Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 2465


Chương 2465

Cô ta liếc nhìn Lâm Chính, trở nên cảnh giác hơn.

Phải biết rằng, rất nhiều thế lực bên trong Đông Hoàng Giáo đều đã thay đổi chủ nhân, sau khi trật tự của Đông Hoàng Giáo sụp đổ, xuất hiện không ít người giết thầy soán ngôi, vậy nên đội trật tự đặc biệt phản cảm với những đường chủ trẻ tuổi như vậy.

Thế nhưng vào lúc này, người phía bên cạnh tiến lên trước, nói nhỏ vài câu bên tai cô ta.

Long Tinh Hồng lập tức ngẩn ra.

“Những gì cậu nói…là thật ư? Thanh Hà Đường là thế lực xếp hạng chót trong Đông Hoàng Giáo ư?”

“Không sai, sư tỷ, thế lực này giờ sắp chẳng thể sống tiếp được rồi, hôm qua tôi nghe thấy một sư đệ nói, đường chủ trước Trịnh Lạc dẫn một nhóm đệ tử tới đầu quân cho các trưởng lão khác rồi! Tôi nghĩ tên này có lẽ là người mà Trịnh Lạc dùng để xử lý cục diện hỗn loạn”, người bên cạnh nhỏ giọng nói.

“Hoá ra là như vậy…”

Long Tinh Hồng nhìn về phía Lâm Chính.

Nhìn thấy gương mặt anh tuấn bất phàm đầy góc cạnh của đối phương thì không khỏi đỏ mặt.

Giờ mới phát hiện không ít sư muội đều đang nhìn Lâm Chính, tim đập rất nhanh.

“Tôi thấy sư đệ này chân yếu tay mềm, trên tay cũng không có vết chai, chắc hẳn là võ công không cao, tới nơi như thế này rất nhiều nguy hiểm, bảo bọn họ rời khỏi đại hội Đông Hoàng đi”, Long Tinh Hồng nói.

“Được!”

Người phía bên cạnh gật đầu, tiến lên trước nói với Lâm Chính và Trịnh Đan.

“Hai vị sư đệ sư muội, mời đi theo tôi!”

“Đi đâu?”

“Rời khỏi đại hội Đông Hoàng”.

“Chuyện này không được, chúng tôi còn phải đi tìm nhẫn nữa!”, Trịnh Đan vội vàng nói.

“Tìm nhẫn?”

Long Tinh Hồng nhíu mày nói: “Mấy người tìm nhẫn gì cơ? Muốn gây rắc rối hả? Mau đi đi!”

“Sư tỷ, nếu như chúng tôi không đi… tỷ có thể làm được gì?”, Trịnh Đan nhìn trộm Lâm Chính nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên hỏi.

Tất cả mọi người của đội trật tự nghe thấy thế đều sửng sốt.

Long Tinh Hồng cũng có chút bất ngờ.

Cô ta nói cái gì vậy?

Cô ta từ chối đội trật tự? Hay là… khiêu khích đội trật tự?

Không ít người cau mày.

Lâm Chính bình thản nhìn về phía Trịnh Đan.

Chỉ thấy Trịnh Đan lặng lẽ di chuyển bước chân, chậm rãi né xa Lâm Chính, nhưng miệng thì vẫn nói.

“Long sư tỷ, Lâm sư huynh của chúng tôi đã nói rồi. Anh ấy muốn lấy nhẫn Đông Hoàng, không lấy được nhẫn thì anh ấy sẽ không chịu rời khỏi đây. Bất cứ ai dám có ý đồ với nhẫn thì đều là kẻ thù của anh ấy. Thế nên… thế nên chúng tôi không thể đi được! Ít nhất… ít nhất anh ấy không thể về được”, Trịnh Đan dè dặt nói.

Mọi người lập tức nổi giận.

“Thằng oắt này từ đâu đến mà lại ngông cuồng như vậy?”.
 
Chương 2466


Chương 2466

“Cũng không nhìn lại xem mình có tài cán gì! Dựa vào cậu mà cũng đòi lấy nhẫn Đông Hoàng? Cậu tưởng đây là cỏ dại ven đường, muốn hái là hái sao?”.

“Oắt con, đúng là chán sống mà!”.

“Cậu mà cũng xứng mơ tưởng đến nhẫn Đông Hoàng sao? Một cái tát của ông đây cũng có thể đập chết cậu rồi!”.

“Cút! Cút ngay cho khuất mắt tao!”.

“Nếu còn dám ra vẻ, có tin tao đánh chết mày không?”.

Một số người lập tức đứng ra chỉ tay vào mặt Lâm Chính chửi bới.

Sắc mặt Long Tinh Hồng cũng rất lúng túng.

Cô ta lạnh lùng nhìn Lâm Chính, hừ một tiếng: “Lâm sư đệ, cậu có biết nhẫn Đông Hoàng là gì không mà đòi lấy? Tôi thấy cậu đúng là chán sống rồi!”.

Lâm Chính nhìn Trịnh Đan một cái đầy sâu xa, rồi ngoảnh sang nói: “Long sư tỷ, nếu tôi đã đến đây thì đương nhiên là đã có tính toán. Thực ra Trịnh Đan nói đúng, tôi đến là vì nhẫn Đông Hoàng, ai ngăn cản tôi, tranh giành với tôi, thì đều là kẻ thù của tôi”.

“Láo toét!”, một người đàn ông mặt đầy râu nổi trận lôi đình, gầm lên một tiếng, chỉ vào Lâm Chính chửi bới: “Ý của cậu là đội trật tự chúng tôi là kẻ thù của cậu?”.

“Các anh muốn lấy nhẫn Đông Hoàng sao?”, Lâm Chính lập tức hỏi.

“Thừa lời, lấy nhẫn cũng là một trong những nhiệm vụ của đội trật tự chúng tôi, hiểu chưa?”, người đàn ông tức giận nói.

“Vậy thì anh nói đúng rồi đấy”.

Lâm Chính nói: “Các anh quả thực chính là kẻ thù của tôi”.

Trịnh Đan há hốc miệng, thế mà cũng dám nói.

“Cậu…”

Tất cả mọi người tức sôi máu lên.

Một số người tính tình nỏng nảy còn định xông tới cho Lâm Chính một trận.

“Dừng tay! Các cậu làm gì thế hả? Muốn làm trái quy định của đội sao?”.

Long Tinh Hồng quát khẽ.

“Nhưng sư tỷ… thằng oắt này ngông cuồng quá”, có người không cam lòng nói.

“Cậu ta ngông cuồng thì kệ cậu ta, tôi thấy sư đệ này rất lạ mặt, chắc là mới gia nhập Đông Hoàngg chúng ta, cũng không hiểu rõ về Đông Hoàngg, nên nói những lời không suy nghĩ, các cậu chấp cậu ta làm gì?”, Long Tinh Hồng nhỏ giọng nói.

“Vậy ý của sư tỷ là…”

“Người này không biết gì, mới vào giáo ta, thực lực kém cỏi. Nếu cậu ta không chịu rời khỏi đại hội, thì cứ dẫn theo cậu ta, phái người để ý”, Long Tinh Hồng nói.

“Sư tỷ, việc này…”

“Thằng oắt ngông cuồng như vậy, chúng ta còn quan tâm đ ến cậu ta làm gì? Cậu ta không chịu đi thì cứ kệ ở đây đi!”.

Có người tức giận nói.

Nhưng thái độ của Long Tinh Hồng rất kiên quyết và nghiêm khắc.

“Các cậu có ý gì hả? Dự tính ban đầu của đội trật tự chúng ta là gì? Duy trì trật tự trong giáo, giữ gìn thực lực trong giáo. Bây giờ đại hội đã bắt đầu, mỗi giờ mỗi khắc đều có người của giáo ta chết, chúng ta phải ngăn cản tất cả mọi chuyện, có thể cứu được ai thì cứu. Vứt Lâm sư đệ ở nơi hoang vu hẻo lánh này? Như vậy chẳng phải là làm trái tôn chỉ của đội trật tự sao?”, Long Tinh Hồng nói.
 
Chương 2467


Chương 2467

Bọn họ đều á khẩu.

“Lâm sư đệ, cậu đi theo chúng tôi, không có ý kiến gì chứ?”.

Lâm Chính trầm mặc một lát, bỗng lên tiếng hỏi: “Các cô có biết nhẫn Đông Hoàng ở đâu không?”.

Câu hỏi này khiến Long Tinh Hồng trở tay không kịp.

“Tôi không biết”, Long Tinh Hồng bình thản đáp.

Lâm Chính im lặng nhìn cô ta chằm chằm, rồi lại lén nhìn Trịnh Đan.

Lúc này, vẻ mặt Trịnh Đan có chút hoảng hốt.

Lâm Chính suy nghĩ một lát, rồi nhỏ giọng nói: “Nếu bây giờ các cô đang xuất phát đến chỗ nhẫn Đông Hoàng, thì tôi có thể đi theo các cô”.

“Tìm được nhẫn Đông Hoàng thì đại hội sẽ kết thúc, mọi sự giết chóc cũng dừng lại, thế nên lấy được nhẫn là mục tiêu hàng đầu hiện giờ của chúng tôi”, Long Tinh Hồng nói.

“Nếu Long sư tỷ không biết vị trí cụ thể của nhẫn Đông Hoàng, thì hãy để Trịnh sư muội của tôi dẫn các cô đi”, Lâm Chính chỉ vào Trịnh Đan, nói.

“Ồ, Trịnh sư muội biết nhẫn Đông Hoàng ở đâu sao?”.

“Cô ta nói là… cô ta biết!”.

Lâm Chính bình thản nhìn Trịnh Đan.

Sắc mặt Trịnh Đan lập tức trở nên trắng bệch, ngã ngồi xuống đất.

Cô ta vốn muốn khiêu khích đội trật tự và Lâm Chính, để bọn họ đánh nhau, kết quả bây giờ đội trật tự lại trở thành công cụ để kiểm tra xem cô ta nói thật hay nói dối.

Vừa rồi Long Tinh Hồng do dự như vậy, chắc chắn là đã biết một số chuyện về vị trí của nhẫn Đông Hoàng.

Bây giờ Lâm Chính bảo Trịnh Đan dẫn đường cho Long Tinh Hồng thì chẳng phải sẽ bị lộ tẩy sao?

Bị úp ngược rồi!

Trịnh Đan run rẩy, ánh mắt đầy sợ hãi.

Cô ta biết, một khi để Lâm Chính biết cô ta lừa dối anh, thì chắc chắn anh sẽ trả thù.

“Trịnh sư muội, sao thế? Còn không mau dẫn đường đi?”, Lâm Chính quát khẽ.

“Được… được…”

Trịnh Đan nuốt nước bọt, run lập cập đứng lên…

Không ai nhìn thấy, một tay cô ta đã lặng lẽ sờ vào hông.

Ở đó giắt một con dao găm sáng loáng…

Dưới sự ép buộc của Lâm Chính, Trịnh Đan đành phải đi trước dẫn đường, đưa người của đội trật tự đến nơi mà cô ta nói là vị trí của nhẫn Đông Hoàng.

Cả nhóm người tiến về phía trung tâm núi Đông Hoàng.

Chưa cần biết Trịnh Đan có biết vị trí của nhẫn Đông Hoàng ở đâu hay không, riêng việc đi về phía trung tâm thì chắc chắn là đúng hướng rồi.

Long Tinh Hồng cứ nhìn chằm chằm Trịnh Đan, rồi lại lặng lẽ nhìn Lâm Chính, có chút nghi hoặc.

Nhưng Long Tinh Hồng không để ý thấy Lâm Chính vẫn luôn quan sát vẻ mặt mình.

Anh tin chắc Long Tinh Hồng biết vị trí của nhẫn Đông Hoàng, nhưng cô ta cố ý không nói, để tránh gặp phải rắc rối.

Lâm Chính định dùng Long Tinh Hồng để thăm dò xem rốt cuộc Trịnh Đan có biết vị trí của nhẫn không.
 
Chương 2468


Chương 2468

Dù sao anh cũng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian vào Trịnh Đan.

Cả đường đi vô cùng yên bình.

Có đội trật tự ở đây, ai gặp bọn họ giữa đường cũng phải lùi bước tránh mặt, không dám chọc vào.

Mọi người không gặp trở ngại gì.

Vòng qua hai ngọn núi liên tiếp, cứ thế đi tới trước một con sông lớn ở phần bụng dãy núi.

Con sông này nối với một thác nước lớn ở phía Tây núi Đông Hoàng, nước chảy rất xiết, bên dưới còn có đá ngầm, người bình thường muốn qua sông thì cực kỳ khó khăn.

Nhưng dù sao ở đây cũng toàn là những người biết võ, muốn qua sông cũng không khó.

Chỉ có điều võ giả dù sao cũng không phải là thần tiên, không thể bay qua được, nên phải tìm chỗ nước nông.

Nhưng đúng lúc này, Trịnh Đan bỗng kêu lên.

“Lâm sư huynh, Long sư tỷ, chúng ta có thể men theo con sông này lên thượng nguồn, ở thượng nguồn có một chỗ hẹp, với lực chân của mọi người thì hoàn toàn có thể nhảy sang bờ bên kia”.

“Thật sao?”.

“Đương nhiên rồi”, Trịnh Đan lớn tiếng đáp.

“Được rồi, dẫn đường đi”.

Mọi người xôn xao chạy về phía thượng nguồn.

Quả nhiên.

Ở thượng nguồn quả thực có một chỗ hẹp, khoảng bảy tám mét, với lực chân của người luyện võ thì miễn cưỡng có thể nhảy sang bờ bên kia.

Một đệ tử việc nhân đức không nhường ai, nhảy sang bờ bên kia đầu tiên, sau đó quay lại giơ ngón tay cái với mọi người.

Những người khác thấy vậy cũng lần lượt nhảy theo.

Lâm Chính nhanh chân, cũng qua sông trước.

Long Tinh Hồng ở lại cuối cùng.

Nhưng khi tất cả mọi người đều đã qua, mới thấy hai người Trịnh Đan và Long Tinh Hồng vẫn còn ở bên kia.

“Sư tỷ, chị qua trước đi”, Trịnh Đan cười nói.

“Không cần đâu, cô qua trước đi, để tôi xem nếu có gì bất trắc thì còn có thể giúp cô”, Long Tinh Hồng nói.

“Nhưng… sư tỷ, tôi… tôi hơi sợ”, Trịnh Đan run giọng nói.

“Có gì mà phải sợ chứ? Cũng không xa lắm, lực chân mạnh chút là có thể nhảy qua được”.

“Sư tỷ, tôi thực lực yếu ớt… Nếu không nhảy qua được mà rơi xuống dưới thì phải làm sao? Nước sông chảy xiết như vậy, nếu rơi xuống thì chẳng phải sẽ mất mạng sao?”, Trịnh Đan có chút sợ hãi nói.

“Nếu vậy thì để tôi đưa cô qua, lại đây”, Long Tinh Hồng nói.

“Sư tỷ, như vậy… không có vấn đề gì chứ?”, Trịnh Đan dè dặt hỏi.

“Đương nhiên là không rồi”, Long Tinh Hồng cười đáp: “Lẽ nào cô không tin vào thực lực của sư tỷ sao?”.

“Vậy… thôi được rồi…”

Trịnh Đan gật đầu, đi bước nhỏ, dần tiến lại gần Long Tinh Hồng.

Sau khi Trịnh Đan lại gần, Long Tinh Hồng liền chìa tay ra ôm lấy cô ta.
 
Chương 2469


Chương 2469

“Ôm chặt lấy tôi!”, Long Tinh Hồng nói.

“Vâng, sư tỷ!”.

Trịnh Đan gật đầu, hai tay ôm lấy cái cổ trắng nõn của Long Tinh Hồng.

Long Tinh Hồng lập tức phát lực, nhảy qua sông.

Nhưng vừa chuẩn bị nhảy thì toàn thân cô ta bỗng khựng lại.

Mọi người ở bờ đối diện cũng ngây ra.

Chỉ thấy một tay vòng qua cổ Long Tinh Hồng của Trịnh Đan lúc này đang cầm một con dao sáng loáng, dí vào cổ cô ta.

Hai bên bờ sông bỗng chốc trở nên im phăng phắc.

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt nhìn Trịnh Đan.

Long Tinh Hồng cũng không dám động đậy.

“Trịnh Đan, cô làm cái gì vậy?”, Lâm Chính nhíu mày quát lớn.

“Không làm gì cả, Lâm sư huynh, tôi chỉ muốn ở cùng Long sư tỷ thêm một lát nữa thôi”, Trịnh Đan nhếch môi, mỉm cười nói.

Nhưng câu nói này lại khiến tất cả mọi người nổi giận.

“Trịnh Đan! Mau bỏ dao xuống!”.

“Nếu cô dám động đến một sợi tóc của Long sư tỷ, thì tôi sẽ băm vằm cô!”.

“Cô chán sống rồi sao? Mau thả Long sư tỷ ra!”.

“Trịnh Đan! Cô có nghe thấy gì không?”.

Mọi người la hét, ai nấy xông đến bờ sông, định nhảy sang.

Nhưng Trịnh Đan lại quát: “Tất cả dừng lại cho tôi! Nếu không tôi sẽ giết sư tỷ của các anh!”.

Những người kia khựng lại, trừng mắt nhìn Trịnh Đan.

“Cô… cô đừng có làm bừa!”.

Tiếng kêu vang lên.

Ai nấy đều vô cùng lo lắng.

Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhìn Trịnh Đan chằm chằm, suy nghĩ xem cô ta có mục đích gì.

“Trịnh sư muội, rốt cuộc cô muốn làm gì vậy?”, Long Tinh Hồng có vẻ rất bình tĩnh, trầm giọng hỏi.

“Sư tỷ, tôi không muốn làm gì hết, tôi chỉ muốn chị ngoan ngoãn đứng im, đừng giở trò gì, tôi đảm bảo chị sẽ được bình an vô sự, nếu không đừng trách tôi không khách sáo”, Trịnh Đan mỉm cười đáp.

Long Tinh Hồng nhíu mày.

Những người ở bờ bên kia ai nấy đều sốt ruột muốn chết.

Cách một con sông, bọn họ không có cơ hội để cứu Long Tinh Hồng.

Cho dù là Lâm Chính thì cũng không thể giải quyết tình huống này.

“Trịnh Đan! Cô có điều kiện hay yêu cầu gì thì mau nói đi!”, đúng lúc này, một đệ tử lớn tiếng nói.

“Ha ha, yên tâm đi, tôi cũng không có yêu cầu gì hà khắc, tôi chỉ muốn các anh giúp tôi giết một người!”, Trịnh Đan nheo mắt cười đáp.

“Giết người?”.

Ai nấy giật thót trong lòng.

Ánh mắt Lâm Chính lóe lên một tia lạnh lùng.
 
Chương 2470


Chương 2470

“Cô muốn chúng tôi giết ai?”, người kia lại quát hỏi.

“Tôi muốn các anh giết Lâm sư huynh của tôi”, Trịnh Đan cười nói.

“Lâm sư huynh?”.

“Đúng, chính là người đứng giữa các anh đó!”.

Cô ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều đồng loạt quay sang nhìn Lâm Chính…

“Cái gì?”.

“Cô… cô muốn chúng tôi giết anh ta?”.

“Chẳng phải… chẳng phải các cô quen biết nhau sao?”.

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

“Đừng nhiều lời nữa, mau ra tay đi!”, Trịnh Đan quát, rồi dí con dao găm trong tay vào cổ Long Tinh Hồng.

Lưỡi dao sắc nhọn lập tức cứa rách cần cổ trắng nõn của cô ta.

Máu rươi rỉ ra.

Ai nấy đều biến sắc.

“Cô… đừng có làm bừa!”.

“Chúng tôi nghe cô! Chúng tôi nghe cô!”.

Những tiếng kêu đầy lo lắng vang lên.

Một số người đã rút kiếm ra, tiến về phía Lâm Chính.

Sắc mặt Lâm Chính bình tĩnh, nhưng ánh mắt đầy sát khí.

“Đây chính là cách của cô sao, Trịnh Đan?”.

“Lâm sư huynh! Anh cũng ngây thơ quá! Vậy mà lại tin tôi thật. Ha ha, anh đúng là ngây thơ đến mức đáng yêu, tôi nói khéo mấy câu đã lừa được anh, đầu óc của anh đơn giản thật đấy. Lần này e là không ai có thể cứu được anh nữa rồi”, Trịnh Đan nhếch môi, ánh mắt lộ vẻ châm chọc, mỉm cười nói.

“Thứ cho tôi nói thẳng, những người này chưa chắc có thể giết được tôi”, Lâm Chính lắc đầu.

“Tôi biết, nhưng mục đích của tôi không phải là giết anh!”, Trịnh Đan nheo mắt nói.

“Ồ?”.

Lâm Chính rất ngạc nhiên: “Vậy thì mục đích của cô là gì?”.

“Là gì hả? Lát nữa anh sẽ biết”, Trịnh Đan mỉm cười, sau đó quát: “Các anh còn không mau ra tay đi?”.

“Lên!”.

“Vì sư tỷ!”.

Bọn họ không còn lựa chọn nào khác, gầm lên rồi xông tới.

“Dừng tay!”.

Long Tinh Hồng lập tức quát lớn.

Tất cả mọi người đều khựng lại, kinh ngạc nhìn về phía cô ta.

“Sư tỷ…”

“Các cậu nghe đây, không ai được phép làm Lâm sư đệ bị thương, nghe rõ chưa?”, ánh mắt Long Tinh Hồng lạnh lùng, trầm giọng quát.

“Sư tỷ, việc này…”

Mọi người vô cùng ngạc nhiên.
 
Chương 2471


Chương 2471

“Sư tỷ, nếu không động đến anh ta, thì chị… sẽ gặp nguy hiểm”, một người đau khổ nói.

“Lẽ nào các cậu muốn vì tôi mà làm trái quy tắc của đội trật tự chúng ta?”, Long Tinh Hồng quát.

Bọn họ cúi gằm mặt xuống.

“Đội trật tự chúng ta là một nhóm người thuần túy, là một nhóm người có giới hạn, tôi tin chúng ta là hi vọng cuối cùng để khôi phục cung Đông Hoàng. Nếu ngay cả chúng ta cũng đi quá giới hạn, thì Đông Hoàng Giáo của chúng ta còn hi vọng sao? Vì vậy, tôi không cho phép các cậu vì tôi mà động đến Lâm sư đệ! Tuyệt đối không được phép! Nếu không các cậu chính là người hủy hoại Đông Hoàng Giáo!”, Long Tinh Hồng nói đầy kiên quyết.

Rất nhiều người nghe thấy thế đều bật khóc.

Trịnh Đan nổi giận, lại dùng mũi dao kề vào cần cổ Long Tinh Hồng, tức tối nói: “Long Tinh Hồng! Chị có ý gì hả? Chị muốn chết à? Chị có tin bây giờ tôi giết luôn chị không?”.

“Trịnh sư muội, cô nghĩ người như tôi thực sự quan tâm đ ến tính mạng sao? Cô cũng coi thường đội trật tự chúng tôi quá! Chúng tôi đều cố gắng vì sự phục hưng Đông Hoàng Giáo, phục hưng Đông Hoàng Giáo là lớn nhất đối với chúng tôi, tôi không sợ chết! Nếu cô muốn giết tôi thì giết đi!”, Long Tinh Hồng mặt không cảm xúc nói.

“Chị… Khốn kiếp! Chị tưởng tôi không dám giết chị sao?”, Trịnh Đan đã bị chọc giận hoàn toàn, cô ta gầm lên một tiếng, định vung dao lên.

Long Tinh Hồng nhắm hai mắt lại, dáng vẻ coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.

Nhưng trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, một tiếng gầm lớn vang lên.

“Khoan đã!”.

Trịnh Đan nhìn về phía phát ra tiếng nói.

Chỉ thấy một người đàn ông nghiến răng nói: “Trịnh Đan! Cô đừng làm Long sư tỷ bị thương! Người này… để tôi giết!”.

“Du Dật?”.

Long Tinh Hồng ngạc nhiên.

“Long sư tỷ là trụ cột của đội trật tự chúng tôi, là sư tỷ của chúng tôi, không có Long sư tỷ thì không có đội trật tự như ngày hôm nay. Dù thế nào, chúng tôi cũng phải bảo vệ Long sư tỷ!”, người tên Du Dật hét lên.

Anh ta vừa dứt lời, lập tức nhận được sự hưởng ứng của không ít người.

“Đúng vậy! Long sư tỷ không thể gặp chuyện gì được!”.

“Chúng ta phải bảo vệ Long sư tỷ!”.

“Nếu làm vậy là phá hoại đội trật tự thì bây giờ tôi sẽ rút khỏi đội!”.

“Hãy để chúng tôi làm tội nhân của đội trật tự đi!”.

Bọn họ gầm lên, ai ấy đều trở nên sôi sục, quay lại nhìn về phía Lâm Chính.

“Không!”.

Long Tinh Hồng gào lên.

Nhưng lời nói của cô ta đã không thể ngăn cản những người này được nữa.

Trong mắt bọn họ, hiển nhiên Lâm sư đệ này không quan trọng bằng Long sư tỷ.

Thấy đám người dần lại gần Lâm Chính, khuôn mặt Trịnh Đan liền nở nụ cười dữ tợn.

“Ha ha ha, họ Lâm kia, lần này để xem anh còn ngông cuồng đến đâu! Mấy nghìn người của đội trật tự bao vây tấn công anh, lần này cho dù anh không chết thì cũng bị lột da! Ha ha ha…”, tiếng cười của Trịnh Đan rất ngông cuồng.
 
Chương 2472


Chương 2472

Long Tinh Hồng cắn chặt răng, lạnh lùng nhìn cô ta.

“Trịnh Đan sư muội, tại sao cô lại làm vậy? Rốt cuộc Lâm sư đệ có thù oán gì với cô?”, Long Tinh Hồng gầm lên.

“Long sư tỷ, đây là chuyện giữa tôi và tên họ Lâm kia, không liên quan đến chị, chị chỉ cần phối hợp với tôi thôi. Tôi đã nói rồi, chị sẽ không sao đâu”, Trịnh Đan cười đáp.

Long Tinh Hồng không nói gì, nhưng nắm đấm đã siết chặt lại.

Lâm Chính đã bị bao vây.

“Lâm sư đệ, xin lỗi”.

“Vì sư tỷ, chúng tôi cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể hi sinh cậu vậy”.

“Cậu yên tâm, kiếm của tôi rất nhanh, cậu sẽ không cảm nhận được đau đớn đâu!”.

“Chỉ cần cậu không phản kháng thì cũng chỉ trong nháy mắt thôi”.

“Đừng sợ”.

Bọn họ nhao nhao nói.

Dường như là an ủi.

Lại dường như khuyên anh hãy chịu chết đi.

Lâm Chính lắc đầu.

“Tôi không thù không oán với các anh, các anh muốn hại tôi thì hãy chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đi, dù sao tôi cũng sẽ phản kháng”,

“Nhưng bây giờ không đến lượt anh quyết định”.

Du Dật kia kêu lên, rồi phất tay: “Ra tay! Mau giải quyết cậu ta rồi cứu Long sư tỷ!”.

“Vâng”.

Mọi người hò hét, tất cả bổ nhào về phía Lâm Chính, đao kiếm đáng sợ chém vào đầu anh không chút khách khí.

Nói là một kiếm, nhưng e là phải chém thành nghìn mảnh!

Chắc chắn Lâm Chính sẽ thịt nát xương tan…

Ánh mắt Lâm Chính lạnh đi, trầm giọng nói: “Vậy thì đừng trách tôi!”.

Dứt lời, bóng dáng anh bỗng biến mất.

Keng! Keng! Keng!

Âm thanh trong trẻo vang lên.

Tất cả mọi người đều chém hụt.

“Cái gì?”.

Đám người Du Dật kinh hãi.

Thân pháp nhanh quá!

Lâm sư đệ này… có thực lực đáng sợ như vậy sao?

Nhưng không chờ bọn họ phản ứng, một đệ tử đã bị cướp mất đao trong tay, sau đó liền nhìn thấy Lâm Chính xuất hiện bên cạnh anh ta, chém mạnh một nhát.

Phập!

Một cánh tay của đệ tử kia lập tức bị chém đứt.

Phụt!

Máu tươi phun ra.
 
Chương 2473


Chương 2473

Cánh tay bị đứt bay lên.

“A!”.

Tiếng hét thảm thiết thấu trời xanh.

Mọi người đều biến sắc.

Họ không ngờ Lâm sư đệ lại có thực lực đáng sợ như vậy.

Nhưng đột trật tự có hàng nghìn người, sao phải sợ một Lâm sư đệ tép riu này chứ?

“Lên! Tất cả xông lên! Mau giải quyết cậu ta, kéo dài thêm một phút thì Long sư tỷ sẽ càng nguy hiểm hơn! Mau xông lên!”, Du Dật lớn tiếng nói.

Bọn họ thoát khỏi sự chấn động, lập tức ùa về phía Lâm Chính.

Cả bờ sông loạn cào cào.

Nhưng… Lâm Chính mạnh chẳng khác gì sát thần, anh cầm thanh đao kia, không ngừng xuyên qua đám người, ánh đao lạnh lẽo chém về phía cánh tay bọn họ.

Phập!

Phập!

Phập!

Phập!

Những âm thanh kỳ dị vang lên.

“Hả?”.

Bọn họ biến sắc.

Long Tinh Hồng ở bên này cũng ngây ra.

Không ai ngờ rằng tên họ Lâm này lại lợi hại như vậy.

Lâm Chính chém giết một vòng, xung quanh đã trống một khoảng, tất cả mọi người đều nằm dưới đất, ôm cánh tay lăn lộn kêu gào, không thể đứng dậy được nữa, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.

Đám người Du Dật há hốc miệng, tay cầm trường kiếm, không biết có nên xông lên hay không.

“Sao lại như vậy được? Tại… tại sao lại như vậy?”, đầu óc Long Tinh Hồng trống rỗng, toàn thân run lên bần bật, sắc mặt trắng bệch.

Còn Trịnh Đan thì vô cùng hưng phấn.

Cô ta biết, Lâm Chính giết càng hăng thì kết thù càng sâu với người của đội trật tự. Đội trật tự toàn là những người rất cố chấp, một khi lọt vào danh sách đen của bọn họ thì chỉ có không đội trời chung.

Đến lúc đó, cả đội trật tự đều lo việc giết Lâm Chính, cô ta đương nhiên không cần phải lo lắng gì nữa.

Hơn nữa… cô ta phát hiện kế hoạch của mình đúng là rất có hiệu quả.

Lâm Chính bắt đầu th ở dốc.

Khuôn mặt anh đầm đìa mồ hôi, hơi thở nặng nề, có thể nhìn thấy lồ ng ngực anh đang nhấp nhô một cách rõ ràng.

“Dù anh mạnh thì sao chứ? Nếu anh thực sự có thể giết hết một nghìn người này, thì chắc là cũng đã sức cùng lực kiệt rồi nhỉ? Đến lúc đó… sẽ là cơ hội của tôi!”, Trịnh Đan thì thào, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn, ánh mắt cũng càng cuồng nhiệt hơn.

Cuối cùng đám người Du Dật vẫn xông tới.

Hai bên lại xông vào chém giết.

Trịnh Đan quan sát chăm chú.
 
Chương 2474


Chương 2474

Nhưng đúng lúc này, Long Tinh Hồng bỗng gây khó dễ, muốn thoát khỏi sự khống chế của Trịnh Đan.

Cô ta lật tay chộp lấy cánh tay Trịnh Đan, phát lực định hất ra.

Trịnh Đan lập tức hoàn hồn, vội vàng dí con dao về phía cổ Long Tinh Hồng.

Nhưng luận về sức lực, Trịnh Đan sao có thể là đối thủ của Long Tinh Hồng chứ? Thế là bị bẻ một cái.

Rắc!

Một bên cổ tay Trịnh Đan bị bẻ gãy.

“A!”.

Cô ta hét lên thảm thiết, nhưng cũng vô cùng độc ác, tay còn lại không biết đã nắm con dao găm từ lúc nào, đâm mạnh vào lưng Long Tinh Hồng.

Long Tinh Hồng động tác nhanh nhẹn, vội vàng tránh né.

Nhưng với khoảng cách ngắn như vậy, dù cô ta có phản ứng nhanh đến đâu cũng khó mà tránh được hoàn toàn.

Khi Long Tinh Hồng lăn một vòng dưới đất xong đứng dậy, mới thấy phần hông của mình có một vết thương khá sâu, máu tươi rỉ ra.

Khuôn mặt xinh đẹp của Long Tinh Hồng trầm xuống.

Nhưng cô ta không nóng lòng xử lý Trịnh Đan, mà hét về phía bờ bên kia: “Tất cả dừng tay! Mau dừng tay!”.

Chỉ có điều lần này… đã vô ích.

Người của đội trật tự đều đã lên cơn điên.

Nhìn những đồng môn bị từng nhát đao của Lâm Chính chém cho ngã xuống đất, người của đội trật tự đau như bị dao cắt, chỉ muốn băm vằm anh ra.

Thế nên sau khi nghe thấy tiếng kêu của Long Tinh Hồng, bọn họ không hề dừng tay, mà vẫn điên cuồng tấn công Lâm Chính để trả thù.

Long Tinh Hồng biết, mình phải đích thân qua sông mới ngăn cản bọn họ được.

Nếu không sẽ chỉ có càng nhiều người thương vong hơn.

Nhưng trước khi qua sông, cô ta vẫn còn một chuyện quan trọng phải làm.

Đó chính là Trịnh Đan.

“Trịnh sư muội! Cô qua đây!”, Long Tinh Hồng quát.

“Chắc là tôi không làm được rồi”.

Trịnh Đan thầm nghiến răng, xoay người định chạy.

Nhưng cô ta chạy được khỏi lòng bàn tay của Long Tinh Hồng sao?

Cô ta vốn xuất thân từ phe phái thấp kém là Thanh Hà Đường, võ công tầm thường, so với Long Tinh Hồng thì chẳng khác nào trên trời với dưới đất! Nếu không phải Long Tinh Hồng tin tưởng cô ta thì cũng sẽ không bị cô ta bắt.

Long Tinh Hồng nhanh chóng tóm được cánh tay Trịnh Đan, đánh gãy con dao găm trong tay cô ta, rồi nhịn đau tung người nhảy sang bờ đối diện.

Đúng lúc Long Tinh Hồng vừa đặt chân đến bờ đối diện, một mũi tên bỗng bay vèo tới, cắm thẳng vào cánh tay đang túm Trịnh Đan của cô ta.

Phập!

“Hự…”

 
 
Chương 2475


Chương 2475

Long Tinh Hồng đau đến mức toàn thân co rúm, sau khi đặt chân xuống không đứng vững, liền ngã lăn ra đất.

“Long sư tỷ!”.

“Chết rồi! Long sư tỷ bị trúng tên!”.

“Người đâu!”.

Người của đội trật tự lúc này mới hoảng lên, ai nấy la hét.

Đám người Du Dật lập tức rút về phía sau.

“Là ai bắn lén vậy?”, Du Dật nổi giận quát.

Trịnh Đan thoát khỏi tay Long Tinh Hồng, xoay người định chạy trốn, nhưng bị ngăn lại.

“Con khốn! Có phải đồng bọn của cô ở gần đây không?”, một đội viên của đội trật tự quát hỏi Trịnh Đan.

“Có chứ! Đương nhiên là có rồi!”.

Trịnh Đan nheo mắt cười nói: “Các anh hãy nhìn xung quanh đi!”.

Bọn họ vội vàng nhìn bốn phía.

Chỉ thấy bốn phương tám hướng không biết từ lúc nào đã xuất hiện rất nhiều người, bao vây Lâm Chính và đội trật tự chặt đến mức không lọt một giọt nước…

“Cổ Linh Đường?”.

Lâm Chính nhíu mày.

Người của đội trật tự biến sắc, lúc này mới biết mình đã rơi vào vòng vây.

“Cậu Lâm, chúng ta lại gặp nhau rồi!”.

Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Rồi một người bước tới.

Lâm Chính nhìn thấy, sắc mặt lập tức sa sầm.

Đó chính là… đường chủ của Cổ Linh Đường!

Thiếu Hải!

Sự xuất hiện của Thiếu Hải khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

Ai nấy tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra.

Đây là cái bẫy!

Là cái bẫy do Trịnh Đan lập ra.

“Sao lại có nhiều người của Cổ Linh Đường xuất hiện như vậy?”.

“Xem ra đây là âm mưu của Trịnh Đan! Cô ta báo trước để người của Cổ Linh Đường mai phục ở đây, sau đó bắt Long sư tỷ làm con tin, kéo dài thời gian, để người của Cổ Linh Đường đối phó chúng ta!”.

“Nhưng chúng ta không thù không oán với Trịnh Đan, tại sao cô ta lại làm vậy?”.

Người của đội trật tự túm tụm lại, lạnh lùng nhìn những người xung quanh.

Bọn họ không biết nguyên nhân, nhưng Lâm Chính thì biết rõ.

Trịnh Đan bắt Long Tinh Hồng, lệnh cho đội trật tự bao vây tấn công anh không đơn giản chỉ để kéo dài thời gian, chờ Thiếu Hải dẫn người đến, mục đích chính của cô ta là muốn tiêu hao thể lực của Lâm Chính.

Cô ta biết Lâm Chính có thực lực hơn người.

Nhưng nếu người của đội trật tự có thể làm tiêu hao bảy tám phần thể lực của Lâm Chính, thì đám người Thiếu Hải muốn giết anh cũng dễ hơn nhiều.
 
Chương 2476


Chương 2476

Nhưng… vì một Lâm Chính, Trịnh Đan thực sự phải làm đến mức này sao?

Như vậy liệu có lãng phí thời gian quá không?

Dùng nhiều nhân lực và tinh lực như vậy để đối phó với anh.

Lẽ nào cô ta và Thiếu Hải không muốn lấy nhẫn Đông Hoàng nữa sao?

Lâm Chính thầm nhíu mày, cảm giác sự việc có lẽ không đơn giản như vậy.

Quả nhiên.

Thiếu Hải bước tới, nhìn Lâm Chính chằm chằm, rồi lên tiếng.

“Cậu Lâm, bây giờ e là cậu mọc cánh cũng khó thoát rồi. Trịnh Đan đã báo trước với tôi, tôi tập trung hầu hết lực lượng của Cổ Linh Đường đến đây, bây giờ xung quanh đã có mấy nghìn cao thủ của Cổ Linh Đường, cậu lại sức cùng lực kiệt. Tôi muốn giết cậu thì chỉ trong nháy mắt, cậu không chạy thoát đâu”.

“Muốn giết tôi? Ông cứ thử xem”, Lâm Chính nhỏ giọng nói.

Anh đã nhận ra âm mưu của Trịnh Đan từ lâu, dáng vẻ kiệt sức trước đó của anh chỉ là giả vờ mà thôi.

Nhưng Lâm Chính cũng không ngờ Thiếu Hải lại xuất hiện ở đây, thế nên tình hình đối với anh cũng không lạc quan lắm.

“Vậy là cậu muốn chết ở đây thật sao?”, Thiếu Hải đanh mắt lại, ánh mắt lóe lên một tia dữ tợn, nói.

“Sao vậy? Ông nói câu này là có ý gì? Ông không muốn giết tôi sao?”, Lâm Chính tò mò hỏi.

“Giết cậu? Tôi với cậu vốn dĩ không thù không oán, cần gì phải huy động nhiều người như vậy để giết cậu chứ? Tôi ăn no rửng mỡ chắc?”, Thiếu Hải lắc đầu.

“Vậy tại sao ông lại dẫn theo nhiều người đến để chặn tôi như vậy?”.

“Tôi chỉ muốn hợp tác với cậu mà thôi!”.

“Hợp tác?”.

“Đúng vậy”, Thiếu Hải mỉm cười đáp: “Cuộc tranh giành nhẫn Đông Hoàng cần sức chiến đấu rất lớn. Thực lực của cậu không tệ, nếu cậu có thể giúp tôi, thì tôi nghĩ Cổ Linh Đường rất có khả năng sẽ giành được nhẫn”.

“Ông muốn tôi giúp thế nào?”.

“Rất đơn giản!”, Thiếu Hải lấy ra một viên châu rất giống đan dược, đưa cho Lâm Chính: “Cậu ăn cái này rồi đi theo tôi! Như vậy thì cậu sẽ được sống, tôi sẽ không giết cậu!”.

Mọi người thấy thế thì đều kinh hãi trong lòng.

Viên châu kia… e là thuốc kịch độc!

Hơn nữa không phải là thuốc phát độc ngay, mà là loại phát tác chậm.

Thiếu Hải muốn lợi dụng viên thuốc độc này để khống chế Lâm Chính, khiến anh nghe lời sai khiến của ông ta.

Nếu Lâm Chính uống viên đan dược này, thì sẽ coi như giao tính mạng vào tay Thiếu Hải, ông ta có thể tùy ý thao túng anh.

Đến giờ phút này, Lâm Chính mới hiểu ra.

Mục đích của Thiếu Hải là anh.

Không phải là giết anh, mà là lợi dụng anh.

Nhưng Lâm Chính cũng nghe ra được một số manh mối từ lời nói của ông ta.

“Thiếu Hải trưởng lão, nghe ông nói thì ông biết nhẫn Đông Hoàng ở đâu sao?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.

 
 
Chương 2477


Chương 2477

“Có một điều Trịnh Đan không giấu cậu, đó là Cổ Linh Đường chúng tôi quả thực có một tấm bản đồ về vị trí của nhẫn, chỉ là nó chưa cướp được”.

Thiếu Hải bình tĩnh đáp, rồi lấy một tờ giấy ố vàng trong tay áo ra.

Tất cả mọi người đều nín thở.

Ánh mắt Lâm Chính cũng sáng lên.

Nhưng anh không thể hiện ra ngoài, mà tỏ vẻ khó xử, nhìn xung quanh đầy kiêng dè, rồi nhỏ giọng nói: “Nếu tôi uống thuốc này của ông thì chẳng phải ông muốn giết là giết được tôi sao? Chờ đến lúc tôi giúp ông lấy được nhẫn Đông Hoàng, có khi ông lại qua cầu rút ván. Nếu đã như vậy, thì bây giờ tôi cứ chém giết thử một phen, đột phá vòng vây của ông, như vậy chẳng phải còn một tia hi vọng sống sót sao?”.

“Ha ha ha, cậu Lâm, cậu coi thường tôi quá. Tôi đã có được nhẫn Đông Hoàng, trở thành người đứng đầu Đông Hoàngg, đứng trên vạn người, lẽ nào còn không khoan dung nổi cho một hậu bối sao? Cậu yên tâm, nếu cậu chịu phối hợp với tôi, tôi không những không giết cậu, mà còn trọng dụng cậu. Đến lúc đó thưởng cho cậu chức vụ trưởng lão cũng được”, Thiếu Hải cười lớn đáp.

Những lời ông ta nói không phải là không có lý.

Nhưng Trịnh Đan lại cuống lên, vội vàng lại gần Thiếu Hải, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, sợ rằng người này đã hận con đến tận xương tủy, nếu sư phụ trọng dụng anh ta, con lo là sau này anh ta… anh ta sẽ trả thù con”.

“Con yên tâm, cậu ta không chỉ hận con, mà chắc chắn còn hận cả sư phụ nữa. Sư phụ ép cậu ta uống thuốc độc, thì trong lòng cậu ta đã có khúc mắc. Không giết cậu ta đi thì sau này khó tránh nảy sinh lòng khác. Sư phụ nói vậy là muốn an ủi cậu ta mà thôi. Lấy được nhẫn rồi thì phải giết hết những người này không tha”, Thiếu Hải nhỏ giọng cười nói.

Trịnh Đan sáng mắt lên, gật đầu lia lịa.

Lâm Chính lên tiếng.

“Nếu Thiếu trưởng lão đã nói như vậy rồi mà tôi còn không đồng ý thì đúng là không biết điều”.

Lâm Chính nói xong liền bước tới, nhận lấy viên đan kia, cho vào miệng.

Không có bất cứ sự do dự nào.

“Tốt!”.

Hai mắt Thiếu Hải sáng rực lên, vỗ tay bôm bốp.

Trịnh Đan cũng mỉm cười nói: “Đây mới là sư huynh tốt của tôi chứ! Lâm sư huynh, những chuyện trước đó chỉ là hiểu lầm, mong anh đừng để bụng. Tại đây, tôi cũng xin được gửi lời xin lỗi đến anh”.

Lâm Chính liếc nhìn cô ta, không nói gì.

Nhưng sắc mặt của đám người Long Tinh Hồng thì vô cùng khó coi.

Bây giờ vị Lâm sư huynh có thực lực đáng sợ này cũng đã gia nhập vào Cổ Linh Đường, thì bọn họ sẽ trở thành thịt cá trên thớt, mặc cho người ta giết thịt.

“Các ông định giải quyết những người này thế nào?”, Lâm Chính cũng đưa mắt nhìn người của đội trật tự, lên tiếng hỏi.

Người của đội trật tự nín thở.

Thiếu Hải nhìn đám người Long Tinh Hồng, hai chân bỗng điểm, người như cuồng long, lập tức xông tới.

Tốc độ của ông ta cực kỳ nhanh, người của đội trật tự đều trở tay không kịp.

“Cẩn thận!”.

“Mau cản ông ta lại!”.

Tiếng la hét vang lên.

Nhưng vô ích.
 
Chương 2478


Chương 2478

Nhìn tốc độ mà Thiếu Hải thể hiện, thì hoàn toàn có thể chứng minh thực lực của ông ta còn mạnh hơn Lâm Chính rất nhiều.

Hơi thở của Long Tinh Hồng như nghẹn lại, đang định phản kích.

Nhưng không còn kịp nữa.

Cô ta vốn đã bị thương, sao có thể đối phó với Thiếu Hải được chứ?

Chỉ thấy Thiếu Hải bóp cổ Long Tinh Hồng bằng một tay, rồi bỗng dùng sức.

Nỗi đau đớn dữ dội khiến Long Tinh Hồng không khỏi há miệng ra để thở. Ngay sau đó, Thiếu Hải liền ném một viên thuốc độc vào miệng cô ta.

Ực!

Thuốc độc vào bụng.

Tính mạng của Long Tinh Hồng cũng đã nằm trong tay Thiếu Hải.

Người của đội trật tự biến sắc.

Thiếu Hải buông tay ra.

Long Tinh H0àng ngồi bệt xuống đất, ôm cổ, không ngừng nôn ọe, muốn nôn viên thuốc độc mới nuốt ra ngoài.

Nhưng hoàn toàn vô ích.

“Sư tỷ!”.

“Long sư tỷ!”.

“Sư tỷ, chị không sao chứ?”.

Người của đội trật tự xông tới, vây lấy Long Tinh H0àng.

Đôi mắt Long Tinh H0àng đỏ ngầu, cô ta ngẩng phắt đầu lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn Thiếu Hải.

“Thiếu trưởng lão, ông… ông định làm gì vậy? Ông muốn lợi dụng tôi để thao túng đội trật tự sao? Tôi nói cho ông biết, đừng hòng! Dù tôi có chết cũng quyết không để ông được toại nguyện!”.

“Oắt con, tôi biết cô. Tuy cô còn trẻ, nhưng rất có tiếng nói trong đội trật tự. Cô không phục tùng tôi cũng không sao, người của cô sẽ phục tùng tôi! Dù sao bọn họ cũng không muốn cô chết”, Thiếu Hải mỉm cười, rồi vẫy tay nói với đám người Du Dật: “Các cậu hãy nghe đây, mau chóng xuất phát đi theo tôi, tiến về vị trí của nhẫn Đông Hoàng, giúp tôi lấy được chiếc nhẫn, rõ chưa?”.

“Ông nói gì cơ?”, Du Dật nổi giận.

“Vì Long sư tỷ mà các cậu chịu sống mái với cậu Lâm, bây giờ lấy nhẫn cho tôi thì có là gì chứ? Nếu các cậu không làm, thì e là Long sư tỷ của các cậu sẽ chết thảm lắm đấy”.

“Ông…”

Mọi người nổi giận.

“Khốn kiếp”, Long Tinh H0àng nổi giận, hàm răng nghiến chặt như muốn vỡ nát, cô ta khẽ quát với Du Dật: “Các cậu mau rời khỏi đây đi, nghe rõ chưa?”.

“Sư tỷ…”

“Đi đi!”, Long Tinh H0àng quát lớn.

“Muốn đi hả? Chị tưởng người của Cổ Linh Đường chúng tôi là phường ăn hại sao?”, Trịnh Đan hừ một tiếng: “Bây giờ các chị có mọc cánh cũng khó thoát, không ngoan ngoãn phối hợp với trưởng lão của chúng tôi thì các chị đều phải chết ở đây”.

“Cho dù chúng tôi có chết hết ở đây, thì cũng quyết không để gian kế của các cô được thực hiện! Các sư đệ sư muội, chúng ta liều mạng với bọn họ!”, Long Tinh H0àng tức giận nói.

“Liều thôi!”.
 
Chương 2479


Chương 2479

“Giết!”.

Người của đội trật tự tâm trạng kích động, ai nấy giơ đao kiếm lên, dáng vẻ coi thường cái chết.

“Hừ, một lũ ngu xuẩn ngoan cố! Được! Nếu các chị đã muốn chết, thì tôi sẽ cho các chị được toại nguyện! Sư phụ, sư phụ hãy ra tay giết hết lũ đầu óc ngu si này đi!”, Trịnh Đan tức giận nói.

Thiếu Hải nheo mắt lại, lặng lẽ gật đầu.

Ông ta không coi trọng người của đội trật tự, dùng được thì dùng, không dùng được thì thôi.

Tuy Cổ Linh Đường thôn tính nhiều, nhưng dù sao cũng chỉ là thế lực phe phái ở tầng dưới, so với tam đại vương cung vẫn còn khoảng cách quá lớn, thế nên Thiếu Hải chiêu binh mãi mã, thu thập cường giả ở khắp nơi.

Tuy đội trật tự cũng có sức chiến đấu không tệ, nhưng nếu không khống chế được thì bỏ qua vậy.

Trịnh Đan thấy vậy, cười khẽ một tiếng, quát: “Các cậu mau ra tay đi! Tiễn lũ ngu ngốc của đội trật tự này xuống hoàng tuyền!”.

“Tuân lệnh, sư tỷ!”.

Người của Cổ Linh Đường ở xung quanh lập tức rút kiếm ra bước tới, chuẩn bị ra tay.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính liền kêu lên.

“Khoan đã”.

Ai nấy đều sửng sốt.

“Sao vậy cậu Lâm? Cậu còn chuyện gì sao?”, Thiếu Hải ngoảnh sang nói.

“Cuộc tranh đoạt nhẫn Đông Hoàng sắp diễn ra, chúng ta phải lôi kéo từng lực lượng có thể lôi kéo, như vậy thì cơ hội lấy được nhẫn cũng lớn hơn rất nhiều. Thiếu trưởng lão, để tôi khuyên nhủ Long Tinh H0àng cho”, Lâm Chính nói.

“Liệu có khuyên được không?”.

“Cứ thử xem, cũng không mất bao nhiêu thời gian mà”.

Thiếu Hải chần chừ một lát rồi gật đầu: “Tôi cho cậu 5 phút”.

Lâm Chính bước lên phía trước.

“Cậu muốn làm chó săn, nhưng tôi thì không! Thiếu Hải này tâm địa bất lương, giúp ông ta lấy được nhẫn là hại Đông Hoàng Giáo, tôi sẽ không giúp người ác làm việc xấu đâu!”, Long Tinh H0àng cắn răng đáp.

“Tôi không có hảo cảm gì với đội trật tự các cô, vốn dĩ cũng không quan tâm đ ến sống chết của các cô, nhưng cô là người thẳng thắn, trước đó cũng coi như giúp đỡ tôi, nên tôi mới ra mặt nói vài câu”.

“Cậu muốn nói gì?”, Long Tinh H0àng trầm giọng nói.

“Cô coi thường sống chết, nhưng không phải ai cũng làm được điều đó. Cô hãy nhìn các sư đệ sư muội của cô đi”, Lâm Chính nhỏ giọng nói.

Long Tinh H0àng nhíu mày, nhìn về phía đội trật tự ở bên kia.

Cô ta liền sững sờ.

Thứ cô ta nhìn thấy là từng khuôn mặt non nớt nhưng tràn ngập kinh hoàng.

Sợ hãi.

Bàng hoàng.

Thất thố.

Bất lực…

Trên khuôn mặt những người của đội trật tự chỉ còn lại những điều này.

Đâu còn sự ghét ác như thù, căm phẫn trào dâng?
 
Chương 2480


Chương 2480

Đó chẳng qua chỉ là khẩu hiệu mà thôi.

“Những người thực sự không sợ chết như cô đã bị tôi chặt đứt cánh tay, đang nằm dưới đất rồi. Những người còn lại ngay từ đầu đã không dám ra tay với tôi. Bọn họ còn rất trẻ, rất non nớt, hầu hết đều chưa thành niên. Cô muốn bọn họ chết cùng cô sao? Rất nhiều người trong số bọn họ chắc mới tham gia đội trật tự chưa được bao lâu nhỉ?”, Lâm Chính lại nói.

Long Tinh H0àng hít vào một hơi, rơi vào im lặng.

Đúng vậy.

Cô ta không sợ chết, lẽ nào tất cả mọi người đều không sợ chết sao?

Bọn họ vẫn đang trẻ trung phơi phới, đáng phải bỏ mạng một cách uổng phí ở đây sao?

Khoảng 1 phút sau, Long Tinh H0àng ngẩng đầu lên.

“Thiếu trưởng lão, tôi đồng ý giúp ông lấy nhẫn, nhưng ông phải đảm bảo không được hại những sư đệ sư muội này của tôi, hơn nữa… ông phải đưa những sư đệ sư muội bị thương ra khỏi đại hội giúp tôi”, Long Tinh H0àng lạnh lùng nói.

“Không vấn đề gì”, Thiếu Hải cười lớn: “Dù sao sau này bổn trưởng lão cũng là chủ của Đông Hoàng Giáo, những người trung thành với Đông Hoàng Giáo như các cô, sao bổn giáo chủ có thể bạc đãi được chứ?”.

Dứt lời, ông ta liền phân phó cho Trịnh Đan đi sắp xếp.

Ánh mắt Trịnh Đan tỏ vẻ khó hiểu, nhìn Lâm Chính đầy thâm ý.

Không biết tại sao, cô ta có chút cảm giác không ổn… nhưng vẫn làm theo lời Thiếu Hải nói.

“Thiếu trưởng lão, nhẫn Đông Hoàng ở đâu vậy?”, Lâm Chính nhìn Thiếu Hải, lên tiếng hỏi.

Đây chính là vấn đề mà Lâm Chính quan tâm nhiều nhất vào lúc này. Và cũng là lý do chính mà anh thuận theo Thiếu Hải.

“Vị trí của chiếc nhẫn không phải là nơi nào quá bí hiểm. Trên thực tế không chỉ có tôi mà người của ba vương cung cũng đều biết”.

Thiếu Hải trải rộng bản đồ, bày ra trước mặt Lâm Chính.

“Đỉnh thiên vương sao?”, sau khi nhìn rõ vị trí đánh dấu trên bản đồ, Lâm Chính cảm thấy bất ngờ.

“Cậu có biết phần mộ ở trên đó không?”, Thiếu Hải hỏi.

“Tôi vào Đông Hoàng Giáo chưa lâu nhưng cũng nghe nói là phần mộ đó là mộ của vợ giáo chủ nhiệm kỳ trước. Không biết tại sao giáo chủ nhiệm kỳ trước sau khi lập mộ lại không dựng bia, cũng không cho phép ai tới cúng bái. Ông ta cũng không bao giờ tới thắp nhang. Cộng với cái chết thần bí của người vợ khiến cho ngôi mộ càng trở nên bí hiểm hơn. Đỉnh Thiên Vương trở thành cấm địa. Nhiều năm rồi không có ai lên đó, cho tới khi giáo chủ qua đời thì mới có người nhìn thấy phần mộ này”.

Nói tới đây Lâm Chính bèn chau mày: “Nhẫn Đông Hoàng có liên quan tới phần mộ này à?”

“Chiếc nhẫn nằm ở bên trong mộ!”

“Thật sao?”

“Đương nhiên. Bản đồ này được ghi chép lại khi giáo chủ còn sống”, Thiếu Hải khẽ mỉm cười, đôi mắt hừng hực lửa.

“Ngoài ra thì cũng còn cách đỉnh Thiên Vương không bao xa nữa. Cần phải tiến hành bố trí trước khi người của tam đại thiên cung tới được đỉnh Thiên Vương”.

“Sau đó…do tôi lấy nhẫn”, sau khi có được Long Tinh Hồng và Lâm Chính, Mã Hải bèn dẫn người của Cổ Linh Đường tức tốc đi về hướng đỉnh Thiên Vương.

Trên đường đi, Lâm Chính cũng đã nắm được kế hoạch của Thiếu Hải. Hóa ra trước khi tới đây thì ông ta đã bố trí mai phục để giữ chân người của tam đại vương cung. Hi vọng có thể lấy được nhẫn trước bọn họ.
 
Chương 2481


Chương 2481

Đám đông tiến về phía trước. Bảy tiếng sau. Người của Cổ Linh Đường đã đồng loạt tập trung ở dưới chân đỉnh Thiên Vương.

“Bố trí chốt tại các cửa khẩu. Sẵn sàng”, Trịnh Đan hô lên và bắt đầu thiết kế hàng phòng ngự.

“Mọi người chặn đứng các đường lên núi, đợi sư phụ có được nhẫn sẽ thống nhất Đông Hoàng!”, Thiếu Hải bật cười rồi nhảy bật lên, ông ta không đi theo con đường thông thường mà đi theo đường nhỏ dọc vách núi cheo leo.

Đỉnh Thiên Vương cao cả nghìn trượng. Vậy mà Thiếu Hải đi như thế đấy. Từ đó có thể thấy võ công của ông ta vô cùng lợi hại.

Lâm Chính ngước nhìn, rồi lại quay qua nhìn đám người xung quanh. Trịnh Đan đang quan sát đám đông bày binh bố trận nên không chú ý tới Lâm Chính. Thế là Lâm Chính lùi lại và đi đường núi.

Long Tinh Hồng nhìn thấy Lâm Chính rời đi thì cũng lập tức đi theo.

“Cậu đinh đi cướp nhẫn với Thiếu Hải sao?”, tới sườn núi, Long Tinh Hồng khẽ kêu lên.

“Đúng vậy”, Lâm Chính đi chậm lại. Anh không quan tâm tới việc mình đang bị người khác theo dõi. Dù Trịnh Đan có đuổi theo thì anh cũng kệ. Bởi vì anh đã đạt được mục đích của mình rồi. Anh đã tới được vùng đất của chiếc nhẫn.

“Cậu không phải là đối thủ của Thiếu Hải, tranh nhẫn với ông ta chỉ có nước chết thôi”, Long Tinh Hồng lên tiếng: “Nếu cậu muốn sống thì hãy ngoan ngoãn nghe theo ông ta đi. Đừng làm những việc ngốc nghếch nữa”.

“Ồ! Cô tới khuyên tôi à?”, Lâm Chính cảm thấy bất ngờ.

“Tôi đã nói với các sư đệ, sư muội của tôi nhân cơ hội mà chạy đi. Còn tôi thì vẫn chưa có ý định từ bỏ. Mặc dù tôi không phải là đối thủ của Thiếu Hải nhưng chỉ cần có cơ hội là tôi sẽ giành nhẫn”.

“Vậy cô tới nộp mạng đấy à?”, Lâm Chính hỏi. Long Tinh Hồng không nói gì. Có vẻ cô ta đang suy nghĩ.

Lâm Chính cũng không nói nhiều nữa, cứ thế trèo l3n đỉnh núi.

Đỉnh Thiên Vương là một vùng đất trống và rộng. Ở đây không có quá nhiều mỏm đá lởm chởm, thực vật cũng rất hiếm nên ngôi mộ hiện ra rất rõ ràng giữa trung tâm của vùng đất.

Thiếu Hải đã đứng trước ngôi mộ. Nhưng ông ta không hề nhúc nhích, chỉ nhìn chăm chăm phần mộ và không thèm để ý đến người xung quanh.

Lâm Chính cũng nhìn về hướng đó và giật mình. Anh thấy bên cạnh phần mộ là một ông lão già nua đang ngồi. Ông lão ngồi ngủ gật, không hề để ý tới những người còn lại.

Đối diện với ông cụ này, Thiếu Hải cũng không dám bước tới.

“Người này là ai vậy?”, Long Tinh Hồng hỏi.

Lúc này Thiếu Hải mới nghiêng đầu, hừ giọng: “Hai người lên đây làm gì? Không phải tôi nói là đứng dưới canh chừng sao?”

“Chúng tôi lo lắng trưởng lão gặp rắc rối nên mới đi lên xem sao”, Long Tinh Hồng bừng tỉnh, đanh giọng

“Lên xem thế nào? Cô coi tôi là kẻ ngốc à? Chẳng lẽ không hiểu ý đồ muốn đoạt nhẫn của cô!”

Thiếu Hải hừ giọng: “Hai người lập tức cút xuống, nếu không tôi sẽ gi ết chết đấy”.

Long Tinh Hồng chau mày. Lâm Chính thì vẫn vô cùng thản nhiên. Đúng lúc này có tiếng cười vang lên.

“Ha ha, một Thiếu Hải cỏn con mà dám ngông cuồng như vậy! Thú vị, thú vị, ha ha…”, dứt lời, một người lập tức xuất hiện gần Thiếu Hải. Người này để râu dài, đầu trọc, cơ thể cường tráng, áo trường bào bay bay trong gió.

Thiếu Hải thấy vậy bèn đanh mặt. Long Tinh Hồng thì thất sắc.

“Tam trưởng lão!”, Long Tinh Hồng kêu lên.
 
Chương 2482


Chương 2482

Tam trưởng lão sao? Người quản lý Lệ Vương Cung? Lâm Chính cảm thấy khá bất ngờ. Không phải Thiếu Hải đã gài bẫy để trì hoãn bọn họ rồi sao? Hơn nữa đường lên núi đều bị chặn cả. Sao ông ta có thể lên đây nhanh như vậy chứ?

Lúc này có thêm hai bóng hình nữa nhảy tới. Đó là một nam một nữa tầm bốn, năm mươi tuổi. Người phụ nữ mặc áo màu đỏ trông vô cùng tinh tế cùng với lối trang điểm nhạt trông khá thanh thoát. Còn người đàn ông trung niên thì toát lên khí chất ngời ngời.

Ông ta mặc áo màu nâu, trên áo có in hình rồng vàng. Dưới ánh mặt trời, hình con rồng trông sống động như thật. Khí tức của người này cũng vô cùng khủng khiếp. Vừa mới đặt chân xuống thì mọi người đã cảm thấy khó thở rồi.

Người đàn ông trung niên này chính là đại trưởng lão của Chiến Vương Cung – Tô Mạc Vân. Còn người phụ nữ chính là Nhị trưởng lão của Sát Vương Cung – Liễu Thị Phụng.

Không ngờ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà Tô Mạc Vân, Liễu Thị Phụng cùng với Tam trưởng lão Quỷ Thủ đã có mặt.

Sắc mặt Long Tinh Hồng trông vô cùng khó coi. Cô ta bặm môi. Biểu cảm của Lâm Chính không có thay đổi nhiều. Thiếu Hải thì siết chặt nắm đấm, mặt tối sầm.

Ba người mà ông ta kiêng dè nhất đã xuất hiện.

“Sao bọn họ lại đến nhanh vậy chứ? Lẽ nào Mê Đồ Trận không có tác dụng gì với họ? Đúng ra bọn họ phải bị nhốt trong trận đồ đó rồi mới phải, sao lại xuất hiện ở đây?”, Thiếu Hải trầm giọng.

“Thiếu Hải trưởng lão, ông ngây thơ quá rồi đấy! Mê Đồ Trận của ông là cái thá gì? Trò ranh đó có thể làm khó được bọn tôi sao? Thật nực cười. Tôi chỉ cần một con bồ câu là có thể đi ra khỏi Mê Đồ Trận của ông. Chút thủ đoạn của ông đúng là trò cười”, Tam trưởng lão Quỷ Thủ để lộ ra vẻ khinh thường.

“Chim câu?”, Thiếu Hải nín thở.

“Thật không ngờ ông còn dám tới đỉnh Thiên Vương, dám có ý đồ với nhẫn Đông Hoàng. Thiếu Hải, đây là nơi ông có thể dòm ngó sao? Mau biến. Đừng để chúng tôi phải ra tay thì ông sẽ mất mạng đấy”, Quỷ Thủ hừ giọng.

“Tam trưởng lão, đừng nói sớm quá. Tôi thừa nhận đúng là trước đây tôi không phải đối thủ của ông, thậm chí không xứng làm đối thủ. Nhưng giờ khác rồi, tôi của ngày hôm nay không còn là tôi của lúc trước nữa. Hôm nay, nhẫn Đông Hoàng phải là của tôi”, Thiếu Hải trầm giọng.

“Vậy phải xem bản lĩnh của ông thế nào rồi”, Quỷ Thủ nheo mắt, để lộ sát ý hứng hực.

“Xem ra Tam trưởng lão muốn xem thời gian qua tôi có tiến bộ gì không nhỉ”, Thiếu Hải hừ giọng, bước tới.

Tam trưởng lão cười thản nhiên, vẫn chắp tay sau lưng. Rõ ràng ông ta khinh thường Thiếu Hải.

Đúng lúc này. ..

Vụt vụt! Lại có thêm rất nhiều bóng người xuất hiện ở đỉnh Thiên Vương. Đồng thời, một đám người từ dưới chân núi cũng lao lên.

“Sư phụ! Sư phụ! Họ tấn công lên rồi! Tấn công lên rồi!”, Trịnh Đan cắm đầu chạy lên, vừa chạy vừa hét.

“Hả?”, Thiếu Hải giật mình. Ông ta thấy người của cổ Linh Đường đang đi giật lùi l3n đỉnh Thiên Vương.

Có không ít người bị thương, máu me đầy người, vẻ mặt toát lên sự sợ hãi. Bọn họ nhìn kỹ thì thấy Du Linh và Phong Tư Viễn đã dồn người của Cổ Linh Đường lại.

Du Linh xếp thứ năm trong ngũ đại yêu nghiệt, Phong Tư Viễn thì xếp thứ ba. Hai người này đại diện cho những thực lực hàng đầu, thậm chí những trưởng lão thông thường còn không làm gì được họ. Vậy nên đương nhiên đám người Trịnh Đan cũng không phải là đối thủ của họ

“Một lũ vô dụng”., Thiếu Hải thầm chửi rủa, sắc mặt trông vô cùng khó coi.

Tình hình trở nên tồi tệ. Thế nhưng còn có những điều tồi tệ hơn ở ngay sau đó. Có một đám người từ đỉnh núi lao xuống và mấy chục người từ dưới núi lao lên.

Rõ ràng đây là các trưởng lão tới từ các phe phái khác. Thiếu Hải tối sầm mặt, nhưng cũng hết cách.

Thông tin của chiếc nhẫn được truyền đi thì tất cả mọi người sẽ biết thôi. Nhất là cả ba vương cung.
 
Chương 2483


Chương 2483

Hành động của bọn họ sẽ bị tất cả các phe phái để ý. Bọn họ tới đây thì làm gì những phe phái kia lại không biết.

“Haha, náo nhiệt quá nhỉ. Thật không ngờ vùng cấm địa của Đông Hoàng Giáo lại tập trung nhiều người như vậy!”, một người đàn ông đầu trọc để râu bước ra.

Đây chính là Thất trưởng lão – Tửu Nhục Hòa Thượng của Đông Hoàng Giáo. Người này khá hào sảng và là một hòa thượng phá giới có sức mạnh cực kỳ khủng khiếp. Dù là các trưởng lão của ba vương cung còn lại thì cũng không dám khinh thường ông ta.

“Xem ra tình hình tồi tệ hơn tôi tưởng tượng nhiều. Chúng tôi tổ chức đại hội Đông Hoàng là vì muốn tránh sự tàn sát lẫn nhau, thật không ngờ đến cuối cùng vẫn rơi vào tình huống như thế này! Hầy! Thật đáng tiết”,một bà cụ bước tới, lắc đầu.

Người này chính là Tịch Mộc Lâm – Tứ trưởng lão. Bà ta là trưởng lão có uy quyền nhất bên cạnh ba vị trưởng lão còn lại, được người khác hết mực tôn kính.

“Các vị trưởng lão, tôi cảm thấy liên quan đến chiếc nhẫn chúng ta cùng nhau bàn bạc sẽ hay hơn”, một vị trưởng lão bước ra, mỉm cười nói.

Cách này được rất nhiều người đồng tình. Đúng là với tình hình hiện tại nếu như mọi người ra tay đoạt nhẫn thì chắc chắn sẽ có máu đổ đầu rơi, như vậy thì đại hội Đông Hoàng sẽ trở thành trò cười mất.

Thế nhưng…Vụt! Quỷ Thủ quay người, bắn như mũi tên về phía ngôi mộ. Tất cả đều nín thở.

“Tam trưởng lão! Ông…!”, tất cả hô lên. Quỷ Thủ mặc kệ, chỉ lao như bay và tung chưởng về phía ngôi mộ.

Chưởng đánh vang lên như sấm rền. Rõ ràng là ông ta muốn phá ngôi mộ để lấy nhẫn.

“Khốn nạn!”

“Quỷ Thủ! Ông định đoạt nhẫn trở thành giáo chủ sao? Hừ! Không dễ như vậy đâu!”

“Nhẫn là của tôI!”, các vị trưởng lão cũng những cao thủ khác cũng đùng đùng nổi giận, lập tức lao lên ngăn chặn Quỷ Thủ.

Lâm Chính cũng lấy châm bạc ra chuẩn bị hành động. Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì.

Vụt! Lại có một bóng hình nữa xuất hiện ngay phía trước ngôi mộ. Đó chính là ông lão khi nãy ngủ gật.

“Cái gì?”, đám đông bàng hoàng. Ông lão lật bàn tay, đỡ trọn chưởng đánh của Quỷ Thủ.

Rầm! Quỷ Thủ bay bật ra, ngã mạnh xuống đất. Một cánh tay của ông ta đã bị gãy.

Cả hiện trường sục sôi.

Cảnh tượng xảy ra đột ngột khiến đám đông mất hồn. Chuyện gì vậy? Người đàn ông rách rưới kia rốt cuộc là ai chứ? Tại sao một đòn của ông ta có thể đánh gãy tay của Tam trưởng lão Quỷ Thủ vậy?

Quá khủng khiếp.

Quỷ Thủ tại sao có cái tên như thế chính là vì chưởng đánh của ông ta vô cùng kinh khủng, có thể đoạt được mạng người dễ như bỡn. Thế mà lúc này, chưởng lực mà Quỷ Thủ giỏi nhất đã bị phá vỡ, hơn nữa đối phương còn không dùng hết lực. Đây là điều không ai có thể tưởng tượng ra được.

Nhất thời, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía người này. Các vị trưởng lão lập tức dừng tay, quay qua nhìn.

“Sư phụ!”, đệ tử của Lệ Vương Cung lao lên đỡ Quỷ Thủ.

“Sư phụ không sao!”, Quỷ Thủ kêu lên rồi lấy ống tay buộc thắt nút vào cánh tay bị gãy. Cánh tay đó vẫn có thể cử động nhưng rõ ràng là không thể chiến đấu được nữa.

“Các hạ là ai?”, đại trưởng lão Tô Mạc Vân cuối cùng cũng lên tiếng.

“Biến! Đừng làm ồn ở chỗ tôi!”, ông lão nói giọng khàn khàn rồi lại quay về bên cạnh ngôi mộ và tiếp tục ngủ. Cả ngàn người đứng đó mà ông cụ không thèm nhìn lấy một cái. Đám trưởng lão chau mày.

“Xem ra đây chính là vấn đề mà chúng ta phải đối mặt rồi”, Quỷ Thủ lên tiếng.
 
Chương 2484


Chương 2484

“Chiếc nhẫn nằm trong phần mộ. Chỉ cần đào được phần mộ thì sẽ lấy được nhẫn”, Nhị trưởng lão Liễu Thị Phụng thản nhiên nói. “Đại trưởng lão, ông thấy sao?”

Tô Mạc Vân không nói gì.

“Hừ, ông già này định cản chúng ta lấy được nhẫn. Sư phụ, đệ tử cùng vài sư đệ sư muội khác cùng xông lên, giải quyết ông ta, lấy nhẫn giúp sư phụ trở thành giáo chủ”, một người đàn ông lực lưỡng gào lên.

Trưởng lão của người này lẳng lặng gật đầu. Nhận được sự cho phép, người đàn ông lại gầm lên và chĩa mũi kiếm về phía ông lão.

Thanh kiếm sáng loáng bổ xuống. Đúng lúc này, người đàn ông đang ngủ gật bèn mở mắt, chộp một nắm đất bên cạnh phần mộ và ném về phía người vừa lao lên.

Nắm đất bay ra như đạn, đâm xuyên ngực của những đệ tử kia. Cả đám đệ tử đột nhiên khựng người, tay vẫn giơ cao thanh kiếm trong tư thế đang bổ xuống.

Một cơn gió nhẹ thổi tới. Rầm rầm rầm. Đám đệ tử này đồng loạt đổ rầm ra đất, bất động. Tất cả đã mất mạng. Trên ngực của họ, máu tươi chảy ra.

Những người còn lại cảm thấy ớn lạnh. Không ai dám lên tiếng. Bọn họ trố tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.

“Sao có thể…như vậy…”

“Bọn họ…chết rồi sao?”

“Rốt cuộc người này là ai vậy?”

“Chiêu thức vừa rồi của ông ta…là gì?”

Tiếng xì xầm vang lên. Tất cả đều bàng hoàng. Một chiêu mà gi ết chết mười mấy người. Chỉ có thần linh mới làm nổi thôi. Tất cả trưởng lão đều tái mét mặt. Họ chưa từng thấy thủ đoạn nào khủng khiếp như vậy.

“Tôi nói rồi, bảo các người cút, đừng có làm phiền tôi. Còn không cút thì sẽ có kết cục giống như thế đấy”, ông cụ nói giọng khàn khàn, lại tiếp tục nhắm mắt lại.

Lần này không ai dám lên tiếng nữa. Mọi người nhìn nhau, không dám khinh suất. Xác chết trên mặt đất khiến họ cảm thấy da đầu tê dại.

“Sư phụ…giờ chúng ta phải làm sao?”, Trịnh Đan thận trọng nhìn Thiếu Hải.

Thiếu Hải cười lạnh lùng: “Xem ra lời đồn là thật. Có người này ở đây, chúng ta không lấy được nhẫn rồi”.

“Nghe ông nói thì có vẻ như ông biết cách lấy được chiếc nhẫn?”, Lâm Chính ở phía sau lên tiếng.

Thiếu Hải liếc nhìn anh và nói: “Đương nhiên là có cách!”

“Cách gì?”

“Khiêu chiến với ông ta!”

“Khiêu chiến sao?”, Trịnh Đan không hiểu Long Tinh Hồng dường như hiểu ra được điều gì đó.

“Du Linh!”, lúc này Quỷ Thủ khẽ kêu lên.

“Sư phụ, con ở đây!”, Du Linh bước tới.

“Con đi khiêu chiến ông ta đi”, Quỷ Thủ nói.

Du Linh sững sờ. Quỷ Thủ mỉm cười: “Vị trưởng lão này, liên quan tới thân phận của ông ta, tôi nghĩ mọi người đều đoán ra được đúng không?”

Tịch Mộc Lâm, Liễu Thị Phụng, Tửu Nhục Hòa Thượng đều gật đầu.

“Thật không ngờ phu nhân giáo chủ lại có gian tình với người khác, chẳng trách giáo chủ gi ết chết bà ta”, Tịch Mộc Lâm lên tiếng.

“Người này có lẽ chính là kẻ gian phu đó!”, Liễu Thị Phụng nói.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom