Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3819


Chương 3819

“Đây là thực lực của đội Thiên Khải sao? Đây chính là đội Thiên Khải sao? Hay! Hay! Ha ha ha ha… lần này thần y Lâm chết chắc! Cậu ta chết chắc!”, Phong phó bang chủ phấn khởi la lên.

Ông ta biết, thần y Lâm đã hoàn toàn chọc giận đội Thiên Khải.

Đội Thiên Khải đã nổi sát tâm!

Vừa rồi Lâm Chính còn không phải đối thủ của đội Thiên Khải, bây giờ bọn họ đã thật sự nổi giận, vậy chẳng phải đám ô hợp Chủ tịch Lâm của Dương Hoa sẽ bị giết sạch, thi thể đầy đất hay sao?

Dường như Phong phó bang chủ đã có thể nhìn thấy dáng vẻ Lâm Chính nằm co giật trong vũng máu, hối hận vì hành động ngu xuẩn của mình.

Răng rắc…

Đúng lúc đó, xa xa đột nhiên vang lên nhiều tiếng bước chân từ bốn phương tám hướng.

Tiếng bước chân không quá to, nhưng vì quá nhiều nên có vẻ vô cùng huyên náo.

“Hửm?”.

Đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải nhìn về phía phát ra tiếng động, nhíu mày: “Đó là người của cậu sao?”.

“Phải”.

Lâm Chính phủi bụi bặm trên cơ thể, gật đầu.

“Cần gì phải gọi bọn họ đến đây chịu chết? Dù cậu có gọi một nghìn, một vạn người đến cũng chỉ uổng công vô ích”, đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải lắc đầu nói.

“Không, anh sai rồi, bọn họ không phải đến để đối phó các anh”, Lâm Chính nói.

“Ồ? Vậy bọn họ đến làm gì?”, đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải hơi bất ngờ, hỏi.

“Bọn họ chỉ có một nhiệm vụ!”, ánh mắt Lâm Chính đột nhiên trở nên chăm chú, tròng mắt đỏ lên: “Đó là phong tỏa nơi này!”.

“Phong tỏa?”.

Đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải kinh ngạc.

Lâm Chính bỗng nhiên giơ tay, ném vào không trung.

Soạt…

Nhiều châm bạc lấp lánh được anh ném lên trời.

Dưới ánh trăng chiếu rọi, châm bạc lấp lánh như sao trời, xinh đẹp vô cùng, khiến người ta say mê.

Một giây sau, tất cả châm bạc đã rơi xuống giống như những giọt mưa, toàn bộ rơi lên người Lâm Chính… và cả trên người những ảnh ngự ở đằng sau anh.

Trong nháy mắt, ánh mắt tất cả mọi người đều thay đổi.

Một luồng sát khí hung ác không gì sánh bằng lan tỏa ra bốn phía với Lâm Chính làm trung tâm…

“Cái gì?”.

Phong phó bang chủ ngơ ngác nhìn lại, tim như sắp vọt ra khỏi cổ họng.

Phong tỏa?

Là định phong tỏa khu vực này sao?

Giết người diệt khẩu?

Thần y Lâm thật sự hạ quyết tâm muốn giết người của đội phán quyết Thiên Khải?

Tên này điên rồi sao?

Phong phó bang chủ phát hiện mình đã không thể dùng ánh mắt nhìn người thường để nhìn Lâm Chính.

Sao mình lại chọc phải kẻ như vậy?

Phong phó bang chủ phẫn nộ không thôi.
 
Chương 3820


Chương 3820

Nhưng dù Lâm Chính nói như vậy, đội phán quyết Thiên Khải vẫn không có gì phải sợ.

“Thần y Lâm, xem ra cậu đã quyết tâm muốn đấu với chúng tôi! Vậy được, chúng tôi sẽ cho cậu toại nguyện! Tôi muốn qua cuộc chiến này, người đời không còn dám khiêu khích và phản kháng chúng tôi nữa, cũng để người đời hiểu được quyền uy của đại hội!”.

Đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải điểm nhẹ mũi chân, người nhẹ tựa lông hồng bay về phía Lâm Chính.

Khi vừa đến gần thì một đao giết tới.

Tựa như thiên ngoại phi tiên!

“Thần y Lâm, tôi sẽ dùng đầu cậu để cho người đời biết sự trang nghiêm và thần thánh của đại hội!”.

Một tiếng quát vang vọng trời đêm.

Sau đó một ánh đao xẹt qua bầu trời.

Đao này đáng sợ đến mức nào.

Hai mắt Lâm Chính đỏ như máu, rút kiếm Vũ Tôn mà Tăng Không tặng ra, vung kiếm chém.

Keng!

Lưỡi kiếm kêu điên cuồng, một đường kiếm quang sáng như tuyết không hề thua kém đao quang hạ xuống, va mạnh vào nhau.

Ầm…

Đao kiếm va chạm, hai luồng sức mạnh trên thần binh tuyệt thế điên cuồng xao động, tỏa ra sức phá hoại đáng sợ vô địch thế gian.

Sức mạnh như sóng lan ra xung quanh.

Lâm Chính và đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải nắm thần binh trong tay, không ai nhường ai.

Thời khắc này, Lâm Chính lại đỡ được đòn tấn công đáng sợ của đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải.

Vù vù vù vù…

Lúc này, ảnh ngự sau lưng anh cũng hành động.

Bọn họ đều nâng trường kiếm, sử dụng kiếm lực giống như sóng biển cuồn cuộn, đánh về phía người của đội phán quyết Thiên Khải.

Dường như dưới khôi giáp lạnh lẽo ấy che giấu những con dã thú hung ác đáng sợ.

Rầm!

Một kiếm chém tới, một người phán quyết lập tức chống đỡ, nhưng lại bị một kiếm của ảnh ngự chém cho cả người lảo đảo.

Hiển nhiên, nhờ sự hỗ trợ từ châm bạc của Lâm Chính, thực lực của ảnh ngự đã tăng vọt không biết bao nhiêu lần.

Hai bên lao vào chém giết.

Đội trưởng đội phán quyết ánh mắt nghiêm nghị, biết rằng lần này Lâm Chính không dễ đối phó, chắc chắn phải tốc chiến tốc thắng.

“Mở!”.

Hắn quát khẽ một tiếng, vung Đường Đao trong tay lên.

Một vòng sức mạnh giống như gợn sóng nổ ra, đánh lùi Lâm Chính.

Lâm Chính vẫn chưa đứng vững, đội trưởng đội phán quyết đột nhiên dùng một tay đâm Đường Đao xuống mặt đất trước mặt, tiếp đó rung chuyển cánh tay, cầm Đường Đao vung lên trên.

Vù!
 
Chương 3821


Chương 3821

Cả mặt đất đột nhiên bị hất tung, khối đất to lớn giống như ngọn sóng bao trùm lấy Lâm Chính.

Lâm Chính lùi về sau ba bước, trở tay chém dọc một kiếm vào đống đất đá bị hất tung lên.

Giây sau, đội trưởng đội phán quyết cầm kiếm giết ra từ đống đất, Đường Đao trong tay cuốn theo bảy tàn ảnh, chém về phía đầu Lâm Chính.

Lâm Chính vội vàng vung kiếm Vũ Tôn liều mạng chống đỡ

Keng! Keng!

Đao kiếm hai bên đan xen với nhau, phát ra tiếng va chạm rõ rệt.

Nơi chúng giao nhau tóe ra rất nhiều tia lửa.

Tốc độ của hai người đều vô cùng nhanh.

Lâm Chính vốn không chống đỡ được. Trong lúc cấp bách, anh lại châm mười cây châm lên cánh tay mình mới miễn cưỡng đuổi kịp Đường Đao của đội trưởng đội phán quyết.

Nhưng trái ngược với sự cật lực của anh, đội trưởng đội phán quyết có thể nói là thong dong đi dạo, vô cùng nhẹ nhõm.

Dường như hắn còn chưa sử dụng hết toàn bộ thực lực.

Keng!

Lúc này, Đường Đao đột nhiên đẩy tới, chấn lùi Lâm Chính bảy tám mét.

Lâm Chính cố gắng ổn định lại, nhưng cơ thể lại không nghe sai khiến, hai chân giẫm lên mặt đất tạo thành mấy dấu chân thật sâu mới dừng lại.

Mặc dù cơ thể đã dừng lại, nhưng tay cầm kiếm run rẩy không ngừng, nhìn lại thì gang bàn tay đã chảy máu, da tay cầm kiếm đã nứt ra.

Sức lực thật đáng sợ.

Ánh mắt Lâm Chính nghiêm nghị.

“Thần y Lâm, mặc dù cậu dùng châm bạc miễn cưỡng nâng cao sức mạnh và thực lực của cậu, nhưng cực hạn của con người vẫn ở đó! Cực hạn của cậu không đủ để chống lại tôi! Thực lực cậu thể hiện ra khiến tôi kinh ngạc, nhưng nếu cậu muốn đánh bại tôi thì vẫn là chuyện nghìn lẻ một đêm!”.

Đội trưởng đội phán quyết bình tĩnh nói, dường như không định để Lâm Chính có cơ hội nghỉ ngơi, hắn tiếp tục xông lên, Đường Đao chém tới tấp như gió bão.

Lâm Chính vội vã cầm kiếm lên đỡ.

Keng keng…

Một chuỗi tiếng động lại vang lên.

Lâm Chính cảm thấy cánh tay mình sắp bị Đường Đao của hắn chém đứt.

May là bội kiếm của võ tôn, nếu là kiếm bình thường thì e rằng đã bị Đường Đao của đội trưởng đội phán quyết chém thành mảnh vụn.

Đây là thực lực của đội phán quyết Thiên Khải sao?

Đúng là vượt ngoài sự hiểu biết của võ giả!

“Vở kịch này nên kết thúc rồi!”.

Cuối cùng, đội trưởng đội phán quyết trở nên nghiêm nghị. Dường như hắn không muốn kéo dài thêm nữa, lập tức đánh bay kiếm Vũ Tôn mà Lâm Chính vội vàng đưa lên chắn ngang trước ngực. Sau đó cánh tay hắn chấn động, Đường Đao ở trên không đột nhiên dừng lại chưa tới 0,1 giây, cơ thể của đội trưởng đội phán quyết biến thành một tàn ảnh, xoay người một vòng, trở tay chụp lấy chuôi đao của Đường Đao, dùng một tư thế cực kỳ tiêu sái cầm đao chém ngang cổ Lâm Chính.

Chiêu này vô cùng trôi chảy, vô cùng xinh đẹp.
 
Chương 3822


Chương 3822

Về mặt tốc độ cũng đã đột phá biểu hiện trước kia.

Lâm Chính hoàn toàn không thể đuổi kịp tốc độ này!

Đao này anh không tránh được!

“Hay lắm!”.

Phong phó bang chủ ở xa xa kích động nắm chặt hai tay, đồng tử mở to.

Ông ta luôn mong chờ cảnh này.

Keng!

Nhưng một giây sau, lại một tiếng động to rõ vang lên.

Lưỡi đao của Đường Đao đâm vào cổ Lâm Chính một cách vững vàng, cứ vậy dừng lại!

“Cái gì?”.

Đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải sững sờ.

Đao của mình… lại không thể chém đứt cổ Lâm Chính?

Sao có thể như vậy?

Cảnh này chấn động đến mức nào!

Đó là đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải đấy!

Là cao thủ vô thượng do đại hội ủy nhiệm!

Thực lực và địa vị của hắn ở giới võ thuật chắc chắn hơn xa bình thường.

Hồng Nhan Cốc gì đó! Cô Phong gì đó! Đều không thể so sánh với hắn!

Bởi vì hắn đại diện cho đại hội!

Võ lực của người như vậy chắc chắn không phải người bình thường có thể sánh kịp. Thanh đao của hắn phá núi chặn biển đương nhiên tiện tay là có thể làm được.

Nhưng… loại tồn tại hơn người này lại không chém thể chém đứt cổ của thần y Lâm!

Cổ của anh được làm bằng chất liệu gì?

Mọi người đều kinh hãi.

Ngay cả đội trưởng đội phán quyết cũng không thể tin nổi.

Vèo!

Trong lúc hắn thất thần, một thanh trường kiếm sáng như tuyết bay tới, đâm thẳng vào tim hắn.

Đội trưởng đội phán quyết phản ứng nhanh, lập tức hoàn hồn lại, trở tay vung ngang đao đỡ.

Kiếm này tuy nhanh nhưng vẫn quá gấp gáp, cộng thêm tốc độ không đủ, nhanh chóng bị Đường Đao chặn lại.

Vù vù vù…

Một giây sau, tia sáng màu bạc rực rỡ lại bay đi, đâm vào ngực đội trưởng đội phán quyết một cách cực kỳ ảo diệu.

Đội trưởng đội phán quyết liên tục lùi về sau, nghiêm túc nhìn kỹ mới phát hiện đó là châm bạc!

Hóa ra chiêu kiếm vừa rồi không phải để giết chết đội trưởng đội phán quyết, mà là để che mắt. Số châm bạc này mới là vũ khí để đối phó với hắn!

Đội trưởng đội phán quyết nhíu mày.

Y thuật của Lâm Chính người đời đều biết.

Châm của anh… tuyệt đối không đơn giản!
 
Chương 3823


Chương 3823

Nhưng nếu chỉ là mấy cây châm bạc nho nhỏ mà có thể khống chế đội trưởng đội phán quyết thì đội phán quyết Thiên Khải chẳng phải chỉ có hư danh sao?

Hắn một tay cầm Đường Đao, tay kia tóm lấy số châm bạc đó, trên đầu ngón tay đột nhiên tuôn ra một luồng gió mạnh vừa dịu dàng vừa nồng đậm.

Những luồng gió đó bao bọc lấy châm bạc đâm trên ngực hắn, chấn chúng từng chút một, hắn định đưa những cây châm bạc đó ra khỏi người mình qua lỗ châm, sau đó cưỡng ép rút nó ra.

Đó là một cách rút châm vô cùng mạnh bạo và xa xưa.

Người bình thường không thể nào nắm giữ.

Nhưng cách đó… rất hữu hiệu!

Quả nhiên không lâu sau, châm bạc lại bị đội trưởng đội phán quyết rút ra. Mặc dù ngực hắn đầm đìa máu nhưng không tính là vết thương lớn.

Sau đó, hắn lại lấy một viên đan dược ra, cho vào miệng.

“Đó là thuốc giải độc đúng không?”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng.

“Không sai, bất cứ độc nào cũng có thể giải được. Thần y Lâm, đại hội chúng tôi bao gồm toàn bộ mọi thứ, bất kể là dùng đao, dùng kiếm, dùng độc, thật ra chúng tôi đều chuyên nghiệp hơn bất kỳ ai. Có lẽ trên thế giới này cậu là một y võ ưu tú nhất, nhưng tôi phải nói cho cậu biết, nếu muốn đối kháng với chúng tôi, cậu vẫn còn quá non”.

Đội trưởng đội phán quyết lạnh giọng nói, sát ý trong mắt càng lúc càng nồng đậm.

Đã rất nhiều năm rồi hắn chưa bị thương.

Lần này lại bị Lâm Chính làm đổ máu, trong lòng hắn dâng lên ngạo khí và sự hung ác đã lâu năm không thấy.

Hắn không chịu đựng được nữa, dường như Đường Đao nắm trong tay cũng cảm nhận được tâm trạng xao động của hắn mà nhẹ nhàng rung lên.

Lâm Chính nghiêm mắt nhìn, cũng trở nên cảnh giác hơn nhiều.

“Thần y Lâm, tiếp chiêu!”.

Đội trưởng đội phán quyết khẽ giọng quát, cầm đao vung lên.

Vèo!

Trường đao quét ngang, một trận gió mạnh lan ra.

Gió như lưỡi đao xé rách đất trời, dùng khí thế bẻ gãy củi khô chém về phía Lâm Chính.

Lâm Chính lập tức đưa ngang kiếm chống đỡ.

Nhưng luồng gió mạnh đó quá đáng sợ, chỉ vừa chạm vào người đã bị đánh bay ra xa, đâm mạnh vào một gò đất ở phía sau.

Trong nháy mắt, cả gò đất ngoại trừ sườn dốc mà Lâm Chính nằm, những chỗ khác đều bị gió san bằng, đáng sợ đến mức nào.

Ngực Lâm Chính toàn là lưỡi đao, áo bị xé thành mảnh vụn, để lộ cơ thể cường tráng.

Nhưng da thịt anh không hề tổn hại, thậm chí chút dấu vết cũng không có.

Đội trưởng đội phán quyết mắt tối lại, tiếp tục xông tới. Đường Đao chém mạnh xuống, thế tấn công mạnh bạo ập tới giống như miệng của ác ma ngoạm về phía Lâm Chính.

Tốc độ quá nhanh!

Khí thế quá cuồng bạo!

Lâm Chính chưa kịp đứng dậy đã bị Đường Đao chém tới, dù đã cầm kiếm đỡ nhưng vẫn không đỡ được.

Keng! Keng!
 
Chương 3824


Chương 3824

Tiếng hét to rõ không dứt bên tai.

Có cái đánh vào kiếm Vũ Tôn, cũng có cái đâm lên người Lâm Chính.

Nhưng cho dù Lâm Chính có trúng bao nhiêu kiếm lên người cũng không thể làm tổn thương anh mảy may…

Lâm Chính thấy vậy dứt khoát từ bỏ phòng ngự mà phản công.

Đội trưởng đội phán quyết lập tức xoay Đường Đao ngăn chặn.

Cuối cùng Lâm Chính cũng nắm bắt được cơ hội.

“Đông Hoàng Hoàn Vũ!”.

Lâm Chính hét lên một tiếng, dùng kiếm chặn Đường Đao, trở tay đánh tới một chưởng.

Sức mạnh vô tận giống như lốc xoáy hội tụ ở lòng bàn tay anh. Một sức mạnh phá hoại huyền diệu đến mức không thể dùng lời nói để giải thích bùng phát.

Rầm!

Chưởng đánh vào ngực của đội trưởng đội phán quyết.

Keng!

Đội trưởng đội phán quyết bay ngược ra xa, đâm nát căn nhà tranh, đâm vỡ ba tảng đá, đến khi hắn rơi xuống đất, mặt đất cũng rung lắc.

Uy lực đáng sợ đến mức nào!

Uy lực của chưởng này không thua kém gì đội trưởng đội phán quyết!

Đợi hắn gian nan bò dậy…

Soạt!

Mặt nạ trên mặt hắn lập tức chia năm xẻ bảy, rơi xuống, để lộ một gương mặt không tính là già nua nhưng rất tang thương.

Đội trưởng đội phán quyết sờ mặt mình, đường nhìn lại dừng trên người Lâm Chính.

Hắn nhìn mái tóc vốn màu đen của anh biến thành màu trắng như tuyết, lại quan sát cơ thể anh một lượt, trong chốc lát bỗng hiểu ra gì đó.

“Lẽ nào cậu… có cơ thể võ thần?”.

“Thiên Khải đại nhân quả nhiên hiểu nhiều biết rộng”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Sao có thể?”, đội trưởng đội phán quyết để lộ vẻ ngạc nhiên: “Trong tài liệu liên quan đến cậu mà cấp trên đưa cho, rõ ràng thể chất thân xác của cậu là tiên thiên cương khu, vì sao… lại biến thành cơ thể võ thần?”.

“Vậy thì tôi nghĩ kho tài liệu của các người nên cập nhật rồi”.

“Ừm… Nhưng điều này không có nghĩa chúng tôi không làm gì được cậu! Cơ thể võ thần quả thật rất mạnh, nhưng không phải vô địch. Có lẽ lần này sẽ là một trận chiến vất vả, nhưng để bảo vệ cho sự trang nghiêm và thần thánh của đại hội… Thần y Lâm, tôi không thể không sử dụng cấm chiêu này!”, đội trưởng đội phán quyết nghiêm túc nói.

Vừa dứt lời, toàn thân hắn đột nhiên xuất hiện một luồng gió mạnh.

Luồng gió rất mạnh mẽ, thổi cho áo choàng trên người hắn kêu soạt soạt.

Cùng lúc đó, hai mắt hắn tỏa ra ánh sáng màu xanh nhạt, hơn nữa trên mặt đã xuất hiện một đường vân hùng ưng, cũng tỏa ra màu xanh lam.

Hiện tượng này hoàn toàn không thể dùng khoa học để giải thích!

Đúng là khiến người ta kinh hãi.
 
Chương 3825


Chương 3825

“Cấm chiêu?”, Lâm Chính cũng kinh hãi.

“Thần y Lâm, hôm nay cậu sẽ được biết thế nào là Thiên Khải, thế nào là phán quyết!”.

Đội trưởng đội phán quyết quát lớn một tiếng, đâm Đường Đao trong tay xuống dưới chân.

Cùng lúc đó, những người phán quyết đang chiến đấu kịch liệt với ảnh ngự đều miễn cưỡng rút lui. Hai người trong số đó còn đưa Phong phó bang chủ đang ngồi dưới đất lùi về sau.

“Không hay!”.

Lâm Chính ý thức được chuyện bất thường, đột nhiên quát lên với các ảnh ngự: “Rút!”.

Nhưng…

Không kịp nữa rồi!

“Đao Trấn Chư Thiên!”.

Đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải quát khẽ một tiếng, Đường Đao trong tay xoay tròn, một luồng sức mạnh vô tận thuận theo Đường Đao chui vào lòng đất, sau đó lan tràn ra xung quanh, rồi lại đồng loạt bay ra…

Ầm…

Một tiếng nổ kích liệt vang lên từ núi hoang.

Người ở xa xa chỉ nhìn thấy giữa màn đêm, đỉnh núi hoang ở ngoài Bồ Thành đã bị lật tung.

Vô số tảng đá bay lên không trung, một luồng khí tức màu xanh lam nhạt xông thẳng lên tầng mây.

Giống như núi lửa bùng phát…

Phịch!

Phong phó bang chủ được người phán quyết đưa đến bãi đất trống đặt đó.

Hai chân ông ta đã nhũn ra, lập tức ngã ra đất, toàn thân run rẩy.

Bên tai vang lên tiếng nổ và tiếng va đập kịch liệt, còn có tiếng đá lăn và mặt đất nứt ra.

Mặt đất đang không ngừng rung chuyển, cứ như động đất cấp 18.

Phong phó bang chủ sợ đến mức co rúm dưới đất, không dám nhìn.

Mấy chục giây qua đi, mặt đất rung chuyển đã dừng lại, Phong phó bang chủ mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

Nhìn lại núi hoang ở xa xa bụi bặm lan tràn, tảng đá lớn đã rơi xuống dưới chân núi, toàn bộ thân núi hoàn toàn nứt ra, trong không khí chỉ còn lại khí tức hủy diệt và cát đá lơ lửng.

“Đây chính là… sức mạnh của người phán quyết Thiên Khải?”.

Phong phó bang chủ mở to mắt, ngây ngốc nhìn cảnh tượng giống như tận thế ấy.

Lúc này, người phán quyết Thiên Khải lấy điện thoại ra, gọi vào một số.

“Đúng, đúng, không sao, cậu xử lý đi”.

Người phán quyết đó nói đơn giản hai câu, sau đó cúp máy.

“Cậu gọi điện thoại cho ai vậy?”, Phong phó bang chủ ngạc nhiên hỏi.

“Gọi cho người bên ngoài núi, để bọn họ xử lý, phong tỏa nơi này, tránh gây ra động tĩnh quá lớn ở bên ngoài, sau này khó mà giải quyết”, người phán quyết đó thản nhiên nói.

“Phong tỏa? Cần gì phải làm chuyện dư thừa như vậy? Không phải thần y Lâm đã phái người phong tỏa nơi này rồi sao?”, Phong phó bang chủ nghi hoặc hỏi.

Người phán quyết đó nâng đao trong tay lên, nói: “Bọn họ không phong tỏa được! Bởi vì bọn họ đã giúp thần y Lâm, là tội nhân của đại hội, cho nên bọn họ cũng phải bị trừng phạt. Thần y Lâm đã chết, chúng tôi phải thanh lý tất cả sự việc và người liên quan đến thần y Lâm. Xét thấy chuyện này ảnh hưởng trọng đại, cho nên chúng tôi sẽ không nương tay, bất cứ kẻ có tội nào cũng phải bị trừng phạt!”.
 
Chương 3826


Chương 3826

Người phán quyết lạnh lùng nói, sau đó cầm đao đi ra bên ngoài.

Người phán quyết khác cũng như vậy.

Thần y Lâm đã chết, chuyện này cũng nên chấm dứt rồi.

Phong phó bang chủ thở phào một hơi, đồng thời cảm thấy vui vẻ trong lòng.

Lâm Chính đã chết, ông ta không còn lo lắng gì về sau nữa.

Nay tất cả lãnh đạo cấp cao của Hắc Sa đều bị Lâm Chính giết, Thang Hắc Sa cũng tiêu đời, chẳng phải từ nay về sau ông ta sẽ là đại ca sao?

“Bồ Thành sẽ là của tôi! Thần y Lâm, kết thúc rồi! Mọi thứ đều kết thúc rồi! Việc này không thể trách ai khác, chỉ trách cậu quá tự đại! Ngay cả đội phán quyết Thiên Khải mà cũng dám động! Ha ha, làm người không thể tự đại quá!”.

Phong phó bang chủ nhìn đỉnh núi hoang tan nát, nhếch khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý.

Đúng lúc đó, nụ cười trên mặt ông ta đột nhiên sượng lại.

Sau đó… dần dần đông cứng.

Mắt cũng dần mở to.

Ông ta ngây ra một lúc, sau đó dụi mắt, nhìn về phía nơi bụi đất đầy trời trên núi hoang tan nát.

Chỉ một ánh mắt, ông ta đã không nhịn được la lên.

“Cậu ta chưa chết! Cậu ta vẫn chưa chết!”.

Người phán quyết ở xung quanh nghe vậy đều dừng bước, nhìn về phía núi hoang đổ nát.

Đội phán quyết ở bên này cũng dừng lại, chăm chú nhìn sang, bấy giờ mới phát hiện Lâm Chính với mái tóc bạc, thân trên để trần, cầm kiếm Vũ Tôn đi ra từ đống bụi đất.

“Cái gì?”.

Bọn họ kinh ngạc.

“Trúng một đòn của Viêm đại nhân như thế mà không chết? Người này… thật lợi hại!”.

Một người của đội phán quyết Thiên Khải không khỏi cảm khái.

Thực lực của Lâm Chính đã vượt ngoài tầm hiểu biết của bọn họ.

Nhưng đội trưởng đội phán quyết lại không ngạc nhiên.

Hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, hạ giọng nói: “Các người không cần phải căng thẳng. Mặc dù người này có cơ thể võ thần, thực lực hung hãn, nhưng muốn giết chết cậu ta cũng không phải chuyện gì khó! Sự trang nghiêm của đại hội không được phép nghi ngờ! Các cậu mau triển khai Đại Diệt Thần Nhẫn Trận cùng với tôi!”.

Nói xong, đội trưởng đội phán quyết nhảy vọt lên độ cao hơn mười mét, cầm Đường Đao chém về phía núi hoang đổ nát.

Vù!

Một luồng cương khí mạnh mẽ bùng lên từ mũi đao, đâm thẳng về phía Lâm Chính.

Lâm Chính và ảnh ngự vừa mới đứng dậy đều bị luồng cương khí này trấn áp, người đứng không vững.

Dường như trên vai mỗi người đều bị một ngọn núi đè nặng.

“Đây là đang làm gì?”.

Phong phó bang chủ ngạc nhiên không thôi.

Nhóm người phán quyết sáng mắt lên.

Bọn họ đã hiểu ý của đội trưởng đội phán quyết!
 
Chương 3827


Chương 3827

Bởi vì lúc này núi hoang tan nát quả đúng là một nơi bày trận tự nhiên.

Lâm Chính và ảnh ngự đều đứng ở chính giữa núi hoang.

Có đội trưởng đội phán quyết trấn áp, bọn họ hoàn toàn có đủ thời gian để triển khai kiếm trận.

“Đại Diệt Thần Nhẫn Trận! Mở!”.

“Tan!”.

“Hợp!”.

Mọi người không dám do dự, đồng loạt nhảy vọt ra.

Mỗi người cầm một kiếm, giống như thần tiên, bay lên không trung. Kiếm trong tay không ngừng bay múa, tỏa ra từng vòng khí ý hùng hậu mà ảo diệu.

Trong không khí dường như có tiếng đao ngân vang vọng.

Trong nháy mắt, mười hai người phán quyết chia ra làm mười hai phương hướng.

Lâm Chính và ảnh ngự bị nhốt ở giữa.

Mười hai thanh Đường Đao sắc bén đồng loạt chĩa về phía này.

Lâm Chính ngước mắt nhìn chăm chú, sau đó quát lên: “Tất cả nghe đây, mau đến gần phía tôi! Mau lên!”.

Các ảnh ngự không dám do dự, cố chống đỡ áp lực, chậm rãi đến gần Lâm Chính.

Đội trưởng đội phán quyết dùng cương khí trấn áp, bọn họ hoàn toàn không thể chạy thoát.

Thực lực của bên kia quá mạnh!

Lúc này đến bước đi cũng khó khăn.

Nếu không thoát được, e rằng lần này bọn họ sẽ phải chết ở đây.

Trong đôi mắt bên dưới mũ giáp của các ảnh ngự hiện lên sự quyết tuyệt và kiên định.

Bọn họ không ai sợ chết.

Bọn họ chỉ không cam tâm.

Không cam tâm vì mình bất lực, không cam tâm vì mình không địch lại những người này.

Nhưng đây đã là cực hạn của bọn họ.

Dù sao đối thủ cũng là đội phán quyết Thiên Khải!

“Kết thúc rồi! Phán quyết, giáng lâm đi!”.

Đội trưởng đội phán quyết cất cao giọng hô.

Ầm!

Cương khí ở phía trên bùng nổ.

Cùng lúc đó, mười hai đường đao quang sáng như tuyết, dài khoảng trăm mét chém tới từ bốn phương tám hướng.

Hàng loạt chém về phía này với khí thế phá núi chặn sông, cắt kim loại xẻ ngọc.

Trong nháy mắt, mười hai đường đao quang đã nhấn chìm Lâm Chính và tất cả ảnh ngự…

Cơ thể võ thần quả thật rất mạnh!

Đội trưởng đội phán quyết là người của đại hội, cũng có chút hiểu biết về cơ thể võ thần.
 
Chương 3828


Chương 3828

Nhưng không có nghĩa cơ thể võ thần là vô địch.

Cũng giống như tiên thiên cương khu, cơ thể võ thần chỉ nâng cao độ mạnh xác thịt đến một mức độ khó có thể tưởng tượng, chứ không phải nó nhất định là thứ không thể phá hoại.

Dù sao trên thế giới này, không có chuyện gì là tuyệt đối.

Đương nhiên, đội trưởng đội phán quyết không có cách gì để hoàn toàn phá đi cơ thể võ thần.

Hắn chỉ muốn dựa vào chiêu này để mài mòn sức lực của Lâm Chính.

Vì cơ thể võ thần cần có sức lực duy trì.

Chỉ cần sức lực bị tiêu hao hết, Lâm Chính cạn kiệt sức lực không thể vận hành cơ thể võ thần, muốn giết anh sẽ rất dễ dàng.

Mười hai đao quang chém tới, những người bị đao quang bao bọc phải chịu sự xé rách đau đớn hơn cả việc lăng trì.

Tất cả những người phán quyết nhìn chằm chằm phía Lâm Chính, thấy những người đứng trong đao quang lộ ra vẻ mặt đau khổ.

Mũ giáp của bọn họ bị xé nát!

Tóc bọn họ bị xé đứt!

Da bọn họ nứt ra!

Những người này… đều là cao thủ hàng đầu đương thời, ai nấy đều có nội lực đáng sợ, thân xác mạnh mẽ.

Nhưng trước đao quang, bọn họ đều vô cùng yếu ớt.

Chỉ ba luồng đao quang đã hao hết toàn bộ phòng ngự của bọn họ.

Chín luồng đao quang còn lại có thể chém nát bọn họ!

Thậm chí cả mảnh vụn cũng không còn.

Bọn họ thản nhiên nhìn lại, ai nấy đều có ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng.

Đây không phải lần đầu bọn họ thấy cảnh tượng này .

“Có thể chết trong Đại Diệt Thần Nhẫn Trận, thần y Lâm, cậu có thể tự hào rồi! Cứ yên tâm mà đi đi”, đội trưởng đội phán quyết đáp xuống từ trên không trung, nhìn Lâm Chính dưới lưỡi đao, thản nhiên nói.

Lâm Chính chưa bị đao khí xé nát, nhưng cũng vô cùng chật vật. Chống đỡ đao khí cần phải tiêu hao không ít sức lực, sau ba đao khí, anh đã thở hổn hển.

Cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ không chống đỡ được số đao khí còn lại.

Nhưng ngay sau đó, cảnh khiến người ta kinh ngạc hơn đã xuất hiện!

Lâm Chính đột nhiên từ bỏ chống đỡ đao khí, rút châm bạc không còn nhiều trên người ra, cố gắng châm vào cơ thể các ảnh ngự ở xung quanh, dùng châm bạc nâng cao độ mạnh xác thịt của bọn họ, bảo vệ tính mạng cho bọn họ.

“Thần y Lâm điên rồi à?”, có người phán quyết không nhịn được kêu lên.

“Sức lực của bản thân cậu ta không đủ để phòng ngự, lại còn làm như vậy! Cậu ta muốn tự sát sao?”.

Hành động ngu xuẩn này vượt ngoài dự liệu của bọn họ.

“Hả…”.

Đội trưởng đội phán quyết cũng không ngờ tới, nhíu chặt mày, im lặng suy nghĩ.

Nhưng chỉ dựa vào châm bạc thì sao có thể bảo vệ được tính mạng của những người đó?
 
Chương 3829


Chương 3829

Lâm Chính nghiến răng, đột nhiên phóng ra sức mạnh trong cơ thể, biến nó thành cương khí, hội tụ trong lòng bàn tay, truyền vào cơ thể những ảnh ngự đó.

“Chuyện này…”.

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Nếu nói trước kia là tự sát thì bây giờ là gì?

Sợ mình chết chưa được triệt để hay sao?

Sức lực vốn đã không đủ, bây giờ còn truyền bớt ra ngoài?

Tất cả người của đội phán quyết đều nghiêm mặt, nhìn chằm chằm Lâm Chính.

Sắc mặt anh tái nhợt, liều mạng truyền khí cho ảnh ngự, dốc hết toàn lực bảo vệ bọn họ.

Một đường!

Hai đường!

Ba đường!



Cứ vậy, cả mười hai đường đao quang đều đã lướt qua, cuối cùng tất cả khôi phục yên tĩnh.

Những ảnh ngự đó chảy máu đầm đìa lần lượt ngã xuống bên cạnh Lâm Chính.

Bọn họ hít thở khó khăn, không ai là không nguy hiểm tính mạng. Nếu không phải Lâm Chính dốc sức bảo vệ tính mạng bọn họ, e rằng lúc này bọn họ đến mảnh vụn cũng không còn…

Không nghi ngờ gì nữa, những ảnh ngự đó đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, chẳng khác nào cá nằm trên thớt.

Còn Lâm Chính, lúc này cũng không dễ chịu.

Anh ngồi xuống đất, mặt tái nhợt, mồ hôi như mưa.

Trên người anh bị thương nhiều chỗ, máu nhuộm đỏ chiếc quần rách nát.

Hiển nhiên, cơ thể võ thần của anh cũng đã bị phá.

Bây giờ anh đứng cũng vô cùng khó khăn, đừng nói là chiến đấu với những người đó…

“Thần y Lâm, có cần thiết kiên trì nữa không?”.

Đội trưởng đội phán quyết thu Đường Đao về, chắp hai tay sau lưng, đi tới.

Lâm Chính không nói gì, chỉ không ngừng lau mồ hôi, đồng thời lấy đan dược ra, nhét vào miệng.

“Tôi niệm tình cậu còn trẻ tuổi mà đã có thành tựu như vậy, cũng xem như là thiên tài yêu nghiệt hiếm có trên đời. Tôi sẽ không tự tay giết cậu, cậu tự sát đi”, đội trưởng đội phán quyết bình tĩnh nói.

“Tự sát?”, Lâm Chính thở ra một hơi, thở hổn hển nhìn hắn: “Tôi đã thắng rồi, vì sao phải tự sát?”.

Thắng?

Đội trưởng đội phán quyết nhíu mày, quan sát Lâm Chính.

Hắn có thể chắc chắn 110% Lâm Chính đã không còn sức chiến đấu.

Toàn thân chi chít vết thương, sức cùng lực kiệt.

Với trạng thái này thì không thể tiếp tục chiến đấu được nữa.

Vậy mà thần y Lâm vẫn nói ra những lời như vậy…

Lẽ nào cậu ta điên thật rồi sao?

Đội trưởng đội phán quyết lắc đầu: “Thần y Lâm, cậu hãy nhìn cho rõ hiện thực đi! Cậu đã thua rồi, thực ra tôi rất hi vọng trong đại hội có thể xuất hiện một số thiên tài như cậu, chỉ đáng tiếc lựa chọn của cậu đã hại cậu. Nhờ có thiên phú mà cậu có rất nhiều thành tựu, nhưng cũng vì thiên phú yêu nghiệt này, khiến cậu đánh mất bản thân, làm những hành động ngu xuẩn”.
 
Chương 3830


Chương 3830

Dứt lời, đội trưởng đội phán quyết lại rút thanh Đường Đao ra, định chặt đầu Lâm Chính.

Hắn vốn dĩ muốn cho Lâm Chính cơ hội tự vẫn, cho anh có tôn nghiêm, nhưng Lâm Chính lại cố chấp như vậy.

Nếu đã như vậy thì hắn cũng không cần khách khí nữa.

Đường Đao giơ lên.

Lưỡi đao sắc bén gần như muốn chém toạc đêm đen.

Nhưng đúng lúc đội trưởng đội phán quyết sắp chém Đường Đao xuống…

“Hự…”

Cơ thể hắn bỗng run lên, sau đó ôm lấy lồng ngực, loạng choạng lùi lại hai bước, thanh Đường Đao trong tay cũng cầm không vững, cứ thế trượt xuống đất.

“Cái gì?”.

“Đại nhân!”.

Những người phán quyết còn lại vô cùng ngạc nhiên, vội lao tới đỡ đội trưởng của mình.

Chỉ nghe thấy “phụt” một tiếng, đội trưởng đội phán quyết há miệng, phun ra một ngụm máu tươi màu đen sì.

Mọi người biến sắc.

“Đây là… trúng độc sao?”.

“Đại nhân trúng độc rồi?”.

“Có chuyện gì vậy? Lẽ nào là thần y Lâm gây ra?”.

Ai nấy tức giận nhìn về phía Lâm Chính.

Có người rút đao định xông tới, muốn ép Lâm Chính đưa thuốc giải ra.

Nhưng cùng lúc đó…

Phụt!

Phụt!

Phụt!

Những người phán quyết này đều lần lượt phun ra máu tươi, cơ thể run rẩy, sắc mặt trắng bệch, đã bị trúng độc.

Thậm chí có người còn đứng không vững, ngã khuỵu xuống đất.

Sau đó rất nhiều tiếng ho vang lên.

“Hả?”.

Phong phó bang chủ ở bên kia đã ngây người ra.

Ông ta chạy bước nhỏ tới, tay chân luống cuống nhìn mọi người: “Các vị đại nhân, các cậu… đây… đây… có chuyện gì vậy? Các cậu làm sao thế? Mau ra tay giết thần y Lâm đi chứ…”

Nhưng vết thương của những người phán quyết này càng ngày càng nặng, thậm chí còn không đủ sức để lên tiếng.

Chỉ có đội trưởng đội phán quyết kịp thời ngồi xuống, cố gắng áp chế độc tố bỗng dâng lên trong lồng ngực.

Nhưng hiệu quả không rõ ràng lắm.

Độc lực của loại độc này quá kinh khủng!
 
Chương 3811


Chương 3811

“Đã thời đại nào rồi mà còn định dùng súng giết thần y Lâm? Nếu vậy thì thần y Lâm đã bị người ta giết không biết bao nhiêu lần rồi”, Thang Hắc Sa đẩy người trước mặt ra, chắp hai tay sau lưng, nhìn Lâm Chính nói: “Nhưng thần y Lâm, cậu cũng đừng tự cho mình là nhất, bang Hắc Sa chúng tôi có thể xưng bá ở Bồ Thành không chỉ nhờ vào mấy khẩu súng viên đạn trong tay, mà còn nhờ vào nắm đấm!”.

“Vậy sao?”.

“Cậu nhìn ra ngoài cửa đi”, Thang Hắc Sa hừ mũi.

Lâm Chính ngoảnh sang nhìn.

Chỉ thấy bên ngoài phòng bao bóng người lay động, còn có mấy luồng khí kình mạnh mẽ đang tràn tới đây.

Hiển nhiên.

Cường giả của bang Hắc Sa đã tới!

Đây là sào huyệt của bang Hắc Sa, sao có thể canh giữ dựa vào mấy khẩu súng chứ? Bang Hắc Sa không phải là đồ ngốc, với tình hình hiện nay, không mời mấy cao thủ tuyệt đỉnh trấn giữ thì rất dễ bị mấy người có võ kĩ cao siêu đến tận nơi lật tung lên.

Vừa khéo Thang Hắc Sa dồn không ít công phu cho việc này.

Đại bản doanh của ông ta có bát đại chiến vương và tứ đại tông sư.

Những người này đều là bảo bối được ông ta giấu kĩ, bình thường không hề để lộ ra ngoài.

Hôm nay thần y Lâm đến thì đương nhiên ông ta phải gọi ra để thể hiện rồi.

“Thú vị đấy”, Lâm Chính khẽ gật đầu.

“Thần y Lâm cũng là một võ sĩ tuyệt đỉnh, tôi nghĩ chắc cậu cũng nhìn ra được thực lực của mấy người ngoài kia. Nếu quả thực giao đấu, tôi không dám nói có thể đánh bại cậu, nhưng muốn rứt một khúc xương của cậu thì không quá khó đâu nhỉ? Thần y Lâm, tôi nghĩ cậu hãy bình tĩnh lại đi, có chuyện gì chúng ta ngồi xuống bàn bạc, đừng động đến đao binh, nếu không đối với cả cậu và tôi đều không có lợi lộc gì cả”, Thang Hắc Sa bình thản nói.

Mấy cường giả kia để lộ hoàn toàn khí thế.

Trong tình huống này, cũng chỉ có ông ta mới có thể áp chế được, Phong phó bang chủ cũng không được.

Nhưng… Lâm Chính lại lắc đầu.

“Thang Hắc Sa, tôi nói lại lần cuối, các ông… định giải thích với tôi thế nào? Hãy nhớ, đây là lần cuối cùng!”.

Dứt lời, Lâm Chính liền dí điếu thuốc vào chiếc gạt tàn, nhắm hai mắt lại, dường như đang chờ đợi.

Thái độ này quả thực đã chọc giận cả bang Hắc Sa.

Bọn họ nổi trận lôi đình.

Thang Hắc Sa cũng tức giận, ánh mắt chứa đấy sát khí.

Cũng chỉ có Lâm Chính mới không nể mặt ông ta như vậy.

Ông ta cũng không biết lần này Lâm Chính đến đây có mục đích gì, nhưng đối phương vênh váo như vậy, ông ta cũng chẳng buồn nhiều lời nữa.

Với thái độ này thì chắc chắn hôm nay sẽ phải thượng cẳng tay hạ cẳng chân.

Không cần nhiều lời làm gì nữa.

“Được, Chủ tịch Lâm, xem ra tôi nói gì cũng vô ích. Nếu đã như vậy thì được, cậu cần lời giải thích tôi sẽ cho cậu lời giải thích”.

Thang Hắc Sa nheo mắt, rồi bỗng xoay người lao về phía cửa thủy tinh ở đằng sau.

Choang!
 
Chương 3812


Chương 3812

Thủy tinh vỡ vụn, ông ta rơi xuống sàn đấu quyền anh.

Cùng lúc đó…

Ầm!

Căn phòng bao của Thang Hắc Sa lập tức phát nổ.

Tất cả mọi người trong phòng bao, bao gồm cả Phong phó bang chủ, đều bị tia lửa do vụ nổ gây ra nuốt chửng, rất nhiều thành viên của bang Hắc Sa mất mạng tại chỗ.

“A!”.

Các khán giả trong quyền quán kinh hoàng bỏ chạy.

Khắp nơi đều trở nên hỗn loạn.

“Giết cho tôi! Giết! Giết thần y Lâm! Bằng mọi giá phải giết được cậu ta!”, Thang Hắc Sa bò dậy rồi gào lên.

Vô số thành viên của Bang Hắc Sa ở xung quanh ùa về nơi phát nổ.

Hiện trường nhốn nháo ầm ĩ.

Người trước ngã xuống, người sau tiến lên.

Sau vụ nổ cũng có rất nhiều tiếng hô giết vang lên.

Hiển nhiên hai bên đã giao thủ.

Nhưng Thang Hắc Sa không có hứng thú, mà quay đầu chạy thật nhanh ra ngoài.

Ông ta không muốn đối mặt với thần y Lâm.

Tuy ông ta tự tin lực lượng của bang Hắc Sa có thể diệt trừ được thần y Lâm, nhưng ông ta cũng được nghe không ít lời đồn về anh.

Tuy người này được gọi là thần y, nhưng cũng là một y võ rất đáng gờm, võ kĩ cao siêu, thực lực mạnh mẽ, không phải người bình thường có thể đối phó được.

Nhưng dù vậy thì sao chứ?

“Hôm nay mình phải khiến thần y Lâm bỏ mạng ở bang Hắc Sa!”.

Thang Hắc Sa lấy điếu xì gà ra, đặt mông ngồi vào chiếc Rolls-Royce đang đỗ ở cửa, lái về phía căn biệt thự ở ngoại ô.

Trong biệt thự có một cô gái, là tình nhân của ông ta.

Ông ta sẽ ở bên tình nhân, chờ tin tức ở bên này.

Ông ta chắc chắn hôm nay sẽ là một đêm không ngủ.

“Lái xe đi!”.

Thang Hắc Sa cười nói.

“Vâng”.

Tài xế lập tức khởi động rồi giẫm chân ga.

Nhưng ngay sau đó.

Keng!

Một tia sáng lạnh lẽo bỗng xẹt qua.

Sau đó phần đầu chiếc Rolls-Royce bắt đầu xuất hiện một vết nứt nhỏ, lan dần đến đuôi xe, cuối cùng tách thành hai nửa.

Không biết từ lúc nào, đầu xe đã xuất hiện một người toàn thân mặc giáp sắt đen sì, tay cầm trường kiếm.

Người này… đã bổ đôi chiếc xe thành hai nửa!
 
Chương 3813


Chương 3813

“Hả?”.

Tài xế sợ đến mức toàn thân run rẩy, lập tức nhảy dựng lên định bỏ chạy.

Nhưng chạy chưa được bao xa thì ánh sáng lạnh lẽo lại lóe lên.

Sau đó đầu của tài xế liền lìa khỏi cổ, chết thảm tại chỗ.

Còn Thang Hắc Sa thì đã sợ đến xanh mặt.

Sau lưng ông ta vang lên tiếng bước chân khẽ khàng.

Ông ta khó nhọc ngoảnh lại.

Chỉ thấy Lâm Chính vừa chỉnh trang bộ vest trên người, vừa đi về phía ông ta…

Mấy ảnh ngự đứng sau lưng Lâm Chính.

Bộ giáp sắt trên người bọn họ đều bị máu tươi nhuộm đỏ, trường kiếm trong tay vẫn đang nhỏ máu.

Thang Hắc Sa mở to hai mắt, đôi môi tái nhợt, khuôn mặt to béo túa mồ hôi ròng ròng.

“Không thể nào… Không thể nào… Không thể nào… Tuyệt đối không thể nào…”, Thang Hắc Sa run rẩy chỉ vào Lâm Chính: “Sao… sao cậu đã ra đây rồi? Người của tôi đâu? Bát đại chiến vương và tứ đại tông sư của tôi đâu? Các thành viên của bang Hắc Sa đâu?”.

“Chết cả rồi”.

Lâm Chính lại châm một điếu thuốc, khàn giọng đáp.

“Không thể nào!”.

Thang Hắc Sa gào lên: “Sao cậu có thể giết hết bọn họ trong thời gian ngắn như vậy chứ? Tôi không tin! Chắc chắn là cậu đang lừa tôi!”.

Ông ta đã tận mắt chứng kiến thực lực của những chiến vương tông sư kia, bọn họ có thể dùng một tay nâng cả chiếc ô tô, một quyền phá vỡ sắt thép, ai nấy đều như siêu nhân.

Nhưng những người này lại bị thần y Lâm giải quyết trong chớp mắt?

Ông ta không thể chấp nhận được việc này.

Lâm Chính không nói gì, chỉ động đậy ngón tay.

Người ở phía sau lập tức ném rất nhiều vật hình tròn có màu đỏ tươi tới.

Đó là… đầu của bát đại chiến vương và tứ đại tông sư của bang Hắc Sa…

Thang Hắc Sa ngẩn ra.

Con át chủ bài của ông ta.

Lực lượng chiến đấu mạnh nhất của ông ta.

Trước mặt thần y Lâm… chẳng là cái thá gì cả…

Rốt cuộc thần y Lâm này có thực lực mạnh đến mức nào?

Lâm Chính đứng trước mặt Thang Hắc Sa, dập tắt điếu thuốc, khàn giọng nói: “Ông đừng trách tôi, thực ra tôi đã không muốn dây vào bang Hắc Sa của các ông rồi, nhưng các ông lại muốn ra tay với tôi, nên tôi chỉ đành hành động trước…”

Lần này thì Thang Hắc Sa đã bị dọa cho phát điên.

Cuối cùng ông ta cũng chịu chấp nhận sự thực này.

“Thần y Lâm, đừng! Cậu đừng làm bừa! Tôi thừa nhận chuyện này là tôi không đúng, tôi sẽ bồi thường cho cậu! Tôi có thể đáp ứng mọi yêu cầu của cậu, cậu bảo tôi làm gì cũng được! Còn nữa… tôi nói cho cậu biết thần y Lâm, bang Hắc Sa chúng tôi không đơn giản chỉ là một thế lực ở vùng xám Bồ Thành đâu.
 
Chương 3814


Chương 3814

Chúng tôi cũng có chỗ dựa đấy, nếu cậu làm gì tôi, thì chắc chắn ông lớn đứng sau tôi sẽ nổi giận, đến lúc đó, chẳng phải Dương Hoa của cậu lại thêm một kẻ thù sao? Vậy nên thần y Lâm, cậu hãy tha cho tôi, tôi làm bạn với cậu! Tôi liên minh với Dương Hoa! Cậu tha cho tôi chỉ có trăm lợi mà không một hại…”

Thang Hắc Sa run rẩy kêu lên, định thuyết phục Lâm Chính để giữ mạng.

Nhưng câu nói tiếp theo của Lâm Chính lại khiến ông ta hoàn toàn tuyệt vọng.

“Thang bang chủ, thực ra lần này tôi đến không phải để đàm phán với ông!”, Lâm Chính trầm giọng đáp.

“Vậy cậu… đến để làm gì?”, Thang Hắc Sa sửng sốt hỏi.

“Giết người diệt khẩu!”.

Lâm Chính bình thản đáp.

Thang Hắc Sa như muốn ngừng thở, đang định lên tiếng, thì một tay của Lâm Chính đã đâm vào lồng ngực ông ta…

“Hự…”

Thang Hắc Sa há miệng, trong miệng không ngừng trào ra máu tươi. Ông ta mở to mắt nhìn Lâm Chính, sau đó từ từ ngã xuống đất, tắt thở.

Thang Hắc Sa đã chết!

Người đứng đầu bang Hắc Sa đã mất mạng…

“A!”.

Đúng lúc này, một tiếng hét sợ hãi vang lên.

Đám Lâm Chính quay sang nhìn.

Thấy Phong phó bang chủ nửa mặt cháy đen, toàn thân chi chít vết thương, loạng choạng và chật vật chui vào một chiếc Mercedes ở ven đường, nổ máy rồi phóng đi như bay.

Hóa ra khi Thang Hắc Sa bấm kích nổ trong phòng bao, ông ta đã cảnh giác từ trước, lao ra ngoài với tốc độ nhanh nhất.

Tuy cũng bị trúng bom, nhưng ông ta chưa chết mà chỉ ngất xỉu.

Sau khi tỉnh lại, ông ta nhìn thấy bên ngoài phòng bao thây chất như núi, máu chảy thành sông.

Các cao thủ của bang Hắc Sa đều bị giết sạch.

Ông ta vô cùng sợ hãi, không biết nên làm gì.

Vốn tưởng rằng mọi việc đã kết thúc, nào ngờ vừa ra cửa liền nhìn thấy Lâm Chính đích thân giết Thang Hắc Sa.

Phong phó bang chủ sợ đến mức hét ầm lên, rồi chui vào một chiếc xe, phóng bạt mạng.

“Đuổi theo!”.

Lâm Chính khẽ quát, lập tức phóng xe truy kích.

“Đuổi? Thần y Lâm! Cậu còn dám đuổi theo tôi? Được! Bây giờ tôi sẽ đi tìm đội phán quyết Thiên Khải! Để tôi xem cậu có dám động đến tôi trước mặt đội phán quyết Thiên Khải không!”.

Phong phó bang chủ kéo cửa sổ xe xuống gào lên.

Tuy đang rất sợ hãi, nhưng ông ta không phải đồ ngốc.

Lúc này, chỉ có đội phán quyết Thiên Khải mới bảo vệ được ông ta.

Lâm Chính ở phía sau đương nhiên cũng nghe thấy những lời hống hách của Phong phó bang chủ.

Nhưng anh không nói gì, chỉ bảo người của mình theo sát xe của ông ta.

“Đây là ông tự tìm đường chết đấy nhé! Đừng có trách tôi!”.
 
Chương 3815


Chương 3815

Phong phó bang chủ cắn răng, dứt khoát lái ra khỏi trung tâm thành phố, phóng về phía ngoại ô.

Khoảng 20 phút sau, xe rời khỏi đường quốc lộ, phóng tới phía trước một ngọn núi.

Trước ngọn núi nhỏ không người này có một vòng những ngôi nhà tranh đơn giản được dựng lên tạm thời.

Phong phó bang chủ phanh gấp, xe dừng trước nhà tranh.

“Thiên Khải đại nhân! Các vị Thiên Khải đại nhân, cứu tôi với! Cứu tôi với!”.

Phong phó bang chủ mở cửa xe rồi gào lên.

Nhà tranh lập tức sáng đèn…

Bộ đội Thiên Khải là bộ đội đại diện cho đại hội.

Để đảm bảo tính công bằng của đại hội, đội phán quyết Thiên Khải sẽ không có liên quan đến bất cứ thế lực nào.

Bởi vì nếu ở trong thành phố, cho dù là nhà nghỉ nhỏ xập xệ cũng có khả năng liên quan dây mơ rễ má đến bang phái hoặc thế lực nào đó, nếu để người ta túm được rồi chuyện bé xé ra to, lại thêm báo chí nhảy vào thì sẽ sinh ra ảnh hưởng rất tiêu cực.

Thế nên mỗi khi đến nơi nào, bọn họ cũng sẽ dựng trước nhà tranh ở vùng ngoại ô làm nơi đặt chân, chưa bao giờ ở trong nội thành.

Và tất cả các nơi đặt chân đều không cho phép người của bất cứ thế lực nào lại gần.

Đây là quy tắc!

Quy tắc do bộ đội Thiên Khải lập ra.

Trừ khi là tình huống đặc biệt, hoặc là tố cáo.

Việc bất ngờ xông vào cầu cứu như Phong phó bang chủ thuộc trường hợp thứ nhất.

Bởi vì không ai dám làm càn ở nơi này.

Nếu không chính là thách thức đội phán quyết Thiên Khải.

Hiện giờ bộ đội Thiên Khải chẳng khác nào thái tuế.

Ai dám động thổ trên đầu thái tuế chứ?

Cửa nhà tranh mở ra.

Mười ba người phán quyết Thiên Khải khoác áo choàng màu đen, đeo mặt nạ đi ra.

Khí tức của bọn họ mạnh mẽ, lạnh lùng, ánh mắt chứa đầy sự bá đạo không thể chống lại.

Bọn họ chỉ đứng ở đó thôi đã khiến người ta có cảm giác ngạt thở.

Đây tuyệt đối không phải là khí ý mà người bình thường có thể có được.

“Thiên Khải đại nhân! Các vị Thiên Khải đại nhân! Xin hãy cứu tôi với!”.

Phong phó bang chủ như bắt được cọng rơm cứu mạng, nhào tới trước mặt người phán quyết Thiên Khải đầu tiên như điên, vừa khóc vừa nói.

Người phán quyết kia mặt không cảm xúc, chỉ liếc mắt nhìn Phong phó bang chủ, rồi nhìn ra con đường bên ngoài nhà tranh.

Chỉ thấy đằng đó xuất hiện một hàng người đen sì, đang đi về phía này.

Người dẫn đầu chính là Lâm Chính mặc vest.

Anh sải bước đi tới, tự châm một điếu thuốc.

Đằng sau là ảnh ngự đằng đằng sát khí.

“Thần y Lâm!”.

 
 
Chương 3816


Chương 3816

Người phán quyết Thiên Khải dẫn đầu bình thản nhìn người mới đến, lên tiếng: “Cậu có biết mình đang làm gì không?”.

“Biết, tôi đang giải quyết một số việc riêng”, Lâm Chính đi tới trước nhà tranh, rít một hơi thuốc rồi bình tĩnh đáp.

“Thiên Khải đại nhân! Giết… cậu ta giết hết rồi! Thần y Lâm giết hết rồi!”, Phong phó bang chủ gào lên: “Thần y Lâm giết hết người của bang Hắc Sa chúng tôi rồi! Thang bang chủ… Thang bang chủ cũng bị cậu ta giết! Thiên Khải đại nhân! Xin hãy lấy lại công bằng cho chúng tôi! Xin hãy lấy lại công bằng cho bang Hắc Sa chúng tôi!”.

Bầu trời đêm vọng lại giọng nói hoảng sợ của Phong phó bang chủ.

“Thang Hắc Sa bị giết rồi?”.

Người phán quyết Thiên Khải dẫn đầu lập tức nhìn về phía Lâm Chính, mặt không cảm xúc nói: “Thần y Lâm, hôm qua chúng tôi đã tuyên bố tội trạng với cậu, cảnh cáo cậu không được lạm sát người vô tội, những hành động này của cậu đã làm trái quy tắc của đại hội. Tại sao bây giờ cậu còn được nước lấn tới, giết hại Thang Hắc Sa? Cậu đang coi thường đội phán quyết Thiên Khải chúng tôi, coi thường đại hội sao? Hay là… cậu cố ý thách thức chúng tôi?”.

“Các vị Thiên Khải đại nhân, tôi phải làm rõ một điều, tôi ra tay không phải là vì lợi ích, mà thuần túy vì bang Hắc Sa luôn khiêu khích tôi, tôi chỉ phản kích mà thôi. Lẽ nào việc này cũng không được phép sao?”, Lâm Chính bình tĩnh nhìn người phán quyết Thiên Khải, chậm rãi nói.

Không còn sự lo lắng và căng thẳng như lần gặp đầu tiên.

Có chăng chỉ là sự lạnh lùng.

“Thần y Lâm, nếu vậy thì mời cậu đưa ra chứng cứ, nếu đúng là bang Hắc Sa chủ động chọc tới cậu, cậu muốn giết thế nào thì tùy, chúng tôi tuyệt đối không nhúng tay vào”, người phán quyết Thiên Khải nói.

“Tôi không có chứng cứ”.

“Cho dù chỉ là một video, một nhân chứng là đủ, cho dù không có thì một chứng cứ nghi ngờ cũng được. Chỉ cần cậu cung cấp được những thứ này, thì chúng tôi sẽ điều tra, trả lại sự trong sạch cho cậu. Nhưng nếu cậu không đưa ra được chứng cứ, thì chúng tôi chỉ đành tin bang Hắc Sa”, người phán quyết Thiên Khải nói.

Giữa hai thế lực lớn có mâu thuẫn, ai là người ra tay trước thì thực sự quá dễ dàng. Nếu Lâm Chính không đưa ra được chứng cứ, thì chỉ có thể cho thấy là anh chột dạ, nói dối, gây chuyện thị phi.

“Thần y Lâm, nếu cậu không đưa ra chứng cứ, thì chúng tôi chỉ có thể nhận định là cậu vu oan cho bang Hắc Sa, làm trái quy tắc của chúng tôi, thách thức đội phán quyết Thiên Khải. Theo quy định của đại hội, chúng tôi chỉ có thể bắt cậu!”, người phán quyết Thiên Khải lạnh lùng nói.

Hắn vừa dứt lời, 13 người phán quyết đã bao vây Lâm Chính, chuẩn bị ra tay bắt anh.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng quát.

“Khoan đã!”.

“Nếu thần y Lâm còn bất cứ câu hỏi gì thì hãy đến Tài Quyết Đường rồi tính. Hành động hiện giờ của cậu mang tính chất cực kỳ nghiêm trọng, phải áp giải đến Tài Quyết Đường. Đến lúc đó, mọi tội danh của cậu sẽ do Tài Quyết Đường thẩm tra xét xử”, người phán quyết Thiên Khải lắc đầu đáp.

“Có thể để tôi nói nốt không?”, Lâm Chính nói.

“Ồ?”, người phán quyết Thiên Khải dẫn đầu nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu: “Cậu muốn nói gì thì hãy nói đi”.

“Tôi cũng không muốn nói gì khác, chỉ hỏi các vị Thiên Khải đại nhân một câu. Dựa vào đâu mà quy tắc đại hội của các anh… lại trói buộc tôi?”, Lâm Chính nhìn bọn họ chằm chằm, quát hỏi.

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Mười ba người phán quyết Thiên Khải cũng khựng lại.
 
Chương 3817


Chương 3817

Phong phó bang chủ nhìn anh với ánh mắt khó tin, run rẩy nói: “Thần y Lâm, cậu nói vậy là có ý gì? Lẽ nào… cậu không định tham gia đại hội nữa sao?”.

“Tôi nghĩ đại hội không bắt buộc tham gia nhỉ? Các vị, hình như quy tắc của các anh chỉ dùng cho những người muốn tham gia đại hội đúng không?”, Lâm Chính bình thản nói.

“Việc này…”, Phong phó bang chủ á khẩu.

Nhưng những người phán quyết Thiên Khải thì không quan tâm điều này.

“Thần y Lâm, bây giờ cậu nói chuyện này cũng chỉ là ngụy biện thôi. Nguyện vọng ban đầu của Dương Hoa và cậu là tham gia đại hội, tất cả mọi việc cậu làm cũng là vì đại hội. Bây giờ sắp bị trừng phạt xét xử thì cậu lại nói không định tham gia đại hội, không chịu sự ràng buộc của các quy tắc? Như vậy chẳng phải ai cũng có thể dùng câu “tôi không tham gia đại hội” để trốn tội sao?”, người phán quyết Thiên Khải dẫn đầu nói.

“Có lẽ anh hiểu lầm rồi, tôi nghĩ từ đầu đến cuối tôi không hề nói câu tôi không định tham gia đại hội, đúng không?”, Lâm Chính bình thản nói.

“Vậy ý của thần y Lâm là…”

“Tôi sẽ tham gia đại hội, nhưng có lẽ sẽ không chịu sự xét xử của đội phán quyết Thiên Khải các anh”.

Lâm Chính lắc đầu đáp.

“Chúng tôi có kênh phúc thẩm chuyên môn, nếu cậu không phục thì có thể gửi đơn”.

“Tôi muốn gửi đơn theo cách của mình thì có được không?”.

Cách của mình?

Cả đội phán quyết Thiên Khải quay sang nhìn Lâm Chính.

Nhưng ngay sau đó.

Vèo!

Bóng dáng Lâm Chính bỗng dưng biến mất.

Đến khi mọi người hoàn hồn.

Bốp!

Người phán quyết Thiên Khải dẫn đầu bị Lâm Chính tóm bằng một tay, rồi văng mạnh vào ngọn núi hoang bên cạnh.

Cả ngọn núi chấn động nứt ra…

Mọi người há hốc miệng kinh ngạc.

Phong phó bang chủ trố mắt ra nhìn.

Thần y Lâm… dám ra tay đánh người phán quyết Thiên Khải?

???

Điên rồi!

Điên rồi!

Điên thật rồi!

Đó là người của đội phán quyết Thiên Khải!

Đó là sức mạnh đại diện cho đại hội!

Đầu óc thần y Lâm có vấn đề à? Dám đối kháng với sức mạnh của đại hội?

Hơn nữa… rốt cuộc anh có biết mình đang đối diện với cái gì không?

Sức mạnh đó!

Tồn tại đó!

Là thứ mà anh có thể đối phó được sao?
 
Chương 3818


Chương 3818

Phong phó bang chủ cảm thấy đầu óc mình hơi mơ hồ, không thể suy nghĩ được nữa

Rầm!

Lúc này, một tiếng động nặng nề lại vang lên, sau đó là một bóng người bay tới giống như mũi tên.

Phong phó bang chủ vẫn chưa kịp có phản ứng.

Ầm!

Mặt đất chấn động, đá bay tung tóe, bụi bặm mịt mù.

Đến khi bọn họ nhìn rõ thì thấy một người đang nằm trong hố đất rộng lớn.

Không phải ai khác mà chính là Lâm Chính.

Anh chậm rãi đứng dậy, nhưng chưa kịp đứng thẳng, đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải đã lao đến gần trong chớp mắt, đánh một quyền vào đầu Lâm Chính.

Lâm Chính đưa hai tay lên đỡ.

Ầm!

Tiếng nổ kịch liệt vang vọng.

Mặc dù thành công đỡ được chiêu này, nhưng mặt đất dưới chân lại không chịu được sức mạnh bá đạo cuồng bạo của đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải. Cả mặt đất bị lật tung, Lâm Chính cũng vì không có trọng tâm mà ngã xuống đất lần nữa, mặt mày dính đầy bụi bẩn, vô cùng chật vật.

Vù vù vù…

Ảnh ngự cũng hành động.

Bọn họ đều rút kiếm, xông tới chỗ đội phán quyết Thiên Khải.

Nhưng ảnh ngự xưa nay mạnh mẽ vô địch vẫn có chênh lệch không ít so với đội phán quyết Thiên Khải…

Hai bên giao đấu chỉ mấy chiêu, ảnh ngự đã rơi vào thế yếu.

Kiếm trong tay bọn họ hoàn toàn không thể đụng vào đội phán quyết Thiên Khải, ngược lại phải hứng chịu không ít đòn tấn công. Giáp sắt dày nặng bị đánh méo mó, thậm chí có hai ảnh ngự đã chảy máu, tràn ra khỏi khe hở mũ giáp.

Chỉ hơn hai mươi chiêu, toàn bộ người của ảnh ngự đều bị đánh lùi, đến bên cạnh Lâm Chính.

Đội phán quyết Thiên Khải đã rút vũ khí sắc bén từ thắt lưng ra.

“Thần y Lâm, sự can đảm của cậu thật khiến người ta khâm phục, chỉ tiếc tài trí và mắt nhìn của cậu hơi đáng lo. Cậu không thể nào chiến thắng chúng tôi, bây giờ cậu ngoan ngoãn đầu hàng, có lẽ còn giữ được một mạng. Nếu cậu còn chấp mê bất ngộ, tiếp tục chiến đấu, chúng tôi chỉ đành chặt đầu các cậu xuống cảnh cáo người đời!”.

Đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải bình tĩnh nói, đồng thời rút thanh kiếm ở thắt lưng bên dưới áo choàng ra.

Đó là thanh Đường Đao dài màu đỏ tươi, lưỡi đao lóe lên tia sáng, sắc bén đáng sợ, dường như có thể chém đứt tất cả.

Thanh kiếm vừa ra khỏi vỏ, nhiệt độ ở xung quanh hạ thấp mấy độ, dường như mặt đất sắp kết thành sương băng.

Toàn bộ đội Thiên Khải đều rút kiếm.

Đôi mắt dưới lớp mặt nạ toát ra sát ý vô tận.

Phong phó bang chủ run rẩy, vừa sợ hãi vừa phấn khích.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom