Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3504


Chương 3504

Lâm Chính không phát hiện ra, dặn dò mấy câu rồi chuẩn bị rời đi.

“Chủ tịch Lâm, đợi đã!”, Tô Nhu đột nhiên kêu lên.

“Sao vậy?”, Lâm Chính nghiêng đầu hỏi.

“Vì sao… anh… lại tốt với tôi như vậy? Rốt cuộc anh… nghĩ thế nào?”, Tô Nhu cắn răng, lấy hết dũng khí hỏi thẳng.

Cô nói ra, Lâm Chính lập tức sững sờ.

Anh cũng không ngờ Tô Nhu lại hỏi câu này, đôi mắt dừng trên người Tô Nhu một lúc lâu nhưng lại không biết nên nói gì.

Tô Nhu hơi căng thẳng, lại không nói được sao lại căng thẳng.

Nhưng bây giờ cô lại sợ Lâm Chính nói ra, vội lên tiếng: “Chủ tịch Lâm, nếu anh không muốn nói thì đừng nói!”.

“Tôi có thể nói”, Lâm Chính nói.

“Tôi đột nhiên không muốn nghe nữa, xin lỗi!”, Tô Nhu hoảng loạn.

Lâm Chính sững sờ, nhưng chẳng mấy chốc đã hiểu ra.

Tô Nhu sợ Lâm Chính đột nhiên chọc thủng lớp màn mỏng cuối cùng giữa hai người.

Nếu vậy, cô không biết làm thế nào đối mặt với Chủ tịch Lâm, cũng không biết làm thế nào để đối mặt với Lâm Chính.

Nhưng đã đến nước này, Lâm Chính cũng muốn biết thái độ của Tô Nhu đối với thần y Lâm.

“Thật ra cô có thể không cần phải theo Lâm Chính mãi. Nếu cô ly hôn, tôi nghĩ Lâm Chính cũng sẽ đồng ý”, Lâm Chính nói.

“Chủ tịch Lâm, anh… anh có ý gì?”, Tô Nhu ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi phức tạp, cũng có chút phẫn nộ.

“Tôi chỉ nói cô có lựa chọn tốt hơn”, Lâm Chính nói.

Tô Nhu trầm mặc, hai tay siết chặt.

Không ai biết rõ trong lòng cô đang nghĩ gì, cô chỉ cúi đầu, giống như đang nghĩ ngợi gì đó.

Chốc lát sau, cô hít sâu một hơi, quay người rời đi.

Cô lựa chọn né tránh.

Có lẽ cô cũng không có đáp án.

Thật ra những lời Lâm Chính nói vào tai bất kỳ người phụ nữ nào cũng gần giống như là lời tỏ tình.

Lâm Chính cũng biết rõ.

Anh muốn biết Tô Nhu sẽ lựa chọn thế nào.

Lúc này, cổng chính mở ra, một chiếc xe lái vào trong. Mã Hải bước xuống xe, nhanh chóng đến bên cạnh Lâm Chính, nhỏ giọng nói: “Chủ tịch Lâm, xe đã chuẩn bị xong!”.

“Được, bây giờ hãy xuất phát đến thành phố Thanh Nguyên”.

Lâm Chính nói, ngồi vào trong xe.

Trên xe tiến đến thành phố Thanh Nguyên, trợ lý ở cạnh đưa tài liệu đã sưu tầm xong cho Lâm Chính.

“Lần này sơn trang Huyết Kiếm kén rể, hơn nữa còn là công khai, vì vậy hôn lễ này có rất nhiều nhân sĩ bên ngoài đến tham gia”, trợ lý An Mạn nói.

Cô ta là người Mã Hải sắp xếp đưa Lâm Chính đến đó. An Mạn là người thành phố Thanh Nguyên, khá thông thuộc nơi đây, cho nên mới phái cô ta đi.
 
Chương 3505


Chương 3505

Cô ta là tâm phúc của Mã Hải, trung thành không phải vấn đề.

“Kén rể?”, Lâm Chính hơi bất ngờ: “Không phải liên hôn sao? Sơn trang Huyết Kiếm và Phiêu Nhai Các! Cậu ấm của Phiêu Nhai Các định vào ở rể sơn trang Huyết Kiếm…”.

“Đúng, đúng là Phiêu Nhai Các và sơn trang Huyết Kiếm liên hôn. Hình thức kén rể này chỉ là làm cho có mà thôi, thật ra kết quả cuối cùng đã được định sẵn. Làm như vậy chỉ là tạo uy thế cho Phiêu Nhai Các, chỉ coi cho vui”, An Mạn nói.

“Tạo uy thế?”.

“Phiêu Nhai Các là thế tộc mới nổi, nghe nói thực lực cũng không yếu. Lần này Phiêu Nhai Các và sơn trang Huyết Kiếm là liên hợp hai thế lực mạnh, mục đích tạo uy thế e rằng cũng là để chuẩn bị cho đại hội!”, An Mạn vừa lật xem tài liệu vừa nói.

Lâm Chính lặng lẽ gật đầu, lại hỏi: “Khách có những ai?”.

“Đều là những thế tộc rất có danh vọng, Độ Nghiệp Cung, Lôi Âm Hiên đều phái đại biểu tới, thậm chí Ẩn Phái cũng có người đến, hơn nữa…”.

“Hơn nữa gì?”, Lâm Chính nghiêng đầu.

“Hơn nữa, nhà họ Lâm ở Yên Kinh cũng có người đến tham dự hôn lễ!”, An Mạn nói.

“Cái gì?”.

Lâm Chính vô cùng bất ngờ.

“Tôi chưa từng nghe nói nhà họ Lâm ở Yên Kinh và sơn trang Huyết Kiếm có liên hệ gì, sao hôn lễ lần này lại có phần bọn họ?”.

“Theo thông tin mà Giám đốc Mã cung cấp, dường như nhà họ Lâm muốn sơn trang Huyết Kiếm và Phiêu Nhai Các làm người chi viện cho mình, nên lần này đã chuẩn bị một món quà lớn rất trang trọng đến tham dự hôn lễ”, An Mạn xem tài liệu, nói.

“Hóa ra là vậy, nói vậy thì thú vị đây!”, Lâm Chính nheo mắt lại.

Xe dừng lại ở một khách sạn năm sao trong thành phố Thanh Nguyên.

“Chủ tịch Lâm, chúng ta có thể phải nghỉ ngơi ở đây một lúc, đợi vào sơn trang”, An Mạn nói.

“Đợi? Vào cửa sơn trang Huyết Kiếm còn phải đợi nữa sao?”, Lâm Chính nghi hoặc.

“Phải, đây là sắp xếp của sơn trang Huyết Kiếm. Vì quy mô lần kén rể này không nhỏ, thế lực các nơi đều cử người đến, tuy sơn trang Huyết Kiếm đã chuẩn bị trước, nhưng cũng khó mà đối phó với nhiều người như vậy, vì thế đã yêu cầu người nhận thiệp mời sau tạm thời nghỉ lại ở khách sạn thành phố Thanh Nguyên, đợi sơn trang Huyết Kiếm sắp xếp xong xuôi rồi mới vào trong”, An Mạn nói.

“Hóa ra là vậy, xem ra đột nhiên có nhiều sức mạnh đến như vậy, sơn trang Huyết Kiếm có áp lực rất lớn. Nếu bọn họ không chuẩn bị trước, xảy ra chuyện hỗn loạn gì thì không chỉ tổn thất danh dự của sơn trang Huyết Kiếm, mà Phiêu Nhai Các cũng mất mặt theo. Bọn họ không gánh nổi hậu quả này, cẩn thận cũng dễ hiểu”.

“Chủ tịch Lâm, chúng ta yên tâm nghỉ ngơi ở đây nhé?”.

“Cử người đi thăm dò tin tức”.

Lâm Chính lấy thiệp mời ra, đưa cho An Mạn: “Phái người dùng thiệp này vào sơn trang Huyết Kiếm, thu thập một vài thông tin hữu dụng. Mặc dù Mã Hải quan hệ rộng, nhưng không đến hiện trường điều tra thì chung quy cũng không đáng tin”.

“Vâng, Chủ tịch Lâm”.

An Mạn gật đầu, nhận lấy thiệp mời rồi rời đi.

Thiệp mời là giấy thông hành. Tuy bây giờ Lâm Chính vẫn chưa thể vào sơn trang, nhưng có nó, điều tra khách khứa của sơn trang và tình hình xung quanh sẽ không gặp trở ngại gì.

Lần này Lâm Chính đến vì Kim Ô Đan. Tình báo đối với anh mà nói là thứ quan trọng nhất.

Nếu không, mất công chạy đến đây một chuyến mà Kim Ô Đan ở đâu cũng không biết, vậy chẳng phải là lãng phí thời gian, làm trò cười cho thiên hạ hay sao?
 
Chương 3506


Chương 3506

Lâm Chính không nghi ngờ gì năng lực của An Mạn.

Có thể trở thành tâm phúc của Mã Hải, chắc chắn cô ta có chỗ hơn người.

Thế là anh ngồi một mình trong đại sảnh khách sạn uống trà, xem điện thoại.

Thỉnh thoảng sẽ có một vài khí tức đặc biệt hoặc vài người ăn mặc kỳ quái vào khách sạn.

Sơn trang Huyết Kiếm cũng đã sắp xếp người tiếp đón trong khách sạn.

Nhưng dù là ai cũng không có hứng thú với người đàn ông ăn mặc bình thường, đội mũ lưỡi trai này.

Tuy vậy, Lâm Chính cũng không nhàn rỗi.

Trong số những người vào khách sạn cũng có vài người từng có duyên gặp mặt một lần.

Chuyến đi đến sơn trang Huyết Kiếm lần này anh cũng không cô đơn một mình.

Cứ đợi như vậy một tiếng đồng hồ, điện thoại đặt trên bàn đột nhiên rung lên, là An Mạn gọi tới.

Lâm Chính lập tức nghe máy.

“Chủ tịch Lâm, xảy ra chuyện rồi, xin hãy cứu tôi, cứu tôi với…”.

An Mạn ở bên kia điện thoại thở hổn hển, vừa khóc vừa hét.

“Cái gì?”.

Lâm Chính đứng bật dậy, lập tức quát hỏi: “Cô đang ở đâu?”.

“Tiệm nữ trang ở mé Tây đường Trường Mạch! Bọn họ đang đuổi theo tôi, Chủ tịch Lâm, cứu tôi với!”, An Mạn khóc lóc.

“Cô nghĩ cách nấp đi một lúc, tôi sẽ đến tìm cô ngay!”.

Lâm Chính nói, lao ra ngoài cửa.

Đường Trường Mạch cách khách sạn không xa lắm, Lâm Chính không gọi xe mà đẩy nhanh tốc độ đến cực hạn, vèo một cái đã đến nơi.

Lúc này, ở đường Trường Mạch đã xuất hiện chút hỗn loạn.

Một số người đi đường la hét bỏ chạy.

Nhưng hầu hết mọi người lấy điện thoại ra quay, những chuyện náo nhiệt này có thể khiến bọn họ trở thành tiêu điểm truyền thông và trên mạng, sao có thể bỏ lỡ được chứ?

Mấy chiếc xe cảnh sát cũng phóng tới.

Bởi vì đang là cao điểm giờ tan tầm, nên con đường không được coi là rộng rãi này liền bị tắc nghẽn, giao thông hỗn loạn, xe ở ngoài không vào nổi.

Các cảnh sát chỉ đành xuống xe đi bộ.

Lâm Chính nhanh chóng vượt qua những chiếc xe, nhanh chóng khóa chặt một cửa hàng thời trang nữ, nhìn thấy cửa chính của cửa hàng bị vỡ vụn, kính thủy tinh tanh bành dưới đất, bên trong tan hoang.

Nhân viên bán hàng đã chạy mất.

Xung quanh cũng không ai dám lại gần.

Chắc là nơi này rồi.

Lâm Chính không nghĩ nhiều liền xông vào.

Cùng lúc đó, An Mạn đang trốn trong phòng thử đồ ở tầng hai cửa hàng.

Cả người cô ta đầy máu, cánh tay trái trúng đạn, máu tươi nhuộm đỏ chiếc áo đang mặc, cơn đau đớn dữ dội khiến cô ta túa mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch.

An Mạn vừa cầm điện thoại vừa nhìn chằm chằm cửa phòng thay đồ, cả người run lẩy bẩy.
 
Chương 3507


Chương 3507

Ở đây đã không còn chỗ nào để trốn nữa.

An Mạn chỉ có thể cầu nguyện Lâm Chính sẽ tìm thấy mình trước những người đang truy sát cô ta.

“Cô ta đâu rồi?”.

“Không biết”.

“Tìm cho tôi! Tầng hai này rộng như vậy, cô ta không chạy được đâu!”.

“Nhiều phòng thử đồ quá!”.

“Sợ gì chứ? Tìm từng phòng một cho tôi! Cho dù phải lật từng viên gạch ở đây lên cũng phải tìm bằng được!”.

“Vâng!”.

Tiếng hô hoán không ngừng vang lên ở phòng thử đồ.

Sau đó những tiếng lục lọi bới móc vang lên.

“Chủ tịch Lâm! Anh mau đến đi Chủ tịch Lâm, mau lên!”.

An Mạn nhắm mắt lẩm bẩm, trong lòng càng lo lắng hơn.

Nhưng đúng lúc này.

Reng reng…

Chuông điện thoại bỗng vang lên.

An Mạn biến sắc, nhìn xuống mới biết là nghiệp vụ quảng cáo của công ty điện thoại.

Cô ta cuống cuồng tắt chuông điện thoại.

Nhưng… đã muộn.

Lần này An Mạn căm thù công ty điện thoại đến xương tủy, suýt nữa thì ném điện thoại đi.

“Bên kia có tiếng động!”.

“Chắc chắn con khốn kia đang trốn ở đó!”.

“Mau qua đó!”.

Người ở bên ngoài ùa tới, mở cửa ra.

“A!”.

An Mạn hét ầm lên, lập tức lấy bình xịt hơi cay phòng vệ trong túi xách ra, nhưng nó không có bất cứ tác dụng gì với những người vai u thịt bắp này.

Một gã đàn ông túm lấy cánh tay An Mạn, giật bình xịt hơi cay của cô ta đi, rồi dùng sức lôi cô ta ra ngoài.

An Mạn bị mất trọng tâm, nặng nề ngã xuống đất.

Cô ta nhìn những người đang lại gần, sợ đến mức run rẩy.

Một người trong số đó giơ súng lên, định kết liễu An Mạn.

“Anh làm gì vậy?”, người bên cạnh lập tức đè bả vai gã kia lại, lạnh lùng hừ một tiếng: “Anh muốn các anh em bị trang chủ trách phạt sao? Trang chủ đã nói rồi, phải bắt sống về!”.

“Việc này… thôi được rồi”, người kia hạ súng xuống, phất tay nói: “Đưa cô ta đi!”.

“Vâng!”.

Một gã đàn ông bước tới, vác An Mạn lên như xách một con gà, đi về phía cầu thang.

“Thả tôi ra, đừng giết tôi, thả tôi ra!”.

An Mạn giãy giụa điên cuồng, nhưng vô ích.

“Oắt con, ngoan ngoãn chút đi, nếu không tôi lột quần áo cô ra đấy!”, gã đàn ông bên cạnh hung ác nói.
 
Chương 3508


Chương 3508

An Mạn sợ đến mức toàn thân run rẩy, không dám ho he gì nữa.

“Đội trưởng, cảnh sát đến rồi, chúng ta làm sao đây?”.

“Cảnh sát đến rồi hả? Không sao, mấy người các cậu đưa cô ta đi cửa sau, các anh em còn lại cùng tôi ra từ cửa chính, thu hút sự chú ý của cảnh sát”.

“Vâng”.

Bọn họ quyết định làm vậy, rồi nhanh chân đi xuống tầng dưới.

Nhưng mới đi được mấy bước thì bọn họ khựng lại, kinh ngạc nhìn xuống cầu thang.

Chỉ thấy một bóng dáng thẳng tắp đang đứng đó.

Anh châm một điếu thuốc, bình thản nhìn đám người trước mắt.

“Chủ tịch Lâm! Mau cứu tôi với! Chủ tịch Lâm! Cứu tôi với!”.

An Mạn như nhìn thấy cứu tinh, kích động kêu lên.

“Cái gì? Chủ tịch Lâm?”.

Tất cả mọi người đều biến sắc.

Ba chữ này như sét đánh bên tai.

Sao bọn họ dám coi thường chứ?

“Thả cô ấy ra”, Lâm Chính rít một hơi thuốc, bình tĩnh nói.

Sắc mặt mấy người dao động, nhưng không làm theo.

Người bên cạnh còn rút luôn súng ra, chĩa vào đầu An Mạn.

“A!”, An Mạn sợ hãi nhắm tịt mắt lại.

“Anh làm vậy là ngu xuẩn”.

Lâm Chính lắc đầu: “Tôi nghĩ chắc các anh cũng biết tôi là ai”.

“Đương nhiên là biết rồi, người sáng lập Dương Hoa, thần y Lâm danh tiếng như cồn, sao chúng tôi có thể không biết chứ? Nhưng Chủ tịch Lâm, anh chỉ có một mình, còn chúng tôi có con tin, nên tôi khuyên anh đừng làm bừa, nếu không người đẹp này có mệnh hệ gì thì đừng trách chúng tôi tàn nhẫn vô tình”, người đàn ông cầm đầu vẻ mặt dữ tợn nói.

“Các anh cứ việc nổ súng”.

Lâm Chính bình thản đáp: “Tôi không quan tâm”.

“Cái gì?”.

Hơi thở của mọi người như nghẹn lại.

An Mạn cũng trố mắt ra, nhìn Lâm Chính với vẻ mặt đầy tuyệt vọng và kinh ngạc.

“Chủ tịch Lâm, tại… tại sao…”, cô ta không nhịn được, lớn tiếng hỏi.

“An Mạn, cô đừng lo, tôi nói tôi không quan tâm là vì bọn họ không giết được cô đâu”, Lâm Chính bình tĩnh đáp: “Các anh biết tôi là thần y Lâm thì chắc là cũng biết tôi có y thuật cải tử hồi sinh. Tôi nói thẳng cho các anh biết vậy, các anh nổ súng giết cô ấy, thì tôi cũng có thể cứu sống cô ấy trong vòng một nốt nhạc. Dù sao vết thương do súng gây ra không được coi là lớn, cộng thêm thời gian tử vong không dài, với y thuật của tôi, muốn cứu mạng cô ấy là việc quá đơn giản. Thế nên, tôi mới bảo các anh nổ súng, không cứu được cô ấy coi như tôi thua”.

“Hả? Việc này…”

Ai nấy tái mét mặt, sợ đến mức không thốt nên lời.

“Vậy thì tôi sẽ bắn cho cô ta thành cái tổ ong, xem anh có thể cứu được không”, người đàn ông trước đó nghiến răng nghiến lợi gầm lên.
 
Chương 3509


Chương 3509

“Nếu bắn thành tổ ong thì có lẽ việc cứu chữa sẽ rất khó khăn, nhưng trước đó tôi muốn hỏi anh một câu”.

“Câu gì?”.

“Anh cảm thấy viên đạn thứ hai của anh nhanh hơn, hay là châm bạc trong tay tôi nhanh hơn?”.

Lâm Chính lạnh lùng nói.

Anh vừa nói vừa giơ tay lên.

Từng tia sáng lóe lên giữa các ngón tay.

Đó đều là châm bạc.

Châm như sao băng, một châm cắt cổ!

Không ai nói được gì nữa.

Trận quyết đấu giữa Lâm Chính và thôn Dược Vương ai nấy đều biết.

Bọn họ cũng không ngoại lệ.

Bọn họ biết, đứng trước cường giả tuyệt đỉnh như Lâm Chính thì sự uy hiếp của súng… quá nhỏ bé.

Số châm bạc kia, châm nào cũng đáng sợ hơn súng đạn gấp vô số lần…

“Đưa người cho tôi, tôi không muốn nói lại lần thứ hai đâu!”.

Lâm Chính ném đầu thuốc lá xuống đất, lạnh lùng nói.

Lời nói của Lâm Chính chẳng khác nào tuyên án tử hình với những người này.

Bọn họ trợn trừng mắt, cơ thể khẽ run rẩy, trong lòng tràn ngập nỗi kinh hoàng.

Cuối cùng, dưới khí thế của Lâm Chính, bọn họ chỉ đành buông tay.

An Mạn vội vàng giãy ra, loạng choạng chạy tới.

“Chủ tịch Lâm!”.

Cô ta trốn sau lưng Lâm Chính, run như cầy sấy.

Còn đám đàn ông kia thì quỳ xuống đất, gấp gáp kêu lên: “Chủ tịch Lâm, xin anh hãy tha cho chúng tôi, đừng giết chúng tôi… Chúng tôi… chúng tôi chỉ làm theo lệnh mà thôi…”

“Nếu tôi muốn giết các anh thì các anh đã chết từ lâu rồi, tôi chỉ muốn hỏi các anh một câu, hi vọng các anh có thể trả lời đúng sự thực”.

“Chủ tịch Lâm cứ nói, nếu chúng tôi biết chắc chắn sẽ trả lời”.

Bọn họ vội đáp.

Để giữ mạng, bọn họ chỉ đành làm vậy.

Dù sao vị thần y danh chấn thiên hạ này cũng là người giết người không chớp mắt.

Bọn họ cũng từng nghe nói anh còn tiêu diệt cả Hồng Nhan Cốc…

“Tôi nhớ tôi đã đưa thiệp mời cho trợ lý của tôi, theo lý mà nói, cô ấy và tôi đều là bạn bè của sơn trang Huyết Kiếm các anh, tại sao các anh lại muốn giết chúng tôi? Lẽ nào đây là đạo đãi khách của sơn trang Huyết Kiếm các anh sao?”, Lâm Chính nhận thiệp mời An Mạn đưa cho, mặt không cảm xúc hỏi.

“Việc này…”, gã đàn ông tỏ vẻ khó xử, do dự một lát, nhưng không nói gì.

“Sao nào? Không tiện nói à? Nếu vậy thì tôi chỉ đành nghĩ cách làm rõ chuyện này”, Lâm Chính nheo mắt bước tới.

Ba chữ “nghĩ cách khác” của anh là có hàm ý khác.

Đám người kia hồn vía lên mây.
 
Chương 3510


Chương 3510

Chắc chắn cách của thần y Lâm sẽ khác với người thường.

Đến lúc đó e là giữ được mạng thì cũng sống không bằng chết.

“Chủ tịch Lâm, đừng đừng đừng, tôi nói, tôi nói!”, gã đàn ông vội nói.

“Sự kiên nhẫn của tôi có hạn thôi”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

Gã đàn ông ngập ngừng một lát rồi nhỏ giọng nói: “Chủ tịch Lâm, thực ra ý của sơn trang Huyết Kiếm chúng tôi là bắt anh và người của anh… Sơn trang Huyết Kiếm chúng tôi… muốn bắt sống…”

“Bắt tôi?”, Lâm Chính không hiểu đầu cua tai nheo gì: “Tôi và sơn trang Huyết Kiếm các anh không thù không oán, đang yên đang lành sao lại muốn bắt tôi?”.

“Việc này… có hai nguyên nhân… Thứ nhất là vì nhà họ Lâm ở Yên Kinh…”

“Nhà họ Lâm? Bọn họ liên minh với sơn trang Huyết Kiếm các anh rồi sao?”.

“Phải, nhà họ Lâm cử đại diện tới, ai cũng biết ân oán giữa anh và nhà họ Lâm, trang chủ muốn dùng anh để tỏ thái độ với nhà họ Lâm”.

“Vậy à? Hừ, sơn trang Huyết Kiếm các anh cũng thiển cận quá đấy. Nhà họ Lâm tuy mạnh, nhưng Dương Hoa của tôi cũng không kém, vì nhà họ Lâm mà vô duyên vô cớ thêm một kẻ thù, chẳng phải mất nhiều hơn được sao?”, Lâm Chính lắc đầu.

“Chủ tịch Lâm, nếu anh nghĩ vậy thì nhầm to rồi, mục đích chính của việc bắt anh không phải để tỏ thái độ với nhà họ Lâm, quan trọng nhất là nguyên nhân thứ hai”.

“Nguyên nhân gì?”.

Gã đàn ông ngập ngừng một lát rồi thốt ra ba chữ.

“Hồng Nhan Cốc!”.

Lâm Chính nghe thấy ba chữ này thì bừng hiểu ra.

“Hóa ra sơn trang Huyết Kiếm muốn lấy lòng Hồng Nhan Cốc…”

“Chuyện của Hồng Nhan Cốc đã lan khắp nơi, so với nhà họ Lâm, thì đương nhiên sơn trang Huyết Kiếm chúng tôi muốn liên minh với Hồng Nhan Cốc hơn. Đại hội sắp diễn ra, sơn trang Huyết Kiến cần gấp sự trợ giúp từ bên ngoài. Tuy có Phiêu Nhai Các và nhà họ Lâm làm viện trợ bên ngoài, nhưng nếu có sự ủng hộ của Hồng Nhan Cốc thì đương nhiên sơn trang Huyết Kiếm có thể tung hoành vô địch. Vì vậy, sau khi biết ân oán giữa anh và Hồng Nhan Cốc, trang chủ liền liệt ngay anh vào danh sách đen. Không chỉ có anh mà cả những người bên cạnh anh! Một khi phát hiện ra ai sẽ lập tức bắt về, nếu phản kháng thì giết không cần hỏi”, gã đàn ông trầm giọng nói.

Ánh mắt Lâm Chính bình tĩnh, không có bao nhiêu tức giận.

Anh hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Tôi hiểu rồi, không ngờ chuyện giữa tôi và Hồng Nhan Cốc lại khiến sơn trang Huyết Kiếm các anh chủ động ra tay, tốt lắm!”.

“Chủ tịch Lâm, chúng tôi chỉ biết chừng này, anh… anh có thể tha cho chúng tôi không?”, gã đàn ông nói đầy mong đợi.

“Đương nhiên là được, nhưng có người thì không”, Lâm Chính lắc đầu.

“Ai?”.

Gã đàn ông sửng sốt hỏi.

Lâm Chính không nói gì, chỉ hơi nghiêng người.

Sau đó rất nhiều cảnh sát xông tới, bao vây bọn họ lại.

“Tất cả giơ tay lên!”.

Tiếng quát vang lên.

Gã đàn ông sửng sốt, vội giơ tay lên, mặt nhăn mày nhó.
 
Chương 3491


Chương 3491

Anh ngủ tới sáng.

Anh sửa soạn đôi chút, sau đó lái xe tới học viện Huyền Y Phái, dự định thăm Tô Nhu và tiến thành chữa trị thêm cho mấy người Nhan Khả Nhi.

Thế nhưng vừa bước tới cửa Huyền Y Phái thì anh đã thấy một dàn siêu xe đang đỗ ở gần đó. Đỗ đầu tiên là một chiếc xe Rolls Royce màu đỏ vô cùng nổi bật. Những người ra vào Huyền Y Phái đều quay qua nhìn, họ xì xầm bàn tán.

Lâm Chính sững sờ. Anh đang định lái vào trong thì có người chặn lại: “Thưa anh, bên trong đã đổ chật xe rồi, mời anh đi bộ vào”, một người vệ sĩ bước tới, gõ cửa xe và nói với Lâm Chính

“Tôi có vị trí đỗ xe của mình, hơn nữa…anh không phải là nhân viên của học viện đúng không?”, Lâm Chính nhìn anh ta.

Người này tái mặt, trầm giọng: “Dù sao thì anh không thể vào trong được, mời anh đi bộ vào. Rõ chưa?”

“Bó tay”, Lâm Chính mặc kệ anh ta, cứ thế đạp chân ga đi vào trong.

“Mẹ kiếp! Rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt à?”

Tên bảo vệ tức giận, lập tức hét lớn: “Người ở phía trước, chặn anh ta lại. Gã này muốn xông vào trong”

Dứt lời, một chiếc xe ở phía trước lập tức lao tới ngáng ngay trước cửa. Bởi vì đang chạy với tốc độ cao nên Lâm Chính không kịp phanh lại. Đầu xe của anh lập tức tông vào cánh cửa của chiếc xe kia.

“Á”, đám người xung quanh hét lớn.

Đó là một chiếc Rolls Royce đấy. Bị đụng thành ra thế kia thì tiền sửa xe chắc lên tới cả triệu tệ mất. Đám đông xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ và nghị luận bàn tán.

Thần y Lâm tối sầm mặt, lập tức bước xuống xe. Anh vốn nói gì đó nhưng đã phải khựng người trước cảnh tượng trước mặt.

Trước mặt là một con đường dài được kết bằng hoa. Những bông hoa đều vô cùng xinh đẹp và vừa được hái xuống. Chúng được xếp thành con đường dài, trông vô cùng hoàn hảo.

Nếu như Lâm Chính mà lái xe vào thì chắc chắn sẽ đè nát số hoa này mất. Tất cả đều chặn anh lại có lẽ là vì lý do đó.

Thế nhưng điều khiến anh chú ý hơn cả chính là hai bóng hình đang đứng trước mặt. Trong đó có một người đàn ông đang mỉm cười. Người này đang ôm một bó hoa hồng kiều diễm, quỳ xuống và đưa ra trước mặt cô gái.

Còn cô gái này…chính là Tô Nhu. Cô lẳng lặng nhìn người đàn ông, do dự một lúc rồi đưa tay ra…Cô nhận lấy bó hoa…

“Tô Nhu…”, Lâm Chính sững sờ.

Tô Nhu nghe thấy tiếng gọi bèn quay người lại. Nhìn thấy anh, cô run bắn lên: “Lâm Chính, sao anh…lại tới đây?”

“Chuyện gì vậy?”, Lâm Chính bước tới.

Người vệ sĩ bên cạnh chặn lại: “Đuổi gã này ra ngoài cho tôi”

Có vẻ như người đó là đội trưởng đội vệ sĩ. Anh ta hét lên: “Lát nữa gọi công ty bảo hiểm tới giám định mức độ thiệt hại. Phải bồi thường bao nhiêu thì bắt gã này trả bấy nhiêu. Không được thiếu một đồng”.

“Vâng”, đám vệ sĩ tuân lệnh, lập tức vung tay vung chân về phía Lâm Chính.

“Các người chán sống rồi à!”, Lâm Chính tức giận. Anh ra tay phản công.

Thế nhưng anh chưa kịp làm gì thì đã có một bóng hình lướt tới. Tất cả đám vệ sĩ đều đổ rạp xuống.

Đám đông bàng hoàng. Lâm Chính cũng bất ngờ. Lúc này anh mới nhận ra đó là ảnh ngự.

Lúc trước xâm nhập vào Hồng Nhan Cốc thì anh để để lại ảnh ngự ở Huyền Y Phái. Giờ Lâm Chính trở về thì đương nhiên bọn họ phải bảo vệ Thần Quân của mình rồi.
 
Chương 3492


Chương 3492

“Những người này bị làm sao thế?”, người đàn ông gần đó thản nhiên hỏi.

“Thưa cậu, không rõ…lẽ nào là bị trúng gió”, người đội trưởng cảm thấy rất kỳ lạ và hoang mang.

Lâm Chính mặc kệ, chỉ bước tới trước nhìn chăm chăm Tô Nhu và bó hoa trong tay cô: “Tô Nhu, em đang làm gì vậy? Người này là ai?”

“Lâm Chính, anh đừng hiểu lầm. Người này là…”

“Tôi là chồng chưa cưới của cô ấy…anh…chính là chồng cũ đúng không?”, không đợi Tô Nhu trả lời thì người đàn ông kia đã lên tiếng.

Anh ta mỉm cười, đưa tay ra: “Chào anh Lâm”.

“Chồng chưa cưới? Chồng cũ?”, Lâm Chính chau mày.

Bầu không khí vô cùng kỳ lạ. Cảm giác không gian như đặc quánh lại.

Siêu xe, hoa tươi, trai tài gái sắc. Cảnh tượng này có nghĩa là gì thì ai cũng nhận ra.

Thế nhưng…cô gái trước mặt là vợ của mình cơ mà? Mà bọn họ đã ly hôn đâu? Cái gì mà chồng cũ chứ? Buồn cười hết sức!

“Tô Nhu, thế này là thế nào?”, Lâm Chính đanh mặt, gằn giọng.

“Lâm Chính, anh đừng hiểu lầm, em và người này không có gì cả”.

Tô Nhu nghiên túc nhìn người đàn ông trước mặt và nói: “Bạn học Tần, mong cậu có lòng tự trọng. Tôi và cậu không có gì cả. Tôi đã có chồng rồi. Hơn nữa chúng tôi rất yêu thương nhau, cũng chưa ly hôn, cậu cũng không phải là chồng chưa cưới gì của tôi hết”.

“Nhưng cậu đã đồng ý với tôi là sẽ cùng ăn tối tại nhà hàng Kim Châu rồi mà”, người này vội vàng nói.

“Tôi đồng ý ăn cơm với cậu, mục đích là hi vọng cậu đừng làm phiền tới nhân viên của học viện nữa. Chỉ vậy mà thôi”, Tô Nhu nói rồi nhét trả lại hoa cho cậu ta.

Người đàn ông mỉm cười: “Tô Nhu, tính cách của cậu vẫn bướng bỉnh như thế. Vậy cậu có biết là tôi đã bao trọn nhà hàng Kim Châu rồi không. Bữa cơm tối nay chính là bữa tiệc đính hôn của chúng ta”.

“Cái gì?”

Tô Nhu bàng hoàng, cô trở nên tức giận: “Bạn học Tần, nếu là như vậy thì tôi sẽ không tham gia bữa ăn tối nay nữa”.

Nói xong, cô quay người rời đi.

“Tô Nhu, cậu định rời đi sao? Vậy thì chuyện này sẽ tiếp tục diễn ra đấy. Hơn nữa chồng cậu đang ở đây, cậu không sợ tôi làm gì anh ấy à?”, người đàn ông mỉm cười.

Dứt lời, Tô Nhu tái mặt. Cô bèn khựng lại. Đây là sự uy hiếp trắng trợn mà.

“Hả?”

Sắc mặt Lâm Chính trở nên mất tự nhiên. Anh nhìn Tô Nhu rồi lại nhìn người đàn ông: “Tô Nhu! Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Người này định làm gì?”

“Anh đừng hỏi nhiều nữa, mau rời đi”, Tô Nhu tới gần, khẽ nói.

“Đi sao?”

“Người này tên là Tần Minh, trước là bạn học cùng em. Sau khi tốt nghiệp đại học thì cậu ấy ra nước ngoài. Hôm qua mới về, đột nhiên cầu hôn em. Em không đồng ý, thế là cậu ta ra tay với người của học viện”, Tô Nhu nói.

“Cái gì?”, Lâm Chính mặt tối sầm. Giờ anh mới hiểu ra vấn đề. Dịch Quế Lâm bị điều đi Yên Kinh giám sát nhà họ Lâm. Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương cùng anh tới Hồng Nhan Cốc. Những người còn lại cũng có nhiệm vụ của mình. Ảnh ngự thì phụ trách sự an toàn cho Tô Nhu. Những người khác thì bọn họ cũng bận việc cả. Chính vì vậy mà Tần Minh có cơ hội.
 
Chương 3493


Chương 3493

“Lâm Chính, lát nữa có cơ hội anh mau rời đi. Em sẽ nói chuyện với cậu ta. Người này có chút thực lực, không dễ đối phó. Muộn chút nữa em gọi điện thoại cho giám đốc Mã, nhờ ông ấy tìm thần y Lâm, xem thần y Lâm có thể khống chế được những người này không”, Tô Nhu nói xong bèn quay qua Tần Minh: “Tần Minh, cậu làm bậy quá. Không sợ cảnh sát bắt sao? Đây là Hoa Quốc, không phải là nước ngoài đâu, đừng làm loạn”.

“Muốn bắt thì bắt đi. Ai làm bậy thì bắt, thế nhưng tôi thì không. Đang yên đang lành, cảnh sát bắt tôi làm gì chứ?”, Tần Minh mỉm cười .

“Cậu…”, Tô Nhu mặt đỏ bừng: “Vậy cậu không sợ thần y Lâm sao? Đây là địa bàn của anh ấy. Cậu làm loạn ở đây, thần y Lâm mà tức giận thì cậu sẽ gặp rắc rối đấy”.

“Thần y Lâm? Ha ha, có rất nhiều người sợ thần y Lâm nhưng Tần Minh tôi thì không. Tôi dám tới đây tức là tôi khinh anh ta”, Tần Minh bật cười.

Dứt lời, Lâm Chính lập tức quay qua nhìn cậu ta. Anh thấy khí tức của kẻ này bình thường. Mặc dù có hiểu biết chút ít về võ đạo nhưng chẳng giỏi được tới đâu. Người như vậy thì Lâm Chính chỉ cần dùng một đầu ngón tay để đối phó.

Cậu ta lấy đâu ra cái dũng khí đó không biết? Lâm Chính nhìn vài người đứng sau Tần Minh. Trong đó có một người đeo mặt nạ khiến anh chú ý. Mặc dù trên người người này không để lộ khí tức gì. Dáng người cũng không cao nhưng càng nhìn càng thấy lạ, càng nhìn càng phải cảnh giác. Gã này, chắc chắn là con át chủ bài của Tần Minh.

“Tô Nhu, tôi tìm hiểu về Lâm Chính rồi, chẳng ra làm sao mà cũng có thể là chồng cậu à? Giờ cậu và anh ta ly hôn, gả vào nhà họ Tần chúng tôi, tôi đảm bảo cậu sẽ sống hạnh phúc cả nửa đời sau”, Tần Minh nói.

Thế nhưng Tô Nhu nào bị dính chiêu này.

“Xin lỗi bạn họ Tần. Hiện tại tôi rất hạnh phúc, hơn nữa cậu không nghe rõ những lời tôi vừa nói sao? Tôi và chồng tôi rất yêu thương nhau”, Tô Nhu vòng tay qua tay Lâm Chính.

Tần Minh thấy vậy thì nheo mắt: “Vậy tức là cậu đang chọc tức tôi phải không?”

Giọng nói của cậu ta trở nên lạnh như băng. Tô Nhu cũng tối mặt: “Cậu để Lâm Chính rời đi trước đi”.

“Anh ta có thể đi bất cứ lúc nào. Trên thực tế tôi nhìn anh ta cũng thấy ngứa mắt”, Tần Minh nhún vai.

Tô Nhu thấy vậy thì khẽ huých tay Lâm Chính: “Anh còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi đi”.

Lâm Chính im lặng rồi quay người rời đi. Hành động của anh khiến mọi người xung quanh chế nhạo: “Có lẽ đây là kẻ bị cắm sừng đáng đời nhất ở Giang Thành này đấy”.

“Hừ! Đến vợ mình mà cũng không bảo vệ được. Cứ thế bỏ đi”.

“Còn bỏ đi không chút do dự chứ”

“Đúng là loại chẳng ra làm sao!”

“Mà Tô Nhu đúng là cô gái tốt. Nếu là tôi thì tôi đã đạp cho kẻ vô dụng đó một đạp rồi”.

“Chuẩn luôn”.

Tiếng xì xầm vang lên. Tần Minh cũng vui lắm. Cậu ta gật gù, người phụ nữ mà cậu ta thích thì làm gì có chuyện cậu ta không có được?

“Tô Nhu, giờ thì thế nào? Đồng ý gả cho tôi chứ? Tôi đảm bảo sẽ đón cậu về trong sự xa hoa lộng lấy nhất. Nếu cậu thấy khó xử, thì…tôi cũng có thể làm rể nhà họ Tô, thế nào?”, Tần Minh nói tiếp. Thành ý, tình cảm cũng đã thể hiện ra hết rồi.

Tô Nhu bàng hoàng. Cô nhìn chăm chăm Tần Minh, cảm thấy rất nghi ngờ: “Bạn học Tần, chúng ta chỉ là bạn học cấp ba. Hơn nữa lúc đó cũng chẳng qua lại gì nhiều, tại sao…cậu vừa về nước…thì đã thế này chứ?”

“Tô Nhu, cậu không biết chứ thực ra lúc cấp ba là tôi đã thầm thương trộm nhớ cậu rồi. Nhưng khi đó tôi không đủ dũng cảm, đành cất giấu tình cảm trong tim. Bao năm qua, tình cảm của tôi dành cho cậu vẫn không hề thay đổi. Vì vậy hôm nay, tôi lấy hết dũng khí, chạy tới đây tỏ tình với cậu. Hi vọng không quá muộn”, Tần Minh nghiêm túc nói.
 
Chương 3494


Chương 3494

“Đáng tiếc tôi đã có chồng. Muộn rồi! Bạn học Tần Minh, cảm ơn tình cảm của cậu. Có điều tôi cảm thấy sẽ có người phụ nữ tốt hơn tôi trở thành nửa còn lại của cậu. Xin lỗi”, Tô Nhu cúi người, định rời đi. Vì dù sao chuyện này cũng quá hoang đường.

Thế nhưng cô vừa quay người thì đã bị đám vệ sĩ chặn lại. Tô Nhu chau mày, cô đi hướng khác nhưng cũng bị chặn nốt.Lúc này cô mới phát hiện ra mình đã bị bao vây.

“Bạn học Tần?”, Tô Nhu tức giận.

“Tô Nhu, tôi nói với cậu rất nhẹ nhàng, chân thành. Vậy mà cậu lại hờ hững như vậy. Nếu đã thế thì tôi đành phải thể hiện chút thái độ thôi. Tối nay, hoặc là cậu lên chiếc xe này, hoặc là tôi đưa cậu lên”, Tần Minh chỉ vào chiếc Rolls Royce màu đỏ trước mặt. Rõ ràng là đang ép con nhà người ta mà.

“Tần Minh! Cậu đừng quá đáng quá”, Tô Nhu tức giận.

“Là do cậu ép tôi thôi”, Tần Minh nhún vai.

“Cậu…tóm lại là tôi không đi! Tất cả cút đi cho tôi”,Tô Nhu tức giận, đẩy đám vệ sĩ ra. Thế nhưng người họ khác gì sắt thép, sao có thể đẩy được.

“Tô Nhu, cậu khiến tôi quá thất vọng. Nếu đã vậy thì mấy người mời cô Tô Nhu lên xe đi”, Tần Minh nói.

“Vâng cậu chủ”, đám vệ sĩ lập tức ép Tô Nhu lên xe.

Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Để tôi xem ai dám động vào cô ấy”.

Dứt lời, cả hiện trường sững sờ. Họ nhìn về phía giọng nói vang lên. Một người đàn ông đẹp trai như thiên thần sải bước đi tới.

“Là thần y Lâm”, có người kêu lên.

“Ôi trời, thần y Lâm tới rồi”.

“Đẹp trai quá”.

“Cuối cùng cũng được ngắm người thật rồi”.

“Mau chụp ảnh đi”.

“Cuối cùng cũng được gặp thần y Lâm rồi. Tuyệt quá”.

“Đúng là danh bất hư truyền”.

Nhiều người kêu ré lên. Họ lấy điện thoại ra chụp lia lịa. Đám vệ sĩ khựng người, nhìn anh bằng vẻ kiêng dè. Tần Minh thì nheo mắt. Cậu ta không hề tỏ ra sợ hãi.

Lâm Chính dừng bước, nhìn chăm chăm dàn xe trước cửa, thản nhiên hỏi: “Xe của ai vậy?”

“Của tôi”, Tần Minh lên tiếng.

“Ai cho cậu để xe ở đây thế?”, Lâm Chính trầm giọng.

“Tôi!”, Tần Minh đáp lại. Trông cậu ta khá ngạo mạn.

Lâm Chính có thể nhận ra gã này căn bản không hề sợ anh. Cũng phải. Vì nếu thật sự sợ anh thì đã không dám tới Huyền Y Phái gây sự.

“Thần y Lâm”, lúc này Hùng Trưởng Bạch, Tần Bách Tùng, Long Thủ vội vàng chạy tới.

“Chuyện gì vậy? Tại sao lại để người này ở đây gây sự mà không thấy mọi người đâu thế?”, Lâm Chính lạnh giọng.

“Xin lỗi thầy, hôm nay có một cuộc phẫu thuật của cô Nhan Khả Nhi. Sau đó cô Tô Nhu nói cô ấy sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này nên chúng tôi mới không xen vào. Chúng tôi…”, Tần Bách Tùng lắp bắp.

“Để một cô gái chân yếu tay mềm thế kia đi đối đầu với cái đám này sao?”, Lâm Chính tức giận quát.

“Điều này…”, Tần Bách Tùng không dám cãi lại.

“Thưa thầy, không phải chúng tôi không muốn giúp mà là đám người này cũng ghê gớm quá. Những người còn lại của Huyền Y Phái giao đấu với họ đều bị đánh bại. Có 6 người bị đánh phế rồi. Tần Bách Tùng đã gọi điện thoại cho giám đốc Mã, để người của Kỳ Lân Môn giúp đỡ. Chúng tôi chỉ hi vọng cô Tô Nhu có thể kéo dài chút thời gian. Đợi đến khi các cao thủ tới thì chúng tôi phản công lại”, Long Thủ vội vàng bước tới giải thích với Lâm Chính
 
Chương 3495


Chương 3495

“Bào chữa!”, Lâm Chính quát lớn. Giọng nói vô cùng âm sầm. Mấy người sợ hãi run rẩy, vội quỳ phụp xuống.

“Tô Nhu sắp bị bắt tới nơi mà vẫn không thấy các ông đâu. Nghe đây, chuyện này tôi sẽ tính sổ với các ông sau, giờ lập tức phong tỏa chỗ này, nghe rõ chưa? Không cho bất cứ ai được phép rời đi hết”, Lâm Chính tức giận quát lớn.

“Vâng vâng thưa thầy”.

“Chúng tôi sẽ đi làm ngay”, ba người sợ hãi, vội vàng lấy điện thoại ra xử lý.

Lâm Chính đạp ngay chiếc xe chiếc cổng.

Rầm! Cả chiếc xe lật ngửa. Âm thanh nặng nề vang lên khiến đám đông hết hồn. Ai cũng có thể nhận ra thần y Lâm đã tức giận.

Mặt anh tối sầm. Anh bước tới trước mặt Tần Minh, bầu không khí như sắp đóng băng.

“Không cho bất cứ ai rời đi. Sao thế? Lẽ nào thần y Lâm định giết hết chúng tôi ở đây sao?”, Tần Minh mỉm cười.

“Cậu có biết đây là chỗ nào không?”, Lâm Chính không trả lời mà chỉ hỏi ngược lại.

“Biết! Đây là Huyền Y Phái, là địa bàn của anh”.

“Đã biết đây là địa bàn của tôi mà tại sao còn dám tới đây bắt người”, Lâm Chính lạnh giọng.

“Bắt người? Anh có nhầm không? Tôi mời cô Tô Nhu. Cô ấy là bạn học của tôi, chúng tôi là bạn, sao lại gọi là bắt được?”, Tần Minh mỉm cười.

“Vậy tại sao xe của cậu lại chặn hết trước cổng của Huyền Y Phái thế?”

“Chuyện này gọi cảnh sát tới lôi xe đi, giấy phạt, tiền phạt tôi đều chấp nhập hết”, Tần Minh nhún vai.

“Nhưng tôi thì không”.

Lâm Chính nói bằng giọng khàn khàn: “Cô Tô Nhu là bạn của tôi, cậu ức hiếp bạn tôi thì tôi không thể chấp nhận được”.

“Vậy thần y Lâm định thế nào?”, Tần Minh hỏi.

Lâm Chính không nói gì. Vài chiếc xe có mặt, người trên xe chạy xuống giải tán đám đông trước học viện đồng thời điều động số siêu xe rời đi và đóng của học viện lại.

“Các người làm gì vậy?”, có vài người vệ sĩ của Tần Minh định chặn lại nhưng họ nào phải đối thủ của đám người vừa tới.

Một lúc sau, cả học viện đã bị phong tỏa. Đám bảo vệ cảm thấy vô cùng căng thẳng. Tất cả đều quay qua nhìn Tần Minh.

Tần Minh vẫn vô cùng điềm nhiên. Cậu ta nhìn Lâm Chính.

Lâm Chính chỉ phất tay: “Cậu tới đây!”

“Hả?”, Tần Minh chau mày.

Đám vệ sĩ lập tức chuẩn bị súng. Thế nhưng thứ đó nào có tác dụng với Lâm Chính.

“Sao thế? Sợ rồi à? Không nghe thấy tôi nói sao? Tới đây”, Lâm Chính mặt lạnh như băng. Anh quát lớn.

Tần Minh bật cười: “Xem ra thần y Lâm nổi giận thật rồi! Thú vị! Thú vị”.

Cậu ta giơ tay lên, ra hiệu cho kẻ đeo mặt nạ. Người này hiểu ý, lập tức bước tới. Đôi mắt hắn sắc như chim ưng, nhìn chăm chăm Lâm Chính. Sát khí hừng hực được phóng ra.
 
Chương 3496


Chương 3496

“Thần y Lâm, chuyện đã tới nước này thì chắc có nói gì cũng vậy. Thế này đi. Tôi có nuôi một chú ‘cún’, lúc nào cũng muốn được lĩnh giáo y võ của thần y Lâm. Nếu thần y Lâm có thẻ đánh bại được hắn thì chuyện của Tô Nhu tôi bỏ qua, cũng sẽ không làm phiền cô ấy nữa. Thế nào?”, Tần Minh mỉm cười.

Dứt lời, người đeo mặt nạ bèn chắp tay: “Thần y Lâm, mong được lĩnh giáo”.

Video Lâm Chính đấu với người của thôn Dược Vương đã được truyền đi khắp trên mạng. Ai cũng biết y võ của thần y Lâm là vô song. Rất nhiều người bình thường coi anh như một vị tông sư.

Lâm Chính không tin là Tần Minh không biết thực lực của mình. Vậy mà cậu ta vẫn dám khiêu chiến. Lẽ nào thực lực của người đeo mặt nạ này lại rất khủng khiếp?

“Thầy hãy cẩn thận, e rằng có chiêu trò”, Tần Bách Tùng kêu lên.

“Không sao”, Lâm Chính bước tới. Anh không nhìn người đàn ông mà nhìn Tần Minh.

“Xem ra thần y Lâm coi thường tôi rồi. Được, nếu đã vậy thì tôi phải mạo phạm thôi”, người đàn ông đeo mặt nạ gầm lên, hai tay vung mạnh, mười đầu ngón tay như đầu sắt vồ về phía Lâm Chính. Những ngón tay sắc bén như những lưỡi dao.

“Làm người không làm lại thích làm chó của Tần Minh. Vậy thì anh không đủ tư cách đấu với tôi đâu. Huống hồ, các người càng không có tư cách đưa ra điều kiện với tôi”, Lâm Chính hừ giọng, anh kích hoạt Lạc Linh Huyết và khẽ búng tay.

Vụt vụt. Mười mấy cây châm bay ra, ghim lên cánh tay phải của anh. Sau đó anh tung một cú đấm, dội thẳng về phía người đàn ông đeo mặt nạ.

Bùm! Cú đấm và chưởng đánh va chạm, người đàn ông lập tức bay bật ra, đập mạnh xuống hòn non bộ ở phía sau.

Rầm. Cả hòn non bộ nát vụn. Người đàn ông không đứng dậy nổi.

“Hay!”, người của học viện hoan hô. Tô Nhu cũng để lộ vẻ vui mừng.

“Thật lợi hại, đúng là thần y Lâm”, Tần Minh cũng vỗ tay và mỉm cười.

“Có phải cậu hơi bị ung dung quá không?”, Lâm Chính bước tới trước mặt Tần Minh.

Tần Minh vẫn chỉ cười: “Đương nhiên là tôi ung dung vì thần y Lâm có thắng nổi đâu”.

“Cái gì?”, Lâm Chính giật mình, anh nghĩ ra điều gì đó vội quay đầu lại. Anh phát hiện không biết từ khi nào mà người đeo mặt nạ đã đứng dậy và đang tung một cú đấm về phía vai của anh.

Bùm! Âm thanh nặng nề lại vang lên. Lâm Chính loạng choạng lùi về phía sau. Anh vừa đứng vững lại thì người đàn ông đeo mặt nạ lại phản công tiếp. Tay chân hắn tung ra đòn đánh như vũ báo, không để Lâm Chính có cơ hội được thở.

Thế nhưng tốc độ và sức mạnh của hắn không quá lợi hại so với anh. Lâm Chính né đòn một cách dễ dàng. Anh nhân cơ hội, tung một chưởng vào ngực hắn.

Phụt! Kẻ đeo mặt nạ nôn ra máu. Áo hắn rách toạc, cả người giống như diều đứt dây đập mạnh ra đất, trượt dài hàng chục mét, trông vô cùng thê thảm.

Hắn không phải là đối thủ của anh. Tất cả đều nghĩ như vậy. Thực lực của người này kém thần y Lâm quá nhiều.

Lâm Chính cũng cảm thấy giải quyết hắn quá dễ dàng. Thế nhưng anh luôn cảm thấy sự việc không hề đơn giản như vậy. Anh nhìn chăm chăm người đàn ông đeo mặt nạ. Anh thấy người này run rẩy chống tay xuống đất và đứng dậy.

Lâm Chính giật mình. Đám đông cũng thất kinh: “Chuyện gì vậy?”

“Hắn…không chết sao?”, Long Thủ và Hùng Trưởng Bạch cũng tái mặt.

“Giết”, người đàn ông đeo mặt nạ gầm lên và lao về phía Lâm Chính.

Lâm Chính cũng đã mất đi kiên nhẫn, một tay anh chặn đứng cú đấm của hắn, tay còn lại nhanh như điện xét đấm vào ngực hắn.

Rầm! Sức mạnh tỏa ra bốn phía. Vùng ngực người đàn ông như muốn nổ tung.
 
Chương 3497


Chương 3497

Cú đấm đủ để đấm nát tim đối phương. Bất kể là ai thì cũng chết chắc nếu hứng trọn cú đấm này.

Người đàn ông cũng vậy. Hắn run rẩy, nhưng ánh mắt thì vô cùng điềm nhiên. Hắn tiếp tục nôn ra máu. Cả người hắn đổ xuống, tắt thở.

Lần này chắc chắn hắn không thể nào đứng dậy được nữa.

Lâm Chính thở phào. Thế nhưng, lúc anh đang định đi tính sổ với đám người Tần Minh thì…

“Ư…”, người đàn ông kia lại phát ra tiếng kêu rên rỉ. Hắn từ từ cựa quậy và lại đứng dậy…

“Zoombie sao?”, có tiếng thét vang lên.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng mỗi người.

Cảnh tượng trước mắt vượt ngoài sự tưởng tượng của bọn họ!

Sao có thể như vậy?

Người này là quỷ sao?

Rõ ràng tim đã bị đánh nát, vậy mà… còn có thể bò dậy?

“Đây rốt cuộc là tà pháp gì?”, Tần Bách Tùng run rẩy, liên tục lùi lại.

“Thật kỳ quái, thầy hãy cẩn thận!”, Long Thủ hô lên.

Tô Nhu đã bị cảnh này dọa ngồi bệt xuống đất từ lâu.

Thật ra cô chỉ là người bình thường, võ giả đấu võ cô còn ít khi thấy, đừng nói tới những cảnh thế này.

Một người bong da tróc thịt, toàn thân đầy máu còn có thể đứng lên như không có gì.

Đúng là đáng sợ.

“Tôi biết rồi!”.

Lâm Chính nhìn chằm chằm người đàn ông đeo mặt nạ, trầm giọng nói: “Mệnh mạch người này đã bị phong tỏa, cho nên dù hắn có bị thương ở chỗ hiểm cũng không chết!”.

“Không hổ danh là thần y Lâm, nhưng anh chỉ đoán đúng một nửa”, Tần Minh cười nói.

“Đoán đúng một nửa?”, Lâm Chính lập tức sửng sốt.

Lúc này, người đàn ông đeo mặt nạ đánh một quyền về phía ngực Lâm Chính.

Rầm!

Ngay tức khắc, cả người Lâm Chính bay ngược ra xa như viên đạn, đâm vào tòa nhà ở phía sau, xuyên qua cả tòa lầu lớn.

“Hả?”.

Tất cả mọi người kinh hãi biến sắc.

“Thầy!”.

Đám người Long Thủ lập tức xông tới, dìu Lâm Chính dậy từ trong đống phế tích.

Lúc này, Lâm Chính còn chật vật hơn cả người đàn ông đeo mặt nạ. Toàn thân đầy bụi bặm, da thịt nơi ngực nứt nẻ, máu không ngừng chảy, nhìn mà ghê rợn.

“Thầy, thầy không sao chứ?”, Tần Bách Tùng vội vàng hỏi.

“Tôi không sao, sơ suất rồi”.

Lâm Chính bò dậy, nhìn ngực mình, lại nhìn người đàn ông đeo mặt nạ ở bên kia, khàn giọng nói: “Mệnh mạch người này không những bị phong, mà còn sử dụng loại dược vật nào đó giúp hắn hứng chịu đòn tấn công đồng thời chuyển hóa đòn tấn công mà hắn chịu thành sức mạnh!”.
 
Chương 3498


Chương 3498

“Cái gì?”.

Bọn họ há hốc miệng kinh ngạc.

“Vậy chẳng phải người này bị đánh càng thê thảm thì hắn càng lợi hại hay sao?”, Hùng Trưởng Bạch ngạc nhiên

“Đúng”, Lâm Chính gật đầu.

“Chẳng trách hắn dám chạy đến đây ngang tàng!”, Long Thủ nghiến răng.

“Thầy, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”, Tần Bách Tùng hỏi.

“Không cần lo, dù là vậy, tôi cũng có thể đối phó!”.

Lâm Chính hít sâu một hơi, đâm vài kim vào ngực ổn định vết thương, sau đó đi về phía người đàn ông đeo mặt nạ.

“Các ông lùi ra xa một chút”.

“A… À, vâng, thưa thầy!”.

Đám người Tần Bách Tùng vội vàng lùi về sau.

Mặc dù không biết lúc nữa sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng bọn họ cảm thấy vẫn phải nghiêm túc nghe theo lời Lâm Chính.

Vù!

Đúng lúc này, người đàn ông đeo mặt nạ chạy tới.

Tốc độ của hắn còn nhanh hơn, sức lực còn mạnh hơn, sức bùng nổ đúng là khác một trời một vực so với lúc ban đầu.

Ầm!

Người đàn ông đeo mặt nạ đánh vào cánh tay Lâm Chính một quyền. Khoảnh khắc đó, sức mạnh lan dọc theo cánh tay ra khắp toàn thân anh, cuối cùng lan từ bàn chân xuống dưới, khiến cho mặt đất dưới chân anh nổ tung.

Cả Học viện Huyền Y Phái rung chuyển.

“Cái gì?”.

Người xung quanh không ai không ngạc nhiên.

Uy lực của một quyền này lại đáng sợ đến vậy.

Chỉ sợ một chiếc ô tô cũng bị đánh thành sắt vụn trước một quyền này.

Tuy nhiên, người đàn ông đeo mặt nạ không chỉ tấn công một quyền. Tuy Lâm Chính đã ngăn chặn được quyền này, nhưng hai cánh tay hắn vẫn giống như súng liên thanh không ngừng bắn phá.

Đùng! Đùng! Đùng! Đùng…

Đòn tấn công như mưa bão hung hãn đánh tới.

Lâm Chính ra sức chống đỡ, sau một chuỗi tấn công người đàn ông đeo mặt nạ cũng xuất hiện nhiều sơ hở.

Lâm Chính thừa thế phản công, đấm mạnh vào người đàn ông đeo mặt nạ một trận.

Ầm ầm…

Người đàn ông đeo mặt nạ bị tấn công, thế tấn công bị gián đoạn.

Lâm Chính dốc hết toàn lực, điên cuồng chém vào hai tay hai chân hắn.

Răng rắc…

Tiếng nứt gãy vang lên.

Hai tay hai chân của người đàn ông đeo mặt nạ gãy nứt, ngực lõm vào trong.
 
Chương 3499


Chương 3499

Vèo!

Đợi khi người đàn ông đeo mặt nạ bay ra xa, ngã trước mặt Tần Minh, hắn đã không còn ra hình người, thảm không nỡ nhìn.

Nhưng, không ai cảm thấy Lâm Chính đã thắng.

Ngay cả Tô Nhu cũng vậy.

Cô nhắm mắt lại, không dám nhìn cảnh máu tanh này.

Còn Tần Minh thì cười thành tiếng.

“Thần y Lâm ơi là thần y Lâm, tôi nên nói anh thông minh hay là nên nói anh ngu xuẩn đây? Anh đã biết con chó tôi nuôi có đặc tính gì, anh còn dám đánh hắn như vậy. Anh cảm thấy lát nữa anh bị hắn giết sẽ còn toàn thây sao?”, Tần Minh cười lớn.

Theo tiếng cười của cậu ta, người đàn ông đeo mặt nạ nằm trên đất lại ngọ nguậy.

Vết thương trên người hắn lành lại với tốc độ đáng kinh ngạc, nhưng chưa hoàn toàn lành lặn. Đợi đến khi chức năng cơ thể khôi phục đủ để vận hành, hắn lại chậm rãi bò dậy.

Hắn hoạt động gân cốt, đôi mắt dưới lớp mặt nạ như giễu cợt nhìn Lâm Chính.

Dường như hắn khinh thường mọi thủ đoạn của Lâm Chính.

“Rốt cuộc cậu là ai?”.

Lâm Chính không vội ra tay, mà lấy một hộp thuốc trong túi ra, đốt một điếu, bình tĩnh hỏi.

“Bây giờ mà thần y Lâm còn tâm trạng đi quan tâm chuyện này? Tôi thấy anh nên nghĩ xem làm sao để đối phó với con chó mà tôi nuôi đi thì hơn”, Tần Minh mỉm cười nói.

“Đối phó? Có gì mà phải đối phó? Không phải tôi đã đối phó xong rồi sao?”, Lâm Chính liếc mắt nhìn cậu ta, thản nhiên nói: “Đừng nói cậu thật sự cho rằng danh hiệu thần y Lâm của tôi chỉ là hư danh đấy chứ?”.

“Ồ?”.

Tần Minh ngạc nhiên, cảm giác có gì đó không đúng.

Đột nhiên!

Cơ thể người đàn ông đeo mặt nạ trước mặt co giật không theo quy luật, giống như bị điện giật vậy.

Chuyện này là sao?

“Mày sao vậy?”, Tần Minh lập tức hỏi.

Nhưng người đàn ông đeo mặt nạ không trả lời cậu ta, ngược lại đột nhiên la lớn.

“A!”.

Phụt một tiếng, hắn điên cuồng co giật, trong khe hở của mặt nạ có nhiều bong bóng nổi lên…

“A… Chuyện gì thế?”.

Tần Minh hoàn toàn ngây ngốc, cảm thấy căng thẳng.

Cậu ta hét lên với Lâm Chính: “Anh đã làm cái gì?”.

“Người này vốn chỉ dùng thuốc để tăng tốc độ tái sinh cho tế bào trong cơ thể, thay đổi cách vận hành của khí mạch và đan điền. Mặc dù hắn có được cái gọi là “cơ thể bất tử” trong thời gian ngắn, nhưng không thể thay đổi tổn thương của bản thân. Đợi dược hiệu qua đi, hắn vẫn phải chết. Tôi không làm gì cả, chỉ giúp hắn giải trừ dược hiệu sớm hơn mà thôi!”.

Lâm Chính đi tới, thản nhiên nói.

“Giải trừ dược hiệu?”.
 
Chương 3500


Chương 3500

Tần Minh ngạc nhiên, đột nhiên nghĩ tới điều gì, nhìn chằm chằm người đàn ông đeo mặt nạ. Ngay lập tức nhìn thấy trên người người đàn ông đeo mặt nạ có không ít châm bạc!

Đó là châm bạc Lâm Chính đâm vào khi giao đấu với người đàn ông đeo mặt nạ.

“Sao lại như vậy?”.

Tần Minh lẩm bẩm.

“Cậu chủ! Cứu tôi! Cứu tôi!”.

Người đàn ông đeo mặt nạ đưa tay ra, hét lên.

Nhưng Tần Minh đâu có năng lực đó?

Cậu ta liên tục lùi lại, vô cùng kinh hãi.

Cuối cùng, người đàn ông đeo mặt nạ giãy giụa càng lúc càng yếu, tay đang đưa ra mềm oặt, buông thõng xuống, không còn động tĩnh.

Chết ngay tại chỗ…

Không ai ngờ cuộc chém giết này lại kết thúc bằng cách quỷ dị như vậy.

Nhưng sự thật đã bày ra đó, ai cũng không thể nghi ngờ.

Nhìn người đàn ông đeo mặt nạ không còn động tĩnh, Tần Minh mới ý thức được tình hình đã vượt ngoài sự tưởng tượng của cậu ta.

Cậu ta bình tĩnh lại sau cơn bàng hoàng, hít sâu một hơi, không ngừng gật đầu nói: “Được, Được! Thần y Lâm quả nhiên danh bất hư truyền, hôm nay Tần Minh tôi xem như đã được mở mang tầm mắt! Khâm phục! Nếu con chó của tôi đã chết rồi, vậy tôi sẽ tuân theo ước định trước kia, không quấy rầy Tiểu Nhu nữa! Tạm biệt!”.

Nói xong, cậu ta định xoay người rời đi.

Lúc này chắc chắn phải chuồn nhanh.

Nhưng bây giờ cậu ta muốn chạy rõ ràng đã muộn.

“Tôi có nói cho cậu đi sao?”, giọng lạnh lùng của Lâm Chính vang lên.

Cơ thể Tần Minh đứng khựng lại, hơi nghiêng đầu.

“Thần y Lâm còn gì chỉ giáo?”.

“Hình như trước kia tôi đã nói với cậu rồi mà nhỉ? Cậu… Qua đây!”, Lâm Chính nói với vẻ mặt không cảm xúc.

Tần Minh mấp máy môi, sắc mặt trắng bệch.

“Thần y Lâm, anh… anh muốn làm gì?”.

“Tôi sẽ không nói lần thứ ba!”, giọng Lâm Chính đột nhiên lạnh đi.

Trong sự lạnh lẽo… còn có vẻ dữ tợn.

Tần Minh đã mơ hồ đoán được là chuyện gì, cậu ta âm thầm nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: “Thần y Lâm, tôi khuyên anh đừng làm chuyện ngu ngốc. Không sai, hôm nay có thể tôi đã lỗ mãng một chút, nhưng tôi cảm thấy không có vấn đề gì to lớn! Nếu anh muốn gây khó dễ cho tôi, e rằng anh sẽ hối hận!”.

“Cả đời này của tôi chưa có chuyện gì có thể khiến tôi hối hận!”.

“Lần này nếu anh lỗ mãng, e rằng sẽ phải hối hận! Anh biết sau lưng tôi là ai không?”, Tần Minh nghiến răng nói.

“Sau lưng cậu là ai tôi không quan tâm, tôi chỉ quan tâm hôm nay cậu ở đây làm gì”.

Lâm Chính nói, sau đó đi tới, tát vào mặt Tần Minh.
 
Chương 3501


Chương 3501

Bốp!

Nửa gương mặt Tần Minh lập tức bị tát biến dạng, ngã ra đất, nhổ ra mấy chiếc răng lẫn máu, bộ dạng vô cùng thê thảm.

Tô Nhu run rẩy.

Tần Minh bị dọa ngây người, cậu ta vội vàng ôm mặt, chầm chậm bò lết trên mặt đất. Toàn thân run rẩy sợ hãi, trong mắt tràn ngập khủng hoảng.

“Cậu chủ!”.

Những vệ sĩ khác vội vàng chạy tới, run rẩy đứng trước mặt Lâm Chính.

Nhưng bọn họ đâu thể ngăn chặn được Lâm Chính?

Sau mấy cây châm bạc, những vệ sĩ đó đã đứng khựng tại chỗ.

Lâm Chính vượt qua các vệ sĩ, sau đó cầm một cây châm bạc đi về phía Tần Minh.

Tần Minh không phải tên ngốc. Cậu ta cũng đã nghe lời đồn thần y Lâm chỉ cần một châm là có thể khiến người ta tàn phế, cậu ta biết rõ khi châm này đâm lên người mình, chắc chắn cuộc đời mình sẽ chấm dứt.

“Thần y Lâm! Không! Đừng! Anh không thể làm vậy được! Tôi là người của sơn trang Huyết Kiếm! Nếu anh dám động vào tôi, sơn trang Huyết Kiếm sẽ không tha cho anh! Tuyệt đối không tha cho anh!”, Tần Minh không gắng gượng được nữa, chỉ đành hét lên điên cuồng.

“Sơn trang Huyết Kiếm?”.

Lâm Chính lập tức sững sờ.

Tần Minh thấy vậy, trong lòng mừng rỡ, tưởng rằng danh tiếng của gia tộc có tác dụng, hét lên: “Không sai, chính là sơn trang Huyết Kiếm! Chắc thần y Lâm cũng đã nghe qua danh tiếng của gia tộc tôi rồi nhỉ! Nếu vậy thì dễ nói chuyện. Thần y Lâm, chuyện hôm này chỉ là một sự hiểu lầm, mọi người kết bạn với nhau, anh tha cho tôi, sau này tôi sẽ báo đáp anh! Thế nào?”.

Nhưng Lâm Chính phớt lờ lời cậu ta nói, hỏi thẳng: “Sơn trang Huyết Kiếm mà cậu nói, có phải là nhà họ Trang trong thành phố Thanh Nguyên?”.

“Đúng, chính là nhà họ Trang”, Tần Minh vội nói.

“Không đúng, cậu họ Tần, sao lại là người nhà họ Trang?”, Lâm Chính nhíu mày.

Tần Minh biến sắc, do dự một lúc, nhỏ giọng nói: “Đó là vì tôi… tôi là con riêng của gia chủ nhà họ Trang, tôi… tôi theo họ mẹ!”.

“Thế à?”, Lâm Chính nhíu mày, nhưng vẫn tiến tới.

“Thần y Lâm, anh… anh làm gì?”, Tần Minh hoảng hốt, vội vàng la lên.

“Cậu đến địa bàn của tôi làm trò ngang ngược, còn định làm tổn thương Tiểu Nhu, sao tôi dễ dàng tha cho cậu như vậy được? Chỉ một sơn trang Huyết Kiếm nhỏ bé vẫn chưa làm tôi sợ đâu!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Thần y Lâm tha mạng!”, Tần Minh gần như sắp khóc.

Đúng vậy, một sơn trang Huyết Kiếm sao có thể dọa thần y Lâm? Anh là người đã diệt cả thôn Dược Vương.

Tần Minh đột nhiên như nghĩ tới gì đó, vội vàng kêu cứu Tô Nhu: “Tiểu Nhu! Cứu tôi! Cậu nói giúp tôi với! Cầu xin cậu! Cậu phải tin tôi, chúng ta là bạn học, tôi vốn không định làm tổn thương cậu! Tiểu Nhu!”.

Tô Nhu là hi vọng duy nhất của cậu ta.

Nghe vậy, Tô Nhu hơi dao động.

Cô vốn là người mềm lòng, huống hồ, tốt xấu gì cậu ta cũng từng là bạn học…

Tô Nhu mấp máy môi, băn khoăn một lúc lâu mới dè dặt gọi một tiếng.
 
Chương 3502


Chương 3502

“A… Chủ… Chủ tịch Lâm…”.

Lâm Chính nghiêng đầu nhìn cô.

Tô Nhu hơi khó xử, nhỏ giọng nói: “Đừng gây ra án mạng, nếu không sẽ gây thêm rắc rối cho Chủ tịch Lâm, Tô Nhu cũng… cũng rất áy náy…”.

“Được, tôi nghe cô”.

Lâm Chính lại rất sảng khoái, đồng ý ngay.

“Cảm ơn Chủ tịch Lâm, cảm ơn Chủ tịch Lâm!”, Tần Minh mừng rỡ, không ngừng dập đầu.

“Hãy cảm ơn bạn học của cậu”, Lâm Chính nói.

“Vâng, vâng, cảm ơn Tiểu Nhu”, Tần Minh kích động không thôi.

Tô Nhu không lên tiếng, chỉ nhìn Lâm Chính đầy cảm kích.

“Đúng rồi, vì sao cậu lại tìm tới đây? Vì sao lại ép Tiểu Nhu gả cho cậu?”, Lâm Chính hạ giọng hỏi.

“Tôi… Tôi…”, Tần Minh há miệng.

“Đừng nói với tôi cậu thật sự yêu thầm Tiểu Nhu, tôi không có ngốc. Nói! Lần này cậu đến là có mục đích gì?”, Lâm Chính lạnh lùng quát.

Tần Minh cắn răng, nói thẳng: “Không sai, tôi muốn cưới Tiểu Nhu quả thật không phải vì thích cô ấy, mục đích của tôi… là hôn lễ của sơn trang Huyết Kiếm…”.

“Hôn lễ của sơn trang Huyết Kiếm?”, Lâm Chính sửng sốt.

Tô Nhu có liên quan gì đến hôn lễ đó?

“Thần y Lâm biết hôn lễ của sơn trang chúng tôi? Lẽ nào… anh cũng được mời?”, Tần Minh ngạc nhiên hỏi.

“Hình như câu hỏi của cậu hơi nhiều?”, ánh mắt Lâm Chính lạnh đi.

Tần Minh run rẩy cả người, vội nói: “Tôi không hỏi nữa, tôi không hỏi nữa! Thần y Lâm, anh đừng tức giận”.

“Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi!”.

“A… Thật ra cũng không có gì, chỉ là tôi… tôi muốn bố nuôi tôi nhìn tôi bằng con mắt khác. Tôi muốn khiến những người anh của tôi… không dám xem thường tôi nữa. Tôi muốn khiến những người xem thường tôi biết rằng, dù tôi là con riêng, tôi cũng mạnh hơn bọn họ!”, Tần Minh âm thầm nghiến răng, trong mắt tràn ngập sự phẫn hận.

“Mạnh hơn bọn họ? Cậu cưới Tô Nhu thì có nghĩa cậu mạnh hơn bọn họ? Lý lẽ gì vậy?”, Lâm Chính không hiểu nổi.

“Người trên thế giới đều biết thần y Lâm thích Tô Nhu, nhưng đến bây giờ anh vẫn chưa cưới cô ấy. Nếu tôi có thể cưới Tiểu Nhu thì chẳng phải tôi cướp người từ trong tay thần y Lâm rồi sao? Tôi dám cướp cả người phụ nữ của thần y Lâm, hơn nữa còn cướp được về tay, đó là bản lĩnh bằng trời, đương nhiên bọn họ sẽ nhìn tôi bằng con mắt khác. Trùng hợp Tiểu Nhu và tôi trước kia là bạn học, cho nên tôi định lợi dụng quan hệ này để có được Tô Nhu, chứng minh bản thân!”, Tần Minh cúi đầu, thận trọng nói.

Lâm Chính nghe vậy có hơi dở khóc dở cười.

Trên đời này vẫn còn người ngu xuẩn như vậy sao?

Tô Nhu ở cạnh cũng cạn lời, không biết nên nói gì mới phải.

“Xem ra vẫn là tôi liên lụy đến Tiểu Nhu… Nếu vậy thì người này là sao? Hắn là người của sơn trang Huyết Kiếm sao?”, Lâm Chính chỉ vào người đeo mặt nạ ở dưới đất.

“Hắn là tội phạm của sơn trang!”.

“Tội phạm?”.
 
Chương 3503


Chương 3503

“Đúng, tôi đã thả hắn ra, đồng thời dùng vài loài hoa thơm cỏ lạ điều chế dược vật theo như sách cổ ở sơn trang ghi lại cho hắn sử dụng, biến hắn thành người bất tử. Tôi biết nếu đến đây cướp người thì sẽ khó tránh xảy ra xung đột với thần y Lâm, cho nên tôi đã chuẩn bị vũ khí này. Nhưng thần uy của thần y Lâm xưa nay chưa từng thấy, vô địch thiên hạ, là tôi có mắt không tròng, không biết chân thần. Thần y Lâm tha tội, tha tội!”, Tần Minh vội vàng tâng bốc.

“Trong sách cổ của sơn trang Huyết Kiếm còn có cách chế tạo thân thể bất tử?”, Lâm Chính rất ngạc nhiên.

“Có! Đương nhiên là có! Sơn trang Huyết Kiếm chúng tôi là gia tộc đã tồn tại mấy trăm năm từ thời xa xưa, ở thời cổ đại đã có uy danh. Phương pháp mà chúng tôi nắm giữ đều là phương pháp được lưu truyền từ xưa đến nay. Nghe nói phương pháp này lấy được từ trong tay ma giáo thời cổ đại. Mặc dù tác dụng phụ của nó rất lớn, di chứng không thể xử lý, nhưng uy lực mang lại cũng khiến người ta không thể tưởng tượng”, Tần Minh nói, lột mặt nạ của người đàn ông đeo mặt nạ nằm dưới đất xuống.

Trong chớp mắt, một gương mặt đầy mụn bọc hiện ra trước mắt mọi người.

Gương mặt đầy mụn bọc là tác dụng phụ của thuốc.

“Wow!”.

Nhiều người chỉ thoáng nhìn qua đã thấy buồn nôn.

Tô Nhu cũng sợ đến mức hét lên, vội vàng nhắm mắt, sắc mặt trắng bệch, suýt chút nữa nôn ọe.

“Người này là gián điệp mà kẻ địch phái đến sơn trang chúng tôi, bị sơn trang chúng tôi bắt được, nhốt trong nhà lao. Tôi lừa hắn, nếu giúp tôi cưới được Tô Nhu thì tôi sẽ thả hắn đi, đồng thời lén cho hắn uống thuốc này, hứa rằng sau khi xong việc sẽ cho hắn thuốc giải. Không ngờ hắn vẫn không phải đối thủ của thần y Lâm”, Tần Minh nói.

“Hắn là người bên nào phái đến?”.

“Tôi không rõ, hắn đã bị nhốt trong địa lao của sơn trang chúng tôi mấy năm, tra hỏi thế nào cũng không khai ra. Tôi đã lên kế hoạch thả hắn ra”, Tần Minh thành thật nói.

Lâm Chính lặng lẽ gật đầu, hờ hững nói: “Tôi hiểu rồi, nếu chuyện này cậu chỉ có mục đích đó thì được, tôi tha cho cậu một mạng”.

“Cảm ơn thần y Lâm, cảm ơn. Thần y Lâm, vậy tôi đi trước đây, tạm biệt, tạm biệt…”, Tần Minh kích động nói, sau đó quay người định đi.

“Đứng lại, tôi cho cậu đi bao giờ?”, Lâm Chính lại lên tiếng.

Tần Minh muốn khóc: “Thần y Lâm, anh… còn muốn thế nào?”.

Lâm Chính ra hiệu cho người bên cạnh, lạnh nhạt nói: “Đưa cậu ta đi, nhốt lại trước, đợi tôi về sẽ xử lý sau!”.

“Vâng thưa thầy”.

Tần Bách Tùng gật đầu, lập tức sắp xếp người đưa Tần Minh đi.

“Ngoài ra, sai người theo dõi cậu ta. Bây giờ tôi phải đến sơn trang Huyết Kiếm một chuyến, mọi chuyện liên quan đến sơn trang Huyết Kiếm tôi sẽ hỏi người này, đừng để cậu ta xảy ra chuyện, rõ chưa?”.

“Thầy yên tâm, tôi nhất định sẽ trông coi cậu ta thật kỹ”.

“Ừ, sai người dọn dẹp chỗ này đi”.

Lâm Chính nói, sau đó đi về phía Tô Nhu đang run lẩy bẩy.

“Tiểu Nhu, thế nào rồi? Cô không sao chứ?”, Lâm Chính cười hỏi.

“Không sao… Cảm ơn anh, Chủ tịch Lâm”, Tô Nhu cẩn thận nói, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt.

“Không sao thì tốt. Tôi thấy sắc mặt cô không tốt lắm, cần phải nghỉ dưỡng nhiều hơn. Tối tôi sẽ kê đơn thuốc cho cô, cô hãy uống đúng giờ”, Lâm Chính cười nói.

Tô Nhu nhìn anh, trong mắt toát ra vẻ phức tạp.

Cô cắn môi, dường như muốn nói gì đó.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom