được mắng một câu: "Vừa nãy chàng nói cái gì?!"

Cố Hiển Thành ung dung nhìn nàng, gương mặt này, mới gặp có thể thấy hắn hung dữ đáng sợ nhưng nhìn kĩ sẽ thấy hắn thật sự rất anh tuấn, thế nhưng sau bộ dáng anh tuấn lại thể hiện bộ dáng không biết xấu hổ, giống như hiện tại, đôi mắt hẹp dài mang theo ý trêu đùa: "Ta nói suối nước nóng ở đây nam nữ riêng biệt, nhưng không nói bản tướng không được qua. Hai chuyện này, có gì mâu thuẫn sao?"

Tống Điềm "..."

"Nếu đã phân biệt nam nữ, vậy chàng thừa nhận mình là nữ sao?"

Cố Hiển Thành nhíu mày: "Nơi này ta bao trọn, ai tách thì tách, ta không cần."

Tống Điềm "..."

Nàng xem như hiểu rồi. Hiểu rất rõ ràng.

Tống Điềm liền muốn đứng dậy, "Vậy Đại tướng quân chậm rãi ngâm, ta không làm phiền nhã hứng của ngài."

Chỉ là nàng vừa đứng lên, lập tức liền có một cánh tay hữu lực kéo nàng lại, Tống Điềm mất đà té nhào vào trong nước, bọt nước văng khắp nơi, Cố Hiển Thành vừa vặn ôm lấy nàng.

"Không nhớ ta à?" Ôm được người rồi, Cố Hiển Thành không quên cười hề hề đắc thắng, Tống Điềm tức giận cắn hắn.

Cố Hiển Thành hừ một tiếng, ấn chặt nàng vào chỗ nào đó.

"Chỗ này cũng nhớ nàng."

Tống Điềm "..."

Nàng không muốn, Cố Hiển Thành cũng không miễn cưỡng.

Nàng bất động, thì Cố Hiển Thành động là được.

Cố Hiển Thành để Tống Điềm ngồi trên đùi, lại cố ý dùng chân giẫm vào làn váy kéo xuống, đợi Tống Điềm ngồi thoải mái rồi thì dùng cả hai tay nâng mặt nàng lên.

Ngâm mình trong làn nước ấm hồi lâu, mỹ nhân vốn trắng trẻo nay lại trở nên hồng hào, mắt hạnh ngậm nước, cánh môi kiều diễm ướt át, hai má như quả đào căng mịn khiến người ta thèm nhỏ dãi, Cố Hiển Thành hít một hơi.

"Lão tử đúng là có phúc."

Tống Điềm "?"

"Có vợ đẹp."

Hắn nói xong dưới thân liền đẩy lên.

Có lẽ là bị lời này lấy lòng, Tống Điềm cũng không giãy dụa nữa, ngoan ngoãn vùi vào lòng hắn, quả thật là ngọt ngào như mật, bị người ta ăn sạch sẽ.
 
Chương 81: Thiên vị


 Đầu tháng mười hai, ngày mùng tám, đại quân tiến vào địa giới kinh thành.

Đoạn đường này không gặp tuyết rơi nên vẫn coi như là thuận lợi, càng về gần đến kinh thành thì đường càng bằng phẳng, tốc độ cũng nhanh hơn.

Mắt thấy chỉ còn cách kinh thành nửa ngày đường, Cố Hiển Thành liền cho đại quân dừng ở trạm dịch ngoại ô.

Tống Điềm chưa từng đến kinh thành bao giờ, càng tới gần trong lòng nàng càng khẩn trương.

Thấy Cố Hiển Thành mệnh lệnh quân dừng lại, Tống Điềm ngạc nhiên hỏi: "Không phải muốn trước trời tối có thể về tới nơi à, sao không đi tiếp?"

Cố Hiển Thành đang lệnh người dừng xe ngựa đáp: "Ta đã lệnh Phúc Quý đi trước chọn một sân viện, chờ hắn về đã, chắc cũng mất nửa ngày, như vậy nàng vào kinh cũng có chỗ thoải mái nghỉ ngơi."

Tống Điềm lập tức giật, không ngờ hắn đã sớm chuẩn bị.

Cố Hiển Thành bất dắc dĩ, "Nàng không muốn vào phủ Tướng quân, ta cũng không thể để nàng ở khách điếm tạm bợ, trước tiên dàn xếp tốt chỗ ở cho nàng rồi tính tiếp. Phủ Tướng quân kia thật ra ta cũng không ở được mấy ngày, chỗ đó rất xa lạ."

Tống Điềm cười, "Ừm, cảm tạ chàng."

Cố Hiển Thành xoa đầu nàng, "Ngốc~"

"Còn một nguyên nhân nữa."

Tống Điềm nghi hoặc nhìn hắn, Cố Hiển Thành tiếp tục: "Dựa vào hiểu biết của ta về Bệ hạ, hắn nhất định đã biết vị trí Thành Dương quân, cho nên chốc lát nữa sẽ có người từ trong cung tới, Thành Dương quân nhiều người không thể cứ thế tràn vào thành, nhất định phải hạ trại ở ngoại ô."

Tống Điềm hiểu, nàng trầm mặc một lát đáp, "Vậy... một lát nữa chàng phải đi sao?"

Cố Hiển Thành ừm một tiếng.

"Ta phải tiến cung gặp Bệ hạ trước rồi mới tính tiếp được."

"Được, ta biết rồi, chàng đi đi, ta chờ chàng trở lại."

"Ngoan~"

Tống Điềm không quen bị hắn xoa đầu, nàng luôn cảm thấy hắn giống như dỗ dành tiểu hài tử, nhưng vẫn luôn rất ỷ lại hắn, nàng dùng má cọ vào lòng bàn tay hắn.

"Đừng lo lắng."

Cố Hiển Thành cười cười, hắn phải nói lời này mới đúng, cuối cùng lại thành được nàng an ủi.

Lưu Dương và Tô Chinh đúng lúc đi qua, Tô Chinh cũng phải tiến cung, vì thế Lưu Dương sẽ ở lại trạm dịch cùng Tống Điềm, quả nhiên, một lát sau, vài tên thái giám dưới sự hộ tống của cấm quân đến truyền khẩu dụ của Bệ hạ.

Cố Hiển Thành bất đắc dĩ nói, "Đi thôi."

Tống Điềm hơi bất an gật nhẹ đầu, cuối cùng chỉ có thể nhìn bóng lưng hắn cùng Tô Chinh ngày càng xa.

Lưu Dương đứng cạnh nàng an ủi, "Không sao, chuyện bây giờ mới bắt đầu."

Tống Điềm cười khổ, "Ta hy vọng ngài nói chuyện đã kết thúc hơn."

Lưu Dương cười khổ, "Ta cũng hy vọng."

Trạm dịch này so với bất kì nơi tạm dừng chân trên đường nào cũng đều thoải mái rộng rãi hơn, làm cho người ta không thể không cảm thán, quả là dưới chân Thiên tử.

Nhưng Tống Điềm nhìn căn phòng rộng rãi trước mặt mà không sao vui vẻ nổi, nơi này quá xa lạ, Cố Hiển Thành lại không có ở đây.

Nàng ngồi xuống cạnh bàn, Tiểu Bảo giống như cũng không thích nơi này, vẫn luôn kêu gào đòi ra ngoài, Tống Điềm bất đắc dĩ, chỉ đành bế con đi vòng vòng quanh sân.

Giờ phút này, đại bộ phân nhân mã Thành Dương quân hạ trại bên ngoài, số ít thì chia vào các phòng trong trạm dịch, bình thường thái độ của binh lính đối với Tống Điềm đều rất hữu hảo, Tống Điềm cũng thoải mái đáp lại, chỉ là hôm nay có chút bất động.

Nàng đi quanh trạm dịch một vòng, bỗng nhiên, đến gần chuồng ngựa thì chạm mặt một tướng sĩ.

Tên lính này, Tống Điềm tựa hồ không có ấn tượng.

Hơn nữa, ánh mắt hắn thâm trầm nhìn qua khiến nàng có chút không thoải mái, trong lòng vô thức thấy sợ hãi, Tống Điềm đang chuẩn bị quay người rời đi thì người kia đột nhiên đi về phía nàng, Tống Điềm giật mình trong lòng, nàng bất giác ôm chặt Tiểu Bảo trong lòng, bỗng nhiên, người kia đột ngột dừng lại, rên lên một tiếng đau đớn rồi ngã người xuống bất tỉnh.

Tống Điềm "...!"

Lưu Dương từ góc tối chậm rãi đi ra, mặt mày vô cảm nhìn người nằm dưới đất, "Hoá ra là hắn."

Tống Điềm bị doạ phát hoảng, "Ai... ai?"

Lưu Dương nhìn hắn nói, "Tên này là ám vệ, bình thường đều rất kín đáo, ta không phải đã từng nói bên cạnh cô có người của Bệ hạ âm thầm giám thị sao, đoạn trường này cô ở bên cạnh Tướng quân, hắn vừa đi, có người liền không kiềm chế được nữa."

Tống Điềm kinh sợ, "Hắn muốn giết ta?"

Lưu Dương lắc đầu, "Không, hắn không dám, ta nghĩ, hắn đại khái là muốn xác minh thân phận của cô, xong cảnh cáo mấy câu, Tô đại nhân tuy đã nói với Bệ hạ cô rời đi rồi, nhưng Thành Dương quân vẫn còn tai mắt, Bệ hạ sớm muộn cũng sẽ biết chân tướng. Người này, là tai mắt của Bệ hạ."

Tống Điềm không ngờ, mình vừa bước vào địa phận kinh thành lại gặp được chuyện này.

"Vậy hắn... bây giờ... như thế nào?"

"Đoạn đường này cô vẫn luôn ở bên cạnh Đại tướng quân, hơn nữa ta đoán hắn cũng không có người tiếp ứng, cho nên sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, ở trong Thành Dương quân không được tự ý thả thư tín, đến Kinh thành hắn mới lộ ra thân phận, nhưng không sao đâu, để ta xử lý."

Nói xong, Lưu Dương phất tay, lập tức có hai thân tín của hắn tiến lên kéo người kia xuống.

"Đợi Hiển Thành trở về ta sẽ nói rõ với hắn chuyện này, xem ra, phải mau chóng để cô rời khỏi Thành Dương quân lánh đi chỗ khác."

*

Hoàng cung.

Tâm tình Lương Thừa đế hôm nay rõ ràng rất tốt, từ sáng sớm đã triệu bách quan chờ ở Cần Chính điện, bọn họ đương nhiên biết chuyện hôm nay Cố tướng quân khải hoàn về triều, nhưng chờ nửa ngày cũng không thấy động tĩnh, ai nấy đều bắt đầu mất hứng.

"Chuyện gì vậy, ngay cả Bệ hạ cũng không xác định bao lâu nữa Tướng quân tiến cung sao? Từ sớm như vậy bắt chúng ta sốt ruột chờ là có ý gì?"

"Nói nhỏ chút, ngươi dám phê phán Bệ hạ à?"

"Cũng không phải, ta chỉ nghĩ, Cố tướng quân này cũng lớn mặt, được bách quan nghênh đón, chỉ cảm thán chút thôi."

Những đại thần xưa nay ăn sung mặc sướng hưởng thụ quen rồi, giờ đứng chờ ngoài gió từ sáng đến chạng vạng, đương nhiên là không chịu nổi, nhưng mắt thấy, ngay cả Thái tử điện hạ cũng ở đây, lập tức liền không dám có nửa lời oán giận.

Thái tử điện hạ không nói gì mà bọn họ lại nhiều lời thì đó chính là chán sống.

Cũng may, đến giờ Mùi, cửa cung cuối cùng cũng xuất hiện thân ảnh Cố Hiển Thành cùng Tô Chinh, trong lúc nhất thời, mọi âm thanh nói chuyện đều lặng ngắt, mọi người đứng nghiêm chỉnh yên lặng chờ.

Lương Thừa đế vốn đang đứng trên đài cao, nhìn thấyy người liền trực tiếp đi xuống, Hoàng Đức Toàn vội vàng đỡ ở một bên, Thái tử thấy vậy cũng nhấc chân đuổi theo.

Thiên tử tự mình bước xuống nghênh đón, đãi ngộ này, có phúc cũng chưa chắc được hưởng.

Các đại thần sôi nổi cúi đầu.

"Thần, Cố Hiển Thành bái kiến Bệ hạ!"

Cố Hiển Thành đến trước sân rồng quỳ gối hành lễ, Tô Chinh cũng đồng dạng.

"Mau mau, hai ái khanh mau đứng lên." Lương Thừa đế cong môi cười tràn lên cả khoé mắt.

Cố Hiển Thành cùng Tô Chinh đồng thanh, "Tạ Bệ hạ."

"Hiển Thành à! Đoạn đường này đã cực khổ rồi! Trên đường thời tiết thế nào? Vẫn khoẻ chứ? Ba năm rồi trẫm chưa gặp ngươi, thật sự nhớ đến hoảng, nhanh... qua đây cho trẫm nhìn xem nào, ngươi thay đổi không ít!"

Nhìn mà xem, nghe mà xem, giọng điệu này nào giống quân với thần, đầu năm nay lúc Ngô vương hồi kinh, con trai ruột e là cũng không có đãi ngộ này.

Có người lặng lẽ nhìn sang Thái tử, Thái tử vẫn yên lặng mỉm cười.

Cố Hiển Thành không thực sự tiến lên, trước tiên hắn bẩm báo chính sự.

"Không phụ Bệ hạ vất vả, man di đã hoàn toàn bị quân ta tiêu diệt, còn dư nghiệt, đã lệnh cho Phó Ngạn ở lại tiêu trừ nốt, lần này hồi kinh, thần dẫn theo 5000 quân Thành Dương, hạ trại ở ngoài thành, thỉnh ý chỉ của Bệ hạ!"

"Tốt... tốt... tốt!" Lương Thừa đế liên tục nói ba chữ tốt.

"Hoàng Đức Toàn, lập tức truyền chỉ, lệnh Binh bộ phối hợp với Hiển Thành an trai đại quân nghỉ ngơi, nhất định phải chăm sóc cho tốt! Không được làm các tướng sĩ thương tâm!"

"Dạ Bệ Hạ!"

Lương Thừa đế cười dẫn đầu đi vào Cần Chính điện, "Các ái khánh, không cần đứng chờ nữa, bên ngoài gió lớn, vào đi thôi."

Một nhóm lão thần cuối cùng cũng thở ra được một hơi.

Vào trong điện, Lương Thừa đế lại hỏi thêm tình hình chiến sự còn có tình huống thương vong của Thành Dương quân, Cố Hiển Thành lần lượt đáp lời, chỉ có Tô Chinh từ đầu đến cuối như người trong suốt, một câu cũng không được hỏi tới, có mấy văn thần trong lòng có một tia bất mãn.

Khoảng thời gian một nén hương sau, Lương Thừa đế mới hỏi Tô Chinh chuyện tuần tra.

Có văn thần không nhịn được, nói: "Đại tướng quân đóng giữ biên quan ba năm, đánh lui man di thật sự là công lớn khong thể bàn cãi, nghe nói, thậm chí còn bắt được một tên tham quan, hình như là... họ Chu?"

"Đúng vậy, vị huyện lệnh kia tham ô số bạc kếch xù, lá gan cũng lớn, không chỉ dám hành dâm mà còn lừa gạt muốn lợi dụng Ngô Vương điện hạ, may mà có Đại tướng quân."


Cố Hiển Thành không nói gì, Lương Thừa đế nghe vậy thì rất cao hứng, "Đúng, chính là cái tên Chu Chí, kẻ này gan to bằng trời, một tháng trước đã được áp giải về kinh, hiện nay thế nào rồi?"

Đại lý tự khanh đáp, "Khởi bẩm Điện hạ, đã áp giải vào đại lao Đại lý tự để thẩm tra, không tới mấy ngày nữa, lập tức xử trảm."

Lương Thừa đế ừ một tiếng, "Tên tiểu nhân này đúng là đáng chém, cô phụ kì vọng của trẫm. Không nhắc hắn nữa, Hiển Thành à, khó khăn lắm mới được trở về, hôm nay trẫm tính toán thiết yến đón gió tẩy trần cho người, buổi tối chớ đi."

Nói đến đây, Cố Hiển Thành lên tiếng: "Bệ hạ, hôm nay thời gian vội vàng, Thành Dương quân còn nhiều việc vặt vãnh cần xử lý, đợi dàn xếp xong lại tính ạ. Ngày khác cũng không vội."

Tô Chinh nhìn hắn một cái, không ít đại thần khác cũng đồng dạng thấy mất hứng.

Có ý gì!

Bọn họ đợi cả một ngày, cơm trưa còn chưa ăn đâu, giờ muốn làm tiệc đón gió tẩy trần cho hắn còn hắn thì hay rồi, không đến?

Lương Thừa đế: "Có việc gì mà phải sốt ruột? Không phải đã dặn người của Binh bộ đi làm rồi sao?"

Cố Hiển Thành vẫn còn chút do dự, Tô Chinh giải vây giúp hắn, "Đại tướng quân hẳn là mệt mỏi rồi đi, dù sao đi đường suốt một tháng, lão thần cũng không thoải mái, ta thấy, chư vị đại nhân hôm nay cũng vất vả rồi, tả hữu chiến sự đã bình, khong có việc gì gấp thì chi bằng để hôm sau? Mọi người về nghỉ ngơi, tinh thần thoải mái mới có thể tận hứng."

Lương Thừa đế nghe vậy thì gật đầu, "Cũng tốt!"

Cố Hiển Thành đáp, "Tạ Bệ hạ!"

Vì thế các lão thần đã đợi nửa ngày kia, giờ phút này cũng chỉ có thể trở về.

Những người ban nãy ở trong Cần Chính điện không dám nói lời nào giờ mới dám phát ra tiếng.

"Hôm nay cuối cùng cũng thấy được rồi, này rõ ràng là bất công mà, ba tháng trước cung yến, Thái tử điện hạ sinh bệnh cũng phải ráng gắng gượng mà đến, hiện tại thì hay rồi, một câu mệt mỏi, lập tức có thể phủi mông đi, hợp lý sao?"

"Có cái gì không hợp lý chứ, có giỏi ngươi cũng phủi mông đi, chỉ trách bốn năm trước ngươi không phải là người cứu mạng Bệ hạ, không bằng quay về luyện thêm chút võ nghệ?"

"Hừ!" Người kia nghe vậy lập tức phủi tay áo bỏ đi.

Có những người không nói gì nhưng trong lòng lại suy nghĩ không ít.

Sau khi các vị đại thần đi hết, Cố Hiển Thành mới nói: "Sao Bệ hạ lại mời hết bách quan đến thế? Đãi ngộ này thần không nhận nổi."

Lương Thừa đế đáp, "Nói gì vậy, ngươi vì Trẫm bình định chiến sự, công không kể hết! Có gì mà không nhận nổi, mau ngồi xuống, lát nữa Trẫm để ngươi gặp một người."

"Gặp ai ạ?"

Thái tử lúc này mới nhìn về phía hắn, nhẹ nhàng đáp: "Gặp Nguỵ Quốc công."

Vừa nghe lời này, sắc mặt Cố Hiển Thành lập tức trầm xuống.

Lương Thừa đế gật đầu, "Sáng nay Nguỵ quốc công có việc phải ra ngoài, lát nữa hắn, Hiển Thành à gặp mặt chút đi."

Cố Hiển Thành vừa định từ chối, Tô Chinh bỗng nhiên ho một tiếng, nhìn hắn nhẹ nhàng lắc đầu.

Mặt Cố Hiển Thành đen như đáy nồi.

***

Giờ Dậu.

Phúc Quý sốt ruột sắp bận đến hoảng rồi chạy vào khánh điếm, "Tống trù nương! Tống trù nương!"

Tống Điềm mở cửa.

Phúc Quý mặt mày đầy mồ hôi cười, "Tống trù nương, tìm được nhà rồi, cách Phủ Tướng quân không xa, giờ nô tài chuyển đồ qua, hay là...?"

Tống Điềm nhìn sắc trời, sắp tối rồi, Cố Hiển Thành còn chưa trở về, nàng cũng không biết nên làm gì...

Lưu Dương đi đến nói: "Hôm nay là ngày đầu hắn hồi cung, ta e là Bệ hạ sẽ thiết yến, vừa rồi người của Binh bộ đến, Thành Dương quân cũng lục tục được dẫn đi an bài chỗ nghỉ rồi, vẫn nên chuyển đi thôi, để Tiểu Thập đi theo."

Tống Điềm do dự một chút xong vẫn gật đầu, "Được."

Đồ vật của nàng cũng không nhiêu nên thu dọn nhanh, Tống Điềm, Tống Điềm còn có cả Tiểu Bảo nữa đều lên cùng một xe ngựa, Triệu ma ma cùng Phúc Quý theo phía sau, lúc thấy Triệu ma ma cũng đi, Tống Điềm còn thấy kinh ngạc.

Triệu ma ma cười nói, "Đại tướng quân đã dặn dò để lão nô đi theo."

Tống Điềm nghe vậy thì không rối rắm nữa.

Đại lộ kinh thành rộng rãi, nhanh chóng xe ngựa vững vàng dừng lại trước một sân viện rộng rãi. Nơi này yên tĩnh, vị trí ở sau lưng một con hẻm.

Phúc Quý, "Cô không biết đấy thôi, tìm được nơi này nô tài tốn biết bao công sức đấy, Tướng quân dặn rồi, phải gần phủ Tướng quân, lại càng phải yên tĩnh, quan trọng là cô có thể thoái mái, ta tìm hai ngày mới thấy."

Hoá ra Phúc Quý đã ra roi thúc ngựa chạy đến kinh thành trước một ngày, đây đều là phí công phí sức vì nàng, Tống Điềm thật lòng nói cảm tạ.

Phúc Quý: "Không có gì không có gì, mau vào nhìn chút đi."

Đẩy cửa lớn ra, bên trong là một toà trạch viện vừa đủ rộng rãi, bên trong trang trí đơn giản nhưng sạch sẽ, ở giữa còn có một hoa viên nhỏ, bên trái là hành lang, tuy không dài nhưng thiết kế tinh xảo, theo hành lang vào trong sẽ vào được tiểu viện phía sau. Phía Đông phía Nam đều là các gian phòng, rộng rãi thoải mái. Chủ viện rồi thiên điện, ngay cả phòng bếp cũng lớn, thiên điện phía sau còn có lầu các, lại thêm khố phòng trữ đồ cần dùng.

Tống Điềm liếc mắt một cái liền vô cùng thích nơi này.

Tiểu Điệp cũng vui vẻ không thôi, "Điềm Điềm tỷ, sau này chúng ta ở đây sao?"

Triệu ma ma đáp, "Không sai, Tống trù nương ở chủ viện, Tiểu Điệp cùng bọn nha hoàn ở thiên điện."

"Nha hoàn?" Tống Điềm kinh ngạc.

Triệu ma ma gật đầu, "Tướng quân dặn ta tìm hai nha hoàn lanh lợi chút đưa tới, việc này lão nô đang làm, hiện tại cô ở kinh thành, ngày sau sẽ có nhiều việc cần dùng người, nương tử đừng cự tuyệt."

"Đúng đúng, về sau, chúng ta cũng phải thay đổi cách gọi, hiện tại cô là Tống nương tử từ Ký Châu tới tìm người thân, không còn là Tống trù nương nữa."

Tống Điềm không ngờ Đại tướng quân lại an bài từng việc nhỏ nhặt này cho mình, trong lòng cảm động không thôi.

"Đa tạ các vị, sau này xin nhờ các vị chiếu cố."
 
Chương 82: Cháo hoa


Sắc trời đã tối, giờ Dậu canh ba, Cố Hiển Thành mới bước ra khỏi Hoàng cung.

Bước chân hắn rất nhanh, nhìn qua là biết có việc gấp, ngay cả người càng già càng dẻo dai như Nguỵ Quốc công cũng đuổi không kịp.

"Đại tướng quân sốt ruột như vậy là có chuyện gì?" Nguỵ Quốc công không nhịn được hỏi Tô Chinh bên cạnh một câu.

Tô Chinh cười khổ, "Sao ta biết được, chắc là trong quân có việc gấp?"

Nguỵ Quốc công cảm thán, "Không hổ là Đại tướng quân,ngày ngày đều bận chuyện quân, ta xấu hổ không bằng."

Người ngày ngày bận chuyện quân Cố Hiển Thành giờ phút này đang phóng ngựa như bay, vừa ra khỏi cửa cung liền nghe thấy người của Lưu Dương báo tin, hắn giật mình hoảng hốt, lập tức thay đổi lộ trình, không ngừng nghỉ chạy như bay...

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Tống Điềm cùng Tiểu Điệp vào phòng, chuyện đầu tiên các nàng làm, là quét dọn sạch sẽ.

Kỳ thật cả toà tiểu viện này đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng dù sao chính mình làm cũng thấy yên tâm hơn, Tống Điềm quét dọn từ trong ra ngoài một lượt, nhất là ở giường nhỏ của Tiểu Bảo, đặc biệt trải chăn mới vừa dày vừa ấm áp.

Đồ đạc trong phòng cũng coi như đầy đủ, giường tủ cũng đều là đồ mới, bởi vì có Triệu ma ma cùng Phúc Quý giúp đỡ, không đến nửa canh giờ, mọi ngóc ngách trong nhà đều đã dọn dẹp xong.

Tống Điềm nói: "Đêm nay cứ tạm thế đã, các vị đi nghỉ ngơi trước đi, thời gian gấp gáp, Triệu ma ma cùng Phúc Quý ở lại nhé?"

Triệu ma ma nói: "Không được, phủ Tướng quân còn có chuyện cần ta phải xử lý."

Phúc Quý cũng tiếp lời, "Phải phải, Tướng quân lệnh chúng ta trước nhất thu dọn lại nơi này, hiện tại ở phủ vẫn còn là một đống hỗn độn cần chúng ta về làm."

Tống Điềm kinh ngạc, Phủ Tướng quân chưa dọn dẹp xong, vậy đêm nay hắn...

Nàng không kịp nghĩ nhiều, tiễn Triệu ma ma và Phúc Quý ra ngoài xong, bên trong chỉ còn lại nàng cùng Tiểu Điệp.

Hai người nhìn một vòng quanh viện, Tiểu Điệp chỉ vào một bãi đất trống, "Điềm Điềm tỷ, tỷ nói ta có bị làm sao không, nhìn thấy mảnh đất trống này liền muốn nuôi gà, tiểu nương tử ở kinh thành không phải nên trồng hoa sao."

Tống Điềm cười nói: "Ta cũng muốn nuôi gà, bên kia cũng có hoa viên mà, mảnh đất trống này cứ nuôi gà đi, ngày mai chúng ta liền đi mua mấy con gà con."

Gà mới tốt, gà có thể đẻ trứng, ấp trứng lại thành gà.

Tiểu Điệp không nói hai lời liền đáp ứng, "Không thành vấn đề!"

Hai người còn đang bàn xem nên bố trí cái sân nhỏ này như nào, bỗng nhiên, cửa viện truyền đến tiếng đập thùng thùng.

Không cần hỏi cũng biết là ai, Tiểu Điệp lập tức cười nói: "Điềm Điềm tỷ, ta đi nghỉ ngơi trước, đêm nay Tiểu Bảo ngủ cùng ta nhé."

Tống Điềm xấu hổ, nhưng ngẫm lại, chuyện này sớm muộn mọi người cũng biết, nàng đành gật đầu, "Được..."

Tiểu Điệp đi khuất, nàng mới hít một hơi sâu ra mở cửa, cửa lớn vừa bị đẩy ra, Cố Hiển Thành đã lao vào, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta hoảng sợ, hắn lập tức bế bổng Tống Điềm lên, chân móc ngược ra sau đóng cửa lại.

Hắn cau mày, hiển nhiên không vui: "Không phải nói chờ ta sao, sao lại tự mình đến đây?!"

Tống Điềm giờ phút này bị hắn ôm lên như trẻ con, từ trên cao nàng nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của hắn, đi cả ngày dài xong lại không ngừng nghỉ chạy về tìm nàng, trong lòng Tống Điềm cảm động, giải thích: "Lúc xế chiều, ta cùng Lưu Dương đều cho rằng chàng sẽ bị Bệ hạ giữ lại ở trong cung... trong cung cũng phái người đến truyền lời... ta cũng không còn cách nào..."

Cố Hiển Thành nói: "Ta đã đồng ý với nàng chuyện gì thì nhất định sẽ làm, hắn là hắn, ta là ta, không liên quan đến nhau..."

Tống Điềm ngẩn ra, cúi đầu đáp: "Ừm, ta biết rồi."

Cố Hiển Thành đặt nàng xuống, kéo tay nàng: "Chuyện tên thiên hộ lúc chiều ta đã biết, cũng đã xử lý, nàng đến đây rồi cũng tốt, ta... thật sự không ngờ tới chuyện này..."

Cố Hiển Thành không hiểu nổi, hắn muốn thành thân với một người, Bệ hạ cũng không biết trúng phải cơn gió nào, còn phái người đến giám thị? Hắn vừa biết chuyện liền hận không thể lập tức đến chất vấn Bệ hạ, nhưng lại bị Lưu Dương khuyên nửa ngày, khó khăn lắm mới nhịn xuống được.

Tống Điềm đương nhiên biết hắn tức giận, nhưng chuyện này, nào có đơn giản như vậy, nàng chỉ có thể làm như không sao mà chuyển chủ đề.

"Chàng sắp xếp từ lúc nào thế, nơi này ta rất thích."

Cố Hiển Thành lúc này mới nhìn một vòng quanh sân.

"Có nhỏ quá không?" Hắn nhíu mày.

"Như này mà còn nhỏ? So với quân doanh còn tốt hơn nhiều, không phải sao? Hơn nữa thân phận của ta lúc này cũng có chút xấu hổ, không nên phô trương."

Cố Hiển Thành trầm mặc, trong mắt rõ ràng tràn đầy hổ thẹn, "Đều tại ta không tốt, ta nhất định sẽ xử lý chuyện hôn sự thật nhanh, đón nàng về."

Trong lòng Tống Điềm còn có chuyện giấu hắn nên nhận không nổi lời xin lỗi, nàng chua xót, không dám nhìn hắn: "Được rồi, không nói nữa, chàng có muốn vào trong xem không?"

Cố Hiển Thành theo nàng đi vào.

Tuy rằng nhỏ, nhưng lại sạch sẽ ấm áp, Cố Hiển Thành xem xong liền gật đầu: "Phúc Quý làm tốt lắm."

"Còn phải nói, ta cũng rất thích."

Cố Hiển Thành dạo qua một vòng, cuối cùng dắt tay nàng đến cạnh giường, cũng không biết hắn định làm gì, bỗng nhiên đặt lên lay mạnh.


"Tốt lắm, rất chắc chắn."

Tai Tống Điềm vì động tác của hắn mà bất giác đỏ lên.

Cố Hiển Thành quay đầu liếc nàng cười một cái, "Yên tâm, biết nàng mệt mỏi, đi rửa mặt đi."

Tống Điềm: "..."

Nàng không hề nghĩ bậy!

Tống Điềm đi tịnh phòng, nơi này cũng rộng rãi, bên trong còn có một cái thùng tắm lớn, xem qua liền biết là đồ mới, to đến mức hai người ngồi cũng vừa, Tống Điềm không biết nghĩ tới điều gì bỗng nhiên hai bên má nóng bừng, nàng nhanh chóng hắt nước lên má.

Chờ đến lúc nàng thay xong trung y trở lại phòng thì kẻ có tinh lực vô hạn như Cố Hiển Thành đã ngã xuống giường ngủ mất, nhìn tư thế của hắn, nàng đoán ban đầu chỉ đang ngồi dựa vào giường, nhưng có lẽ mệt mỏi quá nên ngủ thiếp đi, Tống Điềm chưa bao giờ thấy Cố Hiển Thành mệt mỏi như thế này, trong lúc nhất thời nàng đau lòng không thôi.

Nàng tắt đi hai ngọn nến, đi đến cạnh giường, Cố Hiển Thành quả nhiên mệt vô cùng, nàng đến gần hắn cũng không phát giác, Tống Điềm nhẹ tay nhẹ chân trèo qua người hắn nằm vào trong thì Cố Hiển Thành mới giật mình mở mắt ra.

Trong mắt hắn có chút mê man, nhìn rõ là nàng mới hồi phục tinh thần, đúng lúc Tống Điềm vừa thuận tiện ngay trước mặt, Cố Hiển Thành duỗi tay, nhanh chóng ôm thân thể vừa mềm vừa thơm vào lòng.

"Ưm." Cố Hiển Thành hiếm khi lộ vẻ yếu ớt như vậy, ôm nàng vào lòng hồi lâu sau cũng không nhúc nhích: "Đêm nay chàng ở lại đây à? Đi tắm trước đi."

Cố Hiển Thành ừm một tiếng.

Hắn nhìn Tống Điềm, "Hôm nay ta vẫn luôn nghĩ chuyện tên thiên hộ lúc ban ngày, sớm biết vậy không dẫn nàng đến đây, thế cục trong kinh không mấy lạc quan."

Hắn tuy lỗ mãng, dễ xúc động nhưng không ngốc, hôm nay trên triều, vài tên quan văn âm dương quái khí nói ra nói vào không phải hắn nghe không hiểu, nhưng chuyện này lại nói cho hắn biết, lần này hồi kinh, rất nhiều chuyện cũng không hề đơn giản như vậy.

Bệ hạ già rồi, quyền lực trong triều cũng sẽ phát sinh biến hoá.

Tống Điềm nghe vậy thì đáp: "Ta cảm thấy rất tốt, ta còn chưa tới kinh thành bao giờ đâu, đi một chuyến mở mang tầm mắt cũng không sao, chàng nghĩ ngợi nhiều làm gì?"

Cố Hiển Thành nghiêng đầu nhìn nàng: "Cũng phải, ban đầu ta nghĩ quá đơn giản, may mà nơi này cách phủ Tướng quân không quá xa, ta thường xuyên đến được không?"

Nói đến đây, Tống Điềm nhỏ giọng: "Bên cạnh có không ít hàng xóm láng giềng đâu, chàng tới cũng được... nhưng kín đáo chút... được không?"

Cố Hiển Thành "..."

"Được!" Hắn cắn răng nói. "Dù sao thì lén lút lẻn vào khuê phòng nữ nhân cũng không phải chuyện lần đầu làm, có kinh nghiệm."

Tống Điềm cười: "Nghe chàng nói kìa, trước ta từng lẻn phòng nữ nhân nào rồi?"


Cố Hiển Thành bị nàng làm cho nghẹn họng, bỗng nhiên xoay người đè nàng xuống, "Nàng cứ nói oan cho ta đi!"

Tống Điềm bị hắn làm bật cười, Cố Hiển Thành ác ý đưa tay cù nàng, Tống Điềm ngứa ngáy, nàng chịu không nổi, nước mắt cũng bị ép tràn bờ mi, vội bắt lấy tay hắn.

Ầm ỹ một trận hô hấp cũng loạn.

Cố Hiển Thành ngừng lại nhìn nàng thật sâu.

Tống Điềm cũng đón lấy ánh mắt hắn.

Hắn biết nàng mệt, liền quả quyết đứng lên: "Nàng ngủ trước đi, ta đi tắm rửa."

Tống Điềm ừm một tiếng.

Nàng trở mình nhìn bóng lưng Cố Hiển Thành đi vào tịnh phòng.

Kinh thành đối với nàng là nơi xa lạ, nhưng có hắn ở đây, nàng không sợ gì cả.

*

Tống Điềm khó có được một giấc ngủ ngon.

Cho dù trong xe ngựa có đệm mềm đến đâu cũng không so sánh được một cái giường chân chính, đường xá mệt nhọc, giấc này của nàng cũng coi như phục hồi tinh lực, chỉ là lúc nàng tỉnh giấc, Cố Hiển Thành đã đi rồi.

Tiểu Điệp ở trong sân vẩy nước quét nhà, nghe ra còn có tiếng Tiểu Bảo cười giòn tan. Tống Điềm cười đứng dậy đẩy cửa ra ngoài, nàng hít một hơi thật sâu không khí trong lành.

Tiểu Điệp quay đầu: "Điềm Điềm tỷ! Điểm tâm ta chuẩn bị xong rồi! Đại tướng quân nói cần vào triều, chưa đến giờ Mẹo đã đi rồi!"

Đúng rồi, hắn là quan viên trong triều, phải vào triều.

Nghĩ một lát, Tống Điềm nói: "Về sau lúc hắn đến đừng gọi Đại tướng quân."

Tiểu Điệp lập tức gật đầu: "Vậy gọi như nào?"

Gọi như nào? "Nói sau đi."

Tống Điềm rửa mặt đơn giản rồi đi vào bếp, Tiểu Điệp đã nấu cháo hoa cùng với hấp bánh bao, ba người cùng ăn điểm tâm, vừa ăn xong, Phúc Quý đã tìm đến cửa.

"Tống nương tử."

Tống Điềm cười mở cửa.

Phúc Quý dẫn hai nữ tử vào, Tống Điềm vừa thấy đã biết đây là hai nha hoàn Cố Hiển Thành sắp xếp cho nàng.

"Hai người này, một ngươi là Như Ý, còn lại là Như An, đều đã chọn lựa kĩ càng." Phúc Quý cười giới thiệu.

"Từ nay Như Ý lưu lại bên người nương tử làm tỳ nữ thân cận, còn Như An biết chút ít võ công, có thể làm hộ vệ."

Hộ vệ?

Tống Điềm khẽ gật đầu, điểm này, Cố Hiển Thành so với nàng còn chu đáo hơn rất nhiều.

"Như An, Như Ý, vấn an nương tử."

Hai tỳ nữ tiến lên hành lễ với Tống Điềm.

Tống Điềm vội vàng đỡ các nàng đứng dậy.

Phúc Quý đi đến bên cạnh nhỏ giọng nói: "Nương tử yên tâm, đây đều là người trong phủ Tướng quân, cũng rất kín miệng, Như Ý thông minh, Như An thành thật, Tướng quân dặn dò, ngài cứ yên tâm dùng."

"Được, ta đã biết." Tống Điềm đưa mắt nhìn hai người họ, Như An nhìn qua trông khoẻ mạnh, dáng người đậm hơn chút, nghĩ là do từng tập võ, Tống Điềm cười nói: "Về sau, chúng ta đều là người một nhà, ta không phải chủ tử gì cả, ở chung cũng không cần phiền phức như vậy, chỉ cần làm tốt bổn phận của mình, ta cũng sẽ không bạc đãi các ngươi."

"Dạ, nương tử."

Tiểu Điệp dẫn các nàng đi đến phòng ở phía sau, Phúc Quý móc từ trong túi ra một cái hộp cho Tống Điềm: "Đây cũng là đồ Tướng quân dặn dò, ngài cứ thoải mái dùng, thiếu thì cứ thông báo một tiếng."

Tống Điềm vừa mở ra liền giật mình kinh ngạc.

Bên trong là một xấp ngân phiếu rất dày. Nhìn qua cũng phải đến ngàn lượng!

"Nhiều quá rồi! Ta không cần!"

Phúc Quý cười: "Ai nha, nương tử sau này sẽ nữ chủ nhân của phủ Tướng quân, này thì có là gì, Đại tướng quân của chúng ta tuy giản dị nhưng cũng không đến mức không có của cải gì, nương tử dùng không hết vậy thay Tướng quân lo liệu cũng được."

Phúc Quý nói lời này làm Tống Điềm có chút do dự, cuối cùng nàng vẫn nhận.

"Vậy ta giữ thay hắn."

Phúc Quý gật đầu cười.
 
Chương 83: Hải đường


Trong triều hôm nay, có thể nói là cực kì náo nhiệt. Nếu hôm qua đã coi như được xem kịch hay thì hôm nay lại càng thấy được nhiều hơn.

Vừa mới lên triều, Bệ hạ ngay trước mặt bá quan đã tuyên cáo Thánh chỉ phong thuởng, ban cho Đại tướng quân roi đánh Vương, thưởng ngàn lượng hoàng kim, một toà nhà, cùng trăm rương châu báu ngọc thạch.

Ban thưởng lớn như vậy đủ khiến người ta nhìn mà nghẹn họng.

Vàng bạc châu báu thì cũng thôi đi, nhưng roi đánh Vương là có ý gì?

Đánh ai?

Vương gia trong triều, chẳng phải chỉ có Ngô Vương sao?

Chẵng lẽ là vì chuyện ở huyện Võ Công nên muốn thay Đại tướng quân trút giận.

Mọi người thổn thức không thôi.

Ngay cả Cố Hiển Thành cũng không ngờ đến chuyện này, trên mặt tràn đầy nghi hoặc.

Lương Thừa đế để Hoàng Đức Toàn đọc xong Thánh chỉ thì cười nói: "Hiển Thành à, mấy cái ban thưởng này ngươi phải nhận đấy, đối với công lao của ngươi đều không đáng giá nhắc tới, so với lòng trẫm vẫn còn kém xa."

Đã nói đến mức này, Cố Hiển Thành không thể không nhận, đành phải tiến lên cảm ơn.

Lương Thừa đế vừa lòng nở nụ cười.

Bãi triều, nhóm đại thần đi thành từng nhóm nhìn nhau, Đại tướng quân chưa hồi kinh đã sắp xếp tứ hôn, vừa về thì ban vô số hoàng kim, ngọc thạch, quyền lực lại có cả mỹ nhân, cái gì cũng đều cho, nếu không phải đã thăng lên đến Nhất phẩm, sợ là còn được lên cao nữa, như vậy xem ra, không hề so kém với cái vị trí dưới một người trên vạn người kia (Thái tử, Ngô Vương).

Nhưng bọn họ chỉ dám nghĩ mà không dám nói ra miệng, chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng lưng cao lớn ở phía, trong lòng bất giác nghĩ về lời đồn đãi ở trong kinh đợt trước.

Trong lúc nhất thời không tránh khỏi nghi kị.

Chẳng lẽ lại đúng như lời đồn, thân thế của Đại tướng quân còn có ẩn tình?

Kinh thành có lẽ sắp có sóng to gió lớn...

*

"Bệ hạ có ý gì vậy?"

Đợi bá quan rời đi hết, Cố Hiển Thành tiếp tục bị giữ lại.

Lương Thừa đế cười đáp: "Lần trước ngươi ở huyện Võ Công chịu thiệt, Trẫm đều biết, cho dù là nhi tử của Trẫm cũng sẽ xử lý theo lẽ công bằng, roi đánh Vương này Trẫm ban cho ngươi, ai dám dị nghị?!"

Cố Hiển Thành: "Thần cũng không có lá gan lớn như vậy, chuyện trước đây đều đã qua rồi, chỉ cần Ngô Vương điện hạ không ở ngay trước mặt động chạm, roi đánh Vương này thần không dùng được, vẫn nên trả lại Bệ hạ đi thôi."

Cố Hiển Thành khinh thường việc mượn tay người khác, nếu có thù hắn sẽ tự mình báo.

"Tướng quân nhận lấy đi, kì thật ý Bệ hạ cũng không để ngài thật sự dùng, mà là vinh dự a..." Hoàng Đức Toàn đứng bên cạnh khuyên nhủ.

Dám hỏi, ban cho thần tử roi đánh Vương, đây là tín nhiệm cùng coi trọng lớn đến mức nào chứ, Cố Hiển Thành hẳn cũng hiểu nặng nhẹ trong chuyện này.

Lương Thừa đế không cho hắn có cơ hội cự tuyệt, lập tức hỏi: "Cung yến sắp xếp vào lúc hoàng hôn ngày mai, có thể chứ?"

Cố Hiển Thành tự biết không sớm thì muộn sẽ phải dự nên đành đáp ứng.

Vốn tưởng rằng hôm nay đến đây là có thể tạm kết thúc, không ngờ, vừa ra khỏi Điện, người Đông cung đã đến mời hắn qua, Thái tử?

Cố Hiển Thành do dự xong cũng khẽ gật đầu.

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

*

Đông cung.

Thái tử Duật sinh ra lúc trời có dị tượng, lúc ấy bách quan hưng phấn, tựa như trời cao đã ban cho bọn họ một Thái tử tài giỏi, Lương Thừa đế cũng hết sức vui vẻ, hạ lệnh trùng tu Đông cung, từng ngọn cây cọng cỏ ở nơi này đều đã được Quốc sư cùng Thuật sĩ bói toán sắp xếp cẩn thận, là nơi hội tụ điềm lành của đất trời, nhất định có thể dưỡng Thái tử bình an trưởng thành.

Nhưng ai ngờ, từ lúc Thái tử Duật lên mười tuổi đến nay, bỗng nhiên mắc phải căn bệnh lạ, thân thể cũng ngày càng yếu đi, hôm sau không bằng hôm trước.

Bệ hạ biết được liền nổi cơn thịnh nộ, đem Quốc sư cùng Thuật sĩ năm đó bắt lại, toàn bộ xử tử, những thứ được cho là hội tụ phong thuỷ kia, toàn bộ đều bị bỏ đi, thậm chí Đông cung bây giờ, so với Lãnh cung cùng vắng lặng giản đơn hơn vài phần.

May mà, mọi người chỉ nói Thái tử Duật thanh tâm quả dục, cũng chưa từng dị nghị gì, nhiều năm như vậy, hắn vẫn sống đơn giản qua ngày.

Đây là lần đầu tiên Cố Hiển Thành đến Đông cung, hắn nhìn cảnh tượng ở đây cũng có chút giật mình, vừa vào chính điện liền có mùi thuốc nồng đập vào mặt, bên trong còn truyền ra tiếng ho khan.

"Điện hạ, Tướng quân đến." Tiểu thái giám dẫn đường bẩm báo, rất nhanh, sau bình phong có một nam tử đi ra, Thái tử Duật hôm nay không lên triều, nhìn tình hình này, có lẽ là bệnh tình tái phát.

Sắc mặt trắng bệch, nhìn qua trông rất suy yếu.

"Bái kiến Điện hạ."

"Đại Tướng quân không cần khách khí."

Hai người ngồi đối diện nhau, thái giám thân cận bên cạnh Thái tử pha trà.

Thái tử Duật mở lời: "Hôm nay ta bệnh, không thể lấy rượu tiếp đãi Đại tướng quân, lấy trà thay rượu, kính Đại tướng quân một ly."

Cố Hiển Thành vội vàng nhận lấy, "Trà cũng tốt, rất tốt!" Nói xong, hắn cạn một hơi.

Uống xong hai người hàn huyên vài câu: "Ba năm trước Đại tướng quân rời kinh, lúc ấy thân thể Cô bệnh không thể đưa tiễn, thật sự cũng tiếc nuối. Tính ra, Cô cũng chưa gặp Đại tướng quân được mấy lần."

Cố Hiển Thành đáp: "Thái tử điện hạ có lòng, nên dưỡng tốt thân thể mới phải, khi nào muốn gặp thần chỉ cần sai người truyền lời là được."

Thái tử Duật cười khẽ: "Đại Tướng quân nể mặt Cô là được rồi."

Lời nói này, khiến Cố Hiển Thành trầm mặc.

"Điện hạ là Thái tử, thần chỉ là kẻ quê mùa, là Điện hạ cho thần mặt mũi, Bệ hạ coi trọng khiến Thần sợ hãi trong lòng."

"Đại tướng quân không cần sợ hãi, đây xác thực là những điều ngài xứng đáng nhận." Thái tử đáp.

"Chuyện lúc trước ở huyện Võ Công, cô cũng đã nghe qua, Đại tướng quân chịu thiệt rồi."

Cố Hiển Thành cười: "Đều là nam nhân, thiệt hay không thiệt cũng không cần để ý nhiều như vậy, chỉ là tính thần thẳng thắn, sợ đã đắc tội Ngô Vương điện hạ mà không biết, Ngô Vương điện hạ e là sẽ hiểu lầm."

Thái tử Duật chỉ cười không đáp.

"Đúng rồi, hôm qua Nguỵ Quốc công gặp Đại tướng quân xong cũng khá vừa lòng, ngày mai cung yến hẳn là Nguỵ Tam cô nương cũng tới, Đại tướng quân đã biết chưa?"

Nụ cười trên mặt Cố Hiển Thành dần nhạt đi.

"Chưa từng nghe nói."

Thái tử Duật nói tiếp: "Phụ hoàng có ý tứ hôn, nhưng hình như Tướng quân không nguyện ý?"

Nếu đã nói đến đây, thấy Thái tử cũng là người thẳng thắn, Cố Hiển Thành cũng không gạt hắn: "Phải, ta không nguyện ý."

"Vì sao? Cô nghe nói, Nguỵ Tam cô nương ở kinh thành, xét mỹ mạo cũng đứng số một số hai, rất nhiều thanh niên tài tuấn cầu còn không được đấy."

Cố Hiển Thành: "Vậy cứ thành toàn cho bọn họ đi."

Bản tướng có thê tử rồi! Nhưng lời này hắn không dám nói ra.

Nghĩ đến mấy lời Lưu Dương dặn dò vẫn đành phải nhịn xuống, nhưng hắn cũng là người cứng đầu, biểu cảm trên mặt đều viết rõ mấy chứ không tình nguyện.

Thái tử Duật bị hắn chọc cười.

Hắn cúi đầu như đang suy tính điều gì, lát sau liền nói, cũng không khuyên nữa.

"Nếu đã như vậy, thì xem duyên phận đi, không có duyên thì dù có cưỡng cầu cũng không thể nào."

Lời này khiến Cố Hiển Thành thoải mái hơn, gật đầu: "Đa tạ Điện hạ đã hiểu."

"Cô hiểu cũng vô dụng." Thái tử Duật cũng nói thẳng.

"Người tứ hôn là Phụ hoàng." Hắn cười, Cố Hiển Thành cũng hiểu, gật đầu: "Vậy thì đa tạ Điện hạ nhắc nhở."

Uống xong mấy chén trà, Thái tử Duật tựa như mệt không chống đỡ nổi nữa.

Cố Hiển Thành kịp thời đứng dậy, "Điện hạ chú ý nghỉ ngơi, thần cáo lui."

"Được, đợi Cô khoẻ hơn lại mời ngươi đến ngồi."

"Dạ!"


Cố Hiển Thành khom người cáo lui, bước nhanh rời khỏi Đông cung.

Hắn đi rồi, Đông cung to lớn như vậy lại quay về dáng vẻ yên tĩnh, tiểu thái giám vừa pha trà kia lúc này đang quỳ thấp bên cạnh Thái tử Duật, thái tử nhìn chén trà còn hơi nước quẩn quanh trước mặt, "Thời An có phải cũng sắp về không?"

"Bẩm Điện hạ, Lục đại nhân cho người báo, chỉ còn khoảng hai ngày đường nữa là về tới ạ."

"Tốt!"

*

Ở trong cung cả một buổi sáng, Cố Hiển Thành thật sự mệt mỏi.

Hắn bận bịu đến cơm cũng chưa ăn.

Hiện tại chỉ mong có thể nhanh chóng về tiểu viện mà hắn tâm tâm niệm niệm kia, cho dù có phải ăn cơm thừa của nàng cũng cảm thấy thoải mái từ tận đáy lòng.

Ai ngờ, vừa ra khỏi cửa cung, Lưu Dương đã chặn đường.

Nhìn ra hắn không bình thường, Cố Hiển Thành đen mặt: "Đừng bảo là ngươi đến nói cho ta biết, ban ngày không được qua chỗ nàng?"

Lưu Dương dở khóc dở cười.

Cố Hiển Thành thiếu chút nữa đã phát hoả: "Có thôi đi không! Thân thủ của bản tướng, ai có thể theo dõi ta?!"

Lưu Dương mỉm cười: "Ta tìm ngài, là vì chuyện khác."

Cố Hiển Thành hoài nghi nhìn hắn: "Chuyện gì?"

Lưu Dương nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Ngày mai là mồng Tám tháng Chạp, Bệ hạ thiết yến trong cung, hành tung của ngươi lúc khác ta không xen vào, nhưng cung yến ngày mai, nhất định phải theo sát ta."

Cố Hiển Thành nhíu mày: "Có ý gì?"

"Ý chính là, ta và ngươi phải ở cùng một chỗ, không được tách ra."

Cố Hiển Thành bị lời nói của hắn làm cho khó chịu, xong cũng chỉ thuận miệng đáp: "Được được được, vậy cũng có nghĩa là, từ bây giờ đến cung yến, bản tướng đi đâu làm gì cũng không sao, đúng không?"

"Đúng!"

"Vậy còn được." Cố Hiển Thành nở nụ cười, chỉ cần không cản trở hắn lúc này thì cái gì cũng xong, hơn nữa còn có cả đêm nay cùng sáng ngày mai, quá tốt.

Hắn xoay người, chuẩn bị nghênh ngang rời đi.

Ai ngờ, cách đó không xa có một tiểu thái giám hớt ha hớt hải chạy đến, "Đại tướng quân! Đại tướng quân!!"

Cố Hiển Thành ong đầu, sắp phát nổ.

"Tướng quân xin dừng bước, Hoàng hậu nương nương cho mời!"

Cố Hiển Thành "..." Có thôi đi không hả?!

*

Sân nhỏ của Tống Điềm ở hẻm Vĩnh Tùng, cách nơi này hai con đường về phía Đông, chính là khu chợ lớn nhất kinh thành.

Nơi này rực rỡ muôn màu, cái gì cũng đều có đủ. Hôm nay Tống Điềm cùng Tiểu Điệp các nàng đi dạo phố, cả một canh giờ cũng chưa đi hết con phố lớn này, hai người hoa cả mắt, cũng mệt mỏi cực kì.

"Ta... ta không đi nổi nữa..." Tiểu Điệp tuỳ tiện tìm một sạp trà ven đường ngồi xuống nghỉ chân, "Mệt quá... kinh thành thật sự rất rộng lớn a..."

Tống Điềm cũng thấy mệt, nên cùng nàng ấy ngồi xuống, gọi một ấm trà.

"Đúng thật là mệt rồi, vậy hôm nay chúng ta đi đến đây thôi. Ngày mai là mồng Tám tháng Chạp, cũng coi như mua đủ nguyên liệu nấu ăn rồi."

Phòng bếp ở trạch viện rất lớn, nhưng lại chẳng có gì hết, gần như là trống rỗng, hôm nay Tống Điềm quyết phải mua cho bằng đủ, không đến mức nấu nướng lại thiếu đồ mà luống cuống tay chân.

"Điềm Điềm tỷ hẳn là chuẩn bị nấu cho Đại tướng quân một bữa ăn ngon đi?" Tiểu Điệp cười trêu.

Tống Điềm cũng không phản đối: "Phong tục dân gian của chúng ta ý à, ngày mồng Tám tháng Chạp rất quan trọng, phải ở nhà ăn bữa cơm đoàn viên, cũng không chỉ vì chàng, mà là tất cả chúng ta."

"Vậy xem ra muội có thể được hưởng lộc rồi."

Tống Điềm cười, chỉ là không biết... ngày mai hắn có thời gian về nhà không...


Kinh thành phồn hoa khiến Tống Điềm mở mang tầm mắt, càng thêm kiên định ý định mở quán ăn, ngay cả sạp hàng nhỏ các nàng đang ngồi đây thôi, một chén trà tưởng chừng rất bình thường nhưng lại có tư vị không hề tầm thường.

Bên trong giống như còn thả thêm trần bì, cam quýt gì đó, còn giống như có cả Kim Ngân hoa cùng một số thứ khác nữa, dù sao uống vào không những giải khát mà còn rất ngon, rất đáng chú ý.

Màn đêm buông xuống, Tống Điềm rửa mặt xong xuôi, Tiểu Điệp hỏi: "Có cần ta trông Tiểu Bảo không?"

Tống Điềm do dự, "Thôi, ta tự trông."

Cố Hiển Thành giờ này còn chưa tới, chắc là sẽ không tốt.

Như Ý cùng Như An cũng đã đi nghỉ, bọn họ ở chung một ngày cũng rất vui vẻ, Tống Điềm trước tiên ôm Tiểu Bảo ru ngủ, sau đó mới tắt nến.

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Cũng không ngoài ý muốn, nửa đêm nàng cảm giác bên cạnh có người liền chậm rãi mở mắt ra.

"Tướng quân?"

Không cần nghĩ cũng biết là Cố Hiển Thành, nhưng mà lại có chút khác việt, hôm nay hắn không ôm nàng như mọi khi mà chỉ ngồi bên cạnh... hình như còn rất tức giận...

"Tống Điềm dụi dụi mắt, "Làm sao thế? Có chuyện gì?"

Cố Hiển Thành sắc mặt phức tạp, nhìn nàng một lát rồi bỗng nhiên chồm lấy ôm vào lòng.

Hắn cũng không biết làm sao, lần này hồi kinh, Hoàng đế rồi Hoàng đế, giống như lên cơn vậy. Tất cả đều bận tâm đến chuyện riêng của hắn!

Hoàng đế thì muốn tứ hôn cái Tam cô nương gì đó, còn Hoàng hậu lại ra sức tác thành cháu họ của bà?!

Hắn bị triệu đến Khôn Ninh cung, còn tưởng rằng có chuyện gì, ai ngờ lại là chuyện hắn không muốn nhất.

Giận dữ về đến đây, thế mà Điềm Điềm lại không đợi hắn.

Tức chết mất!

Hắn ôm chặt nàng trong lòng, bỗng nhiên tức giận cắn một miếng, Tống Điềm giật mình hô lên: "Chàng làm gì thế?"

Cố Hiển Thành không đầu không đuôi đáp: "Yên tâm, ta chỉ chạm vào nàng!"

Tống Điềm: "???"

Hắn không đầu không đuôi nói một câu, khiến Tống Điềm ngẩn ra.

"Là sao cơ?" Nàng nhất thời còn chưa hiểu ý hắn, nhưng Cố Hiển Thành không chịu nói, chỉ báo cáo lại từng việc đã làm hôm nay, cuối cùng mệt mỏi nằm xuống giường.

Tống Điềm nghe hắn một ngày mà nhiều việc như vậy, trong lòng chua xót: "Chàng ăn cơm chưa?"

Cố Hiển Thành ừm một tiếng: "Trên đường đến đã ăn hai cái bánh bao."

Chỉ ăn có hai cái bánh bao?

Tống Điềm càng đau lòng. "Ta đi nấu cơm."

"Thôi, khuya rồi, ta không đói." Hắn không chịu, Tống Điềm cũng chỉ có thể nằm xuống.

"Ngày mai rồi nói, ngày mai là mồng Tám tháng Chạp mà, ta muốn ăn cháo Bát Bảo."

Mắt Tống Điềm sáng lên: "Ngày mai chàng ở đây sao?"

Cố Hiển Thành mở mắt nhìn nàng, có chút không vui: "Không ở đây thì đi đâu?"

"Ta tưởng ngày mai Bệ hạ..."

"Ta cũng không phải cái đuôi của lão." Cố Hiển Thành càng mất hừng, nhíu mày: "Đúng là tối mai có tiệc, nhưng ban ngày ta ở nhà với nàng."

Lòng Tống Điềm ngọt ngào, "Vậy tốt, ngày mai ta làm một bàn thức ăn ngon, chúng ta cùng ăn."

"Ừm." Lúc này Cố Hiển Thành mới vui vẻ.

"Hai nha hoàn kia dùng được không?"

Tống Điềm đáp: "Đều rất tốt, chỉ là ta không quen sai vặt người khác, cũng không có nhiều việc cần sai họ như vậy."

"Ta biết, nên cũng không sắp xếp nhiều người, nhưng nàng phải học đi, tương lai trong viện còn nhiều người hơn."

Tống Điềm nghe hiểu ý hắn, nhỏ giọng đồng ý.

Hắn nhìn thoáng qua, thấy Tiểu Bảo liền do dự, lại nói: "Hiện tại nhiều phòng trống, để đứa nhỏ ở riêng đi, ta tìm cho nàng một nhũ mẫu, được không?"

Tống Điềm do dự chớp mắt: "Cũng được, nhưng Tiểu Điệp cùng Như Ý đều có thể giúp ta trông con, chỉ là sau nếu có mở tiệm, quả thật cũng cần thêm người giúp."

"Mở tiệm?!" Cố Hiển Thành trong nháy mắt bừng tỉnh.

"Đúng vậy!" Tống Điềm hơi mất hứng, "Không phải trước đây nói rồi sao, chàng muốn đổi ý?"

Đổi ý thì cũng không phải, nhưng Cố Hiển Thành quả thật có chút không bằng lòng.

Thời gian hắn có thể tới đây vốn đã ít, Tống Điềm lại đi mở cửa tiệm, vậy chẳng phải không gặp được bao lâu sao.

Hắn rất hiểu tính nàng.

"Ta mặc kệ, sự tình đã quyết chàng đừng hòng đổi ý." Tống Điềm không vui.

Nàng không vui, Cố Hiển Thành cũng chỉ có thể đầu hàng.

"Được được... nàng định mở cái gì, tiệm cơm sao?"

Tống Điềm cười, "Ừm, ta cũng chỉ giỏi mỗi cái này, chàng thấy... có được không?"

Cố Hiển Thành cố ý nói: "Được thì nhất định là được, nhưng nàng nghĩ xem, kinh thành nhiều trù nương như vậy, tiệm cơm càng không thiếu, nàng xác định có thể đấu lại người ta?"

Tống Điềm lại xụ mặt: "Chưa gì đã bàn lùi? Ta được hay không, chẳng lẽ còn phải hỏi?"

"Phải phải phải..." Cố Hiển Thành thấy nàng cáu kỉnh, lập tức vòng tay ôm lấy người, mà thấy nàng còn hứng thú bừng bừng như thế này, hắn lại nổi tâm tư khác.

Hắn đưa tay bắt đầu thăm dò, Tống Điềm vẫn đang chìm đắm trong kế hoạch của mình, bỗng nhiên, tay hắn chạm đến một nơi.

Tống Điềm trừng mắt cúi đầu nhìn theo. Đỏ mặt.

"Ngày mai ta để Phúc Quý đi chọn cửa hàng giúp nàng nhé?" Cố Hiển Thành khàn giọng, động tác cũng dần nhanh hơn.

"Ừm..." ánh mắt Tống Điềm trốn tránh, hắn vẫn tiếp tục không ngừng.

"Sáng mai ta không phải đi, ngủ thêm một lát?"

Tống Điềm "..." đưa mắt nhìn về phía Tiểu Bảo.

"Tiểu Bảo còn ở đây..."

Cố Hiển Thành suýt nữa thì quên mất.

"Vậy... đi qua bên kia?"

Gian giữa còn có một bộ giường sập mềm cạnh cửa sổ, bên trên là cái bàn tứ trác vuông vắn, chỗ ấy hay dùng để đọc sách hoặc thêu thùa may vá, Tống Điềm không muốn đánh thức nhi tử, chỉ có thể đỏ mặt đáp ứng.

Cửa sổ ở phòng này so với ở Trần gia thôn lớn hơn rất nhiều, ánh trăng chiếu rọi sáng bừng, mái tóc dài đen nhánh của Tống Điềm phiêu lãng trên giường, nàng xấu hổ không nhịn được bưng tay che kín mặt.

Mà cái bàn nhỏ kia cũng bởi vì động tác có tiết tấu của Cố Hiển Thành mà rung động dữ dội, trên bàn có một cái bình hoa sứ trắng, là lúc trưa Tiểu Điệp mang vào, bên trong còn cắm một cành thu hải đường, bình hoa cũng không ngừng lay động, cuối cùng khi nó suýt nữa rớt khỏi bàn thì được Cố Hiển Thành nhanh nhẹn tóm lấy, hắn đỡ được bình nhưng đồng thời bên dưới lại càng tiến vào sâu hơn, Tống Điềm run rẩy...

Cố Hiển Thành khẽ rên lên một tiếng, thoáng chốc, buông kiếm đầu hàng...

Hai người dừng lại, Cố Hiển Thành nhìn nàng thật sâu, cuối cùng, cúi xuống khẽ khàng hôn.

Đoá thu hải đường kia cũng không biết bị hắn rút ra khỏi bình từ lúc nào, nhẹ nhàng cài lên tóc mai nàng.

"Xinh đẹp."

Thưởng thức xong, thân dưới hắn lại tiếp tục, Tống Điềm bị đẩy đến mức không thở nổi, nàng giơ tay đẩy hắn ra.

Cố Hiển Thành lại không hề hấn gì.

"Không phải đã nói... ngày mai có thể ngủ thêm chút nữa sao..."

Tống Điềm sửng sốt, nàng còn chưa kịp phản ứng, hắn đã tiếp tục không nặng không nhẹ đung đưa, tưởng như nàng chỉ có thể mở to mắt để mặc hắn đòi hỏi...
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom