Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3066


Chương 3066

“Tôi nói rồi, sau lưng tôi không có bất cứ sức mạnh nào cả. Ngoài ra, anh cảm thấy sức mạnh của tôi không đủ để diệt trừ thôn Dược Vương là vì… anh không hiểu về tôi!”.

“Anh nói gì?”.

Tiêu Khải Phong đanh mặt lại, tiến tới phía trước, định dạy dỗ Lâm Chính một trận.

Lúc này, Lâm Chính đột nhiên ngẩng đầu lên, hai tay vô lực điểm nhanh vào huyệt vị trên người.

“Không hay!”.

Tiêu Khải Phong biến sắc, lại sử dụng hai cánh tay, tung ra quyền độc.

Lần này Lâm Chính lại xoay chuyển tình thế, vung một quyền đối chọi với nắm đấm của Tiêu Khải Phong.

Ầm!

Hai quyền đối chọi, bùng nổ một lượng lớn khí độc, b ắn ra dịch độc.

Lâm Chính bị khí độc, dịch độc bắn tới, nhưng anh không hề lung lay, không có bất cứ điều gì khác thường.

Số độc này dường như không làm gì được anh…

Ngược lại Tiêu Khải Phong liên tục lùi về sau, cơ thể lảo đảo.

Sáu khi đứng vững lại, anh ta lặng lẽ ôm cánh tay vừa mới đối chọi. Nếu người ngoài nhìn kỹ thì có thể thấy cánh tay của anh ta đang run rẩy nhè nhẹ.

“Ồ?”.

Người của Cổ Phái đều nhìn sang.

Những người xung quanh cũng kinh ngạc kêu lên.

“Trúng độc của tôi mà vẫn có thể hoạt động tự nhiên… Thần y Lâm, anh cũng giỏi đấy, chỉ là tôi thấy anh chưa hề giải độc của tôi. Nếu anh tiếp tục dùng cơ thể chứa độc giao đấu với tôi thì số độc tố đó nhất định sẽ xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, máu thịt xương cốt của anh. Đợi đến khi độc tố hoàn toàn đi vào sâu trong cơ thể, anh sẽ không thể cứu vãn được nữa, chỉ có đợi chết mà thôi! Anh càng chiến đấu thì sẽ chết càng nhanh!”, Tiêu Khải Phong liên tục cười nhạt, nheo mắt nhìn Lâm Chính.

“Độc?”.

Lâm Chính dừng lại, nhấc hai cánh tay, thấy lòng bàn tay và cánh tay đen kịt, trở nên trầm mặc.

Cũng không biết qua bao lâu.

“Độc của anh… so với độc của thôn Dược Vương ai lợi hại hơn?”, Lâm Chính hỏi.

“Ha, độc của thôn Dược Vương thì tính là gì, nhiều loại độc của tôi thậm chí còn không có thuốc giải! Người bên trên kia liên tục mời tôi vào thôn Dược Vương chắc chắn cũng mang ý đồ với một số độc thuật đỉnh cao trên người tôi mà thôi!”, Tiêu Khải Phong cười nói.

“Vậy anh thấy độc của tôi chưa?”, Lâm Chính đột nhiên hỏi.

Anh vừa dứt lời, nụ cười của Tiêu Khải Phong cứng đờ.

“Độc của anh? Hừ, được, tôi cũng muốn lĩnh giáo xem độc thuật của thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng rốt cuộc như thế nào! Xem xem là độc thuật của tôi lợi hại, hay độc thuật của anh lợi hại!”, Tiêu Khải Phong lạnh lùng hừ, nói xong thì bày tư thế.

Đúng lúc đó, Lâm Chính đột nhiên lại nói một câu: “Anh không phải đã lĩnh giáo rồi sao?”.

Tiêu Khải Phong sửng sốt: “Anh có ý gì?”.

Lâm Chính không nói, chỉ dừng ánh nhìn trên người Tiêu Khải Phong.

Ánh mắt của Tiêu Khải Phong lộ ra vẻ mê man.

Bỗng nhiên anh ta như ý thức được điều gì, sắc mặt thay đổi, đột ngột cởi áo mình ra.

Lúc này mới phát hiện, trên ngực anh ta xuất hiện một dấu vết độc giống như mạng nhện.
 
Chương 3067


Chương 3067

Số dấu vết độc này giống như gân xanh, trải khắp từ trên xuống dưới ngực anh ta, giống như một bàn tay che phủ tim anh ta.

“Hả?”.

“Đây là…”.

Người xung quanh kêu lên kinh ngạc.

Vẻ mặt của Tiêu Khải Phong chợt thay đổi.

Anh ta vội vàng lấy một châm bạc tự chuẩn bị ra, đâm lên ngực mình.

Đợi sau khi rút châm ra mới phát hiện cây châm đã đen lại.

“Độc đã xâm nhập lục phủ ngũ tạng?”, Tiêu Khải Phong sửng sốt, nói năng lắp bắp, sau đó nhìn Lâm Chính: “Anh hạ độc từ lúc nào?”.

Xưa nay đều là Tiêu Khải Phong âm thầm lặng lẽ hạ độc người khác, từ lúc nào anh ta lại bị người khác hạ độc một cách âm thầm chứ?

Có thể qua mắt được Tiêu Khải Phong!

Thủ đoạn của Lâm Chính quả thật có thể gọi là ảo diệu.

“Lúc anh sử dụng độc với tôi”, Lâm Chính nói.

“Lúc tôi sử dụng độc với anh?”, Tiêu Khải Phong sững sờ, rõ ràng không thể hiểu nổi.

Lâm Chính giải thích: “Thứ gọi là độc vốn là con dao hai lưỡi. Lấy độc trị độc có thể làm thuốc giải, dùng lông chim chẩm vào rượu sẽ thành độc dược. Anh hạ độc tôi, anh cũng phải chạm vào độc. Tôi nghĩ chắc anh đã sử dụng cách nào đó để phòng vệ, giúp độc của anh không làm tổn thương đến anh, nhưng lại không biết tôi có thể lợi dụng phấn độc trong tay anh để tổng hợp, khiến loại độc vô hiệu với anh phản phệ lên người anh. Bây giờ độc anh trúng là độc của chính anh, đương nhiên vẫn có chút khác với độc mà anh dùng, cho nên thuốc giải của anh không giải được”.

Nghe Lâm Chính nói, xung quanh xôn xao.

“Dùng độc của Độc Hoàng lên người Độc Hoàng… đúng là không thể tin được!”.

“Xem ra độc thuật của thần y Lâm vẫn cao hơn một bậc!”.

“Đây chính là thần y Lâm sao?”.

Tiếng hô kinh ngạc không ngừng vang lên.

“Nếu hôm nay không tiêu diệt thần y Lâm, sau này ắt sẽ thành đại họa của Cổ Phái chúng ta!”, Công Tôn Đại Hoàng nhìn chằm chằm Lâm Chính, nghiêng đầu nói: “Bảo tất cả mọi người chuẩn bị đi!”.

“Vâng!”.

Tiêu Khải Phong hít sâu một hơi, lúc nhìn lại Lâm Chính, trong mắt đã không còn vẻ ngạo mạn, mà chỉ còn lại sự cảnh giác và kiêng dè.

“Thần y Lâm không hổ danh là thần y Lâm! Dùng độc của tôi để đánh bại tôi! Khâm phục khâm phục! Nhưng tôi vẫn chưa thua, độc của anh vẫn không thể làm gì được tôi!”.

Tiêu Khải Phong lộ vẻ dữ tợn, vẫn muốn tiếp tục chiến đấu.

Đây là trận chiến thiên kiêu.

Người xung quanh đang theo dõi.

Anh ta không thể thất bại, càng không thể rút lui.

Nếu không sẽ thân bại danh liệt, Hoa Quốc không còn chỗ cho anh ta đặt chân!

“Tôi khuyên anh nên nhận thua thì tốt hơn! Độc anh trúng sẽ lấy mạng anh, nếu còn đánh tiếp, anh sẽ chỉ chết nhanh hơn thôi!”, Lâm Chính lắc đầu.
 
Chương 3068


Chương 3068

“Ha ha, tôi trúng độc, chẳng lẽ anh lại không trúng? Lúc này ai rút lui thì sẽ thất bại, phải xem tôi và anh ai chống đỡ được lâu hơn”, Tiêu Khải Phong cười nhạt.

“Độc của anh? Không đáng nhắc tới!”.

“Khoác lác! Tôi không tin!”.

Tiêu Khải Phong rít lên, lại xông về phía Lâm Chính.

Lần này Lâm Chính không tiếp xúc ở khoảng cách gần với anh ta nữa, mà là rút châm bạc, đâm lên người vài cái, sau đó phóng về phía Tiêu Khải Phong.

Vù vù!

Hai ánh sáng bạc lóe lên.

Tiêu Khải Phong vội vàng tránh đi. Nhưng vừa tránh được hai châm này thì ngực lại trúng hai châm khác.

Hóa ra hai châm trước chỉ là tung hỏa mù, sát chiêu là hai cây châm bạc theo sau.

Châm bạc vào cơ thể, không phá hoại chức năng bộ phận cơ thể của Tiêu Khải Phong, cũng không đâm trúng tử huyệt, nhưng chúng lại thúc đẩy độc trên người Tiêu Khải Phong lên đến cực hạn.

Phụt!

Tiêu Khải Phong lập tức phun ra ngụm máu, ngực truyền tới cơn đau xé gan xé ruột, người lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống đất.

Lại nhìn sang Lâm Chính, đã cắt phăng một ngón tay của mình, dùng châm bạc ép độc.

Độc tố trong cơ thể Lâm Chính thuận theo cánh tay từ ngón tay đó ồ ạt tràn ra, máu đen rơi xuống đất, sắc mặt anh dần khôi phục.

Lúc thăng lúc trầm, tình thế xoay chuyển.

Người xung quanh xem mà há hốc miệng.

“Còn đánh tiếp nữa không?’.

Lâm Chính thản nhiên nhìn Tiêu Khải Phong.

“Anh… anh thật sự có thể giải được độc của tôi?”, Tiêu Khải Phong khó mà chấp nhận được.

“Còn cần nhiều lời sao? Anh đã nhìn thấy cả rồi, tôi đã nói độc của anh không đáng nhắc tới”.

“Anh… Bớt nói nhiều, tôi không thua đâu!”.

Tiêu Khải Phong nghiến răng, miễn cưỡng đứng dậy lao về phía Lâm Chính.

Anh ta không biết y thuật, chỉ biết độc thuật, không thể tự giải độc cho mình giống như Lâm Chính.

Anh ta chỉ có thể chống đỡ chất độc này mà giết Lâm Chính.

“Tiêu Khải Phong, tôi đã cho anh cơ hội. Nếu anh cố chấp như vậy, tôi cũng chỉ có thể giết anh thôi!”.

Lâm Chính lộ ra vẻ hung ác, không nương tay nữa, hai tay vung lên, phóng châm bạc về phía Tiêu Khải Phong.

Mấy châm này đâm vào nhất định sẽ khiến độc tố trên người Tiêu Khải Phong hoàn toàn bùng phát.

Đến lúc đó, Tiêu Khải Phong sẽ không thể cứu vãn, chết ngay tại chỗ.

Mọi người ngây ngốc nhìn cảnh này, ai nấy đều nín thở.

Không ai ngờ y thuật của thần y Lâm lại cao siêu như vậy, ngay cả độc của Tiêu Khải Phong cũng giải được.

Thật ra bọn họ không biết, trước kia Lâm Chính không giải được độc này, thật sự là Lâm Chính bây giờ đã khác trước kia.

Anh đã diệt được thôn Dược Vương, có được tất cả bí điển độc thuật của bọn họ.
 
Chương 3069


Chương 3069

Nhất là khi người bên trên của thôn Dược Vương còn nghiên cứu về Tiêu Khải Phong, do đó anh cũng có chút hiểu biết về thực lực của anh ta.

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Chính vì vậy mà Lâm Chính thắng được dễ dàng.

Châm bay tới, Tiêu Khải Phong bỗng nhiên dừng bước, muốn ngăn chặn châm bạc.

Nhưng khi hai cánh tay anh ta vừa vung lên, ngực đột nhiên truyền tới cơn đau kịch liệt.

Toàn thân anh ta run rẩy, cánh tay nhấc lên chậm hơn một chút.

Hỏng bét!

Không chặn được!

Tiêu Khải Phong kinh hãi, trơ mắt nhìn châm bạc bay tới, người đứng sững tại chỗ, từ bỏ phản kháng.

Mấy châm này chắc chắn sẽ lấy mạng của anh ta.

Anh ta biết rõ, nhưng lại… không thể làm gì được.

Kết thúc rồi sao?

Tiêu Khải Phong thầm nghĩ, đã định nhắm mắt lại.

Ngay vào lúc nghìn cân treo sợi tóc…

Vù vù!

Bên cạnh đột nhiên phóng tới mấy chiếc châm bạc, đánh vào châm bạc của Lâm Chính một cách chuẩn xác.

Leng keng…

Tiếng động rõ ràng vang lên.

Châm bạc mà Lâm Chính phóng tới lại bị đánh bật ra.

“Cái gì?”.

Xung quanh xôn xao.

Tiêu Khải Phong sửng sốt, vội vàng nghiêng đầu nhìn sang, phát hiện đó là người của Cổ Phái đã ra tay!

Nguyên lão Cổ Phái với Công Tôn Đại Hoàng dẫn đầu đi tới, bao vây xung quanh Lâm Chính thành một vòng tròn.

Công Tôn Đại Hoàng hờ hững nhìn anh.

“Đây là trận chiến thiên kiêu! Công Tôn Đại Hoàng, lẽ nào Cổ Phái các người không biết quy tắc của trận chiến thiên kiêu?”, Lâm Chính nhìn ông ta, lạnh nhạt hỏi.

“Quy tắc? Tôi biết, nhưng tôi muốn cố ý phá hoại, cậu có ý kiến gì sao?”, Công Tôn Đại Hoàng nói, mặt không có cảm xúc gì.

Thật ngông cuồng!

Người xung quanh thầm nghĩ.

Nhưng đó là lãnh tụ cao nhất của Cổ Phái, ông ta có đủ vốn liếng để ngông cuồng!

“Công Tôn…”, Tiêu Khải Phong khẽ gọi.

“Cậu còn chiến đấu được không?”, Công Tôn Đại Hoàng nghiêng đầu hỏi.

“Được!”.

Tiêu Khải Phong do dự một lúc, cắn răng nói.

“Có thể chiến đấu là được, cùng tôi xông lên đi, rửa sạch nỗi nhục của cậu!”, Công Tôn Đại Hoàng nói.
 
Chương 3070


Chương 3070

“Được!”.

Tiêu Khải Phong gật đầu.

Anh ta vừa dứt lời, xung quanh lập tức vang lên tiếng xì xào.

“Hừ, trận chiến thiên kiêu mà lại dựa vào người khác!”.

“Tên Tiêu Khải Phong này đúng là vô liêm sỉ!”.

“Cổ Phái và Tiêu Khải Phong cấu kết làm việc xấu, dù có thắng cũng không được người đời công nhận!”.

“Đúng vậy!”.

Tiếng xì xào vang lên không dứt.

Nhiều người khịt mũi khinh thường.

Tiêu Khải Phong tức giận, nhưng giờ phút này anh ta không quan tâm được nhiều như thế.

“Xông lên, giết nhanh kẻ đó!”, Tiêu Khải Phong gầm lên.

Công Tôn Đại Hoàng gật đầu, sau đó phất tay, dẫn theo cao thủ Cổ Phái xông lên.

Đúng lúc đó, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.

“Nếu các người đã tìm trợ thủ thì tôi cũng tìm một trợ thủ tới vậy!”.

“Cậu có thể tìm ai? Ai dám giúp cậu?”, Công Tôn Đại Hoàng hừ lạnh.

Lâm Chính cười nhẹ, hô to: “Băng Thượng Quân! Ra đây đi!”.

Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

“Băng Thượng Quân?”, Tiêu Khải Phong sửng sốt.

Ba tiếng Lâm Chính nói ra giống như một cây kim thép đâm vào tim tất cả mọi người.

Băng Thượng Quân!

Tuyệt đại cao thủ xếp hạng 9 trên bảng thiên kiêu!

Nhân vật cấp yêu nghiệt vang danh Hoa Quốc!

Top 10 bảng thiên kiêu không ai là có thể xem thường.

Băng Thượng Quân và Tiêu Khải Phong rốt cuộc ai mạnh ai yếu cũng không ai biết.

Dù sao hai người cũng chưa bao giờ giao đấu với nhau.

Có lẽ một mình Băng Thượng Quân không đủ để xoay chuyển tình thế lúc này, nhưng điều khiến người ta kinh ngạc là vì sao Băng Thượng Quân lại nghe lệnh của thần y Lâm?

Anh ta và thần y Lâm… rốt cuộc có quan hệ gì?

Bọn họ run rẩy trong lòng, chăm chú theo dõi.

Một người trẻ tuổi mặc quần áo thường ngày chậm rãi đi tới từ phía sau đám đông.

Người đàn ông cầm kiếm, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt nghiêm nghị lướt qua đám đông, sau đó đi đến bên cạnh Lâm Chính.

“Quả nhiên là Băng Thượng Quân!”.

Ngay lập tức có người nhận ra, hô lên.

“Sao thế được? Vì sao Băng Thượng Quân lại đứng về phía thần y Lâm?”.

“Lần này Cổ Phái khó ăn rồi! Băng Thượng Quân không phải thiên kiêu bình thường!”.

“Bây giờ Cổ Phái phải đối phó với cả thần y Lâm và Băng Thượng Quân, khó đến mức nào. Mặc dù thần y Lâm không có Thiên Kiêu Lệnh nằm trong top 10, nhưng thực lực của anh ta chắc chắn không thua kém Tiêu Khải Phong, có lẽ cũng là nhân vật siêu cấp có thể xếp vào top 10!”.
 
Chương 3071


Chương 3071

“Cổ Phái sắp sứt đầu mẻ trán rồi”.

Người xung quanh xì xào bàn tán.

Tầng lớp lãnh đạo của Cổ Phái cũng có vẻ mặt cực kỳ khó coi.

Tiêu Khải Phong tỏ ra nghiêm túc, không nói tiếng nào, nhìn về phía Công Tôn Đại Hoàng.

Tình hình lúc này đã vượt ngoài tầm kiểm soát của bọn họ, nếu còn tiếp tục chiến đấu sẽ không có ích lợi gì với hai bên, chỉ có thể để Công Tôn Đại Hoàng giải quyết tình hình khó xử lúc này.

“Thần y Lâm, tôi đã nói sẽ có lúc anh dùng đến tôi mà!”, Băng Thượng Quân hờ hững nói.

“Những người này anh đối phó được chứ?”, Lâm Chính nói.

“Tiêu Khải Phong đó đã bị anh giải quyết gần xong, những người còn lại của Cổ Phái sao tôi lại không đối phó được?”, Băng Thượng Quân hừ lạnh.

“Người của Cổ Phái không cần anh ra tay, tôi sẽ giải quyết. Tôi chỉ cần anh trấn áp những người khác là được”.

“Ha, thế thì chuyện nhỏ!”, Băng Thượng Quân vô cùng tự tin.

Lâm Chính gật đầu, sau đó nói với Công Tôn Đại Hoàng: “Nếu đã như vậy thì không cần nhiều lời nữa, chúng ta chiến đi!”.

“Chờ đã!”.

Công Tôn Đại Hoàng lập tức hô lên.

“Sao? Ông Công Tôn còn lời gì muốn nói?”.

“Thần y Lâm có thể mời được Băng Thượng Quân? Đúng là khiến người ta kinh ngạc! Thần y Lâm, nếu sự việc đã diễn biến tới mức này, tôi cảm thấy chúng ta không cần thiết phải đấu tiếp nữa. Tiếp tục chiến đấu chỉ sẽ tổn thất đôi bên, tôi đề nghị chúng ta tạm dừng chiến tranh, bắt tay làm hòa, dùng phương pháp hòa bình giải quyết hiểu lầm giữa tôi và cậu. Thần y Lâm, cậu thấy thế nào?”, Công Tôn Đại Hoàng nói.

“Vì sao lúc này ông Công Tôn lại nhượng bộ? Chuyện này không giống với phong cách của Cổ Phái các người nhỉ?”.

“Thần y Lâm, vì mấy cuốn điển tịch y học mà đấu đến mức một mất một còn thật sự không cần thiết!”.

“Vậy những hành động trước kia của Cổ Phái các ông thì sao? Lẽ nào không cần tính món nợ này?”, Lâm Chính nheo mắt, hỏi.

“Thần y Lâm, trước kia có hiểu lầm, tôi có thể xin lỗi cậu trước mặt mọi người”, Công Tôn Đại Hoàng lại nói.

Biểu hiện cực kỳ rộng lượng.

Nhưng nhiều người biết rõ Công Tôn Đại Hoàng đang lấy lùi làm tiến.

Sự xuất hiện của một Băng Thượng Quân chưa đủ để khiến ông ta sợ hãi.

Công Tôn Đại Hoàng kiêng dè thần y Lâm còn có sức mạnh nào khác hay không, phải chăng sau lưng thần y Lâm còn có sức mạnh nào đó mà mọi người không hay biết.

Suy cho cùng, thôn Dược Vương thực sự đã bị thần y Lâm diệt.

Bây giờ, một câu nói của thần y Lâm lại có thể sai khiến được Băng Thượng Quân…

Thế thì sao Công Tôn Đại Hoàng có thể không kiêng dè?

“Xin lỗi? Ông cảm thấy cái tôi cần là lời xin lỗi sao?”.

“Thần y Lâm muốn thế nào?”.

“Nên giải thích thì giải thích, nên bồi thường thì bồi thường, ai giết người thì giao kẻ đó cho tôi, lấy mạng đền mạng!”, Lâm Chính nói.

Nghe vậy, nguyên lão Cổ Phái lập tức nổi giận.
 
Chương 3072


Chương 3072

“Thần y Lâm! Cậu đừng quá đáng!”.

“Cậu thật sự tưởng người Cổ Phái chúng tôi sợ cậu?”.

“Nếu không sợ thì ra tay đi”.

Lâm Chính nói, lấy từ thắt lưng ra vài cây châm bạc màu đỏ máu, đâm vào các khớp của mình.

Chỉ sau vài châm, khí tức của Lâm Chính đã có sự thay đổi long trời lở đất.

Người của Cổ Phái đều chăm chú dõi theo.

“Thần y Lâm! Tôi đồng ý nhượng bộ không có nghĩa là tôi sợ cậu, mà là vì tôi không muốn đôi bên tổn thất nặng nề. Cậu phải biết rằng nếu thật sự chiến đấu, dù có tính thêm Băng Thượng Quân, các người cũng không thể thắng được chúng tôi, kết quả cuối cùng chỉ là đôi bên tổn thất nặng nề. Cậu muốn nhìn thấy kết cục như vậy sao?”, Công Tôn Đại Hoàng thản nhiên nhìn anh, nói.

“Sẽ không có kết cục như vậy!”.

“Sao cậu biết được!”.

“Bởi vì các người không hiểu về tôi!”.

Lâm Chính nói: “Tôi nói thật với các người vậy, là tôi cố ý để Lữ Lộng Triều đem tin tức này đến nội bộ Cổ Phái các người. Chuyện tìm kiếm bảo vật lần này cũng là tôi cố tình sắp xếp!”.

“Cái gì?”.

Bọn họ mở to mắt.

Người xung quanh không ngừng kêu lên kinh ngạc.

“Cậu cố tình dẫn dắt chúng tôi đến đây?”, Công Tôn Đại Hoàng nhíu mày hỏi.

“Không sai!”.

“Vì sao lại làm vậy?”.

“Cái đó vẫn chưa rõ ràng hay sao?”.

Lâm Chính giơ tay lên, cánh tay anh nổi đầy gân xanh, một làn khói đen dập dờn lan ra, hai mắt anh cũng tràn ngập sự tà ác và lạnh lẽo.

“Tôi muốn các người tụ tập về đây, diệt cỏ tận gốc, trừ bỏ hậu họa! Đàm phán hòa bình? Tôi chưa bao giờ tin vào điều đó! Tôi và ông đã khai chiến thì sẽ là không chết không thôi! Hôm nay, tôi và Cổ Phái các người chỉ có một bên có thể rời khỏi hồ Ám Long!”.

Mọi người hồi hộp nín thở.

“Láo xược!”.

“Thần y Lâm! Cậu thật to gan!”.

“Dám nghĩ tới chuyện tiêu diệt chúng tôi? Hừ, cậu nghĩ cậu là ai? Cậu là thần sao?”.

“Người đến đây lần này toàn là cao thủ Cổ Phái, cậu chỉ có một mình, dù có tính cả Băng Thượng Quân chúng tôi cũng không sợ!”.

Tiếng la mắng không ngừng vang lên, cao thủ của Cổ Phái đều đã nổi giận.

Lúc này, dù là Công Tôn Đại Hoàng cũng không thể nhẫn nại được nữa.

Ông ta liên tục gật đầu.

“Được! Được lắm! Thần y Lâm! Xem ra sự nhượng bộ của tôi lại khiến cậu xem thường chúng tôi. Nếu cậu đã muốn chiến đấu thì chiến đi!”, Công Tôn Đại Hoàng lạnh lùng nói.

“Công Tôn!”, Tiêu Khải Phong quát khẽ.
 
Chương 3073


Chương 3073

“Hôm nay cậu không giết thần y Lâm, dù cậu có sống sót rời khỏi đây cũng sẽ thân bại danh liệt, tự cậu cân nhắc đi!”, Công Tôn Đại Hoàng nghiêng đầu, lạnh lùng nói.

Tiêu Khải Phong há miệng, sau đó cắn răng, không biết lấy đâu ra một viên đan dược, nuốt vào bụng.

Không lâu sau, gương mặt tái nhợt của Tiêu Khải Phong đã khôi phục chút hồng hào, dường như độc tố trong cơ thể đã được áp chế bớt một chút.

Anh ta đi đến bên cạnh Công Tôn Đại Hoàng, khản giọng nói: “Nếu đã như vậy thì chiến thôi!”.

“Tiêu Khải Phong, người như anh cũng có thể xếp trên tôi, đúng là châm biếm!”, Băng Thượng Quân khinh thường nói.

Sắc mặt Tiêu Khải Phong thay đổi liên tục, nghiến răng nói: “Băng Thượng Quân, anh đừng đắc ý, tôi đang muốn lĩnh giáo bản lĩnh của anh đây!”.

“Anh vốn không xứng giao đấu với tôi, nhưng thần y Lâm đã lên tiếng, hôm nay tôi sẽ chém chết anh, để thứ hạng của tôi nâng cao một bậc!”.

Băng Thượng Quân quát lên, sau đó rút kiếm tiến lên.

Nhưng Lâm Chính ở bên cạnh đột nhiên ngăn anh ta lại.

“Băng Thượng Quân, không phải tôi đã nói đám người này để một mình tôi giải quyết hay sao!”, Lâm Chính nói, mặt không cảm xúc.

“Cái gì?”, Băng Thượng Quân sửng sốt.

Một người giải quyết hết sao? Thần y Lâm bị điên rồi chắc?

Ở đây toàn bộ là cao thủ của Cổ Phái và cả người đứng đầu đấy! Thêm vào đó là một thiên kiêu siêu cấp xếp thứ 8 nữa.

Trận địa như thế này, dù có là Băng Thượng Quân thì cũng sẽ quay đầu bỏ chạy mà thôi. Sẽ không có cơ hội chiến thắng nào hết. Trừ khi hai người liên thủ thì may ra còn có khả năng.

Vậy mà thần y Lâm lại nói ra những lời như vậy…

Ngông!

Quá ngông!

Ngay cả Băng Thượng Quân cũng cảm thấy như vậy, dù anh ta đã từng được Lâm Chính cho lĩnh giáo.

“Thần y Lâm, tôi khuyên anh đừng nên làm vậy. Nếu không người chịu thiệt vẫn sẽ là anh đấy! Thực lực của Cổ Phái chắc tôi không cần nói tới nữa. Chỉ riêng hai người là Công Tôn Đại Hoàng và Tiêu Khải Phong mà liên thủ tấn công thì anh cũng khó chống lại rồi”, Băng Thượng Quân trầm giọng.

Đúng là vậy!

“Băng Thượng Quân, tôi bảo anh ra mặt là để anh trấn nhiếp giúp tôi chứ không bắt anh phải báo thù. Cổ Phái và tôi đã kết thù sâu sắc, rất nhiều người bên cạnh tôi đã bị hãm hại bởi bọn họ. Hôm nay, nếu tôi không đích thân đòi lại công bằng thì sao tôi có thể cam tâm được”, Lâm Chính lắc đầu.

“Anh tới nộp mạng chứ đòi công bằng cái nỗi gì?”, Băng Thượng Quân hừ giọng, cảm thấy không vui.

Thế nhưng Lâm Chính mặc kệ. Băng Thượng Quân tức lắm. Anh ta cảm thấy bất lực: “Được, anh đã cố chấp như vậy thì tôi cũng không khuyên nữa. Tôi ở cạnh cầm cự cho anh, nhưng tôi nói trước, tôi nợ anh một mạng, nếu thấy anh không đấu lại được, tôi sẽ lập tức đưa anh rời đi, để đổi mạng cho anh”.

“Tùy anh”, Lâm Chính hờ hững đáp.

Băng Thượng Quân vẫn định nói gì đó nhưng lại thôi. Anh ta phát hiện ra bản thân đã bị Lâm Chính khinh thường. Rõ ràng là anh ta muốn tốt cho Lâm Chính mà Lâm Chính lại không biết điều.

“Đúng là đồ không biết điều! Tự dưng lại muốn đơn thương độc mã chiến đấu với biết bao nhiêu cao thủ thế này. Đúng là điên rồi”, Tiêu Khải Phong hừ giọng, đôi mắt ánh lên vẻ tức giận.
 
Chương 3074


Chương 3074

“Tiêu thiên kiêu hãy cẩn trọng. Đối phương dám nói vậy thì chắc chắn là cậu ta có chiêu của mình đấy”, Công Tôn Đại Hoàng nhắc nhở.

“Có chiêu gì chứ? Lẽ nào tôi và ông liên thủ lại không đấu nổi một kẻ cắc ké trong giang hồ sao?”, Tiêu Khải Phong khinh thường.

“Sao tôi không nhớ kẻ cắc ké này trước đó đã đánh bại cậu như thế nào nhỉ”, Công Tôn Đại Hoàng lạnh giọng.

“Điều này…”, Tiêu Khải Phong há miệng: “Vừa rồi là tôi lỡ lời thôi”.

Công Tôn Đại Hoàng mặc kệ, ông ta chỉ kẽ nói: “Chuyện đã tới nước này thì không cần phải nhiều lời nữa. Thần y Lâm, cậu hãy tự lo cho mình đi”.

Lâm Chính bước tới trước. Công Tôn Đại Hoàng phất tay.

“Giết”.

Vụt vụt…Đám cao thủ xung quanh lập tức xông lên. Tiêu Khải Phong và Công Tôn Đại Hoàng án binh bất động. Bọn họ nhìn chăm chăm Lâm Chính, định tìm cơ hội.

Đám cao thủ của Cổ Phái sớm đã muốn xử lý anh rồi. Nhất là cách ăn nói quá ngông cuồng của Lâm Chính đã khiến bọn họ vô cùng tức giận. Bọn họ thật chỉ muốn đập cho anh một trận để anh biết thế nào là trời cao đất dày.

Một người của Cổ Phái với cơ thể vạm vỡ chạy nhanh nhất. Người này trông không khác gì một con gấu lớn với cánh tay như hai cái cột tiếp cận Lâm Chính với khí thế hừng hực.

Nắm đấm mãnh liệt mang theo khí tức kinh hồn. Nếu nói cú đấm có thể đấm bẹp được cả xe tăng thì cũng không ngoa.

Một giây sau, Lâm Chính cũng tung nắm đấm lên. Anh không hề né tránh, cứ thế đỡ chọn cú đấm của đối phương.

Định liều mạng sao? Tất cả những người có mặt đều nín thở và nhìn chăm chăm.

Rầm! Hai cú đấm va chạm trực diện. Âm thanh nặng nề vang lên. Một làn sóng sức mạnh tỏa ra bốn phía.

Nhưng ngay sau đó…

Rắc rắc!

Tiếng xương gãy cũng vang lên ngay lập tức. Đám đông bàng hoàng. Nắm đấm của nguyên lão Cổ Phái bị Lâm Chính đấm nát, năm ngón tay gãy rời, đến cả lòng bàn tay cũng bấy nhầy, be bét máu…

“Cái gì?”, tiếng hô kinh hãi vang lên.

Lâm Chính nhanh tay nhanh mắt, nhân cơ hội cả nguyên lão vẫn chưa kịp phản ứng thì chộp lấy cổ tay của đối phương và ghì ông ta xuống.

Vị nguyên lão do một tay đã bị đâm nát nên đau đớn gào thé, quên cả việc phản kháng và bị Lâm Chính ghì chặt.

Đúng lúc này, quyền đấm của Lâm Chính hóa chưởng, đánh về ngực của vị nguyên lão.

Bụp! Vị nguyên lão bay bật ra xa, ngã về hướng Công Tôn Đại Hoàng. Ai cũng có thể nhìn thấy trong không trung vào lúc này, máu tươi xối ra từ miệng của vị nguyên lão.

“Vương Tinh trưởng lão”.

“Vương trưởng lão”

Đám đông kêu lên. Công Tôn Đại Hoàng nhảy lên đỡ lấy nguyên lão đang bay tới. Thế nhưng khi tay ông ta vừa chạm vào vị nguyên lão này thì một nguồn sức mạnh khủng khiếp từ nguyên lão đã truyền tới cơ thể của Công Tôn Đại Hoàng.

Công Tôn Đại Hoàng run bắn người. Ông ta đáp đất loạng choạng. Sau khi đứng vững lại, ông ta không dám cử động lung tung.
 
Chương 3075


Chương 3075

Đợi đến lúc bừng tỉnh và nhìn Vương Tinh trưởng lão thì Công Tôn Đại Hoàng phát hiện ông ta đã tắt thở.

“Hả?”

Đám đông thất kinh. Mới vài chiêu mà đã hạ gục một nguyên lão của Cổ Phái.

Đây chính là…thực lực của thần y Lâm sao?

Đám đông cảm thấy sợ hãi, họ không dám tin. Đến cả Băng Thượng Quân cũng bàng hoàng. Anh ta nhìn chăm chăm Lâm Chính và chau chặt mày.

Anh ta có thể khẳng định đòn vừa rồi Lâm Chính chưa dùng hết sức.

“Thần y Lâm, rốt cuộc là anh còn bao thiêu chiêu vẫn giấu thế?”, Băng Thượng Quân lầm bầm.

“Vương trưởng lão”.

“Chết tiệt! Thần y Lâm, cậu dám giết Vương trưởng lão”.

“Cổ Phái phải băm vằm cậu ra hàng trăm mảnh”.

Những người khác thấy Vương Tinh đã không còn thì hai mắt đỏ au, tức giận hằm hằm đòi xông lên. Lâm Chính không hề sợ hãi. Anh cắm thêm vài chiếc châm với màu sắc kỳ lạ lên người mình. Cả người anh lúc này căng bóng màu như màu đồng, xương chắc như sắt thép. Anh cứ để mặc cho đám người Cổ Phái tấn công mình một cách điên cuồng.

Sức mạnh của anh lớn tới nỗi khiến người khác chỉ biết giơ ngón cái lên chứ không biết dùng từ ngữ gì để miêu tả. Dù là ai tấn công anh, nếu không phải là bị sốc thì cũng nôn ra máu. Nặng hơn thì vĩnh biệt trần gian giống như Vương Tinh trưởng lão.

Tầng lớp cấp cao của Cổ Phái đã bị Lâm Chính xử lý gọn gàng như vậy đấy.

“Khốn nạn”, Công Tôn Đại Hoàng không nhịn được nữa, ông ta gầm lên định lao tới giết Lâm Chính. Động tác của ông ta khiến cho bầu không khí trở nên khủng khiếp hơn bao giờ hết.

Tất cả mọi người đều cảm thấy khó thở. Người tối cao của Cổ Phái đã ra tay rồi. Đúng là người đứng đầu, vừa mới ra tay thì đã tạo ra được áp lực kinh người.

Băng Thượng Quân đanh mắt. Những người đứng xung quanh đều bị uy lực của Công Tôn Đại Hoàng ép cho phải lùi lại. Người của Cổ Phái cũng lùi lại theo bản năng.

Hai bàn tay của Công Tôn Đại Hoàng chưởng thẳng vào Lâm Chính. Chưởng đánh dường như được gia trì bởi dược lực nên không hề kém sức mạnh của anh.

Lâm Chính hừ giọng, đồng thời cũng giơ hai tay lên. Âm thanh nặng nề nổ ra.

Hai con người, bốn bàn tay va chạm. Sức mạnh dội ra tạo thành sóng, chấn động cả bốn bề.

Các cao thủ khác của Cổ Phái đều bị ép lùi bật ra sau. Mặt đất rúng chuyển, các vết nứt bắt đầu xuất hiện.

Đám đông kinh hãi. Thế nhưng hai bên vẫn chưa chịu buông ra. Vẫn giằng co kịch liệt.

Tình thế vô cùng gam go. Tiêu Khải Phong đanh mắt, hừ giọng lao về phía Lâm Chính.

Màn đọ sức một chín một mười này là một cơ hội tốt để Tiêu Khải Phong ra tay, có thêm anh ta thì cơ hội giành được chiến thắng của bọn họ sẽ càng lớn hơn.

Lâm Chính liếc mắt nhìn anh ta và lập tức định rút tay về. Thế nhưng Tôn Đại Hoàng nào cho anh cơ hội?

“Định đi đâu? Thần y Lâm, chúng ta còn chưa phân thắng bại cơ mà”, Công Tôn Đại Hoàng hừ giọng, hai tay đột nhiên biến hóa, khoá chặt chưởng đánh của Lâm Chính và siết mạnh cổ tay anh.

Công Tôn Đại Hoàng muốn khóa Lâm Chính để Tiêu Khải Phong có cơ hội giết anh.

“Tốt lắm!”, thấy Công Tôn Đại Hoàng thành công, Tiêu Khải Phong mừng lắm. Anh ta lập tức lấy ra một con dao màu đen chỉ dài tầm cỡ ngón tay đâm về phía Lâm Chính.
 
Chương 3076


Chương 3076

“Đây là con dao độc được luyện chế vô cùng đặc biệt. Nếu không vì bất đắc dĩ thì tôi sẽ không sử dụng. Thần y Lâm, hôm nay tôi dùng nó để kết liễu đời anh nhé”, Tiêu Khải Phong cười dữ tợn. Con dao vẽ một đường trong không gian và lao tới.

“Không hay rồi”, Băng Thượng Quân tối sầm mặt, lập tức rút kiếm ra.

“Chặn cậu ta lại”, người của Cổ Phái nhanh nhẹn lao về phía Băng Thượng Quân và vây lấy anh ta.

“Khốn khiếp!”, Băng Thượng Quân mặc kệ, cứ thế liều mạng với đám cao thủ của Cổ Phái.

Thế nhưng anh vừa ra tay thì cũng chẳng có tác dụng gì. Anh ta đành phải trơ mắt nhìn con dao có độc đâm về phía Lâm Chính.

Xung quanh vắng lặng như tờ. Tất cả đều nín thở. Lúc này thì ai cũng dán chặt mắt vào con dao màu đen.

Thế nhưng khi con dao sắp xuyên vào ngực Lâm Chính thì một âm thanh giòn giã vang lên.

Rắc! Đám đông bàng hoàng.

Âm thanh này tới từ cổ tay của Lâm Chính. Anh đã tự vặt đứt cổ tay mình để thoát khỏi thế gọng kìm của Công Tôn Đại Hoàng.

“Cái gì?”, Tiêu Khải Phong trố mắt.

Một giây sau, Lâm Chính vung cánh tay bị gãy về phía Tiêu Khải Phong. Sức mạnh hùng hậu rót cả vào cánh tay anh.

Bụp! Cổ của Tiêu Khải Phong bị tấn công, lập tức biến dạng. Cả người anh ta xoay 360 độ sau đó đập mạnh ra đất, tắt thở.

Đám đông im thin thít. Vô số cặp mắt đổ dồn vào Tiêu Khải Phong. Bao bồm cả Công Tôn Đại Hoàng.

Ông ta nhìn Tiêu Khải Phong nằm bất động bằng vẻ không dám tin. Một cánh tay nữa lập tức dội thẳng vào trán của ông ta.

Tôn Công Đại Hoàng vội vàng buông tay Lâm Chính ra và né tránh. Đợi sau khi kéo dãn khoảng cách thì Lâm Chính bắt đầu cầm lấy cổ tay của mình lên.

Anh dùng miệng ngậm châm, tay còn lại cầm phần tay bị gãy đặt vào vết thương, châm kim vào đó và tiến hành khâu lại.

Tầm hơn chục cây châm khiến cho cánh tay bị gãy lập tức có thể linh hoạt cử động. Đám người Cổ Phái cảm thấy da đầu tê dại. Họ toát mồ hôi hột

“Trò gì thế này? …đây là ma thuật sao?”

Bọn họ chưa từng thấy trò gì quỷ dị như thế. Thế nhưng điều khiến đám đông kinh hãi hơn nữa chính là thực lực của anh.

“Đây là thiên kiêu thứ tám đấy à? Đến cả một cánh tay của tôi mà cũng không chặn lại được”, Lâm Chính vẩy tay, điềm đạm nói.

Hiện trường im lặng. Tất cả đều bị bao trùm bởi cảm giác sợ hãi..

Thủ đoạn xuất quỷ nhập thần của lâm Chính khiến đám đông bàng hoàng. Tất cả họ đều há mồm trợn mắt, cảm giác như tim rớt ra ngoài.

Thực ra là khoa ngoại của bệnh viện cũng có thể làm được việc này.

Ví như có người nhân công nào đó bị máy cắt đứt ngón tay hoặc là cổ tay trong quá trình làm việc thì chỉ cần được cấp cứu nối chi kịp thời là có thể nối lại được. Thế nhưng dù vậy thì cũng cần có thời gian nghỉ ngơi, hơn nữa sau này khi đã khỏi có khi vẫn còn để lại di chứng. Còn việc phục hồi nhanh tới chóng mặt giống Lâm Chính thì là điều không thể nào. Tay của anh cũng không phải là do máy cắt đứt, vết thương không hề bằng phẳng. Anh vặn đứt, hệ thần kinh và mạch máu cũng bị lộn xộn cả, vậy mà anh chỉ dựa vào vài cây châm là có thể nối lại được.

Đúng là quá khoa trương.

“Thần y Lâm không hổ danh là thần y Lâm. Bái phục!”, Tôn Công Đại Hoàng hít một hơi thật sâu. Ông ta lẳng lặng gật đầu, đôi mắt rực lửa.
 
Chương 3077


Chương 3077

Đây cũng là lý do vì sao Tôn Công Đại Hoàng lại dẫn theo nhiều kẻ mạnh của Cổ Phái tới vậy. Y thuật của thần y Lâm thật quá kinh người. Đến ông ta cũng không thể nào đối kháng được. Ông ta mong biết bao nhiêu, rằng mình cũng có được y thuật như thế.

“Giờ trợ thủ của ông chết rồi. Cổ Phái còn con át chủ bài nào nữa không?”, Lâm Chính điềm đạm nói rồi bước tới cầm Thiên Kiêu Lệnh của Tiêu Khải Phong lên và đeo vào eo của mình.

Đám đông đồng loạt quay qua nhìn.

“Mọi người nhìn tấm lệnh bài ở phía ngoài cùng bên phải của anh ta”, lúc này có người kêu lên.

Vô số ánh mắt đổ dồn về phía tấm lệnh bài này. Tới khi họ nhìn rõ thì lập tức tái mặt.

“Đó là Thiên Kiêu Lệnh thứ chín!”

“Là Thiên Kiêu Lệnh của Băng Thượng Quân”.

“Ôi trời…lẽ nào…Thần y Lâm cũng đã đánh bại cả Băng Thượng Quân rồi sao?”

Đám đông thất thanh. Trước đó Lâm Chính lôi ra một đống Thiên Kiêu Lệnh, mọi người con tưởng đó là những tấm lệnh bài của những người xếp gần cuối trong bảng xếp hạng. Họ không ngờ rằng trong số đó có Thiên Kiêu Lệnh của Băng Thượng Quân.

Giờ cộng thêm Thiên Kiêu Lệnh của Tiêu Khải Phong nữa…

Thật khủng khiếp!

“Chúng ta đều…đánh giá thấp thần y Lâm rồi”, một người đàn ông để râu thở dài nói giọng khàn khàn.

“Mặc dù thần y Lâm chỉ là một y võ nhưng y thuật của cậu ta quá siêu việt, hoàn toàn có thể bù đắp cho sự thiếu hụt về võ kỹ. Không dễ gì đối phó với cậu ta đâu”, một người phụ nữ khác nói.

“Để xem Công Tôn xử lý như nào”.

Tất cả đều nhìn Công Tôn Đại Hoàng. Công Tôn Đại Hoàng đanh mặt. Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng Lâm Chính lại khó nhằn như vậy.

Nếu sớm biết thực lực của anh như thế này thì ông ta đã không ra tay với Dương Hoa rồi. Đến cả thôn Dược Vương cũng không còn. Không thể chắc chắn được phía sau anh có còn thế lực nào nữa hay không.

“Công Tôn Đại Hoàng, giờ chúng ta phải làm sao?”, một nguyên lão thận trọng hỏi.

“Chuyện đã tới nước này thì chúng ta cũng không còn lựa chọn nào khác, đành phải chiến đấu với cậu ta một trận thôi”, Công Tôn Đại Hoàng khẽ gằn giọng: “Thế nhưng dựa vào chúng ta dù có xông hết lên thì cũng sẽ bị tổn thất cực nghiêm trọng, chi bằng…”

“Chi bằng làm sao?”, đám đông nhìn chăm chăm.

“Chi bằng điều động nguồn sức mạnh của tất cả những người có mặt ở đây. Bao vây thần y Lâm thì dù cậu ta có mạnh cũng không thể một chọi một nghìn. Dù cậu ta có vô địch thì cũng có lúc sẽ tiêu hao sức lực, đợi đến khi đó chúng ta chẳng phải sẽ dễ dàng xử lý được cậu ta hay sao?”, Công Tôn Đại Hoàng nói giọng khàn khàn.

“Điều này…”, đám đông nhìn nhau.

“Ông Công Tôn, mọi người ở đây dù rất nể Cổ Phái nhưng đối diện với sự sống cái chết, tôi sợ họ không làm đâu”, một nguyên lão khác lên tiếng.

“Về điều này thì không cần phải lo lắng. Người mà thấy lợi ích thì sẽ bỏ qua sống chết thôi. Để tôi”.

Công Tôn Đại Hoàng thản nhiên lên tiếng và bước về phía trước: “Thần y Lâm, tôi vốn không định đấu nhau với cậu, là do cậu cứ ép người quá đáng. Vậy thì đừng trách tôi”.

“Vậy thì sao còn lắm lời thế?”, Lâm Chính điềm đạm nói và bước về phía Công Tôn Đại Hoàng. Sát khí hừng hực xuất hiên.

Công Tôn Đại Hoàng chỉ mỉm cười hét lớn: “Thần y Lâm, tôi đang cho cậu cơ hội đấy. Mà xem ra cậu là không biết trân quý”.
 
Chương 3078


Chương 3078

“Cơ hội sao?”, Lâm Chính nheo mắt.

Công Tôn Đại Hoàng lại hét lớn, lần này giọng nói của ông ta vang khắp bốn phía: “Tất cả mọi người nghe đây, phàm là người có thể giúp tôi g iết chết thần y Lâm thì tôi sẽ thưởng cho một viên Tẩy Tủy Linh Đan, còn ai mà trực tiếp giết được thì tôi sẽ tặng luôn phương thuốc để điều chế loại linh đan này”.

Dứt lời, hiện trường như nổ tung: “Cái gì? Tẩy Tủy Linh Đan sao?”

“Ông Công Tôn, thứ ông nói chính là linh đan mà sau khi dùng xong sẽ trở võ giả thiên phú phải không?”

“Thật hay giả vậy?”

“Ông Công Tôn, ông không đùa đấy chứ?”

Những tiếng nói run rẩy vang lên. Bọn họ cảm thấy đầu óc trống rỗng. Ai cũng hoang mang, dí chặt mắt vào người Công Tôn Đại Hoàng. Họ cảm thấy khó thở và tim đập nhanh gấp bội.

“Công Tôn Đại Hoàng tôi trước giờ chỉ nói một lời. Có bao giờ nói đùa chưa? Tẩy Tủy Linh Đan mà tôi nói tới chính là bảo bối của Cổ Phái”, Công Tôn Đại Hoàng hét lớn.

Trong chốc lát vô số anh mắt trở nên điên dại, họ hừng hực lửa và sự tham vọng. Lâm chính cũng chau chặt mày.

“Tẩy tủy Linh Đan là gì vậy?”, Hứa Tình hoang mang hỏi Trương Nhã.

Trương Nhã lắc đầu, không biết.

“Tẩy Tủy Linh Đan là linh đan truyền thừa hàng ngàn năm nay của Cổ Phái, là bảo vật tuyệt thế. Mỗi năm Cổ Phái chỉ tạo ra được một viên. Loại đan dược này có thể giúp con người thay da đổi thịt, trị được bách bệnh, một người không biết võ chỉ cần dùng một viên thôi là có thể dễ dàng bước qua cánh cửa võ đạo, trở thành võ giả. Ngoài ra, mọi giác quan cũng đều trở nên vô cùng nhanh nhạy, nhanh nhạy một các vô lý. Hơn nữa thuốc còn có tác dụng kéo dài tuổi thọ. Sau khi dùng thuốc nói là được đầu thai kiếp khác cũng không ngoa”, Thủ Mệnh khẽ nói cho hai cô gái nghe. Cả hai cô gái thất kinh.

“Trên đời này còn có loại đan dược thần kỳ như vậy sao?”

“Sao lại không? Cổ Phái nổi tiếng là vì loại đan dược này mà. Ai có được một viên thôi thì gia tộc đó coi như sinh ra được một thiên tài tuyệt thế tầm cỡ thiên kiêu. Nếu có được phương thuốc của loại linh đan này thì gia tộc đó có thể nói là một bước lên trời. Trở thành thế gia tuyệt đỉnh Hoa Quốc”.

Hai cô gái cảm giác đầu óc ong ong. Một bảo vật tuyệt thế như vậy mà Công Tôn Đại Hoàng cũng dám lấy ra sao? Xem ra lần này bọn họ muốn giế t chết thần y Lâm thật rồi.

“Ông Công Tôn, ông nói lời phải giữ lấy lời nhé”, một đại diện của một gia tộc cũng khá có tiếng bước ra, lạnh lùng nói.

Công Tôn Đại Hoàng không nói gì, chỉ lấy ra một tờ giấy.

“Đây là…”

“Phương thuốc của Tẩy Tủy Linh Đan”, Công Tôn Đại Hoàng điềm đạm nói.

Tất cả đều tái mặt. Phương thuốc ở ngay đây thì có gì còn phải nghi ngờ nữa?

“Được!”, người đại diện cho gia tộc kia hét lớn, lao về phía Lâm Chính.

“Nếu đã vậy thì nhà họ Khương chúng tôi cũng sẽ vì ông mà giết cậu ta”
 
Chương 3079


Chương 3079

Cao thủ nhà họ Khương có hơn ba mươi người, tất cả đều sử dụng kiếm. Bọn họ rút kiếm ra, chĩa thẳng về phía Lâm Chính.

Ngoài ra, đám người ở vòng ngoài còn có cả súng. Những họng súng đen xì chĩa thẳng vào ngực anh. Chỉ cần có lệnh là trái tim anh sẽ bị bắn thủng.

“Nhà họ Khương à? Tốt lắm! Dù mọi người có giết được hay không thì khi nãy tôi cũng đã nói rồi, chỉ cần tham gia thôi là có thưởng. Tẩy Tủy Linh Đan này, mọi người nhận lấy đi”, Công Tôn Đại Hoang hét lớn và ném.

Một viên đan dược màu đen bay tới. Người đại diện cho nhà họ Khương lập tức chộp lấy, mở tay ra: “Quả nhiên là Tẩy Tủy Linh Đan”.

“Tốt quá rồi!”

“Nhà họ Khương chúng ta có thiên kiêu rồi”.

“Tuyệt vời”.

“Ôi trời ơi”, các cao thủ nhà họ Khương đều dán mắt vào viên thuốc. Họ nhảy lên đầy kích động.

“Ông Công Tôn quả nhiên là người trọng chữ tín. Nếu đã vậy thì nhà họ Khương chúng tôi sẽ không để ông phải thất vọng nữa! Ra tay thôi”, người đại diện nhà họ Khương hét lớn. Cả đám lao lên định khô máu.

“Từ đã”, lúc này có một đám người khác chợt lên tiếng.

“Nhà họ Khương kia, mạng của thần y Lâm các người lấy được không? Các người có thực lực đó không mới được chứ? Nhỡ để mất mạng luôn thì sao?”, một người đàn ông để râu lên tiếng: “Ông Công Tôn, mạng của người này nên để nhà họ Phàn chúng tôi giành cho”.

“Được! Nhà họ Phàn đã đồng ý tham gia thì hãy nhận lấy viên linh đan này”, Công Tôn Đại Hoàng không hề do dự, ném viên thuốc về phía trước.

Nhà họ Phàn mừng lắm: “Ông Công Tôn đúng là giữ lời mà”.

“Đáng tin ghê!”

“Nếu đã vậy thì…giết!”, đám người nhà họ Phàn cũng không hề khách khí nữa, họ lao về phía trước. Mắt ai cũng đỏ ngàu.

“Ông Công Tôn, Thanh Vân Phái cũng nguyện giúp ông giế t chết người này”.

“Nhà họ Lư chúng tôi cũng vậy.”

“Chuyện này sao Vạn An Môn có thể khoanh tay đứng nhìn được chứ? Hãy xem chúng tôi lấy đầu của thần y Lâm đi!”

“Để chúng tôi, chứ các người chỉ đi nộp mạng mà thôi”.

“Tránh hết ra!”, càng lúc càng có nhiều tiếng nói vang lên, toàn bộ lao lên vây lấy Lâm Chính.

Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn. Đao gươm giáo mác vung lên như mưa. Công Tôn Đại Hoàng thì thấy sung sướng lắm, ông ta nói ngay: “Tất cả những người tham gia đều có linh đan! Đây, có hết đây!”

Cùng với tiếng hét thì đám Tẩy Tủy Linh Đan cũng bay vù vù như rắc đậu. Các nguyên lão khác của Cổ Phái thì cuống cả lên.

“Ông Công Tôn, ông đang làm gì vậy? Sao lại cho hết linh đan thế kia? Đây là số linh đan mà chúng ta đã tích lũy trong biết bao nhiêu năm đấy. Ông biết là luyện chế ra được một viên khó tới mức nào mà!”

“Yên tâm đi, chúng sẽ quay về thôi”, Công Tôn Đại Hoàng mỉm cười, khẽ nói.

“Sẽ quay về sao? Ông Công Tôn nói vậy là có ý gì?”, các vị nguyên lão cảm thấy hoang mang.

“Thực lực của thần y Lâm thì mọi người cũng nhìn thấy rồi đấy. Các ông cho rằng dựa vào đám mèo mả gả đồng này mà có thể đối phó được với cậu ta sao?”, Công Tôn Đại Hoàng mỉm cười.
 
Chương 3080


Chương 3080

“Đương….đương nhiên là không thể”.

“Thế nên bọn họ chỉ xông lên để nộp mạng thôi. Bọn họ chết rồi thì chẳng phải Tẩy Tủy Linh Đan vẫn thuộc về chúng ta sao? Hơn nữa, có đám người này khiến thể lực của thần y Lâm tiêu hao thì chẳng phải là có lợi cho chúng ta là gì? Mọi người đợi chút đi, đứng qua một bên xem kịch hay”, Công Tôn Đại Hoàng nói.

Lúc này đám đông mới bừng tỉnh.

“Thế nếu những người này có thể giế t chết được thần y Lâm thì phải làm sao? Lẽ nào thật sự cho họ số thuốc đó? Đó là bảo bối do tổ tiên để lại đó?”, một vị nguyên lão tỏ ra lo lắng.

“Điều này thì không cần phải lo”, Công Tôn Đại Hoàng nheo mắt. Đôi mắt ánh lên vẻ dữ tợn: “Bọn họ có thể giết được thần y Lâm thì chắc chắn cũng phải trả cái giá rất thê thảm và cũng sẽ bị kiệt sức. Chúng ta ôm cây đợi thỏ thôi. Tới lúc đó chẳng lẽ lại không hạ gục được họ. Khi đó sẽ giết sạch. Thần y Lâm chết, thuốc lại thuộc về tay chúng ta, có gì phải lo lắng nào?”

“Giết…sạch?”, các vị nguyên lão tái mặt.

“Nếu giết sạch, bên ngoài mà biết được thì chẳng phải Cổ Phái chúng ta…”

“Chẳng phải là thần y Lâm sẽ gánh họa giúp chúng ta à?”

Ông ta bật cười. Đám đông không nói gì nữa. Công Tôn Đại Hoàng đã lên kế hoạch hết cả rồi. Cuộc chiến này Cổ Phải chắc chắn giành chiến thắng.

“Thần y Lâm”.

“Tôi giúp anh!”, Băng Thượng Quân và Thủ Mệnh cùng xông lên. Thế nhưng đối phương đông như quân Nguyên, bọn họ còn chưa tới nơi thì đã bị vài cao thủ của các gia tộc khác ngăn lại.

Còn Lâm Chính thì đã chìm nghỉm giữa đám đông từ lâu. Thế nhưng anh không hề cảm thấy sợ hãi. Nắm đấm của anh tung liên tục, bất kẻ ai tiếp cận anh đều bị anh đấm bay, không chết thì cũng phế.

“Các người nghe đây, tôi không muốn trở thành một cỗ máy giết người. Tất cả dừng lại. Đây là ân oán của riêng tôi và Cổ Phái”, Lâm Chính hét lớn, định ngăn cái đám mất đi lý trí này lại.

Thế nhưng chẳng ai thèm nghe. Thậm chí họ còn ra tay ác liệc hơn.

“Hừ, các người tưởng rằng tôi thật sự không dám giết sạch các người sao?”

Lâm Chính nóng máu, hai mắt đỏ au, sát ý ngùn ngụt. Lúc này, toàn bộ cơ thể anh hừng hực khí thế.

Lâm Chính đã thực sự nổi giận rồi. Anh chẳng còn nương tay nữa, mỗi một cú đầm đều dồn toàn bộ sức lực.

Rắc!

Bụp!

Rầm!

Phụt!

Những người sáp lại gần anh không gãy xương thì cũng sức đầu mẻ trán. Có người còn bị bầm dập nội tạng, chết ngay tại chỗ. Không ai có thể chịu nổi đòn tấn công của anh. Đám đông sợ chết khiếp.

“Nã đạn cho tôi! Nã!”

“Giết cậu ta!”, đám đông gào rát phổi.

Pằng pằng…Họng súng bắn đạn như mưa. Những viên đạn ghim vào cơ thể Lâm Chính. Anh vội vàng lùi lại. Thế nhưng vừa lùi được vài bước thì lại có vố số đường kiếm chém tới. Nếu bị chém trúng thì anh chẳng khác gì bị thái thành miếng.

“Thần y Lâm cẩn thận”, Thủ Mệnh hét lớn.

Lâm Chính nhanh nhạy đưa tay lên. Tất cả các thanh kiếm đều chém xuống cánh tay anh

Keng…Và chúng bị gãy ra.
 
Chương 3081


Chương 3081

Rồi một đợt kiếm khác lại chém tới. Tình thế gấp gáp, người không cả kịp thở. Lâm Chính đanh mắt, tay hóa thành đao, chém về phía những thanh kiếm sắc bén.

Keng…keng…Các thanh kiếm bị Lâm Chính chém gãy.

“Cái gì?”

Đám đông trố tròn mắt. Dùng tay mà chém gãy kiếm được sao? Là giả đúng không?

Pằng pằng…Tiếp tục có người bóp cò…Nhưng lúc này, toàn bộ đạn bay tới đã không còn ghim được vào người anh nữa. Những viên đạn giống như chạm phải một miếng sắt búng bật ra, thậm chí còn tóe lửa.

“Chuyện gì vậy?”

“Tại sao gã này đột nhiên lại trở thành người đao thương bất nhập như vậy?”

Tiếng kêu kinh hãi vang lên. Ai cũng bàng hoàng.

Lâm Chính đột nhiên bước tới, tốc độ nhanh hơn gấp nhiều lần. Anh lao vào giữa đám đông và điên cuồng tấn công.

Bụp! Bụp…Mỗi một đòn tấn công của anh như có sức nặng nghìn cân, đấm vào ngực khiến ngực hõm xuống, đấm vào đầu thì đầu biến dạng, xương não rạn nứt.

Lần này thì dù là ai cũng bị đập cho chí mạng. Đến cả cơ hội nói lời trăn trối cũng không khó. Đao thương của bọn họ không thể khiến Lâm Chính bị thương thêm chút nào nữa.

Cứ như Lâm Chính đột nhiên biến thành người khác vậy. Hàng ngàn người bao vây mà lại bị một mình anh đánh tới tấp, thương vong vô số.

“Quái vật! Cậu ta chính là quái vật!”

“Dao không đâm được, kiếm không chém được, đạn không ghim được, người này mình đồng da sắt chắc?”

“Trước đó chúng vẫn có tác dụng, sao giờ lại thành ra thế này rồi?”

Tiếng kêu vang lên không ngớt. Đám đông càng lúc càng thấy ớn lạnh.

“Ông Công Tôn…chuyện này là thế nào?”, người đại diện nhà họ Khương vội lùi lại và hỏi Công Tôn Đại Hoàng. Chưa tới năm phút mà người của họ đã chết hơn chục người. Người này nào còn gan tiếp tục liều mạng chứ?

Người của Cổ Phái cũng kinh ngạc lắm. Công Tôn Đại Hoàng không hề nói gì, chỉ đanh mắt nhìn Lâm Chính. Ông ta suy nghĩ.

Một vị nguyên lão ở bên cạnh nghĩ ra điều gì đó bèn kêu lên: “Lẽ nào…thần y Lâm có Tiên Thiên Cương Khu?”

“Hả?”, đám đông như phát điên. Người đại diện nhà họ Khương suýt ngã ra đất.

“Ông…đừng dọa tôi…Tiên Thiên Cương Khu? Đây là cơ thể được tạo thành từ 20 giọt Lạc Linh Huyết đấy. Ông đừng nói là cậu ta có 20 giọt Lạc Linh Huyết nhé”, đại diện nhà họ Khương run rẩy hét lên.

20 giọt Lạc Linh Huyết có nghĩa là gì thì ai cũng biết, ngoại trừ Trương Nhã và Hứa Tình.

“Tôi cũng không muốn tin nhưng với sự tình lúc này thì ngoài Tiên Thiên Cương Khu ra, chẳng có câu trả lời nào có thể hợp lý hơn. Thần y Lâm đột nhiên trở thành kẻ vô địch, chắc chắn là vì cậu ta đã kích hoạt sức mạnh của Lạc Linh Huyết, sau đó khởi động Tiên Thiên Cương Khu nên mới trở thành kẻ đao thương bất nhập như thế”, vị nguyên lão kia lên tiếng.

Người đại diện nhà họ Khương tái mặt. Anh ta cảm thấy ớn lạnh cả cơ thể, run rẩy như muốn phát điên.

“Trung nguyên lão, ông đừng nói linh tinh”, cúc này Công Tôn Đại Hoàng hét lớn.

Người đại diện nhà họ Khương vội nhìn ông ta: “Ông Công Tôn…ông…biết nguyên nhân chứ?”

“Chẳng qua là kết quả của việc thần y Lâm dùng Ngưng Thể Thuật thôi mà”.

“Ngưng Thể Thuật? Đó là thuật pháp gì vậy?”
 
Chương 3082


Chương 3082

“Là một thể thuật cổ đại của Trung Y, dùng châm bạc kích hoạt hàng phòng ngự của cơ thể, khiến cơ thể trở nên cứng như sắt thép, khiến đao thương bất nhập. Có điều thủ pháp này không duy trì được lâu, mọi người không cần lo lắng, cứ lao lên giết, một lúc thôi là thần y Lâm sẽ bị đánh bại”.

“Thế nhưng…”

“Thần y Lâm cũng là một y võ. Cổ Phái lại càng nổi tiếng về y đạo hơn, lẽ nào mọi người không tin tôi?”

“Không không…tôi không có ý đó…chỉ là…”

“Nếu đã không có ý đó thì đấu tiếp đi, hay là các người không muốn có được phương thuốc nữa?”, Công Tôn Đại Hoàng điềm đạm đáp lại.

Người đại diện nhà họ Khương nghiến răng, cảm thấy bất lực, đành phải quay đầu tiếp tục chiến đấu.

Trung nguyên lão nhìn Công Tôn Đại Hoàng: “Ông Công Tôn, tôi chưa từng nghe nói về Ngưng Thể Thuật, Trung y cổ đại có thủ pháp này sao?”

“Không có. Tôi lừa bọn họ đấy. Nếu tôi không làm vậy thì sao họ dám đấu tiếp”.

“Vậy…chẳng phải là…”

“Đúng vậy, thần y Lâm…đúng là sở hữu Tiên Thiên Cương Khu”.

Người nguyên lão tái mặt. Công Tôn Đại Hoàng đanh mắt: “Hôm nay không tiêu diệt được thần y Lâm thì sẽ có ngày cậu ta tiêu diệt gọn Cổ Phái chúng ta”.

“Ông Công Tôn, vậy ông có biện pháp nào khác không?”

“Lập tức phát tín hiệu với bên ngoài, điều động sức mạnh của Cổ Phái tới hồ Ám Long! Nhanh!”

“Điều động sức mạnh sao? Bao nhiêu?”

“Toàn…bộ”, Công Tông Đại Hoàng gầm lớn.

Lúc các nguyên lão của Cổ Phái di chuyển vào trong hồ Ám Long thì cũng đã chuẩn bị sẵn cứu viện. Cứ mỗi một km, bọn họ lại cài tai mắt của Cổ Phái.

Công Tôn Đại Hoàng muốn có được bảo bối ở hồ Ám Long bằng được, mặc dù có phần gấp gáp nhưng ông ta cũng chuẩn bị vô cùng chu đáo.

Những kẻ tai mắt này luôn mai phục sẵn ở bên ngoài hồ Ám Long. Một khi được phát tín hiệu thì bọn họ sẽ lập tức gọi điện ra bên ngoài và những thành viên của Cổ Phái đang ở khắp nơi trong và ngoài nước sẽ đều tới ngay hồ Ám Long.

Những người của các thế tộc có mặt ở đây đã không làm gì nổi Lâm Chính nữa rồi. Người đại diện nhà họ Khương cảm thấy nghi ngờ. Sau khi vài người của gia tộc mất mạng thì người này cũng không chịu được nữa, bèn quay đầu định bỏ chạy.

“Bỏ chạy sao?”,Công Tôn Đại Hoàng hừ giọng, cử động một ngón tay.

Một đường sáng lóe lên. Đường sáng ghim vào cổ của người đại diện kia. Đó chính là châm bạc do Công Tôn Đại Hoàng phóng ra.

Người đại diện này run bắn người, vội vàng rút châm ra và trố tròn mắt nhìn Lâm Chính. Lúc này Lâm Chính cũng chẳng còn quan tâm tới đối phương nữa.

Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, châm này chính là của Công Tôn Đại Hoàng.

“Công Tông Đại Hoàng, ông…”

“Đồ hèn, định bỏ chạy sao? Đã vậy thì chết đi”, Công Tôn Đại Hoàng hừ giọng.

“Ông…thật độc ác”, người đại diện nhà họ Khương gầm lên, sau đó vùng cổ bỗng biến thành màu đen kịt. Người này nôn ra máu và ngã ra đất.

“Hả?”, rất nhiều người tái mặt khi nhìn thấy cảnh tượng đó.

“Đi! Lấy lại Tẩy Tủy Linh Đan trên người bọn họ”, Công Tôn Đại Hoàng nói bằng vẻ vô cảm.
 
Chương 3083


Chương 3083

“Vâng!”, thuộc hạ của ông ta chạy lên, đoạt lại linh đan.

“Ông Công Tôn …ông làm gì vậy? Tại sao lại giết người nhà họ Khương? Tại sao lại cướp lại linh đan trong tay họ?”, có người của gia tộc khác cảm thấy nghi ngờ bèn nhìn ông ta chăm chăm

“Người của nhà họ Khương định bỏ chạy, sao tôi có thể nhẫn nhịn được!”, Công Tôn Đại Hoàng nói bằng vẻ vô cảm.

“Bỏ chạy? Đánh không lại thì không cho bỏ chạy à?”

“Đương nhiên là không cho”

“Cái gì?”, những người đang bao vây Lâm Chính trố tròn mắt.

“Ai bỏ chạy thì người đó phải chết. Giờ các người chỉ có một lựa chọn, đó là gi ết chết thần y Lâm. Nếu gi ết chết được cậu ta thì linh đan thuộc về các người, ngoài ra, cả phương thuốc này, tôi cũng có thể đưa cho các người”.

“Chẳng qua ông muốn chúng tôi làm bia đỡ đạn mà thôi”.

“Khốn nạn! Ông cố tình ép chúng tôi liều mạng với thần y Lâm, sau đó làm ngư ông đắc lợi đúng không”

“Rõ ràng ông không thật sự có thành ý giao Tẩy Tủy Linh Đan cho chúng tôi! Đợi sau khi cả chúng tôi và thần y Lâm đều bị thương thì chắc chắn ông cũng sẽ giết chúng tôi lấy lại Tẩy Tủy Linh Đan thôi”.

“Chắc chắn là như vậy, nhìn người nhà họ Khương là biết”.

“Công Tôn Đại Hoàng, ông đúng là kẻ bỉ ổi”.

Đám đông tức tối la hét. Lần này thì bọn họ đã tỉnh ngộ. Thế nhưng Công Tôn Đại Hoàng không hề tỏ ra sợ hãi, ông ta chỉ điềm đạm nói:””Các vị hiểu nhầm rồi. Sao tôi có thể coi các vị là bia đỡ đạn được chứ? Tôi chỉ hi vọng các vị có thể giúp được tôi. Chỉ vậy mà thôi”.

“Lừa đảo”.

“Chúng tôi sẽ không giết thần y Lâm nữa”.

“Làm vậy chẳng khác gì nộp mạng. Mọi người, chúng ta đi thôi”

“Đi!”

Cả đám hét lớn, sau đó lùi ra và định rời khỏi hồ Ám Long. Thế nhưng người của Cổ Phái sao có thể dễ dàng để họ rời đi được.

“Lấy đồ của chúng tôi mà không chịu làm việc à? Các người tưởng chúng tôi dễ ăn hiếp vậy sao? Các người đã không chịu thì đừng trách sao chúng tôi không nhân từ! Ra tay đi”, Công Tôn Đại Hoàng hét lớn.

“Vâng!”, người của Cổ Phái đồng loạt lao lên. Họ giống như những con hổ lao vào giữa bầy cừu và tiến hành tiêu diệt chúng. Đối phương căn bản không thể nào chặn được đòn tấn công của Cổ Phái. Phần lớn đều bị giết sạch.

Hiện trường trở nên vô cùng hỗn loạn. Lâm Chính hờ hững nhìn cảnh tượng đó. Anh không có bất kỳ phản ứng gì. Do bọn họ tự làm tự chịu thôi, Lâm Chính đương nhiên sẽ không cứu giúp.

Trương Nhã, Hứa Tình vội vàng chụp lại toàn bộ diễn biến. Mặc dù bọn họ chẳng biết Cổ Phái là gì nhưng họ tin rằng người trong giới tin tức sẽ có hứng thú với thứ này. Và thân phận của những người này sớm muộn cũng sẽ được lôi ra thôi.

Thế nhưng người của Cổ Phái nào có biết Trương Nhã và Hứa Tình là ai. Thấy bọn họ dám lấy máy ảnh ra chụp thì người của Cổ Phái tức giận, lao về phía hai cô gái.

“Á!”, Hứa Tình hét toáng lên. Trương Nhã vội vàng lùi lại, mặt tái mét. Lâm Chính chau mày, anh suy nghĩ rồi giơ tay lên.

Vụt vụt! Vài cây châm được phóng ra đâm vào người đám Cổ Phái. Những người này lập tức bị rút cạn sức lực, cứ thế mềm nhũm người, ngã ra đất.
 
Chương 3084


Chương 3084

Hai cô gái càng kêu to hơn.

“Hả?”, Công Tôn Đại Hoàng nhìn thấy cảnh tượng đó thì cảm thấy kỳ lạ.

“Lẽ nào hai cô nhóc đó lại có liên quan tới thần y Lâm?”, ông ta hỏi.

“Không có liên quan gì hết”.

“Vậy tại sao thần y Lâm lại cứu họ?”

“Tôi vui thì cứu, có vấn đề gì sao?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Công Tôn Đại Hoàng chau mày, không nói gì.Hứa Tình và Trương Nhã cũng kịp phản ứng. Họ vội chạy về phía Lâm Chính.

“Thần y Lâm, cứu chúng tôi với”.

“Xin hãy cứu chúng tôi”.

Hai cô gái run rẩy.

“Hai người tới từ đâu thì về đó đi. Chỗ này không hợp với hai cô. Mau đi đi”, Lâm Chính thản nhiên đáp lại. Hai cô gái gật đầu, quay người định rời đi. Công Tôn Đại Hoàng chỉ mỉm cười, không hề ngăn lại.

Đám chó mèo này đâu phải là thứ để ông ta quan tâm. Trọng tâm của ông ta chính là thần y Lâm mà. Sự việc tới nước này, dù không quá thuận lợi nhưng cũng không quá tệ như dự tính.

“Được rồi, chúng ta cũng nên dứt điểm thôi”, Lâm Chính hô lên và lao về phía Công Tôn Đại Hoàng. Thế nhưng ông ta không chịu giao đấu với Lâm Chính mà ngược lại lùi về sau.

“Định trốn à? Trốn được không?”, Lâm Chính hừ giọng và vung tay.

Vụt! Vụt…Một lượng lớn châm bạc như hoa lê phóng ra từ tay của anh, hóa thành một mạng lưới trùm về phía Công Tôn Đại Hoàng.

Châm bạc lấp lánh giữa không gian ảm đạm giống như một cơn mưa sao…Công Tôn Đại Hoàng tiếp tục lùi về sau, định núp sau một cái cây thế nhưng đám châm vẫn xuyên qua được cả gốc cây to tướng. Trong lúc cấp bách, ông ta vội lao người núp sau một tảng đá.

Bụp! Bụp! Đá cũng bị đâm xuyên. Thế nhưng tốc độ của đám châm bạc cũng giảm đi nhiều do gặp phải chướng ngại vật. Và như vậy thì uy lực cũng không còn là bao.

Công Tôn Đại Hoàng dồn nội lực.

Rào…rào! Đám châm bạc bị đánh rơi.

Khi ông ta vừa chặn được chúng lại thì…Lâm Chính đã áp sát ông ta, bổ cánh tay xuống.

“Hả?”, Công Tôn Đại Hoàng trợn tròn mắt, chưa kịp phản ứng thì vùng đầu đã lĩnh trọn cú đấm.

Bụp! Âm thanh kinh thiên động đại vang lên. Mặt đất rúng chuyển…

Đầu của Công Tôn Đại Hoàng bị đánh lún xuống đất.

Đầu ông ta vùi sâu trong đất, toàn thân chi chít vết thương, làn da cũng nứt ra như mạng nhện, nhìn vô cùng đáng sợ.

Mọi người xung quanh trợn mắt há mồm, run lẩy bẩy.

Tất cả bọn họ đều hiểu rõ nắm đấm của Lâm Chính có uy lực đến mức nào.

Chỉ e là một ngọn núi cũng có thể bị Lâm Chính đánh xuyên qua, chứ đừng nói là đầu người.

Nhưng Lâm Chính biết, nắm đấm này vẫn chưa thể khiến Công Tôn Đại Hoàng chết được.

Anh lại giơ cánh tay lên, đấm thêm một quyền vào đầu ông ta.

Không đánh nó nát bét thì anh quyết không thôi.

 
 
Chương 3085


Chương 3085

Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, Công Tôn Đại Hoàng bỗng huých mạnh khuỷu tay vào hông Lâm Chính.

Lâm Chính hơi loạng choạng, tiếp tục nện nắm đấm xuống.

Nhưng khuỷu tay Công Tôn Đại Hoàng lại tỏa ra một luồng lực xung kích như đạn đạo.

Bốp!

Lâm Chính bị đánh bay đi, đụng gãy mười mấy cây đại thụ mới dừng lại được.

“Thần y Lâm!”.

Thủ Mệnh vội vàng chạy tới.

“Công Tôn đại nhân!”.

Người của Cổ Phái cũng chạy về phía Công Tôn Đại Hoàng.

“Mặc kệ tôi… giết cậu ta trước đi…”

Giọng nói chua chát của Công Tôn Đại Hoàng vang lên từ cái đầu bị vùi sâu dưới đất.

Các cường giả Cổ Phái sửng sốt, lập tức lao về phía Lâm Chính.

“Sao nào? Các anh coi như tôi không tồn tại sao?”, Băng Thượng Quân bỗng chặn trước mặt người của Cổ Phái, lạnh lùng hừ một tiếng.

Người của Cổ Phái sắc mặt tỏ vẻ khó coi, đưa mắt nhìn nhau, rồi trầm giọng quát: “Lên!”.

“Giết!”.

Bọn họ đánh về phía Băng Thượng Quân, hai bên bắt đầu lao vào chém giết nhau.

Có Băng Thượng Quân ngăn cản, đám người của Cổ Phái không thể lại gần Lâm Chính.

Cho dù bọn họ lại gần Lâm Chính thì cũng không thể làm gì được anh.

Lâm Chính không có gì đáng ngại, anh đứng lên, phủi bụi trên người, đanh mặt đi về phía Công Tôn Đại Hoàng.

Công Tôn Đại Hoàng chống hai tay xuống mặt đất, khó khăn lắm mới rút được đầu ra.

Khi đầu ông ta lộ ra trước mắt mọi người, tất cả bọn họ đều giật nảy mình.

Lúc này, một nửa đầu của Công Tôn Đại Hoàng đã lõm vào, mắt lồi ra, xương đầu rạn nứt, miệng đầy máu tươi. Nếu là người bình thường thì vết thương này đủ để khiến não bị chết rồi.

Nhưng ông ta đứng dậy như người không có chuyện gì xảy ra, sau đó lấy ra mấy cây châm kỳ quái, đâm vào đầu mình.

Một lát sau, chỗ xương đầu bị lõm xuống dần khôi phục lại, máu tươi đang phun ra cũng ngừng chảy.

Chỉ mấy châm, Công Tôn Đại Hoàng đã làm dịu vết thương chí mạng ở trên đầu.

Vô cùng thần kỳ.

Mọi người đều kêu lên kinh ngạc.

“Không hổ là người đứng đầu Cổ Phái, y thuật và sức mạnh thân xác của ông đúng là khiến người ta phải kinh ngạc”, ánh mắt Lâm Chính hơi đanh lại, bình thản nói.

“Thần y Lâm, chúng ta đều là người trong y đạo, những thứ như y thuật thì tôi và cậu đều biết. Tôi muốn giết cậu cũng không dễ mà cậu muốn giết tôi cũng không phải là chuyện đơn giản. Y thuật của Cổ Phái không đơn giản như cậu nghĩ đâu”, Công Tôn Đại Hoàng khàn giọng nói.

“Quả thực là vậy, nhưng hôm nay tôi phải giết bằng được ông”.

“Thần y Lâm, cậu đừng nói sớm quá, hôm nay rốt cuộc là tôi giết cậu hay cậu giết tôi còn chưa biết được đâu”.

Công Tôn Đại Hoàng cười nói, sau đó quát: “Mặc kệ Băng Thượng Quân, dốc toàn lực giết thần y Lâm cho tôi”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom