Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu

Chương 194: Đóng cửa từ chối tiếp khách


Quý Chiêu dung không chịu nghe lời khuyên Ngọc Châu cũng hết cách, chỉ có thể đứng nhìn tất cả cung nhân trong Dục Tú Cung tươi cười chúc mừng Đại Hoàng tử và Quý Chiêu dung, sau đó lại vui vẻ đi nhận bạc.

Khương Mạn biết tin cũng không muộn hơn Quý Chiêu dung là bao. Nàng nghe được tin này cũng ngẩn ra, nàng vốn nghĩ Vĩnh An đế sẽ quyết định lập thái tử nhanh đến vậy, hơn nữa trước đó Vĩnh An đế còn chạy một chuyến đến trấn Tuyền Nhạc mời thầy cho Nhị Hoàng tử, chuyện này đủ chứng minh Vĩnh An đế coi trọng Nhị Hoàng tử đến mức nào.

Sao bây giờ tự dưng Hoàng thượng lại đột ngột đồng ý lập thái tử?

Nếu nói Vĩnh An đế bị ép đồng ý, Khương Mạn tuyệt đối không tin. Sau chuyện của Khang vương căn cơ trên triều của Vĩnh An đế đã rất sâu, nếu không có Vĩnh An đế ngầm đồng ý và thúc đẩy, triều thần căn bản không có khả năng làm đến mức này.

Nhưng Khương Mạn cũng chỉ suy nghĩ một lát rồi thôi, nàng cũng không quá để tâm, nàng không hiểu lắm vì sao Vĩnh An đế lại làm vậy, nhưng nàng cũng không để ý chuyện Đại Hoàng tử được lập làm thái tử.

Vĩnh An đế đang độ tráng niên, lập Đại Hoàng tử làm thái tử thì có sao chứ, cũng không phải sẽ lập tức kế vị.

Nơi này của Khương Mạn không có động tĩnh gì, nhưng sự náo nhiệt ở Dục Tú Cung rất nhanh đã khiến những người khác chú ý.

Trong Ung Hòa Cung, Liên Hương vừa kể lại tình hình trong Dục Tú Cung cho Cao Hiền phi nghe, vừa bĩu môi nói: "Quý Chiêu dung cũng thật vội vàng, Hoàng thượng vừa mới ra khẩu dụ thôi, chưa tế cáo thiên địa, cũng chẳng có lễ sắc phong mà đã bắt đầu thưởng bạc cho cung nhân, như thể vị trí thái tử đã định chắc cho Đại Hoàng tử rồi ấy."

Liên Xảo đứng một bên cầm cây búa nhỏ bóc quả hạch cho Cao Hiền phi, nghe Liên Hương nói thì ngừng động tác lại, khó hiểu ngẩng đầu hỏi: "Hoàng thượng đã nói trên triều rằng sẽ lập Đại Hoàng tử làm thái tử, chẳng lẽ việc này còn có thể gặp khó khăn gì sao?"

"Chuyện này ai mà nói chính xác được chứ." Liên Hương nói: "Hoàng thượng sủng ái Khương Chiêu viện, chắc chắn với Nhị Hoàng tử cũng sẽ yêu ai yêu cả đường đi lối về. Hơn nữa trước đó Hoàng thượng còn dẫn Nhị Hoàng tử đi tuần mùa xuân, nếu Khương Chiêu viện thổi gió bên tai, nói không chừng vị trí này sẽ không còn là của Đại Hoàng tử nữa, lúc đó lại uổng công Quý Chiêu dung vui vẻ một hồi."

"Cũng đúng." Liên Xảo gật đầu, lại cúi đầu bóc quả hạch tiếp, nói: "Quản ai là thái tử làm gì chứ, dù sao Ung Hòa Cung chúng ta cũng không có hoàng tử..."

"Khụ khụ." Liên Hương ho nhẹ hai tiếng, đánh gãy lời Liên Xảo đang định nói.

Liên Xảo cũng ý thức được mình đã nói lời không nên nói, vội vội vàng vàng ngẩng đầu quan sát nét mặt Cao Hiền phi.

Cao Hiền phi khoan thai lấy một nhân quả hạch bỏ vào miệng, không để ý nói: "Liên Xảo nói rất đúng, quản ai là thái tử làm gì, Ung Hòa Cung chúng ta cũng không có hoàng tử, chúng ta chỉ cần ngồi xem kịch thôi là được rồi."

Nếu Vĩnh An đế tuổi già sức yếu nàng còn lo lắng một chút về sau nên kiếm ăn trên tay ai, nhưng bây giờ Vĩnh An đế vẫn khỏe mạnh sung sức, nàng chỉ cần an an ổn ổn làm tốt vị trí "nhàn" phi của mình, cũng không phải lo lắng Vĩnh An đế sẽ cắt bớt chi phí ăn mặc của nàng.

Tuổi nàng cũng xấp xỉ Vĩnh An đế, chờ thái tử đăng cơ có khi nàng đi rồi cũng nên, kể cả nàng có may mắn sống lâu hơn Vĩnh An đế, thì đợi đến lúc thái tử đăng cơ nàng sống cũng đủ lâu rồi, không cần lo sẽ bị thái hậu mới làm khó.

Cho nên, Hiền phi vẫn rất vừa lòng với cục diện trước mắt, thái hậu mặc kệ chuyện bên ngoài, hậu vị để trống, tứ phi cũng chỉ có nàng là Hiền phi phân vị cao nhất, chỉ cần nàng không tìm ai gây sự, đương nhiên cũng chẳng ai rảnh rỗi kiếm chuyện với nàng.

Nghĩ lại trước kia mình vì muốn nuôi một đứa trẻ mà suy tính ngày đêm, Cao Hiền phi thật sự cảm thấy lúc ấy nhất định là não mình úng nước rồi.

Cao Hiền phi đã chuẩn bị sẵn tinh thần xem kịch, chẳng phản ứng gì với quyết định chọn Đại Hoàng tử làm thái tử của Vĩnh An đế, nhưng những phi tần khác lại không nghĩ thoáng được như Cao Hiền phi.

Có người ghen tị với Quý Chiêu dung, có người ở sau lưng châm chọc Khương Mạn, đương nhiên cũng có không ít người vội vàng đi nịnh bợ Quý Chiêu dung.

Nhất thời Dục Tú Cung đông như trẩy hội, khách khứa không dứt.

Quý Chiêu dung rất hưởng thụ khoảng thời gian được mọi người chú ý này, cho dù là ai đến cũng không từ chối.


Trong lúc Dục Tú Cung người ra người vào không ngớt, bên Vân Hoa Cung mỗi ngày cũng có không ít người đến bái phỏng Khương Mạn, đương nhiên Khương Mạn cũng rất rõ ràng ý đồ của bọn họ, cơ hồ đều là muốn đến chê cười nàng.

Kha khá cung nhân trong Vân Hoa Cung đều thất vọng với quyết định lập thái tử của Vĩnh An đế, nhưng Khương Mạn thật sự không để ý đến chuyện này.

Nhưng Khương Mạn cảm thấy cho dù nàng nói với mọi người là nàng không quan tâm chuyện này thì người khác cũng sẽ không tin tưởng, cho nên lấy cớ phải điều dưỡng thân thể đóng cửa từ chối tiếp khách, ai đến cũng nhắm mắt làm ngơ.

Không ngờ, chuyện Khương Mạn đóng cửa không tiếp khách qua lời người khác lại thành sau khi hy vọng bị dập tắt nên buồn bã thương tâm khóc lóc một mình.

Tuy mỗi ngày Vĩnh An đế vẫn tới Vân Hoa Cung đều đặn, nhưng qua lời những người khác Khương Mạn và Nhị Hoàng tử vẫn là thất bại thảm hại.

Có lẽ những lời này cũng là mong muốn trong lòng bọn họ, Khương Mạn độc sủng lâu như vậy, dẫm các nàng đến không ngóc đầu lên nổi, bây giờ thấy Khương Mạn không còn hy vọng gì nữa, các nàng đương nhiên muốn Khương Mạn thất bại thảm hại, không còn sức lực tranh đấu cùng bọn họ nữa.

Liễm Thu nghe được lời đồn đãi bên ngoài, tức không chịu nổi, nếu không phải vẫn còn một tia lý trí, biết không thể gây thêm rắc rối cho Khương Mạn, thì nàng đã xông lên cho mấy người ăn nói linh tinh này một trận rồi.

Nhưng Vãn Đông lại bình tĩnh chẳng khác gì Khương Mạn.

Liễm Thu nhìn dáng vẻ bình đạm như nước của Vãn Đông, không nhịn được mà hỏi: "Sao ngươi lại giống chủ tử, chẳng tức giận chút nào thế?"

"Có gì phải tức giận?" Vãn Đông ngẩng đầu lên khỏi kim chỉ, nói: "Chỉ là một bọn không biết nhìn xa trông rộng, so đo gì với mấy người thiển cận chứ? Ngươi xem những người thông minh có ai đi khinh thường Vân Hoa Cung chúng ta không? Bây giờ Hoàng thượng chọn Đại Hoàng tử chẳng qua là vì quy tắc lập đích lập trưởng, nhưng thái độ của Hoàng thượng với Nhị Hoàng tử, Tam Hoàng tử cũng sẽ không vì chuyện chọn thái tử mà thay đổi, chẳng phải mấy ngày nay Hoàng thượng vẫn tới Vân Hoa Cung sao? Đừng nói bây giờ Đại Hoàng tử còn chưa được sắc phong làm thái tử, cho dù hiện tại Đại Hoàng tử đã là thái tử, có Hoàng thượng làm chỗ dựa, ai dám bất kính với chủ tử và các tiểu chủ tử chứ?"

Nghe Vãn Đông nói xong, Liễm Thu đột nhiên cảm thấy lúc trước mình tức giận với những người kia có chút ngốc nghếch.

Thấy Liễm Thu nghĩ thông suốt, Vãn Đông cười tiếp tục việc trong tay.

Lúc Liễm Thu mang canh gà vào cho Khương Mạn, Khương Mạn nhận lấy chén canh, nhìn vẻ mặt tươi tỉnh của Liễm Thu, hỏi: "Vãn Đông khuyên được ngươi rồi?"

Lúc ấy khi Liễm Thu trở về tuy đã cực lực che giấu, nhưng Khương Mạn vẫn phát hiện ra nàng không vui, nhớ lại những chuyện đã xảy ra hôm nay, Khương Mạn đoán hẳn là Liễm Thu đã gặp chuyện gì đó bên ngoài, hoặc là nghe được lời gì không hay. Vốn nàng còn định hỏi han Liễm Thu, không ngờ lúc này tức giận trên mặt Liễm Thu đã biến mất hoàn toàn, mắt thường cũng có thể nhìn thấy tâm tình nàng đang rất tốt.
 
Chương 195: Ngày tốt


Liễm Thu nghe Khương Mạn hỏi, không khỏi bất ngờ, "Trước đó chủ tử đã nhìn ra rồi sao?"

Khương Mạn múc một muỗng canh gà, thổi nhẹ, nói; "Sợ là ngay cả Giác nhi cũng nhìn ra tâm tình ngươi không tốt."

Liễm Thu ngượng ngùng nở nụ cười, nàng còn tưởng mình đã che giấu rất tốt rồi.

Khương Mạn còn chưa uống xong bát canh, Vĩnh An đế xử lý xong sự vụ bên ngoài đã đi vào, Khương Mạn dừng động tác lại, ngẩng đầu hỏi: "Hoàng thượng bận xong rồi sao? Phòng bếp nấu canh gà, thanh đạm tươi ngon, hương vị cũng không tồi, Hoàng thượng muốn thử một chút không?"

Vĩnh An đế đi đến trước mặt Khương Mạn cúi đầu uống thìa trong tay Khương Mạn, sau đó gật đầu nói: "Quả là rất ngon, lấy cho trẫm một bát đi."

Liễm Thu đáp lời rồi đi lấy canh gà.

Sau khi Liễm Thu rời đi, Vĩnh An đế ngồi xuống cạnh Khương Mạn, nói: "Năm nay hình như thời tiết nóng hơn bình thường, Thiều nhi nhỉ quá không dùng được băng, chờ qua mấy ngày này trẫm hết bận rồi chúng ta dẫn Giác nhi và Thiều nhi cùng đến U Tuyền Sơn nghỉ hè đi."

Khương Mạn cười nói: "Được, hai ngày này thần thiếp đang nghĩ, năm nay nóng như vậy sợ là dùng nhiều băng cũng chẳng tác dụng mấy, đến hành cung vừa hay thần thiếp đỡ phải phiền não rồi."

Vĩnh An đế gật đầu, nói: "Ái phi sợ nhiệt, đến lúc đó chúng ta ở lại hành cung thêm ít ngày."

Nói xong, Vĩnh An đế trầm ngâm chớp mắt, hắn vốn muốn nói với Khương Mạn về chuyện lập thái tử, nhưng có vẻ Khương Mạn chẳng để chuyện này trong lòng, trong lòng hắn không khỏi mỉm cười, nàng còn thông minh hơn những gì hắn nghĩ.

Bởi vì Vĩnh An đế đã nói để Khâm Thiên Giám chọn ngày tốt để tế cáo thiên địa, Quý Dụ liền sắp xếp quan viên hoàn thành việc này, thúc giục Khâm Thiên Giám chọn ngày thật tốt, Giám chính Khâm Thiên giám tự mình đáp ứng, suốt đêm đo lường tính toán chọn ngày lành.

Lúc lên triều, Giám chính Khâm Thiên Giám tay cầm thẻ bài, cong eo bẩm báo: "Khởi bẩm Hoàng thượng, trải qua một hồi do lường tính toán, mùng mười tháng chín là ngày đẹp nhất, thích hợp tế cáo thiên địa tổ tông, sau đó là đến ngày mười bảy tháng mười, chỉ là so với mùng mười tháng chín thì vẫn không tốt bằng."

Vĩnh An đế nghe vậy không nói thêm gì, trực tiếp quyết: "Nếu đã vậy thì chọn ngày mùng mười tháng chín đi!"

Nói xong, Vĩnh An đế nhìn về phía các triều thần, nói: "Mọi người còn chuyện gì muốn bẩm không?"


Quan viên phe Quý Dụ không dấu vết đánh mắt về phía ông ta, Quý Dụ thấy thế thì nhẹ nhàng lắc đầu.

Quan viên về phe Quý Dụ không ai nói gì, những người khác cũng không có ý kiến, Vĩnh An đế đứng lên nói: "Nếu các ái khanh không có chuyện gì, vậy bãi triều đi." 

Nói xong, Vĩnh An đế bước nhanh rời khỏi.

Vĩnh An đế vừa rời đi, đại thần trong triều cũng tốp năm tốp ba rời khỏi Thái Cực Điện.

Sau khi Quý Dụ ra khỏi cổng Thái Cực Điện thì cố ý thả chậm bước chân, chờ khi Giám chính Khâm Thiên Giám đi đến gần hắn thì giữ lại, bất mãn nói: "Tần đại nhân, trước đó chuyện Quý mỗ nhờ đại nhân đã đáp ứng rồi."

Giám chính Khâm Thiên Giám Tần Sách hơn nhíu mày, thanh âm lạnh lùng nói: "Tần mỗ quả thực đã đáp ứng lời nhờ vả của Quý đại nhân, nhưng Tần mỗ cũng đã làm theo những gì đại nhân yêu cầu rồi, bây giờ lời này của Quý đại nhân là thế nào?"

Quý Dụ nở nụ cười, cũng không biết có phải bị câu trả lời của Tần Sách chọc cho tức giận hay không, ông ta cười vài tiếng rồi hỏi Tần Sách: "Tần đại nhân còn nhớ rõ Quý mỗ nhờ ngài làm gì không?"


Tần Sách có chút không kiên nhẫn nói: Quý đại nhân có ý gì thì cứ nói thẳng, không cần vòng vo với Tần mỗ. Quý đại nhân nói Tần mỗ mau chóng chọn một ngày lành gần nhất rồi tâu lên Hoàng thượng, không phải sao? Tần mỗ cùng đồng liêu tính toán đo lường suốt đêm, hôm nay lên triều liền báo với Hoàng thượng, Quý đại nhân còn không vừa ý chỗ nào? Tần mỗ nhận tiền làm việc, tự nhận không chiếm chỗ tốt của Quý đại nhân, Quý đại nhân còn gì thắc mắc nữa?"

Nét tươi cười trên mặt Quý Dụ đã bay biến, hắn nhìn Tần Sách, không vui nói: "Tần đại nhân hẳn là biết Quý mỗ muốn gì, Tần đại nhân nghĩ Quý mỗ vừa ý với ngày mùng mười tháng chín này sao?"

Bây giờ mới giữa tháng năm, cách mùng mười tháng chín còn gần bốn tháng nữa, bốn tháng này với Quý Dụ mà nói là quá dài, nếu có người muốn làm gì để thay đổi tình thế hiện tại thì thời gian gần bốn tháng này là đủ rồi. Tuy ông nhất định sẽ phòng bị, đem tất cả những ý nghĩ phá hoại bóp chết từ trong nôi, nhưng dù sao cũng sẽ tăng thêm rất nhiều phiền toái, hắn vẫn muốn Đại Hoàng tử thuận lợi ngồi lên ngai vàng.

Tần Sách nghe vậy, biểu tình trên mặt vẫn không đổi, sự lạnh lùng trong giọng nói giảm đi một chút, giải thích: "Quý đại nhân, Tần mỗ hiểu được băn khoăn của ngài, nhưng Tần mỗ cũng có chỗ khó xử. Từ tháng năm đến tháng chín đến một ngày miễn cưỡng gọi là đẹp cũng không có, Tần mỗ còn có thể làm sao bây giờ? Tần mỗ cũng đâu thể tùy tiện chọn một ngày rồi bẩm báo với Hoàng thượng chứ? Trước không nói đến chuyện trong Khâm Thiên Giám có đồng liêu tố cáo, nếu Tần mỗ tùy tiện chọn một ngày, Hoàng thượng đồng ý, đến ngày tế cáo thiên địa trời lại mưa, trách nhiệm này ai gánh?"

Quý Dụ hơi hòa hoãn lại, "Chẳng lẽ từ tháng năm đến tháng chín chẳng có nổi một ngày thích hợp tế cáo thiên địa sao?"

Tần Sách lắc đầu, "Đương nhiên không phải....."

"Vậy....." Quý Dụ vừa định mở miệng chất vấn, chợt nghe Tần Sách nói: "Quý đại nhân đừng gấp, trước cứ nghe Tần mỗ nói xong đã."

Quý Dụ nhẫn nhịn, hừ lạnh nói: "Vậy Quý mỗ xin rửa tai nghe Tần đại nhân giải thích."

Tần Sách nói: "Tuy từ tháng năm đến tháng chín cũng không phải không có ngày nào hợp tế cáo thiên địa, nhưng Quý đại nhân để bụng chuyện sắc phong thái tử như vậy, chẳng lẽ lại không biết sau ngày tế cáo thiên địa, tổ tông sẽ phải làm lễ sắc phong nhỉ?"

"Ta đương nhiên biết." Quý Dụ nói.

Ông đúng là biết chuyện này, vì vậy mới muốn giải quyết nhanh chuyện tế cáo, chỉ cần tế cáo xong chẳng phải có thể làm lễ sắc phong sao?

Tần Sách gật đầu, "Nếu Quý đại nhân biết, thì đương nhiên cũng hiểu Tần mỗ không thể chỉ chọn ra ngày lành tế cáo được, mà còn phải chọn cả ngày sắc phong nữa, mà từ tháng năm đến tháng chín căn bản là chẳng có hai ngày đẹp nào nối tiếp cả, chỉ có mùng mười và mười một tháng chín còn miễn cưỡng coi là đẹp."

Nói xong, không đợi Quý Dụ mở miệng, Tần Sách tiếp tục nói: "Kỳ thật ngày tốt nhất là tháng ba năm sau, nhưng Tần mỗ biết Quý đại nhân gấp rút nên mới không báo lại ngày này. Nếu Quý đại nhân không tin lời Tần mỗ thì có thể tìm đồng liêu khác trong Khâm Thiên Giám hỏi thử lời Tần mỗ nói có phải thật không."

Lúc này thần sắc trên mặt Quý Dụ đã trở lại vẻ hiền lành như trước, ông cười nói với Tần Sách: "Tần đại nhân nói quá rồi, nếu Quý mỗ đã nhờ Tần đại nhân thì tất nhiên là tin tưởng ngài, vừa rồi Quý mỗ hơi gấp, khẩu khí nói chuyện cũng không được tốt, còn mong đại nhân không để trong lòng."
 
Chương 196: Đại Hoàng tử ở lại


Tần Sách gật đầu với Quý Dụ, "Tần mỗ có thể hiểu được, nếu Quý đại nhân không còn việc gì nữa vậy Tần mỗ xin cáo từ."

Quý Dụ gật đầu, "Tần đại nhân đi thong thả."

Thật ra Quý Dụ khá tin lời Tần Sách nói, nhưng tính ông vốn cẩn thận, trở về vẫn phải hỏi thêm vài người ở Khâm Thiên Giám mới được.

Không chỉ tìm Khâm Thiên Giám, ông ta còn tìm cao nhân trong dân gian, thấy câu trả lời giống hệt những gì Tần Sách đã nói, ngày đẹp nhất là tháng ba sang năm, mùng mười tháng chín năm nay miễn cưỡng mới gọi là ngày lành, mà từ tháng năm đến tháng chín quả thật không còn ngày nào đẹp nữa, lúc này ông mới chết tâm.

Quý Chiêu dung ở Dục Tú Cung nghe được Khâm Thiên Giám chọn ngày mùng mười tháng chín làm lễ tế cáo thì rất bất mãn, lạnh mặt chất vấn Ngọc Châu: "Chẳng lẽ gần đây không có ngày nào sao? Sao phải đợi tới tháng chín chứ? Rốt cuộc phụ thân nghĩ kiểu gì vậy?"

Ngọc Châu cúi đầu, đáp: "Nương nương, có một số việc không phải lão gia muốn là có thể quyết định được, chắc chắn lão gia cũng muốn Đại Hoàng tử sớm ngày trở thành thái tử."

"Nếu muốn ngày đó đến sớm thì sẽ không chọn tháng chín đâu." Quý Chiêu dung ngang ngược nói: "Ngươi nói lại với phụ thân, nghĩ cách đổi ngày sang tháng sáu đi."

"Nương nương, lão gia..."

Ngọc Châu còn muốn khuyên nhủ Quý Chiêu dung thêm, nhưng Quý Chiêu dung đã phát hỏa, "Bảo ngươi làm thì ngươi cứ làm đi, ngươi là chủ tử hay ta là chủ tử? Ta không sai ngươi được nữa rồi đúng không?"

Ngọc Châu nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng hít một hơi sâu, cố giữ biểu cảm trên mặt mình, thanh âm bình tĩnh nói: "Nô tỳ sẽ chuyển lời lại cho lão gia."

Quý Chiêu dung vừa lòng phất tay, "Đi đi, đi đi, đi mau lên."

Sau khi Quý Dụ nhận được tin của Quý Chiêu dung, đập mạnh bức thư lên bàn, mắng một tiếng: "Ngu xuẩn!"

"Phụ thân?" Đại ca của Quý Chiêu dung hỏi: "Làm sao vậy?"

Quý Dụ chỉ lá thư trên bàn, nói: "Con tự xem đi."

Đại ca của Quý Chiêu dung nghe vậy thì cầm lá thư lên đọc nhanh, nhíu mày nói: "Phụ thân, có vẻ Ngọc Châu đã hết cách khuyên muội muội rồi, hay là lại đưa thêm một người nữa qua chỗ muội ấy đi, bây giờ không thể để xảy ra sự cố gì được."

Quý Dụ gật đầu, phân phó: "Vậy đưa Ngọc Nhuận vào cung đi."

Đại ca của Quý Chiêu dung gật đầu, "Con sẽ sắp xếp ngay, trước hết phụ thân mau viết một phong thư hồi âm cho muội muội đi, nhắc muội ấy đừng hành động thiếu suy nghĩ."

"Ta biết rồi, con đi làm đi." Cho dù Quý Dụ cảm thấy Quý Chiêu dung hành động ngu xuẩn, nhưng Quý Dụ cũng hiểu được hiện tại không thể để Quý Chiêu dung gây chuyện được, vì vậy sau khi con trai rời đi, Quý Dụ liền viết một bức thư cho Quý Chiêu dung, nhắc nhở nàng ta ngoan ngoãn thành thật. Phong thư này không chỉ trấn an cơn nóng giận của Quý Chiêu dung, cuối thư còn để lại một câu cảnh cáo, nếu Quý Chiêu dung không nghe lời ông thì Quý gia sẽ không nhúng tay vào chuyện này nữa, nếu nàng cảm thấy tự mình có thể đưa Đại Hoàng tử lên vị trí thái tử, vậy nàng cứ quậy thoải mái.

Ngọc Châu nhận được thư xong thì trực tiếp đưa cho Quý Chiêu dung.

Quý Chiêu dung đọc thư xong trên mặt hết xanh rồi lại trắng, nàng từng bước đi được đến ngày hôm nay đều dựa tất cả vào mưu kế của người nhà, nếu gia đình mặc kệ nàng, nàng hoàn toàn không biết về sau mình nên làm thế nào.

Ngọc Châu thấy Quý Chiêu dung đọc thư xong thì không làm loạn nữa, trong lòng khinh thường hừ lạnh, đã không có não lại còn nhát gan, nếu không phải tốt số được sinh ra trong Quý gia thì làm sao nàng ta đi đến ngày hôm nay nổi?

Cuối tháng năm, tin tức Vĩnh An đế muốn đến hành cung U Tuyền Sơn tránh nóng truyền ra, tất cả phi tần hậu cung đều rục rịch không yên. Các nàng muốn đi không chỉ vì Vĩnh An đế, mà còn bởi vì ai cũng thấy hè năm nay dường như nóng hơn mọi năm một chút, hè này mà ở lại kinh thành chỉ sợ sẽ bị cái thời tiết này nướng khô mất.

Chỉ là những mong mỏi lần này của bọn họ đều uổng phí cả.

Lần này những người đi theo Vĩnh An đế đến hành cung, ngoại trừ thái hậu và các hoàng tử công chúa trừ Đại Hoàng tử, thì cũng chỉ có Khương Mạn được đi theo.

Tuy Đại Công chúa đã xuất giá, nhưng Vĩnh An đế nhớ nàng mới sinh con xong, trẻ con nhỏ quá không thể dùng băng, nên cũng đưa cả nhà Đại Công chúa theo.


Cứ như vậy, tất cả hoàng tử công chúa cũng chỉ có mỗi Đại Hoàng tử không được đi cùng.

Danh sách vừa được ban ra, người đầu tiên phát hỏa chính là Quý Chiêu dung, "Dựa vào cái gì mà Khương Mạn có thể đến hành cung còn ta thì không được chứ? Hơn nữa Nhị Hoàng tử và Tam Hoàng tử đều được đi cùng, để lại một mình Đại Hoàng tử trong cung, thế này là có ý gì?"

Ngọc Nhuận mới tiến cung, bưng một ly trà lạnh cho Quý Chiêu dung, trên mặt mang theo ý cười khuyên nhủ: "Nương nương, Nhị Hoàng tử và Tam Hoàng tử sao có thể so được với Đại Hoàng tử chứ, lần này Hoàng thượng không đưa Đại Hoàng tử đi theo chắc chắn là bởi Đại Hoàng tử còn phải chuẩn bị cho lễ sắc phong a."

Thấy khuôn mặt Quý Chiêu dung đã hòa hoãn lại một chút, Ngọc Nhuận lại nói tiếp: "Còn nữa, nương nương nhớ lại xem, các Hoàng thượng đời trước xuất cung đều để thái tử lại trấn thủ, lần này Hoàng thượng đến hành cung không dẫn theo Đại Hoàng tử không phải là vì Đại Hoàng tử của chúng ta còn phải ở đây trấn giữ sao?"

Quý Chiêu dung nghe vậy, trên mặt lại mang nét tươi cười, nàng nhận lấy ly trà lạnh trong tay Ngọc Nhuận uống một ngụm, tâm tình vui vẻ nói: "Ngươi nói rất có lý, chẳng trách vì sao Hoàng thượng lại để Đại Hoàng tử ở lại cung."

Nhuận Ngọc cười nói: "Những gì nô tỳ nói đều là thật cả."

Lúc bước ra khỏi nội điện, Ngọc Châu liếc mắt nhìn Ngọc Nhuận, "Bản lĩnh không tồi nhỉ."

Ý cười trên mặt Ngọc Nhuận không thay đổi, gọi một tiếng "Ngọc Châu tỷ tỷ", sau đó nói: "Ngọc Châu tỷ tỷ quá khen, ta cũng chỉ làm tròn bổn phận của mình thôi."

Ngọc Châu hừ lạnh một tiếng, nghênh ngang rời đi.

Quý Chiêu dung được Ngọc Nhuận trấn an, sau đó không làm loạn nữa.

Quý Chiêu dung không có động tĩnh gì, những phi tần khác cho dù có bất mãn cũng không dám làm loạn.

Vì thế, danh sách đi hành cung cứ thế mà được quyết định, chỉ là không ai ngờ trước ngày khởi hành đến hành cung hai ngày, Du Sung dung lại vô thanh vô tức tung chiêu lớn.

Hôm nay vừa đúng là ngày sinh nhật của Du Sung dung, trước đó nàng đã gửi thiệp mời mọi người tham gia tiệc sinh nhật của mình.

Tuy không phải ai cũng đến tiệc sinh nhật của Du Dung dung, nhưng các phi tần đến cũng không ít. Ngay cả Cao Hiền phi cũng mang tâm thái xem kịch mà đến. Còn Quý Chiêu dung thì khỏi phải nói, nhưng trường hợp thế này sao có thể thiếu nàng chứ? Nàng của bây giờ đã không còn như lúc trước, những buổi tụ tập này sao có nàng có thể vắng, bỏ lỡ những ánh mắt ghen tị lại hâm mộ của mọi người được.

Khương Mạn cũng nhận được thiệp mời của Du Sung dung, nhưng Khương Mạn nhớ lại trước đó nàng và Du Sung dung đừng nói là có giao tình, thậm chí còn có thể coi là đã xé rách mặt mũi, tự thấy bản thân không cần thiết phải ra vẻ, cho nên nàng chỉ để cung nhân đưa quà tới, còn bản thân thì không đi.

Nếu Khương Mạn đi, nàng sẽ kinh ngạc vì bây giờ Du Sung dung nhìn như đang mắc bệnh nan y sắp chết tới nơi...
 
Chương 197: Cáo trạng Khương Chiêu viện


Lúc Du Sung dung đi ra, những phi tần tham dự yến tiệc hầu như không ai nhận ra nàng đến. Khuôn mặt trứng ngỗng ngày nào giờ đã chẳng thấy đâu, hiện tại hai má nàng hõm sâu, trên mặt không còn chút thịt, sắc mặt tái nhợt, vừa mở miệng ra đã là một tràng ho khan, như thể muốn nói một câu đầy đủ cũng vất vả vô cùng, trên mình khoác bộ y phục rộng thùng thình, nói là da bọc xương cũng chẳng khoa trương chút nào.

"Sao Du Sung dung lại thành ra thế này rồi?"

"Chẳng trách dạo gần đây chẳng thấy nàng lộ diện."

"Lần trước gặp nàng hình như cũng đâu đến nỗi này đâu?"

"Trước đó có nghe nàng bị bệnh, sau đó không thấy nói gì nữa, ta còn nghĩ nàng đã khỏe rồi cơ."

"..."

Mọi người bị diện mạo của Du Sung dung dọa cho ngơ người một lát, bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.

Ánh mắt của Du Sung dung đảo qua một lượt các phi tần ngồi đây, khóe miệng hơi cong lên, tốt lắm, người tới cũng không ít.

"Đa ta... khụ khụ... Các muội muội đã...." Nói tới đây, Du Sung dung lại ho một trận kịch liệt, ho xong nàng lại tiếp tục nói: "Tới tham gia tiệc sinh nhật của ta. Mọi người hẳn là rất tò mò... khụ khụ... vì sao ta lại thành ra thế này nhỉ? Khụ khụ..."

Không ai nói chuyện, nói thật bọn họ nhìn thấy bộ dạng bây giờ của Du Sung dung cũng không khỏi hoảng thay cho nàng.

Du Sung dung cũng không cần bọn họ đáp lời, nàng uống một ngụm nước, áp chế vị tanh ngọt trong cổ họng, nói: "Hôm nay là sinh nhật của ta, ta mời mọi người đến đây đầu tiên là để mừng ngày sinh nhật, thứ hai là vì ta cũng muốn vạch trần bộ mặt của một người, khụ khụ khụ khụ...."

Nói chưa hết câu, Du Sung dung lại ho khan thêm một trận, cảm giác như thể muốn ho hết cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài.

Cao Hiền phi nhẹ nhàng buông chén trà trong tay xuống, nói: "Bây giờ Du Sung dung nên dưỡng bệnh thật tốt mới phải."

Khuôn mặt Du Sung dung chậm rãi hiện một nụ cười tươi, cố nhịn cơn ho dữ dội, nói: "Bệnh này của ta dưỡng mãi cũng không khỏe, bây giờ ta chỉ muốn trước khi chết đòi lại công đạo cho chính mình, cũng cảnh tĩnh các tỷ muội một lần, ta đi đến bước đường này tất cả đều do một người ban tặng."

Nhưng phi tần ở đây nghe vậy thì nhìn trái nhìn phải, không biết Du Sung dung đang muốn nói đến ai.

Du Sung dung thu hết phản ứng của mọi người vào trong mắt, nàng cười cười, chậm rãi mở miệng: "Các vị tỷ muội không cần lo lắng, có lẽ người hại ta thấy chột dạ, hoặc cũng có lẽ khinh ta là người thất sủng, tuy ta đã gửi thiệp mời nhưng hôm nay vẫn chưa thấy nàng đến."

Hôm nay người chưa tới không phải chỉ có một người, nhưng nghe hết lời Du Sung dung nói, người đầu tiên mọi người nghĩ tới chính là Khương Mạn.


Quý Chiêu dung ban đầu còn hơi lười biếng, khinh thường tiệc sinh nhật này của Du Sung dung, những giờ nghĩ Du Sung dung có thể loại bỏ được chướng ngại Khương Mạn này, nhất thời như được tiêm máu gà, "Du muội muội nói muốn vạch trần bộ mặt của người đã hại muội, chẳng lẽ muội đã có chứng cứ rồi?"

Du Sung dung ho nhẹ, khẽ cười nói: "Một khi ta đã nói thế thì đương nhiên có chứng cứ."

Quý Chiêu dung nghe vậy nhất thời càng thêm kích động, "Vậy... Rốt cuộc là ai ngoan độc đến vậy, hại Du muội muội thành ra thế này?"

Tuy Đại Hoàng tử trở thành thái tử đã là chuyện ván đóng thành thuyền, nhưng có nhân tố khó lường là Khương mạn này, về sau không biết còn gây ra rắc rối gì, nếu hôm nay Du Sung dung có thể gán cho Khương Mạn tội giết hại phi tần, vậy cho dù Hoàng thượng muốn bảo vệ Khương Mạn cũng bảo vệ không nổi, dù sao Hoàng thượng cũng đâu thế thiên vị Khương Mạn trước mặt nhiều người như vậy chứ?

Cho dù Hoàng thượng thật sự muốn thiên vị Khương Mạn, chỉ cần Du Sung dung có đủ chứng cứ Khương Mạn muốn hại nàng ta, nàng cũng có thể nhờ phụ thân truyền tin này cho các triều thần, để bọn họ yêu cầu Hoàng thượng xử tử Khương Mạn, không được thì ít nhất cũng biếm Khương Mạn vào Lãnh Cung.

Du Sung dung nhìn bộ dạng gấp gáp của Quý Chiêu dung, trong lòng lại bình tĩnh lạ thường. Nàng biết Quý Chiêu dung muốn mượn tay mình để loại bỏ chướng ngại vật Khương Mạn này, nhưng nàng cũng không để ý, chỉ cần có thể diệt trừ Khương Mạn, nàng có thể làm theo mong muốn Quý Chiêu dung.

"Quý tỷ tỷ không cần nóng vội, muội muội còn mời Hoàng thượng, chờ Hoàng thượng tới, muội sẽ vạch trần bộ mặt thật của người này cho Hoàng thượng tới."

Chỗ ngồi của Tương Mỹ nhân rất gần chỗ của Trần Ngự nữ, Tương Mỹ nhân nghe vậy nhẹ bĩu môi, thấp giọng nói với Trần Ngự nữ: "Nghe nàng nói còn tưởng nàng vẫn đang lúc được sủng ái vậy, mời Hoàng thượng chẳng lẽ Hoàng thượng nhất định sẽ đến sao?"

Trần Ngự nữ lắc lắc đầu, nói: "Có lẽ Hoàng thượng thật sự sẽ đến không chừng."

Dù sao nhìn Du Sung dung đã bày trận lớn đến thế này, chỉ khi Hoàng thượng đến mới có ý nghĩa, nếu Hoàng thượng không đến thì những gì nàng làm hôm nay cũng không mấy tác dụng, cho nên lần này nàng nhất định phải mời Hoàng thượng tới cho bằng được.

Tương Mỹ nhân hoài nghi nhìn Trần Ngự nữ, "Sao muội muội lại nói thế?"

Trần Ngự nữ cười nhưng không nói.

Nội tâm Tương Mỹ nhân hừ lạnh: lại là như vậy, đúng là thích ra vẻ.

Lúc này lòng dạ của mọi người ở đây chẳng còn để tâm đến yến hội nữa, chỉ tò mò liệu Hoàng thượng có đến không, lại tò mò người trong miệng Du Sung dung rốt cuộc có phải Khương mạn không, chứng cứ mà Du Sung dung nói rốt cuộc là như thế nào?

Nhất thời mọi người đều đứng ngồi không yên.

Đã qua một lúc, Vĩnh An đế vẫn chưa xuất hiện, thần sắc bình tĩnh của Du Sung dung không còn chút nào, cả người đều gấp gáp vội vàng.

Ngay khi Du Sung dung không đợi nổi nữa định tự mình đi mời Vĩnh An đế thì lại thấy Vĩnh An đế dẫn Triệu Toàn Phúc tới, chẳng qua trên tay Triệu Toàn Phúc rỗng tuếch, chẳng thấy quà mừng sinh thần cho Du Sung dung đâu.

"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng."

Các phi tần đồng loạt hành lễ với Vĩnh An đế, rất nhiều người trong số bọn họ đã rất lâu chưa được nhìn thấy thánh nhan, lúc này Vĩnh An đế xuất hiện, các nàng khó mà nén được kích động.

Vĩnh An đế thản nhiên nói một tiếng "miễn lễ", sau đó chuyển tầm mắt lên Du Sung dung đang gian nan đứng dậy, giọng nói không chút cảm tình: "Hôm nay Du Sung dung một hai muốn trẫm tới đây là vì cái gì?"

Du Sung dung đứng lên, họ khù khụ, nói: "Thần thiếp biết Hoàng thượng bận, hôm nay mời Hoàng thượng tới đây cũng vì bất đắc dĩ. Thần thiếp không biết đã đắc tội Khương Chiêu viện lúc nào, khiến Khương Chiêu viện muốn dồn thần thiếp vào chỗ chết, hôm nay mời Hoàng thượng tới đây cũng là hy vọng Hoàng thượng có thể cho thần thiếp một lời công đạo."

Vĩnh An đế ngồi xuống ghế, liếc mắt nhìn Du Sung dung một cái, nói: "Ngươi nói là Khương Chiêu viện muốn hại ngươi?"

Du Sung dung lắc đầu, ho khan vài tiếng, sau đó nói: "Không phải Khương Chiêu viện muốn hại thần thiếp, mà là đã ta tay với thần thiếp. Hiện giờ thần thiếp thành ra thế này tất cả đều do Khương Chiêu viện ban tặng, còn mong Hoàng thượng làm chủ cho thần thiếp."

Vĩnh An đế gấp quạt giấy lại, ngón tay gõ nhẹ lên ghế, ánh mắt sắc bén quét về phía Du Sung dung, nói: "Ngươi có bằng chứng không?"

"Thần thiếp có chứng cứ." Du Sung dung nói xong thì nói với Nhã Ý bên cạnh: "Lôi người vào đây."
 
Chương 198: Ngọc bội


Rất nhanh, Nhã Ý dẫn một cung nữ vào điện.

Hai tay tiểu cung nữ kia bị trói ra sau, miệng bị nhét giẻ, đôi mắt vô thần nhìn chằm chằm về phía trước.

Du Sung dung nhìn cung nữ vừa bị dẫn tới, khóe miệng hơi cong, nhưng mọi người vẫn đang chú ý đến động thái của nàng, rất nhanh đã hạ khóe môi xuống như cũ.

Du Sung dung liếc nhìn Nhã Ý một cái, ý bảo nàng ta bỏ giẻ nhét miệng của tiểu cung nữ kia ra.

Chờ Nhã Ý làm xong theo ý nàng, Du Sung dung vừa ho vừa nói với tiểu cung nữ: "Ngươi thành thật nói cho Hoàng thượng nghe ngươi đã làm những gì, nói chi tiết rõ ràng ra một lần đi."

Tiểu cung nữ cúi đầu, mặt không cảm xúc dập đầu với Vĩnh An đế, sau đó nói: "Nô tỳ tên Hồng Nguyệt, là cung nữ nhị đẳng của Khang Lạc Cung. Mấy tháng trước, Du Sung dung bị phong hàn, nô tỳ có đến Thái Y Viện xin thuốc cho nương nương. Trên đường đi thì gặp Đậu công công của Vân Hoa Cung, bởi vì nô tỳ và Đậu công công là người cùng quê, trước đó cũng giao thiệp khá nhiều, vì vậy hôm đó nô tì cũng nói chuyện phiếm hai câu với công công. Đậu công công hỏi nô tỳ đến Thái Y Viện làm gì, nô tỳ đã kể chuyện Sung dung nương nương bị bệnh cho công công nghe."

"Lúc ấy Đậu công công không nói gì cả, nô tỳ cũng không để ý. Không ngờ buổi đêm Đậu công công lại sai người tới gọi nô tỳ ra ngoài, hứa sẽ trả công nô tỳ thật hậu hĩnh, kêu nô tỳ hạ độc vào thuốc của Sung dung nương nương. Lúc đầu nô tỳ không đồng ý, nhưng cuối cùng Đậu công công nói chỉ cần nô tỳ giúp Chiêu viện nương nương lần này, Chiêu viện nương nương sẽ giúp nô tỳ tìm kiếm tỷ tỷ số khổ của nô tỳ. Từ nhỏ nô tỳ đã được tỷ tỷ một tay nuôi lớn, với nô tỳ tỷ tỷ chính là người quan trọng nhất, vì vậy nô tỳ không thể không đồng ý điều kiện hấp dẫn mà công công đưa ra."

"Sau đó, nhân lúc Nhã Ý cô nương không chú ý nô tỳ sẽ bỏ độc Đậu công công đưa vào thuốc của Sung dung nương nương. Liên tục mấy tháng nô tỳ không bị ai phát hiện nên cũng to gan hơn, chẳng ngờ nô tỳ không cẩn thận một lần đã bị Nhã Ý cô nương bắt gặp tại trận, sau khi nô tỳ bị đánh, không chịu nổi đã khai hết ra."

Vĩnh An đế không cắt ngang lời của Hồng Nguyệt, đợi Hồng Nguyệt nói xong, hắn mới nói với Triệu Toàn Phúc: "Đi mời Khương Chiêu viện và Đậu công công mà nàng ta nói đến."

Trên mặt Vĩnh An đế cũng không thể hiện gì nhiều, điều này làm những phi tần ngồi đây không thể đoán được, liệu Hoàng thượng có xử trí Khương Chiêu viện hay không đây?

Trong lúc chờ Triệu Toàn Phúc quay lại, Vĩnh An đế không nói thêm gì nữa, Quý Chiêu dung có hơi sốt ruột, muốn mở miệng nói gì đó nhưng bị Ngọc Nhuận phía sau vội kéo lại, Ngọc Nhuận ghé sát bên tai Quý Chiêu dung, nói nhỏ: "Nương nương, người cứ đợi Du Sung dung đi, bây giờ vẫn chưa phải lúc."

Quý Chiêu dung nhìn thoáng qua Du Sung dung, thấy vẻ bình tĩnh thong dong của Du Sung dung, cũng chỉ có thể yên lặng chờ tiếp.

Rất nhanh, Khương Mạn đã đi theo Tiểu Đậu Tử và Triệu Toàn Phúc đến Khang Lạc Cung.

Trên đường đi Triệu Toàn Phúc đã nói qua toàn bộ sự tình cho Khương mạn nghe, sau khi tới trước tiên nàng vẫn hành lễ như thường, sau đó vô tội hỏi: "Không biết Hoàng thượng gọi thần thiếp đến đây là vì lý do gì, chẳng lẽ bởi vì thần thiếp không tham dự tiệc sinh nhật của Du Sung dung nên Du Sung dung mới cáo trạng thần thiếp với Hoàng thượng sao?"

Trong mắt Vĩnh An đế hiện lên một tia ý cười, nói: "Du Sung là người nhỏ nhen như vậy sao? Trẫm gọi ái phi tới đây là vì cung nữ nhị đẳng của Du Sung dung tên Hồng Nguyệt nói rằng Tiểu Đậu Tử bên cạnh nàng xui khiến nàng ta hạ độc vào thuốc của Du Sung dung, ái phi có muốn nói gì không?"

Khương Mạn nhìn cung nữ Hồng Nguyệt đang quỳ trên mặt đất, khẽ cười một tiếng, nói: "Hoàng thượng, thần thiếp muốn nói, Hoàng thượng cũng không thể bởi vì vài câu nói suông của một cung nữ đã đổ oan cho thần thiếp. Thần thiếp và Du Sung dung ngày nay không oán, ngày xưa không thù, cớ gì mà phải hạ độc nàng ấy chứ?"

"Ngày nay không oán, ngày xưa không thù sao?" Du Sung dung cười lạnh một tiếng, nói: "Lời như vậy mà Khương Chiêu viện cũng dám nói sao, chiêu viện nhìn ta không hợp mắt đã không còn là chuyện ngày một ngày hai, bây giờ qua miệng chiêu viện lại thành ngày nay không oán, ngày xưa không thù?"

Nói xong, không đợi Khương Mạn mở miệng, Du Sung dung ho khan vài tiếng rồi tiếp tục nói: "Khương Chiêu viện không cần vội vã phủ nhận, ta cũng không định vu oan nói xấu chiêu viện đâu. Nhã Ý, ngươi lấy tín vật mà người của Khương Chiêu viện đưa cho Hồng Nguyệt ra đây, để Hoàng thượng và mọi người nhìn cho rõ, xem có phải ta vu oan nàng ta không."

Nhã Ý đáp lời, lấy ra một khối ngọc bội, giao cho Triệu Toàn Phúc.

Triệu Toàn Phúc nhìn thoáng qua, rồi trình ngọc bội cho Vĩnh An đế.

"Đây quả thật là ngọc bội của Khương Chiêu viện." Vĩnh An đế xem xong rồi gật đầu, hỏi Khương Mạn: "Ái phi, sao ngọc bội của nàng lại ở chỗ này?"

"Cái này..." Khương Mạn lộ vẻ khó xử.

Vĩnh An đế nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, chờ lời giải thích của Khương Mạn.

Đám người Du Sung dung và Quý Chiêu dung đều ôm tâm thái hớn hở xem kịch vui nhìn chằm chằm Khương Mạn, chờ câu trả lời của nàng.

Chỉ có Cao Hiền phi cùng vài người vẫn tỉnh táo, không nhịn được lắc đầu. Chẳng lẽ không nghe sau khi Khương Chiêu viện đến Hoàng thượng vẫn không thay đổi cách xưng hô. vẫn gọi Khương Chiêu viện là ái phi sao? Điều này chứng tỏ Hoàng thượng căn bản không tin chuyện này có liên quan đến Khương Chiêu viện, hoặc là mặc kệ Khương Chiêu viện có liên quan tới chuyện này không, Hoàng thượng cũng sẽ không xử lý nàng.

Khương Mạn nhìn Du Sung dung, làm như do dự một chốc, cuối cùng thở dài một tiếng, chậm rãi nói: "Khối ngọc bội này là do thần thiếp giao cho Nhã Ý cô nương."

"Hả?" Có người không nhịn được, kinh ngạc cất tiếng.

Du Sung dung lại kích động gào lên: "Ngươi nói bậy, gì mà ngươi giao cho Nhã Ý, khối ngọc bội này rõ ràng là bọn ta tìm thấy trên người Hồng Nguyệt."

"Du Sung dung không nên gấp gáp." Khương mạn không nóng không lạnh nói: "Việc này vẫn nên để Nhã Ý cô nương tự mình nói thì hơn."

Nói xong, Khương mạn gật đầu với Nhã Ý, "Nhã Ý cô nương, ngươi nói đi."

"Vâng, Chiêu viện nương nương." Nhã Ý lên tiếng, sau đó cúi đầu khẽ nói: "Chuyện là thế này..."

"Nhã Ý!" Du Sung dung cắn chặt răng như sắp nứt, trừng mắt nhìn Nhã Ý, cuối cùng nàng đã hiểu, Nhã Ý phản bội nàng, đã sớm nói hết mưu tính của nàng cho Khương mạn nghe, mà Khương Mạn chọn cách tương kế tựu kế.

Vĩnh An đế thản nhiên nhìn Du Sung dung một cái, sai người chế trụ Du Sung dung đang muốn nhào lên, lại nói với Nhã Ý: "Tiếp tục nói."

"Vâng, Hoàng thượng." Nhã Ý lên tiếng, ngữ khí không chút run rẩy sợ hãi: "Mấy tháng trước Sung dung nương nương bị phong hàn, nhưng sau khi mời thái y đến xem bệnh vẫn không thấy đỡ hơn, Sung dung nương nương liền cảm thấy là có người muốn hại mình, vì thế đã tìm Hoàng thượng, muốn Hoàng thượng làm chủ cho mình. Chỉ là sau khi Hoàng thượng để thái y bắt mạch lại cho nương, thái y nói là nương nương chỉ là chưa hết phong hàn, cũng không có dấu hiệu trúng độc. Hoàng thượng bảo nương nương về cung dưỡng bệnh cho tốt."
 
Chương 199: Du Sung dung bị phế


Nói tới đây, Nhã Ý dừng một chút, như để sắp xếp lại từ ngữ, lúc sau mới tiếp tục: "Chỉ là nô tỳ cũng không biết vì sao nương nương cứ một mực khẳng định rằng có người muốn hại mình, sau khi về cung lúc nào cũng nghi thần nghi quỷ, thuốc không chịu uống, đồ ăn hàng ngày cũng phải để chúng nô tỳ thử rồi mới dám dùng. Không những thế nương nương còn đánh chết Nhã Âm, nói là Nhã Âm muốn hại mình. Thương thay cho Nhã Âm, trung thành tận tâm hầu hạ mà cuối cùng lại nhận về kết cục như thế."

"Lúc Du Sung dung đánh chết Nhã Âm, vốn là muốn để Nhã Âm cắn Chiêu viện nương nương một nhát, nhưng Nhã Âm không muốn, Sung dung nương nương đành phải từ bỏ ý định này. Sau đó Sung dung nương nương bắt đầu tính kế hãm hại Chiêu viện nương nương. Hồng Nguyệt chính là người được nương nương chọn, tỷ tỷ của Hồng Nguyệt bị Du Sung dung cho người tìm thấy rồi nhốt lại hành hạ, nếu Hồng Nguyệt không làm theo lời nương nương nói, hãm hại Chiêu viện nương nương thì tỷ tỷ của Hồng Nguyệt sẽ mất mạng. Hồng Nguyệt rất thương tỷ tỷ mình, vì tỷ tỷ, Hồng Nguyệt không thể không làm việc theo những gì Sung dung nương nương nói."

"Tuy Hồng Nguyệt đã đồng ý với Du Sung dung sẽ vu oan cho Khương Chiêu viện, nhưng Du Sung dung sợ đến lúc đó chỉ nói thôi sẽ khó khiến người khác thực sự tin tưởng, vì thế sai nô tỳ nghĩ cách móc nối với tiểu cung nữ của Vân Hoa Cung, tìm cách lấy một món trang sức của Chiêu viện nương nương. Nô tỳ thật sự không muốn làm mấy chuyện táng tận lương tâm như thế, nhưng lại sợ nếu không làm theo những gì Sung dung nương nương nói sẽ nhận lại kết cục như Nhã Âm, cuối cùng nô tỳ đã nói lại hết những chuyện này cho Khương Chiêu viện nghe, Khương Chiêu viện liền đưa cho nô tỳ khối ngọc bội này, bảo nô tỳ mang nó về báo cáo lại với Sung dung."

Kể lại toàn bộ sự việc một lượt, Nhã Ý nhìn Hồng Nguyệt đang run run quỳ dưới đất, nói tiếp: "Lúc Hồng Nguyệt đến Thái Y Viện mời thái y quả thật có gặp được Đậu công công của Vân Hoa Cung, nhưng hai người cũng chỉ chào hỏi một câu chứ chẳng nói thêm được mấy lời, sau đó Đậu công công cũng không đi tìm Hồng Nguyệt, chuyện sai Hồng Nguyệt hạ độc vào thuốc của Du Sung dung lại càng vô căn cứ."

Quý Chiêu dung thấy Nhã Ý sắp rửa sạch toàn bộ chậu nước bẩn Du Sung dung hất lên đầu Khương Mạn, không để ý đến Ngọc Nhuận đang kéo mình lại, lớn tiếng hỏi: "Nếu giống như lời ngươi nói, không ai hạ độc Du Sung dung, vậy tại sao Du Sung dung lại thành ra như thế này? Chẳng lẽ nói Du Sung dung vì muốn đổ oan cho Khương Chiêu viện mà cả mạng cũng không cần sao?"

Nhã Ý giương mắt nhìn Quý Chiêu dung một cái, không chút hoang mang, nói: "Đương nhiên Du Sung dung sẽ không vì vu khống cho Khương Chiêu viện mà bất chấp tính mạng, sở dĩ bây giờ thành ra thế này là vì bị bệnh. Nô tỳ đã từng nói từ sau khi bị phong hàn Du Sung dung liền nghi thần nghi quỷ, rõ ràng tinh thần không được bình thường, cảm thấy ai cũng muốn hại mình. Thuốc trị phong hàn thái y kê Du Sung dung chưa uống được lần nào, đổ hết vào bình hoa trong góc. Bệnh phong hàn của Du Sung dung vốn không quá nặng, trước đó uống thuốc cũng tốt hơn nhiều rồi, nhưng từ sau khi dừng thuốc thì càng ngày càng nghiêm trọng, nhưng lại không chịu tìm thái y, cảm thấy thái y đã bị người khác mua chuộc muốn hại mình, cho nên mới thành bộ dáng như bây giờ."

"Không phải, ngươi nói bậy." Du Sung dung nhìn Nhã Ý, vừa ho khan vừa gào lên: "Ta không thể bị phong hàn, rõ ràng là có người hạ độc ta, trước đó ta vẫn không tìm được người ấy là ai, hôm nay ta mới hiểu được, nhất định là ngươi, có đúng không, nhất định là ngươi nghe lời sai khiến của Khương Chiêu viện hạ độc hại ta, đúng không?"

Vẻ mặt Nhã Ý thương hại nhìn Du Sung dung, nói: "Nương nương, thật sự không ai hại người cả, là người có tật giật mình, mới luôn cảm thấy có người muốn hại bản thân."

"Không phải, không phải, nhất định là ngươi hại ta." Bởi vì cảm xúc của Du Sung dung quá kích động, nói xong lại ho khan không ngừng.

Vĩnh An đế không để ý đến nàng mà hỏi Hồng Nguyệt đang quỳ trên mặt đất, nói: "Những lời vừa rồi là thật sao?"

Hồng Nguyệt giương mắt nhìn Du Sung dung đang ho khan không ngừng, lại nhìn Vĩnh An đế, dập đầu mấy cái, nói: "Nhã Ý cô nương nói không sai, nô tỳ quả thật bị Du Sung dung uy hiếp mới không thể không vu oan Chiêu viện nương nương. Xin Hoàng thượng thấy nô tỳ vì nghĩ cho tỷ tỷ mà tha cho nô tỳ một mạng."

Vĩnh An đế gật gật đầu, nhìn Du Sung dung vẫn đang ho khan, ngữ khí có chút phiền chán: "Du Sung dung, ngươi còn lời gì để nói không?"

Du Sung dung chịu đựng cơn ho, một mực khẳng định: "Thần thiếp không bị bệnh, chính là Khương Chiêu viện muốn hại thần thiếp, thần thiếp chỉ là nhất thời chưa tìm thấy chứng cứ nên chỉ có thể làm như vậy, thần thiếp không sai."

"Ngang bướng hồ đồ." Vĩnh An đế lắc đầu, "Sung dung Du thị tâm địa độc ác, tùy ý đánh giết cung nhân, bôi nhọ phi tần, ngay trong hôm nay, hủy bỏ vị phân, giáng làm thứ dân, biếm vào Lãnh Cung, không chết không được ra ngoài."

Nói xong không thèm nhìn thêm Du Sung dung một cái nào, dắt tay Khương Mạn rời khỏi Khang Lạc Cung.

Trò hay đã hết, Cao Hiền phi đứng lên sửa sang lại quần áo, "Đi thôi."

Cao Hiền phi vừa đi, những người khác cũng như được bấm chốt mở, vốn đang sững sờ nhìn Du Sung dung cũng phản ứng lại, đều vội vàng xoay người rời đi, sợ sẽ lại có dây dưa gì với Du Sung dung.

Quý Chiêu dung nhìn thoáng qua hướng Vĩnh An đế và Khương mạn rời đi, lại nhìn Du Sung dung đã sắp mất mạng, nét mặt không cam lòng, nhưng cũng không nán lại Khang Lạc Cung lâu.

Du Sung dung ho xong, nhìn một mảng hỗn độn trước mắt, sắc mặt tái mét.

Sau khi Vĩnh An đế và Khương Mạn rời khỏi Khang Lạc Cung, Vĩnh An đế hỏi Khương Mạn: "Cung nữ tên Nhã Ý kia ái phi định sắp xếp thế nào, có muốn điều người đến Vân Hoa Cung không?"

Vĩnh An đế cảm thấy cung nữ tên Nhã Ý kia không thích hợp giữ bên người, nhưng hắn vẫn muốn hỏi ý kiến Khương Mạn.

Khương Mạn nghe xong không cần nghĩ đã lắc lắc đầu, nói: "Thần thiếp muốn để nàng rời cung."

Tuy nói chuyện này là do Du Sung dung ép người quá đáng mới khiến Nhã Ý vì bảo toàn tính mạng mà đầu phục nàng, không thể trách Nhã ý, nhưng dù nguyên nhân gì thì Nhã Ý chung quy vẫn đã phản bội chủ tử, người như vậy giữ bên cạnh sợ là cũng không thể trọng dụng, còn không bằng để người ta xuất cung.

Vĩnh An đế nghe vậy, cười gật đầu, "Vậy để trẫm kêu Triệu Toàn Phúc sắp xếp cho nàng ta xuất cung." Tiểu tần phi của hắn quả thực là một người thông minh.

Khương Mạn cười tươi rói với Vĩnh An đế, nói: "Tạ ơn Hoàng thượng."

Nói tạ ơn xong, Khương Mạn lại không nhịn được mà hỏi Vĩnh An đế: "Hoàng thượng, sao người không hỏi thần thiếp đã biết Du Sung dung có ý định hại mình từ lúc nào?"

Vĩnh An đế lắc đầu, cười nói: "Cái này không quan trọng, quan trọng là... Trẫm biết ái phi không hại người là được."

Kỳ thật cho dù hôm nay không có Nhã Ý đứng ra làm chứng cho Khương mạn, hắn cũng có chứng cứ chứng minh Du Sung dung vu oan cho Khương Mạn, hơn nữa cũng xử lý một lần luôn. Nhưng Khương mạn có thể tự chứng minh bản thân trong sạch, hắn cũng rất vui mừng.

Khương Mạn nghe vậy lại nở một nụ cười thật tươi.
 
Chương 200: Nhị Hoàng tử gặp chuyện


Chuyện tới hành cung tránh nóng đã được sắp xếp xong xuôi từ sớm, đoàn người Khương Mạn rất nhanh đã rời khỏi kinh thành nóng bức, đến núi U Tuyền mát dịu.

Năm nay Khương Mạn vẫn ở U Hoàng Uyển như trước, hành cung quả thật mát mẻ hơn kinh thành rất nhiều.

Sau khi tới hành cung Nhị Hoàng tử như con ngựa đứt cương, mỗi ngày không phải học bài thì đều chạy loanh quanh hết chỗ này đến chỗ kia, không chỉ tự mình chạy, mà còn vài lần ồn ào muốn đưa Tam Hoàng tử đi cùng, nhưng đều bị Khương Mạn cự tuyệt.

Trừ Nhị Hoàng tử, những công chúa còn lại đến hành cung cũng rất hưng phấn.

Ngày hôm đó là sinh thần của Nhị Công chúa, Nhị Công chúa không chỉ mời Đại Công chúa và các tỷ muội khác, mà còn mời cả Nhị Hoàng tử tham gia bữa tiệc nhỏ của nàng.

Mấy công chúa của Vĩnh An đế, trừ Đại Công chúa là Nhị Hoàng tử khá thân thiết, còn lại căn bản đều chẳng thân với ai. Nhưng nói thế nào đi nữa vẫn là tỷ đệ với nhau, nếu Nhị Công chúa đã mời Nhị Hoàng tử, đương nhiên Nhị Hoàng tử sẽ không có lý gì lại từ chối.

Bởi vì bữa tiệc sinh nhật của Nhị Công chúa chỉ mời huynh đệ tỷ muội, là buổi tụ tập của tiểu bối nên Khương Mạn cũng không tham gia cùng Nhị Hoàng tử, nhưng Khương Mạn cũng không quá lo lắng vấn đề an toàn của Nhị Hoàng tử. Lần này đến hành cung Vĩnh An đế không dẫn theo nhiều người, hơn nữa cũng chẳng có ai có lý do ra tay với Nhị hoàng tử. Hơn nữa Đại Công chúa cũng tham gia bữa tiệc này, Khương Mạn càng bớt lo hơn.

Nhưng không ngờ một bữa tiệc nhỏ mà Khương Mạn cảm thấy không có vấn đề gì lại suýt nữa lấy đi mạng của Nhị Hoàng tử.

Nhị Hoàng tử đi rồi, Khương Mạn lại ngồi nhìn Tam Hoàng tử ngủ một lát, rồi đi dạo quanh quanh. Lúc trở về U Hoàng Uyển chuẩn bị nghỉ ngơi một lát thì thấy cung nữ bên cạnh Nhị Hoàng tử chạy vội đến, còn chưa kịp điều chỉnh lại nhịp thở, nói với Khương Mạn: "Nương nương, không hay rồi, Nhị Hoàng tử ngã từ hòn non bộ xuống."

Sau khi Khương Mạn nghe tin Nhị Hoàng tử gặp chuyện, không đợi những người khác phản ứng lại, nàng đã chạy như điên ra ngoài.

"Giác nhi, Giác nhi, con sao rồi?" Chạy đến nơi, Khương Mạn nhìn trên người Nhị Hoàng tử dính đầy máu, khuôn mặt có hơi dại ra, nàng không quan tâm gì cả đẩy Đại Công chúa ra, ôm lấy Nhị Hoàng tử, vội vàng xem xét thương thế trên người nhóc.

Nhị Hoàng tử vốn đang ngây ngốc được ôm vào lòng, lại nghe tiếng khóc thút thít của Khương Mạn, trong mắt dần dần có lại chút tinh thần. Dù có thông minh đến đâu thì nhóc vẫn là đứa trẻ chưa đầy ba tuổi, đột nhiên rơi từ trên cao xuống, bây giờ trên người lại dính đầy máu như vậy, nhóc thật sự sợ hãi, lúc này được Khương Mạn ôm vào lòng, nhóc không nhịn nổi mà khóc lớn.

Vĩnh An đế vội vàng dẫn người chạy đến thì nhìn thấy cảnh này, hắn thấy trên người Nhị Hoàng tử mặc dù dính nhiều máu, nhưng không giống như bị thương nặng, vì vậy cũng không quấy rầy hai mẹ con, mà trước tiên cho thái y lên kiểm tra cho Tam Công chúa.

Thái y kiểm tra cho Tam Công chúa xong, bẩm báo với Vĩnh An đế: "Đầu của Tam Công chúa bị thương nặng, xương tay phải gãy, nội tạng cũng bị thương nặng nhẹ khác nhau, nhưng cũng may không nguy hiểm đến tính mạng, nghỉ ngơi dưỡng thương mấy tháng chắc sẽ khỏi hẳn."


Thần sắc cứng nhắc của Vĩnh An đế có hơi hòa hoãn lại, hắn trực tiếp cho người dọn một phòng ở chỗ của Nhị Công chúa, sau đó để cung nhân đưa Tam Công chúa vào trong rồi kêu thái y tiếp tục vào kiểm tra kê đơn cho Tam Công chúa.

Ở đằng sau, Khương Mạn cũng kiểm tra toàn thân Nhị Hoàng tử mấy lượt, nhưng không phát hiện vết thương nào, nàng có chút sốt ruột kéo Nhị Hoàng tử, hỏi: "Giác nhi, Giác nhi, con nói cho nương biết, con có khó chịu chỗ nào không?"

Ngã xuống từ hòn non bộ cao như thế, sao Giác nhi có thể không tổn hại cọng lông ngọn tóc nào? Khương Mạn không tìm được vết thương trên người Nhị Hoàng tử, sợ là Nhị Hoàng tử lại phải chịu nội thương gì đó.

Sau khi Nhị Hoàng tử khóc hết sợ hãi trong lòng ra, nhóc cũng hồi thần lại, nằm trong lồng ngực Khương Mạn lắc lắc đầu, giọng nói vẫn mang tiếng nức nở: "Nương, con không sao cả, tam hoàng tỷ tiếp được con."

Nói xong Nhị Hoàng tử lại nhìn trái nhìn phải, không thấy Tam Công chúa đâu, chỉ thấy một vũng máu trên mặt đất, nhóc có hơi kích động ôm lấy Khương Mạn, nói: "Nương, tam hoàng tỷ đâu, tam hoàng tỷ bị thương nặng lắm, cả người tỷ ấy toàn là máu, hình như trên đầu vẫn đang chảy máu, nương, có phải tam hoàng tỷ..... có phải....."

Khương Mạn biết Nhị Hoàng tử không sao, cũng bĩnh tĩnh lại sau cơn sợ hãi vừa rồi, nàng nhẹ nhàng vuốt tóc Nhị Hoàng tử, an ủi nhóc một hồi, sau đó ôm lấy Nhị Hoàng tử, nhìn về phía Đại Công chúa đang đứng bên cạnh.

Lúc Đại Công chúa thấy Khương Mạn nhìn về phía mình, hơi mím môi nói với Nhị Hoàng tử: "Nhị hoàng để không cần lo lắng, tam hoàng muội không sao, thái y vừa tới xem qua, nói rằng chỉ cần dưỡng thương một thời gian là được."


Mây mù trong mắt Nhị hoàng tử nháy mắt đã biến mất, "Thật vậy sao?"

Đại Công chúa cười nói: "Đại hoàng tỷ đã bao giờ gạt đệ chưa?"

"Con có thể đi nhìn tam hoàng tỷ một cái không?" Nhị Hoàng tử hỏi Khương Mạn.

Khương Mạn xoa đầu Nhị Hoàng tử, nói: "Đương nhiên là được, nhưng bộ dạng bây giờ của con có lẽ sẽ dọa tam hoàng tỷ đấy, chúng ta về tắm rửa thay đồ đã, sau đó lại đến thăm tam hoàng tỷ của con, có được không?"

Đại Công chúa cũng khuyên: "Đúng vậy nhị hoàng đệ, đệ nhìn xem bây giờ người đệ toàn máu, nếu tam hoàng muội gặp đệ sẽ nghĩ đệ bị thương nặng lắm, lúc đó chắc chắn sẽ bị dọa sợ."

Nhị Hoàng tử cúi đầu nhìn vết máy trên người, gật đầu nói: "Được rồi, vậy con sẽ về thay xiêm y rồi lại tới thăm tam hoàng tỷ."

Vĩnh An đế vẫn luôn đứng một bên lúc này mới tiến lên, bế Nhị Hoàng tử từ trong lòng Khương Mạn, nói: "Trẫm đi về cùng hai người."

Khương Mạn nhìn Vĩnh An đế, gật gật đầu, nhẹ "vâng" một tiếng.

Trở lại U Hoàng Uyển, sau khi Nhị Hoàng tử được Liễm Thu và Vãn Đông đưa đi tắm rửa, rốt cuộc Khương Mạn cũng không nhịn được nữa, vùi đầu vào ngực Vĩnh An đế khóc nấc.

"Sợ lắm sao?" Vĩnh An đế ôm Khương Mạn vỗ về, ôn nhu nói: "Không sao cả, trẫm ở đây, đừng khóc."

Vĩnh An đế cũng không phải người biết dỗ dành người khác, nói đi nói lại cũng chỉ có mấy câu kia.

Khương Mạn khóc một hồi lâu, tiếng khóc cũng dần nhỏ lại, nàng ngẩng đầu lên, kéo dài khoảng cách giữa hai người, lau nước mắt trên mặt đi, nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng thứ tội, thần thiếp thất lễ rồi."

Vĩnh An đế thấy Khương Mạn đã bình tĩnh lại, lấy tay lau đi nước mắt trên khóe mắt nàng, nói: "Ái phi thương con làm trẫm cũng cảm động, Giác nhi không chỉ là con của nàng, nó cũng là đứa trẻ trẫm kỳ vọng rất nhiều, nếu chuyện hôm nay chỉ là ngoài ý muốn thì thôi, nhưng nếu có người không có mắt dám đánh chủ ý lên người Giác nhi, trẫm tuyệt đối không tha."

------------
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom