Dịch Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng

Chương 160: Chương 160


Lâm Thiên Du đạp chân xuống đất, thử sức từ từ xem cách đạp nào không đau, không biết đạo diễn sẽ vào lúc nào, ở nhà còn có những đứa lông xù đang chờ cô mà, cô đỡ tường đứng dậy, định tự đi về.

"May là tắm trước khi ra ngoài nên mùi xà phòng gây nhiễu cho khứu giác của chúng, nếu không..."

Lâm Thiên Du lắc đầu, nghĩ nếu những đứa lông xù ở nhà tìm theo mùi mà tới đây, chắc chắn sẽ xảy ra xung đột với con hổ.

Lúc đó nếu chúng giao chiến thì rắc rối.

Những cuộc xung đột không cần thiết thì nên tránh có thể.

Nghĩ thế nên Lâm Thiên Du cố gắng đi ra ngoài, nhưng chưa đi xa đã bắt gặp ánh mắt của con hổ.

"..."

Kho dự trữ thức ăn định trốn thoát, bị hổ bắt quả tang ngay tại trận.

Rồi Lâm Thiên Du lại bị kéo trở về hang động.

Hổ cũng không có ý định canh giữ, đặt người xuống là đi ngay.

Lâm Thiên Du thở dài: "Nó đang bận làm gì đấy nhỉ."

Dù hổ đang bận gì, ý định không cho cô rời khỏi rất rõ ràng.

Khỏi cần nói ra, Lâm Thiên Du cũng hiểu.

Nếu hổ không cho cô đi, thì cô rất khó thoát khỏi khu vực lãnh thổ của nó.

Dù sao cô cũng bị thương, đi rất chậm, hổ phát hiện cô biến mất, bất cứ lúc nào cũng có thể đuổi theo bắt lại.

Nếu không bị trật khớp cổ chân, còn có thể thử chạy đua với hổ xem sao.

Lâm Thiên Du cắn một cọng cỏ thuốc trong miệng, từng ngụm nhỏ nhấm nháp, vị đắng không nổi bật lắm:

"Để thoát khỏi đây vẫn phải chờ đợi và kế hoạch lâu dài thôi."

[@Đao diễn, việc tiếp theo phụ thuộc vào ông đấy.]

[Tôi háo hức được xem đạo diễn ra tay cứu... à không, cứu người rồi đấy.]

Tô Vũ Hành luôn ở phòng livestream của Lâm Thiên Du ngay từ khi sự cố xảy ra: "..."

Buồn cười, hoàn toàn không làm được, không có khả năng này.

Nhưng nói lại, xét theo thái độ của hổ đối với Lâm Thiên Du, những gì Phong Tĩnh Dã nói đúng.

Nếu ông liều lĩnh xông vào cứu người, chắc chắn sẽ chọc giận con thú khổng lồ kia. Thuốc mê cần thời gian để phát huy tác dụng. Lúc đó dù bắn vài mũi thuốc mê, trước khi chúng có tác dụng, con hổ có thể lật tung tất cả mọi người.

Thấy đạo diễn trò chuyện với fan trên màn hình, nhắc đến đội cứu hộ đang chờ bên ngoài, Lâm Thiên Du suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Đạo diễn giúp tôi nói với những con vật nhỏ ở nhà rằng, hôm nay tôi về muộn, bảo chúng tự ăn cơm rồi đi ngủ sớm, đừng đi tìm tôi.”

Tô Vũ Hành ngơ ngác: [Ờ?]

Ông gần như không theo kịp với nhiều lời như vậy, làm sao nói chuyện với động vật chứ.

Huống hồ chúng cũng sẽ không nghe ông.

Lâm Thiên Du cũng nhận ra điểm này, nên cô nói: “Vậy trực tiếp cho chúng xem livestream này.”

Điều này dễ giải quyết. Tô Vũ Hành lập tức đồng ý: [Được.]

Với lời của đạo diễn, cô có thể yên tâm một chút.

Lâm Thiên Du ấn cỏ phía dưới xuống và kéo thêm cỏ bên cạnh để lót một chỗ cao có thể tựa đầu. “Vị trí của hang động này thực sự rất tốt. Nếu hang của tôi được nửa nơi này thì rất ổn rồi, nhìn lên trên kia, thậm chí còn có cửa sổ trời.”

Một hốc tự nhiên, khá tinh xảo.

[Ờ? Đang nói gì vậy, muốn cướp à?]

[Haha, bạn có bản lĩnh hãy nói thẳng vào tai anh hổ của tôi câu đó xem.]

Không thể cướp được đâu.

Hang động này vẫn cách xa phạm vi hoạt động thường ngày của Lâm Thiên Du.

Đang suy nghĩ xem có thể làm cái cửa sổ giống thế cho hang động nhà mình không, Lâm Thiên Du ngửi thấy mùi máu.

Con hổ kéo con trâu nước đến cửa hang.

Hổ sẽ không dự trữ thức ăn, nhưng khi bắt được con mồi lớn quá không ăn hết, nó sẽ giấu con mồi vào bụi rậm hoặc cỏ cao, ăn tiếp lần sau.

Nhưng lúc này, ngoài vết thương ở cổ bị cắn đứt ra, thân con trâu vẫn nguyên vẹn, nghĩa là hổ chưa ăn miếng nào cả, mang thẳng về.

Rõ ràng nó mang về cho ai rồi đó.

Lâm Thiên Du cười hỏi: “Anh thích trâu nước lắm à?”

Luôn thấy xác trâu, hay là vùng đất của nó có nhiều bầy trâu nước, nên nó chọn một con béo bở đem về.

Hổ không trả lời, chỉ đẩy con trâu về phía cô, liếm vết máu ở khóe miệng, bước lên đống cỏ, quay lưng về phía cô, cào bới góc đống cỏ bằng chân trước một hồi, rồi với ra cắn cái gì đó.

Dưới ánh mắt nghi ngờ của Lâm Thiên Du.

Hổ quay lại với vẻ mặt nghiêm túc, ngậm cái lược rồi đặt nó vào tay cô, ngồi thẳng trước mặt cô, “Gầm!”

Đổi.

Lâm Thiên Du: “???”

Nhìn cái lược in logo chương trình, cô chậm rãi nhướn mày.

Đổi trâu... lấy lược?

Lâm Thiên Du vuốt nhẹ răng lược bằng đầu ngón tay, cân nhắc:

“Anh muốn tôi đổi con trâu lấy lược chải lông cho anh hả?”
 
Chương 161: Chương 161


Nghe vậy, con hổ không phủ nhận, mà chỉ hơi ngượng ngùng cử động móng vuốt, ngồi cuối xuống trước mặt Lâm Thiên Du, liên tục lùi lại, cái đuôi cũng từ phía sau quấn qua đặt trên móng vuốt của nó.

Không biết vì sao, chứng kiến cảnh này, não Lâm Thiên Du bất thình lình nghĩ tới một câu: cố gắng thu nhỏ bản thân mập mạp.

"Tôi vừa ăn trái sữa chưa đói, trâu nước tự ăn đi. " Lâm Thiên Du duỗi cánh tay, "Chỉ chải lông thôi mà, không cần trả công đâu."

[?!!]

[Trong nhất thời không biết nên bảo Lâm Thiên Du kỳ quái hay tôi nhìn thấy cảnh này kỳ quái hơn.]

[Chờ đã... ai biết hổ lấy cái lược ở đâu không?!]

Câu hỏi này vừa nêu ra, ánh mắt mọi người lập tức bị chuyển hướng, liên tục @ đạo diễn.

Tô Vũ Hành vuốt chòm râu dần lùi về phía sau, nghĩ rụng tóc cũng không biết cái lược chạy đến chỗ hổ thế nào, trời biết đấy, ông thậm chí còn chưa từng thấy một sợi lông hổ.

Hơn nữa, quan trọng nhất là xét theo kích thước của cái lược, không phải là mẫu phổ biến có thể mua ở thị trường.

Đó là cái mà sau khi Lâm Thiên Du vừa mới thân thiết với báo hoa, cô đặc biệt đi tìm nhà máy đặt làm một lô lược chải lông chuyên dụng cho thú dữ.

Trước đây không có.

Vậy nên - cái lược chạy đến chỗ hổ bao giờ?!

Ngừng lại một chút, đạo diễn bình thản giữa sóng gió - Nhà bị trộm!!!

Ông thậm chí còn không biết thời điểm then cửa bị phá là lúc nào!

Lâm Thiên Du cầm cái lược suy nghĩ nên bắt đầu từ đâu, thấy phần bình luận đầy hỏi về chuyện này, cô liền hỏi luôn: "Anh hổ, cái lược này anh lấy ở đâu vậy?"

"Gầm!"

Nhà.

"Nhà? Biệt thự bên kia à?" Lâm Thiên Du đứng trước mặt hổ, giơ tay đặt cái lược lên lớp lông dày trên ngực nó, do quá dày nên trông có vẻ giống khăn quàng cổ bằng lông, vừa vuốt lông vừa suy nghĩ: "Có lẽ là lấy từ đạo diễn, còn việc lấy lúc nào thì không biết."

Hổ có lẽ cũng không có khái niệm về ngày tháng.

Chỉ là... nếu trong cảnh quay xuất hiện dấu vết của hổ, Tô Vũ Hành nhất định sẽ không giấu một chút thông tin nào, với tình yêu của Tô Vũ Hành dành cho hổ, dù không dám quay cũng sẽ cắt đoạn video ra khoe với mọi người.

Tô Vũ Hành: "..."

Được rồi, quen rồi.

Là một đạo diễn, trong chương trình thực tế của mình thì có thể nói là ung dung tự tại, nhưng kể từ khi chương trình phát trực tiếp này bắt đầu, Tô Vũ Hành hầu như chưa hề chiếm được lợi thế nào, toàn bị những con thú nhỏ đuổi theo.

"Được rồi hổ lớn, trước tiên anh nằm xuống đã." Lâm Thiên Du vuốt ve hai cái, thú lớn rất thích sạch sẽ, lông bóng mượt, sờ lên tay cảm giác rất tuyệt, tay cô nắm một nắm lông lớn, mí mắt cô cong cong, "Anh ngồi thế này quá cao, tôi không với tới đầu anh được."

Hổ liếm liếm miệng, theo hướng ngón tay của Lâm Thiên Du nằm xuống.

Lâm Thiên Du không chút do dự vươn tay về phía đôi tai lông xù xì trên đầu hổ.

Siêu mềm!

Sờ cực thích luôn!

Cảm giác mềm mại dày dặn khiến Lâm Thiên Du không nhịn được bóp thêm hai cái nữa.

Đầu tai rung rung một cái nhưng không thoát khỏi ngón tay cô, cuộn tròn lại.

[Lâm Thiên Du sao cô lại cười thành dạng này!]

[Tôi vừa định chê bai, quay mặt nhìn thấy bản thân trong gương cũng cười thành một bản mặt vô sỉ, chết tiệt! Giả vờ như mình cũng sờ được.]

[Hu hu, khoa học đang tiến bộ, hình ảnh phản chiếu cảm giác sờ soạng trực tiếp bao giờ mới ra, đừng bắt tôi cầu xin cô, tôi cũng muốn sờ chứ!]

...

Cảm giác tay tốt là một chuyện, nhìn bề ngoài hung tợn như vậy nhưng hổ lại ngoan ngoãn để bạn bóp nắn, ngoan không tưởng, sự tương phản này thật khiến người ta thích.

"Đúng rồi, chính là thế". Lâm Thiên Du cọ cọ tai nó, vuốt hai cái lông, chính thức bắt đầu công việc.

Chải lông cho con mèo lớn hơn bản thân mình mấy lần như vậy không phải là chuyện đơn giản.

Huống hồ bây giờ cổ chân Lâm Thiên Du còn bị thương, đi lại khó khăn, tốc độ vuốt ve tự nhiên cũng chậm lại.

Cái lược lớn trên lớp lông dày để lại vết tích, đầu ngón tay vuốt phẳng lại, làm đi làm lại vài lần, trên lược đã thêm không ít lông bay.

Ở nhà thì đều dùng lá cây gom lại cả, nhưng trong hang của hổ ngoài cỏ khô cũng không thấy gì khác, Lâm Thiên Du đơn giản cuộn thành nắm rồi đặt sang một bên.

Chải phía sau, Lâm Thiên Du hai tay thay phiên nhau, cánh tay mỏi đau đến nỗi gần như không nhấc lên được nữa.

Không biết từ lúc nào hổ đã nhắm mắt lại, chân trước đặt dưới cằm, hơi thở đều đều như đã ngủ say.

Lâm Thiên Du chỉ chú ý tới khi đang chải đến phần đầu, cô bèn ngồi xuống trước mặt hổ, răng lược áp vào trán hổ, lượt từng nhát một lên trên, "Tôi còn đợi anh đánh giá kỹ thuật chải lông của tôi như thế nào đấy."

Hổ không có phản ứng gì, Lâm Thiên Du tự nói: "Xem này, đây là biểu tượng của vua hổ."

Ám chỉ chữ Vương trên đỉnh đầu hổ.

Hổ nhắm mắt vẫn toát lên sự uy nghiêm không giảm chút nào, trái lại khiến người ta càng thận trọng không dám lên tiếng, sợ làm phiền giấc ngủ của con thú dữ này.
 
Chương 162: Chương 162


Động tác chải lông của Lâm Thiên Du cũng nhẹ nhàng hơn, cọ cọ một cái lớp lông mỏng trên tai.

Dùng ngón tay chọc chọc lông tai dựng đứng một chút, "Ở đây dễ thương lắm đúng không."

Lông ở đầu tai hổ không rõ ràng như báo hoa cáo, nhìn từ xa chỉ thấy đó là đường viền của tai, cận cảnh mới có thể chú ý là lông tai dựng đứng.

"Các bạn xem, bàn chân mèo của hổ cũng màu đen." Lâm Thiên Du cuộn lông bay lại, lược lúc có lúc không chải trên vuốt hổ.

Dùng ngón tay làm thước đo, đặt ngang qua so sánh nói: "Râu nó cũng dài lắm... vuốt to cỡ nào nhỉ, tiếc quá không mang thước dây đến."

Lâm Thiên Du hào hứng khám phá kích thước của hổ, nhìn con hổ gần như cao bằng người, chắc chắn sẽ tò mò nó cụ thể to như thế nào.

Lại là ước lượng bằng mắt, lại là đo đạc bằng tay, Lâm Thiên Du chỉ có thể nói ra con số tương đối.

Tiếp tục xuống dưới, cô lén chọc vào vị trí râu của hổ, đẩy nhẹ lên một chút, lập tức lộ ra hàm răng nanh bên trong, không khỏi cảm khái: "Đây mới là nanh hổ đích thực, các bạn thấy thế nào?"

Bình luận: [... ]

Trong hình ảnh trực tiếp, Lâm Thiên Du gần như nửa nằm, toàn bộ chú ý đều đặt ở hàm răng nanh của hổ, hoàn toàn không chú ý đến hổ đã mở mắt ra phía trên.

Không biết là bị quấy rầy trong giấc ngủ, hay là vốn không ngủ.

Dù sao khi Lâm Thiên Du đưa ra câu hỏi, hổ đang hạ mắt nhìn xuống cô.

[Đừng tôi thế nào nữa, khuyên chị mau buông tay đi!]

[Đấy là hổ cơ mà! Chị Lâm bình tĩnh một chút đi, biết chị thích rồi, nhưng chúng ta cũng phải quen dần với nhau rồi hãy đụng chạm sau này chứ, trước tiên lừa về... à không, trước tiên dẫn về hang của mình rồi tính.]

[Chết cười, con mèo tôi nuôi từ nhỏ tới lớn còn không dám kéo cái mồm nó ra thế, vuốt cào đau lắm đấy.]

Tuy nhiên, ngoài dự đoán của khán giả là hổ chỉ nhìn chằm chằm, không có bất kỳ động tác phản kháng nào, chưa nói tới làm hại Lâm Thiên Du, ngay cả cố gắng tự đóng miệng lại cũng không.

Để mặc con người tò mò đại dương sờ soạng lung tung trên người nó.

Con mèo hung dữ trông có vẻ đáng sợ nhưng lại hiền lành khó tưởng.

Chờ Lâm Thiên Du chơi đủ rồi, làm động tác sắp đứng dậy, hổ mới nhắm mắt lại lần nữa.

Những búi lông bay xù xì trên mặt đất, Lâm Thiên Du nhét thẳng vào túi.

Lông bay nhiều đến thế, đủ để cô làm 3-4 tấm thảm lông khi về.

Phần bụng và bên trong cánh tay của hổ đều màu trắng, gọi là màu tuyết cũng không quá đáng, có chút cảm giác của hổ con vừa mới xuất hiện, sạch sẽ.

Lâm Thiên Du cũng hơi mệt sau nửa ngày làm việc, ngửa đầu nằm lên bụng của hổ, "Các bạn có cảm thấy, đây là một tấm... chăn lông khổng lồ."

Cảm giác khi mang về hang, có thể trải khắp hang động mà.

Gối lên hổ, cảm giác với gối lên gấu đen, báo hoa cũng khác nhau, bởi vì nó thực sự rất lớn.

Lâm Thiên Du duỗi hai cánh tay, cười nói: "Tôi cảm thấy nằm ngang cả người lên cũng không vấn đề."

Nhưng cũng chỉ nghĩ tới thế, không thực hiện hành động thực tế.

Lâm Thiên Du nằm nghỉ cầm cầm cánh tay đau nhức, cũng không quên dặn dò: "Đạo diễn Tô hãy nhớ chiếu video cho bầy thú nhỏ của tôi nghe chưa."

Đầu nặng quá, Lâm Thiên Du hít hít mũi, bị lông bay vào mũi làm hắt hơi 2 cái.

Cô cau mày, "Sao tôi cảm thấy hơi lạnh nhỉ."

Không biết có phải là do cửa sổ của hang động có gió lạnh tràn vào hay không, Lâm Thiên Du lật người, quay lưng về phía cửa sổ.

Trời dần tối, cùng với sự biến mất của ánh sáng, cảm thấy ngay cả nhiệt độ cũng giảm xuống theo.

Lâm Thiên Du hơi mất tập trung nhìn những dây leo chằng chịt ở cửa hang.

— Tô Vũ Hành nhận lấy nhiệm vụ của Lâm Thiên Du, ngồi thẳng lên xe cùng tài xế quay trở về.

Các thành viên đoàn làm phim khác đều biết đây là những con thú dữ hoang dã trong rừng mưa, dù có hứng thú nhưng không đến nỗi ngu ngốc chạy tới gần, không có Lâm Thiên Du, ai biết những con thú nhỏ trước mặt cô dễ thương kia liệu có nhào tới cắn xé họ hay không.

Vì vậy, đạo diễn gọi một vòng, không ai đi theo cả, hơn nữa ông cũng không biết lái xe trong rừng mưa, nếu không tài xế cũng không muốn đi.

Tô Vũ Hành tự thấy lo trong lòng nhưng không đi cũng không được.

Cuối cùng, ông cũng không muốn nhìn thấy cảnh đánh nhau giữa những con thú, một là chúng sẽ bị thương, hai là chắc chắn cũng sẽ ảnh hưởng không tránh khỏi tới cây cối động vật xung quanh.

Khắp nơi đều là thực vật quý hiếm, Tô Vũ Hành còn đi bộ cẩn thận hơn bình thường, chỉ nghĩ đến việc động vật té ngã có thể đè bẹp những thứ này là ông đã đau ruột rồi.

Trên đường về, Tô Vũ Hành đã cắt các đoạn video trực tiếp của Lâm Thiên Du ra.

Khi đến nơi thì lập tức giơ video ra, báo hoa và đại bang đuôi đỏ có thể không chờ ông, gấu đen thì không nóng vội, nhưng nếu chúng đã xuất hiện thì gấu đen chắc chắn cũng không thể khoan dung.
 
Chương 163: Chương 163


Tô Vũ Hành nghĩ rất đúng, khi xe dừng ở triền dốc, ông vừa bước xuống, vừa trông thấy đầu báo hoa nổi lên ở sân thượng cùng đại bàng đuôi đỏ bay vòng vòng phía trên.

Ngay cả gấu đen cũng hí hửng chạy xuống phía dưới.

Tuy nhiên, khi nhìn rõ người bước xuống xe, gấu đen dừng lại, đại bàng đuôi đỏ cũng thay đổi hướng bay, đáp xuống cây bên cạnh.

Chiếc xe này Lâm Thiên Du đã từng ngồi, những con thú nhỏ có trí nhớ tốt đều có ấn tượng, trông ngóng Lâm Thiên Du bước xuống từ xe.

Nhưng chờ nửa ngày, chỉ có Tô Vũ Hành xuống.

Tô Vũ Hành vịn cửa khom người lại, cố gắng tìm bạn đồng hành:

"Xuống cùng không?"

Tài xế vội vàng lắc đầu, động tác giật lùi đầu đến nỗi sợ nếu chậm một giây, đạo diễn sẽ kéo mình xuống luôn vậy.

Tô Vũ Hành: "..."

Thôi thì, chỉ là chiếu video cho thú nhỏ thôi mà, việc gì to tát đến mức sợ thành ra thế chứ.

"Grừ~~"

Tiếng gầm gừ của báo hoa ở gần khiến đạo diễn tức thì gai ốc từ trên xuống dưới.

'Bịch' một tiếng, khi đạo diễn kịp phản ứng, ông đã đóng cửa, ngồi trở lại trong xe, tay vẫn cầm phần dây an toàn không kịp kéo.

Tài xế: ".... Có xuống không ạ?"

Phòng trực tiếp chính thức nhiệt tình trực tiếp mọi chuyện đang diễn ra.

Toàn bộ màn hình đã hiện lên dòng 'Ha ha ha'.

Không ít người cũng theo dõi báo hoa, gấu đen, đại bàng và chen chúc vào phòng trực tiếp xem, kéo theo số lượng người xem phòng trực tiếp chính thức tăng gấp đôi.

Tuy sợ hãi nhưng phải xuống thì vẫn phải xuống.

Tô Vũ Hành thất vọng buông dây an toàn, 'cạch' một tiếng mở cửa toang, "Anh đợi tôi quay lại rồi mới lái xe, không được đi sớm đâu".

Tài xế cũng thất vọng buông tay đang xoay chìa khóa, "Sao tôi dám chứ".

Bước một chân ra, Tô Vũ Hành không liều mạng xuống xe nữa mà trước tiên thò đầu ra, thân thiện gọi một tiếng: "Lâm Thiên Du bảo tôi đến tìm các bạn đấy".

Câu nói vang vọng khắp nơi lại không nhận được phản hồi nào từ các con vật.

Lần này thậm chí không còn cả tiếng gầm không thân thiện.

Tô Vũ Hành hít sâu một hơi, định nói lại lần nữa thì đột nhiên trước mắt lướt qua bóng đen không rõ, khoảnh khắc sau Tô Vũ Hành chỉ cảm thấy vai mình chịu một lực ép khổng lồ, mạnh mẽ đè ông xuống.

Hình ảnh trước mắt thay đổi, Tô Vũ Hành giống như người đuối nước vùng vẫy nổi lên mặt nước, há to miệng muốn thở khí trời nhưng chỉ vô ích cử động môi, tầm nhìn lâu không tập trung được.

"Gầm~~" Báo hoa cúi xuống, tiếng gầm chói tai lẫn mùi máu tươi khiến Tô Vũ Hành tái mặt.

Ngón tay run bần bật không nắm chặt được điện thoại, rơi xuống đất có vẻ như va phải hòn đá.

Tô Vũ Hành nhắm mắt lại, trên đường tới ông đã nghĩ kỹ lưỡng phương án giải thích thế nào với chúng, kết quả lúc then chốt, giống như bàn tay vô hình bóp cổ ông, không thể phát ra âm thanh.

Thật sự sắp chết rồi.

[Đệch?! ]

[Tình huống gì vậy! Báo hoa rõ ràng là thái độ tấn công cảnh giác, Tô Vũ Hành sao ông không chạy mà cứ đợi chết vậy!]

[Tôi tin việc này không theo kịch bản rồi, chạy có được không? Đừng làm người ta sợ nữa!]

Tô Vũ Hành cũng muốn chạy, nhưng không cử động được, cho dù có, liệu báo hoa có cho phép kẻ lạ mặt xâm nhập lãnh thổ của nó bình an vô sự rời đi?

Lúc Tô Vũ Hành đầu óc trống rỗng, vật lộn tìm cách giải quyết thì bên cạnh điện thoại reo lên giọng nói của Lâm Thiên Du.

Là đoạn phát lại phòng trực tiếp cắt ra từ lúc nãy.

Cho dù âm thanh trong phòng trực tiếp và giọng nói thực tế của Lâm Thiên Du có hơi khác biệt, nhưng báo hoa vẫn nhận ra chủ nhân của giọng nói là ai ngay từ giây đầu tiên.

Nghe thấy giọng quen thuộc, báo hoa cụp cụp tai.

Rút nanh trên vai Tô Vũ Hành về, báo hoa cúi xuống nhìn chiếc điện thoại phát ra âm thanh.

"Ù..." Nó dùng mũi cọ cọ vào, có vẻ như đang nói chuyện với người bên trong, vuốt ve Lâm Thiên Du ở trong máy.

Gấu đen bẹp một cái ngồi bên cạnh, ngơ ngác nghiêng đầu.

"Két!"

Đại bàng đuôi đỏ kêu một tiếng, hạ cánh trên người gấu đen, nghiêng đầu có vẻ như đang bàn bạc gì đó với báo hoa.

"Gao!"

Báo hoa phản hồi, đại bàng đuôi đỏ rơi xuống chụp lấy điện thoại bay thẳng lên sân thượng.

Gấu đen và báo hoa cũng nhanh chóng quay người bỏ đi.

Chỉ để lại Tô Vũ Hành nằm bất động dưới đất, mắt hốc hác nhìn trời.

Tài xế vội vàng xuống xe, chạy vòng qua đỡ ông dậy, Tô Vũ Hành mắt đẫm lệ: “Trực tiếp của Lâm Thiên Du cũng ảo quá rồi”.

Tự mình tiếp cận những con vật này mới biết, thú hoang không thể nào nằm sấp mở bụng để bạn vuốt ve được.

Tài xế cũng đồng tình gật đầu.

[Mặc dù rất đáng thương, nhưng... sao tôi lại thấy buồn cười thế nhỉ ha ha.]

[Đạo diễn: Sau này ai nói tôi dàn dựng là tôi sẽ bắt người đó vào hang động của Lâm Thiên Du.]

[Tôi là người xem đã sợ phải giơ xa điện thoại rồi, huống gì đạo diễn bị đè trực tiếp.]

[Tôi chỉ có thể nói— Chị Lâm quá đỉnh!]
 
Chương 164: Chương 164


Đã gửi điện thoại sang, bên trong phát lại những lời Lâm Thiên Du nói với bầy thú nhỏ lúc trước.

Xem lại hai lần, chúng có lẽ cũng hiểu được.

Chỉ là điện thoại khó có thể lấy lại được trong một thời gian ngắn.

Tô Vũ Hành thở dài, "Được rồi, chỉ cần chúng không đi tìm Lâm Thiên Du là được, sẽ có lúc Lâm Thiên Du quay về thôi."

Lên xe, đạo diễn giống như chạy cả ngàn cây số, ngồi xuống là hết sức lực.

Dây an toàn còn phải nhờ tài xế giúp cài.

Lần trước nhìn thấy những con vật này có Lâm Thiên Du, mặc dù chúng cũng không thân thiện lắm, nhưng cũng không có ý định tấn công mạnh mẽ đến thế, chỉ là khoảnh khắc đó, ông thực sự cảm giác báo hoa sẽ cắn thủng cổ họng mình.

Xong xuôi, Tô Vũ Hành chỉ sau một lúc mới nhớ ra phải nhắn tin cho Lâm Thiên Du.

Sợ đến mức phản ứng chậm chạp hẳn đi.

Nửa ngày không nhận được hồi âm, Tô Vũ Hành nghi ngờ lấy điện thoại riêng để xem livestream, sờ soạng túi quần thì trống trơn, mới nhớ ra điện thoại đã bị tịch thu rồi, quay đầu nói:

"Cho mượn điện thoại tí.”

Cầm điện thoại của tài xế vào phòng livestream.

Trong hình, Lâm Thiên Du nửa người tựa vào hổ, ôm chân trước của hổ ngủ.

Tô Vũ Hành hơi bối rối, nhìn kỹ mới phát hiện.

Lâm Thiên Du có vẻ rất lạnh, co ro người lại, theo bản năng dựa vào nguồn nhiệt gần nhất.



Hang động hổ.

Lâm Thiên Du lạnh run.

Đau đầu dữ dội, không giống khi va chạm bên ngoài, giống như có người cầm gậy đang chọc ngoáy vào dây thần kinh, chọc vào những dây thần kinh nhạy cảm, cơn đau từ bên trong lan ra bên ngoài.

Có vẻ như bị cảm...

Không chỉ cảm mà còn sốt nữa?

Hơi thở Lâm Thiên Du rất nặng và nóng.

Hổ dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, nó đắp người lên che Lâm Thiên Du lại.

Giống như đắp chăn lên.

"Khụ...khụ..." Lâm Thiên Du mí mắt động đậy, cuối cùng cũng không mở mắt ra, gối lên chân hổ ngủ mất.

[Có gì đó không ổn, mặt Lâm Thiên Du có vẻ đỏ lên nhiều.]

[Lúc nãy Chị Lâm nói lạnh, phải chăng đã sốt rồi?]

Mặt đỏ ửng đối với người khác là màu da bình thường, nhưng với làn da luôn tái xanh của Lâm Thiên Du, trông rất bất thường.

Vừa lạnh vừa hắt hơi, rất giống triệu chứng cảm sốt.

[@Đạo diễn, tôi nói đặt người ở đó không được, đang bị thương mà, sốt rồi các ông còn không mau đi cứu người.]

[Đội cứu hộ chưa tới à? Cứu người đâu có chuyện nói chờ chờ, các anh có thể hối hả thời gian không? Chị Lâm gặp chuyện gì bất trắc thì thiệt hại là của nhóm chương trình các anh đấy.]

Màn hình bình luận lại bắt đầu triệu tập đạo diễn.

Thấy tình hình càng lúc càng tồi tệ, Tô Vũ Hành chỉ có thể liên lạc lại với Phong Tĩnh Dã.

Tô Vũ Hành: [Lâm Thiên Du bị sốt cao không thể kéo dài thêm, bây giờ tôi dẫn đội cứu hộ vào, con hổ đó có lẽ sẽ không làm hại cô ấy.]

Phong Tĩnh Dã: [Tôi đã lên đảo, nhanh nhất 10 phút tới.]

Nhìn bầu trời tối mịt trên đầu, Tô Vũ Hành mới phản ứng lại, đã muộn thế này rồi. Vội trả lời một câu được, rồi kêu họ chuẩn bị.

...

Gần như cùng lúc, xe của Phong Tĩnh Dã và Tô Vũ Hành tới nơi đội cứu hộ tạm thời nghỉ ngơi.

Tô Vũ Hành: “Anh Phong.”

“Ừm.” Phong Tĩnh Dã một thân vest chỉnh tề, có vẻ như vừa từ một hội nghị lớn nào đó xuống, không kịp thay quần áo liền hối hả chạy tới đây.

Phong Tĩnh Dã nói: “Đi vào trước đi, tình huống cụ thể thế nào nói dọc đường.”

“Được.” Tô Vũ Hành sát theo sau, kể lại câu chuyện của Lâm Thiên Du và con hổ một cách đầy đủ, đặc biệt nhấn mạnh chuyện Lâm Thiên Du đang bệnh.

Nói chuyện giữa chừng, Tô Vũ Hành đột nhiên dừng lại, nói:

“Hổ có phát hiện ra chúng ta đi vào không?”

Phong Tĩnh Dã giật mình, “Đúng, lúc ông bước vào lãnh thổ của nó, nó đã biết, chính xác là ở rìa, hay xa hơn một chút, nó cũng có thể cảm nhận được, chỉ là không xâm phạm lãnh thổ của mình, nó lười quan tâm mà thôi.”

Phong Tĩnh Dã hỏi: “Làm sao ông biết?”

“Anh xem, con hổ kia vừa đứng dậy nhìn về phía hang động.” Tô Vũ Hành đưa điện thoại qua.

Chỉ đứng dậy một chút, nguồn nhiệt phía sau biến mất, Lâm Thiên Du khó chịu ho hai tiếng, nên con hổ nằm xuống lại.

Phong Tĩnh Dã cau mày, với trọng lượng con hổ mà họ ước tính, hoàn toàn có thể đè nghiến, nhưng người trong hình dường như ngủ rất ngon, thậm chí khi hổ phát hiện có kẻ xâm nhập, muốn ra ngoài ngăn chặn, cô ấy còn kéo con hổ quay lại.

Y như là... đang kéo chăn đắp lên.

“Cô ấy quen con hổ này à?” Phong Tĩnh Dã hơi khó hiểu, cái tên Lâm Thiên Du không xuất hiện trong danh sách nhân viên cứu hộ động vật của công ty họ, nghĩa là, không thể là một trong những người từng tiếp xúc với hổ từ nhỏ.

Thời gian khác càng không có khả năng.

Kể từ khi mất tín hiệu định vị, ngay cả nhân viên cứu hộ của họ cũng không tìm được con hổ này.

Nhưng Lâm Thiên Du và hổ dường như rất thân nhau, thậm chí là nuôi từ nhỏ đến lớn.

Tô Vũ Hành giải thích: “Trước đó có lẽ không quen.”

Nhưng... không loại trừ khả năng hổ đã từng ẩn náu quan sát Lâm Thiên Du.

Phạm vi hoạt động của nó rất rộng, từ một vài con mồi thừa và dấu chân có thể thấy được, lại giỏi ẩn nấp, trong khu rừng rậm rạp, nếu nó không chủ động xuất hiện thì rất khó phát hiện.

Từ cái lược mà hổ lấy ra có thể thấy, nó từng xuất hiện ở căn cứ của họ.
 
Chương 165: Chương 165


Phong Tĩnh Dã gật đầu:

“Tôi hiểu rồi.”

Nói chuyện lúc đi, họ càng lúc càng gần hang của hổ, luồng trực tiếp trong phòng cũng rõ ràng cảnh giác hơn.

“Tôi sẽ dụ hổ đi, các ông tận dụng thời cơ vào bên trong đưa người ra.” Phong Tĩnh Dã tháo cúc tay áo, nói nhẹ nhàng: “Nhớ chuẩn bị sẵn thuốc mê, những thứ đó là để tự vệ. Lúc đó tôi và hổ giao đấu, cho dù tôi bị áp đảo, cũng nhớ, tuyệt đối không được dùng thuốc mê để giúp tôi.”

Tô Vũ Hành cảm thấy hơi nguy hiểm, không biết thân phận của Phong Tĩnh Dã, nhưng với những gì biết về hậu trường của anh, Tô Vũ Hành không dám để Phong Tĩnh Dã tự mình làm mồi nhử.

“Anh Phong, anh tự mình làm mồi nhử có phải quá nguy hiểm không? Sao không đổi người, hoặc chúng ta cùng tấn công, phân tán sự chú ý của hổ, biết đâu nó sẽ đuổi theo người khác. ”

Nếu biết từ đầu Phong Tĩnh Dã muốn liều mình thu hút sự chú ý của hổ, có lẽ anh sẽ không liên lạc với Phong Tĩnh Dã, tự tìm cách dụ hổ đi.

Cũng thật sự không yên tâm... Nếu Phong Tĩnh Dã gặp chuyện gì ở đây thì mới thực sự là vấn đề lớn.

“Không cần, một mình tôi đủ rồi.” Phong Tĩnh Dã nói bình thản: “Con hổ đó và tôi...”

Không tìm được từ thích hợp, anh nói thẳng: “Dù sao, hai người chúng ta cùng xuất hiện trong phạm vi lãnh thổ của nó, người nó lao tới đầu tiên nhất định là tôi. Giữa tôi và con mồi ưa thích của nó, nó cũng sẽ không do dự bỏ mồi, quay lại tìm tôi.”

“...”

Nghe có vẻ như anh và hổ có thâm thù không đội trời chung.

Tô Vũ Hành gãi đầu, hiểu rồi, có phải là kẻ thù cũ, “Vậy không phải... càng nguy hiểm hơn sao?”

Phong Tĩnh Dã nói nhẹ nhàng: “Yên tâm, nó sẽ không giết tôi đâu.”

Nếu đổi người khác làm mồi thì không chắc.

Phong Tĩnh Dã vén tay áo lên, bình thản quan sát môi trường xung quanh, và tìm một vài thứ có thể tận dụng.

Kế hoạch ban đầu là, sau khi đội cứu hộ bước vào lãnh thổ của hổ, hổ sẽ trực tiếp tới tìm họ.

Lúc đó anh vật lộn với hổ, để đội cứu hộ tận dụng cơ hội cứu người, như vậy có thể đưa hổ ra một vị trí xa hang động hơn, cho dù hổ quay lại, cũng sẽ có nhiều thời gian phản ứng hơn.

Anh lại mặc cả với hổ, có thể rất thuận lợi cứu Lâm Thiên Du ra.

Nhưng không ngờ, với khả năng nhạy cảm với lãnh thổ, con hổ này, lần này, tất cả họ đều tiếp cận gần đến mức, có thể nói cách hang chỉ 10 mét, hổ thậm chí vẫn có thể kiềm chế.

Phong Tĩnh Dã: “Chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

“Rồi.”

"Tôi đếm đến ba." Phong Tĩnh Dã chầm chậm bước tới hang động, "Ba, hai..."

"Một!"

Ngay khi giọng nói vừa dứt, con hổ lao ra từ trong hang.

"Gầm!"

Phong Tĩnh Dã lăn ngay tại chỗ, né đòn lao của hổ, đồng thời lùi về phía sau chéo, yên lặng chờ hổ đuổi theo mình.

[???Đang làm gì vậy? Sao không chạy?]

[Đệt, hắn không phải định đánh nhau tay đôi với hổ chứ?]

Nhân cơ hội này, đội cứu hộ lao thẳng vào hang của hổ, không còn để ý tới cáng cứu thương, chỉ nghĩ tới việc vớt người ra trước đã.

Ai ngờ, con hổ đang đuổi theo Phong Tĩnh Dã đột nhiên ném mục tiêu sang một bên, quay đầu hướng về phía đội cứu hộ gầm lên hung dữ: "Gầm!"

Đội cứu hộ sợ đến mềm chân, Phong Tĩnh Dã lao tới ôm chặt cổ hổ, hổ vội tìm Lâm Thiên Du nên vung đầu làm anh tuột xuống, rồi lại định xông vào trong.

Phong Tĩnh Dã giữ chân hổ ở đó, phía đội cứu hộ vẫn chưa dám bước vào hang.

Anh cau mày nhẹ, một tay chống xuống lưng hổ để lật người rơi xuống chặn trước mặt nó.

Dường như nhận ra anh là trở ngại, hổ liền lao tới Phong Tĩnh Dã, "Gầm!"

Phong Tĩnh Dã vật lộn với hổ, thân hình uyển chuyển né tránh những vỗ móng vuốt của hổ, rồi bật lên một thân cây, lộn người rớt xuống chạy về phía sau, tiếp tục cố dụ hổ rời xa hang động.

Khi Phong Tĩnh Dã không bị văng máu tươi mà ngược lại còn đánh đôi co với hổ, phòng chat đã choáng ngợp.

Nhìn mãi không theo kịp, phòng chat mới lăn ra một con số: [6]

(*Số 6 đồng âm với ngưu, ám chỉ là người này thật trâu bò)

Hổ kiên quyết không rời khỏi hang, khi Phong Tĩnh Dã lùi lại, nó liền quay đầu không đuổi nữa.

Nó canh giữ như vậy, đội cứu hộ không thể tiếp cận.

Phong Tĩnh Dã nhíu mày, định nói gì đó, thì bỗng nghe một giọng nữ khàn khàn, có chút yếu ớt.

"Sao ồn ào thế?"

Do câu nói đó, động tác há miệng chuẩn bị cắn cánh tay Phong Tĩnh Dã của hổ dừng lại.

Lâm Thiên Du thức dậy, thấy đầu toàn mồ hôi, cũng không thấy lạnh như trước nữa, có lẽ sốt đã giảm. Bệnh đi như gió, cô vịn tường, đi khập khiễng ra ngoài, vừa đi vừa hỏi to:

"Anh Hổ? Anh chạy đâu rồi?"

Đang lẩm bẩm, cô vén rủ tán lá chắn cửa hang, chú ý tới cảnh hỗn loạn bên ngoài, dừng lại.

Ánh mắt cảnh giác rơi lên gương mặt xa lạ duy nhất gần hổ nhất.

"Anh Hổ, qua đây với tôi."

"Gầm..."

Lâm Thiên Du đi tới, sờ vào móng vuốt của hổ, không thấy máu.

Cô liếc nhìn người đàn ông không xa, lúc này Phong Tĩnh Dã đã đứng dậy, bộ vest đen không chút nhăn nhúm, cũng không mang theo bất kỳ vũ khí nóng nào, đi tới tay không.

Có vẻ không giống thợ săn.

Nhận ra có thể là người của nhóm chương trình hay kiểm lâm, cô vẫn không buông hổ ra, tránh hổ tức giận lao ra cắn người.
 
Chương 166: Chương 166


Tô Vũ Hành đã từ từ tiến lại gần, thấy Lâm Thiên Du tự đi ra cũng thực sự thở phào, suýt nữa là ngất xỉu vì hồi hộp, lau mồ hôi trên trán, giới thiệu:

"Đây là khách mời thứ 8 của chương trình, Phong Tĩnh Dã, cũng là chủ sở hữu của hòn đảo tư nhân nhỏ này."

Lâm Thiên Du nhanh trí nhặt ra từ khóa trong câu nói đó, ‘chủ sở hữu’.

Nghĩ tới công ty quản lý kiểm lâm và trạm cứu hộ trên đảo, đôi mắt cô sáng lên, "Chào anh, tôi tên Lâm Thiên Du."

"Phong Tĩnh Dã."

Phong Tĩnh Dã tiến lại gần hơn, con hổ bên cạnh Lâm Thiên Du đột nhiên há mồm, đưa cổ ra cắn anh.

Lùi nửa bước tránh đi, hổ vẫn trừng mắt nhìn anh khoe răng.

Lâm Thiên Du đưa tay che miệng hổ lại, nói nhỏ:

"Đừng hung dữ, họ tới đón tôi."

"Ù... " đuôi hổ vẫy vẫy bực bội sau lưng.

"Tôi phải về nhà." Lâm Thiên Du cũng đành chịu, hộp cứu thương vẫn còn ở nhà, cô vuốt lông sau gáy hổ, an ủi: "Lần sau tôi lại đến chơi với anh."

"Chân tôi bị thương không tiện đi lại, nếu anh rảnh, ghé qua tìm tôi nhé?" Lâm Thiên Du nháy mắt, ôm đầu hổ quay mặt nó lại, "Anh biết nhà tôi ở đâu mà, đúng không?"

Dù không biết vị trí cụ thể, cũng có thể tìm bằng mùi.

Nói thế rồi, Lâm Thiên Du lại dừng lại, nghĩ tới những sinh vật lông xù ở nhà, bắt đầu cân nhắc khả năng chung sống hòa bình của chúng.

Hmm...

Hơi khó.

Nhưng báo hoa mai và gấu đen bây giờ mối quan hệ rất tốt rồi, hổ nhiều lần ghé qua sẽ quen thôi.

Đạo diễn và Phong Tĩnh Dã vẫn đợi bên cạnh, Lâm Thiên Du ôm hổ an ủi một lúc, lại hôn mạnh lên đầu nó, "Tôi phải đi thật rồi, hẹn gặp lại."

"Ú!"

Là đồng ý rồi đấy.

Lâm Thiên Du đi chậm rãi về phía đạo diễn, Phong Tĩnh Dã thấy vậy tiến lại gần, nhưng hổ đi kèm bên cạnh Lâm Thiên Du, chặn anh phía sau.

Có con hổ đĩnh đạc hỗ trợ, Lâm Thiên Du rất vui được dựa vào.

"Cẩn thận đừng đụng đầu." Tô Vũ Hành vội kéo cửa xe ra, rồi lùi lại vài bước, anh nhận ra hổ không cho phép người khác tiếp cận Lâm Thiên Du.

"Ừm." Lâm Thiên Du ngồi vào xe, hổ thò đầu vào, cái đầu của nó gần như chặn cả cửa, cô vội ôm chặt nó, "Con trâu nước kia anh nhớ ăn nha, đừng lãng phí."

Hổ lắc lư bờm, cũng không đáp lại, quay người đi, đi ngang qua Phong Tĩnh Dã nó liếc anh một cái, rồi khinh khỉnh quay mặt đi.

Đuôi vẫy mạnh trên cỏ, hất tung một mảng cỏ với rễ lên.

Phong Tĩnh Dã vẫy tay, khi nhìn lại, hổ đã đi mất, không hề quay đầu lại.

Phong Tĩnh Dã từng ôm ấp chăm bẵm nó hồi nhỏ: "..."

Tô Vũ Hành cũng leo lên xe ngay sau khi Lâm Thiên Du lên. Quay về xe cảm thấy hơi không thực:

"Đơn giản... đơn giản thế à?"

Chỉ nói vài câu với hổ là nó thả người rồi.

Đạo diễn cau mày, nghĩ phức tạp quá, "Biết sớm đã tới sớm hơn."

"Nếu anh tới sớm hơn thì hổ có lẽ sẽ không nghe tôi đâu."

Lúc đầu liên lạc với đạo diễn, Lâm Thiên Du cũng chưa hiểu hổ muốn làm gì.

Sau khi quen mới có thể nói chuyện với hổ.

Vậy nên... nếu tới sớm hơn, có lẽ cô phải bảo vệ đội cứu hộ ngược lại.

"Trực tiếp về biệt thự, chân bị trật phải chụp X-quang, sốt đã hết chưa? Cảm thấy mặt tôi không đỏ như trước nữa, vẫn tiêm thuốc kháng viêm đi, rồi còn..."

"Đạo diễn, đừng căng thẳng thế. Tôi đã xem rồi, không gãy xương. Hộp thuốc có thuốc, về uống thuốc rồi ngủ một giấc là khỏe. Không cần tới biệt thự."

Chủ yếu là ngại phiền phức, nhà còn những sinh vật lông xù đang đợi mà.

Lâm Thiên Du nói: "Đưa tôi trở lại hang động đi."

Tô Vũ Hành không đáp, vẫn cảm thấy không đáng tin, muốn tiếp tục thuyết phục.

Lâm Thiên Du suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu khó chịu quá tôi sẽ liên lạc ông, lúc đó cũng kịp mà. "

Chỉ là bong gân chân thôi, ở bên hổ còn bôi thuốc thảo dược, không còn vấn đề gì lớn nữa.

Thấy cô kiên quyết, Tô Vũ Hành cũng chỉ có thể nói: "Tôi luôn theo dõi livestream của cô, nếu thấy tình trạng cô không ổn, tôi sẽ qua đón cô. Lần sau đón cô phải đi theo tôi."

"Được." Lâm Thiên Du đồng ý ngay.

Tô Vũ Hành thò đầu ra cửa sổ xe, "Anh Phong? Chúng ta phải về rồi."

"Ừm."



Lâm Thiên Du được đưa trở lại hang động.

Không đưa tận cửa, xe khó quay đầu, chủ yếu là phía trên có quá nhiều sinh vật lông xù, chúng sẽ vây tới nếu thấy xe.

Cùng xuống với cô là Phong Tĩnh Dã.

Trước đó vì công việc, Phong Tĩnh Dã không thể tham gia ngay từ đầu chương trình.

Giờ đã tới sớm, anh tiếp tục đi theo ghi hình nhiệm vụ tiếp theo.

Giờ cũng không có khu vực hoạt động cố định cho khách mời, chỉ cần thả họ ở rừng mưa là được, nên Phong Tĩnh Dã cũng xuống luôn.

Phong Tĩnh Dã nói: "Để tôi đỡ cô lên."

"Không cần phiền anh." Lâm Thiên Du không quen nên không muốn làm phiền người khác, tự mình di chuyển từng chút một, "Chỉ vài bước thôi mà, tôi không sao."

Phong Tĩnh Dã suy nghĩ một lúc, đưa cánh tay ra, "Vậy cô có thể vịn tôi."

Có vẻ ý nghĩa vẫn y nguyên.

Phong Tĩnh Dã nói: "Tôi định đi tìm nơi ở qua đêm phía trên, vừa vặn cùng đường."

Nhìn cổ tay gầy guộc lộ ra ngoài tay áo dài, Lâm Thiên Du đưa tay nhẹ nhàng đặt lên cánh tay anh:

"Cảm ơn."

Phong Tĩnh Dã nở nụ cười, không đáp lời cám ơn, "Không cần khách sáo thế."

Có chỗ để vịn, dốc này dễ đi hơn nhiều.

Chỉ là ai cũng im lặng, có vẻ hơi yên tĩnh.

Lâm Thiên Du do dự một lát, vẫn nói: "Anh thường tới đảo không?"

"Thỉnh thoảng rảnh rỗi công việc, tôi qua đây dạo chơi." Phong Tĩnh Dã nói chung chung, nhưng cũng đúng sự thật, "Tôi nghe nói cô hòa đồng với động vật ở đảo khá tốt."

Lâm Thiên Du cười khẽ, "Chúng khá thân thiện."

Phong Tĩnh Dã: "Quá khiêm tốn rồi."

Một số động vật mất mẹ từ nhỏ trên đảo được đưa về trạm cứu hộ, không nuôi lâu, khi đã có khả năng tự bảo vệ bản thân sẽ thả về tự nhiên. Bản năng hoang dã cũng không phải do trạm cứu hộ nuôi dưỡng mà tự mài giũa ngoài kia.

Nếu là người khác nói những con thú này thân thiện, Phong Tĩnh Dã chắc chắn sẽ nghĩ đó là đùa.

Nhưng nếu là Lâm Thiên Du...

Có lẽ cô thực sự cảm nhận như vậy.
 
Chương 167: Chương 167


Sau khi biết chuyện Lâm Thiên Du, Phong Tĩnh Dã từng trộm xem qua livestream vào lúc rảnh, chỉ những đoạn ngắn ngủi, không liên tục.

Chỉ vài cảnh quay cũng thấy được sự thân thiết của động vật với Lâm Thiên Du.

Nói chuyện lúc đi, đến sân thượng, nghe tiếng động, con vật đầu tiên bay ra từ hang là đại bàng đuôi đỏ.

"Két--!"

Gấu đen và báo hoa mai chậm hơn một bước, nhưng cũng lần lượt xông tới.

Khi thấy Phong Tĩnh Dã bên cạnh Lâm Thiên Du, tất cả đều dừng lại.

Rất rõ ràng là biểu cảm có thể nhìn ra được trên mặt động vật.

Phong Tĩnh Dã cũng giật mình, nhìn cái hang, rất khó hiểu tại sao những con thú dữ này lại tụ tập cùng nhau.

Đại bàng đuôi đỏ đã đáp xuống vai Lâm Thiên Du, vừa trìu mến cọ cô, vừa liếc Phong Tĩnh Dã, ánh mắt hung dữ quan sát anh từ trên xuống dưới.

Sau khoảnh khắc bối rối, gấu đen đã nâng cao cảnh giác, báo hoa mai còn ép thấp người, sẵn sàng tấn công.

Thấy sắp xảy ra xung đột, Lâm Thiên Du vỗ nhẹ lông ngực của chim nhỏ:

"Cảm ơn anh Phong đưa tôi về."

Phong Tĩnh Dã vác ba lô, "Gọi tôi Phong Tĩnh Dã là được. Tôi đi đây, cô bận trước đi."

“Ừ, có cần giúp đỡ gì thì xuống tìm tôi được.” Dừng một chút, Lâm Thiên Dụ lại bổ sung: “Có thể nhắn tin cho tôi trước nhé.”

Để tránh tình huống bản thân đi xuống, va vào lúc các chú nhỏ ở nhà một mình.

Phong Tĩnh Dã gật đầu, “Được.”

Tất cả những chú lông xù trên sân theo dõi Phong Tĩnh Dã rời đi, ngay cả con rắn đen treo trên cây cũng nhìn chằm chằm, chỉ khi chắc chắn người đã đi rồi mới rút tầm mắt về, bò vào nhà ngủ.

“Ù ù...” Báo hoa đến gần muốn cọ cọ, nhưng thấy mắt cá chân Lâm Thiên Dụ bôi thuốc, do dự một chút rồi đi vòng qua bên kia, ngửi mùi của các chú nhỏ khác, nhắm mắt liếm cổ tay cô.

Lâm Thiên Dụ vỗ vỗ đầu nó, “Không sao, chỉ bong gân nhẹ thôi.”

“Gầm!” Gấu đen ngửi mùi trên người cô, quen thuộc nhưng lạ lẫm, ngẩng đầu chọc chọc lòng bàn tay Lâm Thiên Dụ, cọ mạnh, cố gắng lấp đi mùi của cô bằng mùi của mình.

Lâm Thiên Dụ vỗ vỗ này, vuốt vuốt kia, lăn lộn vào hang động, vừa dỗ vừa nói: “Thôi nào, mình vào trước đi, đừng đứng ngoài chờ muỗi cắn nữa.”

Hôm nay cô không về, chắc chắn các chú nhỏ trong nhà rất lo lắng.

Con mồi trên sân vẫn nằm im lìm như thế, chưa động vào.

Nhận ra mấy chú nhỏ trong nhà có lẽ đến giờ vẫn chưa ăn, Lâm Thiên Dụ vội đặt balo xuống, nói:

“Các anh đợi ở đây trước nhé, tôi đi lấy dao để xẻ thịt.”

[Ôi... Lâm Thiên Dụ không về, chúng nó còn không ăn luôn á.]

[Lo lắm chứ gì, bình thường về là gặp ngay người, lần này người không thấy, trong lòng bất an thì làm sao mà ăn nổi.]

[Hu hu hu các bé iu ngoan quá !]

[Thương quá đi mất, ai chả thích mấy bé dễ thương như vậy chứ!]

Lâm Thiên Dụ không kịp xử lý vết thương, cầm dao chạy ra, trong đêm tối mờ ảo, chúng đứng trước xác con mồi, tự cắn xé thịt.

Thấy cô bước ra, Hoa Hoa liếm mí môi dính máu, quay đầu chọc vào hông cô, đẩy đi vài bước vào trong hang.

“Hả? Sao thế Hoa Hoa?” Lâm Thiên Dụ bị đẩy đi hai bước:

“Anh đến xẻ thịt cho mấy đứa mà, bảo tôi về à?”

“Ù ù...” “Được rồi, tôi biết rồi, anh đi ăn đi.”

Lâm Thiên Dụ vừa dỗ vừa bước vào hang, chưa kịp quay người, Báo hoa đứng dậy, ném cái tấm chắn nước sang một bên, giống như đóng cửa lại, không cho cô ra ngoài.

Nghe tiếng móng vuốt báo hoa cào lên tấm vải ‘xoẹt xoẹt’, thậm chí cả các góc cũng đẩy một cái.

Có thể nói là rất cẩn thận rồi.

“À... Hoa Hoa không cho ra ngoài.” Lâm Thiên Dụ nhún vai, đành nói: “Vậy tôi bôi thuốc trước nhé.”

Trong nhà chỉ còn ít nước.

Ban đầu tính là ra ngoài tìm những chú lông xù về, cùng ăn xong rồi nhàn rỗi sẽ đi múc.

Bây giờ cũng không tiện di chuyển, chịu khó dùng trước vậy.

Lâm Thiên Dụ ngồi ngoài phòng, dùng nước rửa chân còn dính thuốc khô, lau hết tinh dầu, lộ ra vết thương ở mắt cá chân, sưng giảm rõ rệt so với lúc trước.

Nhấn nhẹ ngón tay lên hai cái: “Thấy chưa, loại thuốc này rất hiệu quả mà.”

Người thử nghiệm trực tiếp chứng minh hiệu quả của thuốc.

Lau khô nước trên chân, Lâm Thiên Dụ lục lọi hộp thuốc, lấy ra một tấm thuốc chống viêm và kem chữa bong gân, trầy xước.

Trong đó còn một lọ xịt, nhưng mùi quá nồng, xịt xong cần một lúc mới bay hết, Lâm Thiên Dụ còn thấy khó chịu với mùi này, với khứu giác nhạy của các chú nhỏ, ngửi thấy chắc chỉ càng khó chịu hơn.

So với đó, kem có mùi nhẹ hơn nhiều.

Bôi thuốc xong, Lâm Thiên Dụ đổ hết nước còn lại vào nồi, đun nước nóng uống.

Lúc Báo hoa ăn xong vào, Lâm Thiên Dụ vừa mở nắp lon thuốc chống viêm uống hai viên.

“Hoa Hoa tới rồi à?”

“Ù ù...” Báo hoa ngửi ngửi thuốc trong tay cô, không biết mùi gì, hai tai xệ xuống.

Lâm Thiên Dụ xoa đầu nó: “Đây là thuốc đó.”

Nước nóng pha trà trắng còn lại, Lâm Thiên Dụ nuốt luôn viên thuốc.

Báo hoa há miệng ra, trố mắt nhìn Lâm Thiên Dụ ăn cái đồ kì quặc đó, co cổ lại, rõ ràng rất ghét.

Nó chớp mắt, dường như chú ý thấy gì đó, đi tới bên bếp cắn cái tay cầm của thùng nhựa.

“Khát à? Trong đó không có gì đâu.” Lâm Thiên Dụ rót một tô trà trắng cho nó: “Hoa Hoa tới uống cái này.”

Báo hoa không uống mà lại cọ cọ cổ tay cô, cắn thùng nhựa rỗng ra ngoài.
 
Chương 168: Chương 168


Không lâu sau, khi Báo hoa quay lại, nó cắn trong miệng một xô nhựa đầy nước.

Lâm Thiên Du đang phơi vết thương bôi thuốc, thấy vậy bèn mở to mắt, hơi không tin nổi: "Hoa... Hoa Hoa..."

[Mình không nhìn lầm chứ? Hoa Hoa đi múc nước á?]

[A a a bé iu nhất luôn, quá chu đáo đi Hoa Hoa!]

[Chết tiệt, báo hoa ngoan như thế này ai nuôi vậy, cho mình một con được không?]

...

Lâm Thiên Du cũng không ngờ Hoa Hoa sẽ đi lấy nước giúp cô, một xô đầy ắp nước được Báo hoa đặt dưới đất, nó tiến lên liếm lưng bàn tay Lâm Thiên Du, "Ù ù..."

"Cảm ơn Hoa Hoa. Vất vả rồi." Lâm Thiên Du ôm chầm lấy, vùi mặt vào lông Báo hoa.

Ban đầu định ngày mai sáng mới đi múc nước, dù sao thì đêm ở rừng sâu không an toàn lắm.

Thêm nữa bây giờ chân lại bị thương, Lâm Thiên Du càng không muốn lang thang ban đêm, nhưng sau khi sốt đã hạ, cô đã đổ nhiều mồ hôi, quần áo dán vào người khá khó chịu.

Lâm Thiên Du cười nói: "Nhờ Hoa Hoa rồi, nếu không tối nay chắc phải ngủ như thế này."

Hôn hai cái lên đầu lông, cô vừa định chuyển phòng trực tiếp thành chế độ đen thì chú ý thấy màn hình đầy những bình luận: "Nhìn cái đống này nhá", "chán quá xóa luôn", "báo cáo!", các cấp độ tài khoản khác nhau nên màu bình luận cũng khác, bây giờ khu vực bình luận đa sắc màu.

Lâm Thiên Du nhướng mày: "Ghen tị à?"

Cô ôm chặt lấy Hoa Hoa, cọ mạnh: "Của tôi đó."

Bình luận: [...]

Hủy theo dõi!!!

Điều chỉnh xong phòng trực tiếp, Lâm Thiên Du đứng dậy đun nước.

Vết thương vừa mới bôi thuốc nên cô không đi tắm, chỉ đun nước ấm pha chút lạnh gội đầu và lau người qua loa, ngay lập tức cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Quần áo trên người cũng bị nước làm ướt, Lâm Thiên Du lại vào phòng trong thay bộ khác.

"Chip chip!"

Những chú chim non vẫn chưa ngủ, nhưng thường thì lúc này chúng đã nằm chồng lên nhau ngủ say rồi.

Lúc này thấy Lâm Thiên Du quay lại, ba chú nhóc lông xù trong tổ chim liên tục kêu lên, Điểm Điểm cố vỗ vỗ cánh bay xuống nhưng không được, hai đứa em cũng muốn xuống nên cắn lấy nó kéo.

Điểm Điểm bị mất lông, quay sang cắn lại em một cái, lúc đánh nhau vẫn không quên chào Lâm Thiên Du.

"Thôi nào, đừng đánh nhau." Lâm Thiên Du đưa tay tách ba chú nhóc ra, "Đói rồi à? Tiểu Điêu có cho các em ăn rồi mà."

"Chip chip!"

Lâm Thiên Du gật đầu: "Ngủ thôi, muộn rồi."

Con rắn đen cuộn mình thành một vòng trong góc tổ chim, giống như một sợi vòng tay bằng ngọc lục bảo.

Nó ngủ thoải mái trong tổ chim thế cơ đấy.

Trước định để nó ở tạm trong tổ, chờ làm xong hang rắn sẽ giúp nó dọn nhà.

Nhưng sau đó hang rắn được làm xong, còn đặt sát bên tổ chim, nhưng con rắn đen vẫn không chịu ngủ, mỗi lần Lâm Thiên Du đều thấy nó nằm trong tổ chim.

Tuy hang rắn cũng có đệm mềm nhưng trong tổ có chim non, nằm chồng lên nhau sẽ ấm hơn, rõ ràng con rắn đen thích ngủ cùng chim non hơn.

Xếp lại các chú chim ngay ngắn trong tổ, Lâm Thiên Du cọ cọ lông mềm trên đầu chúng, quay đi đã thấy chú nai con ngước đầu lên, mắt trông mong cái gì đó.

"Nhìn chim à?" Lâm Thiên Du bế chú nai lên, "Nhìn nè, dễ thương lắm phải không."

"Be be!"

Cân nặng chú nai một chút, Lâm Thiên Du sờ bụng nó đã có mỡ rồi, "Béo lên khá nhiều đấy, có vẻ nhà mình nấu ăn cũng ngon đấy chứ."

Cũng không còn lo sợ thú dữ rình rập, ăn uống ngủ nghê không còn phải lo lắng nữa.

Được ăn đầy đủ, chơi no rồi ngủ, thức dậy ăn tiếp, một ngày vài bữa, lên cân là chuyện hiển nhiên.

Những chú nhỏ càng mập càng đáng yêu, nhớ ngày đầu Báo hoa đem nai về, nó gầy tới mức chỉ còn da bọc xương.

Đặt chú nai xuống cho nó tự chơi, Lâm Thiên Du ném đống quần áo dơ vào giỏ, nhìn đồng hồ thì không khỏi nói:

"Sao Tiểu Điêu và Tiểu Điêu vẫn chưa vào nhỉ?"

Theo thói quen của hai đứa, tốc độ ăn của chúng, giờ này phải ăn xong rồi chứ.

Lâm Thiên Du không hiểu, đặt tay lên lưng Báo hoa: "Hoa Hoa, anh giúp tôi xem Tiểu Điêu và gấu nhỏ ăn xong chưa."

"Rúc rích..."

Ăn.

Chưa kịp hiểu ý của Báo hoa thì cửa gỗ bên ngoài đã bị đẩy ra, Đại bàng đuôi đỏ chạy vào trước.

"Két két!"

Sau lưng là gấu nhỏ đen ôm trái cây rừng, "Ù úng!"

Hình như chúng đi hái sau khi ăn xong, khi vào không ngửi thấy mùi máu trên người chúng.

"Đúng rồi, tại sao lâu thế mới vào." Lâm Thiên Du nhận củ sắn từ móng vuốt của Đại bàng đuôi đỏ, bề mặt còn dính đất, to bằng ba cánh tay.

"Hai đứa đi kiếm thức ăn à?" Cô lấy giỏ để củ sắn vào, vừa ve vãn khen: "Chim nhỏ và gấu nhỏ thông minh quá, sao hai đứa biết tôi muốn ăn củ sắn thế."

Củ sắn lần trước ăn hết rồi, quả khô thì không để lâu được, nhà giờ chỉ còn vài trái dưa hấu thôi.

Gấu nhỏ đặt hoa quả lên bàn, quay người tới bên Lâm Thiên Du, cọ vào hông cô, "Gừ..." Gấu nhỏ đen ngẩng đầu đặt lên vai cô.

Lâm Thiên Du xoa xoa đôi tai lông, "Có lẽ là thấy tôi bị thương nên cố ý đi kiếm thức ăn cho tôi."

Hôm nay cô chỉ ăn trái cây và rau quả, giờ bị ốm không cảm thấy mùi vị gì, càng không muốn ăn thịt, dù là nướng hay hấp, chỉ cần là thịt là không đụng đũa.

Lần trước đào củ sắn lên, Tiểu Điêu cũng thấy, có lẽ nhớ lại chỗ đó nên hôm nay cũng đi đào.

Lâm Thiên Du cắn một miếng trái cây, chua chua ngọt ngọt, không khỏi nói:

"Ngon quá."

Mặc dù cô cảm thấy vết thương nhỏ này chẳng đáng kể gì, nhưng được mấy chú lông xù chiều chuộng như vậy, cô thấy mình được quan tâm.

Là sự chăm sóc tận tình, chu đáo.
 
Chương 169: Chương 169


[Gấu đen và Đại bàng đuôi đỏ biết cô ấy bị bệnh nên ăn nhạt, còn tôi bị bệnh thì thằng em trai tôi mua mì cay cấp độ năm cho tôi ăn. ]

[Ú ú... Chỉ tại chúng nó không biết nấu ăn, nếu không tôi còn sợ chúng nấu cháo mang đến cho cô luôn ấy chứ.]

[Haha, cảnh này dễ thương quá đi chị em ơi, đừng có phá đám là được rồi.]

[Tại sao phòng toàn mùi chanh thế nhỉ, à hóa ra vì tôi ghen tị rồi.]

Ăn xong trái cây, chua chua ngọt ngọt khiến cô đói bụng. Lâm Thiên Du qua phòng bên nấu ăn, nước trong nồi đã sôi rồi, múc vài tô để riêng ra, đợi nguội uống sau.

Để lại gần nửa nồi nước, rửa sạch củ sắn, gọt vỏ, cắt hai miếng nhỏ bỏ vào.

Vì là nước vừa mới sôi, cho củ sắn vào không lâu sau đã sôi lại, Lâm Thiên Du đậy nắp vung lên.

Đợi củ sắn chín mềm, dùng muôi nghiền nát ra, như nấu cháo, nấu đặc lại. Do củ sắn ít mà nước nhiều nên cũng không quá đặc.

Cuối cùng thì cho đường vào khi múc ra.

Lâm Thiên Du khuấy đều, nếm thử một muôi, ăn có cảm giác hơi giống cháo gạo nhưng không dính miệng, không nghiền hoàn toàn nên đâm đâm vài cái vẫn có thể ăn thấy những miếng củ sắn trong bát.

"Củ sắn làm thế này cũng rất ngon đấy, mọi người nếu thích có thể thử xem sao." Ban đầu cô chỉ muốn thử chơi thôi, không ngờ lại ăn khá ngon so với cháo gạo.

Bản thân củ sắn vốn cũng có tác dụng hỗ trợ tiêu hóa và tăng cường ăn uống, lại còn làm giảm phản ứng viêm, Lâm Thiên Du vừa mới hết sốt nên rất thích hợp ăn món này.

"Nếu cho thêm chút gạo vào chắc là thành cháo củ sắn rồi." Nhìn gấu nhỏ đen dựa bên cạnh, Lâm Thiên Du múc một muôi đút cho nó, "Gấu nhỏ thử chút xem nào?"

Cháo củ sắn thì ngọt nhưng gấu nhỏ đen đang thèm đồ ngọt lại chỉ ngửi một cái, mùi không rõ lắm, hình như bị gì đó át mất, nó nhăn mũi rất ghét, chôn đầu vào vai Lâm Thiên Du.

Rõ ràng không có hứng ăn, hiếm khi không thích ăn đồ ngọt.

Lâm Thiên Du nhìn sang bên trái, "Tiểu Điêu muốn ăn không?"

Dù mắt thấy không đẹp lắm nhưng mùi vị thì thực sự ngon mà.

Đại bàng đuôi đỏ nhìn thứ trong muôi, lặng lẽ trườn dần sang bên cạnh.

"Còn trườn nữa là rớt xuống đất đó." Lâm Thiên Du cười khì kéo Tiểu Điêu lại gần, rồi nhìn sang Báo hoa không xa, "Hoa..."

Cô chưa dứt lời đã ngậm miệng lại.

Báo hoa nằm dài cạnh túi ngủ, cong người lại một chút, đầu gác trên móng vuốt, đã ngủ rồi.

[Không, có, ngủ! Nó đang giả bộ đấy! Lúc hỏi Chim nhỏ, Hoa Hoa mới nhắm mắt đó.]

[Đúng đó! Cứ làm ra vẻ ngủ rồi cắn một miếng lớn nhé!]

[Hoa Hoa: Tối nay ngủ nhớ mở một con mắt cảnh giới đó.]

Không cần mở bình luận xem, Lâm Thiên Du cũng để ý thấy Báo hoa giả ngủ, lén lút mở mắt nhìn bên này, thấy cô chú ý lại nhanh chóng nhắm mắt lại.

"Được thôi, không ăn thì thôi, tôi ăn hết cho." Lâm Thiên Du lẩm bẩm, tự ăn một muôi lớn.

Đám không biết thưởng thức đồ ăn này.

Ăn chút đồ ăn khuya, cháo củ sắn còn nóng hổi trôi tuột xuống bụng, cả người cô ấm lên.

Mệt mỏi cả ngày, thực sự không có sức rửa chén đũa, bèn đổ đầy nước vào để ngâm, sáng mai sẽ dễ rửa hơn.

Lâm Thiên Du vỗ vỗ túi ngủ, phơi cả ngày nên sờ vào vẫn còn ấm áp, cô vừa nằm xuống đã hắt xì một cái, còn chưa kịp lấy thiết bị thì Báo hoa nằm bên đã lật người sang, dựa sát vào cô.

Lâm Thiên Du sững lại, bình thường Hoa Hoa hay quay lưng với vẻ kiêu kỳ, cô vừa ôm vừa ve vuốt mãi nó mới chịu nằm xoay người sang.

Dù không rõ cụ thể là lúc nào nhưng khi ngủ dậy thì Hoa Hoa quay mặt về phía cô.

Nhưng bây giờ, cô còn chưa đụng tới nó đã tự quay người lại rồi!

Lâm Thiên Du cười khẽ, ôm luôn con báo chủ động: "Đây là đặc quyền của người bệnh à?"

Chấn thương này thật đáng giá đấy.

Báo hoa cụp tai, "Rù..." "Ngoan." Lâm Thiên Du vuốt lông, ngẩng đầu lên: "Vậy hôm nay kết thúc phần livestream tại đây thôi nhé, người bệnh cần nhiều nghỉ ngơi mà, mọi người có thể thông cảm chứ?"

[???]

[Nghỉ ngơi gì, lén lút ve vuốt bọn lông xù thì có!]

Lâm Thiên Du giơ móng vuốt Báo hoa vẫy vẫy, bình luận lúc tắt máy lại đồng loạt than thở, cô nói nhỏ: "Chúc ngủ ngon."



Có lẽ do hôm trước trải qua nhiều chuyện, lại vượt quá giới hạn bản thân rồi bị cảm sốt, thật sự rất mệt mỏi.

Lâm Thiên Du ngủ một giấc thẳng tới trưa.

Mở cửa ra, thấy mặt trời treo cao trên bầu trời, cô vẫn còn buồn ngủ nhưng cảm thấy hơi chói mắt nên nhắm mắt lại.

Vẫn còn rất buồn ngủ, nhưng ngủ tiếp có khi tối mới dậy được.

Ngủ là có thể nhảy cóc qua thời gian đấy.

Mở mắt ra nhìn đồng hồ, nghĩ cứ ngủ thêm mười phút nữa rồi mở mắt ra, chỉ trong chớp mắt có thể đến hai tiếng sau mà không hề hay biết.
 
Chương 170: Chương 170


Lâm Thiên Du duỗi mình một cái, lần này không quên chuyển phòng trực tiếp trở về:

"Sống phải vận động nào, chào buổi sáng mọi người."

"Chân bị thương rồi nên hôm nay không định đi xa, sắp xếp trong nhà thôi, còn thịt thừa từ bữa ăn tối hôm qua của các chú..."

Nói đến đây, Lâm Thiên Du bước tới ngửi con mồi trước mặt.

Những chú lông xù trong nhà rất thông minh, chúng học theo những hành động trước đây của Lâm Thiên Du rồi vận dụng vào những tình huống thích hợp.

Chẳng hạn như những con mồi này, tối qua đã được chất đống vào góc mát, sáng nay cũng không bị phơi nắng.

Vẫn còn tươi, chỉ là bữa sau phải ăn thôi.

[Hoa Hoa và gấu nhỏ đâu rồi?]

[Mở stream từ đầu tới giờ không thấy luôn.]

Lâm Thiên Du cắn miếng khô, "Hôm nay Hoa Hoa và gấu nhỏ đi săn, để tôi và Tiểu Điêu trông nhà."

Chia một nửa khô cho Đại bàng đuôi đỏ trên vai, Lâm Thiên Du nói: "Có vẻ chúng nó không yên tâm lắm về tôi."

Có lẽ trong nhận thức của các chú nhỏ, bạn rời nhà đi tìm thức ăn = đi săn.

Về không mang theo con mồi, còn bị thương, với mùi của loài khác trên người.

Nghĩa là bạn gặp đối thủ trong lúc săn mà không hạ được.

Chẳng biết chúng bàn bạc thế nào.

Dù sao, lúc Lâm Thiên Du ngủ dậy, bên cạnh chỉ còn mình Đại bàng đuôi đỏ thôi.

Những chú chim non và chú nai con không theo Lâm Thiên Du thì sẽ không rời khỏi khu vực này đâu.

Dù sao cũng không đi đâu, Lâm Thiên Du cho tất cả ra chơi trên sân.

Chim non Đại bàng đuôi đỏ hoang dã không có không gian để chạy nhảy, có lẽ bản thân chúng cũng không cần, lúc săn chỉ cần bay xuống là được.

Nhưng chạy đuổi với chú nai ngoài kia cũng coi như tập luyện thể chất, không có hại gì.

Thịt sống chặt ra, máu me đầm đìa, đối mặt với những miếng thịt này, Lâm Thiên Du vẫn có thể ăn khô mặt không đổi sắc.

So với cảnh này, cô đã từng thấy những hình ảnh đẫm máu hơn rồi, những thứ này không đáng kể.

"Chim nhỏ, lấy thêm miếng nữa đi."

"Két két!" Đại bàng đuôi đỏ cắn miếng khô nhưng không ăn, mà vỗ cánh bay lên cành cây cao nhất trên sân.

Đôi mắt sắc như diều hâu quét từ trên cao xuống.

"Có chuyện gì à?" Thấy nó cảnh giác, Lâm Thiên Du không khỏi hỏi: "Có loài nào lại gần à?"

Đại bàng đuôi đỏ không nói gì, cúi đầu nhìn chằm chằm xuống dốc.

Dốc đi xuống và vị trí Lâm Thiên Du đang đứng tạo thành góc chết, khiến cô hoàn toàn không nhìn thấy gì ở bên dưới.

Thấy vậy, Lâm Thiên Du lau tay đứng dậy đi xem.

Có lẽ bị mùi máu hấp dẫn, Lâm Thiên Du đi rất cẩn thận, không vội xuất hiện trước mặt đối phương.

Nhưng khi tầm mắt vượt qua góc chết nhìn xuống, con chồn gấm hoang dã đang cắn xác chim, thân trên hơi cúi xuống đất, đôi mắt mở to, đuôi xù lên, im lặng đối mặt.

"À, chính là cậu." Lâm Thiên Du nhận ra ngay đây là con cô gặp trong rừng mưa lần trước, "Móng vuốt của cậu thế nào rồi?"

Nhìn xuống, lông che khuất vết thương, không thấy máu chảy nên có lẽ đã khỏi.

Nếu không, máu chảy từ vết thương ra sẽ bám đầy lông, rất dễ phát hiện có vết thương.

Thấy Lâm Thiên Du, Chồn gấm lui dần về sau.

"Đừng sợ, tụi này ai cũng thân thiện lắm." Lâm Thiên Du vẫy tay gọi Đại bàng đuôi đỏ, "Tiểu Điêu, lại đây."

Đại bàng đuôi đỏ vỗ cánh, sắp bay xuống vai thì bị Lâm Thiên Du đỡ lấy, "Cậu đến tìm bọn tôi có chuyện gì à?"

Được ôm trong ngực, khí thế tấn công của Đại bàng đuôi đỏ biến mất nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Chồn gấm.

Chồn gấm mở miệng nhả con chim chết ra, còn cẩn thận giơ vuốt đẩy nó.

Lâm Thiên Du nhướng mày, "Quả nhiên con chim lần trước cũng do cậu mang đến."

Số lượng các loài nhỏ ăn thịt chim không nhiều lắm, Lâm Thiên Du quen biết càng ít ỏi.

"Cậu cứ tự ăn đi, bọn tôi không ăn sẻ đâu." Lâm Thiên Du quay người, vẫy nói: "Lên đây nói chuyện cho dễ, cúi mãi cổ xuống nói chuyện làm choáng váng quá."

Cô tự đi về phía sân, không biết Chồn gấm có theo không, liếc nhìn phía sau một cái.

Thấy Chồn gấm theo sau, thấy cô nhìn lại còn lùi thêm nửa bước, rồi do dự tiến lên.

Chỉ vài bước đã lộ hết sự lúng túng của Chồn gấm.

Là một chú mèo nhỏ nhát gan đấy.

Lâm Thiên Du dẫn nó đến chậu nước, nói: "Sau này cậu có thể đến đây tìm đồ ăn. Đây là thịt khô, cậu có ăn rồi, nhớ chứ?"

Chồn gấm cắn con sẻ, nhìn thấy xác chim trong bát.

Nó nghiêng đầu, "Meo meo?"

"Cậu cứ tự ăn đi, bọn tôi không ăn loại này." Lâm Thiên Du nhường chỗ cho Chồn gấm, ra hiệu nó có thể lại gần ăn.

Hai con sẻ cùng một bát đầy thịt khô, đủ no Chồn gấm.

Chồn gấm nhát gan, chỉ cần có chút tiếng động cũng khiến nó giật bắn người.

Tốc độ ăn càng nhanh hẳn lên.

Lâm Thiên Du vuốt lông: "Ăn chậm thôi, đừng vội."

Thấy nó căng thẳng, cô cũng không đụng tới, để mèo tự do ăn, còn mình quay lại tiếp tục thái thịt.

Ngoài phần để dành cho các chú lông xù, còn lại tất cả đều thái miếng lớn, "Làm thịt ngâm được đấy."

Dù sao nhà cũng có nhiều gia vị, làm nhiều ăn không hết còn có thể phơi khô thành khô gà, vừa ngon lại bảo quản được lâu.
 
Chương 171: Chương 171


Không thêm gì, luộc thịt đến khi nổi bọt máu rồi đổ nước, rửa sạch.

Gia vị ngâm trước trong nước để bớt đi vị đắng, cũng rửa sạch một chút, đổ tùm lum vào, phía trên đậy lên chiếc nồi hấp, hấp nửa cái khoai lang tối qua ăn dư.

Dù sao thịt hầm cũng cần rất nhiều thời gian, khoai lang không cắt nhỏ lắm, bẻ ra rồi ném vào, hấp từ từ.

"Be!"

"Be, be——!"

"Két két!"

......

Bên ngoài, tiếng đại bang non và nai con nổi lên ầm ĩ, phong thái dường như đang xua đuổi kẻ thù.

Lâm Thiên Du cho thêm củi vào bếp, nhìn ra phía cửa hang, chợt thấy nai con hung dữ đuổi theo Phong Tĩnh Dã, còn những chú chim con lật bật chạy theo phía sau, trong quá trình đuổi, một con còn vấp chân trái rồi ngã lăn quay, lắc mình một cái rồi tiếp tục đuổi tiếp.

Lâm Thiên Du: "???"

[Phốc—— Haha, bốn đứa này đang làm gì thế nhỉ.]

[Hoàn toàn không nghi ngờ, ngay cả khi bốn đứa chúng nó cộng thêm con rắn đen nhỏ, cũng khó mà làm hại được Phong Tĩnh Dã.]

[Hôm qua đánh nhau không rõ thù hận gì với con hổ, hôm nay bị nai đuổi chạy té khói. Cười chết mất.]

"Nai con!" Lâm Thiên Du vội chạy ra bắt con nai con lại, cùng với những chú vịt con kia, chỉ cần Phong Tĩnh Dã bị trượt chân ngã xuống là đủ đè chết cả ba.

Lâm Thiên Du tay chống hông, "Đừng đi nữa Điểm Điểm, Cầu cầu và Đoàn Đoàn cũng quay lại đây cho tôi."

Những chú nhỏ đang cố gắng đuổi theo Phong Tĩnh Dã, nghe thấy liền quay đầu lại chạy “cốp cốp cốp” về phía Lâm Thiên Du.

Phong Tĩnh Dã tính tình ôn hòa, dù bị đuổi nửa ngày cũng không giận, thấy vậy lại cười nói:

"Cô nuôi chúng rất tốt."

Lâm Thiên Du gãi gãi mũi, bế những chú lên đặt sang một bên, quay đầu hỏi: "Anh đến tìm tôi có chuyện gì à?"

"Vâng, tôi vừa đi lấy đồ tiếp tế ở biệt thự, đạo diễn bảo tôi quay lại mang cái này cho cô." Phong Tĩnh Dã lấy từ ba lô ra một hộp thuốc xịt trừ côn trùng, "Lần trước cô đổi đồ tiếp tế, thuốc xịt không đủ nên thiếu phần của cô, đây là bổ sung thêm."

Nhắc đến, Lâm Thiên Du cũng nhớ ra, cầm lấy thuốc xịt, chuẩn bị cảm ơn thì thoáng thấy vết thương trên cổ anh, áo đen bị máu thấm ướt không nhìn ra màu máu, cô dừng lại một chút, "Anh bị thương à?"

"Cái này à?" Phong Tĩnh Dã theo ánh mắt cô sờ lên, tay đầy máu, nhưng anh vẫn thờ ơ nói: "Ừ, vừa đánh nhau với con hổ."

Lâm Thiên Du mặc định hỏi: "Ở biệt thự của đạo diễn à?"

"Không, dọc đường, nó mai phục tôi." Phong Tĩnh Dã rõ ràng đã quen, "Lần này cũng may, trước kia lên đảo, ngồi thuyền, nó còn tấn công tôi dưới biển. Sau tôi đổi sang đi máy bay, nó lại phục ở nơi máy bay hạ cánh, toàn là lúc tôi xuống máy bay nó lao tới."

Lâm Thiên Du: "......?"

Bình luận: [......6]

Lâm Thiên Du rửa cổ họng, "Không nói nhiều nữa, anh vào đây tôi bôi thuốc cho anh đi."

Thấy vẻ mặt không vui của đại bàng đuôi đỏ, Phong Tĩnh Dã vẫn từ chối sự giúp đỡ của Lâm Thiên Du, nói:

"Không cần đâu, tôi cũng có hộp thuốc ở đó, chỉ đi ngang qua mang đồ cho cô thôi, giờ đồ đã gửi xong rồi, tôi quay lại trước đây."

Vết thương trên cổ chỉ là vết xước ngoài da thôi, về rửa sạch rồi bôi thuốc là không sao.

Không ở lại lâu, Phong Tĩnh Dã cầm ba lô leo lên núi.

Đại bàng đuôi đỏ hình như không yên tâm lắm, bay lên trời quay vòng rất lâu, như là xác nhận Phong Tĩnh Dã sẽ không quay lại, nó mới trở lại nằm gọn trong vòng tay Lâm Thiên Du.

Góc phòng, bát đã trống, chồn gấm ăn no rồi không thấy đâu.

Lâm Thiên Du lại cho thêm khô thịt vào bát:

"Hy vọng nó sẽ đến ăn mỗi ngày, tăng cân lên chút."

[Rồi cô sẽ vui sướng vuốt ve nó đúng không?]

[Con người xấu xa quá, vì muốn vuốt ve mèo nên bất chấp mọi thủ đoạn, thậm chí đặt ra kế hoạch lớn như thế này, muốn cho mèo ăn béo rồi ra tay!]

[Haha, các cậu thôi đi, con chồn gấm đó gầy như que củi rồi, da bọc xương, gầy đến mức không lành mạnh.]

......

“Khốn khiếp, món thịt hầm của tôi!” Lưu tâm đến trò chuyện, Lâm Thiên Du quên mất món thịt hầm trong nồi.

Lâm Thiên Du vén màn chắn nước lên, ngay lập tức mùi thơm của thịt hầm bốc ra.

Có chút cảm giác giống như món thịt xiên nướng.

Chỉ ngửi thôi đã khiến nước miếng chảy dài.

Lâm Thiên Du vén nắp nồi ra nhìn, khoai lang vẫn chưa chín, đũa chọc vào vẫn còn cứng. May là đổ nước hầm khá nhiều nên không bị cạn.

Nhưng rõ ràng có thể thấy mực nước đã giảm xuống khá nhiều ở bề mặt.

Lâm Thiên Du bèn cho thêm chút nước, ngập khoảng 3-5cm so với thực phẩm, "Ngày mai tìm đạo diễn xin bột mì, hôm nay thịt hầm nhiều không hết được, ngâm qua đêm để thấm gia vị, ngày mai làm được bánh mì nhồi thịt luôn."

Dừng lại một chút, Lâm Thiên Du cũng tiếc, "Hình như không có ớt xanh."

Thịt xiên nướng ăn kèm ớt xanh mới là linh hồn, bất kể loại ớt nào cũng được, cay hay không cay gì cũng hợp để ăn cùng thịt xiên nướng, tạo ra hương vị rất đặc biệt.

"Két!"

"Hả?" Trong đầu Lâm Thiên Du đang nghĩ đến thực đơn ngày mai, nghe tiếng chim nhỏ kêu lên, đưa tay định ôm nó xuống, "Sao vậy?"

Dịch sang tiếng Việt:

"Két!" Nhưng đại bàng đuôi đỏ lại bay thẳng ra ngoài.
 
Chương 172: Chương 172


Vừa vén rèm lên, Lâm Thiên Du thoáng thấy phía ngoài một quả núi màu cam.

Tiếp theo đó, tiếng gầm thét của hổ làm rung chuyển cả rừng.

"Gầm——!"

"?!!"

"Đừng đánh nhau!" Lâm Thiên Du không nói hai lời vén màn ra, chạy ra can ngăn.

"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, có chuyện gì cứ nói chuyện đàng hoàng, mọi người đều là bạn tốt cả."

"Ngoan nào chim nhỏ."

"Anh hổ bình tĩnh chút nào."

.......

Lâm Thiên Du khuyên bên trái rồi khuyên bên phải, sợ đại bàng đuôi đỏ bay xuống mổ hổ, lại sợ hổ nhảy lên vồ đại bàng.

Cô cứ chìa tay ra, dù bên nào có động tĩnh gì, Lâm Thiên Du cũng đã sẵn sàng lao ra ôm một trong hai con.

Nhìn cảnh tượng này, Lâm Thiên Du không khỏi thầm cảm thấy may mắn là gấu đen và báo hoa đi săn chưa quay về, nếu không cảnh tượng này chỉ có thể càng thêm hỗn loạn.

[Ôi, cảnh tượng mà tôi mong chờ nhất đã xuất hiện rồi đây.]

[Mọi người đừng đánh nữa, dù ai bị thương tôi cũng rất đau lòng.]

[Haha, có mình tôi đang thương cho cô gái kẹt giữa không nhỉ.]

[Nói đến, phòng livestream của các host khác có báo hoa và gấu đen không nhỉ? Ai đó qua báo cho chúng nó về nhanh lên, tôi thích xem cảnh hỗn loạn lắm.]

Nhưng cảnh hỗn chiến thì không có.

Hổ và đại bàng đuôi đỏ không thực sự đánh nhau.

Lâm Thiên Du vừa chìa tay ra bên này vừa cúi người xuống bên kia, cả hai sợ làm tổn thương đến cô nên những cái miệng há ra và móng vuốt nhọn hoắt đều rút lại khi lại gần cô.

Điều quan trọng nhất là... chúng ngửi thấy mùi của Lâm Thiên Du trên người đối phương.

Thấy vậy, Lâm Thiên Du thực sự thở phào nhẹ nhõm.

Miễn là không đánh nhau là được.

Những chú nhỏ trên bệ bị dọa, vội vã nằm sát xuống và lổm ngổm bò về phía cửa hang.

Bên cạnh, chú nai non do dự, có vẻ như đang cân nhắc xem với cái đuôi to hơn chính mình, liệu nó có đủ sức đối đầu với hổ không.

Vừa lúc nó đang phân vân có nên húc thử một cái cho biết không thì Lâm Thiên Du đã nhận ra ý định của nó, túm cổ áo kéo thằng nhỏ không biết trời cao đất dày về trong hang, còn dẫn theo luôn vài chú chim non.

Những chú chim vẫn còn sợ hổ, dù sao tuổi còn nhỏ, ngoan ngoãn để Lâm Thiên Du đưa vào.

"Be e!" Chú nai vẫy đuôi, cảm thấy mình có thể chiến tiếp.

[Đừng be nữa em bé, ăn bé còn không sợ mắc nghẹn đấy.]

[Haha, có phải đang bắt nạt nai con quá đáng không nhỉ. Nhưng thật ra, không cần nhai, nhoàm một phát là trôi luôn xuống bụng rồi.]

......

Lâm Thiên Du vốn định sau này sẽ tìm hổ chơi, giờ thấy hổ tới tìm cô trước, cảm giác khá bất ngờ và vui sướng.

Dù hôm qua cô có nói với hổ đến chơi, nhưng hổ không có phản ứng gì nên cô tưởng là từ chối rồi, không ngờ hôm nay nó lại đến.

“Anh tới tìm tôi chơi à?” Lâm Thiên Du đưa tay muốn xoa đầu hổ nhưng nó quá cao nên chỉ với tới xoa xoa đầu được.

Hổ quay người, nhảy lên hang, sau một hồi va chạm, ‘bịch’ một cái, một con trâu rừng thẳng cẳng rơi xuống.

Lâm Thiên Du nhíu mắt lại, ôm đại bàng nhích ra xa.

Con trâu này có vẻ nhỏ hơn con hổ bắt hôm qua một chút, đây là... nó bắt thêm một con trâu nữa à?

“Hổ lớn?” Lâm Thiên Du đợi một lúc mà không thấy hổ xuống, ngước lên thì không thấy bóng dáng của nó.

Chỉ gửi tặng rồi bỏ đi à?

Cô còn chưa kịp mời ăn cơm nữa.

Nhìn xuống con trâu, Lâm Thiên Du không khỏi bất ngờ, hoàn toàn ăn không hết.

Tuy nhiên, hổ đã đi rồi nên không thể giúp cô chia sẻ phần thịt.

Lâm Thiên Du: “Cắt ra trước đã, ăn không hết thì làm thịt khô... Mà nội tạng nó cũng không lấy đi.”

Sờ vào bụng trâu, cảm thấy nó vừa mới chết.

Cô đoán: “Có lẽ nó vừa bắt xong đã mang đến ngay.”

[Đánh Phong Tĩnh Dã, bắt trâu rồi mang trâu tặng, lộ trình hoạt động của hổ rất tốt đấy.]

[Haha, thời gian sắp xếp chính xác hơn cả lúc tôi đi học sớm nữa.]

Đã gửi tới thì cũng không thể lãng phí.

Lâm Thiên Du cắt hết thịt ra, lúc lấy nội tạng, cô không khỏi nghĩ, hổ kén ăn chỉ chọn phần nó thích, tốc độ sinh sản của đàn trâu ở hòn đảo này thế nào nhỉ, không biết có đủ để nó ăn không.

Trâu trưởng thành có sức chiến đấu rất mạnh, ngoài hổ, có lẽ chỉ còn rắn hổ mang mới có thể săn bắt chúng trên đảo.

Những con trâu con chưa trưởng thành thì được bảo vệ bởi đàn trâu lớn, thành từng đàn đi lại với nhau nên các loài động vật khác cũng không dám liều lĩnh tấn công.

Nghĩ thế này, có vẻ vẫn đủ để ăn.

“Nhiều thịt thế này, ngày mai nhờ đạo diễn đổi thêm ớt xanh vậy.” Lâm Thiên Du lau tay, đóng gói phần thịt vừa cắt cho các con vật nhỏ vào trong lá cây.

Mang phần thịt hôm qua đi đổi với đạo diễn, phần thịt trâu tươi cắt hôm nay cho “gia đình” ăn.

Hoàn hảo.
 
Chương 173: Chương 173


Lâm Thiên Du sắp xếp rất tốt, nội tạng trâu không mang đi đổi mà giữ lại ăn luôn.

“Gấu nhỏ! Hoa Hoa!” Lâm Thiên Du gào lên, “Trời sắp tối rồi, mau về nhà đi!”

Không biết chúng có nghe thấy không, nhưng tiếng gọi này vẫn nhận được phản hồi, Lâm Thiên Du cảm thấy giọng mình khá lớn, hy vọng đủ để hai đứa nhỏ nghe thấy.

Cô uống ngụm nước, ho một tiếng rồi nói: “Tiếc là trong những vật phẩm đổi trao mà đạo diễn chuẩn bị không có loa, nếu không dù có đắt, tôi cũng phải đổi một cái.”

Có loa thì tiết kiệm được khá nhiều sức.

Ban đầu, nhóm chương trình đã chuẩn bị ba vật phẩm để khách mời lựa chọn, trong đó có cả loa, nhưng bị người khác chọn mất rồi.

Sang mùa tiếp theo cô sẽ đến sớm hơn, xem có thể lấy được cái loa không.

“Chim nhỏ, à—" Lâm Thiên Du cắt một miếng, thịt vẫn còn giật giật, đó là do đầu mút dây thần kinh nơi cơ thịt xung quanh vẫn chưa hoàn toàn chết, nên vẫn co giật.

Miếng thịt trâu tươi đầu tiên được đút vào miệng chim nhỏ.

Đại bàng đuôi đỏ ít khi ăn thịt trâu, chỉ có điều, ngoài đôi mắt nháy nháy, phản ứng của nó gần như là không có.

Không thấy rõ là nó thích hay không thích.

Lâm Thiên Du hỏi: "Ngon không?"

"Két!"

Lâm Thiên Du gật gật đầu, thích là được rồi.

Không quen cũng không sao, coi như cho đại bàng thử mùi vị mới lạ.

Nhận ra hổ đã đi, những chú nhỏ trong hang lại bắt đầu thò đầu ra liên tục, chủ yếu là con nai con, còn vài chú chim vẫn run rẩy bần bật.

Lâm Thiên Du nói: "Điểm Điểm, dẫn các em ra ăn thịt đi."

"Két..."

Tiếng chim nhỏ rất nhỏ, dưới sự giúp đỡ của con nai con, nó mới thò được chút đầu ra, lông vũ run run dưới làn gió, từng bước một tiến ra ngoài, thỉnh thoảng lại quay đầu cắn cổ áo kéo theo Đoàn Đoàn và Cầu Cầu phía sau.

Ngửi thấy mùi thịt, có lẽ cũng không sợ lắm nữa, lật bật theo sau.

Nai con thì gan lỳ nhưng để nó ăn thịt cũng thật khó cho chú nai.

Lâm Thiên Du cắt thịt thành những miếng nhỏ hơn, đặt trên lá cây, những chú chim non mổ lấy từng miếng như gà mổ gạo vậy.

Trông thật đáng yêu nhưng vẫn thích đút từng miếng bằng tay hơn, có cảm giác thành tựu hơn.

"Két——" Đại bàng trên vai Lâm Thiên Du mở miệng ra với cô.

"Được rồi!" Lâm Thiên Du nhanh tay cuốn một miếng thịt đút vào.



Món thịt hầm đã chín rục rịt được đổ ra khỏi nồi.

Khí nóng bốc lên khiến cả khoảng ngoài cũng ấm lên rõ rệt.

Lâm Thiên Du vén tấm che hẳn lên cho thoáng khí, cửa phòng trong tuy đóng nhưng cũng không kín mít, mùi thơm của thịt hầm vẫn thổi vào trong.

Nên cô quyết định sẽ mở cửa phòng khi mùi ngoài phần nào tan đi.

Lớp thịt hầm thịt mỡ xen kẽ, bên ngoài còn da, giờ đã chín mềm, dùng đũa chọt vào thấy đàn hồi lại.

Lâm Thiên Du ăn thịt, cắn một miếng lớn khoai lang, vị mặn thơm lập tức át đi vị ngọt nhẹ của khoai, chỉ còn lại hương thanh của ngũ cốc, vị ngon tuyệt vời.

Cô chỉ vào lớp dầu mỡ nổi trên mặt nước nói: "Ăn trứng, đậu phụ trong nước này cũng rất ngon."

Còn một số rau củ hay khoai tây gì đó nữa, rau hút mùi vị, giống như lẩu nóng vậy, ngâm trong nồi nóng một lúc là ăn được.

Còn khoai tây phải nấu chín mềm, khoai giòn và khoai mềm sẽ cho hai cảm giác khác nhau.

[Đừng ăn nữa chị ơi đừng ăn nữa! Sống sót giữa thiên nhiên mà ăn ngon thế kia tôi không chịu nổi đâu...]

[Cả đồ ăn ngoài hàng cũng không còn thơm nữa rồi.]

[Thực sự có ngon thế không? Trông bình thường thôi mà nhỉ, thế này đi, chị gửi cho tôi địa chỉ hậu trường, tôi nhờ người nếm thử giúp chị.]

Đúng là thịt nhiều gia vị sẽ rất ngon, nhưng những chú nhỏ kia không thể ăn món quá cay.

Và với chúng, có lẽ thịt tươi nguyên bản còn ngon hơn.

Nói đến, Lâm Thiên Du cảm thấy đã lâu rồi không nướng thịt.

Kể từ khi có bếp, cô luôn nấu ăn trong nhà, chiên xào hầm là chủ yếu, đã ngán mấy món nướng từ lâu rồi.

Lâm Thiên Du lau tay rồi đứng lên tìm giá nướng thịt.

Trước đây đã chặt rất nhiều cây, gần như mọi thứ hữu ích đều đã làm ra, trong đó có cả giá nướng này.

Sau này khỏi phải tìm que cây xiên thịt như trước nữa.

Giá có dạng tam giác, chính giữa còn thêm một que dọc, rất vững chắc.

Một đống que gỗ lớn nhỏ đâm xiên thịt đặt lên trên.

Đây là phần dành cho "gia đình" của cô.

Khoai lang trong bát Lâm Thiên Du đã ăn hết, cũng đã no rồi nên không còn ăn thêm được gì.

Mà từ khi vào rừng mưa, những ngày đầu cô chỉ ăn toàn thịt nướng, đôi lúc ăn thêm đồ khác nhưng vẫn chủ yếu là thịt nướng, đã ngán từ lâu rồi.

Khi báo hoa và gấu đen quay về, Lâm Thiên Du đã gần ăn hết phần thịt của mình, chỉ còn vài miếng khoai lang ăn vặt.

Chúng dừng lại giây lát khi thấy xác con trâu dưới đất.

Ném con ngựa vằn xuống, chúng nhìn xác trâu rồi nhìn Lâm Thiên Du.

Dù không nói ra nhưng ánh mắt đã thể hiện rõ ý nghĩ.

"Không phải tôi bắt đâu." Lâm Thiên Du chỉ vào vết thương trên cổ trâu, "Nhìn này, hổ cắn đấy."

Quen dần với mùi của hổ, mong là về sau hai bên gặp nhau sẽ không đánh nhau nữa.

Không phải mong mà là tuyệt đối không được đánh nhau.

Quá nguy hiểm.

Thấy chúng không cử động, Lâm Thiên Du vẫy tay, "Nhanh lên, thịt đã cắt sẵn rồi, cứ ăn thẳng đi."

Gấu đen đặt con mồi xuống, gãi bụng, "Gầm..."

"Muốn cái này à?" Lâm Thiên Du cầm một nắm kẹo.

"Gầm!"
 
Chương 174: Chương 174


Gấu con thích kẹo đã vượt xa cả sự ham thích thịt rồi.

Lâm Thiên Du xé bỏ bao bì, múc một nắm nhỏ đổ vào miệng nó.

Báo hoa đang thận trọng quan sát xung quanh xác trâu, Lâm Thiên Du đã moi phần lớn thịt của nó ra rồi, trên đó vẫn còn mùi lạ.

Đây chính là mùi cô mang về tối qua.

Báo liếm mép, Lâm Thiên Du đưa tay đút cho miếng thịt, "Ăn thử đi, thịt trâu rất ngon đấy. Bên kia còn nội tạng nữa, chọn phần yêu thích mà ăn thử."

Trước thịt do Lâm Thiên Du đưa tới, báo vẫn rất biết điều mở miệng, cuốn lưỡi quấn lấy miếng thịt đưa vào trong.

"Ngon đúng không."

"Gầm..."

Được rồi, giai đoạn phát triển quan hệ tốt đầu tiên.

Tiến triển thuận lợi.

Lâm Thiên Du chia thịt nướng cho chúng rồi đứng dậy dọn dẹp hang động.

Khi đang trải đệm chống thấm nước ở cửa hang, Báo hoa nằm sấp xuống, "Ăn nhanh thế à?"

Vuốt vuốt bụng Báo hoa, đống thịt trên cành cây kia đã biến mất.

Báo hoa lộn ngược lên, bụng hướng lên trên.

"Lớn nhanh thế." Lâm Thiên Du nói: "Để tôi giúp anh tỉa lại lông trong lớp đệm thịt nhé."

"Nếu lớp lông trong đệm thịt quá dày sẽ ảnh hưởng đến việc săn mồi của báo hoa, còn có thể làm trượt chân, ngã và bị thương khi rơi xuống từ trên cao. Vẫn nên cắt tỉa thường xuyên."

"Gầm..."

[Đúng thế, tôi cũng thường xuyên cắt lông chân cho mèo nhà, đồng thời cắt móng luôn.]

[Báo hoa vẫn cần móng vuốt để săn mồi mà, không cần cắt móng đâu nhỉ.]

[Khoan... Những con báo hoa nuôi trong sở thú có người cắt lông móng chân, nhưng báo hoa hoang dã thì sao nhỉ?]

Lâm Thiên Du lau đệm thịt, đáp lại phản hồi chậm rãi: "Rất đơn giản, báo hoa hoang dã sẽ nhờ kiểm lâm giúp đỡ."

Phản hồi: [???]

[Có lý...]

Những fan trong phòng live nhất thời không biết phản bác thế nào.

Thu dọn phần thịt trâu còn lại, xương trâu vẫn còn một ít thịt không cạo sạch, bộ xương này không cần xử lý riêng, một cái xương hàm khổng lồ tự nhiên.

Những người lông xù trong nhà không có việc gì làm có thể đến đây cắn cắn, mài răng.

Bỏ qua mùi máu, xương cạo sạch cũng khá có hồn nghệ thuật, đặt ở đó cũng có thể dùng làm đồ trang trí.

Sau khi làm sạch lớp đệm thịt, Lâm Thiên Du nắm nắm đệm và nói: "Xong rồi, về nhà thôi."

"Gầm!"

--- Nửa đêm.

Trong giấc ngủ say, Lâm Thiên Du với tay qua ôm con báo hoa bên cạnh, nhưng chỉ sờ trúng khoảng không.

Tay với ra phía sau, cũng không thấy con gấu đen.

Hai đứa lông xù biến mất nửa đêm khiến cô hoàn toàn tỉnh táo, dù còn hơi buồn ngủ.

Cô ngồi bật dậy, chim Đại bàng đuôi đỏ vẫn nằm trong tổ, khi thấy cô thức giấc thì bay xuống đậu trên đùi cô, phất phất đôi cánh.

“Két két!”

"Đi săn à?" Lâm Thiên Du nhìn đồng hồ, mới 4 giờ sáng, "Sao hôm nay đi sớm thế?"

Thường chúng ra ngoài khi trời vừa sáng, lần này có thể nói là sớm hơn cả 2 tiếng.

Tối qua có đói không đủ no không?

Không thể nào, con trâu to thế, còn rất nhiều thịt không ăn.

Chắc chắn không thể vì chưa no.

Lâm Thiên Du nhíu mày, không nghĩ ra được lý do.

Cô ôm chim Đại bàng, suy nghĩ lung tung chờ đợi báo hoa và gấu đen quay về.

Đại bàng nằm trong lòng cô ngủ say, Lâm Thiên Du vuốt nhẹ lông nó, đầu ngón tay lướt qua những chiếc lông đuôi óng ánh, dù trong ánh trăng mờ ảo đuôi vẫn rực rỡ nổi bật.

Thời gian trôi qua từng phút, từng giây.

Cho đến khi trời hửng sáng, mặt trời và mặt trăng thay phiên nhau, ở triền dốc ngoài cùng xuất hiện những bóng hình mơ hồ.

"Các anh đi săn gì..." Lâm Thiên Du ngừng nói bất chợt.

Báo hoa và gấu con kéo theo con trâu to hơn cả chúng một cách vất vả.

Lâm Thiên Du: "?!!!”

Sao đột nhiên chạy đi bắt trâu thế.
 
Chương 175: Chương 175


Khoảnh khắc đó, Lâm Thiên Du thậm chí muốn chụp mắt kiểm tra xem mình có nhìn nhầm không.

Mới sáng sớm mà...

Lâm Thiên Du ôm chim đại bàng đuôi đỏ, ngạc nhiên tiến lên phía trước, "Gấu con? Hoa Hoa?"

"Gầm!"

"Ù ù!"

Ừm... thật đấy.

Chúng thực sự dậy từ rất sớm để đi bắt trâu.

Hươu và ngựa vằn bắt về hôm qua vẫn chưa ăn hết, giờ lại thêm một con nữa.

Báo hoa và gấu đen quen săn mồi một mình thường không tấn công trâu.

"Sao đột nhiên muốn bắt trâu thế?" Lâm Thiên Du kiểm tra hai đứa lông xù, sợ trâu làm chúng bị thương, nhưng may mắn không sao, báo hoa và gấu đen kết hợp lực săn mồi thượng thừa, bắt một con trâu cũng không khó.

Gấu giơ bàn tay lên, "Gầm!"

Ăn!

Lâm Thiên Du dừng lại, "Không phải các anh nghĩ tôi thích ăn thịt trâu nên mới đi bắt chứ?"

Trời ạ... cô cứ cho thịt trâu vào miệng chúng, chỉ muốn lợi dụng thịt trâu và con mồi của hổ, thúc đẩy mối quan hệ giữa chúng và hổ, hy vọng sau này gặp nhau sẽ không đánh nhau.

Nhưng có vẻ gấu đen và báo hoa hiểu lầm gì đó.

Thậm chí còn đi săn sớm hơn cả hổ, tính ra thời gian, vẫn là đi sớm về sớm.

Lâm Thiên Du cảm thấy bất lực, một tay bóp gáy báo hoa, tay kia bóp má gấu, "Tôi chỉ muốn cho các anh ăn nhiều hơn thôi."

Báo hoa quay đầu liếm cổ tay cô.

"Thôi, trời còn chưa sáng, suy nghĩ nhiều làm gì." Lâm Thiên Du dẫn hai đứa vào hang, "Ngủ thêm đi, chuyện khác tính sau khi thức dậy."

Báo hoa và gấu đen không phải kiểu săn mồi theo giờ, giờ không chỉ săn ban ngày mà cả đêm nữa.

Lâm Thiên Du ép chúng đi ngủ.

Đóng cửa xong, còn cố ý đặt đồng hồ chặn ở cửa.

Đồng hồ rung nếu bị va chạm, phát ra âm báo cấm đi săn đêm!

--- Hôm sau.

Khi phòng live mở cửa, hai con trâu xuất hiện trên màn hình.

Lâm Thiên Du ngậm trái cây, nhướn mày khi thấy vậy.

Một con do báo hoa và gấu bắt tối qua, còn con kia thì sao?

Bộ xương trâu đã cạo sạch vẫn ở góc, sau một đêm, những sợi thịt đỏ tươi trên đó đã chuyển sang màu đỏ sẫm.

Cô chẳng còn nhớ đã thấy bao nhiêu con trâu trong vòng hai ngày.

Trước đó, từ lúc lên đảo tới mấy ngày trước cô còn chẳng thấy dấu chân trâu.

Báo hoa và gấu còn ngủ trong nhà, chưa tới trưa, mặt trời chưa mạnh nên cô không đánh thức chúng dậy.

Ban đầu cô định lúc chúng ngủ cắt thịt sẵn, nhưng ngủ không lâu đã cầm dao ra.

Hai con trâu nằm ngang kia khiến cô suýt thả dao quay lại.

 

[Tôi không xem một đêm thôi mà đã xảy ra chuyện gì vậy?]

Lâm Thiên Du đứng tại cửa ổn định tâm trạng, rồi lôi hai con trâu ra xa để có chỗ đứng.

"Hôm qua tôi cứ cho chúng ăn thịt trâu, không cắt thịt ngựa vằn và hươu, có lẽ chúng nghĩ tôi thích thịt trâu nên đêm qua chạy đi bắt." Cô dừng một chút, thở dài, "Hoặc có thể muốn tranh đua với hổ."

[Pfft- Haha, hiểu lầm đẹp quá.]

 

[Cứ thế này sớm muộn gì trâu cũng phải nhập từ nơi khác vào đấy.]

Cô không biết có nhập hay không, nhưng nếu mỗi ngày 3-4 con thế này thì trâu có thể biến mất khỏi hòn đảo nhỏ này.

Lâm Thiên Du tưới nước xuống đất để máu không dính, khó lau, "Không sao, chỉ là thịt nhiều thôi, có vẻ có thể đổi rất nhiều đồ với đạo diễn."

Phía đạo diễn nhận đổi bất cứ loại thịt nào.

Vì thịt khách mời mang tới chỉ là gà vịt cá thỏ..., ngoài một vài người may mắn nhặt được chim đâm cây chết, cũng chẳng ai mang thịt khác. Thịt đổi được, đoàn làm phim chiều đó đã chế biến ăn luôn chứ không lãng phí.

Nên việc đổi chỉ yêu cầu về khối lượng thịt, không quan tâm cụ thể loại nào.

Nhưng... có đổi được thịt ngựa vằn và hươu không?

Mang xuống, đoàn làm phim cũng không dám ăn.

Nhưng thịt tươi cô ăn không hết, tất nhiên sẽ không cắt dư cho thú nhỏ.

Lâm Thiên Du nghĩ một lúc rồi nhắn hỏi đạo diễn.

Một lúc sau, cô nhận được phản hồi của Tô Vũ Hành: [Được. Thịt con mồi của thú dữ cũng có thể đổi đồ, phần không thể ăn chúng tôi sẽ chuyển tới trạm cứu hộ, nơi nuôi những con vật chuẩn bị thả về tự nhiên.]

Quen với thức ăn tự nhiên sẽ nhanh thích nghi sau khi thả.

Lâm Thiên Du: [Thịt tôi nhiều quá, đạo diễn Tô có rảnh lên lấy giúp không?]

Cô không có dụng cụ, trước giờ đổi đồ đều bọc thịt trong lá cây rồi bỏ vào ba lô mang xuống.

Nhưng bây giờ nhiều thịt thế này, cô chỉ dùng ba lô thì cũng phải qua lại không biết bao nhiêu lần.

Tô Vũ Hành đồng ý đề nghị của Lâm Thiên Du: [Nửa tiếng nữa tới.]

Đặt đồng hồ xuống, Lâm Thiên Du lại suy nghĩ, "Ăn không hết thịt trâu nhiều thế này, để chúng tự cắn sau khi thức dậy. Để tôi lấy nội tạng ra."

Thú nhỏ khá thích ăn nội tạng, như tim gan..., mỗi lần lấy riêng ra là ăn hết trước, nhanh hơn cả thịt.

Những thứ này tất nhiên phải để riêng ra trước.
 
Chương 176: Chương 176


Nghỉ ngơi hai đêm, mặc dù mắt cá chân vẫn còn sưng nhưng cảm giác đau nhói đã không còn rõ rệt như lúc đầu nữa.

Đi chậm, không dẫm mạnh xuống, cô cũng có thể đi vững mà không lảo đảo nữa.

Lâm Thiên Du quay vào lấy đồ, đi lại hai lần mới gom đủ nội tạng.

Khi Tô Vũ Hành tới, ông liếc nhìn đống thịt chất đống, không khỏi nói: "Sao nhiều thế?"

Vẻ mặt mới ngủ dậy của đạo diễn Tô cho thấy ông chưa thức lâu, cũng chưa kịp lên phòng live xem chuyện gì đã xảy ra với Lâm Thiên Du.

Thấy nhiều con mồi đến thế, ông thực sự ngạc nhiên.

"Hoa Hoa và Gấu con bắt hôm qua, Hổ bắt. " Lâm Thiên Du chỉ từng con thú lớn, đồng thời giữ hai con thỏ nhảy từ ngoài vào, "Đạo diễn Tô cứ cân đi, tôi không cắt."

Nhiều thịt thế này, cắt hết cũng tốn không ít công sức.

Dù sao cũng để đổi đồ, đạo diễn mang đi cân luôn tiện hơn.

Ngửi thấy mùi lạ, báo hoa tự đẩy cửa bước ra, nhìn thấy đạo diễn liền nhắm mắt lại, có lẽ nhận ra quen mặt.

Cảnh báo hoa lao vào ông còn in đậm trong trí nhớ Tô Vũ Hành, những chiếc răng nanh cách cổ ông chỉ vài mm. Giờ nhìn lại báo hoa, ông vẫn không nhịn được lùi lại.

Lâm Thiên Du quỳ xuống, vòng tay qua cổ nó, bóp đầu quay mặt báo hoa về phía mình, "Ngoan, nhiều thịt quá ăn không hết thì lãng phí, đổi đồ làm món ngon cho các anh."

"Gầm..."

Báo hoa không ganh đua thức ăn, theo nó, con mồi bắt về là dành cho Lâm Thiên Du, cô muốn làm gì cũng được.

Tựa vào vai cô, báo hoa liếm má cô.

Lâm Thiên Du nhắm mắt lại, "Này Hoa Hoa, bàn chuyện này nhé, lần sau đừng đi săn sớm nữa nhé."

Trong hang không lạnh, nhưng nửa đêm thức dậy không thấy hai đứa, cũng không biết chúng đi đâu, làm sao cô ngủ tiếp được chứ.

Mặc dù biết trong khu rừng mưa này chúng là đỉnh điểm chuỗi thức ăn, nhưng cô vẫn lo lắng.

Quan trọng nhất là — nếu Hoa Hoa và Gấu con lợi dụng lúc cô ngủ đi tìm Hổ đánh nhau thì sao.

"Mà tôi cũng không thích ăn thịt trâu lắm, tôi ăn gì cũng được. Săn mồi không phải vội, ngoan nào." Lâm Thiên Du bẻ miếng thịt khô cho nó.

Báo hoa im lặng nhìn chằm chằm cô, đôi mắt tập trung hoàn toàn.

Nhìn bóng mình phản chiếu trong mắt báo hoa, Lâm Thiên Du không nhịn được ôm nó hôn thêm lần nữa.

Lúc nói chuyện, nhân viên đạo diễn mang tới đã cân xong thịt.

Tô Vũ Hành chỉ bộ xương ở góc hỏi: "Cái này cô còn muốn không?"

Lâm Thiên Du: "Cái đó cũng đổi được à?"

"Được." Tô Vũ Hành đêm qua xem live cũng khá thích món đồ chơi này, "Cô cạo khéo lắm."

"Tôi định để chúng mài răng." Qua một đêm, thịt đã khô, ăn vừa đủ.

"Được thôi." Cảm thấy hơi tiếc, nhưng Tô Vũ Hành mang đi cả con trâu, về nhờ đầu bếp cạo thêm cái nữa cũng được.

Cân xong thịt, Tô Vũ Hành nói: "Tôi không mang đồ đổi tới, cô có thể đổi khá nhiều đồ, rảnh thì sang biệt thự lấy trực tiếp, đồ đầy đủ đấy."

Xe chỉ nhỏ thế này, chở thêm người thì không còn chỗ để đồ.

"Được." Lâm Thiên Du lướt nhìn ảnh đồ đổi đạo diễn gửi, suy nghĩ xem cần đổi gì.

Thật ra từ khi chương trình bắt đầu tới giờ, cô đã gom gần đủ thứ cần rồi.

"Đã có mục tiêu chưa?" Tô Vũ Hành chờ nhân viên bê thịt lên xe, cười đùa, "Cô sống thực thụ trong rừng mưa rồi đấy."

Hang của một số người trống không, của một số người thì có nồi niêu bếp đảo, thậm chí còn chia thành hai phòng.

Thực sự là người hơn người.

Lâm Thiên Du lắc đầu, "Tôi có vẻ không thiếu gì..."

Ăn mặc chỗ ở đi lại, quần áo do đoàn lo, hai mục giữa cô ăn rất tốt, chỗ ở thích hợp, còn đi lại...

Nói tới đây, cô nhìn về phía chiếc xe cách đó không xa mà nhân viên đang bê thịt — chiếc xe của đoàn làm phim.

Đó là xe địa hình của rừng mưa, có thể vượt qua vô số đoạn đường lầy lội.

Tô Vũ Hành nhìn theo hướng cô nhìn và cũng phát hiện ra điều gì đó, rồi đối chiếu ánh mắt suy tư của cô, nhìn con báo hoa bên cạnh cô cùng con Gấu đen từ từ đi ra khỏi hang, Đại bàng đuôi đỏ trên cây cũng khiến ông cảm thấy áp lực lớn.

"Không... không được..." Giọng Tô Vũ Hành run run, luôn cảm thấy Lâm Thiên Du sẽ cướp xe của ông nếu ông không lao tới che chắn.

[Haha đạo diễn sợ phụ nữ họ Lâm cướp đồ quá.]

[Đừng sợ chứ đạo diễn Tô, chị Lâm mà cướp đồ sẽ không báo trước đâu, đừng hoảng.]

[Nói khẽ chút, để Hổ nghe thấy thì sao. Giả sử ban đêm Hổ chạy tới biệt thự lấy xe thì làm sao? ]

[Đậu má nói cũng có lý đấy.]

...

Lâm Thiên Du ho khan một tiếng, "Không sao, tôi chỉ nhìn thôi."

Tô Vũ Hành: "..."

Nhìn nữa là xe địa hình của ông sẽ biến thành xe hoang dã mất!

Tô Vũ Hành chạy nhanh tới xe, giúp bê thịt lên, "Không có gì thì tôi đi đây."

Lau tay rồi nhảy vào ghế phụ, ra hiệu tài xế lái đi.

Báo hoa liếm mép, không có ý định đuổi theo.

Gấu đen ngáp dài, lảo đảo bước ra, ngã sấp vào người Lâm Thiên Du.
 
Chương 177: Chương 177


Lâm Thiên Du đang quỳ, ngồi xuống, với tay vuốt con gấu dính lưng vào mình, dựa đầu lên lưng báo hoa, "Trên đó có thịt và nội tạng, đói thì lên ăn vài miếng."

"Gầm..."

Rắn đen nhỏ hôm nay không chơi ngoài, trườn qua khe cửa quấn quanh cổ tay cô, lạnh lẽo, rất mát trong ngày nóng bức.

Một số rắn không độc sẽ dùng cách quấn chặt con mồi cho tới chết rồi mới nuốt.

Nhưng con rắn đen bám lên tay không dùng sức, leo lên cổ tay cô cũng không để lại vết đỏ.

Lâm Thiên Du cong ngón tay, dùng đốt ngón tay xoa cằm Rắn đen, da đen khắp mình khi ở chỗ tối cũng không thấy, làm nổi bật làn da trắng muốt của cô.

Lắc lắc con rắn quấn quanh cổ tay, Lâm Thiên Du cười nói: "Vòng tay bằng ngọc màu mực đặc biệt của rừng mưa, đẹp không?"

[Ahhh con rắn đen trắng quá, à ý tôi là... ờ, đúng là ý này.]

[Tôi đặt một con, cậu cho vào giỏ ngay!]

Đưa lên xe là không thể.

Rắn đen tuy độc nhưng cũng nằm trong danh sách động vật quý hiếm cần bảo vệ, lên được giỏ xe thì lập tức bị khóa vị trí đưa đi.

Động vật nhỏ bé trông không đáng sợ.

Con vật nhỏ bằng lòng bàn tay nằm trên tay bạn, dù có trợn mắt, há mồm với bạn thì cũng chỉ thấy dễ thương.

Lâm Thiên Du cũng cảm thấy, dáng vẻ hung dữ kia chỉ là bán dễ thương thôi.

Đầu ngón tay vuốt nhẹ Rắn đen, ban đầu nó quấn không chặt, còn một đoạn không bám hẳn vào cổ tay cô, thực sự giống như đang đeo vòng tay.

Lúc này bị kéo một cái, rắn không kịp phòng bị, trượt dọc theo cổ tay Lâm Thiên Du vài vòng rồi dừng lại, ngơ ngác ngẩng đầu lên, "Sột..."

Khoảnh khắc sau, cái đầu nhô lên rớt xuống.

Rõ ràng đã bị quay choáng váng.

"Haha!" Lâm Thiên Du đỡ nó bằng lòng bàn tay.

"Sột!" Rắn đen giận dữ há mồm, quấn quanh ngón tay siết chặt, cố siết chết ngón tay cô...

"Thôi nào, không trêu em nữa." Lâm Thiên Du chạm đầu nó, vuốt lông, "Bên kia có thịt trâu, em có muốn ăn không? Còn rất nhiều nội tạng."

Lâm Thiên Du đặt con rắn xuống chỗ mát, đống thịt này như núi thịt thật sự.

May gió không thổi mùi máu về phía hang.

Đặt con rắn lên đống thịt, nó liền cắn một miếng thịt gần đó, nhìn không có sức tàn phá nhưng răng thì hiệu quả đấy.

Để nó tự ăn, Lâm Thiên Du bế hai con thỏ chạy theo.

Hai con thỏ nuôi được một thời gian, béo ú như hai quả bóng, sắp to hơn cả Rắn đen rồi.

Lâm Thiên Du nói: "Thỏ sinh sản rất nhanh, hai con này, nếu đực cái, nuôi thêm một thời gian nữa sẽ sinh ra nhiều thỏ, không ăn hết đâu."

Hơn nữa, thỏ con cùng lứa sau này cũng sẽ sinh sản tiếp, lúc đó nhiều thỏ, có thể không cần ra ngoài săn nữa.

Hai đứa này giống như cặp thỏ giống vậy.

Nai con có mối quan hệ tốt với thỏ, có lẽ vì trong nhà chỉ có vài đứa ăn cỏ, còn lại đa số ăn thịt, nên khi cùng ăn cỏ chúng trở nên thân thiết.

Lúc xe tuần tra của kiểm lâm đi ngang, Lâm Thiên Du đang nằm ngoài trời tắm nắng cùng “gia đình”.

Ngay cả con rắn đen no nê cũng không ngoại lệ, quấn quanh cổ tay cô làm vòng tay.

Cô cởi nón che nắng, vỗ vỗ con thú gần nhất, lẩm bẩm: "Sao xe tuần tra tới đây?"

Khu vực này dành riêng cho đoàn làm phim quay video, bình thường không ai tuần tra tới.

Lâm Thiên Du đang thắc mắc thì trong xe tuần tra nhìn thấy gương mặt quen, "Bách Phong?"

Bách Phong xuống xe cười nói: "Chị Lâm, tôi tới đón nai con."

Cách xưng hô này đã nâng đỡ cô lên một bậc, khiến Lâm Thiên Du bật cười: "Mình cùng tuổi mà, sao còn gọi chị?"

"Trong phòng live mọi người gọi như vậy." Bách Phong gãi gãi đầu, anh ấy thường xuyên vào phòng cô, có thể xem video đồng thời theo dõi bình luận, nên dần cũng gọi như mọi người.

"Vẫn gọi tên thật đi." Bị người cùng tuổi gọi chị cảm thấy kỳ kỳ.

Lâm Thiên Du hỏi: "Việc ở công ty anh xong rồi à?"

Bách Phong gật đầu, "Xong, giải quyết rồi, đào sâu xuống dính tới vài lãnh đạo cao cấp, ông chủ muốn thanh tra gắt gao nên hơi lâu."

Dùng tiền để xử lý công việc có vẻ trở thành bí mật của mọi người, nếu không phải lần này Lâm Thiên Du phơi bày vấn đề lên sóng, trong quỹ hỗ trợ thường sẽ không kiểm tra do mọi người che giấu cho nhau.

Lần này chính là khi giám đốc công ty chú ý, ông mới tống khám.

Mấy ngày qua Bách Phong bận rộn vô cùng, mặc dù mệt nhưng rất đáng, vấn đề được giải quyết, bản thân anh được thăng chức, ai mà chẳng vui chứ.

"Đây là con nai nhỏ anh nhặt đúng không, nhỏ hơn so với trên video." Bách Phong tới đây làm việc một phần vì lương cao, phần nữa là vì thực sự thích động vật nhỏ, thích ở cạnh chúng.

Lúc này nhìn thấy con vật bé tẹo, đôi mắt anh sáng lên vui vẻ.

Lâm Thiên Du nói: "Ừ, anh mang về nuôi, nhớ chuẩn bị chuồng riêng, nó khá năng động, hay cắn nhau với động vật khác."

"Yên tâm, tôi chuẩn bị rồi." Xem live nên Bách Phong biết nai con hung lắm, gần như tiêu chuẩn của loài hươu.

"Be e!"

Nhìn người lạ trước mặt, nai vẫy vẫy móng, nhưng có vẻ vì lý do nào đó không tấn công.

Thấy anh em bên cạnh cũng không có ý định đánh nhau, nó lặng lẽ chạy ra sau, hung hăng húc vào hông Bách Phong một cái.
 
Chương 178: Chương 178


Bách Phong đã chuẩn bị sẵn, đưa tay phía sau chắn lại, vẫn bị va đập cho lảo đảo.

Anh đẩy con nai non ra, rồi nói tiếp: “Này, về việc làm kiểm lâm viên của cô, tôi đã nộp hồ sơ lên rồi, nhưng thủ tục duyệt hồ sơ sẽ rất chậm. Vì mỗi năm có rất nhiều hồ sơ gửi lên, kiểm duyệt từng cái cũng mất nhiều thời gian lắm. Nhưng cô cứ yên tâm, tôi đã liên hệ cấp trên làm hồ sơ của cô ưu tiên, khoảng một tuần nữa là có kết quả.”

Lâm Thiên Du gật gật đầu, “Được.”

Với số lượng động vật quý hiếm trên đảo, cẩn thận một chút cũng tốt.

Bách Phong vừa đối phó với nai con vừa nói: “Nếu được chọn, họ có thể sẽ gọi điện phỏng vấn, hỏi cô định ở khu vực nào để làm việc, lúc đó cô chỉ cần nói ở khu 3 là được.”

Lâm Thiên Du hỏi lại: “Khu 3? Là chỉ phần khu vực rừng mưa này à?”

“Không, khu 3 chính là hòn đảo này. Khu 1 là hòn đảo khác, đảo giữa biển, môi trường chủ yếu là đồng cỏ. Khu 2 ở phía gần cực, trên đảo có cả sông băng, môi trường khắc nghiệt hơn nên tôi khuyên cô không nên làm việc ở đó.”

Bách Phong giải thích rất rõ, Lâm Thiên Du nghe mà choáng ngợp, “Công ty anh quản lý một vùng rộng thế à.”

“Ông chủ thích những thứ này, mỗi năm đều dành riêng tiền để bảo tồn.” Anh dừng lại một chút rồi nói nhỏ: “Thật ra những nơi này đều không sinh lời. Ông chủ có ngành kinh doanh khác kiếm tiền, dùng để nuôi những hòn đảo này.”

Lâm Thiên Du gật gật, người giàu có chút sở thích đơn giản như vậy cũng hợp lý.

Nếu cô có tiền, cô cũng muốn mua luôn cả hòn đảo rồi ở trên đó vui chơi cùng đám lông lung linh.

Bách Phong vẫn phải tuần tra nên không ở lại lâu, “Tôi mang nai con đi trước nhé.”

“Ừ.” Lâm Thiên Du xoa đầu nai non, “Đi đi, bên đó có môi trường sống phù hợp hơn với em, có cơ hội chị sẽ đến thăm em.”

“Be e?!” Đập Bách Phong một hồi, nai con mới nhận ra có vẻ như nó sắp bị mang đi, liền vùng vẫy đá anh ấy.

Bách Phong tránh né tả xung hữu đột, Lâm Thiên Du cũng vội vàng ôm nai lại, “Ngoan nào, ở đây chị cũng khó chăm sóc em đấy.”

Nếu cô làm với tư cách kiểm lâm viên thì được, nhưng cô chỉ là khách mời của chương trình, nai nhỏ này cần phải uống sữa gì đó chứ, nhóm sản xuất không chuẩn bị, cô đổi được thịt còn khó khăn.

Suốt thời gian này nai con chỉ ăn cỏ thôi.

“Be e!” Nó kiên quyết không chịu đi, thấy đánh không lại liền chạy ra sau lưng Báo hoa.

[Haha dũng cảm ghê nai con, gặp chuyện gì không giải quyết được là kêu anh hai giúp ha.]

[Úi thật sự phải cho đi à, cảm giác cô ấy nuôi nó mấy hôm rồi, hơi tiếc.]

Vừa thấy nó trốn sau lưng Báo hoa, Bách Phong lập tức dừng bước, “Nó có vẻ không muốn đi lắm.”

Lâm Thiên Du nghĩ ngợi, “Em về với chú Bách nhé, bên đó có nhiều thứ ngon lắm đấy.”

Ở đây, thức ăn của nai con chỉ là cỏ và quả rừng, đơn điệu và nhàm chán.

Thức ăn ở trạm cứu hộ chắc chắn phong phú và cân đối dinh dưỡng hơn.

“Be e!”

Nai hoàn toàn trốn sau lưng Báo hoa, không ló mặt ra nữa.

“Hay là thế này, tôi sẽ mang thức ăn cho nai con qua, cô cho nó ăn trước đã, đến lúc kết thúc chương trình tôi sẽ đưa nó về?”

Bách Phong cảm thấy nai rất quấn quýt với Lâm Thiên Du, “Ngay cả khi tôi đưa nó về, nó vẫn nhớ cô, chắc chắn sẽ tự trốn ra ngoài tìm cô, dọc đường gặp phải động vật ăn thịt cũng rất nguy hiểm.”

Dù trạm cứu hộ có giám sát 24/24 nhưng vẫn có thể có sơ suất bất ngờ xảy ra, ai cũng không dám chắc chắn 100% an toàn.

Bách Phong hỏi: “Cô thấy thế nào?”

Đầu nai ló ra từ sau lưng báo, “Be e?”

Thấy nó ngang bướng như vậy, Lâm Thiên Du bật cười, “Được rồi, tạm thời vậy đã.”

Bách Phong mở cửa xe, “Vậy tôi tiếp tục tuần tra, vùng này sau này do tôi phụ trách, gặp chuyện gì cứ tìm tôi.”

Lâm Thiên Du: “Được.”

Cho đến khi xe tuần tra đi khuất, nai con vẫn còn trốn sau lưng báo, có vẻ sợ chiếc xe quay lại đưa nó đi vậy.

“Đừng trốn nữa.” Lâm Thiên Du kéo nai con ra, “Không đưa đi đâu đâu, đi chơi đi.”

“Be e!”

Nghe Lâm Thiên Du nói vậy, nai con mới chịu bước ra, hướng về phía dốc mà Bách Phong leo lên ban nãy liền đá loạn xạ.

Những chú chim non không hiểu gì, cứ tưởng đang chơi trò chơi nên cũng nhảy lên nhảy xuống ở bờ.

Sân đột nhiên nhộn nhịp, nhưng bình luận lại tràn ngập dấu hỏi.

[Chờ đã... Tại sao mọi người đột nhiên nói những chuyện này?]

[Kiểm lâm viên? Chủ phòng định đi làm kiểm lâm viên à?]

[Chẳng lẽ... Mới theo dõi chị Lâm mà cô ấy đã định đi làm kiểm lâm viên?! Vậy showbiz thế nào? Còn hai tập nữa mà, không tham gia nữa à?]

.......

Lâm Thiên Du nắm chân Báo hoa, từ tốn nói: “Muốn thường xuyên đến đây chơi chắc chắn phải có một danh phận chính đáng, nếu không sẽ không cho lên đảo.”
 
Chương 179: Chương 179


Đạo diễn đã chuẩn bị khá nhiều cho chương trình này khi chọn địa điểm là nơi đây, nếu cô không có sự chuẩn bị gì, rời đi cùng nhóm sản xuất sau đó sẽ rất khó quay lại.

“Chuyện showbiz tôi sẽ đàm phán với đạo diễn sau.”

Lâm Thiên Du quen với việc xử lý triệt để những nhiệm vụ trước một sự việc trước khi nó xảy ra, như vậy khi sự việc ấy đến sẽ xử lý dễ dàng.

Cô nằm ngả ra sau lưng Báo hoa, nắm lấy đuôi nó đắp lên người, vuốt ve đuôi cho đến tận đầu, “Hoặc là không tham gia showbiz nữa, rảnh rỗi tôi livestream công việc hằng ngày của kiểm lâm viên cho các cậu xem cũng được.”

[Đừng có mà mơ, “công việc hằng ngày” gì, chị nhất định sẽ lén lút vuốt ve đám lông xù không cho chúng tôi xem.]

[Đúng đúng! Đạo diễn yêu cầu không được ngắt sóng mà tự livestream thì chắc chắn càng tự do tùy hứng hơn! Nên nhất định phải thông báo trước khi livestream để tôi không bỏ lỡ nhá.]

Lâm Thiên Du: “......”

Các cậu đoán trúng quá rồi đấy.

Con trâu nước của con Hổ Capsi không chắc chắn là lúc nào được gửi đến. Nhưng vào buổi sáng khi ngủ, Lâm Thiên Du nhớ rằng cô đã cảm thấy Báo hoa và Gấu đen vật lộn muốn đi ra ngoài, nhưng bị cô ôm lấy trong cơn buồn ngủ, một tay ấn một con, cho đến khi chúng yên tĩnh lại thì cô lại ngủ tiếp.

Có lẽ chính là lúc đó.

Bây giờ cũng không biết Hổ đang làm gì.

Lâm Thiên Du xoa xoa mắt cá chân bị thương của mình, mặc dù chỉ ở nhà chữa trị dưới hai ngày, nhưng cảm thấy như đã lâu lắm rồi không ra ngoài.

Hơi khó chịu, phía kia vẹt Amazon Puerto Rico cũng không biết có chuyển nhà hay không, còn trên đường gặp trái mãng cầu...

Cứ ngồi mãi cũng chán, Lâm Thiên Du liền vỗ đùi một cái, "Đi thôi, chúng ta lên núi xem thử."

Gấu đen: “Gầm?”

"Chúng ta đi hái trái mãng cầu." Lâm Thiên Du quay người vào hang núi lấy ba lô, cô không định ăn cơm ở ngoài, chỉ mang theo đường và thịt khô, chỗ trống còn lại để đựng trái mãng cầu.

"Két!" Đại bàng đuôi đỏ từ trên cây bay xuống, vén lông lúc lướt qua sau gáy Lâm Thiên Du, nhẹ nhàng như bị lông vỗ về một cái.

Báo hoa chậm rãi đứng dậy, lắc lư bộ lông, giọng nói trầm thấp dường như hơi bất đắc dĩ, “Gầm...”

\--- Vẹt Amazon Puerto Rico ở gần đỉnh núi.

Lâm Thiên Du bị thương ở mắt cá chân, định đi đến đâu tính đến đó, cố gắng leo lên cao nhất có thể.

Con rắn đen nhỏ ở cổ tay cô cứ hắt xì liên tục.

Có rắn đen nhỏ, Lâm Thiên Du không cần phải cẩn thận khi với tay vào bụi cỏ hoặc cành cây gì đó, nếu có thứ gì bên trong thì rắn đen sẽ trực tiếp xử lý.

Kết hợp với một cây gậy leo núi, đơn giản là bất khả chiến bại.

"Có phải là chim săn mồi sừng hai cựa không?" Lâm Thiên Du nhíu mày nhìn lên, không xa chỗ cô, trên vẹt Amazon Puerto Ricoi cây đó có một con chim săn mồi sừng hai cựa đang tìm kiếm thức ăn.

Chim săn mồi sừng hai cựa còn được gọi là chim sẻ mỏ lớn, màu cam đỏ từ mỏ trên lan ra đến đỉnh mào, cánh phủ màu đen, chỉ có đầu cánh màu trắng, đây là loài chim hoạt động vào ban ngày.

Lâm Thiên Du nói đùa: "Chỉ riêng khu rừng mưa này, bất kỳ loài động vật nhỏ nào cũng đều có mức bảo vệ."

Càng cao cấp hơn là bảo vệ quý hiếm, bảo vệ nguy cấp, nói rằng đây là thiên đường động vật hoang dã thì chẳng chút quá đáng.

Chim săn mồi sừng hai cựa đang cho chim con ăn, Lâm Thiên Du không làm phiền nó, kéo con Gấu đen đang cố leo lên cây lắc quả xuống, gọi Báo hoa lặng lẽ men theo con đường khác lên núi.

Ở phía trên một chút, cô tìm thấy trái mãng cầu.

Lâm Thiên Du khó khăn khi đi lại, vừa định đặt gậy leo núi xuống chuẩn bị leo cây, Đại bàng đuôi đỏ bay lên trước, dùng mỏ nhọn mổ bỏ cành cây trên trái mãng cầu, báo Hoa cũng nhảy theo lên, dùng móng vuốt đập.

Có hai con ở trên cây, Lâm Thiên Du ngược lại không phải phiền phức gì, chỉ cần đứng dưới đón.

Gấu đen cũng bắt chước Lâm Thiên Du giang hai cánh tay ra, một bên bắt một quả, một bên bắt một quả, chỉ là chân gấu cong không lại, bắt không được, thành ra chỉ có ôm hai chân trước mà bắt một quả ăn.

Nó ăn lạch cạch, Lâm Thiên Du cười nó, khi gấu đen ăn xong lại đưa tiếp cho nó.

[Nói thật nhé, nếu nơi này mở cửa du lịch, tôi sẽ là người đầu tiên mua vé.]

[Phân tích logic, hòn đảo có quá nhiều loài động thực vật quý hiếm, rất dễ cho thợ săn trộm lẫn vào đoàn khách du lịch để vào bên trong, không thể theo dõi chặt chẽ việc con người làm hại động vật hoặc động vật làm hại con người, quan trọng nhất là đây là hòn đảo riêng tư, chủ nhân không thiếu tiền cũng không muốn kiếm tiền từ hòn đảo, vì vậy tóm lại, rất có thể hòn đảo này sẽ không mở cửa cho khách du lịch.]

Nếu muốn mua một hòn đảo riêng để kinh doanh du lịch tự nhiên, việc mở cửa hòn đảo chỉ là vấn đề thời gian, ngoài ra, hòn đảo này chỉ đơn thuần là bảo vệ môi trường tự nhiên.

Từ lúc chương trình bắt đầu cho đến hiện tại, danh tính của chủ nhân hòn đảo đã có rất nhiều người đào bới, nhưng tìm đến tìm lui chỉ có cái tên Phong Tĩnh Dã, ngoài ra trên bách khoa toàn thư thậm chí cả mục nghề nghiệp cũng chỉ ghi "thất nghiệp lang thang".

Thân thế quá bí ẩn, lại có tài sản quá lớn, fan trong phòng livestream tò mò chết được mà không tìm ra bất kỳ manh mối nào.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom