Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3384


Chương 3384

Đám đông không thể nào chấp nhận được. Thế nhưng sự thật đã bày ra ngay trước mắt. Lâm Anh Hùng cũng siết chặt nắm đấm, sắc mặt trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ hết.

Anh ta thừa nhận vừa rồi đã đánh giá thấp đối phương. Thế nhưng bây giờ vẫn chưa muộn. Đã đến lúc giết Lâm Chính rồi. Lâm Anh Hùng hít một hơi thật sâu, lặng lẽ gật đầu và bước về phía trước.

Nhưng đúng lúc này có tiếng nói vang vọng cả không gian: “Ai? Dám động vào người của nhà họ Lâm?”

“Để lại mạng đi”.

“Giết!”, dứt lời, vô số bóng hình nhảy ra, di chuyển tới bên cạnh Lâm Anh Hùng. Nhìn đã thấy ghê gớm.

Tất cả những người vừa có mặt, thực lực kém nhất cũng tầm cỡ nguyên lão nên sao có thể nói là không khủng khiếp cho được.

Nghĩ kỹ lại thì đúng là như vậy thật. Bọn họ tới cứu viện cho Lâm Anh Hùng mà. Nếu đội quân cứu viện cũng tầm thường thì khác gì tới nộp mạng.

“Chú Phương tới rồi!”

“Dì Huyền cũng tới hả!”

“Cao thủ của nhà họ Lâm tới cả rồi”.

“Kẻ này hôm nay có mọc cánh cũng không thoát được đâu. Ha ha…”

Nhà họ Lâm mừng lắm. Lâm Anh Hùng khẽ chau mày, tỏ vẻ không vui: “Mọi người tới làm gì vậy?”

“Anh Hùng, gia tộc đã có quy định, thực lực của cậu không được tự ý thi triển. Chúng tôi tới hộ tống cậu tới ngọc tuyền. Còn về người này cứ giao cho chúng tôi”, chú Phương đi đầu hừ giọng.

“Sao cơ? Mọi người cảm thấy tôi không thể giết chết được người này sao?”

“Anh Hùng, chúng tôi không có ý đó. Nhưng đây là mệnh lệnh của gia chủ, không ai dám cãi lại. Mong cậu hãy lên đường, đừng chậm trễ thêm nữa”, chú Phương lại nói.

Lâm Anh Hùng mặt tối sầm. Đúng lúc này, Lâm Chính cũng lên tiếng: “Hà tất phải như vậy? Lâm Anh Hùng có để lộ thực lực hay không thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới đại hội hết. Bởi vì dù anh ta có tham gia đại hội thì cũng không đấu lại được tôi đâu”

“Anh nói cái gì?”, Lâm Anh Hùng đanh mắt.

“Lẽ nào không phải sao? Tốc độ anh không bằng, sức mạnh cũng không bằng. Tôi thấy thiên phú của anh càng không bằng tôi. Hơn nữa tôi hỏi anh, năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?”

“Ý của anh là gì?”

“Tôi chỉ muốn nói với anh rằng, khi chưa bằng tuổi anh thì tôi đã có thể đối phó với anh rồi. Đợi tới lúc tôi bằng tuổi anh thì giết anh chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?”, Lâm Chính lại nói.

Lâm Anh Hùng không thể hiện biểu cảm gì nhưng khẽ siết nắm đấm. Câu nói của Lâm Chính ghim thẳng vào trái tim anh ta. Câu tiếp theo của anh khiến cho cả nhà họ Lâm đều cảm thấy đầu óc trống rỗng.

“Ngoài ra, trước đây tôi cũng là người nhà họ Lâm, nhưng giờ thì không phải nữa rồi”, nói xong, Lâm Chính nhảy về phía xa và bỏ đi.

“Đừng hòng bỏ chạy”.

“Đứng lại”, nhà họ Lâm đồng loạt đuổi theo. Thế nhưng Lâm Chính đã thi triển Du Long Thiên Khung nên ngay cả Lâm Anh Hùng cũng không thể đuổi kịp. Bọn họ đành trơ mắt nhìn anh biến mất.

“Đáng ghét”.

“Người này rốt cuộc là ai vậy?”

“Nhất định phải cho hắn đẹp mặt!”

Người nhà họ Lâm tức giận chửi bới. Thế nhưng tầng lớp cấp cao của nhà họ Lâm như chú Phương chỉ tối sầm mặt. So với sự tấn công của Lâm Chính thì câu nói của anh càng có sức sát thương cao hơn.
 
Chương 3385


Chương 3385

Bọn họ vội vàng quay qua nhìn Lâm Anh Hùng. Quả nhiên lúc này Lâm Anh Hùng cũng hằm hằm tức giận, bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống người khác vậy.

“Lâm Diệp, Lâm Thích, Lâm Ngạo, mọi người mau đưa Anh Hùng tới ngọc tuyền để tu luyện. Sau đó tức tốc khóa chặt vùng núi này, rõ chưa”, chú Phương trầm giọng.

“Vâng, chú Phương”, mọi người không dám chậm trễ.

Lâm Anh Hùng nhìn chăm chăm theo hướng Lâm Chính vừa rời đi. Anh ta không nói gì. Đám người chú Phương cũng không vội vàng rút lui mà nhìn Lâm Anh Hùng rời đi trước.

“Lợi hại quá”, Dì Huyền ở bên cạnh cũng điềm đạm nói.

“Đúng vậy, tên đó không giết người mà tấn công tâm lý. Thực lực của cậu ta không hề thua kém Anh Hùng. Mặc dù Anh Hùng đỡ được đòn tấn công nhưng từng lời của cậu ta đã ghim vào Anh Hùng rồi. Giờ đây cậu ta không khác gì ác ma đối với Anh Hùng”.

“E rằng Anh Hùng cho rằng thiên phú của người đó mạnh hơn mình nên đã mất đi sự tự tin vốn có. Giờ cậu ta cũng sẽ nghi ngờ bản thân, nảy sinh tâm ma, không còn được kiên quyết như trước nữa. Như vậy thì việc tu luyện chắc chắn sẽ gặp ảnh hưởng lớn”.

“Gã này…thật đáng ghét”.

Đám đông bàn tán. Sau đó không ai nói thêm lời nào. Thế nhưng tất cả đều nghĩ tới một điều đáng sợ.

“Người này…thật sự là người nhà họ Lâm sao?”, cũng không biết ai đã vô hình trung nói ra điều cấm kỵ nhất.

Đám đông giật mình.

“Đừng nhắc tới người này nữa. Chuyện đã qua thì cho qua, chỉ hi vọng người này sẽ không trở thành rào cản cho nhà họ Lâm ở đại hội mà thôi”, chú Phương nói giọng khàn khàn.

Đám đông lặng lẽ gật đầu nhưng vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng.

Lâm Chính không có ý định đấu tiếp với đám người Lâm Anh Hùng.

Nếu tiếp tục đánh, tuy có thể khiến Lâm Anh Hùng bị thương nặng, nhưng bản thân Lâm Chính cũng sẽ không dễ chịu gì.

Dù sao những người đến lần này cũng đều là những cao thủ thực sự của nhà họ Lâm, đám Lâm Diệp, Lâm Thích, Lâm Ngạo tuyệt đối không thể so được.

Hai quyền khó địch bốn tay.

Nếu cứ tiếp tục đánh nhau, Lâm Chính không thể đảm bảo anh có thể an toàn rời khỏi ngọn núi hoang này hay không.

Vì vậy, anh đã lựa chọn rút lui.

Đấu tiếp là việc không cần thiết.

Bởi vì Lâm Chính đã biết đại khái về thực lực của Lâm Anh Hùng.

Đáng tiếc anh không muốn để lộ thân phận, không thi triển châm thuật, nếu không muốn đánh bại Lâm Anh Hùng cũng không phải là chuyện gì khó khăn.

Kết quả vẫn tốt đẹp.

Lâm Chính tin chắc mấy câu nói của anh không những có thể khiến Lâm Anh Hùng sinh ra tâm ma, mà e là người nhà họ Lâm cũng vô cùng hối hận.

Dù sao cũng chính bọn họ đã từ bỏ một sự tồn tại có thiên phú còn đáng sợ hơn cả Lâm Anh Hùng…

Kết thúc chuyến đi đến núi hoang, Lâm Chính trở về Giang Thành.

Nhưng vừa về đến Dương Hoa đã nhìn thấy Phong Thanh Vũ và Lâm Nhược Nam đang ngồi trong phòng làm việc của anh uống trà.

Phong Thanh Vũ vẻ mặt tươi cười, còn Lâm Nhược Nam nhấp nhổm không yên, có vẻ vô cùng lo lắng.
 
Chương 3386


Chương 3386

“Ủa! Đồ đệ ngoan, con về rồi đấy à? Nào nào nào, ngồi đi, ngồi đi!”, Phong Thanh Vũ vội vàng kêu lên, cười tươi như hoa.

“Phong tiền bối, vết thương của ông không sao rồi chứ? Sao không nghỉ ngơi thêm? Chạy đến phòng làm việc của tôi làm gì?”, Lâm Chính ngồi xuống ghế giám đốc, cũng không nhìn Lâm Nhược Nam cái nào.

“Vết thương nhỏ đó của sư phụ không sao, xử lý vết thương xong là sư phụ xuất viện rồi… Mà này nhóc con, sư phụ đến tìm con là có chuyện tốt đấy! Con có muốn biết không?”, Phong Thanh Vũ cười nói.

“Xin tiền bối hãy nói rõ”, Lâm Chính cũng chẳng thèm đoán.

“Ha ha ha, được, vậy sư phụ nói luôn cho con biết vậy! Nhóc con, sư phụ đã tìm được người, liên hệ được với Hồng Nhan Cốc, sư phụ định đích thân ra mặt, thương lượng với người của Hồng Nhan Cốc để giải quyết chuyện con giết mấy đệ tử của Hồng Nhan Cốc không lâu trước đó”, Phong Thanh Vũ cười nói.

“Ra mặt thương lượng?”, Lâm Chính sửng sốt, nhìn Phong Thanh Vũ với ánh mắt kinh ngạc: “Tiền bối, ông làm gì vậy? Tôi với Hồng Nhan Cốc còn gì để nói chứ?”.

“Con không thể nói như vậy được, không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn! Hồng Nhan Cốc có thực lực lớn mạnh, bây giờ căn cơ của con chưa vững, nếu đấu với người của Hồng Nhan Cốc thì chắc chắn sẽ tổn thất nặng nề, thế nên sư phụ định giúp con một tay, dẹp yên chuyện này. Dù sao con cũng là đồ đệ của ta mà”.

Phong Thanh Vũ nói.

“Vậy tiền bối định thương lượng thế nào với người của Hồng Nhan Cốc?”.

“Người mà sư phụ liên hệ sẽ đến sân bay vào 9 giờ tối nay, đến lúc đó sư phụ sẽ đi cùng ông ta. Nếu ông ta đến thì chuyện này chắc chắn được chín phần”.

“Tiền bối, tôi vẫn cảm thấy ông không nên một mình đến thương lượng với người của Hồng Nhan Cốc”.

“Nếu sư phụ không đi một mình, chẳng lẽ con cũng đi cùng sao?”, Phong Thanh Vũ hỏi vặn lại.

Lâm Chính im lặng.

“Tóm lại chuyện này cứ quyết định thế đi, sư phụ đi trước đây, con ấy, lúc nào rảnh rỗi thì liên lạc bồi dưỡng tình cảm với sư muội con đi, đừng có mặt nặng mày nhẹ với nó”, Phong Thanh Vũ cười lớn, rồi xoay người rời đi.

Lâm Chính nhăn nhó cười.

“Sư phụ! Sư phụ!”.

Lâm Nhược Nam vội vàng chạy ra hét lên.

Nhưng bên ngoài đâu còn bóng dáng của Phong Thanh Vũ nữa?

Lâm Nhược Nam thở dài, quay lại vị trí của mình, nhưng cả người run cầm cập, vô cùng kiêng dè sợ hãi.

“Cô không cần phải sợ, chỉ cần bố cô không bán đứng tôi, thì tôi sẽ không làm hại cô”, Lâm Chính nói.

“Tôi nói cho anh biết, bố tôi sẽ không phản bội nhà họ Lâm đâu! Tuyệt đối sẽ không! Anh hãy dập tắt hi vọng này đi!”.

“Nhà họ Lâm?”.

Lâm Chính lắc đầu: “Tôi có ép các cô phản bội nhà họ Lâm đâu! Cái tôi cần là hủy diệt nhà họ Lâm!”.

Nói đến đây, vẻ mặt anh trở nên vô cùng lạnh lẽo.

Lâm Nhược Nam co rúm người trên sô pha, run lên bần bật.

Lâm Chính mặc kệ cô ta, vùi đầu vào xử lý văn kiện mà Mã Hải mang tới hôm nay.

Lâm Nhược Nam nhấp nhổm không yên, như ngồi trên bàn chông.

Cái Lâm Chính cần chính là hiệu quả này.
 
Chương 3387


Chương 3387

Đến đây mấy ngày, Lâm Nhược Nam đều ở phòng làm việc của Lâm Chính.

Lâm Chính hoàn toàn coi cô ta là không khí, nhưng là để che giấu dấu vết của cô ta, tránh để lộ tin đồn Lâm Nhược Nam đang ở Dương Hoa.

Lâm Nhược Nam cũng rất phối hợp, ngoan ngoãn ở yên một chỗ, cũng không lên tiếng quấy rầy.

Cho đến ngày thứ tư, Lâm Nhược Nam không nhịn được mà lên tiếng.

“Sư phụ đã đến Hồng Nhan Cốc được mấy ngày rồi, tại sao đến bây giờ vẫn chưa gọi cuộc điện thoại nào nhỉ?”.

“Ừ nhỉ”.

Lâm Chính cũng ngẩng đầu lên khỏi đống văn kiện, nhíu mày nói: “Nếu chỉ là thương lượng thì cũng không cần phải lâu thế chứ?”.

“Chẳng lẽ… sư phụ xảy ra chuyện gì rồi sao?”, cả người Lâm Nhược Nam run rẩy, sợ hãi nói.

Lâm Chính không nói gì, nhưng trong lòng đã có dự cảm không lành.

Đúng lúc này, Mã Hải gõ cửa phòng làm việc.

“Mời vào”.

Lâm Chính nói.

Mã Hải bước vào phòng làm việc, hơi cúi người, nghiêm túc nói: “Chủ tịch Lâm, phía Hồng Nhan Cốc… gửi tin tới ạ!”.

“Tin gì? Mau mang lại đây cho tôi xem!”, Lâm Chính nói.

Mã Hải không nói gì, im lặng một lát rồi khẽ vẫy tay.

Chỉ thấy người bên ngoài khiêng một chiếc hộp vuông vào, đặt lên trên bàn.

Lâm Chính có thể ngửi thấy mùi máu tanh tỏa ra từ chiếc hộp này một cách rõ ràng.

Anh lập tức nhìn vào bên trong, sau đó mở to hai mắt.

Thứ đựng trong chiếc hộp… chính là đầu của Phong Thanh Vũ!

Trong phòng làm việc im phăng phắc không một tiếng động.

Lâm Chính lặng lẽ nhìn chiếc đầu trong hộp, vẻ mặt căng cứng.

Mã Hải ghé lại nhìn, sắc mặt cũng vô cùng hoảng hốt và kinh ngạc.

“Chuyện này là sao?”.

Lâm Chính hít sâu một hơi, khàn giọng hỏi.

“Sau vụ việc ở hầm giữ xe, số người của Hồng Nhan Cốc ở Giang Thành liền nhiều lên. Trước kia, Chủ tịch Lâm cũng từng xảy ra mâu thuẫn với người của Hồng Nhan Cốc ở tỉnh Quảng Liễu, ông Phong Thanh Vũ sau khi biết chuyện liền nói chắc chắn Hồng Nhan Cốc sẽ hạ độc thủ với cậu, thế nên muốn giải quyết chuyện này giúp cậu, dẹp yên Hồng Nhan Cốc, không muốn để cậu bị bọn họ bức hại, nhưng không ngờ… Hồng Nhan Cốc lại bao vây giết chết ông ấy, rồi cắt đầu ông ấy…”, Mã Hải nhỏ giọng nói, tỏ vẻ vô cùng thương tiếc.

Đây là thị chúng!

Hồng Nhan Cốc muốn dùng đầu của Phong Thanh Vũ để nói cho Lâm Chính biết, bọn họ nhất định sẽ lấy mạng của anh.

“Xem ra giữa tôi và Hồng Nhan Cốc chỉ có thể tồn tại một”, Lâm Chính đóng nắp hộp lại, nhỏ giọng nói: “Thi thể của ông ấy đang ở đâu?”.

“Chắc là vẫn ở Hồng Nhan Cốc”.

“Được, dùng danh nghĩa của Dương Hoa, thông báo với Hồng Nhan Cốc, ba ngày sau tôi sẽ đến tận nơi đòi thi thể của ông ấy. Đồng thời, tôi sẽ đặt dấu chấm hết cho chuyện này”, Lâm Chính bình thản nói.

“Không được đâu Chủ tịch Lâm! Cậu không thể kích động như vậy!”, Mã Hải cuống quýt kêu lên.
 
Chương 3388


Chương 3388

“Sao hả?”.

“Chủ tịch Lâm, lúc cậu không ở đây, tôi và ông ấy từng nói với nhau khá nhiều về chuyện của Hồng Nhan Cốc. Hồng Nhan Cốc không đơn giản như cậu nghĩ đâu. Nếu cậu một mình đến đó thì chắc chắn sẽ gặp chuyện bất trắc”, Mã Hải vô cùng lo lắng.

“Ông ấy đã nói gì với ông?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.

“Thủ đoạn của Hồng Nhan Cốc!”, Mã Hải trầm giọng nói: “Ông Phong Thanh Vũ nói tuy ông ta chưa từng giao thủ trực tiếp với cường giả của Hồng Nhan Cốc, nhưng bao năm nay cũng nghe không ít chuyện về bọn họ. Nghe đồn Hồng Nhan Cốc có muôn vàn thủ đoạn kỳ quái, bọn họ có hàng nghìn thủ pháp giết địch, có khả năng lấy đầu tướng địch giữa vạn quân, lại càng có thủ đoạn đáng sợ khiến một người biến mất một cách lặng lẽ. Hồng Nhan Cốc không chuyên môn nghiên cứu các loại thuốc độc giống thôn Dược Vương, bọn họ nghiên cứu tất cả mọi thứ liên quan đến võ lực và giết người. Trong đó điều khiến mọi người kinh hãi nhất chính là cơ quan thuật”.

“Cơ quan thuật?”.

Lâm Chính hơi nhíu mày, khẽ gật đầu: “Tôi biết, trước đó dưới hầm gửi xe, thân thể được cải tạo của người nam không ra nam nữ không ra nữ kia cũng vậy, nó không chỉ dựa vào dược vật và thể sống để cải tạo, mà còn bao gồm rất nhiều nguyên lý của cơ quan thuật…”

“Đúng vậy, Chủ tịch Lâm, thế nên dù có thế nào, cậu cũng phải hành xử lý trí”, Mã Hải vội khuyên.

Lâm Chính suy nghĩ một lát, bình thản nói: “Nhưng Mã Hải, tình hình bây giờ tôi có thể tránh được sao? Nếu tôi không hành động, người của Hồng Nhan Cốc sẽ không tha cho tôi. Chẳng phải trước đó ông đã nói rồi sao? Người của Hồng Nhan Cốc đã đến Giang Thành, nhìn khí thế của bọn họ thì không tiêu diệt được Dương Hoa của tôi sẽ quyết không buông tha”.

“Chúng ta phải tính kế lâu dài”, Mã Hải đáp.

“Ông nói đúng”.

Lâm Chính bình thản nói: “Gọi ngay cho đảo Vong Ưu, Kỳ Lân Môn, điều hết các cao thủ về, ngoài ra triệu tập Tào Tùng Dương và Nguyên Tinh, thông báo với Cổ Phái và Đông Hoàng Giáo, điều động cường giả đến khu vực của Hồng Nhan Cốc bất cứ lúc nào”.

“Chủ tịch Lâm, cậu định tấn công Hồng Nhan Cốc sao?”, Mã Hải sửng sốt hỏi.

“Không được hả? Tôi không tin một Hồng Nhan Cốc nhỏ bé có thể chống lại được nhiều thế lực như vậy”, Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.

Mã Hải chần chừ một lát rồi nhỏ giọng nói: “Chủ tịch Lâm, có lẽ… thực sự chưa chắc có thể đánh được nó đâu”.

“Sao lại thế?”, Lâm Chính ngạc nhiên hỏi.

“Cậu không biết đấy thôi… Thực ra 30 năm trước từng có một thế lực mạnh hơn cả Dương Hoa chúng ta tấn công Hồng Nhan Cốc…”

“Kết quả thế nào?”.

“Toàn quân bị diệt… Hơn nữa, ngay cả phần trong của Hồng Nhan Cốc bọn họ cũng không tấn công vào được, tất cả đều chết ở lối vào”.

“Vậy à?”.

Lâm Chính nhíu chặt mày, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.

“Tại sao tôi chưa từng nghe nói đến chuyện này?”.

“Người đã chết hết, đương nhiên tin tức cũng không lan rộng. Hơn nữa Hồng Nhan Cốc nổi tiếng hung ác, người bình thường sao dám nhắc tới chứ? Nhưng ông Phong Thanh Vũ từng khẳng định chuyện này là thật. Những cao thủ của thế lực này gần như đã bị cơ quan trong Hồng Nhan Cốc giết chết gần một nửa lúc tiến vào, những người còn lại thì bị các cường giả của Hồng Nhan Cốc bao vây không khác gì gói bánh chưng. Rất nhiều người lựa chọn đầu hàng, nhưng Hồng Nhan Cốc không để ai sống sót…”

“Nếu đã vậy thì tại sao Phong tiền bối lại muốn thương lượng với đám sài lang hổ báo này chứ?”, Lâm Chính thở dài nói.
 
Chương 3389


Chương 3389

“Chắc là ông ấy có tính toán riêng”, Mã Hải đáp.

Lâm Chính trầm tư không nói gì.

Anh châm một điếu thuốc, đi tới trước cửa sổ sát đất, ngắm cảnh sắc của Giang Thành.

Một lúc lâu sau anh mới lên tiếng.

“Tôi sẽ vào Hồng Nhan Cốc trước, tìm hiểu rõ tất cả các cơ quan và ám cách của Hồng Nhan Cốc, điều tra thông tin về nó. Nhược điểm lớn nhất của chúng ta hiện giờ là biết quá ít về Hồng Nhan Cốc, nếu biết địch biết ta thì có thể đấu với nó một phen”, Lâm Chính trầm giọng nói.

“Ặc… Chủ tịch Lâm định lẻn vào Hồng Nhan Cốc sao?”.

“Sao vậy? Không được hả?”.

“Được thì được, nhưng chắc là cậu phải giả nữ, dù sao Hồng Nhan Cốc cũng chỉ tuyển nữ thôi”.

“Ơ… lẽ nào Hồng Nhan Cốc không có một người đàn ông nào sao?”.

“Đương nhiên là không rồi, nếu không sao lại gọi là Hồng Nhan Cốc?”.

“Vậy à… Thế thì phải nghĩ cách rồi”.

“Chủ tịch Lâm, cậu vẫn quyết định đi sao?”.

“Tôi không muốn cái đầu trong chiếc hộp tiếp theo… là của ông”, Lâm Chính nhỏ giọng nói: “Huống hồ, tiền bối Phong Thanh Vũ vì tôi mà chết, dù thế nào tôi cũng phải đòi lại công bằng cho ông ấy”.

Mã Hải không nói gì.

Đúng lúc này, một bóng dáng xuất hiện ở cửa phòng làm việc.

Là Lâm Nhược Nam.

Cô ta lớn tiếng nói.

“Chủ tịch Lâm, có tin gì của sư phụ tôi không?”.

Nhưng vừa hỏi xong, cô ta đã nhìn thấy chiếc hộp máu me ở trên bàn làm việc.

Toàn thân Lâm Nhược Nam run rẩy, ánh mắt dại ra, lập cập đi tới trước chiếc hộp, mở to hai mắt nhìn cái đầu trong đó.

“Sư phụ!”.

Tiếng gào khóc thê thảm vang lên.

Lâm Nhược Nam ôm lấy chiếc hộp khóc lóc thảm thiết, nước mắt giàn giụa.

Lâm Chính không nói gì, Mã Hải cũng đứng ở bên cạnh, lặng lẽ lau nước mắt.

“Chủ tịch Lâm! Là ai làm? Là ai? Là ai giết sư phụ tôi?”, Lâm Nhược Nam hoàn hồn, đứng phắt dậy, túm lấy tay Lâm Chính hỏi dồn dập.

“Hồng Nhan Cốc”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.

“Tôi thề không đội trời chung với Hồng Nhan Cốc”, Lâm Nhược Nam hét lên đầy đau khổ.

“Lâm Nhược Nam, với thực lực của cô, muốn trả thù chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày. Cô hãy ngoan ngoãn ở lại Dương Hoa nghe lời tôi đi, chuyện trả thù để tôi làm”, Lâm Chính bình thản nói.

“Trả thù? Anh định trả thù thế nào?”, ánh mắt Lâm Nhược Nam sáng như đuốc, hỏi.

Lâm Chính không nói gì.

Lâm Nhược Nam sửng sốt, bỗng dưng cô ta nghĩ ra gì đó, tức giận nói: “Sư phụ đã chết, lẽ nào anh vẫn còn đề phòng tôi sao? Tốt xấu gì tôi cũng là sư muội của anh!”.

Lâm Chính có chút á khẩu.
 
Chương 3390


Chương 3390

Một lúc lâu sau anh mới lắc đầu đáp: “Hồng Nhan Cốc không đơn giản như cô nghĩ đâu, muốn trả thù thì phải có một kế hoạch thật kín kẽ. Tôi định lẻn vào Hồng Nhan Cốc để thăm dò một phen”.

“Anh lẻn vào kiểu gì? Hồng Nhan Cốc chỉ tuyển nữ thôi!”.

“Việc này…”, Lâm Chính do dự.

Lâm Nhược Nam hừ mũi nói: “Hay là để tôi giúp cho”.

Trong một quán cà phê ở trung tâm thành phố Bắc Xương.

Lâm Nhược Nam ăn mặc xinh đẹp thoải mái, đang ngồi giữa quán uống cà phê.

Bên cạnh là một vệ sĩ mặc vest thẳng thớm.

Lâm Nhược Nam cử chỉ tao nhã, nhìn rất giống khuê các của nhà nào đó, cộng thêm cà phê cô ta uống là loại đắt nhất của quán, là cà phê kim cương giá 6000 tệ một cốc, nên rất nhiều người trong quán đều quay sang nhìn.

Một số thanh niên tự cảm thấy mình không tệ đã đứng lên, định đi tới làm quen, nhưng lại bị vệ sĩ bên cạnh Lâm Nhược Nam ngăn lại.

Lâm Nhược Nam lườm những người kia, tiếp tục uống cà phê.

Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra.

Mấy cô gái mặc áo khoác đen bước vào quán.

Lâm Nhược Nam bỗng trở nên căng thẳng.

Cô ta hít sâu hai hơi, cố ra vẻ bình tĩnh.

“Cô chính là Lâm Nhược Nam sao?”.

Cô gái tóc dài dẫn đầu đi tới ngồi xuống, đồng thời lấy điện thoại ra, mở một tấm ảnh trong album, so sánh với Lâm Nhược Nam rồi mỉm cười nói: “Ngoài đời cô xinh hơn trong ảnh nhiều”.

“Hừ, miệng lưỡi cô cũng ngọt đấy”, Lâm Nhược Nam tỏ vẻ cao ngạo nói: “Mấy cô muốn uống gì thì cứ gọi, tôi mời”.

“Cô Lâm, có gì chúng ta nói thẳng đi. Lần này tôi đến là muốn đưa cô về Hồng Nhan Cốc”, cô gái nói thẳng.

“Về Hồng Nhan Cốc?”.

“Tôi rất tò mò, chẳng phải cô đã bị Chủ tịch Lâm của Dương Hoa bắt rồi sao? Tại sao lại xuất hiện ở thành phố Bắc Xương?”, cô gái mỉm cười hỏi.

“Tôi bị người của Dương Hoa bắt lúc nào?”, Lâm Nhược Nam tỏ vẻ khó hiểu: “Cô nghe được tin này ở đâu vậy?”.

“Có người nói cho chúng tôi biết”.

“Vớ vẩn! Thứ nhất, tôi vẫn luôn đi du lịch! Thứ hai, tôi và Chủ tịch Lâm của Dương Hoa không có liên quan gì đến nhau hết! Vô duyên vô cớ, sao anh ta lại bắt tôi chứ? Đúng là nực cười!”, Lâm Nhược Nam bực bội nói.

“Vậy sao? Thế thì chắc là người kia nói nhầm rồi, hoặc là chúng tôi nghe nhầm”, cô gái mỉm cười, thầm nháy mắt với người bên cạnh.

Người kia gật đầu, lập tức lấy điện thoại ra rồi rời khỏi quán cà phê.

“Chuyện này tạm gác đấy đã, cô Lâm, xin hỏi cô có sẵn lòng gia nhập Hồng Nhan Cốc của chúng tôi không?”.

“Không”, Lâm Nhược Nam đáp không chút do dự.

“Cô Lâm, nếu là người nhà cô yêu cầu thì sao?”.

“Người nhà tôi…”

“Nghe nói cô ở nhà họ Lâm phạm lỗi, cái gọi là đi du lịch chắc là đang lánh nạn chứ gì?”, cô gái cười hỏi.
 
Chương 3371


Chương 3371

Lâm Chính hơi không vui, thức tỉnh từ trạng thái nhập định, lấy điện thoại ra nghe.

“Là thần y Lâm phải không?”.

Trong điện thoại lại là một giọng nói lạ lẫm.

Lâm Chính căng thẳng, nghiêm túc, khàn giọng hỏi: “Anh là ai? Vì sao lại có điện thoại của Mã Hải?”.

“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là cậu! Chúng tôi ở bãi đỗ xe của Dương Hoa đợi cậu, nếu cậu hi vọng con chó trung thành với cậu có thể sống tiếp thì mau đến đây đi!”.

Hắn nói xong thì cúp điện thoại.

Lâm Chính biến sắc, lập tức rời khỏi Học viện Huyền Y Phái, đến bãi đỗ xe của trụ sở chính Dương Hoa.

Lúc này, trong bãi đỗ xe vô cùng tối tăm.

Vì chuyện trước kia, một số thiết bị công cộng chủ yếu của công ty Dương Hoa đã đóng. Trừ văn phòng của Lâm Chính ra, bãi đỗ xe cũng phải tiến hành sửa chữa, do dó nơi này rất ít người đến.

Vào bãi đỗ xe, Lâm Chính đến địa điểm chỉ định, nhưng lại nhìn thấy vài cô gái trẻ tuổi đứng trước mấy chiếc xe Bentley.

Cách ăn mặc của những người đó rất kỳ quái, giống như bước ra từ trong phim truyền hình cổ đại.

Người đi đầu là một người đàn ông khoảng ba mươi bảy, ba mươi tám tuổi.

Người đàn ông chăm sóc rất tốt, sắc mặt như ngọc, hai mắt có hồn. Nhưng điều khiến người khác chú ý là hai tóc mai hắn màu hoa râm, toàn thân toát ra sự tang thương. Khí tức của người đó… cực kỳ quái dị.

Dưới chân hắn là một người máu me đầy mình, không nhìn ra hình dạng.

Lâm Chính có thể nhận ra đó là Mã Hải.

Chỉ là lúc này ông ta đang thoi thóp.

Vẻ mặt Lâm Chính thoáng chốc lạnh băng.

“Rốt cuộc các người là ai?”, Lâm Chính lạnh lùng quát.

“Thần y Lâm, cậu thật hay quên! Thời gian trước cậu đã đối đầu với chúng tôi, vì sao bây giờ lại không biết chúng tôi là ai?”, người đàn ông không có cảm xúc gì nói.

“Thời gian trước?”.

Lâm Chính nhíu mày, đột nhiên giống như nghĩ tới điều gì, trầm giọng nói: “Các người là người của Hồng Nhan Cốc?”.

“Cậu cũng không phải kẻ ngốc”, người đàn ông gật đầu.

“Sao? Các người đến để trả thù tôi? Nếu là vậy thì làm phiền các người thả Mã Hải ra. Tôi đứng ở đây, không đi đâu cả, các người có chuyện gì có thể đến tìm tôi”, Lâm Chính không tỏ cảm xúc gì.

“Xem ra cậu rất quan tâm đến con chó này? Được, thần y Lâm đã nói như vậy, đương nhiên chúng tôi sẽ tha cho ông ta một mạng. Nhưng thần y Lâm, cậu phải giao người của chúng tôi ra, chúng tôi mới có thể trả người cho cậu!”.

“Người? Anh đang nói ai?”.

“Lâm Nhược Nam, và cả Tô Nhu!”, người đàn ông đó nói: “Người mà Hồng Nhan Cốc chúng tôi xem trọng đều phải về với chúng tôi. Ai dám giữ bọn họ chính là đối đầu với Hồng Nhan Cốc chúng tôi!”.

“Vậy nếu tôi không giao người thì sao?”, Lâm Chính nghiêm túc hỏi.

“Vậy thì hôm nay, tất cả mọi người bao gồm cả cậu đều phải chôn thây tại đây!”, người đàn ông kiêu ngạo nói.

Hiển nhiên, hắn không quan tâm đến hung danh của thần y Lâm ở bên ngoài.

Lâm Chính siết chặt nắm đấm, trong mắt tràn ngập vẻ dữ tợn và lạnh lẽo.

Đúng lúc đó, một giọng nói to rõ vang vọng khắp bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
 
Chương 3372


Chương 3372

“Ai dám cả gan làm đồ đệ tôi bị thương?”.

Nghe được lời này, tất cả mọi người ở đây đều nhìn quanh.

Người đàn ông không khỏi nhíu mày, tìm người lên tiếng.

Chốc lát sau, hắn hoàn hồn, tầm nhìn dừng trên một bóng người không biết xuất hiện ở trước mặt Lâm Chính từ lúc nào.

“Đạo Hoàng Phong Thanh Vũ?”.

Người của Hồng Nhan Cốc kêu lên.

“Ồ? Còn có người nhận ra tôi sao? Xem ra đám chó mèo các người cũng có chút kiến thức đây”, Phong Thanh Vũ chắp tay sau lưng, khinh miệt nhìn đám người đó.

“Hóa ra là Đạo Hoàng tiền bối, chúng tôi thất lễ rồi, mong Đạo Hoàng tiền bối thứ lỗi”, người đàn ông bình tĩnh nói. Mặc dù hắn nói chuyện nghe rất lịch thiệp, nhưng hành vi cử chỉ lại không hề cung kính.

“Các người đã biết tôi là Đạo Hoàng còn dám kiêu căng ở đây? Mau cút khỏi đây ngay, trong vòng mười nhịp thở, nếu còn để tôi nhìn thấy các người, tôi sẽ lấy đầu tất cả các người!”, Phong Thanh Vũ quát lên, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng.

Đám người kia đều trở nên căng thẳng.

“Đạo Hoàng tiền bối, lời không thể nói một cách quyết tuyệt như vậy. Chúng tôi đến đây cũng là phụng lệnh của sư môn, nếu ông đuổi chúng tôi đi như vậy, chúng tôi cũng không sống nổi!”.

“Sư môn? Các người từ đâu đến?”.

“Hồng Nhan Cốc”, người đàn ông kia lạnh lùng đáp.

“Hồng Nhan Cốc?”.

Đạo Hoàng sững sờ, sau đó quan sát người đàn ông đó một lượt, cười nhạo: “Rốt cuộc cũng chỉ là tà môn ngoại đạo! Cũng chỉ có nơi như Hồng Nhan Cốc mới có thể tạo ra kẻ nam không ra nam nữ không ra nữ!”.

“Nam không ra nam nữ không ra nữ?”.

Lâm Chính sửng sốt, bỗng ý thức được điều gì, vội vàng quan sát kỹ người đàn ông kia một lượt.

Lúc này mới phát hiện “người đàn ông” không có yết hầu, hơn nữa vai cũng không rộng lắm, mười ngón tay đầy mùi thuốc.

“Cô là nữ?”, Lâm Chính hỏi.

“Hồng Nhan Cốc không có nam, nói đúng hơn đây là một dược nhân”, Phong Thanh Vũ bình tĩnh nói: “Người này chắc là sử dụng bí pháp đặc biệt của Hồng Nhan Cốc luyện công, dẫn đến đặc trưng nữ tính của mình thoái hóa, dáng vẻ dần trở nên giống nam giới. Tuy công lực tăng vọt, nhưng lại thành dáng vẻ nam không ra nam, nữ không ra nữ!”.

“Chẳng trách mới đầu gặp người này, tôi lại cảm nhận được khí tức cực kỳ quái lạ!”, Lâm Chính nhíu mày: “Công pháp làm thay đổi đặc trưng cơ thể của mình như vậy, dù luyện thành cũng sẽ tạo thành tổn thương rất lớn đối với cơ thể mình. Từ xưa đến nay âm dương không thể nghịch chuyển, một khi nghịch chuyển chắc chắn sẽ để lại di chứng rất lớn. Tôi thấy cô sống nhiều lắm không quá mười năm”.

Anh nói xong, “người đàn ông” đó biến sắc, hừ một tiếng: “Không cần cậu lo! Thần y Lâm, cậu có giao người không? Nếu không thì dù có Đạo Hoàng ở đây, chúng tôi cũng không sợ!”.

“Thế sao?”, Phong Thanh Vũ cười nhạt thành tiếng: “Vậy thì tôi phải lĩnh giáo thủ đoạn của Hồng Nhan Cốc các người rồi! Tới đi! Cùng lên hết đi!”.

“Phong Thanh Vũ! Ông sẽ phải hối hận!”.

“Người đàn ông” khẽ cười, đột nhiên bước chân tới trước.

Những người khác cũng đồng loạt ra tay.
 
Chương 3373


Chương 3373

“Đúng là không biết điều!”.

Phong Thanh Vũ không có nhiều thời gian để lãng phí với những người này, điểm mũi chân, cũng xông tới phía trước. Ông ta đột ngột biến mất, tiếp cận “người đàn ông” đó giống như ma quỷ, bàn tay giống như vuốt ưng chộp tới, định lấy đầu người đó.

Bộp!

Hắn bị tóm lấy cổ!

Phong Thanh Vũ chuẩn bị dùng sức.

Đúng lúc đó, Lâm Chính đột nhiên hét lên: “Phong tiền bối! Là bẫy! Mau lui về sau!”.

“Cái gì?”.

Phong Thanh Vũ sửng sốt, vẫn chưa phản ứng lại…

Rầm!

Mấy nắm đấm đánh mạnh vào ngực ông ta.

Phụt!

Phong Thanh Vũ nôn ra ngụm máu, bay ra sau, đâm vỡ một bức tường dày nặng cao lớn, sau đó ngã ra đất, cực kỳ chật vật.

Ông ta vội vàng bò dậy, lúc này mới phát hiện trên ngực người đàn ông có mấy bàn tay máu vô cùng đáng sợ.

“Người đàn ông” vẫn đứng nguyên tại chỗ, trên cổ có dấu năm ngón tay!

Đó là do Phong Thanh Vũ để lại.

Dấu năm ngón tay trông vô cùng dữ tợn, làm cổ hắn biến dạng.

Nhưng hắn hoàn toàn không biết đau, trên mặt thậm chí còn nở nụ cười mờ ám.

Mấy bàn tay máu thò ra từ quần áo rộng thùng thình của “người đàn ông”, đợi sau khi đánh vào Phong Thanh Vũ thì lại chậm rãi thu về.

“Đó là… thứ gì vậy?”, Phong Thanh Vũ mở to mắt, lẩm bẩm.

“Phong tiền bối, e rằng ông nhận lầm rồi! Người này không phải dược nhân! Nó là… người cải tạo!”.

Lâm Chính siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi.

“Người cải tạo?”.

Phong Thanh Vũ kinh ngạc, quay đầu nói: “Là ý gì? Nó… còn là người không?”.

“Nghiêm ngặt mà nói thì không phải nữa! Phong tiền bối! Vết thương mấy ngày trước của ông còn chưa lành, do đó không phát huy được uy lực. Tuy có thể thắng người này, nhưng chắc chắn phải trả giá không nhỏ, thế nên cứ để tôi lên đi”, Lâm Chính hít sâu một hơi, bước tới trước, nói.

“Đồ đệ, thế sao được? Con bị người ta ức hiếp, người làm sư phụ như ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Con cứ ngoan ngoãn ngồi một bên, để sư phụ giải quyết đám chó mèo không biết điều này giúp con!”.

Phong Thanh Vũ không phục, lập tức bò dậy, nhanh chóng lao tới trước.

Khoảnh khắc Phong Thanh Vũ vừa định ra tay, ông ta bỗng khựng lại.

Xung quanh toàn là người của Hồng Nhan Cốc.

Bọn họ lập tức bao vây lấy Phong Thanh Vũ…

“Cái gì?”, Phong Thanh Vũ sửng sốt.

Bàn về tốc độ, Phong Thanh Vũ đứng thứ hai thì không ai đứng thứ nhất.

Dù Lâm Chính có tiên thiên cương khu cũng không dám so tốc độ với Phong Thanh Vũ.
 
Chương 3374


Chương 3374

Thế nhưng, những người này lại bao vây Phong Thanh Vũ trong nháy mắt, thậm chí ngay cả Phong Thanh Vũ cũng không phát hiện ra.

Không thể phủ nhận Phong Thanh Vũ đã sơ suất, nhưng lúc này cuối cùng Lâm Chính cũng ý thức được thực lực của những người này mạnh hơn tưởng tượng của mình nhiều.

Xem ra Hồng Nhan Cốc có chuẩn bị mà tới.

“Thú vị rồi đấy!”.

Phong Thanh Vũ nghiêm túc hơn, lạnh lùng nói: “Xem ra tôi phải dùng thực lực chân chính rồi!”.

“Đạo Hoàng, chúng tôi niệm tình ông cũng là lão tiền bối nên mới cho ông mặt mũi, nếu không, ông thật sự nghĩ rằng chúng tôi không đối phó được ông sao? Bây giờ tôi cho ông cơ hội cuối cùng, mau rời khỏi đây cho tôi, đừng nhúng tay vào chuyện của Hồng Nhan Cốc chúng tôi. Nếu không, hôm nay nơi này sẽ là đất chôn thân của ông!”, “người đàn ông” thản nhiên nói, hai mắt cũng dần trở nên đỏ máu.

Mắt của nó ngập tràn máu.

Đó là dáng vẻ khi máu trong cơ thể sôi trào!

Lâm Chính ý thức được điều không ổn, quát khẽ: “Phong tiền bối, mau lùi về. Vết thương trên hai tay ông còn chưa lành, không thể địch lại nó đâu!”.

“Nực cười! Đồ đệ! Con thật sự cho rằng sư phụ con chỉ có hư danh thôi sao?”.

Phong Thanh Vũ mặc kệ tất cả, quát khẽ một tiếng, cơ thể lại biến mất lần nữa.

Phụt! Phụt! Phụt!

Ba tiếng động liên tiếp vang lên.

Ba bóng người bao vây ông ta đầu lìa khỏi cổ, máu bắn tung tóe, ngã xuống đất tử vong.

Đầu bọn họ đều đã bị Phong Thanh Vũ vặt xuống.

Cùng lúc đó, những người khác cũng di chuyển.

Bọn họ giống như được cài đặt hệ thống theo đuôi tự động, tất cả bao vây lấy Phong Thanh Vũ, chạy về phía Phong Thanh Vũ như phát điên.

Mặc dù Phong Thanh Vũ vượt xa đám người này về tốc độ, nhưng không chống đỡ được người đông.

Hơn nữa… tốc độ của đám người này cũng không chậm.

“A!”.

Một người hét lên, bổ nhào về phía Phong Thanh Vũ như dã thú.

“Nhất Diệp Bình Xuyên!”.

Phong Thanh Vũ quát, ngón tay chuyển động, đánh ra một luồng khí tức giống như chiếc lá từ đầu ngón tay, cắt qua cổ người đó.

Hai mắt người đó tối lại, lập tức không còn hơi thở.

Nhưng người bên cạnh đã tới gần, một tay định khoét tim của Phong Thanh Vũ.

“Chậm quá! Chậm quá! Đám chó mèo các người ở trước mặt tôi giống như ốc sên vậy!”.

Phong Thanh Vũ cười lớn, trở tay đánh tới một trảo. Mặc dù ông ta ra tay sau, nhưng lại nhanh hơn người kia không biết bao nhiêu lần.

Phụt!

Người đó bị ông ta khoét tim ra.

Đúng lúc này, hai bên trái phải lại có người giết tới.

Phong Thanh Vũ nhẹ nhàng chống đỡ một cách điêu luyện, dù đối phương có rất nhiều người nhưng lại không chạm được vào người ông ta chút nào…
 
Chương 3375


Chương 3375

Đúng lúc đó…

Soạt!

Vai phải của Phong Thanh Vũ đột nhiên truyền đến cơn đau xé ruột xé gan.

“A!”.

Ông ta hét lên đau đớn, vội vàng nhìn sang phía bên phải, bấy giờ mới phát hiện người vừa bị ông ta khoét tim vẫn chưa chết, ngược lại nhào tới cắn, xé mất một miếng thịt trên vai phải ông ta.

Đồng thời người bị lưỡi đao khí cắt cổ họng cũng chưa chết ngay, mà thừa thế xông tới gần, cũng há miệng cắn xé Phong Thanh Vũ.

“A… Khốn nạn! Khốn nạn!”.

Phong Thanh Vũ nổi giận, điên cuồng giãy giụa, hất văng mấy người đó đi.

Hai người này bị ông ta hất ngã xuống đất, lần này đã hoàn toàn không còn động tĩnh, chết hẳn.

Trong lúc đó, “người đàn ông” và đám còn lại đã tiến đến gần.

Những bàn tay còn cứng chắc và sắc bén hơn cả đao kiếm sắt thép chụp về phía Phong Thanh Vũ.

Phong Thanh Vũ kinh hãi, muốn tránh nhưng lại phát hiện mình không còn chỗ nào để tránh.

Trước sau trái phải toàn là người!

Ông ta đã là chim trong lồng!

Mọi thứ đều là do đám người kia tính kế từ trước!

“Tiền bối, tôi đến cứu ông!”.

Lâm Chính không nhẫn nại được nữa, nhón mũi chân, lập tức xông tới trước, muốn giải vây.

Đúng lúc đó.

Soạt!

Một luồng sáng xanh đột nhiên bùng lên từ trên người Phong Thanh Vũ, sau đó là một cơn lốc xoáy lan ra.

Đám đệ tử Hồng Nhan Cốc lao đến gần ông ta đều bị cuốn vào trong lốc xoáy, cơ thể bị xoáy nát vụn, chết thảm tại chỗ…

Lâm Chính dừng bước, không tin được.

Đó là chiêu thức của Phong Thanh Vũ.

Tất cả đệ tử Hồng Nhan Cốc ở xung quanh đều bị ông ta giết chết.

Tuy nhiên, lúc này ông ta cũng đầm đìa máu, nửa quỳ dưới đất, không ngừng thở dốc.

“Cứu ta? Ha, đồ đệ ngoan! Con xem thường sư phụ con sao? Sư phụ con tốt xấu gì cũng là Đạo Hoàng! Nếu ngay cả vài con chó con mèo của Hồng Nhan Cốc cũng giải quyết không xong thì sao xứng làm sư phụ con?”, Phong Thanh Vũ vừa thở vừa nói.

Lâm Chính cạn lời, vội vàng tiến tới châm mấy kim cho Phong Thanh Vũ, cầm máu cho ông ấy.

Đợi sau khi uống đan dược của Lâm Chính vào, sắc mặt của Phong Thanh Vũ khôi phục lại không ít.

“Đúng là thần y! Thuốc trong tay con còn tốt hơn thuốc trong tay những người phiêu bạt giang hồ như bọn ta không biết bao nhiêu lần!”, Phong Thanh Vũ cảm khái.

“Nếu tiền bối không chê, tôi có thể tặng cho ông một ít”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Ha ha ha, thứ mà đồ đệ hiếu kính ta, sao ta lại chê được chứ?”, Phong Thanh Vũ cười lớn.

Lâm Chính lười giải thích với ông ta.
 
Chương 3376


Chương 3376

Anh đi đến trước thi thể của các đệ tử Hồng Nhan Cốc, ngồi xổm xuống kiểm tra.

Chuyện khiến anh kinh ngạc là “người đàn ông” lúc trước vẫn chưa chết!

Hắn chỉ còn lại nửa thân thể, hai tay đều bị chặt đứt, trên mặt có vài vết thương đáng sợ, trên người toàn là máu.

Hắn há miệng không ngừng thở dốc, mắt cũng mở lớn.

“Không thể nào, nếu là người bình thường bị thương như vậy thì đã chết từ lâu rồi! Vì sao người này… vẫn còn thở được?”, Phong Thanh Vũ đi đến, la lên thất thanh.

“Lúc nãy tiền bối so chiêu với bọn họ, có hai người rõ ràng đã bị tiền bối giết chết, nhưng bọn họ lại có thể tiếp tục chiến đấu, sau khi làm tiền bối bị thương rồi mới ngã xuống mà chết. Tôi nghĩ, có lẽ đây là thủ đoạn nào đó của Hồng Nhan Cốc!”, Lâm Chính hạ giọng nói.

Phụt!

Lúc này, “người đàn ông” đột nhiên nôn ra ngụm máu, sau đó cười lớn một cách dữ tợn: “Ha ha ha ha, các người tiêu đời rồi, ha ha ha…”.

Sau đó, mắt hắn đột nhiên trợn lên, tiếng cười im bặt, đã chết hoàn toàn.

“Thứ khốn kiếp, trước khi chết còn ngông cuồng như vậy? Tôi sẽ khiến các người chết không toàn thây!”, Phong Thanh Vũ nổi giận, giơ chân định đạp nát đầu “người đàn ông”.

Nhưng Lâm Chính lại hô lên: “Tiền bối dừng tay!”.

Phong Thanh Vũ khựng lại, nghiêm túc hỏi: “Sao?”.

Lâm Chính lần mò nơi cổ của “người đàn ông” một hồi, dường như thấy gì đó, sắc mặt cực kỳ khó coi.

“Đây là… xác sống!”.

“Cái gì?”.

Phong Thanh Vũ sửng sốt.

Phong Thanh Vũ lần đầu tiên nghe thấy thứ này.

“Có phải là giống như trong phim không?”, ông ta thận trọng hỏi.

“Đương nhiên không phải, bọn xác sống trong phim không có ý thức, còn loại này là có nhé”, Lâm Chính cầm một con dao bên cạnh rạch ngay thi thể dưới đất ra.

Thi thể này giãy giụa trông vô cùng ghê rợn. Hơn nữa các bộ phận trên cơ thể được chắp vá lại, ngoài ra các cơ quan bên trong còn chứa rất nhiều máy móc ví như các ống sten hỗ trợ tim, những đinh sắt giữ xương.

Lâm Chính chỉ vào một vật bên cạnh tim của thi thể này và nói: “Thứ này có lẽ liên kết với động mạnh chủ. Ví dụ như vừa nãy ông định giết người này, dù nội tạng của người hắn lộn xộn thế nhưng dựa vào thứ này thì cơ thể này vẫn có thể dùy trì được sự sống. Thông thường, tim là điểm yếu của bất kỳ ai, không có tim chúng ta sẽ chết. Nên một khi chúng ta hủy được trái tim đối phương thì cho rằng họ đã chết. Thế là chúng ta trở nên lơ là. Tuy nhiên dựa vào thứ kia thì thi thể này vẫn có thể phản công lại được. Tôi nghĩ người của Hồng Nhan Cốc thiết kết cơ thể như vậy là để cho kẻ địch tưởng là giết được họ rồi nhưng thực ra là không, thế rồi các thi thể này bỗng nhiên phản công lại”.

“Đây là zoombie phải không?”, Phong Thanh Vũ cảm thấy ớn lạnh “Thủ đoạn của Hồng Nhan Cốc thật quỷ dị”.

“Không chỉ quỷ dị mà còn vô cùng tàn nhẫn”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.

“Sao lại nói như thế?”

“Những người này không chỉ là zombie mà họ còn được thiết kế lại, mỗi người…e rằng được tạo ra từ ít nhất hai đến ba cơ thể khác. Giống như trong ngực của người này có một bàn tay, đây không phải là tay mọc ra từ cái cơ thể này”, Lâm Chính trầm giọng, siết chặt nắm đấm

“Cái gì?”, Phong Thanh Vũ kinh hãi.
 
Chương 3377


Chương 3377

Ông ta nghiến răng, gầm lên: “Hồng Nhan Cốc đúng là loại táng tận lượng tâm! Mặc dù sư phụ giết người nhiều vô kể nhưng cũng đều để người ta ra đi rất nhanh gọn. Bọn họ làm thế này thì đúng là làm trái với đạo lý”.

“Tôi luôn cảm thấy thôn Dược Vương dùng người sống luyện thuốc đã bỉ ổi rồi, thật không ngờ trong những phần tăm tối của thế giới lại còn có những thứ đáng sợ hơn tôi tưởng tượng quá nhiều”.

Lâm Chính đứng dậy, đi tới bên cạnh Mã Hải và châm cứu điều trị cho ông ta. Mã Hải đang hôn mê dần hồi phục ý thức. Ông ta mở mắt.

“Chủ tịch…”, ông ta nói bằng giọng yếu ớt.

“Mã Hải, ông phải chịu khổ rồi”, Lâm Chính tỏ vẻ xin lỗi. Từ sau khi đi theo Lâm Chính, Mã Hải thường bị thương rất nhiều, thế nhưng ông ta chưa bao giờ phàn nàn.

“Chủ tịch đừng nói vậy, không có cậu thì cũng không có tôi ngày hôm nay. Tôi tình nguyện vào sinh ra tử với cậu”, Mã Hải mỉm cười.

Lâm Chính không nói gì, chỉ cõng ông ta lên xe và chui vào tay lái.

“Đệ tử, con đi đâu?”

“Tới học viện Huyền Y Phái, tôi phải chữa trị cho Mã Hải…Vết thương của ông cũng không nhẹ, cùng đi đi”.

“Ok la!”

Tại nhà họ Lâm ở Yên Kinh…

“Cái gì? Người của Hồng Nhan Cốc đều chết ở Giang Thành sao?”, các chủ Tề Các Lâm Côn Luân bước tới, nhìn chăm chăm người đang báo tin.

“Vâng, mặc dù người của Dương Hoa đã âm thầm xử lý các thi thể nhưng vẫn bị chúng tôi phát hiện ra”.

“Ha ha ha! Được! Tốt lắm! Rất tốt!”

Lâm Côn Luân bật cười, vỗ tay liên tục, trông ông ta có vẻ vui lắm: “Như vậy thì chắc chắn Hồng Nhan Cốc sẽ không tha cho thần y Lâm. Có lẽ lúc này họ đang điều động một lượng lớn tới Giang Thành rồi. Tôi muốn xem xem thần y Lâm thanh cao sẽ chống lại nguồn sức mạnh này như thế nào”.

“Các chủ tính toán như thần ạ”.

“Như vậy thì Hồng Nhan Cốc có thể giúp họ Lâm tiêu diệt một mối họa hại rồi”.

Người nhà họ Lâm đều tỏ ra vui mừng. Lâm Ngạo thì cảm thấy lo lắng.

“Sao bố lại vui như vậy ạ?”, lúc này một người thanh niên bước tới.

“Ồ! Lâm Thích à! Sao con lại tới đây?”, Lâm Côn Luân ngưng cười, lên tiếng hỏi.

“Vừa rồi phía bên đó gửi tin về, nói rằng phát hiện ra một tung tích lạ”, Lâm Thích lên tiếng.

“Phía bên đó?”, Lâm Côn Luân trầm mặt: “Ý của con là….Lâm Anh Hùng…”

“Vâng”, Lâm Thích gật đầu.

“Sao vậy? Ai đã để lộ tin thế?”, Lâm Côn Luân tức giận quát.

“Lập tức điều tra, xem ai dám dòm ngó thiên kiêu của nhà họ Lâm? Sau đó lập tức chuyển địa điểm. Nhớ kỹ, nhất định phải đảm bảo sự an toàn cho Lâm Anh Hùng, đồng thời khóa chặt mọi thông tin liên quan tới người này. Đây là vương bài của nhà họ Lâm, nếu để xảy ra sơ suất gì thì chúng ta sẽ không biết giải thích thế nào với gia chủ đâu”.

“Vâng thưa bố”, Lâm Thích vội vàng cúi người và chạy đi.

Lúc này, điện thoại trong túi Lâm Ngạo rung lên. Ông ta tái mặt, tìm lý do rời đi. Lâm Ngạo lấy điện thoại ra, ấn nút nghe.

“Chủ tịch”, ông ta thận trọng chào hỏi.
 
Chương 3378


Chương 3378

“Tại sao người của Hồng Nhan Cốc lại tìm tới chỗ tôi?”, Lâm Chính giọng lạnh như băng.

Lâm Ngạo im lặng.

“Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn thôi. Từ giờ trở đi, tôi không muốn thấy sự do dự của ông nữa, nếu không tôi sẽ tắt máy. Mà khi tôi làm vậy thì hôm nay ông sẽ nhận được một hộp đồ chuyển phát nhanh. Bên trong có cái gì thì chắc ông biết rõ đấy”, Lâm Chính hừ giọng.

Lâm Ngạo nín thở, lập tức nói: “Là Lâm Côn Luân sắp xếp”.

“Sắp xếp thế nào?”

“Ông ta giới thiệu con gái tôi cho người của Hồng Nhan Cốc, đồng thời nói con bé hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của bọn họ. Thế là Hồng Nhan Cốc chạy tới Giang Thành chỗ cậu đòi người. Thực tế thì Lâm Côn Luân cũng không chắc chắn là con gái tôi có ở chỗ cậu hay không. Nhưng mục đích ông ta làm vậy là vì muốn Hồng Nhan Cốc xử lý cậu”, Lâm Ngạo nói.

“Vậy sao? Thú vị đấy. Xem ra tôi đã quá nhân từ với nhà họ Lâm rồi”.

“Chủ tịch Lâm, khi nào thì ông thả con gái tôi ra?”, Lâm Ngạo vội vàng hỏi. Thế nhưng đầu dây bên kia đã vang lên tiếng tút tút..

“Điều này…”, Lâm Ngạo siết chặt nắm đấm, cảm thấy không cam tâm nhưng ông ta cũng bất lực.

“Lâm Ngạo! Lâm Ngạo!”, có tiếng gọi vang lên.

Lâm Ngạo giật mình vội chạy tới.

“Các chủ có gì dặn dò??”, Lâm Ngạo cung kính nói.

“Chuyện của Hồng Nhan Cốc cũng được tính là công lao của ông và Nhược Nam. Ông cử người truyền tin cho Nhược Nam, để con bé về nhà, gia tộc sẽ xử lý nhẹ nhàng thôi”, Lâm Côn Luân nói.

Có thể tung ra đòn cảnh tỉnh cho chủ tịch Lâm như thế thì chuyện của Lâm Nhược Nam chẳng là gì nữa.

“Cảm ơn các chủ”, Lâm Ngạo cố nặn ra một nụ cười nhưng mà thực ra ông ta chẳng vui chút nào.

“Ngoài ra, vị trí của Lâm Anh Hùng đã bị bại lộ rồi, tầm một tiếng nữa tôi và người của gia chủ sẽ sắp xếp vị trí mới cho Anh Hùng. Ông và Lâm Thích, Lâm Diệp cũng cùng xử lý đi”.

“Các chủ yên tâm, cứ để tôi lo”, Lâm Ngạo cung kính trả lời rồi quay người rời đi.

Trên một con đường núi khúc khuỷu, Lâm Ngạo, Lâm Thích đang bước đi. Phía sau hai người là một đội quân của nhà họ Lâm. Bọn họ đang khiêng một chiếc kiệu. Chiếc kiệu trông vô cùng hào hoa. Nó được dát vàng và pha lê, các thanh khiêng hình rồng toát lên vẻ bề thế.

Đây là nơi không người, cách Yên Kinh rất xa.

Toàn bộ nơi đây đều không bắt được tín hiệu, hơn nữa tất cả mọi người đều không được mang theo các thiết bị điện tử, kể cả điện thoại.

Làm vậy là để che giấu vị trí của Lâm Anh Hùng, giúp người này có thể tu luyện một cách an toàn để trở nên mạnh hơn.

Con át chủ bài của nhà họ Lâm chính là người này. Nếu để người khác phát hiện ra thì chắc chắn sẽ tìm cách giết anh ta để trừ hậu họa. Ai lại muốn một kẻ mạnh như thế giết những người khác khi tham gia đại hội chứ. Thế nhưng vì quy tắc của đại hội là miễn thắng là được, có giết cũng không sao nên họ đành phải tìm cách ra tay trước khi đại hội diễn ra.

Đây có lẽ là việc chính của rất nhiều gia tộc. Họ tự cất giấu đi thiên tài của mình và tiến hành ám sát hạt giống của các gia tộc khác.

“Chúng ta đi đâu vậy?”, Lâm Diệp mặc áo bào đỏ bèn hỏi.

“Tới ngọc tuyền trong vùng núi hoang này”, Lâm Thích nói.

“Ngọc tuyền? Ở đây mà cũng có ngọc tuyền à?”, Lâm Diệp cảm thấy kinh ngạc.

“Đúng vậy, tuần trước mới phát hiện ra. Là ngọc tuyền tự nhiên, không hề bị ô nhiễm. Nếu có thể tu luyện ở đây thì chắc chắn là sẽ có hiệu quả hơn nữa.
 
Chương 3379


Chương 3379

“Tốt quá”, Lâm Diệp cảm thán và cũng tỏ ra ngưỡng mộ.

Toàn bộ nguồn lực của gia tộc đều đổ lên Lâm Anh Hùng, vậy thì không ngững mộ sao được? Đáng tiếc bản thân Lâm Diệp lại không có thiên phú bằng đối phương nên không nhận được sự đãi ngộ như thế…

“Lâm Ngạo, lát nữa sắp xếp xong thì ông lập tức cử những người còn lại đóng chốt tại các tuyến đường quan trong quanh núi để canh gác. Cứ thấy có khuôn mặt nào lạ thì giết ngay, biết chưa?”, Lâm Thích nói.

Thế nhưng không biết Lâm Ngạo đang nghĩ điều gì mà không hề lên tiếng.

“Lâm Ngạo, Lâm Ngạo”, Lâm Thích gọi tới mấy lần ông ta mới hoàn hồn.

“Hả! Sao thế?”

“Sao à? Ông đang làm gì vậy? Tôi đang nói chuyện với ông đấy, ông có nghe thấy không?”, Lâm Thích tức giận.

“Xin lỗi, vừa rồi tôi bị phân tâm”, Lâm Ngạo vội xin lỗi.

Lâm Thích định phát tiết nhưng nghĩ tới việc mọi người cùng đang làm nhiệm vụ nên chỉ trách móc Lâm Ngạo vài câu rồi giao việc cho ông ta.

Đúng lúc này, Lâm Diệp đi trước bèn khựng bước. Lâm Thích ở phía sau không để ý, cứ thế đập cả người vào Lâm Diệp.

“Chuyện gì thế?”, Lâm Thích tức giận.

Thế nhưng Lâm Diệp không trả lời anh ta. Lâm Thích đang định gào lên thì bỗng sững sờ khi nhìn về phía trước.

Cả đoàn người dừng lại. Tất cả đều nhìn chăm chăm về phía trước theo bọn họ.

Tại con đường quanh co trước mặt, có một bóng hình đang đứng sừng sững ở đó. Người này đeo mặt nạ, mặc áo vest, đứng thẳng người.

“Có chuyện rồi”.

“Chú ý!”, nhà họ Lâm kêu lên, tất cả dàn thành hàng dài trước chiếc kiệu.

“Là cậu ta sao?”, Lâm Diệp bàng hoàng.

“Ai cơ?”, Lâm Thích vội vàng hỏi.

“Người xông vào vùng cấm địa nhà họ Lâm. Tôi nhận ra”, Lâm Diệp hét lên.

“Cái gì?”, Lâm Thích tái mặt.

Thế nhưng Lâm Ngạo thì biết rõ. Người này chính là Lâm Chính.

Tại sao Lâm Chính lại xuất hiện ở đây? Cậu ta còn định làm gì?

Lâm Ngạo há miệng, không biết nói gì.

“Chúng ta không thù không oán, cậu làm vậy có ý gì?”, Lâm Diệp đanh mắt nhìn Lâm Chính.

“Muốn gì à, muốn dạy cho nhà họ Lâm một bài học”.

Lâm Chính đưa tay lên: “Tôi đã nói với nhà họ Lâm rồi, có lẽ là do tôi nhân từ quá nên để các người thừa dịp trèo lên đầu lên cổ. Đã vậy thì để tôi chủ động”.

“Dạy một bài học sao?”

Lâm Diệp chau mày: “Các hạ rốt cuộc là ai? Nhà họ Lâm chúng tôi đã đắc tội gì với cậu vậy? Cậu muốn thế nào?”

Thế nhưng Lâm Chính không nói gì, chỉ bước về phía đám người Lâm Diệp.

“Khốn nạn”.
 
Chương 3380


Chương 3380

Lâm Thích tức giận: “Cậu tưởng rằng lần này cũng giống như lần cậu xông vào cấm địa nhà họ Lâm sao? Dám láo à? Hôm nay chúng tôi sẽ khiến cậu một đi không trở lại luôn”.

Nói xong, anh ta phất tay “Bắt sống cậu ta cho tôi”.

Vụt…vụt…Người nhà họ Lâm phía sau anh ta lao lên. Đám người này điên cuồng tấn công Lâm Chính. Có lẽ tất cả họ đều nằm trong đội quân tinh nhuệ của nhà họ Lâm.

Thế nhưng đúng lúc này…

Vụt! Người đeo mặt nạ trước mặt đột nhiên biến mất.

“Cái gì?”, Lâm Diệp, Lâm Thích kinh ngạc. Đợi đến khi bọn họ kịp phản ứng lại thì đối phương đã đứng ngay trước mặt họ.

“Không hay rồi”.

“Cẩn thận! Tránh ra!”

Không kịp nữa rồi! Rầm rầm! Cả hai đều bị đấm thẳng vào ngực, bay bật ra phía sau, nôn ra máu.

Tốc độ này thật quá khủng khiếp. Lâm Ngạo đứng bên cạnh phải sững sờ. Lâm Chính liếc nhìn ông ta. Anh không nói gì, chỉ sải bước đi về phía chiếc kiệu.

Mục đích của anh là Lâm Anh Hùng.

Lâm Diệp và Lâm Thích ôm ngực, chật vật đứng dậy. Bọn họ đau tới mức run người. Cú đấm có vẻ đã khiến họ bị nứt xương.

Hai người bọn họ cũng được coi là cao thủ võ lâm, vậy mà bị đối phương hạ gục dễ dàng như vậy thật là điều không thể tin.

“Dừng tay! Đừng hòng nghĩ tới việc tới gần cái kiệu”, Lâm Thích cảm thấy không cam tâm bèn lao tới.

Những người khác nhà họ Lâm cũng quay đầu lại tấn công Lâm Chính. Thế nhưng tốc độ của bọn họ nào nhanh bằng anh được. Lúc họ chạy tới thì Lâm Chính đã đứng ngay trước chiếc kiệu rồi.

“Mọi người tránh ra đi”, tiếng nói nhàn nhạt từ bên trong chiếc kiệu vọng ra.

Người nhà họ Lâm giật mình.

Bùm! Chiếc kiệu đột nhiên nổ tung.

Một luồng sức mạnh bùng nổ khiến cây cối xung quanh đổ rạp. Ngay sau đó một người đàn ông mặc áo bào màu ngọc với mái tóc trắng dài xuất hiện ngay trước mặt Lâm Chính.

Người đàn ông vẫn ngồi nguyên trên chiếc kiệu nhắm chặt mắt, khuôn mặt sắc nét trông vô cùng tuấn tú và mang đậm vẻ công tử thời cổ.

Lâm Chính lạnh lùng hừ giọng: “Anh! Chính là Lâm Anh Hùng đúng không?”

“Đã biết tên của tôi thì tại sao còn đến nộp mạng thế?”, Lâm Anh Hùng vẫn không hề mở mắt.

Lâm Chính chỉ lắc đầu. Anh không thích đấu võ mồm, bởi vì anh biết là bản thân không thể nào thắng được. Đối với kẻ có võ, võ mồm chỉ lãng phí thời gian mà thôi.

“Giờ anh muốn quỳ xuống tự kết liễu đời mình hay là muốn tôi ra tay?”, Lâm Anh Hùng lại lên tiếng. Anh ta vẫn không hề mở mắt.

“Anh ra tay đi”, Lâm Chính chỉ nói đúng bốn từ.

Dứt lời, đám đông run rẩy.

“Haizz”, lúc này, Lâm Anh Hùng khẽ thở dài.

Phản ứng của anh ta rất nhẹ, nếu không để ý sẽ không thể nghe thấy. Đồng thời anh ta cũng đứng dậy, mở mắt ra. Lần này Lâm Chính có thể thấy rõ mắt anh ta có màu xanh nước biển.

“Đại nhân Lâm Anh Hùng”.
 
Chương 3381


Chương 3381

Lâm Diệp lập tức quỳ gối: “Hãy giao kẻ này cho chúng tôi, gia tộc có quy định, trước khi đại hội diễn ra, đại nhân không được để lộ võ kỹ của mình! Mong đại nhân hãy tới ngọc tuyền, đợi chúng tôi giết xong kẻ này sẽ tới tìm đại nhân”.

“Giết ư?”, Lâm Anh Hùng lắc đầu: “Dựa vào các người thì không giết nổi người này đâu. Người này sở hữu Tiên Thiên Cương Khu, sức mạnh kinh người, hơn nữa khả năng dịch chuyển của anh ta vô cùng quỷ dị, cơ thể lại nhạy cảm, tốc độ nhanh hơn cả âm thanh, nếu anh ta muốn rời đi thì cũng chẳng ai giữ lại được chứ đừng nói đến việc khiến anh ta bị thương”.

“Cái gì”, người nhà họ Lâm thất kinh.

Lâm Chính đanh mắt. Lâm Anh Hùng…có thể đọc vị được anh sao? Đúng là con át chủ bài của nhà họ Lâm có khác. Bất phàm vô đối! Lâm Chính khẽ siết nắm đấm.

“Sát ý của anh mạnh đấy! Sao? Còn muốn ra tay không? Nếu còn thì tới đi, để tôi xem xem rốt cuộc điều gì đã khiến anh có đủ dũng cảm để chạy tới đây thế không biết”, Lâm Anh Hùng chắp tay sau lưng, nhìn chăm chăm Lâm Chính. Đôi mắt đó thể hiện sự khinh thường…

Lâm Thích và Lâm Diệp biết rằng sự việc đã nằm ngoài tầm kiểm soát nên nhanh chóng cho người chạy về nhà họ Lâm xin cứu viện.

Đúng lúc này…

Vụt! Lâm Chính đã ra tay. Giống như Lâm Anh Hùng đã nói. Tốc độ của anh nhanh hơn cả tốc độ của âm thanh. Anh lao tới Lâm Anh Hùng, tung một quyền về phía ngực anh ta.

Sức mạnh của cú đấm tương đương với cả một quả lựu đạn. Thế nhưng Lâm Anh Hùng chỉ nhấc một tay lên chộp lấy cú đấm.

Bụp! Chưởng và quyền va chạm, không gian nổ tung. Đám đông bị luồng sức mạnh khổng lồ đánh bay. Núi đá xung quanh cũng nổ bùm bùm.

Thật khủng khiếp.

“Cũng không tệ. Nhưng nếu anh chỉ có chút thủ đoạn thế này mà đòi thắng tôi thì có lẽ là khong thể đâu”, Lâm Anh Hùng thản nhiên lên tiếng đau đó vung tay.

Lâm Chính bị đánh lui cả chục mét. Đợi đến khi anh đứng vững lại thì Lâm Anh Hùng đã ngoắc ngón tay: “Tới tiếp đi chứ, lâu lắm rồi tôi không giao lưu với người khác.Để tôi vui một chút nào”.

Lâm Chính nghiến răng, anh gào lên và lao tới. Lần này anh vận dụng Dung Long Thiên Không khiến tốc độ cơ thể nhanh tới mức kinh hồn.

Đám đông vô thức giật mình. Thế nhưng Lâm Anh Hùng vẫn không hề nhúc nhích. Anh ta vẫn đứng im đó.

Bùm! Âm thanh quỷ dị vang lên.

Cú đấm của Lâm Chính lại bị cản lại. Anh ngẩng đầu, mặt tối sầm. Cú đấm của anh lại bị chưởng đánh của Lâm Anh Hùng đỡ gọn.

Tốc độ của anh ta không hề thua kém Lâm Chính. Hơn nữa, cơ thể của anh ta cũng mạnh tới mức khó tin.

“Hừ”, Lâm Chính cảm thấy không cam tâm, anh lại đấm tiếp.

Lâm Anh Hùng ngáng tay: “Cú đấm của anh mềm như bọt biển thế kia. Nực cười quá, để tôi cho anh thấy thế nào mới là cú đấm thực sự nhé”.

Nói xong, anh ta siết tay phải, dồn sức mạnh và đấm về phía Lâm Chính. Không gian rúng chuyển.

“Cái gì”, Lâm Chính trố tròn mắt.

Uy lực của cú đấm vượt xa sức tưởng tượng của Lâm Chính. Đợi đến khi anh kịp phản ứng lại thì cú đấm đã giáng xuống người anh rồi.

Rắc! Lâm Chính chỉ cảm thấy tiếng xương nứt vang lên. Một luồng sức mạnh chưa từng có chạy dọc cánh tay, cả người anh bật lùi về sau.

Sau khi đứng vững lại thì Lâm Chính phát hiện ra mặt đất xung quanh mình đã bị xới tung. Những tiếng ầm ầm vang vọng từ dưới lòng đất.
 
Chương 3382


Chương 3382

“Khủng khiếp quá”, Lâm Chính dừng lại, nhìn cánh tay của mình rồi lại nhìn Lâm Anh Hùng. Cơn đau dữ dội ập tới. Mặc dù anh có thể cử động nhưng rõ ràng là xương đã bị nứt.

“Anh, cũng chỉ đến vậy mà thôi”, Lâm Anh Hùng điềm đạm nói.

“Còn anh thì sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Cái gì cơ?”

“Tôi đang hỏi toàn bộ thực lực của anh cũng chỉ có vậy thôi hả?”

“Đương nhiên không phải”, Lâm Anh Hùng lắc đầu: “Tôi đấu với anh, đâu cần phải dùng toàn lực làm gì? Anh không xứng”.

“Được”, Lâm Chính gật đầu hít một hơi thật sâu. Anh bặm môi đồng thời kích hoạt Lạc Linh Huyết.

Anh không còn nhiều thời gian nữa. Không thể giấu diếm thân phận nữa rồi. Huống hồ, mục đích chính của anh không phải là giết chết Lâm Anh Hùng nên đã vậy thì có gì phải lo lắng? Khí tức của anh lập tức tăng mạnh,

“Hả?”, Lâm Anh Hùng khẽ ngẩng đầu nhìn Lâm Chính.

“Khí tức đột nhiên biến đổi tới mức khác thường, nếu không phải do dược vật gây ra thì chắc chắn là do tác dụng của Lạc Linh Huyết…Tôi nghĩ anh dám chạy tới đây khiêu chiến với tôi là vì anh có thức này đúng không?”

“Giờ chính là sức mạnh thật của tôi”, Lâm Chính điềm đạm nói.

“Được, tôi cũng muốn xem xem anh dùng toàn bộ sức lực thì sẽ như thế nào. Mong là đừng để tôi phải thất vọng”, Lâm Anh Hùng gật đầu, đưa tay ra ra hiệu cho Lâm Chính tấn công.

“Đúng là không biết điều”.

“Thiên tài siêu cấp mà nhà họ Lâm dồn toàn bộ tài nguyên để bồi dưỡng nào phải nhân vật mà người thường có thể địch được! Đúng là thích gây sự”.

“Lần trước hắn xâm nhập vào vùng cấm địa là do nhà họ Lâm không phòng bị nên để hắn có dịp vênh mặt. Lần này đụng độ với thiên kiêu tuyệt thế, để cho hắn một đi không trở lại luôn”.

“Đúng vậy”.

Người nhà họ Lâm ở bên cạnh xì xầm. Bọn họ biết lúc này mà ra tay thì chỉ khiến Lâm Anh Hùng tức giận, nếu như đắc tội với anh ta thì kết cục của nhà họ Lâm sẽ vô cùng thê thảm.

Lâm Ahh Hùng có địa vị đặc biệt, có đặc quyền giết cả người của nhà họ Lâm. Và dù anh ta có làm thế thì cũng được miễn tội. Vì người này đang gánh cả tương lai của nhà họ Lâm.

Vụt! Đúng lúc đám đông bàn tán thì Lâm Chính lại biến mất. Anh tấn công Lâm Anh Hùng một lần nữa.

Thế nhưng đám đông không cảm thấy quá lo lắng. Mặc dù bọn họ không nhìn rõ động tác của anh nhưng họ tin tốc độ của anh cũng chẳng là gì trước mặt Lâm Anh Hùng.

Thế nhưng một giây sau.

Vụt! Một luồng sức mạnh nổ ra ngay trước mặt Lâm Anh Hùng. Sau đó cả người anh ta bay bật ra như một mũi tên, đập mạnh xuống đất.

Rầm! Vách đá vỡ vụn. Lâm Anh Hùng chìm nghỉm trong đống đổ nát.

Đám đông hóa đá. Tất cả đều trố tròn mắt như những kẻ mất hồn. Họ tưởng mình nhìn nhầm. Cho tới khi Lâm Anh Hùng từ từ bò ra khỏi đống đá thì họ mới bừng tỉnh.

“Lâm Anh Hùng đại nhân”.

“Chuyện…gì vậy?”, đám đông không thể nào chấp nhận được sự thật này.

Lâm Anh Hùng cũng cảm thấy bất ngờ. Anh ta nhìn ngực của mình. Ở đó hiện rõ vết hằn của một bàn tay. Là dấu bàn tay do Lâm Chính tạo ra.

Anh ta đã không kịp phản ứng đối với chưởng đánh vừa rồi.

“Chưởng này thế nào?”, Lâm Chính thu tay về, điềm đạm hỏi.
 
Chương 3383


Chương 3383

“Thú vị đấy”, Lâm Anh Hùng khẽ gật đầu: “Chỉ đáng tiếc, chẳng thể khiến tôi bị thương”.

“Khiến anh bị thương à? Quá dễ dàng”.

“Ai chẳng biết nói hay, tốt nhất lấy bản lĩnh ra nói chuyện đi”, Lâm Anh Hùng không tin.

“Vậy được, để cho anh biết thế nào là bản lĩnh của tôi nhé”, Lâm Chính điềm đạm nói, đôi mắt bỗng đỏ rực, máu tươi chảy cuồn cuộn trong huyết quảnhai tay trông khác hẳn cánh tay của một người bình thường…

Người nhà họ Lâm bàng hoàng. Lâm Anh Hùng cũng phải đanh mặt. Lâm Chính đột nhiên đâm tay xuống đất.

Bụp! Mặt đất giống như miếng đậu hũ mềm bị anh đâm xuyên một cách dễ dàng.

“Hả?”, Lâm Anh Hùng cảm nhận được điều bất ổn.

Lâm Chính gầm lên, đột nhiên phát lực.

Ầm…Cả một quả núi nhỏ ở bên cạnh được Lâm Chính đào lên đập về phía Lâm Anh Hùng.

“Cái gì?”, Lâm Anh Hùng bất ngờ.

Quả núi cao to như vậy cứ thể đổ bóng xuống cả người của Lâm Anh Hùng. Lúc này dù anh ta có bỏ chạy cũng không kịp nữa rồi.

Lâm Anh Hùng biết rằng đây không phải là đòn sát phạt của Lâm Chính mà chỉ là đòn che mắt của anh mà thôi.

Anh ta nhìn về phía trước, mặc kệ ngọn núi, chỉ chờ đợi điều tiếp theo. Đúng lúc cả ngọn núi đập xuống thì Lâm Anh Hùng hét lớn, tung một quyền ra trước mặt.

Cả ngọn núi lập tức vỡ vụn. Ngay tức thì, một quyền đấm khác cũng lao thẳng tới va chạm trực diện với cú đấm của Lâm Anh Hùng.

Rầm! Cú đấm đó chính là của Lâm Chính. Anh đứng vững vàng, đỡ đòn của Lâm Anh Hùng.

Có vẻ như sức mạnh của Lâm Anh Hùng đã không thể làm gì nổi Lâm Chính. Anh ta khẽ chau mày.

“Vậy đấy à?”

“Đừng nhiều lời. Tôi cũng chẳng thấy anh mạnh hơn tôi chút nào, chỉ giỏi già miệng hơn tôi mà thôi”, Lâm Anh Hùng lắc đầu.

Thế nhưng anh ta chưa nói xong thì…Một luồng sức mạnh khác đã phóng ra từ cú đấm của Lâm Chính.

“Cái gì?”, Lâm Anh Hùng thất kinh.

Anh ta chưa kịp phản ứng thì đã bị nguồn sức mạnh tấn công, cả người bật lùi ra sau. Đợi đến khi anh ta đứng vững lại thì cả cơ thể đã kéo lê một khoảng cách cả 10 mét.

Lâm Anh Hùng mặt tối sầm, nhìn chăm chăm Lâm Chính.

“Tôi chỉ già miệng hơn anh sao?”, Lâm Chính thu tay về, điềm đạm nói.

Lâm Anh Hùng im lặng.

Người nhà họ Lâm thì trố tròn mắt.

Lâm Anh Hùng là ai? Đó là thiên tài siêu cấp ngàn năm có một đấy!Là yêu nghiệt siêu việt những năm gần đây của nhà họ Lâm! Vì dù sao nhà họ Lâm cũng đã bỏ ra không ít tài lực, vật lực để bồi dưỡng ra được một thiên kiêu khủng khiếp như thế.

Người như vậy thực lực đã vượt qua rất nhiều những kẻ mạnh khác của nhà họ Lâm rồi. Đối với người nhà họ Lâm, thực lực của anh ta đủ để phân cao thấp với thiên kiêu trong top 3 rồi.

Theo lý mà nói, Lâm Anh Hùng đấu với một kẻ vô danh tiểu tốt thì sẽ phải dễ như trở bàn tay mới phải. Tại sao tới giờ này mà kẻ vô danh tiểu tốt đó vẫn không hề bị đánh bại?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom