Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 2405


Chương 2405

“Chủ tịch Lâm, tiếp theo cậu định làm thế nào?”, Cung Hỉ Vân thận trọng hỏi.

“Không thể bị động thêm nữa”

Lâm Chính hít một hơi thật sâu: “Chúng ta mà tiếp tục như vậy thì sẽ chỉ càng bất lợi mà thôi. Cuộc chiến giữa Dương Hoa và thế gia Nam Cung đã chính thức bắt đầu. Tiếp theo, bọn họ chắc chắn sẽ dốc toàn lực báo thù. Hơn nữa không chỉ báo thù chúng ta mà còn cả người thân của chúng ta nữa. Nếu chúng ta muốn người thân của mình bình an vô sự thì phải chủ động tấn công. Trong thời gian ngắn nhất có thể phải đánh bại bọn họ để họ không làm gì được”.

Đám đông nghe thấy vậy thì tối mặt. Dịch Quế Lâm nghe thấy vậy bèn mỉm cười.

“Thần y Lâm, cậu đang nói gì vậy. Cậu tưởng thế gia Nam Cung là cỏ dại bên đường mà muốn nhổ thì nhổ sao? Cậu ngây thơ quá. Tôi nói một câu không được khách sáo cho lắm, dù cậu có điều động toàn bộ sức mạnh của tập đoàn ra đoàn tấn công sống còn với Nam Cung thì đến cuối cùng người chết đầu tiên vẫn là các cậu. Thế gia Nam Cung mạnh hơn cậu tưởng tượng nhiều”.

Không ai phản bác lời của Dịch Quế Lâm. Bởi vì trước đó Lâm Chính đã giao cho ông ta nhiệm vụ điều tra thế gia Nam Cung và tìm vị trí cụ thể của gia chủ nhà này.

Thế nhưng Dịch Quế Lâm đã tìm rất lâu mà chỉ tìm thấy được Nam Cung Tùng. Còn lại không có bất kỳ đầu mối gì về gia chủ. Nếu như không có thông tin của ông Tám đưa ra thì có lẽ cả đời này bọn họ cũng chẳng tìm được gì…

Đương nhiên ngoài những điều đó ra thì Dịch Quế Lâm cũng thu thập được một lượng lớn thông tin liên quan tới thế gia Nam Cung.

Thông qua giới thiệu, mọi người cũng đã mơ hồ có được cái nhìn về gia thế này.

Dù hiện tại thiếu đi nhánh của Nam Cung Tùng thì thế gia Nam Cung vấn đang chiếm ưu thế hơn Dương Hoa…

“Mặc dù chúng ta khó có thể thắng được nhà Nam Cung nhưng sự việc đã đến nước này, chúng ta còn không ra tay thì bọn họ cũng sẽ không tha cho chúng ta đâu. Vậy thì sống chết một phen thôi”, Cung Hỉ Vân gằn giọng.

“Chủ tịch Lâm, chúng ta có thể sử dụng các mối quan hệ, chèn ép thế gia Nam Cung để bọn họ phải cảnh giác”, Tần Bách Tùng lên tiếng.

HIện tại danh tiếng của Huyền Y Phái khá cao, các mối quan hệ cũng hùng hậu. Đối với nhiều người thì đây chính là ưu thế của Dương Hoa. Thế nhưng Dịch Quế Lâm lại lắc đầu.

“Nếu mọi người thấy thế gia Nam Cung ở ẩn nên không có các mối quan hệ thì mọi người nhầm lớn rồi. Tôi nói cho mọi người nghe, đừng có điều động các mối quan hệ. Mặc dù số lượng những mối quan hệ của nhà Nam Cung không nhiều nhưng mạnh hơn chúng ta cả trăm lần đấy”, ông ta nói.

“Khủng khiếp vậy sao? Tôi không tin”, có người cảm thấy Dịch Quế Lâm đang làm lớn chuyện.

“Tôn Truyền Hùng có biết không?”, Dịch Quế Lâm thản nhiên nói.

Cả căn phòng im phăng phắc.

“Tôi nghĩ người đó đại diện cho điều gì thì chắc mọi người đều biết cả. Tôi thừa nhận, với tính chất của học viện Huyền Y Phái thì mối quan hệ của học viện rất rộng nhưng tôi nói hơi khó nghe thì mọi người dù có tìm được mười nghìn người cũng không đấu nổi với một mình Tôn Truyền Hùng đâu”, Dịch Quế Lâm hừ giọng.

Đám đông không dám nói gì.

“Vậy giờ chúng ta phải làm sao?”, có người hỏi.

“Còn làm gì được nữa, nghĩ cách làm hòa với họ thôi”, Dịch Quế Lâm mỉm cười.

“Làm hòa sao?”, đám đông hết hồn.

“Ông Dịch, ông không đùa đấy chứ? Làm hòa, sao mà bọn họ đồng ý chứ? Người của Nam Cung Tùng chết nhiều như vậy, số còn lại đều bị chúng ta nhốt ở núi đá. Điều này đã tạo thành mối thâm thù với nhà Nam Cung rồi, bọn họ chỉ muốn ăn tươi nuốt sống chúng ta, sao có thể hòa giải được đây? Hơn nữa, chúng ta không đủ tư cách đề yêu cầu hòa giải”, Mã Hải nói. Ông ta cảm thấy ý kiến này rất ngu xuẩn. Bởi vì làm hòa có nghĩa là thỏa hiệp. Trong tình huống địch mạnh ta yếu mà bàn chuyện làm hòa thì đồng nghĩa với việc đầu hàng.
 
Chương 2406


Chương 2406

“Không chịu à? Vậy chỉ có nước chết thôi. Có điều mọi người cũng phải cân nhắc tới thực lực của mình chứ. Dương Hoa bề ngoài xưng vương xương bá trong nước nhưng trong mắt rất nhiều thế gia ẩn thế thì có khi chúng ta chỉ là trò cười thôi. Mọi người cho rằng nuốt gọn Nhậm Quy, thôn tính đảo Vong Ưu và Kỳ Lân Môn thì là vô địch sao? Đúng là một đám người ngốc nghếch. Không biết người giỏi còn có người giỏi hơn à?”

“Ông…”, Mã Hải tức lắm, định phản bác nhưng bị Lâm Chính ngăn lại.

“Mã Hải, đừng nói nữa”.

“Chủ tịch Lâm…”

“Thực ra ông Dịch nói có lý”

Mọi người nghe thấy vậy thì ngạc nhiên.

“Chủ tịch Lâm, vậy là cậu…đồng ý hòa giải sao?”

“Vẫn là thần y Lâm biết nghĩ tới đại cục”.

Lâm Chính chỉ gật đầu: “Ông Dịch, ông đừng lầm, tôi không đồng ý hòa giải”.

“Vậy cậu định thế nào?”, Dịch Quế Lâm chau mày: “Cậu cảm thấy có thể tiêu diệt được thế gia Nam Cung?”

“Ông thấy tôi không làm được hả?”

“Tôi không biết. Nhưng dù cậu làm được thì cũng nên nghĩ tới việc sẽ phải trả giá thế nào”, Dịch Quế Lâm lắc đầu: “Trước khi đối phó với Nam Cung Tùng thì tôi đã nhắc nhở cậu nhiều lần rồi. Động vào Nam Cung Tùng có nghĩa là gì? Giờ cậu lại lo lắng nhà Nam Cung sẽ báo thù mình. Ngoài hòa giải ra thì cậu rất khó có thể bảo vệ mình và những người xung quanh. Đây là cái giá phải trả cho sự bồng bột, cậu rõ chưa?”

“Ông nói không sai. Nhưng trên thực tế không phải là không có cách khiến cho thế gia Nam Cung phải thần phục. Muốn họ cúi đầu rất đơn giản”, Lâm Chính điềm đạm nói.

“Ồ! Cậu có dự định gì?”, Dịch Quế Lâm cảm thấy nghi ngờ.

Lâm Chính không nói gì, chỉ nhìn Mã Hải và gật đầu. Mã Hải lập tức lấy ra một tấm lệnh bài và đặt lên bàn.

Nhìn thấy nó, Dịch Quế Lâm thất sắc: “Đây là Ma Hỏa Lệnh sao?

Ma Hỏa Lệnh sao? Trong phòng họp, rất nhiều người nhìn nhau, sau đó đồng loạt quay qua nhìn lệnh bài mà Mã Hải mới đặt trên bàn. Ai cũng hoang mang, cảm thấy không hiểu.

Đó là gì vậy? Không ai rõ. Chỉ có Dịch Quế Lâm là như nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng lắm. Mặt ông ta tái mét.

Ông ta đứng bật dậy, rảo bước đi tới và cầm tấm lệnh bài nên xem kỹ. Lúc này, cả cơ thể ông ta run bần bật.

“Không thể nào! Không thể nào…đây đúng là Ma Hỏa Lệnh! Cậu…cậu lấy nó ở đâu vậy? Lấy ở đâu thế?”, Dịch Quế Lâm trố tròn mắt, quay qua nhìn Lâm Chính.

“Ba ngày trước, có một người tới tìm Mã Hải nhờ tôi ra tay chữa bệnh giúp. Người này đã tặng tôi Ma Hỏa Lệnh làm thù lao”, Lâm Chính nói.

“Người đó chắc chắn là giáo chúng của Đông Hoàng Giáo. Chắc chắn rồi”, Dịch Quế Lâm gật đầu: “Giáo chúng của Đông Hoàng Giáo chạy tới Giang Thành rồi sao? Hóa ra lời đồn là thật. Sắp loạn rồi, sắp đại loạn rồi”.

Ông ta hét lên, cả người mất kiểm soát. Đám đông sợ hết hồn. Họ vô thức lùi về sau, nhìn Dịch Quế Lâm bằng vẻ kiêng dè.
 
Chương 2407


Chương 2407

“Đông Hoàng Giáo sao? Đó là gì vậy?”, Cung Hỉ Vân cũng hoang mang bèn lên tiếng hỏi một người bên cạnh.

Người này chau mày: “Đông Hoàng Giáo là một đại giáo cực lớn. Bình thường hầu như không có ai nghe nói về giáo phái này, thế nhưng trong những thế gia ẩn thế và tông môn ẩn thế thì Đông Giáo Hoàng là giáo phái hàng đầu. Tuy nhiên phong cách hành sự của giáo phái này rất cổ quái, võ đạo mà giáo chúng tu luyện thường không chính thống. Có những loại võ thuật còn phá vỡ cả luân thường đạo đức, cực kỳ tàn nhẫn. Hơn nữa còn bị rất nhiều giáo phái khác gọi là ma giáo. Có rất nhiều giáo phái đối lập với Đông Hoàng Giáo để thể hiện sự chính thống của mình. Thực ra trước đây đảo Vong Ưu cũng từng xảy ra xung đột với Đông Hoàng Giáo nhưng đến cuối cùng thất bại”.

Nghe người này nói vậy thì đám đông bừng tỉnh.

“Tôi còn tưởng khủng khiếp tới mức nào, hóa ra chỉ là một giáo phái có quy mô lớn mà thôi”, người bên cạnh cười nói.

“Quy mô lớn sao? Mọi người nhầm rồi. Thực lực của Đông Hoàng Giáo không đơn giản như mọi người nghĩ đâu”, người của đảo Vong Ưu hừ giọng.

“Sao thế? Đông Hoàng Giáo lợi hại đến vậy sao?”

“Hiện tại sa sút rồi, nhưng vào thời kỳ hoàng kim thì không ai địch nổi. Nghe nói vào lúc đó, những gia tộc thuận theo Đông Hoàng Giáo thì đều một bước lên tiên. Còn ai mà chống đối thì đều bị tiêu diệt hết. Tôi miêu tả thế này vậy, Đông Hoàng Giáo vào thời kỳ đỉnh cao có thể được gọi là minh chủ võ lâm ẩn thế. Vô địch thiên hạ!”

Dứt lời, đám đông nín thở.

“Đông Hoàng Giáo…đáng sợ vậy cơ à?”, Cung Hỉ Vân lầm bầm.

“Đó là thời kỳ đỉnh cao. Giờ không được nữa. Nghe nói nhiều năm trước giáo chủ qua đời, nội giáo như rồng mất đầu, số người còn lại tranh giành vị trí giáo chủ nên đã xảy ra xung đột và nội chiến. Thực lực của giáo phái ngày một đi xuống nên đã không còn giữ được sức mạnh như khi xưa nữa”.

Đám đông nghe thấy vậy thì hiểu ra. Có lẽ đây chính là đạo lý hết thịnh đến suy.

“Chủ tịch Lâm, Ma Hỏa Lệnh có thể chứng minh được điều gì?”

Tần Bách Tùng lên tiếng, nêu ra vấn đề mà ai cũng muốn biết. Không đợi Lâm Chính thì Dịch Quế Lâm đã lên tiếng.

“Ý nghĩa của Ma Hỏa Lệnh rất đặc biệt. Bởi vì nếu sở hữu được nó thì có nghĩa là người đó có tư cách tham gia giành vị trí giáo chủ của Đông Hoàng Giáo”, Dịch Quế Lâm khàn giọng.

“Cái gì?”, đám đông sững sờ, trố tròn mắt nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin.

“Thực ra tôi đã nghĩ rồi, đây là nước cờ cuối cùng của tôi khi muốn đối phó với thế gia Nam Cung. Tôi sẽ cầm lệnh bài này tới Đông Hoàng Giáo. Nếu như thành công thì có thể giải quyết được Nam Cung thôi”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.

“Nếu như thất bại thì sao?”, Cung Hỉ Vân vô thức hỏi.

“Thì thịt nát xương tan”, Dịch Quế Lâm nói.

Cả không gian im lặng. Đám đông ngây người nhìn Lâm Chính. Không ai nói một lời nào. Tất cả đều sợ hãi tột cùng.

“Người của Đông Hoàng Giáo thường sẽ không nhập thế đâu. Theo như tôi được biết thì bọn họ đều ở trong giáo phái. Do môi trường bên trong núi Đông Hoàng có rất nhiều chướng khi nên người ngoài rất khó vào được bên trong. Mà muốn xông vào thì cũng không có Ma Hỏa Lệnh. Vì vậy người ngoài không thể nào thâm nhập được vào giáo chúng của giáo phái này. Lệnh bài này là lệnh bài tư cách duy nhất có thể tham gia chọn giáo chủ. Chủ tịch Lâm cậu chắc là sẽ đi chứ?”

“Đi một chuyến cũng không mất nhiều thời gian”.

“Nhưng sẽ mất mạng đấy”.
 
Chương 2408


Chương 2408

“Mất mạng sao?”

Lâm Chính ngẩng đầu nhìn ông ta: “Chưa chắc, có thể tôi sẽ thu hoạch được nhiều thứ mang về”

“Tôi thấy cậu điên thật rồi”, Dịch Quế Lâm lắc đầu đầy chua chát nhưng cũng không muốn khuyên thêm nữa. Ông ta thở dài, ngồi xuống.

Trên đời này, có lẽ chỉ có thần y Lâm mới dám làm vậy…

Buổi họp nhanh chóng kết thúc. Thế nhưng ai cũng cảm thấy thấp thỏm lo lắng.

Thời gian gấp gáp, Lâm Chính chuẩn bị sơ qua rồi xuất phát. Anh dự định tới núi Đông Hoàng, tham gia đại hội, hi vọng có thể mượn sức mạnh của Đông Hoàng Giáo để đi kiểm soát thế gia Nam Cung.

Rất nhiều người thấy đây là chuyện không thể. Nhưng đối với Lâm Chính thì đây là một trải nghiệm.

Bởi vì không hoàn thành được thì cũng không sao. Chỉ cần giữ được mạng thì coi như là không bị tổn thất gì. Về được rồi thích làm gì là làm đấy.

Nhưng đối với Mã Hải, Cung Hỉ Vân và Tần Bách Tùng thì những ngày tháng tiếp theo sẽ thật sự khó khăn.

Trước khi Lâm Chính rời đi, toàn bộ người của Kỳ Lân Môn và đảo Vong Ưu đều di chuyển vào Giang Thành. Đến ngay cả Huyết U U cũng được gọi về để đối phó với các tình huống có thể xảy ra. Từ Nam Đống đại diện cho nhà họ Từ điều động toàn bộ sức mạnh tiến hành phòng thủ.

Lúc này ngay cả sân bay, bến xe, đường sắt, khắp các vị trí đều được bố trí người của Lâm Chính. Toàn bộ lực lượng đều trong tư thế phòng ngự sự xâm nhập của thế gia Nam Cung.

Đương nhiên, đối với Lâm Chính người quan trọng nhất ở Giang Thành vẫn là Tô Nhu. Sau chuyện đó, Lâm Chính cảm thấy áy náy vô cùng. Nó trở thành nỗi đau trong anh. Dù Lâm Chính không biết tình cảm mình dành cho Tô Nhu là gì thì cô ấy cũng là vợ của anh.

Khi chưa thể ly hôn thì anh phải có nghĩa vụ đảm bảo sự an toàn cho cô gái ấy. Vậy mà…anh đã không làm được.

Cạch! Chiếc xe lái tới học viện của Huyền Y Phái. Lâm Chính bước vào một phòng bệnh đặc biệt.

Huyết U U đứng trước cửa. Nhìn thấy Lâm Chính, cô ta lập tức cúi người: “Thần y Lâm”.

“Ừm”

Lâm Chính gật đầu, khẽ nói: “Gần đây…cô đã vất vả rồi”.

“Thần y Lâm đừng khách sáo. Đảo Vong Ưu của chúng tôi vẫn cần sự trợ giúp của thần y Lâm mà”, Huyết U U mỉm cười.

Sau khi trải qua sự việc lần trước, Huyết U U đã trưởng thành lên nhiều, không còn tùy hứng nữa mà trở nên trầm tính hơn. Cô ta đã dần mang dáng vẻ của một đảo chủ rồi.

Lâm Chính gật đầu, không nói nhiều, chỉ bước vào trong.

Trong phòng bệnh, Tô Nhu mặc đồ bệnh nhân, hai mắt được quấn khăn. Cô nằm trên giường, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.

Bên cạnh cô là một chiếc máy thu âm. Cô đã yêu cầu nhiều lần mới có được chiếc máy này.

Hiện tại Tô Nhu đang được điều trị bí mật. Ngoài người của học viện Huyền Y Phái ra thì không ai được tùy tiện tới đây. Hơn nữa dù có vào thì cũng phải được Huyết U U đồng ý, nếu không thì đến cả Tần Bách Tùng cũng không vào được.

Cả Trương Tinh Vũ và Tô Quảng cũng không được gặp Tô Nhu. Đương nhiên đây cũng là điều bất đắc dĩ. Bởi vì Lâm Chính không thể biết được lần báo thù tiếp theo của nhà Nam Cung là khi nào và ở đâu.

Đối với đối thủ này, sự chuẩn bị của Lâm Chính rõ ràng là chưa đủ.

“Ai vậy?”, có vẻ như Tô Nhu nghe thấy động tĩnh nên kêu lên.
 
Chương 2409


Chương 2409

Lâm Chính hé miệng định lên tiếng. Nhưng anh đột nhiên do dự. Giờ anh nên dùng thân phận của thần y Lâm hay là Lâm Chính đây?

Lâm Chính nhìn Tô Nhu, cuối cùng anh lựa chọn im lặng.

“Rốt cuộc ai vậy? Là ý tá phải không? Xin hỏi tình hình mắt của tôi hiện tại thế nào rồi? Tôi vẫn còn ở trong học viện Huyền Y Phái đúng không? Chủ tịch Lâm đâu? Tôi muốn gặp chủ tịch Lâm”, Tô Nhu vội vàng kêu lên, hai tay khùa khoạng.

Đúng lúc này, cô đột nhiên chộp được tay của ai đó. Cô giật mình, vội buông ra: “Bàn tay này là của con gái? Cô là ai? Sao cô…lại vào được đây?”

Nhìn bộ dạng hoảng sợ của Tô Nhu, Lâm Chính cảm thấy trái tim nhói đau. Anh quay người rời đi: “Sẽ khỏi nhanh thôi”.

Một giọng nói vừa giống thần y Lâm lại vừa giống Lâm Chính vọng tới.

Tô Nhu giật mình: “Anh…anh là Lâm Chính?”

“Không phải…đây là giọng của thần y Lâm! Anh là thần y Lâm phải không?”

“Cũng không phải…”

“Rốt cuộc anh là ai?”

“Anh là ai?”

Tô Nhu hỏi liên tục. Chỉ đáng tiếc không ai trả lời. Cánh cửa đóng lại, cả căn phòng lại rơi vào im lặng.

Tô Nhu ngồi đờ đẫn trên giường.

Một lúc sau, tiếng thở dài vang lên. Lâm Chính rời khỏi học viện, tới thẳng sân bay. Chuyến đi lần này anh không dẫn theo ai cả, chỉ đi một mình tới núi Đông Hoàng.

“Chủ tịch Lâm, lần này cậu đi tầm bao lâu?”, Mã Hải lái xe, thận trọng hỏi.

“Đại hội Đông Hoàng có lẽ diễn ra không quá lâu. Nhanh thì một tuần, chậm thì nửa tháng tôi sẽ về. Không được xảy ra sơ suất gì ở Giang Thành nhé. Ông biết chưa?”

“Vâng, chủ tịch Lâm”.

“Đợi tôi trở về thì mọi chuyện sẽ kết thúc thôi”

Núi Đông Hoàng nằm ở dải núi phía Tây Bắc, gần biên giới. Đây là một dãy núi cực lớn và cũng là thánh địa dành cho những người thích thám hiểm.

Núi Đông Hoàng có nhiều khu vực không có người. Có rất ít người dám đi qua vùng núi này. Hàng năm, chủ yếu chỉ có những người thích thám hiểm là tới đây và đương nhiên cũng có nhiều người mất mạng.

Lâm Chính xuống máy bay. Bên ngoài sân bay, một người đàn ông mặc vest chạy bước nhỏ tới cung kính nói: “Chủ tịch Lâm, tôi là Trịnh Huyền được sếp Mã sắp xếp đón anh”.

“Ừm”, Lâm Chính gật đầu: “Giờ chúng ta tới núi Đông Hoàng”.

“Vội vậy sao chủ tịch. Anh không tìm khách sạn nghỉ ngơi dưỡng sức sao?”, Trịnh Huyền thận trọng hỏi.

“Dưỡng sức?”, Lâm Chính nhìn anh ta bằng vẻ tò mò: “Ý của anh là gì?”

“Chủ tịch Lâm, anh không biết, cả dãy núi Đông Hoàng gần đây xảy ra chuyện rất kỳ lạ, nghe nói do chịu ảnh hưởng của gió Đông Nam nên chướng khí trong núi đã thổi xuống cả chân núi. Chướng khi này lan dọc theo các ngọn núi khác bao trùm lên tất cả các lối vào. Nếu không có sự chuẩn bị thì chúng ta sẽ không đi vào được. Vì dù sao chướng khí này cũng có độc”, Trịnh Huyền nói bằng vẻ bất lực.

“Ồ!”, Lâm Chính giật mình. Anh nhìn lên trời. Mùa này sao lại có gió Đông Nam chứ? Đúng là bất thường. Hơn nữa gió này lại chỉ xuất hiện ở vùng núi Đông Hoàng. E rằng đây không phải gió tự nhiên mà là do người của núi Đông Hoàng tạo ra.

Lâm Chính mơ hồ ý thức được điều gì đó bèn lên tiếng: “Anh đưa tôi tới lối vào là được. Phần còn lại tôi tự lái xe”.
 
Chương 2410


Chương 2410

“Hả? Chủ tịch…sao có thể như vậy được?”, Trịnh Huyền sốt sắng. Thế nhưng Lâm Chính mặc kệ, anh cứ thế ngồi vào tay lái phụ. Trịnh Huyền thở dài, đành phải lái xe lên núi.

Brừm, brừm! Chiếc xe khởi động máy, lao thẳng về núi Đông Hoàng. Tầm hơn một tiếng sau, chiếc xe đã lái tới chân núi. Lúc này, có không ít taxi đỗ ở đây. Vài người tài xế đang tập trung hút thuốc, trò chuyện vui vẻ.

“Ấy, kỳ lạ thật, chướng khí sắp trùm lên cả dãy núi rồi mà sao vẫn có nhiều taxi tới đây thế. Bọn họ có thể đón được khách ở đây sao?”, Trịnh Huyền lầm bầm.

“Được rồi, anh về đi”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Vâng chủ tịch”, Trịnh Huyền gật đầu nhưng đôi mắt vẫn ánh lên sự lo lắng. Anh ta biết thần y Lâm có y thuật tuyệt đỉnh, đương nhiên không sợ độc của chướng khí, nhưng núi Đông Hoàng lúc này đâu chỉ có mỗi sự nguy hiểm do chướng khí tạo ra đâu?

Trịnh Huyền đưa chìa khóa xe cho Lâm Chính rồi bắt xe về. Lâm Chính cũng bước xuống, đi vòng qua vị trí tay lái.

Két! Lúc này, lại có thêm một chiếc taxi được lái tới. Sau đó là hai người ăn mặc theo phong cách cổ trang bước xuống. Một nam một nữ. Họ ăn mặc rất đặc biệt khiến người khác liên tưởng tới cosplay.

“Tổng cộng hết một nghìn ba trăm tệ”, người tài xế mỉm cười nói.

Người đàn ông lấy ra một xấp tiền, ung dung vứt cho người tài xế. Thấy vậy, người tài xế vui mừng lắm.

“Cảm ơn anh, he he…”, ông ta nhận xấp tiền và kêu lên. Những người tài xế xung quanh thì nhìn bằng vẻ ngưỡng mộ.

Lâm Chính suy tư. Những người tài xế đều trở những vị khách ăn mặc kỳ lạ tới đây và những vị khách thì trả thù lao rất hậu hĩnh. Như thế này còn hời hơn những tài xế chạy ngoài thành phố nhiều. Đương nhiên là họ vui mừng rồi.

Lâm Chính liếc nhìn xung quanh. Ở đây có tới cả chục chiếc taxi. Xem ra trước đó có không ít người đã tới khu vực này…

Lâm Chính suy nghĩ. Rồi anh đạp chân ga, đi vào bên trong núi.

“Những người này không sợ chết sao? Chướng khi nhiều như vậy, mặt nạ phòng độc cũng không đeo mà cứ thế đi vào à?”

“Người anh em không biết chứ, những người này…toàn là cao thủ thôi đấy”.

“Cao thủ? Là sao cơ?”

“Có một nhóm cao nhân sống cách biệt với bên ngoài ở trong núi Đông Hoàng, giống như trong phim ấy. Những người này biết bay, cái gì cũng làm được. Chướng khí là gì chứ? Bọn họ bế khí là đủ để đối phó thôi”.

“Hóa ra là vậy…”, đám tài xế vẫn còn thao thao bất tuyệt. Lâm Chính không buồn quan tâm. Anh lái chiếc xe việt dã của Trịnh Huyền đi về phía lối vào.

Cặp nam nữ thấy vậy bèn hừ giọng.

“Tên ngốc tới từ đâu vậy? Không biết là đại hội Đông Hoàng sắp diễn ra, không ai được lái xe vào hay sao?”, cô gái liếc nhìn, tỏ vẻ khinh thường.

“Những kẻ ngốc nhiều quá. Đợi bọn họ gặp khó khăn thì mới hối hận trước sự ấu trĩ của chính mình”,

người đàn ông cũng lắc đầu.

Hai người nói chuyện, đương nhiên Lâm Chính không nghe thấy. Anh lấy một cây châm, đâm vào cổ mình, sau đó lái xe rời đi. Chướng khí chỉ nhiều ở lối vào, còn càng vào sâu bên trong thì chướng khí càng nhạt đi nhiều.

Từ đó có thể thấy cái gọi là gió Đông Nam là do người của núi Đông Hoàng muốn phong bế ngọn núi.

Bọn họ chỉ muốn ngăn chặn người bên ngoài xâm nhập vào trong.
 
Chương 2411


Chương 2411

Núi Đông Hoàng chỉ được trải đường tới sườn núi, phần còn lại là những con đường nhỏ khúc khuỷu do người ta đi nhiều tạo thành. May mà chiếc xe này khá đầm máy và mượt mà nên Lâm Chính không tốn nhiều sức khi lái.

Chỉ có điều đột nhiên có tiếng hét vang lên khi anh đang lái. Sau đó là một bóng hình lao ra ngay trước mũi xe.

Lâm Chính phanh gấp. Chiếc xe dừng lại. Anh nhìn ra phía trước thì thấy đó là một cô gái trẻ.

Thế nhưng lúc này trên người cô gái toàn là máu, trông vô cùng đáng sợ. Tóc tai tơi tả, mặt cũng bị thương…

Lâm Chính giật mình. Cô gái kêu lên: “Cứu mạng, xin hãy cứu tôi”.

Cô gái vừa nói vừa lao về phía chiếc xe định mở cửa bên tay lái phụ ra. Lâm Chính chau mày. Anh không hề mở cửa xe mà chỉ thản nhiên hỏi: “Cô là ai?

“Xin anh hãy mở cửa để tôi vào trong. Có người đang truy sát tôi! Xin anh để tôi vào xe”, cô gái run rẩy hét lên, vừa khóc vừa nhìn ra xa giống như đang nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ lắm.

Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu: “Sự sống chết của cô không liên quan gì tới tôi hết. Huống hồ, ở nơi hoang vắng thế này, đột nhiên có một cô gái mười mấy tuổi chạy tới cầu cứu…cô thấy tôi sẽ tùy tiện cứu giúp sao?”

“Lẽ nào anh là người có trái tim sắt đá đến như vậy?”, cô gái lộ vẻ tuyệt vọng.

“Không phải, nhưng tôi lo cô có tâm xà”, Lâm Chính điềm đạm đáp lại.

Tâm xà sao?

Cô gái thất kinh, vội khóc thét lên: “Anh đang nói gì vậy, tôi sắp chết tới nơi rồi mà anh còn nói vậy sao. Tôi không hiểu anh đang nói gì. Tôi chỉ muốn được lên xe. Tôi xin anh, hãy để tôi lên, lát nữa bọn họ mà tới thì tôi chết mất! Hu hu…”, cô gái vừa nói và càng khóc to hơn.

Đúng lúc này Lâm Chính lên tiếng: “Cô gái, tôi là một bác sĩ”.

Cô khóc ấm ức:“Vậy…vậy sao?”

“Tôi cảm thấy y thuật của mình cũng không tệ, nên những vết thương của cô do cái gì tạo thành, nghiêm trọng hay không, tôi đều nhìn ra được hết”, Lâm Chính lại nói

Nếu thật sự là một cô gái cùng đường thật sự thì đương nhiên Lâm Chính sẽ để cô ta lên xe. Nhưng người này…không phải.

Trên người cô gái có rất nhiều vết thương nhưng đều không nghiêm trọng, các vết thương tạo thành đều tránh vào những chỗ hiểm. Nhìn thì có vẻ nặng nhưng thật ra đều là vết thương ngoài da.

Hơn nữa máu trên người cũng không phải là của cô ta. Vì những vết thương nhẹ kia không thể nào khiến cô ta chảy máu nhiều như vậy được. Chính vì vậy nên Lâm Chính mới cảm thấy có gì đó không ổn.

“Anh nói gì vậy, tôi…không hiểu”, cô gái bớt gào khóc, chỉ thận trọng lên tiếng.

Lâm Chính không nói thêm gì, chỉ đạp chân ga định đi tiếp. Nhưng đúng lúc này.

Rầm rầm! Một tảng đá từ bên cạnh lăn tới đập mạnh vào chiếc xe. Và rồi đường bị chặn lại. Chiếc xe việt dã phải dừng lại.

Lâm Chính chau chặt mày, nhìn tảng đá trước mặt. Chiếc xe lại rung lắc, sau đó là là âm thanh kỳ lạ phát ra từ lốp xe.

Chiếc xe nghiêng qua một bên. Lâm Chính mở cửa. Lúc này anh thấy cô gái đang cầm dao chọc vào lốp xe của mình.

“Không chịu xuống xe à”.

Cô gái để lộ nụ cười nghịch nghợm, cầm con dao chĩa về phía Lâm Chính.

“Cô làm cái gì vậy?”, Lâm Chính chau mày.
 
Chương 2412


Chương 2412

“Hừ! Làm gì à? Còn phải hỏi sao? Cướp chứ gì nữa”, rồi cô ta hừ giọng: “Mặc dù anh tinh ranh đấy nhưng có ích gì. Đây là núi Đông Hoàng, anh tưởng anh chạy thoát được à? Mau quỳ xuống! Nghe thấy chưa?”

Lâm Chính liếc nhìn cô gái, anh không thể hiện phản ứng gì nhiều. Cô gái sốt ruột, trợn ngược mắt và quát: “Khốn khiếp! Điếc à! Bà bảo quỳ xuống! Nghe thấy không?”

Cô gái nói xong thì mới phát hiện ra cành cây phía trước có một con dao.

Con dao đó…trông quen quá. Đó không phải là dao của mình sao? Cô gái giật bắn người, vội vàng nhìn xuống tay mình thì thấy con dao trong tay đã không cánh mà bay

“Cái gì?”, cô ta thốt lên, cảm giác da đầu tê dại và tưởng mình nhìn nhầm. Gã này cướp mất con dao của mình từ khi nào vậy. Không phải người thường….

“Người đâu!”, cô gái cảm thấy không ổn bèn hét lên.

Tiếp theo đó có vài bóng hình từ bốn phía xuất hiện.

“Đã nói rồi, chẳng phải tiểu sư muội muốn tự mình săn con mồi này sao? Sao giờ đã cần tới sự trợ giúp rồi. Thật vô dụng”, một cô gái với thân hình gợi cảm bước ra, cười hi hi.

“Đúng là chẳng làm được gì”, một người đàn ông để tóc mái che một mắt cũng hừ giọng.

Cô gái kia không phục bèn nghiến răng: “Người này có thực lực không đơn giản. Mọi người đừng khinh thường anh ta”.

“Khinh thường?”

Người đàn ông nhìn Lâm Chính và hừ giọng: “Ngông cuồng gớm nhỉ, dám lái xe vào núi Đông Hoàng. Anh có hiểu về quy tắc ở đây không đấy?”

“Tôi tới đây lần đầu nên không rõ lắm. Mấy người là người của Đông Hoàng Giáo à?”, Lâm Chính hỏi.

“Coi là thế, có điều có còn là người của Đông Hoàng Giáo hay không không còn quan trọng nữa rồi”.

Người đàn ông bước lên, nhìn thấy con dao của cô gái kia bèn lên tiếng: “Nhóc, giờ anh muốn chúng tôi ra tay hay là tự mình ra tay?”

“Ra tay gì cơ?”, Lâm Chính không hiểu.

“Nếu anh tự kết liễu thì ra đi còn có thể diện đôi chút. Còn nếu để chúng tôi ra tay thì chết không toàn thây đâu”, cô gái bên cạnh cười hi hi.

“Vậy à?”

Lâm Chính lắc đầu: ‘Vậy mời ra tay. Tôi muốn xem xem các người có thể khiến tôi chết không toàn thây nổi không!”, câu nói này rõ ràng là một sự thách thức.

Đám đông phẫn nộ.

“Thú vị đấy! Giết bao nhiêu con mồi rồi mà không có ai ngông cuồng như anh đấy”, người đàn ông gằn giọng, biểu cảm vô tình: “Ra tay đi! Tiễn người bạn này lên đường thôi! Nhớ là chia nhỏ ra nhé, để tránh anh ta nghi ngờ thủ đoạn của chúng ta”.

“Vâng sư huynh!”, đám đông đồng loạt hô lên vào lao về phía Lâm Chính. Lâm Chính cũng không hề khách sáo.

“Quỳ xuống!”, một người đàn ông khác hét lên. Hắn điên cuồng lao tới và đạp mạnh chân vào người Lâm Chính. Có vẻ như hắn muốn đạp gãy chân anh. Lâm Chính cũng giơ chân ra.

Rắc! Âm thanh quỷ dị vang lên.

Sau đó là tiếng kêu xé phổi vang khắp bốn phía…

 

“Á!”.
 
Chương 2413


Chương 2413

Mấy người vội nhìn sang.

Lúc này mới nhìn thấy một chân của hắn đã bị Lâm Chính đạp gãy.

“Cái gì?”.

Tiếng hô kinh hãi vang lên.

Lâm Chính yên tĩnh nhìn người đàn ông và người phụ nữ, thản nhiên nói: “Chỉ chút thủ đoạn này e rằng vẫn không thể xé xác được tôi!”.

Nói xong, giơ chân lên đạp cho người đàn ông kia một đạp.

Ầm!

Người đó bay thẳng ra xa, đập mạnh xuống đất, lập tức hôn mê.

Hai cước là đã giải quyết được người bên phía bọn họ…

Thật là đáng sợ!

Đám đông sửng sốt.

“Sư huynh, xem ra chúng ta gặp phải người luyện võ rồi!”, người phụ nữ nheo mắt lại, nói.

“Người dám đến núi Đông Hoàng, ai mà không phải kẻ luyện võ? Nhưng ở đây có một chiêu nửa thức thì có tác dụng gì? Không phải cuối cùng vẫn chôn thân ở đây sao?”, người đàn ông vẫn không sợ, khẽ giọng quát: “Giết cho tôi!”.

“Vâng, sư huynh!”.

“Giết!”.

Những người còn lại hét lên, vung quyền cước tấn công về phía Lâm Chính.

Vị trí tấn công của bọn họ vô cùng giảo quyệt, tất cả đều nhắm vào chỗ hiểm yếu của Lâm Chính.

Không phải cổ thì là tim.

Mỗi một quyền một cước đều cực kỳ đáng sợ.

Nếu trúng phải một quyền hoặc một cước, người bình thường chắc chắn sẽ bỏ mạng, dù là người luyện võ cũng có thể bị choáng ngay lập tức.

Chỉ là…

Ngay khi những người này đến gần Lâm Chính, Lâm Chính đột nhiên biến mất.

“Cái gì?”.

Nụ cười của người phụ nữ cứng lại.

“Tốc độ nhanh thật!”.

Người đàn ông cũng không khỏi nhíu mày.

Chợt thấy Lâm Chính cũng vung nắm đấm lên, khi đòn tấn công của bọn họ còn chưa kịp giáng xuống, anh đã tấn công mạnh mẽ về phía bọn họ.

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm…

Nắm đấm của anh đánh vào nắm đấm của người kia.

Bàn chân anh đạp trúng bàn chân người kia.

Mỗi một đòn đều giống như sao chép, nhưng uy lực lại hoàn toàn khác.

Rắc! Rắc! Rắc! Rắc! Rắc…

Những tiếng động to rõ vang lên.

Sau đó, đám người lao về phía Lâm Chính đều bị đánh bay ra ngoài, ngã xuống rất, r3n rỉ kêu gào.
 
Chương 2414


Chương 2414

Bọn họ ôm tay hoặc ôm chân, không ai đứng dậy nổi.

Tất cả những chuyện này lại chỉ xảy ra trong nháy mắt.

Người phụ nữ kia im lặng.

Lúc này, người đàn ông mới ý thức được mình đã đụng phải tấm thép…

“Nhìn thấy chưa? Sư huynh, sư tỷ, nhìn thấy chưa? Tôi đã nói người này không đơn giản mà, tôi đã nói mà!”, thiếu nữ lúc trước chỉ vào Lâm Chính, la lên.

“Im miệng!”, người phụ nữ quát khẽ.

Thiếu nữ không lên tiếng.

“Sư huynh, bây giờ phải làm sao?”, người phụ nữ nhìn Lâm Chính, lạnh lùng hỏi.

“Bây giờ chúng ta còn đường lui nào nữa sao? Bên phía sư phụ có nhiều cái miệng đang chờ chúng ta như vậy, nếu không lấy được đồ về thì sao chúng ta xứng với mọi người?”.

Sắc mặt của người đàn ông lạnh lùng u ám, siết chặt tay, đi thẳng tới.

Nhìn bộ dạng của người đàn ông có vẻ như định đích thân ra tay.

“Các người không phải đối thủ của tôi, cần gì phải tự chuốc lấy khổ?”.

Lâm Chính liên tục lắc đầu, không nhịn được hỏi.

“Hừ! Thế thì chưa chắc!”, người đàn ông lạnh lùng hừ, đột nhiên cử động cánh tay.

Keng!

Một tiếng kiếm ngân vang lên.

Sau đó thì thấy người đàn ông rút một thanh nhuyễn kiếm sáng như tuyết từ thắt lưng mình ra.

Nhuyễn kiếm bay múa giống như con rắn bạc, vô cùng sắc bén đáng sợ.

Người đàn ông một tay cầm kiếm, cánh tay chuyển động nhanh nhẹn, đâm về phía Lâm Chính.

Không thể không nói khí thế và tốc độ của người đàn ông này rất đáng kinh ngạc, mạnh hơn những người lúc trước không chỉ một cấp bậc.

Nhưng đối với Lâm Chính mà nói… thật sự chẳng là gì.

“Chết đi!”.

Người đàn ông quát lớn, hai mắt dữ tợn nhìn chằm chằm Lâm Chính, nhuyễn kiếm trong tay đâm về phía cổ họng anh.

Mặc dù kiếm mềm dẻo, nhưng lại cực kỳ hiểm ác.

Nhát kiếm này không chỉ có thể đâm xuyên cổ họng Lâm Chính, mà thậm chí còn có thể xẻ đôi đầu anh ra.

Ngay khi nhuyễn kiếm đâm tới, Lâm Chính đột nhiên đưa hai ngón tay ra, vững vàng kẹp lấy nhuyễn kiếm ập đến.

Trong nháy mắt, nhuyễn kiếm cong cong bỗng nhiên trở nên thẳng tắp.

Không thể tiến thêm chút nào nữa…

“Cái gì?”.

Người phụ nữ và thiếu nữ kia đều kinh hãi hít sâu một hơi.

Những người nằm trên đất đều trợn tròn mắt, cứ tưởng mình đang nằm mơ.

Người này… chỉ dựa vào hai ngón tay đã hóa giải được đòn tấn công của sư huynh?

Đáng sợ đến thế nào!
 
Chương 2415


Chương 2415

“Không thể nào…”.

“Chẳng lẽ ngay cả đại sư huynh cũng không đánh lại được người này?”.

“Tôi không tin, tôi không tin…”.

“Rốt cuộc người này là ai?”.

“Cậu ta trẻ tuổi mà lại đáng sợ như vậy, chẳng lẽ cậu ta là thiên kiêu?”.

Giọng nói run rẩy vang lên khắp chốn.

Người đàn ông kia cũng trừng to mắt cứ như mắt bò.

Tuy vậy hắn vẫn không chịu từ bỏ, nghiến răng quát khẽ, muốn rút kiếm về tấn công thêm lần nữa.

Nhưng nhuyễn kiếm cứ như vốn mọc ra từ đầu ngón tay của Lâm Chính, bất kể hắn có dùng sức thế nào cũng không thể rút nhuyễn kiếm về…

“Anh chỉ có chút thực lực này mà cũng học người khác ra ngoài cướp bóc? Vậy chẳng phải là đưa đầu vào chỗ chết hay sao?”.

Lâm Chính thản nhiên nói, sau đó thả ngón tay ra.

Người đàn ông không kịp đề phòng, cầm theo kiếm ngã ngửa về sau, cực kỳ chật vật.

Đợi đến khi hắn ổn định cơ thể muốn đứng dậy, Lâm Chính đã đứng trước mặt hắn…

Người đàn ông nín thở, cả người cứng đờ tại chỗ…

Độ mạnh của Lâm Chính vượt ngoài dự liệu của mọi người.

Nhìn đại sư huynh mạnh nhất trong bọn họ còn bị đối phương dễ dàng đánh bại, sắc mặt bọn họ trắng như tờ giấy.

Nếu còn phản kháng nữa thì không có khả năng.

Thực lực chênh lệch quá nhiều.

Nếu nói đại sư huynh và người này đánh qua đánh lại rồi mới thua thì cũng có thể chấp nhận, nhưng Lâm Chính lại áp đảo hoàn toàn đại sư huynh…

Đáng sợ quá!

“Vừa rồi anh muốn giết tôi đúng không? Vậy bây giờ tôi giết anh chắc cũng không có vấn đề gì nhỉ?”.

Lâm Chính bình tĩnh nói, giơ tay lên, tích lũy sức mạnh, chuẩn bị đánh về phía đầu hắn.

Mọi người kinh hãi.

Nhưng ngay khi chưởng đó sắp hạ xuống, người phụ nữ bên này đột nhiên hét lên: “Đừng mà!”.

Dứt lời, cô ta xông tới, quỳ trước mặt Lâm Chính, hét lớn: “Cầu xin anh tha cho sư huynh của tôi đi! Chỉ cần anh tha cho sư huynh của tôi, anh muốn chúng tôi làm gì cũng được!”.

“Làm gì cũng được?”, Lâm Chính liếc mắt nhìn bọn họ, bình tĩnh hỏi: “Các người có thể làm gì cho tôi?”.

Theo Lâm Chính thấy, mạng của bọn họ không hề có giá trị gì, cho nên có giết hay không cũng vậy.

Dù sao ngay cả bản thân bọn họ cũng không biết trân trọng tính mạng!

“Anh trai, anh đến núi Đông Hoàng chắc là vì đại hội Đông Hoàng phải không?”.

“Phải”.

“Nếu đã như vậy, chúng tôi có thể đưa anh đi tham gia đại hội Đông Hoàng”, người phụ nữ kia cười gượng, nói.

“Các người dẫn tôi đi tham gia đại hội Đông Hoàng?”, Lâm Chính cực kỳ ngạc nhiên: “Không phải đại hội Đông Hoàng có Ma Hỏa Lệnh thì có thể tham dự sao? Còn cần các người đưa tôi đi?”.
 
Chương 2416


Chương 2416

“Anh trai, chỉ có Ma Hỏa Lệnh thì hoàn toàn không đủ!”.

“Cô có ý gì?”.

“Ma Hỏa Lệnh chỉ là tư cách tham gia đại hội, nhưng thân phận tham gia đại hội thì sao? Anh trai, anh có không?”, người phụ nữ kia nói.

“Thân phận?”, Lâm Chính nhíu mày.

“Anh trai, vừa nhìn là biết anh không phải người của Đông Hoàng Giáo chúng tôi! Nếu anh cầm Ma Hỏa Lệnh đến Đông Hoàng Giáo chúng tôi, chắc chắn sẽ bị đuổi ra khỏi núi Đông Hoàng, thậm chí sẽ rước lấy họa sát thân!”, người phụ nữ kia nói.

“Sao lại nói vậy?”.

“Anh trai à, anh dám đến núi Đông Hoàng tham gia đại hội Đông Hoàng thì chắc cũng biết đại hội Đông Hoàng này có ý nghĩa gì! Bây giờ Đông Hoàng Giáo chúng tôi chia năm xẻ bảy, chia thành rất nhiều phái, các phái đều được dẫn đầu bởi các đại trưởng lão. Nhiều trưởng lão hi vọng có thể dùng sức mạnh áp đảo quần hùng ở đại hội, xưng hùng núi Đông Hoàng, kế nhiệm chức vị giáo chủ Đông Hoàng Giáo, trở thành Đông Hoàng Thần Quân tiếp theo!

Nhưng… thực lực giữa các đại trưởng lão và các phe phái lại không ở cùng trình độ. Có trưởng lão thực lực non yếu, rõ ràng không phải đối thủ, không có hi vọng tranh chấp chức vị giáo chủ, nhưng bọn họ lại không cam tâm, thế thì phải làm thế nào? Rất đơn giản! Đó là mời người chi viện!”.

“Nhiều trưởng lão âm thầm liên lạc cao thủ ở ngoài núi, đạt được thỏa thuận với bọn họ, mời bọn họ đến núi Đông Hoàng đại diện cho mình tham gia đại hội, đợi có được chức vị giáo chủ sẽ cho họ lợi ích!”.

“Vì vậy, hiện nay có không ít người từ trời nam đất bắc hội tụ về núi Đông Hoàng!”.

“Đương nhiên, cũng có không ít người không được mời muốn vào đây vớt chút lợi ích!”.

“Anh trai, thực lực của anh mạnh như vậy, chắc chắn là đến vì đại hội, nhưng lại không có ai dẫn đường cho anh, nên tôi nghĩ anh cũng không phải người chi viện được trưởng lão nào đó mời đến. Anh trai, nếu anh đồng ý tha cho chúng tôi, chúng tôi mời anh trở thành người của phái chúng tôi, để anh thuận lợi tham gia đại hội Đông Hoàng, anh thấy thế nào?”.

Người phụ nữ chậm rãi nói, kể hết mọi chuyện cho Lâm Chính.

Lâm Chính nghe vậy kinh ngạc không thôi.

Không ngờ lại còn chuyện thế này.

“Hóa ra là vậy”.

Anh gật đầu, thu tay về.

“Nếu vậy thì tôi sẽ tha cho các người một mạng. Các người đưa tôi tham gia đại hội, tôi sẽ không làm các người bị thương”.

“Cảm ơn anh trai, cảm ơn anh!”.

Người phụ nữ kích động nói.

Những người khác cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy đại nạn không chết ắt có hậu phúc.

“Sư huynh, anh không sao chứ?”, người phụ nữ dìu người đàn ông dậy, vội hỏi.

“Tôi không sao…”, người đàn ông thở ra một hơi khí đục, nói giọng khản đặc.

“Bây giờ chúng ta mau đi thôi”.

“Được…”.

Người đàn ông nhìn thật sâu vào Lâm Chính một lúc, trong mắt còn có vẻ kiêng dè.

“Sư huynh, bây giờ các sư huynh khác đều đi lại khó khăn, chúng ta phải quay về nhờ sư phụ phái người đến đưa bọn họ về”, thiếu nữ trước kia đi đến, dè dặt nói.

Người đàn ông liếc nhìn hiện trường, vẻ mặt hơi âm trầm. Hắn đẩy người phụ nữ kia ra, khẽ giọng nói: “Các cô đi đến chỗ sư phụ thử gọi vài sư đệ đến đây, chắc hẳn là có vài người bị thương không quá nặng, nói bọn họ đến đây phụ khiêng người”.
 
Chương 2417


Chương 2417

“Vâng sư huynh”, người phụ nữ kia gật đầu, sau đó rời đi.

“Không cần đâu!”.

Đúng lúc đó, Lâm Chính đột nhiên hô lên.

Mấy người họ ngạc nhiên, đồng loạt nhìn anh.

“Đừng làm lỡ thời gian của tôi!”.

Lâm Chính nói, sau đó đi đến bên cạnh người đang nằm dưới đất, bắt đầu nắn xương cho bọn họ.

Rắc!

Tiếng động vang lên.

“Á!”.

Tiếng hét đau đớn vang vọng.

Người được Lâm Chính nắn xương run rẩy điên cuồng, đau đến mức đổ mồ hôi lạnh, suýt chút nữa ngất xỉu.

Một lúc lâu sau, Lâm Chính thả tay ra.

Người đó nằm liệt ra đất, không động đậy.

“Anh làm gì sư đệ tôi vậy?”, người đàn ông sốt ruột, lập tức chạy đến trước mặt người đó, hỏi.

“Tôi giúp bọn họ nắn lại xương mà thôi”.

Lâm Chính thản nhiên nói, đi tới thành viên khác của Đông Hoàng Giáo đang nằm trên mặt đất.

Sắc mặt người đàn ông kia khó coi, hắn nghiến răng muốn tiến lên ngăn cản.

Nhưng lúc này, người vừa được Lâm Chính nắn xương đột nhiên kêu lên.

“Sư huynh, hình như chân… chân tôi khỏi rồi!”.

“Cái gì?”, người đàn ông ngạc nhiên.

Thiếu nữ và người phụ nữ đồng loạt nhìn sang người đó.

Anh ta trở mình đứng dậy, chiếc chân gãy lúc trước cử động tự nhiên, như không hề gì.

“Hả?”.

Mấy người họ lập tức trợn to mắt, cứ ngỡ mình nhìn lầm.

“Chuyện… chuyện này là sao?”.

“Nắn xương? Người này biết y thuật sao?”.

Ngay cả thiếu nữ và người đàn ông kia cũng cảm thấy vô cùng khó tin.

Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau.

Lâm Chính nắn xương cho từng người một.

Không lâu sau, Lâm Chính dừng tay lại.

Lúc này, những đệ tử vốn nằm trên đất không ngừng kêu khóc đều đứng dậy, nhìn tay chân mình, ai cũng kích động.

“Cảm ơn anh!”, người đàn ông kia cũng rất kích động, vội vàng tiến lên khom lưng.

“Không cần cảm ơn. Tôi đã nói rồi, tôi không muốn lãng phí thời gian. Huống hồ, bọn họ chỉ tạm thời không sao, vết xương gãy vẫn còn đó, về nhớ đắp thuốc, nẹp gỗ hỗ trợ hồi phục, nếu không vẫn sẽ để lại di chứng”.
 
Chương 2418


Chương 2418

“Vâng, chúng tôi nhớ rõ!”.

“Mau đưa tôi đến Đông Hoàng Giáo đi”, Lâm Chính nói.

“Mời anh đi bên này!”.

Mấy người họ gọi lâm Chính đi theo con đường nhỏ giữa khe núi.

Cô gái xinh đẹp tên là Tưởng Xà, chàng trai tên là Trường Anh, còn thiếu nữ kia tên là Thải Hồng.

Nhưng tên thật của thiếu nữ không phải là như vậy, cái tên này do mấy trưởng lão đặt, còn tên thật của cô ta thì không ai biết.

Trên con đường núi nhỏ.

“Tại sao các anh lại chặn đường cướp của ở đây?”, Lâm Chính đưa mắt nhìn những người này, không nhịn được hỏi.

Bọn họ nghe thấy thế, sắc mặt liền trở nên lúng túng.

Nhưng rồi Trường Anh vẫn lên tiếng.

“Nói ra lại xấu hổ, sở dĩ chúng tôi cướp ở đây cũng là vì để sống”.

“Để sống?”.

“Phải, hầu hết những người ở ngoài núi đến đều mang theo nhiều thứ có ích, chúng tôi cướp họ là để giúp các sư đệ sư muội có thể tiếp tục sinh tồn ở núi Đông Hoàng”, Trường Anh đáp.

“Ồ, bây giờ núi Đông Hoàng đã khốn cùng đến mức độ này, phải để các đệ tử nghĩ cách tồn tại sao?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi.

“Trong giáo đại loạn, rất nhiều quy tắc không còn tồn tại, Đông Hoàng Giáo bây giờ đã không còn là Đông Hoàng Giáo nữa, mà giống như chiến quốc. Chúng tôi phải dùng những thứ có ích cho võ giả để đổi lấy đồ ăn và thuốc men, chứ những thứ này ở trong giáo đã rất có hạn”, Trường Anh thở dài nói.

Lâm Chính nghe thấy thế, lặng lẽ gật đầu.

Sự hỗn loạn kéo dài đã gây ra sự bất công trong việc phân phối tài nguyên.

Lâm Chính tuyệt đối không tin rằng Đông Hoàng Giáo vì không có giáo chủ mà nghèo đến mức giáo chúng không có cơm ăn, không có thuốc dùng.

Thực ra không phải không có mà dùng, mà là sau hỗn loạn, việc phân chia tài nguyên đã không còn công bằng nữa.

Chắc chắn những trưởng lão và phe phái có thế lực lớn là chiếm nhiều lương thực, thuốc men và các lợi ích nhất. Còn những phe phái yếu hơn thì đương nhiên là cực kỳ thiếu thốn.

Chính vì vậy, đám người Trường Anh liền chặn đường cướp giật những người từ bên ngoài vào núi.

Thực ra Đông Hoàng Giáo có không ít giáo chúng làm như bọn họ.

Nếu không phải bị cuộc sống ép buộc, thì có ai muốn làm những việc cướp giật như vậy chứ?

Phải biết rằng, những người dám đến núi Đông Hoàng đều không phải hạng dễ dây vào…

Lâm Chính hỏi mấy câu xong cũng không nói gì nữa.

Trong lòng anh đã có tính toán.

E rằng phe phái của đám người Trường Anh, Tưởng Xà nằm áp chót trong Đông Hoàng Giáo.

Anh lặng lẽ đi theo bọn họ về phía Đông Hoàng Giáo.

Tưởng Xà thầm liếc Lâm Chính một cái, rồi sấn lại gần Trường Anh.

“Sư huynh, bây giờ chúng ta phải nghĩ cách thôi”.

“Nghĩ cách? Nghĩ cách gì?”, Trường Anh nhìn cô ta hỏi.
 
Chương 2419


Chương 2419

“Sao nào? Sư huynh thực sự tin em, để tên này tham gia đại hội Đông Hoàng của chúng ta sao?”, Tưởng Xà trợn mắt lên hỏi.

“Chẳng phải em đã nói vậy sao? Huống hồ thực lực của người này thực sự rất giỏi, anh định để sư phụ nói chuyện với anh ta. Nếu anh ta có thể tham gia thì thực lực của chúng ta chắc chắn sẽ tăng vọt”, Trường Anh nhỏ giọng nói.

“Ngu ngốc! Đúng là ngu ngốc! Sư huynh yêu quý của em ơi, sao anh lại ngu ngốc như vậy cơ chứ?”, Tưởng Xà không khỏi than thở, vẻ mặt đầy bất lực và lo lắng.

Trường Anh ù ù cạc cạc.

“Việc này… Sư muội, ý em là sao?”, Trường Anh vội hỏi.

“Anh cảm thấy thực lực của người này rất mạnh?”.

“Lẽ nào em thấy anh ta rất yếu sao?”.

“Không, mạnh, cực kỳ mạnh, e là chỉ cần một tay đã đủ đối phó với chúng ta rồi”.

“Vậy em đang lo lắng điều gì?”, Trường Anh nghi hoặc hỏi.

“Sư huynh, anh không so anh ta với mấy thiên tài tuyệt đỉnh kia sao?”, Tưởng Xà hỏi.

Hơi thở Trường Anh như nghẹn lại, sắc mặt bỗng tái đi, dường như nghĩ tới chuyện vô cùng đáng sợ nào đó.

Mấy người kia… không thể gọi là thiên tài được! Mà là yêu nghiệt!

Có khi yêu quái cũng không bằng bọn họ…

“Sư huynh, người này mạnh thì có mạnh, nhưng cũng chỉ là mạnh hơn chúng ta thôi, nếu so với mấy người kia thì chỉ là con kiến. Nếu anh ta đại diện cho chúng ta tham gia, thì chỉ có chọc giận bọn họ và mấy trưởng lão thôi. Chờ đến khi một trong số bọn họ lên làm giáo chủ, thì chẳng phải sẽ tính món nợ này với chúng ta sao?”, Tưởng Xà nói.

“Việc này…”, Trường Anh ngập ngừng một lát, rồi gật đầu đồng ý.

“Chúng ta vốn là những người yếu nhất trong giáo, người khác có thể phản kháng, nhưng chúng ta thì không, bởi vì chúng ta không có tư cách. Trong giáo kị nhất là chuyện này, nếu bọn họ biết chúng ta dám mơ tưởng đến vị trí giáo chủ, thì chắc chắn sẽ trừng phạt chúng ta. Đến lúc đó chúng ta sẽ thảm cho mà xem”, Tưởng Xà nói.

Trường Anh thở dài, nói nhỏ: “Vậy em định làm thế nào?”.

“Dùng kế hoãn binh đi! Đại hội Đông Hoàng thì phe phái chúng ta chỉ tham gia cho có, chứ đừng nghĩ tới vị trí giáo chủ. Còn người này thì để em phản ánh với trưởng lão, tiến cử anh ta đến chỗ trưởng lão khác, đừng gây họa cho chúng ta là được”.

“Được, cứ quyết định thế đi”.

Trường Anh nói đầy kiên định.

Đi khoảng gần một tiếng, cuối cùng những người này cũng đi chậm lại.

Lâm Chính cũng nhìn về phía trước.

Chỉ thấy phía trước xuất hiện một khe núi hẹp.

Ở khe núi có không ít người ăn mặc chải chuốt.

Trên ngọn núi nhỏ bên cạnh… là ba chữ cỡ lớn màu vàng rực.

Đông Hoàng Giáo!

Vô cùng khí thế, huy hoàng hùng tráng!

“Đây chính là Đông Hoàng Giáo sao?”.

Lâm Chính thì thầm đầy cảm khái.
 
Chương 2420


Chương 2420

“Anh Lâm, lát nữa vào trong mong anh đừng nói lung tung, cũng đừng nhìn lung tung người khác. Có những cường giả không cho phép người khác nhìn thẳng, anh cứ đi theo chúng tôi là được, được không?”, Tưởng Xà xoay người lại, dặn dò Lâm Chính.

“Ừ”, Lâm Chính gật đầu.

Mọi người tiến về phía trước.

“Đứng lại!”.

Một tiếng quát vang lên.

Mấy giáo chúng Đông Hoàng Giáo canh giữ ở cửa quát đám Tưởng Xà, Trường Anh, Thải Hồng lại.

“Mấy người đi đâu vậy?”, người dẫn đầu nói với thái độ vô cùng cao ngạo.

Tưởng Xà hiểu ra, lập tức đi tới, nhét một gói nhỏ vào tay người kia.

Đám đệ tử giữ núi lập tức tươi cười rạng rỡ.

“Vẫn là Tưởng Xà sư muội hiểu chuyện!”.

Đệ tử giữ núi kia mỉm cười, rồi mở túi ra xem.

Mới nhìn một cái, nụ cười của hắn đã lập tức biến mất.

“Đây là cái quái gì vậy? Cô lấy mấy thứ vớ vẩn này ra để bố thí đấy à?”.

Hắn nói xong liền ném luôn chiếc túi xuống đất.

Đám người Trường Anh, Thải Hồng đều tỏ vẻ lúng túng.

Trường Anh cố nặn ra một nụ cười, nói: “Thạch sư huynh, thật là ngại quá, hôm nay chúng tôi cũng không có thu hoạch gì, chỉ có chút này, mong sư huynh hiểu cho”.

“Hiểu cho? Mẹ kiếp, ông đây hiểu cho các cậu thì ai hiểu cho tôi? Tôi nói cho cậu biết, trong giáo đã hạ nghiêm lệnh nhiều lần, đệ tử trong giáo không được rời khỏi Đông Hoàng Giáo, bây giờ các cậu đang ở ngoài giáo chính là làm trái giáo quy. Muốn vào cũng được, nếu các cậu ngoan ngoãn chấp nhận sự trừng phạt của giáo quy thì có thể vào”.

Dứt lời, người được gọi là Thạch sư huynh kia phất tay, tránh khỏi con đường dẫn vào trong giáo.

Đám người Trình Anh không ai dám đi tới một bước.

Bọn họ trợn tròn hai mắt, nhìn con đường trước mặt với vẻ sợ hãi.

Ai nấy đứng im bất động.

Sự trừng phạt của giáo quy?

Dù là ai cũng biết tầm nghiêm trọng của chuyện này.

Nếu chấp nhận sự trừng phạt của giáo quy, e rằng không chết cũng bị lột một lớp da…

Trình Anh và Tưởng Xà cúi đầu.

Thải Hồng trốn ở phía sau, không nói lời nào.

Không ít người siết chặt nắm tay, vừa sợ vừa tức.

Sợ là sợ giáo quy.

Tức là vì đám đệ tử giữ núi ăn thịt người còn không nhả xương này.

Ai nấy đều rất bối rối.

Mấy đệ tử giữ núi kia ai nấy vênh mặt ưỡn ngực, kiêu ngạo nhìn những người này, kiên nhẫn chờ câu trả lời của bọn họ.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên.

“Bọn họ muốn gì?”.
 
Chương 2421


Chương 2421

Trình Anh sửng sốt, ngoảnh sang nhìn, mới nhìn thấy Lâm Chính bước tới.

“Thứ gì có ích cho các võ giả luyện công thì bọn họ đều muốn”, Trình Anh nhỏ giọng đáp.

“Vậy thì thảo dược có thể giúp người ta hoạt huyết mở mạch, cường thân kiện thể cũng được nhỉ?”, Lâm Chính hỏi.

“Đương nhiên là được rồi, nhưng thảo dược ở xung quanh núi Đông Hoàng chúng tôi đã bị hái hết rồi, đâu còn thảo dược phù hợp cho việc tu luyện của võ giả chứ?”, Trình Anh lắc đầu nói.

Lâm Chính lấy một chiếc túi nhỏ trong túi áo ra, đưa cho đệ tử giữ núi kia.

Thạch sư huynh liếc nhìn Lâm Chính, cũng không quan tâm người lạ mặt này là ai, giật lấy chiếc túi rồi mở nó ra.

“Cái gì? Đây… đây là Kỳ Tâm Thảo?”, Thạch sư huynh trợn tròn hai mắt, kêu lên thất thanh.

“Kỳ Tâm Thảo?”.

“Trời ơi, Thạch sư huynh, huynh không nhầm đấy chứ?”.

“Bọn họ đưa cho chúng ta bảo bối như vậy sao?”.

“Không thể nào!”.

Các đệ tử giữ núi xung quanh đều xúm lại, kêu lên kinh ngạc.

Đám người Tưởng Xà cũng tỏ vẻ kinh ngạc, tất cả đều quay sang nhìn Lâm Chính.

“Anh Lâm, anh… anh cho bọn họ Kỳ Tâm Thảo sao?”.

“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”, Lâm Chính hỏi với vẻ kỳ quái.

“Trời ơi, sao anh lại đưa thảo dược cấp chí bảo như thế này cho bọn họ chứ?”.

“Anh Lâm, anh bị điên à?”.

Bọn họ tức giận oán thán, muốn lấy lại Kỳ Tâm Thảo, nhưng miếng thịt đã ném đi rồi, còn mong con chó nhả ra sao?

“Được rồi, mấy người đừng nói nữa, chẳng phải chỉ là một bông Kỳ Tâm Thảo sao? Chúng ta mau vào thôi”, Lâm Chính bình thản nói.

Loại thảo dược này đương nhiên anh không quan tâm rồi.

Nhưng mọi người đều nhìn Lâm Chính với ánh mắt như nhìn một kẻ phá gia chi tử.

“Mấy vị sư huynh, chúng tôi có thể vào rồi chứ?”, Lâm Chính hỏi.

“Vào được, vào được! Các cậu nói gì thế? Đây là Đông Hoàng Giáo, là nhà của các cậu mà, các cậu về nhà mà còn không được vào sao? Mau mau mau, mời vào trong!”, Thạch sư huynh nói rất nhiệt tình.

Đám người thuận lợi vào được Đông Hoàng Giáo.

Nhưng trừ Lâm Chính ra, dường như không ai vui vẻ.

Bọn họ cứ cảm thấy mình đã bị thiệt…

Nhưng đây là đồ của Lâm Chính, nên bọn họ cũng không nói được gì.

Men theo hẻm núi vào trong, liền nhìn thấy một con đường nhỏ dài thông vào trong ngọn núi lớn.

Lấy núi làm giáo, chính là Đông Hoàng.

Giáo phái này quả nhiên phi phàm.

Thảo nào nó lại trở thành đại giáo siêu cấp trong lòng vô số người, tuy hiện giờ đã sa sút, nhưng căn cơ thì vẫn còn đó…

Lâm Chính thầm nghĩ.
 
Chương 2422


Chương 2422

Vốn tưởng rằng anh sẽ men theo con đường này đi đến cuối, vào tận khu vực trung tâm của Đông Hoàng Giáo, nào biết đi được một nửa, thì Trình Anh dẫn đường đột ngột rẽ hướng, men theo một con đường nhỏ trèo lên trên.

Chẳng mấy chốc, mọi người đã dừng trước một miếu đường cũ nát ở một nơi vắng vẻ hẻo lánh…

“Đến rồi!”, Trình Anh cười nói.

Lâm Chính nhìn miếu đường cũ nát trước mặt.

Trên miếu đường treo ba chữ lớn.

“Thanh Hà Đường!”.

“Sư huynh về rồi!”.

Một giọng nói kinh ngạc cắt đứt dòng suy nghĩ của Lâm Chính.

Chỉ thấy trong miếu đường rách nát xuất hiện mấy bóng dáng, một thiếu niên ăn mặc giản dị chạy ra, nhìn thấy đám người Trường Anh về đến nơi, liền vô cùng mừng rỡ, hét vào bên trong.

Lập tức có không ít nam nữ chạy từ trong miếu đường ra để đón tiếp.

“Trường Anh sư huynh, thu hoạch thế nào ạ?”.

“Có đổi được thuốc không?”.

Mấy đệ tử nhìn Trường Anh, hỏi với vẻ mong đợi.

Nhưng vẻ mặt Trường Anh đầy chán chường, thở dài.

“Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, hôm nay chúng tôi… không thu hoạch được gì cả”, Tưởng Xà bất đắc dĩ nói.

“Gì cơ? Không có thu hoạch?”.

“Có gì đâu mà phải ngạc nhiên, nghe nói thời gian này có không ít người của các phe phái cũng ra ngoài “đi săn” đấy”.

Một số người ồn ào nói.

“Sao lại như vậy? Tưởng Xà sư tỷ, bây giờ anh tôi đang bị thương rất nặng, các chị không cướp được đồ, không đổi được thuốc, thì e là anh tôi không qua nổi hôm nay mất! Sao các chị có thể không có thu hoạch gì chứ?”.

Một nam đệ tử kích động xông tới, đôi mắt đỏ ngầu nhìn mấy người họ, gầm lên: “Anh tôi liều mạng vì Thanh Hà Đường, nên mới có kết cục như vậy. Bây giờ anh ấy bị thương nặng, mà các chị còn không cho anh ấy được chút thuốc trị thương nào. Tôi nói cho các chị biết, nếu anh tôi có mệnh hệ gì, thì tôi sẽ không tha cho các chị đâu!”.

“Chu Hổ, cậu ăn nói kiểu gì vậy?”.

“Láo toét!”.

“Cậu thật là to gan, dám ăn nói với sư huynh sư tỷ như vậy! Mau quỳ xuống xin lỗi sư huynh sư tỷ đi!”.

“Đúng vậy, mau quỳ xuống xin lỗi đi!”.

“Quỳ xuống!”.

Mọi người xung quanh trừng mắt nhìn Chu Hổ kia, tức giận mắng.

Nhưng Chu Hổ nghiến chặt răng, không nói lời nào.

“Được rồi, mọi người đừng nói nữa”, Trường Anhh lớn tiếng nói.

Lúc này, xung quanh mới dần trở nên yên tĩnh.

“Các cậu buông cậu ấy ra đi! Chu Hổ nói đúng, Chu Long liều mạng vì Thanh Hà Đường chúng ta, bây giờ bị thương nặng, mà chúng ta lại không có khả năng chữa trị cho cậu ấy. Chúng ta có lỗi với cậu ấy, là do tôi vô dụng”, Trường Anh khàn giọng nói.
 
Chương 2423


Chương 2423

“Sư huynh…”

Mấy người ở bên cạnh rưng rưng nước mắt.

Trường Anh lấy một chiếc túi xẹp lép từ trong túi áo ra, ném cho Chu Hổ.

Chu Hổ hơi ngạc nhiên, chìa tay đón lấy.

“Đây là chút thuốc trị thương cuối cùng của tôi, cậu mang cho Chu Long đi, mong là nó có chút tác dụng”, Trường Anh nói.

“Sư huynh, anh… anh còn phải đi chấp hành nhiệm vụ! Nếu trên người không có chút thuốc trị thương nào, nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”.

“Dù gì anh cũng phải mang theo chút thuốc bên người để phòng thân chứ”.

“Đây là thuốc cứu mạng của anh đấy”.

Những người bên cạnh cuống lên, nhao nhao nói.

Nhưng Trường Anh vẫn lắc đầu.

“Bây giờ chẳng phải thuốc này dùng để cứu người đó sao? Chu Hổ, cậu còn không mau đi đi?”.

Tiếng quát này khiến Chu Hổ đang đờ đẫn giật nảy mình.

Anh ta nhìn Trường Anh chằm chằm, rồi vẫn cầm chiếc túi xẹp lép kia, xoay người chạy vào Thanh Hà Đường.

Không ít người nhìn Trường Anh với ánh mắt phức tạp.

Lâm Chính vô cùng ngạc nhiên.

Không ngờ Trường Anh này lại tốt bụng và hào phóng như vậy.

“Vào đi”.

Trường Anh bình thản nói, rồi dẫn mọi người bước vào Thanh Hà Đường.

Trong miếu đường rất rách nát.

Miếu thờ một tượng thần, Lâm Chính nghĩ mãi vẫn không biết đây là vị thần nào.

Nhưng trong miếu đường có không ít người đang ngồi.

Hầu hết bọn họ đều bị thương, hoặc là ngồi hoặc là nằm bệt dưới đất, có người nhỏ giọng r3n rỉ, có người đau đến mức không ngừng run rẩy.

Tiếng ho và tiếng r3n rỉ vang khắp sảnh đường.

Nhìn cảnh tượng này, hình như rất nhiều người vừa trải qua một trận đại chiến.

Mới nhìn thì không ai nghĩ đây là người của Đông Hoàng Giáo, mà có vẻ giống… đệ tử Cái Bang hơn.

“Sư muội, em đưa anh Lâm qua bên kia ngồi đi, anh đi gặp sư phụ”, Trường Anh lên tiếng, rồi dẫn mọi người đi về phía nội đường.

“Anh Lâm, mời anh ngồi”.

Tưởng Xà nặn ra một nụ cười gọi Lâm Chính, sau đó quát cô gái tên Thải Hồng kia: “Con khốn này, còn ngây ra đó làm gì? Mau đi rót trà cho anh Lâm!”.

“À, vâng, sư tỷ…”, cô gái ngập ngừng một lát rồi ấm ức đi rót trà.

Lâm Chính có chút nghi hoặc.

“Tưởng Xà, tôi thấy thái độ của cô đối với các sư đệ sư muội khác đều rất tốt, đối với Trường Anh sư huynh của cô lại càng tham sống sợ chết, tại sao đối với cô gái tên Thải Hồng này lại cay nghiệt như vậy? Sao vậy? Cô ta từng đắc tội với cô sao?”.
 
Chương 2424


Chương 2424

“Hả? Việc này…”, Tưởng Xà có chút hoảng hốt, chắc là không ngờ Lâm Chính lại hỏi câu này, ấp úng một lúc rồi vội cười đáp: “Không phải… Chỉ là bình thường con ranh này rất ngang bướng, nên tôi hơi nghiêm khắc với cô ta một chút”.

“Hóa ra là vậy”.

Lâm Chính gật đầu.

Nhưng rõ ràng là anh không tin lời Tưởng Xà.

Có lẽ trong này còn có uẩn khúc.

“A!”.

Đúng lúc này, một tiếng hét đau đớn vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của hai người.

Không ít người ngoảnh sang nhìn về phía phát ra âm thanh.

Một đệ tử Thanh Hà Đường đang nằm dưới đất bỗng nhiên lăn lộn, vừa ôm ngực vừa kêu r3n.

Sắc mặt anh ta trắng bệch, hai mắt nhắm chặt, vẻ mặt đầy đau đớn.

Tưởng Xà sửng sốt, vội vàng chạy qua.

Mọi người cũng xúm lại.

“Tất cả tránh ra, tránh ra, Trại Hoa Đà đến rồi!”.

Đúng lúc này, một tiếng kêu vang lên.

Trại Hoa Đà?

Cái tên thật là ngạo mạn!

Lâm Chính không khỏi quay sang nhìn.

Chỉ thấy một người khoảng 40 tuổi, trông khá lôi thôi, chen vào đám người, kiểm tra cho người kia.

“Sư thúc, Lý Nam sư đệ không sao chứ?”, Tưởng Xà trầm giọng hỏi.

“Hình như vết thương của cậu ta lại phát tác, phải lập tức dùng thuốc giảm đau cho cậu ta, nếu không cậu ta sẽ bị đau đến chết”, Trại Hoa Đà trầm giọng nói.

“Vậy thì mau giảm đau đi”, có người nói.

“Chúng ta hết thuốc giảm đau rồi”.

“Hả? Vậy… vậy lấy đâu ra bây giờ?”.

“Tôi không có thuốc giảm đau”.

“Tôi chẳng còn thuốc gì cả, số thuốc mà trong giáo cho đã dùng hết từ lâu rồi”.

“Vậy phải làm sao bây giờ?”.

Bọn họ vò đầu bứt tai, vô cùng sốt ruột.

Tưởng Xà cũng lòng nóng như lửa đốt.

“Thực ra không cần dùng thuốc giảm đau cũng có thể giảm đau, Tưởng Xà, cô có Hoạt Huyết Thảo không?”, Trại Hoa Đà cười hỏi.

“Có! Có!”.

Tưởng Xà vội vàng gật đầu, rồi lấy ra một túi thuốc đưa cho Trại Hoa Đà.

“Thực ra vết thương kiểu này thì dùng Hoạt Huyết Thảo cũng có thể giảm đau, các cô đừng lo lắng quá”.

Trại Hoa Đà toét miệng cười nói.

Dứt lời, ông ta liền lấy thảo dược trong gói thuốc ra, cho vào miệng nhai, sau đó nhổ ra một đống màu xanh dinh dính, rồi lại nhét vào gói thuốc, định đắp lên lồ ng ngực người kia.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom