Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3524


Chương 3524

Một thiên tài như vậy mà lại thua dưới tay người con riêng của ông tư sao…Chuyện này mà truyền ra ngoài thì ai tin được chứ?

Thế nhưng sự thật đã rành rành trước mặt như thế. Nhà họ Trang trở nên náo loạn, thậm chí có không ít quan khách biết chuyện này đã thảo luận rầm rộ cả.

Trang Mặc Long mất mặt quá, chỉ biết trốn trong phòng trị thương.

Phía bên Tần Minh cũng vô cùng náo nhiệt.

“Nào nào em trai, anh mời chú một ly. Hôm nay nhà ta được nở mặt nở mặt quá”, Trang Nam Phi nâng ly, bật cười.

“Đúng vậy, Tần Minh, hôm nay con khiến bố vui lắm. Nào, chúng ta uống với nhau một ly”, Trang Thạch cũng tươi như hoa. Ông ta đưa ly rượu lên uống cạn.

Tần Minh không hề từ chối. Anh uống khá từ tốn. Một lúc sau, khi rượu đã ngà ngà. Tần Minh vẫn vô cùng tỉnh táo. Còn Trương Nam Phi và Trang Thạch đã bắt đầu nói lắp rồi.

“Tần Minh này, con nói đi…sao con…tự nhiên lại lợi hại vậy? Năm ngoái con về, bố thấy con vẫn không có thay đổi gì nhiều mà”, Trang Thạch hỏi. Đây cũng là câu hỏi mà Trang Nam Phi muốn biết đáp án. Tố chất của anh ta tốt hơn Tần Minh nhiều, vậy mà giờ Tần Minh có thể tu luyện được tới trình độ này thật khiến anh ta ngưỡng mộ.

Hai người tỏ vẻ trông đợi. Thế nhưng Tần Minh chỉ lắc đầu, thản nhiên nói: “Thưa bố, thưa anh, con được như ngày hôm nay là có cao nhân chỉ bảo, chứ chẳng phải giỏi giang gì”.

“Cao nhân sao?”

“Cao nhân phương nào thế? Có về cùng con lần này không?”, hai bố con vội vàng hỏi.

Tần Minh lắc đầu: “Lâu lắm rồi con không gặp sư phụ của con. Giờ sư phụ của con ở đâu con cũng không biết”.

“Vậy à? Thật đáng tiếc”.

“Tần Minh! Nếu lần sau gặp được sư phụ thì nhất định phải mời tới nhà họ Trang dùng bữa nhé. Gặp mặt thì bố cũng dễ cảm ơn sư phụ của con”, Trang Thạch mỉm cười.

“Vâng thưa bố”, Tần Minh gật đầu.

“Chú có được thành tựu ngày hôm nay thật đáng tự hào. Việc đánh bại Trang Mặc Long khiến bốn phương kinh ngạc, chắc chắn nhà họ Trang sẽ sớm cho chú vào cây gia phả thôi. Nào, người anh em, cạn ly!”

“Cạn!”, ba người lại uống.

Trang Nam Phi và Trang Thạch đã không thể cầm cự thêm được nữa. Tần Minh nhìn bọn họ, rồi đột nhiên đặt chén xuống. Sắc mặt anh trông nghiêm túc hơn nhiều.

“Thưa bố, con có một chuyện muốn hỏi bố. Nếu như bố biết thì có thể nói cho con được không?”, Tần Minh khẽ hỏi.

“Con cứ hỏi đi. Chẳng lẽ bố lại có gì giấu con?”, Trang Thạch phất tay, nấc cụt đáp lại.

“Nếu đã vậy thì con cũng nói thẳng vậy, con muốn hỏi Kim Ô Đan của gia tộc đang ở đâu ạ?”, Tần Minh thận trọng nói.

Dứt lời, Trang Thạch và Trang Nam Phi đều giật mình. Hai người lập tức tỉnh táo hơn nhiều.

Trang Nam Phi bàng hoàng. Trang Trạch thì sầm mặt.

“Kim Ô Đan sao? Đang yên đang lành sao con lại hỏi tới cái này?”, Trang Thạch hỏi.

“Lần này con tới nhà họ Trang, mục đích là để lấy Kim Ô Đan”, Tần Minh nói thẳng.

“Cái gì?”, Trang Nam Phi sững sờ.

“Con cần Kim Ô Đan làm gì? Đó là quà cưới của Hồng Nhạn! Là tín vật của nhà họ Trang với Phiêu Nhai Các, không phải là thứ mà người thường có được đâu. Huống hồ Phiêu Nhai Các chịu kết thông gia cũng là vì Kim Ô Đan. Thứ này liên quan tới lợi ích của hai gia tộc. Tần Minh, con không được có ý định lấy nó. Một khi để xảy ra chuyện gì thì sẽ hại chết cả nhà ta đấy”, Trang Thạch đanh mặt, nói như ra lệnh.
 
Chương 3525


Chương 3525

Thế nhưng Tần Minh chỉ lắc đầu.

“Bố, nếu hôm nay con không tới cứu thì mọi người sẽ thế nào?”, Tần Minh hỏi ngược lại.

“Con muốn nói gì?”, Trang Thạch chất vấn.

“Nhà họ Trang đã không coi chúng ta ra gì nữa rồi. Dù con có đánh bại Trang Mặc Long thì Trang Thái Thanh cũng vẫn đứng về phía anh ta. Điều đó chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ dù chúng ta có nỗ lực như thế nào thì bọn họ cũng không nhận con. Nếu đã vậy thì con nên dứt khoát sẽ tốt hơn. Bố nói cho con biết Kim Ô Đan đang ở đâu? Những chuyện còn lại con sẽ tự sắp xếp”, Tần Minh đứng dậy, nghiêm túc nói.

Trang Thạch do dự. Ông ta và Trương Nam Phi nhìn nhau. Họ đều cảm nhận được sự lo lắng của đối phương.

Thế nhưng bọn họ cũng hiểu ý của Tần Minh. Cuối cùng họ đã lựa chọn thỏa hiệp.

“Tần Minh, con muốn Kim Ô Đan phải không? Được, chúng ta sẽ giúp con”.

Hai người đồng loạt lên tiếng, trông vô cùng kiên định.

Sáng sớm ngày hôm sau, nhà họ Trang đã cho dựng một võ đài thi đấu ngoài trời. Họ bận rộn đầu tắt mặt tối

Quan khách cũng lũ lượt kéo vào. Hiện trường thiết kế cả ngàn chỗ ngồi.

Hoành tráng! Chẳng trách vào được sơn trang phải xếp hàng. Người nhiều thế này đương nhiên là không chứa hết được. Chỗ nào cũng được giăng đèn kết hoa, vui vẻ náo nức.

Tần Minh cũng chính là Lâm Chính sớm đã có mặt. Anh tìm một vị trí và ngồi xuống. Anh quan sát đám người ra vào.

Bởi vì Tần Minh đã đi khỏi nhà họ Trang từ lâu thế nên người của sơn trang Huyết Kiếm không biết mặt cậu ta nhiều.

Thi đấu tuyển rể sẽ bắt đầu lúc chính giờ sáng. Đương nhiên mở đầu của buổi tỉ thí thì sẽ là vài nhân vật cắc ké cọ xát, mua vui, thể hiện chút võ vẽ.

Lâm Chính đương nhiên không có hứng thú. Anh lấy điện thoại ra nhìn giờ. Còn nửa tiếng nữa thì buổi thi đấu mới bắt đầu.

Khách khứa đã bắt đầu ngồi vào vị trí. Rất nhiều người nhà họ Trang cũng bắt đầu rục rịch.

“Này, Tần Minh, cậu còn ngồi đó làm gì? Còn không mau tiếp đón khách khứa đi. Không biết giờ đang thiếu người à”, lúc này có vài người chạy tới. Dẫn đầu là một người đàn ông, người này quát lên với Lâm Chính.

Lâm Chính ngẩng đầu, anh nhận ra người này.

Mặc dù lần đầu tiên anh tới sơn trang Huyết Kiếm, thế nhưng lúc đi thì anh đã tìm hiểu thông tin về nơi đây thông qua Mã Hải và Tần Minh “thật”.

Tất cả những người này anh đều từng nhìn qua ảnh. Người đứng trước mặt này chính là em trai của Trang Mặc Long – Trang Mặc Hổ.

Hôm qua anh trai gặp uất ức nên Trang Mặc Hổ sẽ không để yên cho Tần Minh. Huống hồ, Tần Minh lại là con riêng, không có danh phận gì ở nhà họ Trang nên đương nhiên anh ta coi thường rồi.

“Điều này có liên quan gì tới tôi?”, Lâm Chính thản nhiên nói. Đương nhiên là anh không đồng ý.

Trang Mặc Hổ tức giận: “Cậu nói cái gì? Cậu không coi nhà họ Trang là nhà à? Được, vậy phiền cậu cút ngay cho. Cút ra khỏi sơn trang, ở đây không có chỗ cho cậu”.

Lâm Chính chau mày, liếc nhìn Trang Mặc Hổ và suy nghĩ. Sau đó anh vẫn đứng dậy, định đi tiếp đón khách khứa. Vì Kim Ô Đan, chịu khó nhẫn nhịn vậy. Nếu bị đuổi ra khỏi sơn trang thì chẳng phải là công cốc sao?

 
 
Chương 3526


Chương 3526

“Này này, vội gì chứ? Tôi còn chưa nói cho cậu biết là phải tiếp đón những ai cơ mà”, Trang Mặc Hổ chạy tới. Những người phía sau anh ta bật cười, để lộ vẻ chế nhạo.

Lâm Chính nhìn anh ta. Trang Mặc Hổ chỉ vào nhóm người ngồi ở vị trí trung tâm: “Nghe đây, cậu tới rót trà cho bọn họ đó. Phục vụ những người đó là được”.

“Ừm”, Lâm Chính nhìn về phía trước. Anh thấy những người đó mặc trường bào thêu hoa văn màu đỏ đậm, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt hõm sâu, cơ thể toát ra khí tức tà ma, lạnh lẽo, hơn nữa sát khí còn tỏa ra rất nhiều từ cơ thể họ. Nhìn rõ ràng là không lương thiện gì.

“Đó là ai vậy?”, Lâm Chính hỏi.

“Cậu hỏi nhiều làm gì? Bảo đi thì đi đi? Sao? Lẽ nào cậu dám không làm?”, Trang Mặc Hổ hừ giọng.

“Có gì mà không dám. Tôi đi là được chứ gì. Có điều anh tới chỉ đạo tôi có lẽ không phải vì tôi không dám mà vì anh không dám chứ gì?”, Lâm Chính lắc đầu.

“Cậu nói cái gì?”, Trang Mặc Hổ tức giận. Anh ta còn định nói thêm gì đó nhưng người bên cạnh đã kéo tay: “A Hổ, đừng bị lừa. Thằng nhóc này cố ý khích tướng đấy. Nếu mà giờ anh qua đó thì khác gì là chịu thiệt?”

Trang Mặc Hổ nghe thấy vậy thì gật đầu: “Đúng, suýt nữa thì bị lừa”.

Lâm Chính lắc đầu. Anh mặc kệ bọn họ, cứ thế đi về phía những người kia. Những người này cũng đồng loạt quay qua nhìn Lâm Chính.

“Chào các vị. Các vị cứ tự nhiên”, Lâm Chính khách sáo nói.

Mấy người này chau mày nhưng không nói gì.

“Sao thế? Cậu ta cứ thế ngồi xuống à, không làm gì sao?”, Trang Mặc Hổ chau mày, lầm bầm.

“Đừng vội. Đám người đó đâu dễ phục vụ đâu. Đám đó tới từ thành phố Thanh Nguyên , trang chủ cử ba người đi tiếp đón họ mà kết quả đều bị đánh cho tan tác chim muông đấy. Suýt nữa thì mất mạng”, Trang Mặc Hổ mỉm cười.

“Cái gì? Bị trọng thương sao? Đều bị bọn họ tẩn à?”, người bên cạnh kinh ngạc.

“Chứ sao nữa? Bọn họ nào phải người lương thiện gì, cũng không phải người mà sơn trang Huyết Kiếm có thể gây sự. Anh nhìn xem, lát nữa thằng Tần Minh mà tiếp đón không chu đáo thì chắc chắn là bị đánh phế cho coi”, Trang Mặc Hổ cười đắc ý.

“Có kịch hay để xem rồi”, đám đông hào hứng, xoa tay hí hửng.

Quả nhiên, Lâm Chính không được yên bình cho lắm. Một người phụ nữ cầm ly trà lên uống rồi lập tức nhổ ra.

“Trà gì thế này? Có khác gì nước mưa không? Này, nhóc, nghe rõ không, trong vòng một phút đổi sang một ấm Long Tỉnh tới đây, nếu không tôi lột da cậu đấy”, người phụ nữ gào lên với Lâm Chính.

Thế nhưng Lâm Chính chỉ thản nhiên nhìn cô ta và lắc đầu: “Long Tỉnh không có, chỉ có loại này thôi. Nếu cô không thích thì tôi có thể đổi coca hoặc 7 up cho cô”.

“Cậu nói cái gì”

Cô gái đùng đùng nổ giận, đập mạnh xuống bàn: “Cậu đang bật lại tôi đấy à?”

Ngay khi cô gái hét lên thì những người khác cũng quay qua nhìn Lâm Chính. Quan khách cũng hướng về phía bọn họ.

“Anh Hổ mau tới xem, ha ha…có chuyện rồi”.

Trang Mặc Hổ nghe thấy vậy cũng bật cười. Tất cả đều vỗ tay xem kịch hay.

Lâm Chính quay qua nhìn cô và thản nhiên đáp lại: “Cô gái, nếu cô có gì không hài lòng hoặc có yêu cầu gì thì tôi có thể mời người phía bên nhánh chính tới tiếp đãi cô. Cô đợi xíu”.

Lâm Chính không muốn rắc rối nên quyết định tìm nhân viên chính của nhà họ Trang tới xử lý. Anh cũng nhận ra Trang Mặc Hổ muốn mượn dao giết người. Thế nhưng Lâm Chính càng làm vậy thì đám người kia càng không hài lòng.
 
Chương 3527


Chương 3527

“Gọi cái con khỉ ấy mà gọi”, người phụ nữ tực giận, đập thẳng tay vào ngực Lâm Chính. Cú đập đủ để đánh ngất một người trưởng thành.

Lâm Chính chau mày, chưởng lại.

Rầm! Một âm thanh nặng nề vang lên. Người phụ nữ bật lùi lại, đập vào một cái bàn khiến nó nát vụn.

“Cái gì?”, quan khách bàng hoàng. Những người đi cùng cô gái cũng đồng loạt đứng dậy.

“Ha ha, được! Được lắm! Lần này thì Tần Minh chết chắc rồi”, Trang Mặc Hổ mừng rỡ và kích động.

“Sư muội không sao chứ?”, một người đàn ông đeo kiếm sau lưng vội chạy tới đỡ cô gái dậy.

Cô gái tức tới mức muốn nổ tung, hai mắt trợn ngược, cô ta gầm lên: “Đồ chó mà này, bà đây phải đập chết mày”.

Nói xong cô ta lao lên. Lâm Chính không hề sợ hãi, anh chỉ hừ giọng và đưa tay ra định tấn công.

Đúng lúc này, một người đàn ông khác đã ra tay chặn ngay trước mặt cô ta.

“Đại nhân, đại nhân đang làm gì vậy?”, cô gái tức giận hỏi.

“Không được ra tay, cô không phải là đối thủ của cậu ta”, người đàn ông này điềm đạm nói.

“Vậy chuyện này cứ thế cho qua sao?”, cô gái cảm thấy không cam tâm.

“Sỉ nhục Huyết Ma Tông, đương nhiên là không thể cứ thế cho qua. Cô không phải là đối thủ của cậu ta, có chiến đấu cũng chỉ tự chuốc nhục thôi. Để tôi”, người đàn ông này bước về phía Lâm Chính.

“Huyết Ma Tông?”, Lâm Chính giật mình, nhìn người trước mặt. Đây chính là tông phái của Huyết Nam Ngục, là Huyết Ma Tông trong truyền thuyết sao?

Thật không ngờ lại gặp bọn họ ở sơn trang Huyết Kiếm này. Đợi đã…sơn trang Huyết Kiếm? Sơn trang này có mối liên hệ thế nào với Huyết Ma Tông vậy? Lâm Chính suy nghĩ, sắc mặt trở nên khó coi.

Màn xô xát đã gây ra không ít sự chú ý. Có không ít người nhà họ Trang cảm nhận được chuyện chẳng lành bèn chạy đi báo cho gia chủ nhưng không ai dám xen vào. Rõ ràng là bọn họ đều biết lai lịch của đám người này. Nên sao họ dám đắc tội chứ?

“Cậu tên là gì?”, người đàn ông hỏi Lâm Chính.

“Tần Minh!”

“Tần Minh? Cậu không phải người nhà họ Trang à?”

“Huyết Kiêu đại nhân, người này là người nhà họ Trang nhưng là con riêng của ông tư, mang họ mẹ”, không biết ai trong đám quan khách đã lên tiếng.

“Ồ?”

Người đàn ông tên Huyết Kiêu mỉm cười: “Nếu vậy thì vẫn là người nhà họ Trang thôi. Cậu không biết quy tắc, dám đối đầu với chúng tôi, nếu như hôm nay không xử lý cậu thì chẳng phải Huyết Ma Tông sẽ rất mất mặt sao?”

“Xem ra các người không định nói lý nhỉ?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.

“Nếu cậu có thể đỡ được ba chiêu của tôi thì tôi sẽ nói lý với cậu”, Huyết Kiêu lạnh giọng, đột nhiên lao tới và biến mất.

“Woa!”, đám quan khách hô vang.

“Thằng nhóc này chết chắc rồi”, Trang mặc Hổ cũng kêu lớn.

Huyết Kiêu đã biến mất, thế nhưng Lâm Chính có thể nhận ra một làn gió mờ mang màu máu đỏ trong không gian đang bay quay người anh.

Lâm Chính đứng im tại chỗ, liếc nhìn giống như đang tìm kiếm bóng dáng của Huyết Kiêu.

Đột nhiên…

Vụt…Từ trong cơn gió máu bỗng chui ra một thứ gì đó như móng vuốt của ác ma, vồ về phía cổ của Lâm Chính.
 
Chương 3528


Chương 3528

Năm ngón tay sắc nhọn như dao thật khủng khiếp.

Đám đông trố tròn mắt. Ai cũng cho rằng chắc chắn Tần Minh sẽ đầu lìa khỏi cổ. Thế nhưng…Tần Minh đột nhiên quay người, dùng tay chộp lấy bàn tay kia và siết mạnh. Sau đó anh ném cánh tay kia đi.

Vụt. ,,Huyết Kiêu bị cánh tay lôi ra khỏi cơn gió máu, vứt thẳng lên không gian. Cả cơ thể người này xoay mấy vòng trong không trung rồi rơi xuống, nhưng người đàn ông vẫn tiếp đất vững vàng.

Một cơn gió cực mạnh thổi tới.

“Hả?”, Huyết Kiêu gật mình. Lúc này người đàn ông đã phát hiện Lâm Chính xuất hiện ngay trước mặt mình, tung thẳng một đấm vào đầu ông ta.

Nguồn sức mạnh như một quả bom bùng nổ trong không gian. Sức công phá vô cùng khủng khiếp. Cú đấm chẳng khác gì trận động đất.

Huyết Kiêu tái mặt, vội vàng nhón chân bật lùi lại. May mà ông ta phản ứng kịp thời.

Vụt…Lâm Chính đấm hụt nhưng sức mạnh do cú đấm tạo ra cũng đủ tạo thành cơn lốc xoáy cấp mười, đổ ập về phía trước.

Cây cối bật gốc, đổ rạp hoặc gãy đôi.

Rầm rầm…Cả vùng trước mặt bị cào bằng.

Đám đông im phăng phắc. Tất cả đều há mồm trợn mắt. Trang Mặc Hổ ở phía sau tưởng như quai hàm sắp rơi cả ra đất. Anh ta sững sờ chứng kiến cảnh tượng đó.

“Chuyện…gì vậy???Tần Minh lại lợi hại đến vậy sao?”

“Anh Hổ, giờ phải làm sao? Có vẻ như đến cả người của Huyết Ma Tông cũng không trị nổi cậu ta”.

“Nếu tiếp tục như thế này thì sẽ gây ra chuyện lớn mất”.

“Chúng ta phải mau nghĩ cách thôi”.

Đám đông hoảng sợ, cuống cả lên. Người của Huyết Ma Tông cũng cảm nhận được sự bất ổn bèn ra mặt, bao vây Lâm Chính.

“Đại nhân, chúng ta cùng xông lên thôi”, người phụ nữ trước đó bặm môi.

“Sao? Định ỷ đông bắt nạt ít à?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.

“Đối phó với cậu cần gì phải làm vậy. Mấy người đứng im chỗ đó đi, nhìn là được rồi, không cần ra tay. Để tôi xử lý kẻ này”, Huyết Kiêu hừ giọng và tấn công tiếp.

“Dừng tay”, đúng lúc này, một tiếng hét vang lên. Ngay sau đó, một đám người nhà họ Trang vội vàng lao ra.

Đi đầu chính là anh cả Trang Thái Thanh. Phía sau ông ta là không ít các nguyên lão, tiền bối của nhà họ Trang.

Trong đó ông ba Trang Bình Sinh cũng có mặt.

“Bố, bác cả”, Trang Mặc Hổ vội vàng chạy tới.

Trang Bình Sinh có khuôn mặt trắng bệch, để đầu bằng và râu hình chữ bát, trông khá điềm đạm. Ông ta gật đầu rồi bắt đầu nhìn Lâm Chính.

“Trang Thái Thanh, ông tới rồi à? Sao, nhà họ Trang định khai chiến với Huyết Ma Tông hay gì?”, Huyết Kiêu thu tay về, chắp sau lưng, nói bằng vẻ vô cảm.

“Huyết Kiêu đại nhân cứ nói đùa, sơn trang Huyết Kiếm của chúng tôi nào có cái gan đó. Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi”.

Trang Thái Thanh mỉm cười, trợn ngược mắt với Lâm Chính: “Tần Minh, còn không mau quỳ xuống khấu đầu tạ tội với Huyết Kiêu đại nhân?”

“Tạ tội?”.

Lâm Chính liếc nhìn Huyết Kiêu, thản nhiên nói: “Tôi có tội gì?”.
 
Chương 3529


Chương 3529

“Cậu mang ý đồ làm hại Huyết Kiêu đại nhân, còn dám nói vô tội?”, Trang Mặc Hổ lập tức nhảy ra, hét lên.

Vừa dứt lời, khách khứa đều bật cười.

Mặc dù Tần Minh thực lực siêu phàm, nhưng địa vị thấp kém, sao có thể so sánh với người quyền cao chức trọng như Huyết Kiêu đại nhân?

Nơi này không phải giải quyết mọi thứ dựa vào thực lực!

Bây giờ Huyết Kiêu và người nhà họ Trang ép cậu ta đi vào khuôn khổ, cậu ta còn có thể cãi lại hay sao?

Dù gì cũng không thể đối kháng với cả hai thế lực lớn, nếu vậy chẳng phải cậu ta chán sống rồi sao?

Nhiều người chỉ trỏ, vẻ mặt sâu xa.

Trang Mặc Hổ nhếch khóe miệng, nhìn chằm chằm Lâm Chính, mắt lộ vẻ giễu cợt: “Còn không mau quỳ xuống? Người ở đây đều nhìn thấy hết rồi, vừa rồi rõ ràng suýt chút nữa cậu đã làm Huyết Kiêu đại nhân bị thương. Rõ ràng cậu muốn gây bất lợi cho Huyết Kiêu đại nhân, lấy đó phá hoại tình cảm giữa nhà họ Trang chúng tôi và Huyết Ma Tông! Bác cả, bố! Tần Minh lòng dạ xấu xa như vậy, quả thật tội rất đáng chết, nên phế võ công của cậu ta, đuổi cậu ta ra khỏi sơn trang Huyết Kiếm! Nếu không, e rằng không thể xoa dịu lửa giận của các vị Huyết Ma Tông!”.

Lời này có thể gọi là giết người triệt để!

Trang Bình Sinh bố anh ta và Trang Thái Thanh lập tức nhìn nhau, như đang suy nghĩ gì đó.

Sau đó Trang Bình Sinh lên tiếng trước.

“Đắc tội với Huyết Kiêu đại nhân, phá hoại mối quan hệ giữa sơn trang Huyết Kiếm và Huyết Ma Tông, ảnh hưởng đến kế hoạch trăm năm của sơn trang Huyết Kiếm chúng ta. Tội của cậu ta không nhỏ, chắc chắn phải phạt nặng! Anh cả, anh hai là trang chủ đang xử lý chuyện quan trọng trong nhà, chuyện này để anh quyết định vậy, chúng em đều nghe theo anh!”.

Ông ta nói xong, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt lên người Trang Thái Thanh.

Trang Thái Thanh không có thiện cảm gì với Lâm Chính.

Huống hồ, anh thật sự đã đắc tội với Huyết Kiêu, cũng phải cho ông ta một lời giải thích.

Suy nghĩ trong chốc lát, ông ta dứt khoát gật đầu: “Được! Mọi người đã nói như vậy thì tôi sẽ làm theo ý mọi người! Huyết Kiêu đại nhân, ông thấy thế nào?”.

“Đây là chuyện trong nhà họ Trang các người”, Huyết Kiêu nói.

Lúc này, Lâm Chính bị người người chỉ trích!

“Người đâu!”, Trang Thái Thanh không dài dòng nữa.

“Có!”.

“Đánh phế tay chân cậu ta, sau đó đuổi khỏi sơn trang!”.

“Tuân lệnh!”.

Người nhà họ Trang lập tức ùa lên.

“Chờ đã!”.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Lâm Chính đột nhiên quát lên.

“Sao? Cậu có gì bất mãn?”, Trang Thái Thanh không có cảm xúc gì, hỏi.

“Đương nhiên có! Tôi muốn hỏi, tôi có tội gì?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Tai cậu không dùng được sao? Mặc Hổ vừa nói rồi, cậu mang ý đồ mưu hại Huyết Kiêu đại nhân, phá hoại mối quan hệ giữa hai gia tộc chúng tôi, thiên lý không dung. Cậu là tội phạm của nhà họ Trang!”, Trang Bình Sinh nói.
 
Chương 3530


Chương 3530

“Tôi không làm Huyết Kiêu đại nhân bị thương”.

“Chúng tôi tận mắt nhìn thấy, cậu còn định chống chế?”, Trang Mặc Hổ cười thành tiếng.

Lâm Chính bước tới trước mấy bước, nhìn chằm chằm Trang Mặc Hổ, nói: “Anh có chắc là… tôi đã làm Huyết Kiêu đại nhân bị thương?”.

“Chuyện này còn giả được sao?”, Trang Mặc Hổ lùi về sau một bước, nhíu mày.

“Thế à? Vậy ý anh là một mình Tần Minh tôi làm bị thương Huyết Kiêu đại nhân trước mặt nhiều cao thủ của Huyết Ma Tông? Anh cảm thấy… có khả năng đó không? Hay là anh cảm thấy người của Huyết Ma Tông đều không bằng một mình Tần Minh tôi?”, Lâm Chính cười nói.

Anh vừa dứt lời, mọi người đều kinh hãi.

“Huyết Ma Tông thần công cái thế, có một không hai, mạnh đến mức nào. Huyết Kiêu đại nhân lại là cao thủ đứng nhất nhì trong Huyết Ma Tông, còn Tần Minh tôi chỉ là một người bình thường mới vừa đi du học về mà thôi. Bây giờ anh lại nói tôi làm Huyết Kiêu đại nhân bị thương ngay trước mặt mấy chục cao thủ Huyết Ma Tông, thế chẳng phải anh đang sỉ nhục Huyết Ma Tông hay sao? Chẳng phải anh đang tát vào mặt Huyết Ma Tông hay sao? Trang Mặc Hổ, có phải anh có ý đó không?”, Lâm Chính liên tục quát hỏi, lời lẽ hùng hồn, trừng mi trợn mắt, lời nói mạnh mẽ đanh thép khiến người nghe hơi kích động.

“Cái đó…”.

Trang Mặc Hổ lập tức sững sờ, không biết nên nói thế nào.

“Bác cả, bác ba, mọi người muốn trị tội tôi bất kính với Huyết Kiêu đại nhân thì làm phiền cũng trị tội Trang Mặc Hổ. Hai người chúng tôi cùng một tội, đáng lẽ phải cùng bị phế hai tay hai chân, đuổi khỏi nhà họ Trang! Trang Mặc Hổ lớn tuổi hơn tôi, hình phạt nên bắt đầu từ người lớn hơn, cho nên mấy người còn không mau phế tay chân của Trang Mặc Hổ, ném anh ta ra ngoài đi?”, Lâm Chính chậm rãi nói, nói xong thì quát lên với mấy người nhà họ Trang đang không hiểu ra sao.

Mấy người nhà họ Trang đứng sững tại chỗ, đưa mắt nhìn nhau, lần này lại luống cuống tay chân.

Lâm Chính thúc giục hết lần này đến lần khác, bọn họ lại vô thức đi về phía Trang Mặc Hổ.

“Hả?”.

Trang Mặc Hổ sợ đến mức suýt chút nữa hét lên thành tiếng.

“Khốn nạn, các người đang làm gì vậy?”.

Trang Bình Sinh tiến tới, quát lên, dọa sợ đám người đó.

Ông ta nhìn Lâm Chính, hạ giọng nói: “Tần Minh, cậu đừng có đánh tráo khái niệm!”.

“Khái niệm này không phải tôi nói đánh tráo là đánh tráo được. Chuyện này truyền ra ngoài phải xem người trong thiên hạ hiểu thế nào! Tôi làm Huyết Kiêu đại nhân mà bị đuổi khỏi nhà, điều đó phản ánh một vấn đề, người đời sẽ cảm thấy Huyết Kiêu đại nhân quá yếu mới bị tôi làm bị thương, vậy chẳng phải gián tiếp chứng tỏ Huyết Ma Tông vô dụng sao?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

Mọi người á khẩu không nói nên lời.

“Không ngờ Tần Minh này lại miệng lưỡi như vậy! Thật gian xảo!”, Trang Thái Thanh nhíu chặt mày, vẻ mặt vô cùng mất tự nhiên.

“Phải, không ngờ chú tư lại sinh ra một đứa con trai lợi hại như vậy, đúng là phượng hoàng bay ra từ ổ gà”, Trang Bình Sinh cũng không ngừng lắc đầu.

“Tần Minh, theo ý cậu nói, lẽ ra chuyện này là như thế nào?”, Trang Thái Bình hít sâu một hơi, hạ giọng quát hỏi.

“Rất rõ ràng, đây chỉ là hiểu lầm! Tôi không làm Huyết Kiêu đại nhân bị thương, Trang Mặc Hổ vu khống tôi mà thôi!”, Lâm Chính nói.

“Cậu… Cậu nói bậy cái gì?”.

Trang Mặc Hổ tức giận, định phản bác.
 
Chương 3531


Chương 3531

Nhưng Lâm Chính hỏi ngược lại một câu: “Thế nào? Anh còn định bêu xấu người của Huyết Ma Tông không bằng tôi? Anh muốn bôi nhọ danh tiếng của Huyết Ma Tông?”.

Trang Mặc Hổ sửng sốt, tức giận đến mức thất khiếu xì khói.

Cuối cùng anh ta vẫn không nổi giận, lửa giận đầy bụng vẫn phải nuốt xuống.

Anh ta không thể đắc tội với Huyết Ma Tông!

“Tần Minh, cậu đừng quá kiêu căng!”, người bên cạnh cũng không nhìn nổi nữa, không kìm được quát lên.

Lâm Chính đảo tròng mắt, hỏi thẳng: “Anh cũng muốn bôi nhọ danh tiếng của Huyết Ma Tông?”.

“Cậu…”.

“Cậu gì mà cậu? Chẳng lẽ anh cũng muốn bôi nhọ Huyết Ma Tông?”.

“Còn cả anh, cũng định bôi nhọ Huyết Ma Tông, phá hoại tình cảm giữa sơn trang Huyết Kiếm chúng tôi và Huyết Ma Tông sao?”.

Lâm Chính liên tục nói, vẻ mặt nghiêm túc, lời lẽ chính đáng, lời nói hùng hồn hữu lực.

Ai cũng biết đây hoàn toàn là Lâm Chính đang nói bừa mà thôi.

Nhưng… không ai dám lên tiếng, chỉ đành để mặc Lâm Chính xuyên tạc sự thật.

Dù sao Huyết Ma Tông cũng quá đáng sợ, bọn họ nào dám động chạm đến?

Nếu bị Huyết Ma Tông tìm đến cửa, bọn họ đều phải chết!

Huống hồ, đám người Huyết Kiêu cũng cần có mặt mũi. Giải quyết một Tần Minh không xong, ngược lại còn phải dựa vào nhà họ Trang, chuyện này đồn ra ngoài, mặt mũi bọn họ không còn đã đành, phía tông phái cũng khó mà ăn nói.

“Trang Thái Thanh đại nhân, chuyện này dừng ở đây đi”, Huyết Kiêu hít sâu một hơi, chuẩn bị dàn xếp cho yên chuyện.

Đây là chuyện khó giải quyết, ông ta cũng mệt rồi.

“Thật xin lỗi, Huyết Kiêu đại nhân, đều là nhà họ Trang chúng tôi quản giáo không nghiêm, mong ông thứ tội!”, Trang Thái Thanh vội vàng hành lễ, vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Không sao, nhưng nhà họ Trang của ông cũng xem như đã xuất hiện một người thú vị”.

Huyết Kiêu nhìn Lâm Chính đầy sâu xa, sau đó ngồi xuống, phất tay: “Thu dọn đi, đừng làm lỡ cuộc tỷ võ kén rể! Đừng thêm rắc rối cho chủ nhân nữa”.

“Vâng, đại nhân!”.

Người của Huyết Ma Tông gật đầu, đồng loạt dựng ghế ngã dưới đất lên ngồi xuống, không nói gì thêm.

Sự việc kết thúc như vậy.

Nhiều người nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt oán hận và phẫn nộ.

Mặc dù Huyết Kiêu không so đo chuyện này, nhưng lời tranh biện vừa rồi của Lâm Chính có thể nói là đã chọc giận mỗi một người ở đây, cộng thêm xuất thân của Tần Minh không tốt, càng khiến người ta khinh thường.

“Tần Minh!”, Trang Thái Thanh gọi một tiếng, nghiêng đầu quát lạnh: “Cậu đi theo tôi!”.

“Bác cả chuẩn bị dùng tư hình để trút giận sao?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.

“Tư hình trút giận? Hừ, thằng nhóc cậu cũng xứng để tôi đối phó cậu? Bớt nhiều lời, cậu đi theo tôi là được! Trang chủ muốn gặp cậu!”, Trang Thái Thanh lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó đi vào trong.

“Trang chủ tìm tôi?”.

Lâm Chính cực kỳ ngạc nhiên, nhưng vẫn đi theo.

Ở thời khắc quan trọng này, trang chủ tìm mình làm gì?
 
Chương 3532


Chương 3532

Chẳng lẽ là có nhiệm vụ gì định sai mình đi?

Trang Bình Sinh ở lại tiếp khách.

Trang Thái Thanh dẫn Lâm Chính vào trong sơn trang, đi dọc theo con đường lát gạch xanh trong sơn trang, qua ba lối rẽ, cuối cùng bước vào một tòa lầu ba tầng rộng rãi ở chính giữa.

Tầng một tòa lầu là một đại sảnh rộng lớn.

Trang Thái Thanh dẫn theo Lâm Chính bước vào trong, Lâm Chính lập tức sững người…

Chính giữa đại sảnh có hai người đầm đìa máu, sống dở chết dở quỳ ở đó.

Bên cạnh là một người phụ nữ đang cầm roi quất hai người họ.

Hai người họ trầy da tróc vẩy, toàn thân đầy máu, hấp hối thoi thóp, không thể động đậy được nữa.

Lâm Chính vẫn có thể nhận ra tướng mạo của bọn họ qua khuôn mặt của hai người.

Đó là hai bố con Trang Thạch và Trang Nam Phi.

“Cái gì?”.

Lâm Chính khó mà tin được.

“Tần Minh, cậu đến rồi à?”.

Lúc này, ở phía trên đại sảnh, một người đàn ông trung niên tóc mai bạc trắng, để râu quai nón thản nhiên lên tiếng.

Người đó chính là Trang Bộ Phàm, trang chủ của sơn trang Huyết Kiếm, ông hai trong nhà!

“Trang chủ, ông đang làm gì vậy?”, Lâm Chính quát lên.

“Hai người bọn họ cấu kết người ngoài, định cướp Kim Ô Đan bảo vật của sơn trang Huyết Kiếm bị bắt quả tang, vì vậy phải chịu trừng phạt!”, trang chủ sơn trang Huyết Kiếm bình tĩnh nói.

“A… Minh…”.

Trang Thạch khó khăn mở mắt ra, gọi một tiếng, nhưng vừa cất giọng đã bị quất vào người hai roi.

Cả người Trang Thạch run rẩy, lại ngất đi.

Mặc dù trong lòng Lâm Chính không có cảm giác gì mãnh liệt, nhưng vẫn giả vờ như vô cùng sốt ruột, vội la lên: “Trang chủ! Ông làm gì vậy? Chẳng lẽ… ông định giết bọn họ sao?”.

“Bọn họ trộm bảo vật của gia tộc, giết bọn họ cũng không có gì quá đáng!”, Trang Bộ Phàm hờ hững nói.

Lâm Chính giả bộ rất đau khổ, nghiến răng nói: “Vậy phải thế nào thì trang chủ mới không giết bọn họ?”.

“Rất đơn giản, giao toàn bộ công pháp mà cậu học được ra đây!”, Trang Bộ Phàm bình tĩnh nói.

Nghe vậy, Lâm Chính đã hiểu ra, Trang Bộ Phàm định lợi dụng hai bố con kia để khống chế Lâm Chính, chèn ép Lâm Chính…

 

Trang Mặc Long là nhân tài mà nhà họ Trang tốn rất nhiều tinh lực và thời gian đào tạo nên.

Những gì anh ta học là công pháp thuần túy nhất của nhà họ Trang.

Anh ta cũng là người đại diện thuần túy nhất cho nhà họ Trang.

Nếu ngay cả anh ta cũng bại dưới tay Lâm Chính, chẳng phải Lâm Chính là khắc tinh của nhà họ Trang hay sao?

Do đó, gia chủ nhà họ Trang tất nhiên sẽ chú ý đến người tên Tần Minh này.

Dù sao người này thậm chí còn không lớn bằng Trang Mặc Long, hơn nữa thiên phú cũng không bằng Trang Mặc Long.
 
Chương 3533


Chương 3533

Mọi chuyện… thực sự quá quỷ dị.

Một câu nói của trang chủ vang lên, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt lên người Lâm Chính.

Lâm Chính cũng rơi vào trầm mặc.

Chốc lát sau, anh lên tiếng.

“Tôi có thể cho ông, nhưng… làm sao tôi biết ông có giết người diệt khẩu, sau khi lấy được công pháp tôi đưa thì sẽ giết cả nhà tôi hay không?”, Lâm Chính nói.

“Sao lại thế được”, trang chủ tỏ vẻ ngạc nhiên, nói: “Các cậu đều là người nhà của tôi, tôi có nhẫn tâm thế nào cũng không thể nào ra tay với người nhà của mình được!”.

“Vậy được, tôi sẽ cho ông!”.

Lâm Chính giơ tay: “Đưa tôi giấy bút”.

“Mau, mau đưa cho cậu ta!”, người nhà họ Trang ở cạnh sốt ruột la lên.

Ngay lập tức có người vội vã chạy tới, đưa giấy trắng tới trước mặt Lâm Chính.

Lâm Chính lập tức lấy bút tốc ký, viết tâm pháp khẩu quyết một số công pháp của mình.

Người xung quanh lập tức vây lại, nhìn vào giấy, ai nấy không ngừng gật đầu, thỉnh thoảng còn kinh ngạc thốt lên.

“Công pháp này thật tuyệt diệu!”.

“Trời ạ, rốt cuộc Tần Minh học ai mà nắm giữ công pháp siêu phàm thế này?”.

“Lợi hại quá, lợi hại quá!”.

“Nhà họ Trang chúng ta có được công pháp này chắc chắn sẽ nâng cao thực lực, đúng là trời giúp nhà họ Trang ta!”.

Những người lớn tuổi của nhà họ Trang hết sức vui mừng, liên tục vỗ tay.

Trang chủ Trang Bộ Phàm cũng đứng dậy xem, vẻ mặt nghiêm túc.

Non mười lăm phút sau, Lâm Chính dừng lại.

“Xong rồi!”.

“Mau, đưa cho tôi xem!”, Trang Bộ Phàm quát khẽ.

Người bên cạnh lập tức lấy tới, dâng cho Trang Bộ Phàm.

Trang Bộ Phàm đọc kỹ.

Chốc lát sau, ông ta hài lòng gật đầu: “Những công pháp của cậu quả nhiên ảo diệu! Tần Minh, hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc cậu học từ ai?”.

“Cái này quan trọng sao?”.

“Xem ra cậu không muốn nói, vậy được, trang chủ tôi cũng sẽ không hỏi thêm. Nhưng tôi thấy số công pháp mà cậu viết có vẻ không được đầy đủ, cậu còn một phần chưa viết hết đúng không?”.

“Đương nhiên”.

“Vì sao không biết hết?”.

“Tôi cảm thấy chờ sau khi kén rể xong mới viết tiếp thì ổn thỏa hơn”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

Anh dứt lời, người nhà họ Trang đưa mắt nhìn nhau, vô cùng khó hiểu.

“Tần Minh! Đại hội kén rể là Phiêu Nhai Các và sơn trang Huyết Kiếm liên hôn nên mới tổ chức, liên quan gì đến cậu? Vì sao cậu lại đợi đại hội kén rể kết thúc mới viết nốt phần còn lại?”, một trưởng bối nhà họ Trang hỏi, giọng trầm thấp.

Lâm Chính lại thong dong nói.

 
 
Chương 3534


Chương 3534

“Tôi nghe nói Trang Mặc Long được các người sắp xếp thể hiện năng lực ở cuộc tỷ võ kén rể, nhờ đó thu hút sự chú ý của người Phiêu Nhai Các, mong được Phiêu Nhai Các thu nhận làm đệ tử, truyền dạy công pháp. Cho nên tôi cũng định lên võ đài ở đại hội kén rể, tranh thủ sự chú ý của Phiêu Nhai Các. Tôi chuẩn bị đưa hai người họ cùng đi đến Phiêu Nhai Các. Trang chủ, tôi nghĩ ông sẽ cho phép, đúng chứ?”, Lâm Chính nói.

Trang Bộ Phàm nghe vậy, sao còn không hiểu ý của Lâm Chính?

Anh không còn tin tưởng người nhà họ Trang nữa, định đưa cả nhà Trang Thạch đi nơi khác.

Nhưng ông ta cũng không từ chối.

Nếu có được toàn bộ công pháp của Tần Minh thì Tần Minh cũng không còn giá trị gì nữa. Cậu ta có đi đâu, Trang Bộ Phàm cũng không quan tâm.

“Hóa ra là cậu có dự tính như vậy, tôi còn tưởng cậu muốn làm gì chứ. Không thành vấn đề, tôi cho phép!”, Trang Bộ Phàm phất tay, đồng ý một cách sảng khoái.

“Cảm ơn trang chủ, mong trang chủ hãy chuẩn bị xe, tôi sẽ đưa hai người họ đi chữa trị, sau đó đưa tới Phiêu Nhai Các”, Lâm Chính nói.

“Tần Minh, cậu cũng tự tin thật. Cậu cảm thấy Phiêu Nhai Các sẽ xem trọng cậu sao?”, người bên cạnh hừ một tiếng, nói.

“Không xem trọng tôi, chẳng lẽ lại xem trọng kẻ vô dụng Trang Mặc Long đó sao?”, Lâm Chính nghiêng đầu nói.

“Cậu…”, người đó nổi giận, còn định nói gì đó, nhưng bị Trang Bộ Phàm ngăn cản.

“Trang Cường, đừng nhiều lời, mau đi chuẩn bị xe. Ngoài ra, dẫn Trang Thạch và Trang Nam Phi vào trong lầu các nghỉ ngơi, sắp xếp nơi điều trị cho bọn họ! Không được chậm trễ rõ chưa?”.

“Vâng, trang chủ!”.

Người tên Trang Cường hơi khom lưng, sau đó quay người rời đi.

Lâm Chính cũng không ở lâu, dẫn theo hai bố con Trang Thạch và Trang Nam Phi đến lầu các gần đó.

Đợi bọn họ được sắp xếp xong xuôi, Lâm Chính đóng cửa các, châm cứu cho bọn họ.

Chốc lát sau, hai người xem như đã khôi phục được ý thức. Dù toàn thân vẫn đau nhức vô cùng, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.

“Em trai, chúng ta đang ở đâu đây?”, Trang Nam Phi ngẩng đầu lên, khàn giọng hỏi.

“Vẫn đang ở nhà họ Trang, nhưng lát nữa em sẽ đưa mọi người đi, đừng lo lắng”, Lâm Chính nói.

“Đưa bố và anh đi? Cũng phải… Chúng ta đã bại lộ, nhà họ Trang đã không còn chỗ cho chúng ta đặt chân, chúng ta còn có thể sống được đã là không tồi”, Trang Nam Phi hiểu ra, khuôn mặt đầy vẻ chua chát và bất đắc dĩ, thở dài một tiếng, nói.

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, A Minh, làm sao con đưa bố và anh từ tay bọn họ đi được?”, Trang Thạch vội hỏi.

“Trang Bộ Phàm không có hứng thú giết hai người, ông ta chỉ hứng thú với khẩu quyết công pháp trên người con. Con dùng nó làm điều kiện đưa hai người rời đi”.

“Vậy tiếp theo con định đưa bố và anh đi đâu?’.

“Chuyện này mọi người không cần lo, đợi đến nơi rồi đương nhiên mọi người sẽ biết”.

Nói xong, Lâm Chính lại châm cứu thêm một lần.

Khí tức hai người khôi phục được một ít, hai tay hai chân cũng dần dần có thể hoạt động.

Mặc dù vẫn không thể xuống đất đi lại, nhưng đã có thể làm một vài động tác đơn giản.

“Tần Minh! Xe đã chuẩn bị xong! Khi nào các người xuất phát?”, lúc này Trang Cường chạy tới, la lên với Lâm Chính.
 
Chương 3535


Chương 3535

Lâm Chính lặng lẽ gật đầu, nghiêm túc nói với hai người kia: “Hai người phải đi rồi!”.

“Được”.

Trang Nam Phi không nghĩ nhiều, được người dìu đi.

Trang Thạch vốn định đi, nhưng dường như ông ta nghĩ đến điều gì mà dừng lại trước cửa, quay đầu nhìn Lâm Chính.

“Nó còn ổn không?”.

Trang Thạch mấp máy môi, khẽ giọng hỏi.

Lâm Chính ngẩn ra, chưa phản ứng lại được: “Bố nói gì?”.

“Người làm bố mẹ không thể nào không hiểu con trai mình”, Trang Thạch cười khổ, nói một câu mơ hồ.

Lúc này Lâm Chính mới hiểu ra.

Anh hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Ông đi rồi thì sẽ gặp được cậu ta”.

Vẻ mặt Trang Thạch bình tĩnh, mắt lóe sáng, khập khiễng rời khỏi lầu các.

Đợi sau khi hai bố con Trang Thạch rời đi, Lâm Chính lập tức đến hiện trường kén rể.

Khi anh bước vào hiện trường đại hội, đại hội kén rể đã bắt đầu từ lâu…

Trang Hồng Nhạn mặc áo đỏ, đội khăn đỏ, ngồi ở mé phải trên võ đài.

Nơi đó còn có nhiều tầng lớp cấp cao của nhà họ Trang, trong đó có trang chủ Trang Bộ Phàm.

Trang Thái Thanh, Trang Bình Sinh cũng có mặt, còn lớp trẻ của nhà họ Trang thì ngồi ở phía dưới.

Đương nhiên, nhân vật chính hôm nay không phải người nhà họ Trang, mà là đại diện đến từ Phiêu Nhai Các.

Nhà họ Trang làm mọi thứ đều là để có thể thuận lợi liên hôn với Phiêu Nhai Các, đương nhiên không thể phớt lờ.

Lâm Chính nhìn sang bên phải hai anh em Trang Mặc Hổ, Trang Mặc Long.

Nơi đó có một nhóm nam nữ áo trắng.

Những người này già có trẻ có, khí tức siêu phàm, ăn mặc hoa lệ, hơn nữa Trang Mặc Long và Trang Mặc Hổ thỉnh thoảng lại tươi cười nịnh bợ, thái độ nhiệt tình.

Một người trong số đó tóc dài xõa ngang vai, dung mạo tuấn tú, có lẽ là con trai các chủ Phiêu Nhai Các, cũng là chàng rể tốt nhất được định sẵn trong đại hội kén rể lần này: Tô Diệu Diệp!

Trang Hồng Nhạn trên võ đài thỉnh thoảng lại nhìn sang Tô Diệu Diệp.

Rõ ràng cô ta rất hài lòng với người chồng tương lai của mình.

Trận chiến trước mặt khá nhàm chán.

Đó đều là các hậu bối mà khách khứa dẫn đến, nhân cơ hội này thể hiện trước mặt mọi người, bộc lộ tài năng.

Không ai thật sự ôm tâm tư cưới Trang Nhạn Hồng lên võ đài.

Suy cho cùng, nếu làm vậy sẽ đắc tội với hai thế lực lớn sơn trang Huyết Kiếm và Phiêu Nhai Các, không cần phải vì một người phụ nữ mà rước về hai kẻ địch mạnh.

“Mặc Long, đến lúc rồi!”.

Trang Bình Sinh ở trên đài liếc nhìn mặt trời, cảm thấy cũng đã tàm tạm, thế là nói với con trai cả của mình.

Trang Mặc Long hiểu ý, lập tức đứng dậy, chắp tay nói với Tô Diệu Diệp: “Em rể, tôi lên võ đài trước, giúp cậu quét sạch chướng ngại!”.

“Làm phiền anh!”, Tô Diệu Diệp mỉm cười, khẽ gật đầu.

Trang Mặc Long lập tức nhảy vọt lên võ đài.
 
Chương 3536


Chương 3536

Chẳng mấy chốc, Trang Mặc Long đã đánh bại nhân tài mới nổi ở giới võ thuật đến từ Bành Thành trên võ đài.

“Võ công cao thật!”.

“Người đó là Trang Mặc Long sao? Thật lợi hại!”.

“Hậu bối của Bành Thành lại không đỡ được ba chiêu của anh ta?”.

“Lợi hại quá!”.

Nhiều khách khứa kêu lên kinh ngạc, liên tục vỗ tay.

“Quá khen! Các vị quá khen!”.

Trang Mặc Long rất đắc ý, đứng trên võ đài mỉm cười chắp tay với mọi người.

Mọi người đều biết ý đồ Trang Mặc Long lên võ đài, do đó sau khi anh ta đánh bại đại diện Bành Thành thì không ai phái người lên nữa.

“Còn ai muốn lên võ đài so đấu luận chiêu hay không?”, Trang Mặc Long mỉm cười hô to.

Không ai trả lời.

Đại hội kén rể này chỉ là hình thức mà thôi. Mọi người đều biết đến lúc này cũng nên hạ màn rồi, còn phái người lên võ đài thì không những tự chuốc lấy nhục, mà còn đắc tội với sơn trang Huyết Kiếm và Phiêu Nhai Các.

“Xem ra mọi người đều rất nể mặt, cũng sắp kết thúc rồi”.

Trang Thái Thanh cười nói.

“Nếu đã như vậy thì mau chóng kết thúc đi”.

Trang Bình Sinh nhìn về phía Tô Diệu Diệp ở bên dưới, khẽ gật đầu, tỏ ý Tô Diệp Diệp có thể lên sân đấu đánh bại Trang Mặc Long.

Trang Mặc Long thất bại, không ai khiêu chiến nữa, anh ta sẽ có thể ôm người đẹp về, mọi thứ cũng có thể kết thúc viên mãn.

Kịch bản đã viết từ trước, Tô Diệu Diệp đương nhiên sẽ không chần chừ.

“Diệu Diệp, lên đi”, trưởng lão của Phiêu Nhai Các nhỏ giọng nói.

“Vâng”.

Tô Diệu Diệp khẽ gật đầu, nhảy vọt lên võ đài.

Mọi người lập tức chú ý đến thiên kiêu của Phiêu Nhai Các đó.

“Cậu Tô, mời!”.

“Anh Mặc Long, mời!”.

Hai người khách sáo một tiếng, sau đó ra tay.

Có thể nhận thấy Trang Mặc Long đã dốc hết toàn lực.

Anh ta biết mình không phải đối thủ của Tô Diệu Diệp, chắc chắn sẽ thua, nhưng anh ta không muốn thua một cách quá khó coi.

Huống hồ, anh ta lên võ đài chủ yếu là để thể hiện thực lực, được người của Phiêu Nhai Các chú trọng, tiện bề danh chính ngôn thuận tiến vào Phiêu Nhai Các.

Do đó giờ phút này, anh ta nhất định phải dốc hết toàn lực.

Nhưng dù là vậy, ở trước mặt Tô Diệu Diệp, Trang Mặc Long có sức cũng khó dùng.

Các loại quyền pháp anh ta đánh tới đều bị Tô Diệu Diệp tránh đi, quyền cước của Tô Diệu Diệp đánh ra, anh ta lại không thể chống đỡ.
 
Chương 3537


Chương 3537

Cảm giác này chỉ khi anh ta chiến đấu với Lâm Chính tối hôm qua mới có. Dù Tô Diệu Diệp không gây ra áp lực lớn cho anh ta như Lâm Chính.

Rầm!

Cuối cùng, Trang Mặc Long bị một quyền của Tô Diệu Diệp đánh bay, nặng nề ngã xuống đất.

“Wow!”.

Hiện trường kinh ngạc kêu lên.

“Anh Mặc Long, anh còn ổn không?”, Tô Diệu Diệp dừng lại, mỉm cười hỏi.

Trang Mặc Long cực kỳ chật vật bò dậy, thở hổn hển, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Thực lực của cậu Tô siêu phàm, thiên phú trác tuyệt, Mặc Long bái phục! Bái phục! Mặc Long không phải đối thủ, tôi xin nhận thua!”.

“Ha ha ha, anh Mặc Long khiêm tốn rồi, thực lực của anh cũng không tầm thường, là người mạnh nhất trong số những người tôi từng gặp. Nếu có thời gian, anh nhất định có thể vượt qua tôi”, Tô Diệu Diệp cười lớn, nói.

Vẻ mặt Trang Mặc Long tự nhiên hơn nhiều, anh ta vội vàng nhìn về phía Phiêu Nhai Các, đường nhìn dừng ở một ông lão tóc bạc đứng trước nhất, dường như đang chờ đợi điều gì.

Đột nhiên ông lão đứng dậy, mở miệng chuẩn bị nói gì đó.

Trang Mặc Long mừng rỡ.

Đúng lúc đó, ghế ngồi bên dưới đột nhiên vang lên tiếng náo động…

“Hử?”.

Trang Mặc Long hơi sửng sốt, sau đó nhìn về phía đám người huyên náo.

Chỉ thấy đằng sau đám người có một bóng dáng đang đi tới.

Người đó… chính là “Tần Minh”.

“Cái gì?”.

Trang Mặc Long ngạc nhiên.

Rất nhiều người nhà họ Trang đều há hốc miệng.

“Là Tần Minh!”.

“Cậu ta muốn làm gì vậy?”.

Bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán xôn xao.

Người của Phiêu Nhai Các cũng quay sang nhìn.

Chỉ thấy Lâm Chính đi tới trước mặt tất cả mọi người, sau đó nhảy lên võ đài trong sự kinh ngạc của tất cả bọn họ.

“Ồ!”.

Mọi người xôn xao.

Hiện trường lập tức bùng nổ.

“Người này là ai vậy? Dám khiêu chiến cậu chủ Tô Diệu Diệp!”.

“Đầu óc anh ta có vấn đề à? Không biết làm vậy có nghĩa là gì sao?”.

“Người này điên rồi! Anh ta điên rồi!”.

“Tôi chưa từng gặp ai không hiểu chuyện như vậy”.

Những tiếng xì xào vang lên.

“Tần Minh, cậu…”

Trang Mặc Long cuống lên, nhưng không biết nên nói gì cho phải.

Anh ta nhìn về phía ông lão ở bên Phiêu Nhai Các.
 
Chương 3538


Chương 3538

Lúc này, ông lão đã ngồi xuống, vẻ mặt bình tĩnh, không nói lời nào, dường như định yên lặng quan sát.

Hiển nhiên ông ta tưởng rằng người này do nhà họ Trang sắp xếp, dù sao vào lúc quan trọng này không thể có người khác nhảy ra được, trừ khi là đồ ngốc.

“Chết tiệt”, Trang Mặc Long siết chặt nắm tay, quát lớn: “Tần Minh, cậu làm cái trò gì vậy? Quay về chỗ ngồi ngay cho tôi!”.

Nhưng sắc mặt Lâm Chính lạnh tanh, chỉ bình tĩnh nói: “Trang Mặc Long, anh đã thua cậu chủ Tô Diệu Diệp, nếu đã là kẻ thua cuộc, thì anh không còn tư cách đứng trên võ đài này nữa, mau xuống đi!”.

“Lẽ nào… cậu muốn khiêu chiến cậu chủ Tô Diệu Diệp?”, Trang Mặc Long nín thở.

“Anh cảm thấy tôi không có tư cách sao?”, Lâm Chính ngoảnh sang hỏi.

Cả người Trang Mặc Long run rẩy.

Tư cách?

Sao Lâm Chính lại không có được chứ?

Tối qua anh ta đã được trải nghiệm sâu sắc thực lực nghiền nát của anh.

Trang Mặc Long biết mình chắc chắn không thể làm gì được Lâm Chính, chỉ có thể nhìn về phía bố mình và bác cả, bác hai, hi vọng bọn họ có thể can thiệp.

“Anh hai”, Trang Bình Sinh hơi ngẩng đầu lên, nhỏ giọng gọi.

“Bảo Mặc Long xuống đi, để Tần Minh đánh với Tô Diệu Diệp”, gia chủ Trang Bộ Phàm bình tĩnh nói.

“Anh hai, việc này… liệu có phù hợp không?”.

“Tần Minh muốn vào Phiêu Nhai Các thì cứ cho cậu ta cơ hội đi, dù sao cậu ta cũng chưa giao phần cuối cùng của bộ công pháp khẩu quyết kia cho chúng ta, chẳng phải trước đó chúng ta đã hứa với cậu ta rồi sao? Cho cậu ta cơ hội này đi!”, Trang Bộ Phàm nói.

“Nhưng… anh hai, làm như vậy Phiêu Nhai Các sẽ không nổi giận chứ?”, Trang Bình Sinh nhíu mày hỏi.

“Tần Minh lên võ đài chỉ để thể hiện thực lực của cậu ta, lọt vào mắt xanh của Phiêu Nhai Các, tôi nghĩ… chắc cậu ta sẽ không làm chuyện ngu ngốc đâu”, Trang Bộ Phàm bình thản đáp.

Mấy người không nói gì.

Tuy Trang Bình Sinh không vui lắm, nhưng cũng không thể hiện ra ngoài mặt, chỉ nói với Trang Mặc Long: “A Long, con xuống đi”.

“Bố…”

“Xuống!”, vẻ mặt Trang Bình Sinh trở nên nghiêm túc.

Trang Mặc Long ngập ngừng một lát, chỉ đành cúi đầu: “Vâng”.

Sau đó mang theo sự tức giận và oán hận, hậm hực xuống võ đài.

“Tần Minh!”.

Trang Bộ Phàm gọi.

Lâm Chính ngoảnh sang.

“Dừng tay đúng lúc, hiểu chưa?”, Trang Bộ Phàm bình tĩnh nói, nhìn Lâm Chính với ánh mắt nghiêm túc.

Ý của ông ta đã rất rõ ràng.

Ông ta muốn “Tần Minh” này thể hiện chút bản lĩnh trước mắt mọi người, được Phiêu Nhai Các đánh giá cao là được, không được lấn lướt.

Nếu dám làm Tô Diệu Diệp bị thương, thì đừng nói là Phiêu Nhai Các, ngay cả nhà họ Trang cũng tuyệt đối không tha cho Lâm Chính.

Lâm Chính không nói gì, chỉ thủ thế với Tô Diệu Diệp, bình thản nói: “Tới đi!”.

“Thú vị đấy!”.
 
Chương 3539


Chương 3539

Tô Diệu Diệp cũng không ngờ tự dưng lại lòi ra người này.

Anh ta đánh giá Lâm Chính một lượt, cảm thấy người này còn rất trẻ, tầm tuổi như Trang Mặc Long, nghĩ rằng thực lực cũng chẳng hơn Trang Mặc Long bao nhiêu.

Huống hồ, anh ta chưa bao giờ nghe thấy cái tên Tần Minh này.

“Mau chóng kết thúc thôi!”.

Tô Diệu Diệp cất bước đi tới, miệng nở nụ cười, cả người tràn ngập sự tự tin.

Nhưng đúng lúc này, ông lão ở phía Phiêu Nhai Các dưới võ đài bỗng kêu lên.

“Diệu Diệp, không được sơ suất, người này trước đó từng giao đấu với người của Huyết Ma Tông mà không rơi vào thế hạ phong!”.

Tô Diệu Diệp nghe thấy thế thì hơi sửng sốt.

Nhưng chỉ trong chớp mắt anh ta thất thần, Lâm Chính đã xuất hiện ở trước mặt.

“Cái gì?”.

Tô Diệu Diệp nín thở, chỉ thấy Lâm Chính đã tung một quyền tới.

Anh ta vội vàng giơ hai cánh tay lên đỡ.

Bốp!

Âm thanh nặng nề vang lên.

Tô Diệu Diệp điên cuồng lùi lại, hai chân giẫm mạnh xuống võ đài, để lại những dấu chân rất sâu, cơ thể lảo đảo, lùi đến tận mép võ đài mới dừng lại.

Còn hai cánh tay của anh ta run lẩy bẩy…

“Ồ!”.

Tất cả mọi người đều kêu lên kinh hãi.

Tô Diệu Diệp cố gắng ổn định cơ thể, anh ta cảm thấy máu toàn thân như đang sôi lên, nóng nảy bất an.

Nhưng anh ta còn chưa đứng vững, “Tần Minh” kia đã lại xông tới…

Tốc độ nhanh quá!

Đây là phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người.

Bao gồm của Tô Diệu Diệp.

Anh ta còn chưa bắt được thân ảnh của Lâm Chính, thì anh đã xuất hiện ngay trước mắt.

Hỏng rồi!

Sắc mặt Tô Diệu Diệp trầm xuống, lập tức né tránh.

Nhưng… không còn kịp nữa.

Bốp!

Lâm Chính tung một chưởng vào lồng ngực Tô Diệu Diệp, anh ta bị đánh bay khỏi võ đài, nặng nề ngã xuống đất.

Bốn phía im phăng phắc, đổ dồn mắt nhìn Tô Diệu Diệp.

Bị đánh bay khỏi võ đài, nếu tính ra thì Tô Diệu Diệp đã thua rồi.

Nhưng không ai dám nói gì.

“Cậu chủ!”.

Không ít người của Phiêu Nhai Các lập tức đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn Tô Diệu Diệp.
 
Chương 3540


Chương 3540

“Anh thua rồi!”, Lâm Chính đứng ở mép võ đài, bình tĩnh nói: “Theo quy định, ai ra khỏi võ đài người đó sẽ thua!”.

Tô Diệu Diệp biến sắc.

“Trang chủ đại nhân, trận đấu này của sơn trang Huyết Kiếm các ông có quy định như vậy sao?”, trưởng lão của Phiêu Nhai Các mặt không cảm xúc hỏi.

“Không có”, trang chủ lập tức đáp, rồi nhìn Lâm Chính chằm chằm.

“Đúng vậy, võ đài nhỏ thế này, rơi xuống là chuyện bình thường! Tôi chưa thua!”.

Tô Diệu Diệp nhếch môi, ánh mắt tràn ngập lạnh lẽo, nắm cơ hội xông lên.

“Cuồng Phong Sậu Vũ Phiêu Linh Kích!”.

Chỉ nghe thấy Tô Diệu Diệp gầm lớn một tiếng, tung hai quyền ra, quyền ảnh như bão táp mưa sa, đánh tới dày đặc.

Tốc độ đáng sợ khiến mọi người cảm thấy da đầu tê dại.

Không chỉ tốc độ, mà quyền uy của anh ta cũng bá đạo không kém.

Mỗi quyền đánh tới đều phát ra tiếng nổ.

E rằng đánh vào tấm sắt cũng có thể xuyên thủng nó.

Lâm Chính nhíu chặt mày, nhanh chóng lùi lại, không ngừng tránh đòn.

Hình như Tô Diệu Diệp đã lấy lại được sự áp chế, tiếp tục tấn công, cứ như vậy khoảng hai ba giây.

“Thu Cát!”.

Tô Diệu Diệp đột nhiên hét lớn, nắm đấm đang điên cuồng đánh tới bỗng hóa thành chưởng, cánh tay sải ra, giống như một cái liềm cắt về phía người Lâm Chính.

Đây là sát chiêu!

Đây mà là dừng tay đúng lúc sao? Rõ ràng mục đích là giết chết Lâm Chính thì có!

Khoảnh khắc cánh tay anh ta dao động, một luồng khí lưu bỗng ngưng tụ ở cánh tay.

Đồng tử Lâm Chính co lại.

Đó là khí ý phóng ra trên nắm đấm mà Tô Diệu Diệp đã đánh ra trước đó.

Chúng chưa tản đi, mà ngưng tụ quanh người Lâm Chính, dựa vào chiêu này của Tô Diệu Diệp mà bắt đầu hoạt động, vũ trang cánh tay anh ta thành một món “thần binh lợi khí” vô cùng sắc bén, chém mạnh về phía Lâm Chính.

Đây chính là công pháp của Phiêu Nhai Các sao?

Những người ở dưới võ đài đều há hốc miệng, vô cùng kinh ngạc.

“Hỏng rồi! Gia chủ! Tần Minh sắp gặp chuyện rồi!”, có người nhà họ Trang cuống quýt kêu lên.

“Cứ bình tĩnh xem đi”, Trang Bộ Phàm mặt không cảm xúc nói.

Người nhà họ Trang không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ nhìn.

Cho dù trong mắt rất nhiều người, chiêu này có thể lấy mạng của Tần Minh.

Nhưng sự thực không hề đơn giản như mọi người nghĩ.

Khoảnh khắc thủ đao đáng sợ này sắp chém vào người Lâm Chính.

Pặp!

Một âm thanh quỷ dị vang lên.

Sau đó… thủ đao khựng lại.
 
Chương 3541


Chương 3541

Tô Diệu Diệp mở to hai mắt, nhìn cánh tay mình với vẻ khó tin.

Lúc này mới phát hiện ra một tay Lâm Chính đã túm chặt lấy cổ tay anh ta.

“Cái gì?”.

Phía Phiêu Nhai Các đều ồ lên.

Các khách mời cũng vô cùng kinh ngạc.

“Không thể nào!”, một đệ tử Phiêu Nhai Các kêu lên thất thanh: “Chiêu Vô Nhẫn Thu Cát này sắc bén đến mức nào chứ? Nó thậm chí có thể chém đôi được cả đá kim cương! Vậy mà người này lại dùng tay không bắt được Vô Nhẫn Thu Cát của cậu chủ! Đây là chuyện không thể!”.

“Nếu là người bình thường thì e là đã bị khí nhẫn quấn quanh cánh tay cậu chủ băm vằm rồi! Tại sao lại như vậy chứ?”.

“Sao anh ta có thể làm được điều này?”.

Ai nấy đều thất kinh.

Các khách mời xung quanh nghe thấy thế cũng coi như hiểu được sự tinh diệu và đáng sợ của chiêu này.

Nhưng ngay sau đó, cảnh tượng đáng sợ hơn lại xảy ra.

Chỉ thấy Lâm Chính bỗng giơ tay lên, chém mạnh về phía cánh tay Tô Diệu Diệp.

Tốc độ cực nhanh.

Tô Diệu Diệp không kịp phản ứng.

Sau đó.

Rắc…

Tiếng xương gãy vang lên.

Cánh tay Tô Diệu Diệp lập tức cong vẹo một góc vô cùng quỷ dị.

“A!”, anh ta hét lên thảm thiết, ôm lấy cánh tay lùi lại liên tục.

“Cậu chủ!”.

Tất cả người của Phiêu Nhai Các đều đứng dậy.

Bọn họ cuống quýt kêu lên, vẻ mặt đầy lo lắng.

Khung cảnh hỗn loạn.

“Tần Minh! Cậu làm cái gì vậy?”.

“Cậu dám làm cậu chủ Tô Diệu Diệp bị thương?”.

“Cậu… cậu… cậu ăn gan hùm mật báo à?”.

Hai anh em Trang Mặc Long lập tức nhảy dựng lên, chỉ tay vào Lâm Chính chửi mắng.

“Tần Minh! Cậu đã quên những lời trang chủ nói trước đó rồi sao? Dừng tay đúng lúc! Vậy mà cậu dám làm cậu Tô bị thương, công khai làm trái mệnh lệnh của trang chủ? Cậu muốn tạo phản sao?”, Trang Thái Thanh đập bàn đứng phắt dậy, tức giận chỉ trích.

Nhưng…

Lâm Chính vẫn bất động.

Anh nhìn xung quanh một lượt, bình tĩnh đáp: “Đấu võ lôi đài, quyền cước không có mắt, sao có thể trách tội được chứ? Anh ta kĩ năng kém cỏi, bị tôi đánh bị thương lại quay sang trách tôi được sao? Nếu vừa rồi tôi không đỡ được chiêu đó thì chẳng phải cũng đầu một nơi người một nẻo?”.

“Cậu…”
 
Chương 3542


Chương 3542

Người của Phiêu Nhai Các và nhà họ Trang đều rất tức giận.

“Tô Diệu Diệp”, Lâm Chính nói với Tô Diệu Diệp đang được một đám người vây quanh: “Bây giờ cánh tay phải của anh đã bị gãy xương, không thể đánh tiếp được nữa. Anh hãy nhận thua rồi về dưỡng thương đi, nếu chữa trị kịp thời thì cánh tay của anh sẽ không có vấn đề gì lớn. Đấy là tôi đã nương tay rồi đấy, nếu không vừa rồi anh không chỉ bị gãy cánh tay này thôi đâu”.

Những lời này láo xược đến mức nào chứ?

Người của Phiêu Nhai Các tức đến nỗi toàn thân run rẩy.

Tô Diệu Diệp cũng nghiến răng nghiến lợi, tức phát điên lên.

Nhưng ai cũng nhìn ra được tên “Tần Minh” này quả thực đã nương tay.

Sở dĩ anh đánh gãy cánh tay phải của Tô Diệu Diệp cũng là để ép anh ta từ bỏ.

Nếu không chiêu vừa rồi đã lấy mạng của Tô Diệu Diệp rồi.

“Trang chủ đại nhân! Rốt cuộc sơn trang Huyết Kiếm các ông có ý gì hả?”, trưởng lão của Phiêu Nhai Các sắc mặt lạnh tanh, nhìn chằm chằm Trang Bộ Phàm, khẽ quát.

Trang Bộ Phàm mặt không cảm xúc, cũng không trả lời, mà quay sang nhìn Lâm Chính, lạnh lùng nói: “Tần Minh! Lập tức nhận thua, rồi quỳ xuống xin lỗi cậu Tô đi!”.

“Tại sao? Trang chủ, tôi không thua mà”, sao Lâm Chính có thể đồng ý chứ?

“Vậy là cậu muốn kháng lệnh sao?”, Trang Bộ Phàm đanh mắt hỏi.

“Tôi đã đánh bại Tô Diệu Diệp, trở thành người thắng cuộc cuối cùng của trận đấu võ này. Tôi hi vọng trang chủ có thể tuân thủ lời hứa, trao cho tôi phần thưởng mà tôi xứng đáng được nhận. Dưới võ đài đang có bao nhiêu bạn bè trời Nam đất Bắc nhìn vào, tôi nghĩ chắc trang chủ sẽ không nuốt lời đâu nhỉ?”, Lâm Chính trầm giọng nói.

Đến thời khắc quan trọng, dường như không cần phải lá phải lá trái với đám người này nữa.

“Khốn kiếp! Cậu muốn làm gì hả? Lẽ nào cậu muốn lấy chị họ của cậu sao?”.

Trang Thái Thanh nổi giận, trừng mắt nhìn Lâm Chính.

Tuy Tần Minh là con riêng, nhưng dù sao cũng là con trai của Trang Thạch, có mối quan hệ chị em họ với Trang Hồng Nhạn.

“Đương nhiên tôi không có ý này, nhưng tôi nghĩ mình có thể đường hoàng nhận được những phần thưởng như Kim Ô Đan này. Đấu võ phải dựa vào bản lĩnh của chính mình, cũng không quy định ai không được tham gia, lẽ nào trang chủ muốn nuốt lời, để sơn trang Huyết Kiếm trở thành trò cười cho người trong thiên hạ?”, Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng.

“Cậu… thằng khốn kiếp này!”, Trang Thái Thanh tức đến mức mặt mũi đỏ bừng.

Nhiều người nhà họ Trang nghiến răng nghiến lợi, nắm tay siết chặt, chỉ muốn xông tới băm vằm Lâm Chính.

Nhưng đúng lúc này, Trang Bộ Phàm bỗng lên tiếng.

“Nếu cậu thực sự là người thắng cuộc thì tôi có thể ban cho cậu phần thưởng xứng đáng. Nhưng… trận đấu này vẫn chưa kết thúc! Cậu không phải là người thắng cuối cùng!”.

Lâm Chính nghe thấy thế thì nhìn xung quanh: “Còn ai muốn đấu với tôi sao?”.

Ngay cả Tô Diệu Diệp cũng không phải là đối thủ, ở đây còn mấy người có thể đánh với “Tần Minh” này chứ?

Huống hồ trước đó “Tần Minh” còn đấu với người của Huyết Ma Tông mà không bị rơi vào thế hạ phong.

Thiên tài trẻ tuổi như vậy, đáng sợ cỡ nào chứ?

Nhất thời, tất cả mọi người đều im lặng.
 
Chương 3543


Chương 3543

Nhưng trưởng lão của Phiêu Nhai Các hình như hiểu ra gì đó, ông ta nhìn về phía Trang Bộ Phàm: “Trang chủ, ý của ông là…”

“Tuy trong người cậu ta chảy dòng máu của nhà họ Trang tôi, nhưng không xứng mang họ Trang, bây giờ lại công khai làm trái mệnh lệnh của trang chủ, vì vậy, cậu ta sống hay chết không liên quan gì đến sơn trang chúng tôi hết”, Trang Bộ Phàm bình thản nói.

Trưởng lão của Phiêu Nhai Các nghe thấy thế, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo, nhỏ giọng nói: “Diệu Diệp! Cậu hãy lên võ đài đánh tiếp với cậu ta đi!”.

“Trưởng lão, việc này… tay của tôi đang đau lắm, hơn nữa không thể dùng sức, sao có thể đánh lại được cậu ta chứ?”, Tô Diệu Diệp biến sắc, vội nói.

“Cậu cứ lên đi, tôi đảm bảo cậu có thể thắng! Sao nào? Cậu không tin tôi sao?”, trưởng lão Phiêu Nhai Các trầm giọng quát.

Tô Diệu Diệp chần chừ một lát rồi cắn răng nhảy lên võ đài.

Xung quanh yên tĩnh hẳn đi.

Vô số ánh mắt đổ dồn về phía anh ta.

Chỉ là lúc này, cánh tay phải của Tô Diệu Diệp đang rất đau đớn, muốn đứng thẳng người còn có chút vất vả, càng đừng nói đến việc chiến đấu.

Lâm Chính nhíu mày: “Là tôi ra tay vẫn nhẹ sao?”.

“Trừ khi cậu giết tôi, nếu không cậu không thắng nổi đâu!”, Tô Diệu Diệp trầm giọng nói.

“Vậy được!”.

Lâm Chính gật đầu, cũng không nhiều lời, cất bước xông tới.

“Gió lên!”.

Tô Diệu Diệp dồn khí kình toàn thân, cách không đánh một chưởng.

Vù!

Chưởng lực mạnh mẽ mang theo từng trận cương phong ập về phía Lâm Chính.

Nhưng uy lực của cương phong này quá kém, không thể gây trở ngại gì cho Lâm Chính, anh chạy băng băng về phía trước, khí thế không thể đỡ nổi.

“Hả?”.

Tô Diệu Diệp kinh hãi lùi lại.

Nhưng đúng lúc này.

Vèo vèo vèo…

Mấy chiếc lá bắn lên võ đài như phi đao, nhắm trúng tim, ấn đường và cổ họng Lâm Chính.

Lâm Chính chợt biến sắc, lập tức tránh né.

Nhưng mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, đến mức anh không kịp tránh, cánh tay bị cứa một đường, máu tươi lập tức rớm ra.

“Cái gì?”.

Các khách mời lại ồ lên.

Tô Diệu Diệp cũng vô cùng kinh ngạc, vội quay đầu nhìn về phía chiếc lá bay tới, không ngờ là do trưởng lão Phiêu Nhai Các ra tay.

“Trang chủ! Tại sao chuyện làm trái quy định như vậy mà ông không ngăn cản?”, Lâm Chính nhìn chằm chằm Trang Bộ Phàm, hỏi.

“Làm trái quy định? Làm trái quy định gì?”, Trang Bộ Phàm hỏi vặn lại: “Tôi nhớ mình không hề nói rằng người dưới võ đài không được giúp thì phải”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom