Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 2525


Chương 2525

Thanh kiếm gãy kia đâm thẳng vào gò đất, ngập đến tận chuôi, đến khi không đâm vào được nữa mới dừng lại.

Sau đó rút mạnh ra.

Phụt!

Máu tươi phun ra.

Tất cả người của Đông Hoàng Giáo ở xung quanh đều chứng kiến cảnh tượng này.

Ai cũng biết, thanh kiếm gãy này đã đâm trúng Lâm Chính.

Với vị trí này… e là đã đâm trúng tim!

Bị đâm xuyên tim, trừ khi là thần tiên, chứ không ai có thể sống nổi.

Da đầu mọi người tê dại, lặng lẽ đứng nhìn.

Xung quanh im phăng phắc.

“Tốt!”.

Cuối cùng, Trịnh Đan kích động kêu lên: “Sư phụ vạn tuế!”.

“Chết rồi! Anh ta chết rồi!”.

“Ha ha ha, sư phụ lợi hại quá! Vạn tuế!”.

“Thắng rồi!”.

Người của Cổ Linh Đường hoan hô ầm ĩ, vô cùng kích động.

Nhát kiếm này đã lấy mạng Lâm Chính.

“Kết thúc rồi!”.

Thiếu Hải cũng thở phào, tảng đá trong lòng được hạ xuống.

Trước đó ông ta quả thực có chút hoảng hốt.

Dù sao Lâm Chính có thể dựa vào một bàn tay mà xuyên qua gò đất này, thực sự quá đáng sợ.

Nhưng kết quả vẫn tốt đẹp.

Trúng nhát kiếm này, anh chết là cái chắc!

Thiếu Hải xoay người lại, định xem vẻ mặt đặc sắc của đám người Tô Mạc Vân.

Nhưng đúng lúc này.

Rắc!

Một tiếng động lạ vang lên.

“Hử?”.

Thiếu Hải quay lại, nhìn gò đất với ánh mắt kỳ quái.

Nhưng ngay sau đó.

Ầm!

Một chỗ trên gò đất nứt ra, lại một bàn tay nữa thò ra, túm chặt lấy cổ Thiếu Hải.

Cổ ông ta lập tức biến dạng.

Sức mạnh khổng lồ khiến ông ta gần như không thể hít thở, lại càng không thể phát ra âm thanh.

“Cái gì?”.

Ai nấy trố mắt ra nhìn.

Chỉ thấy gò đất trước mắt đang dần nứt ra, từng cục bùn đất chậm rãi rơi xuống, để lộ ra Lâm Chính ở bên trong.
 
Chương 2526


Chương 2526

Toàn thân anh đầy đất.

Lồ ng ngực có một cái lỗ đầm đìa máu tươi…

Cái lỗ này trông rất đáng sợ.

Máu tươi vẫn đang chảy, nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc là cái lỗ này chưa đâm trúng tim Lâm Chính, mà bị chệch không ít.

Tuy lồ ng ngực Lâm Chính bị máu tươi nhuộm đỏ, nhưng vẫn chưa đến mức mất mạng.

Ai nấy đều cảm thấy da đầu tê dại.

“Không thể nào! Nhát kiếm vừa rồi của sư phụ… không giế t chết anh ta được sao? Không thể nào!”, Trịnh Đan gào lên.

“Lẽ nào… nhát kiếm đó không đâm trúng tim?”.

“Nhìn vị trí này… đúng là không trúng tim…”

“Chệch rồi sao?”.

“Không thể nào!”.

Người của Cổ Linh Đường cũng cảm thấy khó tin.

Phải biết rằng, Thiếu Hải là trưởng lão của Đông Hoàng Giáo, là đại sư võ thuật.

Sự hiểu biết của ông ta về cơ thể người thậm chí còn hơn một số bác sĩ.

Sao ông ta có thể đoán nhầm vị trí trái tim của Lâm Chính chứ?

Thế nhưng nhát kiếm này… đã bị chệch thật!

Đúng là hoang đường!

Nếu đâm trúng tim Lâm Chính thì anh chết là cái chắc.

Rốt cuộc là có chuyện gì?

Đây thực sự là nhầm lẫn của Thiếu Hải sao?

Mọi người thầm nghĩ, nhưng rất nhiều đệ tử của Cổ Linh Đường chưa thể chấp nhận được hiện thực này.

Đúng lúc này, một tiếng hét kinh ngạc vang lên.

“Dấu vết kia… là Súc Cốt Công!”.

Dấu vết?

Các trưởng lão đang có mặt vội nhìn về phía hai bả vai và đầu gối của Lâm Chính.

Do những trận đánh trước đó, quần áo của Lâm Chính đã rách tả tơi, có thể nhìn thấy cả da thịt.

Lúc này, hai bả vai và đầu gối anh đều xuất hiện những vết bầm ngay ngắn.

Những vết bầm này không giống như dấu vết để lại do chiến đấu, mà giống như bị dồn nén xuống gây nên hơn.

Hơn nữa… cực kỳ giống với dấu hiệu tạo nên khi Súc Cốt Công dồn nén.

“Súc Cốt Công?”.

Tịch Mộc Lâm kêu lên thất thanh: “Tôi biết rồi, cậu thu nhỏ xương của mình lại, để dễ bề tránh né trong không gian nhỏ hẹp đó”.

Nghe thấy thế, không ít người trố mắt ra kinh ngạc.

Người này biết cả Súc Cốt Công sao?

Thật là đáng sợ.
 
Chương 2527


Chương 2527

Nhưng bây giờ, điều bọn họ quan tâm không phải cái được gọi là Súc Cốt Công, mà là Thiếu Hải.

“Sư phụ!”.

Người của Cổ Linh Đường biến sắc, đang định xông tới.

Nhưng thấy sức mạnh của Lâm Chính đang dần tăng lên, thì liền khựng lại.

Cổ Thiếu Hải đã biến dạng hoàn toàn.

Nếu cứ tiếp tục thế này, thì ông ta sẽ bị bóp ch3t tươi.

“Dừng tay! Lâm… Lâm sư huynh! Có chuyện gì chúng ta hãy bàn bạc! Anh mau thả sư phụ tôi ra đi!”, Trịnh Đan cuống quýt kêu lên.

Nhưng… dường như Lâm Chính không nghe thấy lời Trịnh Đan nói, lực tay càng ngày càng lớn, càng ngày càng mạnh.

Thiếu Hải điên cuồng giãy giụa, hai bàn tay đánh Lâm Chính túi bụi, muốn thi triển Đông Hoàng Hoàn Vũ để đẩy Lâm Chính ra.

Nhưng bây giờ ông ta đang bị bóp chặt cổ, không thể vận sức để thi triển chiêu thức.

Chỉ có thể ra sức cào cấu.

Đúng lúc này, Lâm Chính bất ngờ tăng thêm sức mạnh.

Rắc!

Âm thanh lanh lảnh vang lên.

Chỉ thấy đôi mắt Thiếu Hải trợn trừng, động tác giãy giụa cũng dừng lại.

Sau đó tay chân ông ta rũ xuống, không còn bất cứ động tĩnh gì nữa…

Thiếu Hải… đã chết!

Bốn phía im phăng phắc.

Im lặng một cách đáng sợ.

Dường như một cây kim rơi xuống đất cũng có thể phát ra âm thanh như sấm đánh.

Mọi người quên cả hít thở, trái tim gần như ngừng đập, hai mắt mở to, chứng kiến cảnh tượng này với vẻ mặt run sợ và bàng hoàng.

Thiếu Hải… cứ thế mất mạng…

Bị bóp ch3t tươi!

Người luyện được thần công tuyệt đỉnh Đông Hoàng Hoàn Vũ cứ thế đi đời nhà ma rồi?

Ai dám tin chứ?

Ai có thể chấp nhận được chứ?

Da đầu mọi người tê dại, toàn thân run rẩy.

Các trưởng lão lại càng như chim sợ cành cong, lùi lại liên tục.

Phịch!

Lâm Chính buông tay ra.

Thiếu Hải ngã sõng soài xuống đất.

Anh rút châm bạc ra, đâm mấy cái vào người, cái lỗ ở lồ ng ngực lập tức ngừng chảy máu.

“Tiếp theo sẽ đến lượt các ông!”.

Lâm Chính bình tĩnh nói, rồi bước về phía đám người Tô Mạc Vân, Tịch Mộc Lâm.

Tịch Mộc Lâm hồn vía lên mây, không khỏi lùi lại.
 
Chương 2528


Chương 2528

Nhưng Tô Mạc Vân thì không sợ, ông ta trầm giọng quát: “Mọi người đừng sợ, thằng oắt này nhìn thì tàn bạo, nhưng thực ra không đáng lo. Cậu ta đánh nhau với Thiếu Hải đã bị thương nặng, nếu chúng ta nhân cơ hội này bao vây tấn công, thì chắc chắn sẽ đánh bại được cậu ta”.

“Đúng vậy, điều chúng ta cần làm bây giờ chính là đồng tâm hiệp lực. Mọi người liên thủ, buông bỏ thành kiến, buông bỏ ân oán, thì kiểu gì cũng đối phó được với thằng oắt này”, Liễu Thị Phụng cũng kêu lên.

Tịch Mộc Lâm nghe thấy thế mới yên tâm hơn một chút.

Tửu Nhục Hòa Thượng lấy một hồ lô rượu ở thắt lưng xuống, uống một ngụm, cũng không có vẻ gì là sợ hãi.

Bốn người họ xúm lại, chuẩn bị tấn công.

Tô Mạc Vân biết, không được cho Lâm Chính cơ hội được thở, lập tức xông tới đầu tiên. Ông ta quát một tiếng, rút trường kiếm ra xông về phía Lâm Chính.

Nhưng đúng lúc ông ta định ra tay.

Phụt!

Tô Mạc Vân bỗng phun ra một ngụm máu tươi, lồ ng ngực cảm thấy đau nhói.

Ông ta khựng lại, ôm lấy ngực, vẻ mặt kinh hãi.

Không chờ ông ta nghĩ nhiều.

Phụt! Phụt!

Tịch Mộc Lâm và Liễu Thị Phụng ở phía sau cũng phun ra máu tươi, tay ôm lồ ng ngực, đau đến mức run rẩy.

“Tôi… tôi bị làm sao vậy?”.

“Lồ ng ngực như bị xé rách vậy”.

Hai người kinh ngạc nói.

“Là châm bạc!”.

Sắc mặt Tô Mạc Vân tỏ vẻ khó coi, ông ta nhắm mắt lại, kiểm tra lồ ng ngực một lát rồi đanh giọng nói: “Cậu ta dùng châm bạc phong bế khí mạch của chúng ta, nếu chúng ta vận khí thì sẽ khiến khí kình nghịch lưu, tẩu hỏa nhập ma!”.

“Sao cơ?”.

Hai người kia biến sắc.

“Vớ vẩn, mấy cây châm bạc kia thì có ích gì chứ? Tại sao tôi không bị làm sao?”, Tửu Nhục Hòa Thượng hừ một tiếng, khinh bỉ nói.

“Đó là bởi vì ông đã là người chết!”.

Không chờ Tô Mạc Vân giải thích, Lâm Chính đã lên tiếng.

“Người chết?”.

Tửu Nhục Hòa Thượng sửng sốt, không thể hiểu được lời nói của Lâm Chính có ý gì.

Đám người Tô Mạc Vân và Liễu Thị Phụng ở bên cạnh cảm thấy sự bất thường, Tô Mạc Vân nhíu mày, dường như đang suy nghĩ gì đó, toàn bộ khí kình trên người tiêu tan, không định tấn công Lâm Chính nữa.

Tửu Nhục Hòa Thượng thấy thế thì cười lớn: “Ha ha ha, đại trưởng lão, chắc không phải ông sợ rồi đấy chứ? Nếu vậy thì đúng là khiến người ta phải khinh thường”.

Tô Mạc Vân không nói gì.

Liễu Thị Phụng và Tịch Mộc Lâm nhìn nhau, cũng không có hành động gì.
 
Chương 2529


Chương 2529

“Chỉ một cây châm bạc mà đã khiến các ông sợ như vậy rồi à? Loại nhát gan như các ông thì còn bảo vệ Đông Hoàng Giáo kiểu gì chứ? Tôi thấy Đông Hoàng Giáo hãy để tôi bảo vệ cho!”.

Tửu Nhục Hòa Thượng khinh bỉ nói, rồi lại dồn lực, xông về phía Lâm Chính.

“Oắt con, hãy xem Liệt Hỏa Thần Quyền của ta đây!”.

Tửu Nhục Hòa quát, bỗng uống một hớp rượu rồi phun về phía trước, rượu bắn tung tóe. Ông ta giơ hai nắm tay ra, nện vào số rượu đang rơi xuống. Hai nắm tay lập tức bùng lên ngọn lửa hừng hực, quyền như sao băng, đánh về phía Lâm Chính.

Khí thế của Tửu Nhục Hòa Thượng như lốc xoáy, không thể đỡ được.

Đòn tấn công này càng khiến mọi người kinh hồn táng đảm, trong lòng sợ hãi.

Mấy trưởng lão thấy thế, ánh mắt tỏ vẻ nghi hoặc.

Tửu Nhục Hòa Thượng khí thế như vậy, lẽ nào… châm bạc kia vốn không có tác dụng gì, chỉ là Lâm Chính phô trương thanh thế, che mắt mọi người?

Liễu Thị Phụng có chút không kiềm chế được, bà ta nhìn Lâm Chính chằm chằm, rục rịch muốn ra tay.

Thế nhưng…

Đúng lúc bà ta chuẩn bị ra tay, giúp đỡ Tửu Nhục Hòa Thượng cùng giải quyết thằng oắt khó nhằn này.

“Hự!”.

Tửu Nhục Hòa Thượng rên lên một tiếng, sau đó bỗng khựng lại, đứng im tại chỗ.

Tô Mạc Vân, Tịch Mộc Lâm và Liễu Thị Phụng đồng loạt quay sang nhìn ông ta.

Mọi người xung quanh cũng trợn tròn mắt.

“Trưởng lão!”.

“Ông làm sao vậy?”.

“Ông không sao chứ?”.

Các đệ tử nhao nhao kêu lên.

Nhưng… Tửu Nhục Hòa Thượng không đáp lời bọn họ, mà trợn trừng hai mắt, toàn thân cũng không khỏi bắt đầu run lên.

Khoảng 5 giây sau.

Phụt!

Tửu Nhục Hòa Thượng phun ra một miếng thịt dính máu, rồi ngã xuống đất, toàn thân co quắp.

Hơn nữa ông ta vừa co quắp, da thịt trên người cũng bắt đầu nứt toác ra.

“Sư phụ!”.

Các đệ tử của Tửu Nhục Hòa Thượng kêu lên thảm thiết, tất cả xông tới.

“Khí Loạn Toái Thể?”.

Tịch Mộc Lâm biến sắc.

“Cái gì? Đây… đây là Khí Loạn Toái Thể?”.

Liễu Thị Phụng trợn trừng hai mắt.

“Không nhầm đâu! Đây quả thực chính là Khí Loạn Toái Thể! Làn da của ông ta đã nứt ra, hơn nữa từ chỗ bị nứt có rất nhiều khí ý tinh thuần rỉ ra. Điều này cho thấy khí tức trong người ông ta đã loạn, hơn nữa toàn bộ lục phủ ngũ tạng, gân mạch mạch máu đều bị khí lực hỗn loạn này xé nát phá hủy… Tửu Nhục Hòa Thượng… chết rồi!”, Tịch Mộc Lâm khàn giọng đáp.

Đám đệ tử nghe thấy thế thì mặt xám như tro, ngã ngồi xuống đất.
 
Chương 2530-2531


Chương 2530

Mọi người ở xung quanh cũng không khỏi hít vào khí lạnh.

“Lẽ nào… đây thực sự là uy lực của châm bạc cậu ta vung ra trước đó sao?”, Liễu Thị Phụng run giọng nói.

Tịch Mộc Lâm không nói gì.

Nhưng ngoài lý do đó ra, thì không còn lý do giải thích nào khác nữa.

“Y võ này… không đơn giản”.

Tô Mạc Vân hít sâu một hơi, khàn giọng đáp.

Mấy người đều đanh mặt lại.

Cái chết của Tửu Nhục Hòa Thượng đã khiến ba người bọn họ chấn động sâu sắc.

Giờ phút này, không ai dám coi thường Lâm Chính nữa…

“Rốt cuộc cậu là ai?”, Tịch Mộc Lâm nhìn Lâm Chính chằm chằm, lạnh lùng nói: “Đông Hoàng Giáo chúng tôi không có y võ lợi hại như cậu!”.

“Chẳng phải trước đó tôi đã tự giới thiệu rồi sao? Tôi là đường chủ của Thanh Hà Đường, Lâm Chính! Bây giờ, tôi sẽ đại diện cho Đông Hoàng Giáo, tiến hành trừng phạt những người vi phạm giáo quy là các ông”, Lâm Chính bình thản nói, rồi đi về phía ba người bọn họ.

“Trừng phạt? Cậu đủ tư cách sao?”, Tô Mạc Vân lạnh lùng hừ một tiếng: “Đệ tử Chiến Vương Cung đâu?”.

“Có đệ tử!”.

Một lượng lớn người của Chiến Vương Cung ùa tới.

“Nghe lệnh của tôi! Giết thằng giặc này!”, Tô Mạc Vân chỉ vào Lâm Chính quát.

“Tuân lệnh!”.

Đám đệ tử hô lớn, rồi ùa về phía Lâm Chính.

“Giúp kẻ ác làm việc xấu, đều giết không tha!”, Lâm Chính nhìn những người này, lập tức quát.

Nhưng… những người này không có dấu hiệu dừng lại.

Uy tín của Tô Mạc Vân ở Đông Hoàng Giáo hơn hẳn những trưởng lão bình thường, vài ba câu của Lâm Chính không thể khiến những người này thay đổi lập trường ngay được.

Thế nên bọn họ tấn công không chút do dự.

“Giúp kẻ ác làm việc xấu, đều giết không tha! Tôi sẽ không nói một câu đến lần thứ ba đâu”.

Lâm Chính lại lạnh lùng quát.

Đây là thông điệp cuối cùng!

Có mấy người bắt đầu do dự!

Đáng tiếc là… hầu hết bọn họ vẫn xông tới trước mặt anh.

“Nếu đã vậy thì tôi chỉ đành chấp hành giáo quy vậy”.

Lâm Chính lạnh lùng quát, hai tay bỗng vung về phía trước.

Vèo vèo vèo…

Những cây châm bạc như sao băng lại bay ra.

“Cẩn thận!”.

Liễu Thị Phụng hét lên.

Nhưng đã muộn.

Chương 2531

Phập phập phập…

Mười mấy đệ tử xông tới đầu tiên bị châm bạc c ắm vào người, lập tức trở nên bất động.

“Ngân Châm Phong Huyệt!”.

Tịch Mộc Lâm kêu lên.

Lâm Chính xông tới như hổ vào bầy dê, song chưởng múa loạn, đánh vào lồ ng ngực những đệ tử này.

Mỗi một chưởng lại có đệ tử phun ra máu tươi, rồi ngã vật xuống.

Sau khi ra chưởng, Lâm Chính lại rút châm bạc trên người họ ra, rồi phóng về phía đám đệ tử tiếp theo.

Cứ như vậy, bất cứ đệ tử nào lại gần Lâm Chính đều bị điểm huyệt rồi đánh ngã.

Trong chớp mắt, tất cả các đệ tử của Chiến Vương Cung đều ngã như ngả rạ.

Cảnh tượng này… không khác gì gặt lúa.

Ai nấy kinh hãi.

Lúc này các trưởng lão mới ý thức được, chỉ dựa vào những đệ tử này thì không thể đối phó với Lâm Chính được.

“Các vị, chúng ta hãy cùng xông lên thôi”, Tô Mạc Vân trầm giọng quát, không nhịn được nữa, xông về phía Lâm Chính.

Tịch Mộc Lâm và Liễu Thị Phụng theo sát phía sau.

Ba trưởng lão gia nhập trận đánh, khiến áp lực của các đệ tử bỗng giảm hẳn.

Bọn họ cũng trở nên to gan hơn nhiều.

Tô Mạc Vân một tay cầm kiếm, một tay tung chưởng, chém về phía những đốm sao băng đang bay tới.

Keng! Keng! Keng!

Kiếm sắc múa may, kèm theo những tiếng leng keng chói tai.

Đó là âm thanh châm bạc bị chém gãy.

Liễu Thị Phụng và Tịch Mộc Lâm cũng không tỏ ra yếu thế, len lỏi giữa các đốm sao băng, hai tay chộp lấy.

Từng đốm sao băng bị bọn họ bắt được.

Những đốm sao băng kia chính là châm bạc.

Lâm Chính không thể thu hồi châm bạc, châm bạc mang theo có đi mà không có lại, không thể cầm cự được lâu.

Chẳng mấy chốc, tất cả châm bạc của Lâm Chính đã bị bọn họ hủy hoặc lấy mất.

Mọi người mừng rỡ.

“Không còn châm bạc, để tôi xem cậu còn bản lĩnh gì?”.

Liễu Thị Phụng lạnh lùng hừ một tiếng.

“Bản lĩnh của tôi… có lẽ lớn hơn tưởng tượng của các bà nhiều!”.

Lâm Chính không có vẻ gì là sợ hãi, anh vung tay lên rồi khẽ nắm lại.

Rắc!

Một luồng sức mạnh tàn bạo bỗng dâng lên ở cánh tay anh.

Đây là…

Sức mạnh của Lạc Linh Huyết!

Từ trước đến giờ, con át chủ bài của Lâm Chính không phải là những cây châm bạc kia, mà là Lạc Linh Huyết đáng sợ này.
 
Chương 2532


Chương 2532

Anh dám một mình vào núi Đông Hoàng, tham gia đại hội Đông Hoàng, nguyên nhân chính cũng là Lạc Linh Huyết.

Gần 20 giọt đã gần đạt tới uy năng của toàn bộ Lạc Linh Huyết, sức mạnh giải phóng ra cũng không thể tưởng tượng được.

Nhưng anh không để ai nhìn thấy những giọt Lạc Linh Huyết ở cổ tay mình.

Anh vẫn chưa muốn công khai bí mật này.

Khoảnh khắc sức mạnh của Lạc Linh Huyết được giải phóng, khí ý quanh người Lâm Chính giống như một ngọn lửa được thêm dầu, lập tức bùng lên dữ dội.

“Hả?”.

Các đệ tử đang xông tới biến sắc kinh hãi.

Chỉ thấy một quyền của Lâm Chính nhắm trúng một đệ tử gần nhất, nện mạnh tới.

Bịch!

Đệ tử kia bay đi như một viên đạn, đụng ngã mười mấy người, sau đó ngã sõng soài dưới đất, vỡ đầu chảy máu, lồ ng ngực lõm xuống, không còn động tĩnh gì nữa.

Còn mười mấy đệ tử bị anh ta đụng ngã thì cũng nằm dưới đất rên la, không bò dậy nổi.

Lâm Chính lại tung một chưởng nữa, quạt về phía các đệ tử ở phía khác.

Bốp!

Cơ thể của bọn họ bị quạt cho xoay tròn mười mấy vòng như con quay, rồi nặng nề ngã xuống, không ngóc được đầu dậy nữa.

Bịch bịch bịch…

Đúng lúc này, mấy đệ tử nhân cơ hội lại gần Lâm Chính, tung quyền cước đánh vào người anh.

Nhưng… Lâm Chính vẫn sừng sững bất động.

Lúc này, cả người anh chi chít vết máu và vết thương, nhưng vẫn phớt lờ sự tấn công của các đệ tử đến từ Chiến Vương Cung.

Đầu óc mọi người trống rỗng.

Trố mắt ra nhìn.

Lúc này, nhìn Lâm Chính chẳng khác nào một chiến thần.

Sức mạnh, tốc độ, phản ứng cho đến độ mạnh thân xác của anh đều khiến người ta phải nổi da gà.

Những đòn tấn công của bọn họ không có bất cứ tác dụng gì đối với anh.

“Tiếp chiêu đi!”.

Đúng lúc này, Tô Mạc Vân bỗng tích trữ một luồng kiếm lực khổng lồ, rồi chém trường kiếm về phía bả vai Lâm Chính.

Kiếm khí lạnh lẽo, cuồng bạo.

Dường như thứ c ứng rắn nhất trên đời cũng sẽ bị nó chém làm đôi.

Mọi người nhìn đòn tấn công này thì không thấy có gì kỳ lạ, nhưng trên thực tế, tay còn lại của Tô Mạc Vân đã ngưng tụ một luồng kình lực vô cùng đáng sợ, đang chờ cơ hội để phát ra.

Hóa ra nhát kiếm này chỉ là nghi binh.

Sát chiêu thực sự của ông ta nằm ở bàn tay còn lại.

Liễu Thị Phụng biết được điều này, lập tức nhân cơ hội tấn công Lâm Chính, muốn phối hợp với Tô Mạc Vân.
 
Chương 2533


Chương 2533

Không biết bà ta lấy từ đâu ra một cái roi dài, quất về phía đầu Lâm Chính.

Roi dài rít gào, như một con kim xà đang múa may quay cuồng, rất có uy thế.

Hai người một kiếm một roi, khí thế rất mạnh.

Nhưng Lâm Chính vẫn không sợ.

Dưới sự gia trì của Lạc Linh Huyết, anh như một sự tồn tại vô địch.

Anh nhìn chằm chằm trường kiếm và chiếc roi đang đánh tới, lập tức chìa hai tay ra chộp lấy chúng.

Pặp!

Xì!

Những âm thanh kỳ quái vang lên.

Chiếc roi dài đang đánh tới bị Lâm Chính bắt được một cách chuẩn xác.

Còn thân kiếm lạnh lẽo sắc bén kia cũng bị tay còn lại của anh tóm được.

Dù lưỡi kiếm cắt toạc da thịt ở lòng bàn tay Lâm Chính, khiến máu tươi rỉ ra, nhưng nó vẫn không thể tiến thêm được nửa phân nào.

Đòn tấn công của hai người đã bị ngăn cản.

Mọi người xung quanh há hốc miệng.

Liễu Thị Phụng hét lên: “Cơ hội đến rồi!”.

“Chết đi!”.

Tô Mạc Vân gầm lên, bàn tay đã giấu từ lâu bỗng phóng ra, giống như một con hung thú đang ẩn náu trong bóng tối, bổ nhào về phía trái tim Lâm Chính.

Đòn đánh này thế như chẻ tre, đủ để xuyên qua tất cả, không thể đón đỡ.

Ai nấy trợn mắt há hốc miệng, nhìn chằm chằm vào thủ đao này.

Đây chắc hẳn là đòn tấn công cuối cùng rồi nhỉ?

Chắc là không thể cứu được rồi!

Anh ta không thể tránh được!

Bị đại trưởng lão và Nhị trưởng lão của Đông Hoàng Giáo liên thủ áp chế, trong tình huống này cũng không ai có thể tránh được.

Cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Không ít đệ tử thầm nghĩ, rồi buông tiếng thở dài.

Tuy không biết rốt cuộc tên Lâm Chính này từ đâu nhảy ra, nhưng thiên tài còn trẻ như vậy mà hôm nay lại phải chết ở đây, đúng là đáng tiếc…

Bốp!

Không ngoài dự liệu.

Thủ đao kia của Tô Mạc Vân đánh mạnh vào lồ ng ngực Lâm Chính, phát ra âm thanh nặng nề, một luồng lực văn cuồng bạo tỏa ra từ lồ ng ngực anh.

Thân thể Lâm Chính khẽ run rẩy, lớp áo ở lồ ng ngực bị lực văn tỏa ra xé rách toạc.

Đám người Liễu Thị Phụng sáng mắt lên, vô cùng mừng rỡ.

“Thành công rồi!”.

“Cậu ta chết rồi nhỉ?”.

“Sức mạnh đáng sợ như vậy! Chắc chắn trái tim cậu ta đã bị vỡ nát rồi!”.
 
Chương 2534


Chương 2534

“Thắng rồi! Chúng ta thắng rồi!”.

“Tốt quá!”.

Các đệ tử của Chiến Vương Cung kích động đến mức khua tay múa chân, vui mừng nhảy nhót.

Tô Mạc Vân thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay sau đó.

Keng!

Tiếng binh khí bị gãy vang lên.

Chỉ thấy Lâm Chính bỗng bẻ gãy lưỡi kiếm của Tô Mạc Vân, lật tay đâm đoạn kiếm gãy về phía tim ông ta.

Phập!

Cả đoạn kiếm gãy cắm ngập vào tim Tô Mạc Vân.

“A!”.

Tô Mạc Vân ôm lồ ng ngực lùi lại liên tục, hét lên thảm thiết.

Các đệ tử của Chiến Vương Cung đều ngây người ra.

“Cái gì?”.

Liễu Thị Phụng cũng mắt chữ A mồm chữ O.

Nhưng vẫn chưa hết.

Lâm Chính bỗng phát lực, túm chiếc roi dài kia, kéo Liễu Thị Phụng tới, sau đó đánh một chưởng vào trán bà ta.

Chưởng này đủ để khiến đầu bà ta nát bét.

Liễu Thị Phụng sợ đến mức hồn vía lên mây.

“Không!”, Liễu Thị Phụng hét lên. Bà ta định né tránh nhưng Lâm Chính đột nhiên phát lực khiến bà ta không kịp làm gì và cả người đổ về phía trước theo lực quán tính.

Không thể né được quyền đấm này, Liễu Thị Phụng trợn tròn mắt, nhìn cú đấm hiện ra to dần trước mặt. Bà ta cảm tưởng đầu mình sắp nổ tung.

Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợ tóc.

Vụt! Tịch Mộc Lâm đột ngột lao lên ôm lấy Liễu Thị Phụng, đẩy bà ta ngã xuống. Hai người lăn mấy vòng mới dừng lại. Thế là Lâm Chính đấm hụt.

Đám đông xung quanh rơi vào im lặng. Liễu Thị Phụng và Tịch Mộc Lâm vội đứng dậy, nhìn về phía bên này bằng ánh mắt kiêng dè.

Lâm Chính không hề đuổi theo tấn công hai người họ mà đi về phía Tô Mạc Vân lúc này đang ngồi phịch xuống đất và nôn ra máu.

“Không thể nào…khụ…khụ…Rõ ràng là ngực cậu đã bị thương bởi nội kình của tôi. Tại sao…tại sao cậu vẫn chưa chết. Không phải là tim cậu nát bét rồi sao? Khụ khụ…”, Tô Mạc Vân ôm ngực, đau đớn la lối.

“Nội kình? Đó là cái gì vậy? Lẽ nào ông tưởng sức mạnh của mình lớn lắm chắc”, Lâm Chính điềm đạm hỏi.

“Cậu…ý cậu là gì?”, Tịch Mộc Lâm trố tròn mắt.

“Tôi chỉ muốn nói cho ông biết, chút sức mạnh của ông chẳng là gì đối với tôi cả!”, Lâm Chính gằn giọng.

“Không là gì sao? Ngông cuồng! Quá ngông cuồng. Tôi bị một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch bày mưu tính kế hãm hại. Tôi không cam tâm, không cam tâm…khụ….khụ…”, Tô Mạc Vân kích động gào lên. Thế nhưng mới nói được vài câu thì ông ta lại ho ra máu.

“Sư phụ!”, người của Chiến Vương Cung khóc lóc lao lên, ôm lấy Tô Mạc Vân.
 
Chương 2535


Chương 2535

“Giết! Giết thằng nhóc đó cho tôi! Cho dù chỉ còn lại một người cũng phải giết”, Tô Mạc Vân gào lên, hai mắt ông ta đỏ ngàu, đầy sự bất mãn. Dù ông ta có chết thì cũng phải lôi Lâm Chính chết cùng.

Lâm Chính nghe xong chỉ lắc đầu: “Ông hà tất phải bắt đệ tử của ông tới nộp mạng chứ?”

“Cậu cho rằng như thế à?”, Tô Mạc Vân tức giận.

“Đương nhiên! Chỉ dựa vào họ thì không làm gì được tôi đâu! Có lẽ ông không hiểu rõ lắm về sự chênh lệch giữa tôi và ông. Giờ tôi sẽ để ông thấy nhé!”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi đưa tay lên giáng xuống.

Đám đông sững sờ. Tô Mạc Vân trố tròn mắt. Lâm Chính hét lên, bổ cánh tay của mình xuống mặt đất.

Rầm! Âm thanh long trời nở đất vang lên. Cả đỉnh Thiên Vương rung chuyển. Mặt đất nứt toác, đất đá bay bụi mù.

Đám đông loạng choạng, ai cũng bị ngã bởi cơn địa chấn. Những người đứng gần thậm chí còn bay bật ra đập mạnh xuống đất.

Cùng lúc này là tiếng ầm ầm vang lên không ngớt. Mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy mặt đất nghiêng qua một bên giống như sắp trượt xuống vách núi. Họ phải tìm thứ gì đó bám vào mới đứng vững lại được.

Trận rung lắc kéo dài tầm hơn chục giây mới dần dừng lại. Đám đông bàng hoàng, nhìn xung quanh bằng ánh mắt sững sờ. Cả vùng trung tâm của đỉnh Thiên Vương xuất hiện một rãnh nứt cực lớn. Rãnh nứt này chia đỉnh Thiên Vương làm hai, sâu tới mức không thấy đáy khiến ai cũng phải sợ hãi.

Nhìn từ trên cao, rãnh nứt này chia đỉnh Thiên Vương thành hai vùng Nam Bắc. Đây là kết quả chưởng đánh của Lâm Chính sao?

Nói cách khác…hưởng đánh này của anh đã chia đỉnh Thiên Vương làm hai?

Tất cả những người có mặt tưởng như tim sắp rớt ra ngoài. Liễu Thị Phụng ngây người .Tịch Mộc Lâm, Long Tinh Hồng và Trịnh Đan cũng hóa đá. Còn Tô Mạc Vân thì ôm ngực với vẻ thất thần.

Ông ta có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi từ những đệ tử của Chiến Vương Cung. Thực ra không chỉ có đám đệ tử mà ngay cả ông ta lúc này cũng sợ lắm rồi. Thằng nhóc này…là người thật sao? Một chưởng mà đánh tung cả đỉnh Thiên Vương? Năng lực của một con người thật sự có thể làm được như vậy?

“Tôi không đánh nữa!”, Liễu Thị Phụng phát ra tiếng kêu r3n thảm thiết. Đầu gối bà ta đột nhiên mềm nhũn. Bà ta quỳ xuống.

“Tôi…tôi cũng không đánh nữa! Lâm đường chủ! Xin hãy tha mạng…!”

“Tôi cũng không cần nhẫn nữa. Nhẫn để cho cậu! Đừng giết tôi!”

“Tôi…tôi cũng vậy!”, những trưởng lão khác cũng kêu lên. Chưởng đánh của anh đã khiến toàn bộ đám đông có mặt phải thần phục.

“Hóa ra là vậy…hóa ra…cậu có sức mạnh tới mức như thế…chẳng trách…”, Tô Mạc Vân bừng tỉnh, nôn ra một ngụm máu và ho khù khụ.

Một lúc sau ông ta trợn ngược mắt, vồ tay về phía Lâm Chính. Ông ta định nói thêm gì đó nhưng không thể. Ông ta đã tắt thở. Đại trưởng lão của Đông Hoàng Giáo đã chết.

Cả không gian nín lặng. Tất cả mọi người tưởng chừng như nghẹt thở đến nơi.

Cái chết của Tô Mạc Vân khiến đám đông bàng hoàng. Ai cũng cảm thấy ớn lạnh sống lưng

Họ nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt tràn đầy nỗi sợ hãi. Đến cả Tô Mạc Vân cũng chết rồi thì còn ai có thể là đối thủ của người này chứ?

Đường chủ của Thanh Hà Đường rốt cuộc là ai vậy? Cậu ta còn trẻ mà đã mạnh tới mức đó rồi sao? Có lẽ hai từ yêu nghiệt cũng không đủ để miêu tả anh nữa rồi.

Những trưởng lão khác như Liễu Thị Phụng, Tịch Mộc Lâm đã hoàn toàn thần phục. Họ quỳ xuống, điên cuồng khấu đầu như sợ anh sẽ giế t chết họ.
 
Chương 2536


Chương 2536

Lâm Chính dừng lại, không tiếp tục ra tay nữa. Anh không nhìn về phía đám người Liễu Thị Phụng.

Mà đi về phía chiếc nhẫn.

Đám đông đồng loạt quay qua nhìn. Không ai ngăn cản anh.

Rắc! Lâm Chính bóp vụn phiến đá, lấy nhẫn ra và đeo vào tay. Những người khác nín thở. Long Tinh Hồng nhìn anh chăm chăm.

Phía bên Trịnh Đan thì đã tìm cơ hội chuồn mất luôn rồi. Nếu còn không chuồn thì cô ta sẽ đi theo vết xe đổ của Tô Mạc Vân và chết thảm trong tay Lâm Chính mất.

Lâm Chính cũng mặc kệ cô ta. Anh không muốn lãng phí thời gian vào một nhân vật phụ.

Lấy được nhẫn, Lâm Chính quay người đi về phía trung tâm của núi Đông Hoàng. Đỉnh ngọn núi ở phía xa chính là cung Đông Hoàng của giáo chủ.

Trên đỉnh nóc cung Đông Hoàng có một bức tượng. Tương truyền trước khi giáo chủ chết thì đã phong ấn toàn bộ truyền thừa vào bên trong bức tượng này. Không gì có thể mở được bức tượng ngoài nhẫn Đông Hoàng.

Một khi mở được bức tượng, có được truyền thừa thì sẽ kế vị chức giáo chủ Đông Hoàng và trở thành Đông Hoàng Thần Quân.

Lúc này, Lâm Chính cần hoàn thành thao tác cuối cùng đó chính là kiểm soát toàn bộ Đông Hoàng Giáo trong tay mình. Chỉ cần kiểm soát được Đông Hoàng Giáo thì thế gia Nam Cung sẽ chẳng thể uy hiếp được anh nữa. Hơn nữa trước khi đại hội diễn ra thì anh cũng có thêm một con át chủ bài.

Mọi thứ đang dần nằm trong tầm tay. Mọi khó khăn dần được tháo gỡ. Mọi nỗ lực đã đến ngày đơm hoa kết trái.

Lâm Chính gạt bỏ mọi mệt nhọc, lao lên phía trước. Tốc độ của anh không nhanh cũng không chậm. Toàn bộ người của Đông Hoàng Giáo đều nhốn nháo. Bọn họ đang chứng kiến khoảnh khắc vĩ đại. Và họ cũng muốn là những người đầu tiên khấu đầu trước vị thần quân mới này để bày tỏ lòng trung thành với anh.

Tất cả cùng lao về phía cung Đông Hoàng. Khi tới nơi họ mới thấy có không ít người đã đứng ở đây. Đây rõ ràng là những người tổ chức đại hội.

Bọn họ lùi lại, tạo thành lối đi vào cung cho Lâm Chính. Dưới sự chứng kiến của đám đông, Lâm Chính bước từng bước vào trong cung.

Người từ bốn phương tám hướng đổ về. Sau khi biết được kết quả, bọn họ đã vội tới đây vì không muốn bỏ lỡ thời khắc mang tính lịch sử này. Cũng có nhiều người cảm thấy không cam tâm. Thế nhưng đến cả Tô Mạc Vân cũng đã bị anh xử lý, đến cả Thiếu Hải cũng đã chết thì họ dựa vào cái gì để so đo với anh đây?

Lâm Chính chèn ép đám đông, đứng trước cung Đông Hoàng và nhìn lên trên. Trên đó là bức tượng điêu khắc hình người bằng vàng.

Đó là một người đàn ông mặc trường bào mang phong cách cổ trang. Tư thế của người đàn ông giống như thiên thần với mái tóc dài bay bay, đang nhìn về phía trước.

Nghe nói bức tượng này do người sáng lập Đông Hoàng Giáo tạo ra và hình dạng bước tượng cũng chính là Thần Chi Đông Hoàng Thái Nhất trong truyền thuyết.

Lâm Chính nhảy lên, nhìn bức tượng. Anh đặt chiếc nhẫn vào ngực bức tượng. Ngay khi chiếc nhẫn tiếp xúc, một luồng sáng nhàn nhạt được phát ra trông vô cùng thần kỳ mà đến ngay cả Lâm Chính cũng không giải thích được.

Nhưng điều đó không quan trọng. Bức tượng lúc này lập tức phát ra âm thanh của sự chuyển động vừa nặng nề nhưng cũng vô cùng rõ ràng. Một cách từ từ, bức tượng dần nứt ra.

Giống như một cỗ máy? Lâm Chính ngạc nhiên. Toàn bộ ng ực của bức tượng nứt toác, xuất hiện một ô vuông và một khoen kéo.

 
 
Chương 2537


Chương 2537

Ngoài khoen kéo này ra thì không còn gì nữa. Lâm Chính cầm lấy chiếc khoen và giật mạnh. Thế nhưng anh phát hiện ra chiếc khoen không hề nhúc nhích.

“Chuyện gì vậy?”, Lâm Chính nói.

“Đó là bài kiểm tra truyền thừa!”

Một ông cụ đứng bên cạnh cung Đông Hoàng lên tiếng: “Đông Hoàng Thần Quân cần có tài. Nếu chỉ dùng những thủ đoạn thông thường để có được nhẫn thì vẫn chưa xứng đáng để trở thành Đông Hoàng Thần Quân. Cậu phải dùng sức lực của mình kéo được chiếc khoen đó ra thì mới lấy được truyền thừa. Nếu không được thì cậu đành phải để lại chiếc nhẫn ở đó để nhường cho người khác có năng lực giỏi hơn?.

“Còn có quy định như vậy à? Hừ, tôi đã lấy được nhẫn Đông Hoàng mà lại phải sợ bài kiểm tra này sao?”, Lâm Chính ung dung đáp lại. Anh điều động sức mạnh trong cơ thể và kéo mạnh.

Chiếc khoe dần dần đươc kéo ra từng chút một. Lâm Chính cũng đã sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình.

Chiếc khoen nặng quá!

Đúng lúc này một luồng sáng mạnh từ bên cạnh dội thẳng vào lưng của Lâm Chính…

Lâm Chính quay mạnh lại phía sau. Lúc này anh phát hiện ra có một con dao bay đang phóng tới.

Anh vội buông tay khỏi chiếc khoen, chộp lấy con dao bay. Thế nhưng khoảnh khắc anh sắp chộp được con dao thì…

Bùm! Con dao lập tức nổ bùm trước mặt anh, những mảnh dao sắc bén cứa vào người Lâm Chính.

Ám khí sao? Lâm Chính nín thở, vội vàng né tránh.

Do khoảng cách quá gần nên dù phản ứng cực nhanh thì anh cũng bị sáu, bảy mảnh dao ghim vào người. Máu tươi túa ra. Trông anh vô cùng chật vật. Anh vội lấy mảnh dao ra khỏi người .

Sau khi lấy ra anh mới biết là những mảnh dao này đều được tẩm độc. Đám đông bàng hoàng, vội vàng nhìn về phía con dao được phóng ra.

Lúc này họ thấy trên nóc của tòa cung, có vài người đang đứng. Một người thanh niên mặc áo bào màu trắng, một cô gái tóc ngắn và một bà cụ đang cầm gậy. Ba người xuất hiện khiến đám đông sục sôi.

“Đó là thái thượng trưởng lão!”

“Cả Đường công tử!”

“Bọn họ luôn ở đây sao?”

“Xem ra…bọn họ muốn đoạt nhẫn rồi!”, đám đông nhìn chăm chăm.

“Mưu mô gớm. Bọn họ không đi tìm nhẫn mà luôn đợi ở cung Đông Hoàng này. Tới khi đó chỉ cần đoạt nhẫn là được!’

Đám đông xì xầm. Có vẻ như họ cảm thấy hành động của ba người kia rất vô liêm sỉ.

Chỉ là ba người họ chẳng thèm bận tâm. Ai có được nhẫn thì người đó làm giáo chủ. Thắng làm vua thua làm giặc, bọn họ không cần bận tâm tới lời đàm tếu.

Lâm Chính liếc nhìn ba người họ rồi lại nhìn những người trong ban tổ chức: “Bọn họ làm vậy mà không bị coi là phá vỡ quy tắc à?”

“Giờ cậu vẫn chưa có được truyền thừa và trở thành Đông Hoàng Thần Quân thì những người khác đều có tư cách đoạt nhẫn trong tay cậu”, một người lên tiếng.

Lâm Chính đanh mắt, lấy ra ít thuốc mà trước đó đã chuẩn bị sẵ. Anh bỏ vào miệng rồi hét lên với Liễu Thị Phụng: “Mấy người này là ai vậy?”

“Thái thượng trưởng lão Nguyên Tinh! Bên cạnh là Đường Thiên Hạo – Đường Công Tử”.

Lâm Chính khẽ gật đầu.
 
Chương 2538


Chương 2538

Lúc này Đường Thiên Hạo tiến tới: “Anh là ai? Đông Hoàng Giáo có người như anh sao?”

Dứt lời, anh ta để lộ ra vẻ cao ngạo.

“Tôi là…”

“Mà thôi khỏi, điều đó không quan trọng”.

Lâm Chính còn định nói gì đó nhưng bị Đường Thiên Hạo cắt ngang. Anh ta phất tay: “Đưa nhẫn ra đây. Giao cho tôi! Tôi sẽ không giết anh và độc trên người anh cũng sẽ được giải, rõ chưa?”

“Ầu!”, Lâm Chính khẽ chau mày. Anh nhìn những vết thương trên người, máu đã bắt đầu chuyển sang màu đen.

Anh đưa tay ra chấm một ít máu đưa lên mũi ngửi, sau đó lấy châm bạc ra đâm lên ngực. Đồng thời anh lấy một ít thuốc trong túi bỏ vào miệng nhai và đắp lên vết thương.

“Xem ra những người khác nói đúng. cậu ta biết y thuật, là một y võ”, thái thượng trưởng lão Nguyên Tinh ở phía sau nói.

“Nhưng như vậy có ích gì. Độc mà anh trúng phải là bột độc chết người do bố tôi luyện chế ra. Cả thế giới này chỉ có tôi có thuốc giải. Đừng có tốn công vô ích nữa. Nhẫn hoặc là mạng của anh, anh tự lựa chọn đi”, Đường Thiên Hạo hét lên.

Thế nhưng Lâm Chính coi như không nghe thấy gì, chỉ tiếp tục xử lý vết thương của mình. Đường Thiên Hạo chau mày.

“Anh họ, xem ra gã này không biết thức thời rồi”, cô gái tóc ngắn bên cạnh cười nói.

“Do hắn tự chuốc lấy thôi, đừng trách người khác”, Đường Thiên Hạo điềm đạm đáp lại. Sau đó anh ta xắn tay áo lên, lấy ra một cây kiếm cực mỏng và bước tới.

“Công tử, đừng kích động”, thái thượng trưởng lão Nguyên Tinh vội lên tiếng.

“Sao thế?”, Đường Thiên Hạo quay qua nhìn.

“Người này có thể đánh bại được Tô Mạc Vân và Thiếu Hải thì thực lực chắc chắn không phải dạng tầm thường, mặc dù tôi tin lúc này cậu ta đã kiệt sức nhưng nếu công tử ra tay thì cũng nên cẩn thận. Nếu để bị thương thì được chẳng bằng mất. Cậu còn phải kế thừa sự nghiệp của bố mình nữa”, Nguyên Tinh lên tiếng.

“Vậy trưởng lão cảm thấy nên làm thế nào?”, Đường Thiên Hạo tỏ ra mất kiên nhẫn.

“Để tôi đấu với cậu ta trước”, Nguyên Tinh nói.

“Trưởng lão đấu với anh ta?”, Đường Thiên Hạo giật mình, ánh mắt đanh lại: “Vậy ý của trưởng lão là sẽ thay tôi lấy nhẫn?”

“Đúng vậy”, Nguyên Tinh gật đầu: “Trước mắt không biết kẻ địch mạnh tới đâu. Cậu gắn liền với tương lai của bổn giáo, không được để xảy ra sơ suất gì. Tôi ra tay sẽ phù hợp hơn”.

Đường Thiên Hạo suy nghĩ rồi lên tiếng: “Được, vậy bà lên đi”.

Dứt lời, Nguyên Tinh chắp hai tay sau lưng, bước tới trước. Bà ta nhìn chăm chăm Lâm Chính.

Một luồng khí tức trỗi dậy. Lâm Chính lập tức cảm nhận được sự gia tăng của áp lực. Lần đầu tiên anh cảm thấy áp lực tới như vậy. Ngay cả ông lão canh mộ, Tô Mạc Vân và Thiếu hải cũng không tạo ra được áp lực như thế. Vị thái thượng trưởng lão này quả thật khác thường!

“Tôi cảm nhận được sức mạnh của Lạc Linh Huyết!”

Thái thượng trưởng lão giơ tay lên: “Sức mạnh lớn như vậy thì có lẽ cậu sở hữu không chỉ một giọt nhỉ!”

Nói xong bà ta xắn ống tay, để lộ ra Lạc Linh Huyết của mình. Hai mắt Lâm Chính đột nhiên sáng rực.

Anh vất vả tìm kiếm khắp nơi mà không có tin tức gì của Lạc Linh Huyết. Thật không ngờ ở trong Đông Hoàng Giáo lại nhìn thấy chúng.

“Lấy được Lạc Linh Huyết của người này là mình gom được…20 giọt rồi”.

Anh lầm bầm, đột nhiên cảm thấy hừng hực tinh thần. Đúng lúc anh cảm thấy sung sức thì…
 
Chương 2539


Chương 2539

Vụt! Vị thái thượng trưởng lão đột nhiên biến mất.

Lâm Chính nín thở, lập tức đưa tay lên phòng ngự. Thái thượng trưởng lão đột nhiên xuất hiện trước mặt anh như một hồn ma. Hai tay bà ta như mãnh rồng, bổ xuống. Lâm Chính vội vàng chặn lại.

Rầm!

Rầm!

Mười mấy quyền đánh giáng xuống. Mỗi quyền đều bổ vào vị trí huyệt vị của Lâm Chính. Sức tấn công mạnh tới mức ghê người.

Lâm Chính cảm thấy hai tay mình không hề hấn gì nhưng có một luồng điện chạy dọc từ cánh tay anh vào tận lục phủ ngũ tạng..Anh có cảm giác như nội tạng đang bị bầm dập.

Lâm Chính khẽ lùi về sau. Bước lùi đó có vẻ như chính là cơ hội của thái thượng trưởng lão. Đôi mắt bà ta ánh lên vẻ lạnh giá. Bà ta bước tới, giơ tay lên tấn công vùng cổ của Lâm Chính.

Tay bà ta sắc như lưỡi dao, chém xuống!

Thật kinh khủng! Lâm Chính đanh mắt.

Đối diện với đòn tấn công như vậy, anh không kịp né tránh. Tình huống cấp bách, anh đành rút cây châm ở ngực, đâm vào cánh tay bà ta. Cây châm được ghim xuống nhưng vẫn không thể chặn cánh tay lại.

Vụt!

Bàn tay vẫn chém mạnh xuống cổ anh…

Bụp! Âm thanh nặng nề vang lên. Lâm Chính rơi từ đỉnh của cung Đông Hoàng xuống đất.

Mặc dù châm bạc không ngăn được cánh tay tấn công nhưng cũng tạo ra được sức cản cực mạnh. Nếu không thì cổ của Lâm Chính đã bị đứt đôi bởi cú chém đó rồi.

Đám đông nín thở quan sát. Lâm Chính bò dậy một cách khó khăn. Cơ thể anh loạng choạng, mặt rớm máu, cổ bị biến dạng còn hơi thở thì trở nên gấp gáp.

“Cậu ta không chống cự được nữa rồi!”

“Đó là thái thượng trưởng lão cơ mà”.

“Dù không phải là thái thượng trưởng lão thì cậu ta cũng không cầm cự được thêm nữa. Cậu ta là người, không phải thần. Cậu ta đã đánh bại đại trưởng lão, Thiếu Hải, cả ông lão kia là đã đủ lắm rồi. Cậu ta không thể nào đối phó được với thái thượng trưởng lão nữa đâu. Dù thực lực có còn thì sức mạnh của thể xác cũng không cho phép”.

“Thái thượng trưởng lão và Đường công tử có nước đi vi diệu đấy”, chúng ta liều mạng tàn sát đoạt nhẫn, còn bọn họ thì ở đây ôm cây đợi thỏ và làm ngư ông đắc lợi…hừ, tôi không phục”.

“Nếu không phục thì có thể đi cướp. Nhưng phải mạnh hơn thái thượng trưởng lão nhé”.

“À thì…tôi chỉ nói miệng thôi mà”.

“Xem ra truyền thừa của ngày hôm nay thuộc về Đường công tử rồi. Cuối cùng thì vẫn là nhà họ Đường có được chức giáo chủ…”

“Đây là luân hồi sao?”

Đám đông cảm thán. Ai cũng biết Đường Thiên Hạo bái thái thượng trưởng lão Nguyên Tinh làm sư phụ.

Hơn nữa thái thượng trưởng lão cũng rất trung thành với giáo chủ trước. Bà ta vốn đã ẩn cư rồi, không còn quan tâm tới chuyện của giáo phái nữa. Sau khi giáo chủ qua đời, bà ta không chỉ đích thân dạy Đường Thiên Hạo võ công mà còn giúp cậu ta đoạt nhẫn”.

Thái thượng trưởng lão xuất hiện, đương nhiên việc đoạt nhẫn cho Đường Thiên Hạo sẽ dễ như trở bàn tay. Vì đây là vị thái thượng trưởng lão cuối cùng của bổn giáo.

Lâm Chính thở hắt ra, điều động sức mạnh của Lạc Linh Huyết và tiếp tục đỡ chiêu. Thế nhưng Nguyên Tinh không giống như Thiếu Hải. Bà ta không nói nhiều lời, chỉ muốn kết liễu Lâm Chính ngay lập tức.
 
Chương 2540


Tinh không giống như Thiếu Hải. Bà ta không nói nhiều lời, chỉ muốn kết liễu Lâm Chính ngay lập tức.

Chương 2540

Bà ta di chuyển cơ thể, tay hóa thành vuốt giống như chim ưng vồ về phía đầu của Lâm Chính.

Lâm Chính lập tức lách qua một bên.

Bụp! Một hòn đá bên cạnh Lâm Chính bị bóp nát thành bột.

Thái thượng trưởng lão tiếp tục đuổi theo. Bà ta không để Lâm Chính có thời gian kịp thở. Cơ thể bà ta nhanh như điện xẹt, đòn tấn công tung ra như vũ bão.

Lâm Chính chống đỡ trong sự bất lực.

Rầm rầm rầm…Mỗi đòn tấn công đều khiến anh cảm thấy hai cánh tay tê dại. Có vẻ anh không đỡ được nữa.

Cũng hết cách. Thể lực của anh đã bị tiêu hao quá nhiều. Cho dù có điều động sức mạnh của Lạc Linh Huyết thì cũng khó mà đỡ được cơn mưa những đòn tấn công của thái thượng trưởng lão.

Huống hồ, một cánh tay của anh đã bị gãy. Vết thương vẫn còn chưa ổn định. Nếu cứ tiếp tục thế này thì chắc chắn là anh sẽ thua mất. Anh phải nghĩ cách thôi.

Dùng chiêu đó chăng? Lâm Chính đột nhiên nghĩ ra điều gì đó. Nhưng anh lập tức dao động và gạt bỏ suy nghĩ đó đi.

Nếu mà xung quanh không có ai còn đỡ. Giờ ở đây nhiều người thế này mà dùng chiêu đó thì sẽ có người thiệt mạng mất. Lâm Chính thở hắt ra. Chỉ biết vừa đỡ đòn vừa trì hoãn thời gian.

Rầm! Đúng lúc này, thái thượng trưởng lão giáng một đòn vào ngực Lâm Chính.

Lâm Chính cảm tưởng như mình bị gãy mất mấy cái xương quanh vùng ngực. Anh bay bật ra sau, đập mạnh vào mấy phiến đá, ngã ra đất và nôn ra máu tươi.

“Hả!”, đám đông bàng hoàng.

“Cậu đang bị trúng độc. Trước đó đã giết nhiều người như vậy thì đã kiệt sức rồi. Mặc dù cậu có Lạc Linh Huyết nhưng lúc này đấu với tôi thì cũng không khác gì trứng chọi đá cả”, cuối cùng thái thượng trưởng lão cũng dừng lại và lên tiếng.

Bà ta chắp tay, bước tới: “Trước đó công tử đã cho cậu cơ hội mà cậu không biết qúy trọng. Đường công tử đã được chỉ định sẽ trở thành người đứng đầu, trở thành Đông Hoàng Thần Quân mới của bổn giáo và cũng sẽ dẫn dắt Đông Hoàng Giáo lên một tầm cao mới, khiến cả thế giới phải kinh sợ. Cậu còn trẻ, lại có thực lực như vậy. Tôi vốn định bảo Đường công tử giữ lại mạng cậu để cậu tận tâm tận lực cho Đường công tử. Nhưng cậu đã không muốn thì đành phải để cậu làm bàn đạp cho công tử bước l3n đỉnh vinh quang thôi”.

Dứt lời, thái thượng trưởng lão tiến lại gần Lâm Chính, đưa tay ra định đoạt nhẫn và gi ết chết anh.

Mọi việc có vẻ rất thuận lợi. Bỗng nhiên, một âm thanh vang lên sau lưng

“Thái thượng trưởng lão!”

Bà ta nghe thấy vậy bèn giật mình quay lại. Thế nhưng một giây sau.

Phụt! Một lưỡi kiếm sắc nhọn đã đâm xuyên tim bà ta.

Thái thượng trưởng lão run rẩy. Đám đông trố tròn mắt. Vô số người quay qua nhìn thì phát hiện…chủ nhân của nhát kiếm đó chính là Đường Thiên Hạo.

“Công tử, cậu…”, thái thượng trưởng lão đưa tay lên chỉ về phía Đường Thiên Hạo với ánh mắt kinh hoàng.

“Nhẫn đã về tay thì bà cũng hết tác dụng rồi. Không phải bà rất trung thành với bố tôi sao? Nếu đã vậy thì ở cùng ông ấy đi”, Đường Thiên Hạo mỉm cười, rút thanh kiếm ra…

Máu tươi b ắn ra như mưa khiến tất cả mọi người đều cảm thấy sốc. Không ai ngờ, Đường Thiên Hạo lại đâm chính sư phụ của mình, gi ết chết thái thượng trưởng lão – người một lòng một dạ trung thành với giáo chủ trước.

Sau khi giáo chủ qua đời, trong Đông Hoàng Giáo hầu như không ai coi Đường Thiên Hạo ra gì. Hơn nữa khi đó võ công của anh ta cũng rất tầm thường, không có thiên phú, căn bản không thể trở thành người kế vị chức giáo chủ. Dù vậy thì cũng có những người cho rằng anh ta vẫn là mối nguy nên muốn ra tay với anh ta.
 
Chương 2541


Chương 2541

Đường Thiên Hạo không có ai chống lưng, đối diện với sự truy sát của các cao thủ trong bổn giáo thì đành phải dựa vào thái thượng trưởng lão.

Có thái thượng trưởng lão làm chỗ dựa, đương nhiên không ai dám động vào anh ta. Thái thượng trưởng lão lại là người được hưởng võ công thượng thừa của Đông Hoàng Giáo nên đã giúp thực lực của anh ta tăng mạnh.

Nếu không có thái thượng trưởng lão thì Đường Thiên Hạo không bao giờ đủ tư cách tranh chức giáo chủ. Ân đức của thái thượng trưởng lão đối với anh ta có thể nói là vô lượng. Không ai ngờ rằng, Đường Thiên Hạo lại đối xử với bà ta như vậy…

Giết thầy!

“Tại sao…”, thái thượng trưởng lão trố tròn mắt, run rẩy hỏi.

“Tại sao à? Chẳng phải rất đơn giản sao? Kẻ này đã thua, lúc này mối uy hiếp lớn nhất trong Đông Hoàng Giáo chính là bà. Bà không chết thì dù tôi có là giáo chủ cũng không thể yên tâm được”, Đường Thiên Hạo nheo mắt, mỉm cười.

“Nhưng tôi…tôi không thể nào là người phản bội Đông Hoàng Giáo, phản bội bố của cậu được…”, bà ta rưng rưng nước mắt, cảm thấy vô cùng đau đớn. Vết thương trong lòng còn đau hơn cả vết thương do nhát kiếm gây ra.

“Bà nói là bà không phản bội bố tôi nhưng sao tôi biết được bà có phản bội tôi hay không. Chi bằng tôi ra tay trước. Bà chết đi. Sau khi chết tôi sẽ lập bia cho bà, mỗi năm đều sẽ dâng hương tưởng nhớ”, Đường Thiên Hạo nói.

Thái thượng trưởng lão còn định nói thêm gì đó nhưng vết thương khiến bà ta không thể nói nên lời.

Phụt! Bà ta nôn ra một ngụm máu tươi, loạng choạng lùi về sau hai bước và ngã xuống đất.

Thái thượng trưởng lão đã chết.

Bốn bề im lặng. Không ai ngờ tới tình huống này. Cái chết của thái thượng trưởng lão đã mở ra một thời đại mới cho Đông Hoàng Giáo. Một thời đại mà không ai có thể tưởng tượng được.

Đường Thiên Hạo bị đám đông nhìn chăm chăm. Anh ta cười thản nhiên. Đôi mắt ánh lên vẻ đắc ý và sung sướng.

Từ sau khi bố qua đời, anh ta phải chịu muôn vàn uất ức và tủi nhục. Đến ngày hôm nay thì mọi chuyện đã kết thúc rồi.

Anh ta quay người, đi về phía Lâm Chính. Thanh kiếm sắc bén giống nanh vuốt của ác ma như muốn chém bay cổ Lâm Chính.

Lâm Chính căng thẳng đứng dậy.

“Tiếp tục đấu với tôi thì anh cũng sẽ chết thôi. Nếu đã vậy thì cứ ngoan ngoãn đứng im một chỗ, tôi sẽ giúp anh có một cái chết nhanh gọn”, Đường Thiên Hạo bước tới, mỉm cười.

“Tôi cảm thấy lúc này anh vẫn chưa giết nổi tôi đâu”, Lâm Chính lên tiếng.

“Vậy anh có thể thử”.

“Thế thì thử thôi”, Lâm Chính đưa tay lên bày ra một chiêu thức nào đó. Đường Thiên Hạo hừ giọng và tỏ vẻ cảnh giác. Anh ta tăng tốc, lao kiếm về phía trước, định kết liễu Lâm Chính.

Tuy nhiên động tác ngay sau đó của Lâm Chính đã khiến Đường Thiên Hạo sững sờ. Lâm Chính tháo chiếc nhẫn vứt về phía đám đông.

Vụt! Chiếc nhẫn Đông Hoàng lấp lánh như một ngôi sao bay về phía đám đông và biến mất.

“Cái gì?”, Đường Thiên Hạo thất kinh. Đám đông cũng hết hồn. Mọi người lập tức bừng tỉnh và lao tới cướp chiếc nhẫn.
 
Chương 2542


Chương 2542

“Biến hết đi! Nhẫn là của tôi”, Đường Thiên Hạo tức giận gầm lên. Anh ta đâm kiếm về phía đám đông để đoạt lấy chiếc nhẫn.

Lúc này chẳng ai còn quan tâm tới Lâm Chính nữa. Anh thở phào, nhìn sự hỗn loạn và nở nụ cười quỷ dị. Anh bước tới bên cạnh xác của vị trưởng lão, lấy một cây châm ra, đâm vào cánh tay bà ta và rồi nhấc cánh tay lên để Lạc Linh Huyết rơi ra.

“Lúc này…mình sẽ tạo ra lịch sử…”, anh nhìn giọt Lạc Linh Huyết với vẻ kích động.

“Hả”, cô gái tóc ngắn để ý thấy hành động của Lâm Chính thì tỏ vẻ nghi ngờ. Lâm Chính không định chạy trốn mà còn đang làm gì thế kia? Ngay sau đó cô ta đã phải hóa đá.

“Hoàn thành rồi”, Lâm Chính đứng dậy, cánh tay của anh run bắn lên, toàn là máu. Nguồn sức mạnh trỗi dậy nơi cổ tay.

“Mau giết anh ta! Thiên Hạo! Anh mau giết anh ta”, cô gái tóc ngắn bừng tỉnh, vội chỉ vào Lâm Chính và hét lên.

Thiên Hạo đang giết được vài người đệ tử, cướp được nhẫn bèn quay đầu lại: “Sao thế?”

“Mau giết anh ta!”, cô gái gào khản cổ.

Lúc này Đường Thiên Hạo mới vô thức quay qua nhìn Lâm Chính.

Anh ta sững sờ.

Lâm Chính từ từ đứng dậy, nhìn cánh tay phải của mình. Cánh tay của anh hóa thành màu vàng, sức mạnh bùng nổ tới mức thần kỳ.

Nguồn sức mạnh giải phóng ra ánh sáng vàng lấp lánh, bao lấy cánh tay của anh giống như có vô số ngôi sao đang chuyển động. Vô cùng kỳ diệu.

Ánh sáng nhạt dần và biến mất. Lần này, cánh tay của Lâm Chính hiện ra một hình thù kỳ lạ. Hình vẽ giống như thần rồng uốn lượn, ôm lấy cánh tay anh. Nhưng cũng không hẳn là rồng vì còn có lông vũ mọc khắp người. Con vật có đầu giống như phượng hoàng. Chưa ai từng gặp con vật nào như thế.

Lúc này hình vẽ đang rót vào cơ thể Lâm Chính một nguồn sức mạnh khủng khiếp

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà Lâm Chính đã được phục hồi thể trạng, cả cơ thể như được thăng hoa.

“Hai mươi giọt Lạc Linh Huyết, mình đã hoàn thành Thiên Huyết Linh Thể rồi! Lúc này, có lẽ cơ thể mình còn mạnh hơn cả Tiên Thiên Cương Khu nữa. Mình là người vô địch!”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu, điềm đạm nhìn đám đông trước mặt.

Mọi người dường như nhìn thấy cả ánh sáng phát ra từ mắt của anh.

“Anh đã làm gì vậy? Tay của anh…bị làm sao thế?”, Đường Thiên Hạo run rẩy nhìn chăm chăm Lâm Chính.

“Là sức mạnh của Lạc Linh Huyết. Tôi cảm nhận được sức mạnh của chúng”, một trưởng lão kêu lên.

“Sức mạnh hùng hậu quá. Rốt cuộc thì phải có bao nhiêu giọt mới đạt được sức mạnh như vậy chứ? Hai, ba? Năm giọt? Không! Ít nhất phải hơn mười giọt”, Liễu Thị Phụng run lẩy bẩy, lắp bắp nói.

Dứt lời, đám đông cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Sức mạnh của hơn mười giọt Lạc Linh Huyết sao?

Không thể nào? Có ai trên đời này có thể sở hữu được nhiều Lạc Linh Huyết như vậy chứ?

Đường Thiên Hạo cũng bàng hoàng. Anh ta sững sờ nhìn Lâm Chính. Thế nhưng anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và nghiến răng: “Vậy thì sao? Dù có nhiều Lạc Linh Huyết hơn nữa thì cũng vô ích. Lúc này anh ta đã kiệt sức rồi. Tôi mà muốn giết anh ta thì cũng dễ như trở bàn tay thôi”.

Nói xong, Đường Thiên Hạo lại rút thanh bảo kiếm ra và bước về phía Lâm Chính. Đám đông nhìn chăm chăm Đường Thiên Hạo, không ai dám lên tiếng. Lâm Chính thản nhiên đi về phía anh ta.

“Anh phải chết. Nếu không thì uy tín của tôi làm sao còn giữ được đây?”, Đường Thiên Hạo quát lớn, đột nhiên đạp chân xông lên.

Vụt! Thân pháp của anh ta không bằng thái thượng trưởng lão, nhưng so với những trưởng lão khác thì vẫn ưu tú hơn nhiều.
 
Chương 2543


Chương 2543

Khoảng cách mười mấy mét lập tức bị kéo lại gần. Trong chớp mắt, anh ta đã đứng ngay trước mặt Lâm Chính. Thanh bảo kiếm xé không gian lao tới, chém mạnh xuống đầu anh.

Nhát kiếm lóe lên tia sáng lạnh giá. Đám đông cảm tưởng tim như rớt ra ngoài.

Bọn họ đang chờ đợi. Đợi Lâm Chính đưa ra phản ứng. Để xem anh sẽ đỡ chiêu của Lâm Chính như thế nào. Chờ đợi anh sẽ né đòn.

Thế nhưng tất cả đã phải thất vọng. Bởi vì Lâm Chính không hề phản ứng gì. Anh cứ đứng im ở đó, thản nhiên nhìn lưỡi kiếm giáng xuống. Và không hề cử động.

Lúc này, Lâm Chính không khác gì một khúc gỗ.

“Cái gì?”, đám trưởng lão kinh hãi kêu lên. Đến cả Đường Thiên Hạo cũng giật mình. Anh ta không hề nương tay, cứ thế bổ thẳng thanh kiếm xuống.

Chỉ có điều, khoảnh khắc lưỡi kiếm chạm vào cơ thể của Lâm Chính thì một âm thanh giòn giã vang lên.

Keng!

Đường Thiên Hạo chỉ cảm thấy tay mình tê dại. Thanh bảo kiếm tiếp xúc phải một vật thể cứng và bị nảy bật ra.

Anh ta sững sờ, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin rồi lại nhìn thanh kiếm trong tay mình. Anh ta tưởng mình đang bị ảo giác. Bèn bổ thanh kiếm về phía trước một lần nữa.

Lần này, mọi việc vẫn xảy ra y như vậy.

Keng!

Thanh bảo kiếm chạm vào đầu Lâm Chính khiến xung quanh tóe lửa, sau đó nó lại bị nảy ra. Lực đẩy khiến cho Đường Thiên Hạo phải lùi về sau vài bước.

Đám đông im phăng phắc. Tất cả đều há mồm trợn mắt. Không ai dám tin vào cảnh tượng trước mặt.

“Kiếm của tôi…tại sao không thể chém được anh?”, Đường Thiên Hạo nhìn thanh bảo kiếm và bàng hoàng.

“Nhẫn đâu rồi?”, Lâm Chính giờ tay ra và hỏi Đường Thiên Hạo.

Đường Thiên Hạo run rẩy, vội vàng gào lên: “Nhẫn là của tôi. Nó là của tôi!”

Vì chiếc nhẫn này mà anh ta đã gi ết chết cả thái thượng trưởng lão thì sao có thể giao nhẫn ra được chứ? Mọi thứ đều phải thuộc về anh ta. Anh ta không thể từ bỏ như vậy được.

Nhưng mọi việc tới giờ phút này đâu còn do anh ta quyết định nữa. Lâm Chính bước tới, đưa tay ra chộp mạnh.

“Chết đi!”, Đường Thiên Hạo lại chém kiếm về phía trước một cách điên cuồng. Thanh kiếm như một bóng ma chém liên tục về phía Lâm Chính. Thế nhưng kết quả khiến người ta phải tuyệt vọng.

Dù những đường kiếm của anh ta có hung hãn tới mức nào thì cũng không thể khiến cơ thể của Lâm Chính bị tổn thương.

Keng! Keng…Âm thanh như tiếng kim loại va chạm vang lên. Đám đông cảm thấy da đầu tê dại.

“Đây là quái vật phương nào vậy?”

“Đao thương bất nhập sao?”

“Kiếm của Đường công tử…không thể làm gì nổi cậu ta.”

“Quái vật! Đúng là quái vật!”

Người của Đông Hoàng Giáo run rẩy. Bọn họ như phát điên. Đường Thiên Hạo cũng vậy. Anh ta điên cuồng gào thét và dốc toàn lực chém kiếm về phía trước.

Và rồi tốc độ của anh ta dần chậm lại. Vì anh ta biết dù có chém bao nhiêu thì cũng không thể khiến Lâm Chính bị thương. Cảm giác tuyệt vọng khiến anh ta muốn từ bỏ.
 
Chương 2544


Chương 2544

Keng! Âm thanh của tiếng kim loại lại vang lên. Sau một đòn tấn công mãnh liệt, thanh kiếm của Đường Thiên Hạo đã bị gãy làm hai.

Đường Thiên Hạo sững sờ nhìn thanh kiếm trong tay mình. Anh ta như người mất hồn, đứng ngây ra.

Kiếm gãy rồi! Vậy mà người này vẫn không hề hấn gì. Sao có thể như thế chứ?

Lâm Chính đi tới trước mặt, nhìn anh ta. Đường Thiên Hạo bừng tỉnh. Anh ta bật lùi về phía sau, run rẩy hét lên: “Anh…đừng có tới đây! Nhẫn là của tôi! Nhẫn là của tôi. Không ai được cướp! Anh đừng có tới đây!”

Anh ta sợ hãi tới cực độ. Vừa hét vừa quay người bỏ chạy. Thế nhưng một giây sau, Lâm Chính đã đạp chân nhảy tới trước mặt anh ta. Anh chộp chặt tay cầm kiếm của Đường Thiên Hạo và bẻ ngược đâm mạnh vào ngực con người này.

Phụt! Thanh kiếm đâm ngập chuôi.

Đường Thiên Hạo run rẩy, đôi mắt trở nên đờ đẫn, máu tứa ra từ miệng…

Anh ta đã chết.

Cơ thể của Đường Thiên Hạo đổ rầm xuống đất.

Lâm Chính lấy chiếc nhẫn, đeo vào tay mình. Lúc này, không ai còn có ý định đoạt nhẫn nữa. Bởi vì nó đã được đeo vào tay của một quái vật. Bất luận là ai cũng đều cảm thấy sợ hãi và kính nể vị đường chủ Thanh Hà Đường này.

Cậu ta là ai? Rốt cuộc cậu ta mạnh tới mức nào?

Mọi người đều không biết. Họ chỉ biết một điều rằng, lúc này người thanh niên này sẽ trở thành giáo chủ mới của Đông Hoàng Giáo. Đông Hoàng Thần Quân mới sắp xuất hiện.

Cô gái tóc ngắn thấy Đường Thiên Hạo chết thì quay người chuồn mất dạng. Lâm Chính cũng không buồn quan tâm. Anh lại đi tới trước bức tượng và khởi động cơ quan.

Cạch! Chiếc khoen kéo lại xuất hiện. Anh kéo mạnh. Trong nháy mắt bức tượng cũng có sự biến đổi.

Bề mặt của bức tượng xuất hiện nhiều ô nhỏ đẩy ra thụt vào, các ô này dịch chuyển giống như một cỗ máy tạo thành một bức tường màu đen. Trên bức tường xuất hiện chữ phát sáng.

Do ánh sáng chói mắt nên những người ở dưới chỉ nhận ra được vài từ. Đây chính là truyền thừa của giáo chủ trước.

Lâm Chính nhìn chăm chăm những từ phát sáng, anh không dám chần chừ, vội vàng đọc hết một lượt.

Vừa đọc xong thì ánh sáng của những chữ này nhạt dần và biến mất, đồng thời bức tường cũng nứt toác và vỡ vụn.

Một lúc sau toàn bộ bức tường bị nát thành bột. Lâm Chính bừng tỉnh. Đó chính là cơ chế tự động phá hủy của bức tượng.

Sau khi đọc xong truyền thừa, các cơ quan tự động tiến hành phá hủy bức tượng khiến không ai có thể đọc tiếp được nữa.

“Cách để ghi chép có trong mật điển của bổn giáo, trong tương lai cậu cũng có thể dùng cách này để truyền vị”, một người đàn ông trung niên quay qua nói với Lâm Chính.

“Truyền vị sao?”

Lâm Chính thản nhiên hỏi người này: “Nói vậy thì giờ tôi chính là giáo chủ rồi đúng không?”

“Đúng vậy, cậu chính là Đông Hoàng Thần Quân mới của Đông Hoàng Giáo”, người này đáp lại.

Dứt lời, một tiếng hét vang lên: “To gan!”

Tiếng hét khiến đám đông hết hồn. Đến cả người đàn ông trung niên cũng giật mình.

“Bổn giáo chủ vừa mới kế vị mà ông nói tôi truyền vị cái gì? Ông đang trù ẻo tôi chết sớm đấy hả?”, Lâm Chính lạnh giọng.
 
Chương 2545


Chương 2545

Người này run rẩy, vội vàng cúi đầu: “Khởi bẩm giáo chủ, thuộc hạ không dám. Thuộc hạ không có ý đó…”

“Không có ý đó sao? Bổn giáo chủ vừa kế nhiệm Đông Hoàng Thần Quân, còn phải phát triển bổn giáo lớn mạnh, phồn vinh hơn nữa. Vậy mà giờ ông trù ẻo tôi. Ông làm vậy cũng chính là trù ẻo bổn giáo. Ông là kẻ phản bội, có mưu đồ tạo phản, còn dám nói là không có ý gì à?”, Lâm Chính quát.

Người kia bị dọa sợ tới mức tái mặt. Chỉ vì một câu nói của mình mà ông ta bị gán tội tạo phản…

Vậy có phải là hơi quá đáng không??

“Giáo chủ bớt giận”, người này vội quỳ xuống, dập đầu xin tha mạng.

Lâm Chính liếc nhìn người này: “Bổn giáo chủ mới đương nhiệm, không muốn sát giới nên sẽ không giết ông. Tội chết có thể miễn nhưng tội sống thì khó tha. Người đâu, lôi ra ngoài đánh một trăm roi. Trong đó phải có ba roi đánh tới gãy, nếu đánh không gãy thì đánh lại từ đầu”.

“Hả?”, người này sợ tới mức tái mét mặt. Đám đông cũng bàng hoàng. Họ nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin. Vậy thì khác gì muốn lấy mạng người ta?

“Sao? Các người còn đứng ngây ra làm gì? Còn không làm theo?”, Lâm Chính quay qua quát lên với người của Đông Hoàng Giáo. Đám người này run rẩy, mãi mới hoàn hồn. Họ vội vàng bước lên lôi người kia ra.

“Cảm ơn giáo chủ, cảm ơn giáo chủ…”, người này vừa khóc vừa nói.

Tất cả đám đông đều lẳng lặng chứng kiến cảnh tượng đó. Ai cũng mang theo tâm trạng phức tạp. Thực ra dù là ai thì cũng không hiểu Lâm Chính đang làm gì.

Giết gà dọa khỉ!

Mượn gió bẻ măng!

Lâm Chính vừa kế vị đã muốn ra uy với người của Đông Hoàng Giáo rồi. Thế nhưng một trăm cây mà phải có ba cây bị gãy như thế kia nào phải là ra uy mà là giết người ta rồi còn gì.

Có phải là vị giáo chủ mới này hơi bạo lực quá rồi không? Không ít người cảm thấy lo lắng.

Lúc này, có tiếng ho kịch liệt vọng lại.

Khụ khụ…

Mọi người qua qua nhìn và hét lên.

“Á!”

“Xác sống!”

“Ối…Ma!”, đám đệ tử sợ hãi, mặt cắt không ra máu.Hóa ra tiếng ho phát ra từ thái thượng trưởng lão đã bị Đường Thiên Hạo giế t chết.

“Chuyện…chuyện gì thế này?”, Long Tinh Hồng sững sờ nhìn bà ta.

Họ thấy cơ thể của thái thượng trưởng lão co giật, miệng há ra, ho liên tục và tràn ra dịch máu màu đen kịt.

Có vẻ như bà ta chưa chết. Thế nhưng tất cả mọi người đã nhìn thấy nhát kiêm đâm xuyên tim bà ta rồi.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Cả đám há mồn trợn mắt. Chuyện quái gì thế này?

Cả đám tò mò vây lại gần. Thế nhưng bọn họ không dám áp sát vì sợ thái thượng trưởng lão sẽ nhảy dựng lên và cắn họ một phát.

Lâm Chính thì không hề sợ hãi. Anh rảo bước đi tới trước mặt trưởng lão, lấy châm bạc ra, đâm vào ngực bà ta. Trưởng lão thở nhẹ, nằm im dưới đất, bất động.

“Lâm…giáo chủ….chuyện gì vậy?”, Long Tinh Hồng thận trọng nhìn Lâm Chính.

“Lập tức sắp xếp người đưa thái thượng trưởng lão đi tĩnh dưỡng”, Lâm Chính đứng dậy nói.

“Tĩnh dưỡng sao?”, mọi người nhìn nhau. Tất cả đều không hiểu mô tê gì.

“Không phải…giáo chủ…người chết rồi còn tĩnh dưỡng gì nữa chứ?”, một người nói.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom