Dịch Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng

Chương 298: Chương 298


Thú ăn thịt thật ra không thích ăn trái cây chua ngọt lắm, nhưng Lâm Thiên Du cho là ăn nhiều trái cây tốt cho sức khỏe, bổ sung các loại vitamin nên khi ăn cô cũng rửa thêm phần cho chúng.

"Các anh ăn đi nha, tôi đi làm việc đây." Lâm Thiên Du đặt trái cây xuống, cầm gói đựng dao đi thái thịt.

Hoàn toàn vừa lúc Hoa Hoa trở về, nghỉ ngơi đủ rồi lại vận động cổ tay.

Dao cắt dọc theo khớp chi, Lâm Thiên Du bỗng hỏi: "Bây giờ tôi không còn tham gia chương trình nữa, coi như streamer bình thường phải không? Hình ảnh cắt thịt này có máu, có cần che mosaic gì không?"

Thông thường trong chương trình Hoang Dã, yêu cầu là thể hiện mọi thứ nguyên sơ và hoang dã nhất, chuyện cắt thịt hay săn bắt tất nhiên khỏi cần che.

Nhưng các streamer đăng ký trên nền tảng thì kiểm tra chặt về yếu tố máu me, chỉ cần sơ sót một chút là bị khóa tài khoản.

Tô Vũ Hành: [Không đâu, tài khoản này vẫn treo dưới chương trình của chúng ta, cô cứ thoải mái stream. Khỏi cần tránh cẩn thận.]

Có câu trả lời của đạo diễn, Lâm Thiên Du cũng yên tâm gật đầu, dao cắt xuống lấy đùi.

[Ồ, tôi mới gõ nửa câu thì câu trả lời của đạo diễn đã đăng lên rồi, ông quan tâm tôi Thiên Du của tôi đến thế à.]

[Tất nhiên phải quan tâm chứ, nếu Lâm Thiên Du có chuyện gì, trực tiếp thiệt mất một tướng lĩnh đấy.]

[Thật ra nói thẳng, tập tiếp chương trình mà không có Lâm Thiên Du, mức độ hot sẽ giảm một nửa.]

[Nửa cái gì chứ. Nói hơi nhẹ nhàng rồi đấy, hãy xem các chương trình cùng tính chất khác là biết, chị Lâm là độc nhất vô nhị, không sao bắt chước được.]

Có rất nhiều chương trình thử tạo ra một phiên bản "nhân vật" giống Lâm Thiên Du.

Nhưng hoặc là quá cường điệu, hoặc là động vật mang lên không dữ tợn.

Động vật không dữ tợn còn cắn khách mời nữa là, hiện giờ vẫn đang kiện cáo đấy.

Nhóm chương trình muốn có tính nóng, muốn chú ý, muốn kiếm tiền, chứ không phải muốn nhận giấy triệu tập tòa án hay ăn kiện.

Đối với những thứ này Lâm Thiên Du lại khá bình thường, cô chỉ quan tâm khi đạo diễn nhắc đến lần trước, sau đó không để ý nhiều.

Thấy phần bình luận chạy sang hướng khác, Lâm Thiên Du nghĩ một chút rồi thay đổi đề tài, kéo cuộc trò chuyện trở lại:

"Thịt con trâu nước này mềm thật đấy."

Mũi dao chọc chọc vào thịt, cạo xuống thịt đùi trước và đùi sau chất đống lại, cô lại nói:

"Đám lông xù nhà tôi đều ăn nội tạng, nhưng có vẻ Đại Quýt chỉ thích nội tạng trâu, các loài khác nó ăn cũng được nhưng không thấy vui thích lắm."

Nghe cô nói um sùm, Điểm Điểm rất tò mò, càng lúc càng đi gần hơn, sau đó còn bị mùi máu hấp dẫn.

Có thể Điểm Điểm chỉ từng ăn thịt, chưa từng thấy hình dạng ban đầu của con mồi, nên không vồ lấy mổ thử.

Lâm Thiên Du sợ làm trúng nó trong lúc phẩy dao nên chỉ chặt xuống khi Điểm Điểm lùi lại.

Thấy nó tò mò, Lâm Thiên Du đặt dao xuống, lấy hết nội tạng ra cho Điểm Điểm chơi.

Kết quả chất đầy một âu, Điểm Điểm vẫn quanh quẩn đó, mổ vào thịt non chỉ có thể moi ra một miếng nhỏ.

Thỉnh thoảng còn đến gần con dao của Lâm Thiên Du.

Lâm Thiên Du nhớ lại trước đây từng xem một video trên mạng, cũng có người dùng dao làm bếp, chó con chạy lại đòi ăn, chủ liền cầm dao ghì chó xuống làm động tác sắp cắt cổ, làm chó sợ ù té chạy trốn.

Lâm Thiên Du lau sạch máu trên dao, cười với Điểm Điểm vô tư giơ tay ra:

"Cắt cắt cắt! Hôm nay thêm món!"

Bị bắt lấy, Điểm Điểm chẳng hề phản kháng, như treo lủng lẳng trên tay Lâm Thiên Du, thản nhiên không tả nổi.

Dù cô dí dao vào cổ nó, lê đi lê lại phía sau cán dao.

Điểm Điểm vẫn với vẻ tò mò của một em bé, "Chip chip!"

Thậm chí còn tự đưa cổ ra, tiện cho Lâm Thiên Du cắt.

Lâm Thiên Du: "???"

Không đúng rồi.

Sao Điểm Điểm lại thế nhỉ, phải chăng nó không nên giãy giụa thoát thân?

Đúng lúc đó, chim đại bàng đuôi đỏ bay về, thả con mồi xuống lung tung rồi tựa vào vai Lâm Thiên Du, cọ cọ xong mới chú ý tới con nhóc trong tay cô hình như quen quen.

Giống con nhỏ của nó mà.

Chơi trò này mà bị mẹ chim bắt gặp thì hơi ngượng chút.

"À à..." Lâm Thiên Du nhếch mắt cười với chim nhỏ, phản ứng chậm nửa nhịp, lúc tỉnh táo lại vội đặt dao xuống.

[Haha cầm dao mà! Đừng ngại!]

[Chết cười luôn, Điểm Điểm đừng sợ! Mày là động vật bảo hộ thế giới cơ mà, nó không dám động mày đâu!]

[Điểm Điểm: Cắt đi. Chém vô đây này.]

[Nói vậy chứ trong phòng đầy loài bảo hộ cả, có đúng không nào.]

...

Lâm Thiên Du vuốt lông Chim nhỏ, còn định nói gì đó, thì Chim nhỏ đột nhiên bay vào phòng trong.

"Hả?" Cô ngạc nhiên nhìn theo, không biết nó đi làm gì?

Khoảnh khắc sau, Chim nhỏ bay ra, mỗi chân cầm một con nhóc, ném xuống chân Lâm Thiên Du, rồi tự điều chỉnh hướng, đáp xuống vai cô, phẩy phẩy cánh lông vẻ hạnh phúc, cọ cọ tiếp, "Chip chip!"
 
Chương 299: Chương 299


Đoàn Đoàn và Cầu Cầu rơi xuống vẫn còn hơi mơ màng.

Như những đống lông xù không xương, co cổ quay đầu tìm hiểu.

Lâm Thiên Du: "? "

Bình luận: [???]

[Ok, công bằng với tất cả, chơi trò chơi thì phải cùng nhau chứ. Ổn mà.]

[Haha cmn, từ này dùng như vậy à.]

Lâm Thiên Du bắt lấy từng đống lông xù xoa nắn một cái, đành thở dài: "Có vẻ phải thay người khác nó mới nhận ra nguy hiểm."

Quá quen thuộc, quá tin tưởng nên chúng hoàn toàn không nghĩ rằng mình có thể làm hại chúng.

Được những động vật nhút nhát, cảnh giác tin tưởng đến thế, rồi nghĩ đến đám lông xù kia không hề cảnh giác, đưa ra bụng mềm cho mình vuốt ve, trong lòng Lâm Thiên Du bỗng dâng lên sự ấm áp.

Đối mặt với bầy chim non ồn ào, cô cắt mấy miếng thịt cho chúng, "Được rồi được rồi, chị phải tiếp tục làm việc đây, các em tự đi ăn đi."

"Chip chip, Chip chip!" Điểm Điểm cọ cọ cổ tay Lâm Thiên Du, vỗ vỗ cánh, khó khăn cất cái thân tròn vo bay lên, đáp trên lưng dao của Lâm Thiên Du.

May mắn là không quá nặng.

Lâm Thiên Du cân nhắc một lúc, rồi quyết định dùng luôn.

\--- Buổi chiều 2-3h.

Lâm Thiên Du mới dần dần cắt xong thịt.

Thịt nguyên miếng khó bỏ vào tủ lạnh, khối lớn như vậy sẽ khó tan khi đông.

Cô cố ý cắt thành từng miếng rồi mới đông lại, ăn cũng tiện hơn.

Trạm cứu hộ lại gửi tin nhắn hỏi xem lần kiểm tra thứ hai nên định vào lúc nào là thích hợp.

Thật ra phải đi hôm qua rồi, nhưng sắp xếp xong đồ đạc chuẩn bị khởi hành thì trời mưa, Bách Phong bên kia đột nhiên nhận nhiệm vụ cứu hộ, nên chỉ có thể tạm gác việc kiểm tra lại.

Dời sang hôm nay.

Lâm Thiên Du trả lời tin nhắn xong, đứng dậy ra hiệu: "Tiểu Lang, đi thôi."

"Ù ù..."

Không hiểu sao, sói cỏ vẫn ngoan ngoãn theo sau, nhảy thẳng lên xe.

Xe chạy êm trên đường.

Lâm Thiên Du cảm thấy mình lái xe chậm hơn hổ chạy rất nhiều: "Gặp việc gì cần đi gấp thì vẫn phải nhờ Đại Quýt đưa tôi. Xe mưa rừng không đáng tin."

Dù sao thì đây chỉ là một xe điện nhỏ, dù nhấn ga hết cỡ cũng có tốc độ tối đa.

Hổ lớn rành rọt địa hình rừng mưa, có thể né tránh khéo léo mọi chướng ngại vật dưới đất.

Hơn nữa, xe mưa rừng phải chú ý trước mặt liên tục, còn khi ngồi trên lưng hổ lông xù, cô có thể rất yên tâm nằm sấp xuống bộ lông dày mà hít mùi hổ, hai việc cùng lúc không sót.

Chiếc xe nhỏ từ từ cũng tới được trạm cứu hộ.

Que kem chưa tan hết, Lâm Thiên Du nhai nốt phần còn lại rồi mở cửa bước xuống.

Bách Phong đi tới giúp cô mở cửa xe: "Sao rồi, lái xe cảm thấy thế nào?"

"Khá tốt. Chỉ hơi chậm thôi." Lâm Thiên Du nhìn về phía tòa nhà, lần này không phải tòa nhà bệnh viện, không khỏi hỏi: "Hôm nay đổi chỗ à?"

Bách Phong gật đầu: "Đúng vậy, kết quả kiểm tra thể chất đều bình thường, hôm nay làm kiểm tra tâm lý."

Lâm Thiên Du nhướn mày, kiểm tra tâm lý thì không thể dùng máy móc đo đạc được.

Người ta kiểm tra phần này bằng cách đưa ra các câu hỏi liên quan rồi rút ra kết luận, động vật hiển nhiên không thể trả lời những câu đó.

Nghe Bách Phong nói vậy, Lâm Thiên Du khá tò mò, không biết kiểm tra này được thực hiện thế nào.

"Ú ù!"

"Ú ù ù, ú ú..."

"Ú?"

Vừa bước vào sảnh, chưa kịp đi tới thang máy, đã nghe thấy tiếng kêu lớn.

Tai sói cỏ cụp xuống, nhìn về hướng có tiếng động, như đang phân biệt gì đó, rồi im lặng quay đầu lại.

"Mèo đốm gỉ à?" Lâm Thiên Du nghe quen tai, "Kevin đâu?"

"Đi lấy thức ăn rồi chắc. Hôm nay con mèo đốm gỉ giúp anh ta tìm lại con gái tới đây, lương thực trong phòng không đủ, anh ta chạy kho lấy thêm." Bách Phong ra ngoài gặp Kevin lúc nãy, suy đoán: "Chắc sắp về rồi, cô cần gặp anh ta à?"

Nói về quan tài, quan tài tới liền, Kevin vác túi lớn thức ăn động vật bước vào: "Tìm tôi hả?"

Vừa thấy Lâm Thiên Du, mặt Kevin sáng rỡ lên, như sắp nở hoa: "Lâm! Cô cũng tới xem con gái tôi à?"

"À..." Lâm Thiên Du do dự, nhưng nghĩ tới tấm thẻ Kevin tặng, vẫn hỏi thêm câu: "Lần trước con Mèo đốm gỉ cũng hay la lên thế này à?"

Kevin lắc đầu: "Không, từ khi tìm lại được Greenland, tôi chỉ gặp con mèo kia hai lần, kể cả hôm nay là lần thứ hai."

Con mèo hung dữ đó thỉnh thoảng ghé qua, tần suất rất thấp, có khi Kevin để lương thực xuống, nó tự ăn rồi đi, cũng không rõ lúc nào.

Hiếm lúc lộ diện, nhưng ăn nhanh.

"Ồ, vậy đúng rồi." Lâm Thiên Du ban đầu còn tò mò sao Greenland đột nhiên tự chạy ra ngoài, nguyên là do có tiền bối à.

Kevin gãi đầu: "Hả? Cô nói gì thế, ngôn ngữ cổ xưa à?"

Một câu nói không rõ ràng sẽ hơi mù mờ và khó hiểu đối với người nước ngoài.

Kevin vui vẻ nói: "Này, thôi đừng nói đến cái đó nữa nhé. Nghe này, cuộc tranh luận giữa Greenland và mèo đốm gỉ có phải rất quyết liệt không? Tôi cảm thấy mèo kia đã hiểu được những gì tôi nói và đang giúp tôi cảnh báo Greenland về những nguy hiểm bên ngoài kia."

Lâm Thiên Du một lúc ngơ ngác, "Hả?"

Kevin vừa cầm gói thức ăn trên tay vừa hào hứng nói tiếp: "Hôm nay khi con mèo đó đến, tôi đã nói với nó rằng Greenland lại chạy ra ngoài nữa, hy vọng nó có thể giúp tôi cảnh báo Greenland rằng rừng mưa không phải là nơi mà mèo nuôi nhà có thể tự do đến. Nó thực sự đã nghe lời tôi và cứ nói mãi với Greenland."

Kevin cười ngốc nghếch, "Tôi đặc biệt lấy thêm thức ăn để thưởng cho nó. Thật là một con mèo tốt. Chỉ hơi nóng tính một chút thôi."

Lâm Thiên Du: "...Tôi biết ý định của anh tốt, nhưng trước tiên đừng vội mừng."

Kevin lộ vẻ mơ hồ: "Đừng vội mừng?"

Lâm Thiên Du ho nhẹ một tiếng, "Con mèo kia không nói với Greenland về những nguy hiểm trong rừng như anh nói, nó nói hào hứng như vậy là bởi vì..."

Trong khi Kevin vẫn còn ngây thơ vui vẻ, Lâm Thiên Du bất lực nhún vai:

"Nó đang dạy Greenland những con đường chạy trốn mới. Nó còn bảo nó có cách để lẩn tránh sự truy đuổi của hổ."

Kevin: "???"
 
Chương 300: Chương 300


Kevin điên cuồng hít thở, nếu ở đây có bình oxy thì anh ta đã đeo lên từ lâu rồi.

Tôi tin tưởng cậu đến vậy!!!

Kết quả là cậu lại đi dạy Greenland cách chạy trốn ngay sau lưng tôi - không, là ngay trước mặt tôi.

Kevin thở hổn hển không nói lên lời: "Nó... nó còn nói gì nữa không?"

Lâm Thiên Du nói: "Nó còn khuyên Greenland đừng nản lòng, nhớ lộ trình, tìm thời cơ thích hợp thì vẫn còn cơ hội để chạy thoát. Thằng ngốc đó... ừm, không thể lần nào cũng may mắn tìm được bạn như vậy."

Có lẽ lần trước bị hổ dọa, Greenland không còn ý định chạy ra ngoài nữa, mèo đốm gỉ hoang dã khuyên nhủ rất tử tế.

Lúc này, toàn bộ con người của Kevin đang ở trạng thái sững sờ như bị đá bay mặt. anh ta không thể lấy lại bình tĩnh ngay lập tức: "...”

Con mèo giả vờ lim dim, rõ ràng nghe thấy lời của Lâm Thiên Du nhưng lại không dám mở mắt.

Greenland nhìn Lâm Thiên Du rồi lại nhìn đồng loại, do dự không biết có nên cùng nằm xuống ngủ hay không.

Mèo đốm gỉ hoang dã giả vờ ngủ lén lút gõ nhẹ vuốt xuống bàn.

Greenland vốn đang mơ màng cũng nhanh chóng nằm xuống theo.

Kevin nghe xong gần như nổi điên, anh ta tưởng mọi chuyện vẫn êm đềm, đang tiến triển tốt đẹp, không ngờ nhà mình bị trộm.

Con mèo kia thậm chí còn trước mặt anh ta ăn cơm của anh ta, đào góc tường của anh ta?!

Con mèo đốm gỉ tức giận trừng mắt nhìn Lâm Thiên Du, sói thảo nguyên nhìn thấy liền đứng bật dậy gầm gừ.

Sau khi chạm mắt với sói thảo nguyên, thái độ hung hăng của mèo đốm gì lập tức biến mất, chỉ có thể tự an ủi bản thân.

... Bị dọa đến mức không dám tức giận.

Nó lùi từ từ về sau, đuôi quấn lên trước, hai chân trước túm lấy đuôi nhẹ nhàng cài cào, đôi mắt ngoan ngoãn mở to, tiếng ‘ngao~’ kéo dài, tràn đầy ngọt ngào

[Haha, bị kẹp đuôi rồi!]

[Meow! Mèo con đáng yêu, không, là mèo lớn đáng yêu.]

[Đừng bị vẻ bề ngoài lừa đấy chị em! Giọng gầm gừ to như ông nội tôi vừa rồi đấy.]

Sói hoang dã nhe răng, "Grrr!"

Mèo đốm gỉ hoang dã giật mình, giọng kêu vút cao, "Meow meow..."

Kêu lên vừa lùi lại, móng sau đã bám lên mép bàn.

Sói thảo nguyên chỉ gầm lên một tiếng, không có ý định tấn công, nhìn thấy nó lùi lại vẫn tiến tới, chắn trước mặt Lâm Thiên Du.

Dùng mình ngăn cách báo với Lâm Thiên Du.

Lâm Thiên Du xoa đầu Greenland: "Nếu em chạy ra ngoài thế này, Kevin rất lo cho em."

Đối với một chú báo lớn lên bên con người từ nhỏ, môi trường xa lạ và đồng loại trong rừng mưa rất hấp dẫn.

Chạy ra chỉ vì tò mò, khám phá môi trường mới, cũng không phải vấn đề lớn.

Thấy Kevin gật đầu, Lâm Thiên Du nói tiếp: "Nếu thực sự thích bên ngoài, em có thể nhờ Kevin đưa em đi chơi, anh ấy chắc chắn sẽ rất vui đi cùng em."

Greenland do dự vẫy đuôi, "Ù ù..."

Kevin cũng đồng ý: "Đúng vậy, con muốn ra ngoài cứ bảo ba, miễn bảo đảm an toàn thì đi đâu tùy ý."

Anh ta cũng không phải người cứng nhắc, nếu Greenland có thể tự săn mồi, đủ kinh nghiệm không trở thành bữa ăn của thú dữ, anh ta rất vui lòng để nó đi.

Dù sao anh ta vẫn làm việc ở đây, ngay cả khi Greenland ở trong rừng, anh ta cũng có thể thường xuyên tìm nó.

Nhưng Greenland không được huấn luyện gì, rõ ràng nó không thể làm được điều đó.

Chỉ từ hai lần đi ra ngoài mà đều trở về tàn tạ có thể thấy, Greenland thực sự không thích hợp để sống hoang dã.

Ở bên nó cũng khiến anh ta yên tâm hơn.

Nếu không, việc thả một con vật không có khả năng sinh tồn vào rừng rậm nguy hiểm, đó không phải là hại nó sao.

Greenland nghiêng đầu, vẫn đang hiểu ý của Lâm Thiên Du.

Mèo đốm gỉ hoang dã tức giận chồm lên trước, cắn bánh quy trên bàn rồi đi thong thả ra ngoài, "Meow!"

Greenland cũng phản ứng, nhảy xuống bên chân Kevin ve vẩy.

Đây là chuyện tốt mà.

Kevin lập tức vui lên.

Nhưng khoảnh khắc sau hoàn toàn không cười nổi.

Chỉ thấy Greenland thân mật qua loa với anh ta một chút rồi quay đầu đuổi theo mèo đốm gỉ hoang dã tức giận chạy mất.

Kevin: “???”

"Khoan đã - Tôi bảo đi cùng là không phải bây giờ! Con bé phải mang vị trí định vị trước, tôi xin phép bảo vệ... Khoan! Quay lại đây!"

"Meow meow!"

Chưa chuẩn bị gì cả mà đã chạy ra ngoài luôn, nếu gặp thú dữ, anh ta có ích gì chứ.

Vai trò quan trọng nhất của anh ta, tối đa là dựa vào sức mạnh của bản thân để giữ con thú dữ, đạt được hiệu quả cùng bỏ mình.

Kevin vội vã chạy theo, khi đi ngang Lâm Thiên Du vẫn không quên nói: "Cám ơn cô đã giúp tôi phiên dịch, tôi đuổi chúng về trước đây."

Nói xong anh ta lại hét lớn: "Đừng chạy! Đồ ăn vặt còn chưa hết đâu, ăn no rồi hãy đi chơi!"

Bách Phong nghiêng người sang bên, thấy cảnh này, không khỏi lắc đầu: "Về sau sẽ rắc rối thôi."

Kevin yêu quý Greenland như con của mình, lo lắng nó gặp mèo đực rồi bị lừa đi mất, chắc chắn anh ta phải đi theo ngoài kia hàng ngày, nếu không thì làm sao yên tâm được.

Bách Phong thu hồi ánh mắt, nói: “Đi thôi, chúng ta lên trên kiểm tra trước đã.”

Lâm Thiên Du: “Ừm.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom