Dịch Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng

Chương 358: Chương 358


Lâm Thiên Du gõ gõ vào quả trứng đà điểu đã đục lỗ, “Phải có nắp thì tốt biết mấy.”

Cô vừa ăn trứng xào, vừa quan sát bố cục, cảm thấy khoảng không trong nhà có vẻ trống trải, hiện tại chỉ có một cái giường, sau này phải đốn thêm gỗ làm cái bàn.

Đến chiều, Sói nhỏ mới quay về sau khi đi săn.

Nhìn con ngựa vằn Sói nhỏ mang về, Lâm Thiên Du nháy mắt, nhìn sang Truy Phong đang uống nước bên hồ.

Tuy nhiên, Truy Phong dường như không có phản ứng gì, cũng đúng thôi, trong bầy, đôi khi các cá thể cùng loài cũng tàn sát lẫn nhau, nhìn nhiều đồng loại bị săn bắt rồi, có lẽ Truy Phong đã quen.

Lâm Thiên Du chọc chọc con mồi, nói: “Da con này vừa đủ để thu gom làm thảm trải giường.”

Nghe cô nói vậy, con sói thảo nguyên có vẻ nhớ ra điều gì đó, duỗi một cái rồi cọ cọ vào Lâm Thiên Du, giống như là chào đón, sau đó xoay người bỏ đi.

“Này? Sói nhỏ, anh đi đâu đấy?.” Vừa ăn xong cơm, khả năng đi săn không cao.

“Gầm!”

Sói nhỏ không trả lời, tiếng kêu chỉ để phản hồi lại, nhưng không có ý nghĩa gì.

“Có lẽ có chút việc gì đó.” Lâm Thiên Du không nghĩ ra lý do, thôi thì dùng dao cắt thịt trước, để dành Sói nhỏ về ăn cơm.

Cô cắt khá cẩn thận, dọc theo da một chút một chút lột xuống, so với ăn thịt, bây giờ cô cần da để làm đệm hơn.

“Thật ra da cừu tốt nhất để làm đệm, nhưng....” Lâm Thiên Du nghĩ đến những con vật đã gặp kể từ khi đến thảo nguyên, “có vẻ như tôi chưa thấy cừu, có lẽ tôi không ở trong phạm vi hoạt động của cừu.”

Cô suy nghĩ sẽ tìm thời gian đi xa hơn để xem thử, biết đâu còn gặp thêm động vật mới lạ nào nữa chứ.

Đảo mưa rừng có rất nhiều động vật được bảo vệ cấp thế giới, chắc chắn hòn đảo thảo nguyên cũng không thiếu.

Cắt thịt ra phân loại cất đi, Lâm Thiên Du cũng lấy một miếng béo hơn để nướng ăn.

Đúng lúc Lâm Thiên Du đang rửa da thú, thì Sói nhỏ chạy lại hớn hở.

“Anh lại đi săn nữa à?.” Từ xa nhìn vật gì đó trong miệng nó, Lâm Thiên Du còn tưởng là con mồi, nhưng khi lại gần mới thấy không phải là động vật, mà là... da.

Rất nhiều da động vật.

Một vài bộ da đã khô, trông không rõ là của loài nào nữa.

Nhưng trên những mảnh nhỏ sạch sẽ vẫn còn có thể nhận ra là da lông.

Trong đó, có cả da cừu, dày hơn, so với những bộ da khác thì rõ ràng dày hơn nhiều.

"Sao lại có nhiều thế nhỉ?" Lâm Thiên Du kinh ngạc lục tung đống da, phát hiện rìa các miếng da gồ ghề không đều, không giống như đã cắt sẵn, mà giống như bị cắn ra, một số chỗ vẫn còn dính thịt, chỉ là đã khô do thời gian.

May mà không phải mùa mưa, nếu không môi trường ẩm ướt sẽ khiến thịt dính trên da bị thối rữa.

Lúc này các mảnh thịt đã khô cứng, chỉ cần kéo ra là tách rời khỏi da.

Lâm Thiên Du dường như nhận ra điều gì đó, cô ngồi xuống đối diện với Sói nhỏ: "Tất cả đều do anh thu thập à?.”

Sói nhỏ ngẩng đầu lên, “À húuu!.”

Đó là câu trả lời "Vâng", và tiến lại gần muốn đòi thưởng cho công sức.

Lâm Thiên Du vẫn còn ôm một nắm da, vẻ mặt vui mừng không giấu được, không nhịn được cúi xuống ôm chầm lấy Sói nhỏ, hôn mạnh hai cái, “Sao anh lại thông minh thế này chứ.”

Có thể nhìn ra, khi thu thập da thú rừng, Sói nhỏ đã bắt chước cách cô tách thịt và da ở khu rừng mưa trước đó.

Nhưng dùng răng và dùng tay vẫn khác nhau, nó chỉ có thể dựa vào việc cắn xé, từ từ tách da và thịt ra.

Trong quá trình đó, phải đảm bảo da không bị hỏng, việc này vô cùng khó khăn.

[Trời ạ! Thật không?]

[CPU bị cháy rồi này. Sói hoang dã sau khi săn bắt sẽ thu thập da vật?]

[Nghĩ kĩ lại... chị Lâm đã nói sẽ quay lại tìm Sói nhỏ chơi sau khi thả nó đi mà, có phải sau khi đến đồng cỏ, Sói nhỏ đã chuẩn bị để đón chị Lâm tới không?]

[Chết tiệt, Sói nhỏ thật sự quá tốt bụng, tôi khóc chết mất.]

[Tôi còn chưa biết cách tách da thịt ra, mà sói hoang đã học được rồi, hu hu.]

...

Sói thảo nguyên thu thập nhiều da đến thế, quả thực cũng vượt ngoài dự đoán của Lâm Thiên Du.

Cô ấy cảm thấy ấm áp trong lòng, ôm chầm lấy Sói nhỏ một hồi vuốt ve lung tung, thích quá không biết phải làm sao, “Sao anh lại tốt thế này chứ. Thông minh quá, sói nhỏ thông minh.”

Một con sói hoang biết lột da thú săn bắt, nói ra ai tin.

Lâm Thiên Du nói: “Nhiều da thế này, tôi có thể trải cả sân luôn đấy.”

“Gầm!”

Trải!

“Anh ăn cơm trước đi, để da cho tôi.” Lâm Thiên Du kéo tờ lá đựng thức ăn lại gần, còn bản thân thì ôm toàn bộ da ra hồ, trước tiên ngâm vào nước để làm sạch, đồng thời rửa sạch các mảnh thịt dính bên trên.

Có lẽ sợ không khống chế tốt được lực, trong quá trình cắn xé, da có thể bị hỏng, nên một số bộ da vẫn còn khá nhiều thịt.

Chỉ riêng việc lột những miếng thịt này ra, Lâm Thiên Du đã tốn chút sức.
 
Chương 359: Chương 359


Ngâm mềm, da rất dễ làm sạch, giống như đang giặt chăn lông vậy, vò xoa từng chút một.

Ở đây chưa có giá phơi đồ, sau khi giặt sạch thì trải ra ngoài đất, vào giờ này ánh nắng không gay gắt như buổi trưa, phơi khoảng hai ngày là khô thôi.

Sau khi trải đống da ra, Lâm Thiên Du thấy đồ đã giặt của mình đã khô, vừa lúc thay bộ quần áo dính đầy bụi bẩn trên người, cùng lúc giặt luôn.

Nhìn thấy áo khoác của Phong Tĩnh Dã, Lâm Thiên Du mới nhớ ra mình quên mất chuyện gì đó, “Đúng rồi, trong phòng trực tiếp của các bạn, có thể thấy anh Tĩnh Dã đang ở đâu không?.”

Các khách mời không thấy vị trí của nhau, chỉ có thể dựa vào fan trong phòng trực tiếp.

Lâm Thiên Du vừa hỏi, khán giả trong phòng trực tiếp liền bắt đầu báo vị trí, trong lúc di chuyển, vị trí này vẫn được cập nhật thời gian thực.

Đàn sóng cuộn chạy nhanh quá, không kịp đọc hết.

“Được rồi được rồi, tôi biết rồi.” Lâm Thiên Du đã biết đại khái, miễn là tìm được người là được.

Sói nhỏ nằm sưởi nắng bên cạnh sau khi ăn cơm xong, Lâm Thiên Du kéo nửa người trên của nó lên đùi mình xoa xoa, “Sói nhỏ, tôi đi đưa đồ cho anh Tĩnh Dã, anh ở nhà nghỉ ngơi nhé.”

Con sói thảo nguyên đang liếm chân giật mình, đứng dậy cùng lúc Lâm Thiên Du định đi.

“Hả? Anh cũng muốn đi với tôi à?” Dường như không cần hỏi, Sói nhỏ đã đi vài bước về phía trước, quay đầu lại ánh mắt như thắc mắc tại sao cô không đi.

Lâm Thiên Du cầm quần áo lên, xách ba lô trống rỗng đeo lên, mới chạy theo Sói nhỏ, “Đến đây! Đi thôi.”

Cô cùng Phong Tĩnh Dã không cách xa lắm, đi đường xa thế này chắc chắn gặp không ít đồ, chỉ cần nhìn thấy là phải thu thập luôn, bằng không thì lãng phí quá.

Lâm Thiên Du đi đường vừa xem đàn sóng, tra cứu lại vị trí các bạn fan nói.

Hôm ấy mặc chiếc áo khoác đi, lúc cởi ra mới phát hiện cả áo khoác cũng bị thấm ướt do quần áo trên người cô.

Mượn đồ của người ta mà trả lại trong tình trạng thế này thì không được, Lâm Thiên Du đặc biệt giặt sạch trước khi trả lại.

Giá như đã cho Sói nhỏ ngửi trước khi giặt đồ, như vậy khi mang đồ đến, Sói nhỏ có thể dẫn đường luôn rồi, khỏi cần cô tìm kiếm trong đàn sóng nữa.

Đi ở ngoài cùng, nghe thấy tiếng “Grrr”, Lâm Thiên Du đẩy chiếc mũ rộng vành lên, quả nhiên là nhìn thấy một đàn linh cẩu. “Này, bên kia là linh cẩu kìa.”

Linh cẩu tuy có chữ chó trong tên nhưng lại không thuộc họ Chó, mà là họ riêng Linh cẩu. Chỉ vì trông giống chó nên mới được gọi như vậy.

Lúc này, ba con linh cẩu cúi đầu đi lại trên thảo nguyên.

“Chúng đang làm gì thế nhỉ, linh cẩu cũng không ăn cỏ mà.” Lâm Thiên Du không muốn gặp mặt bọn quái vật thích đẩy đẩy ở thảo nguyên này cho lắm, định rủ Sói nhỏ qua bên cạnh tránh đi.

Kết quả ngay sau đó, cô thấy linh cẩu trên mặt đất đào lên một con báo hoa mới sinh màu cam.

Lâm Thiên Du dừng bước, tầm mắt nhìn thấy phía bên kia phẳng lì nhưng có vẻ không bằng phẳng, bên trong có một lớp khe hở mà linh cẩu đang lục lọi.

“Là báo hoa.”

Con báo nhỏ chưa trưởng thành đang run run trong vòng vây của 3 con linh cẩu, phát ra tiếng kêu yếu ớt, van xin.

Ngay cả báo trưởng thành cũng có nguy cơ bị đàn linh cẩu tấn công đến chết, huống hồ đây chỉ là một con bé nhỏ, chỉ lớn hơn mèo con một chút.

Nếu không nhìn thấy, cô sẽ tuân theo quy luật tự nhiên, nhưng vì đã bắt gặp, Lâm Thiên Du cũng không thể ngồi yên.

"Đi ra, buông nó ra!" Lâm Thiên Du vội vàng nhặt một cành cây, vung lên đuổi đàn linh cẩu.

"Gầm!" Sói thảo nguyên thì hành động nhanh gọn hơn, lao thẳng tới cắn chặt cổ một con linh cẩu, 'rắc' một tiếng, nó giật lên, con linh cẩu đó liền tê liệt hoàn toàn và lập tức chết.

Hai con linh cẩu còn lại vốn định phản công, nhưng sự xuất hiện của con sói thảo nguyên đã làm rối loạn đội hình của chúng.

Con báo nhỏ trên mặt đất vẫn đang kêu gọi, những con linh cẩu miễn cưỡng nhìn con mồi rồi nhìn con sói đang ngậm xác đồng loại, cuối cùng vẫn quyết định bỏ chạy với đuôi quặp giữa hai chân.

Linh cẩu thường hoạt động theo bầy đàn, hiếm khi có một con đi một mình. Thông thường chúng đi từ 3-4 con trở lên.

Một đàn linh cẩu khổng lồ thậm chí có thể lên đến 80 con.

Đôi khi, linh cẩu thậm chí dám tấn công sư tử đơn độc.

Tiếng kêu của con báo nhỏ càng lúc càng nhỏ dần, từ tiếng khóc thét ban đầu đến tiếng rên rỉ nhỏ nhẹ bây giờ.

Không biết nó bị cắn vào chỗ nào, máu của con báo nhỏ đọng thành vũng dưới chân nó.

Lâm Thiên Du nhìn quanh bốn phía nhưng không thấy bố mẹ của báo con đâu, do dự một lúc, cô nói: "Tôi đưa nó đến trạm cứu hộ trước đã.”

Nếu cứ để nó ở đây với vết thương nặng như thế này thì nó sẽ chết, mặc dù bố mẹ nó có cố cứu cũng vô ích. Hơn nữa, hai con linh cẩu đã bỏ chạy có thể sẽ quay lại trả thù.

Để con bé ở lại đây hầu như chỉ còn cái chết.

Nhưng mang nó đi cũng không đúng...
 
Chương 360: Chương 360


Lâm Thiên Du do dự không biết phải xử lý thế nào. Cô cởi áo khoác bọc lấy con báo nhỏ rồi nhắn tin cho Bùi Chiêu: "Không biết bố mẹ nó sẽ quay lại lúc nào..."

Có thể đàn linh cẩu đã rình mò từ trước, chờ lúc bố mẹ nó ra ngoài săn mồi rồi áp sát tấn công bắt con non.

[À à, mang đi chữa trước đã, chị để lại số điện thoại cho mẹ nó. Khi nó quay lại sẽ gọi cho chị.]

[Trời ơi tao nói mày có óc không? Để lại số điện thoại có ích gì, nếu nó không gọi được.]

[Linh cẩu thật đáng ghét, trên thảo nguyên bọn chúng nổi tiếng xấu xa và tàn nhẫn nhất.]

[Kệ nó, chị Lâm cứ mang con bé đi cấp cứu trước đã, tôi đăng số phòng trực tiếp lên bảng chung cho bố mẹ nó xem là được.]

Lâm Thiên Du nhìn đoạn chat, im lặng...

May mắn là không lâu sau, một con báo trưởng thành lao tới, trong mồm nó ngậm một xác linh cẩu.

Có thể nó đã ngửi thấy mùi máu của con non nên trông khá gấp gáp.

Khi nhìn thấy Lâm Thiên Du, nó nhả con mồi ra, gầm gừ cảnh giác với cô.

Con sói thảo nguyên bước qua xác linh cẩu, đứng chắn trước mặt Lâm Thiên Du.

Báo trưởng thành dừng bước, cúi thấp người xuống. Theo động tác đó, những cái xương lườn sườn nổi lên sau lưng nó.

Lâm Thiên Du nói: "Nó bị thương. Đàn linh cẩu tấn công nó, bị thương rất nặng. Tôi muốn đưa nó đến bệnh viện chữa trị, được không? Nếu cứ để nó ở đây, nó sẽ chết mất."

Báo trưởng thành hằn mắt nhìn chằm chằm vào cô, đồng tử co giãn theo tâm trạng căng thẳng của nó.

Lâm Thiên Du cẩn thận đặt con bé xuống, gỡ tấm áo khoác quấn nó ra, vỗ vỗ con sói: "Nhìn đi, nó bị thương rất nặng."

Con sói hiểu ý, nhưng vẫn không hề thả lỏng cảnh giác, từ từ lùi về bên cạnh Lâm Thiên Du.

Con báo trưởng thành ngửi ngửi con non rồi liếm láp vết máu trên người nó.

Lâm Thiên Du đoán là nó bị linh cẩu cắn. Chúng không vội giết con mồi yếu ớt, mà cứ vây quanh cắn xé, không biết chỗ nào bị thương nhưng hẳn là vết thương nhỏ khắp mình không ít. Răng nanh sắc nhọn của linh cẩu có thể xé toạc thịt dù không cắn sâu.

Báo trưởng thành không thể đánh giá mức độ thương tích chính xác như con người, nhưng có thể cảm nhận được hơi thở yếu dần của con non.

Nó liếm đi liếm lại con bé, phát ra những tiếng gầm gừ lo lắng.

Bùi Chiêu vội vàng chạy tới cùng bác sĩ, khi vừa xuống xe, thấy báo trưởng thành đang ở đó thì dừng bước.

Nghe thấy tiếng động, báo ngẩng đầu lên, mắt hẹp lại rồi tiến tới che chở con non.

Lâm Thiên Du nói: "Nhanh lên, con báo con bị thương rất nặng.”

Chú ý ánh mắt cảnh giác của báo, cô giải thích: "Họ là bác sĩ, có thể cứu con cô đấy.”

"Cô... cô lấy con của nó ngay trước mặt nó à?" Bùi Chiêu thì thầm, ngỡ ngàng.

Anh cố ý nói nhỏ, sợ báo nghe thấy. Nhưng rồi lại ngẫm ra báo không hiểu tiếng người, Bùi Chiêu nói tiếp: "Báo mẹ rất giữ gìn con.”

Vừa nói anh vừa tiến lên gần, khiến báo lại gầm gừ đe dọa, "Gầm!"

Rõ ràng nó không chấp nhận bất kỳ ai lại gần.

Thông thường trạm cứu hộ sẽ đợi khi nào báo đi săn mới lẻn vào, nếu không nguy hiểm sẽ để tự khỏi, chỉ khi nào thật sự nguy kịch tới tính mạng thì mới cứu đi chữa.

Lâm Thiên Du đang ở gần nhất nên hạ thấp giọng nói với báo: "Họ có thể chữa cho con cô. Cô cũng nhận ra nó rất yếu rồi đúng không, nó vẫn còn cứu được. Cho nó đi đi."

Báo trưởng thành nhìn sang những người kia rồi nhìn lại Lâm Thiên Du.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, nó cúi xuống cắn lấy đứa bé báo gần như hấp hối.

Lâm Thiên Du cắn môi, thất bại rồi sao?

[Úi, dù báo mẹ làm thế không có gì sai, không thể tin tưởng người lạ, nhưng biết rằng đứa con bé bị mang đi chắc chắn sẽ chết, tôi buồn quá!]

[Hu hu... Giống mèo con, tội nghiệp quá!]

[Thật sự không còn cách nào nữa sao, cố gắng thêm chút đi. Dù sao đó cũng là một sinh mạng nhỏ bé.]

...

Báo rất cảnh giác, đó là tốt.

Lâm Thiên Du quỳ xuống, tay đặt trên lưng sói dần co lại, suy nghĩ xem nên nói gì thêm.

Nhưng trước khi cô kịp lên tiếng, báo quay người lại, tiến về phía cô.

Lâm Thiên Du chợt hiểu ra điều gì đó, vội duỗi tay ra. Báo cúi đầu đặt đứa con vào vòng tay cô, liếm nhẹ nó một cái rồi lùi lại vài bước, ngồi xuống cách xa, quấn đuôi quanh thân trước, mắt nhìn từ đứa con lên người đang ôm nó.

"Yên tâm, tôi nhất định sẽ chữa khỏi nó, trả lại cô một chú báo con khỏe mạnh.
 
Chương 361: Chương 361


Được sự đồng ý của báo, Lâm Thiên Du ôm chặt đứa bé chạy về phía Bùi Chiêu.

Ánh mắt báo vẫn không rời cô, khi Lâm Thiên Du cử động, nó cũng nhúc nhích nhưng rồi lại ngồi xuống, im lặng quan sát.

Bác sĩ đã chuẩn bị sẵn xe cứu thương dành cho động vật, mép xe có những dây buộc, nhưng con báo con quá yếu nên không cần dùng tới.

Lâm Thiên Du đặt nhẹ con bé lên giường bệnh: "Giao nó cho các anh đây.”

"Cứ yên tâm.” Bác sĩ vừa nói vừa khám ngay.

Con báo con đẫm máu, trông rất mệt mỏi.

"Tình trạng không quá tệ, chỉ là nó quá nhỏ, phải theo dõi vài ngày." Bác sĩ nói rồi nhìn sang Lâm Thiên Du, hỏi ý kiến cô.

Lâm Thiên Du nói lại đúng những lời bác sĩ vừa nói cho báo nghe, rồi thêm: "Nếu đồng ý, hãy gật đầu một cái. Khi nào chữa khỏi, họ sẽ mang con bé về đây."

Báo không có phản ứng gì, cái đuôi đặt trên chân không ngừng quất qua quất lại, rõ ràng nó cũng rất lo lắng.

Có lẽ nó đang phân vân giữa việc tin tưởng và cho là nguy hiểm.

Lâm Thiên Du chỉ im lặng nhìn nó, không thúc giục, cũng chẳng hỏi thêm.

Chỉ lặng lẽ quan sát.

Sau một hồi lâu, báo cúi đầu nhẹ nhàng gật một cái.

Lâm Thiên Du nói: "Được rồi, nó đồng ý rồi."

"Tốt.” Bác sĩ nói xong liền đóng cửa xe lại.

Bùi Chiêu không kịp nói thêm gì, đạp ga chạy đi, cứu con bé là quan trọng nhất.

Sợ họ mang con báo đi sẽ khiến báo lo lắng bất an, Lâm Thiên Du quay đầu lại giải thích: "Khi nào chữa khỏi con báo con, họ sẽ mang nó trở lại đây."

Báo chớp mắt, có vẻ không có phản ứng gì, nhưng chắc là đã nghe vào.

Lâm Thiên Du nhặt chiếc áo dính máu trên đất lên, gấp gọn để dưới ba lô để mang về giặt sau.

Chiếc áo khoác của Phong Tĩnh Dã vẫn còn trong tay cô, Lâm Thiên Du đứng dậy, nói với báo: "Vậy... chúng tôi đi trước nhé."

Báo không có phản ứng gì.

Cô bước tới một bước, hai bước... Báo vẫn nằm im không nhúc nhích.

Có vẻ như đã đồng ý rồi.

Lâm Thiên Du gọi con sói: "Đi thôi sói nhỏ, chúng ta đi trả áo trước đã."

"Gừ!"

Báo nhìn theo con sói rồi lại nhìn Lâm Thiên Du, do dự một chút rồi tiến lên, đi theo cô, nhưng vẫn giữ khoảng cách.

Khi Lâm Thiên Du dừng lại, nó cũng dừng lại. Nếu đứng lâu, nó sẽ quỳ xuống chờ đợi, cho đến khi Lâm Thiên Du lại di chuyển thì mới bám theo sau, vẫn giữ khoảng cách.

Có lẽ báo đồng ý để bác sĩ mang con đi chữa vì tin tưởng vào Lâm Thiên Du, chứ không phải tin tưởng nhân viên trạm cứu hộ và bác sĩ.

Vì thế, nó đi theo Lâm Thiên Du, người duy nhất có thể nói chuyện với nó.

Nghĩ vậy, Lâm Thiên Du cũng hiểu ra. Cô quỳ xuống, đưa tay về phía báo: "Cô có muốn về nhà với tôi không?"

Báo hạ mắt xuống nhìn bàn tay kia, có vẻ đang suy nghĩ, do dự một hồi lâu rồi chậm rãi giơ chân lên.

Nhưng rồi nó lại hạ chân xuống, quay đầu bỏ chạy.

Lâm Thiên Du: "???"

Có chuyện gì vậy?

Lúc nãy còn bám sát phía sau, giờ quay mặt đi là sao?

[Rõ ràng, báo không muốn về nhà với chị Lâm.]

[Báo à, mất não rồi! Bỏ lỡ cơ hội ăn uống no đủ, thịt xương nhai sẵn, đôi khi còn có đồ ăn vặt, cà phê xã giao nữa cơ đấy!]

[Phải phải, tuy tên nó có hơi kêu nhưng kỹ thuật chải lông của chị Lâm siêu tuyệt vời, hổ lớn xác nhận đấy!]

[Haha, chị Lâm bị từ chối rồi kìa. Cược xem bao giờ báo mới chịu nằm im cho vỗ về nào.]

...

"Được rồi, có vẻ báo vẫn còn việc khác phải làm." Lâm Thiên Du cùng sói đi gửi áo trước, còn báo thì nếu nó không tin tưởng nhân viên trạm cứu hộ, đợi khi nào con báo con khỏi thì mang về cho cô trước, rồi cô sẽ chuyển lại cho báo.

Con sói vẫn nhìn theo hướng báo chạy đi.

Lâm Thiên Du vẫy tay trước mặt nó: "Sói nhỏ? Chúng ta phải đi rồi đấy."

"Gừ..." Sói mới hoàn hồn, liếm nhẹ má cô rồi giơ chân trước gãi gãi bàn tay đang lơ lửng trước mặt.

Lâm Thiên Du nắm lấy nó, vuốt nhẹ bàn chân mềm mại ấy:

"Ngoan."

"Đi thôi, sau khi trả áo xong chúng ta ra bãi biển chơi nhé?" Lâm Thiên Du vuốt từ ngực lên đầu con sói, lông nó xù lên thành một đống, bung ra ở cằm, mềm xù và dễ thương. Cô không nhịn được lại xoa thêm vài cái.

Cúi xuống hôn nhẹ quả bóng lông, cô nói: "Ta hái thêm dừa, bắt vài con cua gì đó nữa."

Sói liếm mũi, ngồi im cho Lâm Thiên Du vuốt ve, đúng lúc kêu lên một tiếng: "Gừ..."

Lâm Thiên Du: "Được, quyết định thế đi."
 
Chương 362: Chương 362


Vị trí mà fan trong phòng livestream chỉ ra không chính xác lắm, Phong Tĩnh Dã thường xuyên di chuyển.

Lâm Thiên Du định tìm anh ở nơi xây trú ẩn mà fan đã chỉ, bước theo hướng đó.

Dù sao thì nơi đã xây trú ẩn sẽ không thay đổi.

Nhưng cô cũng không vội vã lao tới, vì Phong Tĩnh Dã hiện không ở trú ẩn. Cô tản bộ lung tung, nghĩ bụng chắc anh sắp về rồi, sẽ qua bên đó sau.

Dọc đường cô nhặt vài quả hoa quả, ba lô nhanh chóng đầy ắp các loại trái cây.

Đi mệt thì dừng lại cắn một miếng trái rừng, Lâm Thiên Du nhăn mặt vì chua, "Trái này không ngon."

Có thể chưa đúng mùa, nên vừa chua vừa cứng, có thể đem về làm giấm.

Dù không ngon nhưng khi đói trên rừng, loại này vẫn có thể ăn tạm.

Lâm Thiên Du ăn hết phần còn lại, rồi lục tìm loại khác.

"Cái này ngọt đấy, không biết do ăn loại kia quá chua hay sao, sói nhỏ đây này."

Ăn trái ngọt xong, cô lấy thêm một quả khác đưa cho sói.

Các loại trái rừng thường không lớn lắm, sói cắn một nửa, nhai vài cái rồi nuốt, hai miếng là hết, chỉ còn lại một đoạn cuống ngắn trên tay Lâm Thiên Du.

"Lâm Thiên Du."

Giọng nói bất ngờ khiến cô dừng bước, con sói đang ăn trái rừng hơi ngậm lấy phần còn lại sắp rớt, từ từ ăn hết nốt. Nó hoàn toàn không phản ứng trước giọng nói đó, có vẻ như đã cảm nhận được có người trên cây từ trước.

Lâm Thiên Du ngẩng đầu lên, thấy Phong Tĩnh Dã nằm trên cành cây nhìn xuống. Khi mắt họ chạm nhau, cô mỉm cười: "Anh đang ở đây à, tôi còn tìm anh nữa đấy, để trả áo cho anh."

"Tôi thấy fan bảo ở đây mà." Phong Tĩnh Dã đẩy nhẹ thân cây, nhảy xuống: "Chỉ một cái áo thôi, tôi không cần, không vội lắm."

"Chỉ có hai bộ đồ thay đổi thôi mà, làm sao có thể không cần được chứ." Lâm Thiên Du đưa áo cho anh: "Cảm ơn áo của anh."

"Cô lễ phép quá đấy." Phong Tĩnh Dã nhún vai, có vẻ hơi bất lực trước sự lễ phép của Lâm Thiên Du: "Thôi được rồi, cô không phải định ra bãi biển à, tôi cũng phải về ngủ rồi."

Nhìn bầu trời vẫn còn sáng, Lâm Thiên Du hỏi: "Ngủ? Sớm vậy?"

Phong Tĩnh Dã giải thích là anh thay đổi sinh hoạt, ngủ ban ngày để có thể tiếp xúc nhiều hơn với động vật về đêm.

Lâm Thiên Du gật gật, nghĩ bụng Phong Tĩnh Dã có vẻ thích động vật lắm. Nhưng rồi cô lại nghĩ, nếu không thích động vật thì làm sao anh bỏ tiền mua hòn đảo nuôi những sinh vật hoang dã chứ.

Thật kỳ lạ.

Phong Tĩnh Dã vừa ngủ trên cây xong, giờ lại ngáp đi về phía trú ẩn.

Con sói nhìn theo bóng anh.

Phong Tĩnh Dã có vẻ nhận ra, quay đầu lại nhìn nó.

Sói lật đật quay mặt đi.

Bị động vật ghét bỏ đã không phải lần đầu, Phong Tĩnh Dã bật cười lắc đầu.

\---

Hôm nay gió biển thổi mạnh hơn hôm qua, sóng biển ào ào vỗ vào bờ.

Lâm Thiên Du qua đây chỉ là ý định đột ngột, không mang theo gì cả, đứng trước biển cả bao la, không thấy bóng dáng của cá voi.

Trước đó còn hứa sẽ mang thức ăn trên cạn cho cá voi mà.

Nhưng nghĩ kỹ, cô cũng không biết tìm cá voi ở đâu. Sinh vật lớn dưới biển, phạm vi hoạt động quá rộng, và chỉ riêng hòn đảo này đã có rất nhiều bãi biển, cũng không biết cá voi xuất hiện ở bãi cát lần trước, có quay lại đây nữa không.

Đứng một lúc, Lâm Thiên Du quay lại bắt đầu tìm kiếm đồ.

Dừa không bóc vỏ, không bổ có thể bảo quản được nửa tháng, cứ thu gom nhiều rồi uống dần.

"Sói nhỏ, sang gọi Truy Phong giúp tôi nhé." Lâm Thiên Du móc dừa trên cây xuống: "Bảo nó qua đây khuân dừa."

"Gầm!"

Sói thảo nguyên ừ một tiếng rồi chạy đi.

Lâm Thiên Du tiếp tục hái dừa: "Mưa không muốn ra ngoài thì có nhiều dừa, uống nước dừa cho tiện, khỏi phải đun nước."

Mặc dù ra cửa là hồ nhưng mưa ngày ẩm ướt cũng lười đun nước lắm, loại có thể uống trực tiếp thì tiện hơn.

[Cái gì mà cá bơi qua kìa?]

[Cá à? To thật đấy, cỡ bằng cánh tay tôi rồi.]

[Trời ơi cái gì vậy, tôi không thấy, đừng dọa tôi.]

[Là cá ngừ vây xanh! Tôi vừa xem lại đoạn livestream, chắc chắn là cá ngừ vây xanh!]

[Này chị, bình tĩnh nào. Tôi biết chị hồi hộp lắm, nhưng bình tĩnh. Đây chỉ là hòn đảo biệt lập thôi, làm gì có cá ngừ vây xanh. Lưu ý vị trí nhé.]
 
Chương 363: Chương 363


Trong lúc Lâm Thiên Du hái vài quả dừa, phòng livestream đã ầm ĩ lên, một số fan cho rằng đó là cá ngừ vây xanh lướt qua, số khác phản bác ngay vì vị trí này không thể có loài cá đó.

Cả hai phe đều đưa ra bằng chứng, nếu không phải phòng live không cho đăng ảnh, Lâm Thiên Du cảm thấy họ đã spam hình chụp màn hình cảnh đó rồi.

"Có vẻ... là thật đấy." Lâm Thiên Du cũng xem lại, lúc cô hái dừa thì máy livestream được nâng cao, cũng quay được mặt biển gần bờ, con cá vùi mình dưới sóng chỉ ló ra có một thoáng.

Chỉ cảnh đó, thật sự có vẻ giống một chút.

Lâm Thiên Du cởi mũ, "Xuống xem cho rồi, lúc này bắt thêm ít bào ngư nữa."

Hôm qua sói ăn khá nhiều bào ngư rồi, chắc là thích.

Còn con cá kia, dù sao cũng chỉ xuất hiện ở vùng nước nông thôi, lặn xuống bơi vài vòng là rõ ngay mà.

Máy livestream treo trên không trung, Lâm Thiên Du nín thở, lặn xuống khi sóng vỗ vào.

Dưới nước mở mắt ra, trong tầm nhìn của cô không thấy bóng dáng cá ngừ vây xanh, có lẽ chỉ là do góc máy quay thôi.

Nghĩ vậy, cô cũng không để ý nữa, tập trung bắt bào ngư, mang theo dây thừng đan thành túi để bỏ nhiều.

Một hai con bào ngư dễ dàng rời khỏi tảng đá, cô bỏ vào túi rồi lắc lắc để không trôi ra ngoài.

Dưới biển yên ắng và đẹp đẽ, tai nghe như không nghe thấy gì, mắt thấy những đàn cá màu sắc rực rỡ bơi lượn qua. Màu sắc cá biển rất rực rỡ, sặc sỡ.

Những chú cá kình bơi lượn trong rặng san hô, sinh động hơn rất nhiều so với trong bể cảnh.

Lâm Thiên Du mỉm cười, thổi bong bóng, giơ tay về phía bầy cá.

Con cá kình này không sợ người cho lắm, có lẽ gặp phải con gan lớn, không những không bỏ chạy mà còn bơi đến gần ngón tay cô.

Dưới nước, đuôi cá chạm tay không có cảm giác gì, nó chỉ bơi vòng quanh một vòng rồi lại luồn vào trong san hô.

Nếu điều kiện cho phép, Lâm Thiên Du có thể nói chuyện với cá kình, nhưng lúc này cô không thể phát ra tiếng động dưới nước, chỉ có thể từ bỏ ý định chào cá, vẫy tay rồi bơi sang nơi khác.

Điều kiện tự nhiên hoàn hảo của đại dương, xung quanh không có nuôi trồng, dưới đáy biển là cả một thế giới sầm uất.

Mặc dù nước nông, nhưng sâu hơn nhiều so với hầu hết các vịnh lặn ngắm san hô.

Do không ai ra vào, càng xuống sâu thì bào ngư càng to.

Lần trước không mang theo đủ dụng cụ, cô chỉ hái ở trên cùng đã đầy một đống rồi, nhìn xuống dưới thấy nhưng không bắt được.

Lần này có túi, Lâm Thiên Du đưa tay lên so, thấy có những con bào ngư to hơn cả bàn tay mở rộng của cô.

Bào ngư to thì có to, nhưng dính chặt lắm, cô đánh hơn nửa ngày cũng không lay chuyển được.

Cảm thấy đủ rồi thì bơi lên, thực ra chưa tới giới hạn nhịn thở của cô, nhưng ở ngoài này phải cẩn thận, gần tới giới hạn thì bơi lên, sợ giữa chừng bị vướng chân thì nguy hiểm lắm.

Nổi lên mặt nước, theo nhịp sóng đánh tới, cô dùng sức nhảy lên, trượt theo sóng mới không bị đẩy ngược xuống.

Chú ý thấy máy livestream trên đầu, Lâm Thiên Du nói: "Tôi không thấy cá ngừ vây xanh dưới nước đâu, các bạn tiếp tục tán gẫu đi, tôi lên bờ đây."

Nói xong, lại lặn xuống.

Tuy nhiên, lúc này trong phòng live chỉ còn vài câu bình luận về cá ngừ vây xanh, phần lớn fan đang spam dấu chấm than.

[Chị Lâm chạy đi! Có cá mập kìa!]

[Cái đó là vây cá mập à? Có chị nào nhận ra loài cá mập qua vây không? Nó có ăn thịt người không!]

[Trời ơi, chị Lâm nhất định phải bình an nhé, nếu chị có chuyện thì sao đây!]

[Sao tôi cảm giác không phải cá mập nhỉ... giống cá voi ấy.]

Tuy nhiên, dù phòng live có được spam nhanh đến đâu, cũng chỉ có đồng hồ ở trên bờ ghi nhận thời gian Lâm Thiên Du chìm dưới nước.

Vây cá vểu ra khỏi mặt nước, trong bóng của sóng biển, thoáng thấy một chút thân đen đậm, nhưng không nhìn rõ được toàn cảnh.

Không ai biết đây là con cá mập to đến mức nào, liệu nó có nguy hiểm với Lâm Thiên Du hay không.

Nhưng nó cứ lượn quanh như thế, thực ra vẫn còn khoảng cách với Lâm Thiên Du.

Nhưng biết rằng cá mập đang ở gần bên, dù chỉ cách mười mấy mét, cũng đủ khiến người ta hoảng sợ.

Cần biết cá mập là loài có thể lao tới chỗ mồi trong nháy mắt, khoảng cách đó với chúng quả là nhỏ.

Huống hồ, Lâm Thiên Du vẫn không hề hay biết gì, vẫn bình thản bơi dưới nước.

Không ngờ trong phòng live, vây cá nhô ra khỏi mặt nước đang chậm rãi di chuyển về hướng Lâm Thiên Du vừa nổi lên.

Rất nhiều fan đã bắt đầu @ đạo diễn.
 
Chương 364: Chương 364


Tuy Tô Vũ Hành biết mỗi lần gặp sự cố, Lâm Thiên Du đều có thể vượt qua nguy hiểm, nhưng ông nhìn cảnh tượng đầy áp lực này, vẫn không khỏi lo lắng.

Ưu thế của Lâm Thiên Du là khả năng giao tiếp với động vật, nhưng dưới nước rõ ràng cô không thể nói chuyện, vậy rất có thể cô sẽ bị cá mập tấn công.

Tô Vũ Hành vừa xem live vừa nhắn tin cho đội cứu hộ, đồng thời tự mình lao tới.

Dưới biển.

Lâm Thiên Du tập trung sức mở con bào ngư khổng lồ, mang về làm nồi hầm, ăn không hết thì lớp vỏ có thể dùng đựng ít canh rau. Hình nửa vòng cung không bị tràn nước.

Màu sắc cũng đẹp nữa, dưới đáy biển trông bình thường thôi chứ lên bờ rọi nắng chắc lấp lánh muôn màu.

Không dùng cũng có thể mang về trang trí cho đẹp.

Gõ mãi không được, Lâm Thiên Du hết kiên nhẫn, chân đạp lên tảng đá kéo mạnh con bào ngư ra. Dĩ nhiên, nó vẫn nằm im không nhúc nhích.

Lúc đó, Lâm Thiên Du cảm thấy có thứ gì phía sau lao nhanh tới, không có tiếng động nhưng dòng nước xung quanh thay đổi rõ rệt.

Cô ấy trực tiếp đạp một cái đá ngầm, tận dụng lực để lộn ngược trong biển.

Con cá voi sát thủ vừa lao tới phía sau lưng cô, đột nhiên phanh gấp, thậm chí không chạm vào vị trí Lâm Thiên Du vừa đứng, và dừng lại, chú ý thấy người ở trên, cá voi còn ngẩng đầu lên nhìn.

Lâm Thiên Du ném đi mảnh đá nhọn nhỏ mà cô vừa bẻ ra, giơ tay ra chạm vào cá voi trong biển.

"Ooong!" Trong biển, tiếng cá voi nghe càng thêm trống rỗng và kéo dài.

Lần gặp trước một người trong biển một người trên bờ, lúc này thấy Lâm Thiên Du trong nước, rõ ràng cá voi rất vui.

Lâm Thiên Du vỗ vỗ cá voi, rồi chỉ vào con sò mà cô không kéo được lúc nãy.

Dưới nước giơ ngón cái lên.

Chỉ có anh làm được thôi.

Không nói ra lời, cá voi lập tức hiểu, không nói hai lời mở miệng cắn lấy.

Nhưng miệng quá to, cắn xuống thì cắn được.

Khi nới miệng ra, con sò vẫn bám vào đá ngầm.

- Một miếng đá ngầm bị cắn vỡ.

Lâm Thiên Du: "...?"

Thực ra, đây cũng coi như thành công rồi.

Thôi kệ, dù chìm xuống chút, mang lên bờ, tách khỏi đá ngầm dễ dàng thôi.

Nghĩ vậy, Lâm Thiên Du trực tiếp cho cả con sò lẫn đá ngầm vào túi, ôm lấy cá voi trong biển, hôn lên vị trí mắt của nó.

Hôn quá nhẹ, lại trong biển, hôn chỗ khác có lẽ cá voi không cảm nhận được.

Mặc dù có lẽ cá voi cũng không ý thức được nụ hôn này là lời khen ngợi.

Nhưng rõ ràng, cá voi rất vui, thân hình khổng lồ trực tiếp lộn ngược dưới biển.

Lâm Thiên Du nhếch mép cười, và khoảnh khắc sau, bị dòng nước xoáy cuốn cô vào.

"?!!"

Trong cảnh vội vàng, Lâm Thiên Du chỉ kịp thốt ra một bong bóng.

Tầm nhìn lộn ngược trước mặt, cô giữ chặt túi treo trên người, tay kia bám lên vây lưng cá voi.

Nhưng không bám được, cảm giác chạm nhẹ thoáng qua ngón tay, Lâm Thiên Du còn choáng váng không biết mình có chạm vào không.

May sao cá voi nhanh chóng nhận ra không đúng - người vừa còn trước mắt giờ không thấy.

Dừng lại, Lâm Thiên Du năm ngón tay khép lại, móc vào vây lưng để đỡ, ngồi trên lưng cá voi.

Cô vỗ vỗ lưng cá voi, nghiêng người trượt xuống nhưng không rớt hẳn, ở nơi cá voi có thể thấy, cô giơ ngón tay trỏ lên.

Đuôi cá voi quất một cái.

Dòng nước quét qua má Lâm Thiên Du, chỉ trong chốc lát, cô được đưa lên mặt biển.

"Hự... ục ục!" Lâm Thiên Du thở sâu, nhưng bất ngờ không kịp khí trào vào mũi làm cô ho mãi. Tay đỡ trên lưng cá voi, cô ho liên tục.

"Ooong?"

Cá voi bơi chậm gần mặt biển, tiếng kêu hơi lo lắng, như đang hỏi cô có sao không.

Lâm Thiên Du tự đấm ngực, cố nén cơn ho lại, "Không sao, ục... bị sặc thôi chứ không sao, đừng lo."

Nhưng may là cá voi rất nghe lời, nói không đưa cô đi thì không đưa đi, nhưng cũng không đưa cô về bờ, chỉ quay vòng trong nước.

Thân hình lớn nhưng cũng rất linh hoạt.

Cưỡi cá voi nhanh hơn ngồi thuyền rất nhiều.

Chỉ là phải kiểm soát một chút, nếu không dễ bị hất bay.

Rơi xuống biển sâu phải tự bơi vào.

Tô Vũ Hành dẫn theo nhóm cứu hộ đến khi thấy Lâm Thiên Du ngồi xếp bằng trên mặt biển trượt đều.

Cô hoàn toàn không cử động.

Tô Vũ Hành: “???”

Cô, cô tu tiên à?

Tô Vũ Hành há to miệng, dụi mắt hai lần mới phát hiện ra cá voi mà Lâm Thiên Du đang ngồi.

Ông thở phào, ừ... ra là cưỡi cá voi à.

Chờ đã, cưỡi cá voi!?
 
Chương 365: Chương 365


"Lâm—!"

"Chào! Gặp lại đạo diễn Tô rồi đấy." Lâm Thiên Du vẫy tay về phía Tô Vũ Hành, "Cho ông xem con sò lớn cá voi bắt cho tôi."

"Cô không gặp nguy hiểm gì chứ?" Tô Vũ Hành tự mình lái xe đến, không rảnh rỗi để xem livestream, tuy nhiên bây giờ, câu nói vừa rồi khiến ông cảm thấy mình nghĩ nhiều quá rồi.

Trong biển có cá voi mà, ai không mắt xanh dám tấn công Lâm Thiên Du trước mặt cá voi chứ.

Chưa nói tới không có cá mập, ngay cả thật sự có cá mập, cá voi cũng không để Lâm Thiên Du bị cắn một phát đâu.

"Không sao cả, tôi chơi thêm chút nữa rồi lên." Nói rồi, cá voi đột ngột tăng tốc, Lâm Thiên Du lảo đảo, hai tay bám vào vây lưng cá voi.

Bám không được, nhưng treo như vậy không bị hất xuống.

Với điều kiện cá voi không phanh gấp.

"Nó thấy cái gì thế?" Lâm Thiên Du không nhìn rõ, tranh thủ thời cơ buông tay, nhảy xuống biển.

Những thứ trên mặt biển không thấy, xuống nước sẽ thấy rõ. Cá voi đang đuổi theo một con cá.

Con cá đó...?

Lâm Thiên Du không kìm được bơi sang một bên, tránh xa dải bọt khí dày đặc cá voi để lại, nhìn chằm chằm vào con cá trước mặt cá voi.

Cá ngừ vây xanh?

Khoảnh khắc này, ngay cả Lâm Thiên Du cũng choáng váng.

Cô đã tìm một vòng mà không thấy, cứ tưởng nhìn nhầm, không ngờ thật sự có.

Có thể lúc trước nó trốn rất kín, bây giờ bị cá voi phát hiện nên bắt đầu chạy trốn.

Nhưng trước mặt cá voi, những giẫy giụa tuyệt vọng của cá ngừ vây xanh chỉ như trò trẻ con, không bao lâu sau nó đã cắn lấy cá ngừ mang trở lại.

Chỗ cá voi cắn có ít máu loãng trong biển, thoáng qua.

Lúc đầu cá ngừ vẫn còn đập đuôi, cá voi lại cắn chặt hơn một chút, cẩn thận bơi đến trước mặt Lâm Thiên Du.

...

Khi Lâm Thiên Du lại được cá voi đỡ lên mặt nước, cô ôm một con cá ngừ vây xanh dài hơn 1m.

[Hả?]

[Tôi nói gì nhỉ! Chính là cá ngừ vây xanh tao chắc chắn không nhìn nhầm!]

[Ê không phải, cái này ở đâu ra vậy?]

[Cá voi có thể lạc đường, biết đâu con cá ngừ vây xanh này cũng lạc khỏi bầy đấy.]

[To thế, cảm giác làm sashimi sẽ rất ngon, đuôi cá còn động... ú ú, để tôi ăn một miếng đi mà. Tôi cắn nguyên cái đuôi.]

"Ooong!" Bắt được cá ngừ vây xanh, cá voi còn vẫy đuôi lên cao rồi hạ nhẹ xuống.

Lâm Thiên Du cảm thấy con cá này không giống xuất hiện ở vùng biển này, ít nhất phải ở biển sâu hơn mới gặp được, “Con cá này ở đâu ra vậy?”

Cá voi mở miệng ra, kêu vài tiếng nhẹ nhàng.

Tìm thấy.

Đuổi theo.

Lâm Thiên Du ngưng một chút, “Anh tìm thấy nó rồi đuổi theo tới đây à?”

"Ooong!"

Nghe vậy Lâm Thiên Du đã hiểu, nhưng khán giả trong phòng vẫn mù mờ, cô giải thích: “Con cá ngừ vây xanh này có lẽ cá voi đuổi từ nơi khác tới.”

Cá ngừ vây xanh thích sống từng đàn, không dễ gì đi riêng lẻ.

Rõ ràng con này bị cá voi đuổi sát, không còn cách nào khác phải bơi về phía này.

Và... cá voi không cắn chết ngay rồi mang về cho cô, mà là đuổi theo, để cá ngừ vây xanh sống sót, tự do bơi lội trong biển cho tới khi vào tay Lâm Thiên Du.

Như vậy, cho dù ngày hôm sau Lâm Thiên Du không ra bờ biển tìm cá voi chơi, cá ngừ vẫn còn sống.

Thậm chí cá voi có thể bắt cá vào bất cứ lúc nào Lâm Thiên Du xuất hiện.

Đưa vào tay Lâm Thiên Du, cá ngừ vây xanh chắc chắn ở trạng thái tươi nhất.

Cá voi là loài động vật có trí thông minh cực cao, qua hành động với con cá thu này, Lâm Thiên Du cảm nhận được thế nào là “trí thông minh cực cao”.

Lâm Thiên Du cầm đuôi cá ngừ vây xanh giơ lên, cá bắn nước biển lên, cô nghiêng đầu nhếch mép cười, nhưng không buông tay, “Hôm nay cá voi mời khách, tối nay có thể ăn sashimi rồi.”

[To thế này, bán ở cửa hàng hải sản nhà tôi phải vài chục nghìn.]

[Người yêu sashimi đã bắt đầu ghen tị rồi, vùng biển đó giàu đến thế à, ai cũng có thể lặn xuống bắt cá được à, tôi thực sự phải hành động thôi.]

Phong Tĩnh Dã: [Vùng biển xung quanh hòn đảo không mở cửa cho người ngoài. Radar giám sát phát hiện cá ngừ vây xanh là cá voi đuổi tới, anh vào vùng biển xung quanh cũng không tìm thấy cá ngừ vây xanh đâu.]

Chủ đảo trực tiếp xuất hiện trong phòng livestream của Lâm Thiên Du để giải thích.

Và... mọi người càng muốn đến hơn.

Cơ thể Lâm Thiên Du không đủ khỏe để chịu đựng quần áo ướt đẫm cùng gió lạnh khi cưỡi cá voi quá lâu, “Tôi phải về rồi.”

Cô thanh thản họng, cảm thấy cơ thể đã bắt đầu báo hiệu, nếu cứ ở lại sẽ xảy ra chuyện.

Cá voi vẫy đuôi, trực tiếp mang cô về phía bờ.

Với động tác này, rõ ràng là "Ngồi vững đi nhé, tôi đưa cô lên bờ."

“Đợi đã, đợi đã...” Cá voi lên bờ quá dễ dàng nên lên sâu vào có khả năng không thể quay lại, Lâm Thiên Du liên tục ngăn cản, “Tôi tự lên là được rồi.”

"Ooong!"

Cá voi hơi lo lắng, cứ quanh quẩn ở vùng nước cạn cho đến khi Lâm Thiên Du bước lên bờ, nó mới thôi không đi loanh quanh nữa.

Lâm Thiên Du quay người lại, cười vẫy tay về phía cá voi, “Cảm ơn cá của anh.”

"——Ooong!" Cá voi kêu to, lộn mình trong biển, lộ ra phần bụng trắng.
 
Chương 366: Chương 366


Lâm Thiên Du đặt cá ngừ xuống đất, vắt khô áo. Áo cotton hút nước tốt nên cô vắt mãi.

Quay đầu thấy Tô Vũ Hành vẫn đứng đó, không khỏi hỏi: “Ông Tô, sao anh lại tới?”

Tô Vũ Hành giải thích: “Vừa nãy chỉ thấy vây cá, camera nhòe vì dính nước nên không quay rõ, fan tưởng là cá mập, bảo tôi qua cứu cô.”

“May không có chuyện gì.” Tô Vũ Hành nhìn đứa trẻ đang ve vãn Lâm Thiên Du trong nước, cười nói: “Cá voi này tính tình tốt thật đấy.”

Lâm Thiên Du gật đầu đồng ý sâu sắc, “Quả thật.”

Chỉ là quá cô đơn thôi.

Lạc đàn, chỉ có thể chơi với người để khỏi buồn chán, gặp được người có thể nói chuyện, cá voi không nhịn được mà thân thiết.

Giống như loài mèo, nếu điều kiện cho phép, có lẽ nó sẽ dính bám lên Lâm Thiên Du mãi.

Lâm Thiên Du sớm nghĩ tới hôm nay ra bãi biển nên đã mang theo áo khoác dự phòng, giờ vừa lúc mặc vào.

Tô Vũ Hành nói: “Cô cơ địa kém, gió biển thổi lâu dễ bị cảm lạnh, về trước đi.”

“Ừ, tôi xếp đồ rồi về.” Lâm Thiên Du kéo áo lại, nhưng không vội đi.

Ngựa vằn vẫn chưa về mà.

Dựa trên đống dừa, Lâm Thiên Du sờ con sò trên hông, bắt đầu suy nghĩ làm thế nào đem con cá thu về.

Con cá này thật sự quá lớn, dạng cá ngừ này có kỷ lục dài nhất là hơn 3m gì đó, chưa biết có con nào dài hơn không, có chắc cũng do con người chưa phát hiện.

Ra ngoài kiếm đồ nhưng giờ đồ nhiều quá lại khó mang về.

Đối diện gió biển thổi mạnh nên cô phải ôm miệng hô to: “Trời tối rồi, tôi phải về nhà, anh cũng nên về đi.”

“Ooong!”

Tiếng cá voi vẫn rất hăng hái, dường như bất kể lúc nào Lâm Thiên Du gọi, nó đều hồi đáp nhiệt tình.

Gió thổi qua, Lâm Thiên Du run lên, kéo áo về phía chỗ trú ẩn.

Nhà gỗ đang xây chưa xong, hôm nay vẫn phải tạm ở dưới mái lá dừa.

Quần áo Lâm Thiên Du vẫn còn ướt, trên đường về cô cũng đi nhanh.

Bờ hồ yên tĩnh, so với biển chỉ lúc thỉnh thoảng sóng nhẹ đánh lên, không một tiếng động.

Lâm Thiên Du về thay quần áo trước, thấy cái gốc cây ngã trên đất, ngừng chân, cầm khăn lau, ngồi xổm bên bờ hồ gội đầu.

Một con cá ngừ vây xanh to thế, bóc vảy, rút xương, thái nhỏ, chỉ cần đặt trên đĩa có thêm vài lá cây làm trang trí là có thể bán ở cửa hàng hải sản cao cấp rồi.

Một vài miếng bán giá rất cao, một số nơi giá cao không biết thật giả thế nào.

Tóc đã gội xong quấn khăn, đốt lửa nướng sò.

Lâm Thiên Du nếm một miếng, cô rất ít khi ăn sống, nhưng phải thừa nhận, cá ngừ vây xanh có thịt khá ngon, có lẽ một phần do cô thái khá dày, không có vị dầu như các loại cá khác, miếng dày không có mùi lạ, rất tươi ngon.

“Cá này ăn sống cũng ngon đấy.” Lâm Thiên Du nhai chậm rãi, gắp thêm một miếng cho vào miệng, “Sói nhỏ, đến đây.”

Con sói nằm dưới chân cô mở miệng ra.

Lâm Thiên Du cho một đống nhỏ thịt cá sống, miếng nhỏ thì không thấy vị gì, nhưng cắn một miếng lớn sói mới thấy ngon.

“Ngon không? Cá này cá voi bắt cho tôi đấy, có tuyệt không nào.”

“Gầm!”

“Hồi trước tôi còn nói bắt thịt để cho cá voi nữa cơ.” Lâm Thiên Du ăn cá, suy nghĩ.

Hôm nay cô bận từ sáng tới tối, ngoài trái cây các thứ khác đều là đồ dư từ hôm qua, không có thời gian ra ngoài săn bắn.

Lâm Thiên Du nghĩ tính nói: “Ngày mai ra xem, bắt con ngựa vằn hay linh dương gì đó.”

Sói hoang nâng đầu lên, “Gầm!”

“Truy Phong muốn ăn không?” Lâm Thiên Du hỏi nó, cầm thịt cá sống.

Ngựa vằn ngửi ngửi, không quan tâm lùi lại vài bước.

Từ khi về đến giờ, ngựa vằn có vẻ rất căng thẳng, mắt liên tục lướt qua lướt lại.

“Anh đang nhìn cái gì thế?” Lâm Thiên Du không hiểu.

“Ú ù!”

Voi.

“Voi à? Ở đây sao?” Trời tối nên Lâm Thiên Du không có đồ chiếu sáng, nhưng dường như không thấy dấu chân voi xung quanh đâu cả.

Cỏ còn tương đối mềm, nếu voi dẫm phải sẽ để lại vết chứ.

Lâm Thiên Du nhấp một ngụm trà sữa đã pha từ trước, đứng dậy đi kiểm tra.

“Ở đây toàn cây thôi.” Lâm Thiên Du đi vòng quanh chỗ trú ẩn, ngoài cây ra cũng chỉ có cây.

Dừng lại, cô hạ tay xuống, mượn ánh sáng yếu ớt từ đồng hồ kiểm tra, mới phát hiện dường như những cây này có trái rừng.

Hôm nay xây chỗ trú ẩn nên cô đã đốn khá nhiều cây, vì phải lột vỏ dùng trước nên vẫn còn đống cây chưa lột nằm một bên.

Ban đầu định ngày mai mới làm mái nhà.

Về thấy có cây gần nhà, cô cũng không để ý, tưởng cây mình đốn về.

Giờ mới thấy trái mới nhận ra, những cây cô đốn không thể ra trái được mà.

“Là trái vú nàng.” Lâm Thiên Du hái một quả, kích cỡ bằng lòng bàn tay, nhìn đầu tiên có vẻ giống táo, nhưng vỏ mềm, giống vỏ dâu tây, ấn một chỗ lõm xuống, không nảy trở lại.

Loại trái rừng này giàu vitamin C và dinh dưỡng, vị cũng ngon.

Chua ngọt, khi chín và chín mọng cũng có hai vị khác nhau.

Trái vú nàng cũng không phân mùa, cho quả quanh năm.

“Voi tặng tôi một cây ăn trái à?” Lâm Thiên Du nhận ra điều đó, đột nhiên có cảm giác “khó tin” kỳ lạ.

Được thú vật tặng ngựa vằn, thỏ, trâu, linh dương, cá ngừ vây xanh vừa mới được hôm nay, lần đầu tiên nhận được cây làm quà.

Có thể do lúc cứu con voi con, cô đã cho nó ăn xoài chín, nên voi lớn mới chọn loại trái cây ngon tương tự để đền đáp chăng.

Một cây hai cây thì không phù hợp tính cách của voi.

Vì vậy nó trực tiếp nhổ luôn cả gốc.
 
Chương 367: Chương 367


[Rõ độc đáo đấy, cây làm quà mà tôi từng thấy chỉ có cây phát tài thôi, không ngờ còn có quà là cây cho trái rừng nữa.]

[Tại sao tôi chưa thấy loại trái này, trông mềm mềm có vẻ rất ngon.]

[Haha cái gì vậy, tôi thấy cây này lại liên tưởng tới cảnh voi nhổ cây bằng vòi, mạnh mẽ quá.]

[Chỉ có mình tôi muốn xem voi nhổ cây thôi à? Đạo diễn à, nhớ sắp xếp cảnh quay nha.]

Lâm Thiên Du đứng dậy, định đi lấy thùng trong chỗ trú ẩn, hái trái rừng trước, loại này dễ hỏng.

Nhưng vừa mới bước ra, dường như cô đạp phải cái gì đó, rõ ràng không phải cỏ.

Cô dừng lại, chiếu ánh sáng yếu từ đồng hồ về phía trước, phát hiện cạnh cây vú nàng lớn, còn có một cây nhỏ hơn khá nhiều.

Đều là cây vú nàng, chỉ là một to một nhỏ thôi.

“Cái này đừng bảo là... voi con nhổ à?” So với cây lớn, cây nhỏ này gẫy khá nhiều nhánh, rõ ràng kỹ năng nhổ cây của voi con kém kinh nghiệm hơn voi lớn nhiều, nhưng với kích thước nhỏ thế này, nhổ nổi cây cũng khá tốt rồi.

Lâm Thiên Du kiểm tra rễ cây, loại cây quả này mọc ở đất tương đối mềm, khi nhổ chỉ cần đào rộng phần rìa đất, lay nghiêng tới lui là có thể rút ra được.

Vì thế, phần gốc rễ của hai cây vú nàng nhổ do voi lớn và voi con nhổ ra vẫn khá nguyên vẹn.

Lông thì dài quá không rút ra được, nhưng nhìn tình trạng rễ, nếu trồng lại có lẽ cây vẫn phục hồi được.

Lâm Thiên Du quay đầu gọi: “Sói nhỏ, giúp tôi tìm một tảng đá hơi mỏng.”

“Gầm...” Bóng dáng của sói lờ mờ dưới ánh lửa không xa.

Ngựa vằn đứng bên suối, dường như giờ mới yên tâm, ý thức được có lẽ sẽ tạm thời không gặp voi nữa, nên thả lỏng, cúi xuống ăn cỏ.

Sau chỗ trú ẩn sẽ chuyển nhà gỗ tới, Lâm Thiên Du định trồng cây vú nàng ở đó.

Cách xa nhà gỗ một chút sẽ tránh hiệu quả việc rễ cây vú nàng mọc lan tới nhà cô.

“Gầm!” Sói cắp đá trong miệng, ngẩng đầu đưa cho Lâm Thiên Du.

“Ngoan thật. Cảm ơn sói nhỏ.” Lâm Thiên Du vuốt đá, tìm cạnh tương đối bằng, trước tiên vạch vị trí dưới đất, rồi dùng viên đá xới tung đất lên, cuối cùng đào đất ra ngoài.

Sói nghiêng đầu, thấy cô bắt đầu đào đất, tự đứng một bên giúp xúc đất.

Móng vuốt cào nhanh từng nhát, chẳng mấy chốc đã đào được cái hố nhỏ.

Chăm chú đào đến nỗi không biết lúc nào đầu cũng chôn vào, khi ngẩng lên, mũi đầy đất.

Lâm Thiên Du đứng gần sói, ánh sáng yếu từ đồng hồ giúp cô thấy rõ đống đất nhỏ trên mũi, cô nhếch mép cười, vẫy tay, uốn ngón tay lau sạch chút đất đó.

Đào thêm hai cái hố nữa, vừa sâu lại vừa rộng, Lâm Thiên Du vỗ tay đánh bay bụi, “Được rồi, như vậy là được.”

Tiếp theo là khiêng cây vào, Lâm Thiên Du nói: “Sói nhỏ giúp tôi đắp đất vào.”

“Gầm!”

Xem hai cây này có thể sống sót hay không, phụ thuộc vào số phận bây giờ.

Hố đào lung tung, cũng chẳng tính toán gì chuyên nghiệp, chỉ là đào hố rồi cho cây vào thôi.

Các loại cây rừng hoang dã thường có sức sống mãnh liệt.

Lâm Thiên Du đặt cây vào, sói cố gắng cào tung đất, xoay vòng đẩy đất vào hố.

Đất thừa cũng đắp thành đống quanh gốc cây, Lâm Thiên Du dẫm hai bước, “Xong.”

“À húuuu!”

Xong!

Nghe sói hoang nói lại một cách nghiêm túc, khóe miệng Lâm Thiên Du hơi nhếch lên, cầm khăn lau mới, “Đi Sói nhỏ, tôi lau chân cho.”

Khăn ướt nở ra, Lâm Thiên Du nhẹ nhàng bóp mấy cái để lại chút nước, lau chân cho sói.

Không chỉ chân, mặt và toàn thân cũng lau sạch sẽ, cuối cùng mới tới chân.

Tách bệt bàn chân ra, ngay cả bên trong cũng lau cẩn thận từng li từng tí.

“Gầm...”

“Gầm à?” Lâm Thiên Du lau chân sói xong, cúi xuống hôn nhẹ đầu nhung nhúc của nó, “Được rồi, đi ăn cơm.”

Sò đã chín, moi ra chỉ ăn phần thịt trên, phần nội tạng dưới thu gom lại vứt đi.

Cá ngừ vẫn còn rất nhiều, con to như vậy, Lâm Thiên Du không thể ăn hết một lúc, chỉ có thể tìm nơi mát mẻ cất đi trước.

Nhà gỗ dang dở là sự lựa chọn không tồi.

Vừa cất cá ngừ xong, xoay người lại, Lâm Thiên Du đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu nhỏ của mèo.

"Meo..."

Rất nhẹ, nghe như tiếng mèo nhưng không giống.

Cảm giác như là tiếng kêu của con vật non.
 
Chương 368: Chương 368


Có lẽ là do gặp báo hoa ban ngày, Lâm Thiên Du nhanh chóng đoán ra giọng kêu vừa phát ra có thể là báo săn.

Tiếng kêu của báo săn khác với sư tử và báo hoa, tiếng gầm ghè thấp hay mang sức ép, tiếng báo săn từ đầu đến cuối rất non, khi gầm lên với con người, chúng giống như đang nũng nịu.

Rõ ràng chó sói thảo nguyên cũng chú ý, nó xoay người chắn trước Lâm Thiên Du, phát ra tiếng gầm cảnh báo trong cổ họng.

Tiếng kêu của báo săn chỉ vang lên một lần, biến mất ngay lập tức.

Lâm Thiên Du không xác định được vị trí của báo săn, lúc này chó sói thảo nguyên vừa nhúc nhích, cô vội nhìn theo hướng đó, đồng thời dùng ánh sáng mờ của đồng hồ đeo tay quét qua phía bên kia, không bất ngờ khi thấy một đôi mắt sáng lòa.

Trong tự nhiên, không nhiều loài động vật có thể phát ra tiếng kêu giống con non như vậy, báo săn là một trong số đó.

"Đến tìm tôi à?" Lâm Thiên Du vẫy tay về phía báo săn, "Sao cô biết tôi ở đây nhỉ?"

Báo săn đi từng bước chậm rãi về phía cô, khi khoảng cách ngày càng gần, Lâm Thiên Du chú ý thấy nó dường như đang cắn cái gì đó trong miệng.

Rất nhỏ, không giống con mồi.

"Meo..."

Lúc này, thứ báo săn đang cắn trong miệng kêu lên một tiếng.

Lâm Thiên Du: "?!"

[Là báo con à!]

[Hả? Nhóm cứu hộ, các cậu đánh rơi báo con rồi à! Trông con như thế nào đây!]

[Con này có vẻ không bị thương, tiếng kêu cũng ổn, không phải con đó đâu.]

“Không phải con đó.” Lâm Thiên Du nói một cách chắc chắn, “Vậy báo con bị bầy linh cẩu vây quanh mà chúng ta thấy ban ngày, chắc chắn không phải con của báo săn.”

Báo săn không chỉ có một báo con.

“Cô muốn đi cùng tôi nhưng lo lắng cho báo con ở nhà không ai chăm sóc, nên lúc đó mới không đồng ý lời mời của tôi phải không?” Chỉ nhìn báo con này, Lâm Thiên Du đã phân tích được tình huống cụ thể của báo săn lúc đó.

Lại lo lắng cho con bị nhóm cứu hộ mang đi, muốn đi theo cô để biết tình hình của báo con đó.

Cũng sợ qua lại chăm sóc không tốt cho báo con ở nhà.

Cuối cùng, nó cân bằng một chút, mang theo báo con trực tiếp đến tìm Lâm Thiên Du.

Như vậy cả hai báo con đều chăm sóc được.

Lâm Thiên Du nhíu mày, "Để tôi giúp cô chăm con nhé".

Báo săn đặt báo con xuống đất, dùng móng vuốt đẩy để báo con tiến về phía Lâm Thiên Du.

Báo con lạ mùi, cảm giác mới ngủ dậy được bố mẹ mang ra ngoài, lúc này cái đầu lông xù ngơ ngác nhìn xung quanh, vô thức tiến theo hướng mẹ yêu cầu.

Lâm Thiên Du ngạc nhiên, "Cô không ở lại à?"

Báo săn kêu nhẹ một tiếng, quay đầu bước vào bóng tối.

Không lâu sau, nó lại cắn thêm một con.

Lần này báo săn không đi nữa, vẫn cắn con báo con tiến đến bên cạnh Lâm Thiên Du.

Hai báo con miệng mở ra đóng lại, đi đường lảo đảo, có vẻ mới học đi chưa lâu.

Lâm Thiên Du giơ tay về phía báo con, “Đến đây”.

Cô không vội vàng ôm hai báo con lên, mà trước tiên dùng đầu ngón tay tiếp cận mũi báo con, để chúng quen với mùi của mình.

Và, cô vừa sờ chó sói thảo nguyên.

Báo con cũng phải quen với mùi của sói nhỏ.

Báo con không có khả năng giao tiếp, không giống báo trưởng thành có thể dùng nói chuyện để giảm sự cảnh giác, chỉ có thể để báo con chấp nhận mùi này rồi tự động tiếp cận.

Cũng chính vì còn nhỏ, lại có mẹ báo ở bên cạnh, sự cảnh giác của chúng cũng thấp hơn, mùi lẫn lộn làm hệ thống phân biệt của báo con bối rối, mơ màng đâm sầm vào tay Lâm Thiên Du.

Một con đâm lên, con kia cũng vấp chân, sát bên theo sau.

Đáng yêu ở chỗ báo con tròn vo mịn màng, đôi mắt to tròn nhìn bạn, đôi tai trên đầu gần như bị lông che khuất.

Lâm Thiên Du bồng hai báo con lên, báo hoang dã có phần gầy yếu, cuộc sống của chúng trên đồng cỏ không dễ dàng.

Quá nhiều động vật có thể trừng phạt chúng, ví dụ như bầy linh cẩu thấy ban ngày, sư tử báo hoa đều có thể áp đảo chúng. Hơn nữa báo săn không phải loài sống bầy đàn, chúng thích săn mồi một mình hơn.

Như vậy, trong tình huống các loài khác hợp lực tấn công, báo đơn độc rất bất lợi.

Cho nên, hai báo con này đều không nặng cho lắm.

—— nhẹ hơn nhiều so với những báo con Lâm Thiên Du từng bồng lần trước.

Thật ra chó sói cũng không mạnh lắm trên đồng cỏ, nhưng bầy sói do sói nhỏ dẫn dắt có thể nuôi sói con mập mạp như vậy, đủ thấy sức mạnh của chúng.

Con sói thông minh ưu tú sẽ dẫn dắt bầy sói đến vị trí cao hơn.

Lâm Thiên Du đặt báo con lên đùi, năm ngón tay vát kế bên chặn lại, khi báo con cọ xát sắp rơi xuống, cô đẩy chúng trở lại, ngẩng đầu hỏi:

"Cô ăn gì chưa?"
 
Chương 369: Chương 369


Lâm Thiên Du chỉ vào nơi trú ẩn dang dở.

Báo săn đã nằm xuống không xa, mắt không rời khỏi phía Lâm Thiên Du, không biết là nhìn báo con hay người đang bồng báo con.

Nghe cô nói vậy, báo săn bỗng dưng ngớ ra, khuôn mặt độc đáo có hoa văn nhìn thất thần, vỏ bọc lãnh đạm giả tạo nứt nẻ trong giây phút này, móng vuốt cào cào trên thảm cỏ mềm mại, “Meo...”

Lâm Thiên Du gật đầu, giọng điệu vẫn dịu dàng như thường lệ: “Ăn rồi thì tốt, nếu chưa no bên kia có trái cây và cá, cô có thể nếm thử xem sao”.

Báo săn nằm trên móng vuốt, không dám nhìn cô, tai rung rung, không biết đang nghĩ gì.

Báo con nằm trên người Lâm Thiên Du chưa được bao lâu đã rên rỉ đòi bú sữa, chắc là đói rồi.

“Hôm nay cô có thể ở tạm nơi đó trước.”

Báo săn nghe vậy đứng dậy, lắc lư bộ lông.

Chó sói thấy báo không có ý định gầm gừ thêm, liền cọ cọ vào nó, quay người đi về phía đống lửa.

Vừa rồi Lâm Thiên Du đã dọn sẵn bào ngư chín, để trong vỏ bào ngư lớn.

Có thể ăn ngay, rất thuận tiện.

Lâm Thiên Du giúp bồng hai báo con vào nơi trú ẩn, tấm thảm lông chưa phơi khô, tạm thời chỉ có thể lót cỏ khô.

Nhưng môi trường này, tốt hơn nhiều so với báo mang theo báo con lang thang trên đồng cỏ rộng lớn.

Sắp xếp xong cho báo, Lâm Thiên Du quay đầu cắt một đĩa cá ngừ vây xanh đặt bên cạnh báo, mới ngồi lại bên đống lửa.

Bận rộn nửa ngày, vận động một lúc cảm thấy không khí lạnh ban đêm không rõ nữa.

[Báo ăn cá rồi này!]

[Nó thật sự có ăn không? Sao cảm giác nhìn có vẻ gầy yếu, không phải cố ý nói đã ăn rồi, không muốn làm phiền chị Lâm đấy chứ.]

[Tôi cũng cảm thấy giống... Nhưng thịt đã cắt nhiều thế, tôi thấy chị Lâm để cả vài lớp, còn trứng rán nữa, chắc phải no.]

[Than ôi, đối mặt với đám đông kẻ thù, tự mình chiến đấu quá khó, huống hồ còn phải chăm sóc báo con.]

Lâm Thiên Du uống nước nóng, sợ báo ngại ngùng không dám ăn nên không quay đầu lại.

Qua phần bình luận trực tiếp cũng có thể biết báo đang ăn, giống tính cách của báo, ngay cả khi ăn cũng rất im lặng.

Chỉ là... có thể cho báo thức ăn, nhưng phải làm sao với báo con đây?

Lâm Thiên Du do dự một chút, bấm vào đồng hồ.

[Xin hỏi, bên đây có thể xin sữa bột và đồ ăn dinh dưỡng cho báo con không?]

Phía rừng mưa kho sữa bột rất dồi dào, không biết phía đồng cỏ thế nào, Lâm Thiên Du không rõ lắm.

Đã muộn, chắc Bùi Chiêu đã ngủ rồi, sau khi gửi tin nhắn Lâm Thiên Du tắt màn hình đồng hồ, nhưng vừa đặt xuống thì đã có tin nhắn trả lời của Bùi Chiêu.

[Được, báo con bao nhiêu tuổi? Có thể tự liếm sữa không, cần cho vài bình sữa không?]

Ngón tay Lâm Thiên Du khựng lại: [Tôi đánh thức anh à?]

Bùi Chiêu: [Không, tôi đang thức để viết báo cáo. Tôi vừa mở luồng trực tiếp của cô, cảm giác rất nhỏ, tôi xin sữa bột và bình sữa, chắc chắn khoảng 8h sáng mai sẽ tới.]

Lâm Thiên Du: [Được, cảm ơn nhiều.]

Bùi Chiêu: [Ha ha đừng khách sáo với tôi như vậy, tôi quen với Bách Phong, cô quen với Bách Phong, tức là chúng ta cũng quen biết nhau. Huống hồ, cô giúp trạm cứu hộ của chúng tôi chăm sóc báo trong phạm vi trách nhiệm của chúng tôi, mà còn phải cảm ơn tôi? Cô ngủ sớm đi, sáng mai hàng sẽ giao tới.]

Nói chúc ngủ ngon, Lâm Thiên Du sờ tóc, phơi bên đống lửa nửa ngày, bây giờ đã khô gần hết.

Cô vỗ vỗ tai chó sói, cọ cọ lông tai, “Sói nhỏ ăn no chưa?”

Chó sói cắn vỏ sò đặt lại lên tảng đá, “Rừ...”

Lâm Thiên Du cười nhẹ, dập tắt đống lửa, “Tốt, muộn rồi, đi ngủ thôi.”

“Gầm!”

— Ban đêm lạnh, chiều tối lại ướt áo gió biển nửa ngày.

Lúc đó không cảm thấy gì, đi về có chút không ổn, ngủ một giấc càng như muốn nổi điên.

Mở mắt là cảm giác nhức đầu muốn vỡ tung.

Liếc nhìn khe hở ánh nắng, Lâm Thiên Du hít sâu, xoa xoa đầu mày lại nhắm mắt, vặn người ôm chầm lấy sói nhỏ.

Không biết thời gian, chỉ cảm giác giấc ngủ không yên vững lắm, giờ lại nhức đầu không ngủ được.

Chó sói cúi đầu liếm cằm cô, hàm dưới đặt trên đầu Lâm Thiên Du, theo cổ họng phát ra âm thanh, cảm giác rung rung nhỏ như “hừ hừ” giống tiếng ngáy, nghe rất trị liệu.

Sáng dậy nằm thêm một lúc, Lâm Thiên Du vẫn không ngủ được, nhưng nhắm mắt nghỉ ngơi cũng tĩnh tâm được chút, sờ soạng đồng hồ xem giờ, gần 11h rồi.

Không lạ gì cảm thấy ánh nắng chói chang.

Lâm Thiên Du giãn tay chân ra, lúc này mới phát hiện, người đau nhức kinh khủng, giống như xương khớp phản đối ấy.

“Sói nhỏ, chào buổi sáng.” Lâm Thiên Du gối lên chân chó sói, ngửa đầu đi cọ cằm nó.

Cọ xát lẫn nhau là cử chỉ thân thiện, sói nhỏ ngoan ngoãn giơ chân cho Lâm Thiên Du dùng gối, cằm đặt trên trán cô cọ lại.

Chơi đùa với sói nhỏ trong nhà một lúc, Lâm Thiên Du miễn cưỡng đứng dậy, giơ tay che ánh nắng chói mắt, “Chào.”

[Chào buổi sáng chị Lâm! Năng lượng sung mãn bắt đầu ngày mới! ]

[Hôm nay có kế hoạch gì không? Đi tìm voi chơi hay đi cho cá heo ăn?]

[Báo đâu rồi báo đâu, sao không thấy báo, mấy cái hộp lớn đó là gì vậy?]
 
Chương 370: Chương 370


Hộp lớn?

Lâm Thiên Du nhíu mắt, bị nắng làm mơ màng, “Có vẻ là sữa bột trạm cứu hộ gửi đến.”

Khi sữa được giao cô còn đang ngủ, cũng không chú ý lúc nào họ đem đến.

Vài cái hộp để không xa nơi trú ẩn, không đem vào do có sói nhỏ canh gác bên cạnh.

Lâm Thiên Du mở một hộp, bao bì khác với cái lần trước cho nai con uống, nhưng do trạm cứu hộ gửi tới, chắc chắn là đã đánh giá đây là lựa chọn tốt nhất cho báo con, cô chọn một gói nói: “Sẽ pha cho báo con sau.”

Đứng dưới ánh nắng, cảm giác ấm áp dâng lên, có vẻ cũng không khó chịu nữa, cô hắt xì một cái, “Đúng là, mặc áo ướt bị gió biển thổi vẫn không ổn.”

Hơi giống cảm lạnh, may mắn chỉ là cảm lạnh, không sốt hay có biến chứng nghiêm trọng hơn.

Lần này đạo diễn chương trình giải trí không chuẩn bị thuốc, nếu thực sự ốm, hệ thống miễn dịch cơ thể không xử lý được, sẽ phải rút lui sớm.

Uống nước nóng khi ốm, không biết có tác dụng gì với bệnh hay không, nhưng các bậc phụ huynh thường thích làm như vậy.

Và, uống nước nóng thực sự khiến người ta cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Lâm Thiên Du đun sôi nước trong ba cốc đà điểu, treo quanh đống lửa nhỏ, cách quá xa nước sôi chậm, cách quá gần cốc sẽ bị nóng chảy, dây thừng cũng bị đốt cháy, khoảng cách này khá khó khăn để điều chỉnh.

Đun sôi nước xong, Lâm Thiên Du xoa xoa cánh tay, sáng không có nhiều cảm giác ăn uống, ăn tạm một quả rừng.

Hai cái cây ăn trái trồng đêm qua, chỉ mới qua một lúc như thế khó phân biệt sống hay chết, nhưng trên cành vẫn còn khá nhiều quả.

Lâm Thiên Du lại hái thêm hai quả, “Quả này đun nước uống, có tác dụng tiêu sưng, thoát ẩm, cảm lạnh sốt nhiều thì uống nước này tốt cho cơ thể phục hồi.”

Cô mới chỉ có dấu hiệu đầu của bệnh, chưa thể gọi là cảm lạnh, uống sớm nước này như uống nấm linh chi phòng bệnh.

Vị ngọt chua nhẹ của quả, sau khi đun sôi vị chua biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại vị ngọt dịu mát, thanh nhã.

Lâm Thiên Du nhấp từng ngụm, thổi nhẹ, “Nai con nhất định thích mùi này.”

Gấu đen thì thích ăn ngọt nhất.

Loại quả rừng này khu rừng mưa không có, khí hậu khác nhau, cũng không thể sống sót ở đó.

Lâm Thiên Du nghĩ, quay về sẽ mang một túi quả rừng cho gấu con.

Uống hai cốc trà quả nóng, đứng dưới ánh nắng gay gắt, trán Lâm Thiên Du đã bắt đầu đổ mồ hôi, cảm giác đau họng khi mới thức dậy đã biến mất.

Đun thêm hai cốc nước, tiếp tục đốt lửa, Lâm Thiên Du đứng dậy nói: “Tôi sang xem báo con thế nào.”

Sáng không nghe thấy tiếng báo mẹ, bây giờ qua nhà gỗ dang dở cũng không thấy bóng dáng báo, chỉ có hai báo con ôm nhau ngủ say.

Do chúng đang ngủ, Lâm Thiên Du không tiến lại gần, chỉ quan sát bên cạnh: “Hôm qua tối quá không nhìn rõ, hôm nay xem kĩ hai con nhỏ hơn cảm tưởng ban đầu.”

“Meo...”

“Me, meo...”

Lâm Thiên Du vừa dứt lời, hai báo con đã kêu lên, lúc cao lúc thấp, nối tiếp nhau.

“Hả?” Tôi ở xa thế này mà chúng vẫn nghe thấy à.

Thấy một báo con đã cắn lông bạn mình ra vẻ muốn mút, Lâm Thiên Du suy đoán: “Có vẻ như đói rồi.”

Con báo khác vừa thức dậy cũng kêu một tiếng, sau đó tự cắn miệng mình.

Lâm Thiên Du pha sữa bột, sau khi pha đổ vào bình, nhỏ lên mu bàn tay thử nhiệt độ ổn rồi mới ngồi lên giường trong nhà trú, bồng hai báo nhỏ lên.

Ở độ tuổi này báo con có vẻ đã có thể ăn thịt, nhưng nhìn so với báo cùng lứa khác gầy yếu hơn.

Ngửi thấy mùi sữa, lập tức hai đứa nhóc không cắn nữa, ngoan ngoãn uống sữa trong lòng Lâm Thiên Du.

Cảm giác cho báo con bú bình khá mới lạ, lúc gặp nai con, nó đã có thể tự uống sữa, không cần đến bình, huống hồ là những con thú lông xù khác.

Chó sói từ hố nhảy xuống, cuộn tròn sát bên giường gỗ bên cạnh Lâm Thiên Du.

Mặc dù làm bằng gỗ, nhưng có khắc lõm trước nên khi ngồi, gỗ không lăn đi đâu, phía trên còn có cỏ khô.

Sau này thay bằng da thú thì càng tốt.

Không cần dỡ cỏ khô ra, trải da thú lên, như có thêm một lớp chăn trên nệm, giường nghĩ cũng thấy mềm mại.

Lâm Thiên Du cầm bình sữa, báo con mắt nhắm mắt mở, đuôi quất qua quất lại, móng vuốt vẫn còn hồng hào, “Nhìn móng vuốt, giống móng mèo lắm đúng không, lớn lên sẽ chuyển thành màu trắng, móng vuốt báo lớn cũng rất dễ thương, sau sẽ cho các bạn xem.”

Móng vuốt báo con vô thức cào cào, bị Lâm Thiên Du chọc một cái, nó nhắm mắt, hai chân trước ôm chặt lấy bình sữa.

“Có vui không?” Lâm Thiên Du cúi xuống cọ cọ trán vào trán sói nhỏ, “Hay không?”

Giống như đồ chơi nhồi bông hơi to.

“Sau cắt thịt cho chúng thử, tôi nghĩ hàm răng này có thể tự nhai thịt ăn không vấn đề.” Tuổi thực của báo con có lẽ lớn hơn Lâm Thiên Du ước tính.

Chỉ vì dinh dưỡng không theo kịp nên trông yếu ớt.

Có thể ở vườn thú, báo con cùng độ tuổi đã dài bằng cánh tay người lớn.

Báo hoang dã vẫn khó khăn hơn.
 
Chương 371: Chương 371


Đuôi báo con vô thức vươn lên, quấn quanh cổ tay Lâm Thiên Du.

Nói là quấn thì không đúng, chỉ móc lên nửa vòng rồi tuột xuống. Quá ngắn, không thể quấn được, vừa móc lên là rơi xuống.

Nhưng báo con không nản chí, rơi xuống lại tiếp tục leo lên.

Cho báo ăn hết sữa, Lâm Thiên Du đặt chúng trở lại thảm cỏ, nhìn sói nhỏ nằm bên cạnh nhắm mắt, “Sói nhỏ há miệng.”

“Rầm—” Gần như phản xạ, sói nhỏ vừa há miệng đã cảm thấy trong miệng như có thêm thứ gì đó.

Lâm Thiên Du một tay cầm bình sữa, một tay cúi xuống quan sát phản ứng của sói nhỏ, cô cong mắt cười, “Ngon không?”

sói nhỏ dừng lại một chút, từ từ cử động miệng, “Rừ...”

Chó sói trưởng thành cắn bình sữa trông rất buồn cười, ánh mắt Lâm Thiên Du đầy vui vẻ, còn ra hiệu cho thiết bị livestream lại gần, “Mọi người giúp tôi chụp màn hình nhé, tôi muốn lưu hình chất lượng cao.”

[Đừng vội, tôi đã cắt gần hết livestream thành slideshow. Muốn hình gốc phải quay về tìm lại.]

[Sói nhỏ bé bỏng cũng có sữa uống! Cho nó bình lớn!]

[Rầm rầm! Sói nhỏ dễ thương quá! Xoa tai nó đi, lúc nó đang uống sữa, xoa hai tai lại thành sói thỏ nhỏ!]

……

"Thỏ?" Lâm Thiên Du dùng ngón trỏ và ngón cái, một bên trái một bên phải chặn lấy gốc tai chó sói, rồi nhẹ nhàng nhích vào giữa một cái, “Như thế này?”

Đôi tai nhọn của sói nhỏ dồn lại giữa, rồi lại thả ra, lòng bàn tay úp xuống, “Sói nhỏ không có tai nữa rồi.”

Chó sói thảo nguyên nhìn Lâm Thiên Du vừa bất đắc dĩ vừa chiều lòng, đuôi quất qua quất lại phía sau.

Lâm Thiên Du vui sướng ôm chầm lấy sói nhỏ rờ rẫm thêm hai cái nữa.

Thể tích bình sữa là cố định, dung tích cũng giống nhau, sói nhỏ uống rất nhanh, một bình nhanh chóng cạn.

Lâm Thiên Du thu dọn bình sữa, nghiêm túc lau khóe miệng sói nhỏ trong khi không hề vương sữa, “Báo đi lúc nào vậy? Sao lâu thế rồi vẫn chưa quay lại?”

Một báo con ăn xong đã ngủ, con kia cố leo lên đùi Lâm Thiên Du.

Leo lên từ một bên, thấy sói nhỏ nằm gối trên đùi Lâm Thiên Du bên kia, ánh mắt chạm nhau, mũi sói nhỏ rất gần báo con.

Báo con hùng hổ ‘rầm’ một tiếng, rồi bịch một cái ngã lên người anh.

Té lộm người kêu một trận, có lẽ chưa kịp phản ứng vừa rồi đang làm gì, nên lết tới lết lui nằm chung với anh.

Sói nhỏ liếm liếm miệng, “Rừ!”

“Tối à? Lúc trời tối đã đi rồi?” Lâm Thiên Du xoa gáy sói nhỏ, năm ngón cong lên xuống từ đỉnh đầu nó, “Thế càng kì lạ.”

Lâm Thiên Du: “Không phải nó gặp nguy hiểm chứ?”

Báo thường săn bắt ban ngày, đi từ đêm qua đến giờ vẫn chưa quay lại.

Lâm Thiên Du vội đứng dậy: “Sói nhỏ, anh có thể tìm ra báo ở đâu không? Chúng ta đi tìm nó.”

“Rầm!” Sói nhỏ nhảy lên, chạy về hướng tây nam.

Lâm Thiên Du vội bước theo, rồi nghĩ lại không giống hang động rừng mưa, xung quanh có người của trạm cứu hộ dựng hàng rào bảo vệ, chỉ để hai báo con ở lại quá nguy hiểm, nên cầm ba lô, một tay một báo con đặt vào trong.

Hai báo con ngủ say, đổi chỗ cũng không hay biết, đến khi phản ứng đã bị nhét vào ba lô leo núi.

Báo con nhìn xung quanh tối om, chỉ có đỉnh đầu có ánh sáng, nhắm mắt lại, không hề nghi ngờ gì, gục xuống ngủ tiếp.

“Truy Phong!”

Con ngựa vằn đang cúi đầu gặm cỏ ngẩng đầu lên.

“Đi.”

“Hí—!”

Có sói nhỏ dẫn đường trước, việc tìm kiếm dấu vết báo trở nên đơn giản hơn.

Lâm Thiên Du ôm chặt ba lô trong người, phần còn lại giao cho ngựa vằn.

Ngồi quen rồi, cảm giác ngựa vằn chạy càng vững hơn.

Dù cô ngồi thẳng như vậy, không cần ôm cổ ngựa vằn, cũng không lo rơi xuống.

Trong âm thanh vó ngựa đan xen, Lâm Thiên Du nghe thấy tiếng cảnh báo của loài mèo: “Grao!”

Ngựa vằn nhảy phóc qua bụi cây, không xa, báo bị một đám linh cẩu vây quanh.

Lâm Thiên Du lại thốt lên “tsk”, lại là bọn này.

Mấy con linh cẩu không tự ý đi cướp thức ăn của sư tử, báo hoa, mà chờ chúng ăn xong mới tới, vì sư tử hung dữ, báo hoa không kén ăn, rất có thể giữa bữa sẽ quay đầu cắn chết linh cẩu làm món phụ.

Mùi của linh cẩu không được dễ chịu cho lắm, đối với động vật, hầu hết không thể chấp nhận mùi này.

Đó cũng là lý do tại sao linh cẩu dám hung hăng như vậy, báo hoa không kén ăn, dù khó ăn vẫn có thể nhai rắc rắc.

Đám linh cẩu lẻ tẻ này không thể tạo thành một bầy, chúng chỉ có thể bắt nạt báo.

“Sói nhỏ, lên!”

“Gầm!”

Sói nhỏ luôn hành động nhanh chóng, cắn chết linh cẩu gần nhất, lợi dụng khi bầy linh cẩu còn chưa kịp phản ứng, những chiếc răng sắc nhọn đã xé toạc cổ họng một con linh cẩu khác.

Lúc này báo cũng tấn công linh cẩu trước mặt.

Đám linh cẩu vốn chiếm ưu thế giờ tan tác.
 
Chương 372: Chương 372


Muốn đối phó linh cẩu phải tấn công bất ngờ, chỉ cần chúng vây thành vòng tròn, con vật bị vây chắc chắn bại.

Vòng vây bị phá, linh cẩu còn lại chỉ biết tháo chạy.

[Hôm qua xem chương trình thế giới động vật, cảm giác chó sói thảo nguyên trên đồng cỏ khá yếu ấy nhỉ, sao sói nhỏ mạnh thế.]

[Có thể do bản thân sói nhỏ mạnh hơn? Lại thông minh, não thông minh cộng sức mạnh chiến đấu lớn, ai chịu nổi.]

[Suốt đời có thể nhìn thấy sói nhỏ đuổi theo sư tử đánh không? Muốn xem.]

[Vậy bạn kích động sư tử, bảo sư tử tới dọa chị Lâm đi, lúc đó sẽ thấy, không chỉ đuổi đánh, cả bầy sư tử cũng bị sói nhỏ đuổi chạy mất.]

[Ha ha ha ha, sói nhỏ: thời khắc săn mồi.]

...

“Còn ổn không?” Lâm Thiên Du nhảy xuống ngựa vằn, vội chạy đến trước mặt báo, “Có bị thương ở đâu không?”

Lo lắng cho báo, tay Lâm Thiên Du đã chộp lấy móng vuốt, cho đến khi chạm vào mới nhận ra báo có thể không thích thế này.

Nhưng... báo dường như không phản kháng, cũng không có ý định rút móng vuốt ra, nhổ con linh cẩu trong miệng ra, cúi mắt không nhìn cô.

Miễn báo không kháng cự là được.

Lâm Thiên Du kiểm tra báo từ đầu đến đuôi, từ đầu nhọn đến đuôi.

May không bị thương.

Báo nhanh nhẹn leo cây, không lâu sau, từ trên cây rơi xuống một con cừu chết.

“Cô cất mồi trên cây à?”

Lâm Thiên Du sửng sốt nửa ngày, chỉ báo hoa mới có thể khiêng con mồi nặng gấp vài lần trọng lượng mình lên cây, báo nhỏ hơn báo hoa rất nhiều.

Thật không biết con báo săn này là thế nào mà có thể đặt con mồi lên đó, có thể là nhận ra bầy linh cẩu đang đến gần nên leo lên cây trốn con mồi sớm hơn.

Không có gì lạ, không có gì lạ khi báo săn trưởng thành bị vây quanh bởi bầy linh cẩu.

"Lần sau gặp linh cẩu thì chạy đi, với tốc độ của cô có thể vứt bỏ chúng." Lâm Thiên Du vuốt ve cái đầu nó, "Chạy về và tìm sói nhỏ giúp cô, cô nên đem nhiều bạn bè quay lại cướp con mồi, đừng gánh vác một mình."

Một con báo săn có hung hãn đến đâu cũng không thể chiến thắng được một bầy linh cẩu mà.

Huống hồ sức chiến đấu của chúng vốn không cao.

Lâm Thiên Du ôm lấy cổ con báo săn, "Được rồi, chúng ta quay lại trước đã, tránh cho bầy linh cẩu đi tìm tiếp viện. Đi thôi sói nhỏ."

“U...”

Báo săn vẫn im lặng, cắn con mồi theo sau Lâm Thiên Du.

Túi đi bộ đeo trên vai, bìa túi mở ra, khi cúi đầu có thể quan sát được bên trong.

Có lẽ do vừa nghe thấy tiếng mẹ, con nhỏ đã thức dậy rồi.

Lâm Thiên Du ngồi trên con ngựa vằn, lúc đến đây để tìm con báo săn cô giục ngựa đi chậm, nhưng khi quay về thì không phải vội, đặc biệt là con báo săn đang cắn một con cừu quá to, chạy quá nhanh nó sẽ theo không kịp.

Cô nắm con non trong tay, hai tay ôm lấy, ngón cái đặt bên dưới cánh tay để có thể nhấc con non lên, vuốt ve nhẹ nhàng, con báo con nhắm mắt lại.

Báo săn ban đầu đi phía sau, thấy Lâm Thiên Du cử động tay, dường như chú ý đến điều gì đó, tiến lên, nghiêng người sang bên cạnh, trong con ngươi màu trong suốt đầy sự hoang mang.

Dường như không nhìn rõ, lại tiến lên vài bước nữa, cẩn thận phân biệt thứ gì đó trong tay cô.

[Báo săn: Cô ấy cầm gì đó? Trông có vẻ quen quen? ]

[Tôi dường như thực sự thấy sự choáng váng và không tin nổi trong mắt con báo săn.]

[Báo săn: Có vẻ giống như con của tôi? Không chắc chắn lắm, tôi nhìn lại xem nào.]

Lâm Thiên Du để ý thấy báo săn bên cạnh tiến lên, đưa con non trong tay cho nó ngửi một cái, báo săn mồm cắn con mồi, không rảnh để cắn con non.

Báo săn nhìn có vẻ hoang mang hơn.

"Ở đây còn một con nữa." Lâm Thiên Du vỗ vỗ cái túi đeo phía trước, đặt con non trong tay vào trong túi cũng, sau đó kéo cái dây để lộ ra hai cái đầu nhỏ sát nhau bên trong, "Tada!"

"Dễ thương đúng không."

Lâm Thiên Du chọc vào mỗi cái đầu bờm xù một cái, lông xù xụ hình thành một cái hõm tròn nhỏ, sau đó vuốt lông cho phẳng lại.

"Meo..."

Báo săn không nhịn được kêu lên một tiếng, con cừu trong miệng rơi xuống, chân nó vấp vào, lấy lại bình tĩnh, cắn con mồi trên mặt đất và theo sau.

Ban đầu Sói thảo nguyên đi song song với ngựa vằn, thoáng thấy con thỏ chạy ra, không chần chừ lao tới.

Lâm Thiên Du định ngăn không kịp, Sói thảo nguyên đã lao tới đớp lấy con thỏ.

Bắt được nhiều thỏ, Sói thảo nguyên đã có kinh nghiệm, miễn là nó muốn bắt, thì không có con thỏ nào chạy thoát.

Khi Lâm Thiên Du cưỡi ngựa vằn đến chậm rãi, sói nhỏ đã bắt được ba con thỏ.

"Đủ rồi đủ rồi." Lâm Thiên Du vội vàng xuống ngựa, giúp Sói thảo nguyên gom những con thỏ vào túi treo bên hông ngựa vằn, "Nhiều hơn nữa sẽ ăn không hết. Sau này còn phải đi săn nữa mà."

Con cừu này do báo săn bắt được, Lâm Thiên Du nghĩ là quay về sắp xếp lại đồ đạc, báo săn ở nhà, nó sẽ cùng Sói nhỏ đi bắt con mồi cho cá voi sát thủ.
 
Chương 373: Chương 373


"Grrr." Sói thảo nguyên cắm con thỏ cuối cùng trong miệng, khi đi về phía này, tầm mắt không thể không nhìn sang phía kia.

"Bên đó có gì?" Lâm Thiên Du đứng dậy, đẩy cạnh mũ lên nhìn xa xa có một bóng người, "Có vẻ như là khách mời ở chương trình."

Nói đến đây, người phía bên kia dường như nhìn đồng hồ, nhận biết được điều gì đó từ phòng chat của kênh trực tiếp, đột nhiên đứng dậy vẫy tay về phía Lâm Thiên Du:

"Chị Du!!!"

Nhận ra khuôn mặt, Lâm Thiên Du liên kết tên khách mời và số đầu của cậu ta, đó là Cung Hâm Minh.

Không đợi Lâm Thiên Du nói, Cung Hâm Minh đã vội vã chạy tới, khuôn mặt tràn đầy ngạc nhiên nói: "Thật sự là chị, phòng chat của kênh trực tiếp đều nói chị ở phía sau em, em còn tưởng họ đang đùa."

Cung Hâm Minh vui vẻ nhìn Sói thảo nguyên và báo săn, phòng chat đã nói Lâm Thiên Du ở đây, tất nhiên cũng cho anh biết về sự hiện diện của hai con thú dữ này.

Theo dõi rất nhiều lần trực tiếp của Lâm Thiên Du, Cung Hâm Minh nhìn những con vật đầy hoang dã qua một lớp lọc dễ thương, dù nhìn sao cũng cảm thấy đáng yêu, nếu không tự tin vào khả năng của bản thân, cậu ta còn muốn đến sờ thử một cái đấy.

Chỉ là thích thì có thích, nhưng khi báo săn rít lên, Cung Hâm Minh vẫn lùi lại nửa bước, đây hoàn toàn là phản xạ tự nhiên khi đối mặt với dã thú.

Lâm Thiên Du vuốt ve đầu nhỏ bờm xù của báo săn, khéo léo xoa bóp cổ sau, như thế có thể an ủi, tránh báo săn tức giận lao ra cắn Cung Hâm Minh một cái.

Đồng thời ánh mắt chuyển hướng nơi Cung Hâm Minh vừa ngồi xuống, không nhịn được hỏi: "Cậu đang làm gì ở đây vậy?"

Cung Hâm Minh cười híp mắt, "Em đang giúp sói Mông Cổ đẻ."

Nụ cười đầy tự hào khi nói câu đó.

"Hả?" Lâm Thiên Du sững người, các từ riêng lẻ cô có thể hiểu được, nhưng ghép lại thành một câu nghe rất kỳ lạ, "Giúp sói Mông Cổ đẻ?"

Cô hơi không tin được mà lặp lại một lần.

Cung Hâm Minh gật đầu chắc chắn: "Đúng, chính là sói Mông Cổ. "

Cậu ta còn chỉ về phía đó, "Bụng to ra rồi sắp đẻ, nhưng em theo dõi nửa ngày cũng không thấy nó đẻ ra. May mắn là chị Du ở đây, chị có thể qua xem tình hình thế nào không?"

Thấy cậu ta nhất quyết như vậy, Lâm Thiên Du càng tò mò, liền nói: “Được.”

Nói xong, cô dừng chân, “Sói nhỏ, anh và báo săn hãy đợi ở đây nhé, Truy Phong cũng đừng đi trước nữa, cẩn thận cho chắc.”

Nếu gặp dã thú trong quá trình sinh đẻ, sói Mông Cổ có thể bản năng bỏ chạy, làm sói Mông Cổ hoảng sợ là không tốt.

“Ao!”

Trước khi đi tìm sói Mông Cổ, Lâm Thiên Du để lại cái balô.

Sói thảo nguyên đặt những con thỏ vào túi đeo sau lưng ngựa vằn, quay người lao thẳng ra ngoài, rõ ràng đang nhắm tới con thỏ không xa.

Báo săn nhìn trái ngó phải, thả con mồi xuống, cúi đầu vào trong ba lô nhìn các con.

Khi thấy mẹ đi vào, các con cứ ‘meo...au...meo...’ không ngừng kêu.

Cung Hâm Minh vừa đi vừa nói: "Sáng nay em phát hiện ra con sói Mông Cổ đó, nó cũng không chạy khi thấy em, chỉ nằm lăn lộn trên đống rơm khô kia, thở hổn hển, cả lưỡi cũng thò ra ngoài. Sau này em mới phát hiện nó đang sinh con, bụng sưng to tướng, em ước tính phải có năm sáu con.”

"Tuy nhiên cho đến bây giờ màng ối vẫn chưa vỡ, không biết có phải sinh khó không, trông nó rất đáng thương. Lại rất cảnh giác, em chỉ có thể đứng xa, không thể đến gần, lúc nãy cứ đứng lia xa động viên nó hoài.”

Lúc đầu Cung Hâm Minh gặp sói Mông Cổ, với tâm trạng tò mò, cậu ta không dám đi tìm sư tử, sói, mà lại thích chúng, khi gặp sói Mông Cổ liền cầm thiết bị livestream chụp một trận.

Chụp xong mới phát hiện không đúng, bụng to bất thường, giống như đang mang thai sắp sinh vậy.

Khi đó, Cung Hâm Minh không biết có nên đi hay không, nhưng nghĩ rằng lúc trước sói Mông Cổ phát hiện ra mình nhưng không đuổi, có lẽ là đồng ý để cậu ta ở lại đây.

Cậu ta cũng nghĩ nếu có vấn đề gì trong quá trình sinh nở thì mình có nhiều kinh nghiệm sinh đẻ cho mèo chó, chắc chắn giúp sói Mông Cổ sinh cũng không khó.

Nhưng không ngờ sói Mông Cổ không cho cậu ta lại gần, Cung Hâm Minh chỉ có thể đứng xa xa nhìn sói Mông Cổ sinh nở vất vả, quằn quại đau đớn.

“Em còn định nếu quá 10 phút nữa mà màng ối vẫn không vỡ thì sẽ gọi cho trạm cứu hộ.”

Cung Hâm Minh đã nghĩ đến cách ứng phó với tình huống bất ngờ, soạn tin nhắn sẵn vào ô trò chuyện, đến giờ sẽ gửi đi ngay lập tức.

Nhưng giờ gặp Lâm Thiên Du, vì hâm mộ cô nên Cung Hâm Minh lập tức quyết định nhờ cô giúp đỡ.

Bởi vì trong mắt cậu ta, việc mà cả chị Du cũng không thể giải quyết thì trạm cứu hộ đến cũng chẳng làm được gì.

“Chỉ có một con sói Mông Cổ ở đây thôi sao?” Lâm Thiên Du nhìn xung quanh, không thấy có sói Mông Cổ đực canh giữ, sói Mông Cổ theo chế độ một vợ một chồng, lấy gia đình làm đơn vị xã hội cơ bản, việc lớn như sinh con mà chỉ có một con sói Mông Cổ ở đây, còn không thấy bóng dáng của bất kỳ con sói Mông Cổ nào khác thật là kỳ lạ.

Cung Hâm Minh không nghĩ nhiều, chỉ lắc đầu nói: “Hình như khi em đến chỉ có nó thôi.”

[Trông thật đáng thương, chị Du hãy cứu nó đi.]

[Nếu thật sự là sinh khó thì cần phải liên lạc với trạm cứu hộ kịp thời, nếu không con non có thể bị ngạt thở mất.]

Sói Mông Cổ hoang dã thường có cơ thể nhỏ gọn, khuôn mặt rất giống cáo. Con trước mặt ngoại trừ cái bụng to, nhìn chung cũng tròn trịa, đang vất vả lộn nhào trên rơm khô, trông có vẻ đang vật lộn sinh nở thật.

Cung Hâm Minh ngồi xuống cách xa, an ủi: “Sói Mông Cổ nhỏ đừng sợ, chị Du đến rồi đấy, cô có chỗ nào khó chịu cứ nói thẳng với chị Du nhé.”

Sói Mông Cổ nằm sấp, phẫn nộ quay đầu về phía Cung Hâm Minh, “Grrr!”

Cung Hâm Minh không cần Lâm Thiên Du dịch cũng có thể đọc hiểu tiếng kêu này từ ánh mắt nồng nhiệt và cảm xúc kích động của sói Mông Cổ, “Cảm ơn tôi đúng không? Đừng khách khí thế, đây là điều tôi phải làm mà.”

Làm việc thiện không cầu danh, Cung Hâm Minh cười tươi.

“Grrr!!!” Sói Mông Cổ kêu to hơn.
 
Chương 374: Chương 374


Cung Hâm Minh đầy vẻ tươi cười, “Chị Du ơi, câu của sói Mông Cổ là gì vậy, có phải là cảm ơn em không?”

“À...” Biểu cảm của Lâm Thiên Du có chút nói không nên lời.

[Chết tiệt, xem bộ dạng của chị Lâm, tôi cảm thấy tình huống có vẻ không ổn rồi.]

[Không lẽ là đang đuổi Cung Hâm Minh đi sao?]

[Cảm giác tiếng kêu rất mạnh mẽ đấy, không giống đang sinh khó.]

Thấy Lâm Thiên Du do dự, Cung Hâm Minh chẳng hề cảm thấy bất thường, vẫn tin chắc sói Mông Cổ đang cảm kích mình, liền vẫy tay, “Chị Du cứ yên tâm dịch đi, em đã xem livestream của chị, cũng xem chị làm phiên dịch cho báo và mèo rồi, không cần làm bất kỳ sửa đổi nào, không cần bịa thêm, chỉ cần dịch thật thẳng thắn, thể hiện rõ nhất ý nghĩa của câu nói ban đầu của sói Mông Cổ thôi.”

Mặc dù cậu ta nói vậy, nhưng Lâm Thiên Du vẫn nhắc: “Có lẽ từ đó không thích hợp lắm.”

“Không sao, cứ nói thẳng đi.” Cung Hâm Minh quay đầu ánh mắt kiên định.

Lâm Thiên Du lạnh lùng, lạt giọng đọc hai chữ: “...Ngu, xuẩn.”

“Ha ha, em đã nói mà —” nụ cười treo trên mặt Cung Hâm Minh dừng lại giữa chừng, cả người cậu ta đều sững người, nếu không phải vừa lúc gió thổi tung mái tóc đong đưa, hình ảnh livestream giống như bị lag, không nhúc nhích.

Cung Hâm Minh đơn giản là không thể tin được mình vừa nghe thấy cái gì, oán giận nói: “Sao chị Du lại chửi em chứ?”

Lâm Thiên Du đành bất lực lắc đầu, “Lời của sói Mông Cổ, dịch sang là hai chữ đó.”

Cung Hâm Minh: “...”

Giờ đây, cách cậu ta nhìn sói Mông Cổ cũng khác rồi.

Khiển trách, khiển trách nặng nề!

“Tôi đã hết lòng hết sức giúp cô sinh con, tôi còn đứng bên cạnh động viên cô nữa cơ mà, hai tiếng kêu đó của cô không lẽ cũng đều là chửi tôi sao!” Cung Hâm Minh hai tay nắm chặt động viên, la hét cố gắng mới nhận được một tiếng phản hồi từ sói Mông Cổ đang bận rộn sinh con.

Biết sói Mông Cổ cần tập trung sinh nở nên Cung Hâm Minh cũng không để ý nó lạnh nhạt, nhưng ai có thể ngờ, phản hồi của sói Mông Cổ lại là như thế?!

Nghĩ kỹ lại, cảnh tượng vừa rồi há chẳng phải là, cậu ta hét lên động viên, sói Mông Cổ thờ ơ: Thằng đần.

Cung Hâm Minh đã cảm thấy tim mình nhói lên, may mắn là lúc đó không ai có thể hiểu sói Mông Cổ đang nói gì, so sánh lại thì cậu ta không phải là quá ngu ngốc.

Cậu ta thở dài, nhượng bộ: “Được rồi, vì cô đang sinh con nên mắng tôi hai câu có thể khiến cô yên tâm sinh nở, thì tôi cũng chịu thôi.”

Có lẽ sói Mông Cổ không thích ai ở gần khi đẻ con.

Đôi khi, thú cưng ở nhà quan hệ rất thân với mình cũng có thể tự đi trốn khi sinh nở.

Huống hồ hiện tại là một con sói Mông Cổ lần đầu gặp, và cậu ta, trong mắt sói Mông Cổ chỉ là người lạ, việc nó chửi cậu ta cũng dễ hiểu.

Cung Hâm Minh nói: “Cô cố lên sinh nở đi, tôi không nói nữa.”

“Grrr grrr!” Sói Mông Cổ vất vả muốn lật người nhưng bụng quá to, lật không nổi chỉ có thể vẫy vẫy chân.

“Sao cô lại chửi tôi nữa chứ?” Sau bản dịch trước của Lâm Thiên Du, những tiếng kêu vội vã sau đó, Cung Hâm Minh đều phân loại là mình bị chửi tiếp.

Cung Hâm Minh thất vọng giải thích với Lâm Thiên Du: “Lúc nãy sói Mông Cổ không đuổi em đi, em tưởng nó đồng ý để em ở lại giúp nó sinh con chứ.”

Lúc cậu ta mới đến, sói Mông Cổ có vẻ muốn đi nhưng cuối cùng vẫn nằm lại.

Trong mắt Cung Hâm Minh, đó chính là đồng ý để cậu ta giúp nó sinh con mà.

Kết quả bây giờ xem ra, dường như không phải như vậy.

Lâm Thiên Du đã hiểu rõ tình huống, nói: “Ý tưởng của cậu tốt đấy, nhưng...”

Nhưng chưa nói hết câu, Cung Hâm Minh đã hào hứng vỗ tay, “Đúng rồi!”

Sau đó quay đầu nói với sói Mông Cổ: “Cô cứ yên tâm sinh con đi, xung quanh đây tôi canh giữ, tuyệt đối không để bất kỳ động vật nào tiếp cận cô.”

Bụng sói Mông Cổ phập phồng dữ dội, “Grrr grrr grrr!”

Cung Hâm Minh: “Đừng kích động đừng kích động, từ từ sinh thôi.”

Sói Mông Cổ nằm ngửa trên rơm khô, có vẻ là mệt quá không còn sức mắng nữa.

Lâm Thiên Du vỗ vai Cung Hâm Minh, “Cậu bình tĩnh đã, nghe tôi nói này.”

“Hả?” Cung Hâm Minh rõ ràng không thể bình tĩnh, nhưng vẫn tạm thời im lặng.

Lâm Thiên Du nói: “Trước tiên, nó không đang sinh con, chỉ nằm đây phơi nắng thôi. Thứ hai, câu nó nói bây giờ dịch sang là...”

“Nó là sói đực. “

“Anh thật là một người tốt bụng giúp đỡ động vật!”

Giọng Cung Hâm Minh và Lâm Thiên Du vang lên cùng lúc, nắm đấm hùng hồn của cậu ta vung lên giữa chừng, nụ cười trên khóe miệng dần cứng đờ, “A...a...hả?!”

Cậu ta dùng vài tiếng ngắn gọn nhưng kinh ngạc, cuối cùng giọng nói cao vút tóm tắt tâm trạng hiện tại của mình.

Lâm Thiên Du cố nén cười gật đầu, “Nó chỉ ăn nhiều thôi.”

[Haha haha haha @@, nó chẳng chửi ai khác ngoài anh đâu.]

[Sói Mông Cổ: Anh thật là người tốt mù quáng.]

[Ý tưởng ban đầu là tốt đấy, nhưng anh tạm thời đừng xuất phát đi đã.]
 
Chương 375: Chương 375


Sói Mông Cổ chỉ là no bụng tìm chỗ thoải mái phơi nắng thôi.

Cung Hâm Minh đứng bên cạnh động viên nửa ngày.

Nhận ra điều này, Cung Hâm Minh thở sâu, cảm thấy cảnh vật xung quanh bắt đầu lắc lư, mắt cậu ta trống rỗng lẩm bẩm:

“Có lẽ em bị say nắng rồi.”

Lâm Thiên Du cố gắng kiềm chế khóe miệng nhếch lên, nghĩ rằng mọi chuyện đã xong xuôi, định quay người đi trước thì Cung Hâm Minh đột nhiên ôm ngực.

Cậu ta sụp đổ, suýt nữa khóc thành tiếng:

“Nhưng nó trông thật giống chó mang thai em từng thấy khi về quê, ông nội em còn bảo kiểu này chính là sắp sinh con.”

Vậy nên bây giờ quay lại nhìn, thò lưỡi ra vì nắng nóng quá, lộn người vì tư thế khó chịu, tóm lại – hoàn toàn không liên quan gì đến sinh nở.

Cung Hâm Minh còn không nghĩ kỹ tại sao không có sói đực canh gác việc sinh nở, còn tưởng đây là cơ hội để mình được tiếp xúc gần gũi với động vật hoang dã chứ.

Kết quả là... cơ hội thì có cơ hội đúng rồi, chỉ hơi lệch hướng một chút thôi.

Công thức là đúng rồi, số liệu cũng có thể đem vào, kết quả là không đọc kỹ đề!

Nghĩ đến bộ dạng ngu ngốc của mình lúc nãy, Cung Hâm Minh thật muốn ôm mặt, thôi tham gia show như vậy cho bớt xấu hổ.

Không... có bỏ cuộc hay không thì mặt cũng đã mất rồi.

Lâm Thiên Du cố nhịn cười, gợi ý:

“Vậy lần sau trước khi học cách giúp động vật sinh con, cậu nên học cách phân biệt giới tính động vật trước đi, như vậy sẽ không mắc lỗi nữa.”

Cung Hâm Minh: “......”

Tôi cách lìa đời chỉ thiếu một chút xíu thôi.

Cậu ta nhìn chằm chằm vào sói Mông Cổ, khóe miệng giật giật.

Chuyện này làm cả Cung Hâm Minh và sói Mông Cổ đều rất bực bội.

[Sói Mông Cổ: Nhìn cái gì nhìn? Còn thật sự hy vọng tôi sinh con à?]

[Trời ơi đây là diễn viên hài nào vậy ha ha, tâm tốt nhưng thiếu não, nhìn chỗ đó của nó cũng không phải khối u mà, sao có thể không nhận ra được chứ.]

[Ha ha ha đừng nói nữa đừng nói nữa, lúc đầu tôi cũng bị Cung Hâm Minh lôi kéo, thật sự tưởng sói Mông Cổ sinh khó, còn @đạo diễn. Hiện tại có thể rút lại tin nhắn không nhỉ.]

Bị Cung Hâm Minh nhìn chằm chằm nửa ngày, cuối cùng sói Mông Cổ cũng hết kiên nhẫn, bực bội gầm lên một tiếng với cậu ta, lê cái bụng tròn vo của mình lững thững đi vào bụi cây.

Rõ ràng, thời gian thư thái phơi nắng của nó hôm nay đã bị Cung Hâm Minh phá hỏng.

Lâm Thiên Du đã giải thích, Cung Hâm Minh cũng nghe vào, hiểu lầm được hóa giải, nhưng Cung Hâm Minh vẫn đứng bất động tại chỗ.

Mấy đứa Sói thảo nguyên vẫn đang đợi mà, Lâm Thiên Du vỗ vai cậu ta, an ủi một câu rồi đi.

Cung Hâm Minh tức giận nằm sấp xuống đất, nhìn phòng chat, toàn màn hình ‘haha’, lượng người xem nhờ tai nạn mà tăng vọt mấy lần.

Nhưng phúc này cậu ta không muốn đâu aaa!

Cung Hâm Minh sắp lăn lộn trên đất rồi, lật người lại, thấy sói Mông Cổ trong bụi cây, phát hiện nó vẫn chưa đi mà đang nhìn mình, hơi ngượng ngùng.

......

“Sói nhỏ?” Lâm Thiên Du quay lại, vừa lúc gặp Sói thảo nguyên cắn con thỏ trong miệng quay lại, “Bắt thêm một con nữa à?”

“Ao!” Sói thảo nguyên ngẩng đầu lên, đưa con thỏ cho Lâm Thiên Du như đem của báu vậy.

“Sau này ta làm mấy con thỏ nướng nhé? Đã lâu không ăn thịt nướng rồi.”

Nói xong, Lâm Thiên Du kéo túi đeo sau lưng ngựa vằn ra, định cho con thỏ vào.

Kết quả vừa nhúc nhích tay, mép túi liền rơi xuống một con thỏ.

Cô cứ tưởng Sói thảo nguyên để nông quá nên cử động nhẹ là rơi, nhưng sau khi nhặt con thỏ dưới đất lên rồi mở túi ra, bên trong đã đầy ắp thỏ.

Hoàn toàn không có chuyện để nông, đơn giản vì trong túi đã chật kín nên con này bị nhét ép xuống.

Mặt kia cũng tương tự đầy ắp.

Biết Sói thảo nguyên rất mê săn bắt thỏ hoang, nhưng không ngờ trong khoảng thời gian cô đi nói chuyện với người khác, hai bên túi đều được nhồi đầy thỏ.

Nếu thỏ không ngừng bỏ chạy ra ngoài, Sói thảo nguyên còn rất muốn tiếp tục bắt.

“Lần sau chúng ta lại đến bắt thỏ, cho thỏ có cơ hội phát triển gia tộc.”

Lâm Thiên Du xoa xoa cổ Sói thảo nguyên, kéo phần túi đựng thỏ ra phía trước, gần cổ, như vậy phía sau vẫn có chỗ ngồi.

Cô quay người đưa tay về phía báo săn:

“Đưa balô cho tôi đi.”

Trong balô, hai con báo con thò đầu ra ngoài, hoàn toàn tỉnh táo, chúng tò mò với mọi thứ bên ngoài, tập trung hết sức ít ỏi, ở gần mép balô nhảy thẳng lên!

Đầu báo săn còn chưa ngẩng lên, một cái vuốt chuẩn xác trúng ngay giữa trán báo con.

Báo con còn chưa kịp kêu lên một tiếng đã bị tát trở lại balô.

Rơi xuống, báo con còn có chút choáng váng, nằm cuộn trong đó lộ bụng, cọ xát nửa ngày cũng không lật người được trong không gian nhỏ hẹp.

“Meo...” Báo con kêu rầu rĩ.

Báo săn chìa móng vuốt vào bên trong móc loạn lên.

Tiếp theo, cũng không đợi báo con nhô đầu ra nữa, báo săn dùng răng cắn lấy dây khóa, kéo miệng balô lại thu hẹp một chút, sau đó mới cắn balô đưa cho Lâm Thiên Du.
 
Chương 376: Chương 376


“Ngoan.” Lâm Thiên Du im lặng chờ báo săn đặt xong mới có động tác, leo lên ngựa suy nghĩ: “Vì cô đi theo tôi về nhà rồi, nên cô cũng nên có một cái tên riêng chứ.”

Không thể cứ gọi là báo săn báo săn mãi được.

“Hừm hừm, hoa văn của báo là những đốm đen.”

Lâm Thiên Du đang nghĩ, đốm là tên của con chim ưng mới sinh, mặc dù chúng có lẽ sẽ không có bất kỳ sự giao thoa nào, cũng sẽ không xuất hiện cùng lúc trước mắt cô.

Nhưng vẫn không muốn đặt cùng một tên.

“Gọi là Đậu Đậu đi.”

Lâm Thiên Du búng ngón tay, cảm thấy cái tên này tốt, vừa hình tượng vừa dễ thương.

Những người hâm mộ trong phòng livestream cảm thấy rất thất vọng.

[Cái gì? Không gọi là Săn Săn thì thôi, thậm chí không gọi Báo Báo?! Báo Báo đồng âm với Bảo Bảo, nghe hay biết bao, còn cảm giác ngoan ngoãn dễ thương nữa. Nghi ngờ nặng nề rằng Lâm muốn không đặt tên Bảo Bảo hoàn toàn là do cô ấy đã có quá nhiều "bảo bảo" rồi.]

[Bảo bảo sói con đang nhìn chị đấy.]

Đôi tai của con báo giật giật, rõ ràng đã nghe thấy lời của Lâm Thiên Du.

"Đi thôi Sói nhỏ, Đậu Đậu, chúng ta về nhà." Lâm Thiên Du sắp xếp lại ba lô chứa báo con, vỗ vỗ ngựa vằn, "Truy Phong, đi!"

"Heeng!”

Con ngựa vằn lao đi ngay lập tức.

"Ê? Đợi đã, đừng chạy nhanh thế, đi chậm thôi..."

"Heeng!"

Nó cứ thế chạy ào về nhà.

Sói đồng cỏ và báo không xa không gần chạy theo sau.

Lâm Thiên Du sáng nay chỉ ăn một ít quả rừng, triệu chứng cảm lạnh đã thuyên giảm, dạ dày phát ra phản đối, đói đến quặn thắt.

Trước tiên là ăn một miếng cá ngừ vây xanh, Lâm Thiên Du bắt tay vào việc dọn dẹp thịt thú săn được.

Lâm Thiên Du đã trải qua đủ loại tình huống, lúc này một bên cắt thịt thỏ, mùi máu lan tỏa, cô vẫn có thể ăn mà mặt không đổi sắc.

Ngay cả khi để qua đêm, cá ngừ vây xanh vẫn có cảm giác trong miệng và hương vị khá tốt.

Thỏ trước tiên được làm sạch một nửa cho Sói nhỏ ăn trước.

"Sói nhỏ... Đậu Đậu?"

Ngẩng đầu lên, cô thấy sói đồng cỏ đứng không xa bên cạnh cô, còn báo thì cắp theo con non trong ba lô vào chỗ trú ẩn đang xây dựng nửa chừng.

Trong tiềm thức của con báo, giấu con non mới là nơi an toàn nhất.

Nó cắp hai con vào, quay đầu, cái đuôi quét ngang chai sữa trên bàn thấp kê, nó dừng lại một chút, cúi đầu cắn lấy nhưng ngửi thấy một mùi quen thuộc.

Như thể đang xác nhận cái gì đó, nó đặt chai sữa xuống, còn ngửi ngửi miệng những chú báo con.

- Giống nhau.

Lâm Thiên Du kéo con cừu tới lột da, đồng thời gọi: "Đậu Đậu, đến ăn cơm trước đi."

Mặc dù hố chỗ trú bằng chiều cao người, nhưng báo con chỉ lớn bằng nắm tay, nhét vào trong không nhảy ra được, hơn nữa có Sói nhỏ canh chừng ở ngoài, thú dữ khác không dám tới gần.

Con báo liếm khóe miệng, xoay người nhảy ra khỏi hố thấp, tiến về phía Lâm Thiên Du.

Khi săn mồi, nó cũng bắt thỏ rừng, một số động vật ăn cỏ thành đàn khó bắt, có may mắn sẽ nhặt được con nào bị lạc đàn khi sư tử dồn đuổi tan đàn. Nhưng không phải lần săn nào cũng có vận may như vậy.

Vì vậy, thỏ, loại động vật nhỏ thể trạng này xuất hiện trên bàn ăn của báo khá nhiều lần.

Cắt đôi xuống giữa, chỉ lột da lông và ruột, phần nội tạng bên trong vẫn còn máu, lần đầu tiên báo ăn.

So với ăn luôn cả lông da, thì kiểu này rõ ràng tốt hơn nhiều.

Con báo cắn một đầu thỏ, nhai chậm rãi, tiếng xương bị nhai lục cục.

Lâm Thiên Du kéo da cừu ra một bên, "Ăn nhiều vào, thỏ còn nhiều lắm. Để chị cắt thịt cừu trộn chung để các cưng ăn luôn."

Hai sinh vật lông xùng có lượng ăn không thấp xơi cả con cừu vẫn là chuyện đơn giản.

Lâm Thiên Du riêng moi một đùi cừu ra nướng, bên cạnh thỏ trên lửa cũng chín vừa.

Thêm chút muối, chuẩn bị một bữa thịt thỏ nướng tái cho hai bạn lông xù.

Rửa nấm mỡ trắng làm món kèm, không chanh, nhưng có loại quả rừng hái hôm qua rất chua mà Lâm Thiên Du ép lên thịt cừu nướng vừa cắt.

Lâm Thiên Du nếm thử thịt cừu thấm nước quả chua, cảm giác cũng không tồi, chỉ là lượng nước quả ít ỏi trên thịt cừu nóng hổi vừa cắt ra làm mất hẳn vị chua của quả, lại hòa quyện với vị ngậy ngọt của thịt nướng.

"Úm, ngon đấy." Lâm Thiên Du liếm môi, cân nhắc con dao trong tay rồi cắt thêm một miếng nữa.

Toàn bộ đùi cừu nướng trực tiếp trên lửa mạnh, cũng không cần chín hoàn toàn, ăn đùi cừu nướng thường dùng dao nhỏ, cắt từng miếng ăn dần.

Như thế phần ngoài chín, phía trong tươi ngon, cũng không lo thịt trong chưa chín.

Thịt nướng xào cơm Brazil cũng tương tự thế.

Lâm Thiên Du cắt lớp ngoài cùng, phía trong còn sống đưa cho hai người lông xù ăn. Chúng quen ăn thịt tươi rồi, thịt chín kỹ không còn một giọt máu cũng khiến chúng cảm thấy kỳ lạ khi ăn.

Sau khi cắt xong phần cho hai "thú cưng", đùi cừu giảm đáng kể độ dày.
 
Chương 377: Chương 377


"Thịt cừu thực sự rất thích hợp để nướng ăn."

Lâm Thiên Du lật mặt khác đùi cừu lên nướng, mùi hôi cừu khi nướng xuống thấp nhất, nếu có thêm một chút tiêu, ớt bột thì càng tuyệt, không có gì cả, chỉ có muối ăn cũng ngon.

Đùi cừu thấm nước quả chan chua, tươi ngon với lớp vỏ ngoài giòn tan.

Lâm Thiên Du vô tình ăn nhiều hơn một chút, cuối cùng chỉ còn xương đùi.

Sói đồng cỏ đã ăn hết phần thịt từ lâu, nằm dưới chân Lâm Thiên Du.

Con báo ăn chậm hơn, khi đối mặt với thức ăn xa lạ nó quan sát tò mò, nếm từng chút một để thưởng thức hương vị, tất nhiên sẽ ăn chậm hơn.

Lâm Thiên Du cầm tách trà quả nóng hổi nhấp nhổm, liếc thấy quả chua còn lại một nửa, tay leo nhét luôn vào trong tách trứng đà đà.

"Nếu có một chút đá thì tuyệt hơn." Trà quả nóng cũng ngon, nhưng trà quả mát lạnh lại là một cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Thổi bay những mảnh vụn quả bịt kín miệng tách, Lâm Thiên Du suy ngẫm: "Không biết nơi này có kali nitrat không nhỉ, nếu có mỏ kali nitrat thì tốt biết mấy."

[???Cô ăn uống no say rồi, bây giờ lại muốn làm đá à! Đây có phải sinh tồn hoang dã đâu, ngay lập tức tiến thẳng lên nhà phát minh lớn, tự mình chế tạo máy bay, thoát khỏi đảo đồng cỏ.]

[Chết cười luôn, cốt truyện nghĩ ra còn khá đầy đủ nữa đấy.]

[Vậy...quả nấm (trong raw là gia cô quả, thứ lỗi cho editor không tìm được tên thật sự của nó) thực sự sẽ không xem xét sản xuất đại trà bán sao? Tôi đã tìm thông tin liên quan trên mạng nhưng rất ít, trông quả đó có vẻ thực sự ngon.]

"Cái này bên ngoài có vẻ không có đâu." Lâm Thiên Du gõ nhẹ ngón tay lên cốc nước, "Năng suất dồi dào thế này nhưng bên ngoài lại không có bán, có lẽ trồng trọt vẫn còn những bất cập."

Nếu không, cây ăn quả tốt đa diện như thế, người nông dân đã trồng rộng rãi từ lâu rồi.

Hơn nữa đặc tính quả nấm là không kén mùa, trên thị trường phải có hàng hóa quanh năm mới đúng.

"Nếu mọi người có hứng thú...có thể..." Lâm Thiên Du dừng một chút, cắn một miếng quả nấm, "lên đảo ăn thử."

Số lượng quả nấm trên đảo cũng không nhiều lắm, không biết voi tìm được loại quả này ở đâu.

Lâm Thiên Du ngoái đầu nhìn lại cây quả nấm, một vài chiếc lá đã bắt đầu héo úa.

Nếu cây quả nấm có thể sống sót, sau này muốn ăn quả rừng sẽ đơn giản hơn rất nhiều, không cần tìm khắp nơi nữa, ra khỏi nhà, có thể dưới đất đã rớt đầy những quả chín mọng.

Tham gia chương trình Hoang Dã lâu như vậy, trồng cây ăn quả vẫn thực sự là lần đầu.

Nói đến trồng trọt, cũng không biết nấm cô trồng ở rừng mưa thế nào rồi.

“Ú ú...”

Suy nghĩ lung tung, chó sói cọ cọ chân cô, Lâm Thiên Du đưa tay vuốt lên bụng nó, năm ngón tay chìm vào lớp lông mềm mại, căng phồng tròn trịa, ăn no đầy bụng rồi.

Báo ăn hết thịt, liếm lá cây rồi cúi đầu tự chải lông.

Mèo lớn sạch sẽ nhất ngày ngoài săn mồi và ngủ, việc làm nhiều nhất có lẽ chính là tự liếm lông.

"Meo meo..."

Báo con giơ móng vuốt ra khỏi rìa hố cạn, toàn thân căng cứng, đuôi thẳng cứng đứng xuống.

Ngoài chuyện nó cố gắng mãi vẫn mắc kẹt tại chỗ, trông rất ấn tượng.

Nghe thấy tiếng động, con báo lớn đứng bên rìa hố cúi đầu nhìn xuống.

"Meo!"

Vừa thấy báo lớn, mắt báo con liền sáng bừng, nhảy tưng tưng cố vươn móng vuốt lên.

Báo con không cần cho ăn mỗi bữa.

Thấy chúng cố gắng thoát ra, Lâm Thiên Du đứng dậy lột thêm một con thỏ, cắt thịt thành miếng nhỏ, chia làm ba đĩa nhỏ, mỗi đĩa có ít thịt, cũng sợ bữa trước chúng chưa tiêu hóa hết, bữa này ăn nữa bị đầy bụng.

"Nào, nếm thử xem thịt này có ngon không." Lâm Thiên Du đặt thịt vào trong hố.

Ngửi thấy mùi thịt, hai báo con liền không còn cố trèo lên nữa, tìm theo mùi tới thịt, cắn một miếng nhưng nhai hoài không nát, nhả ra, dừng một chút rồi cắn miếng khác.

[Hai báo con, sao lại cho ba đĩa thịt?]

[Sợ không đủ ăn à?]

"Không, như thế là để tránh chúng cắn nhau đấy." Lâm Thiên Du chỉ vào báo con bên phải.

Chỉ thấy nó nhai mãi nuốt xuống một miếng, cúi xuống ngửi ngửi đĩa của mình, quay sang đĩa của anh em cướp ăn.

Báo con bị cướp dừng một chút, quay sang đĩa thứ ba mà ăn.

Chỉ có hai đĩa, kiểu chen chúc nhau như vậy chẳng dễ gây chiến sao.

Có ba đĩa, bị cướp một cái chuyển qua cái khác, chẳng có gì quan trọng hơn bữa ăn cả.

Lâm Thiên Du ngồi xuống cạnh hố, nhìn báo con ăn một lúc rồi hỏi tiếp: "Đậu Đậu, chỉ đường chỗ cô gặp bầy cừu cho tôi được không?"

Báo giật mình, ngẩng đầu lên đối mắt với Lâm Thiên Du, mới phản ứng ra cô hỏi nó, sau đó mới nhớ tới cái tên mới.

Nó suy nghĩ một chút, "Oắc meo..."

Tiếng kêu của báo trưởng thành hiếm thấy, giống báo con ghê.

Thực sự giống mèo nhà lớn hơn một chút.

Lâm Thiên Du cong khóe miệng cười, không nhịn được mà xoa xoa, rồi rút tay lại xem phản ứng của báo.

Không có cảm giác kháng cự gì, nên Lâm Thiên Du lại vuốt thêm lần nữa, "Tẹo nữa tôi sẽ tới đó tìm cừu, cưng ở nhà trông báo con nhé."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom