Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3564


Chương 3564

“Thần… Thần y Lâm?”, Huyết Kiêu cũng bị chấn động.

“Trang chủ! Anh… Anh không nhầm lẫn chứ?”, Trang Bình Sinh ở bên cạnh cũng không thể duy trì sự thản nhiên, vội vàng hỏi.

“Theo tài liệu của sơn trang Huyết Kiếm chúng ta, lúc trước thần y Lâm tiêu diệt thôn Dược Vương đã dùng dược lực của thôn Dược Vương tu luyện ra Thương Ám Huyền Thể, nên bây giờ có thể biết được, người nắm giữ cơ thể này chỉ có thần y Lâm!”, Trang Bộ Phàm nói.

Bọn họ cảm thấy sởn tóc gáy, ai nấy nhìn nhân vật đáng sợ ấy bằng ánh mắt kinh hãi.

“Chẳng trách đứa con riêng của chú tư đột nhiên lại lợi hại như vậy, sở hữu y võ trác tuyệt, lại còn có tiên thiên cương khu! Chuyện này vốn trái lẽ thường, trừ thiên tài tuyệt thế như thần y Lâm ra thì còn có thể có lý do nào khác?”, Trang Bình Sinh hít ngược một hơi, hơi ảo não.

Bọn họ phát hiện quá muộn, cũng nghi ngờ quá muộn.

“Ông biết tôi có Thương Ám Huyết Thể từ đâu?”, Lâm Chính liếc nhìn Trang Bộ Phàm, lên tiếng hỏi.

Người của thôn Dược Vương đều bị anh tiêu diệt, đáng lẽ đây là bí mật mới phải.

“Chúng tôi hỏi được từ một đệ tử chạy thoát ra khỏi thôn Dược Vương!”.

“Người đó tên gì?”, Lâm Chính lập tức hỏi.

“Hình như họ Tiết. Thế nào? Thần y Lâm quen biết cô ta?”, Trang Bộ Phàm nheo mắt lại, cười nhạt: “Đáng tiếc cậu không thể gặp được cô ta nữa, cô ta đã chết rồi!”.

“Cái gì?”.

Ánh mắt Lâm Chính thoáng chốc lạnh đi.

Người họ Tiết?

Chắc chắn là Tiết Phù!

Chẳng lẽ Tiết Phù gặp điều gì bất trắc?

Khi ấy sự kiện thôn Dược Vương kết thúc, Tiết Phù rời đi một mình, ngao du bốn phương, chẳng lẽ cô ấy đã gặp nạn ở thành phố Thanh Nguyên?

Nghĩ đến đó, Lâm Chính siết chặt nắm đấm, lửa giận như thiêu đốt.

“Xem ra chúng ta có thù rồi”, anh lạnh lùng nói.

“Từ lúc cậu hại người đầu tiên của sơn trang Huyết Kiếm chúng tôi, chúng ta đã có thù hận không thể hóa giải”, Trang Bộ Phàm lắc đầu.

“Trước kia là thù hận một phương của ông đối với tôi, nhưng bây giờ thì khác! Bây giờ là thù hận của tôi đối với các người. Lúc trước tôi không muốn rước nhiều thị phi, đã nhường sơn trang Huyết Kiếm các người hết lần này đến lần khác! Chuyện đến nước này, tôi cũng không cần phải nương tay nữa!”.

Lâm Chính hừ lạnh lùng, bước tới trước.

“Giết!”, Trang Bộ Phàm không hề sợ hãi, quát lên.

“Giết!”.

Người của sơn trang Huyết Kiếm ở xung quanh cầm kiếm xông tới.

Lâm Chính vung tay đánh tới từ xa.

Vù!

Một luồng khí ý màu xám đen dâng lên từ lòng bàn tay anh, giống như sóng lớn cuồn cuộn dâng trào, ập về phía những người xông tới.

“A!”.

Những người đó bị khói độc nuốt chửng, ai nấy kêu la thảm thiết. Tất cả ngã xuống đất, hai tay điên cuồng cào cấu cơ thể, lăn lộn điên cuồng, khiến người ta nhìn mà ghê sợ.
 
Chương 3565


Chương 356

Từ đầu tới cuối chỉ mấy giây, những người đó không còn động tĩnh gì nữa, chết trong khói độc, da thịt toàn thân bị thối rữa hơn một nửa.

“Cái gì?”.

Trang Thái Thanh kinh hãi biến sắc.

“Đó là độc! Độc của Thương Ám Huyền Thể!”, Trang Bình Sinh kêu lên.

Vẻ mặt của bọn họ cực kỳ đặc sắc, khủng hoảng có, kinh ngạc có, sửng sốt có, phổ biến nhất là vẻ sợ hãi.

Đây là độc của Huyền Thể trong truyền thuyết sao?

Nó có thể làm thân xác con người tan chảy?

Thủ đoạn như vậy thì sao có thể đối phó?

“Anh hai, không đấu tiếp được nữa! Người này thực lực trác tuyệt, không hề tầm thường, hay là chúng ta bỏ đi”, Trang Bình Sinh không nhìn thêm được nữa, âm thầm nghiến răng, nghiêng đầu nói với Trang Bộ Phàm.

“Đã đến nước này rồi còn có khả năng thu tay nữa sao? Bao nhiêu người nhìn vào, nếu chúng ta đi thì chẳng phải sẽ mất hết mặt mũi? Huống hồ, không còn Kim Ô Đan, chúng ta không thể hợp tác với Phiêu Nhai Các, đến cuối mất cả chì lẫn chài. Chú bảo tôi làm sao ăn nói với toàn bộ sơn trang?”, Trang Bộ Phàm tóm cổ áo của Trang Bình Sinh, nghiến răng quát khẽ.

“Nhưng… chúng ta không thể đối phó với Thương Ám Huyền Thể!”.

“Sợ cái gì? Đây là sơn trang Huyết Kiếm, dù cậu ta là thần y Lâm, dù có là cao thủ y võ tung hoành vô địch, tôi có gì phải sợ?”.

Ánh mắt Trang Bộ Phàm trở nên dữ tợn, đột nhiên lấy một thứ giống như pháo nâng lên quá đầu, sau đó kéo sợi dây bên dưới nó.

Phụt!

Một luồng pháo hoa màu đỏ bay vút lên trời, sau đó nở rộ giữa không trung.

Bùm!

Hoa lửa bắn ra tứ phía.

Người trên dưới núi đều nhìn thấy.

Hoa lửa xếp thành một thanh kiếm sắc bén khổng lồ dài thượt, lơ lửng giữa không trung, vô cùng hoành tráng.

“Huyết Kiếm Lệnh!”.

Có người kinh ngạc kêu lên.

“Đó là chiến lệnh cao nhất của sơn trang Huyết Kiếm. Người của sơn trang Huyết Kiếm nhìn thấy lệnh bài này phải lập tức dừng mọi việc trong tay, chiến đấu vì sơn trang, không chết không thôi! Trang Bộ Phàm định triệu tập toàn bộ người của sơn trang Huyết Kiếm đến đây!”, Huyết Kiêu ngẩng đầu nhìn hoa lửa, lẩm bẩm.

Loạt soạt…

Quả nhiên, sơn trang trên đỉnh núi bỗng nhiên sôi sục, con đường lưng chừng núi xuất hiện nhiều tiếng bước chân.

Thậm chí dưới núi cũng có không ít người nhìn thấy kiếm lệnh này nên chạy về phía lưng núi.

Có người lái xe, có người đi bộ, thậm chí còn có người đi xe điện.

Không lâu sau, toàn bộ người trên núi đều hội tụ ở lưng núi, đường hai bên bị kẹt cứng. Hiện trường là một mảnh đen kịt, toàn là người, không chừa khe hở, Lâm Chính mọc cánh cũng khó bay.

Những người của tông tộc khác đứng trong bóng tối tùy cơ ứng biến nhìn thấy Trang Bộ Phàm phát điên như vậy, ai nấy đều trở nên thận trọng, không dám hành động lỗ mãng.
 
Chương 3566


Chương 3566

Vù vù vù vù!

Lúc này, trong đám đông có bốn người đàn ông mặc áo đen, lưng đeo trường kiếm bay vọt ra.

Bọn họ đeo mặt nạ sắt, đứng thành một hàng, lạnh lùng nhìn Lâm Chính.

“Là Tứ Đại Kiếm Vương!”.

Không biết là ai hét lên.

Soạt…

Tiếp đó lại có tám bóng người nhảy ra từ đằng sau đám đông, đứng ở tám hướng xung quanh Lâm Chính.

“Bát Đại Kiếm Tôn!”.

Tiếng la kinh ngạc vang lên.

“Còn có cả Huyết Kiếm Sứ cũng đến!”.

“Đó là tinh anh của Huyết Kiếm sao?”.

“Trời ạ, nhiều cao thủ của sơn trang Huyết Kiếm đều đã hiện diện!”.

“Thật lợi hại!”.

“Cao thủ hội tụ, thần y Lâm khó thoát rồi!”.

Bọn họ run rẩy, hết sức hoảng sợ.

Cũng không thể trách bọn họ, ngay cả Lâm Chính cũng có thể cảm nhận được khí ý mạnh mẽ, dày nặng trên người những cao thủ này.

Mỗi một người trong số họ đều là cao thủ thực thụ, không hề có chút khoa trương…

“Nhìn thấy rồi chứ? Thần y Lâm! Đây chính là sức mạnh của sơn trang Huyết Kiếm tôi! Cậu có Thương Ám Huyền Thể thì đã sao? Cậu có đối phó được với toàn bộ sơn trang chúng tôi không?”, Trang Bộ Phàm tiến lên phía trước, lớn giọng quát.

“Tên họ Lâm kia! Tôi thừa nhận cậu quả thật rất mạnh, một người không giết được cậu, mười người cũng không giết được cậu. Nhưng chúng tôi không tin một trăm người, một nghìn người vẫn không giết được cậu!”, Trang Thái Thanh cười lớn, tràn đầy đắc ý.

“Vậy thì thử xem, xem đám người này có giết được tôi không?”, Lâm Chính không hoảng loạn, bình tĩnh nói.

“Vậy được, thử xem!”.

Trang Bộ Phàm nheo mắt lại, sau đó quát khẽ: “Bát Đại Kiếm Tôn đâu?”.

“Có!”.

“Tứ Đại Kiếm Vương!”.

“Có!”.

“Tất cả người của sơn trang Huyết Kiếm nghe lệnh! Giết chết người này cho tôi!”.

“Tuân lệnh! Giết!”.

Trong nháy mắt, tiếng hô giết vang vọng như núi thét biển gào.

Dưới chân núi Huyết Kiếm, một chiếc xe Bentley màu đen dừng ở bên đường.

Nhìn biển số xe, đó lại là xe của nhà họ Lâm ở Yên Kinh.

Một người đàn ông mặc Âu phục đi giày da đeo kính râm đứng ở phía trước đầu xe, dùng ống nhòm quan sát cuộc chém giết ở giữa lưng núi, sau đó lấy điện thoại ra gọi vào một số.

“Tình hình thế nào rồi?”, đầu bên kia điện thoại là một giọng nói già nua.
 
Chương 3567


Chương 3567

“Đánh nhau rồi! Người đó quả nhiên là thần y Lâm!”, người đàn ông nói.

“Khi Tần Minh vừa vào Giang Thành, chúng ta đã phái người theo dõi cậu ta. Tần Minh chỉ là một kẻ vô dụng, nhưng sau khi ra khỏi Học viện Huyền Y Phái thì lập tức thay da đổi thịt, vô địch thế gian. Chắc chắn là bị tráo đổi rồi”.

“Tiên sinh, vì sao ông không vạch trần thân phận của cậu ta với sơn trang Huyết Kiếm?”, người đàn ông nghi hoặc hỏi.

“Cậu không hiểu, nếu vạch trần thân phận ngay tại đó, tình hình sẽ không đi đến mức này. Người của sơn trang Huyết Kiếm nhiều lắm cũng chỉ đuổi thần y Lâm đi, tuyệt đối sẽ không ra tay giết cậu ta. Dù sao thực lực của Dương Hoa cũng không phải người sơn trang Huyết Kiếm nói phớt lờ là có thể phớt lờ. Tôi không nói, thần y Lâm sớm muộn gì cũng sẽ không gói được lửa, dù gì mục đích lần này của cậu ta là Kim Ô Đan!”, giọng nói bên kia điện thoại hờ hững đáp.

“Tiên sinh anh minh”, người đàn ông tâng bốc một câu, nói: “Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?”.

“Cậu không cần làm gì cả, chỉ cần ở đó theo dõi thần y Lâm là được, những chuyện còn lại chúng tôi sẽ làm!”.

Nói xong, ông ta cúp máy.

Người đàn ông nhìn về phía lưng núi xa xa, đốt điếu thuốc, lặng lẽ hút thuốc.

Lúc này, ở lưng núi lan tràn khói độc.

Lâm Chính vung cả hai tay, khói độc tản ra, giống như chướng khí nhấn chìm tất cả đám người đó.

Đệ tử đứng trong khí độc lập tức bị ăn mòn, chết thảm.

Mặc dù các đệ tử ở vòng ngoài chưa chết, nhưng da thịt toàn thân cũng bắt đầu rỉ máu, bong ra từng mảng, bộ dạng đó thật sự có thể gọi là thê thảm.

Mặc dù sơn trang Huyết Kiếm đông người, nhưng đối diện với Lâm Chính lại không có chút ưu thế nào. Vô số thanh kiếm từ bốn phương tám hướng hoàn toàn không thể làm rách một chút da thịt của anh. Lâm Chính giống như con sói nhảy vào giữa bầy cừu, ngông cuồng đại khai sát giới!

Hết người này đến người khác của sơn trang Huyết Kiếm ngã xuống.

“A!”.

Trang Thái Thanh không nhịn nổi nữa, thét lên một tiếng, vẫn muốn xông tới trước.

“Anh cả, đừng kích động!”, Trang Bộ Phàm kéo ông ta lại.

“Trang chủ, vì sao chúng ta không đi giúp đỡ?”, Trang Thái Thanh nghiến răng nghiến lợi hét lên.

“Đừng vội, mấy người Kiếm Vương còn chưa hành động kia mà! Phái thêm người đi tiêu hao thể lực của cậu ta là được. Chúng ta là đòn sát thủ cuối cùng, đợi lúc cần thiết mới xông lên lấy mạng của cậu ta!”, Trang Bộ Phàm bình tĩnh nói.

“Tôi hiểu rồi”, ánh mắt Trang Thái Thanh trở nên nghiêm nghị, hô lên với cao thủ nhà họ Trang ở bên kia: “Tứ Đại Kiếm Vương, các người có thể lên rồi!”.

“Vâng!”.

“Tứ Tượng Kiếm Pháp!”.

Bốn người cùng hét lên, huơ múa trường kiếm ở bên ngoài khói độc, bắt đầu bày trận.

Mỗi người vung kiếm trong tay ra, mũi kiếm có dòng khí lượn lờ. Những dòng khí này thần kỳ khó dò, nhẹ nhàng chuyển động, chậm rãi hóa thành các hình vẽ kỳ diệu.

Thanh Long! Bạch Hổ! Chu Tước! Huyền Vũ!

Hình vẽ mơ hồ của bốn thánh thú xao động trước mũi kiếm của bọn họ.

“Trận thành!”.

“Diệt!”.
 
Chương 3568


Chương 3568

Bốn người cùng hét lên, cầm kiếm giết về phía Lâm Chính đang đứng trong khói độc.

Khoảnh khắc bọn họ xông vào khói độc, dòng khí của mũi kiếm bọn họ bùng lên, bao bọc cơ thể bọn họ, vô cùng thần kỳ.

Nhờ sự bảo vệ của khí tức bốn thánh thú, khói độc muốn làm bọn họ bị thương cũng cần có thời gian.

Bọn họ nhân thời gian này cầm kiếm điên cuồng chém giết.

Soạt!

Bốn thanh kiếm đánh tới kèm theo kiếm quang vô tận.

Uy áp đáng sợ của kiếm hất văng những người khác của sơn trang ở xung quanh.

Thậm chí ngay cả khói độc cũng bị đẩy lùi, xung quanh Lâm Chính hình thành một khu vực chân không.

“Hả?”.

Lâm Chính hơi nghiêng đầu, khẽ nhíu mày.

Bốn thanh kiếm đã chém tới, tránh cũng không kịp.

Keng keng keng keng…

Bốn tiếng động to rõ vang lên.

Kiếm bị tiên thiên cương khu đáng sợ của Lâm Chính chặn lại.

Nhưng rõ ràng đây không phải đòn sát thủ của Tứ Đại Kiếm Vương.

Cùng lúc đó, bọn họ lại hét lên, phun máu lên kiếm.

Trong nháy mắt, khí ý lượn lờ quanh người bọn họ lập tức hội tụ về kiếm trong tay bọn họ, nó không ngừng cuộn trào giống như có sự sống, ngay sau đó…

Vụt!

Tiếng động giống như viên đạn vang lên.

Cơ thể của Lâm Chính bị mấy luồng khí xuyên thủng, bốn lỗ máu đáng sợ xuất hiện trong tầm mắt mọi người…

“Hay! Hay lắm!”.

Trang Thái Thanh ở bên này mừng rỡ, liên tục vỗ tay.

“Trang chủ, mau ra lệnh cho Tứ Đại Kiếm Vương xông tới giết thần y Lâm!”, Trang Thái Thanh vội hét lên.

Nhưng Trang Bộ Phàm lại thờ ơ lắc đầu, bình tĩnh nói: “Không thể nữa rồi!”.

“Vì sao?”, Trang Thái Thanh sửng sốt, hỏi.

Trang Bộ Phàm không nói gì, chỉ nhìn khói độc.

Trang Thái Thanh run rẩy toàn thân, mơ hồ đoán được điều gì, vội vàng nhìn về phía đó.

Lại thấy thi thể đầy đất, máu chảy thành sông.

Bốn Kiếm Vương đó… cũng đã ngã xuống đất tử vong…

Tứ Đại Kiếm Vương đã chết. Dù bọn họ có thể lực rất mạnh nhưng lúc này cũng đã đều tắt thở, mặt xám đen, cơ thể bắt đầu mục rữa.

“Chuyện…gì thế này?”, Trang Thái Thanh trố tròn mắt, sợ hãi.

“Thần y Lâm sở hữu Thương Ám Huyền Thể. Cơ thể cậu ta lúc này có độc lực mạnh nhất. Tứ Đại Kiếm Vương có thể tiếp cận và khiến cậu ta bị thương là hoàn toàn dựa vào Tứ Tượng Kiếm Pháp của họ. Thế nhưng một khi họ mất đi sự bảo vệ của Tứ Tượng Kiếm Pháp thì độc lực sẽ bắt đầu xâm nhập vào cơ thể và khiến họ mất mạng”, Trang Bộ Phàm thản nhiên nói.
 
Chương 3569


Chương 3569

“Vậy thì…Tứ đại kiếm vương chính là đội quân cảm tử, dùng mạng để đánh đổi sao?”, Trang Thái Thanh run rẩy nói.

“Trên thực tế, ai ai cũng đều là người cảm tử cả, vì việc tấn công Thương Ám Huyền Thể không khác gì việc đánh đổi cả tính mạng”, Trang Bộ Phàm trông vô cùng chật vật.

Trang Thái Thanh thất kinh. Có lẽ ông ta cũng không ngờ, chú hai của mình lại độc ác đến vậy…

“Trang chủ, cứ thế này thì…nguyên khí của nhà họ Trang sẽ bị tổn hại mất”, Trang Bình Sinh khuyên bảo.

“Nguyên khí tổn hại thì đã làm sao, vẫn còn hơn là việc nhà họ Trang bị tiêu diệt. Hôm nay, nhà họ Trang sử dụng mật pháp và tính mạng của Tứ Đại Kiếm Vương phá vỡ Tiên Thiên Cương Khu của thần y Lâm, mặc dù cơ thể của cậu ta về sau này có thể phục hồi nhưng mỗi lần muốn kích hoạt và duy trì cũng sẽ phải tiêu hao rất nhiều sức lực. Tôi không tin người này có thể duy trì được Tiên Thiên Cương Khu mãi. Sẽ có lúc cậu ta bị kiệt sức. Tới khi đó, chúng ta phản công là được”, Trang Bộ Phàm hừ giọng.

Ánh mắt Trang Thái Thanh trông vô cùng phức tạp. Ông ta không biết phải nói gì. Tứ Đại Kiếm Vương đã bại trận, những cao thủ khác của nhà họ Trương cũng tỏ ra sợ hãi.

Bọn họ cũng không dám làm gì, chỉ biết chém kiếm từ khoảng cách xa để gây rối. Mà kiểu gây rối như vậy thì chẳng khác gì gãi ngứa cho Lâm Chính .

Trong Bát Đại Kiếm Tôn có hai người thực sự không thể nhịn thêm được nữa bèn hét lên vào lao vào chính giữa, định giết Lâm Chính. Thế nhưng dù cả hai có phối hợp thì cũng bị Lâm Chính xử gọn trong đám khói mù.

“Á”, lần này thì tất cả cảm thấy sợ thực sự. Bao gồm cả người của sơn trang Huyết Kiếm.

“Lao lên đi chứ! Tiếp tục lao lên cho tôi! Các người đứng ngây ra đó làm gì!”, Trang Bộ Phàm hét lớn.

Ban đầu còn có rải rác vài người phối hợp. Thế nhưng họ cứ lao vào đám khói độc chưa được bao lâu thì đều bị hạ gục. Đám khói độc này giống như một cái máy xay thịt, dù có vào bao nhiêu người thì cũng không xi nhê gì.

Thế là sau đó chẳng còn ai dám lao lên nữa. Lâm Chính đi thẳng về phía Trang Bộ Phàm.

Trang Bộ Phàm tối sầm mặt.

“Trang chủ đang gọi các người đấy, còn không mau ra tay?”, Trang Bình Sinh cũng quát lên.

“Không đi, tôi không đi…”

“Đi chẳng khác gì chui đầu vào rọ!”

“Tứ Đại Kiếm Vương đều chết cả rồi! Chúng tôi giao đấu với cậu ta khác gì là tự sát?”

“Tóm lại là tôi không đi!”

“Tôi cũng vậy!”

Tất cả đều lên tiếng. Mặc dù ở đây có nhiều người là người nhà họ Trang nhưng với hành động ngu ngốc thế kia thì họ không làm.

Trang Bộ Phàm siết chặt nắm đấm: “Các người to gan lắm, dám chống lại cả mệnh lệnh của gia chủ. Các người chán sống rồi đúng không?”

“Gia chủ, chúng tôi không phải là đối thủ của cậu ta. Nếu mà cứ lao lên thì khác gì tự sát…”

“Mong gia chủ tha tội!”

Đám đông đồng loạt kêu lên. Trang Bộ Phàm thấy vậy thì càng điên máu hơn.

“Anh hai, đừng nóng! Chuyện tới nước này cũng không thể trách họ được. Dù sao thì đến cả các cao thủ cũng đều mất mạng. Bọn họ nhụt chí cũng là đương nhiên. Nếu anh muốn họ lấy lại dũng khí thì anh phải làm gương trước”, Trương Bình Sinh khẽ nói.

“Ý của chú là gì? Tôi xông lên trước sao?”
 
Chương 3570


Chương 3570

“Có thể để Huyết Kiếm Sử chiến đấu thêm một lần nữa, đợi Huyết Kiếm Sử kết thúc, lập tức điều động toàn bộ sức mạnh, bao vây thần y Lâm. Tới khi đó, sẽ dễ dàng giết chết cậu ta hơn”, Trương Bình Sinh nói.

“Chú nói đúng. Vậy được, Huyết Kiếm Sử, tới lượt cậu rồi”, Trang Bộ Phàm nói.

“Vâng, chủ nhân”, một người mặc áo giáp màu đỏ, tay cầm thanh kiếm đỏ bước ra.

Đây chính là Huyết Kiếm Sử do Trang Bộ Phàm bồi dưỡng. Hắn không phải người nhà họ Trang nhưng lại được nhà họ Trang đầu tư rất nhiều tinh lực để bồi dưỡng để trở thành một kẻ ưu việt. Thanh kiếm trong tay hắn không hề nhỏ mà to cỡ hai bàn tay, đỏ rực. Lực sát thương tới mức đáng sợ.

“Huyết Kiếm Sử ra tay rồi!”, người nhà họ Trang hào hứng nói. Lâm Chính cũng phải dừng bước nhìn người này

Huyết Kiếm Sử lạnh lùng nhìn anh và gầm lên. Hai tay hắn cầm chắc thanh kiếm, chém mạnh tới.

Vụt! Một luồng khí tức màu đỏ máu từ thanh trường kiếm phóng ra khiến mặt đất nứt toác và chém về phía Lâm Chính.

Đám khí độc không thể nào chặn được luồng kiếm khí đỏ máu đó. Lâm Chính tái mặt, lập tức né qua một bên.

Thế nhưng anh vừa né được thì vụt…Lại thêm một đường kiếm khí khác ập tới. Hơn nữa kiếm khí này còn mạnh hơn, dài hơn, khủng khiếp hơn.

Lâm Chính đành phải né tiếp. Đường kiếm sượt qua người, chém phải sườn núi phía sau. Cả quả núi chấn động, đất đá bắn tung, vô cùng đáng sợ.

“Được!”

“Huyết Kiếm Sử cố lên!”, đám đông kích động hò hét.

Huyết Kiếm Sử định tấn công tiếp Nhưng Lâm Chính đã mất kiên nhẫn. Ánh mắt anh lạnh như băng. Anh đột nhiên nhảy lên, lao ra như một mũi tên, đâm thẳng về phía Huyết Kiếm Sử.

Không trừ khử rắc rối này thì Lâm Chính không thể nào tiếp cận được đám người Trang Bộ Phàm.

Thế nhưng đúng lúc này…

Bụp! Thanh kiếm trong tay Huyết Kiếm Sử đột nhiên nổ tung. Hàng trăm thanh kiếm nhỏ màu đỏ máu đồng loạt lao về phía Lâm Chính.

“Không hay rồi! Trúng kế rồi!”

Gần trăm thanh kiếm nhỏ màu đỏ như máu đâm tới.

Với khoảng cách gần như vậy, thế công dày đặc như vậy, dù là bất cứ ai cũng khó mà tránh được.

Bao gồm cả Lâm Chính.

Keng! Keng! Keng!

Những thanh kiếm nhỏ màu đỏ máu đâm chém lên người Lâm Chính.

Tuy Lâm Chính có tiên thiên cương khu, thì cũng không thể chống lại nhiều mũi kiếm đáng sợ như vậy được.

Chúng không thể chém rách da thịt Lâm Chính, nhưng lại giống như động cơ vĩnh cửu, xoay tròn quanh người Lâm Chính, không ngừng xé da thịt anh.

Tuy Lâm Chính có tiên thiên cương khu, nhưng dưới thế tấn công như vũ bão này, thể lực cũng anh cũng nhanh chóng xuống dốc.

Cứ với tốc độ này, e là không đến mấy phút, Lâm Chính sẽ cạn kiệt sức lực, không thể duy trì tiên thiên cương khu, sau đó sẽ bị những thang kiếm đỏ máu này băm vằm.

Anh tin chắc điều khiển những thanh kiếm nhỏ này cũng là việc cực kỳ tốn sức, có lẽ lúc này, Huyết Kiếm Sử cũng đang tiêu hao cực kỳ nhiều sức lực. Chắc là hắn không cầm cự nổi một hai phút nữa, sẽ mất sức ngất xỉu.
 
Chương 3551


Chương 3551

Lúc này…

Vụt. Một bóng hình lao lên trên võ đài, chộp lấy Trang Hồng Nhạn rồi nhảy xuống, quay trở về phía đoàn người của Phiêu Nhai Các. Đó chính là trưởng lão Phiêu Nhai Các. Đám đông thất sắc.

“Tô trưởng lão, ông đang làm gì vậy?”, Trang Bộ Phàm tái mặt, hét lớn.

“Trang chủ, mau giao Kim Ô Đan cho người này”, Tô trưởng lão nói.

“Tô trưởng lão, Kim Ô Đan tôi chuẩn bị cho Tô Diệu Diệp. Nếu như giao cho người này thì chẳng phải là…”, Trang Bộ Phàm ngập ngừng.

Phiêu Nhai Các liên minh với sơn trang Huyết Kiếm cũng là vì Kim Ô Đan. Nếu như không có Kim Ô Đan thì việc liên minh sẽ tan thành bong bóng.

“Chúng tôi nhận thành ý của trang chủ nhưng giờ tính mạng của Diệu Diệp khó giữ, chúng tôi còn cần Kim Ô Đan làm gì? Mong trang chủ mau giao ra Kim Ô Đan. Nếu không, Diệu Diệp xảy ra chuyện gì thì Hồng Nhạn có gả cho Diệu Diệp, cũng phải theo chồng, cùng chết với Diệu Diệp thôi”, Tô trưởng lão lớn tiếng.

Dứt lời, Trang Bộ Phàm tái mặt. Ông ta biết người của Phiêu Nhai Các cũng nhận ra ông ta không muốn giao Kim Ô Đan cho Lâm Chinh.

Lúc này, Trang Bộ Phàm đã không còn lựa chọn nào khác. Nếu không giao ra thì đắc tội với Phiêu Nhai Các, tới khi đó chắc chắn bọn họ sẽ tính sổ với Trang Bộ Phàm. Như vậy thì được chẳng bằng mất.

“Càng lúc càng thú vị rồi”, Huyết Kiêu nhếch miệng mỉm cười. Bầu không khí vô cùng căng thẳng.

“Đi lấy đan dược đi”.

“Vâng”.

Người bên cạnh lập tức chạy đi. Một lúc sau người này bê một hộp màu vàng tới.

“Kim Ô Đan ở đây, Tần Minh còn không mau thả người”, Trang Bộ Phàm quát lớn.

“Vứt qua đây cho tôi”, Lâm Chính hét lớn.

Trang Bộ Phàm tối sầm mặt, ông ta không từ chối, chỉ vứt chiếc hộp ra phía trước. Lâm Chính lập tức mở ra.

Một thứ mùi kỳ lạ ập lên mũi. Anh hít một lúc, cẩn thận kiểm tra, sau đó vứt chiếc hộp xuống đất.

Cạch! Viên đan dược rơi ra. Đám đông tái mặt.

“Tần Minh, cậu làm gì được?”, Trang Thái Thanh tức giận.

“Người nhà họ Trang, các người tưởng tôi không hiểu gì về thuốc à mà lấy thuốc giả ra lừa tôi?”

Lâm Chính lạnh lùng, bẻ một tay của Tô Diệu Diệp và hét lớn. “Tôi cho các người thêm một cơ hội, cũng là cơ hội cuối cùng. Đưa Kim Ô Đan thật ra đây, nếu không tôi sẽ vặn cổ của Tô Diệu Diệp đấy”.

“Á”, Tô Diệu Diệp đau đớn gào thét. Anh ta tưởng chừng ngất đi được.

“Trang chủ”, Tô trưởng lão gào lên. Ông ta cũng cuống cả lên và có thể lấy mạng của Trang Hồng Nhạn bất cứ lúc nào. Trang Hồng Nhạn sợ hết hồn.

Thật sự thì Trang Bộ PHàm đã hết cách. Ông ta ra hiệu với người bên cạnh.

Người bên cạnh lại chạy đi. Lần này thì người này mang tới một chiếc hộp rất bình thường. Thế nhưng chỉ nhìn thôi là Lâm Chính biết bên trong là Kim Ô Đan.

“Đây chính là thứ giúp thành thần hóa tiên sao?”

Anh mở hộp ra. Quả nhiên bên trong là một mùi hương kỳ lạ trước giờ chưa từng thấy. Thế nhưng mùi hương này khác với mùi hương trước đó: nồng hơn, tinh thuần hơn.

Hơn nữa…khí tức của nó kích thích cả hệ thần kinh của người ngửi. Lâm Chính khẽ hít, đôi mắt sáng rực.

“Kỳ dược, quả nhiên là kỳ dược”, anh trầm trồ.
 
Chương 3552


Chương 3552

Lâm Chinh tung hoành khắp nơi, cùng đã gặp rất nhiều kỳ dược thế nhưng Kim Ô Đan là kỳ dược mà anh chưa thấy bao giờ.

Lâm Chính rất muốn nuốt luôn viên thuốc này nhưng anh không thể. Bởi vì đối với một đan dược thần kỳ như thế này mà nuốt luôn thì quá lãng phí, cần phải sử dụng thuốc dẫn đặc biệt để có thể giải phóng công dụng của nó khi vào cơ thể, như vậy mới phát huy được hiệu quả cao nhất của đan dược.

Nếu không, chỉ dựa vào hệ tiêu hóa của con người thì rất phí phạm. Lâm Chính cố gắng nhẫn nhịn sự cám dỗ, cất Kim Ô Đan đi.

“Còn không thả người ra”, Trang Bộ Phàm lạnh lùng nói.

“Thả người ra có thể, nhưng phải để tôi rời đi đã. Chuẩn bị cho tôi một chiếc xe ở cửa đi”, Lâm Chính nói.

“Tần Minh, đừng có được voi đòi tiên”, Trang Bộ Phàm tức giận nói.

Anh yêu cầu hết lần này tới lần khác khiến bọn họ mất hết kiên nhẫn. Thế nhưng với tình hình hiện tại, ai ai cũng biết không phải do trang chủ quyết là xong.

“Trang chủ, ông nhịn chút đi!”, trưởng lão Phiêu Nhai Các lạnh lùng nói, đồng thời siết chặt vai của Trang Hồng Nhạn hơn.

“Á!”, Trang Hồng Nhạn kêu lên vì đau đớn, cánh tay của cô ta như sắp nát tới nơi.

Trang Bộ Phàm siết chặt nắm đấm, cuối cùng ông ta vẫn phải lựa chọn thỏa hiệp: “Mau làm theo đi”.

“Vâng, trang chủ”.

Một lúc sau, một chiếc xe BMW đỗ ngay trước cửa. Lâm Chính lập tức kéo lê Tô Diệu Diệp ra cùng. Lúc này Tô Diệu Diệp đã bị chà xát tới mức người không ra người, ngợm không ra ngợm. Chỉ còn mỗi mũi là còn thở. Người của Phiêu Nhai Các cũng đi theo ngay sau.

Lâm Chính vốn định lôi cả Tô Diệu Diệp lên xe nhưng lúc này người của Phiêu Nhai Các đột nhiên lao ra chộp lấy Diệu Diệp.

Bọn họ ép Lâm Chính phải thả người ra. Nếu Lâm Chính mà lôi cả anh ta đi thì anh cũng sẽ bị giữ lại luôn.

Họ đã dồn toàn lực rồi, vì họ không dám chắc sau khi Lâm Chính lôi Tô Diệu Diệp đi thì anh có giết chết Diệu Diệp hay không.

Lâm Chính chau mày. Anh cũng không muốn dây dưa làm gì nên đẩy Diệu Diệp ra, chui vào xe và đạp chân ga rời đi.

“Mau phong tỏa núi, phong tỏa thành phố, bằng mọi giá phải bắt được tên phản đồ đó lại”, Trang Bộ Phàm gầm lên.

“Tuân lệnh”, mgười của toàn bộ nhà họ Trang hành động. Còn người của Phiêu Nhai Các thì đưa Tô Diệu Diệp vào trong.

“Trang chủ, nhờ ông lập tức sắp xếp bác sĩ và tài nguyên trị thương cho Diệu Diệp”, Tô trưởng lão trầm giọng.

“Tô trưởng lão yên tâm, chúng tôi sẽ cố hết sức để cứu công tử, đảm bảo sẽ hồi phục hoàn toàn. Nhưng tôi cảm thấy lúc này điều đó không phải là chuyện quan trọng nhất mà là phải đi bắt được thằng Tần Minh kia”, Trang Bộ PHàm thản nhiên nói.

“Đó là chuyện của nhà ông, không liên quan tới Phiêu Nhai Các chúng tôi. Tôi không quan tâm. Còn về toàn bộ sự việc xảy ra lần này, tôi sẽ báo cáo lại với các chủ”, Tô trưởng lão trầm giọng. Ông ta hừ giọng, quay người rời đi.

“Tô trưởng lão, Phiêu Nhai Các định từ bỏ Kim Ô Đan thật sao?”, Trang Bộ Phàm kêu lên.

“Đan dược bị lấy mất rồi, từ bỏ hay không có phải là do chúng ta quyết định đâu”.

“Tô trưởng lão, nếu như ông nghĩ vậy thì lầm lớn rồi. Kim Ô Đan vẫn đang ở trong tay sơn trang Huyết Kiếm chúng tôi. Thằng Tần Minh đó muốn bỏ chạy không dễ như vậy đâu”, Trang Bộ Phàm thản nhiên nói.
 
Chương 3553


Chương 3553

Dứt lời, Tô trưởng lão giật mình: “Trang chủ, ý của ông là gì?”

“Có biết xe của Tần Minh lái là xe của ai không?”

“Của ai?”

“Của tôi!”

“Hả!!”

“Chiếc xe được gắn định vị. Cậu ta vẫn chưa xuống núi, vẫn còn ở trong địa bàn của sơn trang Huyết Kiếm. Cậu ta muốn ra khỏi đây? Hừ, không đơn giản như vậy đâu! Tô trưởng lão đã từng nghe nói về Hộ Sơn Kiếm Trận của nhà chúng tôi chưa?”

“Hộ Sơn Kiếm Trận?”, Tô trưởng lão bàng hoàng.

“Chưa từng nghe qua”.

“Vậy thì hôm nay chúng tôi sẽ cho ông thấy nhé”, Trang Bộ Phàm mỉm cười, bước ra cửa. Tô trưởng lão do dự rồi nói: “Đưa công tử vào trong chăm sóc, tôi đi ra rồi quay lại”.

“Vâng, trưởng lão”.

Nói xong Tô trưởng lão đi theo Trang Bộ Phàm.

“Đại nhân, giờ chúng ta phải làm gì? Rút lui sao?”, một người của Huyết Ma Tông hỏi Huyết Kiêu.

“Tô Diệu Diệp đã thành ra như thế rồi mà cái ông già đó còn không đi chăm sóc, lại cùng Trang Bộ Phàm rời khỏi sơn trang. Chuyện này chắc chưa kết thúc. Chúng ta cũng đi xem sao”, Huyết Kiêu nhếch miệng cười.

Một lúc sau, tầm chục chiếc xe được lái ra khỏi sơn trang, đi xuống núi.

Tại sườn núi…Một đường sáng màu đỏ được phóng ra, sau đó là khí tức của đao kiếm xuất hiện.

Lâm Chính nín thở, phanh gấp. Thế nhưng vẫn không kịp. Khí tức khủng khiếp lao về phía anh. Anh lập tức mở cửa xe và nhảy ra.

Đúng lúc này thì…

Bùm…Luồng khí tức dội thẳng vào chiếc xe, khiến nó nổ tung. Không chỉ vậy, ngay cả đường đi cũng bị phá hủy toàn bộ.

Lâm Chính đứng dậy, nhìn về phía trước. Lúc này anh phát hiện ra ngay trước mặt đã bị một luồng khí lưu màu đỏ bao trùm.

Không còn đường đi nữa rồi.

“Rốt cuộc đây là gì vậy?”, Lâm Chính chau mày, không dám bước tới.

Một bên là vách núi dựng đứng, đây là con đường duy nhất đi lên đỉnh sơn trang. Nếu không đi theo con đường này thì không thể xuống núi được.

Anh cầm một hòn đá ném về phía đám khí lưu.

Bụp! Hòn đá to cỡ nắm đấm nát vụn.

Sợ quá. Nếu người bình thường mà đi qua thì không chết cũng sẽ bị thương nặng.

Thế nhưng Lâm Chính không sợ. Anh hít một hơi thật sâu, kích hoạt Lạc Linh Huyết và Tiên Thiên Cương Khu rồi lao vào vùng khí lưu.

Vụt! Vụt! Dòng khí lưu đập lên người anh giống như kiếm chém xuống, phát ra tiếng kim loại chói tai.

Quả nhiên…Khí lưu dù kinh khủng nhưng cũng không thể chém rách được da thịt của Lâm Chính. Tuy nhiên sức cản của nó quá mạnh khiến anh di chuyển vô cùng khó khăn.

Một lúc sau, Lâm Chính đã tới được vùng trung tâm của dòng khí. Đúng lúc này, khí lưu đột nhiên biến mất.

“Cái gì?”, Lâm Chính giật mình, anh còn chưa kịp phản ứng thì mặt đất xung quanh anh nứt ra. Một lượng lớn những thanh kiếm màu đỏ phóng tới, lao thẳng về phía anh.
 
Chương 3554


Chương 3554

“Cơ quan sao?”

“Không phải? Là kiếm trận!”, Lâm Chính lúc này cũng đã hiểu ra. Chắc chắn đây là Hộ Sơn Đại Trận của sơn trang Huyết Kiếm. Anh vội vàng né kiếm.

Uy lực của huyết kiếm chắc chắn là mạnh hơn khí lưu khi nãy gấp nhiều lần. Nếu như anh mà cứ muốn đỡ dù không chết nhưng cũng tiêu hao rất nhiều sức lực.

Lâm Chính đanh mắt, lật tay phóng châm đỡ kiếm. Anh định hòa hoãn tốc độ tấn công của bọn chúng. Thế nhưng huyết kiếm vô cùng khủng khiếp, dù Lâm Chính có dùng châm để giảm tốc độ của chúng thì vẫn không xi nhê gì.

Kiếm trận quá vi diệu. Anh nhìn chăm chăm đám huyết kiếm đang lao tới và nhảy lên hoặc gập người để né tránh. Nếu đã không đỡ được thì đành phải né thôi. Tuy nhiên huyết kiếm quá dày đặc nên ít nhiều gì anh cũng bị thương.

Keng, keng….Sau một hồi vừa né vừa đỡ đòn thì Lâm Chính cũng chật vật bước ra khỏi phạm vi của kiếm trận.

Huyết kiếm găm dày đặc xuống đất, trên cơ thể Lâm Chính cũng xuất hiện không ít vết máu. Tất cả đều do huyết kiếm gây ra.

Nếu mà thêm một đợt tấn công nữa thì chắc chắn anh sẽ còn bị thương nặng hơn. Đây chính là kiếm trận của sơn trang Huyết Kiếm sao? Quả nhiên khủng khiếp.

Nếu không phải có Tiên Thiên Cương Khu thì có lẽ Lâm Chính đã không khác gì thịt băm rồi. Anh thở dốc, quay người định xuống núi.

Bỗng hơn chục chiếc xe lao tới. Đồng thời phía dưới núi cũng có vô số bóng hình lao lên. Lâm Chính đanh mắt.

“Tần Minh, cậu còn định bỏ chạy? Đừng hòng! Mau đầu hàng”, chiếc xe đỗ ngay cạnh Lâm Chính, Trang Thái Thanh bước xuống và hét lớn. Những người khác cũng lập tức bao vây lấy anh.

Lâm Chính chau mày, anh không hề tỏ ra sợ hãi. Thực ra anh cũng không cho rằng mình có thể rời khỏi sơn trang một cách dễ dàng. Anh chỉ mong không phải giao đấu với bọn họ quá nhiều. Không phải anh sợ mà là không muốn lãng phí thời gian…

Người của Phiêu Nhai Các cũng đã có mặt. Ngoài ra thì đám người Huyết Kiêu của Huyết Ma Tông cũng tới nơi. Nhưng bọn họ không lao ra mà chỉ đứng ở một góc xa quan sát màn đấu đá.

“Trang chủ, Hộ Sơn Đại Trận của ông thật lợi hại. Cậu ta sở hữu Tiên Thiên Cương Khu mà vẫn không kịp xuống núi. Xem ra hôm nay Kim Ô Đan chưa bị mất thật rồi”, Tô trưởng lão hai mắt sáng lên

“Đây là địa bàn của nhà họ Trang, nếu mà để cậu ta lấy Kim Ô Đan đi dễ dàng như vậy thì chẳng phải là chúng tôi sẽ mất mặt lắm sao?”, Trang Bộ Phàm điềm đạm bước tới, chắp tay sau lưng.

“Tần Minh, nghe đây, mau giao Kim Ô Đan ra, như vậy tôi sẽ tha cho cậu. Nếu không, đừng trách sao chúng tôi độc ác, nghe rõ chưa?”

“Độc ác sao?”

Lâm Chính ngước nhìn: “Trang Bộ Phàm, tôi uy hiếp Tô Diệu Diệp không phải vì sợ ông mà vì không muốn chém giết. Nếu ông để tôi đi thì ít ra nhà họ Trang còn không bị chết nhiều người”.

“Cậu nói cái gì?”

“Quá láo”.

“Một thằng lông còn chưa rụng hết như cậu tưởng mình là ai?”, người nhà họ Trang tức giận, chỉ thẳng tay vào mặt Lâm Chính. Họ tức tới mức xì khói.

“Giết nó cho tôi! Chia làm tám và xách đầu về đây”, Trang Thái Thanh không nhịn được nữa bèn gầm lên.

“Giết!”, những người khác lập tức lao lên.

“Anh đừng nóng”, Trang Bình Sinh vội nói. Thế nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Tất cả đồng loạt rút kiếm ra, chém về phía Lâm Chính. Mấy chục thanh kiếm cứ thế giáng thẳng xuống người anh
 
Chương 3555


Chương 3555

Lâm Chính không hề né tránh, anh chỉ đứng im tại chỗ và nhìn chăm chăm bọn họ.

Keng! Keng! Keng…Những âm thanh đinh tai vang lên.

Mấy chục thanh kiếm chém thẳng xuống cơ thể như sắt thép của anh và chẳng thể khiến anh bị thương.

“Điều này…”, Trang Thái Thanh nín thở. Cả người bàng hoàng.

“Các người chán sống thật rồi”, Lâm Chính hừ giọng, đưa tay lên bẻ gãy một thanh kiếm đang chém xuống vai của mình, rồi anh kẹp thanh kiếm gãy chém về bốn phía.

Rẹt…Một đường kiếm tròn được tạo ra. Đám người nhà họ Trang đứng xung quanh bất động. Ngay sau đó, cổ của bọn họ xuất hiện một vết rạch, máu tươi phun ra, đầu họ từ từ lìa khỏi cổ.

“Á”, tiếng kêu thất thanh vang lên. Đó là tiếng kêu của sự sợ hãi.

“Sao lại như vậy chứ? Tại sao…”, Trang Thái Thanh tái mặt, vội vàng lùi lại.

“Anh! Đến cả Hộ Sơn Đại Trận mà tổ tiên để lại cũng không giết nổi người này thì người của anh sao có thể chứ. Anh cử người tấn công cậu ta có khác gì tự nộp mạng. Tiên Thiên Cương Khu không đơn giản như anh nghĩ đâu”, Trang Bình Sinh trầm giọng.

“Vậy…giờ phải làm sao?”, Trang Thái Thanh vội vàng nói.

Trang Bình Sinh chỉ nhìn về phía Trang Bộ Phàm. Trang Bộ Phàm hiểu ý, lập tức nói với Tô trưởng lão: “Trưởng lão, Kim Ô Đan ở trên người cậu ta. Thế nhưng Tiên Thiên Cương Khu không hề tầm thường, mong trưởng lão ra tay giết chết người này! Chúng tôi nguyện trợ giúp trưởng lão”

Tô trưởng lão chau mày. Mặc dù ông ta không muốn nhưng nếu không ra tay thì Kim Ô Đan sẽ không thể được lấy lại.

“Thôi được, trang chủ đã nói như vậy thì tôi sẽ đích thân lấy lại vậy, cũng vừa hay tính sổ luôn việc cậu ta hai cậu chủ của chúng tôi, báo thù cho Diệu Diệp!”, Tô trưởng lão trầm giọng, bước tới.

Lâm Chính khẽ ngẩng đầu, nhìn chăm chăm Tô trưởng lão: “Người của Phiêu Nhai Các, các người định xen vào à? Các người…không sợ chết sao?”

“Người trẻ, giao đan dược ra đi. Nếu không cậu sẽ không xuống núi được đâu. Chỉ vì một viên đan dược mà để mất mạng thì được chẳng bằng mất đấy”, Tô trưởng lão trầm giọng.

“Tôi và các người không thù không oán, cũng đã nương tay rồi mà các người không biết điều. Tới lát nữa mà động chạm thì đừng có trách tôi đấy”, Lâm Chính điềm đạm nói.

“Hừ, thật ngông cuồng. Lẽ nào cậu cho rằng một mình cậu có thể đối phó được với hai đại gia tộc sao?”, Tô trưởng lão hừ giọng.

Lâm Chính nhìn người đàn ông và thản nhiên đáp lại: “Không quá khó”.

“Cậu…”

Tô trưởng lão tức giận, gật đầu liên tục: “Được, được lắm. Nếu đã vậy thì cũng đừng trách lão phu không nhắc cậu trước, là do cậu tự chuốc đấy nhé”.

Nói xong, Tô trưởng lão lao tới. Cách di chuyển của ông ta linh hoạt, thân pháp như hồn ma mang theo sát khí vô cùng quỷ dị.

Lâm Chính nhìn chăm chăm Tô trưởng lão. Anh tung một quyền. Rõ ràng quyền đấm nhắm thẳng vào người ông ta thế mà lại thành xuyên qua. Lúc này anh mới phát hiện hóa ra đó là tàn ảnh của Tô trưởng lão. Còn ông ta thì đã vòng ra sau Lâm Chính từ lúc nào không hay và đập anh một chưởng.

Bốp! Cơ thể chắc nịch của Lâm Chính bị lĩnh đòn. Chưởng đánh không gây ra quá nhiều ảnh hưởng cho anh.

Lâm Chính đấm lại. Cú đấm lại đấm vào tàn ảnh. Tô trưởng lão lại vòng ra sau lưng anh, thêm một chưởng được tung ra. Tuy nhiên vẫn không tạo ra được sự uy hiếp đối với Lâm Chính.
 
Chương 3556


Chương 3556

Lâm Chính chau chặt mày. Anh cảm thấy có gì đó bất ổn.

Tốc độ của Tô trưởng lão không quá nhanh nhưng cách thức thì vô cùng quỷ dị, hoàn toàn dựa vào sự linh hoạt để né đòn. Mỗi một chưởng đánh của ông ta, nhìn có vẻ không mạnh nhưng giống như một hạt giống được ghim vào cơ thể Lâm Chính. Đợi đến khi số lượng đủ lớn thì tất cả những hạt giống này sẽ bùng nổ. Khi đó uy lực do chúng tạo ra chắc chắn sẽ khiến anh không thể xem nhẹ được.

Không thể cứ tiếp tục như thế này được nữa. Lâm Chính với anh mắt lạnh như băng đột nhiên không đấm Tô trưởng lão nữa mà anh gầm lên, đấm mạnh xuống đất.

“Cái gì?”, Tô trưởng lão tái mặt, vội vàng lùi lại. Thế nhưng đã không kịp nữa.

Rầm…Mặt đất rung chuyển. Cả vùng núi rung lắc. Nguồn sức mạnh khủng khiếp lan tỏa. Tô trưởng lão không kịp phòng bị đã bị sức mạnh dội vào người và phải lùi lại hàng chục bước. Cơ thể loạng choạng. Lâm Chính khóa chặt vị trí của ông ta, đưa tay ra siết cổ.

“Phi Hoa, Trích Diệp, Phiêu Linh”, Tô trưởng lão múa hai tay, một lượng lớn ám khí giống như phi diệp, phi thạch, phi tiêu bay ra từ lòng bàn tay ông ta, tấn công về phía Lâm Chính.

Đợi khi Lâm Chính tiến lại gần thì ông ta đã kịp né đòn tấn công của anh. Lâm Chính ngay lập tức đạp mạnh chân xuống đất.

Rầm! Mặt đất lại rung lắc. Sức tấn công khủng khiếp giống như sóng thần đổ ập về phía người Tô trưởng lão. Ông ta bị trúng đòn, cơ thể run bần bật, chiêu thức trở nên rối loạn. Đợi khi đứng vững lại thì ông ta lại lĩnh thêm một cú đấm của anh.

“Á”, Tô trưởng lão nín thở, đưa hai tay lên đỡ.

Rầm! Cú đấm như thép của Lâm Chính giáng thẳng xuống hai tay ông ta. Sức mạnh dạy dọc cơ thể khiến hai cánh tay gãy ra.

Tô trưởng lão bắn ra như một viên đạn, đập mạnh xuống đất, lăn mấy vòng mới dừng lại. Đến khi ông ta bò dậy được thì cơ thể đã toàn máu.

“Tô trưởng lão, tôi không hề có thù ý gì với Phiêu Nhai Các, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sợ các người. Tôi hi vọng ông kịp thời dừng lại. Nếu không, tôi sẽ hủy diệt luôn cả Phiêu Nhai Các đấy”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

Nếu như thật sự tới mức phải giết giết Tô trưởng lão thì Lâm chính nhất định sẽ tiêu diệt luôn Phiêu Nhai Các. Vì dù sao thi anh không thích có hậu họa về sau.

“Cậu…”, Tô trưởng lão tái mặt. Với thực lực mà Lâm Chính vừa thể hiện ra thì ông ta biết anh là người không hề tầm thường. Nếu đánh tiếp thì việc thắng trận là điều hết sức mơ hồ.

Tô trưởng lão chau mày, nhìn về phía Trang Bộ Phàm Lúc này, ông ta chỉ biết dựa vào Trang Bộ Phàm mà thôi.

“Xem ra Tô trưởng lão vẫn chưa chịu từ bỏ nhỉ”, Lâm Chính trầm giọng, anh bước tới.

Tô trưởng lão mặt cắt không ra máu, vội vàng lùi lại. Thế nhưng đúng lúc này…Một luồng khí tức như vòi rồng xuất hiện.

Tô trưởng lão loạng choạng, bị Lâm Chính siết chặt cổ tay và vứt mạnh.

Vụt. Cả người ông ta bị vứt xuống vực.

“Á”, tiếng hét vang vọng cả không gian.

“Trưởng lão”, người của Phiêu Nhai Các vội vàng chạy tới, nhìn xuống dưới. Thế nhưng bóng dáng ông ta đã mất dạng.

“Khốn nạn, trả lại trưởng lão cho chúng tôi”, người của Phiêu Nhai Các tức giận gào lên. Tất cả đều lao về phía Lâm Chính.

“Đúng là đồ chán sống”, Lâm Chính lại đạp mạnh chân.

Rầm…Mặt đất tiếp tục nứt toác.
 
Chương 3557


Chương 3557

Đám đông đổ rạp ra, Lâm Chính thọc tay xuống đất, múc lên một tảng đá lớn ném mạnh về phía đám đệ tử của Phiêu Nhai Các…

Tảng đá giống như quả núi nhỏ đập thẳng xuống đám đệ tử.

“Á”, bọn họ hét lên, thục mạng bỏ chạy. Thế nhưng đã không còn kịp nữa. Tảng đá mà rơi xuống, ít nhất có một nửa số người bị thành thịt băm.

Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì cả tảng đá đột nhiên khựng lại giữa không trung.

Lâm Chính quay qua nhìn thì phát hiện ra Trang Bộ Phàm đã ra tay. Không biết từ lúc nào mà ông ta đã lao vào giữa đám đệ tử, một tay giơ lên đẩy cả tảng đá. Ông ta nhìn Lâm Chính chăm chăm.

“Nghịch tử, cậu quá ngông cuồng. Hôm nay tôi không chỉ giúp nhà họ Trang xử lý chuyện này mà ngay cả bố cậu, anh trai cậu cũng đều bị bắt và phải bị trừng trị. Không chừa một ai”.

“Nói vậy tức là hôm nay phải giết tôi đúng không?”, Lâm Chính đanh mắt.

“Phải thì sao? Cậu hại chết Tô trưởng lão. Dù hôm nay cậu có giao Kim Ô Đan ra thì cũng phải chết”, Trang Bộ Phàm gầm lên, tay ông ta đẩy mạnh.

Cả tảng đá bay về phía Lâm Chính. Lâm Chính đấm nát tảng đá.

Trang Bộ Phàm hét lớn: “Giét chết Tần Minh cho tôi, bằng mọi giá!’

Tiếng hét vang lên, người của sơn trang Huyết Kiếm đồng loạt rút kiếm ra.

“Giết!”, những thanh kiếm sắc nhọn lao tới. Người của Phiêu Nhai Các cũng đồng loạt lao lên.

“Được, nếu đã vậy thì hôm nay tôi đành sát giới vậy”, Lâm Chính đáp lại. Anh lấy châm ra đâm vào hai cánh tay, đồng thời kích hoạt Lạc Linh Huyết lên cấp độ cao nhất. Cơ thể anh không khác gì một khối đồng, lao vào giữa đám đông và điên cuồng tấn công.

Keng! Keng…Tiếng kim loại vang lên. Những thanh kiếm sắc bén chém xuống cơ thể Lâm Chính nhưng không thể nào găm được vào người anh.

Lâm Chính đấm bay đám người nhà họ Trang, khiến bọn họ không khác gì một đống bầy nhầy, người thì chết người thì ngất, không ai có thể cầm cự nổi quá hai chiêu…

“Đại nhân, đánh nhau rồi, giờ chúng ta làm thế nào? Có nên giúp đỡ gì không?”, người của Huyết Ma Tông thấy vậy bèn thận trọng hỏi Huyết Kiêu.

“Giúp gì mà giúp. Ngồi quan sát chúng nó đấu nhau không sướng hơn sao? Xen vào làm cái gì?”, Huyết Kiêu hừ giọng.

“Vậy…lẽ nào đại nhân không có hứng thú với Kim Ô Đan?”, người bên cạnh bèn hỏi.

“Kim Ô Đan? Tôi mà không có hứng thú thì tôi tới sơn trang Huyết Kiếm làm gì. Thế nhưng với tình hình hiện tại, cứ ngồi im quan sát sẽ tốt hơn”.

“Đại nhân đang lo lắng điều gì ạ?”

Huyết Kiêu nghe thấy vậy bèn trầm giọng; “Tôi luôn cảm thấy cái tên Tần Minh này có vấn đề…”

“Có vấn đề? Ý của đại nhân là…”, đám đông tỏ vẻ nghi ngờ.

“Tôi không thể nói rõ ra được nhưng chúng ta đừng tùy tiện ra tay là được…tôi lo…đám người Trang Bộ Phàm không phải là đối thủ của cậu ta”, Huyết Kiêu khẽ nói.

“Không thể nào?”, đám đông bật cười. Mặc dù Tần Minh sở hữu Tiên Thiên Cương Khu nhưng dù gì Trang Bộ Phàm cũng là gia chủ nhà họ Trang. Thực lực của ông ta không hề tầm thường. Hơn nữa đây lại là địa bàn của họ, sao có thể không đấu nổi một người chứ?

Chẳng ai tin. Thực tế cũng đã chứng minh như vậy. Trang Bộ Phàm bước tới: “Thiên Cương Bắc Đẩu Kiếm Trận”.

“Mở!”, nhà họ Trang đồng loạt tản ra, lấy Lâm Chính làm trung tâm, họ bắt đầu tạo thành một hình vuông. Mỗi một mặt của hình vuông đều có tám thanh kiếm, tất cất đều phát ra khí tức dày đặc, kiếm khí sắc bén, khí lưu cuồn cuộn. Dù là người hay vật mà chỉ cần tiếp xúc thôi thì cũng bị nát ngay. Bọn họ giống như bốn cái miệng hút máu, muốn nuốt gọn Lâm Chính.
 
Chương 3558


Chương 3558

Lâm Chính mặt tối sầm. Anh không hề tỏ ra sợ hãi, chỉ bùng nổ sức mạnh, điều chỉnh Tiên Thiên Cương Khu lên mức cao nhất.

Đúng lúc 32 lưỡi kiếm này đang lao tới thì: “Đổi trận! Phá Pháp Kiếm Trận”, Trang Bộ Phàm hét lớn.

“Đổi!”, tất cả những người khác cũng hét lên theo. Có 24 người đột nhiên rút ra một thanh kiếm khác. Rồi tất cả cùng rút ra một thanh kiếm nhỏ hơn.

Rõ ràng đây là kiếm mẹ con! Bọn họ điên cuồng tấn công. Trận pháp thay đổi đột ngột khiến Lâm Chính không kịp phản ứng. Đợi đến khi anh bừng tỉnh thì tất cả bọn họ đã phóng kiếm về phía anh rồi.

Thanh kiếm của Trang Bộ Phàm lao lên trước tiên.

Keng! Vẫn là tiếng kim loại va chạm.

Lâm Chính vẫn không bị hề hấn gì. Thế nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Các thanh kiếm bắt đầu liên kết lại, không tấn công vào cơ thể Lâm Chính nữa mà kết nối với thanh trường kiếm của Trang Bộ Phàm, giống như đang rèn kiếm. Bọn họ dồn tất cả sức mạnh lên cây kiếm của Trương Bộ Phàm để cây kiếm này tấn công Lâm Chính.

Lâm Chính chau mày, toàn bộ sức mạnh đang được rót vào thanh kiếm của Trương Bộ Phàm. Bốn mươi tám cây kiếm liên kết thành một đường thẳng,Một luồng kiếm lực trước giờ chưa từng có được phóng ra.

Luồng sức mạnh này không hề đơn giản. Sức công phá của nó vượt xa sức tưởng tượng của đám đông.

Phụp! Lâm Chính bị đâm trúng ngực.

Máu tươi xối ra. Anh vội vàng lùi lại, ngực đã xuất hiện vết rách, vết thương khiến anh đứng không vững, cơ thể loạng choạng rồi ngã phịch ra đất. Anh đã bị thương nặng.

“Cái gì?”, đám đông bàng hoàng.

“Tiên Thiên Cuong Khu đã bị đánh bại rồi?”, Huyết Kiêu kinh ngạc.

“Ha ha, tốt lắm”, Trang Thái Thanh bật cười vui mừng.

“Tiên Thiên Cương Khu đã bị phá! Giết! Giết cậu ta!”, Trang Thái Thanh hét lớn. Người nhà họ Trang như có thêm sức mạnh, vội lao về phía Lâm Chính.

“Đại nhân, phải làm thế nào?”, người của Huyết Ma Tông cuống cả lên: “Nếu còn không ra tay thì Kim Ô Đan sẽ lại thuộc về nhà họ Trang mất”.

“Chúng ta ra tay thôi”.

“Đại nhân, không thể do dự được nữa đâu!”, cả đám kêu lên. Huyết Kiêu có phần dao động. Chỉ là nếu ra tay thì sẽ đắc tội với nhà họ Trang mất.

Phải làm thế nào? Ông ta chau mày. Đúng lúc ông ta đang do dự thì…Một luồng sức mạnh khác từ phía một con đường nhỏ bên cạnh lao về phía Lâm Chính.

Có người ra tay rồi.

“Là người của Khánh An Tông”, có ai đó hét lên.

Hóa ra không chỉ có người của Huyết Ma Tông muốn làm ngư ông đắc lợi mà những thế lực khác cũng đang chờ thời cơ. Giờ Tần Minh đã bị thương nặng, ai mà không muốn có được Kim Ô Đan chứ? Người của Khánh An Tông không nhẫn nhịn được thêm nữa cũng là điều đương nhiên thôi.

Tông chủ Khánh An Tông lao lên, rút đao ra chém đầu Lâm Chính..

Nhát đao này vô cùng hung ác, muốn dồn Lâm Chính vào chỗ chết.

Hơn nữa cũng cực kỳ nhanh mạnh!

Có lẽ từ lâu tông chủ Khánh An Tông ở cạnh đã rục rịch chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

Mặc dù Lâm Chính bị thương, nhưng tốc độ lại nhanh đến bất thường. Một đao hạ xuống, anh vội vàng nhảy lùi ra sau, tránh đi.
 
Chương 3559


Chương 3559

Rắc!

Đại đao chém xuống đất, mặt đất lập tức nứt ra.

“Bao vây cậu ta cho tôi, xé xác cậu ta cho tôi!”, tông chủ Khánh An Tông cầm đao hét lên.

Đệ tử Khánh An Tông lại tấn công lần nữa.

“Tông chủ Khánh An Tông, ông thật ngông cuồng! Ông định cướp Kim Ô Đan của sơn trang Huyết Kiếm?”, Trang Thái Thanh nổi giận, lập tức quát lên.

“Kim Ô Đan của sơn trang Huyết Kiếm? Ha, Kim Ô Đan này rõ ràng là Tần Minh! Cậu ta đã thắng tỷ võ kén rể của sơn trang Huyết Kiếm các ông, các ông đã thưởng Kim Ô Đan cho cậu ta, Kim Ô Đan không còn liên quan gì đến sơn trang các ông! Tôi lấy đồ của cậu ta liên quan gì đến ông?”, tông chủ Khánh An Tông lạnh lùng hừ.

“Ông…”.

Trang Thái Thanh tức đến mức nói không nên lời.

“Tông chủ Khánh An Tông, nói vậy là ông muốn đối địch với sơn trang Huyết Kiếm chúng tôi vì Kim Ô Đan?”, Trang Bộ Phàm lạnh lùng nói.

“Không dám! Chuyện gì cũng phải nói lý lẽ, Kim Ô Đan không phải của các người, ai cướp được thì thuộc về người đó!”.

Tông chủ Khánh An Tông khẽ cười đáp, ông ta cũng chẳng màng quan tâm đến đám người nhà họ Trang này, cầm đao xoay người chạy đi.

Thế nhưng ngay khi ông ta chuẩn bị giết về phía Lâm Chính, bước chân ông ta đột nhiên chậm lại, gương mặt tươi cười dần trở nên nghiêm nghị, kinh ngạc và sửng sốt.

Lâm Chính toàn thân đầy máu lại giống như chiến thần, cướp đao trong tay đệ tử Khánh An Tông, vung điên cuồng.

Sức mạnh và tốc độ của những đệ tử đó đều không bằng anh, chỉ trong vòng mấy giây đã bị anh chém thành mấy mảnh, chết thảm tại chỗ!

“Chuyện này là sao? Người này bị thương nặng, e rằng tim cũng đã bị tổn thương, vì sao vẫn có thực lực như vậy?”.

“Không thể tin nổi! Thật không thể tin nổi!”.

Tiếng la kinh ngạc không ngừng vang lên.

“Ồ… Không ngờ Tần Minh còn có sức lực như vậy, nhưng chắc là cậu ta sẽ không kiên trì được lâu nữa. Có lẽ đây là hồi quang phản chiếu”, Trang Bình Sinh nói.

“Xem ra người của Khánh An Tông xuất hiện cũng khá hợp thời! Bọn họ giúp chúng ta tiêu hao chút sức lực cuối cùng của Tần Minh, đợi lát nữa chúng ta lấy Kim Ô Đan cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều”, Trang Bộ Phàm gật đầu nói.

“Vậy trang chủ, tông chủ Khánh An Tông phải làm sao?”, người bên cạnh hỏi.

“Thái Thanh!”, Trang Bộ Phàm hô lên.

“Có”.

“Trạng thái của anh thế nào?”.

“Không thành vấn đề!”.

“Được, anh qua đó giết tông chủ Khánh An Tông cho tôi, sau đó lấy đầu Tần Minh, mang Kim Ô Đan về! Những người khác bảo vệ Thái Thanh, không để lũ chuột nhắt xung quanh có cơ hội, không để bọn họ đến gần!”.

“Tuân lệnh trang chủ!”.
 
Chương 3560


Chương 3560

Mọi người bắt đầu hành động.

Trang Thái Thanh cầm kiếm bằng hai tay, mặt mày dữ tợn cất bước đi tới chỗ Lâm Chính.

Nhưng tông chủ Khánh An Tông đã xông tới trước một bước.

Người của môn phái ông ta đều đã bị giết sạch.

Ông ta đã không còn đường lui, chỉ có thể dốc hết sức chiến đấu một trận, cướp Kim Ô Đan sau đó rời đi nhanh, nếu không mọi thứ sẽ uổng phí.

Tông chủ Khánh An Tông nghiến chặt răng, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, hai tay cầm đao, gào lên một tiếng giết về phía Lâm Chính.

Lần này Lâm Chính không lùi lại, mà là lấy vài cây châm bạc ra đâm lên người, sau đó trở tay chụp lấy đại đao đang chém xuống.

“Chẳng lẽ cậu ta định chặn đao bằng tay không?”, người xung quanh kinh ngạc thốt lên.

Mọi chuyện giống như bọn họ nghĩ.

Bộp!

Cây đao hạ xuống lập tức đứng khựng lại.

Lưỡi đao… bị Lâm Chính bắt vào trong tay.

“Cái gì?”, tông chủ Khánh An Tông há to miệng.

Lâm Chính lại đột ngột dùng sức.

Rắc!

Thân đao bị bẻ gãy!

Lâm Chính cầm đao gãy, chém xuống cơ thể của tông chủ Khánh An Tông một cách điên cuồng.

Một giây mười đao.

Vù vù vù vù…

Đao gãy nhanh như vô ảnh, chém lên người tông chủ Khánh An Tông trên dưới trái phải ngang dọc giống như chém đậu phụ.

Ba giây sau, Lâm Chính quăng đao gãy đi.

Ầm!

Đao gãy cắm vào vách núi bên cạnh, tạo thành một khe nứt thật sâu.

Còn tông chủ Khánh An Tông thì đã đứng im không động đậy, giống như tượng điêu khắc.

Sau một trận gió, trên người ông ta xuất hiện nhiều vết máu, sau đó cơ thể ông ta nứt ra từng chút một, suy sụp từng chút một, ngã xuống đất.

Cả người ông ta đã bị chém thành trăm mảnh, chết thảm tại chỗ.

“A!”.

Xung quanh lập tức vang lên vô số tiếng la hét.

Trang Thái Thanh đang xông đến gần cũng đột ngột dừng bước, ngây ngốc nhìn Lâm Chính, không dám bước tới nữa.

Ai cũng bị thủ đoạn hung hãn của Lâm Chính dọa sợ!

“Giết! Giết cho tôi!”.

Trang Bộ Phàm sốt ruột gào lên.

“Trang chủ, chuyện này…”.

“Cậu ta chỉ có một mình, hơn nữa còn bị thương nặng, có gì phải sợ? Xông lên cùng tôi!”.
 
Chương 3561


Chương 3561

Trang Bộ Phàm biết lúc này không thể bị Lâm Chính khống chế cục diện, nếu không, dù là một mình anh cũng sẽ có thể an nhiên rời đi, ông ta bèn đích thân cầm kiếm dẫn theo mọi người xông tới.

“Người nhà họ Trang, nếu hôm nay các người muốn bị diệt ở đây thì đừng trách tôi!”.

Lâm Chính nhỏ giọng nói, đột nhiên nhấc tay trảo tới.

Vù vù vù…

Anh lấy ra nhiều cây châm bạc, sau đó đâm vào cơ thể mình.

“Y võ?”.

Huyết Kiêu la lên.

“Tần Minh… lại biết y võ?”.

Không ai ngờ được chuyện này!

Vừa có tiên thiên cương khu! Lại biết y võ!

Siêu phàm biết chừng nào?

Thiên tài cỡ nào!

Thực lực như vậy hoàn toàn có thể tranh đua với top 5 bảng thiên kiêu!

Trái tim nhiều người nhà họ Trang đều rỉ máu.

Nhất là những người lớn tuổi.

Thật ra bọn họ đã hối hận rồi.

Dù sao một tông môn thế tộc muốn xuất hiện một thiên tài không dễ, mà thiên tài giống như Tần Minh đúng là trăm năm… không, nghìn năm khó có một người!

Nếu ban đầu nhà họ Trang bồi dưỡng hạt giống tốt, thu nạp cậu ta vào nhà họ Trang, cống hiến cho nhà họ Trang thì nhà họ Trang một bước lên trời chẳng phải là chuyện chắc như đinh đóng cột hay sao?

Thế nhưng, bây giờ nhà họ Trang lại vì Kim Ô Đan, vì giao hảo với Phiêu Nhai Các mà không thể không hạ đòn sát thủ với người này…

Nếu sớm biết “Tần Minh” có năng lực như vậy, chỉ một Phiêu Nhai Các nho nhỏ là cái thá gì? Bọn họ hoàn toàn có thể giao Kim Ô Đan cho Tần Minh, hỗ trợ cậu ta hấp thu, giúp thực lực cậu ta nâng cao một bậc, trở thành thiên tài tuyệt đỉnh!

Lúc đó, chỉ một Phiêu Nhai Các nhỏ bé tính là gì?

Chỉ tiếc trên đời này không có thuốc hối hận.

Trang Bộ Phàm cũng đã hối hận, nhưng chuyện đã đến nước này, ông ta không thể thu tay!

Hôm nay không giết người này, về sau sẽ là mầm họa cho nhà họ Trang!

Thế nên, dù không tiếc bất cứ giá nào cũng phải tiêu diệt người này!

Tốc độ của người nhà họ Trang rất nhanh, nhưng tốc độ của Lâm Chính còn nhanh hơn.

Bọn họ còn chưa kịp đến gần, hơn một trăm cây châm bạc đã bao phủ nửa thân trên của Lâm Chính.

Vết thương nơi ngực anh lập tức dừng chảy máu.

Hơn nữa, khí ý quanh người anh cũng đã ổn định hơn nhiều, sắc mặt trắng bệch khôi phục sắc máu, tinh khí thần tốt hơn nhiều.

“Thật lợi hại!”, Huyết Kiêu liên tục kêu lên kinh ngạc: “Tôi cũng xem như đã từng tiếp xúc với nhiều y võ, nhưng chưa bao giờ thấy y võ của ai thành thục được như cậu ta… Châm bạc của cậu ta thật sự khiến người xem tán thán!”.

“Thật sự mạnh vậy sao?”, người đứng cạnh không tin được.

Lâm Chính cầm đao dưới đất lên, chém về phía người nhà họ Trang ở trước mắt.
 
Chương 3562


Chương 3562

Nhờ châm bạc tăng cường, sức mạnh và tốc độ của anh tăng vọt hơn trước gấp nhiều lần, một đao chém xuống có thể chém đứt đôi cả người lẫn kiếm.

Chỉ mới vừa giao đấu, hai người nhà họ Trang đã bị Lâm Chính giết chết.

“Khốn nạn!”.

Trang Thái Thanh nổi giận, cầm kiếm xông tới, đánh ra chiêu Quyển Kiếm Quyết. Kiếm bén xoay tròn, lưỡi kiếm rung lên, xoáy về phía Lâm Chính.

Lâm Chính vẫn bình thản, vung Bá Đao.

Keng!

Lưỡi kiếm của Trang Thái Thanh bị đao chém gãy.

Nhưng đồng thời Bá Đao cũng bị sứt mẻ. Khi đao chém về phía Trang Thái Thanh, Trang Thái Thanh vội vàng tích lũy sức mạnh, đánh gãy cây đại đao đó bằng tay không.

Lâm Chính vẫn không dừng lại, dùng đao gãy đâm về phía trước.

Phụt!

Trang Thái Thanh bị đâm xuyên ngực, máu bắn tung tóe.

“A!”.

Ông ta la lên thảm thiết.

Lâm Chính nhân cơ hội đạp vào bụng ông ta.

Rầm!

Trang Thái Thanh bay ra xa, đập mạnh lên mặt đất, đứng dậy khó khăn.

“Ông!”.

Người nhà họ Trang vội vàng la lên.

“Mặc kệ ông ta, không chết được, tất cả mau xông lên cùng tôi giết chết người này!”.

Trang Bộ Phàm quát khẽ, không cho Lâm Chính cơ hội thở lấy hơi, một kiếm ép sát. Kiếm như tinh linh, điên cuồng xoay chuyển.

“Kiếm trận!”.

Trang Bình Sinh đứng một bên chỉ huy mọi người tấn công.

Một kiếm trận do mười hai cao thủ nhà họ Trang bố trí tạo thành, kết hợp với mấy chục người nhà họ Trang ở xung quanh mạnh mẽ giết về phía Lâm Chính.

Lâm Chính cầm đao gãy trong tay, liều mạng chống đỡ.

Nhưng tiên thiên cương khu của anh đã bị phá, muốn ngưng kết lại cần có thời gian. Một mình anh không chống được số đông, chống đỡ một lúc, trên người anh đã phải hứng chịu mấy chục đường kiếm.

Trang Bộ Phàm mắt lóe sáng.

Người nhà họ Trang mừng như điên, càng chiến càng hăng.

“Cậu ta sắp thua rồi!”.

Có người hét lên.

“E là không đơn giản!”, Huyết Kiêu như phát hiện được gì đó, hạ thấp giọng nói.

“Sao? Đại nhân có phát hiện gì sao?”, người bên cạnh nhỏ giọng hỏi.

Huyết Kiêu lắc đầu, không nói.

Người nhà họ Trang điên cuồng bao vây tiễu trừ, càng chiến càng hăng. Vết thương trên người Lâm Chính càng lúc càng nhiều, máu càng lúc càng chảy nhanh.

Cứ tiếp tục như vậy, Lâm Chính sẽ không chống đỡ được bao lâu nữa.
 
Chương 3563


Chương 3563

Chết dường như là chuyện chắc chắn!

Đúng lúc đó, ánh mắt Lâm Chính đột nhiên lạnh đi, cơ thể bùng lên khí ý đen nhánh, nhấn chìm tất cả mọi thứ xung quanh.

“Không hay!”.

“Mau rút! Mau rút đi!”.

Trang Thái Bình cảm nhận được điều bất ổn, lập tức hét lên.

Một vài cao thủ nhà họ Trang vội vàng lùi ra khỏi khí ý đen nhánh, nhưng có nhiều người đã không thể ra khỏi đó được nữa.

Trong khu vực giống như khói đen đó vang lên tiếng la hét thảm thiết khiến người khác sởn gai ốc.

“A!”.

“Cứu mạng!”.

“Đau quá, cứu mạng…”.

Tiếng la thảm thiết vang lên bên tai không dứt.

Đám người Trang Bộ Phàm đã lùi ra ngoài mở to mắt nhìn, không ai biết rốt cuộc đó là thứ gì.

“Đó là… thủ đoạn của Tần Minh?”, Trang Thái Thanh lẩm bẩm.

“Hình như đúng là vậy… Mọi người đừng liều lĩnh, trong khói đen đó có độc!”, Trang Bộ Phàm nghiêm túc nói.

Mọi người gật đầu.

Lúc này, khói đen dần tan đi.

Cảnh tượng trong khói đen cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Chẳng mấy chốc, bọn họ đã nhìn thấy những thi thể không còn ra hình người, mặt mũi biến dạng trong khói đen, còn có bóng người đứng sừng sững giữa các thi thể.

Đó chính là Lâm Chính!

Nhưng lúc này Lâm Chính đã thay đổi rất lớn so với trước kia.

Mái tóc anh dài ra, biến thành màu trắng, hai mắt đỏ máu. Thân trên để trần lộ ra làn da phủ đầy đường vân đen nhánh như rắn, nửa thân dưới có khí tức vừa đen vừa xanh lượn lờ.

Cả người giống như ma thần hạ phàm, không gì sánh được, cực kỳ oai phong.

Cảnh tượng đó vừa xuất hiện, Huyết Kiêu lớn tiếng hét: “Đây là Thương Ám Huyền Thể! Đây là Thương Ám Huyền Thể!”.

“Cái gì? Thương Ám Huyền Thể?”.

Vô số người ở xung quanh không khỏi kinh ngạc biến sắc.

“Đó không phải thể chất trong truyền thuyết sao? Chỉ là thứ hư vô mờ ảo! Các người đang kêu gào lung tung gì vậy?”, Trang Thái Thanh cắn răng hét lên: “Người đời không ai có thể nắm giữ được thể chất đó! Tất cả chỉ là lừa gạt!”.

“Không, có một người nắm giữ được!”, giọng Huyết Kiêu run rẩy.

Trang Thái Thanh sửng sốt: “Ai?”.

“Thần y Lâm của Dương Hoa!”, Trang Bộ Phàm nói, giọng khàn khàn.

Thần! Y! Lâm!

Ba chữ này giống như ba tiếng sấm sét nổ ầm trong tim tất cả mọi người.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom