Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 2946


Chương 2946

Một số người của thôn Dược Vương ở quá gần không kịp tránh đi, bị khí ý bắn lên mặt.

“Á!”.

Bọn họ gào lên thảm thiết, da thịt trên mặt chảy xuống giống như khối băng tan, không lâu sau cả người cũng tan rã.

“Cái gì?”.

Người xung quanh thấy vậy thì sợ đến mức suýt mất hồn, chạy như điên ra ngoài.

Không ai dám đến gần mây độc đó.

Chỉ cần dính phải một ít, cơ thể sẽ bị ăn mòn.

E rằng axit ăn mòn mạnh nhất cũng không bằng một phần nghìn của nó…

Mây độc sôi trào, hơn nữa còn không ngừng xoay tròn, giống như một quả cầu lửa khổng lồ. Người ngoài nhìn vào mà sởn tóc gáy, linh hồn cũng phải run rẩy.

Chỉ riêng một luồng khí độc là có thể làm tan chảy một người trưởng thành, nếu ở giữa mây độc thì sẽ thế nào?

Chỉ sợ ngay cả mảnh vụn… cũng không còn ấy chứ.

Bọn họ run rẩy, hết sức hoảng sợ.

“Thần y Lâm kia… chắc tiêu rồi nhỉ?”.

Trên đỉnh núi bên ngoài thôn, Thủ Mệnh và Hùng Giới Thiên dẫn theo vài đệ tử và thi thể của Nhan Khả Nhi nằm sấp bên cạnh tảng đá nhìn cảnh tượng đáng sợ ở trung tâm thôn.

“Tiêu rồi! Chắc chắn là tiêu rồi!”.

“Mây độc… e rằng có thể làm một tòa lầu cao trăm tầng tan rã thành bột phấn, đừng nói tới là một con người”.

“Đây là thực lực của người bên trên sao? Thật… Thật là đáng sợ!”.

“Chúng ta lại vọng tưởng đối đầu với một người như vậy…”.

“Thế này còn gọi là con người sao?”.

Răng bọn họ đánh vào nhau cầm cập.

“E rằng thần y Lâm không sống nổi… Các người nhân cơ hội người trong thôn vẫn chưa để ý đến mà chạy mau đi!”, Thủ Mệnh nghiêng đầu, nghiêm túc nói.

“Sư tỷ, chúng ta… có thể chạy đi đâu? Sức mạnh của thôn chị cũng biết, dù chúng ta có chạy đến chân trời góc bể… e rằng cũng sẽ bị bắt về lại”, một người khóc lóc nói.

“Thế cậu muốn thế nào?”, Thủ Mệnh trừng mắt hỏi anh ta.

“Chi bằng chúng ta… giao thi thể của cô Nhan Khả Nhi cho thôn, sau đó nhận tội với thôn, có lẽ… còn có một tia cơ hội…”, đệ tử đó run rẩy nói.

“Nhận tội với thôn? Cậu điên rồi? Chúng ta đã phản bội thôn, làm sao thôn có thể tha cho chúng ta?”, Hùng Giới Thiên quát khẽ.

“Hùng sư huynh, vậy anh nói phải làm sao đây? Chạy thì không thoát, chẳng lẽ ở đây đợi chết?”, đệ tử đó âm thầm hừ, nói.

“Các người…”.

Hùng Giới Thiên còn muốn nói gì đó, nhưng Thủ Mệnh lại ngắt lời anh ta.

“Hùng sư đệ, không cần nói nữa, con người đều có chí riêng, nếu bọn họ muốn đi thì để bọn họ đi đi!”, Thủ Mệnh nói.

“Sư tỷ, chuyện này…”.

“Lúc đầu hành động tôi đã nói rồi, nếu không muốn thì có thể rút ra, tôi sẽ không ép buộc các cậu làm bất cứ chuyện gì. Mỗi một quyết định đều tùy theo mong muốn của bản thân các cậu, nhưng điều kiện tiên quyết là các cậu cũng phải tự chịu hậu quả! Bây giờ các cậu lựa chọn nhận tội với thôn, tôi cũng sẽ không ngăn cản các cậu!”, Thủ Mệnh bình tĩnh nói.
 
Chương 2947


Chương 2947

Các đệ tử đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt chắp tay.

“Cảm ơn sư tỷ!”.

“Không cần, tạm biệt ở đây đi”.

Thủ Mệnh quay người định rời đi.

Đúng lúc đó, mấy người đệ tử kia đột nhiên ngăn hai người Thủ Mệnh và Hùng Giới Thiên lại.

“Các người làm gì đấy? Tạo phản sao?”, Hùng Giới Thiên phẫn nộ quát lên.

Nhưng anh ta bị thương không nhẹ, chỉ nói chuyện hơi dùng sức một chút thôi cũng ho khan một trận, miệng phun ra máu.

Nhìn thấy Hùng Giới Thiên bị thương đến mức này, ánh mắt căng thẳng của mấy đệ tử đó rõ ràng nhẹ nhõm đi nhiều.

“Đại sư tỷ, Hùng sư huynh, hai người đi thì không vấn đề gì, nhưng xin hai người hãy giao thi thể của cô Nhan Khả Nhi cho chúng tôi. Nếu không có thi thể của cô chủ, chúng tôi làm sao nhận tội với người trong thôn?”, một sư đệ nhỏ giọng nói.

“Sao? Các người còn định đưa thi thể của cô chủ đi? Các người coi Thủ Mệnh tôi thành gì rồi?”, Thủ Mệnh hừ lạnh: “Sở dĩ chúng ta còn sống là vì thần y Lâm đã liều cả mạng sống. Nếu thần y Lâm đã giao thi thể cô Khả Nhi cho tôi thì tôi sẽ không dễ dàng giao cô ấy ra. Các người muốn đi thì đi, đừng hòng nhắm vào cô Khả Nhi!”.

“Sư tỷ, chị làm vậy sẽ khiến chúng tôi rất khó xử…”, đệ tử đó nheo mắt lại.

“Các người muốn làm gì?”, Hùng Giới Thiên ý thức được không đúng, tiến lên một bước, hung dữ nhìn đám người đó.

“Sư huynh, sư tỷ, chúng tôi biết làm vậy rất bất nhân, nhưng… chúng tôi cũng hết cách rồi!”.

“Câm miệng, đám người tham sống sợ chết các cậu, lúc trước không phải các cậu rất trượng nghĩa nói rằng tuyệt đối không sợ chết sao? Bây giờ các cậu lại tham sống sợ chết! Hùng Giới Thiên tôi cảm thấy hổ thẹn vì đứng chung hàng ngũ với các cậu!”, Hùng Giới Thiên nhổ nước bọt mắng chửi.

Anh ra vừa dứt lời, mấy sư đệ đó đỏ mắt lên, một trong số họ gào lên với Hùng Giới Thiên: “Chết? Chúng tôi không sợ! Chúng tôi chỉ sợ mình sống không bằng chết!”.

Hùng Giới Thiên sửng sốt.

“Rơi vào tay người bên trên đơn giản chỉ là chết thôi sao? Nếu vậy thì còn tốt, chỉ sợ sẽ sống không bằng chết! Mãi mãi phải chịu đau khổ!”.

Tiếng gào thét lại vang lên.

Hùng Giới Thiên và Thủ Mệnh đều sững sờ.

Phải.

Đáng sợ hơn cái chết chẳng phải là sống không bằng chết hay sao?

Thủ đoạn của người bên trên đã vượt qua giới hạn của bọn họ, sao bọn họ không sợ cho được?

Hai người im lặng không nói.

Giờ phút này đã không thể nói rõ ai đúng ai sai.

Trong khi bọn họ đang giằng co…

Ầm!

Một tiếng động đủ để xé rách đất trời vang vọng khắp phía.

Linh hồn của tất cả mọi người đều run rẩy.
 
Chương 2948


Chương 2948

Bọn họ ngước mắt nhìn lên, đám mây độc trong thôn Dược Vương đã nổ tung…

Toàn bộ người trong thôn đều như phát điên. Bọn họ không hề biết rằng đám mây độc còn nổ ra như vậy. Vụ nổ quá đột ngột. Toàn bộ độc lực được giải phóng. Khí độc trong đám mây phóng ra bốn phương tám hướng.

Tất cả nhà cửa, cây cối, đường xá bị bao phủ bởi lớp độc này thì đều bị mục rữa biến thành bụi cát. Người ở trong thôn vội vàng tháo chạy ra bên ngoài.

“Mau chạy đi”.

“Không!”

“Cứu mạng”.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt. Có rất nhiều người không kịp phản ứng, bị bao trùm bởi đám bột độc thì lập tức biến mất ngay tại chỗ.

Thương Miểu dẫn đệ tử của mình chạy ra ngoài. Tiết Phù bị dọa sợ tái mặt, hai chân mềm nhũn.

“Tiết sư muội, nhanh! Mau chạy đi”.

Đám đệ tử chạy phía trước hô lên. Tiết Phù bặm môi, vội chạy về phía trước

“Á!”

Đúng lúc này, cô ấy đột nhiên hét lên, sau đó cả người ngã ra đất. Một chân của cô ấy đã bị bột độc bám vào. Cả vùng đầu gối lập tức rữa ra, cẳng chân rơi xuống đất, máu bắn tung tóe.

“Cái gì?”, người đệ tử ở phía trước sợ tới mức tái mét mặt.

“Sư tỷ, tôi sẽ cứu cô”.

“Đừng đi! Cô ấy không thoát được nữa rồi. Cậu đi sẽ chỉ chết cùng thôi”.

“Vậy…phải làm sao?”

“Đi thôI!”

Đám đệ tử cứ thế rời đi, không cả quay đầu lại. Lúc này chẳng còn ai lo được cho ai nữa. Bản thân có thể chạy được đã là tốt lắm rồi.

“Không! Sư phụ ơi!”.

Tiết Phù hét lên trong vô vọng. Thế nhưng…vô thích. Thương Miểu chạy nhanh nhất. Ông ta căn bản chẳng thèm quan tâm tới đệ tử của mình.

Phương sư tỷ, Lý muội muội cũng vậy. Vào lúc sống chết thế này, còn ai mà có thời gian đi lo được cho người khác chứ. Tiết Phù cảm thấy tuyệt vọng, cô quay lại nhìn đám độc tố đang lan tới. Cô gái nhắm mắt, không dám nhìn thêm nữa, chỉ biết lẳng lặng chờ chết.

Chỉ có điều… khi nhắm mắt thì cô vẫn còn cảm nhận được cơn đau.

Ý thức của cô vẫn còn đó. Chuyện gì vậy? Lẽ nào đám độc tố quá mạnh nên cô không còn cảm nhận được thế nào là cái chết sao?

Cũng không phải….Cô dường như vẫn còn thở, tim vẫn còn đập.

Tiết Phù thận trọng mở mắt. Cô thấy mình đang ở giữa đám khí độc. Nhưng có điều khác thường đó là cô được bao bọc bởi một luồng không gian.

Một luồng không gian có gió đang xoay chuyển xung quanh cô, khiến cho đám khí độc kia bị đánh bật ra ngoài, không thể nào tiếp cận được Tiết Phù.

Chuyện gì vậy? Tiết Phù cảm thấy nghi ngờ. Cô ngước lên nhìn thì thấy một bóng hình đang đứng ngay trước mặt mình.

“Đó chính là thần y Lâm..”
 
Chương 2949


Chương 2949

“Tiêu…”, Tiết Phù vui lắm, định kêu tên Tiêu Hồng nhưng biết đây là thần y Lâm thì đành thận trọng nói khẽ: “Thần y Lâm…”

“Cô không sao chứ?”, Lâm Chính hỏi

“Tôi…tôi không sao…”, Tiết Phù đỏ mặt, một cảm giác kỳ lạ dấy lên trong cô. Cô ấy cảm thấy vui lắm.

Lúc tuyệt vọng nhất thì ai cũng hi vọng sẽ có người cứu lấy mình. Chẳng có chuyện gì vui mừng hơn điều đó.

Mặc dù người này không phải là Tiêu Hồng nhưng từ lúc tiếp xúc với anh thì cô biết người này thực ra rất tốt…

“Không sao là tốt rồi”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi vung cánh tay. Một luồng khí lưu phóng ra từ cánh tay anh giống như một thanh kiếm đi chém về phía đám mây độc trước mặt.

Tiết Phù há miệng, không dám tin.

“Đi theo tôi”.

“Được…”, Tiết Phù cẩn thận nhìn Lâm Chính.

Cô ấy nhìn anh chăm chăm. Phát hiện quần áo anh rách tơi tả, đó là dấu vết do bị khí độc ăn mòn.

Thế nhưng cơ thể anh thì lại lành lặn, không hề bị bất kỳ tổn thương nào. Lẽ nào, thần y Lâm thật sự là người mà bạch độc bất xâm?

Tiết Phù cảm thấy vui thực sự!

Vụt…Các trưởng lão của thôn Dược Vương cố gắng đẩy khí ra bên ngoài.

Tới nửa thôn đã bị hủy diệt rồi. Thế nhưng người bề trên không hề tỏ ra thương xót. Ông ta chỉ bật cười ha ha.

“Đừng có kiểm soát, phát tán thêm đám khí độc đi. Phát tán xong thì các người sẽ được nhìn thấy nhân hoàn do chính tôi luyện chế”.

“Bề trên, nếu như phát tán độc dược thì e rằng đệ tử của chúng ta sẽ chết quá nửa mất”.

“Hơn nữa cả thôn sẽ bị nhiễm độc, một vùng thánh địa sẽ trở thành một hoang mạc chết chóc”.

“Bề trên, xin hãy cân nhắc”, các vị nguyên lão vội vàng khuyên can.

“Sao? Các người định chống lại mệnh lệnh của bổn tọa sao?”

Người đàn ông hét lên, trợn mắt với đám đông: “Ai dám không nghe theo thì đi ra mà chặn khí độc đi”.

“Hả?”, đám nguyên lão sợ tới mức không dám phản kháng. Đợi đến khi người trong thôn đã rời đi xa thì các vị nguyên lão lập tức phát tán thêm khí độc.

Vụt! Khí độc phát tán ra xung quanh, phá hủy mọi thứ. Đến cả mặt đất cũng bị ăn mòn. Cả thôn Dược Vương đã bị tiêu hủy.

Người trong thôn đứng ở một nơi xa nhìn xuống. Tất cả đều cảm thán.

Thế nhưng người bề trên không hề rời đi. Có vẻ như khí độc không có tác dụng với ông ta. Ông ta vẫn đứng đó, nhìn đám khí độc lan ra như đang tìm kiếm thứ gì đó

“Ở kia”

Lúc này, ông ta dường như nhìn ra thứ gì bèn kích động kêu lên. Tất cả đồng loạt quay qua nhìn thì phát hiện có một bóng hình…

“Thần y Lâm dùng tử châm để giúp mình có một thể chất tuyệt độc, giúp toàn bộ cơ thể là độc thì như vậy sẽ luyện ra được nhân hoàn. Nhân hoàn loại này là thứ muốn cũng không có được. Nếu tôi có thể phục dùng loại nhân hoàn này thì ít nhất có thể tăng thêm 10 năm tuổi thọ, hơn nữa còn có thể đạt tới mức thay da đổi thịt, thoát khỏi cảnh giới phàm tục thông thường. Tới khi đó, gọi tôi là thần tiên thì cũng không ngoa. Ha ha…”, người đàn ông bật cười, tỏ ra vô cùng đắc ý.

Các nguyên lão nghe thấy vậy vội vàng quỳ xuống.
 
Chương 2950


Chương 2950

“Chúc mừng bề trên thành thần”.

“Thành thần sao? Chắc chưa tới mức đó nhưng dù sao đó cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi. Tôi đi lấy nhân hoàn, các người chờ ở đây đi”, nói xong, ông ta bèn bay về vùng mây độc vẫn chưa tiêu tan.

Đám đông nín thở. Mây độc chưa tan, người thường mà tiếp xúc chỉ có chết chắc. Chỉ có người bề trên là chẳng hề hấn gì. Những người còn lại của thôn đều tỏ ra sợ hãi và kính nể.

“Bề trên”, đúng lúc này có tiếng hô vang lên.

Người bên trên khựng bước, quay qua nhìn. Người vừa lên tiếng chính là Nhan Tam Khai.

“Sao thế?”, ông ta hỏi.

Nhan Tam Khai chỉ trố tròn mắt, run rẩy chỉ về đám mây độc phía trước với đôi mắt sợ hãi giống như đang nhìn thấy thứ gì đó ghê gớm lắm.

“Hả?”, người bề trên cũng nhìn theo. Ông ta phát hiện, ở hướng mà Nhan Tam Khai đang chỉ có một bóng hình và cũng chính là nhân hoàn.

Thế nhưng lúc này bóng hình đó đang cử động. Hơn nữa hình như còn đang di chuyển về phía bọn họ.

“Cái gì?”

Người bề trên sững sờ. Cả hiện trường bàng hoàng.

“Không thể nào? Cậu ta…vẫn chưa chết sao?”

Tiếng kêu thất thanh vang lên. Mọi người chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng. Khí độc khủng khiếp như vậy mà không khiến cậu ta bốc hơi được sao? Khả năng tồn tại của người này có phải là quá khủng khiếp không…

Mọi người cảm thấy hoảng sợ. Người bề trên ở gần đó thì chau mày. Họ thấy khí độc trước mặt khẽ dao động rồi được tách ra. Sau đó là bóng dáng một người dìu một thân hình nhỏ bé khác xuất hiện.

Hai người đó chính là Lâm Chính và Tiết Phù.

“Hả “.

“Tiết sư muội”

“Cô ấy vẫn còn sống sao?”

“Cô ấy được thần y Lâm cứu sống rồi”.

“Chuyện gì vậy? Tại sao thần y Lâm vẫn chưa chết?

“Với độc tố khủng khiếp như thế mà cậu ta…vẫn sống sao?”

“Lẽ nào đám độc đó không có tác dụng gì với cậu ta?”

“Phải làm sao đây?”, ai cũng tái mặt, nhìn chăm chăm Lâm Chính. Họ cảm giác não không thể hoạt động được nữa.

“Không thể nào!”, vài người bước tới, trố tròn mắt.

“Không thể nào! Sao cậu có thể khinh thường vạn luyện chi độc của tôi như vậy? Tại sao có thể khinh thường mây độc của tôi? Không thể?”, lúc này, ngay cả đến bề trên cũng không dám tin. Ông ta không thể chấp nhận được.

“Tôi đâu có khinh thường, mà thực tế là độc của ông..đã xâm nhập vào cơ thể của tôi rồi!”, Lâm Chính điềm đạm nói.

“Vậy tại sao cậu vẫn chưa chết?”, người bề trên trố tròn mắt.

“Nguyên nhất rất đơn giản, độc của ông đã hòa làm một với tôi rồi”.

“Hòa làm một sao?”, người đàn ông nghe như sét đánh ngang tai. Ông ta chưa bao giờ nghe thấy chuyện nào như thế.

Thế nhưng một giây sau, cảnh tượng kinh hoàng cũng đã diễn ra. Lâm Chính ấn tay trước ngực.
 
Chương 2951


Chương 2951

Ngay sau đó một lượng lớn châm màu đen lòi ra từ cơ thể của anh. Toàn bộ số châm này đều ngấm độc, xuyên ra từ cơ thể anh và rơi xuống đất rào rào.

Số châm lên tới hàng vạn chiếc. Đám đông cảm giác da đầu tê dại. Họ tưởng như mình sắp nổ tung.

Rốt cuộc đây là thứ gì vậy? Lâm Chính đã làm gì thế? Anh đã dùng hàng vạn cây châm đâm vào cơ thể mình như vậy sao?

Vậy khác gì tự sát?

Cơ thể của một người có thể ghim được nhiều độc như vậy chắc?

Không ai dám tin…Cho tới lúc này, người bề trên đã phải há hốc mồm: “Cậu…cậu lợi dụng độc của tôi?”

“Đúng vậy?”

Lâm Chính gật đầu: “Lấy độc trị độc! Ai cũng biết điều đó. Tôi dùng tử châm chuyển cơ thể thành độc thể và biến thành độc nhân. Mặc dù không thể đối kháng được với mây độc nhưng có thể hấp thụ được độc tố từ nó. Tôi dùng độc tố được hấp thụ chống lại mây độc của ông. Cứ lặp lại như vậy thì tôi đã tạo ra được sự miễn dịch đối với mây độc của ông”.

Nghe thấy vậy, người bề trên vội vàng lùi lại, suýt nữa ngã ra đất. Có những người sợ tới mức mềm xụi cả người.

Đến cả độc của mây độc mà cũng có miễn dịch sao. Lúc này thì cơ thể của Lâm Chính là loại cơ thể gì thế không biết?

Giờ thì thôn Dược Vương đối phó kiểu gì với anh đây?

“Thật không ngờ bề trên với thủ đoạn vô song không những không giết được cậu ta mà còn khiến cậu ta mạnh lên gấp bội. Vậy thì giờ còn cách gì có thể giết được cậu ta chứ?”, Nhan Tam Khai ngồi phịch xuống đất, miệng lầm bầm giống như người mất hồn.

Người thôn Dược Vương cũng hồn bay phách tán.

“Các người còn thủ đoạn gì nữa không? Nếu không có thì có phải giờ đến lượt tôi không nhỉ?”

Lâm Chính nhìn người bề trên. Anh đưa tay rút một cây châm ở trán ra. Cả cơ thể anh bỗng chốc trở nên trắng bệch, đồng tử hóa đen, tóc biến thành màu trắng bay trong gió.

Anh giống như một ma thần vậy.

Sự thay đổi kỳ lạ của Lâm Chính khiến mọi người kinh hãi.

Nhất là người bề trên. Ông ta trố tròn mắt, cứ như nhìn thấy thiên nhân vậy.

“Lẽ nào đây là…Thương Ám Huyền Thể sao? Không thể nào? Nhất định là giả…Là giả…”, người bề trên lắp bắp.

“Thương Ám Huyền Thể sao?”

“Đó chẳng phải là…một loại thể chất do cơ thể thay đổi tạo ra được ghi chép trong sách cổ hàng nghìn năm trước à? Tiên tổ của thôn chúng ta từng nghiên cứu. Loại thể chất này không thể nào tồn tại được. Xác th1t con người không thể nào biến thành thể chất như vậy được, nếu không thì họ sẽ không tồn tại. Như vậy là trái với lẽ tự nhiên”, Nhan Tam Khai gần như hét lên. Các nguyên lão của thôn Dược Vương cũng đều tái mặt.

“Bề trên chắc lầm rồi”.

“Chắc chắn là bịa đặt, căn bản không tồn tại thể chất như thế”.

Đám đông nhao nhao lên tiếng. Người bề trên chỉ biết nín thở, lặng lặng nhìn Lâm Chính. Ông ta mong biết bao nhiêu rằng mình đã nhầm. Nhưng bộ dạng trước mặt của Lâm Chính giống y hệt những gì được ghi chép trong sách, nhất là đôi mắt.

Đôi mắt lúc này đã chuyển sang màu đỏ giống như có mặt trăng và mặt trời đang chuyển động trong đó.

Không thể dùng khoa học để giải thích điều này được nữa rồi.
 
Chương 2952


Chương 2952

Lâm Chính bước tới. Mặt anh trắng bệch, mái tóc không biết từ khi nào đã dài tới eo, trắng như tuyết. Lúc này anh giống như tiên hiệp trong tiểu thuyết mang theo vẻ tuấn kiệt của một ma quân giáng thế.

“Đây là…Thương Ám Huyền Thể đúng không?”, người bề trên run rẩy hỏi anh.

“Chắc thế”.

“Cậu đã làm thế nào vậy?”, ông ta vội vàng hỏi. Hai mắt dán chặt vào Lâm Chính.

Lâm Chính không nói gì, chỉ từ từ đưa tay lên. Lúc này, người bên trên tưởng như bị sét đánh trúng.

“Lạc Linh Huyết?”, người của thôn Dược Vương thất thanh.

“Hơn…hai mươi giọt Lạc Linh Huyết? Chuyện gì vậy? Thần y Lâm…sao lại có nhiều Lạc Linh Huyết như vậy?”

Tất cả như muốn phát điên. Thứ quý giá như Lạc Linh Huyết là thứ muốn cũng không có được. Dù thôn Dược Vương có ghê gớm đến đâu thì những năm qua cũng mới đoạt được có hai giọt. Vậy mà thần y Lâm…lại có tới hơn 20 giọt.

“Hóa ra là vậy…Cậu mượn sức mạnh của Lạc Linh Huyết kết hợp với tử châm dùng độc trị độc để luyện cơ thể thành Thương Ám Huyền Thể…”, người bề trên lầm bầm, đôi mắt ánh lên vẻ kinh hãi.

Ông ta đã bị lợi dụng. Cái gọi là mây độc không thể luyện Lâm Chính thành nhân hoàn mà ngược lại còn giúp anh có được một thể chất vô song tối thượng…

“Bề trên, giờ phải làm sao?”, người trong thôn sợ hãi nói.

“Không cần phải sợ. Dù cậu có Thương Ám Huyền Thể thì cũng đã làm sao? Thể chất này chưa chắc đã quá đáng sợ. Tất cả cùng xông lên! Giết! Gi ết chết cậu ta! Tôi không tin một con người có thể tiêu diệt được cả cái thôn này”.

Người bề trên gầm lên, lao về phía Lâm Chính. Hơn chục nguyên lão cũng lao lên. Tới giờ phút này thì đành phải dùng vũ lực giải quyết thôi.

Vụt…vụt…Châm độc bay ra như mưa, lao về phía Lâm Chính.

Thế nhưng anh chẳng coi ra gì. Lưng anh, ngực anh đều bị châm cắm dày đặc. Tuy nhiên độc tố của những cây châm chẳng làm gì được anh.

Lâm Chính như đang chìm đắm trong cảnh giới không người. Anh đưa tay lên, với sức mạnh ngàn cân đập về phía đám nguyên lão.

Rầm! Âm thanh nặng nề vang lên. Những ai bị đập trúng thì đều bay bật ra. Người thì gãy xương, người thì bất tỉnh. Dù là ai thì cũng không đỡ nổi.

“Y võ là dùng y để gia tăng sức mạnh cho cơ thể. Những nguyên lão này chỉ dùng châm gia trì thì sức mạnh và tốc độ không thể bằng Lâm Chính được”, Tiết Phù sững sờ.

Mười mấy người tấn công Lâm Chính mà không chiếm nổi thế thượng phong. Ngược lại, sau vài đòn thì đã có hai người bị Lâm Chính đánh chết. Những người trong thôn đứng ở xa chứng kiến cảnh tượng đó đều trố tròn mắt.

“Đại Âm Long Độc”, người bề trên gầm lên, hay tay đập mạnh về phía trước.

Bốp! Luồng khí đen hóa thành một con rồng độc, lao về phía Lâm Chính. Anh hừ giọng, đôi mắt đỏ như máu của anh không hề tỏ ra sợ hãi. Anh chỉ lao lên đỡ đòn.

Rầm! Rồng độc bị anh đấm nát.

“Cái gì?”

Người bề trên tái mặt, vội vàng lùi về sau. Lâm Chính lại xông lên tiếp, siết cổ ông ta và nhấc lên, đập mạnh xuống

“Cút!”

Thể chất của người bề trên khá đặc biệt, dù cổ ông ta bị bóp biến dạng thì hơi thở vẫn vô cùng đều đặn giống như không hề bị ảnh hưởng gì. Nắm đấm ông ta giáng xuống cánh tay của Lâm Chính cũng chẳng phát huy nổi tác dụng…
 
Chương 2953


Chương 2953

Nhìn thấy vậy, người bề trên nín thở. Mặc dù cơ thể của ông ta bao gồm những bộ phận ưu tú nhất kết hợp lại thành và đạt tới mức quái vật, nhưng đứng trước một cơ thể như Thương Ám Huyền Thể thì ông ta cũng chẳng là gì.

Ông ta đã thua rồi! Người bề trên không ngờ rằng mình lại bị thua theo cách này…

Ông ta không cảm nhận được sự đau đớn nhưng ông ta biết cổ của mình sắp gãy ra đến nơi. Cơ thể dù có khỏe mạnh cũng không thể nào hoạt động nếu không có não.

“Đừng giết tôi…đừng”

Người này cuống cuồng kêu lên. Âm thanh của ông ta vô cùng yếu ớt. Cổ họng của ông ta bị siết mạnh.

Không ai dám tiến lại gần.

“Không giết ông? Ông cảm thấy điều đó có thể xảy ra được không? Ông hại chết biết bao nhiêu người bên cạnh tôi, khiến vợ tôi không biết sống chết thế nào. Tôi chỉ muốn băm vằm ông ra, vậy mà ông còn muốn tôi tha cho ông à?”, Lâm Chính lạnh lùng nhìn ông ta. Trông anh vô cùng đáng sợ.

Dứt lời, anh đưa tay lên đập nát đầu người bề trên. Đúng lúc này, một tiếng thét vang lên.

“Thần y Lâm, nếu tôi chết thì tôi cũng sẽ không để cậu sống yên đâu”.

Vài cây châm độc hiện ra từ tay của ông ta, ông ta cắm nó vàm người mình. Trong nháy mắt, cơ thể ông ta như được bơm khí phình lên. Luồng khí bao trùm lấy toàn bộ cơ thể trông vô cùng đáng sợ. Đây là đòn tấn công tuyệt vọng nhất.

Hả? Lâm Chính đanh mắt, lập tức định tách ra.

“Cậu chạy đi đâu”, người bên trên ghì chặt vai của Lâm Chính.

“Á!”, Tiết Phù hét lớn.

Lâm Chính chộp lấy cánh tay của Tiết Phù, ném ra ngoài. Tiết Phù lập tức bay bật ra.

Bùm! Cơ thể của người bề trên nổ tung.

“Là độc!”

“Bề trên đang cho phát nổ độc trong người mình”.

“Chạy đi”.

Đám đông như mất hồn, điên cuồng bỏ chạy. Còn Lâm Chính một lần nữa bị nhấn chìm trong biển khí độc…

Vụ nổ lần này so với vụ nổ mây độc yếu hơn rất nhiều, phạm vi cũng không rộng, cùng lắm là khoảng cách gần trăm mét.

Nhưng dù là người hay vật bị vụ nổ lan tới, đều lập tức tan chảy.

Cho dù là mặt đất cũng bị ăn mòn.

Không gì có thể chống lại được.

Mấy nguyên lão ở gần lập tức bị tan chảy.

Mọi người xung quanh bị dọa cho vỡ mật, vội vàng lùi lại, bước chân lảo đảo, vô cùng chật vật.

Sau khi bom độc tan hết, mọi người mới nhìn thấy chỗ vụ nổ xuất hiện một cái hố lớn sâu khoảng một mét.

Trong hố toàn là chất lỏng màu đen.

Số chất lỏng này đều là kịch độc, mọi sinh vật trên đời này chỉ cần chạm vào là sẽ lập tức mất mạng.

Các nguyên lão ở xung quanh sợ hãi nhìn cái hố lớn kia.

Chất lỏng trong hố là do sau khi người bề trên tự bạo, độc tố ở trong người bắ n ra ăn mòn mặt đất và mọi thứ xung quanh gây nên.
 
Chương 2954


Chương 2954

Có lẽ còn bao gồm cả thần y Lâm trong đó nữa.

“Thần y Lâm và người bề trên… chết rồi sao?”.

Nhan Tam Khai run lẩy bẩy, dè dặt nhìn vào cái hố lớn.

“Chắc là chết rồi! Người bề trên dẫn phát kịch độc trong người, tạo nên bom độc, uy lực còn khủng khiếp hơn cả mây độc. Thần y Lâm kia chống lại được mây độc, nhưng chưa chắc chống lại được bom độc này”, người ở bên cạnh nói.

“Có lý!”.

“Tuy người bề trên chết, nhưng may là thần y Lâm cũng chết theo. Như vậy thì thôn Dược Vương cũng coi như bình an vô sự, đây gọi là trong họa có phúc”.

Nhan Tam Khai hít sâu một hơi, thoát khỏi nỗi kinh hoàng.

Thôn Dược Vương không có bao nhiêu người cảm thấy buồn bã về cái chết của người bề trên.

Dù sao bao nhiêu năm nay ông ta thống lĩnh thôn Dược Vương, vô tình vô nghĩa, nên chẳng có mấy người thực sự quan tâm đ ến sống chết của ông ta.

Ngược lại, Nhan Tam Khai và mấy nguyên lão vô cùng mừng rỡ.

Người bề trên chết, thì quyền quản lý thôn Dược Vương sẽ thuộc về mấy người bọn họ.

Bọn họ sẽ là chủ nhân mới của thôn Dược Vương.

“Thần y Lâm!”.

Đúng lúc này, một tiếng hét vang lên.

Chỉ thấy Tiết Phù đầu tóc rũ rượi, nhào tới bên cạnh hố nước kia, gào khóc thảm thiết.

Một chân cô ấy bị gãy, không thể đi được, chỉ đành bò lê.

“Sư muội!”.

Các đệ tử bên phía Thương Miểu vội vàng xông tới, kéo cô ấy lại.

“Đây là đầm nước độc, là độc tố trong người người bề trên ngưng tụ thành, chạm vào là chết! Sư muội, không được chạm vào đó!”.

Bọn họ cuống quýt khuyên nhủ, kéo cô ấy tránh xa mép đầm nước độc.

“Thả tôi ra! Thả tôi ra! Tôi muốn thần y Lâm! Tôi muốn thần y Lâm!”.

Tiết Phù la hét, không ngừng giãy giụa.

Cô ấy không thể chấp nhận được cảnh tượng này.

Tuy cô ấy mới quen Lâm Chính một thời gian rất ngắn, nhưng vào lúc cô ấy bất lực nhất, tuyệt vọng nhất, Lâm Chính đã xuất hiện và cứu vớt cô ấy, cũng hoàn toàn chinh phục được cô ấy.

Cô ấy không tin Lâm Chính cứ thế không còn trên đời.

Nhưng hiện thực chính là như vậy.

Đám người Thủ Mệnh đứng ở xa cũng trố mắt ra nhìn.

Tình huống biến hóa quá nhanh, khiến mọi người không thể tin được.

“Sư tỷ, người bề trên đã chết, chị yên tâm rồi chứ? Đưa thi thể của cô chủ về tạ tội, có lẽ trưởng thôn và các nguyên lão sẽ không trách tội chúng ta”, đúng lúc này, đệ tử kia lên tiếng.

“Tôi đã nói rồi, các cậu muốn về thì cứ về, đừng lôi kéo chúng tôi. Các cậu mau tránh ra đi, nếu không đừng trách chúng tôi không khách sáo”, Thủ Mệnh hoàn hồn, lạnh lùng đáp.

“Sư tỷ, chị đừng ngoan cố nữa”, đám đệ tử khuyên nhủ.

“Người ngoan cố u mê là anh!”, Hùng Giới Thiên gầm lên.
 
Chương 2955


Chương 2955

“Hùng sư đệ, đừng nhiều lời với bọn họ nữa, thần y Lâm và người bề trên đều đã chết, người trong thôn đã không còn bị kiềm hãm nữa. Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, nếu còn không đi thì không kịp nữa đâu”, Thủ Mệnh khẽ quát.

Hùng Giới Thiên gật mạnh đầu, lập tức xông tới, định đẩy những người đang ngăn cản ra.

“Đừng hòng đi!”.

“Đứng lại!”.

Bọn họ lập tức ngăn cản Hùng Giới Thiên.

Hùng Giới Thiên tuy to xác, nhưng ngặt nỗi bị thương quá nặng, không thể chống lại được nhiều người như vậy, nhanh chóng bị mấy đệ tử liên thủ ấn xuống đất.

“Khốn kiếp!”.

Thủ Mệnh nghiến răng, buông thi thể Nhan Khả Nhi ra, xông tới giúp đỡ.

Hai bên đánh nhau túi bụi.

“Hử?”.

Tiếng đánh nhau thu hút sự chú ý của đám người Nhan Tam Khai.

“Trưởng thôn, là lũ phản bội kia!”.

“Bắt bọn chúng lại đây!”.

“Vâng”.

Mấy cao thủ xông tới, nhanh chóng bắt đám người Thủ Mệnh tới.

Dù sao bọn họ cũng có ít người, lại đang bị thương, không thể phản kháng được.

“Quỳ xuống!”.

Cao thủ quát, ép Thủ Mệnh và Hùng Giới Thiên quỳ xuống đất.

“Trưởng thôn, trước đó chúng tôi bị Thủ Mệnh và Hùng Giới Thiên dụ dỗ mê hoặc, nên mới phạm sai lầm lớn. Bây giờ chúng tôi đưa hai người bọn họ và thi thể cô chủ đến tạ tội, mong trưởng thôn cho chúng tôi một cơ hội nữa”.

Những đệ tử kia quỳ xuống đất, dập đầu nói với Nhan Tam Khai, thái độ rất thành khẩn.

“Các cậu biết sai mà sửa, tốt lắm”, Nhan Tam Khai gật đầu hài lòng.

“Cảm ơn trưởng thôn”.

Mấy người mừng rỡ.

Nhưng Nhan Tam Khai bỗng quay mũi giáo: “Nhưng các cậu phản bội thôn Dược Vương, tội không thể tha! Có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, thứ ba! Cho dù các cậu đã tỉnh ngộ thì cũng không thể tha thứ được! Người đâu! Giết bọn họ, dùng làm thuốc dẫn!”.

“Vâng!”.

Các cường giả ở nên cạnh đồng loạt xông tới, dẫn ngay đám người này đi.

“Trưởng thôn, đừng mà!”.

“Chúng tôi không muốn chết!”.

“Xin hãy tha cho chúng tôi!”.

Các đệ tử la hét xin tha, nhưng vô ích.

Bọn họ nhìn Thủ Mệnh với ánh mắt tuyệt vọng, hối hận muốn chết.

Mấy cao thủ nhanh chóng gi ết chết mấy đệ tử phản bội.
 
Chương 2956


Chương 2956

Sắc mặt Thủ Mệnh và Hùng Giới Thiên trắng bệch.

“Tiếp theo chính là hai kẻ chủ mưu này!”, Nhan Tam Khai lạnh lùng nói.

“Nhan Tam Khai, ông muốn chém muốn giết thế nào thì tùy, ra tay đi!”.

Thủ Mệnh hít sâu một hơi, nghiến răng nói.

“Cô đã thả thuốc dẫn của chúng tôi đi, để trừng phạt thì cô hãy làm thuốc dẫn đi. Tuy lễ dược tế đã bị phá hỏng, nhưng tôi sẽ làm bù, tổ chức lại lễ dược tế khác. Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ kế thừa tất cả mọi thứ của người bề trên, trở thành người bề trên mới của thôn Dược Vương, các người phải phò tá tôi”, Nhan Tam Khai lớn tiếng kêu lên.

“Vâng, người bề trên!”.

“Bái kiến người bề trên!”.

“Bái kiến người bề trên!”.

Các nguyên lão trong thôn lần lượt quỳ xuống đất hô to, không ai phản đối Nhan Tam Khai.

Dù sao ở trong thôn, thực lực của Nhan Tam Khai hơn hẳn những người này.

Nhan Tam Khai cười lớn, vô cùng hài lòng, vung tay lên nói: “Đưa hai người bọn chúng xuống dưới giết đi! Nghe đây, lúc giết bọn chúng phải chú ý chút, hai người này là những người tài giỏi trong số các đệ tử ở thôn ta, thiên phú phi phàm, hãy nhớ cho thêm thuốc, tận dụng thiên phú của chúng. Thuốc dẫn như vậy mới là thượng hạng!”.

“Tuân lệnh!”.

Mấy cao thủ bước tới.

Hùng Giới Thiên tức giận gầm lên, còn muốn giãy giụa, nhưng vô ích.

Còn Thủ Mệnh chỉ có thể lặng lẽ nhìn, không hề phản kháng.

Đôi mắt cô ta ngập tràn tuyệt vọng.

Nhưng đúng lúc này.

Ục ục ục…

Những âm thanh kỳ dị vang lên ở đầm nước độc sau lưng mọi người.

Ai nấy đều chấn động, vội nhìn về phía đầm nước độc.

“Có chuyện gì vậy?”.

Bọn họ kêu lên kinh ngạc.

“Hình như trong đầm nước độc này có gì đó”, có đệ tử kêu lên.

“Có gì đó?”.

Nhan Tam Khai sửng sốt, mở to mắt nhìn mặt nước.

Chỉ thấy một cái bóng đen dần trồi lên khỏi đầm nước.

Đó là một người.

Anh đứng thẳng dậy.

Ào!

Nước bắn tung tóe, rồi một người bước ra.

Đó chính là Lâm Chính.

“Cái gì?”.

Tất cả mọi người đều há hốc miệng.

“A!”.
 
Chương 2957


Chương 2957

Nhan Tam Khai hét to một tiếng, ngã ngồi xuống đất, hai mắt mở trừng trừng, dáng vẻ như nhìn thấy ma.

Lâm Chính thở hổn hển, toàn thân ướt sũng, đôi mắt đỏ ngầu bình tĩnh nhìn tất cả những người đang có mặt.

“Thần y Lâm! Anh không sao? Tốt quá!”.

Tiết Phù đang đòi sống đòi chết ở bên kia nhìn thấy thế thì mừng rỡ như điên.

“Thần y Lâm!”.

Thủ Mệnh cũng sửng sốt.

“Hử?”.

Dường như lúc này Lâm Chính mới để ý đến Thủ Mệnh và Hùng Giới Thiên, anh nhíu mày hỏi: “Chẳng phải các chị đã đi rồi sao? Tại sao vẫn còn ở đây?”.

“Ơ…”, Thủ Mệnh không biết trả lời thế nào, nhưng Hùng Giới Thiên thì cuống cuồng kêu lên: “Thần y Lâm, cứu chúng tôi với! Chúng tôi bị sư đệ phản bội, rồi lại bị bắt về. Bọn họ muốn lấy chúng tôi làm thuốc dẫn, còn muốn chia xác của cô chủ Nhan Khả Nhi nữa! Xin hãy cứu chúng tôi với!”.

“Vậy sao?”.

Ánh mắt Lâm Chính dữ tợn, nhìn thi thể Nhan Khả Nhi đang nằm bên cạnh, sắc mặt trắng bệch, trong lòng lại dâng lên sự thù hận.

“Ông lại đây!”.

Lâm Chính nhìn Nhan Tam Khai, bình tĩnh nói.

“Đừng… đừng mà, thần y Lâm… đừng mà…”

Nhan Tam Khai run rẩy kêu lên, không dám nhúc nhích bước chân.

Những người khác cũng sợ hãi tột cùng.

Dù sao đây cũng là người mà ngay cả người bề trên cũng không gi ết chết được…

Ngay cả bom độc và mây độc của người bề trên cũng không làm gì được anh, thì những người còn lại của thôn Dược Vương dựa vào đâu để đối đầu với anh chứ?

Đã có người nhận ra sự bất thường, quay đầu định chạy.

“Chạy sao?”.

Lâm Chính hừ lạnh, tung người nhảy lên, lập tức lao tới trước mặt người kia như một u hồn, đánh một chưởng vào đầu hắn.

Vèo!

Một luồng độc lực đen sì b ắn ra từ lòng bàn tay.

Người kia không kịp hét lên tiếng nào, đã giống như một miếng băng tan, biến thành một vũng máu.

“Hả?”.

Tất cả đều bị dọa sợ.

“Thần y Lâm tha mạng!”.

“Xin hãy tha mạng!”.

Bọn họ lần lượt quỳ xuống đất, dập đầu với Lâm Chính.

Tốc độ quỷ mị và thủ đoạn đáng sợ như vậy, sao bọn họ dám phản kháng chứ?

Nhưng… Lâm Chính đã vô cùng căm thù và chán ghét đám người này của thôn Dược Vương.

“Bây giờ xin tha mạng… liệu có muộn quá không?”, Lâm Chính khàn giọng nói.

Giọng nói như vang lên từ địa ngục, khiến lòng người run sợ.
 
Chương 2958


Chương 2958

Chỉ thấy Lâm Chính lại nhảy cái nữa, hạ xuống trước mặt Nhan Tam Khai.

“Thần y Lâm, cậu… cậu muốn làm gì?”.

Nhan Tam Khai sợ đến mức lùi lại liên tục.

“Điều này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là giết người rồi!”.

Lâm Chính bình thản nói, giơ tay chộp lấy Nhan Tam Khai.

“A! Tao giết mày!”.

Nhan Tam Khai hét lên, thấy không chạy được, liền nhón châm bạc đâm về phía Lâm Chính.

Phập!

Châm độc đâm vào người anh!

Nhưng… hoàn toàn không có tác dụng gì!

Ngay cả bom độc của người bề trên cũng không làm gì được Lâm Chính, thì chút độc này của ông ta không đáng để vào mắt.

Nhan Tam Khai run rẩy nhìn, đầu óc đã trống rỗng.

Ông ta không biết làm thế nào để giết được Lâm Chính, làm thế nào để tự cứu mình…

“Xem ra cứ thế giết ông thì hời cho ông quá”.

Lâm Chính bình thản nói với Nhan Tam Khai.

“Cậu… cậu không thể giết tôi được, nếu không… nếu không…”, Nhan Tam Khai còn định đe dọa Lâm Chính, nhưng không biết nên nói gì cho phải.

Đúng lúc này.

Rắc!

“A!”.

Nhan Tam Khai hét lên thảm thiết.

Một cánh tay của ông ta đã bị Lâm Chính bẻ gãy.

Nỗi đau đớn dữ dội khiến ông ta gần như ngất đi.

Nhưng ông ta mới kêu được mấy tiếng, thì cánh tay còn lại cũng bất ngờ bị bẻ nốt…

“Nếu ông đã thích giết người, chế thành thuốc dẫn như vậy, thì hôm nay tôi cũng sẽ chia xác ông ra”.

Lâm Chính lạnh lùng nói, bàn tay giật từng miếng trên người Nhan Tam Khai.

Thủ pháp thành thạo, như đầu bếp đang cắt thịt bò…

Mọi người đều trố mắt ra nhìn, sống lưng lạnh toát.

Chỉ trong năm phút, Nhan Tam Khai… đã bị chia thành vô số mảnh nhỏ…

Thủ pháp chuyên nghiệp đến mức khiến da đầu mọi người tê dại.

“Được rồi, Nhan Tam Khai đã chết, chuẩn bị đến bước tiếp theo thôi”, Lâm Chính hít sâu một hơi, khàn giọng nói.

“Bước tiếp theo? Là gì vậy?”, Thủ Mệnh sửng sốt hỏi.

“Giết cả thôn!”, Lâm Chính lạnh lùng đáp.

Giết cả thôn?

Đầu óc của Thủ Mệnh và Hùng Giới Thiên đều trở nên trống rỗng.
 
Chương 2959


Chương 2959

Mọi người xung quanh cũng ngớ ra.

Anh làm cái gì vậy?

Đuổi cùng giết tận?

Thần y Lâm này… là ma quỷ sao?

Ai nấy run như cầy sấy, sắc mặt trắng bệch, còn tưởng là mình nghe nhầm.

“Thần y Lâm, cậu… cậu nói gì cơ? Giết cả thôn? Thế… thế sao được?”.

“Thần y Lâm, chúng tôi vô tội mà! Người của thôn Dược Vương chúng tôi chỉ nghe lệnh theo người bề trên và trưởng thôn! Tất cả những việc chúng tôi làm đều là bọn họ sai khiến!”.

“Thực sự không liên quan đến chúng tôi mà thần y Lâm!”.

“Xin cậu hãy tha mạng cho chúng tôi!”.

Rất nhiều người quỳ mọp xuống đất, khóc lóc dập đầu.

“Tha mạng cho các anh? Lúc trước khi thôn Dược Vương các anh dùng người sống luyện thuốc, tàn sát người vô tội, hạ độc những người đối đầu với các anh, sao các anh không tha mạng cho bọn họ?”.

Lâm Chính dữ tợn nói.

Sự thù hận trong lòng anh, không ai có thể dập tắt được.

Lần này, anh thà làm người ác một lần, chứ không muốn cứ thế bỏ qua.

Dứt lời, anh liền giơ cánh tay lên không chút do dự.

Giờ phút này, sức mạnh của Lâm Chính mạnh đến kinh người, một cánh tay hạ xuống, dù là ai thì cũng tan xác như một quả trứng vỡ, chết rất thê thảm.

Thấy Lâm Chính ra đòn sát thủ, người của thôn Dược Vương liền nổi giận.

“Thần y Lâm, cậu đừng có ức hiếp người quá đáng!”.

“Tưởng chúng tôi dễ bắt nạt thế sao?”.

“Tất cả cùng xông lên, giết!”.

Người của thôn Dược Vương phẫn nộ phản kích, gầm lên xông về phía Lâm Chính.

Nhưng bọn họ sao có thể là đối thủ của Lâm Chính chứ? Vừa giao thủ đã trở thành một trận giết chóc đơn phương.

Người của thôn Dược Vương chết như ngả rạ.

Dường như không có mấy người có thể đỡ được một chiêu thức của Lâm Chính, ngay cả các nguyên lão cũng một chưởng chết tươi.

“A!”.

“Cứu tôi với!”.

“Đừng giết tôi!”.

Những người còn lại của thôn Dược Vương sao dám đối đầu với Lâm Chính nữa? Ai nấy bỏ chạy tứ tán như những con ruồi mất đầu, vô cùng hoảng sợ.

Lâm Chính một đường đuổi giết, thủ đoạn vô tình.

“Thần y Lâm, xin anh hãy tha cho các sư huynh, sư tỷ và sư phụ của tôi”.

Đúng lúc Lâm Chính định ra tay giết mấy người của thôn Dược Vương ở trước mặt, thì bên cạnh bỗng vang lên tiếng khóc.

Anh ngoảnh sang nhìn.
 
Chương 2960


Chương 2960

Tiết Phù toàn thân đầy bùn đất, trông rất nhếch nhác, đang quỳ sụp dưới đất, vừa khóc vừa dập đầu với Lâm Chính.

“Tiết Phù?”.

Tuy toàn thân Lâm Chính đang ngập tràn sát khí, nhưng vẫn còn lý trí.

“Thần y Lâm, xin anh hãy tha cho sư phụ tôi, tôi cầu xin anh!”, Tiết Phù nước mắt giàn giụa, đau khổ nói.

“Tiết Phù, sư phụ cô cũng không phải là người tốt đẹp gì. Tôi vốn định giết, nhưng nếu cô đã cầu xin cho bọn họ, thì tôi sẽ tha, cô lập tức bảo bọn họ cút đi”, Lâm Chính trầm giọng nói.

“Cảm ơn thần y Lâm, cảm ơn anh”.

Tiết Phù lau nước mắt trên mặt, nhìn đám người Phương sư tỷ đã sợ đến đờ đẫn ở phía sau: “Sư phụ, sư tỷ, mọi người mau đi đi, thần y Lâm đã tha cho mọi người rồi”.

“Được, được…”

“Cảm ơn thần y Lâm!”.

“Cảm ơn thần y Lâm đã tha mạng!”.

Đám người Thương Miểu vô cùng cảm kích, lần lượt quỳ xuống đất dập đầu, rồi nhếch nhác chạy đi.

Tiết Phù cũng muốn đi, nhưng cô ấy bị gãy một chân, đi đứng cũng bất tiện, vốn định gọi hai sư tỷ sư muội giúp đỡ, nhưng khi cô ấy quay lại, mới phát hiện đám Phương sư tỷ đã chạy mất dạng, đâu còn ai quan tâm đ ến sống chết của cô ấy.

“Nhìn thấy chưa? Những người này không hề để ý đến việc cô tốt với bọn họ thế nào, bọn họ chỉ biết mình thôi. Người như vậy không đáng để đồng tình”, Lâm Chính bình thản nói.

“Đúng vậy…”, Tiết Phù cười chua chát: “Nhưng có những lúc, rõ ràng anh biết bọn họ sẽ đối xử với anh như vậy, nhưng anh vẫn làm, chẳng phải sao? Mục đích của anh không phải là nhìn được mặt bọn họ, mà là không thẹn với lương tâm của anh”.

Lâm Chính trầm mặc.

Anh không như vậy sao?

Lâm Chính nhìn Tiết Phù, rồi cất bước, tiếp tục đuổi giết những người khác.

Không đến nửa tiếng, thôn Dược Vương người thì chết, người thì bỏ chạy.

Ngoài thôn máu chảy thành sông, thây chất thành núi.

Thủ Mệnh, Hùng Giới Thiên, Tiết Phù ngây người ra nhìn.

Bọn họ không thể ngờ được ngày tổ chức lễ dược tế lại là ngày thôn Dược Vương bị diệt vong…

Khi Lâm Chính quay trở lại, người anh đầy máu, giống như trở về từ địa ngục.

Tuy biết Lâm Chính sẽ không giết mình, nhưng ba người Thủ Mệnh vẫn vô cùng sợ hãi.

“Thần y Lâm, anh không sao chứ?”.

Thấy Lâm Chính ngồi xuống tảng đá bên cạnh, không ngừng th ở dốc, Thủ Mệnh liền dè dặt hỏi.

“Không sao”.

Lâm Chính thở hổn hển đáp.

Nhưng nói xong anh đã nằm dài ra đất, không buồn nhúc nhích.

“Thần y Lâm!”.

Ba người kinh ngạc, Thủ Mệnh định bước tới.

“Đừng động vào tôi!”, Lâm Chính vội quát.

Thủ Mệnh giật nảy mình, bàn tay đang định chạm vào Lâm Chính không khỏi run rẩy, liền rụt lại.

“Thần y Lâm, sao vậy?”, Thủ Mệnh cẩn thận hỏi.
 
Chương 2961


Chương 2961

“Bây giờ tôi đã là một độc nhân, toàn thân đều là kịch độc, nếu các cô chạm vào tôi, thì sẽ lập tức nhiễm độc, bỏ mạng tại chỗ”, Lâm Chính trầm giọng nói.

“Hả?”.

Mấy người họ tái mặt.

“Thần y Lâm, bây giờ phải làm sao đây? Anh phải được chữa trị!”, Tiết Phù cuống quýt kêu lên.

“Tôi cần sự giúp đỡ của các cô”, Lâm Chính yếu ớt nói.

“Thần y Lâm, anh cần chúng tôi làm gì thì cứ nói”, Thủ Mệnh vội đáp.

Lâm Chính từng cứu mạng cô ta, Thủ Mệnh nghĩ, cho dù mình chết vì Lâm Chính thì cũng là điều hiển nhiên.

“Tôi cần các cô cách không châm cứu cho tôi”, Lâm Chính hơi th ở dốc nói.

“Cách không châm cứu?”.

Hai người đưa mắt nhìn nhau.

“Thần y Lâm, cách không châm cứu đối với chúng tôi không được coi là khó, nhưng bây giờ thể chất của anh đặc biệt, còn chúng tôi lại bị thương, tôi sợ chúng tôi châm cứu… sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn…”, Thủ Mệnh ngập ngừng một lát rồi dè dặt nói.

“Không sao, tôi sẽ dạy các cô châm cứu như thế nào”, Lâm Chính khàn giọng nói: “Các cô lấy túi châm ra, nhúng vào đầm nước độc, sau đó lấy khí ngự châm, hạ châm theo khẩu quyết tôi nói… thì sẽ bình an vô sự”.

Nhúng vào đầm nước độc?

Mấy người lập tức hiểu ý của Lâm Chính.

Anh định lấy độc trị độc.

Thủ Mệnh nuốt nước bọt, gật đầu, lấy châm bạc ra rồi làm theo lời Lâm Chính nói.

Khoảng một tiếng sau.

“Phù!”.

Lâm Chính thở hắt ra, nằm im dưới đất như đang ngủ.

Trên người anh cắm đầy châm bạc.

Thủ Mệnh túa mồ hôi trán.

“Hùng sư đệ, Tiết Phù sư muội, để tôi xử lý vết thương giúp hai người”, Thủ Mệnh nói.

“Không cần đâu đại sư tỷ, chị cũng mệt rồi, chị hãy xử lý vết thương của mình đi, chúng tôi không sao đâu”, Hùng Giới Thiên lắc đầu đáp.

“Phải đấy đại sư tỷ, chị cũng không bị thương nhẹ hơn bọn em mà”, Tiết Phù nói.

“Không sao”.

Thủ Mệnh mỉm cười, nhón châm bước tới, châm cứu bôi thuốc cho bọn họ.

Vết thương của mọi người nhanh chóng được xử lý.

Sau nửa ngày ngủ say, Lâm Chính cũng tỉnh lại.

Anh rút châm bạc trên người ra, ném xuống đất, nhìn từng đầu châm đen sì, thở dài.

“Cuối cùng… cũng kết thúc!”.

Tuy hiện giờ mọi chuyện đều đã kết thúc, nhưng rắc rối của Lâm Chính vẫn chưa dừng lại.

Bây giờ anh đã trở thành độc nhân.
 
Chương 2962


Chương 2962

Toàn thân chứa đầy kịch độc.

Không được tiếp xúc với ai, nếu không cho dù chỉ là một sợi tóc, thì cũng sẽ khiến người ta trúng độc mà mất mạng ngay lập tức.

Lâm Chính có thể tạm thời áp chế chất độc trong cơ thể, nhưng nếu muốn loại bỏ hoàn toàn thì phải mất rất nhiều thời gian.

Thực ra nếu là bình thường, thì Lâm Chính có thể chịu được.

Nhưng bây giờ Tô Nhu và Nhan Khả Nhi đang chờ Lâm Chính cứu, mà anh lại trở thành độc nhân, không thể chạm vào bọn họ, thì cứu bọn họ kiểu gì đây?

Tình hình của Tô Nhu và Nhan Khả Nhi không thể kéo dài, mà phải nhanh chóng chữa trị.

Trong lòng Lâm Chính lo lắng, suy nghĩ đối sách.

Đúng lúc này, tầm mắt của Lâm Chính bỗng bị một vật ở gần đó thu hút, anh không khỏi sửng sốt, vội vàng chạy tới đó.

Vật này chính là tấm bia đá của tổ tiên thôn Dược Vương mà trước đó người bề trên và trưởng thôn nhắc tới.

Lâm Chính nhìn chăm chú chữ trên tấm bia đá, đọc rất cẩn thận.

Ba người Thủ Mệnh đi tới.

“Thần y Lâm, Phi Hoa Thần Châm mà trước đó anh từng dùng để đối phó với Nhị trưởng lão thực sự được lĩnh hội từ tấm bia đá tổ tiên này sao?”, Thủ Mệnh dè dặt hỏi.

“Không giấu gì cô, tôi chưa từng xem tấm bia đá tổ tiên này”, Lâm Chính lắc đầu.

“Chưa từng xem?”.

Thủ Mệnh ngạc nhiên.

“Tất cả mọi thứ liên quan đến bia đá tổ tiên trước đó đều là những lời đồn thổi. Tôi vốn định đến xem nhưng quả thực không có thời gian”.

Lâm Chính đáp, mắt vẫn khóa chặt lấy tấm bia đá, không chớp cái nào.

Ba người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng chấn động.

Nếu không xem bia đá tổ tiên, thì chẳng phải là Lâm Chính đã biết những y thuật thần kỳ kia từ lâu rồi sao?

Rốt cuộc trình độ y thuật của anh… đã đến mức nào rồi?

Một ngày sau, Lâm Chính mang theo châm bạc, bước tới bên cạnh đầm nước độc do người bề trên tự bạo mà thành, lặng lẽ châm cứu điều dưỡng.

Ba người kia tìm một ngôi nhà vẫn chưa bị phá hoại để dưỡng thương.

Sau một ngày, Lâm Chính quay lại.

Thủ Mệnh đang sắc thuốc, thấy Lâm Chính đi tới, đầu tiên là sửng sốt, sau đó kêu lên thất thanh: “Thần y Lâm, sao… sao anh lại trở nên thế này?”.

Lúc này Lâm Chính đang cởi tr@n, chiếc quần cũng rách tả tơi.

Ngoại hình của anh thay đổi rất nhiều, đầu tiên là mái tóc dài màu trắng trở lại màu đen, sau đó màu mắt cũng trở lại bình thường, làn da cũng chuyển từ trắng nhợt sang màu rám nắng.

Điều khiến trái tim Thủ Mệnh loạn nhịp hơn là dung mạo của thần y Lâm càng ngày càng anh tuấn hơn.

Nếu trước đây khuôn mặt anh đẹp như thiên sứ.

Thì bây giờ, trong dung mạo đẹp như thiên sứ đó còn mang theo một chút yêu dị.

Sự yêu dị này có sức sát thương quá lớn, trước đây Thủ Mệnh không có cảm giác gì với thần y Lâm, nhưng lúc này vừa thấy anh, cô ta cảm thấy toàn thân không khỏi trở nên rạo rực, ánh mắt cũng không thể rời khỏi Lâm Chính.

“Sao vậy?”, dường như Lâm Chính cũng chú ý đến ánh mắt kỳ lạ của Thủ Mệnh, không khỏi lên tiếng hỏi.
 
Chương 2963


Chương 2963

Thủ Mệnh sửng sốt rồi hoàn hồn lại, nặn ra một nụ cười: “Không có gì… Tôi chỉ cảm thấy… thần y Lâm thay đổi hơi nhiều…”

“Vậy sao?”.

“Thần y Lâm, độc trên người anh… bây giờ sao rồi?”.

“Bị tôi áp chế rồi, tạm thời sẽ không xuất hiện nữa, bây giờ tôi không khác gì người bình thường cả”.

“Vậy thì tốt, xem ra anh có thu hoạch không nhỏ từ tấm bia đá tổ tiên”.

“Trí tuệ của tổ tiên quả nhiên phi phàm! Khiến người ta hiểu ra nhiều điều! Nhưng dù sao đó cũng là thứ của mấy nghìn năm trước. Thực ra rất nhiều lý luận trên bia đá hồi đó thì khó hiểu, nhưng đặt vào thời này thì lại khác biệt hoàn toàn. Tôi đã kết hợp với một số yếu lĩnh của y học hiện đại để thử lĩnh ngộ và có thu hoạch rất lớn”, Lâm Chính nói.

“Không hổ là thần y Lâm, quả nhiên lợi hại”, Thủ Mệnh thở phào, mỉm cười nói: “Thần y Lâm, tiếp theo anh định làm gì?”.

“Đến lúc tôi phải về rồi, mệnh mạch của Khả Nhi rất yếu, tôi phải nhanh chóng chữa trị cho cô ấy, chỉ là phần đầu cô ấy bị thương rất nặng, e là việc điều trị sẽ khó khăn”, ánh mắt Lâm Chính lóe lên một tia đau khổ.

Anh bỗng dưng nhận ra mình thật là vô dụng.

Không bảo vệ được Tô Nhu.

Cũng không bảo vệ được Nhan Khả Nhi.

Những người bên cạnh anh, người thì chết, người thì bị thương.

Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy bất lực như vậy.

Cho dù đã tiêu diệt thôn Dược Vương, anh vẫn cảm thấy bản thân là đồ vô dụng…

“Thần y Lâm, anh đừng nản lòng, thực ra anh đã làm đủ tốt rồi, chỉ là trên đời này không có chuyện gì là toàn vẹn cả”.

Đúng lúc này, Tiết Phù bước tới.

Cái chân bị gãy đã được băng bó, cô ấy nhặt một cây gậy dài để chống.

“Cái chân này của cô tôi có thể chữa được, cô theo tôi về học viện Huyền Y Phái đi”, Lâm Chính nhìn Tiết Phù nói.

Tiết Phù sửng sốt nhìn Lâm Chính, sau đó lắc đầu, cười chua chát: “Thần y Lâm, tôi định về nhà”.

“Về nhà?”.

“Tôi được người nhà đưa đến thôn Dược Vương học tập từ khi còn rất nhỏ, đã hơn 10 năm rồi không về nhà. Cái chân nay chữa hay không… đã không còn quan trọng nữa, bây giờ tôi… chỉ muốn về nhà”.

“Được, nhưng nếu cô muốn chữa khỏi chân, thì có thể đến học viện Huyền Y Phái tìm tôi bất cứ lúc nào”.

“Cảm ơn anh”.

“Các anh thì sao?”.

“Tôi theo sư tỷ”, Hùng Giới Thiên kêu lên.

“Tôi đến học viện Huyền Y Phái”.

Thủ Mệnh bỗng nói.

Ánh mắt cô ta vô cùng kiên định.

“Được”.

Lâm Chính nhìn thôn Dược Vương tan hoang, lên tiếng: “Tuy nơi này đã trải qua một trận đại chiến, nhưng tôi nghĩ chắc là một phần tài liệu của thôn Dược Vương vẫn chưa bị hủy. Hùng Giới Thiên, Thủ Mệnh, hai người ở lại đây chỉnh lý vớt vát sách vở y học của thôn Dược Vương đi. Xử lý xong chuyện ở đây thì đến học viện Huyền Y Phái tìm tôi”.
 
Chương 2964


Chương 2964

“Được, thần y Lâm”.

Hai người gật đầu.

Lâm Chính thở phào, xoay người rời khỏi thôn trang đã bị tàn phá này…

Đã đến lúc trở về rồi.

Chuyến đi đến thôn Dược Vương giúp Lâm Chính có thu hoạch không nhỏ.

Anh không chỉ được mở mang về các loại độc thần kỳ cổ quái, mà còn được mở mang về sự xấu xí và đen tối của lòng người.

Những người học y chưa chắc đã muốn phổ độ chúng sinh, lòng mang thiên hạ.

Có người chỉ muốn kiếm được miếng ăn, nhưng cũng có người dùng nó để mưu lợi, coi mạng người như cỏ rác.

Trên đời này vốn không có thuần thiện hay thuần ác, lòng người là khó đoán nhất.

Rời khỏi thôn Dược Vương, Lâm Chính đến thị trấn ở ngoài núi, tìm đến người anh đã sắp xếp từ trước, tắm rửa thay đồ ở đó, rồi trở về Giang Thành.

Anh mang theo cả Nhan Khả Nhi, nhưng không ngồi máy bay mà dùng xe cứu thương đưa đi.

Lúc này Nhan Khả Nhi đã rơi vào tình trạng chết lâm sàng.

Thực ra đây chỉ là ý kiến của Lâm Chính, nếu là người khác thì e là Nhan Khả Nhi đã được đưa vào quan tài rồi.

Lâm Chính ngồi trên xe, nhìn khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu của Nhan Khả Nhi, không khỏi thở dài.

Tin thôn Dược Vương bị tiêu diệt chắc hẳn sẽ nhanh chóng lan ra.

Các thế lực bị thôn Dược Vương xui khiến đối phó Dương Hoa cũng sẽ lập tức dừng lại.

Hiện giờ, chắc chắn Dương Hoa đã bình an vô sự.

Lâm Chính cũng không quan tâm những chuyện đó, đưa Nhan Khả Nhi xông thẳng vào học viện Huyền Y Phái. Anh cưỡng chế mở cổng, đưa Nhan Khả Nhi đến phòng chữa trị tốt nhất, bắt đầu dùng các loại thuốc đắt đỏ tạm thời kéo dài mạng sống cho cô ấy.

“Này, các người là ai? Ai cho các người vào đây!”.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào.

“Ra ngoài xem có chuyện gì”, Lâm Chính khẽ quát người bên cạnh.

Đây là người đã đón anh ở thị trấn, Lâm Chính trở về vẫn chưa gọi điện thoại cho Mã Hải.

“Vâng, anh Lâm”, người kia gật đầu chạy đi.

Một lát sau anh ta quay lại.

“Anh Lâm, người bên ngoài nói nơi này là của anh ta, bảo chúng ta nhanh chóng rời đi, nếu không sẽ đuổi cổ chúng ta”.

“Cái gì?”.

Lâm Chính ngạc nhiên: “Bọn họ là người của học viện Huyền Y Phái sao?”.

“Nhìn có vẻ không phải”.

Lâm Chính suy nghĩ một lát rồi ngoảnh sang nói: “Anh tránh mặt một lát đi”.

“Vâng”.

Người kia ra ngoài.
 
Chương 2965


Chương 2965

Lâm Chính thay đổi dung mạo, khôi phục dáng vẻ vốn có rồi đi ra.

Anh vẫn chưa muốn công bố dung mạo thực sự của “thần y Lâm”, anh muốn biết hiện giờ có bao nhiêu kẻ thù giấu mặt đang nhằm vào Dương Hoa. Nếu để bọn họ biết thần y Lâm vẫn chưa chết, thì chắc chắn họ sẽ lập tức thu tay, Lâm Chính cũng không thể điều tra được rốt cuộc có bao nhiêu mối đe dọa ngầm.

Lúc anh ra khỏi phòng, bên ngoài đã cãi nhau ỏm tỏi.

“Mẹ kiếp, ai cho chúng mày vào hả? Có biết đây là đâu không? Mau cút ngay, nếu không tao báo cảnh sát bắt bây giờ”, bên ngoài, một gã trọc đầu đang la lối, thái độ vô cùng hung hãn.

Người kia có chút không đỡ được.

Lâm Chính bước tới, đang định lên tiếng, nào ngờ nhìn thấy gã đầu trọc kia liền kêu lên thất thanh: “Tô Cương!”.

“Ớ? Lâm Chính?”, Tô Cương sửng sốt, nhìn thấy Lâm Chính cũng vô cùng ngạc nhiên.

Lâm Chính không ngờ lại gặp con trai của bác hai ở đây.

Tô Cương lúc này đã không còn khí chất thư sinh như trước nữa, ngược lại toàn thân từ trên xuống dưới đầy vẻ lưu manh.

Lâm Chính biết anh ta đã ngồi tù một thời gian.

Lý do vào đó cũng chính là vì Lâm Chính.

“Sao thằng vô dụng này lại chạy đến đây vậy?”, Tô Cương vui vẻ, khóe miệng nhếch lên, bật cười thành tiếng.

Đúng là oan gia ngõ hẹp!

“Tô Cương, đây là địa bàn của Dương Hoa, từ bao giờ lại thành địa bàn của anh vậy?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.

“Vẫn còn Dương Hoa à? Dương Hoa đã tiêu đời rồi! Cậu vừa từ núi về đấy à? Sao chẳng biết gì về thế giới bên ngoài thế?”, Tô Cương cười khẩy.

“Cái gì?”, Lâm Chính ngẩn người, không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

“Họ Lâm kia, cậu vênh váo như vậy chẳng phải là do vợ cậu được thần y Lâm nhìn trúng, sau đó cậu dựa vào thần y Lâm để cáo mượn oai hùm trước mặt chúng tôi sao? Bây giờ vợ cậu hôn mê bất tỉnh, chỉ còn nửa cái mạng, thần y Lâm đã chết, Dương Hoa cũng không còn! Để tôi xem cậu còn chỗ dựa nào không?”.

Tô Cương nheo mắt nhìn anh chằm chằm: “Trước kia vì chuyện phương thuốc mà cậu đưa tôi vào tù, hôm nay ông trời có mắt, để tôi gặp cậu ở đây. Ha ha, đừng trách tôi không nể mặt, hôm nay tôi phải trút hết nỗi hận này”.

Dứt lời, Tô Cương liền vung tay lên: “Các anh em, xông lên, phế cậu ta cho tôi!”.

“Được!”.

Mấy người đàn ông vạm vỡ phía sau Tô Cương lập tức bước tới định ra tay.

“Tô Cương, tôi khuyên anh đừng có làm bừa”.

Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng.

“Đừng nhiều lời với tôi! Cậu tự ý xông vào địa bàn của chúng tôi, chính là tự ý xông vào nhà riêng, xâm phạm lãnh thổ tư nhân, tôi làm bừa với cậu thì sao chứ?”.

Mấy người đàn ông hung hãn không quan tâm đ ến những chuyện này, bắt đầu thượng cẳng chân hạ cẳng tay.

Nhưng mấy người bọn họ sao có thể đối phó nổi Lâm Chính chứ?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom