Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 2686


Chương 2686

Điều này chẳng phải tốt hơn so với việc kết thông gia với Đông Hoàng Giáo sao?

“Khẩu vị của Nam Cung Mộng cũng lớn thật!”, Kim Thế Minh hừ một tiếng, khinh thường nói.

“E rằng cậu ta sẽ không ngồi im chờ chết!”, một vị tông chủ bên cạnh, mặt không đổi sắc nói.

“Nếu như ông ta thành công… thì e rằng trong nước sẽ không có người nào có thể chống lại thế gia Nam Cung?”

“Tất nhiên, một bên là thế gia Nam Cung, một bên là Đông Hoàng Giáo! Nếu hai thế lực này hợp lại thành một… Thì bọn họ sẽ trở thành bá chủ”.

Mọi người xì xào bàn tán.

Đám người Lưu Mã tức giận đến mức phát run.

Đương nhiên bọn họ biết thủ đoạn của Nam Cung Mộng.

Bọn họ cũng từng nghe nói tới kỳ độc nổi tiếng thiên hạ của thế gia Nam Cung.

Bây giờ giáo chủ trúng độc, bọn họ sao dám hành động liều lĩnh.

Nhưng khi đám người Lưu Mã không biết làm sao, Lâm Chính đột nhiên nói.

“Nam Cung Mộng! Ông muốn dùng những độc dược này khống chế tôi, e rằng chỉ đang nằm mơ! Độc dược của ông không làm gì được tôi đâu!”

“Giáo chủ Lâm, không nên nghi ngờ độc tính của độc dược thế gia Nam Cung! Mặc dù loại độc này kém hơn độc Tuyệt Mệnh, nhưng cũng không kém bao nhiêu! Nếu cậu không nghe lời, không lấy được thuốc giải trong tay tôi, trong vòng ba ngày, cậu sẽ chết bất đắc kỳ tử, cho dù thực lực của cậu có mạnh đến cỡ nào, cơ thể lợi hại tới đâu cũng tuyệt đối không thể chống lại độc tố này”, Nam Cung Mộng nheo mắt, mặt tươi cười nói.

“Đối với người bình thường mà nói, loại độc này quả thật rất hung ác, nhưng đối với tôi chỉ có thể nói là loại độc bình thường, muốn chữa khỏi cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi!”, Lâm Chính lắc đầu nói.

“Cuồng vọng!”

“Hừ! Nhìn dáng vẻ của cậu có vẻ không biết uy lực kỳ độc của thế gia Nam Cung!”

“Quá kiêu ngạo!”

Người thế gia Nam Cung cả giận hét lên.

“Được rồi, nếu giáo chủ Lâm đã tự tin như vậy, chúng ta hãy đợi một ngày, loại độc này sau một ngày sẽ phát tác, đến lúc đó, cơ thể của giáo chủ Lâm sẽ nổi đầy vết lở loét rất kinh khủng và đau đớn, hy vọng lúc đó giáo chủ Lâm sẽ không hối hận”, khóe miệng Nam Cung Mộng nhếch lên, bộ dạng vô cùng tự tin.

Ông ta tin rằng giáo chủ Lâm sẽ hối hận.

Dù sao quá trình phát tác của loại độc này vô cùng đau đớn, người bình thường căn bản không thể chịu được.

Sau khi giáo chủ Lâm nếm được uy lực của kịch độc, ông ta tin rằng giáo chủ Lâm sẽ đến cầu xin ông ta.

Nhưng vào lúc này, giáo chủ Lâm đột nhiên giơ tay lên, chậm rãi tháo mặt nạ xuống.

“Nam Cung Mộng! Tôi biết ông không tin những gì tôi nói, nhưng khuôn mặt tôi hẳn sẽ khiến ông tin phục, phải không?”

Mặt nạ được tháo xuống, khuôn mặt đẹp như thần xuất hiện trước mặt mọi người.

Nam Cung Mộng nhìn anh, hô hấp đột nhiên dồn dập, cả người như hóa đá.

Biểu cảm của Nam Cung Mộng vô cùng phong phú, ngây người tại chỗ, như thể mất hồn.

Người xung quanh cũng nhìn khuôn mặt dưới mặt nạ của giáo chủ Lâm.
 
Chương 2687


Chương 2687

“Chàng trai này thật tuấn tú!”

“Giáo chủ Đông Hoàng thật sự là một vị thần…”

“Chỉ là khuôn mặt này… hơi quen… hình như đã thấy ở đâu rồi”.

Mọi người xì xào bàn tán.

Rất nhiều cô gái nhìn thấy gương mặt kia đều bối rối, gò má ửng hồng.

Nam Cung Mông liếc nhìn Lâm Chính, mắt sáng lên.

Hiện trường trở nên náo động.

Nạp Lan Thiên, Phó Vô Diệp và Nam Cung Vân Thu cũng cảm thấy gương mặt này rất quen, nhưng không nhớ ra là ai.

Đến lúc này, một tiếng hô lớn vang lên.

“Anh là… thần y Lâm!”

Nghe vậy, hiện trường càng bùng nổ.

“Cái gì? Anh ta chính là thần y Lâm?”

“Là thần y Lâm của Dương Hoa ở Giang Thành sao?”

“Đúng vậy, chính là anh ta, tôi nhớ ra rồi, chính là anh ta!”

“Bảo sao tôi thấy quen đến vậy! Thì ra là anh ta…”

Mọi người chợt bừng tỉnh, càng nhiều người sợ đến mức toát mồ hôi hột.

Thần y Lâm ở Giang Thành?

Người này… trở thành giáo chủ của Đông Hoàng Giáo từ khi nào vậy?

Mọi thứ thật khó tin…

“Sao có thể như vậy! Cậu trở thành giáo chủ Đông Hoàng Giáo từ khi nào?”, Nam Cung Mộng vô cùng kinh ngạc, mồ hôi chảy ròng ròng.

Lâm Chính và thế gia Nam Cung luôn đối đầu với nhau.

Thế gia Nam Cung đã huy động toàn lực để chống lại thần y Lâm.

Tất cả những người hoặc những thứ có liên quan đến thần y Lâm đều bị thế gia Nam Cung coi là mục tiêu công kích.

Thế gia Nam Cung có ý định dồn thần y Lâm vào chỗ chết.

Hai bên như nước với lửa, sống chết không ngừng.

Trong mắt thế gia Nam Cung, mặc dù thần y Lâm rất nổi tiếng nhưng cũng chỉ giới hạn trong giới thế tục, một gia tộc ở ẩn như bọn họ không hề sợ bác sĩ Đông ý nhỏ bé này.

Nhưng tên bác sĩ Đông y này lại dám khiêu khích bọn họ, chắc chắn phải dày vò đến chết.

Bây giờ, rất nhiều người thân và bạn bè xung quanh thần y Lâm đã bị thương.

Đặc biệt là Tô Nhu đã bị mù hai mắt.

Bọn họ tin thần y Lâm chắc chắn rất căm hận bọn họ.

Nhưng bọn họ không quan tâm, bởi vì bọn họ cho rằng thần y Lâm không thể làm gì bọn họ.

Nhưng bây giờ… thần y Lâm đã giết đến tận cửa rồi.

Hơn nữa còn có thân phận giáo chủ của Đông Hoàng Giáo.

Bọn họ có thể đối phó với thần y Lâm.

Nhưng bọn họ chống lại giáo chủ Đông Hoàng Giáo thế nào đây?
 
Chương 2688


Chương 2688

Kẻ thù ban đầu giống như một con kiến, đột nhiên trở thành một con sư tử… Làm sao bọn họ có thể chống lại nổi?

Lâm Chính lấy ra mấy cây kim bạc, đâm mấy cây vào cổ, sau đó lồ ng ngực phập phồng, sắc mặt dần tái nhợt, biến thành màu xanh, rồi lại trở về bình thường, cuối cùng…

Phụt!

Phun ra một ngụm máu xanh thẫm, tung tóe trên mặt đất, phát ra tiếng kêu đáng sợ.

“Cái gì?”

Mặt Nam Cung Mộng biến sắc.

“Đây… giải độc rồi sao?”, người bên cạnh nói.

“Nam Cung Mộng, độc này của ông dùng trên người người khác thì được, nhưng trong mắt tôi thì chỉ là trò trẻ con mà thôi! Ông muốn hạ độc tôi, e là không dễ dàng vậy đâu!”

Lâm Chính lau vết máu ở khóe miệng, mặt không biến sắc nói: “Hôm nay chúng ta phải tính sổ rồi nhỉ?”

“Thần y Lâm! Cậu muốn gì?”

Nam Cung Mộng bình tĩnh lại, lạnh lùng hỏi.

“Có phải ông sai người phóng hỏa Dương Hoa không?”, Lâm Chính vô cảm hỏi.

Nam Cung Mộng không trả lời.

“Có phải ông sai người làm mù mắt của Tô Nhu không?”

Nam Cung Mộng vẫn im lặng.

“Ông còn sai người chặt tay của ông ngoại cô ấy!”

“Ngoài ra, ông còn sai người hạ Độc Tuyệt Mệnh vào người cô ấy, đúng không?”



Lâm Chính kể hết những gì thế gia Nam Cung đã làm với anh trong thời gian qua.

Giọng anh rất lớn, như thể đang tuyên bố tội ác của thế gia Nam Cung.

Mọi người đều nghe rất rõ ràng.

Những người xung quanh đều không dám thở mạnh.

Lâm Chính nói suốt bốn phút mới dừng lại.

“Nói xong chưa?”, cuối cùng Nam Cung Mộng cũng mở miệng.

“Ông nghe rõ chưa?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Nghe rồi thì sao? Lẽ nào cậu định liều mạng với thế gia Nam Cung chúng tôi sao?”, Nam Cung Mộng hừ một tiếng: “Thần y Lâm! Tôi nói thẳng nhé! Cho dù cậu căm hận tôi cỡ nào thì cũng không dám làm gì thế gia Nam Chung chúng tôi đâu!”

“Sao ông lại nói vậy?”

“Nguyên nhân rất đơn giản! Cậu không dám!”, Nam Cung Mộng híp mắt nói.

“Không dám ư?”

“Thần y Lâm, theo tình báo của thế gia Nam Cung chúng tôi, một tuần trước, Đông Hoàng Giáo vẫn trong tình trạng chia năm sẻ bảy, mặc dù tôi không biết cậu dùng thủ đoạn gì để ngồi lên vị trí giáo chủ Đông Hoàng Giáo, nhưng tôi tin thế cục bây giờ của Đông Hoàng Giáo vẫn cực kỳ bất ổn. Mặc dù thế gia Nam Cung không bằng Đông Hoàng Giáo, nhưng nếu đánh, Đông Hoàng Giáo sẽ phải dùng hết sức lực. Nếu khai chiến trong tình trạng bất ổn như vậy, Đông Hoàng Giáo chắc chắn sẽ xảy ra nội chiến, thế gia Nam Cung chúng tôi không cần ra tay thì Đông Hoàng Giáo cũng sẽ tự diệt vong! Thần y Lâm, chắc là cậu hiểu sự thật này chứ nhỉ?”

Nam Cung Mộng cười nói.
 
Chương 2689


Chương 2689

Nghe vậy, mọi người đều nhìn chằm chằm Lâm Chính.

Cũng bao gồm cả người của Đông Hoàng Giáo.

Nam Cung Mộng đúng là con cáo già.

Ông ta nhìn thấu mọi thế cục.

Bao gồm cả Đông Hoàng Giáo.

Mặc dù Đông Hoàng Giáo đã có tân giáo chủ khiến mọi người đều bất ngờ.

Nhưng nghĩ kỹ lại, sở dĩ mọi người không biết Đông Hoàng Giáo có tân giáo chủ, chẳng phải là vì tân giáo chủ nhận chức chưa lâu nên tin tức chưa kịp truyền ra ngoài sao?

Vì thời gian kế nhiệm không lâu nên nội bộ Đông Hoàng Giáo vẫn chưa ổn định.

Thần y Lâm còn trẻ như vậy đã ngồi lên bị trí giáo chủ, chắc chắn có rất nhiều người không phục, luôn muốn lật đổ và thay thế anh.

Thần y Lâm còn chưa ngồi vững đã vội vã chạy đến thế gia Nam Cung tính sổ… Điều này chẳng phải là ngu ngốc hay sao?

Thế gia Nam Cung cũng không tốt đẹp gì! Một khi ra tay thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người phải chết.

Cho dù Đông Hoàng Giáo đang ở thời kỳ hoàng kim thì việc đối đầu với một thế lực lớn mạnh cũng là việc lớn.

Rất nhiều trưởng lão không đành lòng nhìn đệ tử của mình vô cớ đi vào chỗ chết. Một khi thương vong quá nhiều thì sẽ có người hoài nghi Lâm Chính.

Nếu trong nội bộ có người lợi dụng thời cơ làm lung lay vị trí của Lâm Chính thì Lâm Chính sẽ gặp rắc rối.

Khi đó, vị giáo chủ trẻ tuổi này cũng sẽ chết không có chỗ chôn.

Nhưng có mấy ai đủ tỉnh táo để cân nhắc đến điều này.

Thật thiếu khôn ngoan khi khai chiến với thế gia Nam Cung.

Không ít người trầm lặng gật đầu.

Nam Cung Mộng nói thẳng như vậy để xem Lâm Chính lựa chọn thế nào.

Quả nhiên, Lâm Chính cũng im lặng.

Nam Cung Mộng vui mừng, thừa thắng xông lên, nói tiếp:

“Thần y Lâm! Thực ra thù hận giữa chúng ta chưa sâu đậm đến vậy, phải không?”

“Tôi thừa nhận thời gian qua thế gia Nam Cung đã chèn ép cậu, đặc biệt là những người bên cạnh cậu, rất nhiều người không chết thì cũng tàn phế, sản nghiệp của cậu cũng bị tổn hại nghiêm trọng! Nhưng thần y Lâm, cậu hãy nghĩ kỹ lại đi, cả nhà Nam Cung Tùng thì sao? Bọn họ chẳng phải cũng chết thảm sao? Cả nhánh đó đã bị cậu san bằng rồi!”

“Vì vậy ý của tôi là… mỗi người lùi một bước, ân oán coi như hóa giải! Cậu lập tức dẫn người rời khỏi đây, sau này hai bên chúng ta nước sông không phạm nước giếng! Cậu thấy sao?”

Nam Cung Mộng hừng hực nhìn Lâm Chính.

Lâm Chính đã giải được độc, thế gia Nam Cung không còn ưu thế nào nữa.

Mặc dù lúc người của Đông Hoàng Giáo xông vào, thế lực của thế gia Nam Cung cũng đã tập hợp lại ở đại sảnh, nhưng Nam Cung Mộng không muốn đánh nhau.

Ông ta thầm quan sát vài vòng, phát hiện Lâm Chính dẫn theo toàn bộ người của Đông Hoàng Giáo.

Nếu giải quyết hết đám người này thì cả hai bên đều sẽ thê thảm.

Dù sao Đông Hoàng Giáo vẫn là Đông Hoàng Giáo.

Ông ta không động vào nổi.
 
Chương 2690


Chương 2690

Chỉ là…

Không ta không muốn khiêu khích, không có nghĩa là Lâm Chính sẽ bỏ qua.

“Nam Cung Mộng, ông nghĩ mọi chuyện đơn giải quá nhỉ?”, Lâm Chính nói.

“Sao thế? Cậu không đồng ý à?”, Nam Cung Mộng nheo mắt hỏi.

“Kể từ khi ông hạ độc hoa Tuyệt Mệnh lên người Tô Nhu, tôi và thế gia Nam Cung đã không thể giải hòa được nữa!”, Lâm Chính vô cảm nói.

“Chẳng lẽ cậu… thật sự muốn ra tay sao?”

Nam Cung Mộng sốt ruột, nghiến răng nói.

“Ông nghĩ tôi không dám ư?”

“Cậu muốn chết à? Đông Hoàng Giáo sẽ bị cậu hủy diệt! Cậu cũng sẽ chết không có chỗ chôn!”, Nam Cung Mộng gầm lên.

Nghe vậy, Lâm Chính lại nở nụ cười quái dị.

Nam Cung Mộng sững sờ.

“Cậu cười cái gì…”

“Còn một điểm ông chưa hiểu nhỉ!”

“Điểm nào?”

“Ông quên mất tên tôi rồi sao?”

“Tên cậu?”, Nam Cung Mộng ngẩn người, đột nhiên ý thức được gì đó, thất thanh nói: “Thần… thần y?”

“Đúng vậy! Tôi là thần y, tôi có y thuật khiến người chết sống lại, vì vậy nếu đánh nhau thật, Đông Hoàng Giáo sẽ không cần lo lắng chuyện thương vong, bởi vì cho dù có người chết thì tôi cũng sẽ cứu sống họ! Ông hiểu không?”

Da đầu Nam Cung Mộng tê rần, sắc mặt tái nhợt, hung hăng quát lớn: “Chỉ như vậy vẫn chưa đủ! Đám người thèm muốn vị trí giáo chủ sẽ không tha cho cậu! Bọn họ chắc chắn sẽ không tha cho cậu! Cậu không thể đụng vào tôi đâu!”

Nhưng Lâm Chính không thèm để ý tới lời Nam Cung Mộng nói, anh giơ tay lên cao, thản nhiên nói: “Tất cả nghe lệnh!”

“Có mặt!”

Người xung quanh đồng thanh hô lớn, lần lượt rút kiếm ra, dáng vẻ đằng đằng sát khí.

“Lập tức ra tay, san bằng thế gia Nam Cung, giết sạch không chừa một mảnh giáp! Giết hết cho tôi!”, Lâm Chính hô to.

“Giết!”

Người của Đông Hoàng Giáo không hề do dự, lập tức gầm lớn, lao về phía Nam Cung Mộng.

“Bảo vệ gia chủ!”

“Giết địch!”

Người của thế gia Nam Cung cũng lập tức xông lên.

Hai bên chiến đấu.

Đôi mắt của Lâm Chính lạnh lùng, anh đẩy Nam Cung Yên Nhu cho người của Đông Hoàng Giáo.

“Trông chừng cô ta!”

Nói xong anh xông về phía Nam Cung Mộng.

“Nam Cung Mộng, mạng của ông tôi sẽ tự lấy!”
 
Chương 2691


Chương 2691

Lâm Chính bước tới với khí thế hừng hực. Vài cao thủ nhà Nam Cung lập tức lao lên, định chặn Lâm Chính lại. Thế nhưng khi họ với vừa mới tiếp cận thì đã có vài bóng hình khác vung kiếm chém về phía họ.

“Cẩn thận!”, cao thủ nhà Nam Cung bị ép lùi về sau. Bọn họ căn bản không có cơ hội tiếp cận anh.

“Đó là ảnh ngự của cung Đông Hoàng”, không biết là ai nhận ra những người này bèn kêu lên.

“Ảnh ngự? Là thị vệ của Đông Hoàng Thần Quân sao?”, Nam Cung Mộng kêu lên. Ông ta chỉ nghe tên còn chưa gặp mặt bao giờ. Giờ thì cũng được chứng kiếm uy lực khủng khiếp của ảnh ngự rồi.

Có ảnh ngự trợ lực, không ai cản được Lâm Chính. Anh cứ thế tiến thằng về phía Nam Cung Mộng.

Nam Cung Mộng trông vô cùng khó coi, vội vàng lùi về sau.

“Bảo vệ gia chủ”

“Mau, mau chặn bọn họ lại. Nếu như gia chủ có mệnh hệ gì thì các người sẽ phải chết hết”, người quản gia hét lên, không ngừng đẩy người của thế gia Nam Cung lên.

Rất nhiều người lao về phía Nam Cung Mộng. Lúc này…hiện trường không chỉ có người nhà Nam Cung mà còn có cả giáo chúng của Đông Hoàng Giáo.

“Đi theo giáo chủ, tăng tốc độ tiêu diệt Nam Cung Mộng!”, Lưu Mã hét lên. Ông ta đích thân dẫn đầu đoàn người và lao lên.

Về số lượng người thì Đông Hoàng Giáo không bằng thế gia Nam Cung nhưng họ lại là đội quân tinh nhuệ nhất, là những con át chủ bài với sức chiến đấu mạnh hơn thế gia Nam Cung không biết bao nhiêu lần, cộng với khí thế hừng hực khiến thế gia Nam Cung không thể địch lại. Nếu mà xảy ra xung đột thật thì họ sẽ bại trận mất.

“Gia chủ! Đi thôi”, quản gia lao tới bên cạnh Nam Cung Mộng và vội vàng đưa ông ta đi. Nam Cung Mộng cũng biết là không thể ở lại nên lập tức quay người định bỏ chạy.

Lâm Chính hừ giọng, ghim châm bạc lên người. Thực lực của anh tăng mạnh, anh nhảy về phía đám người của Nam Cung và đuổi theo Nam Cung Mộng.

“Muốn chết à!”, đám cao thủ nhà Nam Cung tức giận, rút kiếm ra chém tới. Bốn phương tám hướng đều là kiếm ảnh bay loạn xa. Sát khí hừng hực. Nam Cung Mộng cũng quay người lại, chộp lấy vai của Lâm Chính và ấn xuống.

“Cậu tưởng tôi bỏ chạy sao? Tôi muốn cậu phải chết. Đây là thế gia Nam Cung! Cậu nghĩ rằng tôi sẽ trốn đi đâu?”, Nam Cung Mộng gằn giọng, phát lực đè chặt Lâm Chính.

Lúc này Lâm Chính không có chỗ để né tránh nữa. Anh cũng chẳng thèm đi cản những thanh kiếm đang chém xuống. Anh chỉ lật tay, đâm một ngón vào ngực của Nam Cung Mộng.

Nam Cung Mộng nín thở, đôi mắt ánh lên vẻ sợ hãi. Lâm Chính đang định làm gì vậy? Cậu ta định liều mạng sao?

Nếu là những người khác thì Nam Cung Mộng chẳng lo lắng, nhưng Lâm Chính thì khác. Ông ta nhìn chăm chăm ngón tay anh, cảm giác trái tim như muốn rớt ra ngoài.

Đến cuối cùng Nam Cung Mộng phải thỏa hiệp. Ông ta buông tay ra khỏi vai Lâm Chính, vội vàng lùi về sau để né ngón tay của anh.

Lâm Chính không có ý định buông tha cho ông ta, ngón tay anh lao tới. Mặc dù không đâm trúng được trái tim nhưng cũng đâm trúng ngực ông ta.

Bụp! May mà xảo kình của nhà Nạp Lan cũng thường thôi nên lúc ngón tay chạm vào ngực Nam Cung Mộng, ông ta chỉ bị bay bật ra, tông đổ thêm chục người khác, ngã ra đất và nôn ra máu.

Hành động đó đã khiến Lâm Chính phải đỡ thêm vô số đường kiếm chém xuống. Đám đông nhìn chăm chăm cảnh tượng trước mặt.

“Lẽ nào Đông Hoàng Giáo chủ muốn bị phanh thây vào ngày hôm nay?”, rất nhiều người có cùng suy nghĩ.

Thế nhưng một giây sau.
 
Chương 2692


Chương 2692

Keng! Keng!…Tiếng kim loại va chạm vang lên. Vô số lưỡi kiếm chém xuống người Lâm Chính tóe lửa. Chúng căn bản không thể làm gì được anh.

“Hả?”, đám đông thất kinh.

“Đao….đao thương bất nhập”, Kim Thế Minh kêu lên.

“Đây chính là uy lực của tiên thiên cương khu sao?”, Phó Vô Diệp lầm bầm. Những kẻ luyện võ khác cũng cảm thấy sợ hãi.

“Bố ơi!”, Nam Cung Vân Thu và Nam Cung Mạc Phi hét lên, lao tới đỡ Nam Cung Mộng.

“Bố…không sao….đừng lo…”, Nam Cung Mộng miệng rớm máu, cố gắng đứng dậy. Đương nhiên ông ta chỉ nói vậy còn trên thực tế cái chỉ tay của Lâm Chính đã khiến ông ta gãy mất hai cái xương, lục phủ ngũ tạng cũng bị thương nặng…May mà ông ta cũng là kẻ biết võ, có tu vi không tệ, nếu không đã mất mạng từ lâu rồi.

Vụt! Đúng lúc này người của ảnh ngự cũng lao lên, vung kiếm chém những người đang bao vây Lâm Chính.

Vụt! Vụt!…Tiếng kiếm chém đứt da thịt vang lên không ngớt. Tầm hơn chục giây thôi mà đám ảnh ngự đã lại đứng bên cạnh Lâm Chính rồi. Tình hình hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của Lâm Chính.

Lâm Chính phủi bụi trên người và bước tới. Nam Cung Mộng để lộ vẻ tuyệt vọng.

“Đi thôi!”, Nạp Lan Thiên không dám do dự, chỉ khẽ quát lên rồi nhảy ra khỏi đám đông, chạy mất.

“Không ngờ thiên kiêu xếp thứ 10 lại bỏ chạy như vậy”, Phó Vô Diệp cảm thán.

Đám đông cũng xì xầm. Lâm Chính cũng không đuổi theo Nạp Lan Thiên. Mục đích anh tới đây rất đơn giản. Đó là lấy thuốc giải và tiện thể báo thù. Nạp Lan Thiên không nằm trong số đó.

Lâm Chính nhấc tay lên, điều động Lạc Linh Huyết, chuẩn bị ra đòn với Nam Cung Mộng.

Đúng lúc này, Nam Cung Yên Nhu hét lên: “Dừng tay”.

Lâm Chính quay đầu lại. Nam Cung Yên Nhu thoát khỏi những người đang kìm kẹp mình, quỳ xuống và cúi đầu: “Thần y Lâm, nếu như anh tới báo thù thì xin hãy giết Yên Nhu đi. Tôi nguyện dùng tính mạng của mình để đổi lại mạng sống cho bố tôi” .

“Chị ơi”, Nam Cung Vân Thu khóc lóc.

“Cô chủ”, người nhà Nam Cung cũng khóc theo.

Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu: “Tôi chỉ muốn Nam Cung Mộng chết. Còn các người sống hay chết thì tôi còn phải xem tâm trạng của mình thế nào đã. Sao cô đủ tư cách nói với tôi như vậy?”

Nói xong, anh mặc kệ Nam Cung Yên Nhu và tiếp tục đi về phía Nam Cung Mộng.

“Tôi sẽ liều chết với anh”, Nam Cung Vân Thu tức lắm, cô ta bặm môi và lao lên.

“Cô hai đừng làm càn. Để chúng tôi”, hai bóng hình lao ra, nhào về phía Lâm Chính.

Lâm Chính liếc nhìn hai bóng hình này, anh đột nhiên rút lấy thanh kiếm của một ngự ảnh ở bên cạnh và vung lên. Một đường kiếm khí dài ba trượng phóng ra, chém thẳng vào hai bóng hình đang lao tới.

Vụt! Hai kẻ đó còn chưa tiếp cận được anh thì cơ thể đã bị chẻ làm đôi, máu chảy thành sông.

Đám đông nín thở và trố tròn mắt.

“Đó là…kiếm khí thôi sao?”

Việc phóng ra kiếm khí không phải là điều khó đối với các cao thủ luyện võ đạo. Nhưng có thể phóng ra được kiếm khí khủng khiếp như vậy thì không phải ai cũng có thể làm được. Hơn nữa đường kiếm khí này còn dài gần ba trượng.

Kiếm khí thông thường chỉ dài cỡ một mét là đã giỏi lắm rồi. Còn ba trượng thì khủng khiếp quá.

Đám đông chấn động. Nam Cung Vân Thu đang tức điên cũng bị dọa sợ hết hồn bởi thủ đoạn tàn nhẫn của Lâm Chính. Cô ta run lẩy bẩy, không dám ngông cuồng nữa.
 
Chương 2693


Chương 2693

Nam Cung Mạc Phi đứng trước Nam Cung Mộng cũng toát mồ hôi hột. Hắn siết khẩu súng trong tay, nhìn chăm chăm Lâm Chính.

“Tránh ra cả đi”, Nam Cung Mộng hít một hơi thật sâu và nói giọng khàn khàn.

“Bố ơi…”, Nam Cung Mạc Phi quay lại.

“Mạc Phi, lập tức đưa em gái rời đi. Bố sẽ giúp con kéo dài thời gian”, Nam Cung Mộng nói khẽ.

“Lúc này bố đang bị thương nặng, bố phải đi cùng bọn con, không thể ở lại một mình được”, Nam Cung Mạc Phi cuống cả lên.

“Mau đi đi”.

Nam Cung Mộng kích động gào lên: “Còn không đi thì không có cơ hội nữa đâu. Thực lực của thần y Lâm đã vượt quá sức tưởng tượng của bố rồi. Giờ cậu ta quyết tâm giết cả nhà chúng ta đấy. Còn không đi là sẽ chết cho coi”.

“Bố ơi, nhà Nam Cung không sợ anh ta. Đội cấm vệ chắc đã nhận được tin rồi, bọn họ đang trên đường tới đây. Chỉ cần bọn họ tới thì chúng ta không cần phải lo lắng nữa! Tới khi đó chắc chắn chúng ta có thể khống chế được người của Đông Hoàng Giáo. Chỉ cần chúng ta kiên trì đến cùng là được”, có vẻ Nam Cung Mạc Phi không định từ bỏ.

Thế nhưng Nam Cung Mộng chỉ lắc đầu: “Chúng ta không đợi được đâu”.

“Tại sao ạ?”, Nam Cung Mạc Phi hỏi.

“Bởi vì thần y Lâm sẽ không để chúng ta có cơ hội đó!”, Nam Cung Mộng nói giọng khàn khàn và nhìn chăm chăm về phía trước.

Nhìn ánh mắt của bố, Nam Cung Mạc Phi vô thức nhận ra điều gì đó. Hắn vội vàng nhìn theo. Một cú đấm khủng khiếp đã giáng xuống đầu hắn.

Đó chính là cú đấm của Lâm Chính. Anh đã ra tay rồi. Cú đấm kinh thiên động địa.

“Cẩn thận”, Nam Cung Mộng gào lên, vội đẩy Nam Cung Mạc Phi ra. Đồng thời ông ta dùng chưởng đỡ cú đấm của Lâm Chính.

Rắc! Chưởng và quyền và chạm, tiếng xương gãy vang lên rành rọt. Nam Cung Mộng một lần nữa bay bật ra phía sau, ngã rầm ra đất. Cánh tay phải của ông ta đã bị gãy tới mức biến dạng. Cú đấm của Lâm Chính đã đánh phế một cánh tay của Nam Cung Mộng.

“Bố ơi!”, Nam Cung Mạc Phi gào lên, lao về phía ông ta.

“Mau đi đi”, Nam Cung Mộng dùng tay trái kéo cổ áo của Nam Cung Mạc Phi và hét.

“Không! Con không đi! Cùng lắm thì con sẽ liều mạng với kẻ họ Lâm đó”, Nam Cung Mạc Phi gào lên, hắn đứng bật dậy, lao về phía Lâm Chính.

“Mạc Phi! Quay lại!”, Nam Cung Mộng hét lớn.

Nhưng vô ích. Nam Cung Mạc Phi lúc này giống một con bò điên, không một ai cản nổi. Lâm Chính lại nhận thanh kiếm mà một ngự ảnh đưa tới. Anh chém về phía Nam Cung Mạc Phi.

Đám đông sợ hãi.

“Cậu chủ, mau quay lại”.

“Đừng”.

Người nhà Nam Cung điên cuồng gào thét. Nhưng chẳng ai có thể ngăn được Nam Cung Mạc Phi. Cái chết của hắn đã được định trước.

“Thần y Lâm, xin hãy nương tay”, ffúng lúc này, một giọng nói từ bên ngoài đám đông vọng tới.

Lâm Chính khựng người, quay qua nhìn. Một âm thanh kỳ dị vang lên. Ngay sau đó là một tàn ảnh lướt quá. Nam Cung Mạc Phi đột nhiên biến mất.

Đợi đến khi nhìn lại thì họ thấy Nam Cung Mạc Phi đã đứng ngay bên cạnh Nam Cung Mộng.
 
Chương 2694


Chương 2694

Bên cạnh họ là một ông cụ lưng gù. Đó là một ông cụ mặc trang phục đời Đường. Người này để râu dê, tóc lưa thưa, lông mày dài và sắc, trông khá có uy. Ông ta vừa ho vừa bước tới nhìn Lâm Chính.

“Thần y Lâm, đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, xin đừng kỳ kèo với thế gia Nam Cung nữa…chúng tôi…biết sai rồi!”, nói xong, ông ta cúi người trước Lâm Chính.

Đám đông há mồm trợn mắt.

“Vị này là…”

“Nam Cung Thống – gia chủ tiền nhiệm của thế gia Nam Cung!”

“Cái gì?”

Cả hiện trường bùng nổ. Nam Cung Thống xuất hiện sao!

“Chú!”, Nam Cung Mộng cũng bàng hoàng, sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt giống như nhìn thấy một bóng ma

“Không phải chú chết rồi hả?”, ông ta lầm bầm.

Gia chủ nhà Nam Cung sau khi chết đều được gia tộc chôn ở vùng cấm địa. Đây là quy định.

Nam Cung Thống tuổi đã cao, bệnh tình ngày càng nghiêm trọng. Ông ta dự cảm thấy mình sắp ra đi nên đã chuẩn bị tang lễ trước cho chính mình và nằm vào trong quan tài trước cả khi tắt thở, rồi được đưa tới vùng cấm địa và đợi chết.

Thế mà…ông ta vẫn chưa chết, lại rời khỏi cấm địa, chạy tới đây…Vậy đây không phải là ma thì là gì!

Cả nhà Nam Cung run rẩy, mãi vẫn không hoàn hồn.

“Cậu, tới đây!”

Nam Cung Thống nhìn chăm chăm Nam Cung Mộng: “Mau tới nhận lỗi với thần y Lâm, nghe thấy chưa?”

“Tạ tội sao?”, Nam Cung Mộng giật mình, nhìn ông cụ bằng vẻ không dám tin. Sắc mặt ông ta trông vô cùng khó coi.

“Sao! Còn để tôi phải nhắc lại à?”, ông cụ lạnh giọng.

“Chú à, dù gì cháu cũng là gia chủ của thế gia Nam Cung, giờ có bao nhiêu người thế này, chú bảo cháu xin lỗi thì chẳng phải là cháu mất hết thể diện sao. Thế gia Nam Cung cũng vì thế mà trở thành trò cười cho thiên hạ mất”, Nam Cung Mộng nói giọng khàn khàn.

“A Mộng! Chuyện gì thế? Mới có mấy năm không gặp mà cậu đã dám không nghe lời của tôi rồi hả?”

“Chú, cháu không có ý đó…”

“Không có ý đó thì mau khấu đầu tạ tội đi! Nếu không hôm nay không ai giữ được mạng cho mọi người đâu, đến cả tôi cũng không thể”, Nam Cung Thống lạnh lùng nói.

Nam Cung Mộng run rẩy nhìn Nam Cung Thống: “Chú đang nói đỡ thần y Lâm đấy ạ?”

“Tôi luôn nói đỡ cho cậu, cũng là đang giúp thế gia Nam Cung”.

Nam Cung Mộng không cam tâm, ông ta nghiến răng: “Nếu chú thật sự vì thế gia Nam Cung thì xin chú ra tay tiêu diệt người này. Chú sở hữu Dẫn Lôi Long Quyền, chưởng đánh có điện, quyền đánh có sấm sét, gần như không có đối thủ. Chú muốn xử lý thằng nhóc này thì dễ như trở bàn tay mà”.

Mọi người cũng hùa theo: “Xin lão gia ra tay giết người này, lấy lại sự yên bình cho thế gia Nam Cung”.

“Xin lão gia ra tay!”

Âm thanh rền vang. Tất cả mọi người đều đặt hi vọng vào Nam Cung Thống.

Là gia chủ tiền nhiệm, thực lực của Nam Cung Thống không biết là mạnh hơn Nam Cung Mộng bao nhiêu lần.

Nam Cung Mộng không địch nổi Lâm Chính không có nghĩa là Nam Cung Thống cũng sợ anh. Thế nhưng đáp lại lời thỉnh cầu của đám đông, sắc mặt Nam Cung Thống chỉ tối sầm lại. Ông ta nhìn một lượt, cuối cùng dừng lại ở Nam Cung Mộng.
 
Chương 2695


Chương 2695

“Cậu chắc là không quỳ chứ?”, Nam Cung Thống nói giọng khàn khàn.

“Chú! A Mộng thà chết cũng quyết không chịu nhục quỳ xuống. Dù sao thì cháu cũng đại diện cho thế gia Nam Cung”, Nam Cung Mộng nghiến răng nói.

Nam Cung Thống thở dài. Ông ta gật đầu, nói thẳng: “Được! Nam Cung Mộng. Cậu đã quyết định như vậy thì được, tôi tôn trọng ý của cậu, nhưng tôi không thể để thế gia Nam Cung bị chôn theo cậu được!”

Nói xong, Nam Cung Thống hét lớn: “Tất cả nghe đây. Bắt đầu từ giờ phút này, tôi tước bỏ chức gia chủ của Nam Cung Mộng. Nam Cung Mộng không còn phụ trách công việc liên quan tới thế gia Nam Cung nữa. Toàn bộ vấn đề lớn nhỏ của thế gia sẽ do tôi quyết định. Nghe rõ chưa?”

Đám đông thất kinh. Nam Cung Mộng cũng bàng hoàng: “Chú, tại sao?”

Nam Cung Mộng nghiến răng hỏi .

“Tôi nói rồi, tôi đang nghĩ cho thế gia Nam Cung”, Nam Cung Thống nói bằng vẻ vô cảm: “A Mộng, nếu cần thiết thì tôi có thể hi sinh cả cậu để có được sự yên bình”.

“Cái gì?”

Nam Cung Mộng trố mắt, vội vàng nói: “Chú…tại sao chứ?”

“Lý do rất đơn giản, không một ai của nhà thế gia Nam Cung có thể đối phó được với người này”, Nam Cung Thống đáp lại. Tác giả mới viết thêm bộ “Đệ nhất thần y”, hi vọng nhận được sự ủng hộ của độc giả.

“Lẽ nào cả chú cũng không đấu lại nổi cậu ta sao?”

“Khả năng chiến thắng cực thấp! Có khi…chưa tới 2%”, Nam Cung Thống trả lời.

Nam Cung Mộng nghe như sét đánh ngang tai. Ông ta hóa đá.

“Chưa tới 2%? Không thể nào…tuyệt đối không thể?”, Nam Cung Mộng cảm thấy như phát điên.

Nam Cung Thống có thực lực mạnh như nào đương nhiên là ông ta biết. Đó là cao thủ số một của thế gia Nam Cung. Nạp Lan Thiên cũng không là gì.

Một kẻ mạnh như vậy mà nói rằng đến 2% xác suất thắng được thần y Lâm cũng không có…

“Chú…rốt cuộc chuyện này là thế nào? Thần y Lâm thực sự mạnh tới mức đó sao?”, Nam Cung Mộng lầm bầm.

“Tôi không thể nói, nói ra chỉ càng thêm phiền phức. A Mộng, hãy tin chú của mình đi. Cậu lập tức quỳ xuống, tạ tội với thần y Lâm, lúc cần thiết thì bỏ cả mạng sống của mình ra. Đó là cách duy nhất để cứu được cái nhà này. Nếu như cậu không làm như vậy thì hôm nay thế gia Nam Cung máu sẽ chảy thành sông và thế hệ của cậu cũng khó mà giữ được”, Nam Cung Thống nói.

Nam Cung Mộng há hốc mồm. Ông ta còn định nói thêm gì đó nhưng nhìn thấy khuôn mặt già nua của Nam Cung Thống thì ông ta đành câm nín.

Ông ta thẫn thờ quay qua nhìn Lâm Chính. Đầu óc cảm giác trống rỗng. Toàn bộ xác chết dưới đất đều là của nhà Nam Cung. Máu tươi đã chảy thành dòng. Cảnh tượng trước mặt không khác gì địa ngục.

Tình huống…đang rất bất lợi cho thế gia Nam Cung.

Nam Cung Mộng hít một hơi thật sâu, nội tâm của ông ta đang đấu tranh dữ dội. Cuối cùng, ông ta lựa chọn nghe theo lời khuyên của chú mình, quỳ xuống đất: “Thần y Lâm…xin cậu dừng tay, đừng đánh nữa! Thế gia Nam Cung…thua rồi…”

Cảnh tượng đó khiến hiện trường hỗn loạn phải trở nên im lặng. Tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía Nam Cung Mộng.

Đám đông sững sờ.

“Nhận thua?”

Lâm Chính gật đầu, vứt thanh kiếm trong tay tới trước mặt Nam Cung Mộng và thản nhiên nói: “Nếu đã vậy thì tôi cho ông một cơ hội, giết hết những người liên quan tới chuyện này. Sau đó từ nay về sau, mọi chuyện coi như xong. Ok chứ?”
 
Chương 2696


Chương 2696

Câu nói của Lâm Chính không khác gì nhát dao đâm vào trái tim Nam Cung Mộng.

Tự kết liễu sao? Còn phải giết toàn bộ những người liên quan? Ông ta mà làm vậy thì không chỉ bản thân chết mà còn thân bại danh liệt, tiếng xấu để muôn đời nữa!

Đây khác gì ép con người ta vào bước đường cùng mà!

“Kẻ họ Lâm kia!”

Hai mắt Nam Cung Mạc Phi như muốn nổ tung. Hắn gào lên, lao tới trước mặt Nam Cung Thống, quỳ xuống và gào khóc: “Ông tổ ơi, bố của cháu đã phải chịu uất ức, tạ tội với anh ta rồi mà anh ta không biết điều, còn ức hiếp người quá đáng, xin ông tổ lấy lại công bằng cho thế gia Nam Cung”.

“Ông tổ!”, những người khác cũng quỳ xuống, nước mắt rơi lã chã. Nam Cung Thống tối sầm mặt, nhìn đám đông. Ông ta không nói gì.

Nam Cung Mộng đứng dậy, gầm lên với Lâm Chính: “Thần y Lâm, hôm nay cậu có sự trợ giúp của Đông Hoàng Giáo nên thế gia Nam Cung mới không đấu lại được. Trận đánh này, chúng tôi thua. Tôi cũng đã nói rồi, hậu quả do tội chịu, bọn họ chỉ nghe theo mệnh lệnh của tôi. Tôi hi vọng cậu đừng giận cá chém thớt. Tôi sẽ kết liễu chính tôi, chỉ hi vọng cái chết của mình có thể khiến cậu bớt giận”.

Nói xong ông ta rút kiếm ra định tự sát.

“Đừng bố ơi!”

“Gia chủ! Đừng!”

Nam Cung Mạc Phi lao lên, giữ lấy Nam Cung Mộng để ngăn ông ta lại. Nam Cung Mộng giãy giụa. Thanh kiếm kề sát cổ, nhưng ông ta vẫn chưa chịu đưa tay.

Cảnh tượng đó khiến tất cả hóa đá. Mọi người đều nhận ra Nam Cung Mộng đang ép Nam Cung Thống.

Chứ ông ta không có nghĩa khí đến như vậy.

Nam Cung Thống là chú của Nam Cung Mộng, cũng là gia chủ tiền nhiệm. Ông ta có địa vị rất cao. Nếu như Nam Cung Thống vẫn đứng về phía thần y Lâm thì Nam Cung Mộng cũng hết cách.

Thực ra nếu như yêu cầu của thần y Lâm mà hợp lý hơn một chút thì Nam Cung Mộng cũng sẽ hạ mình để hóa giải. Thế nhưng anh lại muốn ông ta phải chết và cả những người xung quanh cũng thế thì sao mà Nam Cung Mộng có thể chấp nhận được?

Vì thế ông ta phải ép Nam Cung Thống, để kéo chú đứng về phía mình. Nếu Nam Cung Thống đồng ý trợ giúp thì ít nhất ông ta có đủ khả năng đối kháng với Lâm Chính,

Thế nhưng có vẻ như ông ta đã không thể nào khuyên được người chú này nữa rồi. Vì vậy, ông ta đành phải dùng đến cách này để nhờ toàn bộ người của thế gia Nam Cung giúp đỡ mình.

Thấy Nam Cung Mộng bị thần y Lâm ép tới mức người không ra người thì những người khác sao có thể cam tâm.

Tuy nhiên tất cả đều phải nghe theo Nam Cung Thống nên bọn họ cũng không dám ho he gì. Bọn họ chỉ biết bặm môi, tỏ ra uất hận. Tất cả đều cảm thấy bất công.

Nam Cung Thống liếc nhìn bọn họ. Làm gì mà ông ta không nhận ra thủ đoạn của Nam Cung Mộng. Ông ta hít một hơi thật sâu, nói với Lâm Chính: “Thần y Lâm, xem ra chuyện này không dễ giải quyết rồi”.

“Tôi cũng không định giải quyết dễ dàng”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi phất tay lên, định ra lệnh cho một nhóm cao thủ của Đông Hoàng Giáo lao lên tấn công.

“Thần y Lâm, xin đừng ra tay”.

“Còn gì muốn nói sao?”

“Thần y Lâm, nếu mà đánh nữa thì cả hai bên sẽ rất thê thảm. Ý của tôi vẫn là vậy, chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có gì…Vì vậy, tôi có một ý kiến, hi vọng thần y Lâm có thể cân nhắc”.

“Ý gì?”

“Tôi và thần y Lâm đấu một trận!”

“Đấu với tôi sao?”, Lâm Chính chau mày.
 
Chương 2697


Chương 2697

“Nếu như thần y Lâm có thể đánh bại tôi thì toàn bộ người của thế gia Nam Cung giao cho cậu toàn quyền xử lý. Không ai được phản kháng. Cậu muốn giết thì giết. Nếu tôi may mắn chiến thắng thì xin thần y Lâm giơ cao đánh khẽ, tha cho thế gia Nam Cung”, ông cụ vừa nói vừa gập người trước Lâm Chính.

Lâm Chính im lặng. Anh nhìn người của Đông Hoàng Giáo, thấy sắc mặt của họ anh bèn gật đầu: “Được, ân oán lần này sẽ do sự thắng thua giữa hai chúng ta quyết định!”

Thực ra anh không muốn đồng ý. Thế nhưng Nam Cung Thống nói có lý. Anh hành nghề y, có thể tái sinh người chết nhưng vẫn không thể nào xóa bỏ được nỗi sợ phải chết của đám đông.

Phần lớn những người ở đây đều không muốn phải đổ máu vì thế gia Nam Cung. Thời gian Lâm Chính ngồi vào ghế giáo chủ cũng ngắn quá, có được mấy người thực sự muốn liều mạng vì anh chứ?

Lòng người khó đoán. Hơn nữa, nếu Lâm Chính không phải là đối thủ của Nam Cung Thống thì dù anh có mặc kệ tất cả lao lên cũng sẽ chỉ nhận kết cục là bại trận mà thôi.

Thay vì như vậy thì chi bằng chơi màn cá cược một chọi một. Như vậy không chỉ khiến thế gia Nam Cung thần phục mà người trong thiên hạ cũng hết nói ra nói vào.

“Ông muốn đánh thì chúng ta đánh ở đây đi”, Lâm Chính vung tay. Mọi người vội lùi lại.

“Được!”

Nam Cung Thống hít một hơi thật sâu: “Người nhà Nam Cung nghe lệnh”.

“Rõ!”, đàm đông hô vang.

“Những lời tôi nói trước đó, trước Đông Hoàng Giáo, thần y Lâm, trước toàn bộ quan khách là không hối hận. Nếu như tôi thất bại, những người khác đều phải quỳ xuống thần phục thần y Lâm. Ai không nghe theo thì coi như kẻ nghịch phản, cả đời sẽ chịu sự nguyền rủa của gia tộc, sau khi chết không được nhập vào từ đường, đến cả con cháu cũng bị xóa khỏi gia phả”.

Người nhà Nam Cung trố tròn mắt nhìn Nam Cung Thống.

“Sao? Có cần tôi phải lặp lại lần nữa không?”

“Nghe rõ rồi ạ…”, mọi người hô vang.

“Tốt lắm”.

Nam Cung Thống gật đầu, nói với Nam Cung Mộng: “A Mộng, cậu qua bên đó đi”.

“Cháu…qua bên nào ạ?”, Nam Cung Mộng giật mình.

“Quỳ trước mặt thần y Lâm chứ còn bên nào. Cậu không đi thì tôi sẽ giết cậu đấy”, Nam Cung Thống nói bằng vẻ vô cảm.

Nam Cung Mộng run rẩy, nhưng thấy có vẻ như Nam Cung Thống không hề nói đùa thề là ông ta cảm thấy căng thẳng.

“Chú…”

“Những gì tôi làm đều là vì gia tộc. Tôi không cảm thấy áy náy”, Nam Cung Thống nói tiếp. Câu nói mang theo sự bất lực.

Nam Cung Mộng mím môi: “Chú, vậy thì ít nhất chú cũng phải nói cho cháu biết tại sao chú lại kiêng dè cậu ta chứ?”

Đây là vấn đề mà Nam Cung Mộng muốn biết. Ông ta không tin chú của mình lại chịu nhẫn nhục vô duyên vô cớ như vậy.

Nam Cung Thống ghé sát ông ta nói khẽ: “Người này …là thiên huyết linh thể!”

Dứt lời, Nam Cung Mộng tưởng như sét đánh ngang tai.

“Thiên huyết linh thể…ít nhất phải thu thập được 20 giọt Lạc Linh Huyết mới có thể trở thành…ý của chú là…cậu ta có 20 giọt Lạc Linh Huyết sao? Không thể nào…”, Nam Cung Mộng giống như mất hồn, cả người run lẩy bẩy. Đầu của ông ta đã không còn suy nghĩ được gì nữa.
 
Chương 2698


Chương 2698

“Mau đi đi”, Nam Cung Thống nói giọng khàn khàn.

Lần này thì Nam Cung Mộng không dám cự tuyệt nữa. Ông ta bước tới bên cạnh Lâm Chính và quỳ phụp xuống đất.

Đám đông hoang mang. Nam Cung Mộng bị sao thế? Tại sao lại như người mất hồn thế kia?

Đúng lúc này Nam Cung Thống lên tiếng: “Thần y Lâm…xin được thỉnh giáo!”

Đám đông vội đứng tản ra. Các gia tộc cũng không vội rời đi. Sự việc hôm nay sẽ làm thay đổi thế cục của toàn bộ Hoa Quốc, ảnh hưởng tới cả tương lai một đất nước nên đương nhiên bọn họ không thể bỏ lỡ được.

“Tiền bối Nam Cung và Đông Hoàng Thần Quân của Đông Hoàng Giáo quyết chiến sao? Đây là trận chiến lịch sử ngàn năm có một đấy. Xem ra chuyến đi lần này không uổng rồi”, Phó Vô Diệp kích động, xoa nắm đấm với vẻ trông ngóng.

“Nếu Đông Hoàng Giáo chiến thắng thì chẳng còn người nào của thế gia Nam Cung có thể đối đầu với giáo chủ Đông Hoàng nữa. Như vậy, bọn họ chỉ còn cách cúi đầu thần phục thôi. Có thêm thế gia Nam Cung thì trong nước này còn ai chống lại được Đông Hoàng Giáo? Bọn họ sẽ hồi sinh từ đống tro tàn”, Kim Thế Minh trầm giọng.

“Sợ rằng người trẻ này không dễ thắng được Nam Cung Thống đâu. Nam Cung Thống nào phải người thường. Lúc ông ta còn điều hành thế gia thì đã nổi tiếng khắp thiên hạ rồi. Ông ta là một trong những cao thủ hàng đầu đấy. Đến giờ thực lực vẫn thế. Mọi thứ chưa có gì là chắc chắn hết”.

“Hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt rồi”.

Không ít người tỏ ra kích động.

“Bố!”, Nam Cung Vân Thu ngồi phịch xuống đất, nước mắt rưng rưng.

“Đừng lo lắng. Ông tổ nhất định sẽ đánh bại được gã đó”, Nam Cung Mạc Phi an ủi.

Nam Cung Vân Thu không nói gì nữa. Lúc này, người quản gia âm thầm tiến lại gần hai người bọn họ: “Cậu chủ, cô chủ, xin hai người mau rời khỏi đây”.

“Rời khỏi đây?”, Nam Cung Mạc Phi giật mình nhìn ông ta: “Còn chưa đánh nhau, thắng bại chưa phân…tại sao lại rời đi?”

“Cậu chủ! Đây là ý của mấy vị nguyên lão. Giờ còn chưa rõ thắng thua nên mới phải đi. Nếu mà gia chủ chẳng may thua trận thì thế gia Nam Cung sẽ bị hủy diệt mất. Các vị nguyên lão hi vọng hai vị có thể rời ngay tới nhà thế gia Nạp Lan để được bảo vệ. Nếu có thể thì xin luôn sự giúp đỡ từ họ”, người quản gia lên tiếng.

Hai người lập tức hiểu ra.

“Được! Chúng tôi sẽ đi ngay”, Nam Cung Mạc Phi nghiến răng.

“Anh! Còn bố thì sao?”, Nam Cung Vân Thu vội nói.

“Bố tự có quý nhân phù trợ, chúng ta không làm gì nổi đâu. Lập tức đi với anh!”, Nam Cung Mạc Phi lên tiếng rồi kéo Nam Cung Vân Thu đi ra ngoài.

Nam Cung Vân Thu nén nước mắt, nhìn Nam Cung Yên Nhu. Lúc này Nam Cung Yên Nhu cũng đang nhìn cô ta chăm chăm.

“Chị! Bố! Mọi người yên tâm. Con nhất định sẽ quay lại cứu mọi người. Thần y Lâm! Hãy đợi đấy! Tôi sẽ báo thủ, nợ máu thì phải đền máu. Anh sẽ chết không toàn thây”, Nam Cung Vân Thu lau nước mắt, thầm phát lời thề.

“Xin mời!”, lúc này, Nam Cung Thống đã tạo thế sẵn sàng.

“Ông cẩn thận nhé”, Lâm Chính khẽ hô lên. Anh cũng chẳng khách khí, chỉ sải bước lao tới.

Lâm Chính cũng không hề nương tay. Tốc độ của anh cực nhanh, đám đông chỉ nhìn thấy một bóng hình lờ mờ dần biến mất. Họ không thể xác định được chính xác vị trí của Lâm Chính.

Đợi khi bọn họ phản ứng kịp thì anh đã đứng ngay trước mặt Nam Cung Thống. Hai cánh tay như hai cành cây lớn đập xuống cơ thể ông ta.
 
Chương 2699


Chương 2699

Nam Cung Thống cũng không chờ đợi, cánh tay khô gầy của ông ta cũng vung lên, va chạm trực diện với cú đấm của Lâm Chính.

Rầm! Rầm…Cú va chạm tạo ra tiếng nổ lớn kèm theo sóng sức mạnh lan tỏa ra bốn phía, đánh mạnh vào mái ngói như một cơn bão.

“Hồi Phong Tảo Diệp”, Nam Cung Thống hô lớn, giáng một cú đấm về phía Lâm Chính.

Rầm! Cú đấm tạo ra một luồng khí lưu khủng khiếp. Dòng khí lưu mạnh tới mức có thể đấm thủng sắt thép. Vô cùng đáng sợ.

Nhưng dù ông ta nó có mạnh và nhanh tới đâu thì cũng không bằng Lâm Chính. Khi cú đấm còn chưa chạm được vào người thì Lâm Chính đã nhanh nhẹn né đòn.

Ông cụ đột nhiên di chuyển cánh tay như một con rắn, cuốn lấy cánh tay của Lâm Chính và khóa chặt lại.

“Hả?”, Lâm Chính chau mày, đột nhiên ý thức ra điều gì đó. Anh quay qua nhìn, sắc mặt trở nên tối sầm.

Anh thấy luồng khí lưu khi nãy quay ngược trở lại, giáng mạnh xuống lưng anh.

“Chiêu thức quỷ dị quá”, Lâm Chính kêu lên.

“Xin lỗi cậu! Thần y Lâm”.

Lâm Chính không thoát ra được. Trong lúc nguy cấp, anh đột nhiên gào lên. Ngay sau đó từ trong cơ thể anh giải phóng ra một nguồn sức mạnh kinh người.

“Cái gì?”, Nam Cung Thống trố tròn mắt, cả người suýt bị thổi bay bởi luồng sức mạnh này.

Ông ta nghiến răng,cố gắng cầm cự. Tuy nhiên, sự thật chứng minh, ông ta đã nghĩ quá nhiều rồi.

Luồng khí lưu xung quanh Lâm Chính tích tụ lại tạo thành một cơ thể. Đám đông mơ hồ nhìn thấy hình ảnh của một con Kỳ Lân khổng lồ.

Luồng khí lưu do Nam Cung Thống tạo ra đã bị nuốt gọn bởi dòng khí lưu của Lâm Chính, không khác gì hòn đá chìm giữa đại dương.

“Hả?”, Nam Cung Thống trố mắt.

Một giây sau…

Rầm! Lâm Chính chưởng mạnh vào ngực ông ta.

Phụt! Nam Cung Thống nôn ra máu, cả người bay bật ra, đập mạnh xuống đất.

“Ông tổ!”

Người nhà Nam Cung kêu lên. Đám đông cũng thảng thốt. Họ vốn tưởng rằng đây là cơ hội của Nam Cung Thống mà không ngờ Lâm Chính lại đáng sợ đến như vậy.

Nam Cung Thống chật vật đứng dậy, lau máu ở khóe miệng và nhìn chăm chăm Lâm Chính.

“Đó là công pháp gì vậy?”, ông ta hỏi.

“Kỳ Lân Biến”.

“Kỳ Lân Biến sao? Thần y Lâm! Cậu còn trẻ như vậy mà võ học đã đạt tới trình độ này rồi. Nói cậu là yêu nghiệt là còn đánh giá thấp cậu đấy”, đôi mắt Nam Cung Thống ánh lên vẻ tán dương và đố kỵ.

Nếu thiên tài tuyệt thế này mà là người của thế gia Nam Cung thì tốt biết mấy. Không biết cậu ta là con cháu của gia tộc nào nữa!

“Sao? Ông muốn nhận thua rồi hả?”, Lâm Chính hỏi bằng giọng vô cảm.

“Ha ha! Thần y Lâm đánh giá hơi thấp lão phu rồi. Chuyện này liên quan đến vận mệnh của cả gia tộc, lão phu dù có phải liều mạng thì cũng không thấy tiếc”.

Nam Cung Thống hét lên, lao về phía Lâm Chính. Ông ta vung một tay, dòng khí tức tạo thành một hình thù thái cực, đánh về phía Lâm Chính.
 
Chương 2700


Chương 2700

Lâm Chính trợn tròn mắt. Anh phát hiện ra trong hình thái cực có cả xảo kình và man kình, vô cùng huyền diệu. Chiêu pháp này mạnh hơn chiêu pháp của Nạp Lan Thiên và Nam Cung Mộng không biết bao nhiêu lần.

Thế nhưng nó vẫn chưa đủ để uy hiếp Lâm Chính. Anh điều động sức mạnh của Lạc Linh Huyết, dùng châm bạc gia tăng sức mạnh.

Lúc này, Lâm Chính đã vận động toàn bộ cơ thể tích tụ tiên thiên cương khu, lao về phía Nam Cung Thống. Anh coi khinh toàn bộ đòn tấn công của ông ta, cho dù có là khí kình thì cũng vậy.

Đúng là một kẻ mạnh vô địch! Nam Cung Thống căng thẳng tiếp chiêu. Ông ta cảm thấy hai cánh tay tê dại, cả người phải lùi về phía sau.

Cả hiện trường rung chuyển bởi cú đấm của Lâm Chính. Bụi cát, đất đá bay tung tóe, vô cùng đáng sợ.

Đám đông vội lùi ra xa. Mọi người đều nhận ra, Nam Cung Thống không phải là đối thủ của Lâm Chính.

“Thực lực hai bên có vẻ chênh lệch lớn”, Kim Thế Minh ngạc nhiên.

“Thực lực của thần y Lâm hình như còn mạnh hơn cả trước đó khi đấu với Nạp Lan Thiên nữa. Hơn nữa…không chỉ mạnh hơn gấp đôi đâu”, Phó Vô Diệp nín thở.

Mọi người cũng gật đầu đồng ý. Đúng là Lâm Chính của lúc này chẳng có gì phải kiêng sợ. Anh đã lấy được thuốc giải trong tay thì còn gì phải lo lắng nữa. Với thần uy vô song, anh trở thành người vô địch.

Chưa tới một phút thì Nam Cung Thống lại bị đánh bật ra. Ông ta bị đánh trúng hơn mười quyền, cơ thể co rúm lại, miệng phun máu.

“Ông tổ”, người nhà Nam Cung thấy vậy bèn gào khóc, lau nước mắt.

“Chú…”, Nam Cung Mộng cũng hết hồn, ông ta ngồi phịch ra đất. Ông ta cảm thấy hối hận vô cùng và càng căm ghét Nam Cung Tùng hơn.

Nếu không phải vì Nam Cung Tùng thì sao thế gia Nam Cung lại gặp phải mối họa như thế này chứ?

Thế nhưng giờ có nói gì cũng đã muộn. Nam Cung Mộng tuyệt vọng, nhìn Lâm Chính đang dồn Nam Cung Thống vào đường cùng.

Bụp! Lại là một âm thanh nặng nề nữa vang lên. Lâm Chính đấm thẳng vào ngực của Nam Cung Thống.

Một luồng khí phóng ra từ sau lưng ông ta, sau đó ông ta bay bật về sau, đập mạnh vào bức tường, bất động, bị chôn vùi trong đống đổ nát.

“Ông tổ”, người nhà Nam Cung vội chạy lên, dời lớp đất đá, lôi Nam Cung Thống ra.

Nam Cung Thống mặt xám ngoét, hơi thở yếu ớt. Có vẻ như ông ta không gắng gượng được nữa rồi.

Hiện trường im lặng. Không ai ngờ màn đối quyết giữa hai cao thủ hàng đầu lại kết thúc nhanh như vậy…Thần y Lâm…mạnh tới mức vô lý.

“Xem ra tôi thắng rồi”, Lâm Chính thu tay về, thản nhiên nói.

“Vẫn…chưa chắc…”, giọng nói yếu ớt vọng tới. Nam Cung Thống mở mắt, đẩy người khác ra.

“Hả?”, Lâm Chính chau mày nhìn ông ta: “Tôi thấy ông tuổi cao, vì con cháu mà còn nỗ lực như vậy nên không nỡ giết! Nếu không, ông tưởng lúc này ông còn thở được chắc? Tôi đã cho ông cơ mội mà ông còn cố chấp như vậy à? Lẽ nào ông muốn tôi giết ông thì ông mới cam tâm?”

“Thần y Lâm có thể nương tay, lão phu…khắc cốt ghi tâm. Nhưng nếu tôi từ bỏ, sợ là tôi không làm được…bởi vì…tôi vẫn chưa chiến đấu thực sự…”, Nam Cung Thống nói giọng khàn khàn.

“Chiến đấu thật sự sao?”, Lâm Chính giật mình.

“Mặc dù sử dụng tuyệt chiêu này sẽ phải trả một cái giá rất thê thảm nhưng lúc này, tôi đã không còn lựa chọn nào khác nữa rồi”, Nam Cung Thống thều thào. Sau đó ông ta lấy ra một viên gì đó hình tròn bỏ vào miệng. Ông ta đưa hai tay lên cắn để máu tươi nhuốm đỏ mười đầu ngón tay.

“Ông ta đang làm gì vậy?”

“Không biết”.
 
Chương 2701


Chương 2701

Đám đông bàng hoàng. Lâm Chính cũng ngây người. Hành động đó khiến cho khí tức của Nam Cung Thống bắt đầu thay đổi. Chưa tới ba giây, khí tức của ông ta đã bộc phát tới một mức độ khủng khiếp.

“Đây là cấm thuật!”, Kim Thế Minh nhận ra, bèn kêu lên.

Dứt lời, cả hiện trường chấn động.

Cấm thuật! Là võ thuật mà tất cả những người luyện võ trong giới võ đạo đều mặc nhiên thừa nhận không được thi triển.

Võ thuật Hoa Quốc vô cùng tinh thâm, loại công pháp nào cũng có nên đương nhiên cũng tồn tại những loại tà môn oai thuật.

Có những người vì muốn theo đuổi võ đạo tối cao mà không từ thủ đoạn, dùng những hình thức tàn nhẫn để luyện võ. Võ kỹ loại này vi phạm đạo đức luân lí, thường bị người ta cấm học. Võ thuật mà Nam Cung Thống đang sử dụng chính là cấm thuật.

“Cấm thuật?”

“Chuyện gì vậy?”

“Người của thế gia Nam Cung lại học cấm thuật sao?”

“Đúng là hết chỗ nói”.

Đám đông kinh hãi. Họ cảm thấy bất bình. Một vài trưởng tộc của các gia tộc không nhịn được nữa, lập tức hét lên: “Kim trang chủ! Nam Cung Thống đã dùng cấm thuật gì vậy? Ông có biết không?”

Nếu mà cấm thuật mà Nam Cung Thống sử dụng đủ tiêu chuẩn thì bọn họ có thể liên minh các gia tộc lại tiến hành trừng phạt thế gia Nam Cung. Đương nhiên, mọi sự trừng phạt đều có lợi cho họ nên là họ rất quan tâm.

Kim Thế Minh nhìn chăm chăm Nam Cung Thống rồi lắc đầu: “Cấm thuật của ông ta…vẫn chưa tới mức bị trừng phạt. Bởi vì cấm thuật này thông qua việc hành hạ bản thân tu luyện mà thành chứ không phải dùng cơ thể của người khác. Nếu tôi không nhầm thì đây chính là Bát Môn Độn Giáp Công”.

“Đúng vậy”.

Nam Cung Thống lên tiếng: “Đây đúng là Bát Môn Độn Giáp Công, là cấm thuật mà tôi học được khi ở trong cấm địa của tổ tiên”.

“Chú…”, Nam Cung Mộng ý thức được điều gì đó bèn hét lên.

Nam Cung Thống nói tiếp: “Nhiều năm trước, tôi luyện công chẳng may bị tẩu hỏa nhập ma, nội khí đại loạn khiến lục phủ ngũ tạng bị tổn thương nặng. Trong một đêm mà nôn ra gần hết máu trong cơ thể. Lúc đó người trong gia tộc cho rằng tôi không sống thêm được bao lâu nữa. Bản thân tôi cũng nghĩ như vậy nên đã tới cấm địa trước chờ chết. Thật không ngờ ở trong cấm địa tôi đã phát hiện ra kỳ học Bát Môn Độn Giáp do tổ tiên để lại. Bát Môn Độn Giáp cần sử dụng ngoại lực phá vỡ bát môn, sử dụng phương thức tự hành hạ bản thân để tu luyện, cực kỳ ghê tởm. Khi đó tôi cũng coi như mình sắp chết nên cũng chẳng bận tâm, thật không ngờ lại tu luyện thành công. Đúng là tạo hóa”.

Nam Cung Mộng nghe thấy vậy thì vui mừng: “Chú, thật không ngờ chú còn có trải nghiệm như vậy nữa. Chẳng trách vẫn còn sống. Cấm thuật là công thuật thông thiên địa, vậy thì có phải là chú có thể dựa vào công thuật này để đánh bại thần y Lâm không?”

“Để xem trong nửa tiếng đồng hồ tôi có giết được cậu ta không?”, Nam Cung Thống thản nhiên nói: “Nếu trong nửa tiếng mà không làm được thì hết cơ hội”.

Nửa tiếng sao? Người nhà Nam Cung bàng hoàng.

“Ý của chú là…”, Nam Cung Mộng vội vàng hỏi. Không đợi Nam Cung Thống trả lời thì Kim Thế Minh đã lên tiếng.

“Bởi vì sau nửa tiếng thì chú của ông cũng chết”.

Người nhà Nam Cung thất sắc.

“Kim Thế Minh! Ý của ông…là gì?”
 
Chương 2702


Chương 2702

“Không phải ý của tôi là gì mà đặc tính của Bát Môn Độn Giáp Công là như thế. Con người có bát môn, nếu có thể đả thông thì sẽ có sức mạnh thần kỳ. Tuy nhiên muốn đả thông bát môn phải có được thiên thời địa lợi nhân hòa. Thiếu một cũng không được. Thời cơ chưa chín muồi mà mở bát môn thì chỉ có chết. Bát Môn Độn Giáp sử dụng cách thức đặc biệt để mở ra, đạt được sức mạnh vượt mức tưởng tượng. Nhưng vì là ép mở nên không sống được lâu. Tôi nói dễ hiểu thì là giờ Nam Cung Thống đang ép mở bát môn, đốt cháy sinh mệnh của mình để có được sức mạnh nhằm đấu với thần y Lâm. Ông ta nói nửa tiếng, tức là sau nửa tiếng thì ông ta cũng đốt cháy hết sức lực, như đèn cạn dầu nên chết là đương nhiên thôi. Hiểu chưa?”

Đám đông tái mặt.

“Chú…”, Nam Cung Mộng sững sờ.

“Ông tổ”, người nhà Nam Cung quỳ xuống, khóc nức nở.

“Thần y Lâm! Màn quyết đấu giữa chúng ta chỉ còn 30 phút. Vận mệnh của thế gia Nam Cung cũng chỉ nằm trong 30 phút này. Hi vọng sẽ có kết quả tốt”, Nam Cung Thống nói giọng khàn khàn.

Lâm Chính nghe thấy vậy thì trở nên nghiêm túc hơn: “Tới đi”.

“Cậu xem nhé”, Nam Cung Thống không dám lãng phí thời gian, ông ta hét lên và lao về phía trước. Lần này khí thế của ông ta không khác gì một quả bom bắn tới.

Mặt đất bắt đầu nứt toác. Ông ta hóa thành một luồng sáng lao tới.

“Âm Dương thuận nghịch diệu nan cùng. Nhị chí hoàn quy nhất cửu cung. Hưu môn! Mở ra!”, Nam Cung Thống hét lên, sức mạnh dường như bốc khói, chưởng đánh của ông ta hóa thành hàng nghìn tàn ảnh với khí thế hừng hực.

Lâm Chính đanh mắt, đưa tay lên đỡ đòn. Thế nhưng khoảnh khắc anh vừa tiếp xúc thì.

Rầm! Một luồng sức mạnh như điện giật lan truyền khắp cơ thể anh, tới từng tế bào.

Lâm Chính nín thở. Tiên thiên cương khu…không ngăn nổi luồng sức mạnh này sao?

Khủng khiếp quá! Anh nghiến răng, cố hết sức điều động nội lực rồi lật bàn tay, chưởng vào ngực của Nam Cung Thống.

Xảo kình được tập trung vào chưởng đánh. Bỗng một giây sau, Nam Cung Thống hô lớn.

“Nhược năng liễu đạt Âm Dương lí, thiên địa độ lai nhất chưởng trung. Sinh môn! Mở ra!”

Vụt! Tiếng khí lưu nổ ra bên tai. Chưởng đánh của Nam Cung Thống tung ra một lần nữa, đối kháng với chưởng đánh của Lâm Chính.

Ầm! Cơ thể của Lâm Chính bay bật ra như một viên đạn, đập xuống đám đông. Cả đám người ngã rạp ra. Có mấy người còn nôn ra máu, bất tỉnh. Người bị Lâm Chính đập trực diện thì chết ngắc.

“Hả?”, đám đông sợ hết hồn, điên cuồng tản ra.

“Lâm Chính!”, Bích Trân thảng thốt.

“Giáo chủ! Cậu không sao chứ?”, Lưu Mã vội chạy lên đỡ anh.

“Đừng tới đây”, Lâm Chính hét lên, chống tay xuống đất rồi đứng dậy.

“Đây là trận quyết đấu giữa tôi và Nam Cung Thống. Không ai được xen vào. Nếu hôm nay tôi thua thì là do thực lực của tôi không đủ”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.

Mấy người Lưu Mã định nói gì đó nhưng lại thôi.

“Lâm giáo chủ, tôi thật sự không muốn đối đầu với cậu chút nào. Một thiên kiêu như cậu, nếu có thể kết giao thì thế gia Nam Cung sẽ chẳng còn gì phải lo lắng nữa. Đáng tiếc hôm nay, tôi phải chiến đấu vì gia tộc”, Nam Cung Thống tỏ ra đau khổ và tiếc nuối.

“Ông không cần lo lắng. Tôi hứa với ông, nếu như ông thua thì tôi sẽ thắp nhang cho thế gia Nam Cung”, Lâm Chính nói.
 
Chương 2703


Chương 2703

“Vậy khỏi cần, bởi vì tôi sẽ không bị đánh bại đâu”, Nam Cung Thống gầm lên giống như một con sư tử. Ông ta vồ tới, đạp mạnh chân khiến cả không gian rung lắc như có động đất.

“Thương Môn! Mở ra! Đỗ Môn! Mở ra”, ông ta hô lên liên tục.

Mở cùng một lúc tứ môn nên thực lực của Nam Cung Thống đã đạt tới mức không thể dùng từ ngữ để miêu tả được nữa.

Cả hiện trường như tắt thở.

Đây là sự ngạt thở theo đúng nghĩa đen.

Khí thế của Nam Cung Thống quá mạnh, chỉ cần lại gần một chút là đã không thể thở nổi.

Đám người Lưu Mã không chịu được, chỉ có thể lùi lại thật xa.

Giữa hai người hình thành một bãi đất trống.

Nam Cung Thống lại giơ hai cánh tay lên, quyền ảnh chưởng ảnh hội tụ thành một hổ ảnh hung mãnh, vồ về phía Lâm Chính.

Lâm Chính vội ngưng tụ khí ý, tấn công về phía ông ta.

Nhưng đối mặt với thế công kinh thiên động địa của Nam Cung Thống, thì man kình và xảo kình của anh chẳng có chút hiệu quả nào.

Hai cánh tay Lâm Chính đánh ra.

Bộp! Bộp!

Anh chỉ cảm thấy hai tay mình như đánh phải một cuộn sắt đang xoay tròn với tốc độ cao, hai cánh tay không những bị chấn động đến tê rần, mà còn có cảm giác bị nó cuốn vào trong…

Anh vội rụt tay lại.

Nếu không rụt lại, thì e là cả người anh sẽ bị cuốn vào, thịt nát xương tan…

Nhưng chỉ trong nháy mắt đó, phòng ngự của anh đã sụp đổ, đòn tấn công như cuồng phong bão vũ của Nam Cung Thống nện vào người anh.

Bốp! Bốp! Bốp!

Lồ ng ngực Lâm Chính bị trúng chưởng liên tiếp, không ngừng phải lùi lại, bàn chân giẫm vào bùn đất để lại dấu chân rất sâu.

“Kết thúc thôi!”.

Nam Cung Thống lại quát một tiếng, hai chưởng chồng lên nhau, đánh vào tim Lâm Chính.

Phụt!

Lâm Chính phun ra một ngụm máu lớn, ngã phịch xuống đất, khiến mặt đất nứt ra.

Bụi bay mù mịt, đá sỏi tung tóe.

Mặt đất lún xuống bảy tám centimet.

Mọi người xung quanh há hốc miệng.

“Đó… đó thực sự còn là con người sao?”.

“Chẳng khác nào cỗ máy giết người!”.

“Đây chính là uy lực của Bát Môn Độn Giáp Thuật sao?”.

“Thật là đáng sợ… Không hổ là cấm thuật! Uy lực như vậy, ai có thể đỡ nổi chứ?”.

Mọi người thì thào, ai nấy đều nhìn Nam Cung Thống với ánh mắt ngây dại.

Nhưng đánh xong đòn này, lồ ng ngực Nam Cung Thống cũng phập phồng lên xuống, khóe miệng trào ít máu.
 
Chương 2704


Chương 2704

Hiển nhiên việc cưỡng ép mở Bát Môn gây tổn thương cho cơ thể ông ta là điều không thể tránh khỏi.

Nửa tiếng không được coi là dài, nhưng mỗi giây mỗi phút, tuổi thọ của Nam Cung Thống đều đang thiêu đốt, trôi đi…

“Ông tổ!”.

Người của thế gia Nam Cung cuống quýt kêu lên.

Nam Cung Thống giơ tay lên, ra hiệu cho bọn họ yên lặng, rồi đưa mắt nhìn về phía Lâm Chính.

Lúc này mọi người mới nhìn chăm chú.

“Sư tỷ, anh ta… anh ta thua rồi sao?”, An Viên run rẩy, mở to mắt nói.

“Chị… chị không biết…”, Bích Trân cũng hơi run rẩy, lúc này trong lòng cô ấy rất hỗn loạn.

Nhưng cô ấy biết, trận quyết đấu trình độ này thì mình không thể tham gia được.

“Giáo chủ!”.

Đám người Lưu Mã không quan tâm được nhiều như vậy nữa, tất cả ùa tới, muốn kiểm tra vết thương của Lâm Chính.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng.

“Tất cả đừng… lại đây, sao nào? Các ông muốn làm trái lệnh của tôi sao?”.

Ai nấy sửng sốt.

“Hả? Vẫn chưa chết?”.

Mọi người xung quanh đều kinh ngạc.

“Không hổ là tiên thiên cương khu, nếu là người bình thường thì đã bị ta đánh cho nát bét rồi, nhưng Lâm giáo chủ vẫn còn hơi sức, khâm phục!”.

Nam Cung Thống gật đầu: “Nhưng Lâm giáo chủ, chắc là bây giờ cậu đã không còn sức để chiến đấu đâu nhỉ? Tôi không muốn giết cậu! Nếu cậu nhận thua, thì tôi có thể để cậu và người của Đông Hoàng Giáo rời khỏi đây, cậu thấy thế nào?”.

Ông ta tin chắc đòn vừa rồi cho dù không gi ết chết được Lâm Chính thì ít nhất cũng có thể phế anh.

Nhưng đúng lúc này, giọng nói của Lâm Chính lại vang lên.

“Hình như ông quá tự tin vào thủ đoạn của mình rồi đấy!”.

Dứt lời, chỉ thấy giữa đám bụi đất đang dần rơi xuống, một bóng dáng run rẩy đứng lên.

Khuôn mặt già nua của Nam Cung Thống bỗng trầm xuống.

“Lâm giáo chủ, cậu thực sự muốn tôi giết cậu sao?”.

“Ông không giết được tôi đâu! Bởi vì tôi vẫn chưa dùng tới bản lĩnh thực sự!”, Lâm Chính mặt mày nhem nhuốc ngẩng đầu lên, nở nụ cười tự tin.

Hơi thở của Nam Cung Thống như nghẹn lại, không dám do dự nữa, khẽ quát một tiếng rồi lao tới.

“Lâm giáo chủ, nếu đã vậy thì chớ có trách tôi!”.

“Thần long phụ đồ xuất lạc thủy, thải phượng hàm thư bích vân lý! Cảnh môn, mở!”.

Một chưởng đánh tới, khí ý của chưởng hóa thành một tảng đá lớn, cùng với bàn tay đánh về phía Lâm Chính.

Đúng là một kích kinh thiên động địa!

Lần này Nam Cung Thống cũng không muốn nương tay nữa.

Chuyện này liên quan đến tính mạng của người trong tộc, ông ta không thể sơ suất được.
 
Chương 2705


Chương 2705

Hơn nữa Lâm giáo chủ này… quá quỷ dị! Trong lòng ông ta có dự cảm không lành.

Nhưng lần này, Lâm Chính không dùng hai cánh tay đón đỡ chính diện nữa, mà khẽ động đậy ngón tay, một luồng khí quấn quanh đầu ngón tay anh, vô cùng kỳ diệu.

Sau đó đầu ngón tay búng một cái…

Vèo!

Một luồng ánh sáng mảnh mai b ắn ra từ đầu ngón tay anh, bay về phía Nam Cung Thống, đâm trúng lòng bàn tay ông ta.

Xì!

Khí kình cuồn cuộn tích tụ trong lòng bàn tay bỗng tan rã, biến mất tăm mất tích.

“Cái gì?”.

Nam Cung Thống biến sắc, không chờ ông ta kịp phản ứng, Lâm Chính lại đạp một phát vào lồ ng ngực ông ta.

Nam Cung Thống lập tức như một con diều đứt dây, ngã lăn ra đất.

Tất cả ồ lên.

Nam Cung Thống vội vàng đứng dậy, nhìn thứ mảnh nhỏ phát sáng trong lòng bàn tay mình.

“Châm bạc?”.

Ông ta thất thanh kêu lên.

“Đúng vậy!”.

Lâm Chính bình tĩnh nhìn ông ta: “Thứ tôi mạnh nhất không phải là võ kĩ, mà là châm thuật, hay nói cách khác là y thuật!”.

Châm thuật? Y thuật?

Hơi thở của Nam Cung Thống như nghẹn lại, đôi mắt già nua trợn tròn, thất thanh nói: “Lẽ nào… cậu là một y võ?”.

“Chú, theo tư liệu thì cậu ta quả thực là một y võ! Hơn nữa còn là một y võ rất mạnh!”, Nam Cung Mộng kêu lên.

Mọi người lại xôn xao.

“Quả thực không ngờ anh ta còn là một y võ!”.

“Y võ trẻ tuổi như vậy, đúng là hiếm có trên đời!”.

“Không những sở hữu cương thân bất hoại, mà còn có y thuật trác tuyệt, thần y Lâm này… là yêu nghiệt sao?”.

“Rốt cuộc cậu ta là quái tài từ đâu đến vậy?”.

Mọi người kêu lên kinh ngạc.

Nam Cung Thống thoát khỏi sự ngạc nhiên, trầm giọng nói: “Cho dù là y võ thì sao chứ? Cả đời này tôi từng tiếp xúc với không ít y võ thiên kiêu, những người từng bại cũng nhiều không đếm xuể. Lâm giáo chủ, nếu cậu muốn dựa vào y võ để đấu với tôi, thì cậu nhầm rồi”.

“Vậy ông cứ thử xem”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.

Ánh mắt Nam Cung Mộng đanh lại, không nhiều lời nữa, vọt tới để tấn công.

Ngón tay Lâm Chính nhanh như cắt.

Vèo vèo vèo…

Những luồng ánh sáng mảnh dài bắn tới, dường như xé rách hư không.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom