Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3306


Chương 3306

“Làm vậy chỉ để bớt đi rắc rối. Ngoài ra nhà họ Lâm cũng không xứng nói ra hai từ hảo hán. Những chuyện các người làm, các người tưởng không ai biết sao?”

Dứt lời, Lâm Côn Luân tái mặt.

“Cậu có phải người nhà họ Lâm không?”, lúc này người đàn ông mặc áo bào đen trầm giọng hỏi.

Người này lắc đầu.

“Vậy cậu làm thế nào để mở được cửa của cấm địa?”

Người này không nói gì chỉ giơ tay lên. Vết thương ở tay vẫn còn đó. Người đàn ông mặc áo bào đỏ nín thở, trố tròn mắt.

“Cậu dùng máu của mình thì chắc chắn cậu là người nhà họ Lâm. Dù cậu không thừa nhận thì cũng vô ích. Máu trong huyết quản của cậu chính là máu của nhà họ Lâm”.

“Vậy sao? Vậy thì tôi dơ bẩn quá”, người này mỉm cười.

“Người anh em! Cậu đã là người nhà họ Lâm thì chúng ta cùng một nhà. Cậu yêu nghiệt như vậy, nếu có thể quay về với chúng tôi thì là phúc của chính chúng tôi. Thế này đi, cậu ở đây đợi, chúng tôi đi mời tộc trưởng, giải thích rõ ràng, nếu cậu muốn thứ gì thì tất cả đều là của cậu, chỉ cần cậu đồng ý trở về nhà họ Lâm”, người đàn ông mặc áo bào đỏ nói với ánh mắt hừng hực.

Một kẻ yêu nghiệt như thế này mà thả ra ngoài thì có không biết bao nhiêu thế lực tranh giành. Vậy thì sao nhà họ Lâm lại không tranh lấy?

Nếu có được thiên tài này, đại hội có gì phải lo nữa. Tới khi đó nhà họ Lâm sẽ trở thành anh hùng thế gian. Nghĩ tới đây, người đàn ông mặc áo bào đỏ trở nên kích động.

“Nhất định phải có được cậu ta, nhất định phải điều tra rõ thân phận của người này”, Lâm Côn Luân và Dạ Kiếm cũng bừng tỉnh.

Đúng vậy! Đối phương đã là nhà họ Lâm thì có gì mà không giải quyết được chứ? Nếu có thể giành được thì những tổn thất ở vùng cấm địa này có gì phải bận tâm.

Đúng lúc người đàn ông mặc áo bào đỏ cảm thấy vui mừng thì người kia lắc đầu: “Về nhà họ Lâm? Thật nực cười! Lúc trước là do các người đuổi tôi đi, giờ lại cầu xin tôi quay trở lại sao?”

“Cái gì?”, người đàn ông mặc áo bào đỏ tái mặt.

“Được rồi, đồ đã về tay, tôi cũng không ở lại lâu nữa. Cáo từ! Tin rằng chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ lại gặp mặt thôi”, người này nói xong bèn quay người nhảy lên và biến mất.

“Đứng lại”.

“Đừng hòng chạy thoát”, ba người hô lên, lập tức lao tới định chặn người này lại. Thế nhưng tốc độ của anh quá nhanh, bọn họ không thể đuổi kịp.

Lúc này, một giọng nói lạnh lùng khác vang lên: “Tới nhà họ Lâm, xông vào cấm địa mà muốn đi là đi được sao?”

Dứt lời, một luồng khí tức hùng hậu ập tới, đập thẳng lên người đàn ông đeo mặt nạ. Thế nhưng người đàn ông đeo mặt nạ không hề sợ hãi, anh chỉ tung một quyền đáp trả.

Bùm! Luồng khí tức nổ tung. Đối phương không hề hấn gì.

“Có thể đỡ được đòn của tiên sinh sao?”, Lâm Côn Luân nín thở.

“Thực lực của người này chắc chắn hơn ba người chúng ta”, Dạ Kiếm nói giọng khàn khàn.

“Nhà họ Lâm có một thiên tài như vậy bị đuổi ra khỏi gia tộc à? Ai mà lại ngốc vậy chứ?”, người đàn ông mặc áo bào đỏ cảm thấy không thể tin được.

“Thú vị đấy”, lúc này, một bóng hình quét ngang trong không gian. Sau đó, luồng khí tức khiến người khác phải nghẹt thở dâng lên. Mây đen vần vũ tách ra, một bóng hình lao xuống, tấn công trực diện người đàn ông đeo mặt nạ.

Rầm! Âm thanh nặng nề nổ tung.
 
Chương 3307


Chương 3307

Mặt đất rung chuyển. Luồng sức mạnh tỏa ra bốn phía. Ba người còn lại loạng choạng trước sức mạnh tỏa ra. Bọn họ vội vàng lùi lại.

Đến khi họ đứng vững lại nhìn ra thì đã phải sững sơ. Người đàn ông đeo mặt nạ dùng một một đấm chọi thẳng vào bàn tay của đối phương. Hai người cứ giữ nguyên tư thế va chạm như thế.

“Dùng một tay thôi sao? Không thể nào…”, Lâm Côn Luân cảm thấy da đầu tê dại, không thể chấp nhận được.

“Người này còn trẻ quá”, Dạ Kiếm cũng phải thốt lên.

“Rốt cuộc là thiên tài cấp bậc nào thế?”, người đàn ông mặc áo bào đỏ cảm thấy tuyệt vọng.

“Nhà họ Lâm thật sự đã ruồng bỏ một thiên tài như vậy sao?”

Ba người cảm thấy người đàn ông đeo mặt nạ rất mạnh, có thể đấu lại được ba người bọn họ nhưng chưa thể là đối thủ của ‘tiên sinh”. Vậy mà có vẻ như…họ đã lầm.

Thực lực của người này không hề kém người bề trên của bọn họ. Mà người này mới chỉ có hơn 20 tuổi.

Thật quá đáng sợ?

Bụp! Lúc này, một âm thanh nặng nề vang lên. Sau đó, một luồng khí mạnh tỏa ra bốn phía.

Hai người tách ra. Người đàn ông đeo mặt nạ trông khá điềm đạm. Anh chắp tay sau lưng, đứng ở phía xa. Còn người nhà họ Lâm thì bật lùi tầm 10m mới dừng lại.

Người nhà họ Lâm lạnh lùng nhìn chăm chăm người đeo mặt nạ: “Nếu tôi đoán không nhầm thì cậu sở hữu Tiên Thiên Cương Khu đúng không?”

“Đúng vậy?”, người đeo mặt nạ thừa nhận.

“Cái gì?”

Lâm Côn Luân bàng hoàng: “Tiên Thiên Cương Khu, nói vậy là kẻ này là người vô địch sao? Sao chúng ta có thể giết chết được?”.

“Tiên Thiên Cương Khu thôi mà! Ai nói là bất bại chứ? Nhà họ Lâm chưa từng đánh bại được ai như thế chắc? Có gì phải sợ?”, người đàn ông nhà họ Lâm nói bằng vẻ vô cảm.

“Ừm”, Lâm Côn Luân vội vàng gật đầu.

“Chúng ta cùng lao lên, nhất định sẽ bắt được hắn”, Dạ Kiếm gầm lên và rút kiếm ra.

“Trước đó tôi đã tha cho các người một lần rồi mà có vẻ như các người không biết điều nhỉ! Muốn chết trong tay tôi mới cam tâm phải không?”, người đàn ông đeo mặt nạ liếc nhìn Dạ Kiếm.

Dạ Kiếm khẽ tái mặt: “Chẳng có gì phải nhiều lời, mặc dù tôi không mang họ Lâm nhưng nhà họ Lâm nuôi tôi, đối với tôi ân trọng như núi. Giờ cậu xâm nhập vào đây, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn. Nếu như bị cậu giết thì cũng chỉ có thể trách tôi bất tài mà thôi”.

“Chỉ dựa vào mấy người thì không giữ nổi tôi đâu”, người đàn ông đeo mặt nạ nói.

“Khẩu khí lớn gớm”, người đàn ông nhà họ Lâm thản nhiên lên tiếng: “Cậu là một cậu nhóc thôi mà cũng dám phát ngôn ngông như vậy à! Cậu thử nhìn xung quanh cậu đi”.

“Hả?”, người đeo mặt nạ bèn nhìn xung quanh.

Lúc này anh mới phát hiện rất nhiều cao thủ nhà họ Lâm đã xuất hiện từ lâu. Họ đã lẳng lặng bao vậy người đàn ông đeo mặt nạ.

“Giờ cậu còn cảm thấy chúng tôi không giữ cậu nổi nữa hay không?”, ‘tiên sinh” nói

Người đàn ông đeo mặt nạ trầm mặt.

“Người anh em, cậu vốn là người nhà họ Lâm, có thể mọi chuyện trước đây là hiểu lầm. Tôi cảm thấy chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện, không cần phải giết nhau như thế này”, người đàn ông mặc áo bào đỏ khuyên can: “Nếu cậu vẫn kiên quyết thì chỉ có nước chết thôi. Cậu không thoát được đâu nhiều người như thế này đâu”.
 
Chương 3308


Chương 3308

“Đúng vậy, đầu hàng đi”.

“Nếu cậu thành tâm đầu hàng thì nhà họ Lâm chắc chắn sẽ không đối xử tệ với cậu”, Lâm Côn Luân cũng lên tiếng.

Thế nhưng người đàn ông đeo mặt nạ chỉ lắc đầu: “Dựa vào đám mèo mả gà đồng này mà cũng đòi giữ được tôi sao? Thật nực cười”.

“Hỗn xược!”

‘tiên sinh’ tức giận: “Giết cho tôi”

“Giết!!!”, toàn bộ người nhà họ Lâm lao về phía trước. Nhưng đúng lúc này….

Bùm bùm bùm! Tiếng nổ liên hoàn vang lên. Toàn bộ tường bao quanh đều bị vỡ vụn, bụi đất bay mịt mù, sau đó vô số bóng hình lao vào. Những cao thủ định giết Lâm Chính đều bị bay bật ra, ngã xuống đất và nôn ra máu.

Một lúc sau, người nhà họ Lâm đã bị tấn công toàn bộ.

“Hả?”, Lâm Côn Luân sững sờ.

“Tiên sinh” và người đàn ông mặc áo bào đỏ vội vàng nhìn người đeo mặt nạ. Họ phát hiện ra bên cạnh anh có vài người bịt kín mặt. Những người này có khí tức cực mạnh.

“Không chỉ có nhà họ Lâm mới có người”, người đeo mặt nạ thản nhiên lên tiếng rồi quay người rời đi. Có những cao thủ bên cạnh hộ tống, nhà họ Lâm không thể nào tiếp cận được Lâm Chính.

“Khốn khiếp!”, “Tiên sinh” với đôi mắt hừng hực sát ý gầm lên và lao về phía Lâm Chính.

“Chặn lại”.

“Xông lên”, hai người đứng bên cạnh người đàn ông đeo mặt nạ đồng loạt ra tay.

Rầm! Rầm!

Hai người họ kết hợp khiến người đàn ông nhà họ Lâm phải lùi lại.

“Cái gì? Thuộc hạ của cậu ta cũng mạnh như thế sao?”

“Rốt cuộc cậu ta là thần thánh phương nào vậy…có thật là người nhà họ Lâm không?”, Lâm Côn Luân và Dạ Kiếm thất kinh.

“Tất cả tránh ra, để tôi”, lúc này, người đeo mặt nạ lên tiếng, đôi mắt anh hừng hực sát ý. Anh nhảy tới phía trước, tấn công người đàn ông nhà họ Lâm.

Rầm! Đám đông mơ hồ nhìn thấy hình ảnh của một con kỳ lân xuất hiện trong không trung. “Tiên sinh”, trợn tròn mắt, nhìn bóng hình lao tới và ý thức được điều chẳng lành. Thế là ông ta bèn đưa tay lên đỡ…

Con kỳ lân gầm gừ. Hai tay người đàn ông bị tấn công, chịu một sức mạnh cả ngàn cân khiến cơ thể lùi về phía sau, mất thăng bằng và rơi xuống.

Ông ta rơi tự do xuống đất, hai chân đạp mạnh vào lớp xi măng tạo thành hai vết hõm sâu, sau đó kéo lê tầm mấc chục bước mới đứng vững lại được.

“Hự”, người này thở hổn hển, máu tươi từ miệng rỉ ra.

“Hả”, người nhà họ Lâm thất kinh. “Tiên sinh” vô song mà lại bị người đeo mặt nạ đánh bị thương sao?

“Không thể nào, không thể nào”, Lâm Côn Luân hét lên.

“Cả tiên sinh…cũng không địch lại nổi người này à?”

“Không thể nào!”

“Rốt cuộc cậu là ai?”, người đàn ông mặc áo bào đỏ lên tiếng.

Thân phận của ‘tiên sinh’ thì ai cũng biết. Ông ta là phó tộc trưởng nhà họ Lâm. Người như vậy người thường sao đấu lại được?

Có thể trở thành phó tộc trưởng thì không những phải là người được kính nể mà thực lực cũng phải ưu việt. Thế mà bây giờ lại bị một thanh niên hơn 20 tuổi đánh bị thương…
 
Chương 3309


Chương 3309

Nếu không phải được tận mắt chứng kiến thì không ai dám tin. Nhất thời, toàn bộ người nhà họ Lâm đều cảm thấy sốc. Không ai dám tin những gì mình nhìn thấy.

“Tôi muốn giết các người thì dễ như trở lòng bàn tay. Nhưng giờ chưa phải lúc. Món nợ giữa tôi và nhà họ Lâm sẽ nhanh chóng được giải quyết thôi”, người đàn ông đeo mặt nạ quay người rời đi.

“Đừng hòng”, “tiên sinh” gầm lên.

Thế nhưng đám người Lâm Côn Luân đã kịp thời ngăn ông ta lại: “Tiên sinh, không được đâu”.

“Thực lực của đối phương không hề tầm thường, không thể kinh suất được”.

“Bên cạnh cậu ta còn có cả cao thủ trợ lực. Chúng ta đã rơi vào thế bất lợi rồi”.

Đám người Dạ Kiếm bàng hoàng. Một đòn của đối phương có thể khiến ‘tiên sinh’ bị thương. Nếu tiếp tục mà để xảy ra chuyện gì thì bọn họ biết phải làm sao? Bọn họ sẽ gánh còng lưng mất!

“Khốn nạn! Dám xâm nhập vào cấm địa, lấy bảo vật của tôi mà lại có thể để cho cậu ta đi như vậy sao? Đuổi theo! Đuổi theo ngay lập tức!”, ‘tiên sinh gầm lên’.

“Mấy người còn không mau đuổi theo?”, người đàn ông mặc áo bào đỏ gào lên.

Người nhà họ Lâm giật mình. Họ không dám do dự, lập tức lao lên tấn công. Thế nhưng chỉ dựa vào họ thì sao có thể chặn được đám người kia.

Người đàn ông đeo mặt nạ tung đòn tấn công, đám người nhà họ Lâm bị đánh tan tác như mưa. Một lúc sau, toàn bộ đám người của Lâm Chính nghênh ngang rời đi.

Nhà họ Lâm không ai đuổi theo. Có lẽ trước đó họ không hề dồn toàn lực chặn đám người Lâm Chính lại. Bởi vì họ biết rằng chỉ dựa vào họ thì sẽ không làm gì được. Chủ lực nhà họ Lâm chưa tới, dựa vào bọn họ là không đủ.

“Gia chủ ở đâu? Gia chủ tới chưa?”, “tiên sinh”, cuống cả lên. Những người bên cạnh khẽ tái mặt, nhung không ai dám lên tiếng.

“Phó gia chủ, có chuyện gì mà tức giận thế?”, lúc này có một giọng ma mị nói vang lên.

Trong nháy mắt, cảm giác kiêng dè và kính sợ dấy lên trong mỗi người. Rất nhiều người nhà họ Lâm quỳ xuống.

Thế nhưng mọi người chỉ thấy tiếng chứ không thấy người đâu.

“Gia chủ!”

“Tiên sinh”, bừng tỉnh, vội hét lên: “Cuối cùng gia chủ cũng tới rồi. Kẻ tiểu nhân xâm nhập vào vùng cấm điạ, ăn cắp gia bảo của tổ tiên, tội không thể tha, mong gia chủ ra tay giết chết kẻ trộm”.

Nói xong người đàn ông bèn chắp tay, gập người xuống. Thế nhưng không có tiếng nói nào vang lên nữa. Tầm vài giây sau, âm thanh mới lại xuất hiện: “Đại hội sắp bắt đầu rồi, nhà họi Lâm vốn đang gây chấn động khắp bên ngoài. Lúc này nếu chúng ta hành động thì có lẽ kẻ kia cũng sẽ phản đòn, như vậy sẽ bất lợi cho chúng ta. Không thể vì chuyện nhỏ mà làm hỏng mục đích lớn được”.

“Thế nhưng…gia chủ…lẽ nào cứ để cho người ta lấy mất đồ của nhà họ Lâm và rời đi như thế?”, “tiên sinh” cảm thấy không cam tâm.

Bị người đeo mặt nạ đánh bị thương đã đủ mất mặt rồi, ông ta thật chỉ muốn băm vằm kẻ gây họa ra mà thôi. Thế nhưng ông ta vừa nói xong thì người đàn ông mặc áo bào đỏ đã lên tiếng.

“Việc kẻ đó lấy đồ của chúng ta chưa chắc đã là chuyện xấu…vì dù sao người đó cũng là người nhà họ Lâm mà”.

Dứt lời, đám đông thất kinh.

“Cái gì? Người nhà họ Lâm sao?”

“Nhà họ Lâm từ khi nào mà xuất hiện một kẻ yêu nghiệt đáng sợ như thế?”

“Không thể nào?”
 
Chương 3310


Chương 3310

“Tôi cũng chưa từng nghe thấy!”

“Cậu ta có thể là ai được chứ?”

Đám đông ngỡ ngàng, không dám tin.

Những người tới sau còn không hiểu mô tê gì. Gia chủ nhà họ Lâm cũng chỉ vừa mới biết.

“Người nhà họ Lâm sao? Không nhầm đó chứ?”, giọng nói kỳ bí lại vang lên.

“Không thể nhầm được! Người đó đã thừa nhận rằng cậu ta bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm, hơn nữa còn dùng máu của mình để kích hoạt cửa của vùng cấm địa. Nếu không phải là người nhà họ Lâm thì có thể là ai được chứ?”, người đàn ông mặc áo bào nói.

Cả hiện trường sôi lên sùng sục. Không ai dám tin một người có võ công khủng khiếp như vậy lại là người nhà họ Lâm. Hơn nữa…cậu ta còn quá trẻ.

“Lâm Diệp thấy thế nào?”, gia chủ thản nhiên hỏi.

“Bẩm gia chủ, Lâm Diệp cho rằng việc quan trọng lúc này không phải là truy cứu món đồ đã mất mà là làm rõ thân phận của kẻ trộm. Nếu có thể điều tra ra được thân phận của cậu ta, triệu hồi về nhà họ Lâm thì với thực lực của người này mà tham gia đại hội chắc chắn sẽ làm mưa làm gió cho xem. Cậu ta nằm trong top 5 thiên kiêu là cái chắc. Chúng ta muốn xưng vương thì chắc chắn cần có người này”, người đàn ông mặc áo bào đỏ chắp tay nói.

“Có thể khuyên được người này quay về không?”

“Dù thế nào thì cũng phải thử ạ”.

“Vậy được, chuyện nào giao cho Lâm Diệp, mau đi điều tra đi! Nhất định phải đưa cậu ta về nhà họ Lâm, dù cần bất kỳ điều kiện gì”, gia chủ nói giọng khàn khàn.

“Gia chủ?”, ‘tiên sinh’ tỏ ra không vui.

“Nhớ kỹ, yêu nghiệt vô song luôn mạnh hơn vật chất tầm thường. Giờ đối với nhà họ Lâm quan trọng nhất là đại hội, chỉ cần có lợi cho chúng ta thì chúng ta phải trả giá một chút cũng không sao”.

“Tuân lệnh!”

Hắc Ngọc Thiên đưa người của mình rời khỏi Yên Kinh một cách an toàn. Không phải nhà họ Lâm cố ý tha cho họ mà là không nhận được mệnh lệnh từ gia chủ nên họ không dám đuổi theo.

Vì nhà họ Lâm thấy rằng nhà họ Hắc và người đeo mặt nạ kia có liên hệ với nhau. Người đeo mặt nạ đã rời đi, nếu truy sát Hắc Ngọc Thiên mà chạm mặt với người đeo mặt nạ thì bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.

Đối với nhà họ Hắc thì nhà họ Lâm không cần bận tâm nhiều. Vì dù sao người đeo mặt nạ chắc là có quan hệ khá mật thiết với nhà họ Hắc.

Thế là nhà họ Lâm cử không ít người tới thành phố Thương Loan với ý đồ điều tra ra cho bằng được yêu nghiệt tuyệt thế của nhà họ Lâm. Đương nhiên lần đầu tiên sau mấy chục năm họ đã phải lật toàn bộ hồ sơ ra để điều tra.

“Gần 30 năm qua, nhà họ Lâm đã đuổi không biết bao nhiêu đệ tử. Con số lên tới hàng trăm người, trong đó phần lớn là phạm giới, còn một số lượng nhỏ là vì lợi ích, phản bội gia tộc nên bị đuổi đi. Những người này có người đã chết, có người còn sống, trước mắt thì đều có thể điều tra được thông tin của họ”, trong lầu các, một người đàn ông đang lật từng tập hồ sơ trên bàn.

Để đảm bảo những thông tin cơ mật của nhà họ Lâm không bị lộ ra ngoài thì rất nhiều các dữ liệu đều được khóa chặt trong tòa lầu này.

Nhà họ Lâm không sử dụng máy tính. Bọn họ thấy, những thông tin cơ mật này mà lưu vào trong máy tính thì sẽ cực kỳ không an toàn.

“Những người bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm…có ai có thiên tài ưu việt chứ?”, giọng nói khàn khàn yếu ớt vang lên từ chiếc ghế.

“Có nhiều, nhưng đều chưa đạt tới mức yêu nghiệt”.
 
Chương 3311


Chương 3311

“Ông cảm thấy ai có khả năng nhất?”

“Không biết?”, người đàn ông lắc đầu: “Tôi sẽ điều tra từng người một”.

“Được”, giọng nói khàn khàn lại vang lên.

Tại Giang Thành….

Lâm Chính về thẳng công ty Dương Hoa. Vừa vào phòng làm việc thì anh đã đóng cửa lại, lấy ra vài cuốn sách cũ rách lấy được từ vùng cấm địa và đọc ngấu nghiến.

“Quả nhiên! Ông quản gia mập nói không sai! Đúng là nói nằm ở cấm địa thật…Tốt quá rồi!”, Lâm Chính vô cùng kích động.

Lúc nhỏ anh tự học y thuật ở nhà họ Lâm, có một người quản gia tên là Lâm Béo thi thoảng lại cùng trò chuyện với anh.

Lúc đó do vấn đề về thân phận nên anh không được người trong nhà thừa nhận, không có ai bầu bạn. Chỉ duy có ông quản gia mập là trò chuyện với anh, thậm chí còn tặng sách cho anh đọc. Ông quản gia mập chỉ có nửa đầu, còn rất nhiều cuốn đều không có nửa sau. Ông ta từng nói, nửa sau của chúng đều ở trong cấm địa”.

Nếu một cuốn sách mà có thể học được cả hai phần thì mới được coi là hoàn chỉnh và tác dụng y học mới phát huy được hết.

Chỉ đáng tiếc ông quản gia mập cũng đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm. Nghe nói là do nặng quá rồi đổ bệnh nên sau khi bị đuổi thì không có tiền chữa trị nên vài năm sau đó đã qua đời.

Nghĩ tới đây, Lâm Chính lại cảm thán.

Anh ở trong phòng làm việc cả buổi sáng, anh đắm chìm vào những trang sách, không hề dừng lại.

Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Chính đổ chuông, cắt ngang mạnh suy nghĩ của anh. Anh liếc nhìn số điện thoại. Là một số điện thoại lạ.

Lâm Chính giật mình. Anh do dự rồi ấn nút nghe.

“Ai vậy?”

“Người có thể cứu anh!”, đầu dây bên kia là một giọng nữ trầm thấp.

“Cứu tôi?”, Lâm Chính hoang mang: “Tôi đang yên đang lành sao lại cần người cứu?”.

“Hừ, họa lớn sắp ập xuống đầu mà còn không biết. Tôi hỏi anh, có phải là mẹ anh đã nhận một đống đồ không? Trong đó có một cái hộp màu đen phải không?”, cô gái ở đầu dây bên kia cười lạnh lùng.

“Đúng vậy, sao thế?”

“Có biết bên trong cái hộp đó là gì không? Là xác của một đứa trẻ con đấy. Đó là thánh vật của nhà họ Hắc”, cô gái đanh giọng.

“Vậy sao?”, Lâm Chính bật cười. Anh đã đoán ra người này là ai .

“Vậy thì sao?”, Lâm Chính hỏi lại.

“Còn sao nữa, anh ngốc thật hay giả ngốc vậy? Thánh vật của nhà họ Hắc bị mất, họ đang điều tra xem ai lấy trộm chứ sao? Người lấy trộm sợ cơn nổi giận của nhà họ Hắc nên đã giao thứ đó cho mẹ vợ của anh. Nhà vợ anh sắp gặp họa lớn rồi. Tôi nói cho anh biết, nhà họ Hắc tìm anh tới nơi rồi đấy. Tới khi đó anh sẽ bị băm vằm, đừng có trách là tôi không nhắc nhở đấy nhé”.

“Sao cô biết rõ thế? Có khi nào đồ là do cô ăn trộm sau đó đẩy qua cho tôi không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Hả…”, cô gái á khẩu, giọng nói có phần run run: “Anh nói linh tinh cái gì vậy? Tôi có ý tốt nhắc nhở anh, mà anh còn giảo hoạt à? Đúng là không biết điều!”

“Xin lỗi, tôi nghĩ nhiều rồi. Vậy cô có thể chỉ cho tôi biết bây giờ tôi nên làm thế nào không?”, Lâm Chính mỉm cười.
 
Chương 3312


Chương 3312

“Muốn biết phải làm thế nào à? Rất đơn giản, anh tới nhà hàng ngay đầu đường Xuân Huy gặp tôi. Tôi sẽ chỉ cho anh biết làm thế nào để thoát được kiếp nạn lần này”, cô gái nghiêm túc nói.

“Nhưng cô ơi, giờ tôi đang có việc không thể đi được”.

“Không đi được sao? Còn chuyện gì quan trọng hơn mạng của anh thế? Mau tới đây?”, cô gái cuống cả lên.

Lâm Chính tỏ vẻ bất lực: “Thôi được, cô đợi tôi, tôi tới ngay”.

Nói xong anh bèn tắt máy, lái xe tới đầu đường Xuân Huy. Vừa bước vào nhà hàng thì anh đã thấy một cô gái tóc ngắn ăn như hổ đói ngay trước mặt.

Tất cả những người bên cạnh đều sợ hết hồn. Người này không phải ai khác, chính là Lâm Nhược Nam – vừa chạy trốn khỏi Yên Kinh.

“Là cô gọi điện thoại cho tôi phải không?”, Lâm Chính bước tới, ngồi trước mặt cô ta.

“Anh chính là Lâm Chính?”, Lâm Nhược Nam nuốt nốt miếng mì xào rồi tu thêm ngụm nước, liếc nhìn Lâm Chính từ đầu tới chân.

“Đúng vậy”.

“Được! Anh trả tiền ăn trước cho tôi. À phải rồi thêm tiền điện thoại nữa. Đợi sau khi anh thanh toán xong thì nói chuyện tiếp”, Lâm Nhược Nam nói xong lại tiếp tục ăn.

Lâm Chính vội tới đây như vậy chỉ để thanh toán cho cô ta thôi sao?Anh lắc đầu: “Đi quẹt thẻ đi”.

“Thẻ VIP sao?”, người nhân viên liếc nhìn tấm thẻ mà hết hồn, bèn lập tức tỏ thái độ lịch sự với Lâm Chính.

Thanh toán xong thì Lâm Nhược Nam cũng đã ăn tương đối: “Phù! Thoải mái quá. Cô ta vỗ bụng mình”.

“Cô là người nhà họ Lâm à?”, Lâm Chính điềm đạm nói

Lâm Nhược Nam giật mình, nhìn anh bằng vẻ không dám tin: “Sao…sao anh biết?”

Lâm Nhược Nam thật sự tin rằng mình mới gặp Lâm Chính lần đầu, nhưng vì sao Lâm Chính vừa nhìn đã biết mình là người nhà họ Lâm?

Lâm Nhược Nam lộ ra vẻ cảnh giác, hơi khó tin nhìn cậu chủ bị ruồng bỏ của nhà họ Lâm.

Không phải anh là kẻ vô dụng sao?

Không phải anh là một kẻ vô năng chỉ biết ăn bám thôi sao?

Sao nhìn có vẻ… không giống vậy?

Lâm Nhược Nam nghi hoặc trong lòng.

Lâm Chính lại đưa tay, nắm lấy tay áo cô ta.

“Anh làm gì vậy?”, Lâm Nhược Nam kinh ngạc, vội vàng giãy ra.

Sau đó, Lâm Chính nhẹ nhàng kéo tay áo lên, Lâm Nhược Nam lập tức sững sờ.

Trên tay áo cô ta có thêu một chữ lung linh tinh xảo: Lâm!

“Đây là ký hiệu của người nhà họ Lâm, nếu không phải người nhà họ Lâm thì sao lại mặc áo như vậy?”, Lâm Chính cười nói.

Lâm Nhược Nam tái mặt, vội vàng xắn tay áo giấu chữ “Lâm” đó đi.

“Cô đang chạy nạn phải không?”, Lâm Chính lại hỏi.

Lâm Nhược Nam hít sâu một hơi, sau đó tức giận đáp lại: “Anh nói cái gì? Sao tôi lại chạy nạn?”.

“Nếu không phải chạy nạn thì vì sao cả tiền ăn cơm cũng không có? Vì sao điện thoại cũng không mang? Thậm chí còn giấu chữ Lâm đi? Nếu tôi đoán không lầm, có lẽ cô chạy ra từ nhà họ Lâm, không mang điện thoại là vì sợ người nhà họ Lâm định vị được vị trí của cô thông qua điện thoại. Tất cả thẻ ngân hàng của cô có lẽ đều đã bị người nhà họ Lâm đóng băng nên không có tiền ăn cơm. Vì vậy, cô chạy đến Giang Thành này chắc là đến nương nhờ tôi đúng không?”, Lâm Chính đến gần thêm một chút, chậm rãi nói.

Anh dứt lời, Lâm Nhược Nam kinh ngạc, khó tin nhìn Lâm Chính.
 
Chương 3313


Chương 3313

“Anh… Anh… Anh… Anh bớt ra vẻ ở đây đi! Lâm Chính, tôi có lòng tốt từ Yên Kinh đến đây cứu anh, anh lại đối xử với tôi như vậy?”, Lâm Nhược Nam hơi tức giận, đập bàn nhìn anh trừng trừng, nói.

Theo Lâm Nhược Nam thấy, cho dù mình là người chạy nạn cũng tốt hơn một tên vô dụng bị đuổi khỏi nhà họ Lâm, ở rể nhà người khác!

Loại người này dựa vào đâu mà ra vẻ thông minh ở đây? Dựa vào đâu mà kiêu căng ngạo mạn trước mặt mình?

Cô ta không thể nhẫn nhịn!

Bình thường cô ta không ưa loại người này nhất!

Nếu không phải cùng đường thì sao cô ta lại phải đến đây?

“Cô tên gì?”.

“Liên quan gì đến anh? Lâm Chính, tôi hỏi anh lần nữa, rốt cuộc anh có muốn sống không? Muốn sống thì khách sáo với tôi một chút, nếu không, tôi đi rồi thì bảo đảm ngày mai anh sẽ phơi thây ngoài đường!”, Lâm Nhược Nam lạnh lùng nói.

“Nếu vậy thì cô cứ đi đi!”.

Lâm Chính nói, đứng dậy rời đi.

Lâm Nhược Nam sửng sốt, sốt ruột níu lấy cánh tay Lâm Chính: “Anh đợi đã!”.

“Cô còn chuyện gì sao?”.

“Anh… Anh không lo lắng đến tình trạng của mình sao?”, Lâm Nhược Nam như sắp khóc.

“Không lo”.

“Anh… Được! Được! Anh đã muốn chết thì đừng trách tôi! Anh cút đi!”, Lâm Nhược Nam cắn răng, phất tay, quát lên.

Lâm Chính thấy vậy lại không hề do dự, xoay người rời đi thẳng.

“Ê ê ê, đứng lại!”.

Lâm Nhược Nam hoàn toàn cạn lời, kéo cánh tay Lâm Chính lại.

“Rốt cuộc cô có thôi đi không? Vừa muốn tôi đi vừa kéo tôi lại? Rốt cuộc cô muốn làm gì?”, Lâm Chính lập tức hỏi.

Sắc mặt Lâm Nhược Nam thay đổi liên tục, tức giận giậm chân, một lúc lâu sau mới nghiến răng, căm phẫn nói: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”.

“Câu này không phải nên là tôi hỏi mới đúng hay sao? Cô đến Giang Thành tìm tôi rốt cuộc muốn thế nào?”, Lâm Chính mỉm cười, nhìn chằm chằm cô ta, hỏi.

Lâm Nhược Nam run rẩy, hiểu ra chắc chắn Lâm Chính đã đoán được tất cả.

Bây giờ lá mặt lá trái với anh không còn tác dụng nữa!

Nếu cô ta còn không thẳng thắn, e rằng sẽ không bám được cọng rơm cứu mạng này.

Lâm Nhược Nam vô cùng bối rối, tràn đầy không cam tâm.

Nếu để người nhà họ Lâm biết cô ta đi nương tựa một kẻ ở rể, chắc chắn sẽ bị chê cười.

Hơn nữa mình… lại còn bị kẻ ở rể này đùa bỡn trong tay…

Nhưng bây giờ mình đâu còn đường lui nào?

Lâm Nhược Nam hít sâu một hơi, quyết định tạm thời thẳng thắn, tìm nơi yên ổn trước rồi tính sau.
 
Chương 3314


Chương 3314

Đúng lúc đó, đột nhiên có mấy bóng người đi tới, lặng lẽ bao vây bàn của Lâm Nhược Nam.

“Ồ?”.

Lâm Chính ngẩng đầu lên.

Lâm Nhược Nam cũng không khỏi giật mình, ngẩng đầu nhìn bọn họ, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

“Xin hỏi cô là Lâm Nhược Nam phải không?”.

Một người đàn ông để tóc vuốt ngược ra sau, mặc Âu phục thẳng thớm, cẩn trọng hỏi.

“Anh nhận lầm người rồi, không phải tôi”, Lâm Nhược Nam nhỏ giọng nói.

“Cô Lâm cần gì phải giảo biện? Trong tay tôi có ảnh của cô!”.

Người đàn ông mỉm cười, lấy điện thoại ra, lướt vài cái, màn hình điện thoại lập tức xuất hiện ảnh của Lâm Nhược Nam.

Bên dưới là một dòng chữ.

“Người cung cấp thông tin của Lâm Nhược Nam thưởng mười triệu tệ, ai bắt được cô ta về thưởng tám mươi triệu tệ”.

Xem đến đó, Lâm Nhược Nam ngạc nhiên biến sắc.

“Tôi… Tôi bị truy nã rồi sao?”.

“Người đâu! Bắt lấy cô gái này cho tôi, đến Yên Kinh đổi thưởng!”, người đàn ông mặc Âu phục phất tay, quát lên.

Trong nháy mắt, tất cả đều xông về phía Lâm Nhược Nam.

“A!”.

Lâm Nhược Nam kinh ngạc la lên, vung tay đánh trả.

Tốc độ của cô ta rất nhanh, tuy tay không to, nhưng chưởng lực tung ra lại cực kỳ đáng sợ, gần như một chưởng là có thể đánh bay một người.

Keng!

Một bóng người ngã xuống bàn bên cạnh, chén đũa trên bàn đều rơi xuống đất, vỡ tan tành.

“Á!”.

Người trong nhà hàng đều hét lên.

Nhân viên cũng bị dọa chạy ra ngoài, có người đã báo cảnh sát.

Nhưng trong thời gian ngắn sao cảnh sát có thể đuổi tới ngay được?

Lâm Nhược Nam chỉ có thể dùng sức một mình mình đối kháng với những người này.

Nhưng một người thì khó đối phó với kẻ địch đông, chỉ giao đấu được chưa tới một phút, Lâm Nhược Nam đã bị thương nhiều chỗ, khó mà chống đỡ.

Rầm!

Lâm Nhược Nam bị đá ngã ra đất, đau đến mức không dậy nổi.

Cô ta ôm bụng, mặt toát đầy mồ hôi lạnh, sợ hãi nhìn người trước mặt, sau đó lại nhìn về phía Lâm Chính, hét lên: “Mau… Mau cứu tôi! Mau dẫn tôi rời khỏi đây!”.

“Được!”.

Lâm Chính gật đầu, đi thẳng về phía trước, dìu Lâm Nhược Nam dậy.

“Nhóc, cậu là ai?”.

“Muốn chết hay sao?”.

Người đi đầu dữ tợn quát, lập tức bổ nhào tới, muốn ra tay với Lâm Chính.

Đúng lúc đó, một giọng hét vang lên: “Dừng tay lại hết cho tôi!”.
 
Chương 3315


Chương 3315

“Hả?”.

Mọi người dừng lại, quay đầu nhìn.

Một người đàn ông tuấn tú mặc áo thời Đường xuất hiện ở cổng lớn từ lúc nào không hay.

“Đó là ai?”.

“Chưa từng thấy!”.

Mấy người ghé tai nhau, vô cùng nghi hoặc.

“Thanh niên, cậu là ai?”, người đàn ông đi đầu hỏi người đàn ông mặc áo thời Đường.

Người đàn ông lại lạnh lùng hừ một tiếng, trả lời một cách khí khái: “Tôi là ông chủ của quán này, tôi tên Bào An Thủy! Mọi người gây sự ở nhà hàng của tôi có phải không thích hợp lắm không?”.

“Bào An Thủy? Nhà họ Bào?”.

Mấy người họ đều biến sắc.

“Hóa ra là cậu cả của nhà họ Bào, thất lễ. Cậu Bào, chúng tôi có chút hiểu lầm với cô gái này, cũng không biết nhà hàng này là của cậu. Hay là thế này, mọi tổn thất của nhà hàng ngày hôm nay tôi sẽ đền lại gấp đôi, còn cô gái này chúng tôi sẽ đưa đi tự mình xử lý, có được không?”, người đàn ông mặc Âu phục cười gượng.

Nhưng hắn vừa nói ra câu đó…

“Vù!”.

Bào An Thủy đột nhiên lao nhanh tới giống như cơn gió lốc, vung tay tát mạnh vào mặt người đàn ông đó.

Bốp!

Tiếng tát to rõ vang lên.

Người đàn ông đó lập tức bị tát ngã ra đất, miệng phun ra mấy chiếc răng lẫn máu.

“Đại ca!”.

Đám người sững sờ.

“Anh là cái thá gì mà dám tùy tiện đưa khách của tôi đi? Tưởng mình là nhân vật nào to lớn à?”.

Bào An Thủy lạnh lùng nói.

Người đó ôm mặt, run rẩy không dám lên tiếng.

“Người đâu!”.

Bào An Thủy ngẩng đầu quát lên.

“Cậu cả!”.

Nhiều người chạy đến bên ngoài cửa, ai nấy đều là cao thủ luyện võ.

“Đưa mấy người này đi, giải quyết cho tốt!”, Bào An Thủy quát lên.

“Vâng!”.

Đám tay chân đều xông lên, bắt đám người đó lôi ra ngoài.

“Cậu Bào, đừng mà! Cậu Bào!”.

“Tha cho chúng tôi đi!”.

Bọn họ hét lên, nhưng không thể phản kháng.

Chẳng mấy chốc, người đã bị lôi ra ra khỏi nhà hàng.
 
Chương 3316


Chương 3316

Lâm Nhược Nam không tin nổi nhìn cảnh đó, Lâm Chính liên tục nhíu mày.

Bào An Thủy?

Từ lúc nào mà Giang Thành lại có nhân vật như thế?

Hơn nữa, những tay chân vừa rồi kéo đám người đó rời đi không phải người luyện võ bình thường, trên người bọn họ toàn là sát khí.

E rằng những người bị bắt đi sẽ bị xử lý…

“Cô không sao chứ?”, Bào An Thủy vội vàng tiến tới, quan tâm hỏi Lâm Nhược Nam.

“Hả? Tôi… Tôi không sao, không sao…”, gò má Lâm Nhược Nam đỏ lên, vội cúi đầu nói.

“Không sao thì tốt. Thực sự xin lỗi cô, đã để cô kinh hãi rồi. Cô dùng bữa ở nhà hàng của tôi lại xảy ra chuyện thế này, là tôi tiếp đãi không chu toàn, xin lỗi!”, Bào An Thủy không ngừng tự trách.

“Không sao, không sao…”, Lâm Nhược Nam vội vàng xua tay.

“Thế này vậy, tôi thấy cô cũng đã bị thương. Nếu cô không ngại, tôi đưa cô đến y quán của nhà tôi mở xử lý vết thương chút nhé?”.

“Cái đó… không cần đâu…”, Lâm Nhược Nam không muốn có thêm rắc rối. Dù sao bây giờ cô ta cũng đang lánh nạn, cô ta đã bị nhà họ Lâm truy nã, không thể chạy lung tung nữa.

“Dường như cô không mấy yên tâm về tôi. Hay là thế này, đây là danh thiếp của tôi, nếu sau này cô có khó khăn gì, dù là tiền hay là quan hệ, hãy gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ giúp cô”, Bào An Thủy lấy một tấm danh thiếp ra, đưa tới.

Lâm Nhược Nam vui mừng nhận lấy danh thiếp, cười nói: “Cảm ơn anh, anh Bào!”.

“Không cần khách sáo!”.

Anh ta nói xong thì dẫn người rời đi.

Lâm Nhược Nam vội vàng đeo khẩu trang vào, nói với Lâm Chính: “Anh mau dẫn tôi đến nơi anh ở! Thời gian này tôi tạm thời nán lại ở chỗ anh”.

“Hả? Không phải cô đến giúp tôi à? Sao còn định đến chỗ tôi nán lại?”, Lâm Chính buồn cười nhìn cô ta.

“Được rồi, tôi thừa nhận rồi được chưa? Anh đoán đúng rồi!”, Lâm Nhược Nam hơi nóng nảy đáp.

Cô ta biết mình không giấu được nữa.

Lâm Chính lại lắc đầu, bình tĩnh nói: “Cô muốn đến chỗ tôi cũng được, nhưng tôi phải nhắc nhở cô một câu, cô đừng liên lụy đến tôi!”.

“Yên tâm, tôi sẽ nấp thật kỹ, người nhà họ Lâm sẽ không tìm đến chỗ anh đâu! Đợi qua một thời gian, sóng gió giảm bớt, tôi sẽ rời đi, không ảnh hưởng gì đến anh đâu. Đợi khi nào tôi thoát thân được, tôi nhất định sẽ báo đáp anh!”.

“Tôi không nói nhà họ Lâm, nhà họ Lâm sẽ không tìm được cô trong thời gian ngắn”.

“Vậy anh nói tới chuyện gì?”, Lâm Nhược Nam nghi hoặc hỏi.

“Tôi nói tới Bào An Thủy!”, Lâm Chính tiến đến gần, nói: “Người này có lẽ không đơn giản như cô nghĩ”.

“Anh Bào? Người ta thì sao? Anh đừng có nghĩ xấu cho người tốt, ở đây bôi nhọ người ta!”, Lâm Nhược Nam bất mãn nói.

“Cô không nghe thì thôi. Tôi phải nói rõ trước, cô đến ở chỗ tôi thì được, nhưng cô phải đồng ý với tôi một điều kiện”.

“Điều kiện gì?”.

“Tôi muốn biết tin tức mới nhất về nhà họ Lâm!”.

Lâm Chính nghiêng đầu, nói: “Liên quan đến nhà họ Lâm, cô biết được bao nhiêu thì nói với tôi bấy nhiêu!”.
 
Chương 3317


Chương 3317

“Sao? Anh muốn tìm hiểu về nhà họ Lâm? Anh đã bị đuổi khỏi gia tộc, còn hỏi chuyện này làm gì? Chẳng lẽ anh vẫn muốn quay lại nhà họ Lâm?”.

Trên xe taxi, Lâm Nhược Nam lạnh lùng hừ một tiếng, nói với Lâm Chính.

“Nếu cô không nói, vậy cô thích đi đâu thì đi”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.

Giá trị của Lâm Nhược Nam đối với anh chỉ có thế.

Lâm Ngạo bố cô ta là một người có địa vị vô cùng đặc biệt ở nhà họ Lâm.

Những tin tức liên quan đến nhà họ Lâm mà Lâm Ngạo tiếp xúc là tin tức mà Lâm Chính cử thám tử, tai mắt đi điều tra cũng không thể tra được dễ dàng.

Trên thực tế, trong nội bộ nhà họ Lâm đã có người do Dương Hoa cài vào.

Nhưng dù gì những người đó cũng không mang họ Lâm, bọn họ chỉ có thể quanh quẩn bên ngoài nhà họ Lâm, hoàn toàn không tiếp xúc được với bí mật quan trọng nội bộ Lâm Thị.

Vì vậy, Lâm Nhược Nam cũng có ích đối với Lâm Chính, hơn nữa, giá trị của cô ta khó mà đo lường. Có thể không có giá trị gì, cũng có thể trị giá nghìn vàng…

“Anh… Hừ, được thôi! Dù sao nhà họ Lâm cũng đã bất nhân với tôi, tôi cũng không cần thiết phải tận trung với nhà họ Lâm!”, Lâm Nhược Nam bĩu môi nói: “Nói đi, anh muốn biết cái gì?”.

“Đương nhiên là bí mật của nhà họ Lâm, càng bí mật càng tốt!”, Lâm Chính nói.

“Xin lỗi, tôi không biết. Tôi không đảm nhiệm chức vụ gì ở nhà họ Lâm, sao có thể tiếp xúc với bí mật quan trọng gì được?”, Lâm Nhược Nam khoanh tay trước ngực, bắt chéo chân, nói: “Nếu anh muốn hỏi thì hỏi cái gì đơn giản một chút, thứ phức tạp tôi không biết”.

Lâm Chính không tin.

Lâm Nhược Nam là con gái của Lâm Ngạo, Lâm Ngạo tiếp xúc với không ít bí mật của nhà họ Lâm. Lâm Nhược Nam ít nhiều gì cũng biết được một ít, cô ta nói không biết đơn thuần chỉ là không muốn nói mà thôi.

Lâm Chính nhíu mày, suy nghĩ làm sao khai thác thứ có nhiều giá trị hơn cả từ Lâm Nhược Nam.

Đúng lúc đó, Lâm Nhược Nam đột nhiên hạ thấp giọng: “Anh muốn biết nhiều chuyện liên quan đến nhà họ Lâm như vậy rốt cuộc là muốn làm gì?”.

“Cô có thể nói, cũng có thể không nói, nhưng tôi không cần thiết phải trả lời câu hỏi của cô”, Lâm Chính lắc đầu.

“Ha, anh còn lòng vòng? Anh nghĩ tôi không biết thật sao? Anh muốn quay về nhà họ Lâm chứ gì? Được! Nếu anh thật sự muốn biết một vài tin tức hữu dụng liên quan đến nhà họ Lâm thì cũng có thể, tôi nói cho anh biết, nhưng mà anh phải có lòng một chút”, Lâm Nhược Nam vê đầu ngón tay, cười nói.

“Cô muốn tiền?”.

“Nói thừa, bây giờ trên người tôi không có đồng xu nào, đương nhiên là cần tiền! Anh trả tôi tiền thì tôi có thể nói cho anh biết chuyện mà anh có hứng thú!”.

“Được!”.

Lâm Chính lập tức lấy thẻ ngân hàng từ trong túi ra, nhưng khi chuẩn bị đưa cho Lâm Nhược Nam thì lại do dự, cất thẻ ngân hàng đi, chỉ lấy tiền mặt trong túi ra đưa.

“Chỉ có 500?”.

Lâm Nhược Nam thất vọng vô cùng.

“Nếu cô cho tôi tin tức hữu ích, tôi có thể nâng lên một nghìn!”, Lâm Chính nói.

“Một nghìn tệ? Hừ, người ta ăn bám, anh cũng ăn bám, sao ngay cả ăn bám cũng không ra hồn vậy? Nghèo đến thế này?”.

Lâm Nhược Nam lắc đầu, cất tiền đi: “Biết chuyện gần đây nhà họ Lâm sáp nhập vài nhà máy sắt thép cỡ lớn trong nước không? Chuyện đó thật ra là do nhà họ Lâm thao túng. Gần đây nhà họ Lâm liên tục thu mua sắt thép, thu gom thiết bị nung nấu sắt, giống như đang chế tạo một món đồ nào đó! Nhưng cụ thể là món đồ gì thì tôi cũng không rõ lắm!”.
 
Chương 3318


Chương 3318

“Thế à?”.

Lâm Chính sờ cằm, rơi vào trầm tư.

Chốc lát sau, dường như anh nghĩ đến điều gì, hạ thấp giọng hỏi: “Ngoài việc sắt thép, gần đây nhà họ Lâm còn mua vật liệu gì với số lượng lớn không?”.

Nhưng Lâm Nhược Nam không nói nữa.

Lâm Chính lập tức lấy vài tờ tiền trong túi nhét ra đưa cô ta.

“Trừ sắt thép thì còn có đá, nhưng không phải đá bình thường, mà là một loại đá tên là đá Vân Huyền!”.

“Đá Vân Huyền?”, Lâm Chính nhíu mày.

“Tôi nghe bố tôi gọi điện thoại nhắc tới, nhà họ Lâm đang lệnh cho người đi đến hội đấu giá và thương hội ở các nơi mua đá Vân Huyền. Mặc dù thứ đó hiếm có, nhưng số lượng nhà họ Lâm cần có lẽ là rất lớn”, Lâm Nhược Nam nói.

Lâm Chính như có điều suy nghĩ, nhẹ nhàng gật đầu.

Lâm Nhược Nam liếc nhìn anh, khẽ cười nói: “Cần tôi gợi ý cho anh không?”.

“Gợi ý?”, Lâm Chính nghi hoặc nhìn cô ta.

“Tôi chỉ cho anh! Anh đến đó thăm dò trước, tìm được nơi nào có bán đá Vân Huyền, sau đó tìm vài người để lừa gạt, cố ý nâng giá của người nhà họ Lâm. Trong lúc cấp bách, anh lại ra mặt giải quyết đám người đó, giúp nhà họ Lâm thuận lợi lấy được đá Vân Huyền. Nếu vậy, anh có thể thuận lợi đề xuất chuyện quay lại nhà họ Lâm với người nhà họ Lâm. Bây giờ nhà họ Lâm đang cần người, bọn họ sẽ không từ chối lời yêu cầu của anh”, Lâm Nhược Nam cười nói.

Lâm Chính nghe vậy thì nhíu mày.

Đây là cách ngu xuẩn đến thế nào.

Nhưng nghe đến đó, Lâm Chính biết Lâm Nhược Nam vẫn nghĩ rằng anh nghe ngóng những chuyện này là vì muốn quay lại nhà họ Lâm.

Có hiểu lầm như vậy cũng tốt, không cần phải giải thích.

“Trừ chuyện này ra, nhà họ Lâm còn có hành động gì không?”.

“Hết rồi, có lẽ là có, chỉ là tôi không biết mà thôi”.

“Vậy cô còn mạnh mối nào khác đáng tiền không?”.

“Đương nhiên có, nhưng mà…”, Lâm Nhược Nam lại vê đầu ngón tay.

Trên người Lâm Chính không có nhiều tiền mặt như vậy, thấy thời cơ đã tới, thế là nói thẳng: “Lâm Nhược Nam, hay là thế này, cô ra cái giá, chúng ta thỏa thuận chung một cái giá. Cô nói con số, tôi chuyển tiền, đợi tiền đến rồi cô hãy nói tất cả những gì cô biết cho tôi nghe, khỏi phải rắc rối như vậy, được không?”.

“Không thành vấn đề! Ha ha, thật ra tôi cũng có ý nghĩ đó!”.

“Cô ra giá bao nhiêu?”.

“Tiền ấy à… Ha, tôi không cần tiền!”.

“Cái gì? Không cần tiền?”, Lâm Chính cứ ngỡ mình nghe lầm.

“Đúng, tôi không cần tiền, tôi chỉ cần anh giúp tôi một chuyện. Làm xong thì anh hỏi gì, tôi sẽ nói nấy, tuyệt đối không giấu giếm anh nửa câu!”.

“Làm gì?”, Lâm Chính nghi hoặc hỏi.

Lâm Nhược Nam đến gần một chút, hạ thấp giọng: “Tôi nghe nói, hình như anh có chút quan hệ với Chủ tịch Lâm. Thế này đi, anh giới thiệu tôi gặp Chủ tịch Lâm một lần, chỉ cần anh làm được, tôi sẽ nói hết những gì tôi biết cho anh nghe!”.
 
Chương 3319


Chương 3319

Lâm Chính suy nghĩ chốc lát, nhỏ giọng hỏi: “Cô muốn gặp Chủ tịch Lâm làm gì?”.

“Chuyện này không liên quan đến anh, tôi chỉ hỏi anh là có được hay không”, Lâm Nhược Nam nói.

Lâm Chính im lặng trong chốc lát rồi gật đầu.

“Được! Tôi sẽ sắp xếp cho cô!”.

“Ha ha, kẻ ở rể như anh cũng có chút tác dụng đấy chứ. Xem ra lời đồn bên ngoài là thật, quả nhiên Chủ tịch Lâm thích vợ anh rồi!”, Lâm Nhược Nam mừng rỡ, rất kích động, ăn nói cũng trở nên không kiêng dè.

Lâm Chính liếc nhìn cô ta.

Nhưng cô ta không quan tâm, chỉ ngâm nga điệu nhạc, vô cùng đắc ý.

“Đúng rồi, nếu anh sắp xếp cho tôi thì khi nào có thể gặp được Chủ tịch Lâm?”, Lâm Nhược Nam nghiêng đầu cười hỏi.

“Tối nay”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Tối… Tối nay?”, Lâm Nhược Nam kinh ngạc: “Nhanh vậy sao?”.

Lâm Nhược Nam không ngờ rằng Lâm Chính lại sắp xếp cho mình gặp chủ tịch Lâm nhanh như thế.

6 giờ tối, tại một nhà hàng cao cấp của Dương Hoa. Chủ tịch Lâm đang ngồi trong phòng VIP dùng bữa. Lâm Nhược Nam được Mã Hải mời vào. Cô ta vô cùng căng thẳng, tay cứ túm chặt góc áo, cả người đứng không vững.

Lúc này Lâm Chính đang ăn bít tết. Anh liếc nhìn Lâm Nhược Nam và nói: “Có vẻ cô rất sợ tôi nhỉ?”

“Hả…không….đâu có…chỉ là kính nể….kính nể mà thôi”, Lâm Nhược Nam cố nặn ra một nụ cười.

“Tôi không thích nịnh nọt”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Lâm Nhược Nam nuốt nước bọt, không dám nói thêm gì nữa.

“Nói đi, tìm tôi có việc gì?”, Lâm Chính đặt dao và nĩa xuống nhìn cô ta.

“Chủ tịch Lâm, tôi muốn thương lượng với anh”, Lâm Nhược Nam hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí bước tới nói.

“Thương lượng gì?”

“Chủ tịch Lâm, trước đó nhà họ Lâm tới Giang Thành tìm anh nhưng bị từ chối và bị sửa gáy. Vì vậy tôi nghĩ chắc là anh ghét nhà chúng tôi lắm. Giữa anh và nhà họ Lâm cũng có rất nhiều ân oán không rõ ràng, đúng không?”

“Cô Lâm, giờ cô là kẻ bỏ chạy, bị nhà họ Lâm truy nã, hơn nữa cũng chẳng là nhân vật có tầm cỡ gì ở nhà họ Lâm. Sao cô có tư cách bàn chuyện hợp tác với tôi được chứ?”, Lâm Chính điềm đạm hỏi.

“Chủ tịch Lâm, mặc dù tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé ở nhà họ Lâm nhưng bố tôi cũng không phải là người tầm thường. Ông ấy là người có thể tiếp cận gia chủ. Hơn nữa việc tôi biến mất cũng có liên quan tới gia chủ nhà họ Lâm. Nếu chủ tịch Lâm đồng ý hợp tác thì tin tức của tôi chắc chắn có giá trị với anh”. Lâm Nhược Nam cười nói.

“Ồ? Vậy cô muốn cái gì?”, Lâm Chính nheo mắt.

“Tôi chỉ muốn anh bảo vệ tôi”.

“Bảo vệ?”

“Nhà họ Lâm đang truy nã tôi. Cả Hoa Quốc này tôi chẳng có chỗ nào trốn được cả. Nếu là chủ tịch Lâm – người một tay che trời mà muốn che giấu tôi thì chắc không khó. Chủ tịch Lâm, tôi mong anh bảo vệ tôi 1 năm, sau 1 năm đưa tôi ra nước ngoài, cho tôi một khoản tiền. Như vậy có được không?’

“Được!”

 
 
Chương 3320


Chương 3320

Lâm Chính đáp lại không chút do dự: “Yêu cầu của cô không hề quá đáng, tôi đều có thể đồng ý. Vậy thì giờ cô cũng nên nói cho tôi biết toàn bộ điều tôi cần biết rồi nhỉ?”

Lâm Nhược Nam không vội, chỉ nhìn những người phục vụ xung quanh, bao gồm cả Mã Hải. Lâm Chính hiểu ý. Anh bèn phất tay. Mấy người lập tức rời ra ngoài.

“Giờ có thể nói được rồi chứ?”

“Đương nhiên”.

Lâm Nhược Nam tiến lại gần, khẽ nói với Lâm Chính: “Chủ tịch Lâm anh từng nghe nói về một người…”

“Ai?”

“Lâm Anh Hùng”, Lâm Nhược Nam nói từng từ.

Lâm Chính tái mặt nhưng ngay lập tức lấy lại vẻ bình tĩnh: “Làm gì có chuyện chưa từng nghe qua. Đó là thiên tài tuyệt đỉnh của nhà họ Lâm, là kẻ dị bẩm với thực lực khủng khiếp, bằng toàn bộ thiên kiêu trong top 5 gộp lại. Chỉ đáng tiếc, hai năm trước do luyện công không cẩn thận bị tẩu hỏa nhập mà nên chết. Chuyện này khi đó sục sôi cả lên. Nhà họ Lâm xót thương vô cùng. Chỉ có thể nói là trời ganh với người tài chứ sao giờ.”

“Chủ tịch Lâm thật sự cho rằng Lâm Anh Hùng đã chết sao?”, Lâm Nhược Nam nói bằng vẻ ý vị.

Anh nhìn cô ta và chau mày: “Sao, lẽ nào Lâm Anh Hùng vẫn còn sống?”

“Đương nhiên còn sống. Lâm Anh Hùng chỉ giả chết. Nhà họ Lâm đã cố ý tạo ra chuyện đó để lừa gạt người trong thiên hạ. Nói rằng Lâm Anh Hùng đã chết nhưng thực ra người vẫn còn sống sờ sờ. Nhà họ Lâm nói dối mà thôi”, Lâm Nhược Nam khẽ cười.

“Làm gì có chuyện? Thi thể của Lâm Anh Hùng đã được rất nhiều người nhìn thấy được đưa vào hỏa lò cơ mà. Nếu là giả thì lẽ nào cái xác đó lại là của người khác?”, Lâm Chính trầm giọng.

“Sao cái xác không thể là giả chứ? Dùng dịch dung thuật thôi mà. Hơn nữa không phải dịch dung thuật bình thường, thế nên nhiều người không nhận ra”, Lâm Nhược Nam lắc đầu: “Thực ra lúc biết được chuyện này tôi cũng ngạc nhiên lắm. Thế nhưng tôi nghe lén được bố tôi nói chuyện với phó gia chủ nên mới có thể khẳng định là không thể sai được”.

Lâm Chính nghe thấy vậy bèn im lặng, rồi anh nói: “Tại sao nhà họ Lâm lại làm thế?”

“Nghe nói là để bảo vệ Lâm Anh Hùng”.

“Bảo vệ sao?”

“Tôi nghe bố tôi nói thiên phú của Lâm Anh Hùng đã vượt toàn bộ những thiên kiêu trong bảng xếp hạng rồi, bao gồm cả top 5. Hai năm trước, Lâm Anh Hùng vô thức khơi dậy được một nguồn sức mạnh, trở thành vô song. Những người khác cảm thấy ghen tị thế nên nhà họ Lâm tạo ra tình huống chết giả để giấu Lâm Anh Hùng đi, giúp Lâm Anh Hùng có thời gian tu luyện. Đợi đại hội tới thì sẽ để Lâm Anh Hùng đại diện cho nhà họ Lâm đánh bại thiên hạ”, Lâm Nhược Nam đáp lại.

Lâm Chính nhắm mắt lại, trầm tư một hồi lâu: “Có biết Lâm Anh Hùng đang ở đâu không?”

“Điều này thì tôi không biết. Bọn họ không đề cập tới. Nhưng có lẽ là bên trong nhà họ Lâm”, Lâm Nhược Nam nói.

“Tôi biết rồi”, Lâm Chính gật đầu: “Tôi sẽ cho người điều tra. Nếu như những gì cô nói là thật thì điều kiện cô đưa ra sẽ không thiếu cái nào hết”.

“Tốt quá rồi”.

“Cô về đi”.

“Về sao? Chủ tịch Lâm, anh không sắp xếp chỗ ở cho tôi sao?”, Lâm Nhược Nam cảm thấy khó hiểu.

“Không phải cô ở chỗ Lâm Chính à?”

“Hừ, ai mà thèm ở với kẻ bỏ đi đó chứ! Tìm anh ta chẳng qua là lợi dụng để gặp được anh mà thôi. Giờ anh đã thu nhận tôi rồi thì kẻ đó không còn giá trị nữa. Tôi còn tìm anh ta là gì? Huống hồ Lâm Nhược Nam tôi dù gặp nạn cũng có lòng tự trọng mà. Nếu để người khác thấy tôi chạy tới bên cạnh tên đó thì tôi còn biết giấu mặt đi đâu đây?”, Lâm Nhược Nam hừ giọng, tỏ vẻ khinh thường.
 
Chương 3321


Chương 3321

Cô ta vốn khinh thường Lâm Chính. Thế nhưng khi cô ta đang đắc ý thì chủ tịch Lâm bèn dội thẳng cho cô ta một gáo nước lạnh: “Không phải tôi nói rồi sao? Đợi tôi điều tra rõ ràng đã mới có thể sắp xếp cho cô được”.

Lâm Nhược Nam run rẩy, nhìn anh bằng vẻ không dám tin: “Vậy ý của chủ tịch Lâm là…?”

“Chỗ của tôi không ở được, cô về chỗ Lâm Chính đi”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.

Chủ tịch Lâm đã từ chối cô ta. Lâm Nhược Nam tức lắm. Cô ta về căn phòng mà Lâm Chính đã thuê tạm cho mình, vừa giậm chân vừa tức giận chửi rủa, thật chỉ muốn lột da rút gân chủ tịch Lâm.

“Chết tiệt! Đáng ghét! Rõ ràng là anh ta đang lợi dụng mình mà. Tên chủ tịch Lâm này, đáng chết thật”, Lâm Nhược Nam chửi lớn.

Thế nhưng Lâm Chính mặc kệ, anh chỉ đi tới trước mặt cô ta vào nói: “Lâm Nhược Nam, trước đó đã nói là sẽ đưa cô đi gặp chủ tịch Lâm, giờ cô cũng nên nói hết những gì cô biết cho tôi để giữ lời hứa rồi chứ?”

“Giữ cái đầu anh ấy! Bà đây không có tâm trạng, biến!”, Lâm Nhược Nam tức giận.

“Nói vậy là cô định nuốt lời phải không?”

“Thì đã làm sao?”

“Vậy mời cô rời khỏi đây”, Lâm Chính nói.

“Tôi không đi đấy, anh làm gì được tôi”.

“Vậy thì tôi đành phải dùng bạo lực thôi”.

“Ây da! Anh dám uy hiếp tôi à? Lâm Chính, tôi nói cho anh biết, anh là kẻ bỏ đi của cái gia tộc này, là một đứa bé không có mẹ, là một đứa bé đến bố cũng không thèm. Anh dựa vào cái gì mà uy hiếp tôi. Mặc dù giờ tôi đang gặp nạn nhưng cũng không phải để anh ức hiếp như vậy đâu. Anh có tin tôi chỉ cần gọi người là anh thành tàn phế không?”, Lâm Nhược Nam chửi tiếp.

Chủ tịch Lâm đã cắn câu, nếu như đúng như những gì Lâm Nhược Nam nói thì lúc này Lâm Chính đã chẳng còn giá trị gì nữa, hà tất cô ta phải khách sáo.

Lâm Chính không hề tức giận. Lúc trước, với thân phận của chủ tịch Lâm nói chuyện thì anh đã nhận ra con người thật của Lâm Nhược Nam. Con người này căn bản không thể tin tưởng được. Giờ cô ta còn làm ra vẻ đắc ý.

“Nói vậy thì tức là cô không đi đúng không?”

“Bà đây không những không đi mà còn ăn ngủ nghỉ ở đây luôn. Tôi nói cho anh biết, tôi đã bàn xong với chủ tịch Lâm rồi. Chủ tịch Lâm bảo anh đối xử tốt với tôi vào. Nếu như không làm theo thì chủ tịch Lâm sẽ tính sổ với anh đấy”, Lâm Nhược Nam nói lớn. Cô ta ngồi phịch xuống ghế, vắt chân để lên bàn.

Thế nhưng Lâm Chính không nhiều lời, chỉ dúi cô ta đẩy ra ngoài cửa.

“Anh làm cái gì vậy?”, Lâm Nhược Nam giãy giụa.

“Cô và chủ tịch Lâm bàn thế nào không liên quan gì tới tôi hết. Giờ cô nuốt lời thì tôi đành phải đuổi cô ra ngoài thôi”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Anh…được lắm! Lâm Chính. Vậy chúng ta cứ đợi xem. Tưởng tôi dễ ức hiếp thật sao. Anh tưởng giờ tôi sa sút thì dễ gây sự hả? Bà đây sẽ cho người xử lý cái loại người như anh”, Lâm Nhược Lam lầm bầm chửi rồi rời đi. Cô ta ra ngoài bắt xe tới Dương Hoa.

“Chủ tịch Lâm của các người đâu? Tôi là khách của chủ tịch Lâm, mau sắp xếp cho tôi gặp anh ta. Nghe rõ chưa?”, vừa bước vào công ty, Lâm Nhược Nam đã lao tới quầy lễ tân và gào lên.

Cô gái ở quầy lễ tân cười chuyên nghiệp: “Chào cô, muốn gặp chủ tịch Lâm thì cô cần phải hẹn trước với giám đốc Mã. Sau đó chúng tôi sẽ sắp xếp thời gian”.

“Cái gì? Còn phải hẹn trước sao? Hẹn cái đầu mà hẹn. Lập tức sắp xếp cho tôi. Tôi nói cho các người biết, nếu để chậm trễ, chủ tịch Lâm trách tôi thì cẩn thận bát cơm của các người đấy”, Lâm Nhược Nam chỉ thẳng tay vào người nhân viên.
 
Chương 3322


Chương 3322

“Thưa cô, dù thế nào cũng không thể gặp trực tiếp chủ tịch được. Nếu như cô có việc gấp thì cũng phải báo cho giám đốc Mã mới được”, cô nhân viên vội vàng nói.

“Vậy giám đốc Mã đâu?”

“Ông ấy….ở…”

“Tôi ở đây”, không đợi người nhân viên lên tiếng thì mã Hải đã bước tới nói.

“Mã Hải”, Lâm Nhược Nam vui lắm.

“Cô Lâm à, có việc gì không?”, Mã Hải hỏi.

“Nghe này, ông lập tức gọi vài người tới đánh phế người này cho tôi”, Lâm Nhược Nam bặm môi.

“Đánh phế, đánh phế ai cơ?”, Mã Hải giật mình hỏi.

“Lâm Chính”, Lâm Nhược Nam hằm hằm nói.

“Lâm….Lâm Chính sao?”, Mã Hải giật bắn người, tưởng mình nghe nhầm.

“Còn không mau làm theo? Nếu không tôi sẽ báo với chủ tịch Lâm đấy”, Lâm Nhược Nam tức giận nói.

Mã Hải hoang mang. Ông ta trố tròn mắt nhìn Lâm Nhược Nam, một lúc sau mới hoàn hồn. Ông ta hít một hơi thật sâu: “Cô đợi chút tôi gọi điện”.

“Nhanh lên, bà đây không có thời gian”.

“Đợi chút”, Mã Hải gật đầu, lấy điện thoại ra và gọi. Một lúc sau, ông ta tắt máy.

“Thế nào? Có làm theo hay không?”, Lâm Nhược Nam cười lạnh.

“Tới chỗ bảo vệ gọi vài người”, Mã Hải thản nhiên nói.

“Vâng”, người bên cạnh lập tức chạy đi.

“Gọi vài người bảo vệ à? Cũng được. Tên Lâm Chính đó yếu rớt mùng tơi ra, mấy người bảo vệ là cũng đủ đối phó rồi. Nghe này, lát nữa lúc mà đánh Lâm Chính ấy, đánh gãy tay chân của anh ta cho tôi. Biết chưa? Đợi đến khi anh ta không khác gì con chó bò dưới đất thì để tôi xem anh ta còn ngạo mạn kiểu gì”, Lâm Nhược Nam hừ giọng.

Mã Hải không nói gì. Bảo vệ nhanh chóng có mặt.

“Giám đốc Hải, có gì dặn dò ạ?”, một người hỏi.

“Vứt cô ta ra ngoài”, Mã Hải chỉ vào Lâm Nhược Nam và nói.

“Cái gì?”, Lâm Nhược Nam nghe như sét đánh ngang tai. Cô ta hóa đá.

“Các người định làm gì?”

“Dừng tay, tất cả dừng tay cho tôi!”

“Mã Hải, ông…ông dám làm vậy đối với tôi sao? Ông không sợ tôi báo với chủ tịch Lâm hả?”

“Khốn nạn, đám khốn này, tôi nhất định sẽ không tha cho các người”.

“Mau dừng tay”, Lâm Nhược Nam hoảng sợ gào lên và điên cuồng giãy giụa.

Thế nhưng…không có ích gì cả. Mấy người bảo vệ cứ thế lôi cô ta ra ngoài. Lâm Nhược Nam mặt tối sầm, không chịu rời đi, mà chỉ điên cuồng lao về phía Dương Hoa.

Bất lực, Mã Hải đành phải gọi cảnh sát tới lôi cô ta đi. Đợi đến khi Lâm Nhược Nam rời khỏi cục cảnh sát thì trời đã tối

Cô ta mặt tối sầm, cơ thể run rẩy. Từ nhỏ tới lớn, cô ta chưa bao giờ phải chịu uất ức như vậy.

“Khốn nạn”.

“Được lắm Lâm Chính, được lắm Dương Hoa! Tôi sẽ không bao giờ tha cho các người. Chúng ta cứ đợi mà xem, tôi nhất định sẽ bắt các người phải bồi thường gấp trăm lần, bắt các người chết không có đất chôn. Các người cứ đợi đấy”, Lâm Nhược Nam gào lên.
 
Chương 3323


Chương 3323

Thế nhưng giờ cô ta không có chỗ để đi, bị cả nhà họ Lâm truy nã thì báo thù kiểu gì?Muốn động vào Dương Hoa thật quá khó.

“Hừ, nếu đã vậy thì mình sẽ xử Lâm Chính trước. Tất cả đều do Lâm Chính hại. Ra tay trước với anh ta vậy”.

Lâm Nhược Nam bỗng nghĩ ra điều gì đó bèn lấy tấm danh thiếp từ trong túi áo ra. Cô ta chạy tới cây điện thoại trong cửa hàng tiện lợi và gọi.

“Xin chào, có phải là anh Bào An Thủy không ạ? Lâm Nhược Nam cố gắng nói dịu dàng hết mức có thể.

“Cô là…!”

“Tôi chính là người dùng bữa hôm nay ở chỗ nhà hàng của anh. Tôi tên là Lâm Nhược Nam. Anh Bào, anh còn nhớ tôi không?”, Lâm Nhược Nam nói.

“Hóa ra là cô à. Ha ha, sao mà tôi không nhớ cho được? Chào cô, chào cô”, đầu dây bên kia truyền tới tiếng cười của Bào An Thủy.

“Không biết giờ anh có rảnh không? Tôi muốn gặp anh”, Lâm Nhược Nam chần chừ rồi khẽ nói.

“Cô Lâm gặp phải vấn đề gì sao?”

“Thực ra…cũng không phải vấn đề gì. Chúng ta có thể gặp trò chuyện không?”, Lâm Nhược Nam tỏ vẻ đau khổ, giọng nói ấm ức.

“Không thành vấn đề, cô Lâm…thế này đi…tôi thấy cũng tới giờ cơm rồi, chúng ta cùng ăn tối nhé. Cô đang ở đâu? Tôi sẽ lập tức cho tài xế tới đón cô. Cô thấy thế nào?”

“Anh Bào, như vậy có phiền không?”

“Sao lại phiền? Chúng ta là bạn mà”, Bào An Thủy mỉm cười.

Nghe thấy vậy Lâm Nhược Nam cảm động và vui mừng lắm. Cô ta biết Bào An Thủy đã cắn câu. Lâm Nhược Nam lập tức nói vị trí của mình.

Tầm 10 phút sau, một chiếc xe BMW phiên bản giới hạn đỗ ngay trước mặt cô ta. Lâm Nhược Nam mừng rơn, vội vàng bước lên xe.

Lâm Chính quay trở về công ty. Lâm Nhược Nam không chịu phối hợp thì anh đành phải từ bỏ thôi. Có điều may mà anh cũng moi được chút tin tức có ích từ cô ta.

“Xem ra Lâm Anh Hùng chính là vũ khí giết người mạnh nhất của nhà họ Lâm rồi. Những sự việc bất thường mà nhà họ Lâm làm trong những năm qua chắc cũng vì muốn dọn đường cho Lâm Anh Hùng”.

Việc mua lại nhà máy thép, đá Huyền Anh chắc chắn cũng có liên quan tới Lâm Anh Hùng.

Cấm địa nhà họ Lâm có nhiều bảo vật như vậy, họ không thể nào cứ để đó không sử dụng, chắc chắn cũng là dùng cho người này.

Có một nguồn lực hùng hậu như vậy ủng hộ, cộng thêm với thiên phú khủng khiếp của bản thân thì chắc chắn Lâm Anh Hùng sẽ là một đối thủ vô đối. Hi vọng người này sẽ không trở thành chướng ngại vật ở đại hội.

Lâm Chính gọi Dịch Quế Lâm tới. 12h đêm, dịch Quế Lâm được Mã Hải đưa tới phòng làm việc của Dương Hoa

“Cậu Lâm, cậu tìm tôi?”, Dịch Quế Lâm cung kính nói với Lâm Chính.

“Giúp tôi điều tra một người”.

“Ai ạ?”

“Lâm Anh Hùng của nhà họ Lâm và cả mục đích mua đã Vân Huyền của bọn họ”, Lâm Chính đưa tài liệu cho Dịch Quế Lâm.

Dịch Quế Lâm mở ra xem. Khuôn mặt ông ta đanh lại.

“Làm được không?”
 
Chương 3324


Chương 3324

“Hơi khó khăn. Thiên tài cỡ này chắc chắn nhà họ Lâm sẽ bảo vệ kỹ lắm, rất khó tiếp cận được. Muốn điều tra thì không phải là chuyện dễ”, Dịch Quế Lâm nói giọng khàn khàn: “Có điều, việc mà cậu đã giao thì tôi sẽ cố hết sức để hoàn thành”.

“Tôi sẽ nói Đông Hoàng Giáo và Cổ Phái kết hợp với ông”.

“Cảm ơn cậu”.

“Ông ra ngoài đi”.

“Vâng”, Dịch Quế Lâm rời đi. Lâm Chính thở dài, nhìn màn đêm. Anh ở lại công ty.

Sáng ngày hôm sau anh tới học viện Huyền Y Phái đổi thuốc, thay băng cho Tô Nhu.

Tô Nhu hồi phục rất tốt, mắt đã dần nhìn được, cũng bắt đầu không cần chống gậy nữa. Nếu cứ tiếp tục nhu vậy thì một thời gian ngắn nữa thôi cô sẽ khỏi hoàn toàn. Lâm Chính thở phào. Đương nhiên là anh vui lắm.

“Chủ tịch đang ở đâu?”, Tô Nhu đang luyện tập ở một bãi cỏ phía nam của học viện lên tiếng.

Lâm Chính giật mình: “Không phải trước mặt em sao?”

“Đừng đùa nữa Lâm Chính, em có thể hồi phục đều là nhờ và chủ tịch Lâm. Anh giúp em liên hệ để em cảm ơn người ta”, Tô Nhu liếc nhìn anh.

“Không cần đâu Tô Nhu. Chủ tịch Lâm rất bận. Anh ta về lầu rôi. Sau khi em khỏi hẳn thì cũng đừng ở đây nữa, về nhà thôi. Ở đây không àn toàn”, Lâm Chính nói.

“Không an toàn sao?”

Tô Nhu nhìn anh bằng vẻ kỳ lạ: “Anh đang nói gì vậy? Em chỉ muốn cảm ơn chủ tịch Lâm thôi mà. Thôi bỏ đi…anh không cần quan tâm. Muộn chút em đi gặp chủ tịch cũng được. Để em tự nói”.

Lâm Chính chỉ lẳng lặng lắc đầu. Lúc này có điện thoại gọi tới. Lâm Chính liếc nhìn. Lại là số lạ.

Anh từ chối. Thế nhưng khi vừa làm vậy thì số này lại gọi tiếp.

“Ai vậy?”

“Anh không rõ. Là số lạ”.

“Vội gọi cho anh như vậy khéo có việc gấp. Anh nghe máy đi”, Tô Nhu nói.

“Được”, Lâm Chính gật đầu, ấn nút nghe.

“Chào cậu, là cậu Lâm phải không?”, một giọng nói vô cùng lịch sự vang lên.

“Anh là?”

“À, tôi là vệ sĩ của cậu Bào An Thủy. Chắc anh từng gặp. Chính là người ở nhà hàng ngày hôm qua”.

“Là anh à? Tôi biết rồi. Sao thế?”

“Là thế này, hôm qua xảy ra chuyện không vui, cậu Bào nhà chúng tôi cảm thấy rất áy náy, vì vậy đã tổ chức một buổi tiệc, muốn mời cậu Lâm tham gia để thể hiện thành ý. Hi vọng cậu Lâm không từ chối”, đầu dây bên kia mỉm cười.

“Tiệc sao?”

“Tôi không có hứng thú”, Lâm Chính từ chối thẳng.

“Cậu Lâm, cậu Bào thật lòng muốn mời cậu tham gia, hi vọng cậu nể mặt. Nếu cậu không tới thì tôi nghĩ…cậu Bào sẽ rất thất vọng đấy”.

Giọng nói bên kia khẽ thay đổi.

“Thất vọng sao? Các người đang uy hiếp tôi phải không?”, Lâm Chính nhận ra điều bất thường bèn hỏi lại.

“Không không, cậu Lâm, cậu Bào nhà chúng tôi không có ý đó. Thế nhưng con người cậu ấy…không thích người khác không nể mình”, đối phương vội vàng giải thích.
 
Chương 3325


Chương 3325

Lâm Chính chau mày. Sao tự dưng Bào An Thủy lại tìm tới anh chứ?

“Có chuyện gì vậy?”, Tô Nhu nghi ngờ hỏi.

“Một người tên là Bào An Thủy mời anh ăn cơm”, Lâm Chính nói.

“Cái gì? Bào An Thủy sao?”, Tô Nhu thất thanh.

“Em biết người này à?”, Lâm Chính ngạc nhiên.

“Đó chẳng phải là con trai của Bào Kiến Thành chuyên làm về vải sao?”, Tô Nhu nói.

“Anh cũng không rõ, có thể”, Lâm Chính điềm đạm nói.

“Sao anh quen được anh ta thế?”, Tô Nhu bước tới. Do đi chưa vững, lại đi nhanh mà cô suýt ngã. Đau tới mức cô phải nín thở. Thế nhưng cô mặc kệ, chỉ đợi câu trả lời của anh.

“À cũng không hẳn là quen, là thế này…”

Lâm Chính kể lại chuyện tối qua ở nhà hàng cho Tô Nhu nghe. Đương nhiên là anh cũng thay đổi đi vài điều để Tô Nhu nghe không quá bất ngờ.

“Thế có nghĩa là anh vì cứu bạn mình nên đã đối đầu với vài kẻ du côn, sau đó Bào An Thủy giải vây cho anh?”

“Đúng vậy, đó là ông chủ của nhà hàng đó”.

“Vậy thì đúng rồi, đó chính là Bào An Thủy mà em nói tới”, Tô Nhu khẽ nói. “Lâm Chính, anh mau đồng ý đi. Buổi tiệc tối nay anh phải tham gia”.

“Tại sao?”

“Anh ngốc thế. Bào An Thủy không phải người bình thường đâu. Nếu có thể quen biết anh ta và hợp tác thì sẽ kiếm không hết tiền đấy. Anh có biết Bào An Thủy có lai lịch thế nào không?”, Tô Nhu cố tỏ ra bình tĩnh.

“Không biết, lai lịch thế nào cơ?”, Lâm Chính lắc đầu

“Thôi anh mặc kệ mấy chuyện đó đi, mau đồng ý. Lúc nào em nói cho anh nghe”, Tô Nhu thấy điện thoại vẫn còn kết nối bèn vội vàng nói.

Lâm Chính suy nghĩ rồi gật đầu. Bào An Thủy không đơn giản như vậy thì anh tới xem anh ta định làm gì.

“Buổi tiệc bắt đầu lúc mấy giờ?”, Lâm Chính nói vào trong điện thoại.

“Tối nay bảy giờ. Cậu Lâm, phiền cậu nói địa chỉ, chúng tối sẽ cho xe tới đón”, người ở đầu dây bên kia mỉm cười. Nụ cười ánh lên vẻ ngạo mạn. Quả nhiên không có ai dám từ chối lời mời của cậu Bào An Thủy.

“Không cần đón, nói địa chỉ tôi sẽ bắt xe tới”.

“Địa điểm tổ chức hơi xa, ở đỉnh núi Thạch Thành, trong sơn trang Thạch Thành”.

“Sơn trang Thạch Thành sao? Không ở Giang Thành à?”.

“Đúng vậy”.

“Thôi được nếu đã xa vậy thì tôi sẽ cố gắng tới đúng giờ”.

“Vâng thưa cậu. Chúng tôi vui mừng được đón tiếp cậu”.

Điện thoại tắt máy. Lâm Chính thở dài.

“Đây là cơ hội tốt, nhất định phải giữ lấy, anh rõ chưa”, Tô Nhu nghiêm túc nói.

“Tô Nhu, em vừa mới tỉnh lại, chưa hồi phục hẳn, về chuyện này em đừng nghĩ nhiều”, Lâm Chính chau mày.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom