Dịch Full Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Chương 80


Edit: Linhlady

Diệp Lãng sáng suốt không hỏi Mạc Vân Quả học trong thời gian bao lâu, nếu không hắn có khả năng sẽ hộc máu!

Rất nhanh gan ngỗng được mang lên, Mạc Vân Quả yên lặng ăn cơm, tuân theo truyền thống tốt đẹp khi ăn không nói chuyện.

Nhưng ngược lại Diệp Lãng lại là một tên không chịu ngồi yên, hắn nhìn Mạc Vân Quả a, lại muốn mở miệng nói chuyện.

Hắn cũng không biết vì sao lại như vậy, rõ ràng hắn là người rất ít nói!

"Anh nói này em gái tại sao hôm qua em lại tới quán bar?"

Nhìn bộ dáng nhạt nhẽo của cô như thế này, hắn không nghĩ cô sẽ đi đến quán bar nha!

Mạc Vân Quả nghiêng đầu, cẩn thận hồi tưởng một chút, Ừ...... Trong bối cảnh của truyện xưa không nói đến nguyên nhân.

"Tôi bị ném ở nơi đó." Mạc Vân Quả trả lời, bởi vì không thể trực tiếp lộ ra chuyện thống tồn tại, cho nên cô chỉ có thể nói như vậy.

Nhưng mà câu trả lời này lại khiến sắc mặt Diệp Lãng đại biến, hắn nắm chặt tay, dáng vẻ tức giận.

"Ngọa tào! Ai dám ném cô ở nơi đó a? Không đúng! Là ai có khả năng ném cô ở kia? Ách...... Giống như cũng không đúng! Mặc kệ, rốt cuộc là ai?"

"Ừm......" Mạc Vân Quả không có cách nào trả lời vấn đề của Diệp Lãng, cho nên cô chỉ có thể bình tĩnh nhìn Diệp Lãng.

Diệp Lãng thấy Mạc Vân Quả lại trưng ra vẻ mặt như vậy, có một loại cảm giác rèn sắt không thành thép.

Hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi, xua xua tay nói: "Thôi thôi, để tôi tự điều tra thì hơn!"

Cũng chỉ có mình Diệp Lãng mới có thể đem chuyện điều tra một người nói ra một cách đương nhiên mà thôi.

Mạc Vân Quả "Ừ" một tiếng, không có ý kiến, dù sao hắn cũng tra không ra cái gì.

Hai người ăn xong cơm, lúc sau, Diệp Lãng không chịu ngồi yên mang theo Mạc Vân Quả đi dạo khắp nơi.

Bản thân Diệp Lãng có " Vầng sáng của nam chủ", tự nhiên sẽ thu hút ánh nhìn trở thành tiêu điểm của mọi người.

Mạc Vân Quả đi theo phía sau Diệp Lãng, nhìn không ít người trên đường trộm nhìn Diệp Lãng, thập phần khó hiểu.

Cô bước nhanh đi đến bên người Diệp Lãng, kéo kéo ống tay áo của Diệp Lãng hỏi: "Vì sao các cô ấy lại thích nhìn lén anh?"

Vốn đang hưởng thụ ánh nhìn chăm chú của mọi người Diệp Lãng nghe thấy Mạc Vân Quả hỏi chuyện này, mặt đột nhiên đỏ lên, vì sao đột nhiên lại có cảm giác thẹn thùng!

"Ta giống như phát hiện tiểu Quả Quả che dấu thuộc tính......"

"Ta giống như cũng phát hiện......"

"Lầu trên không cần thừa nước đục thả câu a! Nói cho ta biết, các ngươi phát hiện cái gì!"

"Ta phát hiện......"

"Tiểu Quả Quả có tiềm chất phúc hắc!"

"Giống như trên!"

"Ta không đồng ý! Tiểu Quả Quả nhà chúng ta xuẩn manh như vậy, sao có thể phúc hắc được?"

"Vậy ta mới nói là tiềm chất! Hắc hắc hắc...... Các ngươi hãy chờ xem, tiểu Quả Quả sẽ tiến hóa!"

"Hắc hắc hắc, nói tới đây mới nhớ, các ngươi không lưu trữ kênh sao, các bạn nhỏ với vào xem, các ngươi không lưu trữ sao?"

"Ồ được, đoạn quảng cáo này khiến ta phục rồi!"

"Ta không phục nó, ta là phục lầu trên! Đúng! Không sai, chính là ngươi!"

............

Mạc Vân Quả nhìn bình luận không ngừng xuất hiện trước mắt, yên lặng thu hồi tầm mắt đang nhìn Diệp Lãng của mình, đồng thời buông lỏng tay ra.

Cô mới không ngu đâu! Rõ ràng rất nhiều người đều nói rằng cô thông minh!

Diệp Lãng nhìn thấy một loạt động tác này của Mạc Vân Quả, sửng sốt, phản ứng đầu tiên của hắn là tiểu muội muội có phải thương tâm hay không.

Diệp Lãng tự não bổ tới nỗi kinh hách, hắn lập tức xoa xoa đầu Mạc Vân Quả nói: "Không có việc gì, các cô ấy nhìn tôi, tôi chỉ nhìn cô."

Ở một trên tinh cầu xa xôi, một người đàn ông nào đó thấy một màn như vậy, tức khắc cuồng bạo, hắn nhìn về phía người máy lười biết bên cạnh gần như giận dữ hét lên: "Cái tên đàn ông này muốn làm gì? Đang làm gì! Nhanh chóng tu bổ phá hệ thống cho ta, ta muốn lập tức sử dụng!"

Edit: Ahaha nam chính ghen rồi 🤣🤣🤣
 
Chương 81


Edit: Linhlady

Mạc Vân Quả không biết một động tác đơn giản của mình đã tác động lên người đàn ông nào đó, cô nhìn Diệp Lãng vuốt tóc mình, duỗi tay chụp được tay hắn.

Diệp Lãng cũng không tức giận, chỉ là lập tức kéo tay Mạc Vân Quả qua nói: "Đi thôi, tôi mang cô đi mua quần áo."

Mạc Vân Quả nhìn lại quần áo không ra gì trên người mình, gật gật đầu.

Lúc này Diệp Lãng mới vui vẻ lên, ừm...... Quả nhiên vẫn là em gái nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu nhất.

Diệp Lãng mang theo Mạc Vân Quả trực tiếp đi tới trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố, sau đó bắt đầu hình thức điên cuồng mua sắm.

Đừng nói đàn ông không thích đi dạo phố, đó là bởi vì bọn hắn không bị gợi lên hứng thú mà thôi.

Như lúc này đây, Diệp Lãng lôi kéo Mạc Vân Quả tới một cửa hàng, biểu tình rõ ràng vô cùng hưng phấn, trong lòng âm thầm cân nhắc làm sao có thể khiến em gái nhỏ trở nên xinh đẹp nhất.

Trái lại Mạc Vân Quả, vẫn là bộ dáng lạnh nhạt kia, làm sao có cô gái nào đi mua sắm lại không hưng phấn.

Mạc Vân Quả nghe theo yêu cầu của Diệp Lãng ngoan ngoãn cầm đồ đi thay quần áo, đương nhiên, quá trình này sẽ được hệ thống tự động che chắn, nếu không phòng phát sóng trực tiếp lại là một trận làm ầm ĩ.

Diệp Lãng ở bên ngoài chờ cũng không cảm thấy nhàm chán, hắn nhìn trái nhìn phải cân nhắc xem làm sao có thể biến Mạc Vân Quả trở nên xinh đẹp, hoàn mỹ nhất.

Sau khi Mạc Vân Quả thay bộ đồ Diệp Lãng chọn đi ra, trong mắt Diệp Lãng xẹt qua một tia rõ ràng kinh ngạc.

Ngược lại Mạc Vân Quả lại không có bất kì cảm giác gì, ừm...... Chính là chất liệu so với bộ đồ cũ của cô thì thoải mái hơn.

Diệp Lãng vỗ vỗ tay, vây quanh Mạc Vân Quả xoay vài vòng nói: "Anh nói này em gái, phong cách như thế này mới thích hợp với em!"

Không thể không nói, ánh mắt của Diệp Lãng rất tốt, bộ váy công chúa mặc lên người cô, lại vô cùng dịu dàng, văn nhã, có cảm giác điềm mỹ, tuy rằng biểu tình trên mặt phá hủy một tia mỹ cảm, nhưng lại có một loại hài hòa quỷ dị.

"Tiểu Quả Quả thật đáng yêu! Thật muốn xoa mặt cô ấy!"

"Ta cũng muốn có một cô con gái như vậy! Nếu vậy mỗi ngày ta đều trang điểm cho con bé!"

"Ai, ta cũng muốn có một cô con gái a, trong nhà mười mấy đứa bé, tất cả đều là hán giấy! Nói nhiều phát mệt!"

"...... Lầu trên ngươi thật giỏi sinh."

"Tiểu Quả Quả đáng yêu quá, ta bị sự đáng yêu này làm cho gục ngã, muốn thân thân với tiểu Quả Quả!"

"Ta cũng gục ngã rồi, muốn ôm ấp hôn hít nâng cao tiểu Quả Quả lên~"

"Lầu trên đừng tầm bậy, còn nâng lên cao! Sao ngươi không lên trời luôn đi!"

"Tiểu Quả Quả ~ mang ta bay ~( ̄3 ̄) a"

............

Mạc Vân Quả nhìn một nhóm người muốn cô mang đi bay, thập phần đứng đắn ở trong đầu nói một câu: "Ta sẽ không bay."

Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp:...... Tiểu Quả Quả thật là xuẩn manh xuẩn manh ~

Diệp Lãng chọc chọc gương mặt của Mạc Vân Quả, xúc cảm mềm mại làm hắn không nhịn được nheo đôi mắt lại.

"Tiểu muội muội, da thịt em thật mềm a!"

Mạc Vân Quả học theo động tác của hắn, nhón chân, duỗi tay hướng về phía gương mặt Diệp Lãng chọc thử.

"Cứng như đá."

Diệp Lãng:...... Ha hả!

Nhân viên cửa hàng nhìn hành động thân mật của hai người, tươi cười trên mặt cũng cứng lại.

Hu hu hu...... Đi đâu cũng đều có cẩu lương, hừ! ╭(╯^╰)╮ cô nàng mới không cần ăn cẩu lương đâu!

Tiếp theo, Diệp Lãng liền mang theo Mạc Vân Quả đông đi một chút tây đi một chút, tóm lại là mua rất nhiều quần áo, còn có giày dép.

Có thể nói, hôm nay Diệp Lãng có thể đồng thời thoả mãn thú vui mua sắp của mình!

Sau khi để lại địa chỉ cho nhân viên chuyển về biệt thự, Diệp Lãng liền mang theo Mạc Vân Quả đi ăn cơm chiều, nhưng lúc ăn cơm chiều, lại gặp người kỳ quái.

Bởi vì giữa trưa chịu giáo huấn từ ai đó, Diệp Lãng cũng không dám làm Mạc Vân Quả khó xử.
 
Chương 82


Edit:Linhlady

Hắn trực tiếp mang theo cô đi tiệm cơm Tây, chọn món đơn giản nhất là bò bít tết cùng rượu vang đỏ.

Khi hai người đang nhàn nhã hưởng thụ món ăn, lại bị một cô gái hấp tấp phá vỡ.

Diệp Lãng khó hiểu nhìn cô đột nhiên xuất hiện bên người này, cô ấy tự nhiên ngồi bên cạnh hắn, làm hắn trở tay không kịp.

Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua cô gái mặc bộ váy đỏ thẫm đột nhiên xuất hiện kia, ừ...... Vẫn là bò bít tết đẹp, cúi đầu, tiếp tục ăn.

Phong Vi nhìn dáng vẻ Mạc Vân Quả đối diện hết sức chuyên chú ăn bò bít tết, trong mắt nhanh chóng xuất hiện ánh sáng lấp lánh.

Một tay lập cô nàng tức ôm chầm Diệp Lãng bả vai, khí thế mười phần nói: "Hiện tại hắn là của tôi!"

Mạc Vân Quả tiếp tục hết sức chuyên chú ăn, không hề có ý quan tâm Phong Vi, rốt cuộc người ta cũng không có điểm danh nói họ, cô thật đúng là không biết Phong Vi đang muốn nói chuyện với ai.

Diệp Lãng chỉ cảm thấy sức lực của cô gái kì lạ này rất lớn, đè vai hắn phát đau.

Hắn đau hô một tiếng nói: "Cô là ai?!"

Phong Vi quan sát thấy Mạc Vân Quả không có chút phản ứng nào, âm thầm nói một câu không thú vị, liền buông lỏng cổ Diệp Lãng ra, ngược lại đi tới bên người Mạc Vân Quả, không khách khí ngồi xuống.

"Anh không quen biết em sao? Lãng ca ca ~"

Một câu "Ca ca" cuối cùng gọi đến kiều mị, nhưng mà Diệp Lãng không biết vì sao rùng mình một cái.

"Cô......cô cô......"

Diệp Lãng tựa hồ nhớ tới cái gì, chỉ vào Phong Vi nửa ngày nói không ra lời.

Khóe miệng Phong Vi ngậm ý cười nói: "Lãng ca ca, chúng ta mới mấy năm không gặp,hửm? Thế nào thành không quen biết rồi."

Diệp Lãng:...... Thật sự là thay đổi quá nhiều có được hay không!

" Cô không phải vào quân đội hay sao?" Diệp Lãng trấn định một chút nói.

Phong Vi liếc xéo Diệp Lãng một cái, trong ánh mắt mang theo nhạy bén cùng sắc bén của quân nhân.

Một tay cô nàng ôm eo Mạc Vân Quả, đôi tay dài mảnh khảnh còn nhéo nhéo thịt mềm của cô.

"Đúng vậy, gần đây em được nghỉ phép, trở về xử một ít chuyện riêng!"

Phong Vi tùy tiện nói, lại mang theo một loại mị hoặc khác.

Lúc này Mạc Vân Quả cũng ăn xong bò bít tết, cô liếm liếm miệng, quay đầu nhìn Phong Vi đang ôm mình.

"Ngọa tào! Tiểu Quả Quả, ngươi cách nữ nhân này xa một chút, cô ta đang khinh bạc ngươi!"

"Hiện tại đồng tính đều không đáng tin cậy, tiểu Quả Quả nên để tâm một chút nha!"

"Oa! Ta cảm thấy cô gái này rất có khí thế! Là loại hình ta thích!"

"Chẳng lẽ chỉ có mình ta cảm thấy, tiểu Quả Quả cùng cô gái này rất xứng đôi?"

"Ta là thẳng, ta là thẳng, ta là thẳng! Ngọa tào! Thật sự xứng đôi! Hu hu hu...... Ta cong."

"Trên lầu cáu bẩn!"

............

Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp nói chuyện, nghiêng đầu nhìn nhìn Phong Vi, há mồm nói: "Cô là cong?"

Phong Vi sửng sốt, vừa rồi cô nàng còn nghĩ cô sẽ tức giận đấy, không thể tưởng được lại là phản ứng như vậy aaaaaaa!

Ngay sau đó Phong Vi phá lên cười, trong tiếng cười tràn ngập sang khoái.

"Em gái nhỏ, tôi cũng không phải là cong đâu! Tôi nha ~ còn có người trong lòng đó!"

Khi Phong Vi nói ra câu này, còn liếc liếc Diệp Lãng một cái, lại phát hiện vẻ mặt hắn cạn lời.

Trong mắt Phong Vi xẹt qua một tia mất mát, bất kể cô có thay đổi như thế nào, người đàn ông này cũng sẽ không thích cô, không phải sao?

Cho dù biết sự thật này, nhưng vì sao cô lại không có cách nào buông tay đây?

Phong Vi vô ý thức vuốt eo Mạc Vân Quả, thành công làm mỗ nam nhân nào đó đang xem phát sóng trực tiếp nỗ mạnh.

"Ta muốn cùng thân thân hỗ động(???)! Hiện tại! Lập tức! Lập tức!"
 
Chương 83


Edit: Linhlady

Diệp Lãng nhìn bộ dáng sắc nữ của Phong Vi, vội vàng đi qua đi đem cô nàng kéo lên, đặt mông ngồi xuống bên người Mạc Vân Quả.

"Cô thật là càng ngày càng lưu manh! Không được ức hiếp em gái nhà tôi!"

Diệp Lãng đúng lý hợp tình đem tay để lên vai Mạc Vân Quả, một bộ "Cô ấy đã có tôi che chở rồi".

Phong Vi nghe được lời này, khóe miệng mang theo một nụ cười ý vị thâm.

"Em gái nhà anh?"

Diệp Lãng ngẩng cao đầu, khẽ hừ một tiếng.

Mạc Vân Quả cảm giác được trọng lực từ cách tay Diệp Lãng, trực tiếp trở tay đem bỏ xuống, nhưng mà không cẩn thận sử dụng sức lực quá lớn, cánh tay Diệp Lãng cứ như vậy bị trật khớp! Trật khớp!

Diệp Lãng:...... Ngọa tào! Em gái này ăn cái gì lớn lên! Jinkela* sao!

(*) JINKELA: 1 hãng phân bón từ Mỹ, có quảng cáo rất phóng đại, chất lượng cũng rất phóng đại.

Phong Vi: Không thể trông mặt mà bắt hình dong a!

Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp:...... Lại phát hiện tiểu Quả Quả một cái thuộc tính **** của Quả Quả!

Diệp Lãng đau đến nhe răng trợn mắt, hắn kêu thảm, khiến cho toàn bộ người trong nhà hàng nhìn lại bên này.

Mạc Vân Quả có một tia khó hiểu, thật sự có đau như vậy sao?

Phong Vi tất nhiên là đau lòng Diệp Lãng, cô nàng nhanh chống ôm Diệp Lãng lên đúng kiểu ôm công chúa, chuẩn bị đem hắn đưa tới bệnh viện.

Diệp Lãng chỉ cảm thấy vô cùng thẹn, bị một cô gái ôm kiểu công chúa gì đó! Quả thực quá mất mặt có được hay không!

Diệp Lãng giãy giụa suy nghĩ muốn xuống dưới, lại bị một ánh mắt sắc lẹm của Phong Vi trấn trụ.

Hắn chỉ có thể vùi đầu vào vai Phong Vi, yên lặng khóc thút thít......

Mạc Vân Quả thấy hai người đi rồi, nghĩ đến mục tiêu nhiệm vụ của mình, cô không chút do dự đứng dậy, sau đó đi theo Diệp Lãng.

Đồng thời, lực chú ý của cô cũng bị các loại bình luận trong phòng phát sóng hấp dẫn.

"Ta có điểm yêu thích cái em gái này làm sao bây giờ!"

"Bị một cô gái ôm kiểu công chúa gì đó, ta tin tưởng nội tâm Diệp Lãng hỏng mất!"

"Chắc chắn là hỏng mất a! Ha ha ha ha!"

"Này có là cái gì? Ở thế giới chúng ta phụ nữ rất vĩ đại!"

"Ha ha! Nếu là ở thế giới của ta, Diệp Lãng chỉ sợ bị người phỉ nhổ tới chết."

"Cái muội tử này ta thích, khí thế thực đủ a!"

"Chẳng lẽ chỉ có một mình ta cảm thấy, Diệp Lãng cùng Phong Vi phối hợp, có một loại cảm giác nữ công nam chịu sao?"

"Ha ha ha! Lầu trên à ngươi tuyệt đối không cô đơn đâu! Ta có loại dự cảm, Diệp Lãng này nhất định sẽ bị Phong Vi khắc đến gắt gao."

"Vậy tiểu Quả Quả làm sao bây giờ......"

"Vấn đề này liền có điểm xấu hổ, ta cự tuyệt trả lời!"

"Tiểu Quả Quả là của ta! Ta! Ta!"

"Lầu trên thật kích động!"

............

Trong phòng phát sóng trực tiếp đủ các loại nói chuyện chọc cười, mà tuyên bố chủ quyền của mỗ nam nhân nào đó đã nhanh chóng bị đẩy đi.

Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể lựa chọn làm như vậy.

"Đinh! Người sử dụng kẻ thần bí đánh thưởng mười đóa linh chi ngàn năm!"

"Đinh! Người sử dụng kẻ thần bí đánh thưởng mười bình Tẩy Tủy Đan!"

"Đinh! Dùng thư kẻ thần bí mười điều đánh ngắm mỹ nhân cá!"

"Đinh! Người sử dụng kẻ thần bí đánh thưởng một trăm đóa hoa ngàn giác!"

"Đinh! Người sử dụng kẻ thần bí đánh thưởng mười thanh kiếm laser!"

"Đinh! Người sử dụng kẻ thần bí đánh thưởng một ngàn trương phù nhân duyên dắt dắt!"

"Đinh! Người sử dụng kẻ thần bí đánh thưởng mười chiếc nhẫn không gian!"

"Đinh! Người sử dụng kẻ thần bí đánh thưởng......"

............

Liên tiếp đánh thưởng nháy mắt liền spam, mọi người cũng không dám nói chuyện, chỉ có thể là lẳng lặng nhìn người nào đó, ừm...... Trang bức......

Kẻ thần bí: Ha ha ha ha! Tiểu Quả Quả là của ta! Ta! Ta.

Sau khi liên tiếp đánh thưởng, kẻ thần bí nào đó cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện, hắn vội vàng hy vọng Mạc Vân Quả có thể chú ý tới mình, nhưng mà......

Eidt: không hiểu sao edit đoạn này ta thấy buồn cười, nam chính y chang fan cuồng vậy, hình tượng, hình tượng kim chủ đâu..?
 
Chương 84


Edit: Linhlady

Mạc Vân Quả nhìn trước mặt Diệp Lãng không ngừng kêu thảm, trong mắt ngoại trừ lạnh nhạt như cũ, còn mang theo một tia khó hiểu.

Cô đi lại gần, tự nhận là dùng lực rất nhỏ chọc chọc cánh tay Diệp Lãng lần này, Diệp Lãng kêu ác hơn.

"A a a! em gái à! Không cần mang tư tưởng báo thù như vậy nha!"

"Anh sợ em! Sợ em rồi không được sao!"

"Cuộc đời của tôi khổ quá mà! Làm sao lại gặp một cái khắc tin như vậy! Ô ô ô......"

"Em gái, em muốn cái gì anh đều cho em được không, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi, buông tha anh a a a a a!"

Mạc Vân Quả nhìn Diệp Lãng vẫn luôn không ngừng dong dài, lại chọc chọc cánh tay hắn.

Diệp Lãng đau tới nỗi không dám nói lời gì, hắn co rúm lại im lặng nhìn Mạc Vân Quả, trực tiếp bổ nhào vào trong lòng ngực Phong Vi, toàn bộ thân thể nhỏ bé run rẩy.

Em gái này tuyệt đối là tới khắc hắn! Tuyệt đối!

Mạc Vân Quả chuyên tâm nghiên cứu các loại phản ứng của Diệp Lãng, cũng không có đem lực chú ý đặt ở phòng phát sóng trực tiếp.

Một đống đánh thưởng kia càng làm như không thấy, dù sao hiện tại phòng phát sóng trực tiếp đánh thưởng vẫn sẽ có rất nhiều, thường thường liền sẽ xuất hiện mấy cái.

Mà lời tuyên bố chủ quyền của mỗ nam nhân kia, cô lại càng nhìn không thấy.

Nói cách khác, việc làm của mỗ nam là vô dụng, cố tình chính hắn không cảm thấy như vậy.

Ở trên tinh cầu xa xôi, mỗ nam nhìn người máy cũ kĩ bên cạnh, đắc ý dào dạt nói: "Nha, ta nói ngươi sửa được rồi, lúc sau, Thân Thân có thể chú ý tới ta đi?"

Mỗ người máy cũ kỹ:...... Ha hả!

Tay của Diệp Lãng cuối cùng bởi vì Mạc Vân Quả dùng "Tiểu lực" chọc chọc chọc mà bị bắt bó thạch cao, trong toàn bộ quá trình, Diệp Lãng đều kêu trời khóc đất.

Kêu đến nỗi Phong Vi vẫn luôn giật giật khóe miệng, ánh mắt nhìn về phía Mạc Vân Quả cũng trở nên thân thiện hơn.

Hiện tại cô nàng tin tưởng, Diệp Lãng sẽ không thích cô gái này.

Đến nỗi tiểu muội muội kia......

Với lực cô chọc Diệp Lãng kia, ai nha má ơi! Có thể yêu liền có quỷ!

Mà Mạc Vân Quả vẫn như cũ cảm thấy bản thân dùng lực không lớn, cho nên đối với Diệp Lãng kêu rên, cô xác xác thật thật thập phần khó hiểu.

Nhưng kết quả bác sĩ giám định ở nơi đó, cô cũng sẽ không cho rằng Diệp Lãng giả vờ.

Cuối cùng, Mạc Vân Quả suy ra một cái kết luận, đó chính là: Diệp Lãng xương cốt quá giòn! Chạm một cái sẽ vỡ! Ừ...... Cô phải che chở cho hắn thật tốt, chỉ có như vậy mới có thể hoàn thành nhiệm vụ thật tốt!

Trong lòng Mạc Vân Quả lúc này toàn tâm toàn ý nghĩ cho nhiệm vụ, không hề biết rằng bởi vì màn đánh thưởng của kẻ thần bí vừa rồi mà nhiệt liệt thảo luận, nói một câu xuất sắc a!

Bởi vì Diệp Lãng bị thương, Phong Vi tự nhiên nói phải chăm sóc hắn.

Mà bởi vì sợ Mạc Vân Quả lại đối hắn làm ra chuyện gì khác, Diệp Lãng quyết đoán đáp ứng đề nghị của Phong Vi, kia hiện tại hận không thể thời thời khắc khắc dính ở trên người Phong Vi, làm Phong Vi nhìn liền muốn cười.

Mạc Vân Quả vẫn như cũ đi theo Diệp Lãng, cũng không làm ra chuyện gì, cứ như vậy bình tĩnh nhìn hắn.

Diệp Lãng cả đêm đều mơ thấy ác mộng, mơ thấy có mãnh thú ở sau đuổi theo hắn, đem tay hắn bẻ gãy, sau đó lại đem hắn đánh gãy, sau đó đùa bỡn hắn trêu chọc hắn!

Mà ngày hôm sau buổi sáng tỉnh lại, Diệp Lãng nhìn vẻ mặt vô tội của Mạc Vân Quả, chỉ có thể thầm than chính mình suy nghĩ nhiều......

Thời gian từng chút một trôi đi, nhiệm vụ của Mạc Vân Quả không có chút nào tiến triển, thậm chí cô còn không tìm ra phương hướng nhiệm vụ, khiến cô có chút không vui.

Mà làm khi Mạc Vân Quả không vui, người trước hết gặp thương tổn, tự nhiên là Diệp Lãng......
 
Chương 85


Edit: Linhlady

Trước kia Mạc Vân Quả còn sẽ cho Diệp Lãng một chút thời gian nghỉ ngơi, tỷ như mặc kệ hắn đi bồi hồng nhan tri kỷ ăn cơm linh tinh.

Nhưng mà Mạc Vân Quả hiện tại không vui, cô liền thời thời khắc khắc nhìn Diệp Lãng, thậm chí liền hắn đi WC cũng muốn ở bên ngoài chờ.

Lần này, những hồng nhan tri kỷ kia nhìn bên người Diệp Lãng có một cô gái nhỏ, đại đa số đều biết khó mà lui, chỉ có một bộ phận nhỏ cho rằng Mạc Vân Quả không biết xấu hổ linh tinh.

Mà mỗi khi như lúc này, Diệp Lãng ra mặt thay Mạc Vân Quả nói chuyện.

Ở trong mắt Diệp Lãng mà nói, em gái nhà mình, chỉ có hắn có thể khi dễ, nha, không đúng, là chỉ có cô có thể khi dễ chính mình, mà không thể người khác khi dễ cô! Hừ hừ hừ!

Phong Vi nhìn Mạc Vân Quả làm tất cả mọi chuyện, trong lòng lại thấy khó hiểu, rõ ràng là không có tình yêu, như vậy vì sao em gái này vẫn đi theo Diệp Lãng đây?

Chẳng lẽ là con gái Diệp Lãng?

Cái ý tưởng này vừa xuất hiện ở trong đầu, làm như thế nào cũng không vứt đi được.

Phong Vi nhìn về phía Diệp Lãng ánh mắt cũng dần dần biến vị, thấy Diệp Lãng kia kêu một cái kinh hồn táng đảm!

Ngày này, Diệp Lãng thật sự là chịu không nổi hai người nhìn chăm chú, quyết định đi WC tránh tránh đầu sóng ngọn gió, đó là nơi duy nhất hắn có thể thanh tịnh......

Phong Vi nhìn Mạc Vân Quả ngồi ở đối diện ngoan ngoãn ăn kem, đánh giá với tính tình Diệp Lãng, cũng không thể làm ra chuyện này được.

Vì thế cô nàng há mồm hỏi: "Cô cùng Diệp Lãng có quan hệ gì?"

Mạc Vân Quả liếm liếm kem, một đôi mắt vô tội rồi lại thâm thúy lẳng lặng nhìn Phong Vi.

Phong Vi cũng là người trải qua không ít việc lớn, cô nàng nhìn lại cô, trong mắt tràn đầy kiên định.

"Không biết."

Mạc Vân Quả khinh khinh phiêu phiêu nói ra một câu như vậy, cô thật sự không biết trả lời Phong Vi như thế nào.

Chẳng lẽ nói hắn là mục tiêu nhiệm vụ của mình sao? Xin lỗi, hệ thống sẽ không để cho cô nói ra, đây là kết luân sau vô số lần cô thử nghiệm.

Phong Vi bị Mạc Vân Quả làm vẻ nghiêm trang trả lời nghẹn một chút, khóe miệng cô nàng giật giật, bộ dáng buồn rầu.

Nhìn bộ dạng của Mạc Vân Quả như thế này, giống như có lý do khó nói?

Chẳng lẽ, cô ấy thật là con gái Diệp Lãng?

"Khụ khụ, cô có thể nói cho tôi, năm nay cô bao nhiêu tuổi không?"

Phong Vi kỳ thật đã điều tra Mạc Vân Quả, nhưng lại không thu hoạch được gì, thủ hạ nói cho cô nàng, tư liệu của Mạc Vân Quả đã có người ẩn nó đi rồi.

Phong Vi không xác định người kia có phải Diệp Lãng hay không, nhưng cô nàng suy đoán, thân phận Mạc Vân Quả hẳn là không bình thường đi?

Mạc Vân Quả nghe được Phong Vi hỏi như vậy, nghĩ nghĩ nói: "21."

Phong Vi:...... Em gái em thoạt nhìn giống mười một! Em không cần gạt chị nha! Không sợ mũi dài ra sao!

Đương nhiên, đây là cách nói khoa trương, trên thực tế, Mạc Vân Quả thoạt nhìn như là mười ba tuổi......

"Cô xác định?" Phong Vi hoài nghi nhìn Mạc Vân Quả từ trên xuống dưới.

Mạc Vân Quả vô cùng nghiêm túc gật đầu, cô thật là 21, không có nửa điểm giả dối.

Lúc này Mạc Vân Quả quên mất, Phong Vi hỏi, không phải tuổi tác bản thân cô, mà là tuổi tác thân thể này.

Phong Vi thở dài một hơi, bất đắc dĩ đỡ trán, chẳng lẽ thật là mình suy đoán sai rồi?

Hơn nữa, cô gái này lớn lên thật đáng yêu, khiến một người cũng mới hai mươi ba xuân xanh như cô, lại...... Ai, không nghĩ, thương tâm thương phổi thương thận.

Thời điểm Diệp Lãng từ WC đi ra, nhìn thấy chính là hai người đối diện có một màn "Tốt đẹp" như vậy.

Diệp Lãng vui rạo rực chuẩn bị đi qua, vừa bước được nửa bước thì đột nhiên dừng lại......
 
Chương 86


Edit: Linhlady

Mạc Vân Quả nhận thấy được Diệp Lãng xuất hiện, lập tức liền quay đầu nhìn về phía hắn, khiến Diệp Lãng sợ tới mức nửa bước không dám bước tiếp.

Bước chân ngừng lại giữa không trung, nhìn qua có chút xấu hổ.

Diệp Lãng khóc không ra nước mắt nhìn Mạc Vân Quả, sờ sờ mũi, nhận mệnh, chậm rãi, lại chậm rãi đi qua.

"Hi, tiểu muội muội, em khỏe ~"

Diệp Lãng nhìn như hào sảng chào hỏi, một bộ không sợ trời không sợ đất.

Mạc Vân Quả giật giật cái mũi, nhìn Diệp Lãng ánh mắt mang theo một tia khó hiểu.

Cô đứng lên ghé lại gần Diệp Lãng, thân mình hơi hướng về phía hắn, đưa mặt lại gần hơn một chút.

Diệp Lãng lập tức sợ tới mức lui về phía sau một bước, sau đó quyết đoán đi lại chỗ Phong Vi.

Mạc Vân Quả cũng không nói gì thêm, trực tiếp ngồi lại vị trí cũ.

Lại hàn huyên một hồi, ba người chuẩn bị đi ra ngoài, ngay lúc này, lại có chuyện khác phát sinh.

Chỉ thấy từ bên ngoài chạy vào một đống cảnh sát, còn có mấy con chó nghiệp vụ.

Con chó nghiệp vụ kia dò xét xung quanh một hồi, sau đó đi dần về phía Mạc Vân Quả ngửi ngửi xung quanh cô.

Đám cảnh sát liền đi lại phía Mạc Vân Quả, khi nhìn thấy Phong Vi, người dẫn đầu cũng hơi sửng sốt.

"Phong đội, ngài đây là......"

Người dẫn đầu nhìn thoáng qua Phong Vi khó hiểu nói.

Phong Vi cũng biết những người nàycó lẽ là có công sự, liền nói: "Tôi chỉ ở đây nghỉ phép, các người không cần cố kị tôi."

Người dẫn đầu gật gật đầu, liền hướng tới Mạc Vân Quả nhìn lại.

Lúc này chó nghiệp vụ gần như muốn nhào lên ngực Mạc Vân Quả, hai móng vuốt ở trên người Mạc Vân Quả như muốn cào ra cái gì đó.

Phong Vi nhìn tình huống như vậy, chau mày.

Diệp Lãng cũng kinh ngạc nhìn tình huống trước mắt, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.

Bọc nhỏ kia rất nhanh bị chó nghiệp vụ đào ra, ngoài điện thoại bị rơi ra, còn có bọc nhỏ màu trắng kèm theo.

Lúc này, đại đa số mọi người cũng biết tình huống trước mắt là như thế nào.

Thực hiển nhiên, cô lại vẻ ngoài lạnh lùng này, thế mà lại là kẻ buôn ma túy.

Nhưng mà, Phong Vi cùng Diệp Lãng không cách nào tin được, nhưng sự thật bày ra trước mắt, như vậy đến cùng là xảy ra chuyện gì?

"Ai có thể nói cho ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"

"Ta cũng muốn biết."

"Ta cảm thấy mình giống như một tên thiểu năng trí tuệ......"

"Ai tới giải thích cho ta biết tình huống hiện tại một chút?"

"Ta nghĩ, bao bột màu trắng kia chắc là ma túy gì gì đó?"

"Ta cảm thấy giống, vị diện rất giống với thế giới của ta, những con chó kia chắc là chó nghiệp vụ."

"Cho nên, khi nào tiểu Quả Quả nhặt được túi bột này?"

"Chẳng lẽ, tiểu Quả Quả là người xấu?"

"Lầu trên à, ta đề nghị ngươi nên xem lại đầu óc của mình đi! Hoạt động của Tiểu Quả Quả mỗi ngày không phải luôn nằm dưới mí mắt của chúng ta sao?"

"Các ngươi nói, những tên cảnh sát kia có khi nào nhốt tiểu Quả Quả vào ngục giam không, ngục giam là một nơi rất khủng bố đấy!"

"Khó nói a......"

"Vừa lúc a, ta còn chưa được nhìn thấy ngục giam đâu!"

"Tuy rằng ta cũng chưa được nhìn qua, nhưng là...... Vẫn là muốn nhìn một chút! Ha ha ha ha ha!"

"Đi thôi! Ta tiểu Quả Quả!"

............

Mạc Vân Quả tự nhiên biết được túi bột trắng kia là thứ gì, đã từng có một thời giài cô nghiên cứu thứ này, phải nói là rõ như lòng bàn tay.

Cho nên khi nhìn thấy thứ này xuất hiện trên người Diệp Lãng cô mới cảm thấy khó hiểu.

Cho nên vừa rồi khi lại gần người hắn, cô mới thuận tay lấy nó đi, chuẩn bị nghiên cứu nó kĩ một chút, lại không nghĩ xuất hiện tình huống hiện tại......
 
Chương 87


Edit: Linhlady

Vẻ mặt Diệp Lãng mộng bức, ai tới nói cho hắn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Sự tình phát triển quá nhanh, quả thực làm hắn trở tay không kịp a!

Mạc Vân Quả nhìn cảnh sát cầm túi bột trắng, ánh mắt tự nhiên cũng dừng trên túi bột trắng đó.

Cô còn chưa kịp giải thích cái gì, cũng sẽ bị Vương Phong dẫn đi.

Cho dù túi bột trắng này không phải của Mạc Vân Quả, dựa theo trình tự, cô cũng thoát không được can hệ.

Bọn họ đã nhìn chằm chằm đường dây này thật lâu, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Thật ra xem bộ dáng đơn thuần của Mạc Vân Quả, Vương Phong cũng không quá tin tưởng cô sẽ buôn lậu ma túy, nhưng loại việc này làm sao có thể nói rõ được đây?

Diệp Lãng vừa thấy em gái nhà mình bị người khác dẫn đi, lúc ấy liền tức giận.

"Tôi nói các ngươi làm gì vậy? Chuyện còn chưa rõ ràng đã muốn bắt người là sao!"

Diệp Lãng trực tiếp đứng ở trước mặt Mạc Vân Quả, thay cô ngăn cản cảnh sát.

Vương Phong khó xử nhìn thoáng qua Diệp Lãng, hắn ta dĩ nhiên cũng nhận ra nhân vật phong vân này, trên mấy tạp chí kia hắn cũng không ít lần xuất hiện.

Nhất mấu chốt chính là, Phong đội thích tiểu tử này a!

Phong Vi vừa thấy cái tình huống này, duỗi tay đem Diệp Lãng kéo lại, trực tiếp kéo đến về phía sau cô nàng, tay giữ chặt không cho hắn lộn xộn.

"Ấn trình tự làm việc."

Phong Vi nghiêm túc nói, cho dù như thế nào cô nàng cũng không tin Mạc Vân Quả sẽ buôn lậu ma túy, nhưng là sự thật bày ra ở trước mặt, nếu không thuận theo xử theo pháp luật, chỉ sợ lại có một trận tranh cãi.

Vương Phong cảm kích gật đầu, muốn dẫn Mạc Vân Quả rời đi.

"Ngọa tào! Phong Vi, nhanh chóng buông lão tử ra! Cô không thấy em gái nhỏ bị bọn họ bắt đi sao!"

Diệp Lãng liều mạng giãy giụa, nhưng hắn làm sao có thể thoát khỏi tay Phong Vi đã chịu qua huấn luyện nghiệp sự.

Mạc Vân Quả cũng không giãy giụa, cùng cảnh sát đi, ngoại trừ phải cách xa mục tiêu nhiệm vụ, cũng không có gì không tốt.

Hơn nữa......

Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua Diệp Lãng, gần đây mục tiêu nhiệm vụ luôn trốn tránh cô, lúc này rời đi cũng tốt?

Ừm...... Chiêu này giống như gọi là lạt mềm buộc chặt nhỉ? Mạc Vân Quả âm thầm nhớ lại vài câu nói trong phòng phát sóng trực tiếp.

Phong Vi mân mân môi, mày gắt gao nhăn lại, cô nàng thấy Diệp Lãng giãy giụa thật sự lợi hại, dứt khoát đập hắn hôn mê.

Sau đó cô nàng nhìn về phía Vương Phong nói: "Chiếu cố cô ấy cho tốt, trong này hẳn là có chuyện hiểu lầm gì đó."

Vương Phong liên tục gật đầu, sau đó kéo Mạc Vân Quả đi.

Mà lúc này ở phòng phát sóng trực tiếp, mọi người bắt đầu một vòng thảo luận mới.

"Ta đột nhiên thích Diệp Lãng làm "xao" đây!"

"Đột nhiên cảm thấy Diệp Lãng đối nhà ta tiểu Quả Quả thật tốt thật tốt nha!"

"Đúng vậy nha! Còn bị người phụ nữ hư kia đập hôn mê, khóc chít chít."

"Ta lại cảm thấy Phong Vi làm không sai a! Vốn dĩ nên theo lẽ công bằng xử lý."

"Ta cũng cảm thấy Phong Vi làm như vậy không sai, hơn nữa cô ấy còn nói cảnh sát chăm sóc tiểu Quả Quả a! Chuyện này chứng minh cô ấy cũng tin tưởng tiểu Quả Quả."

"Tin tưởng còn để hắn ta đem tiểu Quả Quả đi? Cái gì tiểu Quả Quả cũng không làm nha!"

"Vậy bao bột phấn màu trắng kia là từ đâu tới?"

"Ta cũng rất tò mò vấn đề này, chẳng lẽ thế giới này có người có thể di huấn?"

"Không có khả năng a! Đây là vị diện xã hội hiện đại cấp thấp, không có khả năng sẽ có chuyện như vậy tồn tại."

"Vậy kỳ quái......"

............

Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp thảo luận, tự nhận là thực hảo tâm giải thích cho bọn họ: "Túi bột trắng kia là ta lấy từ trên người Diệp Lãng."
 
Chương 88


Edit: Linhlady

"Ta biết mà tiểu Quả Quả nhà ta có không ít kĩ năng!"

"Vậy mà ta lại không phát hiện ra! hu hu hu...... Ta chính là diệu thủ thần trộm!"

"Tàn tay thần trộm đi......"

"Cho nên tiểu Quả Quả ý của ngươi là, chủ nhân bao bột trắng kia là Diệp Lãng?"

"Diệp Lãng là người xấu?"

"Không có khả năng đi?"

"Cầu tiểu Quả Quả giải thích!"

"+1"

"+ rất nhiều cái 1"

............

Mạc Vân Quả ngoan ngoãn đi theo Vương Phong đi đồn cảnh sát, cũng không có chuyện gì, lực chú ý đều ở phòng phát sóng trực tiếp, nhìn phòng phát sóng trực tiếp liên tiếp cầu giải thích, nàng liền nói ở trong đầu: "Không phải, trước khi vào WC, trên người hắn không có loại hương vị này."

Người trong phòng phát sóng trực tiếp nghe được Mạc Vân Quả nói những lời này, ngược lại càng thêm mộng bức, sôi nổi cầu Mạc Vân Quả giải thích tỉ mỉ phát hiện này một chút.

Nhưng Mạc Vân Quả vốn dĩ là người ít nói, nhìn đến một đám người trong phòng phát sóng trực tiếp đều không hiểu được ý mình nói, tức khắc không cao hứng, mà kết quả của việc không cao hứng chính là ở trực tiếp nói với bọn họ một câu "Xuẩn."

"Bị tiểu Quả Quả xem thường gì đó, ta mới sẽ không nói cho các ngươi ta rất hưng phấn đâu!"

"Lầu trên ôm chặt ta, ngươi tuyệt đối không cô đơn đâu"

"Mẹ nó, các ngươi đều là run M sao?"

"Chẳng lẽ ngươi không phải sao!"

"Ta...... Cao hứng! Ha ha ha ha ha! Tiểu Quả Quả nói lời này cũng thật đáng yêu a!"

"Khụ khụ...... Trải qua ta một phen đấu tranh tư tưởng, cuối cùng ta cũng hiểu được ý của tiểu Quả Quả! Mau tới cầu ta a!"

"Cầu ngươi!"

"Cầu xin cầu...... Cầu giải thích a!"

"Ý của Tiểu Quả Quả là trước khi Diệp Lãng đi vào WC, trên người cũng không có bao bột phấn màu trắng kia, mà lúc sau đi ra lại có, thực rõ ràng, hoặc là là Diệp Lãng chủ động cùng người khác giao dịch, hoặc là chính hắn bị giá họa! Theo như hiểu biết của ta với Diệp Lãng mà nói, cái khả năng thứ hai cao hơn! Còn có...... Khụ khụ......Cái mũi của Tiểu Quả Quả thật thính! Ha ha ha ha!"

"Oa! Trên lầu ngươi hảo bổng!"

"Thần giải thích a!"

............

Mạc Vân Quả thấy có người hiểu ý của mình, tức khắc, tâm tình lập tức tốt hơn, ừ...... Phòng phát sóng trực tiếp vẫn còn có người thông minh.

Trong lúc Mạc Vân Quả chuyên tâm với phòng phát sóng trực tiếp, cô cũng bị người ta đưa tới cục cảnh sát, trực tiếp chuẩn bị thẩm vấn.

Bởi vì Phong Vi nói, Vương Phong cố ý đem Mạc Vân Quả đơn độc nhốt lại, e sợ cho những người khác xúc phạm tới cô.

Hiển nhiên, Vương Phỉ cũng không biết trình độ hung tàn của Mạc Vân Quả, nếu không hắn ta sẽ không như vậy suy nghĩ.

Y theo trình tự, Mạc Vân Quả rất nhanh bị thẩm vấn.

Căn phòng có chút âm u nhìn qua có vài phần khủng bố, ánh đèn chiếu rọi chiếu rọi ở trên mặt Mạc Vân Quả khiến cô không nhịn được hơi nheo nheo mắt.

"Tên, giới tính, tuổi." Vương Phong gõ gõ cái bàn, ý bảo Mạc Vân Quả ngoan ngoãn nói cho hắn ta.

"Mạc Vân Quả, nữ, 21." Mạc Vân Quả ngoan ngoãn trả lời.

Hai vấn đề trước trả lời không có gì vấn đề, chỉ là câu hỏi tuổi tác, Vương Phong trên dưới đánh giá cô một chút, bộ dáng cô rất giống học sinh ngoan ngoãn, thật sự là 21? Hắn đọc sách không ít, không cần lừa hắn! Hừ! ╭(╯^╰)╮

Mạc Vân Quả mặc kệ Vương Phong đánh giá, đích xác, cô là 21.

Vương Phong cũng không có rối rắm lâu lắm, trực tiếp tiến vào chính đề.

"Cô biết bột trắng kia là thứ gì không?"

"Độ tinh khiết của nó là 99 %." Mạc Vân Quả trả lời nói, khi cô vừa mới nhìn thấy nó, cô đã biết độ tinh khiết của nó rất cao, ít nhất cũng là 99%.Mà Mạc Vân Quả không biết chính là, chỉ bằng câu trả lời này của cô, Vương Phong cũng có thể lập tức kết tội cô.
 
Chương 89


Edit: Linhlady

Vương Phong nghe thấy Mạc Vân Quả trả lời, tay vốn đang gõ mặt bàn cũng dừng lại, thân thể hơi hơi ngồi thẳng, trên mặt là biểu tình nghiêm túc.

"Làm sao cô biết là độ tinh khiết 99%?" Kết quả này vừa rồi hắn ta mới biết được, như vậy làm sao cô gái trước mắt này lại biết được? Cô thật là bị oan uổng sao?

Vô số câu hỏi hiện lên trong đầu hắn ta, lại nghe thấy một câu: "Tôi nhìn thấy."

Lần này, Vương Phong hoàn toàn hết chỗ nói rồi.

Chỉ bằng mắt thường là có thể xác định độ tinh khiết? Vậy không bằng nói cho hắn ta, bao bột trắng kia là của cô đi!

Hắn tiếp tục gõ gõ mặt bàn, nghiêm túc nói: "Thành thành thật thật trả lời vấn đề của tôi!"

Mạc Vân Quả thật sự không có nói sai, cô cũng nghiêm túc trả lời vấn đề của hắn, tại sao hắn lại không tin cô?

"Thành thành thật thật nói tất cả mọi chuyện cô biết cho tôi."

Vương Phong xem Mạc Vân Quả không nói lời nào, lại gõ gõ cái bàn nói, lúc này đây lực độ rõ ràng so phía trước càng thêm mạnh hơn.

Trong căn phòng âm u phòng, chỉ nghe thấy thanh âm hắn ta gõ mặt bàn.

Mạc Vân Quả nhìn thẳng Vương Phong, đôi mắt đen láy cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn ta, Vương Phong theo bản năng thân thể căng chặt, sau đó đột nhiên phản ứng lại.

Hắn ta kinh ngạc nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả, vì sao vừa rồi, hắn ta lại là sẽ sợ hãi cô?

Mạc Vân Quả không có ý quan tâm kinh ngạc trong mắt Vương Phong, cô chậm rãi kể lại chuyện xảy ra trong nhà ăn cho Vương Phong nghe.

Ngôn ngữ chi tiết chặt chẽ làm Vương Phong ngăn không được nhìn về phía cô, tuy rằng Mạc Vân Quả chỉ đơn giản nói mấy câu, lại không ngại Vương Phong đã biết tiền căn hậu quả.

Lập tức, hắn ta gọi người đi xem camera giám sát, mà Mạc Vân Quả cũng bị tạm thời giữ lại.

Bên kia, Phong Vi cũng đang khẩn trương điều tra hết mọi chuyện, chuyện liên quan đến Mạc Vân Quả, cô nàng không chấp nhận được một chút qua loa.

Diệp Lãng đối với Mạc Vân Quả có bao nhiêu để ý, khả năng chính hắn cũng không biết.

Nhưng là một người từ nhỏ đến lớn luôn thích Diệp Lãng với cô nàng mà nói, Vi Phong hiểu được Diệp Lãng có bao nhiêu để ý Mạc Vân Quả.

Phong Vi thích Diệp Lãng, vì hắn, cô nàng không màng người nhà phản đối dứt khoát kiên quyết tòng quân, chỉ vì một câu của hắn "Tôi thích người một cô gái cường thế kiên cường một chút, tốt nhất quân nhân."

Lại không ngờ được Diệp Lãng chỉ là tìm một cái cớ vật thôi, nhưng cô nàng vẫn tham gia quân đội, tiếp nhận huấn luyện tàn khốc kia.

Hiện tại,, Mạc Vân Quả đã xảy ra chuyện, mà Diệp Lãng lại bị đập hôn mê, nếu không tra ra chân tướng mà nói, chỉ sợ hắn tỉnh lại sẽ hoàn toàn rời xa mình đi?

Phong Vi không muốn chuyện này xảy ra, cho nên cô nàng nhanh chóng quyết định điều nhìn video giám sát.

Nhưng mà trong WC là không có video giám sát, cho nên Phong Vi chỉ có thể căn cứ vào tình huống.

Phong Vi nhớ rõ, lúc ăn cơm, Mạc Vân Quả đi một lần WC, chẳng lẽ là ở nơi đó bị người hãm hại?

Không thể không nói, Phong Vi phỏng đoán phương hướng là chính xác, nhưng lại phỏng đoán sai đối tượng.

Cho nên Phong Vi video giám sá nhìn nửa ngày, cái gì cũng không tìm ra.

Mà liền ở ngay lúc này, Diệp Lãng nằm bên người cô nàng đã tỉnh.

Hốc mắt Diệp Lãng có chút phiếm hồng, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Phong Vi, thanh âm có chút nghẹn ngào hỏi: "Phát hiện cái gì sao?"

Phong Vi theo bản năng lắc đầu, tùy cơ phản ứng lại, kinh ngạc nói: "Anh tỉnh?"

Diệp Lãng ngồi dậy, xoa xoa huyệt Thái Dương, thấp giọng đáp một câu "Ừ".

Hắn đứng lên muốn đi ra ngoài, lại bị Phong Vi kéo lại.

"Anh muốn đi nơi nào?"
 
Chương 90


Edit: Linhlady

Diệp Lãng rút khỏi tay Phong Vi, trực tiếp mở cửa rời đi.

phong Vi nhìn bóng dáng Diệp Lãng, ở trong lòng rõ ràng, Diệp Lãng, nhất định sẽ đi đến cục cảnh sát.

Trong lúc đó Vương Phong cũng gấp rút đi điều tra, Mạc Vân Quả tạm thời bị giam lại.

Trong phòng một người cũng không có, cô chỉ có thể nhàm chán nhìn phòng phát sóng trực tiếp.

"Oa! Đây là ngục giam a! Thoạt nhìn cũng không khủng bố chút nào."

"Ai, thất vọng......"

"Ta còn tưởng rằng sẽ có đánh nhau ẩu đả bạo cúc hoa nữa kia! Kết quả! Chỉ có không khí! Hu hu hu......"

"Không hiểu sao thấy cúc hoa căng thẳng......"

"Ai, căn phòng trống rỗng, chỉ có tiểu Quả Quả, cảm giác thật đáng thương!"

"Bán manh lăn lộn cầu tiểu Quả Quả chú ý, moah moah một cái ~"

............

Mạc Vân Quả nhìn một đám người trong phòng phát sóng trực tiếp gào kêu không thú vị, trên mặt tuy rằng vẫn duy trì mặt than, nhưng ánh mắt kia rõ ràng lập loè một chút.

Cô đi về phía trước, gần cửa nhà giam, gõ gõ mấy cái, lập tức có cảnh ngục đi tới.

"Chuyện gì?" Cảnh ngục lãnh khốc hỏi.

Mạc Vân Quả nâng lên tay, chỉ một phương hướng nói: "Tôi muốn đi nơi đó."

Cảnh ngục trên dưới đánh giá Mạc Vân Quả một chút, không yên tâm hỏi lại: "Cô xác định?"

"Ừ." Mạc Vân Quả gật đầu.

Cảnh ngục "Oh" một tiếng, mở ra khoá cửa, trực tiếp mang theo Mạc Vân Quả đi vào sâu bên trong.

"Tiểu Quả Quả ngươi đang làm gì vậy?"

"Cái tên cảnh ngục này sao lại dễ dàng nghe lời người khác vậy?"

"Ta đột nhiên thấy hưng phấn, làm sao đây!"

"Tiểu Quả Quả có phải muốn làm đại sự hay không! A a a! Hưng phấn!"

"Đột nhiên hưng phấn!"

............

Mạc Vân Quả không quan tâm phòng phát sóng đang ồn ào chuyện gì, im lặng đi theo cảnh ngục.

Chờ đi đến căn phòng có mười mấy người, hắn ta mới dừng lại, mở cửa cho làm Mạc Vân Quả đi vào.

Mạc Vân Quả nói cảm ơn một tiếng, sau đó đi vào.

Nhìn thấy Mạc Vân Quả đi vào, sau đó, cảnh ngục liền rời đi, trở lại đúng cương vị của mình, hắn ta lắc đầu một cái, luôn cả thấy bản thân giống như quên mất chuyện gì......

Mạc Vân Quả nhìn cảnh ngục rời đi, trong lòng lại nghĩ lúc trước vô tình học được thuật thôi miên vẫn có chỗ hữu dụng, ừ...... Đối phó cảnh ngục vẫn là không thành vấn đề.

Mạc Vân Quả xoay người liền nhìn thấy mười mấy đại hán như hổ rình mồi nhìn mình, dựa người vào cửa, nhàn nhạt nhìn một người ở vị trí chính giữa.

"Nha! Em gái, phạm vào tội gì?"

Có người không có ý tốt nói, ngôn ngữ tràn ngập hương vị hạ lưu.

Mạc Vân Quả nhìn về phía người phát ra tiếng, không nói lời nào.

Người nọ thấy Mạc Vân Quả không trả lời, sách một tiếng, đứng lên đi về phía Mạc Vân Quả.

Hắn ta đại khái cao một mét chín, có lẽ do thường xuyên rèn luyện, trên người tất cả đều là cơ bắp, cả người nhìn qua ngưu cao mã đại, so với thân hình của Mạc Vân Quả chỉ có một mét năm mất, đối lập quá mãnh liệt.

Những người khác trong phòng đều đồng loạt nhìn lại đây, trên miệng là ý cười không tốt đẹp gì, bọn họ đều biết, người này có một sở thích chính là luyến đồng, cũng thật mệt cảnh ngục kia đột nhiên đưa tiểu cô nương này vào đây, đây là đắc tội người nào nha!

Bọn họ nhìn diễn, không ai muốn đi lên hỗ trợ, dù sao, cuộc sống này cũng là đủ nhàm chán.

Người nọ đứng ở trước mặt Mạc Vân Quả, cúi đầu nhìn Mạc Vân Quả "Ngoan ngoãn", bị bộ dáng nhuyễn manh của cô làm sụp đổ, lập tức cứng!

"Em gái nhỏ, ngoan ngoãn để anh làm...... Hắc hắc hắc......"

Hắn ta cười vô cùng ghê tởm, người xem phát sóng trực tiếp hận không thể xông tới tẩn hắn một trận.

Trái lại Mạc Vân Quả, vẫn là dáng vẻ lạnh lẽo kia, giống như tất cả mọi chuyện ở đây không hề liên quan đến cô......
 
Chương 91


Edit: Linhlady

Người nọ nhìn Mạc Vân Quả bày ra dáng vẻ này, khóe miệng kia càng tà ác cười, ánh mắt đều là dầu mỡ, đến nỗi người xem phát sóng cũng muốn nôn.

"Ngọa tào! Ta muốn giết tên đàn ông kia là sao đây!"

"Ta cũng thế!"

"Dám dùng ánh mắt ấy nhìn tiểu Quả Quả nhà ta! Xử hắn!"

"Chẳng lẽ chỉ có mình ta cảm thấy biểu cảm của tiểu Quả Quả một chút cũng không bình thường sao!"

"Nơi nào không bình thường? Còn không phải là dáng vẻ kia sao? Ngốc manh ngốc manh."

"Khụ khụ...... Ha ha! Đại khái ta xuất hiện ảo giác!"

Người nào đó nhìn thấy Mạc Vân Quả bị tên đàn ông ghê tởm coi. Gian, vẻ mặt vốn đang vui vẻ đột nhiên trở nên nghiêm túc, sau đó chậm rãi, hắn khóe miệng gợi lên một nụ cười.

Hắn nhìn thoáng qua người máy bên cạnh, trong mắt xẹt qua một tia u quang.

"Ngươi nói, nếu ta giết tên đàn ông kia sẽ thế nào?"

Ánh mắt người máy nhấp nháy nhấp nháy, dùng thanh âm máy móc nói: "Chủ nhân, người không được quên, hiện tại người vẫn là người mang tội."

"A...... Người mang tội? Ta chỉ là không muốn ra ngoài mà thôi, nếu không ngươi cho rằng bọn họ có thể vây khốn được ta?"

Người máy:...... Nói rất có đạo lý, ta thế nhưng không lời gì để nói!

Bên kia, Mạc Vân Quả nhìn người đàn ông còn cao hơn cô nửa thân mình, ngẩng đầu, một đôi mắt vô tội mở to cứ như vậy nhìn hắn ta.

Người nọ nhìn dáng vẻ như vậy của Mạc Vân Quả, vươn tay của mình hướng tới đỉnh đầu của cô.

Mạc Vân Quả nâng lên tay, lập tức cầm cổ tay của hắn, sau đó......

Đem người ném ra ngoài! Ném ra ngoài!

Người nọ hoảng sợ nằm trên mặt đất ngẩng đầu nhìn Mạc Vân Quả, hắn ta cảm giác được chân mình có lẽ là gãy rồi, trên người cũng hoặc nhiều hoặc ít có thêm vết thương.

Người trong phòng thấy một màn như vậy, đều cả kinh.

Bọn họ không nghĩ tới một cô gái nhỏ bé như vậy lại có sức lực lớn đến thế, có thể đem một người đàn ông cao to ném ra ngoài, hơn nữa lại rất nhẹ nhàng!

Sắc mặt mọi người trở nên ngưng trọng, bọn họ đồng loại đứng lên, gắt gao vây quanh Mạc Vân Quả.

Mạc Vân Quả không chút sứt mẻ nhìn mọi người, biểu tình vẫn lạnh lẽo như trước, nhìn không ra một chút dao động.

Mọi người trao đổi ánh mắt với nhau, kéo ống tay áo lên xông về phía Mạc Vân Quả.

Hơn mười phút sau......

Mạc Vân Quả đứng ở giữa căn phòng, nhìn đám người kia đau đến lăn lộn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười không dễ phát hiện, Ừm...... Đánh được một đống người, tâm tình khá hơn nhiều.

"Run bần bật......"

"Tiểu Quả Quả uy vũ!"

"Ta...... Chỉ nghĩ nói...... Đại Quả Quả! Ngươi là của thần tượng ta!"

"Đại Quả Quả là cái quỷ gì?!"

"Ta cảm thấy kêu tiểu Quả Quả thật sự không thích hợp, thật sự...... Quá hung mãnh!"

"Chuyện này nói cho chúng ta biết, nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, nếu không......"

"Sẽ rơi vào kết cục..."

"Ta cảm thấy đại Quả Quả nhà ta thật ngưu bức!"

"Chúng ta đều bị bề ngoài ngốc manh của tiểu Quả Quả lừa gạt, hu hu hu......"

"Ta cảm thấy như vậy khá tốt a, tiểu Quả Quả có thể giả heo ăn thịt hổ!"

"Ha ha ha! Đột nhiên thấy đồng tình với bọn họ a! Ha ha ha ha!"

"Phốc, lầu trên không cần cười quá kiêu ngạo......"

"Đúng vậy! Tiểu tâm đại Quả Quả một quyền đem ngươi đánh ngã!"

"Ha ha! Vừa rồi động tác của đại Quả Quả thật soái bức người, không muốn không muốn!"

"Không không không! Ta cảm thấy vẫn là động tác đạp người kia xuống đất soái hơn!"

"Ta nhưng thật ra cảm thấy......"

............

Mạc Vân Quả nhìn bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp, nhấp nhấp miệng, giả heo ăn thịt hổ? Có vẻ không tồi?
 
Chương 92


Edit: Linhlady

Diệp Lãng nhanh chóng đến cục cảnh sát tìm Vương Phong, lợi dụng ưu thế của mình yêu cầu thả Mạc Vân Quả, Vương Phong cũng là bất đắc dĩ, chỉ có thể mang theo Diệp Lãng đi tìm Mạc Vân Quả.

Nhưng mà không nghĩ tới chính là, khi đi đến phòng giam giữ Mạc Vân Quả, lại phát hiện không thấy người đâu!

Ngọa tào! Người không thấy! Nội tâm thích khách Vương Phong muốn hỏng mất.

Khuôn mặt Diệp Lãng đen sì nhìn nhà từ trống trơn, nhìn về phía Vương Phong ánh mắt cũng tràn ngập khói mù.

Vương Phong trong lòng lộp bộp một chút, biết Diệp Lãng không phải cái người dễ trêu chọc gì, chỉ có thể cười cười làm lành.

Đúng lúc này, từ bên trong truyền ra tới từng tiếng kêu rên.

Vương Phong có chút kỳ quái, đồng thời cũng có chút không kiên nhẫn, nhưng vì tránh cho xảy ra chuyện, hắn ta vẫn đi vào xem qua một chút.

Diệp Lãng không có khả năng sẽ bỏ qua cho Vương Phong, dù sao hắn ta cũng mang Mạc Vân Quả từ chỗ hắn đi.

Diệp Lãng đi theo Vương Phong đi tới thấy Mạc Vân Quả ở trong phòng, sau đó liền thấy một đám người nằm trên mặt đất, đau đớn lăn lộn đầy đất, trên người là các loại tím tím xanh xanh.

Mà ở giữa phòng, Mạc Vân Quả đứng ở nơi đó, một bộ dáng vô tội.

Nhìn hai người tới, cô còn cố ý chớp chớp mắt, giống như biểu đạt mình vô tội.

Trên thực tế, Mạc Vân Quả chỉ là có chút mệt nhọc, đôi mắt có chút chua xót mà thôi......

Mà ở trong mắt Diệp Lãng, cái động tác này của Mạc Vân Quả chính đang âm thầm mà tố khổ, nhìn cô đáng thương hề hề, Diệp Lãng tức khắc mềm lòng.

Diệp Lãng theo bản năng xem nhẹ đám đàn ông đang lăn lội trên đất kia, trong lòng chỉ lo lắng Mạc Vân Quả có phải chịu ủy khuất hay không.

Vương Phong nhìn thấy Mạc Vân Quả ở bên trong, cũng chưa kịp nghĩ lại cái gì, đã bị Diệp Lãng yêu cầu mở cửa phòng.

Vương Phong lập tức mở cửa phòng, sau đó Diệp Lãng là người đầu tiên vọt vào.

Bởi vì phòng quá nhỏ, Diệp Lãng còn "Không cẩn thận" dẫm lên vài tên, làm vài người gào lên vì đau.

"Tiểu muội muội, em không sao chứ? Anh lập tức mang em đi."

Diệp Lãng nói lời này liền lôi kéo Mạc Vân Quả rời đi, lúc đi ra ngoài không tránh khả năng lại dẫm lên vài người.

Nội tâm đám người bị dẫm lên: Cứu mạng a! Nơi này có ác ma! Uông một tiếng liền khóc!

Diệp Lãng cũng không thèm nhìn tới Vương Phong bên cạnh, lập tức lôi kéo Mạc Vân Quả rời đi.

Mà Mạc Vân Quả cũng không nhìn Vương Phong, dù sao hắn ta cũng không tin cô là người xấu.

Vương Phong nhìn đám người nằm trên mặt đất, lại nghĩ đến vừa rồi Mạc Vân Quả kia hoàn hảo không mất sợi tóc, trong đầu toát ra một cái ý tưởng.

Sau đó......

Hắn ta giật giật khóe miệng, lắc lắc đầu, quyết định mặc kệ bọn họ! Ừ...... Vẫn nên tìm bác sĩ khám cho bọn họ đi!

Vương Phong vội vội vàng vàng đi, mà Diệp Lãng lập tức mang Mạc Vân Quả về nhà.

Trong nhà, Phong Vi chờ đã lâu.

Nhìn thấy Diệp Lãng quả nhiên mang Mạc Vân Quả trở lại, cô nàng vội vàng tiến lên lo lắng hỏi: "Thế nào?"

Diệp Lãng nhìn thoáng qua Phong Vi, không nói gì.

"Em gái, em lên lầu đi nghỉ ngơi đi! Chuyện này không cần ngươi em nhọc lòng."

Diệp Lãng sờ sờ đầu Mạc Vân Quả, dáng vẻ ôn nhu.

Mạc Vân Quả ngẩng đầu nhìn Diệp Lãng, lại cảm thấy hắn có gì đó không giống, nhưng nơi nào không giống, cô lại không nhìn ra được.

Mạc Vân Quả đánh một cái ngáp nho nhỏ, thật sự cô cũng có chút mệt nhọc.

"Ừm."

Mạc Vân Quả gật gật đầu, sau đó thật sự lên lầu nghỉ ngơi.

Diệp Lãng nhìn thân ảnh Mạc Vân Quả hoàn toàn biến mất ở cửa thang, hắn mới quay đầu lại nhìn Phong Vi nói: "Tôi biết cô đã tra ra được cái gì đó."
 
Chương 93


Edit: Linhlady

Phong Vi cũng biết chuyện này ở trong lòng Diệp Lãng có bao nhiêu nghiêm trọng, cô nàng lập tức mang đồ vật mình tìm được nói cho Diệp Lãng, đồng thời cũng nói phỏng đoán của mình.

Diệp Lãng nghe xong Phong Vi nói, sau đó, ngồi ở trên sô pha, vùi đầu khổ tư.

Hắn dĩ nhiên sẽ không tin tưởng Mạc Vân Quả buôn lậu ma túy, như vậy đối với phỏng đoán của Phong Vi có thể còn nguyên nhân khác.

Nhưng Diệp Lãng lại cảm thấy có chỗ không thích hợp, cụ thể ở nơi nào, hắn cũng không nói lên được.

Vừa lúc lúc này, Phong Vi nhận được điện thoại của Vương Phong gọi tới, đại khái là truyền đại lại lời Mạc Vân Quả nói.

Nghe xong Vương Phong nói, lúc sau, Phong Vi lập tức liền hỏi Diệp Lãng: "Khoảng thời gian anh đi vào Wc có người kì quái nào tiếp xúc với anh không?"

Diệp Lãng nghe được lời này hơi sửng sốt, sau đó hắn nhớ lại.

"Ý của cô là, bao bột trắng kia vốn dĩ ở trên người tôi, nhưng không hiểu sao cô ấy lại cần đi, đúng không?"

Phong Vi gật đầu, truy vấn nói: "Anh cẩn thận ngẫm lại, trong khoảng thời gian đó có xảy ra chuyện gì không."

Diệp Lãng trầm tư một lát nói: "Thật là có một việc, có một người đàn ông say chạm vào người tôi một cái, hiện tại nghĩ lại, có lẽ đồ vật kia là của hắn, không biết nghe ngóng được cái gì, mới nhanh chóng chuyển nó đi."

"Nếu chuyện như vậy, thì cũng có lý." Phong Vi tán đồng gật đầu.

"Ừm, bây giờ tôi đi tìm người kia!" Diệp Lãng lập tức đứng lên nói.

Phong Vi ngơ ngác nhìn Diệp Lãng hỏi: "Anh còn nhớ rõ diện mạo người kia?"

Diệp Lãng tự tin cười nói: "Đó là đương nhiên."

Phong Vi nhìn người đàn ông như tỏa sáng, có chút thất thần, cô nàng vẫn luôn biết, người đàn ông này ưu tú như thế, ưu tú đến không cần làm ra chuyện gì, cũng có thể bị hắn thu hút.

Nhưng mà...cô nàng vĩnh viễn không chiếm được hắn.

Phong Vi áp xuống chua xót trong lòng, đứng lên nói: "Em đi cùng anh."

"Ừ." Diệp Lãng cũng không có bài xích Phong Vi, hắn xoay người rời đi, mà Phong Vi theo sau nhanh chóng đuổi kịp.

Mạc Vân Quả đã chìm vào ngủ say, không hề hay biết, có nguy cơ sắp nghênh đón cô......

"Leng keng leng keng......"

Chuông cửa tiếng vang lên, Mạc Vân Quả lật người, tiếp tục ngủ say.

Âm thanh chuông cửa dần dần biến mất, toàn bộ thế giới không còn có bất luận thanh âm gì.

Mà lúc này, một người mặc quần áo đen lén lút xuất hiện ở phòng Mạc Vân Quả.

"Tiểu Quả Quả! Mau tỉnh lại! Có người muốn tới hại ngươi!"

"Đại Quả Quả!"

"Như vậy kêu không được a! Tiểu Quả Quả thăng cấp, có thể tự động che chắn giọng nói của chúng ta a!"

"Vậy hiện tại làm sao bây giờ? Tiểu Quả Quả sẽ không có nguy hiểm đi?"

"Hẳn là sẽ không đi?"

"Khó nói a, không biết người này rốt cuộc muốn làm cái gì?"

"Các ngươi có cảm thấy người này nhìn rất quen? Ta giống như gặp qua nơi nào đó rồi?"

"Không hề có ấn tượng, Lầu trên có nhớ nhầm hay không? Hoặc là lẫn lộn hiện thực cùng phát sóng trực tiếp?"

............

"Ừm, hắn hôm nay xuất hiện trong nhà ăn của cảnh sát."

Giọng nói của Mạc Vân Quả đột nhiên xuất hiện ở phòng phát sóng trực tiếp, dọa mọi người nhảy dựng.

"Tiểu Quả Quả ngươi chừng nào thì tỉnh?"

"Di? Tiểu Quả Quả lại nhớ rõ như vậy!"

"Oa ha ha ha! Xem ra ta còn là rất lợi hại!"

"Lầu trên vậy ngươi rất béo béo nga ~"

"Tiểu Quả Quả, hiện tại ngươi tính toán làm sao?"

Mạc Vân Quả nhìn người đàn ông đang cẩn thận đóng cửa, lên tiếng nói: "Ngươi là nằm vùng sao?"
 
Chương 94


Edit: Linhlady

Thân thể người đàn ông cứng đờ, hắn ta chậm rãi xoay người, lộ ra một khuôn mặt bình thường không thể bình thường hơn.

"Vị tiểu thư này nói cái gì, tôi là bảo tiêu Diệp tổng phái tới bảo hộ cô" Người nọ lời lẽ chính đáng nói, nếu không phải Mạc Vân Quả nhớ rõ gương mặt kia, chỉ sợ cũng tin.

"Anh rõ ràng là người của Vương Phong, vì sao lại nói là người của Diệp Lãng?"

Mạc Vân Quả dựa người vào đầu giường nhìn người đàn ông, người đàn ông cảm thấy lưng như bị kim châm, thân thể hắn ta căng chặt, tiếp tục giảo biện nói: "Tiểu thư nói chi vậy, tôi đúng là do Diệp tổng phái tới."

"Anh nói dối." Mạc Vân Quả không lưu tình chút nào vạch trần.

Thân thể người đàn ông càng thêm cứng đờ, hắn ta nhấp nhấp môi nói: "Tiểu thư, Diệp tổng bảo tôi mang cô đi gặp hắn."

Mạc Vân Quả lắc đầu nói: "Hắn mới sẽ không bảo tôi đi tìm hắn, hắn vẫn luôn trốn tránh tôi."

Thời điểm Mạc Vân Quả nói lời này, mang theo ủy khuất ngay cả chính cô cũng không phát hiện ra.

"Tiểu thư đi xem chẳng phải sẽ biết?"

Mạc Vân Quả vẫn như cũ lắc đầu, cô tiếp tục hỏi: "Anh là người nằm vùng sao?"

Người đàn ông thấy Mạc Vân Quả mềm không ăn, chỉ có thể cứng rắn ép buộc.

"Tôi khuyên cô vẫn nên ngoan ngoãn cùng đi, nếu không......" Trên mặt hắn ta lộ ra một tia âm ngoan, trong tay không biết khi nào cũng cầm một con dao.

"Nếu không thế nào?" Mạc Vân Quả hỏi.

Người đàn ông khẽ cắn môi nói: "Nếu không cũng đừng trách ta không khách khí!"

"Tôi không trách anh." Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua con dao kia nói.

Người đàn ông nghe câu trả lời này, ánh mắt u ám nhìn Mạc Vân Quả thật là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, hắn ta bước nhanh đi lên trước, chuẩn bị dùng vũ lực ép Mạc Vân Quả đi.

Lại không có nghĩ đến, trong nháy mắt Mạc Vân Quả xoay người, sau đó một tay bắt cổ tay hắn ta, dao trong tay cũng theo đó rơi xuống.

Mà lúc này Diệp Lãng cuối cùng là điều tra ra chân tướng, làm nam chủ thế giới này, chắc chắn sẽ có đường mở ra cho hắn.

Bây giờ chỉ cần tìm Mạc Vân Quả xác minh một ít đồ vật là được.

Diệp Lãng vội vàng chạy về nhà, vừa về đến nhà, hắn đã nhận ra có chỗ không thích hợp, khoá cửa giống như bị đụng chạm qua.

Nghĩ đến đồ vật mình tra, sắc mặt Diệp Lãng lập tức đại biến, vội vã chạy lên lầu, lập tức phá cửa.

Mà lúc này, Mạc Vân Quả đã đem tên nằm vùng chế phục, nghe thấy "Phanh" một tiếng, cô ngước lên nhìn Diệp Lãng đứng ở cửa.

Mà người nọ thừa dịp Mạc Vân Quả phân tâm, lập tức cầm con dao ở trên đất, hung hăn đâm về phía Mạc Vân Quả.

"Cẩn thận!"

Diệp Lãng la lên một tiếng, Mạc Vân Quả ý thức được nguy cơ, lập tức nghiêng người, nhưng vẫn bị rạch một đường ở tay.

Nháy mắt máu nhỏ giọt trên mặt thảm, nhiễm hồng thảm.

Diệp Lãng lập tức đá văng con dao ra, sau đó hung hăng tẩn tên kia đến hôn mê.

Mạc Vân Quả ngơ ngác nhìn cánh tay nhuộm máu tươi, màu sắc tươi đẹp kia giống như biểu thị cái gì đó.

Diệp Lãng thu thập tốt tên kia, quay đầu nhìn Mạc Vân Quả phát ngốc, dáng vẻ mê man, vô tội, hắn nhìn đến mềm lòng.

"Tí tách"

Thanh âm máu tươi nhỏ giọt lôi ý thức Diệp Lãng trở lại, hắn đau lòng bế Mạc Vân Quả lên, ôn nhu an ủi: "Tiểu muội muội, không đau không đau nha ~"

Mạc Vân Quả nhìn máu của mình nhuộm đỏ ống tay Diệp Lãng, tò mò hỏi: "Đau là cái gì?"

Diệp Lãng sửng sốt, sau đó hắn giống như nhớ tới chuyện gì đó, trong mắt xẹt qua một tia thống khổ, hắn nhắm mắt lại, lại mở khi chỉ còn lại có một mảnh yên tĩnh.

Mạc Vân Quả nhìn miệng vết thương của mình, ngơ ngác nghĩ đến, cô giống như...... Không có dây thần kinh cảm giác đau......

Edit: Còn ba chương nữa là full thế giới này rồi, mà ta lười quá, thôi mai full nhé các mỹ nhân:))
 
Chương 95


Edit: Linhlady

Mạc Vân Quả không có phản ứng gì, nhưng là Diệp Lãng lại vô cùng lo lắng đưa cô đi bệnh viện, vẻ mặt lo lắng kia dù sao cũng không che dấu được, ngay cả người trong phòng phát sóng trực tiếp cũng thấy đau lòng.

“Hu hu hu…… Ta đột nhiên cảm thấy Diệp Lãng cùng tiểu Quả Quả nhà ta cũng xứng đôi.”

“Diệp Lãng thật sự đối xử rất tốt với tiểu Quả Quả nhà ta!”

“ Đúng vậy nha! Các ngươi nói, nhiệm vụ lần này sẽ thành công sao?”

“Khẳng định sẽ thành công a! Tiểu Quả Quả nhà ta vừa xuất mã, là người có một không hai!”

“Không không không! Ta cảm thấy là đứng trên đỉnh kim tự pháp!”

“ Ta lại cảm thấy Diệp Lãng cùng Phong Vi mới xứng a, nữ cường nam nhược gì đó, mới là tình yêu chân chính!”

“ Lầu trên ta đề nghị ngươi đi khám lại mắt đi, Diệp Lãng nhà ta nơi nào yếu!”

“Khụ khụ…… Tới tới tới, chúng ta bỏ phiếu, duy trì Diệp Phong cp hay là Diệp Quả cp a?”

“Kiên trì trạm tiểu Quả Quả không lay được!

“Ta duy trì Phong Vi, đó là một cô gái tốt nha~”

…………

Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp bỏ phiếu, lôi kéo ống tay áo Diệp Lãng.

Diệp Lãng cúi đầu nhìn cô ôn nhu hỏi: “Em gái, làm sao vậy?”

“Anh thích Phong Vi sao?”

Mạc Vân Quả cũng không hiểu thích đến tột cùng là thứ gì, ở trong cuộc sống dài đằng đẳng của mình, cũng không ai dạy cô “Thích.” là như thế nào.

Sở dĩ cô hỏi Diệp Lãng, cũng chỉ là muốn cho phòng phát sóng trực tiếp một câu trả lời mà thôi.

Diệp Lãng nghe được lời này có chút sửng sốt, nghĩ đến Phong Vi, hắn ánh mắt tối sầm lại, không có trực tiếp trả lời Mạc Vân Quả.

“Em gái, em cảm thấy anh thích cô ấy sao?”

Mạc Vân Quả lắc đầu nói: “ Tôi không biết.”

Diệp Lãng chỉ là hơi mang sủng nịch cười cười, xoa xoa cô đầu nói: “ Anh cũng không biết đâu.”

Muốn nói thích, thật ra cũng là có đi?

Chỉ là hắn người này quá hoa tâm, cho tới tận hôm nay, hắn đã không phân biệt được cái gì là chân chính thích, mà cái gì lại là gặp dịp thì chơi.

“Nha.” Mạc Vân Quả cúi đầu nhìn vết thương trên tay mình, nơi đó đã được băng bó tốt, bởi vì trốn đúng lúc, cho nên miệng vết thương không tính sâu, nhưng dưới sự kiên trì của Diệp Lãng, lại băng bó đến mấy tầng.

Diệp Lãng nhìn Mạc Vân Quả nhìn chằm chằm miệng vết thương, cười nói: “Yên tâm đi, sẽ không lưu lại sẹo.”

Mạc Vân Quả ngẩng đầu nhìn Diệp Lãng, nhẹ giọng “ Ừm” một tiếng.

Lúc này, điện thoại Diệp Lãng đột nhiên vang lên, hắn đi dịch sang bên nghe điện thoại.

Mạc Vân nhìn Diệp Lãng đưa lưng về phía mình, ở trong đầu nói với phòng phát sóng trực tiếp: “Các ngươi nói xem, vì sao hắn lại đối xử tối với ta như vậy?”

Mạc Vân Quả tuy rằng cảm tình đạm bạc, nhưng cũng có thể cảm giác được lo lắng của Diệp Lãng, cái này đúng là khiến cô khó hiểu, rõ ràng luôn trốn tránh cô……

“Ai nha nha ~ tiểu Quả Quả ngươi là muốn tình đậu sơ khai sao?”

“Kỳ tích a ~ tiểu Quả Quả nhà ta cư nhiên sẽ quan tâm đến người khác!”

“Ai da uy, mùa xuân muốn tới ~”

“Ha ha ha! Ta thấy là mùa xuân muốn tới!”

“Tiểu Quả Quả a, ngươi thích Diệp Lãng sao?”

“Tiểu Quả Quả a, tuy rằng ta cũng không muốn đả kích ngươi, nhưng mà ngươi không được quên, bản thân ngươi mang theo hệ thống phát sóng trực tiếp, chuyện này có nghĩa là, ngươi không có khả năng ở thế giới này thật lâu.”

“ Lầu trên ngươi thật vô tình, không cần chọc thủng sự thật này được không! Ta đang bình chọn cặp CP này đấy!”

“ So với việc đến lúc đó thương tâm, còn không bằng hiện tại chặt đứt đi?”

“ Ngươi không trải qua chuyện đó, làm như thế nào hiểu được đâu?”

…………

Mạc Vân Quả nhìn mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp đang nói chuyện kỳ kỳ quái quái, biết bọn họ sẽ không trả lời vấn đề của mình, cô nhấp môi, nhìn Diệp Lãng đã nghe điện thoại xong.

- -----
 
Chương 96


Edit: Linhlady

Diệp Lãng ngắt điện thoại, lúc sau, đi đến bên người Mạc Vân Quả xoa xoa tóc cô nói: “En ngoan ngoãn ở lại bệnh viện biết không?”

“ Ừm.” Mạc Vân Quả gật đầu nói.

Diệp Lãng nhìn Mạc Vân Quả ngoan ngoãn, hoàn toàn quên mất cô hung mãnh như thế nào!

Vừa rồi đúng là Phong Vi gọi cho hắn, vì có thể mau chóng bắt được tội phạm, cần có hắn cung cấp khẩu cung, cho nên hắn cần đi tới đó một chút.

Diệp Lãng phái người bảo vệ Mạc Vân Quả, còn mình đi theo Phong Vi cùng Vương Phong xử lý một loạt chuyện.

Về sự kiện lần này, Diệp Lãng lại thấy áy náy, nếu không phải chính hắn vì trốn tiểu Quả Quả ở trong WC lâu như vậy, cũng không để cho người khác có cơ hội thừa nước đục thả câu, như vậy những chuyện sau đó cũng sẽ không đã xảy ra……

Diệp Lãng có hào quang của nam chủ, cũng chỉ cần có một ngày, có thể tra rõ ngọn ngành chân tướng, chuyện còn lại giao cho Vương Phong xử lý.

Đương nhiên, giao cho Vương Phong xử lý điều kiện là hắn ta không được nương tay với đám người kia……

Vết thương trên tay Mạc Vân Quả rất nhanh có thể hồi phục, giống như lời Diệp Lãng nói, trên tay không có một chút vết sẹo nào, nhìn qua vẫn cứ như vậy trắng tinh không tì vết.

Ở một ngày trước khi xuất viện, Phong Vi cùng Diệp Lãng cố ý đi đón Mạc Vân Quả.

Ngày đó sau khi Mạc Vân Quả dò hỏi, Diệp Lãng bắt đầu nhìn thẳng vào tình cảm của mình.

Hắn không có khả năng cả đời lông bông, chung quy cũng phải đến lúc nghiêm túc.

Mà hiện tại, có lẽ đúng là thời điểm tốt kia.

Diệp Lãng biết, Phong Vi ở quân đội có một lần ngoài ý muốn bị thương, khiến cô ấy không thể mang thai được nữa.

Diệp Lãng cũng không muốn có con, hắn nghĩ chỉ cần nuôi Mạc Vân Quả thì tốt rồi, một đứa em gái ngoan ngoan ngoãn ngoãn, luôn luôn làm hắn mềm lòng.

Thái độ Diệp Lãng đối đãi Phong Vi cũng tốt hơn trước, mà Phong Vi cũng vì đạt được mục đích của bản thân vui sướng.

Cô nàng yêu người đàn ông này nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng được như ý rồi sao?

Chẳng sợ hai người cuối cùng không thể bạch đầu giai lão, nhưng là chỉ cần có một đoạn tốt đẹp ký ức như vậy, như vậy cô cũng thấy đủ……

Diệp Lãng cùng Phong Vi thẳng thắn nói chuyện, sau đó xác định quan hệ.

Mà hôm nay là ngày Mạc Vân Quả xuất viện, hai người tính toán nói cho cô tin tức tốt này.

Mạc Vân Quả không quá thích hương vị bệnh viện, Diệp Lãng nói có thể đi khỏi đây, cô đã nhanh chóng cuốn gói rời đi.

Diệp Lãng cùng Phong Vi nhìn nhau, mang theo ý cười.

“Em gái, em chậm một chút đi, anh còn có chuyện quan trọng muốn nói với em nữa ~”

Diệp Lãng lôi kéo Phong Vi nhanh tay chạy bộ lại chỗ Mạc Vân Quả, để cô đi chậm một chút.

Mạc Vân Quả dừng bước chân, xoay người tò mò nhìn Diệp Lãng, Diệp Lãng bật cười nói: “Anh và chị Phong của em ở bên nhau, muốn chúc mừng chúng ta hay không nha ~”

Phong Vi mặt ửng đỏ, cô nàng xấu hổ nhìn thoáng qua Diệp Lãng, sau đó lại nhìn Mạc Vân Quả, kiên định gật đầu.

Mạc Vân Quả nhìn tay hai người đan vào nhau, đang chuẩn bị nói cái gì đó, lại nghe thấy một tiếng.

“Nhiệm vụ hoàn thành, chuẩn bị thoát ly thế giới!”

Đoàn Tử thanh âm cùng với tiếng va chạm kịch liệt vang lên, Mạc Vân Quả cảm giác được đầu mình giống như bị thứ gì đó đập trúng.

Mạc Vân Quả dùng ý thức cuối cùng nhìn về phía hai người, đó là hai gương mặt hoảng sợ lẫn thống khổ.

Mạc Vân Quả thậm chí có thể cảm giác được toàn bộ thân thể Diệp Lãng sợ hãi run rẩy.

Một khắc trước khi mất đi ý thức cuối cùng, Mạc Vân Quả nghĩ, Diệp Lãng hoảng sợ cái gì nhỉ?

“Thoát ly vị diện thành công!”
 
Chương 97: Tôi đã đánh mất em gái nhà mình(phiên ngoại Diệp Lãng)


Edit: Linhlady

Tôi vẫn luôn không tin vào nhân quả, bởi vì vẫn luôn cảm thấy nó đều là vô nghĩa.

Mọi người xem, đời này tôi sống buông thả vô cùng, không biết đã làm bao nhiêu cô gái thương tâm, nhưng mà, tôi vẫn như cũ hô mưa gọi gió.

Thẳng đến khi tôi gặp được em ấy, tôi mới hiểu được, nhân quả tuần hoàn là sự thật.

Ngay từ đầu tôi chỉ là bị đôi mắt trong suốt kia hấp dẫn, cái loại trong suốt này cùng đơn thuần vô tội không hề giống nhau, đôi mắt của cô ấy, thật giống như là em ấy nhìn thế giới dơ bẩn này, lại vẫn như cũ bảo vệ được tâm của mình.

Tôi hâm mộ đôi mắt này, tôi nghĩ, nếu đôi mắt này xuất hiện dục vọng, lại là dục vọng đối với tôi, thì thật tốt biết bao.

Cho nên tôi mang em ấy về nhà, lạt mềm buộc chặt, mềm cứng càng dùng cùng lúc nhiều phương pháp.

Tôi nghĩ, nói như vậy, một ngày nào đó em ấy sẽ yêu tôi, lúc ấy, em ấy cũng không có cái gì hấp dẫn của tôi.

Tôi phái người đi điều tra em ấy, từ nhỏ đến lớn, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.

Mà khi cầm trên tay kết quả báo cáo, tôi mới hiểu được, thì ra nhân quả thứ này, nhân ngay từ đầu vốn dĩ đã gieo.

Tuy rằng cả đời tôi xuôi gió xuôi nước, nhưng vào năm bảy tuổi ấy, cũng không tránh được việc bị bắt cóc.

Bị bắt cóc còn có em ấy, ừm…… Chính là tiểu muội muội.

Tôi đã không còn nhớ rõ dáng vẻ của em ấy lúc đó, nhưng lại nhớ được, dáng vẻ khi che chở trước mặt tôi, mà trên báo cáo cũng viết rõ ràng: Năm năm tuổi ấy khi bị bắt cóc, tạo thành tổn thương vĩnh cửu khiến dây thần kinh đau mất đi cảm giác.

Chuyện sau đó em ấy trải qua, tuy không tính là bi thảm, nhưng cũng không tốt đẹp là bao.

Tôi nghĩ, hiện giờ là lúc tôi nên trả nợ.

Phong Vi đã từng hỏi tôi, có phải tôi thích em ấy hay không?

Tôi nơi nào là thích a? Tôi giống như tra nam vậy, có thể thích em ấy được sao?

Chỉ là a…… Nhìn bộ dáng em ấy, luôn dễ dàng mềm lòng.

Sau lại xảy ra một loạt chuyện, cũng may cũng hữu kinh vô hiểm.

Ngày xuất viện, đầu em ấy bị chậu hoa đập trúng, bác sĩ nói khả năng sẽ mất trí nhớ.

Chính xác, em ấy mất trí nhớ, không quen biết tôi, không quen biết Phong Vi, không quen biết mọi người.

Nhưng mà, một người mất trí nhớ, tính cách cũng sẽ biến hóa long trời lở đất sao?

Tôi không biết, tôi chỉ biết là, cặp mắt trong suốt kia trong ánh mắt bắt đầu bị tham lam, ghen ghét, dục vọng chiếm cứ.

Tôi cùng Phong Vi dần dần bắt đầu xa cách em ấy, nói lên Phong Vi, ừ…… Có lẽ là tôi quá may mắn, khi chúng tôi kết hôn sau năm thứ ba, cô ấy mang thai.

Mà năm thứ ba kia, cũng là lúc em ấy rời khỏi tôi, đi tìm hạnh phúc của em ấy.

Tôi dần dần đã không có tin tức của em ấy, Phong Vi thuận lợi sinh con, là một bé gái

Cặp mắt thủy linh linh đơn thuần ngây thơ mở to làm tôi mỗi khi nhìn thấy, đều sẽ mềm nhũn.

Tôi hoàn toàn trở thành một nữ nhi nô, Phong Vi cũng luôn chê cười tôi, nói đời trước tôi khẳng định là thiếu bảo bảo nhà tôi.

Mỗi khi lúc này, tôi luôn là bất đắc dĩ cười cười.

Có lúc tôi muốn phản bác cô ấy, nhưng sau lại tưởng tượng, cần gì phải làm thế?

Tôi biết, người tôi thiếu, thật ra là em ấy

Phong Vi cũng hỏi qua tôi, vì cái gì sẽ tiếp nhận cô ấy, chẳng lẽ là bị cô ấy cảm động?

Tôi tự nhiên trả lời đúng vậy, rốt cuộc tôi yêu cô ấy, tự nhiên sẽ sủng cô ấy thôi.

Nhưng là trên thực tế lại là, em ấy đã khiến tôi biết quý trọng, làm tôi biết bảo hộ, làm tôi muốn an an ổn ổn tìm một người bên nhau cả đời.

Chỉ là a ~ sau lại a, khi học được tất cả thứ này, tôi a, chung quy là đem em ấy đánh mất……

- ------

Edit: đột nhiên thấy thương Lãng ca quá đi....
 
Chương 98: Kim chủ đột kích


Edit: Linhlady

Khi Mạc Vân Quả vừa thoát ly vị diện, ở tinh cầu xa xôi nào đó mỗ nam cười vẻ mặt đắc ý.

"Tiểu Q, ta làm mai Thân vẫn yêu ta đi?"

Mỗ người máy tiểu Q:...... Không biết ngươi từ nơi nào nhìn ra được......

"Ta quyết định! Để có thể nhanh chóng tiếp xúc với Thân Thân, ta phải đi vị diện cấp thấp một chuyến."

Mỗ nam đứng lên nói lời thề son sắt.

"Chủ nhân, người không được quên, người vẫn là người mang tội......"

"Không có việc gì không có việc gì, ta phải đi chơi chơi, hắc hắc hắc ~"

............

Lúc này trong không gian u ám, Mạc Vân Quả nhìn màn hình lớn trước mặt, phía trên ghi chép chỉ số cấp bậc trong phòng phát sóng trực tiếp.

Cấp bậc phát sóng trực tiếp: Cấp hai ( 50000/100000)

"Ký chủ lần này làm không tồi, còn thiếu 50000 giá trị kinh nghiệm là có thể thăng cấp." Đoàn Tử bay đến trước mặt Mạc Vân Quả nói.

"Lần này có rất nhiều người đánh thưởng sao?" Mạc Vân Quả hỏi.

"Đúng vậy, lần này có một thổ hào, cho nên kế tiếp, ngoại trừ nhiệm vụ của vị diện, còn có một nhiệm vụ rất quan trọng, ôm chặt đùi kim chủ!" trên mặt Đoàn Tử vẫn là vẻ nghiêm túc như trước, bụng nhỏ mềm mại phập phồng, thoạt nhìn dị thường đáng yêu.

Mạc Vân Quả duỗi tay chọc chọc bụng nhỏ của nó, khẽ hỏi: "Thổ hào ở đâu?"

Ở trong ấn tượng Mạc Vân Quả, cô không hề nhìn thấy thổ hào tồn tại.

"Ở phòng phát sóng trực tiếp!" Đoàn Tử trả lời.

Mạc Vân Quả:......

"Ký chủ, ngươi nhất định phải ôm chặt đùi kim chủ, ngươi phải biết rằng, này năm vạn giá trị kinh nghiệm, có bốn vạn đều là do hắn cống hiến! Cho nên! Ôm! Chân! Lớn!" Đoàn Tử nói câu cuối cùng, gằn từng chữ một, thập phần đứng đắn.

Mạc Vân Quả nghiêng đầu suy nghĩ một chút hỏi: "Cho nên, ngươi đem tất cả đồ vật đánh thưởng chuyển thành giá trị kinh nghiệm?"

Đoàn Tử nghe được lời này, thân thể nho nhỏ cứng đờ, "Ký chủ, ngươi không có nói cho ta không thể đổi thành giá trị kinh nghiệm, cho nên ta cứ vậy mà chuyển đổi thôi."

"Nha." Mạc Vân Quả lên tiếng, "Lần sau ngươi cảm thấy tương đối quý thì lưu trữ trước đi, vạn nhất hữu dụng thì sao."

Trong tư tưởng của Mạc Vân Quả, quý = tốt = hữu dụng.

Đoàn Tử vừa nghe lời này, vẻ mặt quanh năm nghiêm túc cũng xụ xuống.

Nếu là ký chủ không đồng ý đổi giá trị kinh nghiệm mà nói, phòng phát sóng này không biết khi nào mới có thể thăng cấp đây! Không vui!

Mạc Vân Quả tiếp tục chọc bụng nhỏ của Đoàn Tử, ừm...... Mềm mại, thật thoải mái! Vui vẻ!

"Ký chủ, nhất định phải ôm chặt đùi kim chủ,nếu như một lần đánh thưởng của hắn là một trăm vạn giá trị kinh nghiệm trở lên, ký chủ có thể không cần theo sắp xếp của hệ thống làm nhiệm vụ kì kì quái quái nữa rồi, nói như vậy......balalala......" Chỉ cần miệng nho nhỏ của Đoàn Tử g vừa động là có thể nói không ngừng.

Mạc Vân Quả bình tĩnh nhìn miệng nó mở mở đóng đóng không ngừng, thật lâu sau sau, Đoàn Tử còn không có xu thế dừng lại.

Mạc Vân Quả hơi dùng sức chọc chọc bụng nhỏ Đoàn Tử nói: "Đi thế giới tiếp theo đi."

Đoàn Tử nghe được lời này, lập tức im miệng, đổi thành thanh âm nhắc nhở tiêu chuẩn.

"Thu được mệnh lệnh, chuẩn bị mở ra phát sóng trực tiếp ở vị diện sau."

"Chuẩn bị truyền tống, xin ký chủ chuẩn bị sẵn sàng!"

"Ba, hai, một......"

"Truyền tống thành công, phát sóng trực tiếp mở ra!"

............

"Emma ~ Cuối cùng tiểu Quả Quả cũng mở phát sóng trực tiếp ra!"

"Emma, mấy ngày nay chờ đến tâm ta cũng úa tàn đi rồi!"

"Đúng vậy nha! Ở thế giới trước ta còn không kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì nhiệm vụ đã hoàn thành đóng luôn phát sóng trực tiếp rồi, khóc chít chít...... Ta còn không kịp chào tạm biệt tiểu Quả Quả nhà ta đâu!"

"Đúng vậy đúng vậy! Hệ thống thật là một chút cũng không có tính người!"

"Uông một tiếng liền khóc!"

"Ngao một tiếng liền khóc!"

Mạc Vân Quả vừa mở mắt, đập vào mắt là các loại khóc lóc kể lể trong phòng phát sóng trực tiếp, cô chớp chớp đôi mắt, vẻ mặt vô tội.

Edit: Thế giới này ai bóc team đây, haha
 
Chương 99


Edit: Linhlady

Mạc Vân Quả xem nhẹ các loại bình luận ở phòng phát sóng trực tiếp, hiện tại chuyện quan trọng nhất là, xem xét vị diện này là như thế nào đi?

Mạc Vân Quả đứng lên, nhìn hoàn cảnh xung quanh, ừm...... Khắp nơi đều là cây cối, nhìn không ra là nơi nào.

Cách cô khoảng mười mét, có một người nam nhân tóc dài nằm đó, Mạc Vân Quả có thể ngửi được trong không khí mùi máu tươi, đó là hương vị thật mới mẻ.

Mạc Vân Quả đi qua đi, ngồi xổm xuống chọc chọc hắn.

Thật vất vả mỗ nam nhân nào đó mới bám vào thân thể người này: Ngón tay của Thân Thân so với tưởng tượng của mình còn mềm hơn! Nhưng mà, vì cái sao nàng lại muốn chọc chọc mình nhỉ?

"Nhiệm vụ vị diện: Làm Hiên Viên Mặc hoa danh truyền xa!"

Giọng nói Đoàn Tử ở phòng phát sóng trực tiếp vang lên, cũng thành công khiến cho Mạc Vân Quả chú ý.

Mạc Vân Quả dừng động tác của mình lại, ở trong đầu hỏi: "Hoa danh truyền xa là cái gì?"

"Nếu ta không nhầm, nhiệm vụ lần này là làm cái tên Hiên Viên Mặc này trở thành một cái hoa tâm đại củ cải?"

"Luôn cảm thấy hệ thống bố trí nhiệm vụ thật kỳ ba."

"Biến một người nam nhân trở thành hoa tâm đại củ cải gì đó! Không phải rất dễ hoàn thành sao!"

"Đúng vậy đúng vậy! Đây không phải là bản tính của nam nhân sao!"

"Nam nhân cũng có một lòng một dạ nha!"

"Ai, dù sao ta cảm thấy thế giới này không có gì xem đầu, hoàn thành nhiệm vụ không phải quá dễ dàng sao?"

"Đúng vậy đúng vậy! Ta đi xem kênh phát sóng trực tiếp khác ~"

"Ta cũng đi!"

"Hừ! Đi luôn đi! Tiểu Quả Quả, ta sẽ vẫn luôn ở bên cạnh ngươi!"

"Ta cũng vậy!"

"Còn có ta ta ta!"

............

Phòng phát sóng trực tiếp hiện lên một loạt spam, Mạc Vân Quả nhìn chỗ bình luận kia, trong lòng hình như có chỗ nào đó giống như bị xúc động một chút, nhưng mà cái cảm giác biến mất quá nhanh, nàng còn không có kịp cảm nhận dư vị, đã biến mất không thấy.

Hiên Viên Mặc vẫn luôn nằm rạp trên mặt đất, thấy Thân Thân nhà mình vậy mà không để ý đến hắn, trong lòng lộp bộp một tiếng, nàng sẽ không cho rằng mình đã chết đi?

Vì có thể hấp dẫn Thân Thân nhà mình chú ý, Hiên Viên Mặc quyết đoán trở mình, sau đó rên rỉ một tiếng.

"Ưm...... Đau......"

Thấy Hiên Viên Mặc lưu loát xoay người Mạc Vân Quả:......

Hiên Viên Mặc thật lâu không có cảm giác được động tác của Mạc Vân Quả, chỉ có thể lặng lẽ mở to mắt, chuẩn bị nhìn xem tình huống.

Nhưng mà khi mở to mắt vừa thấy, di? Người đâu? Người đâu!

Hiên Viên Mặc nhìn trái nhìn phải, cuối cùng bằng thị lực phi thường thấy Mạc Vân Quả đứng cách đó mười mét.

Lúc này, Hiên Viên Mặc cũng bất chấp tất cả, trực tiếp xoay người đứng lên, cũng không rảnh lo miệng vết thương còn đang đổ máu, vội vàng đi về phía Mạc Vân Quả, ừm, không, là chạy tới.

Mạc Vân Quả thấy phía sau có tiếng động, vừa xoay người lại, liền thấy được đôi mắt sáng lên của Hiên Viên Mặc.

Mạc Vân Quả đang được người trong phòng phát sóng trực tiếp chỉ đi tìm thuốc cầm máu:......

Người trong phát sóng trực tiếp:...... Giống như thấy người bị thương kia là giả!

Hiên Viên Mặc giống như cũng không nghĩ tới Mạc Vân Quả sẽ đột nhiên xoay người lại, thân thể hắn cứng đờ, trong lúc nhất thời không biết nên làm cái gì cho đúng.

Nhưng mà trên thực tế......

Ai nha! Thân Thân xoay người lại!

Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ! Ta phải đối mặt với Thân Thân như thế nào đây!

Cuồng huyễn tàn khốc? Hay là đáng yêu shota manh, hoặc là ôn nhu hiền huệ?

A phi! Hiền huệ là cái quỷ gì!

Ai nha nha! Ánh mắt Thân Thân nhìn mình thật đáng yêu!

Không được không được! Nhịn xuống! Không thể ăn đậu hủ cả Thân Thân như vậy được!

Không đúng a! Đã nói là Thân Thân của nhà ta, như vậy ôm nàng một cái hẳn không tính là ăn đậu hủ đi?

Ừm...... Chắc là không tính đi?

- ----------

Edit: Tưởng nam thần ai ngờ là...nam thần kinh...T.T Trả hình tượng kim chủ cao quý lãnh diễm lại đây cho ta, hu hu...

P/s: Ta tra từ thân thân nghĩa là thân ái, thân thiết,..mà không biết để như thế nào hay cứ để thân thân vậy?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom