Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 2646


Chương 2646

Nhưng lúc này, một bóng người bước ra, nói: “Tạ chấp sự, Tô trưởng lão chết rồi! đại hội Đông Hoàng đã kết thúc, Đông Hoàng Giáo đã có tân Đông Hoàng Thần Quân! Ông đừng tự lừa gạt chính mình nữa!”

Đôi mắt của Tạ Thanh Hứa mở to, không thể tin được nhìn vào người đó.

Ông ta nhận ra người này! Người này là người của Chiến Vương Cung, lẽ ra phải ở bên cạnh Tô Mạc Vân, làm việc cho Tô Mạc Vân, nhưng tại sao… lại xuất hiện ở đây?

Tim Tạ Thanh Hứa đập loạn xạ, người này vừa xuất hiện, ông ta đã không còn dám nghi ngờ nữa.

“Vậy… tân giáo chủ đâu…?”

Không biết ai đã dè dặt hỏi một câu.

Tạ Thanh Hứa đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Lưu Mã.

Lại thấy Lưu Mã nhìn vào cánh cửa chính, bình tĩnh nói: “Cậu ấy đang ở trong võ đài!”

Vừa dứt lời…

Phịch!

Hai chân Tạ Thanh Hứa mềm nhũn, ngồi bệt xuống sàn…

Đầu óc của tất cả mọi người vang lên tiếng nổ ầm, hoàn toàn trống rỗng.

“Người bên trong… là tân giáo chủ của Đông Hoàng Giáo sao?”, người nhà họ Lữ cũng sững sờ, gia chủ Lữ lùi về phía sau mấy bước, ngọn lửa giận trên mặt biến mất không thấy đâu, thay vào đó là nỗi sợ hãi vô tận.

“Tạ Thanh Hứa, sao vậy? Còn muốn ra tay nữa không?”, Lưu Mã không cảm xúc, nói.

Lúc này Tạ Thanh Hứa mới phản ứng lại, ông ta quỳ xuống đất, dập đầu với Lưu Mã: “Lưu Mã đại nhân! Xin thứ tội, xin thứ tội! Thanh Hứa lâu lắm không về Đông Hoàng Giáo nên không biết trong giáo phái lại có thay đổi lớn như vậy. Càng không biết đã có Thần Quân mới, vừa nãy đã mạo phạm tân giáo chủ và Lưu Mã đại nhân, mong Lưu Mã đại nhân thứ lỗi!”

“Đưa đi, nhốt lại trước đã, chờ tân giáo chủ xử lý”, Lưu Mã nói.

“Vâng, thưa đại nhân!”

Những người bên cạnh lập tức bắt đám người Tạ Thanh Hứa đi.

Đám người Tạ Thanh Hứa không dám phản kháng chỉ đành run lẩy bẩy, bị dẫn đi trong im lặng.

Đương nhiên, người run rẩy nhiều nhất là đám người nhà họ Lữ.

Gia chủ Lữ hoàn toàn sững sờ.

Ông ta biết rằng Lưu Mã và người đàn ông đeo mặt nạ vừa nãy có địa vị cao trong Đông Hoàng Giáo, nhưng cho dù địa vị cao đến mức nào thì liệu có thể so sánh với Tô Mạc Vân được sao?

Tuy nhiên, sự thật là Tô Mạc Vân đã chết, người kia là tân giáo chủ của Đông Hoàng Giáo!

Trên thực tế, chỉ riêng thân phận này, ông ta có thể đoán được Tô Mạc Vân đã chết như thế nào!

Phải biết rằng, Tô Mạc Vân trước đây là ứng cử viên mạnh nhất cho vị trí giáo chủ của Đông Hoàng Giáo!

Không còn nghi ngờ gì nữa, Tô Mạc Vân đã thất bại, kết cục của ông ta là cái chết.

Còn người kia đã thành công bước lên vị trí cao nhất.

Là người có ý định hợp tác với Chiến Vương Cung của Tô Mạc Vân, đột nhiên gia chủ Lữ phát hiện ra rằng nhà họ Lữ của mình đã rơi vào mối nguy hiểm chưa từng có…

“Nhà họ Lữ xong đời rồi… nhà họ Lữ xong đời rồi…”, gia chủ nhà họ Lữ lẩm bẩm, sắc mặt cực kỳ tái nhợt.

Lúc ông ta lên tiếng, mấy người Lưu Mã đã đến gần.
 
Chương 2647


Chương 2647

Trên võ đài.

Lâm Chính đánh bại Lữ Tư Triều khiến mọi người lại thêm lần nữa kinh ngạc.

Rất nhiều người đã có phán đoán sơ bộ về thực lực của Lâm Chính.

Nếu thiên kiêu không xuất hiện thì người này sẽ rất khó bị đánh bại!

“Người này thật sự là người của Đông Hoàng Giáo sao?”

“Đông Hoàng Giáo xuất hiện thiên tài như vậy từ khi nào thế?”

“Hắn đeo mặt nạ, nhìn không rõ mặt mũi thế nào… Hắn có thể là ai?”

“Hắn không phải là Đường Thiên Hạo đấy chứ?”

Đám quan khách bàn luận sôi nổi, chỉ chỉ trỏ trỏ.

Nam Cung Mộng liếc nhìn Lâm Chính, trong ánh mắt hiện lên vẻ kỳ dị.

Không ít người nhìn về phía Nạp Lan Thiên.

Mặc dù họ biết vẫn còn rất nhiều tài năng trẻ ở đây có cơ hội đánh bại người trên võ đài, nhưng người có thực lực mạnh và ổn định nhất không ai khác chính là Nạp Lan Thiên.

Nếu anh ta ra tay thì đại hội kén rể này e rằng sẽ kết thúc sớm thôi!

“Anh rể! Anh còn chưa ra tay sao? Hắn chính là kẻ đã giết Thê Sinh, anh còn muốn để hắn tiếp tục ngạo mạn sao? Đến lúc đó, không chỉ có thế gia Nam Cung mất mặt, mà ngay cả thế gia Nạp Lan của anh cũng sẽ mất mặt đấy”, Nam Cung Vân Thu sốt sắng nói.

Nhưng Nạp Lan Thiên vẫn ngồi yên lặng.

Không hề lo lắng.

Trong mắt anh ta không chỉ có kiêu ngạo, mà còn rất tự tin.

Mọi thứ dường như nằm trong tầm kiểm soát của anh ta…

“Vân Thu, yên lặng đừng sốt ruột!”, Nạp Lan Thiên hờ hững nói, rồi nhìn về phía gã đàn ông tóc dài đối diện: “Anh Phó, không phải anh muốn đánh với tôi sao? Nếu như vậy, tôi cho anh một cơ hội, đánh bại người đó thì sẽ có tư cách giao đấu với tôi!”

“Ha ha, cậu chủ Nạp Lan nóng lòng muốn kết thúc buổi đại hội kén rể vậy sao?”, gã đàn ông tóc dài khẽ cười nói.

“Hơi nhàm chán, không có gì bắt mắt”, Nạp Lan Thiên lắc đầu.

“Sao thế? Người trên võ đài vẫn chưa đủ bắt mắt sao?”, gã tóc dài khó hiểu hỏi.

“Cũng được coi là có mấy phần xuất sắc, nhưng vẫn không đủ khơi gợi d*c vọng của tôi, do đó mới bảo anh Phó thử đánh với anh ta! Bởi vì tôi thực sự không có hứng thú ra tay”, Nạp Lan Thiên lắc đầu.

“Được! Vậy tôi ở trên võ đài đợi anh!”

Gã đàn ông tóc dài mỉm cười, nhảy lên võ đài.

“Ồ!”

Khán giả bùng nổ ngay lập tức.

Vô số khách mời rối rít đứng dậy, nhìn về phía võ đài.

“Đó là…”

“Phó Vô Diệp!”

“Trời ạ! Phó Vô Diệp của nhà họ Phó lại ra tay rồi”.

“Đây… đây không phải quá nhanh rồi sao?”

“Người trên võ đài thê thảm rồi! Phó Vô Diệp ra tay thì anh ta sẽ thua chắc!”

“Phó Vô Diệp là cao thủ đã từng đánh bại thiên kiêu đấy!”

Nhiều người phát ra âm thanh kinh ngạc.
 
Chương 2648


Chương 2648

Một số người có thân phận tôn quý cũng ngồi thẳng lưng, ánh mắt như lửa đốt nhìn chằm chằm gã tóc dài.

“Sư tỷ, lần này xong đời rồi, Phó Vô Diệp đã ra tay! Người họ Lâm nhất định sẽ thua!”, An Viên lộ vẻ kinh hãi, vội vàng quay đầu lại nói.

“Bây giờ chỉ mong Phó Vô Diệp nương tay… Sư muội, Lưu Mã đại nhân đâu rồi? Chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi đây ngay! Không thể ở lại lâu hơn được nữa”, sắc mặt Bích Trân tái nhợt, giọng điệu run rẩy.

An Viên gật đầu, ánh mắt mùa thu đảo một vòng kiểm tra tình hình, chuẩn bị rời đi.

Lúc này, Phó Vô Diệp ôm quyền, cười nói:

“Anh Lâm, tôi là Phó Vô Diệp, mong được chỉ giáo!”

“Đừng lãng phí thời gian! Tới đi!”, Lâm Chính phủi bụi trên người, hờ hững nói.

Nghe thấy vậy, Phó Vô Diệp không vội, anh ta nheo mắt lại: “Anh Lâm, anh nóng lòng muốn xuống võ đài vậy sao?”

Nóng lòng muốn xuống võ đài ư?

Lâm Chính ngẩng đầu liếc xéo anh ta: “Chẳng lẽ anh cũng giống tên vừa nãy, còn chưa đánh đã mạnh miệng rồi?”

“Ha ha, anh Lâm, tôi không có ý này! Tôi chỉ nghĩ rằng có một vài chuyện nên nói trước với anh thì sẽ tốt hơn! Vừa nãy tôi cũng nhìn thấu thủ đoạn của anh, tôi cảm thấy giữa hai chúng ta không cần đánh đến mức đó đâu, hy vọng lát nữa chúng ta có thể đánh đến đúng lúc thì dừng!”

“Thế nào gọi là đánh đến đúng lúc?”

“Anh thấy thế này có được không? Nếu trong mười giây tôi có thể khiến anh khuất phục thì anh hãy ngoan ngoãn nhận thua bước xuống võ đài! Con người tôi không thích đánh tàn phế chân tay của người khác, như vậy quá mức tàn nhẫn! Cũng coi như tôi giữ lại chút thể diện cho anh”, Phó Vô Diệp mỉm cười, nói.

Hắn vừa dứt lời, dưới võ đài lần nữa sôi trào.

“Mười giây khiến người đeo mặt nạ khuất phục ư? Phó Vô Diệp không nói đùa chứ?”

“Có lẽ anh ta đã nhìn ra người đeo mặt nạ đã xử lý Lữ Tư Triều như thế nào! Mười giây… có thể đối phó được không?”

“Có phải Phó Vô Diệp hơi coi thường đối thủ rồi không?”

“Không đâu! Tuyệt đối không! Con người Phó Vô Diệp nhìn bề ngoài không nghiêm túc nhưng thực tế anh ta rất lý trí và chững chạc! Nếu không nắm chắc phần thắng thì sao anh ta lại dám nói như vậy chứ?”

“Nói đúng lắm! Mặc dù thực lực của người đeo mặt nạ cũng không tệ nhưng so với Phó Vô Diệp… thì còn kém xa! Phó Vô Diệp là người có thể dễ dàng đánh bại thiên kiêu đấy!”

“Chúng ta hãy chờ xem!”

Mọi người dưới võ đài nhao nhao bàn luận.

“Anh Phó cô lên!”, Nam Cung Vân Thu hét lớn cổ vũ.

Mọi người nhìn chằm chằm, Phó Vô Diệp lại cười nói: “Đương nhiên, nếu sau mười giây mà tôi vẫn không khiến anh khuất phục thì coi như tôi thua! Tôi sẽ ngoan ngoãn bước xuống võ đài! Anh tiếp tục nhận lời thách đấu của người khác, anh thấy thế nào?”

“Là vậy sao?”

Lâm Chính sờ cằm, suy nghĩ một chút, thờ ơ nói: “Mười giây đủ không?”

“Gì cơ?”

Phó Vô Diệp hơi sững dờ, cười hô hố: “Anh bạn, nếu anh cảm thấy mười giây là quá dài thì tôi có thể rút ngắn cho anh vài giây!”
 
Chương 2649


Chương 2649

“Rút ngắn ư? Ý tôi không phải vậy! Tôi sợ mười giây không đủ với anh!”, Lâm Chính lắc đầu.

Nghe thấy vậy, Phó Vô Diệp hơi nhíu mày, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi: “Xem ra anh rất tự tin vào thực lực của mình… được, nếu đã như vậy, tôi sẽ tăng thêm năm giây, trong mười lăm giây sẽ phân thắng bại. Nếu trong vòng mười lăm giây tôi không làm được thì tôi thua”.

“Mười lăm giây, quá ngắn!”, Lâm Chính lắc đầu.

“Sao thế? Anh muốn kéo dài thời gian đến hai mươi giây sao?”, Phó Vô Diệp cau mày.

Lâm Chính lại lắc đầu.

“Chẳng lẽ là… ba mươi giây?”, nụ cười của Phó Vô Diệp vụt tắt.

“Ba mươi giây?”

“Không phải tên ngốc này thực sự cho rằng anh ta có thể đấu với Phó Vô Diệp trong vòng ba mươi giây đấy chứ?”

“Anh ta tưởng mình là ai?”

“Anh ta không biết thực lực của Phó Vô Diệp à?”

“Theo tôi thấy anh ta là một thằng ngốc!”

Đám người bên dưới chỉ chỉ trỏ trỏ, đủ lời châm chọc.

Nam Cung Vân Thu càng thêm tức giận, cô ta chợt đứng bật dậy nói: “Anh Phó, anh ta muốn chết thì anh cứ đánh thẳng tay đi! Đánh! Đánh chết anh ta cho tôi! Đánh cho tên kiêu ngạo này đẹp mặt!”

“Đúng vậy! Cậu chủ Phó! Đừng nương tay với loại chó má này! Anh ta muốn chết thì sao anh phải khuyên anh ta làm gì?”

“Đánh đi cậu chủ Phó! Để xem lát nữa tên ngu ngốc này còn có thể hét lên không!”

“Những kẻ không biết rõ thực lực của bản thân mình đến đâu thì cậu chủ Phó cần gì phải dài dòng với hắn?”

“Ba mươi giây thì ba mươi giây, chúng ta đợi xem người này có thể chống đỡ được ba giây trong tay cậu chủ Phó hay không!”

Nhiều khán giả đã đứng dậy la hét.

Một số người mắng chửi Lâm Chính ngu dốt và kiêu ngạo.

Một số người còn yêu cầu Phó Vô Diệp dạy cho Lâm Chính một bài học nhớ đời.

Nhưng hai người ở trên võ đài rõ ràng không hề bị ảnh hưởng.

“Ba mươi giây thì ba mươi giây! Anh Lâm, nếu anh có lòng tin vào bản thân như vậy thì chúng ta có thể thử”, Phó Vô Diệp thở phào nhẹ nhõm, trong mắt hiện lên vẻ tức giận.

Nắm đấm của anh ta đã thầm siết chặt.

Rõ ràng trong lòng anh ta không thoải mái.

Anh ta đang bị xem thường sao?

Tuy nhiên, Lâm Chính lại lắc đầu.

“Tôi sẽ cho anh năm phút!”

Một câu đơn giản khiến bầu không khí đang sôi trào chợt biến mất…

Nụ cười của Phó Vô Diệp đông cứng lại …

“Anh Lâm, anh… anh nói gì cơ?”

“Tôi nói, tôi cho anh năm phút… Nếu không đủ thì có thể tăng lên mười phút, mười phút cũng được, nhưng tôi thấy mười phút thì quá lâu…”

Lâm Chính vừa nói vừa ngẫm nghĩ.
 
Chương 2650


Chương 2650

Anh không hề biết rằng câu nói này đã hoàn toàn khiêu khích Phó Vô Diệp.

Cũng khiến vô số khán giả nổi giận.

“Tốt! Tốt! Tốt! Ha ha ha ha, anh Lâm thật sự khác người! Từ nhỏ Phó Vô Diệp tôi, ngoại trừ bị cậu chủ Nạp Lan khinh thường thì chưa từng có người nào dám khinh thường tôi như vậy! Anh Lâm, anh được coi là người thứ hai, anh rất có cá tính!”, Phó Vô Diệp bật cười giận dữ.

“Vậy chúng ta có thể bắt đầu được chưa?”, Lâm Chính hỏi.

“Tất nhiên là được! Tuy nhiên, tôi nghĩ tốt hơn hết hãy làm theo những gì tôi đã nói lúc đầu! Trong vòng mười giây tôi sẽ đánh bại anh!”

Ánh mắt Phó Vô Diệp tràn đầy ý chí chiến đấu, anh ta khẽ quát lên, lao về phía Lâm Chính mà không cần suy nghĩ.

“Bắt đầu tính thời gian!”

Với biểu hiện của Lâm Chính lúc trước, ở đây không mấy ai dám nói sẽ đánh bại anh trong mười giây.

Nhưng Phó Vô Diệp thì khác.

Anh ta là người từng đánh bại thiên kiêu.

Anh ta từng đánh bại một thiên kiêu trong vòng nửa phút, danh tiếng vang xa.

Vốn dĩ anh ta có thể lấy lệnh bài thiên kiêu về cho mình, nhưng anh ta lại nói lệnh bài thiên kiêu đó thứ hạng quá kém, không xứng với thân phận của anh ta nên bỏ lại.

Nhiều người đều nghi ngờ.

Nhưng từ trận chiến này bọn họ đã biết thực lực của Phó Vô Diệp đã vượt qua không ít thiên kiêu, những lệnh bài xếp hạng ở cuối bảng quả thật không xứng với anh ta.

Một cao thủ siêu cấp như vậy mười giây đánh bại người đeo mặt nạ trên võ đài thì có gì khiến người ta thấy không đáng tin chứ?

“10!”.

Sau khi Phó Vô Diệp ra tay, Nam Cung Vân Thu ở bên dưới lập tức hét lên.

Rõ ràng cô ta vô cùng phấn khởi, bởi vì cô ta biết người đeo mặt nạ giả thần giả quỷ này rốt cuộc cũng sắp bị giải quyết.

Cô ta nóng lòng muốn xem bộ dạng người này nằm bò trên đất, nhếch nhác chật vật, khóc lóc xin tha.

Gần như chỉ trong một giây, Phó Vô Diệp đã đến gần Lâm Chính, đánh tới một quyền.

Lâm Chính khẽ nghiêng đầu tránh đi.

“9!”, Nam Cung Vân Thu lại hô lên.

Mấy người nhà họ Phó ở bên cạnh cô ta cũng hô theo.

Mặc dù một quyền này đánh hụt, nhưng mọi người đều tràn đầy lòng tin, không hề lo lắng.

Phù!

Phó Vô Diệp đưa ngang cánh tay, đánh về phía cổ Lâm Chính.

Lâm Chính dựng thẳng cánh tay lên.

Rầm!

Cánh tay của Phó Vô Diệp và cánh tay Lâm Chính va chạm với nhau.

Sức mạnh dồi dào đánh về phía cánh tay Lâm Chính, nhưng Lâm Chính không động đậy, không có phản ứng gì, thậm chí ngay cả cơ thể cũng không xê xích.

“8!”.

Bên dưới lại hô lên.
 
Chương 2651


Chương 2651

Phó Vô Diệp tỏ ra nghiêm nghị, vẻ mặt nghiêm túc hơn, thế tấn công vẫn không suy giảm, trở tay đánh tới một chỉ, nhắm vào tử huyệt trên người Lâm Chính.

Nếu bị trúng chỉ này, dù là ai cũng sẽ bại liệt ngay lập tức.

Nhưng khoảnh khắc đầu ngón tay đâm tới, hơi thở Phó Vô Diệp run rẩy, bỗng nhiên thu chiêu.

Không biết từ lúc nào một ngón tay của Lâm Chính cũng đâm về phía tử huyệt trên ngực anh ta. Nếu anh ta tiếp tục tấn công, ngón tay Lâm Chính sẽ đâm vào tử huyệt trên người của anh ta nhanh hơn một bước.

Nếu vậy thì người ngã xuống sẽ là anh ta.

“Hừ!”.

Phó Vô Diệp nheo mắt lại, thu chiêu né chỉ của Lâm Chính, sau đó xoay người chống đỡ.

Tốc độ của anh ta nhanh, mỗi một động tác đều giống như ảo ảnh. Người ở bên dưới chỉ có thể nhìn thấy xung quanh Lâm Chính giống như có đến mấy Phó Vô Diệp, hoàn toàn không nhìn rõ thực thể của anh ta.

Lần này, Phó Vô Diệp không vội tấn công nữa, mà là di chuyển xung quanh Lâm Chính, giống như đang tìm kiếm sơ hở của anh, tìm kiếm thời cơ tốt nhất.

“7!”.

“6!”.

“5!”.

Người bên dưới đồng loạt hô lên, tất cả đếm ngược theo Nam Cung Vân Thu.

Tất cả mọi người sôi sục.

Theo bọn họ thấy, Phó Vô Diệp đã nắm được quyền chủ động hoàn toàn.

Dù sao Lâm Chính vẫn luôn đứng yên tại chỗ, không có đòn phản công hữu hiệu, dường như đã bị áp chế hoàn toàn.

Chỉ có Nạp Lan Thiên ở bên này hơi nghiêm ánh mắt, giọng nói toát ra vẻ kinh ngạc.

“Cậu chủ, sao vậy?”, người bên cạnh vội hỏi.

“Không có gì, chỉ là thực lực của người này mạnh hơn tôi tưởng tượng, xem ra Phó Vô Diệp sẽ không dễ đối phó người này”, Nạp Lan Thiên nói giọng nhàn nhạt.

“Sao lại thế? Cậu cũng không phải không biết thực lực của Phó Vô Diệp, một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, không phải chỉ vài ba chiêu là hạ gục được rồi sao?”, người bên cạnh cười nói.

Nạp Lan Thiên không nói gì.

Anh ta nhìn rất thấu triệt, thật ra Phó Vô Diệp cũng như vậy.

Lúc này, tim Phó Vô Diệp đập rất nhanh.

Mặc dù anh ta luôn tấn công, nhưng người kia lại phòng ngự chặt chẽ, không chừa kẽ hở, hoàn toàn không cho anh ta chút cơ hội nào, không có bất kỳ một sơ hở nào.

Anh ta vây xung quanh Lâm Chính mười vòng, nhưng không tìm được bất cứ chỗ nào để tấn công.

Mãi đến lúc này, Lâm Chính đột nhiên nghiêng người.

Chỉ một động tác nhỏ như vậy lại khiến phòng ngự của Lâm Chính như núi sụp đổ, tan vỡ không còn gì.

Chỉ trong nháy mắt, cả người anh đã tràn đầy sơ hở.

“Cái gì?”.

Phó Vô Diệp ngạc nhiên.
 
Chương 2652


Chương 2652

Anh ta tin rằng đây chắc chắn là Lâm Chính cố ý.

Mục đích là lừa mình tấn công.

Không thể mắc bẫy!

Nhưng… bên dưới lại vang lên tiếng hô, khiến anh ta không thể kéo dàì thêm nữa.

“4!”.

Nam Cung Vân Thu và tất cả mọi người hô lên.

“Cậu Phó, mau giải quyết anh ta!”.

“Còn 4 giây!”.

“Không còn nhiều thời gian nữa, cậu Phó, tới đi, để thằng nhóc đó biết sự lợi hại của cậu!”.

“Lên đi!”.

Càng lúc càng nhiều người hò hét.

Mọi người cũng sốt ruột.

Sao lâu vậy mà Phó Vô Diệp vẫn chưa ra tay?

Chẳng lẽ… anh ta thật sự không đối phó được người kia?

“3!”.

Nam Cung Vân Thu cũng hơi hoảng, nhưng vẫn cao giọng đếm ngược.

“2!”.

Không biết là ai lại đếm theo.

Tiếng đếm khiến Phó Vô Diệp không nhẫn nại được

Anh ta nhìn chằm chằm Lâm Chính, siết chặt nắm đấm, quát khẽ một tiếng. Một dòng khí dâng tràn trong cơ thể, hội tụ trên nắm đấm của anh ta, đấm mạnh về phía Lâm Chính.

Ầm!

Sức mạnh ghê gớm xao động nơi đầu mũi nhọn của nắm đấm.

Loáng thoáng có thể nghe được tiếng gió vù vù, như mãnh hổ gào thét, như cự long bay lượn.

“Wow!”.

Khách khứa ở hiện trường kinh ngạc kêu lên.

Quyền này e là có thể xuyên qua núi lớn, đánh sập biển xanh!

Một quyền này chắc chắn có thể phân định thắng thua!

Không ít người đứng dậy khỏi ghế, mở to mắt nhìn đòn tấn công này.

Nam Cung Vân Thu cũng quên luôn việc đếm ngược, ngơ ngác nhìn cảnh này.

Ai cũng tin rằng chỉ cần một quyền này đánh vào người Lâm Chính thì dù anh có phòng ngự thế nào, xương và thịt cũng sẽ bị nghiền nát…

Phó Vô Diệp cũng nghĩ như vậy.

Dù sao, anh ta cũng đã dùng hết sức lực vào một quyền này.

“1!”.

Anh ta quát khẽ, tự mình đếm giây cuối cùng.

Đòn đánh cuối cùng!
 
Chương 2653


Chương 2653

Phân định thắng thua!

Nhưng…

Bộp!

Một tiếng động to rõ vang lên.

Nắm đấm đánh về phía trước giống như đụng phải thứ gì đó, bỗng nhiên dừng lại.

Sức mạnh trên nắm đấm giống như vòng xoáy khí lan ra xung quanh.

Hiện trường đại hội bỗng chốc lặng ngắt.

Phó Vô Diệp mở to hai mắt, ngây ngốc nhìn về phía trước.

Lâm Chính nhấc tay lên, xòe bàn tay ra, vững vàng đỡ được nắm đấm đang đánh tới.

Cơ thể anh không hề di chuyển!

Bàn tay không hề bị thương!

Hoàn toàn… đỡ được một quyền đó.

Phó Vô Diệp sững sờ.

Người bên dưới cũng ngơ ngác.

“Chuyện gì thế? Vậy… Vậy là sao?”.

Nam Cung Vân Thu lùi lại liên tục, mặt trắng bệch, miệng há to, dường như có thể nhét vừa quả trứng gà.

Bích Trân, An Viên thì kinh ngạc không nói nên lời.

“Tên nhóc này…”, Nam Cung Mộng ngồi ở ghế chủ nhà nhìn chằm chằm Lâm Chính, trong mắt lóe lên tia nghi hoặc.

Rầm!

Lúc này, bàn tay Lâm Chính hơi cử động, một luồng xảo kình đánh bật Phó Vô Diệp ra ngoài.

Phó Vô Diệp liên tục lùi về sau, suýt chút nữa không đứng vững.

Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói: “Tôi đã nói mười giây không đủ, tôi cho anh năm phút vậy!”.

Lần này, tất cả mọi người đều rơi vào im lặng…

Mười giây chưa thể đánh bại Lâm Chính, thật ra trong mắt nhiều người, điều này không thể chứng tỏ được gì.

Có lẽ người đeo mặt nạ này đúng là có chút thực lực, hoặc thân pháp tốc độ của anh không tệ.

Nhưng bây giờ, Phó Vô Diệp không thể đánh bại anh trong vòng mười giây không phải vì hai điểm này.

Mà bởi vì… thực lực của anh quá mạnh!

Chín giây trước không ai nhận ra sự nông sâu của Lâm Chính.

Cho đến khi Lâm Chính nhẹ nhàng đỡ được một đòn toàn lực của Phó Vô Diệp, mọi người mới tỉnh ngộ.

Người đeo mặt nạ này… hoàn toàn không phải người bình thường.

Người bên dưới đều mở to mắt ngạc nhiên, không ai lên tiếng.

Phó Vô Diệp ở trên võ đài cũng ngơ ngác, không biết qua bao lâu mới hoàn hồn.

“Khinh địch rồi… khinh địch rồi, ha ha…”, Phó Vô Diệp liên tục cười khổ.

“Anh vẫn còn cơ hội!”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Không, tôi không còn cơ hội nữa!”, Phó Vô Diệp lắc đầu: “Tôi đã nói trong vòng mười giây tôi không thể đánh bại anh thì tôi sẽ nhận thua. Phó Vô Diệp tôi xưa nay luôn giữ chữ tín, nói được làm được. Tôi nhận thua!”.
 
Chương 2654


Chương 2654

Nói xong, Phó Vô Diệp quay người, hơi chán chường đi xuống võ đài.

Vô số ánh mắt hội tụ trên người anh ta.

Ánh mắt của mọi người đều hơi phức tạp.

Có lẽ không ai ngờ được kết cục lại như vậy…

“Cậu Phó!”.

“Cậu Phó, cậu không sao chứ?”.

Một vài người bạn vội vàng chạy tới.

“Tôi không sao… không sao…”, Phó Vô Diệp cười đáp.

Nam Cung Vân Thu tức giận, trừng mắt với Phó Vô Diệp: “Anh Phó, anh làm gì phải khách sáo với tên chó đó? Anh lên luôn đi! Không phải anh ta nói cho anh năm phút hay sao? Tôi không tin anh ta có thể đấu với anh năm phút! Anh vốn sẽ thắng, sao phải nhận thua?”.

“Cứ vậy lãng phí cơ hội khiêu chiến, không cảm tháy đáng tiếc sao? Huống hồ trước mặt nhiều người như vậy, quá mất mặt!”, Nam Cung Mạc Phi mãi không nói chuyện cũng không khỏi lên tiếng, ánh mắt anh ta lạnh lùng, lời nói châm chọc, rõ ràng rất bất mãn với hành động của Phó Vô Diệp.

Phó Vô Diệp liếc nhìn hắn, lắc đầu: “Thực lực người này không đơn giản như các người nghĩ. Nói thật, dù có đấu năm phút nữa, tôi cũng không chắc sẽ đánh bại được anh ta! Các người có bản lĩnh thì có thể tự mình lên đánh một trận!”.

Hàng lông mày của Nam Cung Mạc Phi khẽ động, không lên tiếng.

Phó Vô Diệp quay đầu lại, nhìn về phía Nạp Lan Thiên: “Anh Thiên, rất tiếc không thể giao đấu với anh, người này… xem ra phải dựa vào anh rồi!”.

“Hừ, bản thân anh không có tài năng đã đành, cần gì phải tự tìm đường lui cho mình? Người này mà cần đến Nạp Lan Thiên ra tay? Anh thật sự cho rằng ai cũng vô năng giống anh sao?”.

Không đợi Nạp Lan Thiên lên tiếng, bên cạnh đã vang lên một giọng nói lạnh lùng sắc bén.

Sau đó, một người đàn ông để đầu đinh, ăn mặc tùy ý đi ra.

Người đàn ông có dáng vẻ vô cùng hung hãng, mặt bên phải là một vết sẹo dài, hai tay quấn dây đai, thắt lưng giắt một thanh trường đao, toàn thân tràn ngập khí tức hung ác.

Phó Vô Diệp nhìn sang, khẽ cười: “Tôi cứ tưởng là ai, hóa ra là Sâm Lang?”.

“Cái gì? Sâm Lang?”.

“Sâm Lang xếp hạng 14 trên bảng thiên kiêu sao?”.

“Anh ta đến từ lúc nào?”.

“Người này xưa nay độc lai độc vãng, rất hiếm khi lộ diện trước mặt mọi người, sao hôm nay lại chạy đến đại hội kén rể này?”.

“Chẳng lẽ anh ta cũng thích Nam Cung Yên Nhu?”.

Khách khứa xung quanh kinh ngạc không thôi, đồng loạt nhìn sang anh chàng đầu đinh.

Sâm Lang đi ra phía trước đám đông, liếc nhìn Lâm Chính trên võ đài, sau đó nhìn về phía Nạp Lan Thiên, lên tiếng: “Nạp Lan Thiên! Bây giờ tôi lên võ đài giải quyết thằng nhóc đó, lát nữa anh và tôi đấu một trận giữa thiên kiêu, thế nào?”.

Bọn họ nghe vậy đều hít ngược một hơi.

Hóa ra mục đích Sâm Lang đến đại hội kén rể là vì Nạp Lan Thiên!

“Anh không xứng khiêu chiến với tôi!”, Nạp Lan Thiên tỏ ra bình tĩnh, thuận miệng nói.

“Tôi đợi anh!”.

Sâm Lang không nghĩ nhiều như vậy, quát khẽ một tiếng, nhảy vọt lên võ đài giống như một mũi tên.

Mọi người đều dõi theo hắn.
 
Chương 2655


Chương 2655

Hiện trường lập tức yên tĩnh đi nhiều.

Lâm Chính cũng nhìn về phía người tên Sâm Lang.

Vừa chiến đấu với Phó Vô Diệp xong lại tới một tên Sâm Lang?

Bọn họ bắt đầu nghi ngờ thể lực người này rốt cuộc còn chống đỡ được không.

Dù sao người khiêu chiến tiếp theo đều là người xuất chúng…

Sâm Lang hành sự bá đạo, nói chuyện đương nhiên cũng bá đạo.

Vừa lên võ đài, hắn đã tháo Thiên Kiêu Lệnh ở thắt lưng xuống đặt bên chân, lạnh lùng nhìn Lâm Chính.

“Nhóc, bây giờ cậu không phải đang đánh võ kén rể, mà là đang tham gia một cuộc chiến thiên kiêu. Cậu thắng thì Thiên Kiêu Lệnh này sẽ thuộc về cậu!”.

“Nếu tôi thua thì sao?”, Lâm Chính hỏi.

“Vậy mạng của cậu sẽ là của tôi!”.

Sâm Lang dữ tợn nói.

Giọng nói vô cùng lạnh lẽo sởn gai óc.

Giống như tiếng sói tru dưới ánh trăng.

“Thú vị”.

Lâm Chính nói: “Nếu đã là một trận chiến thiên kiêu thì tôi sẽ dốc hết sức!”.

Nói xong, anh cũng lấy lệnh bài giấu bên trong áo dài ra, đặt từng cái xuống bên cạnh.

Động tác của anh vô cùng tao nhã, cũng rất chậm rãi.

Đợi khi lệnh bài được đặt xuống đất một cách nhẹ nhàng, tất cả mọi người mới nhìn rõ dáng vẻ của lệnh bài.

Toàn là Thiên Kiêu Lệnh!

Có đến ba chiếc…

Người xung quanh lập tức mở to mắt.

“Tam… tam lệnh thiên kiêu?”.

Tiếng kêu kinh ngạc vang lên khắp nơi…

Tam lệnh thiên kiêu?

Vẻ mặt Sâm Lang nghiêm túc hẳn lên.

Hắn nhìn chằm chằm Lâm Chính, nhưng lại phát hiện khí thế của anh dần thay đổi.

Lúc này, Sâm Lang cảm giác như người mà mình đối mặt không còn là kẻ vô danh giấu đầu lòi đuôi, mà là một con mãnh hổ, một con rồng bay lượn trên không.

Nhưng hắn không sợ.

Bởi vì hắn từng đối mặt với vô số kẻ địch mạnh.

Huống hồ, mục đích của hắn hôm nay là Nạp Lan Thiên!

Hắn muốn đứng ở vị trí hạng 10 bảng thiên kiêu.

Hắn muốn đánh bại thiên tài tuyệt thế mà vô số người nghe tên đã sợ.

Nạp Lan Thiên hắn còn không sợ, sao lại sợ người trước mặt?

“Xem ra tôi đã nhìn lầm, hóa ra cậu cũng là thiên kiêu, hơn nữa còn là tam lệnh thiên kiêu!”.
 
Chương 2656


Chương 2656

Sâm Lang liếc nhìn mấy chiếc lệnh bài bên cạnh Lâm Chính, nhìn con số trên đó, hừ lạnh: “Chỉ là những Thiên Kiêu Lệnh này xếp hạng hơi thấp. Thiên Kiêu Lệnh xếp hạng 20 cậu cũng có? Ba lệnh bài của cậu có thể chống đỡ được một tấm của tôi không?”.

“Hình như không chống đỡ được”, Lâm Chính nói.

“Cậu biết mình thì tốt, nhưng ba chiếc Thiên Kiêu Lệnh này tôi sẽ thu nhận hết. Đợi tôi làm nóng người với cậu trước rồi chiến đấu với Nạp Lan Thiên, lấy Thiên Kiêu Lệnh xếp thứ 10!”.

Sâm Lang quát khẽ, mắt lộ ra sát ý, hai tay dùng sức, bỗng nhiên giậm chân, lao về phía Lâm Chính như linh dương.

“Chết đi!”.

Hắn quát lên một tiếng, vung tay đánh về phía Lâm Chính từ xa.

Bàn tay giống như móng vuốt sắc bén từ xa vồ tới.

Phù!

Một thứ giống như sóng khí bay ra từ ngón tay hắn!

Luồng sóng khí đó giống như lưỡi dao, chém mạnh về phía Lâm Chính.

“Không hổ danh là Sâm Lang, vừa ra tay đã là sát chiêu!”.

“Nhìn chiêu thức của hắn rõ ràng là định xé xác người kia ra!”.

“Sâm Lang vốn đã tàn ác, giết người không chớp mắt, người so chiêu với hắn không chết cũng tàn phế. Tên nhóc đó chắc là sẽ xui xẻo!”.

“Cũng không biết cậu ta có thể đấu với Sâm Lang mấy chiêu”.

Người bên dưới xôn xao.

Nhưng giây sau, một động tác của Lâm Chính đột nhiên khiến tất cả mọi người dừng thảo luận.

Lâm Chính đột nhiên bước tới, xông thẳng về phía trước.

Anh đâm thẳng về phía lưỡi đao khí đó, không tránh không né, không hề sợ hãi!

“Cái gì?”.

Ai cũng kinh ngạc.

Người này điên rồi sao?

Định dùng thân xác đỡ lưỡi đao khí?

Sâm Lang cũng giật mình tim đánh bộp.

Cảnh tượng ngay sau đó lại đánh vào đại não của tất cả mọi người, lật đổ mọi thường thức của bọn họ.

Rầm!

Lưỡi đao khí đó va chạm với cơ thể Lâm Chính, giống như thủy tinh đập vào tấm thép, bỗng nhiên tan rã, nổ tung tại chỗ.

Lâm Chính xông thẳng về phía trước, không gì cản nổi, cơ thể giống như kim cương bất hủ, tiếp cận Sâm Lang nhanh chóng. Hai chân Sâm Lang còn chưa đáp đất đã bị Lâm Chính bóp cổ bằng một tay, sau đó anh vung tay, nện Sâm Lang xuống đất thật mạnh.

Ầm!

Đầu Sâm Lang đập mạnh xuống võ đài.

Cả võ đài rung chuyển, bề mặt xuất hiện vết nứt.

Nhưng vẫn chưa dừng ở đó, Lâm Chính lại tóm lấy Sâm Lang, đập mạnh lên võ đài.

Cứ vậy lặp lại khoảng mười lần.

Rầm! Rầm!
 
Chương 2657


Chương 2657

Võ đài giống như bị động đất cấp mười hai, rung chuyển điên cuồng, vết nứt trên bề mặt dày đặc như mạng nhện.

Nam Cung Yên Nhu đứng ở phía sau suýt chút nữa đứng không vững, may là có hai người hầu gái tiến lên đỡ.

Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng Lâm Chính cũng dừng lại.

Anh quăng Sâm Lang đang chảy máu đầy đầu, thần trí mơ hồ sang một bên.

Phụt…

Sâm Lang đập xuống nền đất, lăn mấy vòng, người gần như không còn tri giác, ngã trên đất giống như đống thịt vụn.

Dưới đài một mảnh yên tĩnh.

Sâm Lang lại bị đánh bại như vậy!

Bại một cách thê thảm!

Bại một cách không còn gì nghi ngờ!

Cứ như một con chó, bị Lâm Chính đ è xuống đánh.

Mọi người từng nghĩ tới vô số khả năng, nhưng không ai ngờ kết quả lại như vậy!

Nam Cung Vân Thu ngã ngồi trên đất, gương mặt kinh hãi.

Bích Trân và An Viên không còn suy nghĩ được gì.

Người xem ở hiện trường đều dừng hô hấp, ngây ngốc nhìn.

Nạp Lan Thiên siết chặt tay vịn ghế ngồi, nhìn chằm chằm Lâm Chính.

“Tôi đã nói mà!”, Phó Vô Diệp cười gượng.

“Đó… Đó là thiên kiêu đấy! Đó là thiên kiêu xếp hạng thứ 14…”, người bên cạnh kinh hãi thốt lên.

“Có thể giải quyết thiên kiêu xếp hạng thứ 14 một cách dễ dàng như vậy… thực lực của người này… rốt cuộc đã đến trình độ nào?”.

“Cậu ta là quái vật phải không?”.

Không ai biết, cũng không ai có thể giải đáp.

Nam Cung Mộng nhìn Lâm Chính trong chốc lát, sau đó nghiêng đầu, nói với quản gia ở bên cạnh vài câu, quản gia gật đầu, lập tức lui xuống.

Lâm Chính nhặt ba tấm lệnh bài trên mặt đất lên, sau đó sải bước, đi về phía lệnh bài của Sâm Lang ở dưới đất.

“Trận chiến thiên kiêu, tôi đã thắng! Lệnh bài này thuộc về tôi!”.

Lâm Chính thản nhiên nói, sau đó nhặt lên.

“Chết đi!”.

Lúc này, Sâm Lang nằm trên mặt đất đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt trở nên đỏ ngầu, cả người dường như phát điên, lập tức rút đao ở thắt lưng ra, siết chặt bằng hai tay chém về phía Lâm Chính.

“Cái gì?”.

“Anh Lâm, cẩn thận!”.

Bích Trân và An Viên ở bên dưới sợ đến mức hét lên khẩn thiết.

Tất cả mọi người đều ồ lên.

Sâm Lang lại đánh lén!
 
Chương 2658


Chương 2658

Ở khoảng cách gần như vậy, đột nhiên đánh lén thì không ai có thể tránh được!

“Cậu ta sắp chết rồi!”, có người hét lên.

“Làm tốt lắm! Làm tốt lắm! Ha ha ha!”, Nam Cung Vân Thu hoàn hồn lại, mừng rỡ hét lớn.

Nhưng cô ta chưa vui được bao lâu.

Lưỡi đao nặng nề chém xuống cổ Lâm Chính, nhưng lại giống như chém vào tấm sắt, phát ra tiếng vang to rõ.

Keng!

Âm thanh này giống như búa lớn đánh mạnh vào tim mỗi người…

Sâm Lang như bị sét đánh.

Nụ cười trên mặt Nam Cung Vân Thu trở nên cứng đờ trong nháy mắt…

Cả hiện trường chìm vào im lặng. Cảm giác như một chiếc châm bạc rơi xuống thôi cũng có thể phát ra tiếng kêu kinh người.

Tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Chính. Nói một cách chính xác thì họ nhìn vào vết thương ở cổ anh.

Với độ sắc bén của con dao thì việc cắt đứt cổ một người bình thường có thể nói là dễ như trở bàn tay.

Thế nhưng cổ của Lâm Chính không hề hấn gì.

Con dao không thể chặt được cổ anh, thậm chí còn không để lại bất kỳ dấu vết nào. Giống như cổ của anh được luyện từ sắt thép vậy.

Rất nhiều người tưởng mình hoa mắt. Họ dụi mắt liên tục như gặp phải ảo giác. Thế nhưng hiện thực lại vô cùng tàn khốc.

“Sao có thể chứ? Rốt cuộc cậu là ai?”, Sâm Lang hoảng sợ, vội vàng lùi về sau. Miệng hắn run rẩy, đồng tử rụt lại, cảm tưởng thần kinh đã không còn được bình thường nữa.

“Nếu mà anh cứ nằm giả chết thì có khi còn giữ được mạng. Thế nhưng anh làm thế này rồi thì đừng trách tôi nhé”, Lâm Chính nghiêng đầu, nhìn Sâm Lang và nói.

Sâm Lang run bắn lên giống như bị điện giật. Hắn bừng tỉnh, vội buông tay ra, quay đầu bỏ chạy.

Phải chạy thôi! Hắn đã đánh giá quá thấp thực lực của Lâm Chính. Không chỉ có hắn mà tất cả những người có mặt ở đây đều vậy.

Người đàn ông đeo mặt nạ này quá mạnh! Mạnh tới mức vô lý! Sâm Lang đánh lén thất bại nên phải bỏ chạy. Còn không chạy thì sẽ mất mạng ngay tắp lự.

Vụt! Sâm Lang dùng chút sức tàn cuối cùng lăn xuống võ đài. Hắn lao ra ngoài như một kẻ điên và chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi thế gia Nam Cung.

“Tránh ra! Tất cả tránh ra! Mau tránh ra!”, hắn gầm lên không khác gì con bò dại, cứ thế lao vào đám đông.

Cả đám người nhốn nháo. Tiếng kêu hét vang lên không ngớt.

“Nhát chết!”, Nạp Lan Thiên nói giọng khàn khàn. Những người khác không dám lên tiếng. Tình huống này nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Không ai ngờ, Sâm Lang không chỉ thất bại mà còn bị đánh bại thê thảm tới mức phải bỏ chạy.

Thế nhưng…hắn có thực sự chạy thoát được không?

Khi Sâm Lang sắp thoát khỏi đám đông thì Lâm Chính từ trên võ đài nhảy xuống. Sâm Lang bị thương nặng, tốc độ chạy cực chậm nên trong nháy mắt đã bị Lâm Chính đuổi kịp.

“Hả?”, hắn khựng người.

Lâm Chính đưa tay ra chộp cổ hắn và xách hắn quay trở lại võ đài. Anh chỉ dùng một tay để nhấc hắn lên.

“Buông tôi ra! Buông…tôi ra!”
 
Chương 2659


Chương 2659

Sâm Lang giãy giụa, lúc này giọng hắn đã yếu đi rất nhiều. Lâm Chính càng siết mạnh cổ hắn hơn. Cổ của hắn biến dạng, cả người giãy giụa, miệng phát không ra tiếng.

Đám người phía dưới sững sờ. Kết quả thắng thua của màn cá cược này đã quá rõ ràng.

“Cậu Lâm! Người quân tử không chấp kẻ tiểu nhân. Anh ta đã nhận thua rồi. Hà tất phải làm thế?”, lúc này, một gia chủ không nhịn được nữa bèn đứng dậy khuyên can.

“Đúng vậy cậu Lâm. Anh ta đã bỏ chạy rồi, tức là đã nhận thua. Cậu đã giành chiến thắng, tha cho anh ta đi. Làm người tốt, hà tất phải làm bản thân mất vui như thế”, Phó Vô Diệp cũng nói.

“Đúng vậy cậu Lâm, tha cho anh ta đi”.

“Chỉ là một đại hội kén rể thôi mà, hà tất phải làm vậy?”

“Nếu thành công thì hôm nay là ngày đại hỉ, thấy máu sẽ không may mắn đâu”.

Đám đông đồng loạt đứng dậy, khổ sở can ngăn. Thế nhưng lời nói của họ chẳng thể khiến Lâm Chính dao động.

“Mọi người lầm rồi hả? Màn đấu quyết giữa tôi và người này không phải là đấu kén rể mà là trận đấu thiên kiêu! Nếu đã là trận đấu thiên kiêu thì đương nhiên một sống một còn. Với tình huống này, sao tôi có thể bỏ qua cho anh ta được”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Đám đông cảm thấy mất tự nhiên: “Nói vậy thì cậu Lâm không định nể mặt chúng tôi?”

Người gia chủ trước đó chau mày, đanh giọng.

“Nể mặt các người?”

Lâm Chính nhìn ông ta: “Ông khuyên tôi tha cho anh ta, chẳng qua là muốn lôi kéo Sâm Lang mà thôi. Dù sao anh ta cũng là một cao thủ, chẳng lẽ tôi lại không nhận ra? Có điều, tôi muốn hỏi các vị, các vị nghĩ mình là ai? Đáng để tôi nể mặt không?”

“Cậu nói gì?”

“Cậu…quá đáng rồi đấy!”

“Cậu thật sự cho rằng mình vô địch à?”

“Đố khốn nạn!”, toàn bộ gia chủ, chưởng môn đều tức giận đập bàn và gào thét. Lần này đến lượt Nam Cung Mộng không chịu được nữa. Ông ta nói bằng giọng điệu cảnh cáo: “Cậu Lâm, bọn họ đều là khách của tôi. Cậu cũng vậy. Tôi không hi vọng giữa mọi người lại xảy ra hiểu lầm gì. Như vậy tôi cũng rất khó xử. Hi vọng cậu có thể hiểu được”.

Thế nhưng ông ta vừa dứt lời thì…

Rắc! Một âm thanh quỷ dị vang lên.

Cả hiện trường lại trở nên im lặng. Tất cả mọi người đều nhìn chăm chăm vào tay của Lâm Chính. Họ thấy Sâm Lang hai tay buông thõng, cổ ngoẹo qua một bên, mất đi ý thức.

Lâm Chính buông tay.

Rầm! Sâm Lang ngã ra đất. Chết cứng cựa.

Vô số người nín thở. Sâm Lang – thiên kiêu xếp vị trí 14 đã chết bởi một người thanh niên như vậy đấy.

Tất cả đều á khẩu. Đám gia chủ, chưởng môn cũng không nói nên lời. Họ trố tròn mắt nhìn anh. Ai cũng cảm thấy sợ hãi.

Lâm Chính bước tới, nhặt tấm lệnh bài lên. Anh cất tấm lệnh bài đi, nhìn về phía trước và điềm đạm nói: “Còn ai muốn lên võ đài nữa không?”

Lần này, không một ai dám ho he nữa. Đám thiên kiêu anh kiệt đều cúi đầu. Những cao thủ hàng đầu như Phó Vô Diệp cũng nhìn nhau và im re. Bầu không khí vô cùng kỳ lạ.

Và rồi, tất cả từ từ tập trung vào một người khác. Lâm Chính cũng nhìn người này.
 
Chương 2660


Chương 2660

Đó chính là Nạp Lan Thiên!

“Tới lượt anh rồi”, Lâm Chính nói.

Nạp Lan Thiên gõ tay xuống thanh vịn với vẻ điềm đạm.

“Cậu Thiên!”

“Cậu Nạp Lan!”

“Trông cậy cả vào cậu rồi”, đám đông nhìn anh ta bằng ánh mắt trông mong.

“Anh rể, anh nhất định phải đánh bại tên khốn đó. Nếu không…chị sẽ bị gả cho anh ta mất”, Nam Cung Vân Thu lao lên, kéo tay Nạp Lan Thiên với tâm trạng vô cùng kích động.

Nạp Lan Thiên liếc nhìn Nam Cung Mộng, thấy sắc mặt của ông ta vô cùng điềm nhiên thì anh ta khẽ chau mày.

“Đúng là lão hồ ly! Nếu tôi thắng thì thế gia Nam Cung sẽ kết thông gia với thế gia Nạp Lan. Nếu tôi thua, thế gia Nam Cung sẽ liên minh với Đông Hoàng Giáo. Dù có thể nào thì Nam Cung cũng không hề bị thiệt. Lão hồ ly này đúng là ghê gớm”, Nạp Lan Thiên lầm bầm. Sau đó anh ta đứng dậy, bước lên võ đài.

Mọi người đều tập trung vào anh ta. Tầm hơn chục giây sau, Nạp Lan Thiên đã đứng trước mặt Lâm Chính.

Hiện trường sục sôi.

Nạp Lan Thiên bước lên đồng nghĩa với việc buổi đại hội này đã tới lúc hạ màn. Nếu như đến cả Nạp Lan Thiên cũng không đấu nổi người này thì có nghĩa là không còn ai khác nữa.

Rất nhiều người đặt hi vọng vào anh ta.

“Anh rể Nạp Lan Thiên cố lên. Nhất định phải chiến thắng”, Nam Cung Vân Thu hét lớn.

“Vân Thu, hỗn xược”, Nam Cung Mộng khẽ tái mặt.

“Bố…con làm sao chứ?”

“Con câm miệng lại cho bố”, Nam Cung Mộng đanh giọng. Nam Cung Vân Thu đành im tiếng. Cô ta cảm thấy vô cùng uất ức. Đúng lúc này, có rất nhiều người ở phía dưới hô vang.

“Cậu Nạp Lan, xin hãy đánh bại kẻ này”.

“Đúng vậy, cậu nhất định phải thắng”.

“Phải xử lý kẻ ngông cuồng đó, để cậu ta biết người giỏi còn có người giỏi hơn”.

“Gã này ngạo mạn quá, phải để cho cậu ta biết sự lợi hại của cậu”.

“Hạ gục cậu ta đi! Tốt nhất là đánh chết luôn!”

“Đúng vậy! Đánh chết cậu ta”.

Đám đông tức giận. Cỏ vẻ như họ muốn trợ lực cho Nạp Lan Thiên. Nhất là người của các gia tộc và tông phái khác. Những câu nói trước đó của Lâm Chính đã đắc tội hết một lượt với họ nên đương nhiên họ không hi vọng người như Lâm Chính có thể lấy được Nam Cung Yên Nhu và kết thông gia với thế gia Nam Cung.

“Sư tỷ, chị nói xem anh ta có thắng được không?”, An Viên ở phía sau bừng tỉnh, vội quay qua hỏi.

“Chị…Chị không biết. Anh ta có thể đánh bại Sâm Lang thì thực lực sẽ vô cùng đáng sợ. Tuy nhiên, đối phương lần này là Nạp Lan Thiên, là thiên kiêu xếp thứ 10. Những người xếp trong top 10 đều là những thiên tài yêu nghiệt cả. Thực lực của bọn họ chắc chắn không phải là ai cũng so sánh được đâu…hơn nữa…”, Bích Trân nói tới đây bèn ngập ngừng.

An Viên cuống quýt, vội vàng nói: “Hơn nữa sao ạ? Chị nói đi”.

“Hơn nữa Lâm Chính chiến đấu tới giờ phút này thì thể lực cũng đã tiêu hao đi nhiều rồi. Chắc chắn giờ anh ta đã mệt, lực bất tòng tâm thôi. Còn Nạp Lan Thiên thì luôn chờ đợi…giờ hai bên đánh nhau, e rằng Lâm Chính sẽ rất bị động”, Bích Trân lo lắng nói.
 
Chương 2661


Chương 2661

“Vậy…vậy phải làm sao?”, An Viên căng thẳng hỏi.

Bích Trân chau mày: “Sự việc tới nước này, chúng ta cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Với thực lực của hai chị em mình, muốn rời khỏi thế gia Nam Cung đã rất khó rồi. Chúng ta phải mượn sức của Lâm Chính thì mới rời đi được”.

“Sư tỷ, em biết những điều đó, nhưng lúc này Lâm Chính đang gặp nguy hiểm, mà Nạp Lan Thiên sẽ không nương tay đâu. Một khi Lâm Chính bại trận thì chắc chắn sẽ bị thương nặng. Tới khi đó người nào mà gây khó dễ thì chúng ta cũng hết đường”.

Với những hành động và lời nói khi nãy của Lâm Chính thì đủ để đắc tội với không ít người rồi. Nếu anh mà bị đánh bại, dù Nạp Lan Thiên không giết anh thì cũng có rất nhiều người muốn anh phải chết. Đây chính là điều mà An Viên cảm thấy lo lắng.

“Em đừng lo, chị có cách”, Bích Trân nói nhỏ.

“Chị có cách gì? Chị mau nói đi!”

“Em nhìn thấy lễ đường ở phía sau không?”, Bích Trân chỉ vào lễ đường nằm sau võ đài và hỏi.

“Em thấy rồi, sao thế?”, An Viên tỏ vẻ nghi ngờ.

“Lát nữa nếu Lâm Chính rơi vào thế hạ phong thì chúng ta sẽ tới đó phóng hỏa, đốt lễ đường. Lễ đường bốc hỏa, mọi người lo dập lửa, hiện trường trở nên hỗn loạn, chúng ta sẽ tìm cách đưa Lâm Chính đi”, Bích Trân nghiêm túc nói.

An Viên nghe thấy vậy thì hai mắt sáng rực: “Cách này hay đấy chị!”

“Chúng ta di chuyển dần về phía bên đó để chuẩn bị”, Bích Trân khẽ nói rồi kéo tay An Viên, lẳng lặng đi về phía lễ đường.

Trên võ đài…

“Xem ra có nhiều người muốn anh chết nhỉ”, Nạp Lan Thiên điềm đạm nói.

“Đáng tiếc là họ không làm được”, Lâm Chính lắc đầu.

“Mà anh chuyên luyện về thể lực đấy hả?”

“Không phải!”

“Tôi cũng nghĩ không phải. Dù sao thì trên người anh cũng chẳng có dấu vết gì của người luyện thể lực”, Nạp Lan Thiên hạ cằm, soi Lâm Chính: “Nếu đã vậy thì tại sao lại có thể dùng thể xác để đấu nhau thế? Lẽ nào…anh thuộc khí tông, dùng khí ngự thân?”

“Cũng không phải”, Lâm Chính lại lắc đầu.

“Vậy anh là gì?”, Nạp Lan Thiên nghi ngờ.

Lâm Chính không trả lời.

“Xem ra tôi phải tự tìm đáp án rồi”, Nạp Lan Thiên vừa nói vừa tháo Thiên Kiêu Lệnh ra. Đám đông bên dưới trố tròn mắt.

“Nạp Lan!”, Nam Cung Mộng đứng bật dậy.

“Cậu chủ”, cả nhà thế gia Nạp Lan cuống cả lên. Thế nhưng họ không thể ngăn anh ta lại.

Anh ta giống như Sâm Lang, đặt lệnh bài dưới chân. Nhìn chữ trên lệnh bài, ai cũng cảm thấy da đầu tê dại.

Mười! Có nghĩa đây là Thiên Kiêu Lệnh xếp thứ 10. Có được Thiên Kiêu Lệnh này thì có thể tung hoành khắp giới võ đạo rồi.

Đây chính là biểu tượng của thiên kiêu tuyệt thế. Là biểu tượng của thiên tài. Là vật mà biết bao nhiêu người nằm mơ cũng mong có được. Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là khi sở hữu vật này thì anh cũng đủ tư cách khiêu chiến với top 10 thiên kiêu.

“Anh đã có bốn tấm lệnh bài rồi. Giờ anh có muốn sở hữu tấm thứ năm không?”
 
Chương 2662


Chương 2662

Nạp Lan Thiên thản nhiên hỏi Lâm Chính.

Không ai dám tưởng tượng người sở hữu năm tấm Thiên Kiêu Lệnh thì sẽ như thế nào. Dù mới có bốn tấm thôi thì cũng đủ để khiến bọn họ thất kinh rồi.

Hôm nay, có vẻ như mọi điều sẽ thành hiện thực. Hai bên dù là ai thắng thì cũng sẽ cùng một kết quả.

Tất cả nín thở chờ đợi. Nạp Lan Thiên chắp tay sau lưng, đứng im tại chỗ.

Lâm Chính cũng xếp lệnh bài của mình. Một trận chiến mang tính lịch sử sắp diễn ra.

“Con gái, nhìn thấy chưa? Hai thiên tài tuyệt thế này sắp chiến đấu vì con đấy. Đây là phúc phần của con, cũng là phúc khí của thế gia Nam Cung”, Nam Cung Mộng nhếch miệng cười, nhìn hai người đàn ông đang đứng trên võ đài.

“Nhưng thưa bố, trong mắt bố, họ chỉ là những vật phẩm có giá trị mà thôi. Cái gọi là phúc khí cũng chỉ đến vậy”, Nam Cung Yên Nhu nói giọng khàn khàn.

“Yên Nhu! Ý của con là gì?”, Nam Cung Mộng nheo mắt hỏi.

“Bố! Con đã nói từ lâu là con có người mình thích rồi…”

“Cái gì? Lẽ nào con định không nghe lời của bố? Không muốn được gả cho một trong hai người bọn họ?”, Nam Cung Mộng tức giận.

Nam Cung Yên Nhu im lặng, không để lộ biểu cảm gì.

“Tóm lại là con ngoan ngoãn nghe theo lời của bố. Bố không bao giờ hại con. Những gì bố làm đều vì con, vì thế gia Nam Cung cả”, Nam Cung Mộng nói và lại quay qua nhìn lên võ đài.

Những người đứng xung quanh tự động lùi cách xa năm mét. Cuộc chiến giữa các cao thủ ở cấp độ này thì nên có không gian càng rộng càng tốt. Bọn họ không muốn bị thương nhầm người đâu.

“Được rồi! Chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa. Trời cũng đã tối, ra tay thôi”, Nạp Lan Thiên chắp tay sau lưng, nói với Lâm Chính: “Lên đi!”

Lâm Chính lẳng lặng nhìn, đôi mắt sau lớp mặt nạ ánh lên tia kỳ lạ. Đánh bại người này là có thể lấy được thuốc giải và cứu được Tô Nhu rồi. Anh hít một hơi thật sâu, bước lên đầy dứt khoát.

Mới được hai bước thì…

Vụt! Lâm Chính đột nhiên biến mất.

“Tốc độ nhanh quá!”

“Cậu Thiên cẩn thận!”

Có người hô lên. Thế nhưng Nạp Lan Thiên vẫn vô cùng điềm nhiên.

Vụt! Lâm Chính xuất hiện ngay bên cạnh Nạp Lan Thiên, anh đấm xuống đầu của anh ta.

Cú đấm nhìn không quá mạnh nhưng uy lực mà nó sản sinh ra thì mạnh hơn cú đấm trước đó của Sâm Lang không biết bao nhiêu lần. Nạp Lan Thiên đột nhiên nghiêng đầu, dùng chưởng đập vào cú đấm của Lâm Chính.

Chưởng đánh nhẹ nhàng nhưng vô cùng vi diệu.

Bốp! Chưởng và quyền va chạm. Sức mạnh toàn thân Lâm Chính rót vào chưởng đánh của Nạp Lan Thiên như vũ bão. Thế nhưng luồng sức mạnh đó chẳng khác gì hòn đá chìm nghỉm nơi đại dương.

“Cái gì?”, Lâm Chính giật mình.

Chưởng đánh lại tiếp tục đập nhẹ lên nắm đấm của Lâm Chính.

Ầm! Lần này Lâm Chính bị một nguồn sức mạnh cảm tưởng như long trời lở đất đáp trả. Tay anh như muốn nổ tung, cả người bay bật ra sau như một quả bom, lao ra khỏi võ đài và ngã rầm xuống đất.

Rầm! Mặt đất nứt toác.

Lâm Chính trông vô cùng khốn đốn. Hai bên giao đấu chiêu đầu tiên mà Lâm Chính đã chịu thiệt rồi.

“Woa!”
 
Chương 2663


Chương 2663

Hiện trường sục sôi, ai cũng kêu lên.

“Cậu Thiên quá ngầu”.

“Ha ha, giờ thì biết sự lợi hại đích thực rồi chứ nhóc!”

“Còn dám khiêu chiến với thiên kiêu xếp thứ 10 sao. Đúng là chán sống!”

“Đồ có mắt như mù mà! Muốn đấu với cậu Thiên à? Đúng là một trời một vực”.

“Ha ha…”

Đám đông cảm thấy hào hứng lắm. Họ hò reo ầm ỹ, chửi rủa có, chế nhạo có. Bọn họ mong lắm tới giây phút Lâm Chính bị đánh bại.

“Sư tỷ!”, An Viên cuống cả lên, vội nhìn Bích Trân. Bích Trân bặm môi, nhìn Lâm Chính đang từ từ bò dậy, rồi lại nhìn lễ đường và nói khẽ: “Chuẩn bị!”

Hai người tiến lại gần lễ đường.

Lâm Chính hít một thơi thật sâu, nhìn bàn tay mình. Lúc này anh mới phát hiện ra ngoài vùng da bị rách thì có hai ngón tay đã bị gãy.

“Xảo kình!”, Lâm Chính lầm bầm rồi nhìn lên Nạp Lan Thiên đang ở trên võ đài.

“Đúng vậy”, Nạp Lan Thiên đưa hai cánh tay lên tạo thành tư thế mới. Tư thế đó giống như thái cực.

“Chỉ với xảo kình, thế gia Nạp Lan đã tung hoành khắp thiên hạ. Đòn tấn công của anh lấy sức mạnh thể xác làm căn bản. Có thể ở đây anh vô địch, nhưng đối với tôi thì thủ đoạn của anh không có tác dụng, bởi vì thủ pháp của tôi là lấy nhu khắc cương”, Nạp Lan Thiên ngạo mạn nhìn anh.

Dù sự thể hiện trước đó của Lâm Chính rất kinh người nhưng tất cả đều vô ích. Bởi vì Lâm Chính đã được mặc định sẽ bại trong tay anh ta.

Lâm Chính lẳng lặng gật đầu. Anh nhảy lên võ đài. Ánh mắt sau lớp mặt nạ trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết. Anh cũng bắt đầu đánh giá lại Nạp Lan Thiên.

Một lúc sau, Lâm Chính siết chặt nắm đấm, lao lên. Cơ thể anh nhanh như điện xẹt. Khoảnh khắc tiếp cận Nạp Lan Thiên, hai nắm đấm của anh tung ra, dội mạnh xuống anh ta.

Thế nhưng một giây sau, hai chưởng đánh của Nạp Lan Thiên đột nhiên hóa thành hình thái cực.

Vụt!

Sức mạnh quyền đánh mà Lâm Chính tạo ra bị đánh tan. Cả người anh lại bắ n ra ngoài, đập mạnh xuống đất…

“Hay lắm!”, tiếng hô rầm trời vang lên.

Mọi người bên dưới vỗ tay nhiệt liệt, hò reo vì Nạp Lan Thiên. Không ai hiểu Nạp Lan Thiên đã làm gì. Kể cả Lâm Chính.

Dù quyền đánh của anh có hung hãn tới mức nào thì chỉ cần tiếp xúc với chưởng đỡ của Nạp Lan Thiên thôi cũng sẽ bị cản lại ngay lập tức.

Đây là hiệu quả mà xảo kình có thể làm được sao? Nếu đúng là vậy thì xảo kình cũng đáng sợ quá…

Đúng là thiên kiêu xếp thứ 10, thực lực quả nhiên phi phàm. Lâm Chính hít một hơi thật sâu. Anh lại đứng dậy. Sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn.

“Hừ! Đúng là không biết trời cao đất dày. Giờ đã biết sự lợi hại của anh rể tôi chưa? Tôi khuyên anh nên ngoan ngoãn đầu hàng đi. Quỳ xuống xin anh rể tôi đừng giết anh, nếu không anh ấy sẽ không nương tay đâu. Lát nữa lại bất cẩn đánh chết anh luôn đấy”, Nam Cung Vân Thu đắc ý, nói với Lâm Chính.

Cuối cùng thì cô ta cũng đợi được tới khoảnh này. Cảnh tượng trước đó Lâm Chính tạo ra trên võ đài khiến cô ta tức lắm. Giờ thì cô ta đang cảm thấy sung sướng, đã đời hơn bao giờ hết.
 
Chương 2664


Chương 2664

“Hừ! Cũng không nhìn lại xem đây là nơi nào. Cậy mình là người của Đông Hoàng Giáo nên vô thiên vô pháp đúng không? Nực cười”, gia chủ nhà họ Tần trước đó cầu xin cho Sâm Lang hừ giọng.

“Đông Hoàng Giáo giờ là cái thá gì? Chia năm xẻ bảy rồi! Thế gia Nam Cung lần này mà có thể kết thông gia với thế gia Nạp Lan thì Đông Hoàng Giáo cũng chẳng là gì đối với họ”, người bên cạnh cười nói.

“Có điều tôi nghe nói gần đây Đông Hoàng Giáo mở đại hội Đông Hoàng để chọn ra giáo chủ. Nếu có giáo chủ mới thì tình hình sẽ khác đấy…”, không biết ai lên tiếng.

Dứt lời, đám đông cười xùy.

“Nếu có giáo chủ mới thật thì đã làm sao? Vấn đề hiện tại của Đông Hoàng Giáo có thể giải quyết chỉ dựa vào một cuộc đại hội chắc? Người muốn làm giáo chủ đông như kiến ấy, nếu không dùng vũ lực thì không có cách nào thống nhất được Đông Hoàng Giáo đâu”, có người phản bác.

Đám đông bàn tán sôi nổi. Thế nhưng phần lớn mọi người vẫn dồn sự chú ý về phía Lâm Chính. Anh chẳng buồn quan tâm tới những lời bàn tán, chỉ nhìn chăm chăm Nạp Lan Thiên. Anh bước tới, bước đi vô cũng vững trãi.

“Xem ra tôi ra tay nhẹ mất rồi”, Nạp Lan Thiên nhìn Lâm Chính bước tới. Anh ta lắc đầu: “Hoặc là tôi phải nghiêm túc hơn chút để mau kết thúc cuộc chiến vô vị này”.

Nói xong, Nạp Lan Thiên chủ động tấn công. Chân anh ta đạp mạnh xuống.

Rầm…Cả võ đài rung chuyển. Võ đài lúc này giống như một chiếc lá trôi dạt trên mặt biển đầy sóng dữ.

Đây chính là sức mạnh do xảo kình tạo ra.

Võ đài rung lắc mạnh khiến Lâm Chính loạng choạng. Anh cảm thấy ngạc nhiên. Bởi vì dù võ đài rung lắc mạnh như vậy nhưng không hề bị vỡ.

Rốt cuộc đây là loại sức mạnh nào vậy? Lâm Chính không thể lý giải nổi. Trong lúc võ đài rung lắc thì Nạp Lan Thiên bất ngờ xuất hiện trước mặt anh.

“Đối mặt với tôi mà không hề phân tâm là do anh khinh thường tôi hay là do anh tự cho mình là vô địch thiên hạ thế? Người tự cao tự đại như vậy, tôi không giết thì cũng khó chịu!”, Nạp Lan Thiên hừ giọng, một bàn tay như ảo ảnh ập tới.

Bàn tay đó lướt tới với tốc độ quá nhanh cộng theo sức lực mạnh tới mức không thể dùng từ ngữ để miêu tả. Lâm Chính tin rằng, dù có là một quả núi thì cũng sẽ bị đập náp bởi chưởng đánh này. Huống hồ anh chỉ là một con người.

Rầm! Chưởng đánh dội mạnh vào ngực Lâm Chính.

Một hình thù kỳ lạ được tạo ra từ chưởng đánh tạo thành một làn sóng lan ra bốn phía.

Những người đứng gần bị làn sóng sức mạnh dội ngã. Có người bất tỉnh, có người thì la hét đầy đau đớn. Những người khác sợ tới mức hồn bay phách tán.

Lâm Chính đành phải lùi về sau, suýt nữa thì lại ngã ra đất.

Chưởng đánh quá kinh người. Sức tàn phá của nó khiến người ta không thể tưởng tượng nổi. Sau khi tấn công, Nạp Lan Thiên cũng thu tay về.

“Kết thúc rồi”, có người vô thức nhận ra điều gì đó bèn lên tiếng.

“Mỗi lần cậu Nạp Lan Thiên làm vậy thì có nghĩa là đối phương đã thua rồi”.

“Gã này đúng là không đỡ nổi một đòn tấn công”.

“Thua hơi nhanh đấy!”

“Cũng đủ rồi mà! Dù sao thì cậu ta cũng đỡ mấy chiêu của cậu Thiên rồi. Có thể đánh với thiên kiêu xếp thứ 10 thì còn gì phải chê trách nữa”, Nam Cung Mạc Phi hừ giọng.

Rất nhiều người không biết, anh đã đỡ được một đòn của Nạp Lan Thiên.

Có thể đỡ được một đòn của anh ta thì có thể đi khoe khoang với thiên hạ rồi. Lâm Chính phải mất một lúc mới đứng vững lại.

Anh hít một hơi thật sâu, nhìn xuống ngực, cảm giác như có dòng điện chạy qua và đang điên cuồng xé nát cơ thể anh.
 
Chương 2665


Chương 2665

“Còn lời trăng trối gì thì nói ra đi. Bởi vì sau 10 giây nữa thì xảo kình của tôi sẽ xé nát người anh đấy. Xin lỗi vì đã không giữ toàn thây cho anh được”, Nạp Lan Thiên thản nhiên nói.

Lâm Chính không nói gì, anh nhìn chăm chăm vùng ngực của mình giống như đang cảm nhận thứ gì đó.

Một lúc sau anh nhắm chặt mắt, đứng im như khúc gỗ.

Những người ở dưới bàng hoàng: “Thằng nhóc làm gì vậy?

“Không phải là bị dọa sợ mất hồn đấy chứ?”

“Tôi nghĩ là cậu ta nghĩ thông rồi nên đang ngoan ngoãn chờ chết đấy”.

Đám đông bàn tán xôn xao. Nạp Lan Thiên cũng mặc kệ. Anh ta chỉ quay qua nhìn Nam Cung Mộng: “Gia chủ Nam Cung, buổi hôn lễ có lẽ được tổ chức rồi phải không?”

“Ha ha, đương nhiên rồi! Không thành vấn đề!”, Nam Cung Mộng cười ha ha.

Nạp Lan Thiên mà nói Lâm Chính sẽ chết thì anh chắc chắn sẽ chết. Điều đó không có gì phải nghi ngờ. Nam Cung Mộng bèn bước tới võ đài: “Các vị, giờ tôi tuyên bố, người thắng trong đại hội kén rể lần này chính là…Nạp Lan…”

“Sao? Tôi thua rồi sao?”, không đợi Nam Cung Mộng nói hết câu thì Lâm Chính đã đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời ông ta.

Nam Cung Mộng giật mình: “Hả?”

Nạp Lan Thiên cũng quay qua nhìn. Thấy Lâm Chính không hề hấn gì thì anh ta khẽ chau mày.

“Cuộc chiến của chúng tôi vẫn chưa kết thúc. Gia chủ Nam Cung, tại sao lại vội tuyên bố kết quả như vậy chứ? Lẽ nào, Nạp Lan Thiên nhận thua rồi?”, Lâm Chính lên tiếng.

Nam Cung Mộng nhìn Nạp Lan Thiên.

“Gia chủ Nam Cung mời về chỗ đợi thêm chút nữa vậy. Xem ra có chút chuyện ngoài ý muốn, cũng không cần phải vội”, Nạp Lan Thiên tỏ ra mất kiên nhẫn.

Rõ ràng là anh ta cảm thấy không vui khi xảo kình của mình không gi ết chết được Lâm Chính. Anh ta không bận tâm thực lực của Lâm Chính, chỉ cảm thấy trong 10 giây vừa rồi Lâm Chính không chết tức là đang tát thẳng vào mặt anh ta.

“Anh cố chấp đấy”, Nạp Lan Thiên trầm giọng.

“Tôi không thấy vậy. Giờ đến lượt tôi phản kích rồi”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn. Anh đột nhiên dang tay ra tạo thành một tư thế kỳ lạ.

Nạp Lan Thiên co đồng tử, bàng hoàng nhìn Lâm Chính.

“Tư thế này là…”

Lâm Chính nhấc tay lên, cùi chỏ hơi cong, một tay hướng về phía trước, giơ ra thẳng tắp.

Tư thế này nếu nhìn sơ qua sẽ không nhận ra bất cứ khác thường nào, nhưng thời điểm hiện tại nhìn vào lại cực kỳ chấn động.

Bởi vì mới vừa rồi người xem cũng đã nhìn thấy tư thế đó ở Nạp Lan Thiên.

Đây rõ ràng là chiêu thức của thế gia Nạp Lan!

“Cái gì? Anh cũng biết xảo kình của thế gia Nạp Lan chúng tôi? Không thể nào, Xảo Kình Thuật là tuyệt học có một không hai của thế gia Nạp Lan, đừng nói là anh, dù là người của thế gia Nạp Lan cũng chưa chắc có thể học được! Sao anh lại biết?”, Nạp Lan Thiên lắc đầu.

Lâm Chính không đáp.

“Thôi được, để tôi thử xem!”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom