Dịch Nhắm Mắt 2: Bóng Tối

Chương 134: Chương 134


"Không nghĩ tới..." Hắn thở hổn hển, "Phát súng này tôi lại thua bởi
anh."
"Tao đã sớm dự đoán được." Bạc Cận Ngôn nói, "Nhờ mày ban tặng, tao
dã trải qua gần một năm trong bóng tối, cho nên mắt tao càng dễ thích
ứng với hắc ám hơn mày."
Derrick lại cười, sau đó cánh tay từ từ nâng lên, lại giơ súng. Bạc Cận
Ngôn nhíu mày, dùng cả người che cho Giản Dao, họng súng nhắm vào
anh, ngón tay cũng từ từ bóp cò. Derrick lại đột nhiên nhắm mắt lại, lộ ra
vẻ mặt đau khổ, khẽ rên một tiếng. Qua mấy giây, hắn mới mở mắt ra,
nhìn chằm chằm Bạc Cận Ngôn và Giản Dao, đột nhiên mỉm cười. Trong
mắt Giản Dao đó là một nụ cười kì quái. Có bi thương, có bình tĩnh, còn
cả ôn hoà thoải mái sau khi bỏ đi tất cả nguỵ trang. Hắn nói: "Hoá ra cậu
ta luôn cho em đứng ở sau như vậy."
Giản Dao giật mình, Bạc Cận Ngôn không nhúc nhích. Derrick giơ súng
lên bắn vào chính huyệt thái dương của mình. Trên mặt đất không còn
chút tiếng động nào, chỉ có tiếng mưa rơi vào chân hai người. Còn bên
vách núi đã có không ít đèn pin cảnh sát chiếu tới, hét lên tìm kiếm. Bạc
Cận Ngôn ôm Giản Dao vào trong ngực. Hai người ôm chặt lấy nhau.
Sau lưng là thác nước trong đêm tối, còn mặt nước thâm trầm. Đá sâu
trong nước yên tĩnh, sóng nước lăn tăn giống như đôi mắt luôn nhìn
chằm chằm.
Mấy ngày sau.
Một viện điều dưỡng ở ngoại ô Bắc Kinh, đúng lúc mặt trời lặn, ánh
vàng óng ánh phủ khắp bãi cỏ, bóng người thưa thớt. Một người ngồi
một mình trên băng ghế màu trắng, nhìn đàn chim bồ câu trên bãi cỏ. Cô
ngồi thật lâu, cơ thể gầy gò, không biết đã ngồi bao lâu rồi.
Cách phía sau rất xa, người đại diện và trợ lý yên lặng đứng, nhìn bóng
lưng cô độc của cô.
"Cô ấy vẫn không có cách nào quay lại làm việc sao?" Người đại diện
hỏi.
Trợ lý khẽ gật đầu, vành mắt cũng đỏ lên: "Chị ấy vẫn như thế kia, em
cảm thấy...chị ấy không có cách nào...làm việc được."
Người đại diện cũng thở dài, vỗ vai trợ lý: "Được rồi, chị biết rồi." Im
lặng một lúc nói tiếp: "Nói thật, chị rất hối hận, sớm biết như vậy đã
không sắp xếp nhiều việc như vậy cho Hiểu Triết, để cho cô ấy có thêm
thời gian ở bên anh ta."
Trợ lý khóc lên.
Hoàng hôn buông xuống, màu vàng kim cũng dần biến mất. Kim Hiểu
Triết vẫn ngồi nguyên tại chỗ, cô đã ngồi cả ngày, nhìn về hướng tây
nam. Trợ lý cầm quần áo, định tiến lên với người đại diện, chợt nghe
thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vã.
Có người chạy tới. Nơi riêng tư này đã được bọn họ bao trọn, cho nên
không thể có người đến. Người đại diện quay đầu lại, nhìn thấy người
kia chạy tới, sợ ngây người. Trợ lý cũng há hốc mồm, chỉ vào người tới:
"Anh, anh...quỷ..."
Người nọ hoàn toàn không để ý tới sự hoảng hốt của trợ lý, ngẩng đầu
nhìn khắp nơi, vội hỏi: "Cô ấy đâu rồi? Người đâu?" Sau đó anh ngẩng
đầu thấy người đang ngồi ở băng ghế trên bãi cỏ. Cả người anh chấn
động, vốn chạy đầy mồ hôi, hiện tại không chạy nữa, lặng lẽ nhìn cô, sau
đó mỉm cười. Anh bước từng bước một đến phía sau cô. Trợ lý và người
đại diện đứng yên tại chỗ, không biết nên mừng hay vui. Cuối cùng hai
cô gái đều che mặt, khóc lên.
Phương Thanh đi tới phía sau cô. Từ góc của anh chỉ thấy mái tóc gọn
gàng của cô, thậm chí còn cả trang sức trang nhã, mặc chiếc váy xinh
đẹp, nhưng cô luôn ngồi im, không nhúc nhích, hai tay đặt trên đầu gối,
nắm chặt, ánh mắt lạnh lùng. Tim Phương Thanh đau nhói, tay vịn lên
thành ghế, khẽ gọi: "Hiểu Triết."
Kim Hiểu Triết từ từ quay đầu lại nhìn anh. Bốn mắt nhìn nhau, trên
đồng cỏ chỉ có gió khẽ thổi qua, áo sơ mi của anh và làn váy cô bay bay.
"Có phải em đang nằm mơ không?" Cô nói.
"Không phải nằm mơ đâu." Phương Thanh cầm tay cô, đặt lên ngực
mình, "Xin lỗi Hiểu Triết, anh về rồi. Lúc ấy anh cho rằng mình không
về được. Nhưng mà anh..." Anh bật cười, "Anh về rồi! Anh còn sống về
rồi!"
Kim Hiểu Triết đã chảy nước mắt, cô cố gắng đứng lên, Phương Thanh
không kìm nén nổi tình cảm mãnh liệt trong lòng, ôm cô vào ngực. Cô
ôm chặt anh, mặt đầy nước, khóc ròng: "Em nghĩ anh thực sự không về
được nữa. Anh gọi điện thoại như vậy! Gọi điện thoại như vậy! Em cho
là mình cũng xong rồi! Đời này hoàn toàn xong rồi!"
Trong mắt Phương Thanh cũng có nước: "Xin lỗi! Xin lỗi em! Lúc ấy
anh thực sự..." Cho là anh đã chết rồi.
Hai người ôm nhau khóc, qua một lúc lâu Kim Hiểu Triết mới ngước mắt
nhìn anh, hỏi: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Phương Thanh cắn môi, mỉm cười: "Anh cảm thấy...trong đêm tối có
người phù hộ anh, phù hộ anh trở về bên em. Anh cảm thấy người như
anh cả đời bắt người xấu, làm chuyện tốt, ông trời sẽ biết. Hoá ra ông ấy
biết thật."
Đối với chuyện xảy ra sau đêm đó, Phương Thanh thực sự không nhớ rõ,
chỉ nhớ được hình ảnh cuối cùng là cả ngôi miếu sụp đổ, phía sau là
nước lũ cuồn cuộn, còn tượng Phật cao lớn đổ về phía anh.
Anh tỉnh lại đã là ngày hôm sau, phát hiện mình nằm trên một con
thuyền, Bạc Cận Ngôn, Giản Dao, An Nham đều ở đó. Bên cạnh còn có
Cố Bàng Bàng đang được cấp cứu.
"Tại sao tôi..." Anh hỏi.
Bạc Cận Ngôn nhìn anh đáp: "Phương Thanh, mạng của anh rất lớn."
Anh giật mình. Hoá ra đúng là tượng Phật. Khi tượng Phật kia đổ xuống,
phần bụng đã vỡ vụn, hoàn toàn bao phủ anh trong đó. Phần lưng tượng
Phật vô cùng cứng, đêm đó vô số nước lũ chôn vùi đất đá, ngay cả tầng
đá bao phủ anh, chỉ có mỗi tượng Phật cứng rắn bao phủ lấy anh. Cho
nên sau khi hừng đông, cảnh sát quay lại, đào bới nơi anh gặp nạn, như
phát hiện kì tích, anh không bị thương nặng mấy, vẫn còn thở, lập tức
cứu anh ra.
Phương Thanh ngước mắt nhìn Kim Hiểu Triết, nước mắt cô không ngăn
lại được. Anh dịu dàng mỉm cười, cúi đầu hôn nước mắt cô. Tia nắng
chiều cuối cùng vụt tắt, hai người im lặng ngồi trên ghế dựa vào nhau,
chỉ cảm thấy hoá ra năm tháng chưa từng phụ lòng bọn họ, mơ ước và
tình yêu chưa từng mất đi.
Một tháng sau.
Một buổi sáng mặt trời rực rỡ, An Nham mặc áo sơ mi trắng, quần dài
đen, lưng đeo ba lô, đi xe đạp đi làm như bình thường. Chỉ là trước kia
cậu vốn đi con xe đạp sắt theo phong cách đẹp trai lạnh lùng, hiện tại bây
giờ đã đổi thành một chiếc mini có chỗ ngồi đằng sau và giỏ xe phía
trước. Mỗi lần đi chiếc xe đạp này trên đường cậu im lặng có cảm giác tự
bôi đen mình. Nhưng đành phải chịu, ai bảo có người thích ngồi xe cậu
chứ. Cậu đi đến dưới toà nhà kia rồi ngừng lại, sau đó gạt chuông xe.
Mấy phút sau có một cô gái chạy xuống, nhét bánh mì vào trong miệng
cậu, sau đó nhảy lên ngồi sau, vỗ túi cậu: "Đi thôi, hoàng tử giám sát và
điều khiển." Tay cô ôm chặt eo cậu. An Nham mỉm cười, cúi đầu, nhanh
chóng đạp xe.
Trên đường có gió thổi, cành liễu giương cao. Khi đi qua cửa ra vào Cục
cảnh sát, bảo vệ nhìn hai người họ, lộ ra ánh mắt hâm mộ đố kị. An
Nham cười lạnh, nhìn không chớp mắt. Chẳng mấy chốc đã đến toà nhà
Cố Bàng Bàng làm việc.
 
Chương 135: Chương 135


Cô phải lên rồi, nhưng vẫn đứng bên cạnh xe không nhúc nhích. An
Nham cũng không đi, cúi đầu nhìn cô. Sau đó cô mỉm cười xán lạn,
ngẩng đầu hôn lên má cậu: "Em đi lên đây. Anh mau nhanh đi, đừng tới
trễ."
An Nham lại nhìn chằm chằm vào cô: "Mấy ngày nay anh luôn suy nghĩ,
có nên giống như anh Phương Thanh mời bảo vệ cho em."
Cố Bàng Bàng nhìn dáng vẻ cậu, biết rõ cậu luôn để chuyện này trong
lòng là vì chuyện lần trước. Cô cười lắc đầu: "Như vậy sẽ không được tự
nhiên. Sau này em sẽ cẩn thận, thân là bạn gái thần thám sẽ không để cho
bị ai bắt đi. Hơn nữa anh xem, hiện tại em cũng dọn nhà đến gần nhà anh
rồi. Anh giới thiệu công việc cho em, cách Cục có 100m, em đi gặp gỡ
bạn bè, anh đều đi theo như hình với bóng...An Nham, em cảm thấy thực
sự đủ rồi. Chẳng lẽ hai chúng ta muốn làm sinh đôi sao?"
An Nham bị cô nói đỏ mặt, à một tiếng, quay người đạp xe đi. Cố Bàng
Bàng nhìn theo bóng lưng cậu, đột nhiên mỉm cười: "Này, buổi tối em
nấu cơm cho anh nhé?"
An Nham lập tức phanh xe lại, quay đầu cười nhìn cô, nụ cười kia vô
cùng xán lạn: "Ừ."
Thời gian không ngừng dịch chuyển về phía trước. Có lẽ sẽ có nguy
hiểm, có tổn thương. Nhưng cuối cùng thứ có thể khiến chúng ta vẫn tiếp
tục tiến bước về phía trước là gì? Là một trái tim kiên định. Hiện tại luôn
luôn dốc sức dính sát Cố Bàng Bàng thực sự khiến cho An Nham hơi
xấu hổ, nhưng mỗi lần khi cậu nhớ đến chuyện ngày hôm đó vẫn không
khỏi lo sợ. Lúc ấy nếu chỉ do dự một lát hoặc là yếu đuối, có lẽ đã không
cứu được Cố Bàng Bàng rồi.
Hoặc nói đúng hơn cứu sống Cố Bàng Bàng chính vì bản thân cô thông
minh cứng cỏi. Còn cả trái tim cô luôn kiên định tin tưởng người yêu
cảnh sát nhất định sẽ đến cứu mình. Khi An Nham phát hiện Cố Bàng
Bàng trong thùng nước, sợ hãi và đau đớn không ngừng cào vào tim
người thanh niên trẻ tuổi này. Lúc đó cậu quả thực mất hết can đảm, tinh
thần hoảng hốt, khó có thể chấp nhận sự thật trước mắt, cho đến khi
đồng nghiệp bắt lấy bờ vai cậu, để cho cậu lùi ra. Đúng lúc này một suy
nghĩ cố chấp xuất hiện: Cố Bàng Bàng không thể chết được. Cậu phải
cứu cô. Suy nghĩ này đương nhiên là không lý trí chút nào, chỉ có sự cố
chấp. Mà khi cậu nhớ tới đêm chia tay đó, cô gái xinh đẹp thuần khiết
giao tất cả cho cậu, ỷ lại chờ đợi như vậy, cậu hoàn toàn không có cách
nào chấp nhận sự thật cô đã chết - cho dù lúc này cô gái trong lòng cậu
đã không còn thở. Tất cả suy nghĩ về khoa học tự nhiên không ngừng
vận chuyển, cậu bắt đầu tìm kiếm tất cả những thứ có thể chứng minh
dấu vết Cố Bàng Bàng còn sống. Đầu tiên cậu chú ý tới nước trong đó
vẫn còn dâng lên, hơn nữa rất đều đặn. Điều này chứng tỏ nó được con
người khống chế, cũng tức là chiều dài rộng cao của két nước, thể tích
của Cố Bàng Bàng, cậu có thể tính ra khi nào cô bị chìm trong nước,
chìm trong mấy phút...
Một suy nghĩ như tia sét xẹt qua lòng cậu, cậu nhớ tới hai người từng
hôn đến mức không thở nổi, Cố Bàng Bàng đắc ý nói: "Hơi của em
tương đối dài...Không ai giỏi nín thở bằng em đâu." Còn cả nếu như cô
bị chìm trong trạng thái tỉnh táo, tại sao chiếc hòm và nắp không có bất
cứ dấu vết giãy giụa nào? Cô là cô gái thông minh, quán quân cosplay.
Cô có ý thức giữ gìn thể lực, chờ cách cứu viện. Khi ý nghĩ này xuất hiện
trong đầu như có một cây kim châm vào tim An Nham. Thời gian người
bình thường chết đi khi chìm vào nước là sáu phút, nếu Cố Bàng Bàng
cố ý nín thở, có lẽ duy trì được tám phút, chín phút, thậm chí là mười
phút. Cậu nhanh chóng tính toán, đầu óc vận động như một máy tính,
mười phút. Cách thời gian cô chìm trong nước mới qua mười phút. Cậu
luống cuống tay chân đặt cô xuống đất, dựa theo cách cấp cứu, bắt đầu
ấn lồng ngực cô, hơn nữa hô hấp nhân tạo...Các cảnh sát vũ trang bên
cạnh đều im lặng, chỉ coi như cậu đã đánh mất lý trí. Cậu hét lớn: "Đừng
bỏ anh!" Cậu không ngừng hét, nhưng cô gái trên mặt đất vẫn không có
động tĩnh gì.
Nước mắt cậu sắp rơi xuống, phát ra tiếng cầu khẩn như kêu rên. Cô gái
vốn đã cạn hơi đột nhiên ho ra một ngụm nước, mở mắt ra nhìn cậu. Bạn
hỏi tôi tình yêu là gì ư? Là rung động trong lần đầu gặp gỡ. Là ngượng
ngùng mà vẫn can đảm thăm dò tới gần. Hay là nhớ nhung và yêu
thương vô cùng vô tận. Cuối cùng là tôi nắm chặt tay bạn, nhìn lên bầu
trời đầy sao. Đó là một buổi sáng sớm thật lâu về sau.
***
Giản Dao đã là một người mẹ tài giỏi, buổi sáng gọi hai con dậy, rửa
mặt, mặc quần áo, nấu bữa sáng cho con ăn, lại giục con làm xong bài
tập ở nhà trẻ, làm xong tất cả đã là mười giờ sáng rồi. Cô nhìn đồng hồ,
nói: "Đi thôi, chúng ta đi thăm cha nuôi."
Con trai Bạc Giản lời ít ý nhiều: "Cha ở đâu ạ?"
Giản Dao còn không kịp trả lời, con gái Bạc Dao đã mở miệng: "Còn
phải hỏi sao? Nhất định là cha đi trước rồi. Năm nào cha chẳng như vậy."
Giản Dao mỉm cười, đưa hai con lên xe. Nghĩa trang nằm ở phía tây
ngoại ô thành phố, đi một lúc lâu mới đến. Lúc này trời không có chút
mưa nào, cả ngọn núi tràn đầy sắc xanh. Bọn họ xuống xe, hai đứa bé
chạy trước, Giản Dao đi đằng sau, đi một chút nhanh chóng đến nơi. Cỏ
hai bên đã cao lên rất nhiều, từng ngôi mộ cách nhau, mỗi mùa và ngày
nào cũng như vậy, không có một bóng người. Xa xa, Giản Dao nhìn thấy
một mình Bạc Cận Ngôn ngồi trước mộ Phó Tử Ngộ, hai tay đặt lên đầu
gối, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Anh vẫn như trước, đồ âu màu đen, áo sơ mi trắng, tóc ngắn, khuôn mặt
trắng trẻo. Bên dưới là chiếc mũi cao thẳng, dáng vẻ gầy gò, dường như
những năm này chả thay đổi gì. Nghe thấy tiếng trẻ con chạy tới, anh
ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt không đồng tình: "Bạc Giản, Bạc Dao, phải giữ
yên lặng ở chỗ này." Bạc Dao làm mặt quỷ với anh, vẻ mặt Bạc Giản
nhàn nhạt khoanh tay đứng, nhìn cha ngồi dưới đất.
Giản Dao mỉm cười đi qua. Bạc Cận Ngôn đứng dậy, kéo cô vào trong
lòng, cúi đầu hôn một cái. Giản Dao biết rõ hàng năm vào lúc này là thời
điểm chồng cần dỗ dành nhất, cũng không nói gì, chỉ cầm tay anh thật
chặt. Hai người nhìn Bạc Giản và Bạc Dao cầm hoa tươi, rượu vang
trong tay đặt trước mộ, mỗi đứa bé gọi một tiếng "Cha nuôi".
Lại đứng ở mộ một lát, cả nhà lên xe về. Lúc này Bạc Giản ở phía sau
kín đáo mở miệng: "Mẹ, hôm nay tâm trạng mọi người không tốt, có thể
đi ăn lẩu cá không?" Bạc Dao nhíu mày: "Ghét nhất là ăn cá."
Bạc Cận Ngôn khẽ cười một tiếng: "À...đúng là không có thường thức.
Bạc phu nhân, hôm nay anh cũng muốn ăn cá."
Bạc Dao rít lên một tiếng: "Mẹ, con không muốn!" Bạc Giản mỉm cười,
cũng để ý vẻ mặt mẹ.
Đang lái xe, thân là người quyết định trong nhà, Giản Dao không nhịn
được cũng cười: "Được rồi, đi ăn lẩu cá, Bạc Dao mẹ mua một phần cơm
nồi* con thích nhất rồi." "Yeah!" Bạc Dao hoan hô.
Mưa phùn bay bay, đường xá ẩm ướt. Xe Grand Cherokee đi vòng quanh
núi, dần dần ngày càng xa, nhanh chóng tiến vào cao ốc mọc lên san sát
trong thành phố.
Rất nhiều năm sau, khi tôi nhớ lại chuyện cũ, vẫn còn có thể nhớ được
toà biệt thự bên lưng chừng núi kia, nhớ tới anh mặc áo tắm, đeo kính
nhìn ban đêm, đứng trên bậc thang, cao cao bao trùm lấy tôi. Cũng là
Phó Tử Ngộ trong bóng đêm cầm lấy ly rượu vang, mỉm cười: "Em có
thể tiến thêm một bước không? Lúc trước anh phải đi rất nhiều bước mới
đến được bên cậu ấy."
Nhớ tới vụ án cỗ máy giết người, lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh lộ ra nụ
cười kiêu căng mà lãnh đạm, tôi biết rõ trên đời này không có ai thông
minh bằng anh. Cũng là lúc tôi bị Tạ Hàm nhốt, nhìn anh mặc áo khoác
đen đi về phía tôi, ánh mắt liều lĩnh, giọng nói khàn khàn, nhưng tôi biết
rõ trong mắt anh chỉ có tôi, còn cả trong kho hàng khiến tôi tan nát cõi
lòng, dưới hồ sâu bên vách núi, anh luôn kiên định đi về phía tôi.
Tôi nghĩ cả đời này của tôi không có gì phải tiếc nuối. Tôi gặp được
những người bạn cùng chung chí hướng, mặc dù có người đã rời xa
chúng tôi. Tôi và anh đi trong biên giới hắc ám, nhìn thấy những thứ vặn
vẹo ghê tởm nhất thế gian này, nhìn thấy những linh hồn đau khổ chờ đợi
cứu rỗi, cũng nhìn thấy rất nhiều trái tim dịu dàng mà đau thương.
Chim bay ngừng trên rễ cây. Rễ cây xâm nhập lòng đất, một đời một
kiếp, không biết mệt mỏi, tìm kiếm ánh sáng. Chúng tôi ở bên nhau đến
già.
- Hoàn chính vănLời tác giả:
Mọi người:
Đã đến đây rồi. Sau này dưới ngòi bút của tôi sẽ không còn câu chuyện
về Bạc Cận Ngôn và Giản Dao nữa, cũng không cần phải viết thêm
ngoại truyện nào nữa. Sáng tác phần tiếp theo không hề dễ dàng, phong
cách thay đổi lại càng khó. Tuy nhiên cho đến hôm nay vẫn còn có người
nghi ngờ sự cần thiết của phần tiếp theo của Nhắm mắt, nhưng mà trong
quá trình sáng tác, tôi càng ngày càng kiên định. "Ám lân" là cần thiết
đấy. Tựa như một vòng tròn vui vẻ cần vẽ nốt vài nét màu, tựa như phía
sau sung sướng ngọt sủng là rung động tâm linh nước mắt cuối cùng. Có
phần 2 thì phần 1 càng thêm nguyên vẹn. Câu chuyện và cuộc đời của
Bạc Cận Ngôn và Giản Dao mới là nguyên vẹn và đầy đủ. Có lẽ làm một
tác giả như tôi, giai đoạn sáng tác khác nhau sẽ có nhu cầu sáng tác khác,
quan hệ khác. Chỉ có điều thời gian cách hơi dài, dù sao tôi cũng đã sáng
tác Nhắm mắt 1 được 3 năm rồi. Cố gắng kéo dài nhưng lại hi vọng là
câu chuyện hoàn toàn khác biệt. Tôi đã hết sức rồi. Mọi người cũng vất
vả, tôi biết rõ nội dung cốt truyện không dễ dàng gì với nhiều em gái,
khuyết thiếu niềm vui, dù sao khuyết thiếu tiết mục "trêu chọc lẫn nhau"
vẫn là hấp dẫn, nhưng tôi nhìn thấy mọi người đặt mua rất ổn định, cảm
ơn mọi người yêu mến và ủng hộ.
 
Chương 136: Chương 136


Ngoại truyện "Viếng thăm mùa xuân" kết hợp "Khách đến từ nơi nào" và
"Truy tìm ký ức"
Tác giả: Đinh Mặc
(Đăng tạm cùng Nhắm mắt)
Hàn Thác áng chừng muôi xào rau, ánh mặt trời chiếu theo máy hút khói
dầu từ cửa sổ chiếu vào, anh mạnh mẽ anh tuấn giống như một bức tranh
gia đình hoà thuận, ngoài việc áo sơ mi nhét vào trong quần lộ ra một
nửa. Lạc Hiểu thò tay giúp anh chỉnh lại, anh bật cười, thấp giọng:
"Đừng ăn đậu hũ của anh."
Lạc Hiểu cảm thấy anh là người không biết xấu hổ nhất cô từng gặp.
Người tí hon trong lòng cô không ngừng kêu gào, cô rất muốn sờ lưng
anh, cơ bắp mềm dẻo, để chứng thực luôn tội danh này, nhưng cuối cùng
vẫn hơi ngượng ngùng, thả tay xuống. Ai ngờ anh lại nghiêng đầu nhìn
cô, đồng thời đổ chuẩn xác nửa nồi trứng bắc cà chua vào đĩa, khẽ nói:
"Một người phụ nữ thướt tha phải làm việc đến nơi đến chốn chứ? Có sờ
hay không? Coi Hàn Thác anh là người nào chứ?"
Lạc Hiểu dứt khoát quay đầu rời đi. Ai ngờ bị anh kéo lại, ôm vào trong
ngực. Không gian phòng bếp khách sạn cũng đủ lớn, hai người nói nói
cười cười, không ngừng hôn. Đợi Hàn Thác hôn đủ rồi, lại phát hiện đồ
ăn đã nguội lạnh. Cuối cùng đành phải bỏ vào lò vi sóng hâm lại, còn
anh giữ vai cô, hai người ngồi trên ghế gập, sắp xếp đồ chuẩn bị ăn.
"Đúng rồi, anh có một người anh họ hàng xa, mấy ngày nữa sẽ đến." Hàn
Thác nói.
Lạc Hiểu kinh ngạc ngẩng đầu, ngoài Tiểu Mai ra vẫn là lần đầu tiên
nghe anh nhắc đến người họ hàng khác.
"Tới đây sao?" Cô hỏi.
"Đúng vậy." Hàn Thác châm điếu thuốc, "Chưa từng qua lại, nhưng
trước kia anh từng nghe nhắc đến anh ta, tên là Hàn Trầm, cũng là cảnh
sát hình sự."
"Vậy sao lần này lại liên lạc?"
Hàn Thác sâu xa liếc cô: "Khách sạn của chúng ta được quần chúng bình
chọn xếp hàng đầu thị trấn. Trước đó anh ta đã thuê phòng rồi, nhưng có
lẽ vì bệnh nghề nghiệp, thuê phòng còn tra xét tài liệu người kinh doanh,
nên tra ra anh. Em biết quy định của khách sạn chúng ta rồi đấy, thuê rồi
không thể huỷ. Có lẽ Hàn Trầm cũng cảm thấy tốt xấu gì cũng là họ
hàng, vẫn nên sớm chào hỏi, cho nên hôm qua gọi điện cho anh."
"À." Lạc Hiểu đã hiểu, cho nên hai anh em họ hàng xa lần này liên lạc
chẳng qua là cơ hội ngẫu nhiên, hơn nữa giúp nhau...đỡ ngại ngùng?"
Tuy nhiên nghe nói đối phương cũng là cảnh sát hình sự, Lạc Hiểu cảm
thấy hứng thú, lại hỏi: "Vậy trước kia anh từng gặp anh ta chưa?"
Hàn Thác hít một hơi thuốc: "Khi còn bé từng gặp một hai lần, nhưng
anh ta là dạng nhị thế tổ nhà giàu, anh không chơi được với những loại
người này. Được rồi, cũng không cần quá để ý đâu, đối xử như khách
bình thường là được, cùng lắm cho thêm đĩa hoa quả."
Lạc Hiểu: "Này, không được...dù sao cũng phải mời người ta ăn bữa
cơm."
Hàn Thác liếc cô: "Được, em là chủ nhà, tuỳ em."
Lạc Hiểu không nhịn được cười, nhưng cẩn thận suy nghĩ, lại đã nghĩ ra,
Hàn Thác vốn là muốn mời người ta ăn cơm đó. Người đàn ông này, có
cái rắm không được tự nhiên ấy. Đàn ông Bắc Kinh đều là trong lòng rối
loạn nhưng vẫn chết vì sĩ diện sao?
"Chỉ một mình anh ta tới thôi sao?" Lạc Hiểu hỏi.
"Còn cả vợ con nữa."
Lúc này, người đàn ông Bắc Kinh khác đang lái xe việt dã, vô cùng nhàn
nhã. Tô Miên ngồi bên cạnh, ngâm nga hát theo nhạc. Một mình Hàn
Lãng ngồi ở phía sau, im lặng nhìn cảnh sắc Vân Nam qua cửa sổ. Bắc
Kinh chìm trong màn sương mù mịt, thành phố Giang cũng khó tránh
khỏi, nhưng nơi này trời cao mây rộng, trời xanh như được gột rửa.
Trong mắt Hàn Lãng cuối cùng vẫn nổi lên sự nhảy nhót của trẻ con,
nhìn không rời mắt. Thỉnh thoảng nhìn thấy cây cối không biết, cậu bé
chỉ vào hỏi Tô Miên: "Mẹ, đó là gì thế?"
Tất nhiên là Tô Miên không biết, vừa định thuận miệng nói mò, Hàn
Trầm đã mở miệng: "Trong đám cây cối mẹ con chỉ nhận ra mỗi cỏ thôi,
sao lại gây khó dễ cho mẹ làm gì? Tự lên mạng tra đi."
Tô Miên: "...Anh câm miệng."
Hàn Lãng nhíu mày suy nghĩ, thở dài, cúi đầu cầm điện thoại tra.
Tô Miên cảm thấy tiếp tục như vậy không được, mình càng ngày càng
không có địa vị trong nhà, tuy người nào đó có lúc dỗ dành cô như thể cô
mới là hoàng đế trong cái nhà này, nhưng khi mặc xong quần áo, địa vị
của hai người giống như đảo ngược lại...Không mặc kệ được, cô nghiêm
mặt: "Lãng Lãng, sao con cần phải biết những cây này làm gì? Có ích gì
chứ?"
Hàn Trầm bật cười.
Hàn Lãng liếc Tô Miên: "Mẹ, mẹ không cần phải nghiêm mặt đâu.
Không có tác dụng gì đâu."
Tô Miên liếc nhìn trời. Cô đã tạo nghiệt gì đây, sinh ra con trai mà lạnh
lùng thích chọc người như chồng cô thế này? Với tính cách hoàn mỹ của
cô, rõ ràng nên sinh ra cậu nhóc ấm áp chứ, giống như Chu Tiểu Triện
mới đúng.
Tuy nhiên sự chú ý của Tô Miên nhanh chóng bị thứ khác hấp dẫn. Cô
cầm lấy giới thiệu trong hốc xe, hỏi: "Đây là khách sạn do người em họ
bà con xa của anh mở?"
Hàn Trầm: "Ừ."
Tô Miên lật hai cái: "Hình như rất được nha. Hàn Thác, Hàn Trầm không
biết còn tưởng hai người là anh em ruột đấy."
Hàn Trầm lại nói: "Quan hệ họ hàng của bọn anh rất xa đấy. Nhưng ở
trong khách sạn nhà người ta cũng nên chào hỏi."
"À." Tô Miên tâm huyết dâng trào hỏi, "Vậy cậu ta có đẹp trai không?"
Vẻ mặt Hàn Trầm hờ hững liếc cô. Có lúc ánh mắt anh luôn im lặng
giống như báo đen.
Tô Miên: "...Được rồi, anh đẹp trai nhất."
Tuy vậy vẫn nói đến chuyện nhà Hàn Thác. "Trước kia cậu ta cũng là
cảnh sát hình sự." Hàn Trầm nói, "Nhưng xảy ra chuyện nên tới Vân
Nam mở khách sạn."
Nghe được chuyện của Hàn Thác và Lạc Hiểu, cô gái ấm áp Tô Miên
mắt đã rưng rưng, Hàn Lãng cũng vô cùng yên tĩnh. Tô Miên nắm tay áo
Hàn Trầm: "Hàn Trầm, em họ anh đáng thương quá."
"Đúng vậy." Hàn Trầm thở dài, cười nói, "Cho nên anh nghe chuyện của
cậu ta cảm thấy hơi giống chúng ta. Lần này đặt khách sạn của cậu ta
cũng là muốn đi gặp cậu ta đấy."
Tô Miên gật đầu: "Ừ." Quay đầu nhìn con trai: "Lãng Lãng, gặp mặt phải
gọi chú nghe chưa? Đây là chú họ ruột của con đấy"
Hàn Lãng nghi hoặc hỏi: "Không phải là bà con xa sao?"
Tô Miên không hề nghĩ ngợi đáp: "Nhưng mà người xa tim gần nha."
Hàn Lãng: "Vâng."
Hàn Trầm tiếp tục lái xe, phía trước đã thấy được thị trấn nhỏ, đường cái
quanh co, rặng núi bao bọc bên trong. Anh cúi đầu xuống, có thể nhìn
thấy ngón tay trắng nõn mềm mại của Tô Miên đặt bên cạnh cánh tay
mình.
Người xa tim gần.
Nhìn cô tuỳ tiện, nhưng thực ra luôn như vậy, thông suốt, vô cùng thông
minh. Tim anh rất lạnh, vốn đã lạnh nhiều năm, chỉ có cô sưởi ấm. Lại
im lặng lái một lúc, đến con đường tương đối bằng phẳng, anh đột nhiên
nói: "Này, hôn một cái."
Tô Miên hơi giật mình, chợt mỉm cười, không hỏi nguyên do, nhích đầu
qua, anh cũng nghiêng đầu.
Hàn Lãng ngồi sau yên lặng nhìn, aiz, lại hôn. Cậu bé quay đầu nhìn ra
ngoài cửa sổ, trước mắt sáng ngời. Cậu bé đã nhìn thấy khách sạn kia.
"Trảm...Vong?" Cậu bé thấp giọng đọc cái tên này, chữ đầu tiên hình như
cũng không phải trảm, vì có nhiều hơn ba nét thuỷ, nhưng mà cậu bé cứ
quyết định gọi như vậy đấy, bởi vì cái tên "Trảm Vong" này rất có khí
thế.
Có hai người đứng ở cửa khách sạn, dì kia nhìn rất thanh tú thon thả, chú
kia có lẽ là người cha cậu nói rồi.
Trời ạ, thằng nhóc kia thực sự rất đẹp trai.
(*) Thực là là "Tiệm Vong", nhưng bé Hàn Lãng đọc sai:D Cho ai còn
chưa biết Tiệm Vong thì Bạc Cận Ngôn và Giản Dao cũng từng ở lại
khách sạn này, sau đó Đinh Mặc lấy tên khách sạn này sáng tác ra
"Khách đến từ nơi nào"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom