Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3524


Chương 3524

Một thiên tài như vậy mà lại thua dưới tay người con riêng của ông tư sao…Chuyện này mà truyền ra ngoài thì ai tin được chứ?

Thế nhưng sự thật đã rành rành trước mặt như thế. Nhà họ Trang trở nên náo loạn, thậm chí có không ít quan khách biết chuyện này đã thảo luận rầm rộ cả.

Trang Mặc Long mất mặt quá, chỉ biết trốn trong phòng trị thương.

Phía bên Tần Minh cũng vô cùng náo nhiệt.

“Nào nào em trai, anh mời chú một ly. Hôm nay nhà ta được nở mặt nở mặt quá”, Trang Nam Phi nâng ly, bật cười.

“Đúng vậy, Tần Minh, hôm nay con khiến bố vui lắm. Nào, chúng ta uống với nhau một ly”, Trang Thạch cũng tươi như hoa. Ông ta đưa ly rượu lên uống cạn.

Tần Minh không hề từ chối. Anh uống khá từ tốn. Một lúc sau, khi rượu đã ngà ngà. Tần Minh vẫn vô cùng tỉnh táo. Còn Trương Nam Phi và Trang Thạch đã bắt đầu nói lắp rồi.

“Tần Minh này, con nói đi…sao con…tự nhiên lại lợi hại vậy? Năm ngoái con về, bố thấy con vẫn không có thay đổi gì nhiều mà”, Trang Thạch hỏi. Đây cũng là câu hỏi mà Trang Nam Phi muốn biết đáp án. Tố chất của anh ta tốt hơn Tần Minh nhiều, vậy mà giờ Tần Minh có thể tu luyện được tới trình độ này thật khiến anh ta ngưỡng mộ.

Hai người tỏ vẻ trông đợi. Thế nhưng Tần Minh chỉ lắc đầu, thản nhiên nói: “Thưa bố, thưa anh, con được như ngày hôm nay là có cao nhân chỉ bảo, chứ chẳng phải giỏi giang gì”.

“Cao nhân sao?”

“Cao nhân phương nào thế? Có về cùng con lần này không?”, hai bố con vội vàng hỏi.

Tần Minh lắc đầu: “Lâu lắm rồi con không gặp sư phụ của con. Giờ sư phụ của con ở đâu con cũng không biết”.

“Vậy à? Thật đáng tiếc”.

“Tần Minh! Nếu lần sau gặp được sư phụ thì nhất định phải mời tới nhà họ Trang dùng bữa nhé. Gặp mặt thì bố cũng dễ cảm ơn sư phụ của con”, Trang Thạch mỉm cười.

“Vâng thưa bố”, Tần Minh gật đầu.

“Chú có được thành tựu ngày hôm nay thật đáng tự hào. Việc đánh bại Trang Mặc Long khiến bốn phương kinh ngạc, chắc chắn nhà họ Trang sẽ sớm cho chú vào cây gia phả thôi. Nào, người anh em, cạn ly!”

“Cạn!”, ba người lại uống.

Trang Nam Phi và Trang Thạch đã không thể cầm cự thêm được nữa. Tần Minh nhìn bọn họ, rồi đột nhiên đặt chén xuống. Sắc mặt anh trông nghiêm túc hơn nhiều.

“Thưa bố, con có một chuyện muốn hỏi bố. Nếu như bố biết thì có thể nói cho con được không?”, Tần Minh khẽ hỏi.

“Con cứ hỏi đi. Chẳng lẽ bố lại có gì giấu con?”, Trang Thạch phất tay, nấc cụt đáp lại.

“Nếu đã vậy thì con cũng nói thẳng vậy, con muốn hỏi Kim Ô Đan của gia tộc đang ở đâu ạ?”, Tần Minh thận trọng nói.

Dứt lời, Trang Thạch và Trang Nam Phi đều giật mình. Hai người lập tức tỉnh táo hơn nhiều.

Trang Nam Phi bàng hoàng. Trang Trạch thì sầm mặt.

“Kim Ô Đan sao? Đang yên đang lành sao con lại hỏi tới cái này?”, Trang Thạch hỏi.

“Lần này con tới nhà họ Trang, mục đích là để lấy Kim Ô Đan”, Tần Minh nói thẳng.

“Cái gì?”, Trang Nam Phi sững sờ.

“Con cần Kim Ô Đan làm gì? Đó là quà cưới của Hồng Nhạn! Là tín vật của nhà họ Trang với Phiêu Nhai Các, không phải là thứ mà người thường có được đâu. Huống hồ Phiêu Nhai Các chịu kết thông gia cũng là vì Kim Ô Đan. Thứ này liên quan tới lợi ích của hai gia tộc. Tần Minh, con không được có ý định lấy nó. Một khi để xảy ra chuyện gì thì sẽ hại chết cả nhà ta đấy”, Trang Thạch đanh mặt, nói như ra lệnh.
 
Chương 3525


Chương 3525

Thế nhưng Tần Minh chỉ lắc đầu.

“Bố, nếu hôm nay con không tới cứu thì mọi người sẽ thế nào?”, Tần Minh hỏi ngược lại.

“Con muốn nói gì?”, Trang Thạch chất vấn.

“Nhà họ Trang đã không coi chúng ta ra gì nữa rồi. Dù con có đánh bại Trang Mặc Long thì Trang Thái Thanh cũng vẫn đứng về phía anh ta. Điều đó chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ dù chúng ta có nỗ lực như thế nào thì bọn họ cũng không nhận con. Nếu đã vậy thì con nên dứt khoát sẽ tốt hơn. Bố nói cho con biết Kim Ô Đan đang ở đâu? Những chuyện còn lại con sẽ tự sắp xếp”, Tần Minh đứng dậy, nghiêm túc nói.

Trang Thạch do dự. Ông ta và Trương Nam Phi nhìn nhau. Họ đều cảm nhận được sự lo lắng của đối phương.

Thế nhưng bọn họ cũng hiểu ý của Tần Minh. Cuối cùng họ đã lựa chọn thỏa hiệp.

“Tần Minh, con muốn Kim Ô Đan phải không? Được, chúng ta sẽ giúp con”.

Hai người đồng loạt lên tiếng, trông vô cùng kiên định.

Sáng sớm ngày hôm sau, nhà họ Trang đã cho dựng một võ đài thi đấu ngoài trời. Họ bận rộn đầu tắt mặt tối

Quan khách cũng lũ lượt kéo vào. Hiện trường thiết kế cả ngàn chỗ ngồi.

Hoành tráng! Chẳng trách vào được sơn trang phải xếp hàng. Người nhiều thế này đương nhiên là không chứa hết được. Chỗ nào cũng được giăng đèn kết hoa, vui vẻ náo nức.

Tần Minh cũng chính là Lâm Chính sớm đã có mặt. Anh tìm một vị trí và ngồi xuống. Anh quan sát đám người ra vào.

Bởi vì Tần Minh đã đi khỏi nhà họ Trang từ lâu thế nên người của sơn trang Huyết Kiếm không biết mặt cậu ta nhiều.

Thi đấu tuyển rể sẽ bắt đầu lúc chính giờ sáng. Đương nhiên mở đầu của buổi tỉ thí thì sẽ là vài nhân vật cắc ké cọ xát, mua vui, thể hiện chút võ vẽ.

Lâm Chính đương nhiên không có hứng thú. Anh lấy điện thoại ra nhìn giờ. Còn nửa tiếng nữa thì buổi thi đấu mới bắt đầu.

Khách khứa đã bắt đầu ngồi vào vị trí. Rất nhiều người nhà họ Trang cũng bắt đầu rục rịch.

“Này, Tần Minh, cậu còn ngồi đó làm gì? Còn không mau tiếp đón khách khứa đi. Không biết giờ đang thiếu người à”, lúc này có vài người chạy tới. Dẫn đầu là một người đàn ông, người này quát lên với Lâm Chính.

Lâm Chính ngẩng đầu, anh nhận ra người này.

Mặc dù lần đầu tiên anh tới sơn trang Huyết Kiếm, thế nhưng lúc đi thì anh đã tìm hiểu thông tin về nơi đây thông qua Mã Hải và Tần Minh “thật”.

Tất cả những người này anh đều từng nhìn qua ảnh. Người đứng trước mặt này chính là em trai của Trang Mặc Long – Trang Mặc Hổ.

Hôm qua anh trai gặp uất ức nên Trang Mặc Hổ sẽ không để yên cho Tần Minh. Huống hồ, Tần Minh lại là con riêng, không có danh phận gì ở nhà họ Trang nên đương nhiên anh ta coi thường rồi.

“Điều này có liên quan gì tới tôi?”, Lâm Chính thản nhiên nói. Đương nhiên là anh không đồng ý.

Trang Mặc Hổ tức giận: “Cậu nói cái gì? Cậu không coi nhà họ Trang là nhà à? Được, vậy phiền cậu cút ngay cho. Cút ra khỏi sơn trang, ở đây không có chỗ cho cậu”.

Lâm Chính chau mày, liếc nhìn Trang Mặc Hổ và suy nghĩ. Sau đó anh vẫn đứng dậy, định đi tiếp đón khách khứa. Vì Kim Ô Đan, chịu khó nhẫn nhịn vậy. Nếu bị đuổi ra khỏi sơn trang thì chẳng phải là công cốc sao?

 
 
Chương 3526


Chương 3526

“Này này, vội gì chứ? Tôi còn chưa nói cho cậu biết là phải tiếp đón những ai cơ mà”, Trang Mặc Hổ chạy tới. Những người phía sau anh ta bật cười, để lộ vẻ chế nhạo.

Lâm Chính nhìn anh ta. Trang Mặc Hổ chỉ vào nhóm người ngồi ở vị trí trung tâm: “Nghe đây, cậu tới rót trà cho bọn họ đó. Phục vụ những người đó là được”.

“Ừm”, Lâm Chính nhìn về phía trước. Anh thấy những người đó mặc trường bào thêu hoa văn màu đỏ đậm, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt hõm sâu, cơ thể toát ra khí tức tà ma, lạnh lẽo, hơn nữa sát khí còn tỏa ra rất nhiều từ cơ thể họ. Nhìn rõ ràng là không lương thiện gì.

“Đó là ai vậy?”, Lâm Chính hỏi.

“Cậu hỏi nhiều làm gì? Bảo đi thì đi đi? Sao? Lẽ nào cậu dám không làm?”, Trang Mặc Hổ hừ giọng.

“Có gì mà không dám. Tôi đi là được chứ gì. Có điều anh tới chỉ đạo tôi có lẽ không phải vì tôi không dám mà vì anh không dám chứ gì?”, Lâm Chính lắc đầu.

“Cậu nói cái gì?”, Trang Mặc Hổ tức giận. Anh ta còn định nói thêm gì đó nhưng người bên cạnh đã kéo tay: “A Hổ, đừng bị lừa. Thằng nhóc này cố ý khích tướng đấy. Nếu mà giờ anh qua đó thì khác gì là chịu thiệt?”

Trang Mặc Hổ nghe thấy vậy thì gật đầu: “Đúng, suýt nữa thì bị lừa”.

Lâm Chính lắc đầu. Anh mặc kệ bọn họ, cứ thế đi về phía những người kia. Những người này cũng đồng loạt quay qua nhìn Lâm Chính.

“Chào các vị. Các vị cứ tự nhiên”, Lâm Chính khách sáo nói.

Mấy người này chau mày nhưng không nói gì.

“Sao thế? Cậu ta cứ thế ngồi xuống à, không làm gì sao?”, Trang Mặc Hổ chau mày, lầm bầm.

“Đừng vội. Đám người đó đâu dễ phục vụ đâu. Đám đó tới từ thành phố Thanh Nguyên , trang chủ cử ba người đi tiếp đón họ mà kết quả đều bị đánh cho tan tác chim muông đấy. Suýt nữa thì mất mạng”, Trang Mặc Hổ mỉm cười.

“Cái gì? Bị trọng thương sao? Đều bị bọn họ tẩn à?”, người bên cạnh kinh ngạc.

“Chứ sao nữa? Bọn họ nào phải người lương thiện gì, cũng không phải người mà sơn trang Huyết Kiếm có thể gây sự. Anh nhìn xem, lát nữa thằng Tần Minh mà tiếp đón không chu đáo thì chắc chắn là bị đánh phế cho coi”, Trang Mặc Hổ cười đắc ý.

“Có kịch hay để xem rồi”, đám đông hào hứng, xoa tay hí hửng.

Quả nhiên, Lâm Chính không được yên bình cho lắm. Một người phụ nữ cầm ly trà lên uống rồi lập tức nhổ ra.

“Trà gì thế này? Có khác gì nước mưa không? Này, nhóc, nghe rõ không, trong vòng một phút đổi sang một ấm Long Tỉnh tới đây, nếu không tôi lột da cậu đấy”, người phụ nữ gào lên với Lâm Chính.

Thế nhưng Lâm Chính chỉ thản nhiên nhìn cô ta và lắc đầu: “Long Tỉnh không có, chỉ có loại này thôi. Nếu cô không thích thì tôi có thể đổi coca hoặc 7 up cho cô”.

“Cậu nói cái gì”

Cô gái đùng đùng nổ giận, đập mạnh xuống bàn: “Cậu đang bật lại tôi đấy à?”

Ngay khi cô gái hét lên thì những người khác cũng quay qua nhìn Lâm Chính. Quan khách cũng hướng về phía bọn họ.

“Anh Hổ mau tới xem, ha ha…có chuyện rồi”.

Trang Mặc Hổ nghe thấy vậy cũng bật cười. Tất cả đều vỗ tay xem kịch hay.

Lâm Chính quay qua nhìn cô và thản nhiên đáp lại: “Cô gái, nếu cô có gì không hài lòng hoặc có yêu cầu gì thì tôi có thể mời người phía bên nhánh chính tới tiếp đãi cô. Cô đợi xíu”.

Lâm Chính không muốn rắc rối nên quyết định tìm nhân viên chính của nhà họ Trang tới xử lý. Anh cũng nhận ra Trang Mặc Hổ muốn mượn dao giết người. Thế nhưng Lâm Chính càng làm vậy thì đám người kia càng không hài lòng.
 
Chương 3527


Chương 3527

“Gọi cái con khỉ ấy mà gọi”, người phụ nữ tực giận, đập thẳng tay vào ngực Lâm Chính. Cú đập đủ để đánh ngất một người trưởng thành.

Lâm Chính chau mày, chưởng lại.

Rầm! Một âm thanh nặng nề vang lên. Người phụ nữ bật lùi lại, đập vào một cái bàn khiến nó nát vụn.

“Cái gì?”, quan khách bàng hoàng. Những người đi cùng cô gái cũng đồng loạt đứng dậy.

“Ha ha, được! Được lắm! Lần này thì Tần Minh chết chắc rồi”, Trang Mặc Hổ mừng rỡ và kích động.

“Sư muội không sao chứ?”, một người đàn ông đeo kiếm sau lưng vội chạy tới đỡ cô gái dậy.

Cô gái tức tới mức muốn nổ tung, hai mắt trợn ngược, cô ta gầm lên: “Đồ chó mà này, bà đây phải đập chết mày”.

Nói xong cô ta lao lên. Lâm Chính không hề sợ hãi, anh chỉ hừ giọng và đưa tay ra định tấn công.

Đúng lúc này, một người đàn ông khác đã ra tay chặn ngay trước mặt cô ta.

“Đại nhân, đại nhân đang làm gì vậy?”, cô gái tức giận hỏi.

“Không được ra tay, cô không phải là đối thủ của cậu ta”, người đàn ông này điềm đạm nói.

“Vậy chuyện này cứ thế cho qua sao?”, cô gái cảm thấy không cam tâm.

“Sỉ nhục Huyết Ma Tông, đương nhiên là không thể cứ thế cho qua. Cô không phải là đối thủ của cậu ta, có chiến đấu cũng chỉ tự chuốc nhục thôi. Để tôi”, người đàn ông này bước về phía Lâm Chính.

“Huyết Ma Tông?”, Lâm Chính giật mình, nhìn người trước mặt. Đây chính là tông phái của Huyết Nam Ngục, là Huyết Ma Tông trong truyền thuyết sao?

Thật không ngờ lại gặp bọn họ ở sơn trang Huyết Kiếm này. Đợi đã…sơn trang Huyết Kiếm? Sơn trang này có mối liên hệ thế nào với Huyết Ma Tông vậy? Lâm Chính suy nghĩ, sắc mặt trở nên khó coi.

Màn xô xát đã gây ra không ít sự chú ý. Có không ít người nhà họ Trang cảm nhận được chuyện chẳng lành bèn chạy đi báo cho gia chủ nhưng không ai dám xen vào. Rõ ràng là bọn họ đều biết lai lịch của đám người này. Nên sao họ dám đắc tội chứ?

“Cậu tên là gì?”, người đàn ông hỏi Lâm Chính.

“Tần Minh!”

“Tần Minh? Cậu không phải người nhà họ Trang à?”

“Huyết Kiêu đại nhân, người này là người nhà họ Trang nhưng là con riêng của ông tư, mang họ mẹ”, không biết ai trong đám quan khách đã lên tiếng.

“Ồ?”

Người đàn ông tên Huyết Kiêu mỉm cười: “Nếu vậy thì vẫn là người nhà họ Trang thôi. Cậu không biết quy tắc, dám đối đầu với chúng tôi, nếu như hôm nay không xử lý cậu thì chẳng phải Huyết Ma Tông sẽ rất mất mặt sao?”

“Xem ra các người không định nói lý nhỉ?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.

“Nếu cậu có thể đỡ được ba chiêu của tôi thì tôi sẽ nói lý với cậu”, Huyết Kiêu lạnh giọng, đột nhiên lao tới và biến mất.

“Woa!”, đám quan khách hô vang.

“Thằng nhóc này chết chắc rồi”, Trang mặc Hổ cũng kêu lớn.

Huyết Kiêu đã biến mất, thế nhưng Lâm Chính có thể nhận ra một làn gió mờ mang màu máu đỏ trong không gian đang bay quay người anh.

Lâm Chính đứng im tại chỗ, liếc nhìn giống như đang tìm kiếm bóng dáng của Huyết Kiêu.

Đột nhiên…

Vụt…Từ trong cơn gió máu bỗng chui ra một thứ gì đó như móng vuốt của ác ma, vồ về phía cổ của Lâm Chính.
 
Chương 3528


Chương 3528

Năm ngón tay sắc nhọn như dao thật khủng khiếp.

Đám đông trố tròn mắt. Ai cũng cho rằng chắc chắn Tần Minh sẽ đầu lìa khỏi cổ. Thế nhưng…Tần Minh đột nhiên quay người, dùng tay chộp lấy bàn tay kia và siết mạnh. Sau đó anh ném cánh tay kia đi.

Vụt. ,,Huyết Kiêu bị cánh tay lôi ra khỏi cơn gió máu, vứt thẳng lên không gian. Cả cơ thể người này xoay mấy vòng trong không trung rồi rơi xuống, nhưng người đàn ông vẫn tiếp đất vững vàng.

Một cơn gió cực mạnh thổi tới.

“Hả?”, Huyết Kiêu gật mình. Lúc này người đàn ông đã phát hiện Lâm Chính xuất hiện ngay trước mặt mình, tung thẳng một đấm vào đầu ông ta.

Nguồn sức mạnh như một quả bom bùng nổ trong không gian. Sức công phá vô cùng khủng khiếp. Cú đấm chẳng khác gì trận động đất.

Huyết Kiêu tái mặt, vội vàng nhón chân bật lùi lại. May mà ông ta phản ứng kịp thời.

Vụt…Lâm Chính đấm hụt nhưng sức mạnh do cú đấm tạo ra cũng đủ tạo thành cơn lốc xoáy cấp mười, đổ ập về phía trước.

Cây cối bật gốc, đổ rạp hoặc gãy đôi.

Rầm rầm…Cả vùng trước mặt bị cào bằng.

Đám đông im phăng phắc. Tất cả đều há mồm trợn mắt. Trang Mặc Hổ ở phía sau tưởng như quai hàm sắp rơi cả ra đất. Anh ta sững sờ chứng kiến cảnh tượng đó.

“Chuyện…gì vậy???Tần Minh lại lợi hại đến vậy sao?”

“Anh Hổ, giờ phải làm sao? Có vẻ như đến cả người của Huyết Ma Tông cũng không trị nổi cậu ta”.

“Nếu tiếp tục như thế này thì sẽ gây ra chuyện lớn mất”.

“Chúng ta phải mau nghĩ cách thôi”.

Đám đông hoảng sợ, cuống cả lên. Người của Huyết Ma Tông cũng cảm nhận được sự bất ổn bèn ra mặt, bao vây Lâm Chính.

“Đại nhân, chúng ta cùng xông lên thôi”, người phụ nữ trước đó bặm môi.

“Sao? Định ỷ đông bắt nạt ít à?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.

“Đối phó với cậu cần gì phải làm vậy. Mấy người đứng im chỗ đó đi, nhìn là được rồi, không cần ra tay. Để tôi xử lý kẻ này”, Huyết Kiêu hừ giọng và tấn công tiếp.

“Dừng tay”, đúng lúc này, một tiếng hét vang lên. Ngay sau đó, một đám người nhà họ Trang vội vàng lao ra.

Đi đầu chính là anh cả Trang Thái Thanh. Phía sau ông ta là không ít các nguyên lão, tiền bối của nhà họ Trang.

Trong đó ông ba Trang Bình Sinh cũng có mặt.

“Bố, bác cả”, Trang Mặc Hổ vội vàng chạy tới.

Trang Bình Sinh có khuôn mặt trắng bệch, để đầu bằng và râu hình chữ bát, trông khá điềm đạm. Ông ta gật đầu rồi bắt đầu nhìn Lâm Chính.

“Trang Thái Thanh, ông tới rồi à? Sao, nhà họ Trang định khai chiến với Huyết Ma Tông hay gì?”, Huyết Kiêu thu tay về, chắp sau lưng, nói bằng vẻ vô cảm.

“Huyết Kiêu đại nhân cứ nói đùa, sơn trang Huyết Kiếm của chúng tôi nào có cái gan đó. Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi”.

Trang Thái Thanh mỉm cười, trợn ngược mắt với Lâm Chính: “Tần Minh, còn không mau quỳ xuống khấu đầu tạ tội với Huyết Kiêu đại nhân?”

“Tạ tội?”.

Lâm Chính liếc nhìn Huyết Kiêu, thản nhiên nói: “Tôi có tội gì?”.
 
Chương 3529


Chương 3529

“Cậu mang ý đồ làm hại Huyết Kiêu đại nhân, còn dám nói vô tội?”, Trang Mặc Hổ lập tức nhảy ra, hét lên.

Vừa dứt lời, khách khứa đều bật cười.

Mặc dù Tần Minh thực lực siêu phàm, nhưng địa vị thấp kém, sao có thể so sánh với người quyền cao chức trọng như Huyết Kiêu đại nhân?

Nơi này không phải giải quyết mọi thứ dựa vào thực lực!

Bây giờ Huyết Kiêu và người nhà họ Trang ép cậu ta đi vào khuôn khổ, cậu ta còn có thể cãi lại hay sao?

Dù gì cũng không thể đối kháng với cả hai thế lực lớn, nếu vậy chẳng phải cậu ta chán sống rồi sao?

Nhiều người chỉ trỏ, vẻ mặt sâu xa.

Trang Mặc Hổ nhếch khóe miệng, nhìn chằm chằm Lâm Chính, mắt lộ vẻ giễu cợt: “Còn không mau quỳ xuống? Người ở đây đều nhìn thấy hết rồi, vừa rồi rõ ràng suýt chút nữa cậu đã làm Huyết Kiêu đại nhân bị thương. Rõ ràng cậu muốn gây bất lợi cho Huyết Kiêu đại nhân, lấy đó phá hoại tình cảm giữa nhà họ Trang chúng tôi và Huyết Ma Tông! Bác cả, bố! Tần Minh lòng dạ xấu xa như vậy, quả thật tội rất đáng chết, nên phế võ công của cậu ta, đuổi cậu ta ra khỏi sơn trang Huyết Kiếm! Nếu không, e rằng không thể xoa dịu lửa giận của các vị Huyết Ma Tông!”.

Lời này có thể gọi là giết người triệt để!

Trang Bình Sinh bố anh ta và Trang Thái Thanh lập tức nhìn nhau, như đang suy nghĩ gì đó.

Sau đó Trang Bình Sinh lên tiếng trước.

“Đắc tội với Huyết Kiêu đại nhân, phá hoại mối quan hệ giữa sơn trang Huyết Kiếm và Huyết Ma Tông, ảnh hưởng đến kế hoạch trăm năm của sơn trang Huyết Kiếm chúng ta. Tội của cậu ta không nhỏ, chắc chắn phải phạt nặng! Anh cả, anh hai là trang chủ đang xử lý chuyện quan trọng trong nhà, chuyện này để anh quyết định vậy, chúng em đều nghe theo anh!”.

Ông ta nói xong, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt lên người Trang Thái Thanh.

Trang Thái Thanh không có thiện cảm gì với Lâm Chính.

Huống hồ, anh thật sự đã đắc tội với Huyết Kiêu, cũng phải cho ông ta một lời giải thích.

Suy nghĩ trong chốc lát, ông ta dứt khoát gật đầu: “Được! Mọi người đã nói như vậy thì tôi sẽ làm theo ý mọi người! Huyết Kiêu đại nhân, ông thấy thế nào?”.

“Đây là chuyện trong nhà họ Trang các người”, Huyết Kiêu nói.

Lúc này, Lâm Chính bị người người chỉ trích!

“Người đâu!”, Trang Thái Thanh không dài dòng nữa.

“Có!”.

“Đánh phế tay chân cậu ta, sau đó đuổi khỏi sơn trang!”.

“Tuân lệnh!”.

Người nhà họ Trang lập tức ùa lên.

“Chờ đã!”.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Lâm Chính đột nhiên quát lên.

“Sao? Cậu có gì bất mãn?”, Trang Thái Thanh không có cảm xúc gì, hỏi.

“Đương nhiên có! Tôi muốn hỏi, tôi có tội gì?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Tai cậu không dùng được sao? Mặc Hổ vừa nói rồi, cậu mang ý đồ mưu hại Huyết Kiêu đại nhân, phá hoại mối quan hệ giữa hai gia tộc chúng tôi, thiên lý không dung. Cậu là tội phạm của nhà họ Trang!”, Trang Bình Sinh nói.
 
Chương 3530


Chương 3530

“Tôi không làm Huyết Kiêu đại nhân bị thương”.

“Chúng tôi tận mắt nhìn thấy, cậu còn định chống chế?”, Trang Mặc Hổ cười thành tiếng.

Lâm Chính bước tới trước mấy bước, nhìn chằm chằm Trang Mặc Hổ, nói: “Anh có chắc là… tôi đã làm Huyết Kiêu đại nhân bị thương?”.

“Chuyện này còn giả được sao?”, Trang Mặc Hổ lùi về sau một bước, nhíu mày.

“Thế à? Vậy ý anh là một mình Tần Minh tôi làm bị thương Huyết Kiêu đại nhân trước mặt nhiều cao thủ của Huyết Ma Tông? Anh cảm thấy… có khả năng đó không? Hay là anh cảm thấy người của Huyết Ma Tông đều không bằng một mình Tần Minh tôi?”, Lâm Chính cười nói.

Anh vừa dứt lời, mọi người đều kinh hãi.

“Huyết Ma Tông thần công cái thế, có một không hai, mạnh đến mức nào. Huyết Kiêu đại nhân lại là cao thủ đứng nhất nhì trong Huyết Ma Tông, còn Tần Minh tôi chỉ là một người bình thường mới vừa đi du học về mà thôi. Bây giờ anh lại nói tôi làm Huyết Kiêu đại nhân bị thương ngay trước mặt mấy chục cao thủ Huyết Ma Tông, thế chẳng phải anh đang sỉ nhục Huyết Ma Tông hay sao? Chẳng phải anh đang tát vào mặt Huyết Ma Tông hay sao? Trang Mặc Hổ, có phải anh có ý đó không?”, Lâm Chính liên tục quát hỏi, lời lẽ hùng hồn, trừng mi trợn mắt, lời nói mạnh mẽ đanh thép khiến người nghe hơi kích động.

“Cái đó…”.

Trang Mặc Hổ lập tức sững sờ, không biết nên nói thế nào.

“Bác cả, bác ba, mọi người muốn trị tội tôi bất kính với Huyết Kiêu đại nhân thì làm phiền cũng trị tội Trang Mặc Hổ. Hai người chúng tôi cùng một tội, đáng lẽ phải cùng bị phế hai tay hai chân, đuổi khỏi nhà họ Trang! Trang Mặc Hổ lớn tuổi hơn tôi, hình phạt nên bắt đầu từ người lớn hơn, cho nên mấy người còn không mau phế tay chân của Trang Mặc Hổ, ném anh ta ra ngoài đi?”, Lâm Chính chậm rãi nói, nói xong thì quát lên với mấy người nhà họ Trang đang không hiểu ra sao.

Mấy người nhà họ Trang đứng sững tại chỗ, đưa mắt nhìn nhau, lần này lại luống cuống tay chân.

Lâm Chính thúc giục hết lần này đến lần khác, bọn họ lại vô thức đi về phía Trang Mặc Hổ.

“Hả?”.

Trang Mặc Hổ sợ đến mức suýt chút nữa hét lên thành tiếng.

“Khốn nạn, các người đang làm gì vậy?”.

Trang Bình Sinh tiến tới, quát lên, dọa sợ đám người đó.

Ông ta nhìn Lâm Chính, hạ giọng nói: “Tần Minh, cậu đừng có đánh tráo khái niệm!”.

“Khái niệm này không phải tôi nói đánh tráo là đánh tráo được. Chuyện này truyền ra ngoài phải xem người trong thiên hạ hiểu thế nào! Tôi làm Huyết Kiêu đại nhân mà bị đuổi khỏi nhà, điều đó phản ánh một vấn đề, người đời sẽ cảm thấy Huyết Kiêu đại nhân quá yếu mới bị tôi làm bị thương, vậy chẳng phải gián tiếp chứng tỏ Huyết Ma Tông vô dụng sao?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

Mọi người á khẩu không nói nên lời.

“Không ngờ Tần Minh này lại miệng lưỡi như vậy! Thật gian xảo!”, Trang Thái Thanh nhíu chặt mày, vẻ mặt vô cùng mất tự nhiên.

“Phải, không ngờ chú tư lại sinh ra một đứa con trai lợi hại như vậy, đúng là phượng hoàng bay ra từ ổ gà”, Trang Bình Sinh cũng không ngừng lắc đầu.

“Tần Minh, theo ý cậu nói, lẽ ra chuyện này là như thế nào?”, Trang Thái Bình hít sâu một hơi, hạ giọng quát hỏi.

“Rất rõ ràng, đây chỉ là hiểu lầm! Tôi không làm Huyết Kiêu đại nhân bị thương, Trang Mặc Hổ vu khống tôi mà thôi!”, Lâm Chính nói.

“Cậu… Cậu nói bậy cái gì?”.

Trang Mặc Hổ tức giận, định phản bác.
 
Chương 3511


Chương 3511



Sau khi đám người này bị dẫn đi, Lâm Chính liền tìm một khách sạn nhỏ cho An Mạn nghỉ ngơi.

Anh lấy châm bạc ra, trị thương cho cô ta.

Sau khi xử lý qua loa vết thương, An Mạn liền nằm trên giường nhắm mắt ngủ một giấc.

“Để tôi báo với Mã Hải, bảo ông ta phái người đến đón cô về”, Lâm Chính kéo rèm, bình tĩnh nói.

An Mạn đang nhắm mắt liền mở bừng ra, nhìn Lâm Chính với vẻ khó tin.

“Chủ tịch Lâm, còn anh thì sao?”.

“Tôi hả? Tôi vẫn phải ở lại đây”.

“Sao thế được? Chủ tịch Lâm, một mình anh ở đây quá nguy hiểm, không có người săn sóc, nhỡ xảy ra chuyện gì thì tôi phải ăn nói với giám đốc Mã thế nào?”, An Mạn cuống lên nói.

“Sự việc đã có chuyển biến, tất cả kế hoạch bị đảo lộn, cô ở lại đây cũng không được tích sự gì, ngược lại còn gây thêm rắc rối. Tôi vốn muốn lợi dụng người của Dương Hoa, nhân cơ hội thu thập một số thông tin, tìm kiếm tung tích của Kim Ô Đan. Nhưng bây giờ xem ra cách này không ổn. Nếu người của Dương Hoa xuất hiện ở thành phố Thanh Nguyên chắc chắn sẽ bị người của sơn trang Huyết Kiếm bắt giết, nên cô phải rời đi”, Lâm Chính trầm giọng nói.

An Mạn há miệng, không biết đáp lại thế nào.

Một lát sau, cô ta mới dè dặt hỏi.

“Vậy… Chủ tịch Lâm, anh định làm thế nào?”.

“Nếu đã không thể lợi dụng thiệp mời này để vào được, thì chỉ còn một cách! Cải trang để vào!”.

“Cải trang? Ai?”.

“Chẳng phải có một thân phận hoàn hảo dành cho tôi sao?”, Lâm Chính cười đáp.

An Mạn sửng sốt, lập tức hiểu ra: “Chủ tịch Lâm, ý anh là Tần Minh?”.

“Đúng vậy, trời không tuyệt đường sống của con người, nếu cải trang thành Tần Minh thì tôi nghĩ sẽ càng dễ có được Kim Ô Đan hơn”.

“Nói thì nói vậy, nhưng… làm sao mới có thể cải trang giống hệt được? Anh và Tần Minh cũng không giống nhau!”.

“Dịch dung là được, An Mạn, cô ra chợ mua ít da về cho tôi”.

“Da gì?”.

“Da lợn là được”.

“Được, Chủ tịch Lâm, tôi đi ngay đây”.

An Mạn lập tức xuống giường, rời đi.

Chạng vạng tối, An Mạn cầm một túi da lợn bước vào khách sạn.

Lâm Chính lập tức rửa sạch, xử lý, rồi lấy ra rất nhiều chai lọ, bắt đầu bôi trét lên tấm da lợn.

Dáng vẻ rất tập trung.

“Chủ tịch Lâm, anh… đang làm gì vậy?”, An Mạn dè dặt hỏi.

“Làm mặt nạ!”.

“Mặt nạ gì?”.

“Mặt nạ da người”.

Đêm khuya.

Xe của Mã Hải dừng trước cửa khách sạn.
 
Chương 3512


Chương 3512

Ngoài xe của ông ta ra còn mười mấy chiếc xe nữa.

Những người trên xe đều là cao thủ của Dương Hoa, đến từ Kỳ Lân Môn, Đông Hoàng Giáo, đảo Vong Ưu và Cổ Phái.

Nếu đã tuyên chiến thì đương nhiên phải cẩn thận mọi lúc mọi nơi.

Biết Dương Hoa phái mười mấy chiếc xe vào thành phố Thanh Nguyên, người của sơn trang Huyết Kiếm vô cùng căng thẳng, lập tức phái mấy nghìn người lẻn vào Thanh Nguyên, giám sát nhất cử nhất động của đám người Mã Hải.

Dù sao thần y Lâm cũng đã đến đây, sơn trang Huyết Kiếm vẫn không dám làm bừa.

Sở dĩ bọn họ dám ra tay với Lâm Chính là vì có nhà họ Lâm hoặc Hồng Nhan Cốc chống lưng, chắc chắn thần y Lâm không dám hạ độc thủ với mình. Nhưng nếu ép thần y Lâm vào đường cùng, thì sơn trang Huyết Kiếm cũng không dám đoán trước hậu quả sẽ thế nào.

Nhưng điều khiến sơn trang Huyết Kiếm thở phào nhẹ nhõm là đám Lâm Chính không ở lại lâu mà lên xe nghênh ngang rời khỏi thành phố Thanh Nguyên.

Trang chủ của sơn trang Huyết Kiếm mừng rỡ.

Bọn họ tấn công Lâm Chính không phải vì ân oán, mà là để tỏ thái độ.

Họ cũng lo Lâm Chính sẽ điên cuồng trả thù.

Bây giờ Lâm Chính cứ thế rời đi, bọn họ đương nhiên vô cùng vui mừng, lại còn lấy lòng được nhà họ Lâm và Hồng Nhan Cốc, đây chẳng phải là chuyện mừng sao?

“Ha ha ha, không ngờ thần y Lâm lại cứ thế rời đi! Tốt lắm! Tốt lắm!”, anh ruột trang chủ là Trang Thái Thanh ngồi ở chính sảnh, giơ ly rượu lên cười lớn: “Nào nào nào, chúng ta cùng uống một ly!”.

“Cạn!”.

Những người nhà họ Trang có mặt đều uống cạn.

“Cháu còn tưởng thần y Lâm lợi hại thế nào, không ngờ cũng là đồ nhát cáy! Chậc chậc chậc, xem ra Dương Hoa cũng chỉ đến thế mà thôi!”, một thanh niên ở bên cạnh cười nói.

“A Long, cháu tu luyện Huyết Long Kiếm Pháp đến tầng mấy rồi?”, Trang Thái Thanh nheo mắt hỏi.

“Thưa bác, đã đến tầng 6 ạ”, thanh niên tên là Trang Mặc Long lập tức đáp.

Anh ta vừa dứt lời, cả đại sảnh liền xôn xao.

“Cái gì? Đã tầng 6 rồi?”.

“Trời ơi, trang chủ mới tầng 7 mà cậu đã tu luyện đến tầng 6 rồi! Phải biết rằng, rất nhiều chú bác của cậu còn chưa chắc lên được tầng này”.

“Thiên tài! Đúng là thiên tài!”.

“A Long quả không hổ là thiên kiêu của nhà họ Trang ta”.

Rất nhiều trưởng bối nhà họ Trang đang có mặt đều giơ ngón cái khen ngợi Trang Mặc Long.

“A Long, chuyện kén rể lần này phải dựa vào em đấy”, đúng lúc này, một cô gái mặc váy dài màu đen cầm ly rượu đứng lên, mỉm cười nói.

“Haizz, chị Nhạn nói khách sáo quá! Chúng ta là người một nhà, sao em có thể khoanh tay đứng nhìn chứ? Nhưng chồng chị cũng không phải là hạng tầm thường, có anh ta là đủ đánh thắng vô số thanh niên tài tuấn đến khiêu chiến rồi, cần gì đến lượt em bêu xấu chứ?”, Trang Mặc Long mỉm cười nói đầy khách sáo.

Dù sao cô gái này cũng là con gái của trang chủ, dù thiên phú của anh ta tốt đến đâu cũng không dám lỗ mãng.

“A Long khiêm tốn rồi, tuy anh Diệp không phải là người tầm thường, có thực lực thiên kiêu, nhưng dù sao cũng chỉ có một mình. Lần đấu võ kén rể này có không ít đệ tử của các đại tộc thế gia đến, dù sao anh Diệp cũng chỉ là người phàm, sao có thể một địch một trăm chứ? Đến lúc đó nếu thể lực không đủ, xảy ra sơ suất gì thì chẳng phải việc kén rể sẽ thành trò cười sao?”, Trang Hồng Nhạn cười nói.
 
Chương 3513


Chương 3513

“Vậy ý của chị Nhạn là…”

“Việc này còn phải hỏi sao? A Long, ngày mai lúc đấu võ kén rể, cháu hãy lên trước, thay Diệu Diệp xử lý mấy con cóc ghẻ. Xử lý xong đám đó thì để Diệu Diệp ra mặt, đánh bại cháu rồi lấy viên minh châu của nhà họ Trang chúng ta. Như vậy chẳng phải là vui hơn sao?”, Trang Thái Thanh cười nói.

Mọi người cười lớn, vỗ tay khen hay.

“Được ạ”.

Trang Mặc Long mỉm cười gật đầu, nhưng sâu trong ánh mắt vẫn lóe lên vẻ không vui.

Hiển nhiên anh ta rất không thích việc vất vả lại không có lợi lộc này.

Nhưng anh ta chẳng còn cách nào khác.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên.

“Trang Mặc Long, hình như anh không muốn làm việc này thì phải. Nếu anh không tình nguyện thì thôi, tôi sẽ giúp chị Nhạn san bằng chướng ngại, để chị ấy thuận lợi xuất giá”.

Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều quay sang nhìn về phía phát ra âm thanh.

Chỉ thấy một người đàn ông mặc kiếm phục, mái tóc dài tung bay, đang đứng ở cửa.

Vóc dáng anh ta hơi gầy, làn da ngăm đen, ánh mắt sắc bén, trong tay còn cầm một thanh kiếm.

“Nam Phi?”.

Ông tư Trang Thạch nhà họ Trang đứng phắt dậy, kinh ngạc nhìn con trai mình.

“Nam Phi, cháu muốn làm gì?”, Trang Thái Thanh trầm giọng hỏi.

“Bác, cháu không có ý gì khác, chỉ là nghe nói sau khi làm xong việc này, Trang Mặc Long sẽ có cơ hội đến Phiêu Nhai Các tu luyện võ học, cháu muốn cơ hội này”, Trang Nam Phi bình tĩnh đáp.

“Cơ hội dành cho người có chuẩn bị có thiên phú, rõ ràng cậu không phải là người như vậy”, Trang Mặc Long cười nói.

“Cứ thử xem sao”, Trang Nam Phi lạnh lùng đáp.

“Nam Phi, không được hỗn xược!”, Trang Thái Thanh nổi giận, ngoảnh phắt sang nhìn Trang Thạch: “Chú tư! Chú dạy con kiểu gì vậy? Dám làm càn ở đây?”.

“Nam Phi! Quay lại đây!”, Trang Thạch cũng nghiêm giọng quát.

Nhưng Trang Nam Phi lại không làm theo, mà nhìn bố mình chằm chằm, sẵng giọng đáp: “Bố, lẽ nào bố cam lòng như vậy sao? Sống lặng lẽ ở nhà họ Trang, làm một nhân vật nhỏ bé?”.

Trang Thạch nghe thấy thế, vô cùng kinh ngạc: “Nam Phi, con… có ý gì?”.

“Con có ý gì à? Còn phải để con nói rõ ràng ra sao? Từ hơn 10 năm trước, sau khi bố tranh chức gia chủ với bác hai thất bại, thì địa vị của bố trong nhà họ Trang ngày càng suy giảm. Bây giờ chuyện lớn trong nhà gần như không thương lượng với bố, trong mắt bọn họ cũng coi như không có bố. Bố, đây là điều bố muốn sao? Đây là cuộc sống mà bố muốn sao?”.

“Con quyết đấu với Trang Mặc Long không phải vì bản thân con, mà cũng là vì bố. Chỉ cần con đánh bại Trang Mặc Long, có cơ hội đến Phiêu Nhai Các tu luyện, thì cũng coi như một nửa người của Phiêu Nhai Các, đến lúc đó nhà họ Trang còn ai dám coi thường bố chứ?”.

“Thế nên bố, con nhất định phải đấu trận này”.

Trang Nam Phi cũng không giấu giếm mà nói hết suy nghĩ trong lòng ra.

Trang Thạch nghe xong thì trợn mắt há mồm.

Nhiều người nhà họ Trang cũng tỏ vẻ lúng túng.

Nhất là Trang Thái Thanh.
 
Chương 3514


Chương 3514

Nhưng ông ta không phản bác mà nhìn chằm chằm Trang Thạch.

“Rửa nhục cho bố! Ha ha, Nam Phi, cậu đúng là có hiếu, tôi khâm phục, khâm phục! Chỉ là lúc cậu làm chuyện này không suy nghĩ chút nào sao?”, Trang Mặc Long cười nói.

“Suy nghĩ cái gì?”, Trang Nam Phi trầm giọng hỏi.

“Đương nhiên là suy nghĩ xem cậu có tư cách làm được điều này không”, ánh mắt Trang Mặc Long bỗng trở nên hung ác.

Anh ta cũng nhìn ra được, Trang Nam Phi muốn dùng anh ta làm bàn đạp để một bước lên trời.

Chỉ tiếc là sao anh ta có thể để Trang Nam Phi được như ý muốn chứ?

“Trang Mặc Long, nếu đã như vậy thì anh đừng nhiều lời nữa. Ra đánh một trận, nếu tôi thắng thì người lên sàn thi đấu vào ngày mai sẽ là tôi, tất cả lợi ích cũng thuộc về tôi”, Trang Nam Phi rút kiếm ra quát.

“Nếu cậu thua thì sao?”, Trang Mặc Long nheo mắt hỏi.

Trang Nam Phi ngập ngừng một lát rồi lạnh lùng hừ mũi đáp: “Tùy anh xử trí”.

“Tùy tôi xử trí? Tôi xử trí thế nào đây? Giết cậu? Cậu là người thân của tôi, giết cậu chẳng phải là hủy hoại danh tiếng của tôi sao? Thế này đi, tôi cũng không làm khó cậu, nếu tôi thắng thì chỉ có một yêu cầu”, Trang Mặc Long cười nói.

“Yêu cầu gì?”, Trang Nam Phi trầm giọng hỏi.

“Tôi muốn cả nhà cậu… quỳ xuống dập đầu trước mặt tôi, thế nào?”, Trang Mặc Long nheo mắt nói.

Mọi người nghe xong đều vô cùng kinh ngạc.

Trang Nam Phi cũng ngây người.

Anh ta ngớ ra nhìn Trang Mặc Long đang mỉm cười, lắp bắp nói: “Cả nhà dập đầu? Anh… ý anh là…”

“Đúng, bố cậu cũng phải dập đầu với tôi”, Trang Mặc Long cười đáp.

“Cái gì?”.

Trang Thạch nổi giận, chỉ vào Trang Mặc Long nói: “A Long! Cậu đừng có coi trời bằng vung! Tốt xấu gì tôi cũng là bậc cha chú của cậu!”.

Nhưng… Trang Mặc Long giả điếc không nghe.

Trang Thạch càng tức giận hơn, ngoảnh sang nhìn Trang Thái Thanh: “Anh cả…”

Ông ta mong Trang Thái Thanh có thể nói mấy câu công bằng.

Nhưng Trang Thái Thanh lại bình tĩnh đáp: “Chú tư, bọn trẻ thích làm gì thì kệ chúng nó đi. Chúng ta làm cha chú thì nhường nhịn chút, hơn nữa, chú không tin con trai mình có thể thắng sao? Chú không khỏi mất tự tin về con mình quá đấy”.

“Việc này…”

Trang Thạch tức đến mức không thốt nên lời.

Ông ta đập bàn, tức giận gầm lên: “Được, nếu đã như vậy, con trai, con đánh cho bố! Đánh bại thằng oắt không biết tốt xấu này, cũng cho đám khinh người này biết sự lợi hại của nhà ta”.

“Chú tư, chú ăn nói kiểu gì vậy?”, đám Trang Thái Thanh tỏ vẻ bất mãn.

Nhưng Trang Thạch chẳng thèm đếm xỉa.

“Vâng, bố yên tâm, con nhất định sẽ đánh bại người này,…”.

Trang Nam Phi quát, rồi tung người nhảy ra khoảng sân bên ngoài, trường kiếm trong tay múa may mấy đường, sau đó thủ thế, nhìn Trang Mặc Long nói: “Tới đi”.

“Ha ha”.

Trang Mặc Long nheo mắt, chắp hai tay sau lưng, chậm rãi bước ra.

Anh ta tỏ vẻ thong dong, giọng nói cũng đầy khinh miệt.

“Câu này nên để tôi nói thì hơn, Nam Phi, cậu ra tay đi, tôi nhường cậu mấy chiêu”.
 
Chương 3515


Chương 3515

“Anh… đã không rút kiếm, còn muốn nhường tôi? Đúng là ức hiếp người quá đáng!”.

Trang Nam Phi nổi giận, lập tức rút kiếm xông tới.

Keng!

Thân kiếm thon dài tỏa ra kiếm ảnh như những đóa hoa, từng đóa đánh về phía Trang Mặc Long.

Kiếm ảnh tinh diệu.

Mũi kiếm sắc bén.

Chiêu thức rất đáng sợ.

Nhưng Trang Mặc Long vẫn không chút sợ hãi, mà nhẹ nhàng lùi lại, dễ dàng tránh được.

“Đừng hòng đi!”.

Trang Nam Phi hét lên, tiếp tục vung kiếm chém tới.

Nhưng bất kể anh ta đâm chém vung bổ kiểu gì cũng không thể chạm được vào người Trang Mặc Long.

“Nam Phi, không thể đánh như vậy được, không thể đánh như vậy được! Nếu con muốn đánh bại cậu ta thì không được dùng kiếm pháp của nhà họ Trang! Dù sao cậu ta cũng tu luyện kiếm pháp nhà họ Trang thuần thục hơn con nhiều!”, Trang Thạch cuống đến mức giậm chân.

Nhưng ông ta vừa dứt lời.

Soạt!

Một đạo kiếm quang như trăng non lóe lên, bổ về phía Trang Mặc Long với tốc độ kinh người.

“Cái gì?”.

Mọi người xung quanh kinh ngạc.

Phát hiện ra đây là sát chiêu của Trang Nam Phi.

Anh ta dùng kiếm pháp của nhà họ Trang để khiến Trang Mặc Long lơ là cảnh giác, khiến Trang Mặc Long tưởng rằng anh ta chỉ biết kiếm pháp nhà họ Trang, sau đó nhân lúc Trang Mặc Long không phòng bị, bất ngờ ra sát chiêu.

Nhất thời sát khí tứ phía, nhiệt độ giảm mạnh.

“Cẩn thận!”.

“Anh Mặc Long, cẩn thận!”.

Người nhà họ Trang kêu lên.

Nhưng nhìn kiếm ảnh đánh tới, e là anh ta không tránh được.

Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc…

Keng!

Trang Mặc Long rút kiếm ra.

Tay anh ta nhanh như điện, kiếm anh ta nhanh như chớp, chém ngang một nhát, một đạo kiếm quang như muốn chém rách hư không.

Vầng trăng non lập tức bị chém vụn.

Lồng ngực Trang Nam Phi cũng bị chém trúng.

Máu tươi bắn ra…

Trang Nam Phi lùi lại mấy bước, sau đó cúi gập người, suýt nữa ngã lăn ra đất, phải dùng kiếm trong tay chống xuống đất để đỡ cơ thể.

“Xong rồi sao?”.

“Thua rồi!”.

“Trang Nam Phi thua rồi!”.

Rất nhiều người nhà họ Trang kêu lên.

Trang Thạch ngây người.

Trang Nam Phi thở hổn hển.

Trang Thái Thanh cười khẽ: “Chú tư, chú xem chuyện này khó thu dọn tàn cuộc rồi”.

Trang Thạch nghiến răng.

“Lại đây! Các cậu có thể quỳ được rồi!”, Trang Mặc Long cười nói: “Gọi cả mẹ cậu đến đây đi”.

“Anh Long, vừa nãy em thấy Tần Minh cũng về rồi, gọi cả cậu ta đến đi”, không biết là ai cười nói.

Trang Mặc Long cười lớn: “Được, tên vô dụng đó cũng đến hả? Bảo cậu ta lăn ngay đến đây cho tôi! Để hai anh em cậu ta quỳ trước tôi, ha ha ha…”
 
Chương 3516


Chương 3516

Trang Thạch và Trang Nam Phi tức muốn xì khói.

Trang Mặc Long muốn sỉ nhục cả nhà họ đây mà.

Nhưng bọn họ cũng chẳng còn cách nào khác.

Dù sao cũng là Trang Nam Phi đòi đấu với Trang Mặc Long trước.

Bản thân Trang Nam Phi muốn dùng Trang Mặc Long làm bước đệm để vùng lên, đương nhiên không thể trách Trang Mặc Long vô tình được.

Nhưng đây là chuyện giữa anh ta và Trang Mặc Long, ép trưởng bối như Trang Thạch quỳ xuống dập đầu thì còn ra thể thống gì?

“Trang Mặc Long, anh muốn tôi quỳ trước anh cũng được, nhưng anh đừng ép bố tôi. Tốt xấu gì ông ấy cũng là chú anh, anh nhận nổi sao?”, Trang Nam Phi cắn răng nói.

“Ha ha, Trang Nam Phi, chuyện này chúng ta đã nói trước rồi mà, bây giờ cậu thua rồi mới nói ông ta là chú tôi, cậu không thấy nực cười sao? Mau quỳ xuống!”, Trang Mặc Long cười khẩy quát.

“Anh…”, Trang Nam Phi tức đến nỗi toàn thân run rẩy.

“Nam Phi, vừa nãy anh và Mặc Long nói những gì chúng tôi đều nghe thấy cả. Bây giờ anh thua lại không chịu nhận, không khỏi lật lọng quá đấy!”.

“Đúng vậy, nếu Mặc Long thua, anh ấy cũng lật lọng thì anh sẽ làm thế nào?”.

“Như vậy chẳng phải là trò cười sao?”.

“Không ra thể thống gì cả”.

“Người nhà họ Trang chúng ta trước giờ đều nói lời giữ lời”.

Mọi người nhao nhao chỉ trích, giọng nói rất lớn, cố ra vẻ bất mãn.

“Chú tư, chú cũng là bậc cha chú của nhà họ Trang, sao có thể nuốt lời được chứ? Nếu làm vậy thì chẳng phải đầu têu cho con cháu học thói xấu sao? Chú phải lấy mình làm gương, đừng để con cháu nó khinh cho”, đúng lúc này, Trang Thái Thanh cũng lên tiếng.

Tuy ông ta nói rất uyển chuyển, nhưng tất cả mọi người đều hiểu ý.

Đây là ép bố con Trang Thạch phải thỏa hiệp.

Trang Thạch trợn mắt há mồm, nhìn Trang Thái Thanh với vẻ mặt khó tin.

Ông ta rất muốn nói gì đó.

Nhưng… không thốt nên lời.

Ngay cả Trang Thái Thanh cũng đã lên tiếng thì chuyện này không thể lấp liếm được nữa.

Trang Thạch siết chặt nắm tay, vẻ mặt đầy buồn bã và không cam lòng.

Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng người sỉ nhục mình… lại là người thân ruột thịt.

“Bố, là con bất hiếu, khiến bố phải chịu nỗi nhục này, nhưng không sao, bố, chúng ta rời khỏi đây là được, dập đầu cái gì chứ? Bảo bọn họ cút hết đi!”, Trang Nam Phi vẫn không chịu làm theo, lại gần Trang Thạch nhỏ giọng nói.

“Bỏ đi tuy cũng là cách, nhưng sẽ trúng kế của Trang Mặc Long. Cậu ta là người mong con đi nhất, con mà đi thì cùng lứa nhà họ Trang sẽ không còn ai tranh giành với cậu ta nữa, cậu ta ở nhà họ Trang muốn gì có nấy. Được nhà họ Trang dốc sức bồi dưỡng, thì khoảng cách giữa con và cậu ta sẽ càng ngày càng lớn”.

“Nhưng… bố…”

“Nam Phi, nhịn đi! Nhẫn nại mới là điều con cần làm nhất lúc này! Đừng vì sự kích động nhất thời mà hủy hoại tiền đồ”, Trang Thạch cắn răng nói.
 
Chương 3517


Chương 3517

Vẻ mặt Trang Nam Phi đầy đau khổ, nắm tay siết chặt, ngón tay muốn đâm toạc lòng bàn tay.

“Các cậu còn không mau quỳ xuống?”.

Trang Mặc Long quát.

Đôi mắt Trang Nam Phi đỏ ngầu, lửa giận ngút trời.

Nhưng Trang Thạch lại vỗ vai anh ta, chậm rãi quỳ xuống.

“Bố!”.

Trang Nam Phi gần như phát điên lên.

Nhưng lúc này, anh ta không còn lựa chọn nào khác.

Rời khỏi nhà họ Trang thì anh ta không là gì cả.

Muốn ở lại thì phải cúi đầu trước Trang Mặc Long.

Ai bảo bọn họ là người thua cuộc chứ? Dù là Trang Nam Phi hay Trang Thạch.

Mà kết cục của người thua cuộc là phải nhìn sắc mặt của người thắng cuộc.

Trang Nam Phi hít sâu một hơi, hai gối cong lại, cũng chuẩn bị chậm rãi quỳ xuống.

Nhưng đúng lúc này, một bóng dáng bước vào.

“Tần Minh đến rồi!”.

Tiếng kêu vang lên.

Không ít người quay sang nhìn người này.

“Hừ, thằng con hoang đến rồi!”.

“Chậc chậc chậc, thằng vô dụng này còn mặt mũi mà đến à? Mẹ cậu ta chỉ là một người hầu của nhà họ Trang, còn không xứng mang họ Trang, cậu ta lấy đâu ra mặt mũi mà đến đây vậy?”.

“Cả nhà này nực cười thật đấy”.

Mọi người châu đầu ghé tai, cười đầy khinh miệt.

Trang Thạch cũng rất ngạc nhiên.

“Tần Minh, chú đang ở nước ngoài yên lành, sao lại về đây?”, Trang Nam Phi cắn răng, trừng mắt nhìn Tần Minh.

Nhưng Tần Minh lại nhìn chằm chằm anh ta.

“Chú nhìn gì vậy? Không nhận ra anh mình nữa à?”, Trang Nam Phi hừ mũi nói.

Tuy hai người cùng bố khác mẹ, nhưng Trang Nam Phi vẫn coi Tần Minh như em trai mình.

“Ồ, quen chứ!”.

Tần Minh hoàn hồn lại, nhìn xung quanh rồi bình thản nói: “Các người gọi tôi đến đây có chuyện gì vậy?”.

Hai bố con Trang Nam Phi đều tỏ vẻ lúng túng.

Trang Mặc Long mỉm cười, sải bước đi tới.

“Chậc chậc chậc, chú tư, chẳng phải chú đưa cậu ta ra nước ngoài, không cho phép cậu ta về sao? Sao lại để cậu ta về sơn trang Huyết Kiếm vậy? Đúng dịp thế này, ông không sợ mất mặt sao?”, Trang Mặc Long nheo mắt đánh giá Tần Minh.

“Phải đấy, đúng lúc quan trọng mà thằng con hoang này về chẳng phải là khiến em Nhạn mất mặt sao? Đến lúc đó chỉ e người của Phiêu Nhai Các biết được cũng sẽ không vui”, một cô gái ở bên cạnh không nhịn được nói.

“Đúng vậy, Trang Thạch, ông mau bảo thằng con hoang này của ông cút đi đi! Đừng ở đây cho ngứa mắt ra!”.

Đám người nói với Trang Thạch.
 
Chương 3518


Chương 3518

Hoàn toàn không nể mặt chút nào.

Đối với cả nhà Trang Thạch, thì thể diện gì đó đã là đồ xa xỉ từ lâu rồi.

“Từ từ đã, Tần Minh, nào, trước khi cút thì cùng bố cậu quỳ xuống dập đầu với tôi đã”, Trang Mặc Long cười nói.

“Quỳ?”.

Tần Minh nhíu mày nhìn Trang Thạch, rồi lại nhìn Trang Mặc Long, khó hiểu nói: “Đang yên đang lành, sao tôi phải quỳ trước anh chứ?”.

“Hừ, bảo cậu quỳ thì quỳ đi, nhiều lời thế nhỉ?”, người bên cạnh càm ràm.

Trang Mặc Long cũng rất kiên nhẫn, cười đáp: “Nguyên nhân rất đơn giản, anh cậu quyết đấu với tôi, nói nếu cậu ta thua, thì cả nhà cậu phải quỳ trước tôi. Bây giờ cậu ta đã thua, cậu quỳ một cái chẳng phải rất bình thường sao?”, Trang Mặc Long cười nói.

“Nhưng vấn đề là anh ấy thua anh, chứ có phải là tôi thua đâu, dựa vào đâu anh bắt tôi quỳ?”, Tần Minh nói.

Anh vừa dứt lời, xung quanh lập tức im bặt.

Ai nấy nhìn Tần Minh chằm chằm.

Trang Mặc Long cũng nheo mắt lại đánh giá Tần Minh, lạnh lùng nói.

“Vậy ý của cậu là… cậu cũng muốn khiêu chiến tôi?”.

“Khiêu chiến sao?”, Tần Minh vẫn làm ra vẻ không hiểu gì. Anh nhìn Trang Mặc Long bằng vẻ nghi ngờ: “Đang yên đang lành tại sao lại phải khiêu chiến?”

“Cậu không muốn đánh nhau thì lập tức quỳ xuống. Anh trai cậu đã thua, bố cậu lúc đó đã hứa nếu họ thua thì cả nhà cậu sẽ phải dập đầu trước mặt tôi. Giờ cậu bật lại tôi như thế à? Cậu coi tôi là gì vậy?”, Trang Mặc Long nheo mắt.

“Có chuyện đó sao?”, Tần Minh chau mày.

“Cậu bớt lảm nhảm lại, còn không quỳ thì ông đây đánh gãy chân đấy”, một người khác nhà họ Trang chửi lại.

Hiện tại Trang Mặc Long khá có tiếng nói ở nhà họ Trang nên đương nhiên là mọi người sẽ đứng về phía anh ta.

Tất cả đều chỉ trích Tần Minh.

Tần Minh không nói gì, chỉ rơi và trầm mặc. Một lúc sau, anh gật đầu.

“Thôi được, đã tới nước này thì tôi thử xem”, Tần Minh bước tới trước mặt Trang Mặc Long.

Trang Mặc Long giật mình: “Thử cái gì?”

“Không phải là muốn tôi quỳ xuống sao? Đánh bại tôi đi, tôi sẽ quỳ”, Tần Minh nói.

Dứt lời, cả hiện trường sục sôi: “Cái gì?”

“Một kẻ vô dụng như cậu mà cũng đòi khiêu chiến với Mặc Long sao?”

“Ha ha, đúng là nực cười”.

“Đừng đùa chúng tôi nữa”.

“Cậu mà cũng dám so với Mặc Long. Dù cậu có ra nước ngoài vài năm thì có vẻ như não cũng không khá lên được nhỉ”.

“Mặc Long chỉ cần dùng một tay thôi là có thể giết chết cậu. Cậu có tin không?”

Đám đông ôm bụng cười. Họ cười ra nước mắt. Trang Mặc Long, Trang Hồng Nhạn cũng tủm tỉm. Họ chưa bao giờ thấy ai ăn nói ngây thơ đến như vậy.
 
Chương 3519


Chương 3519

Tần Minh mặc dù là con của Trang Thạch nhưng vì sinh ra thấp hèn nên không được mang họ bố, phải mang họ mẹ. Hơn nữa thiên phú của cậu ta cũng không được tốt. Nếu cậu ta là người có tài dị bẩm thì việc gia nhập vào nhà họ Trang cũng không có gì là khó. Chỉ có điều võ công của cậu ta bình thường, do đó Trang Thạch đã cho cậu ta ra nước ngoài, vài năm mới về gặp bố mẹ một lần.

Trước khi Trang Thạch và trang chủ trước đó tranh giành vị trí gia chủ thì địa vị của họ ở nhà họ Trang cũng không hề thấp kém. Chẳng ai dám ức hiếp họ. Sau khi thất thế thì địa vị của bọn họ sa sút đi nhiều.

Đến mấy người Trang Nam Phi mà họ còn coi khinh thì một đứa con riêng như Tần Minh là cái thá gì?

“Hừ, đến anh của cậu còn thua bởi tay tôi mà cậu dám nói vậy cơ à? Thú vị đấy!”

Trang Mặc Long nheo mắt, gật đầu: Nếu cậu đã nói vậy mà tôi không nghênh chiến thì khác gì sợ cậu? Tới đi! Để tôi xem xem tại sao cậu lại dám ăn nói như vậy với tôi”.

Nói xong Trang Mặc Long bèn móc tay.

“Anh muốn tôi ra tay trước à?”, Tần Minh hỏi ngược lại.

“Thế chẳng lẽ tôi sao? Tôi không nhường cậu lát nữa cậu không phát huy được thì sao? Người khác lại nói tôi ức hiếp cậu”, Trang Mặc Long cười nói.

“Ha ha…”, đám đông bật cười.

Tần Minh gật đầu: “Vậy được, vậy tôi ra tay trước. Hi vọng anh sẽ không hối hận”.

Nói xong, Tần Minh sải bước đi về phía Trang Mặc Long.

“Cuộc đời này tôi sẽ làm rất nhiều chuyện mà có thể khiến tôi hối hận, nhưng chắc chắn sẽ không có cậu trong đó”, Trang Mặc Long nhún vai. Anh ta chẳng bận tâm.

“Tần Minh, em đang làm cái gì vậy? Em không phải là đối thủ của anh ta đâu”, Trang Nam Phi hét lớn.

Tần Minh coi như không nghe thấy. Trang Nam Phi cuống cả lên. Làm thế này chỉ càng mất mặt mà thôi. Thế nhưng điều khiến anh ta bất ngờ đó là Tần Minh trước giờ luôn nghe lời mình thì lần này lại để ngoài tai lời nói của anh ta.

Không biết tại sao lại như thế? Tuy nhiên giờ không phải là lúc bận tâm tới điều này. Bởi vì Tần Minh đã bước tới trước mặt Trang Mặc Long rồi.

Trang Mặc Long mỉm cười, nhìn Tần Minh. Anh ta khoanh tay trước ngực, căn bản không coi Tần Minh ra gì. Tần Minh liếc nhìn Trang Mặc Long, sau đó tung một chưởng về phía mặt anh ta.

Chiêu thức trông khá bình thường. Trang Mặc Long cảm thấy bất ngờ, tưởng Tần Minh có chiêu thức gì đặc biệt cơ. Hóa ra chỉ bình thường như vậy thôi sao? Kẻ vô dụng đúng là kẻ vô dụng. Anh ta cười thầm, giơ tay lên đỡ đòn, đồng thời tay còn lại cũng đập vào mặt Tần Minh.

Thế nhưng đúng lúc anh ta va chạm với chưởng đánh của Tần Minh thì…

Bốp! Một âm thanh giòn giã vang lên. Chưởng đánh và cánh tay va chạm, một luồng sức mạnh từ bàn tay rót tới toàn thân Trang Mặc Long và dội thẳng vào mặt anh ta.

Bốp! Tiếng tát vang lên bốn bề. Trang Mặc Long bật lùi lại, loạng choạng suýt ngã. Đợi đến khi đứng vững lại thì anh ta mới thấy mặt mình nóng ran và sưng vù.

Một vết bàn tay xuất hiện ngay vị trí má của anh ta. Trang Mặc Long hoang mang.

Đám đông im lặng. Bầu không khí vô cùng chết chóc.

Tất cả đều trố tròn mắt. Họ nhìn Tần Minh bằng vẻ không dám tin. Đám đông nín thở, cảm giác tim như ngừng đập. Không ai có thể tự rút mình ra khỏi cảnh tượng vừa rồi.

Không ai dám tin…Tần Minh…lại có thể tát được Trang Mặc Long như thế.

“Không thể nào!”, cuối cùng thì cũng có người kêu lên, phá tan bầu không khí im lặng. Đám đông cũng như phát điên.

“Tần Minh có thể tát được Mặc Long sao?…Chuyện gì vậy?”

“Mặc Long tại sao không đỡ được đòn của cậu ta chứ?”

“Là giả, chắc chắn là giả”.
 
Chương 3520


Chương 3520

“Là tôi bị xảy ra ảo giác phải không?”

“Mặc Long là thiên kiêu của gia tộc, sao lại không đỡ nổi một cái tát đó chứ?”

Không ai có thể chấp nhận được hiện thực này. Trang Thái Thanh chau mày, nhìn chăm chăm Tần Minh. Trang Hồng Nhạn cũng cảm thấy không thể tin

“Mặc Long, anh không sao chứ?”, một người kêu lên.

“Tôi…không sao…do khinh suất quá thôi..”, Mặc Long bừng tỉnh. Anh ta nín thở, xoa xoa má của mình, đôi mắt ánh lên sự tức giận và oán hận.

Mất mặt quá!

“Tôi thấy anh không nên nhường tôi thì tốt hơn. Nếu không mà đánh tiếp thì sợ rằng anh sẽ rất thảm hại đấy. Vì đến cơ hội đánh trả cũng không có”, Tần Minh điềm đạm nói.

“Khốn nạn”, Trang Mặc Long tức giận quát lớn: “Chẳng lẽ Trang Mặc Long tôi lại không bằng một đứa con riêng vô dụng không xứng với họ Trang như cậu sao? Vừa rồi là do tôi khinh suất mà thôi. Cậu cứ ra tay đi, tôi đã nói nhường là nhường. Tới đi!”

“Anh đã cố chấp như thế thì tôi cũng không khách khí nữa”, Tần Minh trầm giọng, lao tới như một con gió. Tốc độ của anh nhanh tới mức vô lý.

“Cái gì?”, Trang Mặc Long tái mặt. Anh ta cảm nhận được có gì đó không ổn bèn vội vàng giơ tay lên đỡ đòn.

Tần Minh tung những cú đấm như mưa. Trang Mặc Long vừa đưa tay lên đỡ vừa tung chân ra đạp định vừa công vừa thủ nhưng chiêu thức của anh ta chẳng ra sao, bị ăn mấy đấm, đau tới mức tưởng sốc đi được. Bất lực, anh ta đành từ bỏ việc tấn công mà chỉ tập trung vào phòng thủ.

Thế nhưng dù có như vậy thì cũng không cầm cự được bao lâu. Chưa tới một phút mà Trang Mặc Long đã bị sưng vù mặt, người ngợm đầy vết thương.

Anh ta căn bản không thể nào đỡ được đòn tấn công như vũ báo của Tần Minh. Hàng phòng ngự của anh ta đã bị chọc thủng. Nếu tiếp tục như này thì chắc chắn anh ta sẽ chết.

“Chết tiệt! Tế Vũ Kiếm Pháp!”, Trang Mặc Long gào lên, đột nhiên rút kiếm ra, kiếm ảnh vung như mưa, đâm thẳng về phía Tần Minh.

Tần Minh vội vàng lùi lại. Thế nhưng kiếm ảnh vẫn để lại những vết thương trên cánh tay của anh. Máu tươi bắn ra.

“Đê tiện!”, Trang Nam Phi hét lớn.

“Tần Minh còn chưa dùng kiếm mà anh đã dùng! Đúng là bỉ ổi. Trang Mặc Long, dù anh có thắng trận này thì cũng chẳng vinh quang gì”.

“Cái gì mà vinh quang hay không? Tôi nói là không được dùng kiếm à? Chỉ cần không vi phạm quy định thì cần gì phải quan tâm nhiều làm gì? Tần Minh, chết đi!”, Trang Mặc Long gầm lên, đâm thẳng thanh kiếm về phía Tần Minh.

Trang Mặc Long đang dùng kiếm pháp đơn giản nhất để chiến đấu. Thân kiếm linh hoạt và vô hình, thế nhưng sức mạnh thì vô cùng khủng khiếp. Nó có thể chém nát mọi thứ, lưỡi kiếm còn xuất hiện một vệt đỏ máu, trông vô cùng quỷ dị.

Tần Minh né liên tục, nhảy lên cúi xuống. Có vẻ anh rất kiêng dè thanh kiếm này, không dám phản công lại. Dần dần, Trang Mặc Long lại chiếm được ưu thế.

“Bố ơi không hay rồi. Tần Minh không biết kiếm pháp của nhà họ Trang. Thằng bé không biết chiêu thức này, cũng không biết uy lực của nó, nếu cứ tiếp tục như này thì nó sẽ chịu thiệt mất. Hơn nữa…sợ rằng Trang Mặc Long sẽ ra đòn sát phạt với nó mất thôi”, Trương Nam Phi vội vàng kêu lên.

“Cần phải chặn trận đấu này lại”.

Trang Thạch cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Khi xưa ông ta đã từng cân nhắc tới việc truyền thụ kiếm pháp sơn trang Huyết Kiếm cho Tần Minh nhưng bị rất nhiều người phản đối. Nguyên nhân là vì Tần Minh là con riêng, danh không chính, ngôn không thuận.
 
Chương 3521


Chương 3521

Đến cả quyền mang họ Trang mà cậu ta cũng không có thì sao có thể học võ học nhà họ Trang được? Thế nên Tần Minh chưa từng tiếp xúc với kỹ năng này và cũng không biết về sự thâm sâu của nó.

Để có thể giúp Tần Minh có tương lai tốt hơn thì Trang Thạch đành phải để cậu ta đi nước ngoài. Ngoài ra còn mời thầy tốt nhất dạy võ thuật cho cậu ta.

Mặc dù Tần Minh không được học võ thuật của nhà họ Trang nhưng do được thầy bên ngoài chỉ dạy nên cũng không khó khăn gì trong việc tự sinh tồn.

Trang Thạch không bao giờ nghĩ rằng võ công của Tần Minh lại tốt như vậy, có thể làm khó được cả Trang Mặc Long. Điều này đến cả Trang Nam Phi cũng không làm được.

Thế nhưng dù sao thì ông ta cũng không tin Tần Minh có thể chiến thắng được Trang Mặc Long.

“Anh mau ngăn họ lại đi. Đừng đánh nữa”, Trang Thạch bặm môi, nói với Trang Thái Thanh.

“Chặn cái gì? Đây là do con trai chú chọn đấy chứ. Tôi xen vào thì chẳng phải là phá hoại quy định sao? Huống hồ, tiểu bối cọ xát, có gì đâu”, Trang Thái Thanh nói bằng vẻ vô cảm.

“Nhưng nếu tiếp tục thế này thì sẽ mất mạng mất”, Trang Thách hét lớn.

“Có mất mạng thì cũng là lựa chọn của con chú. Do chú dạy dỗ nó không tốt. Nó dám khiêu chiến với Mặc Long, chuyện này mà truyền ra ngoài thì chú có biết sẽ có ảnh hưởng thế nào không? Thằng bé là cả tương lai của nhà họ Trang đấy. Nếu như hôm nay không dạy cho Tần Minh một bài học, danh tiếng của nó bị tổn hại thì sau này nó còn mặt mũi nào ra ngoài đời nữa? Vì vậy hôm nay chuyện này là do lỗi của con chú, nó phải chấp nhận thôi”, Trang Thái Thanh nói tiếp.

“Anh cả…chuyện này…”, Trang Thạch định nói thêm gì đó. Thế nhưng Trang Thái Thanh không buồn quan tâm. Ông ta chỉ phất tay cho lôi Trang Thạch ra.

“Anh cả, anh cả…”, Trang Thạch hét lớn. Trang Thái Thanh mặc kệ.

Trang Thạch cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Trang Nam Phi cũng nín thở, nhắm mắt từ bỏ.

Lúc này, chẳng còn ai có thể cứu được Tần Minh nữa. Anh ta chỉ có thể cầu nguyện Trang Mặc Long sẽ tha mạng cho Tần Minh mà thôi.

Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc…

Rầm! Một âm thanh nặng nề vang lên. Trang Mặc Long đột nhiên bay bật ra, đập mạnh xuống đất, không đứng dậy nổi. Anh ta nôn ra máu tươi.

“Cái gì?”, Trang Thạch trố tròn mắt.

Những người khác cũng có chung biểu cảm…

Ai cũng cảm thấy choáng váng. Họ sững sờ nhìn Trang Mặc Long.

Bốn bề im lặng như tờ. Ngoài tiếng huyên náo của quan khách ở bên ngoài thì không còn bất kỳ âm thanh gì khác.

Một lúc sau…

“Mặc Long”, một trưởng bối của nhà họ Trang vội vàng lao lên đỡ lấy Trang Mặc Long.

“Mặc Long, anh không sao chứ?”

“Cậu thế nào rồi?”

“Sao lại thế này?”, mấy người Trang Hồng Nhạn cũng vội vàng lao tới tỏ vẻ quan tâm.

Trang Thạch và Trang Nam Phi cảm thấy đầu óc trống rỗng. Tần Minh đã tạo ra tất cả sao? Tần Minh từ khi nào…trở nên lợi hại như vậy chứ?

“Tôi không sao…tôi chỉ…chỉ hơi…khinh suất chút thôi…”, được người khác đỡ dậy, Trang Mặc Long lau máu ở khóe miệng, còn chưa lau xong thì đã lại ho kịch liệt.

“Khụ khụ…”
 
Chương 3522


Chương 3522

Nhìn thấy bộ dạng của anh ta, mọi người bàng hoàng.

“Nếu anh đã không sao thì tiếp tục đi”, lúc này Tần Minh lên tiếng. Đám đông giật mình, quay qua nhìn. Tần Minh bước tới.

“Tần Minh, cuộc đấu đã kết thúc rồi, cậu còn định làm gì vậy?”, một người khác lên tiếng.

“Kết thúc sao? Tôi đã nghe thấy Trang Mặc Long nhận thua đâu”, Tần Minh nói.

“Điều này…”, người kia không biết phải trả lời thế nào.

Trang Mặc Long bặm môi, để lộ vẻ uất hận. Nếu mà nhận thua thì khác gì là quỳ trước mặt Tần Minh chứ. Vậy thì anh ta biết giấu mặt đi đâu? Tới khi đó cũng sẽ bị những người khác trong gia tộc xì xầm bàn tán nữa. Dù sao thì Tần Minh cũng chỉ là con riêng thôi mà.

“Trang Mặc Long, anh còn không nhận thua?”, Trang Nam Phi hét lên.

“Nhận thua cái gì? Tôi chưa thua”, Trang Mặc Long không nhịn được nữa, anh ta gào lên, đẩy mọi người ra và lao về phía Tần Minh.

Vụt! Thanh kiếm sắc bén phát ra màu đỏ máu.

“Huyết Long Kiếm Pháp!”, có người kêu lên.

Vào lúc này, Trang Mặc Long đã phải sử dụng kiếm pháp mạnh nhất, đáng tự hào nhất của mình. Huyết Long Kiếm Pháp của Trang Mặc Long đã tu luyện tới cấp sáu, mũi kiếm như rồng lượn, biến hóa khôn lường và bất bại.Chỉ với kiếm thế này thôi thì đã không thể cản lại được rồi chứ đứng nói tới uy lực của nó.

“Tần Minh cẩn thận”, Trang Nam Phi kêu lên.

“Tần Minh, tránh đi”, Trang Thạch xông tới, định đỡ giúp Tần Minh. Thế nhưng kiếm thế quá mạnh, ông ta không thể nào tiếp cận được.

Nhát kiếm này là vô địch. Đám đông trố tròn mắt, cảm giác tim muốn rớt ra ngoài. Kiếm thế khủng khiếp như vậy e rằng Tần Minh sẽ mất mạng mất.

Trang Mặc Long quá độc ác!

Nhiều người có cùng suy nghĩ. Thế nhưng một giây sau…Một âm thanh kỳ lại vang lên và ngay sau đó…

Vụt…Một luồng sức mạnh khác phát ra từ vị trí của Tần Minh.

Đó là kiếm thế. Kiếm thế Huyết Long Kiếm Pháp của Trang Mặc Long đã bị đánh tản ra.

Đám đông tưởng chừng như bị sét đánh, tất cả đều bàng hoàng…Chỉ thấy Tần Minh đưa tay lên, ngón tay kẹp chặt thanh kiếm của Trang Mặc Long. Thanh trường kiếm đã phải khựng lại khi chỉ còn cách Tần Minh có vài phân.

“Không thể nào”, có người hét lớn.

Trang Mặc Long trố tròn mắt, toát mồ hôi hột. Anh ta run rẩy nhìn Tần Minh. Đường kiếm của anh ta…đã bị Tần Minh đỡ gọn!

Sao lại thế này chứ? Tần Minh…rốt cuộc mạnh tới mức nào vậy?

“Thú vị”, Tần Minh với ánh mắt lạnh như băng bẻ mạnh tay.

Cạch! Thanh kiếm trong tay Trang Mặc Long gãy làm hai, sau đó ngón tay của anh nhanh như cắt đâm về phía Trang Mặc Long. Rõ ràng là anh muốn kết thúc trận đấu này.

“Tần Minh! Cậu làm gì vậy?”

“Dừng tay”, đám đông ní thở, như muốn phát điên.

Đúng lúc này, một bóng hình tiếp cận Tần Minh và đạp cậu ta ra. Tần Minh chau mày, nhìn cú đạp và đành phải lùi lại.
 
Chương 3523


Chương 3523

Rầm! Cú đạp vào lao thẳng tới, Tần Minh dùng tay chặn lại, thế nhưng do quá đường đột thế nên cũng khiến Tần Minh loạng choạng, suýt ngã.

“Anh cả”, Trang Thạch vội vàng tới đỡ Tần Minh dậy, nhìn người trước mặt với vẻ tức giận. Đó chính là Trang Thái Thanh.

“Tần Minh, cậu quá to gan, định giết chết Mặc Long sao?”, Trang Thái Thanh quát lớn.

“Tôi giết anh ta thì bác ngăn lại, vừa rồi anh ta muốn giết tôi thì sao bác không làm điều tương tự? Bác cả, có phải là bác thiên vị không?”, Tần Minh nói bằng vẻ vô cảm.

Trang Thái Thanh mặt lúc đỏ lúc trắng, ông ta không biết phải đáp lại như thế nào: “Đừng gọi tôi là bác, nhà họ Trang chúng tôi không có người như cậu”.

“Bác cả, sao bác có thể nói như vậy chứ?”, Trang Nam Phí tái mặt.

“Anh cả, dù sao thì Tần Minh cũng là con của em, anh làm vậy có phải là hơi quá đáng không?”, Trang Thạch nghiến răng.

“Có gì mà quá đáng? Tôi chỉ nói sự thật mà thôi! Cậu ta họ Tần, không phải họ Trang”, Trang Thái Thanh hừ giọng.

“Anh…”, Trang Thạch tức lắm.

“Thôi bỏ đi bố, đấu võ mồm với họ có ý nghĩa gì, dù sao thì Tần Minh cũng thắng rồi. Vậy là đủ rồi. Chúng ta còn bận tâm điều gì nữa?”, Trang Nam Phi kéo tay Trang Thạch, khẽ nói.

“Con nói đúng, những người này vốn không ưa chúng ta, Tần Minh thắng rồi thì chẳng khác gì tát thẳng vào mặt họ. Bố nên vui mừng mới phải. Hà tất phải so đo? Nam Phi, Tần Minh, chúng ta đi”, Trang Thạch hừ giọng, đưa Trang Nam Phi và Tần Minh rời đi.

“Đứng lại…”, Trang Mặc Long vẫn cảm thấy không cam tâm, định giữ bọn họ lại nhưng đã bị Trang Thái Thanh ngăn bước.

“Cháu còn thấy chưa đủ mất mặt à?”, Trang Thái Thanh trầm giọng.

“Bác! Cháu…”

“Được rồi, cháu cũng đừng giải thích nữa! Tần Minh không phải là người mà cháu đối phó được đâu. Tém tém lại”.

“Chết tiệt”, Trang Mặc Long tức giận siết chặt nắm đấm và nghiến răng.

Đám đông chỉ im lặng. Trang Hồng Nhạn nhìn chăm chăm Trang Mặc Long: “Bác cả, Tần Minh sao lại lợi hại vậy ạ? Cháu nhớ là lúc rời khỏi nhà họ Trang thì người này vẫn bình thường thôi mà, đâu có võ công kỳ tài như vậy đâu”.

“Bác cũng không biết. Có thể do đi nước ngoài, gặp được cao nhân này đó cũng nên. Không ngờ đứa con riêng của chú tư giờ lại lợi hại như vậy”, Trang Thái Thanh hừ giọng.

“Bác cả! Vậy đại hội ngày mai vẫn để Mặc Long ra mặt chứ ạ?”, Trang Hồng Nhạn thận trọng hỏi.

“Không để nó thì để ai?”

“Có thể Tần Minh sẽ càng phù hợp hơn ạ”.

“Phù hợp hơn sao? Hồng Nhạn, cậu ta mà bước lên thì chúng ta biết giấu mặt đi đâu. Cậu ta họ Tần, là con riêng của chú tư, danh không chính, ngôn không thuận. Nếu cậu ra ta mặt thì khác gì chúng ta trở thành trò cười cho thiên ạ? Không được, tuyệt đối không được. Vẫn phải để Mặc Long ra mặt”, Trang Thái Thanh lắc đầu.

Trang Hồng Nhạn do dự, cuối cùng cũng vẫn gật đầu. Thế nhưng không biết tại sao mà cô ta cảm thấy vô cùng bất an.

Chuyện Tần Minh đánh bại Trang Mặc Long đã được truyền đi khắp nhà họ Trang. Tin đồn nhất thời khiến đám đông sục sôi. Rất nhiều người cảm thấy không dám tin.

Trang Mặc Long là thiên tài hàng đầu của nhà họ Trang. Có thiên phú dị bẩm, thực lực cực mạnh. Nhà họ Trang cũng đã tốn không ít tiền bạc, tài nguyên để bồi dưỡng anh ta.

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom